Monique, kém Theresa một tuổi, là vẻ đẹp của cả gia đ́nh. Ngay
từ lúc bé, người ta đă có thể biết lớn lên cô sẽ là một phụ nữ
tuyệt vời. Monique có những đường nét thanh tú, cặp mắt long
lanh và cảm giác tự tin, rất hợp với dáng vẻ của cô. Theresa th́
xấu xí đến tai hại. Sự thực, ông bà De Fosse rất xấu hổ về người
con gái lớn của họ. Nếu Theresa chỉ xấu vừa phải thôi th́ họ đă
gửi cô tới một bác sĩ chỉnh h́nh để cái mũi của cô ngắn lại, đưa
cái cằm của cô ra phía trước hay chỉnh cho hai mắt cô cùng nh́n
vào một điểm. Nhưng vấn đề là mọi đường nét ở cô đều lệch lạc.
Mọi thứ đều đặt không đúng chỗ, cứ như một diễn viên hề làm biến
dạng khuôn mặt để gây cười.
Nhưng nếu Chúa đă lừa cô về h́nh dáng bên ngoài, th́ người lại
đền bù bằng cách ban cho cô một món quà đáng kể. Theresa có
giọng hát của một thiên thần.
Giọng cô được chú ư ngay trong lần đầu tiên cô hát ở đội đồng ca
nhà thờ. Giáo dân ngạc nhiên nghe chất giọng trong trẻo, thuần
khiết bay ra từ đứa trẻ.
Theresa càng lớn, giọng cô càng mượt mà. Cô được giao toàn bộ
phần hát lĩnh xướng của nhà thờ song Theresa thấy xấu hổ với
ngoại h́nh của ḿnh mỗi khi phải đứng tách riêng ra lĩnh xướng.
Ở trường học, Monique có tất cả bạn bè. Trai cũng như gái đều
kéo bầy kéo đàn đến với cô. Họ muốn được chơi cùng,cô, muốn được
người khác nh́n thấy họ ở bên cô. Cô được mời có mặt ở mọi buổi
liên hoan. Theresa cũng được mời, nhưng luôn quá muộn, như một
sự hoàn thành nghĩa vụ xă hội và Theresa đau đớn cảm nhận điều
đó – Ô, Renee! Em không thể chỉ mời một trong hai đứa trẻ nhà De
Fosse mà không mời đứa kia. Thế sẽ là mất lịch sự.
Monique rất xấu hổ có một bà chị xấu xí, c̣n cho rằng dầu sao bà
chị cũng làm ảnh hưởng tới ḿnh.
– Ông bà De Fosse đối xử đúng mực với cô con gái lớn. Họ hoàn
thành nghĩa vụ bậc cha mẹ một cách kỹ càng nhưng rơ ràng, người
mà họ yêu chiều vẫn là Monique. Cái điều mà Theresa luôn khao
khát th́ cô lại không được đó là t́nh yêu thương.
Theresa là đứa trẻ ngoan ngoăn, sẵn sàng và mong muốn được làm
hài ḷng mọi người, một học tṛ giỏi, yêu nhạc, yêu lịch sử,
ngôn ngữ, và rất chăm chỉ.
Các thầy cô giáo, đám gia nhân và người dân thị trấn ai nấy đều
xót xa cho cô.
Như lời một thương gia khi cô rời cửa hiệu ông ta.
– Chúa đă không để ư khi tạo ra con bé.
Nhà thờ là nơi duy nhất Theresa t́m thấy t́nh người. Linh mục
thương cô, Chúa Giêsu thương cô. Sáng sáng, cô đi lễ Met và làm
dấu mười bốn bận. Quư trong nhà thờ mái ṿm lạnh lẽo, cô cảm
thấy sự hiện diện của Chúa. Khi hát, Theresa tràn ngập cảm giác
hy vọng và cảm nhận được điều kỳ diệu nào đó sẽ đến với ḿnh. Đó
là điều duy nhất khiến cô c̣n chịu đụng nổi cuộc sống.
Theresa không bao giờ lộ ra nỗi bất hạnh của ḿnh cho cha mẹ hay
em gái biết, v́ không muốn họ phiền ḷng. Cô cũng giữ kín trong
ḷng ḿnh điều bí mật rằng Chúa yêu cô biết bao và cô cũng yêu
Chúa nhường nào.
Theresa yêu em gái ḿnh. Họ cùng chơi bên nhau ngoài khu đất
quanh lâu đài và cô thường để Monique thắng trong các tṛ chơi.
Họ cùng đi thám hiểm theo những bậc đá trơn tuột trổ vào sườn
núi dẫn xuống làng Eze phía dưới, và lang thang dọc theo các
đường phố hẹp đầy cửa hiệu, xem các nghệ sĩ bán tác phẩm của họ.
Khi hai cô gái bước sang tuổi học tṛ, lời tiên đoán của mọi
người đă thành sự thật. Monique càng trở nên xinh đẹp hơn và đám
con trai vây bọc lấy cô, trong khi Theresa có rất ít bạn. Cô
thường ở nhà may vá, đọc sách một ḿnh.
Hôm đó, khi đi qua pḥng khách, Theresa nghe thấy cha mẹ đang
bàn luận về ḿnh.
– Rồi nó sẽ thành gái già. Chúng ta sẽ phải cưu mang nó cả đời.
– Theresa sẽ t́m được một người. Tính t́nh con bé rất dịu dàng.
– Đó không phải là cái mà thanh niên ngày nay quan tâm. Chúng
cần đứa nào làm chúng sung sướng trên giường kia.
Theresa chạy trốn.
Theresa vẫn hát trong nhà thờ vào các chủ nhật và bởi thế, một
sự kiện đă đến, hứa hẹn làm thay đổi cuộc đời cô. Trong giáo
đoàn, có bà Neff, d́ ruột của vị giám đốc đài phát thanh Nice.
Một buổi sáng chủ nhật bà ở lại nói chuyện với Theresa.
– Này cô bé, cô đang phung phí đời ḿnh ở đây. Cô có một giọng
hát khác thường nên phải biết tận dụng nó.
– Cháu đang tận dụng nó đây. Cháu...
– Tôi không định nói về... - Bà nh́n quanh nhà thờ...- chỗ
này. Tôi muốn nói là phải sử dụng giọng hát một cách chuyên
nghiệp. Khi nghe cô hát, tôi tự hào v́ ḿnh đă t́m ra một tài
năng. Tôi muốn cô hát cho cháu tôi nghe. Cậu ấy có thể đưa cô
lên Radio. Cô có muốn thế không?
– Cháu...cháu không biết. - Ư nghĩ đó khiến cô hoảng sợ.
– Về bàn với gia đ́nh xem sao.
– Mẹ nghĩ đó là một điều tuyệt vời. - Mẹ cô nói.
– Điều đó có thể tốt cho con. Cha cô gật gù.
Nhưng chính Monique lại có ư ngăn cản điều đó. Chị không phải là
người hát chuyên nghiệp, - cô nói. Chị đừng tự làm tṛ cười cho
thiên hạ.
Điều đó chẳng có liên quan chút nào với lư do cô ta ngăn cản
người chị.
Monique sợ Theresa có thể thành công. Hiện tại, cô ta luôn được
mọi người chú ư. Thật không công bằng, Monique nghĩ, khi Chúa
lại ban cho Theresa giọng hát tuyệt vời như thế. Nếu chị ấy trở
nên nổi tiếng th́ sao Ḿnh sẽ bị ra ŕa, bị lu mờ.V́ thế,
Monique t́m mọi cách để chị ḿnh không đi thử giọng.
Nhưng chủ nhật sau, bà Neff vẫn giữ Theresa lại và bảo:
– Tôi đă nói chuyện với cháu tôi. Cậu ấy sẵn ḷng để cho cô thử
giọng, và sẽ đợi cô vào ba giờ chiều thứ tư.
Thế là thứ tư tuần đó, một cô Theresa hết sức sợ hăi đă xuất
hiện ở đài phát thanh tại Nice và đến gặp giám đốc!
– Tôi là Louis Bonnet. - Anh ta nói cụt lủn. - Tôi sẽ dành cho
cô dăm phút.
Sự xuất hiện của một Theresa bằng xương bằng thịt chỉ khẳng định
thêm nỗi sợ hăi tồi tệ nhất của anh ta.
Bà d́ cũng đă từng gửi đến đây những tài năng mặt mũi thế này.
Phải bảo bà ấy mới được. Nhung anh ta biết ḿnh không dám. Vấn
đề ở chỗ bà d́ rất giàu và anh ta lại là người thừa kế duy nhất.
Theresa theo Louis Bonnet đi qua một hành lang hẹp dẫn vào một
buồng phát thanh nhỏ.
– Cô đă bao giờ hát trên sóng phát thanh chưa?
Chưa ạ, thưa ngài. - Chiếc áo khoác của cô ướt đẫm mồ hôi. Sao
ḿnh lại đem thân vào chốn này?
Theresa tự hỏi. Cô đang trong cơn hoảng sợ, chỉ chực chạy trốn.
Bonnet để cô ngồi trước chiếc micro. Hôm nay, không có người
chơi piano nào ở đây cho nên cô sẽ phải hát một cappella. Cô có
biết nó là ǵ không?
– Dạ có, thưa ngài.
– Tuyệt! - Anh ta tự hỏi, không phải lần đầu, rằng chẳng biết bà
d́ có đủ giàu cho bơ công ḿnh làm những cuộc thử giọng ngu xuẩn
này không?
Tôi sẽ ở pḥng điều khiển. Cô có đủ thời gian để hát một bàl.
– Thưa ngài, tôi sẽ phải...
Anh ta đă đi khuất, Theresa ngồi một ḿnh trong pḥng, nh́n chằm
chằm vào micro. Cô không biết ḿnh sẽ hát bài ǵ. Hăy đi gặp anh
ta. - Bà d́ anh ta đă nói thế. - Đài phát thanh có chương tŕnh
ca nhạc vào các tối thử bảy... Ḿnh phải thoát khỏi đây thôi.
Giọng của Louis từ đâu phát ra:
– Tôi không có cả một ngày trời đâu.
– Xin lỗi. Tôi không thể...
Nhưng anh chàng giám đốc đă quyết định trừng phạt cô v́ tội đă
làm mất thời gian.
– Vài nốt thôi, - anh ta khăng khăng đ̣i. Đủ để anh ta có thể
nói lại với bà d́ rằng cô gái này ngu xuẩn tới mức nào. Có thể
nhờ đó mà cản được bà ta thôi đưa tới đây những người được bà
bảo hộ.
– Tôi đợi đây Anh ta ngả lưng vào ghế, châm một điếu Gitaule.
Bốn tiếng nữa mới phải đi.
Yvette vẫn sẽ đợi. Anh sẽ có thời gian vào pḥng cô, trước khi
về nhà với vợ ḿnh. Có khi c̣n kịp để...
Anh ta chợt nghe thấy, và không thể tin vào tai ḿnh. Một giọng
hát ngọt ngào, trong vắt đến...lạnh cả sống lưng. Một giọng hát
đầy ước mơ và khát vọng, về sự cô đơn và nỗi tuyệt vọng, về
những t́nh yêu đă mất và những giấc mơ đă chết... Giọng hát
khiến anh ta trào nước mắt. Nó khuấy động những ẩn giấu trong
sâu thẳm mà bấy lâu anh ta tưởng chúng đă chết. Đây là tất cả
những ǵ anh ta có thể thất lên. Giêsu Kitô! Nàng ở đâu ra vậy?
Một nhân viên phụ trách máy bước vào buồng chỉ huy từ lúc nào,
đang đứng nghe như bị thôi miên. Cánh cửa buồng lại mở ra và
những người bị giọng hát cuốn hút lũ lượt kéo nhau vào. Họ đứng
chết lặng khi nghe những âm thanh xé ḷng từ một trái tim tuyệt
vọng đang gào thét đ̣i t́nh thương. Trong pḥng tịnh không c̣n
tiếng động nào khác.
Khi bài hát kết thúc, sự tĩnh mịch c̣n kéo dài măi. Cuối cùng,
một phụ nữ cất tiếng:
– Bất kể cô ta là ai, không được để giọng hát này “thoát”.
Louis Bonnet vội vă đi sang pḥng phát thanh. Theresa đang nhấp
nhỏm đợi được về:
– Xin lỗi v́ tôi ngồi lâu quá. Ngài hiểu cho, tôi chưa bao giờ..
– Nào, ngồi xuống đă, Maria.
– Tôi là Theresa.
– Xin lỗi cô. - Anh ta hít thật sâu. - Chúng tôi có chương tŕnh
ca nhạc vào các đêm thứ bảy.
– Tôi biết. Tôi vẫn thường nghe.
– Cô đồng ư hát trên chương tŕnh ấy nhé!
Theresa tṛn mắt nh́n anh ta, không thể tin vào điều vừa nghe
thấy. .. – Ngài nói... ngài muốn... thuê tôi?
Bắt đầu từ tuần này. Chúng tôi sẽ trả thù lao ở mức tối thiểu.
Nhưng với cô, đó sẽ là một khoản thu nhập lớn đấy!
Điều đó hầu như tốt đẹp đến khó tin. Họ sẽ trả tiền cho ḿnh
hát.
– Thuê chị ấy à? Bao nhiêu cơ? - Monique hỏi.
– Chị không biết. Chị không quan tâm. - Điều quan trọng là có
người cần đến ḿnh. Theresa định nói thế nhưng rồi ḱm lại được.
– Một điều kỳ diệu. Vậy là con được lên đài.- Cha cô nói.
Mẹ cô đă sắp đặt xong các kế hoạch:
– Tất cả bạn bè của chúng ta sẽ được nghe và họ sẽ phải gửi thư
đến nói rằng con hát hay làm sao.
Theresa nh́n Monique, đợi cô em gái nói:
Mẹ không phải làm thế. Chị Theresa hát rất hay.
Nhưng Monique không nói ǵ. Chuyện ấy sẽ sụp đổ nhanh chóng là
điều cô ta đang nghĩ.
Monique đă nhầm.
– Tối thứ bảy tại đài phát thanh, Theresa thấy sợ hăi.
Hăy tin tôi! Louis Bonnet trấn an cô. - Hoàn toàn b́nh thường
thôi. Tất cả các nghệ sĩ đều qua đây cả mà.
Họ đang ngồi chờ ở một pḥng nhỏ màu xanh dành cho các diễn
viên.
– Cô sắp sửa khiến cho tất cả người nghe xúc động.
– Tôi sắp lên cơn sốt th́ đúng hơn.
Không c̣n thời gian đâu. Cô sẽ diễn sau hai phút nữa.
Chiều hôm đó Theresa đă tập dượt vớl dàn nhạc nhỏ sẽ đệm cho cô.
Buổi tập thật không b́nh thường. Căn pḥng chật ních các nhân
viên của đài, những người đă được nghe về cô gái trẻ có giọng
hát ngoài sức tưởng tượng. Không một ai nghi ngờ rằng họ đang
chứng kiến sự ra đời của một ngôi sao.
– Thật đáng tiếc, cô bé xinh không được nhiều. Giám đốc sân khấu
chép miệng. - Nhưng chỉ nghe trên đài th́ cũng chẳng ảnh hưởng
ǵ...
Buổi biểu diễn tối đó của Theresa thật tuyệt vời. Cô thấy ḿnh
chưa bao giờ lại được hát như thế. Ai biết được những ǵ rồi sẽ
đến với ḿnh? Cô có thể trở nên nổi tiếng và đàn ông sẽ quỳ dưới
chân cô, cầu xin cô lấy họ, như họ đă cầu xin Monique.
Như đọc được ư nghĩ của cô, Monique nói:
– Em rất mừng cho chị, nhưng đừng để chuyện đó cuốn chị đi.
Những thứ này chẳng bền đâu.
Sẽ bền, Theresa hạnh phúc nghĩ cuối cùng ḿnh đă được làm người,
một con người như mọi con người.
Sáng thứ hai, một cú điện thoại đường dài gọi đến cho Theresa.
– Chắc hẳn thằng cha nào đó đùa cợt. - Cha cô bảo. Hắn nói hắn
là Jacques Raimu.
Một giám đốc sân khấu sáng chói nhất nước Pháp. Theresa thận
trọng nhấc máy.
– Alô!
– Cô De Fosse đấy ạ?
– Vâng.
– Theresa De Fosse phải không?
– Vâng, tôi đây.
– Jacques Raimu đây. Tôi đă được nghe chương tŕnh của cô trên
đài vào tối thứ bảy. Cô chính là người tôi đang t́m.
– Tôi... Tôi không hiểu.
– Tôi đang dựng vở tại nhà hát kịch Comédie Francaise, một vở ca
kịch. Tôi đang t́m một người có giọng hát như cô. Nói thật là
không thể có giọng hát nào giống được cô. Ai đang phụ trách cô
đấy?
– Phụ trách tôi ấy à? Tôi... không có ai phụ trách tôi cả.
– Vậy tôi sẽ tới và chúng ta sẽ thỏa thuận cụ thể.
– Ngài Raimu... tôi... tôi không được xinh đâu. - Thật đau đớn
cho cô phải nói ra điều đó, nhưng cô hiểu là không có cách nào
khác. Không được để ông ta mong đợi hăo huyền.
Ông cười:
– Cô sẽ xinh đẹp khi ta thỏa thuận xong. Nhà hát là tạo dựng.
Nghệ thuật hóa trang sân khấu có thể làm mọi ma thuật mà người
ta không thể tin được.
– Nhưng...
– Mai tôi sẽ gặp cô.
Một giấc mơ trên đỉnh cao của sự kỳ diệu. Được làm ngôi sao
trong một vở kịch của Raimu?
– Bố sẽ thỏa thuận trực tiếp với.ông ta. - Cha cô nói. - Con
phải cẩn thận khi tiếp xúc với một người của nhà hát.
– Bố mẹ sẽ mua cho con một cái váy mới. - Mẹ cô nói. Và mẹ sẽ
mời ông ta ăn cơm tối.
Monique im lặng. Đến nước này th́ không thể chịu nổi nữa. Không
thể nghĩ được rằng chị cô lại đang trở thành một ngôi sao. Có
lẽ, c̣n một cách để...
Monique đă sắp xếp để cô là người đầu tiên xuống thang khi Raimu
đến nhà De Fosse chiều hôm đó. Cô gái trẻ trung và xinh đẹp tới
mức tim ông muốn nhảy ra ngoài. Để đón ông, cô ta mặc chiếc áo
dài buổi chiều màu trắng giản dị, làm nổi bật thân h́nh tuyệt
vời.
Lạy Chúa, ông ta nghĩ. H́nh dáng này với cái giọng ấy!Côgái hoàn
hảo thật.Cô ấy sẽ trở thành ngôi sao vĩ đại.
– Tôi không thể nói hết niềm vinh hạnh được gặp cô. - Raimu nói.
– Tôi rất sung sướng được gặp ngài. Tôi là một người cực kỳ hâm
mộ ngài.
Thưa ngài Raimu - Monique cười nồng hậu.
– Hay lắm. Rồi chúng ta sẽ rất hợp nhau trong công việc Tôi mang
theo đây một kịch bản. Đó là một câu chuyện t́nh rất thơ mộng,
tôi nghĩ là...
Đúng khoảnh khắc ấy Theresa bước vào pḥng. Cô vận chiếc váy
mới, nhưng trông thật ngượng ngập. Nh́n thấy Jacques Raimu, cô
dừng lại.
– Ôi xin chào. Tôi không biết ngài ở đây.Tôi định nói là...
ngài tới sớm.
Ông nh́n Monique ḍ hỏi.
– Đây là chị tôi, chị Theresa. - Monique nói.
Cả hai đều thấy được ấn tượng dữ dội qua sự thay đổi nét mặt của
ông ta. Nó chuyển từ trạng thái sốc sang thất vọng, rồi là kinh
tởm.
– Cô là cô ca sĩ đó?
– Vâng.
Ông quay sang Monique:
– Thế cô là...
Monique cười vẻ ngây thơ, nói:
– Tôi là em gái chị Theresa.
Raimu quay sang xem xét lại Theresa, rồi lắc đầu.
– Rất lấy làm tiếc, - ông nói với Theresa. - Cô quá... - ông
lúng túng t́m chữ.
– Cô quá trẻ. Nếu cô thứ lỗi, tôi sẽ trở về Paris.
Và họ đứng đó nh́n ông bước ra cửa.
Ăn tiền rồi, Monique hân hoan. Ăn tiền rồi.
Theresa không tham gia thêm buổi phát sóng nào nữa. Louis Bonnet
nài nỉ cô trở lại, nhưng nỗi đau đớn quá lớn khiến cô khước từ.
Nh́n thấy em gái ḿnh rồi, Theresa nghĩ, th́ c̣n ai dám cần đến
ḿnh nữa Ḿnh thảm hại quá.
Chừng nào c̣n sống, Theresa sẽ c̣n không quên được cái ánh mắt
và vẻ mặt Jacques Raimu.
Chỉ tại ḿnh mơ mộng ngu ngốc. Theresa tự nhủ. Đó là Chúa phạt
ḿnh đấy mà.
Sau đó, Theresa chỉ hát trong nhà thờ, và ngày càng trở nên cô
đơn hơn bao giờ hết.
Mười năm tiếp theo, Monique xinh đẹp chối bỏ hàng chục lời cầu
hôn.
Nào là con trai thị trưởng, con chủ nhà băng, bác sĩ...nào là
con các nhà buôn giàu có. Dập d́u quanh cô có từ các chàng trai
trẻ vừa mới ra trường tới các vị có danh tiếng, thành đạt ở tuổi
bốn mươi, năm mươi. Họ là những người giàu hay kẻ nghèo, già nua
hay trẻ trung, đẹp mă hay xấu xí, có học hoặc vô học.
Đáp lại tất cả họ, Monique nới không!
– Thế con muốn t́m cái ǵ? - Cha cô chán nản hỏi.
– Cha à, ở đây người nào cũng nhạt nhẽo. Eze quả là nơi nghèo
nàn. Hoàng tử trong mơ của con ở Paris kia.
Làm theo bổn phận, ông gửi cô con gái tới Paris. Và đành phải
cho Theresa đi cùng em gái.
Mỗi cô đi thăm Paris theo cách riêng của ḿnh.
Monique tham dự các buổi dạ hội từ thiện và các bữa tiệc đầy hấp
dẫn, dùng trà với những đàn ông danh giá Theresa th́ đi thăm bảo
tàng Les Invalldes và bảo tàng Louvre. Monique đến các cuộc đua
ngựa ở Longchamp hay các hội hè ở Malmaison. Theresa th́ tới
Notre Dame cầu nguyện và thả bộ theo con đường rợp bóng dọc kênh
đào St.Martin. Monique đến nhà hàng Maxim hay Moulin Rouge,
trong khi Theresa thơ thẩn dạo quanh bến cảng, tạt vào các hiệu
sách, dừng chân ở nhà thờ thánh Dems. Theresa thích Paris, c̣n
Monique, xét về mọi góc độ, chuyến đi thật là thất bại.
Khi họ trở về, Monique bảo với cha:
– Không thể t́m thấy một người nào mà con muốn cưới.
Không gặp được một ai khiến con thấy hấp dẫn sao?
– Không hoàn toàn thế. Có một chàng trai đưa con tới nhà hàng
Maxim. Cha hắn là chủ các mỏ than.
– Trông anh ta thế nào? - Mẹ cô háo hức.
– Ờ, hắn ta rất giàu, rất đẹp trai, rất lịch sự và rất chiều
chuộng con.
– Anh ta có cầu xin con cưới anh ta không?
– Cứ mười phút lại hỏi một lần. Cuối cùng đơn giản là con từ
chối gặp lại hắn.
Mẹ cô nh́n cô ngạc nhiên:
– Sao lại thế?
– Bởi v́ tất cả câu chuyện hắn nói ra chỉ là về than than rải
đường, than cục, than xám. Nhạt nhẽo, thật là nhạt nhẽo.
Năm sau, Monique quyết định rằng cô phải trở lại Paris.
– Chị sẽ đi gói đồ của chị. - Theresa nói.
– Không Lần này em sẽ đi một ḿnh. - Monique lắc đầu V́ thế,
trong khi Monique đi Paris, Theresa ở nhà và sáng sáng lại vào
nhà thờ cầu nguyện cho em gái ḿnh sẽ t́m được một hoàng tử xứng
đáng. Rồi một hôm, phép mầu nhiệm đến. Mầu nhiệm bởi nó đến
chính với Theresa chứ không là ai khác. Hoàng tử đó có tên là
Raoul Givradot.
Vào một chủ nhật, anh đến nhà thờ và nghe cô hát.
Anh chưa từng được nghe một giọng hát như thế. Ḿnhphải gặp cô
ấy, anh tự nhủ.
Sáng hôm sau, khi Theresa dừng lại ở cửa hàng tạp hóa trong làng
mua ít vải th́ Raoul Givradot đang đứng sau quầy hàng.
– Ca sĩ?
Cô nh́n anh, lúng túng.
– Xin... xin lỗi!
– Hôm qua tôi được nghe cô hát trong nhà thờ, thật tuyệt.
Anh đẹp trai, cao lớn, với đôi mắt sẫm tỏa sáng và đôi môi ướt
mọng đáng yêu. Anh ngoài ba mươi, hơn Theresa độ một hai tuổi.
Theresa sững sốt trước ngoại h́nh của anh, tới nước chỉ c̣n lắp
ba lắp bắp.
Cô nh́n anh, tim dập th́nh thịch.
– Ca... Cảm ơn... tôi... tôi muốn mua ba thước vải mushin.
– Rất sung sướng được phục vụ cô, mời cô sang bên này. - Raoul
cười.
Theresa bỗng thấy mê mẩn trước sự hiện diện của chàng trai, với
thân h́nh đẹp đẽ, và hơi hướng đàn ông bao quanh anh.
Khi Raoul đang gói ba thước vải lại cô mới dám hỏi:
– Anh môi... anh mới tới đây phải không?
Anh nh́n cô. Nụ cười của anh làm cô run bắn lên.
– Tôi tới Eze được vài ngày rồi. D́ tôi là chủ hiệu này. Bà ấy
cần được giúp đỡ và tôi nghĩ rằng ḿnh sẽ làm việc ở đây một
thời gian.
Một thời gian là bao nhiêu? Theresa thấy ḿnh tự đặt câu hỏi ấy.
.
– Lẽ ra cô phải là ca sĩ chuyên nghiệp mới đúng. - Raoul bảo.
Theresa nhớ đến ấn tượng trên nét mặt Raimu khi ông nh́n thấy
cô. Không, cô sẽ chẳng mạo hiểm tḥ mặt ra nữa.
– Cảm ơn - Theresa lẩm bẩm.. Trước vẻ bối rối và ngượng ngập của
cô, Raoul cố kéo cô vào câu chuyện.
– Tôi chưa từng tới Eze. Một thị trấn xinh đẹp đấy.
– Dạ. - Theresa ấp úng. :
– Cô sinh ra ở đây?
– Vâng.
– Cô có yêu nó không?
– Có Theresa cầm gói vải, chạy biến đi.
Hôm sau, cô t́m được lư do để trở lại cửa hàng. Cô đă thức tới
nửa đêm để chuẩn bị những câu chuyện cô sắp nói với Raoul.
Tôi rất mừng v́ anh thích Eze...
Tu viện này có từ thế kỷ Mười bốn, anh biết không?
Anh đă bao giờ tới Saint-Paulđe-Vence chưa? ở đó có một nhà thờ
đáng yêu...
Tôi rất thích Monte Carlo, anh thấy thế nào?
Thật tuyệt vời khi được ở đó. Thỉnh thoảng em gái tôi và tôi lái
xe xuống Granđe Corniche và đi nhà hát Fort Antoine. Anh có biết
cái nhà hát ấy không?
Đó là nhà hát ngoài trời...
Anh có biết Nice một thời được gọi là Nikaia? Ồ, anh không biết?
Đúng thế đấy. Trước đây, những người Hy Lạp đă từng ở đó. Nice
có một bảo tàng hài cốt những người thượng cổ sống cách đây ba
ngàn năm, điều đó thú vị nhỉ?
Theresa tự trang bị hàng chục câu chuyện mào đầu. Thật không
may, khoảnh khắc cô bước vào cửa hiệu và nh́n thấy Raoul, mọi
thứ vụt bay hết. Cô chỉ đứng chôn chân nh́n anh, không nói được
lời nào.
– Chào, - Raoul vui vẻ nói. - Thật vui được gặp lại cô, cô
DeFosse.
– Cảm ơn, - cô thấy ḿnh thật ngốc nghếch. Ḿnh ba mươi tuổi rồi
đấy, cô nghĩ thầm, thế mà ḿnh lại đang hành động như ở tuổi học
tṛ. Dừng lại ngay.
Nhưng cô không thể dừng lại được.
– Hôm nay tôi có thể giúp ǵ cho cô?
– Tôi cần... cần thêm muslin.
Cái thứ cuối cùng cô cần đến.
Cô nh́n Raoul khi anh đi lấy cuộn vải, khi anh đặt cuộn vải lên
quầy và trải ra đo.
– Cô cần bao nhiêu?
– Anh đă có gia đ́nh chưa? - Cô định nói hai mét nhưng lại bật
ra câu này.
Anh ngẩng lên nh́n cô với nụ cười nồng hậu trên khuôn mặt.
– Chưa, tôi chưa được làm kẻ may mắn đó. Anh đáp.
Anh sắp sửa thôi, Theresa nghĩ, ngay khi Monique từParis trở về.
Monique sẽ yêu thích người đàn ông này. Họ thật hoàn hảo cho
nhau. Cứ nghĩ tới phản ứng của Monique khi gặp Raoul, Theresa
tràn đầy vui sướng. Có.
một cậu em rể như Raoul Givradot cũng thật thú vị.
Hôm sau, khi Theresa đi qua cửa hiệu, Raoul nh́n thấy bóng cô
vội vàng chạy ra.
– Xin chào cô. Tôi sắp được nghỉ. Nếu cô rỗi, mong cô bằng ḷng
dùng trà cùng tôi.
– Tôi... tôi... vâng, cảm ơn anh.
Theresa như cứng lưỡi trước anh, c̣n Raoul th́ làm mọi thứ có
thể để cô được tự nhiên, thoải mái và liền sau đó, Theresa thấy
ḿnh đang nói với con người lạ này những điều mà cô chẳngbao giờ
nói với ai - về sự cô đơn.
– Đám đông có thể càng làm người ta cô đơn hơn. - Theresa nói. -
Tôi luôn cảm thấy ḿnh như một ốc đảo trong biển người.
– Tôi hiểu, - anh cười.
– Ồ, nhưng chắc anh phải có nhiều bạn lắm.
– Chỉ quen biết thôi. Suy cho cùng, có ai thật sự là nhiều bạn
đâu.
Dường như cô đang nói chuyện với bóng h́nh ḿnh trong gương.
Một giờ đồng hồ qua đi rất nhanh, đă đến lúc Raoul phải trở về
với công việc.
– Cô có vui ḷng dùng bữa trưa ngày mai cùng tôi? - Khi họ đứng
dậy, Raoul hỏi.
Anh ta tốt bụng, tất nhiên là vậy. Theresa biết rằng chẳng người
đàn ông nào có thể cảm thấy cô hấp dẫn, đặc biệt một chàng trai
hào hoa phong nhă như Raoul Givradot. Cô tin rằng anh tốt với
tất cả mọi người.
– Tôi rất vui ḷng. - Theresa nói.
Hôm sau, khi cô tới, Raoul vui như trẻ con.
– Tôi được nghỉ cả buổi chiều. Nếu cô không quá bận, sao ta
không phóng xuống Nice nhỉ?
Họ lao xe theo con đường dốc dọc Moyenne Corniche. Thành phố
trải ra như một tấm thảm diệu kỳ phía dưới họ. Theresa dựa vào
ghế, nghĩ Ḿnh chưa từng được hạnh phúc như thế này. Rồi cô thấy
như có lỗi. Ḿnh đang hạnh phúc thay cho Moniquẹ. Từ Paris,
Momque sẽ trở về vào ngày hôm sau và Raoul sẽ là món quà Theresa
dâng cho em gái ḿnh. Cô cũng đủ thực tế để biết rằng những
Raoul này sinh ra trên đời không phải dành cho ḿnh. Cô đă đón
nhận đủ đau đớn trong đời và từ lâu đă biết cái ǵ là có và cái
ǵ là không thể. Người đàn ông đẹp trai đang ngồi bên cô là một
giấc mơ mà cô không được phép mơ tới.
Họ ăn trưa ở Le Chanteler, trong khách sạn Negresco tại Nice. Đó
là một bữa ăn tuyệt vời, nhưng sau đó th́ Theresa không nhớ nổi
ḿnh đă ăn những ǵ H́nh như cô và Raoul không hề dừng cuộc
chuyện tṛ Họ có rất nhiều thứ để giăi bày với nhau. Raoul dí
dỏm, duyên dáng, và tự nhiên. Anh thấy cô quyến rũ. Thật sự
quyến rũ. Anh hỏi cô nhiều điều và chăm chú nghe cô bày tỏ. Họ
đồng nhất hầu hết về mọi chuyện, cứ như họ đă là bạn tâm t́nh
của nhau hàng năm nay. Nếu Theresa có chút hối tiếc nào về điều
ǵ sắp đến, cô kiên quyết gạt ngay nó ra khỏi đầu.
– Anh có vui ḷng tới dùng bữa tối với chúng tôi vào ngày mai
không? Em gái tôi sẽ từ Paris trở về. Tôi muốn anh biết cô ấy.
– Tôi rất sung sướng, Theresa.
Hôm sau, khi Monique trở về, Theresa không thể ḱm được câu hỏi:
– Em đă t́m được chàng trai nào thú vị ở Paris chưa? - Rồi cô
nín thở chờ câu trả lời.
– Lại vẫn những người nhạt nhẽo ấy, - Momque đáp. Vậy là Chúa đă
định.
– Chị dă mời một người tới dự bữa tối nay. Chị nghĩ em sẽ thích
anh ta. - Theresa nói.
Ḿnh sẽ không bao giờ để cho ai biết ḿnh thích anh ấy như thế
nào. Theresa nghĩ.
Đúng bảy giờ ba mươi tối hôm đó, người quản gia đưa Raoul
Givradot vào pḥng khách, nơi mà Theresa, Monique và cha mẹ họ
đang chờ đợi.
– Đây là mẹ tôi và cha tôi, thưa ngài Raoul Givradot.
– Xin chào ông bà.
– Và em gái tôi, Monique. - Theresa hít sâu một hơi.
– Xin chào ông. - Biểu hiện của Monique là lịch sự, không có ǵ
hơn.
Theresa nh́n Raoul, hy vọng anh ta bị choáng váng trước vẻ đẹp
của Monique.
– Rất hân hạnh! - Chỉ là vẻ lịch sự.
Theresa nín thở đợi những ánh mắt mà cô nghĩ và tin là sẽ bay
qua bay lại giữa hai người. Nhưng Raoul đang nh́n Theresa.
– Đêm nay cô trông đáng yêu làm sao, Theresa.
– Cảm... cảm ơn. - Cô đỏ mặt nói lắp bắp.
Mọi sự tối hôm đó đều đảo lộn. Ư định đưa Monique và Raoul đến
với nhau, để được xem họ cưới nhau, để có một cậu em rể như
Raoul - thậm chí không có cả dấu hiệu nảy nở. Khó mà tin là mọi
chú ư của Raoul lại chỉ dành cho Theresa. Nó như một điều kỳ
diệu trong mơ đang biến thành sự thực. Cô thấy ḿnh là
Cinderella, cô gái xấu xí mà hoàng tử đă chọn để cầu hôn. Điều
đó không thực, nhưng lại đang xảy ra, mà Theresa thấy ḿnh đang
cố sức chống lại. Cô thật sự muốn chống lại Raoul và sự quyến rũ
của anh, bởi cô hiểu điều đó tốt đẹp quá mức, đến phi lư và cô
hoảng sợ ngỡ như sự đau đớn lại xảy ra lần nữa. Suốt những năm
qua cô đă giấu kín t́nh cảm của ḿnh, bảo vệ ḿnh khỏi nỗi đau
đớn đến tột cùng v́ sự chối bỏ. Giờ đây, theo bản năng, cô lại
cố sức làm điều đó.
– Tôi đă nghe con gái ông bà hát, - Raoul nói, thật vô cùng kỳ
diệu.
Theresa thấy mặt ḿnh nóng bừng.
– Mọi người đều ca ngợi giọng hát của chị ấy. - Monique ngọt
ngào nói.
– Đó là một buổi tối kỳ ảo, và đỉnh điểm của nó rồi cũng phải
đến.
Khi đồ tráng miệng đă được mang đi, Raoul nói với cha mẹ
Theresa:
.
– Khu nhà của ông bà trông thật đáng yêu, - rồi anh quay sang
Theresa. - xin phép được cô đưa đi thăm vườn.
Theresa nh́n qua Monique, cố gắng t́m một biểu hiện t́nh cảm nào
đó trên mặt em gái nhưng Monique lại tỏ ra hết sức thờ ơ.
Chắc nó bị mù, bị câm, bị điếc. Theresa nghĩ bụng.
Thế rồi cô nhớ lại những chuyến Monique tới Paris, tới Cannes
hay St.Tropez để t́m một hoàng tử hoàn mỹ cho ḿnh nhưng chẳng
lần nào gặp được.
Vậy th́ đó không phải lỗi của đàn ông, mà là lỗi của em gái
ḿnh. Nó đă không hiểu được chính nó cần ǵ.
– Tôi sẵn ḷng. - Theresa quay sang Raoul.
Ra ngoài rồi, cô vẫn không quên “mơ ước” của ḿnh.
– Anh có thích Monique không?
– Cô ấy có vẻ rất đẹp, - Raoul đáp, hăy hỏi tôi thích chị của cô
ấy thế nào?
Rồi anh ôm và hôn cô.
Cảm giác đó Theresa chưa một lần có được. Cô run rẩy trong ṿng
tay anh.
Cảm ơn Chúa, xin cảm tạ Người.
– Tối mai em đi ăn với anh nhé? - Raoul hỏi.
– Vâng. - Theresa thở hổn hển. - Ồ, vâng.
Khi c̣n có hai chị em, Monique nói:
– Anh ta h́nh như thật sự thích chị.
– Chị cũng nghĩ thế, - Theresa xấu hổ nói.
– Chị cũng thích anh ấy à?
– Ừ.
– Ồ, hăy cẩn thận, bà chị lớn! - Monique cười to. - Đừng để
chuyện ấy chui vào đầu chị.
Quá muộn rồi, Theresa nghĩ bụng. Quá muộn rồi.
Sau đó, ngày nào Theresa và Raoul cũng ở bên nhau.
Monique thường đi cùng với họ. Ba người tới những khu dạo chơi,
tới các băi biển ở Nice và vui đùa ở những khách sạn làm bánh
cưới. Họ ăn trưa tại một tiệm nhỏ rất hấp dẫn ở Cap d Antibes,
đi thăm nhà thờ Matsise ở Vence.
Họ ăn tối ở lâu đài Chèvre d Or (Dê Vàng) và nhà hàng Thánh
Michel nổi tiếng. Có hôm, từ năm giờ sáng cả ba đă cùng tới khu
chợ ngoài trời của nông dân, họp kín các đường phố Monte Carlo,
mua bánh ḿ mới, rau và hoa quả.
Những ngày chủ nhật, khi Theresa hát trong nhà thờ, Raoul và
Monique thường có mặt Ở đó để nghe và sau đó anh thường xiết
chặt Theresa và nói:
– Em đúng là một phép lạ. Anh có thể nghe em hát suốt đời Bốn
tuần sau cuộc gặp đầu tiên, Raoul cầu hôn Theresa.
– Anh tin rằng em có thể có bất kỳ người đàn ông nào em muốn, -
Raoul nói, nhưng anh sẽ rất sung sướng nếu được em chọn.
Trong một khoảnh khắc khủng khiếp, Theresa nghĩ rằng anh ta đang
nhạo báng ḿnh, nhưng trước khi cô kịp nói ra ư nghĩ đó, anh lại
tiếp tục – Em yêu, anh phải nói với em rằng anh chưa được biết
nhiều phụ nữ, nhưng em là người tế nhị nhất, tài năng nhất, t́nh
cảm nhất...
Mỗi từ như một nốt nhạc bên tai Theresa. Cô muốn cười vang lên.
Cô muốn hét to lên. Tôi hạnh phúc biết bao, cô nghĩ, yêu và
đượcyêu. .
– Em sẽ lấy anh nhé?
Ánh mắt cô đủ nói lên câu trả lời.
Khi Raoul đi rồi, Theresa chạy như bay vào thư viện, nơi em cô,
mẹ cô và cha cô đang ngồi uống cà phê.
– Raoul vừa cầu hôn với con, Mặt cô đỏ bừng và hầu như có một vẻ
đẹp xuất hiện ở cô Cha mẹ cô như sững ra. Họ có vẻ choáng váng.
Chính Monique lên tiếng trước:
– Theresa, chị có chắc là anh ấy không quan tâm tới tiền của gia
đ́nh ta không?
Câu nói như một cái tát vào mặt cô.
– Em không định ác ư như thế. - Monique tiếp tục. - Nhưng mọi
điều h́nh như đến quá nhanh.
Theresa quyết định không để bất cứ điều ǵ cản trở niềm hạnh
phúc của ḿnh.
– Chị biết em muốn bảo vệ chị, - cô nói – Nhưng Raoul có tiền.
Ông bố có để lại cho anh ấy một gia sản nhỏ. Hơn nữa, anh ấy
không ngại phải làm lụng để kiếm sống. Cô cầm tay em gái trong
tay ḿnh, vẻ tội nghiệp. - Nào, xin em hăy mừng cho chị,
Monique. Chị chưa từng nghĩ là sẽ được biết đến cảm giác này.
Chị hạnh phúc đến có thể chết được.
Thế rồi cả nhà ôm lấy cô và nói họ mừng cho cô biết bao, rồi họ
bắt đầu hào hứng bàn về những dự tính cho lễ cưới Sớm tinh mơ
hôm sau Theresa tới nhà thờ, quỳ xuống cầu nguyện.
Cảm tạ Người, Cha của con. Cảm tạ Người đă cho con niềm hạnh
phúc dường ấy. Con sẽ làm mọi điều để xứng đáng với t́nh yêu của
Người và của Raoul. Amen.
Theresa bước vào hàng bách hóa, đôi chân chơi vơi trên mặt đất,
và nói:
– Nếu ngài bằng ḷng, tôi sẽ đặt mua một ít vải để may váy cưới.
Raoul cười vang ôm lấy cô trong tay.
– Em sắp là một cô dâu tuyệt đẹp rồi.
Và Theresa hiểu anh định nói ǵ. Đó là phép mầu nhiệm.
Đám cưới được dự định tổ chức sau đó một tháng tại nhà thờ làng.
Tất nhiên Monique sẽ là người phù dâu.
Năm giờ chiều thứ sáu, Theresa nói chuyện lần cuối cùng với
Raoul. Mười hai giờ ba mươi ngày thứ bảy, khi cô đang đứng trong
pḥng làm lễ của nhà thờ đợi chú rể - lúc đó đă chậm ba mươi
phút - th́ linh mục đến cầm tay kéo cô sang một bên. Theresa
ngạc nhiên trước sự xúc động của ông. Tim cô đập mạnh.
– Làm sao vậy, cha? Có chuyện ǵ? Có chuyện ǵ xảy ra với Raoul?
– Ôi, con của ta, - linh mục nói, - Theresa yêu quư, tội nghiệp
của cha.
– Ǵ thế, cha? Nói cho con đi? - Cô bắt đầu hoảng sợ.
– Cha, cha vừa mới nhận được tin đây thôi. Raoul...
– Tai nạn? Anh ấy có sao không? - Cô gần như hét lên.
–... đă rời thị trấn sớm hôm nay.
– Anh ấy làm sao? Chắc có chuyện ǵ khẩn cấp khiến anh ấy
phải...
– Anh ta đă cùng... em gái con. Mọi người thấy họ lên chuyến
tàu đi Paris.
Căn pḥng xoay tít. Không. Theresa nghĩ. Ḿnh không được ngất
đi, ḿnh không được tỏ ra bối rối trước Chúa.
Cô chỉ c̣n nhớ lờ mờ về những ǵ xảy ra sau đó. Từ xa xôi vọng
đến bên cô tiếng linh mục tuyên bố ǵ đó về lễ cưới, và loáng
thoáng nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà thờ:
Mẹ Theresa ôm cô con gái, nói:
– Theresa tội nghiệp của mẹ. Em gái con độc ác quá. Mẹ rất đau
ḷng.
Nhưng Theresa lại bỗng tỉnh táo. Cô biết làm sao để mọi việc trở
nên b́nh thường.
– Đừng buồn mẹ ạ. Con không trách Raoul đă phải ḷng Monique
đâu. Người đàn ông nào cũng vậy thôi. Đáng ra con phải biết
không có người đàn ông nào lại yêu được con.
– Con nói sai rồi. - Cha cô kêu lên. - Con đáng giá bằng mười
Monique.
Nhưng sự so sánh của người cha đă quá muộn màng.
– Con muốn về nhà.
Họ đi qua đám đông. Khách khứa trong nhà thờ rẽ sang hai bên
nhường lối, lặng lẽ nh́n theo.
Khi về tới lâu đài, Theresa khẽ nói:
– Xin đừng lo cho con. Con hứa với bố mẹ rằng mọi việc sẽ tốt
đẹp Rồi cô lên pḥng cha lấy ra một lười dao cạo và cứa vào hai
cổ tay.
o0o
Khi Theresa mở mắt, bác sĩ riêng và linh mục của làng đang đứng
bên giường cô.
– Không - Cô hét lên - Tôi không muốn trở lại Hăy để tôi chết.
Để cho tôi chết!
– Tự sát là một trọng tội. Chúa đă cho con cuộc sống, Theresa.
Chỉ Người mới có thể quyết định khi nào nó kết thúc. Con c̣n
trẻ. C̣n cả cuộc đời phía trước. - Linh mục nói.
– Để làm ǵ? - Theresa thổn thức. Để chịu đựng hơn nữa? Tôi đă
không thể chịu nổi nỗi đau đang phải chịu. Tôi không thể chịu
được!
Giêsu đă chịu đựng nỗi đau và đă chết cho tất cả chúng ta. Đừng
quay lưng lại với Người. - Ông nhẹ nhàng nói.
Bác sĩ đă khám xong cho cô.
Cô cần nghỉ ngơi. Tôi đă nói với bà nhà cho cô ăn kiêng nhẹ một
thời gian, - ông chỉ tay vào cô, - nhưng không có món dao cạo
đâu đấy.
Sáng hôm sau Theresa lê ra khỏi giường. Khi cô đi vào pḥng
khách, mẹ cô nói vẻ cảnh giác:
– Con dậy làm ǵ thế Bác sĩ bảo...
– Con phải vào nhà thờ. Con cần nới chuyện với Chúa. - Theresa
đáp giọng khàn khàn.
– Mẹ sẽ đi với con. - Mẹ cô lưỡng lự.
– Không, con phải đi một ḿnh.
– Nhưng...
– Để cho con nó đi. - Cha cô gật đầu.
Họ nh́n theo cái bóng không hồn chệnh choạng ra khỏi nhà.
– Điều ǵ sẽ đến với con bé nữa nhỉ? - Mẹ Theresa th́ thầm.
– Có trời mà biết.
Cô bước vào nhà thờ quen thuộc, tiến đến trước điện và quỳ
xuống:
– Ta đến nhà Người để nói với Người vài điều, hỡi Chúa? Ta khinh
bỉ Người v́ Người đă sinh ra em ta được xinh đẹp Ta khinh bỉ
Người v́ Người đă sinh ra ta xấu xí. Ta khinh bỉ Người v́ đă để
cho em ta mang đi người đàn ông duy nhất mà ta yêu quư. Ta phỉ
nhổ vào Người.
Những câu cuối cô nói to tới mức mọi người xung quanh quay cả
sang nh́n.
Cô đứng dậy và xiêu vẹo ra khỏi nhà thờ.
Theresa không bao giờ tin rằng lại có một nỗi đau đớn đến thế.
Đau đớn đến không thể chịu nổi, đến không thể nghĩ về một điều
ǵ khác, khiến cô mất ăn mất ngủ. Kư ức luôn hiện rơ trong trí
óc cô, giống như các cảnh trong một cuốn phim.
Cô nhớ lại ngày cùng Raoul và Monique đi dạo dọc băi biển ở
Nice. .
– Trời hôm nay bơi th́ tuyệt. – Raoul nói.
– Em cũng muốn thế, nhưng không thể được. - Theresa không biết
bơi. - Em sẽ không phiền ḷng nếu hai người xuống bơi. Em đợi ở
khách sạn nhé.
Và cô đă sung sướng khi thấy Raoul cùng Monique bắt thân nhau dễ
dàng thế.
Họ ăn trưa tại một quán trọ gần Cagne. Người hầu bàn nói:
– Món tôm hùm hôm nay đặc biệt ngon.
– Em sẽ ăn món này. à Monique nói. - Theresa tội nghiệp không
thể ăn được, tôm cua sẽ làm chị ấy ho rũ rượi.
Ở St.Tropez:
– Anh nhớ cưỡi ngựa quá. Ở nhà th́ sáng nào anh cũng đi ngựa. Em
có muốn đi với anh không, Theresa?
– Em... Em sợ không được, Raoul.
– Em sẵn ḷng đi cùng anh, - Monique nói:
– Em cũng thích cưỡi ngựa.
Thế là họ đi suốt buổi sáng.
Có hàng trăm bằng chứng, nhưng cô đă quên hết cả. Cô bị mù ḷa,
bởi cô muốn thế. Những ánh mắt mà Raoul và Monique trao cho
nhau, những đụng chạm vô t́nh, những tiếng th́ thầm và những
chuỗi cười.
Sao ḿnh lại ngu ngốc đến thế nhỉ?
Đêm đến, khi Theresa cố chợp được mắt th́ lại nằm mơ. Nhưng giấc
mơ luôn khác nhau, nhưng cũng luôn giống nhau. , Raoul và
Monique đang làm t́nh trên sàn, trần truồng. Và con tàu đang
chạy qua chiếc cầu nhỏ bắc ngang hẻm núi. Chiếc cầu bỗng dưng
sập xuống và tất cả, con người lẫn con tàu, đều lao xuống vực
thẳm.
Raoul và Monique đang tại pḥng khách sạn, trần truồng trên
giường. Raoul ném mẩu thuốc lá hút dở xuống đất và căn pḥng nổ
tung, lửa trườn lên và thui cháy cả hai người, tiếng gào của họ
làm Theresa tỉnh giấc.
Từ một đỉnh núi, Raoul và Monique ngă xuống ḍng sông, hay chết
trong một tai nạn máy bay.
Những giấc mơ luôn khác nhau.
Những giấc mơ luôn giống nhau.
Cha mẹ Theresa hết sức lo ngại. Họ nh́n con gái ngày càng tiều
tụy, nhưng không biết làm ǵ để giúp cô.
Đột nhiên Theresa bắt đầu ăn. Cô ăn luôn mồm. Dường như lúc nào
cũng thấy đói. Cô lấy lại được trọng lượng và tiếp tục tăng cân,
cho tới khi da dẻ cô hồng hào.
Khi cha mẹ thử nói với cô về nỗi đau ḷng, cô bảo:
– Con bây giờ khỏe rồi. Đừng lo cho con.
Theresa lại tiếp tục cuộc sống như chẳng có ǵ xảy ra. Cô vào
phố, đến các cửa hiệu và làm những việc thường làm. Tối tối cô
ăn cùng cha mẹ, rồi đọc sách, thêu thùa. Cô đă xây quanh ḿnh
một pháo đài vững chắc và khẳng định sẽ không ai có thể chọc
thủng nó. Không người đàn ông nào c̣n dám nh́n ḿnh nữa. Không
bao giờ nữa.
Bề ngoài, Theresa có vẻ vui. Bên trong cô đắm ch́m trong sâu
thẳm cô đơn, tuyệt vọng. Ngay cả khi có mọi người ở xung quanh
cô vẫn một ḿnh ngồi trong chiếc ghế cô đơn, trong căn pḥng cô
đơn, trong ngôi nhà cô đơn và trong thế giới cô đơn.
Khoảng một năm sau, cha cô đi Avila.
– Cha có vài việc phải giải quyết ở đó, - ông nói với Theresa. -
Xong là cha sẽ rỗi răi, sao con không đi với cha. Avila là một
thị trấn rất hấp dẫn. Nó sẽ làm con vui vẻ. Hăy lánh xa nơi này
một thời gian.
– Không, cảm ơn cha.
– Thôi được, - ông nh́n bà vợ thở dài.
Người quản gia từ ngoài đi vào pḥng khách.
– Xin lỗi, cô DeFosse. Bức thư này gửi cho cô, nó vừa tới.
Dù chưa bóc thư, Theresa đă ngập tràn phỏng đoán về một điều
kinh khủng đang chập chờn quanh nó.
Bức thư viết:
Theresa, người yêu dấu của anh, Chúa biết anh không có quyền
được gọi em là người yêu sau cái điều kinh khủng anh đă làm,
nhưng anh xin hứa sẽ bù đắp lại cho em, dù có phải trả bằng cả
cuộc đời Anh không biết bắt đầu từ đâu.
Monique đă bỏ đi, để lại đứa con gái hai tháng tuổi.Nói thật ra,
anh cảm thấy nhẹ người. Anh phải thú nhận rằng đă phải sống
trong địa ngục kể từ ngày rời bỏ em. Anh sẽ không bao giờ hiểu
được tại sao ḿnh lại làm điều đó. Dường như anh đă bị bắt đi,
bởi một loại bùa mê huyền bí của Monique, nhưng anh biết ngay từ
đầu riêng việc anh cưới cô ấy là một sai lầm khủng khiếp. Chính
em mới là người anh hằng yêu dấu. Giờ đây anh hiểu rằng chỉ một
nơi duy nhất anh có thể t́m được hạnh phúc là ở bên em. Khi em
nhận được bức thư này cũng là lúc anh đang trên đường trở về với
em.
Anh yêu em và anh vẫn hằng yêu em, Theresa. V́ cuộc sống c̣n lại
của chúng ta, anh cầu xin em tha thứ. Anh muốn...
Theresa không thể đọc hết được bức thư. Cái ư nghĩ gặp lại Raoul
và đứa con của anh ta với Monique thật ghê tởm, không thể chịu
nổi.
Cô quẳng lá thư xuống đất, điên cuồng.
– Tôi phải đi ngay khỏi đây, - Theresa hét lên, - ngay tối nay,
ngay bây giờ, nào, đi nào!
Cha mẹ cô không thể làm cô b́nh tĩnh trở lại.
– Nếu Raoul tới đây, - cha cô nói, - th́ ít nhất con cũng nên
nói chuyện với nó.
– Không? Nếu thấy hắn, con sẽ giết hắn. - Cô giật tay cha, nước
mắt tuôn trào xuống khuôn mặt, nài nỉ. - Cho con đi với cha. Con
sẽ đi bất kỳ nơi nào đủ xa để trốn thoát khỏi Raoul.
– V́ thế, ngay tối hôm đó, Theresa theo cha lên đường đi Avila:
Cha Theresa như quẫn trí trước sự bất hạnh của con gái ḿnh. Ông
không phải người dễ đồng cảm, nhưng một năm qua, bằng sự can đảm
của ḿnh, Theresa đă giành được ở ông sự cảm phục. Cô ngẩng cao
đầu, đối mặt với dân thị trấn, và không một lời phàn nàn. Ông
không thể làm ǵ để an ủi cô. Khi tới Avila, ông nhớ một thời cô
dă t́m thấy sự khuây khỏa trong nhà thờ, bèn hỏi:
– Cha Benendo, linh mục ở đây, là một bạn cũ của cha. Có thể ông
ấy sẽ giúp được con. Con gặp ông ấy chứ?
– Không, con không có việc ǵ phải làm với Chúa. Theresa ở khách
sạn một ḿnh trong khi cha cô lo việc làm ăn. Khi ông quay lại,
cô vẫn trong chiếc ghế ấy, nh́n chằm chằm vào bức tường.
– Theresa, con hăy đến với cha Berrendơ đi.
– Không ạ.
Ông lúng túng không biết làm sao. Cô từ chối rời khỏi pḥng
khách sạn, từ chối quay về Eze.
Vào phút cuối, linh mục tới thăm Theresa.
– Cha con nói rằng có một thời con đă đi lễ đều đặn.
Theresa nh́n vào cặp mắt của vị linh mục ốm yếu và lạnh lùng
nói:
– Tôi không c̣n thích nữa. Giáo hội chẳng có ǵ dành cho tôi
hết.
Cha Berrendo mỉm cười:
– Giáo hội có vài thứ để dành cho mọi người, con của ta. Giáo
hội dành cho chúng ta hy vọng và ước mơ.
– Tôi đă chán ngấy mơ ước rồi.
Ông nắm tay cô trong đôi tay gầy guộc của ḿnh, nh́n thấy những
vết sẹo trắng to trên hai cổ tay cô, mờ nhạt như một ư ức xa xưa
vậy.
– Chúa không tin như thế. Hăy nói chuyện với Người và Người sẽ
chỉ bảo con.
Theresa ngồi yên, mắt dán vào tường và cuối cùng, khi linh mục
miễn cưỡng ra khỏi căn pḥng, thậm chí cô cũng không biết.
Sáng hôm sau, khi Theresa bước chân vào nhà thờ mái ṿm lành
lạnh, cái cảm giác b́nh lặng gần gũi từ xưa bỗng trùm lên cô.
Lần cuối, cô đă đến nhà thờ để nguyền rủa Chúa. Một cảm giác hổ
thẹn sâu kín dâng lên. Chính là sự yếu mềm trong cô đă phản bội
cô, chứ không phải Chúa.
Hăy tha thứ cho con, - cô th́ thầm. - Con đă mắc tội. Con đă
sống trong sự căm thù. Hăy giúp con. Xin hăy giúp con. Cô nh́n
lên và thấy cha Berrenđo đang đứng đó Khi cô cầu nguyện xong,
ông đưa cô vào pḥng ḿnh ở phía sau pḥng làm lễ.
– Con không biết phải làm ǵ, thưa cha. Con không tin vào bất cứ
điều ǵ nữa. Con đă mất đức tin, - giọng cô dồn nén đầy tuyệt
vọng.
– Thế khi c̣n là một cô bé, con có đức tin không?
– Có, rất nhiều.
– Vậy th́ con vẫn có, c̣n của cha. Đức tin là thực và vĩnh hằng.
Mọi điều khác chỉ là tạm thời.
Hôm đó, họ nói chuyện hàng giờ.
Tới quá chiều, khi Theresa trở về, cha cô nói:
– Cha phải quay về Eze. Con đă sẵn sàng chưa?
– Không, thưa cha. Hăy cho con ở lại đây một thời gian.
– Con sẽ thấy thoải mái chứ? - Cha cô ngập ngừng.
– Vâng, thưa cha. Con xin hứa.
Từ đó, ngày nào Theresa và cha Berrendo cũng gặp nhau. Trái tim
linh mục hết sức thông cảm với Theresa. Ông thấy cô không phải
là một người đàn bà kém hấp dẫn mà chỉ thấy đây là một tinh thần
bất hạnh và đẹp đẽ.
Họ nói về Chúa, về tạo hóa, về ư nghĩa của cuộc sống mà cô hầu
như không nhận biết được. Theresa bắt đầu b́nh thường trở lại
Một hôm, cha Berrendo nói với cô:
Cái điều mà cha đă nhận được sự đáp lại sâu sắc trong con người
cô:
– Con của ta, nếu con không c̣n tin ở thế giới này nữa, th́ con
hăy tin vào thế giới tiếp theo. Tin vào thế giới mà Giêsu đang
đợi để tiếp nhận con.
Lần đầu tiên kể từ ngày được ấn định là ngày cưới của ḿnh,
Theresa bắt đầu cảm thấy thanh thản trở lại Nhà thờ đă trở thành
thiên đường của cô, như chính nó đă từng như vậy. Nhưng cô c̣n
nghĩ về tương lai của ḿnh nữa.
– Con không có nơi nào để ra đi.
– Con có thể trở về nhà.
– Không. Con sẽ không bao giờ trở lại đó được nữa. Con không thể
giáp mặt Raoul. Con không biết làm ǵ. Con muốn chạy trốn, nhưng
không có chỗ nào để mà trốn!
Cha Berlendo im lặng một lúc lâu. Cuối cùng ông nói:
– Con có thể ở lại đây.
Cô nh́n quanh pḥng khách sạn, bối rối.
– Ở đây ấy à?
– Tu viện ḍng Cistercian ở cạnh đây. - Ông nhướn người. - Để
cha nói cho con biết. Đó là một thế giới bên trong thế giới, nơi
mọi người được hiến dâng cho Chúa. Tim Theresa đập rộn.
– Nghe... thật tuyệt.
– Cha phải nói trước với con rằng đó là một trong những ḍng tu
nghiêm khắc nhất thế giới. Những người được nhận vào phải thề
giữ nhân đức, im lặng và ngoan ngoăn. Không có kẻ nào vào đó rồi
lại ra.
Nhũng lời đó của cha khiến Theresa run rẩy.
– Con sẽ không bao giờ rời xa nó. Đó chính là nơi con đă cố công
t́m kiếm, thưa cha:
Con khinh bỉ cái thế giới con đang tồn tại.
Nhưng cha Berrendo vẫn không hết lo lắng. Ông biết Theresa sẽ
phải đối mặt với một cuộc sống khác biệt hoàn toàn những điều cô
đă trải qua.
– Sẽ không có đường trở lại, con ạ.
– Con sẽ không bao giờ trở lại.
Sớm hôm sau, cha Berrendo dẫn Theresa tới gặp mẹ Bentina. Ông để
hai người nói chuyện.
Khoảnh khắc Theresa bước vào tu viện, cô đă hiểu ra. Kết cuộc,
cô hả hê nghĩ, kết cuộc...
Sau cuộc gặp gỡ này, Theresa háo hức gọi điện về cho cha mẹ.
– Mẹ đang rất lo. - Mẹ cô nói. - Khi nào con trở về nhà?
– Con đang ở nhà đây, thưa mẹ.
Ông giám mục Avila làm lễ.
– Lạy Chúa, đấng tạo hóa, xin Người chúc phước trên cô dâu này
để cô được phục sức bởi đạo đức Thiên thượng, cầu cho cô gái
được đức tin trọn vẹn và sự trung tín không suy suyễn.
Theresa đáp lại:
– Con xin từ bỏ nước ở thế gian này và tất cả mọi sự quyến rũ
của nó v́ t́nh yêu thương của Chúa - Đức Giêsu Kitô.
Tôi xin gả người này cho Chúa Giêsu Kitô, con trai của Cha tối
cao, xin được nhận dấu ấn của đức Thánh linh để người này được
gọi là tân phụ của Đức Chúa trời và nếu người này phụng sự Chúa
trung tín th́ sẽ được đội mũ Triều thiên đời đời. Hỡi Người đă
chiếu cố lựa chọn người này trong sự tương giao vợ chồng như bà
Maria đă được phước, mẹ của Chúa Giêsu Kitô... ở trước ngôi nhà
của Đức Chúa trời và trước mặt các thiên sứ.. Con hăy kiên nhẫn
ǵn giữ cho ư chí của Người, cho t́nh yêu, ḷng bác ái và con có
thể xứng đáng được nhận mũ Triều thiên của phước hạnh giống như
Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.
Cầu xin Chúa phục sức cho con khi con ngă ḷng, làm cho con được
mạnh mẽ khi con mềm yếu, cho con được b́nh yên và sự cái trị tâm
linh với ḷng thương xót, sự ngay thẳng của đường lối của Người
- Amen.
Giờ đây, ba mươi, năm sau, nằm trong rừng nh́n mặt trời leo lên
đường chân trời, sơ Theresa nghĩ:
Ḿnh đă đến tu viện với những lư do sai trái. Không phải là ḿnh
đến với Chúa mà là ḿnh trốn chạy khỏi thế giới. Nhưng Chúa đă
thấu được tim ḿnh.
Bà đă sáu mươi tuổi và ba mươi năm cuối của cuộc đời là cơi hạnh
phúc bà được biết tới. Giờ đây bà lại bị ném trở về với cái thế
giới mà bà đă trốn chạy.
Thêm nữa, trí óc bà lại đang chơi những tṛ lừa đảo lạ lùng với
bà.
Bà không biết cái nào là thực cái nào là hư. Quá khứ và hiện tại
lẫn lộn với nhau trong một h́nh ảnh kỳ ảo lạ lùng. Sao điều này
lại đến với ḿnh? chúa đă sắp xếp cho ta những ǵ vậy?
Chương 8
Đối với sơ Megan, chuyến đi
này thật sự kỳ thú. Cô đă kịp làm quen với những cảnh sắc và âm
thanh xung quanh và cái tốc độ thích nghi này đă làm cô ngạc
nhiên.
Cô t́m thấy sự hấp dẫn trong những người bạn đồng hành. Amparo
Jiron là một phụ nữ dũng mănh, dễ dàng theo kịp hai người đàn
ông, song tuy vậy, cô ta cũng rất đàn bà.
Felix Carpio, người đàn ông vạm vỡ với bộ râu biếc hồng cùng một
vết sẹo, có lẽ rất tốt bụng và dễ thương.
Nhưng đối với Megan, nhân vật mạnh mẽ nhất trong nhóm vẫn là
Jaime Miro. An ta có một sức mạnh vô địch và một ḷng trung
thành không thể lay chuyển vào niềm tin của ḿnh. Nó khiến Megan
nghĩ tới các tu sĩ trong tu viện.
Khi họ bắt đầu chuyến đi, Jaime, Amparo yà Fellx đều đeo những
chiếc chăn túi và súng trên vai.
– Để tôi mang đỡ một cái chăn nào, - Megan đề nghị.
Jaime Miro nh́n cô ngạc nhiên, rồi nhún vai.
– Được thôi, sơ.
– Anh đưa cô một cái. Nó nặng hơn cô tưởng, nhưng cô không kêu
ca, chừng nào ḿnh đi với họ th́ ḿnh c̣n gánh phần của ḿnh.
Megandường như nghĩ rằng họ sẽ đi như vậy măi, loạng choạng
trong bóng đêm, cành cây đập, bụi rậm cào, sâu bọ tấn công và
chỉ có mỗi ánh trăng soi đường.
Những người này là ai? Megan tự hỏi. Sao họ lại bị săn đuổi?
Chính bởi Megan và những tu sĩ khác cũng đang bị săn đuổi, nên
Megan cảm thấy những người đồng hành này hết sức gần gũi với
ḿnh.
Họ rất ít khi nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng lại có cuộc trao đổi
khó hiểu.
– Đă sắp đặt mọi thứ ở Valladolid chưa?
– Rồi, Jaime. Rubio và Tomas sẽ gặp chúng ta tại nhà băng trong
khi trận đấu ḅ xảy ra.
– Tốt lắm. Nhắn bảo Largo Corter đón ta. Nhưng đừng hẹn ngày cụ
thể.
– Hiểu rồi Ai là Largo Corter, là Rubio, là Tomas? Megan thắc
mắc. Điều ǵ sẽ xảy ra ở trận đấu ḅ và nhà băng? Cô mở miệng
định hỏi nhưng lại nghĩ ḿnh có cảm giác họ không thích được hỏi
lắm th́ phải.
Gần b́nh minh họ ngửi thấy mùi khói bay lên từ thung lũng phía
dưới.
– Đợi ở đây! Jaime th́ thầm. - Im lặng!
Họ nh́n theo anh đi ra b́a rừng và biến khỏi tầm mắt.
– Cái ǵ thế - Megan hỏi.
– Ngậm miệng vào.
Mười lăm phút sau Jaime Miro trở lại.
– Bọn lính? Ta sẽ đi ṿng sau chúng.
Họ quay lui khoảng nửa dặm, rồi thận trọng xuyên rừng cho tới
khi đến con đường nhỏ. Miền đồng quê trải rộng trước mắt họ,
thoảng hương thơm từ những cây rơm và quả chín.
Megan không ḱm được sự ṭ ṃ.
– Sao bọn lính lại truy t́m các ông? - Cô hỏi.
– Cô cứ hiểu là hai bên không nhất trí với nhau. - Jaime nói.
Và cô phải bằng ḷng với lời giải thích đó. Tạm thời thôi, cô
nghĩ, cô đă quyết tâm t́m hiểu kỹ hơn con người này.
Nửa giờ sau, khi họ tới được một khoảng trống nhưng kín đáo,
Jaime nói.
– Mặt trời lên rồi. Ta sẽ ở đây chờ đêm đến, - anh nh́n Megan. -
Đêm nay chúng ta sẽ phải đi nhanh hơn.
– Phải lắm,- cô gật đầu.
– Sơ hăy dùng chăn của tôi. Tôi đă quen ngủ đất rồi. - Fellx
Carpio nói với Megan.
– Cái này của ông. Tôi không thể... - Megan nói.
– V́ Chúa, - Amparo gắt lên. - Chui vào chăn đi. Bọn ta không
muốn bà đánh thức chúng ta dậy chỉ v́ mấy con nhện chết tiệt.
Có một sự hằn học trong giọng nói cô ta khiến Megan không hiểu.
Không nói lời nào, Megan chui vào chăn, tự hỏi cô ta bực cái ǵ
nhỉ? Megan nh́n Jaime kéo cái chăn của anh ta xa khỏi chỗ cô nằm
một chút, rồi chui vào.
Amparo cũng chui vào theo à, hiểu rồi, Megan nghĩ.
Jaime nh́n với sang Megan.
Sơ phải ngủ lấy sức đi. C̣n một chặng đường dài đấy.
Megan bị thức giấc bởi tiếng rên rỉ. Nghe như ai đó đang trong
cơn đau khủng khiếp. Cô ngồi dậy, lo lắng. Nhưng tiếng rên rỉ
phát ra từ trong chăn của Jaime. Chắc anh ta đang ốm lắm. Đó là
ư nghĩ đầu tiên của cô.
Nhưng rồi Megan nghe tiếng Amparo Jiron hổn hển:
– Ôi, phải, phải:
Đưa nó cho em. Mạnh lên! Phải! Nào! Nào!
Mặt Megan nóng bừng.
Cô vội vàng làm dấu, rồi bắt đầu cầu nguyện. Tha thứ cho con,
Đức Cha.
Hăy cho ư nghĩ con chỉ ngập tràn h́nh ảnh Người. Hăy cho tinh
thần con t́m đến Người, để nó t́m đến được cội nguồn và điều tốt
đẹp trong Người.
Và âm thanh đó vẫn tiếp tục. Cuối cùng, khi Megan nghĩ rằng cô
không thể chịu đựng thêm một khoảnh khắc nào nữa, th́ nó dừng
lại. Nhưng lại có những tiếng động khác làm cô không chợp mắt
được. Đó là tiếng rừng đêm vang khắp xung quanh cô. Âm thanh hỗn
độn cảa các loài chim quyện vào nhau, tiếng choe chóe của những
con thú nhỏ và tiếng gầm gừ của các loài thú lớn.
Megan nhớ tới nhà trẻ mồ côi. Cái nhà trẻ mồ côi tuyệt vời, và
khủng khiếp...
o0o
Họ gọi cô là “Megan kinh hoàng”.
Họ gọi cô là “Megan quỷ mắt xanh”.
Họ gọi cô là “Megan bất tử”.
Cô lên mười tuổi.
Cô đă được mang tới trại mồ côi này khi c̣n là đứa trẻ sơ sinh,
bị bỏ rơi trên bậc cửa nhà một cặp vợ chồng nông dân, những
người đang không đủ sức nuôi chính bản thân ḿnh.
Trại trẻ mồ côi là một ṭa nhà hai tầng quét vôi trắng đơn sơ ở
ngoại ô Avila, tại một khu nghèo của thành phố, cách xa quảng
trường Desan Vicente. Trại này do Merceđes Angeles, một người
đàn bà hộ pháp cùng bản tính dữ tợn mà nhiều khi làm cho những
đứa trẻ được bảo trợ hiểu nhầm t́nh cảm thân mật bà dành cho
chúng.
Megan nom khác hẳn những đứa bé cùng trại, một kẻ xa lạ với mớ
tóc vàng, cặp mắt xanh sáng, nổi bật so với những đứa trẻ tóc
đen, mắt đen.
Nhưng ngay ngày đầu, Megan cũng tỏ ra lạ lùng cả trong nhiều thứ
khác nữa. Cô là một đứa trẻ có tính cách độc lập mạnh mẽ, một
người cầm đầu, một kẻ chuyên gây rối.
Bất cứ có chuyện ǵ lộn xộn trong trại th́ Mercedes Angeles cũng
biết ngay rằng đó là do Megan đầu têu ra.
Suốt nhiều năm, Megan cầm đầu các cuộc đấu tranh đ̣i thức ăn. Cô
tập hợp bọn trẻ lại thành một cộng đồng và bày ra những tṛ phản
kháng hết sức thông minh, đủ làm đau đầu các nhà quản lư, gồm cả
hàng chục vụ trốn trại. Chẳng cần phải nói, Megan trở nên gần
gũi với mọi đứa trẻ. So với chúng, nới chung, cô nhỏ tuổi và nhỏ
về cả vóc dáng hơn, nhưng chúng đều đến với cô, t́m sự chỉ dẫn.
Cô tự nhiên trở thành kẻ cầm đầu. C̣n những đứa bé hơn lại thích
được nghe cô kể chuyện. Cô có một trí tưởng tượng kỳ lạ.
– Chị Megan, bố mẹ em là ai vậy?
– À! Bố mày là một tên kẻ trộm vàng bạc thông minh. Nửa đêm ông
ấy leo lên mái một khách sạn để lấy trộm kim cương của một nữ
diễn viên nổi tiếng.
Nhưng khi đang nhét kim cương vào túi th́ cô diễn viên tỉnh dậy.
– Thế bà ấy tóm được me à?
– Không. Ông ấy rất đẹp trai.
– Thế rồi sao nữa?
– Họ phải ḷng nhau, rồi lấy nhau. Thế là mày ra đời.
– Nhưng sao họ lại đưa em vào trại mồ côi? Họ không yêu em à?
– Đây luôn luôn là phần khó giảng giải!
– Tất nhiên là họ yêu mày. Nhưng... ờ... họ đi trượt tuyết ở
Thụy Điển và bị chết trong một vụ tuyết sụp khủng khiếp.
– Tuyết sụp là như thế nào?
– Là khi một đám tuyết lớn bỗng tụt xuống và chôn bố mẹ mày ở
dưới đó.
– Thế cả bố lẫn mẹ em đều chết à?
– Chứ sao. Và những lời cuối cùng của họ là họ yêu mày. Nhưng
chẳng c̣n ai để trông nom mày, nên mày phải vào đây.
Megan cũng khao khát như những đứa trẻ khác muốn biết cha mẹ
ḿnh là ai.
Đêm đêm cô thường đến với giấc ngủ bằng những câu chuyện tự bịa
ra cho ḿnh:
Bố ḿnh là một người lính tham gia cuộc nội chiến. Bố là một đại
úy, chiến đấu rất dũng cảm. Bố bị thương trong một trận đánh và
được mẹ là y tá chăm sóc Hai người lấy nhau, rồi bô trở lại mặt
trận và hy sinh. Mẹ nghèo quá không nuôi nổi ḿnh, nên phải để
ḿnh ở một nhà nông dân, và điều đó làm cho mẹ tan nát cơi ḷng.
Cô thường khóc một cách ngốc nghếch cho người cha dũng cảm đă
chết và người mẹ, một quả phụ đáng thương. .
Hoặc, Bố ḿnh là một người đấu ḅ, một trong những matadore vĩ
đại. Bố nổi tiếng khắp Tây Ban Nha. Mọi người đều kính phục bố.
Mẹ là một vũ nữ Flameco xinh đẹp. Họ cưới nhau, nhưng một hôm bố
đă bị chết bởi một con ḅ to lớn, hung dữ Mẹ buộc phải từ bỏ
ḿnh.
Hoặc, Bố ḿnh là gián điệp cừ khôi từ một nước...
Ḍng tưởng tưởng chẳng bao giờ cạn.
Trong trại có ba chục trẻ, từ những đứa mới sinh bị từ bỏ đến
những đứa tuổi mười bốn. Hầu hết là dân Tây Ban Nha, nhưng cũng
có những đứa đến từ sáu nước khác, thế nên Megan trở nên thông
thạo vài thứ tiếng. Cô ngủ trong cùng pḥng với hơn một chục cô
bé khác. Có những cuộc nói chuyện th́ thầm trong đêm về những
con búp bê và quần áo. Khi các cô gái lớn lên, họ nói về giới
tính. Chuyện đó nhanh chóng trở thành mục chính để trao đổi.
– Ḿnh rồi sẽ lấy chồng, nhưng ḿnh sẽ không để chồng làm cái ấy
đâu, ḿnh cho rằng làm thế là xấu.
Một đêm, vào lúc mọi người đều đă ngủ, Primo Conde, một trong
những cậu bé của trại ḅ đến pḥng các cô gái. Cậu rón rén đến
bên giường cô.
– Megan... - giọng cậu th́ thào.
– Primo? Có chuyện ǵ thế? - Megan tỉnh ngay.
– Cho ḿnh vào giường cậu với, được không? Cậu ta sụt sịt sợ
hăi.
– Được Khẽ thôi.
Primo mười ba tuổi, bằng với Megan, nhưng nhỏ con so với tuổi và
là đứa trẻ đă từng bị đánh đập tàn nhẫn. Cậu bé luôn phải chịu
những cơn ác mộng và thường thức dậy giữa đêm rồi kêu thét.
Những đứa trẻ khác th́ ghét bỏ nhưng Megan lại luôn bảo vệ cậu.
Primo leo lên nằm cạnh Megan và cô cảm thấy những giọt nước mắt
chảy xuống má cậu. Cô ôm chặt lấy bạn trong tay.
– Thôi, nín đi. nào, - cô th́ thầm. - Nín nào.
Tiếng sụt sịt nhỏ dần rồi tắt hẳn. Người cậu nép sát vào cô và
cô cảm thấy được sự xúc động của cậu đang lớn dần.
– Primo...
– Ḿnh xin lỗi. Ḿnh... ḿnh không thể nén được. Ḿnh yêu bạn,
Megan. Bạn là người duy nhất trên thế gian này mà ḿnh nghĩ đến.
– Bạn vẫn chưa được ra thế giới bên ngoài kia mà.
– Xin bạn đừng cười.
– Đâụ... – Ḿnh chẳng có ai ngoài bạn.
– Ḿnh biết.
– Ḿnh yêu bạn.
– Ḿnh cũng yêu cậu, Primo.
Im lặng.
– Xin lỗi v́ đă làm phiền bạn. Ḿnh về giường ḿnh đây Giọng
Primo đầy vẻ đau xót. Cậu ta ngồi dậy.
– Đêm đó giấc ngủ đă không đến với Megan.
Thỉnh thoảng, một đứa trẻ lại được gọi lên pḥng quản lư để gặp
cha mẹ nuôi tương lai. Đó luôn là phút giây xúc động đối với
chúng, v́ đó cũng có nghĩa là một cơ hội để thoát khỏi sự buồn
thảm của trại mồ côi, một cơ hội để có được mái ấm thật sự và
được thuộc về một người khác.
Nhiều năm trôi qua, Megan đă thấy nhiều những đứa trẻ mồ côi
được lựa chọn. Họ về nhà của những thương gia, nông dân, chủ nhà
băng, chủ cửa hiệu.
Luôn luôn chỉ là những đứa trẻ khác, chẳng bao giờ là cô Tiếng
tăm của cô luôn đi trước, như một cảnh báo. Cô thường nghe những
bậc cha mẹ tương lai nói chuyện với nhau.
– Con bé nom xinh đẹp, nhưng nghe nói nó khó bảo lắm, – Có phải
nó là đứa đă mang lén mười hai con chó vào trại trẻ tháng trước
không?
– Họ nói nó đầu têu những tṛ quái quỷ. Tôi sợ... nó không hợp
với bọn trẻ ở nhà.
Họ chẳng biết ǵ về những đứa trẻ khác đă yêu mến cô thế nào.
Mỗi tuần cha Berrendo đến thăm bọn trẻ được bảo trợ một lần và
Megan luôn mong ngóng gặp ông. Cô ham đọc sách và linh mục cùng
Mercedes Angeles đều chú ư cung cấp sách cho cô. Megan có thể
thổ lộ với linh mục nhiều điều mà cô không dám, hoặc không thể,
nói với ai khác. Chính cha Berrendo là người mà hai vợ chồng
nông dân nọ đă mang đứa trẻ sơ sinh Megan đến – Sao họ không
muốn giữ con vậy?
– Họ muốn lẳm, Megan, nhưng họ già và ốm đau luôn. Ông linh mục
già nói nhỏ nhẹ.
– Thưa cha, tại sao bố mẹ thật của con lại bỏ con ở nhà nông dân
đó?
– Cha chắc chắn là v́ họ nghèo, không đủ sức nuôi con.
Lớn lên, Megan bỗng trở nên sùng đạo. Cô bị khuấy động bởi phần
trí tuệ của Thiên Chúa giáo. Cô đọc Xưng tội của Thánh
Augustine, những tác phẩm của Thánh Francis, Thomas More, Thomas
Merton.,. và vô số cuốn sách khác.
Megan tới nhà thờ đều đặn, và cô thích những nghi thức lễ Met, .
lễ Ban Thánh thể, lễ trước bứa ăn. Có lẽ cô, yêu hơn cả là cảm
giác thanh b́nh huyền diệu luôn bao toả quanh ḿnh mỗi khi cô ở
trong nhà thờ.
– Con muốn làm một người công giáo. - Một ngày nọ Megan nói với
cha Berrendo.
Ông nắm tay cô trong tay ḿnh, nheo nheo mắt:
– Có lẽ con đă là người công giáo, Megan. Nhưng chúng ta sẽ làm
lễ tiếp nhận con. Con có tin vào Chúa. Đấng tối cao, Người tạo
ra trời và đất không?
– Có, con tin.
– Con có tin vào Giêsu Kitô, con trai duy nhất của Người, đă
được sinh ra và chịu đựng không?
– Có, con tin.
– Con có tin vào linh hồn thiêng liêng, vào giáo hộI Thiên Chúa
thiêng liêng, xă hội của các vị Thánh, tha thứ cho tội lỗi
không?
– Có, con rất tin.
– Exiabea, spriritus immunde. Hăy thoát khỏi người này. Những
tinh thần nhơ bẩn hăy nhường chỗ cho ư Chúa. - Ông lại thổi vào
mặt cô.
– Megan, hăy nhận lấy Chúa ḷng lành qua hơi thở này và hăy nhận
lấy sự phù hộ của Chúa bằng an ở bên ḿnh.
Mười lăm tuổi, Megan trở thành cô gái trẻ đẹp. Mớ tóc vàng mượt
mà và nước da trắng khiến cô nổi bật trong đám bạn gái của ḿnh.
Một hôm, cô được gọ lên pḥng Merceđes Anges. Cha Berrendo cũng
ở đó.
– Chào cha!
– Chào con, Megan!
– Đáng tiếc, ta có một việc phải nói với con, Megan. - Merceder
Angeles lên tiếng.
– Sao ạ? Cô lục lại trong óc, cố nhớ sai sót mới nhất của ḿnh.
– Lứa tuổi giới hạn ở đây là mười lăm, và đă tới sinh nhật lần
thứ mười lăm của con. - Bà hiệu trưởng tiếp tục.
– Tất nhiên Megan đă biết luật lệ đó, nhưng cô gạt nó ra khỏi
đầu, bởi không muốn đối mặt với thực tế rằng ḿnh chẳng có một
nơi nào trên thế giới này để đến rằng chẳng có ai cần cô, rằng
cô sắp bị bỏ rơi một lần nữa.
– Con phải... con phải rời khỏi đây ạ?
Mercedes Anges thấy khó xử nhưng cũng không có cách nào khác.
– Ta nghĩ... phải tuân theo luật lệ thôi. Chúng ta có thể t́m
một chỗ cho con làm cô hầu.
– Megan chẳng biết nói sao.
– Thế con muốn đi đâu? - Cha Berrendo lên tiếng.
Suy nghĩ về điều đó, một ư nghĩ chợt đến với Megan. Đă có một
nơi dành cho cô.
Kể từ khi mười hai tuổi, Megan phải góp phần cho trại trẻ bằng
việc mang hàng đến các nơi trong thị trấn, nhiều lần mang cả tới
tu vlện Cistercian:
Hàng luôn được chuyển đến Mẹ Bentina. Cô đă lén nh́n những h́nh
ảnh các nữ tu khi họ cầu kinh hay đi đi lại lại và cô nhận thấy
trong họ một cảm giác thanh b́nh, hầu như thoát tục. Cô ghen tỵ
với niềm hân hoan dường như được toả ra từ họ.
Với Megan, tu viện này gíông như một ngôi nhà của t́nh thương.
Mẹ Nhất mến cô gái trẻ trung tóc vàng này ngay, và suốt mấy năm,
giữa hai người có những cuộc trao đổi dài:
– Sao người ta lại vào tu viện? - Một lần Megan hỏi.
– Người ta đến tu viện v́ nhiều lư do, hầu hết là để dâng ḿnh
cho Chúa.
Cũng một số đến trong tuyệt vọng, chúng ta cho họ hy vọng. Số
khác đến v́ thấy không c̣n lư do ǵ để sống, chúng ta chỉ cho họ
rằng:
c̣n Chúa! Lại có những người đến đây bởi lẽ họ đang trốn chạy.
C̣n những người khác th́ bị đời ruồng bỏ nên họ muốn được thuộc
về Chúa.
Điều đó vang lên câu trả lời trong cô gái trẻ. Ḿnh chưa bao giờ
thực sự thuộc về ai, Megan nghĩ. Đây là một cơ hội.
– Con nghĩ con sẽ vào tu Viện.
Sáu tuần sau, Cô thực hiện lời thề nguyện.
Và cuối cùng, Megan đă được sở nguyện. Đây là Mẹ, là các chị và
em cô, một gia đ́nh cô chưa hề có. Và tất cả họ chỉ là một, dưới
Đức Cha của họ.
Megan làm kế toán trong tu viện. Cô hết sức thích thú thứ ngôn
ngữ bằng cử chỉ mà các bà sơ sử dụng khi cần giao tiếp với Mẹ
Nhất. Có bốn trăm bảy mươi hai cử chỉ, đủ để diễn đạt với nhau
mọi thứ họ cần bày tỏ. Khi đến lượt một sơ nào đó phải lau rửa
các căn pḥng, Mẹ Nhất Bentina đưa bàn tay phải ra phía trước và
đập vào mu bàn tay kia. Nếu một tu sĩ bị sốt, người đó tới Mẹ và
đập đầu ngón tay trỏ và ngón giũa bàn tay phải vào phía bên
ngoài cổ tay trái.
Nếu một yêu cầu nào đó bị tŕ hoăn Mẹ Nhất Bentina sẽ đưa cùi
tay phải lên trước tay trái của bà và nhẹ nhàng hạ xuống:
Ngày mai.
Một sáng tháng Mười một, Megan được giới thiệu những lễ nghi của
đám tang. Một nữ tu đang hấp hối và tiếng chuông gỗ vang lên
trong điện thờ báo hiệu bắt đầu của một lễ nghi vẫn được giữ ǵn
nguyên vẹn từ năm 1030. Tất cả những ai có thể đáp lại tiếng gọi
này đều vội đến quỳ trong pḥng bệnh xá để xức dầu thơm và cầu
nguyện.
Họ thầm cầu kinh để các vị thánh giúp cho phần hồn của nữ tu sĩ
được siêu thoát, để biểu thị đă đến lúc ban những lễ phước cuối
cùng:
Mẹ Trưởng tu viện ch́a bàn tay trái, ḷng bàn tay ngửa ra và
dùng đầu ngón cái của bàn tay phải vạch lên đó một dấu thập.
Khi đọc xong bài kinh cuối cùng, cái xác vẫn được đặt nguyên chỗ
đó một giờ nừa cho linh hồn có thể ĺa xa. Tại chân giường, một
cây nến Phục sinh lớn, biểu tượng Thiên Chúa của nguồn sáng vĩnh
cửu được thắp lên trong chiếc đế gỗ. Người y tá của tu viện lau
rửa sạch xác nữ tu rồi mặc vào cho chiếc áo choàng đen quen
thuộc, trùm cho chiếc mũ trắng, đi cho đôi tất xù dài và đôi đép
bện lấy. Một trong số các nữ tu mang vào ṿng hoa tươi, hái
ngoài vườn.
Khi liệm xong, một đoàn sáu nữ tu mang thi thể người quá cố tới
nhà thờ, đặt lên chiếc bục phủ vải trắng trước bệ thờ. Không
được để cái xác đó đơn côi mà hai tu sĩ phải ngồi đọc lễ cầu
kính ở bên ghế của ḿnh, c̣n phía bên kia xác chết, cây nến Phục
sinh vẫn cháy lập loè.
Chiều hôm sau, xong lễ cầu hồn, người chết được đưa qua điện thờ
ra nghĩa địa riêng, tường bao quanh, nơi các tu sĩ ngay cả lúc
đă qua đờI vẫn giữ được sự cách biệt. Các sơ, ba người một bên
dùng những băng vải trắng, thận trọng hạ huyệt. Theo tập quán
của ḍng tu Cistercian, người chết không được che đậy ǵ trong
ḷng đất, nên chôn cất không có quan tài. Hai tu sĩ bắt đầu nhẹ
nhàng thả đất lên cái xác đă cứng đờ. Đó là công việc cuối cùng
họ với người nữ tu quá cố, trước khi tất cả trở về nhà thờ đọc
những bài kinh hối lỗi.
Họ ba lần cầu xin Chúa rủ ḷng thương linh hồn người đă qua đời.
Domine miserere superpeccatrice.
Domine miserere superpeccatrice.
Domine miserere superpeccatrice.
Đôi lúc, cô gái trẻ Megan ch́m trong u sầu. Tu viện đă cho cô sự
thanh b́nh song dẫu vậy cô vẫn không thấy ḿnh hoàn toàn thanh
thản. Cứ như một phần đời cô c̣n lạc ở nơi nào đó. Những khao
khát mà đúng ra cô đă phải quên từ lâu lại trỗi dậy. Cô thấy
ḿnh nghĩ về đám bạn mà cô bỏ lại ở trại trẻ mồ côi và tự hỏi
điều ǵ đă đến với họ. Cô luôn tự h ỏi cái ǵ đang xảy ra ở thế
giới bên ngoài, cái thế giớI mà cô đă từ bỏ, nơi có tiếng nhạc,
có những điệu nhảy, và tiếng cười.
Megan tới t́m Mẹ Betina.
– Thỉnh thoảng điều dó lại xảy đến, với tất cả mọi chúng ta. -
Bà trấn an Megan. - Nhà thờ gọi nó là aceđia - tội lỗi. Đ ó là
t́nh trạng phiền muộn về tinh thần, vũ khí của quỷ sa tăng. Đ
ừng lo nghĩ về nó, con ạ. Nó sẽ qua thôi.
Và nó đă qua.
Nhưng có một thứ không sao qua đi, đó là nỗi khao khát cháy bỏng
muốn được biết cha mẹ ḿnh là ai.
Ḿnh sẽ chẳng bao giờ biết, Megan tuyệt vọng nghĩ. Hết đời cũng
chẳng biết.
Chương 9
THÀNH PHỐ NEW YORK l976
Các phóng viên chen chúc
bên ngoài khách sạn - sơn màu xám Waldoft Astoria ở New York,
dơi theo đoàn người tiếng tăm trong những bộ lễ phục buổi tối
bước ra khỏi những chiếc xe sang trọng, đi qua cánh cửa quay lên
pḥng đại khiêu vũ trên tầng ba. Các quan khách đến đây từ khắp
thế giới.
Cameru liên tiếp chớp nháy trong khi các phóng viên nhao nhao:
– Ngài phó tổng thống, xin làm ơn nh́n sang phía này.
– Ông thống đốc Adams, xin cho tôi chụp thêm một kiểu nữa.
Có nhiều thượng và hạ nghị sĩ từ nhiều nước, những trùm tư bản
và những nhân vật có máu mặt của thế gi ới Họ tới đây để kỷ niệm
lần thứ sáu mươi ngày sinh của Ellen Scott. Thực ra chẳng phải
tất cả sự kính trọng mà họ đang tỏ ra là dành cả cho Ellen, như
một người lănh đạo của hệ thống công nghiệp Scott nhân đạo, một
trong những kết khối thế lực nhất. Pháo đài khổng lồ nhiều chân
rết này gồm cả những công ty dầu hoả và công nghiệp khác, các hệ
thống giao thông và các nhà băng. Một lư do nữa là tất cả tiền
thu được buổi tối nay sẽ chuyển tới các hoạt động Từ thiện quốc
tế. Scott Industries có lợi tức trên mọi vùng của thế giới. Hai
mươi bảy năm về trước, người đứng đầu, ông Milo Scott, đă chết
đột ngột v́ đau tim, và vợ ông ta, Eilen, giữ quyền quản lư hệ
thống công nghiệp khổng lồ này. Kể từ đó, bà đă tỏ ra là một
người quản lư kiệt xuất, đă nhân lên hơn ba lần tài sản của công
ty.
Pḥng đại khiêu vũ của khách sạn Waldoft Astria rất lớn được
trang hoàng màu be và màu vàng kim, có sân khấu trải thảm đỏ.
Một ban công với ba mươi lô xếp ṿng quanh gian pḥng, trên mỗi
lô đều có một chùm đèn.
Ở trung tâm ban công là các vị khách danh dự. Có ít nhất sáu
trăm quư ông, quư bà ngồi dự tại những chiếc bàn lung linh ánh
bạc.
Bữa tiệc kết thúc, thống đốc New York bước nhanh lên sân khấu:
– Kính thưa ngài phó tổng thống, thưa các quư ông, quư bà và các
vị khách quư mến, đêm nay tất cả chúng ta có mặt ở đây với mục
đích tỏ ḷng ngưỡng mộ tới người phụ nữ đáng kính và sự hào
phóng của bà trong nhiều năm qua.
Ellen Scott là mẫu người thành công trong mọi lĩnh vực. Bà có
thể là một nhà khoa học vĩ đại hay một bác sĩ. Bà cũng có thể là
một chính trị gia kiệt xuất, và tôi phải thưa với các vị rằng,
nếu Ellen Scott quyết định tranh cử tổng thống Mĩ th́ tôi sẽ là
người đầu tiên bỏ phiếu cho bà. Tất nhiên không phải là kỳ bầu
cử tới, mà là kỳ sau đó.
Trong pḥng rộn lên tiếng cười và tiếng vỗ tay.
– Nhưng Ellen Scott c̣n hơn cả một người phụ nữ lỗi lạc Bà c̣n
là một con người đầy t́nh thương, giàu ḷng bác ái, không bao
giờ do dự với việc tham gia vào những vấn đề nóng bỏng của thế
giới ngày nay...
Bài nói c̣n kéo dài thêm mười phút nữa, nhưng Ellen Scott chẳng
buồn nghe. Hắn ta nhầm to, bà nhăn nhó nghĩ. Tất cả bọn họ đều
nhầm to. Scott Inđustrie thậm chí cũng chẳng phải là công ty của
ta. Milo và ta đă đánh cắp nó.
Và ta đă phạm một tội ác c̣n lớn hơn thế. Nhưng nó cũng sẽ chẳng
là vấn đề ǵ nữa, ngay cả bây giờ cũng vậy. Bởi ta sắp chết.
Bà nhớ rơ từng lời của vị bác sĩ khi ông đọc kết quả xét nghiệm
- đó là cái án tử h́nh dành cho bà.
– Tôi hết sức mong bà tha lỗi, thưa bà Scott, tôi không có cách
nào để báo điều này cho bà nhẹ nhàng hơn. Chứng ung thư đă lan
khắp hệ bạch huyết trong cơ thể bà. Không c̣n mổ được nữa.
Bà đă cảm thấy một khối nặng đột ngột đè lên dạ dày.
– Tôi c̣n... c̣n bao lâu nữa?
– Có lẽ một năm. - Ông bác sĩ ngập ngừng.
Không kịp mất. Không đủ cho ngần ấy việc.
– Ông sẽ không nới với ai về chuyện này? - Giọng bà vẫn điềm
tĩnh.
– Chắc chắn là không.
– Cảm ơn bác sĩ.
Bà không nhớ ḿnh đă rời khỏi Trung tâm y tế của giáo phái
trưởng lăo Colombia và lái xe vào phố như thế nào. Ư nghĩ duy
nhất bà là:
Ta phải t́m ra nó trước khi chết.
Bài diễn thuyết của thống đốc đă kết thúc.
– Thưa các ông, các bà. Tôi rất lấy làm vinh dự và sung sướng
được giới thiệu, bà Ellen Scott.
Bà đứng dậy trong tiếng hoan hô và đi về phía sân khấu, một
người đàn bà gầy g̣, tóc xám, lưng thẳng, ăn vận lịch sự và toát
ra một sức sống mà bà không c̣n cảm thấy. Họ nh́n ḿnh giống như
nh́n một ngôi sao chỉ c̣n le lói, bà cay đắng nghĩ. Ḿnh sẽ
chẳng c̣n ở đây lâu nữa.
Trên sân khấu, bà đợi cho tiếng vỗ tay lắng xuống. Họ đang tung
hô một con quỷ Nêu biết, họ sẽ làm ǵ? Giọng bà vang lên mạnh
mẽ.
– Kính thưa ngài phó tổng thống, thưa các vị thượng hạ nghị sĩ,
thưa ngài thống đốc Adams...
Một năm, bà nghĩ. Không biết nó ở đâu và c̣n sống hay đă chết.
Ta phải t́m ra nó.
Bà vẫn nói, một cách vô thức, tất cả những ǵ mà người ta muốn
nghe từ bà.
– Tôi vô cùng sung sướng đón nhận sự kính trọng này, không phải
cho tôi, mà cho tất cả những người đă đóng góp tích cực để chia
sẻ gánh nặng với những người không được hưởng sự may mắn như
chúng ta ở đây...
Kư ức bà trôi ngược về bốn mươi hai năm trước, tại Gary,
Indiana...
Mười tám tuổi, Ellen được nhận vào làm tại nhà máy phụ tùng ô tô
của công ty Seott Industries tại Gary Indiana. Đấy là một cô gái
cởi mở, hấp dẫn, rất được công nhân trong nhà máy mến mộ. Vào
hôm Milo Scott đến thị sát nhà máy, Ellen được chọn để hướng dẫn
cho anh.
– Này, Ellie? Có phải rồi cô sẽ lấy em trai ông chủ và bọn tôi
sẽ phải làm thuê cho cô không. - Ai đó hỏi trêu, – Phải. - Ellen
Dudash cười vang. - Bao giờ chạch đẻ ngọn đa nhé.
Milo Scott không có điểm nào Ellen mong đợi. Anh ta ba mươi
tuổi, cao, mảnh khảnh. Không xấu lắm, Ellen nghĩ bụng, có vẻ
nhút nhát và trịnh trọng.
– Cô thật tốt bụng dành thời gian cho tôi, cô Dudasb. Hy vọng
tôi không làm phiền đến công việc của cô.
– Hy vọng là sẽ làm ông vừa ḷng. - Cô cười.
Nói chuyện với anh ta thật dễ dàng.
Không thể tin được, ḿnh đang chơi đùa với em trai ông chủ lớn.
Ḿnh sẽ kể cho ông bà già nghe.
Milo tỏ ra thích thú với công nhân và công việc của họ. Ellen
dẫn anh qua phân xưởng sản xuất bánh răng số tṛn và dài. Cô đưa
anh tới buồng tôi luyện, nơi những bánh răng được đưa vào quá
tŕnh làm cứng, rồi tới phân xưởng đóng gói, bộ phận vận chuyển... và đến chỗ nào anh cũng tỏ ra xúc động.
– Hoạt động ở đây thật là sôi nổi, phải không cô Dudash?
Anh ta là chủ mọi thứ ở đây thế mà cứ như một đứa trẻ nhút nhát.
Có lẽ c̣n có điều ǵ đó.
Tai nạn xảy ra chính trong khu lắp ráp. Một chiếc cẩu treo tự
động phía trên cao đang vận chuyển những thanh kim loại bỗng xảy
ra trục trặc và một tấm thép lao xuống. Milo Scott đứng chính
xác ở vị trí tấm thép sẽ rơi trúng. Ellen linh cảm thấy mối
nguy, và không kịp suy nghĩ, cô xô anh sang bên, c̣n ḿnh th́
không tránh kịp, bị thanh sắt quệt vào.
Cô tỉnh lại trong một pḥng riêng tại bệnh viện, ngập trong hoa.
Khi Ellen mở mắt và nh́n quanh, cô nghĩ Giống như ḿnh đă chết
và đă được lên thiên đàng Có hoa phong lan, hoa hồng, hoa loa
kèn hoa cúc và cả những loại hoa mà cô chưa từng biết đến.
Tay phải cô bị bó cứng, hai bên sườn bị băng bó chặt và hết sức
đau đớn.
Một y tá bước vào:
– A, cô đă tỉnh rồi, cô Dudash. Để ôi báo bác sĩ.
– Tôi... tôi ở đâu thế?
– Trung tâm Blake, một bệnh viện tư.
Ellen nh́n quanh căn pḥng rộng. Ḿnh làm sao mà thanh toán nổi
viện phí – Chúng tôi đang phải đối phó với những cú điện gọi tới
cô – Điện nào?
– Báo chí đang t́m cách lọt vào phỏng vấn cô. Bạn bè gọi điện
cho cô. Ông Scott cũng gọi cho cô vài lần...
– Ông ấy có sao không?
– Xin lỗi, cô hỏi sao?
– Ông ấy có bị thương trong tai nạn ấy không?
– Không, sớm nay ông ấy lại đến, nhưng côđang ngủ.
– Ông ấy đến thăm tôi?
– Phải, - cô y tá nh́n khắp pḥng. - Hầu hết hoa ở đây là của
ông ấy đấy.
Không thể tin được.
– Bố mẹ cô đang ở pḥng đợi. Cô thấy gặp họ được chưa?
– Tất nhiên.
– Tôi sẽ để họ vào.
Ôi, ḿnh chưa từng được chữa chạy như thế này ở bệnh viện bao
giờ. Ellen nghĩ.
Cha mẹ cô đi vào và bước đến giường cô. Họ sinh ra ở Ba Lan,
tiếng Anh của họ chưa thật sơi. Cha Ellen là thợ cơ khí, một
người đàn ông thô, vạm vỡ, c̣n mẹ cô là một nông dân chất phác.
– Mẹ mang súp cho con đây, Ellen.
– Mẹ, họ cho con ăn trong bệnh viện mà.
– Nhưng họ không cho con ăn món súp của mẹ, hăy ăn đi và con sẽ
chóng khoẻ hơn.
– Con đă xem tờ báo này chưa? Bố mang cho con một tờ đây Cha cô
nói.
– Ông đưa nó cho cô. Một ḍng chữ đậm chạy dài, CÔNG NHÂN NHÀ
MÁY LIỀU THÂN CỨU CHỦ.
– Cô đọc bài viết hai lần.
– Con đă có một hành động dũng cảm để cứu ông ấy.
Dũng cảm à? Ngu xuẩn th́ có. Nếu kịp có thời gian suy nghĩ th́
ḿnh đă cứu ḿnh trước. ĐÓ là việc ngớ ngẩn nhất mà ḿnh đă làm.
Tại sao Ḿnh có thể bị chết!
Gần trưa hôm đó, Milo Scott đến thăm Ellen, mang theo một bó hoa
lớn.
– Xin tặng cô, - anh nói ngượng ngập. - Bác sĩ bảo cô sẽ chóng
b́nh phục.
Tôi... tôi không thể nói được, rằng tôi biết ơn cô như thế nào.
– Có ǵ đâu – Đó là một hành động can đảm nhất mà tôi được chứng
kiến. Cô đă cứu cuộc đời tôi.
Cô cựa ḿnh, nhưng nó chỉ lảm cái đau chạy suốt cánh tay cô.
– Cô đau lắm không?
– Đau. - Sườn cô bắt đầu nhức nhối. - Bác sĩ bảo tôi bị làm sao?
– Cô bị găy một tay và ba xương sườn.
Một cái tin không thể xấu hơn. Mắt cô đầy lệ.
– Có chuyện ǵ vậy?
Biết nói sao để anh khỏi cười.
Cô đă chắt chiu từng đôla cho một chuyến đi tới New York. Một
chuyến đi hằng ao ước, với mấy bạn gái trong nhà máy. Nó là giấc
mơ của cô. Bây giờ ta sẽ dứt khỏi công việc một hay hai tháng.
Nào, đi Manhattan.
Ellen bắt đầu đi làm từ lúc mười lăm tuổi. Cô có sự độc lập mạnh
mẽ và luôn tự lo liệu chọ bản thân, nhưng lúc này cô nghĩ:
Nếu thực biết ơn mlnh như thế, ông ấy sẽ có thể thanh toán một
phần viện phí cho ḿnh. Nhưng hỏi ông ấy th́ thật dở. Cô bắt đầu
thấy buồn ngủ. Chắc lại do thuốc.
– Cảm ơn ông về những bông hoa, ông Scott. Được gặp ông thật dễ
chịu. - Cô nói mơ màng. - Ḿnh sẽ lại phải lo về khoản tiền chạy
chữa đây.
Ellen Dudash thiếp đi.
Sáng hôm sau, một người đàn ông cao to, trông đầy vẻ sang trọng
vào pḥng Ellen.
– Xin chào cô Dudash. Sáng nay cô thấy trong người thế nào?
– Khá hơn, cảm ơn ông.
– Tôi là Sam Norton, trưởng pḥng phụ trách báo chí của Scott
Industries. . .
– Ôi, cô chưa từng gặp ông ta. - Ông sống ở đây à?
– Không, thưa cô. Tôi bay từ Washington sang. .
– Để thăm tôi?
– Để giúp cô – Giúp tôi làm ǵ?
– Báo chí đang ở bên ngoài, cô Dudash. V́ tôi không tin cô đă có
dịp gặp gỡ báo chí, nên tôi nghĩ có thể cô cần giúp đỡ ǵ chăng?
– Thế ông cần ǵ?
– Chủ yếu họ sẽ yêu cầu cô nói rằng v́ sao cô đă cứu ông Scott,
và cứu như thế nào.
– Ồ thật đơn giản. Nếu kịp suy nghĩ th́ tôi đă chạy thoát thân.
– Dudash Nếu là cô, tôi sẽ chẳng nói thế đâu. - Norton ngạc
nhiên.
– Sao lại không? Sự thực là như thế.
Đây hoàn toàn không phải điều ông ta mong đợi. Cô gái này h́nh
như chẳng hiểu ǵ về t́nh thế của ḿnh.
Có cái ǵ đó khiến Ellen lo lắng, và cô quyết định nói thẳng:
– Ông sẽ gặp ông Scott chứ?
– Vâng.
– Ông có sẵn ḷng giúp tôi?
– Nếu giúp được, chắc chắn là tôi sẵn ḷng.
– Tôi hiểu. Tôi hiểu tai nạn này không phải do lỗi ông ấy và ông
ấy cũng chẳng bảo tôi phải đẩy ông ấy ra, nhưng... - Tính cách
độc lập mạnh mẽ khiến cô do dự, - ồ mà thôi.
A, vấn đề là thế, Norton nghĩ bụng. Cô ta định đ̣i một phần
thưởng. Là bao nhiêu đây? Tiền mặt chăng? Hay một công việc béo
bở hơn? Ǵ vậy nhỉ?
– Nào, tiếp tục đi, cô Dudash.
Cô nói buột ra:
– Sự thật là tôi không có nhiều tiền và tôi cũng sẽ mất đi một
vài khoản thu nhập v́ bị nạn thế này, nên tôi không nghĩ rằng
tôi có thể trả được toàn bộ viện phí. Tôi không muốn làm phiền
ông Scott, nhưng nếu ông ấy có thể thu xếp cho tôi vay một
khoản, tôi hứa sẽ hoàn lại sau. - Cô nh́n biểu hiện trên nét mặt
Norton và hiểu nhầm, rồi nói tiếp. - Tôi xin lỗi. Có lẽ ông cho
tôi là lợi dụng.
Có điều tôi gom góp măi mới được số tiền để du lịch một chuyến,
rồi... phải, phải, chuyện này làm đảo lộn hết cả, - cô hít một
hơi sâu, - chuyện này chẳng liên quan ǵ đến ông ấy. Tôi sẽ tự
lo liệu.
Sam Norton thiếu chút nữa th́ đă hôn cô. ĐĂ bao lâu nay rồ́ ḿnh
mới được thấy một tấm ḷng vô tư thật sự. Nó đủ dể khôi phục lại
ḷng tin của ḿnh vào cánh đàn bà.
Ông ta ngồi xuống mép giường, dáng vẻ nghề nghiệp biến mất, và
cầm lấy tay cô.
– Ellen, tôi có. linh cảm cô và tôi sẽ trở thành bạn gần gũi của
nhau. Tôi hứa với cô, cô sẽ không phải lo lắng ǵ về tiền viện
phí. Nhưng việc trước hết cần làm là cô phải vượt qua cuộc họp
báo sắp tới. Chúng tôi muốn cô tranh thủ được dịp may này, để... - ông dừng lại, - tôi nói thực ḷng. Công việc của tôi là
đảm bảo cho Scott Industries thoát được vụ này một cách tốt đẹp.
– Tôi đoán vậy. Ông định nói rằng, sẽ là không hay lắm nếu tôi
bảo là tôi thực sự chẳng thích thú ǵ việc cứu ông Milo Scott.
Nhưng chắc sẽ tốt hơn nếu tôi nói vài điều, thí dụ như, tôi
thích được làm việc cho công ty Scott Industries tới mức khi
Milo Scott lâm nguy, tôi biết tôi phải cứu lấy ông ấy dù có nguy
hiểm đến tính mạng ḿnh, phải không?
– Phải.
– Cô cười:
– Được thôi, nếu giúp được ông. Nhưng tôi chỉ không muốn nói dối
ông, ông Norton. Tôi không hiểu cái ǵ lại xui khiến tôi làm
điều này.
Norton cười đáp:
– Đó sẽ là bí mật của chúng ta. Tôi cho đám sư tử vào nhé.
Có tới hơn hai chục phóng viên từ các đài, báo và tạp chí. Đây
chỉ là một câu chuyện vớ vẩn, nhưng báo chí lại có ư khai thác
đến tận cùng. Chuyện một người làm thuê xinh đẹp liều thân cứu
em trai của chủ ḿnh chẳng phải ngày nào cũng có, và sự thực anh
ta, ngẫu nhiên lại là Milo Scott, chẳng làm cho câu chuyện kém
phần hấp dẫn chút nào.
– Thưa cô Dudash, khi nh́n thấy tấm sắt đang lao xuống chỗ ḿnh,
suy nghĩ đầu tiên của cô là ǵ?
– Ellen nh́n sang Sam Norton và nói:
– Tôi nghĩ, phải cứu ông Scott, nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ
cho bản thân nếu để ông ấy thiệt mạng, – Cuộc họp báo diễn ra
trôi chảy. Khi Sam Norton thấy Ellen đă có vẻ mệt mỏi, ông nói:
– Như vậy đó, thưa các ông, các bà. Xin cảm ơn các vị!
Họ kéo nhau đi khỏi. Ellen quay sang Sam Norton:
– Tôi đáp như vậy có được không?
– Cô thật vĩ đại. Thôi, bây giờ th́ ngủ đi!
Giấc ngủ đến chập chờn. Cô mơ thấy ḿnh đang ở bên tượng Nữ thần
Tự Do nhưng người giữ cửa không cho cô leo lên, bởi cô không đủ
tiền mua vé.
Chiều hôm đó Milo Scott đến thăm Ellen. Cô ngạc nhiên khi thấy
anh, bởi nghe đâu nhà anh ở tận New York.
– Tôi nghe tin cuộc phỏng vấn diễn ra rất tốt đẹp. Cô quả là một
anh hùng.
– Ông Scott. Tôi phải thưa với ông một chuyện. Tôi không phải là
anh hùng.
Tôi đă không kịp dừng lại để nghĩ về việc cứu ông. Tôi...
Tôi chỉ làm điều đó...
– Tôi biết. Sam Nortơn đă nới với tôi.
– Vâng, c̣n...
– Ellen, có nhiều kiểu anh hùng. Cô không nghĩ đến việc cứu tôi
vào lúc đó nhưng cô làm điều đó theo bản năng, thay v́ cứu chính
ḿnh.
– Tôi... tôi chỉ muốn ông hiểu.
– Sam cũng kể cho tôi rằng cô lo lắng về viện phí.
–...
– Tất cả đă được thu xếp. Và về khoản thu nhập trong vài tuần cô
bị thiệt tḥi v́ gặp tai nạn, - anh cười,- Cô Dudash, tôi...
tôi nghĩ rằng cô không hiểu được tôi nợ cô bao nhiêu.
– Ông không nợ tôi ǵ hết.
– Bác sĩ nói với tôi rằng cô sẽ ra viện vào ngày mai. Cô cho tôi
được mua bữa tối cho cô nhé.
Anh ta chẳng hiểu ǵ cả, Ellen nghĩ. Ḿnh không cần ḷng nhân
đức hay sự thương hại của anh ta.
Ông Scott! Ông hăy nghe tôi nói:
ông không nợ ǵ tôi Cảm ơn ông đă quan tâm đến khoản viện phí.
Vậy là xong.
– Tốt. Bây giờ tôi xin phép được mời cơm cô?
Nó đă bắt đầu như thế. Milo Scott ở lại Gary một tuần và tối nào
anh cũng gặp Ellen.
Cha mẹ Ellen đe:
– Coi chừng đấy! Các ông chủ lớn không bao giờ đi với các cô gái
trong nhà máy mà không muốn một thứ!
Đó chính là thái độ của Ellen từ đầu, nhưng Milo đă thay đổi suy
nghĩ trong cô:
Anh lúc nào cũng là một người lịch sự hoàn hảo, và cuối cùng mọi
việc trở nên rơ ràng với Ellen, anh ấy thưc sự thích được ở bên
ḿnh.
Những điểm nào Milo tỏ ra dụt dè, kín đáo th́ Ellen lại mạnh mẽ,
cởi mở.
Trong cuộc đời ḿnh, Milo luôn bị bao vây bởi những người đàn bà
mà khát vọng cháy bỏng của họ đă trở thành một bộ phận trong
triều đại Scott hùng mạnh. Họ tiến hành những mưu mô đầy tính
toán. Ellen Dudash là người phụ nữ trung thực đầu tiên mà Milo
gặp Cô nghĩ sao nói vậy. Cô thông minh, cô hấp dẫn, và hơn hết,
thật thú vị được ở bên cô. Cuối tuần đó cả hai đều phải ḷng
nhau.
– Anh muốn cưới em. Anh không c̣n tâm trí nào để nghĩ đến việc
khác. Em lấy anh nhé? - Miio nói.
– Thôi ạ.
Cả Ellen cũng chẳng nghĩ được một điều ǵ khác. Sự thực là cô lo
sợ. Scott là ḍng họ quư tộc. Họ danh giá, giàu có và thế lực.
Ḿnh không thể bước vào giới họ được. Đó sẽ là một sự ngu ngốc
cho ḿnh, và cho cả Milo nữa. Nhưng Ellen cũng hiểu ḿnh đang
chống lại một thứ mà biết chắc là ḿnh sẽ thất bại.
Họ tổ chức hôn lễ tại Toà thẩm phán trị an ở Greenwich, bang
Connecticut, rồi lên đường về Manhattan để Ellen Dudash được gặp
mặt nhà chồng.
Byron Scott ra đón cậu em ḿnh:
– Mày làm cái tṛ khỉ ǵ thế Cưới một con Ba Lan quạ mổ à? Mày
có mất trí không đấy?
C̣n Susan th́ nhỏ nhẹ:
– Tất nhiên cô ta lấy Milo chỉ v́ tiền. Khi cô ta phát hiện ra
cậu ấy không có tư tài sản nào th́ chúng ta sẽ lo phần thủ tục
ly dị. Cuộc hôn nhân này không bền đâu.
Họ đă đánh giá quá thấp Ellen Dudash.
– Anh trai và chị dâu anh ghét bỏ em, nhưng em không lấy họ. Em
lấy anh.
Tuy vậy, em cũng không thể là trở ngại giữa anh với Byron. Nếu
cuộc hôn nhân này làm anh bất hạnh, Milo, thôi thế này, em sẽ
đi.
Anh ôm nàng trong tay, th́ thầm:
– Anh rất yêu và rất cảm phục em, lúc nào Byron và Susan thực sự
hiểu em, họ cũng sẽ yêu mến em thôi.
Cô ôm chặt anh và nghĩ, anh trong trắng làm sao. Ḿnh yêu anh ấy
biết nhường nào.
Byron và Susan không tỏ ra khó chịu với cô em dâu mới. Họ là bề
trên.
Với họ, Ellen luôn chỉ là cô gái Ba Lan nhỏ nhắn làm thuê trong
một nhà máy của họ.
Ellen t́m ṭi, đọc và học hỏi. Cô nh́n xem các bà vợ của bạn bè
Milo ăn mặc thế nào, rồi bắt chước. Cô quyết tâm trở thành một
người vợ xứng đáng với Milo Seott, và cô đă thành công đúng lúc.
Nhưng không phải trong con mắt của gia đ́nh nhà chồng. Một cách
chậm răi, sự ngây thơ trong cô trở thành sự hoài nghi. Giàu có
và thế lực chưa hẳn đă là tuyệt điệu. Cô nghĩ, tất cả những ǵ
họ muốn là giàu hơn nữa, thế lực hơn nữa.
Ellen che chở quyết liệt cho Milo, nhưng cô cũng chỉ giúp anh
được rất ít.
Scott Industries là một trong số ít những hệ thống công nghiệp
trên thế giới trong tay một cá nhân. Mọi cổ phần đều thuộc về
Byron. Cậu em trai Milo chỉ là một người làm thuê ăn lương và
ông ta không bao giờ để Milo quên điều đó.
Ông đối xử tồi tệ với em ḿnh. Milo bị giao làm đủ thứ việc thấp
hèn và chẳng bao giờ được chia sẻ chút lợi lộc nào.
– Sao anh lại phải chịu như thế, Milo? Anh cần ǵ ông ấy. Chúng
ta có thể đi khỏi đây. Anh có thể tự lo lấy việc làm ăn của
ḿnh.
– Anh không thể xa Scott Industries được. Byron cần anh.
Vào đúng lúc đó, Ellen hiểu được lư do thật sự của chồng. Milo
rất yếu đuối.
Anh cần một người mạnh mẽ để dựa dẫm. Cô hiểu anh sẽ không bao
giờ đủ can đảm để rời bỏ công ty. Được, cô háo hức nghĩ. Rồi một
ngày nào đó công ty này sẽ thuộc về anh ấy. Byron không thể sống
măi được. Milo là người thừa kế duy nhất.
Khi Susan Scott thông báo rằng ḿnh mang thai, một tai hoạ giáng
xuống Ellen. Nó sẽ thừa kế tất cả.
Khi đứa trẻ ra đời, Byron nói:
– Nó là con gái, nhưng tôi sẽ dạy nó biết cách quản lư công ty.
Đồ con hoang, Ellen nghĩ bụng. Tim cô đau nhói cho Milo. Anh chỉ
nói một câu:
– Con bé kháu lắm phải không?
o0o
Người phi công lái chiếc Lockheed Lodestar có vẻ lo lắng.
– Phía trước đang tối đen lại. Tôi không ưa cái cảnh này. - Anh
ta quay sang người lái phụ. - Cầm lái này, - rồi đi vào ca bin.
Ngoài hai tay lái chính và phụ, trên máy bay c̣n có năm hành
khách. Byron Scott, người sáng lập tài t́nh, năng động và người
lănh đạo tối cao của Scott Industries, Susan người vợ hấp dẫn
của ông ta, Patricia, đứa con gái một tuổi của họ. Milo Scott,
em trai của Byron và vợ Milo, Ellen. Họ đi từ Paris đến Madrid,
trên một trong những chiếc máy bay của công ty. Việc mang theo
đứa trẻ là quyết định vào phút cuối cùng của Susan.
– Em không muốn xa nó lâu như thế. - Cô nói với chồng.
– Em sợ con nó quên mất mẹ à? - Người chồng chọc tức. - Thôi
được, ta sẽ mang nó theo.
Thời đó, khi Chiến tranh thế giới lần thứ Hai đă kết thúc, Scott
Industries đang hối hả vươn sang thị trường châu Âu. Byron tới
Madrid t́m hiểu những khả năng mở một nhà máy thép.
Người phi công đến bên Byron:
– Xin lỗi ngài! Chúng ta đang tiến gần tới những đám mây đen.
Thời tiết không thuận lắm. Ngài có muốn quay trở lại không?
Byron nh́n ra qua ô cửa nhỏ. Họ đang bay xuyên qua những biển
mây xám xịt và cứ vài giây lại sáng lên bởi những tia chớp phía
xa.
– Tôi có cuộc gặp tối nay ở Madrid. Anh có thể bay ṿng qua băo
được không?
– Tôi sẽ cố gắng. Nếu không được, tôi sẽ cho máy bay quay lại.
Byron gật đầu.
– Phải đấy!
– Xin các vị buộc chặt dây lưng lại.
Susan đă nghe được cuộc trao đổi. Cô bế đứa bé lên và bỗng ước
ao giá như ḿnh không mang nó theo. Ḿnh sẽ nói Byron bảo phi
công quay lại, cô nghĩ bụng.
– Byron...
Đột nhiên họ bị rơi vào băo và máy bay bắt đầu chao đảo trong
những luồng gió dữ dội. Mưa đập mạnh vào các cửa kính. Băo đă
che mọi tầm nh́n. Họ thấy như đang đi trên một biển bông cuồn
cuộn.
Byron bật nút hệ thông liên lạc.
– Ta đang ở đâu thế, Blake?
– Ta đang cách Madrid năm mươi lăm dặm về phía Tây Bắc, bên dưới
là thị trấn Avila.
– Byron nh́n ra ngoài cửa sổ:
– Thôi, ta hăy quên Madrid đi. Quay lại, mau biến khỏi đây thôi.
– Rơ, thưa ngài.
Quyết định này tới chậm một tích tắc. Đúng vào lúc viên phi công
bắt đầu nghiêng máy bay th́ một mỏm núi bỗng lờ mờ hiện ra ngay
trước mắt. Không đủ, dù chỉ một giây, để tránh tai nạn. Bầu trời
như bị rách toạc, và nổ tung ra, các khoang thân và cánh rơi
xuống một vùng cao nguyên.
Sau tiếng nổ là một sự tĩnh mịch lạ thường, sự tĩnh mịch vẫn có
ỏ nơi đây tự ngàn xưa. Chỉ c̣n tiếng lửa cháy lách tách từ những
mảnh xác máy bay.
Ellen! Ellen!
Ellen Scott mở mắt. Cô đang nằm dưới một tán cây và Milo đang vỗ
nhẹ vào mặt cô. Thấy cô đă tỉnh, anh nói:
– Cảm tạ Chúa.
Ellen ngồi dậy, đầu choáng váng, khắp người ê ẩm. Cô nh́n những
mảnh xác xung quanh mà trước đó c̣n là chiếc máy bay và bừng
tỉnh.
– Mọi người đâu? - Cô thều thào hỏi.
– Chết cả rồi Cô nh́n chồng – Ôi, lạy Chúa! Không!
Anh gật đầu, mặt tái đi v́ đau đớn.
– Byron, Susan, con bé, hai phi công, tất cả!
Ellen Scott nhắm mắt lại. Sao Milo và ḿnh lại sống sót? Cô tự
hỏi. Thật là khó hiểu. Ḿnh phải xuống thị trấn nhờ sự giúp đỡ.
Nhưng quá muộn rồi. Họ đă chềt cả. Không thể tin nổi. Vài phút
trước thôi họ c̣n sống khoẻ mạnh.
– Em đứng dậy được không?
– Em... em nghĩ là được.
Milo giúp vợ đứng dậy. Một cơn choáng dội đến, cô đứng yên đợi
cho nó qua đi.
Milo quay sang nh́n xác máy bay. Những ngọn lửa bốc càng cao
hơn.
– Ra khỏi đây thôi. - Anh nói. - Cái đồ khỉ này sẽ nổ tung bất
cứ lúc nào.
Họ lặng lẽ tránh ra và nh́n lửa cháy. Giây lát sau đó, một tiếng
nổ vang lên từ thùng nhiên liệu và cả chiếc máy bay bốc lửa ngùn
ngụt.
– Chúng ta c̣n sống, thực là một phép lạ. - Milo nói.
Ellen nh́n xác máy bay đang cháy. Một điều ǵ đó bỗng chập chờn
trong óc, nhưng cô chưa định h́nh được nó. Một điều ǵ đó về
Scott Industries. Đôt nhiên cô hiểu ra.
– Milo!
– Ǵ vậy? - Anh không thực sự để ư nghe.
– Đó là số phận.
Sự sốt sắng trong giọng cô khiến anh quay lại.
– Cái ǵ thế, em?
– Scott Industries. Nó thuộc về anh rồi – Anh không...
– Milo, Chúa ban nó cho anh. - Giọng cô tràn ngập một sự xúc
động mănh liệt. - Cả cuộc đời anh đă sống dưới cái bóng của ông
anh lớn. - Lúc này ư nghĩ của cô đă trở nên rơ ràng, mạch lạc và
cô quên hết cả cơn choáng váng, sự đau đớn. Lời nói tuôn ra ảo
ạt tới mức cả người cô rung lên. - Anh đă phải làm công cho
Byron suốt hai chục năm để xây dựng nên cái công ty này. Cũng
như ông ấy, anh đă phải lo lắng cho sự thành đạt của công ty,
nhưng ông ấy, ông ấy có bao giờ tính công cho anh không? Không!
Cái công ty này nó luôn là công ty của ông ấy, thắng lợi của ông
ấy, lợi lộc của ông ấy. Nào, cuối cùng th́ bây giờ anh cũng có
cơ hội được thừa hưởng những ǵ của chính ḿnh.
Anh nh́n cô, hoảng sợ:
– Ellen? Xác họ c̣n... làm sao em lại có thể nghĩ về...?
– Em hiểu. Nhưng ta không giết họ. Đến lượt ta rồi, Milo. Cuối
cùng chúng ta cũng được hưởng cái của chúng ta. Chẳng ai c̣n
sống để mà nhận công ty này, ngoài chúng ta. Nó là của chúng ta!
Của anh!
Và cũng lúc đó họ nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ. Ellen yà
Milo Scott nh́n nhau, cùng như không thể tin vào tai ḿnh. Milo
nói như reo.
– Patricia đấy. Í nó c̣n sống. Ôi, lạy Chúa tôi!
Họ t́m thấy đứa trẻ gần một bụi rậm. Bởi một phép lạ nào đó, nó
vẫn lành lặn như đang nằm trong nôi.
Milo bế lên và ôm chặt lấy nó.
– Suỵt! Nín đi cưng, - anh th́ thầm, - mọi điều rồi sẽ tốt đẹp
cả thôi.
Ellen đứng bên cạnh anh, một cú sốc hiện trên mặt cô.
– Anh... anh bảo nó chết rồi kia mà.
– Chắc con bé bị rơi, rồi ngất đi.
Ellen nh́n đứa trẻ một lúc lâu.
– Đáng lẽ nó đă phải chết cùng bố mẹ, - cô nói bằng giọng nghẹn
ngào.
Milo trợn mắt nh́n cô.
– Em bảo ǵ cơ?
– Di chúc của Byron để lại mọi thứ cho Patricia. Anh có thể làm
người trông nom cho nó hai chục năm nữa để khi lớn lên nó lại
đối xử với anh tồi tệ như bố nó đă từng làm. Phải anh muốn vậy
không?
Anh im lặng.
– Chúng ta sẽ chẳng bao giờ có lại cơ hội này - Cô nh́n chằm
chằm đứa bé và trong đôi mắt có cái vẻ hoang dại mà Milo chưa
từng thấy. Nó cứ như cô muốn...
Cô ấy chẳng c̣n là ḿnh nữa. Cô ấy đang bị choáng. - V́ Chúa,
Ellen, em đang nghĩ ǵ vậy?
Cô đăm đăm nh́n chồng, vẻ hoang dại mất dần trong ánh mắt.
– Em cũng không biết. - Cô nói b́nh tĩnh. - Chúng ta phải làm
một cái ǵ, như để nó ở chỗ nào đó chẳng hạn, Milo. Viên phi
công nói chúng ta đang ở gần Avila. Có thể rất đông khách du
lịch ở đó. Chẳng ai v́ cớ ǵ lại liên hệ đứa trẻ này với vụ máy
bay rơi.
Milo lắc đầu:
– Bạn bè họ biết rằng Byron và Susan mang Patricia theo.
Ellen nh́n vào xác máy bay đang cháy:
Chẳng sao. Họ đă bị chết cháy trong vụ tai nạn. Chúng ta sẽ tổ
chức đám tang riêng ở đây.
– Ellen, - anh phản đối, - ta không thể làm thế. Ta sẽ không bao
giờ bở đứa bé.
– Chúa đă dàn xếp cho ta. Chúng ta đă...
Milo nh́n đứa bé.
– Nhưng con bé...
– Nó sẽ khoẻ mạnh. - Ellen dỗ dành. - Chúng ta sẽ gửi nó vào một
nhà tử tế bên ngoài thị trấn. Sẽ có người nhận nuôi nó và nó sẽ
lớn lên, sẽ sống một cuộc đời dễ chịu ở đây.
Anh lắc đầu:
– Anh không thể! Không!
– Nếu anh yêu em, anh sẽ làm điều đó v́ hai ta. Anh phải lựa
chọn, Milo.
Hoặc anh có em, hoặc anh sẽ sống hết cuộc đời để hầu hạ cho đúa
cháu gái của anh.
– Em. Anh xin...
– Anh yêu em không?
– Hơn cả đời anh, - Milo nói giản dị.
– Vậy anh hăy chứng minh đi?
Họ thận trọng đi xuống sườn núi trong bóng đêm, gió thổi buốt
mặt. V́ chiếc máy bay đâm vào một khu rừng ở trên cao, tiếng nổ
bị cản lại, nên người dân thị trấn không hay biết ǵ về chuyện
đă xảy ra.
Ba giở sau, tại ngoại ô Avila, Ellen và Milo tới một ngôi nhà
nông dân nhỏ.
Lúc đó b́nh minh chưa tới.
– Ta để nó ở đây, - Ellen th́ thầm.
Milo cố gắng lần cuối.
– Ellen, có lẽ ta...
– Hành động? - Cô nói cương quyết.
Không thêm một lời, anh mang đứa bé đến cửa ngôi nhà. Nó mặc
trên người chiếc áo ngủ màu hồng đă bị rách và một chiếc chăn
quấn quanh.
Milo nh́n Patricia một lúc lâu, mắt đẫm lệ, rồi nhẹ nhàng đặt
xuống.
Anh th́ thầm:
– Chúc hạnh phúc, cháu yêu!
Tiếng khóc đă đánh thức Asuncion Moras. Trong lúc ngái ngủ, bà
tưởng đó là tiếng be be của con dê hay con cừu.
Làm sao nó lại sổng được khỏi chuồng thế nhỉ?
Làu bàu, bà chui khỏi đệm ấm, khoác chiếc áo cũ đă bạc màu và đi
ra cửa.
Khi thấy đứa trẻ đang nằm dưới đất gào khóc, giăy giụa, bà kêu
lên:
– Madre de Dies! Ôi, lạy Chúa.
Bà lớn tiếng gọi chồng.
Họ mang đứa trẻ vào nhà, rồi cứ chằm chằm nh́n nó. Đứa trẻ không
ngừng khóc và da thịt dường như đă tím tái.
– Phải đưa nó vào viện thôi.
Họ vội vàng quấn thêm cho đứa bé một cái chăn, bế ra chiếc xe
vẫn dùng để chở khách để đưa nó đến bệnh viện và ngồi đợi trên
chiếc ghế băng ngoài hành lang. Ba mươi phút sau một bác sĩ đến
mang đứa trẻ đi khám.
Khi trở lại, bác sĩ nói:
– Cô bé bị cảm lạnh.
– Thế nó có sống được không?
Ông bác sĩ nhún vai.
Milo và Ellen lập cập đi vào trạm cảnh sát ở Avila. Viên trung
sĩ trực ban nh́n hai nhà du lịch bê bết bùn đất.
– Xin chào! Tôi giúp ǵ được ông bà?
– Một tai nạn kinh khủng, - Milo nól. - Máy bay chúng tôi bị đâm
phải núi và...
Một giờ sau đội cứu thương lên đường. Khi họ tới nơi th́ chẳng
c̣n ǵ để xem ngoài những mảnh xác máy bay c̣n đang âm ỉ, và
những hành khách đă cháy đen.
Cuộc điều tra về vụ tai nạn máy bay của chính quyềnTây Ban Nha
được tiến hành qua loa.
– Lẽ ra viên phi công không được liều lĩnh bay vào một cơn băo
mạnh như thế. Chúng ta phải quy trách nhiệm này cho sai lầm của
người lái. Một cảnh sát nói. Không có lư do nào để bất ḱ ai
ởAvila liên hệ vụ tai nạn máy bay này với đựa trẻ bị bỏ lại trên
bậc cửa của một nhà nông dân.
Như vậy là kết thúc.
Như vậy mới chỉ là bắt đầu Milo và Ellen tổ chức tang lễ riêng
cho Byron, Susan và con gái họ, Patricia. Khi trở về New York,
họ lại tổ chức tang lễ lần thứ hai và bạn bè của ḍng họ Scott
tới dự. Họ hết sức kinh ngạc.
– Tai nạn khủng khiếp quá. Tội nghiệp Patricla bé nhỏ.
– Vâng, - Ellen buồn bă nói. - Điều an ủi duy nhất là tai nạn
xảy đến rất nhanh nên không người nào phải chịu cái chết đau đớn
kéo dài.
– Tin về vụ tai nạn làm rung chuyển cả cộng đồng tài chính.
Dường như tất cả đều thống nhất rằng Scott Industries đă phải
chịu một tổn thất không thể bù đắp nổi khi không có Byron Scott.
– Đừng nghe bất kỳ ai trong bọn họ nói, - Ellen bảo chồng. Anh
c̣n giỏi hơn Byron nhiều. Công ty này sẽ lớn mạnh hơn bao giờ
hết.
– Anh không biết sẽ phải làm ǵ nếu không có em.
– Anh chẳng phải làm ǵ cả. Từ giờ trở đi ta sẽ có tất cả những
ǵ mả ta hằng mơ ước.
Cô ôm chặt anh và nghĩ, Ai có thể tin được cô Ellen Dudash, từ
một gia đ́nh Ba Lan nghèo làm ở Galy, Inđiana, lại có ngày nói,
“Từ giờ trở đi, ta sẽ có tất cả những ǵ trên thếgiới mà ta hằng
mơ ước?
Sự thực đúng là như thế.
Suốt mười ngày, đứa bé vật lộn với cái chết và sự sống. Khi cơn
bệnh đă lui, cha Berrendo tới gia đ́nh vợ chồng nông dân nọ. Ta
có một tin vui cho các con đây ông sung sướng nói. - Đứa bé đă
qua cơn nguy hiểm và sẽ khoẻ mạnh.
Hai vợ chồng Moras nh́n nhau lo ngại.
– Tôi rất mừng cho con bé. - Người nông dân nói lảng.
– Cô bé ấy là món quà của Chúa đó. - Cha Berrendo cười rạng rỡ –
Đúng vậy, thưa cha. Nhưng vợ chồng chúng tôi đă bàn bạc và nghĩ
rằng Chúa Trời đă quá hào phóng với chúng tôi. Món quà của Người
cần phải ăn mà chúng tôi th́ đang không đủ miếng ăn cho chính
ḿnh.
– Nhưng con bé thật là đẹp. - Cha Berrendo giảng – Đành là vậy,
nhưng hai vợ chồng tôi đều già cả, ốm yếu, không gánh vác nổi
việc nuôi nấng đứa bé. Chúa phải lấy lại món quà của Người thôi.
Và như thế, chầng có chỗ nào để mà nương thân, đứa bé được đưa
vào trại trẻ mồ côi ở Avila.
Milo và Ellen ngồi nghe di chúc trong pḥng viên luật sư của
Byron Scott. Chỉ ba người có mặt. Trong Ellen ngập tràn một cảm
giác xáo dộng, hầu như không nói ra được. Chỉ vài chữ trong mảnh
giấy nhỏ kia mà đủ sức biến dược cô và Milo trở nên giàu có
ngoài sức.
Ta sẽ mua những bức tranh cổ, mua một trang trại ở Southampton
và một lâu đài cổ ở Pháp. Đấy mới chỉ là bắt đầu.
Luật sư lên tiếng và Ellen hướng sự chú ư của ḿnh sang ông. Mấy
tháng trước cô đă xem một bản sao di chúc của Byron và đă biết
chính xác nó viết ǵ.
“Trong trường hợp cả vợ tôi và tôi đều qua đời, tôi để lại tất
cả cổ phần của tôi trong công ty Scott Inđustries cho con gái
độc nhất của tôi, Patricia, và trong trường hợp đó, tôi chỉ định
em trai tôi, Milo, là người quản lư tài sản của tôi cho tới khi
Patricia đến tuổi hợp pháp và có thể tiếp quản...”.
Đừng ḥng! Tất cả đă thay đổi rồi, Ellen háo hức nghĩ.
Ông luật sư Lawrence Gray nói nghiêm trang:
– Đây là một tổn thất ghê gớm đối với tất cả chúng ta. Tôi hiểu
ông bà yêu mến người anh trai ông như thế nào, ông Milo, và về
phần cháu bé... - Ông lắc đầu. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp
tục. Ông có thể không biết rằng anh trai ông đă thay đổi di chúc
của ḿnh.Tôi sẽ làm phiền ông bà với những thủ tục pháp lư. Tôi
sẽ đọc cho ông bà nghe phần chính, ông lật lật đến phần ông cần
t́m. - Tôi bổsung di chúc này, để con gái tôi, Patricia sẽ nhận
một khoản năm triệu đôla thêm vào phần một triệu đôla mỗi năm mà
con tôi được nhận cho đến hết đời. Tất cả cổ phần trong Scott
Inđustries mang tên tôi sẽ thuộc về em trai tôi, Milo, như một
phần thưởng cho sự phục vụ trung thành và quư giá mà em tôi đă
đóng góp cho công ty trong nhiều năm. “ Milo thấy căn pḥng chao
đảo.
– Ông làm sao thế Ông Gray nh́n lên. .
Milo thấy tức thở. Chúa nhân từ, chúng con đă làm ǵ vậy? Chúng
con đă tước đi của cháu quyền thừa hưởng mặc đù điều đó đă trở
nên không cần thiết nữa. Bây giờ chúng con sẽ trả lại cho cháu
cái quyền ấy.
Anh quay sang định nói điều ǵ đó với vợ nhưng cái nh́n trong
mắt cô làm anh khựng lại.
– Chúng ta hăy làm một cái ǵ đó, Ellen. Không thể bỏ nó ở đấy
như thế.
Họ đang ở trong căn pḥng trên đại lộ Năm, sửa soạn đi dự một
bữa tiệc từ thiện.
– Đó đúng là cái chúng ta muốn làm, Ellen nói. Trừ phi anh muốn
mang nó về đây và cố gắng giải thích tại sao chúng ta lại bảo nó
đă chết cháy trong tai nạn máy bay.
Anh không biết trả lời cô như thế nào. Nghĩ một lát, anh nói:
– Thôi được. Hàng tháng ta sẽ chuyển tiền cho cháu để...
– Đừng ngốc thế, Milo. Cô dằn giọng. - Gửi tiền cho nó? Để bọn
cảnh sát t́m hiểu tại sao lại có hiện tượng ấy và rồi lần ra ta?
Không. Nếu lương tâm giày ṿ anh th́ chúng ta sẽ chuyển tiền của
công ty vào quỹ từ thiện. Hăy quên đứa bé đi Milo. Nó đă chết.
Nhớ chưa?
– Nhớ.. Nhớ... Nhớ...
Câu nói cứ vang lên trong đầu Ellen Scott khi bà nh́n xuống đám
đông trong pḥng khiêu vũ khách sạn Waldoft Astoria và kết thúc
bài nói của ḿnh. Mọi người lại đứng dậy hoan hô.
Họ đang hoan hô một người đàn bà đă chết, bà nghĩ.
Đêm đó ma quỷ hiện về. Ellen Scott tưởng rằng bà đă xua đuổi
được chúng đi từ lâu. Lúc đầu, sau tang lễ cho anh chồng, chị
dâu, những vị khách đêm này, đến rất đều đặn. Những đám mù xám
lởn vởn ở đầu giường và những giọng nói th́ thầm vào tai cô. Cô
thường tỉnh giấc mạch đập dồn dập, nhưng không nh́n thấy ǵ. Cô
không nói cho chồng biết về chuyện đó. Anh yếu đuối, và nó có
thể sẽ khiến anh hoảng sợ mà làm điều ǵ dại dột, có hại cho
công ty.
Nếu sự thực bị ṛ rỉ th́ vụ scandal này sẽ phá tan Scott
Industries. Lo xa thế nên Ellen kiên quyết không để điều đó xảy
ra. Cô âm thầm chịu đựng những bóng ma cho tới khi chúng bỏ đi,
để cô được sống yên ổn.
Giờ đây, vào cái đêm đại tiệc này, chúng lại hiện về.
Bà thức giấc, ngồi trên giường và nh́n quanh. Căn pḥng trống
trơn và tĩnh mịch, nhưng bà biết chúng vẫn ở đó. Chúng muốn nói
ǵ với bà? Chúng có biết bà cũng sắp về với chúng không?
Ellen đi sang pḥng khách rộng bày toàn đồ cổ của một ngôi nhà
đẹp mà bà đă mua sau khi Milo qua đời. Bà nh́n căn pḥng đáng
yêu và nghĩ, Tội nghiệp Milo. Anh đă không kịp hưởng chút lợi
tức nào từ cái chết của người anh trai.
Một năm sau vụ tai nạn máy bay, Milo đă chết v́ đau tim. Ellen
Scott tiếp quản công ty và điều hành nó với một năng lực xuất
chúng và tài trí thông minh, đẩy Scott Industries lên hàng đầu
thế giới.
Công ty này thuộc về đ̣ng họ Scott, bà nghĩ, ḿnh sẽ không trao
nó cho bất kỳ thằng cha căng chú kiết nào.
Điều này hướng suy nghĩ về con gái Byron và Scean, người thừa kế
chính đáng cái ngai vàng mà bà đă đánh cắp của đứa cháu. Bà lo
sợ chăng, hay muốn chuộc tội trước khi từ giă cơi đời?
Ellen Scott ngồi suốt đêm trong pḥng khảch, phác ra kế hoạch.
Bao năm đă trôi qua? Hai mươi tám năm. Nếu c̣n sống, bây giờ đời
nó ra sao? Cô đă là vợ một nông dân hay một thương gia trong
làng? Con cái ǵ chưa? Vẫn c̣n sống ở Avila hay đă bỏ đi nơi nào
khác?
Ta phải t́m được con bé. Ellen nghĩ. Và phải nhanh lên. Nếu
Patricia c̣n sống th́ ta phải gặp nó, nói chuyện với nó. Sau
cùng ta phải tạo nên một t́nh huống. Tiền có thể biến sự dối trá
thành sự thật. Ta sẽ t́m ra cách giải quyết mà không để nó biết
ra sự thực là ǵ.
Sáng hôm sau, Ellen cho gọi Alan Tuker, trưởng ban an ninh của
Scott Industries. Ông này nguyên là thám tử, tuổi ngoài bốn
mươi, người gầy, đầu đang hói, dáng vẻ ốm yếu, nhẫn nại và thông
minh.
– Tôi muốn ông giúp tôi một việc.
– Vâng, thưa bà Scott.
Bà quan sát ông ta, ước tính sẽ nói đến đâu. Chừng nào c̣n sống
ta không thể gây nguy hiểm cho công ty. Cứ t́m được Patricia rồi
sẽ tính cách giải quyết với con bé sau.
Bà nhướn người tới:
– Hơn hai mươi năm về trước có một đứa bé mồ côi bị bỏ lại rơi
thềm một nhà nông dân ngoại ô Avila, Tây Ban Nha. Ta muốn ông
t́m xem hiện cô bé ở đâu và mang về đây cho ta, càng sớm càng
tốt.
Nét mặt Alan Tucker vẫn bất dộng. Bà Scott không muốn người làm
thuê cho ḿnh tỏ thái độ trên nét mặt.
Vâng, thưa bà! Ngày mai tôi sẽ đi!
Chương 10
Đại tá Ramon Acoca đang
trong trạng thái thoải mái. Rốt cuộc th́ mọi thứ đều đă trở lại
đúng chỗ của nó.
Một người lính bước vào:
– Đại tá Sostelo đă tới.
– Đưa ông ta vào.
Ta cũng sẽ kkông cần hắn nữa, Acoca nghĩ. Hắn có thể về với đám
lính vô tích sự của ḿnh.
Đại tá Fal Sostelo bước vào.
– Chào đại tá.
– Chào đại tá.
Thật là mỉa mai. Sostelo nghĩ. Cũng cùng một cấp bậc nhưng lăo
khổng lồ sẹo mặt này có thể bóp chết ḿnh. Bởi hắn có quan hệ
với OPUS MUNDO. Đối với Sostelo, phải có mặt theo yêu cầu của
Acoca th́ thật nhục nhă nhưng cố gắng không để lộ sự bực tức ra
ngoài.
– Ông cần gặp tôi?
– Phải. - Acoca chỉ cho hắn ta chIếc ghế. - Mời ngồi. Tôi có một
tin cho ông đây, Jaime Miro mang theo các nữ tu đó.
– Ông bảo sao?
– Phải. Chúng đang cùng đi với Miro và đồng bọn. Bọn chúng đă
tách làm ba nhóm.
– Làm sao... làm sao ông biết được?
Ramon Acoca ngả người ra sau.
– Ông có chơi cờ không?
– Không.
– Thật tiếc. Chơi cờ là một môn thể thao có tính giáo dục. Để
thành một tay cờ giỏi th́ cần phải nắm được tính toán của đối
phương. Jaime Miro và tôi đang chơi cờ với nhau.
– Tôi không hiểu... - Fal Sostelo tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Chẳng phải văn vẻ ǵ đâu, ông đại tá. Chúng tôi không dùng bàn
cờ mà dùng trí năo. Chắc chắn tôi hiểu Jaime Miro hơn bất cứ ai
trên đời. Tôi biết cái đầu hắn hoạt động ra sao. Tôi biết rằng
hắn sẽ cho nổ con đập ở Raina, và ta đă bắt được ba thằng ở đó.
Miro chỉ nhờ t́nh cờ mà thoát được. Tôi đoán hắn sẽ gắng giải
thoát cho mấy tên bị bắt, và Miro cũng hiểu rằng tôi sẽ đoán
biết.
– Acoca nhún vai. - Có điều tôi đă không ngờ hắn lại sử dụng lũ
ḅ vào kế hoạch của ḿnh. - Giọng Acoca lộ chút khâm phục.
– Có vẻ như ông...
– Ngưỡng mộ hắn? Tôi ngưỡng mộ đầu óc của hắn. Nhưng khinh bỉ
con người hắn.
– Ông có biết Miro đi về phía nào?
– Hắn đi theo hướng Bắc. Tôi sẽ tóm được hắn trong ṿng ba ngày
nữa. - Acoca nói quả quyết.
Đại tá Sostelo há hốc mồm nh́n đại tá Acoca, thán phục.
– Cuối cùng sẽ là nước chiếu tướng.
Đúng là đại tá Acoca hiểu Jaime Miro, song như vậy cũng chưa đủ.
Y muốn có một thứ vũ khí tối độc để đảm bảo thắng lợi,và y đă
t́m thấy.
– Bằng cách nào mà ông...?
– Một trong những kẻ đồng loă của Miro, - đại tá Acoca vênh mặt,
- là người cung cấp tin Rubio, Tomas và hai bà sơ chỉ men theo
đường nhỏ, bỏ lại sau những làng mạc xây bằng đá cổ kính cùng
những đàn dê, đàn cừu đang gặm cỏ, các mục đồng đang chăm chú
nghe nhạc hoặc tường thuật bóng đá từ những chiếc radio.
Quá khứ và hiện tại tương phản mạnh mẽ song Lucia lại đang nghĩ
vể những cái khác Cô luôn luôn theo sát sơ Theresa ŕnh cơ hội
tước lấy cây thánh giá rồi trốn đi. Hai người đàn ông bám sát
họ. Rubio Arzano cao to, ưa nh́n, vui tính. Một nông dân đầu óc
đơn giản, Lucia nhận định. Tomas Sanjuro th́ nhỏ hơn và bắt đầu
hói. Trông hắn giống người bán giày dép hơn là kẻ khủng bố. Cả
hai đều có vẻ dễ xỏ mũi.
Đêm đêm họ băng qua những vùng đồng bằng phía Bắc Avila, gió từ
dăy Guadarrama thổi tới mát lạnh. Họ bỏ qua những cánh đồng lúa
ḿ, cây ôliu, nho, ngô và bới khoai dưới đất, hái quả trên cây,
t́m trứng và gà con trong các ổ – Đất nước Tây Ban Nha là một
cái chợ khổng lồ. - Rubio Arzano nói.
– Và mua mọi thứ chẳng mất xu nào. Tomas Sanjuno cười.
Sơ Theresa không hay biết nhũng ǵ quanh ḿnh. Ư nghĩ duy nhất
trong bà là làm sao tới được tu viện ở Mendavia. Cây thánh giá
ngày càng nặng, nhưng bà vẫn không để nó rời khỏi tay. Sắp rồ́,
bà nghĩ. Sắp đến rồi. Chúng ta đang trốn khỏi Gethsemane và kẻ
thù của ta để đến một lâu đài mới màNgười đă chuẩn bị cho chúng
ta.
Sơ Theresa không biết ḿnh đă nói thành tiếng.
– Tôi... không có ǵ đâu, - bà lẩm bẩm.
Lucia nh́n bọc vải mà sơ Theresa đang giữ.
– Chắc là nặng lắm. - Cô tỏ ư thông cảm. - Sơ không để tôi mang
đỡ cho một lúc?
Sơ Theresa càng ôm nó chặt hơn vào người.
– Giêsu c̣n mang nặng hơn. Tôi mang cái này v́ Người.
Một cái ǵ đó rất kỳ quặc trong giọng nói của bà.
– Sơ vẫn b́nh thường đấy chứ?
Tất nhiên.
Sơ Theresa không ngủ được:
Bà thấy choáng váng, rồi lên cơn sốt. Trí óc lại đang đánh lừa
bà. Ḿnh không được ốm, Mẹ Bentina sẽ quở trách ḿnh. Nhưng Mẹ
Bentina không có đó. Mọi thứ vẫn lẫn lộn. Và những người đàn ông
này là ai? Ḿnh không tin họ. Họ muốn ǵ ở ḿnh nhỉ. . .
Rubio Arzano t́m cách bắtchuyện, cố làm bà tự nhiên.
– Ra thế giới bên ngoài chắc các sơ lạ lắm nhỉ. Sơ ở trong tu
viện bao lâu rồi?
– Ba mươi năm. Sao hắn lại muốn biết?
– Ôi thật là dài. Sơ từ đâu tới đấy?
Bà cảm thấy thật đau đớn phải nói lại cái từ ấy:
– Eze.
Mặt anh ta sáng bừng.
– Eze? Một lần tôi đă đến đó nghỉ hè. Thật là một thị trấn đáng
yêu. Tôi biết rơ nơi đó. Tôi nhớ...
Tôi biết rơ nơi đó. Rơ thế nào? Hắn có biết Raoul không? Hay
chính Raoul cử hắn tới đây? Và sự thực giáng xuống bà như một
tia chớp. Bọn người lạ mặt này sẽ đưa bà về Eze, về với Raoul
Givradot. Chúng bắt cóc bà. Chúa đang trừng phạt v́ bà đă bỏ đứa
con của Monique:
Bây giờ th́ bà đă hiểu đứa bé bà nh́n thấy khi trước ở
Villacastin là con của em gái bà.
– Nhưng không thể thế được, phải không? Việc đó đă hơn ba chục
năm về trước, - Theresa lẩm bẩm. - Bọn chúng đang dối trá ḿnh.
Rublo Arzano để ư những tiếng lẩm bẩm.
– Có chuyện ǵ vậy, sơ?
– Không - Sợ Theresa quay ngoắt đi.
Bà đi guốc vào bụng họ. Bà sẽ không để họ bắt. Raoul và đứa trẻ
đó về. Bà phải tới tu viện ở Mendavia trao lại cái h́nh thập giá
Vàng để Chúa sẽ tha thứ cho tội lỗi khủng khiếp mà bà đă phạm.
Ḿnh phải thông minh mới được.
Không thể để bọn chúng hiểu rằng ḿnh biết thừa đều bí mật của
chúng.
– Tôi vẫn khoẻ, - bà đáp Vượt qua cánh đồng khô cháy nắng, họ
đến một làng nhỏ. Nơi đó, những người đàn- bà nông dân vận đồ
đen đang giặt giũ dưới mái lều lợp rạ. Đám phụ nữ trải quần áo
trên những tấm đá, rồi giũ sạch trong ḍng nước tuôn chảy.
Thanh b́nh quá, Rubio nghĩ. Cảnh trí gợi đến công việc đồng áng
mà anh đă bỏ lại, không bom đạn, không giết chóc. Có bao
giờchúng ta c̣n được thấy lại hoà b́nh?
– Xin chào – Xin chào – Làm ơn cho chúng tôi hớp nước. Đi xa quả
là khát.
– Đúng thế. Xin các vị cứ tự nhiên.
Nước mát làm họ tỉnh cả người.
Cảm ơn các bà, tạm biệt.
Tạm biệt!
Rubio không muốn cất bước. Tomas kéo anh ta lên trước, th́ thầm
trao đổi.
Chúng đang nói về ta đấy. Chúng tưởng ḿnh không biết ǵ về âm
mưu đó.
Sơ Theresa tiến gần đến để xem họ đang nói ǵ.
–...Một khoản thưởng 500.000 pesetas cho cái đầu của chúng ta.
Tất nhiên.
thằng Acoca sẽ trả cao hơn đối với Jaime, nhưng hắn không cần
cái đầu. Hắn cần cái khác của anh ấy kia...
Cả hai cùng phá lên cười.
Nghe lỏm được, sự khẳng định trong Therêsa càng lớn. ĐÂy là bọn
giết người đang làm việc cho quỷ sa tăng, quỷ phái chúng đến để
đem ta đày xuống địa ngục Nhưng Chúa mạnh hơn bọn chúng, Người
sẽ không cho chúng bắt ta về nhà.
Raoul Givradot đang ở bên bà, nở một nụ cười mà bà hiểu rất rơ
Ca sĩ!
Xin lỗi, ông nói ǵ?
Hôm qua tôi được nghe cô hát. Cô thật kỳ điệu. Xin phép được
giúp cô Xin ông bán giúp cho ba thước vải muslin.
Xin sẵn sàng. Đường này... D́ của tôi là chủ cửa hiệu này. Bà
ấy cần người làm, và tôi nghĩ làḿnh có thể làm cho bà ấy một
thời gian.
Anh tin chắc em có thể có bất cử người đàn ông nào mà em muốn.
Theresa, nhưng anh hy vọng em sẽ chọn anh.
Anh ấy đẹp trai biết bao.
Anh chưa từng gặp một ai như em, em yêu.
Raoul cầm lấy tay cô và n cô đằm thắm.
Em sắp thành một nàng dâu xinh đẹp.
Nhưng bây giờ ḿnh đă là nàng dâu của Chúa Kito. Ḿnh không thể
quay về với Raoul được Lucia theo sát sơ Theresa. Bà đang nói
chuyện một ḿnh, không tài nào nghe rơ được.
Bà ấy sẽ kiệt sức, Lucia nghĩ bụng. Chả mấy chốc ta sẽ đoạt
được. cây thánh giá ấy.
Tới sẩm tối, họ nh́n thấy thị trấn Olmedo ở phía xa.
Rubio dừng lại:
– Ở đồ hẳn có bọn lính! Ta hăy theo dường đồi ṿng qua thị trấn.
Họ vượt qua mấy cánh đồng, hướng tới vùng đồi trên Olmedo. Vừa
leo tới đỉnh đồi, Tomas Sanjiuro bỗng đưa tay ra hiệu:
– Dừng lại, - anh ta th́ thầm.
Rubio bước tới bên, hai người cùng đi ra ven đồi và nh́n xuống
thung lũng phía dưới. Ở đó có một đám lính cắm trại.
– Mẹ kiếp! - Rubio th́ thào. Phải tới một trung đội. Chắc chúng
sẽ rút quân vào sáng mai, lúc đó ta sẽ đi tiếp.
Anh quay sang Lucia và Theresa, cố gắng không để lộ sự lo lắng.
– Các sơ chúng ta sẽ nghỉ đêm ở đây. Phải rất yên lặng. Dưới kia
có lính.
Đó là điều tốt đẹp nhất mà Lucia được nghe. Tuyệt vời, cô nghĩ.
Ta sẽ biến đi cùng cây thánh giá vào lúc nửa đêm. Họ sẽ không
dám đuổi ta v́ sợ bọn lính.
Đối với sơ Theresa, tin này có ư nghĩa khác. Bà đă nghe hai
người đàn ông nói rằng đại tá Acoca đang lùng bắt họ. Bọn chúng
gọi đại tá Acoca là kẻ thù.
Nhưng những người này mới là kẻ thù, cho nên đại tá Acoca sẽ là
bạn ta. Cảm tạ Chúa đă đưa đại tá Acoca đến với con.
Rublo cao lớn nói với bà:
– Sơ có hiểu không? Chúng ta phải rất, rất,im lặng.
– Vâng, tôi hiểu.
Ta hiểu hơn cả ngươi tưởng Họ không hề biết rằng Chúa đă giúp bà
nh́n thấu tim đen họ Tomas Sanjuro tỏ ra ân cần:
– Tôi hiểu t́nh h́nh này khó khăn cho hai sơ thế nào, nhưng
chúng tôi đảm bảo đưa các sơ đến tu viện an toàn.
Tới Eze, hắn định nói thế. Ôi, hắn thật xảo quyệt. Hắn thốt ra
những lời đường mật của quỷ sa tăng. Nhưng Chúa trong ta, và
Người đang dẫn dắt ta.
Họ thu xếp chỗ ngủ cho hai sơ cạnh nhau.
Trời đêm trong vắt điểm những ánh sao nhấp nháy. Lucia khấp khởi
nghĩ thầm:
Chỉ vài giờ nữa ta sẽ lên đường tới tự do. Ngay khi chúng ngủ
say. Cô ngáp. Cô không nhận thấy ḿnh đă mệt mỏi thế nào. Cuộc
hành tŕnh dài, gian khổ và sự căng thẳng đầu óc đă làm cả nhóm
mệt lử. Mắt cô nặng trĩu. Ḿnh sẽ chợp mắt một tí thôi, Lucia
nghĩ.
Cô thiếp đi.
Sơ Theresa nằm gần Lucỉa, tỉnh như sáo. Bà đang chống lại những
kẻ muốn đày đoạ linh hồn bà xuống địa .ngục bằng cách bắt giữ
bà. Ḿnh đang tỉnh táo.
Chúa đang thử thách ḿnh, Người đày đoạ ḿnh thế này để ḿnh t́m
được đường về với Người. Và những kẻ này đang cố sức ngăn cản
ḿnh...
Bốn giờ sáng, sơ Theresa lặng lẽ ngồi đậy. Cách bà vài tấc Tomas
Sanjuro đang say giấc. Người đen, cao lớn tên là Rubio th́ đang
gác ở b́a khoảng trống, quay lưng lại. Bà có thể nh́n rơ bóng
anh ta đổ trên hàng cây.
Rất nhẹ nhàng, sơ Theresa trở dậy. Bà ngần ngừ, nghĩ đến cây
thánh giá. Có nên mang theo không? Nhưng ḿnh sẽ về ngay thôi
mà. Chỉ cần t́m một nơi giấu an toàn cho tới khi quay lại. Bà
nh́n xuống chỗ Lucia đang nằm. Đúng Bên sơ này nó sẽ được an
toàn.
Bà lặng lẽ tới bên Lucia đang ngủ và nhẹ nhàng luồn cây thánh
giá được bọc kỹ vào trong chăn. Lucia không hề hay biết. Sơ
Theresa quay lưng và đi vào khu rừng, thoát khỏi tầm nh́n của
Rubio Arzano, rồi thận trọng lần xuống đồi đi về hướng trại
lính. Đồi dốc và trơn ướt sương đêm, nhưng Chúa đă chắp cánh để
bà băng băng xuống đồi mà chẳng hề vấp ngă, bà lao đến với sự
cứu vớt linh hồn.
Trong bóng đêm phía trước, một bóng người đột ngột hiện ra.
Một giọng nói vang lên:
Ai đó?
– Sơ Theresa.
Bà tiếnđến bên người lính gác mặc quân phục đang chĩa súng vào
bà.
– Này bà già, bà ở đâu đến đây?
Bà nh́n anh ta vớicặp mắt bừng sáng.
– Chúa cử ta đến.
– Chúa à? Đêm hôm thế này sao?
– Phải, Người cử ta tới gặp đại tá Acoca.
– Về nới với Người rằng bà không phải gu của công đại tá Chào
bà. Anh lính lắc lắc đầu.
– Ông không hiểu ǵ cả. Tôi là sơ Theresa từ tu viện Cistercian.
Tôi đang bị Jaime Miro và đồng bọn bắt giữ.
Bà nh́n thấy sự kinh ngạc hiện trên mặt người lính. - Bà từ...
bà từ tu viện đó sao?
– Phải.
– Tu viện ở Avila?
– Đúng. :
Theresa kiên nhẫn giải thích Có chuyện ǵ thế nhỉ? Anh ta không
nhận thấy việc bà thoát được lũ ma quỷ đó quan trọng thế nào
sao?
– Đại tá hiện giờ không có ở đây, thưa sơ. - Anh lính thận trọng
nói. Câu nói như một gáo nước lạnh. Nhưng đại tá Sostelo phụ
trách ở đây, tôi có thể đưa bà tới gặp ông ấy.
– Ông ấy có thể giúp tôi được không?
– Ồ, tôi đảm bảo là ông ấy giúp được. Xin bà đi theo tôi.
Chắc hẳn anh lính gác không dám tin vào vận may của ḿnh. Đại tá
Fal Sostelo đă cử nhiều toán lính bủa lưới khắp nước để t́m bắt
bốn nữ tu nhưng không kết quả. Giờ bỗng dưng một trong bốn nữ tu
đó lại dẫn thân đến trại, lại gặp đúng anh ta để đầu thú đại tá,
sắp sướng rơn lên đây.
Hai người bước vào lều, nơi đại tá Fai Sostelo, người phó chỉ
huy của ḿnh đang cắm đầu vào bản đồ. Họ cùng ngẩng lên nh́n.
– Xin lỗi ngài đại tá. Đây là sơ Theresa ở tu viện ḍng
Cistercian.
Đại tá Sostelo nh́n người phụ nữ mà không tin vào mắt ḿnh. Suốt
ba ngày, tất cả mọi nỗ lực đều được sử dụng để t́m cho được
Jạime Miro cùng các nữ tu sĩ, và bây giờ, trước ,mắt ḿnh là một
trong số đó. Đứng là có Chúa thật.
– Mời sơ ngồi.
Thời gian đâu mà ngồi, sơ Theresa nghĩ. Bà phải cho ông ta thấy
được nó cấp bách thế nào.
– Chúng ta phải nhanh lên. Bọn chúng đang t́m cách bắt tôi về
Eze.
– Ai dang bắt bà về Eze? - Viên đại tá bối rối.
– Bọn người của Jaime Miro.
– Thưa sơ, có một lúc nào t́nh cờ sơ biết bọn chúng ở đâu không
- Đại tá đứng dậy.
– Tất nhiên. - Sơ Theresa nóng ruột nói.
Bà quay lại và chỉ lên phía trên núi.
– Chúng đang trốn các ông trên kia ḱa.
o0o
Sau khi gặp Ellen Scott, Aian Tucker đi ngay Avila, ḷng đầy
phấn chấn.
Elien Scott không phải loại người có ư thích thất thường. Đằng
sau chuyện này sẽ là cái ǵ Đó rất lư thú đấy, Aian Tucker nghĩ,
và ta có linh tính rằng, nếu ngả Đúng quân bài ta sẽ được một
món rất bở.. Ông trọ ở khách sạn Cuatro Postes, hỏi người tiếp
Đón.
– Quanh Đây có ṭa báo nào không?
– Ở dưới phố, thưa ông. Phía bên trái, sau hai ṭa nhà kia.
– Cảm ơn cô – Không có ǵ.
Dọc theo phố chính, thị trấn đă tấp nập trở lại sau giờ nghỉ
trưa. Tucker nghĩ đến cô gái bí ẩn mà ông có nhiệm vụ phải đưa
về. Điều này chắc rất quan trọng.
Nhưng v́ sao quan trọng? Bên tai ông văng vẳng tiếng Elien
Scott:
Nếu cô ta c̣n sống, mang cô ấy về cho tôi, ông không được nói
chuyện này với bất kỳ ai.
Vâng, thưa bà. Tôi sẽ nói ǵ với cô ấy Ông cứ nói là một người
bạn của cha cô ấy muốn gặp. Cô ấy sẽ đến.
Tucker t́m được nhà báo. Ông tiến đến gần một trong hàng chục
người đang ngồi sau dăy bàn bên trong, – Làm ơn cho tôi gặp ông
tổng biên tập.
Người đàn ông chỉ vào một pḥng.
– Trong Đó, thưa ông.
– Cảm ơn Tucker mở cửa pḥng và nh́n vào trong. Một người trạc
tuổi ba mươi ngồi sau bàn đang có vẻ bận rộn.
– Tôi giúp được ǵ ông? - Người đàn ông nh́n lên.
– Tôi đang đi t́m một Senorita.
– Chỗ tôi chưa có đủ sao, thưa Senol? - ông ta mỉm cười – Cô ta
bị bỏ lại ở một nhà nông dân quanh Đây, khi c̣n bé xíu.
– Ồ, cô ấy bị bỏ hay sao? - Nụ cười nhạt đi.
– Đúng vậy.
– Và ông đang đi t́m cô ấy?
– Đúng là như thế.
– Việc Đó cách Đây bao lâu, thưa ông?
– Hai mươi tám năm.
– Trước thời tôi, có lẽ chẳng dễ dàng lắm Đâu.
– Ông có thể chỉ giùm người có khả năng giúp tôi không?
Ông tổng biên tập ngả người ra sau nghĩ ngợi.
– Đúng là tôi có thể giúp được. Ông thử đến t́m cha Berrendo
xem.
Cha Berrendo trầm ngâm nghe người lạ mặt, một vạt áo linh mục
trùm lên đôi chân gầy.
Khi Aian Tucker nói lư do tới Đây, cha Berrendo hỏi:
– Tại sao ông lại muốn t́m hiểu về chuyện này, Senor? Nó xảy ra
lâu lắm rồi:
Ông muốn biết cụ thể điều ǵ?
Tucker do dự, thận trọng chọn từ:
– Tôi không được toàn quyền nói ra. Tôi chỉ có thể đảm bảo với
cha rằng nó sẽ không có hại ǵ đối với người phụ nữ Đó. Nếu có
thể, cha cho tôi biết địa chỉ nhà người nông dân mà cô ta bị bỏ
lại.
Nhà người nông dân. Kư ức trong cha ngược về ngày mà hai vợ
chồng Moras đến gặp cha sau khi đă mang đứa bé tới bệnh viện.
Tôi nghĩ là đứa bé sắp chết, thưa cha. Chúng tôi phải làm ǵ bây
giờ.
Cha Berrendo gọi điện tới Don Marago, cảnh sát trưởng.
– Tôi nghĩ đứa bé đă bị một khách du lịch nào Đó đến Avila bỏ
lại. Ông thử kiểm tra các khách sạn, các nhà trọ xem ai khi đến
có mang theo một đứa bé mà lúc đi th́ lại không.
Cảnh sát rà soát kỹ tất cả các thẻ đăng kư mà các khách sạn đều
phải làm nhưng không t́m được ǵ.
– Con bé cứ như từ trên trời rơi xuống, - Don Marago nói.
Ông ta không hề biết rằng ḿnh đă tới gần đến sự bí ẩn như thế
nào.
Khi cha Berrendo mang đứa bé đến trại trẻ mồ côi, Mercedes
Angeles hỏi:
– Thưa cha, nó có tên không?
– Tôi không biết.
– Thế không có cái chăn hay thứ ǵ khác đề tên nó à?
– Không.
Mercedes Angeles nh́n đứa bé trên tay linh mục.
– Vậy chúng ta sẽ phải đặt cho nó một cái tên, phải không thưa
cha?
Bà vừa môi đọc xong một cuốn tiểu thuyết trữ t́nh và rất thích
cái tên của một nhân vật nữ trong Đó.
– Megan, - bà nói, - chúng ta gọi nó là Megan.
Và mười bốn năm sau, cha Berrendo lại đem Megan tới tu viện ḍng
Cistrician.
Ngần ấy năm sau nữa, người đàn ông lạ mặt này lại đi t́m cô gái
Đó. Cuộc đời luôn là một ṿng tṛn khép kín, Cha Berrendo nghĩ
thầm. Theo một cách bí ẩn nào Đó mà nó đă xoay ṿng đối với
Megan. Không, không phải Megan. ĐÓ là cái tên mà trại mồ côi đă
đặt cho con bé.
– Mời ông ngồi. - Cha Berrendo nói. Có nhiều điều để kể cho ông
nghe.
Và cha bắt đầu câu chuyện.
Sau khi linh mục kể xong, tâm trí Aian Tucker rộn lên. Chắc chắn
là phải có một lư do đích đáng mới khiến Elien Scott quan tâm
tới. Đứa trẻ bị từ bỏ ở một nhà nông dân Tây Ban Nha hai mươi
tám năm về trước mà bây giờ là một phụ nữ tên gọi Megan, theo
như ông linh mục này.
Cứ nói là một người bạn của cha cô ấy muốn gặp.
Nếu ông nhớ Đúng th́ Byron Scott cùng vợ và con gái đă bị chết
trong một tai nạn máy bay Đâu Đó ở Tây Ban Nha nhiều năm về
trước. Liệu có một mối quan hệ nào chăng? Aian Tucker thấy cái
cảm giác kích thích đang lớn dần trong ông.
Thưa cha, tôi muốn được tới tu viện thăm cô ta. Điều này rất hệ
trọng.
Linh mục lắc đầu.
– Ông tới quá muộn, vài ngày trước tu viện đă bị quân chính phủ
tiến công.
Aian Tucker nh́n linh mục.
– Bị tiến công? Thế các nữ tu sĩ có làm sao không?
– Họ đă bị bắt và bị đem đi Madrid.
– Cảm ơn cha. - Aian Tucker đứng dậy Ông ta định sẽ đáp chuyến
máy bay sớm nhất đi Madrid.
– Bốn trong số các nữ tu đă trốn thoát. Sơ Megan có trong số Đó.
- Cha Berrendi tiếp tục.
Sự việc trở nên phức tạp.
– Thế bây giờ.cô ấy ở Đâu?
– Không một ai biết. Cảnh sát và quân đội đang lùng bắt cô ta và
những tu sĩ cùng trốn.
– Tôi hiểu.
Trong những trường hợp b́nh thường, Aian Tucker đă gọi điện về
cho Elien Scott để báo ràng vụ việc bế tắc Nhưng sự nhạy cảm của
nghề thám tử đă mách bảo ông có cái ǵ Đó cần phải điều tra
tiếp.
Ông gọi điện cho Elien Scott.
– Cũng khó khăn đôi chút, thưa bà Scott.
Ông ta kể lại cuộc nói chuyện với linh mục.
– Không một ai biết cô ta đang ở Đâu sao?
– Cô ta và những người khác đang trốn chạy, nhưng họ sẽ không
thể trốn được lâu bởi đang bị cảnh sát và một nửa quân đội Tây
Ban Nha truy t́m. Khi nào họ tḥ mặt ra, tôi sẽ đến ngay.
Im lặng.
– Việc này rất hệ trọng với tôi, ông Tucker.
– Rơ, thưa bà Scott.
Aian Tucker trở lại ṭa báo và nói với người tổng biên tập:
– Nếu có thể được, ông cho phép tôi xem những số báo cũ của ta.
– Ông đang t́m một diều ǵ Đó đặc biệt?
– Vâng. Trước kia, tại Đây đă xảy ra một tai nạn máy bay.
– Bao giờ thưa ông?
– Hai mươi tám năm trước. Năm l948.
Mười lăm phút sau Aian Tuker đă có được số báo ông cần t́m. Một
ḍng tít lớn làm tim ông chực nhảy ra ngoài.
MÁY BAY RƠI LÀM CHẾT NGƯỜI LĂNH ĐẠO VÀ CẢ GIA Đ̀NH Ngày 1 tháng
Mười năm l948, Byron Scott, Chủ tịch của Scott Industries, cùng
vợ, Susan và con gái một tuổi, Patricia, bị chết cháy trong một
tai nạn máy bay...
Vớ bở rồi? Tucker cảm thấy tim ḿnh đập dồn dập. Nếu điều Đó
Đúng như ḿnh nghĩ, th́ ḿnh sắp thành một người giàu có... một
người rất giàu có.
o0o
Nằm khỏa thân trên giường, cô cảm giác được cơ thể Benito Patas
đang đè lên ḿnh. Người cô rạo rực có cái ǵ không ổn. Ḿnh đă
giết Patas, cô nghĩ, hắn chết rồi cơ mà.
Lucia choàng dậy, thảng thất nh́n quanh. Đâu ra Benito? Cô đang
ở trong rừng, và trong chiếc túi ngủ. Có cái ǵ Đó đè lên đùi.
Lucia lôi ra, và Đó là cây thánh giá được bọc trong vải. Cô nh́n
nó nghi hoặc. Chúa đă dành cho ḿnh một phép mầu, cô nghĩ.
Lucia không thể hiểu làm sao cây thánh giá lại ở Đó, song cô
cũng chẳng bận tâm, Cuối cùng th́ cô cũng đă có nó trong tay.
Tất cả những ǵ phải làm lúc này là nhanh chóng chuồn khởi nơi
Đây.
Cô ḅ ra khỏi chăn và nh́n sang chỗ Theresa. Bà ta đă biến Đâu
mất. Lucia quan sát trong bóng đêm, chỉ nh́n thấy Tomas Sanjuro
mờ ảo ở b́a băi trống, mặt quay nh́n hướng khác. Rubio ở Đâu.
Không thành vấn đề. Đến lúc biến khỏi nơi Đây rồi.
Cô bắt đầu lần ṃ ra khỏi băi trống, tránh hướng Sanjuro, lom
khom để khỏi bị phát hiện.
Đúng lúc Đó, màn đêm đột nhiên bị xé toang.
Đại tá Fai Sostelo phải ra một quyết định. Ḿnh đă nhận được
mệnh lệnh từ chính ngài thủ tướng là phải hợp tác chặt chẽ với
đại tá Ramon Acoca để giúp hắn tóm được Jaime Miro và bọn tu sĩ.
Nhưng số phận đă phù hộ bằng cách đặt vào tay ḿnh một trong
những tu sĩ ấy Tại sao lại phải chia sẻ vận may này với Acoca
khi tự ḿnh có thể tóm được bọn khủng bố và hưởng vinh quang một
ḿnh? Mẹ thằng Acoca, Fai Sostelo nghĩ, cơ hội này là của ta.
Biết Đâu OPUS MUNDO lại dùng ḿnh thay Acoca. Vất mẹ nó đi những
tṛ cờ quạt với chả nắm được tính toán của đối thủ. Phải, giờ là
lúc phải dạy cho thằng khổng lồ sẹo mặt ấy một bài học.
Đại tá Sostelo ra những mệnh lệnh rơ ràng cho binh lính.
– Không bắt sống một đứa nào. Các anh đang đứng trước bọn khủng
bố. Tiêu diệt hết.
– Thưa đại tá, - thiếu tá Porte ấp úng, - trong Đó c̣n có cả các
tu sĩ, có nên...
– Để bọn khủng bố nấp sau bọn tu sĩ à? Không, chúng ta sẽ không
để tuột cơ hội này.
Sostelo chọn mười hai người cho cuộc tấn công và ra lệnh trang
bị kỹ càng.
Trong đêm, chúng lặng lẽ trèo lên sườn núi dốc. Trăng đă ẩn sau
những đám mây, giáp mặt không nh́n rơ mặt. Tuyệt. Bọn chúng
không thể thấy được ta đang đến.
Khi tất cả đă sẵn sàng, Sostelo hét vang hết cỡ giọng:
– Bỏ vũ khí xuống, các anh đă bị bao vây! Và chưa dứt câu, hắn
đă xuống lệnh. - Bắn! Bắn liên tục!
Mười hai khẩu súng đồng loạt khạc đạn.
Tomas Sanjuro không kịp hiểu điều ǵ xảy ra. Một loạt đạn găm
vào ngực và anh chết trước khi đổ xuống mặt đất. Rubio Arzano
đang ở phía bên kia của băi trống lúc súng bắt đầu nổ. Thấy
Sanjuro gục ngă anh giương súng định bắn trả nhưng rồi lại kịp
dừng tay. Khoảng trống tối như mực. Nếu bắn trả, khác nào lạy
ông tôi ở bụi này.
Anh rất ngạc nhiên khi thấy Lucia đang lom khom cách ḿnh vài
bước chân.
– Sơ Theresa Đâu? - Anh th́ thào.
– Bà ấy... bà ấy đi rồi.
– Thấp xuống, - Rubio bảo.
Anh lôi tay cô và hai người chạy ngoằn ngoèo về phía khu rừng,
ra khỏi tầm đạn. Đạn rít vèo vèo xung quanh nhưng trong chốc lát
cả hai đă vào được rừng cây. Họ vẫn chạy. Rồi họ nghe tiếng ḥ
hét xa dần. Đuổi bắt được ai trong khu rừng tối đen như mực thế
này?
Rubio dừng lại cho Lucia thở.
– Ta đă mất hai người, vẫn phải đi tiếp thôi. Anh nghe tiếng
Lụcia đang thở dốc. - Cô có cần nghỉ một chút không?
– Không, - cô đáp. Mặc dầu đă kiệt sức nhưng cô không hề có ư
định để bị tóm, nhất là vào lúc cô đă có cây thánh giá trong
tay.
– Tôi khỏe. Ta hăy đi khỏi Đây ngay.
Đại tá Fai Sostelo đang đứng trước thảm họa. Một tên khủng bố bị
giết, nhưng có Chúa mới biết bao nhiêu tên đă thoát. Hắn không
tóm được Jaime Miro hoặc một tên đồng bọn dù là tép riu nào, mà
chỉ mỗi bà sơ. Sostelo biết ḿnh phải báo cáo đại tá Acoca về sự
việc đă xảy ra, nhưng hắn không hề mong đợi điều Đó.
Cú điện thứ hai của Alan Tucker gọi về khiến Ellen Scott thấy
t́nh h́nh đáng ngại hơn nhiều.
– Tôi đă t́nh cờ thu thập được một số tin tức khá thú vị, thưa
bà Scott. - Ông ta thận trọng nói.
– Tin ǵ Đó?
– Tôi đă đọc kỹ một số báo cũ ở Đây, hy vọng có thêm được thông
tin về cô gái.
– Sao nữa? - Bà dốc hết nghị lực để Đón nhận cái mà bà biết nó
sẽ tới.
– H́nh như đứa bé bị bỏ rơi vào khoảng thời gian vụ tai nạn máy
bay. - Tucker vẫn giữ giọng điềm đạm.
Im lặng. Rồi ông ta tiếp tục.
– Vụ tai nạn đă làm thiệt mạng người anh chồng của bà cùng vợ và
con họ, cháu Patricia.
Tống tiền Đây. Không thể có sự giải thích nào khác. Vậy là ông
ta đă t́m ra.
– Phải đấy, - bà điềm đạm nói. - Lẽ ra tôi phải nói trước với
ông. Tôi sẽ giải thích tất cả khi ông trở về. Có tin ǵ mới về
con bé không?
– Chưa, nhưng cô ta khó mà trốn lâu được. Cả nước Tây Ban Nha
đang cùng t́m kiếm cô ấy.
– Có ǵ mới nhớ báo tôi ngay. Bà dập nhanh máy.
Alan Tucker lặng lẽ nh́n ống nói câm lặng trong tay. Quả là một
người đàn bà lạnh lùng, ông cảm phục nghĩ. Không biết bà ta sẽ
cảm thấy ra sao khi có một bạn t́nh?
Ta đă sai lầm khi phái hắn đi, Elien Scott nghĩ. Phải làm ǵ để
hăm hắn lại.
Rồi sẽ làm ǵ đối với cô gái?
Một tu sĩ. Chừng nào gặp nó hẵng hay. Tiếng người thư kư vang
trong máy điện thoại nội bộ.
– Khách đang đợi bà ở văn pḥng, thưa bà Scott.
– Tôi đến đây Lucia và Rubio tiếp tục băng rừng, chốc chốc lại
vấp ngă, mặc cho gai góc cản chân, rắn rết đe dọa, thêm mỗi bước
là thêm mỗi xa kẻ thù.
Cuối cùng, Rubio nói:
– Dừng đây được rồi. Chúng không đuổi nữa Đâu.
Họ đang ở trên núi cao, giữa rừng rậm.
Lucia ngả lưng xuống đất, cố lấy lại hơi. Trong óc bỗng hiện lên
cảnh tượng khủng khiếp vừa được chứng kiến. Tomas gục ngă không
một lời trối trăng. Cái bọn khốn ấy định giết hết tụi ḿnh Đây,
Lucia nghĩ:
Lư do duy nhất giải thích cho việc cô c̣n sống sót là sự có mặt
của người đàn ông ngồi bên cô.
Cô nh́n Rubio khi anh đứng dậy đi xem xét xung quanh.
– Ta có thể nghỉ hết đêm ở Đây thưa sơ.
– Phải đấy. - Cô nóng ḷng muốn đi, nhưng lại biết ḿnh cũng cần
nghỉ ngơi.
Như đọc được ư nghĩ cô, Rubio nói:
– Chúng ta sẽ đi tiếp vào lúc b́nh minh.
Lucia thấy cồn cào trong bụng. Thậm chí mới nghĩ vậy thôi, Rubio
đă lên tiếng:
– Chắc sơ phải Đói lắm. Tôi sẽ đi kiếm chút ǵ về ăn. Sơ có yên
tâm ở Đây một ḿnh không?
– Vâng, sẽ tốt thôi.
Người đàn ông to lớn khom người ngồi xuống bên cô.
– Xin sơ đừng quá lo sợ. Tôi hiểu. Đối với sơ, sẽ khó khăn biết
bao khi trở lại thế giới này sau bao năm giam ḿnh trong tu
viện. Mọi thứ chắc đều hết sức xa lạ.
Lucia nh́n anh ta, nói với giọng lănh đạm:
– Tôi sẽ cố làm quen với nó.
– Sơ thật dũng cảm, thưa sơ. - Anh đứng dậy. - Tôi quay về ngay
thôi. .
Cô nh́n theo Rubio biến mất trong rừng cây. Đă tới lúc phải có
một quyết định, và cô có hai lựa chọn. Có thể trốn ngay lúc này,
tới một thị trấn gần nhất, bán cây thánh giá để có hộ chiếu và
tiền sang Thụy Sĩ. Hoặc là ở lại với người đàn ông này cho tới
khi tránh hẳn được bọn lính. Như thế an toàn hơn, Lucia quyết
định.
Cô nghe tiếng động trong rừng và quay lại. Đó là Rubio, miệng
tươi cười.
Chiếc mũ bê rê đầy cà chua, nho và táo.
Anh ngồi xuống bên cô.
– Bữa sáng Đây. Một con gà béo th́ dễ ợt, nhưng nếu nhóm lửa để
nướng th́ sẽ lộ mất. Ngay sườn núi này có một trang trại.
Lucia nh́n chằm chằm những thứ trong mũ.
– Nhiều đấy nhỉ. Tôi đang Đói mềm Đây.
– Ăn thử xem. - Anh đưa cô một quả táo.
Ăn xong, Rubio thao thao trong khi Lucia mê mải với những tính
toán của ḿnh, chẳng để ư ǵ.
– Mười năm. Sơ nói là đă ở trong tu viện mười năm?
– Sao cơ? - Lucia giật ḿnh.
– Sơ đă ở tu viện mười năm rồi?
– Ổ, đúng thế.
– Vậy th́ sơ sẽ chẳng biết được những ǵ đă xảy ra suốt thời
gian Đó. - Anh lắc lắc đầu.
– Dạ... không.
– Mười năm qua thế giới đă thay đổi kinh khủng sơ ạ.
– Thật thế ư?
– Franco đă chết rồi. - Rubio nói hào hứng.
– Chết thế nào được?
– Ồ, Đúng thế đấy. Chết hồi năm ngoái.
Và chỉ định Juan Carlos làm người kế tục ḿnh Lucia nghĩ bụng.
– Sơ có thể rất khó tin, nhưng lần đầu tiên đă có một người bước
lên mặt trăng. Sự thực Đúng thế.
– Thật á? - Đúng ra là hai cơ. Tên của họ là ǵ nhỉ?
NeilArmstrong và Buzzsomething.
– Ồ phải. Những người Bắc Mỹ. Và c̣n có một chiếc máy bay hành
khách bay nhanh hơn cả tiếng động.
– Không thể tin được. - Ḿnh muốn nhảy ngay lên chiếc Concorde
Đó.
Rubio th́ như đứa trẻ, sung sướng được đưa Lucia tới những sự
kiện của thế giới.
– Ở Bồ Đào Nha đă nổ ra một cuộc cách mạng và ở Mỹ, tổng thống
Nixon đă dính líu vào một vụ tai tiếng lớn và phải từ chức.
Rubio thật dễ mến, Lucia nghĩ.
Anh lấy ra gói thuốc lá Ducados, loại thuốc đen, hút khá nặng
của Tây Ban Nha.
– Hy vọng tôi hút thuốc sẽ không làm cô khó chịu.
– Không sao, - Lucia nói, - cứ tự nhiên.
Cô nh́n anh châm thuốc, và khi khói thuốc bay vào mũi, cô thấy
thèm quá.
– Tôi thử một điếu có được không?
– Cô muốn thử một điếu thuốc lá? Thật không?
– Chỉ để biết nó ra làm sao thôi mà, Lucia làm vẻ ngượng ngùng.
– Ồ, được chứ.
Anh ch́a gói thuốc ra. Cô rút một điếu đặt lên miệng, và anh
châm lửa.
Lucia rít sâu một hơi. Khi khói thuốc tràn đầy buồng phổi cô cảm
thấy tuyệt vời.
Rubio nh́n cô, bối rối.
– Té ra là mùi vị thuốc lá như vậy. - Cô ho.
– Sơ có thích không?
– Không hẳn, nhưng...
Lucia hút tiếp một hơi dài nữa. Trời, cô nhớ nó biết bao. Nhưng
cô hiểu ḿnh phải cẩn thận. Không thể để anh nghi ngờ. V́ thế,
cô dập điếu thuốc một cách vụng về giữa hai ngón tay. Cô mới chỉ
ở tu viện ít tháng, song dầu sao Rubio cũng Đúng. Trở lại thế
giới bên ngoài thật kỳ lạ. Cô tự hỏi không biết Megan, Gracielia
đang làm ǵ. Điều ǵ đă đến với sơ Theresa? Liệu bà ta có bị bọn
lính bắt không?
Mặt Lucia bắt đầu cay cay. Một đêm dài đầy căng thẳng.
– Tôi muốn chợp mắt một lúc.
– Đừng lo. Tôi sẽ canh cho sơ.
– Cảm ơn ông. - Cô nói với nụ cười trên môi. Chỉ một lát sau cô
đă ngủ.
Rubio Arzano nh́n cô và nghĩ:
Ḿnh chưa từng gặp một phụ nữ như thế này. Cô ta cao cả, dám
hiến dâng đời ḿnh cho Chúa, nhưng dẫu vậy từ cô ta cũng toát ra
một vẻ trần tục. Đêm nay cô đă hành động một cách dũng cảm như
bất cứ người đàn ông dũng cảm nào.
Cô là một người phụ nữ rất đặc biệt, Rubio Arzano nghĩ thầm khi
ngắm Lucia ngủ. Cô gái bé nhỏ của Giêsu.
Chương 11
Đại tá Fai Sostelo châm
sang điếu thuốc thứ mười. Ḿnh không thể tŕ hoăn thêm nữa. Hắn
quyết định. Đối với những tin xấu thế này th́ tốt nhất là tống
khứ thật nhanh đi. Hít thở sâu vài hơi để lấy can đảm, hắn ta
quay số điện.
Khi Ramon Acoca cầm máy, Sostelo nói.
– Thưa đại tá, đêm qua chúng tôi đă tấn công một trại của bọn
khủng bố, mà tôi được báo tin rằng Jaime Miro có ở Đó, tôi nghĩ
ông cần biết tin này.
Một sự im lặng khủng khiếp.
– Ông đă bắt được hắn?
– Không.
– Ông làm việc Đó mà không hỏi tôi?
– Không đủ thời gian để...
– Nhưng đủ thời gian cho Miro trốn thoát. - Giọng Acoca đầy tức
giận. - Điều ǵ dẫn ông tới cái hành động được thể hiện tuyệt
vời như thế?
Đại tá Sostelo nuốt nước miếng:
– Chúng tôi bắt được một trong số những nữ tu đă trốn thoát khỏi
tu viện. Bà ta dẫn chúng tới tới chỗ Miro và đồng bọn. Chúng tôi
đă giết được một đứa.
– Nhưng tất cả những đứa khác đều đă trốn thoát?
– Vâng, thưa đại tá.
– Mụ tu sĩ đang ở Đâu? Hay ông thả nốt ra rồi? Giọng hắn cay
độc.
– Không, thưa đại tá. - Sostelo nói nhanh. - Mụ ta c̣n ở trong
trại Đây.
Chúng tôi đang hỏi cung và...
– Không cần. Chúng tôi sẽ hỏi. Một giở nữa tôi sẽ ở Đó để xem
ông có giữ nổi nó cho tới khi tôi tới không. - Y dằn mạnh ống
nói xuống.
Đúng một giờ sau đại tá Ramon Acoca có mặt. Cùng đi có tới một
chục người của GOE.
– Đưa mụ ta lên chỗ tôi. - Đại tá Acoca ra lệnh.
Sơ Theresa được đưa tới lều chỉ huy, nơi Acoca đang đợi Hắn đứng
dậy và cười rất lịch sự khi bà bước vào.
– Tôi là đại tá Acoca.
– Tôi biết ông thể nào cũng tới. Chúa mách tôi thế.
– Thật thế sao? Hay lắm. Xin mời sơ ngồi - Y gật đầu dễ chịu.
Sơ Theresa quá sợ hăi không ngồi xuống được.
– Ông phải giúp đỡ tôi.
– Chúng ta sẽ giúp. đỡ lẫn nhau, - viên đại tá vỗ về. - Bà đă
trốn thoát khỏi tu viện Cisteeian ở Avila, Đúng thế không?
– Đúng thế. Thật kinh khủng. Cái bọn người ấy. Chúng làm những
chuyện vô thần và... - Giọng bà ngập ngừng.
Và những việc ngu xuẩn nữa. Chúng ta đă để ngươi và những đứa
khác trốn thoát.
– Thế sơ đến Đây bằng cách nào?
– Chúa đưa đường. Người đang thử thách tôi như chính Người đă
một lần...
– Cùng với Chúa, c̣n có những người khác đưa bà tới Đây phải
không? - Acoca kiên nhẫn hỏi.
– Phải. Chúng bắt cóc tôi. Tôi đă phải trốn khỏi chúng.
– Bà đă báo cho đại tá Sostelo nơi có thể t́m ra bọn chúng?
– Vâng Đúng thế. Bọn quỷ dữ Raoul đứng sau tất cả, ông biết
không. Hắn gửi tôi một lá thư và nói...
– Thưa sơ, người mà chúng tôi đặc biệt quan tâm là Jaime Miro.
Bà có thấy hắn không?
– Có, ồ có Hắn... - Bà thu ḿnh lại.
– Tuyệt! Nào, sơ nói cho chúng tôi biết phải t́m hắn ở Đâu Viên
đại tá nhào người về trước.
– Hắn và đồng bọn đang trên đường đi Eze.
– Đi Eze? Đi Pháp à? - Hắn cau mày, bối rối.
– Vâng. Monique đă bỏ Raoul. nên hắn sai người đến bắt tôi về,
bởi v́ đứa bé con... - Giọng bà lắp bắp, thảng thất.
Viên đại tá kiềm chế sự bực tức đang dồn nén.
– Miro và đồng bọn đi lên hướng Bắc. Eze ở phía Đông.
– Ông không được để chúng bắt tôi về cho Raoul. Tôi không muốn
nh́n mặt anh ta một lần nào nữa. Ông hiểu đấy. Tôi không thể
gặp...
Đại tá Acoca sẵng giọng.
– Tôi không bận tâm đến ông Raoul nào cả. Tôi muốn biết phải t́m
Jaime Miro ở Đâu.
– Tôi nói với ông rồi. Hắn đang đợi tôi ở Eze. Hắn ta muốn...
– Tôi cho rằng bà đang cố t́nh che giấu cho Miro. Bây giờ, tôi
không muốn làm đau bà, nên tôi sẽ hỏi bà một lần cuối:
Jaime Miro ở Đâu?
– Tôi không biết, - bà th́ thầm rồi sợ hăi nh́n quanh. - Tôi
không biết Đâu.
– Vừa rồi bà bảo hắn ở Eze. - Giọng y buốt lạnh như dao cứa.
– Vâng. Chúa bảo tôi thế.
Đại tá Acoca ngán ngẩm. Bà này hoặc là loạn trí hoặc là một ả
làng chơi nói phét thành thần. Dù thế nào th́ mụ ta cũng làm
Acoca phát ốm về chuyện của mụ với Chúa.
Y quay sang trợ lí của ḿnh là Patricia Arrieta.
– Trí nhớ của bà sơ này cần được hồi phục. Đưa bà ta đến lều chỉ
huy trưởng.
Có thể anh và toán lính của anh sẽ giúp bà ấy nhớ lại được Jaime
Miro ở Đâu.
– Rơ, thưa đại tá.
Patricia Arrieta và toán lính là một bộ phận của đội quân đă tấn
công vào tu viện ở Avila. Chúng thấy có lỗi v́ đă để bốn bà sơ
trốn thoát. Phải, bây giờ có thể lập công chuộc tội Đây, Arrieta
nghĩ.
– Xin mời đi theo tôi. - Gă quay sang sơ Theresa.
– Vâng. - Lạy Chúa tôi, cảm ơn Người. Bà lại lắp bắp. Chúng ta
đi à? Ông sẽ không để chúng đem tôi về Eze chứ?
– Không, - Ameta vỗ về. - Bà sẽ không phải về Eze.
Đại tá Đúng, gă nghĩ Con mụ này đang làm tṛ với ta. Được, ta sẽ
cho mụ biết vài tṛ mới. Không hiểu mụ có chịu nằm yên hay lại
hét toáng lên.
Đến lều chỉ huy trưởng, Arrieta nói:
– Thưa bà sơ, chúng tới cho bà một cơ hội cuối cùng:
Jaime Miro ở Đâu?
Họ vừa hỏi ḿnh về hắn rồi cơ mà Hay Đó là người khác nữa Có
phải Đây hay là... ôi sao lẫn lộn thế này.
– Hắn bắt tôi về cho Raoul, bởi v́ Monique bỏ rơi anh ta,và anh
ta nghĩ...
– Nếu bà muốn như vậy, - Arrieta nói. - Để xem liệu chúng tôi có
thể hồi phục lại trí nhớ cho bà không.
– Vâng, các ông giúp cho. Mọi thứ đều lộn xộn quá.
Nửa tá lính của Acoca đă vào trong lều cùng mấy người lính mặc
quân phục của Sostelo.
Sơ Theresa nh́n lên, chớp chớp đôi mắt:
– Những người này sắp đưa tôi đến tu viện sao?
– Họ c̣n làm tốt hơn thế nữa, - Arrieta cười đểu. - Họ sắp đưa
bà lên thiên đường Đó, thưa sơ.
Đám lính bước tới vây quanh bà.
– Cái váy của em thật là đẹp, - một tên nói. - Có chắc em là tu
sĩ không, em yêu.
– Ồ, Đúng mà. - Bà nói, Raoul đă gọi bà là em yêu.
– Đây là Raoul sao? - Ông thấy đấy, chúng tôi đă phải thay đổi
quần áo để trốn bọn lính.
Nhưng Đây lại là bọn lính. Mọi thứ đều rối tung.
Một trong số chúng đè Theresa xuống chiếc giường con.
– Mặt bà không đẹp chút nào, nhưng để xem dưới lớp quần áo này
th́ ra sao.
– Các ông làm ǵ thế?
Hắn xé toạc áo bà trong khi tên khác lột váy.
– Thân h́nh không tồi đối với một bà già, phải không chúng mày?
Theresa thét lên. Bà nh́n ṿng người đứng xung quanh. Chúa sẽ
vật chết hết chúng nó. Người sẽ không cho chúng chạm vào ḿnh v́
ḿnh là nàngdâu của Người.
Một tên đă tháo xong dây lưng. Giây lát sau bà cảm thấy những
bàn tay sần sùi banh hai chân bà ra và khi một tên nằm lên trên
người bà, th́ bà thấy như có cây cời lửa chọc vào trong ḿnh. Bà
thét lên:
– Nào Chúa? Hăy trừng phạt chúng đi.
Bà ngóng đợi những cơn sấm rền, chớp giật có thể xé nát bọn lính
này.
Một tên khác leo lên bà. Theresa nằm Đó, chờ đợi Chúa ra tay
trừng phạt, không c̣n cảm thấy đau đớn nữa.
Trung úy Arrieta đứng cạnh giường. Cứ mỗi khi một tên “xong
việc” với Theresa gă lại hỏi:
– Thế đă đủ chưa, sơ? Bà có thể dừng lại bất cứ lúc nào bà muốn,
miễn là nói ra Jaime Miro hiện ở Đâu.
Sơ Theresa không nghe thấy hắn nói. Bà thét lên trong tưởng
tượng:
Lạy Chúa! Với quyền năng của ḿnh, Người hăy trừng phạt chúng
như người đă trừng phạt những kẻ ác ở Sođom và Gomorrath. Người
hăy giết hết chúng đi.
Không thể tin được. Người đă không đáp lời. Tại sao? Chúa ở khắp
nơi mà.
Và rồi bà hiểu ra, khi tên thứ sáu chọc vào bà. Chúa không nghe
được lời cầu khẩn của bà v́ chẳng có Chúa nào hết. Suốt bao năm
qua bà đă tự lừa dối ḿnh để thờ phụng, và đă trung thành hầu
hạ, một quyền năng tối cao nào Đó. Nhưng làm ǵ có quyền năng
nào.
Nếu Chúa tồn tại th́ Người đă cứu ta rồi.
Màn sương đỏ trước mắt bà tan dần và lần đầu tiên bà nhận biết
rơ được những ǵ quanh ḿnh. Có ít nhất mười hai tên lính đứng
trong lều đợi đến lượt.
Trung úy Arrieta đang đứng theo dơi ở một bên giường. Bọn lính
đứng trong hàng, quần áo vẫn mặc nghiêm chỉnh, chẳng buồn cởi
sẵn. Khi một tên vừa nhỏm dậy khỏi Theresa, một tên khác đă lại
ḅ lên bà.
Không có Chúa, mà chỉ có quỷ sa tăng và Đây là tay chân của hắn.
Sơ Theresa nghĩ. Chúng phải chết. Tất cả lũ chúng nó.
Khi một tên lính Đâm sâu vào bà, sơ Theresa giật lấy khẩu súng
ngắn khỏi bao trên người hắn và trước khi bọn chúng kịp phản
ứng, bà quay súng vào Arrieta. Viên đạn găm Đúng yết hầu. Bốn
tên nữa đổ vật xuống trước khi những tên khác kịp hoàn hồn và để
bắn lại. Vướng tên lính đang nằm trên, bọn chúng khó nhắm trúng
bà.
Sơ Theresa và tên cuối cùng cưỡng hiếp bà cùng chết một lúc.
o0o
Jaime Miro chợt tỉnh giấc, giật ḿnh bởi tiếng người ŕ rầm ở
b́a khoảng trống. Anh chui ra khỏi túi ngủ, cầm súng, rồi tiến
đến gần hơn, anh thấy Megan đang quỳ gối cầu kinh. Anh đứng yên
theo dơi cô. H́nh ảnh một người phụ nữ yên lặng cẩu kinh trong
khu rừng đêm toát lên một vẻ thoát trần, nhưng Jaime Miro lại
chỉ thấy bực dọc. Nếu Felix Carpio không thốt ra chuyện ta đang
đi về San Sebastian th́ ḿnh đă chẳng phải gánh thêm cái bà sơ
này ngay từ đầu.
Việc anh phải đến San Sebastian là rất cấp bách. Đại tá Acoca
lùng sục khắp nơi. Thoát khỏi lưới giăng của chúng, ḿnh anh
cũng đă khó khăn, thêm người phụ nữ này, nguy hiểm tăng gấp mười
lần. Bực bội, Jaime đến bên Megan, giọng gay gắt hơn anh định.
– Tôi đă bảo sơ cần ngủ? Tôi không muốn ngày mai. sơ kéo chân
chúng tôi lại.
Megan nh́n lên, nhỏ nhẹ:
– Tôi xin lỗi, nếu như đă làm ông giận.
– Thưa sơ, tôi để dành sự tức giận cho những cái quan trọng hơn.
Ḷng tốt của các bà chỉ làm tôi phát ớn. Các bà sống cuộc đời
trốn tránh trong những bức tường đá, để đợi một chuyến đi không
mất tiền sang thế giới bên kia. Các bà làm tôi ngấy đến tận cổ,
tất cả các bà.
– Bởi v́ chúng tôi tin vào thế giới bên kia chăng?
– Không, thưa sơ. Bởi v́ các bà đă trốn chạy thế giới này.
– Để cẩu nguyện cho các ông. Chúng tôi hy sinh đời ḿnh để cầu
nguyện cho tất cả các ông.
– Và các bà tin rằng điều Đó sẽ giải quyết được mọi việc trên
đời?
– Phải, rất Đúng.
– Chẳng có ǵ Đúng hết. Chúa của các người không thể thấu được
lời nguyện cầu của các người bởi sự ồn ào Của tiếng súng đại bác
và tiếng trẻ con gào thét – Chừng nào ông có một đức tin.
– Tôi có rất nhiều đức tin, thưa sơ. Tôi có đức tin ở chính cái
điều mà tôi đang chiến đấu v́ nó. Tôi có đức tin vào đồng đội,
chiến hữu, và khẩu súng của tôi, nên tôi không có đức tin vào
những ǵ chỉ tồn tại trên mây. Nếu sơ nghĩ rằng Chúa của sơ nghe
thấu dược, th́ hăy bảo ông ấy đưa chúng ta đến tu viện ở
Mendavia để tôi có thể thoát được sơ.
Anh giận dữ với chính ḿnh v́ đă để mất b́nh tĩnh. Không phải
lỗi của họ, mà chính giáo hội đă thờ ơ trong khi những kẻ thuộc
phái Faiang của Franco tra tấn, cưỡng hiếp, giết hại người dân
xứ Basque và Cataian.
Không phải do lỗi của cô ta, Jaime Miro tự nhủ, mà gia đ́nh ḿnh
trở thành nạn nhân của chúng.
Dạo ấy Jaime mới chỉ là một cậu bé, nhưng h́nh ảnh đó đă khắc
sâu măi măi vào trí óc.
Cậu bị thức giấc vào nửa đêm bởi tiếng bom rơi. Chúng rơi xuống
từ bầu trời, gieo rắc hủy diệt khắp mọi nơi.
– Dậy đi, Jaime. Nhanh lên!
Sự hoảng hốt của cha làm cho cậu bé hoảng sợ hơn cả tiếng gào rú
khủng khiếp của chết chóc.
Guernica là quê hương của người dân Basque, và đại tướng Franco
đă quyết định lấy nó làm bài học, làm tấm gượng:
“ Hủy diệt!” Ông ta hạ lệnh.
Phi đoàn Condot quốc xă kinh hoàng sử dụng hàng chục máy bay mở
một cuộc không kích tập trung và đă không tỏ ra có chút ngập
ngừng nào.
Dân thị trấn tận loạn trốn tránh cơn mưa của thần chết nhưng nào
mấy ai thoát được.
Jaime, bố mẹ cùng hai chị cậu cũng trong đám người ấy. .
– Đến nhà thờ, - bố cậu nói, - chúng sẽ không ném bom nhà thờ
Đâu.
Bố cậu dúng. Mọi người đều biết nhà thờ đứng về phía Caudilio.
Cả nhà Miro theo bố chạy về hướng Đó, chen lấn đám đông hoảng
loạn để giành lấy con đường sống.
Cậu bé bám chặt tay bố, nhớ lại cái thời mà bố cậu không phải
hoảng hốt, không phải chạy trốn, v́ bất cứ ai, bất cứ việc ǵ,
bất cứ lư do nào.
– Chúng ta sắp phải đánh nhau hả bố? - Một lần cậu hỏi.
– Không phải vậy, Jaime. Đó là báo chí nói thế. Tất cả những ǵ
chúng ta đ̣i hỏi là một sự độc lập tương đối Người Basque và
người Cataian có quyền được có tiếng nói riêng, có cờ và có ngày
lễ riêng. Chúng ta vẫn là một quốc gia và vẫn là người Tây Ban
Nha.
Jaime quá bé để không hiểu được điều Đó, nhưng c̣n có cái nguy
hại hơn nhiều - Đó là vấn đề người Cataian và người Basque, là
sự mâu thuẫn tư tưởng sâu sắc giữa chính phủ cộng ḥa với những
người quốc gia cánh hữu và những ǵ bom đạn lúc này chỉ là tia
lửa nhỏ của một đám cháy lớn không thể dập tắt được, một đám
cháy đă lôi kéo bao xương máu, sức lực của người dân hàng chục
quốc gia khác.
Khi đă đánh bại những người cộng ḥa và những người quốc gia, đă
nắm chắc Tây Ban Nha trong tay, Franco bèn hướng sự bất hài ḷng
của ḿnh tới những người dân Basque bướng bỉnh:
“Trừng phạt chúng!” . Ông ta hạ lệnh.
Và máu lại tiếp tục chảy.
Một hạt nhân cứng rắn trong những người cầm đầu dân Basque đă
thành lập ETA, phong trào đấu tranh cho một nhà nước Basque tự
do, và bố Jaime được mời vào tổ chức.
– Không, như thế là sai lầm. Chúng ta phải bằng các biện pháp
ḥa b́nh để giành lấy những ǵ Đúng là của ta. Chiến tranh không
đem lại sự tốt đẹp nào hết.
Nhưng những người chủ trương bạo lực nhiều hơn hẳn số người mong
muốn sự mềm dẻo, và ETA nhanh chóng trở thành một lực lượng
mạnh.
Nhiều bạn học của Jaime cũng có bố là thành viên ETA và cậu
thường được nghe chuyện về những kỳ tích oai hùng của họ.
– Bố tớ cùng một nhóm chiến hữu đă đánh bom khu trung tâm của
bọn dân vệ đấy, - một bạn nói.
Hay:
– Cậu có nghe về vụ cướp nhà băng ở Barcelona chưa? Bố tớ đấy.
Bây giờ th́ bố tớ với các bác ấy tha hồ súng để đánh bọn phát
xít.
C̣n bố của Jaime th́ bảo:
– Bạo lực là sai. Chúng ta phải đàm phán.
Có bạn học c̣n hỏi thẳng Jaime:
– Quân ta vừa phá tung một nhà máy của bọn Franco ở Madrid. Sao
bố cậu không làm thế? Hay ông ấy hèn?
– Đừng nghe lũ bạn, Jaime. - Bố bảo. - Cái mà họ đang làm là tội
ác.
Nhưng đám bạn học vẫn không buông tha cậu:
– Bọn Franco đă ra lệnh xử tử hàng chục người dân Basque mà
không cần đến một phiên ṭa. Chúng ta đang tiến hành một cuộc
đấu tranh mang tính toàn quốc Bố cậu sẽ tham gia với chúng tôi
chứ?
– Ḱa bố?
– Chúng ta là người Tây Ban Nha, Jaime. Chúng ta không được để
bị ai chia rẽ.
Và cậu bé bị dằn vặt. Bạn ḿnh Đúng? Bố ḿnh có phải kẻ hèn nhát
không?
Jaime tin ở bố ḿnh.
Và lúc này đang là cuộc quyết chiến giữa cái thiện với cái ác.
Thế giới hỗn mang sụp đổ xung quanh cậu. Đường phố Guernica chen
chúc một đám đông gào thét, xô đẩy ḥng thoát khỏi trận mưa bom
đang giội xuống.
Những ṭa nhà, các tượng đài, kể cả vỉa hè, bắn tung lên thành
những trận mưa rào bê tông và máu.
Cả nhà Jaime đă tới được nhà thờ lớn, nơi duy nhất ở quảng
trường vẫn c̣n đứng vững. Có khoảng mươi người đang đập cửa rầm
rầm.
– Cho chúng tôi vào! Nhân danh Chúa, mở cửa?
– Sao thế? - Bố Jaime kêu lên.
– Các linh mục đă khóa cửa. Họ không cho chúng ta vào.
– Phá cửa mà vào chứ.
– Không được!
Jaime nh́n bố, ngạc nhiên. Ông nói như giải thích.
– Chúng ta không được phá cửa vào nhà của Chúa. Người sẽ che chở
cho chúng ta, bất kể ở đâu.
Quá muộn rồi. Họ đă nh́n thấy tốp lính Faiang hiện ra ở một góc
nhà thờ và chúng lập tức nă súng. Đàn ông, đàn bà, trẻ nhỏ tay
không tấc sắt đổ xuống chồng chất trên quảng trường. Ngay cả khi
bố Jaime biết ḿnh đă trúng đạn ông vẫn vươn tay kéo con vào
ḷng, ấn cậu nằm xuống, lấy thân ḿnh hứng cho Jaime những viên
đạn chết chóc.
Một sự tĩnh mịch khủng khiếp dường như bao trùm lên quả đất, sau
trận tấn công. Tiếng súng nổ, tiếng người chạy và tiếng kêu thét
bỗng dưng biến mất, cứ như một phép mầu vậy. Jaime mở mắt và nằm
yên, cảm thấy sức nặng của bố cậu phía trên như tấm chăn ấm mềm
mại. Bố, mẹ cùng hai chị cậu đều đă chết, chịu chung số phận với
hàng trăm người khác. Và phía trước hàng đống xác của họ là cánh
cửa im ĺm Đóng của nhà thờ.
Đêm hôm Đó Jaime t́m đường ra khỏi thành phố. Hai ngày sau, cậu
tới Bilbao xin gia nhập ETA.
Người sĩ quan tuyển chọn nói:
– Cháu c̣n bé quá. Đi học th́ hợp hơn.
– Các chú sẽ là trường học của cháu, - Jaime nói nhỏ. - Các chú
sẽ dạy cháu làm sao để trả nợ máu cho bố, mẹ và hai chị, tức là
cho cả nhà cháu.
Anh không bao giờ lùi bước. Anh chiến đấu cho ḿnh và cho gia
đ́nh ḿnh.
Rồi những chiến công của anh trở thành huyền thoại. Jaime phác
ra và thực hiện những cuộc tấn công đầy mạo hiểm vào các nhà
máy, nhà băng, thực hiện những vụ trừng phạt bọn đầu sỏ tội ác
Khi có bất cứ ai trong tổ chức bị bắt, anh liền tạo ra những vụ
giải thoát xuất quỷ nhập thần.
Khi Jaime nghe tin GOE được thành lập để đối phó với phong trào
đấu tranh của dân Basque, anh mỉm cười:
– Hay lắm. Thế là chúng đă phải để mắt đến ta.
Anh không bao giờ tự hỏi liệu những sự mạo hiểm của ḿnh có liên
quan ǵ đến những câu chê bai:
“Bố cậu là một lăo hèn, hoặc bởi anh đang cố chứng minh một điều
ǵ Đó cho bản thân hay cho những người khác. Ḷng quả cảm mà anh
luôn thể hiện đủ để chứng minh rằng anh không sợ liều ḿnh cho
chân lư anh hằng tin tưởng.
Bây giờ, chỉ v́ một người lính của ḿnh nói năng lộ liễu mà anh
phải cơng thêm một bà sơ.
Thật mỉa mai là giáo hội của sơ lại đứng về phía ta. Nhưng muộn
quá rồi, trừ phi họ trả lại những người đă khuất, cả bố ta, mẹ
ta và các chị ta, anh cay đắng nghĩ.
Họ băng rừng trong đêm, ánh trăng bàng bạc xuyên qua kẽ lá. Họ
tránh thị trấn và những con đường chính, cảnh giác trước bất cứ
một dấu hiệu nguy hiểm nào. Jaime tránh xa Megan.Anh đi bên
Felix chuyện tṛ về những cuộc phiêu lưu đă qua, c̣n Megan th́
thấy sự ṭ ṃ trong ḿnh cứ lớn dần. Cô chưa bao giờ biết một
người nào như Jaime Miro, một con người đầy tự tin.
Nếu có ai có thể đưa được ḿnh tới Menđavia, Megan nghĩ bụng,
th́ Đó chính là con người này.
Có những lúc Jaime thấy động ḷng với bà sơ, thậm chí cả cảm
giác mến mộ bất đắc dĩ đối với cách xử sự của cô ta trong hành
tŕnh đầy gian khổ này. Anh tự hỏi ba người bạn của anh lúc này
đang xoay xở ra sao với những con chiên kia của Chúa.
Ít nhất anh cũng c̣n Amparo Jiron. Đêm đến anh t́m thấy ở cô sự
an ủi rất lớn.
Cô ấy cũng hy sinh như ḿnh vậy, Jaime nghĩ thầm. Thậm chí cô ấy
c̣n nhiều lư do hơn ḿnh để mà căm ghét cái chính phủ này.
Cả gia đ́nh Amparo bị quân đội quốc gia tàn sát. Cô phải tự
chống chọi với cuộc sống. Trong cô ẩn giấu một sự căm thù chết
chóc.
Tới b́nh minh, họ đă ở gần Saiamanca, thành phố nằm hai bên bờ
sông Tormes.
Sinh viên từ khắp mọi mền đất nước đến Đây học đại học. - Felix
giảng giải cho Megan. - Đây chắc chắn là mảnh đất tất nhất Tây
Ban Nha.
Jaime không nghe được câu chuyện của họ. Anh đang tập trung tính
đường đi nước bước tiếp theo. Nếu ḿnh là kẻ đi săn, ḿnh sẽ đặt
bẫy ở Đâu nhỉ?
Anh quay sang Felix:
– Chúng ta sẽ ṿng qua Saiamanca. Ngoài thành phố có một biệt
thự. Chúng ta sẽ nghỉ ở Đó.
Biệt thự này là một khu nhà trọ nhỏ nằm cách xa trục đường.
Những bậc đá dẫn đến mỗi hành lang đều có một hiệp sĩ thời cổ
mặc bộ giáp sắt canh gác.
Đến trước lối vào, Jaime bảo hai người phụ nữ:
– Đợi Đây nhé.
Anh gật đầu ra hiệu cho Fehx Caprio, rồi họ biến mất.
– Họ đi Đâu thế? - Megan hỏi.
Amparo Jiron ném một cái nh́n khinh khỉnh:
– Có lẽ họ đi t́m Chúa của cô đấy.
– Hy vọng họ sẽ t́m thấy. - Megan b́nh thản nói.
Mười phút sau hai người quay lại.
– An toàn. - Jaime nói với Amparo. - Em và cô ta ở một pḥng.
Felix sẽ ở với anh.
Nói rồi anh đưa cô ta ch́a khóa pḥng.
– Em muốn ở với anh, chứ không phải... - Amparo dỗi.
– Làm như anh bảo. Đẻ mắt vào cô ấy.
Amparo quay sang Megan. “Đi, sơ!”.
Pḥng của hai cô là một trong mười pḥng sắp thành hàng dọc theo
hành lang xám xịt, trống trơn. Amparo mở khóa. Họ bước vào căn
pḥng nhỏ, tối, sơ sài Trong pḥng kê một giường đôi, một giường
đơn, một bàn trang điểm và hai chiếc ghế.
Megan nh́n quanh và lêu lên:
– Ôi căn pḥng thật đáng yêu.
Amparo Jiron quay ngoắt lại, giận dữ, nghĩ rằng Megan đang nói
mỉa:
– Cô là cái quái ǵ mà dám phàn nàn về...?
– Rộng răi quá. - Megan tiếp tục.
Amparo nh́n cô một lát rồi phá lên cười. Tất nhiên nó thật là
rộng, nếu đem so với những ngăn những ổ mà các bà sơ đă sống.
Amparo bắt đầu cởi quần áo.
Megan không thể không nh́n. Và Đó là lần đầu tiên cô thực sự
được thấy Amparo Jiron trong ánh sáng ban ngày. Cô ta thật đẹp,
một vẻ đẹp trần tục. Tóc đỏ, da trắng, bầu vú tṛn đầy đặn, cái
eo nhỏ tí, c̣n cặp mông th́ cứ núng nẩy theo mỗi bước chân. Mà
chân th́...dài ơi là dài...
Amparo thấy Megan nh́n ḿnh.
– Này sơ? Sơ có thể nói cho tôi nghe không? Tại sao người ta vào
tu viện?
Một câu hỏi thật dễ trả lời.
– Điều ǵ có thể kỳ diệu hơn là được hiến dâng ḿnh cho sáng
danh của Chúa?
– Ngay lập tức, tôi có thể nghĩ ra được hàng tỷ thứ. - Amparo đi
tới chiếc giường đôi và ngồi xuống. - Cô ngủ ở giường đơn nhé.
Theo như tôi được nghe về tu viện th́ Chúa của sơ không muốn sơ
sống quá thoải mái.
Megan cười:
– Chẳng sao cả. Tôi thấy rất thoải mái trong ḷng.
Trong pḥng ngủ đối diện qua hành lang, Jaime Miro nằm duỗi dài
c̣n Felix Carpio đang cố ổn định trên chiếc giường con. Cả hai
đều để nguyên quần áo.
Jaime nhét súng dưới gối, c̣n súng của Felix để trên chiếc bàn
con đầu giường.
– Theo cậu, cái ǵ khiến họ làm như thế? – Felix thắc mắc.
– Làm ǵ, anh bạn?
– Giam ḿnh trong tu viện như tù nhân vậy.
– Cậu đi mà hỏi bà sơ, tôi chỉ mong sao thoát được nợ. Tớ không
thích chuyện kèm cặp này tí nào. – Jaime nhún vai.
– Jaime, Chúa sẽ cảm ơn chúng ta về hành động tốt đẹp ấy – Cậu
tin thế thật sao? Đừng làm tớ buồn cười.
Felix bỏ qua. Tranh căi với Jaime về chuyện giáo hội Thiên Chúa
th́ chẳng được tế nhị lắm. Hai người đều im lặng theo đuổi một ư
nghĩ riêng.
Felix Caprio nghĩ:
Chúa đă trao những bà sơ này vào tay chúng ta, phải đưa được họ
tới tu viện an toàn.
Jaime th́ lại nghĩ về Amparo. Lúc này, anh muốn có cô ghê gớm.
Cái mụ chết tiệt. Lúc định kéo chăn lên để ngủ, anh chợt nhớ ra
c̣n một việc phải làm.
Trong hành lang hẹp, tối tăm ở tầng dưới, người lễ tân đợi đến
lúc tin chắc những vị khách mới đến đă ngủ mới nhấc điện thoại
lên. Tim ông ta đập th́nh thịch khi quay số.
Một giọng lười biếng đáp lại.
– Trung tâm cảnh sát Đây.
Ông ta th́ thầm với đứa cháu ḿnh:
– Florian, chú đang giữ Jaime Miro và ba người của hắn ở Đây.
Mày muốn tóm bọn chúng không nào?
o0o
Chín mươi dặm về phía Đông, Lucia Carmine đang thiêm thiếp trong
một khu rừng trải dọc con đường tới Penaflel.
Rubio Arzano th́ mê mải ngắm nh́n.
Buộc phải đánh thức Lucia dậy. Cô ấy ngủ trông như thiên thần,
anh nghĩ.
Nhưng b́nh minh đă tới Rubio cúi xuống, th́ thầm.
– Sơ Lucia...
Lucia mở mắt.
– Đến giờ ta phải đi rồi.
Cô ngáp và lười biếng duỗi người. Chiếc áo khoác cô đang mặc bị
tuột cúc, để lộ ra một phần ngực. Rubio vội nh́n đi nơi khác.
Ḿnh phải đề pḥng suy nghĩ của ḿnh. Cô ấy là con dâu của
Giêsu.
– Thưa sơ...
– Ǵ vậy?
– Tôi. Tôi tự hỏi không biết có nên hỏi xin sơ một ân huệ? - Mặt
anh gần như đỏ bừng.
– Vâng, ǵ vậy?
– Tôi... lâu rồi tôi không được cầu nguyện:
Nhưng tôi là giáo dân Thiên chúa.
Nếu không phiền, xin sơ đọc giúp một bài kinh!
Đó là điều cuối cùng mà Lucia lo ngại. Nó đă đến.
Đă bao lâu rồi ḿnh không đọc kinh nhỉ? Cô tự hỏi. Ở tu viện th́
không.
Trong lúc mọi người đang cẩu nguyện th́ óc cô lại bận rộn với
những kế hoạch tẩu thoát.
– Tôi... tôi không...
– Tôi bảo đảm nó sẽ làm cho cả hai ta đều dễ chịu hơn.
Làm sao để giải thích với anh rằng cô không nhớ một bài kinh
nào?
– Tôi... ờ...
– À phải, có một bài cô vẫn nhớ. Thời Đó, cô gái nhỏ thường quỳ
bên giường và người cha đứng cạnh, sẵn sàng bế cô lên gối rồi
hôn chúc cô ngủ ngon. Từng lời bài kinh số hai mươi ba dần dần
trở lại với cô.
Chúa là người dẫn dắt tôi, tôi sẽ không muộn Người đặt ta xuống
những đám cỏ xanh. Người dẫn ta đến những con đường công lư v́
tên của Người...
H́nh ảnh xưa dội về trong kư ức.
Cô và hai anh cô đă làm chủ thế giới này. Và cha đă tự hào về cô
biết bao.
Con sinh ra ở dưới ngôi sao may mắn, Thiên thần của bố.
Cứ nghe vậy, Lucia lại thấy hài ḷng. Không ǵ có thể làm hại
được cô.
Chẳng phải cô là con gái xinh đẹp của Angelo Carmne vĩ đại sao?
Dầu cho phải băng qua thung lũng của thần chết ta cũng chảng sợ
ma tà quỷ ác:
Ma quỷ chính là kẻ thù của cha và các anh cô Đó, và cô đă bắt
chúng phải trả nợ.
Các thánh thần ở bên ta, an ủi vỗ về ta...
Lúc ḿnh cần sự chia sẻ, vỗ về th́ Chúa ở Đâu?
Lucia đọc chậm lại, tiếng cô như th́ thầm, cái ǵ đă xảy đến với
cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng mặc làm lễ Đó Cô tự hỏi. Một
tương lai rực sáng.
Làm sao mới đấy mà mọi thứ đă đảo lộn. Tất cả. Ta đă mất cha,
mất hai anh trai, và mất chính bản thân ḿnh.
Trong tu viện, cô chẳng một lần nghĩ về Chúa. Vậy mà ở Đây, với
người nông dân giản dị này...
– Nếu không phiền, xin sơ đọc giúp một bài kinh.
Lucia tiếp tục:
Cái tốt và sự nhân từ sẽ theo ta suất cuộc đời, và ta nguyện ở
ngôi nhà của Chúa măi măi.
Rubio đăm đắm nh́n cô:
– Cảm tạ sơ!
Lucia gật đầu, không thốt được lời nào. Rồi tự hỏi, Ḿnh làm sao
thế nhỉ?
– Sơ đă sẵn sàng chưa?
Cô nh́n Rubio:
– Vâng, tôi đă sẵn sàng.
Năm phút sau họ lại tiếp tục cuộc hành tŕnh.
Cơn mưa xối xả bất chợt đổ xuống, hai người ẩn trong một túp lều
trống.
Mưa đập vào mái, vào cả bốn bên, cứ như những cú đấm giận dữ.
– Anh nghĩ cơn băo này sẽ giam chúng ta ở Đây bao lâu?
Rubio cười:
– Đây không phải là băo, thưa sơ. Nó là cái mà dân Basque chúng
tôi kêu bằng sivinuti, nghĩa là cơn mưa đột ngột. Nó dừng cũng
nhanh như khi nó ập xuống vậy đất đai đang khô, cần phải có mưa.
– Thật sao?
– Thật chứ! Tôi là nhà nông mà!
Trông cũng đủ biết, Lucia nghĩ bụng.
– Nói điều này sơ bỏ qua cho, tôi và sơ có rất nhiều điểm chung.
Lucia nh́n gă quê mùa cục mịch đang vênh vác và nghĩ, sẽ có một
ngày. - Thật thế sao?
– Đúng thế. Tôi thực sự tin rằng, về nhiều phương diện, làm việc
ở nông trang rất giống với sống trong tu viện.
Mối liên quan này vượt quá hiểu biết của cô.
– Tôi không hiểu.
– Ồ thưa sơ, ở tu viện, sơ nghĩ nhiều đến Chúa và những phép mầu
nhiệm của Người, phải thế không?
– Vâng, phải vậy.
– Về mặt nào Đó, nông trang cũng là Đức Chúa. Mọi thứ xung quanh
ta đều do tạo hóa. Tất cả mọi thứ mọc lên từ đất của Chúa, dù Đó
là lúa ḿ, ô liu hay nho, táo. tất cả mọi thứ đều từ Chúa mà có,
phải thế không?, Đó là phép mầu, ta nh́n thấy chúng nẩy nở hàng
ngày và bởi v́ ta cũng giúp chúng lớn lên, cho nên chính ta cũng
là một phần của phép mầu.
Lucia mỉm cười trước giọng nói nhiệt t́nh của anh.
Mưa đột nhiên tạnh hẳn:
Ta lại đi được rồi, sơ ạ.
– Chúng ta sắp tới sông Duero. - Rubio nói. - Ngay phía trước ta
là thác Penafiel. Ta sẽ đi tiếp đến thị trấn Puero và rồi đến
Logrono, ở Đó ta sẽ gặp bọn họ.
Anh bạn cứ việc mà đến những nơi Đó, Lucia nghĩ, và chúc anh bạn
may mắn. C̣n tớ đi Thụy sĩ cơ.
Họ nghe thấy tiếng thác nước từ xa, khoảng nửa giờ trước khi tới
nơi.
Phong cảnh Penaftel rất đẹp, nước từ trên cao đổ xuống ḍng sông
chảy xiết, tạo nên những âm thanh dữ dội.
– Tôi muốn tắm một chút. - Lucia nói. Phải hàng năm rồi, kể từ
lần cuối cô được tắm.
Rubio Arzano ngạc nhiên nh́n cô:
– Ở Đây á?
Không, chàng ngốc ạ, ở Rome cơ.
– Vâng.
– Coi chừng nhé. Sau cơn mưa nước lớn lắm đấy.
– Không phải lo. Xin lỗi – Ồ vâng Tôi đi chỗ khác Đây, sơ bỏ
quần áo ra đi...
– Quanh đây thôi. Lucia nói nhanh. - Rừng núi thế này chắc hẳn
nhiều thú dữ.
Khi Lucia bắt đầu cởi đồ, Rubio nói mà không quay lại.
– Đừng ra xa quá. Con sông này nguy hiểm lắm đấy.
Lucia đặt cây thánh giá ở nơi có thể kiểm soát bằng mắt được.
Không khí trong lành buổi sớm được cảm nhận tuyệt vời trên tấm
thân trần của cô. Cởi xong đồ, cô khỏa nước bước xuống. Ḍng
nước mát lạnh và đầy sinh lực. Cô quay lên, thấy Rubio vẫn đang
nhẫn nại đi ra theo hướng khác, lưng vẫn quay lại phía cô.
Lucia mỉm cười. Nếu là bất kỳ người đàn ông nào cô đă biết, th́
chắc sẽ đang hau háu nh́n.
Lucia bước ra sâu hơn, tránh những ḥn đá nhọn, vừa té nước vào
người vừa cảm thấy nước như muốn lôi ḿnh đi.
Cách Đó vài sải tay, một cây nhỏ đang bị nước cuốn phăng phăng.
Lucia quay nh́n và bỗng mất thăng bằng, trượt đi Cô hét lên, cảm
thấy đầu ḿnh va mạnh vào đá.
Rublo quay ngoắt lại, kinh hoàng nh́n Lucia biến mất trong ḍng
nước cuồn cuộn.
Chương 12
Ở đồn cảnh sát Saiamanca,
khi viện hạ sĩ Florian đă đặt ống nghe xuống, tay hắn vẫn c̣n
run rẩy.
Chú đang giữ Jaime Miro và ba người của hắn ở Đây Mày có muốn
tóm bọn chúng không?
Chính phủ đă treo khoản thưởng lớn cho cái đầu Jaime Miro cùng
đồng bọn và bây giờ, những kẻ Basque ngoài ṿng pháp luật Đó lại
đang trong tay hắn.
Tiền thưởng Đó, nếu được, sẽ khiến hắn đổi đời. Hắn sẽ gửi các
con tới học ở một trường tốt hơn, có thể mua được cho vợ chiếc
máy giặt và vài món trang sức tặng nhân t́nh. Tất nhiên là phải
chia một phần cho ông chú. Ḿnh sẽ đưa lăo hai mươi phần trăm,
Santiago nghĩ, hay chỉ mười phần trăm thôi?
Hắn biết rất rơ tiếng tăm Miro và chẳng hề có ư định liều mạng
bắt sống. Để bọn khác nhảy vào nguy hiểm và mang tiền thưởng về
cho ta.
Hắn tính toán cách tốt nhất có thể. Ai cũng biết món nợ máu giữa
viên đại tá Acoca và tên khủng bố này. Thêm nữa, đại tá có cả tổ
chức GOE dưới quyền.
Phải, Đó chính là phương án hành động.
Hắn nhấc máy, và mười phút sau được nói trực tiếp với đại tá
Acoca:
– Tôi là hạ sĩ Florian Santiago, đang gọi từ đồn cảnh sát ở
Saiamanca. Tôi có tin về Jaime Miro.
Acoca cố giữ giọng b́nh thường.
– Anh có chắc không?
– Chắc, thưa đại tá. Hắn đang nghỉ qua đêm tại Biệt thự - Nhà
khách Quốc gia Borgon bên ngoài thành phố. Chú tôi là người quản
lí ở Đó, Chính ông ấy vừa gọi điện cho tôi. Ngoài hắn có một tên
khác và hai phụ nữ.
– Chú anh quả quyết là Miro?
– Vâng, thưa đại tá. Hắn và ba đứa đang ngủ ở trong hai pḥng
phía sau trên tầng hai nhà khách.
Acoca nói:
– Hạ sĩ, nghe tôi thật kỹ Đây. Tôi muốn anh đến Đó ngay lập tức
và đứng ngoài theo dơi có tên nào ra không? Tôi sẽ tới Đó khoảng
một tiếng nữa. Anh không được vào trong nhà khách. Không được để
họ thấy. Rơ chưa?
– Rơ, thưa ngài. Tôi sẽ đi ngay. Hắn ngập ngừng. - Thưa đại tá... c̣n khoản tiền thưởng?
– Khi chúng tôi tóm được Miro th́ nó là của anh.
– Cảm ơn đại tá, tôi rất...
– Đi ngay!
– Rơ, thưa ngài!
Florian Santiago đặt ống nghe xuống. Hắn rất muốn gọi điện để
báo tin vui này cho người t́nh của ḿnh, nhưng khoan đă, sẽ để
cô ấy ngạc nhiên sau. C̣n bây giờ, hắn đang có việc phải làm.
Hắn gọi một cảnh sát trong phiên trực dậy:
– Ra bàn trực đi. Tôi có một việc phải giải quyết. Vài giờ nữa
tôi sẽ về. Và khi trở lại, ta sẽ là người giàu có, hắn nghĩ. Cái
đầu tiên ta sẽ mua là chiếc xe hơi Seat. Màu xanh. Không, có thể
sẽ là màu trắng.
Đại tá Ramon Acoca đứng bất động, chỉ cho bộ óc làm việc. Lần
này sẽ không được có sai lầm nào. Nó sẽ là nước đi cuối cùng
trong ván cờ giữa hai đối thủ. Phải hết sức thận trọng. Chắc là
Miro sẽ vô cùng cảnh giác trước mọi dấu hiệu lạ.
Acoca gọi sĩ quan phụ tá của ḿnh:
– Tôi có mặt, thưa đại tá!
– Chọn hai mươi tư tay súng cừ nhất, phải đảm bảo họ được trang
bị toàn súng tự động. Mười lăm phút nữa khởi hành đi Saiamanca.
– Rơ, thưa ngài!
Đại tá Acoca đă vạch ra xong kế hoạch cuộc tập kích. Một hàng
rào cảnh sát bao vây chặt biệt thự, hai mươi tư tay súng của hắn
sẽ tiến nhanh và tiến lặng lẽ.
Một cuộc công kích sấm chớp trước khi tên khủng bố có cơ hội đáp
trả... Ta sẽ giết hết luôn khi chúng c̣n ngủ. Miro sẽ không có
đường nào thoát Mười lăm phút sau, sĩ quan phụ tá quay lại:
– Chúng tôi đă sẵn sàng, thưa đại tá!
Hạ sĩ Santiago chẳng tốn mấy thời gian để tới được nơi cần tới.
Chẳng cần ai đe hắn cũng không có ư định theo dơi những tên
khủng bố. Nhưng bây giờ, tuân lệnh đại tá Acoca, hắn đứng trong
bóng tối cách nhà khách khoảng hai chục bước chân, và từ chỗ Đó
hắn có thể nh́n rơ được cửa ra vào. Trời đêm ớn lạnh, nhưng ư
nghĩ về khoản tiền thưởng làm Santiago ấm áp. Hắn tự hỏi không
biết hai người đàn bà trong Đó có xinh không, và họ có ngủ với
hai người đàn ông không. Nhưng có một điều Santiago tin chắc là
vài giờ nữa họ sẽ chết hết.
Chiếc xe chở lính nhẹ nhàng ḅ về phía nhà khách. Đại tá Acoca
bật đèn pin nh́n vào bản đồ. Khi c̣n cách khoảng vài trăm mét,
hắn ra lệnh.
– Dừng ở Đây. Xuống đi bộ tiếp. Tuyệt đối im lặng.
Santiago không hay biết ǵ cho tới lúc giật ḿnh bởi giọng nói
vang bên tai:
– Anh là ai?
Hắn quay lại, thấy ḿnh đang đứng trước đại tá Ramon Acoca. Ôi
lạy Chúa tôi, trông ông ta khiếp quá. Santiago nghĩ thầm.
– Tôi là hạ sĩ Santiago, thưa ngài!
– Có ai rời nhà khách không?
– Không, thưa ngài, tất cả bọn chúng vẫn đang trong Đó Chắc hẳn
chúng đang ngủ say.
Đại tá quay sang sĩ quan phụ tá:
– Tôi muốn anh cho một nửa số quân bao vây quanh Đây Tên nào
chạy trốn, bắn chết ngay. Số c̣n lại theo tôi Bọn chúng ở pḥng
phía sau trên gác. Hành động!
Santiago nh́n viên đại tá và đám lính nhẹ nhàng tiến vào cửa
trước biệt thự, tự hỏi liệu cuộc đọ súng có ác liệt không, và
nếu có, không biết ông chú ḿnh có bị thiệt mạng oan không?. Vậy
cũng thật đáng tiếc. Nhưng mặt khác, hắn cũng sẽ chẳng phải chia
sẻ món tiền thưởng nữa.
Lên tới gác hai, Acoca th́ thầm:
– Không để lỡ cơ hội, thấy chúng là lập tức nổ súng.
Sĩ quan phụ tá hỏi:
– Thưa đại tá, ngài có muốn để tôi đi trước ngài?
– Không, hắn muốn có cái khoái cảm được tự tay giết Jaime Miro.
Cuối hành lang là hai căn pḥng mà bọn Miro đang trong Đó. Acoca
khẽ ra hiệu cho sáu người trấn tại một cửa và sáu người khác ở
cửa đối diện.
– Đánh! - Y gào lên.
Đó là giây phút mà y đợi chờ cháy bỏng. Theo hiệu lệnh, hai toán
lính cùng một lúc đạp tung hai cánh cửa lao vào, ngón tay hờm
sẵn trên c̣ súng, để rồi...
đứng nh́n hai căn pḥng trống rỗng nhưng vẫn nồng hơi người.
– Truy lùng! Nhanh! Xuống tầng dưới! Acoca rít lên.
Tốp lính nhảy vào mọi pḥng trong nhà trọ, đạp tung các cánh
cửa, dựng dậy các vị khách đang hốt hoảng. Không t́m thấy Jaime
Miro và đồng bọn Đâu cả.
Đại tá lao như điên xuống tầng dưới, đến chỗ quầy lễ tân:
không một ai.
– Người Đâu? Hắn gọi to. - Có ai ở Đây không?
Không một tiếng đáp. ThằngMiro lại đă trốn mất rồi.
Một người lính nh́n xuống gầm quầy và kêu lên.
– Thưa đại tá...
Thân h́nh rúm ró của viên lễ tân bị trói và bị nhét giẻ vào
mệng. Một mảnh giấy treo ở cổ mang ḍng chữ Xin đừng quấy rầy.
o0o
Rubio Arzano kinh hoàng nh́n theo Lucia bị cuốn băng đi trong
ḍng nước xiết. Anh quăng ḿnh chạy dọc bờ sông, nhảy vọt qua
những cây nhỏ và bụi rậm. ở khúc uốn đầu tiên, anh nh́n thấy mái
đầu Lucia thấp thoáng trôi về phía ḿnh. Nhảy ào xuống, với ḍng
nước lớn, anh bơi như điên dại ra chỗ cô.
Anh thấy ḿnh bị cuốn đi, như không thể tới bên cô được Lucia
chỉ cách anh vài sải tay nhưng cứ như xa hàng dặm. Dồn hết sức
lực, anh gắng lần cuối và may thay, tóm được tay cô, thiếu chút
nữa th́ lại tuột mất. Anh giữ chặt lấy và vật lộn với sóng nước
lôi cô vào bờ.
Cuối cùng, Rubio cũng kéo được Lucia lên băi cỏ, rồi nằm vật ra,
thở dốc!
Song anh bỗng hốt hoảng bật dậy. Lucia đă bất tỉnh, không thấy
thở nữa. Rubio gập bụng cô vào, xốc xốc, rồi thổi hơi vào miệng
cô. Một phút trôi qua, rồi hai phút, cho tới khi anh bắt đầu
tuyệt vọng, th́ một ḍng nước chợt tuôn ra từ mồm cô và có tiếng
cô rên rỉ. Rubio thốt ra những lời cảm tạ Chúa.
Anh tiếp tục làm hô hấp cho cô, nhẹ nhàng hơn, cho tới lúc nhịp
tim cô đều đặn dần lại. Khi thấy cô rùng ḿnh v́ lạnh, Rubio vội
vàng tới lùm cây vặt ít lá mang tới chà sát vào da dẻ cô. Chính
anh cũng ướt và lạnh, quần áo sũng nước, nhưng chẳng buồn để ư
đến. Anh đă quá lo sợ với ư nghĩ Lucia có thể chết. Lúc này, khi
dùng lá sát vào người cô, những ư nghĩ không lành mạnh bỗng lấp
ló trong đầu anh. Nàng có thân h́nh của một nữ thần. Tha thứ cho
con, Chúa cao cả, nàng thuộc về Người, và con không được có
những suy nghĩ xấu xa như thế...
Lucia dần dần tỉnh lại bởi sự vuốt ve nhè nhẹ trên người. Cô
đang nằm trên băi biển với Ivo. Ôi phải, cô nghĩ. Ôi Đúng thế,
đừng dừng lại.
Khi ngă xuống sông, ư nghĩ cuối cùng của cô là ḿnh sẽ chết.
Nhưng nay cô vẫn sống, và thấy ḿnh đang ở trước mặt người đàn
ông đă cứu sống ḿnh.
Chẳng cần suy nghĩ, cô đưa tay kéo Rubio nằm xuống. Anh không
giấu được vẻ sững sờ:
– Thưa sơ, chúng ta không thể...
– Suỵt!
Môi cô đặt trên môi anh, mạnh mẽ và đ̣i hỏi, lưỡi cô khám phá
miệng anh.
Quá bất ngờ và lớn lao đối với Rubio.
– Nhanh lên, nào! - Lucia th́ thầm. - Nhanh lên!
Cô nh́n Rubio sợ hăi cởi bỏ quần áo ướt sũng khỏi người. Anh
chàng đáng được một phần thưởng, cô nghĩ Mà ḿnh cũng vậy.
Rubio lúng túng nói:
– Thưa sơ, chúng ta không nên...
Lucia không hề có ư tranh luận. Cô dang tay Đón và thấy anh ḥa
vào ḿnh trong một khát khao vô tận. Cô dâng ḿnh cho những cảm
giác tuyệt vời đang dồn dập ào đến. Nó càng trở nên ngọt ngào
hơn nhiều lần bởi cô vừa thoát khỏi cái chết.
Rubio là người t́nh khiến Lucia ngạc nhiên. Anh tế nhị, dịu dàng
đồng thời lại, mành mẽ, đôi lúc tưởng như thô bạo. Sự nhạy cảm
và cái nh́n mềm yếu hiện rơ trong mắt anh. Hy vọng cái ông đần
này đừng có phải ḷng ḿnh. Lần cuối cùng một người đàn ông, trừ
cha và hai anh ḿnh, muốn làm hài ḷng ḿnh là bao giờ nhỉ?
Lucia tự hỏi. Và cha ḿnh sẽ có thích Rubio Arzano không? Rồi cô
lại tự vấn ḿnh, Sao ta lại tự hỏi liệu cha có thích Rubio
Arzano hay không?
Ta điên mất rồi. Hắn là gă nông Đân. C̣n ta là Lucia. Carmne,
con gái của Angelo Carmne. Đời Rubio chẳng có ǵ liên quan đến
ta cả. Hai đứa bị ném lại với nhau chỉ do một sự t́nh cờ ngu
ngốc của số phận:
Rubio ôm cô, lắp đi lắp lại:
– Lucia. Lucia của anh.
Những tia sáng trong ánh mắt nói với cô mọi cảm giác của anh.
Anh chàng thật đáng yêu, cô nghĩ. Ḿnh làm sao thế nhỉ, sao ḿnh
lại nghĩ đến anh ta như thế? Ḿnh đang trốn chạy bọn cảnh sát và... cô sực nhớ đến cây thánh giá, hoảng hốt. Ôi trời ơi! Sao
ḿnh lại có thể quên được nó, dù là trong giây lát ấy Cô nói
nhanh:
– Rubio, em để cái... cái gói ở trên bờ sông đằng kia. Anh có
thể mang giúp cho em? Cả quần áo em nữa?
– Tất nhiên rồi. Anh sẽ quay lại ngay.
Lucia ngồi đợi, lo lắng một điều không lành có thể xảy đến với
cây thánh giá. Nếu nó biến mất th́ làm sao? Nếu có kẻ nào đi qua
Đó và nhặt mất th́ làm thế nào?
V́ thế sự vui mừng khôn tả trào lên trong Lucia khi cô thấy
Rubio quay về, với cây thánh giá trong tay. Ta sẽ không rời mắt
khỏi nó nữa.
– Cám ơn anh - Cô nói.
Rubio đưa quần áo cho Lucia. Cô nh́n anh, thỏ thẻ:
– Em chưa cần nó ngay bây giờ.
Ánh nắng tỏa lên làn da trần của Lucia làm cô thấy ấm áp và lười
biếng.
Vả lại, ṿng tay Rubio cũng thật tuyệt vời Họ như đă t́m được
một ốc đảo thanh b́nh. Những nguy nan đă qua hoặc sắp tới đều đă
như xa tận Đâu Đâu.
– Kể cho em nghe về nông trang của anh nào.
Lucia nói giọng lười nhác.
Mặt anh sáng bừng, giọng có chút tự hào.
– Đó là mảnh đất ở một làng nhỏ gẩn Bilbao, của gia đ́nh anh qua
nhiều đời.
– Thế rồi sao?
Mặt anh đăm chiêu.
– Bởi anh là người Basque nên chính phủ ở Madrid trừng phạt bắt
phải Đóng thêm nhiều thứ thuế. Khi anh chống lại, chúng liền
tịch thu đất đai. Đó là lúc anh gặp Jaime Miro. Anh tham gia với
anh ấy chống lại chính phủ để bảo vệ cái Đúng. Anh có mẹ và hai
em gái, sẽ có một ngày gia đ́nh anh lấy lại đất đai, và anh sẽ
lại làm ruộng.
Lucia nghĩ đến cha và hai anh ḿnh bị giam hăm suốt đời trong
nhà tù.
– Anh có gần gũi với gia đ́nh không?
Rubio cười nồng nàn:
– Tất nhiên. Gia đ́nh bao giờ cũng là t́nh yêu lớn nhất của
chúng ta, phải không nào?
Phải, Lucia nghĩ, nhưng ḿnh chẳng bao giờ c̣n gặp lại người
thân ḿnh nữa.
– Kể cho anh nghe về gia đ́nh em, Lucia. Từ khi vào tu viện, em
có c̣n liên hệ với gia đ́nh không?
Câu chuyện đang tới đoạn nguy hiểm.
Nói ǵ với anh ta? Cha em là một Mafisoro. Ông ấy cùng hai anh
của em đang ngồi trong tù v́ giết người.
– À có. Mọi người trong gia đ́nh em đều gắn bó với nhau.
– Bố em làm ǵ?
– Ông ấy là một thương gia.
– Em có anh hay chị không?
– Có hai anh, đều làm cho bố em cả.
– Lucia, tại sao em vào tu viện?
Bởi em bị cảnh sát đang lùng bắt v́ đă giết hai người Ta phải
dừng ngay câu chuyện lại. Lucia nói to:
– V́ em phải trốn tránh. Thế cũng gần sự thật lắm rồi.
– Em thấy thế giới này... quá đủ với em rồi sao?
Đại loại thế.
– Anh không được phép nói điều này, Lucia, nhưng anh đă yêu em.
– Rubio – Anh muốn cưới em. Cả đời anh chưa từng nói điều Đó với
người phụ nữ nào.
Từ anh toát ra vẻ xúc động chân thành. Anh chàng này không biết
chơi tṛ chơi ái t́nh, cô nghĩ:
Phải cẩn thận không làm tổn thương anh ta. Cái ư nghĩ con gái
của Angelo Carmne làm vợ một gă nông dân suưt khiến cô phá lên
cười.
Rubio hiểu sai nụ cười trên môi cô.
– Anh không sống chui lủi thế này măi Đâu. Chính phủ sẽ ḥa giải
với bọn anh, và anh sẽ lại trở về với đồng ruộng của ḿnh. Em
yêu ơi, suốt cuộc đời c̣n lại anh muốn được làm cho em hạnh
phúc. Chúng ḿnh sẽ sinh nhiều con, và các con gái nom sẽ giống
em như hệt.
Không thể để anh ta tiếp tục theo kiểu này, Lucia dứt khoát.
Phải dừng anh ta lại. Nhưng không hiểu sao cô vẫn im lặng nghe
Rubio vẽ những bức tranh về cuộc sống chung của họ và bỗng thấy
ḿnh cũng khao khát nó. Cô đă quá mệt mỏi vôi cuộc sống chui
lủi. Sẽ tuyệt vời biết bao khi cô được sống yên ổn ở một nơi nào
Đó, được một người yêu thương, vỗ về. Ḿnh loạn óc mất rồi.
– Thôi, đừng nói về điều Đó bây giờ nữa, ta đi tiếp, anh.
Họ đi lên hướng Đông Bắc, dọc theo bờ con sông Duero uốn lượn,
một miền đồi cây cối sum suê. Họ dừng chân ở làng nhỏ Duero đẹp
như tranh để mua bánh ḿ, pho mat và rượu vang, rồi ăn uống,
nghỉ ngơi trên một băi cỏ mềm.
Lucia cảm thấy yên tâm bên Rubio. Trong anh có một sức mạnh ẩn
giấu, dường như nó tiếp sức cho cô. Anh ta không phải dành cho
ḿnh, nhưng sẽ làm cho một người đàn bà may mắn nào Đó rất hạnh
phúc, cô nghĩ.
Khi họ ăn xong, Rubio nói:
– Nơi tiếp theo là Duero, một thành phố khá lớn. Tốt nhất là ta
đi ṿng qua nó để tránh GOE và bọn lính.
Đó là lúc mà cô phải xa anh. Lucia đă chờ đợi thời cơ ở một thị
trấn lớn.
Rubio Arzano và đồng áng của anh ta chỉ là một giấc mơ. Trốn
thoát sang Thụy Sĩ mới là thực. Lucia hiểu ḿnh sắp gây tổn
thương lớn cho anh, v́ thế cô không dám nh́n vào mắt anh khi
nói:
– Rubio... Em muốn chúng ta vào thị trấn.
Anh nhíu mày:
– Như thế nguy hiểm lắm, em yêu. Bọn lính...
– Bọn nó sẽ không t́m chúng ta ở Đây Đâu. - Cô nghĩ rất nhanh. -
Hơn nữa, em không thể cứ váy xống thế này mà đi tiếp được.
Ư nghĩ đi vào thành phố khiến Rubio lo lắng nhưng anh chỉ có thể
nói:
– Nếu Đó là điều em muốn.
Xa xa, những bức tường của thị trấn Duero hiện lên mờ mờ trước
mắt họ như một ḥn núi nhân tạo nổi trên mặt đất.
Rubio thử một lần nữa.
– Lucia... Em có chắc là em phải vào thành phố?
– Vâng, em phải vào.
Họ đi qua chiếc cầu dài dẫn tới con phố chính Avenida Castilia,
rồi đi qua nhà máy đường, nhà thờ và mấy cửa hiệu gia cầm. Không
gian nồng nặc đủ thứ mùi. Các cửa hiệu, các ṭa nhà nối nhau
h́nh thành con lộ chính.
Họ đi thong thả, thận trọng, cố không gây một sự chú ư nào. Cuối
cùng, Lucia thở phào khi nh́n thấy cái mà cô đang t́m kiếm, một
biển đề:
CASA DE EMPENOS - Hiệu cầm đồ. Cô lặng thinh.
Họ tới quảng trường thị trấn nơi có nhiều cửa hiệu, chợ búa và
quán nhậu, rồi đi qua một nhà hàng, nơi đặt những chiếc bàn gỗ
dài giải khát. Bên trong đặt một chiếc máy hát tự động, những
súc giăm bông hun khói cùng những túi tỏi treo trên các thanh xà
bằng gỗ sồi.
Lucia chớp thời cơ, cô nói:
– Em khát quá, Rubio. Ta vào Đó nhé?
– Tất nhiên rồi.
Anh nắm tay cô và dẫn vào.
Vây quanh chỗ bán hàng có khoảng một chục người. Lucia và Rubio
chọn một bàn trong góc.
– Em muốn thứ ǵ, em yêu?
– Gọi cho em một cốc rượu vang. Em sẽ trở lại ngay. Em có chút
việc. - Cô đứng dậy và đi ra phố, để lại sau cô anh chàng tốt
bụng Rubio đang ngạc nhiên nh́n theo bối rối.
Ra ngoài, Lucia quay lưng, vội vă tới hiệu cầm đồ, hai tay ôm
chặt cây thánh giá. Bên kia phố, cô nh́n thấy một cánh cửa có
biển đen nổi lên ḍng chữ trắng CẢNH SÁT. Cô nh́n nó, tim đập bỏ
nhịp, rồi ṿng qua nó vào hiệu cầm đồ.
Một người đàn ông quắt queo đến mức chỉ đủ nhận ra có cái đầu to
đùng đứng sau quầy.
– Xin chào, Senorita!
– Xm chào, Senor. Tôi có một thứ cần bán. - Lucia lo sợ, cô phải
t́ hai đầu gối vào nhau để chúng khỏi run rẩy.
– Vâng!
Lucia mở bọc vải ch́a cây thánh giá ra.
– Ông... ông có muốn mua cái này không?
Lăo chủ hiệu cầm cây thánh giá trên tay. Lucia nhận thấy một tia
sáng lóe lên trong cặp mắt lăo.
– Cho phép tôi hỏi cô kiếm được nó ở Đâu vậy?
– Một người bác tôi vừa qua đời để lại cho tôi. - Cổ họng cô khô
đắng.
Lăo chủ hiệu ngắm nghía cây thánh giá, lật lên lật xuống, rồi
hỏi:
– Cô đ̣i bao nhiêu?
Giấc mơ của cô đang sống dậy.
– Tôi muốn có hai trăm năm mươi ngàn peseta.
Lăo ta nhăn mặt, lúc lắc đầu.
– Thứ này chỉ đáng một trăm ngàn peseta.
– Thà tôi bán thân tôi trước.
– Thôi, tôi có thể trả cô tới một trăm năm mươi ngàn.
– Thế th́ tôi nấu chảy rồi đổ quách ra đường cho xong.
– Hai trăm ngàn. Đó là giá cuối cùng.
Lucia cầm lấy cây thánh giá khỏi tay ông ta.
– Ông đừng cướp giật của người mù, nhưng thôi, tôi chấp nhận giá
Đó.
Cô thấy rơ sự khoái chí trên mặt khi lăo đưa tay ra Đón lấy cây
thánh giá.
Lucia rụt lại:
– Với một điều kiện.
– Điều kiện thế nào, thưa cô?
– Tôi bị mất cắp hộ chiếu. Tôi cần một cái khác để có thể đi
thăm bà d́ tôi đang ốm liệt giường ở nước ngoài.
Lăo chủ bắt đầu ḍ xét cô, mắt mở to. Lăo gật đầu.
– Tôi hiểu.
– Nếu ông giúp được, cây thánh giá sẽ thuộc về ông.
Lăo thở dài:
– Thưa cô, thời buổi này khó kiếm được hộ chiếu lắm. Chính quyền
rất nghiêm khắc.
Lucia nh́n ông ta, chả nói câu nào.
– Tôi không biết làm sao để giúp cô được?
– Dẫu sao th́ cũng cảm ơn ông. - Cô bắt đầu đi ra. Đợi cô ra tới
cửa, lăo gọi:
– Xin cô đợi cho một lát. - Lucia dừng lại. - Tôi vừa nhớ ra.
Tôi có một thằng cháu, thỉnh thoảng nó cũng làm một số việc tế
nhị như thế này. Nó là cháu họ xa, cô hiểu cho.
– Tôi hiểu.
– Tôi có thể nói với nó? Khi nào cô cần hộ chiếu?
– Trong hôm nay.
Cái đầu lớn của lăo gật gù:
– Thế nếu tôi giúp được, ta thỏa thuận thế nào?
– Khi nào tôi cầm được nó đă.
– Xong rồi. Cô hăy quay lại lúc tám giờ, thằng cháu tôi sẽ ở Đây
Nó sẽ chụp ảnh để dán vào hộ chiếu cho cô.
Lucia cảm thấy tim ḿnh đập rộn ră.
– Xin cảm ơn, thưa ông.
– Cô có muốn để nó ở Đây cho an toàn không? – Lăo chỉ vào cây
thánh giá.
– Bên tôi nó sẽ an toàn hơn.
– Tám giờ nhé. Tạm biệt!
Lucia rời cửa hiệu. Ra ngoài, cô thận trọng tránh đồn cảnh sát,
rồi hướng về phía nhà hàng nơi Rubio đang đợi. Bước chân cô chậm
lại. Cuối cùng, cô đă thành công. Với số tiền có được từ cây
thánh giá, cô sẽ đến được Thụy Sĩ, đến với tự do. Lẽ ra phải
sung sướng, nhưng thay vào Đó, cô lại cảm thấy một nỗi buồn kỳ
lạ trĩu nặng.
Ta làm sao thế này? Ta đang đi đường của ta. Rubio rồi sẽ nhanh
chóng quên ta. Anh chàng sẽ t́m đượcngười đàn bà khác thôi.
Rồi cô nhớ lại cái nh́n trong mắt anh, khi anh nói:
Anh muốn cưới em. Anh chưa bao giờ nói điều này với một người
phụ nữ nào.
Mặc xác anh ta, cô nghĩ. Anh ta không phải là của ḿnh.
o0o
Hệ thống tuyên truyền như phát cuồng lên. Những tin tức nóng hổi
liên tiếp được tung ra. Cuộc tấn công vào tu viện, việc bắt bớ
tập thể các tu sĩ v́ đă che giấu bọn khủng bố, vụ trốn thoát của
bốn nữ tu sĩ, việc năm người lính bị một nữ tu sĩ hạ sát trước
khi bà ta bị bắn chết... Các đường dây thông tin quốc tế nóng
bỏng.
Từ khắp nơi trên thế giới, các nhà báo kéo đến Madrid và thủ
tướng Leopoldo Martinez, với một nỗ lực nhằm làm dịu t́nh h́nh,
đă phải đồng ư họp báo. Có đến năm chục phóng viên tập trung tại
văn pḥng ông. Cạnh ông là đại tá Ramon Acoca và đại tá Fai
Sostelo. Ban chiều thủ tướng đă đọc một tít lớn trên báo Thời
Đại của London:
Những kẻ khủng bố và các tu sĩ lẩn trốn quân đội và cảnh sát Tây
Ban Nha.
Một phóng viên Paris March hỏi:
– Thưa thủ tướng, ngài biết các tu sĩ hiện ở Đâu không?
Thủ tướng đáp:
– Đại tá Acoca phụ trách hoạt động truy t́m. Tôi xin dành câu
trả lời cho ông ta.
Acoca nói:
– Tôi có lí do để tin rằng họ đang trong tay bọn khủng bố. Tôi
rất tiếc phải nói rằng có những căn cứ chứng tỏ rằng các tu sĩ
đang câu kết với chúng.
Các nhà báo cắm cúi ghi chép.
– Thế c̣n vụ bắn nhau giữa sơ Theresa và những người lính?
– Chúng tôi có thông tin rằng sơ Theresa cộng tác với Jaime
Miro. Làm ra vẻ muốn giúp đỡ chúng tôi để t́m Miro, bà ta đă tới
một doanh trại, bắn chết năm người lính trước khi chúng tôi kịp
chặn tay lại. Tôi có thể đảm bảo với quư vị rằng lực lượng quân
đội và GOE đang dồn hết nỗ lực để sớm đưa bọn tội phạm Đó ra
trước công lư.
– Thế c̣n những tu sĩ bị bắt và bị đưa về Madrid?
– Họ đang bị thẩm vấn. - Acoca đáp.
Thủ tướng nóng ḷng muốn kết thúc cuộc họp. Thật khó khăn cho
ông ta để có thể giữ được b́nh tĩnh. Thất bại trong việc thu gom
đầy đủ các tu sĩ và không bắt được bọn khủng bố đă làm cho chính
phủ của ông – và chính ông - trở nên ngớ ngẩn, c̣n báo chí th́
tận dụng triệt để t́nh h́nh.
– Thưa thủ tướng, xin ngài cho chúng tôi biết bất cứ điều ǵ
liên quan đến t́nh h́nh của các tu sĩ đă trốn thoát? - Một phóng
viên của Oggi hỏi.
– Rất tiếc. Tôi không thể cung cấp cho các vị một thông tin ǵ
hơn. Tôi xin nhắc lại, thưa các ông, các bà, chính phủ đang làm
mọi việc trong khả năng của ḿnh để t́m ra các tu sĩ đó. .
– Thưa ngài thủ tướng, có những tin tức nói về sự tàn bạo trong
cuộc tấn công vào tu viện ở Avila. Xin ngài cho biết ư kiến của
ngài?
Đây là chỗ nhức nhối với Martinez, bởi Đó là sự thật. Đại tá
Acoca đă quá lạm dụng quyền hạn của ḿnh. Nhưng ông sẽ giải
quyết y sau. Giờ là lúc phải tỏ ra đoàn kết.
Ông quay sang viên đại tá và nói êm ái:
– Đại tá Acoca sẽ cho biết ư kiến về vấn đề này.
Acoca nói:
– Chính tôi cũng nghe thấy những tin tức không có cơ sở Đó Thực
tế rất đơn giản. Chúng tôi nhận được thông tin đáng tin cậy rằng
tên khủng bố Jaime Miro và hàng chục đồng bọn đang ẩn nấp trong
tu viện Cistercian và đă bỏ trốn khi chúng tôi đến.
– Thưa ông đại tá, chúng tôi nghe rằng một số người của ông đă
làm nhục.
– Đó là một lời buộc tội vô liêm sỉ.
Thủ tướng Martinez tuyên bố.
– Xin cảm ơn các ông, các bà. Tất cả chỉ có vậy. Các vị sẽ được
thông báo ngay lập tức khi có tin tức mới.
Khi các nhà báo đă về hết, thủ tướng quay sang hai đại tá Acoca
và Sostelo:
– Họ sắp sửa biến chúng ta thành những kẻ dă man trong con mắt
thế gian.
Acoca chẳng có một chút bận tâm, dù là nhỏ nhất, đến sự lo lắng
của thủ tướng. Cái làm y lo là cú điện thoại y nhận được lúc nửa
đêm.
– Đại tá Acoca phải không?
Đó là giọng nói y đă quen thuộc. Y bừng tỉnh.
– Vâng, thưa ngài!
– Chúng tôi thất vọng ở anh. Những tưởng được thấy vài kết quả
trước cuộc gặp này.
– Thưa ngài, tôi đang ở rất gần chúng, - y thấy ḿnh đổ mồ hôi
như tắm. - Tôi xin các ngài kiên tŕ thêm một chút. Tôi sẽ không
làm các ngài thất vọng.
Acoca nín thở đợi câu trả lời.
– Anh đang yượt quá thời gian.
Dây nói chết lặng.
Acoca đặt ống nghe xuống bần thần. Cái thằng Miro khốn kiếp ấy ở
Đâu?
o0o
|