mà nói rằng:
“Xin lỗi, tôi
vừa chụp ảnh anh và con trai anh. Nếu anh cho tôi địa chỉ, tôi sẽ
gửi ảnh đến”. Tôi mà làm vậy th́ người đàn
ông đó sẽ nghĩ tôi đang hoặc đang ŕnh ṃ làm ăn giống như các thợ
ảnh quanh công viên, hoặc là đang cố làm quen với anh ta một cách lộ
liễu.
Tôi tiếp tục ngắm hai bố con người đàn ông đó trong lúc họ lắp
cánh buồm vào thuyền theo ư của thằng bé.
Lắp xong, người bố đứng ngoắc ngón tay vào dây lưng quần, c̣n thằng
bé th́ cúi xuống bờ hồ đẩy chiếc thuyền nó vừa thả về phía một chiếc
thuyền nhỏ khác lúc ấy đang bị một cơn gió thu chao đảo trên mặt hồ
gợn sóng.
– Luke, thuyền trôi rồi, phải đưa nó vào thôi.
Gió làm vọng tới tai tôi tiếng reo phấn khích của thằng bé và
thật bất ngờ đối với tôi khi nhận ra thằng bé nói tiếng Anh.
Ơn Chúa! Tôi tự khen ḿnh đă không hỏi địa chỉ của người đàn ông
ấy, bởi ở Paris nếu đường đột đến trước mặt một người Anh hỏi địa
chỉ của người ta th́ thế nào cũng bị cho là có ư không tốt. Theo lời
khuyên của bác sĩ, tôi đă đi nghỉ. Sau một trận cảm cúm, tôi bị suy
nhược, bồn chồn và thiếu tự tin. Bố tôi, đồng thời cũng là ông chủ
của tôi cho rằng t́nh trạng bồn chồn của tôi không phải do hậu
quả của cơn cảm cúm mà là (như theo ông gọi) do một cơn sốt cuối xuân,
song ông cũng ủng hộ nhiệt t́nh lời khuyên của bác sỹ. Ông bảo:
“Lisa ạ, bố đă để ư và nhận thấy con bị bồn chồn từ mấy tháng nay
rồi. Đă đến lúc con phải nghỉ ngơi thôi, tháng này pḥng chụp không
bận lắm. Bây giờ không phải là thời điểm học sinh chụp ảnh cho lễ
tốt nghiệp cũng không phải là mùa cưới. Bố sẽ xoay sở được công việc
ở pḥng ảnh. Gần đây con đă có chút thành công với các tạp chí du
lịch, sao con không đi Pháp hay đi Ư và chụp những bức ảnh về những
nơi con tới. Như vậy, kỳ nghỉ của con sẽ thú vị đấy” .
Ư tưởng ấy nghe khá hấp dẫn. Mặc dù trước đó tôi cũng đă tính sẽ
làm ǵ đó để thay đổi, nhưng tôi không muốn bỏ bố tôi một ḿnh ở
pḥng chụp. Tôi cũng đă biết nơi tôi muốn đến thăm và chụp ảnh
là Paris, thành phố mà hồi học ở trường Sorbonne tôi đă từng biết ít
nhiều.
Một cơn gió thu nữa ào tới bứt thêm những chiếc lá từ trên cây.
Một chiếc lá to màu vàng thẫm nhảy nhót trước mặt tôi. Tôi ngắm
chiếc lá bay ḷng bồi hồi nhớ lại tuổi thơ của ḿnh. Tôi đưa tay
chộp chiếc lá. Tôi để trượt nó rồi cố chộp lại lần nữa. Tôi reo lên
hoan hỷ khi bắt được chiếc lá. Tôi mở túi khoác và cẩn thận đặt
chiếc lá vào đó. Tôi biết tôi làm thế xem ra có vẻ ngớ
ngẩn, nhưng hồi c̣n bé có người bảo tôi rằng bắt được một chiếc lá
rơi là một điều may mắn và tôi nghĩ biết đâu tôi chả gặp may, thoát
ra tâm trạng bồn chồn và vui vẻ hơn.
Kéo túi khoá xong, tôi nh́n ra hồ và chợt nhận thấy người đàn ông
lúc trước đứng cùng thằng bé đang nh́n thẳng vào tôi. Tôi thấy rơ vẻ
thích thú trên khuôn mặt anh ta. Anh ta không cố t́nh tránh cái nh́n
của tôi, mà cứ tiếp tục nh́n tôi khiến tôi mắc cở. Trước mặt anh ta
tôi mới ngớ ngẩn làm sao khi nhảy cuống cuồng như một đứa trẻ lên
sáu để chộp một chiếc lá. Tuy nhiên tôi nhận ra rằng nụ cười trên
khuôn mặt người đàn ông ấy không phải là nụ cười chế nhạo.
Đó là nụ cười thể hiện rằng anh ta biết mục đích mang tính mê tín
của tôi khi bắt chiếc lá. Và c̣n hơn thế. Đó là nụ cười
mà sau những giây phút bối rối tôi đă phải mỉm cười đáp lại, cứ như
thể người đàn ông đó là một người tôi đă quen biết.
Đó là một nụ cười, mà tôi chắc sẽ khuyến khích sự đáp lại của bất
cứ người phụ nữ nào, thậm chí cả người phụ nữ nghiêm nghị nhất. Tôi
muốn tiếp tục cười với anh ta. Tôi đă vượt qua được cảm giác xa lạ,
dường như tôi cứ bị hút vào người đàn ông ấy và cảm giác ấy mạnh mẽ
đến nỗi khiến tôi bước lên một bước về phía anh ta trước khi tôi kịp
trấn tĩnh. Quay nh́n sang hướng khác, tôi đặt quai túi lên vai và
bước ra lối ra cổng công viên nơi có đại lộ Saint Michel. Tôi vừa đi
được vài bước th́ chợt nghe thấy tiếng thét của một đứa trẻ. Tôi
quay lại, vừa kịp nh́n thấy một đám choai choai đang giật chiếc
thuyền của thằng bé ban năy tôi chụp ảnh. Đám choai choai ấy đẩy
thằng bé ngă xuống đất rồi vừa tháo chạy về phía tôi, vừa chạy chúng
vừa hét inh ỏi. Trên đường chạy, chúng xô ngă những đứa
trẻ khác đang chơi trong công viên.
Tôi bực đến độ đă hành động ngay không nghĩ ngợi. Đợi cho bọn
chúng chạy đến gần chuẩn bị đẩy tôi để dành đường, tôi liền né sang
một bên và đưa chân ra ngáng khiến đứa gần tôi nhất ngă khụy gối.
Sau đó tôi lấy bao đựng máy ảnh liệng vào mặt đứa cầm chiếc thuyền.
Cú nện bất ngờ khiến đứa cầm chiếc thuyền kêu lên đau đớn và
buông rơi chiếc thuyền xuống đất. Lúc đó đă có thêm vài người nữa
tới tham gia truy đuổi bọn trẻ hư đốn. Để cho họ xử lư chúng, tôi
cúi xuống nhặt chiếc thuyền lên. Tôi quay lại chỗ thằng bé đang khóc
thảm thiết đ̣i mẹ, trong khi người đàn ông đang cố vừa dỗ dành nó,
vừa rịt vết thương đang rỉ máu trên đầu gối nó.
.
. “Hu hu. . . mẹ ơi,
mẹ ơi”. Thằng bé tiếp tục kêu khóc một lúc một dữ dội, nghe thật là
thương tâm. Mọi người kéo đến nh́n chằm chằm vào người đàn
ông và đứa bé.
Họ x́ xào khiến người đàn ông bối rối.
Đúng lúc tôi đi tới, tôi vui vẻ nói với thằng bé.
– Ổn rồi, chàng trai. Cô đă lấy lại chiếc thuyền cho cháu này.
Thằng bé chẳng để ư đến lời tôi nói, cứ tiếp tục kêu khóc với bố.
Thay v́ nh́n chiếc thuyền tôi vừa mang tới, nó càng túm chặt cổ áo
đắt tiền của bố nó.
– Đó, đó Jami! Người đàn ông nhẹ nhàng bảo thằng bé.
– Ổn rồi, ổn rồi, vết thương chả sâu mấy đâu nhưng v́ máu chảy ra
làm Jami hoảng đấy thôi. Anh ta xoa đầu thằng bé và nh́n tôi bằng cái
nh́n van lơn như thể muốn tôi cho biết làm cách nào để dỗ một đứa
trẻ đang khóc lóc như thế, rồi anh ta nói với thằng bé những lời đầy
hy vọng. Anh ta bảo:
– Cô đây đă mang chiếc thuyền về cho Jami rồi đấy thôi.
Nó chẳng bị hư hại ǵ cả, mọi chuyện lại ổn rồi mà.
– Đúng đấy Jami ạ, mọi chuyện ổn rồi. Tôi nhẹ nhàng nói rồi qùy
xuống thằng bé. Tôi khẽ đặt tay lên vai nó và bảo:
– Cháu biết đấy, cháu đă lớn thế này và không nên khóc nhè như
vậy. Một chàng trai dũng cảm không kêu than ầm ĩ chỉ v́ một
vết xước tí tẹo như vết xước ở đầu gối cháu đây.
Lần này th́ tôi thuyết phục được thằng bé. Có lẽ chính giọng phụ
nữ của tôi đă an ủi nó. Có lẽ nó nghĩ là mẹ nó đă tới. Nó thôi khóc
và buông người đàn ông ra nh́n tôi. Tôi giang tay
cho nó một ṿng tay âu yếm - Của cháu đây! Tôi vội vàng đưa chiếc
thuyền cho thằng bé trước khi nước mắt trong khoé mắt ngấn nước của
nó kịp trào ra – Cô lấy lại chiếc thuyền cho cháu rồi, cháu c̣n muốn
ǵ nữa nào? Tôi cười cố dỗ dành nó – Cháu biết không? Cô đă cho
những “con ḅ” dám cướp thuyền của cháu những cái phát vào mông đấy.
Lời nói khiến thằng bé chú ư. Nó nh́n tôi trong khi mắt vẫn rân
rấn lệ và môi th́ vẫn run bần bật. Nhân đấy tôi tiếp tục:
– Chúng không muốn bị đánh nên chạy mất tăm rồi, bây giờ để cho
cô chữa vết xước này cho cháu nhé! Cháu đưa thuyền để bố cầm cho và
giúp cô mở cái túi của cô ra để t́m hộp băng dán được không? Tôi kéo
chiếc túi khỏi vai và đưa cho thằng bé.
Tôi đă làm thằng bé chú ư như mong muốn. Những đứa trẻ h́nh như
rất thích những túi khoác th́ phải và Jami không phải là một ngoại
lệ. Nó cầm chiếc túi và kéo khoá hăng hái đến nỗi mấy thứ tôi để
trong túi bật tung ra và rơi xuống đất. Quả táo
tôi mua để ăn trưa lao qua chân tôi. Chiếc túi giấy đựng cặp bánh
cuộn ḍn bị rách rơi xuống đất, khiến cho bánh văng ra trên cát.
Hoảng quá, thằng bé đánh rơi luôn chiếc túi, trong đó có “chiếc
lá may mắn”.
– Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi - Một lần nữa thằng bé lại chực khóc
– Cháu không định làm thế. Tôi vội ôm lấy nó và bảo:
– Tất nhiên, chỉ là do không may thôi cháu à! Nào, chúng ta hăy
cùng nhặt mọi thứ vào túi nhé, kẻo gió lại thổi bay hết. À, dĩ nhiên
là sẽ không bỏ hộp băng dán vào v́ chúng ta sẽ dùng nó bây giờ.
Nào, có lẽ bố cháu sẽ giúp chúng ta được đấy nhỉ? Tôi cố mỉm cười
với người đàn ông và gợi ư.
Người đàn ông nhăn nhó lắc đầu. Đợi Jami đi xa vài bước nhặt quả
táo rơi, anh ta nói khẽ:
– Tôi không phải là bố của Jami. Tôi là chú nó. Nét mặt nhăn nhó
trên mặt người đàn ông bỗng chuyển thành nụ cười. Tôi không biết
phải cảm ơn cô thế nào v́ đă giúp chúng tôi. Tôi không quen xoay sở
trong những t́nh huống như thế này, mặc dầu tôi biết tôi sẽ phải
quen dần. Người đàn ông lắc đầu thở dài, sau đó anh ta nh́n
đồng hồ và lại lắc đầu lần nữa - Nếu chị gái tôi đến đây đúng giờ
th́ tôi đă không phải đương đầu với chuyện này, nhưng thật tiếc bà
chị Marguerite của tôi chẳng mấy khi đúng giờ cả.
Jami đă nhặt xong các thứ bị bỏ rơi vào túi của tôi rồi kéo khoá
lại. Nó nói đầy hănh diện:
– Cháu đă nhớ bỏ hộp băng dán ở bên ngoài rồi đấy.
– Nhưng cháu quên cất một thứ quan trọng đấy Jami ạ! Người đàn
ông mỉm cười, cúi xuống nhặt chiếc lá vàng tôi đă cất vào túi khi
năy lên.
Anh ta mở túi và cẩn thận đặt chiếc lá vào trong rồi quay sang
cười bằng cả ánh mắt và miệng:
– V́ tất cả chúng ta, tôi không thể để cô mất chiếc lá này được,
đúng không nào?
Tôi đáp lại cái nh́n tŕu mến của anh ta rồi khẽ nói:
– Thật đáng tiếc v́ Jami không bắt được chiếc lá nào, nếu như thế
th́ có thể Jami sẽ không bị ngă. Đến đây nào – Tôi nói và nắm tay
Jami – Chúng ta sẽ rửa vết thương của cháu ngay bây giờ. Cháu có thể
chọn bất cứ miếng băng nào cháu muốn để băng vết thương. Đằng kia có
một cái ghế, cháu ngồi xuống đó để cô giúp cháu nhé!
Jami nh́n tôi lo lắng hỏi:
– Sẽ không đau chứ cô?
– Tôi vờ như không nghe thấy câu hỏi của nó. Để đánh lạc hướng
chú ư của thằng bé, tôi bảo:
– Jami biết không? Chúng ta đang đi trên một con đường nhỏ mà một
nhà thơ có tên là Theophile Gautier đă từng dắt con tôm hùm của ông
ấy đi dạo? Cháu có biết con tôm hùm không?
Tôi thủ thỉ với thằng bé, cố làm cho nó không nghĩ tới đầu gối
của nó v́ thằng bé đang đi cà nhắc, tôi cũng không nghĩ là vết
thương rỉ máu lại làm cho nó bước đi cực nhọc như vậy.
Có thể thằng bé giống những đứa trẻ khác cố làm ra vẻ đau đớn hơn để
người lớn phải chú ư đến nó.
– Cháu biết con tôm hùm rồi! Thằng bé quả quyết với tôi - Thỉnh
thoảng bữa tối nhà cháu có ăn tôm hùm. Cháu
nghĩ mùi vị của chúng khiếp lắm, nhưng bà cháu lại thích chúng.
– Tôi chưa nghe câu chuyện nào về Gautier như thế cả. Chú thằng
bé nh́n tôi với vẻ quan tâm rơ rệt - Liệu chuyện có thật hay không
hay là cô bịa ra đấy?
Thật mà! Ít nhất chuyện đó cũng được ghi trên một số cuốn sách.
Khi tôi c̣n học ở Sorbonne, một anh chàng nghiên cứu sinh đă cố thử
xem liệu anh ta có thể đi dạo cùng một con tôm hùm trên lối này
không. Việc đó khá gây ấn tượng.
Người đàn ông nh́n tôi ngờ vực rồi anh ta hỏi:
– Nếu cô đă từng học ở Sorbonne th́ chắc cô phải nói tiếng Pháp
khá giỏi?
– Tôi cho là vậy. Tôi khẽ nhún vai rồi nói – Đă có
lúc tôi nghĩ đến việc dạy tiếng Pháp.
– Cháu cũng nói tiếng Pháp, chú Lulu cũng nói tiếng Pháp, Jami
nói chen vào.
– Tôi cho là thằng bé đang khoác lác một chút và tôi cười, nhưng
tôi cười không phải v́ sự khoe khoang của thằng bé mà v́ cái tên
“Lulu” có vẻ không hợp với người đàn ông đẹp trai vạm vỡ đang đi
cạnh tôi.
Chúng tôi bước đến cái ghế dài bên lối đi.
Tôi bảo Jami ngồi xuống và mở cái hộp đựng băng dán, c̣n tôi th́ mở
túi lấy giấy ra lau quả táo.
Của cháu đây Jami. Tôi đưa quả táo thẳng cho thằng bé – Khi cô
thấm giấy này trên đầu gối cháu, nó có thể làm cháu đau một chút,
vậy cháu cứ cắn mạnh vào quả táo này trong khi cô làm nhé.
Như vậy cháu sẽ không khóc đâu.
– Lần đầu tiên tôi nghe thấy rằng một quả táo lại được sử dụng
như một liều thuốc gây tê đấy, chú thằng bé pha tṛ – Cháu sẽ kể với
cô Marguerite về chuyện này nhé Jami, người đàn ông vỗ nhẹ vai thằng
bé.
– Cháu sẽ kể cho cô ấy nghe cả chuyện con tôm hùm nữa, Jami cười
khúc khích.
– Trước hết cháu hăy cắn một miếng táo nhé. Tôi bảo thằng bé và
đợi cho đến khi nó cắn miếng táo “sột” một cái, tôi mới bắt đầu lau
những hạt cát bám trên vết thương của nó. Tôi làm rất kiên quyết và
mau lẹ. Trong lúc tôi làm, thằng bé có rùng ḿnh nhưng miệng
nó đă đầy táo rồi nên không thể kêu được.
Trước khi thằng bé nuốt một miếng táo th́ miệng nó đă cắn một
miếng táo rồi.
Vậy nên thời điểm rửa vết thương đau nhất cũng đi qua.
Thằng bé ngỏn nghoẻn nhai táo trong lúc tôi đặt miếng băng lên
vết thương của nó. Khi tôi băng xong và lau
sạch vết máu khô kéo dài đến tận cẳng chân th́ nó đă ăn hết già nửa
trái táo.
Tôi quay sang chú thằng bé, người năy giờ chăm chú theo dơi những
thao tác của tôi với con mắt đầy thán phục và bảo:
– Tôi hy vọng đă không làm bữa trưa của cậu bé mất ngon.
– Jami mới có một quả táo, làm sao chán được cơ chứ. Anh ta
quả quyết rồi nh́n thẳng vào mắt tôi hỏi:
– Cô c̣n táo không? Vấn đề không phải là bữa trưa của Jami ra sao
mà là bữa trưa của cô ḱa. Cô đang đi picnic đúng
không? Cô đă mang theo táo này, bánh này và cả sôcôla nữa.
Tôi gật đầu.
– Ôi! Thế th́ bây giờ cô không c̣n táo nữa rồi. Những cái bánh mà
Jami làm rơi xuống đất cũng không ăn được nữa.
C̣n. . .
– Tôi vẫn
c̣n sôcôla, tôi nhanh nhảu - Đằng nào th́ gió mạnh thế này mà chỉ ăn
một bữa trưa toàn đồ nguội th́. .
. Một đĩa súp nóng sẽ hấp dẫn hơn.
Tôi nói và nhặt gói băng bỏ vào túi.
Tôi nh́n sang Jami, thằng bé ngồi trên ghế, đang duỗi chân ra để
xem miếng băng tôi băng lên đầu gối của nó to đến ngần nào. Tôi bảo
thằng bé:
– Cháu là một bệnh nhân dũng cảm đấy, Jami ạ. Nhưng sau này cháu
nhớ đừng có để trượt chân nữa nhé. C̣n đây, tôi đưa tay vào túi lấy
những cái bánh cuộn dính sạn, cháu cầm lấy mang cho những con chim
sẽ ở đằng kia ăn. Việc đó sẽ làm cháu
vui trong lúc đợi chờ cô cháu đến.
Tôi nh́n Jami rồi nh́n chú nó:
– Tôi hy vọng chị gái anh đến trước khi những đám mây kia dội mưa
xuống công viên. Tôi cũng hy vọng là ngày hôm nay anh sẽ không gặp
thêm xui xẻo nào nữa. Tôi cười và xốc quai túi lên vai cùng với bao
đựng máy ảnh. - Tạm biệt nhé, chúc một
kỳ nghỉ vui vẻ ở Paris. Tôi
nói và đứng dậy. Tôi chuẩn bị bước đi th́ người đàn
ông đó chợt đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
– Cô gái thân mến! Cô không thể ra đi như thế sau những ǵ cô làm
cho chúng tôi. Jami, chú nói có đúng không? - Anh ta nh́n sang thằng
bé cầu cứu - Điều tối thiểu mà chúng tôi có thể làm là mời cô dùng
bữa trưa với chúng tôi, đặc biệt là khi chúng tôi đă làm hỏng bữa
trưa của cô. Anh ta mỉm cười với tôi, nụ cười thật hấp
dẫn, hệt như nụ cười đầu tiên mà anh đă dành cho tôi khi thấy tôi
bắt chiếc lá.
– Cô sẽ ăn cùng chúng tôi nhé! Anh ta dỗ dành.
Đó sẽ là cách chúng tôi cảm ơn cô v́ cô đă giúp đỡ chúng tôi.
– Ồ! Đó chỉ là v́ tôi muốn giúp đỡ anh thôi mà!
– Vâng, và hơn cả sự sẵn ḷng của cô, xin cô cho phép tôi thể
hiện sự cảm kích đối với những ǵ cô đă làm cho chúng tôi bằng một
bữa trưa.
Tôi do dự. Tôi đă ở Paris gần một tuần rồi. Những người bạn ở
thành phố này mà tôi định viếng thăm đều đi vắng cả, tôi đang mệt
mỏi v́ phải ở Paris một ḿnh. Đi ăn và chuyện tṛ với ai đó có lẽ sẽ
là một sự thay đổi thú vị, nhưng suy cho cùng th́ người đàn ông này
cũng chỉ là một người đàn ông xa lạ, tôi chỉ có thể đi cùng anh ta
trong một hai giờ. Dẫu sao tôi vẫn cứ nghi ngờ, không
biết anh ta có thật sự muốn tôi nhận lời mời của anh ta hay không?
Hay anh ta chỉ mời lấy lệ mà thôi và biết đâu anh ta bây giờ lại
chẳng hối tiếc v́ đă trót nói ra lời mời ấy th́ sao.
Người đàn ông cảm nhận được sự do dự của tôi, anh nói nhanh:
– Jami sẽ không quấy rầy chúng ta, nếu đó là điều cô lo lắng. C̣n
chị tôi sẽ đến ngay thôi. Chị tôi không đến nỗi phải bắt tôi đợi quá mười lăm phút đâu.
– Anh ta nh́n đồng hồ.
Anh ta chờ đợi câu trả lời của tôi, song tôi chưa quyết định.
Sẽ là hợp lư nếu tôi lắc đầu nói một cách lịch sự và kiên quyết rằng
tôi không thể chấp nhận lời đề nghị của anh ta. Và rằng anh ta chẳng
nợ ǵ tôi cả. Như thế rồi chào và bước đi. Nhưng thực tâm tôi lại
không muốn làm điều đó. Tôi muốn ở lại thêm một lát với người đàn
ông đó, người mà đối với tôi thật hấp dẫn.
Rồi tôi lại tự mắng ḿnh rằng như thế là ngốc nghếch, rằng tôi không
thể để cảm t́nh lấn át lư trí được.
Tôi sắp mở miệng để nói lời chia tay cuối cùng, nhưng nụ cười
quyến rũ trên môi người đàn ông, ánh mắt van lơn của Jami đă làm
nhụt ḷng quyết tâm của tôi.
Thay v́ từ chối. Tôi đă đáp lại nụ cười của người đàn
ông và đă nói ra quyết định mà lúc đó hầu như tôi không hiểu được nó
sẽ thay đổi cuộc đời tôi như thế nào.
– Anh sẽ không để tôi nói lời xin lỗi v́ đă từ chối lời mời của
anh phải không?
– Vâng, không đời nào – Anh mở một nụ cười thoả măn rồi nh́n
thằng bé.
– Nào, thế là đă quyết định rồi nhé Jami. Anh ta nắm tay thằng bé
và nhấc nó đứng dậy – Đi nào và chúng ta xem có thể t́m thấy cô
Marguerite của cháu ở đâu không?
Anh ta vừa dứt lời th́ có người phụ nữ vọng tới:
– Hai chú cháu ở đây ư? Không thấy hai người tôi lo qúa. Cậu luôn
đúng giờ nên tôi nghĩ chắc là đă có chuyện ǵ xảy ra với hai người
rồi. May là khi nh́n dọc con đường này tôi đă thấy Jami và con thuyền
của nó. Ôi! – Người phụ nữ ngừng nói và nh́n chằm chằm vào miếng
băng trên đầu gối Jami, sau đó nói tiếp vẻ lo lắng:
– Jami, cháu lại làm đầu gối bị thương rồi! Có chuyện ǵ xảy ra
vậy?
– Đó là một chuyện rắc rối, chị Marguerite ạ. Người đàn ông đáp.
Em sẽ giải thích với chị trong lúc ăn trưa.
Người bạn này sẽ cùng đi với chúng ta luôn thể.
Marguerite, người phụ nữ có mái tóc đỏ dễ thương ngước nh́n tôi,
trán chị ta nhăn lại cau có, khi phát hiện ra tôi đang đứng cạnh em
trai và cháu ḿnh.
– Để em giới thiệu chị với...
Người đàn ông dừng lại gượng cười rồi tiếp tục - Với cô Florence
Nightingle.
– Florence Nightingle? Marguerite nhắc lại tên em ḿnh vừa nói
rồi nh́n tôi nghi ngờ. Tên cô không phải như vậy phải không?
Tôi cười:
– Không, tên tôi là Lisa Angus.
– Vâng, đúng là Lisa Angus – Chú của Jami nhắc theo – Bây giờ tôi
đă biết cô là ai, cho phép tôi giới thiệu tiếp nhé. Lisa, đây là chị
gái tôi, chị Marguerite Fletcher. Tôi là Luke Fletcher, c̣n
Jami là Jami De La Haie.
Jami vội ch́a tay ra. Tôi bắt tay nó một cách trang trọng
và thấy rơ cô của nó đang nh́n tôi đầy thắc mắc.
– Luke! Chị ta nói bằng giọng nóng nảy – Tôi không biết chuyện gí
đă xảy ra? Mắt chị ta liếc xuống chỗ đầu gối bị băng của Jami –
Không phải cô Lisa đây đă làm cho thằng bé bị thương đấy chứ.
Tôi nhăn nhó v́ câu nói của người phụ nữ có cái tên dễ thương.
Luke vội giải thích:
– Hoàn toàn không phải như vậy. Sự việc lại ngược lại kia. Lisa
đă giúp Jami, đúng không Jami? Anh ta xoa đầu cậu bé và nói:
– Chúng em đă mời cô ấy đi ăn trưa để cám ơn đấy.
Nhận thấy vẻ mặt khinh khỉnh trên mặt người phụ nữ, tôi vội vàng
nói:
– Tôi đă bảo với em chị là không cần phải cám ơn tôi bằng cách
ấy.
– Nhưng tôi muốn đáp lại - Giọng Luke đầy quyết đoán.
– Ư cậu ta là không muốn mang ơn ai. Chị
gái Luke châm chọc.
– Cô có vẻ vui vẻ nhận lời của Luke. Luke thích làm theo ư cậu ấy
và cậu ấy thường đạt được mục đích. Chị ta nhăn nhó nh́n Luke:
Dù sao nếu có chuyện ǵ, tôi vẫn muốn nghe cô và cậu kể lại.
– Nào bây giờ, chị ta nói thêm, giọng mạnh mẽ khiến tôi nghĩ đến
cách nói của Luke – Chúng ta đi thôi. Tôi để xe ở đằng kia, gần cổng
công viên, nhưng người ta không cho phép đỗ xe ở đó lâu.
Tôi không muốn lại bị nộp tiền phạt, tuần này tôi đă bị phạt rồi.
– Luke đùa:
– Rồi chị sẽ lấy được anh chàng trả tiền phạt cho chị.
Chị ta đốp lại:
– Mong Edward làm điều đó cũng lâu đấy. Tôi chẳng có cách nào
thuyết phục anh ấy đồng ư chấp nhận các điều kiện. Tôi biết rơ quan
điểm của anh ấy. Luke, trường hợp của cậu và Frederique dễ hơn
nhiều, cho dù cô ấy không muốn...
– Đủ rồi Marguerite. Luke vội ngắt lời chị gái.
Anh lừ mắt với chị ḿnh.
– Xin lỗi Luke, chị ta càu nhàu - Lẽ ra tôi không nói chuyện đó,
chỉ v́ tôi không được thoải mái. Sáng nay tôi và
Edward lại căi
nhau. Tôi thấy bế tắc qúa. Mấy hôm nay chúng tôi cứ bất đồng với nhau
suốt. Chị ta thở dài - Đừng bao giờ yêu Lisa ạ! T́nh yêu làm
cho người ta dễ bị tổn thương lắm.
Chị ta lấy chùm ch́a khóa từ chiếc túi da màu đen đắt tiền rồi
dừng lại bên chiếc Alfa Rome màu đỏ tươi có biển đăng kư của Pháp.
Chị ta mở khóa cửa xe và giữ cửa cho tôi lên xe.
Vấn đề gia đ́nh mà chị em họ vừa để lộ ra khiến tôi thấy ngần
ngại. Tôi ước giá mà tôi đủ cứng rắn để từ chối lời mời của
Luke, song đă muộn rồi nên tôi chẳng làm ǵ thêm được nữa.
Jami và chú nó ngồi vào băng ghế sau, c̣n Marguerite ngồi trước
tay lái.
Quả thật chị ta là một nữ lái cừ.
Giữa đường phố đông nghẹt, đang giờ tan tầm, mà chị ta cho xe luồn
lách, lắt léo rất điệu nghệ.
Tôi hy vọng chúng ta sẽ t́m được một chỗ đỗ xe gần Lipp - Chị ta
đang nói đến quán ăn ngoài trời nổi tiếng ở đại lộ St.
Germain.
– Chúng ta có thừa thời gian, chị Marguerite ạ. Biết chị
quư thời
gian nên em đă bảo với chị bàn của chúng ta sẽ sẵn sáng lúc một giờ,
nhưng thật ra là một giờ ba mươi cơ.
Luke thích thú nói.
– Chị ta lườm Luke qua gương xe và kêu lên:
– Ha ha, ranh mănh thật - Chẳng phải vậy sao? Bây giờ chị có thời
gian để t́m chỗ đậu xe mà không cần phải toát mồ hôi đâu.
Nghe họ giễu cợt nhau, tôi lại nghĩ đến cách mà anh trai tôi và
tôi thường trêu chọc nhau. Điều đó khiến tôi thấy
dễ chịu hơn khi đi chung với họ.
Jami ở băng ghế sau chợt lên tiếng:
– Cháu sẽ không ăn món tôm hùm đâu.
Cô thằng bé nhướng lông mày hỏi:
– Điều ǵ khiến cháu nói như vậy?
– Sáng nay chúng cháu đă nói về những con tôm hùm đấy, chú Luke
nhỉ? Cô biết không cô Marguerite, cô có thể mang những con tôm hùm
đi dạo bằng dây xích giống như những con chó vậy. Cháu không thích
ăn thịt một con chó. Cô cũng vậy, đúng không cô?
– Ừ! Tất nhiên là không rồi! Marguerite bật cười:
– Nhưng mà ai đă nhồi nhét vào đầu cháu những điều vô lư ấy?
Luke, cậu phải biết rơ hơn chứ? – Marguerite trách em trai ḿnh.
– Không vô lư đâu, Jami phản đối – Chính cô Lisa đă bảo cháu thế
mà. Jami nói tên tôi cứ như thể chúng tôi là những người bạn thân
vậy.
– Điều đó có thật đấy. Tôi
trả lời ánh mắt đầy khó hiểu của Marguerite rồi kể lại câu chuyện về
Gautier cùng con vật ưa thích của ông ta.
Chị ta phá lên cười. Chị ta bảo chưa bao giờ
nghe câu chuyện hoang đường ấy.
Luke đề nghị:
– Tôi có ư này. Lisa sẽ kể cho chúng ta nghe về Paris.
Cô ấy nói cô ấy đă từng học ở Sorbonne mà.
– Cô đă từng học ở đó thật ư? – Marguerite liếc xéo sang tôi
trước khi khéo léo lượn xe vào một chỗ đỗ xe vừa được giải phóng.
– Nào, thế này chẳng phải may mắn lắm sao? - Chị ta nói và bấm
c̣i xe vẻ hài ḷng. Tôi cho chị ta làm như thế để biểu hiện sự hài
ḷng v́ ḿnh đă t́m được chỗ để xe, chứ chẳng phải v́ biết tôi đă
từng là một sinh viên ở Paris. Khi tôi tháo dây bảo hiểm khỏi người,
chị ta lại liếc tôi một lần nữa và nói:
– Cuối cùng th́ chúng ta cũng không phải đi bộ xa. Nhà hàng chỉ
cách đây khoảng trăm mét thôi. Tôi hy vọng là cô đă
từng đến đó.
Tôi lắc đầu, tất nhiên là tôi đă nghe về nó, nhưng đến một chỗ
như Lipp th́ là quá khả năng tài chính của một sinh viên như
tôi.
Marguerite cười:
– Hồi c̣n học ở Sorbonne tôi cũng không dám đến đó. Là một danh
nhân và một sinh viên quả là khác nhau.
Luke Và Jami đă ra khỏi xe, đang đứng ở vỉa hè đợi chúng tôi. Tôi
vừa bước tới chỗ họ th́ bất ngờ một cơn gió ào tới giật tung chiếc
khăn lụa quấn hờ dưới cổ áo tôi. Tôi kêu lên hoảng hốt, cố lấy tay
với lấy nó, nhưng gió nhanh hơn đă cuốn nó ra khỏi tầm với của tôi.
Chiếc khăn đang bay về phía ḷng đường th́ Luke quay lại.
Anh ta chộp lấy chiếc khăn đúng lúc nó vừa bay qua đầu anh ta.
– Cám ơn anh. – Tôi hổn hển nói và đưa tay đón chiếc
khăn – Nhưng thay v́ đưa lại khăn cho tôi th́ Luke lại gấp chiếc
khăn bỏ vào túi áo ḿnh.
– Ở đây nó sẽ an toàn hơn. – Luke nói vừa lúc một cơn gió khác ập
đến khiến chúng tôi tưởng chừng như không đứng vững nổi. – Tôi nghĩ
là phải giặt nó đi đă. Anh ta nói thêm. – Lúc ấy, những giọt mưa đầu
tiên bắt đầu rơi xuống vỉa hè. Luke bảo Jami:
– Đi nào Jami, để xem chúng ta có thể đến quán ăn trước các cô ấy
không nhé... Nói rồi anh ta cầm tay Jami dắt đi.
Đúng là trong thực đơn của nhà hàng có món tôm hùm, song chúng
tôi chẳng ai chọn nó cả. Thực ra th́ tôi thích liếc xem liệu trong
nhà hàng có những nhân vật nổi tiếng hay không, hơn là xem thục đơn.
Cho tới khi nụ cười của Luke nhắc nhở, tôi mới nhớ ra là chúng tôi
đến đó để ăn chứ không phải để ngắm cảnh.
Tôi cười với Luke và bảo anh ta nếu biết món nào đặc biệt th́ chọn
giúp tôi.
Cô nói ǵ thế Lisa? Anh ta trêu:
– Có phải cô muốn tôi chọn món v́ cô vẫn nhớ tới thời sinh viên,
cái thời mà cô không biết anh chàng đưa cô đi ăn đă trả bao nhiêu
cho bữa ăn, đúng không?
Tôi đỏ mặt lúng túng. Marguerite thấy thế liền nói đỡ:
– Đừng để ư đến những ǵ Luke nói, Lisa ạ. Cậu ta là kẻ thích
trêu chọc bẩm sinh đấy. Chỉ có tôi mới biết
rơ điều đó mà thôi.
Đó là một bữa ăn hảo hạng. Các món ăn được phục vụ nhẩn nha để
chúng tôi vừa thưởng thức món ăn vừa nói chuyện.
Câu chuyện của chúng tôi dường như chỉ nghiêng về một chủ đề v́
Marguerite sau khi biết được tôi đă gặp em và cháu chị ta như thế
nào th́ cứ ṭ ṃ muốn biết thêm về tôi.
Trước khi cà phê và món tráng miệng được mang tới, Marguerite đẽ
kịp t́m hiểu tôi từ đâu đến, bố mẹ c̣n sống hay không và hiện họ làm
nghề ǵ. Thậm chí tôi đă kể với chị ta rằng tôi được đào tạo để trở
thành một giáo viên dạy ngôn ngữ, nhưng khi tôi ra trường th́ có quá
nhiều giáo viên mà việc làm th́ quá ít. V́ thế, sau khi dạy tiếng
Anh ở Thụy Sĩ một thời gian tôi đă quyết định trở về Edinburgh và
nhận lời đề nghị của bố tôi đến làm ở pḥng chụp ảnh của ông. - Bố
tôi luôn khuyến khích mối quan tâm về ảnh của tôi.
Tôi nghĩ mối quan tâm ấy là bẩm sinh và tôi thấy thích việc đó hơn
là dạy học.
– Đó là công việc mang tính chất gia đ́nh, đúng không? – Luke hỏi
vẻ quan tâm. Nó được truyền từ đời này sang đời khác, giống như gia
đ́nh chúng tôi?
Tôi không biết công việc của Luke là ǵ, song vẫn trả lời:
– Không, không hẳn. Việc ở pḥng ảnh là công việc mới mẻ đối với
bố tôi. Ông là một phóng viên nhiếp ảnh. Tuy nhiên, ông đă phải nghỉ
việc v́ lư do sức khoẻ. Xe ô tô của ông bị vướng ḿn ở Lebanon.
Ông bị thương và sau đó đi lại rất khó khăn.
Luke kêu lên:
– Bố cô có phải là Bill Angus không? Tôi đă xem triển lăm ảnh của
ông trong lần đến Lodon trước đây. Tôi thấy ảnh ông chụp tuyệt vời
lắm. Cô cũng giỏi như bố của cô chứ?
Tôi nhăn nhó:
– Tôi cũng mong được như thế nhưng c̣n lâu tôi mới được như vậy.
Có lẽ ư tưởng trong đầu sẽ giúp tôi biết làm ǵ trong tương lai.
– Quyết định ǵ vậy? – Luke hỏi.
– Tôi vừa quyết định sẽ làm một quyển sách chỉ dẫn về Paris từ
những góc không thường thấy của nó. Tôi đă nghĩ được tên cuốn sách
đó. Nó sẽ mang tên: “Những địa danh của Paris, những diện mạo của thành phố”. Tôi
hăng hái nói tiếp:
– Anh biết không, tôi biết khá nhiều địa điểm xưa cũ của thành
phố, nơi mà những người khách du lịch b́nh thường không bao giờ tới
mặc dù những nơi ấy rất hấp dẫn và thường được biết đến nhờ khía
cạnh lịch sử hơn là sự cuốn hút của nó đối với khách du lịch.
Một con mèo tới quấn quanh chân chúng tôi. Jami vuốt ve nó:
– Cháu thích mèo. Thằng bé líu lo. - Ở nhà cháu có riêng
một con mèo nhé.
– Nó tên ǵ? Tôi hỏi.
– Nó... nó... Jami lúng túng không biết chọn ngôi nào để chọn
gọi con mèo cho phù hợp với giới tính của nó. Cuối cùng thằng bé gọi
nó theo giống cái. Nó bảo:
– Con mèo được gọi là Snoopy và nó có kẻ vằn trên người giống như
một con hổ và nó thường ngủ trên giường của cháu cả đêm. Bà cháu bảo
không được để nó ngủ trên giường. Cháu không thích bà...
Thằng bé định tiếp tục nhưng Luke ngắt lời nó một cách nghiêm
khắc. Anh ta bảo:
– Thế đủ rồi, cậu bé.
– Nhưng cháu không thích bà thật mà. Bà nói sẽ mang Snoopy đi.
Thằng bé ngừng một lát rồi nh́n chú với vẻ mặt lo sợ và hỏi:
– Chú có nghĩ là bà sẽ đuổi con Snoopy đi trong lúc cháu vắng nhà
không?
– Đừng ngốc nghếch thế, dĩ nhiên là bà sẽ không đuổi nó. Dù thế
nào th́ Nana cũng sẽ chăm sóc nó tử tế trong lúc cháu đi vắng mà.
Cô ấy sẽ không để chuyện ǵ xảy ra với nó đâu.
Rồi để đổi hướng suy nghĩ của thằng bé, Luke bảo:
– Nhân tiện nói về Nana. Chú nghĩ là chiều nay chúng ta sẽ chọn
một món quà ǵ để cháu mang về cho cô ấy nhé, được không?
– Ư đó hay đấy! Marguerite nói chen vào trong khi tôi vẫn đang
nh́n thằng bé đầy thắc mắc. Tôi thấy cách thằng bé nói về bà nó
không b́nh thường. Hầu hết trẻ con đều quư bà chúng, thế
mà Jami lại thẳng thừng nói là nó không thích bà, c̣n cô chú nó th́
chẳng có ǵ là ngạc nhiên trước tuyên bố của thằng bé.
Tôi đang băn khoăn như thế th́ Luke bảo:
– Tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây kẻo Jami lại đem những
chuyện khó nói của gia đ́nh ra kể. Tôi không
muốn cô Lisa có ấn tượng không hay về chúng ta.
– Chuyện khó nói của gia đ́nh là ǵ ạ? Jami hỏi, nhưng Marguerite
đă lờ câu hỏi của nó đi. Chị ta vẻ buồn
buồn.
– Tôi ước ǵ gia đ́nh ḿnh không có những chuyện khó nói và những
ǵ tương tự. Tôi ước gia đ́nh chúng ta là một gia đ́nh b́nh thường.
Tôi muốn chúng ta, tôi và cậu, không bị mắc vào lời hứa điên rồ với
Alain. Đúng, Luke ạ, tôi ước ǵ Chúa giúp chúng ta thoát khỏi sự hứa
hẹn đó để tôi có thể lấy Edward và c̣n ǵ nữa nhỉ? – Marguerite
nh́n xoáy vào em ḿnh:
– Ước ǵ cậu có thể làm ǵ đó để tháo gỡ nếu cậu quan tâm đến
tôi. Nhưng cậu là đồ ích kỉ.
Cậu cứ chúi mũi vào việc riêng của cậu. Tôi chắc nếu cậu biết
thuyết phục th́ Frederique sẽ chấp nhận...
– Đủ rồi, Marguerite. V́ Chúa chị đừng nói nữa.
Luke ngắt lời chị gái trước khi chị nói hết câu.
– Đừng nói nữa ư? Ngón ta Marguerite lấp lánh chiếc nhẫn kim
cương:
– Làm sao tôi có thể b́nh tĩnh và mỉm cưới trước chuyện đó. Tôi
đă phải hoăn đám cưới của ḿnh không biết đến bao giờ. Cậu không thể
tưởng tượng nổi cái cảm giác ấy đâu. Tuyệt vọng, đau khổ, ôi, Chúa
ơi! Marguerite nghẹn ngào, đẩy mạnh chiếc ghế rồi đứng dậy.
Nước mắt lưng tṛng, chị ta chạy vào pḥng vệ sinh.
Tôi định chạy theo Marguerite xem chị ta có sao không, nhưng Luke
đă đưa tay ra giữ tôi lại. Anh ta nói:
– Hăy để chị ấy một ḿnh một lát.
Chỉ cần chị ấy kiên nhẫn th́ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Chương 2
Tôi cảm thấy bối rối v́ đă
chứng kiến chuyện của gia đ́nh Luke.
Tôi chắc chắn rằng lúc đó Lisa Fletcher sẽ cảm thấy đang hối tiếc v́
đă theo những cảm hứng nhất thời mời một người lạ ăn cơm cùng với
những người thân của anh ta.
Tôi gợi ư với Luke:
– Tôi nghĩ tôi nên đi trước khi chị gái anh quay lại.
Chị ấy sẽ không vui nếu thấy tôi vẫn c̣n ngồi đây.
– Không, cô nên ở đây. Chị tôi sẽ không bằng ḷng khi nghĩ rằng
lối cư xử của chị ấy đă làm cô sợ mà bỏ đi.
Vài phút nữa chị ấy sẽ ổn thôi, rồi cô xem.
Jami lo lắng hỏi:
– Có phải cháu cứ gọi chú là Lulu nên cô Marguerite mới giận vậy
không? Cháu không muốn làm cô Marguerite buồn đâu mà. Giọng Jami có
vẻ hối lỗi. Luke dỗ dành cậu bé:
– Cháu chẳng có lỗi ǵ cả, Jami ạ.
– Bà bảo cháu là điều phiền phức đối với cô chú.
Cháu nghe thấy bà nói với cô Nana là nếu không v́ cháu th́ cô
Marguerite đă không phải hoăn đám cưới.
Jami mếu máo, Luke nghiêm nghị bảo:
– Cháu nghe nhầm đấy, Jami ạ! C̣n nữa, cháu không được phép nghe
trộm người khác nói chuyện, nhớ chưa chàng trai? Nào, bây giờ cho
chú biết, cô Marguerite định cho chú cháu ta làm ǵ chiều nay nào?
– Chúng ta sẽ gặp cô Frederique, sau đó sẽ đi mua sắm.
Nhưng cháu không thích mua sắm đâu, Jami nhăn nhó nói.
– Chú cũng chẳng thích mua sắm. Luke nói với thằng bè rồi liếc
qua tôi vẻ khôi hài. Anh ta nói tiếp:
– Dù sao th́ ngày hôm nay cũng không tệ lắm bởi v́ cháu sẽ được
mua những thứ cháu thích. Cháu nghĩ chúng ta sẽ mua ǵ cho Nana nào?
Sôcôla nhé?
– Cô ấy không thích sô cô la đâu! Jami bĩu môi.
Tôi gợi ư:
– Một con mèo Trung Quốc th́ sao nhỉ? Cháu có nói là Nana thích
mèo mà.
Jami đồng t́nh:
– Đúng rồi, cô ấy thích mèo. Cô ấy cũng có
một con mèo.
Luke gật đầu tán thưởng. Một con mèo Trung Quốc ư? Được đấy, phải
không Jami? Chắc chắn cô Marguerite sẽ biết chúng ta t́m được một
con mèo như thế ở đâu. Anh ta cười, đứng dậy, nh́n xuyên qua gian
pḥng về phía Marguerite đang đi ra. Ở quấy thanh toán có một người
đàn ông vẻ phong sương đang nh́n theo Marguerite.
Người đàn ông ấy làm tôi mơ hồ nhớ tới một người ở công viên
Luxembourg khi ông ta đang đứng xem bọn trẻ con với vẻ chăm chú
không che giấu nổi.
Marguerite đến chỗ chúng tôi và nói lời xin lỗi.
– Lisa ạ! Tôi xin lỗi về chuyện ban năy, hy vọng cô sẽ không
phiền ḷng chứ?
Rồi quay sang Luke, Marguerite bảo:
– Tôi hy vọng đă không để cậu phải đợi quá lâu. Nói rồi chị ta
cười. Nụ cười của chị ấy tươi, tự nhiên chứng tỏ chị ấy đă lấy lại
được b́nh tĩnh. - Chắc cậu đang lo lắng lắm v́ cậu biết Frederique
sẽ sốt ruột như thế nào nếu chúng ta không đến chỗ hẹn đúng giờ,
phải không?
Luke lắc đầu:
– Đúng là phụ nữ, h́nh như một cô gái chỉ bắt người đàn ông đợi
ḿnh, c̣n chẳng bao giờ có chuyện ngược lại cả.
Jami cáu kỉnh:
– Cháu không muốn đến với cô Frederique chiều nay đâu. Cô ấy
chẳng để ư ǵ đến cháu hết, như thể là cô ấy không nhớ cháu. Cháu
muốn đi với cô Lisa dể chọn quà cho Nana cơ.
Thằng bé nh́n tôi đầy hy vọng.
Luke nháy mắt vẻ hài hước:
– Nhưng ngày hôm nay chúng ta đă làm phiền Lisa đủ rồi.
Chú chắc cô ấy v́ lịch sự nên không tỏ ra sốt ruột đấy thôi, chứ hẳn
cô ấy muốn đi lo chuyện của ḿnh lắm rồi.
Luke nhầm. Tôi chẳng muốn đi lo chuyện của tôi chút nào.
Thời gian ít ỏi mà tôi chia sẻ cùng gia đ́nh hấp dẫn và đầy ṭ ṃ
này đă làm cho ư tưởng đi quanh Paris của tôi trở nên mờ nhạt.
Hơn nữa, trước đó tôi vừa thấy ḿnh bị cuốn hút bởi người đàn ông
mà tôi vừa quen. Tôi thích cách anh ta nh́n, cách anh ta cười.
Tôi thích cách anh ta trêu chọc chị gái ḿnh và sự dịu dàng tŕu mến
anh ta dành cho đứa cháu nhỏ.
Tôi ước ǵ ḿnh biết anh ta rơ hơn, nhưng điều đó không thể bởi
ít phút nữa thôi chúng tôi sẽ bắt tay nhau và chào tạm biệt.
Sẽ là như vậy.
Sợ nếu trả lời lưỡng lự sẽ làm mọi người nghĩ rằng tôi muốn lợi
dụng họ, nên tôi nói nhanh:
– Anh nói đúng đấy. Tôi e là phải chia tay mọi người ngay bây
giờ. Chiều nay tôi phải đợi một cú điện thoại tại khách sạn. Nói rồi
tôi đi cùng mọi người ra nhà hàng và dừng lại nơi vỉa hè để bắt tay
tạm biệt từng người. Tôi nói:
– Cảm ơn v́ mong muốn được ăn ở Lipp, cái mong muốn từ ngày tôi
c̣n học ở Sorbonne đă trở thành hiện thực.
Marguerite bắt tay tôi trước tiên. Chị ấy đề nghị:
– Lisa, cô có ở đây xa lắm không? Tôi không thể lái xe đưa cô về
khách sạn được ư?
Tôi cười với chị ấy và nói:
– Cảm ơn đề nghị của chị. Nhưng khách sạn tôi ở gần đây thôi. Nó
nằm trên phố Seine. Đằng nào tôi cũng cần thể dục giải
phóng calo mà chị.
Tôi rụt tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của Marguerite và ch́a nó
cho Jami:
– Tạm biệt nhé Jami. Cô hy vọng cháu sẽ t́m
được một món quà ưng ư cho Nana. Thật vui v́ được gặp cháu.
Tôi nói với Jami rồi đưa tay về phía Luke. Chúg tôi bắt tay nhau.
Tôi cảm thấy rất rơ sự mạnh mẽ từ những ngón tay của Luke đang nắm
lấy những ngón tay tôi.
– Tạm biệt Luke. Tôi nói nhanh. Tôi hy vọng
những ngày nghỉ c̣n lại của anh ở thành phố Paris sẽ vui vẻ, tôi
cũng hy vọng anh sẽ không gặp những rủi ro tương tự như ở hồ
Luxembourg.
– Tạm biệt Lisa. Luke nói trong khi vẫn nắm chặt tay tôi. – Cám ơn
v́ cô đă đến đúng chỗ và đúng lúc. Đôi mắt xanh của anh bắt gặp cái
liếc mắt của tôi. – Hy vọng tất cả các bức ảnh của cô chụp đều đẹp
và hy vọng cuốn sách của cô sẽ đạt được thành công, chúc cô may mắn
trong tương lai. Các ngón tay của Luke dường như mỗi lúc một xiết
chặt hơn. Tôi hy vọng chiếc lá cô nhặt được ở công viên sẽ mang lại
cho cô những điều tốt đẹp mà cô hằng mong muốn. Luke nói thêm,
Marguerite nh́n Luke ṭ ṃ, không hiểu anh ta đang ám chỉ điều ǵ,
trong khi Luke chẳng tỏ vẻ ǵ vội vă, cứ tiếp tục nắm tay tôi và
nói:
– Xin cám ơn một lần nữa v́ đă giúp chúng tôi, Lisa ạ.
Jami và tôi mang ơn cô.
– Luke, cậu đang làm cho Lisa bối rối đấy. Marguerite nói với
Luke. Chính giọng chị ấy cũng lộ vẻ bối rối:
– Cô ấy đang vội đi mà, cậu cũng vậy. Nếu không Frederique sẽ bực
ḿnh. Cậu đang nằm trong sổ đen của cô ấy c̣n ǵ.
Marguerite nói rồi kéo tay Luke một cách kiên quyết. Sau khi chào
tạm biệt tôi một lần nữa, họ đi về phía Marguerite để xe. Họ đi
ngang hàng với nhau, Jami đi giữa. Cô và chú nó đi hai bên, mỗi
người dắt một tay nó. H́nh như thằng bé nói
điều ǵ ngộ nghĩnh nên tôi thấy Luke và Marguerite cúi xuống nh́n
thằng bé cười, khiến tôi cảm thấy một chút ghen tị trước cảnh gia
đ́nh vui vẻ ấy.
Tôi vội vàng quay gót và v́ bất ngờ nên tôi va phải một người đàn
ông đang đi từ tiệm ra. Cú va chạm suưt làm cả hai chúng tôi cùng
ngă. Tôi chưa kịp hoàn hồn xin lỗi th́ người đàn ông ấy đă văng ra
một câu chửi thề tục tĩu bằng tiếng Pháp. Chẳng thèm nh́n xem tôi có
sao không, ông ta cắm cổ bước đi. Người đàn ông đó đă quá lạm dụng
giờ nghỉ trưa của ḿnh và đang lo sợ bị ông chủ khiển trách, hay
đang nóng ḷng đến với người t́nh của ḿnh.
Tôi thật không hiểu người phụ nữ nào lại có thể thích con người thô
lỗ ấy.
Buổi chiều hôm đó, cho dù đă cố gắng lắm nhưng tôi vẫn không tài
nào không nghĩ đến Luke và cháu của anh ta. Tôi băn khoăn không biết
họ đi mua sắm có vui không, cứ thắc mắc về người phụ nữ có tên
Frederique mà Marguerite đă nhắc đi nhắc lại trong lúc tṛ chuyện.
Tôi tự hỏi, cô ấy trẻ hay già, cô ấy có phải là chị của Luke hay
không, là bạn của Marguerite hay là bạn cua Luke?
Đêm đó, tôi thậm chí đă mơ thấy Luke.
Đó là một giấc mơ dễ chịu, đến nỗi khi chuông đồng hồ báo thức reo
tôi cũng chẳng muốn thức dậy.
Khi đi tắm, tôi vẫn nghĩ đến Luke.
Tôi càng nghĩ càng thấy anh ta hấp dẫn.
Mặc dù tôi đă chứng kiến anh ta khá lúng túng khi Jami khóc đ̣i
mẹ. Nhưng tôi vẫn chắc rằng anh ta là một người đàn ông biết làm chủ
t́nh thế, một người đàn ông quyết đoán. Cái cằm cương nghị của anh
ta cho tôi biết điều đó. Và việc anh ta quyết
định mời tôi đi ăn trưa rồi bằng sự quyến rũ của ḿnh buộc tôi phải
nhận lời khi tôi đang lưỡng lự, chứng tỏ anh ta là một người đàn ông
kiên quyết.
Tôi cũng cảm thấy Luke là một người đàn ông sẽ làm bất cứ điều ǵ
mà anh ta định làm và sẽ làm tốt. Lúc anh ta trao đổi về thực đơn và
bảng rượu với người phục vụ ở nhà hàng, anh ta nói tiếng Pháp thật
cừ, đến nỗi người không biết có thể tưởng lầm anh ta là người
Pháp. Trong công việc, Luke có thể là một người cứng rắn, nhưng trong
con người anh ta vẫn có sự dịu dàng. Sự
dịu dàng đó thể hiện rơ trong cách xử sự của anh với Jami.
Tôi ước ḿnh có dịp để t́m hiểu và kết bạn với anh ta.
Tôi đang tắm th́ chợt nghe có tiếng chuông điện thoại vọng ra từ
pḥng ngủ.
Tôi vội vàng tắt ṿi nước rồi quấn ḿnh bằng khăn tắm lớn. Hắt
những lọn tóc rối bù ra phía sau, tôi đi qua căn pḥng đến bàn để
điện thoại. Những vết chân ướt của tôi in rơ trên
nền thảm.
– Dạ, tôi nghe! – Tôi trả lời điện thoại bằng tiếng Anh như
thường lệ.
– Lisa, cô đấy phải không?
Tôi cho có thể v́ lúc đó tôi đang nghĩ đến Luke nên khi nghe
giọng nói trong điện thoại tôi thấy nó giống giọng của Luke.
Bởi không phải anh ta th́ ai có chuyện ǵ mà lại gọi cho tôi vào lúc
sáng sớm như thế này.
– Vâng, tôi là Lisa đây. –Tôi nói chậm răi.
– Tôi là Luke đây! – Có một tiếng cười pha lẫn trong giọng nói
của Luke ở đầu dây đằng kia. Tôi
hy vọng không làm cô thức giấc, tôi biềt bây giờ vẫn c̣n sớm, song
tôi muốn liên lạc với cô kẻo cô ra ngoài.
– Có chuyện ǵ không ổn ư? – Tôi lo lắng hỏi: – và... tại sao anh lại biết số điện thoại để liên lạc với tôi?
– Không có chuyện ǵ đâu! Luke vội vàng
quả quyết:
– Cô không nhớ sao? Cô đă nói tên khách sạn đang ở
khi Marguerite đề nghị đưa cô về mà.
– Ồ! vậy hả? Giọng tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, tôi không biết
tại sao Luke lại muốn liên lạc với tôi.
– Đúng cô đă nói mà. Luke tiếp tục:
– Tôi quên chưa trả lại cho cô chiếc khăn. Tối qua tôi vừa thấy
nó trong túi áo. Tôi không biết ḿnh phải làm ǵ sau đó. Chị
Marguerite đă nói tên khách sạn nơi cô đang ở cho tôi.
Chúng tôi sẽ mang khăn đến chỗ cô nhé.
Tôi sẽ gặp lại Luke. Đúng là một điều tuyệt
vời, không thể tin nổi.
– Không phiền ǵ nếu chúng tôi đến khách sạn thăm cô chứ? Giọng
Luke có vẻ khá lo lắng: – Cô sẽ không ra ngoài bây giờ phải không?
– Ồ vâng! tất nhiên là không rồi, anh cứ tới. Tôi nhẹ nhàng đáp:
– Tôi sẽ không ra ngoài ngay đâu. Tôi đang tắm th́ anh gọi điện
tới. Dẫu sao tôi cũng phải ăn sáng cơ mà.
– Thế th́ tốt rồi! Luke nói, sau đó anh ta bảo:
– Cô đợi tôi chút nhé!
Tôi nghe thấy tiếng th́ thầm qua điện thoại rồi Luke tiếp tục:
– Jami đó, nó đang hỏi xem liệu nó có được ăn sáng với cô hay
không? Nó là một con quỷ con nghiện bánh sừng ḅ đấy.
Nó thích loại bánh ấy lắm, dù nó không thể rót cả đống mứt anh đào
lên trên để xây nhà như nó vẫn làm ở nhà.
Tôi vui vẻ trả lời:
– Tất nhiên là Jami có thể ăn sáng cùng tôi, tôi hiếm có dịp được
dùng bữa sáng với một anh bạn trẻ và đẹp trai như Jami.
Anh hăy nói với nó là tôi đồng ư.
– Với cả hai anh bạn trẻ đẹp trai chứ, Luke chỉnh: – Tôi cũng sẽ đến đấy. Bây giờ th́ tạm biệt nhé Lisa.
Chúng tôi sẽ gặp cô lúc 9 giờ.
– Tạm biệt! Tôi đặt điện thoại xuống và thở một hơi khoan khoái.
Tôi dùng chiếc khăn lau những giọt nước chưa khô hết trên người và
nhón chân trở lại pḥng tắm, lấy lọ phấn thơm xịt lên người một cách
hào phóng.
Tôi quyết định mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu kem pha màu caramen
và chiếc quần âu kẻ nổi màu mật ong.
Tôi cho áo vào trong quần rồi ngồi xuống bàn trang điểm.
Nh́n vào gương, tôi thấy bộ dạng ḿnh thật đáng ngại. Không giống
như Marguerite, tôi chẳng có được khuôn mặt khiến người ta phải nh́n
đến lần thứ hai. Mặc dù được thừa hưởng đôi mắt màu lục lam, mái tóc
vàng màu lúa mạch của mẹ. Song nh́n tôi vẫn chẳng có ǵ nổi bật cả.
Tôi chẳng hy vọng sẽ thu hút được sự chú ư của một người đàn ông như
Luke.
Qua dáng vẻ, qua trang phục trang nhă đắt tiền, và cách nói năng
của chị em Luke, tôi có thể kết luận rằng, nhà Fletcher thuộc về một
thế giới sành điệu hơn thế giới của những người trung lưu như tôi.
Một thế giới mà trong đó, mọi phụ nữ đếu rất thời trang như chị của
Luke. Ở thế giới ấy, người ta chị vận những loại quần áo có nhăn của
các nhà may danh tiếng chứ không phải bộ đồ được mua vội ở một cửa
hàng trên đường cao tốc như tôi.
Tôi lấy chiếc túi khoác bằng da, kiểm tra lại để đảm bảo là tôi
không quên mang thêm phim chụp cũng như cuốn sổ tay.
Sau đó tôi đeo máy ảnh qua vai và đi ra thang máy.
Vừa bước vào pḥng tiếp tân, tôi đă được đón chào bằng một tiếng
reo vui vẻ:
– Cô ấy kia rồi! Jami chạy nhanh về phía tôi và bắt tay chào với
điệu bộ rất Pháp.
Tôi cười với thằng bé:
– Cháu đúng giờ đấy.
Tôi nắm bàn tay Luke đang ch́a về phía tôi và mỉm cười với anh
ta:
– Chắc anh đă phớt lờ tất cả đèn giao thông trên đường nên mới
đến đây nhanh như vậy.
– Chúng tôi không đi bằng xe ô tô. Tôi để xe cho Marguerite và đi
xe điện ngầm đến đây. Jami thích đi xe điện ngầm.
Nó chả lạ mà.
Tôi rùng ḿnh nói:
– Tôi không thích đi tàu điện ngầm. Tôi chỉ đi tàu điện ngầm
trong những trường hợp thật cần thiết thôi.
Tôi mắc chứng sợ những nơi kín mít, v́ thế nếu không đi bộ th́ tôi
sẽ đi bằng xe buưt để thăm Paris.
Tôi đi trước dẫn đường tới pḥng ăn. Jami có vẻ háu đói. Luke th́
chỉ gọi một tách cà phê. Vừa uống cà phê, anh vừa
thích thú nh́n tôi và Jami ăn sáng một cách ngon lành.
Khi tôi đang liếm chút mứt anh đào dính trên ngón tay, Luke hỏi
tôi:
– Cô định đi đâu hôm nay Lisa? Tôi nghĩ là cô đă hẹn gặp bạn bè?
Tôi lắc đầu:
– Hôm qua thời tiết xấu, tôi chẳng chụp được kiểu ảnh nào, tôi
định nếu hôm nay đẹp trời sẽ đi chụp. Tôi phải bù lại quỹ thời gian
đă mất. Ở gần bảo tàng Carnavalet có những khu phố gắn với những sự
kiện lịch sử rất lăng mạn. Tôi muốn
chụp chúng cho quyển sách tôi định làm.
– Bảo tàng Carnavalet ư? Luke nhắc lại: – Tôi nhớ là tôi đă thăm nới đó khi tôi bằng tuổi Jami bây giờ,
tôi vẫn c̣n nhớ khá rơ, đặc biệt là... Luke lắc đầu: – Những chiếc máy hành h́nh... Tôi nghĩ Jami sẽ thích đến thăm
nơi ấy, đúng không Jami?
Chỉ có ngốc tôi mới không đoán được Luke đang gợi ư khéo để được
tôi mời đi cùng. Mặc dù ư nghĩa được đi cùng Luke làm tim
tôi đập rộn lên, song tôi vẫn tự nhủ rằng, như thế chẳng có lợi cho
tôi chút nào và rằng anh ta chưa biết cách nào để Jami vui vẻ, trong
khi anh ta lại biết rơ tôi, cho nên anh ta mới hy vọng tôi giúp.
Tự nhiên tôi nói:
– Tôi chắc là Jami sẽ thích. Đó là một nơi nổi tiếng. Có rất
nhiều học sinh quanh vùng đều tới thăm.
Ga thánh Paul, là ga điện ngầm gần nhất, tôi nghĩ thế.
Luke nh́n tôi:
– Lisa, vừa mới quen cô thôi, liệu có là một đ̣i hỏi quá nhiều
nếu chúng tôi đi cùng cô không? Sẽ không ảnh hưởng ǵ tới công việc
của cô chứ?
Ánh mắt Luke hướng vào tôi đầy hy vọng. Cho dù tôi có định từ
chối đi nữa th́ tôi cũng khó mà cưỡng nổi lời đề nghị hấp dẫn ấy.
Tuy nhiên, tôi giả bộ suy nghĩ giây lát rồi mới nói:
– Sẽ có một điều kiện. Nếu tôi cần một người mẫu để làm cho bức
ảnh thêm sinh động, th́ tôi có thể yêu cầu Jami được chứ?
Jami cười sung sướng và để thay cho câu trả lời, nó đứng dậy ngay
lập tức. “Vui sướng” đó là từ mà tôi có thể dùng để diễn
tả những giờ tiếp theo của ngày hôm đó.
V́ chẳng có tuyến xe buưt nào gần đó và v́ Jami vẫn c̣n đau chân.
Không thể đi bộ xa được, tôi buộc phải đề nghị đi tàu điện ngầm.
May mà có Jami nói chuyện như con khướu thu hút tâm trí của tôi, nên
trên tàu điện ngầm tôi không có cảm giác như đi vào một cái hang.
Khi chúng tôi đi ra khỏi tàu điện ngầm tại ga Thánh Paul, chúng
tôi không đi tới bảo tàng ngay mà ghé vào một tiệm bánh gần đó mua
ba chiếc bánh kem to.
Chúng tôi ngồi ăn bánh trên một chiếc ghế dài dưới bóng cây trong
quảng trường Voges. Có một thằng bé nh́n chúng tôi
rồi mạnh dạn rủ Jami đi chơi.
Tôi cứ nghĩ Jami chả hiểu thằng bé kia nói ǵ với nó, song thật
ngạc nhiên là Jami đă trả lời cậu bạn đến làm quen với nó bằng tiếng
Pháp không hề do dự, và vẫn dùng tiếng Pháp, nó quay sang Luke hỏi
mượn cây ba toong.
Luke đưa cây ba toong cho Jami và đứng xem hai đứa trẻ giả vờ
chơi tṛ đấu kiếm một lúc, sau đó anh ta quay lại mỉm cười với tôi
và hỏi:
– Sao thế Lisa? Cô không thích ư?
Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên:
– Jami nói tiếng Pháp giỏi quá, thật đáng kinh ngạc.
– Tại sao? H́nh như Luke có vẻ khó hiểu.
Tiếng Pháp là tiếng bố nó cơ mà. À! Tất nhiên, cô không biết điều đó mà, đúng không nào?
– Làm sao mà tôi biết được? Chúng ta quen nhau rất t́nh cờ mà.
Chỉ mới hôm qua thôi, chúng ta chỉ là những người xa lạ.
– Cô không quan tâm đến chúng tôi lắm nên không cần hỏi phải
không?
Anh ta nh́n tôi thăm ḍ.
Tôi đáp:
– Chị gái anh có cho tôi cơ hội để hỏi đâu cơ chứ.
Vả lại khi mọi người nói đến những chuyện khó nói của gia đ́nh, tôi
nghĩ tốt hơn tôi không nên ṭ ṃ.
– Thực ra chúng tôi không có nhiều chuyện khó nói đâu, chỉ có mỗi
một chuyện làm chị ấy lo lắng. Để tôi
kể cho cô nghe về chúng tôi nhé.
– Ồ! Không cần đâu!
– Tôi nghĩ là cần đấy. Cô sẽ hiểu
thái độ của Jami rơ hơn, nếu cô biết chút ít về nguồn gốc của nó.
– Jami có một nửa ḍng máu Pháp, cũng như tôi và Marguerite.
Luke làm tôi ngạc nhiên bởi những ǵ anh ta vừa kể.
– Vâng! Anh ta mỉm cười trước sự ngạc nhiên của tôi rồi kể tiếp:
– Cả ba chúng tôi đều là người lai. Nhà tôi ở phố Cécile thuộc
Dauphiny. Bố tôi là người Anh. Bố tôi là giáo sư trợ giảng ở trường
đại học Grenoble, nơi mẹ tôi theo học.
C̣n mẹ tôi là một người thuộc ḍng họ De La Haie giống như Jami.
Khi bố mẹ tôi cưới nhau, ông ngoại tôi đă tặng mẹ tôi một biệt
thự nằm trong khu đất của gia đ́nh như một món
quà cưới. Dĩ nhiên,
ông muốn bố mẹ tôi sống ở đó. Bố tôi chấp nhận, nhưng ông ta đưa ra
một đề nghị. Ông muốn tất cả các con của ông bà phải được sinh ra ở
Anh và được nuôi nấng như người Anh.
Cô thấy đấy, bố tôi cũng muốn ḿnh phải được toại nguyện như gia
đ́nh Counte – gia đ́nh mẹ tôi.
Vậy tại sao cả anh và Marguerite đều nói tiếng Anh?
– Không phải lúc nào chúng tôi cũng nói tiếng Anh. Ở nhà chúng
tôi nói tiếng Pháp. Chúng tôi sống trong một ngôi làng ở Pháp. Tôi
làm việc cho gia đ́nh nhà Haie – nơi mà hầu như người ta chỉ nói
tiếng Pháp. Bác Henry – anh của mẹ tôi – người mà chúng tôi đă
chuyển đến sống cùng sau khi bố mẹ tôi bị thiệt mạng trong một vụ
tai nạn cáp treo, bắt buộc chúng tôi phải nói tiếng Pháp với ông.
Bác Henry là chủ gia đ́nh, bác ấy luôn thích theo ư ḿnh và đôi khi
rất đàng hoàng, mặc dầu bác ấy để chúng tôi được học ở Anh cho đến
khi chúng tôi mười tám tuổi.
– Jami là thế nào với anh? Tôi hỏi – Tôi đang kể đến đó đây. Một
trong những lư do khiến bác Henry muốn tôi và Marguerite đến sống
cùng là v́ để cho con trai bác ấy có bạn. Mẹ anh ấy chết trong một
vụ tai nạn cùng với bố mẹ chúng tôi. Alain lớn hơn tôi hai tuổi,
nhưng chúng tôi rất hợp nhau. Chúng tôi càng gắn bó với nhau hơn khi
cha anh ấy tái hôn năm anh ấy mười bảy tuổi. Mấy năm sau, Alain cũng
kết hôn. Anh ấy lấy một cô gái người Anh mà anh ấy gặp trong một
chuyến đi trượt tuyết. Để làm hài ḷng vợ, Alain toàn nói tiếng Anh
ở nhà. Cha và mẹ kế của họ không biết tư tiếng Anh nào nên họ bực
lắm. Đôi khi tôi có cảm tưởng Alain cố t́nh nói tiếng Anh để
chọc giận bà mẹ kế mà anh ấy không ưa, hơn là để làm hài ḷng vợ.
... Tuy nhiên, một năm trước đây, người chủ nhà của Counte, bác
Henry của tôi ấy, đă qua đời, và Alain được thừa kế toà lâu đài của
ḍng họ. Điều ấy cho phép anh ấy tiếp tục tạo ra những thay đổi mà
trước đó hai bố con họ thường không thống nhất được với nhau. Tất
nhiên, Giselle, mẹ kế của anh ấy không ủng hộ. Sáu tháng trước,
Alain đang lái xe chở Jami đến Cécile để thăm một người bạn th́ xe
bị nổ lốp. Mặc dù Alain đă cố gắng điều khiển chiếc xe, nhưng vẫn
không tránh khỏi điều khủng khiếp xảy ra sau đó.
Chiếc xe trượt ngang qua đường và lăn xuống khe núi.
– Ôi! Không! Tôi kêu
lên sợ hăi.
Luke sợ Jami chơi mệt quay lại nên nhanh chóng kể hết câu chuyện.
– Có phép màu nào đó, không hiểu sao Jami lại văng ra và thoát
chết. Nó chỉ bị găy một chân và một vài vết bầm.
Cô để ư mà xem, nó vẫn đi hơi cà nhắc và rất sợ bị đau nữa.
– Mẹ của Jami đă chết ngay, c̣n Alain sống được thêm mười lăm
ngày.
Khoảng thời gian đủ để anh ấy sắp đặt những chuyện cần thiết. Anh
ấy muốn đảm bảo rằng cái dự tính của anh ấy về lau đài vẫn được tiếp
tục tiến hành mà không có sự can thiệp của Giselle.
Anh ấy đă chỉ định tôi và Marguerite làm người giám hộ của Jami cho
tới khi nó trưởng thành với điều kiện nếu Marguerite kết hôn trước
tôi, chị ấy và chồng sẽ nuôi Jami và sống ở lâu đài.
Tương tự như vậy, nếu tôi kết hôn trước, tôi cũng sẽ làm như thế.
Alain muốn Jami có một gia đ́nh trọn vẹn, cô hiểu chứ?
Tôi gật đầu:
– Thằng bé may mắn v́ cả anh và chị gái đều yêu thương nó.
Nó biết nó có thể tin cậy vào anh và chị ấy.
– Chúng tôi không được may mắn như vậy đâu – Luke nói nghiêm túc
– Chúng tôi đă không lường hết được những phức tạp sẽ xảy ra. Vị hôn
thê của Marguerite khi nghe những điều kiện đó, anh ấy từ chối chấp
nhận. Gia đ́nh anh ấy ở Paris và anh ấy cũng có công việc ở đó. Tại
sao anh ấy lại phải từ bỏ mọi thứ để chấp nhận trói buộc vào cái gia
đ́nh đă được định đoạt sẵn như vậy chứ? Anh ấy bảo Marguerite rằng
lời hứa mà chị ấy đă nói không mang tính rằng buộc. Nhưng cũng như
tôi, Marguerite không thể nuốt lời được.
Bây giờ th́ mọi người đều ở vào thế bí, không thể làm theo ư ḿnh
được nữa.
– Thế Jami có biết chuyện ǵ đang diễn ra không? Trẻ con thường
rất nhạy cảm. Tội nghiệp thằng bé.
– Tội nghiệp Marguerite th́ đúng hơn. Luke nói:
– Lúc này chị ấy là người đang phải chịu đau khổ. Chị ấy đă phải
hủy bỏ đám cưới. Việc ấy khiến người ta x́ xào nhiều lắm v́ chẳng ai
biết lư do tại sao. Tôi ước ǵ ḿnh có thể giúp chị ấy.
– Anh có thể giúp được chứ! Nếu anh kết hôn. Điều ấy với anh cũng
không khó khăn lắm, đúng không? Anh sống tại lâu đài này.
Anh làm việc ở Cécile. Anh lại yêu quư Jami, bất cứ ai cũng có thể
nhận ra điều đó.
Luke nh́n tôi chua chát:
– Cô nói nghe có vẻ đơn giản đấy Lisa ạ, nhưng cô quên mất một
điều. Tôi sẽ phải t́m một phụ nữ sẵn sáng chấp nhận Jami giống như
tôi. Hiện tại, tôi cũng gặp rắc rối tương tự Marguerite.
Nhưng thôi, hôm nay hăy quên chuyện của gia đ́nh tôi, kẻo lại làm cô
mất vui.
Bạn chơi của Jami bị mẹ gọi đă đi xa. Jami quay lại chỗ chúng
tôi, lúc ấy đă đến giờ ăn trưa. Chúng tôi ăn trưa tại một nhà hàng
rất dễ chịu ở Sevigne, sau đó chúng tôi đi thăm bảo tàng.
Jami cũng giống chú nó hồi bé, rất ṭ ṃ trước những chiếc máy chém
thu nhỏ và khi bước ra khỏi quán trà ở Barres, chúng tôi đă thấy một
con mèo lang thang giữa những bụi cây.
Ngày dạo chơi của Jami trở nên thú vị hết sức, khi con mèo cho no
vuốt ve và tôi cũng chụp được một kiểu ảnh lúc con mèo đang nhoài về
phía Jami đón thức ăn từ tay thằng bé.
Trên đường chúng tôi đến tàu điện ngầm, tôi bảo Jami tôi sẽ gửi
cho cháu những bức ảnh tôi chụp có nó ngày hôm đó. Tôi nói:
– Cháu hăy nói cho cô biết địa chỉ để cô gửi ảnh đến nhé. Jami
nh́n chú nó và anh đă trả lời thay thằng bé:
– Chúng tôi đang ở nhà một người bạn trên đường Louis.
Tôi sẽ viết địa chỉ cho cô khi chúng ta lên tàu.
– Khi nào về Eđinburgh tôi mới rửa ảnh được, vậy nên tôi cần địa
chỉ nhà Jami.
Luke nài nỉ:
– Cô không thể rửa chúng ở đây được ư? Như thế cô sẽ trao tận tay
Jami và chúng ta sẽ cùng xem. Cô nói c̣n ở Paris mười ngày nữa
cơ mà.
– Ngày mai cô có thể chụp ảnh cháu nữa đấy. Không cần giữ ư, Jami
nói vui vẻ:
– Cháu thích được chụp ảnh lắm.
Cô để cháu làm những việc thật là thích.
– Jami, cháu không được làm phiến cô Lisa. Dù sao th́... anh ta
nh́n tôi ṭ ṃ:
– Chú không nghĩ là cô ấy có thể chịu đựng chúng ta thêm một ngày
nữa đâu.
Tim tôi đập rộn lên và không giấu nổi sự vui sướng qua ánh mắt.
Tôi biết rơ tôi đă giúp Lisa làm cho Jami vui vẻ nên anh ta gợi ư
gặp tôi một lần nữa. Tuy nhiên tôi biết rằng
tôi đă có một ngày thật vui vẻ bởi v́ tôi đă được đi cùng một người
đàn ông cực kỳ hấp dẫn.
– Nếu như anh chịu được việc bị tha lôi tới khắp các phố lẻ và
nếu Jami không thấy phiền, chịu chỉ cho tôi những cảnh lạ mắt th́
chẳng hề ǵ. Thực ra, hai người đă giúp tôi nh́n Paris
bằng con mắt mới mẻ.
– Hay quá. Vậy chúng tôi sẽ gọi cho cô nhé.
Tôi gật đầu cười và nói với Jami khi nó bắt tay tạm biệt tôi:
– Jami, cô sẽ lại đặt bữa sáng cho cháu nhé!
Luke hỏi:
– Vậy cô không đi tàu điện ngầm với chúng tôi sao? Chúng ta sẽ đi
cùng tuyến mà.
– Tôi sẽ đi bộ về khách sạn.
– Từ đây ư? Cô sẽ kiệt sức đấy. Anh ta nài nỉ:
– Cô sẽ xuống sau chúng tôi một ga. Đừng
sợ, nếu cô thấy lo, tôi sẽ nắm tay cô.
Anh ta trêu tôi y như đă trêu chị ḿnh.
Luke nói đúng, tôi sẽ phải đi bộ khá xa. Từ đó, tôi sẽ đi bộ qua
bên kia sông rồi qua phố De La Seine. Tôi biết đi tàu điện ngầm là
hợp lư, song tôi vẫn lưỡng lự.
Jami nắm lấy tay tôi:
– Cháu sẽ bảo vệ cô, đi nào. – Nó
nói vẻ rất người lớn, rồi kéo tôi đi về phía tàu điện ngầm.
Dù có sự “đảm bảo” của Jami song tôi vẫn cảm thấy lo lắng khi rời
khỏi đường phố. Chúng tôi xuống ga Châtelet đông đúc để đổi tàu, cảm
giác đó của tôi càng tăng. Có lẽ v́ hôm đó chúng tôi
toàn ở những phố yên tĩnh của Paris nên đám đông lộn xộn chen chúc
đợi tàu ở ga đă khiến tôi cảm thấy căng thẳng.
Trong lúc chờ đợi, tôi đă bị cảm giác lo sợ choán hết lư trí và
khi tàu từ từ tiến về phía chúng tôi, tôi đă kéo Jami trở lại lối
ra.
Trong lúc làm như vậy, tôi mơ hồ nhận ra sự chuyển động ở rất gần
ḿnh.
Một người đàn ông đứng sau tôi chừng một bước chân bỗng lao
lên. Anh ta đụng phải cánh tay tôi khi tôi vừa quay đi và cứ thế lao
đến khoảng trống tôi vừa bỏ lại.
Có lẽ v́ lao quá nhanh, người đàn ông ấy đă bị lỡ đà, không giữ nổi
thăng bằng, anh ta ngă vào đường tàu.
Chương 3
Chuyện ǵ đă xảy ra? Người
đàn ông đó đă thét lên những ǵ? Jami đang đi bỗng dừng bước.
Nó cố quay người nh́n lại, nhưng tôi đă kịp kéo nó vào ḷng.
Tôi ôm lấy Jami, ṿng tay qua tai nó để nó không nghe thấy giọng
nói kinh hoàng của người đàn bà đang đứng gần chúng tôi:
– Đó là một vụ tự sát. Bà ta hổn hển nói trong khi mọi người đua
nhau chen qua chúng tôi để xem chuyện ǵ xảy ra. – Ông ta lao về
phía trước đẩy tôi qua bên. Nếu người phụ nữ
và đứa bé đứng đàng trước không t́nh cờ bước đi th́ chắc ông ta đă
đẩy cả họ ngă vào đường tàu rồi.
Tôi không thể nghe thêm nữa, càng không muốn Jami chứng kiến thêm
một cơn ác mộng nào nữa. V́ thế tôi cầm tay Jami kéo ngược ḍng
người đang tiến tới lối vào. Tôi
thật sự bị sốc bởi tai nạn khủng khiếp xảy ra ngay trước mắt chúng
tôi.
Tự tử. Đó là cách lấy đi mạng sống của một con người. Khuôn mặt
người đàn ông mà tôi kịp nh́n thoáng qua lúc ông ta đụng vào tôi vẫn
c̣n phảng phất trong đầu tôi bởi khuôn mặt ấy có ǵ khiến tôi nhớ
lại. Tôi có trí nhớ chi tiết của một thợ chụp ảnh và tôi thề là đă
nh́n thấy khuôn mặt ấy ở đâu rồi. Ngay lúc ấy, tôi không thể nhớ ra
và cũng không muốn nhớ nữa. Tôi muốn xoá đi
trong tâm trí h́nh ảnh méo mó của con người đó, cùng tiếng thét thảm
thiết của ông ta lúc ông ta ngă trước mũi tàu.
Trong khi vụ tai nạn xảy ra, Luke đứng cách tôi hai bước chân và
đă để mặc tôi chống chọi với nỗi sợ đi tàu điện ngầm. Sau khi người
đàn ông nọ bị tàu cán, người ta xô đẩy nhau tới xem nên chúng tôi bị
lạc nhau. Tôi không muốn đợi anh ta. Tôi thấy
tuyệt vọng v́ không thể chạy ra khỏi ga tàu điện ngầm để hít thở một
chút không khí thoáng đăng hơn.
Khi tôi gần tới cửa th́ cảm thấy có ai đó nắm lấy cánh tay ḿnh,
rồi tôi thấy Luke nói khe khẽ:
– Cám ơn cô đă đủ tỉnh táo để không dừng lại chỗ đó. Nếu Jami
chứng kiến chuyện vừa xảy ra, thế nào nó cũng nhớ lại vụ tai nạn
khủng khiếp của gia đ́nh nó. Nó vừa mới nguôi
được một chút.
Anh ta tiếp tục, lần này nói to để cả Jami cùng nghe thấy:
– Điều ǵ khiến hai cô cháu đă bỏ tôi đi vậy? Mới cách đó một
phút hai người c̣n đứng đằng trước tôi, thế mà sau đó chẳng thấy đâu
nữa.
Tôi cười:
– Anh có tin không? Thật khôi hài. Tôi đă bảo là tôi không thích
đi tàu điện ngầm. Bỗng nhiên lúc đó nỗi sợ đi
tàu điện ngầm đă thắng và tôi buộc phải t́m đường lên mặt đất.
– Ơn Chúa v́ quyết định khôi hài của cô. Luke nói nhỏ:
– Chắc cô hiểu người đàn ông khùng đó đă kéo cô ngă theo nếu như
lúc ấy cô không bước sang một bên. Tôi không
muốn chúng ta bị giữ lại làm nhân chứng, họ đă có đủ người cho việc
đó rồi.
Luke chỉ về phía người đàn ông mặc đồ cảnh sát đang hối hả đi về
phía đường tàu, nơi chúng tôi vừa đứng cách đó vài giây.
Jami một lần nữa cố quay lại nh́n. Nó hỏi:
– Lulu, những cảnh sát kia ở đây làm ǵ thế?
Luke không trả lời mà nắm lấy tay nó dắt về phía trước. Anh ta
bảo:
– Cô Lisa bị mệt Jami ạ. Chúng ta phải
nhanh chóng đưa cô ấy ra khỏi đây thôi.
Jami nh́n tôi :
– Trông cô ngộ quá. Mặt cô trắng như tuyết ấy. Cô sợ v́ ông ấy
kêu to quá chứ ǵ?
– Cô thấy khó chịu v́ ở đây ngột ngạt quá
và v́ cô cũng không thích ở trong đám đông ồn ào như cái đám đông
đợi tàu ban năy.
– Cháu cũng không thích có nhiều người ở xung quanh đâu. Thằng bé
đáp :
– V́ thế cháu không thích đi mua sắm ở Paris chút nào.
Lúc chúng tôi lên đến mặt đất, Luke nh́n quanh và bảo:
– Chúng ta có thể t́m thấy một chiếc taxi.
Họ sẽ đưa tôi và Jami xuống phố Louis rồi sau đó sẽ đưa cô về khách
sạn.
Tôi lắc đầu:
– Tôi sẽ đi bộ. Tôi muốn hít thở không khí
trong lành.
Anh ta nh́n tôi:
– Đừng, Lisa, chúng tôi chỉ mất mấy phút là về đến chỗ ở thôi.
Tôi sẽ không để cô phải đi bộ một ḿnh đâu, Lisa thân mến ạ. Cô sẽ
đi cùng chúng tôi và có lẽ cần một ly Brandy để hồng hào trở lại.
Cô đă khá hốt hoảng rồi.
Tôi không tranh căi nữa. Đầu gối tôi muốn nhủn ra, tôi chẳng thể
đi bộ xa hơn nữa. Dù sao th́ tôi cũng không
muốn đi bộ một ḿnh, ít nhất là vào lúc này.
Khuôn mặt người đàn ông tự tử vẫn c̣n ám ảnh tôi và tôi thực sự
không muốn nghĩ tới điều đó. Bên Luke và Jami thêm nửa giờ nữa, tôi
có thể quên đi chăng?
Jami lo lắng:
– Mai cô sẽ khỏe lại phải không cô? Chú Luke định dẫn cháu lên
đỉnh tháp Eiffel. Cháu muốn cô cùng đi. Cô có
thể chụp những kiểu ảnh rất tuyệt đấy.
Thằng bé đang dụ dỗ tôi th́ Luke ngắt lời, anh ta bảo:
– Đủ rồi Jami. Đừng bắt cô Lisa phải mất thêm thời gian v́ chúng
ta nữa. Cô ấy đă bỏ công việc của ḿnh để đi với chúng ta hôm nay,
đă giới thiệu cho chúng ta thấy lịch sử của Paris thật ấn tượng c̣n
ǵ. Anh ta quay sang tôi mỉm cười:
– Chú cháu tôi rất biết ơn cô, cô Lisa ạ!
Luke vẫy một chiếc taxi đang đến gần.
Chiếc xe đỗ lại ngay sát chỗ chúng tôi đứng.
– Lên xe nào Jami! Luke nói và đẩy Jami vào xe. – Nào Lisa lên
đi. Anh ta bảo rồi giúp tôi trèo vào cạnh Jami.
Ngay sau khi tôi vào xe, Luke vội vàng vào theo, cứ như thể anh ta
sợ sau khi tôi vào xe, tôi sẽ đổi ư không đi cùng họ nữa.
Luke ngồi sát vào tôi v́ ghế xe tương đối chật cho cả ba người
mặc dầu Jami c̣n bé. Chúng tôi thật gần nhau, đến nỗi tôi cảm thấy
sức ép của chân Luke chạm vào chân tôi, cảm thấy hông anh ta chạm
vào hông tôi và khi anh ta vắt tay ra sau lưng ghế để chỗ ngổi của
chúng tôi được rộng hơn th́ ngón tay của anh ta khẽ chạm vào gáy
tôi. Cái chạm nhẹ ấy giống như một cử chỉ vuốt ve âu yếm. Nó tạo cho
tôi một cảm giác mà trước đây tôi chưa hề biết đến. Một thoáng rung
động xao xuyến trào lên trong tôi. Tôi cảm thấy chỉ những người yêu
nhau mới có thể trao cho nhau sự vuốt ve âu yếm ấy. Cảm giác đó làm
tôi bối rối, tôi vội quay mặt về phía Jami ngay để Luke không nhận
ra là mặt tôi đang đỏ ửng lên v́ xấu hổ. Với một người đàn thuộc thế
giới thanh lịch như Luke, th́ việc một cô gái bị anh ta vô t́nh chạm
vào mà lại xấu hổ đến nỗi không giấu nổi th́
quả là một điều kỳ cục. Tôi không muốn anh ta
nghĩ tôi là một người thiếu tế nhị.
Người lái xe taxi phục vụ chúng tôi với sự nhiệt t́nh rất Paris.
Anh ta cho xe lượn ra lượn vào giữa các luồng giao thông, và rẽ
đường vượt qua cầu. Xe phanh gấp đến nỗi Jami xô vào tôi, c̣n tôi
th́ nghiêng vào Luke. Luke phản ứng rất nhanh. Cánh tay đang để trên
lưng ghế của anh ta lập tức choàng lấy vai tôi. Ôm tôi trong cánh ta
mạnh mẽ nhất, anh ta nh́n tôi nói:
– Nào! Bây giờ th́ cô đă hiểu tại sao tôi cứ nài nỉ cô đi taxi
cùng chúng tôi rồi chứ? Tôi sẽ chả có cơ hội nào để làm thế này trên
xe điện ngầm đúng không? Anh ta trêu. Khi nhận ra vẻ mặt bối rối của
tôi, mắt anh ta ánh lên:
– Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để cô hồng hào lại đấy Lisa ạ.
Lúc năy trông cô nhợt nhạt đến nỗi tôi tưởng sẽ phải làm ǵ đó để cô
tươi tỉnh trở lại.
Giọng trêu chọc của Luke làm cho tôi đỡ bối rối hơn. Luke vẫn ôm
tôi. C̣n tôi th́ không cố gỡ ra khỏi ṿng tay ấy, không phải v́ tôi
không muốn để lộ sự thẹn thùng của ḿnh, mà v́ tôi muốn được Luke ôm
như thế. Tôi thích các ngón tay của anh vuốt nhẹ trên vai tôi và tôi
khá thất vọng bởi taxi đến chỗ Luke quá sớm.
Khi xe dừng lại, Luke buông ra khỏi tôi, rướn người về phía trước để
nh́n đồng hồ đo khoảng cách.
Tôi theo anh ta ra khỏi xe và đứng đợi trên vỉa hè chờ Luke trả
tiền.
– Bây giờ tôi cảm thấy khoẻ rồi. Tôi nói với Luke:
– Tôi không cần một ly Brandy như anh nói đâu.
Từ đây tôi có thể đi bộ về khách sạn được rồi.
– Vớ vẩn, Luke kiên quyết:
– Cô sẽ lên nhà cùng chúng tôi, trông cô vẫn c̣n mệt đấy. Anh ta
nh́n tôi:
– Cũng chẳng có ǵ lạ cả. Cô đă nh́n thấy những ǵ xảy ra ở ga
điện ngầm. Những việc như thế không dễ quên ngay được đâu. Tôi không
muốn cô gặm nhấm nó một ḿnh. Đi nào, hăy theo Jami. Anh ta cứ quay
về phía Jami. Nó đang mở cánh cửa vào nhà. - Một ly Brandy hay một
tách trà cũng được. Đó là điều cô cần lúc này, và tất nhiên là v́
bạn bè nữa, Lisa ạ. Anh ta giục tôi bước vào. Cô biết đấy, tôi mang
ơn cô nữa rồi. Nếu cô không ngăn Jami để cho nó khỏi chứng kiến cảnh
đó th́ chắc chắn nó sẽ đau đớn lắm. Từ khi vụ tai nạn cướp đi bố mẹ
nó xảy ra, th́ bất cứ vụ tai nạn nào cũng khiến nó bị tổn thương ghê
gớm. Nó c̣n chưa thoát khỏi cảnh ác mộng đấy mà.
Luke nh́n tôi:
– Lisa, tôi bắt đầu thấy cô được phái tới làm thiên thần hộ mệnh
cho Jami rồi đấy.
– Thoạt th́ tôi là Florence Nightingale, c̣n bây giờ là một
thiên thần hộ mệnh. Tôi cố đùa để giấu vẻ bối rối. – Tôi không biết
rồi đây anh sẽ gắn cho tôi vai tṛ nào nữa nhỉ?
Anh ta nh́n tôi thăm ḍ:
– Tôi sẽ nghĩ ra một vai tử tế nào đó.
Một bà cô tử tế chẳng hạn.
Jami đang cố đẩy nắm cửa, t́nh cờ nghe thấy câu nói đó của Luke,
nó líu lo:
– Cô sẽ lấy chú Luke và sẽ trở thành cô của cháu đúng không?
Giống như cô Marguerite lấy chú Edward và chú Edward trở thành chú
của cháu ấy.
Luke cười thành tiếng:
– Chú cược là cháu thích điều đó, chàng trai ạ. Cháu muốn lúc nào
cũng có cô Lisa để cháu vui chứ ǵ?
Jami gật đầu:
– Vâng, vậy chú sẽ cưới cô ấy nhé Lulu?
Jami nói vậy khiến mặt tôi đỏ ửng lên v́ ngượng, tôi cũng thấy rơ
vẻ lúng túng của Luke khi anh ta bảo:
– Đủ rồi Jami, cháu đang quấy rầy cô Lisa đấy.
Vai Jami rũ xuống v́ chán nản, thất vọng bởi những lời chẳng hứa
hẹn của chú nó và tôi cảm thấy thương nó. Tôi nắm bàn tay bé nhỏ của
nó xiết chặt:
– Chú của cháu có lẽ đă có ai đó để kết hôn rồi Jami ạ. Người đó
sẽ trở thành cô của cháu, nhưng cô vẫn có thể trở thành một người cô
tốt, một người cô để chọn làm bạn ấy mà. Cháu đồng ư không? Chúng ta
thoả thuận thế nhé?
– Vâng. Jami ôm lấy tôi. Qua đầu nó tôi nhận được nụ cười nhẹ
nhơm của Luke. Anh ta hẳn là vui khi thấy tôi điều khiển được t́nh
h́nh. Khi chúng tôi đến nơi, Marguerite ra mở cửa, Luke giải thích:
– Chúng em đă có một ngày rất thú vị. Em mời Lisa lên uống trà để
cô ấy đỡ mệt, tin em đi. Anh ta nh́n sang tôi cười:
– Cô ấy cần lấy lại sức.
Anh ta đi qua chị gái ḿnh, tiến vào hành lang nhỏ và bảo Jami:
– Jami th́ không được uống rồi, vậy hăy đi tắm đi.
Jami giống như những đứa trẻ khác, đột nhiên nhớ ra một chuyện ǵ
đó, nó lắc tay Luke:
– Chúng cháu đă có một ngày rất tuyệt, cô Marguerite ạ. Cháu đă
trông thấy một cái máy chém, cô Marguerite biết không? Nó được dùng
để chặt đầu người đấy, cháu c̣n đấu kiếm ở công viên nữa và c̣n nh́n
thấy một con mèo...
– Cháu sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện khi cháu lên giường, c̣n cô
sẽ làm bữa tối cho cháu và Luke. Marguerite ngắt lời thằng bé. Sau
đó giọng chị ấy có vẻ chua chát:
– Tôi th́ chẳng được như vậy. Hôm nay Frederique phàn nàn với tôi
suốt, giống hệt như Edward hôm qua. Cô ấy bảo
tôi phải làm thế này, thế kia. Cả Edward và Frederique đều chẳng hiểu những khó khăn của tôi.
Họ chỉ nghĩ đến bản thân ḿnh thôi.
Marguerite bĩu môi và dẫn Jami vào trong c̣n Luke th́ đưa tôi vào
pḥng khách. Anh ta đến bên tủ rượu và lấy ra ba ly Brandy, thứ rượu
được rót ra từ chai Napoleon.
Luke lắc đầu khi đến trước mặt tôi, trao cho tôi ly rượu:
– Tội nghiệp Marguerite, lúc này đối với chị ấy th́ cuộc sống
quả là khó khăn. Tôi không thích nh́n thấy chị ấy buồn phiền chút nào.
Giá mà chị ấy và Edward cưới nhau trước khi Alain đưa ra đề nghị,
như vậy mọi chuyện sẽ khác.
– Tội nghiệp Jami. Tôi nói và xoay xoay ly rượu trong tay. – Nó
là một đứa trẻ thông minh. Nó sẽ cảm nhận
được những ǵ đang diễn ra.
– Không, chúng tôi cương quyết là sẽ không cho thằng bé biết, mặc
dù có đôi lúc Marguerite nông nổi suưt để bị lộ. Cô thương cháu tôi
đúng không Lisa?
Luke hỏi tôi vẻ bi quan – Nó là một thằng bé dễ thương và đáng
yêu. Tôi nói, cố không buột miệng ra là thằng bé giống chú nó. – Nó
đầy sức sống, hiếu động song cũng rất dễ thương.
Tôi nghĩ khi Jami trở thành một chàng trai th́ hiếm có cô gái nào
lại không xiêu ḷng v́ nó.
Marguerite đang đi vào pḥng, nghe thấy tôi nói thế liền chen
vào:
– Thế mà Frederique lại thờ ơ trước vẻ đáng yêu của thằng bé.
Nếu lúc này mà cô ấy thấy thằng bé đang ở trong bồn tắm vẩy bọt xà
pḥng tung toé khắp nơi chắc cô ấy càng chẳng ưa.
Luke biện hộ cho người phụ nữ vắng mặt:
– Frederique không thích trẻ con. Cô ấy là con một cặp vợ chồng lớn tuổi.
Cô ấy không có anh em họ, không có cháu gọi bằng cô nên cô ấy không
hiểu trẻ con.
Tôi tranh luận:
– Nhưng bản thân cô ấy đă từng là một đứa trẻ. Chỉ cần anh liên
hệ đến những việc anh làm hồi nhỏ anh sẽ hiểu trẻ. Tôi thở dài:
– Khi một đứa trẻ đang tập rèn tính cách th́ để hiểu được nó phải
kiên nhẫn. Cũng khó đấy.
– Nhưng không chỉ với trẻ con. Marguerite cau có nói, rồi bước
nhanh vội về phía hành lang, nơi vừa phát ra một tiếng động lớn kèm
theo tiếng thét của Jami:
– Đó là Jami đang “luyện tính cách đấy”.
Luke cười nhăn nhó.
Tôi cười với Luke và cứ thế nh́n anh ta, tôi nhận thấy Luke hấp
dẫn hơn nhiều so với lần đầu tôi nh́n thấy anh ta, cách đó hơn bốn
mươi tám tiếng.
Không muốn để Luke đoán ra anh ta hấp dẫn tôi biết dường nào, tôi
vội nh́n đi chỗ khác và nâng ly Brandy lên môi, nhấp một ngụm để
giấu đi vẻ bối rối.
Jami trong bộ đồ màu xanh da trời, với mái tóc ướt xoăn xoăn
trông giống như một thiên thần Botticelli, bước vào pḥng. Theo sau
đó là Marguerite. Chị ta nh́n tôi bảo:
– Jami phải đi ngủ bây giờ. Nó đến
chào tạm biệt và c̣n muốn hỏi cô điều ǵ đó.
– Cháu muốn biết điều ǵ Jami? Tôi hỏi thằng bé.
– Cô biết là mai cháu và chú Luke sẽ đi thăm tháp Eiffel, nhưng
cô chưa nói cô có đi cùng hay không? Vậy nên cháu phải hỏi lại cô.
Cô sẽ đi cùng cháu đúng không? Jami nh́n tôi nài nỉ.
Marguerite kêu lên:
– Jami, đủ rồi đấy. Cô Lisa rất tốt bụng, nhưng cháu không thể
đ̣i cô ấy dành thời gian cho cháu thêm nữa. Cô ấy c̣n kế hoạch của cô
ấy nữa chứ. Cô ấy c̣n đi thăm bạn bè này...
– Nhưng cô ấy là bạn của cháu, Jami nói: –
Cô ấy bảo cháu như vậy mà. Cô ấy c̣n nói cô ấy sẽ là một người
cô, nghĩa là một người bạn đặc biệt ấy, đúng không cô Lisa? Mắt
thằng bé đang hướng về phía tôi như muốn tôi xác nhận điều nó nói:
– Vậy nếu cháu là bạn cô th́ ngày mai chúng ta có thể đi cùng
nhau chứ cô Lisa nhỉ?
Tôi quay sang ôm lấy thằng bé và bảo:
– Cháu là một con khỉ con, Jami ạ. Cháu đang cố làm cô mềm ḷng, đúng không nào?
Marguerite nhăn nhó:
– Đúng vậy, nó quen làm theo ư ḿnh từ khi... - Chị ta dừng lại,
nhanh chóng điều chỉnh lại ư nghĩ, rồi chị ta tiếp tục:
– Nó đă học cách đối xử với phụ nữ theo kiểu của chú nó rồi đấy.
Tôi cảm thấy có một tiếng chuông cảnh báo dành cho tôi.
Marguerite nói một cách tự nhiên thôi, tuy vậy, tôi vẫn cảm giác chị
ta chẳng vui vẻ mấy trước những ảnh hưởng của tôi với Jami và có lẽ
chẳng hài ḷng khi thấy em trai ḿnh thích đi quanh Paris với một
người lạ, lại c̣n ngồi yên chẳng phản đối ǵ khi Jami đ̣i tôi đi
cùng thêm một ngày nữa. Việc chị ta nói bóng gió Luke là
kiểu đàn ông được ḷng phụ nữ chứng tỏ rằng chị ta có chủ ư muốn
cảnh báo tôi dừng lại.
Luke chắc là hiểu ư của Marguerite, nhưng anh ta lờ đi, quay sang
tôi cười và nói:
– Chị ấy muốn nói rằng, giống như tôi thường được phụ nữ quan
tâm. Jami có khiếu thẩm mỹ tuyệt vời. Anh ta tiếp tục, vẻ nghiêm túc
hơn:
– Cô đừng để thằng bé ép những ǵ cô không muốn Lisa ạ. Nếu chúng
tôi làm cô mệt rồi th́ cô cứ từ chối, tôi hiểu mà. Anh ta nh́n chiếc
b́nh gốm trên bàn, bỗng nh́n thẳng vào tôi, ánh mắt ấy hướng vào tôi
hệt như ánh mắt của Jami, vừa như ḍ hỏi, vừa như cầu xin:
– Tôi sẽ rất vui nếu cô có thể giúp tôi làm cho Jami bớt nghịch
thêm một ngày nữa.
Anh ta nói rồi nh́n sang chị ḿnh với ư cảnh báo chị ta không
được can thiệp vào. Anh ta bảo:
– Chị Marguerite quá bận công việc, chị ấy không thể đi cùng
chúng tôi.
Jami không biết giữa cô và chú nó đang có căng thẳng, nó ngước
cặp mắt mơ màng lên nh́n tôi khẩn khoản:
– Cô Lisa, cô đồng ư đi cô?
Đáng lẽ tôi sẽ thẳng thừng nói “Không”! Thế mà tôi lại đồng ư. Có
điều tôi phải nghĩ xem nên diễn đạt quyết định của tôi như thế nào
để người ta nghĩ tôi làm vậy chỉ v́ Jami. Để Marguerite, người đang
nh́n chằm chằm vào mắt tôi và rất mong tôi nói:
“Không” kia không
đoán ra t́nh cảm của tôi dành cho em trai chị ta. T́nh cảm của tôi
là một bí mật. Tôi muốn giữ nó trong ḷng. Tôi nh́n Jami và trả lời
một cách tự nhiên:
Vậy là cháu sẽ cho cô đi củng cháu phải không Jami? Cháu thấy
đấy, tôi giải thích như cố nhằm vào Marguerite hơn là với Luke:
– Ngày hôm nay đă cho cô một cái nh́n hoàn toàn mới về Paris. Hôm
nay cô đă nhận ra thành phố hoàn toàn không giống như cô nhận biết.
Hôm nay cô biết về một thành phố qua ánh mắt của trẻ con - mọi thứ
đều hoàn toàn trong sáng. Trước đây cô đă bỏ qua những điều ṭ ṃ
thích thú đối với cháu. Bây giờ cô đă khái niệm ra cuốn sách của cô.
Paris của Jamiàa Paris của đường phố với những cái tên lạ lùng, là
cảnh chơi đùa vui vẻ cùng các bạn nhỏ trên các đường phố lát đá hoa
cương. C̣n Paris của cô là Paris trải đầy hoa nơi các công viên và
của những ông già chơi gảy viên trên nền sỏi.
Ngày mai cô chắc là Jami sẽ lại cho cô thấy nhiều nơi và nhiều người
mà cô đă bỏ qua.
Jami không để tôi nói thêm nữa, nó reo lên:
– Thế là cô đồng ư rồi đúng không?
Tôi gật đầu.
Thằng bé đang ngồi bên Marguerite vội đứng dậy chạy sang ôm chầm
lấy tôi. Nó áp mái tóc mềm mại c̣n ướt và rối bù vào người tôi rồi
kêu lên vui vẻ:
– Tuyệt qúa, cô Lisa! Cháu yêu cô!
Đến Marguerite cũng phải nở nụ cười trước lời cảm ơn nồng nhiệt
của thằng bé. Luke cũng cười, anh ta trêu Jami:
– Nói như thế với một người phụ nữ là nguy hiểm lắm đấy, Jami
ạ. Cháu đừng bao giờ nói những lời ấy khi cháu chưa thật sự
muốn nói.
Giọng Marguerite thách thức:
– Tôi hy vọng nó sẽ nghe lời cậu.
Luke cự lại bằng một giọng rất dễ nghe:
– Tất nhiên nó sẽ nghe mà.
Marguerite nói nhanh:
– Jami, bữa tối của cháu nguội rồi đấy. Cháu vào ăn đi, sau đó
phải đánh răng trước khi đi ngủ nhé. Khi nào cô Lisa về sẽ vào với
cháu. Thôi, bây giờ tạm biệt cô Lisa đi.
Jami buông tôi ra và bắt tay tôi một cách trang trọng, nhưng khi
nói lời tạm biệt, trong mắt nó đầy vẻ tŕu mến và gần gũi.
Jami vừa đi khỏi, tôi cũng đứng dậy và nói:
– Tôi phải đi bây giờ.
Marguerite mời theo phép lịch sự:
– Cô ăn tối với chúng tôi nhé?
Tôi từ chối:
– Không, cám ơn. Tôi phải về khách sạn đây.
Tôi muốn ghi lại những chi tiết quan trọng của ngày hôm nay, kẻo để
lâu lại quên mất.
Luke hỏi:
– Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu Lisa? Tôi sẽ gọi đến khách
sạn cho cô được không?
– Không cần đâu, đằng nào chúng ta cũng đến tháp Eiffel, tôi nghĩ
chúng ta sẽ gặp nhau lúc 10 giờ ở lối vào phía Nam, chỗ thang máy.
– Được, tôi sẽ đến đó. Luke mỉm cười, liếc nh́n chị gái một cách
ranh mănh:
– Là các quư ông lịch sự, chúng tôi sẽ không để cô phải đợi lâu.
Tôi bước ra cửa, nhưng anh ta bảo:
– Tôi biết cô định đi bộ về khách sạn, nhưng tôi nghĩ là không
nên đâu. Tôi có ư này, để tôi gọi một chiếc taxi cho cô nhé?
– Anh không cần phải làm thế đâu.
Tôi sẽ đón xe buưt để về.
Luke gạt đi:
– Vớ vẩn. Tôi sẽ lái xe đưa cô về nếu không phải đợi một người
bạn đến ăn tối. Anh ta nh́n sang chị gái ḿnh mỉm cười:
– Chính v́ thế chị Marguerite mới mời cô ở lại ăn tối cùng chúng
tôi. Bữa tối đang được chuẩn bị và nếu có thêm một người khách nữa
th́ chẳng có vấn đề ǵ. Cô có chắc là cô không đổi ư không?
– Cám ơn Luke, nhưng tôi phải về đây.
– Dù sao th́ cũng không tranh căi nữa. Tôi sẽ gọi taxi.
Luke nói kiên quyết.
Marguerite mỉm cười, trông có vẻ thân thiện hơn với tôi và bảo:
– Lisa, cô nên vui vẻ nhận lời đi. Cô phải đồng ư với Luke v́
trông cô thật sự mệt mỏi đấy.
Chẳng có ǵ lạ cả v́ cô đă trông Jami suốt ngày mà.
Tôi c̣n biết làm ǵ hơn là đồng ư. Khi taxi đến, Luke bắt tay tôi
và nói:
– Tạm biệt Lisa, cảm ơn cô v́ một ngày rất thú vị và cảm ơn v́ cô
đă rất tốt với Jami.
Anh hôn tay tôi rất lịch sự và nói:
– Cô về nhà an toàn nhé, Lisa thân mến của tôi.
Anh ta giúp tôi lên xe và đứng trên vỉa hè vẫy chào tôi cho đến
khi xe quẹo vào góc phố.
Cử chỉ thân mật của Luke cùng với ư nghĩ rằng hôm sau sẽ lại được
gặp người đàn ông hấp dẫn ấy khiến tôi sung sướng không thể tả nổi.
Đêm ấy tôi mơ thấy Luke. Khi tỉnh dậy tôi tự mắng ḿnh sao lại có
những t́nh cảm mạnh mẽ đến vậy với một người đàn ông dường như vẫn
c̣n xa lạ với ḿnh. Rồi tôi tự nhủ rằng những ngày sau
đó, tôi sẽ phải chịu sự hụt hẫng mất thôi.
Nhưng không phải như vậy. Những ngày sau đó Luke biết những người
bạn đang sống ở Paris mà tôi định đến thăm đều đi vắng cả, nên cứ
khăng khăng mời tôi đi cùng với Jami và anh ấy. Cứ như thế tôi đă
làm được nhiều việc và thăm được nhiều nơi mà tôi chưa từng biết.
Sau mười ngày đi với nhau, tôi biết ḿnh đă yêu Luke. Tôi cũng biết
như vậy là ngốc nghếch và không thể nào tin nổi là mấy ngày ở Paris
trôi qua mau như vậy. Ngày hôm sau, tôi sẽ phải rời Paris.
chiều hôm ấy là buổi chiều cuối cùng chúng tôi được bên nhau.
Tất nhiên là tôi nghĩ tôi sẽ quay mặt đi để nói lời tạm biệt để
cho Luke không nghe thấy tiếng thở dài buồn bă của tôi. Chúng tôi sẽ
trao đổi địa chỉ để tôi gửi ảnh cho Jami và bảo nhau sẽ giữ mối liên
lạc. Nhưng đó chỉ là liên lạc xă giao, gói gọn trong những tấm
thiệp Giáng sinh và có lẽ mối liên lạc ấy chỉ kéo dài một hai năm mà
thôi, chẳng có ǵ hứa hẹn để duy tŕ t́nh bạn lâu dài.
Marguerite cảm nhận được điều ǵ đó không b́nh thường giữa chúng
tôi khi nghe chúng tôi nói chuyện cùng nhau. Chị ta nhướn mày
lên, nh́n chằm chằm vào Luke khi tôi kể cho hai chị em họ rằng trước
khi về làm việc cho bố ḿnh, tôi đă dạy tiếng Anh ở một trường học
gần Montreux nơi mà hoá ra Frederique đă từng theo học.
– Em đang nghĩ ǵ vậy, điều đó có đáng một xu không? Luke hướng
sự chú ư của tôi trong khi Jami đang đi ra chỗ những người Angiêri
trẻ tuổi, xem họ bán những con chim bồ câu trắng máy cho những người
đi thăm công viên. . Lúc này anh ta đă chuyển sang gọi tôi
bằng “em”.
– Một xu thôi ư? Tôi thở dài đáp.
– Ư nghĩ của em đáng giá hơn thế nhiều!
– Với tỉ giá hôm nay th́ chúng đáng giá bao nhiêu? Tôi đùa và cố
tỏ ra vui vẻ.
– Anh viết cho em một tấm ngân phiếu nhé?
Tôi bật cười, nhưng trong tiếng cười có cả tiếng nghẹn ngào.
Tôi sẽ nhớ những phút giây tṛ chuyện vui vẻ cùng Luke, nhớ những
lúc ở bên anh ấy biềt bao.
Tôi bảo Luke:
– Em đang nghĩ giờ này vào ngày mai, em sẽ đang trên đường về
nhà.
Luke kêu lên sửng sốt:
– Lisa, anh không biết là em lại rời Paris sớm như vậy. Lisa, em
không thể đi, bỏ lại bọn anh như thế được. Luke phản đối:
– Jami sẽ buồn lắm, em biết không? Em đă cho nó một kỳ nghỉ tuyệt
vời.
– Em cũng sẽ nhớ Jami nhiều lắm – Tôi nói và nh́n về phía Jami.
– C̣n anh th́ sao? Em sẽ nhớ anh chứ, Lisa?
– Luke, làm ơn hăy để em yên. Tôi cố thoát
ra, nhưng Luke vẫn giữ chặt lấy tôi, buộc tôi phải nh́n anh ấy.
– Em sẽ nhớ anh, đúng không? Luke nhắc lại.
– Anh biết mà, em sẽ nhớ. Tôi thừa nhận.
– Vậy tại sao em đi, tại sao em bỏ anh?
– Những ngày nghỉ của em đă hết. Em phải trở về với công việc. Em
phải kiếm sống. Dù sao bố em cũng không xoay sở được lâu. Tối qua
ông vừa nói với em trên điện thoại ông đă phải từ chối những đề nghị
chụp ảnh cưới. Tháng mười một và tháng mười
hai là tháng có nhiều đám cưới nhất.
Chúng tôi yên lặng hồi lâu. Luke đă buông tay khỏi cằm tôi. Cầm
bàn tay run rẩy của tôi, anh đă nói những lời mà tôi không hề ngờ
tới:
– Lisa, em cũng có thể trở thành cô dâu của tháng mười một hoặc
mười hai nếu em lấy anh. Anh xiết chặt nhu ngón tay tôi. - Đến lúc
ấy em không c̣n phải kiếm sống nữa. Luke tiếp tục bằng những giọng
hài hước vốn có:
– Anh có thể làm cho em luôn được sống sung sướng.
Thật là nhẫn tâm khi đùa cợt như thế về t́nh yêu và hôn nhân. Thế
mà tôi cứ tin Luke là một người đàn ông tốt bụng. Hoá ra anh ấy chỉ
quan tâm đến sự thích thú của ḿnh mà thôi. Bỗng nhiên tôi thấy cổ
ḿnh nghẹn lại, Tôi bỗng quay sang Luke, nh́n anh giận dữ:
– Marguerite đă đúng khi cảnh báo với tôi. Hôm qua, chị ấy đă bảo
với tôi rằng, anh thích tán tỉnh phụ nữ, bất cứ phụ nữ nào, nhưng
tôi đă không tin. Tôi nói với chị ấy rằng, chúng ta chỉ là những
người bạn tốt, rằng anh chẳng làm ǵ vượt quá những cái hôn xă giao.
Chị ấy cười không tin, nhưng chị ấy nói đúng.
Tôi nh́n Luke chằm chằm:
– Bây giờ anh đă làm hỏng tất cả.
– Anh ư? Luke lại đặt tay lên cằm tôi và bắt tôi phải nh́n anh
ấy, anh đă nh́n thấy những giọt lệ đang trào ra từ khoé mắt tôi. -
Chắc chắn không phải như vậy. Chắc chắn em không thể quên cái cảm
giác hạnh phúc khi chúng ta ở bên nhau, em không thể quên cảm giác
chúng ta cùng cười vui vẻ, cùng nói chuyện, chăm sóc và thương yêu
Jami đúng không?
Bàn tay Luke dần dần chuyển từ cằm xuống cổ của tôi, nhẹ nhàng
vuốt ve làn da rồi những lọn tóc sau lưng khiến tôi rơi vào một cảm
giác rạo rực sung sướng, đến nỗi tôi không thể bừng tỉnh để bắt ḿnh
thoát ra khỏi ṿng tay âu yếm ấy.
– Lisa yêu quư! Cặp mắt xanh hơn bầu trời thu của Luke nh́n thẳng
vào mắt tôi. - Không phải anh đang đùa giỡn em. Anh không muốn giữa
chúng ta chỉ tồn tại một mối quan hệ b́nh thường.
Anh muốn em trở thành vợ anh.
Tôi bị thôi miên bởi sự vuốt ve của Luke, đến nỗi chẳng thể cử
động cũng chẳng thể mở miệng để phản ứng lại lời của Luke.
– Lisa, em không muốn lấy anh sao? Em đang sợ những cảm xúc sẽ
lấn át em phải không? Hay em là một phụ nữ chỉ biết công việc là
trên hết, không dám bỏ tất cả v́ t́nh yêu?
Luke lại nâng cằm tôi lên và nh́n tôi đăm đắm như thể muốn nh́n
thấu đến tận tim tôi, như thể muốn nghe câu trả lời của tôi bằng mọi
giá.
Tôi vẫn không thể tin là Luke nói nghiêm túc. Như Marguerite đă
nói, chắc chắn Luke muốn một phụ nữ sắc sảo và thanh lịch hơn tôi
làm vợ, có thể là một người phụ nữ nào đó trong số bạn bè của anh.
- Thế nào? Luke hỏi, và đôi mắt vẫn đăm đắm nh́n tôi, nh́n vào đôi
mắt sung sướng ấy, tôi hiểu rằng, anh đang nói nghiêm túc.
– Luke! Rồi tôi cũng mở miệng được. - Anh không đùa cợt với em,
đúng không? Thoạt đầu em cứ nghĩ là anh... bởi v́...
bởi v́ điều
ấy thật không thể tin nổi và...
Những lời tôi định nói cứ rối tinh
lên trong đầu, cuối cùng tôi hít một hơi thật sâu và với một cái gật
đầu, tôi nói chậm răi:
– Vâng, Luke! Em sẽ lấy anh...
nhưng ôi! Luke. Tôi cười sung
sướng:
– Anh hăy cấu em một cái để em biết là ḿnh không nằm mơ.
Luke cấu tôi, và chẳng thèm để ư đến những người đang đi dạo qua,
anh cúi xuống hối hả hôn lên môi tôi. Đó là một nụ hôn dài. Không
giống như những nụ hôn tạm biệt như những lần trước, nụ hôn ấy đầy
khát khao và đam mê. Nó thuyết phục tôi (nếu như tôi vẫn c̣n
cần được thuyết phục) rằng tôi không phải đang mơ về giấc mơ hạnh
phúc.
Luke chỉ buông tôi ra khi nhận thấy Jami đang đi tới. Thằng bé
đang sắp tới chỗ chúng tôi. Bỗng nó dừng lại chộm một chiếc lá rơi.
Nó để trượt mất chiếc lá và phụng phịu đến trước mặt chúng tôi hỏi:
– Có phải như vậy là không may mắn không ạ?
Tôi đưa tay kéo Jami về phía tôi rồi bảo nó:
– Bắt một chiếc lá chỉ là một tṛ chơi thôi, Jami ạ.
Chẳng có ư nghĩa ǵ đâu mà.
Tôi nói vậy thôi, chứ thực ḷng tôi nghĩ rằng chiếc lá dẻ mà tôi
bắt được ở công viên chiều nọ đă mang đến điều may mắn tuyệt vời cho
tôi. Hy vọng là việc Jami bắt trượt chiếc lá chẳng có ư nghĩa ǵ.
Tất nhiên, như thế sẽ chả có nghĩa ǵ, tôi quả quyết với ḿnh như
thế nhưng không hiểu sao tôi lại chợt cảm thấy một thoáng ớn lạnh
khiến tôi rùng ḿnh. Mẹ tôi nói rằng cảm giác đó là điềm báo về một
điều không hay sắp xảy ra. Tôi đang hạnh phúc và tôi cố cười để xua
đi cái linh cảm ấy. Chẳng có ǵ không hay có thể
làm hỏng đi ngày hạnh phúc của tôi.
Tôi mỉm cười với Jami và nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đang xoà
xuống trán thằng bé:
– Cô không biết cháu đang mong muốn điều ǵ Jami ạ. Nhưng chú của
cháu có một tin vui để báo cho cháu đấy, coi như đền cho chiếc lá
cháu để mất. Đó là một tin đặc biệt.
Chương 4
Đúng như chúng tôi nghĩ,
Jami phấn khích và vui sướng khi nghe rằng tôi và Luke sẽ lấy nhau.
Nó hết quay sang tôi rồi quay sang Luke hỏi rối rít:
Thế nghĩa là cô sẽ thật sự trở thành cô của cháu đúng không? Thế
có nghĩa là cô Lisa sẽ đến sống với chúng ta ở lâu đài Neiges măi
măi. Cô sẽ không trở về Scotland, sẽ không rời bỏ chau và chú Luke
nữa đúng không?
Tôi nh́n qua vai thằng bé và mỉm cười với Luke, lúc ấy trông cũng
đang rất sung sướng. hạnh phúc. Tôi bảo Jami:
– Cô phải về nhà Scotland Jami ạ. Ngày mai cô sẽ về đó, nhưng cô
sẽ sớm quay lại thôi. Khi nào cô và chú Luke cưới
nhau, cô sẽ trở lại Pháp với chú Luke và chúng ta sẽ cùng sống ở
Cécil măi măi.
Tôi biết đối với Jami, việc tôi lấy Luke không là vấn đề ǵ.
Song tôi e là với cả Marguerite và bố tôi sẽ không đón nhận tin đó
với thái độ mừng vui như thế.
Khi chúng tôi trở lại căn hộ ở đường Saint Louis, Luke bảo với
chị gái ḿnh rằng anh hỏi cưới tôi. Marguerite nghe thấy thế liền
trề môi nh́n Luke đầy kinh ngạc. Dù có cả mặt tôi ở đó, chị ấy đă
không kiềm chế được đă nói ra những ǵ chợt đến trong đầu ḿnh. Chị
ấy bảo:
– Luke, cậu đang đùa chắc. Cậu không thể cưới Lisa được. Ai cũng
mong cậu cưới...
Luke ngắt lời chị ḿnh:
– Tất nhiên mọi người đều mong muốn em kết hôn. Chị và Nana đều
mong muốn điều đó từ lâu. Chẳng lẽ chị không vui khi cuối cùng em đă
nghe lời khuyên của chị sao?
Marguerite nh́n lại Luke băn khoăn, không biết có nên nói nghiêm
túc với cậu ta hay không? Rồi chị ấy lắp bắp bảo:
– Nhưng... nhưng...
– Nhưng chị không chúc mừng bọn em hay sao? Luke hỏi, ṿng tay ôm
lưng tôi:
– Chị sẽ làm cho Lisa nghĩ là chị không muốn có em dâu đấy!
– Chị xin lỗi! Cậu làm chị ngạc nhiên quá.
Thật không ngờ nổi. Chị ấy ôm lấy Luke:
– Chị chúc mừng cậu. Luke đẩy Marguerite
về phía tôi.
– Chúc mừng Lisa! Marguerite nói và hôn nhẹ lên má tôi.
Tôi thấy rơ vẻ miễn cưỡng trong cử chỉ và lời nói của chị ấy.
– Trên đường về chúng em đă mua một chai Champagne để uống mừng.
Luke giơ chai rượu ra:
– Vậy chị hăy gọi cho anh Edward và báo cho anh ấy tin mừng này
và nhân thể mời anh ta đến uống mừng với chúng ta luôn.
Em sẽ ướp rượu vào đá chờ anh ấy đến.
Luke đẩy chị gái về phía pḥng khách và đóng cửa lại.
Trong khi tôi sung sướng đến phát run lên, chẳng biết làm thế nào
nên bèn giúp Jami cởi áo khoác và cùng nó treo áo khoác của tôi lẫn
của nó lên giá treo áo trước cửa.
Tôi không định nghe trộm nhưng khi Jami mở cửa đi vào hành lang,
tôi nghe thấy có tiếng nói gay gắt từ trong bếp vọng ra:
– Luke, chị cảm thấy thật tồi tệ. Giọng Marguerite có vấn đề. -
Chị không có ư nói ra những lời như tối hôm qua. Em biết rơ mà. Em
không cần phản ứng bằng cách đó. Mọi
chuyện sẽ ổn thôi.
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đúng thế! Marguerite yêu
quư ạ! Chị đừng
tranh căi, cũng đừng lo lắng nữa. Hăy gọi điện cho
Edward và báo
tin mừng của em đi. Bảo anh ấy mang một chai Champagne nữa, chắc
cũng không thừa đâu. Tất cả chúng ta đều có lư do ăn
mừng mà.
Jami trở vào pḥng khách và đóng cửa lại. Tôi cứ băn khoăn không
biết Luke và Marguerite có chuyện ǵ, nhưng rồi tôi quyết định gạt
mối băn khoăn ấy đi. Tôi không muốn để một cuộc tranh căi chả liên
quan ǵ đến ḿnh làm hỏng ngày đặc biệt của tôi.
Người đàn ông tôi yêu đă ngỏ lời cầu hôn với tôi.
Vào lúc đó, chẳng có điều ǵ và chẳng có ai quan trọng hơn đối
với tôi.
Nửa giồ sau, Edward đến. Anh ấy nồng nhiệt chúc mừng chúng
tôi. Nhưng phản ứng của bố tôi lại không được lạc quan lắm. Tôi cảm
thấy ông không ủng hộ tôi. Ông nói với tôi những lời đầy thận trọng
rằng ông hy vọng tôi không bị mê muội bởi một cuộc t́nh lăng mạn
trong kỳ nghỉ, một cuộc t́nh có thể không chân thật, có thể khiến
sau này tôi phải hối tiếc. Tuy nhiên, những nghi
ngại của bố tôi cũng như vẻ thiếu nhiệt t́nh của Marguerite khi đón
nhận tin chúng tôi sẽ kết hôn đều không làm ảnh hưởng đến niềm sung
sướng đang trào dâng trong ḷng tôi.
Tôi hy vọng có thể thuyết phục được Luke đến Scotland trong những
ngày nghỉ c̣n lại của anh để gặp bố tôi, để bố tôi có thể tin tưởng
vào con rể tương lai của ḿnh, thế nhưng anh ấy không thể đi được.
Cả bố tôi và Marguerite đều nghĩ tôi và Luke quá vội vàng khi
chúng tôi quyết định cưới vào cuối năm. Tôi th́ cho rằng chẳng có lư
do ǵ để tŕ hoăn đám cưới. Tôi yêu Luke,
tôi không muốn xa Luke mặc dù Luke chưa bao giờ nói với tôi câu:
“Lisa, anh yêu em” nhưng chiếc nhẫn kim cương anh trao cho tôi đă
nói thay cho anh những lời ấy.
Trong một thời gian ngắn, có quá nhiều việc phải làm để chuẩn bị
cho đám cưới, v́ thế nên tôi không có thời giờ để để tâm đến sự lo
lắng của bố tôi. Tôi cho rằng sở dĩ ông lo là v́
tôi lấy chồng ở một nơi cách xa ông cả ngàn cây số.
Tôi rất buồn v́ phải xa bố, nhưng tôi cũng yên tâm khi chị gái
tôi sống gần Edinburgh, chị ấy cùng con cái sẽ đến thăm bố tôi
thường xuyên.
Ba ngày trước lễ cưới. Lễ Giáng sinh trở thành một sự kiện thật
buồn. Tôi hy vọng Luke sẽ đến Scotland đúng ngày ấy, nhưng Jami lại
muốn có Giáng sinh ở nhà nên Luke đành phải chiều theo Jami. Tôi có
thể hiểu được t́nh cảm của Jami, song điều đó cũng khiến tôi chạnh
ḷng khi nghĩ rằng, Giáng sinh năm tới, tôi sẽ ở một đất nước xa lạ,
xa gia đ́nh và bạn bè. Ư nghĩ ấy làm tôi buồn muốn khóc.
Ngày cưới của tôi không thể hoàn hảo hơn thế. Thời tiết hôm đó
đẹp tuyệt vời. Sau một đêm đầy sương, mặt
trời mùa đông ló ra chiếu sáng lung linh tới khắp mọi nơi, khiến
cảnh vật đẹp đẽ và trở nên ấm áp như một xứ sở thần tiên.
Váy cưới của tôi là một bộ váy trắng bằng nhung được may đơn giản
với cổ cao, ống tay dài và phần eo chít sát người. Đồ trang sức duy
nhất tôi mang là đôi bông tai h́nh ngôi sao bằng kim cương mà Luke
tặng tôi như một món quà của chú rể, cùng với chiếc nhẫn đính hôn
anh ấy trao cho tôi trước đó. Hoa cô dâu là
một bó phong lan trắng muốt có điểm những bông vàng thẫm ở giữa,
được kết bằng dây nơ vàng cùng với một bó hoa thạch thảo trắng mà bố
tôi đă thêm vào đó để lấy may.
Người yêu của Marguerite, anh Edward làm phù rể. Chị Eona Jane
làm phù dâu, c̣n Jami và cháu Niall của tôi đi nâng váy cho cô. Cùng
với Marguerite, Edward, Jami và vài người bạn của Luke cũng bay đến
Scotland để dự đám cưới. Tối hôm trước đám cưới, bố tôi mời họ đến
một khách sạn để ăn tối cũng như có thể gặp gỡ, thông báo với họ về
chương tŕnh đám cưới. Chị gái tôi hơi bối
rối trước những người phụ nữ thanh lịch bên phía nhà trai.
Hôm đám cưới, trong lúc hai bố con tôi đứng trước cửa nhà thờ đợi
dàn nhạc cử hành nhạc hôn lễ, bố tôi nói với tôi những lời khuyên
cuối cùng trước khi tôi lấy chồng:
– Lisa, con yêu. Con biết là con sẽ bước vào một thế giới khác
với thế giới của chúng ta. Đừng để cái thế giới ấy làm con sợ. Khi
lễ cưới huy hoàng kết thúc, con sẽ phải đối mặt với cuộc sống thực.
Con đừng thay đổi những giá trị của bản thân con. Hăy nhớ lấy điều
này. Luke chọn con làm vợ v́ con là người thực của con.
Một người con gái ngay thẳng và vui tươi, không cần nhờ vào lớp vỏ
bọc của tầng lớp xă hội cao qúy.
– Một người con gái vui tươi! Ôi! Tôi trêu bố:
– Con hy vọng là sẽ không có con sói to xấu bụng đang đợi để nuốt
chửng con.
Người nhà thờ gật đầu ra hiệu bảo chúng tôi chuẩn bị vào. Âm nhạc
ngân lên huy hoàng. Tôi nắm lấy tay bố, chậm răi và b́nh tĩnh bước
vào lối đi về phía người đàn ông tôi yêu.
Tôi loáng thoáng thấy bạn bè tôi đang mỉm cười với tôi dọc lối
đi. Tôi mơ hồ nhận thấy những người bạn của Luke mà tôi chưa từng
biết đang ṭ ṃ nh́n ḿnh. Đột nhiên, giữa những người ấy, tôi thấy
một khuôn mặt đặc biệt của người phụ nữ ngồi cạnh Marguerite.
Có thể ánh sáng loá hoặc nếp gấp của mạng che mặt của tôi đă làm méo
mó đi vẻ mặt của người phụ nữ ấy, nhưng tôi cảm thấy rơ ràng người
phụ nữ ấy nh́n tôi với cái nh́n thật ác ư, khiến tôi muốn co người
lại và chỉ khi c̣n vài bước nữa là đến chỗ Luke, tôi lỡ bước vấp
ngă.
Luke đang đứng mỉm cười đợi tôi, ngay lập tức đưa tay ra đỡ.
Ṿng tay ôm ấm áp, cùng cái vuốt ve nhẹ nhàng của anh đă giúp tôi
giữ thăng bằng và khiến tôi mau chóng quên đi thoáng tưởng tượng
rằng người phụ nữ đó đang nguyền rủa tôi gặp phải điều xui xẻo.
Sau đó, trong lúc đứng với chồng mới cưới của tôi tại hội trường
của khách sạn nơi buổi tiếp tân được tổ chức, tôi cứ cảm thấy lo sợ
rằng tôi sẽ được giới thiệu với người phụ nữ đó. Nhưng cô ta không
xuất hiện. Rồi tôi quyết định phải quên đi những linh cảm không hay,
rằng người phụ nữ ấy không phải là một khách mời trong đám cưới của
tôi, cô ta chỉ là một trong những người đàn bà ṭ ṃ thích đến nhà
thờ xem các đám cưới mà thôi. Chỉ có điều tôi
không hiểu nổi, tại sao không phải là khách mời mà lại được xếp ngồi
gần chị gái của chú rể như thế.
Chúng tôi chọn Paris là nơi để hưởng tuần trăng mật. Trên chuyến
bay đó, chúng tôi lâi uống mừng tương lai giống như đă làm ở buổi
tiếp khách sạn. Vào bữa tối đầu tiên tại nhà hàng Macxim, chúng tôi
lại uống Champage. Rượu chan chứa trên môi, trên đầu lưỡi tôi, kèm
theo những nụ hôn mơn trớn khiến tôi chếnh choáng.
Tôi không chỉ say v́ rượu mà c̣n say v́ hạnh phúc, say v́ biết rằng
tối đó, nụ hôn trước khi đi ngủ của chúng tôi không phải là nụ hôn
chia tay.
V́ uống nhiều Champage và quá hạnh phúc khiến đầu óc tôi bồng
bềnh. Tôi cứ cười suốt. Luke cũng vậy.
Anh ấy nh́n tôi đắm đuối khi đưa tôi qua những bậc cầu thang tới
pḥng tân hôn của chúng tôi trong khách sạn, nơi chúng tôi sẽ ở lại
ít ngày trước khi trở về sống ở Cécile.
Đêm ấy tôi không nghĩ tới tương lai. Tôi chỉ biết có hiện tại.
Tôi không ngờ chuyện chăn gối lại tuyệt vời đến thế. Luke của tôi
quả là một người t́nh dịu dàng và tế nhị.
Khi tôi trào nước mắt v́ sung sướng, anh ấy đă phủ lên những giọt
nước mắt trong ngần bằng những nụ hôn nhẹ như cánh bướm đậu.
Mỗi đêm sau của chúng tôi lại tuyệt vời hơn đêm trước đó. Mỗi
ngày chúng tôi ở lại Paris lại tuyệt vời hơn những ngày đă qua.
Paris đă trở thành thành phố vàng đánh dấu sự gặp gỡ đầu tiên giữa
hai chúng tôi. Vào cuối năm, những đợt mưa phùn ẩm ướt ở thành phố
được thay bằng những cơn mưa rào bất chợt. Khi đi thăm lại những nơi
chúng tôi đă từng đến, chúng tôi thỉnh thoảng lại phải lội b́ bơm
qua những vũng nước để t́m chổ tránh mưa, thế nhưng đối với tôi
dường như lúc nào xung quanh cũng có ánh mặt trời.
Lúc nào tôi cũng như đang bước trên những đám mây vàng, chứ không
phải là trên đường phố lấm bùn.
Tôi không muốn tuần trăng mật của chúng tôi kết thúc. Tuy nhiên,
vào hôm chúng tôi phải trở về Cécile, tôi đă dậy sớm hơn thường lệ.
Tôi đă có một giấc mơ tệ - cơn ác mộng đầu tiên mà tôi gặp phải sau
nhiều tháng năm.
Không phải là cơn ác mộng mà việc rời Paris khiến tôi lo lắng.
Tôi không muốn rời nơi ấy. Tôi thấy ḿnh chưa sẵn sàng đến Cécile,
chưa sẵn sàng cho một cuộc sống mới giữa những người xa lạ.
Điều khiến tôi lo lắng nhất là việc tôi sẽ sống ở lâu đài Neiges vài
tuần, trong khi đợi ngôi nhà riêng của chúng tôi hoàn thiện.
Luke đă kể rằng anh và Marguerite có dăy nhà riêng tại lâu đài và
chúng tôi sẽ đến sống ở đó. Jami và Nana sống ở ngôi nhà chính,
pḥng của họ có hành lang dẫn tới chúng tôi. C̣n bà Counte De Haie,
bà của Jami th́ lại ở một nhà khác. Những người làm sẽ phục vụ tất
cả mọi người, mọi thành viên của gia đ́nh đều dùng bữa ăn chính tại
pḥng ăn. Bà Counte và con trai đă không đến dự đám cưới của chúng
tôi, v́ thế tôi khá lo lắng cho cuộc gắp sắp tới với người chủ lâu
đài ấy. Tôi rùng ḿnh khi nghĩ đến chuyện ấy, đúng lúc đó Luke mở
mắt. Anh băn khoăn hỏi:
– Lisa, có chuyện ǵ thế em? Không phăi em bị cảm lạnh do cơn mưa
hôm qua đấy chứ?
– Không, em không lạnh, em chỉ lo lắng thôi. Thật lạ lẫm với em
khi đến Cécile chung sống với những người em chưa từng gặp. Bác của
anh, em họ của anh và cả Nana nữa. Em nghĩ rằng bà Counte có thể
không hài ḷng với việc em đến sống ở đó.
Em không hiều sao hôm cưới chúng ḿnh, bác ấy lại không đến dự.
– Đừng ngốc thế em yêu! Luke hôn lên sống mũi tôi:
– Anh đă giải thích tại sao bà Giselle và Jean Clause không đến
Scotland được rồi c̣n ǵ. Jean phải tham gia một cuộc thi trượt
tuyết, c̣n bà Giselle th́ không muốn đi mà không có cậu ấy. Bà ấy
quá yêu con trai, rồi em sẽ thấy.
Rồi ngừng một chút, Luke nói tiếp:
– Giselle là vợ kế của bác anh. Bác ấy cưới Giselle khi mẹ của
anh Alain mất ba năm. Em có thể đoán ra anh Alain chẳng vui vẻ ǵ khi
đột nhiên bố mang về cho anh ấy một bà mẹ kế chỉ mới hai mươi bảy
tuổi. Anh ấy không chỉ tức giận mà c̣n bối rối nữa, tất nhiên không
phải duy nhất anh ấy là người bối rối, Luke mỉm cười bí hiểm:
– Em thấy đấy, bác anh quá mê bà Giselle. Ông ấy không muốn mất
bà ấy, v́ thế trước khi cưới ông ấy không hề cho bà ấy biết là ḿnh
có một cậu con trai, không hề quan tâm đến một cậu con trai đă lớn.
Ông ấy gặp bà Giselle ở Cannes và cưới bà ấy.
Chả ai trong gia đ́nh biết hai người cưới nhau.
– Thế là không công bằng, đúng không? Người phụ nữ ấy chắc phải
sửng sốt lắm. Tôi hỏi, Luke nh́n tôi:
– Công bằng ư? Trong chiến tranh và t́nh yêu, người ta không nói
đến công bằng. Ông bác của anh đang yêu hay nói đúng hơn là đă hoàn
toàn bị Giselle làm cho mất trí rồi và ông ấy không muốn mất bà ấy,
không muốn mất bằng bất cứ giá nào. Giselle cũng vậy.
Việc lấy người đàn ông ấy đă biến bà từ một người luôn đóng vai phụ
trên sân khấu trở thành bà chủ của một điền trang có tên tuổi trong
xă hội chứ không phải trên các cột rao vặt.
– Anh không ưa bà ấy đúng không? Tôi nh́n Luke ṭ ṃ hỏi.
Những ngón tay Luke đang vuốt ve tôi bỗng dừng lại. Anh không trả
lời ngay mà yên lặng một lát vẻ suy tư rồi mới trả lời:
– Giselle không có ǵ xấu, song anh luôn thấy bà ấy đang đóng
kịch, đóng một vai quư bà, luôn cố gắng giấu giếm nguồn gốc khiêm
nhường của ḿnh, c̣n anh thích con người phải là chính ḿnh. Em
không cần phải lo lắng về Giselle Lisa ạ. Tất cả những ǵ em nên làm
là khen con trai bà ấy thật tuyệt vời và đừng để Jami gọi bà ấy là
bà. Bà ấy nghĩ Jami thế là hổ, không hợp, nhưng điều đó khiến bà ta
nghĩ ḿnh đă già hơn. Jean Claude là người duy nhất
bà ấy yêu qúy.
Chuyến bay đến Grenoble cất cánh muộn v́ tầm nh́n hạn chế. Chuyến
đi chẳng dễ chịu chút nào và tôi thở phào khi cuối cùng chúng tôi
cũng ra khỏi máy bay. Marguerite mang ô tô đến đón chúng
tôi.
Lúc chúng tôi xuống máy bay, ngoài trời đang có mưa tuyết. Những
ngọn núi viền quanh Grenoble đă bị tuyết phủ trắng xóa. Tôi rùng ḿnh
v́ không phải cái lạnh thời tiết, bởi v́ người tôi được bao bọc
trong tấm áo lông ấm áp Luke đă mua ở Paris. Tôi cảm thấy lạnh, lạnh
từ bên trong. Cái lạnh cùng với nỗi lo sợ và linh cảm rằng sự
có mắt của tôi ở lâu đài Neiges sẽ không được hoan nghênh.
Luke vội vă kéo tay tôi:
– Đi nào Lisa. Đứng lâu ở đây lạnh lắm.
Anh nắm cánh tay tôi và dẫn tôi về phía pḥng nhận đồ.
Marguerite trong trang phục mùa đông sang trọng, giống như một
người mẫu quảng cáo cho hăng Vogue đi đến chỗ chúng tôi mỉm cười.
Chị ấy dành cho Luke một cái ôm thật tŕu mến, sau đó hôn tôi theo
kiểu Pháp rồi nhắc nhở chúng tôi là theo dơi dự báo thời tiết sẽ có
tuyết rơi nặng hơn để chúng tôi nhanh chóng lên xe.
Chị ấy nh́n chiếc xe đẩy chất đầy hành lư của chúng tôi với vẻ
ngán ngẩm và lắc đầu nói:
– Đáng lẽ tôi phải mang chiếc Mercedes để chở cả đống đồ này.
– Jami thế nào? Tôi hỏi:
– Em nghĩ là Jami sẽ đến đón bọn em.
– Nó muốn đi lắm, nhưng tôi bảo không được.
Thời tiết thế này dễ bị trượt, tôi không muốn làm nó sợ mà nhớ đến
tai nạn trước kia.
Marguerite dẫn chúng tôi ra xe, vừa đi vừa nói:
– Jami rất thích thú khi biết tin cô đến Lisa ạ. Chị ấy quay lại
nh́n tôi cười:
– Thằng bé đă nghĩ ra vô số việc cô và nó sẽ làm, cùng với nhiều
nơi nó sẽ dẫn cô đến.
Luke giúp tôi vào trong xe, anh cười trêu chọc tôi:
– Có vẻ như anh có một đối thủ để cạnh tranh v́ em rồi đây, những
anh không phiền đâu v́ như thế em sẽ làm Jami không nghịch ngơm
trong khi anh đi làm.
Ngồi trên xe về Cécile, Luke nói cho tôi biết tên các làng mà
chúng tôi sẽ đi qua. Anh chỉ cho tôi thấy một nhà máy
giấy có từ lâu đời của gia đ́nh De La Haie, nơi Luke sẽ làm việc
thêm vài tuần nữa, trước khi đảm nhận công việc do Alain giao phó -
Cải tạo lâu đài thành một khách sạn sang trọng có kèm khu thể thao
và điều hành nó giúp Jami.
Càng về đến gần Cécile đường càng hẹp và càng dốc hơn. Tuyết chất
đầy thành đống ở bên đường. Marguerite tập trung vào tay lái, c̣n
tôi cứ bám chặt vào thành ghế. Nhiều lúc xe chúng
tôi trượt chỉ cách hẻm núi chỉ vài centimét.
Tôi không muốn Luke nghĩ là tôi sợ, nhưng tôi không thể thư giăn
nỗi khi chiếc xe xoay tṛn trong đống tuyết. Luke cảm nhận được sự
căng thẳng của tôi nên nắm lấy bàn tay tôi để giúp tôi b́nh tĩnh.
Anh bảo:
– Thoạt đầu ai cũng bảo con đường này đáng sợ, nhưng tin anh đi,
bọn anh đă quá quen với nó rồi. Vả lại, khi em ngồi trong xe người
khác lái, cũng không thấy thoải mái bằng chính ḿnh cầm vôlăng.
Marguerite nhắc nhở tôi:
– Nếu khi nào cô đi xe cùng Jami, th́ hăy đặc biệt chú ư đến góc
này. Đây là chỗ xe của bố và mẹ nó bị văng xuống vực.
Nó vẫn c̣n sơ khi đi qua đây nếu xe đi nhanh quá.
Marguerite giảm tốc độn để quẹo vào một đoạn đường cong với một
bên là đường nhô cao, c̣n bên kia th́ dốc về phía vực sâu hun hút.
– Thật tội cho Jami mỗi lần rời lâu đài lại phải đi qua chỗ này.
Tiếc là chẳng có con đường nào khác để đến Cécile cả.
Tôi lắc đầu:
– Em không nghĩ là em có gan tự lái xe trên đường này. Luke ṿng
tay ôm qua vai tôi:
– Tất nhiên em sẽ lái được. Anh khích lệ tôi :
– Đây là đoạn khó nhất. Nếu em giữ đúng tốc độ hợp lư th́ chẳng
sao cả. Tai nạn của anh Alain xảy ra đúng chỗ này, cả một triệu
trường hợp mới có một trường hợp rủi ro như thế, dù sao th́ anh
cũng sẽ đi cùng em cho đến khi em có đủ tự tin để lái được. Luke
đang nói th́ xe đă rẽ sang một đoạn đường rộng hơn và không c̣n vực
nữa. Vách núi đă lùi xa và mặt đường đỡ bớt dốc hơn.
Nh́n sang bên phải theo đường dốc, tôi thấy một căn nhà gỗ xinh xắn
thấp thoáng dưới những bóng thông.
Luke khẽ hích tay tôi giải thích:
– Kia là biệt thự Narcisses, Lisa ạ. Giọng Luke có vẻ tự hào:
– Đó sẽ là nhà của chúng ta, em thấy thế nào?
– Ôi! Tôi reo lên v́ kinh ngạc:
– Ngôi nhà thật đẹp. Quang cảnh xung quanh
nó mới đẹp làm sao.
Đó là lần đầu tiên, kể từ khi đến Dauphiny tôi quên được nỗi nhớ
nhà, quên đi tâm trạng lo lắng về cuộc sống mới sắp tới. Tôi không
thể rời mắt khỏi ngôi biệt thự. Tôi hiểu kiểu kiến trúc của nó,
thích cái mái nhà thoai thoải, thích cái hành lang, thích h́nh ảnh
ngôi nhà ẩn dưới những bóng cây nh́n ra đồng cỏ mêng mang của dăy
Alpine. Tôi có thể tưởng tượng được vào mùa hè trông ngôi nhà ra
sao, những ô cửa sổ sẽ rực rỡ với những chùm phong lữ, đồng cỏ trải
dài trước mặt như một tấm thảm được dệt bằng những bông hoa dại đẹp,
nổi tiếng của vùng. Tôi tưởng tượng ḿnh sẽ hạnh
phúc xiết bao trong ngôi nhà như thế, hạnh phúc biết bao khi vun đắp
gia đ́nh riêng của ḿnh ở một nơi đáng yêu nhường ấy.
Tôi cố dứt ra khỏi ngôi nhà, quay sang Luke nói không giấu được
vẻ vui sướng:
– Anh yêu! Thật là một ngôi nhà tuyệt vời.
Em biết ở đó chúng ḿnh sẽ hạnh phúc.
Anh nh́n tôi cười vẻ hài ḷng:
– Anh cũng nghĩ nó sẽ làm em vui thích mà.
Tuyết rơi mỗi lúc một nặng thêm, giục chúng tôi phải mau chóng về
nhà. Chỉ c̣n mấy phút sau tầm nh́n của chúng tôi bị hạn chế chỉ c̣n
vài thước.
– Ơn Chúa! Chúng ta cũng về được đến nhà, Marguerite nói và cho
xe chạy vào một lối đi nhỏ dẫn tới cổng nhà. Mọi người đang mong
được gặp cô đấy, đặc biệt là Jean Claude!
– Đúng, cậu ấy nóng ḷng lắm. Luke cau mày:
– Anh phải nhắc nhở em, em yêu. Em phải coi chừng anh chàng đó.
Cậu ấy mới chỉ mười bảy tuổi thôi, nhưng đă tự coi ḿnh là kẻ biết
đánh gục phụ nữ đấy. Ngoài ra trong nhà không có ma quỷ nào muốn doạ
em đâu. Luke vuốt ve tôi và tiếp tục:
– Chúng đă theo đường ống nước khi ông bác anh thay lại đường ống
nước trong nhà rồi.
Xe của chúng tôi tiến đến lối vào và dừng lại trước một toà nhà
phủ đầy tuyết từ hàng hiên, mái nhà, những chóp tháp cho đến khung
cửa sổ. Nếu không có ánh sáng hắt ra từ những ô cửa sổ th́ có lẽ khó
mà nhận ra ngôi nhà trong màn tuyết rơi trắng xoá ấy.
Toà nhà có cái tên thật hợp, tôi nghĩ, Le Châtêau Des Neiges – Lâu
đài của những bông tuyết.
Chúng tôi đợi độ vài giây th́ có một ông già ra mở cánh cửa lớn.
Ông ta vội vă chạy xuống bậc thềm và mở cửa xe cho chúng tôi.
Luke chào ông ta rồi kéo tôi qua một đoạn đường tuyết phủ để vào
trong một hành lang h́nh chữ nhật. Marguerite đi
vào ngay sau chúng tôi.
Khi chúng tôi đang giũ tuyết dưới chân, Marguerite khuyên:
– Luke, cậu hăy đưa Lisa đến pḥng riêng cái đă. Cô ấy cần lấy
lại sức và cần thoải mái chốc lát trước khi gặp gỡ mọi người.
Maurice mang nốt hành lư lên, c̣n tôi sẽ đi báo với Giselle.
Luke nh́n quanh đầy băn khoăn :
– Em ngạc nhiên v́ không hiểu sao bà ấy không có mặt ngay để đóng
vai bà chủ đón Lisa?
– Sẽ có lời giải thích, Marguerite chậm răi nói.
– Lại giải thích! Luke cau có:
– Em hy vọng trong nhà không xảy ra chuyện ǵ không vui.
– Đúng là không có chuyện ǵ như cậu nghĩ đâu. Chỉ là một cuộc
hoà giải thôi, Marguerite nói nhanh:
– Giselle và Jean không đến dự đám cưới được v́ Giselle, như cậu
đă biết quá rơ, muốn có được một sự kiện đặc biệt của gia
đ́nh.
Bà ấy đă sắp xếp tổ chức một buổi tiệc chúc mừng vào tối nay, và
đă mời bạn bè của cậu cùng hàng xóm – những người không thể đến
Scotland.
Mặc cho Luke kêu lên phẫn nộ, Marguerite vẫn tiếp tục:
– Giselle không tin tôi khi tôi bảo rằng cậu không muốn việc ồn
ào ấy ngay trong ngày đầu tiên về nhà. Tôi không thể ngăn bà ấy
được. Cậu cũng như tôi đều biết rơ là khi bà ấy đă có ư định rồi th́
chẳng có ai ngăn nổi, đặc biệt...
Marguerite trề môi:
– Là khi nó tạo cho bà ấy cơ hội thể hiện vai tṛ chủ nhân của
ḿnh.
– Khỉ thật, Luke bực tức:
– Tôi cứ nghĩ sẽ chỉ làm một bữa tiệc gia đ́nh thôi, đâu cần ồn
ào như vậy chứ.
Anh ấy sắp sửa dẫn tôi lên cầu thang th́ Marguerite giữ lại:
– Thực ra th́ cũng có một bữa tiệc gia đ́nh. Cậu thấy đấy,
Giselle bảo rằng Jami c̣n nhỏ nên không được phép tham dự buổi tiếp
đón tối nay. Nó rất tức.
Tôi chắc thằng bé đă nhận thức được nó sẽ là ông chủ của nơi này
nên nó nói cứ xuống dự. Giselle rất điên tiết. Chúng tôi không muốn
cậu và Lisa về nhà thấy bà ấy giận dỗi, cũng không muốn Jami buồn
nên Nana nảy ra một sáng kiến để Jami tổ chức một bữa tiệc mừng ngay
khi hai người về đến nơi. Sự dàn xếp ấy có vẻ ổn, trừ một điều,
Marguerite cười trông giống hệt Luke:
– Là ông chủ tương lai của ḍng họ DeLa Haie, Jami ra điều kiện:
Nếu nó không được dự bữa tiệc của Giselle th́ bà ấy cũng không
được dự bữa tiệc của nó. Vậy nên chỉ có Nana là cô có thể gặp trưa
nay thôi cô Lisa ạ. Tôi nghĩ, Marguerite nhăn trán:
– Cô sẽ được nghỉ ngơi vui vẻ một chút.
Jami đón chúng tôi với tất cả sự vui mừng. Bữa tiệc nhỏ được tổ
chức ở pḥng chơi của nó là một sự thành công lớn. Nó nói luôn mồm,
làm cho chúng tôi rất vui. Thằng bé chỉ cho tôi những thứ
khiến nó tự hào nhất và làm cho Luke suưt ức lên khi thông báo với
Nana rằng chú nó cưới tôi là v́ nó, v́ nó muốn tôi trở thành cô thật
sự của nó.
Nana khúc khích cười nh́n tôi và bảo rằng Luke biết cách làm cho
Jami vui.
Nhưng cô ấy không tin là anh ấy lấy tôi v́ lư do như Jami đă nói.
Tôi dễ dàng quen với Nana v́ cô ấy luôn b́nh thản và vui vẻ.
Tôi thích cách cô ấy trông nom Jami, nghiêm khắc nhưng đầy yêu
thương và tôi có thể nói rằng cách cô ấy nh́n tôi cho thấy cô ấy
hiểu t́nh cảm của tôi và hiểu tôi yêu Jami như thằng bé yêu tôi.
Tôi không chắc là tôi sẽ vui với buổi tiệc chúc mừng tối hôm đó.
Tôi thích một bữa tiệc nhỏ hơn là một bữa tiệc lớn, thích sự thân
mật hơn là trang trọng.
Hơn nữa, tôi vẫn chưa gặp Giselle và con trai bà ấy, Marguerite
và Luke là những người duy nhất tôi biết và càng đáng ngại hơn v́
tôi sẽ là trung tâm của những con mắt ṭ ṃ.
Tôi tạm biệt Jami và hứa sẽ đến chúc nó ngủ ngon, rồi theo Luke
rời căn pḥng tràn ngập niềm vui vẻ của nó. Tôi ước giá như tôi có
thể viện cớ nhức đầu để khỏi tham dự bữa tiệc sau đó. Nhưng nếu tôi
làm vậy, Luke sẽ đoán ra tôi giả vờ v́ ngại phải gặp gỡ những người
trong gia đ́nh, ngại gặp bạn bè của anh.
Tôi không muốn anh ấy nghĩ tôi là một kẻ nhát gan như vậy.
o0o
|