m Măi Ḷng Ta   Trần Thị Bảo Châu Pages  1  2  3  Next     
Chương 1

Vừa bước vào nhà, Bích Chiêu đă bắt gặp gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của bà Chinh. Đang hát líu lo một bài nhạc thời thịnh hành, Chiêu vội… tắt đài và hỏi:
- Mẹ làm sao vậy ?
Bà Chinh lắc đầu, Bích Chiêu không bỏ tật ṭ ṃ:

- Mẹ lại thối lộn tiền cho khách à ?
Bà Chinh gắt gỏng:
- Không có. Con đừng hỏi nữa.
Le lưỡi, Bích Chiêu nhón chân thật nhẹ về pḥng ḿnh. Mẹ cô mưa nắng bất thường, phải biết lựa lúc, lựa lời mà tṛ chuyện, nếu không lắm khi quan tăm chăm sóc bà trật thời cơ, cô bị mắng như chơi.
Nhưng hôm nay tại sao mẹ lại “mưa nắng” nhỉ ? Muốn biết, chắc phải hỏi d́ Lài thôi.
Thảy cái balô bằng da xinh xắn lên bàn, Chiêu xuống bếp. Mở tủ lạnh cô khui một hợp sữa tươi và quan sát.
D́ Lài cũng có... vấn đề rồi. Thường ngày gặp mặt Chiêu d́ không nói cũng chí ít phải nh́n một cái rồi mới tiếp tục công việc bếp núc. Nhưng hôm nay tịnh không. D́ Lài lầm ĺ rửa rau mặc cho ṿi nước chảy tràn ra ngoài mà chẳng buồn tắt.
Hút cho hết hợp sữa tươi, Bích Chiêu liếm môi và… tung một câu thật độc để đánh động… đối phương.
- Nhà này bị ma ám cả rồi.
Câu nói của Chiêu quả là có tác dụng lớn. Bà Lài quay phắt người lại, mắt dáo dác, mặt tái xanh:
- Con… con nói cái ǵ hả Chiêu ?
Cô cười toe toét:
- Con đùa mà. Sao d́ sợ dữ vậy ?
Bà Lài thở hắt ra và càu nhàu:
- Đùa… đùa… Không được đụng tới ma quỷ đấy. Họ nhà con toàn những người chết bất đắc kỳ tử. Nhắc tới họ là bị quở ngay. Hồi xưa bà nội con phải…  Bích Chiêu nhịp tay lên bàn:
- Bà nội con phải bỏ xứ trốn đi v́ sợ bị chết trùng chớ ǵ ? Xời ơi! Con đă nghe câu chuyện hoang đường này ức tỷ lần rồi. D́ đừng nhát nữa, con hổng phải trẻ ba tuổi đâu. Nhưng sao mẹ con có vẽ bồn chồn, lo lắng quá vậy ?
Bà Lài nhếch mép:
- Th́ đúng như con đă nói, bị ma ám.
Chiêu khúc khích:
- D́ nhắc chớ không phải con nha.
Bà Lài hạ giọng thật thấp:
- Tao nói thật. Lần này có chuyện lớn rồi.
Bích Chiêu chưa kịp hỏi thêm câu nào th́ cánh cửa sổ bị gió thổi mạnh đập vào tường đánh rầm làm cô giật thót người, c̣n bà Lài th́ ré lên:
- Trời phật thánh thần ơi! Mưa trút như thác đổ, Bích Chiêu dù không muốn cũng phải chạy tới đóng cửa sổ lại.
Bà Lài th́ thào bằng giọng đứt quảng:
- D́ đă nói mà. Đúng là có chuyện.
Bích Chiêu không chịu nổi kiểu lấp lửng của bà Lài, cô nhăn nhó:
- Mà chuyện ǵ mới được. D́ úp mở hoài, con khó chịu quá.
Bà Lài thấp giọng đến mức như x́ xào:
- Có người vào t́m ba con. Họ rủ nhau đi đâu từ sáng tới giờ vẫn chưa về, bởi vậy mẹ con cứ nhấp nhổm như ngồi trên đóng lửa.
Chiêu ngạc nhiên hỏi một lèo:
- Họ là ai ? T́m ba con chi vậy ?
Bà Lài cuống lên:
- Nhỏ mồm một chút.
Bích Chiêu thản nhiên:
- Mưa ào ào thế này, mẹ có nghe đâu mà d́ lo. D́ nói đi. Ai rủ ba con đi nhậu vậy ?
Bà Lài kêu lên:
- Không phải đi nhậu. Ông ta rủ ba con về xứ.
Bích Chiêu lặp lại:
- Về xứ à ? Chuyện này lạ đó.
- Bởi vậy mới nói. Có lẽ sợ mẹ con ư kiến ra, ư kiến vô nên ông ta mới kéo ba con đi nơi khác để bàn tính chuyện về quê.
- Nhưng ông ta là ai ?
- Bác sĩ Kiên, một người cùng quê nhưng chả thân thiết ǵ, nếu không muốn nói là xưa kia hai họ đă từng có mâu thuẩn với nhau.
- Vậy ông ta là người xấu hay tốt ?
Bà Lài lúng túng:
- Làm sao d́ biết được. Chuyện đáng lo là gia đ́nh con từ lâu không c̣n liên quan tới ngoài đó. Ba con muốn chết mới trở về nơi bà nội con đă bỏ ma đi. Muốn chết thật đấy.
Bích Chiêu thảng thốt:
- Trời ơi! Sao d́ lại nói thế ?
- V́ đó là sự thật.
Chiêu rùng ḿnh nh́n lăn chớp xanh ngoằn ngoèo trên trời và bịt tai lại. Cô rất sợ sấm sét. Vậy mà phải chịu đựng nó trong buổi tối chạng vạng này, cùng những lời bí ẩn của d́ Lài. Bích Chiêu biết rất ít về quê hương, xứ sở. Hầu như cô và anh Toản không bao giờ nghe ba nhắc đến họ hàng. Nếu có là do d́ Lài, người bà con duy nhất kể lại bằng giọng điệu nhuốm màu mê tín, để rồi sau đó d́ bắt Chiêu hứa không được nói lại với ba mẹ những ǵ đă nghe. Với cô, những người họ hàng tồn tại, nó mơ hồ như trong cổ tích. Ấy vậy mà hôm nay cô lại muốn về thăm họ, dù như thế rất nguy hiểm.
Bà Lài bỗng đuổi một cách vô lư:
- Về pḥng ngủ đi.
- Mới giờ này đă ngủ. Con muốn ăn cơm.
- Con gái con đứa lớn tướng mà xấu tính. Chờ ba con về đă chứ - Bà Lài trợn mắt.
Chiêu chưa kịp phản ứng, đă nghe giọng mẹ đầy mệt mỏi:
- Cứ cho nó ăn trước đi chị Lài. Biết chừng nào ông ấy mới về.
Rồi bà buột miệng:
- Sao tôi lo quá.
Ngoài trời, chớp xanh lóe sáng vạch đôi khung cửa, rồi đèn đóm tắt phụt. Bích Chiêu chợt hốt hoảng. Linh tính bảo với cô, đúng là sắp có đại họa ǵ đó ập xuống gia đ́nh này.
Ngôi nhà ch́m trong bóng tối v́ bị mất điện. Ba người phụ nữ với ba tâm trạng khác nhau, nhưng lại cùng một nỗi sợ vô h́nh nào đó đang co cụm lại giữa tiếng mưa như thác đổ.

o0o

Bích Chiêu nh́n đồng hồ, nh́n trời rồi rồ ga, chiếc Dream vọt nhanh như muốn chạy đua với cơn mưa sắp ập tới.
Lại mưa. Áp thấp nhiệt đới hết đợt này đến đợt khác khiến thành phố cả nửa tháng nay như ẩm mốc, mục rữa v́ mưa. Mưa làm không khí gia đ́nh Chiêu đă ảm đạm lại thêm phần thê lương, khó chịu.
Ba cô về xứ hơn ba ngày rồi và không có tin tức ǵ hết. Điều này khiến mẹ cô muốn điên v́ lo lắng. Bà cau có bực dọc với con rồi trách móc… rủa xả chồng đi xa không biết điện thoại về… một tiếng.
Nghĩ lại Bích Chiêu cũng thấy lạ. Ba cô là người cẩn thận, đi đâu ông cũng điện thoại về cho vợ con, nhưng lần này th́ không. Ông chỉ gọi một cuộc duy nhất ở bưu điện huyện bảo là đă tới nơi. Nhưng nơi đó vẫn chưa phải là điểm dừng chân, v́ nghe đâu ngôi nhà của tổ tiên Bích Chiêu c̣n phải đi sâu vào xa nữa.
Chẳng lẽ chỗ đó không có điện thoại ? Chiêu tưởng tượng tới một nơi thâm sơn cùng cốc, khỉ ho c̣ gáy và thấy bà nội cô đúng khi đă dắt d́u con vào Sài G̣n lập nghiệp. Nếu không, đâu có Bích Chiêu trên đời này.
Đang tức cười về ḿnh, Chiêu chợt lạc tay lái v́ một chiếc xe cùng chiều ép để vượt qua mặt, cô loạng choạng khi gọng kính chiếu hậu bị móc vào một chiếc Citi ở phía sau vừa trờ tới. Chiếc xe này lôi cô đi một đoạn trước khi hất chiếc Dream và cô lăn kềnh ra đường.
Lúc Bích Chiêu chưa kịp hoàn hồn để ngồi dậy th́ đă có ba bốn thanh niên tốt bụng vây quanh lấy cô, người dựng xe lên, kẻ đỡ Chiêu và hỏi thăm rối rít, khiến cô chả biết đường nào trả lời.
Kẻ chạy chiếc Citi là một gă đầu đinh trông bặm trợn, gă đang hậm hực lôi xe của ḿnh lên rồi ào ào sấn đến chỗ đám người vây quanh Chiêu, giọng cau có:
- Chạy xe ǵ kỳ vậy ?
Bích Chiếu ấp úng:
- Tôi đâu có muốn, tại tôi bị ép chứ bộ.
Đám thanh niên bênh Chiêu ra mặt, một gă lên giọng anh chị:
- Làm ǵ dữ vậy huynh ? Phải biết nhường nhịn phụ nữ chứ. Huynh đằng sau ủi tới, huynh có lỗi c̣n lớn tiếng hả ? Coi xe người ta hư ǵ sửa lại đi.
Gă đầu đinh gạt ngang:
- Sửa xe là chuyện nhỏ, vấn đề ai lỗi ai phải mới là chuyện lớn. Tôi không phạm lỗi.
Bích Chiêu chưa kịp nói ǵ, đám thanh niên đă nhao nhao văng tục:
- Mẹ! Đụng người ta rồi nói ngang hả ? Tẩn đại một trận thấy mẹ nó đi.
Bích Chiêu hết hồn v́ sự quá khích của đám người này, cô vội đứng giữa hai bên:
- Tôi không sao. Cám ơn các anh đă quan tâm giúp đỡ.
Mưa bắt đầu rơi, đám thanh niên lên xe vọt mất tăm. Ngoài phố, mạnh ai nấy chạy trốn mưa, chỉ c̣n lại Chiêu và gă đầu đinh. Cô vội dắt xe vào hàng hiên và hốt hoảng nhận ra cái giỏ xách của ḿnh đă không cánh mà bay.
Chiêu thảng thốt:
- Trời ơi! Mất giỏ xách rồi.
Quay sang gă đầu đinh đang lúc ga! Định phóng xe đi, Bích Chiêu ré lên:
- Ăn cắp! Giật giỏ. Bớ người ta… Thấy Chiêu vừa la vừa chỉ ḿnh, gă đầu đinh nghệch mặt ra và vọt xe vào hiên:
- Em bị mất giỏ à ?
Bích Chiêu nghe giọng ḿnh run v́ giận:
- Đừng giả bộ nữa. Mấy người là một bọn cùng dàn cảnh để ăn cắp.
Quanh cô chẳng có ai ngoài mưa xối xả, Bích Chiêu chụp đại tay gă đầu đinh, mồm la inh ỏi:
- Ăn cắp! Mặc cho Chiêu hét, người qua đường chả ai nghe v́ mưa quá lớn, ai cũng lo chạy nhanh về nhà, chứ không đủ ḷng trắc ẩn như đồng bọn với gă này lúc năy.
Bấu thật chặt như sợ gă biến mất, Bích Chiêu quưnh lên v́ không ai giúp ḿnh, thay v́ la cầu cứu, cô cứ ấp a ấp úng.
Đang lúc cô muốn khóc th́ gă giật mạnh tay Chiêu ra, giọng đanh lại:
- Có im ngay không ? Ai ăn cắp ǵ của em ? Sao lại đổ cho tôi ? Cẩn thận lời nói đấy.
Bích Chiêu líu lưỡi:
- Tôi… tôi nói anh. Anh đă tạo điều kiện để bè bạn lấy giỏ của tôi.
Mắt gă long lên thật dữ dội:
- Tôi cũng mất giỏ. Tôi nghi cô là đồng bọn với những người hồi năy. Rơ ràng họ bênh vực cô, làm khó làm dễ tôi, dù tôi không có lỗi. Cô đúng là cùng phe ăn cắp. Tôi sẽ đưa cô lên công an mới được. Vu khống là vi phạm luật pháp đó.
Bích Chiêu cứng hộng v́ những lời tráo trở của gă. Cô ú ớ lâu lắm mới thốt thành tiếng:
- Đồ nói láo. Đồ… đồ ngặm máu phun người.
Không biết nói thế nào nữa, Bích Chiêu đứng như trời trồng, mặc cho mưa tạt ướt mem từ trên xuống dươi.
Dường như nhận ra những lời ḿnh vừa nói là quá đáng, gă dịu dàng:
- Tôi nói thế để cô em biết thế nào là cảm giác bị nghi oan. Hừ! Có đúng c̣n hơn bị sỉ nhục không ? Suy cho cùng, tôi cũng là nạn nhân như cô. Tuy không bị mất ǵ, nhưng xe tôi bị bể bửng, quần rách đầu gối, cùi chỏ bị trầy trụa. Nếu tôi không… hy sinh như vậy chắc cô không lác mặt cũng u đầu, sút trán chớ chẳng c̣n nguyên vẹn đứng đây vu khống kẻ khác đâu.
Bích Chiêu co ro v́ lạnh, nhưng mồm mép vẫn chua ngoa:
- Có quỷ mới tin… mấy người. Chờ tạnh mưa, tôi sẽ đưa anh tới công an phường. Tới lúc đó thử xem c̣n chối được nữa không.
Gă đầu đinh gằn từng tiếng:
- Nếu là kẻ gian thật, có lẽ năy giờ tôi thừa sức cướp luôn chiếc Dream của cô, chớ chẳng dại dột ǵ đứng đây nghe mắng.
Nghe hắn nói thế, Bích Chiêu giật ḿnh. Cô dáo dác nh́n quanh và nhận ra lời hắn nói có lư. Khúc đường này vắng, trời lại mưa to, nếu hắn là dân bất hảo, chắc cô… tiêu tùng rồi. Dầu biết ḿnh bộp chộp, nhưng Bích Chiêu vốn tự cao, đời nào cô hạ ḿnh nói tiếng xin lỗi. Ngược lại cô c̣n vênh mặt lên:
- Tôi thách anh đó. Dám không ?
Gă khoanh tay, ngạo nghễ:
- Xe, tôi chả thèm đụng vào, v́ tôi là người lương thiện. Nhưng cô th́ coi chừng. Tôi không ngại dạy dỗ những cô nàng bộp chộp như cô em đâu.
Vừa nói, gă vừa lừ lừ mắt bước tới, khiến Bích Chiêu phải thụt lùi tận sát vách tường, hai tay nắm chặt ở thế thủ.
Thái độ của cô chắc trông chẳng giống ai, nên mặt đang lạnh lùng sương gió, gă đầu đinh bỗng nhếch môi cười, giọng cởi mở hơn:
- Túi xách ấy có nhiều vật giá trị ǵ không ?
Bích Chiêu nhát gừng:
- Một ít tiền, giấy tờ tùy thân và sách vở, với tôi tất cả thứ đó đều có giá trị.
- Em phải khai báo với công an, nếu không phiền phức về sau.
- Phiền phức ǵ cơ chứ ?
Gă đầu đinh giải thích:
- Pḥng kẻ gian sử dụng giấy tờ của em vào mục đích xấu.
Bích Chiêu giậm chân than:
- Trời ơi! Sao xui dữ vậy ?
Gă đầu đinh bâng quơ:
- Đúng là xui sang cả người khác.
Đang nẫu ruột v́ mất của, Bích Chiêu vẫn không bỏ qua khi nghe hắn lẩm bẩm, cô hầm hừ:
- Anh nói ǵ chứ ?
Xoa cái cằm nhẵn nhụi, gă thản nhiên:
- Tôi đang tự hỏi sao có những người thích gây sự đến thế.
Bích Chiêu nuốt nghẹn xuống. Hừ! Cô đang bực bội, lo lắng về chuyện mới xảy đến với ḿnh, nên thích… gây lộn là đương nhiên. Lẽ ra gă phải thong cảm, đằng này lại xách mé, đúng là… bất lịch sự với phụ nữ. Nhưng dư hơi sức ǵ đi tức người dưng. Bích Chiêu khoanh tay vừa cho đỡ lạnh, vừa cho có… thế với gă chả biết có lương thiện không đang đứng gần.
Mưa vẫn không ngớt, Chiêu biết chắc mẹ và d́ Lài măi dài cổ ngóng ḿnh. Từ hồi ba về xứ tới giờ, Bích Chiêu bi mẹ cấm cửa, cô chỉ được ngày hai buổi đến trường, chớ không được đi lang thang ở các nha sách, siêu thị, hàng quán như trước đây. Mẹ sợ cái ǵ chẳng biết, chỉ khổ thân Chiêu mất tự do.
Tiếng điện thoại tít tít liên tục, khiến Bích Chiêu phải ṭ ṃ muốn biết nó vang lên từ đâu.
Như để trả lời, gă đầu đinh lấy trong túi áo ra chiếc di động nhỏ xíu và “alô” bằng cái giọng thật ưa không vô.
Bích Chiêu quay lưng về phía hắn. Cô không thèm nghe song vẫn nhận thấy hăn đang chuyển tông thật ngọt. Chắc nhận được của người đẹp.
Tự nhiên, Bích Chiêu bĩu môi khi giọng hắn thật ấm vang lên:
- Anh đang trú mưa bên hiên nhà người ta chớ không ngồi quán như em tưởng tượng đâu. Dĩ nhiên là rất lạnh và cô đơn rồi. Nhưng nhớ tới em, anh thấy ấm ḷng.
Hừ! Đúng là xạo sự. Nỗi ác cảm trong Bích Chiêu mỗi lúc một lớn hơn, cô lại bĩu môi lần nữa khi nghe hắn cười gịn tan:
- Thôi nhé. Anh không đứng một ḿnh nên khi khác sẽ nói tiếp.
Bích Chiêu căm lắm. Tên trời đánh này cho rằng cô nghe lén đây mà. X́! Ai mà thèm.
Giọng gă vang lên cắt ngang những suy nghĩ hắc ám của Chiêu về gă:
- Em có cần gọi điện về nhà cho ba mẹ an tâm không ? Tôi sẵn sàng nhấn số hộ.
Bích Chiêu cắn môi, tự gă gợi ư chứ đâu phải cô hạ ḿnh xin xỏ. Vây sao lại không nhỉ ?
Cô đọc số điện thoại ở nhà và đón lấy cái di động trong bàn tay có những ngón dài nghệ sĩ của gă.
Giọng mẹ cô hốt hoảng:
- Con ở đâu, sao không chịu về ?
- Con đang trú mưa.
- Trời ơi! Mẹ lo muốn chết. Bà xảy ra chuyện rồi Chiêu thảng thốt:
- Chuyện ǵ ?
- Bệnh rất nặng, hiện nằm mê man ở ngoài ấy. Người ta mới điện vào báo tin. Con về ngay khi tạnh mưa, chớ đừng đi lung tung.
- Vâng. Con ngừng v́ đang gọi nhờ điện thoại của người ta.
Đưa điện thoại cho hắn, Bích Chiêu ngập ngừng:
- Cám ơn.
Rồi Chiêu ch́m trong ba mớ lộn xộn ở nhà, mẹ đă ngăn không cho ba về. Bà tin vào lời nguyền nào đó v́ nó bà nội Chiêu phải bỏ xứ ra đi. Mẹ tin trở về quê, ba sẽ gặp tai họa. Xem ra niềm tin vô căn cứ của mẹ lại đúng rồi.
Ba cô rất khỏe, quanh năm suốt tháng không đụng tới một viên thuốc. Giờ lại ngă bệnh nằm mê man. Có phải v́ trái gió lạ nước không ? Hay v́ cái lời nguyền chết tiệt đó ?
Chiêu vỗ trán như cố xua nỗi ám của mê tín vừa thoáng qua, nhưng không được. Nêu cô không lầm th́ ba cô với một người cùng quê hiện sống ở thành phố này về cùng. Ông ta là một bác sĩ. Lẽ nào bác sĩ kế bên mà ông ta để ba bệnh nặng tới mức mê man ? Đă nặng như thế, sao không đưa về đây chữa trị ?
Trăm ngàn câu hỏi nhảy múa lung tung trong đầu Chiêu, khiến cô phải ôm lấy mặt.
Thấy Chiêu có vẻ bồn chồn, gă ra chiều quan tâm.
- Em không sao chứ ?
Chiêu lắc đầu. Chưa lúc nào như lúc này, cô mong trời tạnh mưa. Trong phút chốc, Chiêu quên hẳn chuyện xúi quẩy vừa xảy đến với ḿnh. Tất cả suy nghĩ của cô đang hướng về ba ḿnh. Ông nhất định b́nh yên, Bích Chiêu tin là thế.

Chương 2

Bích Chiêu ngạc nhiên đến mức há hốc mồm khi thấy người khách đang ngồi trong salon với mẹ ḿnh chính là gă đầu đinh, oan gia cô đă đụng độ trong chiều mưa giông cách đây một ngày. Khác với vẻ quá bất ngờ của Bích Chiêu, gă chỉ hơi khựng lại một chút rồi thản nhiên gật đầu chào khi nghe bà Chinh giới thiệu:
- Bích Chiêu, con gái út của bác.
Gă ngọt như đường:
- Chào em.
Bà Chinh nói tiếp:
- Anh Kha, con trai bác sĩ Kiên. Ngày mai mẹ sẽ đi với anh Kha về xứ.
Chiêu buột miệng:
- Sao mẹ không để anh Toản đi ? Ảnh là thanh niên sức dài vai rộng…  Không đợi Chiêu nói hết câu, bà Chinh gạt ngang:
- Nó không thể đi được.
Chiêu kêu lên:
- V́ sao ạ ?
Bà Chinh ngập ngừng:
- V́ nó không thể đi. Mẹ không muốn anh con dính dấp vào chuyện này.
Nh́n Kha, bà bảo:
- Khuya nay, chúng ta sẽ lên đường. Cháu chuẩn bị kịp chứ ?
Kha trả lời:
- Dạ kịp. Thật ra, cháu đă chuẩn bị cách đây mấy hôm. Sau khi ba cháu đi, cháu đă muốn theo v́ ṭ ṃ, nhưng cháu c̣n chần chờ khi không biết lư do ǵ ông không muốn cháu về quê.
Bà Chinh chép miệng:
- Chẳng có bố mẹ nào muốn con ḿnh tới những chỗ như vậy. Bác trai đây có khác ǵ ba cháu.
Kha tỏ vẻ cương quyết:
- Nhưng tới giờ phút này, không muốn cũng không được. Cháu nhất định phải biết những ǵ người lớn muốn giấu.
Bích Chiêu thấy mẹ hết sức bối rối. Cô đợi Kha về xong là hỏi ngay:
- Anh ta muốn nói người lớn giấu chuyện ǵ hả mẹ ?
Bà Chinh lảng đi:
- Mẹ đâu có biết chuyện của gia đ́nh bác Kiên.
- Con cho rằng chuyện của gia đ́nh ḿnh có liên quan tới họ, nên bác sĩ Kiên mới đi cùng ba.
Bà Chinh im lặng, một lát sau bà ra lệnh:
- Không thắc mắc nữa. Con đi phụ d́ Lài trông cửa hàng. Trẻ con đừng ṭ ṃ chuyện người lớn. Nghe chưa ?
Bích Chiêu ấm ức vô cùng. Thế đấy, lúc nào ba mẹ cũng xem anh em Chiêu là trẻ con, trong khi anh Toản đă tốt nghiệp đại học và tiếp tục học lên cao học, c̣n Chiêu dù không đỗ đại học, cũng đang h́ hực đèn sách ở một trường cao đẳng bán công. Ba mẹ bảo bọc, gánh vác mọi chuyện nặng nhọc nên anh Hai cô đă hai lăm, hai sáu tuổi đầu nhưng với đời cứ khờ khạo như một cậu ấm c̣n ở bậc phổ thông.
Tướng tá to lớn, đẹp trai như anh Toản, nhát như con gái, gặp chuyện đối đáp với người ngoài, toàn đùn đẩy cho em ḿnh. Bởi vậy Bích Chiêu thường mang tiếng lấn áp ăn hiếp anh trai, dù cô nhỏ hơn cả năm sáu tuổi. Lúc năy Chiêu nói là nói vậy thôi, chớ đời nào mẹ để anh Toản nghĩ học đi về xứ khỉ ho c̣ gáy đó. Nhưng biết Kha sẽ tháp tùng với bà, Bích Chiêu không thể an tăm khi vẫn c̣n nhiều điều cô chưa hiểu.
Cô hỏi:
- Tại sao mẹ phải đi cùng gă có dáng vẻ anh chị đó ? Hắn không đáng tin tưởng chút nào.
Bà Chinh nhíu mày:
- Căn cứ vào đâu mà con nói thế ?
Chiêu nói một hơi:
- Hắn là người con từng kể với mẹ trong vụ bị mất giỏ xách đó. Hừ! Rơ ràng lúc năy hắn làm mặt lạ như chưa từng gặp con, chưa từng bị con mắng.
- V́ đă từng bị con mắng nên Kha phải làm mặt lạ cho đỡ quê. Mẹ lại cho rằng có bạn đồng hành như nó th́ rất yên tâm.
Bích Chiêu cong môi:
- Nhưng con lại nghĩ khác. Thà mẹ đi với con… Bà Chinh bật cười:
- Cho con theo khác nào mang cục nợ.
Bích Chiêu thốt lên:
- Lúc nào mẹ cũng xem thường anh em con.
Rồi cô giở giọgn ̣n ỉ:
- Mẹ! Cho con đi với.
Bà Chinh khoát tay:
- Không nói tới chuyện này nữa. Đi ăn cơm.
Bích Chiêu phụng phịu xuống bếp. Vừa chán nản, nhai cơm, cô vừa nghĩ tới gă đầu đinh và thấy ghét ơi là ghét. Hừ! Ước ǵ người được theo mẹ là cô chớ không phải Kha nhỉ.
Cô ṭ ṃ:
- Kha về ngoài đó làm ǵ hả mẹ ?
Bà Chinh ậm ự:
- Bác sĩ Kiên cũng biệt vô âm tin, Kha ra ngoài ấy t́m ông bố.
Bích Chiêu kêu:
- Kỳ thật! Bà Chinh lừ mắt:
- Ăn đi. Lắm điều quá.
Chiêu cắm cúi với chén cơm, nhưng mới và được vài ba đủa, cô lại hỏi:
- Mẹ định đi bao lâu ?
- Chưa biết.
- Cái gă Kha ấy có đáng tin không ?
- Đáng. Mà con đừng hỏi nữa. Mẹ mệt quá.
Thất vọng v́ chẳng moi được chút thông tin nào về chuyến đi sắp tới của mẹ, Bích Chiêu rút về pḥng, sau khi cô nuốt cho đủ tiêu chuẩn hai chén cơm của ḿnh.
Để dịu bớt căng thẳng, Chiêu mở nhạc. Cô ch́m vào những âm thanh không lời, nhưng tràn đầy sức sống và niềm vui. Âm nhạc khiến Chiêu cảm thấy yêu đời hơn, không khí nặng nề trong ngôi nhà này dường như vơi đi rất nhiều.
Đang thả hồn trong sảng khoái, Bích Chiêu giật thót người v́ tiếng la chói tai của d́ Lài. Nhổm dậy, cô nhảy một lúc hai, ba bậc thang để xuống nhà. Tới bếp, cô hoảng hồn khi thấy mẹ ngồi bẹp trên sàn, mặt tái xanh, nhăn nhúm vi đau và v́ một nỗi kinh sợ nào đó.
Bà Lài vừa đỡ bà Chinh vừa nói:
- Cô ráng đứng dậy xem.
Bà Chinh cắn răng:
- Không được. Đau lắm. Chắc găy xương rồi.
Bích Chiêu và bà Lài cùng kêu trời một lúc. Bà Lài ấp a ấp úng:
- Trời ơi! Đúng là họa vô đơn chí.
Rồi bà dáo dác nh́n quanh:
- Cái con mèo đen ấy ở đâu nhảy vào nhà ḿnh vậy ? Nó đâu rồi ?
Bích Chiêu cũng nh́n quanh quẩn:
- Con mèo đen nào ?
- D́ không biết. Mẹ con đang từ trên lầu đi xuống, bỗng dưng có một con mèo đen nhảy xổ vào người làm cô ấy trật chân té nhào. D́ nh́n thấy mà cứ rợn tóc gáy.
Bích Chiêu thảng thốt bấu lay mẹ:
- Đă tới nước này, con phải điện cho anh Hai về, đưa mẹ đi bệnh viện.
Bà Chinh cố nhấc chân lên, giọng đau đớn:
- Không được gọi nó về vào lùc này.
Nh́n cổ chân bắt đầu sưng to của mẹ, Bích Chiêu cương quyết:
- Nhưng mẹ nhất định phải vào bệnh viện.
Bà Chinh mím môi lặng thinh, trong khi đó, bà Lài nói liền miệng:
- Mèo chỉ đem niềm gỡ, sự xui xẻo tới cho người ta. Sao tự nhiên nó xuất hiện trong nhà ḿnh chứ ? Chắc tối qua bên Tân B́nh ở với thằng Toản chứ không ở đây nữa quá. Nhớ tới cặp mắt xanh lè của nó, tôi sợ lắm.
Bích Chiêu trấn an bà:
- Nhà ḿnh có chuột, mèo hàng xóm tự động qua bắt chớ điềm gỡ ǵ. D́ cứ suy diễn rồi la toáng lên.
Bà Lài tỏ vẻ giận:
- Hừ! Vậy chắc mẹ mày là chuột hả ? Trẻ người non dạ, không biết sợ là ǵ, bày đặt dạy khôn người khác.
Bà Chinh nhăn nhó:
- Làm ơn thôi đi mà.
Bích Chiêu dứt khoát:
- Con đưa mẹ đi bệnh viện.
Bà Chinh đưa tay vuốt vầng trán ướt mồ hôi:
- Mẹ đi với d́ Lài.
Bích Chiêu điện thoại gọi taxi. Trong thời gian chờ xe tới, bà dặn cô đủ điều khi ở nhà một ḿnh, khiến Chiêu tưởng như sắp có chiến tranh, hay người ngoài hành tinh đỗ bộ vào thành phố.
Những lời dặn ḍ của mẹ cứ khiến cô rối thêm. Trước khi lên taxi, mẹ phán một câu sấm sét:
- Con chuẩn bị khuya nay thay mẹ đi với Kha.
- Nhưng mà…
Bà Chinh lắc đầu:
- Chẳng c̣n cách nào khác đâu con.
Bích Chiêu bần thần đóng cửa lại. Đúng chẳng c̣n phương cách nào ngoài việc cô thay thế Toản. Khổ một điều, mẹ muốn đặt anh Hai ra ngoài chuyện này. Bằng chứng là tới nay, Toản vẫn tưởng ba du lịch với bạn bè, chớ không hề biết ông gặp chuyện bất ổn ngoài xứ.
Chiêu nghe d́ Lài bảo anh Toản là con cầu tự, hồi nhỏ khó nuôi cực kỳ, do đó bà nội bắt anh đeo một bông tai, giả làm con gái rồi mang cho bà vú Mười nuôi tới tận bây giờ. Hầu như anh Toản không được ở nhà ban đêm.
Hồi c̣n sống, bà nội bảo v́ anh Toản quá đẹp, nên sợ bị các cụ khuất mặt bắt chết non, do đó về nhà chơi th́ được chớ ngủ lại th́ không.
Ba mẹ răm rắp tuân lời bà nội. Tới bây giờ, dù bà đă mất nhiều năm, nhưng anh Toản vẫn phải ở riêng với vú Mười. Bích Chiêu không hiểu nổi anh trai ḿnh, với cô, anh giống như một người khách thỉnh thoảng ghé thăm nhà và chẳng có chút trách nhiệm nào với những người đă sinh ra ḿnh. Điều đó không thể trách anh Toản được, khi chính ba mẹ đă vô t́nh tước bỏ trách nhiệm ấy của anh.
Bích Chiêu ngồi thừ ra trên giừơng, cô không biết ḿnh phải chuẩn b.i ǵ khi bị… điều đi bất ngờ như vậy, đă thế lại phải đi chung với Kha, một người cô không mấy tin tưởng.
Nhưng tại sao Chiêu lại ác cảm với Kha chứ ? Rơ ràng anh ta đă chứng tỏ ḿnh là người tốt khi chiều hôm đó cùng Chiêu tới công an phường để khai báo chuyện cô mất giỏ xách mà. Hay là v́ lúc năy Kha lờ cô ?
Mà thôi, lo chuẩn bị phần ḿnh đi. Hơi đâu thắc mắc về Kha cơ chứ.
Lấy túi du lịch để xuống đất, Chiêu mở toang cửa tủ và bắt đầu lựa lựa, chọn chọn. Vừa làm cô vừa ngóng mẹ với d́ Lài. Lâu quá rồi, hai người vẫn chưa về, Chiêu muốn hỏi mẹ một vài thắc mắc của ḿnh về nơi sắp đến. Lần này cô hy vọng mẹ không gạt ngang, trái lại sẽ trả lời cặn kẻ những điều cô muốn biết từ lâu lắm rồi.

o0o

Trời bắt đầu tối. Gió thổi mạnh, những đám mây đen đặc ùn ùn kéo lên phủ kín khoảng trời giữa hai đỉnh núi phía trước.
Sắp mưa lớn. Kha đưa mắt nh́n cảnh núi đồi trùng điệp rồi hỏi người đang cầm cương chiếc xe thổ mộ.
- Sắp tới nơi chưa chú Bền ?
Lăo Bền giật mạnh dây cương cho con ngựa vượt lên đỉnh dốc:
- Qua khỏi khúc quanh phía trước, chúng ta không phải ngủ trong rừng đâu. Cậu đừng lo.
Kha nh́n ra sau, trong thùng xe, Bích Chiêu đang nằm co ro, anh nói to cốt cho cô nghe:
- Tôi khoái ngủ rừng nên chả lo ǵ. Nhưng tiểu thư đây th́ khác đấy. Ngủ trên xe lửa đă than, huống hồ chi…  Bích Chiêu vờ như không nghe những lời châm chọc của Kha, cô tiếp tục giấu hai tay vào nhau, co người lại cho đỡ lạnh.
Chiếc xe lắc lư leo qua đoạn cong như cùi chỏ, mặc cho những cành cây hai bên đường va quẹt vào thùng xe.
Một con dốc đổ dài ngoằn ngoèo lộ thiên ra phía trước. Lăo Bền chỉ tay về những mái ngói lộ ra bên kia thung lủng và bảo:
- Cậu thấy tôi nói có sai đâu. Trang trại của ḍng họ Vũ kia rồi.
Kha ngắt ngang lời lăo Bền:
- Thế c̣n khu nhà thờ tổ của ḍng nhà cháu ?
Lăo Bền khẽ cười:
- Phải đi hết con dốc này mới thấy được. Nó không cách xa trang trại của họ Vũ là mấy, nhưng muốn đến đó không phải là chuyện dễ.
Đang nằm trong thung xe, Bích Chiêu vội nhổm dậy, cô nhích ra phía trươc, ngồi sau lưng Kha và hỏi:
- Tại sao vậy ạ ?
Lăo Bền ậm ừ:
- Đường sá rất khó đi. Hơn nữa, lâu lắm rồi không ai đến đó. Nó hoang tàn đổ nát cả rồi, chiến tranh và thời gian đă phá hủy bao nhiêu thứ.
Kha cương quyết:
- Nhất định cháu sẽ tới.
Lăo Bền đanh giọng:
- Nhưng không phải là bây giờ. V́ trời sắp mưa tới rồi, dù không muốn, cậu cũng phải ở trong nhà của họ Vũ chúng tôi.
Kha và Chiêu im lặng. Cả hai phóng tầm mắt ra sau, nơi cánh rừng lùi dần khi cỗ xe lắc lư trườn xuống dốc.
Trong khoảng trời chưa bị mây đen giăng ki/n giữa hai đỉnh núi, một nóc nhà ngối cong vút như nóc các chùa miếu cung đ́nh chợt ló ra đập vào mắt Kha như một thách thức anh khám phá.
Kha buột miệng:
- Phải nhà thờ tổ của ḍng họ cháu không ?
Lăo Bền gật đầu:
- Phải. Nhưng đến cuối dốc, cậu sẽ chẳng thấy nó nữa đâu.
Kha hỏi tới:
- Ba cháu đang ở trong đấy à ?
- Tôi không biết.
Trời mỗi lúc một tối. Mây đen như càng dầy đặc, âm u và hơi lạnh của núi rừng tỏa ra đến sởn gai ốc, khiê/n Bích Chiêu dù không muốn cũng phải nhích sát về phía Kha hơn.
Dương như cảm nhận được điều đó, Kha chồm người vào thùng xe lôi trong túi xách ra một cái áo dầy đưa cho Chiêu:
- Mặc thêm vào sẽ đỡ hơn.
Bích Chiêu nóng mặt, cô lí nhí cám ơn. Bóng tối đă tràn khắp nơi. Chiêu có cảm giác một bàn tay siêu nhiên nạ đó ném cả khu rừng mênh mông vào nanh vuốt của đêm đen và mưa gió.
Cô kéo cao cổ áo:
- Tối quá, làm sao thấy đường mà chạy.
Giọng Kha vang trong tiếng mưa bắt đầu rơi:
- Loại ngựa chạy theo bản năng mà.
Bích Chiêu không tin lắm lời của Kha, v́ chiếc xe cứ chốc chốc lại sa xuống hố, chồm lên mô đất rồi lại sa xuống hố.
Kha lia đèn pin về phía trước, nhưng tia sáng mỏng manh ấy bị nuốt chửng bởi bóng tối và mưa. Bích Chiêu bám tay vào thùng xe và mặc no lắc lư. Từng mảnh đất bùn śnh bắn tung tóe vào thùng xe, lên áo quần, lên mặt cả ba người.
Chợt một tiếng sấm vang lên đinh tai. Con ngựa hốt hoảng lồng lộn giật man.h cỗ xe làm Chiêu suưt văng ra ngoài. Chiếc xe lao bừa vào những bụi cây hai bên đường.
Lăo Bền siết chặt chiếc roi, quất lấy quất để vào mong ngựa, cỗ xe run lên toàn thân, hất Chiêu vào người Kha, cô ôm đại anh khi con ngưa hí lên rền rĩ và tiếp tục kéo chiếc xe về con đường củ.
Giọng lăo Bền hắt ra nhẹ nhơm:
- Hú vía. Suưt nữa là lọt hố rồi.
Bích Chiêu nghe tim ḿnh đập th́nh thịch, cô sợ quá chừngv ới những ǵ vừa xảy ra, người ê ẩm v́ bị va đập, Bích Chiêu ră rời nhấc tay lên, cô như không c̣n chút sinh lực nào trong người cả.
Chiêu lại hỏi:
- Sắp tới chưa chú ?
Như để trả lời cô, trước mặt mọi người có ánh sáng nhấp nháy như vẫy gọi khiến Bích Chiêu đang run lập cập v́ lạnh cũng thấy ấm ḷng v́ màu lửa hồng kia.
Lăo Bền thong thả vuốt gương mặt ước nước mưa.
- Đă tới rồi đó.
Tuy lăo Bền nói thế, nhưng cũng phải hơn mười phút sau, chiếc thổ mộ mới dừng trước một cánh cổng xây kiểu tam quan đóng kín mít.
Kha lia đèn về phía cổng, lăo Bền leo lên bậc tam cấp, bước tới can'h cửa lớn có treo một ṿng khóa đồng nặng trịch và gơ mạnh nó vào cửa.
Thoạt đầu, lăo c̣n nhẹ nhàng, nhưng chẳng thấy động tịnh ǵ, nên sau lăo mạnh bạo hơn, rồi phang thẳng cánh, nhưng chả nghe có ai trả lời. Để Bích Chiêu ngồi một ḿnh trên xe, Kha nhảy phóc xuống phụ lăo Bền. Hai người thay phiên nhau gọi ngừng một lát rồi lại gọi.
Lăo Bền ca;u kỉnh:
- Chết hết cả rồi sao ấy ?
Măi cuối cùng mới nghe có tiếng chân bước sau cánh cửa rụt rè và lưỡng lự rồi giọng một phụ nữ khàn khàn:
- Ai đó ?
Lăo Bền cộc lốc:
- Tư Bền đây.
Sau tiếng lách cách của ổ khóa, cánh cửa nặng nề được mở để lọt ra đêm tối một vệt sáng lờ mờ vàng chạch.
Trước mặt Kha và Chiêu là một bà lăo nhỏ bé đầu trùm chiếc khăn mỏ quạ, mặt chằng chịt nép nhăn.
Bà ta làu nhàu:
- Tui tưởng mai ông mới về chớ.
Lăo Bền gắt gỏng:
- Hừ! Bà tưởng tôi ham ở lại thị trấn chơi lắm à ? Dù cô Cầm cho phép tôi vẫn muốn về sớm.
- Tui nói vậy hồi nào ? Chưa vào tới sân đă gây gổ.
Đưa tay che bớt ánh sáng từ các đèn hột vịt nhỏ xíu như để nh́n cho rơ Kha, bà ta hỏi:
- Đây là… là con ông Thực à ?
Lăo Bền ậm ừ:
- Không phải. Cô ấy c̣n trên xe. Cậu ta là con trai bác sĩ Kiên đấy.
Bà già nh́n Kha trăn trối:
- Sao… sao ông lại đưa cậu ta về đây ?
- Không về đây th́ về đâu ? Mưa gió thế này chả lẽ bỏ người ta trong rừng ?
Bích Chiêu bước vào sân với điệu bộ tả tơi, thất thểu, cô nhẹ gật đầu chào, nhưng bà già dửng dưng. Bà ta vừa đi, vừa nhằn nh́:
- Vào bếp tắm rửa trước đă. Người với ngợm, ghê quá.
Lăo Bền quát lên:
- Mụ nói thế mà nghe được à ? Cô út Chiêu đây là… là chủ thật sự của trạng trai. naỳ đó. Đừng có mà phách lối nhá.
Bà già không vừa:
- Tôi chả biết chủ nào ngoài cô Nguyệt Cầm hết. Ông đừng ỉ mới nới củ. Cái nhà chết trùng ấy chẳng sống được ở đất này mấy bữa nữa đâu mà đ̣i làm chủ.
Bích Chiêu c̣n chưa biết nói ǵ với bà già quạo quọnày, th́ từ phía hành lang vang lên giọng một cô gái:
- Vú Nh́ ơi! Sao chưa mời khách vào nhà trên ? Cô Nguyệt Cầm đang chờ ḱa.
Bà Nh́ nghiêm nghị:
- Cứ để cô ấy chờ, họ phải rữa ráy, thay quần áo sạch sẽ mới được lên nhà trên. Lệ nhà này đă như vậy, vua cũng phải tuân theo nữa là. Hừ! Sao lại đưa người họ Hoàng về đây chứ ? Những chuyện xảy ra hổm rày chưa đủ khổ sao ?
Kha kéo vai áo lăo Bền:
- Chú đưa cháu tới chỗ ba cháu đi.
Lăo Bền giẫy nẩy:
- Trời này làm sao đi được.
- Ở đây chả ai hoan nghênh cháu hết.
- Ôi dào! Hơi đâu cậu chấp nhất lời mụ già đó. Hơn nữa, tôi cũng chẳng rành ông bác sĩ đang ở đâu. Cứ ở đây vài bữa đă.
Bích Chiêu buột miệng:
- Thế ba cháu ? Ông có trong nhà này không ?
Lăo Bền nói to như để bà Nh́ nghe:
- Đương nhiên ông Thực ở trong nhà này rồi. Ổng là thừa kế duy nhất của ḍng họ Vũ cơ mà. Vú Nh́ ơi! Vú lo nấu nước nóng cho cô Chiêu tắm, rồi bảo con Tranh chuẩn bị lo cơm nước.
Bích Chiêu liếm môi:
- Không cần đâu bác. Cháu muốn đi gặp ba cháu liền.
- Cháu muốn thế này sao ? Cô muốn cảm lạnh hay sưng phổi đây ? Cứ ủ ấm người trước đă. Ông chủ chẳng biến mất đâu mà lo.
Bích Chiêu nh́n Kha. Dầu không muốn, hiện tại đồng minh của cô vẫn là anh. Kha nhè nhẹ gật đầu. Hai người men theo một hành lang đi xuống dăy nhà thấp phía sau đễ rửa bớt bùn śnh.
Một cô gái có đôi mắt sắc sảo, trạc tuổi Bích Chiêu xuất hiện với cái đèn dầu trên tay. Cô ta ngọt ngào:
- Mời cô Út Chiêu theo… cháu.
Vừa nói cô vừa cúi xuống nhấc cái valy to đùng của Chiêu lên xách đi thoan thoắt. Chiêu vội bước theo trong bóng tối nhập nḥa. Thành phố cô đang sống và nơi đây đúng là hai thái cực. Cô không hiểu ba t́m về chốn này làm chi để phải ngă bệnh nằm một chỗ cho khổ vợ, khổ con thế này.
Cô gái đưa Chiêu vào một pḥng rộng không có chốt cài cửa và đặt cây nến lên bàn:
- Cháu là Tranh. Cần ǵ cô Út cứ gọi cháu.
Dứt lời, Tranh bước ra khép cửa pḥng lại. Tự dưng Chiêu thấy sợ khi phải một ḿnh giữa bóng tối dầy đặc. Khắp xó xỉnh, mùi ẩm móc và cái âm khí lạnh lẽo đến mức khiến cô liên tục rùng ḿnh như từ từng ngóc ngách tỏa ra thổi dựng ngược tóc sau gáy cô.
Nơi này đây, những ai trong những người mang họ Vũ đă ở và rồi chết đi ? Lời d́ Lài th́ thầm lại vang lên trong tâm trí cô:
“Họ nhà con toàn những người bất đắc kỳ tử”… khiến Chiêu phát hoảng.
Bích Chiêu vội vàng thay bộ quần áo khô rồi nhảy tót lên cái giường rộng thênh thang ngồi. Không biết Kha đâu rồi ? Anh ta có ở gần đây không nữa. Chiêu muốn ra ngoài vô cùng, nhưng sợ lạc giữa ngôi nhà quá rộng, đầy những gian pḥng đồ sợ, nhưng ảm đạm lạnh lẽo này nên cô cứ ngần ngừ.
Có tiếng gơ cửa làm cô giật ḿnh, rồi tiếng Kha khe khẽ:
- Bích Chiêu! Có em trong đó không ?
Không rời cái giường, Chiêu trả lời:
- Có, anh vào đi.
Kha đẩy cửa. Anh bật cười khi thấy cô ngồi thu ḿnh một góc:
- Trời ơi! Trong em ḱa. Dũng khí đâu cả rồi mà co ro như mèo ướt thế ?
Bích Chiêu bĩu môi:
- Thế dũng khí của anh đâu mà mới vào tới sân nhà họ Vũ đă đ̣i đi chỗ khác.
Kha xoa cằm:
- Tôi nói thế để năng giá ḿnh lên v́ ở đây có một cô gái chắc là xinh lắm.
Bích Chiêu buột miệng:
- Sao anh biết xinh ?
- Mỗi cái tên Nguyệt Cầm nghe đă ấn tượng rồi. Nào, em có muốn gặp bác Thực không ? Đi với tôi.
Bích Chiêu sáng mắt lên:
- Anh biết chỗ à ?
Kha ra vẻ bí mật:
- T́m và tin ư sẽ ra thôi.
Chiêu ngần ngừ:
- Người ta sẽ bảo ḿnh tư động đi luông tuông trong nhà họ, kỳ lắm.
Kha nhắn mạnh:
- Chú Bền đă nói em đây là cô chủ ngôi nhà này, em phải thể hiện quyền làm chủ của ḿnh chứ.
Bích Chiêu ngập ngừng:
- Nhưng tôi có biết ǵ đâu, ba mẹ cũng chẳng hề nói với anh em tôi chuyện nhà cửa đất đai ở đây.
Kha cao giọng:
- Th́ bây giờ em sẽ gặp bác Thực và hỏi cặn kẻ đầu đuôi.
Lia cái đèn pin trong tay, Kha hất hàm:
- Đi chứ cô chủ ?
Bích Chiêu bước theo anh. Bây giờ cô mới có tâm trí quan sát xung quanh:
Hai người đi qua một gian pḥng nhỏ, Kha mở cánh cửa và Bích Chiêu suưt kêu lên một tiếng ngạc nhiên khi trước mặt hai người là một đại sảnh cao rộng sàn lát gạch tàu đỏ ổi, bốn bề tường cao ốp gỗ nhẵn bóng chạm trổ những họa tiết cách điệu công phu màu đă sẫm lại với thời gian, các cột gỗ mun tṛn to đều khắc những h́nh hoa lá, lâu năm đă nức nẻ nhưng vẫn c̣n giữ nguyên ve uy nghi.
Giữa gian đại sảnh là bàn thờ với hai câu đối chạm xà cừ treo cao dọc hai cột lớn, rồi những bộ bàn ghế gỗ đẹp tuyệt được kê phía dưới. Tất cả đều có tuổi nhưng vẫn như c̣n mới nhờ có tay người chăm sóc. Song tất cả lại toát lên vẻ lạnh lẽo, âm u, rùng rợn dươ/i ngọn đèn măng-xông chóe trắng treo ngay giữa.
Đêm trước khi đi, Chiêu đă nghe d́ Lài kể:
Họ tộc nhà cô là mọt ḍng họ lớn. Người khai sảng ḍng họ làm quan to trong triều, khi về hưu đă cho xay ngôi nhà này để vui thú điền viên, rồi sau đó chính trong ngôi nhà này, cháu chắt ông đă chết dần chết ṃn, những cái chết bất đắc cho những đứa bé sơ sinh mới lọt ḷng mẹ, hoặc những cái chết lạ lụng của những người vừa bước vào tuổi trưởng thành.
D́ Lài kể rằng:
Khi c̣n làm quan, cụ tổ đă vâng lệnh vua đi dẹp một đám cướp rừng, cụ đă bắt được vợ chồng tên chúa đảng. Biết khó thoát tội chết, gă tướng cướp đă dập đầu van xin hoăn cái chết cho vợ hắn v́ mụ ta sắp tới ngày sanh con. Nhưng cụ tổ đă không chịu.
Lệnh hành quyết được ban hành. Tất cả bọn cướp bị chém ngang lưng theo luật thời đó. Trước khi bị chém, người đàn bà với cái bụng vượt mặt ấy đă nguyền:
- Ta nguyền rủa cho nhà người tuyệt đường con cái, cầu cho giồng họ nhà mi toàn sanh những đứa yếu tướng, chết non, trong ba đời sanh toàn yêu ma, rồi cuối cùng cũng tuyệt tử, nếu không bỏ xứ, tha phương cầu thực.
Phải chăng lời nguyền ấy đă linh ứng nên tới đời ông nội của Chiêu phải bỏ xứ mà đi tha phương nhưng vẫn c̣n được người nối dỗi ? Tới bây giờ, Chiêu mới hiểu sao bà nội không cho anh Toàn gọi cha mẹ ḿnh là ba mẹ mà gọi là cậu mợ, cũng như không cho anh sống chung nhà.
Nỗi ám ảnh của trăm năm qua đă ăn sâu vào huyết quản của các cụ và lưu truyền tới đời con cháu. Nhưng được sanh ra và lớn lên ở nơi vân minh hiện đại như thành phố Sài G̣n, Bích Chiêu nghe những chuyện hoang đường này như nghe chuyện đời xưa. Cô không tin chút nào v́ quê hương, họ hàng với cô quá xa vời, cô chẳng biết cũng chẳng hề quan tâm đến nó.
Song giờ đây, cô đang đứng giữa cội nguồn trước bàn thờ với vong linh bao nhiêu người đă khuất, Bích Chiêu chợt bồi hồi, cô vừa xút động vừa lo so khi nghĩ tới thứ quyền lực siêu nhiên mà theo lời truyền khẩu đă khiến ḍng họ Vũ phải phiêu bạt để được tiếp tục sinh tồn.
Giọng Kha vang lên ngắt ngang suy nghĩ của Chiêu:
- Đúng là nhà quan có khác. Dầu xưa củ nhưng vẫn c̣n rất hoành tráng.
Bích Chiêu gượng gạo cười. Cô muốn nói đôi câu nhưng nghĩ Kha chưa chắc hiểu ư ḿnh nên thôi.
Giọng anh lại vang lên, nhưng nhỏ chỉ đủ Chiêu nghe:
- Ngôi nhà đẹp nhưng âm khí nhiều quá, khiến tôi cứ lạnh thấu xương.
Chiêu bỗng nặng nề khó chịu v́ nhận xét ấy. Ngay lúc đó có tiếng động o cuối pḥng. Chiêu và Kha quay phắt lại. Trước mặt hai người là một cô gái đang ngồi trên xe lăn, cô ta mỉm cười với Chiêu:
- Trong lúc chờ vú Nh́ chuẩn bị cơm nước, mời chị đi với em đến pḥng bác Thực.
Bích Chiêu ngập ngừng:
- Chị là… là…
Cô gái cho xe lăn đến gần hơn:
- Em là Nguyệt Cầm, theo vai vế trong họ, em là em, v́ ba em nhỏ hơn bà chị.
Bích Chiêu liếm môi:
- Ba tôi thế nào rồi ?
Nguyệt Cầm trả lời:
- Vẫn lúc ngủ rất mê mà không hiểu v́ sao.
Nh́n Cầm dùng tay lăn từng ṿng bánh xe, tim Chiêu nhói lên khi nhơ/ tới lời nguyền đă trăm năm… Lẽ nào Nguyệt Cầm là một trong “Những đứa mắc lời nguyền yểu tướng, tật nguyền” của ḍng họ Vũ.
Ḷng Chiêu dâng lên niềm xót xa thương cảm lạ lùng.
Cô bước đến sát chiếc xe lăn:
- Để tôi giúp Cầm.
Nguyệt Cầm lắc đầu:
- Ôi, không cần phải làm thế. Em quen rồi.
Qua một hành lang dài hun hút, Nguyệt Cầm đưa hai người vào một pḥng rộng gần cầu thang. Trong pḥng đă có Tranh. Cô ta đang ngồi cạnh một cái giường to. Trên giường, ba Chiêu nằm thiêm thiếp như ngủ.
Bích Chiêu vội vàng bước đến. Cô nắm chặt tay ông và gọi khẻ, nhưng ông chẳng có chút phản ứng nào. Cô quay lại nh́n Kha như chờ anh “tư vấn”.
Giống một bác sĩ thực thụ, Kha vạch mí mắt ông Thực, rọi đèn pin vào rồi bắt mạch. Bích Chiêu sốt ruột:
- Sao hả anh ?
Kha trả lời, không chắc lắm.
- Bác ấy như người đang ngủ say vậy.
Bích Chiêu hỏi tới:
- Bệnh này là bệnh ǵ cơ chứ ? Ba tôi không có thói quen nằm li b́ khi bệnh. Trái lại, khi bị cảm, ổng c̣n cố gắng vận động để đừng mụ mị người nữa ḱa.
Kha quay sang hỏi Cầm:
- Tại sao bác Thực bị như vậy ?
Nguyệt Cầm dáo dác nh́n quanh, giọng đầy sợ hăi:
- Em không biết. Khi bác Thực được bác sĩ Kiên đưa về th́ bác ấy vẫn tỉnh, nhưng trong mệt lắm. Bác sĩ Kiên nói bác Thực bị cảm, cần được nghĩ ngơi.
Kha hỏi ngay:
- Thế ba tôi đâu ?
Tranh vọt miệng:
- Bác sĩ Kiên đă quay lại khu rừng Cấm rồi ạ.
Nguyệt Cầm th́ thào đầy run rẩy:
- Chỗ đó là nơi của ma quỷ ở, mọi người xúm vào khuyên ngăn nhưng bác sĩ Kiên đâu có chịu nghe. Em sợ rồi ông ấy cũng sẽ bị như bác Thực thôi.
Kha thắc mắc:
- Ba tôi đi một ḿnh à ?
Tranh nhanh mồm:
- Dạ không. Ông ấy đi với một người bà con họ Hoàng và hổng nói chừng nào về.
- Ông ta là ai ?
Tranh trả lời thật nhanh:
- Dạ, ổng tên Ba Th́n, sống ở đây, gần nhà này. Ba Thin gọi bác sĩ Kiên là chú ạ.
Kha thắc mắc vô cùng. Tại sao ba anh lại bỏ mặc ông Thực một ḿnh trong t́nh trạng này rồi vội vă trở lại khu rừng Cấm ǵ đấy chứ ?
Ở đó có bí mật ǵ ông cần khám phá chăng ? Kha không nghĩ ba ḿnh có máu phiêu lưu, mạo hiểm. Ông là một bác sĩ tận tâm với nghề, lẽ nào ông lại bỏ bệnh nhân để dấn thân vào khu rừng nào đó.
Càng nghĩ, Kha càng thấy khó hiểu. Trong lúc đó, Bích Chiêu cũng thắc mắc… ức tỉ vấn đề như anh. Lỡ như ba ngủ giấc ngủ ngh́n thu th́ lấy ai sẽ giải tỏa những thắc mắc này. Cô nh́n Kha, lo lắng:
- Ba tôi không bị chấn thương năo chứ ?
Kha không trả lời, vầng trán cao của anh nhăn lại. Kha đang suy nghĩ điều ǵ đó rất dữ.
Giọng bà Nh́ cau có vang lên:
- Có cơm rồi, mời cô cậu dùng nhanh cho nóng.
Nguyệt Cầm nhỏ nhẹ:
- Chị đừng lo. Con Tranh luôn luôn túc trực bên bác Thực, bác mà tỉnh, nó sẽ gọi ngay. Anh chị cứ tự nhiên v́ cả nhà đă ăn rồi.
Kha ra dấu cho Bích Chiêu. Hai người theo bà Nh́ xuống bếp. Tới lúc này, Chiêu mới nhận ra ḿnh đói quá mức. Tay run run cô cầm đủa, cô ăn nhưng chẳng cảm nhận mùi vị ngon dở ǵ hết.
Bà Nh́ có vẻ phật ư khi thấy thế:
- Ở nơi quỷ ám này chẳng có món ǵ đăi khách cả.
Kha vội thanh minh:
- Bọn cháu mệt quá, có ăn cơm vua cũng thế thôi.
Bà Nh́ chép miệng:
- Khổ như thế sao hết người này tới người khác đổ về đây như đi chợ rồi than.
Kha hỏi ngay:
- Ngoá tụi cháu ra c̣n ai nữa ạ ?
Dường như thấy ḿnh lỡ lời, bà Nh́ trớ đi:
- Ối dào! Th́ hết bố tới con chớ ai đâu. Tui nói thiệt, đây không phải đất lan`h của nhà họ Vũ, cô mau đưa ông Thực vào Sai G̣n bằng không…
Bích Chiêu mắc nghẹn v́ câu lấp lửng của bà Nh́. Cô nuốt cơm xong:
- Bằng không th́ sao ?
Bà Nh́ x́ xào bằng giọng khàn đặc:
- Những người đàn ông họ Vũ đều chết bất đăc trong ngôi nhà này. Cô sớm đưa ông Thực vê, may ra tránh được lời nguyền.
Bích Chiêu đặt đủa xuống măm. Cô sợ thật t́nh. Không phải d́ Lài mà người khác vừa nhắc tới lời nguyền khủng khiếp được truyền tai từ nhiều đời với Bích Chiêu.
Bà Nh́ bồi thêm:
- Người chết trước sớm rước người chết sau trong thời gian ngắn gọi là chết trùng như cụ nội nhà cô và anh Hai của ông Thực. Nguyệt Cầm mà không què quặt, tật nguyền chưa chắc sống được dưới mái nhà này đâu.
Ngay lúc ấy, có một tiếng rú đâu đó xuyên qua các bức tường đêm, vang lên giữa cơn mưa làm rung chuyển các cánh cửa sổ của khu nhà. Đó không phải là tiếng kêu đau khổ, sợ hải mà là tiếng một kẻ đần độn, khùng điên. Nó bùng ra càng lúc càng cao trong tắc nghẹn rồi chuyển sang điệu rên rĩ bị thương của một người điên than văn về số phận của ḿnh.
Bích Chiêu và Kha đều kinh hoàng v́ tiếng rú ấy trong khi bà Nh́ vẫn thản nhiên:
- Lại thằng Sáu Bảnh. Mỗi khi trời mưa băo, nó đêu lên cơn tru như chó.
Chiêu ṭ ṃ:
- Sáu Bảnh là ai vậy d́ ?
Bà Nh́ nhấn mạnh:
- Một người sống trong vùng này, nhưng là người điên, điên thật thụ à nha. Nếu ở lại chừng đôi ba ngày, cô sẽ gặp nhiều thằng nửa người nửa ngợm lắm.
Tiếng kêu của Sáu Bảnh bỗng đổi khác. Bây giờ là từng loạt cười chua chát, dồn dập, không vui, không buồn, không có sinh khí của sự sống nghe mà sởn da gà, nhất là vào lúc mưa giông nổi lên như thế này.
Ăn xong, Bích Chiêu trở lại với ba ḿnh, ông vẫn ch́m trong giấc ngủ, Chiêu định ở lại cùng ông, nhưng Kha lắc đầu. Anh đưa cô về pḥng với lời chúc “Ngủ ngon”.
Kha bảo Chiêu cần giữ ǵn sức khỏe v́ trước mắt c̣n rất nhiều vấn đề cần được giải quyết. Cô sẽ khó ngủ, nhưng người mất ngủ sẽ là Kha. Tới lúc này, anh vẫn chưa biết ba ḿnh đang ở đâu, chuyện ǵ đă xảy đến với ông.
Chui vào giường, mền đắp lên tận cổ, Bích Chiêu thao thức măi. Sáu Bảnh lại cất lên cười, tiếng cười ngây dại, thê thảm như tiếng tru của chó. Chiêu co người lại và vái trời mau sáng.

Chương 3

Kha giật ḿnh tỉnh giấc khi một luồng gió lạnh buốt hất tung cánh cửa sổ lùa vào pḥng. Anh nhổm dậy bước tới ban công.
Một ngày mới bắt đầu, nhưng bầu trời xám xịt chẳng báo hiệu ǵ tốt đẹp. Thế là anh đă qua một đêm ở nơi xa xôi heo hút này.
Đêm qua, Kha trằn trọc lâu lắm. Anh hệ thống lại toàn bộ sự việc và thấy có nhiều chuyện thật khó hiểu.
Đầu tiên là chuyện về quê vội vă với lư do mập mờ không rơ đầu đuôi của ba. Hôm ông đi, Kha vắng nhà, khi về, Kha chỉ nghe bà Sáu giúp việc nhắn lại rằng ông về quê dăm ba ngày để nghiên cứu một hội chứng bệnh ǵ đó.
Nếu bà Chinh không điện thoại tới hỏi thăm, Kha cũng chẳng biết ba ḿnh đi cùng ông Thực, để bây giờ một người nằm vùi, mê man, một người chẳng biết đi đằng nào mà lần.
Rơ ràng nghiên cứu bệnh chỉ là cái cớ, c̣n lư do ba anh và ông Thực đều giấu kín vợ con. Nhưng vấn đề chính là chuyện ǵ ? Tại sao ba anh theo ông Thực lên đây chứ ? Suốt đoạn đường từ ga về, Kha đă cố ư ḍ hỏi, song ông già Bền ngớ ngẩn trả lời lệch sang đăng khác. Chả hiểu ông lăo ngớ ngẩn thật hay giả vờ v́ muốn tránh né điều không thể nói.
Đứng tần ngần trước pḥng Bích Chiêu độ một phút, Kha định gọi cô dậy, nhưng rồi lại thôi. Tốt hơn hết, nên để Chiêu ngủ thêm một chút. Sau cuộc hành tŕnh dài, cô bé chắc chắn rất mệt.
Bước xuống khoảng săn, Kha cảm thấy dễ chịu hơn. Măi giờ đây, anh mới nh́n rơ ṭa nhà. Nó lớn hơn anh tưởng nhiều và gồm hai tầng. Nếu nó được xây dựng cách đây hơn trăm năm th́ quả là một công tŕnh kiến trúc lớn vào thời ấy.
Vậy mà Kha chưa lần nào nghe ba nhắc đến ngôi nhà này, dầu nó được xây trên quê hương ông.
Dầu ṭa nhà to lớn nhưng trông nó ảm đạm và lạnh lẽo làm sao. Nó ch́m trong khu rừng ẩm ướt với những cây cao lấn gần đến cổng, vươn những chóp xanh thẳm lên cao hơn mái nhà.
Kha bước không tiếng động trên thảm lá c̣n ướt mưa. Sương mù trắng xóa không làm chùn chân anh. Kha đứng sựng lại và ớn lạnh khi nhận ra một nghĩa trang đang mập mờ trong sương.
Nghĩa trang của ḍng họ Vũ à ? Kha chợt nhớ những lời của bà Nh́ nói hồi tối và ớn óc. Nhưng sự sợ hăi vẫn không lấn át được sự ṭ ṃ thôi thúc trong ḷng. Kha bóp chặt nắm tay bước từng bước về phía khu nghĩa địa. Anh muốn khám phá những bí mật mà ba ḿnh giấu. Biết đâu chừng, nên bắt đầu từ những người đă chết này.
Đi dọc theo hàng mộ gần nhất, Kha đọc tên ngày sanh, ngày tử khắc trên bia đá và nhận ra những người này chết trẻ, phải nói là chết non mới đúng. Họ độ chừng hai mươi tuổi, thặm chí có những ngôi mộ chỉ ghi ngày chết chớ không có năm sanh. Đây là những mô đất thấp, bia mộ là những miếng gỗ được khắc cẩu thả tên bằng những chữ nguệch ngoạc, xấu xí.
Nh́n những nấm mộ bé tí ấy, ḷng Kha chợt dâng lên niềm xót thương vô hạn. Đi sâu vào trong, Kha thấy có ba ngôi mộ lớn. Lớn nhất là ngôi mộ ở giữa. Chắc mộ của cụ tổ họ Vũ từng giữ chức quan lớn ngày xưa. C̣n hai bên hẳn là mộ của hai bà vợ. Ngôi mộ nạ cũng có mái che, có rào sát vuốt nhọn bao quanh trông thật uy nghiêm. Nhưng theo thời gian rêu phong bao phủ nên có uy nghiêm cách mấy cũng hoang phế, điêu tàn.
Kha đang ngậm ngùi trước cảnh vật th́ bỗng giật ḿnh khi thấy như có người phía sau ngôi mộ lớn nhất. Hốt hoảng, anh hơi lùi ra phía sau, chân vấp phải rễ cây suưt té ngửa.
Lấy lại thăng bằng, Kha thu hết can đảm quát lớn:
- Ai đó ?
Và nghe giọng ḿnh dội lại chớ không ai trả lời, một con quạ đang lượn lờ trên cao bỗng đáp xuống nóc mộ. Màu đen hắc ám của nó làm Kha khó chịu. Ngay lúc đó anh thấy một bóng người từ sau ngôi mộ phóng đi. Dáng hắn chập chờn sau làn sương.
Đó là người chớ chẳng phải là quỷ ǵ. An tâm với nhận định của ḿnh, Kha bổ nhào theo. Chẳng mấy khó khăn, anh đă túm được vai hắn và giật nẩy người khi nghe hắn rú lên, tiếng rú anh đă nghe tối đêm qua. Nếu vậy, hắn là Sáu Bảnh rồi. Anh vội buông gă ra. Đứng lui lại, Kha ṭ ṃ nh́n gương mặt ngây ngây ngô ngô của một kẻ chậm phát triểe, gă cũng nh́n lại anh. Vừa nh́n, gă vừa rú lên chát cả tai.
Kha nạt:
- Im ngay, Sáu Bảnh.
Nghe gọi đúng tên ḿnh, Sáu Bảnh nín khe, hắn giương mắt nh́n Kha với cái nh́n đờ đẫn, miệng toe toét cười vô hồn. Đúng là một người tâm thần.
Kha chú ư thấy Sáu Bảnh cứ chấp tay sau lưng, hắn giấu vật ǵ th́ phải.
Anh dịu giọng hơn:
- Cái ǵ sau lưng vậy Sáu Bảnh ? Đưa ra xem.
Anh phải nói hai ba lần, Sáu Bảnh mới giơ lên cho Kha xem. Đó là một con gà đă chết, cổ gà bị đứ, máu ướt cả lông, nh́n thật gớm ghiếc.
Lúc Kha c̣n bất ngờ v́ h́nh ảnh máu me đó th́ Sáu Bảnh vụt chạy nhanh như sợ bị anh cướp con gà chết. Lần này, Kha không đuổi theo nữa, anh quay lại ngôi nhà.
Trên hành lang, Nguyệt Cầm đang ngồi trong xe lăn và mỉm cười chào anh.
- Không ngờ người thành phố lại dậy sớm thế.
Kha chăm chú nh́n cô gái. Tới bây giờ, dưới an'h sáng sớm mai, anh mới nh́n rơ Nguyệt Cầm. Cô có làn da trắng xanh của người ít tiếp xúc với ánh nắng. Đôi mắt đen, to lẽ ra phải long lanh yêu đời, lại trông đờ đẫn, khó hiểu nằm dưới làn mi dài cụp xuống như trốn tránh điều ǵ đó. C̣n cái miệng nhỏ với đôi môi đỏ, mỏng dính mím lại khắc khổ, khiến cô trong như già hơn tuổi.
Nh́n chung, Nguyệt Cầm là cô gái đẹp, các đường nét gương mặt khá gợi cảm cân xứng đến mức có thể làm mẫu cho họa sĩ. Tiếc thay, Cầm lại là một phế nhân. Kha không biết đôi chân cô ra sao, v́ nó được che giấu dưới một tấm khăn thổ cầm tuyệt đẹp.
Đến gần Cầm, đứng tựa vào cột gỗ lim tṛn đen bóng, Kha nói:
- Tôi vừa đi dạo một ṿng. Khu này rộng quá sức tưởng tượng của tôi.
Đưa những ngón tay dài kéo lại chiếc khăn choàng cổ, Nguyệt Cầm hỏi:
- Anh đi tới đâu ?
- Tới nghĩa trang ở phía trái.
- Trời ơi! Anh đến đó làm ǵ ? Nghĩa trang là nơi đáng sợ nhất ở đây. Nơi người chết nhiều gấp mấy lần người đang sống.
Kha thắc mắc:
- Thế có bao nhiêu người ở trong ngôi nhà này ?
Nguyệt Cầm trả lời:
- Tôi, vú Nh́ và Tranh.
- C̣n Sáu Bảnh và chú Bền ?
- Họ ở quanh đây trong những căn nhà của ḿnh. Chỉ những người thuộc gịng trưởng của họ Vũ mới được ở trong nhà này. Đó là lệ truyền từ nhiều đời lắm rồi.
Kha ṭ ṃ:
- Nhà họ Vũ có nhiều gịng lắm sao ?
Nguyệt Cầm nhếch môi:
- Trước kia th́ thế, nhưng giờ tàn rụi cả rồi. Chỉ c̣n chi Vũ Mạnh của ba tôi và bác Thực. Riêng chi Vũ Trọng th́ hầu như đă chết hết.
Kha nhíu mày:
- V́ lư do ǵ mà cả một chi họ lại chết hết ?
Cầm rùn vai:
- Nhiều lư do lắm. Chiến tranh, bệnh tật, tuyệt tự. Khi trời đă gọi th́ uống nước cũng sặc mà chết. Họ đă bị nguyền rủa.
Kha đá nhành cây mục dưới chân ḿnh:
- Dường như các bà, các cô ở đây tin vào một lời nguyền khủng khiếp nào đó, nên đă rùng rợn hóa về sự chết b́nh thường của những người trong gịng họ ?
Nguyệt Cầm nghiêm mặt:
- Anh muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng sự thật đúng là vậy. Những người gịng họ Vũ thường nhận những cái chết khác thường, hoặc có được sống th́ cuộc sống cũng bi thương, khốn khổ v́ điên khùng, tật nguyền, dị dạng. Nhiều bà mẹ sinh con ranh con lộn, mang nặng đẻ đau để được những quái thai gớm ghiếc.
Kha nhíu mày. Đây có phải là một hội chứng bệnh mà ba anh đang t́m hiểu không ? Sự diệt vong của một gịng họ bị ám ảnh bởi một lời nguyền ǵ đây là thế nào ?
Anh liếm môi:
- Thật ra đó là lời nguyền ǵ ?
Nguyệt Cầm co ro trong chiếc xe lăn. Cô bắt đầu bằng hai tiếng "ngày xưa" như một câu chuyện cổ tích.
Kha chăm chú nghe và tự hỏi với riêng ḿnh:
"Lời nguyền của người đàn bà tử tội ấy lẽ nào có sức mạnh xuyên thời gian ? Nó có chăng chỉ là truyền thuyết hoang đường thôi, c̣n cái chết của những người họ Vũ lần lượt suốt cả trăm năm nay th́ sao ? Nguyệt Cầm chỉ lấp lửng chớ không chịu nói rơ.
Giọng cô đượm mùi đồng bóng:
- Cũng như ông cụ tổ, ông nội tôi có hai vợ. Bác Thực là con của bà nội cả, ba tôi là con bà nội Hai. Cũng v́ sợ tuyệt tự nên đàn ông trong họ thường có nhiều vợ để được nhiều con. Ấy vậy mà… Kha không đủ kiên nhẫn nữa. Anh ngắt ngang lời Cầm:
- Nhưng họ bệnh ǵ mà chết ?
Nguyệt Cầm tṛn mắt nh́n anh với vẻ ngạc nhiên v́ anh không hiểu… vấn đề.
- Bệnh à ? Nếu bệnh mà chết th́ nói làm ǵ ? Đằng này đang sởn sơ khỏe mạnh lại lăn đùng ra đột tử mới ghê chớ.
Nh́n quanh quất với đôi mắt cụp xuống, Nguyệt Cầm th́ thào:
- Đă bảo mắc lời nguyền mà.
Kha lắc đầu:
- Tôi không tin.
Nguyệt Cầm nhỏ nhẹ:
- Tôi đâu bắt anh tin. V́ tin hay không chuyện cũng đă xảy ra rồi. Trong ṿng một tháng, ba người chết. Anh cứ tưởng tượng đi, ngày mở cửa mả của người này th́ người kia lăn đùng ra chết. Đầu tiên là ông nội tôi, ông đang nằm ngủ nửa đêm bỗng hét to một tiếng rồi chết. Kế đó là bác Hai Chiến. Ngày mở cửa mả Ông nội, bác Hai vừa thả con gà trống xuống th́ ôm đầu khóc rống lên kêu đau rồi ngả lăn ra tại chỗ.
Kha xoa cằm:
- Tiếp đó là ai ?
Nguyệt Cầm nói ngay:
- Tới bác Ba. Ba ngày sau bác Ba cũng ôm đầu kêu đau rồi chết. Lúc đó, bác Tư Thực mới được năm tuổi, bạ nội Cả sợ quá phải đưa bác vào Sài G̣n ngay tức khắc. Bà nội Hai cũng vội vă đưa ba tôi về quê của bà. Sau này người ta cho rằng bác Hai, bác Ba tôi chết v́ bị viêm màng năo. Nhưng người họ Vũ vẫn tin rằng họ chết v́ lời nguyền.
Kha nhướng mày:
- Nhờ bỏ ngôi nhà này đi, nên ba em và bác Thực vẫn sống tới bây giờ ?
Không cho là Kha mỉa mai, Nguyệt Cầm gật đầu:
- Đúng vậy. Suốt mấy chục năm, ngôi nhà giao cho một người quản gia trung thành giữ, v́ cả họ chẳng c̣n ai.
- Phải ông Bền không ?
- Phải nói là gia đ́nh ông Bền. Trước kia là ba ông ấy. Bây gio(` tới ông ta. Đến sau chiến tranh, ba tôi mới trở về ngôi nhà này.
Kha hỏi:
- V́ sao bác trai lại dám trở về ?
Môi nhếch lên, Nguyệt Cầm nói:
- V́ ngôi nhà của chúng tôi đă bị sập hoàn toàn sau một cơn lũ quét. Gia đ́nh lúc ấy quá túng thiếu, không đất đai canh tác trong khi ngôi nhà này lại quá tốt, đất đai bạt ngàn hơn chục mẫu, đang bị những người ngoài họ sử dụng vô tội vạ.
Kha nhướng mày:
- Lời nguyền ngày xưa đă không c̣n linh ứng nữa rồi. Đúng không ?
Nguyệt Cầm rùng ḿnh:
- Điều đó th́ không đúng. Sau khi về đây được một năm th́ mẹ và chị gái tôi bị chết v́ sốt rét. Rồi cách đây vài tháng, ba tôi…
Ôm mặt mất cả phút, Cầm mới nói tiếp:
- Ông chết khi đang ngồi trong pḥng lật lại gia phả, cũng như di chúc của ông nội tôi. Bác sĩ ở huyện bảo ông bị nhồi máu cơ tim, nhưng mội người ở xứ này ai cũng cho rằng ông chết v́ lời nguyền xưa. Tôi cũng tin như thế.
Kha hỏi:
- Vậy tại sao Cầm c̣n dám ở đây ?
- V́ tôi là người què quặt, số phận đă không mỉm cười với tôi, cho nên tôi sẽ được sống trong ngôi nhà của gịng họ ḿnh.
Kha kêu lên:
- Một kiểu của luật bù trừ, và em tin như thế.
Nguyệt Cầm gật đầu, giọng chắc nịch:
- Vâng.
Rồi cô nói tiếp:
- Đó là số phận của những người họ Vũ chúng tôi. Thế c̣n ḍng họ Hoàng Đăng của anh ?
Kha nhíu mày:
- Ḍng họ Hoàng Đăng của tôi có ǵ không ổn sao ?
Nguyệt Cầm cười nữa miệng:
- Lẽ nào anh không biết mà hỏi lại tôi ? Chỉ có một điều làm tôi ngạc nhiên là tại sao bác sĩ Kiên lại trở về chung với bác Thực ?
- Hai người cùng quê, có dịp cùng “Quy cố hương” là lẽ thường t́nh.
Nguyệt Cầm nhấn mạnh:
- Tôi lại thấy bất thường. Càng bất thường hơn khi theo chân hai ông bố là hai cậu ấm, cô Chiêu. Lâu lắm rồi, ngôi nhà này mới đông người ghé như thế. Tôi cho rằng đây là cơ hội “Đánh thức các hồn ma đấy”.
Kha bật cười:
- Cầm khéo tưởng tượng quá.
- Tôi nói thật đó chứ. Họ Vũ và họ Hoàng trước đây từng có mối thù lớn. Tới bây giờ thù ấy vẫn chưa nguôi.
Kha ngắt ngang lời Cầm:
- Hận thù à ? Chà! Tôi lại sắp được nghe một câu chuyện hoang đường khác có liên quan tới gịng họ ḿnh sao ?
Nguyệt Cầm kêu lên:
- Anh không biết ǵ hết ư ? Tôi nói thật đó. Trước kia, họ Hoàng nhà anh…  Từ trong nhà, Tranh chạy ra, giọng hốt hoảng nhiều hơn là vui mừng.
- Ông… ông Thực tỉnh dậy rồi.
Kha mừng rỡ:
- May quá! Phải cho Bích Chiêu hay mới được.
Tranh nói ngay:
- Cô Chiêu đă biết, hiện giờ cô ấy đang ở cạnh ông Thực. Hai người x́ xầm ǵ đó nghe bí mật lắm.
Kha bắt gặp ánh mắt tối sầm khó hiểu của Nguyệt Cầm. Ánh mắt ấy đă khiến Tranh im miệng. Cô ta lăn xe trở vào, giọng vừa lạnh vừa như quyết đoán:
- Như vậy việc đưa bác Thực về Sài G̣n sẽ dễ dàng hơn. Tôi nghĩ, ngày mai anh và chị Bích Chiêu nen lên đường.
Kha ung dung:
- Đâu việc ǵ phải gấp thế. Tôi vẫn c̣n muốn ở đây để ngóng tin tức ba ḿnh.
Dứt lời, anh sải bước thật dài để vào pḥng ông Thực. Đúng là ông đă tỉnh dậy. Mặt tỉnh táo như một người vừa thức sau một giấc ngủ đầy, ông đang nói ǵ đó với Bích Chiêu. Thấy anh vào, ông liền chuyển câu chuyện sang anh:
- Ba cháu không sao đâu. Anh ấy đang thực hiện một du khảo nhỏ về cánh rừng bên phải núi. Trể lắm ngày mai sẽ trở lại đây.
Kha thắc mắc:
- Chuyện ǵ đă xảy ra với ba cháu và bác vậy ?
Ông Thực lắc đầu:
- Có chuyện ǵ đâu. Chả là bác bị cảm nên ngủ mê li b́ mấy ngày liền.
Kha không chấp nhận sự giải thích khó tin của ông Thực, nhưng anh không hỏi ǵ thêm, những lời Nguyệt Cầm nói lại làm anh hoang mang. Ngay lúc đó, Nguyệt Cầm lăn xe vào tới, nh́n ông Thực và Bích Chiêu bằng cái nh́n của chủ đối với khách, cô cao giọng:
- Ngôi nhà này luôn rộng mở tiếp đón khách phương xa. Cháu rất mừng v́ bác vẫn khỏe.
Ông Thực mỉm cười:
- Bác không phải là khách, mà cũng như cháu, bác đang ở trong nhà của ḿnh.
Nguyệt Cầm đưa tay lên môi ra chiều sợ hăi:
- Ḱa bác. Bác đă quên lời ba nội đă dặn ḍ rồi sao à ? Sao lại nhận là người nhà?
- Bác vẫn nhớ đấy chứ. Nếu lời nguyền ấy linh ứng, th́ dù bác có vờ ḿnh là người dưng khác họ Vũ, “họ” cũng không tha bác đâu. Thôi, số phận đă xếp đặt như thế, bác đành chấp nhận xem “con tạo xoay vần” ra sao.' Nguyệt Cầm đưa tay đặt lên miếng tang trắng trên ngực áo ḿnh:
- Ba cháu mất chưa được trăm ngày, cháu sợ lắm.
Ông Thực hạ thấp giọng:
- Bác cũng rất sợ. Bởi vậy, bác sẽ về Sài G̣n ngay khi bác sỉ Kiên đi rừng trở về.
Cầm thốt lên:
- Biết chừng nào bác sĩ Kiên mới trở về ? Cháu nghĩ, bác nên rời khỏi đây vào ngày mai.
Ông Thực lắc đầu:
- Bác vẫn c̣n mệt lắm, chưa đi nổi đâu.
Nguyệt Cầm bồn chồn:
- Sinh mạng vẫn quan trọng hơn bác ơi.
Ông Thực khoát tay:
- Cám ơn cháu đă lo lắng. Nhưng bác tin tổ tiên sẽ phù hộ cho bác yên ổn đến ba hôm nữa trong ngôi nhà của ḿnh.
Năy giờ ngồi khoanh tay im lặng, Bích Chiêu bỗng lên tiếng:
- Con sẽ đích thân xuống bếp lo bữa ăn cho ba.
Ông Thực gật gù vẻ hài ḷng:
- Giỏi lắm.
Chiêu mỉm cười với Nguyệt Cầm:
- Cầm đi với tôi nhé.
Ngần ngừ vài giây, Cầm mới gật đầu. Đợi hai người ra khỏi pḥng, ông Thực mới lên tiếng:
- Nếu hết ngày nay mà ba cháu không về, chúng ta phải đi t́m.
- Bác cho là ba cháu gặp nguy hiểm à ?
Ông Thực ậm ừ:
- Núi rừng hiểm trở, làm sao biết được nguy hiểm có chờ người ta hay không.
Kha nóng nảy:
- Cháu đâu phải trẻ cháu, xin bác cứ nói thẳng, chuyện rắc rối ǵ đă xảy ra cho bác và ba cháu vậy ?
- Chả có chuyện ǵ đâu.
- Nhưng những điều bác nói với Nguyệt Cầm thật mơ hồ, hoang tưởng.
Ông Thực lơ lửng:
- Người ở đây tin như vậy, ḿnh cứ nói theo họ, đă sao đâu.
Kha làm thinh. Một lúc sau, anh hỏi:
- Thế bác có tin vào lời nguyền không ?
- Hồi “năm tuổi” bác đă chịu một lúc tang của ba người thân. Đó là nỗi ám ảnh triền miên suốt đời bác. Lần này bác đưa ba cháu cùng về là để t́m hiểu sao hiện tại ở đây vẫn có nhiều người chết yểu hoặc dị dạng thế.
- Bác tin ba cháu sẽ hết ḷng với bác khi giữa hai họ xưa kia từng có thâm thù sao ?
Mặt ông Thực thản nhiên:
- Chính v́ mối thù đó mà bác và ba cháu mới về đây. Chuyện rất dài và phức tạp, rất nhiều điều chưa thể nói ra được. Nhưng cháu hăy tin rằng trong ḷng bác chả có mối thù nào với họ Hoàng Đăng hết.
Kha không ngăn được ṭ ṃ:
- Nhưng tại sao trước kia hai họ lại thù hận nhau ?
Ông Thực bước xuống giường, dang tay làm vài động tác thể dục, Kha biết ông không muốn trả lời, nên thôi.
Anh nói:
- Bác cứ nghĩ ngơi, cháu đi ṿng ṿng cho khuây khỏa.
- Nhưng không nên đi xa, nhất là vào rừng. Trong đó phức tạp lắm.
- Cháu muốn tới nhà thờ của họ Hoàng.
Ông Thực vội vàng bảo:
- Không đi được đâu. Đường tới đó bị cây che kín cả rồi.
Kha nhỏ nhẹ:
- Vậy cháu sẽ ra thị trấn gọi điện về nhà. Bác có nhắn ǵ cho bác gái không ?
- Không. Cám ơn cháu.
Kha nhún vai. Vừa bước ra hành lang anh vừa suy nghĩ mông lung. Thật là khó tin một người nằm li b́ mấy ngày liền v́ bệnh, hôm nay lại tỉnh táo như thế. Tối qua khi bắt mạch cho ông Thực, Kha thấy mạch ông rất yếu. Vậy mà… thật khó hiểu. Dầu không phải bác sĩ như ba ḿnh, Kha cũng biết đôi chúc về ngành y, lẽ nào anh bắt mạch sai ?
Không lư nào, rơ ràng ông Thực đă bị một tác động nào đó, nên mới rơi vào t́nh trạng như vậy. Nhưng tác động nào cơ chứ ?
Kha chợt nhớ tới vẻ mặt hốt hoảng của Tranh khi cô ta báo với Nguyệt Cầm ông Thực đă tỉnh. Rồi ánh mắt tối sầm của Nguyệt Cầm nữa. Dường như hai cô tṛ không muốn ông Thực tỉnh lại th́ phải.
Chuyện của ông Thực chưa có lời giải đáp, Kha đă chuyển sang chuyện của gia tộc ḿnh.
Đây là lần đầu tiên Kha được biết ḍng họ Hoàng Đăng của anh có tư thù với ḍng họ khác.
Nếu đă nói là hận thù, chắc phải xảy ra hiềm khích hết sức sâu sắc chí ít phải có đổ máu, c̣n nặng hơn phải có người chết.
Chà! Sao cứ như chuyện Romeo và Juliette vậy. Hai ḍng họ xảy ra thù hận. Nghe thật tiểu thuyết. Nhất định Kha phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Mặt trời đă lé lói trên ngọn cây, nhưng sương vẫn chưa tan hết. Kha ra khỏi cổng, đi thẳng về phía những mái tranh ẩn trong sương.
Vài ba người dân khắc khổ, cùng đám trẻ con nhếch nhác ṭ ṃ nh́n anh.
Ngoắt một thằng nhóc đầu trọc lóc, hàm răng trên trống hoác, anh hỏi:
- Nhà ông Tư Bền ở đâu ? Chỉ cho chú với.
Thằng nhóc nhanh nhẩu:
- Chú theo cháu.
Vừa nói nó vừa chạy đi trước. Tới một túp lều tranh thấp gần sát đất nó chỉ vào rồi biến đi ngay.
Kha ngần ngừ một chút gọi to, nhưng chẳng ai trả lời. Chả lẽ gio(` này ông ta c̣n ngủ ? Nêu không th́ đă có chuyện ǵ xảy ra với ông già.
Khom người xuống, Kha định chui vào cái cửa thấp lè tè th́ nghe có người nói:
- Ông Tư đi vắng rồi.
Kha quay lại và bắt gặp nụ cười của một người đàn ông trạc ngoài ba mươi. Tự dưng anh thấy an tâm trước nụ cười chân chất ấy.
Anh ta nói tiếp:
- Trời chưa sáng, ông Tư đă quất ngựa ra thị trấn rồi.
Kha nói cho có:
- Tiếc thật! Tôi định t́m ông già tṛ chuyện cho đỡ buồn. À, anh ở gần đây hở ?
Người đàn ông gật đầu:
- Không có già Tư th́ cậu ghé tôi chơi. Cậu là con trai chú Kiên chớ ǵ ? Tôi với cậu cùng họ Hoàng Đăng đó. Theo vai vế, tôi là anh cậu.
Kha nhíu mày:
- Chắc anh là con bác Hai Khang. Anh từng viết thư mời ba tôi về quê chơi một chuyến phải không ?
- Đúng vậy. Cứ gọi tôi là Ba Th́n. C̣n cậu là Kha chớ ǵ ?
Kha gật đầu. Anh theo Ba Th́n đi dọc con đường trải đá lồi lơm ổ gà để tới nhà anh ta. Đó là một ngôi nhà gạch, ngói đỏ khang trang nhất trong nhưng ngôi nhà quanh đây.
Vừa kéo ghế cho Kha, Ba Th́n vừa nói:
- Hôm kia tôi có đưa chú Kiên vào khu từ đường của họ Hoàng.
Kha kêu lên:
- Ủa! Vậy mà Nguyệt Cầm bảo anh đưa ba tôi vào khu rừng Cấm gí đó.
Ba Th́n giải thích:
- “Rẻo” đất ấy họ Vũ và họ Hoàng từng tranh chấp. Họ Vũ trước đây cho người rào lại, không cho ai ra vào, dân quen gọi là Rừng Cấm. Từ đường họ nhà ḿnh ở ngay khu rừng Cấm ấy. Đúng là tôi có viết thư mời chú Kiên về quê một chuyến cho biết sự t́nh, chớ không muốn chú Kiên bận tâm tới những chuyện xảy ra ở rừng Cấm và ngôi từ đường họ Hoàng.
Kha ṭ ṃ:
- Nhưng đó là chuyện ǵ ?
Ba Th́n nh́n anh:
- Cậu không biết à ?
Kha lắc đầu, rồi buột miệng:
- Chuyện lời nguyền của người đàn bà tử tội à ?
Ba Th́n xua tay:
- Ồ không. Chuyện đó không liên quan tới họ Hoàng Đăng của ḿnh.
Kha suy nghĩ trước ánh mắt thách đố của Ba Th́n. Anh ngập ngừng:
- Dường như giữa chúng ta và họ có mâu thuẫn từ đời xưa ?
Xoa hàm râu lởm chởm, Ba Th́n bảo:
- Mâu thuẫn e là hơi nhẹ. Phải nói là thâm thù th́ đúng hơn. V́ đă có người chết.
Kha kêu lên:
- Nghiêm trọng thế sao ? Nhưng là chuyện ǵ ?
Ba Th́n trầm ngâm:
- Người xưa bảo:
“Hôn nhân, điền thổ vạn cổ chi thù”. Nghĩa là chuyện vợ chồng và chuyện đất đai thường khiến người ta hận thù nhau gần như truyền kiếp. Khổ sao mối thù giữa họ Vũ và họ Hoàng lại bao gồm cả hôn nhân lẫn điền thổ.
Kha nhíu mày:
- Tôi vẫn chưa hiểu ư anh.
Nhân nha rít một hơi thuốc lào, Ba Th́n lim dim cả phút mới bắt đầu kể lể:
- Họ Vũ và họ Hoàng là hai họ lớn, giàu nhất vùng đất này. Ông nội của chúng ta trước đây đă từng làm thông gia với họ Vũ.
Kha như nhớ lại:
- À! Ông nội đă gả em gái cho một người bị tâm thần, sau khi sanh con, cô ấy đă chết phải không ?
- Cậu có biết tại sao bà cô Ư chết không ?
- Dạ không.
Ba Th́n thở dài:
- Cuộc hôn nhân ấy là một cuộc mua bán th́ đúng hơn. Hồi đó, ông nội chúng ta là một địa chủ lớn, nhưng thế lực không bằng họ Vũ. Vốn là một tay tính toán, ông lúc nào cũng muốn bành trướng cơ ngơi của ḿnh. Thấy họ Vũ đất mênh mông, nhưng thiếu người quản lư, ông đă đem bà cô Ư là cô em út gả sang bên đó. Với điều kiện được làm chủ một eo đất dọc triền núi phía bên phải cánh rừng của nhà ḿnh.
- Chắc eo đất ấy phải có một vị trí chiến lược đặc biệt ?
- Đúng vậy. Nó như một con đường ṃn nối nhiều cánh rừng với nhau, nhưng họ Vũ không nhận ra tiềm năng của nó. Lúc đó họ chỉ cầu mong sao có cô gái nào chịu làm vợ cậu công tử ngơ ngơ ngác ngác nhà họ, đổi lại điều kiện ǵ có lẽ họ cũng chịu, chớ đâu chỉ là một rẻo đất làm đường cho ḅ đi ăn cỏ trên núi, hay chuyên chở cây khô củi mục trong rừng.
Kha thở dài:
- Chỉ tội nghiệp cho bà cô Ư làm vật hy sinh cho tham vọng của anh trai ḿnh. Đúng là một cuộc mua bán vô lương tâm.
Ba Th́n tiếp lời anh:
- Mà hậu quả của nó vẫn tồn tại đến tận bây giờ.
- Tôi không hiểu ư anh.
- Cũng đúng thôi. Chú Kiên được ông nội cho ra Sài G̣n ăn học từ nhỏ, rồi chú lập nghiệp luôn ở đó nên có hiểu biết ǵ về quê hương đâu.
Kha hạ giọng:
- Vậy anh kể tiếp cho tôi nghe đi.
- Từ khi làm chủ được eo đất ấy, công việc làm ăn, mua bán của ông nội phất lên thấy rơ. Lúc đó nhà họ Vũ mới nhận ra giá trị của eo đất mà họ từng bỏ đi ấy.
Cười nhếch mép, Ba Th́n nói tiếp:
- Họ tiếc đứt ruột và t́m mội cách lấy lại nó. Người đứng ra giải quyết vấn đề này chính là bố của ông Thực, anh trai của gă điên khùng lấy được vợ đẹp nhờ một rẻo đất.
Kha không dằn được ṭ ṃ:
- Ông ta lấy lại nó bằng cách nào ?
- Cậu thử đoán xem.
- Chắc không phải cách b́nh thường. Nhưng là cách ǵ, tôi xin chịu.
Th́n mím môi:
- Ông ta đă dựng lên một màn kịch bẩn thỉu và vu cho em dâu ḿnh ngoại t́nh với một tá điền để có cớ trả cô ta về cùng với bào thai vài ba tháng tuổi.
Im lặng một thoáng, Ba Th́n nói tiếp:
- Nói “trả về” nghe nhẹ nhàng lắm. Nhưng đâu phải vậy. Tôi nghe kể, nhà họ Vũ đă gọt đầu bôi vôi, dẫn bà cô đi rêu rao khắp làng xóm với mục đích răn đe người khác, nhưng cũng để bêu xấu họ Hoàng. Ở thời đó chuyện ấy không ǵ nhục nhă hơn. Bà cô trở nên cảm lặng sau những nhục h́nh. Sanh ra một đứa con trai, bà chết v́ băng huyết.
Kha ngậm ngùi nghe Ba Th́n nói tiếp:
- Đuổi dâu về nhà bố mẹ xong, họ Vũ bèn rào đất, ngăn đường lại, ông nội ḿnh không chịu, thế là hai họ từ chỗ thông gia đă trở thành thù địch. Mội chuyện sẽ chưa dừng lại nếu như ba ông Thực không bị đột tử giữa đêm khuya, tiếp theo đó là hai cậu con trai lăn đùng ra chết khiến bà vợ cả phải vội vàng ôm ông Thực chạy vào tận Sài G̣n. Lúc đó thiên hạ không cho rằng gia đ́nh ông ta mắc phải lời nguyền mà lại đồn đại rằng oan hồn của bà cô Ư báo oán. Hừ! Toàn những điều nhảm nhí, hoang đường. Vậy mà dân ở đây tin ơi là tin. Thậm chí họ c̣n lập một cái miếu để tho(` bà cô nhà ḿnh nữa. Tới bây giờ miếu của bà Ư vẫn ngày ngày nghi ngút khói hương. Dân lục lâm đi rừng cưa cây ở đây nói bà cô nhà ḿnh thiêng. Nghĩ cũng phải v́ bà là mẹ đẻ ông Hai Thể, chủ băi gỗ lớn nhất vùng này mà.
Kha ṭ ṃ:
- Ông Hai Thể đó nếu tính theo vai vế cũng là chú của chúng ta, đúng không ?
- Đúng vậy. Sau khi bà cô ḿnh chết, họ Vũ mà cụ thể là ông bố ông Thực có lẽ đă hối hận v́ việc ḿnh làm nên đă mang chú Thể về nuôi để chú ấy được sống cạnh ông bố điên của ḿnh. Sau khi bố ông Thực chết, bà vợ lớn chạy vào Sài G̣n, bà vợ kế về quê, ông Thể và ông bố điên sống nhờ gia đ́nh ông Tư Bền, người ở lại giữ đất giữ nhà cho họ. Đâu khoảng mười mấy tuổi ông bố điên chết, ông Thể bỏ nhà đi mất. Sau chiến tranh mới trở về.
Kha hỏi:
- Vậy là chú Thể về cùng một lúc với ông Đỉnh, ba của Nguyệt Cầm ?
- Có lẽ vậy. Tôi lúc đó c̣n nhỏ, nên đâu có nhớ. Chỉ biết khi trở về, ông Thể tự xưng là “Hai Thể”, lúc nào cũng nghênh ngang ngạo mạn, dữ dằn, hung ác như một thằng cướp, dân quanh đây chả ai dám động vào ông.
- Đối với họ hàng hai họ Vũ, Hoàng th́ sao ?
Ba Th́n ấm ức:
- Trước đây, ba tôi là người trực tiếp đứng ra trông coi từ đường và phân đất hương hỏa gần đó. Khi ba tôi mất th́ chú Thể cậy ḿnh lớn, đă giành ngôi từ đường cùng phân đất ấy, dù trước kia ông nội cũng có chia cho cô Ư một phân đất mà bây giờ chú Thể đang thừa hưởng. Đối với bên họ Vũ, chú Thể và ông Đỉnh đ̣i lại hết đất đai ba ông Thực từng cho mướn để kinh doanh rừng.
Kha thắc mắc:
- Kinh doanh rừng là sao ?
- Là khai thác rừng, khai thác công sức của người dân đă trồng cây mấy chục năm và chả trả cho họ đồng nào với lư do họ đă “dám” trồng cây trên đất của ông ta, mặc kệ những người này vô cùng khốn khổ.
- Vô lư như vậy mà cũng chịu à ?
Ba Th́n ray rứt:
- Tại cậu chưa biết đó thôi. Hai Thể rất độc ác, ở đây ai cũng sợ hắn v́ hắn có bè có lũ, bè lũ ấy toàn đầu trộm đuôi cướp. Bởi vậy, dù không muốn, dân ở đây cũng phải vào rừng xẻ củi làm công cho hắn để đắp đỗi qua ngày. Tóm lại, Hai Thể và ông Vũ Đỉnh cá mè một lứa, chả ai tốt hơn ai. Thiệt ḷng, tôi không muốn chú Kiên và cậu ở bên đó chỉ một ngày.
- Nhưng ông Đỉnh chết rồi, chúng tôi là khách, có ǵ đâu phải sợ một cô gái tật nguyền như Nguyệt Cầm.
Ba Th́n vội bảo:
- Tôi có nói là cậu sợ đâu. Song không thể tin Nguyệt Cầm. Cha nào con nấy mà. Ông Đỉnh chết, chắc chắn Nguyệt Cầm phải thay thế chỗ của ông ta điều hành công việc o(? băi gỗ cùng với Hai Thể.
Kha ph́ cười:
- Một cô gái xanh mướt, suốt ngày ngồi xe lăn mà có thể điều hành công việc ở băi gỗ lậu, nơi toàn những gă đầu trộm duôi cướp tập trung về để tranh mua giành bán. Anh có quá sức tưởng tượng không vậy ?
- Câu không tin tôi à ?
- Tôi thấy khó bị anh thuyết phục. Trong khi tôi phải về ngay.
Ba Th́n lắc đầu:
- Cậu đừng trong mặt mà bắt h́nh dong. Nguyệt Cầm không đơn giản đâu.
- Cám ơn anh về buổi tṛ chuyện lư thú này. Tôi sẽ ghi nhớ những ǵ anh đă cảnh baó. Chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Ba Th́n nói:
- Đương nhiên. Tôi sẽ đăi cậu một bữa thịt rừng. Anh em sẽ hàn huyên tới sang. C̣n nhiều chuyện tôi phải cho cậu biết lắm.
Kha quay lại con đường đá đỏ. Ngôi nhà của họ Vũ lẫn sau những hàng cây, và anh đang háo hức muốn khám phá về nó.

o0o

Bích Chiêu chống tay nh́n ra xa. Khung cảnh nơi đây đẹp tuyệt, nhưng buồn quá. Cô chợt thương cảm khi nghĩ tới Nguyệt Cầm. Đă tật nguyền mà c̣n phải chôn cả tuổi trẻ ở mănh đất ít người nhiều ma này thật khổ.
Hôm qua, ba cô tỏ ư muốn đưa Cầm về thành phố sống, nhưng Cầm lảng đi, như đang sợ hăi một điều ǵ đó không rơ. Đúng như Kha đă nói, những người trong ngôi nhà này bị chứng hoang tưởng, luôn sợ hăi v́ một lời nguyền. Bích Chiêu ở đây hai ngày rồi. Nếu thật sự có những chuyện khác thường, chắc chắn cô phải nh́n thấy v́ cô cũng họ Vũ mà.
Đêm đến ngoài tiếng cười, tiếng khóc, bất chợt Sáu Bảnh ra, Chiêu chưa “được” chứng kiến hiện tượng nào hết ngoài những lời kể lễ đượm mùi mê tín của bà Nh́. Bà luôn miệng bảo ngôi nhà này có ma. Bà quen sống chung với ma và vẫn thấy sợ.
Có tiếng gơ cửa. Chắc là ba. Bích Chiêu rời ban công, bước tới đẩy cánh cửa pḥng bằng gỗ nặng trịch ra và đón nhận trọn vẹn nụ cười hết sức quyến rũ của Kha. Nụ cười làm cô phải bối rối.
Anh hỏi:
- Em có ra thị trấn không ? Tôi cho quá giang.
- Có chớ. Nhưng đi bằng ǵ ?
Kha cao giọng:
- Xe ôm.
Bích Chiêu ngạc nhiên:
- Ở đây cũng có xe ôm sao ?
Kha ung dung:
- Ở đâu lại chả có xe ôm. Tôi đợi em năm phút thôi đấy.
Dứt lời, Kha quay lưng sau khi ném cho Chiêu một cái nheo mắt. Tự dưng tim cô lại rộn lên.
Xoa đôi má nóng bừng, Bích Chiêu lẩm bẩm để trấn tỉnh ḿnh:
- Nghĩ đi đâu vậy con ngốc ? Anh ta là một gă không đáng tin chút nào. Hăy nhớ lại lần đầu đụng độ gă đi. Thật dễ ghét.
Thay quần áo. Nh́n ḿnh khá lâu, khá kỹ trong chiếc gương ố vàng. Bích Chiêu tạm hài ḷng. Cô kéo cao cổ áo và mạnh mẽ bước sang pḥng ba ḿnh.
Đang chúi mủi vào những quyển sách ố vàng, ông ngước lên khi nghe tiếng chân:
- Con đi đâu à ?
Chiêu gật đầu:
- Con đi với Kha ra thị trấn điện thoại cho mẹ biết ngày ḿnh sẽ về.
Ông Thực bảo:
- Vậy th́ đi đi. Nhưng không được ghé đâu nữa đấy.
Bích Chiêu cười:
- Ngoài ngôi nhà đầy chuyện hoang đường của ḿnh ra, ở đây c̣n danh lam thắng cảnh nào để ghé vào hả ba ?
Ông Thực phẩy tay:
- Thôi, đi sớm về sớm.
Xuống sân Chiêu thấy Kha đang đứng tựa một chiếc Honda 67 cũ x́. Tay lười biếng kẹp điếu thuốc, miệng đang ngọt ngào nói như tán tỉnh Nguyệt Cầm. Cô ta ngồi trong xe lăn trên hành lang. Dưới làn gió se se lạnh và ánh nắng mai nhột nhạt, trông Cầm đẹp lạ lùng. Cái đẹp mong manh, yếu đuối như một nụ lan rừng tinh khôi luôn cần một thân đại thụ chở che, nương náu của cô ta khiến bất cứ gă đàn ông nào cũng hào hứng khi được cùng tṛ chuyện.
Thấy Chiêu ra tới, Nguyệt Cầm chớp đôi mắt buồn, giọng khao khát:
- Ước ǵ em có thể tự do bay nhảy như chị nhỉ ?
Kha nhanh nhẩu:
- Đâu có ǵ khó. Nếu Cầm muốn, tôi tin là được.
Vẫn điệu bộ rụt rè, cô nhỏ nhẹ:
- Bằng cách nào cơ chứ ? Anh đừng gieo vào tim tôi sự hy vọng để rồi tôi chỉ gặt toàn thất vọng đấy.
Kha trầm giọng:
- Tôi chỉ muốn giúp Cầm sống hạnh phúc thôi.
Bích Chiêu tiếp lời anh:
- Điều đó chắc sẽ được, nếu Nguyệt Cầm về thành phố với chúng tôi.
Nguyệt Cầm cúi đầu buồn bă:
- Em sẽ nghĩ lại. Anh chị đi vui nha.
Dứt lời, cô lăn xe vào trong, Kha tần ngần nh́n theo với tất cả tŕu mến, khiến Bích Chiêu xốn xang. Cô có cảm giác ḿnh là nguyên nhân khiến Nguyệt Cầm buồn v́ cô có thể tự do bay nhảy bên một người đàn ông mạnh mẽ, c̣n Cầm th́ không.
Suy nghĩ đó khiến tâm trí Chieu trỡ nên nặng nề. Cô đứng ́ một chỗ khiến Kha phải lên tiếng:
- Có đi không, thưa tiểu thư ?
Bích Chiêu buột miệng:
- Thế tài xế xe ôm đâu ? Có mỗi chiếc cà tàng làm sao đi hai người ?
Kha hất hàm:
- Tôi là tài xế đây. Xe ca tàng cỡ nào tôi cũng… trị được. Mời tiểu thư.
Dứt lời, anh nhảy lên yên. Phải đạp ba cái chiếc 67 mới nổ máy ầm ầm như xe máy cày.
Kha có vẻ thách thức khi thấy Chiêu lưỡng lự:
- Dám không ? Nếu không, tôi đi một ḿnh à nha.
Bích Chiêu bĩu môi:
- Chuyện nhỏ.
Rồi cô ngồi phía sau anh. Kha bảo:
- Đă bảo là xe ôm, phải ôm chặt đó.
Bích Chiêu chưa kịp nói lời nào, Kha đă rồ ga, chiếc xe vọt thẳng khiến Chiêu không muốn cũng phải ôm anh.
Hừ! Chiếu chúa ghét tṛ ma quái này. Mím môi, cô bấu cả mười ngón tay móng nhọn hoắc vào hông Kha, khiên anh nhổm người lên:
- A! Đúng là vuốt hổ. Khủng khiếp thật.
Bích Chiêu ngọt ngào:
- Bấu như thế mới không sợ rơi xuống đường khi anh chạy với tốc độ này.
Kha ngoan ngoăn chạy chậm lại. So với buổi tối mưa giông ngồi trên chiếc thổ mộ, con đường ṃn này hôm nay dễ thương hơn nhiều.
Chiêu cao giọng hỏi khi Kha vừa lách xe tránh một “ổ voi” to đùng:
- Anh nghĩ ǵ về quê hương ?
Kha ngâm nga:
- Quê hương là chùm khế ngọt. Nhưng tôi chưa hái được quả nào cả. C̣n em ? Em nghĩ ǵ về mảnh đất này ?
Bích Chiêu chép miệng:
- Tôi đang cố hiểu, cố yêu nó đây.
- Lại thế nữa à ? Sao lại phải “cố” cơ chứ ?
- Th́ cũng như anh. Tôi chưa thấy chùm khế ngọt nào hết, nói chi tới chuyện hái quả. Thật ḷng mà nói, tôi thấy thương những người ở đây. Nghèo nàn, lạc hậu, thiếu thốn về tin thần lẫn vật chất sẽ khiến họ chết sớm, chớ không do lời nguyền nào cả. Nhất định tôi sẽ thuyết phục Nguyệt Cầm đi khỏi đây.
Kha tán đồng:
- Tôi cũng nghĩ thế. Chân Nguyệt Cầm có thể chữa khỏi mà.
Bích Chiêu nhíu mày:
- Sao anh biết ?
Im lặng một chút, Kha mới nói:
- Tôi t́m hiểu.
Chiêu hỏi tới:
- Bằng cách nào khi Nguyệt Cầm luôn che kín đôi chân của ḿnh ?
Kha kêu lên:
- Trời ơi! Người ta có thể khám bệnh từ xa. Cần ǵ phải thấy, phải sờ chân Nguyệt Cầm mới biết cô ấy bị ǵ.
- Có phải Nguyệt Cầm bị bại liệt bẩm sinh không ?
- Theo tôi nghĩ là không. Dáng vóc của Cầm rất cân đối, tay thon thả không giống những người bại liệt, thường hai chân họ teo nhỏ, hai vai và tay phát triển mạnh v́ phải thay thế chức năng của đôi chân. Nguyệt Cầm rất đẹp, cô ta rất chăm chú tới nhan sắc của ḿnh. Thường ngày, chắc Cầm vẫn đi bằng chân, nhưng khi có người lạ, cô ta mới ngồi xe lăn v́ không muốn để lộ khuyết điểm của ḿnh.
Giọng Kha trầm trồ:
- Ngồi xe lăn trông Cầm mới quyến rũ làm sao. Tóc, mắt, môi và làn da trắng xanh kia đều được trang điểm thật khéo.
Bích Chiêu ngắt ngang lời Kha:
- Không ngờ anh để ư dữ vậy.
Kha thản nhiên:
- V́ tôi là đàn ông. Trước sự dịu dàng của nhan sắc, gă đàn ông nào chẳng gục ngă.
Bích Chiêu liếm môi:
- Vậy anh nên cố thuyết phục Nguyệt Cầm vào Sài G̣n chữa chân trước khi phải gục ngă v́ cô ấy.
Kha cười sảng khoái:
- Cám ơn Chiêu đă lo xa. Nhất định tôi sẽ làm được điều đó hộ em và bác Thực.
Bích Chiêu im lặng suốt cả đoạn đường dằn xốc c̣n lại. Cô thấy buồn bực vô cớ, mặc kệ Kha gợi chuyện, Chiêu ầm ừ trả lời cho có lệ, đến khi anh làm thinh v́ mất hứng Chiêu lại mỉa mai:
- Anh đang nghĩ cách thuyết phục Nguyệt Cầm sao mà im như đá thế ?
Kha nhún vai:
- Thuyết phục hay tán tỉnh Nguyệt Cầm dễ như trở bàn tay, cần ǵ phải suy nghĩ. Tôi đang quan tâm chuyện khác ḱa.
Bích Chiêu khịt mũi:
- Hy vọng không liên quan tới tôi.
- Nếu em thích th́ có liên quan đấy.
Bích Chiêu trề môi:
- Tôi rất ghét cái giọng trịch thượng đó. Vây vào anh chỉ gặp xui xẻo. Ai thèm thích.
Kha cao giọng:
- Chưa biết ai xui à. Đầu gối tôi vẫn c̣n cái sẹo té xe hôm trước đây.
- Hừ! Nếu tay lái xe anh đừng… câu vào xe tôi th́ đâu có chuyện ǵ xảy ra.
- Nếu đừng có chữ “nếu” th́ hay biết mấy. Ví dụ như “Nếu em đừng chanh chua, chắc tôi đă gục ngă trước em ngay phút ban đầu”. Dịu dàng một chút đi Chiêu ơi. Tôi thích em như con mèo ướt nằm co một gốc trong thùng xe thổ mộ chiều hôm ấy. Lúc đó, tôi chỉ muốn ôm em vào ḷng để che chở, trấn an.
Bích Chiêu nóng mặt:
- Tiếc rằng tôi không thể là mèo mà là hổ với móng vuốt đă được mài thật sắc. Tôi mà bấu vào ai th́ nhất định phải trúng ngay tim. Anh liệu chừng đó.
Kha mai mỉa:
- Đúng là cách nói của con cháu nhà quan từng đi dẹp loạn. Lúc nào cũng đầy mùi sát khí. Dịu dàng một chút đi Bích Chiêu ơi là Bích Chiêu.
Cô khô khan:
- Muốn t́m sự dịu dàng, muốn có con mèo nga/i ngủ trên tay hăy đến với Nguyẹt Cầm. Anh đang đi với tôi th́ ráng mà chịu, nếu không coi chừng mất tim đấy.
Tới cái bưu điện bé teo như lỗ mũi, Kha nhường cho Bích Chiêu gọi về nhà trước. Cô hỏi thăm cái chân bị bó bột của mẹ, báo cáo t́nh h́nh của ba rồi kết thúc bằng câu:
“Chưa biết chừng nào về”.
Đứng khoanh tay chờ và… lắng nghe trộm cho thỏa sự ṭ ṃ, Chiêu ấm ức khi giọng Kha vang lên vui như sáo:
- Kha đây. Anh vẫn khỏe, nhưng chưa về ngay được dù rất nhớ em. Nghe anh nè nhóc.
Chiêu tưởng tượng chắc bồ của Kha hết sức ngoan hiền, và bỗng có ác cảm với cô gái ḿnh chưa biết mặt, biết tên ấy.
Bỏ ra vỉa hè, cô công chân đá mạnh ḥn sỏi và nh́n nó lăn xuống dốc.
Kha ngơ ngác:
- Mặt tôi dính lọ à ?
Bích Chiêu ầm ừ:
- Không. Tôi thích nh́n niềm vui của người khác.
Mắt Kha ánh lên tai ma mănh:
- Vậy sao ?
Chiêu bỗng cau có:
- Chớ anh tưởng điều ǵ khác à ?
- Không. Nếu em thích nh́n niềm vui, tôi hứa sẽ vui suốt ngày đễ được lọt vào mắt em.
Rồi Kha rủ rê:
- Bên kia có một quán cà phê. Sao ḿnh không vào thử nhỉ ?
Bích Chiêu nghiêm nghị:
- Ba tôi dặn “đi sớm về sớm”.
Kha nháy mắt:
- Nhất định ḿnh sẽ về sớm. Không la cà đôi chút, về già nhớ lại, em sẽ ân hận đă bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp nhất của đời người đó.
- X́! Hổng dám đâu.
Kha thách thức:
- Dám đi. Đôi khi cũng nên dễ dăi với ḿnh một chút chớ. Hơn nữa, tôi tin em không phải tuưp ngoan hiền, suốt ngày chỉ răm rắp nghe lời ba mẹ. Hay em sợ bị tôi mê hoặc ?
Bích Chiêu nóng mặt:
- Đúng là phô.
Kha cười:
- Xin lỗi. Nếu không phải thế th́ xin mời tiểu thư vào quán.
Bích Chiêu buột miệng:
- Như Nguyệt Cầm mới là tiểu thư, và tôi chúa ghét cái từ đầy vẻ yểu điệu thục nữ đó.
- C̣n ghét ǵ nữa ? Em nói ra luôn để tôi liệu bề kiêng kỵ.
- Tôi ghét anh.
Kha kêu lên:
- Chà! Khó xử thiệt. Tôi đă làm ǵ nên tội ngoài chuyện mang họ Hoàng ?
Bích Chiêu làm thinh dù câu hỏi vừa rồi của anh nhắc cô nhớ tới những lời bà Nh́ kể về mối thù của hai gịng họ trước đây.
Giọng Kha chùng xuống:
- Lớp con cháu như chúng ta th́ dính dáng ǵ tới chuyện của các cụ ngày xưa chớ. Tôi rất muốn chúng ta là bạn tốt của nhau.
Bích Chiêu chớp mi:
- Tôi không thích mội sự buồn bă, ủ rũ. Anh đă hứa sẽ vui suốt ngày mà.
Kha nhoẻn miệng cười:
- Th́ tôi đang vui đây. Nào, mời em vao quán.
Bích Chiêu lưỡng lư. khi Kha ch́a bàn tay mạnh mẽ về phía cô.
Bích Chiêu hất mắt lên:
- Tôi tự vào được mà.
Dứt lời cô xăm xăm băng qua đường trước, mặc cho Kha dắt chiếc 67 theo sau. Quán cà phê tuềnh toàng, trống vắng như dân ở đây không biết cà phê là ǵ.
Bà chủ quán nhanh nhẩu chào mời:
- Cô cậu dùng… đen hay sữa ạ ?
Bích Chiêu bảo:
- Dĩ nhiên là đen.
Kha nói theo:
- Và ít đường.
Vừa múc cà phê vào phin, bà chủ quán vừa bắt chuyện:
- Cô cậu ở thành phố ra chơi ?
Kha hấp háy mắt:
- Tôi ở đây mà.
- Cậu đùa hoài. Dân xứ này tôi rành hết trơn hết trọi. Nói thật, tôi biết cậu và cô từ bữa hai người đi xe của ông Tư Bền ḱa. Hôm đó, trời mưa dầm mưa dề.
- D́ hay thiệt.- Tôi con` biết cô cậu ra đây làm chi nữa. Hà! Cô cậu hổng giống bọn quỷ ấy chút nào.
Bích Chiêu khó chịu. Cô cau mày nh́n ra đường như muốn tránh không nghe bà chủ quán nhiều chuyện nói. Hừm! Cô thấy ghét mội cái liên quan tới lời nguyền khỉ gió, tới những cái chết bất đắc trong họ nhà cô. Thế nào bà mập ú này cũng sẽ đề cập cho mà xem. Tốt nhất, Chiêu nên hướng bà ta vào chuyện khác.
Đợi bà chủ đặt hai phin cà phê xuống cái bàn nhựa ố bẩn, Chiêu bâng quơ:
- Ở đây vắng khách quá d́ hả ?
Bà chủ cười toe tóet:
- Giờ này, ai rănh đâu mà vào quán cà phê. Nhưng tối, cô cậu ra đây xem, bảo đảm vui đáo để. Ở quán tui thứ ǵ cũng có hết.
Kha hỏi:
- Vùng này có được mấy quán như của d́ ?
Bà chủ phe phẩy đuổi ruồi:
- Tại thị trấn này th́ một hai, nhưng sâu vào trong khu từ đường nhà họ Hoàng th́ nhiều lắm.
Kha bất ngờ v́ câu trả lời đó. Anh trấn tỉnh lại:
- Chỗ đó thăm sơn cùng cốc mà. D́ lại trêu tôi rồi.
- Xời! Vậy là cậu chưa nắm được ǵ ráo. Đă nói “thóc đâu, bồ câu đó”. Khu từ đường rất nhiều quán, mà toàn câ phê ôm không hà. C̣n quán của tôi là quán lương thiện, đàng hoàng.
Bích Chiêu buột miệng:
- Ai đâu mà “ôm” hả d́ ?
Bà chủ trố mắt:
- Trời! Phóng viên ǵ khờ dữ vậy. Th́ tụi buôn gỗ chớ ai. Trong đó là chợ gỗ lớn lắm. Chúng phá rừng bằng cưa máy, gỗ chở xe bè rầm rầm. Chúng tranh mua, giành bán, chuyện đâm chém xảy ra như cơm bữa. Dân ở đây gọi chúng la lâm tặc.
Kha thảng thốt:
- Thật vậy sao ?
- Ai nói láo làm chi.
Rồi bà ta soi mói:
- Bộ hai người không phải phóng viên hả ?
Kha chưa biết trả lời sao, bà chủ đă nói tiếp:
- Cách đây không lâu, có một cậu phóng viên, tay cầm máy, nách xách balô tới đây. Tôi đă khuyên rồi mà không nghe. Cậu ta vào trong đó chụp h́nh, viết báo chi chả biết, chỉ biết cậu ta bị chúng dần một trận găy cả tay, đồ đạc mất trắng. Từ đó tới nay người không phận sự đâu dám vô trỏng.
Kha thắc mắc:
- Chính quyền không có biện pháp ǵ sao ?
Bà chủ quán nhún vai:
- Có chớ. Thỉnh thoảng vẫn tảo thanh, truy quét, nhưng rồi đâu lại vào đó. Bắt chúng khác nào bắt cóc bỏ dĩa.
Kha thừ người ra trước những ǵ vừa nghe. Đây có phải là điều Ba Th́n chưa kịp nói cho anh biết không ?
Ngay lúc ấy, bà chủ quán lại hỏi:
- Cậu quen Ba Th́n à ?
Kha gật đầu. Bà ta gật gù:
- Chắc phải quen đặc biệt lắm mới cho cậu mượn chiếc xe này ?
Kha trớ đi:
- Tôi thuê xe của anh ta đó chứ.
Bà chủ chép miệng:
- Ba Th́n cơi vậy chớ cứng cựa lắm. Hắn người họ Hoàng, thấy ngôi từ đường của gịng họ biến thành nơi quy tụ của lâm tặc, hắn phản đối dữ lắm. Nhưng nào có được. Ngược lại, ḅ hắn thả bị tụi nó mần thịt. Rừng quế mới lên cây vài mét đă bị đốn. Tội nghiệp, hắn gần như phá sản rồi.
Bà chủ quán vừa bước vào trong là Bích Chiêu hỏi ngay:
- Ba Th́n là ai vậy ? Bà con với anh phải không ?
Kha ậm ừ:
- Ờ. Bà con.
Rồi anh nóng nảy:
- Ḿnh về thôi.
Không cần biết Bích Chiêu đồng ư không, anh gọi bà chủ tính tiền.
Bà ta vẫn chưa hết ṭ ṃ:
- Cô cậu về đâu vậy ? Đừng dại dột vào khu từ đường nghen. Tụi lâm tặc đó hổng có tính người đâu.
Kha mỉm cười:
- Cám ơn d́ nhắc nhở. Tụi tôi vào đó làm chi.
Ngồi sau lưng Kha, Bích Chiêu thấp tha thấp thỏm:
- Anh có định thăm ngôi từ đường không ?
Kha dửng dưng:
- Nguy hiểm như vậy, ai dám vào.
Rồi không ngăn được ḷng, Kha buột miệng:
- Tôi lo cho ba ḿnh.
Bích Chiêu nhíu mày:
- Anh sợ bác bị lâm t.ặc làm khó dễ hả.
Kha làm thinh. Giờ anh đă hiểu tại sao ông Tư Bền, ông Thực đều ngăn không cho anh vào khu từ đường, nơi thờ phụng tổ tông nhà anh.
Ngẫm nghĩ, Kha thấy tức. Anh tăng tốc chạy nhanh, khiến chiếc xe như nhảy tưng tưng trên con đường lôi lơm ổ gà.
Kha bỗng để ư tới mấy chiếc xe ḅ chất đầy gỗ, củi đang cùng chiêu với ḿnh. Chắc xe này chở gỗ về băi đây.
Bích Chiêu bấu vào hông anh:
- Dám theo bọn người này không ?
Kha càu nhàu:
- Dám, nếu không có cục nợ đằng sau.
Bích Chiêu mím môi:
- Anh cơi thường tôi quá đấy. Cứ cho tôi xuống, tôi nhất định sẽ quá giang được họ vào tận băi gỗ.
Kha từ tốn:
- Tôi tin họ sẽ nhiệt t́nh cho em quá giang, nhưng sau đó em có… lỗ lă ǵ không chỉ có trời mới biết.
Chiêu nghiến răng:
- Mồm mép đàn ông sao độc địa quá.
- Tôi chỉ nói sự thật.
Dứt lời, Kha lầm ĺ điều khiển xe, không nói thêm lời nào. Bích Chiêu cũng im, dù cô c̣n nhiều điều thắc mắc muốn hỏi anh.
Về tới sân nhà, Kha và Chiêu chưa lên tới hành lang đă bị Tranh chận lại:
- Bác sĩ Kiên về rồi. Nhưng đang bàn bạc ǵ đó với ông Thực trong pḥng. Hai ông dặn không ai được làm phiền.
Kha kêu lên:
- Kể cả tôi à ?
- Dạ vâng.
Kha càu nhàu:
- Chuyện ǵ bí mật thế ?
Tuy vậy, Kha vẫn thấy an tâm v́ ba anh vẫn b́nh yên. Một lát nữa, nhất định Kha sẽ nài nĩ để ông nói hết những ǵ anh chưa biết về đất đai, gịng họ.


o0o

 

Pages  1  2  3  Next