Dưới Ánh Trăng Cô Đơn   Quỳnh Dao Pages Previous  1  2  3  Next   

Chương 4

Hôm ấy Văn Điệt ở nhà và phải tiếp một vị khách từng nghe tên, nhưng lại không quen.
Đấy là bác sĩ Huỳnh Chấn B́nh.
Đúng ra th́ Huỳnh Chấn B́nh đến là để t́m Du, nhưng v́ Du không có ở nhà, mà ông Địch Sanh lại bận việc ở sau nông trại nên Điệt phải tiếp.
Chấn B́nh mở lời:
- Tối nay tôi và anh Du đều có ca trực đêm, nên tôi tưởng là Du sẽ có mặt ở nhà. Tôi định t́m Du để thảo luận một vài sự việc.
Văn Điệt hơi ngạc nhiên:
- Thường khi anh và anh Du đều gặp nhau ở bệnh viện cơ

mà? Tại sao không nói chuyện ở đấy có phải gọn hơn không?
- Đă mười ngày qua chúng tôi không gặp nhau - Chấn B́nh có vẻ bứt rứt nói - Tôi nghĩ là... Du cố t́nh muốn lánh mặt tôi.
- Thế à?
- Vâng - B́nh lại tiếp - Bởi v́ có nhiều vấn đề tôi cần giải thích. Tôi không muốn giữa tôi và Du có sự hiểu lầm. Chúng tôi đă từng cộng tác nhau trong việc chữa chạy cho bệnh nhân hơn năm năm qua.
- Hai người đă có sự xung đột?
- Cũng chưa có ǵ - Chấn B́nh nói - Tôi chỉ mới đề nghị với Du là chấm dứt sự hợp tác, mỗi người nên trị liệu bệnh nhân một cách riêng rẽ. V́ sự hợp tác nhiều khi làm cho con người hay ỷ lại, không dám hoạt động một cách độc lập, nhưng Văn Du không đồng ư và h́nh như anh ấy đang giận tôi.
Văn Điệt yên lặng. Chàng cảm thấy có cái ǵ đó không b́nh thường trong chuyện này. Một bác sĩ có thực tài, có tên tuổi lẫy lừng th́ sao lại bắt buộc phải có người cộng tác mời làm việc được? Không lẽ không có Chấn B́nh, Du chẳng làm ǵ được cả sao?
- Thường khi hai người cộng tác nhau trong lănh vực nào? - Điệt hỏi.
- Chủ yếu là giải phẫu. Không chỉ là những ca giải phẫu phức tạp.
Và B́nh nói như giải thích thêm.
- Không phải tôi chấm dứt chuyện cộng tác này là để cho ḿnh nổi tiếng hơn. Thú thật với cậu, tôi không màng đến những hư danh đó đâu. Nhưng tại v́ lúc gần đây có nhiều người họ nói lại với tôi, họ bảo là Văn Du nói tôi ganh tị với Du... Thật ra th́ chúng tôi hành nghề y là để cứu chúng sinh, phục vụ sức khỏe cho người khác. Ở đó làm ǵ có chuyện ganh tị? Bên cạnh đó tôi c̣n khám phá thấy một điều khác là... Lúc gần đây Văn Du hay ỷ lại.
Chấn B́nh nói đến đây dừng lại. Điệt hiểu B́nh không thể nói xấu Du, nhất là trước mặt em trai người ḿnh đề cập đến. B́nh lại là bạn của Du hơn mười năm qua.
- Mỗi một bác sĩ là một chiến sĩ trong mặt trận chống lại bệnh tật. Cần phải tác chiến độc lập, chỉ có t́nh huống khó khăn lắm mới phải phối hợp với người khác - Chấn B́nh tiếp tục nói - Chính v́ vậy không thể ỷ lại bạn bè. Tôi chấm dứt chuyện cộng tác với Du là v́ cậu ấy. Tại anh không biết, có nhiều ca, bệnh nhân nằm quằn quại ở đấy mà Du cứ chờ tôi. Đó là một sự việc không thể chấp nhận được. Và cũng v́ thế mà tôi muốn Du phải độc lập hành động, không ỷ lại ai cả.
Văn Điệt lắc đầu:
- Tôi không ngờ anh Du lại như vậy.
Chấn B́nh ngẫm nghĩ rồi tiếp:
- Cũng có thể là v́ Văn Du quá nôn nóng được thành công. Cậu cũng thấy đấy, ngay cái chuyện tổ chức lạc quyên, Du đă đi quá xa cái nghề nghiệp của ḿnh. Du muốn được nổi tiếng. Tôi th́ khác. Tôi không nghĩ như Du đâu. Nhưng nếu thật sự Du muốn tự ḿnh một cơi th́ cũng được đi. Nhưng phải đầy đủ bản lĩnh. ư tôi th́ chỉ như vậy, nhưng tôi sợ Du hiểu lầm nên định đến đây giải thích thêm.
- Anh thấy cần giải thích?
- Vâng, v́ chúng tôi đều là bạn lâu năm, tôi không muốn ai hiểu lầm ai cả.
Văn Điệt suy nghĩ rồi lắc đầu nói:
- Nếu tôi là anh, tôi sẽ không giải thích ǵ hết. Bởi v́ ḿnh nghĩ đúng làm đúng th́ có ǵ phải giải thích.
- Nhưng tôi và Du là bạn.
- Bạn bè th́ phải có tính song phương. Nếu bây giờ anh hiểu lầm, anh không coi tôi là bạn nữa th́ có giải thích cũng nào có ích lợi ǵ? Vả lại tính của anh Du tôi khá rơ.
Chấn B́nh nh́n Điệt, suy nghĩ rồi nói:
- Có lẽ cậu nói đúng. Tôi cũng đă cân nhắc và thấy là ḿnh cũng chẳng có ǵ là sai trái.
Chấn B́nh đứng dậy.
- Nhưng dù ǵ tôi cũng mong là Văn Du một ngày nào đó sẽ hiểu cho tôi.
Văn Điệt gật đầu. Chàng tiễn B́nh ra tận cổng rồi mới quay vào nhà.

o0o

Bên kia hàng rào đang vọng ra tiếng hát của Tinh Nhược và ông anh họ William. Điệt thấy từ ngày có ông anh họ Ở nước ngoài quay về, Nhược khôing c̣n qua quấy rầy chàng nữa. Vậy cũng tốt! Nhưng không hiểu sao rồi Điệt lại thấy hay bực dọc hơn.
Điệt trở về pḥng riêng, khép kín cửa sổ lại, không muốn bất cứ một âm thanh nào bên ngoài, nhất là tiếng hát lọt vào. Điệt lấy sách ra đọc, nhưng chẳng có một chữ nào lọt được vào đầu.
Có tiếng c̣i xe hơi ngoài cổng. Vậy là Văn Du đă về. Điệt không biết là Du có gặp B́nh trong nhà đi ra không? Và Điệt mở cửa pḥng, ra đứng ngoài cửa chờ.
Du hôm nay có vẻ thật vui, trong bộ vest thẳng nếp. Vừa đi vừa huưt sáo. Thấy Điệt, Du có vẻ ngạc nhiên:
- Ồ! Điệt, cậu làm ǵ đứng đấy vậy?
Điệt. nh́n anh thăm ḍ:
- Huỳnh Chấn B́nh vừa đến t́m anh.
- Hắn đến đây làm ǵ? - Du kêu lên - Cái con người ích kỷ đó.
- Anh ấy nói muốn gặp anh...
- Gặp tôi? - Du chau mày, rồi cười nhạt - Có phải để van xin một sự tiếp tục cộng tác? Khi mà tất cả bệnh nhân đến bệnh viện đều đ̣i hỏi chỉ phải tôi chữa chạy?
- Không phải như vậy - Điệt lắc đầu nói - Anh ấy chỉ muốn giải thích cho anh thấy sự chấm dứt hợp tác kia là chỉ v́ anh, v́ muốn giúp đỡ anh.
- Giúp đỡ cái con khỉ! - Văn Du đỏ mặt nói, khi nghĩ đến chuyện B́nh đến đây để lật tẩy hắn trước mặt em trai - Hắn nói th́ nghe ngon lắm, nhưng thật ra bệnh nhân nào có biết hắn đâu, họ chỉ t́m tôi.
- Anh ấy bảo không quan trọng hóa chuyện đó - Điệt nói - Anh B́nh bảo là ḿnh chỉ muốn làm tṛn trách vụ của một người bác sĩ chân chính thôi.
Lời của Điệt làm Du giật ḿnh. Vậy có nghĩa là B́nh đến đây đă nói rất nhiều. Du tái mặt hỏi:
- Cậu nói ǵ thế? Ai là bác sĩ chân chính c̣n ai không?
Văn Điệt lắc đầu:
- Em th́ nghĩ cả anh và anh B́nh đều là những bác sĩ chân chính cả. Có điều cách nghĩ và cách làm của hai người khác nhau thôi.
Văn Du không tin nh́n em:
- Nhưng tay B́nh đến đây nói ǵ với em chứ?
- Anh ấy là người thế nào anh đă biết rồi. Anh B́nh không nói xấu người vắng mặt trước người khác. V́ vậy anh cần phải tin anh B́nh chẳng nói ǵ về anh trước mặt em.
Điệt nói, nhưng Du lại nh́n Điệt với đôi mắt giận dữ, như nh́n đồng lơa của kẻ thù ḿnh. Du nghiến răng nói:
- Hắn mà có nói ǵ th́ cũng mặc xác hắn. Nhưng tôi mong là cậu tốt nhất không nên xía vô chuyện của tôi.
Rồi Du giận dữ bỏ ra ngoài. Điệt trở vào pḥng, ngồi xuống xem sách. Du háo thắng, Điệt biết. Nhưng mà cái chuyện B́nh nói cũng nào có ǵ đến độ phải phẫn nộ đến độ như vậy đâu? Sao vậy?
Đến giờ cơm tối, Du lại đi ra ngoài. Trên bàn ăn chỉ có Điệt và ông Địch Sanh. Điệt thấy cha không được vui nên không dám lên tiếng. V́ chàng biết trong những trường hợp thế này, sự góp ư của ḿnh thường chỉ đưa đến những bất lợi thôi. V́ vậy, Điệt cắm cúi ăn.
Nhưng rồi Điệt nghe cha thở dài, rồi nói:
- Trồng cải xanh mà cũng thất bại nữa. Vậy th́ có cái ǵ sống được trên mảnh đất chai này chứ?
Điệt nh́n lên. Dáng dấp phờ phạc của cha làm chàng không đành ḷng, nói:
- Sao ta không nghiên cứu kỹ? T́m hiểu nguyên nhân xem tại sao?
- Có t́m ra nguyên nhân cũng thất bại - Ông Địch Sanh lại thở dài - Kỳ cục thật. Cũng là đất mà sao hạt giống nào gieo xuống lại chỉ trơ ra, không nảy được mầm, sao kỳ vậy chứ?
Điệt liếm nhẹ mép, nói:
- Có lẽ loại đất này không trồng cải được cha ạ.
- Vậy theo con th́ trồng ǵ nào?
ông Địch Sanh hỏi, rồi chợt nổi nóng, nói to:
- Đă bảo con học Y, con không học. Vậy th́ quay sang nghề nông. Nhà ta có nông trại mà con chẳng giúp ích được ǵ cả. Con thật chẳng bằng một góc của thằng Du.
Điệt ngẩn người. Chàng biết cha thương anh Du, bất măn ḿnh. Nhưng trút tội thế này th́ bất công quá. Học cái ǵ cũng là học, cũng giúp ích được đời. Điệt có lêu lỏng bỏ bê đâu? Chẳng qua chàng chưa tốt nghiệp, chưa t́m được việc làm, chứ chưa hẳn ngành học của chàng kém hơn ngành Y.
Nhưng Điệt không muốn tranh luận. V́ có tranh luận cũng vô ích. Điệt biết rơ cái tính cố chấp của chạ Và thế là Điệt lại cúi xuống tiếp tục dùng cơm, nhưng cái thái độ yên lặng của Điệt lại làm ông Sanh nổi nóng.
- Con chẳng giúp ích ǵ được cho ta cả. Không những thế có phải con thấy ta thất bại thế này, con c̣n vui nữa phải không?
Điệt thấy oan ức, nhưng cố dằn xuống, chỉ nói:
- Con đâu làm sao như vậy? Con cũng thấy buồn lắm chứ?
- Buồn à? Nhưng như vậy có ích lợi ǵ? Có chuyển biến thế cờ được đâu? Ta thật lấy làm tiếc. Sinh con ra, cho ăn học, ta cũng chẳng mong chuyện đáp đền. Nhưng ít ra con cũng phải nghĩ đến ta một chút chứ?
- Da...
- Dạ cái ǵ? Trước mặt th́ làm bộ ngoan ngoăn, vâng vâng dạ dạ, nhưng trong bụng lại rủa thầm cái lăo già này th́ có...
ông Địch Sanh nói. Và lần này th́ Điệt không thể nào ngồi nán lại. Chàng đứng dậy.
- Con xin phép cha!
Rồi bước nhanh về phía pḥng ḿnh. Điệt thấy thật mệt mỏi. Cha quá bất công, những cơn giận dữ cứ trút lên người chàng. Không khí trong nhà ngộp thở quá. Điệt muốn phát điên. Chàng cứ ngồi đấy ôm đầu, nhắm mắt lại. Thật lâu, mới lấy lại được b́nh thản. Những t́nh huống này xảy ra nhiều và Điệt đă quen rồi. Điệt gần như chai ĺ, nhưng vẫn thấy đau khổ. Thành kiến! Thiên vi... Không ai cảm thông, cũng chẳng ai giải quyết được ngoài bản thân. Nhưng phải giải quyết thế nào mới hợp lư? Bởi v́ giữa cha và chàng có khoảng cách. Khoảng cách rất rộng, nhưng Điệt yêu cha, Điệt lại không thể bỏ cha.
Và Điệt cứ thế rồi thiếp đi lúc nào không biết. Cho đến lúc giật ḿnh thức dậy th́ trời đă sáng hẳn. Tối qua anh Du trực đêm hẳn sáng nay chưa về. C̣n chả Giờ này hẳn cũng chưa dậy.
Điệt vội vă đi làm vệ sinh. Sáng nay có giờ học sớm. Điệt bước ngang qua pḥng cha, thấy cửa pḥng khép kín. Nhưng Điệt vẫn không ngạc nhiên. Chàng nghĩ có lẽ v́ sự thất bại của nông trại, nên tối qua cha không ngủ được, dậy muộn thôi.
Điệt ôm vở đi ra cổng. Ngang qua một sạp báo, chợt cái tít lớn ở tờ báo buổi sáng đập mạnh vào mắt Điệt: "Một bác sĩ ở bệnh viện X trợt chân ngă từ lầu xuống trọng thương" Bệnh viện X? Tức là bệnh viện nơi anh Du làm việc? Điệt vội mua lấy một tờ và trèo lên xe buưt.
Trên đường đến trường, Điệt mở tờ báo ra xem: "Chuyện xảy ra lúc trời tờ mờ sáng... " (Nghĩa là trong cái ca trực của Chấn B́nh và anh Văn Du). "Một vị bác sĩ trẻ, nhận được tin cấp cứu khẩn cấp. Có lẽ v́ quá hấp tấp, cũng có thể v́ thiếu ánh sáng nên vị bác sĩ trên đă trợt chân ngă từ trên cầu thang xuống, thương tích khá trầm trọng."
Văn Điệt nh́n lên, ngạc nhiên. Bài báo dài thế mà sao chẳng đề cập đến tên nạn nhân? Chàng vội t́m xuống cột dưới mới thấy hàng chữa khác: "Vết thương ở đầu của bác sĩ Huỳnh Chấn B́nh khá nặng. Hiện đang được bác sĩ Lê Văn Du tận t́nh cứu chữa... "
Văn Điệt bàng hoàng. Có một cái ǵ đó, h́nh như là cảm giác sợ hăi len qua đầu. Đây có thật sự là một tai nạn không? Hôm qua, chính Chấn B́nh đă đến nhà t́m Văn Dụ Giữa hai người đang có chuyện bức xúc. Một tai nạn t́nh cờ ngẫu nhiên?
Điệt nắm chặt tờ báo trên taỵ Chàng không c̣n ư định đến lớp. Mà muốn đến ngay bệnh viện. Điệt muốn làm sáng tỏ một thắc mắc.
Thế là Điệt xuống xe buưt và chận ngay một taxi đang trờ đến để tới bệnh viện X.
Đến nơi, Điệt chạy nhanh vào. Chàng hỏi cô y tá trực.
- Bác sĩ Huỳnh Chấn B́nh hiện thế nào? Nằm ở pḥng số mấy?
Cô y tá nghi ngờ nh́n Điệt.
- Bác sĩ B́nh c̣n chưa tỉnh nên chưa được tiếp khách.
- Thế c̣n bác sĩ Văn Du?
Điệt hỏi lớn. Cô y tá nói:
- Bác sĩ Du hiện ở văn pḥng, nhưng ông là ai chứ?
Văn Điệt không trả lời, đi thẳng đến pḥng bác sĩ. Đến nơi Điệt trông thấy Du, hỏi ngay:
- Sao? Anh Chấn B́nh đă thế nào?
Lúc đó, thái độ của Du rất thiểu năo.
- Thật t́nh tôi không ngờ chuyện lại có thể như vậy. Mới tối qua hai người c̣n nói chuyện vui vẻ. Chúng tôi đă trao đổi và cảm thông nhau, xóa hết những hiểu lầm cũ. Không ngờ đến nửa đêm lại...
- Chuyện thật sự xảy ra như vậy ư?
Văn Điệt không tin sự thay đổi nhanh chóng của ông anh ḿnh.
- Vâng. - Văn Du nh́n xuống, nói - Bởi v́ giữa chúng tôi có mối thâm t́nh cũ. Chuyện ǵ cũng đâu thể kéo dài lâu.
- Thế diễn biến câu chuyện ra sao?
- Anh ấy trợt chân lăn từ cầu thang xuống, nên bị chấn thương sọ năo. Lúc tôi đến nơi th́ anh ấy đă mê man.
- Anh là người đầu tiên phát hiện à?
Văn Điệt giật ḿnh hỏi. Nhưng Văn Du lắc đầu:
- Anh ấy đi thật lâu không quay lại, trong khi bệnh nhân cứ bấm chuông gọi bác sĩ. Thế là tôi và một cô y tá chạy xuống. Lúc đến cầu thang thấy Chấn B́nh nằm đấy. Phần ngoại thương th́ chẳng có ǵ, nhưng phần chấn thương bên trong th́ rất trầm trọng. Điệt ạ, cậu phải biết là tôi đă làm hết sức ḿnh.
Văn Điệt thở ra. Điệt thấy không ổn. Bởi v́ chàng biết, chỉ cách đây mấy hôm, Du và B́nh đă gây nhau.
- Như vậy sẽ thế nào?
- B́nh sẽ không chết - Văn Du kết luận - Nhưng không thể tiếp tục hành nghề.
- Tại sao?
- Có lẽ anh ta sẽ mất trí.
- Anh muốn nói là B́nh sẽ sống đời thực vật? Chẳng c̣n biết ǵ nữa cả?
Điệt bàng hoàng.
- Có thể như vậy - Du nói - Với tŕnh độ y học hiện đại, cũng chưa đủ để phục nguyên.
Điệt lặng người không nói. Du lại tiếp:
- Nếu thực sự như vậy th́... tôi sẽ phải tổ chức một buổi lạc quyên khác. Như cậu biết đấy, B́nh hiện chỉ c̣n một người mẹ già. V́ vậy ta cần phải lo lắng cho cuộc sống của họ.
Điệt nh́n Du rồi lặng lẽ bỏ đi ra ngoài. Cái thái độ của anh Du có vẻ nhiệt t́nh, lo lắng cho bạn. Lạc quyên? Chăm sóc đời sống cho cả hai mẹ con Chấn B́nh? Chuyện đó nếu B́nh c̣n nhận thức, hẳn B́nh không vui đâu. Nhưng đời cũng éo le thật. Làm bác sĩ đă cứu độ bao nhiêu người, vậy mà đến khi chuyện xảy ra với chính bản thân lại bất lực. Bây giờ phải nhờ vả người khác. Nhưng Điệt biết rất rơ bản chất ông anh ruột ḿnh. Lạc quyên? Từ thiện? Tất cả có đúng xuất từ tấm ḷng thành? Hay chẳng qua chỉ là một sự lợi dụng?
Cạnh đó, Điệt c̣n thắc mắc khác. Chấn B́nh có thật sự vô ư vấp ngă chăng? Chẳng ai chứng kiến, nên chẳng ai có thể khẳng định điều đó được.
Và trên đường về trường, Điệt chợt thấy gió thu sao lạnh quá. Những lời đối thoại ban năy của Du đầy kịch tính. Du nói chuyện với em ruột mà chẳng dám nh́n thẳng vào mặt Điệt. Không những thế Điệt lại thấy như Du đă ở trong một cái mặt nạ khác.
Điệt bước nhanh lên xe buưt. Và hôm ấy lần đầu tiên Điệt trễ học.

o0o

Nghi và một cô gái thật bốc lửa bước vào vũ trường.
Cô gái này là một ngôi sao điện ảnh mới nổi. Cái thân h́nh hấp dẫn của cô ta nổi bật hơn trong chiếc áo dài bằng kim tuyến. Cả hai vừa xuất hiện là mọi cặp mắt như đổ dồn về phía họ ngay.
Bồi bàn săn đón. Họ được đưa đến chiếc bàn tốt nhất. Nghi gọi rượu. Rồi trong cái tiếng nhạc êm dịu, họ d́u nhau ra piste nhảy.
Giữa lúc đó, cửa lại mở và một cặp khác bước vào. Nghi vừa nh́n thấy chợt tái mặt. Cô gái hỏi:
- Ai vậy?
- Một người bạn!
Nghi đáp và không muốn nói tên ra. Chàng đưa cô nữ minh tinh kia về bàn, rồi nói:
- Xin lỗi. Tôi cần phải sang đấy hỏi chuyện một chút.
Nghi bước ngay sang bàn cặp mới vào.
- Tường Vy cũng đến đây chơi à?
Vy thấy Nghi, nàng nh́n lên với nụ cười thật tươi:
- à, anh Nghi!
Và quay sang anh bạn trai bên cạnh giới thiệu:
- C̣n đây là anh Vương Đại Vỹ.
Nghi nh́n quạ Gă đi với Vy khá bô trai, nhưng cái đẹp của người chính phái chứ không phải dân chơi nên không thích hợp với Vy lắm. Nghi có vẻ xem thường, hất hàm hỏi Vy.
- Bạn mới quen đấy à?
- Bạn cũ - Tường Vy đáp gọn - Quen lâu rồi. Mùa đông này anh Vỹ ra nước ngoài, nên hôm nay rủ anh ấy chơi như một h́nh thức tiễn đưa.
Nghi chỉ về phía cô diễn viên nói:
- Cũng là bạn đấy.
Tường Vy bông đùa:
- Anh đúng là người t́nh của mọi người.
Nghi nhún vai, rồi nói:
- Bao giờ cần tôi nhớ gọi điện thoại một tiếng.
Nhưng Vy lắc đầu:
- Thôi sang đấy đi, cô nàng đang nóng ruột rồi ḱa. Người ta bỏ đi rồi mắc công năn nỉ.
- Vậy càng tốt.
Nghi nói, nhưng chàng cũng bỏ đi. Đại Vỹ nh́n theo một cách khó chịu.
- Hắn là ai mà có vẻ trịch thượng thế?
- Một người bạn thôi - Tường Vy cười rồi nói - Đàn ông cần phải rộng răi một tư. Chuyện ganh tị nên dành cho đàn bà anh ạ.
- Anh không thể không làm chuyện đó được - Vỹ lắc đầu nói - Anh cảm thấy em có vẻ dễ dăi quá. Với bọn ăn chơi đó ḿnh cần nên nghiêm chỉnh một chút.
Tường Vy lắc đầu:
- Sao hôm nay anh lại khó khăn vậy? Anh nên nhớ em chưa là ǵ của anh nhé?
- Th́ bây giờ em gật đầu đỉ Anh đă đưa lời cầu hôn lâu rồi?
- Bây giờ th́ không được - Vy nói - V́ anh đi nước ngoài mấy năm nữa mới quay về, em c̣n phải suy nghĩ một cách kỹ càng chứ?
- C̣n suy nghĩ ǵ nữa? - Vỹ nói - Nếu em yêu anh th́ gật đầu, bằng không th́ thôi, đơn giản mà?
- Không phải vấn đề yêu hay không yêu. Mà c̣n bản chất hai người coi có hợp nhau không nữa chứ?
Tường Vy già dặn. Nhưng Vỹ nói:
- Chuyện đó em đừng lo, anh sẽ cố ch́u theo ư em.
- Nhưng cỡ nào? Không lẽ ch́u suốt một đời người?
Và Vy đứng dậy:
- Thôi đừng nói chuyện đó nữa, ḿnh khiêu vũ đi. Anh cứ ra nước ngoài, em suy nghĩ xong sẽ tính.
Đại Vỹ lắc đầu, thở ra:
- Em rơ là con người tàn nhẫn. Thôi được, nhưng anh mong là em không để anh thất vọng.
Rồi d́u Vy ra sàn nhảy.
Nghi và cô diễn viên kia cũng đang khiêu vũ. Anh chàng trông thấy cặp của Tường Vy bước ra, cố ư xích đến gần hỏi Vy:
- Trao đổi không?
Vy cố t́nh không trả lời. Chỉ có Đại Vỹ là khó chịu, Vỹ nói:
- Cái anh chàng Nghi này không được đứng đắn, em nên hạn chế tiếp xúc với hắn.
- Anh quên em là kư giả à? Em cần phải tiếp xúc với mọi người. Mà em đă nói với anh, em chưa phải là vợ anh mà, sao kềm kẹp kỹ như vậy?
- Không phải chuyện kềm kẹp, mà là anh muốn mọi chuyện đều tốt đẹp với em thôi. Em nh́n kỹ hắn đi, cái cặp mắt háo sắc kia cho thấy hắn không phải là người đàng hoàng.
- Nhưng anh có biết là... chính đôi mắt đó mới hấp dẫn nữ giới không?
Vy nói, và Đại Vỹ yên lặng. Giữa đám đông chàng không muốn tranh căi, chỉ nói:
- Anh rất hối hận v́ đă đưa em đến đây.
- Sao lại khó chịu thế? - Tường Vy cười nói - Anh không thấy là bây giờ em vẫn trong ṿng tay anh ư?
Nhưng cái t́nh trạng đó duy tŕ chẳng được bao lâu. Cặp Nghi và cô diễn viên kia đă bỏ đi khỏi quán. Vỹ mừng thầm, tưởng là cuộc vui sẽ tiếp tục. Không ngờ chỉ nhảy thêm một chút, Tường Vy than mệt đ̣i về.
Vỹ suy nghĩ rồi nói:
- Thôi được, bây giờ em hăy nói thật với anh, giữa em và tay Nghi đó thế nào?
- Bạn bè! - Tường Vy vừa nhảy lên xe vừa nói - Không có ǵ khác đâu, anh không thấy là chính hắn cũng có bạn gái hay sao?
Vỹ thở dài:
- Anh th́ thấy không đơn giản như vậy? Nếu anh phải thất bại trước tay hắn, th́ có lẽ đó là ư trời.
- Anh sao dễ thất vọng như vậy? - Vy cười nói - Biết đâu rồi một ngày nào đấy em sẽ làm thủ tục, mua vé máy bay bay sang đấy t́m anh?
Vỹ chỉ cười buồn:
- Anh mong là sẽ có ngày đó.
Vỹ chỉ đưa Vy đến nhà, rồi quay đi. Nhà của Tường vy nằm ở lầu hai một chung cư trung cấp nên khá yên tĩnh.
Đợi xe Vỹ chạy xong. Vy mới bước lên lầu. Bây giờ chuyện Nghi và cô diễn viên điện ảnh mới quấy rầy Vỵ Mặc dù chủ trương tự do, nhưng Vy không khỏi bực ḿnh.
Vậy là Nghi đă có bạn gái mới.
Tường Vy mệt mỏi bước lên cầu thang. Nhưng chưa đến trước nhà th́ đă thấy một bóng đen lù lù xuất hiện làm Vy giật ḿnh.
- Giờ này mới về à?
Giọng của Nghi làm Vy nhẹ nhơm:
- Anh đến đây từ bao giờ đấy?
- Năy giờ - Nghi nói - Thế Vy cho tôi vào nhà chứ?
- Không được - Tường Vy lắc đầu nói - Cha mẹ tôi đang có mặt ở nhà, vào không tiện.
Nghi nh́n Vy:
- Vậy th́ chúng ta t́m một địa điểm khác vậy?
- Tùy anh - Vy nói.
Và cả hai xuống lầu gọi xe. Họ đến một hộp đêm khác. Lại tiếp tục quay cuồng trong tiếng nhạc. Vy hỏi:
- Sao anh không tiếp tục với cô diễn viên kia?
- Tại không thích! - Nghi cười nói - Cô ta rực rỡ quá làm ḿnh lu mờ. V́ vậy tôi t́m cách đẩy cô ta đi và quay lại với em.
Vy cũng cười:
- Vậy có nghĩa là từ đây về sau anh nên t́m một cô gái nào đó, b́nh thường, rất là b́nh thường để không làm mất hào quang của anh.
- Nhưng b́nh thường quá đôi lúc lại làm ta thấy nhạt nhẽo.
Nghi nói, rồi bắt đầu hướng mũi về phía Vy:
- Nào nói thật đi, cái gă Vương Đại Vỹ ban năy chỉ là bạn thôi à?
Vy cười:
- Anh ấy đă từng ngỏ lời cầu hôn.
- Rồi sao? - Nghi chợt thấy căng thẳng - Không lẽ cô thật thà chấp nhận chuyện đó?
Vy chỉ nói:
- Anh phải biết, đàn ông đâu phải ông nào cũng chỉ ham vui như anh.
- Tôi hỏi là Vy chấp nhận chuyện đó chưa thôi?
- Tôi chỉ hứa là sẽ cứu xét.
- Sao lại cứu xét? Nếu đứng trên quan điểm đứng đắn, hắn dám ngỏ lời cầu hôn th́ hắn cũng đă đủ can đảm hơn tôi rồi?
- Anh nói đúng, v́ vậy tôi cũng chưa từ chối.
- Vậy th́ Tường Vy có cùng với hắn xuất ngoại không?
- Đâu có thể quyết định nhanh chóng như vậy.
- Vậy th́ định bao giờ? - Nghi cười nói - Chừng nào th́ bắn tin cho biết nhé? Dù ǵ ḿnh cũng là bạn bè.
Một bản nhạc dứt, ban nhạc lại tiếp tục bản khác ngaỵ Nghi lại thắc mắc:
- Sao Vy không trả lời? Bao giờ nhận lời của Đại Vỹ?
Vy đùa:
- Đến khi nào anh khiến tôi tuyệt vọng!
- Vậy à? - Nghi kêu lên- Nhưng làm sao có chuyện nghiêm trọng như vậy được? Không lẽ Vy yêu tôi thật t́nh.
- Ồ! Anh yên tâm. Bởi v́ nếu thật có chuyện đó, tôi cũng không trách anh.
- Thế th́ tốt - Nghi cúi xuống hôn lên trán Vy - Vậy th́ nếu lúc nào đó tôi định cưới vợ, người đầu tiên tôi nghĩ đến sẽ là Vy đấy.
- Tiếc thật. Nhưng tôi biết chuyện đó sẽ không bao giờ có.
- Làm sao chắc chắn? - Nghi nói - Tôi mà nổi hứng lên bất tử th́ tuyên bố lấy vợ ngay.
- Chuyện đó bao giờ? mười năm hay hai mươi năm nữa?
Nghi cười, rồi chuyển đề tài:
- Thôi, thời gian quư giá lắm. Chúng ta cần tận hưởng, đừng nên nói đến cái chuyện đó nữa.
Sau đó cả hai quay về bàn. Nghi gọi cả một chai Johnny Walker làm Vy ngạc nhiên.
- Anh gọi ǵ nhiều thế?
- Lâu lâu phải hào phóng một bữa, say một bữa.
- Thôi được!
Tường Vy cũng chợt nổi hứng, thế là cả hai bắt đầu cụng lỵ Và chỉ trong ṿng một tiếng đồng hồ sau, cả hai đều say khướt. Nhưng không có nghĩa là chẳng c̣n tỉnh. Bởi v́ sau đấy Nghi đă trả tiền một cách ṣng phẳng rồi mới cùng Vy bước ra ngoài. Họ không về nhà mà kéo nhau đến khách sạn. Họ đă hành động một cách vô thức.
Báo chí tiếp tục đăng tin về cái tai nạn đă xảy ra ở bệnh viện X. Nhưng lần này cái bản tin kia làm cho Điệt càng thấy áy náy:
"Bác sĩ Huỳnh Chấn B́nh sau khi trợt chân ngă từ lầu cao xuống bị chấn thương sọ năo. Và măi măi không trở lại nghề nghiệp cũ được. Đó là một chuyện đáng tiếc. Không chỉ đáng tiếc mà c̣n đáng buồn, v́ thành phố mất đi một bác sĩ tài danh." Nhưng phía dưới bản tin mới là điều đáng nói, nó giống như một thứ quảng cáo:
... "Với tinh thần xả thân v́ việc thiện, bác sĩ trẻ tuổi Lê Văn Du, ngoài chuyện cứu người trên giường bệnh ra, c̣n t́nh nhân loại, t́nh đồng nghiệp và bạn bè, nên ông đă quyết định trích lấy một số tiền quyên góp xây dựng nhà thương để thành lập quỹ tương trợ. Một phần giúp cho gia đ́nh bác sĩ Huỳnh Chấn B́nh, một phần khác dùng làm quỹ học bổng tặng cho các sinh viên Y khoa nghèo mà hiếu học"
Bài báo c̣n không hết lời tán dương Văn Du như một thần tượng trẻ điển h́nh.
Điệt nắm chặt lấy tờ báo trên tay mà ḷng ngổn ngang. Chấn B́nh dù đang ở vào hoàn cảnh đáng thương, nhưng nếu là người quân tử, Du cũng không nên hành động như vậy. Tại sao phải mang chuyện giúp đỡ kia ra để phô trương, để tuyên truyền cho chính ḿnh? Trong khi rơ ràng là những số tiền lớn đó không phải là của riêng Du, mà là do cuộc lạc quyên mà có.
Điệt không biết và cũng không dám đánh giá. Nhưng Điệt thấy h́nh như ông anh ḿnh càng ngày càng xa rời con đường chánh đạo.
Và điều đó làm Điệt mất vui.
Hôm nay chủ nhật. Vậy mà bên vườn họ Lư lại trống vắng. Điệt biết chuyện Tinh Nhược có ông anh họ từ Mỹ về. Đúng ra mọi thứ phải ồn ào. Hay là họ đă đi du ngoạn xả Điệt cũng không hiểu sao lúc này ḿnh lại hay thắc mắc chuyện người. Chàng bỏ đi vào nhà kho, lấy chiếc cuốc ra, rồi lầm lũi đi về phía mảnh đất sau nhà.
Sau lần thất bại cuối, ông Địch Sanh đă bỏ hẳn ư định khai thác mảnh đất chai phèn này. Điệt th́ không nghĩ là nó hoàn toàn vô dụng. Đất không trồng được cải th́ trồng những thứ khác. Chẳng hạn như hoa. Điệt quan sát thấy bên nhà họ Lư, vẫn cùng là loại đất màu đỏ, nhưng hoa đỗ quyên mọc đầy. Không những nhiều mà c̣n tươi tốt nữa. Thế tại sao ta chẳng trồng hoa? Nhưng quan điểm bảo thủ của cha lại cho trồng hoa là vô bổ. Vậy th́ chọn một giống cây thực phẩm nào dễ sống, dễ thích hợp với đất phèn, chẳng hạn như khoai lang! Và Điệt quyết định. Chiều hôm ấy Điệt xuống phố, mua một mớ giống khoai về.
Điệt cẩn thận xới tơi đất, giâm cành, rồi tưới nước. Chàng mong là sự nhận định của ḿnh sẽ đúng và sẽ thành công.
Bầu trời thu khá ảm đạm. Gió thu se se lạnh. Điệt làm việc một ḿnh trên mảnh đất hoang. Và công việc mê say làm chàng quên cả thời gian. Trời bắt đầu tối.
Chợt nhiên bên cạnh có tiếng hỏi:
- Tôi có thể tham gia công việc của anh không?
Điệt nh́n qua th́ ra là Nhược. Cô bé đi chân trần, ḿnh mẩy lấm lem bùn đất với chiếc đàn guitar trên tay.
- Vậy mà tôi tưởng cô xuống phố rồi chứ?
- Mỗi ngày đi học phải xuống đấy c̣n chưa đủ sao? - Tinh Nhược nói - Vả lại anh William đă đi du lịch ở miền Trung rồi nên tôi rảnh rỗi.
Điệt chợt hỏi:
- Thế ông anh họ cô định ở lại đây luôn không?
- Chuyện đó th́ tôi không rơ. Nhưng điều đó có liên hệ ǵ đến tôi?
Nhược nói. Thấy Điệt yên lặng, Nhược lại sợ Điệt phật ư nên rụt rè hỏi:
- Thế anh có muốn nghe hát không? Tôi hát một bản anh nghẻ Bản "Quả Táo Xanh" nhé?
Và không đợi Điệt đồng ư, Nhược bắt đầu hát, giọng hát nhỏ nhưng ngọt.
Điệt không phản đối, tựa người vào thân cây. Mấy hôm liền căng thẳng, tiếng hát khiến Điệt cảm thấy mọi phiền muộn bay mất. Văn Điệt không phải là gỗ đá, có điều cái nếp sống khép kín quen thuộc lâu nay không để Điệt biểu lộ cái t́nh cảm ra ngoài. Những cuộc tiếp xúc gần đây với Nhược làm cho cái lạnh lùng hàng ngày giảm bớt. Điệt không có bạn. Điệt muốn xem Nhược như một người, không phải chỉ láng giềng, mà c̣n là một người bạn, một tri kỷ. Nhưng mà... tiếc một điều... Nhược lại là con gái. Khoảng cách đó liệu có xóa được chăng?
Nhược đang ngồi trong pḥng khách xem báo, th́ có tiếng xe ngoài cửa. Rồi Nghi bước vào.
- Ồ, anh Nghi, thế c̣n Tường Vy đâu?
- Sao lại hỏi tôi chuyện đó - Nghi trợn mắt - Cô ấy là người tự do, nên đă đi sắm sửa với anh chàng Vương Đại Vỹ rồi.
- Vương Đại Vỹ là ai vậy?
- Một trung thần của nữ hoàng Tường Vỵ - Nghi đáp - Hắn đă cầu hôn với Vy và cuối năm nay sẽ qua Mỹ.
- Đă cầu hôn? Thế c̣n anh? - Nhược hỏi.
- Anh à? Chẳng có ǵ gấp gáp. Anh chưa muốn mắc nợ, vả lại cũng chưa đồng ư với Vỹ cơ mà.
- Nghĩa là sao em không hiểu?
- Chẳng có ǵ không hiểu. Mạch Tường Vy chưa là ǵ của anh, th́ cô ấy có quyền đi với bất cứ một người đàn ông nào.
Tinh Nhược lắc đầu:
- Nếu là em, em sẽ không cho phép chị ấy giao du với ai cả.
- Như vậy là ích kỷ - Nghi nhún vai nói - Bao giờ hai người lấy nhau xong mới có quyền nói chuyện đó.
Ngay lúc đó, bà Lư bước vào, có lẽ bà đă nghe câu chuyện của hai con nên nói:
- Nghi này, mẹ thấy Tường Vy cũng không đến đỗi nào. Nếu con thích, con cứ đưa về, mẹ không phản đối đâu. Năm nay con cũng khá lớn tuổi.
- Mẹ định bắt con coi chùa à?
- Không phải là coi chùa. Chứ con không thấy nhiều ông đă tuyên thệ làm linh mục rồi mà đến lúc yêu vẫn bỏ đạo ư?
- Nhưng hiện nay con c̣n yêu đời.
Bà Lư nói:
- Nếu con c̣n yêu tự do quá th́ thôi.
Rồi bà bỏ đi ra ngoài. C̣n lại hai anh em. Nghi ngồi tựa người ra sau ghế. Một thái độ rất ít khi gặp ở người con trai năng động này. Tinh Nhược nh́n anh.
- Anh Nghi, h́nh như anh không được vui lắm?
- Ồ! - Nghi ngước mắt nh́n lên trần nhà - Cũng không có ǵ, chỉ hơi bứt rứt một chút thôi.
Nhược quan tâm:
- Chuyện ǵ? Em có thể giúp không?
- Điều đó th́ không biết, nhưng em hăy ngồi yên, lắng nghe anh nói rồi hăy góp ư nhé.
Nhược gật đầu, Nghi nói:
- Chuyện là thế này. Mạch Tường Vy đến giờ này mà chưa chịu nhận lời cầu hôn của Vương Đại Vỹ là v́ anh. Nhưng mà anh th́ lại chưa muốn lập gia đ́nh.
Nhược ngồi yên, Nghi lại tiếp:
- Anh cũng có cảm t́nh với Vỵ Nếu anh có ư cưới vợ th́ chắc chắn người đầu tiên nghĩ đến sẽ là Vỵ Nhưng mà... anh chưa muốn nghĩ đến chuyện đó. Hôn nhân đối với anh là một gánh nặng, một cái án tử h́nh, một sự ràng buộc kinh khủng...
Nhược vẫn để yên cho Nghi nói.
- Mấy hôm nay v́ nghĩ đến chuyện đó anh chợt nhiên thấy sợ hăi. Anh không dám gặp mặt Vỵ Cái đó... chẳng biết có phải v́ sự bứt rứt của lương tâm không?
Nhược c̣n chưa hiểu th́ Nghi giải thích thêm:
- Bởi v́ em biết đấy, giữa anh và Tường Vy đă có sự liên hệ đặc biệt.
Nghi dằn tiếng "liên hệ đặc biệt" để chỉ sự liên hệ xác thịt giữa hai người. Nghi tưởng là nghe vậy Nhược phải phản ứng dữ dội lắm. Không ngờ chỉ thấy Nhược ngồi yên.
- Sao vậy? Sao em không nói năng ǵ cả? ít ra em cũng phải cười mũi, khinh bỉ... cái con người đốn mạt của anh chứ?
Tinh Nhược chỉ lắc đầu:
- Em chẳng có ư kiến ǵ v́ em chưa rơ tường tận nội bộ thế nào. Vậy th́ làm sao khinh bỉ anh được?
- Anh thấy em trưởng thành rồi đấy.
Nghi cười và Nhược cũng cười.
- Thế bây giờ anh thấy đỡ bứt rứt chưa?
- Phần nào - Nghi đáp - Bởi v́ em không khinh bỉ anh, chứng tỏ việc làm của anh cũng chưa đến đỗi nào, đúng không?
Nhược nói:
- Em hiểu chị Tường Vỵ Chị ấy là con người có cá tính, yêu và không đ̣i hỏi phải có sự trả lại. Nhưng ở đây có một vấn đề là... anh có thật sự yêu chị ấy không? Hay chỉ mới là thích?
- Chuyện đó th́... bây giờ chưa thể khẳng định được.
- Thôi được - Nhược nói - Có thể là chỉ có chị Vy yêu anh. V́ chị ấy đă dâng hiến cho anh.
Nghi gật đầu:
- Anh sẽ nhớ điều em vừa nói.
Và Nghi đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng rồi chợt nhớ ra điều ǵ Nghi quay qua nói:
- Này Nhược, c̣n chuyện của em nữa. Anh thấy th́ phải dứt khoát với William đấy.
- Giữa em và William có ǵ đâu? Anh nói ǵ lạ vậy?
Nhược kêu lên, Nghi gật đầu:
- Anh biết th́ giữa em và William chưa có ǵ. Em không yêu hắn nhưng nhiều lúc thái độ tự nhiên quá của ḿnh làm người khác hiểu lầm. Em chẳng thấy là mẹ và William đều đặc biệt lưu tâm đến chuyện đó sao?
- Vậy à? Em nào có biết ǵ đâu?
- Vậy th́ em cần phải cẩn thận, đừng để sau này lại bứt rứt như anh.
Rồi Nghi mới bỏ ra ngoài. Nhược c̣n đang phân vân th́ bà Lư đi vào, bà cười hỏi:
- Hai anh em nói ǵ mà có vẻ căng thẳng như vậy?
Nhược kéo lấy tay mẹ:
- Mẹ ngồi xuống đây, con có chuyện muốn nói với mẹ.
- Chuyện ǵ?
- Anh Nghi bảo là mẹ định gả con cho anh William à?
Bà Lư lắc đầu:
- Làm ǵ có chuyện đó? Mẹ chỉ cảm thấy William khá tốt. C̣n chuyện t́nh yêu là chuyện của riêng con.
- Vậy th́ được, chứ nếu thật th́ kể từ hôm nay con sẽ không thèm nói tới.
- Mẹ có thể sinh con, dạy dỗ, nuôi nấng con chứ không thể yêu giùm con. - Bà Lư nói - Anh Nghi con nói chơi đấy, đừng tin.
- Con cũng mong là vậy - Nhược nói - Và như vậy khi anh William trở về đây mọi chuyện sẽ b́nh thường.

Chương 5

William đi du lịch về được mấy hôm. Tinh Nhược và Nghi lại tổ chức dạ vũ.
Và trong khi bên gia đ́nh họ Lư ồn ào, th́ nhà họ Lê bên cạnh lại tiếp tục vắng vẻ. Chỉ có Văn Điệt và ông Địch Sanh ở nhà, nhưng Điệt bận học, bên cạnh đó có lẽ v́ cái bản tính xung khắc, nên Điệt ít để ḿnh chạm mặt chạ Ông Địch Sanh ở ngoài pḥng khách, th́ Điệt ở pḥng riêng hay ra sau vườn.
C̣n Văn Dủ Từ sau khi bác sĩ Huỳnh Chấn B́nh bị tai nạn. Du trở nên bận rộn khôn cùng. Một ḿnh phải xử lư gấp đôi công việc. May là với sự xoay sở khéo léo, nên trong các ca mổ lớn, Du đều được đích thân trưởng khoa xuống phụ giúp.
Hôm ấy, như mọi ngày, tờ mờ sáng Du đă đến bệnh viện. Bệnh nhân vẫn đông, nhưng không có ǵ đặc biệt xảy ra. Du liếc nhanh lên bảng công tác. Mười giờ hơn có một ca mổ ruột thừa, nhưng ca mổ này lại không phải của Du mà chính trưởng khoa phụ trách.
Chín giờ ba mươi. Bác sĩ chủ nhiệm khoa đă đến. Từ trong pḥng trực nh́n ra, Du thấy mấy cô y tá lăng xăng. Bác sĩ trưởng khoa họ Lưu là một người rất có trách nhiệm. Mỗi ca mổ dù lớn hay nhỏ đều được ông nghiên cứu một cách tỉ mỉ. Du nghĩ bao giờ cái bệnh viện từ thiện của ḿnh hoàn thành, chắc chắn phải mời cho được bác sĩ này cộng tác.
Chín giờ năm mươi, bác sĩ Lưu vào pḥng mổ. Mười giờ đúng th́ Du cũng vừa khám bệnh xong cho người bệnh cuối cùng, chàng xếp hồ sơ lại, khoan khoái nghỉ ngơi.
Ngay lúc đó, chợt có tiếng chuông điện thoại reo vang. Du nhấc ống nghe lên. Tiếng của chủ nhiệm khoa căng thẳng:
- Cậu Văn Du đấy phải không? Bác sĩ Lưu đây, cậu phải sang ngay pḥng giải phẫu gấp.
Văn Du giật ḿnh:
- Chuyện ǵ thế?
- Sang ngay đi, đừng hỏi!
Văn Du không biết chuyện ǵ xảy ra, nhưng cũng thấy lạnh cả sống lưng, nhưng lệnh của chủ nhiệm khoa không thể từ chối được. Thế là Văn Du đi qua pḥng giải phẫu. Vừa đến cửa bác sĩ Lưu đă tiếp chàng:
- Có một bệnh nhân gặp tai nạn trầm trọng, vết thương khá nặng ở đầu, phải cần có tôi. Ca mổ ruột thừa này đơn giản, tôi giao lại cho cậu.
Văn Du lúng túng:
- Nhưng tôi nào đă chuẩn bị?
- Mọi thứ tôi đă chuẩn bị sẵn sàng, thuốc mê cũng đă chụp xong. Cậu không có ǵ phải lo cả.
Rồi ông Lưu không đợi, bỏ đi sang pḥng bên cạnh, để Văn Du đứng ngẩn ngợ Bác sĩ thực tập ra giục, Du mới vội bước vào, đây là ca mổ đầu tiên, Du phải thực hành một ḿnh.
Vừa vào trong, mùi thuốc sát trùng đă chụp lên mũi, rồi dụng cụ mổ, đèn mổ sáng choang, bệnh nhân nằm trên giường phủ kín bằng vải trắng chỉ chừa phần ở bụng chờ đợi. Những thứ đó chợt làm đôi tay Du lạnh ngắt... Chưa mổ mà Du đă cảm giác được máu chảy làm Du run bắn lên.
Bác sĩ thực tập đứng gần đấy nói:
- Bệnh nhân đă hoàn toàn hôn mê, chờ bác sĩ đấy.
Lời nhắc của anh ta làm Du giật ḿnh. Cắn nhẹ môi, Du thay áo mổ, mang găng tay, xong chậm răi bước đến cạnh bệnh nhân, nhưng cảm giác choáng váng không buông thạ Du chẳng thấy tự tin tí nào, mặc dù Du biết chuyện mổ ruột thừa là một ca mổ đơn giản nhất. Đây không phải là lần đầu, trước đây khi c̣n Chấn B́nh. Chàng đă từng cùng hắn mổ rất nhiều ca loại này. Nhưng lần nào cũng hai người. C̣n bây giờ? một ḿnh Du hành động đơn thân độc mă... Du cầm dao mổ lên lúng túng. Nếu là trước kia th́ lúc nào B́nh cũng rạch nét dao đầu tiên. Du do dư... không biết nên bắt đầu thế nào, th́ bác sĩ thực tập lại lên tiếng nhắc nhở:
- Thưa bác sĩ, nên bắt đầu từ đây chứ!
Du giật ḿnh, có lẽ bác sĩ thực tập mới ra trường, nên c̣n nhớ rơ bài vở. Du vội vă đưa mũi dao xuống. Nét rạch ngon ợ Du bắt đầu lấy lại tự tin, đi tiếp nét dao thứ hai.
Chàng không quên dặn cô y tá đứng gần đó:
- The dơi nhịp tim bệnh nhân nhé!
- Dạ. Mọi thứ b́nh thường.
Cô y tá báo cáo. Pḥng mổ hoàn toàn yên lặng, chỉ có tiếng máy chạy rè rè.
Mũi dao thứ hai đi hơi sâu. Máu bắt đầu chảy ra làm Du cảm thấy hoa mắt. Không những thế Du c̣n như ngửi được cả mùi tanh của máu. Du ra lệnh:
- Tiếp máu cho bệnh nhân!
Bác sĩ thực tập và các cô y tá nh́n nhau ngạc nhiên. Bệnh nhân chưa bị xuất huyết nhiều lại đang được vô huyết thanh th́ chuyện tiếp máu trong lúc này đâu phải là cần thiết? Nhưng họ không dám căi lại, họ làm theo lệnh.
Trán Du bắt đầu xuất hiện lấm tấm những hạt mồ hôi, mặc dù pḥng mổ có máy điều ḥa không khí. Du làm việc một cách khó khăn, những ngón tay run rẩy lần vào trong ổ bụng t́m phần bị viêm để cắt bỏ.
Cuối cùng rồi Du cũng t́m thấy. Du kéo ra. Máu ngập đầy cả phần ruột và cả những ngón tay chàng. Du nói:
- Nó đă bị bể mũ ra và đưa đến viêm phúc mạc.
Bác sĩ thực tập đứng gần đó gật đầu. Ca mổ trở nên rắc rối, trán Du đầy mồ hôi, bàn tay chàng run rẩy liên tục làm cậu bác sĩ phải kêu lên:
- Thưa bác sĩ mà...
V́ với kiến thức y học cậu đă học được, dù cái ruột thừa kia có bị vỡ mũ hay không, th́ ca mổ phải nên kết thúc một cách nhanh chóng. Bởi ca gây mê cho chuyện giải phẫu ruột thừa không bao giờ kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, mà năy giờ... Công chuyện chưa hoàn tất, thời gian đă trôi qua hơn hai mươi...
Cô y tá lấy tấm bông băng khử trùng thấm nhẹ mồ hôi cho Dụ Cô ta có vẻ ngạc nhiên trước cái hành động quá chậm chạp của bác sĩ, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Cuối cùng rồi Du cũng cắt bỏ được phần ruột thừa bị viêm. Du đặt phần c̣n lại vào vị trí cũ, đặt thêm một chiếc ống dẫn vào v́ cái vết thương ở phần phúc mạc bị viêm không thể may ngay lại được, phải rút bỏ hết loại dịch tương nó tiết ra.
Cô y tá vừa đưa kim may và chỉ qua, th́ bác sĩ thực tập đă kêu lên:
- Bác sĩ ơi! Nhịp tim của bệnh nhân đang yếu dần ḱa.
Văn Du nghe nói giật ḿnh... Tay càng run hơn. Nhịp tim đang yếu dần có nghĩa là... nó sắp ngừng đập... Mổ viêm ruột thừa làm sao có thể đưa đến cái chết được? Sao kỳ vậy?
Tiếng cô y tá bên cạnh giục:
- Bác sĩ... phải có biện pháp thế nào nhanh lên. Bằng không là chẳng cứu văn được nữa.
Văn Du giật ḿnh, liếc nhanh về phía máy ghi điện tâm đồ. Cái mũi tên nhỏ gần như không c̣n dao động. Điện tâm đồ không c̣n là những nét zíc zắc mà gần như đường thẳng. Biện pháp? Biện pháp thế nào đây? Đầu Du gần như đông cứng, chẳng biết nghĩ ǵ nữa.
Tiếng cô y tá hỏi:
- Hay là chích thuốc trợ tim?
Văn Du giật ḿnh. Ờ, tại sao không nghĩ rả Thử xem? Thế là chàng ra lệnh.
- Chích thuốc trợ tim đi.
Bác sĩ thực tập vội vă lấy ống tiêm, trong khi Văn Du may vết thương ở ổ bụng lại, chỉ chừa phần ống nhỏ. Nhưng mà... không c̣n kịp rồi. Cô y tá báo cáo:
- Tim đă ngừng đập rồi!
Văn Du vội cầm ống nghe lên, nói với cô y tá:
- Sao kỳ vậy? Để tôi kiểm tra lại xem. Biết đâu ông ta c̣n có bệnh ǵ khác? C̣n cô, cô thông báo cho bác sĩ chủ nhiệm khoa đến đây ngay.
Cô y tá vội vă bỏ đi. Văn Du đặt ống nghe lên lồng ngực bệnh nhân nghe ngóng, rồi quay sang cậu bác sĩ thực tập nói:
- Có lẽ bệnh nhân đă chết v́ bệnh tim. Cái chết này hoàn toàn không dính dáng ǵ đến chuyện giải phẫu của ḿnh cả.
Cậu bác sĩ thực tập chỉ biết gật đầu. Bởi v́ Văn Du dù ǵ cũng là một bác sĩ nổi tiếng. Lời của ông ta đầy thẩm quyền. C̣n tả Phát biểu lộn xộn đôi lúc lại đưa đến tai vạ.
Văn Du đặt ống nghe xuống, rồi hỏi:
- Cậu tên là ǵ vậy?
- Dạ Trương Vĩnh Quang.
Văn Du gật gù:
- Cậu cũng khá đấy, từ rày về sau tôi cho cậu làm trợ tá cho tôi nhé?
Đề nghị của Du làm cậu ta mừng rỡ.
- Da... da... Cảm ơn bác sĩ.
Một lúc giáo sư chủ nhiệm khoa hối hả chạy đến. Đối với ông đây là một chuyện quá bất ngờ. Làm sao chuyện giải phẫu ruột thừa... Một chuyện dễ dàng như vậy lại có thể đưa đến chuyện chết người. Mọi thứ đă chuẩn bị một cách hoàn hảo cơ mà? Bệnh nhân lại không có tiền sử bệnh án khác.
Nhưng bác sĩ Lưu là một người khiêm tốn, nên ông chỉ hỏi Du:
- Theo cậu th́ bệnh nhân đă chết v́ lư do ǵ?
Văn Du nhanh nhẩu nói:
- Bệnh tim. Bởi v́ chuyện giải phẫu đă tiến triển một cách tốt đẹp, khôeng có một bất ngờ ǵ xảy ra.
Cô y tá ban năy làm việc với Du th́ lặng lẽ bước lùi ra sau chẳng dám có ư kiến, nhưng cô ta có vẻ hơi bứt rứt. V́ đây không phải là lần đầu tiên cô ta có mặt trong pḥng mổ. Cô ta đă từng phụ tá cho biết bao nhiêu bác sĩ khác. Vậy th́ cái trường hợp vừa rồi... Có thể nói là tốt đẹp được không?
Trong khi anh chàng bác sĩ thực tập chen vào:
- Tôi cũng có cùng một nhận xét với bác sĩ Dụ Ban năy... cái chết đến với bệnh nhân, h́nh như khá đột ngột.
Bác sĩ Lưu chỉ yên lặng, gật gù rồi bước ra ngoài.
Văn Du đợi một chút rồi bước theo. Bề ngoài tỏ ra khá điềm tĩnh, nhưng thật ra th́ Du đang run sợ. Không run sợ sao được khi mà... một mạng người đă kết thúc. Mà chính tay Du đă kết thúc cái mạng sống đó.
Du đi về pḥng riêng, ngồi xuống ghế, nh́n vào đôi taỵ Nếu thực sự như vậy th́... đôi tay ta lại thấm máu... Chuyện này nếu có Chấn B́nh... nghĩ tới Chấn B́nh... Du càng sợ hăi hơn. Chàng cố xua hết những ám ảnh khủng khiếp.
Và Du ngồi như vậy không biết bao lâu. Mọi thứ đă qua, bây giờ chỉ c̣n một rắc rối khác. Nếu gia đ́nh nạn nhân thắc mắc, đ̣i khám tử thi th́ sao? Rơ ràng là trước đó bệnh nhân không hề có tiền sử bệnh tim mà?
Có tiếng gơ cửa. Rồi một người bước vào. Du nh́n lên. Bác sĩ thực tập Trương Vĩnh Quang.
Quang đă nh́n Du với nụ cười:
- Mọi chuyện đă tốt đẹp.
- Tốt đẹp?
- Vâng. Tôi đă thuyết phục gia đ́nh bệnh nhân.
Trương Vĩnh Quang cười nói, cái thái độ khôn ranh chẳng kém Du.
- Tôi đă hù dọa họ, và cuối cùng họ đă đồng ư bỏ qua ư định tái khám tử thi.
Văn Du nghe nói thở phào, nhưng lại ṭ ṃ:
- Cậu đă dùng cách nào?
- Tôi đă nói là muốn xét nghiệm lại th́ phải mổ tung cơ thể tử thi, mà như vậy cái xác sẽ không c̣n toàn vẹn. Như vậy nếu theo cái quan niệm chết vẫn c̣n phần hồn của dân tộc ḿnh, th́ người chết sẽ không an ḷng. Kết quả... sau khi bàn bạc... họ đă bỏ ư định khiếu nại.
Văn Du nh́n Quang... Cái anh chàng thông minh nhưng cũng khá ranh mănh, ranh mănh không thua chàng... Cộng tác tạm thời với hắn th́ tốt! Nhưng kéo dài... sẽ là một đe dọa không nhỏ...
Du là người cao tay ấn, nên nghe xong chỉ giả vờ nhún vai nói:
- Ồ! Thật ra nếu gia đ́nh nạn nhân có khiếu nại cùng chẳng ăn thua ǵ. Ông ta chết là v́ bệnh tim, chứ nào phải tại ta đâu?
Trương Vĩnh Quang gật đầu, nhưng dù ǵ anh ta cũng có kiến thức chuyên môn. Anh không ngu lắm. Có điều, một con chim mới đủ lông cánh muốn bay nhảy th́ c̣n nhiều thứ phải nhờ vả nương tựa Du, và như vậy tốt nhất chẳng nên phản kháng.
- Dạ bác sĩ nói đúng. Tôi cũng thấy như vậy...
Văn Du cười. Chẳng phải v́ tán đồng... mà v́ thấy rơ cái dă tâm của Quang. Tạm thời ta cần hắn, nhưng chỉ sử dụng có tính cách tạm thời thôi. Du nghĩ và nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ là bác sĩ trợ tá của tôi. Và bao giờ cái bệnh viện từ thiện của tôi thành h́nh, sẽ c̣n nhiều trọng trách khác giao cho cậu.
- Da... Da... Em rất biết ơn bác sĩ.
Quang nói rồi vội vă rút lui. Du ngồi thêm một chút rồi đứng dậy ra ngoài. Dù ǵ cũng phải gặp thân nhân người chết, giải thích hoặc nói một vài lời an ủi để người ta yên tâm, bây giờ dù ǵ Du cũng đă là một bác sĩ tên tuổi. Không nên để mọi người có ấn tượng xấu. Du lúc nào cũng là một bác sĩ yêu người, nhân hậu.
Đóng xong kịch, Du mới rời khỏi bệnh viện và cố không nghĩ đến ǵ cả. Cái tương lai sáng chói của chàng là quan trọng hơn cả mọi thứ, kể cả sinh mệnh của con người.

o0o

Ngồi vào bàn điểm tâm. Hôm nay Văn Du lại có vẻ trầm lặng hơn mọi ngày. Đó là một sự khác biệt.
ông Địch Sanh nh́n con thăm ḍ:
- Văn Dụ Có chuyện ǵ không vui hở con?
- Ờ cũng không có ǵ - Văn Du ngồi thẳng lưng lại với nụ cười - Con đang nghĩ đến trường hợp của một bệnh nhân.
- Bệnh chứng phức tạp lắm ư?
- Cũng không phức tạp lắm. Chỉ là một trường hợp viêm ruột thừa, nhưng mà... - Du đang nói dừng lại một chút mới tiếp - Khi cuộc giải phẫu tiến hành, mới phát hiện ra ông ta c̣n mắc bệnh tim. Kết quả... Bệnh nhân đă chết.
ông Địch Sanh chau mày:
- Vậy à? Bệnh viêm ruột thừa mà lại có tiền sử bệnh tim? Điều này phải biết ngay từ đầu chứ? Sao lại để chết?
Văn Du ngập ngừng, rồi nói:
- Cuộc giải phẫu đang tiến hành suông sẻ tốt đẹp th́ bệnh nhân lại chết. Con nghĩ chỉ có thể là chết v́ bệnh tim thôi.
ông Địch Sanh nh́n con:
- Nếu đúng như vậy th́ có ǵ con phải quan tâm?
- Nhưng có người họ bàn tán, họ cho rằng tay nghề giải phẫu của con có vấn đề...
ông Địch Sanh từ nào đến giờ hoàn toàn tin tưởng con trai, nên phải kháng:
- Sao lại có chuyện đó?
- V́ vậy sự việc mới trở nên nghiêm trọng chứ!
Văn Điệt cũng đang ngồi ăn cùng bàn nghe đối thoại của cha và anh. Lại một người chết! Điệt giật ḿnh. Chàng không tin tưởng sự trung thực của Du lắm!
Trong khi ông Địch Sanh có vẻ bất b́nh:
- Họ dám dựng đứng chuyện như vậy à? Thế tại sao con không để cho họ khám nghiệm tử thi?
Văn Du lắc đầu buồn bă như bị Oan ức:
- Tại thân nhân của người bệnh không chịu. V́ họ cho là... chết đi mà cơ thể không toàn vẹn là một điều không haỵ Con biết làm sao bây giờ?
ông Địch Sanh vỗ bàn nói:
- Cái bọn tiểu nhân ganh tị, nên họ muốn hạ uy tín con đấy.
Văn Điệt biết chuyện không hẳn đơn giản như vậy. Chàng hiểu rất rơ bản tính ông anh ḿnh. Háo thắng, háo danh. Có sai sót th́ cũng không dám thừa nhận sự thật. Nhưng nếu Điệt nói ra, cha chàng lại cho là chàng cũng cùng phe với bọn kia, ganh ghét với tài nghệ anh ḿnh. V́ vậy dù chưa no, Điệt cũng đặt đũa xuống rút lui.
Điệt đứng dậy:
- Xin phép cha!
Rồi bỏ đi về pḥng riêng. Văn Du chau mày nh́n theo nhưng rồi cũng hỏi cha:
- Cha này, theo cha th́... có khi nào cuộc giải phẫu đang tiến hành th́ bệnh tim lại đột phát để đưa đến cái chết không?
ông Địch Sanh suy nghĩ rồi nói:
- Tất cả các t́nh huống đều có thể xảy ra cả. Nhưng mà theo cha thấy th́, con cần phải thuyết phục thân nhân của nạn nhân để được khám nghiệm tử thị Như vậy, mọi việc mới sáng tỏ. Dư luận xấu mới không tồn tại... và như vậy có lợi cho con hơn.
Văn Du nhún vai:
- Họ không chịu biết làm sao bây giờ? Thôi th́ để mặc họ muốn nói ǵ th́ nói. Con tin là chân lư sẽ sáng tỏ. Ḿnh có biện hộ càng khiến người ta nghi ngờ hơn.
ông Địch Sanh an ủi:
- Văn Du này. Con nên nhớ, khi làm việc lớn, người ta thường gặp phải ganh tị cản trở, nhưng đó là chuyện thường t́nh, ta chớ v́ những cái nhỏ nhặt đó mà nản chí nhe con?
- Con sẽ không bao giờ chịu thua hay lùi bước đâu. - Văn Du ngẩng lên, nói - Càng gặp nhiều chống đối trở ngại, quyết tâm của con sẽ càng cao.
- Vậy th́ tốt! - Ông Địch Sanh tán đồng - Con có chí khí như vậy cha rất cảm phục và hănh diện v́ con.
Văn Du đứng dậy:
- Thôi bây giờ đă đến giờ đi làm, con phải đến bệnh viện đây. à! Chiều nay con sẽ về sớm để đưa cha sang nhà bác Lư đánh cờ nhé?
ông Địch Sanh ngạc nhiên:
- Chiều nay con không có hẹn với Mỹ Dung à?
Du cười:
- Cha quên là chiều nay Mỹ Dung cũng đến đây à?
- à nhớ ra rồi - Ông Địch Sanh đập tay lên trán - H́nh như tụi con định tổ chức buổi ăn ngoài trời phải không?
- Vâng.
- Thế có cần chuẩn bị cái ǵ không?
- Chẳng cần cha ạ, mọi thứ nhà hàng sẽ bao tất. Trưa nay họ sẽ đến đây bày biện. Điểm tổ chức nằm ở vườn trước của ta đó.
- Vậy th́ con cần phải về sớm để chỉ đạo chứ?
- Vâng. Hôm nay cũng không phải ca trực chính của con. Có lẽ sẽ có Mỹ Dung cùng về đây với con đấy.
- Vậy th́ tốt. à mà này con có mời cả nhà bác Lư bên cạnh không?
- Có chứ.
- Vậy th́ con đi đi!

Chương 6

Văn Điệt đang làm cỏ ngoài vườn th́ Du ra, với cái giọng mệnh lệnh:
- Trưa nay nếu nhà hàng có cho người đến sắp xếp bàn ghế cho buổi tiệc chiều, cậu phải thay tôi coi sóc nhé.
Rồi bỏ đi về phía nhà lấy xe, lấy xe đi.
Điệt vẫn tiếp tục công việc. Điệt chẳng lộ vẻ ǵ là hồ hởi trước buổi tiệc chiều naỵ Có ǵ để vui khi những tổ chức thế này đều có mục đích của nó. Danh lợi, quyền lực, địa vị? Những ư tưởng không trong sáng. Đó chỉ là những bậc thang chỉ để trèo cao hơn.
Và như vậy Điệt vẫn tiếp tục nhổ cỏ... cho đến lúc có tiếng động gần đấy.
- Hù!
Tiếng Tinh Nhược. Và không cần nh́n lên, Điệt vẫn biết cô láng giềng vẫn quần Jean, áo pull như mọi ngày. Nhưng lần tiếp xúc gần đây đă khiến Điệt bớt tiên kiến với Nhược. Điệt hỏi:
- Ra đây sớm vậy à?
- Nhưng sớm nào bằng anh. - Nhược nói - Có ǵ cần tôi giúp không?
- Không, nhưng trưa nay chắc phải có.
- Vâng, tôi biết rồi, tiệc ngoài trời phải không? Chiều nay cả nhà tôi sẽ sang cả đấy. Anh tham gia chứ?
- Tôi không thích nơi ồn ào lắm, có lẽ chiều nay tôi ra sau nông trại.
- Nếu anh không tham dự th́ tôi cũng không.
- Sao vậy?
- Tôi thích đi với anh hơn.
Tinh Nhược nói và không hiểu sao ḿnh lại nói như vậy.

o0o

Văn Du vừa đi vừa huưt sáo. Bữa tiệc hôm trước tổ chức trong sân nhà rất thành công. Cái thành công đó không phải là do sự sang trọng thịnh soạn của buổi tiệc, mà chính v́ cái không khí. Vâng, cái đám nhà giàu ở thành phố, họ chỉ biết có nhà hàng, khách sạn năm sao sang trọng. Bây giờ được Du đưa ra ngoại ô, cái không khí nhà quê mộc mạc đầy thi vị là cả một thế giới mới đối với họ.
Không khí trong lành, tự nhiên. Món thịt nướng tự phục vụ giữa trời, rồi rượu ngon... Qua khuôn mặt rạng rỡ, Du thấy gần như tất cả đều hài ḷng.
Chính v́ vậy mà mục đích quyên góp năm tỉ bạc sắp trở thành sự thật. Con đường đến tương lai trải thảm hoa không pphải là không tưởng. Nhiều lúc Du phải thán phục ḿnh. Chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi, Du đă làm được việc mà có người phải bỏ cả đời vẫn không làm được.
Du cầm xâu ch́a khóa ra xe. Tối qua Mỹ Dung đă đến ủy lạo gia đ́nh nạn nhân mổ ruột thừa của chàng. Th́ ra họ cũng không giàu có lắm. Người chết là lao động chính trong nhà, con cái th́ chưa trưởng thành. Như vậy đương nhiên có khó khăn... Với sự khẳng khái sẵn có, Dung đă mở ví trao cho gia đ́nh nạn nhân một chi phiếu hai triệu đồng. Con số không nhỏ, Du biết đó không chỉ v́ ḷng từ thiện mà là v́ Dung... muốn mua lấy sự b́nh an cho chàng. Việc làm của Dung làm Du cảm thấy vô cùng cảm kích.
Và một lần nữa, Du thấy Dung tuy không đẹp, nhưng lại là một yếu tố cần thiết cho sự thành công sau này của chàng.
Du leo lên xe, và lái xe ra khỏi nhà.
Rồi Du nhận thấy tương lai của Du chẳng khác ǵ chuyện lái xe bao nhiêu. Mục tiêu th́ đă có sẵn trước mặt. Mỗi lần bánh xe lăn một ṿng là điểm tới sẽ thu ngắn hơn. Chính hôm qua, Mỹ Dung cũng đă cho Du biết cái con số quyên góp để xây dựng bệnh viện từ thiện đă gần hai tỉ rưỡi, nghĩa là quá bán. Chỉ mới mấy tháng trời mà đă đạt được như vậy, không phải là kỷ lục ư?
Cũng có thể v́ chủ trương, mục đích và thủ đoạn của Du đều chính xác. Người người chỉ thấy ḷng thương người nghèo vĩ đại của Du, chứ chẳng ai thấy được quả tim đen, cái tham vọng lớn của chàng... Nhưng như thế càng tốt chớ sao?
Rồi Du sẽ đạt được mục tiêu mơ ước.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Du vui vẻ bước vào. Trời se se lạnh nhưng có nắng. Một ngày cuối thu đẹp trời làm Du thấy ḷng cũng phơi phới.
Chàng đi vào pḥng dành riêng cho ḿnh. Cởi chiếc áo vest ra thay bằng một chiếc blouse trắng. Giờ này c̣n sớm nên chưa có bệnh nhân. Du ngồi ngả người ra sau ghế thoải mái.
Chuông điện thoại reo vang. Du chụp lên. Bên kia đầu dây là giọng nói của chủ nhiệm khoa. Du vội vă:
- Chào bác sĩ chủ nhiệm.
- à, bác sĩ Du đấy phải không? Qua ngay pḥng tôi nhé, có tí việc.
Giọng của bác sĩ Lưu khá nghiêm túc. Du chau mày đặt ống nghe xuống. Chuyện ǵ nữa vậy? Lúc gần đây Du chẳng c̣n thấy sợ giáo sư chủ nhiệm khoa, bởi v́ chẳng bao lâu nữa, Du sẽ làm giám đốc của một bệnh viện lớn. Và như vậy vị trí của chàng sẽ cao hẳn hơn mọi người, lúc đó bản thân chàng có thể mướn một lúc mười bác sĩ giáo sư tên tuổi như vậy... Nhưng mà bây giờ, tạm thời Du vẫn c̣n dưới taỵ Ông ta bảo qua th́ phải quạ Du miễn cưỡng đứng dậy.

o0o

Có tiếng gơ cửa. Du giật ḿnh nhớ ra. Đă đến giờ làm việc. Chàng cố trấn tĩnh, rồi ra lệnh cho cô y tá để bệnh nhân vào. Việc khám bệnh cũng khiến Du bớt căng thẳng. Công việc kéo dài đến giờ cơm trưa mới hết khách.
Du nhẹ nhơm thở ra. Bây giờ Du không c̣n xuống câu lạc bộ nhân viên dùng cơm. Nhưng khi vừa ra đến cửa, Du chợt thấy có việc cần vào toilet, thế là chàng quay lại, lúc đi ngang qua pḥng nghỉ trưa của bác sĩ thực tập. Du nghe thấy bên trong có tiếng của Quang vọng ra. Chàng bước chậm chân lại, chàng nghe tiếng con gái.
- Mấy hôm nay tâm hồn tôi bất ổn làm sao... Tôi thấy là để yên trong ḷng không chịu được.
Tiếng Quang hỏi:
- Tại sao vậy?
Tiếng cô gái:
- Mà anh có thấy như vậy không? Chuyện xảy ra trong pḥng mổ hôm ấy... Rơ ràng là bác sĩ Du không được b́nh tĩnh. Tay ông ấy run khi cầm dao mổ. Mồ hôi vă ra... lúc khui ổ bụng xong ông ấy lại không cắt bỏ phần ruột thừa bị viêm ngaỵ Anh cũng thấy mà?
Bây giờ th́ Du biết giọng nói cô gái là giọng của cô y tá. Chàng giật ḿnh. Kế tiếp là giọng của Vĩnh Quang:
- Cô đừng nói vậy. Bác sĩ Du là một bác sĩ tên tuổi. Nếu sự thật có như vậy, cô nói ra ai tin cô chứ?
- Nhưng đó là sự thật! - Cô y tá nói giọng muốn khóc - Anh cũng là bác sĩ, anh cũng biết rơ mà.
- Tôi không biết - Vĩnh Quang nói - Nhưng mà cô Hạ à... Cô cũng nên suy nghĩ cẩn thận trước khi phát biểu. Phải nghĩ đến tương lai của ḿnh nữa chứ? Nói cho cô biết, chuyện vừa rồi cô nói với tôi, chứ người khác là nguy hiểm cho cô lắm nhé.
Cô y tá có vẻ ngang bướng:
- Nguy hiểm ǵ? Cùng lắm là kết tội tôi chụp mũ, nói xấu bác sĩ, rồi đuổi việc tôi. Nhưng mà thà bị nghỉ việc, chứ nếu t́nh trạng này kéo dài, chắc tôi làm việc không nổi, lương tâm tôi sẽ bị cắn rứt.
Có tiếng Trương Vĩnh Quang khuyên:
- Cô Hạ này, nếu tôi là cô, tôi sẽ giả câm giả điếc. Cô không thấy bây giờ thanh thế của bác sĩ Du ra sao ư? Đụng với ông ấy cũng giống như trứng chọi với đá, chỉ thiệt thân. Thôi hăy cố gắng mà quên chuyện đó đi.
- Làm sao có thể quên được - Cô y tá Hạ xúc động nói - Khi chính mắt ḿnh nh́n thấy một mạng người chết một cách vô lư? Anh có thể chịu được điều đó sao?
- Không ai chịu được - Vĩnh Quang nói - Nhưng phải quên thôi. Bởi v́ cô phải biết là ông ấy cũng đă bù trừ cho gia đ́nh người ta hai triệu bạc rồi.
H́nh như cô y tá thút thít khóc:
- Hai triệu bạc có nghĩa lư ǵ so với một mạng sống? Nếu chuyện này mà để yên. Chắc chắn sau này có nhiều nạn nhân sẽ phải chết dưới tay ông ấy.
- Hăy coi như một điều xui xẻo đi! Và đừng nhắc đến nữa. - Vĩnh Quang nói.
Đứng bên ngoài, mặt Văn Du càng lúc càng tái. Du nghe gần như hết câu chuyện. Chàng không chịu được, vội bước đi. Du biết, và biết rất rơ. Vậy là mọi sự Vĩnh Quang và cả cô y tá đều rơ hết. Với họ, Du không c̣n là từ mẫu, mà là một tay sát nhân. Vậy th́... phải ứng phó, bằng mọi cách phải ứng phó...
Du vẫn đi vào toilet, xong quay ra lấy xe đến nhà Mỹ Dung. Du cố tạo một khuôn mặt thật tươi trước mặt moi người. Du nghĩ để đối phó với Quang mọi thứ không khó khăn lắm.
Và một kế hoạch được vạch ra trong đầu Du.
Buổi chiều ở bệnh viện thường không khám cho người ngoại trú mà dùng để kiểm tra bệnh lư bệnh nhân nằm ở trong bệnh viện. Du hạ lệnh cho Quang thay chàng xuống pḥng bệnh. Khi đă đẩy Quang đi được rồi, Du mới nhấc điện thoại lên, gọi cô y tá Hạ vào pḥng.
Cô y tá nhận lệnh lên ngay, nh́n Du căng thẳng:
- Bác sĩ cho gọi tôi?
- Vâng, cô ngồi xuống đi - Du cười một cách nhẹ nhàng - Tôi có tí việc muốn nói với cô.
- Dạ.
Cô y tá rụt rè ngồi xuống. Văn Du thật ung dung:
- H́nh như cô hơi hiểu lầm tôi một chút?
Cô y tá ngẩn ra:
- Da... đâu có... đâu có bác sĩ?
Du đi thẳng vấn đề:
- Ban trưa, tôi đă nghe hết những lời đối thoại của cô với bác sĩ Vĩnh Quang trong pḥng bác sĩ thực tập rồi. V́ vậy tôi thấy cần phải giải thích một chút.
Cô y tá tái mặt:
- Thưa bác sĩ. Buổi trưa, tôi không được b́nh tĩnh nên nói năng bậy bạ. Tôi thật có lỗi, xin bác sĩ tha thứ cho.
Thái độ của Văn Du thật ôn hoà:
- Tôi cũng thừa nhận một điều là cái hôm giải phẫu đó... Cô cũng đă thấy. Người tôi không được khỏe. Tôi hơi choáng, nhưng v́ nhiệm vụ phải nhận thôi.
Cô y tá ngồi thu người lắng nghe. Cô đă tưởng ḿnh bị gọi lên là để nghe quở trách. Không ngờ bác sĩ du lại cởi mở, lại thành khẩn nhận sai sót như vậy. Thường ngày cô cùng nể v́ Du, nên hành động của Du hôm nay làm cô cảm động.
- Tôi thật có lỗi, bác sĩ a...
- Không đâu, cô nhận xét như vậy cũng đúng, có điều hôm ấy tôi tuy không khoẻ, nhưng tôi có thể khẳng định với cô một điều là tôi đă giải phẫu cho bệnh nhân rất đúng bài bản... Tôi là bác sĩ cơ mà... Tôi phải có trách nhiệm trước mạng sống của bệnh nhân ḿnh chứ?
Cô y tá run rẩy, đứng dậy:
- Vâng. Thưa bác sĩ, tôi biết là tôi đă nói sai, mà chuyện đó tôi chỉ mới nói với bác sĩ Vĩnh Quang thôi. Nếu sau này tôi nghe ai nói đến chuyện đó, tôi sẽ giúp bác sĩ giải thích.
- Nếu vậy th́ tốt - Văn Du vui vẻ nói - Tôi chỉ cần cô hiểu và an tâm. C̣n chuyện phải biện minh với những người khác, tôi thấy cũng không cần thiết lắm. Cô hiểu chứ?
- Vâng, thưa bác sĩ - Cô y tá cảm động nói - Từ đây về sau chắc tôi c̣n phải học hỏi cách làm người của bác sĩ nhiều lắm.
- Ờ! - Văn Du gật gù - Tôi rất hài ḷng với cách sửa sai vừa rồi của cộ Có lẽ sau này khi bệnh viện từ thiện của tôi được thành lập, tôi sẽ c̣n nhờ đến cô nhiều lắm.
Cô y tá giật ḿnh:
- Bác sĩ nhờ tôi?
- Vâng. Với kinh nghiệm sẵn có của cộ Tôi nghĩ cô rất thích hợp với vai tṛ một y tá trưởng.
- Dạ, không dám, không dám! - Cô y tá Hạ nói - Nhưng dù ǵ tôi cũng hết sức cảm ơn bác sĩ.
Văn Du khoát khoát taỵ Cô y tá Hạ vội vă đi ra ngoài. Cô cảm thấy như chuyện vừa rồi giống tái ông thất mă, tưởng xui mà hên, sự may mắn sắp đến với ḿnh rồi!
Văn Du vẫn ngồi yên trên ghế, chàng vươn vai mệt mỏi. Coi như đă giải quyết xong một việc, chỉ c̣n lại một ḿnh Trương Vĩnh Quang. Và Du chợt nhớ đến số tiền hai triệu mà ban trưa Quang đă đề cập đến. Hắn làm sao biết đến số tiền hai triệu của Mỹ Dung chứ? Ở đây có một nghi vấn quan trọng v́... nếu Du không lầm. Chuyện đó ngoài chàng và Mỹ Dung chỉ có gia đ́nh nạn nhân biết thôi.
Thế là Du nhấc ống nghe lên, quay số gọi đến nhà Mỹ Dung. Thật lâu mới có người tiếp:
- Mỹ Dung, anh đây, Văn Du đây.
- à! - H́nh như có tiếng ngáp dài của Mỹ Dung - Anh đấy à? có chuyện ǵ vậy? Em tưởng là ai gọi lại chứ?
- Rất tiếc là đă làm mất giấc ngủ trưa của em - Văn Dụ lịch sự nói - Em rảnh không? Nếu rảnh đến văn pḥng ở bệnh viện, anh có việc nhờ em một chút.
- Anh lúc nào cũng khách sáo - Mỹ Dung trách yêu - Chuyện ǵ nói đi, em sẽ làm ngaỵ Ờ mà sao ban trưa anh đến đây dùng cơm không nghe anh đề cập đến?
- Tại anh quên.
- Vậy th́ em thay đồ xong sẽ đến ngay đằng anh.
- Thôi khỏi. Bây giờ em chỉ cần đi thẳng đến nhà của nạn nhân chết v́ mổ ruột. Cái nhà hôm trước mà em đă đến và cho hai triệu đó? Em hỏi họ xem, có đem chuyện này ra kể cho ai nghe không? Biết xong, em thông báo liền cho anh biết nhé?
Mỹ Dung không hiểu:
- Chuyện đó quan trọng lắm à? Em phải đi ngay ư?
- Vâng - Văn Du vội nói - Em cần phải làm sáng tỏ ngay v́ em biết không, có người đă đem chuyện đó ra bôi nhọ anh. Họ cho là anh đă dùng số tiền đó để mua chuộc gia đ́nh nạn nhân để họ không khởi tố.
- Có chuyện như vậy à? - Mỹ Dung kêu lền - Vậy th́ em sẽ đi ngaỵ Anh chờ nhé. Em sẽ điện thoại báo cho anh biết ngay.
Đặt máy xong, Du thở phào. Bây giờ chỉ c̣n chờ Mỹ Dung đến điều tra rồi báo cáo cho Du biết thủ phạm là ai, chàng sẽ có biện pháp để hành động. Với Du, ngoài Quang ra chẳng c̣n ai khác, và nếu vậy th́ dễ thôi. Chướng ngại phải được dẹp bỏ. Con đường đến với thành công ngắn lắm. Không thể bỏ cuộc nửa chừng được.
Văn Du bắt đầu làm việc. Chàng mang hồ sơ bệnh lư ra nghiên cứu. Đang lúc đó. Chuông điện thoại reo vang. Du biết đấy là cú điện thoại chàng đang chờ.
- Alô! Đây là văn pḥng của bác sĩ Du đây.
- Anh Du đấy à. Em đă làm xong công việc anh giao phó.
Giọng nói của Mỹ Dung.
- Thế nào? Kết quả ra sao?
Văn Du nôn nóng, nhưng Mỹ Dung làm chàng thất vọng.
- Họ bảo là họ không có nói cho ai biết cả. Có lẽ đây chỉ là một sự hiểu lầm.
- Làm ǵ có chuyện như vậy được - Văn Du cắt ngang - Họ không nói mà sao người khác biết?
- Em cũng không biết.
- Thế họ có cho biết là sau khi em về rồi, có ai đến đấy không?
- à... Có... Họ bảo là sau khi em đưa chi phiếu hai triệu cho họ. Mấy tiếng đồng hồ sau có ông bác sĩ tên Quang đến, nhưng không có hỏi chuyện ǵ khác ngoài chuyện làm một số thủ tục ǵ đó.
- Thôi tôi biết rồi - Văn Du kêu lên - Tôi đoán nào có sai đâu. Chính hắn!
- Nhưng người nhà của nạn nhân nào có nói ǵ đâu? Họ thề. Họ cũng không muốn người khác biết chuyện đó.
Văn Du sa sầm nét mặt, nói vào máy:
- Em khờ lắm, người lớn có thể là không nói, nhưng trẻ con lại hay khoẹ Thôi được rồi, cảm ơn em. Việc đó để anh xử lư.
Nhưng Mỹ Dung có vẻ quan tâm:
- Vậy bây giờ anh tính sao?
- Không có ǵ quan trọng - Văn Du gật gù nói - Anh định gặp hắn để giải thích.
- Anh nhắm có ổn không?
- Hăy yên tâm, Mỹ Dung - Văn Du nói - Anh nghĩ là... hắn rồi sẽ hiểu được thôi.
- Vậy th́, chiều nay anh ghé nhà em nhé?
- à... chuyện đó chắc không được - Văn Du nói - Tối nay anh có cái hẹn với mấy anh bạn bác sĩ khác, họ muốn đến nhà anh chơi... à mà c̣n nữa... cửa xe anh bị hư, chắc anh c̣n phải đi sửa nữa.
- Vậy à? - Giọng Mỹ Dung có vẻ thất vọng - Cửa xe sao lại bị hư vậy?
- Anh cũng không biết - Văn Du nói rồi cười vào ống nghe - Em làm ǵ mà trẻ con vậy? Chúng ta mới gặp nhau ban trưa mà. Mai sẽ đền bù, trưa mai anh cùng dùng cơm với em rồi tối mai ḿnh sẽ đến vũ trường khiêu vũ. Nhưng mà... phải chờ anh sửa xong xe nhé. Cánh cửa trước bên tay lái anh, đóng không kín được em ạ.
- Thôi được - Mỹ Dung nói - Vậy tối nay em sẽ điện thoại đến đằng anh để biết kết quả.
Văn Du hôn gió vào máy, rồi đặt điện thoại xuống. Vâng, tối nay phải có một cuộc họp bạn bè tại nhà. Du đă tính và mọi kế hoạch phải ăn khớp, phải thành công.
Văn Du lại cầm ống nghe lên quay số cho một số bác sĩ đồng nghiệp trẻ. Chàng mời họ tối nay đến nhà chàng dùng cơm, sẵn bàn bạc một số công việc ở bệnh viện tương lai. Đây là đám đồng nghiệp vừa là bạn bè cũ. Họ cũng biết chuyện Du sắp trở thành giám đốc bệnh viện, đương nhiên họ sẽ nhận lời, v́ biết đâu rồi sẽ có cơ hội tiến thân cho họ?
Tuổi trẻ nào lại không có tham vọng?
Đang lúc Du liên hệ điện thoại th́ Trương Vĩnh Quang bước vào. Văn Du ra hiệu cho Quang đợi chàng một chút. Rồi cố ư nói to vào máy chuyện tổ chức bữa cơm tối ở nhà cùng bàn chuyện bệnh viện tương lai. Sau đó mới đặt ống nói xuống.
Trương Vĩnh Quang báo cáo ngay:
- Kiểm tra các pḥng bệnh xong tất. Mọi diễn biến b́nh thường.
Văn Du gật gù:
- Giao việc cho cậu bao giờ tôi cũng yên tâm, lúc nào cậu cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Rồi như sực nhớ ra, Du nói:
- à quên nữa, tối nay ở nhà tôi có tổ chức một bữa cơm họp mặt bạn bè. Cậu cùng đến nhé?
- Tôi cũng được mời à?
Vĩnh Quang có vẻ ngạc nhiên, nhưng không giấu được sự mừng rỡ. V́ rơ ràng là Du rất quan tâm đến chàng.
Văn Du tiếp:
- Sau khi tan sở cậu chờ, tôi sẽ lái xe, ḿnh cùng đi. Nhớ đấy, năm giờ chờ tôi.
Vĩnh Quang gật đầu rồi vội vă rút lui ra ngoài. Du nh́n theo với nụ cười nham hiểm. Không có ǵ qua mắt được chàng. Đóng kịch ư? Du đă rành quá... những hạng người như Quang. Thượng đội hạ đạp như chàng thôi. Đồng nghiệp mà. Có dịp là đạp trên cổ người mà đi không nuối tiếc. Nhưng mà... có thế nào th́... Mọi chuyện rồi cũng sắp kết thúc... Chẳng c̣n cơ hội nữa đâu, cậu em ạ.

Chương 7

Văn Du cho xe hướng về phía ngoại ô. Trên xe chỉ có ḿnh chàng và Trương Vĩnh Quang.
Ra khỏi thành phố, xe cộ bắt đầu thưa thớt. Chàng cho tăng tốc độ. Cảnh hai bên đường lùi ra sau nhanh chóng.
Trương Vĩnh Quang nh́n qua, hỏi:
- Thưa bác sĩ, c̣n những người kiả Họ tự lái xe đến à?
- Vâng - Văn Du vẫn hướng thẳng về phía trước, như rất chăm chú lái - Bác sĩ nào cũng có xe riêng cả, một lúc họ sẽ tới sau.
Thành phố đă bỏ lại sau lưng, sắp đến đèo Đá. Ở đây có một khúc quanh khá nguy hiểm. Một bên là vách núi dựng đứng, một bên lại là vực thẳm sâu khoảng hai mươi thước. Văn Du đột ngột giảm tốc độ xe, rồi nói:
- Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu cho rơ.
Quang sốt sắng:
- Dạ, thưa chuyện ǵ?
Du nghiêm mặt nói:
- Tại sao cậu cứ theo dơi công việc của tôi hoài vậy?
- Đâu có? - Vĩnh Quang tái mặt nói - Làm ǵ có chuyện đó, tôi làm sao dám hỗn với bác sĩ như vậy?
Văn Du cười nhạt:
- Vậy chứ sao cậu biết chuyện tôi cho gia đ́nh nạn nhân hai triệu bạc? Hôm qua cậu c̣n kiếm cớ để đến nhà người ta đúng không?
- Da... da...
- Cậu rơ là quá lắm!
Vĩnh Quang kêu lên:
- Bác sĩ đă hiểu lầm rồi. Tôi đến đấy chẳng qua là v́ bác sĩ, tôi muốn gia đ́nh người chết đừng có tiết lộ thêm điều ǵ ra ngoài.
Văn Du vẫn nh́n thẳng về phía trước:
- Nhưng tôi lại không thích những người lắm mồm, thích chen vào chuyện riêng tư của người khác. Cậu tưởng cậu hành động như vậy là trên cơ tôi? Tôi sẽ phải lụy cậu à?
Trương Vĩnh Quang lúc túng, rủa thầm thân nhân của người chết. Tại sao họ lại đem chuyện đó kể cho Du nghẻ Thật ra th́... dă tâm của Quang nào có lớn lắm. Quang chỉ muốn Du lưu ư đến chàng. Thấy chàng là con người năng nổ. Chứ Quang thừa biết rơ thế lực của Du, chàng làm sao húc đầu vào đá? Tất cả những ǵ Quang làm là để củng cố vị trí của ḿnh.Chàng chỉ là một tay cơ hội, thích đầu cơ, cũng có thể là hơi tham lam một chút. Nói tóm lại là một người trẻ tuổi ranh mănh.
- Không, không phải đâu, bác sĩ đă hiểu lầm tôi rồi.
Vĩnh Quang vội vă giải thích. Măi đến lúc này, Quang vẫn nuôi hy vọng Du giữ chàng lại. V́ đó là tương lai ngắn gọn nhất.
Nhưng Văn Du vẫn lạnh lùng:
- Không có sự hiểu lầm ǵ cả. Tôi đă rơ trái tim đen của cậu. Cậu làm ǵ? Nghĩ ǵ? Hừ, cậu tưởng là cậu nắm được những cái bằng chứng đó là có thể uy hiếp, khống chế tôi ư? Nhưng cậu lầm rồi. Người ta khi bị uy hiếp sẽ có hai cách giải quyết vấn đề, một là thuần phục. Đó là với những người cao tay ấn hay quyền lực hơn ḿnh, c̣n hai là đối kháng, mà phải đối kháng quyết liệt. Có thể là một mất một c̣n, loại bỏ một cách không thương tiếc, dẹp hết chướng ngại trên đường ḿnh đi.
Vĩnh Quang rùng ḿnh:
- Tôi xin thề... tôi không hề có ư xấu ǵ với bác sĩ cả.
Văn Du lắc đầu:
- Tôi chẳng hề tin lời thề bao giờ. Kể cả lời thề của chính tôi.
- Thưa bác sĩ mà...
Vĩnh Quang lúng túng. Cái ánh mắt của Du chợt làm Quang sợ hăi. Quang chưa biết phản ứng thế nào th́ đă nghe Du nói tiếp:
- Cậu có biết cái phương pháp dẹp bỏ những chướng ngại trên đường tiến thân của tôi là ǵ không? Rất đơn giản, nhưng không hề thất bại.
- Tôi... tôi...
Vĩnh Quang ấp úng. Mắt liếc nhanh ra phía sau. Chàng đă trông thấy xe của bác sĩ Thái cách đó không xạ Chàng tưởng là đă gặp được cứu tinh. Vội nói:
- Các bác sĩ kia cũng đă đuổi kịp rồi ḱa!
Nhưng không ngờ, Văn Du lại chẳng có chút ǵ là sợ hăi, trái lại, c̣n cười nói:
- Vậy là tốt quá! Đúng như kế hoạch!
Rồi Văn Du thả hết ga, chiếc xe như mũi tên phóng như bay về phía trước. Vĩnh Quang sợ hăi kêu lên:
- Bác sĩ!
Văn Du cười lớn:
- Chuyện ǵ sắp xảy rả Mi biết rồi chứ?
Vĩnh Quang nh́n tới trước. Xe đă lên gần đến đỉnh đèo. Một bên là vách đá. Một bên là vực sâu. Không lẽ Văn Du muốn thí mạng cả hai? Điều này không thể xảy ra được. Tương lai Du đang rực rỡ, sáng sủa hơn chàng. Quang yên tâm. Nhưng Quang không ngờ Du đă có tính toán riêng. Một tay Du vặn nhẹ chốt cửa. Xe vừa đến đỉnh dốc. Thay v́ cho xe quẹo trái để ôm cua xa lộ. Chàng cho phóng thẳng vượt cộc chắn bay xuống vực. Trong khi tay kia đẩy mạnh cửa, nhảy hẳn ra ngoài.
Mọi chuyện xảy ra thật bất ngờ. Quang chẳng phản ứng ǵ kịp cả. Du vừa tung ra ngoài cố chịu một cơn đau khủng khiếp, và mê man chẳng c̣n biết ǵ nữa. Những người ngồi ở xe sau chỉ trông thấy chiếc xe như một quả bóng rơi thẳng xuống đáy vực rồi nổ tung. Một cột khói đen bốc lên tận trời, mọi chuyện kết thúc.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt và xảy ra trước mắt mọi người. Họ lại đều là bác sĩ, khi họ dừng xe lại và chạy đến họ chỉ thấy là có phép lạ. Bởi v́ bác sĩ Du bị bắn tung ra ngoài xe và chỉ bị thương nặng. Phải chăng v́ hồng phúc? V́ Văn Du đă cứu độ được biết bao người?
Lúc Văn Du tỉnh dậy mở mắt ra. Th́ anh ta trông thấy ḿnh đang nằm ở pḥng cấp cứu đặc biệt của bệnh viện.
Cả người mỏi nhừ, rêm khắp. V́ lúc phóng ra khỏi xe, Du phóng nhanh nên cả người chàng chạm mạnh phhải mặt đường, măi đến giờ Du vẫn nhớ rơ. V́ đề pḥng xe sau trờ đến cán phải, nên Du trước khi ngất xỉu, đă cố lăn người thật nhanh vào lề đường...
Du khẽ trở ḿnh, và khi trông thấy những người đang có mặt quanh giường. Cha chàng, ông Địch Sanh, rồi Văn Điệt, Mỹ Dung và cả hai bác sĩ có mặt ở hiện trường là bác sĩ Thái và bác sĩ Đinh, Văn Du đă rên rỉ rồi yếu ớt hỏi:
- C̣n... c̣n Trương Vĩnh Quang đâu rồi?
ông Địch Sanh với đôi mắt đỏ ngầu, vội nói:
- Con hăy nằm nghỉ đi, đừng nghĩ ngợi ǵ cả. Chuyện này cũng không phải là lỗi ở con.
- Nhưng mà... Trường Vĩnh Quang đâu?
Du hỏi lần nữa. Mọi người lại tưởng là v́ Du quan tâm đến đồng nghiệp. Chớ đâu biết là Du muốn hỏi để xác định xem Vĩnh Quang c̣n sống hay đă chết? Mục đích của anh ta đă đạt được chưa?
Bác sĩ Thái nghe hỏi lắc đầu nói:
- Anh Du này. Tốt nhất anh nên nằm yên. Bác trai nói đúng đấy, chuyện này không phải lỗi ở anh. Chiếc xe bị tuột thắng văng ra khỏi xa lộ. Nó rớt xuống vực. Khi chúng tôi chạy đến th́ nó đă bốc cháy. Không làm sao cứu văn được nữa...
- Như vậy có nghĩa là cậu ấy...
Văn Du lắp bắp hỏi. Bác sĩ chủ nhiệm khoa đứng gần đấy nói:
- Vĩnh Quang chết rồi. Chết ngay tại hiện trường.
Bác sĩ Đinh lắc đầu:
- Văn Du, mạng của cậu lớn lắm đấy. Tai nạn nghiêm trọng như vậy mà cậu chỉ bị chấn thương nhẹ. Coi như cậu được phép lạ cứu.
Mỹ Dung đứng cạnh thút thít:
- Ban chiều lúc gọi điện thoại cho em, anh có cho biết là cánh cửa xe bị hư, khóa không kín được, anh định đi sửa, chưa kịp th́... tai nạn xảy ra! Em tưởng là đă mất anh rồi chứ?
Văn Du liếc nhanh về phía Mỹ Dung. Cô nàng vẫn chưa hết kinh hăi.
ông Địch Sanh thấy Du đă qua khỏi cơn nguy hiểm, đứng dậy nói:
- Thôi bây giờ con đă tỉnh rồi, lại có Mỹ Dung ở đây, cha và Văn Điệt sẽ về nghỉ một chút, mai sáng sẽ quay lại nhé?
Bác sĩ Lưu, bác sĩ Thái và Đinh thấy chẳng cần đến ḿnh nữa nên cùng cha con ông Địch Sanh bước ra. Chỉ c̣n lại Mỹ Dung với Văn Du trong pḥng.
Văn Du yếu ớt gọi:
- Mỹ Dung em!
Mỹ Dung đến gần:
- Vâng, em đây.
- Lúc đó hẳn em sợ lắm hở?
- Dạ - Dung đáp rồi nh́n Du thật lâu, hỏi:
- Bây giờ chỉ c̣n anh và em, anh nói thật đi, đây là một tai nạn bất ngờ à?
- Dĩ nhiên là vậy - Văn Du thở dài - Không lẽ em cũng nghi ngờ anh nữa ư? Em phải biết là... trước đó anh và Vĩnh Quang đă xóa hết mọi hiểu lầm...
Mỹ Dung lắc đầu, rồi lại lắc đầu:
- Nếu trước đó mà em không được anh cho biết chuyện cánh cửa xe bị hư, th́ em đă nghi ngờ. Nhưng mà... anh biết không đó là một tai nạn khủng khiếp, cái xác của Trương Vĩnh Quang cũng bị đốt cháy thành than luôn!
- Vậy à?
Văn Du thở dài, rồi lắc đầu, Mỹ Dung tiếp:
- May là chuyện lục đục giữa anh và Vĩnh Quang chỉ có em biết. Bằng không với cái tai nạn hi hữu này, em nghĩ rồi sẽ c̣n nhiều rắc rối khác cho anh.
Hai người đang nói chuyện th́ cửa pḥng bệnh chợt mở rồi Văn Điệt đột ngột xuất hiện. Điệt nói:
- Xin lỗi nhé, cha bỏ quên chiếc áo Pardessus, nên nhờ em quay lại lấy.
Văn Du bực ḿnh, trừng mắt nói:
- Cậu không biết phép tắc ǵ hết? Muốn vào phải gơ cửa báo trước chứ? Sao lại đường đột xông vào vậy?
- Xin lỗi.
Điệt nói và nh́n anh với ánh mắt lạ lùng, rồi lui ra ngoài.
Mỹ Dung không hiểu, ngăn Du:
- Anh sao khó vậy? Dù ǵ Văn Điệt cũng là em ruột của anh mà?
- Chính v́ nó là em ruột mà anh mới thấy giận chứ? Người ǵ mà đến cái lịch sự tối thiểu cũng không có. Thật xấu hổ khi có một thằng em như vậy.
- Tại anh khắt khe quá, chứ em thấy Văn Điệt cũng chưa đến đỗi nào đâu?
- Hừ!
Văn Du ậm ừ nhưng vẫn không vui. Mỹ Dung lại ngồi xuống.
- Anh nói đi. Lúc đó chuyện ǵ đă xảy ra vậy?
- Em muốn nói chuyện ǵ?
- Th́ tai nạn đó!
- à... anh cũng không nhớ rơ... - Văn Du làm như cố nhớ lại, rồi tiếp - Tất cả xảy ra đột ngột quá. Anh chỉ thấy tay lái mất điều khiển, rồi có một sức mạnh nào đấy đẩy anh văng ra cửa... Sau đó anh hoàn toàn không biết ǵ nữa.
Mỹ Dung xuưt xoa:
- Mạng anh rơ lớn thật nên mới may mắn như vậy. Bác sĩ đồng nghiệp cho em biết anh chỉ bị găy chân và trật khớp tay, c̣n những vết thương khác chỉ nhẹ thôi...
Rồi như nhớ ra, Dung tiếp:
- à, c̣n nữa. Anh biết không, chuyện lạc quyên của chúng ta sắp hoàn thành. Nhưng mà... bị cái chuyện này, chắc phải tạm gác lại một thời gian.
Văn Du nói:
- Chuyện đó không có ǵ phải lọ Anh nghĩ rồi chỉ cần nghỉ ngơi vài ba hôm. Rồi sau đấy anh có thể tiếp tục công việc trở lại bằng cách di chuyển bằng nạng...
Mỹ Dung âu yếm nh́n vị hôn phu:
- Anh làm em cảm động, em rất thích cái tính say mê công việc của anh... Mà cha cũng từng khen. Cha nói có một thằng rể như anh rất xứng đáng.
Văn Du cười:
- Cha em quá khen thôi, chứ anh nào có hơn ai.
Mỹ Dung đề nghị:
- Bao giờ vết thương ổn định, được xuất viện, anh tạm thời về nhà em dưỡng thương nhé? Phải ở nhà em mới tiện chuyện đi lại. V́ xe của anh bị cháy tiêu rồi... Có cần đi đâu, em sẽ cho tài xế lái đi tiện hơn.
Văn Du suy nghĩ rồi hỏi:
- Bây giờ mấy giờ rồi em?
- Hai giờ khuya.
Du giật ḿnh:
- Hai giờ khuya? Sao em chưa về nhà?
- Anh yên tâm. Nhưng anh không cần em bên cạnh à?
- Thôi khỏi - Văn Du nói - Em về đi, anh không đành ḷng để em phải khổ cực thế này. Cần ǵ ở đây đă có y tá...
Mỹ Dung suy nghĩ rồi đứng dậy, hôn nhẹ lên trán Du nói:
- Thôi được, vậy em về, mai sáng sẽ đến nhé?
Rồi Dung đi ra cửa, nhưng Du đă gọi giật lại:
- Mỹ Dung à, hay là thế này. Sáng mai em không cần đến đây, mà hăy sang nhà của Trương Vĩng Quang. Biết đâu họ cần sự trợ giúp của em hơn. Tội nghiệp!
- Anh yên tâm.
Mỹ Dung nói. Nàng có vẻ xúc động trước ḷng nhân ái của Văn Dụ Nhưng khi vừa ra khỏi bệnh viện, Mỹ Dung đang đi, đă phải giật ḿnh, v́ có tiếng gọi:
- Chị Mỹ Dung!
Dung quay lại. Th́ ra là Văn Điệt. Dung hỏi:
- à, Văn Điệt! Cậu chưa về nhà à?
Văn Điệt lắc đầu:
- Chưa. V́ tôi có chút việc định hỏi chị.
- Chuyện ǵ?
Văn Điệt ngần ngừ một chút, nói:
- Hẳn chị cũng biết chuyện của Huỳnh Chấn B́nh chứ? Bây giờ lại đến lượt Trương Vĩnh Quang. Chuyện này lại có một sự trùng hợp lạ lùng, trước đó giữa Quang và anh Du lại có chuyện lục đục giống như giữa anh Du và anh B́nh trước đây...
Mỹ Dung ngẩn ra. Câu hỏi của Điệt làm Dung bất an. Nhưng Dung vẫn hỏi:
- Cậu nói thế là thế nào?
- Những người có chuyện rắc rối với anh Du, đột nhiên đều gặp tai nạn. Một người th́ bị chấn thương sọ năo để trở nên mất trí, c̣n một người lại chết cháy. Chị không thấy có sự trùng hợp lạ lùng ư?
Mỹ Dung tái mặt. Bênh vực Du là bản năng cần thiết của vị hôn thê.
- Tôi không hiểu cậu muốn nói ǵ. Nhưng mà tôi nghĩ là... cậu bây giờ đă là người lớn, muốn phát biểu điều ǵ, cũng nên đắn đo suy nghĩ đến trách nhiệm.
- Tôi bao giờ cũng ư thức điều đó - Văn Điệt nói - Không những trên phương diện luật pháp, đạo đức mà c̣n cả trên lương tâm. Và v́ vậy tôi thấy những chuyện vừa quạ Nó không phải là những tai nạn b́nh thường.
Mỹ Dung kêu lên:
- Văn Điệt! Cậu quên cậu là ai à? Anh Văn Du là anh ruột của cậu. Nói kiểu cậu là đă hại anh ḿnh đấy!
Văn Điệt lắc đầu:
- Tôi không có ư định đó, ngoài chuyện muốn biết rơ sự thật!
- Sự thật à? - Mỹ Dung cười - Nếu muốn, cậu cứ xem biên bản của cảnh sát.
Nhưng Điệt không buông tha:
- Biên bản à. Tôi không tin... vả lại ban năy tôi đă nghe hết những lời đối đáp vừa rồi giữa anh Du với chị.
- Cậu Điệt! - Mỹ Dung kêu lên - Đây không phải là chuyện giỡn chơi. Cậu đừng có nghĩ bậy không tốt. Bộ cậu không tin cả anh trai của ḿnh à?
- Vâng, bởi v́ tôi hiểu rất rơ anh ấy. Và v́ hiểu rơ, nên tôi mới nghi ngờ. Ngay chị cũng biết? Anh Du là người lúc nào cũng chủ trương bằng mọi phương tiện để đạt tới mục đích!
- Cậu Điệt! - Mỹ Dung bắt đầu nổi giận - tại sao cậu lại tàn nhẫn như vậy? Cậu làm vậy là hăm hại anh ruột ḿnh. Cậu chụp mũ xấu cho anh cậu, biết không?
Văn Điệt b́nh thản:
- Nếu anh Du không phải là anh ruột tôi th́ tôi đă không can dự, anh ấy muốn làm ǵ th́ làm, nhưng mà... làm sao tôi có thể dửng dưng đứng yên. Nh́n anh ấy càng lúc càng lún sâu vào tội lỗi chứ?
- Lún sâu vào tội lỗi? - Mỹ Dung cười lớn - Cậu nói chuyện nghe buồn cười. Ấu trĩ quá... Làm ǵ có ai tin cậu? Trước mặt mọi người... ai cũng thấy bác sĩ Lê Văn Du là con người đầy nhiệt t́nh tuổi trẻ, nhân ái càng lúc càng lên cao. Cậu nói là anh ấy lún sâu. Ai tin được chứ?
Điệt nh́n Mỹ Dung:
- Chị b́nh tâm suy nghĩ kỹ một chút đi, chị sẽ thấy điều tôi nói là đúng.
- Tôi không tin - Mỹ Dung cương quyết nói - tôi chỉ thấy cậu ganh tị với những ǵ anh Du đă đạt được th́ có.
- Chị thật buồn cười. Làm ǵ có chuyện đó? - Điệt căi lại - Anh Du là anh ruột tôi, tại sao tôi phải ganh tị chứ?
- Nhưng tôi đă thấy chuyện đó. Cậu đă ganh tị - Mỹ Dung khẳng định - Cậu Điệt, tôi cấm cậu. Cậu không có quyền nói năng bừa băi. Cậu phải biết là tương lai của anh Du, cũng là tương lai của tôi đó nhé?
Văn Điệt bức xúc:
- Không lẽ tương lai của hai người quư trọng hơn mạng sống của người khác ư?
- Làm ǵ có chuyện đó? Cậu dựa vào bằng chứng ở đâu mà nói như vậy? - Mỹ Dung phải ứng - Nếu tôi không nghĩ t́nh cậu là em ruột của Văn Du, tôi đă gọi cảnh sát tóm cổ cậu. Tôi cảnh cáo cậu đấy, tôi không muốn nghe chuyện này một lần thứ hai nữa.
Văn Điệt vẫn cứng cỏi:
- Chị cứ gọi cảnh sát, nhưng đây là sự thật, tôi sẽ không bỏ qua sự thật nửa chừng, tôi sẽ làm rơ mọi thứ!
Mỹ Dung nói:
- Nhưng cậu sẽ thất vọng, v́ không có chứng cớ. V́ với mọi người, đây chỉ đơn giản là một tai nạn bất ngờ thôi.
- Nhưng nếu kiểm tra lại, nó không đơn thuần là một tai nạn bất ngờ. Lúc đó chị tính sao?
- Tôi không tin như vậy - Mỹ Dung nói -Với anh Du, tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy. Trên đời này không có ai trung thực, tử tế, hoàn toàn và đáng yêu như anh Du cả.
Văn Điệt lắc đầu:
- Nếu vậy tôi chịu thua... Không ngờ chị lại mù quáng như vậy...
- Hừ, nhưng Văn Điệt nghe này - Mỹ Dung nghiêm giọng lại, nói - Cậu biết đấy, tôi yêu anh Du và v́ vậy bất cứ một ai muốn phá hoại tương lai của anh Du, tôi đều không chấp nhận, không buông tha, dù người đó là ai đi nữa...
Rồi ngưng lại một chút, Mỹ Dung lại vỗ về:
- Cậu Điệt. Sao cậu phải khổ thân như vậy? Cậu cứ lo học hành đàng hoàng đi, sang năm cậu đă ra trường th́ bọn này sẽ sẵn sàng cung cấp tiền để cậu tiếp tục ra nước ngoài du học. Không cần biết cậu muốn học ở đâu? Viện M.I.T hay California... bọn này đều có thể đáp ứng cả.
Văn Điệt chau mày:
- Chị đừng đem những thứ đó ra mua chuộc tôi mà tôi cũng không có ư định bôi nhọ anh Dụ Tôi chỉ muốn biết sự thật vậy thôi, nên tôi cũng không sợ đe dọa.
- Văn Điệt! Cậu nói vậy là sao? - Mỹ Dung hỏi - Tôi không hề đe dọa hay mua chuộc mà cậu cũng đừng quên là... chúng ta sắp trở thành người nhà của nhau rồi nhé?
- Vâng - Văn Điệt gật đầu - Sẵn đây tôi cũng muốn nói cho chị biết là quan niệm của từ xưa đến nay là sự thành công phải do chính ḿnh tạo dựng bằng trí tuệ, bằng đôi tay của chính ḿnh, chứ không nên bằng sự đầu cơ cơ hội hay may mắn...
Rồi Văn Điệt bỏ đi. Bóng chàng ḥa hẳn vào bóng tối. Mỹ Dung nh́n theo... linh cảm thấy chuyện không đơn giản. Điệt sẽ quấy động mọi thứ. Khó mà ở yên được với cậu em chồng khó tính này.
Mỹ Dung bực dọc bước thẳng lên xe, và ra lệnh cho tài xế đưa thẳng nàng về nhà.
Văn Điệt lầm lũi đi giữa bóng tối. Đêm mùa thu, tiết trời buốt lạnh. Một năm sắp trôi quạ Chàng kéo cao cổ áo lên cho đỡ lạnh. Khuya thế này, đâu dễ ǵ c̣n xe buưt để về nhà. Mà nếu muốn đi taxi th́ đón xe cũng khó khăn. Trong túi Điệt bây giờ chỉ c̣n hai ngàn mấy bạc. Không đủ để đi một đoạn đường ngắn nữa chứ nói về nhà. Vả lại giờ này mà có về th́ lại phá hỏng giấc ngủ của cha... Ban năy đă lấy cớ quay lại, để cha về nghỉ trước. Điệt nghĩ, nếu bây giờ tản bộ về th́ ít ra phải hai giờ mới đến nơi, như vậy trời đă sáng. Và như vậy sẽ không làm phiền ai.
Thế là Điệt lầm lũi bước. Chàng nghĩ lại việc làm của Văn Du, những cái tai nạn đă qua... Điệt chắc đấy không hẳn là tai nạn, dù chỉ dựa vào trực giác chứ không có một chứng cớ cụ thể. Nhưng mà Văn Du... Hừ, Điệt lại mâu thuẫn. Sao éo le vậy? Điệt nào có ư muốn đối đầu với anh ruột ḿnh đẩu Có điều sự việc không đơn giản. Nó liên hệ đến mạng sống của người khác... Nếu không làm rơ, lương tâm Điệt lại không thấy ổn.
Nhưng làm rơ thế nào? Khi trong tay chẳng có lấy một chứng cớ? Mỹ Dung lại ương ngạnh, cố chấp, đứng hẳn về phía Dụ Vậy th́ sao? Điệt lắc đầu... Điệt biết chỉ cần nói ra, là người ta không cần biết phải trái, sẽ kết luận ngay là Điệt đă ganh tị với những thành tích của anh trai ḿnh. Sự phán đoán của con người nhiều lúc đơn giản một cách buồn cười thế!
Điệt cứ cắm đầu mải miết bước, rồi chàng cũng đă đi được đến ngoại ô. Qua khỏi cầu lớn, nh́n vào đồng hồ đă ba giờ sáng. Điệt chợt tự hỏi. Cha chàng, ông Địch Sanh, có khi nào v́ sự vắng mặt của chàng mà lo lắng không ngủ được không? Chuyện đó chắc hơi khó. V́ từ nào đến giờ, cha nào có để ư đến chàng đâu? Trong mắt người chỉ có một ḿnh Văn Du thôi.
Điệt không hiểu tại sao cha lại có thành kiến lại ghét bỏ ḿnh như vậy? Không chịu học y, không chịu học nghề nông. Nhưng Điệt cũng chẳng hề bê tha bỏ học. Chàng vẫn học một cách xuất sắc các môn vật lư cơ mà. Học cái môn khác ư cha cũng đâu phải là cái tội? Vậy th́ sao? Điệt không tránh khỏi một chút ư niệm buồn phiền. Và nỗi buồn thật kỳ cục nó như cơn bệnh khó chữa, càng lúc càng lan rộng. Anh Du cũng nào phải là một bác sĩ xuất sắc về chuyên môn. Anh ấy đă leo lên bằng thủ đoạn. Dùng mọi phương tiện để đạt đến mục đích... Điệt nhiều khi thấy giật ḿnh. Tại sao anh ấy lại điên như vậy? Say mộng đồ vương, đến độ mất cả lương tri, cả tính người? Cái chức giám đốc của một bệnh viện trị giá năm tỉ bạc?... Điệt ngạc nhiên hơn khi thấy mấy cái tai nạn xảy ra dồn dập mà lại luôn có sự dính líu của Văn Du ở đấy. Thế tại sao chẳng ai nghi ngờ?
Bất giác Điệt thấy trái tim như thắt lại. Những chuyện thế này nếu không làm sáng tỏ, th́ những chuyện khác rồi sẽ tiếp diễn và tội ác sẽ không kết thúc... Nạn nhân kế tiếp sẽ là ai?
Điệt băng qua ngă tự Giờ này con đường trống vắng không có lấy một chiếc xe chạy qua... Những ngọn đèn đường vàng vọt làm đổ dài chiếc bóng cô đơn của chàng. Điệt chợt nhớ đến chiều quạ Lúc vừa lên bàn cơm, th́ chuông điện thoại reo, báo cho biết tai nạn xe cộ Ở đèo Đá. Lúc đó cha đă buông đũa tái mặt. Cha cứ tưởng nạn nhân là Văn Dụ Để rồi lúc biết rơ Du chỉ bị thương nhẹ, c̣n nạn nhân là người khác, cha đă cười sảng khoái. Sao vậy? Điệt thắc mắc. Không lẽ nạn nhân kia không phải là người? Nếu vậy th́... thật bất công!
Có lẽ v́ xúc động, cũng có lẽ v́ đi nhanh. Mồ hôi bắt đầu thấm ướt lưng Điệt. Bây giờ hai bên đường chỉ toàn là ruộng vườn kế tiếp. Gió phần phật làm rét cả dạ Điệt nh́n vào đồng hồ sắp sáu giờ, như vậy là trời sắp sáng.
Đôi chân bắt đầu mỏi. Bụng lại cồn cào. Bây giờ Điệt thấy đói. Giờ này, được yên ổn ngồi trong nhà th́ tuyệt. Nhưng Điệt không hối hận v́ việc làm của ḿnh. Chàng muốn giúp Dụ Muốn đưa Du trở về con đường của lẽ phải chân chính.
Nhưng chuyện đó có làm được không? Du hiểu và chấp nhận hay sẽ lại thù oán thêm chàng? Điệt biết từ đây về đến nhà, c̣n trên hai cây số mà đôi chân đă mỏi. Ngay lúc đó Điệt nghe tiếng xe. Đúng rồi! Chuyến xe buưt bắt đầu ngày đă làm việc! Thế là Điệt vội bước nhanh đến trạm. Và chỉ ít giây sạu Điệt đă êm ái ngồi trên xe. Bây giờ Điệt mới thấy hết cái tiện lợi của phương tiện giao thông hiện đại. Vừa nhanh chóng vừa đỡ mất sức lao động. Mười phút sau, Điệt đă đến gần nhà. Vừa tra ch́a vào ổ khóa, Điệt nghĩ phải vào nhà chợp mắt một chút để lấy lại sức. Sáng nay, chàng c̣n hai tiết học. Nhưng thật bất ngờ, khi Điệt vừa đến pḥng khách, đă thấy cha ngồi ở ghế salông. Cha vẫn mặc bộ áo hôm qua đến bệnh viện, điều này cho thấy là từ lúc về đến giờ cha vẫn c̣n chưa ngủ.
- Dạ, thưa cha con mới về!
Nh́n vẻ bơ phờ của cha, Điệt chợt thấy ngại. Những người lớn tuổi lúc buồn phiền thường dễ nổi nóng. Và đúng như điều Điệt nghĩ, ông Sanh đă nghiêm giọng hỏi:
- Đi đâu mà cả đêm, giờ mới về nhà vậy?
Điệt dừng lại:
- Dạ v́ túi con không mang theo tiền, mà lúc nửa khuya xe buưt lại không có chạy, nên con phải lội bộ một khoảng dài.
ông Địch Sanh bực:
- Con chỉ làm khổ bản thân. Ban năy bác sĩ Thái đề nghị là đưa cả hai cha con cùng về, nhưng con cứ chần chờ. Hay là v́ con không muốn đi cùng xe với chả Con nói đỉ Đúng không?
- Dạ không phải - Văn Điệt vội vă đáp, nhưng không biết phải giải thích thế nào, chỉ nói - Con chỉ muốn...
Rồi yên lặng. Ông Địch Sanh lắc đầu:
- Đấy thấy không? Con cũng không giải thích được hành động của ḿnh. Cha hiện nay lớn tuổi rồi, mà rất buồn... Cha không biết ḿnh phải thế này đến bao giờ...
Rồi Điệt nghe tiếng thở dài kế tiếp. Chàng không dám đứng lại, lặng lẽ bỏ vào pḥng riêng. Cha đă không ngủ được, v́ thấy chàng chưa về ư? Như vậy à?
Điệt cũng không biết, nhưng cũng thấy có cái ǵ lay động trong ḷng.


o0o

 

Pages Previous  1  2  3  Next