| 
			 
					chuyện vừa qua. Đột nhiên Bảo Trâm 
			cục cựa, cô đưa tay ôm lấy ót. 
			 
			-- Ui da, đau quá. Bảo Trâm nh́n quanh.  
			 
			-- Em tỉnh rồi hả ? Huy Vũ chồm qua cầm lấy tay bạn gái ḿnh.  
			 
			-- Ủa, sao em lại ở đây ? Bảo Trâm nh́n quanh, cô quay qua phía sau 
			và nh́n thấy Huy Khang đang ngồi đó với Như My.  
			 
			-- Tụi anh quay trở lại v́ thấy Như My quên chai thuốc trên xe. Không  ngờ đến kịp lúc. 
			Huy Khang trả lời nhanh.  
			 
			-- Nó... nó... có làm ǵ nhỏ My chưa ? Bảo Trâm hỏi ngay.  
			 
			-- Tụi anh tới kịp lúc. Không  sao cả. 
			Huy Vũ nói thay Huy Khang.  
			 
			-- Nó lấy cái ǵ đập sau ót em, rồi em hổng biết ǵ nữa hết. 
			Ui, đau ghê quá.  
			 
			-- Hai người mà không làm lại Thoại Miên sao ?  
			 
			-- Nó cho tụi em ăn ǵ mà ḿnh mẩy không c̣n sức nữa, đi cũng hổng nổi. 
			Bảo Trâm nói nhanh.  
			 
			-- Trời, sợ quá. Huy Vũ le lưỡi.  
			 
			-- Vậy tối nay tụi em làm sao đây ?  
			 
			-- Th́ về nhà anh ở cho an toàn. Huy Vũ tỉnh bơ.  
			 
			Như My cũng nhúc nhích và khi cô mở mắt ra th́ thấy ngay Huy Khang. 
			Chụp lấy Huy Khang, cô khóc thét lên “Cứu em, cứu em đi !” Cô ôm 
			Huy Khang chật cứng như sợ anh sẽ bỏ đi.  
			 
			-- My à, My à, b́nh tĩnh lại, b́nh tĩnh lại. Đă 
			không sao rồi. Huy Khang vỗ vỗ vai cô.  
			 
			--Trâm ơi, hic hic hic. Như My tiếp tục khóc.  
			 
			-- Tao nè, đừng sợ nha. Ḿnh đă ok rồi. 
			Bảo Trâm leo tuốt ra băng ghế phía sau.  
			 
			Cô trấn an tinh thần Như My và tiện tay gài lại hàng nút áo cho bạn 
			ḿnh. Chiếc xe lướt đi trong đêm khuya lành lạnh và để lại nỗi kinh 
			hoàng trong đầu Như My.  
			 
			Đang ngon giấc th́ giữa khuya có tiếng hét thật to trong nhà, Huy 
			Khang giật ḿnh tốc mền dậy và chạy qua pḥng nơi mà Như 
			My đang ngủ. 
			Mở cửa vào trong, anh thấy Như My đang ngồi ngay góc giường và ôm 
			lấy cái gối.  
			 
			-- Đừng, đừng có lại đây. hu hu hu. 
			Như My nấc lên.  
			 
			-- My à, My à. Huy Khang chạy lại. Chắc do sợ hăi quá độ 
			nên Như My vừa nh́n thấy anh là cô chụp lấy anh ngay.  
			 
			-- Cứu em đi, cứu em đi. Thoại Miên nó... đừng cho nó tới gần. 
			Như My nhào vào ngực Huy Khang.  
			 
			Bảo Trâm và Huy Vũ cũng nghe thấy tiếng hét của Như 
			My nên chạy sang coi có 
			chuyện ǵ xảy ra. Bảo Trâm chạy tới định an ủi Như 
			My ai 
			dè điều đó càng làm cho Như My sợ thêm khi có bóng dáng người con 
			gái xuất hiện trong tầm mắt ḿnh.  
			 
			-- Tránh ra đi, tránh ra đi, đừng có lại gần. Anh Khang ơi, cứu em 
			đi. Như My run rẩy và ôm Huy Khang chật cứng lại.  
			 
			-- My à, tao là Bảo Trâm mà. Bảo Trâm ngẩn ngơ.  
			 
			-- Chắc là do sợ hăi quá nên Như My chưa nh́n ra em đâu. 
			Huy Vũ kéo Bảo Trâm ra xa Như My một chút.  
			 
			-- Chắc để cho Như My b́nh tĩnh lại th́ em mới xuất hiện nha Trâm. Như 
			My đang khủng hoảng thần kinh đó. 
			Huy Khang nh́n Bảo Trâm chằm chằm.
			 
			 
			-- Ok, cũng được. Có ǵ th́ anh kêu em. Cái con nhỏ 
			Thoại Miên này nó làm 
			cho Như My chắc bị điên luôn quá. Bảo Trâm bỏ 
			ra ngoài, Huy Vũ đi theo.  
			 
			-- My à, My à, đi hết rồi, đi hết rồi. Em coi ḱa. 
			Huy Khang kéo Như My ra và chỉ cho cô thấy Bảo Trâm đă đi rồi.  
			 
			Như My không thấy ai ngoài Huy Khang nên cô yên tâm hơn. Bàn tay vẫn 
			níu lấy Huy Khang không rời. Huy Khang đỡ cô dậy và để 
			cho cô ngồi xuống giường.  
			 
			-- Em ngủ tiếp đi nha. Đây là nhà của anh. Không  ai có thể tới đây 
			được hết đó. Em an tâm ngủ đi nha.  
			 
			-- Không, không. Như My chụp lấy cánh tay của Huy Khang lại.  
			 
			-- Em sao hả ? Huy Khang ân cần.  
			 
			-- Em không muốn ngủ, anh đừng có đi được không ? Như 
			My nh́n quanh.  
			 
			-- Được, anh ngồi xuống canh cho em nha. 
			Huy Khang kéo cái ghế lại gần giường và anh ngồi xuống ngay bên cạnh 
			cô.  
			 
			-- An đừng có đi có được không ? Như 
			My thút thít.  
			 
			-- Được, anh hứa với em mà. Em cứ ngủ đi, anh sẽ canh chừng. 
			Huy Khang cười nhẹ rồi ấn Như My nằm xuống.  
			 
			Cô vẫn nắm lấy tay của Huy Khang mà không dám buông ra.  
			 
			Thấy Như My đă nằm yên, Huy Khang nhẹ nhàng nhúc nhích bàn tay và 
			định đi ra ngoài lấy ly nước để uống. Cô ngồi bật dậy. 
			 
			-- Anh định đi hả ?  
			 
			-- Ủa, em chưa ngủ hả Như My ?  
			 
			-- Em không muốn ngủ. Anh nói là sẽ canh chừng cho em 
			mà.  
			 
			-- Anh định đi ra ngoài lấy ly nước, anh sẽ trở lại ngay. Em đợi 
			anh nha. Huy Khang ân cần.  
			 
			-- Em muốn đi chung có được không ? Như 
			My nhỏm dậy, cô đă ra khỏi 
			giường.  
			 
			Thế là cả hai đi ra ngoài, Huy Khang rót một ly nước đầy. Anh đưa 
			cho Như My ly nước “Em uống trước đi.”  
			 
			Như My lắc đầu, cô đi sát bên cạnh Huy Khang. Trông cô nàng có vẻ 
			mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng thức. Huy Khang lấy một chai thuốc và 
			biểu Như My đi vào pḥng. Hai người trở vào pḥng, 
			Như My leo lên giường và ngồi đó nh́n Huy Khang.  
			 
			-- Sao hả ? Không buồn ngủ hả ? Huy Khang tṛ chuyện.  
			 
			-- Không dám ngủ, em sợ quá. Hễ nhắm mắt lại là thấy Thoại Miên 
			nó...  
			 
			-- Nè, em uống một viên thuốc này đi, thuốc 
			không hại ǵ đâu. Uống 
			viên thuốc này xong em sẽ ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh dậy 
			sẽ tỉnh táo liền. Huy Khang lấy chai thuốc ra và 
			đưa một viên cho cô.  
			 
			-- Thuốc ngủ hả ? Hông uống đâu ! Như 
			My lắc đầu.  
			 
			-- Là thuốc an thần. Em đừng lo, anh sẽ ngồi đây canh chừng cho em, 
			có được không ? Ngoan đi, em đang bịnh mà thức khuya là 
			không tốt đâu. Huy Khang đưa ly nước cho Như My, cô đành 
			phải uống viên thuốc đó.
			 
			 
			-- Anh Khang nè, ngày mai... ngày mai... em có thể ở đây được 
			không ?
			 
			 
			-- Được chứ sao không, nhà này chỉ có anh và anh Vũ thôi. Anh đề nghị 
			như vầy nha, em và Bảo Trâm dọn tới đây để có ǵ có tụi anh coi chừng. Em 
			coi, ở xa quá đâu có coi chừng tụi em được. Nước xa đâu thể cứu 
			được lửa gần. Em suy nghĩ kỹ rồi cho tụi anh biết nha. 
			Huy Khang nói thật chậm nhưng rơ ràng.  
			 
			-- Nhưng... nhưng... h́nh như không được tiện lắm. 
			Như My không nh́n Huy Khang.  
			 
			-- Nhà này có tận 4 pḥng lận, pḥng ai nấy ở mà My. 
			Huy Khang đánh tan nỗi em dè của Như My.  
			 
			-- Rủi... rủi... nó lại t́m tới th́ sao ?  
			 
			-- My à, em đừng quên là ḿnh có tới 4 người lận nha. Như vậy mè em 
			c̣n sợ sao ? Với lại ở đây th́ Thoại 
			Miên làm sao mà t́m tới được ? Mỗi ngày 
			Bảo Trâm sẽ đi học cùng em, bữa nào không có lớp chung th́ tụi anh thay phiên 
			nhau canh chừng nó cho em. Bảo đảm an toàn 100% mà. Huy Khang dẹp 
			nỗi lo sợ của Như My qua một bên, cô tự nhiên cười thật vui lên.  
			 
			-- Ờ, vậy là khỏi lo rồi. Như My đua tay lên 
			miệng ngáp một cái dài, có lẽ do viên thuốc an thần đă bắt đầu có 
			hiệu lực.  
			 
			-- Em ngủ đi nha. Để anh qua bên kia lấy cái ǵ trải trên thảm rồi 
			anh ngủ dưới này nha My. Bảo đảm khi nào em tỉnh 
			dậy th́ cũng có anh bên cạnh.  
			 
			Dứt lời anh chạy nhanh qua pḥng bên cạnh lấy cái túi ngủ qua. Có 
			thêm cái mền và gối nữa. Như My yên tâm khi thấy Huy Khang nằm bên 
			cạnh ḿnh. “Thank you anh !” Như My mỉm cười rồi cô quay lưng lại 
			ngủ. Giấc ngủ đến với cô khá nhanh sau một đêm sống trong nỗi 
			ám ảnh với cô bạn gái cùng pḥng.  
			 
			Huy Khang ngồi đó nghĩ lại những biến cố vừa xảy ra từ lúc anh gặp 
			gỡ Như My cho tới ngày hôm nay. Lần đầu gặp gỡ cô cũng là ngày 
			Halloween với niềm sợ hăi tột cùng khi vào cái hang động trong khu 
			nhà ma. Phải nói là lúc đó Huy Khang cũng hết hồn khi ai đó bất 
			chợt ôm lấy ḿnh thật chặt trong khu nhà ma đó. Sau đó phát hiện ra 
			cô gái xinh xắn th́ anh mến ngay nhưng cô nàng cứ xù lông và cáu lên 
			với ḿnh hoài. Có lẽ chính v́ lư do này mà t́nh cảm đă đi vào tâm 
			tư ḿnh lúc nào không biết. Rồi sau đó giúp đỡ cô nàng thoát khỏi niềm 
			đam mê của Thoại Miên th́ Huy Khang lại không nén được t́nh cảm thật của ḿnh. Anh sống hết ḷng v́ cô gái đáng yêu kia để rồi bây giờ ngồi đây 
			canh chừng cho cô ấy ngủ. Huy Khang cười một ḿnh trong đêm tối, 
			anh tự thấy cuộc đời ḿnh có nhiều ư nghĩa. Đúng là đi 
			không coi ngày nhưng rốt cuộc đă t́m thấy cho ḿnh một người yêu 
			thật lư tưởng. Không  phải là ḿnh không có cuộc t́nh nào vắt vai nhưng những cô gái trước 
			đây không cô nào để lại trong ḿnh một cảm giác đặc biệt. Nó thoáng 
			qua và lu mờ thật nhanh đến nỗi không để lại một chút ấn tượng nào cho 
			ḿnh. Huy Khang nghĩ tới từng người, đầu tiên phải nói tới Thu Hồng. Cô ta không đẹp như Như 
			My nhưng đầu tóc th́ rất là theo thời buổi 
			kinh tế. Có lẽ cô ta đến với ḿnh chỉ v́ thấy ḿnh tương đối khá 
			giả. Lúc nào cũng tiền bạc, ḿnh đă nghe thấy rơ ràng cô ta nói một 
			cách trơ trẽn là tiền là điều quan trọng nhất với cô ta. Cô ta đă 
			không kéo dài được bao lâu khi ḿnh cố t́nh thử thách t́nh yêu với cô 
			ta. Khi nghe ḿnh bị mất sạch số tiền vào stock th́ cô ta trở mặt 
			ngay. T́nh yêu cô ta đang có là t́nh yêu dựa vào sức mạnh của đồng 
			tiền. Trắng tay là cô ta lập tức quay đi.  
			 
			(Mất một đoạn )  
			 
			-- My à, hôm qua tại mày quậy quá nên báo hại anh Khang phải canh 
			chừng mày cả đêm đó nha. Bảo Trâm nhướng mắt 
			cùng cô bạn.  
			 
			-- Biết rồi, thấy ảnh ngủ dưới đất mà. Nói hoài, đi đánh răng đi 
			ḱa. Như My quay đi.  
			 
			Cô không đi vào pḥng mà lại đi ra pḥng khách, Như 
			My đang nghĩ tới 
			không biết làm sao để đối diện với Thoại Miên. Không biết khi gặp nó ḿnh c̣n giữ 
			nổi b́nh tĩnh để đối diện hay 
			không ? C̣n bao nhiêu chuyện để làm nữa. Như 
			My thở dài ngồi đó cho dù cô đă mở tivi nhưng cũng không biết là 
			trong đó nói ǵ.  
			 
			Huy Khang, Huy Vũ, Bảo Trâm đi vào pḥng khách, họ nh́n Như 
			My chăm chăm mà cô 
			không hay biết ǵ. Cặp chân mày nhíu lại, trông cô 
			không được thoải mái 
			lắm. Huy Khang bước tới ngay. 
			 
			-- Hello! Sao em dậy sớm vậy My ?  
			 
			Nghe tiếng động ngay bên cạnh, Như My giật ḿnh nh́n lên. Cô 
			không biết anh đă nói ǵ nên chỉ nh́n anh mà không trả lời. Bảo Trâm ngồi xuống 
			bên cạnh, cô nói ngay “My à, hôm nay anh Khang rủ ḿnh đi ăn 
			tả bín lù nè.”  
			 
			-- Đúng đó, hôm nay anh Khang trả tiền nên ḿnh phải ăn cho xỉu luôn 
			nha My. Huy Vũ phụ họa theo.  
			 
			-- Nhưng quần áo như này làm sao mà đi ? Như 
			My chỉ tay lên bộ đồ 
			ngủ trên người. Hôm qua khi đi tắm th́ cô và Bảo Trâm bận hai bộ đồ 
			ngủ như vầy. Sau đó th́ chuyện xỷ ra và hai cô đi với bộ đồ này. Giờ 
			sao mà ra đường...  
			 
			-- Th́ ḿnh về nhà lấy đồ, có hai ảnh ở đây mà lo ǵ. 
			Bảo Trâm nói nhanh.  
			 
			-- Không những lấy đồ mà c̣n dọn đi luôn nữa. Hôm nay tụi anh sẽ giúp 
			hai em dọn đi quần áo bài vở đó. Huy 
			Khang nói.  
			 
			-- Đúng vậy, ở chỗ đó nguy hiểm quá. Căn nhà này có 4 pḥng, tạm 
			thời hai em cứ ở đây để có người coi chừng. 
			Huy Vũ cũng đồng ư.  
			 
			-- Nhưng... nhưng... Như My ngập ngừng.  
			 
			-- Nhưng ǵ hả My ? Bảo Trâm hỏi ngay.  
			 
			-- Nhưng ở đây đâu tiện cho ḿnh ? Toàn đàn ông 
			không. Ḿnh sao ở đây 
			được ?  
			 
			-- Trời, th́ em cứ coi như ḿnh share pḥng như lúc trước vậy. Cứ 
			tự nhiên ra vào thôi. Khỏi sợ ǵ cả nè, anh thấy như vậy là nhất cử 
			lưỡng tiện à nha. Huy Vũ chêm ngay một câu vào.  
			 
			-- Ok, ḿnh tính như vậy đi. Giờ ḿnh trực chỉ nhà tụi em để dọn 
			quần áo đồ đạc, sau đó tụi em thay đồ và cuối cùng là ḿnh tiến tơi 
			nơi chỗ chú Chín để ăn tả bín lù nha. Chưa được ăn mà đă đói cả 
			bụng rồi nè. Huy Khang xuưt xoa.  
			 
			Như My, Bảo Trâm, Huy Khang và Huy Vũ lên xe để quay về nhà. Cô thầm lo sợ 
			khi phải đối diện với Thoại Miên. Bảo 
			Trâm theo sát bên nhắc nhở “Có ǵ th́ mày phải b́nh tĩnh 
			biết không ? Nhỏ Miên để cho tao, hôm nay mà nó lạng quạng cũng 
			không được, có anh Khang và anh Vũ ở đây mà. Đừng lo 
			My à.”  
			 
			Chiếc ch́a khóa vừa tra vào ổ th́ Như My đă run lên, cô níu lấy tay 
			Huy Khang và nh́n anh một cách tội nghiệp. Huy Khang nắm lấy tay 
			Như My để giúp cô thêm sức mạnh. Anh nói 
			“Đừng lo, tụi anh ở bên cạnh em nè. Ḿnh chỉ dọn đồ rồi em sẽ không 
			bao giờ về đây nữa.”  
			 
			Bốn người bước vào bên trong, Thoại Miên 
			nghe thấy tiếng động, cô lập tức từ trong pḥng chạy ra ngoài. Cặp 
			mắt nhíu lại và cuối cùng dừng lại trên người Như My. Thoại Miên 
			không nói ǵ, cô chỉ nh́n Như My trân trân. Cô 
			đă đau khổ suốt từ tối hôm qua tới giờ khi nghĩ tới sẽ mất đi Như 
			My vĩnh viễn. Thoại Miên thầm trách Huy Khang tại sao xuất hiện để rồi giành 
			mất Như My của ḿnh. Nếu không ra tay làm thế th́ trước sau ǵ Như 
			My cũng đi mà thôi. Như My bây giờ đă trở về, may ra ḿnh c̣n cơ hội. 
			Thoại Miên bước tới, cô chưa kịp nói ǵ th́ đă thấy Như 
			My thụt lùi 
			về phía sau lưng của Huy Khang.  
			 
			-- Anh Khang, anh Khang ơi. Như My nép vào sau lưng Huy Khang 
			và th́ thầm khi thấy Thoại Miên bước tới.  
			 
			-- Không sao đâu My. Huy Khang hơi quay đầu về phía sau.  
			 
			-- Tụi tao về đây là để lấy đồ. 
			Bảo Trâm nh́n Thoại Miên và đi lại sát bên Như My.  
			 
			-- Lấy đồ ? Đi đâu ? Thoại Miên ngơ ngác.  
			 
			-- Dọn đồ. Huy Khang trả lời gọn.  
			 
			-- Hả ? Uh... hai người định dọn đi huh ? Thoại Miên run lên.  
			 
			-- Không lẽ ở lại đây để cho mày hù chết ? Ở đây cho mày làm điên lên 
			sao ? Từ nay về sau mày hăy t́m người khác mà thích đi, kiếm người 
			nào thích hợp với mày chứ Như My không thích con gái đâu. Tụi tao định 
			gọi cho cảnh sát nhưng nghĩ t́nh ḿnh quen biết trước giờ nên 
			không muốn làm mất mặt mày thôi. Hăy tỉnh táo và suy nghĩ lại đi Miên à. 
			Bảo Trâm khuyên.  
			 
			-- My à, đi thiệt hả ? Thoại Miên nh́n Như 
			My trân trân.  
			 
			Như My không dám nh́n Thoại Miên, cô bấu lấy cánh tay của Huy Khang thật mạnh. Bảo Trâm thấy vậy nên nói . 
			 
			-- Đó, mày coi ḱa, đó là kết quả của việc mày làm. Mày làm cho nó 
			sợ tới phát điên luôn. Tối hôm qua nó cũng không 
			nhận ra tao nữa.  
			 
			-- My à, đừng đi nha, đừng đi có được 
			không ? Miên hứa sẽ không làm ǵ nữa. Thoại Miên 
			bước tới thật nhanh trước mặt Như My.  
			 
			-- Á, á, đừng có tới đây, đừng có tới đây ! Như 
			My hét toáng lên và 
			cô ôm lấy Huy Khang.  
			 
			Anh xoay người lại để trấn tĩnh Như 
			My “My à, My à, anh đây nè, 
			đừng sợ” Huy Khang vẫn để Như 
			My như vậy và xoay lại nói với 
			Thoại Miên “Thấy rơ chưa ? Như My không thể nào ở đây được 
			nữa. Bảo Trâm, mau dọn đồ lẹ đi em.”  
			 
			Bảo Trâm kéo tay Huy Khang và Như My đi cùng một lượt, cô an ủi và dỗ dành 
			Như My “Hết rồi, hết rồi, ḿnh lấy đồ lẹ rồi đi nha My”  
			 
			Lúc đó Thoại Miên chạy theo kéo Như My lại 
			“My à, đừng đi có được không ?”
			 
			 
			Như My bị kéo ngược về phía sau, cô hét toáng trong niềm sợ hăi tột 
			cùng “Á, buông ra, buông ra đi !” Như My khóc to và cô mềm nhũn 
			người trong tay Thoại Miên. Cô đă ngất đi trước cặp 
			mắt ngạc nhiên của Thoại Miên.
			 
			 
			-- My à, My à, tỉnh lại đi em. Huy Khang lao tới 
			chụp lấy người của Như My trước khi cô té xuống đất.  
			 
			-- Sao nó lại như vậy ? Thoại Miên quính lên.  
			 
			-- Là mày làm nó sợ quá. Bảo Trâm hét lên thật to.  
			 
			-- Anh nghĩ anh chở Như My đi trước, em và Vũ dọn đồ rồi chở tới sau 
			nha. Lát ḿnh gặp lại, Như My không thể chịu nổi kích thích nữa rồi 
			Trâm à. Dứt lời anh bế Như My lên và đi ra xe.  
			 
			Thoại Miên nh́n theo Huy Khang, cô uất nghẹn cả cổ. 
			T́nh thương của ḿnh đặt không đúng chỗ sao ? Cô bưng mặt khóc ngất.  
			 
			Bảo Trâm thấy vậy cũng động ḷng nên bước tới vỗ vai cô bạn 
			“Miên à, hăy 
			suy nghĩ thật kỹ đi, hăy cố gắng làm 
			một người b́nh thường như bao 
			nhiêu người khác. Mày sẽ làm được mà, tụi tao vẫn coi mày là bạn.” Huy Vũ kéo tay Bảo Trâm đi vào pḥng, hai người nhanh tay dọn dẹp 
			đồ đạc và đem ra chất lên xe của Bảo Trâm.  
			 
			o0o  
			 
			Huy Khang để cho Như My nằm yên trên xe, anh lái thẳng ra bờ hồ gần 
			nhà. Anh nắng xuyên qua từ chiếc mui trần, Như 
			My nằm đó nhắm 
			nghiền cặp mắt lại. Hàng mi dài thật dài, Huy Khang nh́n cô đắm 
			đuối. Giọt nước mắt c̣n đọng lại ươn ướt trên rèm mi, anh 
			đưa tay quẹt lấy.  
			 
			Huy Khang ngắm nh́n hàng mi cong vút của Như My, cô thật là đẹp dưới 
			ánh nắng mặt trời. Huy Khang thấy ngón tay Như 
			My động đậy rồi từ 
			từ cô tỉnh dậy. Cô nh́n xung quanh và thấy ḿnh 
			đang ở trên xe của Huy Khang.  
			 
			-- Sao em lại ở đây vậy ? Như My ngồi dậy ngay ngắn v́ cô đang nằm 
			trên ghế xe và anh đang ngồi trước mặt cô.  
			 
			-- Em sợ quá nên xỉu đi, anh chở em đi trước. Bảo Trâm sẽ lấy đồ cho cả 
			em rồi họ tới sau. Sao em sợ dữ vậy ?  
			 
			--Em cũng không biết nữa. Chỉ cần cảm thấy 
			Thoại Miên tới gần là tự dưng em bị 
			quính lên. Em sợ nó quá, anh không cảm giác được đâu. 
			Tự nhiên có người cùng phái thích ḿnh, anh sẽ cảm giác được ra sao 
			mà.  
			 
			-- Anh biết chứ, nếu không th́ em đâu có sợ tới xỉu đi ? Huy Khang 
			cười cười.  
			 
			-- Chừng nào hai người đó mới xong lận huh ? Bây giờ là mấy giờ rồi 
			?  
			 
			-- Chắc khoảng chút nữa, giờ khoảng 11h rồi. Em muốn ǵ ?  
			 
			-- Em... em...  
			 
			-- Sao huh ? Em thấy không khoẻ huh ? Huy Khang hơi lo.  
			 
			-- Vậy... vậy... bộ đồ này ? Như 
			My nh́n xuống bộ đồ ngủ của ḿnh.  
			 
			-- Sao huh ? A, hay là ḿnh đi kiếm đồ cho em bận nha. Đợi Vũ và 
			Trâm tới th́ lâu lắm, anh sẽ chở em đi mua bộ đồ bận đỡ rồi ḿnh đi 
			ăn luôn. Như vậy tiện lợi và không tốn thời gian nhiều. 
			Khỏi mắc công chạy trở về và chạy trở lại.  
			 
			-- Uh... nhưng mà...  
			 
			-- Nhưng nhị ǵ hổng biết, ḿnh tính vậy đi nha My. 
			Huy Khang hối thúc quá nên Như My đành gật đầu.  
			 
			Huy Khang lái thẳng tới cửa hàng gần đó. Không  đầy mười phút sau th́ 
			Như My đă t́m được một bộ đồ để bận vào. 
			Họ tính tiền và đi trở ra xe, điện thoại của Huy Khang lúc đó reo 
			lên, họ hẹn với Huy Vũ gặp nhau để đi ăn tả 
			bín lù.  
			 
			Trong lúc Huy Khang đi tới nói chuyện với chú đầu bếp, điện thoại 
			của anh reo lên và Bảo Trâm bắt phone giùm anh.  
			 
			-- Hello !  
			 
			-- Cô là ai vậy ? Sao lại có phone của anh Khang ? Giọng một người 
			con gái vang lên một cách hách dịch.  
			 
			-- Tôi... tôi... Bảo Trâm không biết trả lời ra sao, cô nh́n Như 
			My.  
			 
			-- Tôi nói cho cô biết nha, cô đừng có mà lung lạc ảnh. Kêu ảnh ra 
			nghe điện thoại di, nói có Bạch Tuyết gọi ảnh. 
			Giọng cô nàng đầy tự tin.  
			 
			-- Tôi là bạn gái mới của ảnh, cô làm ǵ được tôi ? Bảo Trâm bực tức 
			nên phá.  
			 
			-- Cô nói ǵ ? Cô tên là ǵ ? Bạch Tuyết hét lên thật to.  
			 
			-- Như My, được không ? Cô làm ǵ tôi ? Bảo Trâm hét lại qua phone.  
			 
			-- Kêu ảnh nghe phone cho tôi ! Bạch Tuyết gầm lên.  
			 
			-- Không, ảnh đang thay đồ. Chúng tôi bận rồi, 
			không rảnh nói chuyện với 
			cô. Đừng làm phiền chúng tôi nha. Bye bye. Bảo Trâm 
			hả dạ, cô cúp phone và nh́n Như My mỉm cười.  
			 
			-- Mày nói chyện với ai vậy ? Sao nghe người ta la dữ vậy ? Như 
			My ṭ ṃ, lúc đó Huy Khang cũng quay lại cùng Huy Vũ.  
			 
			-- Anh Khang nha, bồ anh mới gọi đó. Bảo Trâm 
			liếc anh một cái.  
			 
			-- Em nói ǵ ? Bồ huh ? Mà là ai mới được ?  
			 
			-- Bạch Tuyết. Cô ấy hét tùm lum trên phone. Cô ta hỏi em là ai mà 
			bắt phone của anh. Làm như ngon lắm vậy. 
			Bảo Trâm trề môi.  
			 
			-- Rồi em nói sao ? Huy Vũ cười gịn.  
			 
			-- Th́ em nói em là Như My, bạn gái anh Khang. Nhỏ đó tức 
			quá chừng luôn, ai biểu dám chọc giận em ? Bảo Trâm cười tinh quái.  
			 
			-- Hả ? Sao mày lại nói tên tao chứ ? Như My giật ḿnh.  
			 
			-- Chọc tức bả mà. Ai biểu làm như ḿnh ngon. 
			Mà nè anh Khang, bả đẹp không mà sao chảnh dữ vậy ? Bảo Trâm suông 
			miệng hỏi.  
			 
			-- Uh... uh... Huy Khang không biết trả lời ra sao.  
			 
			-- Dĩ nhiên là thua tụi em rồi. Huy Vũ cứu nguy cho 
			ông anh họ.  
			 
			-- Thôi em no rồi, bà đó làm em mất hứng ăn. Đi ăn chè cho đỡ tức 
			mới được em mà có nhỏ bồ như vậy hả...  
			 
			-- Th́ sao ? Huy Vũ hỏi ngay.  
			 
			-- Th́ đánh một ngày mấy trận chứ sao ? Đánh cho hết cái tật chảnh 
			chẹ đáng ghét. Bảo Trâm le lưỡi nh́n Huy Khang. 
			Cô đi tuốt lại hàng chè và đứng đó bắt Huy Vũ múc tới hai ba ly chè 
			đủ loại.  
			 
			Huy Khang ngồi nh́n Như My, cô đang nh́n ra cửa và suy nghĩ ǵ đó. Nét mặt dường như đăm chiêu, anh phá tan bầu 
			không khí đó.  
			 
			-- My à, ḿnh ăn xong th́ đi shopping nha. Anh no quá, 
			không muốn ngồi hoài.  
			 
			-- Uh... vậy huh ?  
			 
			-- Đi đi, ăn no mà ngồi một chỗ th́ tức bụng lắm. Ḿnh đi shopping 
			nha, anh cần mua mấy cái áo sơ mi dài tay đó. Sẵn đó em đi luôn cho 
			tiện mà. Huy Khang năn nỉ.  
			 
			-- Chuyện ǵ ? Đi shopping huh ? Anh rủ đúng người rồi. Tụi em đi 
			với anh liền. Bảo Trâm quay về đúng lúc cô nghe được từ 
			shopping.  
			 
			-- Ok, vậy ăn lẹ đi nha. Huy Khang chỉ muốn cho Như 
			My vui ḷng mà 
			quên đi nỗi lo sợ đó. Họ ăn uống và cùng nhau 
			bước vào khu shopping.  
			 
			o0o 
			 
			Bạch Tuyết tức điên lên, cô liệng cái phone xuống đất. Sau một hồi 
			suy nghĩ, cô nuốt giận và đi thay đồ. Bạch Tuyết này phải làm cho 
			ḿnh đẹp lên, không thua một ai hết. Cô thay một cái áo sát nách thật 
			mỏng manh và bận chung với một cái quần da với cái cạp thật trễ. Cái 
			áo cổ trái tim như muốn đưa cả bộ ngực ra ngoài. Cái áo đó làm cho 
			Bạch Tuyết nh́n nảy lửa. Cầm cái bóp lên rồi đi ra cửa, chiếc xe BMW hai 
			cửa màu đỏ phóng đi và ḥa vào ḍng xe chạy tấp nập. 
			Bạch Tuyết rủ ngay 
			Bích Hồng đi cùng v́ nhỏ Hồng không bao giờ làm phật ư 
			Bạch Tuyết cả. Hai cô nàng ăn bận thật diêm dúa, bao cặp 
			mắt lén liếc trộm vào thân thể căng đầy nhựa sống đó của hai cô gái.  
			 
			Đi ṿng ṿng trong siêu thị năy giờ, Như My và 
			Bảo Trâm đang vào pḥng thử 
			đồ dành riêng cho con gái. Hai cô nàng thử cái váy ngắn màu thật 
			tươi của CK. Bảo Trâm đang đứng phía ngoài để đợi Như 
			My ra, hai cô nàng 
			cười thật tươi sau khi trả tiền. 
			Phía trước mặt là hai cô gái thật model hết nói, cái quần da màu đen 
			và cái áo thật hấp dẫn, Bảo Trâm thụt tay nhẹ nhẹ ra dấu cho Như My.  
			 
			Như My nh́n và nói “Thôi lẹ đi, hai người đó tới rồi ḱa. Tao 
			đi trước đó.”  
			 
			-- Như My à, đợi tao.  
			 
			Cô gái vừa đi ngang qua vội vă quay lại. Cô ta lùi lại và lên tiếng 
			“Hey, khoan đă, đứng lại !”  
			 
			Như My và Bảo Trâm đứng lại và không biết cô ta có kêu nhầm 
			không mà hai cô gái 
			cứ nh́n ḿnh trân trân. Hai cô gái đó chính là Bạch Tuyết 
			và Bích Hồng. Bạch Tuyết không thấy Huy Khang đang từ từ đi tới nên cô chống tay lại rồi hỏi 
			“Ai là Như My hả ?”  
			 
			-- Là tôi. Như My trả lời.  
			 
			-- Như My ? Bảo Trâm bước tới rồi nh́n Như 
			My chăm chăm bằng ánh mắt ghen 
			hờn. Cô ta quả thật là đẹp, hèn ǵ dám phách lối với ḿnh. Một 
			chiều cao thật lư tưởng, một tướng tá 
			không thể chê vào đâu được và 
			đặc biệt là khuôn mặt xinh như hoa. Hèn ǵ Huy Khang bỏ bê ḿnh v́ 
			con quỷ cái này hớp hồn mà. Bạch Tuyết rủa thầm, cô 
			đưa tay tát vào mặt Như My một cái.  
			 
			Như My xiểng niểng v́ cái tát đau buốt trên mặt, cô chúi nhủi. Từ 
			đằng xa, Huy Khang trông thấy Bạch Tuyết bước tới và sau đó th́ cô ta tát 
			vào mặt Như My. Anh chạy lại thật nhanh.  
			 
			-- Dừng tay lại. Huy Khang đưa tay cản sau khi 
			Bạch Tuyết 
			định bước tới ra tay tiếp nữa.  
			 
			-- Tại sao cô lại ra tay với nó chứ ? Bảo Trâm buông bịch đồ 
			xuống và kéo giật Bạch Tuyết lại.  
			 
			-- V́ nó là Như My, tôi đă nói chuyện với nó sáng nay, dám cả gan 
			giật anh Khang của tôi th́ phải chịu sự trừng phạt này. 
			Bạch Tuyết cong cớn.  
			 
			-- Cô dám ra tay với Như My huh ? Huy Khang đỡ Như 
			My và đẩy cô về 
			phía Bảo Trâm. Anh bước tới nắm thật chặt vào bàn tay của 
			Bạch Tuyết.  
			 
			-- Ui, ui da, anh Khang à, đau quá, buông em ra đi. Bạch 
			Tuyết ứa nước mắt 
			ra. Thấy vậy, Bích Hồng vội chạy tới kéo bàn tay Huy Khang ra nhưng 
			không ăn nhằm ǵ anh. Anh nắm thật chặt và nh́n 
			Bạch Tuyết 
			một cách giận dữ.
			 
			 
			-- Nói cho cô biết, cô c̣n dám ra tay với Như My nữa th́ cô sẽ hối 
			hận suốt đời. Tôi sẽ bẻ găy bàn tay của cô đó, thiệt là hồ đồ vô lư. 
			Huy Khang hăm he.  
			 
			Anh quay lại nh́n Như My, bàn tay đỏ chót c̣n in trên mặt. 
			Chắc có lẽ là do đánh khá mạnh nên vết máu ứa ra từ khoé miệng Như 
			My, Huy Khang quẹt đi vết máu.  
			 
			-- Xin lỗi em, là tại anh hết. Huy Khang th́ thầm.  
			 
			-- Là tại tao, tao không nên đem tên mày ra nói chơi như vậy. 
			Bảo Trâm hối hận nh́n Như My.  
			 
			Như My không nói ǵ, cô ngước lên nh́n người đă đánh ḿnh lúc năy. Th́ 
			ra là ghen tuông. Cô quay sang nh́n Huy Khang, phải trả đũa mới 
			được. Như My rưng rưng “Tại anh hết đó! Hu hu hu... 
			” 
			 
			Huy Khang rối lên cầu cứu Bảo Trâm, anh quay phắt lại cảnh cáo 
			Bạch Tuyết “Vừa ḷng cô rồi chứ ? Đừng bao giờ để tôi bắt gặp cô 
			ra tay với Như My nữa nha.”  
			 
			-- My à, ḿnh đi về đi My. Bảo Trâm kéo tay Như 
			My lên v́ người ta đứng 
			nh́n ḿnh năy giờ. Như My cũng thấy vậy nên cô làm thinh đứng 
			dậy.
			 
			 
			-- Ḿnh về đi anh Khang. Như My kéo tay Huy Khang đi 
			trước sự bực bội không thể nào chịu nổi của Bạch Tuyết.  
			 
			Giơ bàn tay đỏ chét lên và bao nhiêu cặp mắt đang nh́n ḿnh ḱ cục. 
			Bạch Tuyết đi thật nhanh ra ngoài băi đỗ xe bỏ lại Bích Hồng chạy theo thục 
			mạng.  
			 
			o0o 
			 
			Cả tuần nay Như My khép ḿnh không nói chuyện với Huy Khang, anh cố 
			gắng tiếp cận cô nhưng có lẽ cú sốc với 
			Thoại Miên vẫn làm cho cô bị ám ảnh 
			nên mỗi đêm cô thường gặp ác mộng. 
			Bảo Trâm vẫn đi học đều đặn với Như My, cũng may mùa học đă qua và 
			bây giờ đến ḱ nghỉ mùa giáng sinh. Hôm nay phải năn nỉ lắm th́ Như 
			My mới chịu đi shopping cùng Bảo Trâm.
			 
			 
			-- My à, hay ḿnh rủ luôn anh Khang và anh Vũ đi nha. 
			Đi một ḿnh không vui ǵ hết đó.  
			 
			-- Uh... định không chịu nhưng nh́n ánh mắt chân thành của Bảo Trâm 
			khiến Như My đành gật đầu.  
			 
			-- Mày mới có tiền của bác gởi tới mà, xài bớt đi. 
			Bảo Trâm cười to.  
			 
			-- Uh, đi th́ đi. Phải mua quà giáng sinh cho mọi người, Như 
			My đứng lên.  
			 
			-- Ok, tao ra nói với mấy ảnh nha. Thay đồ đi rồi ḿnh đi. 
			Bảo Trâm hí hửng đứng lên rồi chạy ra ngoài.  
			 
			Như My đi lại đống quần áo c̣n nằm trong vali, cô lượm lên và chợt 
			suy nghĩ mông lung. Thôi th́ hôm nay đi chơi cho vui hết một đêm. Tại sao ḿnh lại trông giống như bà cụ vầy. ? Lo ǵ nữa chứ ? 
			Không phải bên cạnh ḿnh vẫn có Bảo Trâm đó sao, lại c̣n có cả anh 
			Khang và anh Vũ nữa. Thoại Miên không có cơ hội làm ǵ ḿnh đâu. 
			Như My cười nhẹ và đi thay đồ, cô chọn một cái áo màu đỏ cho hợp với 
			mùa giáng sinh này.
			 
			 
			-- Trời, trời, ai vậy ta ? Bảo Trâm chắc lưỡi.  
			 
			-- Ǵ chứ ? Như My nh́n xuống đồ ḿnh, cũng b́nh thường thôi mà, có 
			ǵ lạ đâu.  
			 
			-- Sao hôm nay bận đẹp vậy ? Bảo Trâm nh́n từ đầu xuống chân cô.  
			 
			-- Gần giáng sinh mà, màu sắc phải tươi sáng chứ ? Như 
			My cười.  
			 
			-- Không được, chờ em chút nha, em đi thay đồ. 
			Bảo Trâm đứng dậy và chạy vào pḥng, lát sau cô trở ra với chiếc áo 
			màu xanh da trời thật trẻ trung.  
			 
			-- Trời, ai vậy ta ? Huy Vũ bắt chước cô bạn gái. 
			Huy Khang cười to v́ thấy họ thật ăn khớp nhau.  
			 
			-- Là em ! Bảo Trâm cười tươi.  
			 
			-- Thôi, ḿnh đi shopping lẹ lên rồi c̣n có tiết mục quan trọng đó. 
			Huy Vũ đứng lên.  
			 
			Bốn người đi ra xe và họ đi ṿng quanh những khu bán đồ lưu niệm 
			nhiều hơn là quần áo. Quà của mọi người đă có nhưng vẫn chưa có ǵ 
			cho Huy Khang. Cô phân vân không biết nên chọn món quà nào. Như 
			My nh́n quanh, cô đột nhiên thấy một món quà rất thích hợp cho Huy 
			Khang. Thường th́ mỗi lần anh đi làm đều thắt cravat, cái cravat 
			này thật là sang. Như My quyết định làm quà tặng cho Huy Khang. Sau 
			đó cô suy nghĩ rằng không thể nào chỉ có cái cravat này mà 
			không có áo sơ 
			mi. Cô đi ṿng ṿng và t́m xem cái áo nào thích hợp. Bảo 
			Trâm đă hỏi Huy Vũ size áo mà Huy Khang bận không mấy khó khăn.  
			 
			Mỗi người một túi to đầy, bốn cái giỏ được bỏ vào trong xe và họ 
			dừng lại để ăn cơm chiều. Như 
			My gọi một đĩa steak v́ trông cô gầy 
			đi nhiều, Huy Khang cũng chọn như vậy, anh im lặng t́m hiểu sở thích 
			của Như My nhiều hơn là nói. Trong ḷng anh 
			chợt dấy lên một niềm cảm xúc khó tả khi thấy Như 
			My và Bảo Trâm 
			đang đứng đợi hai ly sinh tố bơ.  
			 
			-- Anh nghĩ ǵ mà ngẩn ngơ vậy anh Khang ? Huy Vũ đánh nhẹ vào bàn 
			tay Khang. 
			 
			-- Uh... uh... Như My đó.  
			 
			-- Sao hả ?  
			 
			-- Th́ không biết làm cách nào để Như My vui lên như lúc trước. Lúc 
			trước th́ hay gây với anh, bây giờ hay ngồi im ĺm. 
			Có lẽ do sợ Thoại Miên th́ phải.  
			 
			-- Hay ḿnh tổ chức ǵ đó cho vui đi anh. Huy 
			Vũ đề nghị.  
			 
			-- Là sao ?  
			 
			-- Th́ tổ chức tiệc hay đi đâu đó chơi. 
			Như vậy Như My sẽ quên đi chuyện của Thoại Miên.  
			 
			-- Ờ há, nhưng biết rủ đi đâu và làm ǵ bây giờ ?  
			 
			-- Em đă có suy nghĩ rồi, ngày mai cho anh biết. Nói cho anh biết 
			nha, Như My có mua quà cho anh đó, rất là đẹp. 
			Huy Vũ tiết lộ.  
			 
			-- Sao em biết ?  
			 
			-- Bảo Trâm nói cho em nghe hồi năy.  
			 
			Huy Khang cười cười, anh thấy vui vui trong ḷng khi Như 
			My có nghĩ 
			tới ḿnh. Anh cũng đă chuẩn bị quà cho cô rồi, hy vọng cô sẽ thích 
			nó. Anh đă suy nghĩ thật lâu và t́m hiểu sở thích của Như 
			My để 
			rồi kết cuộc anh chọn món quà này. Huy Khang 
			nghe rộn ràng một niềm vui.  
			 
			Đưa tay gơ cửa pḥng của Huy Khang, Như 
			My chờ đợi. Bên trong 
			không có 
			tiếng trả lời, cô lần lự đứng đó một hồi rồi đi về pḥng. Cô bỏ gói 
			quà xuống giường và tiện tay vận nhạc lên. Hăy thư thả một chút đi 
			Như My à. Mùa Giáng sinh th́ phải vui lên chứ. Như 
			My ngồi bật dậy 
			và thay đồ. Vừa thay xong th́ có tiếng gơ cửa, Như 
			My trả lời ngay.
			 
			 
			-- Ai đó ?  
			 
			-- Là anh, anh vào được không ? Tiếng Huy Khang vang lên.  
			 
			-- Được. Như My kéo bộ đồ vào và bỏ trong nhà tắm. 
			Cô đóng cửa pḥng lại.  
			 
			-- Em đang làm ǵ vậy ? Huy Khang ló đầu vào, trên tay anh là một 
			giỏ quà thắt nơ thiệt đẹp.  
			 
			-- Chuẩn bị ra ngoài chơi, ở nhà hơi buồn. Em định đi ṿng ṿng khu 
			này coi đèn. Như My cười buồn.  
			 
			-- Đây là quà của em nè. Huy Khang ch́a gói quà trước mặt 
			cô.  
			 
			-- À, quà của anh trên giường đó. Hồi năy em đem qua nhưng 
			không thấy 
			anh nên em bưng về. Như My chồm lên giường và lấy gói quà cho anh. 
			“Giáng sinh vui vẻ” Như My cười thật tươi với Huy Khang.  
			 
			-- Giáng sinh vui vẻ. Huy Khang trao đổi quà cùng cô.  
			 
			-- Em không mở ra sao ? Huy Khang ngạc nhiên.  
			 
			-- Em đợi tới đúng giờ mới mở. 
			Như My lắc lắc món quà nhưng cô không đoán được nó là cái ǵ.  
			 
			-- Đoán được không ? Huy Khang cười cười.  
			 
			-- Nhẹ nhưng không lắc được. Anh bỏ ǵ mà nhẹ tưng vầy nè ? Như 
			My nhíu mày.  
			 
			-- Hy vọng em thích nó.  
			 
			-- Không phải là con ǵ chứ ? Như My nhíu mày.  
			 
			-- Bảo đảm an toàn. My nè, ḿnh đi coi đèn nha. 
			Em đi ṿng ṿng khu này lạnh lắm đó.  
			 
			-- Ok, c̣n đang không biết làm sao để đi nữa nè. Ḿnh đi chung. 
			Như My gật đầu ngay.  
			 
			-- Anh định rủ mọi người về nhà anh ăn đó. 
			Em có muốn đi không ? Huy Khang ngần ngại.  
			 
			-- Tụi ḿnh huh ? Đi th́ đi, có hai người kia em đâu cần sợ ai ? Để 
			chạy qua cho con nhỏ Trâm hay. Như My đứng dậy đi rủ cô 
			bạn ḿnh.
			 
			 
			o0o0o  
			 
			Cả bốn người bước vào nhà của ba mẹ Khang. Căn nhà khá to có tới 4 
			pḥng nhưng chỉ có 3 người ở mà thôi. Khang đă dọn ra ngoài sống 
			một ḿnh v́ tiện lợi hơn cho việc đi làm của anh. Chị hai anh, Cẩm 
			Linh, đă dọn ra ngoài sống riêng sau khi đám cưới. 
			Hai ông bà già cùng bà vú sống tại căn nhà này, bà vú đă sống với 
			gia đ́nh anh hơn 20 năm.  
			 
			-- Dạ, tụi con chào bác. Bảo Trâm và Như My cúi đầu 
			chào.  
			 
			-- Chào d́. Huy Vũ bóp vai cho bà d́.  
			 
			-- Tụi con ngồi chơi nha. Bà Oanh cười hiền.  
			 
			-- D́ à, Bảo Trâm là bạn gái của con đó, c̣n cô kia là của anh Khang. 
			Huy Vũ nói nhỏ vào tai bà d́.  
			 
			-- Vậy à ? Bà Oanh gật gù và kín đáo đưa mắt quan sát Như My. 
			Cô gái có vẻ hiền và nhu ḿ lắm chứ.  
			 
			-- Mẹ à, tụi con có cần phụ giúp ǵ không ? Con đói rồi nè. 
			Huy Khang kề sát bên bà Oanh.  
			 
			-- Đợi chút nữa chị hai về là ăn được. 
			Nó đang trên đường tới đó.
			 
			 
			-- Ngoại. Cánh cửa mở ra th́ Kenny và Ivy ùa vào. 
			Hai đứa nhỏ vừa nh́n thấy Như My th́ reo lên 
			“Chị My !”, bé Ivy 
			chạy lại cô ngay.
			 
			 
			-- Ivy, hôm nay em xinh quá ! Như My xoay lọn tóc của đứa bé gái.
			 
			 
			-- Ủa, Ivy cũng biết chị Như My sao ? Huy Vũ ngạc nhiên.  
			 
			-- Em gặp nó hôm đi nhà ma mà. Như My cười.  
			 
			Cẩm Linh và Hữu Tuấn xách vào một đống quà, cô khệ nệ vừa bưng vừa 
			nói “Khang đâu, ra phụ chị cái coi.”  
			 
			-- Ǵ đó bà hai, đưa đây. Huy Khang đỡ lấy mấy 
			gói quà trên tay bà chị hai.  
			 
			-- Oh, Bảo Trâm và Như My đó phải không ? Ai là Trâm, ai là 
			My đây ? 
			Cẩm Linh cười như quen biết từ lâu.  
			 
			-- Đây, chị Linh nghe cho rơ à nha. Đây là Trâm, kia là My, đây của 
			đây, c̣n kia của kia. Huy Vũ chỉ tay lung tung.  
			 
			-- Thằng này mệt quá, biết rồi ! Cẩm Linh cười tươi.  
			 
			-- Mommy ơi, ḿnh phát quà đi nha. Ivy chạy tới.  
			 
			-- Ok, con chia đi. Cẩm Linh ngồi xuống bên chồng.  
			 
			Bé Ivy chia quà cho mọi người, Cẩm Linh được báo trước nên đă chuẩn 
			bị quà cho Bảo Trâm và Như My. Đang chia quà th́ chuông cửa reo, bà vú ra 
			mở cửa. Bạch Tuyết ló đầu vào, ánh mắt cô nàng toé lửa khi thấy Như 
			My đang ngồi cạnh Huy Khang và họ đang nói ǵ đó rất vui. 
			 
			-- Dạ chào hai bác. Bạch Tuyết đi vào trong pḥng khách.  
			 
			-- À, khoẻ chứ hả con ? Mẹ anh cười xă giao.  
			 
			-- Dạ, con đem quà giáng sinh tới tặng hai bác, có đủ của mọi người 
			hết đó. Bảo Trâm đặt giỏ quà lên ghế.  
			 
			-- Chi mà tốn kém vậy không biết nữa. Bà 
			Oanh phẩy tay.  
			 
			-- Dạ, phải như vậy chứ ? À anh Khang à, kỳ này em lựa món này cho 
			anh, hy vọng anh thích nó. Bạch Tuyết lấy món quà ra và ch́a 
			ngay trước mặt Như My.  
			 
			Như My thấy Bạch Tuyết đột nhiên ch́a ngay mặt ḿnh nên lùi lại rồi đứng dậy. Cô nói nhỏ với Huy Khang 
			“My đi rửa tay chút nha anh Khang” Như 
			My đi thẳng vào trong, cô cố t́nh ở trong đó thật lâu. Lúc ló đầu 
			ra ngoài th́ Bạch Tuyết đang ngồi trên cái ghế của cô. 
			Như My đang bối rối không biết làm sao th́ cũng may Ivy chạy tới.  
			 
			-- Chị My đi chơi với em đi. Con bé kéo tay Như 
			My đi vào pḥng. Cô cười và thầm cám ơn con bé đă cứu nguy cho ḿnh. 
			Bảo Trâm cũng bực ḿnh nên đứng dậy và đi theo Như My.  
			 
			Huy Vũ thấy Bảo Trâm đứng dậy nên anh cũng đi theo người yêu. Chỉ 
			c̣n lại Huy Khang và Bạch Tuyết cùng ba mẹ anh. Huy 
			Khang đứng dậy nói “Em ngồi đây chơi nha, anh bận rồi.” Xong anh 
			đi tuốt vô để t́m Như My.  
			 
			Như My quay lại thấy Huy Khang đang đứng khoanh tay lại nh́n ḿnh, 
			cô không nói ǵ.  
			 
			Lúc đó Ivy cầm cái chén đồ ăn, nó nhảy lên và vấp té. 
			Nguyên chén đồ ăn úp lên cái áo, Như My giật ḿnh chụp lấy.  
			 
			-- Ivy, em không sao chứ ? Như My bế nó đứng dậy. 
			Mặt con nhỏ không c̣n hột máu nào, nó im lặng như thể biết lỗi.  
			 
			-- Ivy nhảy chi cho té vậy ? Khang rút miếng khăn giấy ra chùi áo 
			con bé.  
			 
			-- Để em đi lấy nước nóng giặt ngay chứ 
			không thôi cái áo không ra màu đâu. Anh cởi áo nó ra đi. 
			Như My chạy nhanh ra cửa.  
			 
			-- Tao giúp mày. Bảo Trâm chạy theo.  
			 
			Trong lúc hai cô đang lui cui đứng đợi, 
			Bạch Tuyết nổi sùng khi thấy Huy 
			Khang bỏ ḿnh mà đi vào trong. Cô nàng bực lắm nhưng chưa biết làm 
			ǵ. Mon men đi xuống coi hai con quỷ nhỏ đang làm ǵ, cặp mắt 
			Bạch Tuyết 
			sáng lên thấy rơ. Trong lúc Bảo Trâm đang bưng cái ấm nước sôi qua 
			để trả lại, Như My đă bưng cái thau nước sôi đó lên. 
			Bạch Tuyết xuất hiện 
			ngay cửa và cố t́nh xông thẳng vào người cô. Cánh tay 
			Bạch Tuyết hất cái 
			thau vào người Như My. Chính lúc đó Bảo Trâm quay 
			lại và thấy rất rơ ràng giương mặt hả hê của 
			Bạch Tuyết.  
			 
			-- Á !!!!!!! Như My hét thật to và nguyên cái thau nước sôi văng 
			tung toé khắp sàn nhà.  
			 
			-- Á !!!!!!! Bảo Trâm hét lên thật to.  
			 
			-- Á !!!!!!! Bạch Tuyết cũng hét lên.  
			 
			Mọi người đều điếng hồn v́ tiếng la hét của ba cô gái. Huy Khang 
			lao ra ngoài thật nhanh, Huy Vũ chạy theo. Trước 
			mắt mọi người là một cảnh tượng không tin vào mắt ḿnh được.  
			 
			Cai thau nước do sự va chạm mạnh từ người 
			Bạch Tuyết nên đă tràn lên bàn tay 
			của Như My, cô giật bắn người v́ sức nóng của nước trong cái thau. Nước bị tạt lên bàn tay và đổ ào xuống đất, Như 
			My đau đớn hét lên. 
			Bàn chân nhờ có đôi vớ nhưng vẫn không sao tránh khỏi độ nóng của 
			nước sôi.  
			 
			Nước đổ xuống và bắn tung toé lên sàn nhà, Bảo Trâm cũng bị vạ lây. Bàn chân bị đống nước sôi văng ra cộng với lúc đó cô đi tới nên đă 
			đạp lên đống nước sôi kia. Bạch 
			Tuyết la thật to nhưng hoàn toàn không hề hấn 
			ǵ. Cô hét to lên vào cố ư làm cho mọi người biết Như 
			My cố t́nh 
			đụng ḿnh.  
			 
			-- Cô muốn giết chết người hay sao ? 
			Bạch Tuyết giả vờ bị thương, cô 
			đang vui lên chết đi được khi thấy ḍng nước nóng đổ ào ào vào bàn 
			tay Như My.  
			 
			-- Tôi... tôi... Như My kinh ngạc v́ rơ ràng Bạch Tuyết va vào người 
			ḿnh.  
			 
			-- Nè, nè, có lộn hay không đây ? Cô cố t́nh mà c̣n la lớn nữa hả ? 
			Bảo Trâm sừng sộ.  
			 
			Vừa thấy Huy Khang th́ Bạch Tuyết quay lại ngay 
			“Anh Khang à, cổ làm phỏng tay em rồi.”  
			 
			Huy Khang nh́n quanh, nước sôi đang bốc khói trên sàn nhà. Bàn tay 
			đỏ chét lên và Như My đang ứa nước mắt, anh lao tới kéo cô đi thật 
			nhanh. Mở tối đa ḍng nước lạnh từ ṿi nước, Huy Khang kéo hai cánh 
			tay Như My vào nơi đó.  
			 
			-- Ahhhhhh ! Như My cắn răng v́ độ nóng và độ lạnh đang đối chói 
			trên da của ḿnh.  
			 
			-- Ráng chút đi My. Phải như vầy mới được. Vũ à, em đổ hết nước đá 
			vào thau cho anh mau lên. Huy Khang quay lại t́m Huy Vũ.  
			 
			Huy Vũ mở ngay tủ lạnh và trút hết đá trong tủ lạnh ra, hai người họ 
			nhanh tay làm hai thau nước đá và nước lạnh. Như 
			My phải nhúng cả 
			tay và chân vào đó. Thật tội cho hai cô, làn da bị đỏ lên và 
			bàn tay phải của Như My đă phồng lên một lớp da.  
			 
			Bạch Tuyết tức điên lên khi thấy Huy Khang lau nước mắt cho Như 
			My nhưng 
			cũng hả dạ khi thấy họ bị đau đớn như vậy. 
			Đang hả hê th́ bỗng dưng Huy Khang quay phắt lại nh́n, 
			Bạch Tuyết run 
			lên.  
			 
			-- Đi, đi khỏi đây mau lên ! Huy Khang đứng dậy nh́n 
			Bạch Tuyết như 
			muốn ăn tươi nuốt sống cô.  
			 
			-- Cổ... cổ định tạt nước vào em mà anh c̣n binh cổ huh ? 
			Bạch Tuyết 
			xuưt xoa.  
			 
			-- Có đi ngay không ? Huy Khang bước tới.  
			 
			-- Anh đúng là vô lương tâm mà. Bạch Tuyết lùi lại.  
			 
			-- Cô hết thuốc chữa rồi. Huy Khang mắt tối 
			lại.  
			 
			-- Anh thật độc ác mà. Bạch Tuyết hít mũi.  
			 
			-- C̣n đứng đó là đừng trách tôi. Huy 
			Khang vẫn không chớp mắt.  
			 
			-- Cố ư mà chúng tôi lại bị như vầy huh ? 
			Bạch Tuyết thút thít thật to 
			lên, cô làm ra vẻ đau đớn tột cùng trong khi Như 
			My tức tới nghẹn 
			lời.  
			 
			-- Là hai người đă cố t́nh mà. Bạch Tuyết cong 
			cớn.  
			 
			-- Vậy cô có bị thương chỗ nào không ? Bảo Trâm nhất quyết theo tới 
			cùng.  
			 
			-- Không, may mà tôi tránh kịp. Đúng là quả báo mà, định hại người th́ 
			bị quả báo ngay. Anh Khang ảnh đui rồi nên mới nh́n 
			không ra, nó hớp 
			hồn anh rồi... Chưa dứt lời th́ cô thấy má ḿnh nóng ran. Th́ ra 
			Huy Khang đă tát cô một cái đau điếng 
			Bạch Tuyết nói không ra lời. Cô nghĩ 
			ḿnh phải biến ngay chứ nếu không th́ Huy Khang có thể... giết ḿnh 
			luôn. Bạch Tuyết chạy ra phía trước và lao ra khỏi nhà Huy Khang.  
			 
			Một ngày khó quên trong kỳ giáng sinh này. Như My và Bảo Trâm lắc 
			đầu cho sự xui xẻo của ḿnh. Huy Khang 
			và Huy Vũ thấy áy náy khi để cho điều đó xảy ra cho hai cô, họ theo 
			sát bên hai người như để xem như là chuộc lỗi.  
			 
			-- Xin lỗi em, là do anh không cẩn thận. Huy Khang 
			với vẻ mặt đầy ăn năn.  
			 
			-- Không có ǵ. Như My cười héo queo.  
			 
			-- Hay là ḿnh mở quà nha. Huy Vũ gợi ư.  
			 
			-- Yeah, Bảo Trâm vui lên ngay.  
			 
			Đống quà được bưng ra trước mắt, Như 
			My chỉ nh́n mọi người mở quà. Huy Khang h́nh như hài ḷng với món quà Như 
			My chọn cho anh. 
			 
			-- Sao em không mở quà vậy My ? Huy Khang nhíu mày.  
			 
			-- Tay như vầy làm sao mà mở. Như My đưa bàn tay phải bị thương ra. 
			Lớp da bị phồng lên và có không khí bên trong.  
			 
			-- Anh giúp em nha. Huy Khang nhẹ giọng.  
			 
			-- Okay. Như My cười ngay.  
			 
			Họ quay quần bên nhau suốt đêm thay v́ đi xem đèn như đă dự định. Huy Khang ra tay nấu một nồi soup cho mọi người dưới sự chỉ bảo của 
			đầu bếp Như My và Bảo Trâm. Huy Vũ cũng bị sai tới chóng mặt dưới sự sai 
			khiến của hai đầu bếp không chuyên nghiệp. Sau đó họ cùng nhau xem 
			phim. Bộ phim ma đó là ư kiến của Bảo Trâm, Như 
			My đành chịu. Cô thiếu 
			điều muốn nín thở khi xem bộ phim đó trong khi Huy Khang thích thú 
			nh́n nét mặt cô. Bảo Trâm và Huy Vũ đă ngủ say c̣n Như 
			My tựa đầu lên vai Huy 
			Khang. Cô lại không muốn đi vào pḥng ngủ và cứ ngồi xem thêm. 
			Sau đó cô gục trên vai Huy Khang, ánh mắt anh dâng lên một niềm xao 
			xuyến.
			 
			 
			Hôm nay đưa Như My ra phi trường, Huy Khang quyến luyến khi nghĩ tới 
			phải không nh́n thấy cô trong 2 tuần. Cả 
			Bảo Trâm cũng phải về Texas thăm 
			gia đ́nh. Họ sẽ trở lại học vào tháng một. Hai người con trai bịn 
			rịn chia tay người yêu ngay tại phi trường 
			. 
			 
			-- My à, em nhớ đừng có enjoy quá nha. Huy Khang 
			nửa đùa nửa thật.
			 
			 
			-- Trâm à, em về bển có nhớ anh không ? Huy Vũ méo mặt.  
			 
			-- Anh hả ? Nhớ làm ǵ ? Em sẽ enjoy dữ lắm, mai mốt qua trở lại th́ 
			nhớ anh. Bảo Trâm cười gịn.  
			 
			-- Thank you anh Khang đă cho tụi em ở trong mấy tuần qua. 
			Như My cảm động.  
			 
			-- Trời, em nói ǵ vậy My ? Huy Khang tỏ vẻ không vui.  
			 
			-- Th́ cám ơn anh đă cứu em được không ? Như 
			My tṛn mắt chờ đợi Huy 
			Khang hài ḷng v́ câu nói của ḿnh.  
			 
			-- Hy vọng khi em trở qua th́ sẽ quên hết những chuyện buồn vừa qua. 
			Huy Khang nh́n Như My một cách hiền từ.  
			 
			-- Thôi, tụi em đi vào trong à nha, trễ rồi. Vào trễ người ta giành 
			hết gối với mền đó. Ḿnh đi đi My. 
			Bảo Trâm kéo tay Như My đi vào trong để lại hai cặp mắt đang dơi 
			theo bóng dáng của họ.  
			 
			Vừa ngồi xuống ghế th́ Bảo Trâm nói ngay 
			. 
			 
			-- My à, coi bộ anh Khang bịnh nặng rồi nha.  
			 
			-- Bịnh ǵ ? Thấy ảnh khoẻ lắm mà. Như 
			My tṛn mắt.  
			 
			-- Thôi đi chị hai. Tao muốn nói là ảnh tương tư nặng rồi, mày tính 
			sao đây My ?  
			 
			-- Tính ǵ ? Mày không thấy Bạch Tuyết của ảnh dữ như chằng tinh đó sao 
			? Tao không làm nổi đâu à nha. Như My lắc đầu.  
			 
			-- Mày nói sao vậy ? Ảnh đă nói rơ ràng và đuổi nó đi bữa đó rồi đó. 
			Ảnh xử rất là hay.  
			 
			-- Vậy th́ sao ? Ảnh đang tội nghiệp tao đó. 
			Đừng có nói lung tung.  
			 
			-- Thiệt mà, tao nh́n ra được là ảnh thích mày thật ḷng. Như hồi 
			bữa đó, lúc coi phim ma xong th́ tối đó tao đi ra đi vệ sinh, mày 
			ngả trên vai người ta và ảnh ngồi yên như vậy cho mày ngủ đó, cái 
			mền c̣n đắp trên người mày nữa đó, ảnh lo cho mày vậy mày c̣n muốn 
			ǵ ?  
			 
			-- Uh... tao phiền quá, tao chỉ muốn được yên thân vào lúc này. Nhỏ Thoại Miên nó làm cho tao ăn ngủ không ngon ǵ hết. 
			Tao vẫn c̣n sợ tới giờ nè, nếu không phải nó đi nói với mợ tao th́ 
			tao cũng không cần phải về Texas.  
			 
			-- Nói ǵ chứ ? Bảo Trâm ngạc nhiên.  
			 
			-- Th́ nó nói là tao với mày bị người ta dụ dỗ rồi bỏ nó mà đi sống 
			chung với anh Khang và anh Vũ. Nó nói ra làm sao mà mợ nói với mẹ 
			tao là bả không chịu trách nhiệm nữa. Bởi 
			vậy mẹ mới biểu ḿnh về đó chứ, tao tưởng đâu mẹ mày cũng biết luôn 
			chuyện này rồi.  
			 
			-- Không, mẹ tao chỉ nói là kêu về chung với mày thôi. Tao đâu biết 
			nhỏ Miên bày đủ thứ chuyện như vậy. 
			Bảo Trâm xùng lên thấy rơ.  
			 
			-- Chỉ tội hai ảnh lo cho ḿnh mà c̣n mang tiếng dụ dỗ con gái. 
			Như My lắc đầu.  
			 
			-- Rồi kỳ này đi về không biết có sao 
			không đây ?  
			 
			-- Mẹ nói mợ làm mai tao cho ai đó mà chưa kịp đi coi mắt th́ tao đă 
			xin cậu dọn ra ngoài. Mẹ tao coi bộ giận ghê lắm, mẹ nói nh́n anh 
			ta rất đàng hoàng. Như My thở dài.  
			 
			-- Đàng hoàng th́ sao ? Anh Khang cũng đàng hoàng vậy. 
			Bảo Trâm trề môi.
			 
			 
			-- Ai biết đâu ? Tới đâu th́ hay tới đó đi. Giờ ngủ cái cho khoẻ đă. 
			Như My nhắm mắt lại.  
			 
			o0o 
			 
			Hai tuần ở Texas của Như My và Bảo Trâm thật là một cực h́nh. Mẹ cô cứ đi 
			theo tra xét coi tại sao cô lại không nghe lời mợ. Mợ đă giận lên và 
			nói ǵ đó nên cô phải chịu nhét đầy tai v́ những lời than phiền của 
			mẹ. Trong khi đó Huy Khang mất ngủ v́ nhớ đến Như My, 
			Huy Vũ cũng không kém anh bao nhiêu. Họ nhớ đến người ḿnh 
			yêu và bù đầu vào làm việc cho qua tháng ngày.  
			 
			-- Anh Khang, anh Khang. Huy Vũ ló đầu vào.  
			 
			-- Ǵ ? Huy Khang ngóc đầu dậy.  
			 
			-- Lát tối đi rước hai người đó. Anh chuẩn bị xong chưa ?  
			 
			-- Rồi, chỉ đợi tới giờ là ra sân bay liền, em xong chưa ?  
			 
			-- Xong. Hay là ḿnh đi kiếm ǵ ăn lai rai rồi đi rước họ nha anh.
			 
			 
			-- Ừ, ḿnh đi mua trái cây đi. Anh đang nôn nao quá, không biết Như 
			My sao rồi? Hai tuần qua không liên lạc được ǵ hết, không biết có 
			chuyện ǵ không ? Huy Khang đứng dậy khoác cái áo lên người.  
			 
			-- Trời, anh yêu đậm rồi anh Khang ơi ! Huy Vũ cười to.  
			 
			-- Đồ điên, ai mà chẳng như vậy. 
			Huy Khang thụi vào vai thằng em. Cả hai cùng đi ra ngoài.  
			 
			Đứng đợi đă hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Như 
			My và Bảo Trâm xuất hiện. Họ trông có vẻ ốm hơn lúc trước nhưng cũng tươi 
			ra. Huy Vũ ôm chầm lấy Bảo Trâm khi cô vừa tới nơi, c̣n Huy Khang 
			th́ chỉ nh́n Như My trân trân.  
			 
			-- Ḿnh đi đi anh Khang. Như My đỏ mặt dưới cái nh́n của 
			anh.  
			 
			-- Oh, Huy Khang giật ḿnh. Anh đi theo mọi người.  
			 
			Chiếc xe rời khỏi phi trường, Huy Khang đang lái xe th́ 
			Bảo Trâm lên tiếng 
			ngay. 
			 
			-- Anh Khang, giờ ḿnh đi đâu đó anh Khang ?  
			 
			-- Uh... tụi em có đói bụng không ?  
			 
			-- Cũng không đói lắm, hay là ḿnh đi ăn sơ sơ thôi nha anh. 
			Bảo Trâm lắc lắc cánh tay Huy Vũ.  
			 
			-- À, hay là ḿnh mua cái ǵ đó rồi đem về nhà ăn có được 
			không ?  
			 
			-- Uh... cũng được. Như My gật đầu.  
			 
			Họ mua đồ ăn và lái xe về nhà, đă hơn 11h đêm. Như 
			My nói mà 
			không nh́n Huy Khang “Anh Khang à, uh... uh... ngày mai tụi em dọn 
			đi nha.”  
			 
			-- Tại sao ? Huy Khang đánh rơi miếng trái cây trên tay xuống thảm 
			ngay sau câu nói đó.  
			 
			-- Uh... uh... thay v́ phải dọn đi ngay ngày hôm nay th́ tụi em sẽ 
			dọn đi ngày mai. Như My nói nhỏ.  
			 
			-- Nhưng tại sao phải dọn đi ? Anh có làm chi mà em 
			không hài ḷng huh 
			?  
			 
			-- Không, không phải. Trâm à, mày nói đi.  
			 
			-- Chuyện là như vầy, Thoại Miên nói với mợ của Như 
			My là hai đứa em bị hai 
			anh dụ dỗ và bỏ nó để sống chung với hai anh. Ba mẹ tụi em tin lời 
			mợ Yên nên bắt tụi em phải dọn về sống chung với mợ Yên. 
			Gia đ́nh tụi em rất thân nhau nên mợ Yên đồng ư để em ở chung với 
			Như My luôn.  
			 
			-- Mợ Yên huh ? Huy Khang nhíu mày.  
			 
			-- Yes, mợ Yên nói sẽ không chịu trách nhiệm nếu tụi em ở đây. 
			Mẹ em không lại không tin những ǵ tụi em nói v́ Thoại Miên nói là 
			hai đứa em giận nó nên nói xấu nó.  
			 
			-- Bộ mợ em không biết chuyện Thoại Miên sao ?  
			 
			-- V́ Thoại Miên hôm đó đi méc mợ th́ nó dẫn theo một người bạn trai. 
			Mợ Yên làm sao mà không tin nó được khi hai người c̣n kêu nhau bằng 
			honey nên mợ tin nó mà không tin tụi em.  
			 
			-- Trời ! Huy Khang không biết phải nói như thế nào.  
			 
			-- Vậy ngày mai tụi em dọn đồ đi đó. Có ǵ gặp lại hai anh sau nha. 
			Bảo Trâm cười buồn.  
			 
			-- Nhưng... nhưng... Huy Vũ cố t́m cách gỡ gạc.  
			 
			-- Không c̣n cách nào hết, tụi em phải dọn đi thôi. Cám ơn hai anh đă 
			lo cho tụi em, mai mốt ḿnh c̣n gặp lại mà. 
			Như My hơi buồn.  
			 
			Họ không nói ǵ nữa, ai đấy đều mang một nỗi buồn trong ḷng. Trông 
			mong hai tuần để rồi nghe cái tin dọn đi của 
			Bảo Trâm và Như My. Cả Huy 
			Khang và Huy Vũ đều rối bời v́ đ̣n tấn công của 
			Thoại Miên. Họ đă xem thường Thoại Miên quá để rồi khi cô ta 
			ra tay th́ lại không chống đỡ nổi.  
			 
			Cả bốn người lên xe mà gương mặt của họ im ĺm. Họ 
			không muốn nói ǵ với nhau mặc dù sẽ phải chia tay người yêu trong 
			thời gian ngắn. Huy Khang mím môi lái xe, Huy Vũ quay lại nh́n Bảo 
			Trâm . 
			 
			-- Trâm à, rồi em ở đó có được hay 
			không ?  
			 
			-- Được mà, gia đ́nh em và gia đ́nh Như 
			My rất thân nhau. 
			Bảo Trâm gật đầu cho Huy Vũ yên tâm.  
			 
			-- Cái con nhỏ Thoại Miên này bày ra cho lắm chuyện. 
			Huy Vũ càu nhàu.  
			 
			-- Th́ nó mà không được nhỏ My th́ cũng không cho ai gần nhỏ 
			My hết 
			chớ sao.  
			 
			-- Hy vọng về nhà mợ em th́ không c̣n gặp 
			Thoại Miên nữa. Huy Khang nuốt nước miếng mà nghe cổ 
			họng đắng ngắt.  
			 
			-- À, Trâm ơi, em nhớ coi chừng Như My nha, anh 
			không nghĩ là Thoại Miên đă 
			chịu buông tay ra đâu. Huy Vũ dặn ḍ.  
			 
			-- Nhà mợ em ở đâu hả My ? Huy Khang nh́n vào kiếng chiếu hậu.  
			 
			-- Uh, anh biết trạm xăng dầu ở khu đang xây ṭa nhà mới gần siêu 
			thị ngay đường lớn không ?  
			 
			-- Yeah, Huy Khang gật đầu.  
			 
			-- Anh chạy đi rồi em chỉ tiếp cho. Như 
			My nói mà không nh́n Huy Khang.  
			 
			Lúc này tâm trạng của cô cũng không mấy ǵ vui. Cả đêm qua cô 
			không ngủ 
			được v́ lư do ǵ cô cũng chưa biết. Chỉ biết là tự dưng nghĩ tới 
			không được gần Huy Khang nữa th́ cô có cảm giác bất an. Không  hẳn là bất an 
			mà c̣n có cái ǵ đó khi đối diện với anh. H́nh như là cảm giác là 
			lạ mà Như My đang cố t́nh lẩn tránh. Khi nh́n vào mắt anh th́ cô đă 
			thấy xao xuyến và cô không muốn nh́n nhận là cô đă thích anh. Nhiều 
			đêm trăn trở để hỏi ḿnh là có thích Huy Khang chưa. Như 
			My nghĩ 
			lại những ǵ mà anh đă làm cho cô. Tuy trong thời gian ngắn nhưng 
			anh đă cứu cô thoát khỏi tay của Thoại Miên. 
			Nếu anh không đến kịp vào cái đêm hôm đó th́ không biết giờ đây cô 
			ra sao rồi.  
			 
			Theo sự hướng dẫn của Như My, Huy Khang dừng xe lại trước một ngôi 
			nhà. Cặp mắt anh sáng lên và quay lại nh́n Huy Vũ ngay lập tức. Huy 
			Khang nheo mắt với thằng em họ nhưng h́nh như 
			Huy Vũ chẳng hiểu ǵ hết. Thảo nào như vậy, thảo nào thấy câu chuyện có ǵ lạ khi nghe nhắc 
			tới mợ Yên của em ấy. Đúng là ông trời 
			không dồn anh vào đường cùng, 
			lần này có hy vọng rồi. Như My sẽ vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện 
			ra sự trùng hợp tới hy hữu này. Huy Khang 
			lắc đầu và quay lại phía sau lưng nh́n Như My.  
			 
			-- Tụi anh phụ em bưng đồ vào nhà nha My. 
			Huy Khang giọng thật vui.  
			 
			-- Sao anh vui vậy anh Khang ? Huy Vũ hơi bực.  
			 
			-- Vậy chứ bây giờ phải làm ǵ ? Sống có bao nhiêu năm đâu mà không 
			lo vui đi chứ ? Huy Khang cười thật tươi, một người hoàn toàn khác 
			với Huy Khang của một vài phút trước đây.  
			 
			-- Thôi ḿnh đi đi Trâm. Như My thấy buồn buồn khi Huy Khang h́nh 
			như đă không xem việc ḿnh dọn đi là quan trọng. Anh ta rất vui nữa là 
			khác. Như My bước ra xe.  
			 
			-- Anh điên rồi hả anh Khang ? Bảo Trâm bực ḿnh.  
			 
			-- Đâu có đâu, rồi em sẽ ngạc nhiên vô cùng. 
			Thôi, anh phụ tụi em bưng đồ vô nha.  
			 
			-- Anh không sợ bị chửi sao ? D́ Yên dữ lắm à nha. 
			Bảo Trâm tuy giận nhưng vẫn lo sợ cho Huy Khang.  
			 
			-- Bảo đảm với em là d́ Yên sẽ đón chào anh nồng nhiệt nữa là khác. 
			Huy Khang cười gịn.  
			 
			-- Đúng là điên. Em đă cảnh cáo rồi đó. Anh liệu hồn đó 
			nha, d́ Yên không phải dễ đối phó như Thoại Miên đâu.  
			 
			-- Ḿnh đi vào trong đi Vũ. Huy Khang vỗ vai thằng em họ rồi lại 
			c̣n cười nữa. Huy Vũ rất bực ḿnh khi thấy Huy Khang hành động thật 
			chướng mắt. Anh không nói ǵ mà chỉ lặng lẽ đi khỏi 
			xe và phụ Như My xách đồ vào trong.  
			 
			-- Anh không cần vào trong, để đồ xuống là anh đi được rồi. D́ Yên khó 
			lắm, em không muốn anh khó xử đâu. Như 
			My đưa 
			tay chặn Huy Khang lại, cô cũng không muốn nh́n anh huưt sáo vui vẻ 
			tự năy giờ.  
			 
			-- Không sao, anh đảm bảo với em là sẽ có kỳ thích xuất hiện đó. Tin 
			anh đi. Huy Khang vỗ nhẹ vai Như My.  
			 
			Anh bước tới bấm chuông trước sự hồi hộp của mọi người. Trái tim 
			Bảo Trâm, Như My, Huy Vũ đang đập th́nh thịch trước hoàn cảnh này. Huy Khang 
			quay lưng lại và anh lại bước ra phía ngoài nh́n trời, mây gió. 
			Chưa bao giờ anh thấy sảng khoái như vầy cả.  
			 
			Ding dong. ding dong.  
			 
			Mợ Yên xuất hiện ngay tại cửa. Trước mặt d́ là Như My, 
			Bảo Trâm và một 
			người con trai xa lạ. trời ạ, tụi nó c̣n dám dẫn cả thằng này tới 
			đây. Ngoài kia c̣n có thêm một người nữa đang đứng nh́n ra đường, 
			đúng là vô phép mà. Mợ Yên ném cái nh́n không mấy thiện cảm lên 
			Huy Vũ và dời cặp mắt sang Như My. 
			 
			-- Tụi con về rồi. Như My hơi run giọng.  
			 
			-- Anh đi về đi. Bảo Trâm nói nhỏ và đẩy đẩy Huy Vũ.  
			 
			-- Hai đứa vào nhà đi. Giọng mợ Yên không mấy vui.  
			 
			-- Anh đi đi mà. Bảo Trâm lo sợ khi nghe mợ Yên nói vậy, nghĩa là mợ 
			không hoan nghênh Huy Khang và Huy Vũ. Bảo Trâm xách vali từ 
			tay Huy Vũ và cô bước đi.
			 
			 
			Mợ Yên đang rủa thầm cái người đang quay lưng năy giờ, đúng là vô 
			phép mà. Vậy mà Như My c̣n dọn tới ở chung với mấy thứ người này, 
			đúng là quá lắm rồi. Lúc này Huy Khang mới quay lưng lại, anh bước 
			tới trước cặp mắt đầy ngạc nhiên của d́ Yên. Huy Khang nheo mắt một 
			cái rồi gật đầu chào. Mợ Yên nh́n Huy Khang chăm chăm và Như 
			My lúc 
			đó như hồn muốn ĺa khỏi xác khi nh́n thấy gương mặt mợ Yên của cô. 
			 
			-- Khang, em đi đâu vậy ? Mợ 
			Yên ngạc nhiên vô cùng khi thấy Khang xuất hiện ngay cửa.  
			 
			-- Em... anh Hùng có nhà không chị ? Huy Khang không trả lời mà ló 
			đầu vào trong t́m kiếm.  
			 
			-- Có, em vào nhà đi. Cha, anh Hùng mà biết có em ghé th́ anh vui 
			mừng lắm đó. Mợ Yên đẩy Như 
			My qua một bên và kéo 
			Huy Khang vào trong dưới ba cặp mắt vô cùng ngạc nhiên của Như My, 
			Bảo Trâm và Huy Vũ.  
			 
			-- Chuyện ǵ đă xảy ra vậy ? Như My hỏi nhỏ Bảo Trâm.  
			 
			-- Tao đâu biết, chả lẽ nh́n lầm rồi sao ? Bảo Trâm lắc đầu không 
			hiểu.  
			 
			-- Nè, hai người nói coi anh có nghe lộn không ? Huy Vũ tṛn mắt 
			nh́n Huy Khang đă bước vào bên trong.  
			 
			-- Nè, vào trong đi chứ. Huy Khang ra hiệu cùng Huy Vũ. 
			 
			-- Hả ? Uh... Huy Vũ bừng tỉnh và bước vào bên trong.  
			 
			-- Khang à, em quen với cậu này à ? Mợ Yên đang bực ḿnh năy giờ v́ 
			Như My và Bảo Trâm dám dắt cả bạn trai về nhà. 
			Không  biết bạn trai của đứa nào nữa, thiệt t́nh hết nói nổi 
			mà.  
			 
			-- Chị Yên, đây là Huy Vũ, em bà con của em đó. 
			Huy Khang giới thiệu.
			 
			 
			-- Ủa ? Mợ Yên quay lại nh́n Huy Vũ rồi chào anh bằng con mắt khác 
			đi.
			 
			 
			-- Dạ, chào chị. Huy Vũ gật đầu đáp lễ.  
			 
			-- Hai đứa con đi vào trong nhà đi, lát nữa mợ tính. 
			Mợ Yên nói nhanh và định bước đi.  
			 
			-- Chị Yên à, em đưa Như My theo lời yêu cầu của chị. Xin lỗi chị 
			nha, tại em không biết Như My là cháu của chị. 
			Huy Khang găi đầu rỏ vẻ ngại.  
			 
			-- Hả ? Em làm chị ngạc nhiên đó Khang, em nói em đi chung với Như 
			My hả ?  
			 
			-- Dạ phải, hổm rày Như My và Bảo Trâm đang ở nhà của em. 
			Tỵ nạn mà chị, Thoại Miên làm cho Như 
			My kinh hoàng quá độ nên em 
			rước Như My về để tránh cho hai người bị Thoại Miên làm cho điên lên 
			đó.  
			 
			-- Là chuyện ǵ đó ? Cậu Hùng bước tới, Huy Khang bắt tay cậu Hùng 
			xong th́ anh cười cười.  
			 
			-- À, chuyện dài ḍng quá. Em sẽ từ từ kể cho anh nghe sau nhưng mà 
			những ǵ Thoại Miên nói đều không phải thật đâu. Như 
			My và 
			Bảo Trâm thật sự đă bị 
			sốc khi Thoại Miên đối xử với họ như vậy. Chị đă tin lầm 
			Thoại Miên rồi, cô ta 
			thích Như My và bày đủ thứ tṛ kinh dị đó. Như 
			My chỉ là sợ quá nên 
			mới tới ở nhờ nhà em thôi. Em hoàn toàn 
			không có ư ǵ bậy bạ đâu. Hơn 
			nữa thằng em của em đă quen với Bảo 
			Trâm lâu rồi mà. Anh chị đừng tin 
			những ǵ Thoại Miên nói. Huy Khang nói một cách chậm 
			răi.  
			 
			-- Trời, tôi không hiểu ǵ hết ! Sao em lại quen Như 
			My của chúng tôi 
			chứ Khang? Hai người chưa từng gặp nhau trước đây mà. 
			Cậu Hùng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Huy Khang nói rành mạch như 
			vậy.  
			 
			-- Em quen cổ lâu rồi, hơn nữa trước đây em 
			không biết Như My là cháu 
			của anh. Huy Khang cười.  
			 
			-- Rối lung tung lên rồi đó. Như My và Bảo 
			Trâm đem đồ vô nhà đi các con. C̣n em th́ theo anh, anh có chuyện cần hỏi. Yên à, em coi phụ tụi 
			nó sắp xếp dọn dẹp pḥng đi nha. Cậu 
			Hùng kéo tay Huy Khang đi vào pḥng khách.  
			 
			Như My và Bảo Trâm đem đồ vào pḥng, mợ Yên điều tra ngay lúc đó. 
			Năy giờ mợ c̣n không hiểu nhưng bây giờ th́ mợ đă đoán ra được 
			chuyện ǵ rồi.
			 
			 
			-- My à, con nói đi. Con biết anh Khang là ai không ?  
			 
			-- Dạ không, con chỉ biết ảnh là anh họ của anh Vũ thôi. 
			Có chuyện ǵ vậy mợ ? Con không hiểu ǵ hết ! Như 
			My nh́n mợ Yên 
			chăm chăm.  
			 
			-- Người con trai kia là bạn trai của Bảo Trâm phải không ? Mợ Yên 
			nh́n Bảo Trâm, cô gật đầu nhẹ.  
			 
			-- Nhưng mà chuyện ǵ chứ mợ ? Như My thắc mắc.  
			 
			-- Để mợ nói cho con biết, người mà trước đây mợ định giới thiệu cho 
			con quen biết là Huy Khang đó. Lúc đó con không chịu và c̣n cậu con 
			cho con dọn ra ở chung với Bảo Trâm và Thoại Miên. 
			Con coi, hai người có duyên ghê chưa? Mợ Yên cười sung sướng.  
			 
			-- Hả ? Là ảnh hả ? Như My giật ḿnh.  
			 
			-- Phải. Con có c̣n nhớ lúc trước mợ nói có người khoảng 30 tuổi mà 
			cậu con định cho con coi mắt đó. Người đó chính là Huy Khang. 
			Mợ Yên rạng rỡ hẳn lên. 
			 
			-- Vậy th́ sao ? Như My vẫn không hiểu.  
			 
			-- Con cứ để mợ tính cho. Mợ Yên nói và đi ra 
			ngoài.  
			 
			-- Là sao tao không hiểu ǵ hết vậy Trâm ?  
			 
			-- Tao cũng đâu biết là chuyện ǵ nhưng tao có thể đoán đó là chuyện 
			tốt chứ không phải là chuyện xấu như ḿnh tưởng. 
			Bảo Trâm cười to.  
			 
			-- Thôi kệ đi, bây giờ ḿnh soạn đồ cho rồi. 
			Vẫn như trước nha, giường tao bên trái, mày bên phải đó. Như 
			My chỉ 
			tay trong pḥng.
			 
			 
			-- Thoại Miên không tới đây được nữa đâu, coi bộ cậu Hùng và mợ Yên tin tưởng 
			anh Khang ghê lắm à nha. Bảo Trâm trầm ngâm.  
			 
			Ngoài này cậu Hùng đang nh́n Huy Khang chăm chăm khi nghe anh kể hết 
			toàn bộ sự việc đă xảy ra cho cháu gái ḿnh.  
			 
			-- Anh Khang nè, có chuyện anh cần giải thích rơ đó. Mợ Yên ngồi 
			xuống bên cạnh chồng.  
			 
			-- Chuyện ǵ vậy chị ? Huy Khang hỏi ngay, Huy Vũ vẫn đang ngồi bên 
			cạnh theo dơi toàn bộ sự việc.  
			 
			-- Th́ ra Như My đă quen biết em từ lâu. Báo hại lúc trước anh chị 
			không biết ăn nói sao với em. Em c̣n nhớ chuyện lúc trước 
			không ? Mợ Yên 
			vào đề nhanh chóng . 
			 
			-- Uh... vẫn nhớ. Anh chị nói có cô cháu gái muốn giới thiệu cho em. Thật ngại quá. 
			Huy Khang găi đầu.  
			 
			-- Nó đă ở nhờ nhà em cũng một thời gian, th́ ra là như vậy. Em có 
			thể nói cho hai anh chị biết t́nh cảm của hai người tới đâu rồi. 
			Chị không tin tự nhiên quen biết sơ sơ mà Như 
			My lại tin tưởng em 
			đến như vậy.  
			 
			-- Đúng là không qua mắt chị được. 
			Huy Khang cười cười.  
			 
			-- Em nói đi, anh cần biết được chuyện ǵ đă xảy ra. 
			Cậu Hùng vẫn không hiểu vợ ḿnh muốn nói ǵ.  
			 
			-- Uh, chị tính sao th́ cho em biết. Huy Khang khoái chí trong 
			bụng, anh biết rơ người đàn bà này đang tính toán ǵ chuyện ǵ. 
			Anh cần bà ta mở miệng th́ tiện nhất.  
			 
			-- Vầy nha, lúc trước anh chị cũng đă có ư để cho em coi mắt Như 
			My của chúng tôi. Chỉ là lúc đó nó năn nỉ cậu nó cho dọn ra ngoài, khi 
			chị biết th́ đă xong xuôi hết nên không nói được ǵ. Làm 
			không biết trả 
			lời ra sao với ba mẹ nó lúc đó. Giờ th́ nó cũng đă quen biết em một 
			thời gian, chị cũng biết là do hiểu lầm nên mới trách lầm nó. Nhưng 
			em nghĩ coi, là con gái mà dọn vào ở chung với một người đàn ông như 
			vậy th́ làm sao mai mốt ai dám cưới nó. Em thấy như vậy là có thiệt 
			tḥi cho bé My không ?  
			 
			-- Dạ. Huy Khang gật đầu.  
			 
			-- Em với con My t́nh cảm ra sao rồi ? Nói đi, anh chị giúp cho em.
			 
			 
			-- Dạ... Huy Khang không ngờ người đàn bà này lại trực tiếp tới như 
			vậy.  
			 
			-- Em cứ nói đi, chị sẵn sàng lắng nghe.  
			 
			-- Dạ em cũng không biết nói ǵ, em thật ḷng thương yêu Như My. Chỉ 
			là em không biết Như My ra sao thôi. Huy Khang cũng vào 
			thẳng vấn đề.
			 
			 
			-- Tốt lắm, đợi câu nói này của em th́ cũng đă đủ. Mợ Yên quay sang 
			nh́n Huy Vũ “C̣n em th́ sao ?”  
			 
			-- Dạ, dạ... Huy Vũ ú ớ không biết phải nói như thế nào.  
			 
			-- Nó là thằng em họ của em, là bạn trai của 
			Bảo Trâm. Xin chị giúp đỡ giùm nó. Huy Khang thừa thắng xông 
			lên.  
			 
			-- Có đúng không Huy Vũ ? Mợ Yên nh́n sang Huy Vũ.  
			 
			-- Dạ phải, xin mợ giúp giùm. Huy Vũ cứng miệng.  
			 
			-- Mợ ǵ mà mợ. Chị được rồi. Tụi em đâu phải tụi nhỏ mà mợ với d́ 
			? Anh chị quen biết gia đ́nh Bảo Trâm khá lâu rồi, chị sẽ nói giúp cho em 
			luôn thể. Giờ th́ như vầy nha, anh chị hỏi ư kiến của hai đứa nó. Tụi nó dẫu sao cũng c̣n con gái chứ chẳng phải hạng xấu xa ǵ, phải 
			làm sao coi được chứ ? Anh chị sẽ cho em biết kết quả trong một thời 
			gian ngắn. Nhất là Huy Khang, em hiểu ư chị chứ ?  
			 
			-- Dạ hiểu, nhờ chị giúp giùm. Huy Khang 
			cười nhẹ.  
			 
			-- Chuẩn bị kêu mợ đi là vừa rồi Khang ạ. 
			Cậu Hùng khoát nhẹ.  
			 
			-- Thôi đừng, kêu chị Yên là được rồi. Cho dù em có cưới bé 
			My đi 
			nữa th́ chị vẫn muốn em kêu bằng chị. 
			Kêu mợ nghe già ghê lắm.  
			 
			-- Nhưng... nhưng ba mẹ của Như My có đồng ư 
			không chị Yên ?  
			 
			-- Đừng lo, mọi chuyện để chị giải quyết cho. Em định như thế nào 
			th́ cho chị biết để c̣n bàn tính với ba mẹ nó ? Hay là em đi nói 
			chuyện với Như My đi nha, anh chị chờ. 
			Sẵn đó hăy ở lại ăn phở nha, hôm nay chị có nấu phở đó.  
			 
			-- Wow, chị Yên mà nấu phở th́ tuyệt vời rồi. Tiệm phở c̣n thua xa 
			chị đó nha. Huy Khang nịnh bà mợ tương lai.  
			 
			-- Miệng lưỡi em ngọt như đường đó. Thôi lẹ lên đi. Anh Hùng phụ 
			em cho lẹ nha anh. Mợ Yên đứng dậy kéo tay cậu Hùng vào pḥng 
			ăn.
			 
			 
			Huy Vũ, Huy Khang bước đi khỏi pḥng khách. Huy Vũ kéo tay anh lại hỏi ngay.
			 
			 
			-- Sao anh quen biết mợ của Như My vậy ?  
			 
			-- Lúc trước bả định giới thiệu Như 
			My cho anh. 
			Lúc đó anh không muốn và Như My cũng vậy nên anh né tránh hoài.  
			 
			-- Vậy bây giờ có muốn không ? Huy Vũ cười tinh quái.  
			 
			-- Muốn, muốn vô cùng. Đôi khi có bả cũng đỡ bận rộn chân tay đó. Lúc trước anh không muốn là tại v́ bả h́nh như có dụng ư khác. Người 
			đàn bà này toan tính lợi ích nhiều quá nên anh hơi bực, nhưng bây 
			giờ nghĩ lại thấy cần sự giúp đỡ của mợ Yên. 
			Huy Khang nói nhỏ vào tai Huy Vũ.  
			 
			-- Thôi ḿnh đi cho hai người kia hay đi anh. 
			Huy Vũ gơ cửa pḥng hai cô.  
			 
			-- Vào đi. Tiếng Bảo Trâm vang lên từ bên trong.  
			 
			Hai người ló đầu vào, Như My giật ḿnh chạy tới, cô đẩy đẩy Huy 
			Khang ra ngoài . 
			 
			-- Anh đi đi, anh ở đây hoài coi chừng mợ không vui đó.  
			 
			-- Không cần sợ, mợ em cho phép anh vào mà. Huy 
			Khang cười tươi.  
			 
			-- Thiệt không ?  
			 
			-- Thiệt đó ! Huy Vũ gật đầu.  
			 
			-- Sao hôm nay bả dễ vậy nè ? Bảo Trâm le lưỡi.  
			 
			-- Nói cho tụi em một tin này nha. Huy Vũ tằng hắng 
			giọng.  
			 
			-- Để anh, Huy Khang cản lại.  
			 
			-- Làm ǵ mà hồi hộp vậy, anh nói đi. Như 
			My sốt ruột chờ đợi.  
			 
			-- Khoan, anh nghĩ để tụi anh giúp tụi em dọn dẹp trước đă, sau đó 
			ăn phở va sau đó nữa th́ anh mới nói chuyện này. Anh sẽ xin phép để 
			dẫn tụi em ra ngoài tối nay. Huy Khang nói từ từ.  
			 
			-- Hả ? Anh muốn chết hả ? Mợ không cho đâu. 
			Như My lắc đầu.  
			 
			-- Em đừng lo, mợ c̣n vui nữa là khác. Bả tốt với anh lắm. 
			Huy Khang cười cười.  
			 
			-- Sao vậy ? Như My lại hỏi nữa.  
			 
			-- Những thắc mắc của em anh sẽ trả lời tối nay có được 
			không ? Và tối 
			nay Huy Vũ cũng sẽ nói với Bảo Trâm. Anh hy vọng tụi em sẽ suy nghĩ kỹ chuyện 
			này. Huy Khang nuốt nước miếng. Giờ th́ ḿnh 
			dọn dẹp đă.  
			 
			Họ cùng nhau dọn dẹp và trong đầu Như 
			My có vô số câu hỏi mà cô cần 
			được giải đáp. Cô ráng im lặng đợi để tối coi có chuyện ǵ xảy ra.Mợ Yên rất tốt với anh Khang, lại c̣n chiều chuộng ảnh nữa là khác. 
			Tại sao vậy chứ ? Như My không biết có chuyện ǵ xảy ra giữa mợ và 
			Huy Khang.  
			 
			-- Giờ th́ anh nói cho em hay chuyện ǵ đă xảy ra. 
			Huy Khang tằng hắng.  
			 
			-- Anh nói đi. Như My chờ đợi.  
			 
			-- Là vầy, anh vắn tắt nha. Em là người mà mợ muốn giới thiệu cho 
			anh nhưng lúc trước ḿnh không có gặp nhau. Mợ nói em là con gái mà đi 
			ở chung nhà với anh như vậy là không được. Mợ hỏi là anh có thích em 
			không ? Anh nói có và nhờ mợ em giúp đỡ giùm. Mợ Yên đồng ư và hứa sẽ 
			nói với ba mẹ em. Câu chuyện anh tóm gọn lại như vậy đó. 
			Huy Khang theo từng chi tiết mà tóm gọn vấn đề.  
			 
			-- Uh... uh... Như My bối rối khi nghe Huy Khang tường thuật lại 
			toàn bộ câu chuyện một cách ngắn gọn như vậy.  
			 
			-- Anh thật t́nh thương em đó My à. Huy Khang 
			chồm tới nắm bàn tay cô.  
			 
			-- Uh... uh... anh đang nói chơi có phải không ? Như 
			My giật ḿnh, 
			cô bàng hoàng như trong mơ nhưng cũng cố nói.  
			 
			-- Không, là thật, chẳng lẽ em không cảm giác đâu là thật và đâu là 
			giỡn hay sao? Anh thật ḷng đối với em đó.  
			 
			-- Em... em... Như My bối rối cụp mi xuống không nh́n anh.  
			 
			-- Anh chờ đợi em, hăy suy nghĩ kỹ và trả lời anh. Anh sẵn sàng chờ 
			mà. Huy Khang dịu giọng.  
			 
			-- Mợ em bắt anh chịu trách nhiệm huh ? Như 
			My bấm gan hỏi một câu.
			 
			 
			-- Không ai có thể bắt anh làm điều mà anh 
			không muốn. Điều này trùng hợp 
			nên anh mới nhờ mợ em giúp đỡ thôi. Anh muốn được ở cạnh em để chăm 
			sóc, lo lắng, yêu thương em. Anh không ngại bất cứ 
			điều ǵ.  
			 
			-- Xin lỗi anh v́ mợ em đă làm anh khó xử. 
			Như My giọng nhỏ xíu.
			 
			 
			-- Anh đă nói là mợ em không bắt anh làm ǵ cả, là anh muốn như vậy 
			thôi. Huy Khang vẫn cố gắng thuyết phục cô.  
			 
			-- Anh làm em bất ngờ quá, để cho em b́nh tĩnh chút được hông ? Như 
			My lùi lại, cô muốn tự ḿnh hiểu hết t́nh cảm của ḿnh với Huy Khang. 
			Cô đang định suy nghĩ th́ Huy Khang lại lên tiếng.  
			 
			-- Anh giúp em nha. Em nghe đây, anh muốn em thành thật trả lời mấy 
			câu hỏi này.  
			 
			-- Okay. Như My gật đầu.  
			 
			-- Lúc em về Texas với Bảo Trâm đó, em có vui không 
			?  
			 
			-- Không hẳn nhưng đỡ sợ hơn.  
			 
			-- Tại sao lại là không hẳn ? Em được về thăm ba mẹ th́ phải vui chứ ? 
			Sao lại không rơ ràng ?  
			 
			-- Th́ đỡ sợ về tinh thần nhưng... nhưng sao đó.  
			 
			-- Okay, vậy em ăn ngủ có ngon không ?  
			 
			-- Cũng b́nh thường thôi, chỗ khác một chút nên em không ngủ ngon 
			được, hay thức giấc và khó ngủ.  
			 
			-- Sợ Thoại Miên huh ?  
			 
			-- Không có thấy Thoại Miên nhưng em lại không ngủ ngon.  
			 
			-- Vậy có muốn trở qua đây không ?  
			 
			Như My không trả lời và cũng không nh́n anh.  
			 
			-- Vậy lúc đó em nghĩ ǵ ?  
			 
			Như My cũng lặng im không nói.  
			 
			-- Okay, lúc đó em có nhớ tới anh không ? Câu này em phải trả lời 
			mới được.  
			 
			Như My ú ớ, cô không dám đối diện với sự thật. Trời ạ ! Chẳng lẽ 
			ḿnh thích ảnh rồi sao ? Như My đỏ mặt, cũng may trời tối bằng không 
			anh ấy sẽ thấy mặt ḿnh.  
			 
			-- Em nói đi. Anh đang nghe đây.  
			 
			-- Anh hỏi cái ǵ vậy ? Câu khác có được 
			không ?  
			 
			-- Thôi đi cô nương, anh đă dẫn dắt em để em biết được t́nh cảm của 
			ḿnh rồi đó. Anh không phải là nhà tâm lư học nhưng anh cũng có thể 
			hiểu được t́nh cảm của em. Huy 
			Khang nâng khuôn mặt cô lên, hai khuôn mặt thật gần khiến cho trái 
			tim Như My đập loạn xạ.  
			 
			o0o 
			 
			Hôm nay là ngày thứ ba kể từ đêm nói chuyện với Huy Khang. Như 
			My đang ngồi trên giường ôm con gấu mà đầu óc đang suy nghĩ vẩn vơ 
			chuyện đó. Lúc đó ảnh nh́n ḿnh thật là... sao đó, 
			không diễn tả được 
			nhưng ḿnh cũng rung động không kém. Anh đột nhiên kéo ḿnh lại như 
			muốn kiss ḿnh, trời ạ, lúc đó trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, 
			cũng may là không có chuyện ǵ xảy ra hết. Đă ba ngày rồi, 
			không biết 
			phải trả lời với ảnh sao đây ?  
			 
			Cộc cộc cộc  
			 
			-- My à, con đang làm ǵ dó My ? Tiếng mợ Yên vang lên phía ngoài.
			 
			 
			-- Dạ, ngồi thôi mợ. Như My nh́n ra cửa th́ mợ Yên 
			mở cửa pḥng ló đầu vào.  
			 
			-- Mợ nói chuyện chút được không ? Mợ Yên ngồi xuống giường cô.  
			 
			-- Dạ được. Như My bắt đầu hồi hộp.  
			 
			-- Thoại Miên nó nói chuyện với mợ sáng nay. Mợ biết 
			không nên tin những chuyện 
			nó nói. C̣n chuyện này th́ Bảo Trâm đă thú thật với mợ rồi, có phải đă 
			lúc con cho Huy Khang vào pḥng và con c̣n thay đồ trước mặt nó nữa 
			phải không ?  
			 
			-- Dạ... dạ... Không  có đâu mợ. Như 
			My lắc đầu liên tục.  
			 
			-- Con đừng có giấu mợ. Bảo Trâm cũng nh́n nhận là lúc đó con đóng kịch 
			nhưng con phải biết con là con gái th́ không được như vậy. Nếu ai biết 
			được th́ ai c̣n dám lấy con nữa. Nếu 
			Thoại Miên nó đi bêu xấu con với người 
			con trai khác th́ con c̣n mặt mũi nào nữa ? Mợ để cho Huy Khang giải 
			quyết riêng rẽ với con nhưng con th́ lâu quá. Với Huy Khang th́ mợ 
			yên tâm khi con lấy nó, con có thể có cuộc sống thoải mái v́ Huy 
			Khang có công việc làm ăn vững vàng. Theo như cậu Hùng nói th́ nó 
			có ít nhất trên trăm ngàn chứ không ít. Con c̣n suy nghĩ ǵ nữa mà 
			không chịu nó cho rồi hả My ?  
			 
			-- Con... ảnh có tiền kệ ảnh chứ mắc mớ ǵ tới con ? Ảnh chỉ muốn 
			giúp đỡ con lúc đó nhưng nếu như ḿnh ép buộc ảnh th́ không được đâu 
			mợ ơi.  
			 
			-- Mợ nào ép buộc nó, nó t́nh nguyện xin mợ giúp giùm mà My. Nhưng 
			quan trọng là nó thương con thật ḷng, mợ nh́n ra được điều này. 
			Giống như lúc ăn phở hôm rồi đó, nó lo lắng từng ly cho con mà con 
			c̣n muốn ǵ nữa chứ ? Đừng nói mợ để ư từng chút nha, mợ nh́n ra 
			được anh mắt nó nh́n con đầy yêu thương đó.  
			 
			-- Ảnh nói cho con suy nghĩ mà. Như My chớp mắt.  
			 
			-- Chính v́ nó nói cho con suy nghĩ nên mợ nghĩ mợ phải làm cho đầu 
			óc của con sáng lên một chút. Hăy chấp nhận nó đi, con 
			trai như vậy bây giờ khó kiếm lắm, nhất là người yêu thương ḿnh 
			thật ḷng.  
			 
			-- Con... con...  
			 
			-- Mợ gọi phone kêu nó lại rồi, lát nữa con hăy đi cho nó biết đi. Đừng làm cho nó buồn, với nó con mới hạnh phúc. Đừng có nói với mợ 
			là con vẫn chưa có t́nh cảm với nó. Mợ nh́n ra được ít nhiều ǵ con 
			cũng có ấn tượng tốt với nó. C̣n chuyện học hành th́ cứ cưới đi rồi 
			học cũng đâu có sao. Tối nay mợ gọi điện cho ba mẹ con hay, ổng bả 
			hay tin chắc là mừng lắm. Thôi con chuẩn bị đi, Huy Khang sẽ tới 
			liền đó. Dứt lời mợ Yên đứng lên đi ra ngoài. Như 
			My rối lên khi 
			lát nữa sẽ phải đối diện với Huy Khang. Biết nói ǵ với ảnh đây ? 
			Chả lẽ là em đồng ư lấy anh, hay là em yêu anh ? Trời ơi, phải làm 
			sao đây ?  
			 
			Huy Khang đă tới và đang nói chuyện với cậu Hùng trong pḥng khách, 
			mợ Yên bước ra với hai ly nước xí muội trên tay.  
			 
			-- Nè, em uống chút nước đợi bé My nha.  
			 
			-- Dạ, cám ơn chị. Huy Khang đỡ lấy ly nước.  
			 
			-- Bé My đang ở trong pḥng. Sao rồi, tối nay có câu trả 
			lờ cho em đó Khang, có hồi hộp không ? Mợ Yên cười vui vẻ.  
			 
			-- Dạ. Huy Khang chỉ cười mà không nói ǵ. Anh cũng đang 
			không biết câu 
			trả lời của Như My ra sao. Thật khó phân tích 
			được v́ khi yêu người ta hay lú lẫn.  
			 
			Ngồi đó 15 phút mà vẫn không thấy Như My bước ra khỏi pḥng, mợ Yên 
			thúc giục Huy Khang.  
			 
			-- Hay em vào coi coi nó đang làm ǵ ? Đi cho lẹ rồi c̣n về sớm nữa 
			chứ ?  
			 
			-- Dạ. Huy Khang đứng dậy và đi tới cửa pḥng Như My.  
			 
			Cộc cộc cộc  
			 
			-- Anh vào có được không Như My ? Huy Khang ngần ngại, không có 
			tiếng trả lời từ phía bên trong.  
			 
			-- Anh vào nha My. Huy Khang đợi thêm mấy giây nữa rồi mới ló đầu 
			vào bên trong.  
			 
			Như My đang ngồi bên cạnh bàn học. h́nh như em ấy 
			không hay ḿnh đă gơ 
			cửa pḥng năy giờ. Anh đi tới và thấy cô đang suy nghĩ chuyện ǵ 
			rất nghiêm trọng. Huy Khang đứng nh́n và 
			không có ư định phá tan bầu không khí đó. Năm phút trôi qua, Huy Khang vẫn đứng đợi. Như 
			My giật 
			ḿnh khi phát hiện ra Huy Khang đang đứng ngay trước mặt ḿnh. Cô 
			bối rối nh́n anh rồi hỏi “Anh tới hồi nào 
			vậy?”  
			 
			-- Năy giờ rồi cô nương, em đang nghĩ ǵ mà tập trung dữ vậy ?  
			 
			-- Uh... uh... Không  có ǵ ! Như My chợt nhớ là ḿnh vẫn 
			chưa thay đồ để đi ra ngoài cùng Huy Khang.  
			 
			-- Khang à, anh chị đi tới nhà một người bạn chơi, có lẽ khuya mới 
			về. Em ở lại nha. Mợ Yên ló đầu vào pḥng.  
			 
			-- Dạ, anh chị đi chơi vui vẻ. Huy Khang 
			gật đầu.  
			 
			-- Ủa, sao con c̣n chưa thay đồ đi hả 
			My ? không phải Khang nói sẽ 
			dẫn con đi coi phim hay sao ? Mợ Yên ngạc nhiên.  
			 
			-- Dạ, lát con thay. Như My đứng dậy ngay.  
			 
			-- Con không sao chứ ?  
			 
			-- Dạ... dạ... Không  sao. Như My lắp bắp.  
			 
			-- Trời, trước khi đi, xem ra mợ phải giải quyết việc này cho xong 
			th́ mợ mới an tâm. Mợ Yên ngồi xuống giường và nh́n Huy 
			Khang.  
			 
			-- Mợ, mợ à... con... con nói được rồi. 
			Như My run lên.  
			 
			-- Con mà nói hả ? Thôi để mợ nói cho nhanh, đợi con nói chắc năm 
			sau cũng chưa xong. Khang à, nó okay rồi, em đợi chờ ra 
			mắt nhạc phụ tương lai đi.  
			 
			-- Thiệt hả chị ? Huy Khang thiếu điều muốn nhảy lên v́ sung sướng.
			 
			 
			-- My à, con nói đi. Con chấp nhận có phải 
			không ? Mợ Yên hỏi mà không quay lại nh́n Như My.  
			 
			Như My không dám nh́n Huy Khang, cô run bắn ḿnh lên khi nh́n nhận là 
			ḿnh có thích anh. Lúc đó th́ cậu Hùng đă giải nguy cho cháu gái 
			ḿnh “Trời, em nói ǵ kỳ vậy Yên ? trước mặt em làm sao con nhỏ nh́n 
			nhận ? Em phải để cho tụi nó tự nói cho nhau nghe chứ, em toàn lo 
			chuyện bao đồng không hà. Thôi đi cho lẹ để tụi nhỏ nói chuyện.”
			 
			 
			-- Ờ, cũng đúng. Thôi em tự lo liệu nha Khang. 
			My à, mợ đi đó. Mợ 
			Yên theo chồng đi ra ngoài. Chiếc xe lao vút đi để lại 
			không gian yên tĩnh cho Như My và Huy Khang.  
			 
			Như My vẫn đứng đó, hai bàn tay cô quyện vào nhau một cách khổ sở mà 
			không biết nhét vào đâu.  
			 
			-- Không cần phải hồi hộp như vậy đâu My. Huy Khang bước tới. Anh kéo 
			Như My lại và ấn cô ngồi xuống mé giường. 
			Bàn tay anh nâng khuôn mặt Như My lên và nh́n cô đầy yêu thương.  
			 
			-- Có phải những ǵ mợ Yên nói là sự thật 
			không My ? Em chỉ cần gật đầu 
			hoặc lắc đầu mà không cần nói ǵ cả. Huy Khang nhất định bắt Như 
			My đối diện với cái sự thật quan trọng nhất của cuộc đời. 
			 
			Như My nghĩ trước sau đối diện 
			với chuyện này cũng tốt hơn, cô nh́n anh rồi hỏi 
			“Mợ Yên ép anh huh ?”  
			 
			-- Không, hoàn toàn không ai ép anh hết. Là anh muốn được như 
			vậy.  
			 
			-- Anh chắc chắn không ? Như My chớp mắt.  
			 
			-- Chắc chắn 100%. Em có thể đồng ư để cho anh lo lắng cho em suốt 
			đời không? Anh thật ḷng thương yêu em, em hăy tin tưởng anh. 
			Huy Khang thật nhẹ giọng.  
			 
			Như My gật đầu nhẹ trước cặp mắt sáng lên niềm vui sướng của Huy 
			Khang. Anh kéo cô vào ḷng với niềm vui đang nhảy nhót trong tim. Anh kéo cô ra và nụ hôn đầu tiên của họ đă đến trong giây phút thần 
			tiên đó. Như My luống cuống trong khi Huy Khang đă có kinh nghiệm 
			trong những nụ hôn chết người đó. Như 
			My đẩy anh ra, cô nói nhỏ 
			“Em không có muốn đi coi phim đâu, ở ngoài lạnh quá !”  
			 
			-- Ok, tuân lịnh. Ḿnh ở nhà coi tivi là được rồi. Thật ra bây giờ 
			có đi coi th́ anh cũng không biết có ǵ trong đó. 
			Huy Khang cười.  
			 
			-- Vậy ḿnh đi ra ngoài đi. Mợ thấy anh ở trong pḥng hoài th́ mợ 
			không vui đâu. Như My đứng dậy kéo tay Huy Khang ra ngoài.  
			 
			-- Anh đảm bảo với em là mợ em không bao giờ la anh đâu. 
			Huy Khang nói nhanh.  
			 
			-- Tại sao vậy ?  
			 
			-- Th́ giữa anh và cậu mợ em có mối giao t́nh mà. 
			Nếu biết em là cháu gái của anh Hùng th́ đâu cần phải lo sợ đến mức 
			ấy.  
			 
			Họ ngồi xem tivi trong niềm hạnh phúc mới đơm hoa. 
			Huy Khang kề bên Như My và không rời cô nửa bước. 
  
			o0o 
			 
			Mợ Yên đă nói thế nào mà ba mẹ Như My đă bay sang ngay cái tuần sau 
			đó để xem mắt con rể tương lai. Hai gia đ́nh cũng đă gặp nhau và 
			bàn tính tới chuyện đám hỏi. Huy Khang được sự giúp đỡ của 
			Huy Vũ và 
			Cẩm Linh nên cũng không khó khăn ǵ cho anh khi phải chuẩn bị một cái 
			đám cưới trong ṿng ba tháng. Như My khi biết được ngày cưới gần 
			như vậy th́ cô đă phản đối kịch liệt nhưng rồi cuối cùng cô cũng 
			phải chịu thua v́ mợ Yên nói là đă sắp đặt thiệp xong xuôi hết rồi. 
			Hơn nữa ba Như My đang bị tăng xông nên không được làm cho ông bị 
			sốc, cô phải làm đám cưới cho nhanh để c̣n đưa ông đi trị bịnh.  
			 
			Cẩm Linh chu đáo lo từ trong tới ngoài cho đám cưới của thằng em 
			trai duy nhất. Huy Vũ cùng Bảo Trâm cũng giúp đỡ anh họ lo 
			trọn cái ngày quan trọng đó.  
			 
			Hôm nay mọi người ăn bận tươm tất để đi rước dâu, chú rể thật bảnh 
			trong bộ vest đen với lẵng hoa hồng màu ivory thật xinh. Huy Vũ làm rể 
			phụ và Bảo Trâm làm dâu phụ. Họ sốt sáng đi qua 
			nhà gái để hoàn thành nghi lễ rước dâu của người Vietnam với đầy đủ 
			trầu cau trong mâm sính lễ.  
			 
			Tối nay nhà hàng thật đông đúc và khang trang, hai chậu hoa hồng màu 
			vàng lợt được đặt hai bên cô dâu và chú rể. Khách khứa luôn miệng 
			khen tặng nhân vật chính của đêm hôm nay, họ thật xứng đôi vừa lứa. Thoại Miên cũng được mời đi dự tiệc, cô nàng có vẻ buồn buồn khi thấy Như 
			My làm đám cưới. Đặt bàn tay lên vai Như My, 
			Thoại Miên nói bằng giọng đầy ảo 
			năo “Chúc My hạnh phúc. Miên xin lỗi v́ những chuyện đă qua, hăy tha 
			lỗi cho Miên.”  
			 
			Như My cảm động gật đầu dưới con mắt ánh lên niềm vui của 
			Thoại Miên. Rốt 
			cuộc trước khi rời khỏi San Jose th́ ḿnh cũng cảm thấy nhẹ nhàng. 
			Đúng là người tính không bằng trời tính, tưởng đâu phá đám được Như 
			My và Huy Khang, ai dè điều đó lại đẩy họ đến với nhau nhanh hơn 
			Thoại Miên tưởng tượng.  
			 
			-- Thank you. My hổng có giận nữa đâu. Như 
			My cười nhẹ sau khi hoàn toàn trút bỏ được niềm sợ hăi bấy lâu nay 
			Thoại Miên đem lại.  
			 
			-- Cám ơn, ngày mai Miên đi rồi. Chúc hai người hạnh 
			phúc.  
			 
			-- Mày đi đâu ? Bảo Trâm ngạc nhiên.  
			 
			-- Về Washington với ba mẹ tao.  
			 
			-- Đi luôn huh ? Bảo Trâm luyến tiếc.  
			 
			-- Không biết, có thể vậy. Thoại Miên cười nhẹ.  
			 
			Lúc đó Cẩm Linh tới kéo tay Như My và Huy Khang đi nên họ 
			không c̣n cơ 
			hội để nói chuyện với nhau. Bảo Trâm cho 
			Thoại Miên số phone của Huy Khang để hy 
			vọng họ c̣n gặp lại. Thoại Miên cầm lấy và ngồi đó nh́n Như 
			My thêm một lần 
			nữa để coi như là khắc cốt ghi tâm h́nh ảnh người con gái ḿnh 
			thương yêu. Cô buồn bă đứng dậy và đi ra ngoài, gió lạnh 
			cũng như tâm hồn của Thoại Miên.  
			 
			o0o 
			 
			Tối nay Như My theo Huy Khang về căn nhà mà cô đă từng sống qua. Huy Vũ 
			đă dọn về nhà anh từ tuần trước. Xe cưới của cô dâu chú rể tới và 
			dừng lại trước căn nhà đă được trang hoàng cho đôi vợ chồng mới cưới. Huy Vũ cười tinh quái.  
			 
			-- Cô dâu chú rể làm bể b́nh bông, đổ thừa dâu phụ, bị đ̣n tét đít. 
			Ha ha ha Huy Vũ cười gịn.  
			 
			-- Huy Vũ, sao hôm nay vui quá vậy ? Huy Khang ngạc nhiên.  
			 
			-- Th́ sao khi anh đám cưới th́ tới phiên em, tháng sau em cũng lên 
			xe bông rồi. Nhớ truyền kinh nghiệm cho em nha đại ca. 
			Huy Vũ quay lại nh́n Huy Khang.  
			 
			-- Thằng này hết nói mà. Trâm à, em nhớ đưa nó về đàng hoàng nha. Nó say rồi đấy. 
			Huy Khang lắc đầu.  
			 
			-- Tới rồi, hai người vào đi. Bảo Trâm thúc giục.  
			 
			Huy Khang và Như My bước ra ngoài, Bảo Trâm đang chụp 
			Huy Vũ lại v́ anh cũng 
			đang định theo ra ngoài cùng ông anh họ. Hôm nay Vũ đă uống rất 
			nhiều rượu thay cho Huy Khang trong buổi tiệc cưới nên anh say bí tỉ. Chiếc xe từ từ lăn bánh và Huy Khang kéo tay Như 
			My đi vào trong.
			 
			 
			-- Thôi chết rồi, em quên mang theo cái giỏ đồ. 
			Như My giật ḿnh quay lại định gọi cho Bảo Trâm.  
			 
			-- Không sao đâu mà, em có thể bận đồ của anh mà. 
			Huy Khang cười cười.  
			 
			-- Sao mà vừa chứ ?  
			 
			-- Anh hỏi em nha, có bao giờ em nghe trong ngày động pḥng mà cô 
			dâu lại hoảng lên v́ quên đem theo quần áo hay 
			không ?  
			 
			Như My mắc cỡ quá nên đấm vào ngực Huy Khang liên tục, Huy Khang sau 
			khi mở cánh cửa nhà ra th́ quay lại cản không cho cô vào trong.  
			 
			-- Khoan, khoan, thường th́ người ta bế tân nương vào pḥng tân hôn 
			đó nha. Anh cũng vậy, xin mời Như My cô nương đứng đó để cho anh bế 
			vào trong. Dứt lời anh cúi xuống bế Như 
			My lên đôi tay rắn chắc của 
			anh.  
			 
			Đi qua hai căn pḥng và Huy Khang dừng lại ở căn pḥng của anh, anh 
			muốn cho Như My một sự ngạc nhiên. Căn 
			pḥng của anh đă được đổi lại tất cả màn cửa, tủ ghế, giường... tất 
			cả đều mới tinh.  
			 
			-- Wow, anh thay hết mấy thứ này hả ? Như 
			My ngạc nhiên.  
			 
			-- Ừ, mẹ nói cái giường phải hoàn toàn mới tinh đó. 
			Huy Khang gật đầu nh́n Như My âu yếm.  
			 
			Cả ngày hôm nay họ bận rộn với bao nhiêu nghi thức trong buổi tiệc 
			nên cả hai đều phờ người ra. Như 
			My đang thấy xót ruột v́ cô cảm 
			thấy đói vô cùng. Chỉ được nhấm nháp có hai ba đũa gỏi 
			trong suốt buổi chiều, thế nên bây giờ cô cảm thấy đói meo.  
			 
			-- Em thấy đói bụng quá anh Khang à. Như My hỏi ḍ 
			xem Huy Khang có thấy đói bụng như ḿnh không.  
			 
			-- Mẹ đă biết là ḿnh chưa ăn ǵ nên đă dặn chị hai đem sẵn đồ ăn 
			tới cho ḿnh rồi đó. Hồi năy trước khi ḿnh tới đây th́ chị hai đă 
			tới rồi. Em tắm rửa thay đồ đi rồi ăn nha. 
			Để anh ra dọn đồ ăn trước, mười phút sau gặp lại nha. Huy Khang chạy 
			ra ngoài bắt tay hâm lại đồ ăn mà chị hai đă để sẵn ra cho ḿnh.  
			 
			Như My tắm xong th́ mới nhớ là ḿnh vẫn chưa hỏi xem phải bận cái ǵ. 
			 
			Cô quấn cái khăn xung quanh người và ló đầu ra ngoài, cô lục lọi tủ 
			quần áo của Huy Khang. Bất chợt Huy Khang trở vào và 
			khoái chí đứng nh́n vợ đang t́m quần áo của ḿnh.  
			 
			-- T́m ǵ đó My ? Huy Khang cố nín cười.  
			 
			-- Anh có bộ đồ nào nhỏ nhỏ chút hông ? Sao cái nào cũng dài tḥng 
			và rộng thùng th́nh vậy ? Như My không quay lại và vẫn tiếp tục t́m 
			kiếm.  
			 
			-- Đợi anh chút. Huy Khang đi tới gần và mở cái hộc tủ 
			khác dưới chân Như My.  
			 
			-- Nhỏ nhỏ đó nha, ngắn chút nữa. Như 
			My dặn ḍ.  
			 
			-- Nè, em thử coi cái này có được không ? Huy Khang cười.  
			 
			-- Trời, sao bự vậy ?  
			 
			-- Cái này là nhỏ nhất đó, không bận th́ thôi à nha. 
			Khang định dẹp nhưng Như My đă chụp lấy.  
			 
			-- Có c̣n hơn không. Như My chạy tuốt vào pḥng tắm và vài ba phút sau 
			th́ cô ló ra ngoài. Huy Khang cười cười khùng khục khi thấy Như 
			My xuất hiện trong bộ đồ ngủ của ḿnh. Cái áo th́ dài tới đầu gối, cái 
			quần dài th́ đang được bàn tay của Như 
			My nắm lấy. 
			Anh cười tới đau bụng khi thấy Như 
			My như vậy trước mặt anh.  
			 
			-- Khó coi lắm huh ?  
			 
			-- Không, very cute. Huy Khang gật gù và cười tiếp.  
			 
			-- Vậy sao anh cười ?  
			 
			-- Thôi ḿnh ra ngoài ăn đi em ! Đồ ăn nguội hết rồi đó. Huy Khang 
			kéo tay Như My đi ra ngoài. Hột nút khá sâu không che hết 
			được phần ngực của cô, Như My cứ lấy tay kéo cổ áo lên.  
			 
			-- Ăn đi, bảo đảm anh không nh́n khi ăn đâu. Huy Khang nheo mắt. Như 
			My an tâm và thoải mái ăn như bị bỏ đói mấy ngày. 
			Trời ạ ! Đói tới run hai chân luôn.  
			 
			Họ ăn xong th́ cũng gần hai giờ sáng, Như 
			My đi vào trong làm vệ 
			sinh trước khi ngủ. Huy Khang cũng tắm rửa và thay đồ. Khi anh 
			bước ra th́ đă thấy Như My co ro ngủ trên giường. Dáng nhỏ nhỏ 
			trông thật dễ thương. Anh đứng nh́n cô vợ trẻ đang ngủ ngon trên 
			giường và hai bàn chân th́ đang để ra ngoài. Anh bước tới tắt đèn 
			và trèo lên giương. Kéo thân người Như My vào sát bên trong v́ cô 
			đang nằm sát mé giường, anh lấy mền đắp cho cô. Nằm đó ngắm cô qua 
			cái đèn ngủ màu vàng không sáng lắm, hơi thở cô nhẹ nhẹ bên cạnh trái 
			tim đầy yêu thương của ḿnh, Huy Khang thấy sung sướng. 
			Giấc ngủ đến với anh khá nhanh v́ họ thật sự mệt mỏi sau cái ngày 
			đám cưới.
			 
			 
			Sáng nay mặt trời đă lên cao, Như My c̣n đang trong ṿng tay của Huy 
			Khang. Anh đă tỉnh giấc và đang ngắm nh́n cô đang nằm sát bên cạnh 
			ḿnh. Đưa ngón tay nghịch lấy những sợi lông mi trên mắt của Như 
			My, Huy Khang thích thú nh́n bộ đồ vợ đang bận. Cái cổ áo nh́n từ 
			trên xuống th́ có thể thấy toàn bộ bộ ngực căng tṛn đầy nhựa sống 
			của cô vợ trẻ. Không   dằn được ḷng ḿnh, Huy Khang kéo Như 
			My sát vào 
			ḷng. Điều đó khiến cô cựa ḿnh và thức giấc. Như 
			My giật ḿnh 
			ngồi bật dậy, cô ngơ ngác và nhớ ra ḿnh đă đám cưới với Huy Khang. Cô thở phào nhẹ nhơm, cảm giác của Thoại 
			Miên vẫn để lại ấn tượng cho tới 
			bây giờ.  
			 
			-- Xin lỗi em, anh làm em giật ḿnh huh ?  
			 
			-- Không, không có ǵ, em c̣n tưởng Thoại Miên...  
			 
			-- Đừng suy nghĩ bậy bạ, ḿnh làm đám cưới rồi mà. Thoại Miên cũng 
			dọn đi Washington rồi. Không cần phải lo đâu. 
			Huy Khang chồm qua ôm vợ vào ḷng.  
			 
			-- Hôm qua em ngủ lúc nào vậy ?  
			 
			-- Anh tắm xong th́ em đă ngủ mất rồi.  
			 
			-- Vậy c̣n anh ?  
			 
			-- Th́ cũng ngủ luôn chứ sao ? Huy Khang dụi mặt vào cổ Như My.  
			 
			-- Em đi đánh răng nha. Như My đỏ mặt và bước ra khỏi giường. Á ! 
			Chưa kịp đi th́ cô đă ngồi thụp xuống v́ cái lưng quần quá rộng của 
			anh. Không  biết tại sao sợi dây bị tuột ra và nguyên cái quần 
			bị tuột xuống, cũng may c̣n cái áo khá dài.  
			 
			-- Chuyện ǵ ? Huy Khang cười khùng khục.  
			 
			-- Cái quần... ghét quá đi. Như My đứng lên, cố gắng kéo nó lên và 
			buộc dây lại. Cô đi ngay vào trong pḥng tắm. 
			Huy Khang lắc đầu, anh cũng đi đánh răng và sau đó th́ đi ra pḥng 
			khách.  
			 
			Suốt ngày nay ở chơi với gia đ́nh Như My, Huy Khang đă làm cho ba mẹ 
			cô tin tưởng ở anh rất nhiều. Hai ông bà thật hiền và chất phác. Anh thật sự yêu quư ba mẹ của Như My. Trước khi đưa vợ về, anh c̣n 
			được dặn ḍ “Em nó c̣n nhỏ, có ǵ con bỏ qua 
			cho nó nha Khang.”
			 
			 
			-- Dạ con biết rồi ba mẹ, Hăy yên tâm giao Như 
			My cho con.  
			 
			-- Tốt lắm, ba mẹ tin con. Ba cô gật đầu và vôc 
			vai thằng con rể.
			 
			 
			Hai người đi về nhà trong tâm trạng khác nhau, Như 
			My thật sự hạnh 
			phúc khi thấy anh lễ phép kính trọng ba mẹ ḿnh, hơn nữa anh c̣n 
			chiều chuộng cô hết ḷng. Như My mỉm cười nh́n qua 
			Huy Khang.  
			 
			-- Chuyện ǵ đó cô nương ? Huy Khang vừa lái xe vừa quay sang hỏi.
			 
			 
			-- Hông nói cho anh nghe.  
			 
			-- Em trông có vẻ rất vui.  
			 
			-- Đúng. Như My gật đầu. Cô đang hài ḷng với hạnh phúc ḿnh đang 
			có bây giờ. Đúng là khi yêu người ta nh́n cuộc đời bằng con 
			mắt màu hồng, tất cả những thứ bây giờ dưới cặp mắt của Như 
			My đều 
			toàn vẹn cả.  
			 
			Tối nay Như My quay sang nh́n Huy Khang và cười e thẹn 
			“Hôm nay em an tâm ngủ rồi”  
			 
			-- Sao vậy cưng ?  
			 
			-- Quần áo em mà, khỏi sợ bận đồ anh.  
			 
			-- Chê anh huh ? Huy Khang giả vờ.  
			 
			-- Không phải nhưng... nhưng... anh Khang nè, sao anh tốt với em 
			quá vậy ? Như My mân mê cổ áo anh đang bận.  
			 
			-- Chỉ v́ anh yêu em. Vậy thôi. Huy Khang hôn nhẹ lên má 
			cô.  
			 
			-- Em không ngờ lần chụp bậy bạ đó lại là định mệnh của cả đời.  
			 
			-- Em hối hận sao My ?  
			 
			-- Không. Như My lắc đầu.  
			 
			-- Lần đó là định mệnh mà. Anh yêu em từ 
			cái đêm đó.  
			 
			-- Vậy c̣n Bạch Tuyết của anh th́ sao ?  
			 
			-- Làm ǵ có, anh không có ǵ với cổ hết.  
			 
			-- C̣n để cho em bị phỏng, bị cổ tát cho một cái nữa ḱa.  
			 
			-- Anh không hiểu sao lại như vậy. Không  biết chừng nào mới có người lấy 
			cổ. Huy Khang le lưỡi.  
			 
			-- Anh lo huh ? Như My tṛn mắt nh́n anh.  
			 
			-- Làm ǵ có ? Giờ anh chỉ cần lo cho em thôi. 
			Phải cám ơn chị Yên đă giúp đỡ anh có được em.  
			 
			-- Anh vẫn thấy sao đó khi mợ Yên bắt anh...  
			 
			-- Không có bắt. Là anh yêu em và xin được cưới em. Chỉ v́ anh yêu 
			em, yêu em tới điên đi được. Huy 
			Khang đưa tay lên chặn cô lại.
			 
			 
			Họ nh́n nhau bằng ánh mắt đầy yêu thương. Anh say đắm bên cạnh 
			người vợ trẻ và họ cùng nhau đến tột đỉnh t́nh yêu. 
			Nơi có t́nh yêu anh dành trọn cho cô.  
			 
			 
			~~THE END~~ 
			 
			 
			   |