rừng,
Vladimia đă giải thích vắn tắt. chàng tuyên bố.
- Ta sẽ tiến hành việc đ̣i lại
quyền lợi cho Lilia Andrêepna và hy vọng sẽ nhanh chóng đạt được
mục đích. Tiểu thư sẽ tiếp tục sống ở đây cho đến ngày ta có thể
đưa cô về với cha cô.
Ông già chỉ c̣n có thể cúi đầu vâng chịu mà không thể căi lại
điều chủ muốn quyết định. Nhưng hàng ngày, khi thấy
Hoàng thân
bước vào gian pḥng nhỏ mà Lilia đang đợi ngài, con người tội
nghiệp ấy lại lo đến thắt ruột, lăo nghĩ
“Ôi, sao ta lại không
thể cấm cửa được ngài ?... lại không ngăn cấm đựơc ngài đến mê
hoặc tiểu thư tội nghiệp của ta.”
Trời ơi, thế mà lại phải lui ra ngoài khi có mặt để một ḿnh
ngài với Lilia, ngày nào cũng vậy – v́ không ngày nào ngài không
đến vào lúc gần chiều và ở lại rất lâu với vợ chưa cưới. Hai
người nói với nhau nhiều chuyện. Vladimia nói đến những chuyến
du lịch của chàng, những công tŕnh nghiên cứu lịch sử mà chàng
làm một cách ham thích. Chàng cũng hé mở cho cô gái cô đơn ở
Xtanitza cái cửa xă hội mà cô không hề biết và là nơi, do cuộc
hôn nhân này cô sẽ giữ một vị trí rất quan trọng. Viễn cảnh ấy
không phải là không làm cô lo sợ, v́ cô không hề có tham vọng ǵ.
Cô khiêm tốn và mảnh mai như một bông hoa ẩn nấp. Trông thấy ở
cạnh ḿnh thật giản dị với chiếc áo đen cũ kỹ, vị vương công
lịch sự hào hoa với cuộc sống xa hoa vương giả mà chưa bao giờ
nghĩ đến, Lilia tự hỏi ḿnh với đôi chút lo âu
“ḿnh sẽ làm thế
nào đây, ḿnh chưa hề biết ǵ về cuộc sống ấy ?... Cho đến bây
giờ, ḿnh chỉ là đứa con gái nghèo khổ ở một nơi hiu quạnh.”
Một hôm cô đă thốt ra nỗi lo lắng ấy trước mặt chồng chưa cưới.
Chàng bật cười nhưng thật âu yếm, khác hẳn với thái dộ giễu cợt
thông thường.
- Anh sẽ làm cho em quen dần, bông thạch thảo thân yêu trong
rừng của anh ơi. Em sẽ thấy không có ǵ ghê gớm đến thế đâu một
khi đă là bà hoàng Đờ Vitengrat.
Cô lắc đầu.
- Với em th́ là có. Ồ, Vladimia, nếu anh là một người ít cao
sang hơn, chúng ta vẫn có thể hoàn toàn sung sướng như thế mà em
lại đỡ phải rụt rè.
Chàng kéo cô lại gần ḿnh và vừa vui vừa cảm động nói
- Vậy ra điều em không ưa ở anh là vị trí của anh sao ? Vậy th́
em yêu quư ơi, anh tin rằng không thể t́m được người thứ hai như
em ở thế giới này.
- Thật ư ? yêu cuộc sống giản dị và yên ổn lại là một điều kỳ lạ
đến thế sao ?
- Lilia bé bỏng của anh, anh thú thật rằng đấy là điều không
thông thường trong môi trường anh sống. Nhưng tâm hồn tuyệt diệu
của em c̣n dành cho anh nhiều sự ngạc nhiên nữa, anh chắc chắn
như thế. Tâm hồn trong sáng chân thật, với những t́nh cảm tinh
tế hiếm có đúng là một phát hiện đối với chàng. Mỗi ngày chàng
lại khám phá dược ở vị hôn thê của ḿnh một nét diệu kỳ mới về
trí tuệ và tâm hồn. Sự thông minh cực kỳ của Lilia hiểu biết tất
cả và quan tâm đến tất cả. Tính nhân hậu, nỗi lo cho người khác,
ḷng kính tín nghiêm túc và nhiệt thành ở cô thể hiện trước
chàng một cách giản dị đến tuyệt vời.
Ở cô tính vui vẻ trẻ thơ
luôn phối hợp với sự suy xét, với cảm xúc nhạy bén, vô cùng
nghiêm túc. Và Vladimia càng hiểu biết cô nhiều hơn càng cảm thấy
trái tim trong sáng ấy biết yêu thật nồng nhiệt và tận tụy quên
ḿnh.
Đôi khi chàng cố tự chế giễu ḿnh. Sao ! chính chàng đă bị chi
phối như thế ư ? Sau khi đă đùa cợt với những mỹ nữ khôn khéo
nhất ? Chính chàng, người đă tuyên bố rằng không muốn nghĩ đến
hôn nhân sau nhiều năm nữa, lại dấn ḿnh vào những ràng buộc vợ
chồng v́ yêu cô bé Lilia xinh đẹp và đă không thể chịu đựng được
khi thấy đôi mắt kỳ diệu kia quay đi, đầy sợ hăi và khốn quẫn
một cách đau đớn.
Hừ, đúng rồi, phải thừa nhận điều đó, chàng cảm thấy ḿnh có thể
làm mọi sự điên rồ v́ một nụ cười, một nét nh́n của Lilia. gần
cô, chàng quên cả thế giới. Một không khí tươi mát trong sạch
bao bọc lấy chàng. Chàng không tự thấy ḿnh nữa, chàng đă biến
đổi v́ t́nh yêu ấy, v́ ḷng tin ngây thơ Lilia đă chứng tỏ với
chàng. Tất cả những ǵ thuộc về bản năng cao quư, hào hiệp bị
bóp nghẹt bởi tính kiêu căng, thú vui, bởi thái độ hoài nghi
khinh miệt của người được xu nịnh, đă thức tỉnh dưới ảnh hưởng
tốt lành này. Khi nh́n về quá khứ, chàng thấy lại cuộc sống thần
tượng được mọi người khúm núm tôn thờ, khi chàng gợi lại những
đam mê rồ dại mà chàng là đối tượng, th́ t́nh yêu trong sáng và
cảm động của Lilia càng quư giá đối với chàng. Ví như một thứ
hiếm có mà chàng không thể t́m được cái tương tự.
Một hôm chàng đem vĩ cầm đến ngôi nhà riêng trong rừng và chơi
cho cô nghe và đàn theo ư muốn của cô.
Hôm sau đến lượt Lilia chơi đàn ở nhà thờ và đă hát cho chàng
nghe giọng hát của ḿnh, không vang xa nhưng âm thanh thật êm ái.
Lúc ấy Vladimia đă phải cố giữ thái độ thản nhiên, chỉ tỏ vẻ chú
ư một cách lơ đăng đến người hát mà ban đồng ca gồm các cô gái
trong làng đang xúm quanh. Nhưng chàng tự đền bù bằng cách đến
thăm Lilia chiều hôm ấy và dành cho cô những lời khen nồng nhiệt
nhất.
Lần đầu tiên chàng dùng cách xưng hô thân thiết giữa những người
đă đính hôn, theo thói quen ở nước nga, cháng nói thêm.
- Em có biết rằng em có đủ mọi năng khiếu không Lilia của anh ?
Phải, em đừng e ngại ǵ hết, anh có hàng trăm lư do để tự hào
về bà hoàng yêu quư của anh.
Cái nh́n sáng ngời niềm vui, biết ơn đă trả lời chàng. Lời khen
ấu yếm của Vladimia không làm cho tâm hồn nghiêm nghị và nhiệt
thành của Lilia kiêu hănh lên nhưng ít ra cũng làm cho cô yên
tâm không sợ ḿnh không xứng hợp với hoàn cảnh mới.
Nỗi lo cảm thấy sau khi đính hôn, khi tự trách ḿnh đă giao ước
quá vội, không tái hiện nữa. Cô sung sướng đă trao trọn vẹn trái
tim ḿnh cho Vladimia và thấy ở chàng sự che chở êm ái và có thế
lực lan tỏa quanh cô, người con gái cô đơn, nghèo khổ, không có
gia đ́nh. Một bóng đen duy nhất đôi khi lảng vảng trên hạnh phúc
của cô. Dù cố giữ ǵn không để xảy ra điều ǵ làm mếch ḷng cô.
Hoàng thân vẫn không che giấu thái độ thờ ơ với tôn giáo và
thỉnh thoảng ở lời nói, ư nghĩ chàng nêu ra xuất hiện đôi chút
hoài nghi. Hơn nữa, chàng bộc lộ phần nào thái độ không quan tâm,
hà khắc một cách kiêu ngạo đối với người dưới. Tất nhiên Lilia
đă nhớ đến cách chàng cư xử với Hốpnich, cái hôm mà nếu không có
cô th́ con chó Tery đáng thương đă hy sinh cho cơn bực tức của
chàng. Nhưng mỗi khi nh́n thấy đôi chút lo âu đôi chút cảm thấy
nặng nề ǵ trong cái nh́n đầy diễn cảm ấy, Vladimia vội làm cho
cô yên tâm.
- Nào, cây hàm tu thảo của anh, đừng có lo sợ ǵ ở anh; Em là
người duy nhất anh yêu trên thế giới này, anh sẽ khổ tâm nếu làm
em phiền ḷng về bất cứ diều ǵ.
Thế là cô nghĩ: “Ôi, ta sẽ cầu nguyện cho chàng thật nhiều,
cho Vladimia yêu quư của ta ! Cầu nguyện thật nhiều để chàng có
thể t́m lại ḷng tin.”
Hốpnich và Irina bồn chồn lo lắng khi thấy cô yêu tha thiết và
vô cùng tin tưởng. Họ c̣n sợ Hoàng thân đến luôn như thế sẽ bị
những người gác rừng hoặc người hầu nào đó ở lâu đài chú ư. Như
vậy thanh danh của Lilia c̣n ǵ nữa ở nơi này. Cứ cho rằng
Hoàng thân Đờ Vitengrat thực sự muốn cưới cô, ngài cũng không thể làm
được việc ấy truớc khi giải quyết việc thừa nhận danh phận của
cô. Mà việc ấy đ̣i hỏi phải có thời gian. Cho đến lúc ấy người
ta sẽ nói ǵ về bá tưóc tiểu thư ?
Ông gác già và Irina cả hai người rầu rĩ thất vọng trước sự bất
lực của họ. Họ sẽ nói ǵ đây nếu họ nh́n thấy viên quản lư và
con gái hắn là Đunia, hàng ngày nấp sau bụi cây để ŕnh rập ông
chủ đến ngôi nhà người gác rừng. Đurina, một ả tóc vàng khá xinh
đẹp và rất lẳng lơ, đă cố làm cho
Hoàng thân để ư đến ḿnh mà
không được. Cho nên ả ghen lồng lên với cô Lilia bí ẩn vốn đă bị
ghét từ trước v́ sắc đẹp của cô cũng như những lời khen ngợi cô
của mọi người trong vùng.
- Hăy đợi đă, cha ạ. - ả nói với Xtretnôp. Khi điện hạ đi khỏi
ta sẽ tạo cho cô ả thứ danh tiếng ả đáng được hưởng… Rồi cha cố
làm thế nào để biết được tí chút ả thực sự là ai. Cha không thể
làm rầy rà Hốpnich về các giấy tờ không có à ? Cứ dọa đuổi con
bé hắn nuôi ra khỏi lănh địa. vả lại đây là nhiệm vụ của cha
phải lảm v́ cha không biết đứa con gái kia là ai mà.
- Đừng có nghĩ đến việc ấy. Hành động như vậy khi
Hoàng thân đă
quen biết nó. Hốpnich và nó sẽ kêu thẳng với
Hoàng thân, và thế
là mọi sự sẽ đổ vào đầu cha. Chà ! cha sẽ khá đấy. Không được,
thế không được con ạ.
- Đáng tiếc thật ! ta vẫn có thể ngấm ngầm hại nó đến mức tối đa,
để lấy đi ṿng hào quang thánh thiện của nó và làm cho nó không
thể ở đựoc vùng này nữa. Để xem nó c̣n giữ đuợc vẻ tự hào mà con
kinh tởm hay không.
Đunia cười gằn, ḷng ganh tỵ hèn hạ quá lớn làm ả nổi giận, bộ
mặt tươi tắn của ả cau có lại giống như đúc bộ mặt của người
cha.
Chương 10
Một buổi chiều khi đến nhà
gác rừng, Vladimia không thấy vị hôn thê của ḿnh. Hốpnich nói
cho ông biết cô đi băng vết thương cho một người ốm. Sáng sớm
cô không đến được nên đă đi ngay sau bữa ăn, chắc không lâu nữa
sẽ về. Cô ủy thác cho Hốpnich xin lỗi Điện Hạ giúp cô.
Vladimia cau mày ngắt lời người gác :
- Tiểu thư tự ràng buộc ḿnh với thứ việc ǵ thế…? Tiểu thư đến
thăm những người như thế nào ?
- Thưa Điện hạ, họ là những người tử tế… là những người nghèo khổ
mà bà Fabiêng đă dạy tiểu thư chăm sóc, giúp đỡ.
Hoàng thân nhún vai bực bội :
- Đây là thói quen cần bỏ đi, làm nữ thánh Êlidabét không phải
việc của tiểu thư.
Trong pḥng, Vladimia chờ Lilia bên cửa sổ. Giầy ủng của
chàng nóng nảy nện xuống sàn gỗ thông, từng phút trôi qua, một
khắc trôi qua, rồi một nửa giờ. Nếp nhăn giận dữ hằn tên trán
Hoàng thân. Cô bé Lilia này thật là… muốn làm ǵ th́ làm! Đi như
thế để chăm sóc một tên quê mùa nào đó vào giờ cô biết vị hôn
phu của ḿnh đến, đó là cử chỉ thiếu tôn trọng rất khó chịu đối
với Hoàng thân Đờ Vitengrat, những người chung quanh chàng không
ai dám liều lĩnh mắc lỗi ấy.
Chàng nghĩ :
- Ta sẽ làm cho nàng hiểu điều đó một cách lạnh lùng. Nàng thấy
ta yêu nàng có lẽ muốn lạm dụng t́nh yêu ấy. Nhưng ta là người
không để cho ai điều khiển dù là nàng.
Rồi Lilia xuất hiện, vội vă, má đỏ gắt lên v́ nóng bức. Cô
hấp tấp bước vào pḥng, đến gần
Vladimia ch́a tay ra :
- Em xin lỗi,
Volodia! Em về chậm quá! Thế mà em đă chạy măi
đấy.
Vladimia cố giữ để không hôn những ngón tay ấm áp chàng cầm
trong tay như thường lệ. Chàng đă tỏ ra quả quyết nghiêm khắc…
nhưng đúng lúc ấy Lilia lại rất xinh đẹp, mặt đỏ bừng v́
chạy, hai mắt long lanh ánh lên những tia vàng rực làm chàng chóa
ḷa…
- Phải rồi, em nóng bức, em làm cho ḿnh mệt, mà v́ những việc
từ thiện không đúng lúc. Em thấy anh rất không công bằng v́ như
thế, Lilia.
Niềm vui làm cho nét mặt cô sang ngời vụt biến đi,
Vladimia nh́n
thấy đầu tiên trong ánh mắt cô là sự kinh ngạc, rồi đến cảm xúc
đau đớn. Cô nói giọng run run:
- Ồ,
Volodia em không nghĩ anh lại trách em như thế ! Anh cho
rằng khi phải mất đi dù chỉ vài phút gặp mặt anh không phải là
sự hy sinh đối với em sao ? Em phải đi chữa vết thương cho một
người khốn khổ bị nhiễm trùng do không được chăm sóc hàng ngày.
- Em phải đi ư !… C̣n anh, anh không muốn em bận ḿnh vào những
công việc ghê tởm ấy, bên những con người bẩn thỉu, khốn cùng ấy
! Em nghe anh nói Lilia: Anh cấm em làm thế đấy !
Cô giật ḿnh, cái giật ḿnh làm rung chuyển toàn thân. Giọng
nghẹn ngào cô nhắc lại:
- Anh cấm em làm thế ?
Môi cô run. Rồi trong đôi mắt đầy trách móc đau đớn, nước mắt
ứa ra.
- Nào, Lilia của anh, em không sắp khóc v́ thế chứ. Em trẻ con
biết chừng nào ! Lại đây chúng ḿnh sẽ giải thích với nhau.
Chàng nhanh nhẹn rút chiếc gim cài mũ của cô ra, ném bừa chiếc
mũ lên một thứ đồ gỗ rồi để cô gái ngồi bên cạnh ḿnh.
- Em biết rơ là anh yêu em, là anh chỉ có một ư muốn: Nh́n thấy
em được sung sướng. Nhưng anh không thích em bận ḿnh đến loại
việc từ thiện ấy. Em cứ bố thí những ǵ em muốn, anh vui ḷng
làm chủ ngân hàng của em khi nào em thấy thích…
Cô ngắt lời chàng thật ngọt ngào và buồn buồn.
- Cảm ơn anh. Nhưng tiền bạc không phải là tất cả, Anh
Vladimia.
Phải cho một cái gi của ḿnh, thời gian của ḿnh, sự vất vả của
ḿnh, khi nào có thể. Và rồi…
Cô ngừng lại, mí mắt hơi khép xuống. Trên má cô,
Vladimia nh́n
thấy những giọt nước mắt lăn xuống.
Rất cảm động chàng hỏi:
- Rồi ǵ nữa, nói đi, linh hồn bé bỏng của anh ?
- Thế này, em rất buồn khi thấy anh khinh rẻ những người nghèo
khổ kia biết chừng nào, họ cũng là người như chúng ta, họ khổ sở
rất cần được giúp đỡ.
Tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng cô.
- Lilia, thật là điên rồ! Đừng có tạo cho ḿnh những tưởng tượng
như thế, người yêu bé nhỏ của anh! Đúng là chúng ta không cùng
ư nghĩ ở một số điểm. V́ anh đă được dạy rằng anh thuộc một ḍng
giống thượng đẳng… trong khi, theo em, anh cũng không hơn bất cứ
một kẻ khốn cùng nào.
- Ḍng giống thượng đẳng ư ?
Lilia trầm ngâm giây lát. Cô thầm gợi lại h́nh ảnh Irina
Grêgôvit, người đi săn trộm. Phải với những người không nh́n
bằng con mắt của đức tin th́ con người yếu đuối xấu xí, cục súc
ấy không có ǵ giống ông hoàng Đờ Vitengrat đẹp trai, thanh lịch
với mắt nh́n lấp lánh đầy trí tuệ cao.
Có lẽ Vladimia đoán được ư nghĩ của cô v́ chàng mỉm cười vẻ hơi
chế giễu :
- Thế nào, em nói sao về việc này?
Cô đỏ mặt hơi mỉm cười và trả lời:
- Em nói rằng mọi người chúng ta đều là anh em trước chúa. Rằng
chúng ta phải tốt với nhau và giúp đỡ những người khổ hơn ḿnh.
Đây là một trong bổn phận chính của chúng ta,
Vladimia, và em hy
vọng anh để cho em hoàn thành nhiệm vụ ấy.
Cô nói rất trịnh trọng với sự năn nỉ nhiệt thành trong đôi mắt
c̣n ướt nước mắt, Vladimia đặt nhẹ bàn tay thật nhẹ nhàng âu yếm
lên đôi mí mắt rung rung.
- Thôi nào, anh không muốn nh́n em khổ, con bồ câu nhỏ ạ! Anh
cho em tiếp tục thói quen ấy ở đây. Nhưng phải thay đổi phần nào
khi em không c̣n ở trong rừng. Trẻ và đẹp như em, em không thể
đến những túp nhà ổ chuột ở Pêtecbua hay ở nơi khác.
- Nhưng ở trong lănh địa của anh?
- Ở đấy th́ lại khác. Chúng ḿnh sẽ bàn sau…
- Nhưng con người kia bị bệnh ǵ mà em phải chăm sóc thường
xuyên thế ? Thầy thuốc không thể chăm non cho anh ta được sao?
Lilia lại đỏ mặt và nói lung túng :
- Anh ta không muốn gặp thầy thuốc.
- A, tại sao thế?
- Em không thể nói với anh được…
- Nhưng anh lại muốn biết rơ.
- V́ rằng… anh sẽ nổi giận.
- Với em ?
- Không, với người đàn ông tội nghiệp kia.
- À, nếu cần th́ phải thế !
- Nhưng anh phải hứa với em là không giận.
- Phải không giận ư ? Đ̣i hỏi thật ? Nhưng rốt cuộc anh khó từ
chối em điều ǵ ? Cô phù thủy dịu dàng của anh ạ… Được anh hứa.
- Thế này, trong khi đi săn trộm, anh ta bị một người gác rừng
của anh làm bị thương, người kia không nhận ra anh ta trông bóng
đêm. Anh ta phải ẩn nấp từ khi ấy, sợ vết thương sẽ tố cáo anh
ta.
- Chà, một nhân vật lư thú đấy! Anh sẽ nhắm mắt v́ anh đă hứa.
Nhưng em biết không, Lilia anh chưa bao giờ nhượng bộ một trăm
phần trăm như bây giờ đâu nhé ?
- Em biết rằng anh tốt với em… luôn luôn tốt ! và em xin lỗi v́
lời em nói lúc năy với anh.
- Với rằng em sợ anh phải không? Thế đấy anh vừa chứng tỏ với em
dù sao anh cũng là anh chàng khá tốt bụng v́ cho phép vị hôn thê
của ḿnh chăm non một tên khốn nạn mà theo lẽ công b́nh, anh
phải là người nghiêm trị.
- Vâng em biết anh yêu em, Vladimia, biết anh muốn làm em vui
ḷng.
Cô ngước nh́n chàng, mắt bừng lên ánh sáng của t́nh yêu.
-… Anh tốt biết chừng nào khi chăm lo cho một người cô đơn khổ
sở như em, mặc dầu những mối lo âu đang chờ anh…
- Ồ, em yêu quư, em nói ǵ thế. Khi người ta yêu tất cả những sự
ấy có đáng kể ǵ. Và anh yêu em, Lilia… anh chỉ yêu em trên đời
này.
Chàng hôn mái tóc
mềm mại, vầng trán hồi hộp đang ngă trên vai chàng. Phải, cô bé
này thân yêu biết bao đối với chàng, trước cô, chàng cảm động
thật kỳ lạ ! Tuy nhiên cô thật giản dị, cô Lilia kiều diễm này
không hề biết dỏm dáng. Nhưng chính vẻ đẹp trong trắng ấy đă
khuấy động ở chàng những thiên tư bí ẩn, đă thức tỉnh một con
người hoàn toàn khác với con người mà người ta đă quen thuộc cho
đến lúc đây.
Khi xa cô, chàng tự trách ḿnh yếu đuối, ư chí của chàng để đâu
rồi ? Những sự thể ấy không được sẩy ra nữa. Hôm nay Lilia đă
tác động được chàng bằng nước mắt cô. Nước mắt thật tuyệt vời,
ngay cả lúc khóc, lời cầu khẩn của đôi mắt như không thể cưỡng
lại được.
o0o
Trong gian pḥng Vladimia dùng làm pḥng làm việc, thư từ vừa
được đưa đến. Thấy bức thư của bà ở đấy, chàng mở đọc không vội
vă.
Bà Hoàng thân Alêxăngđrin Xecghiepna Đờ Vitengrat, người đàn bà
đẹp vẫn cực kỳ ưa cuộc sống giao tiếp dù tuổi đă cao, vừa đến
Vơlaina được mấy hôm và bắt đầu đón khách được mời đến đi săn.
Cụ ngạc nhiên thấy cháu trai ở quá lâu cái nơi “Xtanitza hoang
dă”
và vẫn chưa báo ngày về.
“Chúng ta có những người khách rất thú vị
- cụ viết tiếp –
trong số ấy có tướng Xtremnin Nigien Vasemơ, bà Brơđinep Đờ
Valâyia, vợ của người tùy viên mới của sứ quán Tây Ban Nha, ông
này nghe nói ghen như ba sáu viên Tổng Đốc Thổ Nhĩ Kỳ gộp lại.
Nhà Miakốp và ông bà bá tước Xănggô đến tối hôm qua.Tóm lại cháu
thấy đấy, mùa săn này hứa hẹn sẽ vui vẻ…”
Vlamiđia ngừng đọc bỏ tờ giấy thơm phức xuống bàn giấy.
Tất cả những thứ ấy chẳng quan trọng đối với chàng ! Khách của
chàng ư. Họ cứ việc vui chơi với chàng. Bà
Hoàng thân đă ở đấy để
làm vinh dự cho Vơlaima. Không, thật thế, họ sẽ không thấy chàng
ở đấy trước tám ngày nữa! Xa Lilia lúc này thật nặng nề. Nhưng
đành phải thế, v́ chàng phải lo đến việc lấy tên họ, vị trí cho
nàng càng sớm càng tốt.
Về điểm này chàng vẫn chưa có kế hoạch rơ ràng. Tất cả phụ thuộc
vào cách sắp xếp để gặp bá tước Xêminkhốp mà cho đến bây giờ
chàng hiểu biết ít về ông, v́ ông hiếm khi ở Pêtecbua. Nhưng
chàng biết chắc rằng ḿnh sẽ đạt được mục đích bất chấp các trở
ngại mụ Ixmen đẹp đẽ kia sẽ gây ra.
Chương 11
Hoàng thân vừa đến ngôi nhà gác rừng. Sáng hôm nay Lilia trông như một cô gái nhỏ dịu dàng với chiếc váy đen hơi ngắn
và chiếc áo len xám cổ hơi thấp xuống để lộ cái cổ thật tuyệt trần, tóc cô lấp
lánh ấm áp bím buộc dải đen. Trên khuôn mặt hồng hào, dưới những hàng mi rung động, đôi mắt sáng lên tŕu mến vui tươi.
- Sáng nay em đẹp biết bao, linh hồn bé nhỏ của anh ! Đấy cứ đỏ mặt lên, cứ hạ thấp những hàng mi đẹp xuống, như thế hợp với em lắm !
Thật là một sáng
tạo tuyệt vời của thiên nhiên, những hàng mi thẫm ấy và bộ tóc vàng kỳ diệu này…
Chàng cười, hôn những bím tóc của Lilia và qua điệu bộ vui vẻ và thích thú một
cách âu yếm ấy, che bớt vẻ chiêm ngưỡng quá nồng nhiệt của ḿnh.
-….. Sáng nay em định làm ǵ ? Chắc đến thăm tên đi săn trộm của em
phải không ?
- Không, ngày mai cơ. Hôm nay em vừa cắt chiếc áo cũ của bà Fabiêng
thành chiếc váy lót của một người đàn bà có tuổi, thiếu thốn đủ thứ. Irina sẽ
đem đến cho bà ấy cùng một ít thức ăn… Những cảnh khốn cùng ấy thật bi đát, em
đảm bảo với anh như thế, Vladimia !
- Vậy anh không từ chối việc giúp em để đỡ đầu cho họ, em yêu
ạ, khi
điều đó sẽ làm em dễ chịu. Khi đến thăm em lần sau, anh sẽ đem đến những thứ ǵ
đó để thỏa măn những ư muốn từ thiện của em.
Ngay sáng hôm ấy, Vladimia đă quyết tâm thực hiện dự định hôm trước như thế đấy. Chàng không hề hối tiếc, chàng nghĩ điều đó có ǵ là quá đắt so với những niềm
vui biết ơn của Lilia và cái hôn nhiệt thành nàng đặt lên tay chàng trước khi
chàng kịp ngăn lại.
Nhưng tất nhiên phải nghĩ đến việc ra đi.
Vladimia quyết định thời gian và trước
đấy mấy hôm cho gọi Hốpnich đến.
- Lăo sẽ tiếp tục chăm nom Bá tước tiểu thư Xêminkhốp như lăo đă làm cho
đến nay – chàng nói – Đây là số tiền để sắm mọi tiện nghi lăo có thể cần trong
hoàn cảnh hiện nay của tiểu thư. Hơn nữa,
Irina phải may cho tiểu thư mấy thứ áo
dành cho lúc ta đưa tiểu thư về với người
cha.
Chàng chỉ dẫn cho ông lăo gác rừng những điều liên quan đến sự thận trọng cần có
trong việc trao đổi thư từ với vị hôn thê của chàng. Để tránh mọi nghi ngờ, Hốpnich sẽ ghi tên trên bao thư của Lilia và đề gởi cho người thư kư mà chàng
tin tưởng. C̣n thư của chàng, Vladimia sẽ gửi khi th́ cho Hôpnich, khi th́ cho
Irina.
- Ta hi vọng - chàng nói tiếp – tất cả sự bí mật này sẽ không kéo dài nhiều thời
gian. Nhưng vẫn phải để cho nó tồn tại khi ta chưa t́m ra cách tách rời người
đàn bà kia khỏi bá tước và đưa Lilia về vị trí của cô ấy. Bà bá tước khi bị đe
dọa, sẽ t́m để biết rơ người mà bà ta tưởng đă vĩnh viễn không c̣n tồn tại trên
đời. Nếu bà ta thành công th́ sẽ là mối nguy hiểm ghê gớm cho Lilia.
V́ ta ngờ con
người kia sẽ không lùi bước bất cứ điều ǵ. Chính ở đây cô bé tội nghiệp ấy sẽ
được ẩn nấp tốt nhất để đợi đến lúc ta có thể che chở cho nàng bất cứ lúc nào.
Hốpnich tôn kính chăm chú nghe Hoàng thân nói. Lăo phải thừa nhận rằng ông chủ
hết sức lo lắng cho Lilia, cho đến lúc này chưa thể trách ông được điều ǵ. Tuy
vậy trong thâm tâm người gác rừng già nua vẫn nghi ngờ. Ông đă nh́n thấy
Hoàng thân ở Xtanitza, đang quên Lilia v́ một ngẩu hứng nào khác, và nghĩ đến nỗi đau
đớn vệc ấy sẽ xảy ra, lăo hoảng sợ, với một ḷng tin ghê gớm như thế th́...!
Một hôm trước khi Vladimia ra đi một ngày, hôm ấy là chủ nhật, Lilia hát trong
buổi lễ nhà thờ như thường lệ. Nỗi buồn sắp xa cách làm cô nặng nề.
Thỉnh thoảng cô đưa
mắt nh́n người sĩ quan đẹp trai đang đứng khoanh tay, thái độ nghiêm chỉnh thật
kiêu ḱ. Cô buồn rầu nghĩ.
- Vladimia thân yêu của ḿnh không cầu nguyện. Lạy chúa, xin phù hộ cho con
thành một người vợ ngoan đạo để đưa chàng đến với Người.
Rồi những ư nghĩ khác muốn len lơi vào tâm trí của cô, những ư nghĩ kiêu
hănh. Ông Hoàng Đờ Vitengrat là một trong những người có quyền thế trong xă
hội. Một hôm chàng đă nói với Lilia khi kể lại cách chàng được nuôi dạy:
“Họ
sợ anh, chiêm ngưỡng anh, tôn thờ anh từ lúc ấu thơ.” C̣n cô, nghèo khổ, bề
ngoài c̣n tối tăm, lẫn lộn với những tá điền của lănh thổ như thế mà cô lại là
vị hôn thê rất yêu quư của một người thuộc ḍng dơi các ông Hoàng, người đang
nhận cách vinh dự về thể chế trong cách lễ nghi dành cho các vị vương giả một
cách thanh thản và uy nghi biết bao.
Những cám giỗ ấy chỉ lướt qua tâm hồn của Lilia. Cô tự sỉ mắng ḿnh và ăn năn một
cách thành kính. Chưa bao giờ cô cầu nguyện nhiệt thành như thế, cũng chưa bao
giờ cô hát với nhiều xúc động như thế. Nh́n cô cầu nguyện, nghe cô hát,
Vladimia
nghĩ “Nàng quá thành kính đối với ta... quá nhiều thành kính”.
Nhưng do một mâu thuẫn chàng không muốn t́m cách giải thích, chàng không muốn cô
khác thế. Cái đẹp của tâm hồn Lilia đối với chàng cũng rất quư như sắc đẹp của
nàng, sắc đẹp đă khiến chàng phải ngây ngất.
Buổi lễ kết thúc, các tín đồ rời nhà thờ xô đẩy nhau chút ít để xem
Hoàng thân
lên xe. Lilia, Hópnicj và Irina ra sau cùng. Cô bỗng bị một người đi qua va mạnh
vào phải suưt ngă. Quay đầu lại, cô thấy Dunia
Xtretnôp ở cạnh ḿnh đang cười gằn
và chằm chằm nh́n cô vẻ xấc láo và hằn học.
Lilia sửng sốt giây lát. Người con gái này muốn làm ǵ cô, chưa bao giờ cô có
quan hệ ǵ với người này.
Bị xúc động nặng nề, cô kể lại việc ấy với Hốpnich và Irina trong lúc cả ba
trên đường về nhà.
Hốpnick kêu lên :
- Sao tôi không thấy nhỉ! Con ngốc ấy chắc chắn đă được bài học rồi.
- Nhưng tôi có làm ǵ cô ta đâu !
- Chắc chắn là không rồi, tiểu thư ạ. Tiểu thư có thể làm điều ǵ không tốt với
ai đâu? Chính v́ tiểu thư tốt và thành kính nên con Dunia Pêtrôpna mới ghen tức
với tiểu thư.
Sau khi ấy, nghĩ đến việc kia, Hốpnicj đă gắn cho nó một cách giải thích
khác. Bọn Xtretnôp có nghi ngờ ǵ về vấn đề Lilia không? Dù sao th́ với những
cuộc đến thăm hàng ngày của Hoàng thân, nh́n vào người ta cũng chống lại cô.
Ông già nắm chặt hai bàn tay. Ư nghĩ ấy làm ông lăo phát điên lên. Hơn nữa lăo biết
miệng lưỡi của viên quản lư già kia độc địa đến thế nào. Do sự chăm sóc của hắn, những lời đơm đặt sẽ lan khắp vùng này.
- “Nếu ḿnh chắc chắn như thế, ḿnh sẽ nói một tiếng với Điện hạ” Ông già nghĩ.
Khi lăo kể lại ư nghĩ đó, Irina cho rằng trong lúc này nên im lặng là hơn.
- Không thể buộc tội cho người khi không có chứng cớ,
Nicôla - nhất là với một
người như Hoàng thân, ngài không đi quanh co để trừng phạt đâu, chúng ta đă biết
rồi đấy.
Bà già nhân hậu sáng hôm ấy quá bận rộn.
Hoàng thân đến ăn cơm với vị hôn thê ở
ngôi nhà gác rừng. Ông đă ra lệnh làm một bữa ăn thật đơn giản, nhưng Irina gần
như phát điên v́ ở nhà họ cái ǵ cũng quá tầm thường.
- Thôi để tôi làm cho, Lilia mỉm cười nói - Bác sẽ không gỡ rối được đâu Irina
tội nghiệp ơi !
Irina đă lo lắng uổng công v́ Vladimia chẳng hề chú ư đến việc phục vụ các món
ăn. Chàng chỉ bận tâm đến Lilia và quên cả ăn khi ngẩn nh́n khuôn mặt đẹp buồn
buồn đang cố mỉm cười với chàng.
Cuộc xa cách này thật khó khăn đối với
Lilia, nó cũng không kém phần khó khăn
với Vladimia ! Trước đây ít lâu có ai nói rằng chàng sẽ cảm thấy đau buồn như
thế khi nghĩ đến phải xa cách một người đàn bà dù chỉ một hay hai tháng, chàng
sẽ nhún vai cười một cách miệt thị và chế nhạo. Thế mà hiện giờ chàng ở trạng
thái ấy. Lilia, con nai xinh đẹp hoang dă đă trở thành trung tâm của cuộc đời
chàng.
- Em là t́nh yêu duy nhất của anh. Trước em, không ai làm anh yêu được... không, không, ai cả, kể cả trong gia đ́nh anh. Anh là thần tượng của ông bà, cha mẹ, bạn bè, nhưng tim anh vẫn lạnh lùng lănh đạm cho đến cái ngày hạnh phúc gặp em.
Khi đôi vợ chồng chưa cưới rời bàn ăn đến chỗ mọi khi của họ.
Ông già và người
em họ nh́n theo cả hai đều nghĩ :
- Họ được tạo ra cho nhau. Bá tước, tiểu thư của chúng ta, lúc được trở lại vị
trí của ḿnh, sẽ làm lu mở những người xinh đẹp nhất. Miễn là người ngoài đừng
làm cho tiểu thư khổ, cô bé tội nghiệp !
Sáng hôm sau trước khi khởi hành, Vladimia đến từ biệt hôn thê lần cuối. Chàng
nói lại với nàng hi vọng đạt được một giải pháp nhanh chóng với bá tước
Xêminkhốp, và như thế sẽ quyết định được ngày cưới vào một thời gian không xa.
- Dù sao th́ anh cũng cho rằng anh không thể ở đấy một tháng mà không gặp
em. Lilia bé bỏng của anh. Nếu v́ một duyên cớ nào em cần đến anh, cứ viết thư
cho anh, anh sẽ đến ngay.
Phần II
Chương 1
Vơlaina là một trong những vùng lănh thổ đẹp nhất của người Nga - kể các
lănh địa của nhà vua. Vườn cây, nhà kính trồng cây ở đây rất đẹp nổi tiếng. Nhà ở
là một ṭa lâu đài xây theo phong cách Hy lạp thuần túy bao gồm nhiều pḥng
trang hoàng lộng lẫy, đồng thời rất thẩm mỹ thể hiện rơ đặc điểm chung của ḍng
họ Đờ Vitengrat. Các nhà phụ trại nuôi ngựa, giống chuồng ngựa, chuồng chó tạo
thành một tiểu thế giới trong đó có một đám đông người phục vụ.
Điều khiển họ rất
nghiêm khắc là Kubin, trưởng quản gia, hoàn toàn tận tâm với chủ và được chủ rất
tin cậy.
Bà bá tước Xêminkhốp vui vẻ sửa sọan để ở lại một thời gian ngắn như họ đă được
mời. Cả hai mẹ con không ǵm được vẻ đắc chí kiêu căng. C̣n Myra th́ sống trong
cảnh bồn chồn chờ đợi lúc gặp người đă chiếm hết tâm trí cô ta. Một trái tim
cuồng bạo và mê đắm nấp dưới vẻ bề ngoài phù phiếm và nũng nịu của ả.
Và Hoàng thân Đờ Vitengrat đă làm cho tim cô choáng váng.
“Con báo nhỏ vui tinh.”, như
chàng đă gọi trong những lúc ḥa nhă, đă phải chịu đựng ở Uxagiơ mọi sự hành hạ
v́ ghen tuông khi thấy chàng chú ư một cách bất thường đến người đàn bà này hay
người đàn bà kia.
Lời mời của Hoàng thân đă làm nảy sinh ở cô ta những hi vọng tham lam nhất. Dù
người ta hay nói Hoàng thân tính hay thay đổi, tại sao cô lại không nghĩ rằng, may mắn và khôn khéo hơn những người khác cô sẽ chinh phục được chàng? Người mẹ
đă khuyến khích con trong ư nghĩ ấy. Bà bá tước Inxmen đă nuôi dạy con theo
những nguyên tắc đạo đức rất rộng - hay đúng hơn là không có một chút đạo đức
nào cả. Những bài học lợi dụng rất xuất sắc. Myra sẵn sàng làm bất cứ điều ǵ để
đạt mục đích mong muốn, với sự cuồng bạo của bản chất
ả.
Bá tước Xêminkhốp, vợ và con gái xuất hiện ở Vơlaina sau khi
Hoàng thân về mấy
ngày. Myra mừng phát run khi cùng với mẹ bước xuống cầu thang bằng đá hoa cương
để tiến vào các pḥng khách.
Khách của Volaina h́nh như hộp hội ở cả hai pḥng đầu khi gia đ́nh Xêminkhốp
xuất hiện. Bà hoàng Alêxangdrin đang ngồi giữa một nhóm người thân, giơ kính cầm
tay lên để nh́n cô Nađôpulô trong khi cô đang tiến đến. T́nh trạng của người mẹ
và cô con gái trong hoàn cảnh ấy có phần lúng túng. Họ là khách
Hoàng thân mời
đến, bà của Hoàng thân không chính thức quen biết họ v́ họ chưa bao giờ được
giới thiệu với cụ.
Hoàng thân lại chưa có ở đây thật may mắn, Bá tước Xêminkhốp trước kia đă gặp
cụ ở triều đ́nh và nhiều nơi. Ông giới thiệu và kín đáo nhắc lại họ có gặp
Hoàng thân ở Uxagiơ.
Cụ nói giọng chậm chậm như thói quen :
- Thực tế, gặp lại Bá tước là một niềm vui đối với tôi bá tước ạ.
Cụ đưa tay cho Bá tước hôn. Rồi sau khi hơi lưỡng lự, cụ đưa tay cho
hai người
đàn bà. Nhưng những người này biết rơ cụ có vẻ khó chịu v́ không hài ḷng của
cụ. Phải, cụ rất sợ làm mếch ḷng cháu trai nên cụ, một phu nhân già kiêu hănh
mới tiếp những người, mà giữa những người thân của ḿnh, cụ khinh bỉ gọi họ là
bọn gian manh.
Lúc ấy những người đứng gần cửa pḥng khách bên cạnh vội dăn ra một cách
tôn kính. Hoàng thân bước vào.
Myra bồn chồn vui sướng. Đây rồi, đây rồi cô đă gặp lại chàng !
Và cô nàng t́m ánh mắt của đôi mắt mà cô ta hằng mơ tưởng đă hai tháng
nay. Cô đă gặp đôi mắt ấy, lănh đạm, kiêu kỳ, dừng lại phía cô không đến
một giây, trong khi Vladimia tiến đến chỗ bà chàng đang ngồi.
- A, Bá tước Xêminkhốp... Rất sung sướng được gặp lại ông !
Bá tước cúi chào và cầm bàn tay chàng ch́a cho ông.
Trước hai người đàn
bà đang cuối chào, Hoàng thân lạnh lùng đáp lại, vẫn với vẻ lănh đạm và không
nói với họ một lời nào. Lúc này chàng cũng chẳng nh́n Myra. Nhưng mắt chàng nh́n
Ixmen bao hàm vẻ phẩn nộ và khinh rẻ mà nhiều người quanh chàng đều nhận thấy.
Myra tái xám mặt, tưởng chừng hai chân không đỡ nổi ḿnh nữa.
Chàng có điều ǵ thế nhỉ? Ngẫu hứng nào đây đă ném vào khoảng không cái
ngẫu hứng của ngày trước?
Mắt Myra đă hằn học t́m quanh xem ai đó có thể là t́nh địch của ḿnh.
Phải chăng là bà Bá tước Xănggô xinh đẹp, người đàn bà Rumani rất lịch sự
mà cô ta đă gặp nhiều lần trong xă hội thượng lưu và là người luôn được trọng
vọng ở mọi chỗ bà xuất hiện...? Hay là người tóc nâu trẻ tuổi kia với khuôn mặt
trông nghiêng thật đẹp, đen mắt đen rất sáng, mà người ta vừa gọi tên ở gần cô
ta : Bà Nooctex Đờ Valâyra, vợ một tùy viên sứ quán Tây Ban Nha? Là hai
người đẹp nhất của cuộc hội họp, họ thu hút sự chú ư ghen tuông của Myra.
Nhưng mấy ngày sau cô ta tin rằng, nếu có kẻ t́nh địch may mắn ấy th́
không phải t́m trong những khách của Vơlaina. Đúng thế,
Hoàng thân không hề quan
tâm đến Hêlen Xănggô cũng như không hề quan tâm đến người đàn bà đẹp tây ban nha
và bất cứ phụ nữ nào có mặt ở đây. Chàng có vẻ luôn lơ đăng và đôi lúc tránh tham
gia các tṛ giải trí đa dạng, liên tiếp ở trong lâu đài của ḿnh.
Trái lại, chàng đi chơi rất lâu, đi bộ hay đi ngựa, hoặc đi một ḿnh với
con Yamin luôn ở bên chủ, hoặc đi với đại tá Korf, người chàng có thiện cảm.
- Tại sao lại thế nhỉ?... Chàng có cái ǵ không bằng ḷng về ta? - Myra nhắc đi
nhắc lại.
Người mẹ cố làm cho con vững tâm:
- Điều đó sẽ thay đổi, rồi con thấy, con yêu của mẹ ạ ! Ông hoàng đẹp trai ấy
biết con yêu ông, và ông ấy hành con cho vui đấy thôi. Con không thấy dấu hiệu
thuận lợi là ông tỏ ra biệt đăi Ăngđrê Paplôvit hay sao?
Thực tế, khi ở Uxagiơ, Bá tước Xeminkhốp chỉ thấy
Hoàng thân Đờ Vitengrat
tỏ vẻ lạnh lùng lễ độ, lúc này thấy ḿnh được đối xử có phần nào ḥa nhă.
Gần như
hằng ngày, người chủ nhà chuyện tṛ với ông khá lâu về các ấn phẩm cổ xưa và
những sách cũ hiếm có, những vấn đề ông tỏ ra rất thành thạo.
Người đàn ông già trước tuổi có đôi mắt buồn bă lo âu ấy, đă từ lâu chỉ
gặp thái độ lạnh lùng kinh miệt bên cạnh Ixmen và Myra. Nhưng sự biệt đăi bất ngờ
này bỗng làm cho ông quan trọng lên trước mắt hai người đàn bà. Họ nhiệt liệt
khen ngợi ông tối hôm đó, khi ông nói cho họ biết lúc đưa cho ông xem những sách
quư hiếm để trong thư viện của Vơlaina,
Hoàng thân đă nói sẽ để ông xem những
cuốn tương tự ngài để trong lâu đài ở Pêtecbua vào một ngày nào đó.
- Điều đó chứng tỏ ngài muốn duy tŕ quan hệ với ông - Ixmen nói - Có lẽ đấy chỉ
là một ngẫu hứng của ngài, nhưng phải lợi dụng nó khi nó c̣n tồn tại.
Bá tước nói bằng giọng mệt mỏi quen thuộc của ông :
- Tôi không cho rằng đấy là ngẫu hứng. Ông ấy thích sách cổ và hiểu biết về loại
này thật kỳ lạ. Thấy một người đối thoại với ḿnh khá thành thạo với vấn đề ấy
tất nhiên ông thích nói chuyện với họ… Thực tế người này là một trí tuệ lỗi lạc.
Cảm hứng làm cho hai con mắt mệt mỏi của ông sáng lên giây lát.
-…Và nét mặt của người ấy có một vẻ đẹp như thu hút ḿnh không sao
cưỡng lại được.
Một ánh chớp lóe lên trong đôi mắt tối sầm của
Myra, rồi cắn môi lại như phát
điên, cô ta ra khỏi pḥng, cũng chẳng buồn chào bố dượng.
Trong những năm đầu của cuộc hôn phối ấy, Ixmen tỏ ra chú ư và tử tế với ông, con bé Mara âu yếm và nũng nịu với ông, gọi ông là cha thân yêu. Nhưng khi cái
ách bà Bá tước đặt vững vàng lên vai người đàn ông quá nhu nhược để thoát khỏi
bà th́ sự nể nang ngày càng hiếm. Bây giờ hai người đàn bà kia làm cho ông gần
như khánh kiệt, họ không kể ǵ đến ông nữa.
Sau một đêm trằn trọc không sao ngủ được, Myra dậy với tâm trạng u ám.
Gần mười
giờ cô ta ra các khu vườn và đi lang thang như một linh hồn tội lỗi, tránh gặp
những người khách của Vơlaina đang vui thích đi dạo chơi hàng ngày. Cứ đi như
thế, cô ta đến gần một nhà kính chủ yếu, nơi trồng đủ các loại hoa hồng nổi
tiếng.
Thấy cửa mở, Myra nghĩ :
- Đấy là dịp tốt để ngắm hoa thoải mái, chân bước nhẹ nhàng, cô vào nhà
kính. Nhưng vừa tiến vào khung cửa cô bỗng đứng lại.
Một giọng nói quen thuộc vẳng đến tai cô.
Tiếng nói ấy :
- Lấy bông này… và bông hồng nhạt ở chỗ kia, rồi bông hồng Đế Vương.
Một tiếng nói khác, dè dặt và kính cẩn phán đối lại :
- Chỉ có một cái nụ chưa nở hằn trên cây, thưa Điện hạ.
- Không sao, anh cứ để nó cùng với những bông khác. Gói những bông ấy
cho cẩn thận rồi bảo đưa lên chỗ Ivan Xêminit.
Myra không nghe thấy ǵ hơn nữa. Sợ bị bắt gặp, cô ta rón rén ra khỏi nhà kính
và đi về phía lâu đài.
Tặng ai những hoa ấy ? Chàng cho đem đến chỗ Iran Xêminit, thư kư của chàng. Nhưng rơ ràng không phải để tặng cho người này. Có khả năng chàng ủy thác cho
người ấy gửi đi….
H́nh như chàng tự chọn những bông hoa ấy, và cho hái cả một bông hồng Đế Vương
nổi tiếng, một loại hồng quư mà người làm vườn của Volaina đă khư khư giữ ǵn.
- Cho ai…? cho ai…? Myra điên cuồng nhắc lại.
Trong lúc đang băn khoăn, cô ta suưt vấp phải nữ Bá tước Xănggô ở chỗ ngoặc một
lối đi. Người đàn bà đẹp Rumani mỉm cười nói: - Cô măi suy nghĩ quá nhỉ
? Dạo chơi trong các khu vườn tuyệt đẹp này cũng cám dỗ cô như tôi sáng nay sao
?
- Vâng, sao một đêm mất ngủ, tôi cần vận động đôi chút. Nhưng thưa bà, xin nói cho tôi biết
Hoàng thân Đờ Vitengrat có thể gởi cho ai những bông hồng
ngài vừa hái trong nhà kính lúc năy ?
Và Myra kể lại mấy lời vừa nghe được.
Nữ bá tước Xănggô lắc đầu.
- Tôi không biết, cũng như mọi người ở đây thôi. Nhưng đúng là có sự
việc. Đây tôi nói cho cô biết một việc chồng tôi nói lại. Ông ấy được chính phủ
ủy nhiệm đến xin sự ủng hộ của
Hoàng thân, v́ người này rất được Sa Hoàng tin
cậy, về một vấn đề trong đường lối ngoại giao. Hôm qua sau khi được điện hạ đồng
ư gặp, ông được tiếp trong pḥng làm việc của ngài. Trên bàn giấy, ông nh́n thấy
bức chân dung của một người phụ nữ lồng trong khung. Điều này h́nh như ngược lại
với thói quen của Hoàng thân Đờ Vitengrat. Ở chỗ ngài không
có một bức ảnh phụ
nữ nào ngoài bà và mẹ của ngài.
Myra nhắc lại giọng như nghẹn lại :
- Một khuôn mặt phụ nữ ư…? Bá tước có thấy người ấy như thế nào không ?
- Không, rủi thay ông ấy không nh́n rơ… Ông chỉ thấy h́nh như người ấy
rất trẻ, rất đẹp với hai bím tóc to buông
thỏng. Nhưng chắc Hoàng thân phải gắn
bó với cô ấy lắm nên mới v́ cô mà có biệt lệ kia. Và như thế ta có cơ sở để tin
rằng hoa dành cho người ấy… Bông hoa Đế Vương, có ai hái bông hoa ấy bao giờ
! Chắc ngài phải say mê lắm, thực tế.
Bà Hêlen nói với giọng phẩn nộ v́ ghen ghét. C̣n Myra cô siết chặt nắm tay và
nghĩ :
- Ta phải làm thế nào để biết được người kia là ai ! Ta đă ghét nó rồi… Ta ghét nó biết bao !
Về khu nhà gia đ́nh Xeminkhốp ở, cô Nađôpulô sau khi th́ thầm với mẹ rất nhanh, cho gọi chị hầu pḥng đến, chị này người Hy Lạp, tuổi trung niên, mềm dẻo và
quỷ quyệt, làm với bà bá tước đă hai năm và rất được bà ta tin cậy.
Nghe những lời dặn ḍ của cô chủ Marulia lắc đầu – Việc không dễ đâu thưa cô. Tất cả những người hầu ở đây đều sợ
Hoàng thân đến tột độ.
Ngài trừng phạt rất
nghiêm khắc bất cứ lời bép xép nào đến với ngài, việc làm, cử chỉ của ngài. Nhưng tôi sẽ cứ thử xem.
Tối hôm ấy chị hầu phần báo cho Myra biết kết quả việc ḍ xét của chị ta. Tóm
lại là như thế này: Người giúp việc cho viên thư kư đă mang ra ga một chiếc hộp
gỗ trắng. Nhưng Marulia không làm sao biết cái hộp ấy gởi đi đâu.
- Nhưng ta vẫn phải biết…! phải biết ! Myra dậm chân nhắc lại. có phải
người ấy ở Xtanitza không ? h́nh như Hoàng thân đă kéo dài thời gian ở đấy làm
cho bà của người cũng ngạc nhiên. Nhưng chàng gặp ai trong vùng hẻo lánh ấy nhỉ
? Hăy cố khôn khéo Marulia….
Nếu chiều hôm ấy Marulia hỏi bố dượng th́ ông sẽ cho cô biết vài điều về bước
chân bí ẩn mà bá tước Xănggô đă nh́n thấy hôm trước, v́ ông đă cầm nó trong tay
ngay buổi chiều ấy.
Vladimia muốn đưa ông xem tập thánh thi Byzăngtanh nên đă đưa ông vào pḥng
làm việc. Bức chân dung được bao quanh bằng một ṿng vàng để ở chỗ đầy ánh sáng
đối diện với Bá tước. Trong khi nói chuyện với
Hoàng thân, mắt ông bắt gặp bức
họa và ông nh́n chăm chú, quay đi rồi lại nghoảnh lại nh́n.
Một lát sau Hoàng thân mỉm cười nói :
- Ông Ăngđrê Paplovit, ông có vẻ chú ư đến bức chân dung này th́ phải ?
Thực ra vẻ mặt người phụ nữ này đáng được người ta ngưỡng mộ.
- Thực tế, nhưng tôi rất ngạc nhiên v́ sự giống nhau giữa người này với
bà mẹ của người vợ trước của tôi, nữ
Hoàng thân Liuseka… vâng ! thật kỳ lạ ! Ông
cúi gần để nh́n rơ hơn. Vladimia cầm bức h́nh lên đưa cho ông và nói :
- Tôi nhớ có được nghe nói về bà hoàng Liuseka ấy. Bà tôi biết bà ấy từ
hồi c̣n nhỏ. H́nh như bà đẹp tuyệt vời.
- Vâng, thật tuyệt vời, bà nhận được nhiều lời khen ngợi của mọi người. Dù vậy nhưng đức hạnh của bà c̣n tuyệt vời hơn nhiều và thật đáng kính trọng. Là quả phụ từ khi c̣n trẻ, bà đă vào tu viện ngay sau hôm đám cưới con gái và
từ bao năm sau với ḷng kính chúa.
Vừa nói bá tước Xeminkhôp vừa tiếp tục nh́n bức ảnh, mỗi lúc một chú ư hơn.
- Vâng, giống nhau biết chừng nào ! khuôn mặt vần trán được tạo một cách
hoàn hảo. Cái miệng duyên dáng… và cho đến cả đường cong hài ḥa của hai vai rất
đẹp của bà mẹ vợ tôi… Đôi mắt của người trẻ tuổi này c̣n vượt hơn vẻ đẹp và hấp
dẫn. Nữ Hoàng thân có bộ tóc vàng đẹp hơn...
- Người tôi che chở cũng thế.
- Thật vô cùng ḱ lạ, sự trùng hợp này…
Bá tước đứng lên để đặt bức ảnh này xuống bàn giấy.
Vladimia hỏi trổng, tay lơ đăng cầm quyển thánh thi, lư do tạo ra cho buổi nói
chuyện này:
- Như vậy vợ trước của ông là một bà Hoàng Liuseka ?
Trong đôi mắt mệt mơi, một bóng đau khổ thoáng
qua.
- Ông không có con trong cuộc hôn nhân đầu tiên sao ?
- Thưa có, một đứa con gái bé. Nó đă bị chết v́ tai nạn.
- Tai nạn ? À, đúng rồi, bây giờ tôi mới nhớ có nghe nói về việc đó. Đứa bé chết
đuối dưới sông Vônga phải không ?
- Có lẽ thế mọi sự đưa đến giả thiết ấy, Một chỗ bên bờ đá bị lở, không xa lắm
đấy phát hiện ra cái túi khâu của người gia sư và một con búp bê trẻ con... Nhưng không sao t́m thấy thi thể.
- Kể cũng hơi lạ.
- Không đâu, thưa điện hạ. Ở quảng sông ấy có những hố sâu không trả lại xác nạn
nhân bao giờ.
- Có khả năng như thế, nhưng có bao giờ ông tin chắc rằng c̣n gái ông đă chết
không?
- Ồ ! Dù sao tôi cũng phải tin. Trong hoàn cảnh ấy, trời ơi. C̣n có thể nghĩ đến
giả định nào khác.
Vladimia không nhấn mạnh them. Chàng có lư do để không vội đưa đến kết thúc, như
chàng giải thích cho Lilia ở trong thư.
“Anh không có chứng cớ ǵ để đưa cho cha em về vợ ông ấy… bà Fabiêng hành động
theo sự suy đoán chắc chắn về mặt đạo đức mà anh hoàn toàn tán thành. Nhưng nếu
ông Ăngđrê Palhôvit vẫn giữ những ảo tưởng về người đàn bà kia th́ ông ấy có thể
suy nghĩ khác. Anh muốn cho tiến hành một cuộc điều tra bí mật về bà Nađôpulô
trước đây, hy vọng người ta sẽ khám phá được trong quá khứ của bà ta có làm điều
ǵ để cha em tỉnh ngộ. Anh đă viết thư cho một người rất khôn khéo đến gặp anh
để ủy thác việc này. Nhưng việc ấy c̣n đ̣i hỏi một thời gian nữa, v́ anh muốn
con người kia không có khả năng làm hại em trong khi họ biết em c̣n tồn tại.
Ở đây anh quan sát bà ấy, và thấy ngày phải càng dè chừng bà ta – chưa kể đến con
gái bà ấy, mà anh nghĩ c̣n nguy hiểm hơn cả bà mẹ… Như vậy là chúng ta c̣n
phải đợi một thời gian nữa, em yêu quư của anh, trước khi chúng ta chung sống
với nhau măi măi.
Anh mong muốn biết bao để làm cho ư chí yếu đuối của cha em vững mạnh lên. để
chỉ cho ông thấy giá trị của bà bá tước đẹp đẽ kia, người đă cai quản ông trong
mọi lănh vực! ông ấy thông minh và thực sự uyên bác, ông ấy có vẻ nhân hậu…Rơ
ràng ông ấy không hề sung sướng nhưng anh nghi ngờ, ông ấy có thể tự ḿnh gỡ nổi
cái cách đè nén ḿnh. Chỉ có cách là, nếu anh có vũ khí chống lại bà bá tước, anh sẽ đạt mục đích.
Lilia của anh, em thấy đấy, em với bà em thật sự giống nhau. Có thể ông
Ăngđrê Paplôvit thấy ở nét mặt em có cái ǵ đó của mẹ em. Trong lúc nói chuyện, anh thấy ông ấy nhiều lần nh́n bức chân dung em. Bức chân dung thân yêu quư ấy
không rời bàn giấy của anh: Khi anh ngồi đấy, anh luôn có em trước mắt, em
yêu quư, bông huệ của anh, với nụ cười của em, cái nh́n của em… Ô phải rồi, anh
sẽ đến gặp em thật nhanh, v́ ở đây tất cả đều làm anh nặng nề, do không có em, người đă trở thành niềm vui của đời anh.”
Chương 2
Ngày hôm sau là ngày cuối
gia đ́nh Xêminkhốp ở Vơlaina. Không một lúc nào suốt tám ngày,
Hoàng thân thay đổi thái độ với bà Bá tước và con gái bà.
Chiều hôm ấy lúc gần 5 giờ, Myra vào pḥng khách lớn hơi chậm,
mọi người đă hội họp tất cả ở đấy để dùng trà.
Ngồi giữa một nhóm khách nam, Hoàng thân nói chuyện với đại tá
Korf và bá tước Xănggô, Yamin vốn đuợc chủ sủng ái nên được
hưởng nhiều ưu đăi, nằm duỗi dài thân h́nh mềm mại và cái mơm
dài của nó bên cạnh chủ, trên một tấm thảm. Khi cô Nađôpulô bước
vào, con chó ngẩng đầu lên và gầm gừ. Vladimia ra hiệu cho nó
yên lặng và nói bằng giọng nhạo báng lạnh lùng.
- Yamin giống như con ḅ rừng, có không thích màu đỏ. Cô hăy coi
chừng khi gặp nó một ḿnh.
Bà Hoàng Đờ Vitengrat nhấn thêm bằng giọng thờ ơ của bà.
- Sẽ ghê gớm đấy, thật thế, ta đă nhận thấy nó nh́n cô Nađôpulô
một cách hiềm khích.
Myra cố mỉm cười, gượng gạo nói
- Tôi rất tiếc là không được nó thiện cảm, giá tôi biết phải làm
thế nào để được như vậy.
Giữa hai hàng mi hạ xuống, cô liếc nh́n
Hoàng thân bằng đôi mắt
cầu khẩn.
Chàng đáp lại vẫn lạnh lùng như vậy.
- Ồ, không thể làm ǵ được, hoàn toàn không thể làm ǵ được.
Yamin giống chủ của nó, nó có những mối ác cảm mà không thể thỏa
hiệp được.
Rồi quay đầu đi, Hoàng thân tiếp tục với những người đối thoại
câu chuyện vừa bị ngắt quăng.
Một lúc sau bà Bá tước và con gái quay về pḥng riêng, một cơn
điên khùng nổ ra.
Bà Ixmen đẹp đẽ hiếm khi mất b́nh tĩnh, hôm ấy đă phải dậm chân.
- Mời chúng ta đến để làm nhục chúng ta như thế làm ǵ ? Ồ tôi
sẽ nhớ măi những ngày ở Vơlaina này. May mắn thay mai ta đi rồi.
Myra nằm lăn ra chiếc ghế dài, vùi đầu vào đống nệm, nghe lời
nói của người mẹ, cô ta vùng dậy.
- Chúng ta đi à. Ừ nhỉ, trời ơi, tôi có thể chịu nhục như thế
này hơn nữa để được tiếp tục nh́n thấy chàng hàng ngày ở đây.
- Myra con điên à? Ngay cả sau khi ông ấy cư xử với con như thế
à?
- Cần ǵ. Con chỉ cần được làm nô lệ cho chàng tất cả mọi ngày
trong cuộc sống của con. Chàng biết rơ thế đấy. Nhưng chàng
khinh miệt tất cả v́ sự ngông cuồng mới này… và người có thể
tưởng rằng chàng ghét con.
Cô ta ngừng lại, đưa tay lên trán nóng bỏng.
- Cố quên người ấy đi con gái đẹp của mẹ. Cần phải…
- Không bao giờ. Không bao giờ. Quên chàng ư ? có thể làm đuợc
không dù người ta muốn ?
- C̣n tôi, tôi không muốn. cái tôi cần là biết kẻ kia là ai ? Kẻ
mà chàng yêu.
- Chắc chúng ta sẽ đạt được điều ấy. Con yêu qúy của mẹ.
Bà bá tước nhắc.
- Ta chỉ c̣n th́ giờ mặc áo để ăn tối đấy.
- Con không dự đâu.
- Myra, không thể thế được, nhất là tối nay. Họ sẽ tưởng là con
giận hờn.
- Họ tưởng th́ cứ tưởng.
- Nhưng tại sao cơ chứ ? Con có ư định ǵ đây ? Mẹ nh́n thấy
trong mắt con…
- Phải, con muốn nhân lúc Hoàng thân ở pḥng ăn, mọi người hầu
bận phục dịch ở đấy hay ở nhà dưới để nh́n xem bức chân dung mà
bà Bá tước đă nói với con.
- Trong pḥng làm việc của Điện hạ ư ? Nhưng đấy là việc thiếu
thận trọng nhất ? Nghĩ xem nếu con bị bắt gặp.
- Không, vào giờ này th́ không.
- C̣n con chó ? Nếu con chó ở đấy ?
- Mẹ biết rơ nó không rời chủ. Lúc nào nó cũng nằm dưới chân chủ.
Ixmen cố nêu nhiều lư do để phản đối. Nhưng bà ta vấp phải một
quyết định căng thẳng, nói măi không được, bà đi ra và nói:
- Cô muốn làm ǵ th́ làm, khi cô đă quá điên rồ để quyết định
một việc như thế.
Khu vực Hoàng thân Đờ Vintengrat ở chiếm cả cánh bên phải lâu
đài. Đến đấy phải đi dọc theo một hành lang có những cột đá
khổng tước màu lục, chiếu sáng thật dịu bằng những ngọn đèn có
chụp màu hồng nhạt. Ở pḥng tiền sảnh xây tṛn có 3 cửa lớn, ở
đấy có một người Codắc trực suốt ngày. Myra đến đấy không gặp
trở ngại ǵ, cô dừng lại một lát và do dự. Cửa nào vào pḥng làm
việc của Hoàng thân ? Cô quyết định mở liều cửa giửa. Trong
trạng thái quá khích cô cũng không suy nghĩ nữa.
Tối hôm ấy trăng dọi sáng khắp gian pḥng lộng lẫy mà cô Myra
đang đứng dừng trên bậc cửa giây lát. Rồi cô nhanh nhẹn đến gần
một cái bàn rất sang trọng chỉ để dành cho một vị đế vương dùng
và nắm cái khung ảnh nhỏ bằng vàng để đấy. Thế là cô ta đă có
trước mắt ḿnh một khuôn mặt phụ nữ bị căm ghét từ trước khi
trông thấy. Và tất cả những ǵ cô ta tưởng tượng đều quá sức
tưởng tượng của cô ta bởi sắc đẹp mê hồn này và đôi mắt ấy, đôi
mắt mà chỉ chúng thôi cũng đủ để cho người ta chú ư một người
đàn bà giữa hàng trăm người khác.
Người ấy có vẻ rất trẻ - có lẽ chỉ mới 16-17 tuổi. Cô ta giống
trẻ con với hai bím tóc buông xuống. Sự chú ư hằn học của Myra
nhận ra vẻ thanh tú của hai bàn tay quư phái và mềm mại, dáng
thanh lịch và hài ḥa của vóc người trong chiếc áo có vẻ rất
giản dị, gần như là nghèo nàn, nét lượn nhẹ nhàng của cái cổ và
nụ cười kia trên đôi môi đẹp như vẽ. Nhưng đôi mắt ấy, nhất là
đôi mắt. Đôi mắt với sự bí ẩn chứa đầy ngây thơ trong trắng và
t́nh yêu, chúng sẽ quyến rũ biết bao trong vẻ sống động, bởi v́
chúng xuất hiện trước Myra như thế này đă làm mê say đến mức cứ
phải lẩm bẩm.
- À, ta hiểu rồi, ta đă hiểu… !
Con bé khốn nạn này đă làm chàng say mê đến thế này là ai nhỉ ?
Cô lật khung ảnh, t́m một cách ngẫu nhiên điều ǵ đó có thể
cung cấp một dấu hiệu. Nhưng... không có ǵ, không có ǵ cả.
- Chắc chàng quen nó ở Xtanitza - Myra nghĩ.
- Chỉ có thể ở đấy, giữa thời gian chàng ở Pháp và thời gian về
đây, v́ ở Uxagiơ chắc chắn trái tim chàng c̣n rất tự do. Ta c̣n
nghe thấy chàng nói với ông Đờ terxiơ với cái mỉm cười chế nhạo
t́nh yêu ư, thật là ngốc nghếch, nhưng cũng thật thích thú khi
trông thấy nó ở người khác.
- Không, không phải lúc ấy chàng có thể để một tấm ảnh phụ nữ
luôn trước mặt. Như vậy th́ chính ở Xtanitza đă xảy ra chuyện ǵ
đó.
Cô đặt bức ảnh xuống cái bàn kiểu Byzăngtanh, cố cưỡng lại sự
cám dỗ mảnh liệt là ném bức ảnh xuống dẫm chân lên, hủy nó đi.
Rồi đôi bàn tay nhanh nhẹn mở chiếc bàn thấm, lật mấy trang giấy
để ở đấy. Không nên bỏ qua một dịp may dù nhỏ đến mấy để phát
hiện được một dấu hiệu. Nhưng cô chẳng được ích ǵ. Ở đây không
có tí ǵ có thể làm sáng tỏ điều bí mật bao quanh người con gái
xa lạ kia.
Cô Nađôpulô rút chiếc khăn mùi xoa thêu cài ờ thắt lưng đưa lên
miệng. Những chiếc răng nhỏ giận dữ cắn xé chiếc khăn trong cơn
thịnh nộ lặng lẽ. Cô ta ấn mạnh nắm tay vào miệng để chặn lại
tiếng kêu điên cuồng sắp bật ra.
Ngay lúc ấy một tiếng động nhẹ làm cô giật ḿnh, vùng đứng dậy,
cử chỉ hoảng hốt.
Trước khi trốn qua lối khác, cô thấy xuất hiện trên ngưỡng cửa
một người đàn ông cao lớn, người ấy đứng sững làm và thốt ra
tiếng kêu.
Myra nhận ra người ấy v́ đă thấy một lần ở Uxagiơ, đấy là Joren,
người hầu pḥng thứ nhất của
Hoàng thân, một người Pháp, trước
đă phục vụ cho vị Hoàng thân Đờ Vintengrat đă quá cố, rồi phục
vụ cho con trai ngài, và rất tận tụy với người con ấy.
Ngay tức khắc, bác nén kinh ngạc và tiến gần Myra, bác hỏi với
giọng lễ phép thật lạnh lùng.
- Xin cho phép tôi được hỏi cô làm ǵ ở đây ?
Cô cố lấy lại thái độ b́nh tĩnh đang nao núng. Cô đứng thẳng lại,
ngẩng đầu lên trả lời
- Tôi đợi Điện hạ mà, ngài cho tôi biết ngài muốn nói chuyện với
tôi.
Người hầu pḥng hơi nhếch mép.
-Vào giờ này sao ? Điện hạ đang dùng bữa tối trong lúc này, như
cô biết rất rơ, rồi ngài sẽ ở lại pḥng khách suốt buổi tối. Tôi
nghĩ trái lại rằng tiểu thư đă chọn giờ này v́ cho rằng sẽ yên
ổn hơn. Điều tôi muốn biết là cô làm ǵ ở đây ?
Joren có đôi mắt rất thông minh và soi mói, giọng nói điềm đạm
và thản nhiên. Myra thấy ngay người này không để ai lừa dối hoặc
làm xiêu ḷng.
Đôi môi cô run run ấp úng.
- Thôi đuợc, đúng là tôi muốn xem một thứ… đấy, bức chân dung
này.
Tay cô giơ chỉ bức chân dung có chiếc khung vàng đang lóe sáng
dưới ánh trăng.
- Bác hiểu chứ, cái cô gái ngài yêu đấy… tôi ghen với cô ấy. Tôi
muốn biết cô ấy là ai, xem cô ấy có đẹp lắm không…
Joren nói ngắn gọn lộ vẻ chế nhạo.
- Tôi không tin rằng Điện hạ tin lư do ấy đủ để thanh minh cho
cuộc thăm viếng thóc mách này.
- Nhưng bác sẽ không nói với ngài chứ ? Ôi, tôi xin bác đấy.
Cô ta chắp tay lại, ngước đôi mắt cầu khẩn nh́n người hầu pḥng.
Vẫn giọng nói ngắn gọn. Không một thớ thịt nào trên mặt chuyển
động, Joren đáp :
- Tôi chưa bao giờ giấu Điện hạ chuyện ǵ cả. Và không phải là
hôm nay tôi bắt đầu làm thế.
- Không, không, bác sẽ không nói đâu. Ngài sẽ nghĩ ǵ về tôi.
Này bác, bác có hiểu như thế chứ ? Một lúc điên rồ, ghen tuông,
tức tối… Bác sẽ im lặng chứ phải không ? Tôi xin bác… tôi xin
bác !
Phát cuồng lên, cô nắm cánh tay bác năn nỉ, hạ ḿnh trước người
hầu này. Nhưng Joren vẫn thản nhiên, hơi lùi lạinói giọng lạnh
như băng :
- Cần phải suy nghĩ trước tiểu thư ạ. Về phần tôi, tôi chỉ biết
bổn phận của ḿnh và tôi sẽ làm tṛn.
Cô ra khỏi pḥng, run lên v́ lo sợ và thầm nghĩ rằng lần này là
hết hẳn, rằng Hoàng thân đă không ưa nàng, như thế sẽ không tha
thứ cho sự thóc mách liều lĩnh này.
Khi cô ra rồi, Joren kiểm tra nhanh gian pḥng. Con người nhỏ bé
kia làm cho bác cảm thấy như thuộc loại người gian
xảo. Ai mà
biết được cô ta làm được những ǵ. Nghe nói Bá tước Xêminkhốp đă
khánh kiệt. Vậy mà h́nh như mọi thứ ở đây cũng đáng giá một gia
sản. Nhưng h́nh như mọi thứ đều ở vị trí cũ. Joren thở dài nhẹ
nhơm, quay lại bàn giấy. Bác cuối xuống nhặt chiếc mùi xoa nhỏ
rơi trên thảm. Bác mỉm cười tinh quái
- Đây là bằng chứng chắc chắn để Điện hạ thấy rơ cô ta, bác nghĩ.
Chắc cô ta đă cắn vào chiếc khăn trong cơn điên dại. Nếu cô ta
nói thật, nếu đến chỉ để xem bức chân dung này th́ thật là đáng
đời nhé. Trông thấy vẻ đẹp này cô ta sẽ không thể ngủ được.
Hoàng thân về vào lúc gần nữa đêm. Chàng thấy Joren vẫn đợi ở
pḥng giấy.
- Bác muốn nói ǵ với ta chăng ?
- Vâng, nếu Điện hạ cho phép.
- Cứ nói đi.
- V́ quên mang hộp x́ gà đến cho đại tá Kif như ngài bảo, tôi
vào đây lúc gần 9h để lấy, và tôi đă thấy ǵ ? Một người đàn bà,
không là một cô gái ? nếu có thể gọi là một cô gái. Tóm lại lá
cái cô Nađôpulô ấy.
Hoàng thân tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Cô Nađôpulô ? Cô ta đă dám… cô ta làm ǵ ở đây ?
- Lúc đầu cô ta bảo tôi là Điện hạ cho mời đến nhưng thấy tôi
không tin ǵ cả, rốt cuộc cô ấy phải thú thật – tôi cảm thấy có
lẽ thật thế. Cô ta đến để xem bức chân dung này.
Bằng một cử chỉ thận trọng, bác chỉ bức họa lồng trong khung
vàng.
Vẻ bực tức hiện rơ trên mặt Vladimia. Sau một lúc lặng lẽ chàng
hỏi vắn tắt.
- Ǵ nữa ?
- Cô ấy cầu xin tôi đừng nói ǵ với Điện hạ.
Tất nhiên tôi bảo
với cô ta là không thể được. Cô ấy giận dữ đi ra và để lại cái
này trên thảm.
Joren rút túi lấy chiếc mùi xoa nhỏ ra.
- Cô ấy c̣n xé rách nó bằng răng, tôi nghĩ thế.
- Đưa đây.
Vladimia xem xét miếng vải batit vuông có h́nh thêu và thơm mùi
nước hoa. Rồi chàng ném xuống bàn nói.
- Cho nó vào phong b́ và sáng mai cho mang đến chỗ cô ta.
C̣n lại một ḿnh, Vladimia lơ đăng châm thuốc hút. Một nếp nhăn
tức giận hằn trên trán và ánh mắt hà khắc của chàng có thể làm
cho Myra run lên nếu cô ta trông thấy.
Con người kia táo tợn ghê thật ? Dám lẻn vào pḥng chàng như thế
ư ? Thật như kẻ trộm cắp. Ông bố dượng của ả, có lẽ đă nói với ả
về bức ảnh này, hay ông bá ttước Xănggô. Có thể bá tước
Xêminkhốp đă nhắc đến vẻ giống nhau của Lilia và bà Hoàng Liuxka.
Điểm này không có ǵ quan trọng, vả lại những người họ Liuxki
tạo thành một gia đ́nh đông đúc và Ixmen chắc chắn sẽ không nghi
ngờ về cái chết của con gái chồng. Nhưng Vladimia không hài ḷng
v́ Myra đă trông thấy bức ảnh, v́ ả sẽ ghen, ghen kinh khủng.
Nếu ngẫu nhiên ả biết được chỗ ở của người chàng yêu, ả sẽ hại
nàng không do dự, bằng mọi khả năng của ả.
Chàng trầm ngâm một lúc, đôi mày vẫn cau lại. Rồi hé môi cười
khinh bỉ.
- Con người này đê tiện, thiếu phẩm cách biết chừng nào.
Tuy nhiên chàng không ân hận v́ đă mời cô ả xinh đẹp ấy trong
một lúc ngẫu hứng, việc mời ấy đă tạo cho chàng điều kiện gây
dựng mối quan hệ giữa những người mê sách với Bá tước Xêminkhốp.
Nhưng nếu Ăngđre Paplôvit gây cho chàng mối thiện cảm nào đó, v́
là cha của Lilia, th́ chàng thấy ở hai người đàn bà kia những kẽ
thù tệ hại nhất của vị hôn thê của ḿnh. Mối ác cảm của chàng
với họ càng mạnh hơn từ cái tuần lễ họ vừa đến ở nhà chàng.
Chương 3
Hôm sau Myra không cần phải
giả ốm để khỏi phải xuất hiện vào bữa ăn sáng. Suốt đêm cô ta
sốt và đến sáng đầu c̣n nhức dữ dội hơn, cơn đau nhức càng tăng
khi cô ta nhận được chiếc phong b́ đựng cái mùi xoa rơi trong
pḥng giấy của Hoàng thân.
Trong cơn điên rồ và thất vọng mới, cô xé tan chiếc khăn rồi
quay lại phía người mẹ với bộ mặt nhăn nhó. Cô ta tuyên bố.
- Tôi muốn biết cái con người xa lạ kia, rồi tôi sẽ trả thù nó
với những đau đớn và sự sỉ nhục tàn bạo như chàng bắt tôi phải
chịu lúc này.
- Đừng dại dột. Myra ! Việc hôm qua đă đủ rồi đấy.
- Tôi không hối tiếc. Thế là chàng đă thấy tôi yêu chàng đến thế
nào, yêu chàng đến phát điên lên.
- Con đă làm ông ấy bực tức, thế thôi. Dù được yêu đến phát điên
lên cũng không phải cái mới đối với ông ấy. Nhưng trái lại sự
liều lĩnh mà con chứng tỏ bằng việc lẻn vào nơi ở của ông ấy như
thế chỉ làm cho ông ấy không ưa con đến cực điểm. V́ việc ấy
không phải cái ǵ khác sự khiếm khuyết lễ nghi.
Myra phát một cử chỉ tức giận :
- Để mặc tôi. Đừng nói với tôi người ấy nữa. Tôi đang cố không
nghĩ đến đây.
Nhưng khi mẹ cô trở về sau bữa ăn sáng một lúc cô nóng nảy hỏi :
- Hoàng thân tỏ thái độ thế nào với mẹ ? Chàng có nói ǵ không
khi mẹ chào từ biệt ?
- Không một lời. Chỉ gật đầu chào cộc lốc, cũng chẳng nh́n ta
nữa. Thế mà ông ấy lại tỏ vẻ ḥa nhă với Ăngdrê, đă mời đến xem
sách cổ ở Pêtecbua.
Myra âm thầm nói :
- Chàng có điều ǵ với chúng ta nhỉ ? Thái độ cố ư gạt chúng ta
ra một bên là thế nào ?
- Chỉ có thể t́m một cách giải thích là ông ấy tiếc đă mời chúng
ta, cả hai mẹ con, không thể làm cho ta cảm thấy rơ hơn thế nữa.
Myra lắc đầu. Trong thâm tâm cô tin rằng có vấn đề khác. Trong
cách cư xử của Hoàng thân đối với Myra trong suốt tuần lễ này,
cô thấy h́nh như có mối ác cảm xen lẫn khinh bỉ vô biên. Nhưng
tại sao lại có những cảm nghĩ đó ? Có ǵ xảy ra giữa Uxagiơ và
Vơlaina.
Chưa giải quyết được vấn đề kia và không gặp lại
Hoàng thân,
Myra rời dinh cơ lộng lẫy chiều hôm ấy cùng với cha mẹ. Buổi tối
khi ngồi vào bàn, Vladimia cảm thấy vô cùng hài ḷng khi không
c̣n nh́n thấy hai bộ mặt phụ nữ đáng ngại kia.
Tám ngày sau, Ivan Xêmimit, thư kư tin cậy của
Hoàng thân đưa
đến hai bức thư khi chàng vừa đi săn về. Cả hai đều được ghi
bằng bàn tay vụng về của Hôpnich, do ông bị thấp khớp.
Khi có một ḿnh trong pḥng, Vladimia mở một b́ thư. Bên trong
là thư của Lilia.
“Volodia thân yêu, anh mắng em v́ em không nói về sức khỏe của
em trong hai thư sau. Anh tưởng em ốm ư ? Không đâu, em chỉ cảm
thấy hơi mệt, hơi yếu và khí hậu ẩm ướt lạnh lẽo của mùa thu làm
em khó chịu. Sau khi bà Fêbieng yêu quư của em mất đi, em hơi bị
thiếu máu. Buồn, lo về việc đ̣i lại quyền của ḿnh mà không thấy
khả năng thực hiện trong hoàn cảnh cô đơn và cách biệt của em
khi ấy. Đó là những thứ đă hành hạ em dù em cố cưỡng lại. Em c̣n
nghĩ rằng khí hậu Xtanitza rất tốt lành cho em khi c̣n bé giờ đă
không c̣n như thế nữa. Đấy cũng là ư kiến của thấy thuốc mà
Irina mời đến hôm nọ. Tuy vậy, em nghĩ ông ta nói quá đáng khi
khuyên em đừng ở đây vào mùa đông. Vả lại em sẽ đi đâu bây giờ
nếu lúc này em vẫn ở t́nh trạng như hiện nay. Em sắp uống mấy
thứ thuốc mà ông ấy chỉ định để cho thật khỏe khi vị hôn phu yêu
quư của em đến thăm. Ôi, em nóng ḷng chờ ngày ấy.
Volodia của
em ơi, em cảm thấy anh yêu em nhiều biết chừng nào. C̣n em, em
không thể nói rơ với anh là em yêu quư anh biết bao nhiêu. Chỉ
nghĩ đến việc sắp được gặp anh là em sung sướng đến nỗi tất cả
mệt nhọc không c̣n nữa. Cha em rời Vơlaina rồi, anh nói thế phải
không ? Em buồn rầu nghĩ ràng ông chắc khổ sở v́ người đàn bà
kia…”
Đọc đến đây, nét mặt Vladimia lộ vẻ lo lắng, chàng dừng lại và
mở phong thư kia, đấy là thư của Hôpnich.
“Kính xin Điện hạ tha lỗi cho tôi v́ đă dám viết thư cho Điện hạ,
người gác rừng già viết – Nhưng cần phải nói đến sức khoẻ của
tiểu thư Lilia Andrêepna. Tôi được rơ tiểu thư cũng có nói phần
nào với Điện hạ. Tôi phải xin nói thêm điều mà thầy thuốc nói
riêng với tôi: “cô này có thể lực rất tốt nhưng đang bị thiếu
máu nặng. V́ cô đuối sức, khí hậu khắc nghiệt của Xtanitza trong
mùa thu và mùa đông có thể đưa đến nhiều nguy hiểm.
Đây là điều tôi phải thưa với Điện hạ rơ trước hết. Rồi c̣n một
việc khác…
Tiếng đồn lan khắp vùng rằng khi ở Xtanitza, Điện hạ đến nhà tôi
hàng ngày để thăm Lilia Andrêepna và ngài viết thư cho cô để
theo điạ chỉ của tôi. H́nh như họ cũng thấy cả thư
Irana hay tôi
bỏ ở ḥm thư bưu điện để gởi cho người thư kư của Điện hạ. Tôi
biết như thế do một người quen của tôi nói, đó là Ăngdrê
Mikhailôvit Đônep, một anh chàng ghét lời dèm pha và chỉ nói khi
biết rơ sự việc. Rơ ràng là việc trao đỗi thư từ cứ cho là giữa
tôi và người trong dinh Điện hạ có vẻ lạ kỳ. Nhưng nếu người
nhân viện bưu điện không mắc lỗi ba hoa th́ hiển nhiên không ai
biết cả.
Tóm lại người ta dèm pha bá tước tiểu thư của chúng tôi về quan
hệ của tiểu thư và Điện hạ.
Chúng tôi không nói ǵ với tiểu thư về việc ấy, tất nhiên là thế.
Nhưng tôi cho rằng tiểu thư có thầy điều ǵ đó và đau khổ, tội
nghiệp cho cô gái nhân từ của chúng tôi.”
Đọc đến đây, Vladimia nhíu mày, ném bức thư xuống bàn. Chàng nói
gầm trong miệng.
- Ồ, chúng sẽ phải trả giá như thế nào. Những kẻ tung ra những
lời nói xấu kia. Trước hết là sự lộ chuyện của bưu điện.
Sau khi viết một lá thư ngắn cho một viên chức cao cấp của bưu
điện, Vladimia viết cho Hôpnich.
“Lăo báo cho ta biết là tốt. Hăy điều tra để biết rơ kẽ phạm lỗi.
C̣n ta, ta sẽ t́m cách chấn chỉnh lại t́nh h́nh ấy.”
Chàng dừng lại và trầm ngâm suy nghĩ.
- Chấn chỉnh lại ? Làm thế nào đây ? Nếu chàng công bố lễ đính
hôn và đề cập đến chuyện hôn nhân giữa quư tộc - b́nh dân, khả
năng duy nhất trong lúc này, khi nàng chưa phục hồi tên thật.
Chàng sẽ làm cho người ta chú ư đến nàng, nhất là sự chú ư của
Ixmen và Myra.
Chàng nhớ lại một hôm chàng đă nói trước mặt họ nhân việc kết
hôn mới đây của một đại công tước, rằng không bao giờ, dù lư do
ǵ chàng cũng không đồng ư kết hôn không môn đang hộ đối, v́
không thể để các con ḿnh không chính thức là những người kế
tiếp ḍng dơi.
“- vả lại tôi không ở phía những người kết hôn không xứng đáng”
- chàng đă nói.
Nếu sau lời tuyên bố như thế, chàng lại cưới Lilia trong vị trí
một người dân b́nh thường, cô Nađôpulô kia tinh vi và xảo quyệt
có thoáng thấy điều bí ẩn nào đó và đi đến nghi ngờ sự thật
không ?
Dù rất tự chủ trong cảm xúc của ḿnh, Vladimia vẫn để lộ rơ thái
độ lơ đễnh, lănh đạm với tất cả những ǵ chung quanh để khách
nhận thấy, v́ họ luôn chú ư đến tính t́nh của chàng. Sự tồn tại
một bức chân dung phụ nữ đầu tiên được đặt trên bàn giấy của
Hoàng thân, lúc này đă được mọi người biết đến do sự chu đáo của
bà bá tước Xănggô. Những dấu hiệu đa dạng ấy, ở một người như
chàng có thể là dấu hiệu của một niềm say mê lớn. Nữ
Hoàng thân
Alêchxăng drin cũng nhận xét như thế khi người t́ nữ của cụ nói
với cụ chi tiết mà cụ chưa hề biết, bởi v́ cụ chưa hề đến chỗ
cháu khi không có lư do. V́ thái độ trịnh trọng lạnh lùng của
cháu cụ không khuyến khích các quan hệ quá thân mật.
Sự phát hiện này làm cụ rất khó chịu. Cụ hết sức mong ước
Vladimia sau này sẽ cưới người em họ là Đại công tước tiểu thư
An xinh đẹp, rất thông minh và rất yêu chàng. Chàng chưa nói ǵ
về dự kiến hôn nhân ấy, nhưng từ chối không chịu nói đến việc ấy
trước hai-ba năm nữa.
- An sẽ 20 tuổi, lúc ấy chúng ta sẽ bàn sau – chàng nói giọng
dứt khoát không để ai van nài.
Nữ Hoàng thân không thốt một lời nào. Nhưng cụ vẫn giữ nhiều hy
vọng là dự dự kiện của ḿnh sẽ thành sự thật. V́ cụ biết
Vladimia tuy không có t́nh yêu với công tước tiểu thư nhưng
chàng thấy rơ giá trị của sắc đẹp, vẻ thanh lịch và trí tuệ mẫn
thiệp của nàng, cụ cũng không phải không biết cho đến lúc ấy chỉ
có những t́nh cảm ngẫu hứng diễn ra trong cuộc sống của cháu cụ.
Nhưng lần này căn cứ vào bề ngoài, đây là sự gắn bó thực sự.
Người cháu ấy có định làm trở ngại cuộc hôn
nhân được mong ước
kia không?
Một buổi sáng, nữ Hoàng thân gặp Vladimia ở đại tiền sảnh của
lâu đài, chàng vừa cưỡi ngựa đi chơi với mấy người khách trở về.
Cụ đáp lại lời chào của họ và ch́a tay ra cho cháu, chàng cúi
xuống hôn nhẹ lên tay bà.
- Bà vừa nhận được một bức thư đáng mến của An, em họ cháu.
Volodia ạ. Cô ấy thay mặt toàn gia đ́nh hỏi cháu có vui ḷng đến
chơi nhà họ ít lâu vào tháng sau không ?
- Tất nhiên là không rồi. Bà trả lời với cô ấy rằng cháu rất
tiếc không nhận lời mời được. Thời gian của cháu đă có dự định
trước rồi.
Trái với thói quen của cụ, nữ Hoàng thân nài thêm:
- Volodia thân yêu, vậy th́ 8 ngày thôi chẳng hạn.
- Không thể được. Vả lại cháu sắp rời Vơlaina trong vài ngày nữa.
Bà sẽ tiếp tục làm vinh dự cho các vị khách của chúng ta đến khi
họ đi bà nhỉ.
- Rời Vơlaina ? Nhưng cháu không trở lại à ?
- Có lẽ là không.
Sau câu trả lời vắn tắt ấy, Vladimia rẽ vào hành lang đi đến nơi
chàng ở, để lại nữ Hoàng thân sửng sốt với lời báo chuyến đi ấy,
dù cụ đă quen thuộc với những quyết định thất thường của cháu cụ.
Hoàng thân đâm chiêu bước vào bàn giấy và bấm chuông gọi người
thư kư ngay. Đă ba ngày rồi chàng không có thư của Lilia và bắt
đầu lo.
Nhưng Ivan Xêminit đem đến hai bức thư từ Xtanitza, một của
Lilia rất ngắn, một tờ thôi và một của ông già gác rừng.
Lilia viết:
“Volodia yêu quư vô cùng yêu quư của em.
Em vừa có một nỗi buồn lớn. Bác Irina tốt bụng, tội nghiệp của
em đă chết đột ngột v́ chứng ứ huyết hôm kia. Bác ấy chỉ có thời
gian để nói: “lạy chúa, xin hăy thương xót con !”. Hôm nay
Nicola Xtêpanovit đưa bác ấy đến chỗ an nghĩ cuối cùng. C̣n em
th́ không đi được v́ lên cơn sốt nên phải nằm nhà. Đó là do xúc
động, mệt mỏi. Nghỉ ngơi sẽ chóng khỏi thôi. Rồi em nghĩ đến sắp
được gặp anh, Volodia của em, thế là chỉ ư nghĩ ấy cũng đủ làm
em dễ chịu biết bao. Bác Hốpnich đáng thương u mê đi v́ sự bất
hạnh ấy. Irina cực tốt và tận tụy biết chừng nào.
Tha lỗi cho em, người bạn thân thiết, vị hôn phu của em, v́ hôm
nay viết cho anh ít. Nhưng em mệt quá ! Ngày mai có thể em sẽ
mạnh mẽ hơn. Hơn bao giờ thế Lilia của anh ẩn náo trong t́nh yêu
thương của anh…”
- Tội nghiệp cô bé của tôi. – Vladimia nghĩ - Ốm, chỉ có một
ḿnh, ở tận đấy! Ḿnh phải đi ngay đến với nàng.
Chàng mở vội bức thư của Hôpnich. Lăo báo cho chàng biết Lilia
đang ốm lại bị choáng một cách đau đớn v́ cái chết của Irina.
“Thầy thuốc tôi mời đến – ông lăo gái rừng già viết thêm - nhắc
lại rằng tiểu thư sẽ chóng mạnh miễn là thay đổi khí hậu, có bên
ḿnh sự chăm nom và thương mến. Tôi dám nói rằng tiểu thư không
bị thiếu thốn những thư ấy ở đây. Nhưng chỗ ở của chúng tôi quá
nghèo nàn, thiếu tiện nghi và nhất là bá tước tiểu thư thân mến,
sau khi bà Fabieng chết, cứ ngấm ngầm băn khoăn cho tương lai.
Bây giờ về điều ấy, tiểu thư yên tâm hơn v́ trông cậy hoàn toàn
vào Điện hạ. Nhưng c̣n cái mà tôi đă thưa với Điện hạ trong thư
trước, Lilia andrêpna đă bị sỉ nhục về vấn đề này…”
Hoàng thân th́nh ĺnh nổi giận.
- Sỉ nhục nàng, Lilia của ta ư ? Kẻ nào dù là đàn ông hay đàn bà,
dám làm thế cũng sẽ phải trả giá đắt.
“Tôi cho rằng những kẻ tạo ra những lời đồn đại vu khống ấy có
thể t́m được dễ dàng” - Hôpnich tiếp tục.
Vladima ngừng đọc, bực bội nghĩ.
- Lăo già ngu xuẩn ấy không nói tên. Nhưng ta cũng đoán được.
Suy nghĩ về việc này ta rất nghi đứa con gái Xtrêtnôp và cả hắn
nữa, cái mặt xảo trá của hắn không nói lên đuợc điều ǵ có giá
trị. Chắc chúng đă ŕnh, khi ta đến ngôi nhà gác rừng. Nếu ta
đoán trúng…
Chàng dựa khuỷu tay vào bàn và suy nghĩ rất lâu, hai mắt đăm đăm
nh́n bức ảnh, ở đấy Lilia đang mỉm cười. Đă mấy hôm rồi, chàng
gần như quyết định bí mật kết hôn trong khi chờ giải quyết vị
trí xă hội của bá tước tiểu thư Xêminkhốp. Nhưng bức thư vừa
nhận được chỉ làm cho chàng vội vă quyết định về vấn đề này hơn.
Thật thế, chàng không tự giấu ḿnh rằng những việc ấy sẽ đưa đến
những trở ngại ǵ, đó là vị trí chưa minh bạch của Lilia trong
hoàn cảnh này. Nhưng về mặt khác, chàng có thể che chở cho Lilia
an toàn hơn, khi cưới cô, chàng có quyền sống bên cạnh cô. Rồi
với t́nh h́nh sức khỏe như thế, để cô ở một ḿnh với Hôpnich
trong ngôi nhà gác rừng buồn bă và nghèo nàn ấy tuyệt đối không
thể được. Thầy thuốc nói cô cần sự chăm sóc và t́nh cảm. T́m
những thứ ấy ở đâu hơn ở người mà cô là t́nh yêu duy nhất và
người sẽ tạo cho cô một cuộc sống khác hẳn.
Sau cùng là một lư do khác rất mạnh gây trọng lượng cho quyết
định của Vladimia. Câu ngạn ngữ “xa mặt cách ḷng” đối với chàng
không thể là sự thực. H́nh ảnh Lilia luôn trong tâm trí chàng
ngày càng trở nên thân yêu hơn, v́ vốn quen thực hiện ư muốn
ḿnh không chậm trễ, chàng khó ḷng chờ đợi, có thể là lâu hơn.
Cần thiết là phải thừa nhận cô gái là nữ Bá tước Êlidabet
Xêminkhốp. Chàng muốn nàng là của ḿnh ngay trong thời gian này.
Nhưng muốn thế th́ phải tiến hành những biện pháp cần thiết.
Chính v́ mục đích ấy mà sau khi viết thư cho vị hôn thê của ḿnh
để báo tin sắp đến, chàng đă cho gọi Vôglin, người quản gia
trưởng.
Rất vắn tắt chàng giải thích cho người giúp việc tận tụy và kín
đáo điều chàng cần ở ông ta. – Ta sắp bí mật kết hôn với một
tiểu thư thuộc gia đ́nh quư tộc cao nhưng có lư do nghiêm trọng
buộc phải tạm thời giữ kín tên họ. Sau khi làm lễ cưới ở nhà thờ,
ta sẽ đưa nàng sang miền nam nước Pháp. Ở đấy ta muốn sống ẩn
danh trong thời gian đầu của cuộc hôn nhân. Sáng mai ông sẽ đi
t́m cho chúng ta một ngôi nhà ở gần Canne hay Nice, nhưng ngoài
thành phố. Ở vị trí thật cách biệt như vậy sẽ tránh được ṭ ṃ.
Ta không có chỉ dẫn ǵ khác cho ông về vấn đề này, v́ ông biết
rơ sở thích của ta và ta biết mọi sự sẽ tốt đẹp.
- Tôi sẽ làm hết khả năng ḿnh để Điện hạ được hài ḷng.
- Chọn những người hầu trong số kín miệng nhất. Với những người
kề cận chúng ta, ông cho họ biết mối quan hệ hợp pháp giữa Lilia
Angdrêpna và ta. Nhưng báo cho họ biết ta muốn họ kín miệng về
vấn đề này. Chỉ bép xép một tí cũng sẽ bị trừng phạt đến mức mà
kẻ phạm lỗi sẽ giữ kỷ niệm suốt đời. Vả lại họ cũng biết ta đă
phạt những kẻ lắm môi mép như thế nào rồi, nhưng ông cứ nhắc lại
cho họ thật rơ ràng. V́ có khả năng ở chỗ này hay chỗ khác có
người t́m cách làm cho họ nói đấy.
- Điện hạ đừng lo ngại ǵ cả. Họ sẽ được báo trước.
- Bây giờ đến vấn đề khác. Ta muốn có áo cưới và khăn choàng
cưới của mẹ ta. Ông biết những thứ ấy cất ở đấu không ?
- Có thể ở Pêtecbua, thưa Điện hạ. Chắc Xtêpanich Pêtrôepna phải
biết.
- Lát nữa bảo bác ấy đến đây, ta sẽ hỏi bác ấy. C̣n việc kiểm
tra sổ sách của người quản lư ở Xtanitza thế nào, nói cho ta
biết ?
- Tôi giao việc ấy cho Misen maccôp. Anh ta chưa gửi báo cáo đến.
Nhưng thời gian anh ấy cần cho việc ấy sắp hết.
- Cho người đến ngay chỗ hắn. Ta cần báo cáo ấy trong khoảng
hai-ba ngày nữa.
Đến đây Hoàng thân cho người quản gia lui ra. Người này rất sửng
sốt v́ điều vừa nghe thấy.
Vladimia đặt kế hoạch nhanh chóng. Hôm sau chàng sẽ đi Pêtecbua,
sẽ cho Joren theo lời chỉ dẫn của Xtrêpanida, người trông coi
quần áo… đi lấy đồ trang sức ngày cưới của nữ
Hoàng thân mari đă
quá cố, mẹ của chàng. Chàng muốn thấy Lilia mặc đồ ấy. Rồi chàng
đi Xtanitza, khi vị hôn thê của chàng khá thêm một chút chàng sẽ
tổ chức lễ cưới. Sau đó hai người sẽ đi Pháp.
C̣n lại vấn đề là người làm chứng. Người thư kư sẽ là một, c̣n
người kia, Vladimia đă chọn sẳn đấy là đại tá Korf mà chàng biết
là người kín đáo không ai lay chuyển được.
Nh́n bức chân dung của Lilia, chàng mỉm cười th́ thầm :
- Sắp rồi, chú nai xinh đẹp ơi, em sẽ chỉ là của anh, và anh sẽ
làm cho em sung sướng em sẽ thấy.
Chương 4
Khi Xtrêtnôp nghe tin Hoàng
thân sắp đến, có cả một vị khách đến cùng, hắn cảm thấy mối lo
luôn làm hắn bứt rứt tăng lên ghê gớm nhất là từ hôm hắn biết
người nhân viên vừa bị cắt chức v́ phạm tội thiếu kín đáo trong
nghề nghiệp. Điều con gái hắn và hắn làm lại khác hẳn. Cha con
hắn sẽ bị trừng phạt như thế nào nếu bị
Hoàng thân biết rơ.
Trong lúc sợ hăi, viên quản lư đổ tội cho Đurina.
- Mày thấy chưa, khi tao bảo mày bép xép vừa thôi chứ, giữ ǵn
đừng ngạo ngược với đứa con gái kia. Điện hạ trở lại thăm nó,
thật rơ như ban ngày rồi, và nó chẳng có việc ǵ cấp thiết bằng
thưa kiện chúng ta. Thế là…
Đurina tự ái giả bộ coi thường nỗi lo sợ của cha. Nhưng thực ra
thị cực kỳ sợ hăi các hậu quả có thể đến do chính sự độc ác của
thị. Bởi v́ nếu người nhân viên bưu điện tuy không có ư xấu,
nhưng đă lộ vẻ ngạc nhiên trước người khác về việc trao đổi thư
từ thường xuyên giữa Hôpnich và người thư kư của Điện hạ đă bị
phạt, lộ rơ rằng Hoàng thân không muốn ai bép xép về quan hệ của
ông với Lilia. Thế là Đurina hết b́nh tĩnh. Và tin
Hoàng thân
trở lại chứng tỏ cho cha con Xtrêtnôp biết rằng Lilia vẫn được
ưu ái và họ đă mắc phải một điều dại dột ghê gớm khi công kích
cô ta.
V́ thế Xtrênôp không giữ nỗi run sợ khi hắn khúm núm cúi gập
người xuống hơn bao giờ hết, tiến lại chào
Hoàng thân lúc ngài
đến. Vladimia đi cùng với đại tá Korf, cũng mặc thường phục như
ngài. Con Yamin thân h́nh mềm mại nhảy cẩn lên về phía họ.
Xtrêtnôp bất giác lùi lại mấy bước nên làm con chó chú ư. Nó
rạp người xuống đất gầm gừ. Viên quản lư sợ hăi cứ lùi lùi măi.
Hoàng thân mỉm cười chế nhạo một cách khinh bỉ:
- Nhất định là ghét anh, điều xấu đấy. Đây là một trong những
người Yamin ác cảm Platôn kirilôvit ạ. C̣n người nữa là cô
Mađôpulô ông nhớ chứ?
Hoàng thân nói với Đại tá Korf nhận xét ấy. Ông mỉm cười trả lời:
- Tôi rất nhớ thưa Điện hạ. Giống vật có một mối ác cảm không
giải thích được. Nhưng Điện hạ không sợ con Yamin chồm vào người
kia à?
- Chà, nếu nó cắn anh ta một miếng thịt th́ cũng chẳng có ǵ
không hay cả.
Nhún vai khinh bỉ, Vladimia bước lên bậc vào tiền sảnh, lúc ấy
Yamin tạm từ bỏ không nếm thịt Xtrêtnôp và
đứng dậy đi theo
chủ.
Nửa giờ sau, Vladimia rời lâu đài bước vào lối đi đến ngôi nhà
gác rừng.
Lilia trông thấy chàng từ cửa sổ, cô ra mở cửa và ngă vào ṿng
tay chàng.
- Volodia, anh thật tốt nên đă đến sớm.
- Em biết rơ là anh chỉ có mỗi mong muốn ấy từ hôm anh xa em.
Chàng hôn lên khuôn mặt đỏ bừng và mái tóc vàng có ánh màu hung.
Nhưng thoạt nh́n chàng đă thấy ngay mặt cô gầy đi và có quầng
đen quanh đôi mắt đang nh́n chàng vui mừng rạng rỡ.
- Em rất sung sướng. Vôlodia, anh đây rồi. Bây giờ em như sống
lại. bác Irina tội nghiệp mất đi thật đau đớn quá.
- Em thân yêu, em đă trải qua những lúc nặng nề. Trong thời gian
ấy, anh ở nơi kia bồn chồn v́ xa em. Nhưng mọi việc đă qua rồi.
Lại đây anh nói cho em nghe dự định của anh.
Hoàng thân đưa cô vào căn pḥng nhỏ, đến chỗ quen thuộc của họ,
ngồi bên cô. – Con bồ câu của anh ơi, nghe nhé, anh định thế này…
Nghe chàng nói đến kết hôn bí mật, Lilia hơi hoảng hốt. Thế nào?
Ngay lập tức à? Và không có ai biết à? Nhưng như thế sao được?
- Được lắm, anh bảo đảm với em như thế, vả lại cần như thế. Hăy
nghĩ xem, em không thể sống một ḿnh ở đây với ông già có thể
bất thần ốm đau hay kết thúc cuộc đời đột ngột như Irina. Hơn
nữa sức khỏe của em, theo ư thầy thuốc, cần một khí hậu khác.
Anh có cần nói thêm không rằng anh nóng ḷng muốn được Lilia là
của anh, để che chở cho cô ấy về mọi mặt và chăm nom cô ấy thật
chu đáo, đem lại cho cô ấy tất cả hạnh phúc có thể có được.
Đôi mắt đẹp đầy cảm động nh́n xuống giây lát dưới cái nh́n thật
nồng nhiệt của t́nh yêu.
Lilia khẽ nói giọng run run.
- Em sẽ làm tất cả những ǵ anh muốn. Em luôn tin tưởng anh.
Mắt cô lại ngước nh́n Vladimia và lại một lần nữa chàng đọc thấy
ở đấy niềm tin dịu dàng sâu sắc, thấy sự phó thác ngây thơ của
cô gái có tâm hồn rất trong sáng này. Cô yêu chàng đến nỗi có
thể hy sinh mọi sự cho chàng, trừ lương tâm và phẩm giá của ḿnh.
Trái lại với biết bao người khác. Chàng rất hiểu điều đó.
Vladimia nói cho Lilia biết các biện pháp đă định để tổ chức đám
cưới và các nơi ở sau này của họ. Lát nữa chàng sẽ đi gặp linh
mục Vrơdrô để thỏa thuận với ông ấy về việc làm lễ cưới.
Lilia nêu trở ngại:
- Có lẽ linh mục sẽ không chịu làm lễ cưới cho chúng ta như thế
đâu.
Vladimia mỉm cười có vẽ thích thú v́ ư nghĩ hồn nhiên ấy.
- Tại sao hở bồ câu nhỏ? Kết hôn bí mật không bị ngăn cấm khi có
những lí do nghiêm chỉnh. Đám cưới của chúng ta thuộc loại này
đây. Vả lại khi anh đă muốn th́…
Và Lilia lại nh́n thấy trên mặt vị hôn phu vẻ quyết đoán kiêu mà
cô đă nhận thấy ở chàng khi chàng nói với Hốpnich làm cho cô hơi
lo. Đấy chỉ là dấu hiệu của bản chất chuyên chế, quen thấy mọi
người cúi đầu trước ḿnh.
Phải rồi, cô đă quên rằng người được cai quản giáo khu nhỏ bé
này tùy thuộc Hoàng thân Đờ Vitengrat, và trước ông hoàng này,
mọi khó khăn có thể san bằng.
Trả lời các câu cô hỏi, Vladimia đă nói về cha cô, về bà bá tước
Xêminkhốp. Chàng miêu tả người đàn bà này dưới màu sắc đen tối
đến nỗi Lilia phải kêu lên:
- Với một người vợ như thế, cha em chắc phải khổ sở lắm. Anh nói
ông ấy có vẻ buồn lắm ư Volodia?
- Phải, buồn rầu, mệt mỏi già hơn tuổi. Anh biết gia sản của ông
ấy đă bị hai mẹ con người kia, người mẹ và đứa con gái phung phá
hết. Lănh địa Trêvôrich của ông bị cầm cố, nhà ở Pêtecbua cũng
vậy, ông ấy khánh kiệt rồi.
- Tội nghiệp, tội nghiệp cho cha. Số phận ông sẽ ra sao nếu anh
không làm cho ông ấy thấy rơ được về hai người đàn bà kia.
- Anh sẽ làm được, đừng sợ ǵ cả. Có thể sẽ xảy ra những sự kiện
làm cho anh có thể bộc lộ với ông ấy sự hiện tại của em sớm hơn
ḿnh nghĩ. Nhưng anh muốn t́m cho được người làm vườn ở
Trêvôrich, anh chàng Ivan nào đó. Cho đến nay mọi việc t́m kiếm
đều chưa có kết quả. Vậy mà anh ta lại là nhân chứng duy nhất
trong lúc này, v́ Irina đă chết. Tuy vậy anh vẫn cho rằng nếu
kiên tŕ ta vẫn t́m thấy anh chàng kia. C̣n việc anh bao vây bá
tước Xêminkhốp, anh sẽ tiếp tục khi ta trở về Pêtecbua. Em yêu
quư từ nay cho đến lúc trở về ta chỉ quan tâm đến sức khoẻ của
em và hạnh phúc của chúng ta.
Lúc ấy cửa mở và Hôpnich xuất hiện trên ngưỡng cửa.
- Điện hạ, xin thứ lỗi, tôi không biết…
- Cứ vào, Hôpnich. Ta sẽ cho lăo biết điều chúng ta vừa quyết
định.
Ông già bước vào và liếc nh́n một cách buồn rầu cô gái vừa ngẩng
khuôn mặt đang tựa vào vai vị hôn phu của cô và mỉm cười với
người phục vụ trung thành. Tội nghiệp cô bé, miễn là cô không
phải trả giá đắt cho những giờ hạnh phúc này.
Trong khi nghe lời truyền đạt của
Hoàng thân, Hốpnich cố giấu vẻ
xúc động và lo sợ. Thành hôn bí mật? Phải chăng đây là một
phương pháp Hoàng thân tạo ra để có thể dễ dàng bỏ rơi Lilia,
khi ngẫu hứng đă qua.
Với ông già gác rừng, mọi sự đều đáng ngờ vực trong sự biến cố
kỳ lạ đă làm cho cô tiểu thư lăo được ủy thác chăm sóc trở thành
vị hôn thê của ông hoàng Đờ Vitengrat. Nhưng lăo c̣n có thể làm
ǵ được để xua đuồi nỗi bất hạnh lăo thấy cô đang bị đe dọa gặp
phải?
Tuy vậy, lần này ông già dám nêu ra vài trở ngại. Nhưng đôi lông
mày cau lại, một cái nh́n ngạc nhiên đến lạnh lùng làm lăo im
bặt.
Hoàng thân sẳng giọng nói
- Mọi việc đă được thỏa thuận giữa ta và Lilia. Lăo không phải
bận rộn ǵ trong lễ cưới có khả năng sẽ tiến hành vào tối mai.
Quay lại Lilia chàng nói thêm
- Ngày mai vào buổi chiều tà, anh sẽ giới thiệu với em những
người làm chứng của anh. Bây giờ anh phải về để báo cho linh mục
lát nữa đến gặp anh. Chàng đứng dậy cầm hai tay của cô gái và
đặt lên môi.
- Anh sẽ đến ngay sau khi giải quyết xong mọi việc. Tạm biệt
Lilia yêu quư của anh.
Hoàng thân đi ra cửa. Lúc sắp bước ra ngoài, chàng hơi quay đầu
lại để ra lệnh.
- Đi với ta, Nicôla Xtêpanôvit, ta có việc nói với lăo. Hôpnich
tuân theo. Lăo kính cẩn bước theo sau ông chủ một lúc. Rồi lăo
tiến gần khi ông ra hiệu.
Vladimia hỏi:
- Lăo đă t́m ra điều ǵ chưa về những lời đồn láo xược lăo viết
trong thư?
- Đích thự, tuyệt đối th́ chưa thưa Điện hạ. Những lời đồn đại
từ đâu không rơ. Nhưng rốt cuộc tôi gần như chắc chắn là những
kẻ tung tin đầu tiên là..
Người gác rừng dừng lại ngần ngừ.
- Thế nào?
- Tôi vẫn sợ gây hại cho...
Hoàng thân nhún vai nóng nảy:
- Hăy giữ sự e ngại của lăo vào dịp khác. Vả lại cái tên lăo
sắp nói có thể cũng đúng là cái tên mà ta đă nghi ngờ. Nghĩa là
Xtrêtnôp?
- Vâng, Xtrêtnop, nhất là con gái hắn.
- Lăo nói là đứa con gái lăng nhục Lilia Andrêepna phải không?
bằng cách nào?
- Một hôm gặp tiểu thư trên đường rừng, nó đă xấc xược quát lên
với tiểu thư “này cô ả xinh đẹp đạo đức giả kia, ả không c̣n
ông hoàng nào đến bầu bạn nữa nhé.”. Tội nghiệp tiểu thư trở về
trong bứt rứt v́ qua điệu bộ và giọng nói của cái đứa xấu xa kia,
tiểu thư hiểu rất rơ nó muốn sỉ nhục ḿnh. Nhưng tiểu thư không
chịu viết thư kể cho Điện hạ biết như Irina vô cùng tức giận đă
khuyên cô.
- Irina nói đúng. Nhưng dù có khác thế, h́nh phạt cũng sẽ không
kém để làm gương.
Hôpnich rùng ḿnh. Mong sao không bao giờ Hoàng thân nh́n vợ
bằng con mắt như lúc này.
- Như vậy là Xtrêtnôp và con gái là những kẻ đầu tiên gây ra
những tiếng tăm tồi tệ kia. C̣n những ai nữa?
- Tôi không rơ thưa Điện hạ. Tất nhiên ở trong vùng này cũng có
những người ba hoa về việc ấy và nhắc lại những lời độc ác của
hai kẻ xấu xa kia. Nhưng tôi nghĩ chỉ hai đúa kia phải chịu
trách nhiệm. chắc chúng hành động như vậy do ngu dại hơn là có
ác ư, bề ngoài có vẻ như…
- Lăo nói lăng nhăng ǵ thế? Chắc chắn lăo không hề nghĩ như thế.
V́ ta cho rằng lăo rất tin là cha con hắn hành động có suy tính,
hắn có thể thỏa măn bản tính xấu xa, đứa con gái th́ do ḷng
ghen ghét hung bạo. Vả lại ta sẽ trừng phạt luôn cả sự ngu dại
khi nó có thể làm hại đến người sẽ là bà hoàng Đờ Vintengrat.
Bây giờ lăo hăy nhắc lại ta nghe bác sĩ đă nói thế nào về sức
khỏe của tiểu thư.
- Bác sĩ nói không có ǵ nghiêm trọng, nhưng tiểu thư cần được
chăm sóc, cần khí hậu ôn ḥa hơn và đặc biệt là sự yên ổn về
tinh thần.
- Được.
Một cử chỉ ra hiệu cho người gác lăo có thể lui. Nhưng
Hoàng thân nh́n lăo và bật cười.
- Lăo sợ ta v́ lo cho tiểu thư đến thế kia à? Hôpnich tội nghiệp
của ta. Ta chắc rằng ngay bây giờ lăo có thể thấy cô ấy là người
khốn khổ nhất trong các phụ nữ rồi phải không?
Trong lúc Hôpnich ngạc nhiên, bối rối không thốt nên lời,
Vladimia nói tiếp.
- Cứ nói thực với ta, ta cho phép.
- Thế th́… vâng, thưa Điện hạ. Đúng thế, tôi lo sợ. Có biết bao
nhiêu sự khác biệt, và rồi th́… Rốt cuộc, tôi không biết bày tỏ
như thế nào. Tiểu thư tin tưởng quá, sẽ đau đớn biết bao nếu…
nếu… Điện hạ có sự thay đổi đối với tiểu thư.
Vladimia mỉm cười và đặt tay lên vai ông già.
- Đừng lo sợ ǵ cả. Ta sẽ không thay đổi. Về phần lăo, ta tha
thứ mọi sự cho lăo, đồng thời thừa nhận rằng lăo đă làm đầy đủ
phân sự.
Nói đến đây, chàng bỏ đi để mặc cho Hôpnich đứng bàng hoàng.
Về đến nhà, Vladimia bước vào pḥng khách dùng làm pḥng làm
việc, Joren xuất hiện ngay tức khắc sau một tiếng chuông gọi.
- Thế nào? bác đă làm được ǵ rồi?
- Như điện hạ đă ra lệnh, tôi đă theo dơi đứa con gái và thấy
thị lẻn vào giữa mấy cây to để ḍ xét Điện hạ. Thế là tôi biết
ḿnh phải làm ǵ. Tôi bước ra trước mặt thị và nói: “Ṭ ṃ quá
đấy ả kia. Điện hạ không ưa thói ấy đâu.” Sau lúc hốt hoảng v́
bị đột ngột, ả cố chối căi nhưng tôi không muốn nghe và đưa ả về
đây.
- Được, cho gọi cha nó và cả hai vào đây.
Một lúc sau, viên quản lư và Đurina do người hầu dẫn vào đến
trước mặt Hoàng thân. Chàng ngồi tỳ tay trên bàn giấy và nh́n
một cách vô cùng khắc nghiệt, hai con người tái xanh run rẩy
không dám ngẩng nh́n lên.
- Thế nào, Xtrêtnốp, và mi nữa. Đurina, các người đă quên rằng
những người phục vụ ta đều phải điếc câm và mù hay sao?
Viên quản lư nói giọng như nghẹn lại:
- Thưa Điện hạ, tôi không rơ ngài khiển trách chúng tôi điều ǵ?
- Mi biết rơ lắm, tên khốn kiếp, giả đạo đức kia, cũng như con
gái mi không phải không biết tại sao nó lại phải có mặt ở đây.
Đurina Pêtrôpna, thật to gan khi dám theo dơi ta như vậy.
Lúc ấy mặt Đurina đỏ lên và nóng bừng. Thị lắp bắp:
- Tôi không theo dơi, thưa Điện hạ. Đấy là… đấy là sự nhầm lẫn.
Thị im bặt và rùng ḿnh dưới cái nh́n tức giận và khinh bỉ.
Không tỏ vẻ nghe tiếng thị nói, Hoàng
thân nói tiếp với Xtrêtnôp.
- C̣n mi, c̣n có thêm chuyện khác. Ta đă cho điều tra về việc
quản lư lănh địa, sổ sách của mi được xem xét lại cẩn thận. Kết
luận lại là mi đă đánh cắp của ta, điều đó có thể đầy mi đi xa
đấy. Mi có thể tin như thế. Với sự giới thiệu đặc viết về mi,
các quan ṭa sẽ chăm sóc mi một cách riêng biệt. Ngoài ra, ta sẽ
trục xuất gia đinh mi ra khỏi lănh thổ của ta, nghiêm cấm không
cho trở lại.
Mặt đang tái xanh chuyển sang xám xịt, Xtrêtnôp ấp úng.
- Xin điện hạ dung tha. Xin hăy rủ ḷng thuơng !
Đurina bắt chước cha, đưa hai tay về phía
Hoàng thân cầu khẩn.
- Vâng, xin hăy rủ ḷng thương, xin thương xót chúng tôi. Tôi
không biết rơ rằng… tôi…
- Đừng đóng kịch nữa. Hăy đi đi đừng để ta phải phàn nàn về đứa
nào. V́ ta sẽ trừng phạt tàn nhẫn hơn. Riêng mi, Đurina, ta sẽ
nhớ lại cách các lănh chúa ở xtanitza xưa kia trừng phạt các
nông nô phạm tội.
Đurina rùng ḿnh như đă cảm thấy những ngọn roi ông chủ đe dọa
quất vào vai ḿnh. Thị biết rằng dù Sa hoàng đă có chiếu chỉ hủy
bỏ chế độ nông nô nhưng Hoàng thân Đờ Vintengrat đôi khi vẫn bắt
những người lệ thuộc ḿnh chịu các h́nh phạt về thân thể. Chỉ
cần nh́n diện mạo của chàng lúc này cũng đủ hiểu rằng không thể
chờ đợi một chút ḷng thương nào ở chàng. Và Joren đang dứng ở
ngưỡng cửa, Vladimia ra lệnh:
- Cho họ ra, giao tên cha cho Ipnêch giữ lại đến khi ta giao hắn
cho cảnh sát. Rồi bảo Ivan Xêminit đến gặp ta, ta muốn ông ta
chịu trách nhiệm theo dơi đứa con gái và những người c̣n lại
trong gia đ́nh ấy rời khỏi Xtanitza trong ngày mai.
Xtrêtnôp và Đurina với cái nh́n của con thú bị chế ngự, đứng dây
loạng choạng trên đôi chân run rẩy. Nhất là người cha, hắn chỉ
c̣n như một cái giẻ rách. C̣n Đurina vừa rưn lên v́ khiếp sợ vừa
nghĩ thầm một cách hằn học như điên rồ: “Ồ, phải trả thù một
ngày nào đó ta phải trả thù cái con Lilia, v́ nó mà ông chủ đă
ném ta vào cảnh khốn cùng khổ nhục.”
o0o
|