h́nh
ảnh của Cần. Thế mà Ân Thái Cần, bây giờ em ở đâu ? Giọt nhớ cứ
rơi măi, rơi không dứt trong ḷng. Quá khứ t́nh yêu. Bồi muốn
quay lại t́m kiếm. Những ngày cuối năm đó. Bồi như kẻ mộng du.
Cứ lang thang măi trên biển
trên cát, trong hoàng hôn... Lục lại trong dấu tích ngày xưa..
Đau khổ... Bây giờ th́ Thư Bồi mới hiểu ra một điều. Đó là con
người... Vĩnh viễn không bao giờ giữ được cơn sóng,
giữ được mùa
xuân.
Cái ǵ trở thành quá khứ có nghĩ là không c̣n. Ân Thái Cần dù có
sống ở chân trời nào đi nữa, th́ cũng đă trở thành... Người
xưa... Nàng đă đóng một vai tṛ khác.
Khi màn đêm buông xuống, mặt trời đă đi ngủ từ lâu. Thư Bồi vẫn
ngồi đó. Ngồi phịch dưới cát với cây que khô trên tay. Vẩn viết
tên của Cần. Viết măi đến lúc không c̣n trông thấy cái tên Thái
Cần. Bồi mới vứt đi cành nhỏ và đứng dậy.
Gió biển từ ngoài khơi
mang vị muối bay và mằn mặn Thư Bồi chợt nhớ tới hai câu thơ cổ
: "T́nh anh đă măi thành dĩ văng. Chỉ nhớ thương thôi đă sững
sờ".
Có lẽ, cuộc đời là ngư vậy. Tự cổ chí kim chuyên t́nh yêu như
rập khuôn in. Ngọt bùi đấy, say đắm đấy. Chua xót, rồi đau
khổ... Không bao giờ là mặt hồ phẳng lặng như mùa thu. Thư Bồi
lắc đầu. Chợt nhớ tới Thái Cần. "Anh là người đàn ông phóng
khoáng như chững trạc. Em biết mỗi lần anh gặp cái ǵ không hài
ḷng là anh lắc đầu, như muôn xua tan nó đi. Vậy th́ bây giờ là
lúc anh phải lắc đầu đấy."
Thư Bồi chua xót khi nghĩ lại. Chàng lại lắc đầu. Buồn thật. Tại
sao con người lại yếu đuối thế ?
Quá nhiều trách nhiệm thế ?
Bỗng nhiên Thư Bồi nhớ đến người cha già cô độc, đến những năm
dài ở Đại Học c̣n phải đi... Không thể để con người đắm ch́m
trong suy tư, trong quá khứ nữa. Thư Bồi, hăy nghe ḱa, chim Hải
Âu đang hót ǵ thế.
"Đi đi đi ! Do dự chi ! Đi đi đi ! Do dự chi !"
Thế là Thư Bồi lại lắc đầu. Cố gắng quên đi chuyện củ. Tháng ba
trời chưa trở lạnh. Chàng đứng lên, bước nhanh về nhà.
Nhà... th́ vẫn như cũ. Ngôi nhà gổ đơn giản, nghèo nàn, nhưng
ngăn nắp. Tài sản là sách vở thôi. Cha ǵa có vẻ b́nh thản an
phận hơn xưa. Một ḿnh ăn, uống, không lo nghĩ nhiều. Ông Vân
Phong đưa mắt tŕu mến nh́n Bồi. Dù có thế nào ông cũng cảm thấy
hảnh diện không cùng khi có được một đứa con trai vừa đẹp trai
vừa học giỏi như Bồi. Con người, khi tiến gần đến tuổi ǵa mới
thấy là tiếc nuối thời gian đă qua. Bù lại có một cái ǵ để lại
mai sau th́ cũng gọi là an ủi. Ông hỏi :
- Con vừa đi thăm bạn bè cũ về đấy à ?
Thư Bồi hơi bối rối một chút nhưng nói :
- Vâng.
- Mọi thứ đều thay đổi nhiều
quá phải không ?
- Con thấy th́... Thư Bồi suy nghĩ một chút nói - Con mới thay
đổi nhiều hơn cả.
Ông Vân Phong nh́n con. Đúng. Con nói đúng. Cái thành phố biển
nhỏ nhắn nầy... Sinh hoạt gần như thành nề nếp, bảo thủ, an
phận. Ngay chuyện trở thành sinh viên cũng là một điều biến cố.
Đă có một "Khoảng cách"
- Ở trường đại học... Ông Vân Phong cân nhắc một chút hỏi - Con
có bạn gái chưa ?
Thư Bồi quay lại, ánh mắt cha vưa chờ đợi vừa lo lắng.
- Dạ cũng có một cô bạn bên văn khoa rất thân. Chúng con nói
chuyện cũng hợp nhau lắm.
- Thế... Cô ấy tên là ǵ ?
- Cô ấy họ Tô tên Yến Thanh. Cũng là sinh viên năm thứ nhất.
- Tô Yến Thanh. Ông Vân Phong cười thỏa mản tên cũng khá đẹp đấy
chứ ? Thế nhà cô ấy ở Đài Bắc.
- Vâng, cha cô ấy là giáo sư đại học, c̣n mẹ tốt nghiệp ngành sư
phạm, hiện dạy trung học.
- À Ông Vân Phong gật gù - Thế con đă gặp cha mẹ cô ấy chưa ?
- Con đă đến nhà Yến Thanh dùng cơm mấy lần. Thư Bồi đáp một
cách b́nh thản - Ông bà giáo sư biết nhà ḿnh ở xa, nên có vẻ
cảm thông với con nhiều lắm.
Rồi Thư Bồi quay qua nh́n cha.
- Cha cũng biết đấy, những người sống trong nghề giáo dục thường
đối xử với những bạn bè của con cái như đối xử với con ḿnh.
Ông Vân Phong cười.
- Cha hiểu ư con rồi, con định nói giửa con và họ chưa có một
t́nh cảm đặt biệt, phải không ?
- Con không nghĩ ǵ cả. Thư Bồi cười nói. Nhưng chợt nhiên chàng
cảm thấy có một cái ǵ man mát trong hồn - Chúng con là bạn, bạn
học chung trường, bạn bè theo nghĩ thông thường... Con nghĩ, dù
ǵ con cũng chỉ mới là sinh viên năm thứ nhất. Nói chuyện t́nh
yêu sợ quá sớm. Vả lại Tô Yến Thanh lại là hoa khôi của Văn
Khoa. Vây quanh nàng có một lố bạn trai, con l.ai không thích
như thế.
Ông Vân Phong nh́n con, rồi đứng dậy bước tới đặt tay lên vai
con, nói.
- Thư Bồi, cha nghĩ là con nên quên cái mối t́nh củ đi. Bằng
không, cuộc đời con sẽ không yên ổn. Cha là cha con. Lúc nào cha
cũng muốn con sống sung sướng, hạnh phúc. Con nên nhớ rằng cuộc
đời nầy có rất nhiều cơ hội. Hạnh phúc không phải là khó nếu ta
chụp bắt kịp thời... Nếu con cứ u sầu bỏ qua mọi dịp may th́ một
lúc nào đó con sẽ hối hận. Mọi thứ không chờ đợi ta đâu. Thư
Bồi, con hăy hứa cha con sẽ không bao giờ để
quá khứ ràng buộc,
được chứ ?
Thư Bồi nh́n cha, nh́n thật lâu, cảm động.
- Con biết, con biết chứ. Cha có biết không, suốt buổi chiều
qua, con đă chôn hết mọi thứ. Cha hăy yên tâm, bao giờ trở lại
Đài Bắc, con sẽ bắt đầu lại tất cả.
Ông Vân Phong có vẻ vui.
Thế là đầu tháng tư, mang tâm trạng tráng sĩ ra đi không trở về.
Thư Bồi trở lại Đài Bắc với quyết tâm làm lại từ đầu. Tết đă
trôi qua, nhưng xuân vẫn c̣n đó. Thư Bồi lao vào cuộc sống mới.
Cuộc sống mà trong đó không có cái tên "Ân Thái Cần". Thái Cần.
Sóng biển đă xóa tan, cát đă phủ mờ.
Thế là, bắt đầu... Sau buổi học Thư Bồi đi xem phim với Tô Yến
Thanh, rồi uống sửa đậu nành, ăn bánh tiêu gị chéo quảy.
Yến Thanh có khuôn mặt dể nh́n, có đồng tiền duyên. Cô gái thích
mặt áo chemise caro và quần bó. Dánh dấp con trai hơn là gái.
Trẻ trung nhanh nhẹn. Mái tóc à la garcon càng trong ngổ ngáo
thông minh hơn.
Hôm ấy cả hai đă đi xem phim "Cuốn theo chiều
gió". Xem xong như
thường lệ đi ăn. Trên bàn ăn hai người vẫn tranh luận nhau về
nội dung cuốn phim. Yến Thanh đă làm xong một tô ḿ, một chén
chè, hai cái ǵo chéo quẩy, một cái bánh nướng, vậy mà c̣n nói.
- Không hiểu sao em lại thấy thèm một tô ḅ kho nữa.
- Anh nghĩ là em chỉ thèm thôi, chứ không c̣n chổ chứa đâu.
- Anh tin như vậy à ?
Rồi không đợi Bồi phản ứng, Thanh khoát tay gọi hầu bàn đến.
- Anh có thể giúp tôi gọi thêm to ḅ kho ở tiệm bên cạnh không ?
- Được chứ ! Được chư !
Cô hầu bàn tỏ ra rất sốt sắng, Yến Thanh đắc ư quay lại Bồi.
- Đấy anh thấy không, tôi vẫn có thể ăn thêm cơ mà.
- Tốt thôi vậy Thanh cứ tự nhiên. Thư Bồi vừa cười vừa nói - Chỉ
sợ ăn kiểu nầy, một ngày nào đó Yến Thanh sẽ mập như chú Hà Mả
thôi.
- Mà mả - Yến Thanh tṛn mắt - Anh định chọc tôi à ? Làm ǵ có
người mập như hà mả được.
- Vậy mà anh đă quen với một bà như vậy. Bà ta xấu ơi là xấu.
- Ồ ! Yến Thanh trợt mắt - Giống con hà mả ở sở thú thật chứ.
- Có ai gạt đâu ? Không tin à ?
Tô ḅ kho đă mang đến... Yến Thanh cầm đũa lên nhưng có vẻ suy
nghĩ.
- Hay là anh sợ là... Tôi ăn nhiều quá rồi anh rồi anh không có
tiền trả.
- Ồ ăn mấy thứ này mà nhằm nhỏ ǵ ? Thư Bồi vừa cười với nói -
Nếu cô chọn Bíp Tết hay sơn hào hai vị ǵ khác th́ tôi sợ thật.
Mà... Lúc đó nếu tôi không đủ tiền trả th́ c̣n có cô mà lo sợ ǵ
?
- Vậy th́... Yến Thanh bừng tô lên - Tôi ăn à nhé ?
- Ăn đi, có ai bảo cô đừng ăn đâu ?
Yến Thanh nh́n vào tô, mùi ớt cay nồng, chợt nhiên đặc đủa
xuống.
- Anh quen cái bà hà mả ấy... Bà ta khoảng bao nhiêu tuổi.
- Khoảng bốn năm mươi tuổi ǵ đó.
Thư Bồi nói. H́nh ảnh Thái Cần chợt hiện ra trước mắt... Cái hôm
phát bằng cấp I kia. Cuộc cải nhau ở pḥng triển lảm mọi thứ như
c̣n rành rành trước mặt.
- À, như vậy là ǵa lắm rồi, phải không ? Yến Thanh thở phào nói
- Vậy th́ không sao. Hai mươi năm sau, tôi có mập như hà mả cũng
chẳng sao cả.
Thế là Yến Thanh bắt đầu ăn, vừa ăn vừa lư giải
- Tôi cho anh biết nhé, đàn bà sống đến ba mươi lắm tuổi là đẹp
xấu không c̣n là vấn đề rồi. Lúc đó đă an phận, nên an phận th́
hơn. Tạo hóa th́ vô t́nh đâu biết ga lăng mà níu thời gian lại
chờ người đẹp.
Thư Bồi ṭ ṃ.
- Thế th́ theo Thanh. Đàn bà khi biết ḿnh sắp ǵa nên làm ǵ ?
- Làm ǵ à ?
Yến Thanh làm ra vẻ thật nghiêm túc, cô trừng mắt nh́n Thư Bồi
không trả lời thẳng vấn đề.
- Tôi thấy th́... Đàn bà càng đẹp càng dể gặp khổ đau. Không bao
giờ dùng sắc đẹp của ḿnh để chinh phục mọi thứ trên đời. V́ sắc
đẹp nào có trường cửu, nó rất dể phai tàn, dể biến mắt, dể héo
úa như đóa hoa tươi.
Yến Thanh lại vuốt tóc thả ra phía sau, nói một cách thông minh.
- Một người đàn bà khôn ngoan phải hiểu được chuyện đó. Ta nếu
thật sự đẹp th́ phải bổ xung cái đẹp đó bằng kiến thức t́m hiểu
cuộc đời. Nếu như vậy, khi đứng tuổi cách hoa không c̣n tươi vẫn
tỏa hương thơm ngát... Vẩn tươi mát như loài cậy vạn niên thanh.
Kiều Thư Bồi nh́n cô bạn gái, đột nhiên buột miệng.
- Cô qủa thật đáng sơ.
- Đáng sợ ? Tại sao ?
- V́ mặt cô th́ như hoa, mà tư tưởng của cô lại như cổ thu. Với
những người đàn bà như thế sẽ rất nguy hiểm cho đàn ông chúng
tôi.
- À ! Yến Thanh cười - Anh đang nịnh đầm hay châm biếm tôi vậy ?
Thư Bồi nh́n thẳng mắt Thanh
- Theo Thanh th́ sao ?
- Tôi đấy à ? Yến Thanh gật gù - Tôi nghĩ anh giống như một
quyển sách hơi khó đọc, v́ vậy nếu tôi thông minh một chút th́
không nên phát biểu những ǵ ḿnh chưa biết.
Thư Bồi yên lặng nh́n Thanh, rồi thở dài.
- Thật ra th́ Thanh đă hiểu sai, tôi không phải là quyển sách
khó đọc như Thanh tưởng đâu. Chỉ tại tôi giống như con sâu nhút
nhát, tự ti, tối thích ngụy trang, ẩn núp, tôi rất sợ ánh sáng.
V́ dưới ánh sáng của sự thật th́ tôi chỉ là con số không to
tướng.
- Hừ ! Yến Thanh trề môi - Anh đừng nên khiêm tốn như vậy, cứ
gỉa vờ măi... Nói thật đi, có phải là anh ngại anh không muốn ai
biết rỏ về anh không ?
- Chứ không phải là em không thèm t́m hiểu ?
- Thế ư ? Yến Thanh lấy tay lay lay đôi đủa - Tôi th́ đang nghi
ngờ đây... Có phải là.... Anh muốn tôi t́m hiểu anh nhiều hơn,
phải không ? Chẳng ai trúng kế ông đâu nghe ông bạn.
Thư Bồi chỉ cười, không nói ǵ cả. Chàng chỉ cảm thấy cô gái
quá thông minh. Bất chợt Thư Bồi rùng ḿnh. Lâu lắm rồi, không
có người con gái nào lại làm Bồi chú tâm ngoài Cần. Bồi vội đứng
bật dậy, hỏi.
- Bao nhiêu đó đủ rồi chứ ? Chúng ta đi được chưa ?
Dỉ nhiên là quá no. Yến Thanh tṛn mắt.
- Bộ anh muốn tôi thầu hết cả món ăn ở đâu à ?
Thư Bồi trả tiền. Cả hai bước ra cửa.
Gió đêm mát lạnh. Hôm nay
trời tốt. Sao lấp lánh đầy trời. Cả hai đi song song nhau.
Nhàcủa Yến Thanh cũng gần đây thôi. Trên đường hai đều yên lặng.
H́nh như mỗi người đều có tâm sự riêng của ḿnh. Măi đến lúc tới
cửa nhà Thanh, Bồi mới nói.
- Yến Thanh à. Để hôm nào rảnh tôi sẽ nói chuyện của tôi cho
Thanh nghe nhé ?
Yến Thanh đứng lại, hơi lúng túng.
- Đừng... Không cần... Anh khỏi phải nói ǵ hết.
- Tại sao vậy ? Em không định hiểu rỏ tôi a ?
Đôi mắt Yến Thanh mở to, có một chút tinh nghịch ǵ trong đó.
- Bởi v́ tôi không muốn nghe anh bịa chuyện.
- Bộ Thanh tưởng anh thích bịa chuyện lắm ư ?
- Tôi nghĩ là.....
Yến Thanh cười cầu tài, chợt nói.
- Tôi th́ nghĩ là anh đă từng yêu. Một mối t́nh sôi nổi nhưng đă
kết thúc. Có lẽ anh đă bị người ta bỏ rơi. Một nàng tiên cá ở
trên bờ biển phải không ?
Khuông mặt của Bồi bái xanh, chàng trừng mắt. Chàng cảm thấy như
bị xúc phạm, rồi chợt nhiên nói.
- Thôi chào Thanh.
Bồi quay lưng định bỏ đi. Nhưng Yến Thanh đă giử tay chàng lại,
Yến Thanh nh́n thấy trong ánh mắt đó có một cái ǵ đau khổ, buồn
phiền. Nàng không dám cười nữa, chỉ nói.
- Xin lỗi, tôi chỉ nói chơi thôi. Hôm nào rảnh anh hăy kể cho
tôi nghe.
Thư Bồi lắc đầu.
- Thanh qủa thật là khó hiểu. Vừa thông minh vừa nhạy bén. Tôi
chịu, không hiểu nổi Thanh.
- Anh cũng thế. Anh là một thanh niên cao ngạo. Trầm tư nhưng
lại buồn giận bất thường.
- Thanh có biết là tôi rất ngại khi nói chuyện với Thanh. Tôi
nghĩ là, một cô gái thông minh đáng sợ nhiều lần với cô gái đẹp
vậy mà Thanh có cả hai yếu tố đó.
Yến Thanh đỏ mặt, nàng lại cười, cái má lún đồng tiền làm Thanh
dể thương hơn.
- Anh đă nói câu này với bao nhiêu cô gái rồi ?
- Chưa với ai cả.
- Thế th́ tốt. Yến Thanh trịnh trọng tuyên bố - Tôi sẽ ghi nhớ
thật kỷ câu nói này để bao giờ gặp chuyện phải mặc cảm th́ tôi
sè mang nó ra để an ủi chính ḿnh.
Rồi Yến Thanh xiết chặt lấy tay Thư Bồi hỏi.
- Mai chúng ta sẽ gặp nhau chứ ?
- Chiều mai Thanh có giờ học không ?
- Có hai tiết lịch sử.
- Thế th́ tôi sẽ đến đấy t́m Thanh.
Yến Thanh cười và quay lưng bỏ vào nhà.
Thư Bồi đứng yên ở cổng một chút rồi mới quay lưng trở vào
trường. Tính của Bồi như vậy đó. Bồi không thích đi xe buưt, con
đường có dài cách mấy, th́ đi bộ vẫn hay hơn. Nhất là trong
những lúc ḷng ngập đầy mâu thuẩn. Đi bộ có thể giúp ta suy
nghĩ. Vừa đi Bồi vừa nghĩ đến Yến Thanh cái cô bé thông minh
lanh lợi ngập đầy sức sống đó. Trong trường là trung tâm điểm
của phái nam. Thế c̣n ta ? Ta không thuộc vào đám thanh niên
hiếu động đó. Thư Bồi chợt nhớ đến lời dặn ḍ của cha "Trên đời
có rất nhiều cơ hội, hạnh phúc cũng không phải là hiếm có. Nhưng
ta phải biết chụp lấy đúng lúc."Vậy ư ? Ta đă từng để sổng mất
hạnh phúc bao giờ chưa ? Thôi đừng nghĩ nữa, bây giờ là lúc làm
lại cuộc đời.
Thư Bồi thở dài lầm lủi đi. Chợt nhiên chàng cảm thấy như có
tiếng thở dài đâu đây. Tiếng thở dài của một cô gái. Ta gặp ma ư
? Hay là Yến Thanh đang đùa cợt ? Thư Bồi quay nhanh lại kịp lúc
nh́n thấy ngay có một bóng người đang lách nhanh vào hàng cây
phượng bên đường Thư Bội thấy bực ḿnh. Ai đùa thê ? Chàng bước
nhanh về phía hàng cây.
- Yến Thanh em đùa ư? Em theo anh năy giờ à ?
Phía sau góc cây vẫn yên lặng, nhưng Thư Bồi đă trong thấy bóng
người. Chợt buồn cười chàng nói.
- Yến Thanh. Anh đă trong thấy rồi đừng trốn nữa. Hăy ra đây !
Thế là người con gái phía gốc cây bước ra, mái tóc dài xỏa vai,
cô gái mặc bộ áo mùa đen, trên tóc cài đóa hoa trắng. Cô gái
đứng yên lặng như pho tượng. Cô gái có đôi mắt như hồ thu tha
thiết nh́n chàng.
Thư Bồi chợt thấy chới với. Tim như muốn ngừng đập. Đây là thật
hay mơ. Thư Bồi đưa tay lên dụi mắt rồi nh́n một lần nữa.
- Thái Cần. Em đấy ư ? Đây là sự thật chứ ? Nếu vậy em hăy đến
đây. Đến đây với anh.
Thái Cần lặng lẽ bước tới, nàng đă đứng trước mặt của Bồi. Bồi
rụt rè đưa tay lên sờ mái tóc, đến khuôn mặt. Cần vẫn đứng yên
nh́n Bồi. Không c̣n dằn ḷng được Thư Bồi nói như hét.
- Thái Cần !
Và không chờ đợi ǵ nữa Bồi xiết nhanh Cần vào ḷng mặc cho mọi
thứ diễn ra chung quanh. Bồi không cần biết, Bồi chỉ cố gh́ cho
thật chặt, sợ cái ảo ảnh kia lại biến mất trong ṿng tay.
Chương 10
Hai mươi phút sau Bồi và Cần đă ngồi dưới gốc cây đa già
của trường đại học. Cái gốc cây to lớn này gợi nhớ cho Bồi cái
khu rừng chắn gió ở thành phố biển. Khu vườn đối với sinh viên
là nơi nghĩ ngơi hẹn ḥ miển phí, nó có máy điều ḥa không khí
(tức là gió đêm), có nhạc thiên nhiên (là tiếng côn trùng), có
đèn mờ ảo (là ánh sao). Nó lại không bị hạn chế bởi thời gian
đống cửa v́ mỗi khi màn đêm buông xuống là rải rác trong khu
vườn, từng cặp từng cặp một ngồi bên nhau. Thư Bồi có thói quen
tản bộ dưới ánh trăng, chàng coi chuyện đó rất b́nh thường và
không ngờ hôm nay lại cũng đóng vai tṛ đó.
Ngồi cạnh Thái Cần mà Thư Bồi cứ ngờ ngợ không dám tin, chàng
hết ngắm lại nắm tay Cần.
- Thái Cần ! Sao hành tung của em lại bí mật như vậy, mỗi lần em
đến với anh đều bất ngờ. Em từ đâu đến đấy ? Em đă theo anh từ
bao giờ ? Mấy ngày nay em đă ở đâu ?
Thư Bồi có hàng trăm dấu hỏi. Thái Cần chỉ thở dài.
- Sao anh lại hỏi lắm thế ? Em biết làm sao trả lời ?
- Vâng, mỗi lần gặp em là anh có hàng trăm câu hỏi.
Thư Bồi nói và đột nhiên đưa cánh tay đến trước mặt Cần - Hăy
cắn anh một cái đi, cắn đi !
Thái Cần kinh ngạc.
- Anh làm ǵ thế ?
Thư Bồi thở dài.
- V́ anh không dám tin đây là sự thật. Em xuất hiện đột ngột như
trong chuyện thần thoại, rồi em lại biến mất. Không được, em
phải cắn anh đi, để anh tin là anh đă gặp con người thật của em,
chứ không phải nằm mơ.
- Thế nếu bây giờ em nói với anh em là bóng ma th́ sao ?
Thái Cần nh́n Bồi với an h mắt buồn - Anh Bồi, anh hăy nghĩ là
em đă chết. Bây giờ chỉ là bóng ma đến t́m anh thôi.
Thư Bồi nâng càm Cần lên, ánh mắt chàng cũng long lanh.
- Nếu thật sự em là bóng ma th́... Bây giờ anh đă vồ được em,
anh sẽ giữ chặt em. Anh sẽ không để em làm ma một cách yên ổn
được đâu.
- Anh Thư Bồi ! Thái Cần nhào vào ḷng Bồi với những giọt nước
mắt - Anh có biết là em đă nhớ anh vô cùng không. Nhớ muốn chết
được. Bây giờ đă gặp được anh có chết em cũng yên tâm. Anh Thư
Bồi! Anh vẫn c̣n nhớ em, anh chưa quên em chứ ?
- Quên em ? Quên làm sao được sao em lại ăn nói khờ khạo như vậy
?
Thư Bồi vừa nói vừa vuốt tóc Cần. Chàng hôn một cách tham lam
lên mặt lên tóc người yêu. Chàng muốn nghiền nát người yêu trong
ḷng ḿnh.
- Đúng ra, anh phải quên em. Bồi tiếp - Em là một người tàn
nhẩn, vô lương tâm. Em đă để cho anh nằm mơ suốt một đêm, rồi em
biết mất. Biến đi một cách lặng lẽ. Tại sao vậy ? Em định để anh
đập đầu vào đá tự tử ư ? Em thật là tàn nhẩn, anh mà giết em
được là anh sẽ giết ngay...
Thư Bồi úp mặt lên mái tóc của Cần. Ḷng chàng rối rấm, buồn vui
lẩn lộn. Chàng nói không nên lời nữa, chỉ hỏi.
- Thái Cần... Em đă....Em đă lấy hắn rồi ư ?
Cần không đáp chỉ run rẩy trong ḷng Bồi.
Thư Bồi thấy tim đập mạnh. Chàng thật sự không muốn nghe câu trả
lời của Cần. Chàng không dám nghe th́ đúng hơn. Bồi ngẩng lên,
nh́n đóa hoa trắng trên tóc của Cần. Tại sao Cần lại cài hoa
trắng, Bồi nghi ngờ.
- Sao em cài hoa nầy ?
Thái Cần chậm rải nh́n lên, nàng đưa tay vuốt lấy mái tóc dại.
Dưới ánh trăng khuôn mặt trắng như pho tượng ngọc thạch. Nàng có
vẻ xúc động, đôi mắt long lanh.
- Mẹ em....đă chết.
Thư Bồi bàng hoàng. Niềm vui trùng phùng ban đầu biến mất. Mọi
chuyện đến quá ư dồn dập.
- Mẹ của em ? Sao có chuyện lạ vậy ? Người con trẻ
quá mà ?
- Vâng, nhưng mẹ đă chết. Thái Cần lập lại với giọng nói run rẩy
- Mẹ em đă tự sát bằng thuốc ngủ....
Thư Bồi nắm chặt tay Cần.
- Chuyện xảy ra bao giờ ?
- Đă hơn nữa tháng trước.
- Tại sao ?
Thái Cần cúi nh́n xuống nàng đăm đăm nh́n chiếc lá khô rơi trên
váy. Yên lặng thật lâu rồi nói. Giọng nói b́nh thản như đang kể
về một người khác chứ không phải chuyện ḿnh.
Sau khi rời thành phố biển đến Tô Áo, rồi đến đài trung. Vụ án
của cha em được xử tại đài trung. Nên chúng em cũng ở đấy. Mẹ em
đă chạy chọt đủ mọi nơi, nhờ vẫn mong gở án cho cha. Tốn thật
nhiều tiền, vậy mà đến đâu cũng đều vô ích. Tiền mất tật mang.
Lúc sắp hết tiền th́ lại quen với người. Anh ta họ Địch, mà em
viết thư gọi tắt là D đấy. Địch là một luật sư đă trên bốn mươi
tuổi. Ông ta khoe khoang là quên biết với hầu hết trưởng ṭa. Mà
rỏ ràng là ông ta nổi tiếng ở Đài Trung thật. Có tiền lại có
thế. Nhà ông ta là một biệt thự to lớn, có xe riêng, có tài xế,
người làm... Ông ta cũng biết là... mới mất vợ cách đây ba năm.
Nếu em chịu lấy ông ta, th́ ông ta sẽ chịu hết mọi phí tổn cứu
cha ra khỏi ngục.
Thư Bồi hiểu ra gật đầu. Thái Cần tiếp.
- Mẹ biết là em yêu anh. Biết từ lâu lắm rồi nhưng ở cái lúc đó,
đâu c̣n cách nào khác hơn? Vả lại mẹ lớn em - Người mà anh gọi
là hà mả ấy. Lúc nào cũng cố công thuyết phục, khóc lóc... Thế
là em đành phải đính hôn với Địch. Anh có nhớ là sau đấy em đă
trở về thành phố biển để gặp anh lần cuối không? Lần đó quay về
th́ phiên ṭa xét xử cha cũng bắt đầu. Tất cả hy vọng đều đặt
vào luật sư Địch, qua lời khoe khoang của ông ta, mẹ không đợi
đến lúc sử xong, lại đưa em vào nhà hắn.
Giọng nói của Thái Cần đến đây nghẹn lại. Chiếc lá kho trên tay
nàng bị bóp nát, có những giọt nước mắt rơi trên áo.
- Anh Bồi, anh có nhớ là... Hôm em trở về thành phố biển t́m
anh, ngay trên bải biển, bên chốn hẹn ḥ ngày xưa, em đă...Em đă
có ư định... dâng hiến cho anh... Bấy giờ... Em đang c̣n trinh
nguyên... Em đă muốn là....
Thư Bồi nhắm mắt lại, chàng không muốn nghe nữa. Chàng vội kéo
Cần vào ḷng ḿnh. Nhưng chàng lại không lên tiếng được v́ có
cái ǵ đó ngèn nghẹn nơi cô? Bồi thấy tim đau nhói.
Phải thật lâu, Bồi mới lấy lại b́nh thản trong khi Thái Cần lại
tiếp.
- Anh có biết không khi phiên ṭa ra th́ chúng em mới biết là...
Chuyện gở tội cho cha quá mong manh. Luật sư Địch chỉ nói dối
thôi.... Hắn biết là không giúp ít được ǵ lại hứa hẹn bảo chờ
đợi. Chờ đợi măi. Cuối cùng, cha em bị kêu án, bị đày ra tận đảo
xa. Chuyện không đảo ngược lại được. Em mới biết là ḿnh bị gạt.
Nhưng ḿnh đă trao thân cho hắn rồi c̣n nói ǵ nữa. Mẹ đau khổ,
khóc suốt ngày, em chỉ c̣n biết an ỉu. Em nói là định số của em
như vậy rồi, phải chấp nhận thôi. Luật sư Địch cũng khá rộng
rải, hắn đưa tiền cho hai mẹ con em xài phủ thê. Thế rồi...
không hiểu anh em ở đâu xuất hiện kéo theo một đám bạn bè. Anh
ấy nói với luật sư Địch. "Em gái tôi không phải là loại rẻ mạt
ông phải chung thêm mới được". Có nghĩa là anh ấy vời tiền. Thế
là hai người cải nhau. Bấy giờ em mới biết luật sư Địch vẫn c̣n
vợ chứ không phải chết vợ. Mọi chuyện làm tinh thần em sụp đổ.
Chưa hết. Anh Dương quay sang mắng mẹ em "Đấy d́ hay
quá mà. Làm
chuyện vô tích sự lại đem con gái dâng không cho người ta
hưởng". Mẹ giận và tức ngất xỉu tại chổ. Khi tỉnh dậy, người gặp
Địch buộc hắn phải ly dị vợ để cưới em. Nhưng luật sư Địch đă
nói thẳng vào mủi mẹ : "Bộ bà tưởng con gái bà là hạng khuê các
cao sang ư? Tôi một người ở giai cấp thượng lưu thế nầy lại đi
cưới con của một tên tội phạm làm vợ ư? Được đóng vai vợ bé tôi
là may mắn lắm rồi đừng đ̣i hỏi ǵ hết". Mẹ nghe thế. Đau khổ
quá, tối hôm ấy người đă uống thuốc tự vận.
Thái Cần ngưng kể, ngồi đấy, đầu cúi thấp. Có một vạt tóc dài
rơi xuống phủ bớt một phần khuôn mặt, không để người khác thấy
cảm xúc. Thư Bồi cũng ngồi yên. Chỉ thấy ḷng xót xa, tan nát.
Không nói được thành lời.
- Sau khi mẹ mất. Thái Cần lại nói - cha bị đày đi đảo xa, th́
coi như không c̣n ai thân thiết nữa, em chỉ khóc, khóc suốt
ngày. Khóc cho cha cho mẹ rồi cho cả chính ḿnh. Gả luật sư kia
đổ quạu. Hắn bảo là hắn bỏ bao nhiêu tiền ra không phải để rước
cái đám ma về nhà. Thế là hắn dọa nếu em c̣n khóc, hắn sẽ đuổi
em đi, để em chết đói cho biết. Nhưng em không sợ em bảo hắn thà
chết đói c̣n sướng hơn là ở với hắn. Kết qủa hắn đánh em, hắn
đánh đập em một cách dă man, rồi tống cổ em ra khỏi nhà.
Thái Cần thở dài, vuốt mái tóc ra sau ót, nàng ngẩng lên nh́n
Thư Bồi.
- Trong túi em bấy giờ chỉ c̣n có hai trăm bạc, lúc đầu, em định
nhảy xuống sông tự tử. Chết là hết nợ. V́ em không hiểu em sống
để làm ǵ. Khi mà ḿnh chỉ là con số không. Nhưng rồi em không
dám, em không đành ḷng chết một cách âm thầm như vậy. Em nghĩ
trước khi chết, nên gặp mặt anh một lần cuối cùng. bằng không em
không nhắm mắt được. V́ thế, em đă đáp tàu hỏa đến Đài bắc. Em
biết là anh đang học trường đại học Nghệ Thuật. Em tưởng là đến
đây sẽ gặp anh ngay. Ba hôm trước em đă đến đây, nhưng ở đây
không có ai cả, sau đó em mới biết là anh đă nghĩ tết. Em không
biết bao giờ anh mới lên học lại, em không dám hỏi ai cả. Em sợ
người ta biết là anh có một cô bạn gái xấu xí, không ra hồn. V́
vậy ngày nào em cũng đến đây, em núp sau gốc cây to đằng trước
cổng đó chờ anh đến....chờ măi chờ măi đến chiều hôm nay. Em mới
thấy anh bước ra.... Nhưng bên cạnh anh, lại có một cô bạn học
xinh đẹp, v́ vậy em không dám bước ra sợ làm mất mặt anh. Em
cũng không đành ḷng bỏ đi luôn nên chỉ biết
lẽo đẽo theo sau
anh. Anh đi xem hát, em cũng vào rạp. Rồi anh cùng bạn đi ăn. Em
đứng ngoài cửa quán chờ... Anh đi ra... Em đứng xa xa... Em thấy
anh chia tay cô bạn gái...
Thái Cần ngừng nói, đôi mắc mở to nh́n Bồi.
- Thế ba ngày qua... Em ngủ ở đâu?
- Em ngủ ở trụ sở hội phụ nữ. Ở đấy có pḥng dành cho những
thiếu nữ không nhà...
Thư Bồi lặng lẽ nh́n Thái Cần, ḷng ngập đầy cảm xúc. Đau khổ,
chua xót, cay đắng. Rỏ ràng bây giờ Thái Cần đang bơ vơ. Gia
đ́nh tan nát, không nơi nương tựa... Thư Bồi thấy đau ḷng. Một
công chúa kiêu sa trong ngôi nhà tră"ng, tuổi xanh đă lắm phong
trần... Bây giờ tính sao đây? Thái Cần nghĩ chỉ c̣n có ḿnh
chàng. Một ḿnh Thư Bồi là người thân. Bồi chăm chú nh́n Cần.
Không biết nói ǵ hơn là yên lặng.
Nhưng sự yên lặng của Bồi lại khiến Cần sợ hăi, nàng như mang
mặc cảm phạm tội, rụt rè.
- Anh Thư Bồi... Thật ra th́... Em xin lỗi anh nhé. Em không cố
tâm theo dơi anh... Em chỉ đi một cách vô thức như vậy... Bây
giờ dù ǵ... Em cũng cảm thấy yên tâm. Cô bạn của anh đẹp lắm
lại vui nữa, rất dễ thương... Em thấy chị ấy cũng xách tập...
Bạn học của anh đấy ư ? Thế th́ tốt... Thế có nghĩa là anh đă có
người chăm sóc. Anh sống ở Đài Bắc sẽ không cô đơn, không
buồn... Em măn nguyện rồi... Em đến đây không phải là quấy rầy
anh đâu, em chỉ muốn gặp mặt anh thôi, gặp mặt là đă măn nguyện.
Anh đừng lo lắng, đừng thấy khó xử ǵ hết... Em biết cách sắp
xếp, tự lo cho ḿnh... Rồi, em sẽ đi thôi....
Thư Bồi ngồi đó, nghe Thái Cần nói. Chàng không dằn ḷng được
nữa. Chàng xiết chặt Cần vào ḷng, đặt nụ hôn lên môi người yêu
để cô ấy đừng nói nữa. Tội nghiệp. Tại sao em lại đau khổ thế
này ? Thư Bồi nghe chừng trái tim như tan nát... Sau đấy, chàng
vuốt nhẹ lưng Cần, chàng nói như vỗ về.
- Em không được đi đâu cả. Anh cấm em, anh không cho phép em xa
anh.
Thái Cần nh́n lên, đôi mắt nghi ngờ.
- Em... Anh khỏi phải lo cho em, có phải anh đang khó xử, v́ sự
hiện diện của em ? Sự quấy rầy của em không ?
- Em nói năng lộn xộn ǵ vậy ? Thư Bồi trừng mắt nh́n Cần - Anh
đă t́m em khắp nơi, anh muốn điên lên khi nhớ đến em. Bây giờ
không dễ dàng mới gặp lại, em c̣n muốn anh thế nào nữa, để mất
em một lần nữa à ? Anh đâu có ngu dại ǵ mà buông trôi hạnh phúc
và niềm vui của ḿnh một cách dễ dàng như vậy được. Thái Cần,
em đừng nghĩ ngợi lộn xộn, đừng ḥng thoát khỏi anh một lần nữa. Em mà bỏ đi là anh sẽ giết em, giết em ngay.
Những câu nói của Thư Bồi làm mắt Cần mở to. Nước mắt không
hiểu v́ vui hay buồn rơi xuống. Rơi lă chă. Rơi không ngừng. Và qua ḍng nước mắt đó... Đêm ấy... Thái Cần đă kể lại cho Bồi
nghe bao nhiêu nỗi đoạn trường, cay đắng trong ngày lưu lạc.
- Bây giờ th́... Bây giờ... Thái Cần vừa khóc vừa nói - Em đă là
cánh hoa tàn, em không c̣n trinh trắng, không c̣n xứng với anh
nữa... Nếu anh thật t́nh c̣n yêu em... Em xin anh... Em van
anh... hăy chấp nhận em như một thứ tôi đ̣i... Em không dám đ̣i
hỏi ǵ hơn. Anh hăy yêu người bạn gái của anh... Em không dám
ghen đâu...
- Đừng có nói bậy. Thư Bồi cắt ngang, mắt chàng cũng đă ướt -
Anh thấy là... Phải cần có một thời gian mới chữa lành được cái
bệnh mặc cảm của em. Đừng nói bậy nữa em ạ. Em nói nữa anh sẽ
giận đấy... Em tưởng là đàn ông trên đời này đều giống cha em cả
sao ? Năm thê bảy thiếp ? Anh không chấp nhận chuyện đó. Thái
Cần... Em sẽ là người yêu duy nhất trong suốt cuộc đời anh !
- Nhưng... Nhưng mà... C̣n cô bạn xinh đẹp của anh th́ sao ?
- Trời đất ! Thư Bồi kêu lên, chàng đẩy người yêu ra xa một chút
- Em làm ǵ vơ đoán như vậy ? Chỉ mới gặp anh đi với cô bạn xem
xinê, ăn chiều... là kết luận ngay cô ấy là người của anh, nói
thế mà nói được chứ ? Em ghen à ?
- Em không ghen. Thái Cần vội giải thích - Bây giờ em đâu c̣n đủ
tư cách để ghen nữa đâu ?
- Tại sao không đủ tư cách ? Thư Bồi cắt ngang - Em sẽ là vợ
anh, mà là vợ th́ có quyền ghen chồng chứ ?
Những giọt nước mắt lại rơi xuống má Cần.
- Anh nói thế là thế nào ?
Thư Bồi nói một cách rơ ràng .
- Anh nói là... Anh sẽ cưới em.
Thái Cần đưa tay lên chận ngực, mặt tái như ánh trăng.
- Anh nói thật chứ ? Em biết anh là người tốt bụng, anh thương
hại em, anh thương em như thương cánh chim bị thương ngày cũ...
Vâng, đúng rồi, bây giờ em giống như cánh chim đó... Ồ anh Thư
Bồi, anh có thể giúp băng lành vết thương cho chim, nhưng không
cần phải cưới nó anh ạ.
- Hừ ! Thư Bồi giận dữ - Em có điên không ? Em thấy em có vẻ
lùng bùng sao đấy. Vậy th́ hăy nghe cho kỹ này... Anh yêu em,
anh không thể sống thiếu em, anh muốn em sẽ là của anh, với anh
là một. Anh không muốn bất cứ một ai cướp em trong tay anh nữa.
Em nghe rơ chưa ?
Thái Cần ngẩn ra, không nói ǵ ca? Bồi xiết chặt lấy Cần, giọng
xúc động.
- Em nghe này, anh đă tính rồi. Sáng mai, anh sẽ đi t́m nhà để
mướn. Bây giờ anh có học bổng. Số tiền tuy không là bao nhưng
đủ để mướn nhà. Mướn được nhà xong em sẽ vào đấy ở trước...
Không, không. Chúng ta sẽ cùng dọn vào đấy ở. Ta sẽ xây một tổ
ấm nhỏ cho cả hai. Được chưa ?
Khuôn mặt Cần sáng hẵn ra, mắt long lanh nh́n Bồi.
- Rồi anh sẽ kiếm thêm việc làm. Đúng rồi, anh sẽ t́m hai chổ
kèm trẻ... Như vậy sẽ có thêm một it. Thư Bồi tiếp tục nói - Dĩ
nhiên, là trước khi ra trường, cuộc sống chúng ta sẽ khá gay go,
gian khổ. Anh sẽ không có thể mua áo đẹp cho em, không mua
nhẫn...
Thư Bồi chợt thấy buồn, chàng thở dài .
- Hay là chuyện làm lễ cưới... Để sau khi tốt nghiệp cử hành
sau, như vậy có lẽ cha hài ḷng hơn. Thái Cần, đợi thêm hai năm
nữa, em không buồn chứ ?
- Em buồn ǵ ? Thái Cần nói với tất cả niềm vui - Em chỉ mong
mỏi một điều là được anh cho phép ở bên cạnh anh đă là thiên
đàng. Em đâu dám đ̣i hỏi hơn nữa, em nào có xứng đáng đâu...
- Nữa rồi !... Thư Bồi đưa tay bụm miệng Cần - Em đánh giá anh
thế đấy ư ? Mặc dù bây giờ sinh viên họ sống chung không cần hôn
nhân. Nhưng anh th́ khác. Anh muốn sống một cách nguyên tắc...
Đúng lễ giáo. Lễ cưới chỉ là một thủ tục cho thấy hai người thật
sự yêu nhau cần có nhau. Một thứ giao ước... Anh không muốn như
những con người dễ dăi... Lợi dụng nếp sông mới để thủ lợi...
Thái Cần vội vă chận Thư Bồi lại .
- Em không có ư nghĩ như vậy, em không hề nghĩ xấu anh.
- Hăy nghe anh nói hết nầy, Thái Cần. Thư Bồi nắm lấy tay người
yêu nói - Anh đă tính rồi và anh sẽ làm. Mai chúng ta sẽ đi
mướn nhà. Chúng ta t́m một tổ ấm trước. Chúng ta chưa thể làm
lễ cưới ngay được, không phải chỉ v́ lư do kinh tế mà c̣n v́...
Phải thuyết phục cha anh... Nhưng em hăy tin anh... Anh hứa với
em là nếu sau này anh không cưới em, cho xe cán anh, cho nước
cuốn anh...
- Đừng đừng, đừng thề nữa. Em tin lời anh rồi, em sợ lời thề
lắm...
Thư Bồi ngưng lại.
- Vậy th́ chắc nhé ?
- Anh muốn sao em nghe theo vậy.
- Nhưng anh nói trước là cuộc sống rồi sẽ gặp nhiều khó khăn đấy
?
- Em không sợ, sẽ không có ǵ khó khăn hết ! Có anh, không bao
giờ...
- Vậy th́ được. Thư Bồi nh́n vào đồng hồ - Đợi trời sáng là
chúng ta đi t́m nhà cho thuê. Ở gần trường Đại học này có
nhiều pḥng cho thuê lắm, giá lại rẻ.
Thái Cần gật đầu. Ngoan ngoăn tựa đầu vào ngực Bồi. Đêm đă
khuya không thể ở lại đây măi. Cần đứng
dậy, nói với Bồi.
- Thôi anh chắc mệt rồi, anh hăy quay về kư túc xá nghĩ đi, mai
em sẽ đến đây t́m anh.
Nhưng Thư Bồi kéo Cần ngồi xuống .
- Đừng diễn cái màn đó nữa.
- Màn nào ?
Thái Cần không hiểu hỏi. Bồi nói.
- Em có nhớ lần trước không ? Tối hôm ấy anh để em đi về rồi em
trốn luôn. Không, không được... Anh không trở về kư túc xá...
Chỉ c̣n ba tiếng đồng hồ nữa là trời sáng.
Nếu em mệt em cứ nằm trong ḷng anh nghĩ. Anh sẽ xua muỗi cho...
Tóm lại, hôm nay, anh sẽ không đi đâu hết... Anh không muốn xổng
em lần nữa.
Thái Cần nh́n Bồi, ḷng đầy xúc động.
- Anh yêu em đến độ như vậy sao ? Thái Cần lắp bắp nói - Anh
không... màng chuyện em đă... ngủ với người khác sao ?
- Ồ ! Thư Bồi bịt miệng người yêu lại - Đừng nhắc đến chuyện đó
nữa em ạ. Anh không thắc mắc chuyện đó đâu. Anh là đàn ông cơ
mà... Hăy chôn chặt cái chuyện không vui đó xuống mộ sâu đi em
ạ....
- À ! Thái Cần thở dài - Không biết em phải sống thế nào mới đền
bù được t́nh yêu của anh.
Thư Bồi xiết chặt người yêu trong ḷng.
Người yêu quá bé nhỏ, yếu đuối... Một cánh hoa bất hạnh.
- Đừng buồn nữa nhé Cần. Thế này chúng ta cũng hạnh phúc chán
rồi. Sau nhiều trắc trỏ khổ đau thử thách, ta lại gặp nhau. Hạnh
phúc mới quư giá hơn em ạ.
Thư Bồi ngẩng lên nh́n trời. Bầu trời sắp sáng nâu đục trong
đêm, rồi b́nh minh sẽ đến thôi. Không có ǵ để lo âu nữa.
Chương 11
Kiều Thư Bồi và Ân Thái Cần
theo chân bà chủ nhà lên lầu. Một tầng, rồi lại một tầng, loại
nhà chung cư bốn tầng này không có thang máy.
Cả buổi sáng nay họ đă đi suốt mấy lượt nhà, nhưng đều không ưng
ư. Có nhà th́ giá cao quá, cái th́ không có chỗ nấu nướng, cái
phải ở chung với người khác. Gần như không có "ngôi nhà" nào đáp
ứng được nhu cầu của hai người. Đây đă là căn thứ mười! Theo
quảng cáo trên báo th́: "Nhà một pḥng khách, một pḥng ngủ,
có đủ bếp, cầu vệ sinh, tiện nghi tối thiểụ Tiền thuê mỗi tháng
một ngàn."
Trên đời này làm ǵ có nhà cho mướn rẻ vậy? Có cả tiện nghi bàn
ghế? Nhưng mà, Thư Bồi cũng cảnh giác...V́ các ngôi nhà cũng
quảng cáo khá ngon nhưng khi bước vào mới thấy sự thật phủ
phàng. V́ vậy lần này Bồi cũng không hy vọng lắm. Lên hết lầu tư
rồi mà bà chủ nhà c̣n nói.
- Lên thêm tầng nữa đi cậu.
- C̣n một tầng nữa à? Thư Bồi ngạc nhiên - Ở đây chỉ có bốn tầng
mà?
- Vâng, nhưng bộ phận nhà mà chúng tôi muốn cho thuê nằm ở tận
sân thượng lầu tư.
Kiều Thư Bồi nh́n Thái Cần. Cô nàng cắm cúi bước bây giờ mồ hôi
đă đẫm ướt áo, nhưng Cần có vẻ rất vui. Đôi má con gái ửng hồng.
Lại lên trên sân thượng. Họ đă trông thấy ngôi nhà. Đấy là căn
nhà gỗ dựng thêm. Phía trước c̣n khoảng xi măng trống để túch
lũy chậu hoa bể, gạch ngói dư thừa. Bà chủ nhà dùng ch́a khóa mở
cửa vào, bà nói :
- Đây là căn nhà mà quư vị hỏi.
Họ cùng bước vào. Phần nào ưng ư ngay. V́ những căn nhà coi trước
thường là những chiếc pḥng ở trong hốc kẹt nên tối âm u, ẩm
thấp. C̣n "ngôi nhà" này lại cất cao trên sân thượng, nắng ấm
đầy đủ. Có cả hai cửa sổ lớn. Nắng đang tràn ngập nhà. Bên cạnh
đó rơ ràng nhà c̣n có tiện nghi. Hai chiếc ghế mây, một chiếc
bàn vuông, một kệ sách. Tuy đơn giảng nhưng cũng sạch sẽ. Thái
Cần bước tới đẩy cánh của trong - Một chiếc giường gỗ, bên đầu
giường c̣n có chiếc bàn trang điểm nhỏ. Phía ngoài ngôi nhà là
một cái chái dùng làm nhà bếp và vệ sinh. Vậy th́ nhà tuy nhỏ
nhưng "quá đủ" tiện nghi rồi c̣n ǵ?
Thư Bồi bước đến cạnh khung cửa sổ, nh́n xuống phố. Xe cộ qua
lại tấp nập. Nh́n lên, chung quanh chỉ thấy những cao ốc và ăng
ten truyền h́nh. Xa xa là núi xanh thẫm. Thế này là tốt rồi.
Nhưng không hiểu ư Thái Cần ra sao? Chàng chưa kịp hỏi th́ Cần
đă bước tới đứng cạnh chàng.
- Đầy đủ ánh sáng hở anh?
- Ờ... Nhưng mà... Em trèo cầu thang thế này sợ mệt không?
Thái Cần tựa càm lên vai Bồi, khẽ nói:
- Như thế này mới là "Muốn trông sông núi rộng, phải đến tận
lầu cao" chứ?
Thư Bồi nh́n Thái Cần, vui lây cái vui của bạn, thế là chàng
quay lại bà chủ nhà:
- Chúng tôi đồng ư mướn nhà nầy.
Bà chủ nhà mập mạp có khuôn mặt phúc hậu, khoảng trên bốn mươi
tuổi. Nh́n đôi mặt Phụng của bà, Thư Bồi không khỏi liên tưởng
đến thời trẻ. Có lẽ bà ta cũng đẹp lắm.
- Thế à. Tôi họ Phương. Quư vị gọi tôi là bà Phương được rồi. À,
thế bao giờ quư vị dọn lại?
- Ngay ngày hôm nay. Thư Bồi vừa móc tiền trong túi ra vừa nói -
Cho tôi gởi tiền mướn tháng này.
Bà Phương nh́n lên.
- Thế c̣n tiền đặt cọc?
- Phải đặc cọc nữa ư?
Thư Bồi ngẩn ra. Bà Phương có vẻ hiểu biết.
- Không có tiền đặc cọc à? Thế hai người quan hệ nhau thế nào?
Vợ chồng ư?
Kiều Thư Bồi gật đầu, c̣n Thái Cần lắc đầu. Bà Phương cười ṭ ṃ
nh́n hai người.
- Hai người yêu nhau lắm phải không?
Câu hỏi của bà chủ làm Thái Cần đỏ mặt. Sự thật thà của Cần làm
bà chủ cảm động.
- Thôi được rồi, tôi cho hai người mướn đấy. Nhưng mà tôi phải
nói trước ở đây khi mùa đông th́ lạnh vô cùng, mùa hè cũng thật
nóng. Đến mùa mưa đến th́ cũng phải chuẩn bị chống dột.
- Không sao, không sao cả. Thái Cần nói. Miễn có cái nhà ở là
quư. Cần cười thiệt tươi với bà chủ nhà - Chúng tôi c̣n trẻ không
sợ lạnh cũng không sợ nóng đâu.
Bà Phương nh́n hai người cười.
- Thôi được rồi. Đây là hợp đồng, một trong hai người kư. Và nhà
sẽ là của quư vị. Ai kư đây?
Thái Cần mắc cở.
- Để anh ấy kư, anh ấy là chủ nhân của tôi.
Thư Bồi vừa cầm bút lên, bà chủ nhà hỏi thêm:
- V́ không muốn rắc rối sau này, hai người cho tôi hỏi thật. Hai
người không phải bỏ nhà trốn đi chứ?
- Bà yên tâm, không có chuyện đó đâu. Thư Bồi thẳng thắng nói -
Chúng tôi không hề trốn ai cả. Chúng tôi không có nhà nên đến
đây mướn. Sẽ không mang rắc rối đến cho bà đâu mà sợ.
Sau khi bà chủ nhà bỏ đi. Thư Bồi khép cửa lại. Thái Cần xà vào
ḷng người yêu, sung sướng như trẻ thơ.
Tuyệt quá, anh Thư Bồi. Tuyệt thật! Bây giờ chúng ta đă có cái
nhà. Em sẽ cố gắng, em sẽ bài trí để nó thật sự trở thành tổ ấm
của hai ta.
Thư Bồi ôm Cần, đặt nụ hôn lên mái tóc người yêu, xúc động:
- Thái Cần, em có biết là em đáng yêu vô cùng!
- Em cũng yêu anh. Yêu nhất trên cơi đời này. Thái Cần gh́ lấy
Bồi tự động dâng hiến nụ hôn - Thư Bồi, anh có biết không? Trong
đời em, đă bao lần em nguyện cầu. Em nằm mơ, em xin với đấng
thần linh được gặp anh, được là
của anh. Anh Bồi! Chúng ta từ đây về sau sẽ măi măi không bao
giờ xa nhau nữa chứ, không bao giờ nhé anh?
Thư Bồi đẩy Thái Cần ra xa một chút, cười nói:
- Sao lại không? Bây giờ anh phải xa em ngay.
Thái Cần giật ḿnh, nụ cười biến mất trên môi. Thư Bồi thấy vậy
không đành ḷng, vội giải thích.
- Xa nhau có mấy tiếng đồng hồ thôi. Bây giờ anh phải trở vè kư
túc xá, dọn đồ đạc mang về đây. Bên cạnh đó anh c̣n phải ra phố
sắm sửa thêm một số vật dụng trong nhà. Em xem thử chúng ta c̣n
thiếu ǵ?
- À, nụ cười lại hiện ra trên môi Cần - Anh làm em hết hồn, anh
xấu lắm.
Thư Bồi lại ôm Cần vào ḷng.
- Thôi, từ rày về sau anh không dọa em nữa, em hăy tin anh, anh
chỉ đùa một chút thôi.
Thái Cần ngẩng lên nh́n Bồi cười :
- Thế bây giờ anh có tiền không? đưa cho em một chút
ít em đi
sắm sửa cho, c̣n anh, anh về kư túc xá dọn đồ đạc lại được rồi.
Thư Bồi móc hết tiền trong túi ra, nộp tiền thuê nhà xong, chàng
chỉ c̣n lại có bảy trăm năm mươi đồng. Bồi đưa hết cho Cần nói:
- Em là nội trợ, em lo sắm sửa nhé.
Thái Cần đưa lại cho Bồi một trăm nói:
- C̣n lại không biết đủ tiêu bao lâu. Để em tính xem.
- Thôi khỏi tính. Thư Bồi vứa vuốt tóc vừa nói - Tạm thời em
đừng lo lắng chuyện tiền bạc, anh sẽ đi mượn thêm một ít. Anh có
thằng bạn thân lắm tên là Trần Tiêu. B́nh thường chúng anh hay
mặc quần áo lẫn nhau nữa là. Anh sẽ mượn của hắn tạm vài bữa trả
lại sau.
Và Thư Bồi bỏ đi, nhưng ra ngoài có vẻ không yên tâm c̣n quay
lại nói:
- Nếu em có ra phố mua đồ, nhớ về sớm nhé. Hôm nay chắc anh nghỉ
học một bữa. Phải làm thủ tục dọn ra khỏi kư túc xá đại học, rồi
c̣n dọn dẹp đủ thứ... Anh nghĩ là, anh sẽ về đây trước khi chiều
xuống.
Thái Cần gật đầu.
- Em ở nhà sẽ chờ anh về dùng cơm.
- Em nấu cơm à? Thư Bồi hỏi - Bây giờ chén đũa đâu nồi niêu ǵ
cũng chưa có. Thôi đi, hôm nay ăn cơm tiệm một bữa.
Thái Cần nh́n Thư Bồi cười.
- Bây giờ chúng ḿnh đă có nhà, mà đàn ông đă có gia đ́nh th́
không nên ăn quán. Tóm lại, anh cứ đi lo việc anh, c̣n chuyện
nhà, anh đừng bận tâm ǵ cả. Nhớ về sớm nhé được không?
- Thư Bồi chăm chú nh́n Cần.
- Nhưng có chắc là em c̣n ở lại không? Hay là anh vừa vắng nhà là
em lại biến mất? Anh nói rồi đó nhe, anh không cho phép em bỏ đi
một lần nữa đấy.
Thái Cần gật đầu. Thư Bồi hôn nhẹ lên tóc Cần.
- Thôi, anh đi nhé.
Thái Cần tựa cửa đưa mắt nh́n theo, cho đến lúc Thư Bồi xuống
hẳn cầu thang mới quay vào nhà. Nàng dang rộng đôi tay ra như
muốn ôm lấy toàn ngồi nhà, toàn thế giới. Rồi Cần lại xoay người
làm một vũ khúc với bài hát nghêu ngao trong miệng.
Phải sắm chổi, thùng đựng rác, ấm nước, ly chén, thức ăn và cả
một... b́nh rượu nữa. Thái Cần ngẫm nghĩ.
Và rồi buổi chiều hôm ấy, khi mặt trời tắt nắng, khi bóng đêm
bắt đầu ghé qua thành phố, Thư Bồi trở về "nhà" Vừa mới qua khỏi
cầu thang, chàng đă ngẩn ra. Trước mặt chàng, ngôi nhà cây đă
lột xác. Ngoài cửa, hàng chậu được xắp xếp gọn gàng, tạo thành
một lối đi từ cầu thang đến cửa nhà. Hoa không đẹp lắm, chỉ là
loài hoa dại, cánh nhỏ nhiều màu, nhưng dù sao cũng là hoa. Cả
nơi đống ngói gạch bể cũng vậy. Tất cả đă được vây kín bởi một
tắm mê bồ, tạo thành một hàng rào giả. C̣n trong nhà th́ sao?
Cửa sổ, cửa lớn đều có màn, những chiếc màn dày bằng vải tám.
Trên ngạch cửa sổ lại có bày chậu hoa với những cánh hoa màu đỏ
mà chàng không biết tên. Thư Bồi bước vào nhà. Bàn cũng có khăn
trăi với chiệc lọ thủy tinh hoa hồng đỏ. Thư Bồi đứng ngẩn ra ở
đó, không dám tin ở mắt ḿnh.
Thái Cần như cơn gió cuốn đến, ôm lấy hông Bồi:
- Anh thấy có giống cái "nhà" chưa?
- Ờ. Thư Bồi đưa mắt nh́n quanh. Ngay cả buồn trong, chiếc
giường cũng đă được phủ drap cùng màu với màn cửa - Em là ảo
thuật gia à?
- Có ǵ đâu, tất cả quá dễ dàng. Thái Cần giải thích - Em mua
một xấp vải tám, giải quyết đủ màn cửa, drap giường, mặt bàn.
Riêng về hoa, th́ em xuống nhà dưới. Hoa nầy của bà Phương đấy.
Đó là loài hoa dại mọc dước sân nhà bà chủ thôi. Em nhổ một mớ
lên trồng vào chậu. Anh biết hoa tên ǵ không? Hoa mười giờ. Nó
có thể nở quanh năm lại dễ trồng. C̣n cái mê bồ kia, liệng bỏ
một xóa dưới nhà, em xin lên, mở ra vây quanh đóng ngói cho nó
lịch sự một chút. Tất cả không tốn một cắc... Có điều, em báo
cho anh biết nhé, em đă xài hết tiền...
Thái Cần nói với một chút rụt rè.
- Bởi v́... Mấy thứ hàng cần thiết không mua sắm không được.
- Dĩ nhiên như như vậy rồi. Thư Bồi tŕu mến nh́n người yêu - Em
đừng lo lắng ǵ cả. Cần th́ phải xài thôi. Vấn đề tiền bạc em để
anh lo. Nầy, anh mới mượn được của Trần Tiêu một ngh́n bạc. Ngày
mai, anh sẽ ghé qua Trung tâm kiếm việc làm cho sinh viên, để
đăng kư kiếm hai chỗ dạy kèm. Như vậy, cuộc sống của chúng ta sẽ
thoải mái hơn. À...
Thư Bồi chợt ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chàng hít hít mũi, rồi tṛn mắt:
- Ồ... Cái ǵ thơm quá vậy? À th́ ra em nấu bếp thiệt ư?
Thái Cần cười thiệt tươi.
- Em đang nướng thịt đấy, em mong là anh sẽ ăn không chê thức ăn
của em nấu.
Nói xong, Thái Cần lại như chú ong nhỏ, cất cánh rời khỏi chàng,
đi lo sắp xếp đồ đạc của Bồi mang về từ kư túc xá lại.
Và tối hôm ấy. Khi mọi việc đă hoàn tất, Thư Bồi mở rộng cửa sổ.
Ánh trăng tràn vào pḥng. Ngồi xuống bàn: Thịt nướng, cá chiên,
canh cải thêm một món xào... Lần đầu tiên, Thư Bồi như phát
hiện, chỉ với đôi tay, người đàn bà đă tạo ra bao nhiêu phép lạ,
Thái Cần đứng cạnh bạn với nụ cười. Nàng đă bày ra hai cốc nhỏ
với một b́nh rượu chát.
- Đây là loại rượu nhẹ mà bà chủ tiệm tặng thêm cho em, chắc
uống cũng không đến nỗi say đâu.
Thái Cần mở rượu ra, rót đầy hai cốc nhỏ. Nàng ngồi xuống đối
diện với Bồi.
- Em có thấy c̣n thiếu ṃn ǵ không?
Thái Cần ngạc nhiên.
- C̣n thiếu ǵ nữa anh?
Thư Bồi lấy trong túi ra hai cây đèn sáp màu đỏ nhỏ. Thái Cần
nh́n thấy chợt xúc động. Ḷng ngập đầy t́nh cảm khó tả, vui có,
buồn có... thẹn thùng có. Và rồi cả hai ngồi đối diện dưới ánh
đèn im lặng nh́n nhau. Thư Bồi nâng ly lên, nói khẽ:
- Đây là những cốc rượu giao bôi, phải không em?
Đôi g̣ má Thái Cần ửng đỏ. Nụ cười thật ngọt trên môi. Và cả hai
cùng nâng ly, nốc cạn. Thái Cần lại rót đầy hai ly khác.
- Em sung sướng quá, sung sướng vô cùng. Có rượu để say. Không
rượu em cũng đă say, em đă có cảm giác bay bỗng rồi anh biết
không?
Sau đó cả hai dùng cơm. Họ tương kính như tân. Thái Cần không
biết uống rượu, chỉ mới hai ly mặt đă đỏ như gấc. Nàng tận t́nh
phục vu. Bồi. Bới cơm, gắp thức ăn, rồi rót rượu. Cần nói một
cách không rơ ràng:
- Em có nằm mơ cũng không ngờ được có cái ngày hôm nay. Tuyệt
quá. Em có cảm giác như mới vừa mọc thêm đôi cánh, em sắp sửa
tới cung trăng rồi...
Thái Cần quay lại nh́n ra khung cửa sổ. Cái ngôi nhà này quả
thật tuyệt vời. Ở thành phố mà ở măi cao thế này mới thưởng thức
được trăng. Trăng tṛn vành vạnh đang treo cao trên bầu trời,
đang tỏa sáng. Thái Cần nh́n trăng rồi nói.
- Anh Bồi, anh nhớ thơ Đường có câu "Nâng rượu hởi trời cao,
bao giờ trăng sáng to?" không? Vậy th́ em hỏi nhé? Em hỏi ông
trời xem, hạnh phúc của đôi ta có được măi măi hay không? Anh
Thư Bồi anh biết không? Em rất yêu thơ của Tô Vũ "Không biết
tận trời cao, hôm nay ở vào năm nào"...
Rồi Thái Cần thở dài một cách sung sướng.
- "Mong người măi bên nhau, ngàn dặm là thuyền quyên". Ồ, anh
Thư Bồi. Ước ǵ ta không c̣n xa nhau nữa. Không xa nhau một tấc,
ta măi măi là của nhau, của nhau...
Rồi quay sang nh́n Thư Bồi cười, Thái Cần hỏi:
- Anh có biết có một bản nhạc tên gọi: "Mong người măi bên
nhau" không?
- Không biết. Thư Bồi đặt đũa xuống. Chàng bước qua ôm lấy Thái
Cần - Em say rồi à?
- Vâng, say rồi. Trong hoàn cảnh nầy, không say cũng không được.
Thái Cần nói. Không ngừng nh́n Bồi - Anh Bồi, để em hát cho anh
nghe nhé, chịu không?
- Chịu.
Thế là Thái Cần cất tiếng hát.
Nâng rượu hỏi trời cao
Trăng sáng từ đâu có?
Đừng sầu đôi mày châu
Đừng gầy v́ thương nhớ.
Cách chia chỉ tạm thời
Đời rồi sẽ dài lâu
Nâng rượu hỏi trời xanh
Trăng sáng từ đâu tới?
Buồn cũ đă qua rồi
Gặp nhau niềm vui đến
Mong gần măi dài lâu
Nâng rượu hỏi trời xanh
Trăng sáng từ đâu tới?
Chuyện củ đă tàn phai
Thề xưa c̣n như cũ.
T́nh yêu măi đời đời
Bên nhau vẫn dài lâu
Nâng ly hỏi trời xanh
Trăng sáng từ đâu đến?
Trời xanh măi không già
T́nh yêu măi không phai
Ḷng với ḷng ghi nhớ
T́nh măi măi dài lâu...
Thái Cần hát xong. Khuôn mặt đầy nét say. Cái khung cảnh, tiếng
hát, con người làm cho Bồi cũng say nốt. Chàng không dằn được
ḷng cúi xuống hôn lấy người yêu.
- Anh Thư Bồi.
- Hử?
Thư Bồi hỏi mà không rời khỏi môi Cần.
- Anh có cảm thấy là chúng ta quá hạnh phúc rồi không? Em th́
nghĩ là hạnh phúc của toàn thế giới đang ngập đầy trong nhà ta
đấy anh ạ.
Thư Bồi đứng dậy, bế Thái Cần về pḥng ngủ. Đến nơi chàng ngă
lăn lên giường. Những nụ hôn cuồng nhiệt, những tiếng cười hạnh
phúc. Thư Bồi nắm chặc lấy tay Cần nói:
- Anh là của em và em là của anh, chúng ta măi măi là của nhau
anh nhé?
Ánh trăng nghiêng nghiêng, rội chênh chếch lên đầu giường. Ngoài
khung cửa sổ có một cành cây to. Nó đang lay động những chiếc lá
theo gió. Bồi ôm Cần trong ḷng. Chàng có cảm giác như mơ.
- Em à! Em có biết... Đêm nay em là... Cô dâu đẹp nhất không?
- Vâng.
Thái Cần ngoan ngoăn đáp.
Trăng vẫn sáng tỏ, vẫn đẹp. "Ánh trăng sẽ là áo cưới của em và
trời xanh sẽ là nhân chứng cho t́nh yêu chúng ḿnh". Câu đó ai
đă nói rồi cà? H́nh như là Cần phải không?... Thư Bồi nghĩ. Vậy
mà măi đến bây giờ nó mới trở thành sự thật.
Nâng ly hỏi trời xanh. Trăng sáng tự bao giờ? Mong là trời xanh
măi để chứng giám cho cuộc t́nh... Mong là... Tất cả đều có
nghĩa dài lâu.
Chương 12
Không khí trong pḥng vẽ rất yên tĩnh.
Kiều Thư Bồi đứng trước gía vẽ. Mắt chăm chú nh́n bức phát họa
về dáng người. Rồi chàng ngẩng lên nh́n người mẫu đang đứng trên
bục. Ḷng không chủ tâm, đây đâu phải là lần đầu tiên. Bồi đă vẽ
qua mấy lần cơ thể học. Vậy mà không hiểu sao đầu óc hôm nay lại
bềnh bồng. Có lẽ, cái dư vị của t́nh yêu đêm qua. Vâng, chính
đêm qua. Bồi bây giờ mới hiểu thế nào là sự kỳ diệu tuyệt vời
của phụ nữ. Bồi cầm bút than lên, nguệch ngoạc vẽ. Nhưng trong
đầu Bồi không phải là cô người mẫu trước mặt mà là khuôn mặt dịu
dàng t́nh cảm của Thái Cần.
Trần Tiêu bước qua. Tiêu là bạn trọ cùng pḥng trong kư túc xá
với Bồi. Không những thế c̣n là bạn học cùng lớp, cùng ngành.
Nói rơ hơn là bạn tri kỷ của Bồi.
Cha của Trần Tiêu làm việc ở xưởng lọc dầu. Gia đ́nh khá sung
túc. Có điều Tiêu là thanh niên thực tế. Chàng nghĩ là ḿnh c̣n
không những năm đứa em cần phải làm gương, nên Tiêu sống rất
thanh bạch và chịu khó. Đứng trên phương diện suy nghĩ, Tiêu có
vẻ trưởng thành hơn Bồi.Chân đạp đất, không mơ mộng, không ảo
tưởng. Biết khả năng ḿnh đến đâu và dựa vào đấy mà phát triển
hướng đi riêng của ḿnh.
Trần Tiêu đứng nh́n Thư Bồi vẽ, nh́n bức phác họa, một bức tranh
gần như xa lạ với người mẫu.
- Mi đang vẽ ai thế?
Thư Bồi giật ḿnh, nh́n kỹ tranh, chợt đỏ mặt. Chàng kéo tờ
giấy xuống xé nát, rầi đặc giấy vẽ khác lên. Bồi quay sang nh́n
Tiêu và trở về với thực tại:
- Trần Tiêu, nghe nói mi có hai chỗ dạy kèm, phải không?
- OK!
- Vậy mi nhường một chỗ cho tao được không?
- Ủa, h́nh như mi đă đến trung tâm t́m việc làm đăng kư rồi cơ
mà?
- Đăng kư là đăng kư chứ có hy vọng ǵ đâu? Ở đấy người ta nói,
phụ huynh học sinh đ̣i thầy dạy kèm phải ở bên ngành toán lư hóa
hoặc ngoại ngữ. C̣n sinh viên ngành nghệ thuật như chúng ta
không ăn khách. V́ vậy họ bảo tao đợi. Hy vọng quá mong manh, mà
trong lúc này, tao lại cần có việc làm ngay.
- Hai ngày nay mầy làm ǵ có vẻ bận rộn thế? Dọn ra khỏi kư túc
xá đi mượn tiền, rồi chạy kiếm việc làm...
- Hôm nào rảnh tao sẽ kể cho mầy nghe sau.
Trần Tiêu nh́n bạn.
- Cho tao hỏi ngắn một câu thôi. Chuyện này có liên hệ ǵ đến
đàn bà không?
- Có.
Trần Tiêu suy nghĩ một chút, nói:
- Mầy có biết là hôm qua Tô Yến Thanh đă vào trường t́m mi suốt
cả buổi chiều rồi không?
- À. Thư Bồi sực nhớ ra - Chết chửa, tao lại quên mất!
- Cái ǵ mà khiến mầy quên hết mọi chuyện vậy?
- Đúng ra hôm qua tao có hẹn với Yến Thanh.
- Có nghĩa là một cô gái khác làm mầy quên cái hẹn đó?
Trần Tiêu vừa vẽ vừa nói. Anh ta có vẻ bất b́nh. Phải thú nhận
một điều là Tiêu cũng rất ái mộ Yến Thanh. Với Tiêu, Yến Thanh
là một cô gái đáng quí trọng. Đẹp, có tài, có óc châm biếm sâu
sắc. Thư Bồi hiểu bạn, biết bạn không hài ḷng, đành thú nhận:
- Vâng.
Trần Tiêu không nói ǵ thêm. Giáo sư hội họa đang bước xuống, đi
về phía hai người. Họ phải tập trung sự chú ư lên trang giấy.
Và suốt buổi học hôm ấy. Họ không trao đổi ǵ nữa. Măi đến lúc
tan giờ... Chuông reo. Một người sắp xếp giấy bút lần lượt đi
ra. Trần Tiêu mới nắm lấy tay Bồi nói:
- Nào, lại đây, tao phải xử mầy mới được.
- Xử tao? Thư Bồi trợn mắt - Tao đă làm ǵ sai nào?
- Sai hay không, tao phải biết hết sự thật mới kết luận được.
Họ kéo nhau ra khỏi pḥng vẽ. Chiều hôm ấy, nắng chói chang
trong vườn trường. Nhưng v́ là đầu hạ, nên cũng không nóng lắm.
Có gió thổi nhẹ. Cả hai men theo con đường trải sỏi vừa đi vừa
nói chuyện.
- Nào nói đi. Trần Tiêu lên tiếng - ở đâu rồi đột nhiên có một
cô gái xuất hiện bất ngờ, cột chặt lấy mi. Tao thấy th́ cô bé
này hẳn bản lĩnh lắm.
Thư Bồi thở dài:
- Chưa ǵ mi đă có ấn tượng không tốt với người ta rồi. Phải
biết hết nguồn lai câu chuyện rồi hăy phê phán chứ?
- Th́ tao đang t́m hiểu đây. Trần Tiêu nói - Sao cô ấy học ở
đâu? Cùng trường đại học với chúng ta không?
- Không, cô ấy chưa tốt nghiệp phổ thông, lấy đâu lên đại học.
- Ối giời! Trần Tiêu tṛn mắt, rồi nói - Thôi được, sức học cũng
không tiêu biểu được hết con người, thế cô ấy làm nghề ǵ?
- Cô ấy à? hoàn cảnh bi đát lắm. Thư Bồi không biết phải tŕnh
bày thế nào cho nhẹ chỉ nói - Cha cô ấy đang ở tù, c̣n mẹ th́
mới tự tử tháng trước.
-
Thật ư? Trần Tiêu dừng lại dưới một tàn cây to, ngạc nhiên nh́n
bạn - Mầy không nói giỡn chơi chứ Thư Bồi?
- Tao không thể nói đùa trong lúc này. Chuyện nầy nói đùa được
ư?
- Mi bảo là cha cô ta đang ngồi tù?
- Ờ.
- Tội ǵ đấy?
- Một vụ án khác phức tạp. Tội buôn lậu, kư chi phiếu không tiền
bảo chứng.
- Trời đất! thế làm sao mi quen được một cô gái có gia phả như
vậy? Trần Tiêu kêu lên - Mi đă bị người ta lừa vào tṛng rồi.
Thư Bồi, mi đừng có bộp chộp vậy. Mi chưa có kinh nghiệm đời...
Chưa "chích thuốc ngừa". Nhiệt t́nh và ḷng thương người dễ bị
lợi dụng lắm...
- Trần Tiêu! Thư Bồi bực dọc cắt ngang - Nếu mi mà c̣n phê phán
Thái Cần cái kiểu đó nữa, th́ ta cắt đức t́nh bạn với ngươi đấy.
- Ồ! Trần Tiêu tựa người vào thân cây, chăm chú nh́n bạn, rồi
gật gù - Thế nầy, có nghĩa là mi đă suy nghĩ, đă quyết định?
- Sao lại không? Tao đă tính tới chuyện cưới Thái Cần làm vợ, dĩ
nhiên phải suy nghĩ kỹ mới quyết định như thế chứ.
- Cưới làm vợ? Trần Tiêu tṛn mắt - Thế bây giờ? Chưa cưới mà
chúng bây đă ở chung?
- Vâng.
- Cô ta cũng dễ dàng chấp nhận sống chung trước khi cưới? Như
vậy cô ta phải thuộc loại mô típ "Đợt sống mới" rồi?
Trần Tiêu hừ nhẹ trong mũi, rồi tiếp:
- Vậy mi có phải là người đầu tiên ăn ở với cô ta không?
- Tao xin phép không trả lời câu hỏi này của mầy. Thư Bồi đỏ mặt
nh́n bạn nói, chàng có vẻ khó chịu - Mầy làm ǵ như quan ṭa
thẩm vấn bị can thế? Một cuộc thẩm vấn đầy ác ư không mấy thân
thiện. Tao biết mầy không hiểu ǵ cả. Mầy không hiểu ǵ về
chuyện của chúng tao.
Chúng tao quen nhau từ lúc tóc c̣n để chỏm. Chúng tao lớn lên
cạnh nhau, học chung, vui đùa với nhau. Bây giờ, gia đ́nh cô ấy
tan nát, cô ta không nơi nương tựa, một tổ ấm... Bây giờ... Mầy
làm ơn đừng hạch sách ǵ nữa. Chuyện đó là chuyện riêng của tao.
Tao chỉ muốn hỏi mầy, mầy có chịu giúp đỡ tao không?
Trần Tiêu lặng lẽ nh́n Bồi.
- Mầy muốn tao giúp đỡ mà lại không muốn tao biết v́ sao phải
giúp đỡ th́ làm sao nhiệt t́nh được.
- Tốt lắm. Thư Bồi quay người lại như định bỏ đi - Vậy để tao đi
nhờ người khác.
Tiêu nắm tay bạn kéo lại.
- Nói vậy đă giận rồi ư? Thôi mà, đứng lại bàn thêm một tí xem
nào?
Thư Bồi đứng lại, nghi ngờ nh́n bạn.
- Tao hiện có hai chỗ dạy kèm. Trần Tiêu nói - Một chỗ dạy kèm
cho hai đứa con trai ở cấp hai môn Toán và Anh văn vào ba ngày
hai, tư, sáu, một cho học sinh lớp mười hai, đang chuẩn bị thi
vào đại học vào các ngày ba, năm, bảy. Mi muốn chọn chỗ nào?
- Thư Bồi suy nghĩ một chút nói.
- Tao thấy th́ dạy cấp hai nhàn hơn...
- Được, hôm nay là thứ sáu, tối nay tao dẫn mầy đến đấy. Nhưng
mà, mầy phải mua chiếc xe đạp, v́ hai thằng bé này ở tận ngoại
ô. Đạp xe một tiếng, dạy hai tiếng coi như mất ba tiếng. Giờ dạy
từ bảy giờ ba mươi tới chín giờ ba mươi, lương tháng là một
ngh́n đồng. Tao nói trước là cực lắm đấy. Tối nay mầy phải đi
với tao tới đấy xem người ta chịu nhận mầy không, nhắm kiên
nhẫn được không? bằng không th́ miễn đi.
- Dĩ nhiên là chịu khổ nổi tao mới t́m mầy chứ?
- Chuyện dạy kèm khổ tâm lắm chứ không ngon ăn đâu. Hai thằng
nhóc đó ngang ngược, lại nghịch ngợm. Lúc nào cũng kiếm chuyện
quấy rối. C̣n cha mẹ chúng. Không cần lư lẽ thiệt hơn chỉ cần
thấy chúng sụt hạng là trách móc, là đổ trút trách nhiệm cho
người dạy, chớ con họ vô can. Đấy, cậu thấy sao? Chịu đựng được
chứ?
Kiều Thư Bồi nh́n Trần Tiêu.
- Được.
- Vậy th́ đi. Tiêu nói - Thú thật với mầy, tao cũng chịu mấy
thằng nhóc này hết nỗi rồi. Bây giờ bàn giao cho mầy để nhẹ
người một chút...
Nhưng rồi suy nghĩ một chút Trần Tiêu lại nói:
- Thư Bồi nầy. Dù sao tao với mầy cũng là bạn bè thân thiết. Mầy
có đồng ư không?
- Ồ.
- Vậy tao có thể khuyên mầy mấy câu được không?
Thư Bồi nh́n xuống đất mũi giày chàng ấn mạnh xuống đất.
- Tao biết mầy muốn nói ǵ. Có phải mầy định nói là tao đă bị
gái lừa. Tao đang đi xuống dốc. Tao... Nhưng tao tha thứ cho mầy
đấy. V́ mầy không hiểu được Thái Cần nên mới nói như vậy.
- Mầy tha thứ cho tao? Trần Tiêu có vẻ không hài ḷng, nhưng
không nói ra. Chàng chỉ nói - Tao nghĩ ít ra cô ta phải có một
cái ǵ đặc biệt mới lôi cuốn được mầy. Cô ấy đẹp lắm ư?
- Đẹp hay không tuỳ theo cái nh́n của mọi người, với bạn đă có
tiên kiến trước như vậy, chưa hẳn là thấy đẹp. Mà có khi c̣n cho
là xấu?
- Ai xấu?
Đột nhiên có tiếng con gái từ phía sau hỏi. Làm cả hai giật ḿnh
quay lại. Yến Thanh với chồng vở trên tay và nụ cười thật tươi
đang tiến tới. Sự xuất hiện bất ngờ của cô nàng làm Thư Bồi bối
rối khôn cùng. Chàng muốn t́m cớ để chuồn êm, nhưng Yến Thanh
đă nh́n thẳng vào mắt chàng.
- Cái ông hẹn lèo nầy. Sao không giữ lời hứa vậy ông?
- Xin lỗi. Thư Bồi vội cười gượng - Hôm qua vào phút cuối có
chút công chuyện, nên tôi quên mất.
Yến Thanh soi mói nh́n Bồi:
- Nghe nói anh đă dọn ra khỏi kư túc xá sinh viên?
- Ờ.
- Sao vậy?
- À... À... Tại v́. Thư Bồi lúng túng - Ở kư túc xá đông quá.
Tôi nghĩ, trong lúc tôi cần có một chỗ yên tĩnh. Tôi không quen
với những chỗ quá đông người.
Bồi trả lời bằng một cách không đầu không đuôi. Ḷng chàng lại
thắc mắc. Sao đàn bà họ thích hỏi một cách căn kẽ như vậy. Trong
khi Trần Tiêu hết nh́n Bồi lại nh́n Yến Thanh cười. Thanh chợt
quay lại hỏi.
- Anh Tiêu. Anh cười cái ǵ thế? Có ai làm hề đâu cho anh cười?
Kỳ cục!
- Kỳ cục? Trần Tiêu ngạc nhiên - Vậy th́ Yến Thanh có thấy Thư
Bồi nó kỳ cục không? Hừ! Trên đời này sao lắm chuyện lạ thế? Khi
không rồi giận cá chém thớt.
Và quay sang Thư Bồi Tiêu vỗ vai bạn nói:
- Cậu nói đúng đấy Bồi ạ. Cái đẹp cũng tùy theo cái nh́n của mỗi
người khác nhau. Chưa ǵ, có người đă cho là tao kỳ cục. Vậy
th́, để tao đi chỗ khác chơi vậy.
- À. À. Thư Bồi chợt quưnh lên - Mầy định đi đâu vậy?
- Trở về kư túc xá chứ đi đâu. Trần Tiêu quay người như muốn bỏ
đi - Tối nay sáu giờ năm mươi phút, tao chờ mầy trước cổng kư
túc xá đấy. Đừng quên nhé. Tao thấy mầy lúc này mắc thêm chứng
bệnh "hay quên" nữa đấy.
Thư Bồi không giữ được Tiêu. Chàng bối rối quay lại. Yến Thanh
có vẻ ṭ ṃ.
- Anh đang mưu đồ ǵ với Trần Tiêu đấy? Rủ nhau đi chọc gái à?
- Đừng có đoán ṃ. Thư Bồi vội giải thích - Tôi đang nhờ hắn t́m
dùm cho một chỗ dạy kèm. Tối nay hắn sẽ đưa tôi đến nhà đó giới
thiệu.
- À! Yến Thanh tṛn mắt - H́nh như chữ viết của anh đẹp lắm phải
không?
Yến Thanh hỏi làm Bồi hơi ngạc nhiên.
- Ờ ờ... Cũng không xấu xí lắm.
- Vậy th́, như anh đă biết đấy, cha em đang biên tập một quyển
sách có tựa đề là "Văn học sử Trung Quốc". Ông ấy cần một thư kư
sắp xếp tài liệu và sao chép. Em nghĩ, anh có thể làm được việc
đó. Công việc này dù ǵ cũng nhẹ hơn là đi dạy kèm.
Thư Bồi nh́n Yến Thanh suy nghĩ, rồi lắc đầu:
- Cám ơn, nhưng mà tôi thích đi dạy kèm hơn.
- Sao vậy?
- Tôi... Thư Bồi lưỡng lự một chút cười nói - Chữ tôi tạm tạm
chứ viết cũng không đẹp lắm đâu.
- Hừ. Yến Thanh trề môi - Tôi hiểu tại sao anh lại từ chối không
nhận việc rồi.
Thư Bồi kinh ngạc:
- Tại sao? Yến Thanh cho là v́ sao chứ?
- Tại sao à? Giọng Thanh kéo dài - có ǵ lạ đâu, chẳng qua v́
cái bản chất cao ngạo của anh. Anh muốn tự ḿnh t́m lấy công
việc làm không thích dựa hơi bạn gái. Thật t́nh, th́ chuyện đó
có quan hệ ǵ chứ? Hoàn cảnh gia đ́nh anh thế nào, cả nhà em đều
biết, cha em c̣n tỏ ra thán phục anh. Sao? Yến Thanh nhướng mày,
tiếp - Rơ ràng là cha em đang cần người, mướn ai th́ cũng đâu
bằng nhờ anh?
- Tại sao không bằng nhờ tôi?
- Trời đất, vậy mà không biết. Yến Thanh đỏ mặt nói - Anh tối
ngày chỉ biết hỏi khó để bắt người ta phải nói. Có phải là...
Anh nghĩ là... Em muốn anh đến nhà em để... t́nh cảm ḿnh thân
mật hơn không?
Thư Bồi chợt thấy bối rối, phải nói là sợ hăi th́ đúng hơn.
Chàng đứng ngẩng ra trong khi Yến Thanh cười một cách đắc ư.
- Thôi được rồi. Thế này nhé. Yến Thanh lại tiếp - Ngày mai anh
đến nhà em dùng cơm rồi tính sau. Mẹ em nói... Sao lâu quá không
thấy anh đến chơi đấy.
- Ồ... Không được. Thư Bồi càng lúng túng - Yến Thanh ạ, mai tôi
cũng có công chuyện. Có lẽ nếu xong chuyện, tôi phải dạy kèm.
- Sao kỳ vậy? Nói muốn khan cả cổ mà anh vẫn c̣n muốn đi dạy
kèm. Yến Thanh châu mày - Cái con người anh quả là kỳ cục. Anh
tưởng dạy kèm sung sướng lắm hả. Hôm trước, bạn em, Nhậm Vũ Lan
đấy, nó cũng đi dạy kèm. Nó bị thằng bé chọc một trận phải khóc
đấy. Ngay anh Cao Vỹ lắm mồm, lắm mép thế kia, mà c̣n bị mẹ của
học tṛ chọc quê đến độ muốn độn thổ. Cho anh biết, nếu mấy đứa
học tṛ mà dễ dạy th́ chưa hẳn Trần Tiêu chịu nhường cho anh
đâu.
- Trần Tiêu đă cảnh cáo anh là tụi nói rất mất dạy.
- Đấy anh thấy, đâu phải dễ ăn đâu? Yến Thanh đắc thắng nói -
anh đừng nên nghĩ là v́ biết anh cần việc làm rồi nói là cha em
cần người. Cha em đang t́m người thật đấy. Đúng ra th́ lúc đầu
cha cũng định chọn một sinh viên văn khoa, nhưng sau đó người đó
nói, tŕnh độ văn học của anh cũng khá...
Yến Thanh chỉ nói đến đó, rồi lại đỏ mặt. Thư Bồi có cảm giác
ngượng.
- Cám ơn Thanh, nhưng tôi nhận thấy tôi không đủ tŕnh độ để đảm
nhận việc đó. Sợ là... Cha Thanh rồi sẽ thất vọng. Thôi th́ tốt
nhất không nhận là hơn.
- À, Em hiểu rồi. Yến Thanh lại cười, nụ cười thật tươi - Em
biết là anh sợ... làm việc bê cha lâu ngày, cha sẽ thấy rơ tật xấu
của anh chứ ǵ? Con người anh thật khó hiểu. Thôi được. Yến
Thanh nhún vai - Không ai ép anh, anh cứ đi dạy kèm đi rồi
biết.
Yến Thanh ôm tập bỏ đi, nhưng đi được hai bước cô ta lại quay
lại nói.
- Sao? Anh chưa về ư?
- Chưa. Thư Bồi giả vờ quay đi - Tôi c̣n có chút việc.
Yến Thanh châu mày, lẩm bẩm cái ǵ đó trong miệng, rồi bỏ đi một
nước ra cửa. Thư Bồi nh́n theo măi đến lúc không c̣n nh́n thấy,
mới quay lại thở phào. Nh́n vào đồng hồ, đă năm giờ rưỡi chiều,
Thái Cần có lẽ đang chờ ở nhà. Chàng vội vă bước nhanh ra cổng.
Leo một hơi bốn tầng lầu, lên đến sân thượng. Vừa đến cửa, Thư
Bồi đă gọi lớn.
- Thái Cần em!
Thái Cần lập tức như cơn gió lùa ra cửa, nhào đến ôm lấy chàng.
- Sao anh về trễ thế? Em nhớ anh muốn chết à!
Thư Bồi âu yếm cúi xuống, đặt nụ hôn lên môi vợ.
- Đừng, đừng anh. Anh không cạo râu làm em nhột quá.
Rồi Thư Bồi cũng buông Cần ra.
- Em ở nhà làm ǵ?
- Chờ anh. Thái Cần nói - Em chờ anh suốt ngày. Rồi kéo tay Bồi
vào nhà, Cần nói:
- Nào, anh vào đây, vào đây xem!
Thư Bồi ngơ ngác đi theo Cần, không ngờ Cần kéo Bồi đến bên cửa
sổ.
- Anh xem ḱa!
Thư Bồi nh́n ra ngoài khung cửa. Lập tức chàng như lặng người
đi, th́ ra cửa sổ của nhà hướng ra phía tây. Bây giờ mặt trời
đang lặn, một quả cầu màu đỏ đang phơi ḿnh cuối chân trời. Ráng
hồng nhuộm đỏ cả không gian. Những sợi ráng hồng quen thuộc, bất
giác, Bồi nhớ đến bờ bể lúc hoàng hôn. Cảnh đó, người đây. Bồi
bước sụt lùi mấy bước, mê mẩn ngắm lấy khung cửa sổ. Bên ngoài
cửa, ráng hồng đầy trời. C̣n trong cửa Thái Cần đứng đấy, mái
tóc dài đang lặng bay theo gió. Một cảnh đẹp tuyệt vời - Màu
hồng đang nhuộm sắc áo nhuộm lấy mọi vật chung quanh. Ngay cả
chậu hoa trên thềm cửa cũng bị nhuộm đỏ. Cảnh đẹp như tranh, như
mộng.
Trong lúc đó, Thái Cần chợt nói:
- Anh có biết không? Ngày trước, bên băi biển cũng có ráng hồng
thế này. Bao nhiêu hoàng hôn chúng ta đă ngắm chung nhau. Không
những thế, ở ngôi nhà trắng, cửa sổ nhà em lại hướng về phía
tây. V́ vậy, ráng hồng như dính liền với đời em. Bấy giờ em đă
từng thề với trời đất, với hoàng hôn, là măi măi sau này, có thế
nào đi nữa, trái tim của em cũng là của anh.
Thư Bồi đứng lặng nh́n Cần, rồi như sực nhớ ra chàng nói:
- Đứng yên, em đứng yên đừng đi đâu nhé.
Trong lúc Cần chưa hiểu ǵ th́ Thư Bồi đă chụp giá vẽ lên nói:
- Anh muốn ghi lại cảnh hoàng hôn hôm nay. Em đứng đấy bên khung
cửa sổ, chậu hoa và cả sắc trời hồng của hoàng hôn nữa.
Thái Cần đứng yên, nàng không dám đánh tiếng để cho Thư Bồi dồn
hết tân trí vào chuyện vẽ. Đây là lúc cảm hứng tuông trào... Bồi
cố ghi lại cái đẹp vĩnh cửu đó.
Nhưng chỉ một lúc sau, màn đêm đă ụp đến. Màu trời đă thay đổi.
Không c̣n ráng chiều, chỉ có bóng đêm xám xịt. Thư Bồi thở dài,
đặt bút xuống. Chàng chỉ bắt được một phần cái đẹp. Trong lúc
Thái Cần bước tới nh́n vào bức tranh, cô nàng tṛn mắt sung
sướng:
- Ồ tuyệt quá! Đẹp quá ! Anh Thư Bồi ơi, sao anh vẽ đẹp như vậy?
Anh đúng là thiên tài. Anh! Anh đúng là họa sĩ tuyệt vời!
Trong lúc Thư Bồi tiếc rẻ:
- Trời tối nhanh quá. Nếu cho anh thêm hai mươi phút nữa thôi,
th́ c̣n đẹp hơn nhiều.
- Đừng lo. Ngày mai c̣n hoàng hôn nữa cơ mà. Thái Cần ngẩng mặt
lên nh́n chồng nói - Ngày mai thế nào cũng có ráng chiều nữa,
anh sẽ vẽ tiếp nhé?
Đúng rồi, mai vẫn c̣n... Thư Bồi xiết chặc Cần vào ḷng với nụ
cười.
- Có lẽ bây giờ anh đói rồi. Thái Cần nh́n Bồi ḍ xét - Để em
làm cơm anh ăn nhé? Hơn sáu giờ rồi c̣n ǵ.
- Cái ǵ? Thư Bồi giật ḿnh - Chết chửa, suưt tí anh đă quên.
Không được rồi, Thái Cần ơi, anh không ăn cơm, anh có cái hẹn
với Trần Tiêu, phải đến cái chỗ dạy kèm, hắn nhường cho anh một
chỗ đấy.
- À. Nhưng mà... Thái Cần lo lắng - Phải đi ngay ư? Đến mấy giờ
anh mới về?
- CÓ lẽ khuya lắm. Hay là em dùng cơm trước đi nhe.
Thái Cần lắc đầu.
- Không, em sẽ đợi anh về ăn chung à... À... Bây giờ để em tạm
làm gói ḿ ăn liền cho anh nhé, nhanh lắm chỉ ít phút là xong.
Đâu thể để bụng đói đi nhận việc được anh a.
- Không, không kịp đâu. Thư Bồi nh́n vào đồng hồ - Bây giờ là
trễ rồi, Trần Tiêu hắn sẽ chửi anh chết.
- Đợi chút, anh phải khoác thêm áo chứ, kẻo khuya về lạnh.
RỒi Thái Cần chạy vào pḥng trong, lấy chiếc áo gió ra, mặc
nhanh cho Bồi với một nụ hôn:
- Cái anh Trần Tiêu đó tốt quá anh hư? Nếu một lát nữa, anh kéo
được anh ấy đến đây, em sẽ làm thêm một phần ăn cho anh ấy, mời
người tốt ăN chứ, được không?
Thư Bồi ngẩn ra, mặt chợt đanh lại:
- Không, không bao giờ anh mời hắn đến đây đâu.
Rồi Thư Bồi bước nhanh ra cửa. Thái Cần đứng nh́n theo. Nghĩ đến
thái độ và lời nói của Thư Bồi lúc sắp ra cửa. Cần có phần nào
hiểu. Có một sự khó khai thông giữa hai người, nhưng mặc. Cái
chuyện không hiểu nhau đôi khi chỉ tạm thời.
Thái Cần bước vào nhà, đến bên bàn, ngắm lấy bức tranh. Rồi
ngẩng lên nh́n ra khung cửa sổ, màn đêm đă vây kín mọi vật từ
lâu.
Chương 13
Kiều Thư Bồi ngồi nh́n hai cậu học sinh của ḿnh.
Một cậu mười lăm tuổi học lớp chín, tên là Tôn Kiện; một cậu
mười ba tuổi học lớp sáu, tên là Tôn Khang. Giống như cái tên
của chúng. Tên nào cũng vạm vở to lớn con. Thư Bồi thường nghĩ,
nếu cái học của chúng mà phát triển như cơ thể của chúng th́ hay
biết mấy. Bây giờ ngồi nh́n bài thi Anh văn của Tôn Kiện với
những ḍng chữ đỏ, phê gạch tứ tung mà Bồi thấy nản ḷng. Học
sinh lớp chín rồi mà không biết được tên gọi mười hai tháng bằng
tiếng Anh. Nói chi tên gọi tháng, bảy ngày trong tuần c̣n không
biết.
Đă dốt mà c̣n hay phê phán. Tôn Kiện cứ nói:
- Các người nước ngoài sao họ ngu quá. Cứ bày cho tên này tên
kia rắc rối. Sao không bắt chước chúng ta gọi tháng một, tháng
hai, tháng ba,... cho gọn, cho dễ nhớ. Không phải là tôi không
biết tiếng Anh, có điều tôi thấy kù cục bất b́nh. Một nước to
như thế này, cần ǵ phải biết chữ Anh, lại con sắp xếp anh ngữ
thành một môn học chính nữa. Không lẽ ta phải lệ thưộc họ ư ?
- Ở đây không phải là phân tích cái lư của chuyện học. Thư Bồi
nói - Cậu nên biết là ngày thi đă gần kề, mà Sở Giáo Dục quy
định, Anh ngữ là một trong những môn thi chính th́ cậu phải học
thôi, để đi thi.
Tôn Kiện làm ra vẻ như người đầy chí khí.
- Ḿnh tuổi trẻ. Thấy cái ǵ bất hợp lư, sai trái của xă hội th́
phải đứng lên đ̣i hỏi cải cách, hoặc lật đỗ cái chế độ giáo dục
sai lầm chứ ?
Kiều Thư Bồi lắc đầu:
- Bây giờ không c̣n đủ th́ giờ để cho cậu lật đổ nữa đâu. C̣n
hai tháng nữa là đến ngày thi rồi. Chuyện bất hợp lư đó để qua
một bên, bây giờ đem sách Anh văn ra. Chúng ta cần ôn bài trước
đă.
Tôn Kiện nhún vai:
- Nhưng mà... quyển sách Anh văn của tôi không biết đâu mất tiêu
rồi!
Thư Bồi châu mày.
- Sao kỳ vậy?
- Th́ rớt mất. Tôn Kiện trả lời một cách b́nh thản - Hoặc là bạn
bè lấy giấu. Đúng rồi chắc tay Cận ngồi kế bên lấy mất. Mai vào
lớp hắn sẽ biết tay ta. Thôi thế này thầy ạ, hôm nay ta nghỉ học
tiếng Anh một bữa vậy.
Tôn Khang ngồi kế bên chỉ ôm bụng cười. Thư Bồi nghi ngờ quay
sang Tôn Khang.
- Em cười ǵ thế?
- Em cười... Em cười...
Khang chưa kịp nói dứt câu th́ Tôn Kiện đă quay qua " cấu" một
cái thật đau lên đùi em trai. Làm thằng bé suưt soa liên tục.
Thư Bồi không buôn tha:
- Em cười cái ǵ nói cho tôi biết đi.
- Em cười là... Tôn Khang tṛn mắt, làm ra vẻ ngây thơ - Em cười
thầy có nút ruồi bên cầm giống như nút ruồi duyên của mấy cô
gái.
Tôn Kiện được dịp cười hô hố. Hai anh em hắn ôm bụng cười. Chúng
đă coi Thư Bồi như tên hề. Bồi rất bực nhưng cố gắng dằn ḷng,
nghiêm giọng nói:
- Thôi đừng cười nữa, học đi.
Nhưng hai cậu nhóc vẫn cười. Thư Bồi lớn tiếng:
- Tôn Khang! Quyển Anh ngữ của cậu chắc chă"n là chưa mất, vậy
cậu mang ra đây.
Tôn Khang chậm răi lấy cặp ra, lục hết ngăn này đến ngăn khác.
Thật lâu nó mơ"i t́m ra được quyển sách. KIều Thư Bồi đở lấy lật
ra, bên trong đầy những vết mực, nét vẽ bậy ngoệch ngoạc.Có cả
một bức ảnh cô gái khỏa thân.
- Vở học của em thế này đây ư ?
- Dạ có sao đâu. Càng đẹp có sao đâu!
Khang trả lời. Kiện cười theo. Bồi chỉ biết lắc đầu. Chúng cố
làm ra vẻ tỉnh bơ, nghiêm nghi.
- Thôi học, đừng đùa nữa. Các em c̣n nhỏ cần phải cố học. C̣n
Tôn Kiện, tôi biết là sách tiếng Anh của cậu không mất, cậu cũng
đem ra đây học luôn.
- Vâng. Kiện nhún vai,rồi nhỏm người lên lấy quyển sách đang lót
dưới đít. Nó vừa lật ra vừa giă vờ hỏi - Thầy ơi, chữ kiss là
loại từ nào?
- Động từ.
- Vậy là thầy sai rồi. Kiện vừa cười vừa nói - Kiss tiếng anh có
phải là hôn nhau phải không?
- Ờ.
- Vậy th́ nó phải là liên từ chứ sao lại là động từ?
Vừa nói Tôn Kiện vừa cười to. Tôn Khang cười theo rồi hỏi anh.
- Anh Kiện, thế anh đă từng cùng miss, kiss qua chưa?
- Tao th́ chưa, nhưng mi hỏi thầy giáo xem.
Rồi hai anh em lại cười lớn. Thư Bồi giận tím người. Chàng vỗ
mạnh tay lên bàn, chưa kịp trô? "uy" th́ cửa xịt mơ? Bà chủ nhà, khoảng trên bốn mươi, phấn son ḷa loẹt bước vào, trừng mắt
với Thư Bồi:
- Thầy giáo. Trong giờ học sao thầy không dạy chúng? Mà lại cứ
giỡn măi vậy. Thầy có biết hai giờ bao nhiêu tiền không?
Thư Bồi đỏ mặt. Chàng ngồi thẳng lưng, nếu không kềm được, Bồi
đă ném sách đứng dậy. "Thôi không thèm dạy nữa". Nhưng nghĩ
lại, ở nhà đă hết tiền tiêu, nợ của Trần Tiêu c̣n chưa trả. Bồi
cố dằn xuống.
- Dạ... Tôi đang cố gắng dạy.
- Cố gắng à? Bà chủ quay lưng lại nh́n hai đứa con đang cười đùa
- Cậu cố gắng làm ǵ? Đùa với chúng nó ư ?
Tôn Khang buột miệng:
- Không phải đâu me. Chúng con đang nghiên cứu cái chuyện kiss
đấy mà.
- Kiss?
- Vâng, ông thầy con từng với miss kiss kiss.
Thư Bồi giận dữ:
- Tôn Khang!
Nhưng bà chủ nhà đă quay qua, mắt sắc lạnh nh́n Bồi:
- Thầy giáo, tôi mong là trong giờ dạy, thầy nên dạy cho mấy đứa
con tôi học hành đàng hoàng, đừng có nói bậy nói bạ, ảnh hưởng
đến đầu óc ngây thơ của chúng. Tôi biết cậu học bên ngành nghệ
thuật, những người như cậu thích sống buông thả quen rồi. Nhưng
con tôi là con nhà gia giáo. Tôi mướn thầy đến đây là dạy chúng
nên người, chứ không phải dạy chuyện t́nh cảm lăng nhăng...
- Thưa bà... Thư Bồi cố nén cơn giận xuống - Bà đă hiểu lầm.
- Hiểu lầm ư? Bà Tôn làm ra vẻ biết hết - Tôi không hiểu lầm
đâu. Tôi muốn cậu dạy các con tôi nghiêm túc. Ôn bài cho chúng,
đừng đùa giỡn nữa, lăng phí.
Kiều Thư Bồi cứ lắc đầu, cắn chặt lấy răng. Không có cái nhục
nào nhục hơn. Nhưng biết làm sao. Căn pḥng có gắng máy điều
ḥa không khí, nhưng chẳng hiểu tại sao mồ hôi chàng lại vă ra
như tắm. Có tiếng sấm và chớp bên ngoài cửa sổ. Trời có
lẽ sắp
mưa to. Bồi cố giữ b́nh tĩnh. Bây giờ dáng dấp của chàng không
c̣n giống một ông thầy đang kèm trẻ nữa, mà là một học sinh đang
bị quở rầy.
- Thầy giáo - Bà Tôn lại tiếp - Thầy cho tôi biết trong kỳ thi
tuyển sắp tới đây, thầy thấy con tôi có nhiều hy vọng không?
Thư Bồi nh́n lên. Chàng định nói. "Sao bà không hỏi thẳng cậu
con của bà đấy, hỏi tôi làm ǵ?" Có bao giờ thầy dạy kèm phải bao
cả chuyện thi đậu của học tṛ đâu? Thư Bồi liếm mép, nói thẳng:
- Không hy vọng tí nào.
- Sao vậy? Bà Tôn nhảy nhỏm lên - Vậy hai tháng nay cậu dạy ǵ
cho chúng nó?
- Tôi dạy chúng học. Thư Bồi chợt cất cao giọng. Bao nhiêu dồn
nén trong người bấy lâu nay như bị bật nút không kềm chế được
nữa, Bồi lớn tiếng. Không chỉ lớn tiếng mà c̣n có vẻ giận dữ -
Vấn đề ở đây không phải là tôi dạy thế nào, mà là con bà. Bảo nó
làm ǵ nó cũng không làm cả. Tôi dạy nó học, nó chẳng học. Hai
tháng qua, quả là một sự lăng phí lớn. Con bà không hề muốn học,
muốn thi cử ǵ hết. Tôi nghĩ, tối nhất là bà nên tống chúng vào
trại lính, để chúng có kỷ thuật một chút. Bắt đầu từ hôm nay,
tôi sẽ không dạy chúng nữa. Bà làm ơn đi t́m ông thầy khác giỏi
hơn, dạy chúng làm tṛ hô lốn...
Nói xong, Thư Bồi sắp xếp lại đô đạc của ḿnh rồi bỏ đi ra
ngoài, trước sự ngạc nhiên của bà chủ nhà với hai cậu con.
Ra tới cửa, Thư Bồi mới biết là mưa rất to. Nước như trút từ
trời cao. Sấm sét liên tục. Lúc đi bầu trời rất quang đăng nên
Thư Bồi không pḥng bị áo đi mưa. Chàng chỉ mặc chiếc áo pull đi
dạy. Thế này th́ ướt ca? Mặc! Ḷng Thư Bồi như đang bị lửa đốt.
Cơn giận chưa nguôi. Mưa trái lại làm nguội phần nào trái tim
của chàng. Bồi phóng lên xe đạp - Chiếc xe đạp cà tàng bỏ ngoài
đường không ai nhặt. Chàng đạp một hơi tới nhà. Phải mất hơN một
tiếng đồng hồ. Lúc đến nhà Thư Bồi giống như chuột lột. Ướt đẫm
cả nước. Chàng ba chân bốn cẳng phóng lên lầu. Thái Cần đang
ngồi tựa bên cửa sổ chờ đợi. Thấy chồng, nàng tính bước ra,
nhưng Thư Bồi đă ngăn lại.
- Đừng ra, dù ǵ anh cũng bị ướt rồi, em ra chi cho ướt thêm...
Nhưng Thái Cần nào có nghe lời Thư Bồi đâu, nàng đă mang dù ra,
chạy đến cầu thang che cho Bồi. Kết cuộc cả hai cùng ướt. Vừa
vào đến nhà. Cần lại không lo ngay cho ḿnh. Nàng đi lấy khăn
lông ra lau cho Bồi.
- Trông thấy mưa là em biết ngay chuyện bất lợi cho anh. Em ngồi
ở nhà chờ định canh đúng giờ sẽ mang ô ra đầu ngơ đón anh. Không
ngờ anh lại về sớm quá, nên em không đón anh được.
Thư Bồi chợt hắt hơi hai cái. Thái Cần vội bỏ chạy vào trong,
lấy Aspirine rồi pha nước nóng.
- Anh cần phải uống thuốc rồi tấm bằng nước
ấm. Em đi làm món
gừng say. Đừng để bệnh anh a. Anh bệnh th́ sẽ khổ lắm đấy.
Thư Bồi chùm khăn bước đến cửa nhà tắm. Chàng nh́n Thái Cần chạy
tới lui lăng xăng mà đau ḷng. Hai tháng qua, bao nhiêu công
việc nhà một tay Cần gánh. Bàn tay mềm mại trắng trẻo ngày nào
nay đă có viết chai.
- Em đi thay áo đi, rồi hăy làm việc sau.
- Không sao đâu, áo em cũng không ướt lắm.
Thái Cần nói, nhưng Thư Bồi không chịu:
- Anh bảo em đi thay ngay em có nghe không? Thay xong muốn làm
ǵ th́ làm.
- Không được. Em phải nấu gừng cho anh uống trước để anh không
bệnh.
- Thế c̣n em? Anh cũng không muốn thấy em ngă bệnh.
Thái Cần nh́n Bồi thở dài:
- Anh tối với em quá. Em sẽ nhơng nhẽo cho xem.
Thư Bồi chợt nghe nhói trong tim. Tốt ư? Để em phải làm việc
quần quật thế này, lại ăn không đủ no, mặc không đủ ấm? Bây giờ
sắp thất nghiệp nữa. Từ đây về sau sẽ sống ra sao đây? Thư Bồi
tựa người vào tường yên lặng nh́n Cần. Cần chợt ngẩn lên:
- Anh đừng có nh́n em như vậy, anh làm em bối rối.
- Điên thật. Thư Bồi nói - Anh chỉ nh́n làm ǵ em bối rối? Em
làm như anh dữ lắm vậy.
Một lúc sau. Thái Cần đă thay áo xong bước ra bắt đầu nấu nước,
nấu gừng...Nàng làm việc tất bật. Thư Bồi tắm xong, uống nước
gừng xong th́ đêm đă khuya. Chàng ngồi xuống ghế nh́n Thái Cần.
Mưa vẫn tí tách bên ngoài khung cửa sổ.
Thái Cần thấy vậy bước tới:
- Anh có chuyện ǵ buồn phải không? Nói em nghe đi?
Thư Bồi im lặng. Thái Cần hỏi tiếp.
- Có phải chuyện của cha không? Hôm qua có thư Cha, người nói ǵ
thế?
Thư Bồi hơi giật ḿnh nhớ lại. Đây cũng là một trong những nỗi
khổ tâm.
- Cha bảo anh hè này nên về thành phố biển, nhưng chuyện đó
không quan trọng lắm, v́ anh đă viết thư trả lời. Anh nói với
cha là anh phải ở lại kiếm việc làm, có về chỉ về vài ngày là
phải quay trở lại.
- Thế... Thế cha có đồng ư không?
- Chắc chăn người phải đồng ư thôi. Thư Bồi đáp - V́ hiển nhiên
cha phải biết tương lai của anh là ở thành phố này, vả lại..
- Vả lại sao?
Vả lại, Thư Bồi đang có bạn gái. Cha hẳn nghĩ như Vậy. Mà người
bạn gái đó không phải tên Ân Thái Cần. Nhưng Thư Bồi không nói
ra chàng chỉ ngồi yên lặng suy nghĩ. Thái Cần rụt rè bước tới:
- Em xin lỗi anh.
- Cái ǵ mà xin lỗi?
- Em đă làm anh buồn phiền, bận bịu. Em biết. Cha anh không bao
giờ chấp nhận em.
Thái Cần buồn bă nói, Thư Bồi lắc đầu:
- Chúng ta tốt nhất là đừng nên nhắc tới chuyện đó. Bởi v́ sơ"m
muộn ǵ th́ cha rồi sẽ chấp nhận em. Nhưng bây giờ chúng ta gặp
quá nhiều khó khăn. Phải đối phó. Đừng nói tới chuyện đó mệt óc
quá.
- Những khó khăn phải đối phó bây giờ? Thái Cần hơi bàng hoàng -
Chuyện ǵ thế anh? Có liên hệ đến em không? Thái Cần hỏi mà mặt
mài tái mét - Hay là có người. Có người muốn kiếm chuyện với em?
Thái Cần ngồi xuống cạnh Thư Bồi, rầu rĩ. Bồi vội trấn an:
- Ồ không, đừng nghĩ bậy ǵ hết, chuyện ở anh đây này.
Thư Bồi vừa cười vưa nói - Hôm nay bỗng nhiên anh khám phá ra
một điều đấy là anh yếu đuối quá, bất lực quá, anh vô dụng không
thích ứng được với cái xă hội này.
Rồi Thư Bồi quay đầu nh́n quanh.
- Ở nhà có thuốc lá không em?
Thái Cần đặt bàn tay mảnh mai của ḿnh lên vai người yêu.
- Nhà không có thuốc lá, anh hẳn biết rồi. Có phải... Có phải
anh vừa mất chỗ kèm trẻ, phải không?
- Ồ, Thư Bồi tṛn mắt - Làm sao em biết?
- À, Thái Cần thở ra - Làm sao em không đoán được? Hôm nay anh
về sớm này. Với con người mực thước giờ giấc như anh, đó là
chuyện lạ... Nhưng mà em nghĩ anh nghĩ dạy như vậy là tốt.
- Nghỉ dạy là tốt? Em không buồn ư? Thư Bồi không hiểu - Anh bị
mất việc làm, mà em lại vui à?
Thái Cần ngẩng lên:
- Anh là người của nghệ thuật. Anh không phải là kẻ hầu cho hai
tên nhóc nghịch ngợm kia. Việc đó không xứng đáng để anh mất ba
buổi tối trong mỗi tuần. Anh không làm, em c̣n cảm thấy nhẹ hơn.
Để anh phải chịu nhục với mấy đứa đó em không đành ḷng.
Thư Bồi vuốt lấy mái tóc Cần.
- Em không thấy đó là khuyết điểm của anh ư?
- Anh không có khuyết điểm. Con người anh rất hoàn toàn.
- Vậy là em dại, em điên. Thư Bồi nói - Thôi được, dẹp chuyện đó
qua một bên, để mai anh đi đăng kư chỗ dạy khác, biết đâu may
mắn, rồi anh sẽ có đứa học tṛ khác, học đúng nghề hội họa của
ḿnh.
Thái Cần nh́n Bồi, định nói ǵ đó nhưng lại thôi.
- Em có muốn nói ǵ, nói đi?
- Anh... Anh có nghĩ là Thái Cần dè dặt nói - Hay là anh để em
đi t́m việc làm... Dù ǵ, bây giờ em không có đi học. Thời gian
ở nhà chỉ rổi rảnh...
Thư Bồi châu mày.
- Em... làm sao t́m được việc làm chứ? Em không có bằng cấp lại
không có nghề nghiệp ǵ?
- Không sao. Em có thể nhận bất cứ công việc ǵ. Thí dụ như nhân
viên bán hàng, bồi bàn...
- Không được! Thư Bồi cắt ngang - Em không có quyền tự hành hạ
ḿnh. Anh chẳng qua chỉ phục vụ cho hai cậu học tṛ. C̣n em...
em định hầu hạ cả thị dân thành phố này hay sao?
- Sao anh lại nói thế? Thái Cần dịu dàng giải thích - Làm hầu
bàn có ǵ là nhục đâu. Em sẽ...
- Không được! Thư Bồi có vẻ giận dữ - Anh đă thấy mấy cô bán
quán ở gần trường anh rồi cơ mà. Ai chọc ghẹo cũng được... Chỉ
cần uống một ly nước... Hừ... Không được... Làm cái nghề đó
không phải đơn giản đâu. Thư Bồi vừa lắc đầu vừa nói - Em biết
đấy. Anh là một thằng chồng thế nào? Tính anh vừa cố chấp, tự
ái và thủ cựu. Anh không chấp nhận cho em làm cái nghề đó.
Thấi Cần thở dài, nhưng nghĩ sao mắt nàng chợt sáng lên.
- Hay là... Em đi đàn nhé? Em dạy đàn cho mấy đứa nhỏ, hoặc đến
mấy trường dạy nhạc nho nhỏ nhận dạy đàn?
- Cái đó th́ được. Thư Bồi vừa cười vừa nói - Nhưng mà... Công
việc không phải dễ t́m như em nghĩ đâu.
- Th́ để em thử xem sao?
- Được. Thư Bồi nói - Bắt đầu từ ngày mai, em đi t́m việc của
em, anh đi của anh, xem thử hai ta ai số đỏ hơn ai.
Thái Cần nh́n chồng với đôi mắt biết ơn. Đối với Cần, đấy là một
ân huệ từ xưa đến giờ Cần coi Bội như một thần tượng. Nàng sùng
bái và tuân thủ mọi điều Bồi ban ra. Được yêu Bồi là cả một hạnh
phúc c̣n ǵ đ̣i hỏi hơn.
Đêm đă thật khuya. Cả hai c̣n ngồi đó chờ đợi ngày mai sẽ tốt
đẹp hơn.
Chương 14
Thời tiết đột nhiên nóng hẳn lên. Mặt trời như quả cầu
lửa đang ra sức thị uy, đốt cháy vạn vật. Ngày đă tàn mà không
khí vẫn c̣n oi bức.
Hôm ấy trong vườn Thư Bồi và Trần Tiêu suưt tí đánh lộn. Mấy
ngày gần đây Thư Bồi trở nên nóng nảy vô cùng, đụng tí là gây
sự. Chàng giống như một ngọn hỏa diệm sơn đang sùng sục sôi. Bao nhiêu bực tức và nỗi buồn tích lũy trong người chỉ trực chờ
cơ hội là tuôn ra. Chuyện tranh luận với Trần Tiêu cũng vẫn
xoay quanh vấn đề việc làm. Trần Tiêu đă thẳng thắng nói:
- Nói cho cậu biết cái nguyên tắc để thành công là không bao giờ
nên: Trách móc học tṛ trước mặt phụ huynh của nó. Cha mẹ nào
cũng đều có tâm lư là con cái của ḿnh lúc nào cũng nhất thiên
hạ. Ta chỉ có thể ca ngợi những ưu điểm của học tṛ trước mặt mẹ
cha chúng, c̣n cái học dốt của nó th́ nên đổ thừa cho chế độ
giáo dục. Không thích hợp với sự phát huy trí tuệ của trẻ con...
Thư Bồi bất măn nói:
- Như thế là cậu chơi tṛ chính trị rồi đấy, dạy học kiểu như
cậu là làm hại học sinh. Cậu có đ̣n ma giáo đó; trách chi phụ
huynh nào không thích. Tôi thấy cậu nên chuyển nghề đi, đừng
theo ngành sư phạm nữa mà hăy qua qua chính trị hay ngoại giao.
- Làm ǵ mà cậu lại cay đắng với tôi như vậy ? Trần Tiêu trừng
mắt nh́n bạn - Tôi giở thủ đoạn chính trị, hay ngoại giao ǵ
cũng được. Nhưng cậu thấy đấy, lúc nào tôi cũng có chỗ dạy kèm
dạy không kịp nữa là khác. C̣n cậu ? Chẳng cần. Cậu phải hiểu là
trong cái xă hội hiện tại chỉ có kẻ biết thích ứng mới tồn tại,
không phải ta chỉ cần thích ứng với phụ huynh không, mà c̣n phải
thích ứng với học tṛ của ḿnh nữa .
- Cậu sử dụng ngôn ngữ một cách lạm dụng quá! Sao lại nói là
thích ứng mà không nói toẹt ra nịnh?
- Cậu muốn giải thích thế nào cũng được nhưng cậu phải nhớ kỹ
một điều. Mục đích chúng ta là ǵ? Có việc làm, kiếm được tiền.
Có ai đem tiền dâng không cho cậu đâu ?
- Nhưng tôi không thích dùng cách nịnh bợ đó để kiếm tiền. Tôi
là thầy giáo dạy kèm chứ không phải thầy hề.
Thư Bồi nh́n Trần Tiêu lắc đầu tiếp.
- Mày tội nghiệp cho tao, hay phải tội nghiệp cho mầy ? Không có
công ăn việc làm dạy kèm cho hai đứa học sinh trung học lại dạy
không nổi, cơm không có ăn, nợ th́ chất đống, mày cao ngạo, mày
tự phụ, mày không thích nịnh bợ, không muốn làm thằng hề. Nhưng
mà Thư Bồi, mầy vẫn phải ăn, vẫn phải sống, vẫn phải có chỗ ở cơ
mà. Mầy cần có đủ thứ c̣n cần phải nuôi người khác nữa...
Thư Bồi hét lớn cắt ngang:
- Yêu cầu mầy đừng can thiệp vài đời của tao. Tao muốn làm ǵ
tao làm.
- Dĩ nhiên là vậy rồi! Tao đâu có quyền can thiệp. Trần Tiêu
giận dữ nói - Nhưng mà mầy đến t́m tao để làm ǵ? Định nhờ tao
kiếm một chỗ dạy kèm khác cho mầy à? Chỗ dạy đâu phải dễ kiếm.
Tao phải lăn lội sục sạo, nói khô cả nước miếng người ta mới
nhận. Vậy mà mầy th́...
- Tao th́ sao ?
- Tao nghĩ mầy không phải là đứa xuất thân từ gia đ́nh công
chức, mà mầy là hạng công tử, loại công tử bột ngang ngược đấy.
Thư Bồi trừng mắt.
- Trần Tiêu! Mày đừng có tưởng tao đến nhờ mày t́m việc, rồi mày
muốn sỉ nhục sao cũng được. Mầy c̣n châm biếm tao một lần nữa là
tao không nhịn đâu. Kệ tao, tao không có khả năng thích ứng với
xă hội, bất lực, vụng vễ cũng được, nhưng đó là bản chất con
người tao. Chưa chắc cha tao nói tao nghe. Có điều tao không
chấp nhận được cách t́m việc làm của mầy.
Tao có tự ái, tao không phải là thằng ăn mày.
- Ha... Ha!... Trần Tiêu cười lớn - Mày có quyền khi dễ xem tao
là tên hề hay ăn mày ǵ cũng được. Nhưng mày có biết không? Nhờ
đó tao mới được tiền. Có tiền mới có để cho mày mượn nuôi vợ chứ
.
- Trần Tiêu! Thư Bồi vung nắm tay lên, chàng giận run người, mắt
tái xanh - Hay lắm! Hay lắm! Để tao về nhà tao sẽ mang hết đồ
đạc đi cầm lấy tiền trả lại cho mày. Mày yên tâm đi.
Và Thư Bồi quay người lại định bỏ đi. Trần Tiêu giữ bạn lại.
- Cậu định đi đâu lấy tiền?
- Tao sẽ đi cướp ngân hàng.
- Hay đấy! Trần Tiêu cười nói - Thôi được rồi Thư Bồi; ta cần ǵ
phải cải nhau như vậy. Ḥa nhé, được không?
Thư Bồi cúi đầu, chàng vẫn c̣n giận. Lời của Trần Tiêu ban năy
rỏ ràng đă xúc phạm tự ái của Bồi. Thư Bồi thấy ḿnh bất lực.
Việc làm không có. Tiền bạc cũng không, rồi sẽ sống ra sao đây.
- Thế này nhé! Trần Tiêu có vẻ suy nghĩ một chút nói - Tao thấy
th́ cá tính mày không thích hợp chuyện dạy kèm. Hôm qua tao có
nói chuyện với Tô Yến Thanh. Cô nàng cho biết măi đến bây giờ
cha cô ấy vẫn chưa t́m được một thư kư có năng lực, hay là mày
đến đấy nhận việc đi, một tuần lễ chỉ làm việc có ba buổi tối
lương tháng lại đến một ngàn rưởi bạc.
Thư Bồi lắc đầu .
- Không! Không thể được.
- Tại sao lại không? Trần Tiêu hỏi - Bộ mày tưởng Yến Thanh
không biết chuyện của mày à? Chuyện của mày phải nói là gần như
cả trường đều biết.
Thư Bồi ngạc nhiên.
- Hử? Yến Thanh biết rồi à? Thế cô ấy nói sao ?
- Thanh không nói ǵ hết. Chỉ hơi ṭ ṃ, cô ta hỏi tao về người
bạn Ân ǵ đó.
- Ân Thái Cần.
- Ờ. Thanh hỏi tao: Ân Thái Cần đẹp không? Bao nhiêu tuổi, người
ở đâu đến, gia đ́nh làm ǵ? Và làm sao quen được mày. Hỏi nhiều
thứ lắm! Tao chỉ biết lắc đầu nói là không biết. Sao đó Thanh
thở dài nói một câu rồi lại bỏ đi.
- Nói câu ǵ?
- Mày cũng quan tâm chuyện đó nữa à? Trần Tiêu nh́n thẳng vào
mặt bạn - Mày đă có Ân Thái Cần rồi, c̣n để ư người nói ǵ nữa
chứ.
- Tao chỉ ṭ ṃ thôi. Tao muốn biết mọi người phê phán
chuyện tao thế nào.
Trần Tiêu mỉm cười.
- Phê phán của Yến Thanh không giống như những người khác.
- Th́ mày cứ nói đi, làm ǵ cứ ấp úng măi vậy.
- Yến Thanh nói: Thư Bồi quả là một người có bản lĩnh, dám làm
những chuyện mà người khác không làm được. Nghe giọng nói cô ta,
mới thấy một điều là Yến Thanh không những không giận mà c̣n có
vẻ tán đồng mi nữa. V́ vậy tao mong là: Mày đừng có mặc cảm phụ
ḷng tốt của Yến Thanh.
Thư Bồi nh́n xuống. Chàng có vẻ xúc động.
- Tao thấy cần phải suy nghĩ một chút. Bây giờ th́ tao phải đến
trung tâm t́m việc làm hỏi thử kết quả ra sao.
Khi hoàng hôn đến, Thư Bồi mới về tới nhà. Vừa đói khát, mệt lại
nóng, ḷng kém vui chỉ chực chờ gây gổ. Trong túi Bồi chỉ c̣n
vỏn vẹn có hai đồng. Buổi sáng trước khi rời nhà, Bồi đă hứa với
Cần sẽ mang tiền về. Không ngờ đến trường, học bổng chưa được
phát. Muốn hỏi mượn tiền Trần Tiêu, lại gây gổ, c̣n bụng dạ nào
để mượn tiền thêm. Vậy là tối nay phải nhịn đói đi ngủ. V́ ngay
từ hôm qua, Thư Bồi đă biết là nhà không c̣n lấy một hột gạo. Ở
thời buổi nầy, mà vẫn c̣n người không có gạo ăn
ư? Thư Bồi chợt
thấy buồn cười. Đúng như Trần Tiêu nói. Rơ ràng là Thư Bồi không
có khả năng thích ứng với cuộc sống, không biết t́m việc làm.
Đàn ông như vậy mà vần c̣n được đàn bà tin yêu ư ? Thái Cần ơi
Thái Cần. Thư Bồi gọi thầm trong tim. Tốt hơn là em nên trở về
với tên Luật sư Địch kia có lư hơn. Dù sao hắn cũng c̣n bảo bọc
được em. Không như anh, một kẻ bất tài chỉ làm khổ người khác.
Bước tới cửa, Thư Bồi lớn tiếng gọi:
- Thái Cần ơi, Thái Cần!
Không có tiếng trả lời. Bốn bề vắng lạnh. Ráng chiều đang phủ
một góc trời. Thư Bồi đưa mắt nh́n quanh. Thái Cần đi đâu? Tại
sao lại không ở nhà chờ ta? Thư Bồi bước vào pḥng trong.
- Thái Cần ơi!
Cũng không có. Đây là một hiện tượng lạ. Từ lúc sống chung đến
giờ chưa bao giờ Cần đi vắng như vậy cả. Dù mấy ngày nay, nàng
cũng đi t́m việc làm, nhưng chiều đến là quay ngay về nhà.
Chuyện t́m việc làm của Thái Cần cũng gặp toàn khó khăn. Đến đâu
người ta cũng lắc đầu. Thời buổi bây giờ như vậy đó, việc làm
đâu dễ kiếm? Nhất là đối với những con người trung thực như Thái
Cần, như chàng, không mồm mép, không biết nịnh nọt. Người cần
việc hơn việc cần người. Chủ nhân đa số thuộc loại như bà Tôn.
Nhớ tới bà Tôn, mẹ của hai ông học tṛ quư tử. Thư Bồi đứng giữa
ngôi nhà nhỏ lẩm bẩm.
- Thưa bà. Hai cậu quư tử của bà đều là thiên tài cả. Chỉ tội
cái chế độ giáo dục này không thích hợp, nó làm hại tài năng của
con bà. Cái chủ nghĩa học phải lên lớp không cho đầu óc chúng tự
do phát triển, tiếc thật. Bà thấy đó, con bà có óc hài hước rất
cừ khôi, nếu để chúng tự do phát triển nó sẽ trở thành... Đại
lưu manh cả.
Thư Bồi nói xong, vung tay đấm mạnh xuống bàn chửi thề.
- Đ.M!
Chửi xong, chàng ngẩn ra. Sao vậy? Lúc gần đây ta làm sao thế?
Thô tục, lỗ măng. Từ nhỏ đến lớn, Thư Bồi được cha dạy dơ nghiêm
khắc. Chàng không hề sử dụng đến từ này bao giờ. Thư Bồi thở
dài, bỏ đi ra nhà bếp. Anh kiếm cái ǵ để bỏ miệng. Nhưng trong
tủ chén trốn trơn. Chẳng có ǵ để ăn cả. Thư Bồi cắn răng, lại
lẩm bẩm chửi thề.
Sao thế? Bồi lắc đầu. Rót một ly nước lọc nốc cạn. Thái Cần. Cô
ta đi đâu vậy? Anh đă bảo em rồi cơ mà. Bao giờ anh về tới nhà,
anh cũng muốn thấy em chờ sẵn đó. Vậy mà em đi đâu? Thư Bồi càng
nghĩ càng bực, không khí trong nhà thật nóng bức, giống như một
ḷ lửa. Mồ hôi Bồi vă ra như tắm. Thư Bồi phải cởi bỏ sơ- mi ra,
chỉ mặc chiếc áo thun. Vậy mà c̣n phải sử dụng quạt. Quạt lấy
quạt đê? " Em không sợ lạnh, cũng không sợ nóng". Thái Cần đă
nói thế. Ngu thật. Nói vậy mà cũng nói được ư. Chỉ có kẻ điên
mới nói như thế. Thư Bồi ra ngồi cạnh cửa sổ. Bên ngoài nắng đă
tắt. Hoàng hôn đă đến. Vầng ráng chiều hồng hồng. Nhưng bây giờ
không c̣n ư thơ. Thư Bồi chặc lưỡi phải chi có ly kem. Nghĩ đến
ly kem, Thư Bồi lại liếm môi, bây giờ chàng mới thấy đói, đói
cồn cào.
Rồi phía ngoài có tiếng chân. Tiếp đó cửa mở. Thái Cần bước vào.
Người cũng đẫm mồ hôi. Hai má nàng ửng hồng v́ ráng nắng.
- Xin lỗi anh, em có tí chuyện cần ra ngoài.
Thư Bồi trừng mắt.
- Em đi đâu đấy?
- Dạ t́m việc làm. Lúc về ghé qua bà chủ tiệm hàng xén nhưng bà
ta không chịu bán nữa. Bà ấy nói là chúng ta đă thiếu một ngàn
đồng rồi. Không bán thiếu thêm.
Rồi nh́n Thư Bồi, Thái Cần ngập ngừng.
- Thế... Thế anh có mượn được tiền không?
Thư Bồi buồn bực.
- Không, anh không mượn ai hết.
- Thế à. Thái Cần ngồi xuống, mệt mỏi - Nhưng mà... Anh đă biết
đấy... Nhà đă hết sạch...
Thư Bồi chợt thấy bực ḿnh. Chàng vỗ mạnh lên khung cửa sổ, lớn
tiếng:
- Tiền, tiền, tiền, lúc nào cũng nghe em nhắc tới tiền. Tại sao
em không nói đến những thứ khác? Gặp anh về không hỏi han, chăm
sóc... Có bao nhiêu học bổng anh giao hết cho em, sao không dùng
một cách tiện tặn... Mượn tiền, mượn tiền! Cứ bảo anh đi mượn
tiền. Mặt anh đâu có dày đến độ lăn xả vào mượn tiền người ta
măi...
Thái Cần bàng hoàng lùi ra sao. Đôi mắt nàng mở to. Vừa ngạc
nhiên vừa đau khổ nh́n chồng. Nàng đang định nói ǵ đó nhưng rồi
lại thôi. Tất cả nỗi khổ tâm, oan ức, sợ hăi, nghi ngờ, chợt như
dâng lên tận ngực. Cần run rẩy, thật lâu mới thốt được nên lời.
- Xin lỗi... em xin lỗi anh... Thư Bồi.
- Xin lỗi? Thư Bồi châu mày nh́n vợ. Rồi như hiểu ra. Thư Bồi
thấy hối hận. Ta làm sao đấy? Thái Cần với thái độ nhịn nhục, bị
ức hiếp, chịu đựng... Ta đă làm ǵ nàng? Thư Bồi bước tới - Xin
lỗi. Tại sao em muốn xin lỗi. Anh không muốn nghe những tiếng
đó.
- Thế th́ em phải nói làm sao đây?
- Em phải làm sao à? Thư Bồi thấy bất lực. Sự bất lực thật bực
dọc. Trời nóng quá, nóng như lửa đốt. Sự hối hận phút chóc tan
biến. Chỉ c̣n lại uẩn ức, bất măn, khó chịu. Cái nhẫn nhục, cái
tự ái bấy lâu bị đè nén lại có cơ hội bùng lên, Thư Bồi lớn
tiếng - Em hẳn biết điều đó chứ? Tại sao phải xin lỗi. Lúc nào
em cũng làm ra vẻ bị ức hiếp, bị đày đọa... Anh có làm ǵ em
đâu? Anh có bắt em phải chịu khổ v́ anh đâu? Tại sao em xin lỗi?
Xin lỗi? Em làm như anh đă hại em không bằng? Em có biết là v́
em, anh đă bị bạn bè khinh rẻ cở nào không? Anh đă bị nhục cở
nào không? Suốt ngày lặn lội mưa gió, đi t́m việc làm. Mệt mỏi
ră rời... Nếu không có em, anh đă đâu phải như thế. Em lại c̣n
nói tiếng xin lỗi.
Thái Cần đứng đấy, lặng người. Mắt mở to, cảm giác bị xúc phạm.
Niềm đau và nỗi khổ. Cần bấu chặt lấy khung gỗ ở cửa. Rồi bất
chợt như không c̣n chịu nỗi được nữa. Cần đẩy Bồi qua một bên,
nàng chạy ào về phía cửa như muốn trốn tránh một cái ǵ. Thư Bồi
choàng tỉnh, chạy theo chận ở cửa.
- Em muốn làm ǵ chứ?
Thái Cần dừng lại nh́n Bồi. Cái dáng dấp cao lớn của Bồi choáng
hết cửa. Cần chợt hiểu ra. Bây giờ đă tiến thoái lưỡng nan rồi.
Nàng chợt thấy đau nhói ở vùng thượng vi. Cần cuối gấp người
xuống.
Thư Bồi sợ hăi, cúi xuống nh́n khuôn mặt tái xanh của Cần.
- Em làm sao? Làm sao thế?
Thái Cần chỉ lắc đầu. Thái Cần không dám nói. Nàng sợ nói ra lại
gây tai vạ nữa. Thư Bồi nh́n nét mặt Cần chợt hiểu, có lẽ ta
định giết nàng. Ta đang dày ṿ nàng. Chàng vội ôm gh́ lấy Cần,
bế vợ lên giường lau mặt cho Cần.
- Em... Em nói đi... Sao em lại yên lặng như vậy?
Thái Cần lắc đầu.
- Em hăy mắng anh đi, mắng những lời cay đọc nhất.
Nhưng Cần vẫn lắc đầu.
- Có nghĩa là em không muốn tha thứ cho anh?
Cần yên lặng, chăm chú nh́n Bồi. Ánh mắt nàng trắng đă thất
thần.
- Anh không có lỗi ǵ ca? Em biết, anh đă vừa cho em biết một sự
thật. Bây giờ em hiểu rồi. Sự hiện diện của em ở đây chỉ mang
đến cho anh sự tủi nhục và bận tâm. Anh yên tâm đi, anh Bồi. Em
không trách anh đâu bây giờ và măi về sau. Có đều em biết, bây
giờ em không thể ở lại đây được nữa, không thể v́ yêu anh mà lại
cứ làm phiền anh.
Thư Bồi nh́n Cần, nghẹn lời.
- Em muốn nói là em sẽ bỏ anh ra đi?
Thái Cần gật đầu.
Thư Bồi nh́n Cần trừng trừng. Chàng vẫn giữ chặt tay Cần, giữ
thật chặt, giữ đến đô. Cần cảm thấy đau. Nhưng Cần vẫn không rút
tay lại. Có điều ánh mắt Cần rất cương quyết. Cái thái độ phản
kháng thụ động đó khiến Bồi đau khổ khôn cùng, chàng buông tay
Cần ra, cúi đầu nh́n xuống. H́nh như có những giọt nước mắt rơi
xuống. Thái Cần hoảng hốt.
- Anh Thư Bồi, anh đừng khóc... Hôm nay anh làm sao vậy? Em nhớ
là anh cứng cơi lắm cơ mà? Từ nhỏ anh ngạo nghễ như tảng đá, anh
không khuất phục một ai, anh không bao giờ rơi nước mắt...
Thái Cần không nói được nữa. V́ nàng cũng đă bắt đầu khóc. Suốt
một buổi chiều buồn phiền, bây giờ Cần không làm sao ngăn được
cảm xúc nữa. Và nước mắt tuôn ra là liên tục.
- Em đừng xa anh. Thư Bồi nghẹn lời nói - Em phải biết là anh
không tự chủ được ḿnh. Lúc gần đây trời nóng quá, tinh thần anh
lại xuống thấp, anh dễ phát cáu, dễ giận... Em đừng nghĩ đến
chuyện xa anh, anh khống muốn chuyện đó xảy ra, bằng không cuộc
sống đối với anh chẳng c̣n ư nghĩa ǵ nữa...
Qua hàng lệ, Thái Cần ngước nh́n lên. Thư Bồi có vẻ khổ đau làm
sao. Nh́n chàng, Cần liên tưởng đến những đứa bé đang ṿi vĩnh.
Chợt nhiên, cái t́nh cảm phụ nữ và cái thiên tánh làm mẹ như ḥa
lẫn nhau. Phải tha thứ, phải bỏ qua hết mọi thứ... Thái Cần ngồi
dậy, đưa tay lau sạch mồ hôi và nước mắt trên mặt Bồi.
- Thôi th́... Hăy để mọi thứ trôi qua, hăy quên hết đi nha anh.
Thư Bồi cũng nh́n Cần thăm ḍ.
- Em nói là... Em quên hết những lời ban năy của anh? Em bỏ qua
hết?
Thái Cần ngập ngừng. Trong phút giây, Cần hiểu ḿnh không làm
sao lừa dối được ḷng. Chắc chắn là Cần sẽ không quên, cũng
không tha thứ được. Chuyện đó dĩ nhiên Thư Bồi cũng hiểu được.
Tại sao chàng lại muốn tự lừa dối ḿnh. Con người sống rơ khó
khăn. Một câu nói lỡ lời chẳng bao giờ thu hồi lại được. Thư Bồi
giải thích:
- Em phải biết là anh đâu có cố t́nh nói thế.
- Chính v́ anh không cố t́nh, nên lời nói mới là lời thành thật.
- Không phải thật tâm - Thư Bồi cố biện bạch - Mà đó chỉ là lời
nói cho hả giận, hả tức.
- Em biết anh không cố tâm nói. Thái Cần giải thích - Nhưng phải
nh́n nhận là anh có nghĩ đến điều ấy. Sự hiện diện của em đă
mang đến cho anh bao nhiêu rắc rối, phiền muộn.
- Anh không nghĩ như vậy?
- Thật không? Anh tự biết mà?
Thư Bồi nh́n Cần, nh́n thật lâu. Rồi đột nhiền chàng đứng dậy bỏ
vào nhà bếp.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh phải lấy dao chặc một lóng tay thề trước mặt em, em mới
tin.
Thái Cần giật ḿnh đuổi theo. Vừa kịp lúc Bồi cầm dao lên. Cần
chụp lấy quỳ xuống.
- Sao anh cứ măi dày ṿ em thế? Anh Thư Bồi, anh cắt tay anh chi
bằng anh hăy giết em. Anh không nên làm như vậy... Đừng anh ạ.
Và Thái Cần khóc, khóc thành tiếng.
- Em hứa với anh, em sẽ quên hết mọi thứ. Em sẽ không nhơ" ǵ
cả, em biết anh chỉ nói cho hả giận chứ anh không hề có ư ǵ. Em
biết... Em biết...
Tiếng khóc của Cần làm tim Bồi tan nát, chàng quỳ xuống ôm lấy
Cần.
- Chúng ta làm sao thế này? Sao cứ làm khổ nhau măi chi vậy, hở
em?
Thái Cần nh́n lên.
- Nếu anh đừng nổi nóng nữa. Mọi thứ rồi ta sẽ giải quyết được
cả.
- Thật ư?
- Thật chứ. Thái Cần đứng dậy nói - Em sẽ t́m được việc làm. Thư
Bồi cũng đứng dậy.
- Em đă đi t́m cả mấy tháng nay rồi nào có việc làm ǵ đâu?
Thái Cần liếc nhanh Thư Bồi.
- Rồi em sẽ có việc làm ngay. Nếu anh không phản đối. Ở bên
đường Trung Sơn Bắc Lộ có một nhà hàng sang trọng họ đang cần
người.
Thư Bồi trừng mắt.
- Có phải nữ chiêu đăi viên không?
- Không, em biết là anh không thích em làm cái nghề đó. Nên em
không chọn đâu. Ở đấy họ cần một tay chơi organ.
- Organ? Em nào có học qua đàn đó bao giờ đâu?
- Đúng vậy. Nhưng mà organ với piano về căn bản th́ giống nhau.
Em đă có căn bản piano, em sẽ học organ mau biết lắm. Có một ông
thầy dạy nhạc, ông ấy đồng ư dạy organ cho em. Bao giờ có việc
làm trả công sau cũng được.
- Ờ...
Thư Bồi suy nghĩ. Thái Cần nh́n chồng thăm ḍ.
- Sao? Anh không phản đối chuyện đó chứ?
Thư Bồi thở dài.
- Em phải đi học, học xong mới đi t́m việc làm. Thế nầy cũng c̣n
lâu lắm... Nhưng mà thôi được... Em cứ đi học đi... Thư Bồi vỗ
nhẹ lên lưng Cần, nhỏ nhẹ - Anh không phải là bạo chúa... Nhưng
anh mong là... Em sẽ không bỏ anh đi... em muốn làm ǵ cũng
được.
Thái Cần nh́n chồng cười gượng.
Sau màn căi nhau, hai người đều có chút cảm giác ân hận. Thái
Cần đang suy nghĩ t́m cách kéo cái không khí đầm ấm hạnh phúc cũ
trở lại cho ngôi nhà. Nàng đứng dậy nói.
- Anh ngồi đây nhé, để em vào trong coi c̣n cái ǵ ăn không? em
thấy đói rồi.
- Không c̣n đâu, ban năy anh đă lục hết rồi.
Thư Bồi nói một cách thiểu năo.
- Thế à! Thái Cần nhún vai, làm ra vẻ như không cần thiết lắm.
Bước tới bên cửa sổ, nh́n ra ngoài trời. Cần nghêu ngao hát -
"Hai cánh hoa cúc ở khung cửa tây. Nắm bầu trời hoàng hôn đầy
ráng hồng. Em chợt thấy no và thấy buồn ngủ..."
Rồi Thái Cần cứ đứng vậy nh́n ra ngoài trời. Nàng như quên hết
mọi thứ. Thư Bồi hỏi.
- Em nh́n ǵ đấy.
- Ở dưới kia có xe nước mía. Thái Cần vừa liếm môi vừa nói - Em
bây giờ thèm một ly nước mía vừa ngọt vừa lạnh vô cùng.
- Bao nhiêu tiền một ly em biết không?
- Có lẽ khoảng ba đồng.
Thư Bồi suy nghĩ, rồi lục hết túi trên túi dưới. Chỉ c̣n hai
đồng bạc. Bồi liếc nhanh về phía Cần. Tội nghiệp. Có lẽ cần vừa
khát vừa mệt. Dù sao cô ấy cũng yếu đuối lắm. Sáng giờ chưa hẳn
đă có ăn ǵ. Chàng đứng vội dậy, đi vào nhà bếp lấy một cái ly
ra.
- Em đợi một chút nhé.
Bồi bỏ chạy xuống lầu. Một lúc sau Thái Cần nh́n thấy Thư Bồi đă
có mặt cạnh xe nước mía. Không biết chàng nói ǵ mà đưa cả hai
tay lên phân bua. Một lúc thấy Bồi mang ly nước mía quay về. Th́
ra Thư Bồi c̣n đủ tiền mua cả ly nước mía.
Khi nghe tiếng chân bước lên cầu thang, Thái Cần quay lại thấy
Thư bồi với ly nước mía đầy trên tay cười toe toét bước vào.
- Lại uống nào. Thư Bồi nh́n Thái Cần nói - Ông chủ xe nước mía
thật tốt bụng. Em biết không? một ly nước mía giá bốn đồng, mà
trong túi anh chỉ c̣n hai đồng. Anh nói với ông ấy anh chỉ mua
có nửa ly nước thôi. Nhưng ông ấy rót đầy ly cho anh. Em thấy
đấy cuộc đời nầ y vẫn c̣n những tấm ḷng hào hiệp, đời vẫn đẹp
làm sao phải không em?
Thái Cần nh́n thái độ thỏa măn của chồng mà ḷng bùi ngùi. Anh
Thư Bồi đáng thương của em... Sự cao ngạo, ngang tàng của anh đâu
rồi. Chỉ có thêm một chút nước mía cũng làm anh sung sướng. Anh
đă hạ ḿnh v́ em đấy ư? Thái Cần năng ly lên. Hớp một hớp, ngot.
quá, mát quá, thơm quá! Thái Cần đặt ly xuống nh́n Bồi.
- Đến đây anh, ngon lắm này, ḿnh chia nhau uống đi?
- Không, em uống đi, anh không ưa đâu.
Thư Bồi đẩy ly qua một bên. Nhưng Thái Cần không chịu.
- Anh không uống th́ em cũng không uống. Em muốn cái ǵ hai đứa
cũng phải chia nhau hết. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia mới
được chứ.
Thư Bồi cười. Thấy Cần vui là chàng cũng vui lây. Nhưng ḷng
không khỏi buồn buồn. Một tiểu thơ đài các ngày nào, công chúa
của ngôi nhà trắng. Vậy mà bây giờ một ly nước mía cũng không
dám uống trọn. Không biết Thái Cần có quên hết chuyện ban năy
không? Mong là... Thư Bồi bước tới đỡ lấy chiếc ly trên tay Cần.
Thế là cả hai cùng chia nhau ly nước miá.
Chưa bao giờ, Thư Bồi thấy một ly nước mía lại ngon như vậy.
- Thái Cần, em có nghĩ là sau nầy chúng ta sẽ có tiền không em?
- Có thế?
- Đến lúc ḿnh có nhiều tiền. Thư Bồi nói - Không biết lúc đó
nước mía có c̣n ngon như hôm nay nữa không em?
- Không cần biết chuyện có hay không có tiền. Thái Cần nói - em
sẽ chaẳng bao giờ quên cái ly nước mía hôm nay đâu.
Buổi chiều hôm ấy. Cả hai ngồi bên khung cửa sổ, cùng uống ly
nước mía. Ly nước mía ngon vô cùng, ngọt vô cùng. V́ vậy, hôm ấy
cả hai "say". Cùng uống bên cửa sổ tây, ráng chiều ngập ngoài
cửa, nâng ly hỏi hoàng hôn. Hôm nay là ngày ǵ. Hoàng hôn là nhân
chứng, cho t́nh ta keo sơn, cho anh bền lâu măi. Vẫn ở măi bên
người..."
Chương 15
Mùa hè đă đến, cuộc sống của Thư Bồi và Thái Cần dễ thở
hơn. Trước đó, Thư Bồi đă chấp nhận làm việc cho giáo sư Tô, cha
của Yến Thanh. Công việc tuy bận rộn nhưng cũng khá thú vị. Phần
lớn việc làm là sao chép bản thảo, sắp xếp và sưu tầm tư liệu.
Đối với những công việc này Thư Bồi đảm nhận dễ dàng. Không
những dễ mà c̣n thích thú. V́ qua đó Bồi đă thu nhập thêm nhiều
khá kiến thức. Rảnh rổi chàng c̣n thảo luận được với giáo sư Tô
nhiều vấn đề văn học trong ngoài nước qua các thời đại. Thư Bồi
có căn bản văn học ngay thời nhỏ. Có lẽ nhờ phần nào di truyền
của cha, cũng có thể nhờ chịu khó tự học. V́ vậy sau một thời
gian làm việc chung, giáo sư Tô đă nhận xét với Yến Thanh về
Bồi.
- Cậu ấy giỏi văn như vậy, sao lại không học văn mà lại qua nghệ
thuật? Nhiều lúc cha thấy Thư Bồi hơn hẳn học sinh của cha. Cha
không nói ngoa đâu, con thấy mấy cậu sinh viên phụ việc trước
cho cha đâu bằng một nửa so với Bồi ?
Con người ai cũng thích có người hiểu và ca ngợi ḿnh. V́ vậy
Thư Bồi cảm thấy phấn khởi. Yến Thanh th́ bao giờ rảnh là có mặt
bên Bồi. Cô nàng có vẻ rất vui, rất hay chuyện tṛ với Bồi.
Những mặc cảm trong thời gian dạy kèm biến mất, với Bồi đó là
cơn ác mộng đă qua. Hôm ấy, sau khi xong việc. Bồi chuẩn bị về
nhà th́ Yến Thanh đến.
- Tôi đi dạo với anh một chút, được không?
Cái đó cũng tự nhiên thôi. Thư Bồi để xe đạp lại nhà Thanh, hai
người đi dạo trên vỉa hè. Gió đêm thật mát. Trời lại đầy sao.
Những ánh sao lấp lánh. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Đây là lần
đầu tiên, Yến Thanh có vẻ người lớn, rất con gái chứ không
nghịch ngợm pha tṛ như trước.
- Chuyện của anh tôi đă nghe Trần Tiêu nói lại hết rồi. Yến
Thanh nói - Nghe nói anh và cô ấy quen nhau từ lúc c̣n bé lận à?
- Vâng. Cô ấy tên là Ân Thái Cần. Khi quen nhau tôi chỉ mới lên
bảy. Cô ấy là con nhà giàu. C̣n gia đ́nh tôi ? Cha tôi chỉ là
một thư kư nghèo. Có một lần cà mèn tôi đem cơm theo không có
đôi đũa, chính Cần đă nhường đũa cho tôi.
Thư Bồi ngưng lại. Đầu óc quay về thời dĩ văng xa xưa. Lúc có
một cậu bé nhỏ ngang ngạnh đem cơm quên mang theo đũa. Lúc đó,
một cô gái rụt rè đến làm quen... Bồi thở dài tiếp:
- Tuổi niên thiếu của chúng tôi lúc nào cũng cận kề bên nhau.
Cuộc sống đó rất đẹp, gắn liền với băi biển, với xóm cá. Bao giờ
có dịp Thanh đến đấy xem thử sẽ biết ngay. Cảnh ở đấy đẹp vô
cùng.
Yến Thanh cười nhẹ:
- Chuyện của anh đầy thi vị và lăng mạng quá. Một đôi trai gái
lớn lên giũa sóng biển và vách đá cheo leo... Như vậy có phải là
cả hai đă yêu nhau từ thuở nhỏ
- Cũng có thể. Thư Bồi suy nghĩ một chút nói - Lúc c̣n bé tôi
chưa hẳn ư thức được thế nào là t́nh yêu... Con trai th́ ngang
tàn hơn... Nhưng mà... Tôi đă từng mấy lần đập lộn chỉ v́ cô ấy.
Và Thư Bồi nhớ đến những ngày cùng đi lượm vỏ ṣ. Đến lần Thái
Cần múa "Ba lê" bản "Hồ Thiên Nga". Rồi nụ hôn đầu tiên... Cuộc
hẹn ḥ bên vách đá... Hoàng hôn trên biển... Thư Bồi lại thở ra.
- Thái Cần đối với tôi th́... Cô ấy chỉ biết lặng lẽ hiến dâng,
không dám đ̣i hỏi ǵ cả. Cần đă cho tôi rất nhiều thứ. Trong khi
tôi lại khá vô t́nh...
- Thế ư. Yến Thanh nh́n Thư Bồi thăm ḍ - Hèn ǵ mỗi lần nói đến
cô ấy, anh đều thở dài cả...
- Thở dài ? Thư Bồi ngạc nhiên - Tôi không để ư đến điều đó. Có
điều... Tôi thấy bứt rứt thế nào mỗi khi nghĩ đến Cần.
- Tại sao vậy ?
- Như Yến Thanh biết đấy. Tôi là người đàn ông rất hời hợt. Tôi
nóng nảy, dễ giận... Yến Thanh cũng đă từng xác nhận là... Tôi
dễ đổi thay cơ mà. Không hiểu sao kỳ cục thế. Có nhiều lúc tôi
hay nổi giận một cách vô cớ. Tôi như bạo chúa, ích kỷ lại ngang
ngược... Chắc chắn Thái Cần phải chịu đựng những tật xấu của tôi
nhiều lắm.
Yến Thanh nh́n Thư Bồi, nàng có vẻ xúc động.
- Nghe giọng điệu của anh. Tôi biết là anh phải yêu cô ấy vô
cùng.
- Sao vậy?
- Bởi v́ chưa bao giờ tôi thấy anh tự phê b́nh ḿnh một cách
nghiêm khắc như vậy. Bán tính anh xưa nay là tự phụ, độc đóan.
Tôi cũng biết đàn ông mà có tài th́ bao giờ chẳng có tật đó. Cao
ngạo, kiêu hănh. Nhưng mà anh Thư Bồi. Anh biết không, tôi lại
rất thích cái tánh ngang ngược, cao ngạo của anh. Trần Tiêu c̣n
kể lại cho tôi nghe chuyện anh đă làm ở nhà họ Tôn. Nơi anh đă
dạy kèm. Anh đă chỉnh họ bằng một màn ngoạn mục. Cho họ thấy
đồng tiền của họ có giá trị ở một giới hạng nào thôi. Nghe nói
anh c̣n bỏ cả nửa tháng lương mà đúng ra họ phải trả công. Bà
Tôn phải tức khi gọi Trần Tiêu đến mắng cho một trận. Anh biết
không, tôi nghe kể lại mà xúc động vô cùng. Anh đă bỏ đi một
cách hiên ngang đàng hoàng... Anh làm vậy là phải, chứ tôi không
chấp nhận cái triết lư "nhân nhượng" của anh Tiêu đâu. Con
người, sống phải có tự tin, có bản ngă riêng ḿnh nữa chứ? Đâu
phải lúc nào cũng luồn cúi, chịu đựng. Cái ăn là một chuyện,
c̣n danh dự là chuyện khác.
Thư Bồi kinh ngạc nh́n Yến Thanh. Thanh đă nói những lời trên
một cách rất trôi chảy. Chứng tỏ đó là lời xuất phát từ đáy
ḷng, chứ không phải để mua chuộc hay ngoại giao. Thư Bồi chợt
thấy cảm động. Nếu Thái Cần không đến t́m chàng một cách bất
chợt sau ngày nghỉ tết. Biết đâu t́nh cảm giữa chàng và Yến
Thanh đă gắn bó hơn? Thư Bồi chợt rùng ḿnh. Cảm giác phạm tội
lại xuất hiện, chàng vội xua ngay.
- Cám ơn điều mà Yến Thanh vừa cho tôi biết. Tôi sẽ nhớ măi
những ǵ mà Yến Thanh vừa nói. Vậy mà xưa nay tôi cứ nghĩ là sự
ngang ngạnh, cao ngạo kia là một khuyết điểm... cần phải sửa
đổi. À mà, tôi thấy có cái này kỳ kỳ...
- Cái ǵ?
- Trần Tiêu là bạn thân nhất của tôi, vậy mà hắn không hiểu... Thế
tại sao Yến Thanh có vẻ rành rỏi tôi như vậy?
- Chuyện đó có ǵ lạ đâu. Yến Thanh vừa cười, vừa nói - Bạn bè
thân nhau chưa hẳn là hiểu nhau. Chỉ có những người có cá tính
giống nhau. Hay một thứ như nhau mới hiểu được.
- Một thứ, nghĩa là sao?
- Ví dụ như vầy nhé. Con chó và con mèo nhà tôi được nuôi chung,
ăn uống cái ǵ cũng giống nhau cả. Nhưng v́ tập quán cách sống
hoàn toàn khác nhau. Chó khi vui th́ phe phẩy đuôi. C̣n mèo khi
vui sẽ kêu meo meo. Như vậy chúng không là một loại, một thứ.
Trái lại với con mèo hàng xóm th́ mèo chúng tôi biết rơ hơn. Một
cái quào, một tiếng kêu, một cách liếm mép, điều biểu lộ cho thấy
t́nh cảm của chúng. Con người cũng vậy. Những người có cá tính
mạnh mẽ dễ cảm thông với người có bản chất tương tợ. Ngược lại
cũng thế.
Thư Bồi cười, có vẻ khâm phục.
- Thanh có vẻ thông minh lắm. Thanh không lớn như tôi mà sao
rành rỏi như vậy?
- Anh đừng nói vậy, tôi biết là anh c̣n hiểu biết nhiều hơn tôi.
Yến Thanh gật đầu nói - V́ anh sống từng trải, va chạm xă hội
nhiều hơn tôi. Một trong những sự kiện đó... T́nh yêu. Anh biết
nó, c̣n tôi...
Yến Thanh chợt quay lại hỏi:
- Tôi hỏi thật nhé? T́nh yêu thế nào? Nó có đẹp lắm không? Vui,
dễ chịu và hạnh phúc chứ?
Thư Bồi suy nghĩ.
- Không biết phải trả lời Thanh thế nào. Tôi nghĩ, mỗi người có
cái nh́n và hoàn cảnh t́nh yêu khác nhau nên cũng có cảm xúc
khác nhau. Riêng giữa tôi với Thái Cần th́... Thư Bồi ngưng lại,
đột nhiên hỏi - Yến Thanh cô có ngắm cảnh hoàng hôn bao giờ
chưa?
- Có.
- Thế cô có để ư đến màu sắc của ráng chiều ra sao không?
- Nghĩa là sao?
- Cái màu sắc đó nó rực rỡ, nó chói lọi, mê hoặc. Nhưng mà... nó
ảo ảnh không trường tồn... Tôi nghĩ t́nh yêu của chúng tôi nó
cũng mong manh như vậy?
Yến Thanh có vẻ suy nghĩ.
- Tôi thấy th́ nếu có thể, hôm nào anh hăy cho tôi gặp Thái Cần.
Tôi muốn làm quen với chị ấy. Thái Cần hẳn đẹp, đẹp lắm phải
không?
- Ờ.
- Nghĩa là hơn cả tôi?
Yến Thanh buột miệng nói, miệng nói, nhưng đỏ mặt ngay. Thư Bồi
không để ư đến điều đó. Chàng lo thật thà phân tích cái đẹp giữa
hai người.
- Cái đó khó nói lắm. Thanh với Thái Cần một người một vẻ làm
sao có thể so sánh được. Giống như điều mà Thanh ban nảy nói
đấy. Cả hai không giống nhau. Chẳng hạng như Thái Cần đẹp như
chú mèo con, c̣n Thanh th́ giống như một chú cún.
- Ối giời ơi! Thanh hét lên - Sao anh lại mắn người ta như vậy?
Thế c̣n anh... anh là con sói đuôi vàng à?
- Sói đuôi vàng? Thư Bồi trừng mắt - Chính cô mới vừa mắng tôi
đấy, v́ tôi biết trên đời này con sói nào cũng xấu xí cả.
Yến Thanh cười một cách thích thú.
- Nhưng chỉ có một con sói này đẹp th́ sao?
- Nói dóc.
Thế là cả hai cùng cười. Đêm mùa hè, trăng sáng. Tiếng cười của
họ ḍn dă. Có một thứ t́nh cảm dịu dàng nào đấy vây lấy hai
người.
- Thế bao giờ anh mới đưa tôi tới cái tổ ấm nhỏ của anh, để ngắm
con mèo xinh của anh chứ?
- Để hôm nào anh rảnh đă.
- Phải sắp đặt nữa à? Yến Thanh có vẻ tự ái - Vậy th́ cô phải là
nữ hoàng. Muốn gặp nữ hoàng phải sắp xếp giờ giấc bái kiến. Phải
không vị đại thần?
- Thanh nghĩ sai rồi. Thư Bồi thở dài - Tại sao biết không? Thái
Cần tự ti mặc cảm... ưa mắc cở, cô ấy phục Thanh lắm đấy.
- Phục tôi? Yến Thanh tṛn mắt - Cô ấy cũng biết tôi nữa à?
- Vâng.
- Sao lạ vậy? Yến Thanh nghi ngờ nh́n Bồi - Thôi để bữa nào anh
rủ cả Trần Tiêu nữa. Anh biết không, gần đây Trần Tiêu có một cô
bạn bên Đại học Ngoại Giao có biệt danh "tóc dài" đấy. Sẵn dịp
ta sẽ phá hắn.
- Tôi biết chuyện đó rồi: Trần Tiêu hắn nổ lắm, hắn c̣n tuyên bố
là cô "tóc dài" kia đă làm lễ đính hôn với hắn. Không biết là
xạo hay thật!
Yến Thanh nh́n Bồi lắc đầu.
- Vậy th́ chúng ta phải chứng minh cho mọi người thấy. Thư Bồi
nhiệt t́nh nói - Tôi muốn làm bạn với Thanh. Tôi rất phục Thanh.
Và muốn lật đổ cái quan điểm kỳ cục đó.
- Tôi cũng thế. Rơ ràng tôi rất cảm phục anh. Yến Thanh nói, rồi
đột ngột trở về với bản chất tinh nghịch - Tiếc một điều là làm
bạn với sói cũng ghê quá. Nhưng chấp nhận thôi.
- Chắc chắn nhé?
- Ờ.
Thế là giữa Thư Bồi và Yến Thanh, một thứ t́nh cảm xoay chiều
xảy ra. Họ trở nên rất thân nhau. Cũng làm việc, nói chuyện văn
học, thi ca, chuyền đời, chuyện trường lớp, bạn bè, t́nh cảm...
Họ thỉnh thoảng cũng có nói chuyện của Thái Cần.
Lúc gần đây th́ Thái Cần bận rộn lắm. Phải luyện đàn để nhanh
chóng t́m việc làm. V́ ở nhà không có đàn, nên Cần phải đến tận
nhà ông thầy học. Mỗi ngày phải luyện tập hơn năm tiếng đồng hồ.
Cần học rất siêng, rất chịu khó... chậm lắm là đến tháng tám sẽ
xong. Một hôm, Cần từ ngoài xông về nhà với niềm vui lớn. Nàng
sà vào ḷng Thư Bồi, nói ríu rít như chim.
- Xong rồi anh ơi, xong rồi, em đă có việc làm.
Thư Bồi không tin lắm.
- Việc ǵ? Em đàn thạo rồi à? Nhắm có quê trước mặt mọi người
không đấy? Phải việc làm đó là đàn organ chứ?
Thái Cần nhướng mày cười.
- Anh cũng thấy đấy, em đă luyện tập một cách cực khổ. May là
trước kia có căn bản piano, bài bản cũng biết nhiều, nên em đàn
tiến bộ nhanh lắm. Anh biết không, đâu phải dễ ăn đâu anh. Cái
ông giám đốc nhà hàng. Ông ấy là một tay rành nhạc, đă bắt em
ngồi đàn liên tục 3 tiếng đồng hồ cho ông ấy nghe. Đàn sai một
nhịp là ông ta biết liền.
Thư Bồi bắt đầu tin đó là sự thật.
- Nhưng mà công việc của em là ǵ? Em nói cho anh nghe xem. Một
tay đàn organ trong ban nhạc ư?
- Không phải. Thái Cần nói - Mà là độc tấu đàn organ. Thỉnh
thoảng hát một vài bản.
- Ờ. C̣n hát nữa à? Nhưng mà chuyện hát th́ anh tin. V́ giọng
hát của em không đến đỗi nào. Thư Bồi gật gù nói - Thế giờ giấc
làm việc th́ sao?
- Giờ giấc à? Ở đấy có tất cả hai tay đàn organ thay phiên nhau
đàn. V́ một người không thể phụ trách hết được. Nhà hàng tây mà,
mở cửa từ 10 giờ sáng đến tận 12 giờ đêm. Dĩ nhiên không phải là
đàn liên tục. Có lúc nghỉ, nhưng mỗi ca đàn tối thiểu cũng 3
tiếng đồng hồ.
- Ư em nói là em phải làm việc từ 10 giờ sáng đến 12 giờ đêm?
Phải không?
- Đâu có. Mai em sẽ đi gặp tay đàn kia thương lượng. Có lẽ em sẽ
nhận ca sáng, c̣n hắn đàn ca tối. Như vậy mỗi đêm em sẽ dành hết
th́ giờ bên anh... Dù ǵ cũng sắp đến ngày khai trường rồi. Ban
ngày anh cũng đâu có ở nhà đâu?
- Thế lương mỗi tháng là bao nhiêu?
- Chắc chắn là anh không ngờ đâu. Thái Cần nh́n Thư Bồi với anh
mắt rạng rỡ - Ông giám đốc nói, lương khởi điểm là 10 ngàn đồng,
bao giờ công việc trôi chảy sẽ trả thêm.
- Mười ngàn đồng? Thư Bồi thiếu điều muốn nhảy dựng lên - Em có
lầm lẫn không? Chỉ Cần đàn địch không cần văn hóa ǵ mà lương
hậu thế? Em nghe rơ chưa?
- Ồ! Thái Cần cúi xuống hôn lên trán chồng - Tại sao anh phải
nghi ngờ như vậy? Thư Bồi. T́m một tay chơi organ chơi giỏi
không phải là chuyện dễ dàng. Những người đàn nổi tiếng lương
bổng họ không dưới 40 ngàn một tháng. Mà không phải họ đàn suốt
buổi như em đâu. Họ chỉ chạy sô. Một ngày đàn cho mấy chỗ như
vậy. Em bảo đảm anh, ở đấy là nhà hàng lớn, việc làm rất đàng
hoàng, nghiệm chỉnh chứ không có ǵ bậy bạ đâu.
- Thế nhà hàng đó có tên ǵ?
- Tên là "Tổ chim sơn ca"
- "Tổ chim sơn ca" à? Cũng được anh chỉ sợ nó thành "tổ quạ"
th́ khổ.
- Thái Cần nh́n Thư Bồi. Có một chút ǵ xúc phạm.
- Anh... Anh không vui ư? Tại sao anh không vui khi em có được
việc làm? Anh có biết là em khổ công luyện tập hai tháng nay
không?
- Ờ.
Thư Bồi quay lại nh́n vợ. Chàng lấy tay vuốt mái tóc của nàng.
Mũi không cao lắm nhưng rất xinh. Chàng ngắm vợ. Khuôn mặt Cần
ăn ảnh lắm, đẹp lắm. Thư Bồi chợt muốn lấy giấy bút ra họa.
Chàng ngạc nhiên không kém. Chẳng hiểu sao, cuộc sống có mệt
nhọc khổ cực thế nào, tháng năm có trôi qua. Nhưng sắc đẹp của
Cần như càng lúc càng sắc sảo, chín mùi hơn. Để một người đẹp
như Cần vào làm nơi chốn đông người qua lại nhậu nhẹt như vậy.
Có phải là việc làm thông minh không? Thư Bồi cũng không biết -
Chàng chỉ lắc đầu, thở dài.
- Anh mừng lắm chứ. Mừng cho em, nhưng mà này Thái Cần, nếu em
có cảm thấy thái độ anh kém vui th́ em phải biết là, đó không có
nghĩa là không tán đồng mà nó chỉ là... Một sự tự ái của đàn
ông. Anh có cảm giác như ḿnh bị tổn thương.
- Tổn thương, tại sao vậy?
- Em đă thấy đấy. Anh t́m việc làm, tróc da, tróc vẩy vậy mà mỗi
tháng chỉ có 8 trăm, 1 ngàn. C̣n em chẳng cần học hành bao
nhiêu. Việc mới làm đă trên vạn bạc..Có phải là... học hành chỉ
vô dụng không?
- Ồ! Thái Cần ôm chặt lấy chồng, nhiệt thành nói - Anh quên là
anh c̣n đang đi học ư? Đây đâu phải là việc làm chính thức của
anh đâu? Anh rồi sẽ là một họa sĩ, một nhà nghệ thuật... Anh
đừng có mang lương bổn ra để đánh giá con người. Những bức tranh
của anh nó có giá trị nghệ thuật. Anh có tài, giá trị nghệ thuật
là vô giá. C̣n em, em như một hạt cát nhỏ, em chỉ đàn để cho mọi
người giải trí thôi.
Rồi Thái Cần nh́n Thư Bồi. Nh́n thật lâu, nàng có vẻ lo lắng.
- Nhưng mà nếu thật sự v́ vậy mà anh thấy tự ái bị va chạm...
th́ em không nhận việc vậy.
Thư Bồi cười. Nụ cười có vẻ gượng gạo.
- Đừng nói bậy - Việc làm đâu phải dễ kiếm? Sao lại bỏ. Đương
nhiên em phải đi làm thôi.
- Vậy là anh đồng ư? Thái Cần sung sướng hôn lên mắt chồng - Anh
tuyệt quá, tốt quá! Em sẽ cố gắng mỗi ngày về thật sớm để lo cơm
nước cho anh... Em có việc làm rồi ḿnh sẽ không c̣n bận tâm về
việc kinh tế, không phải nhịn đói v́ sợ hết tiền phải không anh.
Ngoài ra ḿnh c̣n có tiền trả nợ cho anh Trần Tiêu. Không sợ
người ta phiền hà nữa.
Nhưng Thư Bồi có vẻ buồn buồn.
- Không ngờ... bây giờ anh phải dùng tiền của em để trả nợ.
Thái Cần nh́n chồng không vui.
- Măi đến giờ mà anh c̣n phân biệt tiền anh tiền em. Anh không
bao giờ coi chúng ta là một thể thống nhất được ư?
- Thôi được rồi. Thư Bồi có vẻ bực - Em cứ như
vậy măi. Bao giờ
bắt đầu đi làm? Ngày mai à?
- Dạ không. Thái Cần cười đáp - Tuần sau mới bắt đầu đi, v́...
em c̣n phải sắm sửa một chút. Ban năy ông giám đốc đă ứng trước
cho em 3 ngàn đồng, để em may thêm mấy bộ áo.
À th́ ra là vậy. Thái Cần đă nhận tiền. Có nghĩa là đă nhận
việc. V́ th́ chuyện hỏi ư kiến chồng chỉ có tính cách h́nh thức
thôi. Thư Bồi lẳng lặng bỏ đi về phía bàn. Chàng làm ra vẻ như
rất bận chuyện bài vở, nhưng thật ḷng không vui. Bồi cảm thấy,
có một cái ǵ đó mù mờ không rơ, đang ngăn cách giữa chàng với
Thái Cần. Một màn sương mù... và nó đang nở rộng.
Cái cảm giác đó càng nở to hơn sau khi Cần đi làm.
V́ cuộc thảo luận thất bại, nên Thái Cần không đi làm được theo
giờ giấc tính trước. Nàng chỉ đạt đến một nửa mục đích. Nghĩa là
mỗi tuần sẽ đổi ca một lần. Nếu làm ca sáng th́ từ 10 giờ sáng
tới 6 giờ chiều, ngực lại ca tối từ 6 giờ đến 12 giờ đêm, nên
chuyện cùng ăn cơm tối coi như không thực hiện được.
Tối đầu tiên đi làm. Thái Cần mặc chiếc váy đầm màu trắng soie
bóng mới may. Thân h́nh Cần rất thích hợp với váy đầm. Chiếc cổ
cao trắng nỏn nà. Mái tóc dài đen xơa lấy khuôn mặt có đôi mắt
đẹp, lông mi công vút, chiếc miệng nhỏ xinh xắn. Tất cả tạo
thành một dáng dấp khác phàm.
Đứng trước mặt Thư Bồi, Cần hỏi:
- Anh xem, em có được không?
Thư Bồi nh́n vợ. Chàng như không nhận ra. Chưa bao giờ Bồi nghĩ
rằng chỉ cần một ít son phấn, một bộ cánh mới lại có thể biến
người đàn bà b́nh thường thành một tiên nữ. Thái Cần đứng đấy,
đẹp một cách đài các kiêu sa. Sao vậy? Đột nhiên ngôi nhà gỗ
không c̣n thích hợp. Mọi thứ xung quanh bỗng trở thành xấu xí,
dơ bẩn. Cả màu hồng của ráng trời ngoài kia cũng không c̣n rực
rỡ.
- Sao? Anh thấy sao? Em không đến đỗi xấu xí lắm chứ?
Thư Bồi thở dài.
- Đẹp! Đẹp lắm! Em quá đẹp, đẹp như tiên nữ... Anh chỉ mong
là...
Thư Bồi ngưng lại, không nói tiếp.
- Anh mong là sao?
- Không.
- Anh nói đi, anh phải nói.
- Anh mong là... Thư Bồi cắn răng nói - Anh mong là cây đàn điện
tử kia nó sẽ rất cao, cao đến đỗi che khuất cả người em, để mọi
người không nh́n thấy em.
- Nghĩa là sao?
- Anh ghen?
- Anh ghen v́... Thư Bồi lớn tiếng - Anh không muốn nhiều người
trông thấy em đẹp. Anh muốn một ḿnh ngắm em thôi!
Thái Cần cười, nụ cười thật ngọt.
- Anh thật là... bạo chúa, ích kỷ, nhưng mà... Thái Cần hạ thấp
giọng - Dù sao em hứa với anh, dù có hàng trăm, hàng ngàn người
nh́n, em vẫn là của một ḿnh anh, một ḿnh anh thôi.
Thái Cần cúi xuống.
- Anh Thư Bồi, em yêu anh!
Tim Bồi đập mạnh. Ba cái chữ sau cùng đă làm Bồi xúc động. Mặc
dù, giữa hai người, ba chữ đó đă lập đi lập lại nhiều lần. Nhưng
hôm nay không hiểu sao ba chữ đó lại khiến Bồi rối rắm thế.
Chàng đưa mắt nh́n theo Cần, măi đến khi bóng nàng khuất ở chân
cầu thang... Thư Bồi cứ ngẩn ra như vậy. Không hiểu sao Bồi lại
cảm thấy. Lần đi này của Cần, là lần Cần bước ra khỏi cái thế
giới của chàng... Cái thế giới của ráng hồng trong hoàng hôn.
Một thứ t́nh cảm buồn buồn vây kín Bồi như màn đêm đang buông
xuống...
Chương 16
Mùa khai giảng đến, một năm học mới lại bắt đầu. Thư Bồi
bước vào năm thứ 2 Đại học Mỹ thuật.
Đời sống sinh viên bao giờ cũng vậy. Bài vở tuy thật nhiều nhưng
đôi lúc lại rất rảnh rang. Cái quan trọng là năm thứ nhất. Làm
quen được với môi trường Đại học rồi, là bắt đầu cảm thấy nhẹ.
Ngoài thời gian dành cho chuyện đuổi bắt kiến thức, phần c̣n lại
họ dành hết để hưởng thụ cái tuổi trẻ tươi mát xinh đẹp. Cái
tuổi sinh viên là cái tuổi đẹp nhất trong đời người. Nó đủ
chứng tỏ con người đang trưởng thành, có tự do, có quyên yêu
đương. Có chút tŕnh độ để tự hănh diện. V́ vậy, sinh viên trong
độ tuổi này thường ngang ngạnh, tự phụ và vơ đoán, nhất là lúc
học năm thứ hai. Cái năm mà mặc cảm tḥ ḷ muĩ xanh mới tập
tành người lớn biến mất. Trong khi thời gian, gian khổ, thi cử
ra trường lại đến. Đây là thời điểm cao nhất dành cho hưởng thụ.
Trần Tiêu bây giờ chỉ nhận dạy kèm một chỗ thôi. Thời gian c̣n
lại dành cho vui chơi. Bây giờ hắn đă có "người đẹp tóc dài".
Hắn đang đứng ở khu vườn, cười cầm 2 ngàn bạc mà Thư Bồi mới trả
cho, cười nói:
- Ê Thư Bồi, mầy mới trúng số hay sao mà phát tài vậy?
- Cũng nhờ có Thái Cần, cô ấy vừa t́m được việc làm. Cả hai cùng
đi làm th́ đương nhiên đủ tiền xài thôi.
Thư Bồi nói, đặc biết nhấn mạnh chữ "Cả hai cùng đi làm" để
tránh được mặc cảm "Thái Cần có thu nhập cao hơn".
- Ồ. Kiều Thư Bồi. Cô gái tóc dài chen vào. Cô ta tên là Hà
Vân, một trong những hoa khôi của ban ngoại giaọ Cô này có mái
tóc rất đẹp. Có một lúc, hăng quảng cáo cho "dầu gội đầu" đề
nghị cô chụp ảnh quảng cáo, nhưng cô không chịu. Nhưng từ đó
danh hiệu "Cô gái tóc dài" như dính liền với Hà Vân. Quen với
Trần Tiêu từ năm thứ nhất, bây giờ t́nh cảm hai người đang ở
trạng thái "chín mùi". Vân đă biết Thư Bồi qua miệng Trần Tiêu
- Nghe anh Tiêu nói anh có một "Đài ngắm mây" phải không? Chiều
nay chúng tôi đến đấy tham quan được không hở ?
Thư Bồi hơi bối rối chưa kịp nói ǵ th́ Trần Tiêu đă lên tiếng:
- Đúng rồi đấy, tao đă định xem mặt cô bạn từ thuở thơ ấu của
ngươi. Yến Thanh cũng tỏ ư mấy lần chuyện đó. Vậy th́ để tao đi
rủ Yến Thanh nữạ Chiều nay phải đến đấy quậy một trận mới được.
- Chuyện đó... Thư Bồi hơi do dự. Hôm nay Thái Cần đi làm đêm,
sáu giờ là đă đến nhà hàng rồi. Vả lại, mọi thứ c̣n chưa chuẩn
bị. Đùng một cái kéo đến cả đám thế này, ứng phó sao đây ? - Kẹt
quá... Tối nay, Thái Cần phải đi làm nữa...
Nhưng Trần Tiêu đă vỗ mạnh lên vai Bồi.
- Mầy định mượn cớ ǵ nữa để từ chối khéo à? Tại sao không cho
chúng tao gặp mặt Thái Cần? Mầy sợ ǵ?
- Đúng đấy! Hà Vân tiếp - Anh Thư Bồi, anh chẳng biết điều tí
nào cả. Tại sao phải làm như vậy ? Có ǵ đâu mà phải giấu giấu
diếm diếm chứ ?
- Tao biết mà. Trần Tiêu lại tiếp lời - Thư Bồi nó xem thường
chúng ḿnh. Nó không muốn ḿnh đến cái thiên đàn của nó. Dù ǵ
người ta cũng là nhà nghệ thuật lớn! C̣n ḿnh lại toàn là lủ tầm
thường thô tục, đến "ngắm mây lầu" rủi làm hoen ố cái thiên đàng
đó rồi sao ?
- Thôi được, thôi được. Thư Bồi đưa cao hai tay lên - Tao đầu
hàng, tao xin chịu thua. Chẳng qua v́ sợ chúng mầy leo lầu
không nổi. Trên đó lại nóng khủng khiếp. Muôn lên th́ lên vậy.
Nhưng mà, đợi tí, chờ tao đi mua thêm mấy món ăn lặt vặt. Khách
đến nhà không lẽ cho uống nước lọc kỳ quá.
- Chuyện đó anh miễn lo. Hà Vân cười nói - Tất cả thứ đó sẽ do
tôi với Yến Thanh bao hết. Anh chỉ cần dẫn đường. Bây giờ chịu
khó ngồi đây chờ, đừng chuồn nghe ông. Tôi đi t́m Yến Thanh.
Trần Tiêu nói:
- Em cứ đi đi, nhanh lên nha, anh ở đây canh chừng hắn. Nhớ là
kiếm thêm mấy lon bia nữa nhé.
Thư Bồi nói:
- Cái đó để tôi mua chọ
Nhưng Trần Tiêu đă kéo áo Thư Bồi lại, cười nói:
- Cậu làm ơn đứng đây cho tôi nhờ. Cậu đừng để Thái Cần của cậu
tưởng chúng tôi là lũ đục khoét. Vả lại, cậu mới trả nợ. C̣n
được bao nhiêu đâu mà xài sang?
- C̣n chứ! C̣n chứ!
Thư Bồi vội vă móc xấp tiền trong túi ra khoe. Thái cần đi làm
đă hơn hai tháng. Nhà có vẻ "giàu" hơn. Nếu không v́ cần phải ăn
mặc đẹp, thời trang một chút để thích hợp với môi trường th́ có
lẽ Thư Bồi đă trả dứt hết các khoản nợ rồi.
Trần Tiêu chụp lấy tay bạn.
- Đủ rồi, ai bảo cậu khoe của đâu mà đem ra làm ǵ ?
Thế là, chỉ 30 phút đồng hồ sau, Kiều Thư Bồi đưa Trần Tiêu, Tô
Yến Thanh, Hà Vân vừa đi vừa nói ầm ĩ leo lên cầu thang. Người
nào cũng có gói to, gói nhỏ. Nào là hạt dưa, ḅ khô, bánh, kẹo,
nước ngọt và cả bia lon. Tuy chỉ có 4 người mà họ ồn ào như cả
một binh đoàn. Thật khó khăn mới lên tới sân thượng. Mọi người
thở ra nhẹ nhơm.
Trên sân thượng, trước cửa nhà cây. Những chậu hoa nở đầy, khiến
cho khung cảnh của ngồi nhà không có chút ǵ là đơn độc, xấu xí.
Ngoài hoa 10 giờ ra, Thư Bồi c̣n trồng thêm một vài loại hoa
khác, có cái giống như kiểng như ngải làm cho cảnh khá hài ḥa.
Thư Bồi bước tới mở cửa trước tiên. Chàng lớn tiếng gọi vào
trong.
- Thái Cần ơi Thái Cần, có khách này em.
Thái Cần đang bận trong bếp. Tối nay phải đi làm. V́ vậy, nàng
sợ Thư Bồi không ăn cơm tối phải chuẩn bị thức ăn. Tính của Bồi
như vậy đó. Không có Cần cùng ăn Bồi hay quên, chàng cứ đỗ lỗi
cho là không quen dùng cơm một ḿnh. V́ vậy, lúc nào đi làm ca
đêm là Thái Cần phải làm sẵn thức ăn. Hôm nay Cần nấu một nồi
canh thịt ḅ, nướng một ít thịt nướng. Rồi c̣n phải chuẩn bị rau
cải tươi... Lúc đám bạn của Thư Bồi đến, Cần đang rửa rau. Hai
tay c̣n ướt nước. Nghe gọi, Cần chạy ra, chỉ thấy một đám trai
lẫn gái. Cần lúng túng, nàng không biết phải làm ǵ. Vừa lau
vội tay vào váy, đă nghe Thư Bồi lớn tiếng:
- Thái Cần mau ra đón khách, các bạn thân nhất của anh đến chơi
này.
Thái Cần cố kéo vạt áo lại cho thẳng thắn. Không chuẩn bị kịp ǵ
cả, cũng không thể đón khách trong nhà bếp. Cái anh Thư Bồi này
cũng kỳ. Tại sao không thông báo trước để chuẩn bị ? Ít ra phải
có th́ giờ để trang điểm một chút, để không phải bẻ mặt chồng.
Nhưng không c̣n th́ giờ để chọn lựa. Thái Cần bước ra pḥng
khách với một chút căng thẳng. Trước mặt nàng là cái cô gái có
"má lúm đồng tiền" Yến Thanh. Cô ta đang mở to đôi mắt đẹp ngắm
Cần:
- Thái Cần, Thư Bồi bước tới nắm tay vợ nói - Ra đây anh giới
thiệu. Đây là cô Yến Thanh. Anh đang làm việc ở nhà cô ấy. Em biết
đấy Yến Thanh là một sinh viên xuất sắc của ban Văn...
- Thôi đủ rồi, anh Thư Bồi... Yến Thanh chận lại Anh học được ở
đâu cái giọng nói ngoại giao khách sáo như vậy. Anh làm tôi thấy
nhột quá.
Thư Bồi cười rồi quay sang Trần Tiêu và cô gái tóc dài:
- C̣n đây là cô Hà Vân, hoa khôi của ban Ngoại Giao, là bạn gái
của ông bạn Trần Tiêu đấy.
Hà Vân trừng mắt.
- Anh Thư Bồi!
- Sao vậy ? Thư Bồi găi găi đầụ Hôm nay tôi làm sao thế? Giới
thiệu ai cũng bị quở cả. Thái Cần, em biết không, trong trường
của anh, con gái nổi tiếng là dữ, c̣n con trai th́ khù khờ lắm.
Bởi vậy, mấy cô nắm đầu hết mấy ông trong trường.
- C̣n ông? Ông là ngoại lệ ư?
Trần Tiêu nh́n Thư Bồi rồi nh́n Thái Cần. Cần đang e ấp núp sau
lưng Bồi. Cô này có vẻ nhỏ nhắn dễ thương, lại đẹp nữa. Trần
Tiêu tiếp:
- Đến đây tao mới biết! Thảo nào mày chê hết mấy cô sinh viên
trong trường ḿnh là hung dữ. Mi khéo chọn thật.
Yến Thanh cười nhẹ nh́n Thư Bồi:
- Theo tôi th́... nữ sinh viên trong trường ta tuy có dữ thật,
nhưng mấy ông th́ không khờ đâu, nhất là ông Thư Bồi này...
Và quay sang Thái Cần. Yến Thanh hỏi:
- Phải vậy không hở chị?
Thái Cần đỏ mặt, ấp úng nói lăng:
- Quư vị ngồi đây nhé, để tôi đi pha trà.
Nói xong Cần vội vă bỏ vào trong. Trần Tiêu gọi với theo:
- Chị Bồi à, chị khỏi lo. Thức ăn thức uống ǵ chúng tôi đều
mang theo đầy cả đây rồi.
Cần vào trong mà vẫn nghe lời trách của Bồi:
- Mấy người ăn nói ǵ kỳ cục vậy, cứ gọi tên đi có sao đâu, lại
gọi bằng chị, nghe khách sáo quá.
- Vậy ư? Tiếng của Yến Thanh - Anh không cho gọi bằng chị th́
chúng tôi phải gọi bằng ǵ? Không lẽ gọi là bà Kiều Thư Bồi ư?
Cái đó coi bộ không quen rồi.
- Không quen à? Thư Bồi cười nói - Thế tôi gọi tiểu thư họ Tô,
mời cô ngồi. Tiểu thơ họ Hà, mời cô. Ông Trần Tiêu mời ông. Vậy
được không? Năy tới giờ tôi không gọi như vậy, nên chẳng ai chịu
ngồi ghế hết.
- Hừ. Yến Thanh đấm mạnh lên vai Bồi - Ông lúc nào cũng ăn miếng
trả miếng. Đúng là tay cáo lông vàng.
Mọi người cười ồ. Thái Cần đứng trong nhà bếp cắn nhẹ móng tay.
Nàng cảm thấy có một chút ǵ ngỡ ngàng. Rót bốn ly trà, Cần mang
ra pḥng khách.
Lúc Thái Cần ra pḥng khách th́ Trần tiêu và Hà Vân đă ngồi
xuống gạch. Họ đang mở những tói to, gói nhỏ ra. Hạt dưa, ḅ
khô, nước ngọt, bia lon... Họ tự nhiên như người trong nhà. Yến
Thanh th́ đang đứng tựa khung cửa nh́n bức tranh của Bồi vẻ treo
trên vách. Đó là bức tranh sơn dầu Bồi mới vẻ. Vẫn phong cảnh
hoàng hôn với ráng chiều hư ảo. Thái Cần đứng nghiêng tựa bên
cửa sổ. Một chậu hoa nhỏ màu tím. Màu cam của ráng hồng pha thêm
màu vàng kim ngập đầy cả bức tranh.
Yến Thanh ngẩn ra ngắm. Ngắm xong quay lại nh́n Thư Bồi.
- Họa sĩ chưa hẳn vẻ được bức tranh như vậy, nếu họ không v́
người yêu. Bởi v́... Bức tranh này không phải vẽ bằng kỹ thuật
mà c̣n vẽ bằng cả tấm ḷng, cả t́nh cảm của ḿnh.
Thái Cần nghe phát biểu của Yến Thanh mà giật ḿnh. Cần chợt
thấy đỏ mặt, đỏ mặt v́ kiêu hănh, v́ xúc động. Nhưng rồi khi đặt
ly trà xuống nh́n lên, Cần lại trông thấy ánh mắt của Yến Thanh.
Thanh đang nh́n Thư Bồi với một ánh mắt lạ lùng. Ánh mắt dịu
dàng say đắm như biết nói và đă được Thư Bồi đáp lại cũng bằng
ánh mắt: "Cô lúc nào cũng hiểu rơ trái tim tôi"
Thái Cần thấy tim ḿnh như đập mạnh. Tại sao họ chỉ đứng yên
lặng nh́n nhau? Không nói ǵ cả vậy? Thái Cần cúi xuống, thu dọn
lặt vặt rồi vỏ vào nhà bếp. Nhưng Hà Vân đă nắm tay nàng lại.
- Chị Thái Cần. Tôi gọi tên chị được chứ?
- Được, có sao đâu?
- Chị ngồi xuống đây, làm ǵ vội vă như vậy? Chúng ta ngồi nói
chuyện một chút nào? Chị cho chúng tôi biết đi, làm sao chị lại
gặp lại anh Thư Bồi? Anh ấy cư xử với chị tốt không? Có ức hiếp
ǵ không? Chị coi chừng đấy. Mấy tay học bên ngành Mỹ thuật
chẳng có tay nào hiền đâu.
- Hừ, không được nhe! Trần Tiêu nói - Cô mới đến đây lần đầu mà
đă định chia rẽ vợ chồng người ta vậy ư?
- Đâu phải đâu? Hà Vân căi một hơi - Anh biết tại sao không? V́
em thích Thái Cần. Vừa trông thấy chị ấy là em thích ngay. Em
chỉ muốn nhắc nhở. Anh đừng tưởng em không biết mấy ông học
ngành nghệ thuật. Chẳng hạn như cái anh chàng họ Triệu đấy. Lúc
đầu tỏ ra ta đây là người chung thủy, yêu say đắm cô bé ngành
dược. T́nh yêu của họ kéo dài được bao nhiêu? Có một năm. Rồi
sao? Thay ḷng đổi dạ ngay, đó c̣n chưa nói lại c̣n bày đặt chê
bai người ta, nào là đầu ốc nông cạn, kém hiểu biết, không nhạy
bén...
Trần Tiêu như sợ đụng chạm, làm bộ hỏi:
- Hà Vân, em thích ăn hạt dưa không?
Thư Bồi đi tới, nh́n Hà Vân cười:
- Làm ǵ cô lại bênh vực cho cô bé ngành dược thế? Thật ra th́
cô chửi tay họ Triệu kia cũng hơi quá đáng. Cô chưa rơ sự thật
bên trong. Cô phải biết rằng, bắt đầu đă sai lầm th́ chưa hẳn
cái kết thúc là phải đúng. Cô nghĩ có đúng không nào?
- Anh biết được sự thật à?
- Tôi biết này. Yến Thanh bước tới ngồi xuống vừa cắn hạt dưa
vừa nói - Tay họ Triệu đó đă kể hết cho tôi nghe. Lúc đầu hắn
cũng định cưới cô bé ngành dược kia. Nhưng rồi, gần nhau, họ
thấy cái khoảng cách giũa hai người quá lớn. Chẳng hạn như xem
tivi. Người th́ thích xem hài, kẻ th́ thích xem truyện trinh
thám. Xem phim người ta thích t́nh cảm, kẻ lại mê phiêu lưu. Xem
tiểu thuyết người thích văn nghệ, kẻ mê kiếp hiệp. Nhưng những
cái đó không phải là chuyện lớn. Cái quan trọng là, bạn bè của
Triệu lại không phải tuyết của cô ấy yêu thích và ngược lại.
- Đúng rồi. Thư Bồi cũng chen vào - Co bé ngành dược kia chẳng
hiểu một tí ǵ là nghệ thuật. Khi gă họ Triệu dùng hết tâm sức
của ḿnh ra để họa chân dung cho cô ta, lại nghe cô nói: Vẽ xấu
hơn đi chụp ảnh.
- Ha ha! Trần Tiêu cười lớn - C̣n cái chuyện này kù cục hơn. Có
một lần tên Triệu hắn vẽ chân dung một người nhưng lần ấy hắn vẽ
toàn bộ bột màu vàng đê? Vẽ tranh. Cô nàng ngắm một hồi bảo. Cái
anh chàng này tám phần mười là bệnh gan và da rồi.
Lời của Trần Tiêu làm Hà Vân cười, cả Yến Thanh cũng cười. Gian
nhà ngập đầy tiếng cười vui vẻ. Thái Cần thấy mọi người vui, cảm
thấy sự hiện diện của ḿnh trở nên thừa thăi. Ta không phải là
một thành viên trong vai cấp của họ Thái Cần không biết gă họ
Triệu là ai, cô gái ngành dược là ai. Cái đó hoàn toàn ở ngoài
thế giới của nàng. Cần chợt nhớ đến món thịt nướng trong bếp.
Nh́n đám bạn bè của Thư Bồi, chắc họ sẽ ở lại dùng cơm. Phải có
thêm một vài món ăn... Và nàng lặng lẽ bỏ vào bếp... Không có ai
chú ư đến sự vắng mặt của Cần nữa.
Ngồi trong bếp Cần vừa làm thức ăn, nhưng cũng vừa lắng nghe
những câu chuyện trong pḥng khách. Ngôi nhà quá nhỏ. Nên bất cứ
một câu chuyện nào nói bên ngoài, ở trong đều nghe. Sau chuyện
của anh chàng họ Triệu, đám bạn của Bồi lại bàn tán đến mối t́nh
"thầy tṛ" nào đó trong trường. Rồi chuyện lạc quyên để giúp đở
một sinh viên bị bệnh ung thư. Câu chuyện cứ thế tản mạn sang đề
tài văn học... Nào Shakespeare, Lamartine, Voltaire,
Dickens..đến Tô Vũ, Đỗ Phủ, Lư Bạch... Thái Cần nghe một cách
chăm chú. Nàng cũng có đọc qua chút đỉnh văn học Trung Quốc,
nhưng lần này nghe Yến Thanh phân tích, Thái Cần mới thấy sự
hiểu biết của ḿnh khá nông cạn, nhất là khi nghe Thanh ngâm bài
thơ quen thuộc "Trăng sáng bao giờ có. Nâng ly hỏi trời cao."
Thế là câu chuyện quay sang b́nh luận thơ Đường. Thư Bồi tham
gia một cách sôi nổi. Chàng đă giải thích những câu cơ hồ như
mâu thuẫn trong văn thơ đ̣i Đường, đến độ Yến Thanh phải tṛn
mắt:
- Này này anh chàng họa sĩ. Anh nghiên cứu thơ Đường bao giờ mà
rành thế?
- À! Thư Bồi thú thật - Dạ không dám qua mắt nhà thơ a. Cái này
hôm qua tôi mới học lóm của cha cô thôi.
- Anh tiếp thu nhanh như Vậy làm ǵ cha em chẳng khen ngợi.
- Ồ! Trần Tiêu nâng lon bia lên - Mấy người diễn tṛ ǵthế. Một
người nói, rồi một người khen. Suưt chút tôi đă lầm. Tôi thấy
hai người thật xứng với nhau.
- Trần Tiêu! Tiếng của Yến Thanh nói to - Ông đừng có ăn nói bậy
bạ như vậy. Ông muốn ghẹo tôi thế nào cũng được, nhưng ông đừng
quên rằng cái ông Thư Bồi này không c̣n là con sói lang thang
nữa nhé. Người ta đă có gia đ́nh, vợ con rồi đấy.
- Vợ con? Trần Tiêu nheo mắt - Có vợ sao chưa cho uống rượu, ai
thừa nhận cho nào?
- Trần Tiêu! Lần này đến Hà Vân lên tiếng - Không lẽ ông uống
bia mà cũng say ư? Thật kỳ cục!
- Ai kỳ cục? Trần Tiêu căi lại - Cô kỳ cục th́ có.
- Tại sao lại là tôi.
- Bởi v́ cô ngồi trước mặt tôi, cô làm tôi say. Đừng nói chi
uống bia, uống nước lă mà nh́n cô tôi cũng thấy say ngà.
- Thôi cho tôi can đi. Yến Thanh góp lời, vừa cười vừa tiếp -
Hai người nói ǵ tôi nghe hết rồi đấy, bây giờ khai đi, bằng
không khi trở về trường, tôi sẽ kể hết cho mọi người nghe là tai
hại lắm đấy.
Thế là câu chuyện lại quay sang t́nh yêu. Tiếng cười nói lúc nào
cũng ngập đầy trong pḥng khách. Thái Cần đă làm xong thức ăn.
Cơm nước coi như xong xuôi. Nh́n vào đồng hồ, đă 5 giờ rưỡi.
Phải thay áo quần, trang điểm mới kịp. Đă đến giờ đi làm!
Thế là Cần đi vào pḥng ngủ. Nàng mặc chiếc áo vai phùn màu tím
nhạt, chiếc robe sậm màu hơn. Tóc chẻ hai xơa ngang vai. Xong
xuôi mới bước ra pḥng khách.
- Anh Thư Bồi, cơm canh em đă nấu xong hết, để trong tủ chén.
Bao giờ đói quư vị cứ tự nhiên. Đă đến giờ em đi làm, em không
thể ở lại đây tiếp các bạn. Xin lỗi nhé.
Trần Tiêu nh́n vợ bạn, huưt sáo.
- Ồ, Thư Bồi. Bây giờ ta mới biết tại sao mi lại yêu vợ như Vậy.
Bà xă mi đẹp quá.
Yến Thanh cũng nh́n Cần không chớp mắt, hơi ngạc nhiên.
- Đi làm? Sao đi làm tối thế này?
Có lẽ cô ấy tưởng là ḿnh làm vũ nữ. Thái Cần thầm nghĩ. Nàng có
vẻ buồn buồn. Nhưng Thư Bồi đă bước tới, đặt tay lên vai nàng:
- Em không thể xin nghỉ một bữa được sao?
Thái Cần chăm chú nh́n chồng, như t́m hiểu:
- Nếu anh thấy em cần ở nhà - Thái Cần nói - Nếu anh thấy sự
hiện diện của em là cần thiết, th́ em sẽ điện thoại đến đấy báo
nghỉ vậy. Em sẽ nhờ Nhược Phi đàn thế cho em một bữa.
Thư Bồi ngỡ ngàng.
- Nhược Phi? Ai vậy?
- Một người thợ đàn organ như em.
- Đàn ông hay đàn bà?
- Đàn ông.
- Cũng có nhạc đàn ông làm nhạc công organ nữa à?
- Dĩ nhiên rồi, cái nghề này đâu phải dành riêng cho đàn bà con
gái đâu? Ông Quan Nhược Phi là tay chơi organ nổi tiếng, một đêm
ông ấy chơi những ba nơi lận. Thế nào? Anh có cần em ở nhà
không?
Thư Bồi suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Thôi khỏi, em đi đi!
Thái Cần cắn nhẹ môi. Có một cái ǵ đó như con sóng, một con
sống buồn phiền, lao xao trong ḷng. Thư Bồi, tại sao anh không
bảo em ở lại? Tại sao? Anh không muốn em ngang hàng với bạn bè
anh à? Anh xấu hổ ư? Thái Cần liếc nhanh những người bạn của
Bồi. Bốn người. Như hai cặp. Họ chuyện tṛ rất tâm đắc. Tŕnh độ
họ ngang nhau, họ hiểu biết lịch thiệp. Thái Cần nở nụ cười
buồn, nói chung là...
- Thôi, xin chào hết quư vị.
Rồi bước ra cửa, khép cửa lại. Thái Cần c̣n nghe rơ những lời
trao đổi bên trong. Giọng của Yến Thanh:
- Chị ấy đi đâu vậy?
Giọng của Thư Bồi không vui lắm.
- Cô ấy đàn điện tử cho một nhà hàng lớn.
Rồi giọng của Hà Vân.
- Nhà hàng à? Đó là nơi khá phức tạp.
Trong khi Trần Tiêu lại khen hết lời.
- Ồ, chị ấy đẹp quá. Nói thật, cô ấy đẹp gắp trăm ngàn lần cô
nàng ở khoa dược. Thư Bồi, mi nhớ nhé. Đừng để tên Triệu thấy
mặt vợ ngươi, bằng không nguy đấy.
Hà Vân nói lớn:
- Hừ. Tôi bây giờ mới thấy ông đáng sợ. Ông ghê lắm đấy?
- Tôi ghê ư? Trần Tiêu cười h́ h́ - Tôi th́ với cô mới xứng
thôi.
Cả pḥng lại vang lên tiếng cười. Tiếng cười thật ḍn, thật vô
tư. Thái Cần bất giác ngẩng lên nh́n bầu trời. Ráng chiều đang
tan biến dầng cuối chân trời. Không hiểu sao nàng lại thấy muốn
khóc. Mọi vật như nhạt nḥa. Cần vội vă bước xuống cầu thang,
nàng muốn trốn ngay, trốn khỏi những tiếng cười như đang trêu
cợt. Tiếng cười của mùa xuân vui vẻ. Cần đi như trốn chạy và
chẳng mấy chốc, nàng đă ḥa người vào ḍng người xuôi ngược giữa
phố phường đông đúc.
o0o
|