kiếm bằng cớ chỉ rơ ràng vợ ḿnh
hoặc bất kỉnh với công cô, hoặc hay ngồi lê đôi mách, hoặc có
tánh gian giảo trộm cắp, hoặc ghen tương làm náo động trong gia
đ́nh, hoặc có tật bịnh không thể sanh con nối ḍng cho chồng
được. Mà phải nhớ hễ vợ chồng hồi mới cưới nghèo nàn, bây giờ
trở nên giàu có, hoặc người vợ đă có chịu tang cho cha mẹ ông bà
bên chồng 3 năm, hoặc người vợ không c̣n cha mẹ bà con mà trở về
nương dựa được, th́ Ṭa không chịu cho để bỏ.
Thượng Tứ suy xét ra th́ vợ ḿnh không có phạm một cái lỗi nhỏ
nào trong mấy cái lỗi của thầy thông Hàng kể đó. Bây giờ phải
làm sao? Thầy thông Hàng nói ví như vợ chồng đồng t́nh dắt nhau
đến Ṭa xin để th́ được, song làm như vậy là khi nào cưới về ăn
ở cho được ít nữa là 2 năm sắp lên, và người chồng phải trên 25
tuổi, c̣n người vợ phải tṛn 21 tuổi th́ mới được. Làm thế nầy
cũng không được nữa, bởi v́ vợ chồng cậu mới cưới có mấy tháng,
chồng mới có 19 tuổi, vợ mới có 18 tuổi mà thôi.
Thượng Tứ c̣n đương lo liệu về sự để vợ, th́ ngày Tết đă gần tới,
đường nào thiên hạ đi chợ cũng dập dều, nhà nào người ta cũng
dọn dẹp loa ăn Tết. Những bạn chơi bời có lẽ họ cũng nghỉ để sửa
soạn ăn Tết, nên mấy khách sạn tửu lầu coi vắng hoe. Thượng Tứ
buồn, nên sớm mới ba mươi Tết, cậu trở về nhà.
Bà Kế hiền hổm nay không thổ huyết nữa, nhưng mà ăn chưa biết
ngon, nằm không muốn ngủ, nên h́nh dạng ốm nhách, nước da mét
xanh.
Bữa 30 Tết, thầy Ban biện Chí lên coi biểu tá điền tá thổ quét
tước nhà cửa, chùi lau bàn thờ. Thượnng Tứ về thấy trong nhà
lăng xăng th́ cười mà nói rằng: “Anh Hai, ảnh làm coi được quá!
Tôi nói tôi về đặng coi dọn nhà ăn Tết, té ra ảnh làm trước tôi
chớ!”. Cậu mơn trớn với anh rồi đi thẳng vô nhà trong mà hỏi mẹ
rằng: “Má có đi chợ Tết hay không má? Hồng, cam năm nay nhiều
quá. Dưa hấu cũng nhiều nữa, mà tôi nghe nói họ bán mắc hơn mọi
năm”. Bà Kế hiền nghĩ con vô t́nh vô nghĩa, ḿnh đau nó không ở
nhà mà nuôi, đi đă thèm rồi về nó cũng không thèm hỏi thăm coi
ḿnh mạnh hay chưa, bởi vậy bà giận bà không thèm nói đi nói lại
một tiếng chi hết.
Thượng Tứ thay đồ mát xong rồi trở ra ngoài trước ngồi nói
chuyện với anh. Thầy Ban biện Chí thấy nhà dọn dẹp đă gần rồi,
mà lại có em về nữa, nên thầy đội nón tính đi về, để chiều rồi
sẽ lên cúng rước ông bà. Thượng Tứ đi theo anh ra cửa rồi hỏi
anh rằng:
- Anh Hai, lúc nầy anh khá hay không, anh?
- Làm giống ǵ mà khá?
- Tôi nghe nói anh có mắc nợ phải hôn?
- Em hỏi chi vậy?
- Hỏi cho biết vậy mà.
- Có mắc chút đỉnh, chớ sao cho khỏi được.
- Anh mắc nợ anh làm sao anh trả?
- Th́ thủng thẳng lần hồi trả cho người ta chớ biết làm sao?
- Anh muốn có tiền trả nợ hôn?
- Làm sao mà muốn được?
- Tôi muốn hai anh em ḿnh nói với má mùa nầy phải để cho anh em
ḿnh góp huê lợi hương hỏa và phần thực luôn hết thảy. Má đă có
phần dưỡng lăo rồi, c̣n hưởng huê lợi tới phần thực của ḿnh là
nghĩa ǵ.
- Th́ em nói với d́ đi.
- Tôi nói mấy lần má cứ rầy tôi hoài. Đâu bây giờ anh nói thử
coi.
Thầy Ban biện đứng suy nghĩ một hồi rồi nói rằng: “Thôi, để mai
có con Ba nó về rồi em xúi nó nói”. Thượng Tứ gặt đầu đáp rằng:
“Ờ được, để mai chị Ba về mừng tuổi, tôi sẽ xúi chỉ nói. Miễn là
chỉ khởi đầu, rồi tôi tiếp cho”.
Thiệt quả sớm mới mùng một Tết có cô Ba Trần Thị Nga với chồng
là Hương chủ Hà Trung Hậu ở dưới Chợ Gạo lên mừng tuổi. Hai vợ
chồng ghé nhà thầy Ban biện Chí trước. Thầy Ban biện đem mấy lời
của Thượng Tứ nói hôm qua mà thuật lại cho em gái nghe. Cô Ba
Ngọc nói rằng: “Dầu nó không xúi tôi cũng nói. Không phải tôi
ham ăn, ngặt v́ chuyện ức quá, nhịn làm sao cho được. Anh nghĩ
đó mà coi, cha mẹ ḿnh làm đổ mồ hôi xót con mắt mới có sự
nghiệp đó. Bây giờ anh em ḿnh không được hưởng, để cho người
dưng họ giành họ ăn hết như vậy, ḿnh nín được hay sao? Cái
người mà bày mưu thiết kế đặng giựt gia tài của người ta như vậy,
ông trời nào mà cho hưởng lâu dài. Vậy chớ anh không có nghe
chuyện bà Cả nào ở dưới G̣ Công đó, bả cũng đoạt hết gia tài của
con cháu bên chồng mà để cho con rể bả, tè ra ông trời có con
mắt, thằng rể bả ăn được có ít năm rồi đau họng cụt lưỡi mà chết,
ăn không được, bỏ ruộng đất lại cho thiên hạ hưởng, mà lại c̣n
mang tiếng xấu với đời nữa đó sao”.
Hương chủ Hậu nghe vợ nói như vậy th́ can rằng: “Ư cha đă định
như vậy, th́ ḿnh phải vưng, chớ nói làm chi cho mích ḷng. Ở
đời nhơn nghĩa mới quí, chớ bạc tiền ruộng đất mà quí ǵ. Đă
biết ḿnh ức nên ḿnh phải nói, nhưng mà nói ra th́ chi cho khỏi
động tới vong hồn của cha. Thôi, nín thinh để làm ra lớp khác mà
ăn tốt hơn.
Cô Ba Ngọc cười gằn rồi đáp rằng: “Ḿnh làm Phật được th́ ḿnh
làm, chớ tôi c̣n vướng hồng trần, tôi từ bi không được”.
Nói chuyện chơi một lát rồi vợ chồng Ban biện Chí với vợ chồng
Hương chủ Hậu dắt nhau lên nhà thờ mà mừng tuổi ông bà. Đến Xuân
nhựt bà Kế hiền cũng phải ráng rử mặt gỡ đầu thay quần đổi áo,
nhưng mà đạo nhà không yên, nên bà chẳng có chút chi vui vẻ.
Mừng tuổi ông bà xong rồi, cô Ba Ngọc hỏi bà Kế hiền rằng:
- Độ nầy sao co d́ ốm dữ vậy d́?
- D́ đau gần 2 tháng nay không ốm sao được.
- D́ đau sao đó?
- Bị cái thằng tiểu quỷ trong nhà nó làm cho d́ buồn rầu, nên
mới mang bịnh. Cưới vợ chỗ tử tế cho nó, nó lại làm phách, nó
đánh người ta rồi bỏ trở về bến nây. Người ta theo qua, nó lại
xô đuổi người ta nữa. Xưa rày nó lên ăn dầm nằm dề mấy nhà ngủ
trên Mỹ Tho đặng theo đĩ theo điếm; nó mới trồi về hồi hôm qua
đó đa. D́ nghĩ thiệt ổng vô phước lắm, nên vừa mới nhắm mắt là
con đă hư rồi!
- Nếu vậy th́ Tết nầy con Tư không có về bên nầy.
- Nó đă đánh đuổi con nọ rồi nó có thèm qua bển nữa đâu mà con
nọ dám qua. Xưa rày d́ mắc có bịnh, d́ cũng không đi qua bển
được mà nói phải trái.
- Thằng Tư nó c̣n khờ dại, ham chơi bời, d́ ở trong nhà d́ phải
dạy nó, chớ d́ nói tại cha tôi vô phước, rồi d́ bỏ phế cho nó hư
sao được.
- Nó có đếm xỉa ǵ đến ai đâu mà răn dạy. D́ nói nó gạt ngang
luôn luôn. Thôi, d́ lo thân d́; d́ không kể con cái ǵ nữa hết.
Đồ khốn nạn, nó muốn xách bị thây kệ nó.
- Không biết chừng tại nó không ưng con bác Hội đồng Thưởng, mà
d́ ép nó, nên bây giờ vợ chồng nó mới trắc trở. D́ phải tính làm
sao, chớ d́ giận lẩy d́ nói vậy sao được. Nó ở với d́ mà d́
không dạy dỗ kềm chế, d́ để nó hư, th́ d́ có lỗi với cha nhiều
lắm.
Bà Kế hiền đă buồn rồi, mà bà nghe mấy tiếng gay gắt của con ghẻ
như vậy, th́ bà lại càng buồn hơn nữa, nên bà ngồi lặng thinh.
Cô Ba Ngọc bước lại têm trầu mà ăn và nói rằng: “Bữa nay có anh
em tôi về đủ mặt, vậy xin phép d́ để cho tôi nói chuyện nhà một
chút; cha mất mà cha đă có chia ruộng đất cho các con, đứa nào
có phần đứa nấy. D́ th́ cũng có phần dưỡng lăo như mấy anh em
tôi. Nay lúa họ gặt gần rồi, vậy xin d́ soạn tờ tá coi phần của
ai th́ giao cho nấy đặng có góp lúa ruộng, kẻo tá điền họ làm
hao hớt hết”.
Bà Kế hiền châu mày ngẫm nghĩ một lát rồi bà đáp rằng:
- Theo tờ chúc ngôn tương phân, th́ d́ ăn huê lợi hết thảy ruộng
đất cho tới chừng nào d́ chết, các con mới hưởng được. Chúc ngôn
như vậy, mà con Ba biểu giao tờ tá, giao làm sao được.
- Của là của cha mẹ tôi làm ra. Lúc cha tôi ươn yếu d́ ̣n ỹ âm
mưu đặng cha tôi làm chú ngôn như vậy. Bây giờ thiệt d́ nhứt
định đoạt hết gia tài của cha mẹ tôi mà ăn một ḿnh hay sao?
- Tại ư ổng định như vậy, chớ d́ muốn sao được. Sao hồi ổng lập
tương phân, con Ba không biểu ổng sửa lại, để kư tên đủ hết, rồi
bây giờ nói cái ǵ?
- Hứ! D́ nói xốc họng tôi làm chi! Tại tôi thương cha tôi lắm
nên mới kư tên, chớ không phải tôi dại đâu. Xin d́ hăy suy nghĩ
lại: của cha mẹ người ta làm đổ mồ hôi xót con mắt, mà người ta
không được hưởng; c̣n ḿnh là người dưng không có công lao chi
hết, mà ḿnh âm mưu đoạt hết mà ăn, th́ ăn sao cho bền. Tôi đă
có thấy nhiều cái gương rồi, ăn không được đâu d́.
- Bây giờ con Ba nó rủa tôi chớ.
- Không phải rủa. Tôi nói chuyện cho d́ nghe vậy, chớ ai mà dám
rủa d́. D́ cũng biết tôi không phải nghèo cực ǵ nên về đây mà
đ̣i gia tài. Tôi nói là v́ việc chung, v́ lẽ ngay. D́ nghĩ đó mà
coi, anh Hai tôi là trưởng nam, mà d́ âm mưu làm cho phần ăn của
ảnh thua phần của thằng Tư, cái nhà thờ ảnh không được ở. D́ làm
như vậy không ức ảnh hay sao? Đă vậy mà d́ không cho ảnh lănh
huê lợi phần ăn của ảnh nữa, th́ ảnh lấy chi mà trả nợ trả nần
cho người ta. D́ phải xét lại, không nên ở ác quá như vậy.
Bà Kế hiền ngồi lặng thinh.
Thượng Tứ năy giờ ngồi nghe chớ không nói chi hết. Chừng thấy mẹ
dịu rồi cậu mới xen vô mà nói rằng: “Chị Ba nói đó phải lắm. Ví
như má có gắt gao, má không cho huê lợi phần thực, th́ má cũng
phải cho ăn huê lợi hương hỏa, chớ má giành hết sao được. Má ôm
tới huê lợi hương hỏa nữa th́ anh Hai lấy ǵ mà cúng quảy ông bà?”.
Bà Kế hiền trợn mắt ngó Thượng Tứ mà mắng rằng: “Thứ đồ hư cũng
xen vô nói chót chét. Khôn dữ à! Tao cho, để tao cho thằng Hai
ăn huê lợi hương hỏa. Tao cho một ḿnh nó mà thôi, chớ tao không
cho mầy đâu mà nói chộn rộn. Giao huê lợi hương hỏa cho mầy đặng
mầy cúng mấy con đĩ mấy thằng điếm, chớ mầy cúng ai”.
Thượng Tứ quạu mặt đáp rằng:
- Má không giao cho tôi sao được.
- Ừ, tao không giao, mầy có giỏi th́ đi kiện tao đi.
- Kỳ xưa má hứa má giao, bây giờ má chối hay sao?
- Tưởng mầy tử tế ḱa, chớ mầy theo đàng điếm bây giờ một hột
lúa tao cũng không cho.
Thượng Tứ rùn vai đứng dậy bỏ đi ra phía trước. Cô Ba Ngọc bèn
tiếp mà nói với với mẹ ghẻ rằng:
- Tôi có cần ǵ xin huê lợi hương hỏa cho anh Hai tôi đâu, bởi
v́ huê lợi ấy tự nhiên d́ phải giao, chớ không lẽ d́ giành mà
giỗ mẹ tôi được. Tôi nói năy giờ đó là nói huê lợi về phần thực
kia.
- Tôi muốn cho ai ăn phần nào tôi cho, bằng tôi không muốn th́
thôi, không ai ép tôi được. Ai có nói ức th́ lên Ṭa mà kiện.
- D́ đừng có thách đố mà. Nếu đi kiện ra giữa Ṭa, tôi nói d́
càng thêm xấu hổ, chớ tốt ǵ đó mà muốn cho tôi kiện.
- Tôi xấu th́ họ cũng không tốt ǵ.
- Họ là ai?
- Biết đâu.
Thầy Ban biện Chí với Hương chủ Hậu thấy cô Ba Ngọc muốn nói hỗn,
sợ ngồi nói dần lân rồi sanh rầy, nên ra dấu cô về. Thượng Tứ
thay đồ rồi lấy xe chạy theo xuống nhà thầy Ban biện. Mấy anh em
ngồi nói chuyện với nhau om ṣm, mà chẳng nghe chuyện ǵ khác
hơn là chuyện gia tài. Thượng Tứ nói rằng: “Tôi cũng biết má tôi
thâu huê lợi th́ có ích cho tôi, bởi v́ thâu mà tích trữ đó, th́
ngày sau tôi hưởng, chớ ai mà vô đó. Nhưng mà tôi không tham bậy
như vậy. Ruộng đất là ruộng đất của cha, ba anh em ḿnh là con
hết thảy, th́ phải hưởng đồng với nhau, có lẽ nào tôi giành giựt
mà ăn tới phần của anh Hai và của chị Ba nữa. Tôi có nói với má
tôi hoài, tôi biểu cho ăn hết thảy đi. Tại bụng má tôi tham quá
nên mới dục dặc đó. Hồi cưới vợ cho tôi cũng vậy đa. Thấy người
ta giàu, nên muốn đem nhét tôi vô đó đặng ăn của. Làm chi vậy
không biết. Phải th́ thôi, chớ giàu nghèo là nghĩa ǵ”.
Cô Ba Ngọc nghe em nói hành mẹ, nhưng mà câu nói nào cũng có ư
nghĩa, bởi vậy cô khuyên rằng: “Chuyện ǵ em căi với d́ th́ em
căi chớ c̣n việc vợ chồng th́ chị khuyên em đừng có căi bởi v́
chị biết hai vợ chồng bác hội đồng hiền đức lắm, mà tánh nết con
Tư cũng dễ thương nữa. Em có vợ như vậy, th́ là có phước lắm rồi,
em không nên tháo trúc”.
Thượng Tứ lắc đầu đáp rằng:
- Không có được chị Ba à. Tôi biết vợ tôi thương tôi lắm, nhưng
mà tôi thương nó không vô.
- Tại sao vậy?
- Tại không phải duyên nợ, hay là tại sao không biết.
- Sao em biết không phải duyên nợ? Em đừng có nói như vậy. Thôi
sẵn đây em chạy xe qua mừng tuổi cha mẹ vợ em đi.
- Ai đi đâu vậy cho được. Mắc cỡ lắm nà. Tôi đuổi nó rồi, bây
giờ c̣n lết qua th́ coi sao được. Tôi tính để ăn Tết rồi, tôi
cậy người ta nói với nó vô đơn xin Ṭa phá hôn thú cho rồi. Tôi
muốn cho nó vô đơn dễ hơn, chớ tôi vô đơn sợ Ṭa bắt bẻ khó lắm.
- È! Đừng có nói bậy nà. Giống ǵ mà phá hôn thú!
- Th́ vợ chồng không ḥa thuận, tốt hơn là phá hôn thú phứt cho
rồi, đặng nó lấy chồng khác, tôi cưới vợ khác mà làm ăn chớ sao.
- Em đừng có nói như vậy. Vợ chồng c̣n nhỏ, sao khỏi cắn đắn
chút đỉnh. Nếu mỗi người hễ rầy lộn với vợ đều xin để hết thảy,
th́ chị tưởng chẳng c̣n cặp vợ chồng nào hết.
- Chị không hiểu chuyện của tôi, để sau rồi chị sẽ biết.
- Chị không cần hiểu chuyện của em làm ǵ. Chị muốn vợ chồng em
thuận ḥa với nhau mà ở đời th́ tốt hơn.
- Tôi coi thế không được.
Thầy Ban biện với Hương chủ cũng tiếp với cô Ba Ngọc mà khuyên
Thượng Tứ phải đi mừng tuổi bên vợ, Thượng Tứ nhứt định không
chịu đi, cứ ở đó ăn uống, nói chuyện chơi hoài. Đến xế vợ chồng
Hương chủ Hậu từ mà về. Thượng Tứ không cho đi xe ngựa, theo ép
phải lên xe hơi cho cậu đưa về Chợ Gạo.
----------------
Chú thích:
(1) Ly dị
Chương 9
Ăn Tết rồi, Thượng Tứ cũng lẩn quẩn trên chợ Mỹ Tho, chớ không chịu về
bên vợ, không chịu ở nhà, mà cũng không muốn đi chơi đến xứ nào khác.
Chẳng phải Mỹ Tho có thắng cảnh hay là có cuộc vui ǵ đến nỗi cậu mê mết
không thể nới chưn ra khỏi được. Cậu đến Mỹ Tho là tại Mỹ Tho có cô Hai
Hẩu, cũng như cây kim địa bàn cứ xây (xoay) về hướng bắc là tại tánh
chất cục đá nam châm gắn nơi đầu cây kim phải ngó hướng bắc mà thôi. Ví
như trong lúc nầy mà ông Giáo Chuột dời nhà xuống ở Mỹ Hội, th́ có lẽ
cậu trở về Mỹ Hội chớ không lên Mỹ Tho làm ǵ.
Một buổu chiều, Thượng Tứ chạy xe đi chơi một ṿng ngang nhà cô Hai Hẩu,
rồi cậu trở về nhà hàng ngồi uống rượu cầm chừng mà chờ thầy thông Hàng.
Có một đứa nhỏ ôm nhựt tŕnh đi bán, nó ghé lại bàn cậu ngồi mà mời:
“Mua nhựt tŕnh, thầy. Nhựt tŕnh bữa nay hay lắm!”. Cậu v́ cái tiếng
“thầy” nên móc túi quăng ra một cắc bạc mà lấy một tờ nhựt tŕnh. Cậu mở
nhựt tŕnh ra, lật qua lật lại, thấy có hai chữ lớn “Hỉ tín”, cậu bèn
đọc như vầy:
“Bổn báo lấy làm vui mừng mà nghe tin M. Ngô Thừa Kế, phó lục sự Ṭa sơ
Sài G̣n là anh em bạn học của bổn báo Tổng lư, ngày 25 tháng giêng nầy
sẽ làm lễ giao duyên cùng cô Trương Thị Hẩu, là ái nữ của ông Trương Văn
Chuột, cựu giáo sư ở Mỹ Tho.
Bổn báo cầu chúc cho Ngô-Trương hai họ sắc cầm hảo hiệp, nối tóc trăm
năm”.
Thượng Tứ đọc bài ấy rồi th́ mặt mày tái lét, cặp mắt chóa ḷa, mồ hôi
dầm dề, tay chơn bủn rủn. Cậu ngồi không được nên buông tờ nhựt tŕnh
trên bàn mà đứng dậy, đụng bàn ngă ly rượu, ly bể, rượu chảy ướt gạch.
Thằng bồi lật đật chạy lại, một tay lấy tờ nhựt tŕnh, một tay lượm
miểng ly bể. Thượng Tứ châu mày, chống nạnh đứng mà ngó.
Thầy thông Hàng ở ngoài bước vô, miệng cười ngỏn ngoản, vỗ vai Thượng Tứ
mà hỏi rằng: “Giận ai mà đổ rượu đập ly đó?”
Thượng Tứ xụ mặt, bước lại giựt tờ nhự tŕnh trên tay thằng bồi và đưa
cho thầy thông Hằng và chỉ bài “Hỉ tín” mà nói rằng: “Thầy đọc th́ biết
cái ǵ vậy hử?”.
Thầy thông Hằng đứng đọc dứt bài rồi thầy kéo ghế mà ngồi, tay xếp tờ
nhựt tŕnh lại rất kỹ lưỡng, miệng thầy nói chẩm răi rằng: “Cái ǵ mà kỳ
vậy ḱa! Cổ đă hứa với cậu chắc chắn quá, mà sao bây giờ lại lấy chồng.
Bụng đàn bà con gái thiệt khó do!”.
Thượng Tứ châu mày xụ mặt, đi qua đi lại, giày khua cồm cộp trên gạch,
rồi cậu giựt tờ nhựt tŕnh xếp bỏ túi và nói rằng: “Đồ khốn nạn, đồ vô
hậu, nó muốn như vậy để rồi nó coi”.
Thầy thông ngó cậu lom lom mà hỏi rằng:
- Cậu tính sao bây giờ?
- Tôi lên Sài G̣n tôi mướn nhựt tŕnh ấn hành bức thơ nó gởi cho tôi đó,
làm nó mang xấu cho biết chừng.
- Cậu chẳng nên nóng nảy lắm. Nó có tiền, mà bây giờ nó lấy chồng thông
thạo luật nữa; thủng thẳng mà tính, chớ làm bất tử nó kiện thể diện ḿnh
mang khốn.
- Tôi nói bông lông, chớ tôi nói chỉ danh nó làm chi mà sợ nó kiện.
- Nếu cậu nói bông lông th́ làm sao cho nó mang xấu được?
- Vậy bây giờ làm sao?
- Tôi biểu để thủng thẳng rồi sẽ tính.
- C̣n bốn năm bữa nữa chồng cưới nó, thủng thẳng cái ǵ …Nầy tôi tính
như vầy: tôi đem cái thơ tôi mướn thợ chụp h́nh họ chụp lại rồi tôi gởi
theo kiểu thơ phạt cho thằng chồng nó một cái đọc chơi. Hễ chồng nó đọc
thơ, mà thấy trong nhựt tŕnh nói nữa, th́ tự nhiên nó hiểu. Làm như vậy
được hay không?
- Không được. Cậu làm vậy th́ cậu bị kiện thể diện liền.
- Nó có biết tôi đâu mà kiện.
- Nó kiện nhà nhựt tŕnh th́ ḷi cậu ra chớ ǵ.
- Tôi dặn trước nhà nhựt tŕnh đừng chỉ tôi.
- Trời ơi! Cậu nói chuyện nghe dễ như chơi. Cậu ấn hành một bức thơ quan
hệ như vậy, làm phạm danh giá một con người gái nhà giàu mà lại là vợ
một ông phó lục sự, nếu cậu không lănh trách nhậm th́ nhà nhựt tŕnh nào
dám in.
- Tôi chịu tiền cho họ.
- Giỏi lắm cậu chịu một vài trăm đồng bạc, rồi người ta bị kiện thường
thể diện một đôi muôn, chết người ta c̣n ǵ.
- Th́ nó viết thơ cho tôi, nó thề thốt sẽ làm vợ chồng với tôi, bây giờ
nó lấy chồng khác, tôi in thơ cho thiên hạ biết cái thói vô hậu của nó
chơi, nó kiện tôi sao được.
- Nó viết thơ riêng cho cậu, chớ nó có cho phép cậu ấn hành vào nhựt
tŕnh đâu. Đă vậy mà nó không có kư tên thiệt, chừng cậu ấn hành vào
nhựt tŕnh và cậu nói nó, rồi nó chối cậu mới làm sao?
- Chữ nó viết, bây giờ nó chối sao được.
- Sao cậu biết chắc chữ trong thơ đó là chữ nó viết? Ví như nó mượn ai
viết, rồi cậu làm sao? Con Hai Hẩu khôn ngoan lắm, chớ không phải như
con gái khác đâu. Nếu nó mới viết thơ cho cậu không đầy một tháng nay,
mà nó trở ḷng ưng chỗ khác, th́ tôi chắc thơ đó không phải chữ nó viết
đâu.
- Vậy chớ bây giờ làm sao? Tôi cho nó năm sáu trăm đồng bạc nữ trang để
làm kỷ niệm, bây giờ nó đeo đặng cho chồng nó ngắm th́ tức tôi quá mà!
Tôi giận là giận cái đó, chớ một con đàn bà bội ước bạc t́nh như nó, tôi
không sá ǵ.
- Thôi, có người ta vô uống rượu nữa ḱa, đừng có nói người ta nghe. Để
một lát nữa vô nhà tôi, rồi tôi sẽ tính cho cậu.
Thầy thông kêu bồi đem rượu lăng xăng, Thượng Tứ chừ bự, cứ ngó sững ra
ngoài đường, không uống rượu, mà cũng không nói chi hết. Thầy thông uống
đă rồi mới dắt nhau đi ăn cơm Tây.
Đến 8 giờ tối, thầy thông mới dắt Thượng Tứ về nhà. Thầy lấy bài nhựt
tŕnh mà đọc cho vợ nghe, rồi hỏi tại sao cô Hai Hẩu nói như vậy mà bây
giờ làm như vậy, và rầy vợ biểu phải lên đ̣i đồ kỷ niệm lại cho đủ.
Cô thông Hằng nghe rơ đầu đuôi, cô cũng giận lắm, lật đật vô buồng lấy
áo đen dài mà bận, lấy khăn lụa trắng vắt vai, tay gài nút áo, chân bước
lên xe kéo, miệng nói láp dáp rằng: “Để tôi lên tôi mắng cho nó biết mặt
tôi. Nó gạt ai chớ gạt tôi sao được”.
Thượng Tứ với thầy thông Hàng ra đường đi lên đi xuống mà hứng mát đặng
đợi cô thông. Gần 10 giờ cô thông mới trở về. Cô ngó thấy chồng th́ cô
ngừng xe nhảy xuống và móc bạc cắc trả tiền xe và nói rằng: “Tôi nhiếc
nó đă đời. Nó khóc dữ. Vô đây, vô nhà tôi nói cho mà nghe”.
Ba người đều đi riết vô nhà. Cô thông bèn thuật rằng: Cô lên nhà ông
Giáo Chuột, thấy có một ít người đang lau chùi bàn ghế sửa soạn đám
cưới. Cô ngồi chơi một hồi rồi ngắt nhỏ cô Hai Hẩu ra sân, cô hỏi tại
sao đă gởi thơ, nhắn miệng, thề thốt giao duyên kết tóc với cậu Tư mà
bây giờ lại lấy chồng. Cô Hai Hẩu khóc tấm tức tấm tửi mà nói rằng cô bị
ông Giáo gả ép, cô không ưng, ông đ̣i thắt họng thắt hầu, cực chẳng đă
cô phải thuận tùng, nhưng mà cô thề thốt cái t́nh cô đối với cậu Tư dầu
cô chết cũng không phai lạt, nếu kiếp nầy cô không làm vợ cậu Tư được,
th́ cô nguyện kiếp sau cô sẽ làm thân trâu ngựa mà đền bồi. Cô thông
giận nên cô nhiếc một hồi, trách cô bạc t́nh bội ước. Cô Hai Hẩu khóc
lóc năn nỉ xin thương giùm phận cô, nếu được t́nh th́ mất hiếu, nếu được
hiếu th́ mất t́nh, bây giờ cô như người không hồn, bởi vậy cô xin cậu Tư
đừng phiền cô tôi nghiệp. Cô thông lại nói cô có đ̣i đồ kỷ niệm lại, th́
Hai Hẩu nhắn lời xin cậu Tư để cho cô giữ mà làm dấu tích, bữa nào cô
buồn cô lấy đồ đó ra xem cũng như thấy cấu Tư vậy.
Cô thông thuật lại, mà lúc cô mắng nhiếc th́ cô lên tay trợn mắt, lúc
Hai Hẩu khóc than th́ cô rỉ rả đau thương, cô làm cho Thượng Tứ tưởng
tượng cái cuộc hai cô nói chuyện như thấy trước mắt, bởi vậy cậu động
ḷng, cậu lấy khăn lau nước mắt, và cậu nói rằng: “Không phải tôi tiếc
mấy món đồ. Đồ tôi cho rồi có lẽ nào tôi đ̣i lại. Tôi tức là tức cô Hai
Hẩu lấy chồng mà cổ không cho tôi biết trước … Tôi sợ tôi phải chết. Tôi
buồn quá, bây giờ tôi có biết cái ǵ là vui nữa đâu …”.
Cô thông thấy Thượng Tứ đau đớn v́ t́nh cô bắt động ḷng, nên cô nói
rằng: “Không phải con Hai Hẩu nó không thương cậu. Tôi biết nó thương
lắm chớ, ngặt v́ ông Giáp ép quá, phận nó là con, nó căi cha sao được.
Cậu phải nghĩ cái đó mà dung chế cho nó. Ối! Mà con Hai Hẩu cũng không
quí ǵ đó mà tiếc. Để tôi kiếm làm mai cho cậu một chỗ c̣n lịch sự, c̣n
khôn ngoan bằng mười nó nữa. Chị em bạn của tôi không thiếu ǵ. Cậu đừng
buồn ǵ hết. Nó vị cha nó, nó không nghĩ đến ḿnh, thứ đồ như vậy mà
buồn giống ǵ”.
Thượng Tứ thở ra mà nói rằng: “Nếu cô Hai Hẩu xa tôi, th́ từ rày sấp lên
tôi không thèm ngó đàn bà con gái nào nữa hết”. Cậu nói dứt lời rồi đứng
dậy cáo từ mà về. Thầy thông Hàng tỏ ư muốn đi chơi với cậu, Cậu lắc đầu
nói rằng cậu về Mỹ Hội, cậu không muốn đi chơi nữa.
Thượng Tứ lên xe đi rồi, thầy thông Hàng ngó vợ và cười và nói rằng:
- Năm ngoái cậu Tư có nói với tôi rằng cậu là con nhà giàu, nên phải
chơi bời đặng học khôn. Mấy tháng nay tôi cho cậu học được vài bài rồi,
không biết cậu có hiểu đặng ghi vào trí hay không.
- Tôi sợ cậu nóng giận, cậu lên nhà ông Giáo cậu làm rầy rồi bể chuyện
quá. Té ra êm được cũng khá.
- Dám làm rầy đâu. Nầy, mà ḿnh đừng có đeo đồ đó, rủi cậu ngó thấy th́
kỳ lắm đa. Thủng thẳng nguôi ngoai cho cậu quên rồi sẽ đem ra cũng chẳng
muộn ǵ.
- Ḿnh tưởng tôi dại hay sao?
- Không, tôi dặn hờ vậy mà! Cậu hảo mèo lắm. Để ít bữa cậu ngui ngoai,
cậu hết nhớ con Hai Hẩu, rồi ḿnh kiếm đứa nào bảnh bảnh ḿnh cột cho
cậu. Cái bộ tướng đó hễ rớ chỗ nào th́ mê chỗ nấy, dễ cột va (#1) lắm.
- Ḿnh để đó cho tôi. Tôi có tính rồi. Để tôi cột con Ba Vĩnh Tường cho
cậu chơi.
- Con Ba nào?
- Ậy! Ḿnh không biết đâu. Đừng có hỏi thăm.
- Ḿnh sợ tôi ṭ ṃ hay sao mà giấu tôi?
- Biết chừng đâu.
Thầy thông cười rồi đóng cửa đi ngủ.
Người ta móc túi một lần rồi, bây giờ người ta tính lột da nữa, mà tội
nghiệp cho Thượng Tứ quá, cậu không hay không biết chi hết. Cậu thất
t́nh v́ cô Hai Hẩu, cậu trở về nhà nằm dàu dàu không muốn nói chuyện, mà
cũng hết muốn đi chơi nữa. Chớ chi bà Kế hiền biết tâm lư, bà thừa lúc
con đương thất chí thất t́nh, bà khuyên giải mà dắt con trở vào đường
phải, th́ có lẽ Thượng Tứ ăn năn thương lại vợ nhà, rồi từ biệt mấy cuộc
hoang đàng, mà vui thú đầm ấm nhà giàu như thiên hạ. Ngặt v́ bà có tiền
chớ không có học, bà biết cưng con mà không biết dạy con; đă vậy mà con
nó làm quá bụng bà rồi, mấy tháng nay bà giận lẫy tính bỏ phế, bà lo
dưỡng bịnh, chớ không muốn nói tới con nữa, bởi vậy con đi bà không cản,
con về bà không hỏi, con buồn mặc con, bà không thèm biết tới.
Thượng Tứ nằm nhà buồn bực, cậu mới nhớ tới số nợ cậu vay của ông Giáo
Chuột, tháng giêng nầy phải trả vốn và lời một ngàn bốn trăm đồng. Cậu
vay 2 ngàn của Xă tri (#2) , phần th́ bị nó chận lời trước, phần th́ bị
thầy thông Hàng mượn hết ba trăm, phần th́ cậu xài bậy bạ, bây giờ c̣n
tám trăm mấy. Số ấy đem mà trả cho ông Giáo Chuột th́ không đủ; mà trả
rồi c̣n tiền đâu mà xài.
Cậu lo tính vài bữa rồi cậu năn nỉ với mẹ xin số lúa ruộng hương hỏa
đặng bán mà trả nợ. Lúc ấy tá điền đương chở lúa ruộng tới đong nườm
nượp. Bà Kế hiền không thiếu ǵ lúa, nhưng mà bà nghe con nói hai tiếng
“trả nợ” th́ bà giận quá, bà dằn không được, bà la rầy om ṣm. Bà nói:
“Mầy ta rập (#3) theo phe thằng Chí với con Ngọc th́ xuống nhà hai đứa nó
mà xin tiền. Lại c̣n nói xin lúa đặng bán mà trả nợ! Mầy mắc nợ để họ bỏ
tù mầy cho mầy biết chừng. Lúa của tao, tao không cho ai hột nào hết”.
Thượng Tứ xụ mặt rùn vai, không thèm nói đi nói lại.
Bà Kế hiền đau vừa mới khá khá, mà bà giận con nữa, bởi vậy đêm ấy bà
ngủ không được, phát thổ huyết lại rồi nằm mệt.
Con Mang lật đật chạy rước thầy thuốc cầm huyết được, nhưng mà chứng mệt
cũng c̣n hoài. Lần nầy Thượng Tứ ở nhà, thấy mẹ đau rơ ràng, biết chứng
bịnh hiểm nghèo, nên có sắc lo sợ chút đỉnh. Cậu xớ rớ lối cửa buồng với
ông thầy thuốc và mấy đứa ở, mà cậu không biết nói một tiếng chi cho mẹ
vui ḷng. Hễ bà Kế hiền thấy mặt cậu th́ bà nói: “Mầy giết tao. Tao biết
mà, mầy muốn giết tao cho chết đặng mầy phá sự nghiệp nầy. Tao nghĩ
thiệt tao tiếc công tao đẻ mầy quá”.
Thượng Tứ bỏ đi ra ngoài không dám trả lời.
Bà Kế hiền mệt luôn tới ba bữa, thầy thuốc làm hết sức mà không biết
phương chi làm cho bà khỏe được.
Thượng Tứ sai thằng Ngộ xuống nhà báo tin cho thầy Ban biện Chí hay.
Thầy Ban biện chạy lên thấy mẹ ghẻ bịnh nặng, mới sai người đi cho em rể
hay. Cô Ngọc vẫn hờn mẹ ghẻ hoài nên được tin cô không chịu đi thăm.
Hương chủ Hậu rầy vợ, nói rằng ai quấy mặc ai, ḿnh không nên lấy quấy
mà trả quấy, bởi vậy cô Ba Ngọc mới chịu đi với chồng lên Mỹ Hội.
Cô Ba Ngọc tuy giận, mà lên tới nhà thấy bịnh mẹ ghẻ như vậy th́ cô động
ḷng, nên khuyên anh với chồng đi rước thầy thuốc Tây, hoặc may có cứu
được hay không. Bà Kế hiền biết trong ḿnh bịnh nhiều, không thế khỏi
chết, bởi vậy bà cản không cho rước thầy thuốc Tây. Bà thấy con ghẻ, con
ruột có đủ mặt th́ bà khóc mà nói rằng: “Cũng v́ thằng Tứ mà tao phải
mang bịnh đây; mà cũng tại tao thương nó quá nên mới ra cớ đỗi như vầy.
Thằng Hai với con Ba, bước lại gần đây cho d́ nói chuyện: D́ gởi thằng
Tư lại cho hai con. Hai con ráng thương giùm em; nếu hai con phiền d́,
sợ ngày sau nó không có cơm ăn. Tuy nó khác mẹ, song nó cũng một máu một
thịt với hai con: Vậy xin hai con d́u dắt giùm nó, chớ nó ngang tàng mà
khờ dại lắm …”
Bà Kế hiền nói tới đó rồi bà mệt ngất, không nói được nữa. Cô Ba Ngọc
với Thượng Tứ động ḷng nên hai người khóc dầm dề.
Thầy Ban biện khuyên rằng: “Xin d́ an tâm. Em của tôi, nếu tôi không
thương nó th́ thương ai. D́ c̣n th́ tôi phải để cho d́ dạy dỗ nó. Nếu
rủi d́ theo ông theo bà, th́ tôi là lớn, tôi phải bảo bọc nó chớ sao. D́
uống thuốc cho mau mạnh, đừng lo việc chi hết”.
Bà Kế hiền tỏ ư muốn thấy mặc con dâu. Cô Ba Ngọc lật đật sai người ngồi
xe qua chợ Ông Văn cho vợ chồng ông Hội đồng Thưởng hay và xin rước cô
Ba Mạnh.
Bà Hội đồng Thưởng đi với con gái qua liền. Bà Kế hiền thấy mặt dâu th́
bà khóc. Bà kêu Thượng Tứ lại gần mà nói rằng: “Vợ con đáng lắm. Con
phải thương nó. Lời má khuyên con đây là lời chót. Con phải nghe má,
đừng có căi”.
Hai vợ chồng Thượng Tứ khóc hết.
Bà Kế hiền tắt hơi!…
-----------------
Chú thích:
(1) (giọng Triều Châu: i-a) nó, anh ấy.
(2) (Chetty) là tên một gịng họ lớn mà cũng là tên một hiệp hội lớn
của Ấn độ. Chà Chetty hay Chà Xă tri ở Việt Nam là những người Ấn độ nổi
tiếng cho vay ăn lời cắt cổ.
(3) toa rập
Chương 10
Công việc làm nhiều khi nên hư là tại may rủi, chớ không phải giỏi dở.
Cách ở đời cũng vậy, nhiều khi đi đường phải hay là đi đường quấy là tại
vận hội khiến xuôi, chớ không phải tại ư người quyết định.
Trần Thượng Tứ là người từ nhỏ được mẹ cưng, nên quen thói đỏng đảnh,
chừng đúng tuổi đi học, mẹ đút nhét tiền nhiều nên quen tánh ăn chơi; mà
lúc nào cũng vậy, cha th́ mắc chăm lo làm cho sự nghiệp càng lớn thêm,
mẹ th́ mắc thiết kế giựt gia tài của con, bởi vậy cậu chẳng hề được nghe
tiếng dạy dỗ về đạo làm người. Khi cậu để bước thứ nhứt vào đường đời,
là khi cậu cưới vợ, khi cái óc của cậu trống lỏng, cái ḷng của cậu
trong veo, cậu không hiểu thế nào là phải, thế nào là quấy, cậu không dè
người sao là nên, người sao là hư, cậu chỉ biết cậu là con nhà giàu, cậu
có vài trăm mẫu điền, cậu có sẵn một ṭa nhà ngói, rồi cậu tưởng cậu hơn
thiên hạ hết thảy, ai làm trái ư cậu th́ cậu giận, ai không ch́u ḷng
cậu th́ cậu hờn. V́ tại tâm tánh cậu như vậy đó, nên cậu không biết
thương yêu vợ, mà rồi cậu lại thất kỉnh thất hiếu luôn với mẹ nữa.
Tuy vậy mà chơn tánh của cậu cũng có chỗ tốt: 1. Cậu biết thương nhà
nghèo, nên năm trước cậu chia tiền cho tṛ Khá; 2. Cậu không tham tiền,
nên lúc nói vợ, mẹ khoe ông Hội đồng Thưởng giàu, cậu không tỏ ư vui
mừng; 3. Cậu ở công b́nh, nên mỗi lần xin hưởng huê lợi ruộng đất th́
cậu nói luôn cho anh, chớ không phải cậu không kể t́nh cốt nhục: Con nhà
giàu đếm thử coi được bao nhiêu người có những tánh tốt ấy.
Thế mà cậu Thượng Tứ vừa mới bước chơn vào đường đời, cậu liền đi lạc
nẻo. Theo thói thường người ta cho cậu là “hư”, th́ cái hư nầy rơ ràng
là tại vận hội; mà có muốn bắt chặt nữa, th́ nói tại gia đ́nh giáo dục
gây ra, chớ nào phải cậu sẵn có cái óc hư từ hồi mới lọt ḷng hay là lúc
cưới vợ rồi th́ cậu quyết hư mà chơi. Cậu có nói với thầy thông Hàng
rằng: Phải xài tiền chút đỉnh đặng học khôn; mấy lời ấy đủ chỉ rơ cậu sợ
cái hư ngày sau lắm.
V́ vợ không đủ khôn lanh mà kềm sửa tánh cậu được, mà cũng v́ mẹ không
có học thức mà d́u dắt bước đường cho cậu, bởi vậy cậu buông lung chơi
bời mấy tháng tốn hao hết mấy ngàn. Đă biết tốn hao như vậy th́ uổng
tiền thiệt, nhưng mà nhờ có sự tốn ấy cậu mới gặp được cái cảnh làm cho
cậu chán ngán nhơn t́nh; cậu bươn bả trở về nằm co, rồi nhớ nợ nần mà
giựt ḿnh, nên lo phương kiếm chước mà trả.
Bà Kế hiền nhắm mắt nhằm lúc cậu Thượng Tứ đương ảo năo cuộc đời, hết
muốn đi chơi nữa. Cậu suy xét cái cử chỉ của cậu đối với mẹ, bây giờ cậu
mới hiểu tại cậu mà mẹ rầu buồn mang bịnh đến nỗi bỏ ḿnh. Cậu nhớ mấy
lời mẹ trối trong lúc gần tắt hơi, bây giờ cậu mới nghĩ tại cậu mà phân
rẽ vợ chồng, chớ vợ của cậu chẳng có lỗi chi hết. Cậu lấy làm ăn năn về
sự cậu ngỗ nghịch với mẹ, mà cậu cũng lấy làm hổ thẹn về sự cậu tính để
vợ đặng cưới cô Hai Hẩu.
Đương lúc cậu quay đầu dợm trở bước vào cái đường mà thế tục kêu là
phải, nếu cậu gặp vận hội xuôi thuận, th́ có lẽ cậu cũng vui hưởng thú
gia đ́nh, cậu cũng an hưởng của phụ ấm như các con nhà giàu khác. Tiếc
v́ khi tống táng bà Kế hiền xong rồi, thầy Ban biện Chí ra lễ trầu rượu
đứng nói cho Thượng Tứ lạy xin vợ chồng ông Hội đồng Thưởng cho cô Ba
Mạnh ở luôn bên nây mà quản suất việc nhà, th́ ông Hội đồng không chịu
quên việc cũ, ông không chịu nhận lời, ông cứ nói ông gả con, ông có
giao, nên không thế cho con về ở bên chồng được. Ban biện Chí với ông
chủ Hậu hiệp nhau nói hết sức ông mới xiêu ḷng chút đỉnh, song xiêu
ḷng là ông chịu cho con qua lại mà thôi, chớ ở luôn bên nây th́ ông
nhứt định không cho ngay.
Khách khứa về hết rồi, mấy anh em thầy ban biện Chí mới suy tính tiền
bạc. Từ hôm bà Kế hiền tắt hơi th́ cô Ba Ngọc kiếm lấy xâu ch́a khóa mà
bỏ túi. Cuộc tống chung tốn hao mấy bữa một tay cô xuất phát hết thảy,
Thượng Tứ chẳng hề biết tới. Nay cô mở tủ sắt tủ cây soạn hết vàng bạc
mà đếm trước mặt anh em th́ số bạc trong tủ sắt được 18 ngàn đồng, c̣n
số bạc trong tủ cây hơn bảy trăm. Cô xin lănh số 700 lẻ mà trả tiền tốn
hao đám tang, c̣n số lớn 18 ngàn, th́ cô xin anh cả liệu định.
Ban biện Chí ngồi suy nghĩ một chút rồi hỏi Thượng Tứ rằng:
- Số bạc 18 ngàn đây là số bạc trong nhà nầy, mà nhà nầy là nhà của em,
vậy em liệu làm sao?
- Số bạc đó, hôm má đau nặng má có nói nhỏ với tôi, má biểu đem mà giấu
chớ đừng để cho anh với chị Ba ngó thấy. Tôi không chịu giấu nên mới c̣n
đó. Tôi cũng biết bạc nầy là bạc của cha để lại, chớ má làm giống ǵ mà
có bạc riêng nhiều dữ vậy. Con thảy đồng con, vậy th́ ba anh em ḿnh
chia đồng với nhau mà xài, chớ liệu giống ǵ mà anh biểu tôi liệu.
- Em nói như vậy th́ công b́nh lắm. Nhưng v́ qua sợ em không vui ḷng
cho qua phân đoán, nên qua mới để cho em liệu.
- Anh cứ chia ba đi… Nè, anh Hai, anh làm giống ǵ mà anh quen với ông
Giáo Chuột? Chắc anh có vay bạc của ổng chớ gi, phải hôn?
- Sao em biết qua quen với ông Giáo Chuột?
- Ổng có nói với tôi.
- Năm qua ra tranh chức Ban biện, qua có vay của ổng 5 ngàn. Mấy năm nay
trả lời hoài, chớ trả vốn không nổi.
- Tôi cũng vướng của ổng hết một ngàn. Ổng ăn lời tới 400, mắc thất
kinh.
Cô Ba Ngọc nghe em nói như vậy th́ hỏi rằng:
- Em làm giống ǵ mà đi vay bạc?
- Hôm thánh 10 tôi xin tiền má không được, tôi giận tôi vay đặng xài
chơi.
- Trời ơi! Xài nghiệp ǵ mà tới bạc ngàn lận! Bộ em cho ai hay sao chớ?
- Chuyện tôi xài mà chị biết sao được. Tôi c̣n thiếu Chà và hai ngàn
nữa, chớ phải có một ḿnh ông Giáo Chuột đâu. Bây giờ tôi lănh 6 ngàn
đây, tôi phải trả nợ hết ba ngàn tư, c̣n có hai ngàn sáu.
Thầy ban biện châu mày nói rằng: “Em c̣n hai ngàn sáu vậy cũng khá, cho
bằng qua trả vốn với lời rồi th́ tất tay. Mà qua mắc nợ có cớ. C̣n em
làm việc ǵ đâu mà vay tới ba ngàn đồng bạc?”.
Thượng Tứ cười mà đáp rằng: “Chuyện của tôi làm, nói ra không được. Xin
anh biết giùm rằng tôi giận lẩy một chút nên mới mang nợ nần đó”.
Cô Ba Ngọc thở ra mà nói rằng: “May nó giận lẩy mà hết ba ngàn tư, chớ
nó giận thiệt không biết hết mấy muôn! Thôi! Hai người chia rồi đem đi
trả nợ phứt cho rồi đi. Tôi nghe nói nợ nần tôi ghét quá”.
Hương chủ Hậu là người ḥa huỡn, thuở nay không ưa can thiệp đến việc
gia tài bên vợ, mà chừng nghe anh em vợ bàn chuyện nợ nần như vậy, th́
anh ta bước lại nói rằng: “Anh Hai với cậu Tư mắc nợ, th́ trả cho người
ta, có cái ǵ đâu mà ghét. Tôi muốn cho ḿnh làm như vầy: anh Hai với
cậu Tư mắc nợ hết thảy là 9 ngàn tư. Tôi muốn ḿnh lấy số bạc ấy để
riêng ra mà trả nợ trước cho người ta, rồi c̣n lại bao nhiêu sẽ chia
đồng nhau. Làm như vậy ai cũng có tiền hết thảy, chớ ḿnh chia trước một
người 6 ngàn, anh Hai mắc trả nợ hết, rồi ảnh lấy ǵ mà xài.
Cô Ba Ngọc ngó chồng mà nói rằng:
- Anh Hai với thằng Tư mắc nợ, th́ làm sao tự ư, chớ lấy bạc nầy trả nợ
th́ thiệt hại cho ḿnh lắm, ai mà chịu vậy.
- Anh em mà tính lợi tính hâi cái ǵ ḱa
- Không được đâu. Anh em cũng phải làm cho công b́nh chớ; hai người làm
nợ làm nần bây giờ tội ǵ mà ḿnh phải chung mà trả.
- Anh em mà đi hơn thua với nhau chút đỉnh làm ǵ. May mà cha mẹ để tiền
bạc lại cho ḿnh chia nhau mà c̣n nói nhiều nói ít, ví như để nợ lại cho
ḿnh mới làm sao. Ở đời anh em thương nhau mới quí chớ mấy ngàn đồng bạc
nầy không có quí đâu. Ḿnh phải nghe lời tôi, đừng có căi nữa.
Thầy Ban biện nghe nói mấy lời hữu t́nh hữu nghĩa ấy thầy lấy làm cảm
động nên thầy nói rằng: “Ngày nay tôi mới thấy bụng (#1) của dượng Ba nó
thiệt là tốt. Người bụng dạ như vậy không đời nào nghèo bao giờ. Thằng
Tư, em phải coi cái gương đó mà bắt chước. Từ rày sắp lên, anh em chúng
ta phải thương nhau, anh lớn nói, em nhỏ phải nghe lời, chúng ta nưng đỡ
d́u dắt nhau mà giữ sự nghiệp của cha mẹ. Mấy tháng nay em chơi bời quá
không kể vợ, không về nhà nên d́ rầu mà mang bịnh mà bỏ ḿnh đó, em có
thấy hay không. Em phải ăn năn mà sửa ḿnh. Bây giờ em làm chủ một cái
gia tài lớn, em phải lo. Để ít bữa rồi qua đi qua bên Ông Văn qua nói
với bác Hội đồng một lần nữa đặng xin cho con Tư về bên nây mà coi nhà
coi cửa. Vợ em tử tế lắm, mà nghe nói nó lại có nghén rồi nữa. Em đừng
có hân hủi nó như hồi trước nữa. C̣n lúa ruộng mùa nầy, phần của ai nấy
lănh, song phần dưỡng lăo của d́, qua muốn để cho em ăn luôn huê lợi mà
làm tuần cho d́, chừng nào măng tang rồi chúng ta sẽ chia như ư cha
định. Dượng Ba nó chịu như vậy hay không?”.
Hương chủ Hậu vui ḷng mà chịu liền. Thượng Tứ thuở nay ít gần hai anh,
nay thấy anh ruột với anh rể đều thương ḿnh, chớ không phải thù nghịch
như lời mẹ nói, th́ cậu rất cảm t́nh. Tuy cậu không có lời tạ ơn, song
cậu ngồi ứa nước mắt, trong trí thầm tính sẽ nghe lời anh, sẽ ăn ở tử tế
với vợ, không thèm chơi bời nữa.
Số bạc 18 ngàn trức ra để trả nợ hết chín ngàn tư, c̣n lại tám ngàn sáu,
chia làm ba phần, mỗi phần hơn 2860 đồng. V́ Thượng Tứ không bước chưn
tới nhà ông Giáo Chuột nữa, nên cậu giao 1400 đồng cho thầy Ban biện Chí
đi trả giùm.
Hương chủ Hậu biểu vợ ở lại hủ hỉ coi sóc giùm cho em ít bữa, chừng nào
Thượng Tứ rước vợ qua rồi sẽ về.
Lư Thị Nho gắng công làm cho các con của ông Kế hiền Toại chia ra ḍng
chánh ḍng thứ, rồi ḍng ăn nhiều, ḍng ăn ít mà gây thù gây oán với
nhau, nào dè bà vừa nhắm mắt th́ các con đều nhớ cái gốc ngày xưa, bởi
vậy chẳng những là thuận ḥa với nhau trong sự chia gia tài, mà lại c̣n
lo giúp đỡ d́u dắt nhau trong đường đời nữa.
Cô Ba Ngọc ở lại với em, ngày đêm lo dùng lời êm ái mà chỉ chỗ hư nên
cho em thấy, nói việc phải quấy cho em nghe, cô hỏi việc nầy, cô khuyên
việc nọ, t́nh chị em coi thân thiết lắm. Trong thân tộc thuở nay Thượng
Tứ gần có một ḿnh mẹ mà thôi, mà mẹ th́ mắc lo giấu tiền giựt ruộng để
cho con, chớ chẳng bao giờ biết do tâm để (#2) hay soi trí năo của con.
Nay cậu mới được gần chị, mà thấy chị muốn biết tâm sự của cậu, là việc
cậu c̣n đương ấm ức, bởi vậy cậu mới đem cuộc gặp gỡ cô Hai hẩu mà thuật
lại cho chị nghe từ đầu tới đuôi không giấu một chút nào hết. Cô Ba Ngọc
nghe hết rồi cô cười ngất mà nói rằng: “Em khờ quá! Vợ chồng thầy thông
Hàng thấy em muốn con Hai Hẩu, nên bày mưu gạt em mà ăn tiền đó đa. Chị
dám chắc cái thơ đó là thơ của thầy thông Hàng bày ra, chớ không có con
Hai Hẩu nào hết. C̣n đồ nữ trang em cho đó th́ bây giờ ở trong tay nhà
thầy thông Hàng, chớ con Hai Hẩu cũng không hay”.
Thượng Tứ chưng hửng, ngồi ngó chị trân trân mà đáp rằng:
- Có lư nào thầy thông Hàng là anh em với tôi, mà trở mặt xấu như vậy?
- Sao lại không có lư. Vậy chớ Hai Hẩu có giáp mặt mà tỏ t́nh thương em
hay không mà em dám tin? C̣n như thiệt cái thơ đó của con Hai hẩu viết
và thiệt nó có lănh đồ kỷ niệm của em th́ sao thầy thông lại cản, không
cho em in vào nhựt tŕnh chơi? Chuyện đó chị chắt cứng như vậy. Em đừng
có phiền con Hai hẩu, v́ nó có thương em, có hứa với em việc ǵ đâu mà
em giận nó. Chị hỏi em một điều nầy: Từ hồi đó tới bây giờ, thầy thông
Hàng có mượn tiền em hay không?
- Có mượn ba trăm.
- Đó, thấy hôn, chắc rồi c̣n nghi ǵ nữa.
Thượng Tứ châu mày, ngồi suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy bỏ đi và nói
rằng: “Thiên hạ mọi rợ quá!”.
Hổm nay Thượng Tứ thất vọng về ái t́nh mà thôi, nay nhờ chị vạch mắt cho
cậu thấy thói đời chút đỉnh, th́ cậu lại thêm chán ngán về nhân t́nh
nữa. Cậu đương buồn bực, kế thầy Ban biện Chí lên biểu cậu sửa soạn đi
qua Ông Văn đặng thầy nói mà rước cô Ba Mạnh. Cậu vui ḷng nghe lời anh,
nên lật đật thay đổi áo quần rồi đem xe hơi ra đi với anh.
Vợ chồng ông Hội đồng Thưởng thấy rể qua th́ vui vẻ như thường. Cô Ba
Mạnh cũng ra chào anh chồng và lăng xăng lo lấy trầu chế nước.
Thầy Ban biện Chí mở lời nói với ông Hội đồng rằng Thượng Tứ c̣n khờ
dại, mà bây giờ mẹ mất để nhà cửa minh mông, không ai coi trong coi
ngoài, nên xin cho rước em dâu về đặng quản suất việc nhà, chớ nếu bỏ
Thượng Tứ ở một ḿnh th́ sợ e cậu buồn, cậu đi chơi rồi hư hết sự
nghiệp.
Ông Hội đồng cười mà đáp rằng:
- Hôm trước tôi đă có nói với thầy rồi. Tôi nói hồi tôi gả con, tôi có
giao bắt rể. Bây giờ tôi cho con nhỏ về ở bển sao được.
- Thưa bác, xin bác xét lại. Hồi trước d́ tôi chịu cho em tôi ở bên nây,
là v́ tưởng mạnh giỏi lâu dài. Nay rủi d́ tôi mất rồi, em tôi phải ở nhà
thờ, bây giờ không lẽ nó bỏ hết mà về bên nây cho được.
- Nếu không được, th́ làm sao nó làm, tôi có biết đâu. Tôi cho con nhỏ
tôi về bển, th́ bên nây tôi làm sao?
- Bên nây c̣n có hai bác; ở bển không có ai hết, mới khổ cho chớ.
- Không được, việc ǵ cũng vậy, tôi nói một lần mà thôi, tôi không chịu
nói đi nói lại.
- Bắc định như vậy th́ tội nghiệp cho hai vợ chồng nó lắm. Em tôi không
thế bỏ mà qua ở bên nây được. Con Tư th́ bác không chịu cho nó về bển.
Làm như vậy th́ phân rẽ vợ chồng nó c̣n ǵ.
- Thẳng mà thương yêu ǵ vợ nó nên thầy sợ phân rẽ. Nó đem về bển đặng
nó đánh con nọ nữa, chớ làm giống ǵ.
- Thưa bác, việc đó tôi xin bảo lănh. Nếu thằng Tư mà nó c̣n ngang tàng
đánh khảo vợ nó nữa, th́ tôi chịu lỗi với bác. Về bển có tôi ở gần, tôi
coi chừng coi đỗi, không có sao đâu mà bác sợ.
- Thầy có nhà riêng, chớ phải thầy ở chung hay sao mà coi chừng. Mà dầu
ở chung cũng không được. Ở bên nây có vợ chồng tôi sờ sờ đây, mà nó c̣n
hà hiếp con nọ thay, huống chi là về bển.
Thượng Tứ thấy cha vợ cố chấp quá, cậu bèn bước lại nói rằng: “Thưa
thầy, năm ngoái con khờ dại, nên hay rầy rà với vợ, làm cho buồn ḷng
thầy má. Bây giờ con nghĩ lại con ăn năn lắm. Vậy con xin thầy má quên
cái lỗi của con mà cho vợ con về bển ở đặng xem sóc việc trong nhà cho
con. Con hứa chắc từ rày sắp lên con chẳng dám ở quấy với vợ con nữa”.
Ông Hội đồng cười gằn mà đáp rằng: “Tánh tao gắt lắm. Bất luận là việc
ǵ, hễ tao thấy một lần th́ nó khắn trong trí tao, rồi chẳng bao giờ tao
quên được. Bây giờ mầy nói mầy tử tế, ai mà tin mầy nữa”.
Thượng Tứ mấy bữa rày đă quyết chí muốn bước chưn vào cái đường mà thiên
hạ kêu là cái đường phải, song vừa mới xốc tới, th́ bị người ta ngăn cản,
bởi vậy cậu bối rối, không biết liệu lẽ nào, nên cậu ứa nước mắt.
Bà Hội đồng năy giờ ngồi lóng tai mà nghe nói chuyện, cố ư để coi chồng
định lẽ nào. Chừng bà thấy t́nh cảnh như vậy bà mới nói rằng: “Cha nó
chấp con rể quá như vậy th́ tội nghiệp cho nó lắm. Đă biết hồi trước có
lời giao, nhưng mà bây giờ nhà cửa nó như vậy, ḿnh ép nó ở bên nây, rồi
nó biết bỏ ở bển cho ai. Như cha nó không chịu cho con Mạnh về luôn ở
bển, thôi th́ phải cho nó qua lại, như ở bên nây ít ngày rồi phải cho nó
về bển ít bữa, chớ nhà mà không có đàn bà th́ như nhà hoang, c̣n giống
ǵ mà kể”.
Ông Hội đồng gặt đầu nói rằng: “Nói vậy th́ hay vậy, thôi để thủng thẳng
tôi tính lại coi. Mà tôi nhứt định, dầu thế nào tôi cũng không cho con
Mạnh về ở luôn bên Mỹ Hội đâu”.
Thượng Tứ bước xuống nhà dưới, thấy vợ đương ngồi may, cậu lại gần mà
nói rằng: “Nói hết sức mà thầy cũng không cho ḿnh về ở bển. Nhà cửa như
vậy, bây giờ tôi biết làm sao!”
Ba Mạnh cúi mặt mà đáp rằng:
- Chớ thầy không cho, tôi biết làm sao.
- Tôi khổ lắm. Hổm nay nhờ có chị Ba ở coi sóc giùm. Mà chỉ có gia thế
chỉ, chỉ ở hoài sao được. Ḿnh phải thưa lại thầy má coi chớ.
- Thôi, để chừng cúng thất sau rồi tôi sẽ qua.
- Được! Mà ḿnh đừng có đi xe ngựa. Để bữa đó tôi đem xe hơi qua tôi
rước.
Hai anh em Thượng Tứ ở chơi tới xế rồi mới về.
----------------
Chú thích:
(1) tấm ḷng
(2) đáy ḷng
Chương 11
Thiệt cô Ba Ngọc có gia thế của cô, không lẽ cô ở hoài với em được. Cô
về rồi, Thượng Tứ hết sức buồn bực. Ban ngày ở nhà chỉ có thằng Ngộ với
con Mang, đứa lo ngoài vườn, đứa lo coi dưới bếp. Ban đêm th́ có ông Ba
Nở với Hương hộ Huy, là hai người tá điền ở gần, lại ngủ giùm, mà người
th́ già cả, người th́ thiệt thà, không biết chuyện ǵ mà nói cho cậu
giải khuây được.
Một buổi sớm mai, Thượng Tứ, tính để ăn cơm rồi đen hai ngàn đồng bạc mà
trả phứt cho Chà -và, v́ cậu muốn quên hết các việc cũ nên tuy bạc vay
chưa tới ngày trả, song cậu nhứt định trả đặng rảnh rang trong trí mà lo
bề cư xử khác. Cậu rửa mặt chải đầu rồi, cậu bước ra trước thềm đứng ngó
ngoài lộ. Cậu vừa ngó th́ thấy có một người con gái chừng 17, 18 tuổi, ở
ngoài xăm xăm đi vô sân, ḿnh mặc áo vải đen dài c̣n mới, quần lănh nhụt
nhụt, chơn không mang giày guốc, đầu không đội khăn, một tay bưng rổ,
một tay đánh đ̣n xa, nước da trắng trong, gương mặt sáng rỡ. Người con
gái ấy vô tới sân, cúi đầu chào cậu rồi bưng rổ đi dọc theo vách tường
thẳng vô nhà sau. Cậu không biết người ấy là ai, đứng ngó theo, th́ lại
có một cái xe kéo ở ngoài lộ quẹo vô sân nữa. Cậu day lại thấy thầy
thông Hàng th́ cậu chưng hửng.
Thầy thông Hàng bước xuống xe liền hỏi rằng:
- Nghe nói bác gái mất rồi phải hôn?
- Phải. Sao thầy hay?
- Toa thiệt tệ quá! Anh em mà toa có việc như vậy, toa không cho mỏa
hay. Hồi hôm mỏa lên thăm ông giáo, ổng nói có thầy Ban lên trả bạc lại
trả luôn giùm cho toa nữa; thầy Ban nói bác mất nên ổng mới hay. Mỏa
nghe như vậy, nên sẵn bữa nay chúa nhựt, mỏa chạy xuống thăm toa.
V́ Thượng Tứ nhớ lời bàn của chị hôm nọ, nên cậu gặp thầy thông cậu
không vui, song cậu cũng giữ lễ, mời thầy vô nhà. Thầy thông vừa ngồi
th́ hỏi rằng:
- Bác mất bây giờ toa ở nhà có một ḿnh. Toa tính rước ma đầm về bên nây
hay là làm sao?
- Tôi tính rước vợ tôi về bên nây, mà ông gia tôi c̣n dục dặc chưa chịu
cho.
- Té ra bây giờ toa ở nhà có một ḿnh? Chắc toa buồn lắm há?
- Th́ buồn chớ sao.
- Sao toa không lên chợ chơi?
- C̣n vui sướng ǵ nữa mà đi chơi?
- Buồn phải đi chơi cho khuây lăng chớ.
- Tôi ngán t́nh đời lắm; tôi hết muốn đi chơi nữa. Đi ra th́ bị người ta
gạt gẫm, chớ đi có ích ǵ.
Thầy thông Hàng nghe Thượng Tứ trả lời câu đó th́ thầy cúi mặt xuống,
song thầy là một tay lanh lợi, một câu nói như vậy chưa dễ làm cho thầy
phải hổ thẹn đến đỗi để bại lộ cái tánh t́nh thầy ra được, bởi vậy thầy
vừa cúi xuống th́ thầy liền ngước lên mà nói rằng:
- Ối! Con Hẩu là đứa khốn nạn, nó có đáng ǵ mà toa phải thất chí. Toa
lên trển chơi, mỏa sẽ ráng làm cho toa hết buồn.
- Tôi cũng có tính ăn cơm rồi đây tôi sẽ lên chợ đặng trả bạc cho
Chà-và.
- Bạc chưa tới ngày mà trả cái ǵ?
- Thây kệ, trả phứt cho rồi.
- Trời ơi, mỏa có lấy trong đó hết 300. Toa trả th́nh ĺnh quá, mỏa đâu
có tiền mà đưa cho toa.
- Sau rồi thầy sẽ trả lại cho tôi.
- Nếu vậy th́ được… Nè, mà nếu toa đi chợ, th́ để mỏa thả xe kéo rồi lát
nữa mỏa đi xe hơi với toa.
- Được, thầy cho xe kéo về đi, ở ăn cơm chơi rồi tôi đi với.
Thầy thông ra trả tiền xe. Thượng Tứ bước vô trong nhà mà dặn con Mang
nấu cơm, cậu thấy người con gái hồi năy c̣n ngồi chơi dưới nhà bếp. Cậu
muốn hỏi coi người ấy ở đâu, đến có việc ǵ, ngặc v́ thầy thông kêu hỏi
om ṣm ở phía trước, cậu đứng lâu không được, nên cậu phải lui ra.
Ann cơm rồi, Thượng Tứ thay đổi áo quần, mở tủ sắt lấy bạc bỏ túi rồi
đem xe ra đi với thầy thông Hàng lên chợ Mỹ Tho. Xe ngừng trước cửa tiệm
Chà-và cho vay rồi hai người đi vô.
Tào kê (#1) tưởng thầy thông Hàng dắt Thượng Tứ tới vay bạc nữa, nên hỏi
khách vô lễ rằng: “Đi đâu? Lại làm cái ǵ?” Thầy thông Hàng bất b́nh,
nên dùng lời thô bỉ mà đáp rằng:
- Thằng Chà nầy vô phép quá! Tao lại trả bạc cho mày chớ làm cái ǵ.
- Trả bạc cái ǵ?
- Trả bạc chớ trả cái ǵ.
- Bạc của anh nầy vay hả? Chưa tới ngày mà.
- Chưa tới mà người ta trả. Mầy mọi lắm không ai thèm vay của mầy nữa
đâu.
- Mọi cái ǵ? Anh nầy hỗn quá mà.
- Vậy chớ mầy ăn nói có phép lắm hay sao?
- Mập-lê cái nầy không thuộc tiếng Annam mà.
- Không thuộc tiếng Annam, sao biết lấy tiền của Annam.
Thượng Tứ móc bốp phơi lấy ra 20 tấm giấy xăng, vừa biểu Tào kê đưa giấy
nợ và bằng khoán lại, Tào kê thấy cậu vay đă chịu tiền lời trước một năm
mà mới vài tháng cậu trả vốn, th́ biết cậu là người tử tế, nên không
trả, muốn để hoài đặng lấy tiền lời. Anh ta nói dối rằng tài phú đi
khỏi, không biết giấy để đâu, phải chờ tài phú về rồi sẽ lại.
Thượng Tứ muốn dứt việc cụ cho rồi; tuy hồi vay cậu lấy có một ngàn sáu,
lại cho thầy thông Hàng hết 300, cậu c̣n có một ngàn ba, mà bây giờ cậu
phải trả 2 ngàn, song cậu cũng không phiền. Đến chừng cậu thấy Chà-và
muốn làm khó cậu, th́ cậu nổi giận, bởi vậy cậu trợn mắt mà nói rằng:
“Thằng Chà chó nầy nhiều chuyện nà! Đưa giấy đây cho mau. Mầy muốn tao
kêu C̣ lại nắm đầu mầy hôn? Chuyện ǵ tao trả bạc mà mầy không chịu?”.
Tánh của bọn Chà Xă-tri không giống tánh t́nh của các dân tộc khác. Hễ
chúng nó cho ai vay mà thấy người ấy trả không nổi, th́ chúng ní khinh
bỉ nhiếc mắng đến nước. C̣n nó liệu người nào nó lột da được, th́ dầu
mắng chưởi nó đi nữa nó cũng không giận. Thượng Tứ nói hỗn như vậy, mà
Tào-kê cười và đáp rằng: “Thôi mà anh, Chưởi mập lê làm chi. Mập lê biểu
anh để bạc đó mà xài, chớ phải mập-lê đ̣i hay sao mà anh chưởi”.
Thượng Tứ không chịu, cứ biểu phải đưa giấy ra đặng cậu trả bạc. Thầy
thông Hàng lại tiếp mà buộc phải trả và phải tính tiền lời trong mấy
tháng lấy bạc mà thôi. Tào-kê không bằng ḷng nói nếu muốn trả bây giờ
th́ cũng phải trả tiền lời trọn năm, bằng không th́ để tới hạn kỳ rồi sẽ
trả. Hai đàng căi lẽ với nhau rất lâu, thầy thông hăm kiện, Tào-kê không
sợ, một người một tiếng trỗi giọng om ṣm, con nít ở chợ tưởng gây lộn,
nên xúm nhau đứng ngoài cửa mà coi đông nức. Thượng Tứ bực ḿnh, quyết
trả phứt cho rồi, nên đưa hai ngàn đồng bạc, không thèm bớt đồng nào
hết, Tào-kê nghĩ cho trả như vầy th́ có lời, nếu dục dặc nữa cũng không
ích ǵ nên đếm bạc bỏ vào tủ rồi lấy giấy nợ với tờ tương phân mà trả
lại cho Thượng Tứ.
Chừng ra xe, thầy thông Hàng cứ theo mời Thượng Tứ lại nhà chơi. Thượng
Tứ hết muốn gần gũi với người đă làm cho ḿnh tốn hao hết mấy ngàn,
nhưng v́ tánh cậu không được cứng cỏi, cậu sợ từ ngang th́ mích ḷng,
nên cực chẳng đă cậu phải đi.
Xe vừa ngừng trước cửa, cô thông ra chào hỏi lăng xăng, cô hỏi thăm bà
Kế hiền đau bịnh ǵ, mất bữa nào, sao đă lâu không thấy cậu Tư lên chơi.
Thượng Tứ trả lời lơ là, coi không được mặn ṃi như hồi trước. Cậu bước
vô nhà th́ thấy có một cô chừng 19, 20 tuổi, mặc áo tím, quần trắng, cổ
đeo một sợi dây chuyền nhỏ, tay trái đeo một chiếc huyền, nước da trắng,
gương mặt tṛn, cô đương ngồi trên ván mà giỡn chơi với hai đứa con của
thầy thông. Cô thấy cậu Thượng Tứ th́ lật đật đứng dậy cúi đầu chào. Cô
thông hỏi rằng: “Con Ba, mầy biết cậu Tư đây hay không? Cậu Tư Mỹ Hội là
cậu đây”. Cô lại day ra mà nói với với Thượng Tứ rằng: “Con Ba đây là em
tôi, nó ở trong Vĩnh Tường”.
Cô Ba liền cúi đầu mà chào nữa, miệng lại cười chúm chím, thiệt là hữu
duyên, nhưng v́ cậu Tư đương chán ngán t́nh đời, mà lại lo lắng gia đạo,
nên cậu không để ư đến. Cô Ba đi rót một tách nước đem lại để trước mặt
cậu Tư mà mời cậu uống. Thượng Tứ gặt đầu tạ ơn, mà coi bộ không vui.
Thầy thông Hàng thấy vậy bèn nói rằng: “Con Ba đây nó ca tuyệt diệu đa
toa. Nó có thinh mà có sắc nữa; mấy bầu gánh cải lương họ mê nó quá, cứ
theo năn nỉ với d́ Hai mỏa, xin để cho nó theo hát giúp, người th́ chịu
500, người th́ chịu một ngàn, mà d́ Hai mỏa (chỗ nầy thiếu trong bản in
lần tái bản) biểu nó thử “vọng cổ” cho toa nghe. Mây con ca mà toa khen,
như con Tám Bộn, con Tư Chợ Cũ, sánh với nó 10 phần không có một”.
Thượng Tứ lắc đầu đáp rằng: “Chuyện nhà tôi c̣n lộn xộn quá, tôi có vui
ǵ mà ca xướng, thầy”. Thầy thông tưởng Thượng Tứ không đẹp cô Ba Vĩnh
Tường, nên thầy không dám nói vô nữa. Thượng Tứ ngồi chơi một chút rồi
từ mà về, nói nhà không có ai, nên không thể ở chơi lâu được.
Xe chạy rồi, thầy thông ngó cô Ba Vĩnh Tường và cười và nói rằng: “Mầy
ngồi trơ trơ, không thèm nói giống ǵ hết, khờ quá mà”.
Cô Ba cười mà đáp rằng:
- Ai mà biết nói giống ǵ.
- Th́ hỏi thăm chuyện nầy chuyện kia, nói giống ǵ cũng được; mầy cứ
ngồi lặng thinh, cậu buồn quá nên cậu về.
- Không có quen th́ ai biết chuyện ǵ mà hỏi.
Cô Thông chen vô mà nói rằng: “Không phải. Ḿnh gấp quá sao được. Bà già
cậu mới mất nên cậu c̣n buồn. Thủng thẳng để ít bữa đây rồi coi mà. Tôi
đă coi tướng rồi. Cái mặt đó là mặt mê gái, chạy đâu cho khỏi”.
Thầy thông cười mà nói rằng:
- Bà già cậu chắc là để tiền lại cho cậu nhiều lắm. Cậu mượn anh cậu đi
trả bạc cho ông Giáo Chuột rồi, mà hồi năy cậu lại cũng trả hai ngàn
đồng bạc cho Chà rồi nữa.
- Bạc Chà mới hỏi mà trả giống ǵ?
- Mà cậu trả trước.
- C̣n 300 đồng bạc của ḿnh, cậu có đ̣i ḿnh hay không?
- Tôi có nói với cậu để sau rồi tôi sẽ trả cho cậu. Nói đó nghĩa là huề,
biết hôn?
Cô Thông cười.
Thượng Tứ lên xe mà về, mà cậu cũng tức cười, cậu cười thầy thông Hàng
đă gạt cậu một lần rồi, bây giờ cũng tính dùng mỹ nhơn kế mà móc túi cậu
nữa. Cậu dặn ḷng đừng có nghe lời cám dỗ mà xiêu theo, cậu quyết chí
không thèm để bước vào đường quấy nữa.
Hồi trước cậu ham chơi bời, hay vụt chạt bao nhiêu, bây giờ cậu càng sợ
hư nhà, lo giữ phận bấy nhiêu. Cậu đổi tánh được đây, một là nhờ vợ
chồng thầy thông Hàng, hai là nhờ có mẹ chết, hai việc ấy đều làm cho
cậu ăn năn hết thảy.
Cậu về nhà cứ đi ra đi vô mà suy nghĩ việc đời. Cậu thấy con Mang chế
nước trà đem lên rót cúng th́ cậu hỏi rằng:
- Hồi sớm mơi tao thấy có con nào bưng rổ đi vô nhà bếp nói chuyện với
mầy đó, Mang?
- Thưa, con Quế, là con của Hương hộ Huy, cậu không biết hay sao?
- Vậy hay sao? Hương hộ Huy có con gái tới bây lớn, tao có hay đâu.
- Thưa, cậu mắc đi học hoài, nên cậu không thấy.
- Nó lại chi đó?
- Thưa, Hương hộ sai nó đem cho một con cá lóc. Hồi sới mơi cậu mắc có
khách nên không dám nói.
- Phải mầy nói th́ tao cho nó ít cắc bạc. Người ta nghèo, người ta bắt
được con cá lớn, người ta không dám ăn để đem cho ḿnh, nếu ḿnh không
trả tiền lại cho người ta, té ra ḿnh lường của nhà nghèo.
- Hương hộ là tá điền của cậu mà.
- Tá điền của tao th́ tao được phép lường hay sao? Đừng có nói bậy.
- Tá điền của cậu hễ có món ngon vật lạ tự nhiên phải đem kiến cậu. Cái
đó là lẽ thường thuở nay. Hồi c̣n bà cũng vậy, bà có trả tiền bao giờ.
- Tao không chịu vậy.
Tối lại, Hương hộ Huy với ông Ba Nở cũng đến ngủ giữ nhà giùm. Thượng Tứ
bèn hỏi Hương hộ Huy rằng:
- Chú làm giống ǵ có cá lóc mà hồi sớm mơi chú sai đem cho tôi?
- Thưa, hồi hôm thằng con tôi nó đi chận đăng (#2), nó bắt được một con
cá trộng quá, nên ở nhà tôi biểu đem kiến cậu.
- Con cá đó đáng bao nhiêu tiền?
- Thưa, trên chợ họ bán chừng ba bốn cắc.
- Để tôi trả tiền cho chú.
- Thưa không. Tôi kiến cậu, chớ bán chác ǵ mà trả tiền.
- Con chú đi đăng đêm hôm lạnh lẽo, bắt được con cá mừng húm, lẽ nào tôi
giành tôi ăn mà tôi không đền cái công cho người bắt.
- Thiệt tôi không dám lấy tiền. Nếu cậu trả tiền th́ cậu không thương
tôi. Thuở nay tôi nhờ ông bà để ruộng cho tôi làm mới có cơm mà ăn.
Chẳng may ông bà mất rồi, bây giờ cậu cũng vậy, phận tôi là kẻ bề dưới,
xin cậu thương.
- Ruộng chú làm thuở nay th́ tôi để cho chú làm, có chi đâu mà không
thương. Tôi trả tiền con cá, là trả tiền công cho người con chú lội lặn
mà bắt đêm hôm cực khổ đó chớ.
- Xin cậu thương. Tôi mang ơn cậu nhiều quá. Tôi kiến cậu có một con cá
mà nghĩa ǵ.
- Có ơn ǵ mà mang. Tôi cho chú mướn ruộng th́ chú phải đong lúa mướn
cho tôi, chớ phải tôi cho chú làm mà chú khỏi đong lúa mướn hay sao?
- Thưa cậu, ai cũng vậy, làm ruộng th́ phải đong lúa cho chủ điền chớ
sao.
- Hễ đong lúa th́ có ơn ǵ?
- Cậu nói kỳ quá! Thuở nay có ai nói như vậy đâu.
- Chú làm ruộng của tôi bao nhiêu?
- Thưa, tôi làm 3 dây. Hồi trước ông để cho tôi có 2 dây. Năm kia, thằng
Hoàn cưới vợ rồi, tôi mới năn nỉ với ông, nên ông để thêm một dây nữa
cho nó làm.
- Chú đong lúa ruộng bao nhiêu?
- Ba dây của tôi đó 2 thiên bảy.
- Mỗi năm chú gặt đập rồi được chừng bao nhiêu lúa mà chú đong hai thiên
bảy?
- Năm nào trúng lung th́ được bốn thiên rưỡi. Năm thường thường th́ được
4 thiên; có năm thất th́ vừa đủ đong lúa ruộng, có khi hụt nữa.
- Té ra chú làm cực khổ cả năm, rồi đong lúa ruộng hết, có lợi ǵ đâu?
- Mỗi năm té được một thiên, hoặc năm bảy chục giá đủ ăn vậy thôi.
- Làm ruộng ai cũng vậy hết thảy hay sao?
- Ai cũng vậy.
Thượng Tứ ngồi suy nghĩ một hồi rồi nói rằng: “Nếu vậy th́ người làm
ruộng khổ quá! Làm cả năm mà té được có một thiên lúa. Cơm gạo, áo quần,
trầu thuốc, cũng trong đó th́ c̣n giống ǵ”.
Ông Ba Nở đáp rằng: Ở xứ ḿnh hẹp đất nên lúa ruộng cao quá. Cùng chẳng
đă, ở ruộng th́ phải làm ruộng, chớ có lời lóm ǵ, cậu. Cậu coi đó mà
coi, thuở nay có ai làm ruộng mướn mà được làm giàu bao giờ. Đủ ăn như
chú Hương hộ đây là may”.
Thượng Tứ nghe nói như vậy th́ châu mày, ngồi lặng thinh. Chẳng hiểu cậu
nghĩ nghị thế nào, mà cách một hồi rồi cậu dặn Hương hào Huy ngày mai
dắt giùm cậu đi coi hết thảy mấy cái nhà ở trong đất cậu.
Mặt trời mới mọc, chim trong vườn đương kêu lảnh lót, cỏ dựa bờ chưa ráo
mù sương th́ Thượng Tứ đă biểu Hương hộ Huy dắt đi dạo xóm. Cậu ra lộ
rồi quẹo qua tay mặt, đi một khúc hết ranh vườn của cậu th́ tới một cái
nhà lá nhỏ. Cậu hỏi nhà ai, th́ Hương hộ Huy nói nhà nầy là nhà của tên
Kim. Cậu bước vô sân thấy một bên có một đống tàu dừa khô chặt từ đoạn
vắn vắn bỏ phơi đó đặng làm củi mà chụm; một bên có một cái giàn làm để
cho bầu leo, bầu đă có trái ḷng tḥng bằng bắp cẳng. Một bà già mặt mày
nhăn nhíu, quần áo lang thang, đương lum khum dựa bên hè mà hái rau; ba
con vịt lông trắng nơn, mỏ vàng khè, kêu nhau đi lại vũng, đập cánh nghe
bạch bạch.
Hương hộ Huy kêu bà già mà hỏi rằng: “Thằng Kim đâu, bà Hai? Có cậu Tư
lại đây”. Bà già ngước lên, thấy cậu Tư th́ chào hỏi, rồi kêu con om
ṣm. Thằng Kim, chừng 30 tuổi, cao lớn vậm vỡ, trên ở trần bày ngực đen
thi, dưới bận quần vắn chí đầu gối, ở nhà sau lơn tơn bước ra. Anh ta
thấy chủ đất th́ liền lột cái khăn bịt trùm trên đầu xuống mà xá. Thượng
Tứ hỏi bà già hái rau làm chi, th́ bà cười mà đáp rằng:
- Hái vài nắm mà luộc đặng lát nữa chấm mắm.
- Chớ chấm giống ǵ nữa không được hay sao mà phải chấm mắm?
- Nghèo mà có giống ǵ đâu cậu. An rau cỏ mắm muối vậy thôi.
- Ăn vậy mà ngon hay không?
- Cũng ngon chớ.
Thượng Tứ day qua hỏi thằng Kim làm nghề ǵ. Th́ nó nói làm mướn, c̣n vợ
nó mua bầu, mướp, hành rau, mỗi bữa gánh ra chợ mà bán. Thượng Tứ bước
lại cửa ḍm vô nhà th́ thấy nhà xịch xạt, trống trước trống sau, phía
trước có một bộ ván dầu nhỏ, một cái chơng tre, một cái cối giă gạo, với
cái quần nhụt nhụt, nhét lưng vào vách lá mà phơi, hai ống xổ ḷng
tḥng. Cậu chỉ cái quần và cười và nói với thằng Kim rằng: “Anh thấy nhà
người ta treo màn thêu anh bắt chước, nên anh cũng treo màn thêu đó phải
hôn?” Thằng Kim lật đật chạy vô lấy cái quần xấp ôm trên tay và nói
rằng: “Hôm qua giặt rồi lỡ tối phơi không khô, nên bà già tôi mới phơi
đó, sợ để ngoài sân họ lấy”.
Thượng Tứ cười rồi bỏ ra đi. Tới một cái nhà nữa là nhà của Bảy Thiện.
Vợ chồng Bảy Thiện đi khỏi bỏ bầy con ở nhà, đứa lớn hơn hết chừng 14,
15 tuổi th́ giữ năm sáu đứa nhỏ, đứa ở trần, đứa ở truồng, mặt mày có
lươm, bụng coi binh rỉnh. Sắp nhỏ thấy Thương Tứ, đứa lớn biết nên bước
ra mà xá, đứa nhỏ sợ nên bỏ chạy vô nhà. Thượng Tứ day lại nói với Hương
hộ Huy rằng: “Có con sao không săn sóc, để chúng nó ở trần ở truồng coi
dơ dáy quá”. Hương hộ Huy đáp rằng: “Vợ chồng thằng Bảy Thiện nghèo mà
con lại đông. Nó làm trối chết, mà có khi c̣n không đủ cơm cho sắp con
nó ăn, có đâu sắm áo quần cho tử tế được”.
Nghèo đến nỗi không thể sắm quần áo đủ cho con bận! Thượng Tứ nghe nói
điều ấy th́ cậu châu mày.
Đi một khúc nữa th́ tới một cái bờ nhỏ. Hương hộ Huy nói: “Bờ nầy vô nhà
tôi”. Thượng Tứ gặt đầu rồi quẹo vô bờ ấy. Chừng bước tới cái cửa ngơ
gài bằng tre th́ Hương hộ Huy chen đi trước mà mở cửa và nói rằng: “Trưa
rồi mà sao bầy trẻ chưa mở cửa thả trâu đi ăn vậy ḱa”.
Bước vô sân, Thượng Tứ thấy một cái nhà lá ba căn thấp thấp mà sạch sẽ,
phía bên tả lại có một cái nhà ngang để nấu ăn, đựng lúa, phía bên hữu
có một cái chuồng nhốt hai con trâu lớn sừng cong ṿng với một con nghé
sừng chưa lú. Dựa bên chuồng trâu có một đống rơm quến (#3) bầy gà xúm
bươi kiếm lúa đổ.
Hương hộ Huy mời khách vô nhà và kêu vợ kêu con om ṣm biểu trải chiếu,
biểu nấu nước. Thím Hương hộ ra chào cậu Tư. Thằng Hoàn, là con trai lớn
của Hương hộ, ở trong buồng ôm ra một chiếc chiếu trắng, nó lột khăn xá
cậu rồi trải chiếu trên bộ ván gơ cũ lót căn giữa. Thương Tứ ngó quang
quất, thấy nhà cũng chẳng có đồ đạc chi lắm, chính giữa dọn một bàn thờ,
trong treo tượng 4 tấm, chữ đen giấy đỏ, trên bàn để một tấm b́nh phong
với một cặp chưn đèn bằng cây vàng vàng. Vách buồng th́ dựng bằng lá
chằm, cửa th́ làm khuôn cây rồi cặp bằng lá xé. Thượng Tứ hỏi Hương hộ
rằng:
- Chú được mấy đứa con?
- Tôi có 4 đứa. Thằng Hoàn đây là lớn, tôi cưới vợ cho nó rồi. Kế con
Quế, nó bưng cá lên cho cậu hôm qua đó. C̣n hai đứa nhỏ nữa th́ trai
hết, một đứa 14 tuổi, một đứa 12 tuổi.
- Chú có cho 2 đứa nhỏ đi học hay không?
- Tôi cũng muốn cho con đi học quá, ngặc v́ nhà nghèo, bây giờ biết làm
sao.Thằng trộng th́ nó mắc đi coi trâu; c̣n thằng nhỏ th́ nhỏ quá, phần
th́ nhà trường xa, nó không dám đi một ḿnh.
- Chú nói tôi mới nhớ. Thằng Hoàn chận đăng bắt cá đây phải hôn? Để tôi
cho nó tiền.
Cậu Thượng Tứ và nói và móc bóp phơi lấy ra một đồng bạc mà đưa cho
thằng Hoàn. Vợ chồng Hương hộ năn nỉ xin cậu đừng cho tiền. Thằng Hoàn
cũng từ chối không dám lấy bạc. Thượng Tứ rầy biểu phải lấy v́ cậu không
chịu lường của nhà nghèo. Cậu bỏ đồng bạc trên ghế rồi đứng dậy bước ra
cửa và biểu Hương hộ đi giùm với cậu nữa. Ra tới sân, cậu thấy con Quế,
đầu bịt trùm khăn, áo vắt ngang lưng quần, đương bưng thúng lúa đổ trên
chiếc đệm mà phơi. Cậu chỉ nó mà nói rằng: “Phải con em nầy bưng cá lên
hồi sớm mơi hôm qua hay không?”. Hương hộ gặt đầu chịu phải. Con Quế
đứng xa không nghe Thượng Tứ nói chuyện ǵ, song nó thấy chỉ nó mà nói
th́ nó mắc cỡ, nên cúi mặt mà lại cười múm mím.
Thượng Tứ đi quan sát chơi tới 10 giờ, trời nổi nắng cậu mới trở về và
biểu Hương hộ theo lên nhà ăn cơm với cậu.
Tuy Thượng Tứ sanh trưởng nơi chốn nầy, nhưng mà hồi nhỏ bị mẹ cưng
không cho ra khỏi nhà, chừng khôn lớn th́ mắc đi học, lúc băi trường về
nhà mẹ cũng không cho tới nhà tá điền tá thổ mà chơi, bởi vậy cậu không
biết nhà ai, không quen với ai, cậu chỉ thấy nhà cậu cao lớn sung sướng,
chớ cậu không dè nhà của người ta lúm túm nghèo khổ. Hôm nay cậu đi ṿng
trong xóm, cậu thấy quang cảnh khó khăn của con nhà nghèo, già cả mà c̣n
lụm cụm đi làm, con nít mà phải trần truồng không quần áo, người trải
nắng dầm mưa mà không đủ cơm nuôi vợ con, kẻ chai tay nám mặt mà không
dám than phiền mệt nhọc. Cậu thấy như vậy cậu lấy làm đau ḷng, nên
chừng ngồi ăn cơm với Hương hộ, cậu thở ra mà nói rằng: “Tôi nghĩ lại
thiệt tôi dại quá. Tôi đi chơi bậy bạ mấy tháng tốn bốn năm ngàn đồng
bạc. Chớ chi tôi để số tiền ấy tôi phát cho mỗi người nghèo trong xóm,
mỗi người năm bảy chục hoặc một trăm, th́ họ mừng biết là chừng nào”.
Hưong hôộ đớp rằng: “Thuở nay có ai mà làm được như cậu nói đó bao giờ.
Chẳng cần ǵ phải cho, miễn là cho mượn đừng ăn lời th́ họ cũng mang ơn
quá rồi”.
Thượng Tứ chống đũa, ngồi ngó sững ngoài sân, trí cậu lộn xôn, ḷng cậu
bức rức, nên cậu ăn cơm không biết ngon.
----------------
Chú thích:
(1) hay thầu kê, tiếng Hoa giọng Triều Châu: người chủ, như chủ tiệm,
chủ ổ điếm …
(2) dụng cụ đan bằng tre cắm ngang ḍng nước để bắt cá
(3) rù quến, thu hút
Chương 12
Lật đật tới cúng thí thất thứ nh́ cho bà Kế hiền. Cô Ba Ngọc lên trước
một bữa, cô bày rước thầy chùa, cô lănh đi chợ, cô biểu mời làng xóm, cô
lo sắp đạt hết thảy cho em. Thượng Tứ cầm bánh xe(#1) đi qua Ông Văn mà
rước vợ, v́ vợ có nghén năm sáu tháng rồi, cậu không muốn đi xe ngựa.
Vợ chồng ông Hội đồng bằng ḷng để cho con theo chồng về lo cúng tuần
cho mẹ chồng. Nhưng mà khi cô Ba Mạnh ra đi th́ ông Hội đồng kêu mà dặn
rằng: “Hễ cúng tuần cho chị xong rồi con phải về, chớ đừng có ở miết ở
bển đa, nghe hôn”.
Thượng Tứ đă quyết căi sửa thói cũ, không thèm chơi bời xài phá nữa để
tử tế với vợ mà lo lập thân. Mà ông Hội đồng không hiểu ư của rể, ông cố
chấp lời giao kết lúc b́nh thường, ông không dung chế cho người trong
khi nguy biến, ông muốn được phần ông, ông không kể phần rể, ông làm như
vậy chẳng khác nào rể toan bước chưn vào đường phải, mà ông giăng tay
ngăn cản, buộc nó phải đi trong đường quấy hoài.
Thượng Tứ nghe cha vợ dặn vợ phải về th́ cậu lấy làm buồn, song buồn th́
để bụng chớ cậu không dám thổ lộ ra như ngày trước nữa.
Rước vợ về nhà rồi, tối lại thừa lúc người trong nhà ngủ im ĺm, Thượng
Tứ ở trong buồng vặn đèn lên cho tỏ và nói với vợ rằng: “Hồi trước tôi
khờ dại lắm. Tôi ham chơi bời xài phí, tôi hủy bạc ḿnh, tôi làm buồn
thầy má bên nhà, mà tôi lại làm sầu năo cho má bên nây nữa. Bây giờ tôi
nghĩ lại, thiệt tôi ăn năn biết chừng nào. Đă biết tôi chơi bời mấy
tháng tốn hao hết mấy ngàn đồng bạc; song tôi ăn năn đây là ăn năn sự
lỗi đạo làm chồng, làm rể, làm con, chớ không phải tại tốn hao đó mà tôi
ăn năn, bởi v́ nhờ có tốn hao đó tôi mới biết khôn, tôi mới thoát ra
khỏi con đường quấy được. Tôi đă ăn năn cái lỗi cũ rồi, tôi đă có lạy
thầy má mà xin dung thứ. Chẳng hiểu v́ cớ nào thầy cứ ghét tôi hoài, nói
thế nào thầy cũng không chịu cho ḿnh về ở bên nây. Ḿnh nghĩ đó mà coi,
nhà cửa vườn đất của tôi như vầy, nếu tôi về bển mà ở, th́ công cuộc bên
nây bỏ cho ai? C̣n nếu tôi ở bên nây, th́ vợ chồng cách bứt nhau đă khó
ḷng, mà trong nhà không có đàn bà th́ lấy ai coi sóc. Tôi buồn quá. Nếu
ḿnh thương tôi, ḿnh không phiền tôi nữa, th́ ḿnh phải tính thế nào
đặng về bên nây ở mà xem sóc việc nhà giùm cho tôi. Đă biết đạo làm con
th́ tùng quyền cha mẹ, nhưng mà gái có chồng cũng có đạo vợ chồng. Việc
ở bên nây hay là ở bển, quyền quyết định tại nơi ḿnh. Nếu ḿnh muốn về
bên nây th́ cha mẹ cản sao được”.
Cô Ba Mạng nghe chồng nói như vậy th́ cô ứa nước mắt mà đáp rằng: “Nhà
cửa như vầy ḿnh bỏ đi về bển mà ở sao được. Tôi cũng biết lắm chớ. Phận
tôi th́ tôi ở đâu cũng được hết. Theo lẽ th́ tôi phải về ở bên nây đặng
lo trông nhà trông cửa, chớ nhà mà không có đàn bà th́ hư hao chịu sao
cho nổi. Ngặt v́ tánh ư thầy khó lắm. Thầy nói như rựa chém xuống đất.
Việc ǵ cũng vậy, thầy nhứt định một lần mà thôi, ai căi cũng không
được. Thầy nói bởi v́ thầy không có con trai nên hồi gả tôi, thầy có
giao bắt rể, bây giờ dầu thế nào thầy cũng không chịu cho tôi về ở bên
nây. Thầy nói như vậy, tôi biết làm sao. Mà tôi nghĩ, nếu tôi về bên nây
thiệt cũng khó cho thầy má lắm, bởi v́ trong nhà có một ḿnh tôi, nếu
tôi đi rồi làm sao”.
Thượng Tứ nghe vợ nói như vậy, cậu ngồi buồn hiu. Cậu ngó trân ngọn đèn
một hồi rồi cậu nói rằng:
- Tôi biết ḿnh c̣n phiền tôi lắm, ḿnh chưa hết giận tôi đâu.
- Không, tôi có phiền giận chi đâu.
- Ḿnh nói như vậy đó đủ chỉ rơ là ḿnh không thiệt t́nh. Cách tôi ở với
ḿnh hồi năm ngoái đó, làm sao mà ḿnh không phiền được. Mà ḿnh phiền
đáng lắm, tôi có dám trách ḿnh đâu, nên ḿnh sợ mà phải giấu.
- Thiệt a, chẳng phải bây giờ mà thôi, năm ngoái lúc ḿnh đánh chưởi
đuổi xô tôi đó, tôi cũng không giận ḿnh nữa. Tôi tủi phận riêng cho tôi
vô duyên thiểu phước mà thôi.
- Nếu ḿnh không giận tôi, mà sao bây giờ tôi ăn năn rồi, tôi nhứt định
lo sắp việc nhà không thèm chơi bời nữa, mà ḿnh cũng không muốn về ở
bên nây với tôi?
- Tôi muốn sao được. Tại thầy má, chớ phải tại tôi đâu. Thầy má không
cho, tôi đâu dám căi.
- Nếu vậy th́ t́nh vợ chồng không có nghĩa ǵ hết!
- Vậy chớ đạo cha con tôi trái được hay sao?
- Xin ḿnh nói dứt một lần. V́ thầy má không cho, nên ḿnh không dám
trái ư cha mẹ mà theo chồng phải hôn?
Câu hỏi thiệt là rơ ràng, mà v́ sự rơ ràng ấy làm cho cô Ba Mạnh bối
rối, nên cô không dám trả lời vội. Cô ngồi ngẫm nghĩ một chút, rồi cô
cúi mặt mà đáp rằng: “Xin ḿnh nghĩ lại mà thương giùm phận tôi. Không
phải tôi không muốn theo ḿnh về bên nây. Tại thầy không bằng ḷng, tôi
biết làm sao. Phận tôi thiệt là khổ quá. Thầy biểu tôi ở bển, ḿnh muốn
tôi về bên nây; tôi ở giữa, tôi không biết liệu làm sao cho vừa ư hai
bên hết được. Mà thôi, ḿnh đừng có buồn. Tuy thầy không chịu cho tôi về
bên nây, song thầy có hứa cho tôi với ḿnh qua lại. Được như vậy th́
cũng chẳng hại chi lắm. Tuy tôi ở bển, song lâu lâu tôi cũng chạy qua
thăm bên nây, chớ phải thầy má cấm tuyệt không cho tới lui hay sao mà
ngại”.
Thượng Tứ thở dài đáp rằng:
- Vợ chồng mà phải phân rẽ mỗi người ở một nơi, lâu lâu mới đợc hiệp
nhau một vài ngày, chẳng khác nào một người khách, th́ có bàn tính với
nhau được việc ǵ được. Tôi muốn có ḿnh ở bên nây đặng hiệp với tôi mà
làm
- Ḿnh tính làm việc gỉ?
- Tôi tỏ thiệt với ḿnh, từ hồi nhỏ cho tới chừng cưới vợ, tôi ăn no rồi
tính chơi cho vui, tôi muốn có tiền nhiều mà xài chớ không kể tới ai,
tôi không thèm để ư vào việc ǵ hết. Từ hôm má mất tới nay, tôi chán
ngán việc đời, tôi không thèm chơi bời nữa. Tôi ở nhà tôi nói chuyện với
mấy người tá điền, rồi tôi đi dạo xóm tôi thấy bề ăn ở của mấy người ở
trong đất nữa, th́ tôi xốn xang trong ḷng, tôi thương xót phận con nhà
nghèo quá. Người giàu ở không ăn chơi sung sướng, mà lúa thóc bạc tiền
có thêm hoài, không biết làm giống ǵ cho hết. C̣n người nghèo là từ đầu
năm chí cuối, chai tay nám mặt, mà ăn ở cực khổ, áo quần lang thang, già
cả lụm cụm cũng chưa được nghỉ ngơi, con nít lớn lên th́ không thể đi
học. Tôi thấy như vậy tôi khó chịu quá. Tôi muốn tính từ rày sắp lên tôi
không thâu tiền thổ cư của mấy người ở trong đất nữa. C̣n mấy người mướn
ruộng th́ mùa tới đây tôi biểu họ đong phân nửa lúa ruộng mà thôi, c̣n
phân nửa th́ tôi cho họ đặng họ khá một chút, chớ để họ nghèo quá tôi
nghiệp. Tôi tính như vậy đó, ḿnh nghĩ thử coi được hay không?
Cô Ba Mạnh tánh t́nh hiền hậu, thuở nay cô ở với tá điền tá thổ thiệt là
tử tế, cô chẳng hề khinh khi ai, chẳng hề hiếp đáp ai, chẳng hề khổ khắc
ai; nhưng mà con nhà giàu, chỉ lo làm ra tiền chớ không ưa làm thất lợi,
tuy cô không chịu độc ác, song cô cũng không biết cứu giúp, bởi vậy cô
nghe chồng nói bỏ tiền đất, bớt lúa ruộng, th́ cô chưng hửng, nhướng mắt
ngó chồng mà đáp rằng:
- Ḿnh tính như vậy sao được? Ở trong đất th́ phải đóng tiền đất, ai có
đất mà cho thiên hạ ở không bao giờ? C̣n cho mướn ruộng, hễ người ta cho
sao th́ ḿnh cho vậy, ḿnh không tăng lúa ruộng là may, chớ sao lại bớt?
- Người ta làm sao tự ư họ, ḿnh bắt chước họ làm chi. Tôi thấy người ở
trong xóm họ nghèo cực tôi thương quá.
- Như ai nghèo th́ ḿnh cho họ đôi ba đồng bạc, hoặc năm mười giạ lúa mà
thôi chớ.
- Cứu giúp như vậy cũng được; nhưng mà cho đôi ba đồng bạc hoặc năm mười
giạ lúa, bất quá đỡ vớt họ trong ít ngày mà thôi, chớ làm sao cho họ bớt
nghèo được.
- Trời ơi, ai làm sao cho họ hết nghèo cho được! Họ phải làm ăn th́ họ
mới hết nghèo chớ.
- Ở xứ ḿnh, hễ nghèo th́ có thế nào mà hết nghèo được. Ḿnh nghĩ đó mà
coi, làm ruộng tới mùa gặt đập được chừng 500 giạ lúa, phải đong lúa
ruộng hơn ba trăm giạ, phải trả lúa trâu, lúa cấy, lúa gặt, lúa đập, lúa
đất mạ, rồi c̣n giống ǵ đâu mà ăn?
- Tại họ nghèo th́ họ phải chịu, chớ biết làm sao. Mà ḿnh thương tá
điền tá thổ của ḿnh ḿnh làm như vậy, ḿnh chắc họ hết nghèo hay không?
Tôi sợ ḿnh tử tế quá, rồi họ dễ ngươi, họ không làm ăn, càng hại hơn
nữa. Huống chi không phải nội tá điền của ḿnh đây nghèo mà thôi. Thiên
hạ nghèo xứ nầy qua xứ kia, ḿnh làm sao mà làm cho hết thảy đều hết
nghèo được?
- Ḿnh thấy người ta nghèo khổ trước mắt ḿnh đây, ḿnh chịu không được,
th́ ḿnh giúp cho họ, chớ lo cho hết thảy thiên hạ sao được? Nếu ḿnh
nói “thiên ha nghèo khổ nghèo lắm, tôi không có sức mà giúp hết thảy
được, nên tôi không thèm cứu giúp ai hết”, th́ té ra có một người nào
được nhờ ḿnh đâu? Không phải vậy, ở đời hễ ḿnh có thế làm phải được
chút nào th́ ḿnh làm chút nấy, chớ không nên nói: “Tôi không làm phải
nhiều được, bởi vậy tôi không làm phải ít”.
- Ḿnh làm theo ḿnh tính đó, tôi sợ trong vài năm, họ không hết nghèo,
mà ḿnh phải nghèo theo họ.
- Dầu nghèo tôi cũng vui. Mà có sao đâu mà nghèo? Tiền đất thâu mỗi năm
chừng một trăm, bỏ số đó cũng không hại ǵ bao nhiêu. C̣n lúa ruộng của
tôi gần bảy ngàn giạ, nếu tôi cho tá điền phân nửa th́ tôi cũng c̣n phân
nửa là ba ngàn rưỡi giạ xài không hết. Huống chi bây giờ tôi nhứt định
không thèm chơi bời nữa, nội huê lợi miếng vườn cũng đủ ăn xài trong nhà,
có chuyện ǵ mà phải tới nghèo?
- Không được. Ḿnh bày chuyện trái đời quá, tuy tôi không dám cản ḿnh,
song tôi không dám dự vào.
- Tôi muốn trong việc ǵ cũng vậy, phải đồng vợ đồng chồng mới vui.
- Không. Ḿnh làm sao th́ làm, tôi không biết tới.
Thượng Tứ thấy vợ không hiệp ư th́ cậu ngồi buồn hiu, hết muốn nói
chuyện nữa, không thể bàn tính việc ǵ được.
----------------
Chú thích:
(1) lái xe
Chương 13
Đi chơi bời th́ ai nấy không vui ḷng, nói đi chơi phải hư nhà hại thân.
Muốn ḥa hiệp với vợ, th́ vợ không bằng ḷng, nói không dám căi lịnh cha
mẹ. Tính ở phải với người nghèo khổ, th́ vợ lại không chịu dự, nói làm
như vậy là trái đời. Làm người có tiền sẵn mà không được xài đồng tiền,
có vợ sẵn mà không được ở với vợ, muốn làm phải cũng không được làm, thế
th́ cái thân khốn nạn nầy trời sanh ra để giữ tiền bạc, phải chịu quạnh
hiu, phải ch́u phong tục cho đến măn đời măn kiếp hay sao?
Đám cúng tuần xong rồi, cô Ba Mạnh trở về cha mẹ, cô Ba Ngọc cũng trở về
nhà chồng. Thượng Tứ ở một ḿnh, cậu buồn bực chịu không nổi. Tuy mỗi
ngày hoặc cậu xuống nhà thầy Ban biện, hoặc thầy Ban biện lên nhà cậu mà
nói chuyện chơi, song thầy Ban biện là người làm quan, thầy chẳng nói
chuyện chi khác hơn là thúc thuế, đi tuần, xét sổ công nho, bắt giải
trộm cướp, là những chuyện không thích hiệp với trí ư của cậu, bởi vậy
không giải buồn bực cho cậu được. Chớ chi cậu tuổi lớn, ngơ tai danh
lợi, ưa thú thanh nhàn, trên đường đời ai dại khôn cực sướng mặc ai, cậu
ẩn thân trong ṭa nhà ngói, cậu an phận với thớt vườn dừa nầy, th́ không
đến nỗi gọi ḿnh là vô phước. Ngặt v́ cậu c̣n đương buổi thanh niên,
tánh cường, huyết nhiệt, trí c̣n hăng hái, t́nh c̣n dồi dào, mà biểu cậu
mỗi ngày nằm co trong nhà mà chờ hai bữa cơm, mỗi đêm phải chong đèn
trong buồng mà ngồi nghe dế gáy, th́ có thế nào cậu chịu cho kham. Thói
nhà giàu là như vậy hay sao? Thú vợ chồng là vầy hay sao?
Thượng Tứ luôn buồn ḷng trách phận, bỗng tiếp được một bức thơ của thầy
Huỳnh văn Khả, là anh em bạn học ngày trước, gởi cho hay rằng thầy được
cấp bằng làm kư lục tại Ṭa bố Gia Định mấy tháng rồi, mà mời cậu ngày
mùng 10 lên chung vui với thầy, v́ ngày ấy là ngày thầy cưới vợ. Ấy là
một dịp tốt cho Thượng Tứ đi thăm một người bạn thiết và giải buồn chút
đỉnh nữa, bởi vậy đọc thơ rồi th́ cậu liền nhứt định cậu sẽ đi.
Đến ngày mùng chín, cậu căn dặn thằng Ngộ với con Mang ở nhà coi nhà, và
cậu mượn Hương hộ Huy với ông Ba Nở tối ngủ giùm, ngày xem xét, rồi cậu
sắp áo quần vào hoa ly lên xe mà đi Gia Định. V́ trong thơ thầy Kư Khả
không có nói nhà thầy ở chỗ nào, bởi vậy lên tới Gia Định, Thượng Tứ
phải ghé Ṭa bố mà hỏi thăm. Bếp hầu thấy cậu bận y phục tử tế, đi xe
hơi rột rạt, nên lật đật chỉ nhà thầy Kư Khả ở dăy phố ngó qua lăng Ông,
căn thứ ba.
Thượng Tứ vô nhà, thầy Kư Khả hết sức mừng rỡ. Cha mẹ bà con thầy Kư ở
G̣ Công đă lên đủ rồi, mà cuộc đám cưới cũng đă sắp đặt sẵn sàng rồi
hết. Thượng Tứ hỏi thăm thầy Kư coi cưới con ai ở đâu, thầy Kư đáp rằng:
“Tôi cưới con gái ông Phán Hương ở trong Xóm gà. Ông gia tôi biết tôi
nghèo, nên không đ̣i vật ǵ hết. Tôi cũng không nhóm họ. Chiều nay 3
giờ, đàng trai vô làm lễ rồi ở luôn trỏng, đến tối ông gia tôi đăi tiệc.
Tôi ở phố chật hẹp quá rước dâu không tiện, nên tôi ở luôn bên vợ 3 bữa,
rồi vợ chồng mới dắt nhau về ngoài nầy”.
Thầy Kư Khả nói tự nhiên mà Thượng Tứ ngồi ngơ ngẩn, v́ thuở nay cậu
trầm trồ cô Thái Thị Thiên Kim, lúc mẹ tính đi nói vợ cho cậu, th́ cậu
có đ̣i cưới cô nọ, cậu không dè ngày nay anh em bạn của cậu lại được cái
hạnh phước làm chồng người cậu đă mớ ước. Cậu thương thấy Kư Khả lắm,
bởi vậy cậu mới nghe tin th́ cậu ngơ ngẩn, nhưng mà cậu nghĩ lại, anh em
của cậu được cái hạnh phước ấy c̣n tốt hơn là người khác được, nên cậu
cười mà nói rằng: “Toa có phước lắm. Mỏa mừng cho toa v́ mỏa nghe nói
con gái của ông Phán Hương thiệt là đứng đán. Đời nầy cưới vợ chẳng cần
lựa con nhà giàu, miễn là được người đồng tâm hiệp ư th́ quí hơn. Mỏa có
đi trước cái đường đó rồi mỏa thạo hơn toa, nên mỏa nói đây không phải
là nói dóc đâu”.
Thầy Kư Khả là người chơn chất thiệt thà, nghe Thượng Tứ nói mấy lời ấy
mà không hiểu cậu uất về việc vợ chồng, thầy lại nói rằng:
- Tôi mới lên làm việc trên nầy mấy tháng nay, tôi không biết con vợ
tôi. Anh cũng hiểu phận tôi nghèo, tôi không đèo bồng chỗ giàu có sang
trọng. Ông gia tôi ổng thấy tôi ổng thương, nên ổng kêu ổng gả. C̣n anh
có vợ chỗ nào rồi hay chưa?
- Mỏa cưới vợ hồi năm ngoái lận mà. Thôi học về ít tháng th́ mỏa cưới.
- Sao anh không cho tôi hay? Anh cưới vợ ở đâu?
- Cưới bên chợ Ông Văn, cũng ở trong hạt Mỹ Tho. Mà cưới rồi cũng như
chưa, bởi v́ nhà ai nấy ở.
- Ủa! Sao vậy?
- Ông gia mỏa buộc mỏa phải về bển mà ở. Bà già mỏa mất rồi, mỏa biết bỏ
nhà cho ai mà về bển được. Ổng nhứt định không cho vợ mỏa về bên nây,
bởi vậy mỏa ở có một ḿnh, buồn quá.
- Bác gái cũng mất rồi nữa sao?
- Phải, mất hơn một tháng nay.
Hai anh em nói chuyện mới tới đó, kế ông thân của thầy Kư xen vô mời
Thượng Tứ đi họ giùm qua đàn gái, bởi v́ bà con ở xa lên không được nên
họ đàng trai coi thưa thớt lắm. Thượng Tứ lên đây đă sẵn ḷng ở chung
vui với thầy Kư cho đến cùng, mà nghe thầy Kư cưới con ông Phán Hương,
th́ cậu lại càng muốn ở đi họ hơn nữa, bởi vậy nghe mời th́ cậu chịu lời
liền.
Đến ba giờ chiều, Thượng Tứ mời chàng rể và ông sui bà sui lên xe của
cậu mà đi qua đàng gái; c̣n sáu bảy người đi họ th́ lên hai xe
lô-ca-xông đă mướn sẵn cho đàn ông một cái, đàn bà một cái.
Qua tới đàng gái, Thượng Tứ ngồi chim bỉm, không muốn nói chuyện với ai
hết, chỉ trông nàng dâu ra làm lễ đặng coi năm nay dung nhan có khác hơn
năm trước hay không. Cách chẳng bao lâu nàng dâu bận áo rộng xanh trong
buồng bước ra hiệp với chàng rể mà làm lễ ông bà rồi chào họ và ra mắt
bà con bên chồng.
Thượng Tứ ngồi nh́n gương mặt rỡ như hoa vừa mới nở, tướng đi đứng yểu
điệu mà có vẻ nghiêm trang, sánh với cô Hai hẩu th́ nhan sắc cô Thiên
Kim có phần hơn, mà lại có nét ôn ḥa từ thiện nữa.
Làm lễ xong rồi, nàng dâu cởi áo rộng và mặc một mớ áo chẹt đi đăi
khách. Cô sai trai dọn chế nước, cô mời họ đàn bà ăn trầu, cô đứng nói
chuyện với chồng, cô đi coi chặt nước đá, cử chỉ nào cũng tự nhiên, câu
nói nào cũng thanh nhă. Có lẽ thầy Kư Khả được vợ vừa thông thạo, vừa
xinh đẹp th́ thầy phỉ t́nh đắc ư, nên thầy đi vô đi ra miệng chúm chím
cười hoài, mà một lát lại nói chuyện nhỏ nhỏ với vợ không ai nghe rọ nói
chuyện ǵ, duy thấy chồng nói mà ngó vợ rất hữu t́nh, vợ gặt đầu mà cười
rất hữu duyên.
Thượng Tứ liếc thấy anh em bạn của cậu say sưa với hạnh phước, th́ cậu
mừng thầm trong ḷng mừng cho bạn có vợ được vui thú với chồng, mà cũng
mừng cho ai có chồng khỏi tủi thầm duyên phận. Tuy mừng th́ mừng, nhưng
mà cậu thấy đám cưới nầy, rồi cậu nhớ đám cưới của cậu hồi năm ngoái,
th́ cậu khó chịu nhiều ít trong ḷng. Thầy Kư Khả là con nhà nghèo mà vợ
thầy cũng con nhà nghèo, sao bữa cưới, vợ chồng lại hân hoan như vầy?
C̣n ḿnh là con nhà giàu mà vợ ḿnh cũng là con nhà giàu, sao ngày ḿnh
cưới vợ ḿnh không vui, mà coi bộ ḿnh cũng không vui chút nào hết? Rơ
ràng lời người ta nói “vợ chồng vui là bởi tâm đầu ư hiệp, chớ không
phải tại ruộng rộng bạc nhiều” là lời nói trúng lắm mà.
Tiệc đám cưới măn rồi, Thượng Tứ từ thầy Kư Khả mà về. Thầy Kư Khả đưa
cậu ra xe; lúc bắt tay từ biệt nhau, cậu nói với bạn một lần nữa rằng:
“Toa cưới vợ như vầy mỏa mừng cho toa lắm. Như vầy là hạnh phước, chớ
không phải kiếm chỗ giàu có sang trọng mới gọi là hạnh phước được đâu”.
Khi ra đi, Thượng Tứ tính lên mừng bạn rồi ra Sài G̣n ở chơi ít bữa, mà
chừng trở ra Sài G̣n cậu không muốn ở, nên tuy trời đă tối rồi, song cậu
chạy thẳng về nhà.
Hồi ở nhà trường mới ra, Thượng Tứ liến xáo nóng nảy bao nhiêu, bây giờ
cậu thấy thế cuộc, cậu hiểu nhơn t́nh, nên cậu trầm tĩnh ôn ḥa cũng bấy
nhiêu. Chuyện ǵ đáng nói cậu mới nói, chuyện ǵ đáng cười cậu mới cười.
Từ ngày cậu đi đám cưới trên Gia Định rồi, th́ cậu lại càng ít nói hơn
nữa. Ở trong nhà nhiều khi đến hai ba giờ đồng hồ mà cậu không nghe cậu
nói một tiếng chi với con Mang hoặc thằng Ngộ. Mỗi bữa cậu cứ nằm trên
vơng mà coi sách hoặc coi nhựt tŕnh. Sớm mới cậu thường đi dạo một ṿng
trong vườn. Buổi chiều th́ cậu đi ṿng trong xóm, gặp con nít cậu thường
cho xu hoặc bạc cắc, thấy người lớn cậu hay hỏi thăm công cuộc làm ăn.
V́ cử chỉ cậu đổi khác xưa, nên ngày trước không ai được nói chuyện với
cậu, mà bây giờ từ già chí trẻ ai cũng thân cậu, ai cũng kính yêu cậu
hết thảy.
Cậu hết mong rước vợ về nữa được, nên cậu lo sắp đạt việc nhà. Cậu giao
con Mang quản suất dưới nhà sau, coi cơm nước, coi gạo củi, giữ dầu hôi
nước mắm, lo đi chợ mua ăn. Cậu giao cho thằng Ngộ xem xét cây trái
trong vườn, coi mướn làm cỏ vét mương, coi bán dừa cau chuối mít. Cậu
lại nói với Hương hộ Huy cho thằng con út, 12 tuổi, tên thằng Lạc, ở với
cậu đặng cậu sai vặt như quét nhà, lau ghế, chế nước, đốt đèn, cậu hứa
mỗi tháng cậu sẽ thưởng công cho nó ba đồng bạc.
Ngày 12 tháng 5 tới ngày làm tuần bá nhựt cho bà Kế hiền Lư Thị Nho. Cô
Ba Mạnh gần ngày khai hoa, cô ột ệch quá, nên cô qua không đặng. Thượng
Tứ cậy chị ruột với chị dâu lo lắng giùm cuộc cúng quảy.
Đêm vào đám, thầy chùa ngồi tụng kinh Kim cang Bác nhă trước bàn thờ,
Hương chức trong xóm ngồi uống nước nói chuyện phía ngoài cửa. Thượng Tứ
cúng rồi bước vô nhà trong thấy hai vợ chồng thầy Ban biện với cô Ba
Ngọc đương ngồi trên bộ ván, cậu bèn ngồi lại đó mà chơi.
Cô Ban biện ngó thấy Thượng Tứ th́ cô nói rằng: “Con Tư nằm chỗ nằm nơi
rồi thế nào cũng phải rước nó về bên nây, chớ ở bển luôn hay sao? Vợ
chồng mà ở một người một nơi vậy sao được”.
Thầy Ban biện đáp rằng: “Bác Hội đồng kỳ quá. Nói hết sức mà bác cũng
không chịu, ai biết làm sao bây giờ”.
Thượng Tứ châu mày nói rằng: “Tại ông gia tôi mà cũng tại vợ tôi nữa.
Nếu nó biết đạo vợ chồng, gái có chồng đi theo chồng, th́ ai làm sao mà
cản nó được. Tôi biết nó không có thương tôi. Nó cứ nói tại hồi trước có
lời giao, bây giờ ông gia tôi không cho nó về bên nây, nên nó là con, nó
không dám căi. Anh chị cũng hiểu, hồi trước má tôi giao kết, th́ có dè
cuộc lỡ dở như vầy đâu. Bây giờ rủi má tôi mất, nhà cửa minh mông, ai
cũng biết tôi không thế nào bỏ đi đâu được, mà nó làm ngặt không chịu về
bên nây, tức thị là nó không thương tôi chớ ǵ. Thôi, tôi không cần nữa.
Nó muốn ở bển nó ở. Tôi ở một ḿnh tôi cũng được. Vậy chớ mấy tháng nay
không có nó đó, tôi lại chết chóc ǵ”.
Cô Ba Ngọc cười mà nói rằng:
- Em giận em nói lẫy như vậy, chớ chị biết con Tư nó thương em lắm. Ngặt
v́ một bên th́ chồng, một bên th́ cha, có lẽ nào nó bỏ bụng cha mà theo
ư chồng. Em nói em cũng phải xét lại cho nó chớ.
- Vậy mà chị c̣n binh nó nữa!
- Không phải chị binh. Nói phải quấy cho em nghe chớ binh giống ǵ. Em
để đó em coi, không lẽ bác Hội đồng lột da mà sống đời. Để chừng bác
trăm tuổi già rồi coi con Tư nó về bên nây hay không mà.
Cô Ban biện nghe nói như vậy bèn hớt mà đáp rằng:
- Dữ hôn! Vợ chồng c̣n nhỏ mà cách bức nhau, nói như cô vậy th́ đợi biết
mấy mươi năm nữa mới sum hiệp.
- Đây đó mà xa xắc ǵ! Qua lại với nhau cũng được mà. Mấy tháng nay
không có cỏn, mà thằng Tư nó sắp đặt trong nhà coi cũng xong quá.
- Coi chớ nhà không có đàn bà, không ai xem xét trong ngoài, nghĩ cũng
khó lắm chớ. Phần chú Tư nó c̣n nhỏ, chú ở một ḿnh chú cũng buồn.
Thượng Tứ bèn nói rằng: “Chị Hai nói phải. Tôi buồn thiệt, mà dầu vợ tôi
về bên nây đi nữa, sợ tôi cũng không hết buồn được, bởi v́ vợ chồng tôi
không giống ư nhau. Thà là nó ở bển, tôi ở bên nây một ḿnh tôi muốn làm
việc ǵ tự ư tôi”.
Cô Ban biện cười mà nói rằng: “Bộ chú nầy muốn cưới vợ bé hay sao, nên
chú nói như vậy?”
Thượng Tứ chưng hửng, cậu ngó ngay chị dâu mà hỏi rằng: “Vợ bé đâu mà
cưới? Không, tôi không có tính việc đó đâu. Cưới vợ bé làm chi? Một vợ
đó đủ mà làm cho tôi ngán rồi, cưới thêm nữa chịu sao nổi. Cái đời của
tôi hư rồi, bây giờ tôi không c̣n biết cái ǵ là vui nữa hết. Các sự mơ
ước của tôi mấy năm trước đă tiêu tan, đă rời ră hết rồi. Bây giờ sở
thích của tôi là sớm mới dạo vườn, buổi chiều dạo xóm, tối nằm coi sách
mà thôi”.
Thầy Ban biện cười mà nói rằng: “Em c̣n nhỏ tuổi mà em nói chuyện nghe
như ông già. Phải, mấy tháng nay qua thấy em không chơi bời nữa th́ qua
cũng mừng. Nhưng mà ở đời cái ǵ cũng vừa vừa vậy thôi, thái quá không
nên, mà bất cập cũng không tốt. Em cũng phải đi chơi chút đỉnh mà giải
khuây, miễn là ḿnh đừng có chơi mấy việc hư th́ thôi chớ”.
Thượng Tứ ngồi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói rằng: “Ở đời nầy có việc nào là
việc hư, c̣n việc nào là việc nên. Có nhiều người nhơ nhuốc mà thiên hạ
áp xưng tụng, c̣n nhiều kẻ thanh cao mà thiên hạ lại khinh khi. Có nhiều
việc ḿnh cho là phải, mà họ cho là bậy, thế th́ dầu làm việc ǵ, dầu
chơi cách nào, hễ thích chí th́ thôi, cần ǵ phải ḍ miệng thiên hạ. Như
hôm trước tôi tính chuyện giúp đỡ nhà nghèo mà vợ tôi nó nói làm như vậy
là trái đời. Anh nghĩ đó mà coi, giúp nhà nghèo mà gọi là trái đời, th́
c̣n giống ǵ nữa mà nói”.
Hai vợ chồng thầy Ban biện với cô Ba Ngọc không rơ việc của Thượng Tứ đă
tính, mà cũng không hiểu ư Thượng Tứ chán đời, nên nghe em nói như vậy
th́ cười với nhau rồi bỏ nói qua chuyện khác.
Có đám làm tuần, bà con cḥm xóm tụ lại đông, th́ Thượng Tứ giải khuây
được chút đỉnh. Chừng măn đám rồi, ai về nhà nấy th́ cậu lại buồn hiu.
Một buổi chiều, vừa lúc mặt trời chen lặn, cậu đi xóm về, c̣n đứng ngoải
cửa ngơ mà ngó mông. Mấy đám mạ ở giữa lộ đă gần đúng lứa rồi, nên phơi
màu xanh lè, lại gió thổi đùa ngọn coi như sóng giợn. Xa xa, thấy có một
người đầu đội nón lá, vai vác cái cày, lùa cặp trâu đi trong ruộng,
người vác nặng đi cáng náng, trâu lội nước văng túa sua.
Người buồn mà thấy cảnh không vui th́ trong ḷng càng thêm buồn, bởi vậy
Thượng Tứ đứng tiu hiu, dạ ngậm ngùi, trí viễn vọng. Cậu nhớ chuyện nầy
qua chuyện nọ, rồi nhớ hôm trước chị dâu nói cậu muốn có vợ bé, th́ cậu
mỉm cười. Cưới vợ bé làm ǵ? Ḿnh đă dại quá, hồi cưới vợ ḿnh không kén
chọn, chớ chi hồi đó ḿnh lựa người như con ông Phán Hương hay là con
ông Giáo Chuột mà cưới, th́ bây giờ có đâu mà buồn như vầy.
Thiệt, từ khi vợ chồng phân rẽ, Thượng Tứ chẳng hề có tính kiếm vợ bé
bao giờ, mà bây giờ cậu cũng không có tính tới việc đó. Lúc cậu mê mẩn
cô Hai Hẩu th́ cậu có tính để vợ rồi sẽ cưới cô. Ấy là cậu đương giận
vợ, nên cậu muốn đổi vợ, chớ không phải muốn hai vợ. Bây giờ vợ cậu đă
gần ngày khai hoa, mà cậu lại biết cái lỗi trước là lỗi của cậu, bởi vậy
cậu không dám tính bỏ vợ nữa, thế th́ cưới vợ bé sao được. Mà tuy là cậu
không tính cưới vợ bé, song câu chuyện vợ bé đă chạm vào trí cậu rồi.
Nếu lúc nầy mà có người như cô Thiên Kim hoặc cô Hai Hẩu vẩn vơ trước
mắt cậu, th́ cũng chưa ắt cậu giữ vẹn ḷng son cùng vợ lớn cậu được.
Cậu đứng nghĩ quanh nghĩ quất rồi cậu vừa xây lưng sắp đi vô nhà, th́
nghe có tiếng xe hơi ở trên phía Mỹ Tho chạy xuống. Cậu đứng nán lại mà
ngó coi xe của ai. Cách chẳng bao lâu, cái xe hơi gần tới th́ tốp máy
chạy chậm chậm rồi ngừng ngay cửa ngơ.
Thượng Tứ ḍm lại, té ra thầy thông Hàng ngồi trước với sớp-phơ, c̣n
phía sau th́ cô thông ngồi với hai cô nữa.
Thầy thông Hàng mở cửa xe nhảy xuống và hỏi Thượng Tứ rằng: “Ê! Toa làm
ǵ đứng đó?” Thượng Tứ bước lại đưa tay mà bắt tay thầy thông, và cúi
đầu chào mấy cô rồi hỏi rằng: “Thầy đi đâu đây?”
Thầy thông Hàng hân hoan đáp rằng:
- Chiều trời tốt quá, nên mướn xe chạy bậy một ṿng hứng gió chơi. Toa
làm giống ǵ xưa rày không thấy lên chơi vậy?
- Tôi mắc chuyện nhà.
Cô thông ngồi trên xe vọt miệng hỏi rằng:
- Bộ cậu giận vợ chồng tôi hay sao, cậu Tư? Chớ sao mấy tháng nay cậu
không thèm tới nhà tôi nữa?
- Thưa, có chuyện chi đâu mà giận. Tại tôi bận việc nhà chớ.
- Thôi, chối làm chi. Tôi biết mà. Con Hai Hẩu nó phụ t́nh cậu, nó bỏ đi
lấy chồng; cậu phiền nó rồi cậu phiền luôn tới vợ chồng tôi chớ ǵ.
- Bây giờ tôi không phiền cô Hai Hẩu mà tôi cũng không phiền ai hết. Tại
tôi chớ có phải tại ai đâu mà tôi phiền.
- Có mợ Tư ở nhà hay không?
- Thưa không, vợ tôi ở bên Ông Văn chớ đâu có ở bên nây.
- Rủi dữ hôn! Phải có mợ ở bên nây, tôi ghé thăm một lần chơi cho biết.
Thuở nay chớ tôi chưa biết nhà cậu. Tôi ghé chơi được hôn?
- Thưa, được chớ. Tôi mời thầy Thông với mấy cô ghé chơi.
- Mà cậu sẵn ḷng tiếp rước hay không? Chớ ghé mà cậu không vui th́ ghé
làm chi.
- Tôi sẵn ḷng lắm chớ.
Có một cô nhỏ hơn hết, ngồi giữa, mặc áo xanh dương, choàng khăn sạt (#1)
màu trắng, cô cười và hỏi rằng: “Chúng tôi ghé th́ cậu phải đăi trái
cây, hoặc mận, hoặc ổi, hoặc cam, hoặc giống ǵ đó mới được. Cậu vui
ḷng mà đăi chị em tôi hay không?”
Thượng Tứ cũng cười lại mà đáp rằng: “Vật quí th́ thiệt tôi ở nhà quê
nên tôi không có, chớ trái cây th́ vườn tôi có đủ thứ, mấy cô muốn dùng
thứ nào tôi cũng có sẵn mà đăi luôn”.
Thầy thông Hàng bèn nói rằng: “Mấy người muốn ăn dừa khô th́ vô đây leo
lên bẻ mà ăn. Vườn cậu Tư thứ đó nhiều lắm. Ghe chở hoài mà cũng không
hết”.
Mấy cô nghe nói giểu như vậy th́ cười ngất rồi mở cửa leo xuống xe. Cô
thông Hàng hỏi Thượng Tứ có biết hai cô kia hay không. Thượng Tứ ngó hai
cô th́ nhớ mạy mạy có gặp cô lớn bận áo trắng một lần, c̣n cô nhỏ bận áo
xanh th́ thiệt là không biết. Cô thông bèn nói rằng: “Con lớn đây là con
Ba, con của d́ tôi ở trong Vĩnh Tường. Cậu có gặp nó một lần ở trên nhà
tôi, cậu quên hay sao?”
Thượng Tứ gặt đầu, tỏ ư cậu nhớ. Cô thông bèn chỉ cô mặc áo xanh mà nói
luôn rằng: “C̣n con nhỏ đây là con Tư, con ông cả trên Xoài Hột, nó thi
đậu bằng cấp sơ học, có làm cô giáo vài năm, bây giờ nó xin nghỉ đặng đi
kiếm chồng”.
Cô Tư mắc cở vỗ vai cô thông một cái bẹp mà nói: “Chị quỉ nầy, khéo nói
kỳ cục”, rồi cô kéo tay cô Ba đi vô cửa ngơ. Thượng Tứ ngó theo miệng
chúm chím cười và mời khách đi vô.
Dọc theo đường đi vô sân, hai bên trồng mận xen lộn với cam, lại có mấy
cây đu đủ đứng bên sau lá bủa sum sê, trái đeo dày chật. V́ không nhằm
mùa, nên mận mới trổ bông, cam chưa có trái. Cô Tư thấy đu đủ c̣n thấp
mà trái sai, lại có trái chín đỏ rồi mà chưa ai hái, th́ cô chạy riết
lại, hai tay rờ rẩm, hỏi cậu Tư hái được hay không. Thượng Tứ bước lại
lựa trái chín hơn hết mà hái rồi trao cho cô Tư, miệng mỉm cười. Cô đưa
tay lấy trái đu đủ, mắt liếc, miệng cười rất hữu t́nh. Cô vừa cầm trái
đu đủ th́ cô liền để xuống đất rồi đưa hai tay ngay mặt Thượng Tứ mà nói
chún chím rằng: “Cậu làm mủ đu đủ vấy tay tôi đây, cậu phải chùi cho
tôi”. Thượng Tứ móc túi lấy khăn mu soa ra mà chùi tay cho cô Tư. Thầy
thông Hàng với hai cô kia đương trầm trồ mấy cây mận, thầy day lại ngó
thấy Thượng Tứ đương chùi tay cho cô Tư th́ la lớn lên rằng: “Ê! Làm cái
ǵ mới gặp nhau mà đă nắm tay nắm chưn nhau đó? Không có đặng vô phép
như vậy đa!”
Thượng Tứ mắc cở, nên bỏ khăn vô túi mà đi. Cô Tư lượm trái đu đủ cầm đi
theo và cười và nói rằng: “Thầy đó hay la quá! Cậu Tư chùi tay cho ta
mà”.
Chủ khách kéo nhau vô nhà. Lúc ấy trời đă chạng vạng tối. Thượng Tứ mời
khách ngồi, kêu thằng Ngộ đốt đèn, biểu thằng Lạc bưng nước lăng xăng.
Cô Tư quen tánh vô ngại, tới nhà lạ mà cô không ké né chi hết, cô mượn
một cái dao rồi xẻ trái đu đủ mời người nầy người kia ăn, c̣n mời luôn
chủ nhà nữa. Không ai chịu ăn hết, cô giận cô ngồi ăn một ḿnh và nói
rằng: “Đu đủ của cậu Tư hái mà họ chê chớ. Thôi, tôi ăn một ḿnh, v́ cậu
Tư thương nên cậu cho tôi, tôi dại ǵ mà chia cho người khác”. Cô Ba
thiệt thà, nên cô nghe mấy lời lả lơi như vậy th́ cô lấy khăn che miệng
mà cười.
Cô Tư ăn ít miếng rồi cô đ̣i rửa tay. Lúc ấy thằng Ngộ với thằng Lạc đều
không có tại đó. Cô thông Hàng bèn nói rằng: “Con làm rộn quá! Muốn rửa
tay th́ đi ra đàng sau mà rửa, chớ nước đây đâu có”. Cô Tư ngó Thượng Tứ
và cười và hỏi rằng: “Đi ngă nào cậu Tư? Cậu dắt giùm tôi đi một chút
chớ. Nhà lạ ai biết đường đâu mà rờ”.
Thượng Tứ đứng dậy đi trước dắt đường cho cô Tư đi theo. Cô vừa đi vừa
cười và nói: “Ta đi rửa tay mà mấy người cười giống ǵ vậy không biết”.
Thượng Tứ thấy khách xầm x́ th́ cậu ái ngại, nên cậu chỉ chỗ cho cô Tư
rửa tay rồi th́ cậu lật đật bỏ đi ra trước liền. Cách một hồi, cô Tư đi
ra; lúc cô tới cửa song môn th́ cô dừng lại cúi đầu chào khách và nói
rằng: “Tôi chào thầy thông, cô thông. Ủa! Có cô Ba đây nữa mà. Thầy cô
xưa rày mạnh giỏi há, mấy cháu chơi? Thầy cô dùng cơm chiều rồi chưa? Để
tôi biểu bầy trẻ nấu cơm ăn nghe?”
Ai nấy nghe tiếng pha lửng mà có duyên th́ cười rộ. Cô thông Hàng thừa
dịp ấy cô cũng pha lửng mà đáp lại rằng: “Mợ Tư cũng mạnh giỏi há? Ờ, vợ
chồng tôi chiều đi chơi, chưa ăn cơm. Như mợ có hảo tâm, th́ biểu trẻ
làm vịt làm gà nấu cơm cho ăn cũng tốt”. Cô Tư day vô trong kêu om ṣm
mà nói rằng: “Bầy trẻ, có đứa nào đó coi bắt một con vịt cho thiệt mập
làm thịt dọn cơm ăn nghe không bây, cho mau, tối rồi khách đói bụng đa”.
Lúc ấy Hương hộ Huy với ông Ba Nở đi lại ngủ giùm, hai người bước vô tới
cửa, thấy khách chộn rộn, mà lại nghe biểu dọn cơm om ṣm th́ chưng hửng
nên đứng khựng lại đó.
Thượng Tứ nghe cô Tư với cô Thông nói chơi như vậy, nếu làm lơ th́ mất
lịch sự, bở vậy cậu kêu Hương hộ mà nói rằng: “Chú Hương, chú biểu con
Mang coi gà vịt ǵ đó bắt làm thịt dọn cơm ăn chơi. Chú mượn đứa nào đó
phụ làm giùm với nó cho mau”.
Cô Tư cười ngất mà nói rằng: “Mấy người thấy hôn? Tôi nói hễ tới nhà tôi
th́ ăn gà ăn vịt mà”.
Cô Ba nói rằng:
- Mầy nói bậy bạ mợ Tư mợ hay rồi mợ nổi ghen lên đây mà chết chớ.
- Đâu có. Mợ Tư có ghen hay không cậu Tư?
Thượng Tứ gặt đầu nói rằng: “Ở nhà tôi ghen lắm; bởi nó ghen nên tôi
không dám đi đâu hết đó, không thấy hay sao”.
Cô Tư le lưỡi rồi ngồi im, làm tỉnh mà nói rằng: “Thôi, tôi không dám
nói chơi nữa. Nói bậy rủi mợ Tư ŕnh đâu ngoài hè, mợ Tư vô mợ rượt chạy
không kịp”. Tuy cô mới nói cô không dám nói chơi nữa, song cô ngó quanh
quất rồi cô lại hỏi Thượng Tứ rằng:
- Cậu là người tân học, mà nhà cậu ở sao dọn theo xưa quá vậy, cậu Tư?
Ta mua ghế sa lông, ta mua bàn rửa mặt, ta sắm giường đồng đỏ, ta sắm
ghế xích đu, cửa cái ta treo màn tụi cườm, cửa sổ ta treo màn ren hàng,
ta dọn chỗ vợ chồng ngồi nói chuyện, ta sắm pḥng trưa nằm đọc nhựt
tŕnh. Tôi mà ở được nhà như vầy, tôi dọn dẹp coi đúng lắm.
- Tôi cũng biết mua sắm dọn dẹp theo cô nói đó lắm chớ. Nhưng v́ có hai
lẽ làm cho tôi không muốn lo đến sự sung sướng tấm thân: một là vợ tôi
không có ở chung với tôi, tôi phải qua lại bên Ông Văn, nên không cần
phải dọn dẹp nhà cửa làm chi; hai là tôi nghĩ có nhiều người nghèo khổ,
ăn không đủ cơm, ngủ không có chỗ, ḿnh ăn ở cho thái quá mà chi.
- Té ra mợ Tư không có ở chung với cậu hay sao?
- Không.
Cô thông Hàng chen vô mà nói rằng: “Bộ khi con Tư nó muốn ở đây với cậu
Tư hay sao, nên nó hỏi rút tới. Con nầy quá rồi! Hồi năy nó nói nếu nó ở
nhà cậu Tư th́ nó dọn đúng lắm. Bây giờ nó hỏi tới gia đạo cậu Tư nữa.
Thế con nầy nó muốn làm bé cậu Tư mà. Ủa! Mà phải đa. Hai người cũng thứ
tư hết, trời khéo khiến cũng kỳ chớ”.
Thượng Tứ cười và day mặt chỗ khác. C̣n cô Tư th́ đáp với cô Thông rằng:
“Chị nói bậy bạ mất duyên tôi c̣n ǵ. Con gái mới lớn lên mà làm bé cái
ǵ. Chị nói xui xẻo quá!”.
Trong lúc chờ cơm th́ mấy cô khách cứ nói pha lửng như vậy hoài; cô
thông Hàng cứ kiếm lời mà cột cô Tư hết sức rồi cột cô Ba cho Thượng Tứ.
Tuy Thượng Tứ cũng có lời qua tiếng lại với mấy cô, nhưng mà xét cho kỹ
th́ những lời cậu đối đáp, lời nào cũng ăn trợt, không có câu nào hữu
t́nh hoặc có ư gắn vô chi hết.
Cô thông Hàng trọng tuổi, mà cô lại lịch duyệt về khoa ái t́nh, cô ḍm
thấy cử chỉ của Thượng Tứ như vậy th́ cô thấy làm lạ, chẳng hiểu v́ cớ
nào Thượng Tứ là người ham chơi bời, có sự nghiệp, không ḥa với vợ, tiu
hiu một ḿnh, mà thấy gái đẹp cậu không động t́nh, coi bộ bơ lơ bảng
lảng.
Cơm dọn xong rồi, Thượng Tứ mời khách đi ăn. Cô Ba với cô Tư lănh sắp
chỗ ngồi, hai cô bắt Thương Tứ ngồi giữa, hai cô kềm hai bên, c̣n phía
bên kia th́ chừa cho hai vợ chồng thầy thông Hàng ngồi. Thượng Tứ liếc
coi th́ cô Tư ngồi bên tay mặt liến xáo, cô Ba ngồi bên tay trái nghiêm
chỉnh, mà mỗi cô thiệt cũng có cái vẻ đẹp riêng. Tuy vậy mà cậu không có
lộ một nét chi cho người ta hiểu ư cậu quyến luyến cô nào, cậu cứ giữ
lễ, cậu nói chuyện với hai cô, cũng như cậu nói chuyện với cô thông hoặc
thầy thông vậy.
Bữa cơm gần măn th́ Hương hộ Huy bước vào thưa với Thượng Tứ rằng có
thầy Ban biện lên lại có một người trai ăn mặc tử tế đi theo nữa. Thượng
Tứ ngó ra th́ quả thiệt thấy anh ruột là thầy Ban biện Chí với người anh
em bạn rể của cậu là chú Thôn Châu bước vô, thầy Ban th́ mặc đồ mát, c̣n
chú Thôn th́ khăn đen áo dài.
Hai người mới tới ngó thấy cuộc tiệc như vậy th́ chưng hửng. Thượng Tứ
đứng dậy chào và hỏi rằng: “Hai anh ăn cơm rồi chưa? Anh Hai qua bên nây
hồi nào? Qua có chuyện chi mà khuya dữ vậy?”.
Chú Thôn Châu đáp rằng: “Bữa nay hai vợ chồng tôi qua thăm thầy má. Hồi
tối tôi sửa soạn về, kế d́ Ba âm ỷ chuyển bụng, nên má biểu tôi chạy xe
luôn qua bên nây mà cho dượng hay”.
Mấy lời huỡn đăi ấy gieo giữa cái tiệc vui chẳng khác nào như cục đá
liện giữa bầy vịt đương lội tắm giỡn nhau dưới ao. Thượng Tứ ngẩn ngơ
buông đũa, sắc mặt coi mất vẻ tự nhiên. Thầy thông Hàng với mấy cô thấy
chủ nhà hữu sự, không c̣n ḷng nào mà vui nữa được, nên và riết cho hết
chém cơm rồi đứng dậy.
Thượng Tứ tŕnh diện vợ chồng thầy thông với hai anh và mời hai anh ngồi.
Cậu đi uống nước rồi chạy vô buồng mở tủ thay quần đổi áo lăng xăng. Cậu
biểu anh rể cho xe ngựa về trước rồi đi xe hơi với cậu. Cậu kêu Hương hộ
Huy dặn coi nhà. Cậu xin lỗi vợ chồng thầy thông Hàng và hai cô khách v́
cậu có việc nên phải qua chợ Ông Văn.
Thầy thông Hàng nói rằng: “Toa có việc th́ cứ sửa soạn riết cho rồi mà
đi. Tụi mỏa đi chơi mà hại ǵ, chừng nào toa đi th́ mỏa về”.
Mấy cô đă mất thú mà lại có sắc xẻn lẻn, hồi năy liến xáo, bây giờ êm ru.
Lại thêm thầy Ban với chú Thôn theo ngó hoài, nên mấy cô khó chịu hết
sức.
Thượng Tứ sửa soạn xong rồi mới từ biệt khách và biểu Thôn Châu ra xe
hơi mà đi.
Thầy Ban biện dặn Hương hộ Huy coi biểu trẻ ở đóng cửa, rồi thay mặt cho
Thượng Tứ mà đưa thầy thông Hàng với mấy cô lên xe. Chừng xe chạy rồi,
thầy thông cười ngất mà nói rằng: “Xui xẻo quá! Đẻ nghiệp ǵ mà nhè bữa
nay nó đẻ không biết! Làm ḿnh tốn mấy đồng bạc xe, ăn được có một bữa
thịt vịt, mà ăn chưa no nữa chớ”.
Cô Tư nói rằng: “Thầy nói vợ chồng cậu Tư bỏ nhau rồi, bỏ giống ǵ mà
cậu nghe nói vợ chuyển bụng cậu lính quưnh, coi bộ cậu lo quá mà kêu là
bỏ. Không được đâu. Vợ chồng người ta c̣n thương nhau, thầy rù quến bậy
bạ, phá gia cang người ta, thầy có tội chết đa”.
Thầy thông cười mà đáp rằng: “Con nầy nó nói điên quá. Thuở nay làm mai
dong là làm phước chớ sao mà có tội. Ngày sau tao chết, bây đóng trang
mà thờ tao mới phải”.
------------------
Chú thích:
(1) (tiếng Pháp écharpe): khăn quàng vai hay băng choàng vai của quan
chức lớn như băng choàng của vua chúa.
Chương 14
Thượng Tứ qua tới Ông Văn th́ vợ đă sanh rồi, sanh được một đứa con trai
rất ngộ nghĩnh. Cậu chạy vô pḥng mà thăm vợ rờ con; cậu hỏi thăm lăng
xăng, coi bộ cậu thiệt là vui, mà mợ trả lời dịu ngọt, trong ư mợ cũng
không hờn giận.
Con gái lớn của ông Hội đồng là cô Hai Khỏe, vợ của Thôn Châu, đă có
sanh hai lần rồi, nhưng mà cả hai đứa đều là con gái. Nay cô Ba Mạnh
sanh con trai th́ hai vợ chồng ông Hội đồng mừng rỡ, đến nỗi ông quên
cái lỗi cũ của rể nhỏ, ông không vị chút t́nh rể lớn, ông đứng nh́n cháu
ngoại trai mà nói rằng:
“Con Khỏe không nên thân, nó đẻ thứ con gái hoài. Coi con Mạnh nó giỏi
hôn ? Nó mới đẻ một lần, mà được con trai liền. Thằng nhỏ nầy tao coi
tướng nó được lắm. Để tao nuôi nó lớn rồi lập tự cho nó”.
Thượng Tứ đă có ư tính đợi vợ sinh sản cứng cát rồi cậu sẽ nói với cha
mẹ vợ một lần nữa mà rước vợ về. Nay cậu nghe cha vợ tính bắt luôn con
của cậu nữa th́ cậu ngẩn ngơ, tuy cậu không dám căi, song cậu phiền
trong ḷng.
C̣n cô Hai Khỏe thấy cha trọng con của em hơn là con của ḿnh th́ cô
cũng hờn, nên cô day mặt chỗ khác mà nói rằng: “Con nít mới đẻ, biết nó
làm sao mà thầy dám nói nó được. Được giống ǵ ?”.
Ông Hội đồng cười gằn mà đáp rằng: “Mầy giỏi đâu mầy sanh một đứa con
trai như con Mạnh cho tao coi thử coi”.
Cô Hai Khỏe liền xây lưng bỏ đi ra, cô không thèm nói chi nữa hết. Đến
khuya, hai vợ chồng cô lên xe mà về B́nh Cách.
Qua ngày sau có hai vợ chồng thầy Ban biện Chí qua thăm. Thượng Tứ đặt
tên con là Trần Thượng Thọ, mời Chánh lục bộ lại lập khai sanh, vợ chồng
coi rất thuận ḥa, mà cha con coi cũng hiệp ư. Cậu ở luôn ba bữa, rồi
nói với vợ rằng cậu bỏ nhà lâu quá không tiện, nên cậu tính về rồi mỗi
bữa cậu chạy qua thăm. Cô Ba Mạnh là người kỹ lưỡng về việc nhà, cô nghe
chồng nói như vậy th́ cho là nói phải, nên cô cũng khuyên chồng về mà
xem xét việc nhà.
Thượng Tứ sửa soạn về th́ có chị là cô Ba Ngọc qua thăm. Cậu phải ở nán
lại hơn một giờ đồng hồ cho chị thăm chơi rồi cậu mời chị lên xe hơi về
với cậu. Xe qua tới Chợ Gạo, cô Ba Ngọc không cho đưa về nhà, cô biểu
chạy luôn lên Mỹ Hội đặng cô thăm thầy Ban biện.
Về tới thầy Ban biện th́ đồng hồ vừa đúng 3 giờ chiều. Thượng Tứ cũng
ghé lại đó mà chơi với chị một lát.
Thầy Ban biện thấy có đủ hai em th́ thầy mừng, nên hai em vừa mới ngồi
th́ thầy nói rằng: “Hổm nay qua có ư trông thằng Tư về đặng qua nói
chuyện. Bữa nay nó về mà lại có con Ba nữa, thiệt là may quá”.
Cô Ba Ngọc nghe nói có chuyện th́ cô muốn biết cho mau, nên hỏi rằng:
- Anh muốn nói chuyện ǵ đó ?
- Chuyện của thằng Tư đây.
- Chuyện thằng Tư là chuyện ǵ chớ ?
- Thủng thẳng vậy mà. Hôm trước con Tư chuyển bụng. Bác Hội đồng biết xử
phải, nên bác sai anh em bạn rể nó, là Thôn Châu, chạy qua kêu nó. Thôn
Châu qua ghé đây trước. Qua nghe tin lật đật dắt Thôn Châu lên trển đặng
hối nó đi cho mau. Con Ba, em biết qua với Thôn Châu đến đó thấy giống
ǵ hay không ? Bước vô nhà th́ thấy thằng Tư đương đăi tiệc, nó ngồi
giữa, hai bên kềm hai cô nho nhỏ, mặt dồi phấn, môi thoa son, c̣n phía
bên kia th́ hai vợ chồng thầy thông Hàng, mấy cô ăn uống giởn trững om
ṣm. Chớ chi qua gặp một ḿnh qua th́ không hại ǵ, ngặt có Thôn Châu sờ
sờ đó nên qua sượng trân, không biết nói sao được hết.
Cô Ba Ngọc nghe rơ chuyện rồi th́ cô ngó Thượng Tứ mà nói rằng: “Trời
ơi, em chơi như vậy em không sợ mang tiếng hay sao, Tư ? Em có vợ chớ
phải tay không chưn rồi hay sao mà em làm lộng như vậy ? Chú Thôn Châu
chú gặp đây đố khỏi chú học đi học lại thấu tai con Tư rồi sanh rầy cho
mà coi. Qua nhớ hôm trước em thuật chuyện thầy thông Hàng làm mai làm
mối cho em th́ qua đă có nói thẩy là người không tốt, sao em c̣n gần
thẩy làm chi nữa ? Qua dám chắc, em nghe lời vợ chồng thẩy, em chơi bời
như vậy đó th́ gia đạo em phải hư hết”.
Lúc thầy Ban biện thuật chuyện th́ Thượng Tứ ngồi cười, mà đến chừng cô
Ba Ngọc khuyên dứt, th́ cậu cũng không căi. Cậu đợi anh chị nói hết rồi
cậu mới trả lời rằng: “Phải, chuyện anh Hai thuật đó thiệt có y như vậy
chớ anh Hai không có thêm bớt chút nào hết. Mà chị Ba nghe rồi chị Ba
rầy em, th́ cũng đáng lắm. Nhưng mà em xin tỏ cho anh chị biết rằng cái
việc đó bề ngoài coi th́ em quấy lắm, song bề trong xét lại em không có
lỗi ǵ. Khi má mất rồi, em nhờ chị Ba vạch giùm con mắt cho em, nên em
thấy tánh t́nh của vợ chồng thầy thông Hàng. Mấy tháng nay em sợ thẩy
lắm, em tránh xa, em không dám tới nhà thẩy. Hôm tháng hai, thẩy có
xuống nhà thăm em một lần. Em nhơn dịp lên chợ mà trả bạc cho Chà và, em
đưa thẩy về. Thẩy mời quá, nên em ghé nhà thẩy. Em ghé lần đó là lần
chót. Vợ chồng thẩy cho một cô ra bẹo em, tưởng em như hồi trước, tè ra
em hiểu ư rồi, em không thèm ngó ngàng tới, coi bộ vợ chồng thẩy mắc cở.
Xưa rày em tưởng thẩy bỏ em rồi, nào dè thẩy c̣n muốn cạo đầu em nữa,
thẩy chưa chịu thôi, nên hôm đó vợ chồng thẩy làm bộ mướn xe hơi đi hứng
gió chiều, lại có dắt theo hai cô nữa. Thẩy thấy em đứng ngoài cửa ngơ,
thẩy ngừng xe lại, mà em chắc dầu không có em đứng đó thẩy cũng ghé.
Thẩy mừng rỡ, tỏ ư muốn vô nhà thăm em. Ḿnh là người biết điều, lẽ nào
ḿnh cản không cho người ta vô nhà. Em mời vợ chồng thẩy vô, tự nhiên
hai cô kia phải vô theo. Vô nhà rồi, họ mưu sự túc gáy đ̣i ăn cơm. Anh
chị nghĩ lại mà coi, khách người ta đ̣i như vậy, lẽ nào ḿnh là chủ nhà,
ḿnh nói hết gạo hay sao ? Em phải ép bụng biểu làm vịt làm gà dọn mà
đăi họ một bữa.
Chuyện thiệt như vậy đó chớ có ǵ đâu. Phải, người ngoài ḍm vô th́ cũng
tưởng em dắt mèo chuột về nhà ăn uống vui chơi, mà kỳ thiệt th́ không
phải như vậy. Em không để ư đến mấy cô đó một chút nào hết. Mấy cổ pha
lửng, th́ em cũng phải pha lửng lại, đặng mấy cổ khỏi khi em là đứa ngu
vậy thôi. Em hiểu tư cách, thái độ của mấy cô đó hết. Hạng người như vậy
em biết chán rồi, em gần làm chi. Huống chi lửa ái t́nh của em đă tắt
rồi, có phải mấy cô như vậy đó mà nhúm lại được hay sao, nên chị sợ em
mê sa mà hư gia đạo”.
Cô Ba Ngọc là một người đàn bà được hưởng thú đầm ấm trong đạo cang
thường, c̣n Ban biện là một đàn ông chơn chất, từ nhỏ chí lớn thầy chưa
lội vào biển t́nh lần nào, hai người không rơ tâm sự của em, thấy em đă
có vợ rồi mà c̣n gần gũi với đàn bà khác th́ đề quyết là em lỗi niềm phu
phụ, bởi vậy em nói giọng nghe rất thành thiệt, nhưng mà hai người không
tin một chút nào hết. Cô Ba Ngọc đợi Thượng Tứ nói dứt lời rồi cô cười
mà đáp rằng:
- Em nói nghe thiệt xuôi rót. Ai đời đàn ông con trai chơi bời với đàn
bà con gái mà nói rằng không có ư ǵ chớ. Nói như vậy ai mà tin cho
được.
- Em cũng biết khó cho chị tin lắm, mà dầu vợ em hay là người nào khác
họ nghe em nói họ cũng không tin được. Họ không tin là v́ họ không biết
chuyện em, họ không thấu ḷng em. Em nói thiệt với chị, thuở nay có hai
cô gây mối ái t́nh cho em mà thôi, mà ái t́nh ấy bây giờ hết hy vọng, v́
hai cô đă có chồng rồi hết, lại một cô là vợ của một người bạn thiết của
em. Tại như vậy nên hồi năy em nói lửa ái t́nh của em đă tắt rồi, em coi
đàn bà con gái khác không có nghĩa ǵ hết.
- Em nói kỳ quá ! Vậy chớ vợ em đó, em không có t́nh ǵ với nó hay sao ?
- Thiệt không có t́nh ǵ hết, có cái nghĩa vợ chồng mà thôi. Cái nghĩa
ấy gây ra là bởi cha mẹ cầm trầu cau cưới nó cho em, nó kêu má em bằng
má, nó chịu tang chế cho má em, nó đẻ con cho em. Nhờ mấy điều ấy nên
gây được chút đỉnh nghĩa đó, chớ nếu không có như vậy th́ em không biết
vợ chồng em ra làm sao.
- Em nói khó nghe lắm. Vợ chồng sao lại không có t́nh.
- Em không hiểu vợ chồng người ta có t́nh với nhau hay không, chớ vợ
chồng em khó nói có t́nh được lắm.
- Em đừng có nói như vậy. Em có vợ như con Tư đáng gọi là có phước đa
em. Tuy nó c̣n nhỏ mà việc nhà giỏi giắn, ăn nói nhỏ nhoi, tánh nết hiền
lành, cử chỉ đằm thắm, vợ như vậy chớ đợi sao nữa em mới thương nó. Vợ
chồng ở với nhau có con rồi, em đừng có xao lăng không nên.
- Không. Em có xao lăng chi đâu. Tại chị nói, nên em cắt nghĩa cho chị
nghe mà thôi chớ. Tuy em nói vợ chồng em không có t́nh với nhau, song em
có tính việc phân rẽ bao giờ đâu mà chị sợ. Mấy tháng nay chị không thấy
em hay sao ? Vợ chồng em mà ở mỗi đứa một nơi là tại ai, chớ nào có phải
tại em. Anh Hai có thấy tận mặt, em năn nỉ hết sức, mà ông gia em ổng
không động ḷng, c̣n vợ em nó cũng không dám trái ư cha mẹ, tại như vậy
nên vợ chồng lôi thôi, chớ có phải em bỏ vợ em đâu.
Thầy Ban biện thấy cậu chỉ thầy mà phán chứng nên thầy nói rằng: “Thiệt,
bác Hội đồng làm cha mẹ, bác có gắt gao một chút. Bác không biết xét cho
con rể. Thằng Tư nhà cửa ruộng đất chàm nhàm mà bác cứ buộc nó phải về
bển mà ở. Về làm sao được ? Bác cố chấp quá như vậy tự nhiên vợ chồng nó
phải xa nhau. Thiệt, việc vợ chồng thằng Tư mà ngày sau có lôi thôi là
tại bác Hội đồng, chớ không phải tại nó”.
Thượng Tứ thỏ dài mà nói rằng: “Cũng tại con vợ của em nữa. Nếu nó biết
nghĩ đến phận em, nó về bên nây mà giúp đỡ việc nhà cho em, th́ ai cản
nó được. Mà thôi, tại hồi đi nói vợ má em giao kết lỡ rồi, bây giờ em
không phép trách ai hết”.
Anh em nói chuyện với nhau cho đến chiều mà thầy Ban biện với cô Ba Ngọc
cũng không hiểu tại sao Thượng Tứ nói vợ chồng không có t́nh với nhau,
c̣n Thượng Tứ cũng không biết nói thế nào cho anh chị hiểu được. Thượng
Tứ ăn cơm chiều rồi mới về trên nhà, c̣n cô Ba Ngọc th́ ở lại đó mà ngủ
đặng sáng cô đi lên Mỹ Tho mua đồ rồi cô sẽ về Chợ Gạo.
Từ ấy về sau, mỗi bữa Thượng Tứ đều có chạy xe qua thăm vợ con, khi ở
giây lát, khi ở chơi đến tối mới về. Cậu qua như vậy cho đến ăn đầy
tháng cho con rồi cậu mới huỡn huỡn năm ba bữa qua thăm một lần. Cậu
tính thầm trong trí để đợi 3 tháng cho vợ con thiệt cứng cát rồi cậu sẽ
xin rước hết vợ con về Mỹ Hội.
Thượng Tứ tính đợi tới 3 tháng lâu quá, bởi v́ có người khác tính làm
cho vợ cậu phải về nhà cậu mau hơn ḱa.
Số là hôm bữa cô Ba Mạnh đẻ, ông Hội đồng mừng rỡ, ông hủy bạc cô Hai
Khỏe, rồi ông tỏ ư muốn nuôi thằng nhỏ đặng ngày sau ông lập tự cho nó.
Cô Hai Khỏe lộ sắc bất b́nh liền hồi đó, mà chừng lên xe đi về B́nh
Cách, cô cằn nhằn với chồng rằng: “Tôi không dè con Mạnh khốn nạn như
vậy. Nó ở trong nhà một ḿnh, nó theo ̣n ỷ làm cho thầy má yêu nó đặng
đoạt hết gia tài mà ăn một ḿnh. Ḿnh thấy chưa ? Chưa ǵ mà thầy đă
tính nuôi con của nó đặng ngày sau lập tự. V́ thầy cưng nó nên coi bộ
thầy thương con của nó hơn là con của ḿnh”.
Thôn Châu đáp rằng:
- D́ Ba là con út, tự nhiên thầy má cưng chớ sao. Vậy chớ ḿnh không
nghe người ta nói giàu út ăn, khó út chịu hay sao ?
- Con nào cũng con, chớ sao đứa th́ thương, c̣n đứa th́ ghét.
- Ḿnh không hiểu. Tại d́ Ba có chồng, mà chồng th́ không thương dỉ cho
lắm, nên thầy má phải thương bù, biết hôn ?
- À ! Nói tới chuyện đó nghe c̣n khốn nạn hơn nữa. Mấy năm trước nó ao
ước lắm, ham lấy chồng học tṛ nhà trường, bận đồ Tây coi gọn gàng, nói
tiếng Tây nghe lốp bốp, nó chê làng xă là quê mùa. Nó gặp ông học tṛ
đánh chưởi nó như vậy đó cho sáng con mắt nó ra. Đáng kiếp lắm !
- Dượng Ba học hành tài năng tới bực nào tôi không biết, mà tôi thấy
cách dưởng chơi bời tôi chạy ngay.
- Chơi bời xài phá dữ lắm mà. Con Mạnh cầm ch́a khóa, tiền bạc thiếu ǵ.
Dại ǵ mà không xài.
- Dưởng chơi thả cửa không sợ mang tiếng mang tăm ǵ hết. Ḿnh biết hôm
tôi qua kêu dưởng tôi gặp việc ǵ hôn ?
- Gặp giống ǵ ?
- Gặp dưởng đương vui chơi với mèo (#1). Dưởng rước ba bốn con về nhà,
con nào con nấy bóng ngời. Tôi bước vô th́ thấy dưởng đương ăn uống say
sưa ngả ngớn với mấy con đó, coi thiệt ghê quá !
- Đồ như vậy đó mà thầy thương nó lắm, mới đẻ con đỏ lói mà thầy khen
tướng tốt, thầy tính nuôi đặng nữa lập tự cho nó cúng quảy nối gịng. Hứ
! Nghĩ mà tức cười.
- Ḿnh nói chi cho sanh rầy. Thầy làm sao thầy làm. Tại phần số ḿnh
không có con trai th́ ḿnh phải chịu ẹp, chớ nói giống ǵ được.
- Con trai làm chi, mà con gái lại sao ? Con trai của con Mạnh đó ngày
sau nó cũng như thằng cha nó, xài tiền phá của chớ nên thân ǵ. Không
được. Tôi phải làm sao, chớ tôi không chịu để gia tài của cha mẹ tôi cho
quân đó ăn hết đâu.
Thôn Châu nghe vợ nói mấy lời châm hẩm như vậy th́ thỏa ư nên tuy không
dám xúi vợ, song cũng không chịu can. Thái độ của chú Thôn nầy là thái
độ của thiên hạ xưa nay, trọng lợi hơn nghĩa, coi tiền tài hơn danh dự,
có chi trái đời đâu mà sợ người ta dị nghị.
Cô Hai Khỏe về nhà lo liệu hoài, không biết làm thế nào mà đuổi mẹ con
cô Ba Mạnh ra cho xa cái tủ sắt của cha mẹ. Cô muốn trở qua làm rầy, lại
sợ nỗi cha mẹ binh con út mà ghét thêm con lớn nữa. Cô tính không ra kế,
nên buồn hiu ăn ngủ không được.
Thôn Châu là người quỉ quyệt; anh ta nghĩ hái trái cấy phải đợi chín
muồi rồi mới nên hái, bởi vậy anh ta để cho vợ buồn rầu mấy bữa, chừng
coi hiệp thời rồi anh ta mới cười mà nói rằng: “Chuyện nhỏ mọn quá mà
buồn giống ǵ. Tưởng là làm việc chi ḱa, chớ nếu muốn cho d́ Ba nó
không ở trong nhà thầy má nữa th́ có khó ǵ lắm. Ḿnh đem chuyện dượng
Ba dắt mèo chó về nhà, y như lời tôi nói với ḿnh hôm trước đó, ḿnh
thuật lại chi d́ Ba nghe; dỉ nổi ghen lên, bồng con đi về bên Mỹ Hội mà
ở liền chớ ǵ”.
Cô Hai đắc kế rồi, cô hết buồn rầu nữa; cô tính đợi vài tháng cho cô Ba
Mạnh cứng cát rồi cô sẽ qua châm chích y như chước của chồng cô bày.
Cô Ba Mạnh đẻ đă được hai tháng rưỡi rồi. Thượng Tứ qua thăm, bồng con,
nựng nịu, cậu mới về Mỹ Hội hồi trưa, th́ chiều lại có cô Hao Khỏe ở
B́nh Cách qua liền.
Cô Hai Khỏe bước bước vô nhà chào hỏi cha mẹ rồi cô đi thẳng vô buồng mà
kiếm mẹ con cô Ba Mạnh. Lúc ấy cô Ba Mạnh đương bồng con cho bú. Cô thấy
chị về th́ cô mừng rỡ hỏi thăm lăng xăng. Cô Hai Khỏe xớt bồng thằng nhỏ
mà hun và nói rằng: “Mẹ kiếp nó, hổm nay lâu về, nay thấy nó trọng
cảy (#2). Cha nó có qua hôn ?”
Cô Ba Mạnh đáp rằng:
- Qua hoài. Bữa nay cũng có qua, mới về hồi trưa đây.
- Em tính bữa nào em về bển ?
- Cha nó tính đợi đầy 3 tháng rồi sẽ rước.
- Ờ, về bển mà ở chớ. Vợ chồng có con rồi, ở một người một nơi sao được.
- Chắc thầy má cho về ở chơi ít bữa, chớ đương (#3) cho ở luôn bển đa.
- Cho hay là không lại hại ǵ. Em ở luôn bển rồi thầy má giết em hay sao
?
- Dễ được đâu! Hồi trước kia c̣n không cho thay, bây giờ có thằng nhỏ
nầy, thầy cưng như trứng mỏng, cầu về chơi vài bữa mà sợ thầy không cho
đi, lựa là tới ở luôn bển.
Cô Hai Khỏe nghe nói như vậy th́ cô không vui. Cô trả thằng nhỏ cho cô
Ba Mạnh, cô móc túi lấy gói trầu ra mà ăn và nói rằng: “Thầy má làm như
vậy sao phải. Ai có con lại không thương, nhưng mà thương rồi làm cho
con phân rẽ vợ chồng hay sao. Không có được. Đă biết làm con th́ phải
nghe lời cha mẹ, mà nghe lời theo chuyện chớ nếu em nghe như vầy th́ hại
cho em lắm đa, nói cho em biết. Qua đă thấy ṃi rồi, nên qua mới nói
giùm cho em đó”.
Cô Ba Mạnh châu mày hỏi rằng: “Sao mà hại ? Chị thấy ṃi ǵ ở đâu ?”. Cô
và hỏi và ngó chị trân trân. Cô Hai Khỏe ngồi nhai trầu nhóc nhách, cô
ngó sững ra ngoài cửa sổ, rồi cô thở ra mà đáp rằng:
- Nói ra th́ em buồn, chớ nói mà ích ǵ.
- Chị có việc ǵ cứ nói thiệt cho em nghe mà. Có chi đâu mà buồn.
- V́ t́nh chị em, nên chị nói riêng cho em biết. Em ở bên nầy hoài, em
để thẳng ở bển có một ḿnh, chị sợ nó hư. Nó chơi bời tự do quá.
- Phải, ở nhà em hồi trước chơi bời lắm. Từ ngày má em ở bển mất th́ thề
thốt hứa chắc không chơi bời nữa, để lo làm ăn.
- Thề mớ mốc x́ ! Đàn ông con trai họ thề mà nghĩa ǵ ! Em tin lời thề
đó, em mất chồng đa, nói cho em biết.
- Từ hôm em đẻ đến nay qua bên nây ngày một, em coi không có ư ǵ mà.
- Nó làm bộ, em tin mà lầm ! Em biết bữa em chuyển bụng, anh Hai em qua
kêu nó, anh Hai em gặp giống ǵ hay không ? Quá lắm, nó đương ăn uống
vui chơi với ba bốn con mèo, con nào con nấy cũng lịch sự hết thảy. Qua
hỏi lại th́ xưa rày nó chơi thả cửa mà, mèo chó dập dều, ăn dần nằm dề
trong nhà, bây giờ bác gái mất rồi, nó c̣n kiếng nể ai nữa. Nó lấy đứa
nào nó cũng sắm đồ năm bảy trăm, mà năm ba đứa như vậy, chớ phải một đứa
hay sao. Em ở riết bên nây chừng một năm nữa chắc thẳng nó bán ruộng đất
hết. Vây em phải liệu coi, chớ nếu em nghe lời thầy má em ở hoài bên nây
th́ hại cho em lắm. Qua lại nghe nói trong đám mèo chó tới lui đó, nó
yêu có một con hơn hết. Con ấy ở Mỹ Tho. Nó đương tính làm hôn thú bực
nh́ đặng đem con đó về ở trong nhà. Ta nói thứ đàn ông hễ họ xa vợ th́
họ như vậy đó, bởi vậy lần nào qua về thăm nhà, qua có chịu ở lâu đâu.
Cô Ba ngồi nghe chị nói, mặt cô buồn hiu, song gượng cười mà đáp rằng:
- Ối ! Làm giống ǵ có sức th́ làm. Tôi lo nuôi con tôi mà thôi; tôi
không cần.
- Con nầy điên sao chớ ! Giống ǵ mà không cần ? Có chồng mà nói chuyện
ǵ nghe lôi thôi vậy ?
- Vậy chớ họ không cần ḿnh, dại ǵ mà cần họ.
- Có cái ǵ đâu nên phải cần hay là không cần. Đời nầy thiên ha yêu quỉ
lắm. Ḿnh có chồng th́ phải giữ chồng, chớ hễ để hở th́ họ giựt. Bây giờ
em có con rồi, em phải lo gia đạo em chớ, để cho thẳng có vợ bé vợ mọn
ngộ lắm hay sao ?
- Em cầu cho họ có vợ bé kia. Có như vậy em khỏi tính việc về bển nữa.
- Em nói nghe kỳ quá. Thẳng có ruộng đất nhiều, có nhà cửa tử tế, chớ
phải nghèo hèn ǵ hay sao. Em làm chủ cái sự nghiệp như vậy th́ sung
sướng quá, dại ǵ đi giận lẩy mà để cho thứ đồ tầm bậy nó hưởng.
- Chị tưởng em màng ruộng đất nhà cửa đó lắm hay sao ? Con người ta ở
đời phải cùng không chớ thứ đồ đó mà quí ǵ. Em không có ham đâu.
- Phải, em ỷ cha mẹ giàu, bề nào em cũng có thiếu ǵ tiền bạc mà lo, chị
hiểu mà.
- Chị đừng có nói như vậy. Không phải tại như vậy đâu.
- Vậy chớ tại giống ǵ mà em cứ đeo ở nhà hoài, em không chịu về bên
chồng ?
- Từ hồi trước tới bây giờ, thầy má không cho em về bển. Mà từ nầy về
sau dầu thầy má đuổi về bển, em cũng không chịu đi nữa.
Cô Hai Khỏe đứng dậy bỏ đi ra, cô và đi và nói rằng: “Thôi, ở đây đặng
mà ăn cho nhiều”.
Cô thấy chước của chồng bày đă không thắng mà lại làm cho cô Ba Mạnh
giận, không thèm về nhà chồng nữa, th́ cô bối rối không biết liệu lẽ
nào. Cô buồn xo, đến chiều ăn cơm cô ăn cũng không được. Tuy vậy mà tánh
t́nh ghen gổ của cô nó làm cho cô bứt rứt, không thế bỏ qua chuyện nầy
được, nên tối lại cô thỏ thẻ nói với ông Hội đồng, cô đem sự Thượng Tứ
dắt mèo chó về nhà, và tính cưới vợ bé mà thuật lại cho cha nghe. Cô
thêu dệt nhiều chuyện, tính làm cho cha sợ con rể ră rời, nên lúc tóm
lại cô nói rằng: “Thầy phải biểu con Mạnh về bển nó ở, chớ nếu cầm nó ở
bên nây hoài, đố khỏi vợ chồng nó xa nhau”. Chẳng dè ông Hội đồng cũng
như cô Ba Mạnh, ông nghe nói Thượng Tứ chơi bời th́ ông nổi giận trợn
mắt nói rằng: “Tao đă nhứt định không cho con Mạng về ở bển. Tưởng là
thằng chồng nó tử tế th́ tao c̣n cho qua lại, nếu nó sanh sự th́ tao bặt
luôn, có cần ǵ. Nó muốn cưới vợ khác th́ cưới. Con tao th́ tao bắt lại.
Cháu tao th́ tao nuôi. Ai làm sao được. Nó có giỏi th́ lên Ṭa mà kiện.
Tao đi hầu, tao sẽ kể chuyện của nó cho quan Ṭa biết”.
Cô Hai Khỏe nghe vậy th́ cô càng thêm giận, song cô không biết nói sao
được, nên sáng bữa sau cô bỏ đi về B́nh Cách.
Từ ấy về sau, Thượng Tứ qua, cô Ba Mạnh đă không vui như trước nữa, mà
cô lại có ư lánh mặt, giận không chịu nói chuyện với chồng. Thượng Tứ
ḍm thấy cử chỉ của vợ như vậy th́ cậu lấy làm kỳ, song cậu không nói
ra, đợi đủ ba tháng cậu sẽ xin rước về bển coi vợ nói thế nào.
Cô Ba Mạnh đẻ đă giáp ba tháng rồi, cô th́ mạnh mẽ, c̣n con của cô th́
cứng cỏi lắm. Một buổi sớm mới, cửa ngơ vừa mới mở, gà trong chuồng vừa
mới thả ra th́ thấy xe hơi của Thượng Tứ qua. Thượng Tứ bước vô, thấy
cha mẹ vợ đương ngồi trên ván mà uống nước trà, c̣n vợ th́ đương ngồi
một bên, con nằm ḷi cḥi gần đó. Cậu bước lại nắm cườm chưn của con mà
nựng; vợ liền bỏ đi xuống nhà dưới, coi bộ như không vui mà thấy chồng
đụng đến con ḿnh.
Thượng Tứ lấy làm buồn nhưng cậu mỉm cười rồi bước lại đứng trước mặt
cha mẹ vợ mà thưa rằng: “Thưa thầy má, vợ con nay đă cứng cát rồi. Vậy
con xin thầy má cho phép con rước về bển mà ở đặng phụ coi trong coi
ngoài với con, chớ con ở một ḿnh khó quá”.
Ông Hội đồng châu mày đáp rằng:
- Mầy mà cần ǵ vợ con. Rước vợ đặng mầy đánh chưởi nó chớ rước làm
giống ǵ.
- Thưa thầy, con đâu có dám vậy nữa.
- Mầy mà không dám !
- Thưa thầy, hồi trước con khờ dại nên con không biết trọng vợ, mà lại
làm lỗi với thầy má nữa. Từ ngày má con mất rồi th́ con ăn năn lắm. Con
lo làm ăn, lo sửa tánh nết, không dám chơi bời nghinh ngang như hồi
trước nữa. Vợ con nó cũng biết chuyện ấy chớ chẳng không.
- Trời ơi ! Mầy mà lo làm ăn ? Mầy mà không chơi bời nữa ? Mầy khinh khi
tao quá, nên mầy mới nói như vậy. Phải, mầy không đi chơi nữa. Nhà cửa
có sẵn, bây giờ mầy làm chủ, đi đâu làm chi cho mất công, rước mèo về
nhà chơi không tiện hơn hay sao ?
- Thưa thầy, con đâu có làm như vậy.
- Cũng c̣n chối ! Vậy chớ bữa vợ mầy chuyển bụng, tại sao anh Hai mầy
qua kêu mầy, không phải nó gặp mầy ăn uống vui chơi với ba bốn con mèo
trong nhà hay sao ?
- Thưa thầy, chuyện con ăn uống th́ có. Nhưng mà mấy người ấy là khách
quen đến thăm con, chớ có phải mèo chó ǵ đâu.
- Ờ, khách quen ! Thôi, nói bấy nhiêu đó đủ hiểu rồi. C̣n mầy cưới vợ bé
rồi, mầy c̣n rước con tao chi nữa ?
- Thưa thầy, con có vợ bé hồi nào đâu ?
- Ờ, cũng chối há ! Tao nói cho mầy biết, tao không muốn mầy bước chưn
tới nhà nầy nữa. Đừng có mong rước vợ con mất công. Tao không cho đâu.
Mầy có giận tao, mầy kiện tới đâu mầy kiện đi. Tao sẵn ḷng đi hầu.
Thượng Tứ chưng hửng, đứng ngó cha vợ trân trân, không nói được một
tiếng chi nữa hết. Thằng nhỏ nằm cḥi rồi khóc hoé lên. Cô Ba Mạnh ở
phía nhà sau chạy lên bồng con. Thượng Tứ thấy vợ th́ day qua hỏi rằng:
“Bữa nay tôi qua thưa với thầy má mà rước ḿnh. Thầy đă không cho rước,
mà lại cấm không cho tôi tới nhà nầy nữa. Trước khi tôi về, tôi muốn
biết coi bụng ḿnh ra thể nào. Vậy ḿnh muốn về bển mà ở hay không, xin
ḿnh nói một tiếng trước mặt thầy má đây cho tôi biết, đặng cho tôi về”.
Cô Ba Mạnh bồng con, day mặt vô cây cột và khóc và nói rằng: “Tôi với
ḿnh không thế ở đời với nhau được. Thôi, ḿnh có tính cưới vợ khác th́
cưới đi đặng vui chơi cho sung sướng. Không c̣n vợ chồng ǵ nữa đâu mà
lui tới”. Cô nói dứt lời liền bồng con đi vô buồng, nước mắt nước mũi
chàm ngoàm. Thượng Tứ đứng ngó theo, cậu cũng ứa nước mắt.
Theo hồi trước th́ chắc Thượng Tứ không thế không nói mích ḷng cha mẹ
vợ được. Bây giờ cậu đă thấy việc đời chút đỉnh, cậu đă sửa tánh được
bộn rồi, bởi vậy cha vợ nói như vậy, rồi vợ lại nói như vậy nữa, mà cậu
không nổi nóng, cậu lấy khăn lau nước mắt và chẫm răi nói với ông Hội
đồng rằng: “Bây giờ con mới thấy rơ vợ chồng cưới nhau v́ tiền bạc ruộng
đất, v́ đương môn đối hộ, chớ không v́ nghĩa t́nh, th́ không có t́nh
nghĩa mà ở đời với nhau được. Nhưng mà theo phận của con đây, con lại
c̣n thấy vợ chồng con xa nhau cũng có tại cha mẹ hết một phần trong đó
nữa. Con nói như vậy, không phải là con dám trách cha mẹ. Có lẽ tại trời
khiến như vậy cũng không biết chừng. Thôi, số con làm rể của thầy má
được có một năm mà thôi, th́ con cũng cam ḷng, chớ con không dám phiền
trách chi hết. Vậy con xin gởi vợ con của con cho thầy má nuôi giùm.
Chúc thầy má bên nây mạnh giỏi”.
Thượng Tứ nói dứt lời rồi xá cha mẹ vợ mà bước ra.
Bà Hội đồng lấy khăn lau nước mắt, chừng bà nghe tiếng xe chạy ra cửa
ngơ, bà mới nói rằng: “Ông nó nóng quá ! Việc con rể để thủng thẳng ta
coi đi coi lại. Mới nghe con Khỏe nói đó, th́ ông bứt liền. Ông làm như
vậy, tôi sợ ngày sau ông ăn năn chớ. Tôi coi ư con Khỏe nó ganh, nó
không muốn cho con Mạnh ở trong nhà nầy, nó sợ con Mạnh chuyên hết của
đi, nhứt là từ hôm ông nói để ông nuôi thằng nhỏ của con Mạnh đặng ngày
sau ông lập tự, th́ con Khỏe nó ghét lắm. Không biết chừng nó bày chuyện
đặng vợ chồng con Mạnh xào xáo chơi. Sao ông vội tin lắm vậy ? Vợ chồng
nó có con rồi, ông dễ rứt ra được hay sao ? Ông làm lếu quá”.
Ông Hội đồng ngồi găi đầu ngó ra ngoài sân, ông không nói chi hết, mặt
ông có sắc lo.
----------------
Chú thích:
(1) bạn gái, bồ, nhân t́nh
(2) to lớn
(3) không bao giờ
Chương 15
Nghĩ đến nhơn t́nh mà tức cười. Cưới vợ cho con th́ mong kiếm chỗ ít con
mà nhiều ruộng. Gả con lấy chồng th́ tính làm sao cho chàng rể khỏi ăn
của ḿnh. Cưới hay là gả, bên nào cũng suy xét cái lợi mà thôi, chớ
không dọ dẫm coi đôi trẻ có giống tánh t́nh, có hiệp ư tứ, có xứng tư
cách, có đồng kiến thức hay không. V́ vậy nên thấy nhiều cặp vợ chồng ăn
ở với nhau chưa bao lâu th́ đă rời ră, mà dầu có v́ lợi mà phải ráng
thuận ḥa với nhau đi nữa th́ trọn đời cũng không có một giờ nào là giờ
vui vẻ.
Thượng Tứ cưới cô Ba Mạnh hơn một năm rồi, mà vợ chồng chưa được hưởng
hạnh phước một giây phút nào hết là tại như vậy đó. Đă biết vợ chồng
Thượng Tứ phân rẽ là tại Ông Hội đồng Thưởng cưng con, không chịu rời
con, nên mới gây họa. Nhưng mà cái quấy của ông đó là cái quấy ḿnh thấy
trước mắt, c̣n nhiều cái quấy khác ngấm ngầm ḿnh không thấy, song những
cái quấy ấy nó ẩn ở trong mà giúp cuộc phân ly. Thử nghĩ mà coi, nếu vợ
chồng Thượng Tứ hiệp ư đồng tâm sâu t́nh nặng nghĩa, th́ cha mẹ dầu có
nghiêm khắc cho mấy đi nữa, cũng khó mà làm cho ră rời được.
Thượng Tứ hồi năy nghe vợ nói mấy lời đoạn nghĩa th́ cậu tức giận nên
cậu ứa nước mắt. Mà chừng lên xe đi về, cậu nghĩ lại thái độ của cha vợ
và cái t́nh của vợ đối với cậu, th́ cậu bắt tức cười, cậu không giận, mà
cũng không buồn nữa. Cậu về ngang nhà thầy Ban biện Chí, cậu ghé mà
thuật chuyện của cậu cho anh nghe, rồi cậu nói tóm rằng: “Tôi biết rồi,
tại tôi dại, tôi ưng con nhà giàu nên bây giờ việc vợ chồng của tôi mới
vỡ lỡ như vậy đó. Nếu tôi cưới chỗ thấp hơn tôi, th́ cha mẹ đâu có khi,
vợ đâu có bạc. Mà thôi, thà là nói dứt như vậy một lần cho khỏi nhọc
ḷng tôi nữa. Tôi cám ơn vợ tôi lắm, nhờ mấy lời vô t́nh vô nghĩa của nó
mà năy giờ trong trí tôi nhẹ nhàng không biết chừng nào”.
Thầy Ban biện thở ra mà nói rằng:
- Em ở đủ lễ nghĩa, tại bác Hội đồng gắt quá, bây giờ qua biết làm sao.
Sao hồi năy em không làm gắt bác lại, sao em không đ̣i bắt con ?
- Không được. Theo luật, vợ chồng xa nhau mà con c̣n nhỏ, th́ phải để
cho mẹ nó nuôi đến 12 tuổi rồi cha mới được phép bắt. Ví như mẹ nó có
làm điều tồi bại, không xứng đáng làm mẹ, th́ ḿnh mới bắt được. Mà muốn
bắt th́ phải kiện đến Ṭa, có án Ṭa cho rồi mới được bắt. Thôi, để cho
mẹ nó nuôi cũng được, c̣n đỏ lấm lói tôi bắt về bên nây rồi ai nuôi nó.
- Nhà cửa minh mông mà vợ con th́ lôi thôi, khó cho em quá.
- Không hại chi đâu. Anh đừng lo. Gặp cảnh nào tôi theo cảnh nấy, có sao
đâu mà sợ.
- Em kiếm vợ khác về ở hay sao ?
- Không. Cưới vợ nữa làm ǵ, đặng cho nó làm cực ḷng tôi nữa hay sao ?
Bây giờ cưới ai ? Cưới con nhà giàu th́ nó trọng bạc tiền, chớ không có
t́nh nghĩa chi hết. Cưới con nhà nghèo, th́ sợ nó v́ bạc tiền mà ưng chớ
không chắc nó thương ḿnh. C̣n cưới người thạo đời, th́ họ đẩy đưa môi
miếng, chớ họ cũng không có t́nh nghĩa ǵ. Huống chi tôi đă nói với anh
rằng bếp lửa t́nh của tôi đă tắt rồi, tôi không thương ai, không muốn ai
nữa, th́ có thế nào mà tính việc vợ chồng cho được. Nếu có người như con
ông Giáo Chuột trên Mỹ Tho, hay là như con ông Phán Hương trên Gia Định
th́ hoặc may… Mà người như vậy dễ ǵ kiếm được !
Thượng Tứ từ anh ra về, việc vợ con xào xáo như vậy, mà coi bộ cậu không
buồn cho lắm.
Lúc ấy vào cuối tháng tám, lúa ngoài đồng đám nào cấy sớm th́ đă đứng
cái (#1) rồi, đám nào cấy muộn th́ c̣n đương nở bụi. Kẻ nông phu không có
công việc làm, nên vác cần câu ra ruộng câu rê (#2), đầu đội nón lá, vai
mang giỏ tre, dầm mưa phơi nắng tối ngày, mà bắt cá đổi gạo vợ con ăn
không đủ bữa. Đàn bà th́ vo quần, bưng thúng, lội đi nhổ năn, hoặc hái
rau chóc, đặng sáng đem lên chớ bán năm bảy đồng xu; trẻ nhỏ th́ ráng
bội vô vườn cắt cỏ đem về cho trâu ăn, v́ lúa cấy giáp đồng, thả trâu
không được. Người nào có trồng bầu mướp chút đỉnh th́ cắt đem đi bán,
người nào có nuôi vịt gà ít con th́ cũng không thể để dành.
Con nhà nghèo đến tháng nầy th́ nhà nào cũng khốn đốn. Mà năm nay lúa
lên giá tới 1đ80 một giạ, bởi vậy con nhà nghèo càng khốn đốn nhiều hơn
các năm khác, có nhiều người làm hết sức mà không đủ gạo vợ con ăn cho
no.
Thượng Tứ không cần dùng tiền, mà hôm tháng giêng cậu nghe lời thầy Ban
biện, cậu bán lúa hết bộn, chỉ c̣n để trong lẫm chừng vài ngàn giạ mà
thôi, cậu nói để dành chơi, chừng nào giá được 2 đồng một giạ rồi cậu sẽ
bán.
Bữa nay cậu đi bên vợ về, rồi cậu đi coi lúa, cậu đi dạo vườn, cử chỉ
như ngày thường, không có đổi một chút nào hết. Tuy Hương hộ Huy với ông
Ba Nở đă thôi ngủ giữ giùm nhà cho cậu lâu rồi, song chiều bữa ấy Hương
hộ cũng lên chơi. Chú bước vô nhà, vừa thấy cậu th́ nói rằng:
- Nghe nói hồi sớm mơi cậu đi rước mợ Tư với em nhỏ, nên mới đi thăm
ruộng về, tôi lật đật chạy lên, trước thăm mợ Tư, sau coi em nhỏ được
bao lớn.
- Ủa ! Sao vậy ? Chừng nào mợ Tư mới về bên nây ?
- Không về nữa. Ông gia tôi không cho vợ con tôi về bên nây, mà ổng lại
cấm tuyệt, không cho tôi qua bển nữa.
- Cái ǵ kỳ vậy ? Mợ Tư cũng bằng ḷng như vậy hay sao ?
- Vợ tôi bằng ḷng lắm. Nó lại biểu tôi cưới vợ khác nữa chớ. Chú biết
tại sao vậy không ?
- Thưa không.
- Tại vợ chồng tôi cưới nhau mà không có t́nh với nhau, nên mới có
chuyện như vậy. Cha mẹ vợ tôi cứ bắt tội tôi chơi bời quá mà rứt tôi ra.
Vợ tôi không thương tôi, nên nó nghe lời cha mẹ mà nạng luôn tôi nữa.
- Xưa rày tôi ở ngày ở đêm trong nhà, tôi có thấy cậu chơi bời ǵ đâu.
- Người ta nói tôi dắt mèo về nhà, tôi cưới vợ bé rồi nữa chớ.
- Đâu có.
- Thôi, không hại ǵ. Họ nói sao cũng được. Họ cho tôi là đứa chơi bời
xài phá, để tôi chơi bời xài phá cho họ coi. Sáng mai chú kêu giùm hết
thảy tá điền tá thổ của tôi tựu lại đây cho tôi nói chuyện một chút.
- Cậu muốn chừng nào họ tựu ?
- Chiều mai.
- Thưa, được.
Chiều bữa sau, lối 4 giờ, tá điền tá thổ tựu đủ, người nào đi khỏi th́
có hoặc cha, hoặc mẹ, hoặc vợ, hoặc con đi thế. Thượng Tứ thấy phần
nhiều tay chai mặt nám, quần áo tả tơi, người đứng có róm ngoài cửa
dường như hổ phận nghèo hèn, kẻ đứng lỏn lẻn dựa cột bộ coi có sắc lo
sợ.
Thượng Tứ hỏi từng người coi ai c̣n lúa mà ăn hay không. Có Hương hộ Huy
với hai người tá điền nữa nói mỗi người c̣n được ba chục giạ. C̣n bao
nhiêu th́ nói trong nhà không c̣n lúa thóc chi hết. Thượng Tứ châu mày,
hỏi mấy người hết lúa rằng: “Mấy người hết lúa rồi làm sao mà ăn ?”
Thằng Kim xẻn lẻn thưa rằng:
- Thưa cậu, hễ hết lúa rồi th́ quơ tạm đầu nầy đầu kia mà ăn đỡ, chờ tới
mùa sẽ hay, chớ biết làm sao.
- Ai nấy đều hết lúa, th́ có ai c̣n đâu mà vay ?
- Thưa, anh em tôi hết, chớ có nhiều người họ c̣n.
- Họ cho mượn hay cho vay ?
- Thưa, họ giúp trong lúc ngặt nầy th́ tới mùa gặt phải trả lúa lời cho
họ.
- Họ ăn lời bao nhiêu ?
- Thưa, như hỏi 10 giạ th́ tới ngày phải trả 14 hoặc 15 giạ.
- Vay như vậy th́ mắc quá.
- Thưa, mắc rẻ ǵ cũng phải chịu, chớ nếu chê mắc rồi có lúa đâu mà ăn.
Hỏi như vậy mà phải năn nỉ hết sức mới được, chớ phải dễ hay sao.
Thượng Tứ lắc đầu nói rằng: “Tôi c̣n lúa vài ngàn giạ. Để tôi cho bà con
mượn mà ăn, đừng có đi vay hỏi người ta làm chi. Người nào cần dùng mấy
giạ nói cho tôi biên, rồi sáng mai lên đây tôi biểu bầy trẻ (#3) nó đong
cho. Mượn bao nhiêu th́ đến ngày trả bấy nhiêu, tôi không ăn lời. Luôn
dịp nầy, tôi nói cho bà con hay rằng từ rày sắp lên tôi không thâu tiền
thổ trạch của mấy nhà trong đất tôi nữa. Đă biết xưa nay bà con mỗi năm
phải đóng tiền ấy mỗi nhà đôi ba đồng. Tôi thấy bà con nghèo lắm, nên
tôi cho tiền ấy để may áo cho con bận, tôi không thâu nữa. C̣n mấy người
làm ruộng của tôi, tôi hứa từ rày sắp lên tôi bớt số lúa ruộng cho một
phần mười, nghĩa là số lúa tá mỗi trăm giạ tôi bớt cho 10 giạ. Tôi bây
giờ có một ḿnh, ăn xài không hết bao nhiêu, nên tôi giúp cho bà con
chút đỉnh đặng bớt nghèo”.
Ai nấy nghe nói đều chưng hửng, trong ḷng kính phục lắm, song quê mùa
nên không biết nói tiếng chi mà tạ ơn. Hương hộ Huy quen nhiều nên bước
lại gần nói rằng: “Cậu Tư nhỏ tuổi, mà cậu có ḷng thương con nhà nghèo
như vầy, th́ tôi chắc ông Trời sẽ cho cậu giàu có nhiều hơn nữa. Bây giờ
cậu giúp cho anh em chúng tôi một phần, ngày sau ông Trời sẽ giúp lại
cho cậu mười phần”.
Thượng Tứ cười rồi bỏ đi lấy giấy viết mà biên sổ mấy người xin mượn
lúa. Người hỏi 10 giạ, người mượn 20 giạ, biên hết rồi cộng lại th́ hết
thảy mượn có 600 giạ mà thôi. Thượng Tứ cậy Hương hộ Huy sáng bữa sau
lên coi đong lúa giùm cho tá điền tá thổ đem về mà ăn. Cậu lại dặn hết
thảy ai có cần dùng tiền bạc, hoặc 5 đồng, hoặc 10 đồng th́ đến hỏi cậu,
cậu sẽ cho mượn, v́ cậu định để sẵn 500 đồng bạc đặng giúp cho bà con
lối xóm trong cơn túng thiếu.
Tá điền tá thổ ra về, ai cũng mừng rỡ, ai cũng khen cậu Tư Thượng Tứ
giàu có mà nhơn, lúa cao giá mà không bán, lại để cho con nhà nghèo mượn
mà ăn, thuở nay có nhà giàu nào làm được như vậy.
Thiên hạ đồn rùm, thấu tới tay thầy Ban biện Chí. Thầy lên hỏi em rằng:
“Em làm cái ǵ vậy ? Em điên hay sao ? Em cho tá điền tá thổ mượn lúa,
th́ phải bắt họ làm giấy, phải tính số lời như người ta, chớ nên nói
miệng tày rồi làm sao mà đ̣i được ? Em làm lếu quá. Mà cho mượn tiền,
mượn lúa chẳng nói làm chi, sao khi không chẳng ai xin xỏ ǵ hết, mà em
lại sụt lúa ruộng ? Em làm như vậy qua sợ em phải mạt”.
Thượng Tứ châu mày đáp rằng: “Sao mà mạt ? Tôi ở phải với người ta, có
lư nào người ta lại giựt tôi. Mà dầu bạc tiền lúa thóc tôi cho mượn đó
họ không trả đi nữa, lại hết bao nhiêu sao, bất quá chừng một ngàn đồng
bạc chớ bao nhiêu. C̣n tôi sụt lúa ruộng cũng không hại ǵ. Số lúa ruộng
7 ngàn giạ, tôi cho họ một phần mười, th́ bất quá mỗi năm bớt số huê lợi
của tôi 700 giạ chớ bao nhiêu. Có phải tôi điên đâu, thiên hạ không biết
thương con nhà nghèo, họ điên chớ. Anh nghĩ lại mà coi, tôi có vợ con
cũng như không có, tôi khổ khắc người ta đặng chất chứa tiền bạc để dành
cho nhiều mà làm việc ǵ ? Tôi giúp đỡ cho con nhà nghèo không tốt hơn
là đi xài bậy xài bạ hay sao ? Anh tốn 5 ngàn đồng bạc mà làm Ban biện
đó có ích ǵ ? C̣n năm ngoái tôi đi chơi mấy tháng cũng tốn bốn năm ngàn
đó có ích lắm sao ? Tôi ham chơi, người ta cũng chê tôi làm bậy. Tôi xài
phá, người ta cũng chê tôi làm bậy. Bây giờ tôi không đi chơi nữa, tôi
không xài phá nữa, tôi giúp đỡ con nhà nghèo, anh cũng chê tôi làm bậy
nữa, thế th́ tôi biết ăn ở cách nào mới được khen làm phải ? Thôi, quấy
hay phải tôi tôi không cần, miễn là vui ḷng tôi th́ thôi. Xin anh đừng
lo, tôi chưa mạt đâu. Mà ví dầu tôi v́ con nhà nghèo mà phải mạt đi nữa,
th́ có lẽ họ cũng nuôi tôi lại được, không sao đâu mà sợ”.
Thầy Ban biện trề môi nói rằng: “Qua thấy em làm trái đời, qua nói cho
em nghe. Em đă lớn rồi, em nghe hay không nghe tự ư em, qua cản việc của
em làm sao được”.
Thượng Tứ đáp rằng: “Phải, em làm trái đời thiệt. Mà em coi đời nầy cách
ăn ở của thiên hạ trái mắt em lắm, nên em không thèm làm theo ai hết.
Cái phải của họ là cái trái của em, th́ tự nhiên cái phải của em là cái
trái của họ, có lạ ǵ đâu”.
Thầy Ban biện không phục lư thuyết của em, song thầy cũng không có lời
chi mà căi được nên thầy từ mà về.
Cách ít ngày, con Mang hay tin má nó đau, nên nó xin phép Thượng Tứ về
ít bữa đặng săn sóc má nó. Đă biết con Mang về th́ không ai lo cơm nước
cho Thượng Tứ, nhưng mà cậu nghĩ mẹ nó đau, không lẽ cậu cầm nó ở lại
được, bởi vậy cậu cho nó về rồi cậu mượn con Quế, là con gái Hương hộ
Huy, lên ở đi chợ nấu cơm giùm.
Tuy con Quế là con nhà nghèo, áo quần lam lũ, không biết điểm trang, chỉ
đeo có một đôi búp mù u đồng mà thôi, chớ không có nữ trang chi khác,
song mặt mày sáng rỡ, đi đứng dịu dàng, miệng cười hữu duyên, mắt ngó
hữu đức. Đă vậy mà nó là con gái mới lớn lên, trong ḷng chất chứa mối
cảm t́nh, trong trí tưởng tượng điều viễn vọng, nên cái ḷng với cái trí
ấy hiệp lại mà làm lộ ra nơi mặt nó một cái vẻ thiên nhiên đẹp đẽ phi
thường, cái vẻ ấy hay làm cho mê mẩn lờ đờ cho bọn tu mi nam tử.
Bữa nọ, Thượng Tứ nghỉ trưa một lát rồi cậu thức dậy leo lên vơng nằm
đưa ṭn ten. Trước sân trời nắng chang chang như đốt lửa, ngoài vườn cây
cỏ im ĺm như ngủ trưa, duy có con cu xanh đứng gáy trên ngọn tre, với
con thằn lằn chắt lưỡi trong kẹt cửa. Thằng Ngộ th́ mắc làm cỏ sau vườn.
Thằng Lạc th́ lén chạy về thăm nhà. Con Quế đương ngồi chơi dưới nhà
bếp, nó thấy Thượng Tứ thức dậy, bèn lật đật lấy b́nh trà mà chế nước
cho cậu uống.
Thượng Tứ thấy con nọ lên xuống qua lại gần cái vơng cậu nằm, cậu mới
liếc mắt ngó nó.
Cậu coi kỹ lưỡng, cậu mới thấy dung nhan của nó. Cậu nghĩ thầm, nếu con
nhỏ nầy mà sanh trong nhà giàu có sang trọng, th́ nhan sắc đó, tuổi tác
nầy, chắc người ta giành giựt mà cưới đă lâu rồi; v́ nó là con nhà nghèo
nên mới chịu thiệt tḥi, không ai thèm ngó tới. T́nh đời thiệt là khốn
nạn ! Có tiền dầu ngu xuẩn, dầu xấu xa, người ta cũng yêu chuộng; không
tiền dầu khôn ngoan, dầu đẹp đẽ, người ta cũng không màng !
Cậu đương buồn về thế t́nh, bỗng con Quế ở dưới nhà bếp bước lên nữa.
Chừng nó đi gần tới chỗ cậu nằm, cậu bèn kêu mà hỏi rằng: “Quế, năm nay
em được mấy tuổi ?”.
Con Quế giựt ḿnh nên đứng xựng lại ngó cậu, rồi đáp nhỏ nhỏ rằng:
- Thưa, năm nay em 18 tuổi.
- Sao em chưa lấy chồng ?
Con gái tới tuổi lấy chồng, hễ nghe ai hỏi tới việc ấy th́ thường hay
mắc cở. Con Quế nghe Thượng Tứ hỏi như vậy, nó không đỏ mặt tía tai như
gái khác, mà nó lại lộ sắc buồn thảm, cúi mặt xuống đất, đứng lặng thinh
một chút rồi mới đáp rằng: “Thưa, cha mẹ em cũng định gả em rồi”.
Thượng Tứ ngồi dậy, ngó ngay nó mà hỏi rằng:
- Cha mẹ em đă định gả rồi, mà sao em nói với qua coi bộ em buồn dữ vậy
?
- Thưa, em có buồn chi đâu.
- Em giấu qua làm chi. Qua ḍm sắc mặt, qua nghe tiếng nói, th́ qua đă
biết bụng em rồi, em chối sao được ? Tại sao hỏi tới lấy chồng mà em lại
buồn ? Em không ưa chỗ đó mà cha mẹ em gả ép phải hôn ?
- Thưa, không phải. Chồng đă đi hỏi em từ hồi năm ngoái.
- Dữ hôn ! Nói từ năm ngoái đến nay mà sao chưa cưới ?
- Thưa, chưa cưới.
- Vậy chớ đợi chừng nào nữa ?
- Em không biết.
- Em ưng chỗ đó hay không ?
- Thưa, cha mẹ em định lẽ nào cũng được, em đâu dám căi.
- Gả cho ai ở đâu ?
- Thưa, gả cho con bà Tám Hưng ở trên xóm trên.
- Tên thằng ǵ ?
- Thưa, tên Sang.
- Tại sao cha mẹ chịu gả, em cũng không căi, mà để lâu như vậy, không
cưới phứt cho rồi ?
- Thưa, hồi đi nói th́ má em đ̣i một đôi vàng. Bên chồng cũng chịu, tính
tháng ba năm nay cưới. Chẳng dè bước qua tháng giêng bà già chồng em đau
một trận dữ qua, chạy thuốc tốn hao hết tiền. Chồng em sắm đôi vàng
không nổi, nên ông mai xin với cha mẹ em định lại để thủng thẳng rồi sẽ
tính.
- Té ra tại đôi vàng đó mà cưới không được ! Vậy mà em thương thằng Sang
hay không ?
Con Quế cười mà không trả lời, lại coi bộ nó mắc cở.
Thượng Tứ hiểu ư nó rồi, nên cậu không hỏi nữa. Cậu cho nó xuống nhà
bếp, rồi cậu nằm gát tay lên trán mà suy nghĩ. Đồng tiền khốn nạn lắm
thay ! V́ nó mà nhiều khi vợ chồng hết thương nhau ! V́ nó mà nhiều khi
vợ chồng thương nhau song sum hiệp không được ! V́ nó mà nhiều khi người
tốt phải trở ra xấu ! V́ nó mà nhiều khi việc nên lại hóa ra hư ! Con
Quế tuy chồng chưa cưới, song coi bộ nó cũng thương chồng rồi. Tại chồng
không tiền mà cưới nổi, nên nó bứt rứt trong ḷng đến nỗi lộ sắc buồn ra
ngoài mặt. Nếu thằng Sang để hoài, không cưới được, ḷng người dời đổi
không chừng, rủi có chỗ nào khác có tiền họ đến nói, vợ chồng Hương hộ
Huy hồi chỗ trước mà gả chỗ sau, th́ cái t́nh của con Quế mới trở ra làm
sao ? Lấy chồng mà không thương chồng ! Có đôi bạn mà lại tư tưởng đến
người khác ! Cái kiếp con người dường ấy. Cái cuộc gia đ́nh như vầy, th́
vui sướng chỗ nào ? Huống chi con Quế là gái xuân xanh, lại là con nhà
nghèo nữa, thiếu ǵ cơ hội làm cho nó dễ ô danh xủ tiết. Nếu nó gặp một
cơ hội như vậy th́ tội cho nó biết chừng nào !
Thượng Tứ nằm suy nghĩ một hồi rồi cậu đi rửa mặt, thay đồ, lên xe đi
chợ Mỹ Tho. Cậu ghé tiệm bán đồ nữ trang cậu lựa mua một đôi vàng một
lượng chạm thiệt khéo. Cậu bỏ túi đem về, không nói cho trong nhà đứa
nào biết hết.
Đến tối, con Quế dọn dẹp dưới nhà bếp xong rồi nó về, cậu mới sai thằng
Ngộ lên nhà bà Tám Hương mà kêu thằng Sang xuống cho cậu biểu.
Thằng Sang nghe kêu, không biết có chuyện ǵ nên lật đật xuống liền. Cậu
hỏi thăm th́ thiệt quả nó đi nói con gái Hương hộ Huy, định hôm tháng ba
rồi nó cưới, nhưng v́ bởi bà già nó đau th́nh ĺnh, nó chạy thuốc hết
tiền hết lúa, nó không thế lo đám cưới nổi, nên phải cậy mai nói đ́nh
lại, đợi chừng nào nó làm có tiền rồi sẽ hay. Cậu hỏi làm đám cưới phải
tốn bao nhiêu. Nó nói bà già vợ nó đ̣i một đôi vàng, bởi vậy phải có một
trăm rưỡi đồng bâc mới dám làm đám cưới.
Thượng Tứ liền đi mở tủ lấy đôi vàng với một trăm đồng bạc mà đưa cho
thằng Sang và nói rằng: “Đây, tôi cho chú mượn vàng bạc đây mà cưới vợ.
Chừng nào chú làm ăn khá rồi chú trả lại cho tôi”.
Thằng Sang chưng hửng, đứng ngó Thượng Tứ mà không dám lấy vàng bạc và
cũng không biết nói chi hết, Thượng Tứ cười và biểu rằng:
- Chú cứ việc lấy đi. Chú chưa muốn cưới vợ hay sao, nên tôi cho mượn mà
chú lại dục dặc?
- Thưa cậu, tôi muốn lắm chớ … Ngặt v́ cậu làm phước giúp vàng bạc cho
tôi đây, biết chừng nào tôi trả lại cho nổi.
- Chừng nào cũng được. Nếu chú trả không nổi th́ thôi, cũng không sao.
- Cha chả, cậu thương tôi như vầy th́ tôi cám ơn cậu quá !
Thượng Tứ cười. Thằng Sang xin gởi vàng bạc lại đó, đặng nó về thưa lại
cho mẹ nó hay, rồi xuống nói với bên vợ nó chọn ngày, chừng nào cần dùng
th́ nó sẽ lấy.
-------------------
Chú thích:
(1) hết nở, hết đâm chồi.
(2) cách câu cá lóc ở nơi không có chướng ngại.
(3) người giúp việc
Chương 16
Sáng bữa sau, Tám Hưng xuống khóc và tạ ơn Thượng Tứ. Chiều lại Hương hộ
Huy lên chơi, chú nói bà sui đă có cho chú hay về sự Thượng Tứ giúp cho
con rể chú thành gia thất, rồi chú khen ngợi ân đức của Thượng Tứ vô
cùng. Thượng Tứ cười mà nói rằng: “Không có ân đức chi hết. Tôi thấy con
Quế với thằng Sang thương nhau, nhưng v́ có cái nghèo, nên nó không cưới
được, bởi vậy tôi giúp cho vợ chồng nó thỏa t́nh, chớ có chi đâu”.
Qua bữa sau nữa, con Quế lên nấu ăn, bộ nó hớn hở, mặt nó tươi chong.
Thượng Tứ biết nó đă hay việc cậu giúp cho thằng Sang cưới nó rồi. Cậu
lấy làm vui ḷng, rồi cậu lại nghĩ thầm rằng nếu cậu để dành số tiền mua
đồ kỷ niệm cho cô Hai Hẩu ngày trước đó, th́ bây giờ cậu giúp được tới
năm bảy người nghèo có vợ có chồng.
Thượng Tứ giúp cho tá điền tá thổ, hoặc cứu nhà nghèo trong xóm trong
làng, mỗi năm tốn hao ước chừng vài ngàn đồng bạc. Cậu làm những việc
“trái đời” đó, là v́ cậu thương con nhà nghèo, lại cũng v́ cậu thất t́nh
thất chí nên cậu làm, chớ không phải cậu mong được tiếng khen ngợi.
Nhưng mà những người nghèo khổ, đă thọ ơn rồi hay chưa cũng vậy, đều
kính phục mến yêu cậu, tôn trọng cậu hơn quan to, như thần sống.
Sự dân nghèo tôn trọng ấy làm cho mấy người có của ở trong làng trong
tổng không ưa cậu, đến nỗi họ bày chuyện xấu mà nói gian cho cậu. Thầy
Ban biện Chí là anh ruột cậu, mà cũng c̣n chê cậu là đồ điên. C̣n nói ǵ
ông Hội đồng Thưởng, hễ ông nghe ai nói tới việc của cậu th́ ông gải đầu
la lớn rằng: “ Ối ! Thằng đó mà nói làm tới chi. Thứ đồ ngu, nó làm bậy
làm bạ ít năm đây tiêu hết ruộng đất của ông Kế hiền để lại đó chớ ǵ.
Tôi biết trước nên tôi bắt con Mạnh lại, thiệt là hay lắm. Nếu tôi lôi
thôi, nó làm tiêu luôn sự nghiệp của tôi nữa chớ phải chơi sao. Khá, nó
biết thân, nên không dám héo lánh tới đây nữa, mà nó cũng bỏ thằng con
nó cho tôi nuôi luôn, nó không dám đ̣i bắt.
Ai thương ai ghét Thượng Tứ không màng; ai kích bác, ai chê cười cậu
cũng không kể. Cậu cứ giúp đỡ lo lắng cho con nhà nghèo, ai nói thế nào
mặc ai, miễn là cậu vui ḷng th́ thôi.
Một bữa nọ cậu đi chợ cậu gặp thầy thông Hằng. Thầy trách cậu theo cứ
lúc thúc ở nhà hoài, không đi chơi bời chi nữa hết. Cậu cười mà đáp
rằng: “Vậy chớ thầy quên mấy lời tôi nói với thầy hồi trước hay sao ?
Tôi chơi bời, quyết xài phá chút đỉnh đặng học khôn dại. Tôi tốn mấy
ngàn đồng bạc đủ rồi. Bây giờ c̣n đi chơi làm chi nữa ?” Thầy thông Hàng
có tịt nên thầy mắc cở; thầy không dám hỏi tới chuyện chơi nữa. thầy hỏi
lơ là việc nhà của Thượng Tứ rồi thầy từ mà đi. Từ ấy về sau thầy hết
dám tới nhà Thượng Tứ nữa, mà khi nào gặp cậu trên chợ, thầy cũng không
dám rủ ở chơi.
Thượng Tứ ĺa vợ con, tránh bậu bạn, trót năm năm trường hiu quạnh một
ḿnh, thú vui chẳng có chi khác hơn là cứu giúp tá thổ tá điền, hoặc d́u
dắt người trong làng trong xóm. Một buổi sớm mai, cậu vừa thức dậy th́
nghe tin cha vợ đă chết hồi hôm. Cậu lật đật đi xuống nhà thầy Ban biện
Chí mà hỏi coi t́nh cha vợ chàng rể đă dứt rồi, nhưng mà bây giờ ông Hội
đồng Thưởng từ trần, cậu có nên qua chịu tang hay không.
Thầy Ban biện liền đáp rằng: “Tuy vợ chồng xa nhau, nhưng mà không có để
bỏ chi hết. Đă vậy mà em ở với con Tư lại có con. Em phải qua chịu tang,
chớ không qua sao được”.
Thượng Tứ ngồi suy nghĩ một hồi rồi nói rằng:
- Tôi cũng nghĩ qua chịu tang mới phải, bởi v́ tuy ông gia tôi khiến cho
vợ chồng tôi phân rẽ, nhưng mà mấy năm nay tôi không cưới vợ khác, mà vợ
tôi nó cũng chưa lấy chồng. Đă vậy mà hồi má tôi mất, vợ tôi nó đă qua
chịu tang đủ lễ, có lẽ nào bây giờ tôi lại làm lơ. Ai quấy mặc ai, ḿnh
không nên lấy quấy mà trả quấy. Tuy vậy mà có một điều làm cho tôi ái
ngại là ông gia tôi giàu có lớn, tôi không tới lui đă năm sáu năm rồi,
bây giờ ổng mất, tôi qua chịu tang, tôi sợ e thiên hạ không hiểu, họ
tưởng tôi muốn hưởng gia tài nên lết tới.
- Họ tưởng thế nào trối kệ họ, hơi đâu mà lo. Gia tài của ông già vợ em
th́ em hưởng, can cớ cho ai mà họ nói. Em phải biết, theo thiên hạ th́
dầu bác Hội đồng chưởi nát đi nữa, họ cũng chui đầu mà tới hoài, chớ có
phải họ làm như em vậy đâu.
- Miệng thiên hạ khó ḷng lắm. Việc quấy, nếu họ làm th́ họ cho là phải;
c̣n hễ họ thấy ai làm, th́ họ chê cười, họ giem siểm.
- Ối ! Thây kệ họ ! Em liệu phải th́ em làm, đừng có kể ai hết.
- Không. Thuở nay tôi làm việc chi tôi có thèm kể ai đâu. Nhưng mà việc
nầy tôi ngại một chút là v́ tôi sợ vợ tôi nó không thương tôi, rồi nó
cũng khinh thị tôi nữa chớ.
- Có lẽ nào con Tư nó dám khinh thị em. Em đi đi, đừng có dục dặc chi
hết.
Thượng Tứ nghe lời anh, nên về thay đồ qua chợ Ông Văn liền. Bà Hội đồng
thấy rể nhỏ mấy năm nay không tới lui, mà bây giờ nó cũng qua, th́ bà
động ḷng nên bà khóc chồng nghe thảm thiết. Cô Ba Mạnh thấy Thượng Tứ
cô đăi cũng như thường chớ không tỏ dấu chi khinh khi hay là hờn giận.
Duy có vợ chồng Thôn Châu lạt lẽo, chồng c̣n hỏi lơ là, chớ vợ thiệt
không thèm hỏi tới.
Thượng Tứ ở măn đám tang. Chừng cúng phản khốc rồi, cậu sửa soạn cáo từ
mà về, th́ Thôn Châu nói rằng: “Dượng về chi gấp vậy ? Dượng phải ở lại
đặng tối nay tính việc nhà một chút chớ”.
Thượng Tứ cười mà hỏi rằng:
- Việc nhà là việc ǵ ? Tôi có biết việc ǵ ở đâu mà tính ?
- Ậy, mà dượng phải ở lại đặng tối hết khách rồi vợ chồng tôi nói chuyện
một chút.
Thượng Tứ tưởng vợ chồng Thôn Châu muốn phân giải việc vợ con của cậu,
nên cậu dụ dự, nửa muốn ở lại nghe coi người ta nói thế nào, nửa muốn về
phứt cho rồi đặng khỏi nghe những tiếng vô t́nh của vợ nữa. Cậu chưa
nhất định, bỗng nghe bà Hội đồng nói rằng : “Thằng Ba tính về hay sao ?
Về giống ǵ mà gấp dữ vậy ? Thầy con mất, con phải ở lại một ít bữa với
má chớ”. Mấy lời ấy tuy trách mà có t́nh, làm cho Thượng Tứ không thế
căi được, nên phải ở lại.
Tối lại, khách ở xa về hết ; tá điền tá thổ họ cũng về nghỉ đặng sáng
c̣n phải trở lại mà lo dọn dẹp.
Bà Hội đồng đương ngồi tại bộ ván trước bàn thờ chồng mà ăn trầu. Thôn
Châu với Thượng Tứ th́ ngồi chung quanh cái bàn kế đó. Cô Hai Khỏe ở nhà
sau đi lên, cô lại ngồi gần mẹ mà hỏi rằng : “Thầy mất rồi, bây giờ việc
nhà má tính sao đây ?”.
Bà Hội đồng day qua hỏi rằng :
- Việc nhà là việc ǵ ? Mầy muốn nói việc con Mạnh phải hôn ?
- Thưa phải. Tôi muốn nói việc đó.
- Hồi trước thầy giận thằng Ba, thầy mầy rầy la, không cho nó tới lui.
Tao can hết sức không được. Bây giờ thầy mầy mất rồi, con rể nó biết
phải (#1), nó qua chịu tang. Thôi, từ rày sắp lên, thằng Ba nó mắc gia
thế của nó, nó không về bên nây mà ở được, th́ vợ chồng nó qua lại với
nhau như hồi trước, chớ có chuyện chi đâu mà tính.
- Không. Không phải tôi muốn nói chuyện đó. Việc vợ chồng con Mạnh, má
tính thế nào má tính, tôi có cần nói làm chi. Tôi hỏi vậy chớ má quyết
để cho con Mạnh ở luôn trong nhà nầy hay sao ?
- Vậy chớ mầy biểu tao đuổi nó hay sao ?
- Tôi không bằng ḷng để nó ở nhà nầy nữa.
- Ủa ! Sao vậy ? Thầy mầy mất rồi, nó phải ở hủ hỉ với tao chớ. Tại sao
mà mầy lại không bằng ḷng ?
- Con cũng là con, mà tôi là con lớn nữa. Nó là nhỏ, nó không được phép
làm chủ cái nhà nầy. Như má muốn nó ở đây th́ má phải mời làng, hoặc
rước trưởng Ṭa, biên hết thảy vàng bạc trong tủ, biên hết thảy tài vật
trong nhà, rồi lập vi bằng giao một bổn cho tôi giữ mới được.
- Làm chi vậy ?
- Nếu không làm như vậy, con Mạnh nó đoạt hết gia tài rồi làm sao ?
Bà Hội đồng giận đỏ mặt. Bà kêu Thôn Châu mà hỏi rằng: “Thằng Hai, mầy
có nghe vợ mầy nó nói đó hay không ? Thiệt tao không dè con Khỏe nó bất
hiếu quá như vầy ! Cha nó chết, nấm mộ chưa khô, mà nó đă tranh gia tài,
nó muốn móc họng em nó chớ !”.
Thôn Châu đứng dậy đáp rằng:
- Thưa má, vợ của con nó muốn ngày sau chị em khỏi xích mích kiện thưa,
nên nó tính như vậy, chớ phải nó đ̣i chia gia tài bây giờ, hay là nó
ganh gổ chi d́ Ba đâu.
- Tè ra mầy cũng vậy nữa ! Nếu bây sợ con Mạnh ở đây nó ăn hết của, th́
vợ chồng bây về đây mà ở.
Cô Hai Khỏe hớt mà đáp thế cho chồng rằng: “Dầu má không biểu tôi cũng
về; dại ǵ mà để cho vợ chồng con Mạnh nó ăn hết”.
Bà Hội đồng giận quá, song bà không biết nói sao được, nên bà têm trầu
mà ăn, không thèm trả lời.
Cậu Thượng Tứ thấy vậy, cậu lấy làm bất b́nh nên cậu nói rằng: “Chị Hai
nói như vậy, em phiền lắm. V́ thầy đuổi em, nên năm sáu năm nay em có
dám tới lui nhà nầy nữa đâu. Nay thầy mất, em v́ cái nghĩa cha vợ chàng
rể nên em phải tới mà cư tang báo hiếu. Em v́ t́nh nghĩa chớ không phải
v́ gia tài. Tang lễ xong rồi, hồi chiều em muốn về, tại anh Hai cầm, rồi
má biểu nữa, nên em mới c̣n ở đây. Việc gia tài của thầy má, em không
cần biết làm chi. Xin chị Hai hỏi thử má coi từ ngày em vào làm rể của
thầy má cho đến bây giờ, em có xài tiền của thầy má hết bao nhiêu. Sao
chị chưa hỏi má, mà chị lại nói vợ chồng em ăn hết của thầy má ? Vợ em ở
trong nhà nầy, chị nghi ngại, chị ganh ghét, chị nói sao th́ chị nói,
chớ em là đứa vô can, nhà của em th́ em ở, tiền của em th́ em xài, em có
phạm đến quyền lợi của chị chút nào đâu, sao chị buông lời nói luôn em
nữa ? Anh Hai chị Hai không cho vợ em ở đây, th́ anh Hai chị Hai đuổi
nó. Anh Hai chị Hai muốn về ở đây, th́ anh Hai chị Hai về ở. Làm thế nào
em cũng không cản trở ǵ, sao anh chị tranh giành gia tài, mà lại kẹp
luôn em vô làm cho ?”
Cô Hai Khỏe nghẹn họng, c̣n Thôn Châu hổ ngươi, nên hai vợ chồng ngồi
nín khe.
Bà Hội đồng tằng hắng rồi bà nói rằng: “Bây giờ mới thấy rơ ràng ai tốt
ai xấu ! Mà tao nói cho bây biết, cha bây lầm chớ tao không có lầm đâu.
Nhà cửa ruộng đất của tao làm ra, tao muốn cho ai tao cho, không ai được
phép nói tiếng ǵ. Nhà nầy cha bây nhứt định cho thằng Thọ ở đặng nó
phụng tự ông bà, th́ mẹ con nó ở. Bây có quyền ǵ mà đuổi. Vợ chồng bây
thiệt là khốn nạn ! Cha bây chết, mới chôn vừa rồi; tao c̣n sờ sờ đây,
mà bây đă muốn sanh chuyện đa há ! Đâu bây giỏi kêu ai tới biên gia tài
của tao, th́ bây làm thử cho tao coi”.
Cô Hai Khỏe xụ mặt đáp rằng:
- Thầy nói để cái nhà nầy cho con của con Mạnh, mà thầy có lập chúc ngôn
hay không ? Như có th́ má đưa tôi coi thử coi.
- Cha mầy nói miệng cũng đủ, cần ǵ phải có giấy tờ.
- Có được đâu. Nếu không có giấy tờ th́ cái nhà nầy là của chung, có ai
mà giựt được.
Năy giờ cô Ba Mạnh đứng núp trong cửa buồng, cô nghe rơ ràng các việc
hết thảy. Chừng cô Hai Khỏe tỏ lời ganh gổ thái quá, th́ cô Ba Mạnh
không thế dằn ḷng nữa được, nên cô bước ra mà nói rằng: “Chị Hai né,
chị muốn ở nhà nầy th́ chị về đây mà ở. Tôi không thèm đâu, đừng có theo
mà giành. Tại thầy nên tôi mới ở đây chớ. C̣n thầy nói cái nhà nầy làm
nhà thờ, để cho con tôi ở mà phụng tự ông bà, chớ phải tôi giựt hay sao,
nên chị nói nhiều chuyện. Cha mẹ sanh có hai chị em, mà chị nghe lời
người dưng, chị không biết thương em út. Thầy mới mất mà chị đ̣i biên
tài sản, chị muốn chia ruộng đất, chị quyết giành nhà cửa, chị làm như
vậy không sợ họ cười hay sao ? Dầu chị không kể t́nh chị em, th́ chị
cũng phải nghĩ nghĩa mẹ con chớ. Sao chị lại kiếm chuyện mà làm cho má
buồn như vậy ? Tôi biết ư chị rồi. Chị sợ cho tôi ở đây rồi tôi chuyên
hết gia tài đi. Thôi, chị về đây mà ở với má. Tôi giao hết gia tài cho
chị ăn một ḿnh, tôi không chia chác ǵ đâu, đừng có ganh ghét nữa”.
Tuy mấy lời của cô Ba Mạnh là lời nói lẩy, song xét cũng có cái nghĩa ít
nhiều, bởi vậy Thượng Tứ ngồi nghe, cậu lấy làm vừa ḷng. Cậu nghĩ, nếu
ở nữa th́ cũng nghe cái chuyện tranh gia tài chớ không ích ǵ, bởi vậy
cậu kiếm cớ cáo từ mà về liền.
Cách vài ngày, bà Hội đồng sai bạn đi Mỹ Hội kêu Thượng Tứ qua cho bà
nói chuyện. Thượng Tứ không hiểu chuyện ǵ, nên lật đật lấy xe đi liền.
Cậu bước vô nhà không thấy vợ chồng Thôn Châu, chỉ thấy bà Hội đồng với
vợ con cậu mà thôi.
Cậu qua ở mấy bữa đám ma, thằng Thọ đă quen với cậu rồi, nên nay nó thấy
cậu th́ nó chạy a lại mừng, cha con ôm nhau coi bộ thân thiết lắm.
Bà Hội đồng thấy vậy bà cười mà nói rằng: “Ông Trời ổng khiến kỳ cục
quá. Từ hồi nó mới được ba tháng cho tới bây giờ nó có thấy mặt cha nó
đâu. Mới gặp mấy bữa hổm, mà bây giờ coi bộ nó tŕu mến chớ. Hổm nay nó
nhắc cha nó hoài. Né, Thọ, con về bên Mỹ Hội mà ở với cha con, con chịu
hay không ?”.
Thằng Thọ day lại hỏi rằng:
- Mỹ Hội ở đâu ?
- Chỗ cha con ở đó.
- Chịu. Mà má cũng đi với tôi nữa chớ.
- Con đi với cha con. Má con mắc ở nhà với bà ngoại.
- Không chịu. Tôi đi một ḿnh rồi tôi nhớ má tôi làm sao ?
- Có cha con đó không được hay sao ? Cần ǵ phải có má ?
- Có cha mà cũng phải có má tôi mới chịu.
Bà Hội đồng nghe cháu nói như vậy th́ bà cười ngất. Vợ chồng Thượng Tứ
cũng ngó nhau mà cười.
Bà Hội đồng bèn nói với Thượng Tứ rằng: “Vợ chồng con Khỏe tham lam,
không ra giống ǵ hết. Bữa hổm con nghe nó nói đó th́ con đă hiểu rồi.
Nó kể đồng tiền, chớ nó không biết nhơn nghĩa. Con của má đẻ, má biết
lắm. Con Khỏe hồi chưa có chồng nó có như vậy đâu. Tại thằng chồng nó
khốn nạn, mưu sự, bày đặt cho nó, nên nó mới sanh tâm ganh gổ đó. Hôm nọ
con về rồi, nó cứ theo gây gổ với con Mạnh hoài, nó nói nếu con Mạnh ở
đây th́ nó phải thưa với Ṭa đặng xin biên tài sản, kẻo con Mạnh sang
đoạt hết đi. Con coi có phải là nó khốn nạn hay không ? Thôi, thứ đồ bất
hiếu như vậy, má không thèm kể nó nữa. Má kêu con qua đây, là muốn nói
chuyện con Mạnh với con. Thầy con tánh hay cố chấp lắm; hễ ổng thấy việc
trái ư, th́ ổng ghi vào trí mà nhớ hoài, không ai khuyên giải được hết
thảy. Tại ổng hờn con một chút mà ổng không chịu cho con Mạnh về bển,
chớ không có chi lạ. Thôi bây giờ thầy con mất rồi, má không muốn để cho
vợ chồng, cha con phân cách nhau nữa; vậy từ rày sấp lên má cho phép con
hoặc muốn rước mẹ con con Mạnh về bển mà ở cũng được, hoặc để bên nây hủ
hỉ với má, rồi con qua lại cũng được. Con tính lẽ nào th́ con liệu lấy”.
Thượng Tứ ngồi suy nghĩ một hồi rồi cậu đáp rằng: “Má thương con, má
muốn cho vợ chồng con tái hiệp, cái ơn ấy dầu măn đời con cũng không
quên. Nhưng mà con xin phép má cho con hỏi một điền nầy: má định như
vậy, mà không biết con tới đây, hoặc con rước về bển, vợ con nó có vui
ḷng hay không ?”.
Bà Hội đồng chưng hửng mà hỏi rằng:
- Tại sao con hỏi kỳ cục như vậy ? Sao mà nó lại không vui ḷng ?
- Thưa má, con hỏi như vậy là v́ con thấy vợ con không có t́nh ǵ với
con hết. Má nhớ lại mà coi, ngày vợ con đẻ được 3 tháng, con qua xin
rước, thầy rầy rà và cấp không cho con tới lui nữa. Con hỏi ư vợ con,
th́ nó nói con với nó đă hết duyên nợ rồi, nó biểu con cưới vợ khác,
không c̣n vợ chồng ǵ nữa mà tới lui. Nếu vợ nó hết thương con rồi, mà
má ép nó th́ cực ḷng nó chăng ?
Cô Ba Mạnh nghe chồng nói như vậy th́ cô khóc mà đáp rằng: “Hồi đó tôi
nói nặng ḿnh là tại chị Hai đa. Đến sau tôi mới biết là chỉ nhiều
chuyện”.
Thượng Tứ chưng hửng bèn hỏi rằng:
- Sao mà tại chị Hai ? Chỉ nói giống ǵ ?
- Chỉ kẽ vạch, chỉ nói ḿnh chơi bời lung lắm, đêm nào ḿnh cũng đem mèo
chó về nhà, ḿnh lại đương tính kiếm vợ khác nữa. Chỉ nói nhiều chuyện
lắm, nên tôi giận, tôi không chịu về bển.
- Té ra chị nầy sanh chuyện quá rồi ! Chị đặt điều làm cho phân rẽ vợ
chồng người ta chi vậy !
- Không. Bây giờ tôi hiểu rồi. Chỉ bày chuyện đó không phải chỉ muốn làm
cho vợ chồng ḿnh phân rẽ đâu. Chỉ không muốn cho tôi ở nhà nầy, chỉ bày
chuyện đặng cho tôi ghen tôi về bên nhà mà ở. Chẳng dè chỉ nói, tôi nổi
giận, tôi không chịu về bển, làm cho cái kế của chỉ không thành, nên mấy
năm nay chỉ ghét tôi lung lắm.
- Ḷng người thiệt là sâu hiểm quá ! Mà nhứt là cái ḷng tham lợi có thể
giết người được như chơi !
Thượng Tứ hiểu t́nh ư vợ rồi, cậu hết phiền nữa nên cậu thưa với bà Hội
đồng rằng: “Thưa má, bây giờ má cho phép vợ chồng con sum hiệp, lẽ th́
con phải để vợ con ở bên nây mà hủ hỉ với má mới phải. Nhưng mà con xét
tánh ư chị Hai, nếu để vợ con ở đây th́ chỉ sanh chuyện, rồi làm trong
nhà xào xáo càng thêm cực ḷng cho má. Vậy con xin má để con rước hết vợ
con của con về bển mà ở cho yên ổn trong nhà. Tuy nói về bển, song năm
ba bữa cũng qua một lần mà thăm má, chớ không phải đi luôn. Xin má đừng
buồn”.
Bà Hội đồng chịu cho. Thượng Tứ xin rước liền. Bà nói ngày ấy không được
tốt nên bà biểu đợi hai bữa nữa, nhằm ngày 21 rồi sẽ qua rước.
------------------
Chú thích:
(1) biết điều đúng
Chương 17
Thượng Tứ về ghé nhà thầy Ban biện Chí mà thuật việc nhà lại cho thầy nghe.
Thầy Ban biện nói rằng: “Vợ chồng Thôn Châu ham ăn quá rồi nói bậy. Bác Hội
đồng chết không có làm chúc ngôn tương phân, th́ gia tài bác gái làm chủ,
hưởng huê lợi măn đời, con rể thưa kiện ǵ được. Nó có quyền ǵ mà đuổi mẹ
con con Tư”.
Thượng Tứ đáp rằng: “Ối, hơi nào mà căi cọ với kẻ tham lam. Tôi nghĩ bắt tức
cười, ông gia tôi thương vợ tôi mà tôi phải phân cách vợ con; bây giờ chị vợ
tôi ghét vợ tôi, mà tôi lại được ḥa hiệp với vợ con. Việc đời kỳ quá !”.
Nội bữa chiều ấy, tá điền tá thổ đều hay tin bữa 21 Thượng Tứ sẽ rước vợ con
về Mỹ Hội.
Sáng bữa 21, Thượng Tứ dặn thằng Ngộ mở cửa quét nhà, dặn con Mang đi chợ
nấu ăn, rồi cậu đem xe ra mà rước vợ con.
Cô Ba Mạnh đă thâu xếp quần áo sẵn rồi, nên Thượng Tứ qua chơi một chút rồi
thưa với bà Hội đồng mà xin rước vợ con. Bà Hội đồng đưa con rể ra xe, bà
nói rằng: “Hai con về bển, bữa nào rảnh th́ chạy qua thăm má, chớ vợ chồng
con Khỏe má hết kể rồi”. Bà và nói và ôm thằng Thọ mà hun. Cô Ba Mạnh bước
lên xe mà chảy nước mắt. Thượng Tứ thấy vậy cậu rất động ḷng; bây giờ mới
hiểu mẹ vợ với vợ của cậu không phải là không có t́nh với cậu.
Xe chạy vù vù, thằng Thọ nói chuyện lăn líu, khi kêu cha mà hỏi, khi ngó mẹ
mà cười. Chừng xe quanh vô sân mà ngừng, Thượng Tứ ḍm vô nhà, thấy người ta
đông dầy dầy, cậu không hiểu ở nhà có việc ǵ, nên lật đật bước xuống mà
hỏi. Hương hộ Huy chạy ra chào mợ Tư rồi nói với cậu rằng: “Tá điền tá thổ
với bà con trong làng trong xóm nghe nói bữa nay cậu rước mợ Tư và em nhỏ
về, nên họ tựu lại mà chào mừng mợ Tư, chớ không có việc chi hết”.
Thượng Tứ ngó vợ mà cười, rồi nắm tay con mà dắt vô nhà, cô Ba Mạnh cũng đi
theo một bên đó. Khi bước vô cửa cậu thấy đủ mặt, đàn ông có, đàn bà có,
người già có, người trẻ có, th́ lấy làm cảm động nên đứng lại mà nói với vợ
rằng: “Đây là bà con lối xóm. Tôi rước ḿnh, tôi không có nói trước cho ai
hay hết, mà bà con họ tựu lại mừng ḿnh đông như vậy đó. Ḿnh coi đó th́ đủ
biết ḿnh không về bên nây người ta buồn, c̣n ḿnh về bên nây người ta vui
là dường nào”.
Cô Ba Mạnh cảm xúc quá, cô không biết lời chi mà tạ ơn, chỉ ú ớ nói rằng:
“Tôi cám ơn bà con … Không phải tại tôi không muốn về bên nây”. Cô nói có
mấy lời rồi cô lấy khăn lau nước mắt.
Có mấy cặp vợ chồng nhờ Thượng Tứ mà được thành gia thất, bước ra đứng trước
nói rằng: “Chúng tôi nhờ cậu Tư giúp đỡ nên mới có đôi bạn mà làm ăn. Mấy
năm nay chúng tôi tức quá, chẳng hiểu v́ cớ nào cậu Tư người nhơn đức, giúp
cho trong làng trong xóm trai có vợ, gái có chồng, c̣n phận cậu Tư vợ chồng
phân rẽ. Chúng tôi vái van hoài, vái cho cậu Tư mợ Tư được sum hiệp. Nay
trời Phật nhậm lời vái của chúng tôi, thiệt chúng tôi mừng không biết chừng
nào mà nói cho được”.
Mấy người khác lại tiếp theo mà nói nhờ cậu Tư nên có nhà cửa ở kín đáo, nhờ
cậu Tư nên có cơm nuôi vợ con, nhờ cậu Tư nên có thuốc uống khỏi chết, nhờ
cậu Tư nên thuế khóa được thảnh thơi, lời nói nghe thiệt thà, mà bộ tướng
coi kính trọng lắm.
Cô Ba Mạnh động ḷng ngơ ngẩn, không biết nói sao được. Thượng Tứ không dè
làm nghĩa mà được người ta cám nghĩa đến chừng ấy, bởi vậy cậu đắc ư, đứng
chúm chím cười hoài.
Hương hộ Huy bước lại thưa rằng: “Xin lỗi cậu Tư, bà con lối xóm nghe nói mợ
Tư về bên nây ai cũng mừng, nên có hùn tiền với nhau mua một con heo làm
thịt ăn mừng. Họ đương làm thịt heo ở đàng sau. Xin cậu Tư mợ Tư lát nữa ăn
uống chung vui với bà con chúng tôi một bữa”.
Thượng Tứ gật đầu rồi day qua nói với vợ rằng: “Thuở nay tôi mang tiếng xài
phá. Tôi xài phá như vầy đó. Người ta nói tôi phải mạt. Đă năm sáu năm rồi,
ruộng đất tôi vẫn c̣n đủ, nhà cửa tôi vẫn c̣n nguyên, tôi chưa mạt. Mà dầu
tôi xài phá như vậy tôi phải mạt đi nữa, tôi cũng vui, bởi v́ một ḿnh tôi
mạt mà cả trăm nhà được ấm no th́ có hại ǵ. Song tôi không mạt đâu, ḿnh
đừng lo”.
Cô Ba Mạnh ngó chồng mà cười, rồi vợ chồng dắt con đi vô.
Tá điền tá thổ tan ra, đàn bà th́ xuống nhà sau lo nấu nướng, đàn ông th́
chia nhau người ra xe xách đồ đem vô buồng, người coi dọn bàn sắp ghế sửa
soạn dọn tiệc.
Vợ chồng sum hiệp, cả xóm mừng vui, người trên cảm v́ t́nh, kẻ dưới yêu v́
nghĩa. Con nhà giàu có ai biết cái hạnh phước nầy hay không ?
An Trường, Avril-Juillet 1931
Hết
|