vô tận. Tôi không hiểu tôi đă làm được những ǵ cho anh em nhà
họ Thạch. Tôi chỉ có một thứ trực giác là cảm thấy cả một vấn đề
không được tự nhiên lắm, là tôi cần phải rời bỏ nơi đây, và
trong t́nh trạng yên lặng này đang tiềm ẩn những cơn giông tố
phũ phàng. Nhưng tôi vẫn không rời bỏ nơi này được, cứ h́nh như
có một sự ràng buộc vô h́nh nào bấu niú tôi lại. Tôi đă yêu
"Vườn Thúy" và tất cả những ǵ của "Vườn
Thúy" hay sao?
Hôm nay mới sáng sớm, Tiểu
Lỗi đă đi ra ngoài, tôi không biết gă đi đâu.
Đến chiều, gă và chiếc xe máy dầu chạy như gió đă trở về.
Vào đến nhà, gă ném bao tay và kính đen ở pḥng khách, chạy
đến cạnh tủ lôi ra một chai rượu, chưa bao giờ tôi thấy sắc
mặt gă trắng nhợt như bây giờ.
Gă cầm chai rượu xông thẳng lên lầu, bất giác tôi chạy theo
gă và kêu lên:
-
Thạch Lỗi!
- Cút... đi!
Gă gào lên và tiếp tục xông lên, Thạch Phong từ pḥng sách chạy
ra và đứng ở đầu cầu thang, chau mày gọi:
- Tiểu Lỗi!
- Cút đi, cút đi, các người hăy cút cả đi!
Hắn gào thét đến thất thanh, gă xô Thạch Phong sang một bên và
chạy vào pḥng của gă. Đóng cửa đánh "rầm" một cái, tiếp theo đó
trong pḥng vang lên tiếng gào khóc, đau khổ đến cực điểm.
Tôi và Thạch Phong im lặng nh́n nhau. Sắc mặt Thạch Phong đầy vẻ
thảm năo, một lúc lâu chàng mới cất giọng nói:
- Nó lại đi thăm Tiểu Phàm về đấy!
- Nàng ở đâu? Tôi hỏi.
- Cũng ở gần đây, trong một dưỡng đường tư nhân mà vị bác sĩ
Giám Đốc là bạn của tôi.
- Nàng không có... hy vọng chữa khỏi được sao? Tôi do dự hỏi.
- Nếu những bệnh loạn óc do những sự xúc động gây nên, th́ có hy
vọng chữa khỏi nhưng bệnh của nàng là do di truyền như cô biết.
Tôi biết, hay nói đúng hơn, đây là một chứng bệnh bất trị. Tại
sao trời già ác nghiệt lại gieo cho con người quá nhiều khổ năo,
đau thương?
Thạch Phong đi đến trước cửa pḥng của Tiểu Lỗi. Trong pḥng,
Tiểu Lỗi vẫn c̣n đang thổn thức, một giọng thổn thức thương đau
của nam tính, khiến người ta không thể cầm ḷng cho đậu.
Thạch Phong gơ cửa gọi:
- Tiểu Lỗi, Tiểu Lỗi! Mở cửa Tiểu Lỗi!
- Xéo đi!
Tiểu Lỗi gào lên và tiếp theo, là tiếng thủy tinh bị đập vỡ,
không biết gă đă đập vỡ vật ǵ. Rồi tiếp theo đó, rất nhiều đồ
vật bị ném lên cửa, lên tường, trong pḥng vang lên những tiếng
vật bị ném và tiếng đổ vỗ, lẫn trong những tiếng ấy, có tiếng
khóc, gào cuồng loạn của hắn:
- Tại sao lại thế này? Tại sao? Tại sao? Trên thế gian này, có
thần linh không? có công b́nh không?
Sau một lúc, tiếng kêu la yên hẳn, căn pḥng trở nên tĩnh mịch.
Nhất định là gă đă ném vỡ tất cả những ǵ có thể ném vỡ, rồi gă
khóc lặng người đi chăng?
Thạch Phong ngao ngán nh́n tôi nói:
- Chúng ta hăy đi chỗ khác để nó khóc một hồi cho đă.
Tôi đi theo Thạch Phong vào pḥng sách tôi ngồi xuống ghế thở
dài rồi nói:
- Đây là một câu chuyện bi thảm trên cơi đời. Nh́n người yêu
ḿnh bị định mệnh nghiệt ngă áp đảo c̣n bi thảm hơn thấy t́nh
yêu của ḿnh bị hủy diệt!
- Không hẳn thế! T́nh yêu của họ c̣n bị một sức tiêu hủy huyền
bí của một ngoại giới, nó mănh liệt hơn sự giao động của bản
chất t́nh yêu.
- Ông muốn nói...
Tôi không hiểu và chỉ nh́n Thạch Phong. Thạch Phong ngồi nghiêng
ḿnh bên chiếc bàn, một tay tỳ vào cằm, một tay để lên trán nói:
- Lúc Tiểu Lỗi hồi tưởng đến đoạn t́nh này, dĩ nhiên là ở đó có
chỗ rất đẹp, rất cảm động; mối t́nh này sẽ măi măi tú lệ trong
kư ức của nó, đó là một sự an ủi cái t́nh cảnh hiện tại tuy rằng
tàn nhẫn nhưng cũng không tàn nhẫn bằng khi Tiểu Phàm thay ḷng
đổi dạ. Hoặc là Tiểu Lỗi phát giác ra Tiểu-Phàm không hoàn toàn
là một mẫu người như sự phát họa của ḷng nó mà chỉ là một ảo
tượng, th́ sự đổ vỡ sẽ tai hại không biết đến đâu mà kể.
- Một ảo tượng đổ vỡ?
Tôi nhắc lại câu nói của Thạch Phong và nh́n chàng. Đột nhiên
Thạch Phong xúc động nói:
- Tôi có một người bạn, hắn yêu một người con gái và cho rằng
nàng là hiện thân của sự hoàn mỹ, cao thượng, thanh khiết và phi
thường. Hắn đă t́m đủ mọi cách để đeo đuổi, và cuối cùng hắn
cưới nàng, th́ lại phát giác ra nàng là một người giả dối và
cũng đua đ̣i, ham danh vọng, tham tiền tài, không có một tí ǵ
gọi là cái đẹp ở bên trong. Cô có thể thấu hiểu sự đổ vỡ đó ra
sao không?
- Cứ b́nh tĩnh mà nói, người bạn của ông cũng có một ít trách
nhiệm. Tại sao nhà ông ta không ḍ xét cẩn thận trước khi cưới
nàng?
- T́nh yêu rất dễ làm cho người ta mù quáng!
Tôi nói:
- Rất có thể ông bạn của ông có một óc tưởng tượng quá phong phú
nên đă gán cho người yêu những cái mà nàng không hề có.
- Ừm! Thạch Phong nh́n cḥng chọc vào tôi.
- Như vậy, không phải nàng đă lừa dối người yêu mà chính người
yêu nàng đă tự ḿnh lừa dối ḿnh.
- À thế à?
Thạch Phong quay đầu đi nơi khác khẽ lẩm bẩm nói với hàm răng
cắn chặt lấy đầu điếu thuốc. Tôi đứng lên đi ra phiá cửa, nói:
- Tôi đi thăm Tiểu Lỗi một tư!
- Khoan đă!
Tôi đứng dừng lại, Thạch Phong đi đến bên tôi, nh́n tôi chằm
chằm. Tâm chí tôi hơi mông lung. Thạch Phong đứng sát bên tôi.
Khuôn mặt ông ta rất nghiêm nghị. Tim tôi đập mạnh, hơi thở tôi
gấp rút và thần trí tôi mê man. ông ta nhẹ nhàng đưa tay lên
vuốt tóc tôi, ánh mắt ông như phủ nhẹ một lớp sương mơ màng
trông nó sâu thăm thẳm. Giọng nói ông nhè nhẹ êm êm, thoang
thoảng bên tai tôi:
- Cô cũng có một thứ t́nh cảm quá dồi dào như tôi vậy.
Thế ư? Tôi không thốt nên lời. Đột nhiên Thạch Phong dùng hai
tay nâng mặt tôi lên, tôi cảm thấy người ông ta run run, tôi
trong thấy ánh lửa thiêu đốt trong đôi mắt ông, ông ta nghiêng
đầu về phiá tôi lí nhí nói trong cổ họng:
- Cô chẳng cần có một nàng tiên của cung trăng hiện xuống, v́
cô, cô chính là nàng tiên ấy rồi!
Tôi chẳng hiểu thế là thế nào, nhưng mà tay tôi đă ṿng sang
lưng của Thạch Phong, người tôi ghé sát vào người ông ta, mắt
tôi nḥa lệ tim tôi ứ nghẹn những cái ǵ đang cần phải tuôn tràn
ra nhanh chóng... Tôi ngẩng nh́n lên, khuôn mặt của Thạch Phong
cách tôi quá gần, hơi thở của ông phà lên mặt tôi nóng hổi. Tôi
chờ đợi... Chờ đợi... Chờ đợi. Phút chờ đợi lâu như một thế kỷ.
Đột nhiên Thạch Phong khẽ đẩy tôi ra và dùng giọng mũi nặng nề
nói nhanh:
- Cô đi đi! Đi thăm Tiểu Lỗi đi!
Tôi tiến ra phiá cửa, nhất thời, thấy thất ư và uất phẫn... Bao
nhiêu nỗi tức giận dồn đến tâm năo tôi. Thạch Phong là cái thá
ǵ? Chủ nhân của tôi ư? C̣n tôi? tôi là cái ǵ? Kẻ được hắn mướn
về để mua vui cho em hắn ư? Tại sao tôi lại cứ ở lỳ ở đây để
nhận lănh cái công việc nhục nhă này? Tại sao tôi lại không thể
điềm nhiên bỏ Tiểu-Phàm lẫn Tiểu Lỗi! V́ cái ǵ mà tôi lại lưu
lại đây? Tiềm thức tôi đang mong mỏi linh hồn tôi đang chờ đợi.
Tôi biết... Tôi hiểu là tôi đang... chờ đợi, tôi đang mong mỏi
từ lúc tôi đặt chân đến Vườn Thúy, từ cái lần đầu tiên tôi đặt
chân vào pḥng sách của Thạch Phong, tôi đă mong mỏi một điều
ǵ. Chờ đợi một cái ǵ. Nhưng mà, tôi đă nhận được những ǵ?
Tôi chạy ra khỏi pḥng sách, không đi thăm Tiểu Lỗi mà lại về
thẳng pḥng ḿnh, tôi cần phải b́nh tĩnh một lúc, tôi cần phải
suy nghĩ cái đă! Tôi suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ đến măi khi trời
tắt nắng, suy nghĩ đến măi xế bóng mà cũng chẳng suy nghĩ được
điều ǵ điều ǵ. Rồi bỗng tiếng chuông thu không của chùa trên
núi vang lên "Boong! Boong! Boong!" với tất cả sự trang nghiêm,
ninh tĩnh, những tiếng chuông chùa kia bỗng đánh tan hết bao nỗi
ưu tư, sầu hận, uất kết ở trong tâm hồn tôi.
Tôi có cái cảm giác như vừa được một sức mầu nhiêm. giải thoát
và tôi tự nhủ: "Tại sao ta lại đi đ̣i hỏi ở kẻ khác những điều
quá phận? ta đến đây chẳng qua như một sứ giả để phủ úy một linh
hồn đau khổ" Bỗng có tiếng gơ cửa. Tôi cất tiếng hỏi
- Ai đấy?
- Tôi, Tiểu Lỗi đây ạ!
Tôi mở cửa Tiểu Lỗi đứng sừng sững ở cửa pḥng, gương mặt tái
nhợt với ánh mắt uể oải mệt mỏi, gă nh́n tôi nói như cầu cứu:
- Mời cô hăy đi ra ngoài với tôi một lúc có được không ạ?
- Được.
Tôi nói nhanh và với vội lấy chiếc áo khoác ngoài. Tôi đi theo
Tiểu Lỗi xuống nhà dưới. Ra khỏi
vườn thúy, nơi chân trời, ráng
chiều đỏ rực sáng ngời. Gió thu lành lạnh, lá của hàng cây
phượng bên đường bay lả tả. Chúng tôi đi dọc theo con đường đó
ra đến đầu con lộ tráng nhựa, nơi đây có một cổ thụ, dưới gốc
cây có một chiếc ghế đá với hàng chữ "Vườn
Thúy kính tặng". Đây
tức là nơi tôi đă từng ngồi nghỉ chân trong lần đầu tiên đến
chốn này. Chúng tôi cùng ngồi xuống chiếc ghế đá.
Tiểu Lỗi giọng rầu rầu nói:
- Ngày trước, cứ mỗi buổi hoàng hôn là tôi và Tiểu-Phàm đi bách
bộ ở nơi đây.
Tôi mơ hồ nhớ lại, lần đầu tiên ngồi ở đây, tôi đă từng cảm như
thoáng có bóng người ŕnh rập. Có phải là giác quan thứ sáu của
tôi linh cảm cho tôi làm quen với Tiểu-Phàm không? tôi mơ hồ,
không tin hẳn như thế và đưa tầm mắt ra măi phiá chân trời để
ngắm dải ráng chiều c̣n đỏ rực và nhuộm hồng cả cỏ cây ở ven núi
đồi.
- Chiếc ghế này do anh cả anh ấy làm ra đấy! Những ngôi nhà gần
"Vườn Thúy" cũng là do anh ấy xây cất cả.
Thạch Lỗi nói như ôn lại chuyện xưa.
- Hồi đó đất ở vùng này c̣n hoang vu, anh Cả anh ấy xây cất nhà
rồi bán ra, nên nơi này mới trở thành đông đảo thế này, và cũng
do đó, tôi mới có thể hoàn tất được việc học của tôi. Lúc đầu sự
kinh doanh thật vô cùng chật vật khó khăn.
Tôi trầm ngâm nói:
- Thế con đường này cũng do ông ấy làm ư?
- Dĩ nhiên! Lúc trước ở đây chỉ toàn là rừng hoang và chỉ có độc
một con đường đá nhỏ đi lên Miếu Ni Cô thôi.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Thạch Phong và cuộc đấu khẩu giữa
chúng tôi mà suưt nữa bật lên cười. Tiểu Lỗi c̣n đang theo đuổi
ư nghĩ của hắn, hắn khẽ chau mày nói:
- Trước kia, tôi và Tiểu Phàm thường dắt tay nhau đi bách bộ từ
con đường này lên đến Miếu. Chúng tôi vào miếu thắp hương, khấn
vái, và xin xâm. Tiểu-Phàm thường gọi con đường nay là "Thiên
Đường Lộ" ấy thế mà bây giờ...
Mặt gă xịu xuống:
- Nàng ở dưới địa ngục!!!
- Không! Tôi nói: cái thế giới hiện thời của nàng, chúng ta
không làm sao hiểu được. Nàng không hề đau khổ... Đau khổ chăng
là chúng ta! Đối với một người thần chí thất thường th́ hẳn là
không có tư tưởng, mà cũng không có t́nh cảm.
- Làm sao cô biết được?
- Tôi đoán thế!
Chúng tôi đứng lên, cùng nhau bước theo con đường ấy. Hai bên
đường, rừng thông reo vi vu, lá trúc kêu xào xạc. Chúng tôi yên
lặng đi không nói ǵ. Gió mát hiu hiu, hoàng hôn ngă bóng. Chúng
tôi đi đến một cái hang đá với những tảng đá to lớn khiếp người,
tôi kinh ngạc hỏi:
- Những tảng đá to lớn thế này, làm sao mà đem lên được tới đây?
Tiểu Lỗi ph́ cười, nh́n tôi đáp:
- Ngay đến "Tôn Hành Giả cũng không sao khiêng nổi để đem lên
tới đây chứ đừng nói. Ngay từ khi khai thiên lập địa đă có chúng
rồi th́ phải. Ngọn núi này đầy dẫy những tảng đá khổng lồ.
- Thế ư? Tôi cứ ngỡ là nhân tạo.
- Cô này thật vớ vẩn quá!
Xuyên qua khỏi hang đá th́ đến một ngôi miếu nho nhỏ, trước miếu
có một cái sân, trong miếu có xây điện Phật Bà Quan Âm và bái
đường. Khói hương nghi ngút quyện nhị trong không gian và tỏa ra
một mùi thơm ngào ngạt chúng tôi đi vào và dừng lại trước cửa
miếu một lát. Một thứ yên tĩnh dị thường lần lần tràn ngập cả
tâm hồn tôi. Tôi đứng yên lặng giờ lâu chiêm ngưỡng bức tượng
của đức Phật Bà Quan Âm. Tiểu Lỗi hỏi:
- Cô làm chi thế?
- Tôi cầu đảo!
- Cô cầu điều ǵ?
- Nếu quả có thần linh, xin các ngài hăy phù hộ, độ tŕ cho
chúng sinh.
Tiểu Lỗi chỉ nh́n tôi không nói ǵ. Qua một dăy hành lang bên
hông miếu, chúng tôi đi đến một băi trống, ở đây có ba cô bé vào
khoảng 7,8 tuổi, đang nhẩy dây, vừa nhẩy vừa hát:
"Xe ba bánh, chạy như giông,"
"Trên xe có bà lăo ngồi,"
"Xin năm cắc, trả một đồng,"
"Tụi bây bảo, có lạ không?"
(*)
Tôi quay đầu nh́n Tiểu Lỗi bắt chước lũ trẻ nói:
- Anh bảo, có lạ không?
Tiểu Lỗi bật cười thành tiếng, cười xong lại yên lặng nh́n tôi.
Tôi nói:
- Tiểu Lỗi, đừng đau khổ v́ Tiểu-Phàm nữa. Nếu nàng có tri giác,
nàng sẽ không muốn anh như thế, nếu nàng không có tri giác th́
sự đau khổ của anh cũng không giúp ích được ǵ cho nàng, có phải
thế không?
Tiểu Lỗi nh́n sững tôi giây lát, rồi đưa tay nắm lấy tay tôi.
- Mỹ Hoành, tôi có thể gọi cô bằng tên như thế không?
- Vâng, được! Tôi gật đầu.
- Cô quả là một người "có ḷng" Mỹ Hoành.
Với cặp mắt sáng ngời, nét mặt Tiểu Lỗi như lắng xuống, b́nh
tĩnh và an tường.
- Tôi không hiểu anh Cả tôi đă t́m ở đâu được ra cô?
- Ông ấy đăng báo rao: Cần một nữ bí thư và tôi là một trong số
hơn 1000 người xin việc.
- Cần một nữ bí thư?
Tiểu Lỗi hơi nhướng mày rồi nói tiếp:
- Đây chỉ là một cách để che mắt thiên hạ, chứ thật ra là anh ấy
v́ tôi, có phải không?
Mặt tôi bắt đầu đỏ... Th́ ra gă đă đoán biết tất cả, từ lúc đầu.
Tôi thành thật nh́n vào mắt gă khẽ gật đầu:
- Vâng, đúng thế đấy! Đến sau này, tôi mới hiểu rơ dụng ư của
ông ấy, nhưng mà tôi lưu lại đây không phải để t́m một nơi nương
thân mà là...
- Tôi biết!
Tiểu Lỗi ngắt lời tôi:
- Cô đă đọc nhật kư của Tiểu-Phàm. Cô là một kẻ có ḷng biết mến
thương những người đau khổ, tôi cảm ơn cô đă lưu lại đây...
Tôi cảm thấy có rất nhiều điều cần phải giải thích, song lại
không biết giải thích như thế nào cũng không biết giải thích
những ǵ? Tôi líu lưỡi nói:
- Nhưng mà... Tiểu Lỗi! Tôi... Tôi nghĩ...
- Thôi Mỹ Hoành, Mỹ Hoành đừng nói ǵ thêm nữa, tôi đă hiểu cả
rồi.
Tiểu Lỗi cắt ngang lời tôi, trong ánh mắt sáng quắc của gă có
hàm ẩn một nét cười bí mật, và gă ân cần bảo tôi:
- Cô ạ! Tôi cần phải phấn khởi lên mới được v́ tôi có một người
anh quá tốt, đă khổ tâm v́ tôi.
Chúng tôi im lặng nh́n nhau, mặt tôi lúc ấy vẫn nóng bừng, tim
tôi đập mạnh. Người con trai này đă thấu hiểu tất cả ḷng tôi.
Bỗng Tiểu Lỗi kéo tay tôi nói:
- Chúng ta đi về thôi!
Đến Vườn Thúy, th́ đèn đuốc đă sáng choang. Thạch Phong đang
ngồi trong pḥng ăn đợi chúng tôi. Bằng một ánh mắt khác thường,
ông xẵng giọng hỏi:
- Hai người đi đâu về đấy?
- Chúng tôi đi bách bộ. Thạch Lỗi giành trả lời trước.
- Đi thẳng một hơi lên đến tận miếu Ni Cô. Bên ngoài trời thật
đẹp, tốt, không khí thanh sảng làm cho con người vô cùng phấn
khởi... Hừ em đói quá!
Ánh mắt Thạch Phong dán chặt vào tôi, ông ta hỏi tôi một cách
đột ngột và miũa mai:
- Vui lắm hả?
Tôi trả lời với một nụ cười hồn nhiên:
- Vâng, vui lắm!
Thạch Phong cắn môi, đột nhiên nói lớn:
- Bữa ăn nguội lạnh hết rồi!
Chúng tôi liền cùng ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm.
o0o
Tuần lễ kế tiếp, Tiểu Lỗi lại đi ra trường đại học nhưng cứ đến
lúc không có giờ học hay là thứ bảy chủ nhật th́ nhất định là gă
trở về Vườn Thúy. Chúng tôi cư xử với nhau rất dung ḥa vui vẻ.
Tôi nghĩ, càng ngày tôi càng thấy yêu Vườn Thúy hơn lên. Đồng
thời tôi cũng thật sự bắt đầu sắp xếp những văn cảo và nhật kư
của Tổ phụ Thạch Phong.
Việc làm này, gợi cho tôi rất nhiều hứng thú. Từ những văn tự
linh tinh và rối loạn này tôi đă đọc được tư tưởng của thời đại
ấy. Cũng như những mùi vị và phong tục nông thôn truyền thống
của Trung Quốc. Những loại văn cảo và thi, từ đời ấy cũng rất
đẹp khiến tôi không muốn dừng tay, điểm này cho tôi ư thức được
học lực của hai anh em Thạch Phong và Tiểu Lỗi, một th́ học kiến
trúc, một th́ học sinh ngữ, nhưng cả hai đều có một tầm hiểu
biết sâu rộng về văn học cổ truyền của Trung Quốc. Họ có một
người ông điển h́nh, và lớn lên trong hoàn cảnh và sự ảnh hưởng
giáo dục đó. Hoàn cảnh và giáo dục là hai yếu tố tạo nên con
người mà.
Tôi mê mải với cái công việc đọc và sắp xếp này, ngoài ra tôi
lại đắm ḿnh trong cái t́nh hữu nghị mỗi ngày một gia tăng giữa
tôi và hai anh em Thạch Phong. Ngày tháng cứ thế trôi đi một
cách êm đềm. Thạch Phong thường thường làm việc đến tận khuya,
tôi cũng thường đọc sách đến khuya. Có một đêm, Thạch Phong đến
gơ cửa pḥng tôi và bưng vào một cái khay trên có hai ly cà phê,
một cốc sữa và một hũ đường. Ông ta đứng dừng ở cửa, mỉm cười
nói:
- Tôi thấy trong pḥng cô c̣n có ánh đèn, tôi chắc cô sẽ vui
ḷng uống cà phê với tôi.
Tôi niềm nở mở rộng cửa pḥng, Thạch Phong đi vào, chúng tôi
ngồi đối diện nhau, vừa uống cà phê vừa nói chuyện, bắt đầu từ
đời tổ phụ đến thời thơ ấu của anh em Thạch Phong, đến những
người con cháu điên của gịng họ Nghê và Tiểu-Phàm... Rồi tôi
cũng kể cho Thạch Phong nghe cả cái thời thơ ấu của tôi, cha mẹ
tôi, chú thím tôi và sự cô độc của tôi. Cà phê đă cạn, trăng
chiếu đầu song cửa, hơi thu lạnh lùa vào đầu pḥng Thạch Phong
đứng lên vịn tay lên thành cửa nh́n tôi e dè nói:
- Mỹ Hoành! Tôi... Tôi muốn nói với cô nhưng thôi, để lần khác,
chào cô nhé!
Thạch Phong quay phắt người bước thật nhanh. Tôi đứng thừ người
ra đó giây lâu, rồi cả một đêm dài tôi mất ngủ.
o0o
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tôi và Tiểu Lỗi thường thường đi dạo
và chuyện văn với nhau trong rừng trúc, rừng thông, hoặc đi lên
miếu ở trên núi, để xin xâm, và nghe các Ni cô tụng kinh niệm
Phật. Chúng tôi cũng rất thích nghe tiếng chuông tiếng mơ lúc
hoàng hôn.
Lúc nào chuyện văn với tôi Tiểu Lỗi cũng luôn luôn nhắc tới
Tiểu-Phàm và "anh cả" của gă, h́nh như đó là hai nhân vật trung
tâm trong đời gă. Những ǵ về Tiểu-Phàm tôi đă biết gần như
thuộc ḷng tất cả. C̣n về ông anh của gă th́ sao?
- Tám năm trước đây, anh cả anh ấy cưới vợ.
Tiểu Lỗi nói. Chúng tôi đang đứng trong cánh rừng thông, một
chân Tiểu Lỗi gác trên phiến đá, trên tay cầm một nhánh thông
vừa quét quét những chiếc lá vàng dưới đất vừa nói:
- Anh ấy đă dùng đủ mọi cách để đeo đuổi chị ấy. Anh mê chị như
điếu đổ, nhưng cưới nhau không đầy một năm th́ họ trở thành địch
thủ. Một cuộc chiến tranh lạnh kéo dài rồi ai đi đường nấy. Anh
cả th́ vẫn là anh cả, chỉ có một điều là anh ấy trở thành tiều
tụy rơ ràng. C̣n chị ấy th́ dùng tiền của anh cả để đi mua vui
cho riêng ḿnh.
- Tại sao họ không ly dị?
Tôi lơ đăng hỏi.
- Chị ấy buộc anh cả phải đưa ra một số tiền lớn, không phải là
anh cả không có nhưng anh ta không chịu thua. Thế nên cứ kéo dài
măi, nhưng theo tôi thấy th́ vấn đề nay sắp được giải quyết.
- Như thế nào?
- Có người bạn từ bên Mỹ gửi thơ về bảo chị ấy đă t́m được đối
tượng khác.
Tiểu Lỗi mỉm một nụ cười khinh miệt:
- Một hoa kiều sinh trưởng trên đất Mỹ có hai hiệu ăn ở Nữu Ước.
Chị ấy đă không c̣n cần số tiền cấp dưỡng của anh cả nữa, có lẽ
không đến cuối năm nay chị ấy sẽ về để làm thủ tục ly dị.
- Chẳng lẽ nào ông ấy đối với bà vợ lại không c̣n một tư t́nh
cảm nào nữa hay sao?
Tiểu Lỗi nh́n tôi chớp mắt thật nhanh rồi nói:
- Chẳng những không có cảm t́nh mà thôi, có một dạo anh ấy thù
ghét tất cả đàn bà. Anh ấy bảo đàn bà toàn là những thứ động vật
giả trá, t́nh yêu dễ thay đổi như mầu sắc của cầu ṿng. Anh
không tin t́nh yêu và đàn bà nữa.
Tiểu Lỗi chau mày:
- Ngay cả Tiểu-Phàm, anh ấy cũng hoài nghi nữa.
- Thế ư? Tôi trầm ngâm hỏi:
- Vâng, nhưng bây giờ...
Đột nhiên Tiểu Lỗi ngừng nói.
- Bây giờ th́ sao? Tôi hỏi.
- Chả sao cả.
Gă vất nhánh thông đang cầm trên tay, phủi phủi áo nói:
- Ta về thôi.
Chúng tôi về đến Vườn Thúy vừa vào lúc ráng chiều nhuộm đỏ rực
cả một bên cửa kính của pḥng khách. Thạch Phong ngồi trên chiếc
ghế mây tṛn, tay cầm một ly rượu nhỏ, thần sắc khác thường, yên
lặng nh́n chúng tôi. Ánh hồng bên ngoài ửng đỏ trong khóe mắt
ông ta như một ánh lửa kỳ dị.
-------------------------
(*) Nguyên văn chữ Hán: Tam luân xa, bào đắc khoái. Thượng diện tọa cá lăo thái thái. Yếu ngũ mao, cấp nhất khối. Nhĩ thuyết kỳ quái bất kỳ quái?
Chương 6
Sáng nay, Tiểu Lỗi đi ra
trường, tôi ở nhà sắp soạn những bút kư của ông nội Thạch Phong.
Cả một khu Vườn Thúy yên lặng như tờ. Hôm nay, bầu trời u ám,
mây kéo đầy, trong gió có mùi vị của mưa. Trong nhà có vẻ tối
tăm, lạnh lẽo. Từ sáng sớm thức dậy, tôi đă có một cảm giác lo
ngại nó thuộc về giác quan thứ sáu. Nhưng vào khoảng 10 giờ hơn,
Thạch Phong đẩy cửa vào pḥng tôi, sắc mặt trầm lặng, ánh mắt lo
ngại, với một giọng đặt biệt ông nói:
- Mỹ Hoành cô có vui ḷng đi ra ngoài với tôi một tí không?
- Thưa đi đâu ạ?
- Đi thăm Tiểu-Phàm.
Tôi nghe ớn lạnh xương sống. Người con gái ấy có nét mặt giống
tôi, tôi chưa hề gặp mặt. Cô ta loạn thần kinh, tôi muốn đi thăm
cô ta v́ bản tính hiếu kỳ, nhưng có một cái ǵ... không được ổn
lắm!
- Thưa, hiện cô ấy ra sao?
- Tôi cũng không được rơ. Bác sĩ vừa gọi điện thoại lại bảo tôi
phải đến ngay, tôi nghĩ... có lẽ cô ấy đă trở bệnh!
Tôi vừa lấy chiếc áo choàng trong tủ ra vừa nói:
- Vâng tôi xin đi với ông.
Chúng tôi xuống lầu, Chú Lưu đă lái xe hơi đến trước cửa pḥng
khách. Chúng tôi ngồi lên xe.
Xe chạy vụt ra khỏi Vườn Thúy, đi hết con đường đá nhỏ, quẹo
sang con đường nhựa rồi chạy thẳng xuống núi. không bao lâu,
chiếc xe rẽ sang một con đường khác rồi lại bắt đầu lên một con
đường núi khác. Tôi nhớ lại Thạch Phong từng nói, bệnh viện của
Tiểu-Phàm ở cách Vườn Thúy không xa lắm. Quả nhiên, xe chạy
không quá nửa giờ chúng tôi đă đến nơi.
Đây chỉ là một bệnh viện tư nhân kiểu nhỏ. Có vườn hoa rộng lớn
có nhiều sân cỏ, ở giữa là một nhà lầu hai tầng vuông vức. Trước
cổng có một tấm bảng đề: "Bệnh viện Tâm an chuyên điều dưỡng
tinh thần". Chiếc xe chạy thẳng vào vườn hoa và dừng trước cửa
bệnh viện, một nữ y tá với bộ đồ mầu trắng ra đón tiếp chúng
tôi. Nàng đưa ánh mắt hiếu kỳ và ngạc nhiên nh́n tôi một thoáng
và cung kính gật đầu chào Thạch Phong nói:
- Thạch tiên sinh, bác sĩ chúng tôi đang chờ ông đấy ạ!
Chúng tôi đi vào pḥng, ông ta trạc độ 40 ngoài ǵ đó, mang đôi
kính cận trong rất uy nghiêm, đĩnh đạc dễ mến.
Thạch Phong lo lắng nh́n ông ta và hỏi ngay:
- Thưa Tiểu-Phàm thế nào ạ?
Ông trầm ngâm đáp:
- Kể về bệnh t́nh th́ Tiểu-Phàm hiện thời đang ở t́nh trạng khả
quan.
- Ông nói... Thạch Phong chau mày tỏ vẻ không hiểu.
- Như ông đă biết, đối với chứng bệnh của Tiểu-Phàm, tôi đă dùng
đủ mọi phương pháp nên bệnh t́nh của nàng đă khá nhiều. Chắc ông
c̣n nhớ, lúc trước nàng không chịu mặc quần áo, đụng tới cái ǵ
là xé cái đó, bây giờ nàng đă bằng ḷng bận quần áo và không đập
phá đồ đạc nữa, càng đáng mừng hơn nữa là một sự việc không thể
tưởng tượng được...
- Thưa sao? Thạch Phong vội vă hỏi.
- Lúc này nàng thường ngồi lặng lẽ một ḿnh, dường như là đang
suy nghĩ điều ǵ. Mỗi lúc như thế, nàng ngồi đến hằng giờ, không
đánh người cũng không đập đồ đạc chưa bao giờ nàng ngoan ngoăn
như vậy. Có một hôm lúc tôi đến thăm nàng, đột nhiên nàng lại
hỏi một câu: "Đông ở đâu?"
- Hả? Thạch Phong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:
- Thế có nghĩa là, trí nhớ của nàng đang phục hồi?
- Nhưng tôi mời ông đên đây không phải v́ việc này.
Thạch Phong trố mắt nh́n ông ta với vẻ nghi ngờ.
- Về phương diện tinh thần, tuy Tiểu-Phàm có vẻ đỡ nhiều, nhưng
về phương diện sinh lư th́ tôi đành bó tay. Hôm qua, tôi có
chiếu kính và thăm mạch cho Tiểu-Phàm một lần nữa, ông Thạch tôi
sợ Tiểu-Phàm không qua khỏi được mùa Đông này!
- À á! Thạch Phong kêu lên.
- Nàng thiên bẩm đă mắt chứng đau tim thứ bệnh này c̣n đáng sợ
hơn bệnh thần kinh di truyền nữa ông ạ! nàng có thể sống đến
ngày nay cũng là một điều may mắn lắm rồi!
Gương mặt Thạch Phong tái nhợt ông quay đầu đi nơi khác lẩm bẩm:
- Một gịng họ bị trù ếm!
Bác sĩ họ Lư dừng lại một hồi rồi tiếp tục nói:
- V́ thế nên tôi mời ông đến đây để giàn xếp việc này, tiếp tục
để nàng ở lại đây, hay là chuyển đến một bệnh viện chuyên khoa
khác?
Thạch Phong im lặng không nói ǵ, chỉ ngồi rít những hơi dài
khói thuốc, lâu lắm ông ta mới ngẩng đầu lên, ánh mắt ông mang
đầy vẻ đau xót:
- Thưa bác sĩ... Chứng bệnh của Tiểu-Phàm không c̣n hy vọng chữa
được sao?
Ông lắc đầu nói:
- Tôi nghĩ là không c̣n hy vọng nhưng tôi không phải là một bác
sĩ chuyên khoa về tim.
- Tôi hiểu ư ông! Thế th́ ông có nhận thấy cần phải mang
Tiểu-Phàm đi nhà thương khác không?
- Tôi không dám nói chắc, ông đă biết lúc nàng nổi cơn lên th́
thật là đáng sợ, hại cho người th́ ít mà hại cho ḿnh th́ nhiều,
trừ khi ông mướn người trông coi nàng từ sáng đến tối.
Thạch Phong trầm tư giây lát rồi nói với giọng quyết định:
- Xin ông hăy cứ để Tiểu-Phàm ở lại đây. Ngày mai tôi sẽ đi mời
một bác sĩ chuyên khoa về tim đến khám cho nàng. Bây giờ ông
đang chích thuốc trợ tim cho nàng phải không?
- Vâng!
- Ông là một vị bác sĩ luôn luôn tận tâm với bệnh nhân. Chúng
tôi xin bái phục.
Ông mỉm cười nói:
- Hai anh em ông làm tôi cảm động.
- Bây giờ chúng tôi đi thăm Tiểu-Phàm.
Bác sĩ đứng lên, chúng tôi bước theo ông ra khỏi pḥng đi dọc
theo hành lang xuống pḥng bệnh. Đây là lần đầu tiên tôi vào một
bệnh viện thần kinh. Hai bên hành lang là những pḥng bệnh h́nh
thức như cái chuồng. Những người bệnh nhẹ đang buồn bă xê dịch
trong hành lang. Những kẻ đau nặng th́ ngồi co ro trong pḥng có
cửa khoá, c̣n những con bệnh khác, kẻ th́ ngồi thu h́nh trong
một góc tường, người th́ nằm trên giường kêu la, gào thét. Trông
thật tàn nhẫn. Tôi không thể đừng không hỏi:
- Tại sao không cho chăn cho họ đắp? Họ đă mắc phải chứng bệnh
tinh thần, có lẽ không nên để họ mắc thêm chứng bệnh của thể
xác.
- Họ xé rách tất cả. Duy chỉ có thứ áo bằng bao gai này là họ
không thể xé rách được.
Con người c̣n lầm than đến nỗi nước này ư? Cái thế giới của
người điên thiệt là bi thảm đáng thương! Nhưng khi tôi thấy một
bệnh nhân đang mân mê một sợi dây bằng giấy trên tay và vui cười
hồn nhiên như một đứa trẻ, tôi lại đổi ư. Có thật là họ bi thảm
không?
Chúng tôi dừng lại trước một pḥng bệnh và đẩy cửa vào, một cô y
tá đang ngồi trong đó. ông bác sĩ hỏi cô y tá:
- Cô ấy hôm nay thế nào?
- Cũng khá, thưa bác sĩ!
Thế là tôi đă trông thấy Tiểu-Phàm, tôi cơ hồ như không tin ở
mắt ḿnh. Đây là Tiểu-Phàm đó sao? Nàng ngồi trên một chiếc ghế,
người mặc chiếc áo trắng rộng thùng th́nh của y viện, nàng gầy
guộc đến chỉ c̣n da bọc xương, mái tóc khô khốc bị bệnh viện cắt
ngắn đi, ánh mắt nàng cuồng loạn, sống mũi gầy, nhô lên và đôi
môi không c̣n tí máu... Nàng chỉ là một vong linh, một hồn ma,
hay một chiếc xác đă bị ép khô. Nàng ngồi im ĺm, không cử động,
mắt cḥng chọc nh́n vào chúng tôi. Thạch Phong bước đến gần khẽ
đưa tay chạm vào vai nàng và cất tiếng gọi:
- Tiểu-Phàm!!!
Nàng nhảy đánh thót một cái xong chạy về phiá góc tường như đi
trốn rồi nép sát người vào tường trố mắt đối địch nh́n Thạch
Phong.
- Đừng ông Phong, nàng không được b́nh tĩnh, ta hăy để nàng
nghỉ, chúng ta đi thôi.
Thạch Phong uể oải buông thơng tay xuống, chúng tôi im lặng lui
ra phiá cửa, đột nhiên Tiểu-Phàm xông ra, nhưng chúng tôi đă
bước ra ngoài rồi.
Nàng đưa tay nắm lấy chấn song nh́n chúng tôi buông một giọng
cười quái gở nghe như tiếng cú kêu đêm, tôi nghe toát mồ hôi và
chân lông dựng hẳn lên, gương mặt nàng ép sát chấn song, một
gương mặt tái nhợt, khô đét, mồm há hốc. Không! Không! đây không
phải là Tiểu-Phàm đây không phải là cô gái si t́nh, ngây thơ,
nghịch ngợm mà tôi đă quen biết trong nhật kư của nàng. Chúng
tôi trầm mặc đi ra đến cửa bệnh viện, sắc mặt Thạch Phong thật
là thảm đạm. Ông ấy trao cho ông bác sĩ một số tiền và khẽ nói:
- Tôi cảm thấy cái chết đối với nàng cũng chưa hẳn là một bi
kịch.
- Tuy vậy, bệnh thần kinh của nàng có hy vọng chữa khỏi.
Chúng tôi lên xe và vẫy tay chào bác sĩ. Chiếc xe nổ máy và chạy
vọt đi. Tôi quay đầu đi nơi khác. Thạch Phong đưa tay sang nắm
lấy tay tôi hỏi:
- Cô làm sao thế?
- Tôi thấy hơi khó chịu trong người.
- Kể ra hôm nay, Tiểu-Phàm đă khá hơn nhiều, chứ những lần trước
c̣n tệ hơn nữa.
Rồi ông rành rọt an ủi tôi:
- Xin lỗi cô, đáng lư tôi không nên đưa cô đến đây.
Tôi đáp:
- Tuy cuộc gặp mặt này có làm tôi bị xúc động một cách quá mănh
liệt, nhưng quả t́nh chính tôi, tôi cũng muốn gặp Tiểu-Phàm từ
sau khi đọc tập nhật kư... Chỉ tội nghiệp cho Tiểu Lỗi.
Tôi chưa nói hết lời, h́nh như Thạch Phong đọc được ư của tôi,
ông thở dài nói:
- Nó c̣n đáng thương hơn Tiểu-Phàm, nếu nó biết được sự thật...
- Sự thật ǵ kia, thưa ông?
Thạch Phong lặng thinh, măi một lúc sau mới nói:
- Tôi muốn nói, cô đừng đem việc đi thăm Tiểu-Phàm hôm nay, và
sự thật về tin nàng không c̣n sống được bao lâu nữa nói cho Tiểu
Lỗi biết.
- Vâng... Tôi hiểu...
Tuy tôi thốt ra: Tôi hiểu, nhưng kỳ thực ḷng tôi vô cùng ấy
náy, không biết c̣n có điều bí ẩn ǵ khác mà Thạch Phong chưa
chịu nói ra.
Chiếc xe lướt nhanh, trong cơn gió lạnh của bầu trời ảm đạm với
làn mưa bay lất phất.
o0o
Trời mưa mấy hôm liên tiếp, thời tiết th́nh ĺnh trở lạnh, bên
ngoài cửa sổ lúc nào cũng giăng đầy mây mù, không khí trong
pḥng trở nên lạnh lẽo tiêu điều. Thu đă đến từ lúc nào không ai
hay biết.
Trong mấy ngày qua, Thạch Phong rất đỗi bận rộn, sáng đi tối về,
về đến nhà th́ lại tỏ ra rất mệt mỏi và ưu sầu. Thời gian Tiểu
Lỗi ở nhà lại mỗi ngày một gia tăng. Gă bắt đầu giúp tôi xếp lại
bút kư của tổ phụ. Mỗi lúc nh́n gă, tôi lại nhớ đến Tiểu-Phàm.
Tội nghiệp Tiểu-Phàm, cũng tội nghiệp Tiểu Lỗi, tôi không làm
sao nói lên được cái cảm tưởng của ḿnh. Nhắm mắt lại tôi lại
tưởng tượng đến cái thờ thơ ấu của Tiểu-Phàm và Tiểu Lỗi. Một
đôi trẻ thơ ngây đang cùng nhau vui đùa ở chân đồi bên bờ suối,
hồn nhiên chả hiểu ǵ đến định mệnh ác nghiệt của tương lai...
Ôi! Đấng tạo hoá, xin hăy rủ ḷng từ ái thương lấy chúng sinh.
Tối hôm nay, Thạch Phong lên pḥng của tôi, ngồi trước bàn viết,
ông b́nh tĩnh báo cho tôi biết:
- Tiểu-Phàm không thể nào cứu được nữa!
- Ông đă mời bác sĩ chuyên môn khám cho nàng? tôi hỏi.
- Đă, mấy vị bác sĩ đă đến khám, sinh mạng của nàng chỉ c̣n duy
tŕ được nhiều lắm là sáu tháng. Cái việc thương tâm nhất là
Tiểu-Phàm là người cuối cùng của gịng họ Nghê.
- Thế ra, cả một gia tộc của họ đều đă đoản mệnh. Tôi lẩm bẩm
nói:
- Đây không phải là mắc lời nguyền, mà là di truyền.
Thạch Phong không nói ǵ nữa, trong pḥng thật yên lặng, chỉ có
tiếng mưa rơi ngoài song. Lâu lắm, Thạch Phong mới thở dài nói:
- Tôi không hiểu, sinh mệnh là cái ǵ? Tiểu-Phàm đă làm nên tội
t́nh ǵ mà phải sinh ra ở cơi đời này? Tôn giáo giải thích rằng
thần linh điều khiển sinh mệnh, thế th́ v́ lẽ ǵ mà thần linh
lại an bài một cách khắc nghiệt một sinh linh như Tiểu-Phàm? Mỹ
Hoành cô bảo v́ tội t́nh chi?
Tôi không trả lời. Những giọt mưa rơi trên mặt kính vang lên
những tiếng tí tách. Áng sáng của cây đèn cầu ở bàn chiếu sáng
gương mặt Thạch Phong. Ông bật diêm và mồi điếu thuốc, đốm lửa
trên đầu điều thuốc cháy sáng lập loè, nh́n cảnh này, tôi mơ mơ
màng màng như là hiểu ra được cái ǵ. Lâu lắm tôi mới nói:
- Tuy Tiểu-Phàm chẳng sống được bao lâu trên cơi đời này, nhưng
ta đừng quên rằng nàng đă yêu, con người chỉ cần yêu một lần, là
cuộc sống đă có đủ ư nghĩa rồi!
- Thế ư? Thạch Phong giương cặp mắt nghi ngờ nh́n tôi.
- Chắc ông cũng đồng ư rằng: Mỗi sinh mệnh mỗi khác, mỗi người
trong chứng ta có một cuộc sống riêng biệt, không ai giống ai,
mỗi người đều có ở tâm năo một hào quang, một nhiệt lực, đó là
ái tâm, ái tâm có thể dài hay ngắn, lâu hay mau, cái ấy không
quan hệ; một que diêm, một cây nến, một ngọn đèn, một ḷ than
hay một vừng thái dương cũng đều đă lóe sáng và tỏa ra sức nóng.
Tôi có cái ấn tượng là tôi đă hơi lạc đề, song Thạch Phong trái
lại tỏ ra rất hiểu tôi. Ông nh́n tôi thật lâu không chớp mắt,
rồi ông dùng giọng nói đặc biệt bảo tôi:
- Cô Mỹ Hoành, tôi không rơ là vô t́nh hay cố ư, cô đă t́m cách
để huyễn hoặc tôi.
Mặt tôi bỗng nóng lên bừng bừng, tim tôi đập mạnh như đang mong
mỏi và đợi chờ một cái ǵ, một cái ǵ khá quan thiết trong thâm
tâm của tôi.
Rồi Thạch Phong đột nhiên bước đến trước mặt tôi, một tay ông
nắm lấy tay tôi, ḷng bàn tay ông nóng hổi, mà tay tôi th́ lại
lạnh giá. Với ánh mắt long lanh, ông ta nh́n thẳng tôi và nói
nhanh:
- Cô Mỹ Hoành từ lúc xem bài tự thuật của cô, từ cái giây phút
đụng xe vào cô trên dốc núi, tôi... tôi đă...
Ông không nói được nên lời nữa, ông tha thiết gọi tên tôi:
- Mỹ Hoành...
Hơi thở tôi ngưng hẳn lại, tâm linh tôi bỗng bay vụt ra ngoài
cửa sổ, để lướt theo làn mưa giữa núi rừng. Đột nhiên Thạch
Phong bỏ tôi đó và đi ra đứng ở bên khung cửa sổ, ông cất giọng
lạnh lùng nói:
- Vừa rồi chúng ta đáng nói về Tiểu-Phàm phải không nhỉ?
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên g̣ má, tôi cắn chặt hai
hàm răng hồi lâu rồi mới đáp:
- Vâng về Tiểu-Phàm. Giọng tôi cũng cứng rắn và lănh đạm chẳng
kém:
- Ông có cho tôi biết nàng không thể sống quá sáu tháng nữa.
- Cô hăy nhớ giữ kín đừng cho Tiểu Lỗi biết nghe không cô?
- Vâng!
- Thôi, tôi xin kiếu cô, Dư Tiểu thư!
- Chào ông, Thạch Tiên sinh.
Thạch Phong đă lui ra, và hai cánh cửa kiên cố, dầy dặc, đă ngăn
cách hai người chúng tôi.
Ngày hôm sau tôi cùng Tiểu Lỗi đi lên Miếu, chúng tôi đi trong
mưa bay, đầy vẻ thơ mộng, nào rừng thông, nào đá núi. Lá trúc
càng tăng vẻ nghiêm trang trong cơn mưa, sau buổi hoàng hôn,
chúng tôi về Vườn Thúy. Thu Cúc báo cho chúng tôi biết là ở nhà
có khách, đang ở trong pḥng sách của Thạch Phong nói chuyện khá
lâu rồi:
- Ai vậy? Chị có nhận ra không?
Tiểu Lỗi ngạc nhiên hỏi như thế, v́ thường rất ít khách t́m đến
Vườn Thúy. Họ đến thẳng văn pḥng của Thạch Phong ở trong thành
phố.
- Thưa ông Phương, luật sư Phương!
- À!
Chúng tôi đứng ở pḥng khách trong khi tôi cởi chiếc áo mưa ra,
Tiểu Lỗi suy nghĩ giây lâu rồi nói:
- Cô đợi tí tôi đi xem coi!
- Gă vội vă chạy lên lầu, tôi hơi lấy làm lạ, đây là một người
khách đặc biệt? một lát sau, Tiểu Lỗi trở xuống và hối hả gọi
tôi:
- Mỹ Hoành! Anh cả đă ly dị được với chị ấy rồi.
Tôi ngẩn người tỏ vẻ không hiểu biết ǵ về việc đó. Tiểu Lỗi nói
tiếp:
- Ông Phương là luật sư của chị ấy, ông mang giấy ủy quyền và
giấy ly dị đến để anh Cả kư. Thế là dứt khoát từ nay anh cả đă
lấy lại được tự do làm lại cuộc đời.
- À! Tôi nh́n ra ngoài mưa trời mưa.
- Tội nghiệp anh cả.- Tiểu Lỗi nói, giọng của gă vừa chân thành
vừa nồng nàn. - Suốt đời anh ấy chỉ biết sắp đặt cho kẻ khác. Lo
lắng cho kẻ khác, mà không biết sắp đặt ổn thỏa cho chính ḿnh.
Tiểu Lỗi nh́n tôi, nói tiếp như để phân trần:
- Trong thâm tâm anh ấy không cứng cỏi như ngoài mặt đâu, anh
hơi quá tự ái, đối với t́nh yêu, anh ấy c̣n bị tổn thương hơn
tôi nhiều.
Tôi nh́n thẳng vào mặt Tiểu Lỗi.
- Lỗi nói cho tôi biết những việc này để làm ǵ? Tôi hỏi.
- Cô đă biết rồi phải không?
Tôi chỉ thẫn thờ nh́n gă, không đáp.
Gă lại hỏi.
- Chúng ta đều hiểu ḷng nhau, phải không Mỹ Hoành?
Gă ngừng lại một lát rồi lại nói:
- Tôi đang cố trấn áp ḷng ḿnh, rồi thể nào tôi cũng sẽ thắng,
Mỹ Hoành cứ yên tâm đi!
Tôi ngần ngại nh́n gă, gă đưa tay lên nắm lấy tay tôi nói:
- Tôi không biết nói ǵ hơn để cám ơn cô!
Giọng của gă thấp xuống ôn hoà:
- Tôi cũng không biết nói ǵ để tạ lại ḷng quảng đại bao dung
của anh cả. Tôi cũng nghĩ như cô đă nói: Nếu Tiểu-Phàm có hiểu
được nàng cũng không muốn tôi sa ngă, và nếu Tiểu-Phàm không
hiểu được, th́ sự đau khổ của tôi cũng không giúp được ǵ cho
nàng. tôi cần phải tự cưỡng chế, v́ cô v́ anh cả.
- Tiểu Lỗi. Khóe mắt tôi như nḥa lệ.
- Cô đừng nói ǵ cả, Mỹ Hoành tôi hiểu, tuy cô c̣n trẻ hơn tôi,
nhưng tôi vẫn coi cô như một người chị cả, v́ lẽ, sự nhớ thương
Tiểu-Phàm đă chất chứa trong tim tôi quá đầy. Cô cứ yên tâm, tôi
không hề thất chí mà cô phải ái ngại cho tôi.
Chúng tôi nh́n nhau, trong giây phút ấy, ḷng tôi tràn trề cảm
động, vâng, chúng tôi đều hiểu ḷng nhau. Tiểu Lỗi vẫn nắm chặt
lấy tay tôi. Chúng tôi đứng như thế bên khung cửa sổ trong trời
chiều đang ngă bóng. Sau đó tôi bỗng nghe có tiếng chân ở thang
lầu. Tôi và Tiểu Lỗi vừa toan buông tay nhau ra nhưng không kịp.
Thạch Phong và ông khách đă đứng ở đầu cầu thang. Thạch Phong đă
trông thấy chúng tôi "tay cầm tay, âu yếm bên nhau ".
Đưa khách về xong, Thạch Phong trở vào, mặt lộ vẻ giận dữ và
xẵng giọng hất hàm nói:
- Các người không nên chọn nơi pḥng khách để biểu diễn cái tṛ
âu yếm đó!
- Thế à, thưa anh? T́nh yêu cũng cần phải chọn nơi, chọn chốn và
chọn thời gian nữa hay sao anh?
- Các người đừng có ngụy biện để t́m cách che đậy!
Thạch Phong chau mày, sắc mặt ông ta rắn lại và đột nhiên trở
nên tiều tụy như già thêm hẳn đi đến 10 tuổi. Bỗng ông to tiếng
gọi Thu Cúc bảo mang bữa ăn lên lầu cho ông và ông lại dặn thêm:
- Và mang luôn một chai Brandi lên cho ta.
Tôi nh́n Tiểu Lỗi tại sao lại làm như thế? tại sao lại đi lừa
dối ông ấy?
Tiểu Lỗi chỉ cười với một nụ cười đầy ẩn ư:
- Từ trước đến sau, bao giờ tôi cũng yêu kính anh cả. Sở dĩ tôi
cố t́nh trêu tức anh ấy, là v́ anh ấy là người trong cuộc, nên
thiếu sáng suốt. Tôi bắt buộc phải tàn nhẫn, để anh ấy mở mắt ra
mà ư thức cuộc lương duyên của ḿnh... Thưa vâng, tôi biết rơ,
anh ấy tha thiết yêu chị. Chị Mỹ Hoành à... c̣n về phần chị, chị
thử tự hỏi ḷng ḿnh xem.....
Tiểu Lỗi nói đến đấy th́ im lặng và vụt chạy thẳng về phiá cầu
thang, để lên lầu. Tôi đứng thừ người ra với trăm mối ngổn ngang
trong ḷng. Bóng tối tỏa vào căn pḥng và vây chặt lấy tôi.
o0o
Qua một đêm mưa gió, đến sáng bầu trời lại trong sáng hẳn ra.
Ánh nắng rực rỡ khiến cho ḷng người trở nên phấn khởi, tôi đi
xuống thang lầu, với cả một niềm vui. Tôi chạy thẳng ra vườn
trong làn hương hoa ngào ngạt trên mỗi đóa hoa hồng c̣n ngưng
đọng nhũng hạt mưa đêm. Tôi cắt một mớ to hoa hồng, ôm trên tay,
vui vẻ trở lên lầu, vừa đi vừa cất giọng hát ngân nga. Đi ngang
qua pḥng sách của Thạch Phong tôi dừng lại, trong pḥng yên
lặng như tờ, không một tiếng động. Có lẽ ông ta c̣n ngủ. Tôi
biết h́nh như đêm qua ông ta đă uống rượu măi đến khuya. Nh́n
những đóa hoa hồng trên tay, tôi do dự giây lát. Bỗng tôi vụt có
ư định cắm hẳn một b́nh hoa tươi trong pḥng sách để tặng ông
một buổi sáng đầy hương thơm bất ngờ. Tôi mỉm cười đẩy cửa pḥng
bước vào, nhưng ngay lúc ấy, tôi ngẩn người ra. Thạch Phong đang
ngồi trong chiếc ghế, hai chân gác lên mặt bàn, trong chiếc khay
bên tay ông c̣n có cả chai rượu và chiếc ly. Trên bàn, tàn
thuốc, tro thuốc, chồng chất bừa băi, chẳng biết ông đă uống
biết bao nhiêu rượu, hút hết bao nhiêu điếu thuốc? Đèn điện
trong pḥng vẫn c̣n sáng trưng, nhưng dưới ánh mặt trời tràn đầy
cửa sổ, ánh điện trở nên vàng vọt đáng thương. Đầu Thạch Phong
dựa ngửa trên lưng ghế, hai mắt mở to, tṛng trắng đỏ ngầu. Sắc
mặt tái xanh của ông chứng tỏ ông đă thức suốt đêm, không ngủ.
- Ồ, tôi... tôi ngỡ không có ai ở đây!
- Khép cửa lại, đến đây!
Thạch Phong lạnh lùng nói, với cái giọng như ra lệnh lúc trước.
Tôi khép cửa lại một cách máy móc, tay chân tôi có vẻ thừa thăi
ngờ nghệch, sắc mặt Thạch Phong cho tôi cái cảm giác sợ hăi, ông
ta cứ nh́n tôi cḥng chọc rồi hỏi:
- Cô từ đâu đến đây? Có phải từ cung trăng không?
- Không phải đâu.
Nói xong ba tiếng đó, tôi đă b́nh tĩnh trở lại và bước sang đặt
bó hoa hồng trên bàn, thản nhiên nói thêm:
- Trên cung trăng làm ǵ có hoa hồng. Vả lại lúc này không có
trăng, mặt trời đă lên tới đỉnh đầu rồi!
Tôi đi kéo tấm màn cho phân nửa cửa sổ, ánh nắng tràn vào sáng
rực. Tôi tắt hết đèn đi. Mùi rượu và thuốc lá xông lên đầu
pḥng, tôi thâu thập tất cả ly, chai, gạt tàn lên chiếc khay đêm
ra để ở thành lang, để Thu Cúc sẽ đem đi rửa. Tôi bận rộn quay
trước quay sau, để dọn dẹp cho căn pḥng gọn ghẽ và để xua đuổi
cái không khí ngột ngạt. Thạch Phong nh́n tôi xê dịch trong
pḥng yên lặng không nói ǵ, cho đến lúc tôi định lướt qua ông
ta để với lấy chiếc b́nh hoa th́ ông ta bỗng nắm lấy tay tôi
gọi:
- Mỹ Hoành!
- Dạ!
- Cô đă thành công rồi phải không?
Hơi thở của Thạch Phong dồn dập, giọng ông không có vẻ ǵ thân
thiện cả.
- Thành công, việc ǵ cơ? Tôi b́nh tĩnh hỏi lại.
- Lại c̣n việc ǵ nữa? Cô đừng có giả bộ việc chinh phục Tiểu
Lỗi ấy!
- Việc chinh phục Tiểu Lỗi? Lạ nhỉ.
- Chẳng lạ lùng ǵ cả, cứ trông cái vẻ thân cận của hai người,
ai chả hiểu cô đă yêu hắn rồi.
- Tôi chả yêu ai hết!
- Tôi th́ cho rằng, cô đến đây lúc này, là để báo cho tôi biết
cô sẽ kết hôn với Tiểu Lỗi?
- Ông lầm, tôi không có điều ǵ để báo cho ông biết cả.
Những ngón tay của Thạch Phong ấn vào da thịt tôi làm tôi đau
đớn, ánh mắt ông ta hừng hực đỏ như lửa.
- Cô xứng đáng được lên lương, Mỹ Hoành. Cô làm việc có hiệu quả
ngoài sự tưởng tượng của tôi. À nhân tiện để tôi phát lương cho
cô.
Ông ta mở ngăn kéo lấy ra một xấp bạc vất trước mặt tôi.
Tôi ngẩn người ra mất mấy giây, và cảm thấy chung quanh tôi đều
xầm lại, và sau đó, người tôi bắt đầu run bắn lên, không làm sao
kiềm chế được.
Nước mắt tôi trào ra khiến tôi không c̣n trông thấy rơ vật ǵ
cả. Tôi há miệng định nói lên một điều ǵ đẹp đẽ, nhưng tôi
chẳng thốt được nên lời. Trong giây phút nầy tôi đă thấy rơ
trước mắt tôi chẳng c̣n ǵ cả, chỉ có t́nh cảm và tự ái bị lăng
nhục mà thôi!
Tôi vùng vẫy để gỡ khỏi tay Thạch Phong quay người đi ra cửa,
bước chân tôi quá nặng nề, thân thể tôi yếu đuối, đầu óc tôi mê
man và tim tôi... đau nhói như bị cấu xé. Trong nháy mắt, tất cả
đă sụp đổ quanh tôi, tôi gục đầu lên cánh cửa nghẹn ngào thổn
thức. Thạch Phong vội vàng chạy đến bên tôi, ông ta nắm chặt lấy
hai cánh tay tôi, bất giác ôm tôi vào ḷng, và giọng nói gấp
rút, hối hận và đau khổ của ông vang lên bên tai tôi:
- Mỹ Hoành! Mỹ Hoành! Không phải tôi cố t́nh như thế. Cô tha lỗi
cho tôi, tôi đă uống quá nhiều rượu... sở dĩ tôi nói lên những
lời ấy là v́... tôi quá thương cảm. Cô không hiểu được, không
phải tôi cố t́nh làm khổ cô...
Tôi không nghe tôi không nghe thấy chi cả, tôi vùng vẫy để thoát
khỏi ṿng tay ông ta, để đi ra ngoài, đi thật xa, xa hẳn
Vườn Thúy, để rồi không bao giờ c̣n trở lại nữa! Không bao giờ! Tôi
đẩy Thạch Phong ra, vừa mở cửa căn pḥng vừa nói qua hai hàng
nước mắt:
- Ông tránh ra, tránh ra cho tôi đi!
- Không, Mỹ Hoành hăy nghe tôi... Hăy nghe tôi...
- Ông buông tôi ra! Tôi vừa la vừa vùng vẫy:
- Chúng ta đă có một lời hẹn quân tử là tùy tôi muốn rời bỏ nơi
đây lúc nào cũng được, bây giờ đă đến lúc tôi phải đi. ông hăy
để cho tôi đi.
- Không, Mỹ Hoành! Thạch Phong vẫn nắm chặt lấy cánh tay tôi:
- Tôi có việc cần nói với cô, cô không thể nào bỏ đi như vậy
được. Tôi không bao giờ để cho cô đi, không bao giờ.
- Ông không có quyền cản trở tôi. Tôi xin nói cho ông rơ, thời
hạn mà ông muốn tôi làm việc đă kết thúc. Tôi không làm nữa!
- Cô nói thế th́ tàn nhẫn quá. Thạch Phong kêu lên:
- Tôi xin nhận lúc năy tôi có hơi quá lời, cô hăy lưu lại đây,
chúng ta măi măi là đôi bạn, có phải không?
- Không! Tôi gào lên.
- Cô phải biết điều một tư!
- Biết điều? Tôi phẫn nộ nh́n ông ta cḥng chọc rồi nói:
- Ông Thạch Phong, ông biết tôi cô độc, đau khổ, ông biết tôi
nghèo nên ông đă t́m đủ mọi cách để lừa tôi về đây, yêu cầu tôi
làm một việc mà tôi không thể nào chấp nhận tôi lưu lại đây là
v́ ngỡ chúng ta thông cảm lẫn nhau. Tôi muốn giúp ông tôi muốn
tận tâm để cứu vớt một kẻ đau khổ, chứ không phải v́ tiền! Tôi
có nghèo khổ đến đâu đi nữa, cũng chưa đến đỗi phải mang thanh
xuân và t́nh yêu của ḿnh đi bán. Ông c̣n có thể nhục mạ tôi đến
thế nào nữa không?
- Tôi đă hiểu rằng v́ lẽ ǵ mà cô lưu lại đây, tôi đă rơ, cô là
một người nhân hậu, nhiệt thành...
- Thế th́ tại sao ông lại nỡ ḷng nhục mạ tôi?
- V́... tôi yêu cô. Tôi không muốn cô ngả vào ḷng của Tiểu Lỗi.
Thạch Phong nói trong hơi thở dồn dập, tôi bàng hoàng ngẩn người
ra. Căn pḥng đột nhiên trở nên yên lặng, mắt tôi mở to và chỉ
nh́n thấy mỗi khuôn mặt của Thạch Phong. Tôi đăm đăm nh́n ông
ta. Chúng tôi cứ thế nh́n nhau, và rồi đột nhiên Thạch Phong ôm
gh́ lấy tôi từ cổ họng ông ta bộc phát ra tiếng gọi nóng ran:
- Mỹ Hoành, anh yêu em!!
Đồng thời môi của Thạch Phong cũng đặt lên môi tôi, tay tôi bất
giác ôm lấy cổ Thạch Phong, trong giây phút ấy, nỗi vui mừng từ
đáy tim tôi bừng lên nóng ran cả người. Tôi không sao diễn tả
nổi bao nỗi đắng cay, ngọt bùi trong ḷng tôi. Đây là mối t́nh
mà tôi đă ước mơ chờ đợi. Lúc Thạch Phong ngẩng đầu lên, nước
mắt tôi nhễ nhại trên g̣ má. Đôi mày Thạch Phong chợt nh́n lại
Thạch Phong buông tôi ta và lảo đảo đi về phiá bàn viết, mồm lẩm
bẩm nói:
- Xin lỗi, Mỹ Hoành tôi lại gây nên một lỗi lầm nữa! Thôi bây
giờ cô hăy đi đi... tôi muốn nói cô hăy đi sang bên ấy với Tiểu
Lỗi. Đi đi! đi đi!
Tôi tựa lưng lên cánh cửa, ḷng tôi tràn ngập niềm vui, tôi đứng
yên nh́n Thạch Phong không nói. Một lúc lâu sau, Thạch Phong
quay sang trố mắt nh́n tôi:
- Sao cô c̣n chưa đi?
- Đi đâu?
- Đi sang bên ấy với Tiểu Lỗi chứ c̣n đi đâu?
- Tôi sang bên ấy để làm ǵ? Tôi nhướng mày rồi nói tiếp:
- Tôi đâu có yêu gă, gă cũng không làm sao dung nạp được tôi, v́
trái tim gă đă quá đầy h́nh ảnh của Tiểu-Phàm.
Thạch Phong nh́n tôi trong dáng điệu thật đáng thương, trong đáy
mắt có đầy vẻ khẩn cầu như một đứa trẻ ngây thơ yếu đuối đang
đợi người ta phù tŕ.
- Có phải cô nói thế là cô có ư muốn an ủi tôi phải không?
Tôi vội đáp:
- Không, ông không hiểu, sở dĩ Tiểu Lỗi đă tự trấn áp được không
phải v́ có một t́nh yêu khác, mà v́ gă có một người anh đáng
kính.
- Thế ư? Thạch Phong kéo dài giọng hỏi.
- Vâng!
- Sao cô biết?
- Gă đă từng thành khẩn nói với tôi như vậy.
Chúng tôi nh́n nhau thật khá lâu, thật lâu và đôi mày Thạch
Phong không c̣n chau lại nữa, ánh mắt trong sáng hẳn lên. Rồi
Thạch Phong dang đôi cánh tay cho tôi ngả vào ḷng chàng, và một
Thạch Phong cô độc, một Dư Mỹ Hoành đơn chiếc, không c̣n buồn
khổ v́ cảnh lẻ bạn nữa. Ngoài kia, mặt trời đang rực rỡ chiếu
xuống cả khu Vườn Thúy.
Chương kết
Tối hôm ấy, trăng sáng vằng
vặc. Tôi và Thạch Phong quấn quít bên nhau trên sân thượng.
Chúng tôi tựa vào lan can dơi trong về phiá xa. cánh đồng trải
dài mông lung dưới ánh trăng vàng. Những dăy núi ẩn hiện ở phiá
chân trời, rồi rừng thông, rừng trúc, gần đó, khoe mầu xanh biếc
như mặt nước đại dương. Chỉ có ở
Vườn Thúy là có thể trong thấy
rơ rệt, bao đóa hoa lung linh như được mạ một lớp bạch ngân.
- Anh có trông thấy ǵ không? Tôi hỏi.
- Không!
- Kia ḱa! Từ cung trăng đang tḥng xuống một chiếc thang, nàng
tiên của chúng ta đang từ trên đó bước xuống.
Chàng cười đáp:
- Em đâu c̣n phải cần có nàng tiên nào nữa, v́ chính em là nàng
tiên đó.
Thạch Phong nói xong ṿng tay qua lưng tôi, đầu tôi tự nhiên tựa
lên vai chàng, chàng nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán tôi:
- Em là cô gái lơ đăng đi trên đường bị xe anh đụng phải và kêu
la như con mèo nhỏ sựng lông sừng sộ với anh.
Tôi cười nói:
- C̣n anh, anh là gă đàn ông ngang tàng tự cao, tự đại nhưng lại
giống như con ngựa hoang bị trói buộc bằng rất nhiều sợi dây và
điên cuồng gào hí vang trời!
- Ê, em lại cố ư trêu chọc anh đó phải không?
- Thế c̣n anh, anh đừng quên là anh đă ngang nhiên trêu chọc em
từ trước đến nay th́ sao?
- Anh trêu chọc em?
- Chứ lại c̣n không ư? anh đă giao cho em một việc làm khá ngộ
nghĩnh!
- Không phải vậy đâu Mỹ Hoành!
Nụ cười bỗng tan biến trên môi Thạch Phong, chàng nghiêm trang
bảo tôi:
- Thoạt đầu tiên, anh cứ nghĩ rằng... có thể dùng một người con
gái khác thay thế Tiểu-Phàm, để cứu vớt Tiểu Lỗi! Nhưng anh có
ngờ đâu, em đă nhảy xổ vào trái tim anh. Quả t́nh từ trước đến
nay, anh chưa từng gặp người con gái nào như em, lúc sắc bén,
th́ như một lưỡi dao, lúc nhu ḿ th́ phẳng lặng như mặt nước hồ
thu. Anh phải dùng hết cách tự kiềm chế để che chở trái tim anh.
Thạch Phong áp má lên má tôi, tôi nhắm mắt dùng giọng mũi hừ lên
một tiếng nói:
- Anh thật là một người anh vĩ đại, dám đem cả t́nh yêu nhường
cho đứa em út của ḿnh!
- Em lại hướng mũi dao về phiá anh rồi!
Tôi bật cười nép sát vào Thạch Phong. Ḷng tôi rộn ră niềm vui,
cho đến giờ phút này, tôi mới cảm thấy rơ rệt là tôi lưu lại
Vườn Thúy không những do sức thu hút của Tiểu-Phàm, không những
v́ Tiểu Lỗi, cũng không những v́ câu chuyện cảm động kia, mà
chính là gă đàn ông bên cạnh tôi. Tôi ngẩng mặt nh́n lên trời,
vầng trăng sáng đang ẩn ḿnh trong một lớp mây mỏng. Có phải
nàng tiên huyền ảo của tôi đă đưa tôi đến
Vườn Thúy không? Tâm
trí tôi bàng hoàng, tất cả tâm linh tôi đang đắm ch́m trong lớp
sóng say sưa dào dạt của t́nh yêu.
- Mỹ Hoành! Thạch Phong khẽ gọi.
- Dạ.
Thạch Phong có vẻ không yên tâm nói:
- Em không có hảo cảm đối với Tiểu Lỗi sao?
- Anh nói chi?
- Tiểu Lỗi nó c̣n trẻ, lại đẹp trai, lại tài ba hơn anh, em lại
có thể không thương hắn được sao?
- Dĩ nhiên là em thương hắn vô cùng!
- À!
Thạch Phong như nghẹn ngào rồi vội nói:
- Nếu thế th́ em c̣n đợi ǵ mà không chọn nó làm phối ngẫu?
- Không anh lầm rồi, em thương hắn như một người chị thương một
đứa em...
Tôi ung dung giải thích thêm:
- Đó không phải là t́nh yêu, có phải không anh? vả lại em đâu có
phải là Tiểu-Phàm!
- Th́ đă hẳn thế. Thạch Phong nói nhanh để công nhận.
- Anh xem thường Tiểu Lỗi quá... riêng em, em đă hiểu rơ, mối
t́nh của Tiểu Lỗi thiệt là thủy chung như nhất và rất cao cả,
bởi vậy không ai thay thế được Tiểu-Phàm. Giả sử sau này, Tiểu
Lỗi có một t́nh yêu khác đi nữa, th́ trong tâm khảm của nó vẫn
c̣n có một vị trí, măi măi dành cho Tiểu-Phàm.
Tôi thở dài nói tiếp:
- Mối t́nh này rất đỗi thê lương, nhưng cũng vô cùng mỹ lệ!
- Thật ra nó không đẹp như sự tưởng tượng của em đâu, Mỹ Hoành!
- Sao? Tôi ngạc nhiên nh́n Thạch Phong hỏi.
- Tất cả những ǵ có cái đẹp ở bên ngoài chưa hẳn là cũng có cái
đẹp ở bên trong.
Tôi hơi chau mày nói:
- Anh nói thế là v́ anh có cái tâm trạng của một con chim bị
bắn, đâm sợ cả làn cây cong. Anh đă nếm trải một cuộc t́nh duyên
bất măn, nên anh nghi ngờ Tiểu-Phàm chứ ǵ?
Thạch Phong vội căi:
- Tiểu-Phàm không thuần nhất như trong nhật kư của nàng đâu!
Trước khi bị điên, có một đoạn thời gian nàng không viết nhật
kư. Chính thời gian này mới là khúc quanh đáng tiếc của cuộc đời
nàng.
- Em không hiểu anh muốn nói ǵ?
- Câu chuyện này chỉ có ḿnh anh và Tiểu-Phàm biết mà thôi.
Anh dùng đủ mọi cách để giấu Tiểu Lỗi. Cảm ơn thượng đế, Tiểu
Lỗi vẫn tin tưởng rằng trong tim của Tiểu-Phàm chỉ có mỗi một
ḿnh hắn. Anh chỉ mong cái sự bí ẩn này không bao giờ bị tiết
lộ.
- Em hiểu ra rồi, v́ sau này, Tiểu-Phàm lại yêu anh, phải không?
Thạch Phong trố mắt nh́n tôi và sau đó chau mày bật cười:
- Mỹ Hoành, em tưởng rằng ai cũng không có cặp mắt xanh như em
để dám yêu một con ngựa hoang bị dây trói buộc như anh sao?
- Thế th́ thế nào?
- Là thế này, nếu không xảy ra việc ấy, th́ Tiểu-Phàm không đến
nỗi bị điên cuồng, rồ dại.
Thạch Phong nghiêng nửa người vào lan can, ngửa mặt nh́n lên
trời, mặt chàng bỗng sa sầm xuống và chàng khẽ nói:
- Kể ra, anh cũng phải gánh lấy trách nhiêm. trong việc này, cho
đến bây giờ anh c̣n thấy ân hận.
Tôi không nói ǵ. Thạch Phong đốt một điếu thuốc rồi tiếp tục
nói:
- Tiểu-Phàm theo học đến năm thứ hai ban trung học th́ sau đó
anh mới được biết nàng mang chứng bệnh đau tim thiên bẩm và
chứng loạn óc, nàng rất yếu đuối và không thích để tâm vào việc
học. V́ thế nên từ năm 14 tuổi nàng ở luôn nhà, không đi học
nữa. Anh th́ bận rộn luôn nên Tiểu-Phàm ngày ngày học chữ Trung-
Hoa do Tiểu Lỗi dạy, ngoài ra nàng chỉ có một thứ tiêu khiển là
đọc tiểu thuyết. Như vậy hoàn cảnh sinh hoạt của Tiểu-Phàm rất
đổi nhỏ hẹp. Trừ anh và Tiểu Lỗi, nàng không c̣n có người thân
hay bạn bè nào khác. Nếu không có Tiểu Lỗi, có lẽ nàng cũng
không bao giờ được đi xem phong cảnh hay dạo phố ǵ cả. T́nh yêu
giữa nàng và Tiểu Lỗi thế tất đă do hoàn cảnh tạo nên. Đối với
đời sống của Tiểu-Phàm... anh thật ân hận. Bây giờ mỗi lúc hồi
tưởng lại anh vẫn cảm thấy ḿnh có lỗi, v́ đă để cho nàng chịu
thiếu thốn rất nhiều, đối với sự giao du, sự vui tươi cần phải
có ở cái tuổi thanh xuân của nàng, cũng v́ thế mà trước lúc nàng
điên loạn, một người con trai đă đi vào cuộc đời nàng.
Thạch Phong dừng lại rít một hơi thuốc dài nh́n tôi hỏi:
- Em thường hay lên ngôi miếu nhỏ ở trên núi phải không?
- Vâng!
- Lúc ấy Tiểu Lỗi đă tốt nghiệp đại học và đang phục vụ tại Đài
Nam. V́ nó không có ở nhà, em có thể tưởng ra là Tiểu-Phàm cô
độc biết bao nhiêu, ngày nào nàng cũng đi lên ngôi miếu ấy đàm
đạo với các ni cô hay mang một quyển sách vào rừng thông ngồi
đọc hoặc đi bách bộ. Cứ thế, có một lần, một bọn con trai sinh
viên đại học t́m lên núi mở cuộc "picnic" họ bắt gặp Tiểu-Phàm
và mời nàng gia nhập cuộc vui của họ. Cũng nhân đó mà nàng quen
với một thanh niên. Họ thường hẹn ḥ để gặp nhau tại ngôi miếu
nhỏ kia.
Bắt đầu từ lúc bấy giờ, thần trí của Tiểu-Phàm có vẻ thẫn thờ.
Anh nghĩ, nhất định là giữa Tiểu Lỗi và anh con trai nọ đă phát
sinh một sự xung đột trong tim nàng, mà bản tính hiền lành của
nàng lại không cho phép nàng phản bội Tiểu Lỗi. Tóm lại đến lúc
anh phát giác có người con trai này, th́ nàng đà giao du với hắn
rất mật thiết. Lúc ấy anh rất lo sợ, cũng không biết phải làm
thế nào. Điều thứ nhất, anh sợ khổ cho Tiểu Lỗi v́ hắn tha thiết
yêu nàng, điều thứ hai, anh sợ khổ cho Tiểu-Phàm. Thực t́nh mà
nói anh không tín nhiệm người con trai kia, hắn là một anh con
trai nông cạn và xảo quyệt, anh không tin rằng hắn sẽ mang lại
hạnh phúc cho Tiểu-Phàm. Tiểu-Phàm được anh nuôi dưỡng từ tấm bé
đến lớn khôn, anh vẫn coi nàng như một đứa em ruột của ḿnh, hơn
nữa nàng lại mang bệnh, anh không thể để cho người nào khác lừa
dối nàng, nên anh đă đi t́m gă con trai kia.
Thạch Phong ngừng lại với những nếp nhăn trên trán và một vẻ mặt
vô cùng đau khổ, chàng nói tiếp:
- Anh kể hết cho hắn nghe, về gia đ́nh của Tiểu-Phàm. Anh bảo
với hắn là nếu hắn thực tâm yêu Tiểu-Phàm th́ hắn phải chu toàn
việc trăm năm với Tiểu-Phàm, bằng không th́ phải cắt đứt việc
dan diú này đi. Kết quả, người con trai nọ từ đấy không t́m đến
nơi hẹn ḥ nữa. C̣n Tiểu-Phàm những ngày đầu, thần trí chỉ mê
man như người mất hồn. Anh mời bác sĩ, nhưng vẫn không thể chữa
trị được cho nàng. Từ đó nàng bắt đầu điên loạn.
Thạch Phong chăm chú nh́n tôi với ánh mắt bi ai và chua xót:
- Đó là câu chuyện mà anh vẫn giấu kín. Mỹ Hoành em nghĩ xem có
phải anh đă gây nên tội ác không?
Tôi nh́n Thạch Phong vẻ chân thành của chàng có chứa đựng đầy sự
phân vân nghi hoặc Khuôn mặt chàng dưới ánh trăng, trở nên trang
nghiêm. Tôi nắm lấy tay chàng, khẽ lắc đầu nói:
- Không, anh không có tội ǵ cả, nhưng giá anh đừng nói cho nghe
câu chuyện này th́ hay hơn, v́ nó quá tàn nhẫn, nó phá hoại cả
sự hoàn mỹ trong tim em, v́ nó làm cho t́nh yêu của Tiểu-Phàm
không c̣n cảm động nữa!
- Th́ cũng v́ thế, mà anh t́m đủ mọi cách để giữ kín, nếu Tiểu
Lỗi biết. Tiểu-Phàm đă điên loạn th́ chỉ làm cho nó càng thêm
nát ḷng v́ t́nh yêu của nó đối với Tiểu-Phàm tha thiết quá.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ. Có một áng mây che phủ vầng trăng, bỗng
nhiên tôi cảm thấy lành lạnh.
- Không, em tin rằng nàng vẫn c̣n chung thủy với Tiểu Lỗi. Nàng
có thể viết lên những trang nhật kư như thế kia th́ không đời
nào nàng lại đổi dạ thay ḷng được.
Thạch Phong nh́n tôi mỉa mai nói:
- Mỹ Hoành em quá tin vào sự hoàn mỹ!
- Vâng, quả như thế. Tôi tựa đầu vào vai Thạch Phong, không muốn
nghĩ đến Tiểu-Phàm nữa. Chúng tôi đứng như thế một lúc rất lâu.
Áng mây che phủ mặt trăng giây lát bay qua, gió lạnh đêm khuya
phảng phất thổi. Sau đó, tôi khẽ ho lên một tiếng rồi nói:
- Anh à!
- Ǵ em?
- Cái điều nó làm cho em cảm động và khâm phục anh là ḷng quảng
đại và bao dung của anh! Tuy cái "viên ngọc" Tiểu-Phàm có mang
đôi viết tỳ ố, nhưng anh đă rộng lượng tha thứ, xóa bỏ hết để
cho vết thương ḷng của Tiểu Lỗi khỏi rớm máu thêm. Không phải
em có ư cung duy anh, nhưng quả t́nh anh là một người huynh
trưởng có một không hai ở đời này.
- Đối với anh không có điều ǵ đẹp băng lời khen ngợi của em!
- C̣n một điều nữa, anh!
- Điều ǵ hả em??
- Anh tin tưởng nơi em, em sẽ là người yêu thuần nhất của anh.
- Mỹ Hoành!!!
Thạch Phong kéo tôi vào ḷng, nước mắt tôi giàn giụa đầy trên bờ
mi... Tôi khóc là v́ trước hạnh phúc của ḿnh mà chạch ḷng về
nỗi bất hạnh của Tiểu-Phàm và Tiểu Lỗi.
Đêm hôm ấy, khi trở về pḥng riêng tôi nhặt được một mảnh giấy
cài trên kẹt cửa bên trong là nét chữ của Tiểu Lỗi, với những
ḍng:
"T́nh yêu đôi khi cũng cần có sự giúp đỡ của kẻ khác. Ghen tức
chính là một phương tiện của sự giúp đỡ, v́ vậy tôi đă phải lợi
dụng cái thủ đoạn ấy. Tôi tin rằng ai đó đă hiểu ḷng tôi. Xin
cầu chúc cho hai người trăm năm hạnh phúc."
Tôi cầm mảnh giấy áp lên ngực, lẩm bẩm một ḿnh: " Cái cậu bé
Tiểu Lỗi này thật là dễ thương!"
o0o
Sau khi biết rơ đầu đuôi về sự điên loạn của Tiểu-Phàm, tôi cảm
thấy khó chịu mất mấy hôm. Tôi lật quyển nhật kư của Tiểu-Phàm,
vào những trang cuối cùng, đọc đi, đọc lại, t́m măi không thấy
h́nh ảnh của một người con trai khác! Rơ ràng nàng đă chối bỏ
hắn, thậm chí đến không thèm mang hắn viết vào nhật kư.
Tiểu-Phàm cũng đă sùng kính sự hoàn mỹ ư? Nhưng tôi cũng đă t́m
ra chứng tích vùng vẫy, chống đỡ của nàng. Chẳng hạn, có một
đoạn nàng viết nguệch ngoạc như sau:
"Đông hăy trở về đây, em van anh trở về đây. Tại sao anh bỏ em
đi xa đến thế? Không có anh ngày tháng tối tăm buồn thảm như bất
tận, Đông! về, hăy về đây cứu em!"
"Đông! em v́ anh mà sống, th́ cũng v́ anh mà chết, dầu anh có đi
đến đâu, em cũng ở bên anh. Đông trái tim em chỉ có anh, chỉ có
anh, chỉ có anh. Thượng đế biết rằng: trong tim em chỉ có anh
thôi! Ác quỷ! Ngươi hăy buông tha ta ra! Đông ơi hăy về đây, hăy
ôm lấy em, dù cho có một ngày nào đó em sẽ chết, em cũng cầu
mong được chết trong ḷng anh. Thật đấy! Đông ơi Đông"
Đọc lại những mảnh đoạn nhật kư này tôi càng thông cảm Tiểu-Phàm
hơn, nguyên nhân sự điên loạn của nàng không những chỉ do di
truyền mà thôi, nàng đă từng tranh đấu, đă từng đau khổ, và đă
từng tự trách ḿnh. Tôi mang quyển nhật kư đi t́m Thạch Phong,
tôi nói:
- Thạch Phong anh đă lầm, Tiểu-Phàm thủy chung chỉ yêu có một
ḿnh Tiểu Lỗi. Gă con trai kia chưa hề bao giờ chiếm được con
tim nàng. nàng chơi với hắn chỉ v́ nàng cô đơn!
Thạch Phong nh́n tôi mỉm cười một nụ cười ôn ḥa và nâng cằm tôi
lên âu yếm đáp:
- Mỹ Hoành em quả là một cô gái hiền lương. Em chỉ biết dệt nên
toàn những giấc mộng vàng. Anh không thể không tin rằng em đă
nói đúng!
Ngày hôm ấy, tuy ánh dương vẫn rất đẹp song trời đă trở lạnh.
Mùa thu đă qua đi mau chóng và thời tiết đă bắt đầu sang đông.
Từ lúc sáng sóm tôi đă lên đường trở về nhà chú thím. Tôi về với
một nhiệm vụ thật quan trọng là báo cho chú thím biết chuyện của
tôi và Thạch Phong. Thím nhiệt liệt mừng cho tôi, c̣n chú th́
hỏi thăm về Thạch Phong rất nhiều. Sau đấy, ông cho các em đi
mua rượu thịt về "ăn mừng" cho việc chung thân đại sự của tôi.
Tôi ở lại nhà chú thím cho đến lúc ăn cơm chiều mới ra về. Lúc
ấy đă gần chín giờ.
Tôi đi một ḿnh trên con đường nhựa dẫn lên núi. Gió đêm thổi
lùa vang lên những tiếng xào xạc, trời thật lạnh tôi quấn chặt
khăn choàng thong thả đi lên dốc núi. Đường không có điện, nhưng
may là trăng sáng như gương chiếu xuống trông rất rơ rệt.
Gió đông càng lúc càng lạnh như cắt, những vách đá lớn trong
rừng thông đứng sừng sững dưới ánh trăng nom có vẻ dữ tợn. Tôi
vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe có tiếng sột soạt phát
xuất từ cánh rừng thông. Một làn gió lạnh lùa qua, tôi rùng ḿnh
đánh thót một cái, tôi quay đầu nh́n về cánh rừng thông. Tôi
không trông thấy ǵ hơn là đá núi, cây thông và ánh trăng, nhưng
tôi vẫn cảm thấy bồn chồn, tim tôi đập mạnh, tôi hồi hộp và lo
âu lạ thường.
Tôi rảo bước và đi tới chỗ cái gốc cây có đặt ghế đá. Tôi dừng
lại định ngồi nghỉ một lát cho hơi thở bớt gấp rút v́ đi quá
nhanh. Cũng trong lúc ấy, cái cảm giác của lần đầu tiên ở nơi
đây lại đến với tôi. Nơi đây không phải chỉ có một ḿnh tôi, có
người đang núp ở đâu đó để ŕnh rập tôi. Tôi quay phắt đầu lại,
ba ḥn nham thạch đứng sừng sững ra đó như một tấm b́nh phong,
hơi thở tôi ngưng lại dưới ánh trăng, tôi trông thấy rơ rệt một
chiếc bóng nhẹ nhàng lướt qua. Sự sợ hăi làm tôi sững sờ ra đó.
Ánh trăng, tiếng thông reo, tiếng trúc ŕ rào, đá núi, và một
chiếc bóng... ḥa hợp thành một thứ áp lực kinh người. Nó làm
tôi cảm thấy máu trong người đông lại, tôi rùng ḿnh và chạy
nhanh về Vườn Thúy. Tôi có cảm giác như chiếc bóng ấy đang đuổi
theo tôi, cảm giác này làm xương sống tôi ớn lạnh. Tôi không dám
quay đầu lại. Tôi chạy măi đến lúc trong thấy những dăy nhà
quanh Vườn Thúy và ánh đèn ấm áp tỏa ra từ trong mỗi ngôi nhà
tôi mới hoàn hồn thở một hơi dài nhẹ nhơm.
Tôi đi chậm lại vừa đi vừa lắng tai nghe ngóng, đợi đến khi xác
định là đằng sau không có ai theo dơi, tôi mới dám len lén quay
đầu nh́n lại. Có lẽ bóng người, tiếng động rơ ràng đă phát xuất
từ ảo giác của tôi.
Tôi về đến cổng Vườn Thúy và cảm thấy ngay là có việc ǵ bất
thường đă xảy ra. Cổng vườn mở rộng, tôi đi vào, xe hơi của
Thạch Phong không có đó, Vườn Thúy im ĺm không lấy một tiếng
động. Việc ǵ thế này? Tôi cất tiếng gọi:
- Anh Thạch Phong!!!
Không có tiếng trả lời, tôi lại tiếp tục gọi:
- Tiểu Lỗi!
Cũng lại vắng lặng. Tôi ngơ ngác chạy đến đầu cầu thang định lên
lầu, Thu Cúc đă từ nhà sau chạy vào pḥng khách, chợt thấy tôi,
chị ta đặt tay lên ngực nói:
- May quá, Dư Tiểu Thư, cô đă về. Một ḿnh em ở nhà em sợ đến
chết được!
- Ông và cậu hai đâu? c̣n chú Lưu nữa?
- Đi hết cả rồi, có người gọi điện thoại lại, ông Phong cuống
quít cả lên, ông bảo cậu hai đi t́m, rồi lại gọi chú Lưu cùng
đi.
Tôi chau mày khinh ngạc:
- T́m ai?
- Em nào có biết! Đùng một cái cả nhà đều đi cả.
- Ít ra em cũng phải nghe được một tư ǵ chứ?
- Nào em có hiểu ǵ đâu, cậu hai vồ lấy chiếc xe là phóng đi
ngay, em chỉ nghe mang máng h́nh nhưng điện thoại do bệnh viện
hay điều dưỡng viện ǵ đó gọi đến.
Bệnh viện? Đúng rồi. Tiểu-Phàm, nhất định đă xảy ra việc ǵ cho
Tiểu-Phàm. Tôi ngồi xuống ghế. Tiểu-Phàm đau nặng hơn hay đă
chết rồi ư? Tôi đờ người hồi lâu mới b́nh tĩnh trở lại được.
- Việc xảy ra từ lúc mấy giờ? Tôi hỏi.
- Lúc cả nhà vừa dùng cơm chiều xong.
Nếu thế th́ đă cách đây mấy tiếng đồng hồ. Tôi đến bên cửa sổ
đăm chiêu nghĩ ngợi. Ḷng tôi bứt rứt, tôi có linh cảm là một
tai nạn to tát đang xảy ra vừa lúc ấy, có tiếng mô tô chạy vào
dừng lại trước cửa pḥng khách. Tôi chạy ra, chợt nh́n Thạch
Phong tôi hỏi:
- Có việc ǵ xảy ra thế hả anh?
Thạch Phong nhảy xuống xe, mặt tái nhợt thần sắc ủ rũ, chàng
buồn bă đáp:
- Tiểu-Phàm mất tích rồi!
- Anh nói sao? Tôi ngạc nhiên hỏi thêm.
- V́ bệnh viện bất cẩn nên Tiểu-Phàm đă trốn mất.
Rồi Thạch Phong quay sang hỏi Thu Cúc:
- Cậu hai và chú Lưu trở về chưa?
- Thưa chưa, th́ phải. Tôi vội đáp.
- Nếu thế th́ họ chưa t́m được Tiểu-Phàm!
Thạch Phong nói trong chàng vừa thiểu năo vừa mệt mỏi.
- Có trời mới biết được nó đi đàng nào!
- Vừa rồi anh đă đi t́m nàng ở đâu? tôi hỏi.
- Trên miếu và những cánh rừng gần đây.
- Đều không t́m thấy chi cả sao?
- Đến cả chiếc bóng cũng không thấy!
Chiếc bóng? một tia sáng lóe lên trong trí năo tôi, chiếc bóng!
Tôi đă từng trong thấy một cái bóng ở đâu? đúng rồi ở dưới gốc
cây cổ thụ ấy, nơi có ghế đá... Tất cả những ǵ tôi đă thoáng
trong thấy, đều không phải là ảo giác, nhất định là Tiểu-Phàm
nàng nấp ở đằng sau ḥn nham thạch giống tấm b́nh phong nọ những
tiếng sột soạt và linh cảm của tôi... Đúng rồi! Chính là nàng,
tôi chụp lấy cánh tay Thạch Phong hối hả nói:
- Đi, chúng ta đi t́m, em đă biết nàng ở đâu rồi!
- Em biết? Thạch Phong nhiú mày hỏi.
- Vâng, ở bên cánh rừng thông kia, lúc về em trông thấy có bóng
người ở đó. Lúc ấy em tưởng là ḿnh hoa mắt, bây giờ mới hiểu
ra. Đi chúng ta đi t́m nàng.
Thạch Phong hối hả ngồi lên xe, tôi ngồi ở yên sau ṿng tay ôm
lấy eo chàng. xe nổ máy ngay phóng nhanh ra khỏi cổng
Vườn Thúy,
chạy thẳng về phiá ngă ba đường. Chẳng bao lâu chúng tôi đă dừng
lại dưới gốc cây cổ thụ sau thân cây, mấy ḥn nham thạch cao lớn
đứng sừng sững trang nghiêm.
- Chính ở đây, đằng sao những ḥn đá đó!
Thạch Phong dựng xe rồi chạy vào rừng thông, một lát sau từ phiá
bên kia trở ra giơ tay nói với tôi:
- Chẳng thấy ǵ cả!
- Em đoan chắc là đă trông thấy một bóng người! Tôi nói.
- Có thể Tiểu-Phàm nhưng cách đây nửa giờ. Nàng đă đi mất rồi.
- Nhưng em chắc nàng không đi xa đâu. Nửa giờ không đủ để nàng
đi xa lắm, nhất định là nàng c̣n quanh quẩn gần đây!
- Thôi được chúng ta tiếp tục lục soát một hồi nữa xem sao?
Chúng tôi đi vào rừng thông bóng cây thông ngả dài ngổn ngang
trên mặt đất, đằng sau mỗi một cây thông đều có thể có người ẩn
trốn. Nhưng sau mỗi thân cây đều chẳng có một ai cả. Chúng tôi
đi được một hồi lâu, bỗng Thạch Phong nh́n thấy được một vật ở
trên mặt đất một chiếc khăn choàng mầu hồng nhạt.Thạch Phong
nói:
- Đây là chiếc khăn choàng mà mấy hôm trước Tiểu Lỗi đă tặng
nàng, quả thật nàng vừa đi qua đây!
Chúng tôi lục soát một hồi nữa nhưng cuối cùng đành thất vọng,
trở lại Thạch Phong nói:
- Cứ t́m măi thế này chả có ích ǵ chi bằng chúng ta trở về
Vườn Thúy gọi điện thoại hỏi bệnh viện xem, biết đâu bệnh viện đă t́m
thấy nàng chăng?
Chúng tôi về đến Vườn Thúy th́ Tiểu Lỗi và Chú Lưu cũng vừa trở
về. Họ cũng chẳng t́m thấy ǵ cả. Tiểu Lỗi ngồi gục đầu trên
chiếc bàn dài gần tủ rượu hai tay ôm đầu vẻ tuyệt vọng, Thạch
Phong bước sang đặt chiếc khăn choàng màu hồng lên bàn Tiểu Lỗi
hốt hoảng hỏi:
- Anh t́m thấy nàng!
- Không anh chỉ lượm được chiếc khăn này thôi.
- Ở đâu thưa anh?
- Trong rừng thông.
Tiểu Lỗi xông ra phiá cửa vừa chạy vừa nói to:
- Em đi t́m nàng!
Thạch Phong đưa tay kéo hắn lại nói:
- Vô ích! Anh đă t́m qua cả rồi.
Tiểu Lỗi liền đứng dừng lại uể oải lại bàn rót đầy ly rượu ngửa
cổ uống cạn rồi đấm mạnh tay xuống bàn kêu lên:
- Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào nữa hay sao anh cả. Nàng
bây giờ chẳng c̣n một tí năng lực nào cả nàng có thể bị ngă
chết, bị lạnh chết, có thể bị rắn cắn chết, cái ǵ cũng có thể
cả! Chúng ta đành chịu bó tay hay sao?
- Anh đi gọi điện thoại hỏi bệnh viện....
- Để em đi gọi cho và nhân tiện em cởi đôi giày kẻo chân đau
quá...
Tôi ra đầu cầu thang cúi trên lan can nói vọng xuống:
- Họ vẫn chưa t́m được nàng!
Xong tôi đi về pḥng riêng của tôi. Tôi bật đèn rồi ngồi bên
thành giường cởi bỏ đôi giầy cao gót. Tôi đă đi bộ quá nhiều nên
đôi chân đau buốt vô cùng. Tôi cúi xuống t́m đôi dép, nhưng có
một vật ǵ thu hút lấy ánh mắt tôi, trên chiếc thảm trước giường
đang lấp lánh sáng ngời. Tôi khom người nhặt lên th́ ra đó là
sợi giây chuyền có h́nh trái tim, bên trên khắc mấy
chữ: "Tặng Tiểu Phàm, Đông của em, năm Dân Quốc 51". Sợi dây chuyền này trước giờ
vẫn được cất trong tủ, tôi không hề động đến nó, làm sao nó lại
"chạy" ra nằm trên tấm thảm này được?
Tôi cầm sợi dây ngồi ngẩn người ra đó và bỗng tôi nghe thấy có
tiếng động! Đột nhiên, tôi hiểu ra, Tiểu-Phàm! Chúng tôi t́m tất
cả rừng thông nhưng lại quên cái điạ điểm cuối cùng là
Vườn Thúy. Tôi chưa kịp quay người lại th́ một bàn tay không biết từ
đâu tḥ ra giật phăng sợi dây chuyền trên tay tôi. Tôi ngước
nh́n lên, một chiếc áo trắng của bệnh viện che ngang trước mặt
tôi. Tôi há hốc mồm định la lên, nhưng nàng đă lao người vào
tôi, những ngón tay gầy đét, chịt lấy cổ tôi, đôi mắt to cuồng
loạn nh́n cḥng chọc vào tôi, miệng lảm nhảm nói:
- Chàng là của tao! Chàng là của tao!
Móng tay của nàng bấm sâu vào thịt tôi. Tôi vùng vẫy kêu la,
nhưng sức nàng mạnh vô cùng. Chúng tôi ôm nhau vật lộn ở trên
giường. Nàng lại hét to:
- Cái pḥng này là chỗ ở của tao, mày không thể cướp giựt được.
Chàng là của tao!
Mấy lời la hét đó rơ rệt biết bao! Tiếng kêu la của tôi làm cho
những người dưới lầu chú ư. Một loạt tiếng chân chạy lên lầu,
những ngón tay nàng bóp lên cổ tôi làm tôi vô cùng đau buốt, vào
rồi có người xông vào gỡ Tiểu-Phàm ra. Tôi từ trên giường nhảy
xuống th́ chợt thấy Tiểu Lỗi đứng sau lưng Tiểu-Phàm và nắm chặt
lấy nàng. Tiểu-Phàm kêu hét, vùng vẫy loạn lên. Tôi được Thạch
Phong ôm vào ḷng, sắc mặt chàng trắng bệch như tờ giấy.
- Em có sao không, Mỹ Hoành?
Thạch Phong dùng khăn tay đặt lên cổ tôi hốt hoảng nói:
- Cổ em có rướm máu!
Tôi không c̣n thấy đau đớn ǵ cả, Tiểu-Phàm vẫn gào thét:
- Hăy để cho tôi đi, đừng nhốt tôi, đừng nhốt tôi!
Hai tay Tiểu Lỗi vẫn nắm chặt lấy nàng, nàng lồng lên như một
con thú dữ. V́ vùng vẫy không ra thoát được nàng cúi đầu xuống
cắn vào cánh tay Tiểu Lỗi, Tiểu Lỗi vẫn không buông tay chỉ luôn
mồm gọi lớn:
- Tiểu-Phàm, Tiểu-Phàm, anh là Đông đây mà! Tiểu-Phàm em biết
không? Tiểu-Phàm! Tiểu-Phàm!
Tiếng gọi này là tiếng gọi của sự yêu thương nó có cái hiệu lực
làm cho tâm thần của người mê sảng tỉnh lại chăng? Bỗng nhiên
Tiểu-Phàm ngừng kêu la, nàng chậm răi ngẩng đầu lên, lắng tai
nghe ngóng như đang trong giấc mộng. Sau đó ánh mắt nàng sáng
hẳn lên, chậm chạp quay người lại đối diện với Tiểu Lỗi, trong
đáy mắt nàng như có linh tính, sắc mặt nàng như có t́nh cảm và
sức sống. Đó là một kỳ tích trong chớp mắt, nàng đưa tay lên ngờ
nghệch sờ soạng trên mặt Tiểu Lỗi. Một nét vui mừng bao trùm lấy
khuôn mặt nàng. Trong nàng đẹp rực rỡ hẳn lên, nàng khẽ mấp máy
đôi môi lẩm bẩm nói:
- Đông! Anh đấy ư? Em t́m anh khắp nơi...
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt nàng, một nụ cười đầy vẻ hân
hoan và thê thảm! Người nàng tựa vào cánh tay Tiểu Lỗi, nàng
ngửa mặt đăm đăm nh́n người yêu nức nở nói:
- Đông! Em muốn... nói với anh, em chưa... chưa hề yêu ai cả,
ngoài anh. Em là của anh... Đông ơi, Đông!
Nàng cười đẹp như trong mơ, sau đó thân nàng mềm nhũn và lả
người đi trong ḷng Tiểu Lỗi.
- Tiểu Phàm!
Tiểu Lỗi thét lên một tiếng và bế xốc nàng lên, nhưng nàng không
c̣n tỉnh lại được nữa. Thượng đế đă ban cho nàng một thoáng thời
gian kỳ diệu này, bây giờ nàng đă êm đềm ra đi, với một nụ cười
tươi thắm trên môi. Đôi mi của nàng im ĺm khép chặt như đang
trong giấc ngủ. Tiểu Lỗi đứng yên không cử động và chỉ lẽ nh́n
Tiểu-Phàm.
Tôi úp mặt vào ngực Thạch Phong thổn thức. Tiếng Thạch Phong
b́nh tĩnh nghiêm nghị nói:
- Mỹ Hoành! Em chớ nên quá thương cảm... Nàng đă nói được những
ǵ nàng muốn nói, và đă hả ḷng, hả dạ mà từ giă cơi đời, trong
ṿng tay người yêu.
o0o
Chúng tôi mai táng Tiểu-Phàm vào một buổi chiều đầu đông, trên
mảnh đất gần ngôi chùa nhỏ ở trên núi. Nơi mà nàng đă từng cùng
Tiểu Lỗi dắt tay nhau đi dạo. Người ta đang vun đất lên, vùi
nông một nấm, để mặc dầu gió sương. Chúng tôi đứng im ĺm trong
làn gió lạnh vi vu. Tôi tựa đầu vào Thạch Phong, nghe ḷng ḿnh
gợn lên bao nỗi tiếc thương sầu muộn! Tiểu-Phàm, người con gái
mà tôi chỉ gặp có hai lần, song lại có liên hệ rất mật thiết đến
cuộc đời tôi. Cũng v́ nàng mà tôi quen biết Thạch Phong. Tôi
không thể nào nói ra hết cảm t́nh của tôi đối với nàng nhất là
bây giờ, minh dương cách biệt, kẻ c̣n người mất.
Tiểu Lỗi lặng lẽ đứng yên, không hiểu gă đang suy nghĩ ǵ? Sau
khi nấm mộ đă đắp xong, Thạch Phong nói:
- Chúng ta về thôi!
Chúng tôi cùng nhau đi trên con đường trở về nhà, gió đông giá
buốt ào ạt lôi cuốn bao cọng lá vàng trải đầy trên mặt đất. Tôi
đi đến bên Tiểu Lỗi gọi:
- Thạch Lỗi!
Gă ngẩng đầu nh́n tôi một thoáng, tôi nói một cách ngớ ngẩn:
- Đối với nàng, như thế này là an hảo lắm rồi...
Tiểu Lỗi khẽ ngắt lời tôi nói:
- Quả thiệt t́nh tôi đâu có nỡ hỏi ǵ hơn đối với cuộc t́nh
duyên của chúng tôi. Nàng đă yêu tôi, thủy chung đến thế, thắm
thiết đến thế.
Tôi cảm động và tự nhủ rằng tôi không cần phải nói ǵ thêm nữa.
Chúng tôi cũng không cần lo lắng cho Tiểu Lỗi. Thời gian đau khổ
đă qua, gă đă phấn khởi trở lại gă không c̣n sa ngă nữa. Dù sao
th́ gỡ chuông phải do nơi người treo chuông, Tiểu-Phàm khiến gă
ch́m đắm th́ phải do Tiểu-Phàm giải cứu gă. Chúng tôi đi về
Vườn Thúy, bóng chiều đă ngả, màn đêm đă bắt đầu buông xuống các đỉnh
núi, lùm cây. Bỗng Tiểu Lỗi khẽ cất giọng ngâm:
"Hoa xuân chưa nở đă tàn,"
"Gió chiều, mưa sớm, muôn vàn nhớ thương,"
"Cùng nhau giọt lệ vương vương,"
"Hẹn nhau, em hỡi, ở phương trời nào?"
(Bài từ này
nguyên do của Lư Hậu Chủ đời Nam Đường, nguyên âm chữ hán là
"Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái
thông thông ! Vô nại chiêu lai hàn vũ, văn lai phong!
Yên chi lệ, tương lưu túy, kư thời trùng?")
Tôi nối lời gă đọc tiếp:
"Đông, Đông! Sống, em là của anh, chết em vẫn là của anh. Bất cứ
anh ở đâu, lúc nào chúng ta cũng ở bên nhau!"
Tiểu Lỗi hốt hoảng hỏi tôi:
- Ô ḱa, chị ngâm cái ǵ thế?
Tôi mỉm cười đáp:
- Tôi ngâm một câu của Tiểu-Phàm viết trong tập nhật kư đó mà.
Gă nh́n tôi cúi đầu đi. Măi một lúc sau, gă mới ngước cặp mắt
đầy lệ tha thiết nói: "Phải, Tiểu-Phàm ạ, lúc nào chúng ta cũng
ở bên nhau!"
o0o
Về tới Vườn Thúy, trăng đă lên cao trên nền trời xanh thẳm.
Thạch Phong khoác vai tôi, đưa tôi ra ngoài hàng hiên, chàng âu
yếm nói:
- Em xem, đêm thanh, trăng sáng như nước, nước như trời. Trăng
của đôi ta!
Chúng tôi đắm đuối nh́n nhau. Cho dẫu lúc ấy có thiên ngôn, vạn
ngữ, chúng tôi cũng không cùng nhau thố lộ hết tấm chân t́nh.
Hết
|