| 
			 
					
					người bị đ́ nhiều nhất v́ anh là 
			chàng trai duy nhất thấp thoáng trong 3 cô gái trẻ. 
			 
			-- Anh Vũ ơi, lát nữa tụi em muốn cái đồ ǵ mà glow in the dark để 
			đeo trên cổ hay trên tay để khỏi bị lạc nhau á nha. 
			Giọng Bảo Trâm vang lên từ bên cạnh người tài xế.  
			 
			-- Ok, để coi năm nay có không  đă. Anh sẽ t́m mà. 
			Huy Vũ gật đầu cười.  
			 
			-- Năm nay không  biết có vui không  nữa, năm rồi nhỏ My nó sợ tới xỉu luôn. 
			Thoại Miên cười gịn.  
			 
			-- Ǵ chứ, người ta ai mà không  sợ ma. Nói ǵ vậy. 
			Như My nhéo vào eo của Thoại Miên một cái thật đau.  
			 
			-- Ḱ này cho My chết luôn, để mai mốt coi c̣n dám đi nhà ma 
					không. Tối nay đừng có sợ tới ôm Miên mà ngủ à nha.  
			 
			-- Trời coi nó ḱa Trâm. Như My cầu cứu cô bạn c̣n lại.  
			 
			-- Thôi tới rồi, bây giờ ḿnh đi ăn một cái rồi mới vào khu vực linh 
			thiêng nha. Bảo Trâm quay lại nói thật nhanh.  
			 
			Họ đậu xe ở một nơi thật xa v́ người ta đă chen nhau vào cổng. $14 
			một vé vào cái nơi đáng sợ này. Sau khi ăn uống no nê, cả bốn người 
			họ kéo nhau tới trước cửa được gắn 
			một cái bảng với ḍng chữ màu trắng 
			“Welcome to this wonderful land”  
			 
			Đeo vào cái ṿng màu hồng phát sáng trong bóng tối, cả bốn người họ 
			bước vào cái khu nhà đó. Rong ruổi năy giờ, Như My đang đứng nh́n 
			cái đầu người đang từ trong ló ra ngoài rồi đứa búp bê trên tay của 
			ai đó bị chộp lấy và đưa vào trong. Tiếng hét của đứa bé vang lên 
			thật đáng thương, Như My lùi lại và 
					không  dám nh́n nữa. Cô sợ đến run 
			rẩy và lấm lét nh́n xem Bảo Trâm ở đâu. Trời ạ ! Mới thấy đứng đó 
			mà bây giờ đă mất rồi. Thôi chết rồi, bây giờ làm sao đây ? Cái 
			hang động này tối thui mà họ đâu mất rồi ?  
			 
			Như My lùi lại, nh́n cũng chẳng thấy ǵ ngoài bóng người lô nhô thấp 
			thoáng. Cô sợ toát mồ hôi mà không  biết ḿnh đang lùi lùi về phía gần 
			hang động. Có ai đó đang vỗ vai Như My, cô quay lại và đột nhiên 
			một ánh sáng xẹt qua. Một gương mặt đáng sợ với những 
			căi răng bén nhọn dài tḥng có cả máu đang xuất hiện ngay mặt cô.  
			 
			-- Á ! Ghê quá, ghê quá Bảo Trâm ơi ! Như My hét lên và chụp lấy ai 
			đó ở bên cạnh ḿnh. Cô ôm chặt cứng cái eo của 
			người đó và bàn tay của người đó th́ h́nh như đang kéo cô ra.  
			 
			-- Nè, nè, buông tôi ra đi. Buông ra mà. Giọng người đàn ông 
			vang lên và anh ta đang đẩy Như My ra.  
			 
			-- Bảo Trâm ơi, thấy ghê quá. Ḿnh ra ngoài được 
					không?  
			 
			-- Tôi không  phải là Bảo Trâm. Buông tôi ra đi. 
			Giọng nói nghe có phần bực ḿnh.  
			 
			-- Hả ? Như My buông người đàn ông ra nhưng vẫn nắm lấy áo của anh 
			ta.  
			 
			-- Buông ra được chưa ? Cô làm tôi hết hồn.  
			 
			-- Ông... ông... làm ơn chỉ tôi đi ra bằng đường nào đi. Tôi bị 
			lạc mất đám bạn rồi. Tôi... tôi sợ quá. 
			Như My năn nỉ.  
			 
			-- Trời đất, sợ ma mà đi nhà ma là sao ? Người đàn ông cười cười. 
			Như My cảm giác dược anh ta cười v́ chiếc áo đang lung lay trong bàn 
			tay cô.  
			 
			-- Làm ơn đi mà.  
			 
			-- Ok, đi theo tôi. May là mấy đứa cháu tôi vừa mới đi với ba tụi 
			nó nên tôi rảnh đó. Đi theo tôi nha. Người đàn ông 
			cất bước.  
			 
			Như My đi theo sát bên người đàn ông, cô nắm áo ông ta thật chặt như 
			sợ mất ông ta. Cả mười phút mới đi ra khỏi cái đường hầm đen thui 
			đó. Vừa bước được ra phía bên ngoài, Như My ngồi phịch xuống. 
			Cô thở dốc và nhắm mặt lại.  
			 
			Người đàn ông quay lại nh́n xem cô gái năy giờ nắm áo ḿnh là ai. Mái tóc dài được buộc lên cao, cô ta đang bận một chiếc áo màu gray 
			và cô ta c̣n rất trẻ. Đột nhiên cặp mắt mở to và quay lại nh́n anh, 
			cô ấy khá đẹp, phải nói là rất đẹp. Gương mặt thật xinh. Cô ta đi 
			tới và đột nhiên cúi đầu một cái.  
			 
			-- Cám ơn và xin lỗi ông nha. Như My nhoẻn miệng cười.  
			 
			Trời ạ ! Huy Khang thót tim lại v́ cô ta có một nụ cười thật đẹp. Hàm răng thật đều bên cạnh cái lúm đồng tiền trên má. Chưa kịp nh́n 
			tiếp th́ cô ấy chăm chăm nh́n anh.  
			 
			-- Xin lỗi. Tại tôi sợ quá nên mới như vậy.  
			 
			-- À há, bộ tôi già lắm sao mà tôi phải mang tiếng ông nghe phát sợ 
			quá, Huy Khang khoanh tay lại nh́n cô gái vừa mới quen.  
			 
			-- Uh... uh... Như My cười một cái nữa.  
			 
			-- Bị lạc mất bạn rồi huh ? Huy Khang nh́n quanh.  
			 
			-- Yeah, không  biết họ đâu mất rồi. 
			Rồi lát nữa làm sao mà về đây ? Như My lo lắng nh́n quanh.  
			 
			Hai đứa nhỏ từ đâu chạy tới nắm tay Huy Khang. 
			Hai đứa bé trông thật dễ thương. 
			 
			-- Út, papa nói út dẫn tụi con đi chơi tiếp. 
			Đứa bé gái ôm cổ ông cậu và hôn lên má cậu nó một cái.  
			 
			-- Út ơi, ḿnh đi đi út. Đứa bé trai hối thúc.  
			 
			-- Khoan khoan, Kenny với Ivy chào chị đi. Huy 
			Khang chỉ tay về phía cô gái trước mặt.  
			 
			Hai đứa nhỏ nh́n cô gái, chúng nó cùng một lúc kêu lên 
			“Chào chị !” Dứt lời con bé quay lại hỏi ngay Út 
			“Út ơi, chào chị ǵ vậy út ?”
			 
			 
			-- Sao con không  đi hỏi tên chị mà lại hỏi Út ? Huy Khang cũng 
			đang muốn biết cô gái tên ǵ.  
			 
			-- Chị ơi, chị tên ǵ đó ? Ivy đi tới và lay lay cánh tay của Như 
			My.  
			 
			-- Oh, chị là Như My. Như My đưa tay rờ má con bé một cái. 
			Nó mũm mĩm trông thật dễ thương.  
			 
			-- Út ơi, ḿnh đi chưa ? Kenny thúc giục.  
			 
			-- Ivy hỏi chị Như My có muốn đi chơi chung 
					không  ? Chị ấy sợ ma ḱa 
			Ivy, Ivy dắt chị đi đi. Huy Khang muốn mời Như 
			My nhập cuộc.  
			 
			-- Chị ơi, đi với Ivy nha. Con bé kéo tay Như 
			My.  
			 
			Ngồi đây cũng sợ chi bằng đi theo họ cũng tốt. Như My nh́n quanh 
			rồi cô gật đầu. Thế là hai lớn hai nhỏ bước vào căn nhà bên cạnh. 
			Khói đang lan từ ngay cửa chính, Như My bắt đầu thấy sợ nữa.  
			 
			-- Khoan, khoan, Ivy ơi, cưng đi vào trong coi với Út của cưng đi. 
			Chị không  muốn vào đâu, chị sợ quá. Như My kéo tay Ivy lại và 
			tỏ vẻ không  muốn đi.  
			 
			-- Không sao đâu, Kenny nắm tay chị nha. Theo Kenny th́ chị sẽ okay. Ḿnh đi đi chị. Kenny kéo tay Như My chạy vào trong. Cô hít hơi 
			lấy can đảm và lấm lét nh́n quanh. Trong hang động này cứ đỏ đỏ đen 
			đen. Như My sợ hăi không dám nh́n xung quanh, cô tần ngần đứng đó mà 
					không  dám bước qua cái cầu bắc ngang.  
			 
			-- Không sao đâu, theo tôi đi. Huy Khang đứng sát và kéo tay Như My đi 
			lên cầu.  
			 
			Đột nhiên lúc đó trên celling chợt quay ṿng ṿng và bóng đèn màu đỏ 
			hiện lên như núi lửa chuẩn bị phun. Tiếng hét của loài ma quỷ nghe 
			rợn người, 1 bộ xương màu trắng bay ngang qua đầu nơi Như My và Huy 
			Khang đang đứng. Cô hốt hoảng nên đạp lên chân của Huy Khang và lảo 
			đảo té xuống. Huy Khang chụp lấy Như My và nhanh tay kéo cô trở lại. Cả thân người Như My ào vào ḷng Huy Khang thật nhanh.  
			 
			Lúc đó th́ ngay dưới chân họ đứng bắt đầu rung chuyển và nham thạch 
			từ từ chảy ra trên trần nha. Như My quíu cẳng quá nên 
					không  đi được 
			nữa, cô hét toáng lên ḥa vào biết bao nhiêu tiếng rú của bao người 
			khác v́ sợ hăi. Ôm cổ Huy Khang thật chặt, Như My rúc mặt vào cổ 
			Huy Khang. “Thấy ghê quá, thấy ghê quá, ḿnh đi khỏi nơi đây có 
			được không?” Như My thút thít thật tội.  
			 
			Huy Khang sững người v́ cô gái mới quen, sợ hăi quá nên đột nhiên ôm 
			ḿnh cứng ngắt như vậy. Phải công nhận cô ta rất thơm, một mùi thơm 
			quyến rũ từ người cô ấy. Huy Khang hít lấy hương thơm tỏa ra từ cái 
			cổ kia. Anh c̣n sẵn tay vuốt luôn mái tóc mượt đó. Thấy cô gái sợ 
			như vậy, Huy Khang kéo Như My đi khỏi cái cầu treo đó và anh dừng 
			lại bên kia bờ. Như My mở mắt ra và cô nh́n được nơi họ đứng lúc 
			năy. Cô vẫn níu lấy áo anh và đang run rẩy.  
			 
			-- Không đi coi được mà vào đây làm ǵ ? Huy Khang chồm qua nói thật 
			to vào tai Như My.  
			 
			-- Ḿnh ra ngoài có được không  ? Tôi sợ quá.  
			 
			-- Nhưng hai đứa cháu tôi vẫn chưa muốn ra ngoài. 
			Huy Khang nh́n quanh.  
			 
			-- Có thể dẫn tôi ra ngoài được không  ? Tôi muốn ngồi ngay cửa để đợi 
			bạn tôi về. Tôi không  muốn coi nữa, tôi hết chịu được rồi. 
			Tôi năn nỉ ông mà, làm ơn đưa tôi ra ngoài đi.  
			 
			-- Ok, sợ cô luôn. Nhưng trước khi ra ngoài, tôi muốn hỏi cô một 
			chuyện. Huy Khang đứng yên đó.  
			 
			-- Ông hỏi lẹ đi.  
			 
			-- Bộ tôi già lắm hả ? Sao cứ luôn miệng gọi tôi là ông ? Kêu như 
			vậy tôi không  dẫn ra đâu. Như My nhiều lắm là 
			19 hay 20 ǵ thôi, c̣n tôi th́ đâu tới 40 mà kêu bằng ông nghe ghê 
			quá.  
			 
			-- Vậy kêu bằng ǵ ? Lúc đó trong cái hang đó tôi đâu thấy ǵ, tôi 
			đâu biết ai và kêu như thế nào đâu ? Như My căi lại.  
			 
			-- Tôi tên là Huy Khang, kêu Huy Khang ǵ cũng được. Tôi vừa 30 và 
					không  già lắm so với Như My. Vậy Như My biết 
			phải kêu bằng ǵ rồi phải không  ? Huy Khang đứng sát bên nói 
			vào tai Như My.  
			 
			-- Uh... uh...  
			 
			-- Hay như vầy nha, tuổi tác ḿnh cách nhau không  xa, Như My 
			kêu bằng anh đi cho dễ gọi, có được 
					không ? Huy Khang ráng 
			nhịn cười.  
			 
			-- Uh... uh... Á... Thấy ghê quá. Như My hét lên khi một 
			miếng vải trắng bay qua nhanh trên đầu cô.  
			 
			-- Kêu anh đi rồi anh dẫn ra ngoài. Huy Khang khoái 
			chí.  
			 
			-- Anh... anh... ǵ đó làm ơn dẫn tôi ra ngoài có được 
					không  ? Tôi sợ 
			quá. Như My rúc thật sát vào người Huy Khang.  
			 
			-- Không phải là anh ǵ đó mà là anh Huy Khang. Phải nói anh Huy Khang 
			làm ơn dẫn em ra ngoài dùm. Khác một chữ anh cũng 
					không  
			dẫn ra, coi ḱa, nơi này nhiều ma lắm đó nha, đi bậy là nó ôm lại 
			đó.  
			 
			-- Ok, ok, anh Huy Khang làm ơn dẫn em ra ngoài có được 
					không  
			? Như My không  dám căi lại nên nói y chang lời Huy Khang nói.  
			 
			-- Vậy mới được, ḿnh đi nha. Huy Khang kéo tay Như My và lần ṃ ra 
			khỏi hang động đó. Phải công nhận năm nay 
			người ta thiết kế phong cảnh trông thật khủng khiếp.  
			 
					Không khí có thể thoáng hơn bên trong một chút, Như My hít thở được 
					không  
			khí trong lành. Cô thở phào một cái rồi chạy nhanh ra ngoài. Vừa 
			thoát ra khỏi hang động th́ cái h́nh người bận áo trắng làm cô suưt 
			chút đă xỉu. Quay lại thật nhanh, Như My chạy tới Huy Khang. 
			Cô lính quính quá nên đứng sau lưng Huy Khang mà núp.  
			 
			-- Thấy chưa, ai biểu bỏ đi một ḿnh nên mới bị trừng phạt như vậy.
			 
			 
			-- Ḿnh đi ra lẹ đi, ông làm ǵ lâu vậy ? Như My líu ríu cả lưỡi.
			 
			 
			-- Lại nữa rồi, kêu ông th́ không  đi ra đâu. Như My đi một ḿnh đi. 
			Huy Khang khựng lại.  
			 
			-- Oh, oh, anh làm ơn đi nhanh được không  ? Như My nổi quạu 
			lên.  
			 
					-- không, bây giờ anh lại muốn quay trở lại vào trong. Như My đi ra 
			ngoài một ḿnh đi. Huy Khang chọc ghẹo cô.  
			 
			-- Làm ơn, làm ơn đi mà, anh dẫn My ra ngoài có được 
					không  ? Quay ra 
			xong là My hông có làm phiền anh nữa đâu, làm ơn đi mà. 
			Như My muốn khóc.  
			 
			Trời ạ, cô ấy nói bằng giọng thật ngọt. Huy Khang run lên v́ khoảng 
			cách quá gần giữa hai người. Anh nói “Được, được, chọc My chút 
			thôi mà. Đi theo anh ra ngoài đi.” Huy Khang nắm lấy tay của Như My 
			và dẫn cô ra ngoài.  
			 
			Hai đứa nhỏ đă đi hết toàn bộ hang động và tụi nó đang đứng phía 
			ngoài đợi Út của tụi nó. Con bé Ivy nhảy cẫng lên khi nh́n thấy chị 
			Như My mà nó mới quen sắp khóc lên v́ sợ hăi. Thấy Như My ngồi một 
			chỗ chờ đợi bạn, Huy Khang quyết định giúp cô về nhà. Anh gọi điện 
			cho ba mẹ hai đứa nhỏ và giao chúng lại cho ba mẹ. Anh quay lại t́m 
			Như My. Đặt lon coke xuống mặt bàn, anh rút cái ống hút c̣n 
			chưa tháo giấy đưa cho Như My.  
			 
			-- Nè, em uống đi. Huy Khang chuyển tông thật nhanh.  
			 
			Thấy Như My không  động tới lon coke chưa khui của ḿnh, Huy Khang tự mở 
			lấy và đưa cho Như My  
			 
			-- Sợ tới khô cổ rồi, em uống chút nước đi. 
			Lon coke mới mở nên không có thuốc ǵ đâu mà sợ, ống hút c̣n 
			nguyên trong vỏ nên em hăy yên tâm.  
			 
			-- Ai mà sợ chứ ? Như My bực ḿnh nên tháo phăng cái ống hút trên 
			tay Huy Khang, cô uống liên tục. Trời ạ, nó lạnh muốn bể cái cổ cô 
			ra. Như My đặt lon coke xuống bàn và bịt cái cổ lại. Cô ho mấy cái.
			 
			 
			-- Wow. Huy Khang chắc chắc lưỡi.  
			 
			Trời bỗng rơi vài hạt mưa xuống, Như My quính lên. 
			Cô nh́n quanh.
			 
			 
			-- Đi, anh chở về nha. Mau đi để trời mưa. 
			Huy Khang đứng lên và kéo tay Như My đi.  
			 
			-- Đi đâu ? Ḿnh đi đâu ? Tôi đợi bạn tôi. 
			Như My khoát tay.  
			 
			-- Mưa mà đợi ǵ ? Giờ này họ c̣n đang vui ghê gớm th́ làm sao mà về 
			? Em muốn đứng dưới trời mưa đợi họ hay sao ? Hay quay trở lại hang 
			động trú mưa ? Nên nhớ hôm nay là Halloween nên có nhiều ma lắm đó.
			 
			 
			-- Á, anh dám nhát tôi huh ? Như My đột nhiên thấy sờ sợ. 
			Cô nh́n quanh và chân th́ tự nhiên nhích lại gần Huy Khang.  
			 
			-- Anh không  làm ǵ đâu mà sợ. Hôm nay tốt bụng nên muốn giúp người bị 
			nạn thôi. Mau đi, để lát mưa là khỏi về luôn. 
			Huy Khang thúc giục.  
			 
			Cuối cùng th́ anh cũng lôi được cô ra xe. Nhớ lúc năy đi ngang qua 
			cái sân phía ngoài, Như My cuống lên và ôm anh chật cứng. Khó khăn 
			lắm th́ Huy Khang mới đưa cô ra được xe. Như My nhào vào trong xe 
			và đóng cửa lại, Huy Khang đi ṿng qua bên cửa xe và ngồi vào trong. Anh cho lùi lại và bắt đầu lăn bánh. 
			Như My nhắm chặt mắt lại và ngồi im thin thít để có thể đi qua khỏi 
			cái nơi quái quỷ đó.  
			 
			-- Không sao rồi, em mở mắt ra đi. Huy Khang 
			cười cười và gỡ tay Như My ra.  
			 
			-- Ḿnh đi khỏi rồi huh ? Như My hí mắt mà 
					không  dám nh́n 
			quanh.  
			 
			-- Rồi. Chưa từng thấy ai như vầy. Hết rồi cô nương, ở ngoài đường 
			đèn sáng ḱa. Nh́n thử đi. Huy Khang chỉ tay . 
			 
			Như My quay nhanh ra cửa kiếng và nh́n ra ngoài. Cô cười toe toét 
			và quay lại nói “Trời ơi, kinh dị quá, mai mốt cho tiền cũng 
			hổng dám đi nữa.”  
			 
			-- Vậy huh ? Vậy sao hôm nay đi ?  
			 
			-- Tụi bạn của My nó rủ mà, với lại My ở trong nhà một ḿnh làm sao 
			mà ở cho được.  
			 
			-- My ở chung với bạn huh ? Coi bộ đông vui à nha.  
			 
			-- Yeah, My ở với hai người bạn gái. Uh... tại sao phải nói cho anh nghe chứ ? Như My đột nhiên nhớ lại lúc 
			Huy Khang bắt ép cô ở trong hang động.  
			 
			-- Có người thù dai ḱa nha, sao huh ? Giờ này anh đang nắm sinh 
			mạng của em đó nha. Làm cho anh giận lên là anh chở đi về anh luôn 
			đó. Huy Khang đe dọa.  
			 
			-- Anh dám, làm như người ta bị câm hay sao ? Như My cũng 
					không 
			vừa.
			 
			 
			-- Người ta huh ? Người ta là ai ? Ở đây chỉ có anh và Như My thôi 
			à.  
			 
			-- Là ai mắc mớ ǵ tới anh. Như My liếc ngang.  
			 
			-- Được, được, vậy đừng trách nha. 
			Huy Khang từ từ giảm chân thắng và anh cho xe quay trở lại.  
			 
			-- Nè, nè, anh làm ǵ vậy ? Như My cuống lên.  
			 
			-- Mắc mớ ǵ em. Huy Khang có vẻ giận.  
			 
			-- Nè... anh... anh... nói sẽ đưa My về nhà mà. 
			Như My níu lấy áo Huy Khang.  
			 
			-- Đổi ư rồi, giờ anh muốn coi tiếp. My tới đó đứng đợi bạn đi. 
			Huy Khang khoái chí trong bụng.  
			 
			-- Đừng, đừng mà. Nếu trời mưa làm sao mà đợi được. 
			Như My khổ sở.  
			 
			-- Mắc mớ ǵ anh, câu này Như My vừa dạy anh đó.  
			 
			-- Trời, làm ơn đi. Anh đưa My về giùm có được 
					không ? Như My hạ giọng. Chiếc xe lúc đó 
			thắng két lại, Huy Khang xoay ngang và nh́n cô.
			 
			 
			-- Như My, em không  nói đường đi làm sao ḿnh về nhà ? Huy 
			Khang ráng nhịn cười.  
			 
			-- Uh... th́ đi thẳng đi, tới đâu My chỉ tới đó. Anh biết đường 
			Tully không ? Chạy tới đó rồi My chỉ tiếp cho. 
			Như My cười tươi, cô quên mất lúc năy ḿnh tức cành hông v́ anh ta 
			cho xe quay lại để hù ḿnh.  
			 
			Chiếc xe quay lại và Huy Khang cười trong bụng năy giờ. Chỉ cần 
			nhát cô ta một cái là những câu đầy sugar bay ra đùng đùng luôn. Anh bắt chuyện thật nhanh.  
			 
			-- My nè, ba người ở chung với nhau chắc vui lắm huh ?  
			 
			-- Yes, học chung, ở chung, đi chơi chung. Vui ghê lắm. 
			Như My gật đầu.  
			 
			-- Vậy sao nhà em em không  ở lại đi ở chung với bạn. Ba mẹ em cho em 
			đi học xa huh ?  
			 
			-- My học bên này nhưng ba mẹ ở Texas á. My 
			lúc trước ở chung với ông cậu... nhưng... nhưng 
					không ở 
			chung nữa.  
			 
			-- Ra ngoài vui hơn chứ ǵ ? Huy Khang vừa lái xe vừa quay ngang.
			 
			 
			-- Không phải đâu. Bị bắt buộc nên mới như vậy mà. Nếu 
					không  phải... à không  ǵ. Mắc mớ ǵ phải nói cho 
			anh nghe.  
			 
			-- Oh... Như My có tin là anh ngừng xe lại không  ?  
			 
			-- Anh chỉ giỏi hù dọa người khác. Như 
			My đốp chát.  
			 
			-- Vậy th́ nói tiếp đi nếu không anh dừng lại cho đi bộ về đó. 
			Nói đi, tại sao em không ở chung với cậu của em ? Huy Khang 
			hăm he.  
			 
			-- Uh... tại không  muốn ở chung với cậu mà. Cậu th́ rất okay, nhưng 
			mợ th́... không  hạp nên... nên ra ngoài ở với bạn. Ai biểu... mợ... 
			mợ...  
			 
			-- Vậy ba mẹ em okay huh ? không  phản đối sao ?  
			 
			-- Ba mẹ đều quen biết với hai nhỏ bạn của My. 
			Tụi nó cũng tốt nên có ǵ đâu mà lo.  
			 
			-- Vậy My ra ngoài ở bao lâu rồi ?  
			 
			-- Ba tháng rồi. Hết chịu nổi nên năn nỉ cậu cho ra ngoài ở. 
			Như My cười gịn.  
			 
			-- À há. Okay, Tully rồi sao nữa ?  
			 
			-- Đi thẳng tới hết đường th́ quẹo trái. Anh ngừng ở đó là được rồi. 
			Như My chỉ tay về phía trước.  
			 
			Chiếc xe rà rà rồi dừng ngay ở đầu đường, Huy Khang nh́n thoáng qua 
			và nói.  
			 
			-- Ngay đây huh ?  
			 
			-- Yeah, ngay đây được rồi. My đi bộ tới, 
			thankyou ông nha.  
			 
			-- Huh ? Chở tới là biến thành ông rồi sao ?  
			 
			-- Giờ th́ hết sợ rồi. Thankyou ông đă chở về. 
			Như My quay lại cười chọc tức Huy Khang.  
			 
			-- Khoan, khoan, coi ḱa. Trời tối nè, đường đi 
					không có đèn nữa. Hôm 
			nay là Halloween, mà ngày này th́ Quỷ môn quan được mở ra. Úi trời, 
			ma lượn đầy đường lúc nửa đêm. Thôi anh về nha, chào My nha. 
			Huy Khang vẫy tay lia lịa.  
			 
			Như My vừa chui ra khỏi xe định đi th́ nghe Huy Khang nói, cô nhảy 
			vào xe thật nhanh và hoảng lên. Đúng là hôm nay nghe nói quỷ môn 
			quan mở, trời ạ. Tụi ban vẫn chưa về th́ làm sao 
			dám vào nhà đây ? Như My đang miên man suy nghĩ th́ một cành cây khô 
			bỗng rụng xuống bên cạnh xe.  
			 
			-- Á ! Như My nhào qua bên ngay chỗ Huy Khang đang ngồi.  
			 
			-- Chuyện ǵ ? Chuyện ǵ xảy ra rồi ? Huy Khang cười thật to khi 
			thấy nhánh cây rớt xuống.  
			 
			-- Anh muốn người ta sợ chết mà. Như My 
			run rẩy đẩy Huy Khang vào sát cái kiếng xe, cô và anh năy giờ ngồi 
			chung một ghế.  
			 
			-- Trời, coi My ḱa. Sao lại leo qua đây ? Huy Khang đùa dai.  
			 
			Bỗng bàn tay ai đó đập vào cái kiếng cửa xe, Như My la toáng lên. 
			Cô ôm lấy Huy Khang và rúc mặt vào người anh.  
			 
			-- Coi ḱa, tụi nhỏ đi ngang qua chào mà My. Huy 
			Khang nh́n xuống người ḿnh v́ Như My đang để khuôn mặt vào ngực 
			anh.  
			 
			Như My ngồi bật dậy và nh́n thấy đám con nít đi ngang qua, cô quay 
			lại nh́n Huy Khang rồi hét toáng lên “Anh ngon lắm, hù 
			chết người ta mà.”  
			 
			-- Trời, anh có làm ǵ đâu ? Giờ My có thể đi được rồi đó.  
			 
					-- Không, không  đi nữa.  
			 
			-- Vậy sao đây ? Hay anh chở về nhà anh nha. 
			Huy Khang lại hù.  
			 
					-- Không, ngồi đây đợi tụi bạn My về. Anh đă chở về th́ phải ngồi đây 
			đợi với My. Cô nói ngang.  
			 
			-- Chưa thấy con gái nào ngang tàng như vầy. 
			Huy Khang nh́n Như My bằng con mắt khó hiểu.  
			 
			-- Anh có phone không  ?  
			 
			-- Nè. Huy Khang lôi trong túi ra cái cell phone. Như My chụp lấy, 
			bấm số và hồi hộp đợi.  
			 
			-- Hello, anh Vũ huh ? Như My đây.  
			 
			-- ...  
			 
			-- Em đang ở trước nhà. Anh chở tụi nó về mau có được 
					không  ?  
			 
			-- ...  
			 
			-- Em không  có ch́a khóa.  
			 
			-- ...  
			 
			-- Em bị lạc mất với Thoại Miên nên t́m 
					không  ra.  
			 
			-- ...  
			 
					-- Không, là... đi nhờ xe người ta mà.  
			 
			-- ...  
			 
			-- Không quen, nhưng lỡ đi rồi. Anh về mau có được 
					không  ?  
			 
			-- ...  
			 
			-- Vậy huh ?  
			 
			-- ...  
			 
			-- Thank you anh Vũ nha. Bye bye. Như My cúp phone và trả lại 
			cho Huy Khang.  
			 
			-- Sao huh ? Bạn em không về được à ?  
			 
			-- Sẽ về, nhưng chắc lâu lắm. Anh chạy 
			tới phía trước đi, ngay ngọn đèn phía bên tay trái th́ ngừng lại.  
			 
			Chiếc xe theo sự chỉ dẫn của Như My và ngừng lại đúng chỗ. Cô quay 
			sang Huy Khang  
			 
			-- Anh đi ra đây được không  ?  
			 
			Huy Khang bước ra khỏi xe và theo gót Như My. Căn nhà tương đối nhỏ 
			nhưng cũng okay. Như My chỉ tay lên cái bệ cửa sổ trên lầu và nói 
			“Có một cái ch́a khóa để ở trên đó, anh có thể nào leo từ cái cửa sổ 
			này qua và lấy nó được buộc trong một sợi dây ngay mắng sối đó. Anh 
			lấy nó và cái ch́a khóa sẽ rớt từ trên cao xuống và anh có thể lấy 
			nó ở trên kia.”  
			 
			-- Trời, sao lại để ch́a khóa ở trên đó ?  
			 
			-- Cho khỏi ai lấy được mà. Anh leo đi. 
			Như My thúc giục.  
			 
			Huy Khang nhướng người lên rồi leo lên bệ cửa sổ. 
					Không   khó khăn mấy 
			th́ anh đă với được bệ cửa và chồm qua để lấy cái cọng dây đang treo 
			trên cái máng xối. Cái ch́a khóa rớt xuống, Huy Khang chụp 
			lấy và nhảy xuống đất.  
			 
			Con mèo trong bụi cây phía trước nhà lao ra và kêu lên một tiếng. Như My hết hồn nên kêu ré lên và chạy tới Huy Khang. 
			Cô chụp lấy anh và do mất đà nên cả hai đều té xuống cỏ.  
			 
			-- Ui da. Như My bị té xuống và đè lên người Huy Khang.  
			 
			-- Trời, nằm lên người anh mà c̣n đau đớn ǵ nữa chứ ?  
			 
			-- Cái tay sắp găy v́ anh rồi nà. Như My đưa lên trước 
			mặt Huy Khang, bàn tay lem luốc đen thùi.  
			 
			-- Giờ th́ em có thể ngồi lên được chưa ? Hôm nay số gặp ǵ mà bị ôm 
			hoài vậy trời ? Huy Khang than thở.  
			 
			-- Xí, ai thèm. Như My đẩy Huy Khang ra và cô đứng lên.  
			 
			-- Hôm nay ra đường nhằm ngày Halloween nên...  
			 
			-- Mát dây, đưa ch́a khóa đây đi. Như My xoè 
			tay.  
			 
			-- Trời, em thiệt ngang như cua. Người ta lấy giùm ch́a khóa mà đối 
			xử tệ bạc lại c̣n chửi rủa nữa. 
					Không đưa đâu, trừ khi...  
			 
			-- Ǵ hả ? Sao anh... okay, anh nói đi.  
			 
			-- Trừ khi cho anh vào rửa tay cho sạch sẽ. Em coi nè, đen thui hết 
			trơn. Rửa tay xong, anh về liền.  
			 
			Nghĩ ngợi một chút, Như My gật đầu. 
			Cô mở cửa ra và hai người bước vào trong.  
			 
			Đă vào được bên trong th́ Huy Khang đưa mắt nh́n quanh. Căn nhà khá 
			hơn so với anh tưởng, nó ngăn nắp và sạch sẽ. Trên tường là h́nh 
			của nhiều người. Một cô gái chụp chung với Như My, một tấm h́nh 
			riêng của Như My, tấm h́nh khác của một cô gái chụp chung với một 
			người, ủa, Huy Vũ, thằng cousin của anh đây mà. 
			Huy Khang giật ḿnh nh́n kỹ tấm ảnh.  
			 
			-- Wow, h́nh nhiều người ghê há. Huy Khang chỉ tay 
			lên tường.  
			 
			-- Đẹp không  ? Như My cười.  
			 
			-- Đẹp, ai cũng xinh xắn, chỉ mỗi người này nh́n hơi dữ một chút. 
			Huy Khang chỉ vào h́nh của Như My.  
			 
			-- Ối trời, hiền cho anh ăn hiếp, bộ ngu sao. 
			Như My liếc Huy Khang một cái.  
			 
			-- Chu choa ơi, em như một con gấu dễ thương với bộ lông như con 
			nhím vậy đó. Huy Khang đốp chát.  
			 
			-- Anh... anh... đi rửa tay lẹ rồi đi giùm. 
			Như My đi thẳng vào pḥng ăn.  
			 
			Huy Khang đi theo cô vào pḥng ăn và đứng đợi rửa tay. 
			Anh đang suy nghĩ coi cách nào để ở lại đợi Huy Vũ về nhà.  
			 
			-- Wow, bây giờ gần nửa đêm rồi. Giờ lính sắp tới rồi nha. 
			Huy Khang giả vờ sợ hăi.  
			 
			-- Anh muốn hù chết người ta hay sao ? Như My giật ḿnh nh́n quanh.
			 
			 
			-- Đâu có đâu, tự nhiên anh nổi da gà à. Đột nhiên sợ quá khi 12h 
			đêm tới. Huy Khang chạy lên phía trước, anh giả vờ mang giày. 
			Như My cũng chạy theo anh ngay lập tức.  
			 
			-- Anh làm ǵ vậy ? Như My nắm lấy tay áo Huy Khang.  
			 
			-- Về á, em bảo anh về lẹ mà. Huy Khang 
			ngước lên nh́n cô nàng.
			 
			 
			-- Khoan, khoan, anh ngồi đợi tụi bạn My nó về rồi hăy đi được 
					không ? 
			Nhát người ta rồi muốn quay lưng là sao ? 
					không  được đi. Như My túm lấy áo Huy 
			Khang.  
			 
			-- À, vậy hả ? Năn nỉ anh mà cũng phùng mang trợn má như vậy sao ? 
			Thôi anh về cho rồi.  
			 
			-- Đừng mà, đừng đi. Làm ơn ở lại có được 
					không ? Như My nhẹ giọng.
			 
			 
			-- Vậy c̣n nghe được. Ok, anh th́ thích ngọt ngào lắm, sẽ chiều ư 
			em. Huy Khang đi vào trong pḥng khách. Như My đi theo và cô tiện 
			tay vặn tất cả đèn trong nhà, cô tin ánh sáng sẽ ngăn chặn những con 
			ma xuất hiện. Cô bật ti vi lên coi để 
					không  thấy 
			lúng túng khi mời một người con trai mới quen vào nhà để canh chừng 
			ḿnh.  
			 
			Họ không  nói ǵ với nhau cả cho tới khi có tiếng động ở ngoài cửa. 
			Như My vui mừng chạy tới và thấy Bảo Trâm xuất hiện ngay cửa.  
			 
			-- Mày đi đâu mà lâu vậy ? Như My vui hẳn lên ?  
			 
			Chưa kịp trả lời Như My th́ Huy Vũ kêu lên  
			 
			-- Ủa, anh Khang ! Sao anh lại ở đây ? Huy Vũ ngạc nhiên.  
			 
			-- Có người sợ ma nên nhờ anh làm hộ vệ canh chừng ma giùm. 
			Cái công việc này có được không ? Huy Khang vỗ vai Huy Vũ.  
			 
			-- Hai người quen nhau huh ? Như My giật ḿnh.  
			 
			-- Để anh giới thiệu nha, đây là anh Huy Khang, anh bà con của anh 
			đó. Đây là Như My, kia là Bảo Trâm bạn gái em, c̣n lại là Thoại 
			Miên.  
			 
			-- Chào anh Huy Khang. Bảo Trâm gật đầu chào Huy Khang.  
			 
			-- Chào em, giờ mới biết mặt bạn gái của Vũ nha. 
			Thằng này giấu kỹ ghê nơi.  
			 
			-- Sao hai người quen nhau vậy ? Anh là cái người lạ đó huh ? Bảo 
			Trâm tṛn mắt.  
			 
			-- May cho em đó nha My, gặp phải anh Khang là đỡ đó. 
			Cho người lạ vào lúc đêm như vầy, em gan thật đó.  
			 
			-- Em sợ ma mà, ai biểu ảnh hù em chi. Như My căi 
			lại.  
			 
			-- Th́ ra người mà Như My gọi phone lúc năy là em à ? Huy Khang 
			cười.  
			 
			-- Anh em bà con ǵ mà không  giống nhau chút nào. Người th́ ngọt ngào 
			lăng mạn, người th́ thấy mà ghét. Như My lầm 
			bầm trong miệng nhưng câu đó lại lọt vào tai Huy Khang.  
			 
			-- Ok, trách nhiệm xong xuôi rồi, anh đi nha. Huy 
			Khang đưa tay chào mọi người.  
			 
			-- Ǵ chứ ? Mới gặp mà đi cái ǵ ? Tụi em có pizza để ăn nè, Anh 
			ngồi chơi chút đi. Huy Vũ kéo Huy Khang vào trong.  
			 
			Bảo Trâm nói nhỏ vào tai Như My  
			 
			-- Wow, được đó mày, nh́n khá lắm.  
			 
			-- Là sao ?  
			 
			-- Được đó, làm tới đi cho có cặp với người ta.  
			 
			-- Đồ điên, muốn th́ mày làm tới đi. 
			Như My nhéo Bảo Trâm thật đau.  
			 
			-- Tụi bây nói ǵ đó ? Thoại Miên nhào lên.  
			 
			-- À, tao đang kêu nó làm tới đi. Hai người này xứng 
			à nha.  
			 
			-- Không được, Như My không được. 
			Thoại Miên đột nhiên giận lên.  
			 
			-- Tại sao ? Bảo Trâm ngạc nhiên.  
			 
			-- À, uh... uh .. không  có ǵ. Tự nhiên mới gặp mà nhào vô đâu được. 
			Thoại Miên đáp.  
			 
			-- Cũng đúng. Để tao điều tra từ phía anh Vũ cái đă, sau đó mới 
			tính. Bảo Trâm cười gịn.  
			 
			-- Đi nhà ma xong nên mày bị điên rồi. Như My 
			lắc đầu.  
			 
			Họ ăn uống thật vui bên cạnh những câu chuyện dí dỏm lúc năy. Sau 
			đó họ đi về để ba co gái ngon giấc. Huy Khang quay lại nói nhỏ với 
			Như My trước khi anh ra về.  
			 
			-- Hôm nay ra đường đúng ngày hên, gặp một con nhím thật dễ thương. 
			Huy Khang nheo mắt một cái với Như My.  
			 
			-- Không dám đâu, hôm nay đúng là ngày không  hên, ra đường gặp phải ma mà. 
			Như My liếc Huy Khang một cái rồi quay vào trong.  
			 
			o0o 
			 
			Đang nằm học th́ Bảo Trâm mang vào rổ ổi ngon ơ. 
			Như My bỏ cây viết giành lấy trái ổi trong cái rổ.  
			 
			-- Wow, anh Huy Vũ thật tốt bụng ghê. Ghé 
			ngang cho đống ổi để con bồ lấy sức học ban đêm ḱa.  
			 
			-- Sai, là ổi của nhà anh Khang đó. Bảo Trâm lắc 
			đầu.  
			 
			-- Vậy hả ? Như My cứng bộ.  
			 
			-- Ăn không ? không  ăn th́ tao ăn một ḿnh á. 
			Bảo Trâm chồm tới định giật lấy trái ổi.  
			 
			-- Ăn, ngu sao không  ăn.  
			 
			-- Biết ngay là không  nhịn nổi mà. Miên à, mày coi nó ḱa. 
			Nghe nói Huy Khang là mặt mày trợn lên, kỳ cục.  
			 
			-- Mày mới ḱ á. Không   thích th́ nghe tới tên phải bực rồi. 
			Như Mỹ giăy nảy.  
			 
			-- Anh Vũ nói anh Khang khá lắm đó nha.  
			 
			-- Khá là khá ra sao ? Thoại Miên cừa chẻ trái ổi vừa hỏi.  
			 
			-- Th́ khá mọi mặt, giàu có, học giỏi, đa tài và rất ư là đẹp trai.
			 
			 
			-- Trời, nghe mày diễn tả th́ tao tưởng đâu hai người đang yêu nhau 
			đó. Như My lườm Bảo Trâm một cái.  
			 
			-- Anh Vũ nói anh Khang đang sống một ḿnh ở San Jose này. 
			Hai người đang ở chung với nhau đó.  
			 
			-- Vậy th́ sao ? Thoại Miên tṛn mắt.  
			 
			-- Th́ kết hai người này thành một cặp chứ sao ? Tao thấy được à 
			nha. Bảo Trâm cười.  
			 
			-- Không được. Thoại Miên phản đối.  
			 
			-- Lư do ? Bảo Trâm quay sang Thoại Miên.  
			 
			-- Th́ thấy không  được thôi, phải 
					không  My ? Thoại Miên 
			quay sang Như My.  
			 
			-- Đúng, chí lí. Quen với anh Huy Khang của mày th́ thà tao quay về 
			chịu quen với ông nào của bà mợ định giới thiệu cho rồi. 
			Như My cười ôm bụng.  
			 
			-- Chí lí để mai mốt người ta có bồ lại khóc. 
			Bảo Trâm nói tỉnh.  
			 
			-- Làm như hết người rồi vậy ? Như My cầm cây viết lên và viết tiếp.  
			 
			-- Ừa, lần này tao theo ư Như My. Hai thắng một nên mày thua rồi. 
			Thoại Miên cũng quay đi.  
			 
			Bảo Trâm ngồi đó vừa ăn vừa suy nghĩ. Mấy ngày nay thấy 
			Thoại Miên lạ lạ sao đó. Hay phản đối chuyện của Như My và Huy Khang. Hôm bữa tối kia thấy 
			Thoại Miên thắt bím cho Như My với ánh mắt rất ḱ. Cô ngồi đó quan sát. Thoại Miên 
			đang chụm đầu vào với Như My, coi ḱa, tụi nó đang giỡn với nhau. Gần đây sao Thoại Miên ḱ ḱ sao đó. Có cái ǵ là lạ mà 
			Bảo Trâm không  đoán ra được. Ôi, chắc ḿnh điên mất rồi. 
			Bảo Trâm lắc đầu.  
			 
			Họ học tới gần 2h sáng, Bảo Trâm đi ngủ sớm nhất từ lúc 12h lận. Đang ngủ 
			th́ đột nhiên mắc đi WC, Bảo Trâm mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi pḥng tắm. Đi ngang qua pḥng Như My th́ thấy vẫn c̣n đèn, 
			Bảo Trâm định hù nhỏ bạn 
			nên cô rón rén đi đến trước cửa pḥng. Cặp mắt mở to hết cỡ khi 
			nh́n vào trong. Thoại Miên đang ngồi bên cạnh giường và vuốt tóc Như My. Thoại Miên đang cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ My, nhỏ ngủ trong cái 
			mền và không  hay biết ǵ. Bảo Trâm đứng 
					không vững nữa, cô trố mắt nh́n tiếp. Cúi xuống hôn lên cổ Như My thật lâu, Thoại 
			Miên nói “Sao My không  biết t́nh 
			cảm của Miên giành cho My vậy ? Miên hy vọng My như vầy hoài để Miên 
			có cơ hội gần gũi My.”  
			 
			Nói xong Thoại Miên đứng dậy và Bảo Trâm lật đật chạy vào pḥng tắm. Cô lính 
			quính va vào cánh cửa phía ngoài tới tê cả tay. Thoại Miên ló đầu ra ngoài.
			 
			 
			-- Sao vậy ? Thoại Miên lo sợ khi thấy Bảo Trâm.  
			 
			-- Mắc tiểu mà, mắt nhắm mắt mở nên mới đụng vào đây. Đau muốn chết 
			nè. Bảo Trâm nhăn mặt và dụi mắt.  
			 
			Thoại Miên thở ra v́ cô nghĩ là Bảo Trâm 
					không  thấy ǵ. Sau đó hai người đi ngủ. Bảo Trâm 
			hồi hộp không  tin vào những chuyện vừa xảy ra. 
			Cô thức tới sáng. 
			 
			Bảo Trâm đi ra đi vào khi cô thấy Như My vẫn chưa ra khỏi pḥng. Thoại Miên đă đi 
			học từ lúc 9h sáng. Có lẽ Như My thức khuya nên ngủ hơi 
			trễ, cô quyết định điều tra ngay Như My.  
			 
			-- Dậy, dậy mau lên. Bảo Trâm lung lay bờ vai Như My và 
			kéo cái mền ra.
			 
			 
			-- Hôm nay không  có lớp mà, dậy cái ǵ ? Để ngủ chút nữa mà. 
			Như My úp mặt xuống gối.  
			 
			-- Dậy cho tao hỏi cái này coi. Hôm qua mấy giờ mày đi 
			ngủ hả ? Bảo Trâm ṿ ṿ đầu Như My.  
			 
			-- Trời ơi, khuya lắm mà chị hai. Tránh ra 
			đi, đang mơ mà.  
			 
			-- Mơ ǵ mà mơ nữa, hồi qua sao mày ngủ say dữ vậy ?  
			 
			-- Ăn ba trái ổi quỷ đó làm đau bụng mà. Bịnh rồi nà, nhức đầu dậy 
					không  nổi nữa. Như My mở mắt ra.  
			 
			-- Vậy huh ? Tao có tin động trời nói cho mày biết nè. 
			Muốn nghe không  ? Bảo Trâm ra chiều bí mật.  
			 
			-- Chuện ǵ nữa ? Sao lúc nào mày cũng có tin quan trọng vậy ? Như 
			My uể oải ngồi dậy.  
			 
			-- Trước khi nói tin động trời đó, mày phải nói cho tao nghe một vấn 
			đề.  
			 
			-- Ǵ ?  
			 
			-- Có bao giờ mày thích ai chưa ?  
			 
			-- Có, không  phải tao nói với mày cái anh trong ban nhạc ǵ đó sao ? 
			Người ta có vợ rồi đó quỷ. Như My 
			cười.  
			 
			-- Rồi sao đó, mấy cây si kia mày có thấy ai được 
					không  ? Bảo 
			Trâm hồi hộp.
			 
			 
			-- Th́ anh Duy đó, coi cũng okay. Như My tỉnh bơ.  
			 
			-- Nghĩa là mày cũng có để ư người ta phải 
					không  ?  
			 
			-- Chút chút, nhưng chi vậy ? Như My kéo cái gối vào ḷng.  
			 
			-- Yeah, nghĩa là mày biết thích đàn ông. Trời, làm 
			tao lo quá chừng.  
			 
			-- Trời, nhỏ này nói chuyện ǵ mà điên vầy nè. 
			Chả lẽ tao thích đàn bà sao ? Đồ điên.  
			 
			-- Vậy mới có chuyện mà nói. Tối qua... tối 
			qua...  
			 
			-- Ǵ huh ? Nói đi, làm hồi hộp quá. Bộ ai đó thích mày huh ?  
			 
			-- Không phải, là mày. Tối qua tao thấy Thoại Miên nó kiss mày 
			đó.  
			 
			-- Cái ǵ ? Hồi nào ? Như My giật ḿnh.  
			 
			-- Khuya, lúc đó tao đi WC ra. Tao đi ngang qua pḥng mày th́ thấy 
			nó đắp mền cho mày rồi c̣n kiss mày nữa. Nó c̣n nói là muốn như vầy 
			hoài để được gần mày. Bảo Trâm nói 
			nhanh.  
			 
			-- Mày quáng gà rồi. Sao lại kiss tao chi. Đừng làm tao sợ nha. 
			Như My co gị lại và nh́n Bảo Trâm.  
			 
			-- Mau đi đánh răng đi rồi theo tao qua pḥng nó kiểm tra lại chút 
			coi. Lẹ đi, nó chỉ học đến 12h là về đó. Hy vọng là tao đoán sai, 
			từ tối qua tới giờ không  ngủ được nè. 
			Bảo Trâm ṿ ṿ trán.  
			 
			-- Sao lại vậy ? Ai kêu không  chịu ngủ làm chi ? Ok, đợi chút nha, 10 
			phút là xong. Như My chạy tuốt vô pḥng đánh răng.  
			 
			Hai cô nàng bước vào pḥng của Thoại Miên. căn pḥng khá sạch sẽ. 
			Bảo Trâm nhào vào pḥng tắm để kiểm tra coi có ǵ đáng nghi 
					không . 
			Mười lăm phút sau, Bảo Trâm rú lên một tiếng. Yeah...  
			 
			-- Ǵ đó ? Làm hết hồn à. Như My quay lại.  
			 
			-- Coi tao t́m được ǵ nè ? Nhật kí đó. 
			Bảo Trâm đưa cuốn nhật kí màu hồng ra.  
			 
			-- Coi chừng nó biết đó. Tao nghĩ không  nên đọc đâu. Bỏ trở lại đi. 
			Như My lắc tay liên tục.  
			 
			-- Tao nhớ nó nằm kiểu nào mà. Lát nữa bỏ y lại như cũ. 
			Giờ phải coi nó viết ǵ.  
			 
			Hai cô nàng ngồi xuống thảm và bắt đầu mở cuốn nhật kí ra  
			 
			July 2  
			 
					Không biết sao tôi lại như vậy nữa ? Tôi lai vui mừng như bắt được vàng 
			khi Như My chuyển ra khỏi căn nhà đó. Như vậy là ḿnh đă thành công 
			trong việc thuyết phục mợ Yến giới thiệu anh chàng giàu có nào đó 
			cho Như My. Wow, chỉ cần nghĩ tới thôi là tôi vui lên rồi. 
			Như My sẽ gần tôi hơn.  
			 
			July 7  
			 
			Tối qua thật vui v́ Như My nằm gác đầu lên lưng ḿnh. Ôi, lúc đó 
			tôi muốn ôm nó một cái ghê nơi nhưng Bảo Trâm ở đó. Tức thiệt, thôi đành 
			đợi mỗi tối nhỏ Như My ngủ ngon mới qua thăm nó. 
			Cũng may nó ngủ như chết th́ ḿnh mới có cơ hội để chăm sóc yêu 
			thương nó.  
			 
			-- Trời, trời, tao đoán không  sai mà. Bảo 
			Trâm kêu lên.  
			 
			-- Tiếp, tiếp đi. Như My thúc giục.  
			 
			August 8  
			 
			Hôm qua Như My bị bệnh, nhỏ làm ḿnh lo cuống lên. Bảo Trâm giành nhiệm 
			vụ cạo gió nên ḿnh tức ghê nơi. Tức thôi nhưng lại 
					không  dám lên 
			tiếng v́ làm sao có thể nói được cảm giác của ḿnh với Như My. Nhỏ 
			My thiệt là dễ thương ghê, hôm nay ngồi trong lớp chung với nó mà 
			ḿnh không  thể tập trung được. Nhớ lại hôm qua lúc nhỏ My thay đồ và 
			ḿnh t́nh cờ đi ngang qua pḥng nó. Trời ạ ! cặp ngực thật hấp dẫn 
			ghê nơi. Nếu được nh́n tận mắt th́ đă ghê lắm. Trong số ba đứa th́ 
			Như My là đứa xinh gái nhất. Nghĩ lại ḿnh cũng hay ghê nơi, được 
			gần Như My và gạt một đống những thàng hâm mộ nhỏ My ra ŕa. Chỉ có 
			anh Duy là hơi khó khăn v́ h́nh như nhỏ My cũng có t́nh cảm với anh 
			Duy đó. Chán thiệt.  
			 
			-- Trời, thôi tao hổng đọc nữa. Tao sợ quá. 
			Như My đứng dậy.  
			 
			-- Khoan, khoan, phải đọc hết coi nó viết ǵ nữa.  
			 
			-- Nhưng tao sợ quá, tao qua pḥng tao ngủ à. Như 
			My đứng lên đi về pḥng.  
			 
			Bảo Trâm ngồi đó đọc hết những ư nghĩ của 
			Thoại Miên trong quyển nhật kí đó. Để 
			ngay ngắn quyển nhật kí vào chỗ cũ, Bảo 
			Trâm chạy qua pḥng Như My.  
			 
			-- My à, tao đọc hết rồi. Bảo Trâm nh́n Như 
			My trân trân.  
			 
			-- Giờ tính sao đây ? Tao sợ quá à.  
			 
			-- Hay mỗi tối mày qua pḥng tao ngủ cho an toàn.  
			 
			-- Nhưng rủi đâu Miên nó nghi ngờ th́ sao ?  
			 
			-- Hay là như vầy nha, hôm nay ḿnh kiểm tra lại coi nó có thích mày 
					không  ? Bảo Trâm đề nghị.  
			 
			-- Kiểm tra bằng cách nào ? Trời, nghĩ lại có nhiều lúc nó ôm tao 
			th́ tao thấy phát sợ luôn.  
			 
			-- Tối này tao với mày canh chừng nó. Ráng đừng ngủ để coi nó làm 
			ǵ mày. Sau đó mới tính.  
			 
			-- Nhưng lát nữa nó về tới th́ làm sao ? Thôi tao phải đi đâu mới 
			được.  
			 
			-- Lát chiều tao đi với anh Vũ rồi. Hay là ḿnh đi chung nha. 
			Bảo Trâm đề nghị.  
			 
			-- Có được không  ? Như My tṛn mắt nh́n Bảo Trâm.  
			 
			-- Quyết định như vậy đi. Không 
			đi chung là mày ở nhà một ḿnh với nó đó.  
			 
			Thoại Miên có mặt ở nhà đúng 1h trưa. Cô vừa đi vào nhà vừa ca thật vui.  
			 
			-- My à, ra ăn nè. Trâm ơi, có nhà không  ? Thoại Miên réo 
			gọi, cô ló đầu vào pḥng Như MY làm cho Như My giật bắn ḿnh.  
			 
			-- My à, ra ăn đi. Tao mua phở to go ḱa. Thoại Miên 
			khoác tay nhưng vẫn thấy Như My ngồi đó nh́n ḿnh trân trân.  
			 
			-- Sao huh ? không  khoẻ hay sao ? Thoại Miên ngồi xuống bên 
			cạnh giường Như My.  
			 
			-- Không, không  có ǵ. Như My ấp úng.  
			 
			-- Đưa trán đây coi. Thoại Miên rờ trán Như My bằng 
			một cử chỉ yêu thương.
			 
			 
			-- Không sao mà. Như My run lên.  
			 
			-- Nóng rồi mà c̣n nói là không  sao. Cái đầu nóng hơn người ta mà c̣n 
			chối. Thoại Miên đứng dậy và lấy cái áo choàng lên người cho 
			Như My.  
			 
			-- My à. Bảo Trâm ló đầu vào.  
			 
			-- Nó bệnh rồi đó. Thoại Miên chỉ Như My.  
			 
			-- Th́ có sao đâu. Ê, ra ngoài ăn đi My. Đồ chùa 
					không  ăn uổng lắm. Bảo Trâm ngoắc tay.  
			 
			Như My lật đật theo Bảo Trâm ra ngoài. Cô sợ tới toát mồ hôi trán. 
			Cầm cái tô phở ăn mà có thấy ngon miệng ǵ đâu, Như My ngồi yên ăn 
			mà cứ nh́n Bảo Trâm như cầu cứu.  
			 
			-- Sao bữa nay nh́n My nó khác khác phải hông Trâm ? Thoại Miên thấy 
			lạ lạ nên điều tra ngay.  
			 
			-- Uh... uh... thằng nào mới gọi phone tới chọc ghẹo nó đó.  
			 
			-- Vậy hả ? Là ai vậy My ? Thoại Miên nhíu mày.  
			 
			-- Hả ? Uh... là anh Duy. Như My nói đại.  
			 
			-- Ảnh nói ǵ mà mày ḱ vậy ? Thoại Miên tiếp tục điều tra.  
			 
			-- Rủ nó đi chơi chứ ǵ, hồi năy vui mừng mà bây giờ đang lo 
					không  biết 
			chiều bận cái ǵ đó. Bảo Trâm cười tỉnh bơ.  
			 
			-- Rồi My có đi không  ? Thoại Miên nh́n Như My.  
			 
			-- Dĩ nhiên là đi rồi. Như My gật đầu nhanh khi Bảo 
			Trâm đá vào chân Như My một cái.  
			 
			-- Bịnh như vầy mà đi cái ǵ ? Ở nhà đi My. 
			Thoại Miên đề nghị.  
			 
			-- Không được đâu, lỡ hứa rồi. Với lại tao cũng muốn đi chơi mà. 
			Như My nhanh miệng.  
			 
			Thoại Miên thấy khó có thể cản được Như My nên cô ngồi im lại. Bỏ dở tô phở 
			c̣n hơn phân nữa, Thoại Miên nói đau bụng và đổ đi tô phở. 
			Như My và Bảo Trâm thở phào nhẹ nhơm.  
			 
			Chiều nay, 6h là Bảo Trâm và Như My đă thay đồ rồi. Khi Huy Vũ tới th́ 
			Như My đi chung với hai người luôn. Thoại 
			Miên ở trong pḥng lặng lẽ rớt nước mắt khi biết Như My đi chung với 
			Duy.  
			 
			Ngồi vào xe, Bảo Trâm khai toạc cho Huy Vũ nghe khám phá của cô. Huy Vũ dừng xe 
			lại và ôm bụng cười. Anh quay lại nói với Như My  
			 
			-- Chết em rồi My ơi !  
			 
			-- Anh Vũ này, người ta sợ muốn chết mà c̣n chọc người ta. 
			Như My đánh vào vai Huy Vũ.  
			 
			-- Anh nghĩ cách coi. Bảo Trâm hối thúc.  
			 
			-- Khoan, ḿnh không  thể ở ngoài đường bàn tính được. Hay là ḿnh lại 
			nhà anh đi nha. Huy Vũ đề nghị.  
			 
			-- Được, được. Miễn sao anh cứu được em là am mang ơn anh suốt đời. Sẵn đó cho biết dinh thự của anh luôn, coi có bồ nhí của anh ở đó 
					không. Như My cười gịn.  
			 
			Chiếc xe theo hướng nhà Huy Vũ phóng tới. Bảo Trâm, Huy Vũ và Như My bước vào 
			trong. Như My theo Bảo Trâm đi ṿng ṿng trong nhà để xem xét. Căn nhà 
			có 4 pḥng và pḥng Huy Vũ ở ngoài cùng. Trong lúc Bảo Trâm đang coi cái ǵ 
			đó ở pḥng Huy Vũ th́ Như My lại đi ṿng qua pḥng khác. Cô mở to mắt 
			khi nh́n thấy một người đàn ông đang lui cui kiếm cái ǵ đó trong 
			nhà tắm. Tâm lưng trần bỗng quay phắt lại và Như My kêu lên thật to
			. 
			 
			-- Á ! 
			 
			Huy Khang quay lại thật nhanh, anh ngạc nhiên khi thấy Như My xuất 
			hiện ngay cửa. Cũng may vừa thay cái quần xong, giờ chỉ c̣n lại cái 
			áo. Huy Khang nhíu mày nh́n Như My, anh ngạc nhiên . 
			 
			-- Chuyện ǵ ? Chuyện ǵ xảy ra ?  
			 
					Như My giật ḿnh khi ḿnh xí xọn đi lung tung mà không đợi Huy Vũ giới 
			thiệu. Ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đang lui cui kiếm ǵ 
			đó và đột nhiên nh́n ra Huy Khang. Những bắp thịt cuồn cuộn trên 
			cánh tay anh và bờ ngực rộng răi đô con. Cô hết hồn nên la ré lên.
			 
			 
			Như My đóng cửa lại và quay lưng đi. Bảo Trâm và Huy Vũ cũng vừa nh́n thấy. Như hiểu được mọi việc, Huy 
			Vũ vỗ tay và cười khùng khục. 
			 
			-- Chuyện ǵ mà anh cười vậy anh ? Bảo Trâm ngạc nhiên.  
			 
			-- Như My... My... vào pḥng anh Huy Khang. Huy Vũ vẫn cười.  
			 
					-- Hả ? Anh Khang cũng ở đây hả ? Bảo Trâm làm bộ không biết, 
			thật ra là họ đă sắp đặt hết mà 
					không cho Huy Khang và Như My 
			biết.  
			 
			-- Sao... sao... ảnh lại ở đây ? Như My lúng túng đến đỏ mặt.  
			 
			-- Nói đi, mày thấy ǵ mà la dữ vậy ? Chả lẽ... đang thay đồ ? Bảo 
			Trâm tinh quái.  
			 
			-- Uh... uh... tao không  cố ư mà.  
			 
			-- Chết rồi, đang thay đồ thiệt huh ? Chuyện lớn à nha. 
			Bảo Trâm la to lên.  
			 
			-- Không thấy ǵ hết. Đừng có la mà.  
			 
			-- Thấy người ta thay đồ, phải cưới rồi. Phải 
					không  anh Vũ ?  
			 
			-- Ê, im ngay. Như My ra hiệu cho Bảo Trâm im lặng. 
			Cô kéo tay Bảo Trâm ra pḥng khách và to nhỏ với bạn.  
			 
			Bảo Trâm cười gịn giă khi nghe Như My nói, đúng lúc đó th́ Huy Khang bước 
			ra  
			 
			-- Hôm nay là ngày ǵ mà lại được gặp Như My nữa rồi ? Em khoẻ 
					không  
			? Huy Khang ngồi đối diện với Như My.  
			 
			-- Ngày xấu, hôm nay là 14 á. Đi đâu cũng gặp. 
			Như My đốp chát.
			 
			 
			-- Chu choa ơi, tự nhiên tới nhà người ta rồi nói đi đâu cũng gặp. Huy Vũ à, anh có nghe lộn 
					không vậy em ?  
			 
					-- Đúng là gặp anh toàn những ngày như mùng 5, 14, 23 không à. Tự nhiên 
			hôm nay gặp nữa. Như My liếc ngang liếc dọc.  
			 
			-- Vũ à, nghe ḱ à nha. Anh không ở đây vậy anh đi đâu ?  
			 
			-- Đúng rồi đó My, đây là nhà của anh Khang. Em tới đây là phải gặp 
			ảnh rồi. Anh chỉ ở tạm thôi à, tới bốn năm pḥng lận nên anh ở ké. 
			Huy Vũ găi đầu.  
			 
			-- Uh... Như My đuối lư nên ngồi im.  
			 
			-- Giờ ḿnh bàn tính đi có được không ? Bảo Trâm cố ư nói tới 
			vụ lúc năy.
			 
			 
			-- Bàn tính huh ? Ờ được nha. Sẵn có anh Khang ở đây th́ ảnh có thể 
			cho ư kiến đó. Huy Vũ tán thành.  
			 
			-- Khoan, khoan, ảnh hả ? Cho anh biết luôn hả ? Như My cản trở.
			 
			 
			-- Ừa, ảnh có thể cho ư kiến hay à nha. Bảo 
			Trâm gật đầu mạnh khiến Như My đành chịu.  
			 
			-- Ok, chuyện là vầy. Huy Vũ tóm gọn câu chuyện và kể 
			cho Huy Khang nghe.  
			 
			Nghe xong, anh cười run người và không  nín được. Như My thấy hơi quê 
			khi Huy Khang biết được là Thoại Miên yêu thích cô. Ráng nhịn để 
					không  nổi 
			sùng lên, Như My nuốt giận. 
			 
			-- Sao huh ? Anh cười đủ chưa ? Như My la to lên.  
			 
			-- Sorry, sorry, anh không  nhịn được. Sorry. 
			Huy Khang ráng nín cười.  
			 
			-- Sorry My nha, lúc năy anh cũng không  nín được khi nghe 
			Bảo Trâm kể chuyện 
			đó. Huy Vũ ḥa theo.  
			 
			-- Giờ sao đây ? Anh nói là giúp em mà. Như My quay sang 
			Huy Vũ.  
			 
			-- Đúng là anh có nói. Nhưng... nhưng... anh cần em giúp đỡ. 
			Huy Vũ nói ấp úng.  
			 
			-- Có cách rồi huh ? Bảo Trâm mặt mày sáng lên.  
			 
			-- Có nhưng không biết Như My có đồng ư hay không ? Huy 
			Vũ đáp.  
			 
			-- Anh nói đi, bây giờ em đang sợ gần chết nè. 
			Như My hối thúc.
			 
			 
			-- Anh nói sơ sơ nha. Nếu mọi người đồng ư th́ ḿnh làm theo kế 
			hoạch này. Huy Vũ nh́n Như My.  
			 
			-- Anh nói lẹ đi, ṿng vo hoài. Bảo Trâm thúc giục.  
			 
			-- Ok, có 3 cách để cứu em lận nha. Em nghe cho 
			kỹ rồi chọn nè. Huy Vũ tằng hắng.  
			 
			-- Wow, nghe hồi hộp quá. Nhưng có tới 3, tha hồ mà chọn. 
			Như My cười tươi rói.  
			 
			-- Ok, cách thứ nhất là xài y như chiêu cũ. Nghĩa là nếu 
			Thoại Miên thích 
			em th́ em có thể dùng chiêu này mà phản công lại. 
			Em giả vờ thích Bảo Trâm, như vậy th́ Thoại Miên sẽ bỏ cuộc.  
			 
			-- Không, em phản đối. Rủi đâu nó càng giành Như My hơn th́ sao ? Với 
			lại nghĩ tới đóng kịch là em ớn rồi. 
			Bảo Trâm phản đối kịch liệt.  
			 
			-- Em cũng không  chịu đâu. Như My tán thành.  
			 
			-- Vậy cách thứ hai đi. Bảo Trâm chờ đợi Huy Vũ 
			tiếp.  
			 
			-- Ok, thứ hai là em chịu đại Thoại Miên đi. 
			Thứ ba... Huy Vũ ngập ngừng.  
			 
					-- Cách thứ hai này không được. Như My 
			lắc đầu liên tục.  
			 
			-- Thứ ba là ǵ ?Bảo Trâm chịu không  nổi nữa nên hỏi ngay.  
			 
			-- Thứ ba là em nhờ anh Huy Khang đi. Huy Vũ hướng 
			về anh họ ḿnh.  
			 
			-- Hả ? Sao lại nhờ anh ? Huy Khang ngạc nhiên.  
			 
			-- Th́ nhờ anh đóng vai người yêu của Như My. Chỉ cần 
			Thoại Miên thấy hai 
			người yêu nhau là sẽ buông tay ngay. Em đâu thể nào đóng vai người 
			yêu của Như My v́ Thoại Miên biết em và Bảo Trâm là một cặp mà .Chỉ c̣n anh có thể 
			cứu nguy thôi. Huy Vũ tóm tắt vấn đề gọn gàng.  
			 
			-- Uh... uh... Như My rối lên.  
			 
			-- Uh... uh... Huy Khang cũng hùa theo cô.  
			 
			-- Là sao ? Có chịu không  th́ nói ? My à, được đó. Thoại Miên thấy th́ sẽ rút 
			lui ngay. Hơn nữa nó cũng bàn ra vụ này hoài mà. Chịu đi My. 
			Bảo Trâm thúc giục.  
			 
			-- Khoan, phải hỏi ư kiến anh Khang coi ảnh có chịu giúp đỡ 
					không  đă. Huy Vũ nói nhanh.  
			 
			-- Sao hả anh Khang ? Bảo Trâm quên phức là phải hỏi Huy Khang.  
			 
			-- Anh... anh... Huy Khang ngập ngừng rồi nh́n Như My. Cô nàng 
			đang liếc anh một cái cốt ư nói với anh rằng được chọn đóng vai 
			người yêu là may lắm rồi. Huy Khang khoanh 
			tay lại nh́n Như My.
			 
			 
			-- Anh Khang. Huy Vũ không chịu nổi sự chờ đợi đó nên kêu lên.  
			 
					Như My cũng nh́n Huy Khang như chờ đợi, cô tức giận nên nói 
					ngay “Không, em sẽ giải quyết được, em 
					không  muốn cách này.”  
			 
			-- My à, như vậy không  ổn đâu. Bảo Trâm 
			lay lay cánh tay Như My.  
			 
			-- Không, tao sẽ tính chuyện này. Như My liếc Huy Khang 
			một cái.  
			 
			-- Vậy từ từ rồi tính nha. Huy Vũ tiếc nuối 
			khi ư định gán ghép Như My cho ông anh họ bị bàn ra.  
			 
			-- Chắc không  sao đâu ! Thoại Miên cũng chưa làm ǵ em mà. Chỉ là em lo xa 
			thôi. Như My cười cười.  
			 
			-- Ừ, để từ từ rồi coi sau. Bảo 
			Trâm xụi lơ.  
			 
			Huy Khang ngẫm nghĩ ǵ đó mà anh cứ cười mím chi hoài. Rồi cô bé 
			cũng nhờ tới anh thôi. Chắc chắn như vậy mà.  
			 
			o0o0o  
			 
			Vừa theo Bảo Trâm ló đầu vào nhà, Như My giật ḿnh v́ 
			Thoại Miên đang ngồi coi ti 
			vi ở pḥng khách. Thoại Miên quay lại nh́n Như My bằng ánh mắt 
			thật vui.
			 
			 
			-- Đi chơi vui không My ? Thoại Miên hỏi ngay.  
			 
			-- Nhỏ này hỏi thật khó trả lời ghê. 
			Bảo Trâm trả lời thay.  
			 
			-- Hồi năy anh Duy có gọi phone tới. Vậy hai đứa 
			tụi bây đi đâu ? Thoại Miên chống tay dưới cằm và nh́n Như My.  
			 
			-- C̣n phải hỏi, anh Khang ảnh rủ đi chơi đó. 
			Mày coi mặt nó ḱa, tươi rói thấy chưa ? Bảo Trâm giật ḿnh v́ Duy 
			gọi phone tới kiếm.  
			 
			-- Nhưng sao hai người nói là sẽ đi chơi với anh Duy mà. 
			Thoại Miên bắt bẻ.  
			 
			-- Là giữa đường gặp anh Khang, ảnh rủ tới nhà ảnh chơi. 
			Bảo Trâm lanh miệng.  
			 
			-- À, ra vậy. Hèn chi anh Duy nói ảnh đâu có gặp hai người. 
			My à, ăn ǵ chưa ? Thoại Miên quay sang Như My.  
			 
			-- Rồi, giờ đi tắm cái đă. Mệt quá. 
			Như My nói xong th́ đi tuốt vào pḥng.  
			 
			Thoại Miên đưa đống nho qua cho Như My khi 3 người ngồi làm bài 
			trong pḥng khách tối nay.  
			 
			-- Nè, ăn đi cô hai. Nhỏ này mấy hôm nay làm sao á.  
			 
			-- Người đang yêu nên như vậy đó mày ơi. Xem ra nó bịnh nặng hơn ta 
			nhiều. Bảo Trâm cười nhẹ.  
			 
			-- My à, bộ không  khoẻ à ? Thoại Miên nh́n sang Như My, cô nàng đưa tay để lên 
			trán Như My. Trời sao nóng quá vậy nè ? Thoại Miên hốt hoảng.  
			 
			-- Đâu, để coi coi. Bảo Trâm giật ḿnh. Quả thật trán nhỏ My nóng hừng 
			hực. Có lẽ do quá lo nên vậy chăng ?  
			 
			-- Giờ làm sao đây ? Thoại Miên cuống lên.  
			 
			-- Hay cạo gió cho nó đi. Bảo Trâm đề nghị.  
			 
			-- Ờ được, để tao. Thoại Miên đứng dậy chạy vào pḥng. 
			Lát sau cô trở ra mang chai nhị thiên đường với cái đồ cạo gió.  
			 
			Như My nằm yên năy giờ v́ đă thấy quá mỏi mệt. Cô nhắm mắt để mặc 
			ai muốn làm ǵ th́ làm. Thoại Miên lo lắng cho Như My mà quên đi 
			Bảo Trâm đang ở 
			đó. Cô rót nước, mang vớ, bận áo lạnh cho Như 
					My, thậm chí c̣n nấu cháo nữa. Đưa viên thuốc cảm cho cô 
					bạn, Thoại Miên lo lắng không an.  
			 
			-- Nè, uống đi rồi ngủ chút cho khoẻ lại. 
			Thoại Miên ngọt xớt.  
			 
			-- Thankyou. Như My cười nhẹ. Cô nhắm mắt lại.  
			 
			Đă quá khuya nên Bảo Trâm chịu không  nổi cũng ngủ quên mất. Thoại Miên vẫn ở sát bên 
			canh chừng Như My. Cô vuốt tóc bạn và chăm chăm nh́n Như 
			My.  
			 
					Thoại Miên cứ nh́n Như My măi cho đến khi hết chịu nổi nên 
					cô cúi xuống nắm lấy bàn tay Như My. Bóp nhẹ bàn tay Như My, 
					Thoại Miên nói nhỏ “My à, hăy khoẻ lại mau đi, My có biết 
					Miên lo lắng lắm không ?”  
			 
			Thoại Miên không  dằn được cảm xúc của ḿnh nên cô leo lên 
			giường và chui và cái mền của Như My. Kéo Như My vào sát người ḿnh, 
			Thoại Miên muốn sưởi ấm cho Như My v́ người nhỏ lạnh quá. Cô ôm lấy 
			Như My và hôn cô bạn nhẹ nhàng nhưng chứa đầy t́nh cảm dành cho Như 
			My. Đột nhiên Thoại Miên đưa tay lên và gỡ lấy hột cúc áo của Như My 
			ra, cô nhẹ nhàng mở tới nút thứ ba, bờ ngực trắng muốt nhô nhô ra 
			trước mặt Thoại Miên, cô mở to mắt v́ lần đầu tiên nh́n thấy tận mắt. Nó đang phập phồng theo nhịp thở đều đặn của Như My. Thoại Miên đưa 
			tay lên đặt nhẹ nhàng vào bầu ngực đó, vẫn 
					không  thấy Như My 
			cục cựa ǵ. Rón rén ngóc đầu dậy, Thoại Miên ôm lấy Như My và th́ 
			thầm “Ôi, có thật không đây ?”  
			 
			Thoại Miên mân mê bờ ngực của Như My được một lát th́ h́nh như Như My nói 
			nhảm ǵ đó trong miệng. Cô vội vàng gài hàng nút áo ấy và giả vờ 
			nằm ngay ngắn bên cạnh cô bạn. Như My quờ quạng và h́nh như đă tỉnh 
			lại. Cô giật ḿnh khi thấy ai nằm bên cạnh ḿnh, nh́n kỹ th́ 
			ra là Thoại Miên.  
			 
			Như My giật ḿnh ngồi bật dậy, cô phát sợ lên khi thấy 
			Thoại Miên đang ôm 
			lấy ḿnh. Gỡ nhẹ bàn tay của Thoại Miên ra, Như My lính quính 
					không  biết làm 
			sao. Chợt Thoại Miên cục cựa rồi mỏ mắt ra.  
			 
			-- Ủa, dậy rồi hả ? My thấy sao rồi ? Thoại Miên giả vờ hỏi.  
			 
					-- Uh... mới dậy thôi. My không sao. Như My sợ 
			hăi.  
			 
			-- My khát nước không ? Miên đi lấy nha. Đợi chút nha nhỏ. 
			Thoại Miên tót ra khỏi giường và chạy đi ra ngoài.  
			 
			Như My nh́n quanh và đột nhiên cô nh́n xuống áo ḿnh. Sao hàng nút 
			lại gài không  đúng vầy nè ? Chả lẽ... Như My toát mồ hôi, cô thấy lạnh 
			xương sống khi nghĩ tới Thoại Miên lúc năy nằm cạnh ḿnh. Vừa lúc đó th́ 
			Thoại Miên 
			ló đầu vào. Như My run tới hai môi lắp bắp 
					không  ra 
			lời.  
			 
			-- Nè, uống chút nước nóng đi. Làm người ta lo 
			gần chết.  
			 
			-- Cám ơn. Như My đỡ lấy ly nước và uống. Cô 
					không  biết phải làm sao, 
			lính quính quá nên nước đổ ra ngoài. Thoại 
			Miên vội chụp lấy miếng giấy bên cạnh và nhào tới chậm vào áo của 
			Như My.  
			 
			-- Trời, chị hai. Uống sao mà để đổ ra ngoài vậy ? Thoại 
			Miên chùi chùi nhưng cái áo đă bị ướt hết.  
			 
			-- Nhức đầu quá. Như My giả vờ.  
			 
			-- Thay áo đi, ướt hết trơn rồi. 
			Thoại Miên đi lấy bộ đồ ngủ màu hồng lợt và đưa cho Như My.  
			 
			-- Ǵ đây ? My mệt quá ! My muốn ngủ mà ! Như My chối từ.  
			 
			-- Áo ướt hết rồi, để Miên thay cho. Thay xong rồi ngủ mà. Thoại Miên kéo 
			cái mền của Như My ra. Cô định tháo hột nút áo của Như My nhưng bị 
			Như My cản lại.  
			 
			-- Không, My làm một ḿnh được rồi mà. Như My sợ tới ngồi không vững.
			 
			 
					-- Thiệt không ? Thôi để Miên phụ cho. 
			Thoại Miên vẫn nhiệt t́nh.  
			 
			-- No, no, My làm được mà. Như My quay lưng đi 
					không để cho Thoại Miên thấy ngực ḿnh, cô biết chắc Thoại Miên đang nh́n 
			từ phía sau.  
			 
			-- Rồi, áo ướt thôi, My không  muốn thay quần đâu. My muốn ngủ đó. 
			Miên đi ngủ đi, Như My đuổi khéo bạn.  
			 
			-- Không, Miên ở đây lo cho My nha, chừng nào My ngủ th́ Miên đi 
			ngủ luôn.  
			 
			-- Vậy sao được. Thôi, Miên đi ngủ đi, My mệt quá. 
			Như My quyết liệt từ chối.  
			 
			-- Ok, vậy Miên ngủ đi nha. Có ǵ gọi Miên. Ngủ ngon há. 
			Thoại Miên đắp mền lại cho Như My rồi cô đóng cửa pḥng lại.  
			 
			Như My thở phào, cô sợ tới có thể chết đi được. Lúc năy chẳng lẽ 
			Thoại Miên 
			cởi áo ḿnh hay sao ? Sao hàng nút bị gài hụt đi một cái ? Trời, Như 
			My sợ quá nên nước mắt trào ra. Cô cắn răng im lặng trong bóng tối. Anh chàng Huy Khang này 
					không chịu giúp ḿnh, thiệt ác độc mà. 
			Như My khóc cho tới khi mệt lả người đi.  
			 
					o0o  
			 
			Khi Thoại Miên vừa đi ra ngoài mưa đồ ăn sáng cho Như My, 
			Bảo Trâm ló đầu vào  
			 
			-- Hi My, khoẻ chưa ?  
			 
			-- Trâm à, tao sợ quá ! Như My mếu máo.  
			 
			-- Chuyện ǵ ? Chuyện ǵ ? Bảo Trâm cuống lên.  
			 
			-- Hôm qua, tối hôm qua... tao phát hiện Thoại Miên cởi áo tao ra. 
			Như My nức nở.  
			 
			-- Trời, nó dám làm như vậy hả ?  
			 
			-- Lúc tao thức dậy th́ thấy hàng nút áo bị gài hụt đi một nút. 
					Không nó th́ ai nữa đây ? Như My nấc lên.  
			 
			-- Trời, sao tới như vậy nữa ? Bảo Trâm bụm miệng lại.  
			 
			-- Làm sao đây ? Tao chịu hết nổi rồi, sẽ điên lên mất. 
			Như My ngả người ra gối khóc ngất.  
			 
			-- Tao... tao... hay ḿnh nhờ anh Duy nha. Bảo Trâm đề nghị.  
			 
			-- Hả ? Anh Duy hả ? Biết ảnh có chịu giúp ḿnh hông ? Như My nghẹn 
			cổ.  
			 
			-- Thử mới biết, hay là ḿnh đi gặp ảnh đi. 
			Bảo Trâm đề nghị.  
			 
			Như My gật đầu và sau đó Bảo Trâm chở Như My thẳng tới nhà Duy. Chiếc xe 
			rà rà tới th́ thấy Duy đang quàng tay qua cô gái nào đó đi ra ngoài. Anh qua chồm qua hôn vội lên môi cô gái đó trước sự chứng kiến của 
			Như My và Bảo Trâm. Như My tái mặt. Ngồi đó đợi họ lướt ngang, 
			Bảo Trâm quay 
			sang hỏi.  
			 
			-- Vậy tính sao đây ?  
			 
			-- Đi về đi, tao mệt quá. Như My ngả người ra, người cô hy vọng có 
			thể nhờ vả lại...  
			 
			-- Ok, về rồi tính nha. Bảo Trâm ṿng xe lại và chở Như 
			My về nhà.  
			 
			Thoại Miên cuống lên khi không  thấy Như My ở nhà, cô đi ra đi vào trông ngóng. Cánh cửa mở ra và hai người bạn đi vào. 
			Thoại Miên chạy ra đỡ Như My.  
			 
			-- My đi đâu vậy ? Làm lo muốn chết.  
			 
			-- Tao đem nó đi giết đó. Bảo Trâm trừng mắt.  
			 
			-- Bịnh như vầy mà ra đường làm ǵ ? Thoại Miên cũng 
					không vừa.  
			 
			-- Đi hóng gió mà. Nằm hoài mệt quá. Như My giảng 
			ḥa.  
			 
			-- My à, nằm ngủ chút đi. Bảo Trâm đỡ Như My vào 
			pḥng.  
			 
			-- Phải ăn mới ngủ chứ ? Tao mua cháo rồi. 
			Thoại Miên la lên.  
			 
			-- Lát nữa My ăn. Cô trả lời và đi vào pḥng nằm. Như My kiệt sức 
			v́ mất hy vọng cộng vơi thần kinh bị căng thẳng nên Như My nằm gục 
			xuống. Bảo Trâm nói “Tao đi kiếm hy vọng cho mày đây, 
			lát nữa tao về.”
			 
			 
			Như My không  nói không rằng, cô mặc kệ tất cả. Lát sau 
			Thoại Miên bưng tô cháo 
			vào và nhẹ giọng. 
			 
			-- My à, ăn chút cháo nha.  
			 
			-- Không, không, My không  muốn ăn đâu. Như 
			My thút thít.  
			 
			-- Sao vậy ? Khó chịu trong người huh ? Thoại 
			Miên cuống lên khi thấy Như My 
			khóc. Cứ tưởng cô bạn bị bệnh nên khó chịu trong người, 
			Thoại Miên dỗ dành 
			“Nín, nín đi nha”.  
			 
			Cử chỉ đó càng làm cho Như My bị kích thích hơn, cô quơ tay xua đuổi 
			“Đừng, đừng có đụng vào My” Như My quạo lên.  
			 
					-- My, My à, My có sao không ? Thoại Miên ngạc nhiên v́ cử chỉ 
			của My.  
			 
			-- Không, đi đi, đi ra đi. Như My hét lên, cô 
			liệng cái gối vào Thoại Miên.
			 
			 
					Thoại Miên tức lên, cô né người, lại gần Như My và lay lay 
					vai của Như My “My à, My, hôm nay My sao vậy ?”  
			 
			-- Đừng, đừng có đụng vào tôi. Như 
			My lùi lại và thụt sát vào tường.  
			 
			-- Có phải My đă biết được chuyện ǵ ? Thoại Miên lo sợ nh́n Như My. 
					Không   trả lời mà chỉ thấy Như My gật đầu, Thoại Miên 
			càng sợ hăi.  
			 
			-- My nói đi, My biết được chuyện ǵ ? Thoại Miên gắt lên.  
			 
			-- Uh... uh... Như My chợt nhớ ra Bảo Trâm đă đi vắng, cô chối 
			ngay “My ghét ảnh, ghét ảnh.”  
			 
			-- Anh nào ? Thoại Miên ngớ ngẩn, cô tưởng Như My đă biết chuyện 
			ḿnh thích con gái.  
			 
			-- Anh Khang, là anh Khang. Như My nằm vật xuống. 
			Cô vô t́nh nhắc tên Huy Khang với Thoại Miên.  
			 
			-- Hăy quên đi cái tụi quỷ đàn ông đó đi My à, Họ chỉ biết làm cho 
			ḿnh đau khổ thôi. Thoại Miên bước tới an ủi.  
			 
			-- My muốn yên tĩnh chút được không ? Như My thút thít.  
			 
					-- Ok, My ngủ chút đi. Miên đi ra ngoài, tối Miên có lớp, 
					lát nữa Miên về nha. My ngủ đi, cháo để trong tủ lạnh đó. 
					Đói th́ lấy ra ăn được không ? Miên kéo mền đắp lại cho Như My. 
			Cô đi ra ngoài.  
			 
			Thoại Miên đă đi học, Như My đang ch́m vào giấc ngủ v́ viên thuốc an 
			thần Thoại Miên đưa cho.  
			 
			Chiếc xe hai cửa màu trắng lướt nhẹ tới. Huy Khang xuống xe và 
			chiếc xe của Bảo Trâm cũng dừng ngay cửa, 
			Huy Vũ và Bảo Trâm bước ra. Họ đi vào trong 
			thật nhanh.  
			 
			Kêu khản cả cổ mà không  thấy Như My trả lời, 
			Bảo Trâm đi vào trong coi thử, 
			Như My đang sốt lên phát sợ. Cô giật ḿnh chạy 
			ra ngoài gọi Huy Vũ và Huy Khang vào.  
			 
			-- Như My sao rồi Trâm ? Huy Khang giật ḿnh ngó Như My.  
			 
			-- Nóng lắm, h́nh như là sốt dữ dội lắm. Làm sao đây ?  
			 
			-- Sao nhanh vậy ? Hôm qua c̣n giương mắt chọc tức anh mà. Huy 
			Khang đưa bàn tay lên rờ thử trán My. Cô nàng 
			sốt thật mà.  
			 
			-- Nó sợ quá nên mới vậy. Sáng nay nó khóc quá chừng v́ rồi qua 
			Thoại Miên 
			nó... em kể cho anh nghe rồi. Giờ anh phải ra tay thôi, anh đă hứa 
			với em rồi. Em giao nó cho anh đó. Bảo Trâm kéo tay 
			Huy Vũ ra ngoài.  
			 
			Huy Khang ngồi bên cạnh giường. Như My đang ngủ ngon. Anh ngồi như 
			vậy cho đến khi trời chạng vạng tối. 
			Như My lay động và dụi mắt.
			 
			 
			-- Á ! Cô phát hiện ra một bóng dáng một người đàn ông đang đứng gần 
			cửa sổ khi ánh đèn rọi vào.  
			 
			-- Ǵ ? Chuyện ǵ ? Huy Khang quay phắt lại.  
			 
					-- Sao anh lại ở đây ? Muốn hù chết người ta phải không ? Như 
			My lồm cồm ngồi dậy.  
			 
			-- Em thấy sao rồi ? Khoẻ chưa ?  
			 
			-- Thank you, c̣n chưa chết. Như My đưa tay ôm đầu, cô 
			dựa sát vào tường.  
			 
			-- Trời, sao lúc nào cũng nhím với anh hết vậy My ? Anh đến để ḥa 
			giải mà. Ḿnh huề nhau đi.  
			 
			-- Ai rảnh mà giỡn với anh ?  
			 
					-- Huề nhau đi mà, nếu không anh và My làm sao đóng trọn vai tuồng này 
			?  
			 
			-- Ǵ ? Anh nói ǵ ?  
			 
			-- Th́ ḿnh yêu nhau cho Thoại Miên coi đó. Nhưng anh có một điều kiện 
			trước khi đóng vai người yêu của My. 
			 
			-- Anh nói đi, điều kiện ǵ ? Như My hơi bực.  
			 
			-- Là không  được dừng lại giữa chừng. 
			Anh không muốn công ḿnh bỏ ra bị phí phạm.  
			 
			-- Nhưng anh có chắc là làm cho Thoại Miên tin 
					không  ?  
			 
			-- Cái đó phải coi xem em hợp tác thế nào. 
			Huy Khang tỉnh bơ trả lời.  
			 
			-- Vậy bây giờ ḿnh phải làm sao ? Ui da, chóng mặt quá. 
			Như My vùi mặt vào gối.  
			 
			-- Th́ đóng vai người yêu mà, anh biểu làm ǵ th́ làm cái đó. 
			Huy Khang nheo mắt. 
  
			-- Ok, giờ anh ra ngoài đi. My muốn thay đồ cái đă.  
			 
			-- Người yêu mà lại đuổi nhau ra ngoài khi thay đồ hay sao ? Huy 
			Khang chọc ghẹo cô.  
			 
			Trợn mắt nh́n Huy Khang, Như My nổi nóng lên. Cô định trả đũa th́ 
			Bảo Trâm chạy vào mặt mày ra chiều lo sợ 
			“Nó về ḱa, nó về ḱa .”  
			 
			-- Hả ? Giờ làm sao đây ? Như My cuống lên.  
			 
			-- Không sao đâu, Trâm để anh lo. Em cứ tự nhiên ra ngoài để anh tính 
			vụ này cho. Cứ cho Thoại Miên biết là anh đang ở trong pḥng Như My, luôn 
			tiện khép hờ cái cửa để Thoại Miên có thể nh́n vào nha. 
			Huy Khang khoát tay, Bảo Trâm gật đầu và chạy ra ngoài.  
			 
			-- Anh định làm ǵ vậy ? Như My hồi hộp.  
			 
			-- Th́ làm người yêu mà, giờ ḿnh nhập vai nha. 
			Huy Khang nheo mắt.  
			 
			Họ nghe được tiếng của Thoại Miên từ phía ngoài, 
			Bảo Trâm nói “Nó đang ở trong pḥng với anh Khang.”  
			 
			Huy Khang chỉ đợi có thế, anh đi tới kéo Như My dậy 
			“Thôi dậy đi cô hai, nằm hoài không  tốt đâu.”  
			 
			-- Phải thay đồ mà. Như My cuống lên.  
			 
			-- Anh thay cho em. Huy Khang thoáng thấy bóng của Thoại Miên phía 
			cửa. Anh nheo mắt cùng Như My và nói nhỏ “nó 
					đang nh́n vào đó”.  
			 
			-- Em... em thay một ḿnh được rồi. Như 
			My vẫn chối từ.  
			 
			-- Ngoan đi, em bận cái nào hả ? Quần hay đầm, áo ǵ đây cô nương ? 
			Huy Khang choàng tay qua cái eo của Như My.  
			 
			-- Ǵ cũng được. Như My đỏ mặt.  
			 
					-- Có cần mắc cở với anh không ? Chưa từng thấy ai như em nha. 
			Huy Khang hôn lên má của Như My rồi đứng dậy đi lại nhà tắm.  
			 
			Như My run quá nên cũng vội bước xuống đi về hướng nhà tắm để cho 
			Thoại Miên 
			đừng nh́n ḿnh. Cô vỗ nhẹ vai anh và nói nhỏ 
					“Sao đây ? Em sợ quá !”  
			 
			-- Sao hả ? không nỡ rời anh phút nào sao ? Huy Khang cố t́nh 
			nói to cho Thoại Miên nghe.  
			 
			-- Uh... Như My ú ớ.  
			 
			-- Anh thay đồ cho em nha. Huy Khang đùa dai với Như My. 
			Anh biết là Thoại Miên vẫn đứng đó nghe ngóng và sẵn dịp anh chọc 
			Như My chơi.  
			 
					-- Không, không  cần đâu. Như My đẩy anh ra ngoài. Huy Khang kéo cô lại 
			và nói nhỏ “Em thay đồ đi, anh quay lưng ra ngoài, hổng nh́n đâu.” Anh nheo mắt.  
			 
			-- Để anh làm cho, nhiệm vụ này là của anh mà. 
			Huy Khang quay lưng ra ngoài mà vẫn nói tỉnh bơ như đang thay đồ cho 
			cô.  
			 
					Như My vừa thay đồ vừa liếc nh́n xem Huy Khang có quay lại 
					không, cô hồi hộp đến run chân tay.  
			 
			-- Bận cái này cho đẹp nha, hấp dẫn chút đi cưng. 
			Huy Khang độc thoại, anh ngoắc tay cô để cô cùng tṛ chuyện.  
			 
			-- Hả ? Cái ǵ ? Như My giật ḿnh khều Huy Khang, anh quay lại nheo 
			mắt cùng cô.  
			 
			-- Kiếm cái nào mát mẻ chút. Huy Khang tỉnh bơ.  
			 
			-- Thiệt hả ? Như My nhỏ xíu giọng.  
			 
			-- Ừa, lát nữa ḿnh đi chơi mà. Anh muốn thưởng thức em. 
			Huy Khang nheo mắt, anh nhập vai thật thành công.  
			 
			Như My lựa qua lựa lại, cuối cùng cô giơ cao cái áo thật khêu gợi 
			trước mặt Huy Khang.  
			 
					-- Cái này được không ?  
			 
			-- Wow, được lắm. Mỏng manh, mát mẻ, anh bận cho em nha. Huy Khang 
			tiến tới, Như My trợn mắt nh́n anh. “Bận lẹ đi cô hai, anh giỡn 
			chơi thôi mà.” Huy Khang nói nhỏ, anh quay lưng đi.  
			 
			Thoại Miên tức muốn phát chết khi nghe được lời họ nói, ngay cả cô c̣n chưa 
			được Như My cho thay đồ mà Huy Khang lại được diễm phúc đó. 
			Thoại Miên quay vào pḥng, cô đóng cửa cái rầm.  
			 
			Sau khi thay đồ xong th́ Như My nói nhỏ “Xong rồi, giờ ḿnh làm sao 
			đây ?” Cô đứng đó đợi Huy Khang, anh quay lưng lại rồi hai tay 
			khoanh lại dựa tường nh́n Như My. Cái áo thật hấp dẫn hết chỗ nói, 
			anh đưa mắt nh́n xuống cái nơi mà cổ áo khá là sâu. 
			Như My như biết được cặp mắt của Huy Khang đang lướt xuống nơi cổ áo 
			ḿnh, cô đưa tay che lấy ngực.  
			 
			-- Anh nh́n ǵ ? Không  được nh́n ! Giọng nói của Như My thiếu 
			điều muốn nhai Huy Khang ra.  
			 
			-- Th́ áo đẹp, người đẹp, nơi đó cũng đẹp nên mới muốn nh́n. My bận 
			để cho người ta nh́n chứ đâu phải để hỏi người ta nh́n cái ǵ. 
			Huy Khang tỉnh bơ.  
			 
			-- Nhưng cấm anh nh́n, có ǵ mà nh́n ?  
			 
			-- My đừng quên là ḿnh đang đóng vai người yêu đó nha. Vậy là anh 
			được nh́n rồi. Huy Khang cố nín cười.  
			 
			-- Không. Dứt lời Như My nhanh tay lấy cái áo khoác mỏng ra rồi khoác 
			lên người cô. Định bước ra khỏi nhà tắm nhưng Huy Khang 
			đă kéo cô lại.  
			 
			-- Ǵ nữa ? Anh làm cái ǵ vậy ?  
			 
			-- Không bận áo này được, ḿnh đang làm cho 
			Thoại Miên tức điên lên để không  
					thích My nữa cơ mà. Nếu em bận vào th́ c̣n ǵ nữa ? Có phải 
					em muốn kéo dài t́nh h́nh để được đóng vai người yêu của anh 
					không 
			? Huy Khang nheo mắt.  
			 
			-- No, no, vậy... vậy... Như My ấp úng.  
			 
			-- Th́ cởi ra đi cô hai, lộn xộn quá à. Huy 
			Khang chế giễu.  
			 
			Sau khi cởi áo ra, Huy Khang và Như My đi ra phía ngoài. Bảo Trâm đưa mắt 
			ḍ hỏi xem chuyện ǵ đă xảy ra. Trâm ôm bụng 
			cười khúc khích khi Như My to nhỏ vào tai cho cô bạn nghe chuyện ǵ 
			đă xảy ra ở trong pḥng.  
			 
			Huy Khang đang cùng Huy Vũ nói ǵ đó, đột nhiên 
			Thoại Miên mở cửa pḥng và 
			đi ra ngoài. Năy giờ Thoại Miên bực tức ghê lắm nhưng sau khi b́nh tĩnh lại 
			th́ cô t́m cách phản công để giành lấy Như My trong tay Huy Khang. 
			Mặt mày tươi tỉnh, cô ló đầu ra ngoài t́m cách nói chuyện.  
			 
			-- Mọi người nói ǵ vui vậy ? Thoại Miên ngồi xuống ghế.  
			 
			-- Có người đang phàn nàn anh Khang nè, lỗ tai tao đầy hết rồi. 
			Bảo Trâm nói nhanh.  
			 
			-- Ǵ chứ ? Thiệt mà. Như My thấy lo lo.  
			 
			Huy Khang quay lại, anh biết bây giờ là phải trổ tài đóng cho tṛn 
			vai diễn của ḿnh. Bước tới sát bên cạnh Như My, Huy Khang xà xuống 
			và kéo Như My vào ḷng ḿnh. Anh nói “Ǵ đây cưng ? Em dám nói 
					xấu anh hả ?”  
			 
			Như My la ơi ới khi Huy Khang đột nhiên choàng tay qua ngực ḿnh và 
			kéo ḿnh vào người anh ta, cô rùng ḿnh sởn óc nên chưa kịp định 
			thần th́ cô đă vội hét lên “Anh làm cái ǵ vậy ?” Như My quay phắt 
			lại và thấy Huy Khang nheo mắt cùng cô. Như My biết đă lỡ lời nên 
			vội nhẹo giọng và nói “Làm hết hồn à, anh muốn hù 
					chết em có phải không ?”  
			 
			-- Ai nỡ hù em làm ǵ ? Em chết rồi th́ anh làm sao đây ? 
					Không  cho 
			chết, không  có chuyện ǵ hết. Huy Khang đột 
			nhiên nh́n Như My một cách rất lạ lùng, cặp mắt nh́n thật t́nh tứ và 
			rất thật.  
			 
			Như My cụp vội mắt xuống khi phát hiện ra ánh mắt đó. Cô đang nói 
			trong bụng là nếu Huy Khang làm diễn viên th́ anh sẽ rất nổi tiếng 
			v́ anh đóng rất thành công trong vai diễn của ḿnh. 
			Xém chút nữa ḿnh tưởng là thiệt nữa, thiệt là tài ghê.  
			 
			-- Thôi hai người t́nh quá đi. Anh Vũ à, coi người ta ḱa. Chả bao 
			giờ nghe anh thông báo một cách t́nh tứ như vậy cùng bạn bè, em hông 
			chịu đâu. Bảo Trâm mè nheo cùng Huy Vũ.  
			 
			-- Thôi, đừng so đo như vậy Trâm à. Mỗi 
			người có cách tỏ t́nh riêng, em làm sao bắt anh theo khuôn khổ của 
			người khác chứ ? Huy Vũ giơ tay phản đối.  
			 
			Thoại Miên năy giờ rất chướng mắt cái cảnh Huy Khang thân mật cùng Như My. Cô nh́n họ bằng cặp mắt đầy ghen hờn. Ráng nhịn, 
			Thoại Miên đứng dậy và nói “Sao hổng có ai rót nước cho anh Vũ và anh Khang hết vậy, nhỏ Trâm 
			này thiệt t́nh.” Dứt lời cô đi xuống làm nước trước con mắt kinh 
			ngạc của Bảo Trâm và Như My. Họ tiếp tục cười đùa vui vẻ nói những lời 
			yêu thương cho Thoại Miên nghe để cô nàng bỏ cuộc. Thoại Miên uất nghẹn, và nhất 
			định phản công. Rút ra trong túi một bọc ni lông nhỏ xíu, 
			Thoại Miên trút 
			trong đó ra một ít bột trắng vào trong một cái ly và quấy đều lên. 
			Tay cô run run, hít hơi để b́nh tĩnh, Thoại Miên bưng lên trên pḥng 
			khách.
			 
			 
			Bưng hai ly nước cho Huy Khang và Huy Vũ, Thoại Miên tươi cười như 
					không  có chuyện 
			ǵ xảy ra. “Em mới làm nước chanh nè, tự nhiên nha .” Cô lại đi 
			xuống bưng thêm ba ly nữa cho Bảo Trâm và Như My. 
			Cái ly được chuyển vào tay Như My và Bảo Trâm, họ nh́n nhau rồi bưng 
			lấy ly mà uống.  
			 
			-- Trâm à, vậy chừng nào ḿnh mới đi hả em ? Huy Vũ cất tiếng hỏi.  
			 
			-- Chắc đi cho rồi, đi trễ ḱ lắm. My à, chuẩn bị lẹ lên. 
			Bảo Trâm thúc giục.  
			 
			-- Ủa, tính đi đâu vậy ? Thoại Miên giật ḿnh, phải cần ít nhất là 
			nửa tiếng đồng hồ th́ thuốc mới có tác dụng, nếu họ đi th́ làm sao ? 
					Không  được, phải cản lại mới được.  
			 
			-- À, nhà anh Khang tổ chức tiệc. Ảnh muốn My nó 
			tới để chào ba mẹ ảnh, sẵn đó... Bảo Trâm ngập ngừng nh́n Huy Khang 
			cười cười.  
			 
			-- Sẵn đó ǵ hả ? Thoại Miên hỏi ngay.  
			 
			-- Sẵn đó ba mẹ anh muốn xem mặt con dâu tương lai luôn. Huy Khang 
			cười gịn.  
			 
			-- Hả ? Uh... Thoại Miên giật bắn người, đúng là ép người quá đáng 
			mà.  
			 
			-- Trâm à, chuẩn bị rồi đi lẹ đi em. Đừng để tới đó chỉ để ngồi ăn 
			th́ ḱ lắm, em là lâu nhất đó. Huy Vũ hối thúc.  
			 
			Bảo Trâm đi vào trong thay cái áo, lát sau cô bước ra ngoài với cái áo khá 
			là nhu ḿ thục nữ. “Anh coi cái này có được hay 
					không?”  
			 
			-- Trời, em làm ǵ mà kín cổng cao tường dữ vậy ? Huy Vũ tṛn mắt.  
			 
			-- Không được hả ? Vậy cái nào mới được ? Bảo Trâm bùng thụng.  
			 
			-- Để anh, thiệt t́nh mà, anh giúp em. Huy Vũ đứng 
			dậy và đi vào pḥng Bảo Trâm.  
			 
			Đóng cửa pḥng lại, họ ôm bụng cười nghiêng ngả v́ kế sách tuyệt 
			diệu này. Bàn tính năy giờ mới có được mưu kế để cho 
			Thoại Miên tin là Bảo Trâm 
			và Như My sẵn sàng v́ người yêu mà làm tất cả, ngay cả chuyện thay 
			đồ cho người yêu. Họ bước ra ngoài trong cặp mắt kinh ngạc của 
			Thoại Miên. Bảo Trâm cũng mặc một cái áo khá là hấp dẫn như Như My. 
			Cô há hốc nh́n hai bạn.  
			 
			-- Xong rồi, một hai kêu người ta bận cái này. 
			Như vầy làm sao xuất hiện trước mặt người lớn ? Bảo Trâm nói y như 
			họ đă bàn tính.  
			 
			-- Em lo ǵ chứ ? Khi gặp người lớn th́ mặc cái áo khoác mỏng vào, 
			c̣n khi đi rồi th́ đâu cần tới nó ? Lúc đó để anh tính cho. 
			Huy Vũ cười to.  
			 
			-- Trời, anh thiệt là biết tính toán nha. Bảo Trâm 
			nh́n Huy Vũ trân trân.
			 
			 
			-- Em coi không  phải Như My cũng vậy đó sao ? Bảo đảm lúc đó ba mẹ ảnh 
			thấy con dâu tương lai là thục nữ một trời, dịu dàng xinh đẹp nên 
			đồng ư ngay. Huy Vũ giáng chiêu cuối cùng vào Thoại Miên.  
			 
			-- Thôi đi lẹ cho rồi. Huy Khang đứng dậy kéo tay Như My. 
			Thoại Miên không  cản được nên cô tức tối khi lăng phí đi thuốc 
			đó.  
			 
			Họ kéo nhau ra hai chiếc xe và lướt đi êm ả. Chiếc xe màu trắng hai 
			cửa của Huy Khang làm cho Thoại Miên nh́n muốn tét mắt ra. Thoại Miên khóc tới 
					không  
			c̣n hơi nữa, cô quyết định phải ra cái đ̣n chí tử đó để Như My 
					không  
			bao giờ có thể thuộc về Huy Khang. Hăy chờ xem, anh là người tới 
			sau mà dám giành lấy Như My của tôi. Thoại Miên này nhất định 
					không  bao giờ 
			thua anh, Như My phải là của Thoại Miên này. Thoại 
			Miên quẹt nước mắt, cô bước vào 
			rửa mặt và cầm lấy sâu ch́a khoá trên tay. Đóng cửa lại, chiếc xe 
			phóng đi thật nhanh để lại một cuộn khói trắng bay lơ lửng . 
			 
			-- Anh ngon lắm ! Như My nói ngay khi vừa ngồi vào xe.  
			 
			-- Huh ? My nói ǵ vậy ? Huy Khang ngạc nhiên.  
			 
			-- C̣n làm bộ nữa hả ? Nắm tay, ôm ấp, lại c̣n 
					kiss tự nhiên mà không 
			sợ bị trúng gió hay sao ?  
			 
			-- Trời, th́ ra là chuyện đó. Sao em chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt 
			đó vậy ?  
			 
			-- Chuyện như vậy mà nhỏ nhặt hả ? Anh take advantage mà c̣n chối 
			căi, thiệt chưa thấy người nào tốt bụng đến phát ớn như anh. 
			Như My phùng mang trợn má nh́n Huy Khang một cách tức tối.  
			 
			-- Th́ người nào mà lại không  như vậy ?  
			 
			-- Cấm anh tự động kiss bậy bạ lên mặt người ta nha. C̣n một lần 
			nữa là anh sẽ biết tay. Như My hăm he.  
			 
					-- Tuân lệnh, anh sẽ cẩn thận không đối xử t́nh tứ như người yêu thật 
			t́nh. Huy Khang cố nín cười.  
			 
			Chiếc xe của Huy Vũ lướt qua xe của Huy Khang, Bảo Trâm ngoắc tay 
			với Như My. Như My cười với bạn, cô ra hiệu ǵ đó mà 
			Bảo Trâm lắc đầu lia 
			lịa. Ngồi yên được một lát th́ Như My đưa tay ôm lấy đầu, cô cố 
			chống lại cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến. 
			Chụp lấy cánh tay của Huy Khang, Như My hoảng hốt kêu lên.  
			 
			-- Khó chịu quá, dùng lại, làm ơn dừng lại. 
			Như My cuống cuồng lên trong xe.  
			 
			Chiếc xe giảm tốc độ thật nhanh và Huy Khang bật xi nhan lên, anh 
			thắng xe lại. Như My nhắm mắt, cô thở dồn dập.  
			 
			-- My à, em thấy sao hả ? Huy Khang hỏi nhanh.  
			 
			-- Chóng mặt, chóng mặt khó thở quá. Em buồn ngủ 
			nữa, tại sao lại buồn ngủ giờ này chứ ? Cái ly nước đó... Như My ôm 
			đầu, bàn tay cô lần lần mở lấy kiếng xe ra.  
			 
			Đưa khuôn mặt ra ngoài để hít thở 
					không  khí, Như My rên rỉ “Đau đầu 
			quá.” Cô quay vào bên trong “em ngủ tí đây, buồn ngủ quá.”  
			 
					Như My đang nằm trên chiếc ghế bên cạnh anh, Huy Khang lấy 
					cái áo đắp lên người cho cô rồi gọi điện cho Huy Vũ. Họ 
					quyết định về nhà Huy Khang v́ Như My đang ngủ say. Bế Như 
					My vào trong nhà và đặt cô nàng trên cái ghế sofa trong 
					pḥng khách. Bảo Trâm tức tối nên la lối om ṣm khi biết 
					Thoại Miên cho thuốc ngủ vào trong ly nước của Như My. Không thể 
			làm ǵ khi Như My ngủ say, Bảo Trâm buồn chán nên vào pḥng 
			Huy Vũ để chơi 
			game với anh. Huy Khang ngồi đó canh chừng Như My, anh ngắm nh́n cô 
			nhỏ đang thở đều đều bên cạnh ḿnh. 
			Phải nói là Như My rất đẹp, hèn chi mà Thoại Miên lại chọn cô.  
			 
					Nhắc tới Thoại Miên, Huy Khang chợt nghĩ nếu để Như My và 
					Bảo Trâm ở đó th́ sẽ không 
			an toàn chút nào khi Thoại Miên cứ tối ngày ŕnh rập Như My thế này. 
			Làm sao có thể tối ngày đề pḥng Thoại Miên được ? Trời ạ ! Khá nguy 
			hiểm đó chứ ? Huy Khang lắc đầu.  
			 
			Đă 4 tiếng đồng hồ trôi qua, trời đă tối. Như My nhúc nhích nhẹ, cô 
			dụi mắt và ngạc nhiên nh́n quanh. Căn pḥng tối tối 
					không  nh́n rơ bóng 
			người, bóng dáng ai đang ngồi đó gần cô, 
					không  thấy rơ mặt mũi, chỉ 
			thấy dáng người to to đang xoay mặt về hướng kia. 
			Như My ngồi bật dậy, cô hét lên “Ai vậy ? Tránh ra, tránh ra đi !” 
			Như My lấy cái gối đánh túi bụi vào người Huy Khang.  
			 
			Huy Khang giật ḿnh tỉnh dậy, anh thấy cái gối đập đùng đùng lên 
			ḿnh ḿnh. Anh né tránh và hỏi nhanh “Chuyện ǵ vậy ?”  
			 
			-- Là anh hả ? Sao anh lại ở đây ? Muốn hù chết người ta phải 
					không  
			? Như My quạo lên.  
			 
			-- Em mới là muốn hù chết người ta đó, đang thiu thiu ngủ, tự dưng 
			nghe tiếng hét thật lớn. Rồi tự dưng đánh người ta liên tiến. Em 
			có sao không  vậy ?  
			 
			Huy Vũ và Bảo Trâm cũng chạy ra ngoài, ánh đèn từ từ sáng lên trong pḥng 
			khách. Tất cả mọi người đều nh́n Như My. Bảo Trâm lên tiếng trước. 
			 
			-- Chuyện ǵ vậy ?  
			 
			-- Ai biết đâu. Như My trả lời tỉnh bơ. 
			Cô thấy hơi mắc cười nhưng ráng nhịn.  
			 
			-- Đơn giản thật vậy sao ? Bảo Trâm vẫn tiếp tục hỏi.  
			 
			-- Để anh trả lời giùm cho, có người tỉnh dậy rồi lấy gối đánh anh 
			búa xua rồi c̣n la um sùm. Người yêu ǵ mà quái dị hiếm có đời nay. 
			Huy Khang mỉa mai.  
			 
			-- Ai là người yêu của anh chứ ? Như My liếc háy Huy Khang.  
			 
			-- Hai người như hai thế cực vậy ? Đụng nhau là gây ́ xèo. 
			Huy Vũ lên tiếng.  
			 
			-- Em đâu rảnh gây với ảnh đâu ! Như My nhanh miệng.  
			 
			-- Trời, sợ em luôn. Anh bái phục. Huy Khang đưa 
			tay lên trời.
			 
			 
			Như My bàng hoàng khi biết trong ly nước có thuốc ngủ. Cô lo sợ 
			phập phồng khi phải đối diện với 
			Thoại Miên tối nay. Cả bốn người đang trên 
			đường về nhà, Huy Khang căn dặn Như My 
					không  được ăn uống ǵ nếu 
			Thoại Miên đưa 
			cho. Cô gật đầu liên tục và tập trung tinh thần khi chiếc xe dừng 
			lại trước cổng nhà.  
			 
			-- Không sao đâu, tụi anh sẽ ngồi ngoài chờ một lúc rồi mới đi. 
			Huy Khang trấn an tinh thần Như My.  
			 
			-- Nhớ, cứ làm như em không  biết Thoại 
			Miên đă bỏ thuốc nha My. Cứ nói h́nh 
			như bị trúng gió là được. Huy Vũ nhắc 
			nhở.  
			 
			-- Ok, có em mà lo ǵ dữ vậy. Bảo Trâm phẩy tay.  
			 
			Họ vào nhà, Thoại Miên đang nấu phở. 
			Thật thơm mùi phở, Bảo Trâm hít hít mũi. 
			 
			-- Wow, ǵ thơm vậy cà ?  
			 
					-- Hai người về rồi huh ? Ăn phở nha. Thoại Miên vui vẻ như 
					không có chuyện ǵ xảy ra.  
			 
			-- Ờ, đi tắm rửa cái đă. Bảo Trâm khoác 
			tay, cô đi vào pḥng.  
			 
			-- My à, sao đứng đó ? không  khoẻ hả ? Thoại Miên nh́n sang cô 
			bạn.  
			 
			-- Oh, không  ǵ. Tại nghe mùi phở nên đói bụng mà. Ăn cái rồi uống 
			thuốc. Như My cười nhẹ, cô đi vào trong.  
			 
			Họ tắm rửa khoảng 15 phút trong khi Huy Khang và 
			Huy Vũ vẫn ngồi ngoài 
			xe chờ đợi. Thấy họ ngồi phía ngoài, Như My yên tâm nên đi tắm. Cái sáo ngay cửa sổ được vén lên để có ǵ th́ ở ngoài có thể nh́n 
			thấy. Như My yên tâm hơn.  
			 
			Ăn uống xong xuôi, Bảo Trâm vươn vai tỏ vẻ no bụng. cô lại sofa ngồi để 
			chờ đợi Như My. Huy Khang và Huy Vũ vừa rời khỏi v́ Như My ra hiệu 
					không  
			có vấn đề ǵ trong này. Bảo Trâm thấy uể oải, cô 
			thấy khó chịu trong người.  
			 
			-- My à, My. Bảo Trâm kêu lên.  
			 
			-- Ǵ đó ? Như My chạy ra.  
			 
					-- Sao tự nhiên người bủn rủn là sao mày ? Có khi nào ăn 
					nhiều quá nên bị mất sức không ? Bảo Trâm cười cười.  
			 
			-- Chết mày rồi, sắp thành heo đó. Như My 
			cười ôm bụng.  
			 
			-- C̣n chọc tao hả ? Cho mày biết tay. Bảo Trâm 
			đứng dậy, cô không  c̣n sức nên té xuống thảm.  
			 
			-- Trâm à, mày có sao không  ? Như My giật ḿnh, h́nh như cô 
					thấy không ổn 
			v́ cô cũng thấy không c̣n sức để đứng nữa. 
			Như My té xuống đất.  
			 
			-- Sao kỳ vậy ? Bảo Trâm hốt hoảng.  
			 
			-- Có ǵ đâu mà kỳ ? Hai người vừa ăn đồ ăn mà Miên nấu mà. Trong 
			đó có thuốc làm mất sức lực và không  thể nhúc nhích trong ṿng 8 tiếng 
			đồng hồ. Thoại Miên xuất hiện ngay cửa.  
			 
			-- Hả ? Như My và Bảo Trâm cùng kêu lên.  
			 
			-- Hai thứ thuốc khác nhau, Bảo Trâm chỉ là thuốc mất sức thôi, c̣n 
			Như My th́ Miên cho thêm tí thuốc nữa, lát nữa My sẽ sống hết ḿnh 
			v́ Miên.  
			 
			-- Ǵ ? Thuốc ǵ ? Như My lo sợ.  
			 
			-- Thuốc kích thích. Thoại Miên kéo Như My lên ghế, sau đó 
			Thoại Miên lôi Bảo Trâm và trói tay cô bạn để nằm ngay tại pḥng 
			khách.  
			 
			-- Sao mày lại đối xử với tụi tao như vậy chứ ? Bảo Trâm giận dữ hét 
			lên.
			 
			 
			-- Tao yêu Như My, không  ai có thể chiếm Như My trong tay tao. Hôm nay 
			tao nhất định sẽ cho Như My không  c̣n virgin nữa, để coi Huy Khang c̣n 
			thích nó không  ?  
			 
			Cơng Như My vào pḥng, Thoại Miên nghe Như My kêu lên 
					“Đừng nha, đừng mà. Trâm ơi, Trâm !!!”  
			 
			Đẩy Như My xuống giường, Thoại Miên nh́n cô bạn thật nghiêm. Như My 
			run lẩy bẩy và cô cố lấy sức lết xuống giường. Cô kêu một cách tuyệt 
			vọng “Trâm ơi, Trâm.”  
			 
			-- My à, đừng sợ. My chỉ bị mất sức thôi, hăy ráng ngoan ngoăn đừng 
			có làm Miên giận nha. Vừa nói Thoại Miên vừa chồm tới nựng 
			nựng vào má của Như My.  
			 
			-- Đừng, đừng có đến đây. 
			Tránh ra đi ! Như My khóc lóc kinh sợ.
			 
			 
			-- Đừng có sợ Miên như vậy, Miên sẽ đối xử tốt với My như từ trước 
			tới giờ. Nếu không có Huy Khang xuất hiện th́ My 
			sẽ không  đối xử với Miên tệ như vậy. 
			 
			-- Tại sao Miên không  lựa chọn người khác mà lại lựa My chứ ? 
			Ḿnh là bạn thân với nhau mà, sao Miên lại đối xử với My như vậy ? 
			Như My thụt lụi rồi té xuống giường.  
			 
			Thoại Miên đứng dậy đi ṿng qua phía bên kia để đỡ cô bạn lên. Như 
			My không  c̣n sức nhưng cũng cố trườn khỏi tay Thoại Miên. Khi 
			kéo được Như My lên trên giường th́ Thoại Miên gh́ Như My xuống và 
			nói “Ngoan nha, đừng chống lại Miên, vô ích thôi, My sẽ mất sức mà 
					thôi.”  
			 
			Dường như Bảo Trâm cũng cố ḅ được nửa đoạn đường để cố vào pḥng 
			cứu Như My, Thoại Miên không  hay v́ mải lo dàn xếp để tinh thần Như My dịu xuống. 
			Như My khóc lóc năn nỉ để Thoại Miên đừng tới gần.  
			 
			-- Ít nhất Miên cũng phải cho My vài ngày để My có thể chấp nhận 
			Miên chứ ? Làm ơn đi nha. Như My năn nỉ.  
			 
			-- Không được, hôm nay nữa th́ không  kịp rồi. 
			My không  thể nào lọt vào tay của Huy Khang được, My có biết 
					không ? Thoại Miên ǵ lấy khuôn mặt của Như My, hai khuôn mặt 
			thật gần nhau.  
			 
			Thoại Miên nh́n Như My chằm chằm bằng ánh mắt đầy yêu thương, Thoại 
			Miên không  dằn được t́nh cảm của ḿnh nên chụp lấy Như My mà 
			hôn ngấu nghiến.  
			 
			Như My giật ḿnh cố chống trả nhưng đôi môi của 
			Thoại Miên đă và đang ngấu 
			nghiến lấy cô. Cố đẩy Thoại Miên ra, cô ho sùng sục và đưa tay chùi lấy môi 
			ḿnh. Có lẽ cô muốn nôn mửa hay sao mà đầu hơi cúi xuống giường. 
			Như My ho liên tục trong khi Thoại Miên ngẩn người khi thấy Như My 
			trong t́nh trạng như vậy.  
			 
			-- My à, có sao không  ? Thoại Miên đỡ Như My ngồi dậy và đưa 
			tay vuốt ngực bạn để dằn lại cơn ho sùng sục.  
			 
			-- Đừng, đừng có đụng vào My. Tránh ra đi. 
			Như My múa may tay chân để thoát khỏi Thoại Miên.  
			 
			-- Coi bộ phải như vầy thôi. Thoại Miên đột nhiên đứng dậy và đi về pḥng, 
			lát sau cô trở lại với sợi dây trên tay. Thoại Miên buộc hai cổ tay 
					của Như My và trói cô vào thành giường. Thế là Như My không làm ǵ được 
			ngoài hai cái chân cḥi cḥi khỏi người Thoại Miên. Thoại Miên đi đâu đó và quay 
			lại với cái hộp trên tay. Thoại Miên nh́n Như My 
			trân trân và vuốt tóc Như My.  
			 
			-- My à, My ngoan nha, ngồi yên để Miên làm chuyện này một chút. 
			Chỉ đau một chút thôi sau đó th́ không  có ai có thể cướp lấy 
			My trong tay của Miên nữa.  
			 
					-- Không, không, xin đừng, xin đừng mà. Như 
			My khóc ̣a lên.  
			 
			-- Miên sẽ giúp My để bớt đau chút, ngồi yên nha. 
			Thoại Miên bỏ cái hộp xuống và tiến tới gần Như My.  
			 
			Thoại Miên từ từ cởi từng nút áo trên người cô trong khi Như My nhỏ từng 
			giọt nước mắt xuống. Thoại Miên vuốt ve vùng ngực trắng muốt rồi th́nh ĺnh 
			đặt môi ḿnh lên rồi hôn lấy hôn để. 
			Bàn tay cô ve vuốt xuống và gh́ lấy Như My, cái hôn từ từ đi xuống 
			phần bụng của Như My.  
			 
			-- Á, buông ra mà. Trâm ơi ! Như My hét lên, cô vùng vẫy.  
			 
			-- Đừng la lối mà, Miên thật ḷng yêu thương My đó. 
			Thoại Miên nh́n Như My bằng ánh mắt khát khao.  
			 
			-- Thả My ra, My lạy Miên mà.  
			 
			-- Được, nhưng sau khi Miên xài xong cái hộp kia đă. 
			Thoại Miên nh́n về phía cái hộp.  
			 
			-- Cái ǵ trong đó ? Như My thút thít.  
			 
			Thoại Miên không  trả lời mà chụp lấy cái hộp. Cô lôi ra một thứ mà làm cho Như 
			My mở căng đôi mắt hết cỡ. Cô rớt nước mắt và nói bằng hết sức lực 
			c̣n lại của ḿnh “Xin đừng, xin đừng, tại sao lại đối 
			xử với My như vậy ? Tha cho My đi, My nhớ ơn Miên suốt đời. Làm ơn 
			đi !”  
			 
			-- Cái này giống như bộ phận của đàn ông vậy. Miên nghĩ sẽ làm cho 
			My bớt đau. Miên đă t́m size nhỏ nhất rồi. Ráng nhịn đau để Miên 
			giúp cho. Thoại Miên vuốt ve người Như My, đưa tay định giật phăng chiếc áo 
			ngực trên người Như My th́ bỗng nhiên 
			Bảo Trâm ḅ vào. Thoại Miên bực tức quay 
			lại nói “Mày vào đây làm ǵ ?”  
			 
			-- Tha cho nó đi Miên à. Hai người không  đi tới đâu đâu, My nó yêu anh 
			Khang mà. Mày không  thể dùng cái đó để đối xử với Như My. 
			Sao này làm sao nó lấy chồng ? Bảo Trâm ḅ vào trong pḥng, cô kéo 
			chân Thoại Miên xin tha cho Như My.  
			 
			-- Tức quá, tránh ra đi ! Tao yêu Như My và không ai có thể giành lấy 
			nó. Thoại Miên bực tức nên đá đá chân ḿnh, 
			Bảo Trâm vẫn không buông ra. Thoại Miên bực quá 
			nên với tay lấy cuốn sách sát trên bàn Như My và đập từ sau ót đập 
			tới. Bảo Trâm gục ngay tại chỗ.  
			 
			Như My hốt hoảng gào lên khi thấy Bảo Trâm gục như vậy. Thoại Miên đem cái đó 
			tiến sát vào ḿnh Như My. Cô sợ tới cứng lưỡi nên lắc đầu 
			mà không  nói được lời nào.  
			 
			Chiếc xe đang bon bon chạy trên đường th́ 
			Huy Vũ đột nhiên nh́n thấy 
			chai thuốc của ai đó lăn trên xe. Anh cúi xuống cầm lấy.  
			 
			-- Ủa, lọ thuốc này là thuốc ǵ vậy anh Khang ? Huy Vũ lắc lắc chai 
			thuốc trước mặt ông anh họ.  
			 
			-- Là của nhỏ My đó, xời ơi, nhỏ này 
					không  cẩn thận ǵ hết. Chắc năy 
			giờ kiếm tùm lum rồi. Huy Khang lắc đầu.  
			 
			-- Vậy anh mau quay lại đi. Để không  thôi 
					không có thuốc uống tối nay đó nha.  
			 
			-- Ḿnh mới đi về mà quay trở lại sao ? Huy Khang vẫn chạy nhưng anh 
			đă giảm tốc độ lại.  
			 
			-- Bịnh mà anh, Như My coi vậy chứ yếu lắm đó. Trâm nói nhỏ bịnh 
			hoài hà. Huy Vũ cười nhẹ.  
			 
			-- Ok, quay lại th́ quay lại. Như My đó hả, gai góc tùm 
			lum, khó gần lắm đó.  
			 
			-- Anh nói tới đâu rồi, Trâm nói My rất là dễ chịu. Đừng nói em 
					không  
			cho anh biết trước nha, người ta có khối cây si đó. 
			Một trong những người đó có người tên Duy, em nghe Trâm nói Như My 
			cũng có cảm t́nh với Duy lắm à.  
			 
			-- Vậy sao ? Mà có liên quan ǵ tới anh đâu ? Huy Khang lăng chuyện.  
			 
			-- Anh đừng tưởng em nh́n không  ra nha. Em cũng là con trai đó. Em 
			biết anh nghĩ ǵ mà. Anh nói thiệt đi, anh thích người ta 
			được bao nhiêu rồi ? Huy Vũ thân mật tṛ chuyện.  
			 
			-- Uh... uh... thằng này hết nói mà. Làm ǵ điều tra anh dữ vậy ? 
			Có đi nữa th́ cũng là chuyện b́nh thường, đâu giống mấy người quái 
			dị.  
			 
			-- Th́ em có nói anh thích đàn ông đâu mà anh chối ? Nói nghe đi anh 
			Khang.  
			 
			-- Th́ thích cũng thích. Như My rất dễ thương mà. Mỗi lần gặp mặt 
			cổ là cứ như mặt trời với mặt trăng vậy. Nói cách khác là cũng như 
			chó với mèo. Nhưng như vậy mới đủ ư nghĩ cuộc đời. 
			Huy Khang cười gịn.  
			 
			-- Trời, nói ṿng quanh co. Tóm lại là anh có thích phải 
					không  ?  
			 
			-- Dạ phải bác ạ, con thích Như My. Huy Khang 
			gật đầu.  
			 
			-- Em ủng hộ anh hết ḿnh. Huy Vũ vỗ tay liên tục.  
			 
			-- Mà nè, Như My khó lắm đó nha, anh mệt dài dài rồi.  
			 
			-- Đừng lo, có Bảo Trâm giúp đỡ mà.  
			 
			-- Em nghĩ coi Như My có chê anh lớn tuổi 
					không Vũ ?  
			 
			-- Không đâu, anh nh́n c̣n trẻ mà. Bảo đảm ok mà. Ở tuổi 30 của anh 
			là vừa đủ chín chắn đó. Huy Vũ tía lia.  
			 
			-- Em nói như đọc từ sách vở ra vậy. 
			Huy Khang cười.  
			 
			-- Thiệt mà. Mai mốt anh phải nhớ công lao của em đó. 
			C̣n Bảo Trâm nữa, hay là mai mốt anh trả tiền bánh cưới cho tụi em 
			coi như đền đáp công lao tụi em giúp đỡ anh nha.  
			 
			-- Thiệt biết tính toán nha.  
			 
			-- Đồng ư đi nha. Như thế đâu có ăn nhằm ǵ với anh, thay v́ em 
			phải đ̣i tiền bánh cưới và chụp h́nh nữa ḱa. 
			Huy Vũ đùa dai.  
			 
			-- Được được, sợ em luôn. Bánh cưới th́ bánh cưới, 
					không đồng ư chút 
			nữa em lôi ra cả tiền chụp h́nh, tiền quay phim rồi tiền nhà hàng 
			nữa á. Huy Khang nói nhanh.  
			 
			-- Cho dù có trả hết th́ cũng đáng mà anh Khang, nhiêu đó ăn nhằm ǵ 
			với anh ? Ḿnh tính như vậy đi nha, một cái bánh cưới thật to, thật 
			đẹp, thật ngon và thật đắt tiền. 
			Huy Vũ cười to.  
			 
			-- Sợ em luôn. Huy Khang lắc đầu. Chiếc xe 
			dừng lại trước cổng nhà của Như My và Bảo Trâm.  
			 
			Qua làn sáo của căn pḥng Như My, Huy Khang không  thấy ǵ ngoài ánh đèn. Anh bước ra và đi lại thật gần xem Như My đang là ǵ. Mở to cặp 
			mắt anh thấy cổ tay của Như My bị trói lại thành giường, chiếc áo 
			trên người bị mở tung và Thoại Miên đang ngồi gần đó và h́nh như đang làm ǵ 
			đó. Quay phắt lại thật nhanh, anh vụt chạy về hướng cửa nhà. 
			Cánh cửa đă khóa lại, không vào được, anh quay phắt lại và ra 
			hiệu cho Huy Vũ.
			 
			 
			Ngồi trong xe thấy đột nhiên Huy Khang chạy nhanh tới cánh cửa, 
			Huy Vũ 
			ngạc nhiên vô cùng. Giờ thấy Huy Khang ra hiệu cho ḿnh, 
			Huy Vũ lao ra 
			cửa.  
			 
			-- Chuyện ǵ đó anh Khang ?  
			 
			-- Như My có chuyện rồi ! Mau mau giúp anh. Huy 
			Khang chạy lại gần cửa sổ và nóng ḷng quá nên anh đấm mạnh vào 
			kiếng.  
			 
			Choang...  
			 
			Miếng kiếng nứt ra ngoài nhưng chưa bể. Huy Khang đưa tay vọng thêm 
			một lần nữa, miếng kiếng bể vụn ra. Bàn tay anh đấm đấm cho miếng 
			kiếng nát để có thể chui vào trong. Thoại 
			Miên nghe tiếng động, cô quay phắt lại nh́n xem chuyện ǵ đang xảy 
			ra.  
			 
			Huy Khang bỏ chân vào trong và thoáng một cái th́ anh đă ở trong 
			pḥng. Trên bàn tay của Thoại Miên đang rớt vật ǵ đó xuống, Huy Khang nheo 
			mắt nh́n theo món đồ trên giường. Anh nhíu mày và hét lên một cách 
			giận dữ “Thoại Miên, tại sao lại làm cái tṛ điên như vậy hả ?” Dứt lời anh 
			chụp cái vật đó ném mạnh vào tường. Nó lập tức ngưng hoạt động. Huy Khang quay lại nh́n Như My đang run lẩy bẩy ở trên giường . 
					 
					-- Như My à, đừng sợ, đừng sợ. Anh ở đây nè. Huy Khang nhào tới. Anh thấy cánh tay Như My bị trói 
			vào thành giường. Định cởi trói cho Như My, Huy Khang 
			nh́n quanh th́ thấy Bảo Trâm nằm ngay dưới đất.  
			 
			Chưa kịp làm ǵ th́ Thoại Miên chộp lấy cuốn từ điển dày cộp trền bàn của 
			Như My mà đập rầm rầm lên lưng của Huy Khang. 
			Anh hết hồn khi Thoại Miên lại phản công dữ dội như vậy.  
			 
			-- Tại anh, tại anh mới ra nông nỗi này. 
			Thoại Miên hét lên mà tay vẫn dùng cuốn từ điển đánh vào lưng Huy 
			Khang.  
			 
			Huy Vũ đă vào tới trong, anh chạy tới th́ thấy 
			Bảo Trâm nằm dưới đất không  
			nhúc nhích ǵ cả. Huy Khang đang bị Thoại Miên đánh 
					không  thương tiếc bằng một 
			cuốn sách khá dầy. Huy Vũ chụp lấy tay của 
			Thoại Miên lại.  
			 
			-- Miên à, dừng tay lại, dừng tay lại đi. 
			Huy Vũ nhào tới giúp ông anh họ.  
			 
			Thoại Miên lúc này khoẻ lạ thường, cô cấu xé vào vết thương nơi bàn 
			tay Huy Khang do lúc năy đập cửa kính. Huy Khang v́ đau đớn vết 
			thương nên bàn tay có vẻ không  chống đỡ lại. May mà nhờ có Huy 
			Vũ nhào tới kéo Thoại Miên ra, anh nói nhanh “Phải 
					trói nó lại đi, nếu không  ḿnh không  thể nào đem 
					hai người này ra ngoài được đâu Vũ.”  
			 
			-- Ok, anh tháo dây cho Như My đi rồi phụ em trói nhỏ này lại. Nhanh lên đi anh Khang. 
			Huy Vũ vừa nói vừa gồng cánh tay để giữ lấy sự phản kháng khá là 
			mạnh của Thoại Miên.  
			 
					-- Không, không  ai có quyền đem Như My đi đâu hết. Thả tôi ra mau lên. 
			Thoại Miên oằn oại, cô dùng hết sức để cắn vào tay Huy Vũ.  
			 
			Thoát được ra ngoài, Thoại Miên nhào tới đánh liên tục vào người Huy 
			Khang khi anh đang tập trung cố mở dây trói cho Như My. Huy Khang 
			lănh trọn những cú đấm trong cơn giận dữ lên tới đỉnh đầu của Thoại 
			Miên. Anh tức giận nên dùng hết sức bẻ tay Thoại Miên ra phía sau và 
			quặp lại. Thoại Miên la hét “Đau, đau quá, thả tôi 
					ra đi.”  
			 
			Huy Vũ chạy tới gỡ trói cho Như My sau đó th́ anh dùng sợi dây đó buộc 
			Thoại Miên vào giường sau khi lôi Như My ra khỏi nơi đó. Huy Vũ nhào tới xem Bảo Trâm 
			ra sao, lay bạn gái nhưng vẫn chưa thấy phản ứng ǵ từ 
			Bảo Trâm. Huy Khang chồm tới xem Như My ra sao, cô đă ngất đi 
			trong t́nh trạng căng thẳng quá độ.  
			 
			Huy Khang bế Như My lên. Thoại Miên khóc lóc dữ dội 
					“Đừng, đừng mà. Như My là của tôi. Thả tôi ra đi.”  
			 
			-- Đem họ ra ngoài rồi th́ tôi sẽ thả cô ra. Cô thật là đáng sợ đó 
			Thoại Miên ạ. Như My không  sao th́ thôi, có bề ǵ th́ cô sẽ biết tay tôi. Tôi 
			nói được là sẽ làm được đó. Huy Khang nghiến răng cảnh cáo 
			Thoại Miên. 
			 
  
			    |