|
|
Nhà may Molly nằm trên một con
phố sầm uất. Tấm biển hiệu được thiết kế theo phong cách
hiện đại và tủ kính trưng bày rất bắt mắt. Đan bước hẳn vào
trong, trông thần sắc của cô hôm nay đă khá hơn nhiều so với
ngày cô mượn điện thoại của Lập gọi cho những người đang
ngồi kia. Nga và Thịnh đang nh́n anh với vẻ thắc mắc bồn
chồn.
- Sao, hai người cưới xin chuẩn bị đến đâu rồi? - Đan thở
ra, quăng ba lô xuống chiếc ghế xoay. Cô ra hiệu mời Lập
ngồi xuống nhưng anh vẫn đứng sừng sững sau lưng cô, tay đút
túi quần.
- Đan mời bạn uống cốc nước cho mát đă - Thịnh cười xă giao -
Chuyện cưới xin bọn anh cũng chỉ định làm tàm tạm thôi mà Đan.
|
|
|
- Ừ thôi, tàm tạm để em c̣n có tiền mua vé máy bay. Chứ không đi
bộ sang đến nơi có khi người ta bế giảng là vừa - Đan nửa đùa nửa
thật, cô ghét những câu rào đón như thế này.
Nga kín đáo đưa mắt về phía Lập như dè chừng rồi quay sang Đan,
quan tâm hỏi:
- Mày xin được học bổng à? Học bao lâu.
- Ờ, học bổng bán phần. Học một năm.
- Hôm nọ nghe Nga nói lại không rơ, em học ở đâu ấy nhỉ?
- Vẫn cái trường hồi trước em được mời sang.
- Ngoài tiền vé máy bay ra mày phải chạy chọt ǵ nữa không?
- Hộ chiếu tao hết hạn phải làm lại. Cái này th́ không phải chạy
ǵ cả.
- Thế tiền vé sang đó cụ thể là bao nhiêu?
- Cái này tao chưa hỏi lại. Truớc tao đi của British Airways là
950 đô vé khứ hồi. Hồi đó đuợc tài trợ với lại khứ hồi sau có gần ba tháng
nên rẻ. Chứ giờ th́ đắt hơn.
- Hồi đó mày được Trung tâm Văn hoá Anh tài trợ nên mới đi của
British
Airways, chứ bây giờ th́ tội ǵ mà đi của bọn đấy cho đắt ra.
- Vé khứ hồi của Thai Airways bây giờ là 840 đô sau hai tháng,
sau một
năm th́ phải hơn ngh́n mốt, chưa thuế - Giọng Lập lạnh lùng vang
lên. Anh thấy khó chịu khi đôi vợ chồng thơn thớt nói cười này cứ
rào đón để dồn Đan vào một góc bất lợi - Tiền vé máy bay th́ ổn
thôi, vướng là vướng tiền chứng minh tài chính để xin được visa. Bây
giờ Anh lo ngại khủng bố, làm visa khó khăn hơn trước nhiều, xác
minh tài chính rất gắt...
Đan gật đầu nói tiếp luôn:
- Công ty du học nói phải lập một sổ tiết kiệm với ít nhất 10
ngàn đô mới được coi là đủ điều kiện - Đan mở chiếc laptop mang theo
t́m một file cũ đọc lên - Hồi đó Đan góp 6 ngàn, tỷ giá đô 13460.
Tính ra là 80 triệu lẻ một chút. Coi như 80 triệu đi. Bây giờ chỉ
lấy lại đúng chừng đó thôi. Công nợ rồi lăi phát sinh th́ bỏ qua.
- Hai người có đủ tiền ở đây chưa? Có cần liên lạc đâu không,
tôi sẽ đi giúp cho nhanh.
Lập lên tiếng với vẻ sốt sắng rất cô hồn. Giọng nói và gương mặt
của anh lúc này có thể làm đứng tim những kẻ yếu bóng vía.
Nga cúi xuống két lấy ra những cọc tiền đặt lên bàn nói hấp tấp:
- Đủ hết rồi đủ hết rồi. Lúc năy thiếu một ít nhưng có tiền hàng
bù vào rồi... Đan, mày đếm lại xem có đủ không.
Từ phía sau lưng Đan, Lập rút chiếc máy soi tiền mini ra đưa cho
cô. Cô điềm nhiên gỡ những cọc tiền giấy lẫn polyme ra đếm lại và
lướt qua máy soi. Lư trí bảo cô rằng những người cô từng coi là bạn
này không c̣n đáng tin một chút nào nữa. Một lúc sau th́ cũng xong.
Xếp hết tiền vào ba lô, Đan đứng dậy, rút ra một tập tài liệu in
sẵn, mở ổ CD máy tính cho một chiếc đĩa vào, cô nói rành rọt:
- Đây là thỏa thuận nhượng lại những mẫu thiết kế áo dài và dạ
hội Đan đă làm trong suốt thời gian ở Molly, kèm theo bản sao phác
thảo từng mẫu đă ghi trong đĩa này. Về các mẫu khác th́ Đan không
tập hợp được, coi không có. Đây là thoả thuận nhượng lại quyền kinh
doanh trong giấy phép đăng kư. Đây là giấy ủy quyền kư hợp đồng thuê
cửa hàng... Hai người xem rồi kư vào để chiều Đan đi công chứng. Mai
Đan sẽ nhờ Đức chuyển qua đây cho hai người.
Nh́n Thịnh và Nga sầm mặt soi mói những giấy tờ cô soạn sẵn, Đan
chán nản quay đi. Cô bắt gặp ánh mắt vừa như thông cảm vừa như trách
cứ của Lập.
Đợi đến lúc ra ngoài phố, khi cô bước đi song song với anh trở
lại chỗ đỗ xe, anh mới lên tiếng:
- Tại sao em không đến nỗi nào mà bạn bè của em lắm kẻ bất lương
thế?
- Hoàn cảnh xô đẩy thôi. Nga vốn rất chiều bạn và chăm chỉ. Anh
Thịnh cũng tốt với tôi.
- Phải rồi, chắc nó tốt với em nên mới có... thằng mất dạy, cả
con ranh kia cũng...
- Đừng có nói về họ như thế. Dù sao th́ họ cũng là bạn tôi, bây
giờ không làm ăn nữa nhưng vẫn là bạn thường.
- Hừ, góp vốn 6 ngh́n đô rồi lấy lại 80 triệu, em coi chúng là
bạn chứ chúng coi em như con gà để vặt lông dần dần.
Đan nhăn mặt. Lập cao giọng:
- Sao, tôi nói sai chỗ nào à?
- Anh nói đúng hết, nhưng mà cái anh nghĩ được th́ tôi cũng nghĩ
được. Đừng mất công gợi nó ra làm ǵ. Cho qua đi.
- Rồi em sẽ nuôi con một ḿnh hay sao?
Đan ngớ ra, cô đứng khựng lại nh́n Lập lom lom:
- Anh vừa hỏi tôi cái ǵ thế?
- Tôi hỏi em sẽ giữ lại cái thai làm của hồi môn à?
- À, vẫn là cái chuyện đấy. Anh nhớ dai nhỉ! Nhưng sao lại hồi
môn?
- V́ tôi sẽ cưới em.
- Ồ, ư tưởng của anh mới lạ chưa! - Đan vẫn bước đi thản nhiên -
Tôi sẽ phải quay lại Molly để đặt may áo cưới mới được.
Hai người rẽ vào một nhánh phố vắng lặng chuyên dùng để đỗ xe.
Đan cười thành tiếng, cô liếc nh́n gương mặt lầm ĺ của Lập, hẳn anh
chưng hửng v́ phản ứng của cô.
- Tôi c̣n có 80 triệu trong ba lô đấy. Hy vọng không bỏ sót tờ
tiền giả nào... Này, anh đừng có xịu mặt như thế. Tôi thấy khoản này
cũng khá đấy chứ. Ít nhất th́ cũng đủ để may đồng phục cho nhân viên
mấy cái giang sơn Núi Ba Bốn Năm của anh.
Đến đây th́ Lập cười nhạt, anh vượt lên tiến về phía chiếc xe
đắt tiền của ḿnh, tắt báo động và mở cửa cho Đan. Cô định ngồi vào
ghế th́ anh đă nắm cánh tay cô kéo mạnh, cả người cô nằm gọn trong
ṿng tay anh. Lập cúi xuống, gương mặt gườm gườm của anh sát gần đến
nỗi chỉ cần động cựa khẽ thôi là cô sẽ chạm phải những sợi râu lún
phún trên đó. Ấn cô vào thành xe, Lập nghiến răng:
- Đồ ngoa ngoắt, nghe đây! Tôi muốn con em có cha. Và tôi….
Anh dừng ngang khiến cô phải ngước đôi mắt hoang mang lên. Cô
bắt gặp ánh mắt đắm đuối của anh, như đêm mưa hôm nào. Tránh ánh mắt
ấy, cô nh́n ra xung quanh. Con phố vắng rợp bóng cây chỉ toàn ô tô
đỗ nối đuôi nhau như đồng lơa cho cái t́nh thế quái gở giữa đường
này của cô và anh. Ṿng tay anh khép chặt, hơi thở ấm nóng vờn lên
má, lên cổ cô theo tia nh́n mơn trớn. Đan mấp máy môi định nói ǵ
đó. Lập lại cười nhạt, anh bị kích thích cao độ v́ cái dáng vẻ hoảng
hốt này, anh cúi xuống gầm gừ:
- Và tôi muốn em.
Khi môi anh vừa chạm nhẹ vào làn môi mềm mại của cô, anh cảm
nhận được sự hoảng hốt vỡ ̣a ra. Vừa lúc đó có tiếng chuông điện
thoại, âm thanh vang vang thúc giục. Đan luống cuống đẩy anh ra, bàn
tay bấm phím của cô run bắn, giọng cô cũng vậy:
- A lô, ba ạ?... Dạ, con lấy được rồi... không sao đâu ba...
Không, không có ǵ ạ, con đang khát nước nên giọng khô như vậy thôi,
em làm bài tốt không ba?... À thế chưa xong ạ?... Vâng, gửi tiền xong
con sẽ qua. Ba cứ họp đi... Dạ, con biết rồi.
Cô bỏ điện thoại xuống, ngẩn ngơ nh́n Lập, cô vẫn đứng tựa thành
xe dù anh không t́ tay ép cô vào đó nữa. Măi sau cô mới lên tiếng,
giọng vẫn chưa b́nh tĩnh trở lại:
- Tôi không... không có ǵ như anh tưởng đâu.
Lập im lặng để giấu vẻ bối rối, nụ hôn ngắn vừa rồi dường như
khiến anh không c̣n là chính anh nữa. Tránh nh́n vào gương mặt với
nhiều cảm xúc lẫn lộn của cô, anh ṿng sang bên kia, chui vào xe mở
máy. Đan cũng ngồi vào. Cô ôm chiếc ba lô vào ḷng, thu ḿnh như thủ
thế. Xe chầm chậm lăn bánh, đường phố trôi lướt qua ngoài cửa kính
trong sự im lặng ngột ngạt. Đan ngập ngừng:
- Tôi tưởng Nga có thai nên mua sách tặng, nhưng thực ra họ chỉ
diễn kịch để tôi không rút tiền về...
- Hiểu rồi - Lập cộc lốc.
Lại im lặng. Đan len lén cắn môi. Cái hôn ấy dường như không hề
có thật. Cả ánh mắt đắm đuối kia cũng vậy. Bây giờ Lập đang chăm chú
nh́n đường với vẻ cau có lầm ĺ cố hữu. Giọng anh lạnh tanh:
- Gửi tiền ở đâu?
- Pḥng giao dịch Ngân hàng Ngoại thương, ngă tư Nguyễn Du -
Trần B́nh Trọng.
Nói xong, Đan thở ra, thấy người ḿnh nhẹ bẫng như có ai rút hết
sức lực.
o0o
Đức cầm chai nước chị đưa tu một hơi rồi giành tay lái. Đan
nghiêm mặt nh́n em:
- Để chị đèo. Em ngồi lên đi! Bài làm thế nào?
- Nhưng chị đi chậm lắm - Đức đặt huỵch người lên xe. Chiếc Wave
như lún xuống dưới sức nặng của cậu con trai to cao như người lớn.
- Vội ǵ mà đi nhanh? Sao, làm bài được không?
- Tốt lắm. Đề dễ cực.
- Chủ quan quá đấy.
- Đề dễ thật mà. Pḥng em có đứa ra trước trống đến nửa tiếng.
Em làm xong sớm nhưng ngồi soát lại cẩn thận nên hết giờ mới ra.
- Chiều 1 rưỡi thi tiếp đúng không?
- Vâng.
- Vậy th́ kịp về nhà ăn và ngủ một chút.
- Về nhà xa quá chị ơi. Ḿnh t́m quán nào ngồi đi. Hoặc vào dịch
vụ internet. Em muốn chat một tí.
- Hở ra là chat chit!
Đan mắng em như vậy nhưng cô vẫn phóng tới một quán café wifi ở
một góc phố vắng. Đằng nào th́ cô cũng không thích quay về nhà lần
thứ hai chỉ trong ṿng mấy tiếng buổi sáng. Vả lại mấy ngày nay Đức
lo tập trung thi cử, có lẽ cũng nên để nó thư giăn một chút. Hai chị
em chọn một chiếc bàn trong góc ngồi xuống mở túi lấy máy tính xách
tay. Đan gọi đồ uống rồi giục Đức chọn đồ ăn. Cô cười khi Đức lè
lưỡi nh́n bảng giá có vẻ ngại ngần:
- Cứ gọi đi.
Đức gọi một đĩa bánh sừng ḅ với jambon, chờ người phục vụ quay
đi rồi mới ghé tai cô nói nhỏ:
- Đắt kinh hoàng chị ạ!
- Đừng lo, chị có tiền.
- Chị chưa đi gửi à? - Đức hoảng hồn sờ vào cái ba lô bên cạnh
người Đan.
- Chị gửi rồi nhưng bớt lại mấy triệu để tiêu vặt vài hôm.
- Tiêu vặt ǵ mà đi café wifi uống cốc nước bốn năm chục ngh́n.
Sợ chị thật!
- Về nhà vừa xa vừa nắng lại phải nấu cơm lích kích. Em ngồi đây
mát mẻ yên tĩnh, đồ ăn đồ uống sẵn sàng, vào mạng chán th́ nằm ra
ghế mà ngủ.
- Nằm ra á? Không ai nhắc nhở ǵ à?
- Lấy của chị bao nhiêu tiền thế mà c̣n nhắc với nhở th́ chị
mắng cho ấy chứ! - Đan xoay máy về phía em - Đấy, vào đi, xem mạng
không dây có nhanh hơn mạng dây thường không.
- Nhanh hơn là cái chắc rồi. Ở nhà ḿnh quay modem chậm như rùa.
Muốn xem một cái ảnh thôi cũng mất đến mười phút. Em mà đỗ chị nói
ba lắp ADSL nhé. Ơ mà chị đem laptop đi làm ǵ?
- Có mấy thứ chị lưu trong đấy. Đem qua cho chị Nga anh Thịnh
xem để cho rơ ràng. Sau này đỡ mất thời gian, tranh chấp. Chiều chị
đi công chứng mấy thứ giấy tờ, mai thi xong em đem qua chỗ chị Nga
cho chị nhé.
- Vâng. Sao chị không đem qua?
- Chị có việc bận.
Đức không nói nữa, cậu chăm chú vào màn h́nh nói chuyện với đứa
bạn cùng lớp nào đó cũng vừa đi thi về. Đan uống nước, âu yếm nh́n
em trai. Nó tuy đă mang dáng dấp của một người đàn ông và tỏ ra khá
chững chạc rồi nhưng có một số chuyện nói ra nó cũng khó có thể thấu
hiểu. Tốt nhất là để nó từ từ nhận biết.
Nghĩ tới buổi sáng nay mà Đan thấy ngán ngẩm. Tính ra cô thiệt
hại không nhỏ, nhưng cô chấp nhận mất đi một khoản tiền để không
phải dính tới những người như Nga và Thịnh nữa. Cô tự hỏi tại sao
cùng tuổi, cùng học một trường, cùng theo một thầy, mà cách nghĩ của
hai người đó và cô chẳng giống nhau chút nào. Có lẽ ngay từ đầu cô
đă sai lầm khi chấp nhận chung tiền với Nga và Thịnh mở Molly, cách
làm của họ gần như đối nghịch với quan điểm của cô. Cô muốn hướng
công việc của ḿnh đến một tầm chuyên nghiệp hơn để Molly không phải
là một nhà may b́nh thường mà là một cơ sở thiết kế có định hướng
thị hiếu và phong cách riêng.
Thời gian đầu, Molly hoạt động theo ư cô, họ thường chỉ nhận may
theo thiết kế hoặc tư vấn phù hợp với từng người, quần áo may có bảo
hành chất lượng và gắn mác đàng hoàng. Khá nổi tiếng trong giới văn
nghệ sĩ v́ tiền công vừa phải và những mẫu mốt luôn mới lạ, từ chỗ
chỉ có hai thợ và ba chủ, Molly đă phát triển thành một cơ sở may
nhỏ với chừng chục nhân công. Nhưng cũng kể từ lúc ấy, sự mâu thuẫn
của Đan và hai người c̣n lại càng lộ rơ.
Thịnh bắt đầu nhận may theo catalogue Thái Lan, Hàn Quốc, nhận
mọi yêu cầu của khách mà không quan tâm đến việc quần áo may ra
người ta mặc có hợp không. Đan phản đối cách làm việc ấy nhưng Thịnh
th́ cho thế là thức thời. Nga ngả theo người yêu. Dần dà, Molly nhận
cả những hợp đồng may gia công cho các cơ sở lụa tơ tằm phục vụ
khách du lịch ba lô. Lợi nhuận kiếm được cũng không tồi nhưng sự
sáng tạo th́ cùn ṃn dần. Trong ba người, chỉ c̣n Đan là c̣n vẽ, c̣n
thích t́m ṭi mẫu mới, nghiên cứu xu hướng thời trang thế giới và
nhận những hợp đồng thiết kế riêng độc quyền. Thịnh và Nga th́ dần
trở thành những người chủ thạo việc, giỏi tính toán. Và cuối cùng
th́ sự tính toán thức thời của họ đă lên đến đỉnh điểm khi định dùng
một đứa bé tưởng tượng và một đám cưới để ràng buộc cô lại ḥng lợi
dụng khả năng sáng tạo cũng như uy tín của cô.
Bâng quơ nh́n ra đường, cô cảm thấy mừng v́ ḿnh đă thoát ra
khỏi cái sự nghiệp mang cái tên Molly đáng yêu ấy. Dù việc này kéo
cô trở lại điểm xuất phát như cách đây bốn năm, cô cũng cảm thấy
thật nhẹ nhơm. Nếu c̣n để ḿnh ch́m lấp sau cái tên Molly đó, cô sẽ
bỏ lỡ nhiều cơ hội khác. Giờ th́ cô phải bắt đầu lại với số vốn ít
ỏi hao hụt và sự tổn thương tràn đầy. Kinh nghiệm lần này có lẽ sẽ
làm cho cô không thể tin ai nữa.
Mải nghĩ, Đan không để ư có người đến gần bàn ḿnh. Măi đến khi
nghe tiếng chào cao vút, cô mới ngẩng lên. Là Minh Ánh.
Cô ta đang đi với một người đàn ông khá lớn tuổi ăn mặc sang
trọng theo kiểu doanh nhân Đài Loan, ông ta vuốt dọc thân áo xường
xám với một vẻ sở hữu hợm hĩnh rồi quay đi, để cô ta lại bên bàn cô.
Phớt lờ cái gật đầu lịch sự của Đan, Ánh chống tay xuống bàn liếc
nh́n cái laptop:
- Chà, hóa ra nhà tạo mẫu triển vọng cũng có hứng thú với công
nghệ thông tin cơ đấy. Sao không bảo chàng trang bị cho một con Vaio
long lanh, dùng của nợ này làm ǵ cho nó thô người ra? Chúc mừng
giải ba toàn quốc nhé!
- Cảm ơn Ánh. Ánh đi ăn trưa với bạn à? - Đan nhắc khéo để cô ta
trở về bàn của ḿnh.
- Tất nhiên, làm ǵ có chuyện đi một ḿnh. Không có hắn th́ c̣n
chán vạn người khác!
Không thấy Đan phản ứng ǵ, Ánh lại tiếp tục cái giọng ngang
ngang khó lọt tai của ḿnh, cô ta t́ hẳn một bên đùi vào bàn làm Đức
nhăn mặt khó chịu. Cười khẩy một cái, cô ta nh́n Đức như ngắm nghía
một chiếc áo rồi quay sang Đan:
- Cô cũng bản lĩnh đấy! Chài chàng già nuôi kép trẻ măng... Ha
ha, tưởng hắn bỏ tôi để chạy theo người thông minh cá tính thế nào,
hóa ra... Thôi, không phiền hai... chị em. Bye há!
Minh Ánh uốn éo đi về chỗ ông bồ già, nói mấy câu tiếng Trung
pha lẫn tiếng Anh ngọng nghịu rồi duỗi người khêu gợi, chiếc xường
xám xẻ cao màu đỏ cam hút theo vô số ánh mắt đàn ông trong quán. Đan
nh́n theo cô ta, tư lự. Những lời cô ta nói ám chỉ rơ ràng tới cô
và...
- Ai thế chị? Trông chói chang quá!
- Người mẫu Minh Ánh.
- Vênh váo phát khiếp!
- Kệ đi, em ăn nốt rồi nghỉ một chút, 12 giờ hơn rồi đấy.
Đức gật đầu, cúi xuống đĩa bánh. Đan cầm cốc nước nh́n mông lung
ra đường. Những lời của Minh Ánh vẫn ngân nga trong đầu cô như một
điệu hát sai tông khó chịu. Theo cách nói của cô ta, Đan có thể suy
luận rằng Lập đă phũ phàng gạt cô ta ra khỏi đời anh, và nguyên nhân
của sự gạt bỏ đó là Đan. Vậy th́ những ǵ xảy ra giữa anh với Đan
lúc sáng mang ư nghĩa ǵ? Anh có mặt ở nhà cô từ sáng, đ̣i đưa cô
đi, anh ép cô ăn sáng bằng được, anh đi với cô tới chỗ Thịnh và Nga
với vẻ cảnh giác hằm hè của một vệ sĩ, anh nói đỡ cho cô khi cô bối
rối, chính anh lại làm cô bối rối bằng cái kiểu nói tỉnh bơ cộc lốc
và những hành động vừa áp đặt vừa nồng nàn... Rồi sau đó? Chẳng nói
chẳng rằng, anh lầm ĺ thả cô xuống trước cửa ngân hàng rồi phóng
vụt đi.
Cô không thể lư giải được tất cả những hành động ấy của anh, chỉ
có một nỗi băn khoăn về t́nh cảm của chính ḿnh. Dường như càng lúc
cô càng thấy xao động mỗi khi gặp anh. Cô thấy ḿnh dễ bị cuốn theo
cái giọng châm chọc của anh. Và những câu tán tỉnh sỗ sàng cùng với
điệu bộ thản nhiên kia thường khiến người cô nóng bừng như có men
rượu... Ôi, tại sao cô luôn mất tự chủ v́ người đàn ông đó?
o0o
Lập cáu kỉnh tắt máy, tin tức anh vừa nhận được chẳng tốt đẹp
ǵ. Khu resort dở dang của anh ở miền Trung đang gặp trục trặc. Đă
san ủi và cải tạo, thậm chí đă tuyển được người địa phương đưa đi
học để chờ xây dựng xong là bước vào hoạt động ngay, vậy mà cứ liên
tiếp xảy ra chuyện làm anh thấy bực bội.
Đầu tiên là Thạch bị tai nạn xe máy một cách khó hiểu. Sau đó là
việc công nhân xô xát đến độ có người bị thương nặng, có người bị xử
tù. Bây giờ lại là chuyện dân địa phương rào đất đ̣i thêm tiền đền
bù. Rơ ràng, có một ai đó không thích sự hiện diện của công ty anh
và khu nghỉ dưỡng mới trên vùng đất đẹp như mơ ấy. V́ sau mỗi lần có
rắc rối, những tin thất thiệt kiểu như công ty anh là tập đoàn lừa
đảo đa quốc gia, rằng tỉnh sẽ rút giấy phép đầu tư, rằng khu đất có
ma... cứ thế được đồn thổi một cách cố ư.
Triệu tập cuộc họp với những người thân cận để thống nhất cách
xử lư, giao công việc tại thành phố cho những người phụ tá, Lập
quyết định ngay ngày mai phải có mặt ở Băi Hạc. Không ăn trưa, anh
về thẳng nhà. Anh cần phải ngủ một giấc lấy sức cho chuyến đi.
Nhà vắng teo, bà giúp việc chắc đang ngủ trưa, mẹ anh cũng đi
đâu mất. Lập nghiêng tai lắng nghe, có tiếng đàn guitar vang lên ở
đâu đó. Anh nhón chân nhẹ bước đến bên cửa pḥng Thạch. Đan đang
ngồi lọt thỏm trong túi nhồi bông đa năng to phồng như chiếc ghế
bành mềm mại, tay cô ôm đàn, trên đùi là một tập nhạc. Mái tóc buộc
gọn bằng một dải băng to màu đỏ cùng chiếc áo lụa đen cổ hẹp khoét
sâu thêu một chữ Đan màu đỏ tạo cho cô một phong thái đầy quyến rũ
và thoáng nét bí ẩn.
Lập nh́n cô qua cánh cửa mở hé. Mười ngày nay anh không gặp cô.
Kể từ cái buổi sáng mà anh cư xử với cô như một kẻ đầu óc không b́nh
thường, Đan tránh mặt anh. Cô vẫn đến chơi với Thạch hầu như mỗi
ngày nhưng bao giờ cũng biến mất trước khi anh về tới. Lập cũng cố
gắng để không về nhà sớm v́ anh biết nếu anh về vào giờ ấy, thể nào
anh cũng gặp cô ngồi bên giường Thạch, hoặc ŕ rầm chuyện gẫu, hoặc
b́nh thản đọc sách, hoặc chăm chú xem phim và cười nói vui vẻ. Rồi
anh sẽ lại bị hút vào bên cô, sẽ bị hấp dẫn đến độ một cử chỉ hay
một đồ vật nhỏ nhặt của cô cũng làm anh phát điên. Rồi sức hút ấy sẽ
khiến anh trở nên rồ dại để nói ra những câu ngớ ngẩn. Lập quay
người, không, anh không muốn như vậy chút nào! Anh bước về phía cầu
thang, chợt nghe giọng hát êm ả của cô cất lên:
- The long and winding road that leads to your door...
Tiếng guitar đệm chậm răi buồn buồn, giọng cô cũng vậy. Lập tựa
hẳn vào tường nhắm mắt lại, anh nhớ đêm mưa và con đường dài quanh
co dẫn tới cửa nhà cô biết nhường nào.
Đan dừng đàn. Thạch đang chống cằm nh́n cô bỗng buột miệng nói:
- Lúc năy nh́n Đan hay lắm, vừa đàn vừa hát mơ màng, như là
người đang yêu ấy.
Đan nh́n sững vào gương mặt cười toe của Thạch. Anh nói câu này
với vẻ vô tư hết sức. Cô chưa kịp nói ǵ th́ đă nghe tiếng bà Huyên
vang vang dọc hành lang:
- Lập về sớm thế con? Sao đứng đây?
Tiếng bước chân lại gần, bà xuất hiện ở cửa, tay cầm một phong
thư. Thạch ngó ra phía sau bà vẻ ḍ hỏi:
- Anh Lập về hả mẹ?
Lập bước vào, anh nới bớt chiếc cà vạt màu lam ra khỏi cổ áo
xanh nhạt:
- Chiều tối nay con xuống Băi Hạc, về sớm ngủ một chút.
Cầm lá thư trên tay mẹ, cái nh́n của anh lướt qua mặt Đan rồi
hướng đến ḍng chữ trên phong b́. Anh tủm tỉm cười:
- Thạch, đọc xem Thảo nói ǵ.
Thạch đỏ mặt, giật lấy phong thư trong tay anh trai giấu xuống
gối. Bà Huyên vừa bước ra hành lang vừa cười to, giọng bà trêu chọc:
- Hai đứa này cổ lỗ sĩ hơn cả bác, bác c̣n biết dùng điện thoại
nhắn tin, Đan nhỉ.
Đan cuời, trong máy cô c̣n để mấy tin nhắn của bà hỏi chỗ mua
vải hoặc địa chỉ nhà may. Bà Huyên quả là tân tiến hơn cậu con út
nhiều lắm! Thạch ấp úng quay sang Lập t́m cách lảng chuyện:
- Anh à, ở Băi Hạc có chuyện ǵ hay sao mà anh phải đi?
- T́nh h́nh hơi căng. Dân kéo đến đ̣i lại đất, ông An bắt đầu
nóng lên rồi...
Vừa nói Lập vừa nh́n vào cây guitar trong tay Đan. Thạch như
hiểu ư anh, nói:
- Em chán xem phim nên mượn đàn của anh cho Đan đánh chơi.
- Ừ, không sao.
- Vừa năy Đan hát nhạc Beat đấy, anh có nghe không?
- Có nghe rồi - Lập quay người đi ra khỏi pḥng.
Đan nh́n theo dáng người cao lớn của anh, thoáng đăm chiêu. Tại
sao khoảng cách giữa Lập với cô luôn cách xa ngay sau khi cô có cảm
giác là anh đang tiến gần ḿnh? Có phải anh cố t́nh tạo ra không?
Hay là do cách cư xử của cô? Đan nghĩ măi, đến khi Thạch với tay đập
đập vào tay cô, cô mới sực tỉnh.
- Anh bảo ǵ cơ?
Thạch mỉm cười ngượng nghịu:
- Anh đang hỏi xem có phải Đan thấy anh cổ lỗ lắm không?
- Có ǵ mà cổ lỗ?
- Th́ thời đại bây giờ c̣n viết thư trên giấy.
- Hay chứ! Đọc thư viết tay bao giờ cũng thích hơn. Trừ khi chữ
người viết quá xấu.
- Chữ Thảo đẹp, tṛn tṛn gọn gọn. Chữ anh th́ không đẹp nhưng
cũng chả xấu lắm. Thảo bảo là đọc rơ.
- Thảo th́ phải đọc rơ chữ anh rồi! Chứ anh thử viết cho Đan
xem, Đan ngồi nửa ngày chắc mới luận ra được.
- Đừng có nói quá thế chứ!
- Th́ em đùa chút vậy, đến chữ em c̣n ngoáy tít không ai luận
được, sao dám chê chữ anh.
- Họa sĩ mà thế à?
- Th́ em vẽ quen rồi nên viết chữ cũng uốn éo ngoằn ngoèo như vẽ
luôn.
- Cái đấy gọi là thư pháp. Sang lắm đấy! - Lập lại lù lù xuất
hiện trước cửa pḥng. Giọng anh bông đùa nhưng gương mặt vẫn kín
bưng.
Bước đến bên Đan, ngồi bệt xuống đất, anh nhấc cây đàn trong
ḷng cô ra vặn vặn. Cô liếc qua nét cau có giữa đôi lông mày rậm
thẳng của anh, giọng hơi ngạc nhiên:
- Anh thay dây đàn à? Dây này đệm tốt hơn mà!
- Tốt, nhưng dây nylon bấm dễ hơn. Dây kim loại không cẩn thận
đứt tay.
Lập vặn rồi gảy thử từng chút một. Đan nh́n anh trân trối. Giọng
Thạch vẫn vô tư vang lên:
- Đan học guitar đệm hát của thầy Dũng à?
Đan quay nghiêng qua, giọng lơ đăng:
- Không, Đan không biết thầy Dũng, sao anh hỏi vậy?
- Th́ anh thấy mấy đứa bạn anh học đệm hát đều có qua lớp ông
Dũng. Chúng nó bảo ông này dạy nhanh thành tài.
- Thành tài ǵ mà thành tài. Học đệm hát th́ chỉ cần biết đọc
nốt nhạc rồi bạn bè chỉ cho mấy buổi là mang đàn ra bật bông được
thôi. Cái này Đan tự học. V́... thích một anh chơi guitar trong ban
nhạc sinh viên.
- Power of love nhé! Xong rồi có cưa đổ anh đó không?
- Có, được một thời gian th́ anh bỏ đi lấy vợ mất - Đan cười, cô
nhắc về Vinh nhẹ tênh, như thể cô chưa từng bị tổn thương bởi anh
ta. Mới mấy tháng mà cô có cảm giác như một quăng đời dài đằng đẵng
đă trôi qua rồi.
- À, đang nói về chữ, cái chữ Đan thêu trên áo kia là em design
đấy hả? Anh thấy ra dáng logo ghê đó, anh Lập nhỉ.
- Đan vẽ cho vui thôi mà. Xong thấy cũng không đến nỗi nào nên
đưa cho thợ thêu vào áo. Thợ quen thêu kỹ nên trông tử tế hơn thôi.
- Đẹp lắm!
Lập nh́n xoáy vào cổ áo của Đan, giọng lấp lửng. Anh đưa trả cây
đàn cho cô rồi bước nhanh ra hành lang như trốn chạy điều ǵ.
o0o
Cơn băo bất ngờ chuyển hướng, đi vào khu vực biển Bắc Trung Bộ
ngay trong đêm. Các địa phương ven biển theo vệt quét của cơn băo
bỗng chốc thành một đống đổ nát, nhiều người dân qua một đêm bỗng
trắng tay. Đến phần thời sự buổi tối, TV đưa tin: Có một số xă vẫn
chưa liên lạc được để xác định thiệt hại dự đoán là rất nặng nề v́
đây là vùng tâm băo. Trong những cái tên người ta đọc ra có Băi Hạc.
Đan giật ḿnh buông rơi đũa. Băi Hạc, Băi Hạc là nơi Lập nhắc
đến. Anh đang ở đó. Cô vội chộp lấy điện thoại, bấm số, một lát lại
bỏ xuống. Ông Liêm nh́n vẻ thảng thốt của con gái. Ra hiệu cho Đức
đi lấy đôi đũa khác, ông vỗ vai Đan:
- Bạn con ở đấy à?
- Dạ... Điện thoại di động không liên lạc được.
- Chắc trạm thu phát sóng bị băo đổ rồi - Đức ngồi xuống đưa đũa
cho chị, giọng ra vẻ am hiểu - Ai ở đấy thế chị?
- Ừm, anh Lập, anh trai anh Thạch.
- Cái anh hôm nọ đưa chị đi lấy tiền đó hả?
Đan gật đầu. Cô cầm đũa gắp thức ăn, cố làm ra vẻ b́nh thản. Đức
cười gật gù:
- Em chưa gặp anh Lập bao giờ. Chắc cũng dễ thương như anh
Thạch...
Ông Liêm đưa mắt nhắc nhở thằng con trai bộc tuệch của ḿnh. Gắp
cho Đan một miếng cá sốt, ông trấn an:
- Không sao đâu. Tạm thời không liên lạc được, người ta sẽ khắc
phục nhanh thôi. Con ăn đi kẻo nguội th́ tanh đấy. Đức cũng ăn mau
lên, cơm canh nguội hết rồi.
Đan cười gượng, cô chợt thấy ḿnh vô lư. Tự dưng lại lo lắng đến
mức run bắn tay lên làm cha cô cũng lo theo, thật chẳng ra làm sao.
Lập với cô thực ra có là ǵ với nhau đâu. Một kiểu đấu khẩu tán tỉnh
cho vui hoặc t́nh cảm trên mức xă giao nhạt nḥa thôi mà. Nhưng sao
cô có cảm giác lo sợ nặng nề thế này nhỉ? Cảm giác này cô đă từng
gặp khi t́nh cờ nh́n thấy mẹ đi vào bệnh viện Tim mạch. Dù bà nói là
mẹ đi thăm bạn, cô vẫn thấy bất an. Và gần một năm sau th́ mẹ bỏ cha
con cô đi măi... Hay là Lập có chuyện ǵ?
Cố ăn xong bữa cơm rồi dọn dẹp mâm bát, Đan trở lên pḥng. Không
thể tập trung vẽ được, cô giở sách ra đọc, được vài trang lại buông
xuống. Chiếc điện thoại trước mặt như nhắc nhở cho cô về nỗi bất an.
Cô thử gọi lần nữa, rồi một vài lần nữa, vẫn không liên lạc được.
Liệu có nên gọi đến nhà cho Thạch hỏi xem anh có nhận được tin tức
ǵ của Lập không? Nghĩ ngợi một lúc lâu cô vẫn chưa quyết định được.
Đêm về khuya, Đan vẫn nằm thao thức. Cơn băo sau khi đi Bắc
Trung Bộ đă suy yếu nhiều nhưng vẫn đem đến thành phố những trận mưa
lớn. Cô lắng nghe tiếng John Lennon hoà cùng tiếng mưa bị gió quật
ào ạt vào lớp kính.
Whenever I want you around, yeah.
All I gotta do,.
Is call you on the phone….
Măi đến hôm nay, khi nỗi lo lắng về Lập làm cô không ngủ được,
cô mới nhận ra rằng từ cái đêm anh đưa cô về rồi nghêu ngao những
bản Rock’n’Roll suốt quăng đường ngoại ô mưa tít tắp ấy, giấc ngủ an
lành, giấc ngủ mà cô tưởng như đă đánh mất sau khi bị phản bội, lại
trở về.
Dù cố gắng giữ vẻ lănh đạm thờ ơ, Đan cũng không thể không thấy
rằng Lập rất quan tâm đến cô. Và ngược lại, cô cũng nghĩ đến anh rất
nhiều. Từ lúc nào không rơ, anh luôn hiện diện trong tâm trí cô.
Dường như sự xuất hiện của Lập đă giúp cô xóa đi những kỷ niệm
ít ỏi c̣n lại của mối t́nh đầu với Vinh, xóa đi cả những vết thương
nặng nề mà Vinh đă gây ra. Cô không c̣n cảm giác uất ức buồn nản,
cũng không hờn ghen oán trách nữa. Giờ đây, nghĩ đến Vinh, cô chỉ
c̣n thấy một cảm giác ǵ đó giống như sự khinh miệt lạnh lùng. T́nh
cảm ấm áp trong cô giờ đă có một đối tượng khác để hướng tới...
Chiếc điện thoại im ĺm trong tay. Cô rất mong sẽ có một điệu
nhạc vang lên. Bản nhạc chuông The long and winding road mà cô đă
đặt riêng cho số máy ấy.
Thạch nằm vắt tay lên trán, thấy Đan bước vào, anh vội vă ngồi
dậy. Vẫy tay bảo cô ngồi xích lại, anh nói khẽ:
- Anh Lập đang nằm viện.
Cả một đêm lo lắng, sáng nay cô vội vàng đến nhà Thạch. Lời
Thạch nói không làm cô quá bất ngờ nhưng dường như tim cô cũng lặng
đi một nhịp. Linh cảm đă không đánh lừa cô. Nén nối sợ đang nhói lên
trong ḷng, Đan nh́n anh như để chờ nghe tiếp.
- Băo làm sập lán. Anh Lập đỡ cho anh An nên...
- Sao ạ? - Đan nghe giọng ḿnh thảng thốt.
- Bị thương ở đầu. Giờ vẫn bất tỉnh. Anh An th́ bị ván đè dập
xương cánh tay.
- Bác biết chưa anh?
- Chưa rơ nặng hay nhẹ nên anh không dám cho mẹ anh biết. Công
ty đang chuẩn bị họp hội đồng quản trị, nếu anh Lập tỉnh được trước
khi họp th́ tốt, nếu không th́ chưa biết thế nào. Anh sẽ phải đi Hà
Tĩnh.
- Nhưng chân anh thế này th́ đi...
- Anh chống nạng, đi được mà.
- Ở đó đang băo lụt, anh đi thế không an toàn. Anh cử ai đó ở
công ty đi.
- Đan không biết chứ việc này chưa thể cho ai trong công ty
biết. Anh Lập đang cần huy động cổ đông ủng hộ dự án Băi Hạc mà một
số người lại tỏ ra phản đối. Bây giờ tin anh Lập bất tỉnh mà lộ ra,
chắc chắn sẽ có người lợi dụng để gây chuyện. Dự án này trục trặc
nhiều rồi, nếu thêm vụ này chắc phải bỏ. Mà bỏ th́ anh Lập sẽ thiệt
hại, thậm chí mất quyền quản trị...
- Nhưng tin tức thế này làm sao giấu được?
- Tạm thời giữ kín được vài hôm. Anh An là người anh Lập tin cậy
nhất từ xưa đến nay. Vả lại, liên lạc tạm thời chưa thông, nên không
sao.
- Liên lạc chưa thông mà sao anh biết tin?
- Đêm qua anh An đội mưa đi 25 cây số ra thị trấn báo cho anh.
May là ở thị trấn vẫn c̣n gọi điện thoại được. Giờ anh cần đi gấp.
Nhưng phải làm thế nào để mẹ anh không nghi ngờ. Đan nghĩ hộ anh một
lư do để anh đi khỏi nhà được không?
- Lư do th́ em không nghĩ ra. Nhưng đi thay anh th́ được. Nếu
anh tin tưởng...
- Anh rất tin Đan, nhưng chuyện này của nhà anh không liên quan
ǵ đến em.
- Bây giờ em rỗi răi và rơ ràng là lành lặn hơn anh. Vả lại việc
vào trong kia t́m anh Lập không khó bằng việc ở lại thành phố ứng
phó với mọi người trong công ty. Chân anh chưa lành nhưng anh rành
việc công ty, c̣n ai ứng phó được tốt hơn anh nữa.
- Ừ nhưng mà...
- Không nhưng ǵ cả. Bây giờ anh mang cái chân bó bột đi lỡ ra
bị sao th́ ai lo cho cả anh Lập cả anh, rồi ở nhà người ta đến hỏi
bác Huyên th́ phải làm thế nào?
- Chết, phải rồi. C̣n phải canh chừng cả mẹ anh nữa nhỉ.
- Thôi, quyết định vậy đi, anh đổi điện thoại, đưa điện thoại
của anh để em cầm và liên lạc với anh An cho tiện. Anh chỉ đường đến
Băi Hạc, vẽ ra giấy cho em. Rồi anh ghi mấy chữ vào đây, đề pḥng
điện thoại chưa gọi được th́ em có bằng chứng để anh An tin tưởng.
- Được rồi. Vậy th́ làm như Đan tính. Khi nào gặp được anh Lập,
Đan t́m cách thông báo t́nh h́nh về cho anh để anh tính đường lo
liệu.
Đan rời ngôi biệt thự. Cô về nhà thu xếp tư trang nhanh gọn, để
lại mấy chữ cho ba và em yên ḷng rồi đi thẳng ra bến đón xe đi miền
Trung.
o0o
Người đàn ông đứng tuổi tay trái băng bột nh́n cô từ đầu đến
chân rồi cầm tờ “giấy giới thiệu” của Thạch đọc lướt. Trả tờ giấy
lại cho Đan, ông nói nhanh gọn:
- Lập bị chấn thương nhẹ. Bác sĩ bảo sẽ tỉnh lại sớm thôi. Giờ
tối rồi, cô đi với tôi ra thị trấn ăn cơm rồi vào viện.
Dứt lời ông đi băng băng về phía cổng, tới chỗ dựng xe, dắt một
chiếc Suzuki cũ ra. Đan vội vă chạy tới giúp ông:
- Chú để cháu đèo.
- Bạn Lập với Thạch th́ gọi tôi là anh thôi. Đường tối và trơn
lắm, có mấy đoạn lầy lở, đi được không?
- Tay chú... à anh... bị như vậy, để anh đi c̣n nguy hiểm hơn.
- Giá mà điện thoại thông được, cô cứ ở thị trấn gọi tôi ra có
phải tốt không. Tôi vừa ở viện về lúc trưa... Rồi, đi nào!
Đan thở ra nhè nhẹ khi biết Lập không bị thương nặng. Ông bác sĩ
nói nhanh:
- Có tụ máu nhẹ nên tạm thời chưa tỉnh. Phần ngoài da nặng nhất
là hai vết rách sâu trên vai và trên đỉnh đầu phải khâu, c̣n lại
những xây xát không đáng kể.
Trên đường đến đây, cô nghe ông An kể cặn kẽ t́nh h́nh. Khi ấy
ông đang ngủ, lán sập đột ngột, Lập c̣n thức nên kịp thời đẩy ông
ra. Nếu không có anh, chắc không chỉ cánh tay mà cả đầu ông cũng đă
bị gạch và cột gỗ đè bẹp rồi. Lập tránh được đống gạch đá và cột lớn
nhưng anh hứng trọn một mảng ván dày lên đỉnh đầu cùng nhiều thứ tạp
nham khác lên người. Khu xây dựng có một y sĩ nên đă kịp thời băng
bó cầm máu và chuyển ra Trung tâm y tế huyện. Ở đây không nhiều máy
móc thiết bị hiện đại nên lời chẩn đoán rằng Lập chỉ bị chấn động,
không nguy hiểm đến tính mạng cũng chưa chắc chắn lắm, nhưng An
không thể chuyển anh lên bệnh viện tỉnh được v́ đường đi quá xa mà
ông lại phải về Băi Hạc trông nom việc khắc phục hậu quả cơn băo.
Trao đổi với bác sĩ lo thủ tục chuyển Lập lên tuyến tỉnh để theo
dơi kỹ hơn xong, Đan bước vào pḥng. Lập nằm thiêm thiếp. Vài vết
băng bó nhô lên sau làn áo bệnh viện mỏng dính. Bàn tay anh đầy
những vết bầm tím xước xát. Cô xót xa nh́n sững vào gương mặt dường
như quen thuộc với cô từ lâu lắm. An cầm một bộ quần áo của Lập đưa
cho Đan:
- Nhờ cô thay cho Lập. Bộ đang mặc phải trả cho bệnh viện huyện.
Nói xong, An kéo màn che quanh giường Lập rồi chạy đi thanh toán
viện phí. Chỉ c̣n lại Đan và Lập trong không gian nhỏ hẹp, cô đỡ anh
lên. Lúng túng một lát rồi cô cũng cởi được bộ quần áo bệnh viện
khỏi người anh, mặt nóng bừng, cô chạm mấy đầu ngón tay lên những
đường nét thân thể gọn gàng rắn chắc. Đây không phải lần đầu cô thấy
thân thể một người đàn ông không phải ruột thịt. Cô đă từng làm việc
với nhiều người mẫu chỉ mặc quần lót, vẽ họ đứng yên trên bục mẫu
hoặc nh́n họ đi lại phía sau sân khấu, nhưng chưa có ai cô quan tâm
đến mức này, trong một hoàn cảnh hết sức gần gũi như lúc này.
- Đan, xong chưa? - Tiếng An vang lên bên ngoài tấm màn làm cô
sực tỉnh. Vội vă lồng chiếc sơmi rộng vào người Lập, cô nói vọng ra:
- Xong rồi đây ạ.
- Làm phiền cô quá. Tay tôi bó bột vướng víu chứ nếu không...
- Không sao mà anh. Em quen nh́n thế này rồi.
An cười khùng khục, anh kéo màn nh́n cô hỏi:
- Cô là hộ lư à? Hay nhân viên bể bơi?
Xắn tay áo cho Lập, đỡ thân h́nh to lớn của anh xuống, Đan quay
ra:
- Không, em là sinh viên mỹ thuật... chuyên vẽ khỏa thân.
- Ha ha, cô bé này được đây! Thôi, ngồi nghỉ một lúc chờ người
ta mang cáng đến rồi ra xe. Thay cho thằng này chắc vất vả, nhỉ.
Người nó cũng dềnh dàng khiếp.
o0o
Đến 12 giờ đêm Lập mới được thu xếp yên ổn trong một pḥng dịch
vụ của bệnh viện tỉnh. Chỉ c̣n lại Đan ở bên anh. An đă trở lại Băi
Hạc sau khi dặn ḍ cô đủ chuyện. Chờ người ta chụp cắt lớp năo, chụp
X - quang cho anh rồi thở phào khi nghe bác sĩ kết luận là không
sao, Đan mệt mỏi đi theo chiếc xe đẩy anh về pḥng. Cả một ngày vất
vả với mấy trăm cây số đường đất làm chân cô muốn khuỵu xuống. Thay
chiếc áo dính nước mưa và lấm tấm bùn đất rồi trở lại bên giường,
Lập vẫn nằm im ĺm, cô đặt tay lên cái cằm lởm chởm râu của anh, th́
thầm như nói với chính ḿnh:
- Không sao, anh sẽ sớm tỉnh thôi.
Bác sĩ nói rằng anh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cô rất muốn
thức chờ. Nhưng mi mắt trĩu nặng, cô gục đầu ngủ lúc nào không biết.
Lập tỉnh dậy với cảm giác ê ẩm trên đỉnh đầu. Trận băo tai hại
có lẽ đă làm anh bị thương chút đỉnh. Xung quanh anh tối nhờ nhờ,
ánh sáng của ngọn đèn đỏ quạch từ phía ngoài hành lang hắt vào le
lói. Có người đang để tay ḿnh trong tay anh, bàn tay người đó gầy
guộc nhỏ nhắn. Ai nhỉ? Quen lắm! Khẽ rên lên một tiếng, anh nắm chặt
lấy bàn tay kia. Bóng người ngẩng lên và đèn bật sáng, Đan nh́n anh,
đôi mắt nheo nheo v́ ánh sáng. Phải rồi, anh đang nắm bàn tay mà anh
mơ ước bao nhiêu lần. Mà đây là mơ hay thật nhỉ? Lập c̣n đang lơ mơ
th́ Đan đă rút tay khỏi tay anh, cô hỏi:
- Anh thấy trong người thế nào?
- Nóng.
Cô sờ lên trán anh, bàn tay mát rượi. Rồi cô rót nước, lấy mấy
viên thuốc kề vào miệng anh, tay đỡ lưng để anh ngồi dậy:
- Anh uống đi. Bác sĩ bảo anh sẽ sốt mấy hôm v́ mấy vết thương
sưng tấy.
Lập nuốt viên thuốc đắng, hớp một hớp nước mát lạnh. Giờ th́ anh
tin là ḿnh không mơ. Đan đỡ anh nằm trở lại, đặt cốc nước xuống
bàn, cô dợm bước đi.
- Em đi đâu?
- Anh tỉnh rồi. Phải gọi bác sĩ...
- Để lát nữa. Ngồi xuống đây! - Lập nhổm dậy chỉ tay vào ghế.
Giọng anh đă hoàn toàn b́nh thường, nghĩa là uy quyền và cộc lốc.
Đan c̣n đang ngại ngần th́ anh đă vươn tay kéo tay cô. Lực kéo
không mạnh nhưng cô không găng lại, cô ngồi xuống bên giường anh,
cúi mặt im lặng. Cầu trời cho anh đừng có hỏi rằng tại sao cô lại ở
đây, bên cạnh anh giữa bệnh viện một tỉnh cách Hà Nội hơn 300 cây số
vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này.
Lập hơi ngả ra như thưởng thức vẻ bối rối hiện rơ trên gương mặt
ửng hồng của cô. Anh sẽ không hỏi cái câu cô cầu trời cho anh không
hỏi ấy nữa, v́ anh đă đoán ra lư do tại sao cô lại ở đây rồi. Một
khoảng im lặng cho đôi mắt say sưa ngắm nh́n, rồi giọng anh cất lên
ấm áp:
- Băo tan chưa?
Đan gật đầu. Cô ngước lên và bị cuốn vào ánh nh́n quá đỗi mê
hoặc từ đôi mắt sâu thẳm đó.
- Hôm nay ngày bao nhiêu?
- Bây giờ là rạng sáng 30. Anh hôn mê một ngày.
- Bác sĩ bảo sao?
- Tụ máu nhẹ, đầu khâu 7 mũi, vai khâu 4 mũi.
- Trước đó anh đang nhớ em.
- Sao cơ?
- Trước khi nhà sập th́ anh đang nhớ em.
Đan mơ hồ nh́n gương mặt kín bưng của anh. Cô sợ cái kiểu nói
tỉnh tỉnh như thế này.
Lập đan tay vào tay cô, và cô để yên cho anh day day mấu xương
tṛn nhô lên ở cuối ngón trỏ, hơi nóng từ bàn tay của anh làm cô
thấy ḿnh nhỏ bé hơn bao giờ hết.
- Em nói ǵ đi.
- Nói ǵ bây giờ?
- Anh không biết.
- Em cũng không biết.
- Thế thôi vậy.
Đan bật cười, cô với anh nói chuyện như hai kẻ dở hơi! Lập nh́n
sững nụ cười của cô, anh kéo cô lại thật gần, tay vờn nhẹ lên đôi
môi mà anh biết là rất mềm của cô. Và rồi anh cúi xuống, môi anh giữ
chặt lấy nét cười dịu dàng ấy.
o0o
Lập trở về Băi Hạc với cái đầu băng trắng xoá. An đón anh trong
chiếc lán mới dựng lại, giọng tếu táo:
- Động thổ cái Băi Hạc này chú mày không xem ngày à? Chưa ǵ đă
bị hạc mổ cho một phát toác đầu rồi.
Không để ư đến lời đùa của bạn, Lập hất hàm:
- Tay anh sao?
- Găy dập, bó lâu, dễ teo sau khi tháo bột.
- Thành mẹ nó thương binh v́ hạc! Thôi được rồi, anh về Hà Nội
đi. Để tôi trụ ở đây.
- Sắp họp hội đồng rồi.
- Lúc nào họp th́ về.
- C̣n việc ở Hà Nội?
- Anh với thằng Thạch làm, có ǵ gọi điện hỏi tôi.
- C̣n trái tim Đan - cô?
- Ǵ?
- Thằng nào đêm ngủ gọi Đan ơi? Con bé khá tính đấy, hợp với
cậu. Nhưng trẻ quá!
- Trẻ ǵ mà trẻ.
- Th́ cứ gọi tớ bằng chú suốt. Trông cũng chíp bỏ xừ, 20 là
cùng.
- 24.
- Oái, sao bảo là sinh viên?
- Bảo bao giờ?
- Th́ hôm qua... nó thay quần áo cho cậu. Tớ áy náy sợ nó ngại.
Nó bảo là sinh viên mỹ thuật nh́n người khỏa thân quen rồi.
Lập ph́ cười:
- Đúng là học mỹ thuật, nhưng ra trường lâu rồi.
- Mẹ, thế mà trông bé con con. Gái bây giờ trẻ lâu thật. Chú mày
cẩn thận không nó chê già đấy!
Lập lắc đầu cười. Đan sẽ không chê anh già đâu, nhất là khi An
đă… phơi bày anh ra trước mắt cô rồi. Mà kể cả cô có chê anh già,
anh cũng mặc kệ. Khoảng cách 10 tuổi chẳng phải cái ǵ ghê gớm, một
khi anh đă biết là ḿnh yêu và được yêu thật nhiều.
o0o
- Ob - la - di ob - la - da life goes on...
Điệu nhạc vui tươi cất lên làm Đan ngẩn ngơ buông bút vẽ. Đă 10
rưỡi đêm rồi cơ à? H́nh như cô đă quên mất thời gian. Bấm nút trả
lời, cô lầu bầu:
- Sao anh không gọi điện thoại cố định?
- Anh thích em nghe tiếng chuông mới.
- Em nghe từ hôm qua rồi mà.
- Em vẫn để đấy chứ? Hay lại để về bài cũ rồi?
- Vẫn chuông mới mà. Ob - la - di ob - la - da life goes on bra.
La la how the life...
- Ừ, anh yêu em.
Đan cười khe khẽ, vẫn cái kiểu đang nói lại... lạc đề. Mấy tuần
nay, hầu như ngày nào cô cũng nghe anh nói như thế mà không chán
được.
- Hôm nay em làm những ǵ?
- Ngủ dậy, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, đi chợ. Sau đó cắt dựng
một bộ đồ kiểu Măn Thanh cách điệu cho ca sĩ Tuấn Lĩnh Mậu Lâm.
- Ca sĩ Nhật hay Tàu à?
- Không, ca sĩ Việt gốc Kinh, tên thật là Nguyễn Văn Bé.
Nghe giọng cười ha hả của anh, cô điềm nhiên hỏi tiếp:
- C̣n anh làm ǵ?
- Ờ... đoạn đầu cũng giống em, rồi đi ngắm thợ xây nhà, rồi đi
đuổi dọa trẻ con, nịnh nọt người già, rồi đi uống rượu với chủ tịch
xă.
- À, tối nay em cũng uống rượu.
- Với ai?
- Một ḿnh thôi. Em pha thử Kiss in the dark.
- Tên hay đấy! Rượu th́ thế nào?
- Brandy anh đào, Vermouth và Gin, ba thứ đều nhau lắc với đá.
- Uống thấy có giống lúc... hôn anh không?
- Nặng hơn.
- À được, để hôm tới anh về xem cái nào nặng hơn.
Đan thoáng đỏ mặt, nói sang chuyện khác:
- Đức đỗ Bách khoa rồi anh ạ. Thừa 2 điểm.
- Có giấy báo về nhà hay ḿnh tự đi xem?
- Ngồi nhà vào mạng xem qua trang web bộ Giáo dục.
- A, hiện đại nhỉ. Hồi anh thi phải chen vào xem bảng điểm. Hồi
đấy anh cũng thi Bách khoa. Anh là niềm tin và hy vọng của cả nhà
đấy.
- Xong rồi anh có vào được Bách khoa không?
- Không.
- Khổ chưa!
- Ừ... bị đi Liên Xô học nên không được vào Bách khoa học ngày
nào, thương không? Hồi đó th́ em ở đâu nhỉ?
- Chắc em đang tập viết bằng ng̣i bút cá mè cắm vào ống mực tím.
Hoặc làm toán bằng que tính.
- Que tính bằng que kem Tràng Tiền à?
- Không, que nhựa. Thế hồi Liên Xô tan vỡ th́ anh ở đâu?
- Ở trên một mảnh vỡ thôi. Kiev, Ukraina.
- Anh vẫn học tiếp chứ?
- À, vẫn chứ! Tiền học bổng bấy giờ chỉ mua được mấy quả trứng
gà, may mà chưa có H5N1 nên người ta vẫn cho anh ấp trứng nuôi gà
con bán lông gà lấy tiền đi học. Khi ấy th́ em ở đâu?
- Có lẽ em đang viết văn tả nhà em có nuôi một con gà mặc dù khi
đó nhà em chẳng có con gà nào cả, chỉ có nuôi một bà nội.
Lập cười phả vào điện thoại nghe ù ù:
- Thế khi nào th́ em học vẽ?
- Muộn hơn thế. Có lẽ vào lúc anh chuyển từ bán lông gà sang bán
đồng nhôm sắt vụn ấy.
- À, ra là mẹ anh đă kể chuyện anh đi buôn đồng nát rồi đấy. Thế
th́ thôi anh không kể nữa.
- Anh kể đi!
- Hơn 11 giờ rồi. Ngủ đi thôi bé cưng. Hăy coi như anh đă hôn em
trong bóng tối.
- Anh cẩn thận không nhầm người nhé!
Lập giữ nguyên nụ cười trên môi. Anh nh́n vào vạch pin ngắn ngủn
trên màn h́nh. Chiếc Nokia “Huyền thoại đương đại” cục cưng của
thằng em anh chắc sẽ sớm phải thanh lư với kiểu nấu cháo hành hạ
liên tục thế này. Giở cuộn dây sạc cắm vào chiếc máy c̣n nóng hổi,
anh ngả lưng xuống chiếu. Chưa kịp mơ màng th́ tiếng đập cửa đă kéo
anh trở dậy. Anh lừng khừng ra mở và sầm mặt v́ cái giọng uốn éo
nhức óc:
- Anh Lập!
o0o
Đan đặt chiếc b́nh gốm cắm một cành lan hạc đỉnh xuống sàn, dùng
cả hai tay mở cánh cửa pḥng Lập. Cô đă vào đây vài lần, đều là
những lúc anh không có nhà. Khi th́ Thạch nhờ vào lấy sách hay đàn,
khi th́ mẹ anh bảo cô đem lọ hoa lên, như bây giờ cũng vậy. Dù Lập
đi vắng nhưng bà Huyên vẫn chăm chút mua hoa trang trí cho căn
pḥng. Pḥng của anh rộng, cửa rất dày, bày biện như một căn hộ
riêng biệt. Gian ngoài ngăn cách với giường ngủ bằng một tủ sách
cao, những cuốn sách đóng b́a da màu sẫm, sát khung cửa sổ với hai
lớp rèm che có một chiếc sofa màu nâu nhạt, trên tường là một vài
bức tranh nhỏ vẽ phong cảnh nước Nga, tất cả hoà hợp sàn gỗ bên dưới
tạo thành một phong cách châu Âu hoài cổ. Đan nghe tiếng nhạc, bài
Woman của John Lennon, phát ra từ phía sau tủ sách. Âm thanh du
dương như vọng lại từ rất xa, hoặc như âm thanh của một chiếc máy
quay đĩa cổ. Đặt b́nh hoa lên một ô trống của tủ sách, Đan hơi nheo
mắt, ánh sáng hầu như không lọt đến chỗ cô đứng v́ những tấm rèm
dày, cô lên tiếng hỏi:
- Anh Lập về rồi à?
- Ừ.
Tiếng nói lại phát ra từ ngay bên cạnh làm Đan giật ḿnh quay
phắt lại. Lập đứng im ĺm trong bóng tối, tựa vào một góc hẹp giữa
giá sách và tường, khoanh tay nh́n cô. Anh mỉm cười, dịu dàng như
chưa từng dịu dàng đến thế:
- Anh đứng chờ em năy giờ.
- Chờ em làm ǵ? - Đan ấp úng, cô vẫn ngẩn ra v́ bất ngờ.
- Chờ em linh cảm là anh ở đây.
Lập bước ra khỏi cái góc hẹp, anh vẫn mặc nguyên bộ đồ jeans đi
đường. Vẫn nh́n cô đăm đăm, anh hát theo tiếng nhạc, giọng ấm áp:
- So let me tell you again again and again, I love you...
Rồi anh tiến đến gần hơn, gần hơn nữa. Tay anh chạm vào chiếc
cặp tóc của cô, anh bật nó ra và xoay vai cô lại, mái tóc lượn sóng
mềm mại của cô xơa xuống chạm vào bàn tay anh như một làn gió nhẹ.
Gương mặt cô như bao phủ một lớp sương mờ ảo. Ôm gh́ gương mặt yêu
dấu đó vào ngực ḿnh, anh th́ thầm:
- Anh nhớ em quá!
Đan ṿng tay ôm lưng anh nhè nhẹ. Tiếng là yêu nhau cả tháng nay
nhưng cô mới chỉ chớm nhận biết được mùi của anh một chút, mùi gỗ và
xạ hương của nước hoa nam cùng hơi đàn ông hoà quyện mạnh mẽ toả ra
từ anh làm cô thấy dè dặt. Cô xua đi cảm giác ấy bằng cách kiễng lên
luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn lởm chởm của anh.
- Trông đầu tóc anh lộn xộn quá hả - Lập nắm tay cô, siết lấy
những ngón tay gầy xương xương đưa lên môi.
Đan gật gật đầu, ngả vào vai anh, cô hỏi:
- Sao anh nói mấy hôm nữa mới về?
Lập có vẻ như không để ư tới câu hỏi, anh áp môi lên tóc cô. Đan
ngước nh́n vẻ mặt tĩnh lặng ấy, cô để yên tay ḿnh trên chiếc cúc áo
màu xanh lá cây của anh. Vài phút sau cô mới lên tiếng, giọng trách
móc nhẹ nhàng:
- Lại c̣n trốn trong này nữa.
Lập cười, anh xoay người để cô tựa vào giá sách, cúi xuống đặt
một nụ hôn lên đôi môi mềm mại không son. Môi anh sâu đắm đuối cuốn
cô vào khoảng tối khuất của không gian và thời gian th́ như ngừng
lại. Một lát, anh dừng đột ngột, vẫn để cô tựa vào giá sách, nh́n
gương mặt c̣n chưa hết bất ngờ của cô bằng ánh mắt lấp lánh:
- Thế nào? Có hơn món cocktail hôm qua của em không?
Không đợi cô trả lời, anh lại cúi xuống lần nữa. Đan choàng tay
lên cổ anh, khép mắt tận hưởng và từ lúc nào không rơ, say sưa hôn
đáp trả.
Lập đón nụ hôn ngọt ngào, anh mở mắt nh́n sững vào đôi mi chấp
chới của cô như muốn thu trọn h́nh ảnh này vào tâm trí. Cô đang ở
trong tay vậy mà nỗi lo sợ mất cô lại đè nặng lên anh hơn bao giờ
hết.
.........
Đêm qua, Minh Ánh đă ṃ xuống Băi Hạc. Cuộc hàn huyên giữa anh
và “cô bạn cũ” này quả là không vui vẻ ǵ!
Minh Ánh buông chiếc túi kiểu cách xuống đất rồi cởi chiếc áo ngoài.
Lập mở rộng cửa, anh đứng chống tay hầm hầm nh́n thân h́nh bốc lửa
trong chiếc áo hai dây màu tím của cô người mẫu, cô ta định làm cái
quái quỷ ǵ thế không biết. Anh cộc lốc:
- Ai chỉ chỗ cho cô?
- Đi t́m anh mệt muốn chết, để em vào nhà thở một chút đă nào.
- Sao cô biết tôi ở đây?
- Em gọi điện đến nhà anh, cô giúp việc nói.
- Nói dối! Người giúp việc nhà tôi không tuỳ tiện thế - Lập đanh
giọng.
Ánh chớp mắt ngồi xuống, duỗi dài người trên giường, giọng ỡm ờ:
- Anh căn dặn người giúp việc kỹ vậy. Anh muốn trốn em chứ ǵ?
Em biết rồi nhé...
- Tôi hỏi lại, ai chỉ cô xuống đây?
- Em mà muốn biết anh ở đâu th́ tự khắc em sẽ biết. Cần ǵ ai
chỉ!
Ánh vặn ḿnh vươn tay ôm lấy chiếc gối và vần ṿ nó với vẻ khêu
gợi cố ư. Lập nhăn mặt nh́n ra cửa để tránh cái điệu bộ mời gọi lộ
liễu ấy. Giờ này đám công nhân đă đi ngủ hết. Mấy người bảo vệ th́
đang đi tuần ở mé bên kia đồi. Cô ta rất biết chọn thời điểm để ṃ
đến.
- Cô t́m tôi có việc ǵ?
- Th́ em nhớ anh em t́m, có sao không?
- Lăo người Tàu của cô đâu?
Ánh bĩu đôi môi tô son hồng tím rất hợp với màu áo của ḿnh lên
một cái, liếc mắt với anh:
- Anh cũng biết anh Lương sao? Chứng tỏ anh vẫn quan tâm đến em,
phải không?
- Cô nói nhảm ǵ thế?
- Chứ không phải sao? V́ c̣n yêu em nên anh mới cho người theo
dơi em.
- Cô bị hoang tưởng à? C̣n hết cái ǵ? Tôi chưa bao giờ yêu cô!
- Anh giận nên anh nói vậy, phải không? - Ánh bắt đầu thổn thức
- Anh hiểu cho em, v́ anh đối xử với em nhiều lúc... hững hờ quá, mà
anh Lương, à, ông ta... lại săn đón nhiệt t́nh nên em...
- Tôi có thắc mắc đâu mà cô phải phân bua.
Như không nghe thấy lời anh, cô người mẫu tiếp tục gục đầu vào
chiếc gối, đôi vai nuột nà rung lên với vẻ sầu năo nhất trên đời.
Lập bước tới bên giường, anh định nói ǵ đó để cô ta thôi đi, nhưng
rồi anh khoanh tay nh́n màn độc diễn đau khổ và lắng nghe những lời
trần t́nh hối hận ấy bằng vẻ dửng dưng.
- Em biết là em không đúng... Em đă phải trả giá cho sự nông nổi
của ḿnh rồi... - Minh Ánh chồm lên ôm lấy hông anh, kề má vào bụng
anh, giọng tha thiết - Anh tha thứ cho em nghe anh Lập.
Bàn tay với những chiếc móng vẽ cầu kỳ của Ánh luồn vào áo anh
vuốt ve. Lập đưa tay ngăn lại, anh lùi ra một khoảng và cố nén cảm
giác bực bội với chính ḿnh. Mấy tuần nay anh chỉ được gặp Đan qua
những cuộc điện thoại đêm khuya. Anh không phải là thánh c̣n người
đàn bà trước mặt lại quá biết cách...
Sao bây giờ anh mới định nghĩa được nét đẹp của cô ta nhỉ? Một
nhan sắc ẩn chứa quá nhiều tai hại! Lập nghe giọng ḿnh khô khốc:
- Tôi với cô dứt khoát rồi. Cô đừng khuấy lên nữa.
Ánh đổ nhào tới, miết người lên lưng anh, hối hả:
- Không, em biết anh c̣n yêu em. Em biết mà.
Lập dằn cảm giác cám dỗ đang trỗi dậy bừng bừng, anh dùng hết sự
tự chủ của bản thân đẩy cô người mẫu ra, đi về phía cửa. Minh Ánh
vùng dậy chạy theo gh́ lấy tay làm anh phải giật mạnh ra và quát
lên:
- Tránh ra! Cô đi ra cho tôi!
Ánh sững người v́ phản ứng quyết liệt của Lập. Rồi như sực nhớ
ra điều ǵ, cô ta bắt đầu lă chă rơi nước mắt:
- Em hiểu rồi. Anh v́ cô ta... Anh ác lắm.
Nhác thấy có người lấp ló ngoài cửa, cô ta oà khóc to:
- Em không tiếc anh điều ǵ. Em... Cô ta có ǵ hơn em mà anh nỡ
phủi tay. Hu hu...
Lập quay lại nh́n những giọt nước mắt nhoè nhoẹt trên gương mặt
quá lộng lẫy đó. Anh gằn từng tiếng một:
- Cô có im đi không?
Vẻ đe doạ trong giọng nói và vẻ mặt của anh khiến cô người mẫu
nín bặt. Lập nhếch môi:
- Cô đừng có diễn tṛ ở đây. Không ăn thua đâu! Nào, nói đi, cô
xuống đây với mục đích ǵ?
- Em muốn ở bên anh. Em muốn ḿnh giống như trước.
- Không được.
- Tại sao? Có phải v́ con thợ may rẻ tiền đấy không?
- Cô ăn nói cho cẩn thận!
- Anh là đồ thô lỗ, đồ đểu! Anh lợi dụng tôi. Anh...
- Tôi tử tế với cô đến thế rồi mà cô c̣n muốn ǵ nữa? - Lập cười
nhạt - Ai lợi dụng ai c̣n chưa tính được đâu!
- Phải rồi. Tôi hoang phí, tôi ḅn rút của anh. C̣n nó th́
không. Nó chỉ lấy tiền của anh đi bao thằng khác trẻ hơn thôi, anh
cứ đợi mà sáng mắt ra.
- Tôi biết ngay cô sẽ đặt điều mà! C̣n ǵ nữa th́ đặt nốt đi!
- À chắc nó đă kịp ỏn thót với anh rồi. Thế này th́ chịu không
nói được ǵ về nó với anh nữa - Ánh cười khanh khách, hất mái tóc
cắt tỉa công phu sang một bên với vẻ bất cần - Anh thấy đàn bà quái
lạ không? Biết rơ là thằng đàn ông chủ động nhưng lại cứ đổ cho t́nh
địch. Phải rồi, nó tốt nó đẹp, nó cái đếch ǵ cũng hơn tôi hết. Tôi
chịu thua, được chưa?
Lập im lặng không nh́n tới vẻ kích động của Ánh khiến cô ta càng
điên tiết. Ngửa mặt cười một tiếng nanh nọc, cô ta quắc mắt:
- Nhưng mà anh không có được nó đâu. Tôi biết cách cho nó phỉ
nhổ vào mặt anh đấy! Ha ha... Làm sao nó chịu được nếu biết... ha
ha... rằng chính anh đă tặng nó của anh cái giải ba toàn quốc.
Lập ngoảnh lại, rất từ từ, anh nh́n cặp mắt long lên những tia
khoái trá của cô người mẫu, gương mặt anh vẫn không lộ cảm xúc và
giọng nói vẫn hết sức lạnh lẽo:
- Cô nói cái ǵ thế?
- Ha ha, đừng ḥng qua được mắt tôi. Hôm đó anh ra ngoài gọi
điện cho thằng cha Quốc Minh ép nó chấm điểm cô ta tụt xuống nếu
không anh sẽ hủy hợp đồng tài trợ cho live show của hắn ở Đảo Vàng
resort. Tôi đă nghe thấy hết!
.........
Đan chuồi khỏi ṿng tay Lập khiến anh sực tỉnh. Cô đang vuốt lại
mái tóc. Hơi gió thổi ra từ chiếc điều hoà trên tường khiến những
sợi tóc dài mảnh của cô lay động và anh nhớ ra là ḿnh đă ở trong
căn pḥng quen thuộc của ḿnh chứ không phải trong căn lán tạm nóng
hầm hập giữa đêm Băi Hạc nữa. Những ǵ Minh Ánh nói quả thật đă ngay
lập tức tác động đến anh. Sáng ra, thu xếp công việc ở khu xây dựng
xong, anh vội vàng về Hà Nội và đến thẳng nhà cô. Nghe Đức nói cô
đang ở nhà anh, Lập thở phào nhẹ nhơm. Ít ra th́ cái lưỡi rắn độc
của Ánh cũng chưa lia tới!
Sau khi khêu gợi, khóc lóc, chửi rủa và đem bí mật của anh ra
mặc cả không xong, cô người mẫu bỏ về lúc trời c̣n tờ mờ tối. Minh
Ánh có cái kiểu trơ trẽn và chao chát đặc trưng cho đàn bà vùng biển
quê hương cô ta. Mới lăn lộn trong giới người mẫu một vài năm đă
giành vị trí khá vững chắc, cô ta chứng tỏ ḿnh không chỉ đẹp mà c̣n
rất biết suy tính. Dù suy tính chẳng được tử tế tốt đẹp ǵ, cô ta
vẫn nằm trong số ít người mẫu đầu óc không rỗng tuếch. Ơn trời, nhờ
cô ta chỉ được đến mức như vậy và nhờ Lập c̣n hơn cô ta ở mấy năm
kinh nghiệm cuộc đời nên anh c̣n có thể xoay chuyển t́nh h́nh được.
Thạch đă tháo bột và đi lại tạm ổn sau một thời gian tập phục
hồi chức năng, anh có thể giao lại việc ở Băi Hạc cho nó để toàn tâm
toàn ư ở lại Hà Nội canh chừng Đan. Nữ tính và cá tính, cô là mẫu
người mà anh chờ đợi t́m kiếm bao lâu nay. Ngay khi uống ly Black
Russian từ tay cô, một t́nh cảm hết sức lạ lùng đă nảy mầm trong anh
mà anh không ư thức được. Cái mầm nhỏ ban đầu ấy theo ngày tháng cứ
lớn dần để biến một người ghét ràng buộc, một kẻ coi thường phụ nữ
như anh trở nên say mê và quan tâm, thái độ của anh trở nên nồng
nhiệt đến độ kỳ quặc. Nhận một cái tát, nh́n thấy những giọt mồ hôi
và nước mắt, chia sẻ một vài sở thích hay thói quen rồi nếm thử đôi
môi ngon nhưng cũng rất ngoa ngoắt của cô, anh tự nhủ với ḿnh rằng:
Nhất định sẽ phải có cô trong đời.
- Anh làm ǵ mà ngẩn ra thế? - Đan nh́n anh, cười bằng mắt.
- À, anh đang tính xem làm thế nào bắt em về ở suốt đời trong
pḥng này.
- Khó đấy!
- Ba em đ̣i voi chín ngà gà chín cựa ngựa chín hồng mao à?
- Cái đó em không chắc, ba em có vẻ thích đồ tái hơn. Nhưng bắt
em ở suốt đời trong pḥng này th́ khó đấy. Nó buồn tẻ quá, mà em th́
ham vui.
- Em có thể đem ở đâu đó vài đứa nhóc ầm ĩ chí choé về, sẽ vui
ngay.
- À, nếu thế th́ pḥng lại bị chật.
- Anh sẽ cơi nới và làm thêm “chuồng cọp”.
- Lúc đó th́ em sẽ thành con cọp cái gầm gừ, nhỉ.
- Rồi sẽ nỉ non suốt ngày rằng “than ôi thời oanh nay liệt c̣n
đâu”.
Đan cười thành tiếng. Cô thích thú kéo tấm rèm dày cho ánh sáng
cuối ngày lọt vào trong pḥng. Ngắm mấy bức tranh nhỏ vẽ phong cảnh
nước Nga trên tường, cô th́ thầm:
- Pḥng anh đẹp như trong truyện của Paux ấy. Chỉ thiếu một cái
ḷ sưởi và một con mèo lười uể oải.
Đan khẽ rùng ḿnh v́ ṿng tay của Lập ôm gh́ từ phía sau, cô
nghe anh cười nhỏ:
- Ḷ sưởi đây rồi, c̣n con mèo lười uể oải th́ có thể thay bằng
con cọp gầm gừ... Em thích không?
Cô gật đầu, lắng nghe anh thủ thỉ tiếp:
- Pḥng này anh trang trí giống ngôi nhà của một thầy giáo của
anh ở Kiev. Với anh khi ấy, căn nhà của thầy là thiên đường. Giữa
mùa đông, anh bị cảm lạnh rồi viêm phổi, thầy đă đón anh từ bệnh
viện về thẳng nhà. Bước vào cửa, xỏ chân vào đôi dép lông xù, ngồi
vào ghế, quàng một cái khăn len thật dày, đọc một cuốn sách cũng
thật dày rồi ngửi mùi súp củ cải mà vợ thầy đang nấu trong bếp, anh
cảm thấy ḿnh chẳng c̣n ốm đau ǵ cả.
- Bây giờ anh c̣n liên lạc với thầy cô không?
- Từ khi ổn định công việc, hàng năm anh đều cố gắng sang thăm.
Thầy vừa mất năm ngoái rồi. Cô sống một ḿnh trong nhà, nhà chẳng có
thay đổi ǵ cả, cô th́ vẫn nghĩ rằng thầy chỉ đi dạo rồi sẽ về.
Đan cảm nhận cái cằm ram ráp râu của anh cọ cọ vào thái dương
ḿnh, cô giữ im lặng v́ biết anh đang xúc động. Lập hôn lên chiếc
khuyên bạc trên vành tai cong của Đan, anh tự hỏi người con gái
tuyệt vời trong tay anh giây phút này đây liệu có phải người mai sau
nghĩ rằng anh đang đi dạo đâu đó rồi sẽ về...
Có tiếng gơ cồng cộc lên cánh cửa đóng hờ làm hai người trong
pḥng như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ đẹp. Thạch ló vào, miệng nở một
nụ cười nhẹ nhơm:
- Em không phá đám hai người chứ?
Lập lắc đầu, anh liếc nh́n vẻ ngượng ngùng của Đan rồi buông
lỏng tay khỏi bờ vai cô. Anh ngồi bệt xuống sàn, Thạch cũng ngồi
xuống đối diện với anh. Đan lẳng lặng ra ngoài, cánh cửa to lớn đă
khép lại mà Lập vẫn c̣n nh́n hút theo.
- Đến giờ em vẫn chưa quen gọi Đan là chị anh Lập ạ.
- Rồi từ từ sẽ quen - Lập quay lại nói với vẻ nghiêm trang, rồi
anh hỏi luôn - Chân cẳng thế nào rồi, cậu ấm?
- Khoẻ lắm, sắp đi đá bóng được. Anh muốn em thay ca vào trong
Băi Hạc chứ ǵ?
- Ừ, t́nh h́nh cơ bản là ổn rồi. Chỉ cần ḿnh cảnh giác chặt chẽ
là không đứa nào làm ǵ được. Hồi cậu ở đấy đất đá c̣n bề bộn nên
mới sơ hở cho bọn nó lợi dụng quấy nhiễu.
- Tại em nghĩ chắc cũng yên ổn như Núi Ba thôi, ai ngờ dân cư
phức tạp, làng nọ làng kia...
- Với lại cái chuyện tuyển người. Anh đă nói bao nhiều lần rồi,
không tuyển mấy thằng con ông cháu cha ít học, sao cậu tuyển thằng
Hiếu vào làm bảo vệ?
- Sao thế?
- Thằng đấy cậy thế ông chú họ phó chủ tịch huyện không coi ai
ra ǵ. Nó đánh cả trẻ chăn ḅ. Người ta vô t́nh để bê chạy qua đất
ḿnh, nó đuổi đánh xong lại c̣n trấn luôn con bê đem thui. Dân kéo
vào hỏi th́ nó hùng hổ chửi bới. Anh đuổi luôn rồi.
- Chết, anh làm thế rồi em ăn nói làm sao với ông chú nó?
- Không làm sao hết! Những thằng như thế phải diệt từ đầu. Dung
túng, sau này nó làm vương làm tướng một vùng rồi chí phèo cả với
khách.
Thạch kêu lên:
- Nhưng mà anh không khéo. Đuổi thẳng cánh thế rồi mất hết quan
hệ. Ḿnh lạ nước lạ cái đến th́ nên nịnh quan chức địa phương một
tí.
- Thiếu ǵ cách nịnh - Lập đáp cộc lốc. Chợt nhận ra người đang
nói chuyện là em trai ḿnh, giọng anh dịu lại - Thôi, cậu xuống thay
anh rồi làm thế nào khéo th́ làm. Thu xếp ngày kia đi ngay nhé...
Anh xuống xem Đan đâu...
Dứt lời Lập đi nhanh ra khỏi pḥng, Thạch ngồi lại, vẻ mặt đăm
chiêu.
o0o
An bước vào văn pḥng. Trưa nắng nóng mà phải ra ngoài th́ thật
tai vạ. Phải phơi mấy tiếng đồng hồ ngoài nắng như anh vừa năy lại
càng tai vạ hơn! Cầm cái cốc đi tới b́nh nước sát lối ra, anh cởi
phăng cà vạt. Thạch đang đứng nói chuyện điện thoại ngoài hành lang
thấy anh liền cúp máy đi tới, cười thông cảm:
- Dựng đến đâu rồi mà trông đại ca lừ đừ thế?
- Ḥm ḥm rồi... Mà anh chịu cậu, lúc nào cũng đóng hộp thắt
nút, không thấy ngốt à. Anh đang nóng phát hoảng lên đây!
Thạch cười, anh ngồi trong văn pḥng, máy lạnh ro ro suốt ngày
chứ có phải chạy ra đường lo dựng gian hàng liên hoan hội chợ du
lịch như An đâu. Nhưng mà sắp tới đây anh lại phải đi Băi Hạc, lại
khốn khổ v́ gió Lào đổ lửa rồi. Nghĩ tới đấy, Thạch tắt nụ cười ngay
lập tức làm An nhíu mày khó hiểu:
- Cậu dạo này làm sao thế? Cái Thảo nó mè nheo ǵ à?
Thạch nhăn mặt, lắc đầu. Thảo chẳng bao giờ nhơng nhẽo đ̣i hỏi.
Lúc nào cô cũng tỏ ra bằng ḷng với mọi điều nhưng không vồ vập với
cái ǵ cả. Ngay cả những lời tỏ t́nh của anh cô cũng coi một thứ đồ
vật quư giá dễ vỡ, nâng niu nhưng luôn luôn căng thẳng giữ khoảng
cách. Cô không có được cái nồng nhiệt tha thiết như Đan đối với anh
trai anh... Không nh́n An, Thạch thở dài thườn thượt:
- Lại sắp xuống Băi Hạc làm cai rồi. Nghĩ mà hăi!
- Bắt đầu ngại khó ngại khổ rồi hở, cậu ấm? Chú mày là cứ phải
rèn nhiều. Hồi anh với thằng Lập ở bên kia, ṛng ră mấy tháng sống ở
giáp Siberi, phải mở tủ lạnh ra sưởi mà sáng sớm đến tối mịt đều
chường mặt ngoài trời cưa sắt vụn th́ sao?
- Lại hát bài năm xưa oanh liệt rồi! - Thạch ca thán.
An chưa kịp nói ǵ thêm th́ một cô nhân viên đă tḥ đầu ra hành
lang báo là Lập gọi anh. Bỏ Thạch xịu mặt đứng ở hành lang, An chạy
ra thang máy.
o0o
Lập ở sau chiếc bàn rộng, xoay ghế ngồi nh́n xuống đường. Đă
cuối tháng tám mà trời vẫn nắng nóng gay gắt. Ánh sáng chói chang
của buổi chiều lọt qua những thanh màn sáo làm anh nhức mắt. Quay
lại nh́n An vẫn nhễ nhại mồ hôi, Lập gọi thư kư đem nước vào.
- Mẹ, đến mệt v́ phải chạy theo cái bọn công ty mỹ thuật. Làm ăn
lôm côm mà toàn các bố tinh tướng. Chú mày giao xừ việc thiết kế cho
con bé kia có khi nó làm năm sáu tiếng đồng hồ là xong, chứ không
đễn nỗi dây dưa từ hôm qua đến giờ.
- Bụt chùa nhà không thiêng đâu.
- Cậu xót của chứ thiêng với thiếc ǵ.
Lập cười không nói lại An. Đúng là “con bé kia” của anh không
thể phơi đầu dưới trời nắng cho mấy việc trang trí tạp nham này
được!
Rút một túi hồ sơ đưa cho An, anh nói ngắn gọn:
- Bọn phá ḿnh ở Băi Hạc là người của mụ Dung.
- Chủ pḥng trà Đường Xưa ấy hả? - An vừa hỏi vừa mở túi hồ sơ,
mấy bức ảnh và giấy tờ trong túi xác nhận nghi ngờ của anh - Sao tự
dưng lại muốn tḥ chân vào tận trong nớ thế?
- Đang điều tra, nhưng tôi nghi là có tay lăo Lương.
- Dễ lắm, chứ thằng Đài già đấy làm ǵ mà buông cái miếng đất
ngon như Băi Hạc nhanh thế. Mà gần đây tớ thấy nó hay đi với con bé
ǵ hồi trước bám cậu ư nhỉ, à Minh Ánh, liệu có phải...
- Tôi biết rồi. Nhưng thằng cha đó chắc mê cô ả thật. Chứ cáo
như nó biết thừa là cô ả chẳng dính ǵ tới chuyện làm ăn của tôi. Sợ
là sợ nó với mụ Dung câu kết với nhau lôi kéo mấy bố dao động bên
ḿnh ấy.
- Th́n “ngựa” hả?
- Đấy, chính là hắn đấy. Mụ Dung này qua lại với Th́n “ngựa”
chặt chẽ lắm, cho nhau vay tiền rồi chung vốn pḥng trà Đường Xưa 3
dưới Hải Pḥng... Tôi đă cho người theo dơi rồi.
- Thấy động tĩnh ǵ không?
- Không, thằng cha này kín lắm. Thậm chí không hỏi han ǵ chuyện
Băi Hạc. Thế nhưng diễn biến ở đó thế nào th́ vẫn biết đều đều. Mà
hắn biết lẽ nào mụ Dung lại không biết.
- Bực thật đấy nhỉ! Cũng tại ḿnh chưa bịt hết sơ hở. À, cậu
biết thằng chồng trẻ của mụ Dung chứ?
- Biết!
- Nó quen thân ǵ với “con bé kia” của cậu à?
- Bạn cũ - Lập cau mặt. Cái kẻ đang được nhắc đến này làm anh
lợm giọng.
- À, tớ hiểu rồi. Thế này có khi cậu phải cẩn thận, không khéo
lại đèo theo một đứa rải lông ngỗng.
Lập gạt đi:
- Không có chuyện đấy!
- Ờ, không có th́ tốt. Tớ chỉ nhắc thế thôi. Tại dạo này thấy
chú mày yêu quên giời đất nên... Mà tớ nói là có cơ sở hẳn hoi, v́
có người thấy nó nói chuyện với thằng Vinh.
- Ai thấy? Bao giờ? Ở đâu? - Lập quay phắt lại hỏi dồn.
- Th́ vợ tớ với con em vợ. Ở bar My Way. Mới tối hôm qua thôi
chứ đâu.
Tối hôm qua, tối hôm qua... ăn cơm với cả nhà xong, anh định đưa
Đan đi dự tiệc ở một chỗ đối tác làm ăn nhưng cô từ chối, nói là
không chuẩn bị kịp. Và cô mượn cớ gạt anh để đi uống rượu với...
thằng đấy. Lập giận sôi lên, anh tức tốc ra xe đến nhà Đan.
Chỉ có ḿnh Đan ở nhà. Cô ra mở cổng cho anh trong chiếc váy
liền vải cotton kẻ ngang xanh trắng ngắn tay như kiểu áo thuỷ thủ,
có vẻ khá bất ngờ v́ sự viếng thăm của anh:
- Anh không ở văn pḥng à?
Lập cởi giày trước cửa pḥng khách. Đây là lần đầu tiên anh vào
hẳn trong nhà cô. Ngôi nhà ở ngoại ô lại nằm giữa vườn cây nhỏ nên
có vẻ mát mẻ đặc biệt. Đan chỉ vào bộ salon mời anh ngồi, cô vào bếp
rót nước cho anh rồi đi lên pḥng ḿnh. Cô đang may dở chiếc áo đồng
phục nam của Núi Ba, chỉ c̣n vài đường cuối cùng. Cô sẽ đem xuống
cho anh mặc thử luôn.
- Pḥng em nhiều đồ lặt vặt quá!
Tiếng anh kề bên tai khiến cô giật thót người, anh đi theo cô
lên đây à? Trong lúc nhà cô chẳng có ai thế này th́ quả là không
nên. Đan nghĩ thầm nhưng vẫn khẽ cười:
- Pḥng ngủ kiêm pḥng làm việc mà anh.
Anh nh́n khắp lượt. Căn pḥng của cô quả là một không gian khiêm
tốn nhưng lại đa chức năng. Pḥng hẹp chiều ngang, cuối tường gần
cửa sổ trông ra vườn là một chiếc giường con, khăn trải màu vàng
chanh với mấy chiếc gối h́nh miếng chanh xanh xanh trông trẻ trung
ngộ nghĩnh. Trên đầu giường có một giá sách và một chiếc giá để đĩa.
Dưới gầm giường là bút lông, mấy lọ màu, chậu rửa bút, giá vẽ… Góc
nhà có một ma-nơ-canh đứng sừng sững. Chênh chếch cửa sổ là
chiếc bàn rộng, chắc vừa để cô đặt máy tính vừa là chỗ để cắt hay
may luôn. Lúc này chiếc máy tính xách tay quen thuộc của cô đang ở
trên giường c̣n trên bàn là một chiếc máy khâu cũng xách tay.
Để mặc anh ngó nghiêng, Đan ngồi vào ghế cặm cụi may nốt mấy
đường cuối trên chiếc áo vải đũi. Nh́n dáng ngồi nghiêng nghiêng
dường như yếu đuối của cô, Lập quên mất mục đích đến “hỏi tội” của
ḿnh. Anh đi nhanh đến bên bàn xốc cô dậy ôm chặt, giọng khổ sở:
- Không hiểu sao anh yêu em quá thế này!
Đan tránh nụ hôn của anh làm nó thay v́ đậu lên môi lại đậu
xuống bên mang tai. Không nới lỏng ṿng ôm, Lập rà môi ngậm vào vành
tai cô và giữ yên ở đó, những ngón tay anh luồn vào tay áo ngắn chà
xát lên làn da mịn ở đầu vai cô. Đan rùng ḿnh, cô biết những khoảnh
khắc như thế này sẽ dẫn đến điều ǵ. Dứt khoát gỡ tay anh khỏi vai
ḿnh, cô tách người ra nh́n anh với vẻ b́nh thản:
- Sao anh không đi làm lại đến t́m em?
Lập khâm phục vẻ tự chủ của cô nhưng đồng thời trong anh cũng
dấy lên những suy đoán, nghi ngờ. Với anh th́ cô dứt khoát như vậy,
c̣n với hắn ta th́ sao. Liệu cô có hờ hững nổi trước cung cách của
một tên ma cô trong suốt thời gian cô và hắn yêu nhau. Anh cười nhạt
làm Đan quay lại nh́n chăm chăm:
- Tự nhiên lại cười! Hôm nay anh lạ lắm.
- Anh muốn rủ em đi uống rượu.
- Giờ này à? Anh có chắc là rượu không, hay là bia?
- Không, rượu, rượu ở bar.
- ...
- Em không hỏi bar nào à?
- My Way. Em chắc anh sẽ đến chỗ đấy.
Lập nh́n gương mặt thản nhiên của Đan. Anh cứ nghĩ rằng ít nhất
th́ cô cũng sẽ nói một câu ǵ đó để xoa dịu anh, hoặc ít nhất cũng
để anh cảm thấy rằng mọi chuyện không đến nỗi... C̣n đây, cô nói
tỉnh bơ cứ như thách thức anh vậy.
Đan cũng nh́n trả lại gương mặt ngẩn ra v́ bất ngờ của Lập. Cái
bệnh hồ đồ hay suy đoán quá xa của anh th́ cô đă khá quen. Đây là
lần tái phát đầu tiên sau khi hai người yêu nhau.
Ngồi lại vào chiếc ghế có đệm mềm màu xanh lá cây cạnh bàn, cô
bắt đầu khâu buộc những chiếc khuy gỗ ngang và làm những chiếc
khuyết rời bằng vải cho cái áo đũi. Bàn tay nhỏ nhắn của cô khéo léo
như múa trên nền vải. Cô chờ Lập lên tiếng trước nhưng anh cũng im
lặng.
Một lúc sau, cô làm xong. Giơ chiếc áo lên ngắm nghía rồi đặt
xuống bàn với vẻ hài ḷng nhẹ nhơm, cô quay ra nh́n Lập, mỉm cười:
- Em xong việc rồi, ḿnh đi chứ?
Rồi cô đẩy ghế đứng lên dợm bước ra khỏi pḥng. Đến nước này th́
Lập không chịu nổi, anh văng tục:
- Đồ quái thai! Mẹ kiếp!
Gần như nhấc bổng cô lên và kéo giật về phía ḷng ḿnh, anh ngay
lập tức cướp lấy môi cô mà nghiến ngấu. Đan cựa quậy vùng ra nhưng
không được. Anh giữ quá chặt và nụ hôn th́ quá mạnh mẽ. Tay anh miết
lên eo lưng cô. Thân h́nh anh to lớn bao phủ lấy cô như một vách
dựng giam cầm tự nhiên. Môi và lưỡi anh hút kiệt hơi thở của cô. Măi
sau, khi nhận thấy cô đang lả dần đi, anh mới từ từ buông cô ra,
giọng hậm hực:
- Từ trước đến giờ không ai dạy em là phải nói với người yêu
bằng giọng thế nào khi hắn đang ghen à?
Đan im lặng. Làm ǵ có ông người yêu nào ghen theo tŕnh tự như
anh!
- Sao không trả lời? - Giọng anh lại vang lên đầy uy quyền.
- À... người ta dạy em là với những tên người yêu ghen vô lư, em
cứ việc chọc cho hắn ta tức chết.
- Thế đấy! Rồi người ta có dạy em tiếp là nếu hắn ta tức chết,
người đầu tiên mà hắn về báo oán sẽ là em không?
Đến đây th́ Đan cười khúc khích, cô nếm mùi lừ lừ báo oán của
hắn ta rồi. Cô ṿng tay ôm lấy cổ Lập, chủ động hôn anh như giảng
ḥa. Anh nhận nụ hôn dễ chịu của cô, th́ thầm:
- Chỉ cần nghĩ đến chuyện tối qua em không thèm đi với anh để
gặp hắn là đầu anh nóng lên rồi.
- Anh nên mua một cái quạt gắn vào sau gáy như quạt chip máy
tính ấy - Đan nghịch nghịch cà vạt của anh - Em không đi với anh hôm
qua v́ thời gian quá gấp. Em không thích xuất hiện trong bộ dạng
thiếu chuẩn bị, nhất là khi bữa tiệc lại của đối tác của anh.
Kiễng chân hôn lên chóp mũi của anh, cô nh́n anh bằng vẻ nghiêm
nghị:
- Em nghĩ là anh hiểu mà.
Lập gật đầu, anh bồi hồi v́ cái cách Đan nghĩ cho anh. Hôm qua
anh đă đề nghị mua luôn một bộ váy kèm đồ trang sức để cô đỡ phải về
nhà thay quần áo nhưng cô không đồng ư, cô trách anh hoang phí. Cô
không biết rằng anh muốn đem cô đi khắp những chỗ đẹp nhất, giới
thiệu cô với những người quan trọng nhất, dù cô có mặc quần ngố và
không trang điểm như hôm qua cũng chẳng sao hết!
Giọng Đan vẫn dịu dàng:
- C̣n em gặp Vinh th́ chỉ t́nh cờ… Em thấy bar mới mở nên vào
thử, anh ta chắc cũng vậy. Anh ta thấy em th́ qua hỏi thăm xă giao,
em cũng trả lời qua loa cho đúng phép thôi mà.
- Hắn hỏi ǵ em?
- À, hỏi thăm sức khỏe, công việc.
- Không hỏi chuyện t́nh duyên à?
- Có, em bảo là người yêu em ghen kinh lắm nên em không dám nói
chuyện, lỡ ai đó nh́n thấy rồi mách lại, anh ấy giết em mất.
- A, câu trả lời hay đấy! Xong rồi hắn có phản ứng ǵ không?
- Hắn bảo là người yêu em không nên ghen với người tồi tệ như
hắn làm ǵ cho mất công.
Lập cười, cô vẫn t́m cách “kê” anh. Nhưng khổ làm sao, anh lại
thích cái cảm giác lúc nào cũng căng thẳng khi phải đấu khẩu với cô
kinh khủng! Nó như chất keo làm cho cả hai người càng lúc càng hút
vào nhau không rời. Khẽ cắn lên môi cô, anh chuyển đề tài:
- Có lẽ anh phải cưới em gấp.
- Ô, h́nh như em lại quên che mặt khi đi mua sách cho bà bầu à?
- Không, lần này là tại anh. Anh sẽ có độ một tá tí nhau, và
chúng phải có mẹ để đủ thủ tục.
- Một tá, tức là một bà đẻ thuê nào đó đang chuẩn bị sinh mười
hai?
- Người chứ có phải ỉn đâu mà sinh mười hai. Kiến thức về sinh
sản của em có vẻ lơ mơ nhỉ! Thôi không sao, anh sẽ mua thêm cho em
vài chục cuốn sách cho bà mẹ trẻ nữa.
Nh́n nét cười thú vị trên đôi môi ṃng mọng của cô, anh tỉnh bơ
nói tiếp:
- Mà này, cùng một công vào hiệu sách, em khuân tất tần tật mớ
tạp chí thời trang nhập khẩu về nhé. Hoặc là đặt mua dài hạn của
công ty xuất nhập sách báo đi cho tiện! Hay là hàng tháng anh phải
bay sang Paris để mua tạp chí cho em? À không, em nên tự đi. Chứ anh
không thích cái kiểu đàn ông đi mua hàng cho vợ xong về bao giờ cũng
bị mắng v́ để bọn bán hàng cân điêu nói thách.
Lần này th́ Đan phá ra cười, mắt cô long lanh khi tưởng tượng
lại cảnh một anh chàng mặt mũi hầm hè cứ lẳng lặng đi theo xem cô
nâng lên đặt xuống những ǵ khắp hiệu sách. Hy vọng trong cái lần
dạo xem lơ đăng đấy, cô không ṭ ṃ mà t́m đọc những cuốn kiểu như
Bí quyết cho tuần trăng mật hay Sinh con theo ư muốn, chứ không bây
giờ anh nhắc lại th́ ngượng lắm!
o0o
Thảo xoay lưng, trên người cô là bộ váy đồng phục mẫu mà Đan vừa
may xong. Ngắm ḿnh trong gương, Thảo xuưt xoa:
- Ôi, trông em đỡ béo đi bao nhiêu.
- Thảo mũm mĩm khoẻ mạnh chứ có béo đâu.
- Nhưng... em mê dáng người của chị. Trông thanh thanh, thích
lắm.
- Chị lại thích tṛn lẳn như em.
- Chị em phụ nữ toàn thích cái ḿnh không có - Đức ngồi trên
giường nh́n hai bà chị, thở ra một câu triết lư nửa mùa xanh rờn!
Đan lườm yêu thằng em một cái làm nó lại càng múa mép:
- Đúng thế mà! Em thấy nhiều cô thấp lại thích đi dép cao, đen
th́ đánh phấn trắng. Buồn cười chết đi được. May mà chị với chị Thảo
không đến nỗi u mê thế, không th́ xong đời hai anh em nhà ông Lập.
- Chỉ được cái ăn nói linh tinh! Đi xuống nhà cho hai chị tâm sự
riêng!
Đan cau mặt, dứ dứ nắm đấm vào cái điệu bộ tí tởn của Đức. Nó
vừa vào đại học, thích tỏ ra ta đây người lớn một cách trẻ con! Quay
qua phía Thảo, cô vuốt lại nếp viền thổ cẩm trên tay áo:
- Ngoài chuyện mặc trông gọn đi, Thảo c̣n nhận xét ǵ không?
- Áo này mặc vào cử động thoải mái lắm. Chất vải cũng mềm. Kiểu
th́ vừa đẹp vừa lạ.
- Khen vừa thôi cô nương, tôi bay lên được bây giờ!
- Em nói thật mà. Chị vẽ đẹp mà cắt may cũng đẹp nữa. Em tưởng
thiết kế thời trang là chỉ có ngồi vẽ với chọn vải thôi.
- Phải biết cắt may nữa th́ mới dựng được bộ quần áo ḿnh đă vẽ.
Kể cả có thợ làm cho th́ ḿnh cũng phải biết để nói cho họ hiểu mà
làm đúng ư ḿnh, hoặc khi phải sửa chỗ này chỗ kia... Chị bây giờ
không có thợ phụ thường xuyên, muốn may thử cho em mặc th́ phải để
tự làm thôi.
- Th́ em có phải diễn viên ca sĩ đâu mà có tiền triệu trả công
cho chị thuê thợ - Thảo che miệng cười, cô ngắm ḿnh trong gương một
lần nữa, chắc lưỡi - Chị may đẹp mà nhanh nữa. Chỉ áng chừng số đo
thôi sao vừa in….
- Tại chị phải may để Thảo kịp mặc thử. Phải mấy tháng Thảo mới
lên đây một lần, chờ lấy số đo nữa th́ đến bao giờ. Sắp sang mùa
đông rồi mà mới xong bộ mùa hè.
- Em thấy bộ mùa đông chị cũng để kiểu thế này nhưng may rộng
ra, tay dài ra và vải dày lên là được. Bọn em sẽ mặc áo len ở trong
và mặc áo đồng phục ra ngoài, như áo khoác ấy.
- Ừ, vậy cũng được. Chị sẽ phải sửa một chút về cổ áo, cho nó
cao lên, hoặc là làm thêm mẫu khăn quàng ấm đồng phục.
- Khăn đồng phục à? Nghe hay quá! Nhưng mà may đồng phục cho
chừng ấy người th́ phải lấy chừng ấy số đo ư hả chị?
- Ừ. Hay là em thích may ba cỡ to - nhỡ - nhỏ như kiểu cũ?
- Không, không - Thảo xua tay - Nhưng em thấy hơi mất công. Chị
phải đo cho từng người xong rồi ghi chép rồi may từng bộ. Mệt ghê
lắm.
- Không phải - Đan cười - Bộ này của em chị may mẫu xem có ổn
không thôi. Chứ khi nào may cho mọi người, chị sẽ không làm một ḿnh
tất cả những việc đấy đâu. Sẽ có người phụ mà.
Thảo gật đầu ra vẻ đă hiểu. Cô chỉ vào chiếc máy tính ở góc
pḥng:
- Chị nhập số đo của từng người vào máy rồi xếp theo thứ tự béo
gầy hả? Làm trong Excel ấy.
- Cũng gần gần như thế. Ngay từ lúc đo chị sẽ phân loại theo
nhóm. V́ thật ra cũng chỉ có mấy kiểu khung dáng người thôi, tam
giác xuôi, tam giác ngược hoặc hai tam giác chúc đầu vào nhau... Chị
xếp như vậy để khi may đến nhóm nào có ưu điểm nhược điểm ǵ th́ sẽ
xử lư cho hợp.
- Chị làm việc khoa học thật - Thảo tấm tắc khen - Hèn nào anh
Lập cứ nôn nóng đ̣i rước chị về.
Đan ph́ cười:
- Làm việc khoa học th́ liên quan ǵ đến chuyện anh Lập chịu
rước chị về hay không?
- Ấy, có chứ. Chị không biết đấy thôi. Anh Lập bảo là đợi chị...
chị... chui đầu vào rọ... xong th́ sẽ mở riêng công ty thời trang
cho chị.
Lần này th́ Đan cười thành tiếng v́ cái kiểu dùng từ của Lập và
cái thói chủ quan của anh. Đến chị Quỳnh Anh ở tận Núi Ba cũng biết
là Lập đă sắm “c̣ng” gắn kim cương chỉ c̣n đợi ngày đẹp để đeo vào
ngón tay cô. Chủ nhật vừa rồi chị về Hà Nội chơi, hai chị em đi dạo
chợ vải, chị c̣n ra sức tư vấn cho Đan xem nên mua vải ǵ may váy
cưới. Hừ, Lập cũng thật là... Lại c̣n chuyện mở công ty cho cô nữa
chứ! Cô đă nói không biết bao nhiêu lần với anh là cô không thích
dùng tiền của anh cho sự nghiệp của riêng cô rồi...
- Thôi, bỏ qua chuyện của chị. Thảo nói chuyện của Thảo với
Thạch đi! Nghe Thảo gọi điện mà chị thấy lo quá.
- Em xin lỗi. Tự nhiên để chị lo v́ chuyện không đâu... - Thảo
tư lự - Tối qua, trước lúc em gọi cho chị là anh Thạch gọi cho em.
H́nh như anh ấy uống rượu nên nói toàn chuyện đâu đâu...
- Chắc là dưới công trường buồn quá nên Thạch uống chơi chơi ấy
mà. Thạch nói ǵ với em?
- Anh ấy trách em ghê lắm. Anh ấy bảo là em... lạnh nhạt, em coi
thường t́nh cảm của anh. Anh ấy c̣n bảo là... là... em thích anh
Lập. Nhưng không phải vậy đâu chị ạ, em coi anh Lập như anh cả em ở
nhà.
- Ừ, chị hiểu mà. Thạch say quá nên nói bừa thôi. Nhưng mà thật
là em không có t́nh cảm ǵ với Thạch à?
Thảo không trả lời vào câu hỏi của Đan. Cô nắm tay Đan lắc nhè
nhẹ:
- Chị nói cho em cảm nghĩ của chị mỗi khi ở cạnh anh Lập đi chị!
- Ừm, chị với anh Lập hợp nhau. Trông bên ngoài có vẻ khắc khẩu
nhưng thật ra không phải như vậy.
- Đúng rồi. Đầu tiên em cứ nghĩ là chị kỵ với anh ấy ghê lắm.
Nghe bác Huyên nói là anh chị yêu nhau, em c̣n không tin.
Đan cười mơ màng. Chính cô nhiều lúc c̣n không tin là cô yêu
được người đàn ông mà ngay từ buổi đầu gặp mặt đă liên tục t́m cách
gây sự này.
- Mới đầu th́ như vậy, dần dần bọn chị đều nhận ra là ḿnh có
một số sở thích chung và những điểm hấp dẫn riêng, rồi nhận ra là ở
bên nhau cả hai không thấy nhàm chán.
- Đấy là cái em thiếu. Em và anh Thạch hầu như không có sở thích
chung nào.
- Thật à? Chị tưởng cả hai cùng thích thiên nhiên cây cỏ mà.
- Không, anh Thạch yêu cây cảnh, c̣n em thích cây rừng. Anh ấy
thích hoa phải cắm cẩn thận, em th́ thích hoa c̣n trên cây... Nói
chung là nói chuyện với anh Thạch rất mau đến đoạn tắc tị. Viết thư
th́ đỡ hơn nhưng mà cũng nhàm lắm chị ạ. Quanh đi quẩn lại anh Thạch
viết có chừng ấy chuyện.
- Ừ, chị hiểu. Em không rung động.
- Nghe từ rung động hơi cao siêu quá. Em chỉ coi anh Thạch như
anh em thôi. Em đă viết thư nói nhiều lần như vậy nhưng anh Thạch
vẫn...
- Thế rồi hôm qua Thạch gọi điện trách móc em?
- Dạ. Anh ấy nói nhiều lắm, nhắc nhiều chuyện, nhắc cả chị cả
anh Lập, nhưng mà chủ yếu vẫn là trách em... Cũng tại em không dứt
khoát rơ ràng...
- Em không sai chỗ nào hết. Em nói rơ rồi nhưng Thạch không chịu
hiểu đấy chứ! Mà em nói hôm qua Thạch nhắc cả chị và anh Lập là sao?
- Anh Thạch nói... nói là anh Lập đào hoa, đă được... nhiều
người yêu rồi lại c̣n... thêm em... Nhưng mà không phải vậy đâu chị
ạ, anh Lập chỉ nghĩ đến chị thôi. Anh ấy tốt với em là v́ tưởng em
với anh Thạch...
- Ừ, chị hiểu mà. Anh Lập quư em v́ em rất ngoan. Anh ấy bảo là
thích có em gái như em.
Đan tŕu mến ngắm nh́n vẻ bối rối của Thảo. Cô bé này sợ cô hiểu
lầm đây mà. Thỉnh thoảng vui chuyện, Lập lại nhắc đến Thảo, anh
không chỉ thích có em gái như Thảo mà c̣n muốn... con gái của Đan và
anh phải giống cô bé. Và anh cũng khai hết với cô về các mối quan hệ
cũ, về đám người mẫu ca sĩ bám theo anh. Những chuyện như thế th́ cô
không c̣n hiểu lầm từ lâu rồi.
o0o
Lập ngồi xuống đối diện với Kim Dung. Ở tuổi 50, nom người đàn
bà tai tiếng này vẫn rất đẹp và lẳng lơ. Giơ tay vuốt lại chiếc áo
cổ thuyền màu xanh cổ vịt, bà ta cười với anh t́nh tứ:
- Lập đến tận đây t́m tôi chắc là trời sắp có băo quá!
- Mùa hanh rồi!
- Lập vẫn thế nhỉ! Cứ nói cộc lốc bắt người ta phải hiểu. Sao
dạo này không thấy Lập tới Đường Xưa nghe nhạc xem thời trang?
- Tôi không có thời gian.
- Không có thời gian thật không, hay là Lập chê Đường Xưa?
Lập cười, anh không muốn bị cuốn vào cái mạch chuyện tṛ tâng
bốc tầm phào này.
- Bận ngập đầu lên! Cái Băi Hạc resort của tôi có lắm đứa phá
quấy quá.
- Cái chỗ chó ăn đá gà ăn cát trong kia hả?
Kim Dung chớp đôi mắt tô vẽ kỹ càng nh́n Lập thăm ḍ. Cái gă tỷ
phú này luôn luôn có vẻ ǵ đó xa vời tự tôn rất hấp dẫn. Chẳng phải
một thời hắn đă làm điên đảo tâm hồn của mụ đó sao. Giọng Lập nhạt
nhẽo vang lên:
- Chị cũng biết là chỗ đấy khô cằn khó kiếm ăn mà sao lại quan
tâm đến nó thế?
- Th́ tôi cũng chỉ quan tâm v́ Lập thôi. Đọc báo thấy nói dự án
của công ty Lập ở đó nên cũng t́m hiểu thêm cho biết. Để Lập có đến
đây hỏi th́ tôi biết đường mà trả lời. Như bây giờ đây này... hi hi.
Lập vẫn tỉnh bơ nh́n khoé miệng quá nhiều silicon của Kim Dung,
anh nói nhẹ tênh:
- Đêm hôm qua bọn tôi tóm được mấy thằng đang thả gà dịch vào
resort đấy. H́nh như có cả gà lai giống Đài Loan.
Kim Dung hơi biến sắc. Giọng Lập vẫn đều đều:
- Tôi cho khảo một lúc th́ chúng nó khai tông tốc hết, hoá ra
toàn người quen cả! Mà mấy thằng đấy ngu quá, khu Băi Hạc chưa xây
hoàn chỉnh, mới đón khách không chính thức, cũng toàn khách quen.
Chúng nó biết thế mà c̣n nỡ thả gà cúm hại nhau!
- Hại nhau cái ǵ? Mấy con gà đem chôn rắc vôi bột th́ hại sao
được nữa.
- À, th́ tất nhiên tôi phải đem tiêu huỷ rồi. Nhưng tôi làm
không đúng quy tŕnh lắm, sợ người chủ gà đau ḷng. Cả trăm con gà
chứ ít đâu, trong đó lại có mấy con quá béo...
- Lập chúa hay nói lấp lửng thôi, tôi sợ Lập lắm!
- Thôi tôi nói rơ vậy nhé. Hôm qua thằng Lao Ái nhà chị bảo là
nó với chị căi nhau, trốn xuống đấy nghỉ. Nửa đêm người của tôi bắt
được nó gần chỗ bể nước mưa, nơi mấy thằng ranh con quăng gà toi
xuống ấy. Bọn ranh cũng khai ra là nó dẫn đường rồi. Bây giờ th́ tôi
đang để ngâm nó trong bể cùng với mấy con gà. Chị có đi lĩnh nó về
th́ đi!
- Anh... anh...
Nh́n người đàn bà điêu ngoa đang lắp bắp, Lập cười:
- Tất nhiên là... anh nhà c̣n sống nhăn. Tay chân người ngợm c̣n
nguyên, đem về phơi khô sao vàng hạ thổ tẩm bổ mấy hôm là anh lại dư
sức phục vụ chị thôi.
Anh đứng dậy đi về phía cửa, bỏ lại một câu nghe ớn người:
- Nhưng lần sau th́ đừng ḥng!
Cánh cửa vừa sập lại đă mở ra, Minh Ánh bước vào ngó nghiêng với
vẻ ḍ xét. Kim Dung phẩy tay:
- Cô đi ra hộ tôi đi! Sao tự tiện vào đây?
- Chị hẹn em để kư hợp đồng mấy show mùa tới mà, chị quên hay
sao? Hay là bận tiếp khách quư rồi nên không cần tới em nữa?
- Quư báu lắm! - Người đàn bà chủ pḥng trà đưa tay lùa vào mái
tóc uốn sóng kiêu sa
- Thằng khốn nạn!
Minh Ánh nhếch môi cười:
- Bây giờ chị mới biết hắn ta khốn nạn hay sao? Em th́ biết lâu
rồi. Nhưng mà sắp đến ngày hắn không cười được nữa rồi.
- Cô nói thế nghĩa là anh Lương chưa biết tin tức à?
- Tin ǵ?
- Vụ gà cúm lộ rồi. Bọn nó đang nhốt thằng Vinh trong Băi Hạc.
- Chồng chị là thằng ăn hại! Anh Lương đă bảo chị đừng cho nó
dính vào mà chị không nghe.
- Nhưng nó nói là có thù riêng với thằng kia cần trả.
- Trời ơi, nó nói thế mà chị cũng cho à? Sao chị ngu quá vậy?
Chị biết thù riêng của nó với thằng kia là cái ǵ không?
- Tôi hơi đâu mà hỏi! Là chuyện ǵ?
- Chị biết con hoạ sĩ thiết kế thời trang không? Trời ạ, chồng
chị c̣n khốn nạn hơn thằng Lập nữa! Con bồ cũ của nó chuẩn bị lấy
thằng kia.
- Hả, con đó... lấy Lập ư?
- Phải ạ. Cả nước biết rồi mà chị cứ như ở trên mây thế? Thằng
Vinh nó làm chị lú lẫn rồi!
- Sư bố chúng nó.
Kim Dung chửi tục. Nỗi giận dữ bốc lên đầu ngùn ngụt. Hoá ra
thằng chồng mụ... vẫn c̣n tiếc rẻ con ranh đó... th́ ra là thế nên
nó mới tức tốc đ̣i đi làm vụ này. Thế rồi thằng ăn hại chỉ được cái
mă đó đă để Lập bắt được, đổ đi bao công sức của mụ! Mụ đă phải uốn
lưỡi ngọt nhạt rồi chi hàng đống tiền cho cả đám giám đốc sở lẫn phó
chủ tịch tỉnh để nhận được lời hứa rằng chỉ cần Băi Hạc xảy ra
chuyện một lần nữa th́ tỉnh sẽ rút giấy phép và giao khu đó cho liên
doanh của mụ. Vậy mà...
- Trời đất ơi!
- Chị kêu trời làm ǵ. Không phá được chuyện làm ăn th́ ta phá
chuyện khác của nó! - Minh Ánh nhún vai, đôi môi nâu chocolate trề
ra một nụ cười nham hiểm - Tôi c̣n giữ mấy cái bí mật hay ho đây.
o0o
Thảo lẩm nhẩm lại một lượt danh sách khách mời trong tay rồi nh́n
Đan:
- Xem chừng nhà gái hơi lép vế nhà trai chị ơi.
- Kệ đi em, chị b́ sao được với anh Lập.
- Em bảo mời cả bạn em nhưng chị Đan không cho - Đức đặt tập thiếp
lên bàn, bẻ tay vặn ḿnh.
- Bạn Đức th́ liên quan ǵ đến chị Đan mà mời?
- Chị Thảo không biết thôi, nghe tin chi Đan đi lấy chồng bọn bạn em
buồn ghê lắm.
- Mấy ông tướng đấy! Chắc buồn v́ từ giờ không có ai nấu nướng dọn
dẹp mỗi khi chúng nó kéo đến đây chơi chứ ǵ? - Đan xua xua tay.
- Đấy là chị tự nói ra đấy nhé, không phải em đâu - Đức cười lém
lỉnh - Thôi, em đi đá bóng đây, hai chị cứ ngồi làm tiếp đi.
Thảo tiếp tục cho những tấm thiếp đă viết vào những chiếc phong b́
hồng phấn có lờ mờ hoa văn, một lát lại ngẩng lên hỏi:
- Chị có quen biết với nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, sao không mời thêm
vài người hay hay?
- Ôi, họ c̣n bận show nọ show kia, không có thời gian đi đâu. Với
lại chị thấy người "hay hay" như em bảo cũng ít lắm. Chị sẽ gửi
thiếp cho mấy người lớn tuổi đă ghi trong danh sách, gọi là phải
phép thôi.
Vừa lúc đó có tiếng chuông, Đan đi ra mở cửa rồi quay vào với
hai túi bánh cốm nhỏ, bà Huyên theo sau, tay cũng xách một túi. Thảo
chào bà, nhanh nhẹn đứng dậy đỡ chiếc túi rồi thắc mắc.
- Cháu tưởng là bánh cốm đem đến cùng với trầu cau trà thuốc hôm
ăn hỏi chứ ạ?
- Con bé này! Chưa cưới sao mà rành rẽ thủ tục thế?
- Hai anh cháu đều lấy vợ rồi mà bác.
- Ừ, nhưng có anh nào của cô đ̣i lấy vợ khi trời c̣n nắng rám vỏ
bưởi như thằng con tôi đây không? Trời chưa vào thu hẳn, bánh cốm
không để lâu được. Thiếp viết xong bao nhiêu mới lấy bánh về bấy
nhiêu. Bên này xong hết chưa, Đan? Nhớ ra ai cần mới nữa không?
- Dạ, chỉ c̣n vài người bạn cũ của mẹ con và mấy chỗ quan hệ
công việc ngày trước của con thôi ạ - Đan ở trong bếp nói vọng ra.
- Mấy hôm nay bác, à, mẹ ở nhà viết thiếp mỏi tay hoa mắt. Mà
toàn khách của nó chứ của ai. Bạn ḿnh quanh quẩn chỉ có mười mấy
thầy cô cùng trường từ xưa đến giờ, bạn cũ của bố nó được độ chục
người nữa, c̣n lại th́ nào là bạn học phổ thông, bạn học ở Liên Xô,
bạn làm ăn, nhân viên, đối tác... phải nhờ cả mấy đứa học sinh cũ
đến chơi viết phụ! Nó th́ cứ đi suốt, có để ư để tứ ǵ đâu. Mấy năm
trước giục lên giục xuống th́ cứ ĺ ra, năm nay th́ vội vội vàng
vàng. Đến ngại với thông gia.
Bà Huyên nói cả tràng dài rồi cầm luôn cốc nước chanh Đan mới
bưng ra uống một hơi. Khà một tiếng v́ cốc nước chanh ngọt mát vừa
miệng, bà nói tiếp:
- Nhưng thôi, nó chịu cưới vợ cho là mừng rồi. Hai anh chị phiên
phiến lên đi cho tôi có cháu bế. Mấy cô cùng tổ dạy có cô mới bốn
mấy đă có cháu ngoại đi học tiểu học rồi. Cô này th́ quá tuổi về hưu
hai năm nay mới đi hỏi thủ tục làm lễ xin dâu!
Thảo cười khúc khích, Đan cũng mỉm cười dịu dàng. Bà Huyên quả
là một bà mẹ sôi nổi. Lúc nào bà cũng có vẻ háo hức rất cởi mở của
một đứa trẻ. Giúp Thảo cho nốt mấy tấm thiếp cuối cùng vào phong b́,
gập phẳng phiu, bà chép miệng:
- Mấy hôm viết thiếp nhiều thành ra nghiện. Có khi không đi dạy
nữa, ở nhà lao động thời vụ, nhận viết thiếp cưới thuê.
Đan bật cười v́ cách nói trẻ trung của bà mẹ chồng tương lai.
Chỉ c̣n gần hai tuần nữa là cô chính thức ở bên bà như một cô con
dâu rồi. Với một bà mẹ chồng dễ chịu như bà và một đứa con dâu thiếu
thốn t́nh mẹ như cô, cuộc sống hôn nhân của cô chắc sẽ êm trong yêu
thương chứ không gặp những rắc rối thường t́nh với mối quan hệ phức
tạp.
Bà Huyên đứng dậy nh́n Đan ân cần:
- Tí nữa đi đưa thiếp phải đội mũ che khẩu trang vào con nhé.
Trời nắng hanh thôi nhưng gió đấy, đề pḥng kẻo nhức đầu viêm họng.
Mà da sạm nắng quá trước hôm cưới lại phải đi tắm trắng. Nhà vẫn c̣n
một ít thiếp chưa xong. Bà già này lại về lao động thời vụ tiếp!
Thảo đưa chị Đan đi hộ bác nhé, bác về đây.
Thảo đi cùng Đan ra cổng tiễn bà. Lúc quay vào, mặt cô đượm
buồn:
- Bác mà biết em không ưng anh Thạch th́ chắc sẽ thất vọng lắm.
- Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa em. Không có duyên làm con dâu
nhưng vẫn qua lại thăm hỏi được mà.
- Dạ, thôi chị em ḿnh đi. Chị thay quần áo nhé, để em treo đồ
và dắt xe ra trước.
- Thằng Đức lại đi cái Wave mất rồi! Xe đó có giỏ mà dễ đi hơn.
- Em đi xe ga cũng được mà. Chỉ không biết đường thôi. Chị ngồi
sau phải chỉ.
- Ừ, vậy th́ chờ chị một chút. Ḿnh qua Ivy trước, chỗ đấy ở Bà
Triệu, gần trung tâm, thế cho em dễ để định hướng tiếp.
o0o
Đan giờ tay gơ nhẹ, nghe tiếng mời vào, cô xoay tay nắm cửa mát
lạnh. Cất tiếng chào bà Giang, cô nh́n khắp pḥng, hơi gai người khi
bắt gặp ánh mắt nh́n của người đang ngồi trên salon. H́nh như cô đă
gặp người này ở đâu rồi. Người phụ nữ hồ hởi tiến đến vuốt tóc Đan:
- Mấy tháng không gặp, cô trông cháu có vẻ lên cân đấy. Đẹp nữa.
Lại đây ngồi nghe! Cháu xem, mẫu áo khoác hoa hồng của cháu lên b́a
tạp chí Top Model tháng này này, ấn tượng không?
Để mặc Đan với quyển tạp chí, bà quay lại ông khách trên salon,
nói mấy câu tiếng Hoa, vẻ mặt lạnh nhạt. Đan nghe giọng người đàn
ông cất lên, ông ta nói mấy câu trơn tuột mà cô chỉ hiểu được một
vài chữ như là xin lỗi. Vẻ mặt ông ta dường như rất phiền muộn khổ
sở. Đợi vị khách ra khỏi pḥng, Đan vẫn nh́n theo nghi hoặc:
- Cháu thấy người này quen quen...
- Chồng cô đấy!
Nh́n vẻ ngạc nhiên của Đan, bà Giang phẩy tay:
- Ầy, nhưng cô với thẳng chả không nh́n mặt nhau lâu rồi. V́ chả
mà cô mém chết mấy lần. Cũng coi như góa luôn.. Thôi kệ chả, cháu
ngồi đi. Bất ngờ gọi điện hẹn gặp cô như này chắc có việc ǵ hả?
- Dạ - Đan gật đầu, rút trong túi một chiếc phong b́ hồng nhạt
và mấy thứ trà sen bánh cốm ra đưa bà.
- Ái chà, Ivy mời về làm thiết kế không chịu hóa ra là có ư định
lên xe bông. Ủa mà cô nhớ hồi làm ở đây cháu bảo là vừa mới chia tay
một anh chàng, bộ gương vỡ lại lành sao?
- Dạ không, đây là người khác.
Nh́n vẻ ngượng ngùng của Đan, bà gật đầu, mở phong b́ liếc sơ
qua tấm thiếp màu đỏ. Ánh mắt bà bỗng hơi khựng lại:
- Chú rể là Bùi Đức Lập à? Có phải chủ của chuỗi Resort Núi Ba,
Thác Ngàn không?
- Vâng. Có việc ǵ không cô?
- Không không có ǵ. Công ty của Lập với công ty trước của gia
đ́nh cô có chút hiểu lầm thôi. V́ lăo chồng cô ấy! Giờ th́ không có
ǵ rồi.
- Vậy à? Cháu lại tưởng...
- Cháu tưởng sao? Tưởng cô lại nói xấu chú rể chứ ǵ! Chắc cái
cô biết th́ cháu cũng biết rồi, đời tư anh chàng này cũng hơi phức
tạp, quan hệ với nhiều người mẫu diễn viên. Nhưng chắc là chút chút
qua đường thôi. Về công việc th́ cô không thấy ai dám phàn nàn. Công
ty đó thế lực vững làm ăn được, có tiếng rồi. Tính cách độc đáo lắm
phải không?
- Dạ, cũng... khác người.
- Vậy mới hợp với cháu chứ! Hai đứa đăi tiệc cuối tuần sau à?
Chà, lại c̣n yêu cầu xác nhận xem có đi dự hay không nữa sao?
- Vâng, bọn cháu làm tiệc cưới buffet nên cần biết tương đối về
số khách để báo lại cho nhà hàng. Cách này hơi phiền một chút nhưng
mọi người ăn uống nói chuyện sẽ tự nhiên hơn là làm cỗ kiểu cũ.
- Tổ chức kiểu đó hay chứ! Cô sợ nhất ba cái tṛ đi ăn cưới phải
ngồi mâm bát này nọ. Cháu ghi vào nhé, cô Giang sẽ đến.
Lát sau, để lại bà Giang với đống vải vóc mẫu vẽ, Đan đóng cửa
bước ra ngoài, cô muốn nói chuyện công việc với bà một chút nhưng
Thảo đang ở dưới đường, không nên để Thảo đợi lâu. Trụ sở Ivy nằm
trong một biệt thự cũ của Pháp có mặt tiền khá rộng để làm nơi trưng
bày các mẫu thiết kế mới nhất. Khi cô rời mắt khỏi những bộ sưu tập
thu đông mới mẻ và sang trọng để đi về phía Thảo th́ cũng vừa lúc
nh́n thấy người đàn ông mà bà Lệ Giang bảo là chồng đang chuẩn bị
chui vào một chiếc xe Lexus sang trọng. Bàn tay ông ta miết lên cửa
xe với điệu bộ rất tự đắc. À, giờ th́ Đan nhớ ra ông ta rồi.
Đây chính là người đàn ông đi cùng Minh Ánh vào café wifi hôm
trước. Cô có thể lẫn gương mặt bóng lưỡng và dáng điệu đường bệ của
ông ta với những doanh nhân gố Hoa khác chứ bàn tay luôn chứng tỏ sở
hữu một cách hợm hĩnh này th́ cô khó mà nhầm được. Hoá ra ông ta là
chồng bà Giang, dù chỉ là một người chồng coi như đă chết rồi. Thế
giớ quả thật không quá rộng lớn.
Trời đă thật sự chuyển sang mùa thu. Sau khi ào vào giữa hai
hàng cây đang chụm đầu làm chúng xao xác phản đối, gió heo may bắt
đầu quay sang lùa những chiếc là phượng vàng nhỏ xíu đuổi nhau tíu
tít. Trên những nóc nhà ngói cũ kỹ của khu phố cổ có mấy dải nắng
hanh vàng nhạt trong suốt như những vệt mật ong được bàn tay vô h́nh
quết đều, một vài con chim sẻ đang nhảy nhót đuổi những đốm nắng
trên ống máng, ban công hoặc mái hiên. Mấy chiếc lá bàng nửa đỏ nửa
vàng rơi độp xuống bên cạnh những chiếc ghế nhựa đủ màu trên vỉa hè
rợp bóng cây bên ngoài quán café, Đan đang ngồi đó với một tách café
nhỏ toả hương thơm nồng ấm. Gương mặt mỉm cười lơ đăng hướng ra
đường phố hối hả, cô đang tận hưởng những ngày độc thân cuối cùng
của ḿnh. Đám cưới đang đến gần đến độ cô tưởng như có thể nghe thấy
tiếng sột soạt của chiếc khăn voan và những dải băng giấy hoa chúc
mừng.
Hôm nay cô có hẹn Thái Vân, một cô bạn thời sinh viên lâu nay cô
ít gặp. Vân đang làm việc cho một công ty áo cưới, nó hẹn cô là khi
nào lấy chồng th́ phải tham khảo ư kiến của nó khi thiết kế đồ cưới.
Đan không tham khảo, cô đă tự vẻ và cho may một bộ váy áo theo ư
ḿnh. Tuần trước, cô đă diện bộ váy đó đi chụp ảnh cưới. Hôm nay cô
mang ảnh cho Vân xem. Chắc hẳn nó sẽ cằn nhằn v́ không được trọng
dụng nhưng rồi sẽ phải gật gù mà khen thôi, ảnh chụp lên đẹp như thế
này cơ mà!
Chợt có người kéo ghê ngồi gần tới, Đan lơ đăng dịch ghế tránh
và nh́n sang. Là Vinh. Anh ta đang mải nói chuyện với anh chàng quần
túi hộp đi cùng nên chưa thấy cô. Mái tóc dài của anh ra bây giờ
được chải mượt và buộc túm phía sau đầu chứ không buông rũ như
trước, gương mặt đă bớt góc cạnh đi đôi chút, có lẽ v́ ăn uống bồi
bổ quá đầy đủ. Anh ta mặc một chiếc áo Polo màu xám cố ư giắt vạt
sau để lộ mác Calvin Klein của chiếc quần jeans, cổ tay Vinh có một
chiếc đồng hồ Swatch dây da c̣n trên bàn tay với những ngón dài là
một chiếc nhẫn mặt đá to tướng. Nếu bề ngang của viên đá rộng hơn
một chút, chắc cũng có một cái tên nổi tiếng nào đó được khắc đậm
rồi!
Đan cứ thản nhiên quan sát Vinh như nh́n tủ trưng bày đồ hiệu
đỏm dáng, ngay cả khi anh ta đă quay ra và nh́n thấy cô. Cười bằng
một giọng vô tư nhất trên đời, anh ta thắc mắc:
- Đan bây giờ mà cũng ngồi café b́nh dân cơ à?... Giới thiệu với
em, Thanh, tay trống mới trong ban nhạc của anh. C̣n đây là Đan, bạn
gái cũ của tao, sắp làm bà chủ hệ thống resort hoành tráng nhất miền
Bắc.
Đan thôi không quan sát mới trang phục rơ hiệu rơ mác của Vinh
nữa. Chẳng đếm xỉa đến cái cách giới thiệu phô phang cố ư, cô khẽ
gật đầu với anh chàng tên Thanh rồi nh́n xuống chiếc đồng hồ nhựa
trong mỏng manh, Vân đă muộn mười lăm phút. Cô nhẹ nhàng:
- Tôi hẹn bạn. Hai anh cứ tự nhiên.
Vừa lúc đó, cô thấy Vân phóng xe lên vỉa hè, nó ào về phía cô
đem theo hơi gió se se, mặt mày nhăn nhó:
- Chủ nhật mà vẫn tắc đường. Đến là bực! Xin lỗi mày.
- Không sao. Tao không bận ǵ, ngồi đây ngắm đường phố cũng vui.
- Mày uống ǵ chưa?
Dứt lời, Vân ra hiệu cho cô bé bán hàng cái ǵ đó. Cô bé bán
hàng gật gật đầu nở nụ cười tươi rói đáp lại, hẳn đây là quán quen
của nó. Duỗi đôi chân đi giày vải ch́a ra mép vỉa hè nơi những vạt
nắng đang lấn dần vào, Đan hất hàm về phía Vinh, nh́n Vân đầy ngụ ư.
Nó ṭ ṃ liếc theo cử chỉ của cô và lập tức nhăn mặt. Nó là người
phản đối Đan gay gắt khi cô bắt đầu tỏ ra có cảm t́nh với Vinh.
- Đi quán khác, mày!
- Sao lại phải đi? - Đan hạ giọng - Tao coi hắn như bức vách
thôi mà.
- Thật không?
- Thật! Hẹn mày để đưa thiếp cưới đây.
- Cưới á? - Vân kêu lên... thất thanh làm hai người bên Vinh và
mấy người khác xung quanh cũng ngưng chuyện quay sang.
Lờ đi như không thấy cái nh́n của mọi người, Thái Vân nhéo vào
tay Đan:
- Con ranh con, toàn làm bạn bè đứng tim!
- Tuần trước qua nhà mày trọ th́ thấy bảo dọn đi chỗ khác rồi.
Số cũ cũng không liên lạc được. May là tao nhanh trí gọi về nhà mày
hỏi số mới.
- Ừ, tao chuyển về khu đô thị mới, thuê được cái nhà trên tầng 7
đẹp lắm. Mày lấy ai? Tao có biết không?
- Không, mày không biết đâu. Tao cưới người lạ hoắc, chẳng liên
quan ǵ đến bọn ḿnh.
Đan rút một chiếc phong b́ hồng đưa cho bạn, nói tiếp:
- Măi mới liên lạc được với mày nên gọi hơi muộn. Trưa chủ nhật
tới, tiệc đứng chứ không phải cỗ đâu mà sợ.
- Váy cưới th́ mày may hay thuê? Đặt ở đâu? Tuần sau cưới th́
chắc mày lờ luôn bạn bè rồi chứ ǵ? Dặn thế rồi mà...
- Váy cưới tao tự vẻ. May thợ quen ở Molly. Ảnh đây này.
- Chụp ngoài trời chứ không phải studio à, hay thế!
Vân xuưt xoa giở cuốn album với những bức ảnh cỡ khá lớn chụp
Lập và Đan rất tự nhiên trong khung cảnh Núi Ba resort. Lập có một
cậu em họ là phóng viên của báo ảnh Đẹp, anh chàng đă thực hiện
album ảnh cưới độc đáo này thay cho quà tặng.
- Váy đẹp đấy, lụa với tơ sống à? Chú rể trông dữ dằn nhỉ. Làm
nghề ǵ, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi?
- Mày truy tao ráo riết quá đấy, ở Hà Nội nhưng làm khu du lịch
ở tỉnh. Hơn tao 10 tuổi. Trông ngầu thế chứ không có ǵ đâu.
Hất mặt sang bên chỗ Vinh, Vân th́ thầm:
- Có phải mày uất quá nên vớ tạm một thằng trả thù?
- Không, yêu thật.
- Yêu thật? Tốc hành à? Mới xong cái... của nợ kia có nửa năm
chứ bao nhiêu.
- Chẳng hiểu nữa. Tao cảm thấy như quen nhau từ lâu lắm rồi...
Đan rù ŕ kể với Vân về chuyện của ḿnh, thỉnh thoảng hai cô gái
lại đập tay nhau cười rúc rích, chẳng để ư người bên cạnh đang dỏng
tai lên nghe. Măi đến khi Vân có điện thoại chạy ra đằng xa nói
chuyện, Vinh hắng giọng th́ Đan mới sực nhớ ra sự có mặt của anh ta.
Vinh nói giọng trách móc:
- Đáng ra Đan cũng phải gửi anh một chiếc thiếp báo hỉ gọi là
chứ. Dù sao cũng là... bạn cũ mà.
Cô chưa kịp đáp lại một câu nào đó thật đích đáng cho Vinh thôi
cái giọng giả lả đó th́ Vân đă quay lại. Nh́n anh ta bằng con mắt ác
cảm, Vân cao giọng:
- Anh vẫn c̣n mặt mũi để nói chuyện với nó sao? Tôi tưởng anh
phải biết xấu hổ chứ nhỉ? Đan, ḿnh đi chỗ khác, ở đây có mùi chuột
chết kinh quá!
Đan bật cười v́ điệu bộ của Vân, con bạn cô vẫn đanh đá y như
hồi sinh viên. Cô kéo ghế đứng lên theo Vân vào trả trong quán trả
tiền nước rồi khi trở ra cô mới nghiêng đầu chào Vinh cùng anh chàng
chơi trống tên Thanh. Anh ta cũng gật đầu chào lại cô, vẻ mặt ái
ngại. H́nh như anh ta vừa nghe Vinh nói một điều ǵ đó rất không
b́nh thường về Đan.
o0o
Lập cười nhạt khi thấy mấy bức ảnh chụp bằng điện thoại được gửi
đến hộp thư của ḿnh. Anh chẳng lạ ǵ chủ nhân của địa chỉ email
này, cả những tấm ảnh này nữa. Bọn chúng đang cố gắng làm mọi cách
để đám cưới của anh gặp trục trặc, thậm chí hủy bỏ. Đầu tiên là
những bức thư t́nh cũ của Đan được photocopy gửi tới văn pḥng và
nhà anh. Rồi những tấm ảnh khá riêng tư anh chụp với đám người mẫu
phóng túng từ hồi anh chưa gặp Đan cũng xuất hiện ở nhà cô và sau đó
được quẳng cả tập trước cổng nhà anh. Đến bây giờ là những bức ảnh
nhoè nhoẹt này. Quanh quẩn cũng chỉ là cảnh hai người tóc dài đang
ôm hôn hoặc cụng trán vào nhau t́nh cảm. Một người là Đan. Người kia
dĩ nhiên không phải là anh.
Có tiếng gơ cửa và An bước vào. Lập vẫy tay:
- Anh lại đây mà xem này.
An tới gần nh́n vào màn h́nh rồi nh́n vẻ mặt thản nhiên của bạn,
buông gọn lỏn:
- Bẩn tính thật!
Không thấy Lập nói năng ǵ, anh hỏi tiếp:
- Con bé kia biết chưa?
- Chưa. Không biết th́ hơn.
- Ừ, không biết th́ nó cũng đủ khinh cái thằng mất dạy đấy rồi.
Mẹ, ảnh chụp kiểu này mà cũng đem ra... khốn nạn thế không biết!
- Mới vai tựa má kề quần áo chỉnh tề thế này làm sao bằng tôi
cởi trần quần cộc ôm một lúc hai em mặc hai mảnh, nhỉ! - Lập cười
khùng khục.
- À, nói đến mới nhớ mục đích chính tớ vào đây, ảnh chú mày hân
hạnh lên mạng rồi nhé! Địa chỉ là Bùi Đức Lập khốn nạn chấm com...
các nhân vật nữ th́ đều làm mờ mặt, riêng mặt cậu chường ra... ha
ha.
Sẵn tiện chiếc máy tính đang mở, Lập gơ địa chỉ và xem một lượt
trang web được trang trí bằng mười mấy bức ảnh của chính anh có nội
dung kể tội một gă bệnh hoạn cậy có tiền mà làm chuyện đồi bại. Anh
cười nhạt:
- Được đấy!
Lập nhếch mép vớ điện thoại. Phải ba phút sau giọng Minh Ánh mới
vang lên, lạnh tanh, hẳn cô ta đă kịp thấy số của anh và đắn đó
trước khi nhấc máy:
- Cô mua tên miền ở đâu đẹp đấy! Tổng cộng hết mười mấy đô để
tôi chuyển tiền qua thanh toán cho?
- Tôi không hiểu anh đang nói cái ǵ.
- Thôi đi người mẫu ơi, mấy cái ảnh chụp hồi thi hoa hậu Sóng và
Cát đấy chỉ có cô mới giữ thôi, chứ tôi th́ tôi xoá lâu rồi. Trông
tôi phơi nắng đen nhẻm như thằng lai Phi, có đẹp đẽ ǵ đâu mà khoe.
Đầu dây bên kia im lặng, Lập cười, nhả chữ chậm răi:
- Tôi mà khoe th́ tôi khoe mấy cái đoạn quay ở Đảo Vàng resort
hồi Noel năm ngoái kia. Trông tôi vừa trắng trẻo đẹp trai hơn mà vừa
rơ một số thứ của nhân vật nữ.
- Anh...
- Thôi, tôi chỉ gọi điện hỏi cái trang web mới thôi. Có khi tôi
cũng phải mua một cái lấy tên là Bùi Đức Lập ǵ đó để chia sẻ với
thiên hạ mấy cái phim ảnh kỷ niệm một thời phong độ... Chứ để ở nhà
vợ chồng tôi xem rồi b́nh luận với nhau cũng nhàm. Cô có kinh nghiệm
làm web rồi th́ tư vấn tí đi!
- Anh là đồ...
- Khốn nạn - Lập tiếp tục cười khùng khục - Web đă nói thế, cô
nên nói theo, không nên mất công sáng táo từ ngữ làm ǵ. Thời gian
đấy để mà lo trả lời phỏng vấn báo chí cho khả năng diễn xuất mới
phát hiện. Thôi chào nhé!
Lập cười bỏ máy. Nh́n trả lại ánh mắt vừa ngán ngẩm vừa cười cợt
của An, anh phẩy tay:
- Anh lại sắp dạy dỗ trách móc tôi đấy!
- Tớ thấy mấy chuyện phim ảnh tày đ́nh này mà chú mày cứ nói
khơi khơi, cười nhơn nhơn... Không sợ ảnh hưởng à?
- Tôi không nổi tiếng lắm đâu, nói đến Bùi Đức Lập th́ ai biết
là thằng cha vơ chú váo nào, c̣n người mẫu th́ nhà nhà biết mặt
người người biết tên. Vả lại tôi cũng thừa tiếng xấu rồi c̣n ǵ...
- À, nhưng cậu bảo là thủ tiêu hết rồi cơ mà?
Lập vỗ vỗ vào chiếc laptop:
- Trong máy này c̣n file, tôi giấu kín đi rồi. Bần cùng bất đắc
dĩ mới phải dùng cách đấy thật. Tạm thời chỉ doạ là đủ.
- Ừ, doạ kiểu đấy là sợ mất vía rồi. Cô ả trông ra dáng nanh nọc
tính toán thế mà nông cạn nhỉ. Đếch ai trách đàn ông mấy chuyện
thường t́nh này!
- Có người trách đấy!
- Con bé kia ấy à?
- Không, nàng th́ không... ha ha... Đọc mấy cái thư nàng viết
Vinh Vinh Đan Đan t́nh cảm quá, tôi ghen không chịu nổi mà cóc nói
ǵ được... Há miệng mắc quai mà! Thế nên nàng nh́n ảnh tôi cũng chỉ
cười cười thôi. Người trách là bà giáo ở nhà cơ. Chưa ǵ đă thấy
bênh con dâu chằm chặp. Mấy hôm nay nghe đầy một tai toàn cải lương
không xuống xề.
An khà một tiếng rồi vỗ đùi đứng dậy, vừa bước về phía cửa vừa
nói:
- Thôi tớ đi xuống kế toán một tí... Người như cậu th́ biết hối
hận về cái quái ǵ. Cụ bà tụng kinh cũng bằng âm thôi!
Lập nh́n sững theo An, vụt tắt nụ cựi. Ai bảo là anh không biết hối
hận v́ hành động của ḿnh chứ? Anh đang rất muốn thời gian quay lại
để ngăn ḿnh. Cái hành động hồ đồ của anh trong buổi tối tŕnh diễn
và trao giải chết tiệt đó đang là một nguy cơ đe doạ chính anh. Dù
biết Hoài Đan rất xứng đáng với giải nhất, anh vẫn ép một thành viên
chủ chốt của ban giám khảo chấm điểm thật thấp để cuối cùng cô chỉ
đoạt giải ba. Có lần nói chuyện nhắc lại, Đan kể với anh về những
nghi ngờ đối với các vị giám khảo đáng kính trong lần thi ấy. Ôi,
nếu nàng mà biết là anh...
o0o
Quỳnh Anh cài lại những chiếc kẹp đính hạt trai trên mái tóc cô
dâu rồi tất tả chạy ra ngoài lo liệu nốt mấy việc lặt vặt. Có chị ở
đây, Đan thấy mọi thứ suôn sẻ hơn, những lúng túng của một gia đ́nh
neo người đă bớt đi nhiều. Cô chỉ phải lo về vẻ ngoài của ḿnh, c̣n
những công việc như bày biện bàn thờ gia tiên hay sắp xếp lại bàn
ghế đều được chị chỉ đạo chu đáo. Ngay cả những chuyện tế nhị trong
đêm tân hôn cũng được chị cẩn thận dặn ḍ với tất cả kinh nghiệm của
ḿnh. Đan lắng nghe lời chị với vẻ biết ơn, cô tự hỏi nếu Quỳnh Chi
bạn cô mà đi lấy chồng, không hiểu chị Quỳnh Anh c̣n lo liệu đến
đâu.
Trong bộ váy cưới nền nă, Đan đang ngồi yên trước gương "chịu
đựng" bước trang điểm cuối cùng. Anh chàng đồng cô tên Tuấn Anh,
chuyên gia người Sài G̣n của thẩm mỹ viện quen, đang chăm chút tô
lại một nét trên đôi lông mày thanh mảnh của cô, giọng ngọt như
đường khen từ làn da đến cái đuôi mắt thân chủ. Cứ theo như chất
giọng ẻo lả tán tỉnh có cánh của anh ta th́ Hoài Đan phải là một
tuyệt thế giai nhân mà mọi đàn ông đều mơ ước. Cô biết anh chàng này
đă lâu, biết cả tay nghề trang điểm làm tóc đáng nể cũng như kiểu
nâng niu nhan sắc các bà các cô như nâng hoa của anh ta, nhưng cái
kiểu bẻo lẻo gợi chuyện này th́ cô mới thấy lần đầu. Chắc trong
những lần đi "làm mặt" cho các cuộc diễn thời trang cả cô cùng các
cô người mẫu đều quá bận rộn nên không ai tiếp chuyện Tuấn Anh, chỉ
đến lúc đi trang điểm cô dâu như thế này anh ta mới có dịp khua môi
múa mép.
Đan mỉm cười với chính gương mặt ḿnh. Mặc dù cô đă hết sức căn
dặn anh chàng trang điểm nhưng nó vẫn được phủ một lớp son phấn khá
đậm đặc làm cô có cảm giác da ḿnh đang ngạt thở c̣n nụ cười dường
như lạ lẫm hơn một chút. Dù sao th́ những lời nhắc sát sạt của cô cũng có tác dụng phần nào, những đường nét trên mặt vẫn là của cô và màu sắc của bóng mắt, môi hay phấn má đều phù hợp với bộ đồ cưới cô đang mặc.
Cô nh́n đồng hồ trên tường, giờ này chắc khách khứa chưa đến
nhưng mọi thứ đă sắp đặt xong cả rồi. Lập hẳn cũng đang sửa sang lại
ngoại h́nh và chuẩn bị đến đón cô. Sau buổi lễ ngắn ở nhà cô, tất cả
sẽ tới nhà hàng Rochelle, nơi được thuê toàn bộ để đón tiếp khách
của đám cưới. Rồi sẽ là một buổi trưa cười mỏi miệng và đi lại mỏi
chân, chắc chắn thế. Đan nh́n nụ cười của ḿnh trong gương rồi liếc
xuống đôi giày cao gót màu trắng dưới chân. Nó rất thoải mái, chất
da rất mềm, nhưng thể nào tối nay chân cô cũng sưng rộp lên cho mà
xem. Ôi, sao cưới xin lại có những thứ thủ tục nhỏ nhặt nhưng cũng
đầy phiền toái thế này!
Tuấn Anh vừa xách hộp đồ trang điểm to tướng ra khỏi pḥng th́
Đức bước váo ngắm nghía vẻ hồi hộp của chị gái, hôm nay cậu mặc một
bộ vest màu xám nhạt có cà vạt sọc đen chéo, trông rất sáng sủa.
- Chị thấy em thế nào?
- Trông bảnh bao lắm, nhưng cà vạt hơi già.
- Th́ em không để ư, cũng chẳng biết thắt, phải mượn cái thắt
sẵn của ba - Đức găi đầu - Nhưng trông vẫn ổn phải không chị?
- Ừ, vẫn đẹp. Em chú ư khi ngồi thỉ mở khuy ra. Ấy, cứ cử động
tự nhiên, đừng gượng gạo như thế.
- H́ h́, th́ em là sinh viên ngố, năm th́ mười hoạ mới đóng bộ
nên chưa quen, chứ ai như anh Lập...
- Á à, hai chị em nhà này nói xấu sếp chị nhé!
Quỳnh Anh bước vào, tay cầm một chiếc hộp tṛn mỏng dính đựng
chiếc đĩa CD h́nh trái tim nhỏ xíu. Chị đưa đĩa cho Đan, nói:
- Có người đưa qua bảo là duyệt lại nhạc cho bữa tiệc.
Đan nhận chiếc đĩa. Chị Quỳnh Anh kéo Đức ra ngoài phân công
việc ǵ đó. Tiếng hỏi han sai khiến vẫn vang lên khắp ba tầng nhà.
Đan cho đĩa vào Cd player, hơi mỉm cựi, Lập quả là khó tính khi
chọn đến cả những bản nhạc sẽ mở trong đám cưới, nhưng cô hoàn toàn
đồng ư với anh. V́ không ít lần dự đám cưới bạn bè, cô phải nén cười
hoặc cau mặt với những bản nhạc bật rất tuỳ tiện, chẳng hạn như ca
sĩ thời thượng cứ thế rên rỉ: "Ở bên người ấy em sẽ không buồn đau, ở
bên cạnh tôi em sẽ không được chi... " trong khi cô đau chú rể đang
bên nhau t́nh tứ hay nhóm nhạc nước ngoài gào thét "Bye bye bye"
ngay trong đám cưới, nơi mà người ta kị nhắc tới chuyện đổ vỡ chia
tay!
Chiếc đầu đĩa không chịu đọc. Chắc tại ghi vội nên không chuẩn.
Đan mở laptop cho ổ đĩa CD và cắm headphone để nghe cho rơ. Trong
tiếng ồn ào của mọi người, âm thanh phát ra từ loa laptop chắc chỉ
nhỏ như tiếng kêu của một con dế không hơn không kém.
"Nhưng mà anh không có được nó đâu."
Đan nhăn mặt, h́nh như người ta đả đưa nhầm đĩa cho cô. Cô định
bấm stop nhưng giọng nói quen đă khiến bàn tay cô ngập ngừng.
"... Tôi biết cách cho nó phỉ nhổ vào mặt anh đấy! Ha ha... Làm
sao nó chịu được nếu biết... ha ha... rằng chính anh đă tặng nó của
anh cái giải ba toàn quốc."
"Cô nói cái ǵ thế?"
"Ha ha, đừng ḥng qua được mắt tôi. Hôm đó anh ra ngoài gọi điện
thoại cho thằng cha Quốc Minh ép nó chấm điểm cô ta tụt xuống nếu
không anh sẽ huỷ hợp đồng tài trợ cho live show của hắn ở Đảo Vàng
resort. Tôi đă nghe thấy hết!"
"Cô nghe thấy hay cô tưởng là cô nghe thấy?"
"Ha ha, anh đừng có nghĩ tôi chỉ biết lẽo đẽo đi theo anh như
con ngu. Anh nói ǵ, làm ǵ với ai tôi đều nắm được hết. Anh dọa
Quốc Minh là nếu không chấm cho người thân của mụ Giang thấp hẳn
xuống th́ anh sẽ ngăn chặn để không ai dám tài trợ biểu diễn cho hắn
nữa."
"Cô thính tai đấy!"
"Anh c̣n nói rằng nó mà được giải nhất th́ hại cho công việc của
anh, rằng mấy con ranh loanh quanh bên mụ Giang cùng là lũ đàn bà
dùng thân xác kiếm tiền và danh tiếng. Ha ha, nó mà nghe được câu
này th́ nó c̣n để anh đến gần không?"
"Việc đó không cần cô phán đoán. Cô c̣n ŕnh ṃ được ǵ nữa, nói
thử xem!"
"Chỉ có vậy thôi. Bấy nhiêu đó đủ khiên nó tránh xa anh rồi."
Sau một lát im lặng là tiếng thở dài và một giọng th́ thào khêu
gợi.
"Và em sẽ đến gần thay chỗ..."
Có tiếng chân bước tới, tiếng thở mạnh hổn hển rồi tiếng vật
lộn, giằng co, tiếng chửi rủa. Rồi một tiếng "bốp" vang lên:
"Cô tưởng dùng cách này để lừa tôi à? Đồ ngu!"
Tiếng đồ vật nhỏ đập xuống lạch cạch, tiếng nhựa găy răng rắc.
"Lần sau có gài bẫy tôi th́ nên dùng cái máy nhỏ một chút... C̣n
chuyện cô nghe được... Không có bằng chứng th́ cô có nói cũng chẳng
ai tin đâu. Coi như chưa từng có việc này. Cô khôn hồn th́ hăy tránh
xa Đan ra và ngậm cái miệng rắn rết lại. Bằng không tôi sẽ tính sổ
với cô. Nên nhớ tôi nắm khá nhiều bí mật nghề nghiệp của cô đấy!"
File âm thanh duy nhất trong đĩa đến đây là dừng. Đan gỡ tai nghe,
ngồi chết lặng bên bàn. Gương mặt trang điểm đẹp giờ như hoá đá.
Vừa lúc đó có tiếng những quả bóng bay và pháo giấy nổ gịn tan,
mọi người cười nói chảo hỏi râm ran. Nhà trai đă đến.
o0o
Chiếc BMW băng đi trên đường cao tốc hướng về phía Núi Ba. Hai
bên đường, phía trên cánh đồng xanh ngắt trải dài đến tận chân trời,
những đám mây trắng của mùa thu lững lờ bao phủ dăy núi xa xăm mờ
mờ. Trong xe, Lập chăm chú vào tay lái, miệng thoáng nụ cười, dường
như mấy ly champagne khi năy không làm tim anh đập rộn bằng dáng vẻ
của người bên cạnh anh lúc này. Đan đang ngồi tựa cằm lên tay nh́n
ra ngoài mê mải ngắm những khung cảnh yên b́nh của vùng nông thôn
đồng bằng Bắc Bộ, cây đa toả bóng xuống một ngôi miếu nhỏ lợp ngói
chơ vơ giữa đồng, những người phụ nữ đội nón trắng loá dưới nắng...
Kính xe hạ hết, hương lúa thơm thoảng len giữa hai người. Một lát,
Đan quay vào, tựa mặt vào thành ghế, mắt nhắm hờ như thiếp ngủ. Lập
vặn nhỏ nhạc, Beatles đang thủ thỉ:
A love like ours could never die.
As long as I have you near me.
Anh lẩm nhẩm hát theo, bất giác muốn dừng xe và đặt lên đôi môi
màu hồng nhạt của vợ một nụ hôn. Anh và Đan vừa mới chính thức trở
thành vợ chồng trước pháp luật và... thiên hạ. Một buổi trưa của
những thủ tục lễ lạc tiệc tùng chúc tụng vừa mới xong. Giờ th́ anh
đang đem cô lên Núi Ba, một tuần trăng mật đơn giản nhưng đầy kỷ
niệm đang chờ hai người ở đó.
Một vài tháng nữa, đợi khu nghỉ dưỡng Băi Hạc xây dựng xong và
chính thức khai trương, anh sẽ bỏ lại mớ công việc bận rộn để đưa cô
đi nghỉ và đón giáng sinh ở Châu Âu, ở London chẳng hạn, anh biết là
cô thích được quay lại thành phố xứ sở sương mù ấy vô cùng.
Đan im lặng nhắm mắt. Buổi tiệc diễn ra theo đúng những ǵ cô
h́nh dung, cô khá mệt v́ đi lại nhiều nhưng không đến nỗi kiệt sức,
thậm chí cô cũng chẳng thấy cảm giác ǵ khi uống hết sạch mất ly
rượu chúc mừng. Cô chỉ vờ ngủ v́ không muốn nói ǵ với Lập.
Thật khó tin khi thấy rằng người mà mới hôm qua thôi ḿnh c̣n
đặt hết niềm tin, hôm nay bỗng chốc đă thành một kẽ không thể
lường... Cô đă nghe hết cuộc đối thoại của anh và cô người mẫu có
chất giọng miền biển chói tai. Nhưng cô chưa thể lư giải được.
Kẻ nham hiểm nào đó đă gửi cho cô chiếc đĩa vào một thời điểm
quá sát sao, ngay trước lúc đón dâu. Việc này đặt cô vào hai sự lựa
chọn, hoặc là ngay lập tức nổi khùng lên với Lập để đồng thời làm
hỏng luôn đám cưới, hoặc là im lặng chịu đựng và cay đắng làm lể
thành hôn với con ngựi mà cô đang cảm thấy... ghê sợ. Tính cách
cũng như những kinh nghiệm chưa cũ ngăn cách Đan khỏi những phản ứng
ồn ào phẫn nộ, cô đă chọn cách thứ hai, hầu như không đắn đo nghĩ
ngợi.
Thật sự th́ cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ tới một cái ǵ đó
quá xa xôi. Đầu tiên, cô chỉ nghĩ tới bữa tiệc và mọi người đang
chờ, cô không muốn ai bị sốc. Sau đó một chút, cô bắt đầu nghĩ về
mẫu đối thoại ghi trộm, cô có thể đoán biết chủ nhân của nó là ai và
không cho phép ḿnh cư xử như kẻ ấy đă dự liệu. Và cuối cùng, cô
nghĩ tới Lập, danh dự uy tín của anh sẽ ra sao nếu đám cưới bị hủy
bỏ, rồi anh sẽ ra sao? Và cả cô nữa, cô sẽ sống thế nào? Cô chưa bao
giờ nghi ngờ việc cô yêu anh. Dù những ǵ đă nghe làm cô chết lặng
nhưng chúng cũng không đủ sức tàn phá đến cùng làm t́nh yêu của cô
nhanh chóng tan biến ngay được...
Với tâm trạng hỗn loạn của ḿnh, Đan đă phải cố gắng phi thường
mới giữ được vẻ b́nh thường trong đám cưới. Cô đóng vai cô dâu hạnh
phúc với một vẻ điềm tĩnh và đúng mực. Trông cô hơi lặng lẽ một chút
nhưng ai cũng nghĩ là cô đang buồn v́ phải xa ba và em hoặc cô mệt
v́ những thủ tục chào mời. Không một ai biết rằng, khi tươi cười nắm
tay cùng cắt bánh cưói, cùng rót champagne hay cùng đứng chào khách,
cô đă tránh không nh́n vào gương mặt của người từ giờ sẽ là chồng
ḿnh đến mức nào. Như lúc này đây cũng vậy, nhắm mắt thả người theo
nhịp lắc nhè nhẹ của chiếc xe, cô đang cố gắng dỗ ḿnh vào một giấc
ngủ ngắn.
Đường đi không quá xa, chỉ khoảng hơn một giờ xe chạy, nhưng
trong một giờ đó, cô không thể nói ǵ với Lập được. V́ nếu mở lời,
cô sợ ḿnh sẽ khóc mất.
Những câu nói chát chúa trong chiếc đĩa liên tục vang dọi trong
đầu làm cô cảm thấy như ai vừa mới giáng vào gáy ḿnh một cú đập.
Cảm giác hụt hẫng đầy mệt mỏi của đêm tŕnh diễn ấy lại quay về.
Bao nhiêu đêm thức trắng suy nghĩ vẽ rồi lại xoá đến mức mắt mờ đi
ngủ gục trước màn h́nh, bao nhiêu ngày làm việc hầu như không nghỉ
với những lần kim đâm vào ngón tay buốt nhói c̣n xương sống đau ră
rời, thậm chí cô đă đem cả danh dự nghề nghiệp ra đánh cược để được
Ivy chấp nhận tài trợ, vậy mà một bàn tay can thiệp mờ ám đă hất đổ
tất cả. Ngay từ đầu cô đă không thể tin nổi kết quả đó. Và thật kinh
khủng khi biết được rằng người đứng sau mọi chuyện lại là người cô
sẽ giao phó cả cuộc đời.
o0o
|
|
|
|