đi
phố... tối qua em đi xem hát...
- Đi với ai?
- Với bạn bè của Dawson, Mira đáp mơ hồ.
Về sau, Anna hiểu Mira cố t́nh mơ hồ. Thư cô ta viết sau buổi
nói chuyện qua điện thoại, và với mục đích duy nhất là chứng
minh cô ta không thể nói trước ngày ra đi được, nhưng không có 1
sự giải thích có giá trị nào
- Thế nghĩa là thế nào? Anna lẩm bẩm và tự trách ḿnh đă không
yêu cầu John dẫn đi gặp Mira ở LD hay không buộc cô ta phải đến
đây với ḿnh.
Hai chị em mới xa nhau hơn 1 tuần, nhưng nàng cảm thấy như đă
hàng năm, mặc dù tất cả mọi điều nàng đă khám phá ra. Nàng nghĩ
bụng, đới với Mira có như vậy không, sao cô ta ít muốn đến đây
đến thế?
Vừa lo lắng Anna vừa tự trách ḿnh ích kỉ, lúc cho phép em gái ở
LD thêm mấy ngày, ư muốn duy nhất của nàng là làm vui ḷng em
bằng cách để cho nó vui chơi chút ít. Nhưng phải chăng về sau
nàng thấy khoan khóai v́ vắng mặt cô em gáitrong tuần lễ đầu
tiên sau ngày cưới của ḿnh? T́nh h́nh lúc đó khó khăn tới mức
Mira chỉ có thể làm cho nó thêm rắc rối.
V́ buộc phải sống ở Guyliver, dành lấy 1 chỗ đứng trong cuộc
sống ấy, nàng cảm thấy nếu có 1 ḿnh nàng sẽ có nhiều sức mạnh
hơn để đương đầu với khó khăn.
Hi vọng được sồng yên ổn hơn trong mấy ngày tới, nàng xua đi
trong chốc lát những nổi lo âu do Mira gây nên. Tối hôm trước
khi báo với nàng là mẹ anh và Vivian nay mai sẽ ra đi, thái độ
dứt khoát của John an ủi Anna rất nhiều. Với vẻ mặt lạnh lùng
quen thuộc John bảo nàng.
- Anna, anh suy nghĩ nhiều cho em, anh hiểu anh đă phạm sai lầm
lớn khi dẫn em về đây sống tuần trăng mật trong gia đ́nh anh.
Lúc đầu anh định đi du lịch1 ḿnh với em, nhưng anh lại suy nghĩ
lại: anh nghĩ là em không muốn để mặc 2 đứa nhỏ... Mấy ngày liền
anh t́m cách giải quyết nhưng không được. Song mọi việc sẽ ổn
thoả v́ mẹ báo cho anh biết là thứ 2 tuần tới bà sẽ đi dưỡng
bệnh
- Mẹ ốm ư?
- Bà kgông được khỏe lắm đă bấy lâu nay, và thầy thuốc khuyên đi
nghĩ, nhưng mẹ anh không muốn nghe theo, cũng như nhiều người ở
cùng lứa tuổi, bà không muốn chấp nhận là ḿnh không c̣n sức lực
như hồi trẻ nữa. Nhưng cuối cùng bà cũng chịu đi kiểm tra toàn
bộ, mẹ anh chỉ tâm sự với anh có thế, bà không nói ǵ thêm và
cũng không nói là bà có ốm đau thật sự hay không?
- Em lấy làm buồn... Anna chỉ nói có thế v́ không muốn xảo trá
biểu lộ những niềm xót thương mà thựa ra ḷng ḿnh không có.
- Bắt đầu từ thứ 2 sẽ là 1 cuộc di chuyển thật sự. Vivian sẽ đi
nghỉ hè ở biển, Charles cũng quyết định cùng đi trước khi làm
chuyến du lịch ở Ecox, và Xanhcle th́ đến nghĩ tại nhà mấy người
bà con ở đó. Thế là chỉ c̣n lại có chúng ta
- Cùng với 2 đứa nhỏ.
John vừa mỉm cười vừa đính chính.
- Cùng với 2 đứa nhỏ và dĩ nhiên với cả Mira, khi cô ta quyết
định đến thăm chúng ta, và bây giờ Anna, em cho anh biết: ở đâu
chúng ta sẽ hạnh phúc hơn cả? Chúng ta ở lại đây hay đi nghỉ hè
thật sự trong 1 khách sạn náo nhiệt?
- Em thích ở lại đây, nàng đáp không ngần ngừ.
- Anna đúng là anh mong em nói như vậy, và bây giờ anh phải nói
với em về 1 ngôi nhà khác....
- Sao, "một ngôi nhà khác ư", nàng kinh ngạc hỏi.
- Anh nói không rơ ràng, anh muốn nói về ngôi nhà ngày trước của
em ở Linton Kopon
- V́ sao vậy?
- Anna, em biết là BS Aston chịu trách nhiệm về việc thừa kế của
BA em, ông ấy vừa viết thư báo cho anh biết là đă bán được nhà
và sau khi thanh toán nợ nần, sẽ c̣n dư khoảng 3000 bảng để chia
cho mấy chị em.
- 3000 bảng, số tiền lớn thế?
- Anh biết là em sẽ nói như vậy, nhưng em biết không, ngày nay
số tiền ấy th́ không có ǵ nhiều lắm đâu. Tồt nhất là đem gửi
vào ngân hàng và mở 1 tài khoản đứng tên em. Sau này sẽ bàn việc
phân chia. Nhân đây, anh báo tin là bây giờ em đă có thể bắt đầu
sử dụng các cổ phần mà anh đă chuyển sang tên em, nay mai em sẽ
được giấy báo của ngân hàng.
- Cảm ơn anh, anh tốt quá, nàng hớn hở nói v́ rất mừng có ít
tiền riêng để bốt phụ thuộc vào sự hào hiệp của anh.
Một cách rất tự nhiên, nàng bỗng nghĩ bụng, "nếu vạn nhất t́nh
h́nh không ổn thoả, nếu ở đây cuộc sống không sao chịu nổi th́
ḿnh có thể..." nhưng nàng nghiêm khắc tự nhủ ngay "không, ḿnh
không có quyền đặt ra 1 t́nh huống như vậy, ḿnh phải làm hết
sức ḿnh để mọi sự được tốt lành và ở lại đây, bất chấp mọi hoàn
cảnh, bổn phận của ḿnh là như vậy" và trong thâm tâm nàng có
phần xấu hổ.
John vừa bảo cho nàng biết, tuần lễ sau họ sẽ cùng nhau ở lại 1
ḿnh là Anna nghĩ ngay tới vấn đề mà nàng cho là cấp bách. Thế
nào Mira cũng phải tới đây trước ngày thứ 2, v́ nàng không muốn
ở 1 ḿnh với John. Nàng run sợ khi nghĩ tới những buổi tối chỉ
có 2 người ngồi với nhau và những câu chuyện kéo dài vớ 1 người
đàn ông khác thường và trang nghiêm đến thế. Không phải nàng sợ
buồn phiền mà chính là sợ bản thân John, nàng sợ anh 1 cách vô
lí, sợ những tia sáng ḱ lạ thỉnh thoảng loé lên trong ánh mắt
anh, sợ cảm thấy bàn tay anh đặt lên vai ḿnh... Nếu có mặt Mira
bên cạnh th́ mọi việc sẽ ổn thoả: cô em gái sôi nổi và vui tười
của nàng sẽ đánh tan tất cả những ǵ âu sầu và nặng nề bầu không
khí trong ngôi nhà.
Tiếc thay h́nh như Mira muốn lẫn tránh.
Anna thở dài, nàng xua h́nh ảnh John ra khỏi đầu óc để quay trở
lại vấn đề do Mira đặt ra, cần làm sáng tỏ nó ngay lập tức.
Hai phút sau, nàng vào pḥng khách nhỏ và quay số điện thoại ở
LD. Trong lúc chờ trả lời, nàngf nh́n các bồn hoa và bể nước qua
các dăy lan can ban công. Mặt nước nhuộm vàng dưới ánh mặt trời
buổi sáng, và ở xa cuối 1 lối đi dài hai bên trồng cây cổ thụ và
cây hoa nàng nh́n thấy 1 ngôi đền thờ nhỏ kiểu Hi Lạp, sản phẩm
của thị hiếu khác thường của 1 chủ nhân thồi xa xưa. Cái đẹp của
những khu vườn này là do cấu trúc đơn giản, bỗng 1 ư nghĩ bất
ngờ xuất hiện trong óc Anna: "Khu vườn này lăng mạng thật, h́nh
như nó sinh ra là để dành cho những cặp uyên ương."
Mira hẳn sẽ thích thú và Anna mỉm cười khi h́nh dung cô em gái,
h́nh bóng duyên dáng, khoát tay vị hôn phu dạo chơi dưới bóng
cây trong vườn Guyliver.
Giọng nói hổn hển của người đầu bếp làm nàng tỉnh mộng:" có tín
hiệu từ LD"
- Chào ông Trave, tôi muốn nói chuyện với cô Mira.
- Ồ Phu nhân đây à, cô Mira đi phố rồi.
- Sao, đi sớm thế ư? Anna ngạc nhiên hỏi lại.
- Thưa phu nhân vâng, ngài thiếu tá đưa xe đến đón cô như thường
lệ, nhưng cô ấy sẽ về ăn trưa.
- Ông Trave, ông có thể cho tôi biết tên người cùng đi với nó
được không?
- Tôi vừa nhớ ra tên ông ta, thiếu tá... nhưng lại quên mất.
Nhưng ông Baccolay có thể nói cho phu nhân biết, tôi sẽ đi gọi
ông ta.
- Không, cảm ơn, chẳng có ǵ quan trọng đâu, tôi sẽ gọi điện lại
cho em gái tôi vào giờ ăn trưa, chào Trave.
Anna bỏ máy xuống, 1 câu hỏi lởn vởn trong đầu óc: mira hiện
đang làm điều ǵ dại dột.
15 phút sau, hỏi chuyện Dawson Baccolay qua điện thoại, giọng
anna run lên v́ lo lắng.
- Ông Baccolay, tôi xinphép gọi ông v́ tôi rất không yên tâm ...
về Mira ấy mà...
Nghe giọng nói người thư kí của John, Anna hiểu những nổi nghi
ngờ của ḿnh là có cơ sở, nàng nói tiếp .
- Ông có biết tên cái "ông thiếu tá" cùng đi với nó "sáng nay
như thường lệ" theo lời Trave bảo tôi không?
- Có thể là thiếu tá Runcal, Tommy Runcal
- Bạn ông phải không?
- Ồ không hẳn như thế, thưa Milton phu nhân.
- Vậy mà Mira bảo tôi ngày nào,nó cũng cùng đi phố với ông và
đám bè bạn của ông....
Một lúc lâu Dawson mới đáp giọng bối rối
- Không hẳn như thế...
- Mira c̣n rất trẻ và dại dột, ông Baccolay, ông phải nói thật
với tôi, tôi lo lắm.
- Tôi cũng vậy thưa Milton phu nhân. Tôi đă định gọi điện cho
bà, nhưng tội lại tưởng bà đă biết, Mira nhắc đi nhắc lại với
tôi là cô ta đă được bà cho phép, nếu như tôi biết là thế.
Anna không bỏ lỡ 1 phút
- Tôi sẽ đi xe tới và có mặt ở LD trước bữa ăn trưa
- Thưa Milton phu nhân, tôi xin chờ.
Vừa ra khỏi pḥng khách, nàng gặp mẹ chồng và hỏi bà có phần đột
ngột rằng nàng có thể t́m John ở đâu.
- John đi ra tận cánh đồng.
- Có lâu không ạ, Anna lo lắng hỏi
- Ít ra cũng 1 tiếng, có ǵ không ổn phải không Anna?
- Thưa Milton phu nhân, không có ǵ cả đâu
Nàng chạy về pḥng, vội vă thay quần áo và đi ra nhà xe, người
tài xế thứ 2 đang đánh bóng cỗ xe lớn
- Tôi phải đi LD ngay bây giờ. Tôi có thể đi xe nào đây, nàng
hỏi.
- Thưa bà tôi in đi gọi Barnet v́ 15 phút nữa tôi phải lái xe
cho Milton phu nhân đi Croccli
Anna khôngưa Barnet, với 1 vẻ cung kính miễn cưỡng, hắn vẫn nh́n
nàng 1 cách ngạo mạn
- Anh không phải gọi Barnet đâu, tôi sẽ tự lái lấy
Người tài xế tuân lệnh và mở cửa xe.
Đặu xe trước ngôi nhà ở quảng trường Beccli nàng thấy ḿnh đă đi
hết 1h20 phút, khi mở cửa ra, người đầu bếp già sững sốt
- Phu nhân đấy à, thật không thể tin được, tôi vừa nói chuyện
với bà xong... đi nhanh đến thế không tốt cho sức khỏe đâu, thưa
bà... sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ phải trả giá cho cái đó
thôi.
Bao giờ Trave cũng lợi dụng cương vị người đầy tớ già để ca cẩm
chống lại sự tiến bộ mỗi khi người ta vui ḷng nghe ông nói. V́
vậy ông ta vừa lẩm bẩm vừa đưa Anna tới văn pḥng Dawson.
Vừa thấy nàng Dawson vội vàng đứng dậy
- Thưa Milton phu nhân, bà tới nhanh thật, bà dùng caphe hay
nước để Trave mang tới?
- Cho tôi cafe, Anna vừa đáp vừa thở dài và ngồi xuống chiếc ghế
bành to tướng bằng da.
- Chắc bà đă đi với tốc đô khủng khiếp, làm sao bà bảo được ông
già Barnet lái nhanh như vậy? Khi đi với ông ta bao giờ tôi cũng
có cảm giác như đi đưa tang.
- Tôi tự lái lấy, như vậy chắc chắn hơn v́ tôi vội đến thật sớm.
Người thư kí trẻ nở 1 nụ cười:
- Không có ǵ ghê gớm đến thế đâu, thưa bà. Anh ta đáp và ngồi
xuống ghế.
Dawson là 1 chàng trai cao , mảnh dẻ, với mái tóc đen dài chải
lật ra sau, đôi mắt kính to gọng đồi mồi và vầng trán rộng, anh
ta có dáng dấp 1 triết gia, nhưng khi bỏ kính ra Anna thấy anh
c̣n trẻ và lúc cười có vẻ 1 cậu bé ngây thơ rất dễ thương.
- Tôi yêu cầu ông nói hết cho tôi rơ.
Lúc đầu Dawson t́m cách lăn tránh
- Điều đó không dễ đối với tôi, thưa bà. Jonh giao cho tôi trách
nhiệm trông coi các em bà, nhưng không nói rơ phạm vị quyền hạn
của tôi tới đâu. Đối với 2 em nhỏ th́ không thành vấn đề, nhưng
đối với Mira, ... th́ làm thế nào, cô ta cho ḿnh đă là 1 người
phụ nữ.
Anna ngắt lời anh ta, giọng lạnh lùng.
- Một phụ nữ à? Mira ấy à? nó c̣n lâu mới thành niên. Nó chưa hề
có kinh nghiệm về cuộc đời. Thôi đi ông đừng quanh co nữa, người
đàn ông ấy là ai?
Dawson luồn tay vào mái tóc, vẻ ảo nảo nhưng sau đó quyết định
trả lời.
- Như tôi đă thưa với bà, anh ta tên là Runcan: thiếu tá Runcan.
Nhưng tôi chắc chắn là 1 tay phóng đăng. Tiếc thay Mira gặp hắn
ở nhà chị gái tôi. bạn bè đưa hắn tới 1 buổi dạ hội ở nhà chị
ấy. Hắn quen biết nhiều người nhưng chỉ là quan hệ giao tế. Hắn
lui tới trường đua ngựa và những câu lạc bộ hợp thời nhất. Hắn
sống bằng những thủ đoạn không rơ rangtồi chưa hề nghe nói hắn
có làm ǵ thật sự bất lương. Nhưng hắn là lạoi người không bao
giờ người ta muốn trông thấy lởn vởn bêncạnh 1 cô gái.
- Và chắc hẳn Mira nghĩ là ḿnh yêu hắn chứ ǵ?
- Tôi e như thế
- C̣n anh ta?
- Hắn tỏ ra hết sức ân cần, nhưng khó có thể biết oà do sức thu
hút của cô em gái bà hay v́ cô ấy là em vợ của ngài Nghị sĩ John
Milton ...
- Ồ đấy chính là điều cuối cùng tơi nghĩ tới, Anna thốt lên kinh
hoàng.
- Chắc hẳn Tommy không có nhiều tiền, có lẽ là do hắn phung phí,
nhưng cũng có thể khẳng định... có thể hắn ưa thích cô em gái
bà...
- T́nh h́nh ấy kéo dài đă bao lâu rồi? nàng ít chú ư tới thái độ
bới rối của chàng trai và chỉ lập luận với ư nghĩ thực tiễn của
ḿnh
- Từ buổi dạ hội ở nhà chị gái tôi, đó là điều làm tôi ân hận
hơn cả, tôi rất buồn, mong bà tin cho như vậy, thưa bà Milton...
- Không phải lỗi tại ông mà là tại tôi, biết tính Mira, lẽ ra
tôi phải đề pḥng loại vấn đề ấy. Nó nghĩ là nó yêu mọi người
đàn ông nó bắt gặp, nói thật với ông, tôi cứ tưởng là nó say mê
ông cơ...
Dawson mỉm cười.
- Theo t́nh h́nh xảy ra, tôi rất tiếc là không phải như vậy
- Thế c̣n cái ông thiếu tá th́ ra sao?liệu có thể trông cậy vàp
lương tâm ông ta được không?
Chàng trai lắc đầu, gịong bi quan:
- Tôi không nghĩ là hắn có thể hiểu thế là thế nào?
Cánh cửa bỗng mở ra và người đầu bếp mang khay vào nên Anna
ngừng lời, nàng mỉm cười hết sức tự nhiên và cảm ơn Trave, rồi
rót đầy tách và vẻ lo lằng hỏi Dawson.
- Có đúng là Mira sẽ về ăn trưa như Trave nói không?
- Đúng, chàng trai đáp, sau khi bà gọi điện tôi đă hỏi thăm t́nh
h́nh và và được biết Tommy dẫn cô ấy đần Grinuyso. Sáng nay, ở
đấy có 1 buổi lễ quan trọng của các sĩ quan hải quân
- Thế th́ có thể có phần yên tâm, dù sao tôi vẫn ở lại để gặp
nó, tôi sẽ khiến nó nói thật, vậy ông cứ tiếp tục làm việc, tơi
đă làm mất nhiều th́ giờ của ông.
- Nhưng thưa Milton phu nhân, tôi vui ḷng,..
Nàng nhíu mày và cắt ngang câu nói xă giao.
- V́ sao ông tự cho là ông bắt buộc phăi gọi tôi là Milton phu
nhân,trong lúc ông gọi John bằng tên riêng.
- Chúng tôi cùng theo học với nhau ở trường trung học, tôi là
người sai vặt của anh ấy, nhưng tôi sẽ rất vui mừng nếu được gọi
chị bằng cái tên Anna. Tôi rất muốn được nghe nói về chị. Tôi có
cảm giác đă biết chị từ lâu
- Chắn gẳn 2 đứa nhỏ đă tâm sự với anh
0 Và cả Mira nữa, cô ấy quư trọng chị lắm, chính v́ vậy tôi rất
buồn trước t́nh h́nh vừa xảy ra,
- Đáng lẽ tôi không bao giờ dại dột để nó lại 1 ḿnh, tôi thấy
thật sự có lỗi
- Chị Anna chi không thể làm khác, đang là thời ḱ trăng mật của
chị kia mà
- vâng Anna vừa đáp vừa quay đầu đi để ḱm giữ nước mắt
Nàng nh́n qua cửa sổ, tất cả đều có vẻ buồn tẻ cũ kỉ bẩn thỉu, 1
không khí nặng nề bao trùm khu công viên xung quanh những thân
cây bụi bặm , già cỗi và các thảm cỏ , vết tích duy nhất của
những ngôi nhà của tầng lớp quư tộc trên bờ sông, ngày nay đă
biến thành cơ quan nhà nước.
Anna ngoảnh đầu lại. Đứng cạnh bàn giấy , dawson có 1 vẻ mặt
khác thường. Anh có vẻ bứt rứt và nàng sợ anhchưa nói hết
Thấy nàng lo lắng nh́n anh, anh mỉm cười và hỏi tin tức về John.
- Johnnrất khỏe mạnh, Anna đáp, gịong không thật chắc chắn mỗi
khi nàng phải nói về chồng.
- Một con người ḱ lạ,
- V́ sao?
- V́ nhiều lí do, chẳng hạn anh muốn đi sâu vào sự vật trong
những chi tiết nhỏ nhặt nhất ... anh cố gắng t́m hiểu người
khacbằng cách tự đặt ḿnh vào quan điểm của họ... tôi đang giữ 1
bản thuyết tŕnh anh yêu cầu tôi cập nhật cho kịp khoá họp Nghị
viện. Tôi ngạc nhiên thấy trong suốt cuộc điều tra, anh đă cố
gắng như thế nào để tỏ ra công minh đối với mỗi người. Chị Anna
này, tôi xn nói thành thật với chị : tôi nghĩ là không bao giờ
John có thể trở thành 1 chính khách lớn, chính v́ anh ấy qúa
nhân hậu.
- Tôi muốn được biết đường lối chính trị của anh ấy.
- thế nào? anh ấy chưa nói với chị bao giờ hay sao? Dawson ngạc
nhiên hỏi, bao giờ cũng khó biết anh ấy nghĩ ǵ. Dù sao chị Anna
, tôi cũng có thể khảng định với chị 1 điều, ấy là về t́nh bạn
th́ anh ấy tuyệt vời.
Nàng cố lấy giọng thật tự nhiên:
- Điều đó làm tôi vui mừng lắm, tôi nghĩ là có được anh giúp đỡ
trong công việc, anh ấy thật may mắn.
Chàng trai vội vă đáp.
- Tôi không muốn chị nói như thếTrong giọng nói của anh có 1 cái
ǵ ân hận khiến Anna rất bối rối. Nàng đoán có việc ǵ không ổn
và ngay lập tức quên ưu tư của ḿnh để chỉ nghĩ tới số phận của
Dawson
- Anh có thể cho tôi biết điều anh băn khoăn không
- Làmsao chị biết tôi băn khoăn, nhưng liệu tôi có được tự cho
phép ḿnh xin 1 lời khuyên của chị không?
- Dĩ nhiên có, nhưng chúng ta hăy ngồi cho thoải mái hơn.
Dawson ngồi xuống và nói.
- Lẽ ra tôi không được quấy rầy chị với những vấn đề của cá nhân
ḿnh. Nhưng tôi có cảm giác biết chị rất rơ ... hai em nhỏ không
ngớt nói về chị, chúng nhắc đi nhắc lại với tôi "nếu có chị Anna
th́ chị sẽ nói... nếu có chị Anna th́ chị sẽ làm... nếu có chị
Anna th́ chị sẽ giảng giải cho chúng ta...," khiến cuối cùng tơi
muốn biết cặn kẽ về chị. Thế rồi tôi bắt đầu t́n thấy ở chị,
chẳng những như người mẹ thật sự của chúng, mà có 1 phần nào như
người mẹ của mọi người ... điều đó khá lố bịch trong khi chị c̣n
trẻ đến thế.
- Tôi không thấy tuổi tác làm thay đổi sự vật ở chỗ nào.
- Chị nói đúng, và tơi xin thú thật là hiện nay, tôi không cảm
thấy ḿnh lớn hơn Antony khi em đến hỏi tôi nó phải làm ǵ...
- thôi nào, anh cứ kể hết cho tôi nghe đi
- Vâng thế này, họ yêu cầu tôi ứng cử ở LD, trong 1 khu phố phía
NAm, tôi biết rơ dân cư ở đấy. tôi đă phụ trách 1 câu lạc bộ
thanh niên của khu phố ấy trong hơn 6 năm . Tôi biết khó khăn
của người ngheov́ đă từng làm việc với họ, bây giờ họ muốn tên
tôi được ghi vào danh sách bầu cử cục bộ sẽ tổ chức sau 2 tháng
.
- Tất nhiên anh nhận lời?
- Tôi chẳng biết ra sao cả... Tôi tự hỏi ḿnh có quyền không,
tôi không biết nên quyết định thế nào. Bởi v́ chị biết đấy, nếu
ứng cử th́ tôi buộc phải chia tay với John và tham gia phái đối
lập với phái của anh... Tôi yêu quư và thán phục John như 1
người anh cả, nhưng tôi không nh́n sự vật giống ca`ch nh́n của
anh. tôi chư bao giờ nói là tôi không tán thành lí tưởng quan
điểm và cương lĩnh chính trị của anh. Tôi luôn luôm giúp đỡ và
ủng hộ anh 1 cách trung thực. Nhưng bây giờ tôi run sợ khi nghĩ
tới việc phải nói chuyện với anh. Tôi nghĩ là anh sẽ không giận
tôi đâu, nhưng dù sao người ta cũng không thích thú ǵ khi thấy
1 người đă từng được ḿnh giúp đỡ nhiều từ bỏ ḿnh để tự bay
bằng chính đôi cánh của họ, nhất là khi họ lại bước sang trận
tuyến đối địch.
- John là người cực ḱ nhân hậu, tôi không tin al2 anh ấy giận
anh đâu. Nhưng có phải chỉ có thế thôi không? Anna khôn ngoan
hỏi.
- Ồ c̣n việc khác nữa và điều đó là điều khó nói với chị hơn cả,
chị Anna, tôi không phải chỉ là 1 kẻ không vị tha tôi c̣n là 1
đưa có tham vọng: tôi phải sớm thành đạt v́ tôi đang yêu... thế
nhưng việc ứng cử của tôi không có ǵ bảo đảm, và nếu không
trúng cử th́ tôi sẽ tiêu phí 1 cách vô ích tấ cả số tiền dành
dụm. John sẽ không thuê tơi trở lại và tọi sẽ buộc phải bắt đầu
lại từ con số 0 sau khi mất hết tất cả
- Kể cả cô gái anh yêu nữa ư?
- Nàng không yêu tôi, phải nói là có yêu, nhưng không tới mức
chia sẻ thất bại với tôi và chịu cùng tôi sống khổ sở. Hi vọng
duy nhất cho tôi lấy được nàng là thắng lợi trong bầu cử. Nhưng
lại có nhiều nguy cơ thất bại, chị Anna, chị bảo tôi nên làm thế
nào?
Anna suy nghĩ 1 lát trước khi trả lời.
- Có phải quả thật anh nghĩ rằng, nếu trúng cử th́ anh có thể
giúp ích cho những người sẽ bầu anh không?
- Có và đấy là điều duy nhất tôi tin chắc, tôi sẽ giúp ích nhưng
tôi có nên để ḿnh rơi vào t́nh thế có thể mất hết tất cả hay
không?
- Lúc c̣n sống ba tôi vẫn luôn bảo "không bao giờ nên dừng bước
v́ lấy cớ là tiền bạc ngáng mất đường".
- Ông nói đúng, phải nói rất thành thật với chị là từ lâu tôi
biết rơ ḿnh phải làm ǵ, nhưng tôi sợ....
- Tất cả chúng ta đều sợ cuộc dời... nhưng phải chăng do thiếu
tự tin ở bản thân ḿnh.
- Đúng qúa ồ chị Anna, cảm ơn chị đă giúp tôi vượt qua những sự
do dự. hai đứa nhỏ bảo tôi chị là 1 người phụ nữ tuyệt vời; quả
là như vậy.
- Và trước mặt cô gái anh yêu ấy, anh cũng thiếu tự tin à?
- Có thể, chúng tôi rấy yêu nhau, tôi biết, nhưng có lẽ nàng
không thể chịu đựng được 1 cuộc sống b́nh thường. Đă 2 năm nay,
mỗi ngày ngủ dậy là tôi lại nơm nớp lo sợ mất nàng. Phải chăng
sẽ có lúc nàng thôi không để cho tiền bạc làm lóa mắt nũa?...
- Anh hăy giúp cho cô ta hiểu được rằng, có những cái quan trọng
hơn tiền bạc nhiều. Anh yêu cầu nàng cộng tác với anh trong hoạt
động chính trị bằng cách giúp đơ anh
trong cuộc vận động tranh cử: có
thể việc đó đủ để làm cho anh quyết định dứt khoát. Có thể nàng
chỉ chờ có thế: ai biết được?
- Chị Anna, nếu chị cụng biết nàng như tôi th́ chị sẽ không có
ảo tưởng đó đâu, Anh đáp trong tiếng thở dài, ồ chị Anna, thà
tôi nói hết với chị: chị cũng biết nàng; đó là Vivian.
- Vivian, nhưng cô ta.... Anna lên tiếng nhưng bỗng im bặt và đỏ
mặt.
- Vâng,... nàng đă làm tất cả để lấy John, tôi biết. V́ anh ấy
giàu và có thể mang lại cho nàng tất cả những ǵ mà tôi không
thể mang lại. Thế nhưng, chính nàng yêu tôi và chưa bao giờ yêu
1 ai khác.
Anna không biết trả lời thế nào, nàng bối rối không dám nh́n anh
- Chị Anna, anh rụt rè nói chị có muốn tiếp tục giúp đỡ tôi
không? Chị tốt đến thế... chị có vui ḷng nói với ViviAN là tôi
sẽ rời xa John và giải thích lí do cho nàng rơ không? Tôi biết
chị sẽ có cách nói. Bà mẹ anh John chắc sẽ cho tôi là đứa vô
lại; John cũng có thể nghĩ như vậy. Vậy chị có nhận lời tôi
không?
- Tôi xin hứa với anh, Anna nói giọng nghiêm túc.
Nàng vừa kịp nói mấy tiếng đó th́ bỗng cánh cửa xịch mở Mira
nhảy bổ vào pḥng và kêu toáng lên.
- Dawson, tôi chạy tới báo với anh là tôi không ở lại...
Câu nói bỏ dở nữa chừng, một nét ngờ vực thoáng nhanh như 1 tia
chớp trên khuôn mặt sững sờ của cô gái. Nhưng rồi niềm vui lấn
át và Mira chạy tới ôm choàng lấy chị
- Anna, chị thân yêu của em, em vui sướng biết bao được gặp chị,
sao chị không báo trước cho em?
Mira ôm choàng lấy cổ Anna và nh́n chị.
- Chị Anna, chị làm sao vậy? chị thay đổi hẳn đi rồi.
Anna phải kiềm lại để không nói điều tương tự đới với cô em,
nhưng tất nhiên với 1 giọng khác. Nàng sững sờ trước cách ăn mặc
của Mira.
Mira diện 1 chiếc áo dài bằng tơ nhân tạo in hoa màu sặc sỡ,
ngoài khoác chiếc áo măng tô dạ đỏ với bộ khuy mạ vàng, đội
chiếc mũ nhỏ ḱ cucmạ chắc hẳn cô ta cho là "đỉnh cao cuối cùng
của mốt mùa hạ" và thể hiện đúng tính cách cô ta: một cô gái táo
tợn, ăn mặc hết sức khiếm nhă.
Trong nháy mắt, Anna nhận thấy hết tất cả: gót giày quá cao,
găng tay bằng sợi mảnh, chiếc ví da đắt tiền màu đen "Mira tội
nghiệp", nàng buồn bà nghĩ bụng, ắt hẳn nàng phải thương hại
Mira nếu nàng không có những nỗi niềm lo lắng nghiêm trọng hơn
cho cô ta. Nàng chưa kịp nói nử lời, Mira đă liến thoắng tuy vẫn
không che dấu được bối rối.
- Ồ, em tiếc biết bao không biết được chị đến hôm nay. Tối hôm
qua em muốn gọi điện cho chị, nhưng mà em đă không gọi, và chị
có h́nh dung nổi là em đươc mời hết cả buổi chiều không? Em chỉ
kịp tạt qua đây để báo cho Dawson là em không ăn trưa ở nhà.
Đó là lối nói quen thuộc của Mira: sôi nổi và vội vàng, nhưng
ANna vẫn đoán được sự bới rối và ư thức biết ḿnh lầm lỗi mà
Mira t́m cách che đậy dưới cái vẻ vui tươi phấn chấn. Tuy thế
nàng chưa biết nên thuyết phục em gái như thế nào
- Chị rất tiếc là em mắc bận, vi chị cố đến đây để đưa em cùng
đi
- Để làm ǵ? Mira hỏi giọng ngờ vực.
- Để dư buổi khiêu vũ ở Guyliver. John đă mời rất
nhiều người đến ăn tối. Toàn là những người hết sức hấp dẫn.
Thật là một dạ hội lộng lẫy, khiêu vũ và dạo thuyền trên hồ
nước. Cực ḱ lăng mạn đấy. Mira ạ.
Anna mỉm cười và kết luận
Nàng ngừng 1 lát để những lời nói quyến rũ ấy có th́ giờ thấm
sâu vào đầu óc Mira; sau đó nàng nói, giọng rành rọt, dường như
có phần thất vọng
- Tiếc thật, v́ đây là buổi dạ hội lớn cuồi cùng trong mùa...
nhưng biết làm thế nào... nếu quả thật em không dư được th́ chị
cũng rất hiểu thôi
Mira giải thích với 1 giọng đă bớt cương quyết.
- Hấp dẫn thật đó, vả lại em thèm được nh́n thấy guyliver đến
muốn chết được ... chỉ có điều là em đă lỡ hứa với TYommy
Runcan, một trong những người bạn em, là chiều nay đi cùng anh
ấy tới Henli và ở lại đấy ăn tối. Anh ấy đưa em đi bằng xe
hơi....
Anna nói giọng ra vẻ thờ ơ
- À được thôi. Dĩ nhiên là tuỳ em, John sẽ thất vọng ; và cả chị
nữa v́ sẽ có 2,3 chàng trai thật mê li mà chị muốn để em gặp.
Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Vào đầu mùa đông, anh chị lại sẽ
tổ chức 1 dạ hội kiếu ấy.
Mita lưỡng lự 1 lát và cuối cùng đầu hàng như bà chị gái hi
vọng.
- Dù sao em cũng thấy tuyệt quá: em không muốn bỏ lỡ. Em sẽ nói
với Tommy rơ v́ sao em không thể đi cùng anh ấy được. Anh ấy sẽ
hiểu... trừ khi... Ồ tốt hơn là chị nói, chị Anna ạ, chị có muôn
gặp anh ấy 1 lát để giải thích cụ thể không?
- Có chứ, anh ấy ở đâu?
- Trong pḥng khách, anh ấy đang chờ em
- Được dễ thôi, để chị đến gặp trong lúc em thu xếp những thứ
cần thiết.
- Chị giúp em nhé, tuyệt quá
- Nhưng dù sao em cũng nên chạy ra báo trước cho anh ta, Mira ạ.
Cô gái chạy vội ra ngàoi, Anna nhận thấy nụ cười ngợo khen của
Dawson
- Chị ghê thật đó. anh ta bảo.
- Chúng ta đừng vội đắc chí, chưa thoát khỏi bối rối đâu, anh có
gọi giúp John thay tôi được không? Anh nói dùm với anh ấy là tôi
đang ở đây, anh kể lại đại khái t́nh h́nh cho John nghe và yêu
cầu anh ấy tổ chức 1 buổi tiếp khách thân mật tối nay. Không có
ǵ khó cả: có khối người xung quanh. Anh nói dùm với anh ấy là
khi về, tôi sẽ tŕnh bày rơ đầu đuôi.
- Vâng chị cứ tin ở tôi chị Anna. Chị nghĩ là chị sẽ giải quyết
xong với thiếu ta Runcan ư?
- Để tôi xem, nàng vừa đáp vừa bước ra hành lang, dẫn tời pḥng
khách và cố tỏ ra dũng cảm hơn thường ngày.
o0o
Hai chân xoăi ra, tay đút túi, thiếu tá Runcan đứng trước ḷ
sưởi. "Thái độ đặt trưng của 1 loại nhân vật không vừa đây".
Anna nghĩ bụng khi trông thấy anh ta, tuổi 35, chuyên cám dỗ con
gái, khá điển trai và thanh nhă hắn là kiểu đàn ông có 1 sức
cuốn hút không thể cưỡng nổi đối với 1 cô gái như Mira.
Khi Anna bước vào pḥng khách, hắn cúi chào nàng bằng 1 vẻ lễ độ
quá mức.
- Milton phu nhân, hân hạnh quá.
- May mắn được gặp ông, Anna đáp và ch́a tay, em gái tôi vừa cho
tôi biết ông hết sức tốt với nó
- Milton phu nhân, tôi xin tặng bà lời khen ngợi ấy; cô em gái
bà đă xử sự như 1 thiên thần đối với tôi. Đă từ lâu tôi không
được sống những ngày vui tươi như thế.
- Ít ra nó cũng có nói với ông là tối nay nó phải tạm chia tay
ông chứ?
- Cô ấy vừa báo cho tôi hay, tôi buồn lắm, nhưng đồng thời tôi
hiểu rằng nếu ngài John và bà tổ chức 1 dạ hội...
- Ồ chỉ là 1 buổi tiếp tân cỏn con, nhưng chúng toi muốn Mira có
mặt
- Dĩ nhiên nhát là v́ h́nh như Mira chưa biết toà kâu đài. Cô ấy
vừa mới nói cho tôi hay ... vào nùa này, đây chắc hẳn là 1 nơi
tuyệt diệu...
Đoán biết hắn đang t́m cách ṿng vo để đươc mời, Anna không đáp
mà quay lại phía em gái
- Mira, em thu xếp hành trang ngay đi, chúng ta phải về kịp bữa
ăn trưa....
- Chị Anna em xong ngay đây mà... ồ Tommy anh không vội đi trước
khi em trở lại chứ?
Hắn chạy ra mở cửa thái độ sốt sắng có vẻ kệch cỡm.
- Dĩ nhiên là không, hắn hăng hái đáp.
Anna thấy Miera ngước mắt, vẻ sững sờ khi đi qua trước mặt hắn
và hắn đáp lại một nụ vười kiêu hănh. Trong lúc hắn quay trở lại
sau khi đóng cửa, Anna thành tâm cầu nguyện "Cầu xin thượng đế
giúp con cứu thóat Mira khỏi nanh vuốt của kẻ kia. Mong người
làm con sáng dạ".
Nhưng Tommy đă lấy giọng thân mật khiến nàng càng thêm lo lắng.
- Milton phu nhân, bà cho phép tôi được thưa với bà là tôi thấy
Mira hấp dẫn biết chừng nào.
- Tôi rất lấy làm hài ḷng, em nó c̣n trẻ quá và rất ít ra
ngoài.
- Chính cái đó làm cho cô ấy,... vâng, cô ấy thật độc đáo, hắn
đáp 1 cách khoa trương.
Anna thở thật sâu và tấn công.
- Tôi thiết tha muốn nói với ông là là tôi rất biết ơn ông đă
chăm sóc Mira như vậy trong tuần lễ vừa qua, nó sẽ sớm trở lại
LD và nếu không sợ lạm dụng ông th́ tôi muốn được phép yêu cầu
ông tiếp tục bảo bệ chút đỉnh con bé tỉnh lẻ ấy...
- Milton phu nhân, tôi sẽ rất vui sướng được như vậy, v́ rốt
cuộc dù có hơi sớm đi chăng nữa, tôi vẫn phải nói là tôi rất có
thiện cảm với cô em gái bà.
- Dĩ nhiên hơi sớm như ông nói, nhưng tôi tin chắc Mira sẽ rất
vui ḷng có được 1 người bạn ở đây. Sống trong 1 nhà trọ gia
đ́nh hay 1 kí túc xá nữ sinh th́ chẳng bao giờ thú vị cả...
- Một nhà trọ gia đ́nh? , hắn nhắc lại và ngước mắt lên sững sờ
- Dĩ nhiên, th́ ra Mira không nói ǵ với ông sao? Nó sẽ theo học
ở 1 trường thương mại : học tốc kí, đánh máy... John thấy nó cần
có cuộc sống riêng... ồ dù sao... như thế có lẽ tốt hơn: nếu nó
chưa quen 1 cuộc sống khác th́ nó sẽ bớt đau khổ hơn khi bắt
buộc phải tự kiếm sống . Chắc hẳn tôi có lí ...nhưng cũng thật
đáng buồn cho nó.
Thiếu tá Runcan nh́n nàng vẻ bối rối, cuối cùng hắn nói, giọng
mơ màng.
- Tôi nghĩ là... với tư cách em vợ ngài John Milton...
- Th́ nó được anh ấy nuôi dưỡng chứ ǵ? Ồ không, không thể thế
được. Ông không biết gia đ́nh chúng tôi. Tất cả mọi cái đều được
bàn bạc trước khi tôi kết hôn với John, Mira sẽ đi kiếm sống
ngay lập tức và 2 đứa bé cũng vậy khi đủ khôn lớn. Đấy là vấn đề
tự trọng, không có một lí do nào để chồng tôi bố thí cho chúng.
ông cứ phải nghĩ như tôi: không ai chấp nhận bố thí cả
Thiếu tá Runcan không trả lời, hắn như ch́m đắm trong suy tư: có
thật thế chăngnửa kinh ngạc, nửa nghi ngờ, Anna vội tấn công
thêm.
- Vâng, Mira sẽ sống độc lập, nó không phải nợ nần ǵ John hết,
tuy vậy tôi cũng hi vọng nó có ḷng biết ơn chồng tôi đă cho nó
mượn tạm 1 ít tiền để mua sắm những thứ cần thiết và nó sẽ hoàn
lại bằng khoảng 100 bảng mà rồi đây ṇ sẽ dược hưởng thừa kế. Nó
không nói cho ông biết ư? Tiền bán ngôi nhà của ba tôi là vốn
liếng duy nhất của chị em chúng tôi( Anna thở dài trước khi mỉm
cười và nói tiếp), nhưng đồng tiền có quan trọng ǵ, phải không
ông, khi người ta có tuổi trẻ và sức khỏe... ồ với Mira khi có 1
người như ông thỉnh thoảng đưa nó đi dạo chơi th́ thật tuyệt.
Điều tôi băn khoăn hơn hết là nó không ăn uống đầy đủ .. tôi
mong nó đủ thông minh để không làm hại tới sức khỏe.
Thiếu tá Runcan lấy 1 điếu thuốc trong hộp nhưng tâm trạng hoang
mang nên quêncả xin phép. Nét mặt hắn lộ rơ vẻ thất vọng. Hắn hi
vọng nhờ việc tán tỉnh Mira mà thâm nhập lâu đài Guyliver và gia
đ́nh John Milton sau khi lấy 1 cô gái được anh rể cấp cho 1
khoản hồi môn ra tṛ. Thực tại đối với hắn chán ngán biết chừng
nào. Suưt nữa hắn mắc bẫy 1 cô gái không 1 xu dính túi đến tán
tỉnh ḿnh có thể với sự đồng loă của bà chị gái...
Xót xa nhưng khôn ngoan, hắn cố thăm ḍ lần cuối cùng để trước
khi từ bỏ con mồi biết chắc quả là t́nh thế vô vọng.
- Milton phu nhân, bà có cho phép tôi nghĩ rằng bản thân bà có
thể chịu nh́n thấy cô em gái bà sống cuộc sống vất vả đến thế
không? Bà không nghĩ rằng nên để cho cô ấy cùng ở với bà hay
sao? Liệu bà sẽ không bận tâm, hay sao khi thấy có biết bao
nhiêu căn pḥng bỏ không ở Guyliver?
Với 1 nụ cười duyên dáng ra vẻ 1 người đàn bà rất kiểu cách ,
Anna nói tiếp.
- Ông thiếu tá thân mến, ông có biết có 1 ngôi nhà nào trong đó
1 người đàn bà có chồng có đủ chỗ cho 1 người đàn bà khác
khống?... và tôi cũng xin nói thành thật: tôi đă mất quá nhiều
th́ giờ chơi cái tṛ làm mẹ với em gái tôi rồi. Đă đến lúc nó
phải tự lo liệu lấy 1 ḿnh.
H́nh ảnh mà nàng cố tạo ra cho ḿnh làm Anna kinh hăi, nàng sợ
người đối thoại thấy ḿnh giả tạo. Nhưng dù hắn có nghĩ là ḿnh
ích kỉ, nàng cũng chẳng quan tâm, miễn là nàng đạt được mục
đích, vả lại nàng sắp thắng cuộc, Tommy đă vứt điếu thuốc sau
khi chỉ rít có vài hơi. Hắn làm bộ kín đáo nh́n lên đồng hồ treo
tường rồi xem đồng hồ tay
- Milton phu nhân, tôi hi vọng bà không bất b́nh nếu tôi nhờ bà
làm ơn thay tôi chào Mira . Tôi hẹn gặp 1 người bạn vào 12 h
trưa nay và nếu chờ nữa th́ tôi sợ trễ mất...
- Chắc hẳn Mira sẽ lấy làm buồn
- Nhờ bà nói giúp là tôi sẽ gặp lại cô ấy... hắn nói mơ hồ.
- Tôi sẽ xin chuyển lời ông, và 1 lần nữa xin cảm ơn ông, thay
mặt Mira cảm ơn ông, tôi rất mong có thể trông cậy vào ông để nó
có dịp vui chơi, giải trí sau này...
- Dĩ nhiên, .. Mira chỉ cần báo cho tôi biết : cô ấy có địa chỉ
của tôi đấy, hắn đáp chẳnng mấy sốt sắng.
Rồi hắn bắt tay Anna và giữ bàn tay nàng lâu hơn thường lệ chút
ít.
- Thưa bà, tôi rất tiếc không được chúc mùng bà cũng như ngài
John Milton trong dịp kết hôn của ông bà.
- Mời ông đến dự bữa tối với Mira vào 1 buổi tối mùa đông sau,
nàng vừa nói với 1 nụ cười lịch sự trên môi vừa tiễn hắn ra cửa.
Thiếu tá Runcan đă thất bại và thật sự thất bại
Anna đứng 1 lúc trong tiền sănh, nàng nghe tiếng xe nổ máy và
lăn bánh. Cuối cùng nàng cảm thấy được cất đi 1 gánh nặng, và
nàng nghĩ tới bố: nàng tưởng như nghe thấy ông cất tiếng cười
vang và nheo nheo mắt, khiên nàng hết sức phấn chấn
- Có lẽ ḿnh đă làm đúng, nàng th́ thầm.
Ngay sau đấy, cô em gái đến gặp nàng và nói vẻ đắc thắng.
- Em đă làm khẩn trương, có phải thế không? chị hầu pḥng có
giúp em 1 tay. Tommy đâu rồi chị.? cô ta băn khoăn hỏi.
- Ông ta sực nhớ là có 1 cuộc hẹn gặp vào 12 h trưa. ông ta có
vẻ buồn v́ bắt buôcphại vội đi và bảo chị là sẽ báo tin cho em
sau.
- Anh ấy quả đă nói với chị như vậy ư? Được... miễn là anh ấy có
số điện thoại...ít ra anh ấy cũng không tỏ ra bất b́nh chứ? Anna
này, chị đă nói ǵ với anh ấy?
- Chị đă cảm ơn ông ta về tât cả nhữnf sự ân cần đối với em, và
ông ta bảo sẽ đến thăm em luôn khi em trở lại đây.
Mira hân hoan khoát tay chị gái.
- Chị thấy anh ấy thế nào? hấp dẫn lắm phải không chị?
- Ồ em thấy thế sao? Anna vừa đáp vừa ra vẻ kinh ngạc
- Thế nào chị không đồng ư như thế sao? Nếu chị biết anh ấy có
thể làm vô số việc. Anh ấy biết hết mọi thứ : kinh khủng thật.
Mira say sưa giải thích.
- Thật thế Anna đáp, nhưng Mira khong nghi ngờ vẻ hài hước trong
lời nàng
Cô ta hạ thấp giọng, vẻ tâm t́nh.
- Anh ấy bảo anh ấy thấy em rất đẹp..., thế chị có thấy em đẹp
hơn ngày trước không?
Bấy nhiêu sự ngây thơ và dại dột thật đáng nản ḷng: Anna thấy
không c̣n đủ can đảm nữa để nói sự thật với cô em, nàng chỉ nhận
xét, giọng lạnh lùng.
- Chị thấy h́nh như em quá quan tâm đến quần áo.
- Ồ vâng đúng thế, em sẽ đưa chị xem tất cả những thứ em đă mua
sắm. Em có 1 tấm áo dài dạ hội tuyệt vời: bằng đăng ten màu đen
trên nền satin màu hồng và để hở, rất hở cổ chị sẽ thấy nó ḱ lạ
lắm.
Anna không lạ ǵ chuyện đ1o nên nàng lái câu chuyện đi:
- Em thấy thế nào Mira, có lẽ chúng ta phải đến chia tay Dawson
chứ?
- Vâng, Mira vừa đáp vừa chạy trong hành lang và gọi toáng lên,
Anna lắc đầu với 1 nụ cười độ lượng và khẽ nói.
- Con nhóc!
o0o
Trên đường trở về lâu đài, Anna lái chậm hơn lúc đi, nàng nói ít
và lắng nghe Mira nói chuyện không ngớt.
"Có phải chuyên nghiêm túc hay không, phải chăng Mira bị anh
chàng sĩ quan kích động, hay nó yêu anh ta thực sự, phải chờ về
tới Guyliver xem sao? Nếu Mira ngộ nhận th́ sức hấp dẫn của toà
lâu đài sẽ làm nó quên anh chàng thiếu tá thôi: hăy chờ xem"
Nhưng nàng vẫn băn khoăn, bằng bất cứ giá nào cũng không nên cho
Mira biết cô ta suưt là con mồi của 1 tay phóng đăng. Nếu biết
bị lợi dụng và lừa bịp th́ cô bé sẽ mất hết tính tự nhiên và
niềm tin vốn tự nhiên cái duyên dáng của nó và có thể trở nên
tàn nhẫn. Anna choáng váng trong giây lát v́ chính Mira nói ra
điều đó:
- Chị Anna, chị có nghĩ là em sợ chị không ưa Tommy không? Em có
ngốc không? Thực ra chính v́ anh ấy mà em có ư nghĩ đó. Anh ấy
luôn luôn có vẻ cho rằng anh John và chị có thể cho là anh ấy
quá già đối với em, chị biết không, anh ấy đă hôn em?
- Thật thế ư? và em có thích không? nàng hỏi nhẹ nhàng
Mira có vẻ lúng túng tới mức Anna sợ cô bé muốn bộc bạch điều ǵ
hệ trọng chăng.
- Em thất vọng th́ đúng hơn, lúc đầu em cứ nghĩ là phải bồi hồi
xao xuyến lắm cơ
- Không phải mọi cái hôn đều giống nhau cả đâu, em biết không?
Anna đáp ,vẻ lănh đạm, mắt vẫn không rời đường cái
- Em mong như vậy, v́ lần ấy đúng ra là em thấy khó chịu: em
lolo thế nào ấy. Quả là em không bỏ được ư nghĩ cho rằng đó là
điều không hay, rằng lẽ ra Tommy không nên làm như vậy... mà có
lẻ chính v́ vậy mà sau đó em không dám nói với chị về anh ấy.
- Có lẻ thế. Anna nói gọn
Lúc xuống xe, nàng cảm thấy ră rời. Hài ḷng với kết quả công
việc của ḿnh trong buổi sáng, nàng sẵn sáng chấp nhận sự giáp
mặt, tuy không lấy ǵ làm thú vị với bà mẹ chồng trong buổi ăn
trưa.
Khi thấy chỉ có 1 ḿnh John, nàng rất khoan khoái và anh mỉm
cười vui vẻ đón 2 chị em nàng. Anh đưa 1 ánh mắt qua đầu Mira
như muốn nói với nàng là anh đă biết rơ t́nh h́nh. Chắc hẳn
Dawson đă kể hết với anh v́ anh bắt đầu nói.
- Mira, anh rất vui ḷng v́ em kịp đến dự buổi tiếp khách thân
mật của anh chị tối nay.
- Em vui sướng lắm, anh John nhà anh đẹp quá, ở đây thật thần
tiên và vượt quá sức tưởng tượng của em.
Đúng vào lúc đó Charles ghé đầu qua cửa hỏi.
- Thế nào chúng ta có đi ăn trưa không đây?
- Charles lỗi tại tôi đấy, nhưng anh vào đây, tôi phải giới
thiệu em gái tôi với anh.
Trong thâm tâm Anna vui vui nghĩ bụng không biết Charles sẽ thấy
cách ăn mặc của Mira ra sao, cũng may mà nó bỏ nón lại trong xe
Ít ra như thế anh ấy sẽ thấy mái tóc màu hung tuyệt vời và khuôn
mặt xinh đẹp của nó.
- Anna chúng ta sang ngay pḥng ăn thôi, john nói.
- Thế mẹ đâu?
- Mẹ đi ăn ngoài phố với Vivian, chiều nay phải dự 1 cuôc khai
mạc triển lăm hoa.
- C̣n 2 đứa nhỏ?
- Chúng đi gặt lúa ở trại, bà vợ chủ ấp hứa tổ chức 1 bữa ăn
linh đ́nh và chúng hết sức hớn hở ra đi tuy vẫn mang theo 4 chai
bia cho thật bảo đảm. John cười và giải thích
- Ít rachúng cũng không đến nỗi chết khát như tôi, Chatles rên
rỉ.
Họ sắp bước sang pḥng ăn th́ Xanhcle đi vào
Mira cảm thấy hoàn toàn thoải mái, cô ta nói chuyện sôi nổi khen
ngợi ầm ĩ trước mọi thứ, làm mọi người cũng vui lây. Từ ngày tới
Guyliver, Anna chưa dự 1 bữa tiệc nào vui vẻ đến thế. Sau bữa
ăn, John đưa Mira đi xem toà lâu đài. Bước vào pḥnh khách lớn
và khi mọi người sắp sửa chia tay th́ anna nói nhỏ với Charles
- Anh ở lại, tôi có việc muốn nói với anh
Hai người bước vào pḥnh khách nhỏ,
- Anh phải giúp tôi, Charles.
- Bao giở tôi cũng sẵn sàng
- Thế này, sáng nay tôi đi LD để dứt Mira khỏi nanh vuốt của 1
gă đàn ông kinh khủng
- Tôi cũng đoán chắc hẳn có chuyện. Cô em gáichị thật xinh đẹp,
nhưng ăn mặc th́ ḱ cục thật.
- Đó cũng là công việc của anh nữa đấy, Anna vừa nói vừa cười,
nhưng tôi muốn nhờ anh 1 việc khác: 1 việc h́nh như quan trọng
hơn nhiều. Anh phải giúp tôi làm mira quên đi cái gă chạy theo
tán tỉnh nó. Để đưa được Mira tới đây tôi phải quyến rũ nó với
viễn cảnh 1 buổi khách mà John đă vội vă tổ chức cho buổi tối
nay theo yêu cầu của tôi. Charles anh chú ư làm sao cho Mira vui
thích thoải mái. Anh quen biết những người đến dự , việc đó đối
với anh dễ dàng hơn đối với tôi.
- Thế áo dài cô ta định mặc ra sao?
- Đăng ten màu đen trên nền satin hồng, nàng bật cười và đáp.
- Được, chị mặc tôi, tôi sẽ "cải tạo" cô ta cho chị.
- Tôi biết anh rất có tài đóng vai bà mẹ đỡ đầu của nàng Lọ Lem.
- Anna, tôi đă nói với chị rằng: chị đâu phải là nàng Lọ Lem.
- Tôi biết, nàng vội vă cắt ngang, và tôi vẫn nhớ, nhưng tôi cấm
anh không được nhắc lại.
- Thế chị cho tôi ǵ để trả công đây?tôi biết ḿnh muốn ǵ nhưng
chưa biết có dám 1 hôm nào đó xin chị hay không?
Anna đỏ mặt nhưng lấy giọng đùa cợt để nói như thể nàng không
xem đó là chuyện nghiêm túc.
- Tôi mong hiện anh không đang t́m cách tán tỉnh tôi đấy chứ,
Charles?
- Anna, sao chị có thể nghĩ tôi dám làm 1 điều tầm thường như
vậy đối với chị, anh đáp ngay.
- Vậy anh muốn làm ǵ?
Anh ta ngập ngừng 1 lát trước khi trả lời giọng không thật tin
tưởng.
- Tôi nghĩ là tôi muốn t́m cách bày tỏ với chị nhiều hơn là chị
nghĩ về cái điều dễ làm người ta nản ḷng nhưng thật ḱ diệu mà
người ta gọi là... t́nh yêu.
- Không, Charles, anh không thể làm như thế.
- V́ sao Anna?
- Anh cũng biết rơ câu trả lời của tôi thôi.
- Dĩ nhiên... nhưng bao giờ cũng dám làm những điều được phép
th́ liệu có ngốc nghếch không ?
- Làm những điều đáng chê trách dù chỉ 1 lần không thôi cũng đủ
là ngu xuẩn rồi.
- Thế là chị khướt từ, vậy tôi làm công cốc hay sao? anh nói
giọng nửa cười cợt nửa nể phục.
- Công không, đúng Charles ạ, nàng kiên quyết nói.
- Tôi tự hỏi ḿnh sao tôi lại ngu ngốc đến thế, anh vưa nói vừa
nh́n nàng vẻ xúc động.
Rồi anh bước tới cầm lấy 2 bàn tay Anna lật ngửa ngắm nh́n ḷng
bàn tay và th́ thầm.
- Đôi bàn tay nhỏ xinh đẹp, thật dịu dàng.
Đột nhiên trước khi Anna kịp đề pḥng, anh cúi xuống và lướt nhẹ
1 cái hôn lên đôi bàn tay nàng.
- Chỉ là 1 chút niềm vui nhỏ thôi, anh thầm th́.
Anna không kịp phản ứng, Anh đă nhảy ra mở cửa và khoát rộng
tay, nói vui vẻ.
- Bây giờ chị hăy đi gặp John và em gái đi, c̣n tôi phải gọi
điện thoại để mệnh lệnh của chị được thi hành.
Trong niềm say sưa phấn chấn, Mira vừa hôn chị gái vừa nói.
- Tuyệt vời, tuyệt vời Anna, chị h́nh dung xem, đại úy Maxlau
điển trai gọi em là Pecxephon, ngay lúc đó em không thể hiểu ông
ta nói ǵ, may sao Charles nói nhỏ với em" Bức tranh mùa xuân" .
Một lời khen tốt đẹp, có phải thế không chị? Tất cả đều thật
lộng lẫy.
Anna âu yếm ôm chặt Mira vào ḷng.
- Mira bé nhỏ của chị, chị vui sướng thấy em hài ḷng về buổi dạ
hội, và em biết không, chị rất tự hào về em.
- Đúng thế hả chị Anna, ồ giá trước đây 2 tháng, có ai tiên đoán
là hôm nay cả 2 chị em chúng ta ở lâu đài Guyliver và khiêu vũ
trong những chiếc áo dài đẹp nhất đời th́ chắc hẳn chúng ta phải
cười vào mũi người đó, có phải thế không chị.
- Và cũng c̣n có thể nói là em lại đang tưởng tượng ra những
điều lăng mạn huyền hoặc nữa.
- Ồ chị xem chúng đă thành hiện thực rồi, chị không thể biết em
vui sướng đến thế nào v́ chị là vợ anh John đâu.
- Em có thành thật không đấy, Anna đổi giọng nói và bỏ cánh tay
Mira ra, chúng ta phải đi ngủ thôi, hơn 1h sáng rồi.
Bỗng nghe giọng nói của Charles, cả 2 quay đầu lại.
- Hai chị em chuẩn bị đi ngủ phải không?
- Mira bảo nó không mệt mỏi ǵ hết
- C̣n tôi th́ xin thú thật là tôi mệt ra tṛ, may sao John t́m
cách thoát khỏi vị khách cuối cùng
- Và dĩ nhiên là Vivian giúp anh ấy 1 tay, Anna nói luôn, nàng
chỉ cochút ư định châm biếm nhưng giọng nói bất giác lại đượm vẻ
chua chát
- Đúng như chị nói chị Anna Vivian đang giúp John.
Charles như muốn bóng gió 1 điều ǵ đó nhưng Anna không hiểu và
vânbối rối, c̣n Mira th́ không thấy ǵ hết, nàng nhảy múa 1 ḿnh
trên sàn nhà và chỉ nghĩ tới niềm vui vừa được thưởng thức.
- Charles, em hết sức vui sướng, nhờ anh đấy, anh nói đúng,
chiếc áo dài ban chiều không hợp với em tí nào. Khi anh nói, em
không bằng ḷng, em thú thật lúc ấy em chưa nh́n thấy chiếc áo
này và... thậm chí em cũng không thể h́nh dung được nó nữa.
Mira đung đưa chiếc áo dài rộng bằng đăng ten trắng trước mặt
Anna và Charles như thể 1 tác phẩm nghệ thuật.
- Áo có đẹp tuyệt vời không, chị Anna?
Quả là Charles đă chọn rất đạt, một bộ trang phục duyên dáng và
tươi trẻ, và khi thấy Mira trong bộ quần áo ấy , 1 lần nữa Anna
phải thốt lên.
- Charles, anh quả là thiên tài trong việc may sắm trang phục
cho phụ nữ
Không thể h́nh dung 1 Mira lăng mạn hơn trong tấm áo dài mỏng
bằng đăng ten trắng kia với chiếc váy màu sẫm bó sát người,
chiếc áo lót vừa cỡ, cổ áo vành cung thêu 1 ṿng h́nh nụ hồng li
ti sắc màu thanh nhă.thắt lưng và tay áo may phồng cũng in những
nụ hồng mới hé nở.
Với bộ y phục ấy, Mira quả là hiện thân của tuổi trẻ của sự tươi
mát, sắc đẹp và sự thơ ngây, Anna vui sướng nhưng không ngạc
nhiên khi nghe nhiều lần những lời b́nh luận ngợi ca của khách
về nhan sắc của Mira : theo họ chắc chắn Mira sẽ là 1 trong
những cô gái trẻ đẹp nhất trong lễ hội Mùa đông, nàng c̣n nghe
có ai đó khẳng định.
- Hai chị em Sippho sẽ nổi bật, quả là những giai nhân giáng
thế, tôi lại nghe nói c̣n có 1 cô thứ 3 mà chưa ai được trông
thấy nữa ḱa..
Anna muốn cười to lên, nàng thấy người ta có thể ca ngợi tới mức
ấy 2 cô con gái 1 ông thầy thuốc vô danh tiểu tốt ở nông thôn
th́ thật ḱ cục. Nàng nghĩ bụng, những người ca ngợi Mira có thể
b́nh luận ra sao nếu họ nh́n thấy nó mấy tiếng đồng hồ trước đây
với chiếc mangtô đỏ hoặc nếu thậm chí nửa tháng trưốc họ bước
chân vào gian nhà bếp mà Milton phu nhân tương lại đang lau sàn
nhà trong chiếc tạp dề bằng vải chéo.
Nhưng điều quan trọng nhất đới với nàng là Mira đă vui vẻ trong
buổi tiếp , dù có nghĩ tới Tommy chăng nữa, điều đó h́nh như
không xảy ra, th́ cô bé không đến nỗi ân hận hắn không có mặt.
Charles đă giữ đúng lời hứa: anh đă làm tất cả để Mira thành
công, chẳng những đă t́m mua được chiếc áo dài thích hợp mà c̣n
khích lệ để cô ta vững tâm, Anh đă che chở cô gái ưới đôi cánh
trong suốt buổi dạ hội và thu xếp để những chàng trai dễ thương
nhất mời cô ta nhảy, không để cô rănh rỗi 1 lúc nào.
Anna nh́n Charles vất vả v́ em ḿnh với ánh mắt biết ơn, nhưng
giở đây, cuối buổi dạ hội, chỉ c̣n lại 3 người trong 1 góc pḥng
khách nh́n thấy Charles và Mira trao đổi với nhau những nụ cười,
nàng bỗng cảm thấy hết sức cô đơn.
Quả là nỗi cô đơn của nàng sẽ khủng khiếp và cuộc sống ở
Guyliver sẽ khó có thể chịu đựng nếu không có Charles.
Anna giật ḿnh khi bỗng nghe tiếng John,
- Thế nào Anna, em lấy làm măn nguyện chứ?
Nàng ngạc nhiên thấy anh hỏi nàng câu đó, chứ không hỏi Mira,
nhưng nàng vẫn đáp.
- Rất tốt, cảm ơn anh, buổi dạ hội thú vị lắm.
- Riêng tôi th́ không thấy nó ghê gớm ǵ cả. Vivian xen vào,
giọng lạnh lùng và chán ngán khi đến nhập bọn.
Cô ta bước vào vẻ uể oải, chiếc áo dài ngân tuyến lấp lánh dưới
anh đèn, và Anna bỗng có cảm giác bầu không khí êm ả và vui vẻ
trong pḥng khách nhỏ bị vẫn đục.
- Rất tiếc John đáp giọng châm biếm.
- Em nghĩ là ḿnh đă già đi, sự sôi nổi của bọn trẻ loàm em mệt
mỏi, cô ta vừa nói vừa ngáp.
- Lẽ ra chị nên đi ngủ sớm và dành cho sắc đẹp của chị 1 giấc
ngủ ngon lành. Mira đáp giọng giả bộ thơ ngây.
Anna không thể không mỉm cười, khi thấy Mira tự vệ giỏi đến thế.
Quả cô em nàng không hề bối rối trước thái độ thô bạo của
Vivian. Nàng cảm thấy cô bé sẵn sàng ứng phó với mọi thách thức
của người con gái lớn tuổi hơn cô. Nếu cả 2 người cùng ở
Guyliver th́ chắc chắn sẽ xảy ra nhiều cuộc đấu khẩu và Vivian
không hề có khả năng chiến thắng.
Đêm đă khuya và Anna muốn buổi dạ hội kết thúc êm đẹp, nàng lấy
giọng ḥa giải.
- Phải đi ngủ thôi, anh John , em đă thấy mẹ đă về nghĩ rất sớm.
- Bà lấy cớ phải để lớp trẻ vui chơi và đă có em chăm sóc, nhưng
anh có cảm giác bà không được khỏe.
- Em rất buồn nếu bà ốm, hai đứa bé đă làm bà giận lắm.
John bật cười.
- Tối nay, 2 đứa đă vượt xa ngày thường.
- Ồ em giận chúng hết chỗ nói.
Quả là buổi chiều đă bắt đầu không tốt đẹp, Milton phu nhân và
Vivian không hề tỏ ra thích thú khi được biết là có tổ chức 1
buổi vũ hội nhỏ mà họ không được hỏi ư kiến. 20 người được mời
ăn tối, số người đông khoảng gấp 3 sẽ đến khiêu vũ và John nhận
lời giữ 12 người nghỉ lại đêm.
Tất cả cái đó không có ǵ khó khăn, gia nhân vẫn quen chuẩn bị
những buổi tiếp khách bất ngờ, nhưng Milton phu nhân vẫn muốn
chỉ huy và cho rằng vai tṛ tổ chức mọi việc phải thuộc về bà.
Biết mẹ chồng không hài ḷng, Anna thấy ḿnh phải giải thích với
bà những sự kiện dẫn đến 1 sự xáo trộn như vậy. Bà cụ h́nh như
hiểu ra rằng không có 1 ai nghĩ tới chuyện xúc phạm bà và Anna
cảm thấy trong ḷng nhẹ nhơm khi 2 người chia tay đi thay quần
áo.
Nàng cởi bỏ y phục, khoát nhanh áo choàng để vào pḥng tắm, vàp
lúc mở thắt lưng và sắp bước vào bồn nước th́ nàng đứng sững
lại: 1 con cá măng to tướng xuất hiện trong bồn tắm, nàng hiểu
ngay: con cá ḱ quái này ch́nh là tiêu bản mà nàng đă từng nh́n
thấy trong tủ kính ở pḥng bảo tàng của John, nàng bắt cá ra và
nghĩ không khó ǵ mà không t́m ta thủ phạm.
"trong nhà này chỉ có 2 đứa nhỏ mới có thể nghĩ ra cái tṛ như
thế, miễn chúng không làm cái tṛ đùa ấy với những người khác"
Nhưng cho tới lúc nàng bước vào pḥng khách có đông đủ khách
khứa trước bữa ăn tối, 2 đứa trẻ đă đi xem tất cả các pḥng tắm
trong lâu đài. Bà Milton đă dậm chân lên 1 con cá sấu nhỏ dầu
dưới đáy bồn tắm, Vivian th́ t́m thấy 1 con rắn lucnấp trong bộ
trang phục cô ta định mặc, có 1 con hổ mang to tướng trên giường
cô Maxlau, 1 vị khách nghĩ đêm lại và suưt lên cơn thần kinh, 1
cái đầu cọp ngoạm 1 chú nai giữa 2 hàm răng th́ nằm trên gối
Xanhcle, Charles t́m thấy mấy con ḅ cạp trong giày. Môt bà nổi
tiếng dũng cảm trong các cuộc săn bắn, bỏ chạy trong hành lang
khi thấy 1 con khỉ đột nhồi rơm trong pḥng ngủ. Ai nấy đều là
nạn nhâncủa tṛ đùa, nhưng chỉ riêng 1 ḿnh Xanhcle là thưởng
thức khía cạnh hài hước của nó.
Xấu hổ đến xót xa, Anna phải xin lỗi mọi người, Charles cố an ủi
nàng nhưng không mấy kết quả.
- Thôi đi chị Anna, chị đừng nghĩ tới nữa.
- Tôi buồn phiền nhất là đồi với Milton phu nhân.
- Điều đó có quan hệ ǵ đối với chị, dù sao bà cũng không bao
giờ âu yếm chị và chị cũng không bao giờ thoả măn được bà đâu.
- V́ sao?
- v́chị là John tân phu nhân.
- Nhưng đó đâu phải là 1 câu trả lời.
- Thế nhưng toàn bộ câu trả lời cho câu hỏi của chị là ở đấy.
Charles nói với giọng thuyết phục, nhưng vẫn không lay chuyển
được Anna.
- V́ sao, bà không thể ghen tuông, tôi ít thấy có bà mẹ nào tỏ
ra yêu thương con trai ḿnh đến thế.
- Cái quan trọng đâu phải là điều người ta nói, mà chính là điều
người ta nghĩ, dù sao chị cũng phải biết thế chứ?
Bối rối Anna hỏi 1 cách ngây thơ.
- Hai cái đó không phải là 1 hay sao?
Charles bật cười vẻ xúc động
- Chị Anna, chắc hẳn sẽ có ngày chị tỉnh ngộ và chắc hẳn ngày đó
chị sẽ tỏ ra già dặn hơn.
Anna không chú ư nhiều tới câu nói, nhưng họ dừng lại ở đấy v́
họ được báo là bữa ăn tối đă dọn xong.
- Em nhảyquá nhiều thế mà em vẫn muốn buổi vũ hội không chấm
dứt. Mira bước vào và lên tiếng.
- Mira cô cứ yên tâm,trong đời cô sẽ c̣n nhiều buổi dạ hội như
thế, Charles cười bảo cô.
- Charles anh tin chắc như vậy sao? em ar61t sợ em đang sống
trong mơ
Vivian xen vào bằng 1 giọng hết sức chán chường
- Khi cô nhiều tuổi hơn, cô sẽ thấy những cái đó không c̣n sức
hấp dẫn nữa đâu, rồi cô sẽ thấy tất cả các buổi khiêu vũ ở
guyliver đều giống nhau.
Anna bật cười
- Vivian chúng ta đi ngủ thôi, c̣n nghe cô nói nữa th́ rồi ở
chốn lâu đài Guyliver này, chẳng c̣n ǵ hứng thú nữa. Thôi tạm
biệt và cảm ơn Charles nhé.
Trên cầu thang Mira nói với Anna.
- Sáng mai em sẽ đi bơi với Charles, anh ấy cũng hứa tập cho em
chèo thuyền
- Hay quá, Anna đáp, vui sướng thấy Mira không có ư định trở lại
LD ngay ngày hôm sau.
Lên hết thang gác, nàng âu yếm ôm hôn Mira, chúc cô ngủ ngon và
nói thêm.
- Tối nay em đẹp thật đấy Mira.
Ồ không bằng 1 nửa chị đâu. Mira nói.
Đóng cửa lại Anna sực nhớ lời hứa với Dawson mà nàng chưa thực
hiện được, nàng chưa có dịp nói chuyện với Vivian, nhưng đêm đă
khuya và Anna ngần ngại không muốn t́m gặp. Nàng không giống
Mira, nàng sợ cô em họ John ngay từ hôm đầu. Vivian như thể được
tạo nên bằng tất cả sự duyên dáng và cung cách hời hợt bề ngoài
của cái thế giới quư tộc xa lạ đới với Anna, nhưng nàng vẫn tự
bảo ḿnh "cứ phải đi gặp"
Đến trước cửa, nàng phải cố gắng mới quyết định gơ, nghe giọng
nói lạnh lùng của Vivian mời vào, nàng tự nguyền rủa ḿnh đă hứa
với Dawson
- Ồ chị đấy à?... Vivian thốt lên ra vẻ sững sốt thấy Anna ngồi
trước gương soi, cô gái đang tháo chiếc ṿng cổ bằng ngọc thạch
khắc chạm khá hợp với nước da trắn muốt của ḿnh, trước khi liều
bước vào, Anna rụt rè hỏi.
- Tôi có thể nói chuyện 1 lát với cô được không?
- Được chứ, mời chị vào, nàng đáp không do dự, và chỉ chiếc ghế
bành.
- Tôi nghĩ bụng không biết chị muốn nói điều ǵ với tôi... để
xem tôi có đoán ra không nào?
- Không đâu, Anna nói.
- Về John phải không?
- Không cô Vivian ạ, về 1 người khác cơ, 1 người nhờ tôi... nói
chuyện với cô.
Vivian có vẻ hết sức sững sốt và Anna quyết đi thẳng vào vấn đề.
- Sáng nay, khi đi t́m Mira, tôi có gặp dawson và chúng tôi đă
nói chuyện khá lâu Vivian vội ngoảnh đầu lại và nói rất nhanh
- A Dawson à.
Nghe giọng nói , Anna đoán biết là cô ta không dửng dưng với
chàng trai.
- Dawson vừa quyết định 1 điều rất hệ trọng, và cô Vivian này,
anh ấy muốn báo cho cô biết.
- Làm sao chị... chị lại biết việc đó
- T́nh cờ thôi... Dawson có quyết định trên trong lúc tôi đang ở
đấy, và ngay lập tức, anh ấy muốn qua tôi báo cho cô biết. ...
Người ta yêu cầu anh ấy ứng cử vào Nghị Viện ở 1 khu phía Nam
LD. Anh ấy quyết định chia tay với John và ra ứng cử và.. và...
xin cưới cô.
Vừa nói Anna không thể không băn khoăn v́ sao Dawson lại say mê
đến thế cái cô gái chạy theo thời trang và diêm dúa này, 1 cô
gái chỉ quan tâm tới những điều hoàn toàn xa lạ với mối quan tâm
của anh. Anh tỏ ra hết sức độ lượng và nhân ái, sẵn sàng đấu
tranh cho những người nghèo khổ. anna thấy mắt anh long lanh 1
ngọn lửa không thể đánh lừa người ta, c̣n Vivian th́ hoàn toàn
thờ ơ đối với dân chúng, cô ta sẽ làm ǵ bên anh?
Im lặng kéo dài, Anna quan sát cô gái đang ngắm ḿnh trong
gương. Bỗng Vivian đứng vụt dậy và nói.
- Anh ấy điên à, chia tay với John... anh ấy điên thật rồi, rồi
sẽ sống thế nào?
- Nếu trúng cử, anh ấy sẽ có lương Nghị sĩ, và tôi nghĩ anh ấy
sẽ nhanh chóng làm nên sự nghiệp.
- Chị nghĩ, chị nghĩ, nhưng chị Anna, rốt cuộc chị biết ǵ về
Dawson? Vivian giận tái người và rít lên.
- Ồ chẳng biết nhiều đâu, Anna b́nh tĩnh đáp, nhưng tôi có thể
biết sự thật. Dawson có tham vọng: anh ấy muốn thành đạt và tốt
hơn nữa là tin chắc sẽ thành đạt nếu có cô ở cạnh.
- Có tôi ở cạnh ư... nhưng v́ sao kia chứ... để làm ǵ...?
- Anh ấy yêu cô, anna nói thẳng.
- Điều đó tôi biết, Vivian nóng nảy nói.
- C̣n cô, cô có yêu anh ấy không? Anna hỏi với cảm giác cô ta sẽ
phủ nhận hoặc nổi sung lên.
Nhưng bỗng nhiên cô ta nguôi giận và nét mặt hiện rơ nỗi thất
vọng
- Đúng , tôi yêu anh ấy, Vivian nói, giọng như nghẹn lại, nhưng
tôi làm ǵ được?
Trước vẻ phiền muộn lộ rơ trong thái độ Vivian, Anna quên hết
nỗi sợ hăi từ trước tới nay đối với cô gái, nàng chỉ thấy 1 kẻ
đau khổ cần cứu giúp, và dịu dàng nói.
- Vậy cô không thể lấy anh ấy được hay sao?
- Dù sao tôi cũng không thể lấy 1 người không có tiền bạc, không
có chút ǵ tặng tôi
- Có chứ, anh ấy tặng cô... t́nh yêu.
- Thế t́nh yêu có cho người ta ăn, người ta mặc được không? Làm
sao người ta có thể tiếp bạn bè, đi chơi, sống cuộc sống của
những con người văn minh.? T́nh yêu đâu có cho tôi nhà cao cửa
rộng kẻ hầu người hạ, Anna chị thấy là không thể nào được chứ.
tôi yêu Dawson, đúng, tôi yêu anh ấy, tôi không thể ngăn cấm
ḷng ḿnh, tôi làm đủ điều để cố quên, để xua đuổi h́nh ảnh anh
ấy ra khỏi trái tim ḿnh. V́ sao tôi có nỗi bất hạnh say mê anh
ấy? Anh ấy không đẹp trai, không vui tính, không hấp dẫn tí nào.
Anh ấy nghiêm túc, duy tâm. Những người tôi thích, tôi mến th́
anh ấy không thích. Anh ấy say mê những vấn đề tôi thấy khó
chịu, gay cấn, những sự việc khủng khiếp mà tôi không muốn biết.
Thế nhưng tôi vẫn yêu Dawson. thật vô lí và lố bịch: nhưng dù
sao tôi vẫn yêu anh ấy.
Vivian im lặng 1 lát ngắm nh́n Anna rồi nói tiếp ít sôi nổi hơn.
- Kể tất cả cái đó với chị thật ngu ngốc, chắc hẳn chị chê cười
tôi, v́ chị biết tôi muốn lấy John và tôi vẫn hi vọng lấy anh ấy
1 ngày sau này khi tôi làm cho anh xa lánh chị. Đúng thế, v́ có
John là có an toàn, tiền bạc, quyền uy, địa vị xă hội.
- Thế c̣n hạnh phúc?
- tôi sẽ có hạnh phúc với tất cả những thứ đó, Vivian đáp, ánh
mắt thách thức Anna.
- Trong lúc cô yêu Dawson ư? Ồ Vivian, cô chớ ảo tưởng, cô sẽ
rất khổ sở đấy. Cô là của Dawson, cũng như Dawson là của cô...
- Tôi không muốn nghèo đói Vivian kêu lên.
- V́ sao nghèo đói làm cô sợ hăi đến thế? Khi người ta hạnh
phúc, người ta không biết ḿnh nghèo đâu
- Ồ điều đó th́ chị không bao giờ làm tôi tin được
- Tôi không hề muốn như vậy, tôi chỉ có thể nói với cô rằng suốt
đời tôi đă hết sức hạnh phúc tuy chúng tôi rất nghèo
- Ồ Anna nhưng chị khác... Vivian đáp, giọng lộ rơ sự khinh thị
- Cô không thấy là mọi con người đều giống nhau cả sao? tất cả
chúng đều cần yêu và được yêu.
- Đúng tôi muốn được yêu, Vivian thốt lên, 2 bàn tay nắm chặt
lại 1 cách tuyệt vọng... ôi lạy chúa, tôi biết làm ǵ đây.?
Vivian ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu trước bàn trang điểm, lần
này cô ta quay lưng lại gương soi, ngồi lặng im 1 lát nh́n Anna,
rồi b́nh tĩnh nói rành rọt
- Chắc chị nghĩ tôi bị loạn thần kinh, ... nhưng chị đâu biết
đời tôi. Từ bé tôi sống trong sự bất ổn trong sự sơ hăi tương
lai. Vậng đúng thế... chị không biết cái đó là thế nào đâu. Chị,
chị đă từng luôn luôn nghèo đói, chị không trải qua cái ǵ khác.
Ít ra sự đói nghèo của chị cũng có cái ưu điểm là ổn định... đối
với Charles và tôi, th́ khác hẳn.
Cô ta ngừng lời và lấy những ngón tay dài móng tay sơn đỏ che
mắt, như thế nhớ lại quá khứ làm ḿnh kinh hăi.
- Từ buổi c̣n ấu thơ, tôi đă sợ hăi, Trí tưởng tượng không đưa
tôi chu du ở những xứ sở trong truyện thần tiên, tôi luôn luôn
h́nh dung ḿnh chết đói, chết rét ngoài đường. Anna, tôi cam
đoan với chị là tôi không nói qúa đâu... cha tôi là 1 người cực
ḱ hấp dẫn, than ôi, ông có tât xấu khủng khiếp: đánh bạc. Ông
đánh cược lung tung về bất cứ cái ǵ. Người ta kể lại là, lúc
tôi c̣n là 1 con nhóc cha tôi đă đem đặt cược, tiếc thay, tôi
cân nhắc lời tôi nói đấy, lần ấy ông lại thắng cuộc. Nhưng không
phải bao giờ ông cũng gặp may như vậy. Mẹ tôi mất khi tôi c̣n
rất bé. Tuổi ấu thơ của tôi thật gập ghềnh. Ngôi nhà gia đ́nh
lúc th́ đủ thứ sang trọng lúc th́ trống rỗng. Trong nhà có đồ gỗ
lộng lẫy, có tranh ảnh, đồ ăn, đồ đựng bằng bạc, vô số kẻ ăn
người ở hầu hạ chúng tôi, nhưng chỉ được vài tháng rồi 1 sớm 1
chiều, tất cả tan biến, chỉ c̣n mấy chiếc giường nắm và vài cái
bát đĩa. Tất cả đầy tớ biến mất như có phép thần, người duy nhất
ở lại là bà lăo quản gia đă từng phục vụ mẹ tôi từ khi bà lấy
chồng.
Thậm chí mỗi năm thay đổi mấy lần vú em nuôi tôi,... lớn lên tôi
đă trở nên tàn nhẫn nhưng vẫn rất yếu đuôi. Việc học tập của tôi
bị sao lăng , Charles tương đối may mắn hơn: 1 ông bác đài thọ
việc học của anh và gửi anh đến ở nội trú ở Iton. Khi tôi 21
tuổi th́ cha tôi chết đột ngột để lại cho Charles và tôi những
khoản nợ chồng chất và viễn cảnh những vụ kiện khá ô nhục trong
những năm cuối đời. Cha tôi đă trở thành 1 kẻ lừa gạt: ông đă cá
cược bằng tiền của người khác... May sao John đă đến cứu giúp
chúng tôi và thu xếp ổn thoả mọi việc. Lẽ ra tôi không nên
nói... nhưng thà cứ nói thật với chị; tôi vốn quyết định lấy
John từ lâu trước khi chưa gặp anh và khi đối với chúng tôi, anh
mới chỉ là 1 thứ anh hùng huyền thoại. Đă từ lâu, đối với tôi,
John và toà lâu đài Guyliver là biểu tượng cho sự ổn định, cho
sự an toàn.
- Đời cô chắc chắn đă kinh khủng lắm, Anna xúc động và bàng
hoàng nói, tôi ái ngại cho cô biết bao.
Môt nụ cười xót xa hiện lên trên môi Vivian khi cô gái đáp.
- Anna chị có quyền làm việc đó, chính v́ chị mà tôi không lấy
được John, anh ấy vốn không yêu tôi, nhưng anh ấy quen sống với
tôi. lâu đài... và có thể nhượng bộ, nhất là mẹ anh mong ước
chúng tôi lấy nhau.
- Thế bây giờ cô sẽ làm ǵ?
Vivian phát 1 cử chỉ bất cần trước khi trơ trẽn trả lời.
- Chị bảo tôi làm ǵ? những người đàn ông giàu có, đâu có
nhiều...
- Tôi nghĩ tới Dawson đấy.
Ánh mắt Vivian dịu đi.
- Dawson tôi nghiệp, tôi không giúp ǵ được nhiều cho anh đâu,
tôi không thể là 1người vợ tốt đối với anh...
- Thế nhưng nếu cô cũng yêu Dawson như Dawson yêu cô th́ cô sẽ
là người vợ thích hợp duy nhất của anh ấy.
- Chính v́ yêu Dawson mà tôi không muốn trút lên anh cái gánh
nặng có 1 người vợ kém cỏi và ích kỉ như tôi.
- Chẳng có ǵ buộc oô phải như thế cả.
- Tôi không muốn chịu 1 lần nữa nỗi sợ hại đối với ngày mai,
những sự ch́m nổi của cảnh khổ cực. Không, v́ sao tôi lại say mê
Dawson.
Vivian nh́n 1 lượt quanh ḿnh, rồi lấy tay chỉ những đồ gỗ thếp
vàng đẹp đẽ những tấm dra trải giường bằng lụa màu xanh nhạt,
chiếc giường vương giả, cô ta nói giọng âm thầm:
- Đấy là những thứ tôi muốn có.
- Cho 1 ḿnh cô.
Vivian cúi đâu .
- Dù sao cô cũng không thể sống 1 ḿnh trong lúc có 1 người đàn
ông yêu cô và cũng được cô yêu. Sự nghèo đói được san sẻ với anh
ấy không đáng làm cô sợ hăi. tôi đă trải qua nghèo đói. thế
nhưng vẫn là thời ḱ hạnh phúc nhất trong đời tôi.
Vivian nhếch mép cười.
- Hạnh phúc của chị là loại hạnh phúc nào?
- Hạnh phúc được sống với những người tôi yêu mến hạnh phúc có
những mối quan tâm như nhau, hạnh phúc cùng nhau chia sẻ những
tư tưởng và t́nh cảm mà không có ǵ có thể làm tan vỡ... trừ cái
chết.
- Những niềm vui ư? Chị nghĩ tôi có thể bằng ḷng với thứ niềm
vui đó hay sao? Vivian phản đối.
- Sao lại không? Vậy ở đâu cô có những niềm vui? dĩ nhiên toà
lâu đài lộng lẫy, nhưng ở đây chúng ta có thường vui vẻ không?
Tôi thấy cô nói năng bàn căi về việc này việc khác nhưng tôi
không thấy 1 ai có vẻ vui sướng hay măn nguyện.
Vivian nh́n Anna với ánh mắt thách thức:
- Ở đây tôi đă rất hạnh phúc.
- Thực sự ư? Vivian, cô đă thực sự vui sướng đă nếm hưởng niềm
vui sâu xa mà người ta cảm nhận khi chia sẻ cuộc sống của những
người ḿnh yêu và yêu ḿnh ư ? Anna hỏi.
- Có đúng là phải có cái đó mới hạnh phúc hay sao? Vivian hỏi vẻ
cao ngạo.
- Đúng v́ hanh phúc chính là cái đó và chỉ có cái đó, và cô phải
biết cái đó v́ cô bảo cô chia sẻ t́nh yêu với Dawson.
Vivian đứng dậy đi lại trong pḥng.
- Nói thế để làm ǵ? tôi cố sức để quên Dawson,đă mấy tháng nay
tôi không gặp anh ấy. Thỉnh thoảng John có nói về Dawson, nhưng
anh ta không có chút vị trí nào trong đời tôi.
Anna vẫn khăng khăng.
- Vivian, cô không thể cứ trốn tránh măi như thế trước cuộc
sống.
- Sao trốn tránh ư?
- Hoàn toàn đúng thế; trước hêt trốn tránh trước đói nghèo và
ngày nay, trước t́nh yêu. Trốn tránh Dawson, chính cô trốn tránh
số mệnh của cô.
Một thoáng giận dữ trong ánh mắt Vivian,
- Cứ để tôi yên, Anna sao chị lại hành hạ tôi đến thế? ôi
Dawson, tôi không sao chịu nổi nữa.
Vivian ngồi phịch xuống ghế và khóc nức nở, Anna đến bên cạnh
quàng tay lên cổ cô ta và t́m cách an ủi với những lời lẽ rất
dịu dàng như nàng vẫn thường làm với 2 đứa em.
- Thôi nào, thôi nào, vivian... nàng nhắc đi nhắc lại.
Vivian bỗng nửc nở và đầu hàng.
- Tôi ngu ngốc thật, tôi yêu anh ấy biết mấy, tôi đau khổ v́
anh, tôi thấy thiếu anh, tôi muốn không yêu anh nữa muốn quên
anh, nhưng không thể được, tôi yêu anh.
- Tôi biết; cô yêu... và cô sẽ lấy anh ấy, phải thế không nào?
- Than ôi, tôi nghĩ là như vậy. Vivian đáp giọng rầu rỉ, nhưng
tôi sợ... rất sợ những ǵ đang chờ đợi ḿnh.
- Không nên sợ, tôi tin chắc
Dawson sẽ mang lại hạnh phúc cho cô và biêt bảo vệ cô, và trực
giá cũng bảo tôi là anh ấy sẽ thành công: tôi tin chắc như vậy.
- Giá tôi cũng có được niềm tin như chị. nếu được thế th́ mọi
việc đă ổn từ lâu rồi, thế nhưng cả chị nữa, chị đâu có hạnh
phúc mặc dù chị khôn ngoan.
- Phải chăng v́ tôi không c̣n nghèo nữa, Anna đáp và cố mỉm 1 nụ
cười.
- Đời người ḱ cục thât, chị Anna, sẽ tốt đẹp hơn biết bao nếu
đảo ngược các vai tṛ: chị sẽ là 1 người vợ lư tưởng của Dawson,
và tôi, 1 phu nhân ghê gớm của John, chỉ trước đây 2h thôi làm
sao chúng ta có thể tưởng tượng nổi là có buổi nói chuyện như
thế này?
- Trước kia, tôi sợ cô. Anna nói.
- C̣n tôi th́ tôi thù ghét chị v́ chị lấy mất của tôi tất cả
những ǵ tôi mong muốn.
Cả 2 cười vui vẻ Vivian bỗng liếc nh́n, h́nh ảnh ḿnhtrong
gương.
- Đầu óc ḱ cục, lần này quả là lần đầu tiên tôi khóc.
- Chắc hẳn cô sẵn nước mắt lắm. Anna thông cảm tiếp lời.
- Đúng tôi đă quá ngu ngốc, nhưng tôi băn khoăn ́nh ḿnh có ngu
ngốc hơn không nếu quyết định lấy Dawson, Anna, nếu tôi làm 1
việc điên rồ th́ lỗi tại chị đấy nhé.
Chị đă vẽ lên cho tôi 1 bức tranh thât hấp dẫn về sự nghèo khó.
- Về sự nghèo khó với 1 ḿnh Dawson, Anna đính chính và mỉm
cười.
- Vâng tôi sẽ gọi điện ngay cho anh ấy để biết chắc là không
thay đổi ư kiến trước khi đi ngủ.
- Thôi, cô đi mà gọi điện, chúc cô ngủ ngon và cầu mong thượng
đế che chở cho cô
- Anna, chị thật ḷng khi nói vậy chứ?
- Dĩ nhiên, và Vivian tôi tin là thượng đế sẽ che chở cho cô;
khi làm điều cô phải làm th́ người luôn luôn giúp đỡ.
- Tôi sẽ rất cần được Người giúp đỡ, có phải thế không? Chỉ có
điều... tôi hơi xấu hổ nói ra Anna ạ, và cũng đă từ lâu tôi quên
không biết làm thế nào để àâu nguyện...
- Cô sẽ học lại rất nhanh thôi, v́ cô sẽ có nhiều điều thỉnh
nguyện Người, cho cô và cho Dawson và bao giờ cầu nguyện cho
người khác cũng dễ hơn cho chính ḿnh.
Vivian ôm hôn nàng 1 cách bộc phát.
- Cảm ơn chị Anna, cả chị cũng giúp em nữa chứ, có phải không?
- Dĩ nhiên, nàng hứa và đi ra cửa.
Nàng vừa khép cửa lại sau lưng th́ Vivian đă gọi điện cho Dawson
ở LD. Miệng hé mở dịu dàng, đôi môi run run, cặp mắt ngấn lệ, cô
ta có vẻ 1 cô gái vừa t́m thấy sự yên tĩnh của tâm hồn và hiến
ḿnh cho hạnh phúc yêu đương.
o0o
Khi trở về pḥng Anna có cảm giác thoáng qua là cánh cửa thông
sang pḥng John vừa khép lại không 1 tiếng động: "Chắc hẳn ḿnh
đang mơ" Anna nghĩ bụng.
Chưa bao giờ John trở lại pḥng nàng từ khi nàng tới Guyliver.
Thỉnh thoảng nhưng rất hiếm hoi, anh gơ nhẹ 1, 2 tiếng vào cánh
cửa và nói to: "Anh xuống nhà dưới" và chỉ có thế thôi, John
luôn luôn tôn trọng cuôc sống riêng của Anna và nàng biết ơn anh
về sự tế nhị ấy.
Anna vừa chậm răi cởi bỏ quần áo vừa hồi tưởng buổi nói chuyện
vừa qua.
Nàng đă xúc động khi thấy ViviAN thay đổi nét mặt và vẻ rạng rỡ
của cô ta khi 2 người chia tay. Nàng thử h́nh dung t́nh h́nh ǵ
xảy ra sau khi nàng ra về trong khi Vivian và Dawson nói chuyện
điện thoại với nhau. Trong thâm tâm nàng nghĩ.
- Chắn hẳn Vivian đă làm cho Dawson phấn chấn... và giờ đây anh
chàng chắc hẳn biết rằng ḿnh có trước mặt, chẳng những hi vọng
làm nên sự nghiệp lớn mà c̣n có niềm tin được sống cùng với
người con gái ḿnh yêu..."
Bỗng Anna cảm thấy hết sức cô đơn, dĩ nhiên nàng c̣n có 2 đứa em
nhỏ và mira, nhưng mất ông bố, nàng đă mất đi niềm hạnh phúc đẹp
đẽ nhát mất đi người cho tới lúc bấy giờ làm cho cuộc đời nàng
thật đầy đủ.
Nàng chưa bao giờ tự hỏi, nghĩa t́nh cha con ḱ diệu ấy có thể
làm cho cả 1 đời người thật sự trọn vẹn không. Chưa bao giờ nàng
có cái cảm giác trống rỗng mà nàng thấy dâng lên trong ḷng hôm
nay và khiến nàng tự đặt cho ḿnh những câu hỏi muôn thuở của
mọi cô gái:" Liệu có lúc ḿnh yêu say mê không? ḿnh có gặp được
người đàn ông cùng ḿnh gủi gắm trái tim không"?
Dĩ nhiên Anna có đôi khi mơ màng về ngày ḿnh lấy chồng và về
người đàn ông ḿnh sẽ làm vợ: người đó cao lớn, đẹp trai, chàng
yêu nàng và đáp lại nàng sẽ giúp đỡ chàng, khuyến khích chàng
với t́nh yêu và ḷng chung thủy, nàng sẽ hết ḷng tận tụy với
chàng. Nhưng chưa bao giờ nàng gặp được người có thể làm rung
động trái tim ḿnh. Chàng hoàng tử đẹp trai chưa hề tới với
nàng. Bận rộn tíu tít v́ cái gia đ1inh nhỏ bé của ḿnh, nàng
chưa hề nghĩ chuyện yêu đương và say mê 1 ai.
Rốt cuộc John đă xâm nhập gia đ́nh nàng, Anna nghĩ bụng "xâm
nhập" quả là từ thỏa đáng, cũng như John, nàng không có quyền tự
do lựa chọn, số phận đă đưa John tới gia đ́nh nàng.
Và Anna tự hỏi hôm đó số phận đă v́ nàng hay v́ Vivian mà tác
động. Nàng không sao giải đáp được câu hỏi, nàng chỉ biết là lúc
bấy giờ, nàng cảm thấy cô đơn và khổ sở, và trái tim nàng muốn
nếm hưởng sự ngây ngất xa lạ, nàng thấy lấp lánh trên nét mặt
Vivian lúc 2 người chia tay. Tận đáy ḷng nàng muốn biết sự thức
tỉnh và những rung động của t́nh yêu.
Nàng đang mơ mơ màng màng th́ bỗng nghe tiếng động, và nàng chưa
kịp động đậy ǵ th́ luồng ánh sáng từ pḥng bên cạnh đă tràn vào
pḥng nàng John vừa mở cánh cứa nách thông giữa hai pḥng. Nghe
tiếng bước chân anh nàng nằm im không động đậy, một cách bản
năng, nàng vô cùng sợ hăi và tim nàng đập rối loạn. Anh lặng lẽ
bước tới tận giường nàng.
Anna nín thở nắm chặt 2 tay lại, tới mức cảm thấy móng tay hằn
sâu vào da thịt. Co rúm lại trong mền v́ khiếp hăi và vẫn giả vờ
ngủ, nàng chờ đợi 1 lúc lâu. John vẫn không động đậy, cuối cùng
anh thở dài và cũng lặng lẽ như khi vào, bước về phía cửa
Anna nghe tiếng khoá cửa lanh canh và sau đó im lặng.
Mở mắt, tim nàng vẫn đập như trống trận, v́ sao John vào pḥng
nàng, đă nhiều lần hay chi mới là lần đầu.
Nàng cũng không hiểu sao ḿnh giả vờ ngủ, v́ sao nàng không hỏi
anh muốn ǵ? Nàng không sao giải đáp được hàng ngàn câu hỏi dồn
dập trong đầu, bị ám ảnh bởi thái độ không sao giải thích nổi
của ḿnh và của John, nàng trằn trọc măi cho tới khi ngủ thiếp
đi.
Sáng hôm sau, lúc tỉnh giấc,những h́nh ảnh về đêm trước lởn vởn
không dứt trong óc nàng. Nàng trầm ngâm suy nghĩ măi, cuối cùng
mới dứt khoát tự nhủ sẽ không để đầu óc bận rộn về sự có mặt ḱ
lạ của John trong pḥng ḿnh, chừng nào nàng chưa t́m thấy câu
giải đáp. Lí trí của Anna bảo rằng chắc hẳn v́ 1 lí do hết sức
b́nh thường thôi : có thể v́ trước đó 1 lát, anh có điều ǵ muốn
nói với nàng, trong lúc nàng đang ở trong pḥng Vivian, và v́
không t́m thấy nàng nên về sau anh lo lắng không biết nàng đă về
ngủ chưa? Có thể chỉ v́ anh đi t́m 1 viên Aspirin chăng? Có đến
hàng ngàn câu giải đáp cũng có thể có lí như những câu giải đáp
này. Thế nhưng trong thâm tâm nàng có cảm giác chẳng có câu nào
mỹ măn cả.
Cuối cùng nàng gạt được nổi băn khoănấy trong đầu óc và ra sức
tập trung suynghĩ về Vivian, về 2 đứa nhỏ và Mira. Hành vị của
Mira đặt ra 1 vấn đề cấp bách tới mức nàng vùng dậy ngay khi vừa
nghĩ không biết cô ta đang làm ǵ lúc này.
Milton phu nhân và Vivian ăn sáng trong pḥng riêng, c̣n Anna
th́ muốn xuống pḥng ăn để c̣n trông nom bữa ăn cho 2 đứa nhỏ.
Sáng hôm ấy, nàng có thêm 1 lí do để xuống sớm.
"Miễn là Mira không viết thư cho Tommy Runcan" nàng lo sợ nghĩ
bụng trong lúc xuống cầu thang, để bước vào pḥng ăn vào lúc
người đầu bếp, như thường lệ mỗi buổi sáng, đặt thư từ của từng
người lên bàn đúng trước chỗ ngồi của người ấy.
Bước vào gian pḥng lớn, nàng thở ra khoan khoái: người đưa thư
chưa tới v́ thư tín cần gửi đi vẫn nằm trên chiếc bàn nhỏ, nơi
người ta để nó thường ngày. Nh́n thấy chồng thư, nàng bỗng nảy
ra 1 ư nghĩ. Biết chắc không có ai theo dơi, nàng lục chồng thư
và t́m thấy ngay điều nàng cần t́m: chiếc phong b́ có nét chữ
Mira, đúng như Anna lo sợ, thư gửi cho "thiếu tá Tommy Runcan"
Anna vội cầm lấy thư và có phần hổ thẹn về hành vi của ḿnh,
bước vội sang pḥng khách nhỏ. Chiếc phong b́ nàng lật đi lật
lại trên tay chứng tỏ Mira rất có thể vẫn 1 mực gắn bó với
Tommy. Nếu Mira cứ khăng khăng th́ rồi đây khó có thể gạt bỏ cái
gă phóng đăng kia mà nàng kinh tởm. Nàng đang làm cái cử chỉ mà
nàng cho rằng duy nhất có cơ may cứu thoát cô em gái: nàng ném
thư vào ḷ sưởi rồi châm lửa đốt mà không liếc mắt đọc 1 chữ
nào.
"sẽ có ngày nó cảm ơn ḿnh thôi" nàng thầm th́ trong lúc nh́n
đống tro nhỏ trước khi quay trở lại pḥng khách lớn. Người đưa
thư vừa đi qua và người đầu bếp đang chọn thư, bác ta sót sắng
chào nàng.
- Có thư từ ǵ của tôi không. Baker?
- Thưa phu nhân, không.
- C̣n của cô Mira, nếu có th́ để tôi mang lên cho nó, tôi không
rơ sau buổi dạ hội tối qua, sáng nay nó có xuống không?
- Cũng không có thư cũa cô Mira, Baker nói khiến Anna nhẹ nhơm
trong ḷng.
Lát sau khi bước vào pḥng Mira th́ cô vẫn c̣n ngủ. Xúc động
trước vẻ trong trắng và thơ ngây lồ lộ trên khuôn mặt c̣n trẻ
thơ của em, nàng hi vọng ḿnh đă không sai lầm và đă hành động
v́ hạnh phúc của erm gái, nàng rất lo sợ cho cô bé ngây thơ và
không có khả năng tự vệ...
Bỗng Mira vươn ḿnh và mở mắt, một nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt
cô gái.
- Chị Anna, muộn lắm rồi phải không?
- Chẳng sao cả, nếu em muốn ăn sáng ngay trên giường th́ cứ bảo.
- Ồ không, 5 phút nữa em phải có mặt thôi Charles đă chờ em
chưa.
- Chị chưa thấy ai hết, nhưng sao em lại nhắc tới Charles, Anna
cố t́nh hỏi.
- Chúng em sẽ cùng nhau đi tắm, chị không nhớ hay sao?
- Ồ c̣n lâu em mới cùng Charles đi tắm, ở đây không có ai dậy
sớm hết, em quên là bây giờ chúng ta sống giữa những người giàu
có, ăn không ngồi rồi hay sao, Mira?
Mira nhảy xuống giường và cười.
- Chị Anna, dù sao tiền bạc cũng có cái tốt chứ, chị không thấy
thế sao? khi em nhớ lại cung cách vui chơi hôm qua và nghĩ bụng
hôm nay lại tiếp diễn.
- Với Charles chứ ǵ, Anna hỏi giọng châm chọc.
- Đúng, với Charles, Mira nghiêm túc trả lời, em thấy anh ấy hết
sức hấp dẫn, cô ta nói thêm và chạy vội vào buồng tắm.
Vừa lúc nghe Mira kêu to, "2 phút nữa em sẽ có mặt dưới đó" th́
Anna nghe tiếng chuông gióng giă khắp khu nhà. Nàng bảo:
- Chị xuống trước không chờ em đâu nhé.
- Vâng, chị để riêng phần cho em, em đói đến chết mất thôi.
Anna mỉm cười , không ai có trái tim thanh thản hơn Mira, không
việc ǵ phải lo ngại, "nếu có ai đó, trái tim tan nát, th́ người
ấy không phải là Mira"
"Phải chăng ḿnh lo lắng 1 cách vô lí" Anna nghĩ bụng trong lúc
bước lên cầu thang, chỉ c̣n phải để cho Mira tập trung sự chú ư
vào Charles. Ít ra với anh nó cũng tránh được nguy cơ đau khổ...
và nhớ lại với thái độ khoan dung, việc anh chàng kín đáo tán
tỉnh ḿnh, nàng mỉm cười.
Bước tới cầu thang, nàng thấy John đứng chờ ở phía dưới, đầu
ngẩng lên nh́n ḿnh, khi 2 ánh mắt gặp nhau, nàng đỏ ửng mặt
không hiểu v́ sao, và nàng không thể không suy nghĩ 1 lần nữa.
"Đêm rồi không biết anh đến pḥng ḿnh làm ǵ?"
o0o
Anna xem đồng hồ, người ta bảo nàng tới bệnh viện vào lúc 11h30,
nhưng đă 12h mà người ta vẫn chưa đưa nàng vào pḥng bà mẹ
chồng, chỉ cần lướt nh́n căn pḥng đang tấp nập tíu tít các ô y
tá là đủ biết người bệnh vào đây chắc chắn được chăm sóc chu đáo
tới đâu. Cô y tá trưởng có vẻ 1 phụ nữ nhân hậu và có thể làm
người bệnh yên tâm.
Khi nàng hỏi, cô ta bảo Anna.
- Milton phu nhân tuyệt lắm, tôi ít thấy ai dũng cảm như bà.
- Mẹ tôi có biết sự thật không?
- Có, bà cụ muốn biết sự thật và thuộc típ người nên nói sự thật
với họ th́ hơn.
Thế nhưng Anna vẫn e ngại cuộc viếng thăm Milton phu nhân lần
đầu tiên này, tuy nàng đă có dịp gặp những người bệnh không thể
chữa khỏi trong số bệnh nhân của ba nàng. Song, nàng thấy đây là
1 trường hợp khác. Thật xót xa khi nghĩ rằng 1 người đàn bà kiên
nghị và hoạt bát như bà Milton mà chỉ c̣n sống được vài tháng
nữa thôi. Nàng tự trách ḿnh đă cho là bà tàn nhẫn và khó chịu,
trong lúc tính cáu gắt của bà chủ yếu do bệnh tật mà bà t́m cách
che dấu.
Anna đi đi lại lại trong pḥng chờ và thở dài, nàng những mong
cuộc nói chuyện sẽ sớm kết thúc, nàng nhớ lại lời John bảo nàng
hôm qua:
- Mẹ muốn gặp em, muốn nói chuyện riêng với 1 ḿnh em.
- Với 1 ḿnh em? nàng ngạc nhiên hỏi.
- Đúng thế, John khẳng định, mẹ nhấn mạnh điều đó.
Lúc đó nàng muốn hỏi anh v́ sao, nhưng thấy hỏi cũng chẳng để
làm ǵ v́ nàng không thể làm ǵ khác là nhượng bộ trước 1 đ̣i
hỏi như vậy. Anh đă cho nàng biết lời phán quyết của BS với mức
độ nghiêm trọng mà anh không sao quên được và Anna không thể
biết anh có đau xót hay không trước cái chết ngày 1 ngày 2 của
mẹ.
Tin đó làm Anna choáng váng, giữa bao công việc bộn bề ngày hôm
ấy và cả những ngày hôm sau nữa, nàng hầu như không biết mẹ
chồng vắng nhà. Antoanet bị cảm lạnh nên Anna ở liền mấy ngày
trên lầu để chăm sóc. John cho là cần gọi 1 cô y tá, nhưng nàng
phản đối.
- Em vẫn luôn luôn chăm sóc 2 đứa khi chúng đau ốm và chúng
không muốn 1 người xa lạ thay thế em, v́ phải cách li Antoanet,
em có thể nhờ anh chăm sóc Antony không, anh đừng băn khoăn ǵ
cho Antoanet, em rất có thể chữa khỏi cho nó.
- Chính anh băn khoăn cho em cơ, Anna.
Và Anna nở 1 nụ cười nh́n anh:
- John, anh tốt quá, nhưng em muốn thu xếp theo ư em, vả lại, em
có trách nhiệm với 2 đứa bé.
- Được lắm, được lắm Anna, em cứ làm theo ư em, John đáp gọn, và
Anna ở luôn trong pḥng Antoanet cho tới khi cô bé khỏi bệnh.
Một tuần sau, lúc xuống nhà, nàng ngạc nhiên gặp Xanhcle và
Charles.
- Tôi tưởng không gặp anh ở đây, nàng bảo Charles.
- Charles nói vui.
- John nhắc đi nhắc lại là chị không muốn thấy mặt chúng tôi nên
tôi không dám lên thăm Antoanet.
- Thế v́ sao anh không đi nghỉ hè?
Charles lấy vẻ trang nghiêm.
- Thế nào John chưa nói ǵ với chị hết hay sao? Vậy chị nên đến
gặp ngay anh ấy đi, anh c̣n trong thư viện.
Băn khoăn nhưng coi trọng bổn phận hơn sự ṭ ṃ, Anna đi t́m
Antoanet để đưa em ra ngoài khi mặt trời c̣n ở trên cao, mặc ấm
cho nó xong, nàng dẫn Antoanet đến với Mira và Antony. Hai chị
em vui mừng reo lên.
- Anna được gặp lại chị, bọn em vui quá.
- Chị cũng rất mừng, ở trên ấy, antoanet và chị buồn lắm, 2 chị
em có cảm giác là 2 kẻ đắm tàu trên 1 ḥn đảo hoang vu. Trong
suốt mấy ngày hôm nay các em làm ǵ ?
- Chị Anna em vui chơi hết sức thỏa thích, em có khối chuyện để
nói với chị, Hôm qua Charles lái xe đưa em đi tắm ngoài bờ biển.
Thật ḱ diệu, anh hứa với emsẽ trở lại đấy và đưa Antoanet cùng
đi khi nó hết bệnh.
- Thế mà chị cứ tưởng Charles phải đi nghỉ hè rồi.
- Không 1 ai đi nghỉ hè hết, thế nào chị Anna, chị chưa biết hay
sao?
- Biết cái ǵ?
- Biết về Milton phu nhân ấy mà.
- Không ai nói ǵ với chị hết.
- Bà ấy ốm, ốm nặng lắm.
- thế nào? bà ấy bị sao?
- Không sao tưởng tượng nỗi là chị lại chưa biết. Em cứ nghĩ dù
thế nào John cũng phải báo với chị, Mira kinh ngạc nói.
- Anh ấy không bảo, vậy em cho chị biết ra sao nào?
- Thế này: chị biết là trước đây bà cụ đă nằm 1 thời gian ở BV
để xét nghiệm. Bà giấu không nói, nhưng kết quả xét nghiệm yêu
cầu phẫu thuật. Ngay sau đó các BS phẫu thuật gọi điện báo cho
anh John biết là t́nh trạng Milton phu nhân rất nghiêm trọng và
họ cần gặp anh ấy ngay lập tức, cho tới lúc bấy giờ anh John
không lo sợ ǵ hết, anh ấy đến viện và khi trở về bảo chúng em
là bà cụ bi ung thư với 1 thái độ hết sức lặng lẽ
- Ung thư, kinh khủng quá, anna kêu lên.
- Thật khủng khiếp phải không, người ta bảo bà cụ chỉ c̣n có thể
sống vài tháng, và cũng không phẫu thuật được.
- Này Mira, tàn khốc qúa, chị phải đi t́m ngay anh John, Anna
kêu lên rời nói thêm giọng trách móc: v́ sao anh ấy không báo
cho chị?
- dù sao chị cũng không làm ǵ được, bây giờ th́ không ai làm ǵ
được hết.
- Chị không biết, nhưng điều chị biết là lẽ ra chị phải được báo
tin, nàng nói giọng trầm mặc.
Hai đứa bé và mira th́ điềm nhiên trước tấn thảm kịch, đắy là
kết quả quá tŕnh cuộc sống của họ. Lúc c̣n ở nhà, bệnh tật và
chết chóc được luôn luôn nói tới khiến họ không c̣n xúc động
nữa, trừ phi đối với người họ yêu thương, riêng Anna th́ nàng
cảm thấy có lỗi đới với bà Milton mặc dù không hề có ǵ để giải
thich được.
Quả là John đang ngồi trong TViện, anh khẳng định những lời Mira
vừa nói, anh nói về mẹ với 1 giọng lạnh lùng khiến Anna kinh
ngạc. Nàng không thể không so sánh thái độ của John với thái độ
của bản thân ḿnh trong trường hợp như thế này.
Anna đang trầm ngâm với những ḍng suy nghĩ đó th́ cô y tá bước
tới, cô ta xin lỗi đă phải để nàng chờ lâu do có BS đến thăm
bệnh bất ngờ.
Nàng đi theo người nữ y tá lên cầu thang trải 1 lớp thảm len dày
BV này nổi tiếng về các tiện nghi sang trọng, nhưng Anna vẫn
thấy rất lạnh lùng và xa vắng, cô y tá mở cửa và nói vọng vào.
- Thưa bà Milton, con dâu bà đây.
Anna bước vào 1 căn pḥng rộng, tường sáng bóng, cửa sổ lớn
ngoảnh ra vườn, đâu đâu cũng thấy hoa, từ lồng kinh ở lâu đài
Guyliver mang tới: lan, cẩm chướng, huệ và nhiều thứ hoa khác.
Một chiếc đĩa lớn đầy trái cây đặt lên bàn đầu giường. Bà Milton
nằm thẳng người và không hề có ǵ thay đổi khiến Anna quá đỗi
kinh ngạc. Bà vẫn có nét mặt thường ngày, mái tóc màu muối tiêu
búi cao, bà mặc 1 chiếc áo ngắn bằng nhung màu hoa cà viền lông
hắc điểu rất ăn ư, Anna bước về phía giường, trước con mắt ḍ
xét của mẹ chồng.
Người y tá đưa ghế tới và nàng ngồi xuống, cửa pḥng đóng lại và
chỉ c̣n 2 người đàn bà, ngồi đối diện nhau.
Anna không biết nên bắt đầu buổi nói chuyện như thế nào, nàng
thầm th́:
- Chắc mẹ không biết con đau buồn tới đâu, con muốn viết thư cho
mẹ nhưng anh John bảo thư từ không làm mẹ vui thích tí nào.
- Đúng thế tôi nhận được quá nhiều thư, bà Milton đáp và chỉ 1
chồng thư đặt trên bàn
- Con đau buồn thật sự đau buồn Anna nhắc lại và không biết nói
ǵ khác.
- Chị tốt bụng quá.
Anna hết sức ngạc nhiên, dường như bà Milton nói, giọng âu yếm,
cũng vẫn giọng ấy bà nói tiếp.
- Chị Anna, tôi bảo John là muốn gặp riêng 1 ḿnh chị v́ tôi có
điều muốn yêu cầu chị. Chắc hẳn John đă nói với chị là cuộc sống
của tôi giờ đây đếm tháng đếm ngày. Có thể từ 3 đến 6 tháng, tất
cả tùy thuộc vào sự tiến triển của khối u.
- Con rất buồn Anna nhắc lại 1 lần nữa.
- Tôi muốn hỏi chị điều này, tôi trở về Guyliver th́ có làm
phiền chị không? tôi muốn chị trả lời tuyệt đối thành thật, tôi
muốn chết ở nhà, nhưng nếu chị nghĩ như thế có thể ảnh hưởng tới
tương lại, làm đảo lộn cuộc sống của chị th́ tôi ở lại đây.
- Dĩ nhiên là mẹ phải trở về Guyliver chứ, Anna đáp không 1 giây
ngần ngừ.
Đấy là 1 việc hết sức b́nh thường nên câu hỏi làm nàng kinh
ngạc, nhưng bà Milton vẫn nói.
- Không, tôi không muốn chị trả lời cách đó, tôi muốn chị suy
nghĩ kĩ đi đă.
Anna nh́n mẹ chồng trên môi nở 1 nụ cười chưa từng thấy bao giờ,
bà nói tiếp.
- Chị Anna tôi biết rất rơ là tôi đă thiếu nhân ái đối với chị
và bây giờ không có lí do ǵ để chị quan tâm tới tôi.
- Mẹ không được nói thế, Anna vội kêu lên.
- Sao lại không? v́ quả là như vậy kia mà, chị Anna bao giờ tôi
cũng có nhiều thiếu xót nhưng tôi không hề giả dối và t́m cách
tỏ ra ḿnh tốt hơn bản chất ḿnh. Từ hôm tới đây, tôi có th́ giờ
suy nghĩ và thấy mọi việc sáng tỏ hơn, hoặc là tôi đă trở nên
nhân hậu.
Bà ngẩng đầu và nh́n chiếc b́nh hoa lớn trên mặt ḷ sưởi, giọng
dịu dàng hơn, bà thay đổi cách xưng hô.
- Mẹ nghĩ khi biết ḿnh sắp chết, ai cũng bị xáo động. Ai cũng
muốn sống và hết sức tránh nghĩ tới cái chết, nhưng khi cái chết
đă sờ sờ ra đấy th́ không thể trốn chạy không thể lừa dối được
nữa, chỉ c̣n cần trung thực với bản thân ḿnh và với người khác,
mẹ thấy như thế khá thú vị.
Bà mỉm cười nh́n Anna và như thể chờ đón 1 câu trả lời, nàng sốt
sắng nhắc lại.
- Mẹ phải trở về Guyliver thôi, vả lại chắc chắn anh John muốn
như vậy.
- Con nghĩ thế ư, mẹ chẳng hiểu sao... mẹ đă không làm cho cuộc
sống con trai mẹ thật hạnh phúc, con biết đấy, v́ vậy Anna, mẹ
sẽ yêu cầu con làm cho John nhiều hơn là mẹ đă làm: John cần có
1 gia đ́nh hạnh phúc.
- Con ấy à?
Câu hỏi bất giác thốt ra, nàng sững sốt khi nghĩ ḿnh có thể
đóng 1 vai tṛ như vậy.
- Dĩ nhiên là con, con yêu mến của mẹ, mẹ không thấy ai khác có
thể mang lại hạnh phúc cho nó.
Anna cúi đầu, nàng tự hỏi câu chuyện sẽ đưa ḿnh tới đâu.
- Anna, con hăy nghe mẹ nói, hôm qua Vivian vào thăm mẹ, nó bảo
nó sắp lấy Dawson và chính con là người xây đắp hạnh phúc cho
nó. Sau khi Vivian về, mẹ nghĩ ngợi rất nhiều về con và John, mẹ
thú nhận là mẹ đă từng tàn nhẫn với nó, con có thể thấy là ḱ
cục, nhưng mẹ cứ phải nói với con. Mẹ đă đối xử tàn nhẫn với
John, đứa con trai độc nhất của mẹ và đối xử như thế suốt cả đời
mẹ.
Anna mẹ muốn giải thich thái độ của mẹ cho con nghe, mẹ không
nghĩ là con biết nhiều về mẹ, chắc con không biết là mẹ ra đời
trong 1 gia đ́nh mục sư ở nông thôn, 1 gia đ́nh nghèo ở Yoocsai
có 6 con gái.
- Thật thế sao, Anna lầm bầm kinh ngạc.
- Dĩ nhiên mẹ đă được cưới hỏi hết sức linh đ́nh, con có thể
h́nh dung niềm vui của mẹ hôm cha John, France Milton lúc đó
đang nghĩ hẻ trong lâu đài của bà ngoại đến chính thức cầu hôn.
Mẹ sung sướng đến muốn phát điên lên, ai nấy đều ganh tị với mẹ,
nhưng điều hạnh phúc hơn nhiều là mẹ say mê France, mẹ vốn quư
trọng ông ấy từ hồi c̣n trẻ thơ, ông ấy và mẹ cùng nô đùa với
nhau.
Măi sau khi kết hôn, mẹ mới hiểu v́ sao ḿnh gặp vận may ấy. Có
thể ngày nay sự choáng váng không đến nỗi khủng khiếp với 1 cô
gái hiện đại trưởng thành hơn nhiều so với các cô gái thuộc thế
hệ mẹ... nhưng khi biết chồng mẹ cưới ḿnh mà không yêu, để làm
"lá chắn" cho ông v́ người đàn bà ông yêu đi lấy chồng và để
tránh cho họ 1 nỗi ô nhục, th́ mẹ chỉ c̣n muốn 1 điều là: chết.
Cho tới bây giờ, mẹ vẫn chưa quên nỗi tuyệt vọng đắng cay...
Nhưng ḷng kiêu hănh đă cứu thoát mẹ, mẹ thề nguyền là không 1
ai thấy mẹ đau khổ, mẹ là Milton phu nhân ở Guyliver và mẹ chỉ
cần có chừng ấy. Tuy không được yêu it ra mẹ cũng được nể trọng.
Chồng mẹ không chăm sóc mẹ, mẹ nghĩ chắc hẳn ông ấy thấy ḿnh
nhạt nhẽo vô duyên, bên cạnh 1 người đàn bà tuyệt mỹ ông say
đắm. Dù sao mẹ cũng sống 1 ḿnh dường như quanh năm, lúc đó me
mới 22 tuổi, nhưng mẹ đinh ninh trong dạ sẽ làm 1 người đàn bà
quan trọng. quyền uy, một người đàn bà mà người ta phải khiếp
sợ.
Mẹ không bao giờ yêu cầu bất cứ ai an ủi mẹ, đến những bè bạn
thân thiết nhất cũng không bao giờ biết mẹ đau khổ đến chừng nào
Lâu đài Guyliver là nơi ở khá khô khan đối với 1 nàng dâu trẻ
sống cô đơn.
Môt tuần sau khi mẹ sinh con trai, bố nó mới tới thăm, trong
suốt tuần lễ đợi chờ ấy, mẹ bắt đầu ghét bỏ con trai ḿnh cũng
như mẹ thù ghét bố nó, thực ra mẹ yêu cả 2 bố con nó một t́nh
yêu vô vọng.
Chính từ ấy, mẹ trở nên sắt đá trước mọi cử chỉ âu yếm, mọi t́nh
thương, mẹ nuôi dưỡng đứa con trai 1 cách nghiêm khắc, không bao
giờ mẹ cho phép nó biểu lộ 1 chút t́nh cảm, 1 chút yêu thương,
mẹ chưa hề hôn hít nó khi nó mới chào đời và mẹ cấm nó hôn hít
mẹ khi nó trở thành 1 đứa trẻ, ngày nay mẹ mới bắt đầu hối tiếc.
Anna mẹ băn khoăn không biết con có đủ sức mạnh để làm tan vỡ sự
băng giá của nó không. Chính mẹ đă làm cho nó như vậy; lạnh
lùng, sâu kín không hề bộc lộ t́nh cảm... mẹ muốn sửa chữa lỗi
lầm, nhưng đă quá muộn, mẹ sợ mẹ đă làm cho nó không c̣n biết
thế nào là hạnh phúc nữa".
- Mẹ nghĩ là anh ấy khổ sở hả mẹ? cuối cùng Anna hỏi.
- Thế c̣n con, con nghĩ là nó sung sướng hay sao? bà dịu dàng
hỏi lại.
Anna không dám trả lời và bà nói tiếp.
- Mẹ biết con không hạnh phúc, mẹ không khó khăn ǵ mà không
đoán được điều đó v́ bản thân mẹ đă từng đau khổ lúc đến ở trong
khu nhà mênh mông này làm 1 nàng dâu rẻ như con.
Xúc động trước những lời nói chân t́nh của mẹ chồng, Anna tưởng
như không giữ được nước mắt.
- Mẹ băn khoăn không biết có phải là quả thực không c̣n có thể
thu xếp mọi việc cho ổn thỏa nữa không, bà nói tiếp trong tiếng
thở dài.
- Có thể mọi việc sẽ tự bản thân chúng trở nên ổn thỏa, Anna
đáp, nàng cảm thấy không thể dối trá trước tấm ḷng thành thật
của bà.
- Thật sự con nghĩ như thế ư? bà hỏi, nét mặt bỗng rạng rỡ,
nhưng rồi thở dài và nói tiếp, Anna con đừng bao giờ kiêu hănh,
chính ḷng kiêu hănh của mẹ đă đánh mất tất cả, cũng như mọi
người, mẹ cần t́nh bạn và t́nh thương, nhưng bè bạn chỉ ca ngợi
mẹ, và con có biết họ ca ngợi cái ǵ không: quyền lực, nghị lực
của mẹ... con người mẹ đă tự tạo nên: Milton phu nhân ghê gớm.
Đôi khi nghe thế mẹ lấy làm sung sướng: nhưng ngày nay mẹ hiểu
ra rằng, như thế chẳng mấy ư nghĩa
- Không, không Anna đáp, mẹ đừng nói thế, mọi người đều ca ngợi
mẹ và họ làm đúng, riêng phần con, con rất sợ mẹ, sợ tới mức trở
nên đần độn. Nhưng...
- Anna con không đần độn đâu, hoàn toàn không đần độn, bà Milton
phản đối, chính mẹ muốn cho con như thế đấy, mẹ muốn cho bên
cạnh mẹ, ai nấy đều đần độn để mẹ dễ sai khiến, tùy ư muốn biến
họ thảnh người thế nào cũng được. Mẹ mong con hiểu 1 điều, mẹ đă
lẫn trồn giống như Vivian trốn sự nghèo đói, nhưng là mẹ trốn
t́nh thương, mẹ tự khép kín ḿnh lại, chính v́ mẹ rất muốn rất
cần t́nh thương, bà ch́a tay về phía con dâu, ANna mẹ muốn con
tha thứ cho mẹ và mẹ yêu cầu con giúp mẹ sửa chữa lỗi lầm, con
có muốn thế không?
Anna nắm lấy bàn tay gầy g̣ của bà và bà vừa siết chặt tay nàng
vừa thầm th́.
- Con hăy mang lại hạnh phúc cho John, mẹ yêu nó tuy suốt đời mẹ
đă dại dột t́m cách không cho nó thấy... Bây giờ th́ đă quá muộn
rồi, mẹ muốn rằng cuối cùng nó được hưởng những ǵ nó đă từng
thiếu thốn cho tới nay.
- Con sẽ cố gắng. Anna hứa.
Nhưng nàng hơi xấu hổ về lời hứa của ḿnh, nàng cảm thấy không
sao mang lại hạnh phúc cho John chừng nào nàng c̣n sợ anh như
hiện nay.
- Anna, John nó yêu con, bà bảo.
- Phải chăng do lỗi tại mẹ, phải chăng nó không thể bộc lộ t́nh
cảm.
Anna nhẹ nhàng siết bàn tay bà, nàng không muốn nói về John và
về bản thân ḿnh, nàng sợ không hiểu chính nỗi ḷng sâu kín tận
đáy ḷng ḿnh.
Chắc hẳn bà đă cảm nhận điều đó, bà nhắc lại câu hơi đầu tiên.
- Thật là mẹ có thể trở về Guyliver chứ?
- Dĩ nhiên thưa mẹ.
- Thế khi mẹ trở về th́ 2 mẹ con ta sẽ là những người bạn cho
tới... cùng phải không Anna?
- Con cảm ơn mẹ, Anna xúc động đáp.
Có tiếng gơ cửa, cô y tá bước vào.
- Thưa Milton phu nhân, xin bà đừng ở lại quá lâu; nếu không BS
sẽ không bằng ḷng
đâu.
Anna xem đồng hồ, đă 1h15 nàng đứng dậy.
- Con phải về...
- Qủa là mẹ c̣n mệt, nhưng mẹ hi vọng người ta cho phép mẹ 1 vài
ngày nữa sẽ về nhà
Anna ngập ngừng 1 lát rồi nghe theo cảm giác ban đầu, cúi xuống
và đặt 1 nụ hôn lên má bà, sợ bà chối từ nàng cảm thấy e lệ.
Nhưng bà sung sướng th́ thầm.
- Mẹ cảm ơn con.
Vừa chăm chú lái xe, Anna vừa hồi tưởng buổi nói chuyện với bà,
càng nghĩ ngợi nàng càng ngạc nhiên, nhiều điều bắt đầu sáng tỏ,
và 1 phần những ǵ làm nàng kinh hăi đă được những lời tâm t́nh
của bà giải thích.
Bỗng Anna tưởng như nghe tiếng cha nàng, giọng hóm hỉnh, "ba
không luôn luôn bảo con rằng, phía sau những cái bề ngoài đáng e
ngại nhất, bao giờ cũng vẫn có 1 con người dễ thương hay sao?"
o0o
Chia tay với 2 đứa nhỏ, Anna xuống nhà, tối mùa hè nóng nực và
cửa pḥng khách để mở. Từ pḥng khách vẳng ra tiếng ồn ào, nhưng
không khí trong lành và êm ả của khu vườn thu hút nàng. Nàng
bước tới tam cấp, một làn gió nhẹ mơn man trên mặt, nàng cảm
thấy khoan khoái sau cái oi bức bên ngoài.
Gió làm các nếp áo dài lụa của nàng phấp phới, như 1 sự vuốt ve
từ những chốn xa xăm bí ẩn bên kia đại dương, nàng cảm thấy, nếu
không phải lo âu, th́ ít ra cũng như đang chờ đợi 1 điều ǵ.
Nàng đinh ninh sẽ xảy ra 1 sự kiện liên qua tới nàng hoặc có thể
chỉ là 1 cơn giông trên bầu trời c̣n quang đăng.
" Ḿnh bị lôi cuốn theo trí tưởng tượng mất rồi" nàng nghĩ bụng
ngay.
Nàng lại nghĩ tới những ǵ xảy ra trong mấy ngày vừa qua, nghĩ
tới bà mẹ chồng nay đă trở thành người bạn, tới Vivian vừa từ LD
gọi điện cho nàng buổi chiều. Cô ta vừa cười vừa bảo nàng là
đang đi t́m " một túp lều", nhưng giọng nói th́ rơ ràng là của
1người đang hạnh phúc. Nàng không khó ǵ mà không đoán được là
căn nhà cô ta chung sống với Dawson dù có tầm thường tới đâu, cô
ta cũng sẽ biến nó thành 1 vương quốc v́ cô ta yêu và được yêu.
- Họ hạnh phúc biết chừng nào. Anna thở dài.
Nàng biết như vậy: nàng c̣n để trong pḥng 2 lá thư của họ cảm
ơn nàng đă giúp họ t́m thấy hạnh phúc, nàng vui sướng khi đọc
thư: nhưng cũng nhận ra là Vivian và Dawson đă chờ đợi nhau quá
lâu.
C̣n riêng cuộc đời của nàng th́ không hề thay đổi, John và nàng
vẫn sống như 2 con người xa lạ dưới cùng 1 mái nhà. Họ vẫn lịch
sự và xa cách đối với nhau.
Anna cố gắng nh́n anh bằng 1 vẻ mặt mới sau những lời tâm t́nh
của bà Milton, nhưng không sao được. Đối với nàng John h́nh như
vẫn là ngưởi đàn ông oai nghiêm mà nàng rất sợ hăi.
Tuy vậy nàng vẫn dễ dàng nhận ra đứa trẻ thiếu t́nh thương bị mẹ
hắt hủi và niềm an ủi duy nhất là được mang ḍng họ quư tộc của
tổ tiên. Trái tim người mẹ của Anna than khóc cho đứa trẻ xa lạ
ắy, nàng bỗng muốn ôm nó vào ḷng, nâng niu nó.
c̣n việc đồng nhất đứa trẻ ấy với con người oai vệ nghiêm trang
và dường như sắt đá là John lại là chuyện hoàn toàn khác. Nỗi
niềm sợ hăi khó giải thích anh gây ra cho nàng không hề giảm
bớt. Nàng cảm thấy run rẩy mỗi khi anh bước chân vào pḥng ḿnh,
cơ bắp nàng như co rút lại mỗi khi anh tiến lại gần, và nhớ lại
cái đêm anh bất thần vào pḥng ḿnh tim nàng vẫn không ngớt hồi
hộp.
Nàng thường tự hỏi John có trở lại lần nào, trong khi ḿnh ngủ
không. Có khi trong đêm tối, sau lúc lên giường và tắt đèn, nàng
lo lắng theo dơi động tĩnh. Nhưng mỗi sáng, lúc tỉnh giấc, nàng
nghĩ bụng là anh đă không tới, hoặc nếu có tới th́ nàng cũng
không hay.
Tối hôm ấy, sau khi nghĩ tới Vivian, Anna tự đặt cho ḿnh câu
hỏi mà nàng không sao giải đáp được "đúng ra ḿnh muốn cái ǵ?"
Trời đă chạng vạng, bóng tối dưới hàng cây dày đặt, nước hồ màu
ch́ và lấp lánh dưới bầu trời như 1 tấm kim loại sáng bóng. Anna
sắp sửa lên lầu th́ cửa pḥng khách sịch mở và Charles bước vào.
- Chị Anna đây rồi, tôi đi t́m chị măi, băn khoăn không biết chị
ở đâu.
- Anh muốn gặp tôi, nàng hỏi.
- Bao giờ tôi cũng muốn gặp chị, nhưng đặc biệt tối nay tôi cần
nói chuyện với chị
- Vậy th́ tôi đây, nàng vừa cười vừa nói.
- Vâng đúng thế, Charles đáp và ngắm nh́n nàng với ánh mắt cảm
phục, tôi không dám nói là chị xinh đẹp tuyệt vời: chị sẽ cho
tôi chỉ là 1 anh chàng tầm thường chán ngấy.
- Anh có nói mấy cũng chẳng sợ thừa đâu, tôi muốn nghe những lời
phỉnh nịnh về con người ḿnh, anh có thấy ḱ cục không?
- Chị muốn nói là chị không được nghe nhiều lời khen chứ ǵ? Cẩn
thận chị Anna ạ, chị đừng làm tổn thương vẻ đẹp tự nhiên của chị
đi v́ thói kiêu căng.
- Charles, anh khỏi day dứt về chuyện đó. Trong nhà cùng với
Antonyanh là người duy nhất khen ngợi tôi, những lời khen ngợi
đối với tôi hiếm hoi lắm và v́ vậy được tôi đánh giá cao.
- Mùa đông tới khi trở về LD với John chị tha hồ nghe người ta
ngợi ca, và lúc đó chị sẽ kiêu hănh nh́n tôi và sẽ nghĩ là tôi
chỉ nói với chị những lời nhàm chán.
- Khiêm tốn quá đấy, hạ thấp ḿnh quá đấy, anh làm sao vậy? Anna
kêu lên, vẻ nghịch ngợm.
- Vâng, tôi trở nên rụt rè và chính tôi muôn nói với chị về vấn
đề ấy. Mời chị ra ngoài vườn cam, ở đấy chúng ta không bị ai đến
quấy nhiễu cả...
Băn khoăn Anna bước ra trước, Khu vườn cam trong toà lâu đài này
được xây dựng dưới thời Charles II, một bảo ngọc với kích thước
hài hoà và trang trí tinh tế, Milton phu nhân chọn lọc những thứ
hoa làm nổi bật giá trị khu vườn mà vẫn không lấn át kiến trúc
của nó. Những ô cửa sổ cao mở thẳng ra hồ nước, và bước vào vườn
, người ta có cảm giác ở trên biển cả trong 1 con tàu, hoa lá
bập bềnh trên làn sóng bạc.
Anna tới ngồi trên tràng kĩ đặt trong góc, nàng lấy 1 chiếc gối
to bằng vải màu da cam dựa đầu rồi hỏi.
- Anh có điều ǵ nói với tôi nào? điều lành hay điều dữ.
- Cái đó c̣n tùy: chị sẽ là người phán quyết, Charles đáp giọng
khó hiểu.
Anna nhướng mày, ngạc nhiên:
- Liên quan đến tôi hay sao?
- Vâng liên quan nhiều đến chị.
Khoảnh khắc ấy Anna nhận thấy Charles rất khác ngày thường. Nàng
nh́n anh, t́m hiểu xem cái khác ấy ở chỗ nào. Thực tế đây là lần
đầu tiên, nàng thấy Charles nghiêm túc, thậm chí nghiêm trang.
Nụ cười thường xuyên trên môi, vẻ lấp lánh của đôi mắt hóm hỉnh,
âm sắc cười cợt trong giọng nói, tất cả những thứ vốn quen thuộc
ấy ở anh bỗng tiêu tan hết. Trước mắt nàng là 1 nhân vật xa lạ
bắt đầu nói.
- Tôi muốn nói với chị về Mira và về tôi.
- Mira à, nàng giật ḿnh thốt lên.
- Tôi xin phép cưới em gái chị, Charles nói vẻ hết sức xúc động,
Anna ngạc nhiên tới mức không trả lời được, nàng sững sờ nh́n
anh.
- Nhưng nó c̣n trẻ quá lấy chồng sao được, cuối cùng nàng đáp.
- Tôi biết là chị sẽ trả lời như vậy, nhưng chị Anna, xin chị
nghe tôi, tôi 27 tuổi, hơn Mira 9 tuổi. Chị biết là tôi đă trải
quá cuộc sống nhàn rỗi và và vô vị từ tuổi thanh xuân. Lẽ ra tôi
có thể làm chút ǵ bổ ích trong chiến tranh. Tiếc rằng ngay từ
đầu, tôi đă bị thương nặng và không bao giờ được phép lên máy
bay. về sau không ai muốn cho tôi là đứa nghiêm túc cả, người ta
luôn luôn bảo: "cha nào, con nấy, suốt đời ông bố mảy chưa làm 1
việc lương thiện lấy 1 ngày..." John nuôi tôi, tôi dựa vào anh
ấy để sống trong lúc tôi kiếm thêm được chút ít với các bản vẽ.
Tôi vẽ kiểu áo dài phụ nữ v́ sở thích hơn là v́ nhu cầu và đă có
chút tện tuổi trong nghề nghiệp. Thực tế tôi chưa hề cảm thấy
cần phải làm bất cứ cái ǵ cho tới hôm tôi gặp Mira, chị Anna,
chị là 1 trong những người đàn bà đẹp nhất tôi từng gặp, tôi ưa
thích chị và muốn tán tỉnh chị nhưng tôi chưa hề say mê chị như
hiện nay tôi say mê Mira....
- Thế c̣n Mira, nó có yêu anh không? Anna đột ngột hỏi.
- Có, cô ất yêu tôi, tôi biết v́ sao chị lo lắng, Mira đă phải
ḷng không ít người, nhưng lần này th́ khác hẳn và tôi xin cam
đoanvới chị là t́nh yêu của cô ấy đối với tôi sẽ sâu sắc và vĩnh
viễn v́ lẽ tôi yêu cô ấy say đắm.
Charles rạo rực 1 niềm say mê và xúc động, nhưng Anna vẫn nh́n
anh với vẻ lo âu.
- Anh có tin chắc là quyết định của ḿnh hợp lí không? Mira c̣n
non nớt lắm, chưa hề từng trải ǵ đâu?
- Mira cần có người trông nom chăm sóc, chị Anna, chị biết điều
đó hơn ai hết. Đó là 1 điều ḱ diệu, lần đầu tiên có người cần
đến tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về Mira, tôi biết là tôi sẽ
thành công trong những việc tôi sẽ làm v́ hạnh phúc và niềm vui
của Mira tùy thuộc vào đấy.
- Tôi nghĩ, Anna vui vẻ nói, anh đă cùng Mira dự định hết mọi
việc và tôi không c̣n phải nói ǵ nữa.
- Anna, chị thật tuyệt vời, chị không hỏi chúng tôi sinh sống
bằng cách nào, tôi xin nói dự định của chúng tôi, trước đây vài
hôm, tôi vừa đi LD. Tôi tiếp xúc với những người tôi đă từng làm
việc với họ. Rốt cuộc trong túi tôi hiện có 1 hợp đồng để mở 1
đại lí xuất khẩu quần áo may sẵn cao cấp ở miền Nam Châu Phi,
tôi có đủ điều kiện tự tổ chức lấy công việc, tôi cam đoan với
chị là tôi sẽ thành công, và khi trở về, tôi có đủ uy tín để
hoạt động ở LD theo ư ḿnh.
- Thế c̣n Mira?
- Dĩ nhiên cô ấy sẽ theo tôi, chị biết rơ là cô ấy sẽ tạo cho
tôi rất nhiều điều kiện thuận lợi trong công việc.
Charles mỉm cười tin tưởng và vui sướng, Anna hết sức kinh ngạc
nh́n anh, một con người hoàn toàn mới. Bắt đầu có uy tín, không
bao giờ anh c̣n là 1 kẻ ăn không ngồi rồi nữa.
- Tôi rất mừng cho anh.
- Chúng tôi sẽ làm lễ cưới rất sớm.
- Chờ lúc trở về có hơn không?
- Để Mira ở lại đây 1 ḿnh ư? để cô ấy sẽ xiêu ḷng trước người
này, kẻ khác hả chị? Không bao giờ, Charles kêu lên, chúng tôi
yêu nhau và muốn cưới nhau. Vâng tôi phải cưới ngay Mira và đưa
cô ấy cùng đi. Khi người ta có 1 vật báu th́ không ai bỏ lại dọc
đường.
- Cô chú chắc hẳn đă định xong mọi việc rồi, Anna thay đổi cách
xưng hô và nói, tôi rất xúc động v́ tuy vậy, cô chú vẫn xin phép
tôi, cảm ơn Charles.
- Ngày nay và măi măi sau naychùng tôi muốnđược chị đồng ư, chị
ban phước. Chúng tôi cần đến chị, chị Anna.
- Cô chú sẽ có tất cả cái đó, chú biết rồi đấy.
- Hơn nữa đó là 1 niềm hạnh phúc cho cô ấy, nếu không tôi sẽ
chết trong khi cố thực hiện điều đó, anh nói giọng sôi nổi của
người tuyên thệ.
Bất giác Anna ch́a tay, Charles cầm đưa lên môi.
- Chúng tôi muốn yêu cầu chị 1 điều, chị đừng nói ǵ hết với bất
ḱ ai.
- V́ sao? Anna ngạc nhiên hỏi.
- V́ 1 sự cẩn trọng cần thiết: trước hết vị trí của tôi phải
được ổn định đă, chị biết các nhà kinh doanh là người thế nào
rồi: nếu biết tôi đă lấy vợ, họ có thể nghĩ là tôi sẽ làm việc
kém sút và ít tận tụy với họ hơn.
- Đúng tôi hiểu, Anna vừa nói vừa cười, vui mừng thấy Chareles
không bỏ sót 1 chi tiết nào và không c̣n là chàng trai lơ đăng
ngày nào nữa.
- Mira muốn tôi báo với chị, nhưng chị phải hứa giữ bí mật cho
tôi.
- Tôi xin hứa, nàng đáp, không được bỏ sót bất ḱ điều ǵ để bảo
đảm thành công cho chú chứ ǵ?
- Chắc chắn sẽ thành công, Charles khẳng định. Chúng ta cùng đi
báo cho Mira biết. Mai tôi sẽ đi LD để mua nhẫn cưới nhưng sau
này cô ấy mới đeo.
- Nghĩ tới việc cô em gái bé bỏng của tôi sắp lấy chồng tôi có 1
cảm giác ḱ lạ, Anna vừa đứng dậy vừa nói, giọng mơ màng, nó c̣n
trẻ con lắm, tuy đă có ư thức thực tế về 1 đôi điều, charles chú
hăy hứa với tôi là sẽ luôn luôn chăm sóc nó và chung thủy với
nó. Tôi không thể chịu nổi ư nghĩ rằng nó đau khổ.
- Tôi đă thề với chị là tôi sẽ yêu cô ấy suốt đời với tất cả
khốo óc và trái tim ḿnh.
- Charles, cầu chúa ban phép cho chú, Anna nói, mắt đẫm lệ, rồi
vội cúi xuống đặt 1 nụ hôn thân yêu lên má Charles và nói.
- Tôi rất vui mừng là chú trở thành em tôi.
Anh quàng tay lên cổ nàng và hôn trả lại.
Lúc quay lại cửa cuối vườn cam, Anna trông thấy John bước tới
cùng với Xanhcle. Nàng thoáng nghĩ 2 người đàn ông trông thấy họ
hôn nhau, nhưng họ vừa đi vừa chuyện tṛ rất tự nhiên và nàng
không băn khoăn ǵ thêm.
- Đẹp quá, Xanhcle vừa nói vừa chỉ những tia sáng lấp lánh trên
mặt nước, trong lúc Charles vội chạy đi t́m Mira.
Đêm đă khuya và Anna lên gác bước vào pḥng Mira, nàng bảo em
nàng hết sức vui mừng về việc Charles xin cưới cô ta.
- Em rất vui sướng, em chỉ lo chị giận. Mira nói, nét mặt tràn
trề hạnh phúc.
- V́ sao chị lại giận, ḱ cục thật.
- Charles sợ chị cho là em c̣n trẻ con quá, riêng em th́ em
không hiểu v́ sao, bởi v́ chúng em yêu nhau.
- Thật thế khi em tin chắc vào t́nh yêu của ḿnh.
- Ồ đúng chị Anna, em yêu anh ấy, chúng em sẽ cùng nhau sống
hạnh phúc, em tin chắc như vậy.
Anna ôm choàng lấy cổ Mira.
- Mira ngày nay em yêu chú ấy và phải tiếp tục yêu chú ấy như
hôm nay suốt đời em, chỉ có điều đó là quan trọng, nàng bảo em
giọng nghiêm trang.
- Chị Anna, có thể đôi khi em là đứa nông nổi; nhưng em biết bổn
phận làm vợ, em muốn được như chị, chị giúp đỡ khuyên răn, bày
đường vẽ lối cho người ta, em muốn giống như chị.
Anna xúc động hôn em rồi trở về pḥng ḿnh, những lời nói của
Mira làm nàng phấn chấn và khi khoát chiếc áo mặc trong nhà bằng
satin màu mỡ gà ra ngoài áo ngủ, nàng vẫn c̣n nghĩ tới lới cô
em. Charles vừa mới mang về cho nàng ít quần áo anh đă chọn mua
và dặn nàng.
- Bao giờ chị cũng cứ phải mặc màu trắng hay màu mỡ gà , chị chớ
dùng màu xanh hay màu hồng: những màu sắc ấy không hợp với nhân
cách cũng như với nước da chị.
Anna ngây ngát trước những bộ quần áo lộng lẫy nhưng hoàn toàn
màu trắng và Mira trêu chọc nàng, bảo nàng giống 1 nữ tu sĩ.
Trước khi bước lên chiếc giường lớn có cột, nàng đứng 1 lát ngắm
nh́n khu vườn.
Trong bầu không khí im phăng phắc, tiếng kẹt cửa sau lưng khiến
nàng giật ḿnh ngoảnh lại.
John đứng trước ngưỡng cửa bóng anh in lên trên nền ánh sáng,
anh vẫn mặc quần áo dạ hội. Anh không nói ǵ hết nên nàng hỏi
anh , giọng ngạc nhiên.
- Anh cần ǵ phải không?
- Đúng! Anh đáp, giọng uy hiếp khiến nàng khiếp hăi.
Nàng đứng sững giữa căn pḥng 2 tay ép chặt vào người. John bước
tới gần và nh́n nàng, vẻ dữ dằn.
- Đă tới lúc chúng ta phải nói thẳng thắn cùng nhau.
- Th́ chúng ta vẫn như vậy xưa nay chứ sao? nàng đáp và vẫn
không tránh ánh mắt anh.
- A cô cho là cô thẳng thắn đối với tôi? anh thét lên.
- Th́ quả là như vậy.
- Dối trá.
Câu trả lời làm Anna đau nhói, như 1 phát đạn, nàng lảo đảo và
ấp úng.
- Em không hiểu, John... v́ sao?
- Tôi không tin đâu..., anh cười khẩy. Buổi tối, tôi nh́n thấy
cô trong vườn cam... tôi nh́n thấy cô với Charles.
- Ồ chỉ có thế thôi à?... nàng vui vẻ thốt lên, trong ḷng nhẹ
nhơm.
Nhưng nàng bỗng nhớ ngay lập tức lời hứa với Charles.
- Đúng, như thế đấy ! John đáp, giọng chua chát.
- John, nghe em nói... em không thể giải thích với anh nhưng...
- Tôi không cần giải thích: mắt tôi nh́n thấy, thế là đủ rồi.
John nắm 2 vai nàng, Anna rùng ḿnh sợ hăi, nỗi sợ hăi nàng đă
từng cảm thấy khi có mặt anh.
- Tôi chỉ là 1 đứa dại dột! Tôi lấy cô là v́ t́nh yêu... Đúng
Anna, tôi yêu cô ngay lúc đầu mới gặp ! Tôi hiểu cô khác với mọi
người đàn bà tôi đă từng biết. Tôi thấy cô hi sinh cho gia đ́nh,
thường xuyên chăm sóc người khác, nâng niu họ tựa 1 người mẹ,
giúp đỡ họ, khuyến khích họ. Tôi thấy cô cho họ tất cả những ǵ
tôi luôn luôn thiếu thốn: t́nh thương, t́nh yêu, sự âu yếm...
Tôi hiểu người duy nhất trên đời mà tôi cần là cô, Anna! Tôi
nhẫn nhục chờ đợi... cho t́nh yêu được thức tỉnh trong ḷng cô,
cho nó khiến cô dần dà sẽ yêu mến tôi như như cô từng yêu mến ba
cô, các em cô và những đứa trẻ. Nhưng thời gian và các sự kiện
đă phản lại tôi. Mọi sự việc dồn dập quá nhanh... tôi sợ mất cô
và tôi ngỡ ḿnh đă t́m ra được giải pháp... cô nhận lời lấy tôi
và tôi nghĩ vẫn cần để cho cô có thời gian... ngu ngốc biết
chừng nào, trong lúc tôi chờ đợi th́ 1 kẻ khác đă tước đoạt mất
t́nh yêu của cô...
Sững sờ Anna cố ngắt lời anh.
- John anh nghe em nói ; anh phải nghe em nói...
- Tôi không nghe ǵ hết, tôi biết tất cả những ǵ xảy ra sau
lưng ḿnh. Ồ, bảo rằng sự trong trắng, sự thơ ngây của cô làm
tôi khiếp hăi Đúng ! Chúng làm tôi khiếp hăi, tôi không dám tới
gần cô v́ tôi sợ t́nh yêu của tôi làm cô sợ hăi và xa lánh tôi.
Thế, và trong lúc tôi mơ tưởng về cô như về 1 con người hoàn
thiện toàn mỹ th́ cô đi t́nh tự với em trai tôi.
Những lời nói như những làn roi quất vào mặt ấy thôi thúc ḷng
dũng cảm của Anna, nàng kêu lên tuyệt vọng.
- John không đúng, anh phải nghe em nói...
Vừa phản đối Anna vừa cố sức để John bỏ nàng ra, nhưng chỉ như
đổ thêm dầu vào lửa. Anh càng nắm chặt tay và kêu lên như điên
như dại.
- Tôi bắt buộc phải tin điều tận mắt tôi đă nh́n thấy! v́ cô
chấp nhận t́nh yêu của 1 kẻ khác, vậy tôi sẽ làm như hắn... tôi,
chồng cô.
Nàng nh́n anh, ánh mắt năn nỉ van xin.
- John, em van anh... không... em van anh.
Uổng công vô ích: nàng là tù nhân của anh, đột nhiên anh đặt môi
lên môi nàng, hôn nàng say sưa đằm thắm. Anna rùng ḿnh, nàng cố
thoát ra. Nàng loạng choạng bất lực, không c̣n biết ǵ nữa hết
như thể John đă chiếm đoạt hết linh hồn nàng.
Anh gh́ chặt môi nàng lâu tới mức thời gian như thể ngưng đọng.
Anh uống hết ṭan bộ năng lực, toàn bộ sức sống của nàng; đến
khi anh rời môi khỏi môi nàng và đặt 1 cái hôn nhẹ lên cổ, th́
nàng vẫn ră rời. Anh vứt bỏ chiếc áo mỏng manh trên người Anna
và bế nàng trên tay đưa tới chiếc giường lớn, phía sau những tấm
màn gió chở che, một lần cuối cùng nàng kêu thét lên.
- Không... John... không...
Anh đứng lặng im chốc lát, như thể động ḷng trước tiếng kêu
thảm thiết và ngắm nh́n nàng. Anna hất đầu ra phía sau, đôi mắt
sững sờ và dùng 2 bàn tay run rẩy che ngực. Nhưng nàng nh́n thấy
trong ánh mắt đang áp đảo ánh mắt ḿnh ngọn lửa t́nh dục làm
nàng kinh hoàng .
Cuối cùng John bỏ nàng ra và đặt nàng xuống đất, anh nới ṿng
tay đột ngột khiến nàng phải bấu lấy chân giường, nàng đứng 1
lát hổn hển, trong lúc anh nh́n nàng, vẻ tuyệt vọng, nhưng Anna
khiếp hăi không hiểu ǵ hết... anh quay gót bước ra.
Cánh cửa sập lại sau lưng anh và Anna c̣n lại 1 ḿnh.
Sững sờ tuyệt vọng, Anna đứng nh́n trong 1 thời gian tưởng như
vô tận cánh cửa vừa đóng lại . Dứt khỏi cơn bàng hoàng, nàng quỳ
sụp xuống cạnh giường, vùi đầu vào tấm lụa phủ chân. Nàng ngồi
rả rời hầu như suốt đêm. Lên giường khi bắt đầu rét run lên
nhưng không sao ngủ được, nàng đếm giờ theo tiếng chuống đồng hồ
trong pḥng khách lớn.
Ánh b́nh minh vừa lọt qua các bức rèm thưa, nàng lặng lẽ choàng
dậy. Mặc xong quần áo, nàng bước tới gần cửa sổ và ngắm nh́n khu
vườn. Phía chân trời hừng đông, ánh sáng mặt trời nhuộm cảnh vật
1 màu sắc mịn màng như nhung. Cảnh đẹp ban mai làm xao xuyến
ḷng người.
Rời ô cửa sổ Anna bước lại tủ quần áo, hết sức nhẹ nhàng mở ngăn
kéo, nàng bỏ vào túi xách mấy thứ cần thiết và nhón chân bước ra
cửa, ngập ngừng 1 lát, nàng đi vào hành lang dẫn về khu nhà ở
phía Nam.
Sau mấy giây lưỡng lự trước cửa pḥng Xanhcle, nàng quyết định
gơ nhẹ mấy tiếng. Hầu như ngay lập tức có tiếng trả lời: "mời
vào". Đúng như nàng dự doán Xanhcle đang ngồi trên giường đọc
sách.
Xanhcle ngủ ít và đọc nhiều Anna biết rơ điều đó, ông luôn luôn
bảo sách là những người bạn tốt nhất của ḿnh và không có thứ
thuốc giải phiền nào hiệu nghiêm hơn sách
- Tôi có vào được không? Anna rụt rè hỏi.
- Dĩ nhiên là được. Xanhcle vừa đáp vừa cười.
Anna bước lại gần giường, Xanhcle không tỏ vẻ ngạc nhiên khi
thấy nàng đến thăm ḿnh sớm đến thế, túi du lịch xách ở tay.
- Anh Xanhcle tôi đi đây, nàng nói giọng run rẩy.
- Cô đi lâu à? Ông thân ái hỏi.
- Tôi cũng không biết nữa, có thể tối nay tôi trở về, tôi không
thể nói trước với anh được. Tôi phải suy nghĩ... chỉ có điều đó
là chắc chắn. Mà ở đây th́ tôi không suy nghĩ nổi.
- Thế cô muốn bảo ǵ tôi?
- Tôi muốn nhờ anh bảo Mira và 2 đứa bé đừng lo lắng cho tôi,
tôi vẫn rất mạnh khỏe... và có lẽ... cũng nhờ anh nói như vậy
với John.
Nàng tránh ánh mắt Xanhcle
- Tôi sẽ làm theo lời cô. Cô có cần xe không?
- Có, như thế cũng không phật ư John chứ, phải không anh?
- Tôi sẽ báo cho chú ấy và bảo chú ấy là cô hứa giữ ǵn xe và
giữ ǵn cả bản thân cô nữa.
Xanhcle nhấn mạnh mấy từ cuối cùng và Anna hiểu ngầm ư của ông.
- Vâng anh Xanhcle anh có thể nói thế với John.
- Cảm ơn cô và cầu chúa phù hộ cho cô, chúng tôi chờ cô sớm trở
về lắm đấy.
- Sao anh lại tin chắc là tôi trở về?
Xanhcle mỉm cười.
- Tôi biết cô sẽ trở về. Có lẽ cô đi là phải: người ta khó có
thể nghe tiếng nói của trái tim ḿnh khi xung quanh người ta quá
ồn ào.
Anna kinh ngạc nh́n ông.
- Anh nghĩ là tôi muốn làm như vậy ư?
- Tôi tin chắc như vậy, ông đáp với 1 vẻ tự tin điềm tĩnh. tôi
biết cô chỉ nghe theo trái tim ḿnh khi cô phải giải quyết công
việc cho người khác, cô Anna ạ, bây giờ th́ đến lượt giải quyết
công việc của chính cô, tạm biệt cô.
Thế là Xanhcle khuyến khích nàng đi, nàng lặng lẽ bước ra cửa,
ra đến cửa nàng ngoảnh lại.
- Cảm ơn anh Xanhcle.
ông mỉm cười chào lại và vẫy vẫy tay tạm biệt; nhưng nàng có cảm
giác nhận lời chúc phúc của ông.
Bước đi trong khu nhà vắng lặng, nàng cảm thấy cơn giông băo
trong ĺng dịu bớt, tuy vậy khi đến gọi người tài xế lấy ch́a
khoá xe, nàng vẫn hoàn toàn bàng hoàng.
o0o
Chiếc xe lớn nổ máy và chạy hết tốc độ đưa nàng đi xa ṭa lâu
đài.
Nàng ra đi không có chương tŕnh cụ thể mà chỉ muốn cho khoảng
cách giữa John và ḿnh càng lớn càng tốt.
Đến 2 h chiều, dừng xe để mua xăng, nàng trông thấy 1 quán cà
phê nhỏ và sực nhớ từ tối hôm trước chưa hề ăn uống ǵ. Nàng gọi
trà và mấy lát bánh ḿ phết bơ cùng với 1 quả trứng mà chủ quán
năn nỉ mời nàng và tự hào nhấn mạnh.
- Tất cả khách hàng đều hỏi mua trứng của chúng tôi, trứng rất
tươi mà.
Anna không dám chối từ, ăn xong và trả tiền, nàng lại lên xe.
Xe lăn bánh suốt buổi chiều, mặc dù trời nắng, qua đồng cỏ ruộng
vườn dọc sông suối hai bên trồng liễu. nàng không biết ḿnh ở
đâu nhưng vẫn cứ cho xe lăn bánh. Gần đến 1 thành phố lớn, nàng
tránh không đi vào.
Đi hết buổi chiều nàng nh́n thấy 1 biển báo: Manchester, bất
giác nàng hiểu là đi suốt ngày, nàng đă trở về làng quê.
Nửa tiếng sau nàng về tới Liton Kopon, "nhà ḿnh" 2 từ vang lên
thánh thót trong ḷng mà Anna tưởng như nghe thấy.
Bỗng nàng sực nhớ, ngôi nhà không c̣n thuộc về ḿnh nữa, làm sao
tiền bạc có thể thay thế được 1 vật quư giá như ngôi nhà gia
đ́nh, ư nghĩ ấy làm nàng xót xa.
Nàng cho xe lăn bánh chậm răi trên đường làng, nhớ lại tất cả
những người sống ở kia, phía sau các cánh cửa sổ mà nàng quen
biết từ thuở ấu thơ. Trong làng nàng dâng lên niềm thương yêu
tất cả các bệnh nhân trước đây của ba nàng. Xe đi qua những ngôi
nhà nhỏ của họ, nàng nhắc tới họ Dorix, Vera, Molly....
Nàng gặp lại ngôi nhà thờ nhỏ bằng đá xám, những cửa hiệu nghèo
nàn với các lọ kẹo to tướng, căn nhà thầy giáo, ngôi trường gớm
giếc bằng gạch đỏ và cuối cùng ngôi nhà của nàng giữa các lùm
cây.
Dăy hàng rào xung quanh gara không đóng cửa và nàng lái xe vào
trong lúc nghĩ bụng: Dù người chủ nhà bây giờ là ai đi nữa th́
chắc hẳn cũng sẽ cho phép ḿnh đi thăm lại khu vườn, đến ngồi
dưới bóng cây bách hương và nh́n những căn pḥng ḿnh đă sống
những ngày thơ ấu.
Nàng bước lên cầu thang và bấm chuông nhiều lần nhưng không có 1
ai.
Rèm che ở cửa sổ pḥng khách và pḥng ngủ đều rủ xuống và nàng
nghĩ căn nhà không có người. Ḷng nàng rộn lên mừng rỡ trước sự
kiện bất ngờ này. Nàng quyết định đi vào qua ô cửa nhỏ nhà bếp
vốn bao giờ cũng dễ mở từ bên ngoài.
Mấy giây sau Anna nhảy vào gian bếp, tất cả vẫn nguyên vẹn như
xưa, nàng kéo rèm cửa mở cửa sổ cho ánh sáng tràn vào và nh́n
lại các căn pḥng nơi nàng đă để lại 1 phần trái tim ḿnh.
Nàng nh́n lại tất cả: các tấm vải phủ ghế rất cần được nhuộm
lại. thảm trải nhà trước ḷ sưởi đă quá cũ kỉ; bản lề tủ sách đă
lâu không được sửa chữa. Nàng đi tới đi lui, đổi chỗ ghế ngồi,
đập đập lên đệm ghế, lau bụi trên chiếc đồng hồ treo tường và
bất giác lên dây. Giấy phủ tường đă sờn rách và cả căn pḥng
phải quét vôi lại.
Anna bỗng đứng sững lại, nàng thầm th́:
- Có thể như thế được không?... chính ḿnh lại công kích và t́m
ra tất cả những thiếu xót ấy ở ngôi nhà thân thiết xưa kia của
ḿnh hay sao? phải chăng cảnh sang trọng và giàu có ở Guyliver
đă làm ḿnh hư hỏng?
Nàng cảm thấy xấu hổ chẳng khác nào ḿnh nguyền rủa 1 người bạn
cũ. Lắng tai nghe những tiếng nói với ḿnh trong lặng im, nghe
tất cả những kỉ niệm phảng phất trong không trung, nàng bước lên
cầu thang và đi vào pḥng ngủ. Nàng kéo màn gió để nh́n lại
chiếc giường nhỏ nàng đă từng nằm trong biết bao năm tháng, nh́n
lại chiếc bàn trang điểm phủ vải sa trắng, cái bàn giấy và tủ áo
trong đó vẫn c̣n treo những chiếc áo dài. Nh́n lại những thứ gợi
nhớ lại quá khứ hạnh phúc của ḿnh, nàng nghẹn ngào xúc động,
nàng không dám ở lại lâu.
Về phía bên kia hành lang là pḥng ngủ của Ba nàng, căn pḥng
thấm đượm 1 hương vị đặc trưng gợi lại kỉ niệm về ông c̣n hơn cả
1 tấm h́nh: mùi thuốc lá và mùi nước hoa lẫn lộn. Nàng không
bước qua được ngưỡng cửa v́ ḷng xáo động: nàng nhắm mắt lại và
h́nh dung Ba nàng c̣n sống, ông chỉ đi thăm bệnh và phút chốc sẽ
trở về. Nàng kêu to:
- Ba, ba ơi.
Âm thanh của chính nàng làm nàng giật bắn người: nàng vội trở về
pḥng ḿnh, nằm phịch xuống giường và nức nở. Nàng khóc măi,
nhức nhối, tuyệt vọng.
Khi ra khỏi cơn đê mê th́ đêm đă khuya, nàng không biết ḿnh đă
nằm như vậy, đầu gục xuống gối, trong bao lâu. Nước mắt đă khô,
nàng thấy lạnh. Bóng đêm tràn ngập cả căn pḥng. ở ngoài nghe
tiếng dơi kêu và bay lượn, Anna ra tận cửa sổ, nàng thấy người ê
ẩm 2 mắt cay sè.
Nàng không c̣n sợ hăi, buồn phiền hoảng hốt nữa. Ḷng nàng yên
tĩnh như thể những giọt nước mắt đă cuốn đi 1 cách ḱ diệu những
nổi day dứt trăn trở.
Giờ đây nàng thấy có thể suy nghĩ về những ǵ đă xảy ra tối hôm
trước giữa John và ḿnh, nàng không c̣n kinh hoàng nữa nhưng
ngạc nhiên nhắc đi nhắc lại: "Thực sự ḿnh không c̣n sợ hăi nữa
chăng?"
Rồi b́nh tâm trở lại, nàng tự hỏi ḿnh: "Có quả thật như thế là
sợ hăi không?"
Tựa đầu vào khung cửa sổ, nàng nhớ lại toàn bộ sự việc: nét mặt
John những lời ngờ vực và sỉ vả, những ngón tay bấu chặt vào vai
nàng, đôi môi anh chiếm đoạt môi nàng... một tiếng nấc nghẹn lại
trong cổ họng và tiếng trái tim đập cuối cùng làm nàng hiểu thực
sự ḷng ḿnh. Nàng nhớ lại nổi xúc động khi nghe anh nói anh yêu
nàng... sự thật bỗng hiển hiện trước mắt nàng sáng tỏ rơ rệt và
đơn giản: nàng yêu John.
Anna hồi tưởng lại toàn bộ cuộc đời ḿnh và nàng hiểu v́ sao
nàng đă lẫn tránh măi trước mặt John.
Từ trước nàng luôn chăm sóc Ba và các em, bao giờ nàng cũng cống
hiến, khi John tới anh xuất hiện như 1 con người nhân hậu trước
mắt gia đ́nh nàng, và từ đấy nàng luôn luôn từ chối anh, giờ đây
nàng hiểu v́ sao và lấy làm hổ thẹn.
Một cách bản năng, nàng không chịu để chinh phục và bỏ mất cuộc
sống độc lập. Nàng phản kháng v́ không phải sợ John mà chính v́
sợ t́nh cảm bản thân ḿnh, sợ sự phụ thuộc mà t́nh yêu sẽ giam
cầm nàng trong đó. Làm sao nàng có thể mù quáng đến vậy?
- Ḿnh yêu anh ấy... nàng th́ thầm trong lúc nh́n ra khu vườn
dưới ánh trăng.
Đúng, nàng yêu anh, và sẵn sáng khuất phục: anh lả chủ nhân và
nàng muốn gắn bó với anh. Nàng sẵn sàng trở về với anh, nàng sẽ
ra đi rất nhanh để gặp lại John mà nàng yêu, gặp lại ngôi nhà từ
nay là ngôi nhà gia đ́nh ḿnh.
Nàng ngồi mơ màng trước ô cửa sổ, đêm dày đặc, nàng không c̣n
chống lại t́nh yêu mà phó mặc cho ḍng xoáy yêu đương cuốn theo.
Cuối cùng Anna ngủ thiếp đi giấc ngủ rất sâu nhưng nàng bỗng
giật ḿnh tỉnh giấc khi nghe có tiếng động đâu đó trong căn nhà.
Tỉnh trí lại nàng yên tâm, trước không khí yên ắng và ngủ tiếp.
Lúc tỉnh dậy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ và mơn man trên mặt
nàng, nàng nhảy xuống giường và vui sướng nghĩ bụng: "Hôm nay
ḿnh sẽ trở về Guyliver, ḿnh sẽ gặp lại John... John, người
ḿnh yêu...
Giờ đây, nàng biết gia đ́nh đích thực của ḿnh là ở đấy ở chỗ
chồng ḿnh, c̣n ngôi nhà nàng vừa nằm ngủ này chỉ là 1 căn nhà
trống rỗng.
Nàng chạy tới nhà tắm, nước mát lạnh, nàng cảm thấy sung sức và
hăng hái, nàng đói đến cồn cào, không mặc tấm áo dài lịch sự đi
đường ngày hôm trước, nàng mang chiếc tạp dề vải xanh nhạt trước
kia nàng vẫn mang để sửa soạn bữa ăn sáng. Chải tóc xong, nàng
mỉm cười với cô gái rạng rỡ trong gương soi rồi bước xuống bếp
vừa khe khẻ hát.
Nàng không hề mong t́m được cái ăn, nhưng chắc hẳn c̣n lại gói
cà phê trong chạn bếp, quả là không ai đụng chạm vào ǵ hết: gói
cà phê vẫn kia và cả 1 ít đường đựng trong chén.
Bỗng nàng nghe có tiếng bước chân trong hành lang, nàng đứng
sững lo sợ bị người ta bắt gặp.
Chủ nhà mới là ai nhỉ, tiếng bước lại gần, nàng đứng lặng im sẵn
sàng đối phó, cửa mở... John.
- Ít ra anh cũng khá láu cá nhớ mang theo bữa ăn sáng đây, anh
nói gọn.
Một tay anh cầm 1 chai sữa, và 1 tay xách giỏ đựng trứng và mấy
gói nhỏ, sững sờ nàng lẩm bẳm.
- Sao anh lại ở đây?
- Anh tới đây đêm qua, nhưng đă quá khuya nên không dám quấy rầy
em, anh nằm ở tràng kỉ trong pḥng khách và ngủ ngon giấc. Cả 2
chúng ta đều ngủ rất muộn.
- Anh ngủ ở đây, đêm qua ngủ ở đây, Anna kinh ngạc hỏi.
John đáp, vẻ diễu cợt.
- Anna em chớ làm mặt giận như vậy, chẳng có ǵ đáng trách cả
đâu v́ chúng ta là vợ chồng kia mà.
Trước ánh mắt nghịch ngợm của anh, Anna cúi đầu xuống thẹn đỏ cả
mặt.
- Anna chắc em đói rồi, chúng ta ăn sáng ngay đi thôi chứ? John
điềm tĩnh bảo nàng, rồi nói chuyện sau.
Nàng lặng im, nhưng nh́n đôi mắt sững sờ của nàng, anh nói tiếp.
- Xanhcle đă chuyển lời của em lại cho anh, Charles và Mira đă
tâm sự hết với anh, nhưng chuyện đó ta sẽ nói sau. Bây giờ ăn
cái đă, anh đói quá rồi và có lẽ cả em nữa, có phải thế không
nào?
- Nhưng sao anh biết em ở đây, chính bản thân em cũng không nghĩ
là em tới đây.
- Anh đoán là em về lại nhà em.
- Bây giờ đâu c̣n là nhà em nữa, nhà đă bán đi rời kia mà...
- Không đâu, nhà vẫn là nhà của em đấy.
- Anh nói sao? nàng ngơ ngác hỏi.
- Anna anh đă mua cho em đấy. Anh nghĩ là nó có thể dùng để
chúng ta nghỉ hè hoặc... để sống những ngày trăng mật nữa.
Nàng cúi đầu xuống, không dám nh́n thẳng anh, để nàng khỏi bối
rối, John vội nói sang chuyện khác.
- Chúng ta ăn sáng đi thôi chứ, em. Anh nói bằng 1 giọng vui vẻ
mà Anna chưa từng nghe thấy bao giờ.
Vừa bỏ ở giỏ ra trứng mứt bơ và 1 ổ bánh ḿ Anna vừa nói để giấu
nỗi xúc động.
- John, anh muốn ăn trứng thế nào?
- Tùy ư em, để anh dọn bàn.
Vừa sửa soạn bữa ăn, An vừa ghé nh́n chồng. Anh trải khăn bàn
cũng chăm chú như làm mọi công việc khác, nhưng trông anh trẻ
hơn, hoạt bát hơn. Anh không c̣n là người đàn ông oai vệ và
thống trị mà nàng vốn khiếp hăi trong 1 thời gian dài.
Một lát sau, họ ngồi vào bàn, thưởng thức bữa ăn sáng, John chăm
chăm nh́n Anna:
- Em đi nấu nước rửa chén đĩa, nàng nói và đứng dậy, John bật
cười khiến nàng đứng lại .
- Hôm nay em không phải rửa chén đĩa đâu. Đến đây, anh có điều
nói với em, em đến đây.
Anh cầm tay nàng và nàng để anh dắt nàng ra vườn. Hai người ngồi
xuống ghế dưới bóng cây bách hương, nơi trước đây anh xin cầu
hôn nàng.
Anna đặt tay trong tay anh.
- Hôm nay anh muốn nói với em, điều mà lẽ ra anh phải nói lần
trước, khi anh hỏi em làm vợ. Lúc đó anh sợ làm em kinh hăi nếu
để em thấy anh rất mực yêu em, Anna, anh yêu em, anh vừa nói vừa
hôn tay nàng.
Xúc động Anna lặng im, John âu yếm nhắc lại.
- Anna, anh yêu em. Bây giờ em phải nói em có yêu anh không?
Anna em trả lời anh đi.
Nàng cúi mặt xuống và John nói tiếp:
- Em biết không, anh không cần Charles giải thích với anh sự
việc trong vườn cam anh mới hiểu là em yêu anh... Anh biết điều
đó ngay khi anh đặt môi lên môi em... Đêm qua trong lúc ôm em
vào ḷng, anh đă hiểu tất cả những ǵ anh để mất v́ giấu em niềm
mê say của ḿnh. Anh muốn chờ tự em đến với anh, trong lúc anh
đinh ninh trong dạ là em yêu anh... Hiểu ra điều đó, anh vội
vàng chạy tới đây, anh đă bẻ gẫy xiềng xích giam hăm ḿnh. Anna
bây giờ anh là 1 con người khác rồi, con người đó cần tới em và
t́nh yêu của em, và không sợ phải dấu diếm là anh yêu em nữa.
Anna run rẫy nhưng không phải v́ khiếp hăi nữa, nàng ngước mặt
và ánh mắt họ gặp nhau tràn đầy t́nh âu yếm mê say, biểu hiện
đẹp đẽ nhất của t́nh yêu. Hai môi nàng run rẫy, John khuyến
khích nàng:
- Anna, em yêu, em nói đi
- Vâng, em yêu anh, quả thật là em rất yêu anh, nàng thú nhận.
Trở ngại cuối cùng đối với hạnh phúc của họ đă bị san bằng, John
ôm vợ vào ḷng và đôi môi họ gắn chặt vào nhau.
THE END
|