ngoài khu vườn, một mê cung bằng
bờ giậu rộng lớn hiện ra mờ mờ trong bóng tối, tạo ra những chỗ
trốn tốt hơn nhiều, và đó là nơi mà Julianna đang hướng tới.
Kéo cái váy bồng của bộ trang phục Marie Antoinette của nàng lại
gần bên người, nàng len vào đám đông, t́m đường đi nhanh nhất có
thể qua những hiệp sĩ trong bộ giáp trụ, những tên hề cung đ́nh,
những tên cướp đường, và đủ các loại vua chúa, nữ hoàng, các
nhân vật của Shakespeare, cũng như một loạt những người đóng giả
vật nuôi và thú rừng.
Nàng nh́n thấy một con đường mở ra qua đám đông và đi theo nó,
rồi phải bước sang một bên để tránh đụng chạm với một cái cây
lớn cành lá xum xuê với những trái táo đỏ mọng bằng lụa lơ lửng
trên cành của nó. Cái cây cúi đầu lịch sự với Julianna khi nó đi
ngang qua nàng, một trong những cành nhánh của nó ṿng quanh eo
của một quư bà trông hệt như một cô gái vắt sữa ḅ với thùng
đựng sữa.
Nàng không cần phải chậm lại lần nào nữa cho đến khi tới gần
trung tâm của khu vườn, nơi có một nhóm vũ công biểu diễn ở giữa
hai thác nước kiểu La Mă, chơi nhạc cho các cặp đôi đang khiêu
vũ. Nàng xin phép rồi bước ṿng quanh một người đàn ông đóng giả
là một con mèo đen, đang th́ thầm vào cái tai màu hồng của một
con chuột nhỏ nhắn màu xám. Anh ta dừng lại đủ lâu để ném một
cái nh́n tán thưởng vào cái cổ áo khoét sâu trên bộ váy màu
trắng diềm đăng ten của Julianna, rồi anh ta mỉm cười trơ trẽn
vào mắt nàng và nháy mắt trước khi chuyển sự chú ư lại con chuột
nhỏ đáng yêu với những cái lông dài trên miệng.
Choáng váng v́ những hành vi phóng đăng mà nàng đă chứng kiến
đêm nay, đặc biệt là ở trong khu vườn này, Julianna liếc nhanh
qua vai nàng và nh́n thấy mẹ nàng đang đi lên từ trong pḥng
khiêu vũ. Bà đứng trên những bậc cầu thang, giữ chặt lấy cánh
tay của một người đàn ông xa lạ, và chầm chậm quan sát khu vườn.
Bà đang t́m Julianna. Với bản năng của một con chó săn, mẹ nàng
quay sang và nh́n thẳng về hướng của Julianna.
H́nh ảnh quen thuộc đó đủ để khiến cho Julianna bắt đầu bỏ chạy,
cho đến khi nàng đến được rào cản cuối cùng trên con đường của
nàng tới mê cung: một nhóm lớn những người đàn ông đặc biệt
huyên náo đang đứng ngay dưới một cái ṿm bằng cây, cười sặc sụa
trước một tay hề giả, anh này đang cố gắng tung hứng những quả
táo một cách không thành công. Thay v́ đi ngay trước tầm nh́n
của họ, do đó có thể đặt chính nàng rơ ràng trước tầm nh́n của
mẹ nàng, nàng đă quyết định sẽ khôn ngoan hơn nếu đi ṿng phía
sau họ.
“Xin vui ḷng, các ngài,” nàng nói, cố len lén đi giữa hai cái
cây và một hàng những cái lưng đàn ông. “Tôi phải đi qua.” Thay
v́ nhanh chóng di chuyển để lấy lối cho nàng theo phép lịch sự
thông thường phải thế, th́ hai người đàn ông lại liếc nàng qua
vai họ, rồi hoàn toàn quay người lại mà không cho nàng bất ḱ
khoảng trống nào.
“Chà, chà, chà, chúng ta có ǵ ở đây thế này?” một trong hai bọn
họ nói bằng một giọng rất trẻ và rất say xỉn khi anh ta đặt một
bàn tay lên cái cây gần vai nàng. Anh ta chuyển ánh mắt sang một
người hầu, người đang đưa cho anh ta một ly đầy thứ chất lỏng
óng ánh ở trong đó, rồi anh ta cầm lấy nó và giơ nó trước mặt
nàng. “Thứ ǵ đó sảng khoái cho cô, thưa cô?”
Ngay lúc ấy Julianna c̣n lo lắng về việc làm sao thoát khỏi sự
chú ư của bà mẹ hơn là bị một quí ông trẻ say rượu gạ gẫm, anh
ta thậm chí khó mà đứng vững được và những người đồng hành của
anh ta chắc chắn sẽ ngăn anh ta không cư xử sỗ sàng hơn nữa.
Nàng chấp nhận ly rượu thay v́ gây ra một cảnh khó xử, rồi chuồi
qua cánh tay anh ta, đi nhanh qua những người khác, và chạy về
hướng đích đến của nàng, vẫn lơ đăng cầm theo ly rượu trên tay.
“Quên cô nàng đi, Dickie,” nàng nghe thấy người đồng hành với
anh ta nói. “Một nửa những vũ công opera và những cô gái làng
chơi đang ở đây đêm nay. Cậu có thể có hầu như bất cứ cô nào mà
cậu để mắt tới. Cô nàng đó không muốn chơi đâu.”
Julianna nhớ lại đă nghe nói rằng một vài người nghiêm khắc
trong giới Quí tộc không bằng ḷng với những lễ hội hóa trang –
đặc biệt là đối với những cô gái trẻ con nhà tử tế - và sau
những ǵ đă nghe và nh́n thấy đêm nay nàng chắc chắn hiểu được
v́ sao lại như vậy. Với thân phận được che giấu một cách an toàn
sau những bộ phục trang và mặt nạ, các thành viên của Xă hội
Thượng lưu cư xử như là… như là một đám b́nh dân hỗn tạp.
Chương 2
Trong mê cung, Julianna đi
theo lối đi phía bên phải, lao vào cái góc đầu tiên t́nh cờ xuất
hiện khi rẽ phải, rồi nàng dựa lưng vào những nhánh đầy gai của
bụi cây. Với hai tay rảnh rang, nàng cố gắng làm phẳng lại những
lớp diềm váy bằng đăng ten màu trắng trang trí quanh vạt váy và
thân dưới của chiếc váy, nhưng chúng vẫn cứ trơ trơ ra như những
ngọn đèn hiệu rung rinh trong buổi đêm thoáng mát.
Trái tim nàng đập mạnh do xúc động, chứ không phải do dùng sức,
nàng hoàn toàn đứng yên và lắng nghe, ngăn cách với khu vườn
bằng một cái hàng rào đơn độc cao nhưng ngoài tầm nh́n của lối
vào. Nàng nh́n chằm chằm vô định vào chiếc ly trên tay ḿnh và
cảm thấy tức giận vô ích với sự bất lực của nàng trong việc ngăn
cản mẹ nàng tự làm hổ thẹn chính bản thân bà hay phá hủy cuộc
sống của Julianna.
Cố gắng nghĩ về chuyện khác, Julianna nâng chiếc ly lên mũi và
hít vào, rồi nàng hơi rùng ḿnh bởi cái mùi thảo dược mạnh. Nó
có mùi giống như thứ mà cha thường uống. Không phải là Madeira
mà ông uống từ sáng đến tối, mà là cái thứ chất lỏng màu vàng
ông uống sau bữa tối – v́ những mục đích sức khỏe, để làm dịu
lại trạng thái thần kinh của ông, ông nói vậy.
Những sự kích động của Julianna vẫn c̣n. Một lát sau nàng nghe
thấy tiếng của mẹ nàng vọng vào từ phía bên kia của cái hàng rào
lá cây, khiến trái tim nàng đập mạnh với điềm báo trước không
hay.
“Julianna, con có ngoài này không, con yêu?” mẹ nàng gọi.
“Ngài Makepeace đang ở cùng với mẹ và ông ấy rất háo hức được
giới thiệu…”
Julianna thấy cái viễn cảnh làm mất thể diện của một ngài
Makepeace bất đắc dĩ – bất kể anh ta là ai - bị nắm tay kéo lê
đi một cách tàn nhẫn qua mọi góc quanh co, mọi ngóc ngách và xó
xỉnh, của mê cung xoắn vào nhau và những khu vườn sáng ánh đuốc
bởi bà mẹ kiên quyết của nàng. Không thể chịu đựng sự khó xử và
xấu hổ bởi một lần giới thiệu nào nữa với một người theo đuổi
không may, chắc chắn không tự nguyện, và có tiềm năng đă bị mẹ
nàng tóm được, Julianna lùi lại đến tận những nhánh cây gai góc
đang chọc vào những lọn tóc vàng nhạt của kiểu đầu công phu mà
một cô hầu đă phải mất hàng giờ để tạo ra cho nàng.
Ở trên bầu trời, mặt trăng đang trượt xuống một cách giúp đỡ
đằng sau những đám mây dày, nhấn ch́m cái mê cung trong bóng tối
đen như mực, trong khi mẹ nàng tiếp tục độc thoại không thành
thật một cách đáng xấu hổ - ở vài mét bên kia hàng rào.
“Julianna là một cô gái thích phiêu lưu đầy thú vị,” bà
Skeffington thốt lên, nghe có vẻ tức giận chứ không phải là tự
hào. “Có vẻ như con bé đang đi dạo trong vườn để tiến hành vài
cuộc thăm ḍ.“
Julianna thầm dịch lại những lời nói dối của mẹ nàng ra thực tế:
Julianna là một đứa sống khép kín trái tính đă bị kéo lê ra khỏi
đống sách và bản thảo của nó. Có vẻ như là nó lại giấu ḿnh
trong những bụi cây trong những lúc như thế này.
“Con bé đă rất được yêu mến ở Mùa lễ hội này, tôi không thể nghĩ
làm thế nào mà ngài lại không gặp gỡ con bé ở những hoạt động
của xă hội thượng lưu và các dịp tương tự nhỉ. Trên thực tế, tôi
thực sự phải nài nỉ con bé dừng những cuộc gặp gỡ xă giao chỉ ở
mức không hơn mười lần mỗi tuần để con bé có đủ thời gian nghỉ
ngơi!”
Julianna đă không nhận được đến mười lời mời tới những sự kiện
của xă hội thượng lưu trong năm qua, nói ǵ đến một tuần lễ,
nhưng tôi cần một lời giải thích cho lư do tại sao ngài không
gặp con bé trước đó. Với một chút may mắn, ngài sẽ tin vào lời
ngụy biện đó.
Ngài Makepeace không phải là kẻ dễ bị mắc lừa. “Thật ư?” anh ta
th́ thầm, bằng một giọng không ràng buộc của một người đang đấu
tranh giữa sự nhă nhặn, bị quấy rầy và không tin. “Cô ấy nghe có
vẻ là một cô gái lạ lùng - ờ… không b́nh thường nếu cô ấy không
hứng thú với các cuộc gặp mặt xă giao.”
“Tôi không bao giờ ám chỉ một điều ǵ như vậy!” Bà Skeffington
hấp tấp nói. “Julianna thích các vũ hội và các dạ hội hơn tất cả
mọi thứ!”
Julianna thà nhổ một cái răng c̣n hơn.
“Tôi thực sự tin là cả hai người sẽ giao thiệp rất tốt với
nhau.”
Tôi định thả con bé ra khỏi tầm tay và kiếm cho nó một tấm chồng
tốt, quí ngài tốt bụng của tôi, và ngài có những điều kiện tiên
quyết cho một ông chồng: Ngài là một người đàn ông có gia thế
đáng kính, và có tài sản thích đáng.
“Con bé hoàn toàn không phải loại con gái huênh hoang quá thường
xuyên gặp ngày nay.”
Con bé không làm một việc ǵ để phô trương bản thân để giành lợi
thế.
“Mặt khác, con bé có những đức tính đặc biệt mà không người đàn
ông nào có thể bỏ qua.”
Để chắc chắn điều đó tối nay, tôi đă khăng khăng bắt nó mặc bộ
váy giả trang quá lộ liễu đến mức phù hợp với một người đàn bà
đă có chồng lẳng lơ hơn là với một cô gái 18 tuổi.
“Nhưng con bé không hề phóng đăng một chút nào.”
Mặc cho đường xẻ sâu trên váy của nó, anh thậm chí không phải
thử chạm vào con bé trước khi hỏi cưới nó.
Mong muốn được tự do của ngài Makepeace cuối cùng cũng đă chiến
thắng tiếng gọi của phép lịch sự. “Tôi thực sự phải trở lại
pḥng vũ hội, thưa bà Skeffington. Tôi-tôi tin là tôi có lượt
nhảy kế tiếp với cô Topham.”
Nhận thức là con mồi của bà ta chuẩn bị tẩu thoát - và chui vào
nanh vuốt của cô gái mới ra mắt được ưa thích nhất mùa lễ hội -
đă đẩy mẹ của Julianna đến việc trả đũa bằng một lời nói dối tệ
hại nhất trong suốt quăng đời mối lái của bà ta. Trơ tráo phát
minh ra một mối quan hệ không tồn tại giữa Julianna và người đàn
ông độc thân đủ tư cách nhất trên nước Anh, bà ta thông báo,
“Chỉ là chúng ta cùng trở lại vũ hội thôi! Tôi tin là Nicholas
DuVille cũng đă đề nghị Julianna điệu walz tiếp theo!”
Bà Skeffington phải nhanh chóng theo sau quư ngài đang rút lui
bởi v́ giọng của họ trở nên xa dần. “Ông DuVille đă nhiều lần
lựa chọn Julianna yêu quí của chúng tôi v́ sự quan tâm đặc biệt.
Trên thực tế, tôi có lư do để tin rằng lư do duy nhất để ông ấy
tới đây tối nay là để ông ấy có thể có một chút thời gian với
con bé! Không, thực đó, thưa ngài, đó là sự thật, mặc dù tôi
không nên ủng hộ bất ḱ ai nhưng ngài phải biết chuyện đó …”
Xa hơn phía dưới mê cung, góa phụ trẻ tuổi mê hồn của Nam tước
Penwarren đang đứng với ṿng tay ôm quanh cổ Nicholas DuVille,
hai mắt cô cười với chàng khi cô th́ thầm, “Làm ơn đừng nói với
em là bà Skeffington đă thực sự ép anh phải nhảy với cô con gái
bà ấy nhé, Nicki. Không phải là anh chứ. Nếu bà ta đă làm thế,
và anh nhảy với cô ấy thật, anh sẽ không thể bước vào một pḥng
khách nào ở nước Anh mà không được mọi người dành cho những
tràng vỗ tay hoan hô. Nếu như anh không ở Italy suốt mùa hè, anh
sẽ biết việc chống lại cái mụ già ghê tởm đó đă trở thành một
tṛ đấu trí của các anh chàng độc thân. Em hoàn toàn nghiêm túc
đấy,” Valerie cảnh báo khi phản ứng của chàng chỉ là một chút
giễu cợt thoáng qua, “người phụ nữ đó sẽ viện đến bất ḱ thứ ǵ
để kiếm một anh chồng giàu có cho con gái ḿnh và củng cố vững
chắc vị trí của bà ta trong xă hội thượng lưu. Chắc chắn là bất
ḱ thứ ǵ!”
“Cám ơn lời cảnh báo, em thân yêu,” Nicki nói tỉnh khô. “T́nh
cờ, tôi đă có một cuộc giới thiệu ngắn với chồng của bà
Skeffington gần đây trước khi tôi đi Italy. Tuy nhiên, tôi đă
không gặp bà mẹ và cô con gái, huống hồ là hứa nhảy với ai trong
bọn họ.”
Cô thở dài với sự khuây khỏa. “Em không thể tưởng tượng làm sao
anh có thể dại dột như vậy. Thực sự, Julianna là một cô gái đặc
biệt xinh đẹp, nhưng cô ta hoàn toàn không phải là túyp thường
lệ của anh. Cô ta rất trẻ, rất trong trắng, và em biết là cô ấy
có một thói quen ḱ lạ là giấu ḿnh đằng sau những cái rèm cửa -
hoặc tương tự như vậy.”
“Cô ta nghe có vẻ thú vị” Nicki nói dối với một tiếng cười khúc
khích.
“Bất luận thế nào, cô ấy không có chút nào giống mẹ cả.” Cô dừng
lại cho một cái khẽ rùng ḿnh hùng biện để minh họa cho những
điều sắp nói. “Bà Skeffington quá háo hức muốn trở thành một
phần của xă hội thượng lưu đến nỗi bà ta tuyệt đối khom lưng.
Nếu bà ta đă không quá xâm phạm người khác và tham vọng, bà ta
sẽ hoàn toàn thảm bại.”
“Tuy nghe có vẻ ngốc nghếch nhưng,” Nicki nói, mất kiên nhẫn với
toàn bộ cuộc đối thoại, “v́ cái quái quỷ ǵ mà em mời họ tới bữa
tiệc hóa trang này?”
“Bởi v́, anh yêu,” Valerie nói với một cái thở dài, vuốt nhẹ
những ngón tay trên cằm chàng với sự âu yếm của những người
chung chăn gối, “mùa hè vừa rồi, Julianna nhỏ bé bằng cách nào
đó đă trở nên thân thiết với Nữ bá tước Langford mới cũng như
với chị dâu của cô ấy, Nữ công tước Claymore. Bắt đầu Mùa lễ
hội, Nữ công tước và Nữ bá tước đă cho biết họ mong muốn
Julianna bé nhỏ được chào đón trong giới Thượng lưu, rồi cả hai
người bọn họ đều rời về Devon với chồng họ. V́ chẳng ai muốn làm
bực ḿnh nhà Westmoreland, và v́ bà Skeffington đă làm mất ḷng
tất cả mọi người, mọi người đều đợi cho đến tuần cuối cùng này
của Mùa lễ hội để làm bổn phận của ḿnh và mời họ tới chỗ nào
đó. Thật không may mắn, trong hàng tá những lời mời bà
Skeffington nhận lời tối nay, bà ta đă chấp nhận lời mời tới bữa
tiệc của em - có lẽ bởi v́ bà ta nghe được rằng anh sẽ tới đây.”
Cô đột nhiên dừng lại, như thể bị gây ấn tượng bởi một khả năng
thú vị. “Mọi người đă mong chờ được khám phá xem Julianna và bà
mẹ đáng ghét của cô ta đă t́nh cờ trở thành bạn với nữ công tước
và nữ bá tước như thế nào, và em đánh cuộc là anh biết câu trả
lời, phải không! Người ta đồn là anh đă vô cùng thân thiết với
cả hai quí bà trước khi họ kết hôn.”
Trước sự ngạc nhiên của Valerie, toàn bộ vẻ mặt của chàng trở
nên xa cách, kín đáo, không biểu lộ chút ǵ, và những lời của
chàng chứa đựng một sự cảnh báo lạnh lùng. “Định nghĩa cái mà em
muốn nói là ‘vô cùng thân thiết’ đi, Valerie.”
Muộn màng nhận ra là cô ta đă bằng cách nào đó vấp phải khu vực
nguy hiểm, Valerie thực hiện một chiến lược vội vàng rút lui về
vùng đất an toàn. “Em chỉ muốn nói anh đă được biết đến như một
người bạn thân của cả hai quí bà.”
Nicki chấp nhận đề nghị ḥa b́nh của cô với một cái gật đầu nhẹ
và cho phép cô rút lui trong tự trọng, nhưng chàng không để cho
vấn đề rơi tuột hoàn toàn. “Chồng của họ cũng là bạn thân của
tôi.” Chàng mỉa mai, mặc dù nó đúng hơn là một sự cường điệu.
Chàng giao hảo thân thiện với Stephen và Clayton Westmoreland,
nhưng chẳng ai trong hai người đàn ông đó lại đặc biệt thích thú
về t́nh bạn của vợ họ với Nicki - một t́nh huống mà cả hai quí
bà đă vui vẻ nói là sẽ chắc chắn tiếp tục “chỉ đến khi anh kết
hôn một cách chắc chắn, Nicki, và mê muội vợ anh như Clayton và
Stephen đối với bọn em.”
“V́ anh vẫn chưa có hôn ước với cô Skeffington,” Valerie nhẹ
nhàng trêu ghẹo, kéo sự chú ư của chàng về phía cô khi cô lướt
những ngón tay quanh gáy chàng, “Chẳng có ǵ ngăn cản được chúng
ta rời khỏi cái mê cung này và đến pḥng ngủ của em.”
Từ cái khoảnh khắc cô chào đón chàng trong căn nhà này, Nicki đă
biết rằng lời gợi ư đó sẽ tới, và chàng cân nhắc nó lúc này
trong sự im lặng không ràng buộc. Chẳng có ǵ ngăn được chàng
khỏi việc làm đó. Cho dù thế nào cũng chẳng có ǵ, ngoại trừ sự
thiếu hứng thú không thể giải thích được với việc mà chàng đă
biết rơ từ những lần gặp gỡ trước với Valerie hầu như chính xác
là một tiếng rưỡi đồng hồ làm t́nh tự do với một đối tác kĩ năng
cao và háo hức. Việc đó sẽ bắt đầu bằng một ly rưỡi rượu sâm
panh hảo hạng, và tiếp đó là một nửa ly brandy c̣n hảo hạng hơn.
Sau đó chàng sẽ ngăn không để bị thất vọng khi cô cảm thấy bắt
buộc phải trở lại giường của chính ḿnh “để giữ những người hầu
khỏi đồn nhảm”. Vô cùng lịch sự, vô cùng chu đáo, và hoàn toàn
đoán trước được.
Gần đây, cái cuộc sống hoàn toàn đoán trước được của chàng – và
mọi người trong đó, bao gồm cả chính bản thân chàng – đă bắt đầu
khiến chàng khó chịu. Cho dù là chàng ở trên giường với một
người phụ nữ hay chơi bài với bạn bè, chàng đều tự động nói hoặc
làm tất cả những việc thích hợp - và không thích hợp trong những
lúc thích đáng. Chàng giao thiệp với những người đàn ông và đàn
bà trong tầng lớp của chàng, những người cũng nhạt nhẽo và thạo
đời như chàng.
Chàng bắt đầu cảm thấy như thể chàng là một con rối đáng nguyền
rủa đang tŕnh diễn trên sân khấu với những con rối khác, tất cả
đang nhảy múa cùng một giai điệu, được sáng tác bởi cùng một tác
giả.
Thậm chí đến cả những mối quan hệ bất chính như điều mà Valerie
đang gợi ư cũng có một tŕnh tự bắt buộc kèm theo mà chỉ thay
đổi dựa vào việc liệu người phụ nữ đó đă kết hôn hay chưa, và
liệu là chàng đang đóng vai người quyến rũ hay kẻ bị quyến rũ.
V́ Valerie là góa phụ và đang đóng vai kẻ quyến rũ đêm nay,
chàng biết chính xác cô ta sẽ phản ứng như thế nào nếu chàng
khước từ lời đề nghị của cô. Đầu tiên cô ta sẽ bĩu môi - nhưng
rất dễ thương, rồi cô sẽ tán tỉnh và rồi cô sẽ lôi kéo. Chàng,
sẽ bị “quyến rũ,” sẽ ngập ngừng, rồi lảng tránh và tŕ hoăn cho
đến khi cô bỏ cuộc, nhưng chàng sẽ không bao giờ thực sự từ
chối. Làm như thế là thô lỗ một cách không thể tha thứ được –
một lỗi lầm ngờ nghệch trong điệu nhảy phức tạp của xă hội
thượng lưu mà tất cả bọn họ đều thể hiện tới mức hoàn hảo.
Mặc dù vậy, Nicki đợi trước khi trả lời, nửa mong đợi cơ thể
chàng phản ứng tán thành gợi ư của cô, ngay cả khi trí óc chàng
không muốn. Khi điều đó không xảy ra, chàng lắc đầu và đi bước
đầu tiên trong điệu nhảy, ngập ngừng. “Trước hết có lẽ tôi nên
đi ngủ, em thân yêu. Tôi đă có một tuần mệt mỏi và tôi không ngủ
hai ngày nay rồi.”
“Chắc chắn là anh không đang từ chối em đấy chứ, anh yêu?” cô ta
hỏi. Bĩu môi một cách đáng yêu.
Nicki chuyển sang lảng tránh. “Thế c̣n bữa tiệc của em th́ sao?”
“Em thích ở với anh hơn. Em đă không gặp anh nhiều tháng nay
rồi, và bên cạnh đó, bữa tiệc sẽ tiếp tục mà không cần có em.
Những người hầu đă được huấn luyện tới sự hoàn hảo.”
“Những vị khách của em th́ không,” Nicki chỉ ra, vẫn lảng tránh
v́ cô vẫn đang tán tỉnh.
“Họ sẽ không bao giờ biết là chúng ta đă bỏ đi.”
“Pḥng ngủ mà em đă dành cho tôi ngay cạnh pḥng ngủ của mẹ em.”
“Bà ấy sẽ không nghe thấy chúng ta cho dù là anh có làm gẫy
giường như anh đă làm lần cuối chúng ta dùng cái pḥng ngủ đó.
Bà ấy điếc như một tảng đá.” Nicki chuẩn bị tiến tới giai đoạn
tŕ hoăn, nhưng Valerie làm chàng ngạc nhiên với việc tăng tốc
thủ tục và đi thẳng tới sự lôi kéo trước khi chàng có thể thốt
ra những câu thoại của chàng trong vở kịch nhỏ cũ rích đă trở
thành đời thực của chàng. Đứng trên đầu ngón chân, cô hôn chàng
thật hoàn hảo, hai bàn tay cô trượt lên xuống ngực chàng, đôi
môi cô mời mọc lưỡi chàng.
Nicki tự động đặt tay chàng quanh eo cô và chiều ư, nhưng đó là
một hành động trống rỗng hết sức nhă nhặn, nhưng không có sự
trao đổi. Khi hai tay cô trượt xuống thấp hơn và hướng tới thắt
lưng quần của chàng, chàng thả tay ra và bước lùi lại, đột nhiên
ghê tởm cũng như chán nản với toàn bộ cái tṛ chơi đáng nguyền
rủa này. “Không phải tối nay,” chàng nói chắc chắn.
Hai mắt cô im lặng buộc tội chàng v́ một sự vi phạm luật chơi
không thể tha thứ được. Hạ giọng xuống, chàng nắm lấy hai vai
cô, xoay ngược cô lại và vỗ nhẹ âu yếm vào lưng cô để đưa cô đi.
“Trở lại với những vị khách của em đi, em thân yêu.” Ngay khi
với tới cái ví của chàng để lấy một điếu x́ gà mảnh, chàng nói
thêm một hành động lịch sự cuối cùng, “Tôi sẽ theo sau em sau
một khoảng thời gian thận trọng.”
Chương 3
Không biết rằng nàng không
chỉ có một ḿnh trong mê cung hun hút, Julianna chờ trong im
lặng căng thẳng để hoàn toàn chắc chắn rằng mẹ nàng sẽ không
quay trở lại. Một lúc sau nàng thở ra một hơi dài và ló ḿnh ra
khỏi nơi ẩn náu.
V́ mê cung này dường như là nơi trốn tránh tốt nhất cho nàng
trong vài giờ tới, nàng rẽ trái và tha thẩn đi xuống con đường
mở vào một khoảng trống h́nh vuông cỏ mọc cao um tùm xung quanh,
ở giữa có một cái ghế dài bằng đá trạm trổ công phu.
Nàng buồn bă suy tính lại t́nh cảnh của nàng, t́m kiếm một cách
nào đó để thoát khỏi cái bẫy nhục nhă và không thể chịu đựng
được mà nàng đang vướng vào, nhưng nàng biết sẽ chẳng có lối
thoát nào cho nàng khỏi sự ám ảnh mù quáng của mẹ nàng với việc
muốn thấy Julianna cưới một người nào đó “thực sự có địa vị”–
bây giờ, trong khi cơ hội tới. Từ trước tới giờ điều duy nhất
ngăn cản mẹ nàng khỏi mục tiêu đó chính là thực tế không có một
người theo đuổi “thực sự có địa vị” “đủ tư cách” nào tuyên bố
chính thức trong suốt những tuần lễ Julianna có mặt ở
London.
Không may là, ngay trước khi họ rời London để tới đây, mẹ nàng
đă thành công trong việc mồi chài được một lời cầu hôn từ Ngài
Francis Bellhaven, một hiệp sĩ già nua đáng ghét có làn da xanh
xao vàng vọt, đôi mắt nâu lồi ra ngoài trông như là sắp rớt
xuống cổ áo của Julianna, và đôi môi dày cộp nhợt nhạt không
ngừng nhắc nàng nhớ tới một con cá vàng chết. Chỉ riêng ư nghĩ
bị trói vào Ngài Francis cả một buổi tối, chứ chưa nói đến là cả
phần đời c̣n lại của nàng đă không thể chịu đựng được rồi. Ghê
tởm. Đáng sợ.
Thế không có nghĩa là nàng sẽ có bất ḱ lựa chọn nào khác trong
vấn đề này. Nếu nàng muốn có một sự lựa chọn thật sự, th́ trốn
tránh ở đây khỏi tất cả những người theo đuổi tiềm năng khác mà
mẹ nàng tóm được là điều cuối cùng mà nàng nên làm. Nàng biết
điều đó, nhưng nàng không thể ép ḿnh quay trở lại pḥng khiêu
vũ được. Nàng không muốn có một người chồng. Nàng đă mười tám
tuổi rồi, và nàng có những kế hoạch khác, những giấc mơ khác,
cho cuộc đời nàng, nhưng chúng chẳng liên quan ǵ đến những ước
muốn của mẹ nàng và v́ thế chúng không đáng quan tâm. Không bao
giờ. Điều làm cho mọi chuyện c̣n đáng giận hơn nữa là mẹ nàng
thực sự tin bà đang hành động v́ lợi ích tốt đẹp nhất của
Julianna và bà biết điều ǵ là tốt nhất cho nàng.
Mặt trăng ló ra khỏi những đám mây, và Julianna nh́n đăm đăm vào
chất lỏng nhàn nhạt trong ly của nàng. Cha nàng nói rằng một
chút brandy th́ không hại ai cả, rằng nó sẽ làm dịu mọi sự đớn
đau, cản thiện khả năng tiêu hóa, và chữa được mọi buồn khổ.
Julianna do dự, rồi trong một cơn bùng nổ của chống đối và tuyệt
vọng, nàng quyết định thử nghiệm cái lư thuyết sau. Nâng ly rượu
lên, nàng kẹp chặt mũi lại, ngửa đầu ra sau, và uống liền ba
ngụm lớn. Nàng hạ ly xuống, rùng ḿnh và thở hắt ra. Và chờ. Chờ
một niềm hạnh phúc bừng nở. Nhiều giây trôi qua, rồi một phút.
Chẳng có ǵ. Tất cả những ǵ nàng cảm thấy là một chút yếu đuối
nơi hai đầu gối và khả năng chống chọi lại những giọt nước mắt
vô nghĩa đang ngân ngấn trong mắt nàng giảm đi.
Chiều theo tứ chi bủn rủn của ḿnh, Julianna bước tới bên chiếc
ghế đá và ngồi xuống. Chiếc ghế rơ ràng là đă được trưng dụng
trước đó trong buổi tối hôm nay, bởi v́ có một ly rượu vơi một
nửa ở một đầu ghế và vài ly rỗng ở bên dưới nó. Một lát sau nàng
uống thêm một ngụm rượu brandy nữa và nh́n vào trong ly, lắc đều
chất lỏng màu vàng để cho nó sóng sánh trong ánh sáng trăng khi
nàng xem xét cảnh ngộ của ḿnh.
Nàng mong bà nàng vẫn c̣n sống biết bao! Bà sẽ đặt dấu chấm hết
cho những hoang tưởng điên rồ của mẹ Julianna về việc sắp đặt
một “đám cưới huy hoàng.” Bà sẽ hiểu Julianna căm ghét bị ép
buộc phải làm đám cưới với bất ḱ người nào. Trên đời này, chỉ
có người mẹ đáng tôn quư của cha nàng là người duy nhất từng
hiểu được Julianna. Bà của nàng là bạn nàng, thầy nàng, người cố
vấn của nàng.
Trên ḷng bà Julianna đă học về thế giới, về con người; ở đó và
chỉ ở đó thôi nàng đă được khuyến khích nghĩ cho bản thân ḿnh
và nói bất kể điều ǵ nàng nghĩ, bất kể nó có xấc xược và ngang
tàng đến đâu. Đổi lại, bà của nàng luôn luôn đối xử với nàng
ngang hàng, chia sẻ những triết lư đặc biệt của chính bà về bất
ḱ điều ǵ và về mọi thứ, từ mục đích của Thượng Đế khi tạo ra
trái đất tới những điều bí ẩn giữa đàn ông và đàn bà.
Bà nội Skeffington không tin rằng hôn nhân là câu trả lời cho
giấc mơ của một người phụ nữ, hay thậm chí là đàn ông th́ cao
thượng và thông thái hơn đàn bà! “Thử nghĩ một chút đến đức ông
chồng của chính bà mà xem,” bà nói với nụ cười trêu đùa một buổi
chiều mùa đông ngay trước Giáng sinh năm Julianna được mười lăm
tuổi. “Cháu không biết ông nội cháu, cầu Chúa phù hộ linh hồn
ông ấy, nhưng nếu ông ấy có một bộ óc để suy nghĩ, th́ bà chưa
bao giờ thấy bằng chứng của nó. Giống như tất cả những bậc tiền
bối của ông ấy, ông ấy không thể nào tính toán hai con số trong
đầu và viết ra được một câu nào thông minh, và ông ấy c̣n kém
nhạy cảm hơn cả một đứa trẻ đang bú mẹ.”
“Thật ạ?” Julianna hỏi, ngạc nhiên và hơi hoảng sợ bởi lời nhận
xét không tôn trọng ǵ với một người đàn ông đă mất, người là
chồng của bà nội nàng và là ông nội của Julianna.
Bà của nàng gật đầu nhấn mạnh. “Những người đàn ông nhà
Skeffington đều như thế cả - những người cục mịch kém tưởng
tượng, lười biếng, tất cả bọn họ.”
“Nhưng chắc chắn bà không thể nói Papa như thế được,” Julianna
tranh căi v́ ḷng trung thành. “Cha là người con duy nhất c̣n
sống của bà.”
“Bà sẽ không bao giờ mô tả cha cháu là một người cục mịch,” bà
nói không hề nao núng. “Bà sẽ nói nó là một thằng ngu!”
Julianna nuốt lại một tiếng cười khúc khích trước một câu nói dị
thường như thế, nhưng trước khi nàng có thể nghĩ ra một lời bào
chữa đúng đắn nào, bà nàng đă nói tiếp, “Mặt khác, những người
phụ nữ nhà Skeffington lại thường thể hiện một kiểu trí tuệ hiếm
có và tài tháo vát. Hăy quan sát kĩ hơn và cháu sẽ khám phá ra
rằng thông thường những người phụ nữ mới là những người sống sót
nhờ vào trí khôn và sự quyết đoán của họ, chứ không phải đàn
ông. Đàn ông không hơn ǵ đàn bà trừ sức mạnh cơ bắp.” Khi trông
Julianna có vẻ không chắc chắn lắm, bà nàng nói thêm một cách
đỏm dáng, “Nếu cháu có đọc cuốn sách mà bà cho cháu tuần trước,
cháu sẽ sớm nhận ra rằng phụ nữ không phải luôn luôn phụ thuộc
vào đàn ông. Tại sao ư, thời cổ xưa, chúng ta đă có sức mạnh và
được kính trọng. Chúng ta là những vị thần và nhà tiên tri và
người chữa bệnh, với những điều bí mật của vũ trụ trong trí óc
và món quà của cuộc sống trong cơ thể chúng ta. Chúng ta lựa
chọn bạn đời, chứ không phải là ngược lại. Đàn ông đă phải xin ư
kiến của chúng ta và quỳ mọp dưới chân chúng ta và ghen tị với
sức mạnh của chúng ta. Tại sao, chúng ta nổi trội hơn họ về mọi
mặt. Chúng ta biết điều ấy, và họ cũng đă biết điều ấy.”
“Nếu chúng ta thực sự thông minh hơn và tài năng hơn,” Julianna
nói khi bà của nàng nhướn mày lên, t́m kiếm phản ứng cho mẩu
thông tin gây sửng sốt ấy, “vậy th́ làm thế nào mà chúng ta lại
mất tất cả những sức mạnh và ḷng tôn kính ấy và để ḿnh bị phụ
thuộc vào đàn ông?”
“Họ đă thuyết phục chúng ta rằng chúng ta cần sức mạnh cơ bắp
của họ để bảo vệ chúng ta,” bà nói với một cảm xúc vừa oán giận
vừa khinh bỉ. “Rồi họ “bảo vệ” chúng ta khỏi tất cả những đặc ân
và quyền lợi của chính ta. Họ đă lừa chúng ta.”
Julianna cảm thấy hoảng sợ trước lư lẽ ấy, và lông mày nàng nhíu
lại suy tư. “Nếu là như thế,” nàng nói sau một lúc, “th́ họ
không thể nào ngu đần như bà nghĩ. Họ phải rất thông minh, chẳng
phải sao?”
Trong một giây bà nội nàng nh́n đăm đăm xuống nàng, rồi bà cười
lục khục tán thưởng. “Ư hay đấy, cháu yêu, và là một ư tưởng
đáng để xem xét. Bà nghĩ cháu nên viết ư tưởng đó xuống để cháu
có thể nghiền ngẫm về nó nhiều hơn. Có lẽ cháu sẽ viết một cuốn
sách của chính ḿnh về việc làm thế nào mà những người đàn ông
đă thực hiện cái hành vi lừa gạt tinh vi ấy với đàn bà trong
suốt những thế kỉ qua. Bà chỉ hi vọng cháu sẽ không quyết định
phí phạm trí tuệ và tài năng của cháu vào một gă dốt nát nào đó
muốn cháu v́ nhan sắc và cố thuyết phục cháu rằng giá trị duy
nhất của cháu là ở việc sinh cho hắn ta những đứa con và chăm
sóc những ước muốn của hắn ta. Cháu có thể làm nên điều khác
biệt, Julianna. Bà biết cháu có thể.”
Bà do dự, như thể đang quyết định chuyện ǵ đó, rồi nói, “Điều
đó mang chúng ta tới vấn đề tiếp theo mà bà muốn bàn với cháu.
Lúc này dường như là lúc thích hợp nhất để nói.”
Bà nội Skeffington đứng dậy và đi đến bên ḷ sưởi ở bức tường
đối diện trong căn pḥng nhỏ ấm cúng, những cử động của bà chậm
chạp v́ tuổi tác, mái tóc bạc được buộc gọn lại thành một búi
sau gáy. Đặt một bàn tay lên những cành cây thường xuân bà trang
trí trên bệ ḷ sưởi, bà cúi xuống để cào than. “Như cháu đă
biết, bà đă sống lâu hơn một ông chồng và một đứa con trai. Bà
đă sống lâu, và đă chuẩn bị đầy đủ để kết thúc tháng ngày của
ḿnh trên mặt đất này bất kể khi nào thời khắc tới. Mặc dù bà sẽ
không ở măi đây với cháu, bà hi vọng sẽ đền bù cho điều đó bằng
cách để lại ǵ đó cho cháu… một khoản thừa kế để cháu sử dụng.
Nó không nhiều.”
Đề tài cái chết của bà nội chưa bao giờ được nhắc đến trước đó,
và chỉ ư nghĩ mất bà thôi đă làm ngực Julianna thắt lại đau đớn.
“Như bà đă nói, nó không nhiều, nhưng nếu cháu hết sức tằn tiện,
nó có thể cho phép cháu sống rất giản dị ở London trong vài năm
trong khi cháu trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn và mài dũa tài
viết lách của cháu.”
Trong trái tim ḿnh Julianna điên cuồng phản đối rằng sống mà
không có bà nội là không thể được, rằng nàng không hề mong muốn
đến sống ở London, và rằng giấc mơ chung của họ về
việc nàng có thể thực sự trở thành một nhà văn nổi tiếng là
không tưởng. Sợ rằng một cơn bùng nổ cảm xúc như thế có thể xúc
phạm đến bà, Julianna ngồi yên trên chiếc ghế để chân trước mặt
cái ghế bành căng phồng yêu thích của bà, trong ḷng xáo trộn
đầy cảm xúc mạnh mẽ, nhưng bên ngoài kiềm chế, b́nh tĩnh đọc
lướt qua một cuốn sách. “Cháu không có ǵ để nói về kế hoạch của
bà dành cho cháu ư, cô bé? Bà th́ mong nh́n thấy cháu nhảy lên
vui sướng. Thể hiện một chút nhiệt t́nh là nên làm trong trường
hợp này để đổi lại những sự cần kiệm mà ta đă tích cực thực hiện
những mong để lại cho cháu cái di sản nhỏ nhoi này.”
Julianna biết bà đang châm chọc, cố khơi gợi để nàng hoặc là đối
đáp lại một cách khôn ngoan hoặc là bàn luận một cách kiềm chế.
Julianna rất giỏi trong cả hai việc đó sau nhiều năm dài thực
hành, nhưng nàng không có khả năng bàn bạc về cái chết của bà
nàng với sự hài hước cũng như là nàng không thể b́nh tĩnh một
cách vô cảm được. Hơn nữa, nàng cực ḱ bị tổn thương khi bà có
thể nói về chuyện rời xa nàng măi măi mà không có một chút hàm ư
hối hận nào.
“Bà phải nói là cháu không có vẻ biết ơn ǵ cả.”
Julianna vụt ngước đầu lên, đôi mắt màu tím của nàng long lanh
với những giọt nước mắt giận dữ. “Cháu không biết ơn ǵ hết, Bà
nội, cháu cũng không muốn bàn về chuyện này bây giờ. Đă gần đến
Giáng Sinh rồi, đó là thời gian cho niềm vui –“
“Cái chết là một nhân tố của cuộc sống,” bà nàng chỉ ra ngắn
gọn. “Thật vô ích khi co rúm lại sợ hăi nó.”
“Nhưng bà là toàn bộ cuộc sống của cháu,” Julianna ̣a ra khóc
bởi v́ nàng không thể ngăn ḿnh được. “Và – và cháu không thích
chút nào khi bà – khi bà có thể nói với cháu về tiền như thể nó
là một tặng vật từ cái chết của bà vậy.”
“Cháu nghĩ bà lạnh lùng và nhẫn tâm?” “Vâng, cháu nghĩ vậy đấy!”
Đó là cuộc căi vă đầu tiên của họ, và Julianna ghét nó.
Bà nàng nh́n nàng hiền dịu trong một lúc trước khi hỏi, “Cháu có
biết bà sẽ nhớ điều ǵ khi rời khỏi mặt đất không?”
“Rơ ràng là chẳng có ǵ cả.”
“Bà sẽ nhớ một thứ và chỉ có một thứ mà thôi.” Khi Julianna
không đ̣i giải thích, bà của nàng nói tiếp: “Bà sẽ nhớ cháu.”
Câu trả lời hoàn toàn đối lập với giọng nói vô cảm và nét mặt
nghiêm trang của bà đến nỗi Julianna nh́n bà chằm chằm nghi
ngại.
“Bà sẽ nhớ khiếu hài hước và sự tự tin và tài năng tuyệt vời của
cháu trong việc nh́n thấy lư lẽ của cả hai phía về bất ḱ vấn đề
ǵ. Bà sẽ đặc biệt nhớ việc được đọc những thứ cháu viết ra hàng
ngày. Cháu đă là điểm sáng duy nhất trong sự tồn tại của bà.”
Khi bà nói xong, bà tiến lên phía trước và đặt bàn tay lành lạnh
của bà lên má Julianna, gạt đi những giọt nước mắt chảy dài từ
khóe mắt nàng. “Chúng ta là hai tâm hồn đồng điệu, cháu và bà.
Nếu cháu được sinh ra sớm hơn nhiều, chúng ta có thể thành bạn
tâm giao của nhau.”
“Chúng ta là bạn,” Julianna th́ thầm quyết liệt khi nàng đặt bàn
tay của nàng lên tay bà và dụi má nàng vào bàn tay ấy. “Chúng ta
sẽ là bạn măi măi và măi măi! Khi bà… ra đi, cháu sẽ vẫn kể lể
với bà và viết cho bà – sẽ viết thư cho bà như thể bà chỉ dọn đi
mà thôi!”
“Thật là một ư tưởng thú vị,” bà nàng nói đùa. “Và cháu cũng sẽ
gửi chúng cho bà chứ?”
“Tất nhiên là không, nhưng dù thế nào rồi bà cũng sẽ biết những
ǵ cháu viết thôi.”
“Điều ǵ làm cháu nghĩ như thế?” bà hỏi, thực sự ngạc nhiên.
“Bởi v́ cháu đă nghe bà nói với cha xứ rất rơ ràng rằng thật vô
lư khi cho rằng Đấng Toàn Năng định để cho chúng ta nằm xuống
ngủ mơ trong khi chờ đến Ngày Phán Quyết. Bà đă nói rằng, sau
khi đă không ngừng cảnh cáo chúng ta rằng gieo nhân nào th́ gặt
quả ấy, Chúa chắc chắn sẽ bắt chúng ta phải chứng kiến những ǵ
chúng ta đă gieo từ một tầm nh́n rộng lớn hơn rất nhiều.”
“Cháu yêu, ta không nghĩ thế là khôn ngoan khi cháu đặt nhiều
ḷng tin vào những khái niệm về mặt lư thuyết của ta hơn những
lời giảng đúng đắn của cha xứ đâu. Ta không nên mong cháu phí
hoài tài năng của cháu vào việc viết thư cho ta sau khi ta đă
đi, thay v́ viết ǵ đó cho những người c̣n sống đọc.”
“Cháu sẽ không phí hoài thời gian của ḿnh,” Julianna nói với nụ
cười tự tin, một trong những cuộc tranh luận thông thường của họ
về những điều vụn vặn đă làm nàng thấy vui hơn. “Nếu cháu viết
thư cho bà, cháu cực ḱ tin tưởng rằng bà sẽ xoay sở được cách
để đọc chúng bất kể là bà đang ở đâu.”
“Bởi v́ cháu tin bà có những quyền năng thần bí?”
“Không,” Julianna trêu, “bởi v́ bà không thể từ chối không sửa
lỗi phát âm cho cháu!”
“Nhóc con xấc láo này,” bà nổi quạu, nhưng bà cười lớn và những
ngón tay bà mở ra, nắm lấy bàn tay Julianna trong một cái siết
tay thật chặt, đầy yêu thương.
Năm sau đó, trong ngày lễ Noel, bà nội nàng qua đời, nắm lấy bàn
tay Julianna một lần cuối cùng. “Cháu sẽ viết cho bà, bà ơi.”
Julianna khóc nức nở khi đôi mắt bà nhắm lại măi măi. “Đừng quên
theo dơi những bức thư của cháu. Đừng quên.
Chương 4
Trong khoảng thời gian sau
đó, Julianna viết hàng tá thư từ cho bà, nhưng khi hết tháng này
đến tháng khác trôi qua, sự đơn điệu trống rỗng trong cuộc sống
của nàng không có nhiều giá trị để viết về nó. Ngôi làng nhỏ im
ĺm Blintonfield là ranh giới c̣n lại với thế giới của nàng, và
như thế nàng lấp đầy thời gian của ḿnh bằng việc đọc sách và
những giấc mơ bí mật của nàng về việc chuyển tới London khi nàng
nhận được tài sản thừa kế ở tuổi 18. Ở đó nàng sẽ gặp những con
người thú vị và đi thăm các viện bảo tàng trong khi nàng lao
động siêng năng với công việc viết lách của ḿnh. Khi nàng bán
được một vài tác phẩm của ḿnh, nàng có thể mang hai cậu em nhỏ
của nàng lên London thường xuyên, như thế chúng có thể mở rộng
tầm hiểu biết của chúng và chia sẻ những điều ḱ diệu của thế
giới vượt lên trên cái làng nhỏ bé của chúng.
Sau một vài cố gắng để chia sẻ giấc mơ đó với mẹ nàng, Julianna
nhận ra rằng tốt hơn là không nói ǵ với mẹ nàng cả bởi v́ mẹ
nàng bị khó chịu và tức giận với toàn bộ ư định đó. “Nó đă vượt
quá giới hạn được xét đến, con yêu. Những quí cô trẻ chưa chồng
đoan trang, không sống một ḿnh, đặc biệt là ở London.
Danh tiếng của con sẽ bị hủy hoại, hoàn toàn hủy hoại!” Bà không
có chút nhiệt t́nh nào về việc đề cập tới sách vở hay viết lách.
Sự hứng thú của bà Skeffington với tài liệu sách vở chỉ giới hạn
ở những trang viết về Xă hội thượng lưu trong các tờ nhật báo
nơi mà bà ta đều đặn theo dơi những việc làm của Giới thượng
lưu. Bà ta coi sự mê hoặc của Julianna với lịch sử và triết học
và mơ ước trở thành một tác giả của nàng hầu như kinh khủng
giống như là ước muốn được sống một ḿnh ở
London của nàng. “Các quí ông không thích một phụ nữ quá thông
minh, con yêu,” bà ta liên tục cảnh cáo. “Con hoàn toàn quá ham
mê đọc sách. Nếu như con không học cách giữ tất cả những lời nói
trống rỗng về triết học đó cho bản thân con, cơ hội để có một
lời cầu hôn từ bất ḱ quí ông nào thực sự đủ tư cách sẽ bị phá
hủy.”
Cho đến tận vài tháng trước bữa dạ hội hóa trang, chủ đề về một
Mùa lễ hội ở London cho Julianna chưa bao giờ được
bàn bạc đến như là một khả năng.
Mặc dù cha của Julianna là một ṭng nam tước, tổ tiên của ông đă
có thời gian dài phung phí bất cứ khoản tài sản và đất đai khiêm
tốn nào đi kèm với tước hiệu đó. Tài sản thừa kế duy nhất của
ông từ người tổ tiên đời trước là một tính cách hoàn toàn ḥa
nhă và điềm tĩnh để ông có thể lờ đi tất cả những khó khăn của
cuộc sống và có một niềm yêu thích vô cùng với rượu vang và rượu
mạnh. Ông không có ước muốn rời khỏi cái ghế yêu thích của ḿnh,
huống chi là rời bỏ cái ngôi làng nhỏ bé hẻo lành nơi ông sinh
ra. Tuy nhiên ông không chống lại được sự khăng khăng của bà vợ,
hoặc là những tham vọng của bà ta cho cái gia đ́nh nhỏ bé của
họ.
Cuối cùng, cả Julianna cũng vậy.
Ba tuần sau khi Julianna nhận được khoản thừa kế của nàng, khi
nàng đang viết thêm những lá thư hỏi về chỗ cho thuê nhà trên
các tờ báo London, mẹ nàng hào hứng gọi cả nhà tới
pḥng khách v́ một cuộc họp gia đ́nh chưa từng có. “Julianna “
bà ta kêu lên, “ cha con và mẹ có một vài chuyện hồi hộp để nói
với con!” bà ta dừng lại để tươi cười với cha của Julianna vẫn
đang đọc báo. “Phải không, John?”
“Phải, con bồ câu của tôi,” ông th́ thào mà không buồn ngước
lên.
Sau cái nh́n quở trách với hai cậu em trai của Julianna đang
tranh nhau cái bánh bích qui cuối cùng, bà nắm lấy tay nàng
trong sự vui sướng và chuyển cái nh́n sang Julianna. “Tất cả đă
được thu xếp!” bà nói. “Mẹ chỉ vừa nhận được thư từ người chủ
một ngôi nhà nhỏ ở
London gần những người hàng xóm đáng kính. Ông ta đă đồng ư để cho
chúng ta thuê nó trong thời gian c̣n lại của Mùa lễ hội với một
khoản không đáng kể mà mẹ có thể đề nghị! Mọi thứ khác cũng đă
được thu xếp và các khoản đặt cọc đă được trả trước. Mẹ đă thuê
một cô Sheridan Bromleigh làm người hầu gái và thỉnh thoảng là
người đi kèm, và sẽ giúp trông coi mấy đứa con trai. Cô ta là
người Mỹ, nhưng rồi th́ chúng ta phải tạm thời như thế khi không
thể trả những khoản lương tươm tất.”
“Chúa ơi, những bộ váy của con thật đắt đỏ, nhưng bà vợ mục sư
chắc chắn với mẹ là người may quần áo mẹ thuê hoàn toàn đủ khả
năng, mặc dù không được khéo léo như những kiểu cách phức tạp mà
con sẽ thấy những quí cô trẻ trong Giới thượng lưu mặc. Mặt
khác, mẹ cũng dám nói vài bộ trong đó sẽ làm nổi bật vẻ đẹp của
con, v́ thế cũng coi như hoàn toàn xứng đáng. Một ngày nào đó
chẳng bao lâu nữa đâu con sẽ có những bộ váy phù hợp với vẻ
ngoài của con, và con sẽ là sự thèm muốn của tất cả mọi người!
Con sẽ có đồ trang sức và lông thú, xe ngựa, người hầu hoàn toàn
dưới sự sai khiến của con…”
Julianna có cảm giác như một sự vui sướng nổ tung ngay tức th́
với việc đề cập tới nơi tạm trú không đắt đỏ ở London, nhưng
những chiếc váy mới và một cô hầu gái chưa bao giờ có trong dự
tính chi tiêu của gia đ́nh, cũng chưa bao giờ có trong dự tính
chi tiêu của nàng. “Con không hiểu, mẹ. Chuyện ǵ đă xảy ra
vậy?” nàng hỏi, thắc mắc liệu có người họ hàng không quen biết
nào đó đă qua đời và để lại tài sản cho họ.
“Chuyện xảy ra đó là mẹ đă thu xếp để cho khoản thừa kế của con
được sử dụng có hiệu quả - và có thể nói là sẽ được đền đáp xứng
đáng, mẹ chắc chắn đấy.”
Miệng Julianna mở to trong tiếng kêu gào phản đối đầy tức giận
câm nín, nhưng nàng không đủ khả năng nói trong khoảnh khắc - mà
bà Skeffington hiển nhiên là đă sai lầm về việc chia sẻ niềm vui
sướng.
“Phải, đó hoàn toàn là sự thât! Con sẽ tới London
v́ Mùa lễ hội, nơi mà con sẽ nghĩ ra cách để con có thể ḥa lẫn
vào với tất cả những người thích hợp! Trong khi chúng ta ở đó,
mẹ rất có ḷng tin là con sẽ quyến rũ được một quí ông đủ tư
cách nào đó đế anh ta sẽ ngỏ lời với con một cách hoa mỹ. Có lẽ
thậm chí là Bá tước Langford, người mà tài sản của ông ta không
thể so sánh được. Hoặc là Nicholas DuVille là một trong những
người đàn ông giàu có nhất ở nước Anh và nước Pháp và sắp sửa
thừa hưởng một tước vị ở Scotland từ một người họ hàng của mẹ
anh ta. Mẹ đă nghe được từ vài nguồn tin rất chắc chắn là Bá
tước Langford và Bá tước Glenmore - cái tước vị mà DuVille sẽ
được gọi – được xem như là hai người đàn ông độc thân đáng khao
khát nhất ở Châu Âu! Hăy tưởng tượng xem cả cái đám thượng lưu
ấy ghen tị như thế nào khi Julianna Skeffington nhỏ bé lấy một
trong hai người đàn ông đó làm chồng.”
Julianna có thể hầu như nghe được âm thanh những giấc mơ của
nàng đang vỡ tan tành và đổ ầm ầm xuống dưới chân nàng. “Con
không muốn một người chồng!” nàng kêu lên, “Con muốn đi du lịch,
muốn học hành, và viết lách, mẹ. Con muốn làm những việc đó. Con
nghĩ con sẽ có thể viết một cuốn tiểu thuyết một ngày nào đó -
Bà đă nói là con thực sự có tài viết lách. Không, xin mẹ đừng
cười con. Mẹ phải lấy lại tiền ngay, mẹ phải làm thế!”
“Con yêu, cô bé ngốc nghếch, mẹ sẽ không làm thế cho dù mẹ có
thể, nhưng mẹ không thể làm điều đó. Hôn nhân là tương lai duy
nhất dành cho một người phụ nữ. Một khi con đă thấy được tầng
lớp thượng lưu thời thượng sống như thế nào, con sẽ quên đi tất
cả những thứ ngu ngốc mà bà nội Skeffington đă nhồi nhét vào đầu
con. Bây giờ,” bà tiếp tục một cách vô t́nh, “khi chúng ta ở
London, mẹ sẽ nghĩ ra cách để đặt con trên đường đi của
một người đàn ông đủ tư cách, con sẽ có thể cần tới nó. Chúng ta
không phải là những kẻ tầm thường, con biết đấy - rốt cuộc th́
cha con cũng là một ṭng nam tước. Một khi mà Giới thượng lưu
nhận ra là chúng ta đă tới
London v́ Mùa lễ hội, chúng ta sẽ được tính đến trong tất cả những
sự vụ đẹp đẽ của họ. Đàn ông sẽ nh́n và ngưỡng mộ con, và chúng
ta sẽ sớm có được những người cầu hôn thích hợp xếp hàng dài
trước cửa nhà, con sẽ thấy.”
Chẳng có lí do ǵ quan trọng để từ chối tới đó, và không có cách
nào để bác bỏ nó, v́ thế Julianna đă đi.
Ở London, mẹ nàng nằng nặc rằng hàng ngày họ phải
lướt qua cùng những cửa hàng sang trọng mà những người thượng
lưu mua sắm, và mỗi buổi chiều họ đi dạo qua cùng những công
viên ở
London nơi mà những người thượng lưu luôn luôn được nh́n thấy.
Nhưng chẳng có ǵ xảy ra như bà Skeffington đă lên kế hoạch.
Trái ngược với tất cả những hy vọng và trông đợi của bà ta, tầng
lớp quí tộc không chào đón họ với ṿng tay rộng mở với việc khám
phá ra rằng chồng bà ta là một ṭng nam tước, họ chẳng hề phản
ứng lại chút nào với những cố gắng tha thiết của bà ta để thu
hút họ trong những cuộc nói chuyện ở phố Bond hay bắt chuyện với
họ ở Hyde Park. Thay v́ việc đưa ra một lời mời hay đề nghị một
cuộc viếng thăm buổi sáng, những mệnh phụ phu nhân cao quư mà bà
ta cố gắng bắt chuyện đă thẳng thừng lờ bà ta đi.
Mặc dù mẹ nàng có vẻ như không nhận thấy là bà ta bị đối xử với
vẻ khinh khi lanh lùng, Julianna cảm thấy bị sỉ nhục và bị khước
từ đủ cho cả hai mẹ con, và tất cả mọi người trong số họ đă giẫm
lên ḷng kiêu hănh của nàng và cắt vào trái tim nàng. Dù nàng
nhận ra là chính mẹ nàng đă khiến bà ta bị khinh miệt vô cùng,
toàn bộ t́nh trạng đó làm nàng quá khổ sở và ngượng ngùng đến
nỗi nàng sợ phải phải nh́n vào mắt bất kỳ ai từ khoảnh khắc họ
rời khỏi ngôi nhà cho đến lúc họ trở về.
Mặc cho tất cả những chuyện đó, Julianna không xem như chuyến đi
của nàng tới London là một sự tổn thất hoàn toàn.
Sheridan Bromleigh, người đi kèm được trả tiền mà mẹ nàng đă
thuê cho Mùa lễ hội, chứng tỏ ḿnh là một cô gái người Mỹ trẻ
trung đáng yêu và sinh động mà Julianna có thể nói chuyện và
cười đùa và trao đổi những câu chuyện thầm kín. Lần đầu tiên ở
tuổi 18, Julianna đă có một người bạn gần với tuổi của nàng, một
người chia sẻ với nàng sự hài hước cũng như rất nhiều những niềm
thích thú của nàng.
Bá tước Langford, người mà bà Skeffington đă thèm thuồng cho con
gái của bà ta, đă ném sự cản trở cuối cùng vào kế hoạch của bà
ta bằng việc kết hôn vào cuối Mùa lễ hội. Trong một đám cưới
nhanh chóng làm cả
London choáng váng và gây phản tác dụng với bà Skeffington, bá tước
đẹp trai đă cưới Sheridan Bromleigh.
Khi mẹ Julianna nghe được tin, bà ta đă lên giường nghỉ với muối
ngửi của ḿnh và nằm trên đó cả một ngày trời. Tuy nhiên, vào
buổi tối, bà ta đă đi đến kết luận thấy được sự thuận lợi to lớn
về mặt xă hội bởi việc có quan hệ rất thân mật với một nữ bá
tước vừa mới được gả vào một trong những gia đ́nh có thế lực
nhất nước Anh.
Với sự tin tưởng và quả quyết hồi sinh, bà ta tập trung tất cả
hy vọng vào Nicholas DuVille.
B́nh thường Julianna không thể nghĩ đến cuộc chạm trán tai hại
với anh ta mùa xuân đó mà không khỏi rùng ḿnh, nhưng khi nàng
ngồi trong mê cung, nh́n chầm chằm chiếc ly trên tay, và toàn bộ
chuyện đó đột nhiên có vẻ như là hài hước hơn là bẽ mặt.
Một cách rơ ràng, nàng quyết định, cái thứ có mùi kinh tởm mà
nàng đă uống thực sự làm các thứ có vẻ sáng sủa hơn một chút. Và
nếu ba ngụm có thể đạt được điều đó th́ có vẻ như là thêm rất
nhiều thuốc tiên ḱ diệu chỉ có thể giúp ích thêm một chút. Vậy
th́, theo tinh thần thực nghiệm có tính khoa học, nàng nâng
chiếc ly lên và uống ba ngụm. Sau một khoảng thời gian có vẻ
giống như chỉ vài khoảng khắc, nàng thậm chí thấy là c̣n khá
hơn!
“Khá hơn nhiều,” nàng thông báo lớn tiếng với mặt trăng, che dấu
một tiếng cười khúc khích khi nàng nghĩ về cuộc gặp gỡ th́nh
ĺnh ngắn ngủi nhưng vui nhộn với truyền thuyết Nicholas
DuVille. Chỉ đến khi chiếc xe song mă của anh ta sắp sửa từ từ
chạy qua con đường chỉ cách chỗ họ đang đứng một sải tay ở Hyde
Park mẹ nàng mới nh́n thấy anh ta. Trong sự tuyệt vọng tha thiết
để thu hút anh ta và thực hiện một cuộc gặp gỡ, mẹ Julianna đẩy
nhẹ nàng một cái khiến nàng tới trước đường đi của con ngựa và
chiếc xe. Mất thăng bằng, Julianna túm lấy dây cương của những
con ngựa để có thể đứng vững, kéo mạnh con ngựa đầy tức giận và
người chủ đầy tức giận dừng lại.
Run sợ và khiếp đảm bởi việc bước sang ngang sợ hăi của con vật,
Julianna níu lấy dây cương của nó, cố gắng làm nó b́nh tĩnh lại.
Dự tính hoặc là xin lỗi hoặc là trừng phạt người đánh cỗ xe song
mă v́ đă không giữ yên được con ngựa của anh ta, Julianna ngước
lên và trông thấy Nicholas DuVille. Mặc cho cái nh́n lạnh giá
trong đôi mắt hẹp, định lượng của anh ta, Julianna đă cảm thấy
như thể xương cốt nàng đang tan chảy và đôi chân nàng hóa thành
nước.
Tóc đen, vai rộng, với đôi mắt xanh sắc nhọn và đôi môi được
chạm trổ khéo léo, anh ta có ánh mắt khinh thường của một người
đàn ông đại diện cho tất cả những say mê mà thế giới phải dâng
tặng. Với khuôn mặt thiên thần hạ giới và đôi mắt thấu hiểu xanh
lục, Nicholas DuVille hấp dẫn kinh khủng và bị cấm như một tội
lỗi. Julianna cảm thấy một sự bức bách điên cuồng, ngay lập tức
để làm việc ǵ đó gây ấn tượng với anh ta.
“Nếu cô muốn cưỡi ngựa, thưa cô,” anh ta nói bằng một giọng rung
lên với sự thiếu kiên nhẫn cụt lủn, “liệu tôi có thể đề nghị cô
thử một cách truyền thống hơn vẫn đang được sử dụng.”
Julianna đă không cần phản ứng ngay lập tức hay đáp lại bởi mẹ
nàng đă quá tuyệt vọng để thực hiện cuộc giới thiệu đến mức bà
đă vi phạm luật lệ xă giao rất quen thuộc và theo lẽ thường. “Đó
quả là một niềm vui và đặc ân ngoài mong đợi, thưa ngài.” Bà
Skeffington thốt lên, không biết đến đôi mắt hẹp báo điềm xấu
của anh ta và những cái nh́n say sưa hiếu ḱ của những người
trên những chiếc xe ngựa khác đang phải dừng xe lại, đường đi
của họ đă bị nghẽn, “Tôi đang mong chờ được giới thiệu với ngài
con gái của tôi -“
“Tôi có nên cho rằng,” anh ta cắt ngang, “tôi phải làm điều ǵ
đó với cô con gái nhảy trước mặt tôi và mai phục ngựa của tôi,
của bà?”
Julianna quyết định là người đàn ông này khiếm nhă và cao ngạo.
“Chẳng phải làm ǵ đâu,” nàng lớn tiếng, bị mất thể diện bởi sự
đánh giá chính xác không chối căi được của anh ta và bởi sự nhận
thức muộn màng là nàng vẫn đang giữ sợi dây cương. Nàng thả nó
xuống cứ như nó là một con rắn vậy, lùi lại và dùng đến sự xấc
xược bởi v́ nàng không cón cách nào khác để cứu văn ḷng kiêu
hănh của nàng. “Tôi đang luyện tập,” nàng thông báo cho anh ta
một cách nghiêm túc.
Câu trả lời của nàng làm anh ta giật ḿnh đủ để dừng lại khi anh
ta bắt đầu giật nhẹ dây cương. “Luyện tập?” anh ta nhắc lại,
nh́n vẻ mặt nàng với một thoáng thích thú hài hước. “Luyện tập
cho việc ǵ?”
Julianna hất cằm lên, nhướn lông mày, và nói với một giọng lấc
cấc mà nàng hi vọng sẽ trở thành một lời đùa thông minh hơn là
một sự ngu ngốc, “Tôi đang luyện tập để trở thành một kẻ cướp
đường, có thể thấy được mà. Qua một thời gian học nghề, tôi nhảy
ra trước những người đi đường vô tội trong công viên và mai phục
ngựa của họ.”
Quay lưng lại với anh ta, nàng nắm tay mẹ nàng một cách chắc
chắn và hướng bà bỏ đi. Qua vai, Julianna nói thêm một lời tùy
tiện và chủ ư nói sai, “Xin chào, ngài … ờ… Deveraux."
Tiếng căm phẫn ghê sợ của mẹ nàng tới những lời nhận xét lăng mạ
đó bóp nghẹt một âm thanh từ người đàn ông trên xe ngựa mà nghe
hầu như giống tiếng cười.
Bà Skeffington vẫn giận Julianna tối muộn hôm đó.
“Làm sao con có thể quá láo xược như thế!” bà ta kêu lên, siết
chặt hai tay. “Nicholas DuVille có quá nhiều quyền thế với xă
hội thượng lưu đến mức nếu anh ta thốt ra một lời xúc phạm về
con, không ai có địa vị lại kết bạn với con nữa. Con sẽ bị hủy
hoại! Hủy hoại đó, con có nghe mẹ nói không ?” Mặc dù Julianna
đă nhắc đi nhắc lại những lời xin lỗi, dù giả dối, mẹ nàng cũng
không được an ủi. Bà ta đi tới đi lui, muối ngửi trên một tay và
khăn mùi soa ở tay bên kia “Đáng lẽ Nicholas DuVille đă có chú ư
đến con vài phút trong công viên hôm nay, ở chỗ mà những người
khác có thể thấy, con đă thành công ngay lập tức! Vào tối nay
chúng ta đáng lẽ sẽ có những lời mời tới mọi cuộc hội họp quan
trọng của xă hội thượng lưu trong Mùa lễ hội, và ngày hôm sau,
những người cầu hôn thích hợp đáng lẽ sẽ ở trước của của chúng
ta. Thay vào đó con đă trở nên xấc láo với một người đàn ông
trước mặt cả London, người mà có thể đặt kết thúc
cho những hi vọng và ước mơ của mẹ chỉ cần một lời.” Bà ta chấm
nhẹ những giọt nước mắt rưng rưng trên hàng mi. “Đó hoàn toàn là
lỗi của bà nội con! Bà ấy đă dạy con trở nên giống bà ấy. Ôi, mẹ
đáng bị đánh bằng roi ngựa v́ đă để cho con dành quá nhiều thời
gian với cái bà già kinh khủng ấy, nhưng không ai có thể chống
đối lại ước muốn của bà ta, mà đặc biệt là cha con th́ lại càng
không.”
Bà dừng việc đi lại và ṿng quanh Julianna. “Ôi, mẹ biết nhiều
về cái thế giới thực này hơn là bà nội của con, và mẹ sắp nói
cho con một điều mà bà ấy đă không bao giờ nói với con - một sự
thực đơn giản trị giá hơn cả những ư tưởng lập dị của bà ấy, và
sự thật đó là -“ Và hai tay bà siết chặt thành hai nắm đấm ở hai
bên, bà nói với giọng rung rung với chủ ư, “Một người đàn ông
không muốn làm bạn với bất ḱ người phụ nữ nào hiểu biết nhiều
hơn anh ta! Nếu những lời đồn dễ sợ của giới thượng lưu phát
hiện ra là con thích sách như thế nào, con sẽ bị hủy hoại! Không
người đàn ông có địa vị nào sẽ c̣n muốn con! Con... sẽ... bị...
hủy hoại!”
Chương 5
Âm thanh ngân vang của một
tiếng cười của phụ nữ kéo những ư nghĩ của Julianna trở lại với
bữa tiệc hóa trang, và nàng lắng nghe tiếng những người lớn cư
xử như những đứa trẻ hư đốn, tự hỏi có bao nhiêu danh tiếng của
phụ nữ đă bị “hoàn toàn phá hủy” ở ngoài kia đêm nay. Dựa trên
những ǵ Julianna thu thập được từ những bài thuyết giảng thường
xuyên của mẹ nàng, th́ dường như có vô số cách để bị hủy hoại,
nhưng có hai kiểu bị hủy hoại khác nhau và rơ rệt. Những lỗi lầm
do chính cô gái gây ra, chẳng hạn như tỏ ra quá thông minh, quá
khôn ngoan, quá ham thích sách vở, hay quá luyến thoắng, có thể
“hủy hoại” các cơ hội kiếm được một cuộc hôn nhân hoành tráng
của cô ta. Nhưng bất ḱ một lỗi lầm nào liên quan đến danh dự
của một quí ông đều sẽ kết thúc trong sự “hủy hoại hoàn toàn,”
bởi v́ nó tiêu diệt toàn bộ cơ hội để cô ta có thể kiếm được bất
ḱ một mối nhân duyên nào.
Thật là ngốc nghếch, Julianna quyết định nhẹ nhàng khi nàng suy
nghĩ đến những cách bí ẩn để vướng vào một sự “hủy hoại hoàn
toàn.”
Một cô gái có thể bị “hủy hoại hoàn toàn” bằng cách cho phép bất
ḱ quí ông nào được ở một ḿnh với cô ta trong một căn pḥng,
hoặc là cho phép anh ta thể hiện sự mê đắm đối với cô ta, hoặc
thậm chí là cho phép anh ta được nhảy điệu thứ ba với cô ta.
Khi Julianna nghĩ lại tất cả những chuyện này, nàng nhận ra nàng
sẽ ở vào t́nh cảnh tốt hơn rất, rất nhiều nếu nàng đă làm chỉ
một trong số vô vàn những việc có thể “hủy hoại hoàn toàn” những
cơ hội kết hôn của một cô gái. Nếu nàng đă bị hủy hoại hoàn
toàn, nàng nhận ra với một tia sáng suốt mới bất chợt, giờ đây
nàng sẽ không phải đối mặt với cuộc hôn nhân kinh tởm với Ngài
Francis Bellhaven! Ư nghĩ về ông ta làm cạn kiệt niềm vui trong
thoáng chốc của nàng và khiến mặt trăng nhập nḥe đi v́ đôi mắt
đẫm nước mắt của nàng. Nàng với tay lấy chiếc khăn tay của nàng,
nhận ra rằng nàng không có một chiếc, và sụt sịt. Rồi nàng uống
một ngụm rượu khác, cố gắng một cách không thành công để làm tâm
hồn đang trĩu nặng của nàng phấn chấn lên.
Một vài phút sau khi chàng hút hết điếu x́ gà, Nicki vẫn đứng ở
chỗ Valerie đă bỏ lại chàng, cân nhắc xem nên rẽ phải và trở về
với khu vườn hay là rẽ trái và đi sâu hơn vào trong mê cung cho
tới khi chàng đi tới một con đường mà chàng biết sẽ dẫn ṿng qua
một bên của ṭa nhà và cuối cùng là thẳng tới pḥng ngủ của
chàng.
Chàng thấy mệt, và pḥng ngủ của chàng có một chiếc giường lớn
và rất thoải mái. Nếu mẹ chàng không đặc biệt yêu cầu chàng dừng
lại ở đây trên đường rời London và chuyển lời thăm
hỏi của bà tới mẹ của Valerie, chàng đă không đến. Theo như bức
thư của cha chàng, sức khỏe của mẹ chàng đột ngột chuyển biến
theo hướng không ổn định và xấu đi, và Nicki không muốn làm bất
ḱ điều ǵ, bất kể là nhỏ đến đâu, khiến bà thất vọng hay buồn
khổ. Quay người, Nicki đi theo con đường quanh co dẫn ra khỏi mê
cung và tiến vào khu vườn, sẵn sàng hoàn thành nốt cái bổn phận
xă hội của chàng tối nay và bổn phận làm con vào sáng ngày mai.
Chương 6
Julianna hoàn toàn chắc
chắn là sự hủy hoại hoàn toàn sẽ khiến cho Ngài Francis rút lại
lời cầu hôn của ông ta, mặc dù nàng không có ư tưởng nào về việc
nàng sẽ sống sót như thế nào nếu như cha mẹ nàng không công nhận
nàng v́ đă bị mất thanh danh. Lại sụt sịt, nàng nghiêng đầu,
nhắt chặt mắt lại và quyết định viện đến việc cầu nguyện. Nàng
cầu xin bà nội giúp nàng t́m ra một cách để làm ḿnh mất thanh
danh. Quyết định rằng có lẽ sẽ là sáng suốt khi cầu khẩn đấng
tối cao hơn, Julianna mang vấn đề của nàng thẳng tới Chúa trời.
Tuy nhiên, nàng chợt nảy ra ư nghĩ là Chúa trời có lẽ không muốn
chấp thuận một lời thỉnh cầu kiểu như vậy, huống hồ là xem xét
đến việc ban nó cho nàng, trừ phi Ngài hoàn toàn hiểu được hoàn
cảnh khốn khổ của nàng. Nàng lại sụt sịt, nhắm mắt lại, thậm chí
c̣n chặt hơn, và bắt đầu giải thích cho Đức Chúa những lư do
khiến nàng mong muốn bị hủy hoại. Nàng sắp sửa kể lể đến chuyện
nàng phải cưới Ngài Francis Bellhaven, và khóc lóc với những
tiếng nấc nhỏ đau khổ, khi Một Giọng Nói đến với nàng từ bóng
tối - một giọng nam sâu lắng, ấm áp chứa đầy quyền thế và vang
lên với sự thương cảm: “Tôi có thể giúp được ǵ không?”
Sự choáng váng dâng lên tới chân Julianna, trái tim nàng đập
mạnh, rồi dồn lên cổ họng nàng khi hai mắt nàng mở to dán vào
cái h́nh dạng mặc áo choàng hiện ra từ bóng tối đen như mực và
bắt đầu chuyển động về phía trước.
Cái bóng dừng lại ngay dưới phạm vi ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt
ông ta trong bóng tối, các đường nét của ông ta không thể phân
biệt được. Ông ta chậm răi nâng cánh tay lên, và có cái ǵ đó
màu trắng có vẻ như lơ lửng và dập dờn từ những đầu ngón tay của
ông ta cho dù không có ngọn gió nào.
Các giác quan của nàng chao đảo do choáng váng và brandy,
Julianna nhận ra ông ta đang đưa một vật đang cuộn sóng màu
trắng ra phía nàng. Nàng ngập ngừng bước tới phía trước và chạm
vào cánh tay giơ ra của ông ta. Cái vật đó rơi vào tay nàng biến
thành một chiếc khăn tay trần tục, mặc dù vẫn rất mềm mại và mịn
màng. “Cám ơn ngài,” nàng th́ thầm cung kính, gửi cho ông ta một
nụ cười đẫm nước mắt khi nàng chấm nhẹ vào mắt và mũi.
Không chắc là nàng đang trông đợi ǵ ở việc đó, nhưng nàng đưa
lại cái khăn cho ông ta.
“Cô có thể giữ nó.”
Julianna nắm lại nó, áp nó cẩn thận vào trái tim nàng. “Cám ơn
ngài.”
“Có chuyện ǵ tôi có thể làm trước khi tôi rời đi?”
“Đừng làm thế! Làm ơn! Phải, có chuyện này tôi cần đến, nhưng
tôi muốn giải thích.” Julianna mở miệng để hoàn thành việc giải
thích với Đức Chúa lư do tại sao nàng đang cầu xin để bị hủy
hoại khi hai việc gây cho nàng ấn tượng có chút ḱ quặc xảy ra.
Đầu tiên, Đức Chúa Trời rơ ràng là đă xuất hiện để đáp lại những
lời cầu nguyện của nàng có vẻ như có trọng âm nhẹ - một trọng âm
của người Pháp. Thứ hai, lúc này hai mắt nàng đă điều chỉnh với
bóng tối đă che đậy ông ta, nàng để ư một chi tiết nhỏ khiến
nàng chú ư thấy ông ta có phần ác quỉ hơn là thần tiên. V́ nàng
đă cầu xin bị hủy hoại, có vẻ như nàng không chỉ cần thận trọng
mà c̣n rất cần thiết phải đảm bảo là quỷ sứ đă không quyết định
tới để đáp lại lời cầu xin đó.
Chống lại những tác động tŕ trệ của brandy Julianna nh́n chằm
chằm ông ta một cách thận trọng “Làm ơn đừng nghĩ là tôi đang
nghi ngờ… tính xác thực của ngài …. Hay sở thích riêng của
ngài,” nàng bắt đầu, cẩn thận xen vào trong giọng nói của nàng
sự kính trọng như mức nàng có thể. “nhưng không phải ngài nên
mặc đồ trắng hơn là đồ đen sao?”
Hai mắt ông ta, có thể nh́n thấy xuyên qua nhát cắt của chiếc
mặt nạ nửa mặt, hẹp lại với một ư kiến xấc láo như vậy, và
Julianna gồng ḿnh chuẩn bị chịu đựng một tia sét đánh trúng
người, nhưng giọng ông ta êm ái. “Màu đen là màu thường thấy
dành cho đàn ông, nếu tôi xuất hiện ở đây trong bộ quần áo màu
trắng, tôi sẽ lôi kéo sự chú ư về phía ḿnh. Người ta sẽ cố đoán
thân phận của tôi. Họ sẽ chú ư chiều cao của tôi trước tiên, rồi
những đường nét khác của tôi, và bắt đầu thử đoán thân phận của
tôi. Nếu như họ làm thế tôi sẽ bị tước mất danh tính bí mật của
ḿnh và rồi cả sự tự do để làm những việc mà mọi người trông đợi
được làm vào những buổi tối như tối nay.”
“Vâng, tôi hiểu.” Julianna lịch sự nói, nhưng nàng không hoàn
toàn tin chắc. “Tôi cho là nó không lạ thường như tôi đă nghĩ.”
Nicki nghĩ toàn bộ cuộc gặp gỡ của họ đến đó đă là một chút “lạ
thường.” Khi chàng mới nh́n thấy nàng, nàng đang khóc. Một lúc
sau, vẻ mặt của nàng đă hiện ra sự choáng váng, ngượng ngập, sợ
hăi, khiếp đảm, hoài nghi và lúc này là không chắn chắn… thậm
chí e sợ. Khi chàng đợi nàng lấy lại can đảm để giải thích bất
cứ chuyện ǵ nàng muốn chàng làm cho nàng, Nicki nhận thấy chẳng
có ǵ thông thường ở nàng cả. Mái tóc vàng nhạt của nàng dường
như lấp lánh màu bạc trong ánh trăng khi nàng dịch chuyển mái
đầu và đôi mắt nàng thực sự là màu xanh oải hương. Chúng ngự trị
trên một khuôn mặt được tôi tạo một cách công phu với làn da
trắng sữa mềm mại, đôi lông mày cong, và cái miệng đáng yêu. Đôi
mắt của nàng là một vẻ đẹp tinh tế, dễ dàng bị bỏ qua ở ánh nh́n
đầu tiên. Vẻ đẹp ấy tới từ những nét thuần khiết và một sự vô tư
trong đôi mắt to đó, hơn là từ màu sắc mạnh mẽ và vẻ đẹp kỳ lạ
của nó. Chàng không thể đoán được tuổi của nàng, nhưng nàng
trông khá trẻ và có những thứ chắc chắn về nàng hoàn toàn không
phù hợp.
Nàng hít một hơi sâu, kéo những ư nghĩ của chàng quay trở lại
với những vấn đề sắp tới, và chàng nhăn trán với sự đ̣i hỏi của
nàng trong im lặng.
“Ngài có vui ḷng,” nàng nói, rất, rất lịch sự, “tháo mặt nạ của
ngài xuống và cho tôi nh́n thấy mặt ngài được không?”
“Đó là điều mà cô đă muốn cầu xin ở tôi ư?” chàng hỏi, thắc mắc
là liệu có phải nàng đă quẫn trí rồi không.
“Không, nhưng tôi không thể cầu xin ngài cho đến khi tôi nh́n
thấy mặt ngài.” Khi chàng không thể hiện một sự nghiêng người di
chuyển, Julianna khẩn nài với một giọng run run và tuyệt vọng, “
Điều này vô cùng quan trọng!”
Nicki ngập ngừng, và rồi hoàn toàn là tính hiếu kỳ đă khiến
chàng quyết định làm theo. Chàng kéo cái mặt nạ ra và thậm chí
bước ra khỏi bóng tối để nàng có thể thấy rơ khuôn mặt chàng và
rồi chàng đợi một phản ứng.
Chàng đă có nó.
Nàng giữ chặt tay trên miệng, hai mắt nàng tṛn xoe như những
cái đĩa. Nicki bước lên phía trước, nghĩ là nàng đang sắp sửa
bất tỉnh, nhưng tiếng cười ngặt nghẽo bất chợt của nàng ngăn
chàng lại ở nửa chừng bước chân. Kéo theo đó là một trận cười
vui vẻ nổ ra khi nàng ngả người xuống chiếc ghế đá và che mặt
lại bằng hai tay, toàn bộ cơ thể nàng rung lên với sự vui nhộn.
Hai lần nàng hé nh́n chàng qua kẽ các ngón tay, như thể để chắc
chắn là nàng đă nh́n đúng, và cả hai lần vẻ mặt chàng lại khiến
nàng cười thậm chí là càng to hơn.
Với một cố gắng cuối cùng, Julianna rút cục cũng đă kiềm chế
được bản thân. Nàng ngước mặt lên nh́n chàng, đôi mắt nàng vẫn
lấp lành với sự vui vẻ, khi nàng nh́n chằm chằm không tin vào
một khuôn mặt nổi tiếng toàn nước Anh đă khiến trái tim nàng đập
th́nh thịch. Và lúc này, khi sự choáng váng của nàng giảm bớt,
khuôn mặt đó bắt đầu có cùng tác động lên nàng như nó đă từng
làm với nàng mùa xuân năm ngoái. Chỉ là lần này có một sự khác
biệt. Lần này có một nụ cười nhẹ đặt trên đôi môi như tạc ấy, và
đôi mắt anh ta không lạnh lùng và sắt đá, chúng chỉ đơn giản là…
suy đoán. Nh́n chung, vẻ mặt anh ta không tận tâm nhưng chắc
chắn là thích thú.
Thế là đủ khoái chí và khuyến khích để nàng nâng cao tinh thần,
hỗ trợ cho sự tự tin của nàng và khiến nàng chắc chắn là ḿnh đă
quyết định đúng đắn ở vài phút trước. Nàng đă cầu nguyện để bị
hủy hoại hoàn toàn, và nó sắp sửa diễn ra trong tầm tay của
người đàn ông độc thân được săn đón nhất trên toàn Châu Âu,
chính Nicholas DuVille. Điều này sẽ khiến việc đó tuyệt hơn rất
nhiều - nó sẽ mang đến một sự nhận biết ngay lập tức, một phong
cách. Đổi lại cho sự hi sinh bản thân nàng bị hủy hoại hoàn toàn
để từ chối ngài Francis, nàng sắp có những kí ức ngọt ngào để
quư trọng. “Tôi không điên loạn, mặc dù trông có vẻ như vậy,”
nàng bắt đầu, “và tôi thực sự có điều muốn cầu xin ngài.”
Nicki biết là chàng nên bỏ đi, nhưng chàng bị quyến rũ một cách
ḱ lạ bởi tiếng cười truyền cảm của nàng, khuôn mặt mê li của
nàng, và những phản ứng lạ lùng của nàng khi chàng hoàn toàn
chán ngấy với viễn cảnh trở lại vũ hội. “Chính xác là điều ǵ cô
hy vọng tôi sẽ chấp thuận?”
“Hơi khó nói,” nàng nói. Chàng quan sát thấy nàng với tới thứ ǵ
đó để uống. Nàng uống một hớp, như thể nàng cần nó để lấy lại
can đảm, và rồi nàng ngước mắt lên nh́n chàng. “Thực sự khá khó
khăn,” nàng sửa lại, nhăn cái mũi xấc xược của nàng.
“Như cô thấy đấy,” Nicki đáp, nén lại một nụ cười và hơi nghiêng
người một cách duyên dáng, “Tôi hoàn toàn dưới sự sai bảo của
cô.”
“Tôi hi vọng là ngài vẫn cảm thấy như vậy sau khi nghe điều mà
tôi yêu cầu ngài,” nàng th́ thầm một cách khó khăn.
“Tôi có thể làm được ǵ?”
“Tôi muốn ngài hủy hoại tôi.”
o0o
|