tháng
đó bây giờ đang bằng nhớ thương và bằng những lá thư hồng bay đi
bay về, tôi nhớ chàng quá đi thôi nên ngơ ngẩn cả người, d́ Thảo
hiểu lầm tôi ngơ ngẩn v́ Phan nên cằn nhằn:
Cha ơi cái con ni răng mi khùng rứa, thứ con gái hư chưa chi đă
héo sầu người v́ trai hỉ? Ối tao cũng phát rầu cả người đi,
thời buổi ǵ lạ lùng, có thứ con gái chạy theo trai như ri bao
giờ không ? hồi xưa í hỉ ba bốn mặt con tao không dám ngồi gần
dượng mi giữa ban ngày ban mặt mô, coi nhau như người lạ đó
? ngó tụi bây tao bắt thảm, nó đi mô kê cha nó, mi nhớ thương hư
người hết trọi, chướng quá đi con ơi.
Chị Khuyên chọc d́:
- Thôi d́ ơi, chừ răng d́ cũng bỏ huế lên tận cái xứ lạnh lẻo ni
với dượng chi, không phải d́ nhớ răng hở d́, con chắc d́ thương
dượng ghê a tề.
-
Mồ tổ tụi bây, tao già rồi, bay c̣n bày đặc chọc tao hỉ ?
Tôi lỉnh mất mại người đều nghĩ tôi vào ra ngẩn ngơ v́ nhớ Phan. Rồi thư mẹ gửi lên nhắn tôi lo về, chị
Khuyên xắp sửa sinh nên
mẹ nhờ tôi về để mẹ lên lo cho chị
Khuyên. Mẹ nói : "ngu như tôi biết khỉ chi mà nuôi đẻ".
Tôi mừng muốn chết nhưng giả vờ dặn chị Khuyên đôi câu cho đủ
t́nh đủ nghĩa, chứ thật sứ bây giờ tôi yêu chàng nhất, h́nh như
yêu hơn cả ba mẹ nữa, ba mẹ mà biết không hiểu co giận tôi
không.
Đôi khi ngồi một ḿnh tôi cũng phân vân nghĩ ngợi, tại sao tôi
lại đi yêu thương nhớ mong một người xa lạ không họ hàng thân
thuộc hơn cả ba mẹ anh em ḿnh nữa. Tôi ngạc nhiên với khuôn
mă.t lạ lùng của t́nh yêu, tôi không bao giờ
nghĩ đến một ngày ḿnh yêu người ngoài hơn cha mẹ ḿnh kia.
Tôi đỏ mặt một ḿnh, chắc chỉ có một ḿnh tôi vô duyên và bất
hiếu thế này thôi.
Ngồi trên máy bay nh́n đà lạt một lần nữa, ḷng tôi xôn xao buồn
vui lẩn lộn, từng làn my là đà nơn bên khung kính, tôi ngồi trên
mây trùng trùng, điệp điệp, bát ngát mâu trắng xóa và mênh mông
như cánh đồng tuyết, từng cụm bồng bềnh lăng du như mây trời.
Từng lớp rừng xanh nối đuôi nhau lùi lại phía sau, tôi có căm
dưởng máy bay đứng măi một chổ, v́ măi măi
vẫn là rừng xanh
trùng trùn lớp lớp. T́nh yêu của tôi và chàng ngàn trùng như
thế thôi, tôi trở về huế với chàng.
Huế ở lâu th́ buồn buồn ủ ê được, nhưng xa lâu th́ nhớ, nhớ như
nhớ bánh bèo mụ rớt, bánh khoái đông ba.
Rồi đồi núi đă khuất duới mặt đất xa, biển rạt rào hiện ra, tôi
măi mê nh́n, quê hương tôi đẹp vô cùng, nước xanh ngát dựng bóng
mây bao la. Tôi lim dim muốn ngủ, buổi sáng thức dậy hơi sớm,
ra trạm hàng không chờ dái cả cổ, lên phi trường chờ đỏ cả mắt.
Về đến Phú bài cát nóng khô, cởi vội áo len chợt nhớ đà lạt, nhớ
những ngày thần tiên bên chàng, Tôi sẽ đến ngay với chàng chiều
nay, chắc chàng sẽ ngạc nhiên lắm.
Mừng mẹ mừng cha xong tíu tít kể lễ, rồi
tôi kiếm cớ đến nhà thờ. Vẫn đỉnh tháp cao, vẫn ngôi thánh đường ủ trong bóng cây,
vẫn những bậc tam cấp bằng đá nhưng sao tôi run rẩy như kẻ phạm tội,
khung cảnh tôn nghiêm quá, u mặc quá, tôi chùng chân khựng lại.
Pḥng chàng có cánh cửa khép hờ, gần gũi vô cùng xa xăm vô biên.
Tôi đến với chàng bằng yêu thương mất rồi, chàng đă yêu tôi cũng
như tôi đă yêu chàng và v́ vậy thoáng ăn năn, thoáng tội t́nh
trên đỉnh tháp chuông cao.
Tôi đẩy nhẹ cánh cửa, chiếc dương cầm đứng một ḿnh chào tôi,
chàng đi vắng rồi, ḷng buồn như thắt lại, tôi nh́n quanh pḥng
chàng vẫn như xưa. Chàng không khóa cửa, chắc chàng gỉai tội
hay cầu nguyện trong nhà thờ, Tôi khép cửa lại rồi ṭ ṃ bước
vào pḥng ngủ của chàng. Một chiếc giường nhỏ, một
cái gối trắng bên cạnh là cái bàn ngủ c̣n để đèn, vài quyển sách
triết và vài quyển kinh latin, dưới đất đầy sách, la liệt sách
báo.
Tôi quỳ xuống dọn dẹp cho chàng, tôi trải drap giường chàng, cảm
giác t́m được thiết tha như vợ chồng.
Tôi thảng thốt nh́n ḿnh trong gương, sao tôi có thể nghĩ kỳ cục
như thế được ? sao tôi có thể mơ uớc nhiều đến thế ?
Tôi loay hoay thu dọn căn pḥng ngủ của chàng, sửa lại những
bông hồng trong b́nh pha lê xanh kem, quét bụi những gáy sách. Cuối cùng khi chàng
vẫn chưa về, tôi ôm gối chàng sát ngực, mùi thơm gây gây chất
đàn ông c̣n nguyên, t́nh si căng đầy khát khao, tôi khép mí mắt
mà mơ mộng, hé môi hồng mà ngóng trông.
Quyển nhật kư dưới gối chàng ṭ ṃ xôn xao, được tôi sáng mắt
lần từng trang, đọc lén nên run cả tay, run cả nguời, những
trang cuối cùng...
Ḿnh xa Kim mấy dậm đường bay rồi, nhưng sóng tóc em đẹp như mây
vẫn c̣n đâu đây vẫn gần gủi thiết tha, ḿnh yêu mất rồi, vừa yêu
vừa ăn năn thống khổ. Ḿnh không thể
quên em, cũng không thể quên trách nhiệm linh mục của ḿnh để
chia đôi được con tim và lư trí.
Đêm đêm ḿnh cầu nguyện không lúc nào ngừng, ḿnh lao đao lo
lắng, chúa ơi! con phải làm sao bây giờ hả chúa ?
Chúa ơi, chúa
ơi !
Anh yếu đuối quá Kim ơi ! T́nh yêu đă thắng, t́nh yêu đă thắng
anh đă viết thư t́nh với em, thư t́nh như mọi người đàn ông
khác, anh đă nhớ em suốt đêm và suốt ngày, không bao giờ ḿnh
quên đươc Kim. Chắc có lẻ Kim không biết nàng là
người con gái đầu tiên khiến ḿnh phải viết một lá thư dài đến
thế, chưa bao giờ ḿnh viết thư t́nh chưa bao giờ ḿnh yêu ai
như yêu Kim.
Kim đă bắt ḿnh lội ngược thời gian để sống như nàng, hồn nhiên
như nàng trong rừng anh đào. Kim đă hát như chim, đă tung tăng
bên ḿnh. Kim thích đủ chuyện, ṿi vĩnh đủ chuyện và ḿnh quên
ḿnh là linh mục, ḿnh sống như một cậu bé với Kim, cũng vười
vang trong rừng, cũng chạy tung tăng... Ồ sao t́nh yêu lại lạ
lùng đến thế nhỉ, t́nh yêu có thế mănh liệt và ghê gớm thế nầy
sao ?
Từ ngày biết yêu ḿnh đă âm thầm ngồi toà giải tội để nghe mọi
người kể chuyện t́nh của họ, ḿnh hiểu hơn, xót xa hơn trong
trường hợp bi đát của mọi người, ḿnh không c̣n nghiêm khắt được
nữa.
Ḿnh không quên có một bà, vợ của một người có địa vị trong xă
hội đă đến với ḿnh trong căn pḥng này, ban đầu để tâm sự thở
than chuyện này chuyên nọ, ḿnh đă nghe, đă ân cần an ủi, rồi
một buổi chiều bà ta đột ngột ôm ḿnh đ̣i t́nh yêu, ḿnh đă can
đảm đóng cửa mỗi khi bà ấy dến, nhưng với
Kim người con gái với
tâm hồn trong trắng đó đă yêu ḿnh chân thật.
T́nh yêu của nàng mong manh quá ḿnh không thể nào quên được
tiếng cười trong trẻo của Kim.
Những nhớ thương làm ḿnh không c̣n là ḿnh nữa, tôi không c̣n
là cha Duy nghiêm trang đạo mạo, tôi trở thành kẻ si t́nh như
mọi người, cũng biết ôm buồn tương tư cũng viết nhật kư cho t́nh
yêu. Chúa ơi ! tôi sợ mong chúa giúp tôi quên được nàng...
Tôi muốn đọc hết tôi muốn đốt tim tôi bằng những lời t́nh chàng
ghi trên giấy cho riêng chàng. Có tiếng thở nào quen thân đâu
đây, cánh cửa đă mở ra lúc nào, chàng đứng sau lưng tôi và chàng
có vẻ bối rối và h́nh như chàng ngạc nhiên không nói được nữa. Tôi từ từ đứng lên, quyển nhật kư c̣n trong run trong tay tôi gục
vào ngực chàng, không bao giờ chúng tôi dám hôn nhau.
-
Anh!
Chàng vuốt nhẹ tóc tôi:
- Kim! em mới về.
Tôi gật đầu:
- Kim dọn pḥng cho cha... anh đây nè.
Chàng cười nhẹ đẩy tôi ra:
-
Mời khách quư ra đây.
Tôi sịu mặt tôi không muốn chàng gọi là khách.
-
Thôi đi, cha kỳ quá à.
Tôi ngồi xuống nghe chàng đàn như ngày xưa không đổi thay, rồi
từ đó ngày nào tôi cũng đến thăm chàng.
Những ngày tháng trôi qua, chuyện t́nh dù thầm kính đến đâu cũng
không dấu măi đuợc con mắt người đời, cũng không che kín hoài
dưới ánh mặt trời, nhất là t́nh yêu trong thành phố nhỏ buồn hiu
như huế, t́nh yêu giữa một cô sinh viên và một linh
mục trở thành một chuyện lạ hơn mọi thứ lạ, tôi trở thành một
cái gai trong mắt mọi người, người ta đi đến đâu cũng nhắc đến
tên tôi.
Khi mẹ trở về báo tin đứa cháu ngoại đầu tiên mẹ tṛn con
vuông, con gái chị Khuyên được 3 kư 2, th́ bom một lần nữa nổ
tung trong đầu mẹ:
-
Con ơi là con! con có điên không ? Con muốn giết mạ phải không ?
Tôi ngồi im ĺm trên ghế cổ của gịng họ để lại, chiếc ghế trạm
trổ cầu kỳ, những con rồng uốn khúc, ghế của ông nội để lại, ghế
của một vị quan, mẹ nghiến răng:
-
Con cầm dao giết mạ đi cho con vừa ḷng, mạ vừa mới về, vừ lo
cho con khuyên xong th́... Trời ơi! răng tôi vô phước ri hả
trời. E cả xứ huế chưởi mạ rồi con ơi là con.
Con chết đi cho mạ nhờ đi con, sống nhục ri làm sao mà sống cho
được hử.
Tôi nói từng tiếng:
- Có ǵ mà mạ làm ầm lên như giặc rứa, làm như con to bụng không
bằng.
Mẹ trợn mắt:
- Hứ rứa con nói hử như rứa là quá quắt rồi c̣n nói chi nữa hử,
chờ mi đội lên bàn thờ nữa sao hử, chờ mi đẻ con với cha nữa hử,
tao giết mi, tao giết mi nghe rơ chưa Kim, Kim.
Tôi lạnh lùng:
-
Con không sợ chi hết.
- Mi hết đàn ông rồi sao đâm đầu yêu cha yêu cụ hử, mi điên hử,
mi nói tao nghe coi.
Tôi lắc đầu:
- Con nói lại không có chuyện ǵ hết, mạ tin người ta hay tin
con.
Mẹ tôi dịu giọng:
- Thật không có ǵ hả con, con nói đi, không có ǵ hết chớ.
Tôi gật đầu:
-
Con đến với anh ấy... ơ... cha như
mọi con chiên khác.
Mẹ lẩm bẩm:
- Mi vừ gọi cha bằng "anh ấy, anh ấy" chướng thật loạn thật.
Tôi nhăn mặt:
-
Không có ǵ hết, con nói rồi đó, cái xứ ni mạ không biết răng
c̣n la con hở ? Người ta ăn rồi lo
chuyện người.
- Nhưng mà mi có đến nhà cha mỗi ngày một lần không ? rồi mi bày
đặt vào ban hát nữa.
-
Con hát trong nhà thờ bộ cấm.
- Không cấm, nhưng người khác kia, mi quá quắt qúa quắt rồi con
nợ, hết chổ nói hết chổ nói rồi.
Tôi cười nhạt:
-
Con không có tội ǵ hết con sống thật với ḷng con, con vô tội. chúa chỉ phạt những người giả h́nh, con yêu và con yêu, con có
làm hại ai không ? Mạ trả lời cho con đi, con yêu chàng đó, vâng
con yêu cha đó có thiệt cho ai không ? Có làm giảm đức tin của
ai không ?
Mẹ ôm mặt:
- Trời ơi con tôi con tôi yêu một ông cha.
Thấy mẹ khóc tôi nghe ḷng chùng xuống, tôi buồn bă
quỳ xuống bên mẹ.
-
Con xin lỗi mạ, mạ nín đi mạ con xin lỗi mạ.
Mẹ quẹt nước mắt:
-
Ba giết con mất trời ơi sao con dại thế.
Tôi vuốt tóc mẹ:
- Con không thể làm khác mạ không hiểu con sao mạ.
Mạ thừ người:
- Hay là mạ gửi con vô saigon học, nhưng mà không được, con đi
bây giờ thế nào họ cũng đồn con đi đẻ nữa cho coi, không được,
để mạ lo giứ cho êm đi rồi tính, con đi bây giờ mạ chỉ có nước
bỏ nhà bỏ cửa mà trốn họ hàng thôi con ạ.
Từ đó mẹ giữ rịt tôi bên mẹ, tôi đi đâu cũng có người theo
giữ
tôi trở thành một thứ tù nhân tôi ngộp thở quá, Tôi nhớ chàng
điên cuồng. Cả nhà canh giữ tôi, nhất là những lần đi
lễ nhà thờ mẹ cũng đi với tôi, tôi mất hết tự do.
Một buổi sáng chủ nhật tôi đến nhà thờ dự lễ, tôi biết giờ chàng
dâng lễ và giảng phúc âm hôm nay,mẹ vô t́nh đi theo tôi:
- Mạ đi với con mạ cũng khổ tâm lắm, thiên hạ xầm x́ ốt dột ghê
nơi.
Đến nhà thờ tôi cúi đầu đi vào, vài tiếng xầm x́ khẻ lọt vào tai
tôi dù không muốn nghe:
- Quỷ sa tăng c̣n bày đặc ngoan đạo hỉ cám dổ cha cụ có
bữa không kịp ăn năn cho coi, thứ con gái thíu tha đó đem thả xuống
biến cho rồi.
-
Hứ ra dáng dữ đến đây chi nữa mà đến, kéo cả thánh theo nó nữa
sao, hết đàn ông ve văn rồi ve văn cha cố bao giờ không ?
Tôi liếc nh́n mẹ, mẹ che kín khăn lên, mẹ cúi mặt đi vào, tôi
nghiến răng lại ngước mặt nh́n chúa
-
Chúa ơi, con chịu hết nổi rồi chúa ơi, sao họ không thương con,
con có tội t́nh ǵ đâu hở chúa ?
Quỳ xuống ghế hai gối khép lại, hai tay chấp khít khan, hai mắt
đăm đăm nh́n chàng đang tiến ra áo thụng vàng xa xăm, cao quư,
gương mặt hồng rực rở t́nh yêu. Chàng đi
giữa hai cậu bé giúp lễ, hai tay chàng bưng đồ tế
lễ, tôi không khóc nữa, nhưng nỗi nghẹn ngào dâng lên cổ, mẹ nhắm
mắt lại lâm râm đọc kinh, tôi say mê nh́n chàng.
Gịong chàng trầm ấm vang lên, ṿm thánh đường cao vút ôm lấy lời
chàng, tôi muốn tan biến đi trên môi chàng say t́nh yêu chúa,
tôi muốn nhỏ bé lại mang đôi cánh thiên thần quỳ xuống trên cao
đó với chàng. Nỗi đau đớn thật thanh thoát như t́nh
yêu không chút bợn nhơ.
Tôi quỳ măi trong góc tôi để nh́n chàng, khi xong phần đầu của
thánh lễ, chàng bắt đầu giảng, h́nh như chàng thấy tôi rồi, hai
mắt chàng chớp nhẹ, lời giảng th́ tha thiết, hơn sâu sắt hơn,
từng câu xoay tṛn trong đầu tôi.
Tôi run rẩy nhớ những ngày tháng thần tiên ở đà lạt, nhưng ngày
hồn nhiên yêu nhau. Không khí trang nghiêm muôn đời làm tôi
ch́m trong vũng nhớ, tôi mơ hồ thấy ông cha sở già đi đi lại lại
trong nhà thờ với chuổi hạt trong tay, tôi cúi mặt xuống, cha
nh́n tôi, ánh mắt nghiêm khắc thứ quan toà, tôi sợ, tại sao sợ
th́ tôi không biết, mẹ chợt khám pha ra chàng đang dâng
lễ, mẹ
thở dài:
- Hăy cầu nguyện đi con, chúa sẽ giúp con quên lăng.
Tôi rưng rưng nước mắt gật đầu, chàng nh́n tôi một lần nữa, cái
nh́n dài đăng đẳng, buồn xót xa và nhớ thương mênh mông, áo
chàng vàng như thần thánh xưa, tôi gục mặt xuống hai vai run
lên:
-
Lậy chúa con yếu đuối quá, con yêu chàng, con yêu chàng, con
không thể thôi không yêu chàng, chúa ơi xin giúp con.
Tiếng kinh cầu vang âm buồn năo nề, tiếng đàn organ rền rỉ ngân
nga, tôi lặng người đi nước mắt ḍng ḍng chảy, tôi muốn gặp
chàng, tôi muốn nghe chàng gọi một tiếng
Kim thôi, tên tôi chỉ dễ thương thân thuộc khi gọi trên môi chàng.
Tôi định lên rước lễ tôi có tội ǵ đâu ?
Nhất là nhận bánh thánh
từ tay chàng đặt trên đầu lưởi mềm nhớ thương, để mơ mộng đến
những nụ hôn trong mơ ước. Mẹ chưa kịp níu tôi lại, tôi chưa
kịp bước ra khỏi hàng ghế, một bà cụ đến bên tôi giọng lạnh như
vết dao chém trên đá cứng:
-
Không được, cô không được rước
lễ, cô không đáng, cô là người
của tội lỗi rồi, quỷ đă xúi cô làm đều quái gở, không được răng
cô gan ĺ rứa ha?
Mẹ lắp bắp:
-
Thưa cụ... con tôi... con tôi...
-
Tôi biết, con bà, bà không biết dạy con, đời thưở nào để con gái
đi quyến rũ cha cụ bao giờ không ?
Ba cụ gằn giọng:
-
Phải chừa thói xấu đó đi nếu không không ai cho mẹ con bà bước
vào cửa nhà thờ nhà thánh nữa mô.
Mẹ lắc đầu thểu nảo nh́n tôi tôi đứng chết lặng cho đến khi mẹ
khéo tôi quỳ xuống, tôi buông người xuống ghế, cả nhà thờ nh́n
tôi, những tia nh́n khủng khiếp làm tôi sợ, nhũng tiếng nói như
gai nhọn đâm vào tim tôi.
- Đại nạn rồi, hết người để cám dổ sao đem con gái đi quyến rũ
cha cố của người ta, tội đổ vào đầu cho ấy chứ.
Tôi nghẹn ngào:
-
Về đi mạ.
- Không được mô, con về ngay người ta dị nghị chết, để chờ họ về
hết đă nghe con.
Tôi đành quỳ đó chịu trận, chàng b́nh thản trên đó, chàng tiếp
tục con đường phục vụ của chàng, tôi không có quyền nh́n chàng
nữa sao ? Ba tuần lễ rồi tôi không gặp chàng, nổi nhớ nhung làm
cuồng cả người tôi, tôi chịu không nổi nữa rồi tôi đến chết mất
thôi.
Khi chàng đọc lời chúc cuối người ta lục đục ra về, mẹ kín đáo
lôi tôi ra ngơ bên, mẹ con tôi không dám đi cửa chính nhưng
vẫn không thoát, một vài người nhận ra mẹ:
-
Chào bà, răng c̣n đưa con gái út đi lễ được
cơ à ? bà không nghe chuyện chi răng ? cả xứ huế người ta đồn
rồi đó, nghe đâu họ sẽ kiện lên đức cha đó bà.
Bà ta ngừng lại nh́n tôi không chớp mắt:
- Chỗ chị em tôi nói cho bà biết, liệu liệu
giữ ǵn nó đi, nó quá quắt lắm rôi, chiều nào cũng ở rịt trong
pḥng cha đàn với hát.
Mẹ xám ngoét mặt mày:
-
Trời ơi, thôi cám ơn chị cám ơn chị. Trời ơi con tôi, con tôi...
-
Chị đẻ cả bầy con gái mà không lo, đế hết đứa này chửa hoang đến
đứa kia.. . cha cụ nó cũng không tha nữa chớ
Tôi hét lên:
-
Cám ơn bà bà lo mà lên thiên đàng một ḿnh đi.. . lên
hết đi, để mặc mạ con tôi xuống hoả ngục.
Tôi ôm lấy má, mẹ tát tai tôi, mẹ vừa tát tôi, mẹ
vừa khóc, tôi lảo đảo theo mẹ, mẹ tôi đi như chạy.
Một chiếc xe rờ tới, người đàn bà tốt bụng năy giờ
vẫn thở dài
nh́n mẹ con tôi đẩy tôi lên xe:
-
Đưa cháu về đi chị.
Tôi gục xuống thành ghế, tôi khóc trong ḷng.
Mẹ lặng lẽ bên tôi cho đến khi về nhà.
Nhà buồn như có tang, ba thở dài quay vào, chị khanh thở dài
quay đi. Tôi mệt mỏi vào pḥng đầu tôinhức như búa bổ, tôi ôm
lấy hai bên thái dương gục xuống giường, cơn sốt đam mê bắt đầu
hành hạ, tôi nóng rang khắp người t́nh yêu bắt đầu đốt cháy tôi.
Chương 6
Ngày tháng năng trĩu đớn đau, tôi với chàng ở chung một con
đường, đầu đường dốc cuối đường bóng cây mà xa nhau như ngàn dặm
biển xanh.
Tôi với chàng yêu nhau hơn mọi căp t́nh nhân trên đời này, không
ai yêu nhiều, yêu say mê như tôi với chàng, nhưng đành ngậm ngùi
nhớ nhau, tôi sa sút hoàn toàn. Tôi mất hết b́nh tỉnh, me không
rời tôi nữa bước, năm học bỏ dở dang, mẹ không dám cho tôi đi
học sợ gặp gỡ chàng dứt không ra th́ đại nạn.
Tôi chậm chạp đi đi lại lại trong vườn với mẹ, mẹ thật tội
nghiệp bỏ cả công ăn việc làm v́ tôi, tôi than thở:
- Con ngộp thở quá, con muốn điên lên được mạ ạ.
Mẹ im lặng với một tiếng thở dài, tôi miên man:
-
Tại sao cấm con yêu ? Mạ ơi con chịu không nổi đâu
mạ ơi, con nhớ chàng quá sức rồi.
Mẹ vuốt tóc tôi:
- Con ốm lắm rồi đấy, ma làm sao giúp con được, mạ không có
quyền, nếu có chết để con sung sướng, mẹ cũng chịu nữa, con
không thương mạ sao con.
Nói xong mẹ sụt sịt khóc, tôi hiểu mẹ nói thật, tôi gật đầu:
-
Con xin lỗi mạ, thôi mạ vào nhà đi con cần đi dạo một ḿnh, con
không muốn trốn mạ đi đâu, mạ tin con đi.
Mẹ bỏ vào:
- Đừng làm khổ cha con ạ, ngài cũng không hơn ǵ con.
Tôi gật đầu:
- Con biết.
Bóng mạ c̣m coi khuất sau bụi cây, tôi thẩn thờ nh́n ra ngơ,
ngồi trên băng ghế tôi ghi nhật kư:
"ḿnh đă điên cuồng v́ nhớ thương nung nấu từng giây từng phút,
đời hăi hùng như cơn ác mộng, đời tàn ác như sa tăng.
Ta không thở được nữa, ta không có quyền sống trung thực với
ḷng ḿnh, ta trở thành một con ốc trong bộ máy không có linh
hồn.
Chàng làm ǵ, người ta đă làm ǵ chàng ? Trời ơi ḿnh muốn hét
lên cho mọi người rơ t́nh yêu chân thật và trong sạch của ḿnh.
Tinh thần ḿnh sa sút trầm trọng, ḿnh sống như đă chết, không
có t́nh yêu ta khác ǵ xác chết, không có t́nh yêu ta không c̣n
là người. Ta chết cho thiên hạ vừa ḷng, ồ không ta không thể
chết, ai sẽ sống để yêu chàng ta phải sống sống để tranh đấu
đến cùng. "
Thỉnh thoảng mẹ nh́n chừng tôi, có tiếng Phương gọi cổng, tôi mệt
mỏi đi ra:
-
Có chuyện ǵ không Phương ?
Phương kêu lên:
-
Mi đau chi mà ốm khủng kiếp rứa Kim
?
Tôi cười buồn:
-
Không can chi, c̣n sống lâu được.
Mi nói làm tao sợ.
-
Cho tao mượn bài để chép phải không ? Tao cũng hết muốn học rồi,
lúc này cha Duy c̣n dạy nữa không mi ?
-
C̣n mi, ń có thư cho mi ?
Phương nh́n quanh lấm lét nói:
- Cha bảo đưa gấp thư ni cho mi.
Tôi dấu vội thư đi nh́n vào nhà hấp tấp nói:
- Thôi mi về đi nghe.
-
Ừ, tao về gắng mau lành đi học nghe mi.
Tôi vào pḥng khóa kín cửa lại mới xem bức thư chàng:
Kim,
Cho gặp em chiều nay ở cầu bạch hổ lúc
15 giờ anh chờ.
Vĩnh Duy...
Tôi thừ người làm sao đến với chàng, tôi loay hoay nghĩ kế,
mẹ có ngủ trưa không, phải trốn mẹ mới đến với chàng được. Tôi
vờ vui vẻ vờ ngoan ngoăn:
-
Thôi mai mốt mạ cho con vô saigon học đi mạ, con quên cha rồi.
Mẹ ngạc nhiên:
-
Thật không con ?
-
Thật mà con cũng phải quên cha để sống chứ mạ.
Bữa trưa tôi ăn nhiều tôi nói nhiều mẹ co vẻ vui, mẹ ăn thêm
được hai chén, tôi vờ đi ngủ, mẹ vào thăm tôi, khép cửa rồi đi
ra rầm ŕ nói với ba. Tôi vờ ngủ say, tôi lắng tai nghe ngóng,
khi biết chắc mẹ đă ngủ tôi mặc áo dài rồi lén lút
bỏ đi một mạch.
Tôi kêu xe đến cầu bạch hổ, vội vàng đến nới hẹn lúc 14g40 phút,
tôi đinh ninh phải chờ chàng gần nửa giờ, ai ngờ vừa xuống xe
tôi thấy chàng ngồi sẵn chờ tôi trong xe, cả hai chúng tôi đều
cố t́nh đeo kính đen. Chàng kêu khẽ:
-
Em!
Tôi lao vào xe chàng nước mắt ứa ra:
-
Trời ơi anh, em khổ quá !
Chàng vuốt tóc tôi, vẫn cử chỉ thân yêu, khe khẻ thở dài:
- Anh gặp em lần cuối cùng.
Tôi hoảng hốt:
-
Sao thế anh ?
Chàng lắc đầu:
-
Bây giờ anh đưa em đi xa đă, anh cần nói chuyện với em.
Tay tôi đặt trong tay chàng gương mặt chàng buồn buồn, mái tóc
rủ xuống che nữa phần trán rộng phiền sầu, chàng không nh́n
tôi, chàng nh́n đâu đâu, nơi xa bụi cuốn mù trời, sông Hương êm
đềm chảy. Nước xanh ơi sao ḷng ta sâu thăm
thẳm, sao t́nh lắng sâu mà mạnh hơn sự chết.
Chàng đưa tôi lên đồi vọng cảnh, gịng sông uốn khúc dưới xa. Gió lộng lộng thổi về tóc chàng rủ thêm xuống, tóc tôi bay. Tôi
đứng trên đồi vọng cảnh vọng tưởng t́nh yêu, chàng suy tư bên
tôi, đôi mắt vời vơi thiết tha vô cùng:
- Em, em gầy lắm rồi đó.
Tôi rưng rưng nước mắt:
- Mọi người cấm ḿnh yêu nhau.
Chàng đặt tay trên vai tôi:
-
Anh yêu thương em vô cùng, đôi khi anh muốn cởi áo, anh muốn trả
lại hết lời thề... và đời sống anh, anh yêu em, anh chỉ biết có
điều đó thôi... nhưng mà không thể được, em hiểu cho anh, tất
cả đă ăn sâu trong người, anh không
thể dễ ǵ can đảm
từ bỏ chúng, không dễ ǵ anh trở thành một người đàn
ông b́nh thường được đâu.
Tôi bịt miệng chàng:
-
Em không mong phải hy sinh đến mức đó, em chỉ mong ngày ngày
được nh́n thấy nhau nghe tiếng anh nói thế thôi.
-
Mọi chuyện không dễ dàng như em nghĩ Kim, ba mẹ co làm ǵ em
không ?
- Không làm ǵ hết, nhưng mà buồn lắm anh ơi, mấy tuần nay em có
đi lễ được đâu ? Em sợ mọi người.
Chàng thở dài:
-
Có lẽ anh phải đi xa.
- Thôi em xin anh, em không đến đó nữa là xong chứ ǵ ?
Chàng cười gượng:
-
Em ngây thơ lắm, à thôi, chuyện đó để
anh lo, giờ tính chuyện em đă, em phải đi học thường, phải sống
như ngày chưa yêu anh, em c̣n nhỏ lắm, em phải lo cho tương lai
em, nếu yêu anh, em phải hứa với anh điều đó, không được làm khổ
ḿnh phải phấn đấu đến cùng em ạ.
Tôi lắc đầu:
-
Em nhớ anh, nhớ vô cùng vô tận, em không thế sống một ngày đúng
nghĩa nếu không được trông thấy anh..
-
Anh cũng vậy, nhưng chúng ta phai can đảm, em nên lập gia đ́nh
Kim ạ, Minh c̣n chờ em phải không ?
Tôi nói như hét:
-
Không, không bao giờ, em yêu anh, tại sao lại bắt em lấy người
khác, anh cũng tầm thường như vậy sao ?
-
Đôi khi ḿnh phải tầm thường mới sống được em ạ.
- Không, không bao giờ em không muốn lừa dối ai và nhất là lừa
dối chính ḿnh, đừng bắt em đóng kịch anh ơi, em sợ lắm.
Chàng nh́n vào mắt tôi:
-
Nếu sau này... trong hoàn cảnh nào, em hăy tin rằng anh yêu em. Em là người đầu tiên anh yêu và cũng là người cuối cùng anh
yêu... kim, em có tin điều đó không ?
Tôi ôm lấy chàng nức nở:
-
Anh!
- Em phải vui đế sống anh không muốn thấy em buồn, không bao giờ
anh muốn em buồn, phải gắng học cho giỏi, đừng làm bamẹ buồn ghe
không ? cũng đừng khóc khi phải xa anh, anh xót xa vô cùng nếu
biết em khóc.
Tôi hoảng hốt:
- Sao anh nói nhiều thế, anh đừng làm em sợ.
Không, hăy cho anh nói, cho anh nói, anh thèm nói với em, đêm
nào anh cũng nói với em. Anh muốn nhốt em suốt đời trong tim anh
mà... Đừng bao giờ khóc nếu phải xa anh nghe Kim, sau này nếu
phải xa, anh sẽ tặng em quyển nhật kư của anh.
Tôi hoảng hốt:
-
Anh nói sao ? Sao này sao này làm sao ?
-
Không, không em hứa với anh đi, không đuợc khóc nhiều quá nghe
không. Phải ráng giữ ǵn sức khoẻ cho anh vui.
-
Trời ơi ! anh làm em sợ quá.
- Đừng sợ chia tay là chuyện thường trong t́nh yêu.
- Tôi úp mặt vào ngực chàng, nơi đây im vắng quá, chỉ ḿnh tôi
với chàng nơi đây cây cỏ không biết chàng là linh mục, gịng
sông th́ rộng lượng núi cao th́ khoan dung hơn ḷng người.
Tôi ngước mặt lên chờ đợi, chàng cúi xuống, tóc chàng rũ che
khuất vùng mây xanh lờ lững trên cao, mặt chàng cúi xuống che mờ
gịng sông xanh như cơn mê. Môi chàng ấm trên môi tôi, mặn trên
môi tôi. Tôi lịm người trong tay chàng. Ôi nụ
hôn đầu đời đầy nuớc mắt.
Ôi nụ hôn đầu đời trong ngang trái trong đau thương Chàng khép
hai hàng mi dài, chàng ngừng hơi thở. Một nụ hôn tuyệt vời, khi
rời tay nhau, khi bàng hoàng buông ra dự vị c̣n đầy mê đắm, c̣n
mênh mang. Tôi không cảm thấy một dục vọng nào, cơi ḷng lênh
đênh tôi theo chàng xuống đồi...
Chàng không nói như mê man nữa, chàng trầm ngâm d́u tôi đi,
gịng sông giờ dựng nắng chiều tàn, vàng chói, óng ánh đồi cỏ
một vài vệt sáng nhuộm màu lá xanh.
- Muộn rồi, về nghe em.
Tôi theo chàng ra xe, chàng bỏ tôi xuống một khoảng vắng, chàng
không dám đưa tôi về tận nhà.
Những bước chân ngập ngừng và đôi mắt trông theo, lời dặn ḍ tha
thiết làm tôi muốn khóc lên được:
-
Nhớ ngủ nhiều cho khỏe nghe Kim, đừng buồn nữa anh khổ tâm, bất
cứ hoàn cảnh nào anh cũng thương em. Về đi
Kim.. ..
Tôi về nhà nh́n môi hồng trong gương, ta biết hôn rồi, ta hôn
được người ta yêu, nụ hôn nào vụng về hơn, nhẹ nhàng hơn và tha
thiết hơn nữa không ?
Mẹ theo hỏi tôi:
-
Con đi đâu về rứa, răng con không nói với mạ một tiếng hở con ?
-
Dạ con đến nhà Phương chép bài, hồi sáng Phương qua đây dặn con
đó, mạ không thấy sao ?
-
Ờ mạ lo quá con không đế nhà thờ đó chứ ?
Tôi cố ngượng cười:
-
Trời đất! Bộ con bị cấm đến nhà thờ nữa sao ?
Mẹ lắc đầu:
-
Con đến cha bây giờ là con giết cha, người ta đồn đăi dử lắm rồi
đó, yêu ngài th́ con phải giữ cho ngài chứ?
Tôi cúi đầu dạ nhỏ, nụ hôn hồng mềm ấm, nụ hôn vương hơi thở
ngọt. Tôi mở mắt quay vội vào pḥng đóng cửa, tôi muốn
giữ măi
nụ hôn đầu đời trong tôi. Nước mắt bây giờ mới tự do chan hoà,
úp mặt vào hai bàn tay tôi nức nở:
- Anh ơi! em yêu anh quá đi mất anh ơi.
o0o
Mẹ gơ cửa, mặt mẹ buồn trỉu:
- Có giấy cho con.
-
Dạ thưa mạ của con ? thư ai hả mạ ?
Thư mời của cha sở.
-
Cha sở ?...
Mẹ ngồi phịch xuống bên tôi:
-
Mạ linh cảm từ trước, con liệu thưa với ngài, thôi con
sửa soạn đi ngay đi kẻo người mong, mẹ chờ ở nhà.
-
Mạ đi với con đi mạ, con sợ lắm.
- Không được, trong thư cha dặn chỉ gặp con thôi.
Tôi nh́n sững những ḍng chữ đánh mày:
Huế, ngày.. .
Xin ông bà cho tôi được gặp riêng cô Tố Kim.
Cha Sở họ P.
Tôi ủ rủ:
-
Con Phải nói thế nào đây hở mạ ?
- Cứ vào với ngài đi đă con ạ.
Mẹ giúp tôi măc áo chải tóc, tóc thề c̣n vướng vít hơi thở người
t́nh. Tôi thẩn thờ đến giáo đường hoang man hơn bao giờ, pḥng
chàng đóng kín, cánh cửa nâu im ĺm, vắng tiếng đàn thánh thót
ngân nga, chim sẻ vẫn ríu rít bay lượn trên đỉnh tháp cao,
tôi muốn đập cửa vào với chàng, mặc kệ lề luật mặc kệ mạoi
người, nhưng chân tôi ríu lại ḷng tôi tan nát, tôi long lanh
nh́n đăm đăm pḥng chàng, chỉ vài vước thôi sao khó khăn đến thế
hở anh.
Tôi thẩn thờ đưa tay gỏ nhẹ ba tiếng pḥng khách cho sở. Khuôn
mặt nửa hiền từ nửa nghiêm khắc hiện ra:
- Cha đang chờ con, vào đây con.
Tôi khép nép bước vào không quên liếc nh́n cánh cửa im ĺm có
gắn tên chàng. Hà Vĩnh Duy.
-
Con có biết tại sao cha mời con đến đây không ?
Tôi lí nhí:
- Dạ thưa cha con biết.
-
Tốt lắm con định sao ?
-
Thưa cha nghĩa là sao ? con có quyền gi đâu, t́nh yêu của con
nhưng con không có quyền yêu, con không có quyền sống
thật với ḷng con mà cha.
Vi linh mục già thở dài:
-
Không cha không gọi con đến để bàn chuyện t́nh yêu, chuyện đó
ngoài thẩm quyền của cha, cha chỉ muốn nói đến vấn đề giáo hữu
thôi, họ đạo phản đối, họ phản đối, con nghe rơ chưa ? họ làm cha
khó xử lắm, con yêu ngài phải không ?
- Thưa cha vâng.
-
Rồi bây giờ cả thành phố đều biết, cha buộc ḷng phải tŕnh bày
lên đức cha vụ này, con... hăy im lặng đừng hành động ǵ nữa,
đừng gặp ngài nữa, cha không muốn phải thay đổi, cha rất kính
trọng cha Duy. Thôi con về đi, tạm thời con nên lánh mặt mọi
người th́ hơn.
Tôi đứng lên , cha ngập ngừng:
-
Cha đă gặp mạ con rồi, con có thể kết hôn bây giờ với người gia
đ́nh chọn được không ?
Cha muốn nói anh Minh ?
-
Con nghĩ sao ? Chỉ có cách đó mới giải quyết những rắc rối
cho cha Duy.
Tôi đau đớn:
-
Thưa cha con hiểu, con sĩ nghĩ lại, chào cha.
Vị linh mục tóc trắng xóa trán cao mênh mông ấy ngồi trên ghế
bành, tôi khép cửa ra về, pḥng chàng đó, ngay trước mặt tôi,
nhưng thôi bây giờ tôi không có quyền bước vào đó nữa...
chàng là người của chúa, của giáo hội.
Tôi trở về nhà dật dờ như người đau nặng, vết thương nào cắn rức
trong tôi ? vết thương nào xâu xé hồn chàng ? tôi nhớ xót xa
những buổi tối những buổi sáng hát trên gác cao với chàng, chàng
điều khiển ban thánh ca, tôi hát dưới quyền chàng, những lời
thánh ca lâng lâng siêu thoát, nhạc bay xa tản mát, đôi mắt chàng
ch́m trong âm thanh, đôi mắt tôi ch́m trong mắt chàng, khi người
ta khám phá ra chúng tôi yêu nhau, người ta đuổi tôi ra ban
thánh ca, tôi có đến đó cũng chỉ nghe những mỉa
mai, nguưt lườm khinh bỉ những lời to lời nhỏ đắng cay.
T́nh yêu tôi đă nuôi bằng nhạc những gịng thánh ca tha thiết,
những nốt nhạc ch́m say như mem trong rượu, tôi không thể quên
chàng như mọi người mong đợi.
Ngồi trước mặt ba mẹ, anh em, tôi cúi đầu như một tội nhân, tôi
phạm tội ǵ mà nặng nề ghê gớm đến thế này?
Mọi người lo cuống
cuồng như tôi bị quỷ nhập rồi. Họ hàng kéo đến, cô bác hai bên,
d́ dượng xa gần.
-
Không được, phải lo cho nó lấy chồng, không thể theo ư nó được
nữa.
Bác hai lên tiếng trước, mẹ thở dài:
-
Tôi đă bắn tiếng đó ư mợ phủ nhưng mợ ấy bảo cậu Minh giờ nghe
đậu định chỗ khác rồi, tính sao mà tính.
Bác hai quyệt môi trầu đỏ:
- Giời ơi lạ ǵ họ, nghe đồn bậy bạ rồi họ hoảng sợ, con ḿnh có
ǵ mới gọi cuống lên, họ làm cao đó d́ để tôi tính cho.
Bác gọi tôi:
-
Kim, mi nghe tao hỏi đây ? mi chưa có làm ǵ bậy bạ chớ hở ?...
Mi c̣n... ?
Tôi cắn răng tủi nhục:
-
Dạ không, con không có làm ǵ cả, nhưng.. .
Bác hai quát:
-
Im đi, không nhưng nhị chi hết. Mi không có quyền ǵ nữa, mi
quá quắt lắm rồi Kim, mi làm nhục cha mạ mi, họ hàng
mi.
Tôi gục đầu xuống vai, co rút lại mà khóc. Với cha mẹ tôi là
đứa con hư hỏng. Tôi đă phạm tôi không tha thứ được: tội yêu
chàng, một linh mục trả đáng kính. Với họ hàng tôi là vết nhơ
đáng ghê tởm. Mẹ Minh đă rút lại lời cầu hôn ngày trước. Tôi
không tiếc Minh nhưng tôi tủi nhục ê chề.
Mỗi lần đi ra ngoài h́nh như mọi người quay lại nh́n tôi để thốt
những lời cay độc.
Ngày tháng vẫn trôi qua niềm u uất lắng xuống trong tôi. Tôi
được dẫn đi lễ tận nhà thờ ḍng chúa cứu thế đế tránh chàng h́nh
như chàng đă đi xa. Nhưng đối với tôi chàng
vẫn gần gũi thiết tha đâu đây.
Mẹ bây giờ buồn lắm, mẹ ít nói ít cười.
Lễ hỏi chị Khanh tuy
chia cau chia trầu cả xứ nhưng tai tiếng của tôi c̣n vang xa hơn. Chị
Khuyên làm vợ bé nơm nớp sợ sệt uy quyền của nguời vợ lớn. Cũng may bà ta là người có học nên ghen tương cũng chỉ âm thầm. Ông Văn th́ hết về saigon với bà lớn lại lên đà lạt với chị
Khuyên. t́nh yêu chia hai nên t́nh yêu bất ổn là thế.
Buổi chiều chập choạng trở về, thành phố oằn ḿnh nghe tiếng
súng từ xa vọng tới. Cả nhà bật lên một ngọn đèn vàng, rồi cả
nhà ngồi trong pḥng nh́n nhau. Thành phố không được yên
b́nh, xuống đường, rồi biểu tinh, rồi giới nghiêm.
Cha ngồi đọc báo, thỉnh thoảng thở dài. Chị Khanh đứng lên ngồi
xuống day dứt không yên, mấy hôm nay vắng tin anh Trung, anh hẹn
về thăm chị, chị chờ một tuần
lễ rồi không thấy anh ra.
Có tiếng chó sủa, anh Kha đang chúi mũi học, anh sợ thi rớt vào
lính ai lo cho cha mẹ một tuổi một già. Mẹ mệt mơi:
- Kha ơi con ra xem ai gọi cổng ḱa.
Anh kha trở vào với một người lính, lính tàu bay, chị Khanh đứng
lặng người, tôi ngồi im trong ghế tṛn mắt lắng nghe;
-
Đại uư Trung, tôi cùng đại đội với
đại úy, máy bay rớt.. . đại uư.. . đang t́m xác.
Chị Khanh gập người xuống, mẹ đở chị lên khóc chia buồn với chị.
Tôi mở tṛn mắt, tôi nhớ chàng, chàng cũng đi xa rồi, cũng vào
lính.
Cha bỏ báo xuống, gọng kính run, mẹ khóc anh Kha thở dài, tôi
không khóc ḿnh tôi không khóc, tôi bỏ vào nhà trong. Tôi
lẳng lặng leo lên giướng, tôi bây giờ như người mất sự sống, đêm
đêm nghe súng nổ, để thương chàng, để xót xa ăn năn.
Buổi sáng hôm sau mẹ đưa chị Khanh vào đà nẳng thăm gia đ́nh anh
Trung. Xác anh
chỉ c̣n là tro than, chị Khanh không được nh́n thấy anh
lần cuối. Tôi không ở nhà nổi, tôi sửa soạn đi học. Chàng đă
đi lính, mẹ chả cần canh giữ tôi nữa làm ǵ. Giảng đường thân
quen, bạn bè yêu dấu. Tôi thẩn thờ vào lớp với chồng vở để trước
mặt. Sơn vẫn cười với tôi, tuổi trẻ dễ tha thứ cho nhau, tôi
hỏi Phương:
-
Mi t́m được địa chỉ cha chưa Phương ?
Phương cười:
- Chết rồi, tao quên ở nhà mất.
Tôi cau mặt:
-
Nhờ mỗi một chuyện đó cũng quên, rầu mi quá Phương nợ.
Tôi đăm đăm nh́ lên bảng đen, chàng vắng xa rồi nhưng kỷ niệm
c̣n đầy ở đây, nhưng đôi mắt ấy gịong nói ấy đă vang trong giảng
đường này. Tôi chớp nhẹ hai hàng mi, mắt cay cay như xắp khóc. Tôi ngồi đó cũng chép bài như Phương nhưng ḷng tôi buồn quá. Tang tóc chụp xuống gia đ́nh rồi. Mẹ buồn, chị
Khanh khóc
thương người đă khuất. Mẹ hụt
một lần ăn trầu con gái cưng.
Buổi trưa tôi đến nhà Phương để lấy địa chỉ chàng. Tôi ngại về
nhà thấy trán ba nhăn. Chàng theo tiểu đoàn đóng ở một căn cứ
sát biên giới Lào - Việt. Con số ghi địa danh hàng ở nghe xa
vắng làm sao.
Thư t́nh lại viết măi hoài trong đêm tối.
Rồi những ngày măi mắt đợi thư, rồi những đêm nước mắt thầm rơi,
xót xa nghe tiếng súng xa xôi vọng về.
Những lá thư chàng gởi cho tôi ngày một ngắn, ngậm ngùi cho
nhiều cũng thế thôi. T́nh yêu đă đưa nhau vào lối cụt. Tất cả
chỉ c̣n là kỷ niệm của một chiều trên đồi vọng cảnh.
Bây giờ tôi thường đến đó để nhớ môi chàng mềm, chỉ một thoáng
nhẹ, như cơn mê, một nụ hôn dịu ngọt ngắn ngủi và xót xa.
Tôi nhớ chàng nỗi nhớ tuy mênh mong nhưng nghẹn ngào. Tôi
xin phép mẹ lên đà Lạt thăm chị Khuyên khi con chị thôi nôi. Mẹ tuy
buồn nhưng vẫn thương tôi thiết tha.
Tôi càng hư hỏng yếu đuối, mẹ càng vươn măi cánh tay gầy ôm lấy
tôi cho dịu cơn đau t́nh ái.
Tôi được mẹ đưa ra tận sân bay.
Mẹ ơi nếu mẹ biết chị Khuyên chỉ là một cái cớ cho con t́m lên
đó, rồi sẽ bay về Koutum để thuê xe đ̣ mà đến nơi xa đó với
chàng.
Vé máy bay ghi nơi đến là đà lạt cho mẹ yên tâm, nhưng khi buổi
chiều máy bay hạ cánh ném tôi xuống với thành phố yêu thương cũ,
tôi không đến với chị Khuyên tôi lang thang lên thăm viện, nơi
mà chàng ngày xưa đọc sách chờ tôi, rồi về khách sạn chờ máy bay
đi koutum, tôi nhủ thầm:
Đường đi t́m anh gian nan biết mấy, nếu đến nhà d́ sẽ khó đi
thăm anh.
Khách sạn tôi ở khá lịch sư, cánh cửa h́n xuống mặt hồ là đà
sương trắng Tôi đứng lặng người trên balcon để
nhớ thương chàng.
Những buổi chiều ngày xưa đi lang thang trên sân cù xanh cỏ,
chàng không dám ôm ngang người tôi như những cặp t́nh nhân khác,
chàng vẫn không quên chàng là một linh mục, dù bốn mắt
vẫn nh́n nhau dài như thảm cỏ xa tít tắp.
Người đàn ông đến bên tôi tự lúc nào, giọng ông ta đục và ấm:
-
Chào cô, tôi có thể đứng ngắm cảnh chiều về với cô không ạ ?
Tôi bàng hoàng quay lại:
-
Ông hỏi tôi ?
- Vâng thưa cô, người ta ít khi đến đây một ḿnh, chỉ có tôi đến
đây một ḿnh mỗi năm khi mùa đông sắp về để sống cho nàng.
Tôi ngơ ngác:
-
Ông cũng đến đây một ḿnh ?
-
Một ḿnh, thưa không, với kỷ niệm của nàng. Tôi là lính, lính
rừng. Mỗi kỳ phép tôi đều về đà lạt thuê khách sạn này ở
một ḿnh.
Tôi nh́n người đàn ông, ông ta cũng có đôi mắt buồn và sâu thẳm
như mắt chàng. Ông ta có màu da sạm đen và cánh tay
gân guốc chay đá.
Tôi cười nhẹ nhẹ:
-
Tôi cũng có những kỷ niệm dấu kín đời đời ở đây như ông. Xin
lỗi nàng của ông đâu?
Ông ta thổi bay lên trời ṿm khói tṛn lâng lâng thơm:
-
Nàng chết rồi, chết v́ tôi. Nàng tự tử v́ tôi. Cách đây ba năm
tôi yêu nàng, nàng c̣n trẻ lắm, khi nàng chết nàng cũng bằng cô
thôi. Nàng có thai khi tôi đi xa và định bỏ nàng. Đời lính
gian nan và cách trở, yêu nàng nhưng tôi không thể cưới nàng.
Tôi tưởng rằng với thời gian nàng sẽ quên tôi, rồi sẽ có chồng
có con như những người đàn bà khác.
Tôi không ngờ một đêm ân ái nàng mang thai. Nhục nhả với họ hàng
cha mẹ nàng lên đây thuê khách sạn một tuần để sống với kỷ niệm
những ngày tôi yêu nàng. Rồi nàng chết âm thầm trong căn
pḥng này, căn pḥng có cánh cửa nh́n xuống hồ xuân hương.
Khi tôi biết tôi xắp có con, th́ cả nàng và con tôi đă chết. Con tôi chết
theo mẹ thi chưa được ra đời.
Ông ta chỉ cho tôi cánh cửa sổ có màn tím buông rũ.
-
Từ đó tôi thích về đây những ngày nghĩ phép. Lần đầu tiên tôi
gặp một người con gái đến khách sạn này một ḿnh, có lẽ địnhmênh
cô có tin định mệnh không ?
Tôi than thở:
-
Tôi đến đây một ḿnh để ngày mai lên koutum thăm người ấy.
Người tôi yêu không bao giờ lấy tôi, chúng tôi đă gặp nhau nhiều
lần, đă sống cho nhau những ngày thần tiên ở đây.
-
Tại sao ? Ông ta có gia đ́nh ?
-
Vâng, có gia đ́nh, một gia đ́nh nặng hơn
mọi gia đ́nh. Chàng là
một linh mục.
Người đàn ông thở ra, khói thuốc thơm bay lên, đôi mắt người ấy
ch́m xuống:
- Chuyện t́nh của cô đẹp quá.
Sáng hôm sau tôi bỏ đi thật sớm, không một câu giă biệt, cũng
không muốn hỏi rơ tên nhau.
Máy bay đưa tôi lên thành phố bụi ngợp đất đỏ. Tôi vội vả theo
xe đ̣ lên căn cứ chàng sống với những người lính của chàng. Đời
tuyên uư nay đây mai đó như màu áo olive chàng đă mang vào người. Chiếc xe già nua ́ ạch leo dốc. Bác tài xế da đen như cột nhà
cháy những người đàn bà thiểu số ngồi ngậm miệng như hến dưới
sàn xe. Những cái gù sau lưng không nặng bằng
nổi buồn nhược tiểu bàng bạc trên ruộng đồng bỏ hoang, nhà cửa
thưa thớt dần và sự chết như ŕnh rập đâu đây.
Tôi mệt mỏi dựa trên thành xe, nhắm mắt lại để h́nh dung ra
chàng, chàng mặt áo trận có khác chàng mặc áo đen không ? Tôi
thiu thỉu theo nhịp xe chạy. Những ổ gà làm thắt bụng, nước mắt
lại rơi xuống. Sao tôi lại nhiều nước mắt đến thế hở trời ?
Chiếc xe bổng đột ngột dừng hẳn lại. Kiểm soát
nữa có bao giờ
hoàn toàn tự do đâu. Tôi đưa cho bác tài cái thẻ kiểm tra mới
làm. Người lính già nua ṭ ṃ nh́n tôi khi thấy hai chử nghề
nghiệp được ghi là "sinh viên":
-
Cô lên đây chi dzậy ? Bộ có chồng là thiểu số hả ?
Tôi lắc đầu không nói, người đàn bà gầy g̣ trong manh áo củ kỹ
quay sang hỏi tôi:
-
O cũng lên căn cứ ?
-
Dạ, tôi lên thăm người anh làm tuyên uư ở đây ?
-
Rứa hở, tội nghiệp, trên nớ có cha tuyên uư hai thầy bên Phật
tui nữa.
-
Có yên không hở chị ?
-
Yên sao được mà yên O ? không hiểu răng hôm ni đi đường có vẻ
trót đó chớ mọi khi gay go lắm o ơi, cả mấy tháng tui mới đi
thăm được một lần đó, vừa
đi vừa run a tề.
Bác tài quát:
- Thôi im đi, lải nhải họ bắn hết cả lũ chừ.
Tôi lặng lẽ nh́n người đàn bà, chị ta nhồi chồm hổm
trên ghế đăm đăm nh́n ra xa.
Chiếc xe đ̣ ́ ạch leo dốc rồi ngưng lại trước những lô cốt đen
chong bao cát chung quanh, một vài người lặng lẽ leo lên xe mặt
buồn dàu dàu. Tôi xuống xe ngơ ngác nh́n chung quanh, giữa
một vùng đá sỏi mênh mông toàn nhà bạt và giây kẽm gai.
Sự sống sao im ĺm thế, máy bay vần vũ lượn ṿng trên cao, thỉnh
thoảng ném xuống những gói đồ, tôi
vẫn chưa dám mặc áo dài, tôi
vào cổng trại lính tŕnh giấy tờ rồi ngồi chờ, người ta ngạc
nhiên khi thấy tôi đến đây, vùng đất quên lăng với thị thành,
đạn vẫn bay chíu chít, họ vẫn lạnh lùng như
không.
Tôi được dẫn đi dọc theo hàng rào kẻm gai, người ta bảo ḿm đầy
xung quanh không thể đi một ḿnh được.
Xa xa ngọn đồi trọc trơ trụi không bóng cây xanh, đất sỏi cằn
khô, xung quanh chỉ thấy những pháo đài im ĺm thủ thế, những
họng súng đợi chờ.
Buồn quá, đàn ông nhiều quá, toàn đàn ông, những khuôn mặt xạm
nắng dầy mưa, những màu áo trận bạc màu như định mệnh của họ.
Tôi đứng lại một cái nhà vải như mại cái nhà khác. Không khí
nóng hực hực. Chàng đi ra khựng người khi trông thấy tôi, tay
chàng buông xuôi, mặt bất động như xuất thần, tôi nghẹn ngào:
-
Anh!
-
Kim, ai cho em lên đây ?
Tôi nép mặt vào ngưc chàng, chàng cũng mặc đồ lính với hai bông
mai đen trên cổ áo, chàng cũng đen, cũng khắc khổ như mọi người. Tôi theo chàng vào nhà bạt:
-
Anh ở đây ?
Chàng gật đầu cười nhẹ.
Tôi níu lấy tay chàng, tay chàng rắn quá đen quá thôi, người ta
tưởng tôi là em ruột của chàng nên mĩm cười thông căm.
- Em liều quá anh giận cho coi.
- Em chịu không nổi, nhớ phát điên lên được.
Chàng đưa tôi ra ng̣ai, tôi không quen chịu cái nực nội của nhà
vải.
-
Răng nóng rứa anh ?
- Đêm lạnh như cắt đó, cũng hay chứ ngày nóng đêm lạnh.
- Nghe nói phát sợ.
- Rồi làm sao em về, mỗi ngày chỉ có một chuyến xe đ̣ thôi.
-
Em ở luôn đây với anh.
-
Không được ai cho phép.
-
Em cho phép.
-
Bộ em muốn anh đổi đi nữa phải không ?
Tôi mỉm cười, chàng nói nhỏ:
-
Sáng mai về, phải nghe lời anh, ở đây nguy hiểm lắm, em không
thương anh sao ?
Tôi cắn môi:
-
Đừng nói chuyện ngày mai, em khổ sở lắm mới lên đây với anh
được, chưa ǵ anh đă đuổi, anh tưởng
dễ lắm sao ?
-
Biết, anh biết, anh sợ em luôn.. .
Buổi trưa chàng dâng thánh lễ cho những người lính công giáo, ở
đây không có thể làm lễ sớm hay tối được, giờ đó dành cho chiến
tranh. Không phái giờ của chúa.
Tôi đứng ở dưới nh́n chàng như một ngày nào trong ngôi thánh
đường thơ mộng của huế.
Chung quanh chàng toàn màu áo trận, không khí vừ trang nghiêm
vừa buồn bả. Bàn thờ chỉ là hai cái bàn gỗ tạp ghép lại, không
khăn trắng không hoa huệ, không nến sáng lung linh, trần trụi
tượng chúa chiu nạn. Trần trụi hơn bất cứ nơi
đâu.
Tôi gục mặt xuống đất tôi cảm phục chàng, chàng
vẫn b́nh thản
như muôn đời, vẫn gịong kinh đều đều trầm ấm,
vẫn đôi ắt xa xăm, vẫn sóng mũi thẳng tắp, vẫn mái tóc bồng bềnh
phiêu lăng.
Thánh lễ hoàn tất, nhừng người lính lầm lũi trở về nơi chốn của
họ, chàng trở về liều vải của chàng, căn cứ rộng mênh mong đầy
mày sắc chiến tranh, trùng trùng lớp lớp rào kẽm gai, hàng ngàn
lô cốt hàng ngàn họng súng đen.
Chàng ngồi trước mặt tôi:
-
Em chờ chút anh sẽ đăi em một bữa cơm
lính.
Chàng nheo mắt:
- Có vài sĩ quan nữa đó nghe, đừng mừng vội cô bé.
Tôi mỉm cười đành đóng vai em gái cha tuyên uư trước mặt những
sĩ quan trẻ của tiêu đoàn.
-
Lâu lâu cha mời được cô em lên cánh đồng chết này chúng con thấy
đời thêm vui nhiều lắm cha ạ.
Ông quan một cười:
-
Cô thấy sao thấy căn cứ này vĩ đại không ?
Tôi gật đầu:
- To quá, Kim sợ ghê, toàn lính là lính.
Ông quan hai láu hơn:
-
Cha sống bí mật lắm, cô có biết tại sao cha t́nh nguyện lên đây
không cô? Nghe nói cha đang dạy học mà?
Tôi nh́n chàng, chàng cười:
- Thôi xin bác sĩ lo phần bác sĩ đi, tôi đi tu sống đâu chả vậy.
- V́ chiến chinh nên mới ở cái xứ đông khô cỏ cháy này chứ, không cũng về dưới
bay bướm...
Bữa cơm qua mau mọi người biến thật mau, mới 6 giờ chiều mà im
lặng đầy căn cứ, tiếng súng từ trên núi cao vọng về, hoả châu
thả sáng rực, nhiều người rúc xuống hầm, tôi với chàng ngồi
chong đèn nói chuyện cho đến sáng.
Trăng sao c̣n đó cũng như không ? Chiến tranh đă giết chết sự thơ
mộng của thiên nhiên rồi, những lô cốt lù lù nằm đó, tôi sống
với chàng trọn một đêm, không một nụ hôn trên
môi.
Buổi sáng chàng sửa soạn đưa tôi về, chờ măi mới thấy chiếc xe
già nua hôm qua lên, vẫn bác tài da nhăn khô như quả trám.
Tôi cầm vội bàn tay chàng, nước mắt ṿng quanh, chàng hôn nhẹ
trán tôi:
- Về nghe em đừng bao giờ lên đây nữa.
- Nhưng anh phải viết thư cho em cơ.
Chàng ngậm ngùi gật đầu, ghé tai tôi nói nhỏ:
-
Con bé mặc áo bà ba xinh lắm, trông như gái quê, về đến nơi báo
tin cho anh đỡ lo, ngán em quá rồi đấy.
Chàng đứng lại giữa vùng bụi đỏ đầy trời, bên hàng rào kẽm gai
đưa tay vẫy tôi, màu áo olive buồn rưng rức, bóng chàng mờ dần
nhỏ dần chỉ c̣n là cái chấm đen, tôi gục xuống thành xe khóc
ngất. Những người đi chung xe khẻ thở dài.
Chương 7
Huế vẫn thầm lặng, sông Huơng chiều chiều
vẫn dựng dáng trời
vàng như tôi vẫn thiết tha yêu chàng. Thỉnh thoảng tôi
vẫn lên đồi vọng cảnh để một ḿnh nhớ chàng, và nụ hôn đời đời
đă cho nhau.
Vọng cảnh buồn vô cùng và đẹp vô cùng, những hàng cây rũ lá mềm
mong manh như liễu, gịng sông nhỏ uốn khúc dưới chân đồi. Ngồi
ở đây tôi xa hẳn huế để sống với kỷ niệm của chàng. Mây muôn
đời vẫn trôi, xa xa lăng vua chúa ngàn năm c̣n đó, sự
chết lẩn khuất đâu đây nhưng t́nh không chết trong tôi.
Tôi ngồi hàng giờ nơi đây dơi nh́n lặng Tự Đức mà ngậm ngùi
thương cho đời nhau. Cây cối h́nh như cũng nhớ chàng. Hoa dại
mọc trên đồi rồi một ngày nào gần
gũi cũng tàn đi.
Tôi trở về mang theo kỷ niệm, những là thư gởi đi thỉnh thoảng
mới được trả lời, tôi âm thầm sống trong khung ấm gia đ́nh, chị
Khuyên đă có con, đă làm vợ bé người ta, chị Khanh chưa kịp mặc
áo cô dâu đă vội chít khăn tang trắng trên tóc xanh.
Cuối cùng chỉ ḿnh chị Kỳ yên ấm no đầy hạnh phút thôi, chị ấy
ra trường lấy một người cùng lớp, hai người cùng bán thuốc nuôi
nhau.
Đêm đêm nghe tiếng súng từ xa vọng về tôi thắt ruột nhớ chàng,
chàng trong chiến tranh, trên cánh đồng khô đầy sự chết.
Buổi sáng ngồi hong tóc bên thềm nhà, tóc thề mỗi ngày một dài,
mỗi lần khóc ướt cả tóc, cây cối toả mùi thoang thảng trong vườn
cây, tóc khô khi nắng vàng soi, nhưng nắng nào hong
khô được con tim cho tôi yêu người khác trong trái tim khô đó,
mà lo tương lai như mọi người.
Một người con gái quen quen đâu đây, áo vải thô, khăn trắng trên
đầu, ngập ngừng bước vào ngơ nhà tôi, tôi đứng lên che nắng nh́n
đăm đăm.
-
Lệ Dung !
Dung buồn bă tiến đến gần tôi, tôi thăng thốt đứng khựng người !
Dung mếu máo:
-
Chị Kim ?
Dung chị oà khóc, tôi đỡ ngang người ngàng, ḷng tôi đang bị
thiêu đốt, tim tôi đang bị vỡ tan từng mảnh. Dung nói qua hai
hàng nước mắt:
- Cha để lại cho chị.
Tôi thảng thốt, tôi đứng lặng người vô vảm vô giác, tôi mở thật
to mắt tôi, tôi mở thật to ḷng tôi, tim tôi, tôi dơ tay nhận
quyển nhật kư của chàng, tôi đă một lần đọc lén trong pḥng
chàng, chàng trở về bắt gặp, hai đứa cười vu vơ,
yêu vu vơ, thẹn thùng vu vơ.
- Chị Kim trời ơi chị Kim.
Tôi mềm người xuống, tôi biết rồi, từ đây chàng mới thuộc về
tôi, hoàn toàn thuộc về tôi, không luật lệ nào không uy quyền
nào dành nổi chàng của tôi nữa... Anh ơi, bây giờ anh mới là
của em, của em măi măi và suốt đời.
Buổi chiều tôi tỉnh lại bàng hoàng nh́n Dung. Tôi bắt Dung kể
chuyện chàng cho tôi nghe, Dung miên man nói. Dung kể
lể suốt chiều, suốt đêm, tôi mở mắt thật lớn ôm chặt nhật kư của
chàng trên ngực xót đau.
-
Cha chết rồi, anh Duy chết thật rồi chị
Kim ơi. Cha nhẩy dù
xuống một tiền đồn biên giới, ở đó họ cần cha, nhiều người đang
hấp hối cần cha, đạn ở đâu đó bắn ra, họ không biết cha không có
súng, chiến tranh không phân biệt ai. Cha bị đạn ở tim, một
biên đạn đă trợt ngang trái tim cha, dù
vẫn rơi mang theo thân xác đầy máu của cha xuống cho những người
đang chờ cha đến an ủi vổ về họ.
Cánh dù nhuộm máu cha, cha đă đến với họ trong những phút cuối
cùng của đời. Cha chết rồi chị
Kim ơi cha để lại tất cả cho chị
trong nhật kư, cha đă ghi rơ gia tài này cha để cho
chị, ba mẹ bắt em đem ra cho chị, mọi người dấu chị v́ cha muốn
thế, cha muốn thế, chôn cha rồi, ừ, xong hết rồi, chị bằng ḷng
chưa, chị hết buồn chưa, hết sống dật dờ chưa, cha thộc về chị
rồi đó, chị ợi, chị Kim ơi, cha chết cho chị đó chị ơi.
Nước mắt ḍng ḍng trên má Dung, nước mắt từng hàng như suối
tuôn, tôi nh́n Dung không chớp mắt, nàng mê man nói, nói như
người điên :
-
Cha chết rồi, chị không tin sao ? dù ngang cha xuống cho họ, họ
chờ cha mà chị, đến chết cha vẫn đến với họ, dù máu đầy máu cha
chị ơi, máu cha chảy rồi, giọt cuối cùng chị ơi. Họ cần cha,
nhiều ngừơi cần cha, đến chết cha vẫn yêu chị, yêu mọi người,
cho đến chết cha vẫn gọi tên chị.
Tôi ngồi một ḿnh trong vườn cây với quyển nhật kư của chàng.
Chàng đă bỏ đi rồi, chàng đă ngàn đời xa khuất tôi, tôi vào ra
như h́nh bóng, t́nh tuyệt vọng đốt cháy tương lai, những gịng
chữ của chàng c̣n đây, nụ hôn trên đồi vọng cảnh ngày xưa trở
thành nụ hôn vĩnh biệt.
...Huế,.. . ngày.. .
Em ở lại nơi thành phố cũ, những ngày
sóng gió rồi cũng sẽ qua đi.
Ngày mai ḿnh ra đi không mong trở lại để nh́n thấy em nữa, bề
trên đă quyết định. Ḿnh trở thành linh mục tuyên uư, ḿnh chọn
một nơi xôi động nhất trong cuộc chiến bi đát này.
Muốn gặp em lần cuối cùng nữa, nhưng đă muộn mất rồi, bao nhiêu
lần định là lần cuối cho nhau. Chắc chắc em đă khóc nhiều,
nước mắt em chảy ra quá nhiều v́ tôi.
Tôi đă làm khổ em người con gái tôi yêu với tất cả tâm hồn ḿnh.
Tôi đà tŕnh bày mọi sự với đức cha, người cho tôi tự quyết
định, tôi chọn giải pháp xa em. Không thể có hôn nhân
giữa tôi
và em được, dù yêu em vô cùng, dù thương em vô biên, tôi cũng
không thể bỏ cuộc đời cũ.
Chắc em cũng muốn thế, em chỉ cần một t́nh yêu thuần khiết thôi.
Tội nghiệp cho em, không dám mơ ước như mọi người, em chỉ biết
yêu và cho trọn t́nh yêu của em không đắn đo không điều kiện.
Có người con gái nào đáng kính hơn em nữa không ? Có người con
gái nào chân thành với t́nh yêu như em nữa không ?
Tôi phải đi, bỏ lại huế và những kỷ niệm đẹp một đời, t́nh yêu
đến trong ngang trái nhưng vẫn là t́nh yêu.
Tôi không thế thắng ḿnh măi được, tôi đă cố gắng quá nhiều,
nhất là những ngày sống với em ở đà lạt, tôi đă nghiến răng lại
nhất định không một lần hôn em. Em ơi em có hiểu cho anh không
hở em ?
Kim,
Anh nhớ em điên cuồng là nhớ, anh muốn viết triệu triệu lần tên
em.. .
Nhưng thôi, em yêu, đôi khi chúng ta sống không phải cho chúng
ta, đôi khi ḿnh không c̣n là ḿnh.
* * *
... Căn cứ 306 ngày. ..
Địa danh anh ở mang tên một con số
Kim ơi.
Em đang sống thế nào ? Chỉ cần nghĩ em đang buồn đôi mắt đẹp
long lanh ngấn nước là anh buồn chết được.
Tôi không viết cho em tôi không có quyền làm khổ người con gái
đáng thương đó nữa. Tôi không bao giờ ngờ rằng trong cuộc đời
linh mục tôi có thể yêu thương dai dứt như thế này. Người ta
vẫn nghĩ vẫn nh́n tôi như một vị thánh, người ta muốn linh mục phải
là thánh giữa cuộc đời.
Tôi muốn hét lên rằng tôi không phải là thánh tôi chỉ là người
như mọi người. Tôi cũng cần t́nh yêu như mọi người, tôi cũng có
những phút yếu ḷng những phút si mê.
Nhưng cuối cùng tôi trở thành thánh thiện thật trong lớp áo nhà
tu. Tôi phải trở thành một vị thánh thật sao ?
Chúa ơi con run sợ trước sức mạnh của t́nh yêu,
Salomon ơi, có
phải chăng t́nh yêu mạnh hơn sự chết, và ḷng ghen tàn bạo hơn
địa ngục ? có phải chăng tôi không được sống tự nhiên như mọi
người ? có phải chăng người ta ép tôi làm thánh cho người ta
sống, cho người ta yêu ?
Ồ, con điên rồi sao, con nghĩ quẩn thế này hở chúa có phải là sự
chết đang cận kề, có phải v́ biết đâu ngày mai hay đêm nay con
nằm xuống. Chiến tranh vây quanh. Tôi lao vào cuộc chiến rồi. Tôi thực sự chia xẻ những khủng khiếp nhất. Ngày nào cũng có
người chết này nào cũng có người bị thương.
Mạng sống con người mong manh như treo bằng sợi chỉ, mạng người
rẻ như bèo bọt, như men bia trên môi người lính trẻ.
Tôi măc áo trận, ngón đàn đă cứng nên tôi phải xa em ?
Tôi thở bằng mùi đạn, hoả châu soi suốt đêm, đạn réo suốt ngày.
Tội của những người lính cũng khác với dân thành thị, ngày ngày
nghe lính kể tim tôi như thắt lại. Có những thứ tội đành
phải nhắm mắt để nghe.
Tôi yêu quê hương tôi, tôi đă xin về với VN đau thương nhưng tôi
kinh hoàng. Đêm ở đây dài quá Kim ơi...
Tôi thẩn thờ, giọng nói chàng c̣n lẩn khuất đâu đây, anh ơi anh
có gần gũi em bây giờ không đây ?
... Căn cứ 306 ngày... tháng năm
Kim trở về huế rồi, tôi không bao giờ nghĩ em dám lên đây thăm
tôi, giữa khung cảnh chết chóc, em hiện đến như thiên thần, áo
bà ba trắng, tóc mum đen.
Đưa em ra xe cầu mong em yên một đời t́nh. Tôi đứng lại vời
trông theo em, ḷng ngậm ngùi, dạ xót đau. T́nh yêu đó mới thực
sự là t́nh yêu. Suốt một ngày bên em tôi hoàn toàn ǵn
giữ cho
em. Xin dâng t́nh yêu cao quí đầu tiên và cuối cùng này cho
chúa, xin chúa nhận lấy và ban cho nàng hạnh phúc thật đời đời.
Có những lúc tôi hoảng hốt v́ mất đức tin, tôi bối rối. Nhưng
rồi moi sự đă an bài, tôi ở lại với những người lính đáng kính,
những người hy sinh thực cho quê hương.
Tôi phải sống với họ, có chết cũng đành ḷng.
Nhiều lúc muốn ngă ḷng quá, muốn bỏ tất cả để được sống với em,
muốn ôm trọn h́nh hài yêu dấu đó...
Chúa ơi, xin giúp con. Con yếu đuối quá, con chỉ là người. Vâng con chỉ là người như mọi người...
o0o
Tôi thất thểu đến Văn Khao, dù biết rằng hôm nay c̣n băi khoá.
Giảng đường sẽ vắng ngắt, nhưng tôi thích đến đó để được sống
với kỷ niêm chàng.
Những tà áo trắng đă trốn đi, đường phố vắng, sông Hương buồn. Sách vở ôm chặt trong đôi tay là nhật kư của chàng. Mùa đông
huế lạnh da diết, mưa lê thê, rồi rét căm căm. Tôi đi trong gió
đông một ḿnh.
Tôi nh́n đăm đăm giảng đường, khung trời này yêu dấu của anh xưa. Con đường
lê lợi nghiêng ḿnh soi bóng cây trên gịng nước êm.
Mây xuống thấp và xám ngắt, tôi cô đơn bước vào giảng đường bỏ
trống. Những hàng ghế đứng đó ngóng trông, tôi chậm rải đi
xuống cuối giảng đường. Ghế nhiều quá ghế ơi. Tôi ngồi phịch
xuống, hồn nặng như đá xanh rêu buồn.
Trước mặt là bàn giáo sư, cái bảng đen quen thuộc, hộp phấn bằng
gổ vẫn c̣n đó, nhưng chàng th́ đă xa khuất ngàn đời.
Tôi thấy như in trước mắt dáng dấp chàng trên bảng đen, đôi mắt
suy tư và hoang vắng, nụ cười ngập ngừng trên nét môi
lờ mờ. Tôi nhắm mắt, có hai gịng lệ âm thầm chảy
xuống ướt nhật kư của chàng mở ra trên hai cánh tay gầy guộc.
Trước mặt tôi toàn ghế là thế. Và lời giảng trầm ấm thiết tha
của chàng vang vọng đâu đây, lẩn khuất đâu đây.
Tóc tôi rủ xuống che kín một mảnh trời xám ngắt qua khung cửa
nhỏ.
LỆ HẰNG
Hết
|