đây. Nên hiểu
“Yêu” theo cái nghĩa văn minh nhất, nghiêm trọng nhất, nồng
say nhất và cũng nhiều nguy hiểm nhất, nặng hậu quả nhất của nó.
Nói thêm một chút nữa “Yêu” đây – cái “Yêu” mà những cô thiếu
nữ “mới” thời buổi này thắc mắc không biết có nên làm hay c̣n
chờ là sự việc làm cho các nàng trở thành đàn bà, làm cho các
nàng có thể – nếu đúng lúc – trở thành người mẹ.
Không những chỉ những cô gái có chồng sắp cưới hoặc có ư định
lấy người yêu làm chồng mới tự đặt câu hỏi: “Ta có nên yêu
trước ngày cưới không ?” mà thôi. Cả những cô gái chưa vị hôn
phu đôi khi chưa có cả người yêu, cũng thường thắc mắc như vậy.
LAN PHI, hai mươi mốt tuổi, cao một thước sáu mươi phân nặng
năm mươi hai kư ba trăm gờ- ram, ṿng ngực tám mươi nhăm, ṿng
bụng ba mươi bẩy, ṿng mông tám mươi tám, từ đầu xương hông
xuống tới gót bàn chân dài chín mươi phân, nữ sinh viên trường
Đai học Châu Phong, tự đặt câu hỏi trên đây. Và nàng biết rằng
không phải là người con gái duy nhất trên cái cơi đời này tự đặt
câu hỏi ấy và khó trả lời v́ nó. Đó là một vấn đề của tất cả
những người con gái đang yêu.
Những người con gái chưa có người yêu thắc mắc nhiều hơn về
chuyện vấn đề làm sao có người yêu và đến bao giờ ḿnh có người
yêu. Khi có người yêu rồi, họ sẽ nghĩ ngợi như Lan Phi, trừ
những cô ngu si, mù mịt, không biết suy nghĩ là ǵ.
Giờ đây, ngồi nép vào ngực người thanh niên nàng yêu, Lan Phi
nghĩ đến cô gái khác trên trái đất này đang thắc mắc như nàng, đang sống trong trường hợp của nàng, họ cần chọn một quyết định
và họ không biết phải quyết định sao cho phải trong lúc họ Ở bên
người yêu: trong rạp xi- nê, trên băi biển, bên xa lộ, trong
hồ bơi, hoặc trong pḥng riêng, trong xe hơi, sau vét- pa, xe sô- lếch. Ngồi bên người yêu,
nàng thắc mắc với một vấn đề chung của thiếu nữ toàn thế giới:
- Ḿnh nên hay không nên ?
Hai mươi mốt tuổi. Lan Phi tự cho nàng là một người rất trải
đời, sành tâm lư và có đầy đủ “tư cách” để đối phó với cuộc đời. Và nàng tin rằng nàng đă t́m được một giải pháp hữu hiệu, đúng đắn nhất để giải quyết vấn đề cũ xưa như trái đất: vấn đề
“tiền dâm, hậu thú”. Sáng nay nàng đă nói qua loa về cái giải
pháp đó với Quang, người yêu của nàng, người mà nàng định cho
lấy nàng làm vợ – chàng hai mươi nhăm tuổi, năm thứ tư Y Khoa
cao một thước bẩy mươi tư, sáu mươi kư – trong lúc họ ngồi ăn
sáng trong quán ăn nhà trường.
Nhưng giờ đây, giữa một buổi hoàng hôn thật đẹp, ngồi với
người yêu trên một điểm mà nàng cho là sạch nhất, nên ngồi nhất
bên xa lộ: họ t́m được một đống rạ khô giữa một thửa ruộng lớn
vừa được gặt, mấy cuốn sách để vương quanh họ, và nàng ngả đầu
vào ngực chàng một tay chàng ṿng qua ḿnh nàng, ôm nàng. Lan
Phi cảm thấy cái giải pháp của nàng h́nh như có nhiều điều không
ổn.
Trước khi cảm thấy rơ rệt là cái quyết định đó không ổn, nàng
vội gỡ cánh tay Quang ra khỏi ḿnh nàng. Đôi má đỏ bừng, tóc
hơi rối và chiếc áo sơ mi hơi nhầu, trông Nàng càng quyến rũ và
đẹp, và đáng yêu. Nàng giơ tay lên vuốt lại mái tóc, hít thở
vài hơi dài bầu không khí dịu mát của đồng ruộng và để lấy lại
tự tin và ḷng tin ở giải pháp. Quang, mặt hơi tái, đôi mắt
hơi lạc linh thần, cố níu người yêu lại. Chàng bất đắc dĩ mới
chịu buông nàng ra.
Thái độ “vạn bất đắc dĩ” của Quang thật dễ hiểu. Lan Phi là một
thiếu nữ đẹp – đẹp nhất trong giới nữ sinh viên: thân h́nh nàng
nẩy nở với những đường nét thon, tṛn, cong đúng chỗ, gợi cảm, mắt to, môi hồng và đầy, hàm răng trắng, sạch, nước da
trắng hồng, làn da phơn phớt lông tơ. Nàng là một thiếu nữ
đang phơi phớt tuổi xuân – các cụ ta gọi là “hơ hớ” – trông phây
phây như một trái mơ sắp sửa chín tới.
Quang nh́n người yêu bằng một đôi mắt có thể làm một khối nước
đá tan ra thành nước lỏng trong nháy mắt. Chàng nói, giọng lạc
đi – “Anh muốn ôm em măi măi, anh muốn hôn em...”
Lan Phi – nàng không phải là một tảng nước đá, cũng không phải
là một chiếc máy phi- di- đe, trả lời,
vai và giọng nói cùng run:
- Em cũng muốn anh ôm em, muốn anh hôn em. Điều phiền là em
cũng muốn như anh muốn.
Quang ngửa mặt nh́n lên trời:
- Trước khi gặp em, anh không biết thế nào là sống. Anh chỉ
sống từ ngày anh gặp em.
Nàng cười:
- Bây giờ, anh bị em “chài” rồi.
- Bây giờ, anh đang yêu ! – Quang sửa lại – Anh đang yêu và
được yêu. Cuộc đời thật đẹp. Tất cả mọi thứ điều đẹp. Cỏ cây, hoa lá, người ta... Anh không c̣n ngại phải học nữa. Lúc
nào anh cũng nghĩ tới em. Suốt ngày. Anh nghĩ đến em từ lúc
anh vừa mở mắt buổi sáng đến lúc anh nhắm mắt ngủ buổi tối –
Chàng hôn nhẹ vào gáy nàng nói nhỏ – Anh muốn được chạm môi vào
tóc em như thế này măi. Anh yêu em, Lan Phi... Em đẹp quá. Anh yêu em.
Nàng thở dài:
- Chúng ḿnh may mắn và sung sướng, phải không anh ? Chúng ḿnh
được yêu ngay từ lúc chúng ḿnh c̣n trẻ.
Nàng vội vă đẩy nhẹ người yêu ra, v́ những chiếc hôn của chàng
đă dần dần di chuyển về phía ngực nàng.
- Đừng... Em nhột...
- Anh yêu em... Em à... có một chuyện làm anh bực nhất là
chúng ta lăng phí thời gian và tuổi trẻ của chúng ta một cách vô
ích. Chúng ta làm đám cưới đi, em. Cưới liền lập tức, ngay
bây giờ.
Lan Phi sợ hăi, nhích ra xa người yêu. Không phải là nàng chỉ
yêu Quang mà không thích lấy chàng làm chồng. Không phải là
nàng sợ làm vợ. Quang là người chồng lư tưởng của nàng. Chàng
trẻ tuổi, đẹp trai, con nhà giàu học giỏi, khoẻ mạnh, lịch
sự. Chàng có một nam tính rất hùng hậu. Và nàng, toàn thân
nàng là Nữ Tính.
Nàng quả quyết lắc đầu:
- Không ! Em không muốn chúng ḿnh lấy nhau v́... thèm muốn
xác thịt.
Chàng khổ sở:
- Nhưng chúng ta c̣n t́nh yêu. Mối t́nh của chúng ta c̣n nhiều
cái đẹp khác... Nếu em đẹp... Anh muốn... muốn... yêu em... muốn... gần em có ǵ xấu ?
- Không. Em muốn lấy anh chỉ v́, T́nh Yêu. T́nh yêu sâu đậm, T́nh Yêu chân thành, T́nh Yêu trong trắng thuần túy. T́nh Yêu
không có ǵ khác ngoài T́nh Yêu. Em không muốn lấy chồng v́ sự
thèm muốn yêu đương như... vài con bạn thân của em. Anh thử
tưởng tượng coi... Khi sự thèm muốn dịu đi, như nhiệt độ
trong cơ thể chúng ta hạ xuống, chúng ta c̣n những ǵ để mà
chung sống với nhau ? Những mơ ước không bao giờ thành, những
hứa hẹn bị phản bội, những cay đắng và một lũ nhóc con. Không, em không muốn thế !
- Từ ngày yêu Lan Phi và được nàng yêu. Quang đă quen chịu đựng
những cuộc thuyết tŕnh hùng hồ về T́nh Yêu của nàng. Nàng đ̣i
hỏi T́nh Yêu không những phải có chữ T hoa mà thôi, cả chữ Y
cũng phải là chữ hoa nét đậm và tất cả những chữ đi theo hai
tiếng đó đều phải có chữ hoa dẫn đầu, đậm nét như nhau.
- Chính v́ không muốn như thế em mới nghĩ ra cái chương tŕnh
này – nàng nói tiếp một chương tŕnh hoàn toàn, chúng ta sẽ
chung sống với nhau trong một nhà, chúng ta sẽ ăn ở với nhau
nhưng không... ngủ với nhau. Nghĩa là chúng ta ăn ở chung
một nhà trong một thời gian trước khi làm đám cưới. Sống chung
nhưng mà không... ngủ chung. Chỉ có cách đó chúng ta mới có
thể t́m biết chắc chắn chúng ta có yêu nhau không, mối t́nh của
chúng có lâu dài không !.
- Em điên ! – chàng nói thẳng không cần lựa lời – Em đ̣i làm một
chuyện không thể nào xẩy ra được.
Cảm thấy ḿnh quá lời, chàng vội tiếp:
- Anh không muốn nói là anh không theo em. Nhưng sống như vậy
rồi sẽ rắc rối lắm. Rắc rối, lôi thôi hơn cả chúng ta chung
sống thật sự với nhau trước khi làm đám cưới.
- V́ yêu, chúng ta phải cố thử.
Chàng kéo nàng đứng lên. Đứng thẳng người trên nệm rạ khô và
sạch, đầu nàng chỉ đến vai chàng. Chàng cảm thấy nàng nhỏ bé
và yếu đuối quá. Cùng lúc ấy, chàng lại thấy nàng có một sức
mạnh tinh thần vô song, nàng muốn làm ǵ là làm và phải làm cho
bằng được. Gần nàng, chàng vừa sung sướng, vừa bực ḿnh. Nếu
nàng không có những ư nghĩ riêng về t́nh yêu. Chàng biết ở đời
này có nhiều con gái đẹp, yêu mà không đ̣i hỏi ǵ cả.
Nhưng với những người con gái ấy, chàng có thể đưa đi ăn, đi
nhẩy, làm chuyện sinh lư nhưng không muốn lấy làm vợ. Với Lan
Phi th́ lại khác.
Chàng đi qua cánh đồng khô, bước lên phía chiếc xe Simca Sport
đậu bên bờ xa lộ.
- Em điên rồi.
- Em không điên chút nào !
- Nàng vội vă đi theo chàng gót giầy cao làm người nàng nghiêng
ngả trên những gốc rạ – Chương tŕnh của em văn minh nhất đời
nữa là khác. Chúng ta sống chung với nhau để xem tính nết chúng
ta có hợp nhau không. Em chỉ cần biết chắc rằng chúng ta không
muốn gần nhau v́ xác thịt. V́ sự đ̣i hỏi của xác thịt. Anh đă
chấp thuận cái chương tŕnh của em rồi mà...
- Anh thấy nó vô vị và điên rồ... cũng như Cộng Sản không thể
sống chung với Tự Do, chó sói không thể sống chung với cừu non, anh không thể sống chung với em mà không được... yêu em.
Họ bước lên bờ xa lộ.
Nàng níu lấy cánh tay chàng:
- Anh đừng nuốt lời hứa. Anh nói lại với em là anh bằng ḷng
đi.
- Anh không bằng ḷng, nhưng anh vẫn làm theo ư em, v́ anh yêu
em. Nhưng anh cần phải nói cho em biết trước là em làm một việc
ngu dại và điên khùng. Không một cặp t́nh nhân nào có thể sống
chung với nhau trong một pḥng mà không có chuyện ǵ xẩy ra.
Đang nhanh nhẹn đi theo Quang, Lan Phi dừng lại:
- Anh !
Đó không phải là một tiếng gọi. Đó là một tiếng kêu, trách cứ.
- Không sao ! Không sao ! Anh phản đối nhưng anh vẫn làm theo
em.
Chàng muốn nói tiếp:
- “Anh chống em nhưng anh vẫn theo em. Việc làm của anh chứng
tỏ anh yêu em đến là chừng nào !” Nhưng chàng không nói, hy
vọng nàng hiểu. Và nàng hiểu. Trước sự hàng phục hoàn toàn và
vô điều kiện ấy, nàng không c̣n lư do ǵ để giận dỗi hoặc để
đ̣i hỏi thêm nữa, nàng bước lên:
- Vấn đề nào đă thanh toán xong là cho xong – nàng nói – Đừng
trở đi, trở lại nữa. Bây giờ chúng ḿnh chỉ c̣n có việc t́m
nhà.
Quang nở một nụ cười “từng trải” và mệt mỏi:
- Em lạc quan quá. Ở thành phố đông đảo dân cư này, nhà cửa
người ta để cả đống ra đấy chờ em đến mướn. Chuyện mướn nhà ở
cơi đời có phải là chuyện dễ đâu, có cặp vợ chồng cưới nhau
đàng hoàng cả mười năm nay rồi mà vẫn chưa mướn được nhà riêng. Họ vẫn phải đi ở nhờ, mà ngày nào họ cũng đi t́m nhà.
Với một nụ cười thừa hai triệu bạc tự tin, Lan Phi dơ hai bàn
tay nhỏ nhắn ra ngăn người yêu;
- Đừng ngại, đừng ưu tư. Chuyện ấy để em lo cho. Em sẽ t́m ra
một nơi thật thuận tiện cho chúng ḿnh thí nghiệm.
Quang nhăn nhó:
- Em nói dễ lắm. Người ta có thừa nhà cũng chẳng cho em mướn. Không phải là vợ chồng mà chung sống với nhau như vợ chồng, ai
người ta cho mướn nhà ? Người ta đâu biết là ḿnh không ngủ... ngủ... chung giường với nhau. Chỉ c̣n có nước đi mướn
pḥng khách sạn. Mà có ở khách sạn cũng bị kiểm tục nó vào xét
giấy.
- Khổ lắm. Đă bảo chuyện ấy để em lo. Làm sao có nhà đàng
hoàng cho anh th́ thôi mà !
Quang giơ hai tay lên cùng với cái nhún vai để tỏ dấu tuyệt vọng. Rồi chàng đi theo Lan Phi ngồi vào xe, đưa nàng về trường.
Nàng vào trường học “cua” tối. Hai cô bạn gái của nàng – Diễm
và Vân – đứng chờ nàng trên những bậc đá cửa trường.
- Đôi mắt cậu có vẻ... dữ dội lắm ! – Diễm nói trêu Lan Phi –
Cậu đă định ngày cho chị em uống rượu chưa ?
- Bọn này vừa có một sáng kiến tối tân hơn vậy nhiều !
Lan Phi đáp lời bạn, trong lúc cùng lên cầu thang nàng nói qua
cho hai bạn nghe quyết định “sống chung một nhà mà không nằm
chung một giường” của nàng với Quang.
Vân rên rỉ:
- Trời... trời... Quá trời... Cậu bạo gan thiệt. Nghe
cậu nói tôi nổi gai ốc cùng ḿnh đây nè ! Bạo nhưng mà hay, thông minh... chịu đấy.
Lan Phi là người vẫn tự nhận ḿnh thông minh, bèn lấy làm hài
ḷng.
- Các cậu có hiểu tôi làm cuộc thí nghiệm ấy để làm ǵ không. Các cậu phải công nhận đó là một cuộc thí nghiệm chứ ? Để chứng
minh coi tôi với hắn có yêu thương nhau thật không, hay là chỉ
thèm muốn xác thịt nhau mà thôi !
Diễm nhíu đôi lông mày tỏ vẻ khó hiểu:
- Nhưng... nhưng làm sao mà cậu phân biệt được tâm hồn với
xác thịt trong T́nh Yêu ? Nghĩa là phân biệt được T́nh Yêu và
T́nh dục ? Hai cái đó chúng đồng nhất ?
Lan Phi cứng cỏi đáp:
- Tôi tin là có thể phân biệt được. Việc chứng minh giả thuyết
đó cũng nằm trong phạm vi cuộc thí nghiệm này.
Vân – chồng sách ôm trước ngực – vỗ nhẹ hai bàn tay vào nhau,
như để hoan hô:
- Hay ! Hay ! Để xem kết quả ra sao ? Có ǵ lạ cho ḿnh biết mấy
bồ nhé !
Lan Phi gật đầu với một vẻ quan trọng. Nàng có cái cảm giác của
một nhà phi hành không gian hứa hẹn làm báo cáo thám hiểm Mặt
Trăng của ḿnh. Nàng hạ giọng:
- Các cậu phải giữ bí mật chuyện này giùm tôi đấy nhé. Ông bô
tôi mà biết tôi bỏ Kư Túc Xá đi “sống chung” với đàn ông th́
chết đấy. Hai cụ th́ khóc thét lên.
Vân – người nổi tiếng là hay nhắc đi,
nhắc lại những lời ḿnh đă nói – rún vai lại như rùng ḿnh:
- Trời... Trời..., việc ǵ có bị cấm đoán mà ḿnh làm
được mới thú. Nhưng tôi không có can đảm làm như bồ. Chỉ nghĩ
đến chuyện bồ sắp làm, tôi cũng nổi ốc cùng ḿnh.
Buổi tối hôm đó, nữ sinh viên Lan Phi và các bạn của nàng có
hai giờ Công Dân. Giảng viên là một nữ giáo sư, Bà Minh Nhung. Jacqueline Trần Thị Minh Nhung. Line Nhung với những người
quen thân, và Lin Em Em với những người bạn rất thân. Nữ giáo
sư Minh Nhung Tiến Sĩ Triết và Xă Hội Học. Hôm nay, chương
tŕnh ghi giảng về “Vấn đề Hôn Nhân Hiện Đại”.
Chương tŕnh Công Dân tháng này được Lan Phi ưa thích nhất. Nàng ưa thích v́ hai điểm. Một: vấn đề học là một vấn đề đang
được nàng chú ư tới nhiều. Điều đó, như ta đă thấy, không có
ǵ lạ. Hai: v́ nữ giáo sư phụ trách là bà d́ ruột của nàng, một bà d́ mà nàng mến nhất trong số những bà d́ của nàng. Line
Em Em cũng là bà d́ đẹp nhất, khả ái nhất, lịch sự nhất. Nàng
mới ngoài ba mươi tuổi có một, hai năm.
Nghĩa là, Nữ Giáo Sư Minh Nhung là một h́nh ảnh nhiều tuổi hơn, cao hơn, trưởng thành hơn của cô cháu nữ sinh viên Lan Phi. Minh Nhung là một đàn bà khao khát được sống, được yêu. Lan
Phi biết chính sự khao khát và đ̣i hỏi nhiều ở cuộc đời ấy đă
làm tan vỡ cuộc hôn nhân của d́ Line với một ông cậu thật bảnh
trai và trí thức. Cuộc ly dị của Line xẩy ra cách đây gần hai
năm. Có điều Lan Phi không được biết là cũng chính cái ư khao
khát được sống được yêu ấy đă – mới đây – xô đẩy d́ Line vào một
cuộc yêu đương với một người đàn ông không được trí thức lắm, nghĩa là không có bằng cấp ǵ cả, nhưng rất có duyên và dễ
thương, và khéo ch́u đàn bà. Cuộc yêu đương đó nồng nàn, thơ
mộng, kín đáo nhưng luẩn quẩn không dẫn tới đâu cả, nghĩa là
không dẫn tới hôn nhân. Nữ giáo sư Minh Nhung là người không
thể yêu đương thầm kín, giấu giếm măi trong pḥng ngủ được. Tối nay, nàng quyết định đoạn tuyệt với mối t́nh đó.
D́ Line hướng dẫn chương tŕnh “Giáo dục và Hôn Nhân” trở thành
những cuộc thảo luận của sinh viên về vấn đề hôn nhân hơn là một
lớp giảng bài. Nàng khuyến khích các sinh viên phát biểu ư kiến. Nàng chỉ giải thích những hiểu lầm, và sau cùng “kết toán”
cuộc thảo luận. Tiểu mục trong chương tŕnh bàn đến hôm nay là
“Nguyên nhân thất bại trong hôn nhân của lớp người mới”. Nói rơ
ra là “Thảo luận về nguyên nhân các vụ ly dị hiện nay”.
- Ly dị là một danh từ mới trong luật pháp và xă hội ta...
Đứng dựa một bên chỗ để ngồi tṛn và đầy đặn vào mép bàn, hai
tay khoanh lại trước ngực, Nữ Giáo Sư
Minh Nhung khoan thai và rơ rệt nói:
- Trước đây, luật pháp do các triều đại phong kiến của ta có
cho phép phá hủy các cuộc hôn nhân. Nhưng, đó chỉ là cái luật
cho phép đàn ông được phép bỏ vợ nếu người vợ phạm những tội... không có con nối giỏi, bất hiếu, bất kính với bố mẹ chồng, ngoại t́nh... Người đàn bà trong xă hội phong kiến như các
bạn đă biết, không có một chút quyền lợi công
dân nào cả...
Lâm, một sinh viên chăm học, không có lấy một xu lịch sự với
đàn bà, nhăn nhó phản đối:
- Bà lại bênh vực quyền lợi của nữ giới rồi. Chuyện ấy xưa quá
rồi, có phải là lỗi của chúng tôi đâu. Sao bà không nói rằng
hiện nay, phụ nữ có nhiều quyền quá. Ngoại t́nh là tội nặng
nhất mà bi giờ đàn bà có chồng bị bắt quả tang ngoại t́nh c̣n xử...
huề nữa là !...
Lẽ tự nhiên, Nữ Giáo Sư Minh Nhung, với nhan sắc kiều diễm ấy, được sự cảm mến và thầm yêu của đại đa số nam sinh viên. Nhiều cậu nhau nhau lên sỉ vả anh chàng bất lịch sự vừa ngắt lời
nữ giáo sư và bênh vực nữ giáo sư. Để cho cuộc thảo luận không
bị xáo trộn, Minh Nhung nói ngay:
- Anh Lâm nói cũng đúng. Nhưng sự thực tôi không có ư định lên
tiếng để bảo vệ quyền lợi phụ nữ. V́ đúng như lời anh Lâm vừa
nói phụ nữ hiện nay có nhiều quyến lợi quá rồi. Phụ nữ hiện nay
chỉ cần tỏ ra xứng đáng với những quyền lợi và trách nhiệm của
ḿnh. Tôi chỉ muốn nhắc lại vài sự việc đă qua để làm sáng tỏ
những việc đang xẩy ra trong hiện tại. Có thể v́ ngày nay phụ
nữ b́nh quyền với nam giới nên xă hội ta mới xẩy ra nhiều vụ ly
dị chăng ?
Đó là phần các bạn cần nhắc và t́m hiểu, và đó cũng là mục đích
của cuộc thảo luận hôm nay. Chỉ cần biết rằng vào năm 1900 xă
hội ta cứ 5000 ngàn cuộc hôn nhân mới có một vụ ly dị, tới năm
1930, ta có năm vụ ly dị trong 500 cuộc hôn nhân. Tới nay
những cặp vợ chồng tự ư xa nhau kể không xiết. Những cặp vợ
chồng ấy, khi lấy nhau, không phải là không
yêu thương nhau. Nhưng tại sao cuộc hôn nhân của họ lại tan vỡ ?
Các bạn cho biết nguyên do...
Nhóm nữ sinh viên phát biểu ư kiến nhiều và mạnh bạo hơn phe nam.
Một cô nói:
- Phải chăng là ảnh hưởng của cuộc sống vật chất ?
Những cô khác tiếp:
- Sự suy đồi của nhiều giá trị tinh thần...
- Thuần phong mỹ tục trở thành một món đồ cổ...
- V́ lớp người mới không tôn trọng và thấy không cần tôn trọng
những ǵ mà lớp người cũ gọi là thuần phong mỹ tục.
- Những định luật luân lư và tôn giáo không c̣n chỉ huy cuộc
sống người đời nữa.
Phe nam lên tiếng:
- V́ ảnh hưởng của chiến tranh.
- Những cặp vợ chồng đời này đ̣i hỏi quá nhiều ở cuộc đời.
- V́ phụ nữ đời nay không cần phải nương tựa vào chồng mới có
thể sống.
- Xă hội thay đổi thái độ với những vụ ly dị. Người ta coi ly
dị là một sự tai hại, nhưng cần thiết. Người phụ nữ ly dị
không bị xă hội khinh bỉ, ruồng bỏ như trước. Người phụ nữ ly
dị có nhiều dịp để làm lại cuộc đời
- Thường thường người phụ nữ Nam Phi ly dị đều được một người
chồng khá hơn người chồng cũ và sống một cuộc đời sung sướng
hơn.
Lan Phi phát biểu một ư kiến được mọi người chú ư.
- Người đời nay quá tôn trọng cái đẹp về thể xác.
Nữ giáo sư Minh Nhung hướng dẫn cuộc thảo luận như một huấn
luyện viên kiêm trọng tài điều khiển một trận đá banh.
- Theo tôi, chưa chắc hành động ly dị đă là một hành động thể
hiện sự bất đồng ư giữa một đôi vợ chồng !
Người nữ sinh viên đây là Diễm. Câu nói hơi lạ và khó hiểu.
Minh Nhung quay lại hỏi Diễm:
- Em nói như vậy có ư làm sao ?
Biết là ḿnh vừa nói ra một ư kiến hay,
Diễm cố lấy vẻ nhũn nhặn nói tiếp:
- Thưa cô, em muốn nói đến hàng triệu cặp vợ chồng không yêu
thương nhau, nếu không muốn nói là thù ghét nhau mà v́ những lư
do lợi hại nào đó, vẫn sống chung với nhau. Những cuộc sống ấy
không có hạnh phúc không có cả t́nh vợ chồng. Với những cặp vợ
chồng ly dị, ít ra họ cũng đồng ư với nhau về một điểm: họ
không hợp nhau, họ không thể sống chung với nhau, họ nên xa
nhau.
- Chị Diễm nói rất đúng ! Lan Phi nói bằng một giọng nồng nàn –
nhận xét sâu sắc lắm.
Từ nhiều ngày nay từ ngày yêu Quang và nghĩ đến chuyện làm vợ
Quang. Lan Phi đă thắc mắc nhiều về vấn đề nầy. Nàng không
muốn ly dị, nhưng cũng không muốn sống chung với một người mà
sau khi cưới nàng mới biết là nàng không yêu hoặc đă hết yêu.
Nàng tiếp:
- Theo tôi, c̣n một nguyên nhân nữa làm cho các cặp vợ chồng
trẻ hay ly dị là... họ lấy nhau quá sớm. Khi chưa đến tuổi
trưởng thành, họ đă kết hôn, đă làm vợ, làm chồng. Khi kết
hôn, họ tưởng là họ yêu nhau, nhưng đa số, họ lầm yêu thương
với sự thèm muốn của thể xác.
Vân – nghĩ đến cuộc “thí nghiệm sống chung” của bạn – vội vă gật
đầu hai ba cái:
- Tôi hiểu chị Lan Phi muốn nói ǵ. Những người nam nữ trẻ tuổi
gần nhau...
Sợ cô bạn láu táu nói lộ chuyện bí mật của ḿnh,
Lan Phi ngắt lời:
- Người con gái thường bị những cảm xúc mạnh mà mất bản năng suy
nghĩ.
Phái nam nhao nhao lên phản đối. Lâm càu nhàu:
- Các chị nói vậy có nghĩa là các chị phản đối chuyện gần nhau
trước khi cưới hay sao ? Nếu vậy th́ người ta c̣n t́m hiểu nhau
làm sao được nữa ? Trước khi thành hôn, phải cho các đương sự
có dịp gần gũi để t́m hiểu nhau chứ ?
Nữ giáo sư Line Em Em can thiệp:
- Các bạn nên trở về với đề tài cuộc thảo luận hôm nay. Hôm nay, chúng ta t́m hiểu nguyên nhân gây ra những vụ ly dị trong xă
hội hiện tại chớ không phải là bàn về những ǵ nên và không nên
làm trước khi kết hôn.
Line Em Em nghĩ đến ông chồng cũ: đẹp trai, con nhà giàu, học
thức, có địa vị mà nàng đă chia ly, và nghĩ đến Hoàng người
đàn ông mà nàng vừa yêu và vừa quyết định chia tay, đến mối
t́nh mà đêm nay là đêm cuối cùng. Trong vài giây đồng hồ, nàng
hoang mang không biết nàng có đủ tư cách để giảng giải với những
người trẻ tuổi này về T́nh Yêu, T́nh vợ chồng hay không ? V́
nàng thấy cuộc đời của nàng đang rắc rối v́ T́nh Yêu, chính
nàng cũng không biết hành động sao cho khỏi “vỡ nợ”. Nhưng sự
hoang mang ấy biến đi ngay. Con người giáo sư trong nàng đàn áp
ngay con người đàn bà.
Nàng có thừa đủ kinh nghiệm để không bị rối trí về những vấn đề
riêng của ḿnh khi dạy học. Nàng tự trấn tĩnh
hoàn toàn để nói những điều nàng cần phải nói với học tṛ:
- Khi c̣n ít tuổi, con người cần được yêu thương. Nhưng đă
trưởng thành, con người vẫn cần được yêu nhưng c̣n thêm một khả
năng mới: con người trưởng thành có thể yêu người ḿnh yêu. Từ
yêu, con người đi đến chịu đựng, hy sinh, t́m biết và làm
thỏa măn những ǵ người ḿnh yêu, muốn có,
cần có...
Lan Phi nghe và thấm những lời giảng dạy của bà D́ như một miếng
bông thấm nước. Càng nghe bà D́ nói, nàng càng tin rằng cái
chương tŕnh “thí nghiệm sống chung” của nàng với người nàng yêu
là đúng, là nên làm, là một sáng kiến giá trị.
Giờ học gần hết, giáo sư Huy Giang xuất hiện ở ngoài hành lang, ngay cạnh cửa vào pḥng học có nữ giáo sư Minh Nhung đang
giảng. Huy Giang là một giáo sư chưa vợ, người cao, tóc bồng, mang kiếng trắng, dạy sinh ngữ. Chàng yêu Minh Nhung từ đầu
niên học ngay khi chàng từ Anh Quốc về và vào dạy tại trường. Em Em rất biết chàng yêu nàng nhưng nàng chỉ mới đáp lại bằng
một mối t́nh bạn nặng cảm t́nh và ưu ái hơn t́nh đồng nghiệp. Tuy vậy Huy Giang vẫn c̣n ôm hy vọng.
Đứng chờ ngoài hành lang cho đến lúc Minh Nhung nh́n ra, Huy
Giang dùng tay ra hiệu cho nàng biết là chàng chờ nàng ngoài sân
để xe. Nàng gật đầu rất nhẹ rồi quay lại với học tṛ.
Giờ học hết, bộ ba Lan Phi, Diễm và Vân đi bên nhau xuống lầu.
Họ ca tụng:
- Bà ấy tuyệt quá. Giờ nào của bà ấy cũng hay. Ḿnh chỉ muốn
ngồi nghe bà ấy nói măi. Vấn đề nào bà ấy cũng giải thích được
hết. Ước ǵ ḿnh đến lúc bằng tuổi bà ấy, cũng có nhiều kinh
nghiệm như bà ấy.
Lan Phi lẳng lặng bước chậm lại. Khi Diễm và Vân đă đi lẫn vào
với đám sinh viên xuống từng dưới, nàng đi trở lại pḥng học. Nữ giáo sư Minh Nhung đang xếp mấy cuốn sách vào chiếc cặp da.
Minh Nhung ngước nh́n ra. Người vào pḥng là cô cháu của nàng.
Nàng mỉm cười:
- Lan Phi, cháu... hôm qua nghe cháu nói cháu có thư của mẹ
phải không ? Có tin ǵ của mẹ không ?
- Mẹ cháu viết bảo cháu dặn d́ đến kỳ lễ Pâques này d́ về nghĩ
với mẹ cháu.
Đôi lông mày của Minh Nhung hơi nhíu lại:
- Để d́ viết thư cho mẹ cháu về chuyện ấy.
Lan Phi ngượng nghịu:
- D́... cháu muốn hỏi d́ một chuyện này: chuyện hơi khó nói...
- Cháu hỏi d́ với tư cách là d́ cháu hay là hỏi giáo sư ?
- Cháu muốn hỏi như là... đàn bà hỏi nhau !
Lan Phi lại do dự vài giây, sau đó, nàng tiếp:
- Cháu muốn hỏi trước khi d́ và dượng Tánh kết hôn, d́ có “ấy”
trước không d́ ?
Minh Nhung nheo mắt:
- “Ấy” là cái ǵ ?
- D́ hiểu cháu muốn ǵ mà !
Minh Nhung gật đầu:
- D́ hiểu, nhưng d́ hy vọng là d́ hiểu lầm.
Đôi má đă hồng sẵn của Lan Phi lại càng đậm mầu:
- Nếu chuyện đó có liên đến chuyện ly dị với dượng th́... th́... d́ không cần phải trả lời cháu cũng được.
- D́ cám ơn.
- Không phải cháu ṭ ṃ bậy đâu. D́ nên hiểu cháu. Cháu cần
biết. Cháu cần thật, cần có việc chớ không phải là... d́ có
“ấy” trước không hả d́ ?
Minh Nhung bực dọc đóng mạnh nắp cặp da:
- Cháu hỏi vô lễ lắm !
Đôi mắt “hiểu biết” của Lan Phi chớp nhẹ:
- Thế là d́ đă trả lời cháu rồi !
Minh Nhung lại càng bực:
- Tôi không có trả lời cô ǵ hết !
Lan Phi nở nụ cười thông cảm:
- Cháu có kết luận ǵ đâu. Cháu chỉ t́m hiểu chuyện ấy v́ việc
riêng. Cháu cần phải nói để d́ biết là cháu... “chưa” và
cháu sẽ không làm chuyện ấy trước khi kết hôn.
Minh Nhung đưa mắt lườm cô cháu khi hai người ra khỏi pḥng:
- Có ai nghi ngờ ǵ đâu mà Lan Phi phải minh xác. Nhiều lúc, d́ thấy Lan Phi thật là khó chịu à.
- D́ nên hiểu cháu. Cháu không muốn ly dị nhau như d́ và dượng
Tánh – Lan Phi giải thích trong lúc hai d́ cháu đi xuống lầu –
hoặc sống như bố mẹ cháu hiện nay. Mẹ cháu sống một ḿnh, c̣n
bố cháu có bà bé. Cháu muốn suy nghĩ thật chín chắn, cân nhắc
thật cẩn thận trước khi kết hôn là sống với nhau suốt đời – cháu
không muốn ly dị.
Ra sân trường, Minh Nhung đuổi khéo cô cháu:
- Lan Phi. D́ cháu ḿnh sẽ thảo luận về chuyện ấy vào một ngày
khác. Hôm nay, d́ có nhiều việc cần thanh toán...
D́ đi nhé...
Nói xong, Minh Nhung thoăn thoắt đi về phía sân đậu xe.
Lan Phi bám sát:
- Bao giờ ? Hôm nào th́ d́ có th́ giờ ?
- Ngày mai. Chiều mai. D́ mời cháu đi ăn tối, tha hồ nói
chuyện. Mai cháu có giờ học tối nào không ?
Nhận ra chỗ đứng của giáo sư Huy Giang – bên cạnh chiếc xe
Volsquagen, một kiểu xe mà các nhà giáo chân chỉ hạt bột rất ưa
chuộng – Minh Nhung nhanh nhẹn đi qua sân xi- măng. Nhưng Lan
Phi vẫn theo sát gót.
Huy Giang biểu diễn nụ cười chào mừng có duyên nhất của chàng.
Tay chàng mở cánh cửa xe cho Minh Nhung:
- Ngày mai tôi được nghỉ trọn ngày. Tôi xin hầu cô dọn nhà.
Minh Nhung nh́n chàng bằng một cái nh́n nặng cảm t́nh hơn thường
lệ, ngụ ư cảm ơn. Nàng nghiêng người ngồi vào xe,
ghế trước:
- Ngày mai... mất cả buổi sáng đấy. Không có ǵ phiền thầy
chứ ?
Trước khi Huy Giang kịp trả lời,
Lan Phi đă hỏi:
- Dọn nhà ? Ai dọn nhà ? D́ dọn nhà ?
- D́ dọn nhà ! Minh Nhung gật đầu – thầy Huy Giang giúp d́ dọn
nhà.
Lan Phi nhíu mày, nét mặt khó hiểu. Trong lúc Huy Giang ngồi
vào xe và mở máy, nàng hỏi:
- Tại sao d́ lại dọn đi ? D́ ở đấy đẹp quá,
đẹp nhất...
- Ngày mai... D́ sẽ nói cho Lan Phi biết sau. Bai ! Bai !
Chiếc Volsquagen vù đi trước khi Lan Phi kịp hỏi thêm một câu. Nàng đứng đó nh́n theo chiếc xe, thắc mắc không hiểu bà d́ trẻ
tuổi, lăng mạn, ly dị chồng và đẹp, lẳng ngầm ấy của nàng ở
mướn căn pḥng đó bao nhiêu tiền. Và không biết là có ai đă
mướn mất chỗ đó hay chưa. Ngay khi nghe bà d́ dọn nhà đi nơi
khác, nàng đă nghĩ rằng nếu nàng và Quang được vào ở thế chỗ ở
đó thật là tuyệt diệu. Nơi đó đúng là một tổ ấm, một khung
cảnh hoàn toàn thích hợp cho yêu đương lư tưởng.
Lẽ tự nhiên nàng chưa biết rằng sở dĩ Minh Nhung, bà d́ đẹp
lẳng ngầm của nàng, phải dọn ra căn pḥng đẹp ấy là v́ nơi đó
quá thuận lợi cho các cuộc yêu đương.
Chương 2
Ông chủ nhà của nữ giáo sư Minh Nhung tên là Hoàng. Ṭa
nhà hai tầng, chia ra làm bốn appartements cho mướn đó được
Hoàng Chủ Nhân đặt tên là Nguyệt Điện.
Hai chữ tên nhà – Nguyệt Điện – được khắc bằng chữ hoa, trong
một tấm bằng đá xanh, gắn trên cột cổng. Mười thước vườn cây, cỏ và bồn hoa ngăn xa ṭa nhà với hè phố. Nhà có bốn ngăn, hai
ngăn trên có ban công, hai ngăn dưới có thềm cao, một loại
hàng ba quí phái. Hoàng Chủ Nhân sống trong một ngăn trong số
bốn ngăn đó.
Ba ngăn kia kể cho mướn và người mướn toàn là các cô trẻ, đẹp, độc thân, công chức chưa chồng hoặc bỏ chồng hoặc bị chồng bỏ. Nhà nằm trong khu phố vắng, có hai hàng cây cao, một khu phố
toàn sang, toàn vi la và có vườn bao quanh.
Anh Mười, anh người làm của Hoàng Chủ Nhân, đang cắt lá vàng
trong những bồn hoa trong vườn khi chiếc xe hơi của giáo sư Huy
Giang lướt tới và dừng lại trước cổng Nguyệt Điện buổi sáng nắng
vàng hôm ấy. Anh là một người đàn ông chừng trên dưới bốn mươi
tuổi mặt dài như mặt Phernandel, mặt Phernandel lúc Phernandel
chọc cười vô duyên nhất, nét mặt anh khó đăm đăm như mặt một
nhà chánh khách đang suy nghĩ về quốc gia đại sự.
Anh Mười ngừng tay trông ra phía chiếc xe. Khi quay lại, anh
thấy cô giáo Minh Nhung bận bộ đồ ngủ: áo cổ vuông, cộc tay, quần chẽn và ngắn tới bắp chân, lụa mỏng màu hồng, tóc vén cao
sau gáy, xuất hiện trên thềm nhà cao, giơ tay vẫy ra ánh nắng, bộ mặt ngựa của anh chuyển động, đường nét xếp lại để biểu lộ
niềm vui qua một cái cười: hàm răng ngựa của anh không thua
răng Phernandel, anh lên tiếng hỏi nàng:
- Chào cô giáo ! Sáng nay, cô dọn nhà phải không cô ạ ? Cô giáo
cho tôi được phép hầu cô dọn nhà...
- Cảm ơn anh Mười, tôi thu dọn xong tất cả rồi. Đă có ông bạn
tôi đến giúp tôi.
- Cô đi buồn quá...
Đôi mắt anh Mười nh́n theo cặp mông tṛn của cô giáo lồ lộ dưới
làn lụa mỏng. Cặp mông ấy càng lộ rơ khi nàng chuyển động, khi
nàng đi. Thực t́nh, anh thầy buồn v́ nàng đi, nhưng nếu nàng
“đi” thật, anh có thể đi theo để nh́n nàng suốt ngày.
Trong nhà, Minh Nhung mở cửa đón Huy Giang vào pḥng. Nàng rút
chiếc ch́a khóa ra khỏi ổ khóa để cho Huy Giang khỏi thấy. Chiếc ch́a khóa của nàng quả có đặc biệt: Chuôi ch́a khóa có vẽ
một h́nh trái tim bằng sơn đỏ. Ở đây, đồ đạc là của chủ nhà, bao nhiêu y phục và đồ riêng của Minh Nhung đều được xếp vào va-
li và mấy chiếc ḥm gỗ, đặc giữa pḥng. Huy Giang bước vào, nh́n quanh, chàng gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Mỗi ngăn trong nhà Nguyệt Điện này rộng sáu thước, dài mười
thước, cửa mở ra hành lang chung, bước vào là khu đặt sa lông, tủ buưp phê, bàn viết, tủ sách, rồi đến khu kê bàn ăn. Bên
trên là một cái gác lửng rộng ba thước, dài bốn thước, kê
giường ngủ. Thang gác lửng đặt ngay giữa pḥng. Cuối pḥng là
một ngăn bếp hẹp và pḥng tắm.
Vào giờ này, tấm màn nhung che kín chiếc giường ngủ được kéo về
một bên, để lộ chiếc giường nệm bông quyến rũ.
- Chà... không ngờ trong nhà nên thơ thế. Nhà này cư ngụ
được quá chứ !
Không sốt sắng lắm, Minh Nhung đáp bằng một
giọng lành lạnh:
- Ở được. Nhiều người thú nơi này lắm.
- Tại sao Line lại bỏ đi ?
Làm ra vẻ không nghe thấy câu hỏi, Minh Nhung
chỉ tay lên ba chiếc va- li:
- Mấy cái này xong rồi. Anh mang dần ra là vừa.
Nàng bước lên thang, lên khu giường ngủ
Đứng dưới nh́n lên, Huy Giang thấy cặp mông tṛn, rồi đôi chân
dài ẩn hiện dưới làn lụa mỏng. Đă nhiều lần, chàng thấy nàng
mặc đầm, nhưng sáng nay, chàng thấy cặp đùi của nàng quyến rũ
nhất. Chàng tưởng tượng cặp đùi ấy,
trên chiếc nệm giường kia...
- Có phải tại tiền nhà quá cao không Line ?
- Hai ngàn một tháng.
- Hai ngàn đâu có đắt ? Tiền đóng trước ?
- Không phải đóng trước. Tháng nào trả tháng ấy – Minh Nhung
xách chiếc va- li để dưới chân giường, đi trở xuống - cái này
cũng xong rồi nè, Anh mang giùm ra xe dần đi.
Huy Giang vội vă tiến lên đỡ lấy chiếc va- li:
- Hai ngàn tiền nhà một tháng không mất tiền sang ? Nhà này đẹp
quá, ở vừa quá... Line ở đây vừa đẹp...
sao lại...
Trong trường, hoặc có người lạ, Huy Giang và Line Minh Nhung
vẫn xưng hô với nhau bằng những tiếng “anh, chị, tôi” vô
thưởng, vô phạt. Khi chỉ có nhau, nghĩa là chỉ có chàng và
nàng, Huy Giang gọi nàng với cái tên Line xinh, ngắn, thân mà
không suồng să, Minh Nhung vẫn gọi anh, xưng tôi, hoặc Line
chỉ thỉnh thoảng lắm mới xưng em.
Nàng tránh không nh́n đôi mắt ḍ hỏi của chàng:
- Hỏi làm ǵ ? Bắt đầu mang giùm đồ ra cho Line đi.
Nàng trở lên giường ngủ, tự làm cho nàng quên vấn đề bằng cách
bận rộn thu xếp những đồ vật vặt vănh c̣n lại.
Huy Giang thử đem bốn chiếc va- li khỏi nhà cùng một lúc. Chàng
kẹp hai cái và xách hai cái.
- Đàn bà thật là khó hiểu. Tại sao họ dọn vào cư xá mất hết cả
tự do cá nhân trong lúc có một chốn ở thần tiên đến như vầy...
Chàng nh́n lên khu giường ngủ, Minh Nhung quay lưng lại chàng
đang dọn đồ, nàng giả điếc không nghe thấy câu hỏi của chàng.
Với hai chiếc va- li dưới hai cánh tay, hai tay xách hai chiếc
khác, Huy Giang đi ra khỏi pḥng.
Ngoài vườn, vợ anh Mười nhân công làm vườn – chị Mười, bốn
mươi tuổi, người lùn và to như nữ đô vật, trông rơ là chị Hai
nhà Tây, nhà Mỹ – chị bếp Mười của nhà Nguyệt Điện – xách một
giỏ thức ăn đi chợ về. Chị bếp Mười nấu ăn cho tất cả mọi người
trong nhà này. Chị dừng lại trên thềm nhà, đặt giỏ thức ăn
xuống, lấy gói bánh ḿ đưa cho chồng.
Anh chồng cằn nhằn:
- Bây giờ mới cho người ta ăn sáng... Biết mấy giờ rồi không
?
Chị vợ to tiếng hơn:
- Mấy giờ ? Có biết từ sớm đến giờ người ta làm bao nhiêu việc
rồi không ? Ăn th́ muốn ăn ngon kia... Phải bánh ḿ Sè- Gọng
đặc biệt mới ăn... cứ như là...
Tây không bằng. Giờ này người ta mang về cho mà ăn là phúc
rồi...
Thấy người đàn ông lạ xách bốn chiếc va- li từ trong nhà ra, vợ
Mười ngừng nói, nh́n theo:
- Ai vậy ?
- Cô giáo dọn nhà. Ông này đến chở đồ giùm cổ.
- Ồ, sáng nay cổ đi rồi sao ? Tui phải vô chào cổ...
Anh Mười nh́n vào nhà, thở một hơi dài thèm thuồng:
- Cái nhà cậu Hoàng này khoái thiệt. Cô này đi lại có cô khác
tới thế chân, cô nào cũng đẹp, cũng chưa chồng... Như vầy
lấy vợ làm chi... Cậu Hoàng không chịu lấy vợ là
phải lắm...
Vợ Mười nạt:
- Thôi cha. Đừng có giở giọng già dê ra với tôi. Khó nghe lắm...
Vợ Mười làm bếp và thầu việc giặc giũ, dọn dẹp trong vi- la
Nguyệt Điện và là chị họ xa của Hoàng Chủ Nhân. Do đó, chị coi
Nguyệt Điện cũng như nhà của chị, và thường khuyên răn Hoàng
mỗi khi chị có dịp. Chị rất không đồng ư cuộc sống chơi bời bê
bối của Hoàng. Nhất là chị biết rơ rằng Hoàng luôn luôn t́m
cách quyến rũ những cô gái trọ, trẻ, đẹp, rồi sau đó... lơi dần, Hoàng cắt đứt liên lạc với các nàng một cách khéo léo
và có nghệ thuật nên chưa có chuyện ǵ đáng tiếc xẩy ra cả. Nhưng chưa xẩy ra. Không phải là không bao giờ xẩy ra. Một
điều làm cho những mối t́nh giữa Hoàng Chủ Nhân và các cô gái
trọ Nguyệt Điện kết liễu một cách êm thấm là loại gái tầm thường, các nàng cũng không cố kết lắm với ư muốn kết hôn với bất cứ
ai. Gia đ́nh các nàng lại không can thiệp vào đời tư của các
nàng.
Vợ Mười vội vă mang giỏ thức ăn vào bếp rối trở lên nhà trên. Tới trước cửa pḥng Minh Nhung chị tḥ đầu vào nh́n. Cô giáo
đang xếp những đồ vật cuối cùng của nàng vào một chiếc hộp giấy. Nàng cầm một con khỉ bằng vải nhồi bông giơ lên nh́n. Con khỉ
này là vật tặng của Hoàng trong những ngày đầu tiên nàng mới dọn
đến đây.
Nàng c̣n nhớ đêm ấy, khi trao cho nàng vật này, chàng nói –
“Nếu có thể Minh Nhung hăy để nó gần giường ngủ của Minh Nhung. Nó cũng như một phần tôi được gần Minh Nhung vậy”... Chàng
nói câu đó với một nụ cười buồn.
Và sáng nay, với một nụ cười buồn, Minh Nhung để con búp- bê
vào chiếc hộp giấy.
Vợ Mười bước vào pḥng. Nghe tiếng động,
Minh Nhung vội vă quay lại:
- Chị Mười... Tôi c̣n chào chị nữa là đi đây...
- Cô đi tôi buồn quá... Cô là người đàng hoàng nhất ở đây...
Cô c̣n ǵ để tôi giúp cô...
- Cám ơn chị, xong cả rồi chị Mười ạ.
Vài phút sau, vợ Mười bước vào pḥng của Hoàng, khu của Hoàng
đồi diện với khu của Minh Nhung, có một đường đi ở giữa, cuối
đường này là cầu thang lên lầu.
Khu của Hoàng rộng gấp đôi khu của Minh Nhung, gồm hai pḥng
lớn. Pḥng trong là pḥng ngủ. Pḥng trang hoàng, bầy biện
theo lối mới, trông rơ là pḥng của đàng ông có tiền. Sàn nhà
trải thảm gai, tường chỗ gắn gỗ vân, treo nhiều bức h́nh “Nu”, lịch “Play Boy”, bộ máy hát Stereo thật lớn, có thêm hai cái
loa phụ để hai góc sa- lông.
Bước vào pḥng, vợ Mười nh́n quanh và nhăn mặt tỏ vẻ bất măn. Đồ đạc trong pḥng bề bộn, bừa băi, chứng tỏ đêm trước, chủ
nhân của nó có tiếp nhiều bạn đến uống rượu. H́nh như họ có cả
nhảy đầm nữa. Mấy chiếc ghế sa lông được kéo sát vào tường, tấm thảm trải trước máy hát được cuộn lại. Vỏ chai lave 33, chai quisky và ly cốc bỏ đầy trong góc nhà, mấy đĩa gạt tàn
thuốc lá đầy có ngọn.
Vợ Mười bắt đầu dọn dẹp. Chị nhặt chai và ly bỏ vào cái thùng
sắt tây, rồi đổ những đĩa gạt tàn thuốc lá vào thùng. Chị trề
môi khi thấy nhiều mẩu thuốc lá có vết son đỏ.
Vợ Mười vào pḥng ngủ. Hoàng đang chui đầu vào chiếc áo “polo”
màu đỏ. Hoàng: ba mươi nhăm tuổi, hiện sống độc thân, mặt và
người trẻ và gọn như một chàng trai hai mươi nhăm, mặc cuộc
sống lấy đêm làm ngày, đầy đàn bà vă rượu của chàng. Hoàng
không có vẻ ǵ là già trước tuổi. Trông chàng, người ta không
thấy hiện rơ dấu vết của những đêm dài không ngủ. Đă gần hai
mươi năm nay, Hoàng không c̣n tập thể thao, chỉ một năm đôi kư, chàng đi bơi “pit- xin” khi có người đẹp đ̣i đi bơi, nhưng
ngực chàng vẫn nở và bụng chàng chưa phệ.
Hoàng tḥ đầu ra cổ áo, cười với vợ Mười:
- Chào chị ! Chị thấy tôi sáng nay dậy sớm không ?
- Mới có mười giờ sáng thôi cậu. Cậu dậy sớm quá.
Không để ư đến sự mỉa mai trong lời nói của vợ Mười,
Hoàng nhanh nhẹn tiếp:
- Chị Mười... Cô giáo có nói với chị là mấy giờ hôm nay, cổ
dọn đi không ? Tôi muốn sang chào cổ đúng lúc cổ đi,
tặng cổ mấy bông hoa để cho giây phút cô từ giă nhà ḿnh được êm
đềm...
Hoàng nhanh nhẹn chạy ra cửa sổ, hái mấy bông hoa trên thành
cửa. Khi đi trở vào, chàng dừng lại trước chiếc gương, soi
bóng, kéo nhẹ lại nếp quần “sans- pli”. Chàng có những cử chỉ
sửa soạn nhẹ và nhanh như cử chỉ của một thiếu nữ. Xong chàng
cầm mấy bông hoa vừa hái, ra khỏi pḥng.
Chàng gơ nhẹ vào cánh cửa mở và nḥm vào pḥng Minh Nhung và hỏi
nhẹ bằng một giọng buồn nhưng cố làm ra vui vẻ – “Người đàn bà
đẹp nhất thiên hạ có nhà không” ? Chàng nh́n lên thấy Minh Nhung, bận bộ áo đầm: robe sac mầu nâu gạch non, đứng trên vùng
giường ngủ nh́n xuống chàng.
Giọng nói của Minh Nhung thản nhiên “một cách có tổ chức”:
- Tôi đang thắc mắc không hiểu khi tôi đi, anh có sang tiễn tôi
không hay là anh mặc kệ và nằm ngủ.
- Line nghĩ rằng tôi có thể cho Line đi ra khỏi cuộc đời tôi mà
tôi không chờ đợi lúc Line đi để nói vài lời cay đắng, cho Line
phải xa tôi trong sự hối hận hay sao ?
- Giọng nói Hoàng có những âm thanh trách móc và chân thành làm
cho Line xúc động. Sực thực, Line nghĩ về tôi như vậy sao ?
- Không ! Tôi không nghĩ vậy ! Minh Nhung khẽ nói và sự thực
nàng cũng tin rằng Hoàng, người nàng đă yêu và hôm nay nàng
phải ĺa xa, không đến nỗi “đểu” như vậy. Mặc dầu chàng có
nhiều tật xấu, dù rằng trên một vài phương thức xử thế chàng
nghĩ và làm như một đứa trẻ con, như một cậu con trai mới lớn, và đáng trách nhất là thái độ chỉ thích yêu mà không thích cưới
vợ, sợ kết hôn, ngại lập gia đ́nh, ghét trẻ con của chàng, chàng vẫn yêu nàng. Chàng yêu nàng sâu đậm nhưng t́nh yêu của
chàng không đi đến hôn nhân. Tuy vậy, nàng vẫn tin chắc và
biết chắc là chàng yêu nàng, rằng nàng là người đàn bà duy nhất
được chàng yêu sâu đậm đến như vậy trong đời chàng. Nàng tin
rằng trước đây, cũng như từ nay về sau, chàng sẽ không bao giờ
c̣n yêu một người đàn bà nào khác như là yêu nàng.
Trong những ngày đầu tiên nàng dọn đồ đạc đến ở trong căn pḥng
Nguyệt Điện này – đó là thời gian nàng đang buồn rầu, thất vọng
về vụ ly dị của vợ chồng nàng – Minh Nhung đă tưởng rằng từ đấy
về sau cho đến già đời, nàng không c̣n có thể yêu bất cứ một
người đàn ông nào một cách chân thành và xúc động được nữa. Và
nàng sớm khám phá ra rằng Hoàng, ông chủ nhà nàng trọ là một
người có một tâm sự như nàng: Chàng sợ hăi T́nh Yêu. Ngay
trong đêm mời nàng đi ăn và đi nhẩy đầu tiên để mừng ngày
“Nguyệt Điện được hân hạnh chào đón nàng”, Hoàng đă tâm sự
nhiều với Minh Nhung. Đêm ấy, nàng thản nhiên nghe chuyện
Hoàng như một người đau khổ không bằng ḿnh kể chuyện buồn. Nàng chỉ thấy có cảm t́nh với Hoàng nhưng không ngờ rằng nàng sẽ
yêu chàng. Nàng được biết nguyên do sự sợ hăi T́nh Yêu của
Hoàng: năm Hoàng hai mươi nhăm tuổi, chàng yêu say đắm một
thiếu nữ, người thiếu nữ ấy có đủ đức tính để chàng yêu, hai
người hứa hôn với nhau với tất cả những thơ mộng và yêu đương
của tuổi trẻ, nhưng sau cùng nàng từ hôn để kết hôn với một
người bạn học cũ của chàng chỉ v́ ông này là con nhà giàu, được
mời làm Bộ Trưởng và có phương tiện cho nàng qua sống bên Âu
Châu. Từ đó Hoàng sợ không dám yêu ai và nhất là không dám tính
chuyện cưới ai làm vợ cả. Nàng không dám c̣n có thể yêu một
người đàn ông nào khác. Chàng không c̣n có thể yêu người đàn bà
nào nữa. Họ tin chắc như vậy. Nhưng rồi cả hai cùng lầm. Họ
yêu nhau lúc nào họ cũng không biết nữa. Có lẽ là v́ cả hai
cùng đau khổ, họ thấy cần phải gần nhau để an ủi nhau.
Minh Nhung, hai mươi bẩy tuổi, có học và có năng khiếu suy
nghĩ, phân tích, xét đoán theo khoa học không c̣n có thể yêu
một cách mù quáng, biết là chết mà vẫn lao đầu vào yêu, nhất
là nàng đă yêu và đă thất vọng, đă có chồng và đă bỏ chồng. Nàng yêu Hoàng lúc nào nàng không biết. Chàng chỉ yêu nàng
nhưng không dám cưới nàng làm vợ. Suốt đời, nàng chỉ là một
thứ “vợ hờ” của chàng. V́ vậy nàng phải cắt đứt. Nàng dọn đi
để tự bảo vệ. Và nàng tin rằng sự chia làm cho Hoàng đau đớn
nhiều hơn là nàng đau đớn.
- Tôi chờ đến phút cuối cùng mới sang từ biệt Line – chàng khẽ
nói – tôi sợ những cuộc chia tay. Sợ nhất v́ người ta muốn nói
với nhau rất nhiều mà bề ngoài, thấy không c̣n có ǵ để nói với
nhau hết.
- Em hiểu. Em biết.
Chàng đến gần, giơ bó hoa lên và nói với nàng:
- Đây là những bông hoa cuối cùng. Tôi không muốn nói để làm em
buồn khi em sắp đi nhưng thật thế, đây là những bông hoa cuối
cùng. Bồn hoa của tôi tàn rụi rồi. Ngày mai và những buổi sáng
sau ngày mai, hoa không c̣n nở nữa. Nhưng cũng chẳng sao, hoa
c̣n nở mà làm ǵ... ?
Rất chậm, Minh Nhung đi xuống mấy bực thang gỗ, nàng cố gắng
tự chủ để giữ vẻ thản nhiên,
nàng mỉm cười:
- Cũng hợp t́nh, hợp cảnh đấy chứ ? Những bông hoa cuối cùng để
tặng một người đi ! Thôi đi Hoàng... đừng có “tả oán” nữa, anh làm Nhung khóc thật bây giờ.
Nàng cầm mấy bông hoa, lấy một bông gài lên ngực áo, gài vài
bông c̣n lại trên chiếc sắc tay. Chàng đứng ngây nh́n bông hoa
trên ngực nàng, rồi quay đi như không có can đảm để nh́n lâu
hơn nữa. Bằng một giọng nghẹn v́ cảm xúc,
chàng nói:
- Chỉ ngày nào em trở lại, căn nhà này mới lại
có hoa...
Nữ giáo sư Minh Nhung, tuy là Tiến Sĩ Văn Chương, tốt nghiệp Y. University, Caliphornia, U .S .A, nhưng vẫn là một người
đàn bà. Hơn nữa, nàng c̣n là một người đàn bà đa t́nh, mà
người đàn bà nào cũng vậy – đa t́nh hay không đa t́nh, có bằng
cấp đại học hay chỉ biết đủ mặt chữ để đọc tiểu thuyết trên báo
Sàig̣n Mới của nhà bút Trà – cũng thích nghe đàn ông nói rằng họ
buồn v́ ḿnh. Minh Nhung hưởng ứng ngay nỗi buồn tuyệt vọng của
Hoàng, đôi mắt nàng tự động trơn ướt, mặc dầu nàng bảo Hoàng
đừng “tả oán” nữa nàng vẫn thích chàng nói thêm nhiều câu đau
thương – nói nhiều, nói nữa – để làm cho cuộc chia tay này trở
thành một đại bi kịch.
Hoàng chợt nh́n con khỉ bằng vải nhồi bông do chàng tặng nàng
vào một đêm Nô- En, đặt ngồi trên chiếc va- li:
- Line không định đem con khỉ này theo chứ ?
- Sao lại không ? Em sẽ giữ măi măi để tưởng nhớ một mối t́nh
đẹp...
Hoàng quay đi như để cho nàng khỏi nh́n thấy là có nước mắt
trong mắt chàng, nhưng môi chàng lại nở một nụ cười thích
thú:
- Nó xấu xí quá, không đáng để cho Line giữ làm kỷ niệm.
Line cho phép tôi được tặng Line con vật đẹp hơn...
- Không ! Vật này đă làm em cảm: Khi em yêu nó,
dù nó xấu cũng trở thành đẹp...
Khi nói câu này nàng nh́n thẳng vào mắt chàng để cho chàng hiểu
rằng nàng nói đến chàng.
Một nỗi vui và sung sướng chan ḥa trên mắt chàng:
- Nghĩ lại cũng lạ phải không em ? Chúng ta đă yêu nhau...
Minh Nhung cắt lời chàng bằng một giọng quyết liệt:
- Thôi Hoàng, chuyện đă qua rồi chúng ta không c̣n là trẻ con
nữa...
Chàng đứng nh́n nàng cầm chiếc đồng hồ báo thức bỏ vào chiếc va-
li c̣n mở:
- Line ra đi không có một chút buồn phiền nào hết ? – Chàng hỏi
nàng – không buồn không tiếc không hận ? Line ra đi như người
làm một cuộc dọn nhà rất thường ?
- Đúng thế đấy, Hoàng ạ...
Nàng thản nhiên đáp và xếp những đồ vật cuối cùng vào va- li.
- Em ra đi thản nhiên như giữa chúng ta không có chuyện ǵ xẩy
ra cả ?
Nàng mỉm cười:
- Ra đi v́ tư vệ. Ở lại th́ chết. Người đàn bà nào cũng muốn
sống, Hoàng ạ. Những người tự tử không phải là họ không muốn
sống, nhưng là họ muốn được sống sung sướng hơn là cuộc đời họ
đang sống.
- Line không giận tôi sao ?
Nàng cau mày:
- Tôi đă nói rồi. Tôi không giận ǵ anh hết...
- Tôi xin lỗi... Line đừng bực ḿnh. Tôi... chỉ v́ tôi
không ngờ rằng... tôi bị coi nhẹ đến như thế. Nếu Line dọn
đi mà chửi rủa tôi, có lẽ tôi c̣n được đôi chút an ủi... V́
thù hận là một h́nh thức của T́nh Yêu, nhưng lạnh lùng và thản
nhiên th́ không có t́nh yêu.
Line Em Em mềm ḷng nhưng ḷng nàng chỉ mềm có một chút thôi:
- Hoàng đừng nói thế. Hoàng giữ nhiều chỗ trong đời Minh Nhung
lắm, có điều anh không biết đấy thôi, ngày mới tới đây sống
chung một mái nhà với anh... – (thiếu chút nữa th́ nàng nói
là: “sống chung một pḥng”) – Minh Nhung như người không hồn. Tôi chán nản hết mọi chuyện, không c̣n thiết ǵ nữa. Tôi như
một con thuyền mất lái để mặc cho sóng đánh trôi đi đâu th́ đi. Anh đem niềm vui và t́nh yêu...
đời trở về cuộc đời tôi. Ơn ấy tôi không bao giờ quên...
Lời an ủi và cảm tạ của Minh Nhung lại càng làm cho Hoàng Chủ
Nhân thêm rầu rĩ:
- Không có ǵ tàn nhẫn và ác độc cho bằng khi hết yêu,
người ta cảm ơn người yêu cũ. Tôi không ngờ Minh Nhung lại có
thể...
- Xin lỗi anh...
Hoàng hung hăng một cách đáng thương hại:
- Nếu quả thật tôi có thể làm cho cuộc đời của Minh Nhung thay
đổi nhiều đến như thế, tốt đẹp đến như thế, tại sao Minh Nhung
lại bỏ đi ?
Nàng muốn nói ngay, như nàng chỉ chờ đợi chàng hỏi câu đó để
được trả lời, để được nói một sự
thực:
- V́ tôi không muốn đóng vai vợ hờ của một người đàn ông chưa có
vợ. Anh có nhiều lư do để giải thích sự kiện anh không kết hôn
với tôi dù rằng anh yêu tôi. Nhưng tôi, tôi chỉ có một lời
giải thích: anh không yêu tôi đủ để lấy tôi làm vợ. Chỉ có thế
thôi. Tất cả những ǵ khác, đối với tôi, chỉ là tính toán. Và với tôi, t́nh yêu không có tính toán.
Hoàng đă nhiều lần đóng vai “kẻ ở” trong những màn kịch biệt ly, và chàng đă nhiều lần được nghe những câu nói tương tự. Bởi
vậy, chàng chỉ có việc đứng đó và giả vờ xúc động, giả vờ đau
đớn. Trong lúc đó, Minh Nhung xúc động thật t́nh.
Minh Nhung cố lấy lại vẻ thản nhiên khi giáo sư Huy Giang trở
vào pḥng. Nàng giới thiệu qua loa. Hai người đàn ông nh́n
nhau và đánh giá nhau một cách kín đáo. Họ bắt
tay nhau:
- Ông chủ nhà ! Ông cũng ở đây ạ ?
- Vâng, tôi ở pḥng bên kia.
- Tôi vừa nói với giáo sư là pḥng này đẹp quá, bỏ đi thật
tiếc.
- Tôi cũng đang cố gắng xin giáo sư ở lại...
- Có lẽ ông chẳng nên giữ giáo sư ở lại. Theo tôi cô ấy đang cần
thay đổi khung cảnh và không khí...
Hai người đàn ông hiểu những câu nói bóng gió của nhau. Cả
người đàn bà cũng hiểu. Nàng vội vă
chấm dứt cuộc đối thoại đầy những hiểu ngầm của họ:
- Anh mang giùm Nhung nốt chỗ đồ này ra đi. Hết rồi, chờ Nhung
ngoài xe, Nhung ra ngay...
Huy Giang nh́n đống đồ đạc:
- C̣n từng này nữa cơ à ? Hết chỗ rồi sợ chất vào xe tôi không
hết đâu.
- Cố đi. Hết mà. Nhưng hăy c̣n mấy cái áo gửi trên tủ áo trên
kia, mấy hôm nữa về lấy nốt.
Huy Giang lại tay xách nách mang. Hoàng ra mở cửa giúp Giang
mang đồ ra.
Minh Nhung bước ra khỏi pḥng. Nàng đưa chiếc ch́a khóa có vẽ
h́nh trái tim cho chàng.
- Au revoir...
Chàng nhăn mặt khổ sở:
- Chỉ có thế thôi sao ?
- Chỉ c̣n thế thôi. Trả ch́a khóa pḥng cho ông chủ. Đồ đạc
của ông chủ c̣n nguyên đó.
Hoàng từ chối không chịu cầm ch́a khóa:
- Tôi đă tự tay tô điểm chiếc ch́a khóa này cho Minh Nhung dùng, cho riêng Minh Nhung. Nếu không có ǵ đ̣i hỏi quá đáng, xin
em giữ lấy nó làm kỷ niệm. Đôi khi t́nh cờ nh́n lại nó,
có thể em sẽ nhớ đến tôi...
Line Em Em xúc động, cố giữ để nước mắt khỏi trào ra trong lúc
bàn tay nàng nắm chặt lấy ch́a khóa. Nàng vội vă quay đi và rào
gót ra khỏi Nguyệt Điện.
Hoàng đi theo. Chàng dừng lại bên cổng, nh́n theo chiếc xe vù
đi, giơ tay vẫy. Chàng có cái vẻ của một người đàn ông cố gắng
tỏ ra ḿnh không xúc động.
Khi chiếc Volsquagen khuất nơi đầu phố, Hoàng chợt thay đổi hẳn. Chàng nhẹ nhơm và dễ chịu như người vừa trút một gánh nặng. Chàng nhanh nhẹn đi vào nhà, vừa đi vừa hát khẽ: “Que sera...
sera”...
Chàng vào pḥng riêng, mở một ngăn tủ, lấy ra một hộp sắt bên
trong có tới hai chục cái ch́a khóa cửa pḥng. Trong số có vài
cái ch́a đă được chàng vẽ sẵn h́nh trái tim bằng sơn đỏ.
Chương 3
T́m được một chiếc ch́a khóa khác để thay thế chiếc ch́a
khóa chàng vừa tặng người ra đi Minh Nhung, Hoàng trở ra bàn
ngồi ăn sáng. Lúc ấy là mười một giờ. Chàng tự tay pha lấy một
ly trứng đường: ḷng đỏ hột gà đánh với đường cát cho bốc lên
như cà rem. Cùng với ly trứng đường, chàng ăn thêm hai chiếc
bánh bích qui.
Chị Mười dọn pḥng, trải lại thảm,
kê lại bàn ghế càu nhàu:
- Cậu chơi bời quá. Có ngày cậu đau, cậu chết... Người chơi
bời như cậu cứ đau là chết ngay, cậu đừng có tưởng !
Hoàng ngừng ăn, nh́n ra:
- Ơ hay... chị thù ǵ tôi mà chị cứ rủa tôi chết hoài vậy ?
- Tôi đâu có rủa cậu ! Tôi chỉ nói trước cho cậu biết.
- Th́ tôi đă bảo là tôi biết rồi. Sao chị cứ nói măi thế ? Khổ
lắm.
Chị Mười xịu mặt.
Có lẽ là Hoàng, người không chịu đựng được đàn bà giận dỗi, dù
là đàn bà có tuổi và nặng cân như chị Mười, một lát sau,
chàng làm lành:
- Có bao giờ tôi nói với chị rằng tôi sống như thế này là phải
đâu ! Tôi đâu có thích sống như thế này. Chỉ tại tôi chưa gặp
được người nào yêu thương tôi...
Chị Mười không chấp nhận sự làm lành của Hoàng.
Chị bực dọc đặt mạnh cái giá đựng báo vào vị trí hôm qua của nó:
- Cậu yêu thương ai đâu mà người ta yêu thương cậu ? Sở khanh
hơn ai hết mà c̣n cứ...
Hoàng không nói nữa. Chàng lấy “pip” nhồi thuốc, ra đứng bên
cửa sổ nh́n xuống vườn, bật lửa châm thuốc. Chàng biết chị
Mười đang hối hận và lát nữa đây, đến lượt chị ta làm lành với
chàng.
Vài phút sau, chàng mang tấm bảng ra treo trên cổng sắt. Tâm
bảng vuông vắn, có mấy ḍng chữ viết bằng sơn đỏ:
PH̉NG CHO THUÊ
Đủ tiện nghi
Sẵn đồ đạc
HỎI TẠI ĐÂY
Lúc ấy là 11 giờ 30 phút.
Hoàng lững thững hai tay chắp sau lưng, miệng ngậm pip đi ra
quán sách báo đầu phố. Với tư cách là chủ nhà, chàng cung cấp
cả báo chí cho các cô gái trọ đọc. Những văn hóa phẩm ấn loạt
thường được chàng mua là Liphe, Paris Match, Elle – (bateau) –
đồ lô can: Màn Ảnh, Văn Nghệ Tiền Phong...
11 giờ 45 phút. Hoàng lững thững đi về, nách kẹp mấy tờ báo
mới hai tay vẫn chắp sau lưng, mồi thuốc “pip” chưa tắt.
Một chiếc Vespa vụt qua. Trên xe là một cậu trẻ tuổi – chừng
hai mươi – y phục có vẻ cao bồi một chút, nhưng là thứ cao bồi
sang, cao bồi con nhà giàu ngày đi học, tối đi nhẩy, loại cao
bồi có Tú Tài toàn phần và đang đi học Thuốc, Luật. Như một
con cá thấy mồi, như một chiếc phi cơ săn giặc thấy cờ Việt
Cộng, chiếc xe Vespa chao một ṿng, lộn trở lại, rồi đứng
trước tấm bảng “ Pḥng cho thuê”.
Anh lài xe hỏi Hoàng:
- Này ông... Ở đây có pḥng cho thuê...
Không đáp, Hoàng nhướng đôi lông mày như người ngoại quốc nh́n
lên tấm bảng gỗ.
- Ông là chủ nhà ?
- Chính tôi.
- May quá. Tôi đang cần mướn chỗ ở...
Hoàng cắt ngang:
- Nhà nầy không bao giờ thâu nhận... cao bồi. Ở đây toàn là
người tử tế, thích yên lặng...
Anh trẻ tuổi lộ vẻ bất măn:
- Ông bảo ai là cao bồi.
Nhưng chàng đă quay đi. Chiếc taxi dừng bên kia đường, cách
chỗ chàng đứng chừng hai mươi thước, vừa thả xuống một thiếu nữ
mặc đầm. Nàng tóc ngắn, áo sơ mi dài tay xanh nhạt, duưp ca
rô nâu phồng ṿng tṛn, bắp chân thon và dài trông xa cũng biết
là phơn phớt lông tơ, thoăn thoắt trên đôi giày cao gót lướt đi
trên vỉa hè. Hoàng không c̣n tâm trí đâu để căi vă với anh sinh
viên bị chàng tố cáo là cao bồi.
Lan Phi đi đến trước cửa vi- la Nguyệt Điện. Nàng chỉ ngừng lại
có một giây để nh́n tấm bảng “ Pḥng cho thuê”, mặt nàng tươi
lên, rồi – như một người đă quen thuộc với nhà này – nàng đi
thẳng vào nhà. Người Hoàng như xoay trên một cái trục, hướng
về phía cặp gị của người thiếu nữ. Anh sinh viên dựng xe,
đến kéo nhẹ tay áo chàng:
- Tôi muốn xem pḥng...
- Cậu không trả nổi tiền mướn đâu...
- Bao nhiêu ?
Đă đi vào sau cánh cổng sắt, Hoàng nói
lại:
- Năm ngàn một tháng. Tiền nhà đóng trước ba năm !
Hoàng đi nhanh vào nhà. Chàng cố đi nhanh nhưng không chạy. Cô
gái đi đâu mất rồi. Cánh cửa pḥng Minh Nhung để ngỏ cửa, Hoàng bước nhẹ tới và tḥ đầu nh́n vào. Lan Phi đang đứng giữa
pḥng, nh́n quanh như để ước lượng, đánh giá. Hoàng cũng nh́n
đánh giá nàng từ đầu đến chân. Từ trước đến nay, Nguyệt Điện
chỉ được tiếp đón toàn những người đẹp toàn hai mươi nhăm tuổi
trở lên – nghĩa là những người đàn bà đẹp th́ có đẹp, đa t́nh
th́ có đa t́nh nhưng toàn là người đă biết T́nh Yêu là ǵ, biết
đàn ông có thể làm ǵ và biết loài người được sinh ra để làm ǵ
từ lâu rồi – người thiếu nữ đứng trước mặt chàng rơ ra là một
thiếu nữ – “rất có thể nàng hăy c̣n nguyên cái mà cô Kiều định
giá ngàn vàng và bán cho Mă Giám Sinh với cái giá bốn trăm lạng
!” – Hoàng nghĩ thầm – “Nguyệt Điện đang cần có một trinh nữ để
thay đổi không khí... !” Chàng ho khan một tiếng rồi
bước vào pḥng nở một nụ cười lịch sự:
- Chào cô, cô đến coi nhà ?
Lan Phi nh́n chàng, mỉm cười nhưng có vẽ bối rối:
- Vâng... Ông đă mướn pḥng này rồi ạ ?
Giọng nàng tràn đầy thất vọng.
Bằng một giọng ngọt như mía lùi,
Hoàng nói:
- Thưa không... tôi là chủ nhà.
Nét mặt Lan Phi tươi lên:
- Nghĩa là chỗ này... chưa có ai mướn ? Phải không ông ? Nghe
nói ở đây có pḥng trống, tôi chạy đến ngay, chỉ sợ có người
đă hỏi mướn trước. May quá... Tôi thích căn pḥng này quá
ông ạ... Tôi vẫn ước mơ được ở đây... Vườn hoa này... Ồ... Tuyệt quá...
Có đêm tôi đă ngồi đây ngắm trăng...
Hoàng nheo mắt:
- Cô đă đến đây rồi ?
- Vâng. D́ tôi ở đây mà. D́ tôi là cô giáo sư Minh Nhung...
- A... Ra cô là cô cháu học ở Đại Học mà cô Minh Nhung vẫn nói
đến luôn đấy...
Lan Phi lại nh́n quanh một ṿng căn pḥng. Nàng bước lên cầu
thang, lên khu giường ngủ:
- Tôi không hiểu tại sao. D́ tôi lại bỏ pḥng này. Pḥng này
đẹp quá, tuyệt quá. Cả cái đường lên giường ngủ này cũng thơ
mộng... đặc biệt nữa.
Hoàng đến đứng đước chân thang, ngửa mặt nh́n lên. Cái vật di
động mà chàng nh́n thấy ở cách mặt chàng chừng hai thước – tṛn, thon, đầy đẩy và chắc chắn là êm, mát rượi và thơm phức ấy –
làm cho chàng muốn toát mồ hôi... nóng.
Lan Phi đi vào khung cửa pḥng tắm. Hoàng bước lên thang hai
bậc, chàng len vào căn pḥng tắm nhỏ siu đứng với thiếu nữ. Nàng chăm chú ngắm từng vật. Chàng cũng vậy – khi nàng mở thử
ṿi nước trên bồn rửa mặt, có tiếng ọc ọc như người khổng lồ bị
chọc tiết phát ra.
Hoàng cố gắng nhấc tia mắt chàng nh́n lên khuôn mặt ngạc nhiên
của nàng:
- Tiếng nước chảy ! – Chàng nói để trấn an nàng – nhưng không
sao đâu. Chỉ lúc cô mới vặn ṿi nước là có tiếng đó thôi.
- Ồ... không sao mà ông...
Lan Phi mỉm cười, chỉ cần nh́n bộ mặt “nghệt” của ông chủ nhà, nàng cũng biết rằng ông ta là một người “chân chỉ hạt bột” –
lương thiện – không biết cách nói chuyện với đàn bà. “Nói
chuyện” đây có nghĩa là nói những lời ngọt ngào, nói chuyện về
t́nh yêu. Người đàn ông này khác hẳn với Quang, người yêu của
nàng. Đứng bên Quang, ông chủ nhà này chỉ là một cái bóng mờ, một người không đáng sợ. Nàng tắt ṿi nước và nghiêng người đi
qua mặt Hoàng, ra khỏi pḥng tắm và khu giường ngủ. Một lần
nữa, nàng lại nh́n quanh: chiếc giường có ngăn đựng sách, đựng h́nh và bầy “bi bơ lô”, chiếc bàn con, ngọn đèn ngủ có
chụp mầu xanh, tay nàng sờ nhẹ vào tấm màn che bằng vải boussac
có in h́nh khối kiểu lập thể Picasso. Nàng lại tỏ vẻ hài ḷng.
Nàng đứng dựa bụng lên thành sắt cầu thang, nh́n xuống pḥng
dưới, đôi mắt nàng chứa chan thỏa măn:
- Pḥng đẹp quá. Hơi nhỏ một chút, nhưng tất cả mọi vật đều
cân đối, cái ǵ cũng xinh...
Hoàng – đôi mắt vẫn nh́n nàng từ đầu đến chân đánh giá từng phần
thân thể nàng – biểu đồng t́nh:
- Vâng, cô nói đúng. Xinh. Cái ǵ cũng xinh. Nhỏ nhưng mà
cân đối, cô nhỉ ?
Chợt, Lan Phi kêu lên một tiếng khẽ,
vành môi nàng tṛn lại – trông như môi Sylvie Vartan khi hát bài
“Ô mon amour” – hai bàn tay nàng chắp lại:
- Ồ... Bậy quá. Tôi thật vụng quá ! – nàng nói – Tôi đến
mướn pḥng mà cứ khen tắc lưỡi như vầy th́ chết rồi. Ông tăng
tiền nhà th́ làm sao tôi mướn cho nổi !
- Ngàn hai một tháng ! Không có phải sang, trả tiền tháng một, điện nước bao.
Lan Phi tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt nàng mở lớn,
hàng mi dài và cong không chớp:
- Ông không nói giỡn tôi đấy chứ ?
Hoàng vội vă:
- Tiền nhà cao quá hay sao cô ?
- Không ! Không ! Không cao chút nào. Với tôi, một ngàn hai
trăm đồng bạc là một số tiền lớn thật, nhưng pḥng này thật
xứng đáng. Nếu ông không tiếc mà tăng giá, tôi c̣n nói thêm là... rẻ nữa là khác. Tôi cứ tưởng ông phải cho mướn đến hai
ngàn và bắt đóng tiền trước sáu tháng là ít. Ông cho tôi mướn
ông nhé... Tôi là con người tử tế, tôi đang học trường thuốc, không tin ông cứ hỏi d́ Minh Nhung tôi khắc biết. Tôi không
làm ồn ào, không dẫn các bạn tới đập phá. Tôi hứa danh dự với
ông là tôi sống yên tĩnh, gương mẫu và... mỗi tháng tôi sẽ
xin trả tiền ông trước mồng sáu tây.
Nàng biết là nàng hứa ẩu. Nếu vụ nàng chung sống ở đây với
Quang – một thanh niên chưa chính thức là chồng chưa cưới của
nàng, mặc dầu họ sống với nhau thật thanh khiết – bị bại lộ mẹ
nàng rất có thể sẽ cắt đứt sự viện trợ và nàng sẽ không có tiền
trả tiền nhà. Nhưng nàng không biết làm sao hơn. Nơi này đẹp
quá, thơ mộng quá và nàng đang muốn thí nghiệm “sống chung một
nhà nhưng không chung một giường” với người yêu... Nàng có
thể làm được mọi chuyện để thực hiện giấc mộng ấy.
Nàng nhắc lại giọng khẩn khoản, lo
âu như người xin một ân huệ:
- Ông cho tôi mướn, ông nhé...
Hoàng nghĩ thầm – “Em mà đ̣i ở không tiền tôi cũng cho em mướn
liền tù t́...” – chàng mỉm cười:
- Nếu chúng ta biết tên nhau, nói chuyện có lẽ tiện
và thân mật hơn. Tôi là Hoàng...
- Tôi là Lan Phi. Thưa... Ông Hoàng...
- Không có... Ông ǵ cả ! – Hoàng dơ tay lên chận lại – Ở đây, các cô ấy vẫn gọi tôi là anh, hoặc là Hoàng...
thân như anh em một nhà...
- Thế cho tôi mướn pḥng này nhé ? Bao giờ tôi có thể dọn tới
được ?
- Cô có thể dọn đồ tới ngay bây giờ !
Lan Phi reo lên:
- Thật không anh ? Thích quá... Thế là tôi được làm chủ căn
pḥng này ? Tôi sẽ ở đây thật lâu.
Hoàng lấy trong túi ra chiếc ch́a khóa cửa có sơn h́nh trái tim
– giống hệt chiếc ch́a khóa chàng đă tặng Minh Nhung để làm kỷ
niệm – đưa cho Lan Phi:
- Đây là ch́a khóa pḥng cô – Chàng tiếp một câu rất Tây – Mừng
cô đến Nguyệt Điện.
- Ồ thích quá ! Đây là căn pḥng riêng đầu tiên trong đời tôi !
– nàng chạy xuống thang xoay ḿnh một ṿng giữa pḥng – Ồ... khoái không chịu nổi – Nàng tiếp – từ ngày lớn lên đến giờ, tôi
toàn ở trong trường... Đến nay, pḥng riêng của tôi lại đẹp
quá, hách quá. Tôi lại có ch́a khóa riêng ! – nàng nh́n chiếc
ch́a khóa cầm trên tay – ch́a khóa cũng đẹp ! Lại có h́nh trái
tim. Ở đây cái ǵ cũng đẹp...
Nàng ngửa mặt lên hít một hơi dài, đôi mắt lim dim, như bầu
không khí trong pḥng này có hương thơm ngào ngạt.
Hoàng từ từ đi xuống thang. Chàng thích thú nhưng cũng hơi ngạc
nhiên v́ thái độ ngây thơ và sự biểu diễn t́nh cảm tự nhiên như
đầm – như Sandra Dee trên màn ảnh – của nàng.
Nàng xoay ṿng tṛn như người quay valse trong pḥng.
Chợt, nàng đứng dừng trước mặt Hoàng,
nét mặt nàng xịu xuống:
- Ồ...
- Chi vậy ?
- Lẽ ra tôi phải nói với... Hoàng trước...
Tôi có một người bạn đến ở chung...
Hoàng đứng sững:
- Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ cho ai ở hai người một
pḥng – chàng suy nghĩ – bạn của cô là người thế nào ?
Lan Phi ghét nói dối và nàng không muốn nói dối. Nhưng nàng
thích căn pḥng này quá. Nàng lờ mờ đoán biết rằng nếu bây giờ
nàng nói rơ lại chương tŕnh “ sống chung thanh lịch” của nàng
với Quang cho ông chủ nhà hiền lành “chân chỉ hạt bột” này rơ, ông ta sẽ hoảng kinh và rút lại sự thỏa thuận cho nàng vào mướn
căn pḥng này. Nàng biết là ông ta sợ sẽ có chuyện lôi thôi, phiền nhiễu xẩy ra, ông ta sẽ không tin tưởng ở cái chương
tŕnh của nàng. Chi bằng bây giờ, cứ nói làm sao để cho nàng
và Quang dọn đồ vào sống ở đây yên ổn cái đă. Lúc ấy, ông ta
sẽ biết là họ sống chung trong sạch và dễ mến đến là chừng nào. Hai nữa, nàng biết là một khi người mướn đă dọn vào nhà, ông
chủ nhà không c̣n can thiệp vào đời tư của người mướn nữa, miễn
là tiền nhà cứ trả đều, đúng kỳ và đừng làm ồn ào.
Nàng nói sự thật, nhưng không nói trọn sự thật:
- Bạn tôi đàng hoàng lắm. Cao hơn tôi một chút. Bạn tôi có
duyên không thể tưởng tượng được. Tóc bồng, da trắng ngực nở... Vui vẻ, cười vui cả ngày, nhảy “Tuưt” giỏi một cây... Bạn tôi dễ mến lắm.
Nét mặt Hoàng tươi lên. Càng tưởng tượng, chàng càng thấy
những h́nh ảnh đẹp đẻ, gợi cảm hiện ra trước mặt: hai cô gái
trọ cô nào cũng đẹp một cô đẹp một lối khác nhau. Qua lời giới
thiệu của cô này, chàng tưởng tượng ra cô kia cao, chân dài, tóc bồng và... ngực nở. Chắc chắn cô kia cũng phải đẹp và
quyến rũ ngang với cô này. Chàng chậm răi nói:
- Cũng được. Đặc biệt tôi để cô dễ dàng...
Lan Phi lại xoay ḿnh mấy ṿng tṛn:
- Hay quá, thế là xong rồi... ! Thú quá...
Nàng vừa xoay ḿnh vừa lướt ra khỏi pḥng:
- Ê... cô đi đâu đấy ?
Hoàng chạy theo nàng. Nàng đứng lại trên con đường lát xi-
măng đi qua vườn:
- Lan Phi về lấy đồ. Dọn lại đây ngay lập tức... Bai... Bai.
Nàng muốn dọn lại ngay và cũng muốn báo tin ngay cho người yêu
của nàng biết.
Hoàng c̣n dặn với theo:
- Lại ngay nhé !
Lan Phi quay lại nở một nụ cười cám ơn, rồi thoăn thoắt đi ra
đường. Tiếng gót giầy của nàng đập cách cách nghe thật vui tai, như tiếng “cát ta nhét” của những vũ nữ Tây Ban Nha nhẩy điệu
Phlamenco. Khi Hoàng quay lại chàng thấy chị Mười đang đứng
nh́n chàng, mặt lạnh như tiền, mắt chị gườm gườm nḥm chàng, lên án.
Trước khi chị Mười kịp mở miệng,
chàng đă nói:
- Chị không có việc ǵ làm à ?
Chị Mười hứ một tiếng rồi thở dài:
- Mùi nước hoa của cô Minh Nhung vẫn c̣n phảng phất đâu đây,
cậu đă rước một cô khác vào thế chân rồi. Bạc t́nh...
Hoàng cau mày:
- Chị nói lảm nhảm hoài. Nhà này để cho mướn, có người đến
mướn th́ phải cho mướn chớ.
C̣n chuyện người kia vừa ra có người khác vô là luật cung cầu, nhà đàng hoàng cho mướn ít, người đi mướn nhà th́ nhiều, tôi
biết làm sao được ? Chỉ v́ cô Minh Nhung bỏ đi nơi khác, chị
muốn tôi đóng cửa pḥng này, để không cả tháng, để giữ... hơi cô ấy sao ?
Chàng nghiêm mặt đi vào nhà và đứng lại trước cửa pḥng ngủ:
- Lát nữa... cô sinh viên vừa ra đó sẽ dọn lại đây với một cô
bạn. Nếu không có việc ǵ làm, tôi yêu cầu chị vào dọn dẹp
pḥng này cho các cô ấy đi.
Anh Mười – thợ vườn – tay cầm cái cào cỏ, đến gần chỗ chị vợ
đứng, tḥ đầu vào nhà. Nhưng Hoàng đă rút lui vào pḥng chàng.
Chị Mười lắc đầu như một nhà “phi lô xốp” và bảo chồng:
- Ḿnh nên đi t́m việc làm ở một nơi khác. Nhà này lộn xộn quá,
không được chút nào...
Mười hỏi vợ:
- Sao vậy ?
- Cái nhà cô bé xíu vừa ra đó sẽ dọn lại đây ở pḥng cô Minh
Nhung với một cô bạn. Hai cô bé rồi sẽ chết cả về hắn thôi. Hắn... trẻ không tha,
già không thương...
Đôi mắt anh Mười sáng lên, anh quay đi nói
nhỏ để vợ không nghe tiếng:
- Hai cô ấy sắp đến cửa à ? Cậu ấy sướng thật ! Sống như thế mới
là sống đời đáng sống chứ...
Chương 4
Buổi chiều, trời mới tắt nắng, Quang lái xe đến Đại Học
Xá đón Lan Phi đến nhà mới.
Một số chừng mười cô bạn xách va- li và khuân sách vở từ trên
lầu xuống sân cho nàng. Quang không biết, và cũng không ngờ
rằng Lan Phi lại nói rơ cuộc “thí nghiệm ái t́nh” mà nàng và
chàng sắp thực hiện cho tất cả những cô bạn thân của nàng biết.
V́ vậy, chàng ngạc nhiên và thắc mắc khi thấy các cô bạn của
nàng yên lặng nh́n chàng từ đầu đến chân – mắt cô nào cũng hau
háu – như cảnh sát nh́n kẻ cướp. Vài cô lại c̣n tủm tỉm cười
với chàng những nụ cười thông cảm.
Chàng hỏi nhỏ Lan Phi:
- Chuyện ǵ mà họ nh́n dữ vậy, em ?
- Chẳng có chuyện ǵ cả:
Nàng đáp vội và ngồi vào xe. Để ngăn những câu hỏi của chàng, nàng nói liên hồi về căn pḥng nàng mới mướn được, một nơi lư
tưởng. Nghe nàng, người ta có thể tưởng đó là một nơi mà tạo
hóa đă làm ra để dành cho nàng đến ở.
Tới cửa nhà Nguyệt Điện, Lan Phi mới ngừng nói, Quang dừng xe
sau một chiếc tắc xi. Lan Phi – Những bộ áo đầm và áo dài quư
nhất, đắt tiền nhất và đẹp nhất của nàng – vắt trên tay, đi
vào Nguyệt Điện trước, Quang lo mang va- li vào sau.
Khi Lan Phi đi gần đến thềm nhà, Minh Nhung từ trong nhà đi ra. Tay Minh Nhung cũng cầm, giơ lên cao, mấy chiếc áo dài và áo
đầm c̣n sót lại trong tủ của nàng. Hai nàng – cô d́ và cháu –
cũng giơ cao những chiếc áo lên ngang mặt và cũng không chú ư
tới nhau.
Anh Mười đứng nơi cuối vườn nh́n ra. Anh lẩm bẩm nói một ḿnh
bằng một giọng thèm muốn. “Người chưa đi khỏi đă có người đến
thế chân ngay, khoái thật ! Người đẹp thật quá nhiều !”... Hơn lúc nào hết, anh thấy Hoàng là một người đàn ông đă t́m
thấy “lẽ sống” ở đời và sống như Hoàng mới thật là đáng sống.
Trên lối đi qua vườn Nguyệt Điện, Minh Nhung và Lan Phi gặp
nhau và sắp xa nhau, nhưng sau vài bước,
cả hai nàng cùng chợt nhận ra nhau và cùng dừng lại...
Minh Nhung trợn mắt nh́n cô cháu:
- Lan Phi... ! Cháu tới đây làm chi vậy ?
- Ḱa D́... May quá, cháu đang thắc mắc không biết D́ ở đâu
để báo tin cho D́ biết: bây giờ cháu thế chân D́.
- Thế chân... nghĩa là thế nào ?
- Nghĩa là cháu vào ở trong căn pḥng của D́. Cháu vừa đến mướn
trưa nay. Chắc lúc ấy, D́ vừa dọn ra...
Phải mất đến mấy giây đồng hồ sau Minh Nhung mới trấn tĩnh được
cơn xúc động. Nàng nghiêm mặt:
- Như thế là Lan Phi tự ư ra khỏi Đại Học Xá ? Lan Phi đă nói ǵ
cho Má biết chưa ?
- D́...
- Lan Phi xịu mặt, Minh Nhung nhắc lại:
- Má đă biết chưa ?
- Cháu chưa nói ǵ với Má cháu cả... Nhưng... cháu sẽ nói
ngay. Nếu Má cháu biết trước, Má cháu sẽ cản cháu. Má cháu
không dám cho cháu sống ở nhà riêng. Má cháu cứ cho là cháu hăy
c̣n bé bỏng lắm.
- D́ cũng nghĩ như Má cháu... – Minh Nhung cố nghĩ một lư do
chính đáng và quyết liệt có thể ngăn cản không cho cô cháu gái
vào căn nhà nguy hiểm này. Trong cơn bối rối, nàng chỉ nghĩ
được một lư do rất thường – cháu là sinh viên,
cháu phải ở trong trường...
Lan Phi ngắt lời:
- Thiếu ǵ sinh viên sống ở ngoài, D́ ? Sinh viên đâu có bắt
buộc sống ở trong trường. Với lại... Cháu đă hai mươi tuổi
rồi.
- Người ta sống ở ngoài v́ người ta có gia đ́nh,
cháu là con gái mà sống một ḿnh như thế này...
Tiếng cười trong của Lan Phi cất lên trong khu vườn đang tắt dần
ánh nắng. Sợ tỏ ra vô lễ làm bà D́ giận,
nàng chỉ cười vài tiếng rồi cố nén cười để nói:
- Cháu không ngờ D́ mà cũng c̣n cổ điển thế ! Cháu biết giữ thân
cháu chứ.
- Lan Phi đă gặp... Ông chủ nhà này chưa ?
- Ông Hoàng ạ ? Chính ông ấy nhận cho cháu mướn căn pḥng của
D́. Ông Hoàng làm sao hả D́ ? Cháu thấy ông ấy lịch thiệp ghê
đi...
Minh Nhung không thể nói ǵ với Lan Phi về Hoàng mà không tiết
lộ cuộc t́nh duyên thầm kín của nàng. V́ vậy, nàng đành ấp úng
rồi đứng ngây ra nh́n cô cháu. Nàng có cảm giác của một bà D́
trông thấy cô cháu “phây phây” đi vào chuồng cọp mà không sao
ngăn lại được. Hôm qua ở Trường Đại Học, Minh Nhung sốt ruột
và “cho rơi” cô cháu. Chiều nay, đến lượt Lan Phi sốt ruột và
“cho rơi” bà D́.
- Tối mất rồi, D́ cho cháu dọn đồ vào nhà nghe D́. Sáng mai, cháu gặp D́ ờ trường. D́ cháu ḿnh sẽ nói chuyện nhiều. D́ nhớ
là D́ không được viết thư cho Má cháu về việc cháu ra sống ở đây
D́ nhé... Để cháu lo việc ấy...
Minh Nhung đứng nh́n theo cô cháu vội vă đi vào ṭa nhà, cô
cháu trẻ, đẹp, ngây thơ và trong trắng của nàng đi vào một khu
nguy hiểm hơn là rừng rậm Phi Châu, một Mê Hồn Trận đă làm cho
chính nàng thiếu chút nữa th́ chết mất xác.
Với một t́nh trạng tinh thần bối rối, nàng mang những chiếc áo
cuối cùng của nàng vào chiếc xe tắc xi sẵn bên ngoài. Khi xe
chuyển bánh, nàng mới trông thấy chàng thanh niên lực lưỡng, mặc áo sơ mi ca rô, quần jeans, đi giày mocassin, hai tay ôm
và xách bốn cái va- li đi vào Nguyệt Điện.
Sự xuất hiện của chàng thanh niên ấy càng làm cho Minh Nhung
thêm bối rối. Sau cùng, nàng đành tự trấn tĩnh bằng cách nghĩ
rằng chàng thanh niên này chỉ là một người bạn đến giúp cháu gái
nàng dọn nhà, cũng như Huy Giang đến giúp nàng dọn nhà vậy.
Trong căn pḥng riêng đầu tiên của đời nàng, Lan Phi hănh diện
treo những chiếc áo đẹp nhất của nàng vào tủ áo. Quang đi vào. Chàng đặt bốn chiếc va- li xuống giữa pḥng, thở phào và nh́n
quanh. Đây là lần thứ nhất chàng tới đây.
Chàng tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Thế này mà chỉ có... ngàn hai một tháng ?
Lan Phi sung sướng gật đầu:
- Rẻ quá phải không Quang ?
- Ông chủ nhà này chắc là cho thuê nhà để lấy... đẹp chớ
không phải để lấy tiền. Ông ấy là người thế nào em ?
- Già rồi, đứng đắn lắm, Anh ra mang cái ghế bố vô đi.
Quang đến cửa sổ, nh́n ra vườn, ra phía chiếc xe Simac đậu
ngoài đường. Từ lúc nghe Lan Phi nói đến cuộc thí nghiệm, chàng vẫn nghĩ rằng đó là một chuyện đặt ra, thảo luận cho vui
chớ không thể nào thực hiện được, một chuyện mà chàng phải giả
vờ chú ư và giả vờ phản đối để cho nàng hài ḷng. Chiều nay, chuyện ấy đột nhiên thành sự thực. Vào đứng ở trong căn pḥng
này, chàng mới nhận thức được sự nghiêm trọng của t́nh thế. Cuộc thí nghiệm này, đối với chàng, là một sự nguy hiểm vô
cùng, một cuộc hành hạ thường trực mà chàng sợ chàng sẽ không
chịu đựng nổi.
Sống ở đây với nàng suốt đêm, thấy nàng ngủ ở một nơi cách
chàng có vài thước, chàng chỉ cần vượt vài bước xa cách là ôm
được nàng trong tay, trên chiếc giường sẵn sàng...
Làm sao chàng có thể chống cự nổi sự quyến rũ ghê gớm ấy ? Chàng
sợ v́ chàng yêu nàng chân thành. Chàng sợ bị nàng khinh bỉ...
- Lan Phi... em nhất định làm cuộc thí nghiệm này sao ?
- Ơ hay... sao lại không nhất định ? Đến bây giờ mà Quang c̣n
nghĩ rằng Lan Phi nói đùa sao ?
Quang nhún vai với một dáng điệu phó mặc cuộc đời cho Số Mệnh. Nếu chàng cố chống cự không nổi và nửa đêm, ḅ lên giường cưỡng
hiếp nàng, đó cũng là tại số. Cái ǵ cũng do số mà ra hết. Chàng đi ra xe lấy đồ.
Bóng tối xuống trên Nguyệt Điện, một đêm mát, đẹp và thơ mộng
bắt đầu. Anh Mười bưng một chiếc rổ, trong có mấy cây hoa có
cả đất vào pḥng Hoàng. Những cây hoa mới đánh lên từ ngoài
vườn này sẽ được trồng ở bệ đất bên cửa sổ pḥng Hoàng, lấy hoa
để Hoàng đem tặng cho các cô gái trọ xinh đẹp.
Chị Mười đang bầy bàn ăn – ba bộ bát đũa, muỗng dĩa và khăn ăn
trên bàn chứng tỏ tối nay, Hoàng Chủ Nhân có thực khách – mặt
chị nặng như một cái cối đá. Chị nh́n chồng và Hoàng bằng một
đôi mắt mà những người đàn bà ác nghiệt vẫn dùng để nh́n những
kẻ tử thù. Hoàng tự tay trồng hoa vào bệ đất, ngoài cửa sổ anh
Mười đứng bên. Hai người nói nho nhỏ, đủ cho nhau nghe, như
hai anh gián điệp nói chuyện ở chỗ đông người trên màn bạc.
- Nhà lại có khách đến mướn ?
- Ừ...
- Nữ khách ?
- Hai cô ?
Hoàng gật đầu:
- Ừa !
- Cậu mời cả hai cô qua ăn... tân gia bữa nay ?
- Chuyện bắc buộc !
- Nếu tôi không lầm, bữa ăn tối sẽ có có một sự lựa chọn ?
- Có thể ! Nhưng cũng có thể... hoa thơm đánh cả cụm ! Đồng ư
?
- Đồng ư !
Thấy bóng tối đă xuống đầy trong vườn, Hoàng trở vào cởi áo tắm. Chị Mười đă bầy xong bàn ăn.
Chị nói với Hoàng bằng một giọng nặng những ác cảm:
- Thức ăn tôi đă làm xong cả: nem chua, gà rô ti, cơm nếp. Chai rượu sâm- banh cậu đưa tôi đă để ướp lạnh. Lát nữa, các
cô bé tới, cậu chỉ việc lấy rượu. Nếu tối nay là một tối vui
đặc biệt... cậu cần có người hầu...
để tôi bảo nhà tôi ở lại phụ cậu một tay...
Giả vờ như không hiểu câu nói nhiếc ngầm ấy,
Hoàng nh́n qua bàn ăn:
- Được rồi. Đẹp lắm rồi. Cám ơn chị. Chị đưa anh ấy về nghỉ đi.
Tối nay có ǵ đặc biệt đâu mà bắt anh ấy ở lại. Tôi lo một ḿnh
được. Tôi quen rồi...
- Cậu th́ quen quá rồi – chị Mười dài giọng – Nhưng tối nay có
những hai cô bé. Sợ cậu mỏi tay...
Thấy Hoàng vẫn làm lơ, chị Mười bực quá,
nói thẳng:
- Cấu cứ quen mui thấy mùi ăn măi, có
ngày người ta cho cậu vào ngồi tù...
Hoàng hỏi lại:
- Lư do ?
- V́ tội dụ dỗ con gái vị thành niên...
- Ai dụ dỗ ai ? Tôi chỉ làm bổn phận của một người chủ nhà lịch
sự và độc thân, tổ chức một bữa cơm gia đ́nh, thân mật để chào
đón hai có mướn nhà mới dọn đến. Các cô ấy xa nhà, cần được
hưởng không khí gia đ́nh.
- Yên trí đi... ! Rồi có ngày kiểm tục người ta đến kiểm soát
nhà này... Sớm muộn thế nào cũng có ngày...
Chị bỏ ra khỏi pḥng. Hoàng bực tức nh́n theo chị, rồi nh́n
anh Mười. Cái nh́n của Hoàng như muốn nói – “Gớm... chị vợ
của anh thật là quá lắm...”
Hiểu cái nh́n thay cho lời nói ấy, anh Mười
đến gần chàng nói bằng một giọng đại lượng và nhỏ nhẹ:
- Đàn bà họ vẫn hẹp ḥi như vậy. Họ không thể hiểu được đàn ông
chúng ḿnh... – Anh nh́n quanh pḥng, gật đầu tỏ vẻ có thiện
cảm – Cậu có một nơi... dụng vơ thật tuyệt...
Nếu tôi cũng có đủ điều kiện như cậu...
Dịu lại v́ sự tán thưởng nồng nhiệt của anh Mười,
Hoàng vỗ nhẹ lên vai anh:
- Anh lấy rượu uống rồi đưa chị ấy về đi.
Chàng nhanh nhẹn đi vào pḥng tắm.
Anh Mười rót Quisky vào ly, đưa ly lên lắc nhẹ cho cục đá nhỏ
tan vừa đủ mát rồi ngửa cổ uống một hớp lớn. Chất rượu mạnh có
công hiệu ngay. Đứng cầm ly rượu trước mặt, một tay đặt sau
lưng, mắt nh́n bàn tiệc, anh Mười chợt tưởng như anh là một
nhân vật quan trọng: một Đại Tướng, một Thủ Tướng đứng giữa
một rừng người đẹp trong một dạ hội tiếp tân. Đôi mắt cận thị
của anh chợt mờ đi trong một cơn mơ mộng xuất thần. Anh Mười
thường có những cơn xuất thần như vậy, nhất là sau khi anh uống
rượu.
Anh đứng dựa ḿnh vào lưng chiếc ghế bành, một nụ cười lịch
thiệp và quí phái nở trên môi, anh nói với đàn bà tưởng tượng –
đẹp nhất trong số những người đàn bà đẹp, đa t́nh nhất trong số
những người đàn bà đa t́nh – đang đứng trước mặt anh và đang sẵn
sàng chờ đợi anh chiếu cố – “Anh đợi em từ hai mươi năm...”
- Anh làm cái chi kỳ cục vậy ?
Mười giật nẩy ḿnh. Một giọng đàn bà chua như giấm vang lên làm
cơn xuất thần của anh ta biến không c̣n một dấu vết. Chị vợ anh
ta từ nhà bếp vừa lên, tay xách nón và chiếc bị, chân đi guốc
lẹp kẹp, đang trợn mắt nh́n anh.
Anh ấp úng:
- Có làm cái chi đâu. Tôi đang chờ cô về.
- Lại uống rượu ! Gan ruột nát bấy ra rồi mà vẫn c̣n tham lam,
cứ thấy rượu là uống...
- Chẳng lẽ sao ?... Chẵng lẽ không uống th́ chết à ?
Dọn đồ đi về...
Chị Mười đứng ngoài cửa pḥng chờ chồng. Chị thấy cánh cửa
pḥng xế đó – pḥng cô Minh Nhung hôm qua- hé mở. Chị ṭ ṃ
muốn biết hai cô gái mới dọn đến mặt mũi, người ngợm ra làm
sao.
Sau cùng, chị tḥ đầu nh́n vào pḥng. Chị thấy
Lan Phi đang đứng xếp y phục vào tủ:
- Chào cô...
Lan Phi quay lại nh́n, nụ cười đi trước tiếng cười của
nàng làm cho nét mặt của chị Mười tươi hẳn lên:
- Chào chị...
Nụ cười và tất cả những cái ǵ Lan Phi cho đi theo nụ cười đó đă
giúp nàng chiếm được trọn vẹn cảm t́nh của chị Mười ngay từ phúc
đầu. Chị bước vào pḥng:
- Tôi là người làm của ông Hoàng, tôi nấu bếp và giặt ủi cùng
dọn pḥng cho các cô ở đây. Nhà tôi tên là Mười.
- Chị Mười... Tên tôi là Lan Phi.
- Nếu các cô có cần ǵ, cứ cho tôi biết. Mới có một ḿnh cô
tới thôi ạ ?
Chị Mười nh́n quanh. Lan Phi bối rối trong vài
giây đồng hồ nhưng nàng tự trấn tĩnh được ngay:
- Bạn tôi tới rồi. Đang dọn đồ ngoài xe vô nhà.
Chị Mười kín đáo quan sát Lan Phi. Chị thấy những lời chị tiên
đoán về những cô gái mới tới – những người con gái sắp sửa đem
thân làm nạn nhân cho chàng sở khanh chủ nhà – không sai mảy may. Người thiếu nữ này hoàn toàn ngây thơ và thiếu kinh nghiệm, một miếng mồi quá ngon cho anh chàng họ Sở bên kia, một con nai
tơ sắp sửa sa vào hang sói. Chị nghĩ đến cô giáo Minh Nhung, đến những cô mà chị thấy kế tiếp nhau xách va- li đi.
Chị nghĩ đến Hoàng và chị thấy có bổn phận phải nói vài câu về
Hoàng để cho cô thiếu nữ ngây thơ này đề pḥng:
- Lẽ ra... chuyện này không phải là chuyện của tôi...
- Chị Mười mở đầu... nhưng v́ tôi thấy cô hăy c̣n trẻ quá. Cô lại tới đây ở một ḿnh,
trong lúc ông Hoàng...
- Ông Hoàng ? Ông Hoàng làm sao, chị ?
- Ông ấy cũng... Ở một ḿnh, ông ấy chưa vợ con... và
theo như lời các cô ở đây trước có cho tôi biết th́...
Ông ấy khéo lắm. Ổng biết cách ăn nói làm vừa ḷng đàn bà...
Chị Mười bối rối. Chị thấy rơ không
có thể nói cho Lan Phi biết rơ nỗi nguy hiểm đang chờ đợi nàng
nếu chị không tŕnh bày với nàng những sự thực sống sượng:
- Cô hiểu tôi muốn nói ǵ chứ ? Trước cô... đă có nhiều cô
tới đây và... cô nào cũng “bị” với ông ấy hết. Ổng dụ
dỗ khéo lắm...
Lan Phi mở rộng đôi mắt đen lay láy,
nh́n chị Mười tỏ vẻ không tin:
- Ông Hoàng mà vậy à ?
Chị Mười gật đầu:
- Ông Hoàng mà vậy đó !
- Lạ nhỉ... Các cô trước đây sao mà kỳ vậy ? Bộ các cổ hết... đàn ông rồi hay sao ? Tôi thấy ông Hoàng ổng đứng đắn đấy
chứ ?
- Các cô trước kia cũng nghĩ như cô vậy. Tôi đă nói là ổng khéo
lắm mà. Cô nào vô ở đây cũng bị với ổng hết. May ra có cô là
thoát...
Chị Mười nói đến đó là ngừng, nhưng Lan Phi cũng hiểu rằng chị
muốn nói – “Cô thoát tay hắn là v́ tôi nói cho cô biết trước...”
Nàng cười:
- Cám ơn chị. Chị đừng lo. Tôi giữ ḿnh tôi được mà !
Chị Mười không tin tưởng lắm ở câu nói đầy tự tin của Lan Phi. Chị nhớ lại những cô gái trước nàng đă sống trong pḥng này, cô
nào cũng tự phụ là giữ ḿnh được nhưng rốt cuộc cô nào cũng để
cho Hoàng tha hồ muốn làm ǵ ḿnh th́ làm.
Có tiếng chân người đi bên ngoài, chị Mười
chấm dứt câu chuyện:
- Tôi đă nói trước để cô biết rồi đó. Vậy là xong bổn phận của
tôi. Cô nên cho cô bạn của cô biết, để cô ấy
đề pḥng...
Chị thấy nét mặt của Lan Phi đổi khác. Cùng lúc ấy có người
bước vào pḥng. Chị quay lại và thấy một thanh niên cao lớn, đẹp trai, mặt mũi sáng sủa, thông minh đang h́ hục khiêng
chiếc ghế bố kiểu nhà binh vào pḥng.
Lan Phi giới thiệu hai người với nhau bằng một giọng yếu xều –
“Anh Quang... Chị Mười, chị nấu bếp ở đây...” Quang dựng
chiếc ghế bố trong một gốc pḥng. Chàng ngồi xuống ghế sẵn sàng
chờ đợi những sự lôi thôi rắc rối xẩy ra.
Chị Mười nh́n chiếc ghế bố,
rồi nh́n Quang sau cùng chị hỏi:
- Cậu đây là người ở chung pḥng với cô ?
Quang nh́n Lan Phi mỉm cười như để an ủi trước sự thất bại của
nàng:
- Em nói cho chị ấy biết đi. Trước sau ǵ rồi chị ấy cũng
biết...
Lan Phi khổ sở gật đầu và miễn cưỡng giải thích:
- Chị Mười... chị đừng hiểu lầm... Anh Quang với tôi đây
là bạn.
Nàng ngừng nói, ngạc nhiên vỉ vẻ mặt đồng ư và tán thưởng quá
rơ ràng của chị Mười.
- Cô không cần phải nói ǵ cả. Tôi hiểu... – chị Mười vui vẻ
ngắt lời Lan Phi, giọng nói của chị gần như là giọng nói của
một người sung sướng đôi mắt chị sáng lên khi chị tưởng tượng
đến nỗi thất vọng của Hoàng lát nữa đây, khi chàng thấy một
thanh niên nằm trong pḥng Lan Phi, chị nói tiếp – Cô cậu ở
trong pḥng này th́ nhất rồi. Hơi chật một chút,
nhưng mà chưa có trẻ con th́ cũng vừa...
Lan Phi đỏ bừng mặt nàng bực ḿnh với chính nàng v́ sự đỏ mặt ấy. Thấy chị Mười lui ra,
nàng vội vă níu tay chị lại để nói:
- Chị hiểu lầm. Tôi với anh Quang không phải là... là...
Chúng tôi chỉ là bạn. Chúng tôi sống với nhau trong pḥng này
nhưng mà...
Nhưng chị Mười không nghe nàng nữa, chị gỡ tay nàng ra.
- Như vậy càng hay. Cô cậu đây có cần ǵ xin cứ cho tôi biết. Thôi...
chào cô cậu...
Chị vui vẻ ra khỏi pḥng trong lúc Lan Phi và Quang nh́n nhau, khó hiểu.
Đi ngang cửa pḥng Hoàng chị Mười đứng lại tḥ đầu nh́n vào
pḥng. Hoàng đă tắm xong, chàng đă bận y phục đàng hoàng và
đang đứng đặt hai bông hoa vào hai chỗ bàn ngồi của hai cô khách. Chàng giả vờ như không thấy chị Mười nh́n vào pḥng, miệng
khe khẽ hát. Chị Mười mỉm cười rồi nhẹ gót ra khỏi nhà,
miệng cũng khe khẽ hát...
Anh Mười ngạc nhiên hỏi vợ:
- Chuyện ǵ vui dữ vậy ?
Chị Mười không cần nói lư do nỗi vui của chị cho chồng biết. Một ḿnh chị biết là đủ rồi.
Chị chỉ nói:
- Lâu lâu cũng phải “zui” chút chút chớ ! không “zui” chết ngỏm
sống sao nổi ?
Chương 5
Mười lăm phút sau khi thành phố Sài g̣n lên đèn, Lan Phi
nhẹ nhàng ra khỏi nhà Nguyệt Điện. Nàng đến tiệm tạp hóa đầu
phố bên mua một đôi bàn chải đánh răng và một cây thuốc đánh
răng Hynos. Trước đây, nàng vẫn đánh bằng thuốc Colgate, nhưng bắt đầu từ hôm nay, nàng mở một chương tŕnh giảm chi, dành tiền để trả tiền nhà và trả tiền nhà và mua sắm đồ vật bằng
cách bỏ thuốc Colgate để dùng thuốc Hynos. Nàng đă đánh thử các
hiệu thuốc đánh răng chế tạo tại Việt Nam của các cô bạn trong
Kư Túc Xá và nhận thấy Dentiphrice Hynos có h́nh anh Chà nhe
răng cười là tương đối khá nhất.
Không phải là Lan Phi bỏ quên bàn chải đánh răng của nàng trong
Kư Túc Xá. Sở dĩ nàng muốn mua bàn chải mới là v́ sáng mai là
buổi sáng đầu tiên mà nàng rửa mặt, đánh răng ở nhà mới, nàng
muốn dùng một bàn chải mới cho hợp cảnh. Nàng mua thêm chiếc
bàn chải răng cho Quang, v́ theo nàng h́nh ảnh hai chiếc bàn
chải răng đứng chung trong một cái ly thủy tinh trên bồn rửa mặt
là một h́nh ảnh tượng trưng cho hai vợ chồng. Hai vợ chồng xứng
đôi cũng như hai bàn chải răng: chiếc mầu đỏ là chồng, chiếc
mầu xanh là vợ. Lan Phi có ư nghĩ này trong khi ngồi xem một
phim do Sandra Dee đóng vai chính.
Hoàng Chủ Nhân không trông thấy người đẹp lướt đi êm như một
Nàng Tiên ra khỏi Nguyệt Điện. Lúc ấy, chàng đang bận thực
hiện nốt vài điểm sửa soạn vẻ người cuối cùng để nghênh đón hai
người đẹp. Chàng cẩn thận và đàng hoàng như người khách đi ăn
cưới hoặc đi dạ hội: Áo sơ mi popeline Suisse trắng như tuyết, bouton manchette bằng bạc có h́nh “Mặt Cười, Mặt Mếu” duy nhất
tại Đông Dương, cravate Marquise không nhỏ mà cũng không to bản, thắt lưng Hitcok, quần Tergal xanh nước biển – loại quần áo
của chú rể – giầy đen nhọn mũi. Chàng đứng nh́n bóng chàng
trong gương và cảm thấy hài ḷng với chính chàng.
Chàng ra pḥng ngoài. Tất cả đều sẵn sàng chờ đón hai người đẹp. Những bông hoa tươi vươn ḿnh trong b́nh hoa trên chiếc bàn
tṛn, trông đẹp và sang một cách lạ lùng. Những bóng đèn điện
ẩn trong các góc tường hắt ánh sáng lên trần nhà, làm căn pḥng
có một bầu ánh sáng huyền diệu như mơ, như thực. Chiếc máy
quay đĩa hát Motorola đă mở sẵn với một đĩa nhạc êm dịu c̣n chờ
chủ nhân bấm nhẹ một cái nút là phát ra những âm thanh du dương. Hoàng hài ḷng và nghĩ rằng mặt trận đă sẵn sàng, chàng chỉ
c̣n việc phát động cuộc tấn công.
Chàng đến bên cửa sổ, ngắt hai bông hoa trong số hoa anh Mười
vừa đem từ vườn cây về trồng ở đây. Ngoài hai bông hoa nằm
trong hai chiếc đĩa trên bàn ăn kia, chàng c̣n đem hai bông hoa
này sang pḥng các nàng để tặng các nàng. Chàng hài ḷng khi
nghĩ rằng hai nàng thiếu nữ ngây thơ, xinh và kháu, và thơm, và gợi ư niệm cắn, cấu, nuốt chửng như hai cục ô mai mơ bên
pḥng kia sẽ thấy rằng chàng lịch sự hơn là dân pháp, đây có
thể là lần đầu tiên trong đời hai nàng được đàn ông tặng hoa.
Cầm nhẹ hai bông hoa trên tay, Hoàng trở vào pḥng chàng rót
một “ nửa ngón tay” rượu Rhum để uống một ḿnh trong căn pḥng
có ánh đèn mờ ảo, một tay cầm hai bông hoa, tay nâng ly rượu, Hoàng ghi nhận chất rượu mạnh và thơm thấm dần trong cơ thể –
“đi tới đâu, ngấm tới đấy” chàng nghĩ thầm – và thấy rằng cuộc
đời này thật là đáng sống, thật là đẹp, và những kẻ than thở
rằng “ đời là bể khổ, sống là một sự buồn rầu” đều là những
người không bị bịnh táo bón kinh niên th́ cũng vô phúc không
được một người đàn bà nào đê mắt đến. Đêm nay, chàng không có
lư do ǵ để than phiền cuộc đời không c̣n có ǵ phải đ̣i hỏi. Những giây phút sắp tới đây hứa hẹn với Hoàng nhiều hứng thú. Chàng đă gần, đă xa và đă chinh phục nhiều người đẹp – khó khăn, gian nan, nguy hiểm cũng có mà dễ dàng như tḥ tay vào túi
lấy đồ cũng có – nhưng chưa bao giờ chàng thử chinh phục trong
một lúc hai người đẹp. Hoàng nghĩ thầm và môi chàng nở một nụ
cười kiêu hănh – “Ta bắn một phát súng, hạ liền hai con chim”. Chàng phải thành công.
Đặt ly rượu xuống bàn, Hoàng cầm hai bông hoa đi sang pḥng
trước cửa.
Cửa pḥng đóng nhưng chàng đă có ch́a khóa riêng – chiếc ch́a
khóa có sơn h́nh trái tim mầu đỏ – chàng nhè nhẹ tra ch́a khóa
vào ổ, đẩy cửa nh́n vào pḥng Lan Phi. Căn pḥng sáng đèn, trông thật trẻ trung và gợi cảm, mặc dầu đồ đạc trong pḥng vẫn
là đồ đạc cũ. Hoàng thấy căn pḥng có một vẻ ǵ rất trẻ – trẻ
như hai cô sinh viên Trường Thuốc lát nữa đây sẽ anh anh, em em
ríu rít với chàng – Trên bức trước mặt, chàng nhận thấy hai cô
thiếu nữ mới nhập Nguyệt Điện có treo vài bức h́nh tài tử Xi Nê, trong số có một bức h́nh Sylvie Vartan.
Nụ cười duyên dáng nở sẵn trên môi Hoàng tạm thời tắt đi, v́
chàng thấy căn pḥng vắng tanh, không có một bóng cô gái nào cả. Măi t́m người đẹp, Hoàng không nhận thấy trong pḥng có một
vật lạ: chiếc ghế bố đặt nơi cuối pḥng. Chợt, chàng nghe có
tiếng nước chảy, và biết rằng ngay trong lúc đó có một nàng
đang ở trong pḥng tắm – “Có một em đang tắm trong đó !” Hoàng
đứng dưới nh́n lên cánh cửa pḥng tắm sơn xanh – mầu sơn cửa lẫn
với mầu tường – không cần biết cô gái trong đó là ai, là Lan
Phi, cô gái xinh đẹp đến mướn nhà hay là cô bạn của nàng, như
một nhà chỉ huy thiện chiến, Hoàng quyết định mở ngay cuộc tấn
công trực tiếp, đang thẳng vào chiến khu kẻ thù trong lúc kém
pḥng bị nhất.
Chàng nhẹ gót đến gơ nhẹ vài tiếng vào cửa pḥng tắm – cửa pḥng
không khóa – rồi đẩy nhẹ cánh cửa, chàng tḥ tay cầm bông hoa
vào.
- Cô đừng sợ... ! Đừng giật ḿnh ! – Chàng nói bằng cái giọng
vui và hiền lành nhất – Tôi đây. Không phải người lạ đâu. Tôi
là người láng giềng của cô, xin hân hạnh
tặng cô bông hoa...
Kinh nghiệm sống dậy cho Hoàng biết rằng với phái nữ càng dùng
văn chương cải lương nhiều chừng nào càng hữu hiệu chừng ấy. Đàn bà, con gái được đàn ông nói với ḿnh bằng văn chương cải
lương. Những câu nói ngô nghê, chối tai nhất đối với họ lại
trở thành thơ mộng. Sự việc đó giải thích tại sao có những cuốn
phim rất cải lương Huê Kỳ như những phim Mirage de la Vie, Histore d un Amour, những phim của các kép Elvis Presley, Cliphph Richard, đào Sandra Dee v .v... được giới nữ sinh
kéo nhau đi coi rất đông, cùng những cuốn tiểu thuyết văn
chương cải lương lại bán chạy.
Hoàng vừa dùng một câu rất cải lương để nói với cô gái trong
pḥng tắm, đi kèm một hành động rất cải lương Tây là tặng hoa
cho nàng. Và chàng chắc chăn rằng sự cải lương ấy sẽ làm cho
người đẹp xúc động.
Trong căn pḥng tắm hẹp như một cái hộp bánh bích qui, “người
đẹp” của Hoàng Chủ Nhân si t́nh và sở khanh đang kỳ cọ. “Người
đẹp” đó nặng chừng 62 kư, vai to, ngang nửa thước tây,
ngực lông lá như ngực Lực Sĩ Steve Reeves...
Bông hoa chào mừng đi ngay vào trước mũi Quang. Quang cau mày
nh́n bàn tay đàn ông cầm bông hoa tḥ qua cửa vào pḥng, nh́n
chiếc khuy măng xết “Mặt Cười, Mặt Miếu” gắn trên tay áo sơ mi.
Bên ngoài, có tiếng người cười nhẹ và tiếng nói lại vang lên:
- Bông hoa này để mừng cô đến Nguyệt Điện. Tôi hy vọng cuộc đời
của cô sẽ luôn luôn tươi đẹp như bông hoa này.
Quang rút khăn mặt bông lau qua loa rồi – sợ bên ngoài có Lan
Phi – chàng bận xong bộ pi- ja ma mới, mở toang cánh cửa.
Thấy một thanh niên vạm vỡ xuất hiện đột ngột. Hoàng ngạc nhiên... ú ớ mấy tiếng.
Nhưng vốn là một người giàu kinh nghiệm chàng trấn tĩnh được
ngay:
- Ê... Ê... Chào cậu... cậu tắm đấy à...
Trước câu hỏi ngây ngô ấy, Quang hung
hăng:
- Anh là ai ? Anh vô đây làm ǵ ?
- Tôi... tôi là chủ nhân nhà này...
- Anh vô đây làm ǵ ?
- Tôi vô thăm cô Lan Phi. Tôi đem hoa sang biếu cô Lan Phi và cô
bạn...
- Cô bạn nào... ?
- Cô bạn mướn chung pḥng với cô Lan Phi...
Như chợt nhớ ra, Quang nh́n ra cửa:
- Cửa pḥng tôi đóng... Làm sao anh vô đây được ?
Hoàng lúng túng:
- Đâu có cửa pḥng mở...
- Vô lư. Chính tay tôi khóa cửa rồi mới đi tắm mà...
- Cửa mở rơ ràng...
Máu nóng nổi lên, linh tính báo cho Quang biết là gă đàn ông
đứng trước mặt chàng đây là một anh “ấm ở hội tề” và việc gă bất
chợt vào pḥng là một hành động rất khả nghi, Quang nắm lấy vai
áo gă, lôi gă ra cửa:
- Mời anh đi ra. Không có tặng hoa, tặng hoét
ǵ hết. Đừng vớ vẩn...
Hoàng bị đẩy ra khỏi pḥng. Chàng cầm hai bông hoa đứng ngay
người ngoài hành lang. Chợt nét mặt chàng tươi trở lại, một
bóng người vừa hiện ra ngoài vườn...
Người đó là Lan Phi...
Hoàng đưa ngay hai bông hoa cho Lan Phi:
- Những bông hoa này sẽ làm tươi thêm căn pḥng đă có nhiều xinh
tươi của Lan Phi. Những bông hoa này do chính tay tôi trồng.
- Ồ... Anh lịch sự quá... cảm ơn anh nhiều, anh Hoàng.
Khi hai người đứng đấy, cả hai cùng ăn bận lịch sự, họ giao
thiệp với nhau lịch sự như là người ngoại quốc sống sung sướng
và giàu tiền.
Nụ cười đang tươi của Hoàng chợt biến đi. Thay vào đó là một
đôi vành môi nhăn nhăn hứa sẽ thốt ra những câu nói nặng nề,
khó nghe:
- Thật phiền... khó nói quá... Tôi vừa vô pḥng Lan
Phi. Trong pḥng có một thanh niên...
Lan Phi bậm môi lại. Hàm răng trên của nàng cắn lên làn môi
dưới. Nàng đần mặt ra. Nàng nghĩ thầm – “Làm sao mà nói cho
hắn hiểu được ? Có nói hắn cũng chẳng tin nào...” V́ vậy,
nàng đành đần mặt ra và nói một cách ngớ ngẩn:
- Anh... ảnh tên là Quang. Đại học y khoa... Năm thứ tư...
chơi tennis rất cừ...
Hoàng không ngờ cô bé này lại quá quắt, ghê gớm đến như vậy: dám mướn pḥng sống chung với người yêu trong lúc c̣n đi học. Chàng đă từng được nghe nhiều chuyện đáng sợ về các cô học tṛ ở
Sài g̣n. Đại khái: cô có “đi khách”, ngày vẫn cắp cặp đi học
và vẫn đến những nhà măi dâm hạng sang “đi khách” với giá năm
trăm, một ngàn đồng “passe”, những cô nữ sinh ở các Internal, đêm nào cũng trốn ra đi ăn, đi nhảy, đi chơi với bọn đàn ông
có tiền, có xe ô tô tới đón. Nhiều người đă nói với chàng rằng
các cô học tṛ là đời nay, ghê lắm, chàng không tin, nhưng
cũng không tin hẳn. Từ trước, chàng chỉ giao thiệp nhiều với
các em nữ thư kư, nữ giáo viên trẻ nhất cũng là hai mươi nhăm
tuổi trở lên. Cô học tṛ Lolita nay làm chàng ngạc nhiên nhiều
nhưng cùng lúc ấy, chàng lại thấy cần phải chinh phục nàng cho
kỳ được. Nàng đă có người yêu ? Cũng chẳng sao ! Càng tốt nữa
là khác ! Chàng đâu có định cưới nàng làm vợ mà cần nàng c̣n
nguyên trinh ! Song song với việc chiếm lấy trái tim và tấm thân
của cô sinh viên trẻ măng, mơn mởn này, chàng c̣n thực hiện
một việc làm hứng thú: hất cẳng anh sinh viên trẻ tuổi kia. Những việc làm đó hứa hẹn với chàng nhiều hào hứng. Như một
chiến sĩ dũng cảm, chàng không sợ địch, không ngại hiểm nguy, chàng chỉ muốn có kẻ thù xứng đáng để mà thử sức.
Trước hết, chàng thấy rằng chàng không nên làm cho cô gái này
có mặc cảm phạm tội, không nên làm cho nàng sợ. V́ vậy,
chàng vội tiếp:
- Cũng chẳng sao ? Nghĩa là tôi không phản đối ǵ về sự có mặt
của cậu đó trong pḥng Lan Phi. Pḥng đó Lan Phi đă mướn rồi. Em
muốn làm ǵ trong pḥng em th́ làm...
Những tiếng “Lan Phi ! Lan Phi ! Em...” trôi ngọt lịm trên
môi Hoàng Chủ Nhân.
- Nhưng tôi cũng muốn em nói qua cho tôi biết là em có bạn trai
đến thăm em... để tôi khỏi bị lỡ tầu. Vừa rồi, tôi tưởng
chỉ có ḿnh Lan Phi trong pḥng, tôi lừng lững đi vào,
sợ cậu ấy có hiểu lầm chăng...
- Tên anh ấy là Quang.
- Quang coi bộ yêu Lan Phi quá hả ? Trông hắn bảnh trai lắm, xứng đôi với em lắm – Như một ông anh trai giàu ḷng thông cảm, Hoàng vui vẻ nói – Chỉ trông mặt hắn cũng biết là hắn yêu Lan
Phi. Em biết không, tôi là người giàu t́nh cảm, dễ xúc động
lắm. Trông thấy ai yêu nhau chân thành là tôi xúc động liền. Đôi khi tôi c̣n xúc động đến... khóc nữa là khác.
- Chúng tôi định sẽ thành hôn với nhau khi Quang ra trường...
Lan Phi nghiêng ḿnh đi giữa chỗ Hoàng đứng và thành tường để
đến gần cửa pḥng. Nàng muốn tránh chuyện.
- Tôi chúc Lan Phi và Quang được trăm sự như ư và hạnh phúc hoàn
toàn...
Khi nói câu đó, Hoàng không hề có một chút ác ư hay mỉa mai. Trái lại, chàng thật t́nh mong muốn như vậy. Có điều chàng
không nói rơ là chàng muốn làm sao cho cô dâu trước đêm tân hôn, đă biết rơ thế nào là động pḥng trong pḥng ngủ của chàng, do chàng chỉ bảo. Chàng muốn làm cho cô dâu tương lai kia yêu
chàng, rồi sau đó đi lấy chồng. Như vậy là mọi sự đều êm đẹp
và tất cả mọi người đều hài ḷng.
Lan Phi tra ch́a khóa vào ổ khóa để mở cửa,
Hoàng vội nói:
- À, tối nay, tôi có làm một bữa cơm gia đ́nh mời Lan Phi và
cô bạn qua ăn mừng ngày Lan Phi tới đây.
Bộ mặt của Lan Phi lại càng “nghệt” ra:
- Cô bạn nào ?
- Cô bạn ở chung pḥng với Lan Phi...
- À, cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng tối nay Lan Phi bận lắm. Đă
nhận lời đi ăn với người khác rồi. Lan Phi rất tiếc... Thôi,
anh cho khất hôm khác đi. Cám ơn nhiều lắm...
Rất nhanh nàng mở cửa bước vào pḥng và đóng cánh cửa lại. Hoàng định bước vào pḥng theo nàng và thiếu chút nữa th́ chàng
bị cánh cửa gỗ. Chàng ngạc nhiên và thắc mắc nhiều. Có một
chuyện ǵ lạ xẩy ra trong căn pḥng này, với cô gái này, mà
chàng chưa được biết. Chắc chắn phải có chuyện ǵ. H́nh như
người thiếu nữ muốn dấu chàng chuyện ǵ đó ! Nhảm quá... như
vậy là bữa cơm gia đ́nh và thân mật của chàng tối nay bị ế... ! Chàng trở vào pḥng và ngồi rót rượu uống một ḿnh. Không c̣n
cách nào khác, chàng đành ngồi chờ cho anh thanh niên kia ra về
rồi mới tính được nước mới.
Lan Phi bước vào pḥng, nàng đặt gói giấy bọc mấy món đồ vừa
mua về lên bàn, nh́n quanh, khẽ gọi.
- Quang, đă tắm xong, chiếc khăn tắm quấn ngang, bụng, tḥ
đầu trong màn tắm, nh́n ra:
- Ê..., hồi năy có một thằng cha lẩm cẩm vào pḥng. Nó nói dấm
dớ làm anh sốt ruột tống cổ nó ra cửa. Thằng cha ấy nó nói...
Chàng ngừng nói khi nhận thấy đôi mắt nàng nh́n chàng nặng những
phản đối và đầy những trách móc. Đến lúc ấy, chàng mới nhớ là
thân thể chàng gần như là không có ǵ che đậy cả.
Đúng là chàng nghĩ Lan Phi ngắt lời chàng giọng trách móc:
- Quang nên cẩn thận, chúng ḿnh tránh nhất là ăn
bận bê bối,
- Em nói đúng, anh xin lỗi. Chờ anh một chút vậy...
Chàng thụt vội vào pḥng tắm, Lan Phi nhẹ thở ra một hơi dài.
Lan Phi lấy ổ bánh ḿ Brodard vừa mua về trong giỏ đặt lên bàn. Bữa ăn đầu tiên của họ tại nhà mới là một bữa ăn nguội: bánh ḿ
với jambon. Nàng sẽ chiên hai quả trứng gà. Từ ngày mai, họ
sẽ nhờ chị Mười nấu cơm, bữa nào cao hứng, nàng sẽ nấu thêm
những món ăn đặc biệt cho Quang thưởng thức.
Quang ra khỏi pḥng tắm. Lần này, chàng đă mặc pijama gài nút
cẩn thận và chải đầu đàng hoàng.
Lan Phi nh́n Quang với đôi mắt ngụ ư đề cao hành động giàu thiện
chí của chàng. Nàng mỉm cười:
- Có nhiều chi tiết tuy nhỏ mọn, nhưng rất quan trọng mà chúng
ta quên chưa bàn đến. Chẳng hạn như sống chung trong nhà này
không lúc nào chúng ḿnh được phép ăn mặc hở hang, chúng ḿnh
phải giữ cho nhau và giúp nhau giữ lời cam kết. Cả ngày lẫn đêm, lúc nào chúng ta cũng phải ăn bận đàng hoàng. Anh có đồng ư
với em như vậy không ?
- Đồng ư. Anh cũng đang định nhắc em như vậy.
À, hồi năy anh
đang nói dở... Anh đang tắm th́ có thằng cha nào nó xồng xộc
vào pḥng ḿnh. Nó “A- la- sô” vào cả pḥng tắm. Thằng cha ấy
lỗ măng quá.
Chàng nh́n thấy hai bông hoa Lan Phi đặt trên bàn,
cạnh ổ bánh ḿ:
- Phải hoa này của hắn không ?
- Ông ấy là ông Hoàng, ông chủ nhà đấy mà.
- Chủ nhà ?
- Chủ nhà ! Ông ấy tử tế lắm, anh ạ.
- Tử tế à ? Sao em biết hắn tử tế ? – Quang nheo mắt lại, nh́n
Lan Phi, nghi ngờ – Chủ nhà th́ chủ nhà chứ. Hắn sang pḥng
ḿnh làm ǵ ? Hắn muốn ǵ em ?
Lần đầu tiên trong ngày, Lan Phi nói dối:
- Em đâu có biết ! Sao anh cứ lục vấn em vậy nhỉ ?
Chương 6
Trong hai tiếng đồng hồ, suốt trong 120 phút, Hoàng Chủ
Nhân ngồi một ḿnh trước bàn tiệc có con gà quay c̣n gần nguyên
con, trước hai bông hoa nằm trên bên hai cái đĩa tây trong ḷng
có hai cái bát kiểu vẫn c̣n “chổng mông” lên v́ không được sờ
tới. V́ thói quen chàng cho máy Motorola chạy những đĩa nhạc du
dương, êm dịu, mùi mẫn theo nhau xoay ṿng dưới mũi kim, chàng ngồi uống rượu một ḿnh. Chàng buồn và khó hiểu như một
nhà lănh tụ đảo chính tin chắc là cuộc đảo chính của ḿnh thành
công mười mươi nhưng lại thất bại ngay từ phút đọc bản tuyên
ngôn thứ nhất trên Đài phát thanh.
Hoàng thắc mắt suy nghĩ về cái lư do tại sao đêm nay chàng lại
thất bại. Chàng biết là chàng không nắm vững được t́nh thế. Có
một vài sự kiện ǵ đó liên hệ đến hai cô thiếu nữ xinh như mộng
bên pḥng kia mà chàng chưa nắm được. Phải chăng hai cô gái đó
“hư” hơn là chàng tưởng tượng ? Anh chàng thanh niên gà tồ đó
phải chăng là chồng chưa cưới của Lan Phi ? Hay chàng ta là anh
trai của một trong hai nàng ? Nếu là anh trai đến thăm em gái, sao gă lại thoát y tắm phây phây như thế ? C̣n một cô em nữa đâu
? Sao chàng chưa thấy cô gái thứ hai xuất hiện ?
Hoàng vừa uống rượu vừa suy nghĩ. Máy hát vẫn quay nhưng tai
chàng không bắt được tiếng nhạc, bao nhiêu năng lực của thính
giác của chàng đều hướng hết sang cả cửa pḥng bên kia, chàng
để cửa pḥng chàng hé mở, để khi gă thanh niên gà tồ ra về, chàng trông thấy.
Hơn bao giờ hết, Hoàng thấy rằng đây là lúc chàng cần suy nghĩ
để t́m hiểu, phân tách t́nh h́nh và giữ phần chủ động. Không !
Chàng nhất định là chàng không lầm. Lan Phi – cô thiếu nữ khả
ái, mỹ miều, thơm phưng phức mới lạc động Nguyệt Điện – chắc
chắn phải là con nhà lành, con nhà sang trọng có dư tiền nữa là
khác. Lan Phi không thể là con nhà bần. Có thể cô ả lăng mạn, đa t́nh, bừa băi với ái t́nh trước tuổi, nhưng mặt ấy nhất
định không phải là mặt mũi con nhà bần tiện. Việc cô ả là cháu
gái Minh Nhung là một bằng chứng về giai cấp gia đ́nh của nàng. Trong một giây đồng hồ, Hoàng nghĩ rằng – “Hay là em mạo nhận
là cháu gái Minh Nhung để bịp ḿnh ?” Nhưng chàng nghĩ lại ngay
– “Đâu có ai mạo nhận một cách dại dột như vậy ? Em phải biết là
ḿnh c̣n gặp Minh Nhung luôn, Minh Nhung c̣n trở lại nhà này, mạo nhận là cháu Minh Nhung là em bị lộ ngay. Nhung em mạo nhận
để làm ǵ ? Lạ thật ?” – Chàng liên miên nghĩ ngợi, những giả
thuyết vể đời tư Lan Phi theo nhau đến với chàng.
Cánh cửa pḥng Hoàng mở hé trong lúc cánh cửa pḥng đối diện
khép kín – kín đến nỗi không c̣n ǵ có thể kín hơn được thế, không cần phải nh́n trộm qua lỗ khóa, không cần phải đoán, Hoàng cũng biết là đôi người trẻ tuổi trong đó đang làm ǵ ! Họ
có rất nhiều việc êm ái, hào hứng để làm tay đôi trong lúc
chàng ngồi bên này, uống rượu một ḿnh, sầu đời và cảm thấy
ḿnh thừa thăi. Người thiếu nữ xinh và thơm, hấp dẫn, gợi ư
cắn cấu như một trái mơ chín cây kia từ chối không sang ăn cơm
với chàng, nàng cũng không đi ra khỏi pḥng, như vậy nghĩa là
tối nay, họ ăn cơm với nhau trong pḥng. Ngay lúc nay đây có
thể là họ ngồi đối diện nhau ăn bánh ḿ, uống nước lọc, hoặc
đă ăn xong từ lâu và đang yêu nhau.
Hoàng vẫn quen uống rượu một ḿnh. Là một tay chơi có kinh
nghiệm và chơi bời thường trực tức là chơi quanh năm, chàng
uống rượu có hạn định, có điều độ. Đa số những tay chơi bời
nhà nghề, loại người sống để mà chơi, đều chơi bời có mực
thước như Hoàng. Những tay chơi xô bồ: uống thật nhiều rượu để
đến nỗi say ḅ ra đường, say đến hai ba ngày chưa tỉnh, đều là
bọn tay mơ hoặc bọn chán đời tự tử, chơi để mà chết. Nhưng đêm
nay, Hoàng cảm thấy sầu đời - một nỗi buồn vô cớ nhưng thê
thiết mà chàng gọi là “ caphard” – chàng uống rượu nhiều hơn hạn
định. Mọi lần, khi có khách đàn bà và sau tiệc rượu, chàng
c̣n phải hành động. Hoàng chỉ uống nhiều lắm là ba ly champagne. Tuy chàng uống rượu nhiều, tuy chị Mười coi chàng là một sâu
rượu và tiên đoán trong một ngày gần đây, chàng sẽ chết: v́
đau gan, lúc nào Hoàng cũng tỉnh táo, tâm trí chàng đủ minh
mẫn để chỉ huy tứ chi và ngũ quan, và thân thể cùng cơ thể
chàng vẫn có đầy đủ năng lực để làm tṛn bổn phận.
Chai champagne ướp lạnh để chờ hai người đẹp được Hoàng mở ra. Chàng ngồi xuống một ḿnh hết ly này tiếp ly khác. Càng say, chàng càng thấy thèm muốn chiếm đoạt được Lan Phi. Chàng bắt
buộc phải chiến thắng trong cuộc chiến tranh t́nh yêu này, nếu
không, chàng sẽ mất hết tự tin. Hoàng biết hơn ai hết mọi đặc
điểm của cuộc chiến tranh mà chàng khơi mào đây là: Người thiếu
nữ kia chưa chú ư ǵ tới chàng. Nàng không coi chàng là người
có thể yêu nàng – việc đáng sợ nhất, ghê rợn nhất có thể xẩy
đến cho những anh đàn ông là khi ḿnh vừa mở miệng ra nói – “Anh
yêu Em, cô gái nh́n ḿnh như nh́n một quái thai rồi cười phá
lên – anh thanh niên gà tồ hiện đang ở bên người đẹp có thể sẽ
là một người bạn đồng minh hữu hiệu của Hoàng nếu chàng biết lợi
dụng và khéo lợi dụng. Anh thanh niên đó đă dại dột coi chàng
là địch thủ. Thái độ hung hăng của anh ta hồi năy cho Hoàng
biết chắc như vậy.
Kể từ ngày Hoàng thừa hưởng ṭa nhà này và biến nó thành nhà cho
phụ nữ mướn từng pḥng, đặt tên cho nó là Nguyệt Điện, đă có
nhiều phụ nữ ra vô nhà và ra vô đời chàng, nhưng chưa có cô nào
hấp dẫn chàng, làm chàng phải ao ước và suy nghĩ nhiều bằng Lan
Phi. Nàng làm cho chàng phải hối tiếc tuổi trẻ, một việc mà từ
trước đến nay, chưa bao giờ xẩy ra trong đời chàng. Điều cần
nói là khi c̣n trẻ, khi chàng biết suy nghĩ, biết yêu, cho
đến khi năm chàng đă hai mươi nhăm tuổi, chàng rất dại khờ với
đàn bà. Nói đúng danh từ là chàng rất “nghệt”. Chàng coi trọng
đàn bà quá, chàng đặt họ lên những cái bực cao, chàng để họ
đứng cao hơn chàng và kết quả là chàng chỉ toàn bị thiệt tḥi. Trước khi biết đối phó với đàn bà, chàng đă bị họ “quật” cho
nhiều đ̣n đau đớn. Tuổi trẻ của chàng được đánh dấu giai đoạn
bằng những thất bại chua cay nối tiếp. V́ vậy chàng không bao
giờ hối tiếc tuổi trẻ cho đến nay.
Chàng nh́n đồng hồ: mười một giờ đêm rồi, pḥng bên kia vẫn êm
ru, gă thanh niên vẫn chưa thèm giă từ – “Anh chàng định ngủ
lại đây chắc ?” Hoàng bực bội nghĩ thầm – “Không biết là chúng
nó nói năng những ǵ với nhau ?” Hoàng nhẹ bước ra khỏi pḥng, đến áp tai vào cửa pḥng Lan Phi.
Trong pḥng, đôi người trẻ tuổi đang sửa soạn đi ngủ. Quang đă
cắm cọc ghế bố và giăng mùng xong, chàng loay hoay t́m chỗ đặt
cây đèn ngủ ở bên giường để đọc sách. Lan Phi buông mùng nhanh
hơn. Nàng trở xuống khu pḥng ngủ của Quang để giúp chàng sửa
soạn.
Đứng nh́n chiếc ghế bố nhà binh, Lan Phi nghĩ rằng chiếc giường
nệm bông của nàng rộng quá, hai người nằm th́ thất vừa,
nhưng nàng không dám nói đến chuyện đó:
- Anh chịu khó nằm ghế vải này vài ngày đi, em sẽ t́m mua cho
anh một chiếc đi văng có nệm thật xinh. Đi văng một người nằm
có nệm mousse, không đắt lắm đâu anh ạ...
- Anh nằm ghế vải này cũng được...
– Quang dẫn chuyện một cách thận trọng và khéo léo – Ḿnh có
định ở đây lâu th́ mới mua đi văng chứ. Rẽ cũng phải hơn một
ngàn đồng. Dùng chẳng được bao lâu...
Lan Phi nghĩ ngay đến chuyện Quang nói bóng gió, xa xôi đến
việc chàng lên ngủ chung giường với nàng. Nàng nghe như Quang
muốn nói – “Ồ... mua giường làm ǵ ? Để anh nằm đây vài đêm
cho phài phép rồi anh lên đó mí em”. Nàng vội
làm ra vẻ không hiểu câu nói ngụ ư đó và nghiêm giọng:
- Sao lại không định ở đây lâu ? Anh c̣n hai năm nữa mới thi ra, chúng ta ít nhất cũng sống ở đây trong hai năm. Hai năm là
hơn bảy trăm đêm... Nếu nằm ghế vải mà anh
mất ngủ th́ c̣n học hành ǵ được...
Quang thở dài như một gă chán đời và bồi thêm một cái nhún vai:
- Ô... đằng nào th́ anh cũng bị mất ngủ rồi.
- Nếu vậy, em sẽ đi mua đi văng nệm mousse cho anh ngày mai. Báo quảng cáo ở nhà bán nệm đường Trần Hưng Đạo một cái nệm
mousse hai thước hai lại chỉ có 999 đồng.
- Sao không lấy chẳng một ngàn mà lại chỉ có 999 đồng ? Bớt một
đồng để khách uống nước mía à ?
Thấy rơ sự thiếu thiện chí trong lối nói chuyện chán đời và
khinh bác kiểu gây sự hoặc than thân trách phận của Quang, Lan
Phi lặng lẽ quay đi. Nhưng Quang kéo tay nàng
lại:
- Em... anh muốn nói với em một chuyện...
Nàng lạnh lùng:
- Chuyện ǵ ạ ?
Quang thở dài:
- Anh muốn chúng ḿnh hoạch định lại chương tŕnh...
Cơn giận của Lan Phi bùng lên như một thùng dầu xăng bị châm
lửa:
- Em phục anh đấy. Đàn ông mà hay thay đổi như anh thật hiếm. Anh thay đổi hơn đàn bà. Mới đêm đầu tiên thực hiện chương
tŕnh, anh đă gây sự rồi. Bây giờ... anh muốn ǵ ?
Quang khổ sở găi đầu:
- Anh không muốn ǵ cả ! Anh chỉ muốn em b́nh tĩnh để thảo luận
với anh.
- Vấn đề ǵ ?
- Vấn đề chúng ta chung sống với nhau như thế này... không
được, không hợp tự nhiên. Khó nói quá... Anh thấy chúng
ḿnh như là... “anormal”...
- Anormal ? – Lan Phi hỏi lại, giọng nàng cao hẳn lên, the thé, bất măn như khi nàng nghe ai nói là nàng bị “cùi”. Anormal là
cái ǵ: Em như thế này mà anh dàm bảo em là anormal hả ?
- Khổ lắm. Anh không nói em, anh nói cuộc sống chung thí
nghiệm này của chúng ḿnh kia mà.
Bên ngoài pḥng, Hoàng Chủ Nhân trợn tṛn đôi mắt. Chàng bắt
đầu hiểu. Chợt nhớ ra là tai bên phải của chàng
không thính bằng tai bên trái chàng bèn đổi tai và nghe tiếng
Lan Phi đang nói:
- Chúng ta đang làm một thử thách cao đẹp: hai người trẻ tuổi
khỏe mạnh từ tinh thần đến thể xác, yêu nhau, sống chung với
nhau trong một nhà, nhưng trong sạch, chúng ta là những người
trẻ tuổi yêu nhau nhưng không phải cừ gần nhau cứ được sống một
ḿnh với nhau trong căn pḥng là... là... lôi nhau
lên giường. Việc làm của chúng ḿnh cao thượng biết là dường
nào...
- Tại anh hèn nhát không dám lôi... kéo em. Không được đâu, em ạ. Không một người khoẻ mạnh nào có thể sống được như thế
này. Anh đến ốm, đến chết mất...
Giọng nói của Quang h́nh như làm cho Lan Phi mủi ḷng:
- Tại sao ? Tại v́ chúng ḿnh không... ngủ chung với nhau mà
anh phải ốm ư ?
Quang không nói ǵ cả. Sau câu hỏi của người yêu,
chàng không thể công nhận mà cũng không thể từ chối:
- Anh cứ nói đi, nói lại măi. Chúng ta đă đồng ư với nhau, đă
thảo luận kỹ rồi mà. Chúng ta quyết định làm một cuộc thí
nghiệm mà trước chúng ta chắc chắn chưa có ai làm: chúng ta
sống chung với nhau như một đôi bạn, thương yêu nhau nhưng kính
mến nhau, để t́m hiểu tính t́nh nhau trước khi thành hôn với
nhau. Điều cần nhất là thử xem chúng ta có hợp tính,
hợp nết nhau không...
Bên ngoài, Hoàng Chủ Nhân ngạc nhiên đến “ngẩn” mặt ra, chàng
không thể ngờ cô thiếu nữ mỹ miều, văn minh và tân tiến ấy lại
“khùng” đến như vậy. Nếu nàng không dở người, chắc chắn nàng
phải là một cô gái rất độc ác. Cho người yêu sống chung với
ḿnh suốt ngày đêm mà... không làm ǵ cả, tức là cho người
yêu phát điên rồi c̣n ǵ. Hoàng thấy rơ ư kiến sống chung trong
“sạch” này là của Lan Phi và anh thanh Niên “gà tồ” kia là nạn
nhân của nàng, một gă dại dột nhắm mắt làm theo ư muốn của
người yêu, một gă sẽ bị “vỡ mặt” thê thảm. Hoàng vội đi ra
vườn để đến đứng dưới cửa sổ pḥng Lan Phi. Qua khung cửa sổ mở
rộng chàng nghe chuyện họ rơ và dễ hơn.
- Anh với em, chúng ḿnh yêu nhau đă hơn một năm rồi...
- Giọng nói của Lan Phi êm ái vẳng xuống chỗ Hoàng đứng – chúng
ta yêu nhau mà vẫn chưa... yêu nhau lần nào. Em nhất định
giữ t́nh trạng cao đẹp này cho tới ngày chúng ḿnh cưới nhau. Bây giờ có ǵ khác trước đâu nào ? Tại sao trước kia anh chịu
được mà bây giờ anh lại không chịu được ?
- Trước khác, bây giờ khác, trước kia anh chỉ được gặp em mỗi
lần nhiều lắm là vài giờ đồng hồ, anh chỉ được ngồi gần em
trong rạp hát bóng, bên xa lộ... rồi thôi,
chia tay. Anh về nhà tắm một chầu nước lạnh là lại tỉnh táo...
- Nước lạnh th́ thiếu ǵ ? Ở đây cũng có nước lạnh...
- Khổ lắm... tắm rồi không trông thấy nữa kia ! chớ ở đây, tắm rồi... lại thấy em phây phây mặc áo ngủ mỏng tanh đi lên
đi xuống, tắm rồi để thấy em nằm đó th́... nó lại nóng ran
người lên ! Mỗi ngày tắm vài chục lần để mà chết à ? Em muốn anh
b́ bơm tắm suốt đêm sao ?
Lan Phi thấy rằng Quang đang bối rối đến cực điểm.
Nàng t́m cách xoa dịu:
- Em biết là anh cố gắng nhiều. Em càng thêm kính phục anh. Em
cũng biết là cuộc thí nghiệm của ḿnh khó khăn nên em mới gọi nó
là một cuộc thử thách. Không phải là anh chắc không thể làm
được...
Bực quá, Quang giơ tay lên chặt lia lịa vào không khí:
- Em đừng khích động tinh thần anh nữa. Anh biết trước kết quả
cuộc sống chung này rồi: một, anh sẽ phải vào nhà thương điên, hai,
anh sẽ cưỡng hiếp em ! Đằng nào anh cũng bị em khinh bỉ và mất
em...
Cơn giận của Lan Phi mỗi giây mỗi tăng thêm cường độ.
Nàng cố trấn tĩnh để nhắc cho chàng nhớ:
- C̣n em th́ sao ? Anh chỉ biết anh thôi. Em cũng khó chịu như
anh vậy.
- Đàn bà khác ! Đàn bà thích kéo dài ra để hành hạ đàn ông,
để thấy là ḿnh được thèm muốn. Đàn bà tàn nhẫn lắm...
Câu kết tội đàn bà quá nặng và đôi khi rất đúng ấy làm cho Lan
Phi đổi sắc mặt, đôi má nàng ửng hồng lên, rồi làn da nàng
trắng ra. Nàng quay lưng lại Quang:
- Thôi vậy... chúng ta hủy bỏ chương tŕnh. Cũng chẳng sao...
Phải có thử làm mới biết là làm không được chớ...
Quang cảm thấy Lan Phi xa chàng – xa trông thấy, xa ngay trước
mắt, nếu chàng không nhanh và khéo léo níu giữ nàng lại, nàng
sẽ đi xa luôn, sẽ đi mất luôn – chàng hoảng hốt:
- Em... sao em cứ nóng quá thế. Anh chỉ muốn nói là...
- Thôi anh đừng nói nhiều nữa. Phải cả hai chúng ta đồng ḷng
th́ mới được. Chúng ta đồng ḷng quyết chí c̣n khó nữa là... đằng này anh cứ làm như Lan Phi bắt buộc anh.
Quang “tuyên bố” rất hùng hồn:
- Anh đă theo em tới đây, anh sẽ cùng đi với em đến cùng.
Lan Phi lắc đầu:
- Em không thích ép buộc ai, nhất là ép buộc anh. Dự định của
chúng ta trước sau ǵ cũng thất bại. Nên cắt đứt ngay bây giờ
th́ hơn, chúng ta c̣n cứu văn được nhiều...
Trước vẻ lạnh nhạt của Lan Phi,
Quang cũng thấy cơn giận của tràn dâng lên:
- Cô nói là cô không muốn ép buộc ai hết ? Cô chẳng đang ép buộc
tôi phải cắt đứt là ǵ đây ?
- Anh hứa rồi anh lại nuốt lời. Không tin nổi anh. Thôi...
anh đi đi...
- Em cưng...
- Chưa chi đă sai lời.
Quang không c̣n trấn tĩnh được nữa:
- Cô muốn tôi đi th́... tôi đi...
Bên ngoài, đang áp tai vào cánh cửa để nghe trộm, Hoàng Chủ
Nhân lẹ chân rút lui vào pḥng ḿnh vừa vặn để tránh Quang hùng
hục đi ra.
Một khoảnh khắc thời gian sau đó, Lan Phi chạy ra. Nàng dừng
lại trên thềm, gọi xuống vườn,
tiếng gọi chan chứa âm thanh thê thảm:
- Anh... Đừng đi...
Nhưng Quang đi rồi, chàng đă biến mất trong bóng tối. Mặt Lan
Phi cúi xuống, đôi mắt nàng đẫm lệ...
Có tiếng dép cao su đi lẹp kẹp ngoài vườn cây. Một bóng người
bận pi- ja- ma từ cổng đi vào. Người ấy là Quang. Thấy nàng
đứng chờ, chàng vừa mừng vừa ngượng,
gượng cười:
- Quên mất... chưa thay quần áo...
Lan Phi chạy vội đến nắm lấy tay người yêu:
- Em xin lỗi, em nói quá lời...
- Lỗi tại anh. Anh phải xin lỗi em mới đúng...
Đôi người yêu cùng “nhũn như con chi chí” và tỏ ra có thừa thiện
chí. Họ nắm tay nhau, âu yếm d́u nhau đi vào pḥng. Khi cánh
cửa gỗ vừa đóng lại, lập tức cánh cửa pḥng của Hoàng Chủ Nhân
mở ra, Hoàng lại nhón gót đi sang áp tai nghe.
Trong pḥng, đôi người trẻ tuổi nồng nàn hôn nhau. Sau cơn mưa, trời lại sáng, họ cảm thấy yêu nhau hơn trước.
Áp tai nghe măi Hoàng mới nghe thấy tiếng nói:
- Em không được phép nói nặng anh...
- Anh không có quyền kêu, than phiền. Anh đă hứa với em một
lời, anh giữ lời hứa tới cùng. Em không c̣n giận anh chứ ?
Và họ lại hôn nhau. Đó là một chiếc hôn dài, lâu, hôn đâu ra
đấy, đến nơi đến chốn, một chiếc hôn thuộc loại hôn làm cho
mạch máu của người nam chạy nhanh hết tốc lực và làm cho người
nữ mắt mờ, chân tay mềm nhũn. Chợt... họ cùng rời nhau và
cùng xô nhau ra. Cả hai cùng cảm thấy là họ đang ở trong một
t́nh trạng vô cùng nguy hiểm.
Đờ đẫn cả người, Lan Phi
nói như người mất hồn:
- Nguy quá... Từ nay, trở đi, anh đừng có hôn
em như thế này nữa...
Quang gật đầu, chàng giơ tay lên vuốt lại mái tóc,
hai bàn tay chàng cũng run run:
- Phải cấm ngặt kiểu hôn này... nếu không cài chương tŕnh
sống chung mà không... “yêu” nhau của chắc chắn là thất bại.
- Chúng ta làm một hành động tượng trưng đi. Anh đồng ư không ?
- Tượng trưng ǵ thế ?
- Chúng ḿnh cho hai cái bàn chải răng của ḿnh lấy nhau...
!
Quang hiểu ư của Lan Phi: với nàng, một đôi bàn chải đánh răng
đứng chung trong một cái ly là tượng trưng cho một đôi vợ chồng
mới cưới. Nàng thâu lượm được h́nh ảnh này trong khi xem một
cuốn phim do Sandra Dee đóng vai chính. Chàng mỉm
cười:
- Đồng ư !
Họ chạy đi t́m bàn chải đánh răng. Họ dùng hai bàn tay nâng
những chiếc bàn chải đánh răng mới tinh trịnh trọng đi vào pḥng
tắm. Họ đứng tựa vai nhau trước bồn rửa mặt.
- Bắt đầu từ giây phút này cho đến lúc các ngươi trở về cát bụi, ta tuyên bố các ngươi là vợ chồng. Hăy yêu nhau và cùng chết
một ngày, một giờ, đừng bao giờ xa nhau.
Họ buông hai cây bàn chải vào chiếc ly thủy tinh.
Lan Phi cười sung sướng:
- Trông chúng nó đẹp đôi không anh ? Nằm bên nhau suốt ngày, suốt đêm....
- Ờ... chúng nó sung sướng hơn chúng ḿnh nhiều...
Lan Phi vội đứng nhích ra một chút. Nàng cảm thấy trong giọng
nói của Quang có những âm thanh khả nghi.
Khuya rồi anh à... – Nàng nói – Em thấy đêm nay chúng ḿnh
nên đi ngủ sớm một chút. Em phải tắm mới ngủ được...
- Anh nằm đọc sách...
Quang đi về góc pḥng của chàng. Lan Phi đi lên khu giường ngủ
của nàng thay quần áo rất lẹ. Một lát sau, nàng bận chiếc áo
ngủ – áo lụa rộng thùng th́nh, hở cổ, ngắn tay, dài xuống quá
đầu gối – đi như lướt, như bay vào pḥng tắm.
Quang tắt ngọn đèn lớn, chàng bật ngọn đèn con đầu giường rồi
nằm xuống, mở tập sách học.
Có tiếng nước chảy rào rào vang nhẹ trong cái êm vắng của gian
pḥng gần nửa đêm.
Bên ngoài, Hoàng Chủ Nhân nhấc tai ra khỏi cánh cửa, chàng mỉm
cười. Chàng đă hiểu sự bí mật của người thiếu nữ xinh như mộng
này. Nàng quả là một thiếu nữ khác thường. Nàng từ Đại Học Xá
ra đây mướn nhà ở chung với người yêu, nhưng nàng không cho
người yêu “yêu” trước ngày cưới.
Đó là một chuyện thuộc loại chuyện mà người ta tưởng chỉ có thể
xẩy ra trong tiểu thuyết, nhưng như những chuyện xẩy ra trong
tiểu thuyết vẫn có thể thực sự xẩy ra trong cuộc đời; chuyện
trai gái sống chung pḥng mà không yêu nhau, không “tiền dâm, hậu thú” đă và đang xẩy ra trong Nguyệt Điện.
Hoàn lắc đầu mỉm cười một ḿnh. Chàng đă lầm khi tưởng rằng
người sống chung pḥng với Lan Phi cũng là một thiếu nữ. Chàng
vào pḥng. Vài phút sau, chàng trở ra, tay cầm một chai nước
lă. Dùng ch́a khóa riêng mở cửa pḥng Lan Phi rất nhẹ chàng
bước vào pḥng.
Quang đang nằm, cuốn sách giơ trước mặt nên không thấy Hoàng.
Bằng một giọng thân mật, như là bạn quen biết từ lâu ngày,
Hoàng cất tiếng:
- Ê... nằm học hả chú !
Bỗng dưng có tiếng đàn ông ngay trước mặt, Quang giật nẩy ḿnh, nhổm dậy. Cây đèn được đặt không vững trên chiếc bàn con, bị
đụng mạnh đổ ụp xuống. Quang vội nhoài người ra để đỡ cây đèn.
Thản nhiên và tươi tỉnh như chuyện đột ngột vào pḥng riêng của
người lạ vào giữa nửa đêm là một chuyện rất thường.
Hoàng Chủ Nhân đến gần Quang:
- Cứ nằm đọc sách tự nhiên đi. Việc ǵ mà chú phải ngồi dậy. Anh
em nhà...
Quang sừng xộ:
- Sao anh vào đây được ? Anh vào đây bằng lối nào ?
- Cửa pḥng mở, khi đi ngủ, chú phải lo đóng cửa, khóa cửa
đàng hoàng chứ ! Tôi là Hoàng, chủ nhà này...
Tôi biết anh là chủ nhà này rồi ! Nhưng đêm anh vào đây làm chi
?
Hoàng đến bên cửa sổ, cầm chai nước lă tưới vào mấy chậu cây
hoa đặt trên thành cửa. Chàng nhẩn nha giải
thích:
- Tôi là chủ nhà...
- Chủ nhà th́ sao... ?
- Là chủ nhà... Tôi có một vài cái quyền nho nhỏ...
- Quyền ǵ ? Quyền xộc vào pḥng tắm của người ta hả ? Nửa đêm
rồi... Không ai có quyền vào pḥng riêng của người khác, chủ
nhà cũng mặc... A lê... đi ra... Anh có chịu ra không
th́ bảo ?
Hoàng quay lại nh́n Quang. Như một ông anh cả nói với cậu em
không biết điều, chàng nh́n Quang bằng một cái
nh́n gần như là thương hại:
- Tôi có thể tṛ chuyện với chú thân mật như là anh em nói với
nhau không ?
- Không ! Không có anh em ǵ hết. Ai thèm anh em với anh...
Quang giận điên lên. Chàng muốn chửi thề, muốn văng tục, muốn
quát ầm lên, nhưng sợ Lan Phi đang tắm nghe tiếng, chàng vẫn
phải nói khẽ. Nhưng chàng túm lấy ngực áo gă đàn ông vô duyên
và trơ trẽn ấy, đẩy gă ra cửa.
Hoàng gạt tay Quang ra:
- Trước khi chú đẩy tôi ra khỏi căn pḥng này, chú cũng nhớ
rằng tôi là chủ nhà, và tôi cũng có quyền trục xuất chú ra khỏi
pḥng này bất cứ lúc nào tôi muốn.
Quang dừng lại.
Hoàng nở một nụ cười ngạo mạn và khó hiểu:
- À... chú biết điều một chút rồi đấy. Như vậy có lợi cho
chú hơn. Nếu sự hiểu biết của tôi không lầm th́ chú với cô Lan
Phi đây không phải là vợ chồng nhưng lại chung sống như vợ chồng
? Cô ấy là một sinh viên đang sống trong trường và rất có thể cô
ấy là gái vị thành niên mặc dầu... cô ấy nở nang lắm rồi. Tuy cô ấy dọn tới đây l do ư muốn của cô ấy, nhưng nếu gia đ́nh
cổ biết chuyện làm khó dễ, có thể tôi cũng bị lôi thôi lây. Vỉ
vậy, tôi thấy tôi có bổn phận phải can thiệp một chút – một
chút xíu thôi – vào đời tư của cô ấy, chú không phản đối chứ ?
Hoàng vỗ nhẹ lên vai Quang:
- Chú yên trí. Tôi thông cảm chú. Tôi cũng có một thời trai
trẻ sống v́ yêu đương và chết v́ yêu đương. Có một thời, tôi
cũng khổ sở nhiều v́ đàn bà. Ngày trẻ như chú, tôi nghĩ rằng
cuộc đời chỉ có t́nh yêu là quư nhất và đời tôi không thể thiếu
đàn bà. Có điều đáng kể là đến bây giờ,
tôi cũng vẫn nghĩ như thế...
Hoàng cười nhẹ, tiếng cười vu vơ nhưng thâm trầm, thoạt nghe
tưởng như vô nghĩa nhưng sự thực chứa đựng rất nhiều ư nghĩa. Tiếng cười ấy do Hoàng thốt ra để cười sự ngốc dại của chính
chàng và cũng là cười để tha thứ cho ḿnh,
cho đời:
- Tâm lư đàn bà là bí mật và phức tạp lắm – Chàng nói tiếp – Với
những người đàn bà đẹp và chúng ta yêu nhau, chúng ta không bảo
giờ hiểu họ đang nghĩ ǵ, đang làm ǵ, sẽ nghĩ ǵ, sẽ làm
những ǵ. Chẳng hạn như ta không thể bao giở biết chắc ngày mai
họ có c̣n yêu thương ta như hôm nay nữa không, hoặc nếu ta làm
việc này, họ sẽ nghĩ ǵ về ta, sẽ làm ǵ ! Đàn bà lạ lắm... – Hoàng nhè nhẹ lắc đầu, một bên lông mày hơi nhướng lên, Quang đứng yên nghe, nhưng đôi lông mày rậm và thẳng băng như
một vệt mực dài vẫn nhíu lại Quang tuy nghe nhưng sẵn sàng để
đấm, Hoàng vẫn thản nhiên và trầm giọng nói – sự lạ lùng và bí
mật của họ quyến rũ ta, bắt ta phải chạy theo họ. Họ muốn ta
chạy theo họ. Họ muốn ta chạy theo họ, chiều ư họ măi, họ sẽ
chán ta, họ sẽ coi thường ta. Họ sẽ bỏ rơi ta để chạy theo kẻ
khác. Muốn được yêu đàn bà, chúng ta phải bắt họ yêu ḿnh, chúng ta phải dành phần chủ động. Nhưng chủ động là làm ǵ, làm cách nào để dành phần chủ động, và chủ động như thế nào ?
Đó là tất cả vấn đề.
Từ phía pḥng tắm, tiếng nước chảy đột nhiên lớn hơn. Vô t́nh,
Quang để cho Hoàng đẩy nhẹ vai chàng đứng bên cửa sổ:
- Nhưng chú yên trí, tôi sẽ giúp chú. Tôi sẽ đem kinh nghiệm
sống của tôi ra để giúp chú. Trước hết, chúng ta hăy nhận xét
t́nh h́nh. Có chuyện ǵ xẩy ra nào ? Cô Lan Phi là một thiếu nữ
con nhà gia giáo, giai cấp trên bực trung lưu một chút, thông
minh, có học, giàu t́nh cảm, có tâm hồn mơ mộng và lăng mạn
vừa phải, không lố lăng mà vẫn văn minh. Nói tóm lại,
cô Lan Phi là một thiếu nữ hoàn toàn trong cái vũ trụ mà muông
vật đều có giá trị tương đối này...
Như một giáo sư giảng bài, Hoàng lên
giọng:
- Cô Lan Phi... nếu tôi không lầm, chưa đến hai mươi mốt
tuổi. Thân thể cô nẩy nở hoàn toàn. Cô Lan Phi đă là một người
đàn bà.
Quang ghét nhất kẻ nào dám nói động đến thân thể Lan Phi, dù là
động đến rất xa. Giọng nói thản nhiên như một thầy thuốc và cái
vẻ tự cho ḿnh có thẩm quyền của Hoàng Chủ Nhân như làm cho
Quang thức tỉnh, chàng lại xô gă đàn ông khả nghi ấy
ra cửa:
- Anh không có quyền nói đến cô ấy. Tôi cấm anh, chủ nhà cũng
mặc, anh ra khỏi ngay...
Hoàng đi giật lùi ra cửa nói nhanh:
- Tôi chỉ muốn giúp chú. Tôi nhiều tuổi hơn chú, nhiều kinh
nghiệm hơn chú... nếu không nói đến cô ấy, làm sao tôi giúp
chú cho được ?
- Mặc xác tôi. Đi ra...
Có một sự xô đẩy, giằng co nhau xẩy ra. Cuộc xô đẩy rất ngắn. Căn pḥng này chỉ có thể có một người đàn ông. Người đàn ông
thừa bị tống ra hành lang.
Nhưng người đóng cửa không phải là cậu sinh viên bác sĩ tương
lai mà là Hoàng Chủ Nhân. Như một danh thủ judo, Hoàng đă lừa
đẩy Quang ra khỏi pḥng, nhân lúc Quang lấy sức mạnh để đẩy
chàng Hoàng nhanh tay đóng ngay cửa lại. Cửa được đặt khóa bên
trong, Quang không có ch́a khóa nên không làm sao mở cửa trở
vào được.
Chủ Nhân Nguyệt Điện vừa quay lại th́ cửa pḥng tắm hé mở.
Lan Phi bước ra trong tấm áo ngủ bằng lụa trắng mỏng tanh hoa
giấy “pơ luya”. Ngọn đèn sau lưng nàng làm cho thân thể nàng
hiện rơ, nổi bật giữa làn lụa mỏng. Một thứ mùi đặc biệt do da
thịt đàn bà với xà bông thơm và nước lạnh tạo thành, bay ngào
ngạt tới chỗ Hoàng.
- Anh nói chuyện với ai vậy anh... ? Nàng nh́n
xuống và thấy Hoàng nh́n lên – Ồ...
Hoàng cười tươi:
- Lan Phi... em bận áo ngủ đẹp quá. Em bận áo nào cũng đẹp...
Và chàng nghĩ thầm – “Em không bận ǵ cả chắc là c̣n đẹp nữa. Đẹp nhất... !” Trong giây phút ấy, chàng thấy rằng Lan Phi
đẹp thực, đẹp nhất trong số những người đẹp đă sống, đă ngủ, đă tắm trong ṭa nhà Nguyệt Điện của chàng.
- Anh Quang đâu ạ ?
- Em hỏi ai ?
Tiếng đập cửa thùm thụp vang lên, Lan Phi lướt ra mở cửa, Quang nhẩy xổ vào pḥng.
Nhanh trí – tuy chưa hiểu rơ có những chuyện ǵ vừa xẩy ra trong
lúc nàng tắm – Lan Phi biết ngay là nàng phải nói nhiều:
- Anh làm chi ngoài đó ? Em giới thiệu anh đây là ông Hoàng,
ông chủ...
Quang hùng hổ:
- Không có chủ chiếc ǵ cả... Gặp nhau rồi... A- lê...
Đi ra...
Lan Phi mở rộng đôi mắt đen, tṛn xoe nh́n Quang nắm lấy cánh
tay ông chủ nhà đẩy ra cửa. Nàng kêu lên:
- Anh làm ǵ mà dữ vậy ? Có bỏ ông ấy ra không ạ !
Hoàng nói rất nhanh:
- Tôi muốn bàn với cô Lan Phi về chuyện mướn nhà...
Câu nói của Hoàng có mănh lực làm cho Quang dừng lại.
Hoàng trở vào pḥng, chàng sửa lại cổ áo và mỉm cười:
- Tôi có chuyện cần nói với cô Lan Phi, người mướn căn pḥng
này.
Chương 7
Lan Phi lo lắng nh́n Hoàng:
- C̣n có chuyện ǵ cần nói nữa ?
Lan Phi tưởng như vậy là xong rồi. Coi như không có Quang đứng
ở đấy, coi như cơi đời này không có Quang, như căn pḥng tối có
ánh đèn rất mờ ảo này chỉ có Lan Phi và ḿnh, Hoàng giơ một
ngón tay ngọ nguậy trong không khí. Ngón tay chỉ về phía mặt và
ngực Lan Phi, Hoàng khiển trách nàng như với một cô bé
con:
- Cô xấu lắm nghe... ! Cô làm cho tôi tưởng rằng cô
đến mướn chung nhà với một cô bạn gái...
Lan Phi không biết phải tự biện hộ làm sao cho xuôi.
Quang “phang” ngay một câu ngang như cua:
- Mai dọn đi, cóc cần...
Vẫn tỉnh bơ như không nghe thấy ai nói ǵ cả, Hoàng mở rộng bàn
tay ra để chặn khi Lan Phi mở miệng toan nói. Miệng nàng tṛn
như chữ Không.
- Cô không cần phải xin lỗi. Tôi không cấm cô. Nhưng tôi bắt
buộc phải có đôi lời bày tỏ thái độ của tôi đối với cái t́nh
trạng... người mướn nhà không được hợp lệ này...
Đến lượt Lan Phi ngắt lời Hoàng:
- Tại sao lại không hợp lệ ? Chúng tôi ở đây hợp lệ hơn ai hết
là khác.
- Tôi biết thế, cô biết thế... nhưng một nỗi là Đại úy Lê, Trưởng Ty Kiểm tục Đô Thành,
lại không biết như thế...
Bốn hàng mi dài quanh mắt Lan Phi chớp lia:
- Ty Kiểm Tục ?
- Phải. Ty Kiểm Tục – Hoàng gật đầu – Ông ấy làm việc theo luật
pháp, không bao giờ nghĩ đến t́nh. Ôn ấy lại đa nghi như Tào
Tháo, có ǵ lạ là cho điều tra ngay. Khu phố này được yên tĩnh
cũng là nhờ ông ấy. Không có một em chơi bời nào, dù là chơi
bời loại sang, tiếp toàn quan to, lọt được vào khu này. Chắc
cô cũng dư biết... cô tới đây mướn nhà, tôi là chủ nhà, tôi
có bổn phận phải thêm tên cô vào sổ gia đ́nh... Ít nhất, cô
và tôi phải nói giống như nhau khi nửa đêm, có cảnh sát vô xét
nhà.
Nghe Hoàng Chủ Nhân nói như vậy, Lan Phi biết ngay là Hoàng sẽ
không làm khó dễ nàng về việc nàng để Quang tới đây chung sống. Nàng nh́n nhận rằng khi tới mướn nhà, nàng không nói rơ rằng
nàng sẽ chung sống với một người bạn trai, và sự chung sống này
trước mắt người ngoài, có nhiều sự khả nghi.
Nàng thở ra một hơi dài và nhẹ rồi nói:
- Để Lan Phi nói rơ về chuyện này cho anh nghe. Lan Phi và anh
Quang là...
Quang đứng lịm người đi v́ tấm áo ngủ kiểu: đầm, rộng thùng
th́nh, choàng từ đầu xuống chân, hở vai, hở đôi tay và mỏng
tanh của Lan Phi. Chàng không muốn một kẻ đàn ông nào khác, ngoài chàng ra, được ngắm Lan Phi trong những tấm áo hấp dẫn
gợi cảm như vậy. Chàng chỉ muốn choàng một chiếc mền lên vai
nàng hoặc đẩy nàng vào pḥng tắm khóa chặt cửa lại.
- Em đi vô trong kia, để anh thanh toán chuyện này cho...
Đây là lần đầu tiên trong ngày Quang tỏ ra có thẩm quyền. Chàng
hất ngón tay về phía giường ngủ của Lan Phi. Sụ biểu dương thẩm
quyền này được Lan Phi chấp nhận.
Nàng chỉ ngần ngại khuyên cáo:
- Anh Hoàng là chủ nhà. Ảnh muốn giúp tụi ḿnh,
em không muốn to tiếng...
Ngón tay cái của Quang hất hất, thêm mấy cái
về phía giường ngủ:
- Biết rồi. Yên trí... Đi lên đi...
Ngón tay cái hướng lên trần nhà hất hất của Quang trông rất hách, chứng tỏ chàng có đầy đủ thẩm quyền. Quang đợi cho nàng khuất
vào sau tấm màn làm bằng một thứ vải ni lông đặc biệt, óng ánh
trông như nhung rồi mới hất hàm ra hiệu cho Hoàng Chủ Nhân đi về
phía cửa sổ. Đứng ở đây, nói chuyện nho nhỏ và chơ ra vườn, chàng không sợ Lan Phi nghe tiếng.
Quang nghiêm nét mặt:
- Anh muốn ǵ ?
- Trước hết... Cậu có phải là thanh niên Phật tử không ?
Quang lắc đầu:
- Tôi là Hướng Đạo Sinh Thiên Chúa giáo. Hoàng Chủ Nhân giơ
ngay bàn tay trái ra để bắt tay Quang. Một nụ
cười gần như là mừng rỡ nở trên môi Hoàng:
- Rất hài ḷng ! Một sự t́nh cờ có thể là hàn hữu – Hoàng Chủ
Nhân nói bằng một giọng bằng hữu chân thành – Tôi cũng là Hướng
Đạo Sinh Đoàn Lam Sơn Hà Nội, tôi cũng có một nửa đạo Thiên
Chúa trong linh hồn tôi. Mẹ tôi là người đạo gốc.
Quang miễn cưỡng bắt tay trái Hoàng:
- Chúng ta là anh em... đồng đạo ! – Hoàng tiếp – Lại ở chung
một nhà. Sụ giao thiệp giữa chúng ta, bắt đầu từ giây phút này, có những màu sắc mới. Tôi với chú không chỉ là ông chủ nhà
với người thuê nữa. Tôi với chú... đồng đạo !
Như danh từ “đồng đạo” là một cái ǵ quư báu và thiêng liên,
Hoàng Chủ Nhân nhắc lại bằng một giọng thành khẩn:
- Chúng ta đồng đạo. Tôi lại càng có phận sự phải giúp đỡ chú
về mặt tinh thần. Hơn cả phận sự, đó là một nhiệm vụ...
Tôi rất lấy làm hân hạnh được giúp đỡ chú...
Hoàng Chủ Nhân nói thao thao những danh từ rỗng tuếch theo nhau
lướt êm trên môi chàng: nhiệm vụ, phận sự, hân hạnh, tinh
thần... v .v... Quang đang thắc mắc không hiểu anh chàng
chủ nhà lắm chuyện này đang muốn kiếm chuyện ǵ nên không chú ư
đến những danh từ. Chàng lại bận suy nghĩ về chuyện tại sao kẻ
đối thoại với chàng chỉ giới có bà mẹ của hắn là người có đạo
Thiên Chúa thôi mà lại là đạo gốc.
Hoàng lắc đầu và vỗ nhẹ lên vai Quang:
- Chú tin tôi đi. Cái chương tŕnh sống chung mà không “yêu”
nhau trước ngày cưới của chú và Lan Phi không thể nào thực hiện
nổi đâu !
Quang trố mắt:
- Tại sao anh biết ?
- Tôi đoán biết. Tôi có nghiên cứu Tâm Lư Học và... Hoàng hạ
giọng – Có một thời gian, tôi là nhân viên của XÊ- I- A.
Hồi chín giờ tối, tôi chưa biết rơ về những chuyện xẩy ra trong
căn pḥng bên này, nhưng từ mười giờ, tôi đă biết. Cái chương
tŕnh ấy hoàn toàn vô lư và điên khùng, tôi đoán quyết với chú
là không thể nào cô chú làm được.
Người ngoài nghe lỏm chuyện, giọng nói thân tính của Hoàng Chủ
Nhân với những tiếng “cô chú” ngọt sớt, không chút ngượng vấp, chắc chắn phải yên trí rằng Quang và Lan Phi là em ruột, em họ
ǵ đó của Hoàng, và Chủ Nhân Nguyệt Điện là một ông anh gương
mẫu, đầy đủ thiện chí.
Quang rất muốn đồng ư với Hoàng, nhưng v́ ḷng trung thành với
Lan Phi, chàng vẫn nói cứng:
- Tại sao lại không được ? Nếu cả hai chúng tôi cùng muốn...
?
- Chú dư biết là không được. Chú c̣n biết là không ổn, không
chịu hơn tôi nói nữa là đằng khác – ngón tay chỏ của Hoàng ấn
nhẹ vào ngực Quang, chỗ trái tim Quang – ở tận cùng sâu thẳm
của ḷng chú, ở trong tim chú, trong tiềm thức chú, chú biết
là không được. Nàng kiều nữ phây phây, phơi phới mơn mởn, thơm phưng phức kia đêm nào cũng có thể nằm ngủ yên lành cách
giường chú mười lăm bước ư ? Nàng nằm kia và chú nằm đây, ngủ
yên lành suốt đêm được ư ? Được chăng ? Hả ? Nếu chú làm được
như thế, tôi cũng có thể làm như Đoàn Dư trong Thiên Long Bát
Bộ, xuất Lục Mạch Thần Kiếm ra năm đầu ngón tay, làm cánh cửa
kia thủng như cái bào đu đủ ăn thịt ḅ khô. Không thể được !
Anh- bốt- si- bưu ! Một triệu năm nữa, một triệu triệu năm nữa
cũng không thể được !
Quang nói bằng một giọng cảm khái:
- Lan Phi hoàn toàn tin tưởng ở tôi. Tôi cố gắng thử làm việc
này.
Hoàng nh́n đăm đăm vào mặt Quang y như Quang là một người đau
nặng, chợt một bên lông mày của Hoàng nhếch lên. Hoàng như một
bác sĩ chợt nhớ ra một phương thuốc có thể cho bệnh nhân thoát
chết.
- Tôi thấy chỉ có một cách...
- Cách ǵ ?
- Tập !
- Hả ? Tập ǵ ?
Hoàng Chủ Nhân nghiêm giọng:
- Từ ngày xưa, con người chỉ có một cách để chế ngự được t́nh
dục và thay thế cho nhục dục, cho những khoái lạc của xách thịt, của t́nh dục... Đó là việc hành xác hoặc luyện xác. Các
nhà tu hành phải hành xác: ăn uống kham khổ, lót gai nhọn
trong y phục, dầm ḿnh trong nước lạnh mùa đông v .v... Người không tu hành th́ luyện xác, túc là tập thể dục. Ví dụ
như những lực sĩ. Bọn “át lét” tuy to con, “cốt tô”, trông
th́ hùng hồn lắm, nhưng chỉ vai u, thịt bắp thế thôi, rất kém
về mục sinh lư. Đàn bà, những người đàn bà đa t́nh, biết sống, thông minh, đều kỵ bọn lực sĩ. Và bọn lực sĩ cũng cóc cần
đàn bà. Lực sĩ chăm chỉ luyện tập mỗi ngày, và sự luyện tập ấy
làm cho nhục dục tính của họ lắng xuống, thể xác họ không đ̣i
hỏi nhục dục. Chú hiểu chưa ?
- Tôi cóc hiểu ǵ hết. Anh nói hết chưa ?
- Chú có sẵn dụng cụ ǵ để tập ở đây không ? Tạ ? Han- te ? Ếch-
tăng- sơ ?
Quang lắc đầu, chàng vừ mở miệng định nói th́
Hoàng đă nhanh hơn:
- Chú chỉ c̣n một cách đó để tự cứu chú. Tập thể dục là hy vọng
duy nhất, đầu tiên và cuối cùng của chú. Nếu không có sẵn dụng
cụ, tôi khuyên chú, nên tập động tác đo đất, lên gối xuống
gối, nằm ngửa ra ngồi lên, đầu ngón tay chạm đầu ngón chân. Mỗi đêm, trước khi lên giường ngủ, chú phải tập những động tác
ấy càng nhiều càng tốt. Chú phải làm cả trăm cái đo đất, cả
ngàn cái lên gối, xuống gối, bao giờ cho thân thể chú mỏi rời
ra, giơ chân lên không nổi. Bất cứ lúc nào chú nghĩ đến chuyện
yêu đương, chẳng hạn như chuyện phóng lên nằm trên chiếc giường
nệm mút kia khoan khoái biết chừng nào, bất cứ lúc nào thấy
thèm hôn cô ấy, dù là hôn một cái hôn rất nhỏ, rất trong sạch, lập tức chú nằm ngay xuống, chống tay lên xuống một trăm cái
cho tôi. Uưch đơ ! Uưch đơ ! – Hoàng đẩy thẳng hai tay ra trước
mặt, rụt tay vào – Uưch đơ ! Uưch đơ... ! May ra chú mới
thoát.
Tiếng nói của Lan Phi trên khu giường ngủ bay xuống:
- Anh... anh ấy về chưa ?
Quang nắm lấy vai Hoàng, đẩy ra cửa,
nói khẽ:
- Cảm ơn bồ. Hay lắm...
Hoàng bị đẩy xồng xộc ra cửa,
cổ ngoái lại:
- Đưa tôi đi đâu đây ?
- Về pḥng anh.
- Nhưng... tôi đă nói hết đâu ?
- Hết rồi ! – Quang mở cửa đẩy Hoàng ra – cám ơn nhiều.
- Chú là một thằng vô...
Cánh cửa gỗ đóng ập vào mũi Hoàng.
Vài giây đồng hồ sau Hoàng lại ghé tai vào cánh cửa để nghe trộm, nhưng trong pḥng im lặng hoàn toàn. Chàng cúi xuống cố nḥm
qua ổ khóa, nhưng lỗ khóa Tây Đức – Made in West Germany – có
cái bất tiện là nhỏ tí xíu, không tṛn như lỗ khóa Tây, lại
mỏng và dài nên không giúp chàng được ǵ cả. Chàng không nh́n
thấy ǵ hết. Bỗng, chàng nghĩ ra một chuyện, chàng đi ra
vườn.
Ṭa nhà Nguyệt Điện làm theo kiểu nhà Tây thuộc địa, nền nhà
rất cao, từ mặt đất vườn cây lên cửa sổ pḥng Lan Phi cao đến
ba thước. Như đă quen thuộc với cái tṛ leo trèo cửa sổ này, Hoàng tung ḿnh bắt lấy thành cửa sổ đu lên cho mũi giầy vào một
kẽ tường, chàng tḥ đầu nḥm vào pḥng.
Pḥng tắt đèn. Cả ngọn đèn dùng để đọc sách, đặt tạm trên
chiếc ghế gỗ trên đầu chiếc giường vải của Quang cũng không được
thắp. Hoàng mỉm cười khi thấy chàng thanh niên “gà tồ”, theo
đúng phương pháp diệt dục chàng vừa chỉ dạy đang hùng hục nằm
xấp trên nền đá hoa, chân d4uổi dài, hai tay chống lên, hạ
xuống.
Cái cảnh Quang hăng hái và chăm chỉ tập thể dục vào lúc nửa đêm
không làm cho Hoàng Chủ Nhân chú ư. Chàng ngước mặt nh́n lên
khu giường ngủ của Lan Phi. Trên đó, sau tấm màn che, tấm
thân kiều diễm của người xuân nữ tŕnh bày một màn thoát y vũ
làm cho khán giả nghẹn thở và khán giả đau tim có thể bị đứng
tim mà chết.
Căn pḥng tắt đèn nhưng chiếc đèn ngủ bên giường Lan Phi vẫn
sáng. V́ vậy, người ở ngoài nh́n rơ bóng nàng.
Nàng giơ thẳng hai cánh tay lên để vươn vai chợt nàng ngồi
nghiêng ḿnh bất động. Nàng như nghe thấy có tiếng ǵ là lạ
trong pḥng. Nghe như tiếng ai thở ph́ pḥ.
Nàng hỏi xuống:
- Anh ngủ chưa ? Anh làm ǵ đấy ?
Quang vội ngừng để trả lời:
- Anh có làm ǵ đâu ? Anh ngủ rồi.
Chương 8
Bảy giờ sáng một ngày tươi
đẹp ở Thủ Đô Sài g̣n...
Anh Mười đi sau chị vợ vào Nguyệt Điện. Vợ Mười đi thẳng vào
nhà bếp, Mười đứng lại ở giữa nhà vườn. Anh đứng móc chiếc
“pip” hiệu Rope to bằng cái chén tống trong túi ra, nhồi thuốc
lào Bastos, đứng châm lửa hút và ngửa mặt nh́n lên những cây
cao viền hai bên đường. Nắng sớm có nhiều màu trắng hơn màu
vàng bắt đầu tô trên ngọn cây. Dù rằng trong buổi sáng nay cuộc
đời của anh Mười không có ǵ lạ, không có một triệu chứng nào
báo hiệu sẽ có sự lạ xảy ra, tự dưng anh cũng cảm thấy có một
chút t́nh cảm yêu đời, xuất hiện trong tâm hồn anh.
Buổi sáng nào cũng theo sau chị vợ tới đây – đi sau đôi mông đầy, lớn như hai cái thùng đựng cốm mùa thu của dân làng Ṿng Bắc
Việt – buổi tối nào cũng lẽo đẽo đi theo vợ về nhà, suốt ngày
chịu đựng sự chỉ trích, cằn nhằn của chị vợ lắm điều, anh Mười
sợ dĩ c̣n sống được là nhờ có những buổi sáng trời đẹp như thế
này. Con phố này là một con phố ngang vắng, tiếng xe cộ di
chuyển của người đi làm từ đường lớn ngoài kia chỉ vang nhẹ tới
đây. Trong một ṿm cây nào đó có tiếng chim ríu rít, Mười đứng
ngửa mặt thở khói thuốc khói xanh vào làn không khí hăy c̣n ẩm
ướt, đôi mắt nheo lại, lắng tai nghe tiếng chim ấy.
Dưới mái nhà Nguyệt Điện, cánh cửa pḥng Lan Phi mở ra lối đi
chung. Quang, y phục đàng hoàng, đi giầy mocassin, tay ôm
tập sách, trên đường đi đến Đại Học Y Khoa. Lan Phi, đă rửa
mặt và chải tóc tạm, búi lên đỉnh đầu, đưa người yêu ra cửa.
Nàng đứng nửa trong nửa ngoài cánh cửa:
- Cẩn thận nghe anh, Lái xe chậm chậm chứ. Anh đừng chạy xe
nhanh, em không chịu đâu...
Nàng dặn ḍ chàng y như một cô vợ trẻ dặn chồng.
- Em nhất định “cúp cua” hôm nay hả ?
- Nhất định ! – Nàng đáp – Sáng nay bên em cũng chẳng có ǵ. Hai giờ thực tập. Em cần th́ giờ ở nhà sửa soạn nhà cửa cho
thật đàng hoàng. Ḿnh c̣n thiếu thốn nhiều thứ quá. Nhà đầu
tiên của chúng ḿnh mà bị thiếu thốn em chịu không nỗi. Em phải
đi chợ sắm các thứ cần dùng. C̣n thiếu nhiều lắm anh ạ.
Đi được vài bước. Quang quay lại. Lan Phi vẫn nửa người trên
nhô ra, nửa người dưới trong pḥng,
âu yếm nh́n theo chàng:
- Anh không muốn em gượng nhẹ cái thằng cha bất lương này nữa... – chàng chỉ tay vào cánh cửa pḥng trước mặt nàng – nếu nó
c̣n ṃ sang bên ḿnh, nói vớ vẩn...
Lan Phi giơ ngón tay trỏ lên miệng:
- Anh... nói khẽ chứ. Sợ hắn nghe tiếng...
- Anh cần cho nó nghe. Nếu nó sang bên ḿnh giở tṛ ấm ớ hội tề
anh sẽ đấm vỡ mặt nó. Em nói cho hắn biết là anh không muốn
thấy mặt nó bên pḥng ḿnh. Em cũng không được nói chuyện với
nó. Nếu em c̣n nói với nó tức là em khuyến khích nó,
em coi thường anh...
Lan Phi nở một nụ cười thông cảm và đại lượng.
- Biết rồi người hùng... đi học đi, người hùng !
Quang đi rồi, Lan Phi trở vào nhà, nàng chưa trải lại xong
chiếc niệm giường th́ cánh cửa pḥng đă mở nhẹ, một thiếu phụ
bước vào.
Thiếu phụ đó là Minh Nhung. Sáng nay nữ giáo sư Line Em Em bận
bộ đồ đầm áo liền với váy mầu lam. Trông nàng sang và lịch sự
rơ ra một “first class lady”, nét mặt nàng nghiêm trang, hơi
có vẻ lạnh lùng. Nàng đứng lại giữa pḥng đảo mắt nh́n quanh
như muốn t́m những dấu vết ghi lại một đêm phạm tội của cô cháu, Lan Phi vội vàng xuống pḥng chào đón bà d́.
Lan Phi chưa kịp nói, nụ cười chào đón chưa tắt trên môi,
Minh Nhung đă phủ đầu:
- Sáng nay, D́ bận. D́ chắc Lan Phi cũng không có nhiều th́
giờ. Chắc Lan Phi đang cần sửa soạn để đi học. V́ vậy, D́
không muốn dài ḍng. Chúng ta nói ngay vào chuyện. D́ vừa thấy
anh Quang ở đây đi ra ? Anh ấy mới đến đón Lan Phi đến trường ?
- D́ ngồi đây đă nào. Để Lan Phi nói D́ nghe... Lan Phi cũng
đang muốn nói rơ với D́ tất cả những chuyện D́ vừa mới hỏi.
- Nói đi, D́ nghe...
- Lan Phi mời anh Quang đến đây ở chung. Ở chung thôi, Ở chung
theo nghĩa đen, không có một chút nào lộn xộn cả. Đêm anh
Quang ngủ ơ đây, Lan Phi ngủ trên kia...
Minh Nhung mỉa mai:
- Lan Phi ngủ măi tận trên kia ? Xa những mười mấy bước.
Thấy rơ sự lố bịch và đuối lư của ḿnh, Lan Phi trở thành liều
và bướng, nàng nh́n thẳng vào mặt Bà d́ với một đôi
mắt thách thức:
- Vâng, không có một chuyện ǵ bậy bạ xảy ra cả.
Minh Nhung cười x̣a:
- Honni soit qui mai y pense... ! Kẻ nào nghĩ bậy là kẻ đó
xấu phải không cháu ?
- Vâng, cháu với Quang yêu nhau và dự định kết hôn với nhau. Chúng cháu sống chung rất trong sạch, rất “platonique” để t́m
hiểu chúng cháu có hợp tính, hợp nết nhau không. Cháu muốn
được biết chắc chuyện đó trước khi kết hôn...
!
Như đầm, Minh Nhung bực dọc giơ hai tay lên, rồi buông xuống,
chiếc sắc da cầm tay đập nhẹ vào đùi nàng:
- T́m hiểu tính nết trước khi kết hôn ? Nên lắm ! Nhưng thiếu ǵ
cách t́mh hiểu. Hai người sống riêng với nhau trong một căn
pḥng như thế này th́... t́m hiểu cái ǵ cho nỗi ? Lan Phi... Cháu, D́ không muốn sống sượng, cháu biết hơn ai hết là D́
không muốn tỏ ra thô lỗ tục tằn... nhưng mà cháu có c̣n việc
ǵ phải làm khác không... ?
Lan Phi giả vờ không hiểu:
- Cháu c̣n phải học để trở thành cô Dược Sư...
!
- Cuộc t́m hiểu của cháu ở đây, chín tháng nữa...
sẽ đem lại cho cháu một kết quả bằng xương bằng thịt...
- Nhưng chúng cháu không làm bậy th́... th́... làm sao xẩy
ra chuyện ấy cho được ?
Khi nói câu sau, Lan Phi ngây thơ và chân thành thực t́nh. Nàng có lư trong cái ngây thơ của nàng “nếu trai gái không nằm
với nhau, làm sao người nữ có thai, sinh con cho được ?” không
thể nói ǵ hơn. Nữ giáo sư Line Em Em thở dài:
- Đêm qua, Quang ngủ ở đây ?
Với cái dáng điệu của một người tuyệt vọng, Minh Nhung chỉ tay
vào chiếc giường vải đă được xếp lại, đặt dựa góc tường.
Lan Phi thấy câu hỏi ấy của bà D́ thật là thừa đầy ngớ ngẩn và
chẳng có một tí “tiến sĩ”, thạc sĩ văn chương” nào cả.
Nhưng nàng cũng phải gật đầu:
- Vâng,
- C̣n cháu, cháu ngủ một ḿnh trên giường kia ? Suốt đêm ?
- Vâng. Nếu D́ muốn cháu phải thề... D́
mới tin...
- Quang nó bằng ḷng như thế ? Nó chịu như thế ?
Mặt Lan Phi cười tươi lên. Nàng kiêu
hănh:
- Vâng. Anh ấy hoàn toàn đồng ư với cháu. Anh ấy sốt sắng cộng
tác với cháu để làm cuộc sống chung này. Chúng cháu gọi đây là
một cuộc thí nghiệm.
Như một kẻ vừa chiến đấu cam go và vừa thất bại, Minh Nhung mệt
mỏi buông ḿnh ngồi xuống ghế.
- D́ chậm tiến quá mất rồi. Các cô sinh viên đời nay văn minh
quá xá. Đến nay, D́ mới biết những tư tưởng, những lư thuyết
về t́nh yêu, về gia đ́nh xă hội mà D́ dạy ở trường đều lạc hậu, đều bị “để pát- xê” tự bao giờ rồi. D́ đến phải xin từ chức
dạy học.
Lan Phi cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nàng im lặng chờ
đợi các đợt tấn công mới.
Vài giây sau, Minh Nhung mới tiếp:
- Nếu có thể biết chắc chắn được rằng Quang nó sẽ không đổi ư,
nó sẽ giữ được như thế măi măi...
- D́ đừng lo. Anh ấy đàng hoàng lắm. Khi anh ấy đă quyết định
làm một việc ǵ, anh sẽ làm cho kỳ được.
Minh Nhung lại thở dài:
- Chỉ sợ nó lại quyết định... không chịu ngủ riêng th́ mới là
chết: Hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, yêu nhau, sống
chung trong một căn pḥng mà... không có ǵ xảy ra cả... ?
Vô lư... ! Có hai người đều là gỗ đá th́ mới không có ǵ...
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...
Đôi mắt trong đẹp của Lan Phi mở rộng nh́n Minh Nhung,
đôi mắt nặng những trách móc:
- Văn minh như D́ mà cũng nói câu ấy ư ?
Minh Nhung đỏ mặt:
- Đôi khi ḿnh không nói được, cháu ạ. Các cụ ngày xưa không
phải là nói sai hết cả đâu. Các cụ có kinh nghiệm,
các cụ nói theo kinh nghiệm...
Hai D́ cháu lại im lặng. Bầu không khí tươi mát của buổi sáng
đẹp trời, nắng vàng trở nên nặng nặng.
Minh Nhung – một lần nữa – lại thở dài:
- D́ không biết cháu có ư dọn lại đây. Nếu biết D́ đă làm hết
cách để ngăn cản. Lan Phi muốn ra ở ngoài mà không cho D́ biết
trước, thật là bậy. Ở đây, Lan
Phi c̣n phải đề pḥng một người nữa...
- Ai hả D́ ?
- Ông chủ nhà này !
- D́ nói ông Hoàng à ? Ông ấy có ǵ đâu mà phải đề pḥng ạ ?
Cháu chỉ thấy ông ấy vui vẻ và dễ tính...
Line Em Em chợt nở một nụ cười,
cay đắng nhiều hơn là mỉa mai:
- Hồi năy, D́ lo sợ về chuyện Quang sống ở đây với cháu, nhưng
cũng có thế Quang ở đây, bên cháu suốt ngày, đêm, cũng là một
chuyện hay. Quang sẽ bảo vệ cho cháu.
Lan Phi nh́n đôi lông mày. Nàng thấy bà D́ – người mà cách đây
hai năm. Nàng c̣n cho là tối tân nhất thế giới và văn minh hoàn
toàn – có vẻ khó hiểu quá. Nàng chưa đoán biết là Minh Nhung
định áp dụng chiến thuật ǵ đây với nàng. Vừa vài phút trước, D́ nàng làm như việc Quang ngủ đêm trong căn pḥng này là một
tội trọng, một hành động thương luân bại lư khủng khiếp, nhưng
cũng ngay sau đó bà ta lại cười duyên và tuyên bố rằng việc
Quang ở bên nàng lại là hay, hữu ích. Nàng nhận xét đă nhanh, phán đoán, “bắt mạch” đă giỏi, nhưng D́ nàng thay đổi lập
trường nhanh quá.
Nàng để hết tâm trí vào cuộc đối thoại để đề pḥng tránh những
ngọn đ̣n bất ngờ của đối phương. Trong khi chờ đợi đỡ đ̣n và
đánh đ̣n, nàng thở dài và biểu lộ sự bực dọc:
- Không biết bao giờ D́ mới chịu nhận cho là cháu đă lớn rồi
cháu không c̣n nhỏ dại đến nỗi cần người khác nâng đỡ hoặc dắt
đi chơi nữa. Cháu có đủ sức tự vệ.
Sự ngạc nhiên của Lan Phi càng tăng thêm khi Minh Nhung công
nhận ngay:
- Có thể cháu nói đúng. Nhưng cũng chính v́ thấy Lan Phi đă lớn, lớn... vừa chưa lớn hẳn... nên D́ mới lo, Lan Phi kể
lại cho D́ nghe câu chuyện từ đầu coi nào. V́ lư do nào Lan Phi
lại có ư định mời Quang về đây sống để thử tính nết ?
Lan Phi ngồi dựa lưng vào thành ghế, nàng kể tất cả những ǵ
nàng có thể kể được về mối t́nh, dây liên lạc giữa nàng và
người yêu, cho bà D́ nghe. Nàng là sản phẩm của một mối t́nh
tan vỡ, một gia đ́nh ly tán, nơi mà “t́nh yêu không cần phải
có chính trị xách cặp đi vô cùng lững thững đội nón đi ra”. Trước khi cơi đời này có nàng, cha mẹ nàng đă yêu nhau. V́ có
yêu nhau cha mẹ nàng mới kết hôn, nhưng t́nh yêu ấy không bền: hai ông bà xa nhau, cha nàng, theo sự nhận định của nàng, c̣n
t́m thấy một t́nh yêu khác, có thể là nhỏ hơn và không đẹp bằng
mối t́nh cũ, với một cô vợ bé, nhưng cuộc sống của mẹ nàng th́
hoàn toàn ủ dột và u buồn. Nàng không thể biết tại sao cha mẹ
nàng hai mươi năm trước yêu nhau, có thể chết v́ nhau, có thể
không lấy được nhau th́ chết mà mười năm sau đó, lại không yêu
nhau nữa lại dửng dưng đến cái độ gần như là thù hận nhau ? Theo
nàng nghĩ, có thế chính cả cha mẹ nàng cũng không hiểu tại sao. Nàng thấy rằng trong ḍng họ nàng, họ Mẹ, h́nh như là có
“giớp” ly dị, có mả con gái bỏ chồng...
Nói tới đây, Lan Phi giả vờ như bà D́ nàng – bà D́ cũng ly dị
chồng như Mẹ nàng – là người ngoại họ, một người hoàn toàn xa
lạ với cái “mả con gái bỏ chồng” của họ ngoại nàng. Tuy vậy, nàng cũng bỏ chuyện đó lướt nhanh sang trường hợp riêng của
nàng.
Từ khi mới biết suy nghĩ, nàng đă thắc mắc nhiều về trường hợp
của cha mẹ nàng. Nàng rất sợ sự t́nh yêu tan vỡ, sợ chuyện yêu
nhau rồi dửng dưng lạnh nhạt với nhau. Nàng không muốn sống cô
đơn, buồn tủi như mẹ nàng. Khi nàng gặp và yêu Quang, sự ly
tán của gia đ́nh nàng càng ám ảnh nàng dữ dội. Nàng muốn biết
chắc rằng nàng và người yêu có yêu nhau đến cái độ có thể sống
với nhau suốt đời chăng.
Nàng kể bà D́ nghe công tŕnh khó khăn của nàng trong việc
thuyết phục Quang chấp nhận cuộc thí nghiệm sống chung nhà mà
không “yêu” nhau trước ngày cưới này. Họ sống chung với mục
đích t́m hiểu xem cho có thật là hợp tính, hợp nết, có thể
chịu đựng nhau lâu dài hay không. Có lẽ trước nàng, chứ có một
cô gái nào có sáng kiến táo bạo này. Nàng hy vọng và tin chắc
là nàng sẽ thành công. Bất cứ cuộc thử thách xoay chiều về
hướng nào, nàng cũng có lợi, và Quang cũng có lợi. Nếu họ
không chịu nổi nhau, họ sẽ xa nhau kịp thời để khỏi phải hối
hận về sau. Chàng và nàng sẽ không phải chịu cảnh góa chồng mà
chồng có vợ bé góa vợ mà đi lấy người khác v .v... với tư
cách thông tin, nàng báo cho Minh Nhung biết rằng đêm qua, đêm
thứ nhất và cũng là đêm nguy hiểm nhất cuộc đời họ hoàn toàn
b́nh thường không có ǵ gay cấn xảy ra cả. Nghĩa là mọi sự đều
tiến theo đúng chương tŕnh dự định.
Đến đoạn cuối bài thuyết tŕnh của cô cháu gái nữ sinh viên, nữ
giáo sư Em Em đă thấy và đă phải nh́n nhận cô cháu nàng là một
cô gái mới có nhiều sáng kiến đáng sợ và có nhiều khả năng dẫn
dắt đàn ông làm theo ư ḿnh.
Line Em Em cầm chiếc sắc tay, nàng đứng dậy:
- D́ thấy Lan Phi có vẻ những chuyện Lan Phi đang làm. D́ chỉ
c̣n có thể hy vọng Lan Phi sẽ không có điều ǵ hối hận sau này. D́ phải vào trường... – nàng nh́n đồng hồ tay – D́ có lớp
chín giờ, Lan Phi nên cẩn thận.
Chị Mười đang quét lối đi, chị dừng chổi,
cười tươi với Minh Nhung:
- Cô giáo... cô giáo dọn về nhà mới được như ư không ạ ?
Minh Nhung nhớ đến căn pḥng nhỏ, hẹp, với một số đồ vật tốt
cần, như một căn pḥng lính, nơi nàng nằm trằn trọc suốt đêm
qua trên chiếc giường sắt kọt kẹt rên xiết mỗi khi nàng trở ḿnh,
nàng gượng cười:
- Không được bằng ở đây, nhưng cũng tạm được. Ông Hoàng có nhà
không chị ?
- Cậu ấy vừa ra phố, có lẽ cậu ấy đi cắt tóc.
Chị Mười “tố” luôn:
- Cô c̣n lạ ǵ tính cậu Hoàng. Đàn ông ǵ mà chải chuốt hơn đàn
bà. Tôi cứ thấy năm ngày là cậu ấy đi cắt tóc một lần. Đă thế
lại c̣n chọn thợ. Lần nào cũng phải cắt anh thợ đó là mới được. Lăo Mười nhà tôi cũng tấp tểnh học cậu ấy, định đi theo lên
tận đẩu tận đâu cắt tóc, tôi cấm ngay. Lăo nhà tôi hai tháng
mới cạo một lần, có sao đâu... Cô có phải vô trường gấp lắm
không ? Mời cô vô uống một ly cà phê. Để tôi pha cô một ly đặc
biệt... cô vẫn thích cà phê của bếp Mười lắm mà...
?
Minh Nhung lại nh́n đồng hồ, gần đến chín giờ rồi. Giờ này, nàng bắt đầu đi tới trường là vừa. Nhưng người đàn bà – hơn nữa, người đàn bà đa t́nh – trong Minh Nhung đánh ngay một chưởng
làm cho người nữ giáo sư ở chung trong nàng bay ra xa đến năm
sáu chục dậm, nàng muốn nghe chuyện Hoàng, muốn nh́n lại nói
Hoàng ăn nhiều buổi cơm, ăn thật là ngon, nơi nàng đă ngồi tṛ
chuyện, nói thật ít, cảm thông thật nhiều với chàng.
Chỉ mới xa nơi này có một đêm, nàng đă thấy nhơ nhớ. Dường như
nàng cảm giác rằng nàng đă xa nơi này lâu lắm rồi. Trong những
ngày vào đây, nàng đă dửng dưng, với nơi này lắm rồi. Nhưng
nàng chỉ dửng dưng, chỉ tưởng rằng nàng sẽ bỏ đi xa được, khi
nàng c̣n ở đây mà thôi. Đi ra khỏi Nguyệt Điện, nàng thấy một
nỗi tiếc thương và nhớ nhung đột ngột đến tràn ngập tâm hồn. Nghĩ rằng lát nữa, nàng có vào lớp chậm vài phút cũng không sao, v́ cả năm nay, nàng chưa từng vào lớp trễ phút nào, và buổi
học nào nàng cũng ra sau học tṛ, Minh Nhung đi theo chị Mười
vào pḥng Hoàng Chủ Nhân.
Chị Mười cười khoái chí để lộ hàm răng Phernandel:
- Nực cười quá... Thiệt trời hại cậu ấy. Thấy cô sinh viên
dọn đến, ông cậu cuống lên, bắt tôi làm gà quay,
nem rán để đăi. Có cả rượu “săm banh” đàng hoàng cũng như đêm
đầu tiên cô dọn đến đây đó...
Bếp Mười cười h́ h́ trong lúc nữ giáo sư Minh Nhung chết điếng:
- Bổn cũ soạn lại mà cô... Ôn cậu chỉ có một cách ấy đem xài
lại hoài... không ngờ cô bé ấy đă có chồng rồi. Lúc đầu, mới thấy cô bé đến, tôi ngán quá. Tôi nghĩ đúng là chuột non
chui vào bẫy, mỡ để miệng mèo, ông cậu lấm la, lấm lét đúng
là quạ thấy gà con. Măi đến tối qua, ông cậu vẫn c̣n chưa biết
là cô bé có bồ cựa mà ! H́... h́... chắc là ông cậu
vỡ mộng cay cú lắm:
Minh Nhung là người thứ nhất ngạc nhiên khi nàng thấy nàng lên
tiếng bênh vực Hoàng Chủ Nhân:
- Theo tôi, Hoàng cũng không đến nỗi nào... ! Nàng suy nghĩ
vài giây, nét mặt buồn và thương hại – Tôi hiểu anh ấy. Anh ấy
là người cần t́nh yêu, t́nh thương, một người cô đơn. Anh hy
vọng tôi sẽ đem lại cho anh những t́nh cảm mà anh thiếu thốn.
Bếp Mười trợn tṛn đôi mắt nh́n Minh Nhung:
- Hờ... Hờ... Nữ giáo sư dạy khoa tâm lư như cô mà c̣n nói
thế th́... hơi ngây thơ quá đấy, cô giáo ạ.
Minh Nhung không giận, nàng nh́n chị bếp bằng một đôi mắt
bao dung:
- Tôi nghiên cứu nhiều về tâm lư nhất là tâm lư thiếu nhi. Do
đó, tôi rơ tâm lư anh Hoàng. Anh ấy... tâm hồn, tâm lư ảnh... vẫn hoàn toàn là trẻ con. Đúng thế. Có lẽ chị không nhận
thấy nhưng có những bằng chứng rơ ràng. Tỷ dụ như anh ấy tặng
tôi một con búp bê nhồi bông... chỉ có trẻ con mới
tặng bạn gái búp bê...
Giận quá, chị Mười nói lắp:
- Cậu... cậu... cậu ấy tặng cô... con... con... búp bê... mà... cô... cô
Như nhịn không nổi chị ngoắt tay:
- Cô... cô... qua đây...
Chị Mười dẫn Minh Nhung vào pḥng ngủ của Hoàng Chủ Nhân. Chị
mở một ngăn tủ, cho Minh Nhung thấy có
tới cả tá búp bê nhồi bông – toàn là khỉ mắt trố – ngồi chồm hổm
bên trong:
- Cậu... cậu... bé con ngây... ngây... thơ của cô
đây, cấu ấy có sẵn cả chục món đồ như thế này...
có cô trẻ con th́ có...
Chị hung hăng mở một ngăn kéo:
C̣n đây là kho dự trữ ch́a khóa trái tim. Cô nào đến cũng có
một ch́a khóa vẽ trái tim... heo rướm máu. Cô nào cũng tưởng
chỉ có ḿnh có một ch́a khóa tim heo cả lố đây. Mại vô... mại vô... lâu lâu mới có một lần,
mua một biếu một...
Nữ giáo sư tâm lư Minh Nhung trước dẫy ch́a khóa có sơn h́nh
trái tim nằm sắp lớp, chóng mặt mỏi đầu gối như muốn xỉu.
Chị Mười thương hại đẩy nàng đến bên một chiếc ghế gần đó:
- Để tôi nói cô nghe qua tiểu sử cậu bé con cô đơn đáng thương
hại của cô. Cậu bé của cô thích gần đàn bà... Đúng đấy cậu
bé con cần t́nh yêu ? Cũng đúng nốt, có điều cậu ấy chỉ khoái
gần đàn bà đẹp, và gần ba bốn cô liền tù t́ cùng một lúc. Coi
nào, năm tôi tới đây là năm 1948. Năm đó, cô Mộng Vân đang an
ủi cậu ấy. Đó là năm cô Mộng Vân,
cô ấy ở pḥng cô...
Như người mất hồn, Line Em Em nhắc
lại:
- Mộng Vân ?
Chị Mười gật đầu:
- Mộng Vân, cô ấy nói là làm nữ thư kư, nhưng có vẻ hành nghề
tài tử và dư tiền lắm.
Chị Mười bằng một lối kể chuyện rất mạch lạc, có đầu có đuôi
nhấn mạnh ở những đoạn cần nhấn mạnh và nói lửng lơ nhũng chi
tiết nào cần được kể lửng lơ để người nghe hiểu ngầm. Rồi vanh
vách, “nói có sách mách có chứng” chị kể ra cả tá t́nh duyên
gay cấn nồng nàn nhăng nhít giữa Hoàng Chủ Nhân và một lô các cô
gái trẻ có, hơi có tuổi có, đă đem thân đến ở căn nhà Nguyệt
Điện này.
Đôi mắt Minh Nhung mở một lúc một lớn, làn da mặt nàng – dướ
làn phấn son – cứ mỗi mẩu “truyện ngắn t́nh cảm” do bếp Mười kể
xong là một thêm xanh đi. Nàng kinh ngạc, rồi xúc động và sau
cùng, nàng thốt ra một sự thật:
- Th́ ra v́ thế hắn lấy tiền nhà rẻ rề...
!
Đó là một sự thất mà người thường gọi là thốt ra tự đáy ḷng.
Trong tiệm hớt tóc, năm ghế đều có khách ngồi thêm ba bốn khách
chờ. Tiếng kéo reo lách tách, đang giờ đông khách, chuyện
đang vui. Người ta đang bàn luận đến vấn đề trọng đại như là: những bộ ngực của Marilyn Monroe, Jayne Mansphield, Sophie
Loren, Anita Ekberg. Từ đề tài đó họ chuyển sang các cô đào
Việt Nam: Thẩm Thúy Hằng, Thanh Nga, Thanh Thúy, Bạch Yến.
Hoàng Chủ Nhân nằm ngửa trên ghế, đôi mắt lim dim. Đây là giây
phút khoan khoái nhất trong cuộc cắt tóc của chàng: phút nằm
ngửa, đắp khăn mặt tẩm nước nóng vào mặt để cạo mặt.
Đêm qua, chàng uống quá nhiều rượu, lại dầm trong đêm quá lâu
ở ngoài vườn, sáng nay chàng thấy nặng đầu và đă tưởng là bị
cảm. Nhưng đến bây giờ – hai viên thuốc Optalidon uống với nước
chè nóng bắt đầu ngấm – chàng đă cảm thấy dễ chịu. Nhân thiên
hạ nói về người ngợm, chân tay cùng
những món do trời cho thật và chỉ có trời tự tay làm và những
món do tay người với sự cộng tác của một thứ cây Caouichouc –
Hoàng thấy cao hứng:
- Để moi kể các toa nghe một câu chuyện... – Hoàng Chủ Nhân
cao giọng -.... trăm phần trăm xẩy ra ở ngay cái... các
em nữ ca sởi ở đất này... (sách in không rơ)... “cốt- si-
tô” hả ? Các bạn có đồng ư là có nhiều em to con, ngực nghiếc
trông vĩ đại... trông cũng không đến nỗi nào, tuy không thể
so sánh với phụ nữ các nước bạn hả ? Bồng... ! Có một chàng
công tử con nhà giàu nọ mê một em nữ ca sĩ kia... Chàng rất
chịu khó chi tiền và em cũng biết chém ra ǵ... Theo đuổi măi
đến một đêm sau khi tốn một số tiền khá lớn với nhiều món quà
tặng cũng lớn không kém, chàng được nàng cho toại nguyện đêm ấy, chàng sung sướng mê ly đúng là một chú rể đêm động pḥng. Đêm
đến, chàng đón nàng vào một pḥng khách sạn lịch sự
như Majestic chẳng hạn...
Vào pḥng, chàng nóng ruột nên... xông trước, phóc lên
giường nằm đợi nàng.
Pḥng vắng, kín đáo ánh sáng mờ ảo, dịu
dàng. Nàng sửa soạn...
Chàng nằm thoải mái hút thuốc, nh́n ngắm nàng... nữ ca sĩ
nhà ta sửa soạn. Trước hết, chàng công tử thấy nàng cởi áo dài
rồi nàng tháo bộ tóc giả vắt lên thành ghế...
đôi lông mi giả được nàng gỡ ra khỏi mắt để lên mặt bàn ngủ...
Tiếp đó, nàng tháo hàm răng giả bỏ vào ly nước lạnh trên mặt
bàn... Tiếp tục nàng cởi chiếc Valisère lấy ra đôi vú giả bằng
cao su mút...
Khi nàng ca sĩ lấy ra đến cặp mông giả cũng bằng cao su th́ nàng
thấy chàng công tử – người say mê đeo đuổi nàng từ một tháng nay
– trở dậy b́nh tĩnh bận y phục.
Ngạc nhiên nàng hỏi:
- Sao vậy anh ? Có chuyện chi vậy anh ?
Chàng công tử đáp:
- Anh về...
- Sao anh lại về ? Anh không yêu em sao ? Vô lư... – nàng ca
sĩ tỏ vẻ không tin - Anh đeo đuổi em từ bao nhiêu ngày nay,
anh tốn với em biết bao nhiêu là tiền..., sao bây giờ, đến gần
đích, anh lại bỏ về... ?
Và chàng công tử thở dài:
- Anh về nhà t́m trái...... t́m... t́m trái tim giả của
anh đến đây để yêu em...
Khách mày râu trong tiệm cười phá lên... Những tiếng cười hô
hô làm rung chuyển cả những chiếc ghế thợ cạo nổi tiếng là loại
ghế vững nhất. Tiếng cười của Hoàng Chủ Nhân lớn, ṛn và khoái
trá hơn hết.
Một chiếc xe tắc xi phóng tới dừng trước một tiệm hớt tóc. Một
thiếu phụ bận đầm từ trong xe phóng ra, một tay nàng xách chiếc
ví da, tay kia xách chân một con khỉ bằng vải nhồi bông.
Thiếu phụ đó là Minh Nhung. Nàng xồng xộc đi vào tiệm hớt tóc.
Trong tiệm mọi người đều im tiếng, ngoái cổ lại – những gọng
tông đơ, kéo và dao Tây Đức, máy sấy tóc Calor, que móc tai
hiệu Việt Nam, đều được ngừng giữa không khí – nh́n người thiếu
phụ hầm hầm đi vào. Nàng nh́n vào tận mặt từng anh ngồi ghế để
nhận diện.
Chợt Hoàng Chủ Nhân, sau vài giây ngừng nghĩ,
lại phá lên cười một ḿnh:
Này... các toa biết cái tim giả... đó nó dùng để chỉ cái
ǵ rồi chớ ? hiểu ngầm mà... H́... H́... Moa c̣n một
chuyện này nữa, cũng chuyện nữ ca sĩ... Để moa kể các toa
nghe... Ối... cái ǵ thế... ?
Bốp ! Minh Nhung đập mạnh con khỉ nhồi bông vào mặt Hoàng. Tối
tăm cả mặt mũi, lại thêm bị bọt xà bông vào mắt, Hoàng ú ớ đến
vài giây mới nh́n ra Minh Nhung.
- Hả ? Em làm cái chi mà kỳ cục vậy ?
Lúc đó, nữ giáo sư Minh Nhung không c̣n là một bà trí thức đă
du học ngoại quốc đỗ đạt cao nữa, nàng chỉ c̣n là một người đàn
bà. Không những chỉ là đàn bà không mà thôi, rằng c̣n là đàn
bà đa t́nh mà thất t́nh, đàn bà bị đời lừa dối – nàng
giơ cao con búp bê khỉ nhồi bông lên định giáng thẳng xuống mấy
cái nữa:
- Anh là đồ khốn nạn... Đồ đểu... Đồ... đồ... Sở
khanh... – Tiếng nàng the thé lạc giọng – Đến bây giờ tôi mới
biết anh...
Rất nhanh nhẹn và tỉnh trí, Hoàng ngồi dậy hất tung chiếc áo
choàng, giựt lấy chiếc khăn mặt mới trong tay anh thợ,
chùi mặt...
Rồi chàng lại nghiêm giọng:
- Biết cái ǵ ? Tại sao lại...
- Biết cái ǵ hả ? Mộng Vân này, Ngọc Sương này, Kiều Xuân này... c̣n bao nhiêu người nữa ?
- Ô hay... tại sao em lại hỏi vớ vẩn thế... Những người đó
đều là trước em... Ngày đó, đời anh chưa có em... Anh
sống độc thân, biết làm sao được !
- Anh lừa dối tôi... ! Bao nhiêu cô như vậy mà anh dám nói
với tôi là pḥng tôi chưa ai ở hết, tôi là người đầu tiên anh
yêu... Anh nói... Ồ anh đểu... đểu... đểu... khốn
nạn... khốn nạn...
Hoàng Chủ Nhân đàng hoàng giơ hai tay lên ngăn lại:
- Xin cô đừng nói quá. Ở đây có nhiều ông tử tế, tôi không
muốn nặng lời với cô. Nếu tôi nói ra th́ phiền lắm – Xin lỗi... cô làm ơn nghĩ lại giùm xem... ai là kẻ thiệt tḥi hơn
trong vụ này ? Cô hay là tôi ?
Trận phản công của Hoàng tới đột ngột và chững chạc quá làm cho
Minh Nhung ngây mặt ra. Nàng không thể tưởng tượng được rằng
sau khi nàng nói đến những tên Mộng Vân, Ngọc Sương, Kiều Xuân
v .v... Hoàng c̣n có đủ can đảm để chất vấn lại nàng.
V́ vậy nàng ú ớ:
- Anh... anh thiệt hại cái ǵ ?
- Sao lại không... ? Cô cho tôi là người thế nào ? Tôi cũng
có tâm hồn... tôi cũng biết buồn phiền đau đớn, tôi cũng
biết nhớ thương chứ ? Ngày cô thất t́nh... cô chán đời... cô t́m đến tôi cô đ̣i hỏi ở tôi một t́nh yêu, một sự an ủi... ! Tôi... tôi ngốc dại tôi yêu cô... Yêu với tất cả mối
t́nh nồng nàn của tôi. Tôi tưởng lầm là cô cũng có đôi chút cảm
t́nh với tôi. Không... tôi không mơ mộng, không đ̣i hỏi
nhiều, tôi nghỉ rằng ít ra... cô cũng yêu tôi đôi chút. Cô
để cho tôi lầm là cô yêu tôi, cô nuôi dưỡng cái lầm ấy của tôi, Cho đến một buổi sáng đẹp trời cô thản nhiên báo cho tôi biết
là cô không yêu tôi nữa, rằng cô đă t́m được một người khác... Cô thản nhiên cho tôi nghỉ việc như một anh bồi. Anh bồi của
cô chắc chắn cũng c̣n được cô đối xử gượng nhẹ và trọng nể hơn
tôi. Cô coi tôi như một món đồ dùng chỉ để gần khi dùng đến, cô liệng tôi đi như một đôi giày rách... ? Ai thiệt... ?
Ai đểu... ?
Như uất hận v́ “nỗi đau thương ngàn đời của giống Đực bị giống
Cái khai thác” giọng nói của Hoàng Chủ Nhân chan chứa nghẹn
ngào:
- Khi bỏ tôi để đi theo một người đàn ông khác có địa vị hơn tôi, giầu tiền bạc hơn tôi, cô có nghĩ rằng tôi sẽ đau khổ, chán
đời tuyệt vọng đến là chừng nào không ? Tôi không kêu rên, không trách hận cô th́ thôi chứ ? Cô c̣n có can đảm trở lại đây
làm xấu tôi nữa sao ? Tôi chẳng làm ǵ bậy mà tôi sợ, nhưng nếu
tôi nói hôm nay th́ các ông bạn đồng hớt tóc với tôi đây sẽ hiểu
lầm tôi. Các ông bạn đây toàn là người đứng đắn, sẽ nhổ vào
mặt tôi.
Nữ giáo sư Minh Nhung há hốc mồm, Hoàng
Chủ Nhân bồi thêm một “chưởng” tối hậu:
- Cô đă đi th́ thôi... cô lại c̣n giới thiệu tôi cho cô cháu
của cô... Một ḿnh cô hành tội tôi chưa đủ hay sao. Tôi đâu
có phải là đầy tớ của các cô... hễ các cô cần đến là có ngay... hễ các cô hết cần th́ biến...
?
Nữ giáo sư đỏ bừng mặt, nàng “rút lui có trật tự” ra khỏi tiệm
hớt tóc.
o0o
|