Con Nai Trong Rừng   M. Delly Pages Previous  1  2  3   
Phần II  -  Chương 5

Tối hôm sau nữa, vào lúc gần nửa đêm, linh mục Vrơđrô đợi đôi vợ chồng sắp cưới ở trong nhà thờ, đèn thấp rất ít để bên ngoài không chú ư.
Cô dâu vịn tay Hôpnich bước vào. Cô muốn ông già giữ vị trí cha cô. Vladimia lúc đầu phản đối nhưng sau phải nhượng bộ trước lời trách buồn rầu “anh không hiểu được t́nh cảm nào đă làm em hành động như thế đối với ông già giúp việc mà em đă chịu ơn nhiều, v́ đă tiếp nhận chăm sóc, che chở cho em hay sao?”
Chiếc áo gấm ngân tuyến sột soạt quanh người Lilia và những nếp chun nhẹ nhàng của
Dịch giả: Nguyễn Lan Đồng

một thứ đăng ten quư bao quanh khuôn mặt hơi xanh của cô. Đây là bộ áo cưới của bà mẹ quá cố của Vladimia. Chàng muốn Lilia mặc bộ áo này cũng như lúc nẫy chàng đeo vào cổ vị hôn thê một chuỗi ngọc trai tuyệt diệu, chỉ vợ của người đứng đầu gia đ́nh mới đuợc đeo. Như vậy, chàng đă khẳng định rằng dù đây là một hôn lễ bí mật nhưng đấy là bà hoàng Đờ Vintengrat thực sự mà lát nữa chàng sẽ đem đi sau khi nhà thờ làm lễ kết hôn cho họ xong.
Hôpnich ḷng buồn rầu, chân bước như người máy. Lăo không thể nghĩ rằng việc này được thực hiện. Tuy vậy, khi Lilia xuất hiện trong gian pḥng nhỏ ở ngôi nhà gác rừng, khi lăo nh́n thấy cô tuyệt vời trong trang phục của bà hoàng mà cô mặc một cách thoải mái lạ lùng. Ông già đă có cảm tưởng như đang ở trước mặt một người khác hẳn, một vị phu nhân cao quư có uy thế như uy thế của Hoàng thân Đờ Vitengrat tỏa quanh ông. Lạy chúa, xin phù hộ cho Hoàng thân đừng làm cho cô đau khổ. Lăo cầu khẩn khi nh́n Hoàng thân đứng bên Lilia với thái độ kiêu kỳ quen thuộc.
Cô dâu quỳ xuống nhiệt thành cầu chúa. Cuộc sống mới mở ra trước cô, và cô hơi run sợ trước sự bí mật của người cô chưa hiểu rơ. Đúng là cô yêu quư Vladimia và không nghi ngờ t́nh yêu sâu sắc của chàng đối với ḿnh. Nhưng mấy ngày nay, đôi khi cô có cảm thấy lo sợ một cái ǵ khi nghĩ rằng chàng sắp làm chủ ḿnh. Chàng sẽ đem ḿnh đi một nơi xa, đến chỗ chàng muốn. Trong ngôi nhà gác rừng xoàng xĩnh, cô luôn sống yên ổn, chung quanh đầy t́nh cảm thân yêu và tận tụy. Cuộc sống của cô sẽ ra sao khi ở bên ông Hoàng đầy hấp dẫn, đă để đưa cô ra khỏi cô đơn và trở thành một bà hoàng.
Suy nghĩ của ông già bị ngắt quăng khi Hoàng thân ra hiệu cho lăo đem chiếc áo lông sang trọng mà Hoàng thân đă dành nhiều giờ để mua ở Petecbua để tặng vợ chưa cưới. Nh́n thấy hai tay Hoàng thân thận trọng đặt chiếc áo lông chồn lên vai cô, Hôpnich nghĩ “Ngài chăm sóc tiểu thư thật tốt. Miễn là cứ như thế măi”.
Khi các nghi thức của lễ cưới đuợc thực hiện đầy đủ, mọi người đă kư tên, đôi vợ chồng mới cưới bước lên một trong hai chiếc xe đang đợi. Những người làm chứng và Hôpnich lên chiếc xe c̣n lại. Chiếc thứ nhất nhanh chóng đưa Hoàng thân và Lilia đến ngôi nhà gác rừng. Người thiếu phụ trẻ tuổi chợt rùng ḿnh dù chồng đă khoác lên người cô chiếc áo lông và cô xanh nhợt như sắp ngất. Thấy thế, Vladimia lo lắng hỏi, cô trả lời:
- Không, em không lạnh, em chỉ rất mệt. Rồi ngôi nhà thờ tối tăm trống trải. Và em ở đấy một ḿnh không có họ hàng thân thích, trong khi em có một người cha. Điều ấy thật đáng buồn Volodia !
Hôpnich về sau một chút trong chiếc xe thứ hai khi đă đưa Đại tá Korf và người làm chứng về lâu đài. Lăo chỉ thấy một ḿnh Hoàng thân trong pḥng. Nhưng ngay khi ấy, Lilia xuất hiện, cô mặc bộ áo Irina may tháng trước. Cô bước đến gần ông già, quàng hai tay lên cổ ông và hôn lên dôi mà nhăn nheo.
- Tạm biệt, Nicôla Xtêpanôvit. Tôi sẽ trở lại thăm bác. Hoàng thân đă hứa với tôi như thế.
- Cầu chúa ban phúc lành cho tiểu thư. Tiểu thư đă từng là niềm vui của ngôi nhà hèn mọn này. Sự cảm động làm ông già nghẹn lời và một giọt nước mắt chảy xuống má ông.
Vladimia nói giọng nhân hậu:
- Ta sẽ không bao giờ quên được bá tước tiểu thư Xêmin khôp đă từng sống sung sướng ở đây Hôpnich ạ. Nếu lăo cần bất cứ ǵ cứ nói với chúng ta, đừng e ngại. Ngay bây giờ, để thưởng cho ḷng tận tụy của lăo, ta cho lăo hưởng lợi tức hai ngàn rúp hàng năm và cho phép lăo chỉ làm việc theo ư muốn để khỏi buồn. Người đội trưởng gác rừng sẽ nhận lệnh về vấn đế này.
Người gác rừng già hôn tay ông chủ đưa cho và ấp úng nói.
- Thật quá nhiều thưa Điện hạ. Nhiều quá !
Nhưng Lilia mắt đầy nước mắt đă vội vă đáp ngay.
- Không, không bác rất xứng đáng hưởng như thế. Bác Hôpnich thân mến và tốt bụng của tôi ạ. Hoàng thân vừa làm thỏa măn ḷng mong muốn của tôi.
Một cái nh́n thật nồng nàn của Lilia tỏ ḷng biết ơn Vladimia. Thật ra chàng muốn làm vui ḷng vợ hơn là nghĩ đến việc ban thưởng cho ông già phục vụ. Hôpnich hiểu rơ điều đó. Mấy phút sau, nh́n chiếc xe đi xa dần, lăo thở dài thật sâu trong khi nghĩ “phải đúng thế, ngài yêu tiểu thư… nhưng đến bao giờ đây ?”.


Chương 6

Rời khỏi Vơlaima, gia đ́nh Xêminkhốp trở về Trêvôrich, lănh địa của bá tước bên bờ sông Volga. Không bao lâu nữa, nơi này sẽ phải bán đi theo yêu cầu của các chủ nợ của ông. Bá tước Xêminkhôp thầm nghĩ không biết ông sẽ đi đâu để t́m chỗ nương náu cuối cùng và ông sẽ sống ra sao, ông với đứa con trai tàn tật. Đấy là t́nh trạng mà Ixmen, người mà ông cưới không có tài sản, và Myra mà ông đảm nhận nuôi dưỡng từ khi trở thành cha dượng, đă tạo ra cho ông. Không một chút tế nhị, hai người đàn bà này đă tiêu pha phung phí, rất phung phí, đến nỗi cả một tài sản lớn của Bá tước đă tan đi như tuyết dưới ánh nắng mặt trời. Mọi cố gắng ngăn chặn đều chỉ đem lại cho ông những cảnh nặng nề. Quá nhu nhược, quá bị Ixmen chi phối nên ông không áp đặt nổi ư ḿnh, bây giờ ông phó mặc cho thời gian đưa ông đến chỗ phá sản hoàn toàn, coi như định mệnh.
Bá tước phu nhân, người đàn bà khôn ngoan đă nghĩ đến cách thoát cảnh chết ch́m. Khi hai mẹ con thấy không c̣n ḅn rút được ǵ ở phía ông, họ sẽ bỏ mặc nạn nhân của họ và đi đánh bạc để kiếm phương tiện cho cuộc sống lịch sự và nhàn hạ họ không từ bỏ được. Bởi trước khi kết hôn với bá tước, Ixmen là khách quen của casino, Monte Carlo và nhiều nơi khác. Bà ta sẽ trở lại cuộc sống phiêu bạc cùng với con gái cho đến khi cô ta kiếm được người chồng giàu có.
Dù ghét Trêvôrich, Ixmen cũng bằng ḷng ở đấy trong thời gian vài tuần lễ trước khi về Pêtecbua, v́ phương tiện của họ không cho phép họ đi nghỉ đông năm nay.
Myra, như một linh hồn tội lỗi, đi lang thang khắp trong lănh địa. Mối đam mê quá đáng không để cho cô ta nghỉ ngơi lúc nào. Bất cứ lúc nào, tư tưởng của cô cũng hướng về Hoàng thân Đờ Vitengrat. Cô tự hỏi: "Lúc này chàng ở đâu? Có lẽ bên đứa con gái ấy?" Thất vọng và căm ghét như một cơn sốt thiêu đốt cô. Nghỉ ngơi nơi vắng vẻ này, cô dự tính sẽ có kết quả tốt h́nh như không đem lại tư ǵ cho cô, mẹ cô đă phải thừa nhận như thế sau khi họ đến Trêvôrich mười lăm ngày.
Myra nhún vai trước nhận xét của mẹ:
- Cái ǵ có hiệu quả với tôi? Không, không có ǵ cả! - cô im lặng một lát, nét mặt u ám, rồi cô đứng lên nói giọng quả quyết. - Con sẽ đi Xtanitza. Con sẽ t́m hỏi ở đấy...
- Con có điên không đấy? Tiến hành chuyến đi dài và tốn kém ấy để đạt một kết quả có lẽ vô hiệu? Mẹ sẽ không cho phép đâu, con ạ.
Myra dậm chân:
- Có, mẹ sẽ cho phép, bởi v́ con phải hoạt động, phải cựa quậy! Con sẽ mất trí nếu cứ ngồi yên một chỗ mà không biết người đàn bà ấy là ai.
- Nhưng Xtanitza là nơi hẻo lánh. Có thể con sẽ không có phương tiện đi lại ấy chứ.
- Con biết thành phố gần nhất là Vôlenxki. Con sẽ lại đấy hỏi thăm... Con làm như một người xa lạ ṭ ṃ muốn biết khu rừng nghe đồn là cực đẹp. Mẹ cho Marulia đi với con, nó sẽ rất có lợi cho con trong việc điều tra, v́ nó ít gợi chú ư hơn con.
- Thật điên rồ! Mẹ không thể cho phép làm thế!
Dù người mẹ cưỡng lại, Myra vẫn ra đi trong tuần sau với người hầu pḥng Hy lạp. Đối với Bá tước, họ chỉ nói là cô ta đến chơi nhà bạn mấy ngày. Sau bốn mươi tám giờ xe lửa, cô đến Vôlenxki, ở đây cô gặp đôi chút khó khăn để đi Xtanitza. Tuyết đầu thu bắt đầu rơi nhưng không đông cứng và một thứ bùn ghê gớm bám vào bánh xe. Xe cho thuê rất hiếm, các chủ xe không muốn đi vào chặng đường khó khăn ấy. Rốt cuộc, ả Marulia khôn khéo đă phát hiện ra một người đi buôn có việc gấp phải đến làng Vrodno và xin được họ cho cả hai đi cùng xe.
Đi cùng với người đàn ông tốt bụng và ba hoa ấy, Myra trong suốt chặng đường đă cố gợi ra được vài điều muốn biết. Cô biết rằng Hoàng thân Đờ Vitengrat đă trở lại Xtanitza những ngày đầu tháng mười một.
-... Thời gian ấy, Điện hạ đă trục xuất gia đ́nh người quản lư và giao anh ta cho cảnh sát điều tra về tội tham ô. Người ta c̣n nói vụng rằng cả v́ lư do Xtretnôp và con gái hắn bép xép quá.
- Họ đă nói ǵ mà làm phật ḷng ngài đến thế?
Người buôn nháy mắt, mở miệng định nói nhưng lại thôi, rồi cùng nói:
- Tôi không kể lại được ǵ điều ấy có thể gây nhiều phiền phức cho tôi. Hoàng thân quyền hành lớn lắm... nghe nói rằng người quản lư sẽ phải đi Xibêri! V́ thế nên bây giờ ai nấy đều ngậm miệng, những người ở Xanitza cũng như ở những vùng quanh đấy.
Nhưng Myra gợi chuyện khéo đến nỗi trước khi đến rừng, người bạn đồng hành đă cho biết điều cô muốn: sự có mặt một cô gái tuyệt đẹp trong một ngôi nhà gác rừng nhỏ mà lai lịch cô ấy h́nh như hơi bí ẩn. Hoàng thân đến thăm cô ấy hàng ngày trong thời gian ở Xtanitza, sau đó là việc trao đổi thư từ coi như của ông già gác rừng với thư kư của Điện hạ, nhưng để che giấu cho người khác, rồi Ngài trở lại Xtanitza trong thời gian rất ngắn và những ngày sau đó không ai trông thấy Lilia Vêrin nữa.
- Chắc Điện hạ đă đem cô ấy đi ngay sau đó - người buôn kết luận như thế.
Thế là Myra rơ mọi ngọn ngành. Cô chỉ c̣n cần biết lúc này kẻ t́nh địch của ḿnh ở đâu. Nhưng điều ấy th́ mọi người ở Xtanitza không biết, hẳn là thế.
Người quản lư mới đi vắng, Myra không xem được ṭa lâu đài nhỏ và đành bằng ḷng với một cuộc đi dạo ngắn trong rừng.
Cô Nađôpulô sau đó phải trở về Trêvôrich và không b́nh tĩnh lại được mà ngược lại, nhưng ít ra cũng thoát khỏi trạng thái trầm uất mà người mẹ lo ngại. Bà cố nài để nhanh chóng về Pêtécbua và Bá tước, theo thói quen, đă nhượng bộ không phản đối, dù ông thích ở trong lănh địa này hơn, nơi ông có biết bao kỷ niệm.
Sau khi trở lại thủ đô, Myra chú tâm t́m hiểu xem lúc này Hoàng thân Đờ Vitengrat ở đâu. Không phải không khó khăn cô mới biết được rằng từ đầu tháng mười một, ông ở Niscơ, theo thư ông gửi về Đại dinh thự. Chắc ông đến đấy sau khi rời Vơlaina một cách đột ngột, không giải thoát được, kể cả bà của ông, từ khi ấy cụ chưa gặp lại cháu và chỉ nhận được hai lá thư ngắn ngủi không nói ǵ đến thời gian ông ở nơi kia.
Nắm được t́nh h́nh như thế, Myra đi t́m một người bạn của mẹ cô, bà Menkin, bà này sắp đi Monte Carlo, nơi hàng năm bà đến để thỏa măn thú cờ bạc. Tiếp theo cuộc tṛ chuyện của họ, mười lăm ngày sau, cô Nađôpulô nhận được thông tin "Hoàng thân Đờ Vitengrat ở Đại dinh thự chỉ có người thư kư của ông tên là Ivan Xemimit, người này nhận thư từ và mỗi buổi sáng lại lên xe đi và chỉ trở về vào buổi tối. C̣n Hoàng thân, không ai biết ông ở đâu. Tuy nhiên, chiếc du thuyền của ông neo ở bến Monaco. Thỉnh thoảng, vào các buổi sáng, thuyền biến mất. Mấy ngày sau mới trông thấy nó trở về cũng vô cùng bí mật như lúc ra đi.
"Đây là tất cả những ǵ ta biết được trong lúc này, - bà Menkin viết tiếp. - Nhưng ta sẽ tiếp tục điều tra, cô bé thân mến ạ. Cháu có thể tin như thế."
Một tuần lễ trôi qua, trước khi Myra nhận được thư sau:
"Thế là ta nắm được manh mối rồi! Trong một biệt thự rất hẻo lánh ở phía trên Nixơ, có những người Nga đến ở từ đầu tháng mười một. Người ta gọi là Bá tước Votsep và Bá tước phu nhân sống với nhau, đi chơi những chặng đường dài, đi bộ hoặc đi xe. Có những người biết Hoàng thân Đờ Vitengrat, khi thấy người được gọi là Bá tước Votsep này đă không lưỡng lự một chút nào. Cả hai chỉ là một người. C̣n người đàn bà trẻ đi cùng với ông ấy, có lẽ bà này là tất cả những ǵ tuyệt vời mà người ta có thể tưởng tượng được - một sắc đẹp không sợ một t́nh địch nào, người kể với ta những chi tiết trên nói như thế.
Hoàng thân có dụng ư ǵ mà ẩn danh để thoả măn ngẫu hứng này? Người con gái trẻ trung được giữ bí mật kia là ai? Có lẽ nếu cứ kiên tŕ ta sẽ biết rơ. Trước hết ta phải cố nh́n thấy cho được người được gọi là nữ Bá tước Votsep. Để làm việc này, ngày mai ta sẽ thuê một chiếc xe đến biệt thự Xinvia, một trong những bất động sản đẹp nhất vùng này, có rừng thông bao quanh và những nơi trồng cam tuyệt đẹp. Ta nhớ đă nh́n thấy chỗ này hai năm về trước, trong một cuộc đi chơi. Đây là một nơi thật như ư để tránh những cặp mắt ṭ ṃ, nhưng có lẽ mắt ta có thể nh́n vào được."
Hai hôm sau, lại một thư nữa:
"Ta đă nh́n thấy rồi, Myra thân mến ạ! Đúng thế, người ấy đẹp, đẹp cực kỳ! Và Ngài có vẻ rất say mê, nếu xét đoán theo cái nh́n mà ta bắt gặp. Myra, cháu xin ta nói sự thật. Ta đă làm thế và nghĩ rằng có lẽ tốt hơn là đừng khích động nỗi ghen tuông đang ám ảnh cháu, ta cảm thấy thế. Nào, hăy biết lẽ phải, cô bé thân mến của ta. Cố mà quên đi. Hăy tự nhủ rằng cháu chỉ là một sự giải trí ngắn ngủi, một sở thích mới thêm vào trong cuộc đời của người đàn ông mà người ta đồn rằng rất khinh bỉ đàn bà. Và hăy an ủi ḿnh rằng với một bản tính được tu luyện như thế th́ người đẹp bí ẩn ở biệt thự Xinvia, cũng như những người khác trước cô ấy, không sớm th́ muộn cũng được biết những hành hạ của cảnh bị bỏ rơi."
Myra ṿ mạnh lá thư ném ra xa rồi đứng thẳng lên, mặt tái đi, mắt sáng lên.
- Con sắp đi Nixơ, mẹ ạ! Con muốn thấy nó, thấy đứa đàn bà kia!... Con muốn biết nó!
Ixmen đặt bàn tay vững vàng lên cánh tay con gái.
- Không, Myra, không được! Trong t́nh trạng quá khích động hiện nay của con lúc này, con có khả năng làm điều điên rồi, điều ngu ngốc.
Myra cất tiếng cười gay gắt.
Bà Bá tước phản đối thêm để kết cuộc lại nhượng bộ. Hôm sau nữa, sau khi gửi điện báo cho bạn của mẹ, Myra rời Petersburg để đi Nixơ.
Bà Menkin đón cô lúc xuống tàu. Bà ấy không biết ǵ thêm ở những người trong biệt thự Xinvia.
- Ngày mai chúng ta sẽ đến tận nơi, v́ cháu quá muốn thấy người ấy. Nhưng có thể chúng ta không gặp may nhiều như hôm nọ đâu.
- Thế th́ chúng ta sẽ đến nữa, cho tới khi nào cháu thấy người ấy!
Vào lúc hai giờ chiều hôm sau, bà Menkin và Myra xuống xe cách biệt thự một quăng rồi đi bộ đến đấy. Đề pḥng gặp Hoàng thân, Myra mang mạng che mặt và áo khóac dài màu sẫm. Không bao lâu, hàng rào sắt đă hiện ra trước mắt hai người. Biệt thự, một ṭa nhà đẹp xây theo kiểu các lâu đài Ư ở thế kỷ thứ XVI, nổi lên giữa một khoảng đất đầy hoa. Các cửa sổ đều mở toang, ở một cửa, một người hầu đang rũ các thảm, nệm, trong khi người khác đem vào tầng dưới các đồ đạc để rải rác suốt dọc hàng hiên rộng bằng đá hoa cương.
Điều này làm bà Menkin ngạc nhiên. Vào giờ này mà thu dọn nhà cửa th́ chủ nhân phải vắng mặt. Bà nói với Myra nhận xét ấy, cô tỏ ngay vẻ bực bội.
- Thế mới thú vị chứ! Có thể hỏi thăm được không?
- Hỏi ai và lấy cớ ǵ?
Không trả lời, cô Nađôpulô nh́n thấy một người làm vườn và lên tiếng gọi.
- Này, làm ơn cho hỏi thăm!
Người ấy là một chàng trai cao lớn mặt không dễ chịu mấy, tiến lại mấy bước.
- Biệt thự này c̣n người ở không?
- Không, ông bà chủ đi rồi.
- Thế à! Vậy th́ biệt thự lại cho thuê chứ?
- Không, ngài Bá tước mua rồi.
- Thật ư? Đáng tiếc quá! Tôi rất thích nơi này! Họ đi có lâu không, các chủ nhân của anh ấy?
Người kia trả lời cộc lốc:
- Tôi không biết.
Rồi khẽ nhấc mũ lên, anh ta quay lại với công việc của ḿnh.
Myra trở lại Nixơ, không được việc ǵ cả. Cô c̣n ở lại đấy tám ngày và trong thời gian này cô lên biệt thự Xinvia hai lần. Nhưng khi ấy các cửa sổ đă đóng hết. C̣n chiếc du thuyền của Hoàng thân không ai thấy lại nó trong vịnh Monaco từ hôm cô Nađôpulô đến Nixơ. Rất có khả năng Hoàng thân và người trẻ tuổi xa lạ kia đă lên thuyền ngay đêm hôm ấy để ra đi lâu dài.
Bây giờ Myra không c̣n đầu mối để lần t́m họ nữa.
Cô rời Nixơ trong t́nh trạng cuồng nộ cố gh́m lại, mang theo h́nh ảnh nơi thanh vắng ngát hương thơm, ở đấy hai tháng trước, Hoàng thân Đờ Vitengrat và người con gái chàng yêu đă che giấu hạnh phúc của họ giữa những cây cam và hoa hồng, dưới ánh mặt trời lung linh của xứ Provangxơ.


Chương 7

Trong nửa sau tháng giêng, Vladimir và Lilia, sau cuộc du ngoạn trên bờ biển đảo Cicil và một thời gian ngắn ở Paris, vẫn ẩn danh, đă về Petersburg. Họ không ở toà lâu đài rộng lớn, xa hoa ở bến cảng triều đ́nh mà ở một ngôi nhà của Hoàng thân ở Txacoie-Xêlô, một dinh cơ lộng lẫy kiểu Bydangtanh.
Vladimir lại tiếp tục chỉ huy trung đoàn của chàng như Sa hoàng đă tỏ ư muốn. Vả lại, chàng sắp phải bận đến việc đưa Lilia trở lại vị trí thực sự của ḿnh.
Ivan, người làm vườn ở Trêvorich đă được t́m thấy ở Mạc tư khoa. Người này tàn tật, nghèo khổ đến cùng cực nhưng tinh thần rất lành mạnh.
Theo lệnh của Hoàng thân, người quản gia trưởng đă đưa bác ta về Petersburg, ở đây để đền đáp lại việc làm chứng và thưởng công cho việc giúp đỡ bà Farbien khi xưa, bác sẽ được đảm bảo một cuộc sống sung túc cho đến những ngày cuối cùng.
C̣n việc điều tra về Ixmen, cho đến lúc ấy vẫn chưa có kết quả như mong đợi. Những người được Hoàng thân giao trách nhiệm nói là đang theo dơi một dấu vết lư thú. Trong khi chờ đợi Hoàng thân nối lại quan hệ với Bá tước Xêminkhốp bằng cách mời ông đến xem những ấn phẩm quư hiếm tàng trữ trong thư viện ở lâu đài của chàng ở Petersburg.
Thiếp mời do Hoàng thân tự tay viết được đưa đến cho cha của Lilia vào một buổi tối khi ông vừa đứng lên khỏi bàn ăn, bữa tối vừa kết thúc. Trong khi ông lướt đọc tấm thiếp, Ixmen cũng cúi xuống đọc và thốt lên:
- Ông được chiếu cố lâu dài thật, ông ạ! Myra này, Hoàng thân Đờ Vitengrat mời cha con đến xem sách cổ ở lâu đài của ông ấy ngày mai, lúc ba giờ chiều.
Hai mắt Myra sáng lên:
- Thật à? Vậy th́ cố giữ lấy ân huệ ấy càng lâu càng tốt, cha ạ. Điều ấy sẽ có lợi cho cha và cả cho hai mẹ con nữa. Đối với ông ấy, không ǵ dễ dàng bằng xin cho cha một chức vụ nhàn hạ và lương cao ở triều đ́nh.
Bá tước phác một cử chỉ mệt mỏi:
- Cha không biết cầu xin. Vả lại, cha nghe nói Hoàng thân ghét những lời cầu xin loại ấy.
- Nhưng phải có cách tiến hành chứ? Tất nhiên không nên nói trắng ra. Nên làm từng tư một, bằng cách nói bóng gió, tâng bốc, thêm vào...
Nhún vai một cách vô lễ, Myra nói tiếp:
- Cha không đủ khôn khéo để làm việc ấy đâu. Nhưng cần phải thế, con thừa nhận như vậy, nhất là với một người như ông ấy.
Mắt cô bỗng tối sầm lại.
Cô đă biết từ mấy hôm nay là Hoàng thân đang ở Txacoie-Xêlô. C̣n người đàn bà kia không ai nh́n thấy. Hoàng thân có đem người ấy về cùng với chàng không? Nhưng Hoàng thân không có thói quen ở Txacoie-Xêlô vào thời kỳ này hàng năm. Do đó, Myra kết luận rằng chàng đă để đối tượng chàng ưu ái ở đấy. Nhưng tại sao lại phải che dấu như vậy? V́ ghen ư? Thật khó tin chàng lại như thế, v́ chàng biết ḿnh không phải lo sợ ǵ cả. Trừ khi chàng đă làm cho cô ta khổ sở? Nhưng cô ta đâu có vẻ ấy, theo như bà Menkin quan sát.
Thế nào ta vẫn cứ phải biết cho bằng được. Myra điên cuồng nghĩ. Chà, nếu ta ở vị trí của ông bố dượng!
Myra sẽ không để yên cho Bá tước Xeminkhôp nếu cô biết ông đă thấy tấm ảnh của người con gái lạ mặt mà không nói một lời với vợ ông và với cô. Đă mấy năm nay bị hai mẹ con cô coi khinh gạt sang một bên, ông sống cô độc với những cuốn sách ông yêu thích. V́ không ai hỏi đến công việc của ông, ông cho rằng nói đến cũng vô ích.
Hôm sau, vào giờ đă định, ông được đưa vào thư viện của lâu đài Đờ Vitengrat, ở đây ông được Hoàng thân đón tiếp một cách thân t́nh.
Trên chiếc bàn cạnh chỗ ông ngồi, Hoàng thân để nổi bật một bức ảnh nhỏ của Lilia mặc áo dạ hội, cổ đeo chuỗi ngọc trai của các bà hoàng Đờ Vitengrat. Tấm h́nh ấy thường không rời bàn giấy của Hoàng thân ở lâu đài Txacoie; nhưng hôm nay chàng đem theo để bày ra trước mắt người cha của Lilia.
Trong khi chàng bàn luận về sự phát hiện mới đây một bản thảo quư trong một nhà tu Hy Lạp, chàng nhận thấy người đối thoại với ḿnh nh́n bức ảnh không rời mắt, nh́n đi chỗ khác rồi lại nh́n lại. Một lúc sau, thấy Bá tước đăng trí trông thấy, Vladimir mỉm cười nói:
- Ông Andre Paplovich, rơ ràng là bức ảnh phụ nữ này làm ông rất chú ư?
- Vâng, vô cùng chú ư, thưa Điện hạ. Sự giống nhau với bà hoàng Liuxka càng nổi bật... và... thật kỳ lạ, mắt nh́n và miệng mỉm cười có cái ǵ gợi tôi nhớ đến người vợ thứ nhất của tôi.
Vladimir cố giấu vẻ hài ḷng và b́nh thản nói:
- Kể cũng hơi lạ, thật thế. Có lẽ người thiếu phụ này có ḍng máu của họ Liuxki trong huyết quản... Bá tước phu nhân đă quá cố có đẹp như mẹ của bà không, Bá tước thân mến?
- Không, không hẳn như thế. Bà ấy không có bộ tóc tuyệt diệu mà con gái tôi đă có, h́nh như nó được thừa hưởng của bà ngoại.
- À phải, đứa trẻ bị tai nạn chết cùng với bà gia sư... Nhưng có thực có tai nạn không?
Bá tước Xêminkhop ngạc nhiên nh́n người nói chuyện với ḿnh:
- Hiển nhiên là có rồi. Làm thế nào giải thích khác được sự mất tích kia?
- Một hành động tội lỗi chẳng hạn?
- Một hành động tội lỗi? Ồ, chưa bao giờ có ư nghĩ ấy... Vậy th́ ai? Tại sao?
- Không ai có lợi ǵ nếu đứa bé chết ư?
Vladimir nh́n thấy bố vợ rùng ḿnh, ông bối rối v́ một ư nghĩ th́nh ĺnh ập đến. Ông im lặng một lúc rồi ông cố gắng nói:
- Không đâu, thưa Điện hạ, không có ai cả.
Vladimir không nhấn mạnh thêm. Gieo mầm nghi ngờ trong tâm trí cha vợ thế là đủ cho lúc này. Thế là cắm được một cái mốc quan trọng, một lúc sau chàng nói với Lilia như thế, khi trở về với cô ở Txacoie.
- Gợi ư đơn giản ấy h́nh như tác động đến ông rất mạnh. Bây giờ ông sẽ suy nghĩ và dưới ánh sáng mới này, một vài việc sẽ sáng tỏ với ông ấy. Anh nghĩ rằng t́nh h́nh sẽ kết thúc nhanh, Lilia ạ.
Cả hai đều nóng vội, và chàng c̣n nóng vội hơn cô, v́ chàng hiểu hoàn cảnh tạm bợ của Lilia. Cô ít cảm thấy như thế khi ở biệt thự Xinvia, ở đấy, v́ ẩn danh nên Hoàng thân có nhiều th́ giờ tự do. Nhưng ở đây, cuộc sống của người thiếu phụ lại ở bên lề cuộc sống của chàng. Bà hoàng Đờ Vitengrat rất hợp pháp này lại phải sống ẩn giấu như người có tội, và nếu sự hiện diện của cô ở lâu đài Đờ Vitengrat được biết rơ, cô sẽ là đối tượng của những lời b́nh luận lăng nhục. Người thiếu phụ này, trong cuộc sống mới, vẫn giữ được tính t́nh giản dị, ḷng thành kính nhiệt thành như khi ở trong ngôi nhà nhỏ gác rừng. Vốn thuộc ḍng quư tộc thực sự, cô thích nghi nhanh chóng với những lề thói thanh lịch tinh tế, với cách bài trí lộng lẫy của những nơi ở đế vương. Cô kinh ngạc khi chồng tặng tất cả những thứ mà người phụ nữ nào cũng mong ước và lộ vẻ thán phục ngây thơ trong trắng mà chàng rất yêu thích ở cô. Nhưng tất cả những thứ ấy đều không đáng kể bên cạnh t́nh yêu của Vladimir và t́nh yêu của cô đối với chàng.


Chương 8

Sau hôm Bá tước Xêminkhôp được Hoàng thân Đờ Vitengrat tiếp, Marulia, người hầu pḥng của bà Bá tước rủi ro ngă cầu thang găy chân. Phải t́m ngay người thay chị ta. Trong những người đến xin làm, có một người con gái tóc hung khá xinh và có vẻ tự phụ. Chị ta không có chứng chỉ, chưa bao giờ làm thuê, nên khi bà Bá tước hỏi giấy chứng chỉ, chị ta tỏ vẻ hơi lúng túng.
- Nhà cháu ít quen biết, cha mẹ cháu và cháu... Chúng cháu đến Petersburg chưa được bao lâu.
- Cha chị làm ǵ?
- Ông ấy ốm. V́ thế cháu phải đi làm thuê để chu cấp cho nhu cầu gia đ́nh.
- Trước khi ốm, ông ấy làm ǵ?
- Ông ấy làm quản lư. Nhưng v́ sức khỏe ông ấy buộc phải...
- Quản lư à? Cho nhà ai?
Chị ta ngần ngừ trước khi trả lời bằng giọng lúng túng:
- Cho Hoàng thân Đờ Vitengrat.
Myra tham dự cuộc chất vấn, vội vă hỏi:
- Ở Xtanitza phải không?
- Vâng, ở Xtanitza, thưa tiểu thư.
Myra reo lên mừng rỡ:
- Xtanitza!... Xtanitza ư? Cha của chị c̣n ở đấy khi Hoàng thân đến đấy một thời gian, và tháng chín vừa qua phải không?
- Thưa tiểu thư, đúng thế... Tiểu thư... biết Điện hạ?
- Biết, biết! Nhưng chị th́ có lẽ biết một người nào đó mà ta cũng muốn biết đấy!
- Myra, mẹ xin con!... Đừng thiếu thận trọng! - Bà Bá tước nói, mặt lộ vẻ lo lắng.
Nhưng Myra như không nghe thấy.
- Nói cho ta biết đi... có phải cha chị bị đưa đi Xibêri theo chủ ư của Hoàng thân Đờ Vitengrat không?
Dunia loạng choạng và ấp úng:
- Sao tiểu thư biết?
- Ta biết nhiều việc lắm, chị sẽ rơ đây... Xtrenop, người quản lư ở Xtanitza h́nh như không tỏ ra trung thực, chu đáo trong phận sự. Nhưng trước mắt ông chủ, tội lớn hơn của lăo là nói xấu một người con gái được hưởng vinh dự bằng đặc ân của Ngài. Có đúng thế không, nói đi?
- Xin đừng hỏi tôi điều ấy! Tôi không thể nói ǵ cả... Điện hạ đă đe dọa chúng tôi...
Dunia run rẩy.
- Đừng sợ ǵ cả. Ta không phải là người sẽ phản chị. Người con gái kia, cô ả Lilia Verin ấy mà, là nguyên nhân làm cho cả nhà chị khốn khổ chứ ǵ?
Đôi mắt xanh lóe ra ánh căm ghét.
- Vâng, - Dunia âm thầm nói. - Cha tôi phải ở Xibêri bao nhiêu năm, chúng tôi rơi vào cảnh nghèo khổ chính là nhờ nó. Ôi, nếu ít ra tôi có thể...
Chị ta ngừng lời và rùng ḿnh sợ hăi.
Myra nói nhỏ:
- Báo thù cho ḿnh, phải không? Chị ghét nó, đương nhiên rồi?
Dunia không trả lời và nh́n đi chỗ khác, tránh ánh mắt Myra đang nh́n vào mắt ả.
- Ả Lilia kia xinh đẹp lắm phải không?
- Vâng, điều đó cũng tùy theo sở thích từng người.
Myra cười thé lên:
- Hay, chị ghen rồi! Ghen dữ dội, có lẽ thế?
Mặt Dunia đanh lại, hai môi mím chặt.
- Thôi được, ta không muốn ép chị tâm sự. Tên chị là ǵ?
- Dunia Pêtrôpna Xtretnôp, thưa tiểu thư.
- Vậy th́ chúng ta nhận chị vào làm việc, Dunia, phải không mẹ?
Khi người mẹ ra hiệu đồng ư không mấy nhiệt t́nh, cô Nađôpulô nói tiếp:
- Chúng ta rất hiểu nhau, ta biết rơ thế... và ta hứa tuyệt đối giữ bí mật những điều chị vừa nói, v́ ta bất hạnh được quen biết Hoàng thân Đờ Vitengrat và ta không hề nghi ngờ ông ta có thể làm được những ǵ khi ông ta thù ghét theo đuổi ai.
Lúc người hầu pḥng mới đi khỏi sau khi hứa sẽ đến nhận việc ngay chiều hôm ấy, Myra tuyên bố:
- Đứa con gái này rất có thể có lợi cho con. Con đă nh́n thấy ư muốn báo thù trong mắt nó. Con bé khốn khổ, hiển nhiên là nó cũng mê Hoàng thân.
Một tiếng cười cay độc thoát ra từ miệng Myra.
- Đây là số phận chung cho tất cả những ai đến gần ông ấy. Nhưng dù nó ghét Lilia, con vẫn phải làm cho nó hành động, v́ nó sợ kinh khủng những lời nó đă bị đe dọa.
- Con ơi, con trù tính cái ǵ thế? Thực vậy, con làm mẹ phát hoảng lên v́ ḷng ghen tuông của con. Nhưng hăy nh́n gương nhà Xtretnôp, con thấy không, ai có thể đụng được đến người con gái Hoàng thân ưu đăi bằng sự che chở của Ngài?
- À, cần ǵ! Con không chịu được khi nghĩ rằng nó sống bên chàng, sung sướng, được yêu, trong khi con th́ sao!... Không, con đến phát điên lên mất.
Mười ngày sau, trong một vũ hội tổ chức ở sứ quán Pháp, Myra gặp Hoàng thân Đờ Vitengrat.
Từ khi chàng trở về Petersburg, cô chỉ thấy chàng từ xa, trong những trường hợp hiếm hoi: trong một cuộc duyệt binh, chàng đi đầu trung đoàn của ḿnh, trong khi chàng đi trượt tuyết ở quảng trường Nêpxki, và một buổi tối ở lô của chàng trong nhà hát Misen. Năm nay, h́nh như chàng không định xuất hiện ở những nơi đông đúc. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ ở cương vị và vị trí quân sự của ḿnh, chàng về ngay lâu đài ở Txacoie, người ta th́ thầm rằng ở đấy có một thiếu phụ đẹp như ban ngày, nói theo cách của những ông già kể chuyện ngày xưa, đợi chàng và chàng bo bo giữ kín.
Không ai được tiếp ở đấy, kể cả những đại công tước họ hàng của chàng, cả những người thân cận, ngoại trừ Đại tá Korf. Không cần phải đến như thế cũng đủ gây ṭ ṃ ghê gớm rồi, nhất là từ khi có vài người kể lại họ đă thoáng nh́n thấy sau kính xe của Hoàng thân khi đi dạo ở vùng lân cận Txacoi, một khuôn mặt diễm lệ nhất mà người ta có thể mơ tưởng được.
Một trong những người may mắn này, Alexandre Gioocxki, sĩ quan trong đoàn tùy tùng người Codac của Hoàng đế, chiều hôm ấy đă kể lại cảm tưởng của ông cho một nhóm thính giả rất chăm chú, Myra đă len lỏi vào đám người ấy, người vẫn c̣n run lên v́ cái nh́n khinh miệt kiêu kỳ vừa lướt qua cô.
- Tôi đă gặp xe trên một con đường giữa đồng quê, ngựa phi nhanh nhưng tôi c̣n đủ thời gian nh́n thấy kỳ quan của sắc đẹp ngồi cạnh Hoàng thân. Chà! Giá mà tôi có thể lại được nh́n thấy người ấy một lần nữa!
- Ông muốn coi ḿnh như t́nh địch của Điện hạ? - Một tùy viên sứ quán vừa hỏi vừa cười.
- Trời, ai dám thế! Suy đoán như thế thật là cả gan và liều lĩnh như vậy sẽ trả giá quá đắt.
Nữ bá tước Xănggo hỏi:
- Có phải người ấy rất trẻ không? Có vẻ như trẻ con, gần như thế?
- Không, không như trẻ con, nhưng quả là rất trẻ. H́nh ảnh thoáng qua rất nhanh nên tôi chỉ có cảm tưởng khái quát.
- Thế ông không hỏi được t́nh h́nh ǵ về người ấy ư?
- Không thể được! Ở nhà Hoàng thân Đờ Vitengrat, tất cả những người giúp việc đều như câm.
- Thật lư thú nếu biết được người ấy là ai. Người đàn bà lạ mà Ngài bao quanh biết bao bí ẩn. Người ấy phải làm cho Ngài rất say mê để v́ nàng Ngài thay đổi thói quen như vậy, Ngài vốn là người kiêu căng và không phụ thuộc.
- Thực thế! V́ vậy tôi chưa từ bỏ việc điều tra và sự việc như sự ngẫu nhiên lại cho ta ch́a khóa mở được điều khó hiểu.
Nữ Bá tước Xănggo đưa mắt chỉ nữ Hoàng thân Đờ Vitengrat đang ngồi giữa một đám người vồn vă vây quanh.
- Có người rất không hài ḷng về sự việc kia. Cho đến nay, cụ vẫn có thói quen ở Txacoi vào cuối mùa đông.
- Làm thế nào được, Ngài ấy là chủ nhân. Bà của Ngài chỉ việc chấp thuận khi Ngài báo cho cụ biết là mùa đông này Ngài sẽ ở lâu đài Txacoi, Ngài và một người đàn bà khác. Nhưng chắc Ngài không thông báo cho nữ Hoàng thân biết điều kia.
Myra bỏ đi, tim đập dồn. Như vậy đúng là "nó" ở đây rồi, trong ṭa lâu đài nhỏ kiểu byzăngtanh! Những người khác sung sướng hơn cô Nađôpulô đă nh́n thấy nó. Chàng che giấu nó, v́ sao vậy?
Nếu biết rơ điều ấy, có lẽ sẽ t́m được cách báo thù tốt.
Ông Gremnin, một viên chức trong triều, sáu mươi tuổi và cực giàu có, người tán tỉnh Myra ít lâu nay, tiến lại gần cô và ca tụng cô một câu kèm theo các nhận xét đa dạng về vũ hội mà hai người đang tham dự. Cô chỉ lơ đăng nghe và trả lời tiếng một trong khi mọi chú ư của cô tập trung vào vóc dáng thanh lịch và kiêu kỳ của Đại tá kỵ binh cận vệ đang đi lại trong các pḥng khách và nói chuyện với trung úy Đờ Grơiy, mới đến Petersburg hai hôm, làm nhiệm vụ quân sự.
Có lúc họ đi qua gần chỗ Gremnin và Myra. Cô Nađôpulô rất thính tai đă nghe rơ câu này, gần như nói nhỏ:
- Ngày mai, mời ông đến ăn tối với tôi ở lâu đà Txacoie. Tôi dành cho ông một điều bất ngờ ở đấy.
Một lúc sau, Hoàng thân Đờ Vitengrat ra về, ông Đại sứ tiễn ra tận xe. Bây giờ, chàng chỉ xuất hiện ở mọi nơi trong chốc lát. Chàng nhanh chóng trở về ngôi nhà mà người vợ mới cưới đang đợi chàng và với người vợ ấy, chàng đă tặng t́nh yêu cùng với ḷng chung thủy trọn vẹn. Sự thay đổi thói quen của một người có địa vị lớn như thế không thế không ai nhận thấy, và theo dư luận chung, sự thay đổi ấy tỏ rơ chàng bị chi phối bởi một niềm say mê mănh liệt và tuyệt đối.
Hơn hết thảy mọi người, Myra tin tưởng như thế.


Chương 9

Obe Đờ Grơiy không quên h́nh ảnh cô gái tươi đẹp hôm ấy hiện ra trước mặt Hoàng thân Đờ Vitengrat, trên ngưỡng cửa ngôi nhà gác rừng. Đă bao lần chàng phẫn nộ và đau đớn phát run lên khi thầm hỏi: "Cô gái ấy hiện nay ra sao, tội nghiệp, cô bé thật tội nghiệp!"
Thoát khỏi sức quyến rũ của Vladimir khi ở xa, Obe cảm thấy tăng thêm mối ác cảm đă dấy lên ở chàng ngay từ khi biết rơ ư đồ ấy của Hoàng thân đối với Lilia. Khi ông chú của chàng, tướng Đờ Grơiy đề nghị chàng tham gia phái đoàn quân sự do chính phủ Pháp cử sang Nga, lúc đầu chàng lưỡng lự không muốn nhận, v́ ở Petersburg chàng phải gặp lại Hoàng thân Đờ Vitengrat, người mà chàng chỉ c̣n ác cảm. Nhưng sau lại nghĩ có lẽ chàng sẽ biết cô gái đỡ đầu của ông già gác rừng ra sao. Chắc Hoàng thân sẽ tự ḿnh kể lại sự việc ấy cho người bạn cũ ở Xtanitza của ông. Triển vọng ấy đủ quyết định Obe, dù mối lo sợ đă tin chắc từ trước sẽ dành cho chàng sự đau đớn như thế nào.
Sau khi đến Petersburg hai hôm, chàng đưa danh thiếp đến lâu đài ở bến cảng Triều đ́nh, nhiệm sở chính của các vương công Đờ Vitengrat, nơi tổ chúc những cuộc đón tiếp do cụ nữ Hoàng thân chủ tọa. Đúng buổi chiều hôm ấy, trong vũ hội của Đại sứ quán Pháp, Obe đă gặp Hoàng thân. Hoàng thân đă mời chàng đến ăn tối ở lâu đài Txacoie, nơi ẩn nấp của một người đẹp bí ẩn mà ông Đờ Grơiy vừa mới đến c̣n chưa biết.
Chàng không thể, vả lại cũng không muốn từ chối, bởi v́, rất có khả năng là trong cuộc tiếp đăi thân mật này, vị chủ nhà sẽ đi đến chỗ tâm sự như chàng vừa mong muốn và cũng vừa lo sợ.
Từ pḥng tiền sảnh có những cột bằng mă năo, chàng được đưa vào pḥng khách tṛn trang trí bằng đá hoa cương, tranh ghép mảnh, tranh vẽ trên tường, đẹp đến nỗi Đờ Grơiy phải sửng sốt.
Tất cả những ǵ trong gian pḥng này và pḥng tiếp theo, trông thấy qua một ṿm cửa rộng, hài ḥa với nhau thành một toàn cảnh tráng lệ kiểu phương đông mà phong cách La tinh làm dịu bớt lại.
Chàng lại gần một cái bàn nhỏ bằng ngà để nh́n một bức ảnh để ở đấy. Đây là ảnh Hoàng thân mặc thường phục, bàn tay đặt trên đầu con Yamin trung thành của ông. Obe ngắm một lúc lâu và hơi ngạc nhiên. Ở đôi môi hơi mỉm cười, chàng không c̣n thấy nét mỉa mai khinh thị thường thấy trước kia, mắt nh́n cũng thay đổi, như dịu lại.
Obe nghĩ: ḿnh đă nhận thấy từ hôm qua.
Trên bàn, cạnh bức ảnh, có cái kéo nhỏ bằng vàng, một hộp đồ để khâu để mở và một bức thêu mới bắt đầu. Đây có lẽ là pḥng khách của bà của Hoàng thân, chủ nhân chắc sắp giới thiệu với cụ khách của ḿnh.
Lúc này, chàng quay lại khi nghe thấy tiếng động nhẹ, rồi tiếng của giày lách cách vọng trên những bức tranh ghép mảnh dưới sàn nhà.
Ở đầu kia pḥng khách bên cạnh, Hoàng thân xuất hiện cùng với một người đàn bà trẻ trung mặc áo xa tanh màu hoa cà đính đầy đăng ten quư. Obe cảm thấy và bất giác vịn bàn tay run run vào chiếc bàn ngà.
Lilia Vêrin!
Chính là cô, đẹp rực rỡ trong bộ áo lịch sự một cách tế nhị và tươi cười, với biết bao hạnh phúc trong đôi mắt tuyệt diệu!
Obe nh́n hai người đang tiến lại gần, không nhúc nhích. Khi họ đến cửa pḥng tṛn, lúc ấy người sĩ quan trẻ tuổi mới b́nh tĩnh lại được và cố kiềm chế mối xúc động mạnh.
Hoàng thân vui vẻ nói:
- Chào ông bạn Grơiy thân mến! Thế nào, chỉ nh́n dáng điệu của ông là đă xác nhận được tôi đă thành công trong việc dành cho ông một bất ngờ! Ông không nghĩ rằng tôi đă lấy vợ? Cũng không ngờ lại thấy ở đây cô khách trọ xinh đẹp của ông già gác rừng của tôi?
Obe ấp úng:
- Lấy vợ?
- Chứ sao, lấy vợ rất hợp pháp dù chưa công bố. Lilia, anh giới thiệu với em Trung úy Đờ Grơiy, người ở bên cạnh anh khi em ngăn cản một hành động quá nghiêm khắc.
- Tôi nhớ rất rơ ông, thưa ông.
Một bàn tay trắng nơn thanh tú đưa ra cho Obe, chàng cúi xuống khẽ đặt môi lên.
Thiếu phụ mỉm cười nói tiếp:
- Tôi hiểu sự ngạc nhiên của ông, v́ tất cả sự việc này là bí ẩn đối với ông, nhưng ông sắp được biết rơ... và mong ông sẽ giữ kín cho chúng tôi ít lâu nữa.
Cô chỉ một chiếc ghế mời người sĩ quan ngồi, rồi ḿnh ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, trên chiếc ghế ngà.
Vladimir ngồi xuống một bên cô và chỉ cho Obe con Yamin ở phía sau đang nằm duỗi dài dưới chân cô và ngước nh́n cô bằng đôi mắt của dă thú đă được thuần phục.
- Ông Grơiy, nh́n con chó xem này. Vợ tôi không có người bảo vệ nào tốt hơn nó trong trường hợp có người dám tấn công cô ấy. Nó tận tụy với cô ấy một cách ghê gớm, cũng như đối với tôi.
Chàng sĩ quan cố gắng để tỏ vẻ vui vẻ hỏi:
- Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng phu nhân chưa quên con chó Griphông xưa kia?
Lilia vội nói:
- Quên con Tery của tôi ư? Ồ, tất nhiên là không!
- Ông bạn thân mến ơi, xin hăy biết rơ rằng nếu một ngày kia sự trung thành với t́nh bạn, với các t́nh thân yêu biết đi ở những con người, th́ nó vẫn có chỗ ẩn náu cuối cùng trong trái tim bà hoàng Đờ Vitengrat.
Vladimir nói giọng vui đùa nhưng vẻ thán phục nồng nhiệt lộ rơ trong đôi mắt chàng lúc này đang chăm chú nh́n vợ.
Bằng những lời ngắn gọn, chàng kể cho Obe nghe về cuộc hôn nhân của ḿnh, người sĩ quan kinh ngạc. Khi chàng nói đến Ixmen và Myra, Đờ Grơiy không gh́m nổi thốt ra lời:
- Điện hạ có nhớ tôi đă nói ǵ với Ngài về những người đàn bà kia không?
- Nói rằng họ nguy hiểm? Ồ, tôi có phủ nhận điều ấy bao giờ đâu, bạn thân mến? Về cá nhân tôi, tôi không quan tâm, nhưng bây giờ th́ khác, v́ họ là mối nguy hiểm đối với vợ tôi. Cực may mắn là tôi đă có cách làm cho mụ Ixmen biết lẽ phải. Sáng hôm nay tôi đă nhận được một bản tường tŕnh về mụ, một bản tường tŕnh làm cho sáng tỏ. Tôi sẽ đưa ông xem tối nay nếu ông chú ư đến việc ấy.
- Thưa Điện hạ, tôi tin rằng tất cả những ǵ ngăn cản được người đàn bà ấy làm hại người khác đều làm tôi vui thích.
Trong thâm tâm, chàng nghĩ: "Và nhất là làm hại "Nàng" của chàng!"
Phải cố gắng chàng mới rời mắt khỏi bà Hoàng duyên dáng mà sắc đẹp làm chàng chói ḷa. Cô gái vừa qua tuổi thiếu niên như chàng trông thấy trước ngôi nhà gác rừng đă thay đổi trong mấy tháng nay. Có thể đóan được rằng cô đang rất yêu và rất được yêu, là đối tượng được chồng quan tâm rất tế nhị. Điều ấy không hề làm cho Obe ngạc nhiên trong câu chuyện lạ lùng này, chàng hiểu sự thay đổi làm cho chàng sửng sốt qua nét mặt kia. Một t́nh yêu cao thượng đă thắng tính vị kỷ, mỉa mai, hoài nghi, và người con gái gợi ra được t́nh cảm ấy là một tinh hoa, t́nh yêu ấy đă nâng cao tâm hồn của người chồng. Phải, dù có vẻ như không thể tin được, chính ông ấy, người mang họ Đờ Vitengrat kiêu căng, đă chịu ảnh hưởng tinh thần của người đàn bà trẻ tuổi có đôi mắt sáng trong trẻo làm cho vị lănh chúa uy quyền của Xtanitza phải cúi đầu tôn trọng cách đây không lâu.
Obe phải thừa nhận như thế trong buổi tối ấy. Dù có nỗi đau đớn thầm kín, chàng thuộc bản chất quá tốt để không thể không vui mừng v́ câu chuyện kết thúc kiểu này. Khi từ biệt bà Hoàng thân trẻ, chàng đă thật chân thành bày tỏ ḷng mong muốn cho những khó khăn liên quan đến việc khôi phục lại danh phận của bà sẽ được gạt bỏ nhanh chóng để không c̣n một bóng đen tồn tại trên hạnh phúc của họ.
- Tôi mong muốn hơn cả là cha tôi sẽ được giải thoát khỏi người đàn bà kia và t́m lại được đôi chút niềm vui trong t́nh cảm cha con. H́nh như cha tôi già đi nhiều và có vẻ mệt mỏi, chán nản.
- Đúng thế đấy, Grơiy, ông sẽ thấy Bá tước c̣n thay đổi hơn hè năm ngoái nữa, - Hoàng thân nói tiếp. - Ông ấy vật lộn trong cảnh thiếu thốn tiền bạc không gỡ ra được mà hai con người kia đă đẩy ông vào. Hơn nữa, theo nguồn tin chắc chắn tôi biết th́ mụ Ixmen luôn gây sự với ông không dè dặt, nhất là trong thời gian gần đây.
Obe rời lâu đài Đờ Vitengrat đem theo lời mời đến ăn tối trong tuần sau.


Chương 10

Từ buổi nói chuyện lần đầu với Hoàng thân Đờ Vitengrat ở lâu đài Petersburg, Bá tước Xêminkhốp đă có một lần nói chuyện nữa. Trong lần ấy, không ai đả động ǵ đến bà Bá tước đă quá cố cũng như đứa bé gái bị mất tích. Nhưng bức ảnh của Lilia vẫn để đấy và Vladimir lại nh́n thấy mắt ông bố vợ hướng về nó rất chăm chú. Chàng c̣n nhận thấy ở ông trạng thái bứt rứt, ông cố vượt qua để theo dơi câu chuyện. Được một người giúp việc báo tin chính xác về gia đ́nh Xêminkhốp, Hoàng thân cho rằng triệu chứng băn khoăn kia một phần nào do những mối lo khắc nghiệt bủa vây ông, nhưng cũng do những nghi vấn về vai tṛ của Ixmen trong việc con gái ông bị mất tích. Điều này hoàn toàn phù hợp với ư muốn của Vladimir, v́ có người làm vườn ở Trêvôrich và nắm được một số tin tức về Ixmen, chàng chuẩn bị đánh một đ̣n cuối cùng.
Hai hôm sau khi ông Đờ Grơiy đến chơi ở Txacoie, Bá tước Xêminkhốp nhận được lời của Hoàng thân Đờ Vitengrat mời ông đến xem một ấn phẩm quư hiếm chàng vừa có, lần này th́ mời đến lâu đài Txacoie.
Trước hôm ấy, ông vừa bị một chủ nợ đến đe dọa. Những ngày trước nữa, ông cũng đă nhận được những cuộc thăm viếng loại ấy và ông bị hẫng trước cái hố sâu mở ra ở dưới chân.
"Đây là sự phá sản, bần cùng và cũng là sự mất danh dự", ông thất vọng nghĩ.
Ṃn mỏi, già quá tuổi, ông cảm thấy không c̣n khả năng gắng gượng nữa. Tuy nhiên, ông c̣n một đứa con trai, đứa con tàn tật, khốn khổ! Nó sẽ ra sao? Ông làm thế nào để nuôi nó? Mẹ nó không ưa nó, không bao giờ chăm nom nó. Mụ sẽ ra đi mà bỏ mặc nó đấy, cũng như mụ chuẩn bị làm thế đối với chồng.
Thời gian gần đây, Bá tước nghi ngờ dự định của Ixmen và Myra. Nhưng ông đă chán nản đến mức độ nghĩ rằng: Mặc cho họ đi. Thà không nh́n thấy họ c̣n tốt hơn.
Trong t́nh trạng này, ông rất muốn viện lư do sức khỏe để từ chối lời mời của Hoàng thân. Nhưng đây không phải là lúc để mất một nhân vật quan trọng như vậy. Nếu Hoàng thân Đờ Vitengrat tiếp tục ưu đăi ông, có lẽ ông sẽ xin được sự giúp đỡ để có một vị trí đủ sống và chu cấp cho con trai ông. Vậy th́ dù thế nào cũng vẫn phải là một triều thần tốt.
Và, ông cũng không biết thật rơ ràng, nhưng một t́nh cảm khác thôi thúc ông đến lâu đài Đờ Vitengrat: hy vọng lại nh́n thấy bức ảnh phụ nữ đă gây ấn tượng mạnh với ông về sự giống nhau với bà Hoàng thân Liuxka và Onga Rômanopna, người vợ trước đă mất của ông.
Hoài niệm ấy thường trở lại tâm trí ông. Rồi một nỗi buồn, một cái ǵ như lo sợ, làm tim ông thắt lại khi ông nghĩ: Con người tuyệt diệu kia, trẻ trung như thế, có đôi mắt nh́n trong trẻo đầy ánh sáng như thế, đă rơi vào ách của Hoàng thân Đờ Vitengrat ư? Ôi, tội nghiệp cô bé! Tội nghiệp cô bé khốn khổ!
Lời mời ông nhận được, ông không hề thốt ra trong nhà ông. Những lần trước, ông đă bị Ixmen gay gắt công kích và Myra điên khùng nhạo báng ông v́ không có khả năng lợi dụng lúc Hoàng thân đang ngẫu hứng ưa thích ông, để có lợi cho ḿnh. Rồi mối nghi ngờ ngày càng tăng lên, có cái ǵ đó như bản năng xui khiến ông phải đề pḥng trong trường hợp này.
Ra khỏi pḥng, ông gặp ả hầu buồng mới, đứa con gái tóc hung có vẻ tự phụ mà ông không ưa.
Ả đến pḥng Myra. Cô ta đang trầm ngâm vẻ ủ rũ và tai ác.
Trông thấy ả hầu pḥng, cô Nađôpulô nhỏm dậy, mắt nh́n vẻ bồn chồn.
- Thế nào?
- Tôi đem tin khá tốt đến, tiếu thư ạ. Kiên tŕ và mưu mẹo một chút th́ gần như bao giờ cũng thành công. Ôi, tôi phải vất vả nhiều đấy! V́ người hầu trong nhà Điện hạ ít nói lắm! Cuối cùng tôi phải móc ngoặc với thằng phu đánh xe, nó mê tôi ngay. Nó chẳng biết có hay không có một người đàn bà trẻ trong lâu đài...
- Không thể thế được!
- Có thể, thưa tiểu thư. Những người hầu cận Hoàng thân trong dinh cơ này là những người giúp việc đă được thử thách. Họ đều câm lặng khi động đến chuyện của Điện hạ. C̣n thằng say mê tôi là Piot chỉ là thằng đầy tớ hạng bét, lúc nào cũng loanh quanh ở chuồng ngựa, chỉ nh́n thấy ông chủ khi ông ra thăm ngựa. Vậy th́ không thể trông cậy vào nó để hỏi thăm về vấn đề Lilia Vêrin. Nhưng tôi đă biết được điều này: hiện họ đang sửa sang trong vườn lâu đài nên có một cổng nhỏ mở cho đến tối cho thợ đi. Tôi sẽ vào bằng lối ấy tối mai để chuyện tṛ với Piot đáng yêu kia.
Nói đến đây, Dunia thốt ra một tiếng cười khẩy:
-... Nhưng cái thằng đáng thương ấy chờ tôi uổng công. Trái lại, lúc xẩm tối một người khác sẽ lợi dụng sự chỉ dẫn này mà vào vườn, nấp ở đấy, rồi khi trời tối hẳn sẽ đến gần lâu đài. Sau đó, làm thế nào để vào trong là việc của người ấy.
- Được, được, đấy sẽ là việc của ta! Và ta sẽ làm được! Tuy vậy, miễn là con chó đừng ở đấy. Nhưng nó thường đi theo chủ nó khắp nơi.
- Có lẽ ngày mai nó không đi theo chủ nó v́ nó vừa bị nạn. Hôm qua, khi nó nhảy chồm lên chung quanh ngựa của Điện hạ như thói quen, một chiếc xe đă húc ngă nó. Nó bị thương ở đầu và găy một chân. Tôi nghe thằng phụ xe nói thế. Như vậy là con vật kinh khủng ấy đă bất lực.
- Cực hay! Như thế là ta thật an toàn về khía cạnh ấy. C̣n Hoàng thân, chàng ở lâu đài Petersburg tiếp khách ăn tối. Ta sẽ hành động không phải vội vàng và sẽ thận trọng về mọi phương diện để nó không thoát khỏi tay ta.
- Nhưng c̣n phải trốn thoát, thưa tiểu thư? Cổng sau có lẽ đóng mất rồi.
- Vậy th́ chị phải đến chỗ hẹn với thằng Piot. Hăy lẳng lơ với nó một chút để nó đừng nghi ngờ. Hẹn nó sẽ quay lại... Rồi khi nghe thấy một tiếng c̣i nhỏ, chị gọi nó mở cửa cho chị. Lúc ấy, ta kiếm cách ra, nếu cần th́ ra ngay trước mặt nó. Tất nhiên, chị làm ra vẻ không quen biết ta.
Dunia lắc đầu:
- Chúng ta chơi tṛ liều đấy, tiểu thư ạ! Hoàng thân sẽ dấy động khắp nơi để t́m ra thủ phạm của vụ mưu hại.
- Dù thế nào th́ chị cũng không mạo hiểm ǵ cả. Cứ cho rằng thằng Piot kia có ngu xuẩn nói ra, điều này nó rất tránh v́ như thế là thú nhận nó đă đưa một người con gái lạ mặt vào vườn, th́ cũng chẳng ai ngờ được người đàn bà tóc nâu, mặt tô son phấn nó nói lại là cô Dunia Xtretnop tóc vàng tươi tắn.
- Vâng, tôi cũng nghĩ rằng không ai nhận ra tôi trong các lần lui tới đấy. Nhưng Hoàng thân rất sáng suốt... và Ngài sẽ khuấy động toàn ngành cảnh sát...
Vai Dunia run lên, mắt nh́n thoáng vẻ lo sợ. Cô Nađôpulô gay gắt nói:
- Đồ hèn! Chị có ǵ là mạo hiểm so với ta? Vậy chị có muốn trả thù Lilia không?
Mắt Dunia lộ vẻ hung ác:
- Có, tôi muốn trả thù. Vâng, tôi sẽ giúp tiểu thư!

o0o

Sáng hôm ấy, Hoàng thân Đờ Vitengrat ăn bữa sáng trong hoàng cung cùng với Hoàng đế. Chàng được Hoàng đế giữ lại khá lâu nên Bá tước Xêminkhốp đợi đă một giờ đồng hồ chàng mới bước vào pḥng giấy.
- Bá tước thân mến, tôi rất tiếc v́ đă làm ngài mất th́ giờ! Nhưng hôm nay lại là ngày Hoàng thượng dành nhiều th́ giờ để chuyện tṛ...
Vừa nói, Vladimir vừa bỏ găng tay lên bàn giấy và ch́a tay cho khách.
Ra hiệu mời Bá tước lại ngồi vào chỗ ông vừa đứng lên chào, chàng cũng ngồi xuống bên bàn giấy và hỏi:
- H́nh như ông ốm? Hay có điều ǵ quá bận tâm?
- Cả hai, thật thế, thưa Điện hạ. Những mối lo âu, day dứt... Xin Điện hạ miễn thứ cho nếu tôi có điều ǵ sơ xuất, lơ đăng. Đầu óc khốn khổ của tôi quá mệt mỏi trong thời gian này.
Thực ra ông đang cố chống lại cảm giác khó chịu đang xâm lấn ông.
- Ông được miễn thứ trước và hoàn toàn. Đây là ấn phẩm tôi muốn đưa ông xem. Nó vừa được phát hiện và có vẻ lư thú.
Bá tước cố gắng tập trung những ư nghĩ cứ lẩn tránh ông. Ông cầm cuốn sách cổ giữa mấy ngón tay và trong đầu óc suy nhược và hỗn loạn của ông chỉ bồng bềnh một ư nghĩ như một nỗi ám ảnh: Dù sao cũng phải chú ư, dù thế nào cũng không được làm mích ḷng ông ấy.
Nhưng các nét chữ nhảy múa trước mắt ông. Tay ông run đến nỗi không lật được trang sách. Vladimir bỗng nói:
- Chắc ông thực sự quá mệt mỏi, ông Andre Paplovid ạ! Hôm khác ta sẽ xem...
Chàng giơ tay cầm lại cuốn sách.
Bá tước Xeminkhôp ấp úng:
- Xin Điện hạ thứ lỗi cho tôi. Vâng, thực t́nh hôm nay tôi không có khả năng...
Ngay lúc ấy có tiếng áo lụa sột soạt nhẹ. Trong khung cửa mở sang pḥng khách bên kia, xuất hiện một người đàn bà trẻ, tóc vàng hung, áo khoác bằng sa tanh trắng rung rung trên áo lót màu hồng. Dưới hàng mi thẫm, đôi mắt cảm động long lanh sáng ngời hướng về phía Bá tước Xêminkhôp.
Vladimir nói một cách b́nh thản vừa buông cuốn sách xuống bàn:
- À, em đấy à, Elizabeth! Lại đây anh giới thiệu với em Bá tước Andre Paplovid Xeminkhop.
Bá tước đứng lên khi người thiếu phụ đến gần. Ông nh́n cô mắt đầy sửng sốt, kinh hoàng rồi xúc động mạnh.
Vladimir rời chỗ ngồi đến gần vợ và nói tiếp:
- Chính ông, như anh kể lại với em, nhận thấy sự giống nhau kỳ lạ giữa bà Hoàng Liuxka và em.
Bá tước ấp úng:
- Ồ, vâng, thật kỳ lạ... chưa từng thấy! Và cả cái tên Elizabeth... đấy là tên của đứa con gái bé nhỏ của tôi đă chết...
- Elizabeth... Andrepna Xeminkhôp... cũng là tên tôi.
- Elizabeth... Andrepna... Xeminkhôp ư?... - Tiếng ông thốt ra khản đặc. - Nhưng thế th́...? Không, không thể thế được! Lạy Chúa, có phải tôi mơ không? Xin Chúa hăy thương xót tôi!
Lilia vội tiến đến cầm lấy hai tay ông.
- Không, cha không mơ đâu! Con đúng là con gái cha, đứa con cha tưởng đă chết. Bà Fabien đem con đi, giấu con một nơi, để tránh mối nguy hiểm bà lo sợ cho con. Con đă sống ở một ngôi nhà nhỏ gác rừng thuộc lănh địa Xtanitza dưới một tên giả, cho đến ngày Hoàng thân Đờ Vitengrat đem con theo.
- Con gái tôi! Bà là con gái tôi!
Ông loạng choạng v́ quá xúc động. Vladimir đưa chiếc ghế tựa lại và ông buông ḿnh xuống.
Ông ngắm nghía cô với niềm vui lạ lùng. Rồi bỗng một thoáng lo âu làm mắt ông mờ đi và quay về phía Hoàng thân, ông khẽ nói:
- Thế th́ Điện hạ...?
Vladimir hiểu ư nghĩ của người cha.
- Tôi đă bí mật cưới con gái ông, ông Andre Paplovid ạ. Chỉ c̣n công bố chính thức cuộc hôn nhân này mà thôi.
- Cưới? Vậy th́ con tôi là...?
- Bà Hoàng Đờ Vitengrat, và một trăm lần xứng đáng như thế. Đời nào tôi lại để cô ấy cho ai, cô Lilia xinh đẹp mà ông có hạnh phúc làm cha ấy, Bá tước thân mến ạ.
Bá tước Xeminkhôp đặt tay lên trán:
- Tôi mơ rồi! Tôi mơ mất rồi! T́m được con gái tôi... mà nó lại là bà Hoàng Đờ Vitengrat! Nhưng Điện hạ đă nói đến mối nguy hiểm mà bà Fabien đă tránh cho nó?
- Phải, và điều ấy động đến một chỗ đau đớn của ông.
Bá tước rùng ḿnh.
Lilia kéo ghế ngồi bên ông và kề trán vào môi ông.
- Cha tội nghiệp của con ơi, hôn con đi, can đảm lên và hăy nghĩ rằng con gái cha sẽ ở bên cha để chăm sóc và yêu mến cha.
- Con của cha! Chắc con phải tốt và đáng mến lắm!
Vladimir nói giọng vừa cảm động vừa vui vẻ:
- Thật thế, cô ấy là như thế đấy, c̣n hơn ông nghĩ nữa! Tôi đảm bảo với ông, cô ấy không làm tôi khổ sở, cô Lilia tuyệt vời của tôi, - rồi mỉm cười với vẻ giễu cợt và thú vị, chàng nói tiếp. - Tôi tin rằng cô ấy cũng có thể đảm bảo với ông như thế về chồng cô ấy, phải không Lilia, anh có quá ghê gớm với em không?
- Ồ, cha ơi, anh ấy rất tốt, quá tốt và con sung sướng lắm.
- Tốt lắm, tốt lắm, con yêu thương ạ!
Vladimir ngồi bên cha vợ, đọc cho ông nghe lời khai của bà Fabien. Nét mặt hốc hác của ông co rúm lại và Lilia áp mặt vào má ông lúc này đang tái xám, cảm thấy thân h́nh gầy guộc của ông run lên măi.
Khi Vladimir đọc xong, Bá tước nghẹn ngào nói:
- Bà Fabien là một người trung thực, tử tế một cách chu đáo. Tôi tin rằng bà ấy đă nói hoàn toàn sự thực ở lời khai này. Nhưng nếu vậy tôi phải thừa nhận rằng...
- Rằng người đàn bà ông đă bất hạnh cưới làm vợ kế là kẻ tội phạm, nếu chưa có việc làm xảy ra th́ cũng là mưu đồ. Về phần tôi, tôi không c̣n nghi ngờ ǵ cả. Vả lại, tôi có một hồ sơ ở đây và sẽ chuyển cho ông xem. Tôi muốn tránh cho ông điều khó chịu này nhưng cần phải để cho ông biết rơ con người đó thuộc loại nào và tại sao mụ lại không hề e ngại để làm mọi sự. Rồi Lilia, tôi gọi cô ấy như thế v́ đă gặp nàng dưới tên ấy, sẽ đưa ông xem những quần áo Lilia đă mặc khi bà Fabien đưa cô đi khỏi Trevorich cùng với chiếc dây chuyền có mặt h́nh gia huy của ông. Sau cùng là tôi sẽ cho đưa người làm vườn kia đến đây ngày mai, người đồng mưu với bà gia sư, để ông nghe lời làm chứng của lăo.
- Ồ, tôi không nghi ngờ ǵ nữa, thưa Điện hạ. Trời ơi! Tôi làm sao có thể nghi ngờ được? Vâng, tôi tin rằng mụ có khả năng làm bất cứ việc ǵ... kể cả việc ấy. Gần đây, tôi c̣n biết rơ hơn nữa là mụ là người thế nào...
- Phải tống mụ và đứa con gái đi khỏi nơi này. Chỉ cần đe dọa sẽ tiết lộ những điều liên lụy đến chúng, tôi sẽ làm chúng phải rời khỏi nước Nga trong hai mươi bốn giờ. Ông đừng bận tâm đến việc ấy, tôi sẽ đảm nhận. Ông sẽ không phải phiền năo về những cảnh gây gỗ nặng nề. Với tôi, chúng sẽ không dám kháng cự.
- Xin cảm ơn Điện hạ! Tôi không c̣n đủ sức nữa. Tôi mệt mỏi, kiệt quệ...
Lilia thương xót và âu yếm nói:
- Tội nghiệp cha! Nhưng bây giờ cha không c̣n phải lo lắng việc ǵ nữa, cha sẽ thấy.
Vladimir gật đầu tán thành và cho ông biết:
- Tôi sẽ lo toan đến những việc rắc rối về tài chính của ông để ông được giải thoát không chậm trễ. Các chủ nợ sẽ được trả hết. Tôi sẽ mua dưới tên Lilia các tài sản mà bọn chúng đă cầm cố để ông hưởng trọn đời. Với những khỏan lợi tức phù hợp với vị trí của ông. Tất nhiên là con trai ông tiếp tục sống với ông và lúc nào cũng có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của Lilia bởi v́ nó tàn tật và bị mẹ bỏ rơi.
- Ôi, thưa Điện hạ... Tôi không biết bày tỏ ḷng biết ơn của tôi như thế nào nữa! Tôi...
Giấc mơ h́nh như vẫn tiếp diễn với ông khi ông nghe con rể kể lại chuyện của Lilia.
Lúc ông rời lâu đài Bydangtanh th́ đă có sự thỏa thuận giữa con rể ông và ông rằng sau ba ngày nữa, Hoàng thân sẽ tiến hành giải quyết về việc Ixmen và Myra, qua Ivan Xeminit, thư kư của chàng. Hôm trước chàng đă nói chuyện ấy với người thủ trưởng tối cao của ngành cảnh sát về giám sát hai người đàn bà kia ra khỏi nước Nga và đưa dấu hiệu nhận dạng của họ cho cảnh sát biên pḥng để không bao giờ cho họ trở lại nữa.
Trong khi Lilia đi lấy những áo quần mặc lúc gọi là xảy ra tai nạn, Vladimir cũng cho cha vợ biết chàng đặc biệt dè chừng Myra v́ ả quá say mê chàng.
-... Nó có khả năng ghen tuông một cách hung dữ và nếu có thể làm hại vợ tôi th́ tôi tin rằng không ǵ ngăn cản được nó.
- Đúng, có thể như thế. Nó có vẻ bực bội ghê gớm đă một thời gian rồi, từ khi chúng tôi ở chỗ Điện hạ.
Hoàng thân mỉm cười, vẫn cái mỉm cười nhạo báng của chàng, và nói:
- Tôi biết điều ấy, - rồi chàng nói cho bố vợ biết việc cô Nađôpulô đến thăm pḥng làm việc của chàng.
- Thật là liều lĩnh, - Bá tước Xêminkhop thốt lên. - Vâng, cầu cho con người ấy ở xa Lilia, Điện hạ nói đúng. May mắn thay, con bé yêu quư đă có ngay bên cạnh ḿnh sự che chở đầy uy quyền.
- Thật thế, nhưng mưu mẹo của một người đàn bà ghen tuông thật quỷ quyệt và đề pḥng đến đâu cũng không quá.


Chương 11

Do người tùy nữ luôn thông thạo các câu chuyện mảnh trong giới thượng lưu, nữ Hoàng thân Alexandrean thời gian gần đây đă biết rơ duyên cớ làm cho Vladimir mùa đông này ở tại lâu đài Txacoie. Dù cố gh́m lại, nhưng cụ vẫn rất bực tức v́ bị gạt ra ngoài chỗ ở cụ ưa thích do Hoàng thân muốn để người chàng sủng ái ở đấy. Cụ gọi người con gái lạ mà chỉ vài người thoáng nh́n thấy sau cửa kính xe như thế. Hơn nữa, sự gắn bó ấy của người cháu trai cụ không phải là điều làm cho cuộc hôn nhân cụ mong ước chóng được thực hiện. Cho nên cụ rủa thầm người lạ kia, nhưng đồng thời cụ cũng muốn biết về người ấy.
Với hy vọng nh́n thấy thiếu phụ, cụ quyết định tiến hành một phương pháp khá táo bạo, v́ cụ không phải không biết rằng sẽ có nguy cơ làm cho cháu cụ cực kỳ bất b́nh. Nhưng sự ṭ ṃ làm cho người đàn bà dám làm nhiều chuyện. V́ vậy, một ngày sau khi bá tước Xemikhop gặp con gái, cụ đến lâu đài Bydangtanh.
Cụ viện cớ rằng trong bữa tiệc lớn mời khách tối hôm ấy ở lâu đài Petersburg của họ, cụ thấy có điều khó khăn về nghi thức nảy sinh vào lúc cuối cùng. Cũng có thể giải quyết bằng người đem thư, nhưng hôm nay cụ lại ở Txacoie, cụ đến nói chuyện ấy với cháu là dĩ nhiên chứ sao?
- Dù sau th́, - cụ nghĩ để tự khuyến khích ḿnh, - tôi được cho như không biết sự có mặt của người kia ở nhà Vladimir cơ mà.
Tuy vậy, cụ cũng chưa yên tâm lắm về vấn đề sẽ được tiếp đón như thế nào. Cụ mạo hiểm như thế để có thể ngẫu nhiên nh́n thấy được người kia... và cũng có thể để nghe người hầu báo là Hoàng thân đi vắng.
Cụ hơi ngờ đến t́nh huống sau và có phần nào ngạc nhiên khi thấy được mời vào ngay. Cụ chỉ trông vào ngẫu nhiên và ngẫu nhiên đă phục vụ cụ rất tốt. Lúc người hầu sắp đưa cụ vào pḥng khách trước khi đi báo với chủ nhân, Lilia xuất hiện trên cầu thang đá hoa cương. Qua bức ảnh chàng cho nàng xem, nàng nhận ra ngay người đàn bà cao lớn và đẹp, hơn đẫy đà, tóc rắc phấn, dáng dấp oai vệ này là bà của chồng nàng. Nàng chào cụ, duyên dáng và kín đáo. Nhưng bà hoàng Alexandrean ngẩng cao đầu vào quay đi không trả lời và bước vào pḥng khách người hầu vừa mở cửa cho cụ.
Lilia đứng lặng người trên bậc đá. Máu dồn lên hai má, cảm xúc buồn rầu làm tim cô đập dồn. Đây là lần đầu tiên cô bị lăng nhục, dù chồng cô đă thận trọng gạt đi mọi khả năng ấy, mà lại bị bà của chàng lăng nhục nên càng nặng nề hơn.
- Thực ra th́ bà cũng phải tự hỏi ta là ai và làm ǵ ở đây, - cô suy nghĩ khi bước ra vườn. Ngồi đợi trong pḥng khách, bà hoàng Alexandrean vẫn c̣n sửng sốt v́ người đàn bà trẻ vừa xuất hiện với sắc đẹp được nâng cao thêm bằng vẻ lịch sự quư tộc và duyên dang thanh tao đă làm cho con mắt thành thạo của cụ phải ngạc nhiên. Cũng như Myra trước kia khi ở trước ảnh của Lilia, cụ nghĩ ngay:
- À, ta hiểu, ta hiểu. Phải, người con gái lạ mặt kia phải thế nào mới quyến rũ được người đại lănh chúa rất tinh tế như Vladimir. Tuy nổi giận v́ ghen ghét, bà cụ của xă hội thượng lưu trở về già mà vẫn chưa đành chịu mất tuổi trẻ và sắc đẹp, vẫn phải thừa nhận rằng trong kư ức của cụ, cụ chưa từng thấy một người đàn bà nào đủ khả năng ganh đua với người lạ mặt này.
À, mà có, bà hoàng Liuxla trước kia... mà đúng là thiếu phụ này giống bà ấy!  Cô ta là ai?  Sao Vladimir lại biết cô ta?  Cụ tự nhắc lại măi, càng nghĩ càng băn khoăn.
Lúc ấy người hầu đến và báo rằng Hoàng thân đang đợi cụ. Cụ đến pḥng làm việc, Vladimir ra cửa đón cụ. Trái lại với những điều cụ tiên liệu, cuộc đón tiếp thật dễ chịu.
Ngồi trước mặt cháu, cụ Alexandrean bày tỏ mục đích đến gặp cháu. Vừa nói cụ vừa nhận thấy những dấu hiệu của sự có mặt phụ nữ thường xuyên ở đây:  một ghế bành với chiếc ghế nệm để chân phía trước, một đồ đan trắng bỏ trên bàn giấy, bên cái cắm bút bằng vàng chạm.
Rồi mắt cụ gặp bức ảnh của Lilia.
Cụ gh́m lại cái giật ḿnh tức giận. Ở cổ người thiếu phụ này, cụ nh́n thấy chuỗi ngọc trai nổi tiếng của nhà Do Vitengrat, chuỗi ngọc mà chỉ có vợ của người đứng đầu trong gia đ́nh được đeo.
Hoàng thân vừa mân mê cuốn sách để trên bàn một cách lơ đăng, vừa có vẻ thích thú và hơi giễu cợt theo dơi vẻ thay đổi trên nét mặt của bà ḿnh. Thấy cụ lại nh́n bức ảnh lần nữa, chàng mỉm cười hơi chế giễu và nói với bà:
- Bà ơi, bà hăy ngắm Lilia xinh đẹp của cháu gần hơi đi, v́ h́nh như cô ấy làm bà chú ư. Đây bà này... chàng với tay cầm bức ảnh đưa cho cụ. Cụ kịch liệt phản đối:
- Volodia, cháu lạm dụng rồi!  Tất nhiên là bà không nói ǵ cả. Cháu có quyền tự do. Tuy nhiên, cháu cần hiểu cảm hưởng của bà khi trông thấy chuỗi ngọc ở cổ của người đàn bà trẻ kia. Cô ta rất đẹp, đúng thế, nhưng cô ta...
Cụ ngừng lời khi thấy cái cau mày rất quen thuộc.
Đặt bức ảnh xuống bàn, Vladimir nói vắn tắt và kiêu kỳ:
- Bà hiểu cháu quá ít nếu bà cho rằng cháu để cho một người đàn bà không phải là nữ Hoàng thân Dơ Vitengrat đeo chuỗi ngọc này.
- Vậy th́... như thế là...?
- Như thế nghĩa là Lilia có đủ quyền để đeo chuỗi ngọc này, v́ cô ấy là vợ cháu.
- Vợ cháu ư?  Volodia, thế thật là...
Cụ nh́n cháu ngơ ngác đến nỗi chàng bật cười:
- Cháu hiểu sự ngạc nhiên của bà. Đây là một chuyện lạ lùng cháu sẽ kể vắn tắt cho bà nghe. Sau đó, cháu sẽ giới thiệu Lilia yêu quư của cháu với bà, đồng thời xin bà giữ bí mật cho ít lâu nữa.
Mười phút sau, Vladimir vào vườn mùa đông. Lilia đang ngồi thêu ở đấy, hăy c̣n choáng váng sau cuộc gặp gỡ với bà hoàng Alexandrean.
- Em yêu quư, bà anh đến đấy. Anh nói hết với bà rồi, v́ vừa đúng cơ hội. Nhưng em sao thế kia?  Anh vừa nh́n thấy mắt em có điều ǵ phiền năo?
- Ồ, Volodia, anh lúc nào cũng nh́n thấy quá nhiều trong mắt em!
- Chính em để anh nh́n thấy đấy, linh hồn bé nhỏ ạ. Nào, có chuyện ǵ thế?
Ngồi xuống một bên cô, chàng cầm tay cô và nh́n cô âu yếm.
- Không có ǵ đáng kể anh ạ, bỏ qua đi!  Nếu em không quá kiêu ngạo th́...
- Em mà kiêu ngạo ư?  Em nói đùa đấy ư?  Vậy th́ kiêu ngạo về cái ǵ nào?
- Không có ǵ cần kể lại với anh đâu.
- Nhưng anh lại muốn biết.
Thế là vừa giễu cái mà cô gọi là tính mẫn cảm của ḿnh, cô kể lại việc gặp mặt nữ Hoàng thân Alexandrean.
Nét mặt Vladimir đanh lại ngay lập tức.
- Được, được, em sẽ được xin lỗi, Lilia.
- Ồ, không đâu, Volodia!  Thế là thường thôi. Bà anh không biết em, anh phải nghĩ đến điều ấy.
Nhưng Vladimir không nghe nữa. Khi đă động chạm đến Lilia th́ không một sự sửa chữa nào là quá lớn. Bà hoàng Alexandrean sau khi tiếp nhận cô cháu gái dâu này một cách thân ái bắt buộc, có lẽ hiểu rơ lời gợi ư của cháu trai nên đă xin lỗi một cách nhă nhặn người thiếu phụ mà bà xác nhận là đă chiếm một vị trí tối ưu trong đời sống của Vladimir.
Khi cụ ra về, điều ṭ ṃ được thỏa măn quá mong muốn. Cụ tin chắc một cách không dễ chịu ǵ rằng cô Lilia quá sức hấp dẫn ấy đối với cháu cụ là cái ǵ khác hẳn một ngẫu hứng và đừng bao giờ khinh xuất mà động chạm đến cô ta dù bằng cách khéo léo đến mấy.
Trong khi Vladimir lên pḥng thay trang phục, Lilia bước vào pḥng khách tṛn, chỗ cô thích ngồi nhất. Trên chiếc đệm gần ghế bành cô ngồi, con Yamin nằm duỗi dài.
Đầu con chó đẹp ấy quấn băng và chân găy đang buộc nẹp, khi bà chủ bước vào, nó quay lại, đôi mắt màu vàng của nó ngước nh́n, vẻ thân thiết hoang dă.
- Ta biết rồi, chó ngoan của ta ơi, mi sẽ chóng khỏi thôi, rồi lại chạy nhảy đi theo ông chủ.
Cô ngồi tỳ khuỷu tay lên thành ghế. Cô cảm thấy thoải mái, v́ lúc này cô sắp đạt mục đích theo đuổi đă bao tháng nay. Thế là hết phải giữ bí mật, cô sẽ có thể có mặt bên cạnh Vladimir. Không phải ở một ḿnh như tối hôm nay trong khi chàng tiếp khách cùng với bà hoàng Alexandrean. Rồi ư nghĩ của cô bay đi, quay lại phía sau, đến ngôi biệt thự ẩn trong vườn cam. Vladimir đă mua lại dinh cơ này, nơi chứng kiến tuần trăng mật của họ. Thực ra th́ tuần trăng mật của họ kéo dài vô tận. Nhưng Lilia không thể không xúc động khi nghĩ đến những giờ hôn phối đầu tiên của họ, đến cảnh thanh vắng quư báu họ sống trong t́nh yêu, đến sự chăm sóc ân cần của Vladimir vốn chẳng quan tâm đến bất cứ ai trên đời. Đúng thế, chàng yêu quư cô, chỉ yêu quư một ḿnh cô. Và càng hiểu chàng hơn, cô càng thấy giá trị của sự gắn bó của một người như người ấy.
Tiếng chân bước ở những pḥng khách trước pḥng tṛn báo cho cô biết chồng sắp đến.
Vladimir đến ngồi bên vợ, quàng tay qua hai vai khoác áo sa tanh trắng và hôn và bên má mịn màng.
- Nghĩ ǵ thế bông huệ yêu quư của anh?
- Em đang sống lại thời gian chúng ḿnh ở biệt thự Xinvia, anh ạ. Nói đi anh, anh có muốn chúng ḿnh nói đến thời gian ấy đôi chút trong buổi tối hôm nay không, anh yêu của em?
Vladimir không yêu cầu ǵ hơn nữa. Chàng cũng thế, chàngv vẫn giữ những kỷ niệm đẹp của những tuần lễ sống trong không khí đầy ánh sáng và hương thơm của miền bờ biển xứ Provence, bên cạnh người thiếu phụ đă trở thành mối quan tâm và niềm vui thường xuyên của chàng. Cùng với nàng, chàng gợi nhớ lại những cuộc dạo chơi, những buổi tâm t́nh kéo dài trong gian pḥng khách sáng sủa. Rồi cô nhắc chàng:
- Có lẽ đến giờ rồi, anh phải đi ngay đi nếu không anh có thể đến sau khách đấy.
- Ừ, đúng thế...
Rồi chàng uể oải đứng dậy, mắt không rời Lilia.
- Giá như anh có em trước mặt anh trong buổi tiệc tối nay nhỉ!  Nhưng thôi, đây là lần cuối cùng anh xuất hiện không có vợ. Khách của anh sắp sửa được chiêm ngưỡng em rồi, bà hoàng đẹp nhất trong các bà hoàng ơi!
Lilia tiễn chàng đến tận pḥng khách thứ hai tiếp với pḥng tṛn. Đến đây chàng ôm cô và hôn một cái hôn dài.
- Chào em yêu quư. Đừng có đợi anh nhé!  Là chủ nhà, anh không thể chỉ có mặt một lúc, khổ thế đấy!  Nhưng thôi, t́nh trạng khó chịu này sắp kết thúc.
Chàng nh́n cô say đắm. Rồi bỗng nhiên chàng kề tai cô nói nhỏ:
- Này em, anh sẽ cho người đến nói là anh bận không đến được. Bà sẽ một ḿnh tiếp khách, c̣n anh, anh ở nhà với em.
- Anh điên rồi ư?  Không thể làm thế được. Anh có những nghĩa vụ phải làm tṛn. Em không muốn v́ em mà anh thiếu sót.
- Bà hoàng rất khôn ngoan ơi, lúc nào bà cũng nói với tôi bằng tiếng nói của lư trí. Nhưng bà phải biết rằng những người đang yêu thường hơi điên một tư. Anh mặc kệ lư trí, anh ở lại.
- Volodia, đừng có nghĩ thế!  Khách của anh...
- Khách của anh?  Anh mặc kệ họ!
- Bà anh sẽ không hài ḷng...
Vladimir khẽ cười chế giễu:
- Ồ, những điều bà không bằng ḷng không làm anh băn khoăn nhiều v́ bà cố giữ không để anh thấy. Nhưng thôi, anh theo lời khuyên lư trí của em, nữ thần Minecvo tươi đẹp ạ!  Nhưng anh báo trước với em rằng khách đến dự tiệc sẽ thấy anh rất lơ đăng v́ anh luôn nghĩ đến Lilia thân yêu của anh đang ngồi ăn một ḿnh trong pḥng khách này, và rất xinh đẹp, xinh đẹp trong tối hôm nay!
Một cái hôn cuối cùng, rồi Vladimir đi ra hành lang nối tiếp các pḥng khách khác.
Lilia trở lại pḥng tṛn, không nhận thấy bức rèm dày thêu ngân tuyến rủ trước một cửa sổ khẽ lay động rồi hơi hé ra, trong khi ấy, một đôi mắt đen đầy căm ghét theo dơi người thiếu phụ mặc áo trắng mà Hoàng thân vừa lưu luyến chia tay trong và giây đồng hồ.
Sau bữa ăn cô đơn, Lilia đến ngồi ở chỗ thường ngồi và cầm cuốn sách chồng vừa mang về cho buổi sáng. Nhưng ư nghĩ của cô lúc này hướng về lâu đài Do Vitengrat lộng lẫy mà cô chưa biết, về Vladimir thân yêu mà cô là t́nh yêu duy nhất. Cô cũng vậy, tối hôm nay cô buồn rầu nh́n chàng ra đi. Nhưng cần phải biết lẽ phải chứ. Vladimir đă sẵn sàng ngả theo những thôi thúc của ư muốn dù cô chưa hề khuyến khích chàng.
Lilia nghĩ như vậy, hai mắt hơi khép xuống, cuốn sách để mở trên ḷng. Tiếng gầm gừ của con Yamin làm cô giật ḿnh. Tưởng con chó đau, cô cúi  xuống vuốt ve nó:
- Sao thế, Yamin?  Sao thế, con chó tội nghiệp của tôi?
Nhưng con chó ngẩng đầu lên, vươn người nh́n về phía ṿm cửa từ pḥng tṛ mở sang pḥng khách bên.
Ở chỗ cô ngồi, Lilia không trông thấy chỗi nối tiếp giữa các pḥng cho nên cô giật nẩy ḿnh ngạc nhiên khi ở ṿm cửa hiệu ra một người đàn bà bé nhỏ quàng áo khoác sẫm, đội mũ trùm che lấp một phần mặt.
Yamin gầm gừ to hơn và cựa quậy định lao ra. Bị một chân găy cản lại, nó tiếp tục gầm gừ trong cổ họng.
Lilia đứng phắt lên.
- Người là ai?  Làm thế nào mà vào được đây?
Cô vừa nói vừa bước tới, người lạ kia cũng đến gần. Họ đứng cách nhau vài bước.
- Ta là ai?  Hăy nh́n ta trước đi đă.
Người đàn bà hất mũ trùm ra sau đầu và Lilia trông thấy một bộ mặt xinh đẹp, gọn gàng, hai mắt đen sáng long lanh đầy căm ghét. Trên mái tóc sẫm màu cài một bông hải đường đỏ thắm. Rồi áo khoác tuột xuống để lộ ra chiếc áo lụa vàng nhạt, trên ngực áo nổi bật lên một bông hoa đỏ khác.
Trông thấy thế, Lilia tưởng gặp rắc rối với một người điên. Cô lùi lại để lấy cái chuông gần ghế vẫn ngồi. Nhưng người lạ mặt đă thốt ra một tiếng cười chua chát.
- Vô ích. Ta đă cắt dây chuông trong lúc cô ăn tối. Sẽ không ai đến quấy rối chúng ta đâu.
Lilia rùng ḿnh. Mắt người đàn bà ấy nh́n cô thật ghê sợ. Cô trấn tĩnh lại để khỏi lộ ra nỗi lo sợ và nói một cách cương quyết.
- Thế là thế nào?  Sao cô lại vào đây được và cô muốn ǵ?
- Ta muốn ǵ à?  Trước tiên, là muốn giết cô. Lúc năy cô hỏi ta là ai. Tên ta là Myra Nadopulo...
- Myra Nadopulo ư?
- À, ra cô đă nghe nói đến ta rồi sao?  Có lẽ Hoàng thân nói?  Chàng nói với ngươi như thế nào về ta?
- Ta đâu phải kể với cô điều Hoàng thân xét đoán về cô.
Vừa trả lời, Lilia vừa muốn bước đến gần ṿm cửa.
Nhưng với dáng mềm mại của con mèo, Myra đă ở trước mặt cô.
- Không, không, cô không thoát khỏi tay ta đâu!  Hoàng thân có nói với cô chưa rằng đă có một thời, ồ, cách đây chưa đến một năm đâu, ta rất được vừa ư chàng, thời mà chàng gọi ta là nữ thần đồng nội xinh đẹp của chàng, con báo nhỏ vui thích của chàng.
Myra nh́n cô bằng đôi mắt ghen tuông hung dữ và cười gằn khi trông thấy nét lo âu trong đôi mắt đă chiếm được trái tim Hoàng thân Do Vitengrat.
- Cô đẹp lắm, đẹp hơn ta tưởng nhiều, căn cứ vào bức ảnh. Nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được cô bị bỏ rơi, khi đến lượt cô, bị chàng coi như cát bụi bên đường. Lẽ ra ta đợi đến lúc ấy để nh́n cô đau đớn. Nhưng ta không đủ kiên nhẫn!  Ta phải trả thù, phải tách cô khỏi chàng, v́ ta căm ghét cô!
Nghe đến tên Myra Nadopulo, Lilia nghĩ ngay:
- Hai người đàn bà này chắc đă có nghi ngờ điều ǵ về việc chàng chuẩn bị chống lại họ và người kia đến để doạ nạt ḿnh.
Nhưng bây giờ th́ cô đă hiểu là sự việc khác hẳn. Trước mặt cô là một người cuồng lên v́ ghen tuông, điên dại v́ căm ghét, như ánh mắt của người ấy lộ rơ.
Thiếu phụ cố gắng giữ b́nh tĩnh:
- Cô hăy ra khỏi đây!  Cái cảnh khó tưởng tượng nỗi này kéo dài quá rồi đấy!
Myra cười thé lên ghê rợn:
- Ra à?  Được, nhưng chưa xong việc của ta th́ không. Chà, chàng yêu mi, Lilia Verin!  Được, chàng sẽ thấy mặt mi biến dạng, cánh tay và vai mi đầy vết thương!  Thế là chàng sẽ hết yêu mi, ta quả quyết với mi như thế, và mi sẽ chết trong tuyệt vọng.
Khi thốt ra những lời cuối, ả chồm vào Lilia, bàn tay giơ cao cầm một con dao găm dài cho đến lúc ấy vẫn giấu trong nép áo. Thiếu phụ vội tránh sang một bên. Đúng lúc này, con chó đang nhỏm dậy, hai mắt gườm gườm nh́n Myra, bỗng chồm đến không kể ǵ đến cái chân bị thương. Trước khi cô Nadopulo có thể dùng dao dâm nó, nó đă nhảy lên cô ta và hung dữ ngoạm những chiếc răng khủng khiếp vào cổ. Myra ngă xuống đất, hai mắt đầy khủng khiếp, Lilia hét lên:
- Yamin, buông ra... buông ra!
Nhưng con chó không buông con người khốn nạn đă thở kḥ khè kia. Lilia hai tay nắm lây cổ nó lôi ra và cuối cùng nó phải buông ra.
Myra đă bất tỉnh. Mặt cô ta co giật, mắt nhắm nghiền, cổ đầy máu trông thật kinh khủng. Lilia chạy ra hành lang, gọi một người hầu ở tiền sảnh ra lệnh đi báo cho Ivan Xeminit và người hầu pḥng thứ nhất rằng cô cần họ đến ngay. Rồi cô trở về pḥng tṛn. Yamin nằm dưới đất, nẹp buộc chân rơi hết, có vẻ canh chừng người đàn bà bất tỉnh kia. Máu chảy ṛng ṛng xuống chiếc áo lụa vàng làm ướt bông hải đường đỏ thắm mà đứa con gái của mụ Ixem xảo quyệt đă trang điểm như ở trên sâu khấu để hoàn thành tội ác.
Lilia quay mặt đi, chắp hai bàn tay lạnh giá lại và th́ thầm:
- Thật khủng khiếp!  Lạy chúa, xin hăy tha thứ cho cô ta!
Mấy phút sau, người thư kư và người hầu pḥng đến gần như cùng một lúc. Lilia vắn tắt thuật lại sự việc xảy ra rồi bảo Joren một số việc. Bác đi ngay và trở lại rất nhanh, đem theo vải để làm băng đến và Lilia tự tay băng.
Trong thời gian ấy, Ivan Xeminit cho mời thầy thuốc và cử người phóng ngựa đi báo tin với Hoàng thân dù Lilia đă cấm ông ta, v́ ông thấy cô tuy can đảm nhưng quá xúc động và nghĩ rằng Hoàng thân sẽ không tha thứ nếu ông không gọi ngài về trong trường hợp như thế này.


Chương kết
 


Khi Myra, vẫn trong t́nh trạng bất tỉnh, được người thư kư và bác Joren khiêng sang pḥng khách bên cạnh, Lilia để mặt hai người ấy với ả, cô lên pḥng ḿnh và ngồi xuống một chiếc ghế thấp. Sức cô bỗng đuối hẳn. Trạng thái phản ứng diễn ra sau cơn nguy hiểm ghê gớm vừa đe dọa cô. Đồng thời mấy lời ả Nadopulo đă thốt ra trở lại trong ư nghĩ cô, tạo ra những suy tư đau đớn.
Đă có những người đàn bà khác được Vladimir yêu, kể cả Myra nữa...
Không, không phải, nó nói dối, cái con người khốn nạn ấy!  Không bao giờ Vladimir có thể yêu được nó. Chàng đă từng nói với cô biết bao lần rằng chàng vô cùng khinh ghét nó.
Người cô run lên. Cô ngồi lún xuống cái đệm ghế. Cô cảm thấy mệt lả đi. Cô tiếc là đă không bấm chuông gọi chị hầu pḥng. Bây giờ th́ cô không cựa được nữa rồi. Cô ngồi bất động, mắt hé mở, vẫn run rẩy không v́ rét mà v́ cảm xúc đau đớn. V́ nỗi kinh hoàng làm tim cô như thắt lại.
Chồng cô đă thấy cô như thế khi chàng vội vă trở về và bước vào pḥng.
- Lilia!  Em yêu quư của anh!
Chàng đến bên cô quỳ xuống, kiếm va xuống thảm loảng xoảng, và ôm lấy vợ.
Thấy chàng bước vào, cô giật ḿnh, máu dồn lên làm đỏ bừng khuôn mặt đang tái xanh. Cô ấp úng:
- Anh... anh về?  Ai đă bảo cho anh biết?
- Ivan Xeminit v́ đấy là nhiệm vụ của ông ta.
- Em đă cấm ông ấy kia mà?
- Anh cũng muốn ông ấy tuân lời em nhưng em run quá, Lilia!  Sao em lại một ḿnh?  Sao Vacvara không ở đây săn sóc em?
- Chị ấy chưa biết việc đă xảy ra!  Em cho rằng chưa nên nói ǵ trước khi anh biết mọi sự, đề pḥng trường hợp anh không muốn cho ai biết ǵ cả.
- Cũng khó đấy, nhưng điều quan trọng nhất trong lúc này là làm cho em b́nh thản lại. Mọi nguy hiểm cho em đă qua, và anh đây rồi...
Vừa nói, Vladimir vừa áp mặt vợ vào ḿnh. Chàng cảm thấy cô hơi cưỡng lại và trong đôi mắt luôn bộc lộ với chàng một tâm hồn nồng nhiệt và trong sáng, chàng thấy có ǵ lo buồn, ngập ngừng, làm chàng giật ḿnh.
- Em sao thế, Lilia?
Cô nói giọng nghẹn ngào:
- Anh biết ả Myra kia tại sao lại căm giận em đến thế không?
- Ít ra anh cũng nghi ngờ thế!  Nó quá say mê anh và thấy bị rẻ rúng, nói đúg hơn là hoàn toàn khinh bỉ, nó báo thù bằng cách đánh vào cái ǵ quư nhất của anh.
- Nhưng anh cũng đă yêu nó. Nó bảo em rằng năm ngoái...
- Nó dám nói với em như thế ư?  Nói điều dối trá ấy ư?  Anh mà yêu nó?  Ồ, tất nhiên là không rồi!  Vả lại, anh chưa bao giờ yêu ai ngoài em, Lilia.
- Thế th́ cũng không phải là... có những người khác đă bị anh bỏ rơi?
Chàng thốt ra một tiếng kêu bực tức:
- Nó kể với em những ǵ, cái con người đáng nguyền rủa ấy?  Nhắc lại cho anh nghe... nói lại tất cả, Lilia, v́ cho đến bây giờ anh vẫn được em hoàn toàn tin cậy.
Cô tuân theo. Trong hai cánh tay đang ôm chặt ḿnh, cô run lên v́ xúc động.
Chàng nói nho nhỏ, mắt ấp ủ cô trong cái nh́n âu yếm vô hạn:
- Nếu em đến sớm hơn trong đời anh, Lilia, anh sẽ ít phải tự trách ḿnh biết bao. Nhưng sau này em sẽ hiểu, khi nào từng trải hơn, rằng anh có quyền biện hộ cho ḿnh phần nào. Em nghĩ mà xem, từ thời thơ ấu, anh đă là đối tượng được ca ngợi bởi những sự nịnh bợ hèn hạ của những người đến gần ḿnh. Em hăy nghĩ xem, ông anh đă nêu cho anh câu châm ngôn này về đạo đức: Một người như cháu chỉ cần chú ư đến ư thích của ḿnh. Anh nghĩ có thể nói một cách công b́nh cho ḿnh rằng anh chỉ thực hành câu ấy tương đối dè dặt. Nhưng anh nhắc lại, đây là những việc chỉ sau này em mới hiểu rơ. Trong lúc này, anh chỉ muốn em tin lời anh đă quả quyết với em, trên danh dự của anh. Em là t́nh yêu duy nhất và măi măi, em là duy nhất của anh.
Không nghe thấy cô trả lời và cảm thấy cô c̣n run, chàng hỏi, giọng lo lắng và sôi nổi:
- Nói với anh rằng em tin anh đi?  Nói nhanh lên, em thân yêu của anh.
- Vâng, em tin anh, Volodia. Nhưng nếu như... em bị người đàn bà kia làm cho biến dạng hoặc em bị như thế v́ một nguyên nhân nào khác th́ anh c̣n yêu em không?
- Ôi, Lilia, Lilia, vậy th́ em không hiểu em là thế nào đối với anh ư?  Đúng là anh yêu vẻ đẹp của em, nhưng em tưởng anh không nhận thấy và yêu mến một cách xứng đáng những thiên bẩm phi vật chất hơn kèm theo sắc đẹp của em và tồn tại lâu hơn sắc đẹp hay sao?  Anh không h́nh dung được ḿnh đă làm ǵ để tạo cho em cảm giác kia. Trái lại hẳn, anh vẫn luôn chú ư ǵ giữ tâm hồn tế nhị mà anh rất yếu thích của em, anh tạo thuận lợi cho em thực hiện những ǵ thuộc về tôn giáo, bởi v́ anh thừa nhận rằng tín ngưỡng về tôn giáo của em sẽ hỗ trợ rất mạnh để nâng cao vẻ đẹp tinh thần. Thế mà em có vẻ nghi ngờ anh, cho rằng anh có khả năng ruồng bỏ một cách hèn hạ nếu như có bao giờ...
Cô quàng tay lên cổ chàng để ngắt lời và đặt môi lên những búp tóc nâu kế gần cô.
- Tha thứ cho em!  Vâng, em điên rồi, xấu tính mất rồi... Sau tất cả những ǵ anh đă làm cho em, Volodia, nào, nh́n em đi!  Anh sẽ thấy trong mắt em rằng em vẫn tin anh trọn vẹn như xưa.
Họ ngồi im lặng một lúc lâu, nh́n nhau âu yếm. Rồi Lilia kể với chồng thật ngắn gọn câu chuyện vừa xảy ra mà chàng đă biết phần nào qua người thư kư.
- Không có Yamin, có lẽ anh không gặp lại em c̣n sống nữa, - cô nói tiếp và rùng ḿnh.
- Con người ấy thật ghê tởm!  Chà, Yamin trung thành của ta đă làm được việc tốt đấy!
Lilia nói rơ thêm:
- Em để cho Ivan Xeminit tưởng rằng mưu đồ tội ác này có liên quan đến việc nhà em, rằng cô Nadopulo được mẹ sai đến để hại em.
- Em nghĩ phải đấy. Nhưng bây giờ không nói đến việc ấy nữa, em yêu ạ. Em sẽ nằm nghỉ và uống một thứ ǵ an thần, trong khi anh...
Có tiếng gơ cửa. Vladimir đứng lên, lại gần cửa hỏi:
- Ǵ thế?
- Ivan Xeminit báo với điện hạ thầy thuốc Nabenxky vừa đến.
- Được, mời ông ấy lên đây thăm bệnh cho bà Hoàng thân.
Mười lăm phút sau, Vladimir ra khỏi buồng cùng với người thầy thuốc vừa kê đơn thuốc an thần và yêu cầu nghỉ ngơi cho bà Hoàng trẻ tuổi. Hai người đến pḥng có nữ tội phạm, sau khi Hoàng thân đă cho người thầy thuốc biết sự việc một cách ngắn gọn.
Myra mới tỉnh lại một lúc. Lúc Hoàng thân bước vào, ả hướng về chàng đôi mắt u ám, đầy van xin và tuyệt vọng. Một cái nh́n cực kỳ khinh bỉ đáp lại ả. Thật vắn tắt, Vladimir nói với thầy thuốc:
- Hăy khám cho người đàn bà này, ông Alexi Xecnhievit, cho thị được săn sóc như mức cần thiết. C̣n ông, Ivan Xeminit, báo cho cảnh sát đến dẹp những thứ này đi cho ta nhanh lên.
Hoàng thân quay ra và đến pḥng tṛn xem con Yamin ra sao v́ Lilia mới tạm nẹp lại cái chân găy cho nó với sự giúp đỡ của Joren.
Bác sĩ đến t́m ông ở đấy sau khi khám nghiệm xong.
- Vết thương nặng nhưng có thể khỏi. Theo ư tôi, trạng thái tâm thần đáng ngại hơn. Người đàn bà này cứ im lặng một cách hoang dại và mắt nh́n vẻ rất kinh khủng. Tôi nghĩ điện hạ cần cho người canh giữ thị cho đến khi cảnh sát đến, v́ rất ngại là thị có thể lên cơn.
Mấy phút sau, lúc rời pḥng tṛn để lên chỗ vợ th́ Joren đến gặp chàng.
- Trexky hỏi điện hạ có cho phép hắn gặp không v́ hắn có việc quan trọng báo với điện hạ.
- Thế th́ để hắn đến.
Trexky là người Cozac khổng lồ gác lâu đài. Mỗi buổi tối, anh ta có thói quen đi một ṿng quanh vườn. Hôm nay, khoảng một giờ trước, anh ta bắt gặp một người đàn bà được tên phụ đánh xe trẻ tuổi tên là Piot đưa vào vườn bằng một cửa nhỏ. Anh ta đă bắt cả hai, người đàn bà vùng vẫy dữ dội nên đă đánh rơi bộ tóc giả màu nâu che kín tóc thật màu vàng.
Vladimir nghĩ: Con khốn nạn Myra có đồng bọn ư?
Sau giây phút suy nghĩ, chàng ra lệnh:
- Đưa những tên ấy vào đây.
Người gác Cozac trở lại không chậm trễ, mỗi tay nắm cánh tay một đứa, tên phụ đánh xe bị trói, chân loạng xoạng và một đứa con gái tóc vàng dù đă hóa trang Hoàng thân vẫn nhận ra ngay.
- Dunia Xtrenop!  Thế nào, lại là mi, đồ khốn?
Dunia sợ hăi run lên nói lắp bắp:
- Xin điện hạ tha cho!... Tôi có làm ǵ xấu đâu... tôi đến nói chuyện với Piot...
- À, đơn giản thế thôi à?  Vậy th́ đi theo ta. Cứ buông nó ra, Trexky.
Đi qua hàng lang, Hoàng thân bước vào pḥng khách có Nadopulo được đặt ở đấy.
Dunia đi sau chàng vội vă lùi lại khi trông thấy cô nadopulo nằm đấy, cổ băng kín, áo đầy vết máu. Nhưng Hoàng thân nắm cánh tay, đẩy nó bước tới.
- Nào, vào mà xem kẻ ṭng phạm của mi.
Myra đưa đôi mắt nóng bỏng như bị sốt nh́n chàng và định nhỏm lên. Nhưng cô ta bật rên lên đau đớn.
Dunia da tái nhợt, quay mặt đi và nói ấp úng:
- Tôi không biết người này.
- À, mi không biết thị?  Mi dám quả quyết với ta mi không cùng thị hành động v́ căm ghét người mà hai đứa mi gọi là Lilia Verin và bây giờ là bà Hoàng đờ Vitengrat?
- Bà Hoàng Đờ Vitengrat!
- Phải và cũng là con gái của bá tước Xeminkhop. Cô bé Elizabeth không chết như người ta tưởng, người gia sư chỉ đem cô trốn thoát những mưu toan tội lỗi của mẹ mi.  Bây giờ cô ấy là vợ ta và hôm qua ông Andre Paplovit đă thừa nhận con gái.
Trong đôi mắt màu thẫm của Myra, chỉ trong mấy giây đă lẫn lộn bao nhiêu cảm xúc: kinh ngạc, tức giận, tuyệt vọng. C̣n Dunia, nó ngước nh́n Hoàng thân bằng đôi mắt kinh hoàng đến khờ dại.
- C̣n mi, mi đă rơ ta hứa thế nào khi c̣n phải phàn nàn về mi?  Ngày mai, mi sẽ làm quen với những ngọn roi của Ipnech. sau đó, sẽ giao mi cho cơ quan cánh sát với sự lưu ư đặc biệt, như ta đă làm cho cha ngươi.
Dunia quỳ sụp xuống kêu xin:
- Ân xá cho tôi!  Tôi có làm ǵ đâu?  Xin tha cho...
- Đem người đàn bà này ra hành lang, Joren, - Hoàng thân ra lệnh cho người hầu pḥng đang đứng canh chừng bên Myra.
Trong khi Joren lôi Dunia gần như chết v́ khiếp sợ ra ngoài, Vladimir tiến hành tra hỏi Piot. Hoàng thân hiểu ngay tên này chỉ là ṭng phạm vô ư thức, bị ả Dunia quỷ quyệt lừa phỉnh. Chàng đă nói với hắn:
- Ta thấy mi chỉ là đứa ngu xuẩn. V́ vậy ta sẽ cho phạt ngươi xứng đáng với tội lỗi là đủ Trexky, giam hai đứa kia lại và bảo Ipnech sáng mai đến nhận lệnh của ta về chúng.
Nói xong, Vladimir quay đi trong khi Dunia sụp xuống và rên rỉ:
- Xin rủ ḷng thương!  Rủ ḷng thương!
Mấy hôm sau những tin tức hồi hộp lan truyền trong các giới quư tộc của Petersburg. Cuộc hôn nhân của Hoàng thân Đờ Vitengrat mà ai nấy đều đă biết rơ, câu chuyện kỳ lạ của bá tước tiểu thư Xeminkhop thành những đề tài trong mọi câu chuyện. Người ta kể cả về Myra Nadopulo đă chết v́ một cơn chấn thương năo vào lúc cuối buổi tiệc khi mà Hoàng thân được mời về Txacoie, người ta liên hệ cái chết ấy với cái chết của mẹ cô ta, bà Ixmen đă quỵ bốn mươi tám giờ sau v́ bệnh tắt mạch máu. C̣n về bá tước Xeminkhop, bấy nhiêu xúc cảm đă làm ông liệt giường, ốm rất nặng, ông được con gái tận t́nh chăm sóc, cô đồng thời chăm mon ân cần cả đứa bé tàn tật.
Về mưu đồ tội lỗi của Myra, không một ai biết. Vladimir đă ra lệnh cho những người đă dính líu đến tấn bi kịch im lặng. C̣n Dunia, xét xử không ồn ào, đă bị giam chung thân trong nhà ngục ở Petersburg.
Khi bá tước Xeminkhop thoát cơn nguy hiểm, nhờ sự chăm sóc của con gái, người ta thấy bà Hoàng Đờ Vitengrat trẻ tuổi xuất hiện trong xă hội. Tính giản dị của bà không hề khiến bà bị giảm sút tiếng tăm do những tinh tế về sắc đẹp và sự thanh lịch của bà.
Một hôm, có người nào đó trước mặt đại tá Korf, vẫn là người thân cận của Hoàng thân:
- Không thể chối căi được rằng Hoàng thân Đờ Vitengrat yêu say mê vợ ngài và lúc này ngài là người chồng mẫu mực. Nhưng một người như ngài có vẻ không duy tŕ lâu dài được niềm say mê lớn như thế.
Ông đại tá trả lời và mỉm cười tế nhị:
- Ông đừng lầm. Bây giờ tôi hiểu Hoàng thân rất rơ và tôi cho rằng ngài có thể gắn bó sâu đậm và vĩnh viễn với người nào làm rung động được trái tim ngài. Bà Hoàng nhỏ nhắn xinh đẹp kia đă thành công mà không hề dụng tâm. Tôi lấy làm sung sướng cho ngài, v́ dưới bề ngoài lạnh lùng và hoài nghi, bản chất ngài dễ vươn cao, biến đổi do mối t́nh rất cao quư này.

o0o
 
Mấy tháng sau, Vladimir và Lilia ở lâu đài Xtanitza bước ra và đi vào một con đường rừng. Họ đi qua gần chỗ có ngôi nhà gác rừng và chào hỏi một cách thân ái ông già Hopnich đang đứng hút thuốc trước cửa. Ông lăo lúc này đă yên tâm về hạnh phúc của tiểu thư bá tước yêu quư của ông.
"Công nương đă ảnh hưởng đến Hoàng thân biết chừng nào! - lăo nghĩ - Lạy chúa, cái ngày Người cho phép ông Hoàng gặp bá tước tiểu thư hiền dịu ở trong rừng thật là một ngày hạnh phúc!"
Đến nay đă một năm, kể từ ngày Lilia xuất hiện lần đầu trước Hoàng thân Đờ Vitengrat, và chàng cho rằng một ngày như thế đáng được kỷ niệm. Lilia tựa vào tay chàng, cả hai đều im lặng hài ḥa với nhau trong hoài niệm ấy.
Khi họ đến quăng rừng thưa, Vladimir dừng lại bên một cây thông cao và mảnh, quàng tay qua vai thiếu phụ.
- Em đứng chỗ này đây khi anh nh́n thấy em.
Nàng ngả đầu và mỉm cười:
- Anh làm em sợ biết chừng nào, Volodia! Chạy được đến nhà Hopnich là em cạn sức, không nói nên lời. Irina và bác ấy hoảng sợ quá, tội nghiệp mấy người. Nhưng họ c̣n sợ hơn nữa khi họ biết là ai đuổi theo em.
- Lăo Hopnich thật trung hậu, anh đă làm cho lăo lo sợ biết bao!  Nhưng dù sao anh cũng đă bắt được con nai xinh đẹp sợ hăi chạy trốn người đi săn ghê gớm kia. Anh đă bắt được rồi và anh giữ thật chặt.
Chàng ngắm nàng trong niềm vui say đắm. Hôm ấy, nàng đă mở hai bím tóc thả cho bộ tóc vàng hung rủ xuống. Mặc chiếc áo thêu và chiếc váy đỏ, nàng không c̣n giống cô gái mồ côi nghèo mặc đồ đen, nhưng nàng vẫn là Lilia ấy, vẫn nhân hậu và thương người một cách kín đáo và tận tụy với bổn phận trong từng việc nhỏ, chú ư đến mọi biểu hiện của tư tưởng, trí tuệ, người bạn đời tuyệt diệu của người đàn ông hạnh phúc đă biết gắn bó nàng với đời ḿnh.
Nhưng Hopnich đă nghĩ lúc năy, Vladimir nhiệt thành nói:
- Lilia, ngày anh gặp em thật là một ngày tốt lành.
 

Hết


 

Pages Previous  1  2  3