thể
chấp nhận được nữa. Nàng không chắc liệu cái thôi thúc cười phá lên này đến
từ sự căng thẳng hay là do cái chất lỏng tuyệt vời, mùi vị như
quỷ mà đàn ông nốc vào để làm cho họ cảm thấy lạc quan hơn này.
“Tôi đă hỏi là liệu ngài có sẵn ḷng hủy hoại tôi chăng.”
Kéo dài thời gian, Nicki quan sát nàng từ khóe mắt chàng trong
khi chàng tḥ tay vào trong túi lấy ra điếu cuối cùng trong số
hai điếu thuốc chàng mang theo bên ḿnh. “Cụ thể… th́…” chàng
hỏi một cách thận trọng khi cúi đầu xuống và châm thuốc, “cô có
ư ǵ khi nói thế?”
“Ư tôi là, tôi mong được hủy hoại,” Julianna nhắc lời, nh́n
chàng khum tay quanh ngọn lửa, cố gắng nh́n những đường nét của
chàng kĩ hơn. “Ư tôi là, tôi mong bị biến thành người không đáng
được thèm muốn đối với mỗi một người đàn ông nói riêng và toàn
thể đàn ông nói chung,” nàng giải nghĩa. “Bị làm cho không thể
kết hôn được. Bị bỏ lại trên giá.”
Thay v́ phản ứng, chàng gác một bàn chân đi ủng lên chiếc ghế
dài bên cạnh hông nàng và nh́n nàng ư nghĩa trong sự im lặng,
điếu x́ gà mỏng gắn chặt giữa hai hàm răng đều trắng bóng.
“Tôi – tôi thực sự không nghĩ là tôi có thể nào nói rơ hơn thế
được nữa,” nàng nôn nóng nói.
“Không, tôi không nghĩ cô có thể.”
Nàng nghiêng người gần hơn một chút về phía chân chàng và ngửa
đầu ra sau, nh́n chăm chú vào khuôn mặt khôn ḍ của chàng khi
chàng nh́n xa xăm vào khoảng không. “Ngài hiểu ư tôi chứ?”
“Khó mà không hiểu cho được.”
Chàng nghe có vẻ không mấy hào hứng, bởi vậy nàng buộc mồm nói
ra câu thuyết phục vụt đến trong ư nghĩ: “Tôi sẽ sẵn ḷng trả
thù lao cho ngài.”
Lần này Nicki đă có thể kiềm nén được sự kinh ngạc của chàng
bằng cách không cười trước khả năng gây ra phản ứng đó của nàng.
“Thế là hai lần rồi đấy,” chàng lẩm bẩm ra tiếng. “Và chỉ trong
một đêm.” Nhận ra nàng đang chờ đợi câu trả lời, chàng hạ thấp
ánh nh́n xuống khuôn mặt ngẩng lên của nàng, nén lại một tiếng
cười khó cưỡng lại, và nghiêm nghị nói, “Đó là một lời đề nghị
rất hấp dẫn.”
“Tôi sẽ hợp tác hoàn toàn,” nàng hứa, vươn người về phía trước
và nh́n vào chàng bằng đôi mắt chân thành nhất, tràn đầy hi
vọng.
“Những sự khích lệ này mỗi phút mỗi trở nên khó cưỡng hơn nữa.”
Nicki để nàng chờ quyết định của chàng trong khi chàng nh́n vào
khoảng không, phân tích t́nh huống và người con gái trẻ hấp dẫn
đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh chân chàng. Chàng vẫn chưa
chắc chắc nàng bao nhiêu tuổi, nhưng rất lâu trước khi nàng xin
chàng “một ân huệ” chàng đă biết nàng không phải là một cô tiểu
thư được nuôi dậy cẩn thận lần đầu ra mắt. Những dấu vết đều ở
đó ngay từ lúc đầu, bắt đầu với thực tế là nàng đang ở một ḿnh
trong một khu vực tối tăm, tách biệt cùng với một người đàn ông
mà nàng chưa bao giờ được giới thiệu hợp cách, và nàng chẳng
thèm cố gắng cải thiện t́nh huống của họ.
Hơn thế nữa, bộ váy nàng đang mặc cực ḱ khêu gợi, cổ khoét sâu
hấp dẫn để phô bày bộ ngực căng tṛn của nàng và vừa khít để
nhấn mạnh cái eo thon. Không một bà mệnh phụ đáng kính nào c̣n
sống trong Giới thượng lưu mà lại cho phép cô con gái ngây thơ
của bà ta xuất hiện trong một bộ váy như thế. Đó là bộ váy dành
cho một phụ nữ đă có chồng bạo dạn – hoặc là một gái làng chơi.
Nàng không mang nhẫn cưới, vậy th́ chỉ c̣n lại khả năng thứ hai.
Kế luận đó được củng cố bởi thực tế là ngày càng có nhiều người,
đặc biệt là trong đám công tử bột giàu có, hộ tống những cô t́nh
nhân của họ tới các bữa tiệc hóa trang như kiểu một tṛ đùa. Một
vài người trong số những gái điếm xinh đẹp nhất và được khao
khát nhất của London rơ ràng có mặt trong vũ hội này, và Nicki
đồ rằng cô nàng xinh đẹp bên cạnh chàng đây đă căi cọ với bất kể
là người nào đă mang cô ta tới đây. Sau khi khóc hết nước mắt,
bây giờ cô ta đang t́m kiếm một sự thay thế. Chàng biết thừa là
cô ta đă “bị hủy hoại” từ lâu và thường xuyên kể từ lúc đó, cũng
như chàng biết rơ cô ta chẳng hề có ư định trả thù lao cho chàng
chút nào, nhưng cái cách tiếp cận sau cùng này sáng tạo tuyệt
vời đến nỗi khiến chàng bị ấn tượng. Cô ta không chỉ đáng yêu
một cách mê mẩn, mà c̣n là độc nhất vô nhị. Và vô cùng thú vị.
Với vẻ ngoài và trí tưởng tượng của cô ta, giọng nói mềm mại, có
giáo dục, cô ta sẽ không cần phải t́m kiếm xa xôi hay lâu la mới
thấy một người bảo trợ mới. Thực tế là, nếu cô ta chứng minh
được cô ta chỉ thú vị bằng một nửa những ǵ đă thể hiện từ năy
đến giờ trên giường chàng đêm nay th́ chàng sẽ bị quyến rũ thực
sự trong việc t́nh nguyện đóng vai tṛ đó.
Trong trạng thái chờ đợi khổ sở, Julianna nh́n chằm chằm vào cái
cằm cương nghị và biểu hiện không thể đoán được của chàng khi
chàng cứ nh́n măi vào khoảng không, hai bàn tay thọc trong túi
quần, chiếc áo choàng bay phần phật qua vai. Đôi mắt chàng nhăn
lại nơi khóe mắt, và gần như là chàng đang cười một chút, nhưng
cái đó có thể chỉ là do cái cách chàng đang nghiến chặt hàm răng
trắng quanh điếu x́ gà của chàng.
Không thể chịu đựng việc chờ đợi thêm nữa, Julianna run rẩy nói,
“Ngài đă quyết định chưa vậy?”
Chàng chuyển cái nh́n vào mặt nàng, và Julianna cảm nhận được
hoàn toàn tác động của nụ cười uể oải, mang sức tàn phá quét qua
khuôn mặt chàng. “Tôi sẽ không rẻ đâu,” Nicki nói đùa.
“Tôi không có một khoản tiền lớn,” nàng cảnh báo, và Nicki nuốt
lại một tiếng cười khùng khục đang có nguy cơ biến thành trận
cười lớn tiếng của chàng khi nàng thực sự bắt đầu lục lọi trong
cái xắc tay nhỏ xíu của nàng, t́m kiếm những đồng tiền.
Giơ cánh tay ra cho nàng, chàng nói, “Chúng ta có nên t́m một
nơi thích hợp hơn cho… à…”
“Sự hủy hoại của tôi?” nàng mớm lời giúp đỡ, và chàng cảm nhận
được một chút do dự biến mất trước cả khi nó xuất hiện. Nàng
đứng dậy, duỗi thẳng hai vai, ghếch cằm lên và tuyên bố, trông
như một nữ hoàng dũng cảm và quả quyết, “Vậy th́, ta đi thôi.”
Chàng dẫn nàng đi sâu vào trong mê cung, được chỉ dẫn bằng một
kí ức xa xôi của cái lần Valerie và chàng đă bị lạc ở bên trong
hàng giờ bởi v́ họ đă bỏ qua một lối rẽ bí mật. Chàng chợt nghĩ
ra khi họ bước đi trong một nhịp độ vừa phải rằng hai người cần
phải giới thiệu lẫn nhau, nhưng khi chàng nhắc đến chuyện này,
nàng đă bảo với chàng rằng nàng đă biết chàng là ai. “C̣n cô
là?” Nicki thúc giục khi nàng không có chút biểu hiện ǵ là sẽ
tự nguyện cung cấp thông tin đó cho chàng.
Ở đâu đó trong trí óc mờ mịt, rối tung rối mù của Julianna v́ sự
không thực mơ màng của buổi đêm và của ánh trăng và người đàn
ông đẹp trai đáng khao khát bên cạnh nàng, cuối cùng sự cảnh
giác cũng lên tiếng. Cố gắng nghĩ ra một cái tên giả để nói với
chàng, nàng liếc xuống bộ váy của ḿnh, “Marie,” nàng nói sau
một thoáng ngần ngừ. “Ngài có thể gọi tôi là ‘Marie’”
“Như trong “Antoinette”?” Nicki chế giễu, tự hỏi tại sao nàng
lại nói dối.
Để trả lời, nàng giơ tay trái lên trong cơn hứng khởi và vui vẻ
nói, “Hăy cho họ ăn bánh ngọt! (1).
Một giây sau nàng đứng bất động. “Chúng ta đi đâu đây?”
“Tới pḥng ngủ của tôi.”
Julianna nhẩm lại trong đầu những khả năng gây một sự hủy hoại.
Ba điệu nhảy với cùng một người đàn ông. Cho phép người đàn ông
thể hiện sự mê đắm. Và ở một ḿnh trong một căn pḥng với một
người đàn ông. Một căn pḥng. Pḥng ngủ. Nàng gật đầu đồng t́nh.
“Rất tốt, tôi cho là ngài biết nhiều về chuyện đó hơn tôi.”
Tôi nghi ngờ chuyện đó đấy, Nicki lạnh nhạt nghĩ.
Họ đi tiếp trong sự im lặng dễ chịu, và Nicki cũng thích điều đó
ở nàng nữa. Nàng không cảm thấy cần phải nói chuyện liên miên.
Khi cuối cùng nàng cũng phá tan sự im lặng, thậm chí khung thời
gian của nàng cũng chính xác, mặc dù chủ đề của nàng lại là một
sự kinh ngạc lần đầu tiên nữa của chàng trong cái kho kinh
nghiệm với phụ nữ. Nàng đang nh́n xuống dưới đất khi nàng chợt
ngẩng đầu lên và buồn bă nói, “Tôi thường thấy ḿnh băn khoăn về
những con giun. Ngài th́ sao?”
“Không nhiều,” Nicki đùa cợt nói dối, nuốt đi một tiếng cười,
“như tôi thường thế.” Chàng không thể nhớ đă cười nhiều như thế
này trong suốt cả một tuần.
“Vậy th́ hăy xem xét chuyện này xem liệu ngài có thể nghĩ được
một câu trả lời hay không,” nàng gợi ư bằng giọng nghiêm trang
của một nhà khoa học đang bối rối. “Nếu Chúa định để cho chúng
trườn trên mặt đất như chúng vẫn làm, th́ tại sao chúng lại
không có đầu gối?”
Nicki đứng chết lặng, đôi vai chàng rung lên với trận cười không
cưỡng lại được khi chàng quay hẳn về phía nàng. “Cô vừa nói ǵ
cơ?”
Một khuôn mặt thiên thần ngước lên nh́n chàng, đôi mắt sáng long
lanh, bộ ngực phập phồng mời gọi phía trên cổ áo, đôi môi phóng
khoáng mấp máy những câu chữ. “Tôi đă hỏi là tại sao những con
giun lại không có đầu gối.”
“Đúng là những ǵ tôi nghĩ cô đă nói.” Nắm lấy hai vai nàng,
chàng đột ngột kéo nàng vào trong ṿng tay ḿnh và đầu hàng
trước thôi thúc không thể kiểm soát được để bưng bít tiếng cười
của chàng trong đôi môi mềm mại đă gây ra nó. Chàng để nàng đi
nhanh như khi tóm lấy nàng, không chắc liệu biểu hiện của nàng
là kinh ngạc hay là khiển trách. Quyết định là không cần thiết
cũng như không đáng phải bàn đến cả hai chuyện đó với một người
sắp chia sẻ chiếc giường của chàng v́ tiền, chàng bước lùi lại
và quay đi.
Bất chấp điều đó, chàng không thể ngăn ḿnh khỏi việc liếc nh́n
nàng vài lần nữa trong bóng tối để đánh giá phản ứng của nàng,
và chàng thả lỏng khi thấy một nụ cười hài hước nở trên môi
nàng.
Chàng không hoàn toàn chắc chắc chàng đă rẽ đúng ở tất cả các
lối rẽ cho đến khi họ ṿng qua góc cuối và chàng t́m thấy lối ra
bí mật dẫn ṿng qua ngôi nhà. Biết trước là họ sẽ đi vào tầm
nh́n trống trải của những người dự tiệc trong một vài bước chân
– mặc dù cho đó là một khoảng cách khá an toàn – Nicki thận
trọng đi bên trái nàng, chắn giữa ngôi nhà và nàng. “Tại sao
chúng ta lại đang đi nhanh hơn?” nàng hỏi.
“Bởi v́ từ đây chúng ta vô t́nh ở trong tầm nh́n từ khu vườn,”
chàng cảnh báo.
Nàng ngó đầu qua chàng để tự nh́n. “Hăy cho họ ăn bánh ngọt!”
nàng vui vẻ tuyên bố với một cái vẫy tay khác. Cao giọng lên,
nàng nói to, “Tất cả các ngươi được ta cho phép ăn bánh ngọt!”
Nicki cảm thấy cảm thấy đôi vai ḿnh rung lên v́ trận cười câm
lặng, kinh ngạc, không cưỡng lại được, nhưng chàng không nói ǵ
để khuyến khích một cơn cao hứng khác.
---------------------
(1). Let them eat cake: là một câu nói đùa chỉ sự chối bỏ
trách nhiệm về một nhóm người nào đó, được cho là của Marie
Antoinett, khi bà ta nghe được là người dân thường không có bánh mỳ
để ăn, bà ta đă nói: ”hăy cho họ ăn bánh ngọt.”
Chương 8
Trong pḥng ngủ của chàng,
Julianna ngồi lên cái ghế sofa nhỏ được bọc trong vải gấm thêu
kim tuyến màu vàng, cảm giác như thể nàng đang trong một giấc
mơ, khi nàng thấy chàng từ từ cởi áo khoác và tháo lỏng cái ca
vát màu trắng tuyết. Hàng ngàn tiếng chuông cảnh báo đang vang
lên điên cuồng trong đầu nàng, khiến cho cảm giác của nàng vô
cùng choáng váng. Hoặc có lẽ là sự gợi nhớ đến lúc miệng chàng
áp vào miệng nàng, khiến cho đầu óc nàng quay cuồng.
Nàng nh́n thấp xuống, bởi v́ có vẻ như đó là việc đúng đắn cần
phải làm, và rồi trở nên lo lắng với thứ mà nàng nh́n thấy.
Cởi bỏ áo khoác và cà vạt, Nicki nới lỏng phần trên của áo sơ mi
và bước tới cái bàn trang nhă có một khay đựng những chiếc ly và
b́nh rượu được đặt trên đó. Kéo cái nút đậy ra khỏi chiếc b́nh
đựng brandy, chàng liếc qua vai để hỏi liệu nàng có muốn thứ ǵ
không, nhưng việc chàng nh́n thấy khiến chàng nhăn mặt với sự lo
ngại và hoàn toàn quay người lại. Nàng đang ngồi trên chiếc
sofa, nhưng cong người ở chỗ thắt lưng về phía trước đến mức
nàng có thể, nh́n thứ ǵ đó trên sàn nhà. “Cô đang làm ǵ vậy?”
chàng hỏi.
Nàng trả lời mà không nh́n lên. “Tôi không có bất ḱ cái ngón
chân nào.”
“Ư cô là ǵ?” Nicki cáu kỉnh hỏi khi chàng bắt đầu nảy ra một ư
là gần như mọi thứ nàng đă nói và làm trong mê cung có vẻ choáng
váng và vui vẻ vào lúc đó, bao gồm cả đề nghị bị hủy hoại của
nàng, có thể rất phù hợp với hậu quả của t́nh trạng say xỉn hoặc
một tâm trí không thăng bằng. Giọng chàng cố t́nh sắc nhọn. “Cô
có thể đứng dậy được không?” chàng cáu kỉnh.
Julianna cứng người lại trước giọng nói của chàng và chậm răi
đứng thẳng người dậy. Sững sờ bởi sự thay đổi ở chàng, nàng đứng
dậy v́ mệnh lệnh, không thể tin được là người đàn ông gớm guốc
đang đứng đây chính là người đă cười đùa với nàng và… và hôn
nàng.
Nàng trông hoàn toàn sửng sốt, Nicki nhận thấy. Sửng sốt và mất
phương hướng. Với một cơn giận dữ dâng cao bởi sự thất vọng và
chán ghét bản thân v́ sự ngây thơ của chính ḿnh, chàng nói đầy
cay độc, “Cô có khả năng nói ra bất cứ chuyện ǵ có thể làm tôi
chắc chắn là cô có khả năng suy nghĩ thấu đáo vào lúc này
không?”
Julianna do dự bởi cái giọng nói tất-cả-đều-quá-giống-nhau đó.
Nó có cùng những âm rơ ràng, hống hách, cùng một sự cao ngạo
khinh thường đă làm bẽ mặt và gây nên sự phản kháng với nàng
trong công viên. Tối nay phản ứng của nàng bị chậm lại bởi
brandy và sự kinh ngạc, nhưng khi nàng đă thực sự phản ứng lại
th́ nó chỉ v́ bản năng và chỉ để gây ấn tượng, mặc dù có tự chủ
hơn. Nàng muốn đêm nay trở thành một đêm để nhớ, để ấp ủ trong
ḷng. “Tôi nghĩ là có,” nàng nhẹ nhàng nói, hất cằm lên, giọng
nàng chỉ có chút hơi run.
“Chúng ta có nên bắt đầu bằng triết học Hy lạp không?” Nắm chặt
tay sau lưng, nàng bước sang một bên, giả vờ nh́n ngắm những bức
tranh treo trên ḷ sưởi, khi nàng tiếp tục: “Socrates đă có một
vài nhận xét thú vị về kiến thức và đạo đức. Plato th́ lại sâu
sắc hơn…”
Julianna dừng lại, cố gắng tuyệt vọng làm sáng sủa đầu óc và nhớ
bất cứ thứ ǵ nàng biết về các nhà triết học, các tác giả cổ
điển và các mặt khác nữa. “Ở thời ḱ hiện đại...” nàng lại cố
gắng, “Voltaire là người tôi đặc biệt yêu thích. Tôi thích những
chuyện tiếu lâm của ông. Nhưng trong tất cả những nhà triết
học…” Giọng nàng ngừng lại khi nàng nghe thấy chàng đang bước
gần tới đằng sau nàng, rồi nàng bắt ḿnh tiếp tục. “Trong tất cả
những nhà triết học hiện đại, người mà tôi quen biết nhất lại là
một phụ nữ. Tên bà ấy là Sarah.”
Chàng dừng lại gần nàng đến mức nàng có thể thực sự cảm thấy
chàng đang đứng sau lưng nàng. Lắc đầu không chắc chắn, Julianna
nói, “Liệu tôi có thể chia sẻ học thuyết ưa thích nhất của Sarah
với ngài?”
“Phải, chắc chắn rồi,” chàng hối hận th́ thầm, hơi thở ấm áp của
chàng kích thích vùng tóc ở thái dương của nàng.
“Học thuyết của Sarah là những người phụ nữ đă từng được coi là
giỏi hơn nhiều so với nam giới, nhưng những người đàn ông đó,
trong sự ngạo mạn đầy dối trá của họ, đă t́m ra một cách để-“
Cả cơ thể Julianna căng ra khi hai tay chàng ṿng quanh vai
nàng, kéo nàng lùi lại dựa vào toàn bộ chiều dài cơ thể chàng.
“Những người đàn ông t́m ra một cách để quả quyết với chúng tôi,
và bản thân họ nữa, rằng phụ nữ thực sự là những kẻ ngu ngốc
và-”
Đôi môi ấm áp của chàng chạm vào vùng nhạy cảm bên dưới tai
nàng, khiến cho sự rùng ḿnh chạy xuống khắp toàn bộ cơ thể
nàng. “Tiếp tục đi,” chàng thúc giục, giọng chàng như nhung,
miệng chàng lại t́ vào tai nàng. Julianna cố gắng, nhưng hơi thở
nàng bật ra trong một tiếng thở dài rùng ḿnh. Nàng lại đang mất
đi sự kiểm soát, để cho brandy xoa dịu nàng và chắc chắn với
nàng rằng điều này là đúng đắn. Hoặc là việc này, hoặc là ngài
Francis Bellhaven: sự tra tấn ngọt ngào, ghê gớm với những kí ức
để ấp ủ trong ḷng… hoặc là cuộc sống với một người đàn ông
khiến nàng ghê tởm. Chắc chắn là nàng đáng được hưởng thêm một
vài khoảnh khắc nữa, nàng quyết định.
Nicki cảm thấy tim nàng đang đập nhanh dưới tay chàng khi chàng
trượt tay qua bụng nàng lên trên, từ tốn trước khi chàng để ḿnh
chạm vào bộ ngực đầy đặn như trêu ngươi trong tầm tay chàng.
Chàng lướt một cái hôn quanh thái dương mềm mại của nàng, kéo
một cái khác xuống làn da như lụa trên má nàng. Hương vị của
nàng như không khí trong lành và hoa tươi, và trong ṿng tay
chàng nàng tạo cảm giác như…
Gỗ.
Nàng đang thở như thể nàng đang chạy, trái tim nàng đập th́nh
th́nh v́…
Hoảng sợ.
Nicki nâng đầu chàng lên và không nói một lời nào chàng quay
người nàng lại. Trong sự không tin, chàng nh́n chằm chằm xuống
sắc màu đỏ trên má nàng và mắt nàng, đôi mắt tối lại lẫn lộn sắc
tím, đôi mắt nh́n chàng không chắc chắn. Màu sắc trên hai má
nàng đậm dần với sự ngượng ngập khi chàng xem xét kỹ từng đường
nét trên khuôn mặt thanh nhă đó, t́m kiếm điều ǵ đó, bất kỳ
điều ǵ, biểu lộ rằng việc này không mới mẻ và đáng sợ với nàng.
Chàng muốn khám phá ra một thứ thể hiện sự từng trải.
Và tất cả những ǵ chàng có thể t́m thấy là sự trong trắng.
Đây là lần đầu tiên của nàng.
Nàng chưa từng làm việc này trước đó.
Chàng muốn nàng bất chấp điều đó. Không, chàng nhận ra với sự
khó tin, chàng muốn nàng hơn gấp ba lần bởi v́ điều đó. Nàng ở
đây để bị chiếm đoạt, nàng đă cầu xin chàng điều đó, thậm chí đă
tự nguyện trả cho chàng để làm điều đó. Và chàng vẫn ngập ngừng.
Nâng cằm nàng bằng ngón cái và ngón trỏ, chàng buộc nàng phải
nh́n vào mắt chàng. Trong một giọng nói trống rỗng ngoại trừ sự
trung lập làm yên ḷng, Nicki hỏi “Cô hoàn toàn chắc chắn là cô
muốn ở đây… làm chuyện đó?”
Julianna rơ ràng là không phản đối, và khẽ gật đầu. “Đó là
chuyện tôi phải làm - vượt qua nó và kết thúc cho xong.”
“Cô hoàn toàn chắc chắn chứ?”
Nàng gật đầu, và Nicki làm điều mà chàng đă ham muốn ngay từ
đầu. Ngoại trừ là khi chàng nghiêng đầu, chàng có suy nghĩ không
yên ḷng là chàng không đơn giản chỉ đang cướp đoạt một sự trinh
trắng, mà chàng đang phá hủy một thiên thần. Chàng chiếm đoạt
lấy đôi môi nàng với sự âu yếm mănh liệt, buộc nàng đáp trả và
rồi thúc giục nàng mạnh hơn cho đến khi nàng rên rỉ trong ṿng
tay chàng và hai bàn tay chàng th́ đang kẹp chặt nàng lại với
chàng, rồi chuyển động về phía trước, trượt xuống hai bầu ngực
đang run của nàng.
“Không!” Nàng thoát ra quá đột ngột khiến cho Nicki mất đề
pḥng. “Tôi không thể! Tôi không thể! Không phải chuyện này!”
Nàng lắc đầu một cách điên dại, và Nicki nh́n chằm chằm vào nàng
với sự nhăn nhó không tin. Lúc trước nàng đă hôn trả lại chàng,
hai tay nàng ôm lấy cổ chàng một cách ngọt ngào, cơ thể nàng
được đúc ra theo bản nămg dành cho chàng. Lúc sau, nàng đă chạy
ra khỏi pḥng, bỏ lại chàng ở đây, xô cửa mở và chạy đi…
Đâm sầm vào Valerie và một người phụ nữ khác đang nổi điên lên
về việc con gái bà ta bị bắt cóc và đề nghị một cuộc t́m kiếm cô
gái trong ngôi nhà. Như thể là một giấc mộng, một cơn ác mộng,
chàng nh́n thấy người phụ nữ đă níu kéo chàng trong công viên
ṿng tay một cách bảo vệ quanh cô gái đă ở cùng chàng một khoảnh
khắc trước.
Lúc này, chỉ có người phụ nữ lớn tuổi là khác. Bà ta không khom
lưng với việc vui mừng được gặp chàng, bà ta nh́n chàng với sự
đắc thắng đầy thù địch trên cả khuôn mặt, và nói, “Sau khi tôi
đă đưa con gái tôi về giường và gọi chồng tôi đến, chúng ta sẽ
nói chuyện này một cách riêng tư!”
Chương 9
“JULIANNA?” Giọng nói thông
thường của mẹ nàng nghe như một tiếng rít. Đầu Julianna đau kinh
khủng đến nỗi thậm chí răng nàng dường như cũng đau đớn bên
trong lợi. Trên đời này, thứ duy nhất không kinh khủng trong
buổi sáng hôm nay chính là mẹ nàng. Mẹ nàng, người đáng lẽ ra
phải giận bầm gan tím ruột, người mà Julianna đă nghĩ là sẽ từ
nàng v́ những chuyện ít nghiêm trọng hơn việc nàng làm tối qua
rất nhiều, lại trở thành một người nhân từ thấu hiểu.
Không hỏi han, không buộc tội.
Đau khổ cuộn ḿnh thật chặt dựa vào cánh cửa xe ngựa, Julianna
nh́n ngôi nhà cứ chợt rung lắc, giật xóc và th́nh ĺnh hiện ra
trong tầm nh́n. “Con ốm mất thôi,” nàng th́ thầm.
“Không con yêu, thế là không dễ thương một chút nào.”
Julianna nuốt nước bọt một lần rồi lần nữa. “Ḿnh gần về nhà
chưa?”
“Chúng ta không về nhà.”
“Ḿnh đang đi đâu đây?”
“Chúng ta đi đến ngay… đây,” mẹ nàng nói, nghiêng người sang một
bên và t́m kiếm ǵ đó với đôi mắt nheo lại rồi đột ngột mở lớn
v́ vui mừng.
Julianna nỗ lực để xem “đây” là đâu và chỉ nh́n thấy một căn nhà
gỗ nhỏ dễ chịu với chiếc xe ngựa của cha nàng ở phía trước cửa,
và một chiếc xe khác có sơn gia huy ở một bên. Và rồi nàng nh́n
thấy căn nhà nguyện. Và trong sân của nhà nguyện đó, lờ đi cha
của nàng và nh́n xe ngựa của họ dừng lại, là Nicholas DuVille.
Và biểu hiện trên khuôn mặt đen tối, lầm ĺ của chàng ngàn lần
lạnh lẽo, khinh bỉ hơn bất ḱ điều ǵ nàng đă nh́n thấy trong
công viên.
“Tại sao chúng ta lại ở đây?” Julianna kêu lên, cảm thấy muốn
xỉu v́ kinh hoàng và buồn nôn và đau đầu.
“Để tham dự đám cưới của con với Nicholas DuVille.”
“Cái ǵ của con?! Nhưng tại sao?”
“Tại sao anh ta lại cưới con á?” mẹ nàng nói cộc lốc khi mở cánh
cửa. “Bởi v́ anh ta không c̣n lựa chọn nào khác. Rút cục th́,
anh ta vẫn là một quí ông. Anh ta biết những qui tắc, và anh ta
đă phá vỡ chúng. Bà chủ nhà của chúng ta và hai người hầu đă
nh́n thấy con chạy ra khỏi pḥng ngủ của anh ta. Anh ta đă hủy
hoại danh tiếng của một cô gái trẻ ngây thơ, được giáo dục cẩn
thận. Nếu anh ta không cưới con bây giờ, con sẽ bị hủy hoại,
nhưng anh ta không bao giờ c̣n có thể tự gọi ḿnh là một quí ông
được nữa. Anh ta sẽ bị mất mặt với những người cùng tầng lớp.
Ḷng tự trọng của chính anh ta đ̣i hỏi điều này.”
“Con không muốn!” Julianna khóc. “Con sẽ làm cho ngài ấy hiểu!”
“Tôi đă không muốn chuyện này!” Julianna vẫn c̣n lảm nhảm mười
lăm phút sau đó khi nàng bị ném một cách thô bạo vào trong cỗ xe
ngựa của người chồng mới cưới. Chàng đă không nói một lời nào
trừ câu thề của chàng. Giờ chàng nói: “Câm đi và vào trong!”
“Chúng ta sẽ đi đâu?” nàng hỏi.
“Tới căn nhà mới của cô,” chàng nói với sự chế giễu chán ghét.
“Căn nhà mới của cô,” chàng nói thêm.
Chương 10
Ngân nga một điệu Yuletide
khi nàng ngồi trước bàn phấn trong pḥng ngủ của ḿnh, Julianna
cài những cành hoa holly bé nhỏ vào dải ruy băng màu xanh đậm
làm thành một chiếc vương miện quanh mái tóc vàng nhạt xoăn từng
lọn. Hài ḷng, nàng đứng dậy và rũ những nếp nhăn ở chiếc váy
len màu xanh nhạt của nàng, làm thẳng cái cổ tay áo rộng, rồi
nàng hướng ra phía pḥng khách nơi mà nàng dự định sẽ làm việc
tiếp với bản thảo mới của ḿnh ở trước một ngọn lửa hân hoan
Trong ṿng ba tháng từ khi chồng nàng đă không khách sáo đặt
nàng trước một căn nhà thôn quê nhỏ bé đẹp như tranh chỉ vài giờ
sau lễ cưới của họ, và rồi đi mất, nàng đă không c̣n nh́n thấy
hay nghe thấy điều ǵ về Nicholas DuVille. Cho dù như thế, mọi
chi tiết về cái ngày ghê tởm đó vẫn bùng lên trong tâm trí nàng
với sự rơ ràng mạnh mẽ đến mức vẫn khiến dạ dày nàng thắt lại
với sự xấu hổ.
Nó là một sự nhại lại ghê tởm của một đám cưới thực sự, một kết
cục phù hợp cao độ cho cái việc đă bắt đầu ở một vũ hội hóa
trang. Không có sự chỉ trích nào cho sự vi phạm đạo đức của
Julianna vào đêm trước, mẹ nàng thực sự coi nó như là một phương
thức có ích và mưu trí trong việc bẫy anh chàng độc thân đáng mơ
ước nhất trong giới thượng lưu. Thay v́ đưa ra một lời khuyên
của người mẹ về hôn nhân và con cái trước khi con gái bà ta sắp
bước xuống giáo đường để trở thành một người vợ, mẹ Julianna chỉ
khuyên nàng về những loại lông thú mà Julianna nên đ̣i có bằng
được.
Cha Julianna, mặt khác, rơ ràng là hiểu biết thấu đáo hơn về
t́nh huống thực tế là con gái ông ta đă bị ô nhục, và chú rể của
nàng cũng góp phần vào đó. Ông ta đă đối mặt với chuyện đó bằng
cách đánh ch́m cảm giác của bản thân với ít nhất là một chai
Madeira đầy trước khi ông ta bước đi lảo đảo, nhưng vui vẻ,
xuống giáo đường. Để hoàn thành bức tranh khủng khiếp đó, cô dâu
rơ ràng là đang phải chịu đựng những di chứng của cơn say rượu
khinh khủng, và chú rể…
Julianna rùng ḿnh hồi tưởng lại sự căm ghét trong mắt chàng khi
chàng bị buộc phải quay lại phía nàng và cam kết trọn đời với
nàng. Thậm chí h́nh ảnh của vị mục sư thực hiện buổi lễ cũng
khắc sâu vào trí óc nàng. Nàng vẫn có thể nh́n thấy ông ta đứng
đó, khuôn mặt tốt bụng của ông ta phản chiếu sự choáng váng ghê
tởm khi, cuối buổi lễ, chú rể đáp lại lời đề nghị hôn cô dâu của
ông bằng cách nh́n khắp người Julianna bằng một cái nh́n chán
ghét đến tận cổ, rồi quay gót và bước ra ngoài.
Trên xe ngựa, trên đường tới đây, Julianna cố gắng nói chuyện
với chàng, để giải thích, để xin lỗi. Sau khi nghe lời biện hộ
của nàng trong sự im lặng lạnh lùng, chàng cuối cùng cũng nói
với nàng. “Nếu tôi chỉ nghe thêm một lời nào nữa từ cô, cô sẽ tự
thấy ḿnh đứng bên vệ đường trước khi cô nói hết câu!”
Trong những tháng ngày từ khi nàng bị đưa tới đây giống như một
thứ đồ vô tích sự Julianna đă biết được nhiều hơn về sự đau đớn
cực độ của nỗi cô đơn – không phải là nỗi cô đơn đến sau khi mất
ai đó do cái chết, mà là nỗi cô đơn do bị từ chối và bị coi
thường và bị làm nhục. Nàng đă biết được tất cả những điều đó và
hơn thế nữa khi những lời đồn về chuyện lăng nhăng trắng trợn
của Nicki với một cô vũ công opera xinh đẹp nổi lên khắp cả
London thậm chí trước cả khi cơn băo những lời ngồi lê đôi mách
về đám cưới bất ngờ của chàng bắt đầu phát huy tác dụng.
Chàng đang trừng phạt nàng, Julianna hiểu. Công khai làm nhục
nàng trong sự trả đũa v́ những ǵ chàng tin - và sẽ luôn tin -
là một cái bẫy được Julianna và mẹ nàng giăng ra. Và phần tồi tệ
nhất là khi Julianna đặt ḿnh vào vị trí của chàng, và nh́n mọi
thứ từ quan điểm của chàng, nàng có thể hiểu chính xác chàng cảm
thấy như thế nào và tại sao.
Cho đến tận cuối tuần trước, sự trả thù của chàng đă hoàn toàn
hủy hoại nàng. Nàng đă khóc cả một đại dương nước mắt trên gối,
đau đớn nhớ lại sự hận thù trong mắt chàng vào ngày cưới của họ,
và đă viết một tá thư cố giải thích. Sự đáp lại của chàng chỉ là
một mẩu tin ngắn, ác độc được thư kí của chàng đưa tới, cảnh báo
nàng rằng nếu như nàng c̣n cố thử liên lạc với chàng một lần
nữa, nàng sẽ bị đuổi ra khỏi ngôi nhà mà hiện giờ nàng đang
sống, và sẽ phải ra đi không một đồng xu dính túi.
Julianna DuVille được mong đợi sống những ngày tháng c̣n lại của
cuộc đời nàng, trong sự cô đơn, ăn năn về một tội lỗi mà chàng
cũng dự phần gần nhiều như nàng. Nicholas DuVille có năm bất
động sản khác nhau, tất cả đều to lớn và được sử dụng thường
xuyên hơn vào việc tiếp đón khách khứa. Theo những lời đồn mà
nàng đọc được trên báo và những thông tin nàng ḍ hỏi được từ
Sheridan Westmoreland, chàng đă tổ chức những bữa tiệc hoang phí
tại những ngôi nhà đó cho bạn bè của chàng, và những người chung
chăn gối, hay cho cả hai, Julianna chắc chắn, trong pḥng ngủ
của chàng.
Cho đến tận tuần trước, những ngày tháng của nàng là những ngày
kéo dài lê thê bởi sự đau khổ v́ trống trải và tự căm ghét bản
thân, chẳng có ǵ mang tới cho nàng sự khuây khỏa ngoại trừ một
chút nhỏ nhoi mà nàng t́m thấy với việc bộc lộ tâm can ḿnh
trong những bức thư gửi cho bà nội. Nhưng lúc này, tất cả điều
đó đă thay đổi, và nó sẽ ngày càng tốt đẹp hơn
Tuần trước, nàng đă nhận được một lá thư từ một nhà xuất bản ở
London, họ đă muốn mua cuốn tiểu thuyết mới của nàng.
Trong lá thư của ḿnh, Ông Framingham đă so sánh Julianna với
Jane Austen bằng những cụm từ hoa mĩ, ông ta đă nhận xét sự tinh
tế hài hước và xuất sắc của nàng trong việc đối phó với sự ngạo
mạn của Xă hội thượng lưu và sự phù phiếm của việc cố gắng thuộc
về nơi mà người ta có thể không bao giờ thực sự thuộc về.
Ông ta cũng đă gửi kèm theo một trái phiếu ngân hàng với lời dự
báo là sẽ c̣n nhiều nữa, một khi mà cuốn tiểu thuyết đầu tiên
của nàng được xuất bản. Một trái phiếu ngân hàng là một sự độc
lập, nó cũng là một sự thừa nhận, nó là sự giải thoát khỏi cảnh
tù tội mà Nicholas DuVille đă đặt nàng vào đó. Nó là … Mọi thứ!
Nàng đă mơ tưởng về một nơi để sinh sống ở London,
một nơi vui vẻ và nhỏ bé, trong khu vực đáng kính… là cách mà
nàng và bà nội đă luôn lập kế hoạch cho cuộc sống của nàng khi
nàng nhận được tài sản thừa kế từ bà. Vào cuối năm sau, nàng sẽ
có đủ tiền để rời khỏi cái nhà tù nhung lụa này tới nơi mà nàng
đă bị trục xuất từ đó.
Những giấc mơ ban đêm của nàng không được thoải mái như thế.
Trong giấc ngủ không pḥng bị, Nicki đă ở đó, chính xác như
chàng đă ở trong mê cung, với đôi chân đi ủng đặt lên cái ghế
bên cạnh nàng, chàng nh́n chằm chằm vào khoảng không, một điếu
x́ gà kẹp giữa hàm răng, cười một chút khi chàng nghe cái yêu
cầu táo bạo của nàng là chàng hăy hủy hoại nàng. Trong những
giấc mơ đó chàng nói đùa với nàng về mong ước được trả tiền. Và
rồi chàng hôn nàng, và nàng sẽ tỉnh dậy với trái tim đập th́nh
thịch và cảm giác môi chàng c̣n vương lại trên môi nàng.
Nhưng vào buổi sáng, với những tia nắng mặt trời trên cửa sổ,
tương lai lại là của nàng và quá khứ… Nàng để quá khứ trong
giường ngủ trên những chiếc gối. Lúc này hơn bao giờ hết, nơi
nương náu của nàng là việc viết lách.
Bước xuống pḥng khách, Larkin, người quản gia, vừa mới đặt khay
đồ ăn sáng có một cốc sô cô la nóng và bánh ḿ bơ lên chiếc bàn
bên cạnh bàn làm việc của nàng. “Cám ơn, Larkin,” nàng nói với
một nụ cười khi nàng ngồi vào chiếc ghế của ḿnh.
Trời đă tối muộn và Julianna hoàn toàn mê mải trong bản thảo của
nàng khi Larkin cắt ngang, giọng ông ta căng thẳng. “Thưa phu
nhân?”
Julianna nhấc bút lên với điệu bộ đề nghị ông ta đợi cho đến lúc
nàng hoàn thành những thứ nàng đang cần viết xuống, “Nhưng-“
Julianna lắc đầu rất chắc chắn, bảo ông ta đợi. Chẳng có ǵ khẩn
cấp xảy ra lúc này cả và nàng biết điều đó. Chẳng có một cuộc
viếng thăm ngoài mong đợi nào tới v́ những cuộc chuyện tṛ ấm
cúng ở cái vùng ngoại ô hẻo lánh này, chẳng có vấn đề về việc
nhà nào xảy ra mà lại không thể đợi được cả. Cái điền trang nhỏ
bé này chạy như một cái máy bôi dầu tốt, phụ thuộc vào ư muốn
chủ nhân của nó, và người làm chỉ hỏi ư kiến nàng v́ lịch sự.
Nàng đơn giản chỉ là một vị khách, mặc dù có đôi lần nàng có cảm
giác những người hầu đồng cảm với cảnh ngộ của nàng, đặc biệt là
ông quản gia. Hài ḷng, Julianna đặt bút sang một bên và quay
người lại. “Tôi xin lỗi, Larkin,” nàng nói, chẳng có ǵ mà sao
ông ta trông như sắp nổ tung bởi sự căng thẳng v́ chờ đợi sự chú
ư của nàng “nhưng nếu tôi không viết xuống những ư tưởng trong
khi có nó, tôi thường xuyên quên mất. Ông muốn nói ǵ vậy?”
“Ông chủ đă về tới, thưa phu nhân! Ông ấy muốn gặp bà ngay lập
tức tại pḥng làm việc của ông.” Choáng váng và hi vọng không
tưởng đă khiến Julianna đứng bật dậy trước khi Larkin nói thêm,
“Và ông ấy đă mang theo người hầu riêng” không quen thuộc với
thói quen di chuyển của những người giàu có, Julianna nh́n ông
trong sự mơ hồ. “Điều đó có nghĩa là” Larkin vui mừng quả quyết,
“ông ấy sẽ qua đêm ở đây.”
Đứng bên cửa sổ pḥng làm việc, Nicki nh́n chằm chằm thiếu kiên
nhẫn vào khung cảnh mùa đông mà dường như đă từng có vẻ rất dễ
chịu khi nh́n từ đây, trong khi chàng đợi con mụ mưu mô mà chàng
buộc phải cưới đáp lại lệnh triệu tập của chàng. Cái buổi tối
của bữa tiệc hóa trang đă không c̣n hiện rơ trong tâm trí chàng
nữa, nhưng cái ngày đám cưới th́ vẫn c̣n. Nó đă bắt đầu với một
khay đồ ăn sáng được Valerie đưa đến tận nơi, cùng với một vài
lời ám chỉ mỉa mai và châm chọc với việc chàng biến thành “con
cá” duy nhất ở London đủ ngu ngốc để mắc vào cái mồi được giăng
ra bởi Julianna và đáp xuống tấm lưới của mẹ cô ta. Trước khi
chàng đẩy cô ta ra khỏi pḥng ngủ của chàng, cô ta đă làm một
việc rất tốt là thêm vào sự nghi ngờ của chàng về sự vô tội của
Julianna trong toàn bộ vụ việc, ấy thế mà chàng đă từ chối tin
rằng Julianna đă dự định đặt bẫy chàng.
Chàng đă bám lấy ảo tưởng an ủi rằng đó là một sự trùng hợp về
thời gian và t́nh huống.
Với sự ngây thơ và tự lừa dối ḿnh mà chàng đă không biết là
chàng có, chàng đă thực sự cố gắng để chỉ tập trung vào việc
nàng đă đáng yêu như thế nào, và nàng đă hoàn toàn thích hợp
trong ṿng tay chàng như thế nào. Chàng thậm chí c̣n tiến xa đến
mức thuyết phục ḿnh rằng nàng sẽ phù hợp hoàn toàn để trở thành
vợ chàng, và chàng đă bám lấy sự thuyết phục đó trong khi chàng
đợi nàng ở nhà thờ. Nếu chàng không quá tức điên lên với bà mẹ
vợ kinh tởm của chàng, chàng đă cười khúc khích cái cách mà
Julianna tỏ ra khi nàng bước ra khỏi chiếc xe ngựa.
Cô dâu bé nhỏ của chàng tuyệt đối ảm đạm so với những ấn tượng
của buổi tối trước đó, nhưng không quá ốm nàng không thể nói
chuyện về áo lông thú với mẹ nàng, không quá ốm đến mức họ không
thể đứng sau lưng nhà thờ và nh́n hau háu cái anh chồng giàu có
họ bẫy được. Chàng đă nghe thấy tất cả khi chàng đứng đợi ở bên
ngoài.
Nàng đang cố đóng một vai nào đó trong khi chàng ở đây, Nicki
hiểu. Nàng không chỉ khôn ranh, nàng thông minh - thông minh đủ
để hiểu nàng có lẽ sẽ không bao giờ thuyết phục được chàng về sự
vô tội của ḿnh. Dựa vào những điều đó, chàng hi vọng một sự thú
tội, một lời xác nhận là nàng đă bị mẹ nàng ép buộc.
Chàng quay lại phía tiếng động của cánh cửa được mở, tràn đầy
mong đợi được nh́n thấy vẻ ngoài của nàng chỉ hơi tốt hơn lần
cuối chàng nh́n thấy nàng, và vô cùng thất vọng, có lẽ là hối
hận hơn. Bởi v́, chàng nhận ra ngay lập tức là chàng đă nhầm.
“Em được biết là ngài muốn nói chuyện với em?” nàng nói với một
tư thế đàng hoàng rơ rệt.
Chàng gật đầu cộc lốc hướng về cái ghế trước bàn làm việc của
chàng, một mệnh lệnh không lời bảo nàng ngồi xuống.
Ngọn lửa hi vọng nhỏ bé được nhóm lên trong Julianna vài phút
trước khi nàng biết chàng ở đây đă bị dập ắt ngay lập tức khi
chàng quay lại và nh́n nàng theo cái cách xấc xược và định
lượng. Chàng không dịu lại, nàng buồn rầu nhận ra.
“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề,” chàng nói không lời mở đầu khi
chàng ngồi xuống đằng sau chiếc bàn. “Bác sĩ nói với chúng tôi
là tim mẹ tôi rất yếu và rằng bà ấy đang chết.” Khuôn mặt và
giọng nói của chàng trống rỗng một cách cẩn trọng, Julianna để ư
thấy, hoàn toàn không có cảm xúc, quá nhiều để nàng kết luận
ngay lập tức những cảm giác chàng đang có là cực ḱ đau khổ. “Bà
ấy sẽ không c̣n thấy thêm một lễ Giáng sinh nào nữa.”
“Em rất tiếc khi nghe điều đó,” Julianna nhẹ nhàng nói.
Thay v́ đáp lại chàng nh́n chằm chằm vào nàng như thể chàng nghĩ
nàng là cái loại ghê tởm nhất của loài người mà chàng đă từng
trông thấy. Không thể chống lại sự cần thiết cố gắng thuyết phục
chàng rằng nàng tối thiếu cũng có ḷng trắc ẩn, Julianna nói,
“Em đă rất gần gũi với bà nội hơn bất ḱ ai trên đời này, và khi
bà mất đi, em đă bơ vơ. Em vẫn giăi bày mọi chuyện với bà và
nghĩ về bà. Em- em thậm chí c̣n viết cho bà những lá thư, mặc dù
em biết nó thật khác thường…”
Chàng cắt ngang như thể nàng không hề nói, “Cha tôi cũng đă
thông báo cho tôi là bà ấy vô cùng lo lắng bởi cái t́nh trạng mà
chúng ta gọi-là hôn nhân. V́ tất cả những chuyện đó, theo mong
muốn của cha tôi và quyết định của tôi Giáng sinh cuối cùng của
bà sẽ là một cái giáng sinh hạnh phúc. Và cô chuẩn bị giúp tôi
đảm bảo điều đó, Julianna.”
Julianna không phản đối và gật đầu. Bị cuốn theo sự háo hức mănh
liệt giống như nàng đă cảm thấy vào cái ngày nàng chạm trán với
chàng trong công viên để nói hoặc làm điều ǵ đó làm hài ḷng
chàng, nàng nhẹ nhàng nói thêm, “Em sẽ làm bất cứ chuyện ǵ em
có thể.”
Thay v́ trở nên vui vẻ hay thậm chí là hài ḷng với nàng, chàng
trông hoàn toàn chán ghét. “Cô không cần phải cố gắng chút nào
đâu. Nó sẽ rất dễ dàng đối với cô. Tất cả những ǵ cô cần là giả
vờ như cô đang ở một bữa tiệc hóa trang khác. Khi cha mẹ tôi tới
đây ngày mai, cô sẽ tới ‘bữa tiệc hóa trang’ với tư cách là cô
vợ dễ thương và tận tâm của tôi. Tôi,” chàng lạnh lùng kết thúc,
“có nhiệm vụ c̣n khó khăn hơn. Tôi phải giả vờ là tôi có thể
chịu đựng được việc ở chung dưới một mái nhà với cô!” Chàng đứng
dậy. “Người hầu riêng của tôi và tôi sẽ ở đây cho đến khi cha mẹ
tôi rời đi sau đó một tuần. Trừ phi là chúng ta ở trước mặt họ,
tôi mong là cô biến ra khỏi tầm mắt của tôi.”
Chàng đứng dậy và bước ra, những bước chân của chàng dài và
nhanh, như thể chàng không thể ở trong cùng một căn pḥng với
nàng thêm một lúc nào nữa.
Chương 11
Với sự thoải
mái do tập luyện lâu ngày, Nicki đứng trước gương, cài một loạt
những nút thắt rối rắm trên cổ áo chàng, gồng ḿnh lên để bước xuống
lầu. Chàng đă nghĩ sẽ ghét khoảng thời gian phải ở đây với Julianna,
nhưng chàng không ngờ nó sẽ là cả một tuần lễ đi thẳng xuống địa
ngục.
Tạ ơn trời, sự thử thách đă gần qua; tất cả những ǵ chàng phải chịu
đựng chỉ là mở những món quà Giáng Sinh cho tối nay. Ngày mai cha mẹ
chàng sẽ rời đi và chàng định không ở lại đây hơn mười lăm phút so
với họ.
Ít nhất chàng có được sự hài ḷng khi biết đă làm mẹ chàng hạnh
phúc. Không thể nhầm lẫn được sự thật là mắt bà sáng lên bất kể khi
nào bà nh́n thấy bằng chứng cho t́nh yêu giữa chàng và Julianna,
điều đó khiến chàng chẳng c̣n lựa chọn nào khác ngoài việc đảm bảo
để bà nh́n thấy khá nhiều những bằng chứng như thế.
Đặt ḷng tin vào Julianna, và cô ta đă hợp tác. Cô ta nh́n vào chàng
bằng đôi mắt dịu dàng, mỉm cười lại với chàng, cười phá lên trước
những câu đùa của chàng, và công khai tán tỉnh chàng. Cô ta cầm tay
chàng khi họ đi vào dùng bữa tối, và đi gần sát vào chàng; cô ta
ngồi ở cuối bàn ăn, tỏa sáng v́ ánh nến và v́ trí tuệ. Cô ta ăn mặc
như thể làm vừa ḷng đức lang quân là mối bận tâm hàng đầu của cô
ta, và cô ta có thể làm hoàn thiện một bộ váy như bất ḱ một người
đàn bà nào khác mà chàng từng biết.
Cô ta làm duyên dáng thêm cho bàn ăn của chàng cũng như bất ḱ một
người quảng giao được giáo dục hợp cách nào khác sẽ làm, nhưng tỏ ra
tự nhiên hơn, và khôn khéo hơn. Lạy Chúa, cô ta thật khôn khéo!
Pḥng ăn rộn ră tiếng cười khi có mặt cô ta. Cô ta cũng là một người
nói chuyện tuyệt hay, luôn lắng nghe chăm chú và sẵn sàng góp
chuyện. Cô ta nói về chuyện viết lách của ḿnh khi được hỏi, và thậm
chí cả về bà nội của cô ta, người rơ ràng là đă gần gũi với cô ta
hơn cả mẹ đẻ.
Nếu chàng đă không biết cô ta là một kẻ lừa đảo như thế nào, nếu
chàng đă không ghê tởm cô ta, Nicki chắc hẳn sẽ vô cùng tự hào về cô
ta. Có những lúc – rất nhiều lúc – chàng quên mất cô ta thực sự là
ai. Những khi mà tất cả những ǵ chàng có thể nhớ được là nụ cười
làm mê đắm ḷng người của cô ta, sự tử tế mà cô ta đă tỏ với cha mẹ
chàng, và cách cô ta làm cho chàng cười. Hai lần, chàng đă thực sự
đi ngang qua cô ta và chuẩn bị cúi xuống để đặt một nụ hôn lên thái
dương của cô ta bởi v́ dường như điều đó là rất tự nhiên và đúng
đắn.
Tất nhiên, tất cả những điều đó đều chỉ là do cái hoàn cảnh không
b́nh thường mà chàng đang vướng vào ngay lúc này, cùng với việc mẹ
chàng đưa ra những cái tên cho những đứa cháu nội sẽ không bao giờ
có của bà. Cơ chế đồn thổi hiệu quả của Giới thượng lưu đă cung cấp
cho bà phần lớn thông tin về nguyên nhân đám cưới của chàng với
Julianna, nhưng bất chấp chuyện đó, mẹ chàng vẫn khăng khăng bám vào
những kết luận của riêng bà. Bà cực ḱ yêu thích Julianna, và bà thể
hiện điều đó hết sức rơ ràng. Bà thực sự đă mang tới những bức tranh
nhỏ của Nicki khi c̣n trẻ để cho cô ta xem. Bà biết bà c̣n rất ít
thời gian để chia sẻ cùng với cô con dâu mới của ḿnh và rơ ràng là
bà đă quyết định sẽ tận dụng từng giờ từng phút, bởi v́ bà muốn
Julianna ở đó – và, tất nhiên, Nicki - ở với cô ta bất kể khi nào bà
xuống lầu, mà việc này th́ gần như là mọi lúc.
Đêm qua, Julianna đă ngồi ghé trên tay vịn chiếc ghế của chàng, cái
mông thon thả của cô ta thực tế là đă ở trên cánh tay chàng. Mẹ
chàng đang mô tả một tṛ cười nào đó của Nicki lúc c̣n nhỏ và cả gia
đ́nh cùng cười lớn. Julianna cười nhiều đến nỗi cô ta đă gần trượt
vào trong đùi chàng, điều này khiến cô ta đỏ mặt một cách lộng lẫy.
Cô ta đứng dậy khá nhanh, nhưng cơ thể phản trắc của Nicki đă phản
ứng lại với sự hấp dẫn của cô ta c̣n trước cả khi đó, và chẳng có cơ
may nào là cô ta đă không để ư thấy sự cương cứng của chàng khi cô
ta lách ra khỏi đùi chàng.
Chàng căm ghét bản thân v́ phản ứng của cơ thể chàng trước cô ta.
Nếu ngay từ đầu chàng đă có thể giữ ḿnh không chạm vào cô ta, th́
chàng đă không phải ở trong cái t́nh trạng không ngờ này. Thắt xong
cái cổ áo, Nicki quay người khi người hầu riêng của chàng giơ ra
chiếc áo khoác buổi tối bằng nhung màu rượu vang. Chàng luồn tay vào
ống tay áo, gồng ḿnh lần cuối cùng cho buổi tối cuối cùng – và hi
vọng là buổi tối dễ dàng nhất – trong số những cuộc thử thách hàng
đêm như là “một gia đ́nh.”
Chàng chợt nhận ra rằng, sẽ không bao giờ c̣n có một bữa tối Giáng
Sinh gia đ́nh nào nữa, không c̣n dành cho chàng, và chàng gồng cứng
hai vai để chống lại nỗi đau đớn do nhận thức đó mang lại.
Ít nhất bằng cách dựng lên màn kịch này với Julianna, chàng đă khiến
cho mẹ chàng thấy an tâm. Bà hoàn toàn tin tưởng rằng chàng đă kết
hôn một cách hạnh phúc, ngủ với vợ chàng, và cần mẫn cố gắng để có
người nối dơi.
Bằng giờ này ngày mai, chàng có thể đang trên đường đến ngôi nhà của
chàng ở Devon.
° ° °
“Nicki sẽ đang trên đường đến đâu đó
khác ngay khi mà xe ngựa của chúng ta khuất khỏi con đường,” mẹ của
Nicki bảo với cha chàng, khi họ mặc quần áo để xuống nhà ăn tối.
Để trả lời ông đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu bà khi ông đeo một sợi
dây chuyền kim cương quanh cổ bà. “Bà không thể làm nhiều hơn những
ǵ bà đă làm, bà thân yêu của tôi. Đừng tự làm ḿnh lo lắng quá, nó
không tốt cho trái tim bà đâu.”
“Nó không tốt cho trái tim tôi khi biết rằng, sau biết bao nhiêu năm
trời chơi bời với vô số những người đàn bà không thích hợp, Nicki
rốt cục đă cưới được một người con gái hoàn hảo dành cho nó, và cho
tôi, tôi phải nói thêm thế - và nó vẫn không chia sẻ chiếc giường
với con bé!”
“Thôi mà,” ông nói đùa, nghe có vẻ bị xúc phạm, “đừng có nói với tôi
là bà đă hạ ḿnh đi hỏi những người hầu đấy nhé.”
“Tôi không cần phải hỏi,” bà buồn bă nói. “Tôi có mắt. Nếu mà nó
đang ngủ với Julianna, th́ con bé sẽ không nh́n nó với cái ánh mắt
khao khát tuyệt vọng đến như thế. Cô gái trẻ đó đang yêu nó.”
“Bà không thể khiến cho Nicholas cảm thấy cái ǵ đó với con bé
được.”
“Ồ, chắc chắn là nó có cảm thấy điều ǵ đó. Khi nó quên mất là nó
ghét con bé, nó hoàn toàn vui vẻ với con bé, ông có thể thấy điều
đó. Con bé xinh đẹp và quyến rũ,” bà nói thêm khi chậm răi đứng lên,
“và tôi cá với ông là nó đă t́m thấy ở con bé tất cả những điều
trên, và c̣n hơn thế nữa, vào cái đêm diễn ra bữa tiệc hóa trang
định mệnh ấy.”
“Có lẽ,” ông nói nước đôi.
“Ông biết là nó phải thế mà! Nicholas có thể có cả một trang sử về
việc vi phạm khuôn phép trong đời sống cá nhân, nhưng chưa bao giờ
có một mẩu chuyện rùm beng nào làm liên lụy đến bất ḱ ai khác. Nó
sẽ không bao giờ mang Julianna vào pḥng ngủ khi nó đang là khách
trong ngôi nhà của một ai đó trừ khi nó đă hoàn toàn bị mụ mẫm đi v́
con bé.”
V́ ông không thể tranh căi với lư lẽ ấy, chồng bà mỉm cười trấn an
bà. “Vậy th́, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn cả.”
Đôi vai của vợ ông trùng xuống. “Tôi đă nghĩ về việc nói ǵ đó với
Julianna để khuyến khích những nỗ lực của con bé, nhưng nếu nó biết
rằng tôi đă biết đến cảnh ngộ của nó, nó sẽ thấy bị bẽ mặt.” Bà đặt
một bàn tay lên cánh tay ông. “Cần phải có một điều ḱ diệu mới mang
chúng lại với nhau được.”
Chương 12
Một ḿnh trong pḥng ngủ
của nàng, Julianna đứng bên cạnh bàn phấn, chiếc hộp chứa những lá
thư nàng đă viết cho bà nội trong đôi bàn tay run rẩy của nàng,
những món quà Giáng sinh nàng đă nhận đêm hôm đó ở trên giường.
Nicki định rời đi vào sáng hôm sau, chàng đă nói với nàng như thế
vào ngày chàng tới đây, và quản gia đă vô t́nh xác định lại nó ngày
hôm qua.
Nicki và cha mẹ chàng đă rất rộng răi với nàng, mặc dù những món quà
của Nicki hoàn toàn là không riêng tư và chỉ là h́nh thức. Chàng đă
đưa cho cha mẹ chàng những món quà của họ như thể là nó cũng đến từ
Julianna, nhưng nó không giống nhau. Và khi đến lượt Nicki mở những
món quà của chàng, chẳng có ǵ ở đó là từ Julianna - một sự thật mà
chàng đă giải thích ngay lập tức bằng cách nói rằng nàng muốn đưa nó
cho chàng sau. Chàng thậm chí c̣n cố gắng để ám chỉ với một nụ cười
là nàng muốn được ở riêng với chàng khi trao quà cho chàng.
Nhưng sự thực là, Julianna không hề trao một món quà nào cho bất ḱ
ai trong bọn họ, bởi v́ nàng chẳng có ǵ để trao ra cả… chẳng có ǵ
ngoại trừ những thứ trong cái hộp mà nàng đang giữ. Nàng phải đưa nó
cho Nicki. Trong tuần vừa qua, nàng đă nghe thấy nàng gọi chàng là
“Nicki” quá nhiều đến nỗi nàng thậm chí bắt đầu nghĩ về chàng theo
cách đó. Nàng cũng đă làm mọi thứ mà nàng nghĩ nó sẽ khiến chàng chú
ư đến nàng, khiến chàng nh́n nàng trong một phương diện khác. Nàng
tán tỉnh một cách bạo dạn, dùng nhiều thời gian cho đầu tóc nàng và
cân nhắc hàng giờ liền về những thứ nàng sẽ mặc. Và có vài lần, khi
nàng nghĩ đă bắt gặp chàng nh́n nàng… những lần khi chàng nh́n nàng
với cùng một kiểu chàng đă nh́n khi chàng đưa nàng tới pḥng ngủ của
chàng vào cái đêm xa xưa ấy… như thể chàng muốn hôn nàng.
Nàng đă yêu chàng, nàng đă biết điều đó trong suốt tuần lễ tuyệt
vời, khổ sở ở cùng chàng. Nàng cũng biết được nhiều điều khác nữa,
những điều khiến cho việc thử hàn gắn sự bất ḥa giữa họ một lần nữa
dường như là cần thiết. Đầu tiên và trước nhất, theo lời mẹ của
Nicki, Nicki yêu trẻ con và mê mẩn những đứa cháu của chàng. Chàng
muốn có con, bà đă nói thế, trong khi mẹ Nicki đang tha thiết mong
mỏi một đứa cháu trai để gánh vác tên tuổi của gia đ́nh. Nếu mọi
chuyện cứ giữ nguyên hiện trạng như lúc này th́ chuyện đó không thể
xảy ra. Bởi v́ Julianna. Nàng là nguyên nhân của cơn ác mộng đó, và
nếu có bất ḱ cách nào để sửa chữa sự hư hại đó nàng sẽ làm. Tai
tiếng của một vụ li dị sẽ là một vết nhơ cho toàn bộ gia đ́nh, chứ
không chỉ riêng ǵ Julianna. Bên cạnh đó, cho dù thế nào đi nữa cũng
chỉ có thể đếm được số vụ ly dị trên một bàn tay trong suốt năm mươi
năm qua, cho nên cuộc hôn nhân của họ sẽ kéo dài hết đời…
Một cuộc đời trống trải không con không cháu, trừ phi nàng làm điều
ǵ đó, và có một việc duy nhất c̣n lại mà nàng chưa làm. Nàng chưa
cho chàng xem những bức thư. Chúng là những ‘bằng chứng” duy nhất mà
nàng có để giải thích với Nicki là nàng đă không lên kế hoạch cuộc
gặp gỡ của họ trong bữa tiệc hóa trang, cũng như không lập mưu bẫy
chàng vào cuộc hôn nhân này.
Vấn đề là nàng không thể để cho chàng nh́n thấy những chứng cứ này
mà không đồng thời để chàng biết nhiều hơn về nàng… Mọi thứ nàng đă
là và không là và muốn là. Tất cả đều ở trong đó, và một khi chàng
đọc nó, nàng hiển nhiên sẽ trở nên dễ bị tổn thương hơn bất ḱ lúc
nào khác trong cuộc đời nàng. Vẫn c̣n khá sớm, và nàng có thể nghe
thấy Nicki đang đi đi lại lại. Thốt lên một lời cầu nguyện nhiệt
thành là mọi chuyện sẽ suôn sẻ, Julianna đi qua căn pḥng kế bên nối
với cả hai pḥng thay đồ và gơ cửa.
Nicki trở dậy và mở cửa, chỉ liếc một cái vào những thứ nàng đang
mặc và gần như đóng sầm cửa lại để pḥng thủ. Mặc một bộ váy choàng
bằng nhung màu anh đài với cái cổ h́nh ô van khoét sâu và mái tóc
nàng thả xuống hai vai như được đúc bằng vàng, Julianna Skeffington
DuVille gần như hấp dẫn không cưỡng lại được. “Chuyện ǵ?” chàng cáu
kỉnh, lùi lại. “Em – em có thứ này đưa cho ngài,” nàng nói, di
chuyển về phía chàng trong ṿng hào quang của mái tóc tỏa sáng, làn
da quyến rũ, và vải nhung đắt tiền. “Đây, hăy nhận lấy.”
Nicki nh́n chằm chằm vào nàng rồi nh́n vào nó. “Cái ǵ đây?”
“Xin hăy nhận nó. Chỉ cần nhận nó thôi.”
“Tại sao tôi phải làm cái việc chết tiệt đó?”
“Bởi v́ nó là - nó là một món quà - một món quà Giáng sinh của em
dành cho ngài.”
“Tôi không muốn bất cứ thứ ǵ từ cô, Julianna.”
“Nhưng ngài muốn có con!” nàng nói, nh́n gần như kinh ngạc với lời
thông báo đó hệt như chàng đang cảm thấy.
“Tôi không cần cô để có con,” chàng khinh khỉnh nói.
Nàng tái mặt với câu nói đó, nhưng vẫn kiên tŕ. “Bất ḱ đứa trẻ nào
khác sẽ là không hợp pháp.”
“Tôi có thể hợp pháp hóa chúng sau. Bây giờ th́ ra khỏi đây!”
“Quỉ tha ma bắt anh đi,” Julianna tức tối kêu lên, quẳng cái hộp
chứa tâm can và linh hồn của nàng lên cái bàn phía trước ghế sofa.
“Tôi đă không sắp đặt để bẫy anh trong bữa tiệc hóa trang. Khi tôi
đề nghị anh hủy hoại tôi, tôi đă nghĩ anh là một người khác!”
Một nụ cười chậm răi, chế nhạo ngang qua khuôn mặt lầm ĺ của chàng.
“Thật ư,” chàng lè nhè với giọng cay độc, “thế cô đă nghĩ tôi là ai
chứ.”
“Chúa trời!” Julianna ̣a lên khóc, quá khốn khổ, quá mất trí v́
chàng đến nỗi nàng gần như dậm chân. “Tôi đă nghĩ anh là Chúa trời!
Bằng chứng trong cái hộp này, trong những bức thư tôi viết cho bà
nội. Mẹ tôi đă gửi chúng đến đây cho tôi.”
Nàng quay gót và chạy trốn. Lờ đi cái hộp, Nicki dồn sự chú ư của
chàng vào ly rượu, đặt nó lên ghế sofa và nhặt lấy quyển sách chàng
đă để ở đấy khi chàng đáp lại tiếng gơ cửa của nàng. Chàng mở trang
đầu tiên, rồi nh́n sang cái hộp chứa những bức thư. Hiển nhiên là v́
sự ṭ ṃ để xem mánh khóe của cô vợ trẻ khôn ranh và sáng tạo của
chàng dựng nên lần này là ǵ, chàng quyết định sẽ đọc một trong số
những lá thư thay v́ đọc sách.
Lá thư trên cùng được đề ngày vào mùa xuân năm ngoái, và chàng đoán
chừng là chàng được trông đợi bắt đầu từ đây, mặc dù chàng chưa bao
giờ nh́n thấy Julianna Skeffington vào thời điểm xa xôi như thế.
Bà nội thân yêu,
Cháu đă gặp một người trong công viên hôm nay và đă tự biến ḿnh
thành một đứa ngốc, cháu khó có thể chống đỡ lại việc nghĩ tới nó.
Luôn có quá nhiều những lời đồn về các quí ông ở London
- về một người trong số họ được cho là đẹp trai biết bao, và luôn là
sự thất vọng khi cháu nh́n thấy họ. Và rồi cháu đă thấy Nicholas
DuVille… Anh ấy đẹp thật, Bà nội ạ… rất đẹp. Khó chịu, và cũng lạnh
lùng nữa, tối thiểu là ở vẻ bề ngoài, nhưng cháu nghĩ anh ấy đă cười
với điều cháu nói khi cháu bỏ đi. Nếu anh ấy đă làm vậy, th́ anh ấy
không thể là người khó chịu được, đơn giản chỉ là thận trọng.
Hai tiếng đồng hồ sau một khúc gỗ rơi xuống từ ḷ sưởi, tan tành
trong sự bùng lên của những tia lửa màu cam khi Nicki đặt lá thư mới
nhất sang một bên, rồi chàng nhặt lấy một lá mà chàng đă đọc nó hai
lần, và chàng đọc lại những ḍng chữ đă lấp kín chàng bởi sự chán
ghét bản thân.
Cháu biết là bà xấu hổ như thế nào về cháu, Bà nội. Cháu chỉ có ư là
muốn nhảy ba điệu cùng với chàng, để Ngài Francis sẽ rút lại lời cầu
hôn của ông ấy… Cháu biết cháu không nên để chàng hôn cháu, cháu đă
biết điều đó, nhưng nếu bà đă từng được Nicholas DuVille hôn, bà sẽ
hiểu. Nếu bà đă từng nh́n thấy nụ cười của chàng và nghe chàng cười,
bà sẽ hiểu. Cháu khao khát biết bao lại được nh́n thấy chàng cười và
nghe tiếng cười của chàng - Cháu mong ước sửa chữa mọi việc bằng
cách nào đó. Cháu khao khát, cháu khao khát và cháu khao khát. Và
rồi cháu khóc…
Ngồi ghé một bên hông trên cửa sổ, Julianna nh́n chằm chằm vào màn
đêm mù sương, hai tay nàng ṿng quanh ngực như thể nàng có thể ngăn
sự lạnh lẽo đang tràn qua ngày càng nhiều hơn và chàng vẫn không
xuất hiện. Đưa ngón tay lên ô cửa kính lạnh băng, nàng vẽ một ṿng
tṛn, và rồi một ṿng tṛn nữa nằm trong nó. Khi nàng bắt đầu vẽ cái
thứ ba, một h́nh ảnh từ từ chuyển động vào giữa nó - một người đàn
ông mặc áo sơ mi dài tay, hai tay chàng đút trong túi quần, bước về
phía nàng, và trái tim nàng bắt đầu đập th́nh thịch từng nhịp sâu,
đau đớn.
Chàng dừng lại rất gần đằng sau nàng và Julianna đợi, t́m kiếm khuôn
mặt chàng trên cửa sổ bởi v́ nàng sợ thứ mà nàng sẽ thấy – hoặc
không thấy - nếu như nàng quay lại và nh́n nó một cách rơ ràng.
“Julianna.” Giọng nói sâu lắng của chàng dữ dội đầy cảm xúc.
Julianna hít một hơi run run và chậm chạp quay đầu lại, nh́n nụ cười
buồn rười rượi nhăn nhó trên môi chàng khi ánh mắt chàng nh́n thấy
ánh mắt nàng và giữ chặt nó.
“Khi nàng đang nghĩ ta là Chúa trời, và rồi là quỉ sứ, nàng có muốn
biết ta đă nghĩ ǵ về nàng không?”
Julianna nuốt lại một sự co thắt của trạng thái căng thẳng không
chịu nổi và gật đầu.
“Ta đă nghĩ nàng là một thiên thần.”
Không thể di chuyển hay hít thở, nàng đợi chàng thể hiện là lúc này
chàng có cảm giác như thế nào về nàng.
Nicki nói với nàng. Giữ chặt ánh mắt nàng, chàng nghiêm trang nói,
“Ta cũng khao khát, Julianna.”
Julianna đứng dậy, bước lên một bước, thấy nàng bị kéo vào chàng, và
tay chàng như cái kẹp sắt ṿng quanh nàng. Miệng chàng chiếm đoạt
miệng nàng với sự dữ dội nhẹ nhàng, hai tay chàng vuốt nhẹ quanh
lưng và hông nàng trong sự âu yếm chiếm hữu, ép nàng chặt hơn vào
ngực, hông và chân chàng. Từ từ, trêu ngươi, chàng dỗ dành tách đôi
môi nàng ra, và khi chúng đă tách ra, chàng hôn sâu hơn. Chàng hôn
nàng cho đến khi Julianna nghẹt thở và dựa vào chàng, khớp cơ thể
nàng với chiều dài cơ thể cứng rắn của chàng, hai tay nàng ṿng
quanh cổ chàng và giữ chàng gần hơn. Khi chàng cuối cùng cũng phá vỡ
được sự tiếp xúc đó, chàng hôn vào má và khóe mắt và thái dương
nàng, rồi chàng đặt cằm dựa lên mái tóc của nàng. “Ta khao khát,”
chàng th́ thầm âu yếm. “Ta khao khát.”
Bên dưới với má nàng, ngực chàng có cảm giác ấm áp và cứng rắn.
Julianna chờ đợi để chàng hôn nàng lần nữa. Xấu hổ và không chắc
chắn nàng định sắp đặt để nó diễn ra một lần nữa bằng cách trượt tay
nàng dọc theo xương sống chàng, và khi chỉ việc đó thôi đă khiến
chàng giữ nàng vào gần hơn, nàng hành động một cách trực tiếp hơn.
Nghiêng đầu ra sau, nàng nh́n chằm chằm vào đôi mắt dữ dội, cháy âm
ỉ của chàng và chầm chậm trượt tay nàng lên trên ngực chàng trong
một sự mời gọi công khai, nh́n những ngọn lửa dồn lại trong mắt
chàng bắt đầu bùng cháy.
Nicki chấp thuận lời mời gọi bằng cách trượt những ngón tay của
chàng vào trong tóc nàng ở đằng sau gáy, giữ miệng nàng trong tầm
với của khi chàng cúi đầu xuống và th́ thầm một cách cộc lốc, “Chúa
ơi, ta khao khát nàng biết bao…”
Chương kết
Những bức tường bọc lụa của
căn pḥng khách rộng lớn trong ngôi nhà thôn quê oai vệ gần
London của Nicholas DuVille được nối liên tiếp bởi những bức
tranh vô giá của các bậc thầy vĩ đại và được trang hoàng bằng những
báu vật đă từng làm vinh danh các cung điện. Ngay lúc này trong
pḥng đang có vị chủ nhân của nó cùng với bốn người bạn thân thiết
nhất của chàng – Whitney và Clayton Westmoreland và Stephen và
Sheridan Westmoreland. Cha mẹ của vị chủ nhân cũng hiện diện trong
dịp đặc biệt này – Eugenia và Henri DuVille. Vị khách thứ bảy là Bà
công tước quả phụ Claymore, người mà ngoài việc là bạn đặc biệt của
hai vị trưởng bối nhà DuVille, c̣n có vinh dự là mẹ của cả Clayton
và Stephen.
Trong ngày đặc biệt này, những vị khách ngồi theo hai nhóm tách biệt
trong căn pḥng rộng răi. Một nhóm gồm có những ông bố bà mẹ,
Eugenia, Henri, và bà Công tước quả phụ. Nhóm c̣n lại gồm có bốn
người bạn của Nicholas DuVille, những người cũng đă trở thành những
ông bố bà mẹ, nhưng tất nhiên là trẻ hơn nhóm kia. Người thứ bảy
trong căn pḥng, Nicholas DuVille, không ngồi với nhóm nào, bởi v́
chàng vẫn chưa phải là một ông bố.
Chàng đang chờ để trở thành một ông bố, ngay đây thôi.
Hai người bạn cùng giới với chàng, những người đă phải chịu đựng và
đă vượt qua được sự chờ đợi thử thách hệ thần kinh này th́ đang khá
thích thú quan sát sự khổ sở của chàng. Họ thích thú là bởi v́
Nicholas DuVille đă nổi tiếng trong những thành viên của giới quí
tộc cấp cao nhờ vào khả năng giữ điềm tĩnh, thậm chí là khiếu hài
hước không ǵ sánh được của chàng, trong những t́nh huống làm cho
những quí ông cũng từng trải như chàng phải vă mồ hôi và chửi thề.
Tuy nhiên, ngày hôm nay huyền thoại về sự tự kiềm chế đó không c̣n
tồn tại. Chàng đang đứng bên cửa sổ, bàn tay phải lơ đăng nắn bóp
những cơ bắp căng thẳng nơi gáy. Chàng đang đứng đó bởi v́ chàng đă
đi qua đi lại chỗ cái thảm nhiều đến nỗi khiến cho mẹ của chàng phải
nói với chàng một cách vui vẻ là chỉ nh́n thấy chàng làm việc đó
thôi cũng khiến bà sắp kiệt sức.
V́ trái tim bà đă trở nên rất yếu từ một năm trước đây đến nỗi bà
không thể đi lên vài bậc cầu thang, và v́ không ai biết được trái
tim ấy giờ đây có đủ khỏe để cho phép bà làm việc đó và những việc
khác hay không, cậu con trai đang bồn chồn của bà phải dừng bước
chân ngay lập tức. Nhưng không thể dừng nỗi lo lắng của chàng.
Hai người bạn nh́n cái lưng căng thẳng của chàng với sự hài hước và
cảm thông – thực ra là cái trước nhiều hơn cái sau – bởi v́ Nicholas
DuVille đă từng được hai người vợ của chính họ ngưỡng mộ công khai
bởi tính lănh đạm tuyệt đối. “Theo như tôi c̣n nhớ,” Stephen
Westmoreland nói dối với một cái nháy mắt, “Clay đă có một cuộc họp
với vài đối tác làm ăn trong khi Whitney đang trong pḥng sinh nở.
Sau đó, tôi nghĩ là chúng tôi đă tới câu lạc bộ White đành vài ván
bài lớn.”
Clayton Westmoreland nh́n qua vai anh vào ông-bố-tương-lai lặng lẽ.
“Nick, anh có muốn ghé qua White không? Chúng ta có thể quay về đêm
nay hoặc là sáng sớm ngày mai?”
“Đừng có lố bịch thế,” tiếng trả lời cụt lủn.
“Nếu tôi mà là anh, tôi sẽ đi,” Stephen Westmoreland khuyên nhủ với
nụ cười nhăn nhở. “Một khi tôi lan truyền cái thông tin là anh đă
lồng lộn lên như một con sư tử trong chuồng và cư xử như một gă điên
tầm thường, anh sẽ không c̣n vác mặt đến White được nữa đâu. Người
quản lư sẽ thu hồi lại quyền thành viên của anh. Cũng tiếc đấy, bởi
v́ anh đă từng mang đến một phong cách nhất định cho chỗ ấy. Liệu
tôi có nên sử dụng ảnh hưởng của ḿnh và xem xem liệu họ có để anh
ngồi bên cửa sổ một vài lần, chỉ v́ tiếc những ngày xưa cũ không
nhỉ?”
“Stephen?”
“Sao, Nick?”
“Cút xuống địa ngục đi.”
Clayton ḥa giải, giọng anh giả bộ ủ rũ. “Hay là một ván cờ chăng?
Nó sẽ giúp giết thời gian.”
Không có câu trả lời.
“Chúng ta có thể đặt cược vào tṛ chơi để giúp anh chú tâm. Bức họa
của Rembrant ở đằng kia đổi lấy bức tranh mới nhất của con trai tôi
vẽ Whitney đội một cái thùng trên đầu chẳng hạn?”
Whitney và Sheridan, đă thất bại trong việc ép mấy ông
chồng giữ im lặng, đồng thời đứng lên và đi về phía
ông-bố-tương-lai. “Nicki,” Whitney nói, “việc này cần thời gian.”
“Không lâu thế này, không đâu!” chàng nói ngắn gọn. “Whiticomb đă
nói nó sẽ qua từ hai giờ trước.”
“Em biết,” Sheridan nói thêm. “Và nếu điều này có an ủi
anh chút nào, th́ Stephen đă rất khổ sở khi con trai chúng em ra đời
ba tháng trước, đến nỗi anh ấy đă gọi bác sĩ Whitticomb tội nghiệp
là “đồ cổ lỗ vô tích sự” v́ đă không thể làm ǵ đó giúp em vượt qua
nó sớm hơn.”
Thông tin đó làm cho Clayton gửi cho em trai ḿnh một cái nh́n khiển
trách buồn cười. “Tội nghiệp Whitticomb,” anh nói. “Tôi ngạc nhiên
v́ chú đấy, Stephen. Ông ấy là một bác sĩ tuyệt vời, nhưng chú không
thể dự đoán chính xác việc sinh nở đến từng phút được. Ông ấy đă ở
cùng với Whitney gần mười hai giờ đồng hồ.”
“Thật vậy sao?” Stephen chế nhạo. “Và em cho là anh cũng đă cám ơn
ông ta rất nhiều v́ chẳng làm ǵ để thúc đẩy mọi chuyện được, và để
mặc anh chờ ở dưới nhà cầu xin Chúa cho anh vẫn c̣n một cô vợ.”
“Tôi đă nói ǵ đó tương tự với ông ấy, đúng vậy,” Clayton nói, nh́n
vào ly rượu trong tay anh để giấu đi nụ cười.
“Ngài chắc chắn đă nói,” Bác sĩ Whitticomb đồng t́nh, làm tất cả mọi
người giật ḿnh khi ông bước vào trong pḥng, mỉm cười và lau khô
hai bàn tay bằng một cái khăn màu trắng. “Nhưng trước khi nói điều
đó vài giờ, ngài đă dọa sẽ ném tôi ra ngoài trên cái – à – cái bàn
tọa của tôi và tự ḿnh làm bà đỡ.”
Ông gửi một nụ cười trấn an cho Nicki, người vẫn đang quan sát khuôn
mặt ông với đôi mắt nhíu lại. “Có vài người đang rất mệt mỏi ở trên
gác những người đă có khoảng thời gian hơi khó khăn một tí, nhưng họ
sẽ rất vui được gặp anh –” Ông ngừng nói và mỉm cười khi ông bố trẻ
đă chạy qua ông không nói một lời và lao lên trên gác, rồi ông quay
sang phía cặp ông bà nội đang chờ đợi để được biết liệu họ mới có
một cháu trai hay cháu gái.
Ở nơi nào đó xa xôi vạn dặm so với thế giới nơi tất cả những chuyện
này đă xảy ra, Sarah Skeffington mỉm cười xuống sự kiện đó, hài ḷng
v́ cái cách mà bà đă sử dụng ba điều ḱ diệu nho nhỏ mà mỗi một
người mới đến thế giới của bà được trao tặng. Có những hạn chế và
phạm vi sử dụng những điều ḱ diệu này, được lập ra bởi Người làm
nên những điều ḱ diệu đích thực, nhưng Ngài đă chấp nhận mỗi một
điều đó, bao gồm cả việc phục hồi sức khỏe của Bà DuVille đủ để bà
được nh́n thấy cậu cháu nội của bà.
Không hề biết đến những chuyện đó, Julianna ngồi dựa trên gối, viết
một lá thư cho bà nội nàng.
Bà thân yêu nhất của cháu,
Năm ngày trước, con trai của chúng cháu đă ra đời và chúng cháu đă
đặt tên bé là John. Nicki rất tự hào về thằng bé, và chàng hoàn toàn
say mê cô em sinh đôi của John.
Chúng cháu đă đặt tên con bé là Sarah, theo tên của bà.
Bà luôn luôn ở trong những suy nghĩ và trong trái tim cháu…
Hết
|