- Ǵ mà ồn ào thế - một giọng nói trẻ trung nhưng chững chạc hơn
2 giọng nói trước cất lên.
- ḱa chị Mira đấy à? Chị đền nh́n người bệnh của BA mà xem,
Angtoanet bảo là ông ta chết rồi.
- Không đâu,ông ấy không chềt đâu. Ông ấy ngủ nhung nói đúng
hơn, ông ấy chắc hẳn đă ngủ nếu 2 em không làm ồn đến như vậy...
các em không xấu hổ sao.
Giọng em bé gái cất lên quả quyết hơn.
- Nhung chị nh́n ông ta mà xem, chị Mira, ông ta không hề nhúc
nhích. Chắc hẳn là chềt rồi.
- Con bé ngốc, cứ để chị xem xem
Một phút im lặng.
- Thế nào chị Mira, chị thầy ông ất thế nào/ Giọng nói con gái
nhỏ nhẹ lại cất lên.
- Chị thấy ông ấy đẹp trai, rất đẹp nữa là khác. Mira đáp.
Người đàn ông nắm im trên giường ḱm một nụ cưởi. Anh vừa mới
thức giấc và nghe phần cuối những lời tṛ chuyện của mấy chị em.
Anh cảm thấy mơ mơ màng màng như v́ kiệt sức. Anh cố cựa quậy
nhưng đành phải nằm im v́ đau nhói bên hông. Thế là anh nhớ lại
tất cả.
Chiếc Camiong nặng nề từ đâu vụt tới không báo trước và xông
thẳng vào anh như một ngôi sao sa, tiếng phanh rít lên dữ dội;
giọng nói của anh và cuối cùng 2 chiếc xe đâm vào nhau... Chắc
hẳn anh bị va mạnh v́ măi một lúc sau mới hồi tỉnh. Có 1 lỗ hổng
trong kí ức... Về sau anh hiểu la xe bị lật nghiệng và anh bị
mắc kẹt không ra được.
Nhung người mà anh quan tâm nagy lập tức là Giacvix. G lúc đó
ngồi bên phía xe bị đâm. Anh c̣n nhớ ḿnh đă kêu cứu và nói
"Nhanh len nhanh lên, cần một thầy thuốc cho Giacvix".
Tất cả những ǵ xảy ra sau đó th́ mơ mơ màng màng. Ngoài cơn đau
dữ dội khi anh được khiêng lên cán... chắc hẳn lúc ấy anh bị
ngất.
"t́nh h́nh ǵ xảy ra sau đó" anh nhẩm đi nhẩm lại trong bụng.
Anh như nhớ lại có người di qua, đi lại quanh ḿnh. Anh nhớ lại
ḿnh được đặt trên giường. Một ngư6ời đàn ông, có thể là một
thầy thuớc, đặt 1 cái cốc vào tay anh và bảo "Ông uống đi và
đừng nói nữa". Chắc hẳn lúc dó anh hỏi t́nh h́nh về ngưồi lái
xe.
Và anh thầm nghĩ ngay lập tức. Giacvix ở đâu? Anh không nhớ ǵ
chính xác cả, ngoài những cơn ác mộng ám ảnh anh trong giấc ngủ,
cho tới lúc những tiếng nói trẻ thơ xua đuổi những cơn mộng mị
ấy.
Một lần nũa anh lại chú ư tới những lời trẻ thơ kia:
- Em chẳng thấy ông ta đẹp trai. Ông ta già quá th́ có. Giọng
ṇi chú bé cất lên
- Dĩ nhiên đối với em th́ ông ấy có vẻ già, nhưn g đối với chị
th́ kh6ng- 1 giọng già dặn hơn cắt ngang, vẻ bề trên.
- Các em làm ǵ ở đây thế?
Một người khác lại mới bước vào "Nhà này hẳn phải đông người
lắm" người bị thương nghĩ bụng
Nhưng 1 giọng nói trẻ em đă đáp;
- Ô chi Anna, chúng em vừa mới tới xem người bệnh của ba. Chị
Mira bảo ông ta đẹp trai. Chị thử h́nh dung xem.
- Nhung các em tuyệt đối không được tới đây, các em đi ra cuối
vườnmà chơi. C̣n Mira em phai ngăn cấm chúng làm điều dại dột,
chứ sao lại khuyến khích chúng! Cô gái vừa tới lên tiếng quở
trách.
- Chị đừng phá đám chi Anna. Hấp dẫn quá đi chứ. Thậm chí tên
ông ta chúng ḿnh cũng không biết, và giá như là một hoàng tử
trẻ tuổi vi hành th́ sao. Biết thế nào được.
- Hay chỉ là một người đại lí hăng buôn cũng thế. Thôi đi nào
Mira, em hăy thôi lối mơ mộng lăng mạn ấy đi. Anna cố lấy giọng
nghiêm khắc bảo em.
- Nhưng v́ sao cơ chứ , vả lại có thể em nói đúng kia mà, ai mà
biết được/ Chị th73 h́nh dung xem cái ǵ se xảy ra nếu vạn nhât
ông ta la 1 nhà tỷ phú và ông ta nói với ba: Thưa Bác sĩ Sippho,
tôi xin biếu bác sĩ 1000 bảng Anh để tỏ ḷng cảm ta sự săn sóc
của bác sĩ. Xin Bác sĩ dùng vào việc làm cho những người con dễ
thương của BS được vui ḷng.
- Làm ǵ có chuyện ông ấy ṇi như vậy. Nếu cũng như mọi người
bệnh khác của BA, th́ ông ấy sẽ nhiệt liệt cảm ơn chúng ta nhưng
quên không trả tiền công cho BA. Thôi được Mira, bây giờ em nghe
chị đi về pḥng và dọn dẹp giường chiếu. Pḥng em lộn xộn đến
kinh người, chẳng khác nào như có 1 quả bom vừa nổ tung trong
đó.
-Ồ pḥng em, pḥmg em, em chán ngấy công việc nội trợ rồi - Mira
phản đối
- Em gái thân yêu chị không sao hiểu em được, v́ em có phải làm
ǵ trong nhà đâu nào.
- Thế nhưng tại sao cô Britgo không dọn pḥng em khi cô ấy lên
quét dọn hành lang? Mira lẩm bảm.
- Đừng quay trở lại chuyện đ1o nữa. Mira không phải lúc đâu,
hiện có nhiều việc pảhi làm lắm đấy.
- Được được em sẽ không nói ǵ nữa hét. Từ nay em sẽ chịu đau
khổ trong im lẵng thôi.
Có tiếng cười cố nén lại, rồi tiếng dậm chân quanh ô cửa sổ.
Người đàn ông biết là 2 cô gái đă đi xa, anh khẽ ngẩng đầu và mở
mắt. từ giu7ờng nằm ánh mắt anh có thể bao quát cả căn pḥng.
một tia mặt trời chíu qua cửa số.
Đây là một căn pḥng nhỏ có cửa lớn chắc hẳn mở ra vườn. Anh
nh́n quanh ḿnh, anh nằm trên 1 chiếc giường bằn đồng kiểu cổ và
trong pḥng đồ đạc có vẻ rời rạc. Rơ ràng là 1 căn pḥng đơn sơ
và ít trang nhă nhưng cực ḱ sạch sẽ, vải trải giường và 2 áo
gối thơm mùi cải hương. Trên bàn chải tóc, dặt 1 cái b́nh lớn
cắm đầy hoa hồng.
Người bị thương h́nh dung gia đ́nh BS Sippho- Angtoannet và cậu
bạn cùng chơi- h́nh như chỉ là 1 chú bé - là 2 đứa trẻ xem chừng
vô kỉ luật. Mira th́ lăng m5ng. Anna th́ thật sư thực tiện. Tất
cả đều phát âm chính xác và nói năng có giáo dục, riêng ở Anna
có 1 nét dịu dàng điềm tĩnh, 1 thái đô yêu thương làm anh vui
thích mặc dù có vẻ uy quyền trong giọng nói. Anh rất nhạy cảm về
mặt này. Có biết bao giọng nói cộc cằn hay chát chúa, c̣n giọng
nói của nàng th́ dịu dàng và du dương.
Có tiếng gơ cửa, Anh chưa kịp trả lới, cửa đă mở và 1 người đàn
bà luống tuổi, mặt đỏ au, bộ ngực đồ sộ, bước vào với dáng đi
nặng nề. Bà ta bước tới cửa sổ và kéo màn gió. Căn pḥn tràn
ngập ánh nắng vàng rực và chói chang.
- Thưa ông, ông đả dậy chưa
- Vâng vâng tôi dậy rồi.
- BS bảo tôi thưa với ông là có người bệnh ngoài phố gọi ông ấy,
nhưng xin ông yên tâm, ông ấy sẽ về ngay.
- Cám ơn.- Một lát nữa cô Anna sẽ nmang trà tới cho ông. Nếu cần
ǵ ông có thể hỏi cô ấy.
- Rất cám ơn, tôi sẽ hỏi.
- Và dĩ nhiên nếu có việc ǵ tôi có thể giúp p6ng th́, thưa ông
tôi sẽ vui ḷng làm chỉ với điều kiện là không phải chữa vết
thương hay băng bó, tôi chưa bao giờ chịu đựng được công việc
đó. Trong chiến tranh, tôi muốn tyam gia một nhóm cứu thương
nhưng không giúp ích được chút ǵ. BS bảo tôi, cô Britgo, cô cứ
ở lại nhà bếp! Tôi rất muốn giao phó cho cô cái bao tử của
thương binh, nhưng chân cẳng họ thỉ không đâu.
- À thế ra cô là đầu bếp hả, cô Britgo
- ờ nếu tôi bảo ḿnh là đầu bếp th́ có vẻ huênh hoang đấy. Mọi
việc trong nhà tôi có lam chút xíu. Dọn dẹp nhà cửa là công việc
chuyên môn của tôi. nhưnhg nếu nói với ông rằng, tôi có thể làm
bếp như phần lớn phụ nữ trong vùng, thậm chí c̣n tốt hơn chút
ít, th́ cũng không phải là nói quá đâu.
-Tôi tin là như vậy
- Thưa ông từ hôm qua đến nay, sau vụ tai nạn ông không ăn uống
bao nhiêu... tôi có chứng kiến vụ tai nạn, và quả là tôi có thưa
với BS ' Nếu có ai sống sót sau vụ đâm xe này th́ thật là 1 điều
ḱ diệu".
Nghe có tiếng gỏ nhẹ ở cửa, cô Britgo ngừng câu chuyện và thốt
lên
- Ḱa cô Anna đă mang bữa ăn sáng tới.
Người bị thương vội ngoảnh đầu lại để nh́n cô gái bước vào, tay
bưng 1 chiếc khay
- Chào ông, nàng vừa nói vừa mỉm cười
Tiếng cười cũng dịu dàng như giọng nói anh vừa nghe lúc năy .
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp rất trong sáng với mái tóc dầy màu
nâu. Lông mày vẽ 1 đường ṿng cung tuyệt dịu phí trên đôi mắt to
màu xanh.
Anh nghĩ ngay lập tức "Đấy cô Anna đấy, nàng đẹp thật, rất đẹp"
Nàng đặt khay lên mặt bàn cạnh giường.
- Tôi không rơ ông có đói hay không, nhưng tôi cú mang trứng
đến.
Bây giờ ngĩ tới cái đói, tôi thyấ ḿnh quả có đói. Anh đáp.
Nàng vẫm mỉm cười:
- Ḱ diệu thât sáng nay ba tôi đă khám cho ông. Giấc ngủ ông
b́nh yên và ba tôi hi vọng ông sẽ dễ chịu hơn hôm qua.
- Ba cô đă tỏ rất tốt đối với tôi, tôi phải cám ơn ông đă đưa
tôi về đây. Tôi không nhớ rơ những ǵ xảy ra sau vụ tai nạn
- May sao ba tôi có nhà khi vụ tai nạn xảy ra rất gần đây. Anna
nói dịu dàng, một nụ cười bẽn lẽn trên môi. "Anh ta có bộ mặt dễ
thương, nhưng trông có vẻ nghiêm." nàng nghĩ bụng.
Quả là anh có vẻ mặt thanh tú, đường nét cân đối; tuy nằm trên
giường bệnh, vẫn có bộ điệu trang nghiêm oai vệ, rơ ràng là 1
con người quen chỉ huy. Bỗng nhiên Anna bối rối nhận thấy anh
nh́n ḿnh có vẻ ḍ xét; lúng túng trước ánh mắt sắc sảo của anh,
nàng cảm thấy xấu hổ.
Britgo vẫn đứng trước mặt nàng, hai tay chống nạnh, Anna đưa mắt
ra hiệu:
- Cô Britgo, h́nh như tôi nghe có tiếng chuông.
- Chẳng có ǵ là lạ cả đâu; trong cái nhà này không bao giờ làm
nổi một cái ǵ mà không có người tới quấy rầy.. Tôi đă thưa lại
với ngài đây lời dặn của BA cô.
- Cảm ơn cô Britgo.
Người đàn bà giúp việc đi ra. Anna đưa khay thức ăn lại gần và
điềm tĩnh nói:
-Tôi không rơ cô Britgo đă báo cho ông biết là đến 9 giờ th́ chị
y tá đến chưa? Từ đây tới đó, nếu cần ǵ th́ ông cứ gọi.
- Rất cảm ơn, tôi không cần ǵ cả đâu, chỉ có điều là tôi muốn
biết người l;ái xe của tôi ra sao.
Anna ngập ngừng 1 lát, rồi ánh mắt càng thêm dịu dàng; người bị
thương đă d0oán được câu trả lời.
- Tôi nghĩ là ông muốn biết sự thật. Anh ta đă chết ngay tại
chỗ.
- Quả đó là điều tôi e sợ, cảm ơn cô đă cho tôi biết. Như thể
đoán biết người bệnh muốn được ở 1 ḿnh, Anna bước ra khỏi
pḥng.
"Tội nghiệp Giacvix" Anh Nghĩ bụng, dẫu sao anh ấy chết nhưng
không đau đớn, c̣n riêng anh, như cô Britgo cho biết, sư sống
sót xủa anh là 1 điều ḱ diệu. Anh rất có thể chết thay người
lái xe. Điều đó có ǵ thật quan trọng không.?
Anh cố trả lời câu hỏi thật trung thực. Ai sẽ luyến tiếc anh, ai
là người sẽ thầy thiếu anh? Cái chết của anh có thể làm xáo động
Nghị Viện: việc bầu 1 người thay thế bao giờ cũng phiền tóai...
Nhưng nếu không như vậy?...anh hơi nhún vai, người ta bao giờ
cũng nghĩ ḿnh là cần thiết, nhưng chỉ cần lướt qua bên cạnh cái
chết là thấy mọi cái đều vô nghĩa... Thành đạt quyền lực sức
mạnh tiền bạc ư? Tất cả cái đó chẳng đáng là bao so với cái việc
giản đơn là hít thở và sống.
Giacvix một con người đă từng 15 năm giúp việc anh và tưởng khó
có thể thay thế... thế nhưng người ta sẽ thay thế và cuối cùng
sẽ quên anh ta. Phải thừa nhận rằng ngay bản thân anh nữa cũng
không phải là không có không được.
Anh nhớ lại cuộc vận động gay go mà anh vừa tiến hành ở Nghị
Viện. Phe đối ;ập đă tỏ ra cực ḱ hiểm độc và gây cản trở. Trong
đảng của anh mọi người vận nhu nhược. Anh đă phải tự hỏi là ḿnh
đúng hay sai khi cho tin tưởng của ḿnh là cực ḱ quan trọng.
Giờ đây anh thấy chúng thật thơ ngây.
Anh sờ tay lên trán, anh không quen lối suy tư ấy, Anh là người
chiến đấu. Bao giờ anh cũng là người chiến đấu và là 1 nhà độc
tài. Anh không chịu đượx sự đối kháng và có thói quen bất cần.
Anh không ngạc nhiên sao được khi giờ đây anh lại suy ngẫm xem
ḿnh đúng hay sai? Dù có ra sức tự thuyết phục ḿnh: "Chà chỉ v́
Giacvix thôi mà" cũng vô ích, anh vẫn không hết ngạc nhiên. Bữa
ăn sáng đă ngụi lạnh, anh t́m một tư thế dễ chịu hơn, nhưng cả 1
bên người bị xây xát và đau đớn. Tuy vậy anh vẫn thấy đói "Chắc
hản giấc ngủ ngon lành cả Đêm đă giúp ḿnh vượt qua cơn đau đớn.
Nhưng ḿnh muốn biết ông BS đă cho ḿnh uống thứ ǵ để cho ḿnh
ngủ được..." Anh nhớ lại những đêm mất ngủ tru6ốc đây, không 1
thứ thuốc nào anh dùng là có hiệu quả cả. Ông BS nông thôn này
chắc hẳn đă cho anh uống 1 thứ ǵ khác, 1 thứ ǵ mới hoàn toàn
thích hợp với anh.
Cách cửa bỗng mở ra và BS Sippho bước vào. Một con người luống
tuổi, tóc ngả muối tiêu, cánh tay áo đă sờn. Thoạt nh́n ông
không hề có ǵ khác thường, nhưng hễ mỉm cười là khuôn mặt sáng
lên 1 vẻ nhân hậu , tinh nghịch. Giọng nói ấm áp và từ tốn của
ông dễ gây ḷng tin.
- Chào ông sáng nay ông thấy trong người thế nào?
- Tôi đă ngủ 1 đêm tuyệt vời và vừa ăn sáng 1 cách ngon miệng.
Tôi cảm ơn BS.
- Thế là triệu chứng tốt, tôi mong ông không giận tôi đă bỏ mặc
ông sáng nay. Có 1 ca đỡ đẻ, tôi vừa gặp ông bố tương lai. ong
ta khăng khăng không chịu tin là sớm ra th́ củng phải 3 tiếng
nữa đứa con ḿnh mới chào đời. Thế là tôi sẵn sàng lúc nào cũng
có thể được gọi.
Người bị thương cười:
- Nhưng tôi không có ǵ vội cả, và tôi tự giận ḿnh đă làm mất
th́ giờ của BS.
- Dẫu sao tôi cũng muốn xem nagy vết thương của ông. BS Sippho
lật đra lên và bắt đầu khám. Chân bệnh nhân bó nẹp gỗ.
- Chỉ găy xương là nặng thôi. Tôi không lo cái đó. Nhưng ông cho
tôi biết ông có đau chỗ này và chỗ này không? Dược, bây giờ ông
thở di.
Khám xong BS Sippho thở ra, nhẹ nhơm và kéo đra đắp lại cho
người bênh.
- Ơn chúa tốt cả, ông không bị sao hết
- BS sợ có điềi ǵ phải không ạ.?
- Đ1ung, sợ có chảy máu trong. Ông có thể hiểu điều đ1o nếu ông
thấy người lái xe của ông ở trong trạng thái thế nào. Con gái
tôi đă bảo với ông là anh ấy chế rồi phải không?
- Vâng
- Anh ấy đă được đưa đi khám nghiệm. Ông có thấy đủ sức khỏe để
trả lời những câu hỏi của Cảnh sát không. Họ điều tra về vụ tai
nạn. c̣n riệng tôi, tôi muốn hỏi ông đôi điều về chính bản thân
ông.
- Tôi có thể cung cấp mọi thông tin cần thiết về GIacvix.
- C̣n về ông/
- Thế BS muốn biết về cái ǵ ạ?
- Thế này, ông muốn báo tin tai nạn cho ai, và ông có muốn
chuyển đến một nơi khác không./
- Chuyển đến chỗ khác? v́ sao vậy? người bị thương ngạc nhiên
hỏi.
- Đăy chính là lí do khiến cho tôi vội vă khám cho ông sáng nay.
Chiều qua, khi ông được đưa tới đây, tôi đứng trước 2 giải pháp,
hoặc chuyển ông ngay lập tức đến bệnh viện gần nhất để chụp X
quang và được săn sóc đầy đủ hơn, hoặc giữ ông lại đây.
v́ phải mất hơn 20 cây số đường trường mới tới được BV gần nhất
và v́ tôi muốm trước tiên chữa choáng và sau đó mới chữa vết
thương nên tôi quyết định làm theo bản năng ḿnh. Như thế đó.
- Tôi vô cùng biết ơn BS. Tôi xin nói thêm là tôi cảm thấy ở đây
rất thoải mái.
BS Sippho mỉm cười.
- Cảm ơn ông, ông thấy đấy, tôi dành căn pḥng này cho những ca
cấp cứu. Lạ thật ở cái vùng nhỏ bé hẻo lánh này mà lại thường
xảy ra tai nạn.
- Tôi không hề biết chốn này là chốn nào?
Lảng chúng tôi đây là làng LIton Copon cách Manchestor 30 cay số
- À vâng bây giờ tôi biế vị trí của nó rồi.
- Tót lắm bây giờ chúng ta hăy nghĩ tới gia đ́nh và bè bạn ông.
ông có muốn tôi gọi điện báo tin cho họ không? hay tự tay ông
viết lấy điện tính.
- Không có ǵ cấp bách d0âu ạ, liệu tôi đă có thể về nhà được
chưa?
Người thầ thuốc ngập ngừng:
- Tôi muốn ông nghĩ ngơi hoàn toàn 2,3 ngày trước khi làm bất cứ
việc ǵ? Trù khi ông có có 1 lí do bức bách phải ra đi.
- Thế nếu tôi ở lại th́ có làm phiền ông không?
- Chắc chắn là không, ông bạn thân mến. Thực ḷng tôi muốn giữ
ông lại để theo dơi nếu có htể được. Tôi không muốn bỏ dỡ công
việc ḿnh làm.
- Tôi cũng giống ông.
- Rất tốt vậy nếu ông muồn ở lại th́ chúng tôi sẽ rất sung sướng
được giữ ông ở lại. Bây giờ.....
Có tiếng gỏ cửa và ông ngừng lời nói chuyện để hỏi vọng ra: "Có
chuyện ǵ thế"
- Thưa ba, ông Nolex gọi điện, muốn mời Ba đến ngay
- Con trả lời ông ấy là Ba đến ngay - ông vừa nói vừa bước ra
cửa- trước khi ra hẳn ông quay lai nói với người bệnh
"Thế đấy À lại 1 ông bố luôn luôn hoảng hốt, tuy không thể nào
làm cho dứa bé này chào đồi trước 2 tiếng được nhưng tôi vẫn
phải đến cho họ yên tâm. May mà họ không ở xa. Cô y tá sẽ đến
cạo mặt và tắm rửa qua loa cho ông. Đó là 1 con người tuyệt vời
và cần ǵ ông cứ hỏi cô ấy. Tạm biệt.
BS Sippho vội vă ra đi nên quên cả hỏi tên người bệnh.
Và chỉ đến lúc cầm
lấy mũ và túi đồ nghề cô con gái trao cho , ông mớii sực nhớ
ḿnh quên hỏi..
- Anna, con gái yêu của bố, con dọn cho ông khách 1 bữa ăn nhẹ,
và con có thể hỏi tên anh ta.
Vâng nếu ba muốn, cô gái đáp và nở 1 nụ cười nh́n ông ra đi , âu
yếm vậy tay trong khi ông cho nổ máy chiếc xe hơi cũ kĩ.
o0o
Tuy nhiên nàng không vào ngay pḥng người bệnh. Nàng đă nh́n
thấy cô y ta đi qua hành lang với những chiếc khăn lông và 1
b́nh nước nóng: nàng thận trọng chờ cho người bệnh cạo mặt và
rửa ráy xong. V́ vậy nàng bước vào nhà bếp, nơi Mira đang gọt
khoai tây. Cô gái đứng trước chậu rửa bát và có cuốn tiểu thuyết
để mở, đặt trên bờ cửa sổ bên cạnh.
Anna đă quen với những cái tṛ láu lĩnh của cô em gái nên nói
với em giọng đùa vui.:
- Em làm ǵ đấy Mira?
Cô gái sôi nổi đáp:
- Anna, nhất thiết chị phải đọc cuốn sách này. Quả là 1 ḱ
quan,chị nghe đây:".... uyển chuyển mềm mại như 1 thân rắn, nàng
bận 1 tấm áo dài ngân tuyến, nó làm nổi thân h́nh nàng lên hơn
là che phủ. Trên ngấn cổ trắng như ngà, nàng đeo 1 chuỗi hồng
ngọc to như trứng chim bồ câu mà vị Vương hầu Ấn Độ tặng nàng ở
Bombay... "thật là mê ly, chị có thấy thế không?"
Anna bĩu môi:
- Chị thấy nó ḱ cục. Nhân đây em có thể nói cho chị biết v́ sao
cô ta lại để cho vị Vương hầu tặng ḿnh những viên hồng ngọc to
như trứng chim bồ câu không?
- Chị không sao đáon được đâu.
- Chị chú ư tới mà làm ǵ, nhưng chị không sao hiểu được em, đào
đâu ra và cũng không hiểu v́ sao em lại mất th́ giờ đọc những
quyển sách như thế: đâu có phải là văn chương
- Nhưng say mê lắm chứ. Hơn nữa chúng lại chắp thêm chút cánh
bay bổng cho em, em cần lắm mà, Mira căi lại.
- Em nói đến lố bịch. Anna vừa nhận xét vừa cười.
- Hoàn toàn không phải thế. Em nói rất đúng sự thật. Ở đây em
ch́m ngập trong 1 cuộc sống tẻ nhạt vô vọng. Cuối cùng chị nói
cho em biết có ai muốn theo những lớp học thương mại không nào?
VÀ hơn nữa , em hoàn toàn không có năng khiếu về cái đó.
- Thế nhưng mira lần này nhất thiết em phải thi dđỗ. ANna nói
dịu dàng nhưng đầy sức thuyết phục.
- Em th́ em tin chắc là sẽ thi hỏng. chị ắt là phải thương hại
em nếu chị biết cái món tốc kí gay go đến chừng nào.
- Em đă hứa với ba là em làm việc thật ra tṛ kia mà
- Đúng là em đă làm như vậy. Mira thở dài và nói. Nhưng em không
phải sinh ra để làm thư kí. Thà cho em làm người bán hàng hay
diễn viên sân khấu c̣n hay hơn.
Anna thở dài, hai chị em nàng đă nhiều lần tranh căi về những
cài đó và nàng băn khoăn cho tuo7ng lai của cô em gái rất mực
xinh đẹp nhưng cũng hết sức đần độn này. Đúng là 1 cô bé ngốc
nghếch, nhưng bực ḿnh với nó làm ǵ?
Mira là 1 cô gái sinh ra cho 1 cuộc sống dễ dăi tràn đầy lạc
thú. Mái tóc xinh đẹp màu nâuvàng quăn 1 cách tự nhiên. Cặp mắt
xanh dưới làn mi cong và dài. Khuôn mặt đầy đặn với 1 cái mũi
hếch dễ thương. vẻ duyên dáng và thanh nhă của cô tự nhiên tới
mức bao giờ trông cũng gipống như 1 tấm h́nh thời thượng cắt ra
từ các tờ tạp chí, ngay cả vào lúc này, khi cô đang đứng tựa vào
bàn rửa bát và tḥ tay vào nước để rửa rau, và mặc dù cô mặc
những chiếc áo cũ và rẻ tiền.
Chỉ có 1 điều làm cô gái 17 tuởi 9 tháng này thất vọng là: cô có
vẻ ngày 1 béo ra. Cô không bao giờ giữ được lâu 1 chế độ ăn uống
nào v́ tật tham ăn luôn lấn át thói làm duyên làm dáng. Quả là
lớp thanh niên đă từng chịu đựng những sự hạn chế của chiến
tranh khó cuỡng lại bánh kẹo.
vả lại đó là 1 nế tính cách của Mira: bao giờ cô ta cũng nhượng
bộ sở thích nhất thời của ḿnh. Nhưng không thể giận cô về điều
đó. Cô ta xinh quá lăng mạng quá. Cô dễ để cho trí tưởng tượng
cuốn hút tới mức nghĩ minh lá 1 nhân vật tiểu thuyết và mọi
người đàn ông cô gặp đều có thể là những kẻ cầu hôn. Nếu Anna
băn khoăn cho tương lại của ḿnh th́ trái lại, không phút giây
nào Mira không tin là: "ông chồng lí tưởng" đang chờ ḿnh trong
1 chiếc Rolls Royce o góc phố.
Dẫu sao tương lại của mIra cũng trở thành 1 vấn đề. BS Sippho đă
tiêu pha tiền bạc quá mức ḿnh để bảo đảm cho cô 1 sự giáo dục
tử tế, và bằng mọi giá cô ta sẽ phải lo kiếm sống thật sớm để
ông bố c̣n lo toan cho 2 đứa em sinh đôi.
Hai anh em Angtony đă lên 12. cho tới nay chúng vẫn tho học ợ
trường làng, nhưng t́nh h́nh ấy không thể kéo dài măi. Anna vẫn
hi vọng trong vài năm nữa sẽ có thể bảo đảm cho Angtony ăn ở
trong 1 kí túc xá đắt tiền nhưng cần thiết cho việc đào tạo mọi
người Anh. C̣n cô em gái Angtoanet th́ đành bằng ḷng được học
hành như bản thân cô đă học mà thôi.
Hai đứa bé sinh đôi rất giống nhau, khá nhỏ so với tuổi, chúng
không đẹp rực rỡ như cô chị cả cũng không có sức cuốn hút như
Mira nhưng trông vẫn dễ thương. Tiếc rằng chúng là những đứa trẻ
ngỗ ngược, nghịch ngợm đến kinh khủng và không biết sợ hăi là
ǵ. Chúng chống lại cái nghiêm túc của cuộc đời bằng cách bày ra
những tŕ dại dột ḱ quặt nhất. Tuy vậy htỉnh thoảng chúng biết
sử sự đúng đắn nên người ta vận ngac nhiên khi bắt quả tang
chúng đang nghịch ngợm.
Chúng có thói quen tách ra khỏi mọi người để âm mưu chuyện này
chuyện nọ. Khi xuất hiện trở lại chùng làm ra bộ ngây thơ để cho
người ta tin là chúng đă có những quyết định đúng đắn. Tất cả
xóm giềng lẻ ra có thể tức giận chùng choo chúng là những đứa
trẻ vô lại, nhưng ngược lại người ta nhắc tới 2 đứa trẻ sinh đôi
khủng khiếp này với 1 giọng vui đùa. Quả là chúng có cá tính
manh mẽ
Hôm thứ 7 nọ chúng không đi học. Bởi vậy trong khi lo buổi ăn
trưa, Anna bắt đầu băn khoăn không biết 2 đứa trẻ này đi đâu.
c̣n mira th́ trở lại say sưa với cuốn tiểu thuyết mà cô ta giở
trang này qua trang khác bằng 1 ngón tay ướt bẩn v́ gọt khoai
tây
- Em thích món ǵ 9ể tráng miệng nào: hạnh nhân hay phúc bồn tử.
Anna hỏi em; có cả hai thứ đấy.
Lúc đầu Mira không đáp , sau đ1o cô ngẩng lên vẻ mặt tươi cười.
- Chỉ bảo ǵ, chi Anna?
Anna không thể ḱm lại 1 lời chế diễu :
- Chị lấy làm buồn phai quấy rầy em, bây giờ vị Vương hầu của em
làm ǵ rồi.
- Ông ta mỗi ngày thêm 1 ủ rủ.
- Chị rấy ngại là ông ta muốn đánh đổi những viên hồng ngọc trứ
danh của ḿnh lấy 1 điều ǵ đ1o. Chị rất ghết cái tṛ nữ giám
thị ở trường Trung học , nhưng vẫn phải nói với em là chị sẽ rất
sung sướng nếu em cũng biết tập trung chú ư tới mức đó đối với
sách Giáo khoa về tốc kí của em. Mira em biết đấy, gia đ́nh ta
đă rơi vào 1 t́nh thế hiểm nghèo. Chúng ta mắc nợ khắp nơi. Chị
không muốn nghĩ tới việc ǵ sẽ xảy ra khi nhận được hóa đơn của
hiệu thực phẩm cuối tháng này
Mira nhún vai:
- Chị khỏi lo, ông khách trọ mới của nhà ta sẽ trả.
Anna sửng sốt nh́n em:
- Ai thế? em nói người bệnh của ba ấy à, dầu sao trông ông ta
cũng có vẻ rất dễ thương
Thế là Mi ra reo lên ngay , vẻ hết sức ṭ ṃ:
- Thế nào chị đă gặp ông ta à, chị kể cho em nghe đi, ông ấy bảo
ǵ chị, ông ấy là ai thế?
- Chị không biết và cả ba cũng quên hỏi tên ông ta.
- Em tin chắc là ông ta giàu có lắm, chị có thấy hành lí của ông
ta không? Những chiếc vali bẳng da lợn chắc phải mắc tiền lắm và
xe của ông ta cũng rất đẹp.
- nhưng có thể không phải xe ông ta.
- Có chứ có cả gia huy trên cửa xe nữa ḱa. Mira căi lại để
thuyết phục chị.
- Sao em biết?
- Em chỉ đi xem thôi mà. Trên cửa xe có h́nh 1 con thiên nga
ngậm trong mỏ 1 cành lá. À chị Anna này, có thể là 1 vị Công
tước, chị thử tượng xem ...
Anna bật cười
- Chị không thấy cái đó có thể thay đổi ǵ đối với chúng ta cả.
- Nhưng được biết 1 vị Công tước bằng da bằng thịt th́ ghê lắm
chứ. Chị chú ư xem, có lẻ ông ta cũng hoàn toàn b́nh thường.
Thậm chói có thể có 1 vợ 6 con - đó là con số thông thường của
họ.
- V́ sao em bảo là thông thường? Anna hỏi và thấy thích thú thật
sự.
Mira làm ra vẻ quan trọng:
- Em muồn ṇi là trong cuộc sống ấy mà, chị biế đấy 1 hôm em gặp
1 người đàn ông dễ thương trên xe lửa, khi chị gửi em tới
Jxbocno, sau lúc em bị quai bị. Ông ta thật sự đáng quư, ông ta
cho em ăn socola.
- Mira chị đă dứt khoát cấm em không được tṛ chuyện với người
lạ trên tàu kia mà.
- Nh7ng mọi việc đă diễn ra tốt đẹp. Có vô số bà già cực ḱ đáng
trọng trong toa em. Chẳng sao cả, em tin chắc đó là 1 nhân vật
quan trọng và hoàn toàn hấp dẫn. Nhưng khi ông ta xuống tàu, th́
đứng đợi trên sân ga là 1 bà béo ụ mặc 1 chiếc áo dài cắt vụn về
và 3 trẻ nhỏ. Chúng hét toáng lên Baba. Không c̣n nghi ngờ ǵ
nũa, ông ta là 1 ông bố tốt bụng
- Mira tốt bụng của chị, lẽ ra em phải hăm bớt đầu óc hay tưởng
tượng của em lại Anna dịu dàng chế dĩu cô gái...- nhưng hi vong
luôn luôn nảy sinh.- cọ6 em tuyên bố
- Được chị sẽ đi hỏi ông khách , chị sẽ nói: "Thưa ông, chúng
tôi rất muốn biết tên, địa chỉ chức tước của ông và muốn biết
ông có vợ có con chưa, c̣m ǵ nữa không nào? Nàng hỏi em giọng
diễu cợt
- Dĩ nhiên là có chị Anna ạ, chị quên điều quan trong nhất. Mira
đáp giọng tỉnh bơ
- Quên cái ǵ vậy
- Chị phải hỏi: Ông có tiền không? và nếu ông ta không giàu có
th́ nên bảo ông ta trả tiền trước
- Mira em bủ xỉn chẳng khác 1 cô gái Ai- len, cô chị phản đối và
bước ra khỏi nhà bếp trong ḷng thật sự vui vẻ.
o0o
- Tôi mang trà đến
cho ông. Mira vừa nói vừa đặt khay trên bàn cạnh giường nằm và
mỉm cười vui vẻ chào người bệnh.
Ngiười bệnh ngước mắt với 1 thoáng ngạc nhiên.
Cô gái quay ra đóng cửa và tự giới thiệu:
- Tôi là Mira, tôi muốn nói chuyện với ông 1 chút. có phiền ông
không?
- Không phiền tí nào? Anh lễ phép đáp
- Chuyện về ông ấy mà. Mira hạ thấp giọng xuống nói.- Tôi đă
khám phá ra hết rồi: tôi biết ông là ai. ông có muốn tôi giữ kín
điều bí mật ấy không?
Từ trên giường người bệnh ngắm nh́n cô gái, khóe miệng thoáng vẻ
hoài nghi
- Cô đă khám phá ra điều ǵ vậy?
Mira bước lại tận chân giường và đứng tựa vào thành giường bằng
đồng. Tự nhiên cô tăo được 1 tư thế cực ḱ duyên dáng.
- Khi chị Anna bảo chúng tôi tên ông là John Milton, tôi đă có
phần nghi ngờ. Tôi đă có cảm giác rỏ rệt ông không phải là 1 con
người b́nh thường nào đó
- Nhưng John Milton chính là tên tôi, tôi xin cam đoan với cô
- Vâng nhưng ông quên không nói rơ là ông có tước vị và ông
chính là Sir John Milton, cũng như ông quên nói ông là chủ nhân
ṭa lâu đài Guyliver
John Milton trả lời với 1 giọng có phần nghiêm trang:
- Tôi chỉ trả lời các câu hỏi của chị gái cô, c̣n cô, cô lấy từ
đâu những tin tức ấy?
- Tôi đă nh́n thấy 1 chiếc phong b́ thư trong túi áo khoát của
ông ở tiền sảnh
- Thế th́ có khó ǵ, tôi lại cứ tưởng cô phải nhờ đến 1 vị thám
tử cơ.
- Ông chế diễu tôi ư , thế mà tôi lại tới đây với những ư định
tốt đẹp nhất trên đời.
Nếu ông không muốn người ta biết ông là ai th́ tôi xin không nói
ǵ hết; vâng 1ủa là như vậy.
- Tôi chẳng có 1 lí do nào để dấu h́nh tích ḿnh cả! John đáp
với vẻ nghiêm trang.
- và quả là ông không phiền ḷng về việc người ta biết ông là ai
chứ? Mira vẫn nài nỉ.
- Không tuyệt nhiên không
- Ghê thật, ông nghĩ xem cả làng sắp loạn cả lên thôi, và vinh
dự cho Ba tôi biết chứng nào, mặc dù ltôi đáon là ông sẽ chia
tay chúng tôi rất sớm để đi London cho 1 chuyên gia lừng danh
chạy chữa.
- Sao cô lại nghĩ như thế?
- Làm sao tôi lại không nghĩ ngay như thế được? Hết sức tự nhiên
thôi mà, tôi đă thấy nhiều bức ảnh chụp ông và ṭa lâu đài của
ông trên báo. Ông làm chính trị hay cái ǵ đại khái như thế, có
phải không nào?
- Tôi là nghị sĩ.
- Tôi thấy tất cả cái đó thật hấp dẫn. Tôi đinh ninh ông là 1
nhân vật quan trọng mà. Anna chế diễu tôi nhưng tôi đâu có nhầm.
- Cô lại c̣n nghĩ tôi là 1 hoàng tử đi vi hành nữa chứ. Mira tỏ
vẻ bối rối, rồi đỏ ửng mặt phản đối.
- À ông đă nghe chúng tôi nói, thế mà chúng tôi lại nghĩ là ông
đang ngủ.
- Th́ chị em cô đă đánh thức tôi dậy mà
- May sao ông không nói ǵ hết với Ba tôi. Nếu không th́ chắc
ông cụ phải giận chúng tôi lắm
- Tôi không thể h́nh dung Ba cô có thể nổi giận được.
Mira mỉm cười.
- Ba tôi hiền như đất phải không, rồi cô gái thở dài và rầu rĩ
nói tiếp, nếu chỉ cần chú ư chút xíu thôi tới tiền bạc th́ ông
cụ sẽ là 1 con người tuyệt vời. Chúng tôi nghèo khốn nghèo khổ.
John mỉm cười, vẻ nghịch ngợm.
- Tôi cũng có nghe ít nhiều về cái đó, nhưng nói ra điều ấy,
chính là chị gái cô, h́nh như phần lớn bệnh nhân quên trả tiền
công cho BS.
Mira ngồi xuống ghế cạnh giường.
- Chắc ông nghĩ ch1ung tôi là 1 gia đ́nh khốn khổ, nhưng ông
không thể h́nh dung người ta vất vả ra sao trong nghèo đói đâu
- Dẫu sao tôi cũng h́nh dung được chút đỉnh
- Không thể được, làm sao ông có thể h́nh dung được khi ông ở
trong lâu đài Guyliver?
- Tôi không sống thường xuyên ở đấy, tôi có nhiều quan hệ với
các giới khác. Johncăi lại như thể để được tha thứ về sự giàu có
của ḿnh
- Hơn nữa ông là đàn ông, và đàn ông không đau khổ v́ đói nghèo
như đàn bà, đàn bà chúng tôi phải quan tâm đến áo quần.
- Đúng thế, nhưng cô nói cho tôi biết chút ít về gia đ́nh ta, v́
sao các cô lại nghèo đến thế?
- Cái đó tôi không hiểu ra sao cả, dĩ nhiên chúng tôi đông chị
em quá, dẫu sao cũng không phải lỗi tại chị Anna, chị ấy là 1
người quản lí gia đ́nh ngoại hạng. Từ ngày Mẹ chúng tôi mất cách
đây 7 năm, chị ấy là người nội trợ. Nhưng Ba th́ thật chán. Ông
cụ có thể cởi Somi ra biếu bệnh nhân và đem cho người ta đến tận
đồng xu cuối cùng. C̣n bảo bệnh nhân trả tiền th́ làm sao ông cụ
lại có thể nghĩ đến việc đ1o được khi ông cho rằng được làm thầy
thuốc đă là 1 đặc ân tuyệt vời rồi.?
- Và dĩ nhiên cô là người đau khổ về cái đó, tôi muốn nói là chị
em cô. John hỏi với 1 thoáng châm biếm
Anh nh́n Mira, xét nét khuôn mặt cô gái lanh lợi và nghịch ngợm.
Anh cảm thấy cô ta trung thực, nói năng 1 cách vô tư đến xúc
động và trong đó phảng phất 1 vẻ ngây thơ
Nhưng 1 tiếng nói nội tâm lại như bảo anh: "Cô ta có thơ ngây
như thế không? hay có mưu toan ǵ đây, dẫu sao nếu là 1 mưu toan
để kiếm chác th́ quả là 1 màn kịch khéo dàn dựng."
Không mảy may nghi ngờ nhhững điều suy nghĩ của JOhn, Mira tiếp
tục điềm nhiên tṛ chuyện
- ông bảo chúng tôi có đau khổ không à? Tất nhiên là có. ông có
biếtngười ta bắt tôi làm ǵ không?
- Tôi làm sao biết được.
- Bắt học tốc kí và tôi không thấy có ǵ đáng chán hơn.
Giọng nói hầu như bi thảm
- Vậy cô muốn làm ǵ?John buột miệng hỏi
- Vấn đề gay go đấy, tôi phải thừa nhận là không 1 nghề nghiệp
nào làm tôi thích thú cả. Tôi ghét đàn bà làm việc, c̣n ông th́
sao? Có ǵ đâu, tôi muốn dạo chơi, muốn dự những buổi tiếp
khách, vui đùa và gặp gỡ những con người thú vị: đó là những
điều làm tôi thích thú.
- Cô có thể cho tôi biết thế nào là những người mà cô gọi là:
"người thú vị" không? John hỏi giọng hơi chế diễu.
- Vâng chủ yếu là những con người hào hoa, những người được nói
tới trên những trang báo viết về sinh hoạt thượng lưu. Tôi biết
tên tuổi và những bức ảnh của họ trên báo khi họ đi đó đi đây...
như ở toà lâu đài Guyliver chẳng hạn.
- Tóm lại cô muốn được mời tới lâu đài Guyliver?
Ồ vâng dĩ nhiên là thế! Mira reo lên không chút do dự (nhưng sao
đó cô rầu rĩ và nói thêm), nhưng nghĩ tới điều đó mà làm ǵ? Dù
ông có ư định mời chúng tôi để cảm ơn chăng nữa, chúng tôi cũng
không sao đi được.
- V́ sao vậy John ngạc nhiên hỏi
V́ chúng tôi đâu có áo quần cho thích hợp, ông hăy h́nh dung các
cô bạn gái của ông khinh khỉnh nh́n chiếc áo dài Chủ Nhật của
tôi ra sao. Tôi muốn ông nh́n thấy nó, tôi mặc nó đă 4 năm nay
và trước tôi lại là chị Anna nữa ḱa.
John cười anh khoan khoái hiểu ra rằng, không hề có tṛ dối trá
bất lương nào hết. Cuối cùng vẻ thơ ngây của cô gái dễ thương
càng làm anh thích thú.
- Thế cô Anna có áo dài mới sau khi cho cô áo không? anh đánh
bạo hỏi.
- Chị ấy có 1 bộ đồng phục, và dạo này tôi khát khao nó lắm, 1
bà chị họ rất giàu có đă cho chị ấy đấy.
- Thế ra nhà ta có những bà con giàu có?
- Chị Nelly đă mất, 1 bà chị rất mực dễ thương, tuổi suưt soát
chị Anna, chị ấy chết trong 1 vụ ném bom.
- Tôi hiểu tôi hiểu... thế là không c̣n những tấm áo dài trang
nhă nữa phải không?
- Đành phải chịu vậy. Mira vui vẻ tuyên bố, c̣n ông trong lúc ở
đây, nên t́m hiểu người nghèo sống ra sao.
- Cô cần cho tôi biết nhiều điều về nhà ta hơn nữa, tôi nghĩ là
cô có 1 cô em gái phải không, và h́nh như sáng nay tôi cũng nghe
cả tiếng nói của 1 chú bé khi chị em cô nói chuyện gần cửa sổ.
- Ông nói tới cặp sinh đôi Angtony và Angtonet chứ ǵ? Hai đứa
bé nghịch ngơm như quỷ sứ, nhưng không sao cấm chúng quấn quưt
nhau được, vả lại chính v́ chúng nó mà tôi tới đây.
- Sao vậy?
- V́ chúng lại vừa làm cái tṛ hết sức dại dột mà chị Anna đang
phải đi dàn xếp, v́ vậy chị ấy bảo tôi mang trà đến cho ông. Nếu
không tôi chẳng bao giờ có dịp được nh́n thấy ông tuy tôi rất
muốn.
- Tôi rất lấy làm vinh dự, nhưng tôi nghĩ là cô đă có dịp nh́n
thấy tôi rồi kia mà, Anh nói giọng đượm chút trêu chọc. Chắc hẳn
cô Anna sẵn sàng chp phép cô tới đây chứ?
- Chỉ có 1 ḿnh chị ấty thay thế cô y tá nỗi khi cô ta vắng mặt
thôi, nhưng chiều nay chị ấy phải đến nhà bà Brown v́ chuyện 2
đứa bé sinh đôi. Chí ấy nhất thiết phải đến xin lỗi. Bà Brown là
chủ hiệu thực phẩm và chúng tôi c̣n nợ bà ấy nhiều tiền lắm.
Điều đó rất quan trọng như ông thấy đấy
- Đúng như thế, điều đ1 dễ hiểu thôi, anh nghiêm trang nói,
nhưng các cô cậu đă làm ǵ thế?
- Ḱ cục lắm không sao nhịn được cười, thằng bé nhà Brown là 1
dứa trẻ độc ác và được nuông chiều. Bố mẹ nó cho nó ăn những của
ngon vật lạ nhất trên đời. Không biết có phải v́ thế hay không,
nhưng Eric béo ú bụng phệ và vô cùng độc ác. Chúng tôi thường
thấy nó hành hạ loài vật: Đúng thế, sáng hôm nay, 2 đứa em tôi
thấy nó bắt 1 con mèo và buộc 1 cái xoong vào đuôi mèo, chúng
liền theo dơi và khi Eric buộc xoong xong, chúng nhảy vọt tới,
thả con mèo tội nghiệp ra và vớ lấy chú ta, dẫn tới trước khu đổ
rác rồi moi xoong chảo cũ và d8ủ thứ phế thải buộc vào quanh
người nó, biến thằng bé thành 1 thứ quái vật kinh dị, với 1 cái
xoong cũ trên đầu, nồi chảo và sắt vụn kéo lê thê sau lưng,
chúng lôi nó đi diễu khắp làng. Tất nhiên tiếng xủng xoảng vang
lên kinh khủng và cả làng đổ ra cửa xem. Thằng bé Eric hét lên
vừa tức giận vừa sợ hăi v́ 2 đứa bé sinh đôi bắt nó chạy với tất
cả những thứ lỉnh kỉnh đó. Cuối cùng cả làng đổ ra.
- Chúng làm thế nào để buộc thằng bé phải chạy?
- Eric có đôi chân to tướng và 2 đứa trẻ kia lấy những cành tầm
ma ra tṛ và dọa quất vào bắp chân nó
John cười vang.
- Ông cứ tha hồ cười, chắc hẳn ông thú vị lắm, nhưng lúc này chị
Anna tội nghiệp đang phải thương lượng với bà Brown, chẳng có ǵ
vui đối với chị ấy cả.
- Tôi thành thật thông cảm với cô Anna, nhưng tôi thấy việc làm
của 2 đứa bé chỉ là sự công bằng thôi và chúng rất đáng được
ngợi khen.
Mira không cười.
- Hoàn toànkhông phải vậy, chúng bị phạt và nhốt vào buồng,
nhưng ông đừng áy náy về chúng, tôi biết tính nết chúng, chắc
hẳn chúng lại đang mưu mô 1 cái tṛ ǵ mới nữa đấy.
- Tôi cảm thấy rất muốn được làm quen với đứa bé sinh đôi ấy.
John vui vẻ tuyên bố.
- Ông phải hỏi Ba tôi hay chị Anna xem, v́ nếu tôi đưa chúng tới
đây và về sau t́nh trạng sức khỏe ông có chuyện lôi thôi th́ tôi
có thể gặp nhiều điều phiền phức lắm.
- Tôi sẵn sàng chịu trách nhiêm. John vui vẻ nói, tôi đă nghỉ
ngơi suốt cả buổi chiều và bây giờ cảm thấy hết sức khỏemạnh
Mira ra vẻ nghiêm trang.
- Phải 2 ngày nữa mới quyết định được về sức khỏe của ông, trước
đó th́ chưa thể nói ǵ được hết. Nhưng nếu ông cảm thấy mạnh
khỏe như thế th́ tôi nghĩ là ông sẽ ra về.
- Tôi không hề có ư nói như thế. John lên tiếng phản đối, tôi
chẳng có lí do ǵ để vội vă cả, ở đây tôi cảm thấy rất thoải mái
- Không thể như thế được, chắc chắn ông không thể thấy ḿnh sống
thoải mái, đầy đủ tiện nghi khi ở nhà chúng tôi được. Ông nh́n
căn pḥng này xem, nó thật tồi tệ so với căn pḥng ở nhà ông
- Chắc chắn là không, vả lại có là ngốc nghếch mới đem những
chốn hoàn toàn khác nhau mà so sánh với nhau. John đáp giọng
nghiêm trang.
Không hiểu v́ sao ḿnh bị chỉnh như vậy, cô gái kêu lên:
- Ồ ông giận tôi ấy à?
- Tôi không giận, tôi chỉ thấy cô quá coi trọng đời sống thượng
lưu, lâu đài Guyliver làm cô mất b́nh tĩnh, nó là 1 chốn có sức
quyến rũ v́ là 1 di tích lịch sử, chứ đâu phải v́...
Anh chưa nói hết câu th́ cánh cửa bỗng mở ra và Mira vội đứng
dậy. Anna bước vào, khoát 1 chiếc áo mang tô nhẹ bên ngoài áo
dài mùa hạ, mũ cầm tay, nàng tỏ ra nhẹ nhơm.
- Tốt , em ở đây
đấy à, Mira, thế mà chị băn khoăn không biết em đi đằng nào?
- Em nói chuyện dông dài với ngài John. Mira đáp và cố t́nh nhấn
mạnh từ "ngài"
Anna ngoảnh về phía giường với 1 ánh mắt ngạc nhiên trong lúc
bất giác nhắc lại.
- Ngài John à?
- Cô em gái của cô lên án tôi đă dối trá với cô sáng nay, cô thử
h́nh dung xem, nhưng tôi xin cam đaon với cô, cô Sippho là tôi
không hề có ư định đ1o.
Mira không thể kiên nhẫn hơn.
- Chị Anna này, ngài đây là ngài John Milton, chủ nhân ṭa lâu
đài Guyliver, chị c̣n nhớ chứ , chúng ta có lần được xem ảnh
chụp lâu đài ấy trong 1 tờ tạp chí và tấm tắc khen ngợi ấy mà
Anna hết nh́n cô em gái lại đến nh́n người bệnh. Nàng sững sờ và
2 má ửng hồng trong lúc nàng vội vă nói.
- Ọng thứ lỗi cho, sáng nay tôi đă không chú ư liên tưởng. Tôi
lấy làm xấu hổ v́ thiếu xót ấy.
- Nhưng cô có hề thiếu xót ǵ đâu. John Milton sốt sắng phản
đối.
Với thái độ nghiêm trang và uy quyền thường ngày, Anna nói tiếp
như thể nàng cảm thấy cần phải làm chủ t́nh thế.
- Mira, em không nghĩ là đă đến lúc em phải đi uống trà rồi hay
sao? Em bảo với 2 đứa là chúng có thể xuống được rồi đấy.
Rồi với 1 thái độ lịch sự đúng phép cô nói với JOhn nhưng tránh
ánh mắt của anh.
- Ông không muốn uống trà trong khi c̣n nóng hay sao?
Trước khi ra cjửa, Mira quay lại, giả vờ hôi nhiếu mày 1 chút
phía sau lưng chị gái và nghịch ngơm nh́n người bệnh
John cảm thấy phải nói 1 điều ǵ dó.
- Tôi đă giữ cô em gái của cô lại nói chuyện. Tôi mong điều đó
không làm phật ư cô, cô Sippho
Anh ngạac nhiên trước sự khác nhau đến ḱ lạ giữa 2 chị em, đôi
mắt của Anna cũng trong sáng và ngây thơ, nhưng vầng trán thanh
thản và khuôn mặt đẹp hơi đượm chút lo âu toát ra 1 vẻ thông
minh sắc sảo. Nàng quay đầu lại và dịu dàng nói.
- Ngài John, tôi xin ngài đừng khuyến khích Mira, em nó đang
trải qua 1 thời ḱ lăng mạn bột phát, biết ngài là chủ nhân ṭa
lâu đài Guyliver, nó sẽ xây dựng những giấc mơ phi lí không sao
tưởng tượng nổi đấy và sẽ xem ngài là vị hoàng tử trong các câu
chuyện thần tiên mất thôi. Nó c̣n trẻ và rất ngây thơ, tôi không
muốn nó phải đau khổ.
- Cô nghĩ là 1 bộ óc lăng mạn và trí tưởng tượng có thể có hại
hay sao?
John nói thế chỉ là v́ niềm vui thích được nghe giọng nói của
Anna. Một nếp nhăn lớn biểu lộ nỗi ḷng băn lhoăn hằn lên trên
vầng trán cô gái và nàng cân nhắc kĩ câu trả lời.
- Tôi thấy Mira cần bồi đắp thêm lí trí trước khi bước vào đời.
Tôi rất lo sợ về tất cả những ǵ có thể xảy ra đối với nó, nó
đẹp biết chừng nào. Cuối cùng nàng nói, vẻ suy tư.
- Cô phải làm Mẹ cho cả 1 gia đ́nh đông người như thế mà c̣n trẻ
quá. John nhận xét.
- Không tôi đâu c̣n quá trẻ nữa, tôi đă 21 tuổi rồi, vả lại
chúng đều rất dễ thương, ngay cả BA tôi cũng vậy, cũng lại là
trẻ thơ nhất kia đấy.
- Thế cô đă dàn xếp ổn thoả vụ 2 đứa trẻ gây ra ban chiều chưa?
Anna mỉm cười và nét mặt dăn ra:
- À Mira nói chuyện với ông à? vâng ổn thỏa rồi, bà Brown sẵn
sàng tha lỗi cho chúng nếu chúng viết thư xin lỗi bà ấy. Bà ta
bị nhục trước mắt cả làng: đấy là điều quan trọng trong vụ này,
2 đứa bé phải hiểu được điều đó
- Và cô nghĩ là chúng chịu viết, John hỏi
- Dĩ nhiên nếu tôi bảo chúng viết, chúng sẽ nghe lời thôi, xét
cho cùng chúng là những đứa trẻ dễ thương. chỉ có điều chúing
làm những việc dại dột là v́ dư thời giờ. Lẽ ra chúng phải đi
học ở 1 trường khác, hợp với lứa tuổi, chúng cũng phải chơi thể
thao. Nhưng thôi, tôi không muốn làm phiền ông với những công
chuyện của gia đ́nh. Tôi cũng rất mong là Mira đă không làm
phiền ông
- Tất cả những điều 2 chị em cô có thể kể cho tôi nghe, không hề
có ǵ có thể làm phiền tôi, tôi xin cam đaon như vậy
- Ông thật tốt bụng, nhưng trà của ông đang nguội đi đấy. Bây
giờ xin mời ông, ông uống đi.
Sau khi nàng lui gót anh mơ màng 1 lúc lâu. Hai chị em Sippho
khác với mọi người phụ nữ mà anh đă từng gặp, nhan sắc họ không
gây ấn tượng đặt biệt đối với anh: anh đă quen nh́n phụ nữ có
nhan sắc. nhưng anh đă nhiều lần làm mồi cho những người đàn bà
dối trá muốn kiếm chồng, anh chưa 1 lần gặp sự thẳng thắn tính
t́nh tự nhiên và vẻ thô ngây như của Mira và cũng chưa bao giờ
gặp người phụ nữ nào có tính t́nh dịu dàng đôn hậu như Anna.
o0o
Mira lên gác t́m 2 đứa bé sinh đôi và kể với chúng cái tin lớn:
"... và ông ấy có sân chơi Polo,sân tennnis và bể bơi gia đ́nh
lớn nhất nước Anh. và nhà có tới hàng trăm hàng trăm pḥng. Ông
ấy rất giàu. chị bứt rức không biết số tạp chí có bài phóng sự
về lâu đài Guyliver lẫn đi đâu. Thế nào cũng phải t́m cho ra. Cô
ta kết luận trước 2 đứa trẻ như bị thôi miên.
Đúng lúc đ1o nghe có tiếng bước chân trong hành lang, Anna xuất
hiện
- V́ sao các em không xuống ăn chiều? nàng hỏi to
Mira nhảy bổ ra cửa
- Em đang kể cho chúng nghe về ngài John Milton, chị thấy có ghê
không?
- Chị chẳng thấy ghê ở chỗ nào cả, ông ấy t́nh cờ đến nhà ta và
sẽ chóng ra đi thôi mà. Anna đáp không tỏ vẻ gi sốt sắng cả
- Chính ông ấy đă bảo em là ông chẳng vội vă ǵ hết
- Dù có thế chăng nữa thị chị cũng chẳng thấy có lợi ǵ. Không
phải sự có mặt của ông ấy sẽ thu hút nhiều khách hàng quan trọng
cho Ba, giả dụ chúng ta có trương lên phía trên cửa cái tấm biển
ghi: "BS Sippho, thầy thuốc đặc biệt của Ngài John Milton" đi
nữa. Anna đáp giọng hài hước.
Vốn không thích những sự chế diệu. Mira vừa lao ra cửa vừa hét
tướng
- Được, chị cứ làm theo ư chị. 1 bệnh nhân giàu có cũng không có
ǵ đáng chú ư hơn 1 bệnh nhân khác đối với chúng ta, đương nhiên
là như thế. Ngôi nhà lịch sử ḱ diệu nhất của nước Anh cũng như
chủ nhân của nó chẳng có nghĩa lí ǵ đối với chúng ta cả. Rốt
cuộc em phải nghĩ rằng chị chẳng có chút óc tưởng tưỡng cũng như
chút trí phán xét nào cả, chị Anna tội nghiệp ạ.
Cô ta đóng sập cửa lại sau lưng trước bộ mặt ngơ ngác của 2 đứa
trẻ.
- Chị không hề muốn làm chị ấy phật ḷng. Anna nói vẻ buồn rầu.
- Chị ấy sẽ b́nh tâm lại thôi , chị đừng lo. Angtony tuyên bố,
chị cú cho chúng em biết t́nh h́nh ra sao với bà Brown th́ hơn.
- Bà ấy sẵn sàng tha lỗi cho các em, nhưng mỗi em phải viết cho
bà ấy 1 bức thu xin lỗi. Ôi chị van 2 em, các em đừng có chơi
những cái tṛ tai quái ấy nữa đối với những nhà buôn chúng ta
đang thiếu nợ . Hiện nay chúng ta chưa thanh toán được hoá đơn
cho hiệu thực phẩm. các em phải cố mà hiểu
- Chúng em không hề nghĩ tới cái đó, có phải thế không Angtonet.
- Đúng thế... và chúng em tất ân hận, chị biết cho, chi Anna. Cô
bé vừa khẳng định vừa nhảy lên ôm cổ người chị của ḿnh
- Thôi đừng ṇi chuyện ấy nũa, các em. Hai em biết không, nh́n
thấy thằng bé Eric tai quái ấy ngồi vênh váo và khóc tỉ tê trong
chiếc ghế bành đẹp nhất của nhà nó, chị không c̣n mảy may muốn
quở trách các em nữa. Chỉ có điều các em phải biết điều: các em
biết rơ là chúng ta đang gặp khó khăn về chuyện tiền nong.
- Vâng, chúng em biết lắm, Angtoanet thở dài, nhưng...
- Nếu người be6nh đang ở nhà ta quả giàu có như chị mira bảo,
Antony thốt lên, th́ hi vọng dẫu sao ba cũng bắt ông ta trả thật
đắt tiền công và tiên ăn ở nhà ta chứ
- Ông ấy phải ở ĺ ở đây cho đến hết đời th́ chúng ta mới trả
hết nợ nần được. Anna mỉm cười và nói. Chị không nghĩ ông ấy có
ư định đó. Ồ tiền bạc thật là điều thật phiền toái. c̣n em
Angtony em cần có 1 bộ quần áo mới
Chú bé nh́n cái quần phalanen màu xám đang mặc
- Ở trường, bọn bạn bắt đầu nhảy nhót quanh em, và kêu toáng lên
thằng quần vá, nhưng trong hành lang trong khi thầy giáo quay
lưng đi, em đă sữa cho chúng 1 trận ra tṛ và thế là chúng không
dám tiếp tục nữa.
Anna thở dài, nàng không muốn thổ lộ ǵ trước mặt Angtony, nhưng
nàng ghét bọn trẻ lêu lỗng trong làng mà chú bé buộc phải gần
gũi. Chúng lại ganh tỵ với cậu bé on ông BS v́ vô số lí do, nên
hễ có cơ hội là chúng ra sức chế diễu. Nàng không thích nnhư vậy
nên không b́nh luận ǵ hết mà chỉ nói.
- Cả 2 em mau đi xuống với chị, chị mang về 1 thứ ra tṛ cho
buổi Ăn chiều đấy
- Những thứ gi thế? Angtony hỏi ngay
- Dâu tây và kem tươi
- CẢ kem nữa à, angtoanet nhăc lại. Ồ ồ làm sao chi kiếm được
chị Anna ?
Trên đường về Anna dừng chân ở trại chăn nuôi, bảo họ mang đến
cho nhiều sữa hơn thường ngày ví có người bị nạn ở trong nhà,
thế là cô Drew cho chị một thùng kem to và bảo: "cho bọn nhỏ
đấy"
- Bọn nhỏ, bọn nhỏ Angtony lầm bầm giọng giận dữ. Nhưng cũng
chẳng sao cô ấy tốt thật đấy. rồi quay sang em gái; chúng ta
xuống chứ Antoanet?
Cô chị cả chưa kịp
bước th́ chúng đă nhảy xuống nhà, nàng thấy chúng qúa ồn ào
trong khi có người bệnh, nhưng không can đảm rầy la chúng. Chúng
rất ít khi được ăn những thứ ngon lành trong lúv đang ở vào lứa
tuổi mà kẹo bánh và thức ăn là những cái hấp dẫn hơn cả, và nàng
lấy làm buồn là không thể cưng chiều chúng nhiều hơn. Bởi vậy
vừa chợt nghĩ có lẻ nên đưa dâu tây mời John nàng đă vội gạt đi
ngay. Tất cả những điều Mira vừa kể về lâu đài Guyliver làm ḷng
nàng se lại: "Ông ta cần ǵ đến dâu tây, ông ta có biết bao thứ,
trong lúc các em ḿnh chẳng có ǵ"
Anna có thói quen trích từ phần ăn của ḿnh những thứ ngon lành
nhất dành cho Angtony. Ở thằng đó có 1 cái ǵ đó luôn luôn khiến
nàng xúc động, và trong lúc hết sức yêu mến 2 đứa em gái, nàng
vẫn không thể không quư nó hơn. Mặc dù can đảm và quả quyết, nó
vẫn luôn luôn có vẻ bé bỏng và cô đơn giữa những đứa khác, chỉ
có con em sinh đôi là bạn duy nhất của nó.
Chắc hẳn trong 3 đứa trẻ th́ Angtony đau khổ hơn hết v́ thiếu
mẹ. Lúc mẹ mất nó mới lên 5 nhưng Anna vẫn thấy nó giữ 1 kỉ niệm
dai dẳng về mẹ. Nó thường nói chuyện về mẹ, đặt ra đủ thứ câu
hỏi ḱ lạ, và nàng nhận thấy nó chất chứa vào ḷng tất cả những
ǵ có thể làm phong phú thêm h́nh ảnh của mẹ.
Angtoanet th́ khác hẳn, con bé thật sự yêu quư bố, thực tế hơn
và cũng độc lập hơn, nó thấy t́nh thương của bố và của thằng anh
sinh đôi là đầy đủ cho hạnh phúc của ḿnh.
Chúng gần ăn chiều xong th́ Anna sực nhớ là nàng quên 1 điều ǵ
- ông John có nhờ em gửi 1 bức điện không? Nàng hỏi MIra.
- Không nhưng sao vậy?
- Sáng nay ba bảo chị là ba phải hỏi ông John yên và địa chỉ
người mà ông ta muồn báo cho biết tin vụ tai nạn. nhưng có phần
chắc là ba lai quên mất thôi
- Có thể ông ta đă gửi điện qua người cảnh sát đến gặp sau bữa
ăn trưa. Angtony gợi ư.
- Có thể nhưng biết được chắc chắn th́ hơn, để chị đi hỏi ông ấy
vậy. Anna bảo.
Ra vẻ thản nhiên tuy không đánh lừa được 1 ai, Mira đề nghị:
- Em có thể đi hỏi, nếu chị muốn?
Nhưng Anna đứng dậy đáp:
- Không không em không phải lo, để chị đi.
o0o
Khi nàng bước vào pḥng, John đang nhắm mắt nằm trên giường,
nàng ngập ngừng chờ 1 lát.
Thấy anh ngoảnh đầu ra, nàng nói khẽ giọng hơi bối rối.
- Tôi rất buồn phải quấy rầy ông, tôi vừa sực nhớ là sáng nay,
ba tôi bảo là có thể ông cần gửi 1 bức điện cho người nhà yên
tâm.
- Ba cô cũng đă bảo tôi sáng nay, nhưng tôi không phải báo cho
bất ḱ 1 ai hết.
- Nhưng người ta sẽ lo lắng. Anna nài nỉ.
- Thế cô muốn ai lo lắng cho tôi.
- Tôi không rơ... chắc hẳn có 1 ai đó băn khoăn về sự vắng mặt
của ông, mẹ ông hay vợ ông chẳng hạn.
Anh đáp giọng rầu rĩ.
- Ba bốn ngày nữa th́ mẹ tôi mới mong tôi, và tôi chưa có vợ, em
gái cô chưa cho cô biết điều đó ư?
Anna im lặng, tự ái về lời hàm ư đó đối với sự ṭ ṃ của em gái.
Nàng là người đầu tiên phản đối tính ṭ ṃ của Mira, nhưng không
chấp nhận người khác dám công ḱch em trước mặt ḿnh. Cuối cùng
hiểu John đùa và muốn trêu chọc ḿnh, nàng mỉm cười.
- Gia đ́nh chúng tôi chẳng bao giờ để ư tới những lời nhảm nhí
của Mira, c̣n nếu ông tin chắc là không có ai...
-Tôi sẽ tự tay viết thư cho mẹ tôi, như thế bà sẽ bốt xúc động,
c̣n người nhà ở LOn don th́ đă quen việc tôi đi đi về về mà
không hề báo trước. V́ vậy không việc ǵ phải gửi điện. Tôi chỉ
xin cô, tối nay hoặc sáng mai, cho tôi xin giấy viết và cây bút.
- Tôi đi lấy cho ông ngay bây giờ, cô gái bỗng nhiên e lệ vội vă
đáp.
Lúc trở lại, nàng có thái độ dè dặt và quay ra ngay, không t́m
cách tiếp tục nói chuyện.
Nàng vừa nhận ra cái vực thẳm ngăn cách 2 người. Không thể có 1
chút ǵ đồng nhất giữa thế giới của người đàn ông giàu sang, có
địa vị quan trọng kia với cái vũ trụ nhỏ bé, cái bầu không khí
gia đ́nh vui vẻ và lam lũ của nàng. Sự gia nhập mang tính bi
kịch của ngài John Milton vào gia đ́nh nàng chỉ là 1 sự kiện
ngẫu nhiên, và không nên bằng bất cứ giá nào sự có mặt nhất thời
của ông ta làm thay đổi nếp sống của cha con và chị em nàng.
"Ông ta ra đi càng sớm càng tốt, sự có mặt của ông ta kích động
quá mức Mira, và bất ḱ ai trong nhà này cũng không cần biết, dù
chỉ là biết qua, những ǵ xảy ra trong cái thế giới lộng lậy và
ḱ ảo của họ, xa la đối với gia đ́nh ḿnh.
o0o
- Thế ra đây là nhà bếp. Một giọng ṇi vui vẻ cất lên
Anna đang lau sàn nhà, quay lưng ra cửa. nàng kêu lên 1 tiếng
kinh ngạc và quay lại. John đứng trên bậc thềm, anh đứng tựa vào
chiếc can và nh́n nàng, không dám bước thêm, nét mặt vừa ngạc
nhiên vừa thích thú. Thấy vậy nàng nói giọng nghiêm khắc
- ông cần ǵ ở đây? Tôi đinh ninh ông đang ngồi nghĩ ngoài vườn.
- Lúc năy tôi ở ngoài ấy, anh đáp và mỉm cười, nhưng tôi bắt đầu
chán. Thế là tôi đi kiếm 1 cuốn sách hay 1 người nào để chuyện
gẫu. Lúc thấy cô ở đây, tôi ngỡ là cô Britgo. Thế cô đang làm ǵ
ở đây vậy cô Anna?
- Ông thấy rơ là tôi đang làm ǵ chứ
- Nhưjng cô đâu buộc phải tự tay lau nhà, anh tỏ vẻ kinh ngạc.
- Có chứ, những ngày cô Britgo không đến, về nguyên tắc cô ấy
chỉ làm việc ở đây 3 buổi sáng mỗi tuần. Hiện cô ấy bị ốm và
trong 15 ngày tới, sẽ không có mặt ở đây. Cô bị suyễn và huyết
áp cao v́ uống quá nhiều bia, ít nhất đó cũng là điều ba tôi
bảo.
- Thế.. cô không c̣n ai khác?
- Để làm công việc này phải không ạ?
- Dĩ nhiên, cô đâu phải sinh ra để làm những công việc như vậy.
- Ông biết thế nào được? Tôi thường làm công việc đó v́ nếu thuê
1 người làm thay cô Britgo th́ phải trả công.
- Tôi không hiểu sao ba cô lại để cô phải làm việc đó
Anna ngẩng đầu và bật cười trước vẻ mặt phẫn nộ của John.
- Ba tôi cứ tưởng sàn nhà tự lau nó, và các bữa ăn được nấu
nướng bằng ảo thuật, ông bố thân yêu tội nghieệp của chúng tôi
là như vậy đó. Bây giờ ông John, mời ông trở ra vườn nghỉ ngơi
và quên chuyện cỏn con của gia đ́nh chúng tôi đi. và nếu ông
nghe lời thí lát nữa tôi sẽ mang tới cho ông 1 li cà phê đá ra
tṛ.
Nàng nói với anh như nói với 1 đứa trẻ đang quấy phá nàng trong
khi làm việc, nhưng John không nghe theo, anh chậm răi đi qua
nhà bếp, đến ngồi trên 1 chiếc ghế trước cửa sổ và điềm tĩnh lên
tiếng.
- Tôi cần nói chuyện với cô cô Anna
Nàng định phản đối nhưng rồi nhượng bộ trước vẻ mặt cương quyết
của anh
- VÂng nhung xin ông chờ cho tôi xong việc chỉ c̣n 1 góc nhỏ nữa
thôi
rồi nàng quya lưng lại và tiếp tục ḱ cọ rất mạnh sàn nhà mà
không quan tâm ǵ đến anh. John không rời mắt khỏi nàng nhưng
không nói nửa lời và chờ cho tới lúc nàng nói to
- Được rồi mọi việc đă xong.
Nàng bỏ bàn chải cùng giẻ lau vào chiếc thùng để cạnh và cởi tạp
dề ra
- Tôi đă sẵn sàng, ông có điều ǵ nghiêm trọng cần nói với tôi
thế?
Vẻ mặt tươi mát và dịu dàng của Anna làm John xúc động. Chiếc áo
dài của nàng cũ kỉ và bạc màu nhưng sach sẻ và vừa mới ủi xong.
Một bông hồng hé nụ cài trên cổ áo, màu hoa tôn thêm nước da
trắng muốt của nàng
Thất John vẫn im lặng , nàng dịu dàng hỏi.
- Có việc ǵ không ổn phải không ạ? Ông có vẻ tư lự.
- Không, mọi cái đều ổn, anh đáp nhanh.
- Lẽ ra ông không nên đi như thế, ông chưa nên bắt cái chân ấy
làm việc, ông biết rơ ba tôi đă nói thế nào rồi, ông cần nghĩ
ngơi. Tôi sẽ thưa với ba tôi là ông không nghe theo những lời
dặn ḍ của ông ấy.
- Ba cô không làm tôi sợ, John vui vẻ đáp, vả lại chính cô lại
ra lệnh cho tôi nhiều hơn là ông cụ kia đấy.
Anna cười.
- Th́ ra ông định công kích tôi, phải không nào? Tôi không lầm
đâu nhé, tôi biết trước là ông sẽ rao khắp thiên hạ rằng tôi là
1 con bé thích chỉ huy, chỉ v́ trong 1 gia đ́nh cần phải có 1
người chỉ huy và trên thực tế người ấy là tôi.
- Chính đó là điều tôi muốn nói chuyện với cô, tôi ở nhà ta thấm
thoát đă 10 hôm thế mà tôi chưa đưa 1 đồng xu nào. Tôi không như
ba cô đâu, tôi biết là mọi cái ăn đều phải mất tiền và mọi dịch
vụ phải được thù lao. Tôi đă suy nghĩ về vấn đề ấy, và v́ tôi
đoán biết tính toán tiền ăn ở của tôi là điều phiền phức cho cô
nên tôi đề nghị thế này: tôi xin trả theo giá như ở bệnh viện đă
mổ ruột thừa cho tôi cách đây 3 năm. Cô đồng ư chứ?
- Tôi thấy có lẻ là tùy ông. Vậy ở Bệnh viện ấy ông đă trả bao
nhiêu?
- Mỗi tuần 25 ghine( 1 ghine= 21 xilinh)
Anna ngạc nhiên thốt lên:
- Sao? nhưng ông không có ư định ở đây cũng trả theo giá ấy chứ?
Không bao giờ chúng tôi dám nhận nhiều đến thế
- Tôi không hiểu, v́ sao vậy?
- Trước hết đó là 1 món tiền khổng lồ, vả lại chạy chữa cho ông
ở gia đ́nh chúng tôi đâu có tốn kém đến thế. Không phải v́ ông
mà ba tôi phải trả thêm cho cô y tá, v́ sáng nào cô ấy cũng làm
việc ở bệnh xá. về cái ăn th́ chúng tôi chỉ dọn cho ông được
những bữa ăn rất đơn sơ, gần tương tự các món ăn của chúng tôi.
Và ông hăy nhớ lại bao nhiêu bánh kẹo ông nhận được và vui vẻ
phân páht cho lũ trẻ. Xin thành thật nói với ông là tôi có nghĩ
đến vấn đề này và cho rằng 30 xilinh mỗi tuần đă là quá đầy đủ
rồi
John phát 1 cử chỉ không hài ḷng.
- Cô Sippho, xin cô nghe tôi nói. Tôi ở đây hết sức thoải mái.
Tôi đă ở lại v́ tôi thích ở lại. Ở đây tôi được chăm sóc chẳng
khác ở 1 bệnh viện sang trọng bậc nhất và tôi c̣n được hưởng
những cách đối xử tinh tế và nhân hậu mà chắc hẳn tôi không thể
t́m thấy ở bất cứ đâu. Bởi vậy quả thực tôi không thể hiểu v́
sao cô lại không chấp nhận điều tôi đề nghị.
Nhưng ANna vẫn một mực.
- Không, không, như thế là nhiều quá
- Thế nhưng gia đ́nh ta lại cần tiền kia mà
- Vâng tôi biết thế, nhưng đấy là công việc của chúng tôi chứ
đâu phải của ông. Chúng tôi không thể móc túi ông với cái cớ
ḿnh đă khá ngờ nghệch để phải nợ nần.
- Không bao giờ có 1 ai sẽ nghe tôi nói ba cô là 1 người ngờ
nghệch. Tôi sẵn sàng nói là 1 người nhân ái th́ đúng hơn.
Giọng nói tôn kính của John khiến cô gái xúc động và mắt nàng
rớm lệ.
- Cảm ơn về những lời tốt đẹp của ông- nàng đáp- nếu có được như
thế, chỉ là v́ ba tôi không biết rằng những thứ thiết yếu đều
phải mua và không ai có thể sống - dù sung sướng tới đâu đi nữa-
chỉ với t́nh yêu và t́nh bạn.
John nói tiếp.
- Và ba cô cũng đủ lương tri để hiểu rằng tiền bạc không phải là
cái thực sự quan trọng. Chính v́ vậy mà tôi đề nghị cô chấp nhận
lời tôi, đừng băn khoăn ǵ hết.
- Nhưng tôi không sao có thể chấp nhận - Anna từ chối- Có thể
như thế là tôi dại dột, nhưng tôi thấy không sao có thể nhận tất
cả số tiền ấy, dù là v́ hạnh phúc của mấy đứa nhỏ đi nũa. V́ lẻ
ông biết không... thực t́nh tôi không thích ông ở đây.
Nàng bỗng im bặt, mặt nàng đỏ như gấc, bối rối v́ đă thốt ra câu
nói. nàng phải cố sức mới nói tiếp được:
- Thôi vậy, bây giờ tôi đă nói ra điều dó rồi th́ thà tôi cứ nói
tiếp: ông John , tôi muốn ông ra đi sớm hơn
- V́ sao vậy, anh lạnh lùng hỏi.
Anh có vẻ tự ái và bối rối, Anna liền nói 1 mạch rất nhanh,
không kịp thở
- V́ ông làm mọi người xáo động lên cả từ người trẻ đến người
già . Ba tôi vui sướng có ông ở đây, tôi thấy rơ lắm. Ông cụ
thích thú nói chuyện buổi tối với ông. Đến khi ông không ở đây
nữa th́ cụ sẽ thấy thiếu ông một cách kinh khủng. Sẽ là một
khoảng trống lớn đới với cụ. Thế mà trước đó th́ ba tôi sống
hạnh phúc. Trong căn nhà đầy trẻ nhỏ này, ông cụ không nhận ra
sự cô đơn và cách biệt của ḿnh, tuy không c̣n vợ và cũng không
có bạn bè cùng lứa tuổi. Bởi thế ông càng lưu lại lâu ở đây th́
sau khi ông ra về, ba tôi càng đau khổ v́ thiếu vắng ông.
"Sau nữa lại c̣n Mira" Mira đinh ninh trong dạ là nó yêu ông, bó
mơ mộng hàng giờ, nó uốn hết kiểu tóc này đến kiểu tóc khác,
nghĩ rằng như thế để khiến ông chú ư. Từ khi ông đến, nó thôi
không làm việc nữa. Dĩ nhiên điều đó chẳng mấy quan trọng đối
với ông một khi ông trở về với bạn bè, những con người sống
trong vinh quang và danh vọng ... Nhưng tất cả những ǵ ba tôi
đă tiêu phí để tạo cho nó một cái nghề sẽ tiêu tan. Ông không
thể hiểu được đâu: thật kinh khủng. V́ số phận của Antony cung
phụ thuộc vào đó. Chừng nào Mira chưa đi làm việc th́ chúng tôi
chưa thể cho em nó theo học ở 1 trường trung học tử tế, cả
Antoanet cũng sẽ chịu ảnh hưởng v́ vẫn phải tiếp tục chịu thiếu
thốn những điều làm nó vui thích. Tôi có thể giải bày cho ông
những điều khác nữa, nhưng để làm ǵ?... Tôi chỉ muốn yêu cầu
ông hiểu t́nh thế cho. thế có được không, thưa ông John.? Tôi
van ông, xin ông hăy trở về với thế giới của ông.
Một bản hùng biện thật sự. Anna bị cuốn hút theo sự bồng bột say
sưa của ḿnh. Mắt nàng long lanh v́ những giọt lệ bị ḱm nén, 2
bàn tay nắm chặt lại.
John ngồi nghe, không nói nửa lời và cả gian bếp im ĺm 1 lúc
lâu, chỉ nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo. Anna buồn
bă nh́n John, thấy anh lộ vẻ cứng rắn và nghiêm khắc.
"Đúng, ông ta tàn nhẫn và ích kỉ" nàng nghĩ thầm trong bụng. ông
ta không hiểu và không muốn hiểu.
Bỗng nàng đi xuống tận cuối nhà bếp hết sức xa chỗ anh và quay
lưng lại. Nàng phải đấu tranh dữ dội để ḱm lại những giọt nước
mắt muốn trào ra. Nhưng nàng cảm thấy ḿnh quả quyết, cả vũ trụ
của nàng đang lâm nguy, cái vũ trụ trong đó nàng chỉ đ̣i hỏi có
1 điều: t́nh thương và hạnh phúc cho ba nàng, cho Mira và cho 2
đứa em, ngoài ra không có ǵ khác.
Nàng rút mùi xoa ở túi ra và lau những giọt nước mắt đầm đ́a
trên má. Cuối cùng John phá tan sư im lặng
- Mong cô quay lại gần tôi 1 lát có được không? anh hỏi.
Nàng quay đầu lại nh́n anh với vẻ ngờ vực. Nàng không muốn bàn
căi nữa và trong ḷng có phần thanh thản khi thấy John thay đổi
nét mặt. Không c̣n phảng phất 1 chút nghiêm khắc nào nữa. Thậm
chí anh có vẻ đau khổ. Nàng đi qua bếp đến gần anh
- Mời cô ngồi, anh dịu dàng nói, chúng ta sẽ cùng nhau giải
quyết vấn đề này
Anna kéo ghế, ngồi xuống trước mặt anh, phía bên kia bàn.
- Để bắt đầu, tôi phải nói với cô là tôi rất buồn. Tôi không thể
ngờ được là cô lại suy nghĩ như vậy. Bây giờ tôi muốn cô biết
quan điểm của tôi. Chắc hẳn cô sẽ cho đó là quan điểm ích kỉ.
Nhưng ở đây, trong gia đ́nh cô, tôi được sống thoải mái với
những ngày nghĩ ngơi thật sự. Đă nhiều năm nay, đây là lần đầu
tiên tôi được thư giản và quên đi những nỗi nhọc nhằn trong chức
trách của ḿnh. Quả là về t́nh h́nh sức khỏe, tôi có thể ra đi
từ lâu, cô cũng biết rơ điều đó như tôi. Nhưng tôi đă ở lại v́ ở
đây tôi t́m thấy sự an ủi và niềm vui vốn thiếu trong đời tôi.
T́nh bạn của ba cô và của cô đă cho phép tôi tự cảm thấy ḿnh
được chấp nhận chỉ v́ chính bản thân ḿnh: John Milton, 1 con
người như những con người khác. đây là lần đầu tiên, t́nh h́nh
đó xảy ra đối với tôi và cô khó có thể h́nh dung tôi vui sướng
biết chừng nào. Cô có thể hiểu được không?
Anna phát 1 cử chỉ bất lực và buồn bă đáp.
- Giá như ông không nói với tôi những điều đó th́ hay hơn. Bây
giờ th́ tôi không thể thù ghét ông được nữa
Anna suy nghĩ 1 lát trước khi thú nhận
- Phải thành thật thừa nhận là tôi sợ ông. ông biết không, ông
hoàn toàn như 1 tảng đá to tướng rơi tơm xuống giếng. Ông làm
mặt nước đang yên tĩnh khuấy động lên. Tôi cố sức nhận nhục chấp
nhận t́nh h́nh, cho rằng điều không may đă xảy ra rồi th́ việc
ǵ phải tự dằn vặt ḿnh nữa. Nhưng dẫu sao, tôi vận có cảm giác
là nếu ông ra đi sớm th́ có lẽ mọi cái rồi sẽ lại đâu vào đấy.
- Liệu cô có quá quan trọng hóa vấn đề ra không đấy. John lại
hỏi
- Tôi không nghĩ là ḿnh nói quá đâu. T́nh h́nh đă thay đổi
khủng khiếp từ khi ông tới. Tất cả chúng tôi đều đă thay đổi.
- CẢ cô nũa hả?
- Vâng cả tôi nữa, nàng thở dài, nghe măi ông nói về 1 thế giới
khác hẳn thế giới chúng tôi, tôi bắt đầu suy nghĩ là tôi có
thiếu 1 cái ǵ đó và ḷng tôi không c̣n thanh thản nữa. Dĩ nhiên
là chưa lâu ngày, nhưng đủ cho tôi thù ghét ông, v́ ông là hiện
thân của 1 mối đe doạ đối với những ǵ tôi quư nhất trên đời
- Nhưng muốn dấu kín hạnh phúc của ḿnh, không chia sẻ cho 1 ai
trong khi những người kkhác thiếu và khao khát t́nh thương yêu
mà cô được hưởng nhiều đến thế là ích kỉ đấy, cô có nghĩ thế
không?
- Những người khác quả là như thế hay sao? làm sao tôi biết
được? cô gái hỏi, tôi chỉ biết là chúng tôi đang sống hạnh phúc,
chúng tôi có nnhững vấn đề nho nhỏ của ḿnh, dĩ nhiên là như
thế, nhưng từ trước tới nay vẫn thế thôi. ông John, hiện nay
những vấn đề nho nhỏ ấy không sao giải quyết nổi v́ ông. ông đă
làm chúng tôi tiêm nhiễm 1 mầm mống bất b́nh. Chúng tôi bắt đầu
tự đặt cho ḿnh những câu hỏi vể những cái chúng tôi đă từng có.
Ồ tôi van ông, ông John , ông hăy đi đi, c̣ thể rồi tất cả lại
sẽ trở lại như xưa.
- Thế nếu tôi không chịu đi? Anh hỏi có phần đột ngột
- V́ sao ông không đi, chẳng có 1 lí do nào cả, đối với ông
chúng tôi chẳng là cái ǵ hết. Anna nói tiếp, nàng không biện hộ
cho lợi ́ch riêng của ḿnh nữa nhưng đấu tranh với sức mạnh của
nỗi ḷng tuyệt vọng- Tôi không có chút ảo tưởng nào, tôi không
mơ mộng như mira, tôi hoàn toàn biết rằng mối quan tâm của ông
đối với chúng tôi chỉ có thể là nhất thời, 1 biểu hiện của tấm
ḷng nhân nhậu của 1 người giàu sang đối với 1 lũ người ông gặp
trên đường. Có ǵ c̣ thể đồng nhất được giữa nhà quư tộc John
Milton và 1 ông thầy thuốc nông thôn tội nghiệp? Giữa nhà quư
tộc John Milton và 2 cô gái hầu như không có học thức?
Không, thưa ngài John, chắc hẳn có nhiều người bị uy tín của
ngài mê hoặc, nhưng tôi th́ không. Khi thời ḱ nghỉ ngơi mà ông
coi trọng này kết thúc, khi sự yên tĩnh của cái ốc đảo này trở
nên nhạt nhẽo đối với ông th́ ông lại sẽ ra đi thôi. Ông sẽ rộng
lượng trả nhiều tiền cho chúng tôi, theo tôi hiểu, nhưng số tiền
ấy đối với ông không nhiều hơn tiền 1 tấm vé sân khấu. Ông sẽ
thanh thản ra đi trong lúc để lại sau ông 1 chỗ trống lốn trong
cuộc sống 1 ông già, nỗi sầu muộn trong trái tim nhạy cảm của 1
cô gái ngốc nghếch, 1 không khí xáo động trong cả 1 gia đ́nh. và
trưóc khi niềm hạnh phúc ngày trước kịp trở lại với ông th́ ông
đă quên mất cái đẹp đẽ của những ngày nghĩ thú vị vừa qua.
Anna ngừng lời, không biết nói ǵ khác. Lời lẽ nàng ít nhiều dữ
dằn, nhưng lần này nàng không khóc nữa.
- Ít ta cô cũng không sợ nói ra những điều cô suy nghĩ. John
bàng hoàng nhận xét.
- Không bao giờ khi phải bảo vệ những người tôi yêu thương
- Rất tốt, tôi sẽ tuân theo quyết định của cô, cô Sippho. Tôi sẽ
làm điều cô yêu cầu, anh nói giọng lạnh lùng.
Anna không dấu vẻ mặt khoan khoái và vội vả thốt lên
- Ôi cảm ơn, cảm ơn ông, John
- Nhưng với 1 đều kiện, anh nói rất nhanh. và về điểm này tôi
không cho phép cô bàn căi. Tôi sẽ trả tiền ăn ở cho nhà ta tuỳ
theo ư tôi và cô sẽ nhận, v́ số tiền ấy sẽ được dùng cho những
người mà cô rất mực yêu thương, những người v́ bảo vệ họ mà cô
buộc tôi ra đi
Anna kiêu hănh ngẩng lên và ánh mắt nàng gặp ánh mắt John, họ
như thách thức nhau 1 lát. Không khí trong pḥng căng thẳng tới
mức như thể có 1 lực hút nam châm. Ngực cô gái phập phồng, Bỗng
nhiên nàng đầu hàng.
- Ông John, tôi nhận v́ ông vui ḷng ra đi
- Mai tôi sẽ đi, anh nói, giọng trang nghiêm, tôi sẽ gọi điện để
người ta đưa xe đến sao cho tôi có thể đi sau bữa ăn trưa, như
thế cô thấy có được không?
- Được lắm ạ, nàng đáp trong ḷng nhẹ nhơm
Nàng cảm thấy sung sướng không c̣n phải đấu tranh nữa, nàng thở
dễ dàng hơn và tĩnh tâm trở lại. Thấy nàng b́nh tĩnh và tự tin
như thế, khó có thể nghĩ là nàng c̣n rất trẻ. Cũng khó có thể
cho rằng 1 lát trước đó nàng đă từng không cưỡng lại nổi sự
hoảng loạn. Sau những luồng suy nghĩ ấy John đứng dậy.
- Thế là chúng ta đă thỏa thuận với nhau rồi, cô Sippho, 1 lần
nữa tôi cảm ơn tấm ḷng hiếu khách và rộng lượng của cô.
- Người ông phải cảm ơn là ba tôi chứ, nàng nói rành rọt
John Milton bước mấy bước về phía cửa, anh bỗng đứng lại và
ngước nh́n cô gái.
- Cô Sippho, cô là 1 con người đấu tranh đế ḱ lạ, anh nói giọng
thán phục- Tôi thường ít khi chịu thừa nhận ḿnh thua cuộc
- Thế qủa thực tôi có đưọc cuộc không? Tôi chỉ có thể nói chắc
chắn điều đó với ông, ít ra cũng phải sau mấy tháng nữa. Anna
đáp và trở lại nghiêm trang.
- Và sau này cô sẽ cho tôi biết chứ? Anh hỏi với 1 giọng khác
thường.
- Chắc chắn là không, lúc đó thậm chí tên chúng tôi, ông cũng sẽ
không c̣n nhớ nữa. Ông sẽ nhắc lại: "Sippho nào nhỉ, nhớ xem
nào?" phải chăng là tên gọi cái gia đ́nh dễ thương sống ở chốn
hẻo lánh nọ, nơi ḿnh bị tai nạn xe hơi? Không biết hiện nay họ
ra sao rồi?
Nàng nói với 1 giọng lịch thiệp lạnh lùng, nhưng vẫn không che
dấu được nỗi chua chát và khinh thị.
John thoáng 1 nụ cười khó hiểu.
- Cô Sippho, lẻ ra tôi phải đặt với cô 1 điều kiện khác nữa và
tôi rất tiếc là đă quên mất
- Điều kiện ǵ thế?
- Lẽ ra tôi phải xin phép cô đét cho cô mấy cái ra tṛ, cô đáng
như vậy lắm.
Anna bật cười nhưng 2 má đỏ lựng và cúi mặt xuống.
- Chậm quá rồi, không thể thay đổi ǵ được nữa đâu. Chúng ta đă
kí kết xong , nàng vẫn can đảm nói thêm
Chuông điện thoại bỗng reo vang, cắt đứt câu chuyện.
- Tôi phải chạy đi trả lời, nàng vừa nói vừa bỏ chạy vào hành
lang, như thể nhẹ người đi v́ cắt đứt được câu chuyện.
John cũng ra khỏi nhà bếp, đi theo nàng. Nhưng anh bước chậm.
Điện thoại đặt trong tiền sănh, và từ hành lang, anh nghe được
những lời trao đổi. Anna nói giật giọng.
- Cái ǵ?... ai nói đấy?... Vâng tôi đây, Anna Sippho... Thế
nào, ông bảo sao?...Vâng vâng Bs Sippho. nhưng tôi không hiểu.
Sao? vâng tôi biết, trước đây ba tôi đă từng bị .. Ô ba tôi có
vẻ... Nhưng ông đă làm ǵ?...Vâng tôi gọi BS Aston... ngay lập
tức tất nhiên,... và tôi đến ngay lập tức, vâng...
John đang đứng giữa tiền sănh khi Anna bỏ máy xuống. mặt nàng
tái nhợt, nàng đứng tại chỗ 1 lát, sững sờ, 2 mắt mở to v́ khiếp
hăi. Anh tưởng nàng sắp ngă.
- Cái ǵ thế, có việc ǵ xảy ra thế? Anh hỏi
Nàng quay về phía anh, nhưng h́nh như không thấy anh
- Ba tôi, nàng nói giọng yếu ớt. Ba tôi bị 1 cơn đau tim và
người ta nghĩ là ông đă mất.
o0o
BS Aston nuốt măi không trôi miếng bánh cuối cùng đă khô đẹt lại
trong ḷ. Đă 2h15, ông đẩy ghế và đứng dậy, liếc nh́n đồng hồ:
bao giờ ông cũng thấy ḿnh chậm hơn thời gian
- Tôi đi đây Everlin, ông bảo vợ.
- VĂng ông đi, ông cố về sớm nhé
Câu trả lời đă từ hơn 20 năm nay, và ông cũng không chờ đợi 1
câu khác
_ Tôi sẽ cố hết sức, ông vừa đáp vừa lấy mũ, găng tay và hộp đồ
nghề
Ông sắp mở cửa th́ 1 chiếc xe hơi dừng trước thềm nhà. người
thầy thuốc không thể ḱm 1 tiếng rủa thầm trong miệng, nếu là 1
người bệnh bất ngờ th́ ông lại c̣n bị chậm thêm
Một người trẻ tuổi bước xuống vất vả từ 1 chiếc Roll Royce màu
xám đồ sộ. Anh chống can và được người lái xe d́u xuống. BS
Aston nhận ra ngay người khách và lanh lẹ bước xuống tam cấp để
ra đón
- Chào ngài John
Khách ch́a tay bắt.
- Chào BS, ông có thể dành cho tôi 1 lát không?
- Có chứ, BS đáp không lưỡng lự, không nghĩ ǵ tới buổi hẹn gặp
của ḿnh nữa.
Ông nghĩ dù sao cũng không có quyền bỏ đi trước 1 nhân vật quan
trọng dường ấy
- Mời ngài vào, ngài John, ông vừa nói vừa giơ tay mời.
Khách h́nh như bước đi khá dễ dàng và không có ǵ quá vất vả.
- Bây giờ sức khỏe ngài thế nào rồi? Chủ nhà hỏi khi 2 người vào
đến trong nhà.
- Chân tôi thực tế đă chữa khỏi, tôi cảm ơn ông. Nó đôi khi khó
co duỗi khi tôi ngồi bất động, nhưng hễ nhúc nhắc th́ lại b́nh
thường.
- Dẫu sao trong khoảng nửa tháng nửa, ngài không nên đi lại quá
nhiều, người thầy thuốc căn dặn
Ông mở cửa pḥng làm việc và John bước vào trước.
- Tôi có cảm giác ông chuẩn bị ra đi. may sao tôi c̣n được gặp,
anh nói...
- Những buổi đi thăm bệnh thường ngày thôi mà. BS Astom mỉm cười
đáp. Không có ǵ cấp bách cả, không 1 người bệnh nào ở trong
t́nh trạng nguy ngập. Họ có thể chờ 1 lúc và tôi cảm thấy rất
vinh dự được ngài đến thăm thưa ngài John.
Anh đi thẳng vào việc.
- Thưa BS tôi đến hỏi ư kiến ông về gia đ́nh Sippho
- Gia đ́nh Sippho à? vâng BS Aston thở dài, một câu chuyện rất
đáng buồn
- Ông quen Sippho ư? John hỏi
- Vâng quen rất quen, ông ấy lớn tuổi hơn tôi và tuy không học
cùng thời với nhau nhưng chúng tôi đă cùng nhau kết bạn. CẢ 2
chúng tôi vẫn luôn luôn sống và hành nghề ở vùng này và vẫn
thường giúp đỡ lẫn nhau. CÁi chết đột ngột của ông ấy là 1 tin
đau đớn đối với tôi cũng như nhiều người khác. Ông ấy rất được
yêu mến
- ông ấy có lẽ bị đau tim đă 1 thời gian, tôi nghĩ như vậy có
đúng không ?
- Ông ấy đau đă nhiều năm nay. ông biết bệnh trạng ḿnh và nguy
cơ có thể xảy ra. Ông cũng đă đi hỏi ư kiến của ông Gilbert, nhà
chuyên khoa lớn, cách đăy 3 tháng, Gilbert không dấu sự thật với
ông, nhưng ông vẫn làm như nhiều người bệnh: ông không muốn giảm
bớt hoạt động, ngài đă biết kết quả rồi đấy
- Vâng tôi ở nhà ông ấy lúc ông ấy mất.
- Tôi biết Anna nói với tôi, cô ấy rất cảm động về sự cẩn trọng
của ngài trong những ngày đau khổ ấy.
- Tôi rất hiểu là mấy chị em cô ấy không muốn có ai khác trong
nhà. H́nh như 2 cô gái lớn thực sự tôn kính ông bố.
- Cả cô gái bé nhất nữa. Angtonet cũng rất đau khổ. Nó quư mến
ông bố lắm và h́nh như nó được ch́u chuộng nhất nhà.
- Đây chính là lí do khiến tôi t́m đến gặp ông, thưa BS. Tôi chờ
cho tang lễ xong xuôi, nhưng tôi muốn biết tôi có thể làm ǵ để
giúp những đứa trẻ ấy.
- Vậy như thế này, hôm qua tôi cho cô thư kí tới thu xếp giúp
t́nh trạng rối ren sau khi Sippho mất, có thể tin cậy cô ta. Cô
đă cho tôi biết t́nh h́nh sổ sách hết sức tồi tệ. ông Sippho hầu
như không bao giờ thanh toán nợ nần, t́nh h́nh tài chính của lũ
con thật sự bi thảm. Chẳng có gỉ để ăn nữa. Thậm chí cũng không
đủ tiền để trả cho các cửa hàng. Ngôi nhà đă bị tịch biên và rồi
phải trả tiền thuê. Giải quyết ra sao đây? Tôi không rơ
John lấy thuốc lá và hỏi, giọng tự nhiên.
- Khói thuốc có làm ông khó chịu không?
BS Aston hơi lúng túng trước thái độ diềm tĩnh của người đới
thoại, vội vàng xin lỗi.
- Tôi quên mời thuốc ngài, thật có lỗi quá ngài John, bản thân
tôi cũng nghiện nặng, nhưng tôi hút pip. Ngài chờ cho đễ tôi lấy
diêm, hộp diêm ở đâu mất rồi
- Xin ông khỏi phiền, tôi có bật lửa đây
Vừa quan sát khách, Bs Aston vừa nhẩm tính, John có thể giúp đỡ
chị em nhà Sippho ra sao. Ông thường nghe nói về anh, 1 người
nổi tiếng về trí thông minh, về tham vọng và thắng lợi trên
trường chính trị. Do tài sản và địa vĩ xă hội, anh là 1 người có
quyền thế. Nhưng người ta chưa nghe nói anh là người nhân hậu
sẵn sàng cứu giúp những đứa trẻ mồ côi của 1 ông thầy thuốc ở
nông thôn, nhưng dù có cứu giúp chút ít chăng nửa cũng c̣n hơn
không có ǵ.
Aston không sao quên được vẻ mặt anna hôm mai táng, nhợt nhạt
quầng mắt thâm tím, nhưng rơ nét hơn cả là vẻ hoảng hốt của cô
gái. Trong khi hành lễ , ông thây nàng đặt bàn tay che chở lên
vai Angtoanet ôm sát nó vào ḷng, nàng cũng làm như vậy đối với
Angtony, rơ ràng là nàng thương yêu chúng như 1 t́nh thương mẫu
tử và v́ tương lai của chúng mà nàng tỏ ra lo sợ đến thế
BS Aston chưa biết rơ t́nh h́nh tài chính của chị em Anna nhưng
rất lo ngại và giận Actua Sippho, bắt con cái phải trả giá cho
hành vi của bố. Một ông bố không bao giờ quan tâm đến chuyện
tiền bạc cho con cái mà chỉ lo chạy chữa cho những người nghèo
khổ như thể làm công việc của 1 sứ đồ, đó là điều bất công.
Ngồi trước mặt John người thầy thuốc bỗng hi vọng sẽ có 1 sự trợ
giúp bất ngờ, ông đă bắt đầu hiểu ông đă đánh giá John không
đúng. Khi nghe tin anh ra về vội vă, ông cứ tưởng chị em nhà
Sippho không c̣n bao giờ nghe nhắc đế tên anh nữa. Thế mà con
gười có địa vị quan trọng ấy đang ngồi đây, bằng xương bẳng thịt
trong pḥng ông. Anh có vẻ quan tâm đến t́nh h́nh của mấy chị em
nên mới tới hỏi ông nên giúp đỡ họ như thế nào
Aston không do dự nói hết sự thật, ông nói hết trong ḷng chứa
chan hi vọng.
- Thà cứ nói hết với ngài, tôi mong Anna không giận tôi v́ đă
nói lại những diều cháu đă tâm sự với tôi. Ông bạn già của tôi
đă để lại những món nợ lớn. Thậm chí không có tiền để lo tang
lễ. Tôi sẽ làm hết sức ḿnh để những bệnh nhân cũ của ông trang
trải tiền chữa bệnh ngày trước, nhưng dù có 4 bệnh nhân có 1
người trung thực chịu t́m lại các đơn thuốc cũ đi nữa th́ cũng
chẳng đuợc bao nhiêu. Mấy đứ trẻ hiện không có đủ ăn quá 1 tuần
lễ, tôi đă nói chuyện với vợ tôi, chúng tôi có ư định đưa Anna
về đây cho ṇ tĩnh tâm lại và kiếm việc làm. Tiếc rằng nhà chúng
tôi không đủ chỗ để đón hết cả mấy chị em
Có 1 người có thể giúp đỡ chúng, một bà già chị em chú bác ruột
với Actua Sippho, hôm tang lễ bà ta có nói chuyện với tôi và
h́nh như sẵn sàng nuôi dưỡng 2 đứa bé sinh đôi, nhưng bà ta
không có vẻ yêu mến Anna và Mira cho lắm. Tôi có cảm giác bà ta
không thích đám thanh niên cho lắm
John cắt ngang lồi Aston.
- Nhưng họ sẽ rất khổ sở nếu phải chia li
- Chắc chắn là như thế, nhưng đành pgải sử sự sao cho hợp lí,
Anna và Mira đă đến tuổi phải làm việc để sống. Tiếc rằng họ
chưa được đào tạo ǵ về chuyên môn cả, và họ không thể kiếm được
để giữ lại và nuôi dưỡng 2 đứa bé. Tôi chưa có dịp trao đổi với
Anna về việc đó, nhưng chưa biết cô ấy có thể làm nghề ǵ để có
thể ở lại nhà. Anna có khả năng quản lí tuyệt vời công việc
trong 1 gia đ́nh và tôi nghĩ là tôi có thể đưa nó vào làm việc
trong 1 bệnnh viện, con bé c̣n trẻ qúa chưa thể quản lí ở các tư
gia, dẫu sao nó cũng không thể giữ lại 2 đứa em sinh đôi và mọi
việc sẽ đơn giản đi nhiều nếu có người giúp nuôi dưỡng chúng.
- Bây giờ th́ tôi đă biết điều tôi muốn biết, thưa BS tôi rất
biết ơn ông đă cho tôi biết tất cả những điều đó giúp tôi khỏi
phải hỏi Anna Sippho những điều khó nói, bây giờ tôi chỉ c̣n
phải đến gặp cô ấy ở Linton Kopon.
- Tôi hi vọng ngài có thể giúp đỡ họ. BS Aston nhấn mạnh
Nhưng John không hề muốn thổ lộ với ông ư định của ḿnh và làm
ra vẻ không nhận thấy thái độ nhấn mạnh ấy của ông, anh thân ái
bắt tay ông.
- Môt lần nữa xin cảm ơn BS.
o0o
Từ nhà BS Aston đến Liton Kopon chỉ mất 20 phút xe hơi, và trên
suốt chặng đường, John trầm ngâm suy nghĩ. Anh chỉ lên tiếng khi
phải chỉ cho người lái xe mới của ḿnh đường đi trong làng.
T́m thấy nhà không có khó khăn ǵ và chẳng bao lâu xe dừng bánh
trước cánh cửa sắt màu xanh đă tróc sơn, người lái xe bấm chuông
những chẳng có ai ra mở cửa, John đứng chờ 1 lát.
- Có phải bấm chuông nữa không? Người lái xe hỏi
- Không , không cần, để tôi vào, có thể không có ai ở nhà
Anh mở cửa và bước vào tiền sănh nhỏ bé, lạnh lẽo và hoang vắng.
Pḥng khách mở cửa và ở cuối vườn, dưới bóng 1 cây bách hương
lớn, có 1 bóng phụ nữ ngồi trên ghế dài. Đây là chỗ ngồi ưa
thích của Anna. Nàng thường tới ngồi trên ghế đọc sách hay thêu
thùa sau khi làm xong công việc nội trợ, có thể nói đây là nơi
ẩn náu của nàng, nơi duy nhất nàng có thể ngồi riêng 1 ḿnh mà
vẫn có thể để người khác t́m gặp khi cần.
Không do dự, John bước qua thảm cỏ, Anna ngồi quay lưng lại nên
anh đă bước lại rất gần mà nàng vẫn không hay. Anh rất ngạc
nhiên thấy nàng ngồi không làm ǵ.
Nàng nh́n ra xa, về phía vườn cây ăn quả hoang vắng trước mặt.
Cuối cùng khi cảm nhận sự có mặt của anh, Anna đoán ra hơn là
nghe thấy, quay đầu lại, nàng cất lên 1 tiếng.
- Ô, ông John, ông làm tôi giật ḿnh.
- Tôi rất tiếc, anh đáp giọng nghiêm trang, tôi bấm chuông ở
ngoài cửa, nhưng không thấy ai trả lời, tôi nghĩ có thể cô ở đây
và tôi vào nhà.
- Tôi có nghe tiếng chuông, nhưng không vội ra và sau đó, quên
bẵng,... từ nay những người cần đến thầy thuốc không c̣n bao giờ
bấm chuông ở đây nữa , Anna nói giọng buồn bă.
NÀng cuối đầu để dấu những giọt lệ rưng rưng nới khóe mắt.
- Tôi ngồi được chứ?
-Tất nhiên, xin ông thứ lỗi, tôi thật quá bất lịch sự.
Nàng chỉ chỗ trống cạnh ḿnh trên chiếc ghế cũ bằng gỗ tạp đă bị
mọt và anh khó nhọc ngồi xuống duỗi dài bên chân bị thương.
- Chân ông thế nào rồi.?
- Tốt hơn, anh nói nhanh như thể t́nh h́nh đó không có ǵ đáng
chú ư hơn.
- Ông John, ông đến thăm chúng tôi, thật là quư hóa! Tôi cũng
cảm ơn ông trước đây đă vui ḷng ra đi. Tôi hoàn toàn biết rơ v́
sao ông hành động như vậy, mặc dù không
nhớ những ǵ xảy ra ngày hôm đó, mà chỉ nhớ lúc tôi đưa ba tôi
về nhà. Tôi xúc động thấy ông đă hiểu, ông John ạ. Cũng cảm ơn
ông về ṿng hoa, ṿng hoa tuyệt vời.
- Ba cô đă xử sự rất tốt với tôi và tôi sẽ luôn luôn nhớ tới ông
1 cách thân thiết.
- Tôi sung sướng được nghe những lời nó đó, ba tôi cũng rất mến
ông, ông cụ thấy ông rất thông minh. Ngay buổi sáng hôm mất, ba
tôi c̣n nói với tôi tương lai chính trị của ông sẽ rất huy
hoàng.
- Cô nhắc lại những điều đó làm tôi xúc động. Bây giờ tôi đă có
thể nói với cô v́ sao tôi tới thăm nhà ta không?
- Được chứ ạ. Anna đáp có phần ngạc nhiên.
- Tôi đến đây, John mở đầu với 1 giọng chậm răi, v́ ba cô ắt hẳn
mong muốn tôi góp phần giúp đỡ chị em cô trong những lúc khó
khăn này. Trong những buổi ông cụ nói chuyện với tôi, chúng tôi
nhận thấy có nhiều điểm giống nhau và tôi sẽ rất hănh diện nếu
được xem là 1 trong những người bạn của ông cụ. V́ vậy hôm nay,
tôi đến thăm cô là với tư cách người bạn của ba cô.
Tôi biết là cô đang đứng trước 1 t́nh thế rất khó khăn. Tuy
nhiên nếu cô có thể tin cậy và t́nh bạn của tôi th́ tôi nghĩ là
chúng ta có thể cùng nhau khắc phục nó.
Anna mỉm cười, 1 nụ cười nhỏ nhoi run rẩy, nhưng trong chốc lát
làm rạng rỡ khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
- Tôi cảm ơn ông, ông John, nhưng xin nói rất thành thực là ông
không làm được ǵ nhiều đâu,ông biết đấy. Cô thư kí của BS Aston
đă xem xét công việc của gia đ́nh chúng tôi và điều đầu tiên cô
cho biết là chỉ nay mai chị em tôi phải rời bỏ ngôi nhà này. Đó
là điều tôi chưa bao giờ h́nh dung tới. Tôi biết rơ là tôi sẽ
phải đi kiếm việc, cả Mira cũng vậy, nhưng không bao giờ nghĩ là
gia đ́nh phải li tán, 2 đứa bé sinh đôi sẽ phải đến ở nhà 1
người chị em họ của ba tôi mà chúng tôi gọi là bác Ella. Mira sẽ
ở nhà 1 cô bạn cùng lớp cho tới khi kiếm được mảnh bằng thư kí.
Sau đấy chúng tôi sẽ t́m cách để 2 chị em cùng chung sống với
nhau ở 1 nơi nào đó. Có thể chúng tôi sẽ gắng t́m 1 căn pḥng ở
Manchester, tôi không biết....
- Nhưng cô, Anh sôi nổi nói, cô có ư định làm ǵ?
- Tôi sẽ kiếm việc làm, bất cứ việc ǵ.
Cô gái nói 1 cách điềm tĩnh, mắt nàng không c̣n rưng rưng lệ và
nàng nói không chút do dự, nhưng John đoán được nỗi kinh hoàng
của nàng qua cách nàng nói về cảnh gia đ́nh li tán, anh hết sức
xúc động.
- Cô nghĩ là cô có thể dễ dàng t́m việc ư?
- Chắc hẳn phải có 1 chỗ làm cho tôi cũng như cho những người
khác, nàng đáp và phát 1 cử chỉ như muốn nói rồi ra sao th́ ra.-
dù có là việc hầu hạ đi nữa. Tôi làm bếp giỏi và người ta thường
t́m kiếm loại người này
- Nhưng cô không thể làm tôi tớ được! John phẫn nộ đáp.
- Sao lại không? ông đă thấy là tôi có thể lau sàn nhà rồi chứ?
và trong những ngày ở đây ông vẫn luôn luôn ngợi khen những món
ăn mà ông biết người nấu nướng là tôi. Thế th́ sao?
Sau 1 phút im lặng John quyết định.
- Tôi muốn đề nghị với cô 1 điều, nhưng không biết cô có muốn
nghe không?
- Có chứ ông John, Anna đáp và bộc phát nói thêm,ồ ông John, tôi
thật xấu hổ và xin ông thứ lỗi cho.
- Về cái ǵ cơ?
-Về tất cả những ǵ tôi đă nó với ông hôm trước ngày ba tôi mất.
Tôi thật tồi tệ, giờ đây tôi thấy rất rơ điều đó, và thấy ông
tốt bụng đến thế, yêu quư chúng tôi đến thế, tôi càng ân hận.
Tôi ân hận về thái độ không mến khách và thiếu kiên nhẫn của
ḿnh, tôi ngỡ ḿnh hành động v́ hạnh phúc của người khác, nhưng
tôi đâu có quyền can thiệp... Sau khi ông ra về và lúc nhận được
ṿng hoa tuyệt vời của ông, tôi hiểu tôi đă là 1 đứa khó chịu và
đă xử sự không đúng đối với ông... Bây giờ tôi mong ông thứ lỗi
cho.
- Nhưng chẳng có ǵ để thứ lỗi hết, tôi đă nói với cô là tôi cảm
thấy hạnh phúc được sống những ngày nghỉ ngơi đặc biệt ở gia
đ́nh ta và tôi cảm ơn vụ tai nạn xe hơi, nay tôi vẫn tiếp tục
cảm ơn v́ nhờ nó mà tôi được quen biết cô. Thôi chúng ta đứng
nói về chuyện đó nữa, nhưng nếu v́ ân hận mà cô sẵn sàng vui vẻ
nghe tôi nói th́ tôi sẽ rất sung sướng.
- Tôi xin nghe...
- Sau khi rời khỏi nhà ta, tôi đă suy nghĩ nhiều. Tôi nghĩ nhiều
tới cô, cô Sippho ạ, tôi đă từng chú ư tới cách cô chăm sóc Mira
và 2 em bé, tới tấm ḷng yêu thương tŕu mến của cô khi thay thế
người mẹ đă khuất trong vai tṛ chủ gia đ́nh.
- Đúng thế, ồ ông John, giá ông biết giờ đây tôi lo sợ cho chúng
biết chừng nào. Ông không biết bác Ella... trên khuôn mặt nhỏ bé
tội nghiệp hiện lên 1 nét tuyệt vọng tới mức John thấy cần khêu
gợi những lời tâm sự của cô gái.
- Cô nói cho tôi nghe về bà ấy đi
Đúng như anh dự đoáo. Anna không thể im lặng lâu hơn, nàng kêu
lên vẻ gay gắt.
- Nói về bà ấy mà làm ǵ? Cái ư nghĩ phải phó thác 2 đứa bé cho
bà ám ảng tôi măi. bà là 1 người tàn nhẫn và nghiêm khắc. Tôi
biết rơ là bà ấy cho rằng tôi nuông chiều chúng quá đáng và nghĩ
không hay về ba tôi: Theo bà, ba tôi chỉ là 1 người đàn ông nhu
nhược, 1 bộ óc lộn xộn, không có tham vọng, không thể thành công
trong công việc. bà không hề hiểu như ông rằng ba tôi là 1 ông
thánh. Đă không hiểu nổi ba tôi th́ bà càng không sao hiểu nổi 2
đứa bé. Bà không thể hiểu tất cả những cái tốt đẹp, những t́nh
cảm của chúng. Rồi chúng sẽ ra sao? Bác Ella muốn tiêu diệt cá
tính của chúng. Tôi biết chắc điều đó. Ồ tôi sợ lắm, ông John ạ.
Tôi rất sợ cho chúng, cho tương lai của chúng. nàng lấy 2 tay
che mặt và nức nở.
John để cho nàng khóc 1 lúc, khi thấy tiếng nức nở bớt dần anh
gọi nàng, lần đầu tiên bằng tên riêng mà không chú ư tới.
- Anna bé bỏng hăy nghe tôi: tôi đă t́m ta giải pháp cho tất cả
các vấn đề của cô, nhưng không biết giăi bày với cô như thế nào
đây ?
- Có thể có giải pháp ǵ được? nàng thốt lên và ngẩng khuôn mặt
đầm đ́a nước mắt.
Nàng t́m khăn tay, John rút từ túi áo ra 1 chiếc và khẽ đặt lên
đầu gối nàng
- Cảm ơn ông, ông thứ lỗi cho, chưa bao giờ tôi xử sự như thế
này
- Không sao, không sao. Thế là b́nh thường sau cú sốc khủng
khiếp cô vừa phải chịu đựng. Giá ba cô c̣n sống th́ ông cụ sẽ
nói đó là 1 phản xạ tự nhiên thôi
Một lần nữa Anna gượng mỉm cười.
- Ba tôi luôn luôn bảo tôi cứ nghe theo trái tim ḿnh, đúng là
như thế, tôi vẫn như c̣n nghe ba tôi nói....
Lau khô nước mắt bằng chiếc khăn tay rộng khổ của John, nàng đưa
trả và cảm ơn.- Thế bây giờ, tôi có thể giăi bày hết với cô mà
không bị ngắt lời không?
- Tôi xin hứa sẽ ngoan ngoăn ngồi nghe.
Nhưng John vẫn do dự, rơ ràng anh không biết nên tŕnh bày ư
nghĩ của ḿnh như thế nào, cuối cùng anh chọn lối nói ṿng vo.
- Anna tôi có thể dễ đóan cô sẽ mong ước điều ǵ nếu lúc này
xuất hiện 1 nàng tiên. Cô ước được cùng sống dưới 1 mái nhà với
Mira, Angtony và Angtonet , có phải thế không nào?
- Tất nhiên
- Thế này, tôi có thể biến ước mong ấy thành hiện thực, anh vừa
tuyên bố vừa cố làm ra vẻ thảnh nhiên.
- Thế là thế nào? không thể được. Anna kêu lên, ánh mắt hết sức
ngờ vực- Nếu ông có ư định cho chúng tôi tiền th́ tôi xin nói
ngay là tôi không nhận đâu.
- Tôi đâu có ư định đó, nhưng v́ cô đă đề cập tới th́ cô hăy nói
cho tôi biết v́ sao cô từ chối?
- V́ tự trọng, ông Joh, như thế là rất tốt , rất rộng lượng rất
đáng quư về phía ông, nhưng không thể chấp nhận đối với chúng
tôi, chúng tôi không thể nhận tiền bạc của 1 người xa lạ mà lại
không có 1 điều kiện ngược lại nào.
Trái lại, Anna nói tiếp, 1 tia hi vọng trong ánh mắt, ông John,
nếu ông biết có 1 việc làm cho phép tôi kiếm được tiền, th́ lại
là 1 chuyện hoàn toàn khác. Cũng có thể ông t́m cho Mira 1 chân
thư kí sau khi em nó thi xong nữa chăng? tôi sẵn sàng nhận những
điều kiện như vây nếu được, và tôi biết ơn ông vô han
- Tôi cũng không có ư định đề nghị diều đó với cô, anh nói 1
cách rụt rè.
- Thế à?
- Tôi không nghĩ tới điều đó cũng như không nghĩ tới việc biếu
cô tiền bạc, v́ tôi biết chắc cô sẽ không nhận.
- Vậy ông đề xuất với tôi việc ǵ?
- Thế này cô Anna, tôi tŕnh bày hơi dài, nhưng tôi muốn cô hiểu
rơ quan điểm của tôi và muốn mọi việc thật minh bạch. Lập trường
của cô thật đơn giản, cô muốn giữ tất cả các em lại với cô nhưng
cô lại chỉ nhận 1 sự giúp đỡ hoàn toàn trong danh dự. Tôi nói
thế có ǵ sai lầm không?
- Ông không sai lầm ǵ cả
- Tốt lắm, vậy tôi đề xuất thế này. Tôi sống 1 cuộc sống cần
mẫn, lao tâm khổ tứ . Đến năm 30 tuổi và nhờ tài sản của bố tôi,
vai tṛ chính trị và tài chính của tôi trong nước không ai c̣n
có thể phủ nhận. Tôi phải quản lí những vùng đất mênh mông, tôi
là chủ nhân toà lâu đài Guyliver và 1 ngôi biệt thự đặc biệt ở
LOndon. Mặc dù tất cả cái đó, hay nói đúng hơn v́ tất cả cái đó,
tôi là 1 kẻ cô đơn. Tôi không có cái may mắn được chiều chuộng
như 2 đứa bé sinh đôi, không ai chăm sóc tôi cả. Tôi chưa bao
giờ h́nh dung ḿnh cô đơn đến mức nào trên đời, trước khi tới
nhà cô, cô Anna ạ. Tôi chưa biết thế nào là cuộc sống của 1 gia
đ́nh gắn bó yêu thương. Nh́n thấy sức mạnh của t́nh thương trước
cuộc đời, tôi bỗng hiểu ḿnh thiếu cái ǵ. V́ vậy hôm nay tôi
đến đề nghị với cô 1 cách giải quyết mà tôi sẽ là người được
hưởng thụ lợi ích của nó cũng như cô, nếu không muốn nói là c̣n
hơn cả cô nữa.
Anna nh́n John, ánh mắt ngơ ngác.
- Nếu ông có thấy tôi ngốc nghếch tôi cũng đành chịu, nhưng tôi
không hiểu ông muốn bảo tôi làm ǵ? Phải chăng là công việc quản
lí, hoặc ở lâu đài Guyliver, hoặc ở ngôi nhà ông ở London?
John làm như thể bĩu môi.
- Lạy chúa, nếu cô h́nh dung t́nh h́nh dươi góc độ ấy th́ quả
thật.. cùng với những việc khác, cô sẽ có thể là người quản lí
gia đ́nh, cô Anna ạ. Nhưng trách nhiệm chính của cô là... cô sẽ
là..... vị phu nhân ở lâu đài Guyliver và bà chủ ngôi nhà ở
London... cô hiểu rơ tôi chứ.
Anna hồi hộp nín thở. Im lặng 1 giây, John nói tiếp giọng có
phần trịnh trọng.
- Tôi muốn kết hôn với cô, cô Anna.
Im lặng kéo dài, lúc đầu Anna ngỡ anh nói đùa, nhưng nét mặt anh
hoàn toàn nghiêm túc.
- Ông muốn kết hôn với tôi? Nhưng v́ sao? Nàng hỏi giọng ngờ
vực.
Câu hỏi khiến John bối rối cũng chẳng khác nào Anna, khi nàng
nêu lên với 1 giọng kinh ngạc nhưng không hề xúc động. Anh tránh
ánh mắt cô gái và quay ra ngắm nh́n khu vườn.
- Quả thực cô thấy yêu cầu của tôi ḱ lạ hay sao? Cuối cùng anh
thầm th́
- Sao ông có thể kết hôn với tôi được? Chúng ta chỉ vừa mới biết
nhau... một thời gian rất ngắn, và tôi, tôi không... nàng nói
tiếp.
Nàng đột ngột ngừng lời, nhưng John với 1 giọng điềm nhiên, yêu
cầu cô cứ nói.
- Cô nói đi, tôi đoán được cô định nói ǵ.
- Thế th́ được,... Tôi không yêu cầu ông: tôi định nói thế
đấy... Điều ấy rất rơ ràng... dầu sao chắc hẳn ông cũng đă hiểu
như vậy hôm cuối cùng ông c̣n ở đây. Nay... tôi thấy ông tốt quá
... và tôi hoàn toà không suy nghĩ như thế nữa, tất nhiên là như
vậy... nhưng tuyệt nhiên tôi không hiểu v́ sao ông lại muốn lấy
tôi làm vợ.
Không hề nao núng, anh đáp.
- Tôi có lí do của ḿnh và tôi đă giăi bày với cô 1 phần
- Ông cảm thấy cô đơn chăng? Nhưng mẹ ông vẫn c̣n sống cơ mà
- Cô không biết mẹ tôi đâu, anh chua chát nói. Anna im lặng 1
lát rồi nói.
- Dẫu sao, vâng, tôi h́nh dung là ông cảm thấy thật cô đơn trong
khu lâu đài mênh mông ấy với vô số tiền bạc. Điều khiến tôi thấy
khổ tâm cho ông, tất nhiên là như thế , nhưng đồng thời...
Nàng lại im lặng, vẻ trầm ngâm, nàng nh́n các đầu ngón tay và
cuối cùng lên tiếng, trong giọng nói như có đượm 1 chút hi vọng.
- Tôi nghĩ là MIra th́ sẽ không trả lời ông giống như tôi vừa
trả lời ông đâu, thậm chí tôi c̣n nghĩ là nó yêu ông hoặc chỉ
muốn được yêu ông, th́ cũng thế thôi.
- Mira c̣n trẻ quá, anh đáp giọng trang nghiêm
- Đúng thế, em nó chẳng biết ǵ về công việc nội trợ cả
Một nụ cười chua chát thoáng trên môi John, nhưng anh trả lời
bằng 1 giọng rành rọt.
- Tôi lấy làm tiếc, yêu cầu của tôi không liên quan tới MIra
cũng như tới Angtoanet .. và sẽ không bao giờ liên quan tới họ.
Anna tôi chỉ đặt yêu cầu ấy với 1 ḿnh cô thôi, cô thấy rơ như
thế chứ?
- Tất cả cái đó hơi ḱ quặc đấy . Anna nói
- Tuyệt nhiên không, tôi thấy mong muốn đó của ḿnh rất chính
đáng, c̣n về phần cô, tôi nghĩ lúc này không có ǵ thoả đáng
hơn; cô nghĩ thế nào? Cả 4 chị em cô sẽ ở cùng nhau: ngôi nhà
này sẽ vẫn là ngôi nhà của gia đ́nh cô chừng nào Mira và 2 em
nhỏ chưa có gia đ́nh riêng. Anna tôi xin hứa dứt khoát với cô
như vậy. Mira có thể có tất cả những ǵ cô ấy mơ ước, kể cả cuộc
sống hào hoa mà cô ta h́nh dung là tuyệt mỹ nữa. Đến tuổi 14
Antony có thể đi học ở Elton
- Ở Elton ư? nàng hỏi lại với 1 vẻ chăm chú khác thường
- Hoặc ở bất cứ 1 trường học nào mà cô thích.
- Ô, cô gái thốt lên giọng hân hoan.
Biết ḿnh đă khêu gợi đúng chỗ, anh nói tiếp giọng điềm nhiên.
- Angtoanet cũng có thể học tập trong 1 trường tư thục tử tế
hoặc 1 trường trung học. Anna cô có thể mang lại tất cả cái đó
cho các em cô, ngược lại tôi chỉ xin cô 1 điều là mang ḍng họ
tôi và, nếu sa này cô c̣n có th́ giờ th́ làm cho cuộc đời tôi ấm
áp thêm chút ít.
- Thật quá ḱ diệu nên không thể tin là sự thật được, đúng...
quá ḱ diệu... v́ ông chỉ quên có 1 điều.
- Điều ǵ vậy?
- Điều đó là... tôi không yêu ông, nàng đáp đầu cúi xuống, vẻ
đau đớn.
- Tôi biết, anh nói, thái độ vẫn điềm tĩnh, và vừa rồi tôi cũng
không yêu cầu ở cô t́nh yêu. Thậm chí tôi sẽ hứa với cô 1 điều,
Anna nếu cô nhận lời kết hôn. Tôi sẽ không bao giờ phiền nhiễu
cô. Có thể cuối cùng cô yêu tôi chút ít chăng, tôi cũng không rơ
nữa. Nhưng chừng nào t́nh yêu đó chưa tới th́ chúng ta chỉ là
những người bạn , những người bạn tốt , tôi mong như vậy... chứ
không ǵ khác.
Anna nh́n thẳng vào mắt anh.
-Những điều ông nói ra, ông thành thực nghĩ như vậy?
Anh chịu đựng ánh mắt của nàng không nao núng
- Tôi chưa bao giờ hứa hẹn mà không suy nghĩ.
Anh nh́n chỗ khác c̣n Anna th́ cuối đầu xuống và hạ thấp giọng.
- Tôi biết, nhưng tôi e như thế th́ thiếu tín nghĩa đối với ông.
Dĩ nhiên tôi sẽ làm hết sức ḿnh để đền đáp. Tôi sẽ ra sức giúp
đỡ ông trong mọi việc ông yêu cầu. Nhưng dẫu sao, tất cả các mối
lợi đều về 1 phía, tôi cảm thấy như thế. Ông sẽ cho tôi không
biết bao nhiêu thứ ... tôi phân vân lắm...
- Anna, tôi sẽ rất sung sướng nế được cô nhận lời, anh nói nhẹ
nhàng.
Cô gái vẫn nh́n ra chỗ khác, 2 mắt mở to 1 cách khác thường. Da
mặt nàng tái xanh. Bỗng nàng đưa cả 2 tay lên cổ như thể bị ngạt
thở, môi nàng hé mở, nàng có vẻ hết sức thơ dại yếu đuối
John trầm ngâm ngắm nh́n cô gá, nét mặt anh không biểu lộ ǵ
hết, nhưng Anna bỗng lên tiếng.
- Tôi có phải trả lời ông ngay bây giờ không?
- Tất nhiên là không; cô để bao nhiêu th́ giờ suy nghĩ là tuỳ
cô... nhưng tôi thấy cô chẳng nên lần lửa làm ǵ...
Rơ ràng trong ḷng cô gái đang diễn ra 1 sự giằng xé quyết liệt,
không 1 cử chỉ nóng vội, John lặng im chờ đợi, hoàn toàn tự chủ,
hơi thở dồn lại trong lồng ngực
Cuối cùng Anna nhượng bộ, phác 1 cử chỉ bất lực, nàng bẽn lẽn
nh́n John:
- Nếu quả anh muốn cưới em, nàng nói giọng nhỏ nhẹ run rẩy, ngây
thơ đến đáng thương - Vâng! Vậy th́, vâng, em xin làm vợ anh.
o0o
Anna đóng va li lại
và ngước nh́n lần cuối cùng quần áo treo trong tủ.
- Em chỉ nên mang theo những thứ tối cần thiết thôi. John đă căn
dặn nàng như vậy, em cần có quần áo mới, đến London, Mira và em
muốn mua ǵ cũng có.
"Quần áo mới, vô số quần áo mới" nàng mơ màng nghỉ bụng, nhưng
cũng rất ngạc nhiên thấy không c̣n mừng vui nữa. Khi nhớ lại
ngài John nói với ḿnh... nàng chữa lại, John nói với ḿnh: ḿnh
phải gọi anh ấy là John cho quen đi, khi mà 2 người sắp cùng
nhau làm lễ kết hôn và nàng cũng thấy khó có thể chấp nhận được
rằng ngài mai đă cử hành hôn lễ và nàng sẽ làm vợ người đàn ông
mà ḿnh chỉ mới biết chưa được bao lâu.
Nàng ngồi trên tràng kỉ trước ô cửa sổ mở ra vườn,nghĩ ngợi về
tương lai "Có 1 điều chắc chắn là ḿnh sắp lấy chồng".
Nhưng nàng không thấy rơ được bản thân ḿnh. Một cái ǵ xa lạ,
như là 1 giấc mơ. Phải chăng cuối cùng nàng tỉnh giấc và nghe
cha nàng âu yếm hỏi: "Anna, con ở đâu đấy?" như thể mỗi ngày ông
vẫn hỏi khi về nhà để dùng bữa trưa, sau cả nhà. Ông xuống gặp
con trong bếp, nơi nàng đang làm công việc nội trợ.
"Và ba đang ở nhà" nàng thầm th́, cố nén nước mắt. Dĩ văng c̣n
để lại những ǵ? Từ nay tổ ấm của họ không c̣n nữa, đành phải từ
giă ngôi nhà thân yêu
Dẫu sao nhờ có John,buổi ra đi sẽ bớt phần đau đớn, sẽ không c̣n
là buổi chia li khủng khiếp như từng dự kiến trước đây, và trong
ḷng nàng trỗi dậy 1 niềm biết ơn đối với người chồng tương lai:
"Ḿnh không được quên là anh đă tránh cho chị em ḿnh nỗi kủng
khiếp ấy" nàng nghĩ bụng.
Kết hôn với John, nàng bước vào 1 cuộc đời xa lạ, nhưng nàng
không phải đương đầu với nó 1 ḿnh, 2 đứa bé sinh đôi và MIra
không phải đau khổ v́ phải xa nàng. Mấy chị em chỉ xa nhau trong
mấy ngày sau lễ cưới, khi John đưa nàng về lâu đài Guyliver để
giới thiệu với mẹ anh. Ngay sau hôn lễ, 2 đứa bé và Mira sẽ ở
hẳn London, trong nhà anh rể. Anna ân hận không được cùng chúng
chia sẻ niềm vui lần đầu tiên đến London . Nàng nhẩm tính niềm
hoan hỉ, say sưa của chúng khi đến thành phố lớn này, khi thấy
ngôi nhà đồ sộ của John, phố xá xe cộ, tất cả những cái khác
biệt biết bao với xóm làng của họ. Nàng mừng thay cho các
em,nhưng nàng thấy John xử sự đúng và thấy cần đi gặp mẹ anh, vả
lại nàng biết là từ nay nàng sẽ làm những điều John quyết định:
2 người đă thoả thuận với nhau như vậy. Anna bỗng sực nhớ nững
lời nàng vừa tṛ chuyện với Mira.
- Thế là anh chị không làm cuộc du lịch trăng mật? Mira hỏi
- Không thể đi được, chị không muốn để các em 1 ḿnh quá lâu ở
London, biết thế nào được các em sẽ làm những điều dại dột ǵ?
- Ồ, nếu là em lấy John,.....Mira mở đầu
Anna ra lệnh cho cô em im lặng
- Không phải là em! Vậy em đừng mất th́ giờ tưởng tượng làm thế
này, làm thế khác Mira!
Nhưng nàng thấy thật khổ sở phải dấu em nỗi chán chường trong
ḷng đối với việc ḿnh lấy chồng. Lấy chồng, tức là từ bỏ tự
do,là phó mặc cho sự lo toan và ư muốn của 1 kẻ xa lạ đới với
mọi việc hệ trọng. V́ đới với nàng, John chỉ là 1 người xa lạ, 1
người không quen biết
Nàng tựa má vào cánh cửa sổ, nàng muốn t́m cách nghĩ tới John,
như 1 vị hôn thê thường nghĩ tới người đàn ông ḿnh sắp lấy làm
chồng. Nàng biết ǵ về anh? Anh cao lớn và đẹp trai, đó là điều
khá thú vị, nhưng cung cách của anh khiến nàng liên tưởng tới 1
người cứng rắn và nghiêm khắc, tuy vậy anh là 1 con người lỗi
lạc và chắc hẳn sau này nàng sẽ kiêu hănh nói: "Anh ấy là chồng
ḿnh"
Angtoanet lưu ư nàng ngay tức thời.
- Chị Anna, chị sẽ là Milton phu nhân đấy. Chị phải thấy điều
đó. Ghê thật. Ôi, nghe người ta gọi chị là phu nhân th́ thú vị
thật!
Anna nhún vai, Milton phu nhân, vợ John ư ? Có ǵ quan trọng?
chỉ là 1 chi tiết.... cái quan trọng là những lời hứa của John.
Về phía ḿnh, nàng rất sợ không làm đúng những điều giao ước;
nàng có thể, như nàng đă hứa, làm cho cuộc sống của anh thoải
mái hơn, theo ước mong của anh và làm dịu bớt nỗi cô đơn của anh
không?
Anh lớn tuổi hơn nàng và như thể thuộc 1 thế hệ khác. Anh là 1
con người có học vấn, quan tâm tới những vấn đề hệ trọng. Anna
sợ những lời tṛ chuyện của ḿnh sẽ nhạt nhẽo đối với anh. Trong
nếp sống giản dị của ḿnh, nàng không biết ǵ hết về xă hội phù
hoa. Tất cả những ǵ nàngbiết làm, có thể là vô ích trong xă hội
của John: biết dành dụm những số tiền cỏn con, biết xào nấu
những món ăn c̣n lại, tất cả cái đó để làm ǵ đối với anh? Chẳng
để làm ǵ hết 1 khi nàng đă ở trong lâu đài Guyliver.
Anna cố nhớ lại những điều nàng đă được nghe kể về khu lâu đài
này, nhưng trong óc nàng chỉ loáng thoáng vài khái niêm mơ hồ:
"nghệ thuật ḱ dị", "lố bịch", "hồ giả cẩm thạch", "hành lang có
trụ", rốt cuộc nàng chẳng nắmđược 1 h́nh ảnh cụ thể nào của khu
kiến trúc lịch sử này; đới với nàng. nó cũng giống như mọi lâu
đài khác mà nàng đă được nghe tả lại.
Rồi nàng trở lại vị trí của ḿnh; rồi đây nàng sẽ sống ra sao?
sẽ làm ǵ? có vị trí nào trong cái xă hội kia?
Anna thở dài nh́n ra vườn, những bông hoa đỏ của cây tầm xuân nở
rộ trên thân 1 cây sồi già, những bông huệ trắng nhị vàng nhẹ
đưa trong gío. Phía chân trời , mặt trời đang xuống dần. V́ sao
hôm đầu tiên xuất hiện trên bầu trời xám nhạt .
Tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh quanh nàng, trong khu vườn nhỏ có
rào bao bọc 4 phía, nơi nàng đă sống từ thuở ấu thơ. Đấy là tổ
ấm của nàng và bao giờ nàng cũng là bà chúa của những chốn này
- Thế nhưng, nàng thầm th́, ḿnh sẽ rời bỏ tất cả cái đó và rời
bỏ vĩnh viễn.
Nàng nh́n chiếc ghế dưới cây bách hương, nơi John cầu hôn nàng
và cũng là nơi nàng thường ngồi cạnh ba nàng vào mỗi buổi chiều.
Nàng muốn ông có mặt để khuyên bảo nàng biết chừng nào, nàng
thầm th́ nói với vong linh cha:
' Ba ơi, ôi ba ơi, con sợ, có phải con hành động như vậy là tốt
cho Mira, cho 2 em nhỏ không? và cho cả John nữa.
Nàng nhớ lại t́nh cảm của ba nàng đới với John và kết luận:
- V́ ba yêu mến John, nên ḿnh , ḿnh cũng phải yêu mến anh ấy
Suy nghĩ kĩ nàng thấy khó có thể không yêu 1 con người tốt đến
thế và sẵn sàng mang lại hạnh phúc cho gia đ́nh ḿnh đến thế.
Nàng nhớ lại niềm vui rạo rực của Mira khi anh đề nghị ba chị em
đi London trong khi anh dẫn nàng về lâu đài Guyliver. Anh hứa sẽ
thu xếp để có người đưa chúng đi xem hát và xem phim, Mira đă
reo lên.
- Thật thế hả anh John? Ồ anh là 1 thiên thần, không ǵ có thể
làm cho em thích thú hơn.
Và trong lúc Mira nhảy nhót th́ Angtoanet đă nhanh nhảu hỏi.
- Chúng em có thể đi vườn bách thú không? Antony muốn đi lắm anh
John ạ? Nhưng anh ấy không dám hỏi anh.
John mỉm cười.
- Tất nhiên rồi, các em sẽ đi bách thú!
Rồi anh kể những nơi khác chúng có thể đến thăm; nào tháp
London, nào tu viện Westminter,nào sở đúc tiền. Nét mặt chúng
rạng rỡ và nh́n chúng, Anna nghĩ là ḿnh đă quyết định đúng, và
từ đó lương tâm nàng yên ổn.
Nàng nhớ lại 2 đứa bé đón cái tin nàng lấy chồng như thế nào:
- Em phải sắp xếp lại ư nghĩ trong đầu 1 chút, trước đó nàng bảo
John - Mira và 2 đứa bé về ăn chiều đến nơi rồi. Từ đây tới lúc
đó, em muốn ngồi 1 ḿnh, nếu anh vui ḷng. Điều khác nữa: anh có
muốn tự em báo cho chúng việc chúng ta kết hôn không?
- Anh muốn em làm tuỳ theo ư em, Anna ạ, John đáp giọng điềm
tĩnh. Ngập ngừng 1 lát , nàng nói tiếp.
- Vậy em sẽ báo tin cho chúng trước khi anh đến uống trà với
chúng em.
Nàng nói giọng nghẹn ngào, như thế sợ hăi phải báo cái tin ấy,
rồi chạy về nhà, nhanh tới mức anh không kịp nói thêm ǵ hết
John Milton vừa nh́n nàng bỏ chạy vừa móc túi lấy thuốc lá.
o0o
Hai đứa bé im lặng
trở về. Vừa chuẩn bị bữa trà chiều, Anna vừa chú ư theo dơi
chúng. Từ khi nàng báo cho chúng biết chúng sẽ đến ở nhà bác
Ella, nàng không c̣n nghe chúng nói cười ǵ nũa. Hai đứa không
rời khỏi nhau và nh́n nàng với anh mắt buồn bă. Khi nàng đến gặp
chúng trước giờ đi ngủ, chúng bấu lấy cổ và cả 2 đứa hôn nàng
với 1 niềm say sưa c̣n có nhiều ư nghĩa hơn cả lời nói. Tối hôm
trước 2 má Angtonet ướt đẫm khi nó ôm hôn nàng và chắc chắn là
con bé đă khóc.
Antony th́ không ngủ mà nh́n qua cửa sổ, vừa trông thấy chị nó
vội vùng dậy trên giường và dang rộng hai tay. Nàng quỳ xuống
bên giường và siết chặt nó vào ḷng. Nó cứ lặng thinh 1 lúc lâu
không nói năng ǵ hết, cuối cùng thầm th́:
- Chị Anna ơi, chị có nghĩ là lúc này ba đang ở với má không?
Anna gật đầu, thằng bé lại hỏi.
- Chị có nghĩ là ba biết ... rằng chúng em sắp đến ở nhà bác
Ella không?
Hai mắt nó đẫm lệ và nàng không sao trả lời em được, nàng hôn
nó, gỡ hai tay nó ra và vội chạy về pḥng. nàng cũng khóc và ở
đấy, không ai có thể thấy nàng khóc.
Hôm sau đến bữa ăn sáng 2 đứa bé xuống muộn, mắt chúng thâm
quầng giống như những đứa trẻ không ngủ. Sau đó chúng đi học mà
không nói nửa lời.
Đang đặt những lát bánh sandwich nàng vừa làm xong vào khay th́
Anna nghe tiếng Mira đi đâu về.
- Chị Anna đâu?
Chắc hẳn 2 đứa bé đang ngồi như thường ngày trên tam cấp trước
tiền sănh.
- Chúng em chưa gặp chị ấy. Angtoanet đáp.
- Chị mong chị ấy đă chuẩn bị trà xong, chị đang chết đói đây
này, các em vào xem có chị ấy trong bếp không?
Mira nói, giọng lạnh lùng, nhưng đó là cách cô ta biểu lộ nỗi
ḷng phiền muộn. quẳng sách vở lên bàn, cô ta chạy vụt vào hành
lang nhà bếp và 2 đứa bé lê chân theo sau, uể oải, như thể không
thiết ǵ ăn uống nữa
Anna sốt ruột chờ cả 3 chị em.
- Cuối cùng các em đă về. Các em không muốn ăn bữa chiều ư / Chị
nghe tiếng các em về đă được 1 lúc kia mà
- Chúng em không đói, chúng ta có ra vườn uống trà không?
Nhưng Mira cắt ngang lời Angtoanet.
- Chị Anna này, có 1 chiếc xe đẹp lộng lẫy đổ trước nhà ta, chị
có biết xe của ai không?
- Đúng, xe của ông John Milton đấy, nàng đáp giọng có phần bí
mật. Cô em gái giật bắn người lên:
- Ô, ông ấy đến đây ư, chị Anna? cô ta hỏi mà không mấy tin là
có thực.
Từ khi bố mất , Mira thay đổi rất nhiều, biết rằng gia đ́nh sắp
phải li tán, cô như không c̣n chú ư tới thế giới bên ngoài nữa
và trí tưởng tượng không c̣n hoạt động như trước
Ana b́nh tĩnh đáp.
- Anh ấy đă đến và hiện đang ở đây nữa cơ. các em hăy nghe chị
nói, chị có 1 tin quan trọng muốn báo với các em.
Rồi sau khi hít thở thật sâu để có đủ can đảm, nàng kể cho các
em nghe buổi viếng thăm của John, báo tin quyết định của nàng và
giăi bày quyết định ấy có ư nghĩa ra sao đối với cả 4 chị em.
Khi nàng ngừng lời, 1 bầu không khí sâu lắng bao trùm cả căn
pḥng, chỉ nỗi lên tiếng đồng hồ tích tắc. Nhưng vẻ ngạc nhiên
ḱ thú nàng đọc được trong cả 3 cặp mắt ngước nh́n ḿnh, đối với
nàng là phần thưởng quư giá nhất
Mira là người nói đầu tiên và reo ầm ỉ.
- Tuyệt vời quá! không sao có thể ngờ được đây là sự thật, chị
Anna, tuyệt vời, tuyệt vời... cô ta vừa kêu vừa nhảy lên ôm cổ
chị
Rồi đến lượt 2 đứa bé ôm hôn nàng, cả mấy chị em cùng khóc và cứ
ngắc đi nhắc lại măi mấy lời ấy bằng 1 giọng tràn trề hạnh phúc,
Anna th́ trước sau 1 mực.
- Đúng, tất cả các em đều sẽ cùng đến với chị ... tất cả, tất
cả. Chúng ta sẽ không phải xa nhau, các em sẽ không phải đến nhà
bác Ella, Mira chưa cần phải đi làm việc ở 1 nơi nào cả
NÀng quên rằng giờ uống trà đă qua đi từ lâu và người chồng
tương lai đang chờ măi ngoài vườn. Khi nàng chợt nhớ th́ Mira và
nàng trở về pḥng, thoa 1 lớp phấn mỏng cho không c̣n dấu vết
những giọt nước mắt, trong lúc 2 đứa bé bưng khay ra vườn.
Lúc trở xuống, Anna thấy mấy chị em đă quây quần xung quanh
John. Anh đang nói những dự định tương lai anh sắp đặt cho họ và
cả 3 chị em nh́n anh với những ánh mắt say mê, sững sờ.
Nàng cũng để anh giải quyết mọi chi tiết về hôn lễ theo ư anh.
thái độ nàng có vẻ hững hờ.
- Ba ngày nữa chúng ta sẽ làm lễ cưới, anh nghĩ là em muốn cưới
ở nhà thờ chú? Anh sẽ thu xếp; cái đó không khó đối với anh, anh
cũng nghĩ là em muốn cưới trong phạm vi hết sức thân mật v́ em
mới chịu tang, có phải thế không?
Mọi người đều đồng t́nh, nhưng 1 lát sau Mira phản đối.
- Giá em được làm phù dâu, với 1 chiếc áo dài thật đẹp, 1 bó hoa
và tất cả ...
- Không, không được đâu, v́ ba mà.
- vâng vâng em biết, chị Anna tội nghiệp ạ, nhưng dẫu sao cũng
thật đáng tiếc là đám cưới chị không tưng bừng, chị không bận áo
dài satin trắng, không có những đóa hoa cam. 1 chiếc bánh gato
thật lớn và đến ảnh cưới chị cũng không chụp.
- Nhưng chị không muốn những thứ đó tí nào
- Tùy chị thôi, chị Anna, nhưng nếu em lấy John Milton th́ em
muôn như vậy. Mira căi lại.
- Rất tiệc là không phải em lấy anh ta, quả thế thật. Anna lầm
bầm không nghĩ ngợi.
- Cái đó chẳng hề quan trọng, Mira kết luận, cái quan trọng là
anh ấy đă ở trong gia đ́nh ta.
Và câu nói có phần ngây thơ ấy làm Anna vô cùng bối rối.
o0o
Tối hôm ấy, nghĩ tới chiếc áo dài màu xanh đă hơi bạc màu nàng
sẽ bận ngày mai trong lễ cưới, 1 lần nữa Anna lại cho rằng thật
tiếc là John không chọn Mira làm vợ. Giá như vậy th́ em gái nàng
sẽ thích thú biết bao cuộc sống anh mang lại cho nó với tiền bạc
và tất cả những cơ hội ra mắt và trưng diện trong những bộ quần
áo lộng lẫy, những cỗ xe hơi sang trọng.
C̣n đối với ḿnh, chỉ mới nghe những cái đó là ḿnh đă sợ. Giá
c̣n sống th́ ba nàng sẽ có những lời khuyên nhủ quư giá biết
chừng nào. ông cụ vẫn không ngớt chế diễu cung cách sinh sống và
suy nghĩ của những kẻ chạy theo thời thượng. Anna vẫn c̣n nhớ ba
nàng đă trả lời Mira về 1 ông khách bệnh nhân lừng danh: "Khi
đến tuổi ba, Mira, con sẽ biết rằng lúc cầm kim tiêm cho 1 con
người, bất luận người ấy là ai, 1 ông hoàng hay 1 người đốt than
th́ những giọt máu chảy ra vẫn là những giọt máu đào như nhau".
Mira thích dạo chơi và gặp gỡ người lạ bao nhiêu th́ cô chị lại
sợ hăi cái đó bấy nhiêu. Bởi vậy mỗi khi thoáng nghĩ tới cái cực
h́nh phải tiếp những người xa lạ, Anna lại nhớ tới câu nói của
ba nàng để có đủ can đảm.
Trước hôm cưới, Anna hiểu là ḿnh sắp phải đấu tranh chống lại
sự dè dặt và bản tính thích cô độc của ḿnh để tỏ ra là 1 người
vợ đúng mực. Trong mội trường nàng sắp sống, nàng không có quyền
để cho tính bẽn lẽn của ḿnh khuất phục. Nàng sẽ phải sử sự với
tư cách 1 bà chủ nhà thật sự. nàng không được để cho John thấy
ḿnh có vẻ ngốc nghếch hay rụt rè. "và đối với anh ấy, cũng
không được như thế..." nàng nghĩ bụng, nhưng rồi quan hệ giữa họ
với nhau sẽ ra sao sau những lời giao ước ḱ quặc này ?
Anh ấy và ḿnh sẽ không phải là vợ chồng như thiên hạ, nàng thở
dài, 1 t́nh huống thật lạ lùng và khó khăn
Không bao giờ Anna h́nh dung ḿnh lại ảo nảo đến thế trong ngày
cưới. Quả là cho đến lúc này, khác với Mira, nàng chưa hề yêu
bất ḱ người đàn ông nào nàng đă gặp, nàng không có thỉ giờ và
trái tim nàng dành hết cho t́nh thương yêu ruột thịt và cho
những người nghèo đói nhất. Chưa 1 người đàn ông nào làm ḷng
nàng thổn thức.
Vả lại, nàng không có cơ hội gặp gỡ các chàng trai. Vừa qua xảy
ra chiến tranh và trong những gia đ́nh mà nàng tiếp xúc ít có
thanh niên, nàng không bận tâm về chuyện lấy chồng. Nàng biết là
có ngày nàng sẽ gặp 1 người đàn ông, sẽ cùng người đ1o lập gia
đ́nh và sẽ có con. Điều đó th́ có chứ và nàng thường hay nghĩ
tới: nàng muốn có con, những đứa bé dịu dàng múp míp giống như
Antony những đứa con của chính bản thân nàng. Nàng vẫn luôn luôn
h́nh dung mang chiếc áo dài satin trắng và tấm khăn choàng cô
dâu mẹ nàng trước kia đă từng mang, và hôm đó, cha nàng sẽ dẫn
nàng tới trước bàn thờ. Nàng cũng c̣n nghĩ là nàng sẽ cầm 1 bó
hoa hồng trắng hái trong vườn thay cho bó huệ cổ điển. Những ư
nghĩ ấy thỉnh thoảng mới xuất hiện trong đầu óc nàng chúng đụng
tới 1 sự kiện đời thường mà không cần phải băn khoăn và rốt cuộc
thế nào cũng xảy ra.
Thực tại khác những điều nàng luôn luon dự kiến biết chừng nào,
nàng vẫn chỉ mặc chiếc áo dài như mọi ngày Chủ nhật, cha nàng đă
mất, ông không c̣n có mặt để làm cho nàng yên ḷng nữa.
"Mai ḿnh sẽ làm vợ John Milton, nhu6ng ḿnh hoàn toàn không
biết ǵ về anh ấy cũng như anh ấy dường như hoàn toàn không biết
ǵ về ḿnh" nàng thầm nghĩ, ḿnh tin chắc anh sẽ rất tốt với
ḿnh và điều quan trọng hơn nhiều là tốt với 2 đứa bé và Mira.
Nhưng đâu phải là 1 cuộc hôn nhân mà chỉ là 1 sự mặc cả mà ḿnh
đă thoả thuận. Anh ấy với ḿnh chỉ là những người bạn".
Những nỗi niềm ân hận day dứt trong ḷng cô gái và cả cái câu
hỏi kinh hoàng này nữa" Nhưng tại sao anh ấy muốn lấy ḿnh?
Không sao hiểu được?...
Quả nàng không hiểu lí do của anh và...
"Anh là 1 con người cực ḱ tế nhị và thông cảm, tất cả thái độ
của anh đối với gia đ́nh ḿnh cho đến nay đă chứng minh điều đó.
Anh biết ḿnh không phải là đứa chịu chấp nhận sự bố thí , anh
hiểu ḿnh muốn ở lại nhà 1 ḿnh với mấy đứa em sau khi ba mất và
anh cũng không giận những điều ḿnh nói với anh trước kia về
việc anh ở trong nhà ḿnh. Dĩ nhiên anh tỏ ra rất thông cảm,
đúng thế, nhưng như thế đă đủ h́nh dung cuộc sống chung 1 cách
tỉnh táo chưa? Những lí do của John đối với ḿnh có hệ trọng ǵ
khi mà anh có vẻ hạnh phúc được lấy ḿnh". Anna kết luận trong
tiếng thở dài.
- Anna, chị Anna, chị ở đâu?
Anna giật nảy ḿnh, nàng vừa kịp nhận ra giọng nói của Mira th́
cô gái đă chạy ào vào pḥng.
- A, th́ ra chị ở đây, Em băn khoăn không biết chị ở đâu, em
chạy t́m khắp nơi mà, John đă đến ḱa, anh ấy muốn gặp chị.
- John à?
- Vâng, anh ấy đi xe 1 mạch từ London, anh bảo em anh đến đây để
gặp riêng chị. Chị biết không anh mang hoa đến cho chị dùng ngày
mai, tuyệt vời chị Anna ạ, anh cũng cho riêng em 1 bó. Anh ấy
nghĩ tới việc đó, thật dễ thương quá. Chị có thấy thế không?
Anna vội chạy đến trước bàn trang điểm chải lại tóc, không thấy
nàng trả lời Mira nói tiếp:
- Anh ấy bảo mang hoa tới hôm nay v́ mai anh sẽ không gặp chúng
ta trước khi đến nhà thờ, gặp như thế th́ sẽ không đứng đắn. Chị
Anna trước đây chị có nghĩ là anh mang hoa đến cho chị không?
- Không, chị không hề nghĩ. Có lẻ đó là lí do v́ sao anh ấy hỏi
chị sẽ mặc áo dài màu ǵ
- Được, bây giờ chị xuống nhanh lên, anh đang ngồi trong pḥng
khách và bảo em là anh muốn gặp riêng chị.
Anna chầm chậm đi xuống, từ trên thang gác, nàng nh́n thấy bó
hoa lớn đặt trên bàn trong tiền sănh và nàng nhớ lại những ṿng
hoa phúng viếng cũng đặt chỗ ấy mấy hôm trước.
Nhưng nh́n kĩ Anna sững người, đấy là những bông hoa ngoại lai
tuyệt đẹp, những bông hoa lan trắng, nhị hoa đỏ rực rất hiếm
thấy, thuộc 1 giống hoa hết sức đắt tiền. Khó chịu v́ sự sang
trọng quá đáng ấy, nàng nghĩ thầm, "Lố bịch thật, những bông hoa
ḱ cục, kiểu cách ấy rất không hợp đới với 1 đứa con gái như
ḿnh. Ḿnh không thích những lối độc đáo ồn ào, ḿnh là Anna
Sippho, một cô gái hết sức b́nh thường và ḿnh không muốn thay
đổi nhân cách."
Nhưng vừa bước xuống cầu thang, nàng vừa cảm thấy ḿnh lập luận
1 cách vô lí v́ nhận làm vợ John, nàng đă nhận trở thành Milton
phu nhân như Angtoanet đă từng bảo nàng.
Nàng không nh́n thấy ngay bó hoa thứ 2 Mira để trên ghế sau khi
cởi dây ra. Những bông hồng vừa hé nụ tuyệt đẹp, màu hoa dịu
dàng "Hoa hợp với Mira quá chừng" Anna thầm nghĩ, nàng sung
sướng mỉm cười và mở cửa pḥng khách.
John đứng chờ ở giữa pḥng, anh nhanh nhẹn quay lại dang rộng 2
tay, bước 3 bước qua gian pḥng, 1 nụ cười rạng rỡ trên môi.
- Anh tới bất ngờ phải không em?
- Đúng thế, em không nghĩ là được gặp anh hôm nay.Nàng đáp với 1
vẻ thân thiện có phần xă giao mà ngay sa đó nàng ân hận
John nh́n nàng, nết mặt bối rối trong thấy.
- Lúc đầu anh định gọi điện báo trước cho em, nhưng anh vội ra
đi quá. Anh không có ư định ở lâu, anh không muốn làm phiền em.
- Ồ không, anh không làm phiền em tí nào, hành lí em đă soạn
xong, và bao giờ em cũng vui mừng được gặp anh.
Lần này anh nh́n vội nàng với 1 ánh mắt tự ái mà nàng nhận ra,
nhưng không nói ǵ hết, anh chỉ lấy ở túi ra 1 hộp đựng nữ trang
bằng da màu hồng đưa cho nàng.
- Anh không muốn chờ đến mai mới đưa em cái này.
Mở hộp ra, Anna thốt lên.
-Ồ tuyệt vời
Chưa bao giờ nàng nh́n thấy 1 viên đá quư to như thế, màu nó
xanh như bầu trời mùa hạ, xung quanh là những hạt kim cương lóng
lánh.
- Nhẫn cưới của em đấy, anh nói gọn....
- Ồ đáng lẽ anh không nên tặng em 1 món quà như thế, nhẫn này
đẹp quá, nhưng....
- Không có "nhưng" John sôi nổi nói. Nó là 1 viên lam ngọc, lam
ngọc tượng trưng cho t́nh bạn, em biết chứ?
Ngờ có 1 ẩn ư ǵ sau những lời nói ấy Anna vội ngước mắt lên,
nhưng anh nh́n đi chỗ khác.
- Bây giờ, em đưa tay đây, anh đeo nhẫn cho em, anh nói, giọng
trang nghiêm.
Nàng đưa bàn tay, ngón tay dài thon thả, nhẫn hơi rộng và xoay
xoay dưới sức nặng của viên lam ngọc trong suốt, những tia lấp
lánh của ngọc như thể hàm chứa 1 lời hứa hẹn t́nh bạn vững chăi
và chung thủy.
- Cám ơn anh, nàng nói gọn.
Nàng không biết nói ǵ thêm, nàng nghĩ giá là Mira th́ cô ta sẽ
làm ǵ; chắc hẳn cô em gái nàng sẽ vui sướng đến mê ly. Nhưng
nàng th́ quá rụt rè, nàng chỉ nhắc lại trong khi nh́n viên ngọc.
- Nhẫn đẹp quá.
- Anh vui sướng thấy nó làm em vui ḷng, John đáp rồi lại thọc
tay vào túi áo- Anh cũng mang đến cho em những chiếc trâm và
bông tai đồng màu đây.
Anh mở những hộp da màu hồng; mấy thứ nữ trang lấp lánh muôn
màu.
Anna vẫn luôn nghe theo lí trí , phản đối.
- Nhiều quá, anh John, em không dám nhận đâu.
- Người ta sẽ nói thế nào nếu vợ anh không mang nữ trang.
Lời nói của anh vang lên bên tay Anna như 1 lời trách móc và
nàng phải tự ḱm chế ḿnh để đáp.
- VÂng, đúng thế, em quên khuấy đi mất.
John vẫn cầm những viên lam ngoc trên tay nhưng nàng không đụng
tới; thậm chí cũng không hề có ư định đeo thử.
Một lát sau John đóng hộp lại và đưa cho nàng.
- Thôi em cầm lấy, có lẽ em thích đeo vào ngày mai.
- Ồ vâng, đúng là như thế, , em cảm ơn anh...
-Tốt lắm và em sẽ thấy bó hoa cô dâu trong tiền sănh. Anh mong
nó cũng làm em vui ḷng. Hoa lan đấy: những đóa hoa giống em,
anh vừa nói vừa đi ra.
Anna đăm đăm nh́n anh, nhưng anh đă ra tới gần cửa. Anh ngoảnh
lại nói.
- Tạm biệt Anna, hẹn ngày mai, ở nhà thờ.
o0o
- Guyliver đây rồi. John báo tin và dừng xe lại trên đồi.
Anna ngắm nh́n toà lâu đài nổi tiếng sừng sững trước mắt.
Trời đẹp tuyệt vời, gió lay động lá cành. Ṭa lâu đài chan hoà
ánh nắng phản chiếu trong các hào nước và những viên đá xám trên
các bức tường thành lấp lánh dưới nắng mặt trời. Những con thiên
nga lớn màu đen lượn trên mặt nước, giữa các ṿm cầu.
Anna kinh ngạc đến sững sờ. Quả là 1 khu lâu đài như trong
truyện thần tiên. Không có sự đối xứng nào về kiến trúc ngôi nhà
đă được trùng tu nhiều lần qua các thế kỉ. Hàng chục ô cửa sổ
nhỏ có thanh ngang ở tất cả các độ cao phản chiếu tia nắng mặt
trời qua những lớp kính lóng lánh; những ngọn tháp và lầu canh
dựng lên hầu như ở khắp nơi
Giọng nói của John kéo nàng ra khỏi cơn mê.
- Em thấy thế nào, em có thích không? anh hỏi nàng giọng hầu như
lo lắng.
Anh ngoảnh sang nh́n nàng.
- Đẹp quá, nhưng ai cũng phải nói như thế cả, nàng vội vă nói
thêm để không làm anh thất vọng.
Chắc hẳn anh mong nàng nói khác kia, v́ im lặng, anh nổ máy và
cho xe chạy từ từ, vẻ tập trung, như thể đang đau khổ. Anh lái
xe như thế từ khi ở London ra đi và Anna tự hỏi v́ sao như vậy
"Phải chăng v́ ngồi với anh ấy trong xe" nàng mơ màng nghĩ bụng.
Nàng đă phản đối khi anh muốn cầm lái, nhưng anh đáp.
- Anh ghét ngồi ở ghế sau, dầu sao th́ anh cũng không thích có
người hầu đi theo. Anh chỉ muốn đi đường 1 ḿnh với em thôi,
Anna ạ.
Nàng chẳng biết trả lời ra sao cả, nhưng nhiều lần dọc đường,
nàng có cảm giác cẳng chân làm anh đau đớn..
Ngay hôm sau hôn lễ, 2 người rời LitonKopon và sáng sớm đáp xe
lửa đi London. Cuộc hành tŕnh rất vui vẻ, Mira và 2 đứa bé
chuyện gẫu không ngớt, Măi về sau Anna mới nhớ lại là John hoàn
toàn im lặng. Lúc bấy giờ nàng không chú ư v́ nàng rất thoải mái
bên cạnh các em, c̣n khi ở nhà thờ th́ nàng cảm thấy e ngại
khủng khiếp/
Sáng hôm ấy, vừa ngủ dậy sớm, nàng bỗng cảm thấy 1 sự uy hiếp
như thể có 1 con vật sẵn sàng nhảy bổ lên người nàng từ 1 góc
pḥng. Rồi nàng nhớ lại ḿnh sắp lấy chồng, nàng nhảy ra khỏi
giưởng, chạy ngay tới cửa sổ để hít cho căng lồng ngực không khí
mát lành buổi sáng. nàng có cảm giác ngạt thở.
Ba chiếc hộp da màu hồng vẫn ở trên mặt bàn trang điểm, nàng cố
tập trung tư tưởng, những viên lam ngọc cực ḱ đẹp, lộng lẫy tới
mức hầu như làm nao ḷng 1 cô gái vốn toàn bộ tư trang chỉ có
sợi dây chuyền hôm chịu lễ rửa tội, 1 chiếc ṿng tay và chiếc
trâm bằng vàng xưa kia là của mẹ nàng.
Dĩ nhiên đă là vợ của John Milton th́ phải có nữ trang, ḿnh
phải làm vinh dự cho anh và nếu không trang sức đầy đủ là không
thỏa đáng. nhưng ḿnh muốn anh chờ đợi ít lâu nữa hăy cho ḿnh
món quà đó th́ hơn.
Cho tới hôm ấy, nàng vẫn có có quyền không nhận quà của John.
nàng giận anh đă vội lợi dụng t́nh thế để tặng quà, nàng thấy cử
chỉ ấy có phần không trung thực thế nào ấy, dĩ nhiên anh không
thể không tặng nàng nhẫn cưới. Nhưang Anna sợ món nữ trang quá
sang trọng ấy báo hiệu sự phụ thuộc sau này của nàng.
Nàng thay nhanh quần áo và xuống bếp rất sớm để lo bữa ăn sáng,
như nàng đă từng làm hàng trăm lần trong đời ḿnh, và khi Mira
vào bếp tươi mát như mùa xuân tuy c̣n ngái ngủ th́ mọi thứ đă
sẵn sàng.
- Em không hiểu v́ sao John và chị lại muồn tổ chức cưới sớm
thế, cô ta làu bàu, giá cưới vào buổi chiều th́ hơn, bọn em c̣n
có thời gian trang điểm.
- Chúng ta sẽ có dủ thời gian thôi, Mira ạ, Chúng ta có quá
nhiều áo quần đâu mà lo. sẽ chọn lựa xong ngay thôi.
- Hễ tới London là em sẽ mua mấy chiếc áo dài, John bảo là em có
thể mua và anh ấy cũng đă cho em ít tiền.
Co ta nói giọng khiêu khích, và Anna hiểu rằng chắc hẳn 2 anh em
họ đă bàn riêng với nhau không ít việc mà không cho nàng hay v́
sợ nàng phản đối. Nàng có phần giận John không hỏi ư kiến ḿnh,
nàng thấy người chăm sóc áo quần cho Mira và quyết định những
khoản tiền cô ta được tiêu pha, chính là nàng, chứ không phải 1
ai khác. Rồi nàng nhớ lại dự định của John và của ḿnh: Mira sẽ
ở lai London 2,3 hôm trong lúc nàng ở Guyliver với chồng, v́ vậy
nàng không nói ǵ hết.
Yên tâm thấy Anna im lặng, Mira vội nói tiếp.
- Chị khỏi lo, em sẽ không tiêu pha quá đáng đâu, Ồ Anna tuyệt
thật, chị không thấy thế hay sao, không ai có thể gặp may hơn
chị.
Anna đáp với giọng ít nghiêm nghị.
- John rất hào phóng, quả thế thật, chị mong em chớ quên cảm ơn
anh ấy, Mira nhé.
- Anna, chị biết em chứ, em đă nhảy lên ôm cổ anh ấy, đúng là
như thế.
Anna trầm ngâm, dĩ nhiên giá John tặng nó những viên lam ngọc t́
nó có thái d0ộ hoàn toàn khác ḿnh. Nó sẽ không lặng im mà sẽ
tíu tít cảm ơn và quả John đáng được cảm ơn như vậy. Sự dè dặt
của nàng giờ đây khiến nàng ân hận nhưng đă quá muộn.
Ngay sau bữa ăn sáng, nàng vội trở về pḥng để sửa soạn, mặc
xong chiếc áo dài màu xanh, nàng ngắm nghía trong tấm gương lớn:
vẻ mặt âu sầu của ḿnh khiến nàng cũng phải ngạc nhiên. Nàng tự
nói với ḿnh, giận dữ "Ḿnh có bộ mặt đưa tang" và không thể ḱm
nén ḿnh, nàng kêu to.
- Quả thật, ḿnh không hiểu v́ sao anh ấy lại thiết tha cưới
ḿnh đến thế.
Rồi mang bông tai và cài trâm lam ngọc, nàng đội chiếc mũ nhỏ
xinh xắn bằng tuyn màu xanh cô em gái vừa khâu xong tối hôm
trước. Nàng ôm bó hoa lan, nàng cảm thấy đă sẵn sàng. Những đóa
hoa ngoại lai màu hồng và màu trắng h́nh như chính là biểu tượng
cuộc đời nàng sẽ sống từ nay. Nàng không biết ǵ về cuộc đời ấy
cả nhưng nàng lo sợ. Liệu sự hào phóng của John có bao giờ có
thể làm nàng trở thành 1 người đàn bà khác không?
Những tiếng kêu trầm trồ và sửng sốt của Mira khi bước vào pḥng
làm nàng dứt khỏi ḍng suy nghĩ.
- Anna chị lộng lẫy quá, tuyệt vời.
Nàng hiểu là những bông hoa và nữ trang John tặng nàng để trang
điểm đă che khuất vẻ khiêm nhường trong y phục của ḿnh. Chúng
khiến nàng có vẻ thanh nhă khác thường mà thậm chí nàng không hề
tưởng tượng. Những viên lam ngọc như truyền cho nàng vẻ lấp lánh
của chúng và làm thay đổi đến cả nết mặt của nàng nữa.
Nàng soi gương và không c̣n nhận ra h́nh dáng cô gái dịu dàng và
run rẩy trong gương, cô dâu tương lai đang xúc động chờ đón
người yêu.
Một lát sau, trên đường đến nhà thờ, Anna nghĩ bụng: "Ḿnh nằm
mơ, vô lí thật" Nàng có cảm giá như bị lôi đi, John đề nghị cho
tài xế mang xe tới đón, nhưng nàng muốn kín đáo đi bộ trên con
đường làng.
Nàng không muốn 1 ai biết ḿnh đi lấy chồng, John hứa làm mọi
điều cần thiết với ông mục sư để hôn lễ được giữ kín. Thế nhưng
khi họ đến nhà thờ th́ tin đám cưới đă được lan truyền 1 cách bí
mật và 1 số kẻ ṭ ṃ đă tụ tập.
Mặc dầu vậy, bầu không khí trong nhà thờ vẫn êm đềm tĩnh mịch.
Mục sư là người đă từng biết Anna từ lâu, và vừa mới an táng cha
nàng mấy ngày trước. Ông hành lễ giọng vừa yêu thương vừa xúc
động, như thể 1 người cha nói lới từ biệt với 1 đứa con. Nhưng
mặc dầu không khí thân mật và que thuộc của nhà thờ, tất cả đối
với nàng vẫn như huyền ảo.
Khi thấy John, nàng bỗng kinh hoàng như người mất trí "Ḿnh
không thể, không thể lấy anh ấy" đầu nàng như muốn vỡ tung, nàng
muốn kêu to lên và bỏ chạy, chạy trốn cuộc đời mới đang chờ đón
ḿnh, chạy trốn John.
Rồi bỗng nhiên nàng như thể trở thành 1 người khác, nàng không
c̣n là con bé Anna ngày nào mà là cô gái xinh đẹp, trang nhă vừa
được Mira ngợi ca và đang ôm trong tay bó hoa lan sang trọng và
biết mang những thứ trang sức vương giả bằng lam ngọc. Cô gái ấy
can đảm bước về phía John và đưa tay cho anh.
Anh siết chặt tay nàng và hỏi:
- Ổn cả chứ em?
Nàng những muốn kiên quyết trả lời là nàng sẽ không thực hiện dự
định của họ, dù có phải là t́nh thương đới với mấy đứa bé chăng
nữa. "Tôi không biết ǵ, không biết 1 tư ǵ về anh ấy cả, để cho
tôi đi, cho tôi đi". Nhưng thay v́ những lời nói ấy, nàng chỉ
đáp lí nhí.
- Rất tốt, cảm ơn.
Nàng cúi đầu xuống trước ánh mắt anh t́m gặp ánh mắt nàng trong
lúc 1 cánh tay khoát cánh tay nàng và dẫn nàng tới trước bàn
thờ. nàng tuân theo buổi hành lễ và làm mọi cử chỉ quy định như
1 con rối. Trao bó hoa cho Mira, nàng đưa bàn tay cho John để
anh đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón tay. Rồi trả lời những câu hỏi
theo nghi thức bằng 1 giọng nói thờ ơ. Nàng có cảm giác ớn lạnh.
Cuối cùng 2 người đứng trưóc quyển sổ giá thú to tướng và lần
cuối cùng nàng kí cái tên con gái của ḿnh.
Giọng ông mục sư, nàng nghe như trong 1 giấc mơ
- Anna cầu chúa ban phước lành cho con, Cha mong người ban cho
con diễm phúc.
Ông âu yếm siết tay nàng và vỗ vai nàng nói thêm "Con sẽ để lại
thương nhớ cho mọi người".
và quay sang nói với John.
- Anna bao giờ cũng hay giúp người, ông không thể biết đâu, ông
John ạ, cả làng sẽ tiếc nhớ cô ấy đấy.
Nàn gkhông nghe thấy câu trả lời của John v́ các em nàng tỏ vẻ
sốt ruột. Nàng lần lượt ôm hôn Mira, Antony, Antoanet. Cô bé nói
giọng trác móc.
- Sao chị lại nói nhỏ thế? Chúng em như không nghe tiếng chị
Nhưng anh John th́ tuyệt vời có phải thế không Antony?
Hai đứa bé kiêu hănh ngắm nh́n John, Anna hiểu chúng bắt đầu qưu
trọng ông anh rể như 1 người anh hùng và nàng cảm thấy có phần
bị mất mát: cho đến hôm nay, nàng chưa hề có địch thủ trong trài
tim mấy đứa bé. Tuy không dám nói ra, nhưng nàng không thật bằng
ḷng với sự phấn chấn quá mức ấy.
Tất cả mọi người vừa ngồi vào xe để ra ga th́ John báo tin.
- CÁc em biết không, anh đă đặt 1 tiệc nhỏ để đón chúng ta ở
London
- Anh không quên chiếc bánh ngọt đám cưới chứ?
- Mira khi biết anh kĩ hơn, em sẽ thấy anh không bao giờ quên ǵ
hết, anh đáp, giọng đượm chút chế diễu dễ thương
- Em sẵn sàng tin anh, anh chu đáo thật
Mira say sưa ngắm nh́n bó hoa hồng của ḿnh.
John không dám nh́n Anna, nhưng chú ư tới cử chỉ của Mira.
- Cả 2 chị em nên bỏ hoa vào trong xe , anh chắc là chị Anna sẽ
khó chịu ne71u người ta biết chị vừa kết hôn.
Mira chọn 1 bông hồng găm vào áo lót.
- Em mong người lái xe không đánh mất hoa của em dọc đường. Em
thiết tha như vậy v́ anh thấy đấy đây là lần đầu tiên em được
tặng 1 bó hoa như thế anh John ạ.
- Ở Loton Kopon không có thanh niên ư?
- Đúng là có chỉ có 1, 1 anh chủ trại ấy mà, anh ta say mê chị
Anna từ nhiều năm nay
John quay về pháia Anna.
- Thế mà anh không biết có tay địch thủ ngày xưa ấy.
- Mira có những ư nghĩ thật điện rồ, Anna thốt lên bực ḿnh cảm
thấy xấu hổ hết chỗ nói.
Nhưng Mira vẫn không chịu ngồi im, cô ta hăng hái nói.
- Không đâu, chị Anna, em biết điều em nói chứ, vả lại chàng
trai ấy đă rất có ích cho chúng ta: trong những ngày chiến tranh
chúng ta vẫn có ngũ cốc cho gà và hơn thế nữ, chúng ta có khoai
tây trước mọi người.
- Ô Ô, anh thấy ḿnh phải chăm lo cho uy tín của ḿnh thôi, John
nói vui.
- Anh ta làm sao cạnh tranh với những viên lam ngọc của anh
được, Anh biết chứ. Mira ngây thơ đáp/
Bực ḿnh Anna cắt ngang lời em, với 1 giọng gay gắt mà sau đó
nàng ân hận.
- Em nói những lời thật ngu ngốc.
Nàng cảm thấy khó chịu nhưng nhẹ nhơm trong ḷng khi xe vào tới
sân ga.
o0o
|