Điệp Khúc T́nh Yêu   Quỳnh Dao Pages Previous  1  2  3  Next   
Chương 9

Thoắt cái mà đêm Noel đă đến.

Tối hôm ấy trong pḥng riêng, Linh Trân và Linh San đang trang điểm. Linh San vừa đeo bông tai vừa nói với chị:

- Chị Trân em phải về trước 12 giờ khuya đấy nhé!

Linh Trân nói:
 

- Nhà hàng Trung Ương chỉ mở cửa đến 12 giờ. Nhưng nếu em muốn về trước 12 giờ, th́ chị không tin là em về nhà mà chắc chắn đến nhà 4A.

- Chị có biết đêm nay em đi với chị một cách miễn cưỡng không?

Linh Trân chăm chú nh́n em:

- Em không nói chị cũng biết. Chị biết ngay bây giờ em đang hối hận v́ hôm trước lỡ nhận lời vui Noel với chị, có đi chắc chắn em cũng không vui, v́ trái tim của em đang ở nhà 4A.

Linh San thở dài nói:

- Nhưng mà….chị nghĩ xem giữa lúc chúng ta đang vui chơi th́ có người cô độc trong pḥng….làm ǵ th́ làm em cũng phải về trước 12 giờ.

Linh Trân nói:

- Em muốn về mấy giờ tuỳ ư em. Nhưng Linh San à, em phải suy nghĩ cho kỹ, phải phân biệt rơ ràng t́nh yêu với thương hại là hai việc hoàn toàn khác nhau.

- Thôi chúng ta đừng nói đến chuyện đó nữa.

Linh San bực dọc. Linh Trân bước ra tới cửa quay lại nói.

- Chị cũng không có thời giờ, chị phải ra pḥng khách nói chuyện với anh Cao và Nhiếp Sanh, nhưng em cũng nhớ rằng em đă làm sai điều em hứa, em đă hứa với chị là giữ khoảng cách với Phi nhưng em lại người chủ động tiến tới.

Linh San nói:

- Em không hề hứa chuyện đó nhé. Lúc nói chuyện với chi, chị có biết là em đă…thôi hôm nào rảnh em sẽ nói rơ hơn, chỉ biết đến bây giờ chị quan tâm em đă quá muộn.

Linh Trân quay lại, nắm lấy bàn tay đau c̣n băng vải của Linh San.

- Linh San, em đừng có điên, em mới 22 tuổi cơ mà?

- Anh ấy cũng chỉ mới 29 tuổi.

- Vấn đề không phải là tuổi tác của ông ấy, mà là của em. 22 tuổi làm kế mẫu, không phải là quá trẻ ư?

- Miễn là bé Sở Sở chấp nhận…

Linh San chưa dứt lời th́ ngoài cửa có tiếng gọi, Lập Cao lớn tiếng:

- Nhị vị tiểu thơ ơi. Thời giờ hôm nay là vàng bạc, quí vị có biết không? Đứng chải chuốt măi tới sáng là coi như đêm Noel của chúng tôi đi đứt nhé.

- Xong rồi, xong rồi.

Linh Trân nói, vội bước ra. Cao giục:

- Nhanh lên đi chớ, mấy người làm mất thời gian quá.

Linh San miễn cưỡng đứng dậy, bước ra pḥng khách. Mẹ nàng đă đứng ở đấy từ bao giờ, nh́n hai đứa con gái với nụ cười rạng rỡ. Linh Trân hôm nay mặc áo đầm màu hồng, c̣n Linh San màu mỡ gà. Cả hai đều đẹp rạng rỡ. Bà Lưu nh́n sang hai chàng rể tương lai, Lập Cao đẹp trai, sang trọng, c̣n Nhiếp Sanh cũng không kém. Có hai chàng rể như vậy là quá quí rồi, c̣n mơ ước ǵ hơn. Bà vui vẻ Nói với các con:

- Đêm nay đi khuya một chút cũng không sao, Mẹ biết Noel là dịp cho tuổi trẻ chơi đùa thoa? thích, mẹ không giống những người làm mẹ cổ lỗ đâu.Về trễ cũng không ăn đ̣n đâu, đừng ngại.

- Bác ơi, hôm nay mà bác có muốn đánh đ̣n cũng không t́m được chúng con đâu, con đă tính rôi. Khiêu vũ xong, chúng con sẽ kéo đến nhà bạn, dự tiếp cuộc vui khác cho đến sáng.

Linh San nghe nói, kéo áo Linh Trân:

- Chị Trân!

- Lo ǵ? chân em ở người em chứ đâu phải ở người khác?

Khi bước tới cầu thang máy, Linh San liếc nhanh về phía hộ 4Ạ Cửa đóng im ĺm. Bên trong có ánh đèn. Linh San chợt muốn dừng lại. Mặc kệ đêm Noel. Mặc kệ tất cả. Nhưng khi quay lại nh́n những khuôn mặt phấn khởi cùng đi. Linh San biết, vấn đề là ở chỗ sỉ diện. Không được, nếu bỏ cuộc, t́nh cảm chị em sẽ sứt mẻ. Với tâm trạng rối ren, Linh San bước vào nhà hàng Trung Ương. Khách rất đông, họ chen chân nhau, đổ dồn như sóng cuồn nước chảy. Mỗi năm đến mùa Noel, Linh San mới cảm nhận sự đông đúc của dân số Đài Bắc. Ai cũng đổ dồn đến hộp đêm, quán rượu, đến tụ điểm vui chơi. Một cơ hội để chen lấn. Và khi đến được chỗ ngồi th́ mồ hôi đă đổ ra như tắm.

Nhiếp Sanh mua một đống gói giấy, mặt nạ, giấy bông chia cho ba người. Linh San nh́n vào sàn nhảy. Người đông lớ ngơ, anh chàng ca sĩ đang gân cổ hát bản "chủ nhật đẹp tươi hồng". Linh San ngạc nhiên không hiểu với lượng người lớn như vậy, họ chỉ dậm chân tại chỗ hay là nhảy. Tiếng hét, tiếng cười, tràn ngập căn pḥng. Bản nhạc dứt, khách lại tung hoa, tung nón lên.

Không khí thật vui nhộn. Nụ cười hay lây. Đám đông quay cuồng. Nhiếp Sanh kéo Linh San xuống sàn nhảy. Linh San nhập cuộc. Một bản tiếp nối một bản. Cặp Linh Trân và Lập Cao biến đâu mất. Vũ trường với tiếng nhạc, tiếng cười như muốn nổ tung. Cả thành phố Đài Bắc như muốn nổ tung. Ai cũng vui, cũng vui….thế c̣n chàng?

Linh San ch́m trong suy nghĩ, măi đến lúc Sanh hét:

- Linh San!

Linh San mới giật ḿnh.

- Chi?

- Chị Trân của em gặp bạn cũ.

- Ở đâu?

Linh San nhón chân lên vẫn không thấy.

- Họ đă về bàn.

Linh San nói:

- Vậy chúng ta cũng về đi. Chân em mỏi và thân em ướt đẫm mồ hôi rồi.

- Anh chưa muốn.

- Sao vậy?

- Bây giờ xông ra khỏi ṿng vây rồi một hồi quay lại mệt lắm.

- Nhưng em đang khát, em phải về bàn.

- Anh gọi Champange nhé?

- Chi vậy?

- Hôm nay phải uống Champange, v́ hôm nay kỷ niệm ta quen nhau ba năm.

- Đúng ba năm rồi ư?

- Vâng, anh quen em cũng đúng vào ngày Noel ba năm trước.

- Lạ thật.

Linh San nói, Sanh không hiểu:

- Em nói ǵ thế? Thôi chúng ta xông ra ṿng vây vậy.

- Em nói lạ thật.

- Sao lạ?

- Quen nhau ba năm mà không bằng ba tháng. Điều đó cho thấy sự quen nhau không thể căn cứ vào thời gian. Một phút bị choáng váng hơn mười năm vô t́nh.

- Em nói ǵ anh không hiểu?

Sanh nh́n Linh San, nhưng Linh San lắc đầu:

- Thôi anh không cần hiểu làm ǵ.

Họ trở về bàn, thấy Linh Trân đang ngồi nói chuyện vui vẻ với bốn người lạ, có lẽ họ đến trễ không c̣n bàn. Thấy Linh San và Sanh về, Linh Trân đứng dậy giới thiệu.

- C̣n nhớ ai đây không? Bạn cũ của chị anh Giang đấy.

Linh San nh́n sang, gă thanh niên có nước da ngâm đen với thuốc lá trên môi. Người mà những năm trung học đă một thời cùng Linh Trân yêu say đắm. Sau đó không hẹn mà chia taỵ Bên cạnh Giang là một cô gái rất đẹp và một cặp nam nữ khác. Giang giới thiệu.

- Đây là vợ sắp cưới của tôi.

Linh Trân cười.

- Ai lại giới thiệu đơn giản như vậy?

Giang nói:

- Sao không được. Bây giờ sao LinhTrân lại thích nghi lễ như vậy? Chúng ta hôm nay gặp nhau. Một sự t́nh cờ mai lại mỗi người mỗi ngă. Giới thiệu cặn kẽ, liệu có nhớ không, hay lại làm mặt lạ.

Linh San cảm thấy thú vị, ngồi xuống bàn. Tối hôm nay chị Linh Trân có một đêm Noel đáng nhớ. Gặp lại người yêu cũ. Không hiểu chị có cảm giác thế nào? Giang lại tiếp tục giới thiệu:

- C̣n đây là Lục Siêu và cô Bùi.

Lục Siêu? Cái tên có vẻ quen thuộc, Linh San liếc nhanh người đàn ông trẻ có gương mặt rất quen thuộc, khuôn mặt không đẹp trai nhưng thu hút, mái tóc dài, chân mày sậm với đôi mắt lúc nào cũng suy tư, San chợt nhớ ra h́nh như ḿnh đă gặp đâu đây. C̣n cô Bùi rơ ràng lại quen thuộc hơn nữa, hay là cô trong ngành điện ảnh? Linh San cố moi móc, người con gái dựa lưng vào ghế có đôi mắt như mơ, ngoài đôi môi có bôi tí son đỏ, cô ta không có trang điểm ǵ hết.

- Rất hân hạnh được quen biết hai bạn.

Nhiếp Sanh đưa tay bắt lấy tay của Lục Siêu. Trong lúc hai người đàn ông bắt tay nhau th́ cô Bùi lại chậm răi lấy trong ví ra điếu thuốc, một hộp quẹt ga đỏ, đốt lên và thở khói, không hiểu sao Linh San như bị cuốn hút, nàng chăm chú nh́n cô Bùi từng cử chỉ một, cái thái độ khoan thai của cô ấy như trong mợ Nhiếp Sanh ngồi cạnh nói:

- Linh San chúng ta tiếp tục nhảy nhé!

Linh San nói:

- Không.

Hớp lấy ngụm Champange, Linh San hỏi cô Bùi:

- Cô uống tí nhé!

Cô Bùi nh́n Linh San với nụ cười nhẹ. Nhiếp Sanh đưa một ly khác rót đầy rượu cho cô Bùi.

- Hôm nay là ngày kỷ niệm tôi và Linh San quen nhau tṛn ba năm.

Cô gái họ Bùi nâng cốc rượu lên chạm nhẹ vào ly của Linh San với nụ cười:

- Xin chúc mừng ba năm quen nhau.

Giọng nói của cô ta không lớn, thuộc loại giọng thổ nên nghe rất rơ, một tia sáng lóe lên trong đầu của Linh San, cô Bùi trong bộ áo rộng bằng tơ màu xám bạc, Linh San buột miệng.

- Chị Bùi h́nh như tôi đă nh́n thấy chị.

Cô Bùi nhíu mày:

- Chị gặp em ở đâu?

- Mấy ngày trước h́nh như ở nhà hàng “Muà Thu”, hôm ấy chị hát một bài hát rất hay.

Cô gái họ Bùi vừa thở khói vừa cười:

- Vâng, em hát ở đó được một tuần.

- Thế tối nay sao chị không hát?

- V́ anh Lục Siêu nghỉ làm nên em cũng không hát.

à th́ ra họ là ca sĩ. Linh San liếc nhanh về phía Lục Siêu, anh chàng như không để ư đến chuyện của hai người con gái.

- Thế chị không biết Lục Siêu ư?

Cô gái họ Bùi hỏi Linh San với vẻ ngạc nhiên.

- Dạ không, v́ em không để ư lắm giới âm nhạc ca sĩ.

- Anh ấy là tay trống của ban hợp ca “ Lửa Rừng” đấy. Anh ấy vừa chơi guitar, đánh trống vừa có thể chơi cả organ.

- à!

Linh San hớp thêm rượu, nh́n về phiá thiên tài vừa được ca ngợi, anh chàng thiên tài kia có vẻ mặt lạnh lùng không để ư đến sự ca ngợi ái mộ của người chung quanh. Linh San không dám nói cho Bùi biết ḿnh cũng không hề nghe qua cái ban hợp ca “Lửa Rừng” bao giờ.

Ly rượu vừa cạn, Nhiếp Sanh lại rót đầy ly khác. Cô Bùi hỏi:

- Anh tên ǵ vậy?

- Dạ. Tôi là Nhiếp Sanh.

Cô Bùi nói một cách thản nhiên.

- Anh cũng đẹp trai lắm, anh có một khuôn mặt rất lôi cuốn.

- Thế ư?

Nhiếp Sanh đỏ mặt, anh chàng không uống lấy một hớp rượu mà có vẻ như say.

Linh San nghe cô Bùi nói liếc nhanh về phía nhà thiên tài, nàng lại nốc cạn ly rượu. Chợt nhiên Lục Siêu quay lại:

- Ai đề nghị chúng ta đến đây thế?

Cô Bùi nói:

- Anh Giang đấy!

- Em không thấy ở đây vừa ồn ào vừa loạn ư? Cái ǵ cũng không ra cái ǵ cả.

- Vâng hay là chúng ta di một nơi khác đi.

- Tụi ḿnh đi qua nhà hàng “Quốc Hoa“ vậy.

Cô Bùi nói:

- Ở đấy chưa chắc hơn ở đây. Sao chúng ta không đến nhà chị Thu, họ cũng có tổ chức. Nhưng anh có thích đến đấy không? Anh thích th́ em mới đi.

- Đợi một chút vậy. Đợi Giang từ sàn nhảy trở về chúng ta đi cùng một thể. Được không người yêu Bùi Khâm Đồng của tôi?

Bùi Khâm Đồng? Linh San chợt bàng hoàng, cái tên nghe quá quen thuộc. Đúng rồi? Nhưng không lẽ... Linh San nh́n thẳng về phía cô Bùi nàng hỏi vặn:

- Chị là Bùi Khâm Đồng ư?

Cô Bùi cười nói:

- Vâng. Cái tên nghe kỳ cục lắm hở. Đó là tên thật của tôi, c̣n khi lên sân khấu tôi lấy tên khác.

Linh San vỗ nhẹ lên trán. Không, không thể được, ta say rồi, khuôn mặt cô Bùi trước mắt trở nên mông lung, như chiếc bóng dao động trong nước. Đúng là ta đă say, không thể có một sự trùng hợp lạ lùng như vậy.


Chương 10

Tiếp nối là những h́nh bóng dao động đảo lộn, Linh San đă say nhưng say chưa đến độ mất hết tri thức. Nàng c̣n nhớ là ḿnh đă cười, đă nói đă dựa ngực vào ngực của Nhiếp Sanh, đă nói rất nhiều với cô gái họ Bùi, và nàng cũng nhớ Nhiếp Sanh đă cản ngăn nàng khi họ rời khỏi nhà hàng “Trung Ương”.

- Linh San à, thôi em đừng đi, anh sẽ đưa em về nhà.

- Không em không muốn về nhà.

Linh San nói, nàng như bị cuốn hút bởi cô Bùi trong cảm giác chập chờn, nàng đă đi theo cô gái đầy lôi cuốn đó. Thế rồi họ đến một tụ điểm khác, một ngôi nhà riêng sang trọng. Ở đấy có rất nhiều người trẻ, có cả nhạc, khiêu vũ, thuốc lá và rượu. Linh San tập tành hút thuốc, khiêu vũ nàng nhảy liên tục với những thanh niên trẻ khác nhưng vẫn nhớ đến cô Bùi, nàng nhớ h́nh như ḿnh có hỏi:

- Chị Bùi năm nay chị bao nhiêu tuổi mà trông trẻ như thế?

- Tôi không c̣n trẻ đâu. Hai mươi lăm rồi đấy.

Linh San không tin.

- Làm ǵ 25, tôi thấy chị cao nhất khoảng 20 thôi.

- Không tin ư? Tôi không bao giờ giấu cái số tuổi thật của ḿnh.

25 tuổi? Linh San nốc cạn ly rượu, cái vị ngọt ngọt chua chua của rượu Champange và cái nóng của rượu như đốt cháy cả người nàng, Linh San vẫn c̣n nghe được tiếng cằn nhằn của Nhiếp Sanh bên cạnh:

- Linh San này, tối nay em làm sao thế? Đừng uống rượu nữa, em say rồi, c̣n phải về nhà đấy!

Linh San lắc đầu.

- Anh Sanh, ở đây có nhiều con gái lắm, sao anh không quậy một bữa cho đă đi, anh đeo theo tôi hoài chi vậy?

- V́ tôi có trách nhiệm với Linh San.

Linh San cười lớn:

- Trách nhiệm ǵ?

Rồi vùi đầu vào ngực của Sanh nói:

- Ở đây không có trách nhiệm ǵ hết, chỉ có nợ với nhau thôi.

- Nợ? Linh San, cô nói thế, là thế nào?

- Câu đó là của anh đấy. Anh bảo mọi người đều mắc nợ nhau, anh hăy đi chơi đi, hăy tán tỉnh mấy cô kia đi, tôi không muốn anh mắc nợ tôi, cũng không muốn mắc nợ người khác, anh đi đi.

Nhiếp Sanh vẫn không bỏ đi. H́nh như anh chàng vẫn lẩn quẩn chung quanh. Người nữ chủ nhân của buổi tiệc xuất hiện, người con gái có tên Thu h́nh như là một ca sĩ hay một tài tử nổi tiếng. Cô ta mặc chiếc áo bó sát người màu vàng trông giống như con rắn vàng. Linh San thấy thật chóa mắt, đúng nàng đă saỵ Những âm thanh chói tai, tiếng trống, tiếng kèn tiếng hát như mưa sa như sấm sét, bóng người chập chờn h́nh như cô Bùi lên hát, một bản nhạc thật ướt át rồi Lục Siêu hát, cả nữ chủ nhân cũng hát, không biết Linh San đă uống hết bao nhiêu rượu, nàng c̣n nhớ cuối cùng nàng đă kéo áo cô Bùi nói:

- Mắt chị đẹp như ánh trăng.

Cô Bùi nh́n Linh San.

- Như ánh trăng ư? Nhưng ánh trăng trong ngày nào? Trăng khuyết, trăng lưỡi liềm hay trăng tṛn. Như vậy tôi là một người đàn bà xấu xí.

- Không, chị không xấu đâu, chị là “mai cốt cách, tuyết tinh thần”. tôi biết chị là linh hồn của anh ấy, chị có tin con người khi chết đi rồi vẫn c̣n linh hồn không...

H́nh như Linh San c̣n nói nhiều thứ hơn thế nữa, nhưng bây giờ nàng không nhớ ǵ nữa cả.

Lúc tỉnh dậy, Linh San thấy ḿnh nằm ở trên giường, những h́nh bóng nữ chủ nhân mặc áo vàng, cô Bùi, Lục Siêu, tiếng hát, ánh trăng... c̣n quay cuồng trong trí. Nhưng bây giờ Linh San đă tỉnh hơn, ánh đèn thật chói mắt, nàng nghe thấy tiếng của Linh trân nói:

- Nó đă tỉnh rồi.

Linh San mở mắt, h́nh ảnh trước mặt vẫn c̣n mông lung.

- Tôi hiện đang ở đâu đây?

- Ở nhà.

Nghe tiếng mẹ nói, Linh San quay qua, me đang ngồi cạnh giường với chiếc khăn ướp đá đắp trên trán nàng.

- Sao con lại uống đến say như vậy? Không biết uống rượu mà cứ uống, mặc dù Noel nhưng cũng phải biết giữ ǵn một chút chứ!

Chị Linh Trân ngồi cạnh nói tiếp:

- Thằng Nhiếp Sanh thật chết tiệt.

Linh San quay lại nh́n chị?

- Phải anh Nhiếp Sanh đưa em về không?

Chị Linh Trân nói:

- Ngoài hắn c̣n có ai? Hắn c̣n bảo em điên, uống rượu như uống nước. Linh San em thật là hồ đồ. Tại sao em lại đi với đám của Giang. Em biết họ thuộc hạng người ǵ không? Toàn là một lũ tà giáo, đi với họ có một đêm mà em say khướt như vậy.

Linh San nh́n ánh đèn suy nghĩ:

- Bây giờ là mấy giờ hả chị?

Linh Trân nói:

- Chín giờ tối ngày 25. Măi đến 6:00 sáng hôm nay, Sanh mới đưa em về đấy, trông hắn cũng có vẻ say, hắn nói là em bị một người đàn bà mê hoặc...

Linh San tṛn mắt:

- Như vậy có nghĩa là tôi không nằm mơ, rơ ràng là có người đàn bà đó trong đêm qua...

Bà Lưu lấy khăn lau mặt cho San hỏi:

- Con làm sao thế? Mẹ thấy con chưa được tỉnh.

Linh San suy nghĩ một chút, hỏi:

- Chị Trân, tối qua lúc ở nhà hàng “Trung Ương” có người con gái nào họ Bùi không?

- Em muốn nói là trong đám bạn bè của Giang đó phải không? Chị cũng không biết cô ta tên ǵ, chi, không nhớ, lúc chị với Cao nhảy xong trở về bàn, th́ không thấy tụi em nữa. Lúc đầu chị tưởng là tụi em cũng ra sàn nhảy, không ngờ khi nhà hàng đóng cửa vẫn không thấy bóng dáng của em, tụi chị mới biết là em đi theo đám của Giang.

Linh Trân quay sang Linh San trách móc:

- Em đă nói là về trước 12 khuya, vậy mà 6:00 sáng mới về. Lại say mềm đến bây giờ...

Linh San nh́n Trân ngồi nhỏm dậy:

- Em phải đi một chút.

BàLưu giữ con lại:

- Con đi đâu? Đến nhà số 4A à?

Linh San bối rối:

- Mẹ! Sao mẹ cũng biết chuyện đó?

Bà Lưu thở dài:

- Có chuyện ǵ con qua mắt mẹ được đâu. Vả lại buổi chiều ông ấy cũng có đến đây.

Linh San tṛn mắt:

- Ồ! Mẹ đă nói ǵ với anh ấy?

- Không có ǵ cả, chỉ nói chuyện b́nh thường, ông ta muốn biết t́nh trạng của con, mẹ nói con vui suốt đêm nên bây giờ c̣n ngủ, ông ấy có vẻ không vui, ngồi một chút bỏ về.

Linh San cắn nhẹ môi suy nghĩ. Nàng định đứng dậy nhưng lại loạng choạng muốn té:

- Mẹ để con sang đấy một chút.

Bà Lưu chau mày:

- Linh San, con muốn đi mẹ không cản, nhưng bây giờ khuya rồi, con cũng chưa tỉnh hẳn rượu, muốn ǵ mai đi.

Linh San cố chấp nói:

- Không được mẹ ạ, có phải đi đây nếu không chịu nổi.

- Con nói ǵ thế?

- Con van mẹ, mẹ hăy để con đi nói chuyện, con muốn làm rơ một vấn đề.

- Nhưng con đứng c̣n không vững mà đi đâu?

- Con đứng vững lắm chứ.

Linh San nói, vịn lấy bàn nhưng đôi chân nàng như nhũn ra. Trân phải bước tới đỡ. Bà Lưu nói:

- Đấy con thấy không? Con nằm một chỗ tốt hơn.

Linh San cố nén xúc động trong ḷng, nàng cương quyết.

- Mẹ hăy để con đi, nếu không con sẽ chết mất.

- Linh San!

Linh Trân nói:

- Mẹ, để con đưa nó sang đấy, nếu không cho nó đi, nó sẽ không yên tâm. Con chỉ cho nó nói hai tiếng xong rồi rước nó về, nhưng trước khi chết nó phải thay áo rồi tính.

Linh San gật đầu. Bà Lưu đành nhượng bộ, Linh Trân lấy áo len màu xanh và chiếc quần jean cho Linh San.

- Em say thế này biết em có b́nh tĩnh không?

- Em đă khỏe lắm rồi!

- Khá khuya rồi đấy. Nói một tí là về ngay nhé.

Thế là Linh San cùng Linh Trân sang nhà 4Ạ Cửa mở Bằng Phi đích thân ra đón, Linh Trân chỉ nói đơn giản.

- Em gái tôi muốn sang đây nói chuyện với anh. Tôi đưa nó qua và hai giờ sau tôi sẽ sang đón.

Và Linh Trân bỏ về ngay.

Linh San tựa người vào tường, đầu vẫn choáng váng, tay chân ră rời. Bằng Phi liếc nhanh về phía nàng, xong khép cửa lại, và bế Linh San lên ghế.

- Nghe nói em uống rượu say mèm phải không? Trước kia có bao giờ em uống rượu đâu, phải em bị người ta chuốc rượu không?

Linh San lắc đầu, thẫn thờ nh́n Bằng Phi:

- Em không bị chuốc, tự em uống.

- Sao vậy?

Linh San không đáp, nàng nhíu mày:

- Em muốn hỏi anh...

Phi vuốt những sợi tóc ḷa x̣a trên trán Linh San:

- Hỏi ǵ? Em có thấy choáng váng không? H́nh như em vẫn c̣n nhức đầu, em có thấy khát nước không? Anh rót cho em ly nước lọc nhé!

Linh San đưa tay chận lại:

- Anh ở đây, đừng đi đâu cả.

Bằng Phi ngạc nhiên, dừng lại nh́n San.

- Em đă nh́n thấy cô ấy.

- Ai?

Linh San nói, giọng run rẩy. Bàn tay giữ chặt chéo áo của Phi:

- Người ta gọi cô là Bùi. Bùi Khâm Đồng. Anh nói đi tại sao anh lừa dối tôi? Tại sao? Anh bảo là cô ấy đă chết, chết rồi, không lẽ đó là oan hồn hiện về? Anh nói đi!

Phi có vẻ sửng sốt, chàng đứng thừ người ra, chàng choáng suưt ngă. Hai tay Phi nắm chặt lại.

- Em đă gặp cô ấy? Gặp Khâm Đồng?

Nước mắt tuôn trào xuống má, San nghẹn lời:

- Vâng. Bùi Khâm Đồng. Như vậy là cô ấy họ Bùi phải không? Đúng vậy chứ! Tôi không nằm mơ, không tưởng tượng. Đây là sự thật!

Linh San ngồi ngay ngắn lại:

- Tôi biết anh có tấm ảnh của nàng, anh đem ra đây, để tôi nh́n xem.

Bằng Phi đặt tay lên vai Linh San.

- Đừng xem em ạ. Tấm ảnh đó không c̣n.

Linh San run rẩy:

- Như vậy... đúng là cô ấy rồi chứ?

Bằng Phi cúi đầu đau khổ:

- Đúng, đúng là cô ấy, nhưng anh cũng đâu có gạt em đâu? Linh San, anh không hề nói với em là cô ấy chết. Anh chỉ nói với em, cô ấy không c̣n, cô ấy đă mất. Mà rơ ràng là cô ấy đă vuột khỏi tay anh. Đă nhiều lúc, nhiều lần anh định nói hết mọi sự thật, nhưng anh không biết phải mở lời như thế nào... Linh San, em biết không anh phải nói sao khi bị vợ bỏ rơi, khi vợ anh phản bội t́nh anh để chạy theo một tay trống, một tay trống tầm thường của một đoàn hát? Anh phải giải thích sao chuyện đó? Khi gặp em, anh đă đánh mất niềm tin, anh thù phụ nừ, anh sợ đàn bà. Anh muốn yêu, lại không dám yêu, chỉ tại v́... tại v́ lần yêu đó, làm vỡ cả t́nh cảm và ḷng tự trọng của anh. Linh San em nói là anh lừa dối em, điều đó không đúng đồng ư là anh mong cô ta chết. Mong cô ấy không c̣n trên cơi đời này để xóa tan sự thất bại của cuộc đời ḿnh, nhưng anh làm không được, và anh không hề nói với em nàng đă chết. Anh là một người đàn ông yếu đuối...

Linh San cảm động. Nàng đưa tay lêm ôm lấy đầu Phi kéo vào ḷng ḿnh.

- Thôi đừng nói nữa, đừng nói ǵ hết.

Phi ngẩng đầu lên nh́n Linh San:

- Không được, chẳng nói th́ thôi, mà nói th́ phải nói cho hết. Cơi đời này quá chật hẹp, sớm muộn ǵ em cũng sẽ gặp nàng, đúng ra anh phải nói sớm cho em biết... có phải lúc gặp Khâm Đồng em thấy nàng đang ở cạnh tay đánh trống phải không?

Linh San yên lặng, Phi cắn môi, nói:

- Một câu chuyện tàn nhẫn. Em đă đọc qua “Tạp kư Đồng yêu”. Em hiểu t́nh anh dành cho cô ấy ra sao. Lúc ở nước ngoài trở về, anh đă không c̣n Khâm Đồng, nàng đă bỏ theo tay trống, tàn nhẫn đến độ bỏ mặc đứa con hai tuổi. Em biết bấy giờ anh đă xử sự ra sao không? Anh đă t́m Khâm Đồng, anh van xin, năn nỉ, anh đă dẹp hết mọi tự ái, chỉ mong nàng trở về tha thứ hết những lầm lẫn... Em biết tại sao không? V́ anh quá yêu nàng... vậy mà... Khâm Đồng không chịu, không chịu trở về... Anh vẫn không giận... Anh c̣n viết tạp kư ghi lại t́nh yêu của ḿnh với nàng, anh tự trách ḿnh không có cách bảo vệ nàng, che chở nàng khỏi mọi quyến rũ. Anh trách ḿnh ham chi chuyện ra nước ngoài...

Phi thở Dài:

- C̣n cô ấy? Cô ấy lại đ̣i ly dị, cô ấy không cần bất cứ một cái ǵ cả... Tài sản, danh dư, con cái cuộc đời v́ bây giờ trong mắt của Khâm Đồng chỉ có một thứ duy nhất đó là tay trống kia...

Bằng Phi ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu.

- Có một lúc, anh đau khổ quá, anh muốn phát điên lên, anh định tự sát... Rồi sau cùng anh cũng hiểu ra, anh ư thức được là anh đă vĩnh viễn mất Khâm Đồng, không thể kéo Khâm Đồng trở về được nữa... Có kèo nài, năn nỉ, chỉ tổ làm cho Khâm Đồng khinh bỉ, coi rẻ thêm thôi. Chính Khâm Đồng cũng đă bảo anh: “ Anh là đàn ông, anh phải dứt khoát, đừng lằng nhằng, chẳng giống ai”.

Bằng Phi mắt đỏ, chàng như cố nén ḷng, Linh San nói:

- Thôi đủ rồi, anh đừng nói nữa.

- Sau đó, anh đă kư giấy ly dị. Hôm kư giấy anh đă say không c̣n biết trời trăng, và tối hôm ấy, anh đă ngủ với con điếm. Từ đó ngày anh đi làm, c̣n tối đến anh như một xác chết biết đi. Anh say rượu, anh trụy lạc, anh đứng bên lề vực thẳm, anh không c̣n là người đàn ông, một người đàn ông đúng nghĩa...

- Đủ rồi, thôi anh đừng nói nữa.

Phi nói:

- Cô ấy ốm yếu như vậy, nhưng rất tàn nhẫn. Măi đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại vô t́nh như vậy, nhẫn tâm dồn anh xuống địa ngục như vậy.

Linh San bịt tai lại:

- Em đă nói đủ rồi, anh đừng nói nữa. Nếu anh nói nữa chứng tỏ Khâm Đồng vẫn c̣n sống trong tim anh, anh không quên được cô ấy.

Linh San đứng lên, nhưng lại loạng choạng suưt ngă. Phi ôm lấy San.

- Em làm sao thế? Linh San.

Linh San tựa vào ngực Phi.

- Em thấy không được khỏe.

- Vậy th́ em nằm xuống, anh lấy cho em cốc nước nhé!

Linh San ôm chặt Phi.

- Em bây giờ không cần nước, em chỉ muốn hỏi anh một điều.

- Điều ǵ?

- Anh có đủ can đảm để tiếp tục chiến đấu không?

- Chiến đấu?

- Vâng, trong một cuộc chiến khác: lấy vợ một lần nữa...

Bằng Phi ngẩn ra. Chàng không dám tin những ǵ vừa nghe, nâng cằm Linh San lên. Khuôn mặt xanh xao của nàng không che được ánh mắt thẹn thùng và Phi cúi xuống.


Chương 11

Ở nhà họ Lưu, một hội nghị khẩn cấp được mở ra. Sau cơm tối, mọi người đông đủ ở pḥng khách. Vợ chồng ông Lưu, , Linh Trân, Linh San và cả cậu Linh Vũ 16 tuổi cũng có mặt.

Linh San ngồi tựa ghế, cắn móng taỵ Ông Lưu chắp tay sau đít tới lui trong pḥng. Linh Trân và Linh Vũ ngồi yên lặng. Không khí trong pḥng yên lặng và căng thẳng. Cuối cùng bà Lưu lên tiếng trước:

- Linh San, con nghĩ kỹ chưa, quen nhau chỉ mới mấy tháng mà quyết định hôn nhân ngay, có vội vă lắm không?

Linh San ngước lên nói:

- Con nghĩ vấn đề ở đây không phải sớm hay muộn. Thời gian quen biết nhau lâu mà vẫn không cảm thông nhau được, th́ cũng chỉ có nghĩa như không quen biết, nên con không quan trọng hóa vấn đề đó.

ông Lưu suy nghĩ một chút nói:

- Con có biết là chuyện hôn nhân là một chuyện hệ trọng.

- Con nghĩ hôn nhân giống như canh bạc lớn th́ hơn!

- Thế là thế nào?

Linh San nh́n thẳng nàng trịnh trọng nói:

- Thưa cha! Cha cho không phải là như vậy ư? Lúc cha quyết định lập gia đ́nh, có phải là cha đă đặt hết tương lai và hạnh phúc của ḿnh vào canh bạc đó. Khi tham dự, ai cũng muốn là ḿnh sẽ thắng, nhưng rơ ràng là vẫn có người thuạ Con thấy cha với mẹ là những kẻ thắng, c̣n gia đ́nh bác Cao lại những người thua cuộc, sự kết thúc của hôn nhân đ̣i hỏi quá nhiều điều kiện, bối cảnh và cuộc sống không thể ở hai hướng khác nhau, nếu hai người không nh́n về một phiá, th́ sự kết hợp đó rơ ràng rất nguy hiểm.

ông Lưu sửng sốt nh́n Linh San:

- Cha không ngờ con học ở đâu được cái thứ triết lư hôn nhân thế này. Nếu biết hôn nhân là một cuộc mạo hiểm th́ có ai bắt ta nhảy vào đâu?

- Nhưng không lẽ ta biết nguy hiểm rồi ta lại không vào cuộc?

ông Lưu nói:

- Thôi được rồi. Con đừng dài ḍng nữa, ở đây chúng ta đang thảo luận về cuộc hôn nhân của con cơ mà.

- Vâng.

- Con có công nhận chuyện con định kết hôn với Bằng Phi là một việc làm nguy hiểm không?

- Thưa chạ Nói chuyện hôn nhân là một việc làm mạo hiểm th́ ai cũng vậy mà thôi. Đâu phải chỉ với Bằng Phỉ Con thấy con kết hôn với Phi lại là điều ít mạo hiểm nhất.

- Tại sao?

- V́ con yêu anh ấy!

Bà Lưu không dằn được chen vào:

- Linh San, chuyện yêu nhau chưa hẳn là chuyện đáng tin cậy con hiểu chứ?

Linh San thành thật nói:

- Con hiểu. Con hiểu rất rơ điều này.

Linh San như thấy quyển “Tạp kư Đồn g yêu” hiện ra trong đầu, rồi h́nh dáng của cô Bùi, của Lục Siêu, của cô ca sĩ mặc áo vàng...

- Trước kia con cứ tưởng khi đă yêu nhau là sẽ gắn bó nhau suốt đời, nhưng bây giờ con đă hiểu t́nh yêu có thể thay đổi, có thể mang đến sự đau khổ cho cả hai, khi yêu phải tin nhau, phải bồi đắp măi như chăm sóc cho một nụ hoa nó cần có ánh sáng, cần nước, cần phân bón, cần phải diệt cỏ...

Bà Lưu thở ra:

- Mẹ thấy sự hiểu biết của con về t́nh yêu hơn hẳn cha mẹ.

- Chị Linh San ơi chị nói năng ǵ lộn xộn quá?

Em muốn hiểu thật đơn giản, có phải chị muốn làm d́ ghẻ của Sở Sở không?

Linh San bàng hoàng:

- Cũng có thể nói như vậy?

- Vậy th́ em không cần đánh cá, cũng biết là chị sẽ thua.

- Tại sao em nói vậy?

Linh Vũ nhún vai nói:

- Đơn giản thôi. Chị bảo hôn nhân là một canh bạc, nhưng canh bạc của người ta chỉ là một người đàn ông với người đàn bà, đàng này với chị lại có một con nhỏ quỷ chen vào...

Linh Trân vỗ tay lên bàn:

- Linh Vũ nói đúng đấy Linh San ạ. Có thể em sẽ đóng tṛn vai người vợ tốt, nhưng chị không tin là em sẽ đóng đạt được vai tṛ làm mẹ.

Linh San bối rối:

- Nhưng bé Sở Sở rất yêu em.

Linh Trân nói:

- Cái đó không quan trọng. Em đă từng học qua môn tâm lư trẻ con, hẳn em cũng biết mấy đứa trẻ mất mẹ ngay từ nhỏ, là những đứa bé khó dạy nhất, bây giờ em đóng vai tṛ của một người d́, một người thầy thôi th́ nó rất nghe lời em. Nhưng khi em đă trở thành d́ ghẻ của nó th́ nó sẽ coi em như kẻ thù, em có tin điều đó không?

Linh San càng bối rối hơn:

- Chị, lập luận của chị khiến cho không ai dám đóng vai kế mẫu, chị không nghĩ là những đứa như vậy mới cần t́nh mẹ nhiều hơn ư?

Bà Lưu chậm răi:

- T́nh mẹ thật sự và t́nh cảm của kế mẫu là hai điều hoàn toàn khác nhau, một ngày nào đó con có con, con có nghĩ là đứa con ruột của con với Sở Sở có sự va chạm, lúc đó con sẽ đứng về phía nào?

- Con chưa hề nghĩ đến điều đó.

Bà Lưu tấn công tiếp:

- Con đă nói hôn nhân là một canh bạc mà con lại không tính cho xạ Thế là thế nào? Nghe cô Hương nói mẹ ruột của Sở Sở rất đẹp...

- Bà ấy vẫn c̣n sống.

Linh San buột miệng, lời của nàng làm bà Lưu ngạc nhiên.

- Sao? Mẹ của Sở Sở chưa chết ư?

- Dạ chưa, bà ấy chỉ ly dị với Bằng Phi và anh Phi lănh nuôi bé Sở Sở.

Căn pḥng như nghẹt thở, mọi người nh́n nhau, rồi theo đuổi ư nghĩ riêng của ḿnh, thật lâu mới nghe ông Lưu lên tiếng.

- Th́ ra hắn đă trải qua một canh bạc.

Linh San nh́n cha:

- Vâng. Anh Phi đă có một cuộc hôn nhân và đă thua cuộc. Con chọn cuộc hôn nhân này với một người đă từng trải đúng là một sự mạo hiểm.

- Một kẻ đă từng thua, hẳn có nhiều kinh nghiệm.

ông Lưu gật gù. Nhưng Linh San đă đứng dậy cương quyết.

- Thôi đừng nói ǵ nữa cả, con hiểu ư của mọi người ở đây. Ở nhà này tiếng là dân chủ, là tự do nhưng động tí là không cho phép con cái có quyền tự do lựa chọn hôn nhân của ḿnh, mấy người bảo thủ chuyên chế phong kiến. Tôi biết ở đây ai cũng phản đối cuộc hôn nhân của tôi với Bằng Phi chỉ với một lư do là: ông ấy đă từng có vợ và đưá con riêng sáu tuổi, chứ không ai t́m hiểu cái nhân cách, cái tính t́nh của Phị Tại sao vậy? Tại sao vậy?

Linh Trân cũng hét:

- Linh San! Em phải sáng suốt một tí! cha mẹ chúng ta nếu cổ lỗ như người khác th́ đâu cho phép ăn nói như vậy.

Linh Vũ chen vào:

- Chị San, sao chị làm cho chuyện rối lên như thế?

Linh San giận dữ:

- Chị làm ǵ mà rối.

- Tại sao chị không chọn một người c̣n độc thân như anh Nhiếp Sanh, mà lại chọn một người đă có vợ và đứa con riêng để làm ǵ? Hôm trước anh Nhiếp Sanh rất dễ thương, anh ấy đă tặng cho em một dĩa hát...

Linh San giận đỏ mặt:

- Đồ tham lam! Chỉ cần người ta cho mi mấy cái dĩa hát là mi muốn đem chị bán đứng ư?

Linh San quay về hướng cha mẹ, mắt đỏ ngầu:

- Thưa ba, thưa má! Ba má muốn nghĩ sao th́ nghĩ, con đă quyết định, dù quyết định có ngu muội, có gây đau khổ con cũng đă quyết lấy anh Phi.

Nói xong Linh San quay lưng chạy ra cửa. Bà Lưu đuổi theo nói:

- Linh San, con đừng bỏ đi, chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn.

Linh Trân nói:

- Mẹ đừng lo, nó không chạy xa đâu.

ông Lưu thở dài lắc đầu.

- Con với cái...

Đúng như điều của Linh Trân dự đoán, Linh San xông ra khỏi nhà th́ chạy thẳng tới căn số 4Ạ Con người bao giờ cũng thế, khi gặp phải chuyện đau khổ hay bối rối đều t́m đến với người ḿnh yêu. Cửa mở cô Hương với nụ cười thật tươi.

- Mời cô Linh San vào nhà ngồi.Thầy tôi mới vừa điện thoại về cho biết khoảng 9:00 sẽ về đến nhà.

Linh San ngỡ ngàng nhớ lại. Bằng Phi buổi sáng có nói tối nay hội đồng quản trị công ty mở hội nghị nghiên cứu các phương thức để tăng gia sản xuất, có lẽ sẽ về hơi trễ. Không có Bằng Phi, Linh San hơi thất vọng, nàng nặng nề bước vào pḥng Sở Sở. Bé Sở Sở dang ngồi ở sa lông xem ti vi, thấy Linh San bước vào nó vui vẻ.

- D́ ơi tại sao chú ong con phải măi t́m mẹ thế?

Linh San giật ḿnh, câu nói vô tâm của con bé đánh trúng quả tim đang bứt rứt của nàng. Linh San bước đến ngồi cạnh bé Sở Sở, nàng nh́n lên màn ảnh tivị Chú ong con không mẹ bay khắp nơi t́m mẹ với lời gọi thảm thiết:

- “Mẹ Ơi, me ở đâu? con nhớ me quá! Mẹ bay về đây đi để con ở cạnh mẹ”.

Linh San đưa tay tắt máy. Bé Sở Sở ngạc nhiên quay lại.

- Sao d́ làm thế?

Linh San ôm con bé vào ḷng, vuốt mái tóc nói:

- Tóc con dài rồi, đến mùa hè có thể thắt bím được đấy.

Cô Hương đă mang trà ra, cô nh́n Linh San và bé Sở Sở nói một cách vô tư.

- Chú ong nhỏ t́m được mẹ rồi đấy, giống như Sở Sở thôi.

Sở Sở lắc đầu.

- Nội bảo mẹ của bé đă chết rồi!

Cô Hương vẫn cười nói:

- Th́ bây giờ bé có mẹ mới.

- Mẹ mới là ǵ?

Bé Sở Sở hỏi với đôi mắt hiếu kỳ. Nó ṿng tay bá lấy cổ Linh San, thái độ thân mật của nó làm nàng xúc động?

- Này bé có c̣n nhớ mẹ không?

Bé Sở lắc đầu:

- Con không nhớ nhưng hôm trước con thấy cha con có tấm h́nh của mẹ. Mẹ con đẹp lắm, giống như nàng Bạch Tuyết vậy, không biết bây giờ cha con bỏ đâu mất rồi.

Bé Sở Sở nói đúng, lúc Bằng Phi ở nước ngoài, khi nó chỉ mới hai tuổi khi Khâm Đồng đă bỏ nhà ra đi, trách sao bà nội của Sở Sở chẳng nói là mẹ nó đă chết. Nghĩ cũng lạ, tại sao Khâm Đồng không đến thăm con, khoảng cách ngắn ngủi chứ nào có xa xôi ǵ mà không nhớ con, đến thăm con được.

Linh San thăm ḍ:

- Bé Sở Sở này, con có muốn có một người mẹ mới không?

Bé Sở Sở nghiêng đầu nh́n Linh San với nụ cười.

- Mẹ mới! Thế nào là mẹ mới??

- Th́ bao giờ cha con cưới vợ, con sẽ có mẹ mới, người này sẽ yêu con, nuông chiều con, mua áo mới cho con và dẫn con ra vườn bông, tập cho con viết, tập con hát...

Bé Sở Sở mở to mắt ngây thơ nh́n San lắc đầu.

- Không, con không thích mẹ mới.

- Tại sao vậy?

- D́ ơi! D́ cũng có thể hát cho con nghe, đưa con đi chơi, mua áo mới... Như vậy con cần ǵ có mẹ mới.

Linh San bất giác đỏ mặt. Nàng sung sướng, muốn nói nhưng không làm sao mở miệng được. “con có muốn d́ là mẹ mới của con không?“ Nhưng nàng chỉ biết nh́n Sở Sở với cái nh́n tŕu mến. Bé Sở Sở chợt hỏi:

- Con biết rồi. D́ muốn nói là cha con định cưới mẹ ghẻ.

Linh San chưa kịp nói ǵ th́ Sở Sở đă bám lấy vai Linh San thật chặt. Nó có vẻ sợ hăi, nó nói như hét.

- D́ ơi d́, con không muốn cha con có mẹ ghẻ đâu. Bạch Tuyết đẹp như vậy, hiền như vậy mà c̣n bị mẹ ghẻ giết. D́ nói với cha con đi. Bảo cha đừng cưới vợ bé.

Sở Sở lại buông tay ra, nh́n San:

- D́ ơi, cha con có cưới mẹ ghẻ không?

Linh San miễn cưỡng nói:

- Sở Sở ạ. Không phải bà mẹ ghẻ nào cũng ác độc, cũng xấu xí cũng hiếp đáp con chồng cả.

Bé Sở Sở nói:

- Con không thích đâu. D́ dối con, d́ gạt con, con không thích d́ ghẻ.

Sở Sở vừa nói vừa khóc, Linh San vội vỗ về.

- Được rồi, đừng khóc nữa. Không ai hiếp đáp hay bạc đăi con đâu. Người ta có thể thế nào với mọi người nhưng chẳng ai hại con được đâu, con ngoan ạ.

Bé Sở Sở vẫn thút thít trong ḷng Linh San, nó nh́n nàng nói:

- Trước ngày chị Hương đến đây làm, cô ở trước lúc nào cũng nói con là con quỷ nhỏ. Sớm muộn ǵ cha cũng cưới d́ ghẻ về, mỗi ngày cột con lên đánh trăm cái, rồi lóc thịt con cho chó, heo, mèo ăn...

Linh San rùng ḿnh.

- Lúc đó có lẽ con chưa ngoan, con ĺ lợm nên cô ta mới doa. con như vậy... D́ ghẻ có nhiều loại, có người cũng rất hiền, chẳng hạn như d́ đây...

Sở Sở nói:

- Không đâu, con biết d́ ghẻ nào cũng đều xấu hết cả. Ai cũng nói như thế, cô người làm trước cũng đă hát ru con thế này: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng”.

Sở Sở hát. Nó làm Linh San bàng hoàng. Tất cả sự mong muốn, mơ ước, quyết định như bị lời của Sở Sở xóa tan. Không c̣n tin tưởng, không c̣n mộng mơ...

V́ vậy tối hôm ấy khi Bằng Phi về tới nhà, chàng chỉ nh́n thấy một Linh San thẫn thờ bên ghế, buồn bă.

- Sao thế?

Bằng Phi bước tới hỏi, Linh San chỉ nói:

- Em mệt mỏi quá!

- Sao vậy?

Linh San nói:

- Cha mẹ em rồi con anh. Tất cả giống như những tảng đá nặng nề. Em đẩy hoài mà không sao rơi xuống.

Bằng Phi nắm lấy vai Linh San, nh́n người yêu. Mặc dù không hiểu hoàn toàn những ǵ Linh San muốn nói, nhưng những điều Linh San ám chỉ rất rơ ràng. Phi chỉ nói:

- Nếu đá to có nặng thật, th́ với sức của đôi ta hợp lực lại, chuyện đó anh nghĩ hẳn không khó đâu em ạ.


Chương 12

Mùa mưa đến.

Mùa đông và mùa xuân ở thành phố Đài Bắc này, bầu trời bao giờ cũng ẩm ướt. Mưa, mưa, mưa! Sáng mưa đến tối, lúc nào cũng thấy những hạt mưa bay baỵ Bầu trời ảm đạm và gió rét từ rừng núi xa xăm thổi qua cánh đồng, qua phố xá, qua những hàng cây, lùa vào các khung cửa kính. Trong khoảng thời gian này, Linh San cảm thấy cuộc sống rất yên tĩnh, thầm lặng, như một chú sâu cuộn tṛn trong kén qua đông. Một giấc ngủ đông triền miên êm ả. Linh San không nhắc đến chuyện hôn nhân, nàng cốt t́nh lánh né hai chữ đó, để khung cảnh gia đ́nh không xáo trộn, căi vă. Từ trong tiềm thức, cái bóng dáng yếu đuối của Sở Sở lại to lớn như một trái núi cao án ngang trên đường đi. Bên cạnh đó là sự chống đối của bố mẹ. Lần đầu tiên, Linh San thấy ḿnh yếu đuối, bất lực trước một con bé nhỏ.

Mùa xuân đến, Linh San lại ở trong trạng thái phiền muộn. Nhà trường sau một tháng nghỉ đông đă bắt đầu mở cửa lại. Ban ngày lên lớp, đùa vui với học sinh. Chiều tối về nhà, Linh San hay đứng cạnh bên cửa sổ, có khi đứng lặng như vậy hàng giờ. Linh Trân nh́n em gái, rồi nói với cha mẹ:

- Ba mẹ xem ḱa, Linh San nó đang mở chiến tranh lạnh với gia đ́nh.

Thực ra lời của Linh Trân chỉ đúng một nửa. Nói chiến tranh lạnh không đúng lắm. V́ tinh thần Linh San đang xuống thấp, xuống thấp kinh khủng, Linh San làm sao có đủ sức để khiêu chiến? Chuyện bắt đầu từ sau ngày nghỉ. Sau những ngày Bằng Phi đưa Sở Sở về miền Nam thăm gia đ́nh, lúc trở lên, chẳng hiểu lư do ǵ thái độ của Sở Sở chợt thay đổi hẳn. Nó thù hằn ra mặt với Linh San, nó lạnh nhạt, và lúc nào cũng ở trạng thái ứng chiến của loài xím xù lông trước kẻ thù. Mỗi lần Linh San ngọt ngào hỏi ǵ đó, nó không trả lời thẳng mà đanh đá:

- Nội bảo, d́ định làm mẹ ghẻ tôi phải không? Tôi chúa ghét mẹ ghẻ.

Công lao chinh phục t́nh cảm suốt nửa năm trời, đột nhiên tan thành mây khói. Bất cứ điều ǵ Linh San nói ra, nó đều phản ứng một cách khó chịu.

- D́ đừng đụng đến tôi, tôi cắn bây giờ.

Một đôi lần, Linh San giận dữ, muốn chụp lấy Sở Sở, đánh cho nó một trận, nhưng lại thôi. Từ lúc có ư định thành hôn với Phi, Linh San chợt mất can đảm đánh bé Sở Sở. Nàng sợ, nhưng sự yếu đuối của Linh San ngược lại làm bé Sở Sở trở nên khó dạy hơn, ngang bướng hơn. Không những thế, nó c̣n biết cách thức để uy hiếp nàng. Mỗi lần ngồi một ḿnh với Linh San, nó giả vờ nói:

- D́ ơi, không hiểu sao con nhớ mẹ quá, con biết nếu mẹ con chưa chết, người sẽ là người đàn bà đẹp nhất trên đời này.

Linh San nh́n vào khuôn mặt tinh ranh, vào đôi mắt tṛn đen, nàng hiểu ngay con bé nói dối. Chắc chắn một điều là Sở Sở chẳng có chút ấn tượng rơ ràng nào về mẹ ruột. Chắc chắn nó chỉ muốn nói để chọc tức Linh San. Vậy mà Linh San vẫn thấy đau nhói tim, vẫn thấy buồn.

Linh San càng ngày càng tiều tụy. Trong khoảng thời gian này, Bằng Phi lại bận túi bụi, sáng tới chiều chàng bận rộn luôn ở hăng. Việc phát triển kinh doanh mở rộng thị trường đă tăng sản lượng hàng hóa. Phi là trưởng pḥng sản xuất, lại phụ trách thêm bộ phận lắp máy, nên không thể đi đâu được. Đến lúc buông công việc ra, về đến nhà là thân xác ră rời. Ngả người xuống ghế sa lông không muốn cử động ǵ khác. Dù mệt, nhưng Phi cũng không phải là không để ư đến nét tiều tụy của Linh San. Một tối, Phi nắm tay Linh San nói:

- Linh San, em đừng nghĩ là anh đă quên chuyện tính toán giữa chúng ḿnh. Lúc này quá bận, sang mùa hè khi công việc thư thả hơn, chúng ta sẽ làm lễ cưới, được chứ? Cưới xong ḿnh sẽ sang Nhật hưởng tuần trăng mật.

Linh San yên lặng.

- Linh San, em đừng lo mọi việc rồi đâu sẽ vào đấy, ba mẹ anh thấy anh sắp t́m lại được hạnh phúc người vui lắm bao giờ rảnh, sẽ lên Đài Bắc này gặp em.

Linh San rùng ḿnh, Phi không hiểu.

- Sao thế? Em lại sợ điều ǵ?

Linh San hỏi:

- Ba mẹ anh... Có thật vui không? Họ chưa gặp mặt em cơ mà?

- Họ đă trông thấy h́nh em.

Linh San chớp mắt:

- Bao giờ? Chắc ảnh em xấu lắm họ nói là em không xứng với anh. V́ trong mắt cha mẹ, bao giờ con ruột của ḿnh cũng đẹp nhất.

- Ngược lại th́ có.

- Sao vậy?

- Ba mẹ nói là em quá đẹp và trách anh là tham lam, mẹ anh nói...

Phi nói tới đó chợt ngưng lại, Linh San hỏi:

- Mẹ anh nói sao?

Bằng Phi lái câu chuyện khác đi:

- Thôi không có ǵ hết. Mẹ bảo anh không xứng với em, lại làm em đau khổ.

- Em biết chắc là mẹ anh không nói như vậy, anh nói thật em nghe đi.

Phi nh́n Linh San. Nàng ngồi trước mặt, tay chống cằm, mắt như hồ thụ Phi biết khó có thể giấu được, chàng đưa tay lên vuốt nhẹ má người yêu.

Phi thở dài:

- Mẹ nói anh đă bị vợ đẹp hành hạ bao nhiêu đấy chưa đủ sao? Bây giờ lại chọn vợ đẹp thế này cuộc đời rồi sẽ khổ nữa.

Linh San nh́n xuống. Phi nâng cằm San lên:

- Linh San, em đừng hiểu lầm. Lời của mẹ không ác ư. Người chỉ nói với trạng. “một lần bị rắn cắn mười năm sau c̣n sợ dây thừng”. Mẹ thương anh, thấy anh khổ, người đâm ra sợ cả gái đẹp. Em phải thông cảm cho người. Lúc c̣n Khâm Đồng người hết ḷng chiều chuộng thương nhưng con dâu vẫn bỏ đi. Đó là một sỉ nhục lớn cho gia đ́nh có quan điểm xưa như gia đ́nh anh. Linh San, em đừng lo, bao giờ mẹ lên đây gặp em, chắc người sẽ thấy, em đẹp nhưng hiền lành, dễ yêu vô cùng.

Linh San yên lặng, Phi lo lắng:

- Sao thế? Em vẫn chưa yên tâm ư?

Linh San tựa đầu vào ngực Phi:

- Anh Phị cuộc đời này đông đúc quá. Sự liên hệ của con người với nhau lại khá phức tạp, có nhiều lúc em bâng khuâng. Tại sao chuyện của hai người thôi lại dính dáng đến nhiều người quá vậy?

Bằng Phi ôm Linh San trong ḷng. Chàng cũng yên lặng. Cảm thông sự buồn phiền, âu lo của người yêu.

- Linh San.

- Dạ.

- Hay là chúng ta t́m đến một nơi nào xa vắng. Không có loài người, không có âu lo, phiền muộn để sống đi!

- Làm ǵ có một nơi như vậy?

- Có chứ!

- Trên cung trăng hay ở sao Hỏa?

Bằng Phi cười nhẹ:

- Không phải ở Sao Hỏa hay cung trăng mà ở ngay quả đất, đó là rừng nguyên thủy đầu nguồn sông Ama one.

Linh San gật đầu:

- Ở đó không có âu lo phiền muộn. Nhưng lại có muỗi độc, rắn, cá sấu thú dữ và dân ăn thịt người. Thôi tốt nhất là ta nên ở lại đây.

Bằng Phi nói:

- Hay là ta đến Alaska vậy. Anh có xem một cuốn phim giới thiệu quang cảnh Alaskạ Ở đấy quanh năm tuyết phủ, chỉ có gấu trắng bắc cực nhào lộn, muôn hoa khoe sắc và bướm bay nhởn nhơ thôi.

Linh San cười,

- Ở xứ tuyết mà có muôn hoa khoe sắc và bướm lượn nhởn nhơ ư? Anh có thổi phồng không?

Bằng Phi cũng cười:

- Anh cố t́nh phịa ra, mục đích chỉ để em cười và anh đă đạt mục đích.

Linh San nép chặt vào người Phi.

- Linh San này, nếu trên đời này thật có một nơi như vậy, anh sẽ đưa em tới đấy... V́ anh không muốn em âu lo, phiền muộn. Phiền muộn sẽ làm con người em héo hon. Linh San, em hăy cho anh biết anh phải làm ǵ để làm em vui sướng? Để em hạnh phúc? Nói đi, anh phải làm ǵ? Anh yêu em, yêu em vô cùng, anh muốn bảo vệ t́nh yêu đó... và anh muốn rằng em đừng bao giờ xa anh!

Linh San đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi Phi.

- Có bao giờ em nói là sẽ xa anh đâu? Sao anh lại nói vậy? Không không bao giờ. Giữa chúng ta, nếu có mây đen, nếu có bóng tối, phiền muộn. Em nghĩ dần dần rồi ta sẽ khắc phục được... Anh Phi, anh yên tâm đi, em không phải là Bùi Khâm Đồng đâu.

Bằng Phi nh́n thẳng vào mắt Linh San:

- Ba em vẫn chống đối chuyện em yêu anh. Anh biết nhưng đó là phản ứng thường t́nh, rồi người sẽ hiểu ra và anh mong rằng đó không là trở ngại lớn.

- Và một thời gian nữa, bé Sở Sở sẽ lớn. Có điều em không biết, khi nó 22 tuổi, liệu anh có chấp nhận cho phép nó lấy một người đàn ông đă ly dị vợ và có một đứa con riêng 6 tuổi không?

- Nếu người đàn ông đó giống như anh hiện nay, anh sẽ chấp nhận.

- Nói thế mà anh chẳng thấy mắc cở ư?

- Không, anh thấy anh tốt chán, v́ cả nửa năm nay, anh đă bỏ rượu, anh đă cố sống đàng hoàng... Vậy mà cha mẹ không chịu thấy những điều đó, chỉ nh́n vào quá khứ tối tăm của anh.

- Anh cần phải để cho người có thời gian, cũng như để cho em.

- Em cần có thời gian để làm ǵ?

- Để phá tan một núi băng lớn.

Phi ngần ngừ:

- Núi băng nào? Em muốn nói là Sở Sở? Thế mà anh tưởng em dă khuất phục được nó.

Linh San lắc đầu, Bằng Phi vuốt tóc người yêu:

- Em lại thở dài, anh không thích em buồn. Em buồn anh rất khổ tâm. Hay là Linh San, chúng ta nên đi đi, đi thật xa để tránh mọi sự phiền nhiễu đi khuất mắt cha mẹ em và cả người nhà của anh.

- Đi đâu chứ?

- Sang Mỹ, đến đấy anh rất dễ kiếm được việc làm, v́ anh tốt nghiệp nơi đấy, anh lại có giấy cư trú dài hạn, đi nhé!

- Nhưng c̣n bé Sở Sở?

Bằng Phi cắn nhẹ Môi nói:

- Anh sẽ giao nó lại cho ba mẹ anh. Người rất yêu nó.

- Thế anh không yêu nó ư?

- Dĩ nhiên là anh cũng yêu, nhưng nếu nó là chướng ngại t́nh yêu đôi ta th́ anh đành phải như thế.

Linh San chăm chú nh́n Bằng Phi.

- Anh Phi, hăy nghe em nói, em không thể đi với anh sang Mỹ, Alaska hoặc bất cứ nơi nào khác. Em không phải là kẻ chạy trốn. Em yêu cha mẹ, chị và em của em. Em không muốn xa rời họ, ngay cả Bé Sở Sở, tất cả những người phản đối t́nh yêu của ta đều yêu ta, em không đi đâu hết, chúng ta phải đối diện với họ.

Bằng Phi nói như hét:

- Linh San, em phải nghĩ cho bản thân, phải ích kỷ một chút.

- Em rất ích kỷ, em muốn ôm hết những người em yêu quí kể cả anh trong ṿng taỵ Phải nói là em tham lam chứ không phải là ích kỷ.

Bằng Phi xúc động. Xiết chặt Linh San trong tay ḿnh, không nói ǵ cả.

Và ngày tháng cứ thế trôi đi, những ngày tháng b́nh thường đó như chứa đựng một cái ǵ giấu kín bên trong chỉ chờ ngày bùng nổ.

Hôm ấy, Phi đang làm việc trong nhà máy. Một chiếc máy luyện nhiệt bị hỏng, chỉ trong một tuần mà đă ba lần bị lủng, làm mấy công nhân bị thương. Phi đang điều động thợ sữa chữa, th́ có một công nhân bước tới nói:

- Ông trưởng pḥng, có một ông họ Lưu đến muốn gặp ông.

- Bảo ông ấy đợi tôi một chút nhé.

Bằng Phi không ngước mặt lên, nói, chàng đang chăm chú nh́n xuống hầm máy, ḿnh mẩy lấm lem, khi Phi ngẩng lên chàng kinh ngạc thấy người đang đứng đợi ḿnh là cha của Linh San.

- à chào bác.

Bằng Phi bối rối. Ông ấy đến đây chắc phải có chuyện, chàng suy nghĩ t́m cách đối phó. Bất cứ một lư do nào ta cũng không thể mất Linh San. Phi lấy giẻ lau, chùi tay:

- Xin lỗi bác nhé, để bác đợi lâu v́ máy hư, chắc bác không giận chứ?

ông Lưu ṭ ṃ nh́n cỗ máy rồi nh́n Phi.

- Tôi không ngờ nhà máy này lại lớn như vậy. có tất cả bao nhiêu công nhân hả cậu?

- Hơn năm trăm, nếu kể luôn nhân viên văn pḥng th́ khoảng sáu trăm.

Bằng Phi nh́n ông Lưu chàng thấy ông tỏ ra thích thú nên hỏi:

- Bác có muốn đi ṿng quanh xem cơ xưởng một chút không?

- Không có ǵ trở ngại chứ?

ông Lưu hỏi, v́ ông biết ở các nhà máy thường không cho khách bên ngoài thăm viếng, họ sợ bị đánh cắp kỹ thuật. Phi hiểu ra liền nói:

- Ở đây không có bí mật đâu bác.

Và Phi đưa ông Lưu đi hết bộ phận này đến bộ phận khác giới thiệu chi tiết và công dụng của từng chiếc máy.

- Ở đây chúng cháu có hai phân xưởng, một phân xưởng đúc và một phân xưởng làm chi tiết. Sản phẩm bao gồm mọi loại công cụ kim loại cầm tay và đa số được tiêu thụ Ở các nước trên thế giới.

- Thế à?

ông Lưu ngạc nhiên nh́n Bằng Phi rồi nh́n các loại máy, lúc c̣n ở đại học ông cũng tốt nghiệp khoa cơ khí, nhưng khi ra đời ông lại nhảy sang ngành tài chính, hiện là một nhân viên cao cấp của một ngân hàng lớn nhưng ông vẫn yêu thích ngành cơ khí, ông hỏi tiếp:

- Ở đây đúc được nhiều sản phẩm như vậy ư?

- Vâng, chúng cháu làm qua nhiều công đoạn, cắt nhỏ sắt vụn, nấu nóng chảy, đúc thô rồi nhiệt luyện, sau đó gia công thêm... Tất cả là những công việc phức tạp.

- Cậu cả ngày đối diện với máy móc và sắt thép, rồi c̣n thời gian đâu để làm quen với bạn gái.

ông Lưu hỏi. Bằng Phi bấy giờ đang đứng trước cửa một phân xưởng, chàng vịn tay lên cột nhà, quay sang nh́n ông Lưu:

- Linh San thường bảo cháu giống như ông thợ rèn. Vâng có thể đúng như vậy, một sản phẩm làm ra phải qua hàng trăm công đoạn. Sống bên cạnh máy móc cháu vẫn tưởng ḿnh chỉ là chiếc máy nhưng khi Linh San chen vào, th́ cháu mới hiểu ra rằng ḿnh vẫn là con người bằng xương thịt, có linh hồn và có t́nh cảm.

Bằng Phi ngưng một chút rồi tiếp:

- Con không biết phải nói thế nào với bác nhưng rơ ràng là Linh San đă làm con sống lại, con như cục sắt phế liệu đă được đúc lại thành một vật phẩm có ích.

Bằng Phi đưa ông Lưu vào phân xưởng, ở đó có nhiều công nhân đang đứng cạnh ḷ hơi, họ làm công việc đúc, ông Lưu nh́n phân xưởng hoạt động một lúc rồi quay lại Bằng Phi.

- Cậu có biết tôi đến đây để làm ǵ không?

Phi nh́n thẳng ông Lưu.

- Nếu cháu không lầm bác đến để khuyên cháu nên xa Linh San.

- Thế cậu nghĩ tôi có thành công không?

- Dạ, Không!

ông Lưu hừ một tiếng trong miệng rồi lạnh lùng:

- Người đàn ông như cậu sao lại ly dị vợ? Người vợ trước không tốt ư?

Bằng Phi thành thật:

- Khâm Đồng là một người không xấu, chuyện ly hôn cũng khó nói là lỗi tại ai. Khâm Đồng là người hiếu động, nhiệt t́nh, phóng khoáng, cô ấy không thích buồn. Phần nào bị ảnh hưởng của các ban nhạc trẻ. Và cô ấy xa cháu, có lẽ đó là lỗi tại cháu, v́ cháu không giữ cô ấy được.

- Như vậy cậu có chắc là cậu sẽ giữ được Linh San không?

Bằng Phi suy nghĩ một chút nói:

- Cháu nghĩ có thể được.

- Tại sao?

- V́ Linh San khác với Khâm Đồng, Khâm Đồng giống như một con beo gấm nuôi trong nhà, chủ có thương yêu thế nào th́ khi nó trưởng thành nó lại trở về với rừng xanh. Lúc cháu cưới Khâm Đồng cô ấy chỉ là một đứa con nít mới lớn. C̣n Linh San th́ khác, cô ấy có tư tưởng độc lập, từ lúc quen biết cho đến lúc chấp nhận, Linh San đă biết và thấy rơ ưu điểm và khuyết điểm của cháu. Bây giờ cháu cảm thấy Linh San như một phần cuộc sống của ḿnh. Ta có thể đánh mất một con beo gấm, nhưng không thể đánh mất cuộc sống của ta.

- Cậu có cái ví dụ rất kỳ cục.

ông Lưu nói, Bằng Phi vẫn tiếp tục:

- Bác có nh́n thấy những chiếc nồi hơi kia không?

- Sao?

- Bên trong nó là một hỗn hợp của thép, carbonic, cadium và những hóa chất khác, được dùng để đúc ra một loại hợp kim, hợp kim này được tạo thành bởi hai kim loại khác nhau, nhưng lại cho ra sản phẩm đồng chất. Cháu nghĩ cháu với Linh San như hợp kim đó, không có ǵ chia cách chúng cháu được.

ông Lưu chăm chú nh́n Bằng Phi:

- Cậu là một thợ đúc điêu luyện, một kỹ sư một lănh đạo thành công của xí nghiệp nhưng chưa hẳn là một người chồng thành công đâu nhé.

- Cháu tin là lần này cháu sẽ thành công. Xin bác hăy tin cháu.

Bằng Phi xúc động nói, ông Lưu chau mày có vẻ suy nghĩ. Rồi dột nhiên ông vỗ mạnh lên vai Bằng Phi.

- Bác không hiểu Linh San nó yêu con chỗ nào? Nhưng bây giờ th́ bác khó có thể không chấp thuận con là rể của bác.

Bằng Phi lấy bàn tay dính đầy dầu của ḿnh nắm lấy tay ông Lưu:

- Cảm ơn bác. Bác hăy tin con, con sẽ không để bác phải ân hận trước quyết định của ḿnh, bây giờ th́ con mới biết tại sao Linh San lại yêu cha mẹ của ḿnh đến độ như vậy.


Chương 13

Rồi mùa mưa trôi quạ Xuân đến, nắng ấm chói chang, gió nhẹ hoa nở và mây cười. Bầu trời trở nên rất đẹp. Ở nhà Linh San, Bằng Phi được mệnh danh là con người thép. Từ ngày lên nhà máy của Phi, ông Lưu đă thay đổi quan điểm.

- Anh có biết cha đến nhà máy anh với mục đích ǵ không?

- Để bắt anh hứa không đeo theo em.

Linh San cười tươi như trời xanh:

- Vậy là anh lầm. Cha em đâu ấu trĩ đến mức như vậy. Cha đến đó chỉ để t́m hiểu con người thật của anh.

- Hèn ǵ.

- Hôm nào rảnh, em cũng bắt chước cha đến đấy.

Bằng Phi có vẻ suy nghĩ:

- Em không nhớ ư? Lúc mới quen em không lâu, anh đă định đưa em đến đấy.

Linh San nói và nhớ tới buổi tối hôm ấy, v́ một lời của nàng. Bằng Phi đă thay đổi mục đích quay đầu xe thật gấp trên xa lộ.

- Vâng, tại sao thế?

Phi thành thật:

- Bấy giờ tinh thần của anh đang xuống thấp. Anh thấy ḿnh yếu đuối hẳn trước mặt em. Anh nghĩ, hay là đưa em đến đấy có lên tinh thần hơn không?

Linh San nh́n Bằng Phi cười lắc đầu.

- Sao em lại lắc đầu.

- Em thấy anh giỏi quá, thép cứng như vậy c̣n đúc được, c̣n em chỉ có một tảng băng nhỏ thôi mà không phá tan, em chẳng làm ǵ được hết.

- Em đă lầm rồi, em đă làm được nhiều thứ.

- Làm ǵ?

- Anh chỉ đúc được sắt thép, c̣n em, em cải tạo được con người. Đừng để ư chi đến tảng băng cỏn con, chỉ một lúc nào đó, nó sẽ tan mất.

- Lấy đâu được niềm tin đó?

- Em đă cải tạo được anh, th́ núi băng nhỏ kia nào có nghĩa lư ǵ?

- Anh nói như thật.

Cả hai nh́n nhau cười. Họ cười thoải mái. Tiếng cười lớn đă đánh thức bé Sở Sở.

Từ trong pḥng riêng với chiếc áo ngủ, chân trần, nó bước ra pḥng khách, thấy cha và Linh San đang tựa người vào nhau cười, nó sụ mặt.

- Hai người làm ǵ mà cười vui vậy?

Linh San giật ḿnh, đứng dậy. Mây đen vừa xuất hiện, nắng đă tắt. Nàng cố nở nụ cười gượng:

- à! Sở Sở đấy ư? Xin lỗi, d́ đă làm bé giật ḿnh thức dậy, nào d́ đưa con trở lại giường nào, không con bị lạnh.

Bé Sở Sở trừng mắt:

- Tôi không cần d́, tôi cần cha.

Bằng Phi nh́n con.

- Ngoan nào, hăy nghe lời d́, vào pḥng ngủ đi, con lớn rồi sắp vào lớp một rồi không lẽ ngủ c̣n phải có người dỗ ư?

Bé Sở Sở bước tới trước mặt Bằng Phi, nó nh́n cha.

- Con cứ nằm mơ măi. Giấc mơ kinh khủng lắm con sợ.

- Con thấy ǵ nào?

Nó nói giọng rơ ràng:

- Con mơ thấy mẹ. Con thấy mẹ con rất đẹp, mẹ mặc áo trắng có dính sao lấp lánh. Mẹ giống như bà tiên vậy đó, mẹ Ôm con và hát, hát bài “ con gái yêu” giọng của mẹ rất hay.

Bằng Phi ngạc nhiên.

- Giấc mộng đẹp như vậy sao con cho là kinh khủng?

Mắt Sở Sở long lạnh giọt lệ:

- Nhưng mà... nhưng mà... mẹ đang hát ru con, th́ nữ yêu tinh xuất hiện, nó có tóc dài, móng tay nhọn nó bắt mất mẹ. Rồi nó đánh con, mắng con chửi con... Nó c̣n tự xưng là d́ ghẻ của con nữa...

Mặt Bằng Phi đổi sắc, nh́n bé Sở Sở nghiêm giọng:

- Ai dạy con những điều dó hả?

Sở Sở cúi xuống, chụp lấy đùi cha, như cầu cứu. Nó ̣a lên khóc:

- Cha ơi, cha không yêu con nữa phải không? Cha không cần con ư? Cha... con yêu chạ con yêu cha mà... sao cha không yêu con?

Bằng Phi bối rối cúi xuống bồng bé Sở Sở lên, nó vội ṿng tay qua cổ chàng hôn lên mặt chàng liến thoắng.

- Cha, cha đừng có vợ bé nha, con không muốn có d́ ghẻ, con cần cha, con sẽ chăm sóc cho cha... con không ngủ được v́ con sợ.

- Được rồi.

Bằng Phi có vẻ khuất phục, chàng bế nó về pḥng, một mặt quay lại nh́n Linh San an ủi. Linh San thấy ḷng đau thắt. Nh́n theo dáng hai cha con, nàng chợt thấy cô đơn vô cùng. Bé Sở Sở nằm trên vai chàng nũng nịu:

- Cha ơi, con buồn ngủ quá hà...

Bằng Phi nghĩ, mang con bé vào pḥng cho con bé ngủ xong mới tính. Chàng đặt bé Sở Sở xuống giường định lui ra, nhưng con bé vẫn quàng ôm cổ chàng nó tṛn xoe mắt nh́n chàng cười, rồi nói chuyện măi một lúc thật lâu, đợi nó nhắm mắt chàng mới đứng dậy định bước ra th́ nó lại hớt hải.

- Cha ơi, cha đừng đi. Cha đi là yêu tinh sẽ đến ngay!

- Nói bậy, làm ǵ có yêu quái.

Sở Sở ngáp dài vẫn cố nói:

- Nhưng có “bà ngoại chó sói”.

- Cái ǵ “bà ngoại chó sói”.

Bằng Phi không hiểu lắm về nhân vật cổ tích. Sở Sở mệt mỏi giải thích:

- “Bà ngoại chó sói” trong bé khăn quàng đỏ đó. Bà rất ngọt ngào nhưng tối đến lại ăn thịt người nhai “ rạo rạo” vậy đó...

Rồi con bé cũng ngủ. Bằng Phi đứng dậy vội vă bước ra ngoài khép cửa lại, chàng bước nhanh ra pḥng khách, nhưng thấy ghế trống trơn. Không c̣n bóng người, nh́n quanh pḥng khách vắng tanh. Trên bàn, dưới tách trà, có mảnh giấy nhỏ. Trên đó chỉ có bốn chữ thật to:

- “Yêu tinh đă về”

Bằng Phi sững sờ. Nh́n đồng hồ, đă 11 giờ khuya, nhưng Phi không yên tâm. Chàng quay số điện thoại. Người tiếp máy là Linh Trân:

- Anh Phi đấy ư? Em gái tôi đă ngủ rồi.

- Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.

Linh Trân bông đùa:

- Nó vừa ở nhà anh về mà? Chuyện ǵ mà nói măi không dứt? Thôi được rồi đợi tí tôi gọi cho.

Mấy giây sau, người tiếp máy vẫn là Linh Trân:

- Linh San nói, có chuyện ǵ mai nói, bây giờ nó buồn ngủ quá.

- Ngủ ư?

- Vâng, nó nói nó mới giật ḿnh dậy. Ban năy nó vừa trải qua một giấc ác mộng. Nó mơ thấy nàng tiên quyết đấu với nữ yêu tinh. Trận chiến long trời lở đất. Nó nói sao tôi kể lại vậy. Tôi hoàn toàn không hiểu ǵ hết.

Và điện thoại cắt, Bằng Phi ngồi xuống ghế, lấy thuốc ra hút. Suy nghĩ rồi quay lại số. Bên nhà ông Lưu, tiếng máy lại reo.Linh Trân nhét ống nghe vào tai Linh San.

- Cái ông thợ đúc thép của nhà ngươi lại kiếm chuyện, ngươi trực tiếp nói đi. Tao không muốn làm trạm liên lạc nữa đâu.

Linh San cầm máy một cách bất đắc dĩ. Bên kia đầu máy là tiếng thở dài của Bằng Phi.

- Linh San, em giận anh ư?

Nỗi chua xót dâng lên trong ḷng, Linh San nghẹn ngào:

- Không có.

- Em đừng dối. Ra đây một chút đi, anh cần gặp em.

- Bây giờ ư? Anh có điên không? Em đă đi ngủ rồi.

Giọng của Phi thật nhẹ:

- Chúng ta sẽ cùng đi dạo.

- Anh có biết mấy giờ không?

- Biết chứ.

Phi nói, yên lặng. Linh San tưởng Phi đă cúp máy nhưng giọng của chàng lại vang lên:

- Tối nay trăng sáng đẹp như trăng trong bài hát của em, chúng ta thưởng trăng chứ?

Linh San đặt ống nghe xuống, tung chăn dậy nàng bước tới ghế lấy quần áo thay vào. Linh Trân tṛn mắt:

- Em làm ǵ thế?

- Đi dạo một chút.

- Em có điên không? Chị thấy không chỉ em điên mà cả tay thợ đúc thép của em cũng điên rồi.

Linh San chỉ cười rồi bước ra ngoài.

Phi đă đứng sẵn ở cầu thang chờ Linh San, Linh San lẩm bẩm.

- Quỷ ma đành khuất phục.

- Em nói ǵ thế?

- Em là yêu tinh, mà yêu tinh là ma quỷ, anh đă khống chế được ma quỷ. Em đă không chịu nổi sức cám dỗ của anh, có phải tay ấn của anh cao hơn không?

- Nghĩa là anh là chúa ma quỷ ư?

- Vâng có thể là như vậy.

Họ xuống lầu, bước ra sân, tắm dưới ánh trăng thật sáng. Trăng quá đẹp. mặc chuyện ma quỷ yêu tinh, núi băng, được cạnh Phi thế này Linh San thấy hạnh phúc lắm rồi. Có lẽ định mệnh muốn thế. “Hạnh phúc” thế này sao giống như bóng h́nh trong nước hồ vậy? Đẹp, sống động, hấp dẫn... Nhưng lại không thật... trên cơi đời này có ai là người giữ được hạnh phúc như bóng nước kia.

Buổi chiều hôm ấy khi vừa tan học Linh San xách cặp ra khỏi cổng mẫu giáo nàng chợt ngạc nhiên Nhiếp Sanh đang đứng cạnh hành lang chờ. Linh San thấy bứt rứt. Mấy ngày qua, nàng như quên hẳn Nhiếp Sanh. Cuộc sống bên cạnh Bằng Phi đầy ắp niềm vui, mấy lần Sanh hẹn gặp, Linh San đều từ chối. Hôm nay, Sanh lại đến cũng đứng đợi nàng tan lớp đi ra. Linh San bước tới, nhưng đột nhiên Linh San không tin vào mắt ḿnh nữa. Sau lưng Sanh là một người đàn bà trẻ rất đẹp. áo nhung trắng, dây lưng cà phê sữa, đẹp như tiên.

Người đàn bà không bao giờ Linh San quên được: cô Bùi.

Nhiếp Sanh bước tới, nói như giới thiệu.

- Linh San, em không quên chị Bùi chứ?

- Dạ.

Linh San nh́n Khâm Đồng bối rối. Nhiếp Sanh đă quen thân với Khâm Đồng từ bao giờ? Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Đêm Noel... bắt đầu từ hôm ấy chăng? Có thể như vậy... Nhưng tại sao họ lại hẹn nhau đến đây? Đến trường mẫu giáo Bé Ngoan này? Đến ngay nhiệm sở của Linh San? Một sự Trùng hợp hay cố ư? Linh San đứng đối diện với Khâm Đồng, nàng cảm thấy lạnh ở sau lưng:

- Chị Lưu... tôi có thể gọi chị Là Linh San được chứ?

Linh San vẫn hồi hộp:

- Vâng. Em nhớ là hôm Noel, chúng ta đă rất thân nhau rồi.

- Vâng.

Khâm Đồng đưa tay hất mái tóc dài ra sau, để lộ cánh tay trắng nơn. Dưới ánh nắng chiều, Khâm Đồng đẹp hơn hẳn buổi tối Noel. Vẫn không trang điểm, chỉ một ít son môi, ánh mắt thật quyến rũ thoáng một chút buồn.

- Chị có nhớ hôm đó chị đă say khướt không?

- Có lẽ hôm ấy trông tôi buồn cười lắm!

Linh San nghĩ chắc chắn Khâm Đồng đến đây không phải để thảo luận chuyện say hôm ấy. Khâm Đồng nói:

- Không, hôm ấy trông chị rất dễ thương. Chúng ta đă nói với nhau rất nhiều... chị nhớ chứ?

- Không nhớ.

Linh San lắc đầu, hơi lo lắng. Không biết hôm ấy ta có nói ǵ không? Nhiếp Sanh chen vào:

- Chị Khâm Đồng, chị nói là nhờ tôi đưa chị đến gặp Linh San, để t́m một đứa bé, con gái của người bạn?

Tim Linh San đập manh, mặt đổi sắc. Nàng nh́n Nhiếp Sanh và hiểu ngay Sanh chưa biết ǵ cả. Chuyện rồi sẽ đến và đă đến. Linh San quay lại nh́n Khâm Đồng. Không biết Khâm Đồng nghĩ ǵ, nhưng dù sao ta cũng phải đối diện với sự thật.

Linh San nói:

- Chị Khâm Đồng, đứa bé chị muốn t́m học lớp sáng, bây giờ chị không thể gặp nó đâu. Vả lại vấn đề này phải suy nghĩ kỹ. Chị định thế nào... chị biết nó là...

Khâm Đồng cắt ngang:

- Tôi biết, nó là con gái của người bạn thân nhất của tôi. Mẹ cháu đă chết, tôi chỉ muốn gặp mặt nó thôi.

- Tại sao đột ngột chị muốn gặp nó? Nếu tôi không lầm th́... người bạn của chị đă qua đời lâu lắm rồi?

Khâm Đồng nh́n Linh San. Đôi mắt đen nháy có hàng mi cong tuyệt vời kia thoáng buồn. Cái buồn càng làm cho người đàn bà đó đẹp hơn, dễ thương hơn.

- Vâng. Có lẽ v́ tôi mơ ước, cũng có lẽ v́ ngày càng lớn tuổi... Ồ không Linh San... Tôi không thể giấu cô, tôi rất muốn gặp nó... Muốn nh́n thấy nó vô cùng...

Linh San tái mặt.

- Tại sao chị không trực tiếp đến gặp cha nó?

- Tôi nào điên đến độ như vậy?

- Tại sao chị biết tôi sẽ giúp chị?

Khâm Đồng cúi nh́n xuống. Nh́n xuống những viên gạch đỏ lát trên vỉa hè, rồi nh́n lên thật nhanh.

- Linh San, đến nhà tôi một chút nhé!

Linh San do dự.

- Bây giờ ư?

Tối nay Bằng Phi có ca tối về trễ. Buổi tối coi như trống trải. Linh San ngước nh́n lên Khâm Đồng. Tự nhiên sao ta lại cuốn hút vào chuyện này? Khâm Đồng với Bằng Phi, rồi ta sẽ thủ vai tṛ ǵ trong cuộc?

Khâm Đồng nói:

- Anh Sanh. Anh làm ơn thuyết phục Linh San đi, nói cô ấy đến nhà, sẵn tôi sẽ làm cơm mơi hai người.

Nhiếp Sanh nh́n Linh San:

- Linh San, em đi chứ?

Linh San nh́n Khâm Đồng, rồi nh́n Nhiếp Sanh, ḷng rối rắm. Chuyện ǵ sẽ xảy rả Sau cùng Linh San gật đầu:

- Thôi được tôi sẽ đi, nhưng phải điện thoại về nhà báo trước.

Khâm Đồng khoát tay gọi một chiếc taxi rồi nói:

- Đến nhà tôi điện thoại cũng được vậy?

Linh San lên xe, chiếc xe chạy qua hai ba con đường, Linh San ngồi trên xe thắc mắc.

- Hai người có vẻ khá thân chứ:

- Sau đêm Noel đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhau.

Khâm Đồng nói một cách tự nhiên. Thế c̣n tay trống, Lục Siêu? Hắn ở đâu? Linh San thắc mắc, nhưng không hỏi tiếp. Xe đă ngừng lại trước một ngơ hẻm. Khâm Đồng bước xuống đầu tiên, th́ ra nàng ngụ trong một chung cư, lầu trên cùng. Khâm Đồng dẫn đường. Dừng lại trước một căn nhà khép kín, Khâm Đồng lấy ch́a khóa ra mở cửa. Linh San bước vào. Trên tường đối diện với cửa là một bức ảnh phóng đại thật to, đó là ảnh của Lục Siêu đang đánh trống. Một vật trang trí khá đặc biệt.

Linh San nh́n quanh quan sát, căn nhà gồm một pḥng khách, một pḥng ngủ, tuy rất hẹp nhưng pḥng khách bài trí khá mới. Không có sa lông, trên thảm là năm sáu chiếc ghế tựa, mấy cái ghế mây, một chiếc bàn, c̣n trên tường gần như chỗ nào cũng dán h́nh của Lục Siêu. Đứng, nằm, ngồi, đánh trống... Góc pḥng, có một bộ trống rất đẹp. Trên khung cửa sổ những chiếc chuông trang trí, mỗi lần gió thổi vào rung lên những âm thanh ngộ nghĩnh.

Linh San hỏi:

- Ông chủ đâu?

Khâm Đồng đi vào nhà bếp. Nhà bếp chỉ cách pḥng một vách ngăn, vừa nói một cách b́nh thản:

- Chị định hỏi Lục Siêu? ông ấy bỏ đi rồi.

Linh San ngạc nhiên:

- Đỉ đi đâu?

Khâm Đồng lấy điếu thuốc đặt lên môi châm lửa:

- Đến nhà cô Thu, Linh San đă từng đến nhà cô Thu rồi cơ mà?

Linh San nhớ tới người con gái mặc chiếc áo vàng có thân h́nh như con rắn:

- Dạ nhớ. Anh ấy sang đấy dượt nhạc ư?

Khâm Đồng thở khói:

- Không phải. Anh ấy đến đây ở luôn.

Linh San ngạc nhiên.

- Sao? Ở... sống chung với cô Thu?

Khâm Đồng cắn nhẹ môi cười rất ngọt:

- Đúng vậy. Hai tháng rồi... Nhưng thế nào rồi Siêu cũng sẽ trở về.

- Tại sao?

- V́ anh ấy c̣n để trống ở đây. Thế nào cũng phải quay lại.

- Nếu anh ấy không về?

Khâm Đồng nh́n lên, lại cười, nụ cười thật yên ổn, thật tự nhiên.

- Nếu không về ư? Tôi sẽ giết.

Linh San giật ḿnh. Nàng nh́n thẳng Khâm Đồng, không biết nói ǵ hết.


Chương 14

Đối với Linh San tối hôm ấy là một đêm khá lạ lùng, khó tin. Linh San, Khâm Đồng, và Nhiếp Sanh. Ba người trong một căn pḥng nhỏ với rất nhiều chuyện để nói.

Bắt đầu Linh San giúp Khâm Đồng làm bếp, nàng phụ rửa rau, xắt cải, c̣n Khâm Đồng th́ nấu, trong khi Nhiếp Sanh ngồi ở pḥng khách nghe nhạc. Khâm Đồng vừa xào vừa nói:

- Trước kia tôi không bao giờ vào nhà bếp, từ ngày sống chung với Lục Siêu, tính anh ấy không thích ăn cơm tiệm nên tôi phải học làm bếp tôi tập làm được mấy món, nên mỗi lần Lục Siêu kéo bạn bè về, họ vừa đàn hát vừa ăn uống tất cả một ḿnh tôi lo hết.

Linh San nh́n Khâm Đồng bất giác nhớ đến một đoạn văn trong “Tạp Kư Đồng Yêu”. Quyển sách mà sau này Bằng Phi đă đưa cho nàng. Đoạn đó viết như sau:

“Khâm Đồng không thích vào nhà bếp, nàng sợ nhất mùi dầu mỡ, nàng lại có thói quen thích sạch, v́ vậy mỗi lần có việc phải xuống bếp, là Khâm Đồng lại tỏ ra không vui, cứ tựa vào người tôi và hỏi:

- Anh ngửi xem em có mùi dầu không? Có tanh cá không?

Tôi nói:

- Không, em chỉ thơm mùi hoa nhài, phóng khoáng như hoa tu- lúp, em nhẹ nhàng như áng mây.

Tôi nh́n theo dáng thanh thoát của nàng, những ngón tay dài mềm mại, làn da bông bưởi, tôi có cảm giác như Khâm Đồng xuống bếp nữa, v́ tôi sợ khói và dầu mỡ làm hoen ố nàng đi”.

Khâm Đồng hỏi Linh San:

- Chị đang nghĩ ǵ thế?

Linh San giật ḿnh quay lại. Đương nhiên là Khâm Đồng không hiểu Linh San đang nghĩ đến “Tạp kư Đồng yêu” chắc chắn là Khâm Đồng cũng không biết đến sự hiện diện của quyển sách đó.

Mùi cải bốc lên thật thơm. Khâm Đồng nói tiếp:

- Chắc chị rất ngạc nhiên, khi thấy hôm nay tôi lại đến trường kiếm chị?

- Vâng em rất ngạc nhiên.

- Đúng ra th́ thế này. Tối đêm Noel hôm ấy Linh San cứ đeo theo tôi hỏi tên họ và tuổi tác. Sau đó Linh San đă say và hỏi tôi: Chị Khâm Đồng, có phải chị có đứa con sáu tuổi rồi phải không?:

Linh San ngạc nhiên:

- Tôi đă hỏi chị như thế ư?

- Vâng. Chị đă hỏi đă hỏi như vậy. Lúc đó tôi thấy chị say đến độ đứng không vững, nhưng tôi biết chắc một điều là giữa chị với bé Sở Sở phải có một sự liên hệ nào đó, v́ vậy tôi ghi lại số điện thoại của Nhiếp Sanh, và hôm sau tôi đă t́m đến cậu ấy.

Linh San ngẩn người, nghe Khâm Đồng nói tiếp:

- Từ ngày tôi bỏ nhà ra đi, tôi đă không thấy bé Sở Sở, cha của nó đă nói, trừ phi tôi trở về, Bằng Phi sẽ không bao giờ cho phép tôi gặp nó. Tôi biết anh ấy rất yêu nó, tôi cũng không có điều ǵ không yên tâm khi nó sống với cha nó mấy năm quạ V́ cuộc sống, tôi không quay về và tôi cũng biết chắc chắn nó nghĩ rằng tôi đă chết, ngay cả nội nó cũng sẽ nói với nó như vậy. V́ họ là hạng người như vậy. Họ chấp nhận sự chết chóc chứ không chấp nhận sự phản bội.

Linh San yên lặng. Từ pḥng khách vọng ra tiếng hát của bản nhạc “Tôi không biết phải yêu em thế nào?”

- Tôi cứ tưởng là tôi có thể quên hẳn cái t́nh cảm mẹ con với Sở Sở, v́ cuộc sống của tôi rất vui và đầy đủ. vậy mà trong đêm Noel đó, lời của Linh San làm tôi suy nghĩ, ngày hôm sau tôi t́m gặp Nhiếp Sanh. Bấy giờ mới biết Linh San là lối xóm của Bằng Phi, cũng như biết Linh San là cô giáo của nó.

Linh San len lén nh́n Khâm Đồng. Không biết cô ta có c̣n biết những ǵ khác nữa không? Chuyện giữa ta và Bằng Phi?

- Thật ra th́ nếu tôi biết được địa chỉ và nơi cháu Sở Sở học, tôi cũng có thể ra mặt, nhưng làm như vậy là không chính danh. Thôi th́ chịu vậy, coi như tôi đă chết trước mặt con bé, v́ để nó đối diện sự thật cũng chẳng lợi ích ǵ. Mấy tháng nay tôi cố dằn ḷng, nhưng đến ngày hôm nay th́ không chịu nổi nữa, tôi nhớ nó muốn phát điên lên.

Khâm Đồng nh́n Linh San rồi tiếp:

- Tôi hứa với Linh San, tôi sẽ không gây phiền phức cho Linh San đâu. Trưa mai nếu có thể được, Linh San hăy giúp tôi mang cháu đến đây, chúng ta sẽ cùng dùng cơm trưa, tôi sẽ không nói thật cho nó biết tôi là ai. Tôi chỉ nói tôi là bạn của Linh San vậy thôi.

- Nhưng như vậy chị cũng muốn tôi phải giấu cha nói chuyện này ư?

- Vâng.

- Làm sao chị chắc là cháu Sở Sở sẽ không mách lại với cha?

- Cao lắm là nó chỉ nói là d́ Linh San dẫn con đến nhà d́ Trương ăn cơm. Cô cứ nói tôi họ Trương đi. Bằng Phi và cả cháu Sở Sở cũng không biết.

Linh San đăm đăm nh́n Khâm Đồng.

- Tại sao tôi phải giúp chị?

Khâm Đồng nh́n thẳng vào mắt của Linh San, đôi mắt của nàng giống như hai v́ sao lấp lánh trong sương, mù. Đôi môi mỉm cười nhạt:

- Tôi biết Linh San sẽ giúp tôi, giác quan thứ sáu cho tôi biết điều dó. V́ Linh San không nỡ để tôi thất vọng, không thấy được con.

Linh San yên lặng suy nghĩ.

- Thôi được rồi, không biết làm vậy là đúng hay sai, hậu quả sẽ ra sao, nhưng tôi sẽ giúp chị.

Khâm Đồng vui hẳn, niềm vui hiện rơ trong đôi mắt nàng:

- Vậy th́ trưa mai tôi sẽ đón chị trước cửa mẫu giáo chứ?

- Hay là cho tôi biết tên của quán đi, tôi sẽ đưa nó đến đấy.

- Nhà hàng “Phước Lạc“ được không? Chắc nó cũng thích ăn kem lắm.

- Thôi được hẹn 12:30 trưa mai.

Khâm Đồng nh́n Linh San thật lâu, nói trong nụ cười và nước mắt:

- Linh San là người con gái nhân hậu. Ông trời rồi sẽ ban phước cho cô.

Linh San nói khẽ:

- Cái đó chưa biết. Tôi cũng không rơ ḿnh là người hay là yêu tinh.

Khâm Đồng không hiểu, hỏi:

- Chị nói ǵ thế?

Linh San khỏa lấp, mắt vẫn không rời Khâm Đồng:

- Không có ǵ cả. Chị Đồng, chị đă v́ Lục Siêu mà bỏ cả gia đ́nh con cái, bây giờ chị lại nhớ đến Sở Sở. Phải chăng đó là một sự hối hận?

- Hối hận ư? cô muốn nói là tôi đă hối hận v́ chọn Lục Siêu chăng?

- Vâng.

Khâm Đồng có vẻ suy nghĩ.

- Lúc đầu khi bỏ theo Lục Siêu, có người đă nói với tôi Lục Siêu là một tay đa t́nh lăng mạn, thay t́nh nhân như thay áo, rồi một ngày nào đó hắn sẽ bỏ cô như đứt bỏ bao nhiêu t́nh nhân khác. Bấy giờ tôi đă trả lời là tôi ở với Lục Siêu ngày nào hay ngày ấy, tôi không mơ ước ǵ hơn, vậy tôi đă ở được với ấy hơn bốn năm.

- Nhưng điều đó không làm chị thỏa măn phải không? Em biết là chị muốn sống bên anh ấy lâu hơn, như lời chị đă nói nếu anh Siêu thay ḷng đổi dạ, chị sẽ giết anh ấy?

- Có thể như vậy.

Chén đũa đă được dọn lên bàn ăn, họ đă có một bữa cơm đơn giản nhưng ngon miệng. Trên bàn ăn, Nhiếp Sanh nói năng huyên thuyên, anh chàng nói chuyện âm nhạc một cách sành sỏi. Linh San không ngờ Sanh lại biết nhiều như vậy. Trong khi Khâm Đồng tỏ ra rất nhẫn nại, thỉnh thoảng châm vào một vài câu.

- Ồ thật vậy à?

- Ồ sao anh biết?

- Hay tuyệt!

Càng làm cho Sanh lên tinh thần.

Cơm xong họ ra pḥng khách ngồi. Khâm Đồng ôm chiếc đàn guitar đàn chậm răi, gió từ bên ngoài lay động những chiếc chuông trên khung cửa sổ. Tiếng chuông và tiếng đàn tạo nên một bản hợp tấu khá đặc biệt. Linh San nh́n theo những ngón tay gảy trên phím đàn, tiếng đàn guitar làm cho Linh San mê mẩn.

Chợt nhiên có tiếng ch́a khóa mở cửa. Khâm Đồng giật ḿnh đứng dậy, ném đàn qua một bên, nghẹn lời:

- Anh Lục Siêu đă về.

Thật vậy, cửa mở, Lục Siêu bước nhanh vào, nh́n thấy Linh San và Nhiếp Sanh, Siêu vẫn không tỏ ư ngạc nhiên, hắn chỉ gật đầu chào, trong khi Khâm Đồng nhảy xô tới ôm lấy cổ của Siêu, với những cái hôn trên mặt. Khâm Đồng nói bằng nụ cười và nước mắt.

- Anh Siêu, em biết rồi anh sẽ trở về mà! Em biết vận may bao giờ cũng đến với em. Anh Siêu, anh ăn cơm chưa? Không, chắc chắn anh chưa ăn, để em làm thức ăn cho anh, em sẽ đi làm ngay! Xem ḱa... anh lại không cạo râu, áo quần anh dơ cả rồi... Anh đi tắm nhé, em đă ủi sẵn quần áo cho anh... em biết anh thích đẹp, thích sạch sẽ...

Nhưng Lục Siêu đă kéo tay của Khâm Đồng trên cổ ḿnh xuống, anh đẩy nàng sang một bên với giọng bực dọc:

- Tránh ra nào, làm ǵ ôm miết tôi thế này? Đứng yên một chút không được sao?

Khâm Đồng vội thụt lùi mấy bước, nàng như cố kềm chế lấy ḿnh, nhưng vẫn không kềm chế được niềm vui:

- Dạ, dạ. Anh muốn em làm cái ǵ? Anh ăn bánh cuốn nhé, hay bánh xếp? Thôi để em rót cho anh một ly rượu trước.

- Tôi bảo đừng gây phiền phức mà, tôi đi ngay đây.

Lục Siêu nói. Khâm Đồng sững sờ, mặt tái đi. Giọng nói của Khâm Đồng nhỏ nhẹ mềm như rượu:

- Anh, mai anh đi không được sao? anh ở lại với em một đêm thôi, không được sao? Anh muốn ǵ em cũng chiều anh hết, em rót rượu cho anh nhé.

Giọng Lục Siêu cộc lốc:

- Tôi không uống rượu!

Khâm Đồng nói một cách rụt rè:

- Vậy th́ anh uống cà phê hay là anh uống trà.

Lục Siêu nói nhanh:

- Không! Không uống ǵ hết. Tôi về lấy đồ là đi ngay.

Khâm Đồng như một mũi tên, nàng phóng nhanh đến trước dàn trống, mắt trừng trừng nh́n Lục Siêu.

- Tôi không để anh mang trống đi đâu, trước khi anh giết được tôi.

Lục Siêu lạnh lùng nh́n Khâm Đồng như ḍ xét, nét dịu dàng trên khuôn mặt của Khâm Đồng đă biến mất, bây giờ nàng giống như một con thú dữ. Một con thú dữ đang bị thương. Không khí căng thẳng, chỉ có tiếng chuông reo “tính tang” trên khung cửa sổ. Đột nhiên Lục Siêu phá lên cười.

- Khỉ thật, ai nói với cô là tôi về lấy trống?

Không khí trong pḥng nhẹ hẳn, nụ cười lại hiện lên trên môi của Khâm Đồng, nước mắt lấp lánh trên hàng mi, Khâm Đồng lại xông tới ôm lấy người Lục Siêu.

- Em xin lỗi anh. Anh lúc nào cũng dọa em, anh ác lắm suưt tí anh đă làm em ngất xỉu.

Linh San nh́n Khâm Đồng, khuôn mặt tái xanh của Khâm Đồng cho thấy, cô ta không nói dối. Quả thật, Khâm Đồng sắp ngất xỉu đấy. Lục Siêu với thái độ nhẫn nại vuốt tóc Khâm Đồng nói:

- Thôi được rồi, đừng có điên nữa, hôm nay em có khách, hôm khác anh sẽ đến vậy... anh chỉ muốn...

Linh San vội vă đứng lên:

- Anh Siêu này. Anh hăy ở lại đây, tôi và anh Sanh đi ngay chúng tôi có việc.

Nhưng Lục Siêu đẩy Khâm Đồng qua một bên.

- Không phải, các bạn hăy ở lại với Khâm Đồng tôi phải đi ngay đây, tôi về là v́ đang cần...

- Em biết rồi.

Khâm Đồng vội vă bước vào pḥng ngủ, Lục Siêu do dự một chút rồi cũng theo vào trong. Linh San ṭ ṃ nh́n theo. Trong pḥng ngủ hai người ôm hôn nhau. Linh San định bỏ đi ra, th́ đă thấy Lục Siêu với một xấp giấy bạc trong túi, xông ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Khâm Đồng, anh đi nhé. Coi như đây là tiền anh mượn em.

Khâm Đồng bịn rịn nh́n theo. Giọng nói yếu ớt:

- Bao giờ anh trở lại?

Lục Siêu lớn tiếng:

- Anh sẽ trở về, trống anh vẫn c̣n để ở đây mà.

Và bóng của hắn biến ngay ngoài cửa. Khâm Đồng nh́n theo thật lâu, mới quay trở về pḥng khách. Linh San nói:

- Thôi tôi về.

Khâm Đồng nắm lấy tay Linh San, nói như van xin:

- Đừng về. Hăy ngồi lại một chút, không hiểu sao lúc này tôi lại sợ rất cô đơn nữa.

Thái độ của Khâm Đồng khiến Linh San cảm động, nàng quay lại và ngồi xuống ghế. Khâm Đồng rót ra ba ly rượu. Linh San lắc đầu, hôm nay nàng không uống, nhất là khi ngồi trước mặt Khâm Đồng. Khâm Đồng cũng không ép, ôm đàn guitar lên mà nước mắt ṿng quanh. Nhiếp Sanh đột nhiên mở miệng:

- Khâm Đồng, tại sao cô phải khổ thế này? Trên đời này đâu phải chỉ có một Lục Siêu là đàn ông? Hắn lại lông bông, ích kỷ ngang ngược...

Nhưng Khâm Đồng lại quắc mắt:

- Anh Sanh, nếu anh nói xấu Lục Siêu trước mặt tôi, th́ tốt hơn hết anh nên rời khỏi nơi này ngay.

Nhiếp Sanh im lặng, bưng ly rượu lên nốc cạn. Trong khi Khâm Đồng, đốt một điếu thuốc, thở khói rồi lại hớp một hớp rượu, đôi mắt nàng thật xa vời, rượu đă làm cho má Đồng hồng lên, những ngón tay vẫn khảy đều trên dây đàn:

- Linh San, chị thích nghe loại nhạc nào?

- Nhạc trữ t́nh.

Khâm Đồng có vẻ suy nghĩ:

- Nhạc trữ t́nh ư? Chị Linh San, chị có biết cái chữ t́nh nó làm điêu đứng bao nhiêu người rồi không?

Linh San bàng hoàng, nàng chợt nhớ đến mối t́nh của Bằng Phi với Khâm Đồng. Có lẽ cuộc đời là một chuỗi nợ của nhau. Linh San nh́n Khâm Đồng, người đàn bà trước mặt nàng chỉ hút thuốc, uống rượu rồi đàn, chứ không nói ǵ hết. Khâm Đồng đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa saỵ Lúc Linh San và Nhiếp Sanh rút lui là lúc Khâm Đồng lại hát bản nhạc “Tôi không biết làm sao để yêu anh”, giọng hát thật buồn:

“Em không biết làm ǵ để anh yêu,
Em không biết làm sao để anh xúc động
Anh đă thay đổi
Anh đă không c̣n là anh
Và em không biết làm sao để yêu anh
V́ em chỉ là một con người...
Một con người đến sau... “.

Khâm Đồng vừa hát vừa khóc. Nhiếp Sanh nắm tay Linh San nói:

- Thôi chúng ta về. Cô ấy có thể thế này đến sáng.

Linh San bước ra khỏi chung cự Gió đêm thật lạnh. H́nh ảnh của Khâm Đồng với cây đàn guitar và nước mắt như quanh quẩn đâu đây. Tiếng hát của Khâm Đồng vẫn vang vang bên tai:

“Em không biết làm thế nào để yêu anh,
Em không biết làm sao để anh xúc động...”


Chương 15

Trưa hôm ấy, Linh San đưa bé Sở Sở đến gặp Khâm Đồng. Thuyết phục được Sở Sở đi không phải là chuyện dễ. Nó lúc nào cũng giống như một con nhím ở trạng thái tự vệ sẵn sàng chiến đấu. Đặc biệt là cảnh giác cao với Linh San. Lúc nào nó cũng thích làm ngược lại điều Linh San nghĩ. Chẳng hạn Linh San bảo sang đây, th́ nó bỏ đi ngược lại, Linh San bảo viết bài, nó vẽ h́nh, bảo đứng dậy, nó ngồi xuống. May là lớp của Sở Sở buổi sáng, không phải lớp chiều. Linh San đă tránh đựơc nỗi bực ḿnh. Cô giáo của Sở Sở mỗi lần gặp Linh San lại than khổ.

- Con bé như được tạo thành bởi toàn bộ tế bào đối kháng. Tôi mong là mau chóng kết thúc niên học này, để bàn giao nó cho lớp một.

Trưa hôm ấy, để thuyết phục Sở Sở đi dùng cơm là để gặp Khâm Đồng, Linh San chỉ c̣n cách sử dụng kế.

- Cô Hương hôm nay xin phép nghỉ, nhà lại không có ai, để d́ đưa bé đi ăn cơm nhé!

Sở Sở đáp gọn:

- Tôi không đi. Tôi sẽ qua nhà bạn Nhất của tôi dùng cơm.

- Nhưng bạn Nhất nào có mời con đâu?

- Nó không mời cũng mặc, con cũng đến nó.

Linh San ngọt ngào:

- D́ biết có một nơi bán nhiều kem lắm.

- Tôi không thích ăn kem.

- Ở đấy có nhiều mức đào.

- Tôi không thích.

- Có kem chuối, bít tết, bánh rán, mứt trái cây.

Sở Sở lấy tay bịt tai lại:

- Tôi không muốn nghe, tôi không thích.

Linh San doạ:

- Thôi được rồi, d́ mời mà không đi nhé. Nếu con không thích em th́ d́ đưa bé Nhất đi ăn.

Và giả vờ đi vào lớp, Linh San lớn tiếng:

- Bé Trung Nhất đâu rồi? Cả Hiểu Lan nữa... Các con có thích ăn kem không, d́ mời hết.

Bé Sở Sở vội vă chạy tới nắm lấy tay Linh San:

- Ban năy d́ mời cháu trước mà!

- Nhưng con đi hay không đi?

Sở Sở nuốt nước bọt nói:

- Đi chứ! Con thích ăn mứt anh đào, ăn kem chuối.

Và thế là Linh San đă đưa được Sở Sở đến nhà hàng Phước Lạc.

Khâm Đồng đă có mặt nơi đó. Nàng ngồi ở góc pḥng với điếu thuốc trên taỵ Khuôn mặt xanh xao, không có mùi rượu. Khâm Đồng hay uống rượu và mỗi lần uống thường say túy lúy, nhưng hôm nay Khâm Đồng lại có vẻ rất tỉnh táo.

Linh San đưa bé Sở Sở đến trước mặt Khâm Đồng:

- Sở Sở. Đây là d́ Trương, d́ ấy là bạn của d́.

Sở Sở ngẩng lên nh́n Khâm Đồng. Đồng đă ném tàn thuốc vào góc bàn. Bàn tay run rẩy nâng ly kem lên. Mắt mờ lệ Khâm Đồng không nói được tiếng nào cả. Trong khi bé Sở Sở th́ hơi sức đâu để ư đến người đàn bà trước mặt, nó vừa ngồi xuống ghế là nh́n quanh:

- D́ ơi, cho con ăn kem chuối đi.

Linh San nói:

- Con phải ăn bít tết trước. Xong d́ sẽ cho ăn kem.

Bé Sở Sở nũng nịu:

- Không có muốn ăn kem chuối trước.

Linh San không chịu, Khâm Đồng vội vă:

- Thôi th́... cho cháu ăn kem chuối trước đi.

Sở Sở nh́n Linh San với cặp mắt chiến thắng:

- Thấy chưa, d́ Trương bảo con ăn kem trước được ḱa.

Linh San nh́n Khâm Đồng thở dài.

- Người lớn cứ măi nuông chiều kiểu này, thành thử trẻ con hự Thôi được, con có quyền ăn kem trước. Nhưng ăn xong kem là d́ chắc chắn con không thể ăn cơm được.

Khâm Đồng nói:

- Một lần thôi mà. Chị chiều cháu một lần đi.

Linh San gọi kem chuối cho Sở Sở, c̣n ḿnh món bánh ḿ kẹp thịt, nàng quay sang Khâm Đồng:

- C̣n chị? Em chắc chị cũng chưa ăn ǵ. Gọi món ǵ đi chứ?

Khâm Đồng ngây mắt ra nh́n bé Sở Sở:

- Tôi chưa đói. Tôi chưa muốn ăn.

Và Khâm Đồng ch́a tay vuốt nhẹ tóc Sở Sở rồi đến khuôn mặt. Có lẽ v́ bàn tay vừa cầm ly đá lạnh nên khi chạm vào người Sở Sở, con giật nẩy ḿnh:

- Đừng, đừng chạm đến tôi!

Khâm Đồng rút tay lại. Một chút đau khổ hiện trong mắt. Linh San phải giả lả.

- Con bé này giống như nhím xù lông vậy, ai chạm tới cũng không được, nhất là người lạ.

- Người lạ ư?

Khâm Đồng kêu lên. Nàng lấy quẹt lửa ra đốt một điếu thuốc khác, bàn tay run rẩy.

Kem chuối đă được đem ra. Sở Sở ăn lấy ăn để nó ăn tham như bao nhiêu đứa con nít khác. Khâm Đồng nh́n con môt cách thích thú, trong lúc Linh San nh́n hai mẹ con với cảm giác buồn vui lẫn lộn.

Bé Sở Sở h́nh như cũng cảm thấy cái nh́n lạ lùng của Khâm Đồng, nó ngẩng lên. Nhớ lại thái độ thô bạo ban năy, nó cười lấy ḷng Khâm Đồng.

- D́ Trương, sao d́ đẹp thế?

Khâm Đồng bối rối, mắt lại ướt. Khâm Đồng định đưa tay vuốt tóc bé Sở Sở, nhưng lại sợ nó phản ứng, nên rút tay về. Bé Sở Sở th́ rất khôn, nó biết d́ Trương rất có cảm t́nh với nó. Một t́nh cảm đặc biệt mà nó cảm nhận được nên lợi dụng tối đa.

- D́ Trương ơi, con muốn ăn bánh chocolat nữa.

Linh San cản:

- Con không có quyền ăn kem thay cơm được.

Sở Sở quay sang cầu cứu Khâm Đồng:

- D́ Trương ơi, d́ Trương.

Khâm Đồng quay sang Linh San:

- Thôi th́ chiều nó thêm một lần này thôi. Nể tôi một chút đi nhé.

Linh San bất lực nh́n Đồng rồi nh́n Sở Sở. Món bánh ḿ giăm bông đă đem ra, nhưng Linh San hết muốn ăn. Ngắm hai mẹ con, Linh San chợt phát hiện. Hai mẹ con Sở Sở rất giống nhau. Cũng đôi mắt to, đen cũng cằm nhọn. Khuôn mặt thật hấp dẫn. Bé Sở Sở cúi xuống món bánh kem phết chocolat. Nó cảm thấy d́ Trương rất dễ thương.

- D́ Trương, d́ rất giống...

- Giống ǵ?

Khâm Đồng vội vă hỏi. Linh San giật ḿnh. Bất giác nàng nghĩ tới tấm ảnh để trong thư pḥng của Bằng Phị Sở Sở đă nh́n thấy người trong ảnh kia chưa? Nó biết là ai không chứ?

Bé Sở Sở với nụ cười thật tươi:

- D́ trông giống như mấy cô đóng phim vậy đó.

Linh San thở phào, nhẹ nhơm. Khâm Đồng với nụ cười buồn, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sở Sở. Lần này, Sở Sở không giật tay lại, nó cười, cười thật ngọt. Khâm Đồng nói như khóc:

- Sở Sở... sao con gầy thế? con có vui không? Cha có cưng con không?

Sở Sở đưa mắt ngạc nhiên nh́n Đồng:

- Cha... cưng con lắm chứ! Nhưng cha lại muốn cưới d́ ghẻ.

Nghe Sở Sở nói, Linh San vội chận lại:

- Sở Sở, con ăn xong chưa? Bây giờ ăn bánh ḿ nhé!

Sở Sở chợt nh́n thấy cô bồi bàn bưng ly trái cây ướp lạnh, nên hét lên:

- Con c̣n muốn ăn kem. Cho con ly trái cây ướp lạnh đi.

Linh San cố nhẫn nhục:

- Sở Sở này, con không có quyền ăn lộn xộn như vậy, con phải dùng cơm nữa chứ? Ăn kem không đâu được?

- Nhưng trái cây đâu phải kem đâu?

- Trái cây ướp lạnh cũng thế.

- Nhưng con thích.

- Không được.

Bé Sở Sở nh́n sang Khâm Đồng nũng nịu:

- D́ Trương ơi, cho con ăn trái cây đông lạnh đi.

Khâm Đồng bối rối quay lại nh́n Linh San.

- Thôi... chiều nó một lần nữa đi, lần này thôi.

Linh San nhíu mày nh́n Khâm Đồng:

- Chi... chị đă một lần ba bận rồi nhé!

Khâm Đồng mắt chớp chớp nh́n Sở Sở. Gương mặt con bé đẹp quá, ngây thơ quá:

- Tôi biết, tôi van chị.

Linh San chẳng nói ǵ cả, gọi một ly trái cây đông lạnh. Khi bé Sở Sở giải quyết xong ly trái cây đông lạnh, nó lại đ̣i ăn đào. Lần này Linh San nhổm người lên:

- Thôi Sở Sở chúng ta phải về ngaỵ Chiều nay d́ c̣n phải đi dạy.

Bé Sở Sở ngoan cố:

- Th́ d́ cứ đi dạy đi, để con ở lại với d́ Trương, được không d́?

Linh San quyết định:

- Không được, con phải về với d́.

Linh San nói và nắm tay chặt tay bé Sở Sở. Một linh cảm không hay đến với Linh San. Bé Sở Sở vùng vẫy, nó cố tuột ra và chạy úp mặt vào ḷng Khâm Đồng.

- Con thích d́ Trương, con không thích d́ San. D́ Trường d́ giúp con đi, con thương d́,... d́ đẹp quá... d́ thơm qúa, da d́ trắng quá, mềm quá... D́ Trương d́ làm cô giáo con đi, con thích d́ hơn!

Khâm Đồng xúc động ôm lấy Sở Sở, bàn tay run rẩy của nàng vuốt lấy mái tóc con, mặt con... Nước mắt lăn tṛng, Khâm Đồng cúi xuống hôn tới tấp lên mặt, lên má con.

- Con! Sở Sở con! Sở Sở con!

Linh San giật ḿnh. Nàng chợt thấy sợ hăi. Bất chấp mọi sự giao tế, lịch sự, tự ái. Linh San bước tới gỡ nhanh Sở Sở ra. Nàng kéo con bé ra ngoài, mặc cho Khâm Đồng sững sờ. Mặc cho Bé Sở Sở la hét:

- Con muốn d́ Trương, con thích d́ Trương, con yêu d́ Trương.

Sở Sở gọi một chiếc taxi, rồi kéo bé Sở Sở lên, đóng sầm cửa lại. Xe chạy. Nàng vô ư thức quay lại. Chạm ngay h́nh ảnh Khâm Đồng đang từ nhà hàng chạy ra, hớt hải bên đường. Gió thổi thật mạnh, gió lồng lộng, làm tà áo rộng của Khâm Đồng phất phợ Khuôn mặt trắng xanh phối hợp với tà áo giống như pho tượng ngọc thạch. 



o0o


 

Pages Previous  1  2  3  Next