mẹ
anh rất yêu thương anh đến độ "ghen" cả với bất cứ người bạn nào
của anh dù trai hay gái.
Đáng cười gượng :
- Anh cũng biết tính mẹ anh hơi khó, nhưng mẹ thích em lắm,
thương đến độ ngày nào cùng nhắc tên em với anh.
Cô nh́n anh, ḷng se lại. Ḿnh phải hỏi thôi, đừng đi vào
vết xe đổ của Diệp.
- Đáng ! Thật ra, từ lâu, em muốn hỏi anh một điều.
Anh vuốt tóc cô, cười nhẹ, đùa :
- Dạ, mời cô giáo cứ hỏi ạ.
- Anh đến với em v́ yêu em hay v́ mẹ anh thích làm sui với mẹ em
? - Cô cúi gầm, liếm môi - Và Ty Ty trong tim anh có c̣n không
?
Đáng sững sờ, th́ ra v́ vậy cô ngại ngần không cho anh bước tới.
Ôi ! Cô giáo bé nhỏ của tôi.
Đáng nâng cằm Tâm Minh, nh́n thẳng mắt cô :
- Em thật đáng đánh đ̣n, nhưng anh hiểu v́ chuyện Hồng Diệp nên
em mới vậy. Anh không giận. Nghe nè, cô nhỏ. Phải. Anh có
hiếu với mẹ, nhưng mẹ anh không phải là bà Hai Gấm, đem bệnh
tật ḿnh bắt nọn, làm áp lực với con trai, nên nếu anh yêu mà
mẹ không chịu, th́ anh sẽ tự t́m hạnh phúc cho ḿnh. Nói thật
với em, ba năm trước, anh từng rủ Ty Ty về Nam chung sống cùng
anh, nhưng Ty Ty từ chối. Anh đến với em hoàn toàn không v́ mẹ
anh, mà là ở em có sức hút ngấm ngầm sâu lắng. Và v́ anh đă
hiểu với Ty Ty, anh không nên nghĩ về. Cô ấy là quá khứ, em
là hiện tại và tương lai. Anh yêu em bởi qua thời gian t́m hiểu, thấy em hợp tính t́nh. Em không sôi nổi, sinh động như Ty Ty, nhưng em dịu dàng và nhân hậu, không gai góc.
Nếu em bằng ḷng làm vợ anh, chắc rằng em sẽ hợp với mẹ anh.
Tâm Minh chớp mắt, long lanh nét mừng vui. Đáng thấy cô đáng
yêu quá, không dằn được, ôm mặt cô hôn dịu dàng, mê mẫn :
- Cho anh cưới em đi, Tâm Minh. Có vợ anh sẽ
không đi hoang, sẽ mở pḥng mạch làm việc kiếm tiền.
Cô muốn gật đầu quá, nhưng lại nhớ Ty Ty.
- Anh nói t́m được Ty Ty mới hỏi cưới em mà ?
Đáng gh́ cô, vờ nhăn nhó :
- Trời ơi ! Ty Ty như mây gió, biết khi mô t́m được ?
- Hay ta đăng báo, nhắn đài mời cổ về dự đám cưới ?
Tâm Minh buồn thiu :
- Nó không về đâu. Đất ni với nó đầy đau thương khổ
nhục, hơn nữa, Thiên đă về lại đây.
- Ty Ty không biết Thiên về đây đâu.
- V́ răng ?
- Nếu biết th́ đă biết bác Gấm qua đời, cô ấy sẽ đi điếu cho
trọn t́nh nghĩa chớ không làm lơ.
- Anh rành Ty Ty dữ - Tâm Minh nguưt yêu.
Đáng hôn lên mũi Tâm Minh, tay bẹo má cô :
- Thôi, bỏ đi cô nhỏ. Lại đổ ghè dấm chua rồi.
Nào ! Có ừ không, anh hối mẹ.
- Để em xin ư kiến mẹ em đă.
Nghĩa là đồng ư rồi. Đáng bật cười nghe ḷng thanh thản lạ. Anh thoảng nhớ ngày tháng đeo đuổi Ty Ty, bên cô anh vui, nhưng lúc nào cũng nơm nớp lên ruột với sự bốc đồng nào đó ở cô. Anh con nhà danh tiếng, làm bác sĩ nổi danh, thường ngại va
vấp chuyện không đâu ngoài xă hội, c̣n tính Ty Ty ngang phè, thấy điều gai mắt, bất kể đang đi với anh, ở chỗ nào, nhảy vô
ṿng chiến. C̣n với Tâm Minh, t́nh yêu anh không cháy bỏng, sôi nổi mà là sự êm ả, đằm thắm, sâu lắng.
Mong rằng mẹ sẽ yêu người mẹ chọn lựa cho ḿnh.
o0o
Thiên chăm chú bên máy vi tính, nh́n lên màn h́nh mạng lưới
điện, toàn khu nhà máy lần lượt hiện ra trong mắt anh. Anh cho
máy đứng lại ở phần phân xưởng sản xuất. Đây rồi. Anh xoay
chiếc ghế quay lùi đến máy điện thoại, bấm số :
- Phân xưởng một, tổ điện nghe đây. Mối điện nối chính ngay
góc máy số bốn, cho cắt cầu dao, làm ngay.
Nhớ mang thiết bị an toàn.
Anh bỏ điện thoại, trở lại màn h́nh vi tính, chiếc máy đó lại
reo, anh cầm lên :
- Báo cáo anh Thiên, bộ phận điều khiển máy vận hành gạch, phân xưởng ba có vấn đề.
Mời anh xuống.
- Được. Tôi xuống ngay.
Khi Thiên xử lư xong, hơn sáu giờ chiều, cán bộ công nhân nhà
máy trừ những người cùng làm với anh đều về hết. Cả, thợ chính
dưới quyền anh, xếp đồ nghề cho vào hộc, rủ rê :
- Hôm nay làm khờ người, đi "lỳ vài lam", anh Thiên.
Thiên gật đầu, nói gọn :
- Đợi mười lăm phút :
- Em ra trước, kêu đồ nhắm. Quán cũ
nghe.
Thiên gật đầu, lấy áo quần qua thẳng pḥng tắm.
Cả chạy xe ra khỏi nhà máy, vừa chạy, vừa ngẫm nghĩ về sếp mới. Thiên về được một năm, nghe đâu chính giám đốc nhà máy "câu
độ" anh về từ khu công nghiệp Đồng Nai. Nghe nói lương trong đó
cao gấp ba lần ở đây mà không hiểu sao sếp chịu về. Có lẽ v́
phó giám đốc phụ trách kỹ thuật nhà máy là anh rể sếp ? Có lẽ v́
giám đốc rất "ngọt" với mọi yêu cầu sếp đề ra ? Dù sao làm với
sếp cũng khoái. Sếp vừa giỏi, vừa b́nh dân, không câu nệ, không đùn việc cho cấp dưới, không mánh mung chấm mút, "làm
tới nơi, chơi tới bến ". Nhà máy từ ngày có sếp, khoản điện, điện tử cứ là phơi phới không sự cố ǵ làm ảnh hưởng sản xuất
lâu. Có điều lạ quá, sếp như mắc chứng ǵ, cứ lầm ĺ cả ngày, nói một câu không quá năm chữ. C̣n nói uống rượi th́ khỏi nói. Trời ơi ! Có hôm ĺ ĺ chơi hết chai Napoléon Brandy vẫn tỉnh
như sáo. Điều lạ nữa, nhà máy làm ca đêm, sếp ở lại không nói, không làm ca, sếp cũng ít về nhà.
Điều giám đốc "ngọt" nhất với sếp là một pḥng làm việc cứ như
nhà riêng, có toilette, pḥng ngủ, tivi, đầu máy, máy điều ḥa.
Lạ he. Sếp bảnh trai, phong độ, răng chuyện trai gái cứ như
thầy chùa ? Hay sếp có vợ rồi ? Trời ơi ! Điều này, đố thằng
nào dám hỏi. Riêng mảnh băng tang trên ngực áo th́ ai cũng
biết, mẹ sếp chết hồi sếp c̣n làm ở Sài g̣n.
Cả tấp vô cái quán nhỏ "ruột" mọc ở khu nhà lá kế khu công
nghiệp Ḥa Khánh. Quán nhỏ mà mồi hết sẩy, giá lại bèo.
Chủ quán coi Cả như một mối lớn, v́ sếp thích chơi toàn rượu
ngoại, đếch uống bia, một chai rượu ,gọn nhẹ hơn chục két bia,
lời kiểu quán cóc cũng đôi ba chục ngàn, ngon ơ.
Thấy Cả tới, cô chủ quán lăng xăng làm mồi, chào hỏi :
- Không thấy sếp anh ?
- Ra bi chừ. Có rượu chưa ?
- Dạ chuẩn bị sẵn, có điều...
- Ǵ đây, cô em ?
Cô chủ quán tuổi ngoài ba chục, có cô em học bên cao đẳng sư
phạm, ngon chảy nước miếng luôn. Cô
ṭ vè Thiên, nhăm nhe cho em gái, nên rất quan tâm anh hơn là
túi tiền anh.
- Sếp anh buồn ǵ, uống dữ quá. Khuyên
ảnh đi.
Cả lố mắt :
- Trời đất ! Răng tự nhiên tốt rứa ? Chê tiền ổng na ?
Bưng dĩa ḅ xào mềm ra đặt xuống bàn, cô chủ ngồi xuống luôn :
- Tiền có ai chê, điều là thấy sếp anh thanh niên trai tráng,
nên coi sự nghiệp là trọng, đừng sa đà làm ma men phí đời - Cô
chủ quán thở ra - V́ kiếm sống qua ngày tôi mới mở quán, chớ
ngay đến lời bao nhiêu thấy khách quá chén là chị khó chịu rồi.
Cả găi đầu, điều nớ nghe cũng phải, anh nghiêm chỉnh nói :
- Xếp em lạ lắm. Làm một năm rồi, cả nhà máy
không biết chi về ổng, chỉ biết ổng với cấp phó là quan hệ em vợ
anh rể.
Thiên tới, Cả nín tịt. Cô chủ quán lăng ra, mặt Thiên lầm ĺ, lạnh lùng khiến cô ngán.
Nàng "cao đẳng sư phạm" rụt rè đem ra chai rượu hôm qua uống
c̣n.
Thiên ngă ngữa ra ghế, cầm nguyên chai cho vô miệng từng hớp
một. Thiên............. (mất hai trang)........... lại cho
chị ḿnh, người chị từ lâu xuất giá.
Nếp nghĩ của Thiên là vậy và xuất phát từ nếp nghĩ này, sợ bất
hiếu với mẹ, Thiên cắn răng cưới Diệp để mẹ vui ḷng. Nhưng
xem ra, Diệp không là dâu hiền như bà Hai Gấm nghĩ, bà chết mồ
chưa xanh cỏ, Diệp đă đ̣i bán ngôi nhà từ đường bà đổ mồ hôi
sôi nước mắt mấy chục năm tạo dựng nuôi con, thờ cúng ...... Bà
muốn Thiên về thay bà hương khói, Diệp muốn ở lại Sài g̣n đua
chen t́m sự nghiệp và danh lợi. Và giờ đă nói thẳng ư nghĩ đó
với anh làm Thiên bừng giận :
- Em nói ǵ vậy ? Hồi mẹ c̣n sống, vợ chồng ḿnh đă hứa về Đà
nẵng, mẹ mới chết em quên ngay sao ? C̣n nữa, nhà ấy là nhà từ
đường, mẹ đứng tên, mẹ chết không di chúc thừa kế, nghĩa là
thành nhà chung, chín chị em ai cũng có phần, ḿnh lấy quyền
ǵ bán ?
Giọng Diệp dịu dàng trở lại, sau vẻ bất ngờ khi biết nhà là tài
sản chung.
- Là em nói vậy thôi. Anh coi, ở đây lương nhiều, cơ hội tiến
thân dễ. Về Đà nẵng đồng lương chết đói, sau này lấy ǵ lo cho
con ? Em biết anh không quen tính toán, nhưng làm vợ, em phải
thu vén dành dụm. Người xưa nói : "Giàu v́ bạn, sang v́ vợ" là
do vậy. C̣n lời hứa, khi mẹ bệnh, em hứa để mẹ vui ḷng thôi, mẹ chết là hết, lời hứa gió bay, anh bận tâm làm ǵ ?
Thiên chán nản ră rời. Bé Nu ngày xưa đó ư ? Con bé đói khoai
ngào đường của Ty Ty khóc đến ngất, bị Ty Ty mắng đồ hư. Giờ
anh mới hiểu, con bé ấy, ngay từ thuở nhỏ đă biết đạt mục đích
bằng mọi con đường, và anh với cái gia tài mẹ để lại cho thằng
con thừa tự, có thể cũng là một mục đích của cô ?
- Vậy em th́ sao ?
Diệp đến ngồi sát vào Thiện, âu yếm quàng cổ anh, hôn nồng nàn, lẳng cả thân h́nh yểu điệu mà không kém phần nẩy lửa cả ba
ṿng vào chồng. Thiên không thể không ôm chặt cô, môi khô ráo. Anh là đàn ông trai tráng mới bén lửa hương, làm ǵ nhịn nổi
sự gợi t́nh của chính vợ ḿnh. Phần nữa,
đến khi cưới Diệp, anh mới "nếm mùi đời", vào đêm tân hôm thứ
hai mà Diệp rất e ấp, rất trinh nguyên lại rất gợi t́nh trong ân
ái.
Diệp lim dim ră rượi khi được anh ve vuốt, th́ thào bên tai anh
:
- Anh con trai độc nhất, ít nhất được hai phần, c̣n vàng mẹ để
lại cũng khá. Em tính rồi, luôn hồi môn mẹ cho em,
tiền em dạy kèm làm thêm mấy năm đại học em để dành, đủ mua cái
nhà trước đường, nó nhỏ nhưng được mặt tiền, ḿnh ở trên, dưới
cho thuê cũng bộn bạc.
Tia lửa dục vọng Diệp nhóm lên trong Thiên tắt lịm. Diệp nói
sao cũng đúng, vậy mà Thiên nghe ḷng lạnh giá. Diệp không
biết những ǵ trong ư nghĩ của Thiên. Cô đang say tiền lẫn t́nh
từ chồng, say cả ước mơ sắp thành sự thật.
Cô muốn được cùng anh trong mê đắm tột cùng.
Cô rên khẽ, gh́ anh :
- Bồng em vào pḥng đi anh.
Thiên gỡ tay vợ, đứng lên, nh́n nơi khác :
- Xin lỗi Diệp, anh có việc phải đi.
Diệp chết lặng, bẽ bàng nh́n theo dáng Thiên khuất dạng.
Từ đó, giữa hai vợ chồng xảy ra cuộc chiến tranh v́ tài sản, v́ công việc làm. Diệp được nhận vào công ty liên doanh Đài
Loan, c̣n anh chạy xin việc làm ở Đà Nẵng. Diệp dịu dàng có, gây gổ có, cứng, mềm đủ kiểu với Thiên. Có khi tưởng ḥa và
xỏ mũi được anh theo ư ḿnh khi trên giường, té ra Thiên khăng
khăng t́m việc ở Đà nẵng. Thề không đổi ư. Giữa họ bùng lớn
chuyện, khi Thiên biết chuyện động trời, cũng là lúc anh rể
thứ hai Thiên về làm phó giám đốc kỹ thuật nhà máy gạch men
Danaco. Và anh ta gọi Thiên về làm kỹ sư trưởng nhà máy.
Diệp làm trưởng pḥng tiếp thị cho công ty nọ, lương khá, đến
bốn triệu một tháng. Hiềm v́ chuyện đi nhiều và hai năm đầu
không được lập gia đ́nh, khi nộp đơn xin việc, được nhận và
xem qua hợp đồng, Diệp dối nói chưa có gia đ́nh. Ai ngờ có lần
cô quên kế hoạch (lần dụ Thiên ḥng xỏ mũi anh) v́ say đắm quá, thế là "dính". Diệp không hỏi Thiên, không suy tính đắn đo ǵ
chuyện bỏ một đứa con, dù bào thai đă hơn ba tháng (con lúc nào
đẻ không được, chủ yếu sự nghiệp trước tiên).
Diệp xin nghỉ phép, lư do mẹ đau đến Từ Dũ nạo thai, ai ngờ bị
băng huyết.
Thiên được gọi khẩn cấp, đi bằng xe hơi của công ty từ Đồng nai
chạy về. Anh gần như hóa đá khi biết chuyện. Diệp ổn lại sau
khi chuyền máu. Thấy Thiên chăm sóc ân cần, ngỡ "tai qua
nạn khỏi", cô đâu biết ḷng Thiên đă nguội lạnh như bếp tro tàn,
không t́nh cũng nghĩa, Thiên làm người chồng lư tưởng của Diệp
v́ ư nghĩ đó, nhưng chính Diệp tự tay cắt sợi tơ t́nh chồng,
nghĩa vợ đang thật mong manh giữa hai người mà không lường hậu
quả.
Thật ra, Diệp có lường, nên dấu Thiên, đâu dè xảy ra biến cố, cô biết cả Thiên và tám bà chị trông mong cô đẻ con nối dơi, nhưng cô không biết rơ điều ấy quan trọng thế nào trong Thiên. Anh muốn có đứa con để giết chết t́nh yêu dai dẳng ray rứt trong
anh dành cho một người, để làm người chồng trọn t́nh trọn nghĩa, vậy mà .....
Thiên ra quyết định, nếu Diệp về Đà nẵng, anh hứa sẽ dấu
chuyện này với gia đ́nh, cùng cô làm lại từ đầu.
Bằng không, anh về một ḿnh, ly dị vợ.
Cả hai điều, Diệp không chịu. Cô vẫn làm ở Sài G̣n và không kư
đơn ly dị, dù Thiên đưa đơn. Cô có bùa hộ mạng trước ṭa là
hợp đồng ba năm không được có con dại.
Thiên xách valy về Đà nẵng, từ đó đến nay hơn năm rồi.
Chai rượi cạn queo, Thiên búng tay gọi tiếp.
- Đừng uống nữa anh Thiên - Cả ngăn anh.
Thiên lầm ĺ :
- Chưa đủ "đô", ngủ chó ǵ được ?
Trời ! Uống rượu để ngủ cho được na ? Gay hè ! Chắc có chuyện to
lớn buồn rồi.
- Lương kỹ sư trưởng của anh tuy nhiều,
nhưng cứ hai ngày một chai ni có mà...
- Đừng nhắc đến tiền - Thiên cộc lốc, nhổm dậy châm thuốc.
Anh không đ̣i rượu nữa, cứ ngửa người trên ghế thả khói liên
miên.
Bàn nhậu bên kia là nhóm cán bộ trẻ ở nhà máy bên cạnh. Họ tṛ
chuyện rôm rả, khui bia bôm bốp, một gă gật gù, nhừa nhựa nói
:
- Thú thiệt tụi bây, lần này tao công tác được mở tầm mắt. Con
gái như em dễ có mấy tay, một cơ đi luôn trăm điểm. Em có bàn
tay vàng trong nghề, lẫn thú ăn chơi. Thứ
nào em cũng làm ra tiền.
- Em "sạch nước cản" chớ mày ? - Một gă hỏi.
- Đẹp. Dáng "ngon" bá chấy, có
điều...
- Sao ? Có chồng rồi à ?
- Không. Có cái sẹo dài trên má trái, như bị ai rạch mặt vậy.
Thẹo nhỏ thôi, nhưng nh́n thấy ớn.
Cả bàn x́ dài, phẩy tay. Một gă chửi thề.
- Vậy đẹp chó ǵ ? Không chừng bị rạch mặt v́ giựt chồng người
ta.
Bên kia, Thiên như điện giật, nhổm lên, nh́n qua. Một chút
đắn đo, anh búng tay gọi nửa thùng tiger, chỉ qua bàn bên, anh theo luôn, ch́a tay giới thiệu :
- Thiên, kỹ sư trưởng nhà máy gạc men Danaco, rất hân hạnh làm
quen những tài hoa láng giềng.
Bên kia Cả há hốc. Anh có mơ không ? Sếp nói một câu dài mấy
chục chữ, ra dáng phóng túng ăn chơi, đâu lầm ĺ chút mô ?
Cả bàn rượu bắt tay giới thiệu nhau nhặng xị, nâng ly chúc mừng
t́nh thân hữu một trăm phần trăm.
Rót đầy ly lần thứ hai, Thiên hỏi Công gă kể chuyện về cô gái
chơi bida.
- Tôi cũng khoái chơi bida, nhưng đối thủ nữ chưa từng gặp, nghe loáng thoáng anh kể, tôi thấy thú vị lắm. Cô ta chơi ở
đâu?
Công lè nhè, cười ngất, vỗ vai Thiên :
- Vậy buồn năm phút dùm anh. Cổ ở tận Sài G̣n, làm răng đọ sức
được ?
Thiên à lên, vẻ thất vọng :
- Vậy cô ta dân bida chuyện nghiệp à ? Thường chơi ở đâu ? Có
dịp về Sài G̣n công tác, độ một ván với cô ta cũng thú.
Công uống một hơi cạn queo ly bia, Thiên rót tiếp.
Công khoái trá tuôn hết điều ḿnh biết.
- Hôm đầu, tôi coi thường, độ hết tháng lương khi nghe chấp
tôi hai mươi điểm. Cả pḥng bida tụi ở đó cười tôi "nai" mà tôi
đâu biết. Nói thiệt anh, ở Đà Nẵng này, tôi có máu mặt môn
bida, ai dè... thua sát nút. Hôm sau, tôi tới độ tiếp, cũng
thua sát nút. Tôi ngỡ cô ta hên, ai dè... Trời ! Bị con nhỏ
lột sạch mới biết, tay chơi tầm cỡ thi quốc tế. Sau mới biết, cô ta giàu lắm, có cửa hàng điện dân dụng, lại làm cho công ty
điện lực thành phố, chơi bida là môn giải trí rồi thành nghề
tay trái luôn. Anh thấy đàn bà dễ sợ chưa ?
- Hy vọng tôi hạ được cổ trả thù cho anh.
Nào, một trăm phần trăm rồi tạm biệt.
Đêm đó, Thiên không ở lại nhà máy, anh chạy về Đà Nẵng, đến nhà
Tâm Minh.
o0o
Có cả Đáng ở đó, Thiên chào bà Nga, nói ngay.
- Anh có tin Ty Ty.
Mọi người nhảy nhổm. Đáng buột miệng :
- Tạ ơn trời, nếu không, tôi áy náy cả đời.
- Ty Ty biết chơi bida không, Tâm Minh ?
Tâm Minh lắc đầu, rồi gật đầu như cố ư nhớ :
- Sau hồi Ty Ty quen anh Hảo, học chơi bida, em về có nhắn, Ty
Ty nói c̣n hơn đi quậy. Mà răng anh ?
- Có người tả giống y Ty Ty, nhưng cô này chơi bida chuyên
nghiệp, nghề nghiệp cũng đúng, làm kỹ sư ở công ty điện lực
thành phố.
Bà Nga chắp tay niệm phật, Tâm Minh ̣a khóc :
- Mấy ai có thẹo như rứa ? Chắc nó rồi.
Đáng móc phone cầm tay bấm số, nói :
- Hảo là em bà con xa của tôi, để tôi gọi hỏi thử.
Lời xác nhận của Hảo làm Đáng mừng rơn, tắt máy, anh nói :
- Hảo nói, Ty Ty chơi bida như một khả năng thiên phú, nó dạy
không bao lâu đă hết ngón nghề, c̣n bị Ty Ty thắng ngược.
Thiên nhắm mắt, thờ thẫn vuốt mặt đứng lên :
- Mai tôi về Sài G̣n.
Bà Nga không nhịn được, buột miệng :
- Thằng Chín. Nếu biết nó ổn là mừng rồi, đi t́m làm chi ?
Mi đă cưới Hồng Diệp.
Phải. T́m làm chi, mọi việc đă muộn màng.
Nhưng dù sao ta cũng muốn gặp lại em một lần, nh́n em thật sự
vững vàng giữa cuộc đời gió bụi.
Thiên nh́n Đáng :
- Anh biết chơi bida không ?
Đáng lắc đầu hỏi lại :
- Ông muốn học để có cơ hội gặp Ty Ty à ? Tôi nghĩ ta nên tới
thẳng công ty, nói điều muốn nói, làm điều phải làm.
Tâm Minh ngưới nh́n Đáng :
- Anh muốn đi luôn na ?
Đáng gật đầu, châm thuốc. Anh châm hoài không đỏ :
- Lương tâm anh cắn rứt hoài v́ chuyện Ty Ty. Nhiều đêm nằm ngủ, thấy mặt cổ đầy máu, anh giật ḿnh dậy, không sao ngủ được.
Anh muốn gặp Ty Ty, đưa qua thầy anh, xóa vết sẹo, coi như đền
trả phần nào bất hạnh do anh gây ra.
Thiên nh́n Đáng :
- Hẹn Hảo ra chơi bida một ngày, được không ?
- Được thôi.
Thiên về nhà, điện cho anh rể :
- Em đi Sài G̣n một tuần, an duyệt phép dùm.
Anh anh rể tưởng Thiên đi Sài G̣n v́ Diệp, (cả nhà chưa ai biết
chuyện Diệp phá thai ), nên ừ.
Đáng, Thiên bao bàn bida trọn ngày, học đánh với Hảo. Thức ăn, đồ uống gọi luôn đến tận bàn. Ba gă đàn ông học, chơi đến
khi đóng cửa, chân tay mỏi rụng rời mới về. Hảo dặn Đáng :
- Nói Ty Ty về chơi, em gởi lời thăm cổ.
Cả hai lấy giấy phép rồi, nên sáng sớm bay luôn. Trên máy bay, Đáng hỏi :
- V́ Sao Diệp ở lại Sài G̣n ? V́ ghen với Ty Ty ư ?
Thiên lắc đầu. Đáng nh́n Thiên vụt hiểu :
- Cô ấy thích ở trong đó à ?
Thiên là thinh. Đáng nh́n anh chờ đợi. Khá lâu, Thiên buột
miệng :
- Tôi cố làm người chồng tốt, c̣n cổ lại mê tiền và công danh. Diệp đă giết con ḿnh để thực hiện ước mơ .
Chương 13
Nhóm đường dây quận B́nh Thạnh ùa ra nhà để xe, dẫn đầu
là cô gái mặt thẹo. Cô trong trang phục ngành điện
lực, dép quai, balô, bén hông thêm túi xách đồ nghề, mũ nhét túi
quần, mái tóc tém sát gọn, ôm gương mặt như muốn khoe... cái sẹo
dài cả tấc ở má trái cho bàng dân thiên hạ thấy.
Cả nhóm lên đủ các loại xe máy, cho nổ rồi như xếp hàng trước
cô. Một gă trung niên hỏi :
- Đại tỷ ! Chiều gặp ở đâu ?
Cô cắn môi, vẻ suy nghĩ :
- Về lại Bến Thành, trễ một chút, OK ?
- OK.
Cả bọn nhao nhao, đưa tay như chào từ biệt rồi lao đi.
Chỉ c̣n hai gă mặt búng ra sữa.
- Bữa này ḿnh làm đâu, đại tỷ ? - Một gă hỏi.
- Kiểm tra nhà hàng Trùng Khánh, sau đó đi công ty Hoa Việt.
Đi thôi.
Cô lên chiếc Win 100 to đùng, kéo kính râm từ trên đầu xuống
mắt, nổ máy, phóng liền, hai gă đệ tử theo sát nút, gă ngồi
sau nói :
- Đại tỷ giống dân giang hồ quá mạng, có vẻ ǵ kỹ sư há mậy ?
- Kỹ sư thứ thiệt đó mày, nếu không dễ ǵ nắm đầu tổ ḿnh, tổ
toàn dân cứng đầu, quậy phá siêu hạng.
- Làm sao bả nắm nổi ta ? Hồi làm bên Phú Nhuận tao cứ thắc mắc
hoài.
- Mày nghe tụi nói gọi bằng đại tỷ không hiểu sao ? Nghĩa là thứ
ǵ cũng thuộc hạng chị lớn. Hiểu
chưa ? Cả ăn chơi, quậy phá, nên cả tụi đầu hàng.
- Trời đất !
- Ậy ! Mày chưa biết hết đâu, ở lâu mới thấy.
Hai gă không nói nữa, tăng ga vọt theo bóng chiếc Win 100 sắp
mất hút. Đến nhà hàng Trùng Khánh, cô gái móc thẻ đeo vào túi
áo, balô một bên vai, kính trên tóc, bước vào. Cả chủ nhà
hàng lẫn nhân viên nh́n cô không nháy. Cô thản nhiên :
- Tôi ở tổ đường dây công điện lực thành phố, xin cho biết nhà
hàng gặp sự cố ǵ ?
Ông chủ nhà hàng xoa tay, miệng nói, mắt nh́n chăm chăm vào
thẻ công vụ cô đeo. Nguyễn Thị Ty Ty - Kỹ sư.
Lạy trời cho em không bị điện giật ngay trong nhà hàng.
- Dạ, không hiểu sao chỗ nào cũng xẹt lửa, thợ điện thuộc nhà
hàng không sửa được, điện mất hai giờ rồi.
- Tôi sẽ kiểm tra, trong thời gian đó, ông cho tôi sơ đồ điện
nhà hàng.
- Nghĩa là...
- Bản thiết kế lưới điện lúc xây dựng như vậy mới tiết kiệm được
thời gian. Ông định đóng cửa nhà hàng hôm nay chăng ?
Ồ ! Điều này không thể. Ông chủ lật đật chạy đi. Cô nói với
hai gă nhân viên dưới quyền :
- Cậu tầng một, cậu tầng hai, tầng ba và bốn để tôi, có bản lưới
điện đem lên.
- Rơ.
Cô lạnh lùng nh́n viên quản lư :
- Mời ông dẫn đường lên trên.
Nửa giờ sau, ông chủ nhà hàng đem bản lưới điện tới. Cô vừa
kiểm tra xong, quay xuống với hai nhân viên. Cả hai báo cáo, cô giở bản lưới điện nh́n rồi nói :
- Nhà hàng ông xây dựng trước G.P., đến này gần ba mươi năm, đường dây hoàn toàn hư hỏng, phải kéo lại toàn bộ lưới điện mới.
Nếu không sẽ gặp sự cố.
- Dạ, như vậy tốn kém quá. Cô kỹ sư có
cách ǵ giúp đỡ ? - Gă chủ nhà hàng nhăn nhó nói.
Cô nhún vai :
- Tùy ông. Nhưng tôi cũng báo cho ông biết, tôi ở tổ dịch vụ
điện cho công ty ngoài giờ, c̣n là tổ trưởng tổ đường dây, nếu
lưới điện ông không bảo đảm an toàn, tôi có quyền cắt nguồn
điện không cho hoạt động. À ! Ông nhớ cho. Điện 220 đó, cháy
và chết người như chơi. Chào ông.
- Ấy ấy ! Vậy tôi phải làm sao ? Nhanh nhất nhé ?
Cô rút sổ trong túi xách, nh́n lưới điện đọc vanh vách số lượng
dây ống, cầu dao, táp lô điện v.v... Ghi tất cả vào biên lai, nói :
- Ông đến pḥng dịch vụ điện dân dụng quận, nộp tiền lấy biên
lai. Khi được gọi, tôi sẽ tiến hành làm ngay.
- Vậy, thưa cô, chừng mấy ngày ạ ?
Cô kéo kính xuống mắt :
- Tùy theo yêu cầu và sự rộng răi của ông, OK ?
- Được. Được.
- Đi công ty dệt Hoa Việt - Cô nói rồi phóng lên xe.
Là máy phát điện có vấn đề, ở Hoa Việt. Tổ điện thuộc công ty
dệt thấy cô mừng rỡ, yêu cầu sửa.
Cô uể oải gỡ kính, chụp ngược mũ lên đầu, xắn tay áo, đeo găng,
lẩm bẩm lúc kiểm tra.
- Thằng xếp của mấy ông đúng là keo kiệt, đồ thổ tả từ thời
chiến c̣n xài, biểu ǵ không hư hoài. Lần này,
tiền chắc gấp đôi.
Mấy gă kia găi đầu :
- Dạ, em xin máy mới hoài, mà ổng đó khăng khăng nói một tháng
cúp điện đâu mấy ngày, cần ǵ máy mới.
Cô bật cười, lắc đầu ngạo :
- Chắc nó thấy ba ông thần lănh lương mà không có việc làm nên
muốn hư để sửa cho lại vốn, ai ngờ cả ba chịu thua. Nào ! Đi
duyệt vào vụ nộp tiền thôi. Mai cúp điện
khu này đấy.
Máy phone cầm tay reo vang, cô nghe, nói gọn :
- OK. Điều tổ hai về ngay đó, chở luôn vật tư theo, sẽ làm
đêm đấy. Tổ ba thay ca lúc hai mươi hai giờ.
- Đi liền hả đại tỷ ?
Cô cúp máy lắc đầu :
- Sửa thằng này xong, đến đó là vừa. Vật tư chưa xuất, lo ǵ
?
Khoảng hơn nửa giờ, chiếc máy nổ ngon lành, cô dọn đồ nghề, rút
biên lai làm thanh toán, nhận tiền mặt xong vù đi sau cái nháy
mắt ghẹo của ba gă điện nh́n cô thán phục.
Cô về lại Trùng Khánh, gặp lại tổ điện lúc sáng, cười kh́ :
- Tối nay không ai đi Bến Thành được, báo về nhà làm luôn đêm.
Có bồi dưỡng ngon lành.
Cả bọn ca cẩm, nhưng vẫn vô việc tơi tới.
Mười giờ đêm, đổi ca khác nhưng cô vẫn trụ suốt đêm và ngày hôm
sau với ca thứ ba.
Khi điện sáng trưng nhà hàng Trùng Khánh, cô c̣n làm một tua
kiểm tra bằng thang máy mới yên tâm cho tổ thợ ra về. Đến bây
giờ th́ chân tay cô mỏi rời, mắt híp lại.
Bằng cả nghị lực c̣n lại, cô chạy xe về tới nhà an toàn, lúc ấy
đă mười hai giờ đêm.
Nhà Ty Ty ở đường Nguyễn Biểu, gần khu đại học sư phạm, chỉ là
căn nhà nhỏ ngay góc đường, nhưng ở mặt tiền, cô thuê nhà và
nuôi luôn bà cụ chủ nhà không con cháu, tiền bán nhà, cô mở tiệm
điện dân dụng, kèm theo bảng nhỏ treo trước nhà : "Thợ điện".
Chẳng hiểu v́ Ty Ty có tay buôn bán, hay nhờ tay nghề cao, hay
nhờ tính khí hay giúp xóm giềng khi đáng giúp, mà cô bán hàng
cũng khá, làm nghề cũng đắt. Lâu lâu c̣n trúng mánh vài công
tŕnh cấp trung, nên cuộc sống vật chất ổn định.
Chưa kể nghề tay trái, đánh bida độ và dạy "thiên hạ" đánh bida.
Cuộc đời kể cũng lạ, nhưng không tiệt đi sinh lộ con người
trong lúc Ty Ty ôm mối tuyệt vọng v́ t́nh, nhường Chín Mập cho
người khác, cô ngỡ ḿnh chết nửa người. Ngày nh́n Chín Mập với
Hồng Diệp làm lễ cưới, cô cho là ḿnh chết cả người.
Ấy vậy mà khi bị cả nhà Hồng đánh, bị Hồng rạch mặt, cô nằm trên
giường bệnh bỗng muốn vùng lên làm lại con người.
Tại sao ta cam sống đời tủi nhục, mặc cảm v́ quá khứ ? Quá khứ
ấy ta có tạo ra đâu ? Tại sao ta măi đau đớn khi nh́n "người ta"
hạnh phúc ? Ta đă hy sinh tự nguyện cơ mà.
Tại sao ta không đi t́m một tương lai cho chính ta, vùi chôn ba
buồn đau, cay đắng.
Thế là Ty Ty âm thầm bán nhà rời xóm Hồ ra đi khi trời chưa hừng
sáng, rời nơi có biết bao kỷ niệm buồn vui lúc thời bé dại, trốn chạy thật xa cái hạnh phúc cô cam tâm t́nh nguyện nhường
lại cho người. Nơi nương thân mới, cô bén nhày ḥa nhập vào
cuộc sống, cô trở nên khôn ngoan lọc lơi, nắm bắt nhanh những
cơ hội kiếm tiền. Cô chợt chua chát nhận
ra một điều, đồng tiền dễ dàng khiến người khác thay đổi những
nhận định không tốt đẹp về cô rất nhanh, cho dù mặt cô đến hàng
chục cái thẹo.
Công ty điện lực thành phố tuyển người cho dịch vụ ngoài giờ. Cô thi và trúng tuyển. Cô chinh phục rất nhanh đám nhân viên
sừng sỏ bằng khả năng nghề nghiệp, bằng vẻ bùi bụi đàn chị chợ
trời thuở trước và bằng tay cơ thiên phú ở bàn bida. Mới đó mà
hai năm rồi. Dù sao, có được ngày hôm nay, cũng nhờ
ông giáo sư ở bách khoa xin được cho cô chuyển trường học một
năm cuối.
Bà Năm chủ nhà c̣n chờ Ty Ty ngay cửa. Thấy cô, bà lụm cụm
đứng lên, quay lưng càm ràm :
- Con gái con đứa, đi suốt mấy ngày hổng về nhà, đi đâu mà dữ
vậy ?
Ty Ty dắt xe vô nhà khóa cửa, vụt xách đồ nghề nằm dài ra salon, ngáp thả cửa :
- Ôi, bà ơi ! Con làm dịch vụ nhà hàng suốt hai ngày không ngủ, có phải đi chơi đâu. Thanh đâu hở bà ?
- Con bé ngủ rồi. Mai đi học sớm.
Thanh là con bé độ mười ba tuổi, Ty Ty "lượm" về từ lề đường
khi nó đang sốt cao. Con nhỏ cha mẹ cũng ở lề đường chết chưa
lâu. Nuôi nó khỏi bệnh rồi, Ty Ty giữ lại luôn với điều kiện
nó phải đi học. Ơn trời, con nhỏ chịu, thế là Ty Ty yên tâm
đi sớm về trễ, có nó cùng bà Năm coi ngó tiền bạc ở cửa hàng. Cô thuê người đứng bán, cô c̣n lo ǵ ?
Bà Năm hâm xong thức ăn đem lên. Ty Ty ngủ kh́, chân chưa kịp
cởi giầy .
Chương 14
Ty Ty đánh ba banh đă gom được bi và đi một lèo hơn trăm
điểm, kết thúc trận đấu cô chấp ba mươi điểm với tiền mười ăn
năm. Đối thủ của cô là con tay giám đốc có cỡ nào đó, ngoài
hai mươi, nhan sắc trung b́nh, nhưng túi tiền luôn đầy ắp.
Nhận tiền cho vào túi, hẹn gặp lại, Ty Ty cắm cơ vào giá riêng, tới quầy giải khát :
- Như thường lệ.
Nghĩa là một ly chanh nóng, mười giọt rum dù trời nắng đổ lửa.
Người Ty Ty sở dĩ không tứa mồ hôi nhờ máy lạnh mở hết số.
Thằng nhóc c̣ mồi bida độ chạy vô dáo dác gọi :
- Đại tỷ !
- Ǵ nhóc ?
- Cái anh chàng t́m chị suốt mấy ngày tới rồi.
- Rồi răng ?
- Đang ở bên bàn nam, đ̣i độ lớn.
Hớp tùng ngụm nước chanh, thở ra khoan khoái, Ty Ty nói :
- Hôm nay không có giờ dạy, độ cỡ nào cũng chơi. Mà nhóc ḍm
kỹ chưa ? Phải dân chuyên nghiệp không ?
- Xời ! Chị làm như em ngu lắm, cỡ lăo Vinh, em ngu ǵ xúi chị.
- Được. Nói năm phút nữa chị qua.
Thằng nhóc lon ton chạy liền, uống hết ly nước, Ty Ty đứng lên
xách cơ qua bàn nam, cách một cánh cửa.
Thấy cô qua, đám đường dây đang chơi, ngừng lại chạy đến làm
cổ động viên. Một tên nói :
- Dân mới, đại tỷ ăn nhẹ, câu mối lần sau.
Ông chủ bida đi ra, nh́n cô là lạ nói :
- Khách nhờ tôi cuộc với cô như sau. Đánh liền ba giờ, bất
chấp bao nhiêu điểm, cứ một cơ trên trăm điểm, tiền thắng năm
trăm ngàn. Phải chơi hết giờ mới bỏ cơ, chưa hết giờ dù ai
thắng điểm hay thua điểm phải bồi thường theo điểm.
- Ǵ kỳ vậy ? - Đám đàn em Ty Ty nhao nhao.
Chắc một tay ngông "Vịt" kiều nào đây. Được.
Muốn chơi th́ đây ch́u.
- OK.
Ông chủ ch́a tấm giấy viết sẵn đầy chữ.
- Cô kư vô, dân này ǵ cũng giấy tờ.
Ty Ty kư cái rẹt. Ông chủ nói lớn :
- Xong rồi, mời anh ra.
Không phải một anh mà là hai anh. Ty Ty thấy họ chết sững một
thoáng. Cô quay lưng, người đeo kính nói :
- Đại tỷ không khi nào bỏ cuộc, chẳng lẽ chưa đấu đă thua ?
Trống ngực cô đánh như trống trận, tiến thoái lưỡng nan. Trận
này không đánh hay đánh đều thua, nhưng không thể để ai biết về
cô cả, cô quay lại :
- Được. Thêm điều kiện, bao hết bốn bàn, không
để ai chơi ngoài tôi và anh.
- Đồng ư.
Chuyện ấy dàn xếp dễ thôi. Chiều thứ bảy, ở đây toàn "đệ tử"
của Ty Ty. Cả bọn ra ngoài, len cửa kính nh́n vô. Gă nào cũng
nghĩ bụng : Chắc cú này đại tỷ gặp đối thủ rồi mới định bỏ chạy. Trận này trời long đấy lở. Ủa ! Lạ he.
Sao hổng cầm cơ lại đấu khẩu.
Đúng là đấu khẩu, cô sừng sộ với gă đeo kính :
- Tôi chưa thấy ai mặt dầy như anh, tôi đă trốn tận đây, làm
con người khác, mà anh c̣n chưa hài ḷng sao ông bác sĩ ?
Người ấy là Đáng. Anh cố thản nhiên, vẫn xúc động muôn vàn khi
gặp lại cô. Ty Ty chẳng đổi thay ǵ ngoài vẻ ngang
tàng hơn, bất cần hơn và vết sẹo trên má cô khiến Đáng tưởng
ḷng ḿnh đang bị rạch nhát dao.
- Ty Ty ! Anh t́m em cực khổ lắm. Nhỏ Mi ngày nào cũng khóc.
Anh có hứa khi nào em chịu đi xóa vết sẹo, anh sẽ thành hôn với
cổ.
Ty Ty yểu x́u khi nghe nhắc nhỏ Mi. Cô bối rối, cầm cơ, gắt :
- Vừa đánh, vừa nói đi.
Cô không một lần liếc mắt nh́n người bên cạnh Đáng. Anh ta th́
nh́n cô như muốn nuốt chửng, tay run bật hoài hộp quẹt ga không
cháy. Ty Ty !
Cô ra hiệu Đáng đánh trước, càu nhàu rít răng :
- Cái sẹo của tôi liên quan ǵ đến đám cưới của hai người ? Đồ
điên ! Cứ về cưới nhau lẹ đi.
- Anh có người thầy giải phẫu thẩm mỹ.
- Cái sẹo là dấu ấn đổi đời của tôi, tôi không xóa đâu, dẹp mẹ
anh đi.
Cô không nhịn nổi, thoáng cười khi Đáng đi đường banh trời ơi
đất hỡi. Xoa nhẹ lớp nhựa thông vào ḷng bàn tay, dựng cơ, lấy hộp phấn chà đều lên đầu cơ xong, cô đứng và bàn, đặt tay
x̣e lên mặt thảm băng, cho cơ qua dưới ngón trỏ, từng cử động
của cô dứt khoát, chuẩn xác, uyển chuyển, mê hồn.
Và chỉ nh́n cô làm một cú nhấp là người sành chơi hiểu ḿnh gặp
cao thủ rồi.
Ty Ty từ từ đi, đi măi, số điểm lên cao dần. Đáng từ từ nói, bất kể lọt vào tai cô bao nhiêu chữ :
- Nếu em không xóa vết sẹo, coi như em c̣n giận anh, coi như anh
phải ăn năn, hối hận suốt đời, làm sao đem hạnh phúc cho Tâm
Minh ? Ty Ty, coi như anh cầu xin em.
- Đừng đem Tâm Minh ra hù tôi nghe. Hơn trăm
điểm rồi, chung tiền đi.
- Em hứa đi.
- Hứa con khỉ. Nhỏ Hồng đẻ gái hay trai ?
- Con gái. Hai bên không cưới nhau được.
Hồng giờ chín chắn rồi, gặp Thiên trốn miết.
Cô cười nhạt, chăm chú vào đường cơ khác.
- Liên qua ǵ tới em ? Đồ điên !
- Ty Ty ! Đừng vậy em. - Thiên buột miệng, ḷng
đau đớn khi thấy cô cứng cỏi hơn, chua ngoa hơn, bất cần hơn cả
ngày nào c̣n là sinh viên chợ trời.
Vai Ty Ty run và cô đi lệch đường banh ngay. Cô buột miệng văng
tục :
- Mẹ nó.
Tức tối giậm chân, dựng cơ xuống đất, lườm lườm Chín Mập :
- Ǵ đây ông kỹ sư trưởng ? Hay tin rồi à ? Định mất con tôm bắt
con tép hay sao ?
Thiên không hiểu ǵ cả, điềm đạm hỏi :
- Tin ǵ hả Ty Ty ? Anh vừa từ Đà Nẵng vô.
Cô cười mũi, khoanh tay tựa vào băng bàn, ngạo nghễ :
- Hèn chi ! Người ta đồn cô cử nhân kinh tế ly thân chồng, được
leo lên ghế trợ lư giám đốc và đùng một cái, cô bị tên giám đốc
nước ngoài định cưỡng hiếp, may là la cầu cứu kịp. Sự việc đưa
ra công đoàn công ty th́ tên giám đốc lại có bằng chứng không hề
cưỡng hiếp mà là được đồng t́nh.
Lư do cô trợ lư đă đi nạo thai vài lần khi quan hệ với hắn.
Thiên tái mặt :
- Em đùa thôi phải không, Ty Ty ?
Cô nhún vai :
- Tội bôi nhọ người khác nặng lắm thưa ông kỹ sư.
Có lẽ ông nên về hỏi lại vợ ḿnh và đọc báo đầu tuần, nhớ phải
ém nhẹm kỹ kẻo mẫu thân và tám bà chị biết được th́ ôi thôi rồi.
Thiên biết ngay Ty Ty nói thật và cô không biết mẹ anh chết.
Cũng có nghĩa là cô đă gặp Hồng Diệp và Diệp không nói.
- Em gặp Diệp ở đâu ?
Ty Ty làm thinh, chợt nghe trống rỗng trong hồn. Nếu không đi
kiểm tra đường dây ở công ty ấy, cô làm sao gặp Hồng Diệp. Định mệnh thật muốn cợt người, chỉ trong một ngày làm việc, cô
lại nghe khối chuyện về cô bạn thiếu thời và không tin là sự
thật. Tránh mặt Diệp, Ty Ty chọn bàn bida ngay cổng công ty
Diệp làm chỗ điều tra. Chỉ một buổi chiều với cây cơ và đường
banh bay bướm, cô biết tất cả. Ty Ty chết lặng, cô thương bà
Hai Gấm trọn đời chọn danh gia vọng tộc, thương Thiên bị vợ cắm
sừng, thương cô bạn nề nếp sắc tài bị đồng tiền và lợi danh làm
mù quáng. Cô t́m gặp Hồng Diệp, hỏi thẳng.
Diệp biến sắc.
- Ty Ty nghe đâu chuyện động trời dơ dáy đó ? Dù anh Thiên và
ḿnh giận nhau, ảnh bỏ về Đà Nẵng, nhưng vợ chồng giận nhau là
chuyện b́nh thường, Diệp có ngu đâu mà bôi mặt kiểu nớ.
Nghĩa là Thiên không ở với vợ từ lâu và Diệp ngỡ ḿnh c̣n ở Đà
Nẵng. Ty Ty bối rối, tại sao vợ chồng họ giận nhau, chẳng lẽ
v́ ḿnh ?
- Ty Ty đi Sài G̣n hai năm rồi, và không gặp vợ chồng Diệp - Ty
Ty nhấn mạnh - Nhưng v́ t́nh bạn, Ty Ty t́m đến và mong Diệp
bưng bít êm đẹp đừng v́ một phút giận hờn mà tự ḿnh phá nát mái
ấm gia đ́nh từng tốn bao công sức tạo dựng.
Hồng Diệp khóc ̣a :
- Diệp nói không có mà. Ty Ty tin không ? Diệp sẽ làm rơ
chuyện này, lấy lại danh dự.
Ty Ty nh́n bạn thở dài. Mẹ Tâm Minh từng nói về bản chất Hồng
Diệp, nhưng Ty Ty đâu có tin. Cô nói lời từ giă nhạt nhẽo rồi
ra về, nhưng từ ấy luôn quan tâm theo dơi Diệp.
Ai ngờ chỉ tuần sau, báo chí đăng ầm ĩ chuyện Diệp bị cưỡng
hiếp, chuyện sẽ đưa tên giám đốc người nước ngoài ấy ra ṭa.
Ty Ty biết Diệp dùng chiêu này để bưng bít, không ngờ tên giám
đốc nọ cao tay, biết ḿnh được quan hệ v́ mục đích danh lợi và
người đẹp là hoa có chủ, hắn bèn thủ sẵn bằng chứng. Hồng Diệp
bị lật tẩy, tố ngược tội bôi nhọ phần tử liên doanh nước ngoài. Ty Ty âm thầm mướn luật sư giỏi nhất bào chữa, nên Diệp được
trắng án, nhưng hai tuần rồi, cô ở nhà v́ bị công ty sa thải.
C̣n Ty Ty chưa hề ghé thăm.
- Trả lời đi, Ty Ty. Nói thật đi.
Ty Ty không nói, cô không muốn kể ân nghĩa với Thiên, không muốn
dính dáng ǵ tới họ.
- Nếu anh yêu Diệp, hăy đưa Diệp về Đà Nẵng, tha thứ cho cổ, làm lại từ đầu. Anh bỏ cổ lâu như vậy, làm ǵ cổ không lầm lỗi. Này ! Ông bác sĩ, muốn tham quan nhà mới tôi chứ ?
Cô kéo Đáng đi, trước hàng đệ tử lố mắt nh́n, mặc Thiên đứng
chết lặng.
o0o
Diệp ngồi trong bóng tối, lâu nay cô ngồi như thế, để hồn ngu
ngơ tự hỏi ḿnh tại sao ? Cho đến bây giờ, cô cũng không hiểu
tại sao đến t́nh trạng này. V́ giận Thiên ư ? V́ một chức vụ
cao đầy triển vọng ? V́ ông giám đốc hào hoa, giỏi tán phụ nữ, hay v́ bậc lương cô được nâng liên tục ?
Rồi một buổi chiều đăi khách hàng, ông giám đốc ga lăng không
cho cô uống thêm rượu, gọi một ly cam vắt.
Ông giám đốc đích thân lái xe đưa cô trợ lư về nhà, d́u cô khi
cô nghiêng ngả và cuối cùng nghả nghiêng trong ṿng tay ông giám
đốc biết tạo đam mê.
V́ khát t́nh ư, khi chồng bỏ đi không về ? Cô không hiểu, chỉ
biết lúc ấy thức dậy, đă khóc cay đắng, ân hận ngập tràn, c̣n
ông giám đốc lại tăng lương gởi tặng quà xin lỗi.
Rồi khi nào nhỉ ? Cô chợ nghe khao khát, chợt muốn trả thù
người chồng ngu ngốc ấy. Để rồi lại tiếp tục sa chân.
Cứ mỗi lần thương nhớ, hờn ghen, nghĩ Thiên đang cùng ai gần
gũi, nghĩ đến chuyện anh đ̣i về cái đất chó ăn đá, gà ăn muối là
Diệp điên lên, muốn được thỏa măn lập tức thứ tiền tài, danh
vọng trong ṿng tay gă giám đốc, khoái trá nghĩ rằng ḿnh đang
trả thù sự ghẻ lạnh của Thiên.
Rồi Ty Ty đến, Diệp như sét đánh ngang tai. Thiên không gặp Ty
Ty và chuyện cô ngỡ kín như hũ đậy nắp lại bị người biết tuốt
tuột. Diệp sợ hăi, hối hận, bỏ bao thời gian t́m cách tháo gỡ
và quyết dùng chiêu độc trị độc. Nào ngờ phiên ṭa được xử kín
v́ danh dự đối tác nước ngoài, vậy mà báo chí đăng đủ, cả lời
bào chữa của luật sư. "Đúng, có thể lúc trước bị cáo có quan
hệ với đương sự, nhưng mọi hành vị được chấm dứt khi cô thức
tỉnh và hối hận. Nhưng đương sự lại tiếp tục
dùng vơ lực, uy quyền để bắt ép bí cáo quan hệ t́nh dục bất
chính lần nữa mà bị cáo phản đôi nghĩa là đương sự đă có hành vi
cưỡng bức".
Gă giám đốc bị triệu hồi về nước, c̣n cô cả thành phố này, công
ty nào dám nhận cô vào làm ? Nên cô cứ ngồi, cứ ngu ngơ, tự hỏi
ḿnh trong căn nhà vắng lặng không ư thức thời gian.
Có tiếng giày lướt trên nền nhà, Diệp ngẩng phắt, dáo dác, tia nh́n lắng đọng khi thấy Thiên. Anh đứng ở cửa, đưa tay bật
công tắc đèn, chăm chú nh́n cô xộc xệch áo quần, nhợt nhạt
phấn son, đầu bù tóc rối. Người vợ xinh đẹp, đài các, kiêu
hănh đầy tham vọng của anh giờ chỉ co rúm trong xó tối, ḥa
ḿnh cùng đêm đen. Trong Thiên nảy sinh ḷng thương xót của
những ngày bé dại xa xưa. Anh Chín Mập đau khi bé Nu đau, nhịn
khi bé Nu dành ăn, chịu lỗi khi bé Nu có lỗi. Anh tiến lại gần, nét mặt điềm tĩnh khoan ḥa. Có khi nào anh ấy không biết ?
Ty Ty không nói đâu, nó nhất định không nói. Anh nhẹ nhàng
ngồi xuống bên cô :
- Em nh́n lại ḿnh xem. Thật xấu hổ. Nào
! Đứng lên đi tắm rửa rồi nghe anh nói chuyện.
Ḷng cô dấy lên tia hy vọng. Cô hối hả chạy vào pḥng tắm. Thiên lẳng lặng dọn dẹp sự bừa bộn trong pḥng rồi ngồi đăm
chiêu hút thuốc. Khi Diệp trở ra đă lấy lại vẻ tinh anh. Cô
trong bộ đồ ngủ voan hồng đầy hấp dẫn. Cô ngồi xuống bên anh
nhấp nhổm. Anh nói chậm răi :
- Cớ sự như vầy, một phần lỗi ở anh.
Biết rồi. Trời ơi ! Anh ấy biết rồi.
Cô nhợt nhạt.
- Nhưng thôi, mọi việc đă qua rồi, anh không trách ǵ em, chỉ
muốn hỏi, em định thế nào ?
Cô như vớ cái phao :
- Em về, về Đà Nẵng với anh. Anh muốn ǵ em nghe theo. Từ nay,
vợ chồng ta...
- Khoan bàn điều đó nữa. Trước tiên em thu xếp nhà cửa đi. Anh
và anh Đáng sẽ cùng về với em, t́m việc làm cho em, sau đó đợi
ổn định ta tính tiếp.
Mặt cô rạng rỡ, rụt rè nắm tay anh :
- Cảm ơn anh đă thấu hiểu và thương em.
Ḿnh chưa bao giờ hiểu về cô ấy cả. Chưa bao giờ. Thiên đứng
lên :
- Anh có việc phải đi. Chuyện nhà cửa xong,
điện cho anh theo số...
- Anh không ở nhà sao ?
- Không - Anh bước đi - Nhớ ăn tối và đóng cửa cẩn thận khi ngủ.
Diệp tiễn anh ra tận cửa, nh́n anh lên taxi đi khuất, ḷng rộn
niềm vui sướng. Anh ấy không hề tức giận, quả ta chọn không
lầm. Diệp có biết chăng, khi người đàn ông không yêu, mọi lỗi
lầm ở người phụ nữ, anh ta không màng tới .
Chương 15
Căn nhà cửa mở toang, không bóng người, khiến Ty Ty đổ
quạu. Trời đất ơi ! Bỏ không cửa hàng như vầy, không bị
trộm dọn sạch mới lạ.
- Chị Châu ơi ! Thanh ơi ! Bà ơi !
- Họ đi xem cải lương rồi - Thiên hiện ra ở cửa, điềm nhiên nh́n
cô, nói.
Cô dựng chiếc Win 100 không nổi, bối rối đờ ra. Sao Mập biết
nhà ḿnh ? Ḿnh mới chở Đáng về khách sạn mà. Mập nói ǵ mà cả
ba tin tưởng, giao hết nhà cửa, hàng hóa đi xem hát vậy ḱa ?
Như hiểu ư Ty Ty nghĩ ǵ, anh dành dựng xe, nói :
- Bà thấy h́nh anh, em để trên đầu giường nên giao anh trông
nhà.
Mặt Ty Ty bừng đỏ rồi tái đi. Cô vụt đôi giày, gằm mặt vào nhà. Anh đi theo, nói nhỏ :
- Anh soạn đồ tắm sẵn rồi, em đi tắm cho khỏe.
Cô điên tiết :
- Không ai mượn. Anh muốn ǵ ?
- Muốn được bên em, chăm sóc em suốt đời.
Mặt cô thật khó coi :
- Phước phần đó không dành cho tui. Anh về
mà nói với Hồng Diệp đi.
Anh nắm tay cô, cô giật phắt, lùi lại :
- Dù nó có lỗi ǵ, nó vẫn là vợ anh, thật ḷng yêu anh.
Anh nhăn trán, chợt cười :
- Em đi tắm đi, anh nấu cơm xong rồi, một loáng dọn ra thôi.
Ty Ty không biết làm sao trước vẻ tỉnh bơ của anh, cô vào nhà
tắm, bụng rối bời và hơi bối rối khi thấy áo quần được anh ủi
phẳng phiu treo ở móc, có cả đồ lót. Tắm xong, chẳng cần chải
tóc, cô dùng tay vuốt mấy cái, rồi trở ra đă thấy anh dọn cơm
tươm tất. Cô buột miệng :
- Đừng bày tṛ. Bé Thanh nấu, phải không ?
Anh xới cơm, nói :
- Hồi c̣n ở đây, chiều nào đi làm về, anh cũng nấu cơm ăn, riết
thành quen.
Cô lại buột miệng :
- Sao Diệp không nấu ?
- Cô ấy hôm nào cũng về rất muộn v́ bận tiếp khách cùng giám
đốc.
Ty Ty làm thinh, cắm cúi ăn cơm, lầm ĺ nét mặt. Ăn xong, Thiên dọn dẹp, cô thản nhiên về pḥng mở tivi xem tin tức. Thiên vào theo, cô quát :
- Đi ra !
Anh ngồi xuống bên cô :
- Để chứng tỏ ḿnh cao thượng, em đă một lần xô anh vào ṿng
tay Diệp, giờ không cho anh có cơ hội giải bày sao ?
- Nếu anh không muốn, ai có thể bắt anh được ?
- Anh không muốn lôi chuyện cũ ra để bảo ai có lỗi, anh chỉ muốn
nói cho em biết, ngoài nhà đă đọc báo rồi và mẹ anh mất đă hơn
một năm.
Cô há hốc miệng :
- Bác... chết... hồi lâu rồi na ? Răng...
răng...
- Không ai biết t́m em ở đâu cả. Ty Ty !
Thời gian qua, anh biết em rất khổ - Anh nắm tay cô, run lên -
C̣n anh chẳng sung sướng ǵ.
Cô gh́m nước mắt chực trào ra. Lạ thật, khổ nhục mấy cô không
hề khóc, chỉ trước anh là khó nén nỗi tủi buồn.
Ty Ty ! Mày điên quá, c̣n ǵ nữa đâu.
- Đâu cần thương hại tôi.
Cô nhớ ngày tháng đó, học và làm việc kiếm tiền như điên vẫn
lén tới trường Tâm Minh nh́n bạn cho đỡ nhớ rồi âm thầm bỏ đi.
Và những khi vờ đến uống nước mía bên kia đường trước cổng nhà
Thiên, nh́n Thiên chở Diệp đi chơi, má tựa vai kề, tim cô chết
lịm.
- Anh không thương hại. T́nh yêu anh dành cho em bao năm vẫn
vậy. Anh yêu em, thương em hơn mọi thứ trên đời.
Cô gục mặt vào đầu gối im ĺm. Anh điềm đạm kể cô nghe chuyện
Hồng Diệp đ̣i bán nhà, sang tài sản về Sài G̣n sinh sống. Chuyện Diệp phá thai. Đến đây, Ty Ty giật ḿnh, không nén nổi, kêu lên :
- Nó điên rồi, nó thừa biết mẹ anh mong có cháu nội.
- Cô ấy biết mẹ anh chết là hết, lời hứa gió bay.
Ty Ty thẫn thờ :
- Đồng tiền có ma lực ghê gớm rứa na ? Thay đổi cả tâm tính một
con người được giáo dục bao năm ? Hay tại ta không nh́n thấu
được Hồng Diệp ?
- Cả hai em ạ.
Cô ngồi mà hồn vía đi về quá khứ. Cô nhớ thời bé dại, nhớ từng
bên nhau cắp sách bao năm. Anh như thấu hiểu cô, lặng lẽ ngồi
hút thuốc. Khá lâu, cô khẽ nói :
- Diệp rất yêu anh. Hăy tha thứ cho nó, bởi anh là
người đàn ông độ lượng.
Anh ném tàn thuốc qua cửa sổ :
- Độ lượng không có nghĩa là một lần nữa anh hy sinh hạnh phúc, t́nh yêu của ḿnh. Ngày xưa, anh v́ chữ hiếu, c̣n hôm nay chữ
hiếu ấy trả một giá đắt. Diệp đă bôi nhọ danh dự cả một ḍng họ
bên anh. Anh có thể thương cô ấy, giúp cô ấy đứng lên làm lại
cuộc đời, nhưng phần đời c̣n lại, anh phải sống cho anh, cho
chúng ḿnh.
Anh nh́n đăm đắm vào cô, ánh mắt đầy t́nh yêu, môi cô run run, mặt ngoảnh đi nơi khác. Chín Mập ơi ! Đừng nh́n em rứa nữa. Em sẽ xiêu ḷng và Diệp không c̣n cơ hội làm lại đời ḿnh.
Hăy lăng quên em, hăy để em trọn ḷng hy sinh, nhưng... hỡi ơi !
Ty Ty cũng là con người, đâu phải thánh nhân.
Nước mắt cô tràn ḷng, lặng lẽ rơi rơi xuống má. Cô không dám
gạt đi, không dám thút thít, nức nở. Thiên nh́n cô được nửa
mặt bên trái, bên có vết sẹo dài từ má qua mang tai, nước mắt
cô chảy theo vết thẹo, lăn dài xuống cổ.
Thiên đưa tay sờ nhẹ lên vết thẹo, tay anh ướt nước mắt, ḷng
anh đau nhói, yêu thương dâng tràn.
- Ty Ty !
Anh ôm choàng lấy cô, mặt kề mặt, hơi thở quyện vào nhau.
- Nói yêu anh và tha thứ cho anh đi em.
Cô muốn vùng ra, lại muốn được thế này măi trong tay anh. Cô
lắc đầu, nhắm nghiền mắt, trốn ngọn lửa nhảy nhót từ mắt anh, vùng ra yếu x́u.
Thiên ghé môi hôn lên trán cô dịu dàng, lên đôi rèm mi ướt nhẹp,
lên cái mũi hếch thanh tú đỏ ửng, lên đôi má tṛn căng và dừng ở
đôi bờ môi mím chặt.
Anh hôn măi, tay từ từ đẩy thân h́nh cô lọt thỏm vào anh. Cô
không chống cự, không đáp ứng, cứ đờ ra, nhắm tịt mắt, tay
chỏi lên ngực anh, không cho hai thân thể dính vào nhau.
Anh mặc kệ, sung sướng đến bủn rủn, mải mê hôn cô, một tay ṿng
qua eo, một tay vuốt tóc cô, xoa vai cô, mân mê vết sẹo trên má
cô.
Trong một trận chiến giữa đời, mỗi trận chiến t́nh là Ty Ty
thua đậm, không bàn gỡ. Chẳng biết từ lúc nào,
hai tay cô ṿng ôm anh, hai vùng ngực ép sát nhau, môi cô hé mở
cho môi anh quấn siết, len lỏi, kiếm t́m.
- Ty Ty ! Anh yêu em.
- Em khổ lắm, Thiên ơi.
- Anh hiểu. Anh yêu em, nhỏ ơi.
- Ty Ty yêu Mập đến suốt đời, nhưng...
- T́nh yêu không có nhưng.
Anh lại hôn cô, sung sướng và muốn khóc khi cô bé gai góc chợ
trời của anh ngoan hiền như mèo nhỏ, chúi sâu vào ḷng anh, hít
mùi đàn ông từ anh, mắt lim dim ngây ngất.
- Một năm nữa măn tang mẹ, ta cưới nhau nhé.
Cô giật ḿnh, vụt choàng tỉnh, thoát ṿng tay anh :
- C̣n Diệp ?
Anh nhăn trán. Ty Ty vẫn là Ty Ty.
- Trong thời gian đó, Diệp đă ổn định và anh ly dị.
- Không đâu.
Cô tuôn ra pḥng khách, khựng lại, thấy Đáng lẫn bà Năm, bé
Thanh ngồi nh́n tủm tỉm.
- Sao đây cô "kỹ sư chợ trời" ? Chịu chỉnh h́nh chưa ?
Ty Ty lườm lườm nh́n Đáng :
- Nói không là không.
Thiên ra theo, choàng vai, bị cô hất mạnh. Anh ngạc nhiên :
- Sao vậy em ?
- Không trăng sao ǵ hết, mấy người nghe cho rơ đây. Tui không
chỉnh h́nh, không lấy ai hết. Tui là con một ả
điếm, một con ranh chợ trời với biết bao điều tai tiếng, làm ǵ
cần đẹp, làm sao làm dâu nhà danh giá, làm vợ làm mẹ ? Tôi không
cần, cứ sống đời thế này là tôi măn nguyện rồi.
Cô vụt la lớn lên :
- Đừng ép tôi. Nếu không, tôi sẽ đi luôn, mặc mấy người đó. Đi đi, đi về cưới vợ, sinh con, sống đời ḿnh đi.
Đừng ai thương hại tôi.
Nét mặt cô phẫn uất, hung hăng. Đáng bối rối đứng ngẩn ra. Thiên cúi đầu trầm tư. Anh hiểu những ǵ trong ḷng Ty Ty và
biết không thể một sớm một chiều muốn có cô là được.
Cô như loài hoa xương rồng tủa gai, nếu hái không khéo, gai đâm
đau thấu tim chảy máu.
- Được. Cả anh và em cần thời gian suy nghĩ, chỉ
cần em hứa ở đây ổn định đời ḿnh không tha phương, lạng bạt,
anh sẽ về Đà Nẵng ngay.
- Tôi hứa.
- Hứa với anh, không đi chơi khuya, quậy phá, uống rượu như lúc
mới vô.
- Đó là tự do của... tui - Cô trừng bà Năm sắc lẻm.
- Ty Ty ! - Tiếng gọi của Thiên tha thiết, khiến cô chạnh ḷng
ngoảnh mặt.
- Được rồi, khổ quá.
- Vậy anh... - Đáng vọt miệng - Hứa đám cưới của anh và Tâm Minh
phải về với cái mặt hết sẹo.
- Không.
- Em khùng quá - Đáng la - Muốn anh ân hận cả đời sao ?
- Tới lúc đó hăy hay.
Cô lầm bầm đi tuốt. Lần này khóa chặt cửa
pḥng.
o0o
Ty Ty về dự đám cưới của Tâm Minh với vết sẹo c̣n nguyên. Gần
ba năm qua, cô trở lại xóm cũ với vẻ bùi ngùi xa vắng. Tâm
Minh đóng chặt cửa, ôm bạn khóc măi. Ty Ty hỏi :
- Họ sao rồi ?
Tâm Minh hiểu :
- Chưa ly dị, dù tám bà chị anh Thiên ngầu dữ lắm. Nhưng Diệp
ở bên nhà cô Bích. Nó làm tận Tam Kỳ, cuối tuần mới về, vẫn đeo
riết anh Thiên.
Ty Ty cười :
- Ǵ mà đeo riết, vợ chồng cũ không rủ cũng tới mà.
Tâm Minh lắc đầu :
- Anh Thiên "lạnh" lắm. Ảnh đợi măn tang xong là ra ṭa. Diệp
mỗi lần về, đến Minh khóc miết, nó thay đổi nhiều. Ty Ty...
- Gương bể lại lành, đừng lo. để tao đi tắm rồi ra thăm hàng xóm
với đám bạn hàng chợ trời.
Cô đi quanh xóm Chuối, xóm Hồ, nhà nào cũng có quà cho trẻ con,
mỗi nhà Hồng không ghé. Chiều lại ra chợ trời, cả chợ thấy cô
reo ḥ, xúm lại chào hỏi búa xua.
Cô cười toe :
- Mừng hội ngộ chợ trời, quậy một bữa nghe.
- Kiểu ǵ ? - Già, trẻ nhao nhao.
- Ai ăn th́ ăn, ai nhậu th́ nhậu, không say không về.
Cả chợ hoan hô dậy trời.
Chiều đó, dọc đường chợ, bàn ghế nhựa kê dài, cấm cửa xe cộ, bia
và nước ngọt chất từ đầu chí cuối. Mồi có gà có vịt, có nem lụi,
thịt nướng. Ty Ty chủ xị, nâng ly dài dài, "dzô" một trăm phần
trăm không kém ǵ các bợm nhậu. Ai hỏi cô chuyện ǵ, đều bị gạt
đi, nói mỗi một câu :
- Ở đây chỉ có nhậu, cấm hỏi.
Gần tàn cuộc, Ty Ty ngất ngư chân thấp chân cao, cười toét, đập bàn hát om x̣m. Cả chợ đồng ca dậy một góc trời. Quư ủy
ban nhân dân nh́n qua lắc đầu cười. Thiên đến, nh́n Ty Ty lắc
đầu thở ra. Anh kéo cô đứng lên, không thấy đốm
đem chồm bên chân.
- Về thôi, Ty Ty. Em say rồi.
- Say hồi mô ? Say răng biết anh là Chín Mập ?
- Không say cũng tối rồi, để bà con dọn hàng chớ.
Cô lờ đờ nh́n quanh, gật gù :
- OK. Hẹn mai gặp.
Thiên d́u Ty Ty đi được mấy bước, gặp cả nhà Hồng Diệp xông ra, bà Bích xỉ mặt Thiên, nghiến răng :
- Mi mê con ả đĩ, mê thứ chợ trời lưu manh, dùng tiền bạc mua
chuộc báo chí, bôi nhọ con tao, đặng dễ bề ly dị nó, đem thứ
thúi thây về nhà. Chừ bắt được tay, dạy được cánh, có chứng
cớ, giữa ban ngày ban mặt, mi ôm ấp như ri, c̣n chối nữa thôi
?
Lâu rồi cô Bích không đi dạy học, ra chợ bán vàng chui, cho
dân chợ vay tiền nên học khá nhanh mồm mép chốn chợ trời. Cô
vừa chửi, vừa hạch tội, nghe có lớp có lang, khiến cả chợ
ngẩn ra mất mấy chặp. Thiên thản nhiên, choàng Ty Ty trong tay
ḿnh, nói :
- Cô ấy vui nên quá chén, chúng con từ nhỏ tới lớn luôn chăm
sóc cho nhau, chuyện này đâu làm ngơ được.
Mẹ và mấy em về đi, con đưa Ty Ty về sẽ qua thưa chuyện.
- Tui không cần mấy người thưa gởi.
Thứ thúi thây giật chồng người, tao đánh cho biết mặt.
Bà Bích với hai em gái Hồng Diệp a vào chụp Ty Ty, cô ngất
ngưỡng xô Thiên ra, cười cười, lờ đờ nói :
- Bà dám không ? Địch nổi mấy chục hàng lạc son ở đây không ? -
Cô khoát tay - Muốn chơi, đây chơi tới bến.
Giỏi nhào vô.
Giận mất khôn, cả ba nhào tới. Thiên la lên, nhưng muộn rồi. Bà Bích chụp xé được áo Ty Ty, th́ bị hàng mấy chục bàn tay túm
cả ba mẹ con dần tơi tả. Thiên luưnh quưnh cởi áo ngoài choàng
xong cho cô, nhào vô giải vây th́ hỡi ơi...
Tự vệ, công an khu vực, quản lư chợ đến, đưa hết về đồn điều
tra. Dù có chứng cớ tấn công Ty Ty trước, bà Bích vẫn mồm năm
miệng mười, đ̣i kiện tất cả ra ṭa. Cả đồn công an chật ních, ồn ào, mỗi Ty Ty nằm ngủ trên ghế băng dài như chết.
Đốm đen canh khư khư bên cạnh.
May có ba Hồng Diệp về, ông lên băi nại, mọi sự mới yên. Tới
lúc đó, Thiên mới lay Ty Ty dậy. Ngủ suốt ba tiếng mới dậy, Ty Ty tỉnh táo. Thấy ḿnh ở đồn công an, mặc áo Thiên, thêm
tám bà chị Thiên đứng lù lù, Ty Ty hoảng :
- Chuyện chi rứa ?
Bà chị đầu Thiên lắc đầu, thở ra, quay lưng :
- Nhà ḿnh thiệt vô phước.
Ty Ty không hiểu, sau đó th́ hiểu. Thiên đưa cô về nhà Tâm
Minh, nhẹ nhàng nói :
- Em đi tắm cho khỏe, mai nói chuyện.
Cô lạnh lùng :
- Không có ǵ để nói, ḍng họ nhà anh c̣n phước, chưa đến nỗi -
Cô đóng sập cửa.
o0o
Đám cưới Tâm Minh lớn nhất nh́ trong năm, đăi bốn năm chục bàn
toàn mời dân hàng vàng, mỹ phẩm nhưng bên nhà gái nhóm họ th́ cư
dân hai xóm Chuối, xóm Hồ đều đủ mặt.
Ty Ty lại quậy, say tiếp, bà con cười khoan dung. "Tội nghiệp
con nhỏ, khổ cả đời ".
Ty Ty đ̣i làm dâu phụ. Tâm Minh cười tươi gật đầu. Bà Thanh
Tâm hơi ngại. Tâm Minh khuyên dịu dàng :
- Anh Đáng nợ Ty Ty, cả đời cắn rứt, mẹ cho ảnh và con có cơ
hội đi mẹ. Hơn nữa, rể phụ là anh Thiên.
Bà Thanh Tâm đành ừ. Đám rước dâu tưng bừng, người xem xầm x́
cô dâu phụ. Lúc cô dâu, chú rể đi chào khách, Ty Ty hỏi thiên
:
- Răng Hồng Diệp không dự ?
- Anh không biết. H́nh như cổ công tác về không kịp.
Ty Ty cười :
- Không đâu. Diệp muốn dành cho em và anh một cơ hội làm rể
hờ, dâu tạm.
Tiệc tối, mười giờ đêm mới tan. Ở pḥng tân hôn đôi bạn, Ty
Ty nắm tay họ đan vào nhau :
- Hăy là dâu hiền, rể thảo. Hăy bên nhau đến
bạc đầu.
Sáng sớm hôm sau, Thiên qua, bà Nga thở dài, báo :
- Nó đi rồi. Nói không về nữa.
Thiên lục tung bến nhà ga, sân bay không thấy. Phóng xe lên mộ
bà Bốn. Đúng là Ty Ty c̣n ở đó, anh thở phào thắp hương cho bà
Bốn xong, anh nói :
- Anh đưa em ra sân bay.
Cô hơi bất ngờ khi anh không níu kéo, thoáng nghe đau thắt tim. Anh vuốt tóc cô cụt cỡn, rối bời, thở ra nhè nhẹ :
- Anh không muốn em có thêm đau khổ nào, v́ quá khứ buồn thương, v́ anh Ty Ty ạ. Em cứ về Sài G̣n sống cuộc đời mới của em và
hăy nhớ hứa ǵ với anh. Nếu sau này anh được
tự do, anh sẽ t́m gặp em, cưới em đàng hoàng, không để em chịu
thiệt tḥi thêm nữa.
Anh nói nhỏ nhẹ êm đềm, buồn sâu lắng, nhưng nét mặt lại b́nh
thản, kiên định, không lộ khổ đau ǵ. Cô nh́n anh thật lâu
không nói, nước mắt lưng tṛng, cúi mặt bước đi. B́nh minh
nghĩa trang đ́u hiu quá .
Chương 16
Đặt cơ song song với cánh tay, Ty Ty đi một cú nhồi
(massé) nhẹ, đổi hướng bi chủ lăn ra bên ngoài. Một cú nhồi
tuyệt diệu, quả bị chủ đứng yên giữa bàn. Đám đệ tử vỗ tay rần
trời, biết đại tỷ lần này xơi tái thằng công tử ăn chơi trác
táng kia. Lấy hộc phấn xoa đều đầu cơ, Ty Ty nheo mắt hỏi gă
công tử tự xưng là "vua bida băng ".
- Ta độ thêm không ?
Gă vênh váo như gà mọc đuôi công :
- Độ th́ độ, em độ sao anh cũng ch́u, miễn là nếu anh thua anh
chung tiền, em thua, làm đệ tử cầm cơ cho anh.
- Ta đổi một tí cho có vẻ b́nh quyền, người thua cầm cơ làm đệ
tử út người kia.
Đám đệ tử gă công tử xúi rầm :
- Đồng ư đi đại ca. Cỡ đại ca xơi tái
con nhỏ mặt thẹo này cú một.
Gă liếc lên bảng điểm :
- Được. Độ thêm sao ?
- Tôi rất khoái làm đệ tử anh, nên độ như vầy.
Cơ này tôi sẽ lấy 150 điểm, nếu 149 điểm coi như thua.
- Độ liền đại ca. - Bọn kia là rần
trời.
- Được. Quân tử nhất ngôn.
Ty Ty cố nhịn cười. Gă này khoái đóng tuồng, nói như cải lương
tuồng cổ. Cô đứng thế tự nhiên, hất mặt :
- Nào, đếm điểm đi.
Cô đi đường cơ nhẹ và ngắn, bi chủ chạm vào bi đỏ, bật nhẹ đụng
bị địch.
- Một.
Vẫn đường nhẹ và ngắn, cả bọn hô :
- Hai.
Và cứ thế, mười rồi đến ba mười, bảy mươi... chín mươi... một
trăm.
Tay cơ Ty Ty vẫn nắm chắc, lấy điểm liên tục ở đường bị ngắn, thỉnh thoảng cô lại dùng một cú nhồi đổi hướng bi lăn. Thỉnh
thoảng là một cú nhấp (limage) buộc bi chủ lăn ngược về phía sau, rồi đến cú nhồi (retro) đánh vào nửa dưới bi chủ. Trăm mười... trăm mười lăm... trăm hai lăm...
trăm ba mươi...
Ty Ty vẫn tiếp tục ăn điểm. Một bốn mươi.
Tay công tử tháo mồ hôi, đám đệ tử hắn im re nh́n chăm vào những
quả bi.
Đám đệ tử Ty Ty vừa cười, vừa hô :
- Một bốn năm... bốn sáu, bốn bảy... bốn chín... năm mươi. Ủa ! C̣n một năm mốt... một năm ba... năm lăm... sáu mươi. Thôi, thôi đại tỷ. Ăn đậm rồi.
Hoan hô đại tỷ có đệ tử mới.
Tên công tử quê quá hầm hầm, khoát tay cho đàn em t́m đường rút. Ty Ty chắn ngang cây cơ, nheo mắt :
- Gọi một tiếng sư phụ đi. Lần
sau đi đánh độ phải cầm cơ cho thầy.
Đám đệ tử gă "con trời" nổi máu du côn, vênh váo :
- Ê ! Con Tám ! Chỉ đường banh mà đ̣i đại ca tao gọi sự phụ sao
? Sư cái cú ông đây nè.
Ty Ty thản nhiên cắm cơ vào giá riêng, nhún vai :
- Không gọi, không đủ tiền chung đâu.
Tên công tử sôi máu, cung tay :
- Chơi nó cho tao.
Đúng là tới số, đám đệ tử Ty Ty toàn dân đường dây, tan sở xách
theo nào nịt an toàn, nào cờ lên, tuốt nơ vít, cả búa, ḱm, đâu
ngán thằng "tây" nào - Vậy là a lê hấp nhào vô chơi luôn.
Ty Ty bu lên cửa sổ nh́n đàn em dần đám ôn thần tơi tả, khoái
trá reo :
- Đủ rồi. Gô lại, bắt bồi thường thiệt hại.
Ông chủ bida Bến Thành quá quen với tṛ này, cầm sổ đi vào, tính tiền vanh vách.
Cha trời ! Bộn bạc.
Gă công tử nhăn nhó :
- Không đem đủ tiền. Bớt đi.
Ông chủ đủng đỉnh :
- Chú mày có phone cầm tay ḱa. Một là cầm đỡ với số tiền
có sẵn, hai là gọi người nhà đem tiền tới.
Gă đành đau khổ, hét đám đàn em gom tiền nộp đủ. Xong, ra tới
cửa, quay lại hăm he :
- Được. Chống mắt chờ xem. Đồ... bóc lột !
Bọn chúng biến sạch. Ty Ty hô đàn em giải tán. Thấy c̣n sớm, nhưng đếch gă nào dám hó hé.
Đại tỷ mờ.
Tất cả đi hết, Ty Ty thẫn thờ đi lại bên giá cơ, cầm cây cơ
cưng lên ngắm nghía, lầm thầm :
- Chỉ có mi là chung t́nh với ta, luôn bên ta lúc ta buồn.
Cho cây cơ vào giá cô đến ngồi ở ghế, ngửa mặt nh́n lên trần
nhà, phút chốc ch́m vào suy tư. Ông chủ đi ra, đứng bên cửa
nh́n cô khẽ lắc đầu. Cô là đệ tử đắc ư nhất của ông, cũng là
đứa con gái sống nhiều bộ mặt quậy phá, dân chơi mỗi biết.
Cô quậy phá, ra vẻ dân chơi để che dấu nỗi buồn sâu kín.
Người thanh niên ấy t́m đến rồi ra đi không trở lại, đó có phải
là nỗi buồn lớn nhất trong tim cô ? Nếu đúng thế, th́ tạ ơn
chúa.
- Ty Ty ! Buồn ư ? - Ông đi lại.
Cô không nh́n ông :
- Đôi khi tôi muốn tan vào hư không.
- V́ gă tên Thiên ấy à ?
Cô nín thinh, rồi buột miệng :
- Tôi cố quên mà không quên được. Từ thuở
tôi biết đi lững chững, biết quậy phá là anh ta đă giữ chặt linh
hồn tôi rồi.
- Sao không t́m gặp anh ta ? Hạnh phúc phải t́m, phải đấu tranh
và ǵn giữ.
Cô gục đầu vào đôi tay :
- Cuộc đời tôi gặp nhiều bất hạnh, thêm chút đau khổ có nghĩa
ǵ. Tôi chỉ cầu mong cho anh ta và bạn tôi sống b́nh yên, hạnh
phúc.
- Nhưng cô măi đau khổ thế này ?
Cô ngẩng lên, cười cay đắng :
- Từ đau khổ, tôi luôn t́m ra tiếng cười, chú thấy đó.
- Tôi thà nghe tiếng khóc c̣n hơn thấy cô cười.
Cô im lặng rồi nói vu vơ :
- Lạ thiệt. Sao tối này vắng teo khách vậy ?
- Tôi đuổi họ đi đấy. Có người
bao bàn.
Tự dưng Ty Ty có cảm giác khác lạ. Bao bàn ? Một năm trước...
chẳng lẽ...
Cô nh́n qua cửa đi vào quầy giải khát. Thiên đứng đó, quần
jean, giầy Adidas, áo pull trẻ trung, anh tựa cửa, tay cầm
cơ nh́n cô, nét mặt gh́m nén niềm vui sướng chực trào. Giọng
anh tinh tỉnh :
- Cái thằng con trời ấy thua em, chớ anh không thua, độ một lần
một.
Môi cô run run. Nếu sau này được tự do, anh sẽ t́m gặp em, cưới em đàng hoàng.
Anh nói thế trước mộ bà ngoại cách nay hơn năm rồi.
- Độ ǵ ?
- B́nh thường thôi, cứ đủ điểm ăn. Anh thua, cầm cơ cho em
trọn đời. Em thua, đi xóa vết thẹo cho vợ chồng
Đáng và Tâm Minh yên ḷng.
Tại sao không là "Em thua hăy làm vợ anh" ?
- Được. Ấn định hai trăm điểm, một cơ, anh đi
trước.
- Em đi trước.
- Anh đi.
- Em đi.
Ông chủ chen ngang :
- Tôi làm trọng tài, ai đi cũng được, một cơ một, ai hơn điểm
hơn. Nào, tay tôi có hai tờ bạc cộng số hết, ai thua điểm
đi trước.
Cơ của Thiên chỉ ba điểm, Ty Ty đếm xong buồn xụ :
- Một điểm. Tôi đi trước.
Cô đi một hơi liền một trăm lẻ sáu điểm, rồi buông cơ, mặt
ngầu xị. Thiên bôi nhựa thông vào tay, lấy hộp phấn xoa đều
đầu cơ, bắt đầu đánh. Anh càng đánh cô càng tṛn mắt. Cha
trời ! Học hồi mô mà ghê gớm rứa hè ?
- Mai đi gặp bác với anh. Độ nữa không ?
- Độ chi ?
- Xong độ mới nói.
Ḷng cô rộn ràng, môi bĩu ra dài thượt :
- Đừng tưởng bở nghe. Độ th́ độ.
Mỗi hiệp hay mỗi cơ.
- Như trước. Anh không có thời gian.
- Được. Anh ăn đi trước.
Lần này Thiên đi chỉ tám mươi điểm, anh nhún vai :
- Tới em.
Ơn trời, có lẽ Ty Ty bị "sao quả tạ" chiếu, cô đi chỉ bảy sáu
điểm. Cô vứt cơ hậm hực :
- Điều kiện chi ? Nói đi.
- Cả chục điều kiện lận, về nhà nói tiện hơn.
Cô trợn mắt :
- Khi năy đâu có giao là bao nhiêu điều kiện đâu - Anh cướp lời.
Cô ra nhà xe, anh ch́a tay :
- Điều một, từ này anh chở em bằng xe này đi làm và đi chơi.
Cô thả ch́a khóa, anh lên xe nổ máy, cô ngồi phía sau. Anh
nói :
- Điều hai, khi anh chạy xe, phải ôm anh cho chặt.
Má cô nóng lên, mặt ngầu xị, ḷng như mở hội.
Về đến nhà, nhà vắng tanh, anh nói :
- Bà đưa ch́a khóa cho anh rồi, tối nay bà và bé Thanh làm khách
nhà cô Châu.
Anh dắt tuốt xe vô nhà, khóa trái cửa nẻo, đến bên cô, th́
thầm :
- Điều ba, hăy hôn anh, anh nhớ "cún" lắm, cún ơi.
Cô không hôn, nhưng để anh hôn đến ngất ngư.
Để anh bế cô đặt vào ḷng và... run lên.
- Tết nay ḿnh cưới nghe cún ?
Cô nh́n anh, hôn nhân được anh nhắc đến không ở một trận độ
bida, điều ấy khiến cô cảm động.
- Sao không là điều thứ tư ?
- Hôn nhân là sự trọng đại một đời, anh mất bao nhiêu tháng
ngày mới có được em. Không thể đặt vào một
canh bạc.
- Diệp...
- Cô ấy có tất cả, chỉ mất anh thôi. Diệp không c̣n buồn,
c̣n...
- Mai ḿnh ra đón chị Cả và chị Hai.
Nước mắt Ty Ty tràn ra không ǵ ngăn nổi. Cô vùi mặt vào ngực
Thiên, cắn anh một phát, nghiến chặt hàm răng.
Thiên cũng nghiến răng chặt răng để không bật tiếng la, gồng
ḿnh chịu đựng.
Cô khóc to, nhạt nḥa nước mắt, t́m môi anh hôn dữ dội. Vừa
hôn, vừa kể :
- Em nhớ anh. Em ghét anh. Đồ... Chín Mập ! Khi em muốn khóc, em cười thật to, quậy thật nhiều, anh có biết không ?
- Anh biết. Như hôm nay - Anh hôn cô ngọt lừ.
- Rứa anh có biết em giả đ̣ thua độ không ?
- Anh biết tỏng ṭng tong.
Cô nhổm lên, tṛn mắt. Anh tủm tỉm cười :
- Điều bốn, anh muốn tắm rửa và ăn cơm em nấu.
Ơn trời, c̣n tô canh bù ngót và thịt trong tủ lạnh, chỉ cần hâm
nóng.
Ăn xong, cô mới đi tắm rồi vào pḥng. Anh xem tin thế giới, kéo cô vào nằm xuống bên cạnh anh. Cô vùng lên, anh nói :
- Điều thứ năm, anh muốn ngủ có em bên cạnh đêm nay.
- Không được ! - Cô quát.
- Chỉ cần có em bên cạnh thôi, bao năm rồi, anh mơ chỉ một giấc
mơ này.
Cô lại muốn khóc v́ vui sướng, v́ nghe yêu anh quá. Tay anh
làm gối cho cô, một tay ôm cô, anh nhắm mắt. Cô nh́n anh mê
mải, tay vuốt tóc anh, vuốt ve mặt anh, th́ thầm:
- Có đến bao nhiêu điều anh muốn ở em ?
- Mười điều cho cả kiếp này.
- Điều thứ sáu là ǵ ? Anh nói đi.
Anh vẫn nhắm mắt, t́m đúng môi cô thơm mùi kem P/S.
- Anh sẽ nói vào đêm tân hôn.
o0o
Vết sẹo biến mất, Ty Ty làm cô dâu đẹp mê hồn. Tâm Minh, Đáng
làm dâu, rể phụ. Hồng Diệp đi tận Phi Luật Tân chào hàng chưa
về. Nhưng quà về đúng vào ngày cưới.
Đám cưới, rước dâu từ nhà gái (nhà Tâm Minh), sang nhà trai đi
bộ. Đưa dâu không chỉ các bậc lăo thành xóm Chuối, xóm Hồ, c̣n cả cư dân nhí hai xóm và một nửa "chợ trời" Tăng Bạt Hổ. Tám bà chị của chú rể bắt mỗi cư dân nhí phải ra sau bếp "chén"
căng bụng mới cho về. Đăi tiệc không ở nhà hàng, năm món do
tám bà chị lẫn chục đứa cháu trên mười tám tuổi đạo diễn.
Tiệc không trịnh trọng chúc nhau, chỉ ăn no, ăn đă, kể chuyện
siêu quậy Ty Ty rồi xúm nhau quậy tới nửa đêm mới tàn.
Ty Ty mắt nhắm mắt mở, tay kéo váy, tay bê đĩa. Bà chị cả
Thiên quát :
- Vô lạy mẹ rồi đi ngủ, sắp tới giờ lành.
Cả hai về pḥng. Ty Ty mở gói quà Hồng Diệp gởi. Là ba bộ áo
đầm ngủ bằng ren, voan, đẹp mê hồn với mảnh giấy nhỏ :
"Thành
tâm chúc Ty Ty của Nu hạnh phúc bên Chín Mập đời đời.
Bé Nu của hai người".
Ty Ty mặc áo ngủ Nu tặng, nằm trong ṿng tay Chín dấu yêu :
- Nói đi anh. Điều thứ sáu.
Tay anh trên da thịt cô :
- Hăy cứ là siêu quậy Ty Ty, nhưng c̣n là vợ hiền nội trợ của
Chín Mập. Nhỏ ơi ! Bữa nay anh "nhon" quá trời, đâu c̣n
mập.
- Cứ gọi Mập. C̣n điều thứ bảy ?
Cô ră rượi khi môi anh lần t́m, tay cô luồn vào tóc anh, gh́
chặt :
- Mỗi khi muốn quậy phải có anh đi cùng.
- C̣n điều thứ tám ? - Cô th́ thào.
Một làn mây trắng bay la dà xuống cuối nệm.
- Hăy dạy anh điều em thích và học ở anh điều anh thích.
Anh như say như tỉnh trước một h́nh hài được đúc kết bằng tinh
anh của trời đất. Anh ôm xiết cô, th́ thầm :
- Đến một trăm năm sau, hăy cứ yêu anh như đêm nay.
Nhỏ ơi ! Đó là điều thứ chín.
Họ tan vào nhau bằng t́nh yêu và nỗi đam mê rất người.
o0o
Buổi sáng, khi mặt trời dạo quanh mặt đất, cô mở mắt, kéo mũi
anh, ngoáy tóc vào tai anh, banh mắt anh ra, cười khúc khích
khi anh ôm cô lăn tṛn.
- C̣n điều cuối cùng ? Nói đi, Chín Mập.
- Đúc cho anh càng nhiều siêu quậy Ty Ty nhí càng tốt.
Mặt cô đỏ nhừ, hứ khẽ :
- Không được. Vi phạm kế hoạch hóa gia đ́nh.
- Vậy bốn đứa đi.
- Không được. Nhà nước chỉ cho hai con.
- C̣n anh thêm hai thằng.
- Đồ... Chín Mập !
Cô vợ siêu quậy dám mắng chồng ư ? Anh phạt cô bằng nụ hôn dài. Dưới nền, Đốm Đen ngồi lỏ mắt nh́n, sủa ăng ẳng, chào buổi
sáng vợ chồng ông chủ trẻ .
Hết
|