Trung Vĩnh tặc lưỡi :
- Theo tao mày nên chấm dứt cuộc phiêu lưu này là vừa, vẫn c̣n kịp
để mày bắt tay vào một việc làm khác thiết thực hơn.
Khải Nguyên so vai :
- Tao không hề nghĩ đây là một cuộc phiêu lưu. Lao đầu vào vụ này,
tao đă có một định hướng thật rơ ràng. Mày cứ tin đi, nhất định tao
sẽ thành công.
Trung Vĩnh khẽ lắc đầu :
- Tao biết mày rất giỏi trong lănh vực điện tử. Nhưng để chế tạo
được đèn Flash có chất lượng không thua kém hàng ngoại nhập, đó là
một việc làm không dễ.
Khải Nguyên khàn giọng :
- Tao lại là thằng thích húc đầu vào đó mới chết chứ. Sắp tới tao sẽ
cho tổ hợp sản xuất tung thử lô hàng đầu tei6n, số lượng ít thôi. Hy
vọng là tiêu thụ tốt.
Lục túi t́m thuốc, Trung Vĩnh thảy cho Khải Nguyên một điếu. Anh mỉm
cười phán :
- Dù sao cũng phải công nhận mày là thằng chịu chơi.
Bật Zippo thật điệu nghệ mồi lửa cho Trung Vĩnh, Khải Nguyên nhướng
mày :
- H́nh như phụ nữ không thích những tên đàn ông lông nhông như tao
phải không mày ?
Trung Vĩnh tặc lưỡi :
- Cũng tùy người.
Nhả một ṿng khói mỏng, thổi nhẹ cho chúng bay đi Khải Nguyên chợt
nghĩ đến Phi Nga. Cô đă cài số de anh thật đẹp. Không giải thích.
Không lư do. Nhưng Khải Nguyên vẫn hiểu là Phi Nga không muốn trao
quả tim của cô cho một tên đàn ông thích đội đá vá trời như anh.
Anh chưa hề có sự nghiệp trong tay làm sao cô sinh viên hoa khôi có
thể chung t́nh với anh được.
Nghiêng đầu nh́n vào vẻ mặt suy tư của Khải Nguyên, Trung Vĩnh ṭ ṃ
:
- Lâu nay mày có gặp Phi Nga không ?
Khải Nguyên nhíu mày :
- Không.
Trung Vĩnh an ủi :
- Mày đừng buồn làm quái ǵ. Quên đi.
Khải Nguyên lặng lẽ nhả khói thuốc. Quên. Không phải đơn giản như
người ta xóa sạch những chữ trên bảng bằng một cái giẻ lau.
Anh đă từng buồn, từng thất vọng, từng khổ sở khi nh́n thấy cô
choàng tay qua eo lưng một tên đàn ông khác. Nghe nói hắn là một
Việt kiều đầu óc rỗng tuếch nhưng giàu có.
Anh yêu cô. Làm sao anh có thể quên được cô.
Vỗ vai Khải Nguyên, Trung Vĩnh rủ rê :
- Uống cà phê với tao đi. Lát về làm việc tiếp.
Khải Nguyên gật đầu. Anh với tay lấy chiếc gió đang móc trên giá
khoác vào người rồi cùng Trung Vĩnh đi ra xe.
Giọng Trung Vĩnh vui vẻ :
- Đến "Quỳnh" nhé ?
Khải Nguyên nhún vai :
- Tùy mày. Đâu mà chẳng được.
Chiếc môtô chở dừng trước một quán nước nằm ngay chỗ giao nhau giữa
hai giao lộ.
Tuy thế, "Quỳnh" không xô bồ như những nơi khác. Khung cảnh của quán
khá dễ thương với những giàn hoa cát đằng xanh tím buông rũ.
Gọi hai ly đen và một gói ba số, Khải Nguyên ngả người trên ghế mây
với vẻ lười biếng.
Đang thả hồn theo nhạc, Khải Nguyên chợt giật ḿnh v́ cú huưch của
Trung Vĩnh. Trung Vĩnh giọng quan trọng :
- Mày có thấy ǵ không ?
Khải Nguyên ngơ ngác :
- Thấy cái ǵ ?
Trung Vĩnh xuưt xoa :
- Nàng.
Khải Nguyên ṭ ṃ nh́n theo ánh mắt của Trung Vĩnh. Một cô gái đang
đi ngang qua chỗ của họ.
Không ai khác hơn, Khải Nguyên nhận ra đấy chính là Thiên Dung. Cô
mặc một chiếc quần jean màu kem, áo pull màu rêu. Dáng điệu tươi trẻ
hồn nhiên. Chỉ trong một nháy mắt, Thiên Dung biến mất sau cánh cửa
ngôi biệt thự đối diện.
Trung Vĩnh trầm trồ :
- Đẹp không thể tả.
Khải Nguyên lănh đạm ngả ḿnh lại trên ghế. Sau Phi Nga, mọi chuyện
dường như đă chấm dứt với anh. anh cảm thấy tức cười khi khuôn mặt
Trung Vĩnh c̣n có vẻ tiếc nuối, ngơ ngẩn.
Những cô gái đẹp đều đem đến điều phiền muộn. Giá như Trung Vĩnh
biết được điều đó như anh đă từng biết.
Đập vai Khải Nguyên, Trung Vĩnh ngạc nhiên :
- Bộ nhan sắc của nàng không có... si - nhê ǵ với mày sao ?
KHải Nguyên nhướng mày :
- Theo tao th́ mày nên uống cà phê đi là vừa, nguội ngắt hết rồi.
Trung Vĩnh cười :
- Tại sao tao và mày đóng đô ở "Quỳnh" gần một năm nay mà lại không
nh́n thấy nàng nhỉ ?
Búng vào mặt kính cận thị của Trung Vĩnh, Khải Nguyên đùa :
- Tại cặp kính năm đi - ốp của mày.
Trung Vĩnh nheo mắt :
- Không lẽ mày cũng cận thị như tao ?
Khải Nguyên nhún vai không trả lời.
Trung Vĩnh lẩm bẩm :
- Có lẽ ba mẹ nàng mới mua lại ngôi biệt nhà này và dọn về đây. Giả
thuyết ấy đúng hơn cả.
Khải Nguyên bật cười :
- Không lẽ mày vừa bị tiếng sét ?
Trung Vĩnh thú nhận :
- Có thể hiểu như thế. Tao rất thích vẻ đẹp hồn nhiên của cô bé.
Nói
thật với mày, có những cô gái rất đẹp nhưng không hề làm tao rung
động.
Khải Nguyên nhướng mày :
- Theo tao th́ mày đừng bao giờ chạy theo những cô gái đẹp. Mày nên
rút kinh nghiệm của tao.
Trung Vĩnh trầm giọng :
- Phi Nga là ngoại lệ. Biết đâu sau này mày lại yêu một
cô gái c̣n
đẹp gấp bội so với Phi Nga th́ sao.
Khải Nguyên búng gọng thuốc qua cửa sổ.
Anh không tin là trái tim chai sạn của anh c̣n có thể rung động.
Cuộc t́nh giữa anh và Phi Nga đă làm anh mệt mỏi. Giờ anh chỉ muốn
t́m quên trong công việc.
Giọng Trung Vĩnh sôi n6ỏi :
- Tao rất muốn làm quen với nàng.
Khải Nguyên cười nhạo :
- Bằng cách nào ?
Trung Vĩnh hắng giọng :
- Có thể rất thi vị. Nhấn chuông nhà nàng chẳng hạn, trên tay là một
bó hồng nhung tươi thắm.
Khải Nguyên trêu :
- Trước khi cổng mở, hăy chú ư xem nhà cô ta có... nuôi chó không đă.
Trung Vĩnh lắc đầu cười :
- Nếu nhà nàng có chó dữ, coi bộ cả hết cả thơ mộng. Xưa nay tao là
một thằng vốn kỵ với chó.
Khải Nguyên cười :
- Thế th́ mày nên từ bỏ ư định tán tỉnh cô ta đi là vừa.
Trung Vĩnh hùng hồn :
- Không bao giờ. Tao sẽ có cách khác để tiếp cận với nàng.
Vẫy tay gọi chủ quán, chỉ tay về ngôi biệt thự trước mặt Trung
Vĩnh
giọng quan trọng :
- Chị có biết... mấy người trong nhà đó không ?
Chị chủ quán hồn hậu :
- Ngôi nhà có trồng tigôn trắng đó hả ?
- Đúng rồi. Tôi muốn biết là họ ở đây đă lâu chưa ?
- Họ mới chuyển tới đây đó.
- Vậy sao ?
- Vâng... Đâu được ba tháng. Nghe nói trước đây cũng ở trong thành
phố nhưng v́ cô con gái xa trường nên bà mẹ mới đổi nhà cho gần.
Trung Vĩnh sôi nổi :
- Chị quen biết họ chứ ?
Chị chú quán cười :
- Đâu có. Họ th́ giàu có, xe hơi nhà lầu. C̣n tôi, thuê chỗ này mở
quán. Tôi làm ǵ quen được với họ.
- Gia đ́nh họ gồm mấy người ?
- Cậu hỏi ǵ giống công an hỏi cung vậy ?
Trung Vĩnh hắng giọng :
- Không có ǵ quan trọng đâu. Chị đừng lo...
- Tôi nghe nói chỉ có hai mẹ con và mấy người giúp việc sống trong
đó. Ông chồng của bà ấy mất lâu rồi.
Khải Nguyên xem vào :
- Thôi được rồi, nhờ chi cho một b́nh trà nóng đi. Bạn tôi hỏi bao
nhiêu đó cũng đủ rồi.
Thấy chị chủ quán định xoay lưng bỏ đi thật, Trung Vĩnh vội nói :
- Khoan đă, chị có biết tên... cái cô ở trong nhà đó không ?
Chị chủ quán vui vẻ :
- Có phải cô con gái của bà chủ nhà không ? Mấy hôm nay cũng có mấy
cậu thanh niên vào uống cà phê rồi ṭ ṃ hỏi thăm như cậu.
Quay sang Khải Nguyên, Trung Vĩnh cười lớn :
- Mày thấy chưa ? Đâu chỉ có một ḿnh tao quan tâm đến nàng. Chỉ có
mày là hơi đặc biệt, trái tim bị xơ cứng.
Chị chủ quán nhíu mày :
- Người giúp việc của họ khi qua đây mua sữa có nói đến tên của cổ,
nhưng... tôi quên rồi.
Trung Vĩnh gặng hỏi :
- Chị nhớ thử coi.
Chăm chú nh́n Trung Vĩnh, chị chủ quán cắc cớ hỏi :
- Cậu muốn biết tên của cổ sao không trực tiếp hỏi cổ ?
Trung Vĩnh bật cười :
- Đâu có dễ hỏi. Và nếu trực tiếp hỏi tên của nàng c̣n ǵ là thi vị.
Chị cố gắng nhớ lại lần nữa coi.
Chị chũ quán găi đầu :
- Tôi lại quên mất mới phiền chứ...
Trung Vĩnh nài nỉ :
- Chị cố nhớ lại xem.
Khải Nguyên trợn mắt nh́n Trung Vĩnh. Đúng là một tên... háo sắc
ngoại hạng. Năy giờ nghe Trung Vĩnh nói chuyện với chị chủ quán anh
muốn lùng bùng cả tai.
Khải Nguyên tặc lưỡi :
- Thiên Dung !
Chị chủ quán reo lên :
- Thiên Dung. Đúng rồi, tên của cổ là Thiên Dung.
Trong lúc Trung Vĩnh vẫn c̣n đang sững sốt th́ chị chủ quán vội đi
nhanh như thoát được nợ.
Quay phắt lại nh́n Khải Nguyên như một nhà khảo cổ học vừa nh́n thấy
một sọ động vật thời tiền sử lấp lánh nằm trong hóa thạch, Trung
Vịnh lắp bắp :
- Sao mày biết tên nàng ?
Khải Nguyên cười nhạo :
- Một cái tên gọi không lẽ đủ gây nên một trận động đất. Đùng nh́n
tao bằng đôi mắt... kinh hoàng như thế.
Trung Vĩnh chùng giọng :
- Mày quen với Thiên Dung à ?
- Không.
- Thế th́ v́ sao mà mày biết tên của Thiên Dung ?
Khải Nguyên cười :
- Tao nghe... người giúp việc của cô ta nói lúc qua đây mua sữa.
Trung Vĩnh nh́n như xoáy vào mắt Khải Nguyên :
- Tao không đùa. Mày nói đi, có phải mày cũng đang có ư định tán
Thiên Dung ?
Khải Nguyên cười nhạo :
- Tao chưa điên.
- Thế th́ v́ sao mày quen với Thiên Dung ?
Khải Nguyên nhún vai :
- Tao không quen.
Cách nói chuyện lừng khừng của thằng bạn thân khiến Trung Vĩnh muốn
nổi điên. Nhưng v́ đang muốn... săn tin về Thiên Dung nên Trung Vĩnh
dành tạm thời nuốt cục tức xuống cổ.
Anh vội hỏi :
- Thiên Dung có thích hoa hồng nhung không ?
Ngày nào, trước khi đi ngủ cũng bị Thế Quân lải nhải bên tai Khải
Nguyên để nạp các thông tin về Thiên Dung nên anh có đủ... dữ liệu
để trả lời :
- Có.
- Hoa cẩm chướng ?
- Không.
- Màu sắc ?
- Yêu màu vàng, màu xanh lơ.
- Ghét ?
Khải Nguyên cười :
- Ghét mấy thằng đàn ông si t́nh như mày.
Trung Vĩnh nài nỉ :
- Mày đừng đùa nữa, có được không ?
Khải Nguyên nhướng mắt :
- Cô ta ghét cái ǵ làm sao tao biết quái nào được.
Trung Vĩnh đấu dịu :
- Thiên Dung học trường nào ?
- Kinh tế.
- Năm đầu ?
- Không. Năm thứ ba.
- Mẹ Thiên Dung làm ǵ ?
- Có cổ phần trong một công ty sản xuất bao b́.
- Thiên Dung có bạn trai chưa ?
- Khải Nguyên nhướng mày với vẻ giễu cợt :
- Mày có muốn hỏi ǵ th́ sang bên ấy mà hỏi.
Trung Vĩnh cười :
- Mày ghen à ?
Đúng là một ư tưởng điền rồ. Khải Nguyên nhếch môi :
- Mày không hiểu ǵ cả.
Trung Vĩnh thở nhẹ :
- Tao hiểu.
- Hiểu ǵ ?
- Giọng Trung Vĩnh chùng xuống :
- Mày vẫn chưa quen được Phi Nga.
Khải Nguyên hằm hè :
- Nếu hiểu được như thế mày chịu khó im giùm tao đi.
Trung Vĩnh xoay xoay chiếc zippo trong tay. Khải Nguyên, bạn của anh
là một tên đàn ông cao ngạo. Thế mà anh không hiểu tại sao lại bị
gục v́ một Phi Nga. Công bằng mà nói th́ Phi Nga rất đẹp.
Hoa khôi của trường Y dược dù sao cũng có quyền kiêu hănh, quen làm
khổ trái tim của những tên đàn ông si t́nh. Miễn là đừng hành hạ
trái tim thằng bạn rất thân của anh.
Vụt đứng dậy, Khải Nguyên hất hàm :
- Tao về trước, công việc đang c̣n bộn bề nên không thể ngồi lâu với
mày được. Mày về sau.
Trung Vĩnh nhíu mày :
- Mày không giận tao chứ ?
Khải Nguyên so vai :
- Không. Lúc nào rảnh đến tao chơi.
- Trung Vĩnh vụt đứng dậy :
- Ngồi một ḿnh cũng chán lắm. Tao về với mày...
o0o
Từ trên ban công, Thiên Dung hoàn toàn bất ngờ khi nh́n thấy Thế
Quân đang tần ngần đứng ở ngoài cổng.
Không kịp xỏ dép, cô chạy chân trần ra mở cửa.
- Em đến đây lâu chưa ?
Thế Quân cười hiền lành :
- Đâu chừng mươi phút.
- Sao em không bấm chuông ?
Thế Quân trả lời thành thực :
- Vườn hoa nhà chị đẹp quá. Măi ngắm nh́n, chợt quên cả lư do v́ sao
em t́m đến đây.
Thiên Dung nghiêng đầu hỏi :
- Bộ em c̣n có... một mục đích nào nữa hả, chứ không phải chỉ ghé
chơi ?
Thế Quân lúng túng găi đầu :
- Không... Em nói lộn. Em chỉ tới chơi thôi.
Mỉm cười hồn nhiên, giọng Thiên Dung sốt sắng :
- Vào đây, Thế Quân. Chị em ḿnh cứ nói chuyện với nhau qua điên
thoại, giờ mới có dịp tới chơi.
Thế Quân đi theo sau Thiên Dung. Đi ngang qua vườn hoa thơm ngát,
Thế Quân liền đứng lại. Chỉ vào luống hoa rựa rỡ, giọng cậu sôi nổi
:
- Hoa đó gọi là hoa ǵ vậy chị Thiên Dung ?
Thiên Dung mỉm cười :
- Hải Đường.
Thế Quân khen ngợi :
- Đẹp quá ha.
Thiên Dung dịu dàng :
- Nhưng loài hoa này hữu sắc vô hương. Rất ít người thích hải đường.
Thế Quân mở to mắt :
- Chị có thích hải đường không ?
- Không.
Thế Quân thắc mắc :
- Thế tại sao chị lại trồng nó ?
Thiên Dung trầm giọng :
- Nếu trồng theo sơ thích của chị, trong vườn hoa này chỉ có hồng mà
thôi. Nhưng như thế cũng chán lắm. Một vườn hoa có nhiều loài hoa
cũng hay hay. Như thế, vừa được hương thơm vừa đẹp mắt.
- Hoa hải đường có dễ trồng không hả chị ?
Thiên Dung mỉm cười :
- Rất dễ trồng. Sức sống của hoa
vô cùng, mănh liệt.
Thế Quân cười thật tươi :
- Hôm nào chị cho em giống hải đường để em đem về trồng nhé.
Thiên Dung gật đầu :
- Nếu em thích, chị c̣n có thể tặng em thêm vài giông hoa khác nữa
chứ không chỉ hải đường.
Vẻ mặt Thế Quân thích thú :
- Em sẽ rủ anh Khải Nguyên của em đến đây. Ảnh cũng khoái trồng hoa
lắm.
Thiên Dung dẩu môi. Cô không tin là anh chàng đá lạnh ấy... biết yêu
hoa. Chỉ nh́n vào vườn hồng lụi tàn và khuôn mặt khó ưa của anh ta,
cứ như là mùa đông sắp về đến nơi rồi.
Chợt nhớ ra, cô liền nói :
- Sao chị nhớ là em và... ổng ghét hoa lắm mà ?
Thế Quân tái mặt :
- Bộ em có nói như thế với chị hả ?
Thiên Dung cười :
- Em c̣n nói với chị là em muốn thành lập một sân bóng thay cho vườn
hoa đang tàn lụi ấy.
Thế Quân chống chế :
- Nhưng cũng có thể trồng một vườn hoa bên cạnh sân bóng. Vừa hoa,
vừa sân bóng.
Thiên Dung nheo mắt :
- Thế em yêu hoa từ hồi nào vậy ?
Thế Quân sôi nổi :
- Cách đây mấy phút. Sau khi ngắm vườn hoa nhà chị, em chợt nhận
thấy nếu có một vườn hoa như thế này th́ tuyệt biết mấy.
Thiên Dung cười nhẹ :
- Mất công chăm sóc lắm đó. Liệu em có thể tưới nước hằng ngày
không, hay là... chạy theo quả bóng ?
Thế Quân bặm môi :
- Thế ḿnh có thuê người làm vườn được không ?
Giọng Thiên Dung dịu dàng :
- Được chứ, nhưng nếu không cùng với người ta săn sóc vườn hoa th́
không thể nào có được những giây phút thư giăn tuyệt vời dễ chịu.
Thế Quân hớn hở :
- Nhất định là em và nội sẽ gầy dựng lại vườn hoa. Mỗi ngày, em dành
cho vườn hoa khoảng nửa tiếng.
Thiên Dung cười :
- C̣n thời gian dành cho quả bóng ?
Thế Quân vui vẻ :
- Dĩ nhiên là phải nhiều hơn.
Ngừng một lát, cậu tiếp :
- Mai mốt em sẽ đưa anh Khải Nguyên đến đây tham quan vườn hoa nhà
chị.
Cô vội nói :
- Thôi, em tới một ḿnh thôi.
Thế Quân tṛn mắt nh́n Thiên Dung :
- Bộ chị ghét ảnh hả ?
Thiên Dung lúng túng :
- Chị đâu quen với anh của em.
Thế Quân cà khịa :
- Anh có sửa xe cho chị mà.
Thiên Dung bặm môi :
- Thế em c̣n nhớ lần gặp ổng ở quán nước mía không ? Chị quê với bạn
của chị kinh khủng. Thật không có ai bất lịch sự như ổng.
Thế Quân ngắc ngứ :
- Ảnh chỉ muốn dằn mặt em.
Thiên Dung thở dài :
- Nhưng em đang ngồi với chị và chị Đan Phượng.
Thế Quân găi đầu :
- Anh của em có nhờ em chuyển lời xin lỗi đến chị.
Thiên Dung cốc lên đầu Thế Quân một cái. Cô biết ngay là cậu nhóc
này xạo. Giọng cô vui vẻ :
- Không được nói dối với chị đó nghe. Thôi cho ông anh của em...
sang một bên đi. Nhắc ổng, chị thấy chán lắm.
Thiên Dung đưa Thế Quân vào pḥng khách.
Căn pḥng sang trọng và đẹp. Trang tŕ torng pḥng thật thanh nhă.
Một lọ hoa tulip màu trắng trên bàn. Rèm cửa màu ngà voi.
Một ly mơ nước mát lạnh được mang ra. Chẳng khách khi, Thế Quân bưng
lên uống một hơi đến gân cạn.
Cậu liếm môi :
- Ngon quá.
Thiên Dung mỉm cười :
- Nước mơ do tự chị làm đó.
Thế Quân tṛn mắt :
- Chị làm như thế nào ?
Thiên Dung cười nhẹ :
- Dễ thôi. Mơ rửa sạch rồi pha trộn với đường theo một tỷ lệ thích
hợp cho lên men rượu. Ba tháng sau, uống được.
Thế Quân giọng tiếc nuối :
- Em ước ǵ có một người chị. Chỉ tiếc là chỉ có một ông anh.
Thiên Dung cười :
- Lư do ?
Thế Quân thở dài :
- Anh Khải Nguyên của em chỉ rành về xe và điện tử mà thôi.
Thiên Dung cười :
- Không lẽ chỉ v́ muốn có... một ly nước mơ mà em lại mong có một
người chị chứ không thích anh ḿnh nữa.
Thế Quân cười theo :
- Nước mơ dù sao vẫn ngon hơn là... mùi xăng bóng đèn và dây điện.
Thiên Dung cười nhận xét :
- H́nh như em rất khoái nói xấu ông anh của em ?
- Thế Quân giật nẩy ḿnh. Không chừng măi mê... tiếp thị anh Khải
Nguyên cho chị Thiên Dung, cậu lại đá phản lưới nhà th́ nguy.
Cậu vội khẳng định :
- Anh Khải Nguyên của em rất tốt.
Thiên Dung mỉm cười. Cô rót thêm nước mơ vào ly của Thế Quân và im
lặng nh́n cậu nhóc uống.
Cô rất thích tính cách của cậu. Khi lém lỉnh như một con sóc, khi
trầm tư như một ông già bảy mươi tuổi. Nhưng ngồi trước mặt cô bây
giờ đúng là... một con sóc.
Chương 5
Uống cạn ly nước mơ, Thế Quân chép miệng :
- Nhất định em sẽ nói nội làm nước mơ để uống.
Thiên Dung khẽ nói :
- Em có bà nội thích thật.
- Bộ chị khôngcó nội hả ?
Thiên Dung chớp mi :
- Nội của chị mất đă lâu lắm rồi. Lúc ấy chị mới vào lớp một.
Thế Quan vội nói :
- Thế chị nhận nội của em làm bà nội của chị đi.
Thiên Dung bật cười. Tự dưng cô nghĩ đến Khải Nguyên, một anh chàng
có khuôn mặt phớt đời cao ngạo. Cô làm sao dám có chung bà nội với
anh.
Thế Quân không quên mục đích cậu đến đây t́m Thiên Dung. Nh́n mông
lung ngoài khung cửa sổ một hồi, quay lại nh́n Thiên Dung cậu hắng
giọng tuyên bố :
- Anh Khải Nguyên của em vừa mới bị đụng xe.
Đưa tay chận lên ngực, giọng Thiên Dung thảng thốt :
- Ôi... sao năy giờ em không nói.
Thế Quân bặm môi :
- Nhẹ thôi. Cũng đă ổn rồi.
Thiên Dung mở to mắt :
- Có bị ǵ không ?
Thế Quân thở nhẹ :
- Băng bột ở bàn chân...
Thiên Dung giọng lo lắng :
- Có đau không ?
Thế Quân vẻ mặt nhăn nhó :
- Rất đau.
Dù không thích Khải Nguyên nhưng Thiên Dung vẫn cảm thấy tội nghiệp.
Vẻ mặt cô đầy thương xót.
Không bỏ lỡ cơ hội, Thế Quân vội hỏi :
- Em có thể nhờ chị một chuyện không ?
Thiên Dung sốt sắng :
- Được thôi, nếu trong khả năng của chị sẽ sẵn sàng.
Thế Quân im lặng ngó lên trần nhà. Phải đợi Thiên Dung giục thêm lần
nữa cậu mới thủng thỉnh tuyên bố :
- Em muốn nhờ chị... đến thăm anh Khải Nguyên.
Như mèo đạp phải lửa, Thiên Dung lắc đầu nguầy nguậy :
- Không... Chị không thể.
Thế Quân hắng giọng tả oán :
- Bàn chân bị băng bột nên anh Khải Nguyên buồn kinh khủng. Anh ấy
ngồi một chỗ, không đi đâu được.
Lùa bàn tay vào tóc Thiên Dung thở dài :
- Hăy thông cảm cho chị. Chị không muốn gặp ông anh của em. Em biết
rồi đó, ổng rất... khó ưa.
Thế Quân phân bua :
- Anh Khải Nguyên tuy có vẻ lầm ĺ như thế nhưng rất lịch sự và tốt
bụng. Nếu chị nói chuyện với ảnh, cam đoan chị sẽ cảm t́nh liền.
Thiên Dung dẩu môi. Cô đă có kinh nghiệm về sự... lịch sự của Khải
Nguyên. Cô chưa bao giờ gặp một tên đàn ông nào bất nhă như anh.
Cô khẽ lắc đầu :
- Thế Quân này... Dù rất mến em nhưng chị không thể làm theo lời đề
nghị của em được.
Thế Quân xụ mặt :
- Chị thử giúp em một lần này thôi.
Nh́n Thế Quân không chớp mắt, Thiên Dung ngạc nhiên hỏi :
- Bộ chuyện chị đi thăm anh Khải Nguyên... quan trọng với em đến thế
sao, cu Rôn ?
Thế Quân rầu rỉ :
- Một người đang đau rất cần được chia sẻ, an ủi.
- Chị không thể...
- Anh em đang xuống inh thần. Chị đến, ảnh rất mừng.
- Em có thể nhờ ai khác được không, cu Rôn ?
Thiên Dung cắn môi suy nghĩ. Cô rất ghét Khải Nguyên. Nhưng nh́n
thấy gương mặt thất vọng của Thế Quân, cô có cảm tưởng như ḿnh đang
có lỗi với cậu nhóc.
Thở hắt một cái, Thiên Dung trầm giọng :
- Thôi được, chị sẽ đi với em đến thăm... Ổng. Nhưng không ngồi nói
chuyện lâi đâu nhé.
Sáng rỡ mắt, Thế Quân thiếu đường nhảy cỡn lên. Giông cậu rổn rảng :
- Em cám ơn chị rất nhiều.
Thiên Dung giao hẹn :
- Chỉ một lần này thôi nha.
Thế Quân cười vui vẻ :
- Một lần xe tông cũng đủ chết ổng rồi.
Thiên Dung phẩy tay :
- Chờ chị lên lầu lấy mấy hộp sữa.
Thế Quân sôi nổi :
- Có thêm hoa nữa chứ ?
Đang đi về phía cầu thang, Thiên Dung quay người hỏi :
- Sao lại có cả hoa nữa nhỉ ?
Thế Quân cười toe toét :
- Vươn hoa của chị có sẵn nhiều hoa mà. Có thêm hoa để thêm phần...
lịch sự. Chị đi lấy sữa đi. Em đi ra vườn đây.
Khi Thiên Dung đi xuống pḥng khách với bịch ni lông đựng mấy lon
sữa, Thế Quân đang từ ngoài vườn đi vào. Trên tay cậu là một ôm hoa
hồng.
Thiên Dung ngạc nhiên hỏi :
- Sao em không hái... hoa khác mà lại hái hoa hồng ?
Vẻ mặt Thế Quân hí hửng :
- Tại em thấy hoa hồng đẹp. H́nh như trong vươn hoa, hồng là đẹp
nhất.
Thiên Dung bặm môi :
- Lẽ ra em hái hoa cúc vàng cho chị. Sơ giao, người ta thường chỉ
tặng hoa cúc.
Thế Quân tṛn mắt :
- V́ sao lại là hoa cúc ?
Thiên Dung dịu dàng giải thích :
- Hoa cúc tượng trưng cho một t́nh bạn. Nó c̣n thay cho một lời
chào.
Thế Quân cố giấu một nụ cười :
- C̣n hoa hồng ?
Thiên Dung dẩu môi. Không biết anh chàng đá lạnh ấy có hiểu lầm cô
khi nh́n thấy bó hồng không nữa chứ. Mà bó hồng đẹp quá. Bỏ đi cũng
uổng.
Thế Quân vội nói :
- Ḿnh đi chị Thiên Dung há.
Chợt nhớ ra, Thiên Dung liền hỏi :
- Khi năy em đến đây bằng phương tiện ǵ ?
Thế Quân cười toe :
- Em đi bộ.
Thiên Dung kêu lên :
- Trời đất. Thế xe của em đâu ?
Thế Quân lại găi đầu :
- Xe em hư. Anh Khải Nguyên bị què chân nên không sửa cho em được.
Thiên Dung đưa ngón tay trỏ lên môi :
- Suỵt... Đừng nói gở, xui lắm. Ai lại nói là... què.
Thế Quân bẫy việt vị :
- Chị lo cho anh Khải Nguyên hả ?
Thiên Dung nghiêm nét mặt :
- Với ai cũng thế thôi. Chị chở em đi nghe.
Thế Quân dạ thật ngoan. Cậu ngồi sau lưng Thiên Dung với một bịch
sữa và bó hoa hồng. Lúc năy ở ngoài vườn, cậu đă hai hoa với tốc độ
nhanh hơn gió v́ chỉ sợ Thiên Dung bất thần đi ra vườn và yêu cầu
cậu hái một bó... hải đường.
Chọn hoa hồng, cậu có một... âm mưu riêng của ḿnh.
Dắt xe vào cổng. Thiên Dung gặp một bà già vẻ mặt phúc hậu đang ngồi
trên chiếc ghế mây.
Thế Quân vội giới thiệu :
- Nội của em.
Thiên Dung lễ phép :
- Cháu chào bà.
Giọng Thế Quân vui vẻ :
- Đây là chị Thiên Dung, bạn của anh Khải Nguyên...
- Vào nhà đi cháu.
Thiên Dung dạ nhỏ. Cô đi theo Thế Quân, không quên cằn nhằn :
- Sao em giới thiệu chị là bạn của anh Khải Nguyên ? Chị chỉ là bạn
của em thôi, đâu phải là bạn của... Ổng.
Thế Quân cười :
- Em làm sao là bạn của chị được. Nếu giới thiệu như thế, phải mất
công giải thích với nội. Mà nếu chị là bạn của anh Khải Nguyên th́
càng tốt có sao đâu. Thêm bạn, bớt thù mà.
Thiên Dung bặm môi lại, cô không hiểu sao tự dưng ḿnh lại hồi hộp
kinh khủng khi bước chân vào nhà Khải Nguyên.
Kỳ lạ thật. Không phải là ợ sệt (v́ nhớ lại khuôn mặt lạnh như kem
của anh) mà là bối rối. Sao lại bối rối nhỉ ?
Thế Quân xăm xăm đi trước. Cậu đưa Thiên Dung đến một căn pḥng nằm
ở dưới cuối vườn.
Cửa mở. Khải Nguyên đang gơ phím trên máy vi tính.
Thế Quân hắng một tiếng và giậm giậm chân trên miếng thảm chùi chân.
Khải Nguyên quay đầu ra. Ánh mắt anh hết sức ngạc nhiên khi nh́n
thấy Thiên Dung bên cạnh Thế Quân.
Cô thật hiền với chiếc quần jean màu xanh và áo sơ mi trắng. Bó hồng
trên tay. Trong khung cửa và nắng chiều đang dẫy dắt, Thiên Dung
chợt đẹp nguyên sơ như một bức tranh vẽ.
Thế Quân rổn rảng :
- Chị Thiên Dung đến thăm anh.
Sau một thoáng bất ngờ, Khải Nguyên trở về vẻ lạnh nhạt cố hữu :
- Mời vào.
Thiên Dung lúng túng ngồi trên chiếc ghế nhỏ Thế Quân vừa mang đến.
Cô nh́n xuống bàn chân đang bó bột của Khải Nguyên. Rồi ngắn ngứ v́
không biết phải mở lời như thế nào.
Thế Quân găi găi đầu :
- Em đi lấy nước nghe.
Nói xong cậy chạy vù ra khỏi pḥng, tim đập loạn xạ ngầu trong lồng
ngực. Không biết lần này mọi chuyện có trót lọt êm đẹp như cậu hằng
mong ước không. Một bó hồng. Một cuộc viếng thăm. Trong khả năng của
cậu, cậu chỉ có thể làm được như thế thôi.
Chỉ c̣n lại hai người với nhau, Thiên Dung bối rối im lặng. Cô đang
tự rủa ḿnh là một con ngố.
Khi không nghe lời một cậu nhóc để dẫn xác đến đây chịu đựng vẻ mặt
lạnh như kem của Khải Nguyên. Nếu Khải Nguyên ngỡ là cô muốn cầu
thân với anh ta th́ oan cho cô lắm.
Cô đến đây chỉ v́ muốn làm vui ḷng Thế Quân và cũng v́... nhân đạo
đó thôi. Cuộc viếng thăm này hệt như... công tác xă hội cô đă tham
gia cách đây một năm ở bệnh viện. Chỉ khác là người được thăm viếng
không tiếp cô bằng một vẻ mặt lạnh như kem. Họ rất xúc động khi cô
đến thăm họ. C̣n Khải Nguyên, vẻ lặng câm của anh suưt là cô tức
phát khóc.
Khải Nguyên im lặng nh́n ra vườn. Anh đoán có lẽ đây là một tṛ đùa
mới của Thế Quân.
Chờ măi vẫn không thấy vị cứu tính Thế Quân xuất hiện, Thiên Dung
đành rụt rè lên tiếng hỏi :
- Bao giờ th́ anh tháo bột ?
Khải Nguyên trầm giọng :
- Nửa tháng.
- Anh đi lại có lẽ rất khó khắn ?
- Vâng.
- Người ta tông xe vào anh à ?
- Vâng...
- Anh có đau không ?
Khuông mặt lạnh lùng của Khải Nguyên như giăn ra. Suưt chút nữa th́
anh ph́ cười v́ câu hỏi rất ngây thơ của Thiên Dung. Anh quay lại
nh́n cô. Đôi mắt cô trong veo như hai giọt sương mai.
Giọng anh hơi dịu đi :
- Dĩ nhiên là đau.
Thiên Dung khẽ rùng ḿnh. Đau. Đó là cảm giác cô rất sợ. Cô nhớ ḿnh
từng bị chích kim mấy lần. Ôi, thật khủng khiếp.
Cô chớp mi :
- Tôi nhát chịu đau lắm.
Khải Nguyên cố ḱm tiếng thở dài. Anh nghĩ đến Phi Nga. Nếu người
đến thăm anh là Phi Nga th́ sao nhỉ. Anh đă chờ, chờ đến cháy bỏng
con tim cú điện thoại của Phi Nga. Mong rằng cô sẽ hối hận khi biết
anh bị tai nạn. Mong rằng cô sẽ xin lỗi anh, trở về với anh.
Liếc nh́n đồng hồ, giọng Khải Nguyên khô khốc :
- Cám ơn cô về cuộc thăm viếng này. Thế Quân sẽ tiễn cô về.
Thiên Dung đứng dậy. Cuộc gặp gỡ có tẻ ngắt giữa cô và Khải Nguyên
khiến cô cảm thấy tự ái khủng khiếp.
Đúng là Thế Quân đă cố t́nh thổi phồng mọi chuyện. Khải Nguyên không
cần có một cuộc thăm viếng nào cả. Anh ta có đủ bản lănh để chịu
đưng chuyện không may xảy ra cho anh ta. Thâm chí anh ta c̣n b́nh
thản làm việc trước máy vi tính.
Lao ra khỏi pḥng Khải Nguyên, Thiên Dung gặp nội của anh và Thế
Quân. Vừa nh́n thấy Thiên Dung, bà Khang vội bảo :
- Thiên Dung... Cháu có thể nói chuyện với ta ít phút được không ?
Thiên Dung ngắc ngứ :
- Dạ, Thế Quân đi đâu rồi hả bà ?
Bà Khang cười hồn hậu :
- Nó đi bắn chim với lủ nhỏ trong xóm. Cháu cứ ở chơi với ta, lát
nữa Thế Quân sẽ về thôi.
Thiên Dung thiếu điều kêu trời. Cô không hiểu được Thế Quân nữa. Cậu
nhóc đă thuyết phục cô đến đây rồi cố t́nh bỏ quên cô... trong hang
cọp.
Cô thề rằng không bao giờ gặp lại tên đàn ông cao ngạo đáng ghét
Khải Nguyên thêm lần nữa. H́nh như anh ta tự cho ḿnh cái quyền mặt
lạnh như kem. Ôi, ước ǵ một ngày nào đó Khải Nguyên... chạy theo cô
nhỉ. Cô sẽ kiêu hănh cười vào mặt anh ta.
Giọng cô mềm mỏng :
- Cháu xin phép bà phải về bây giờ.
Bà Khang lộ vẻ thất vọng :
- Ta mến cháu lắm. Cháu không thể nán lại ít phút nói chuyện với ta
sao.
Thiên Dung nhỏ nhẹ :
- Xin phéo bà vào một dịp khác.
Không đợi bà Khang có tán thành hay không, Thiên Dung vội ngồi lên
chiếc Spacy và nổ máy.
Không c̣n ǵ bất hạnh hơn. Chiếc xe gầm lên, khục khặc mấy tiếng rồi
tắt. Bà Khang vội kêu :
- Khải Nguyên... Khải Nguyên...
Thiên Dung hốt hoảng nh́n bà :
- Xin bà đừng gọi.
Bà Khang ngạc nhiên :
- Sao thế cháu ?
Thiên Dung thở dài :
- Cháu chào bà... Cháu không muốn làm phiền đến người khác.
Cô vừa dứt câu "Người khác" xuất hiện ngay trước mặt với bàn chân bó
bột và một cây nạng gỗ.
Thiên Dung mím môi đẩy xe ra cổng. Cô sẵn sàng đẩy chiếc Spacy cồng
kềnh đi đến tận cuối trái đất hơn là để cho Khải Nguyên nhúng tay
sửa nó.
Một lần là đă quá đủ. Cô không muốn nh́n thấy anh ta nữa.
Giọng Khải Nguyên vang lên nghiêm khắc :
- Thiên Dung...
Thiên Dung đẩy chiếc xe đi nhanh hơn.
- Thiên Dung...
Bằng cách nào mà Khải Nguyên với một bàn chân bị bó bột phải t́ vào
nạng lại có thể đi nhanh hơn cô được, Thiên Dung không thể hiểu nổi.
Cô chỉ biết một điều là gă đàn ông lạnh lùng cao ngạo ấy đă án ngữ
trước mặt cô với ánh mắt thật dữ dội. Cô và anh đều ở bên ngoài
cổng.
Giọng anh chắc nịch :
- Cô không thể đẩy bộ chiếc xe này gần một cây số.
Thiên Dung bướng bỉnh :
- Tôi sẽ gọi xích lô chở nó đi.
Khải Nguyên nh́n như xoáy vào mắt cô :
- Tôi sẽ sửa xe cho cô.
Thiên Dung kêu lên :
- Không...
Khải Nguyên gờm gờm :
- V́ sao ? Chắc hẳn không phải v́ cô ngại cái chân đau của tôi ?
Thiên Dung mím môi lại :
- Nếu anh biết lư do, lẽ ra anh không nên hỏi v́ sao.
Khải Nguyên trầm giọng :
- Tôi muốn biết cô có thành thật không.
Thiên Dung nhếch môi :
- Để làm ǵ ?
Khải Nguyên cao ngạo :
- Những cô gái đẹp đều... dối trá.
Thật không có ǵ tức hơn. Thiên Dung nheo mắt nh́n Khải Nguyên.
Không lẽ v́ thất bại v́ một cô gái mà tên đàn ông này định tuyên
chiến với cả thế giới phụ nữ.
Cô so vai :
- Tôi chưa bao giờ nghe một câu nói... ngu xuẩn tương tự như thế cả.
Khải Nguyên quát :
- Cô vừa nói cái ǵ ?
Thiên Dung mím môi lại :
- Những tên đàn ông thất t́nh đều... xuẩn ngốc.
Khải Nguyên giận dữ nh́n cô. Thiên Dung nh́n trả lại anh không một
chút nao núng. Có lẽ anh và cô sẽ đứng măi như thế và sẽ... hóa đá
mất nếu Thế Quân không vụt chạy đến với giàn ná thun trong tay. Vừa
lúc bà Khang cũng đi ra cổng.
Thế Quân kêu lên :
- Chị Thiên Dung... Bộ chị định đi về sao ?
Thiên Dung chưa kịp nói ǵ, bà Khang đă lên tiếng :
- Xe của Thiên Dung hư, Khải Nguyên muốn sửa giùm nhưng Thiên Dung
lại ngại.
Quay sang cô, bà Khang ân cần bảo :
- Thiên Dung à... Khải Nguyên có thể giúp được cháu đó.
Khải Nguyên cười nhạt, Giờ đây anh không c̣n có ư định sửa xe cho
Thiên Dung nữa. Cứ cho cô nhóc bướng bỉnh này đẩy xe lội bộ khoảng
một cây số nữa, có lẽ khi ấy cô sẽ biết... lễ độ hơn.
C̣n Thiên Dung. Cô tṛn mắt nh́n Khải Nguyên, rồi lờ mờ đoán được
anh đang nghĩ ǵ.
Thật thản nhiên, cô quay ngược đầu xe với một nụ cười khó hiểu. Tự
dưng cô muốn đối đầu với tên đàn ông này hơn bao giờ hết. Nếu dắt xe
đi bộ, có nghĩa là bỏ cuộc.
Thế Quân giọng vui vẻ :
- Để em dắt xe cho chị.
Bà Khang cười hiền hậu :
- Thế Quân... Lát nữa con đi t́m chiế ghế đ̣n cho anh con ngồi sửa
xe. C̣n Thiên Dung, cháu có thể ăn một chén chè sen với bà chứ ?
Thiên Dung nh́n Khải Nguyên với vẻ đắc thắng. Cô biết là anh rất
tức. C̣n cô, cô chỉ thích làm ngược lại ư muốn của anh.
Thế Quân lăng xăng t́m một chiếc ghế đ̣n nhựa thấp để Khải Nguyên
ngồi được. Cậu rổn rảng :
- Khi nào cần đứng dậy, anh Hai cứ gọi em.
Khải Nguyên ngán ngẩm lắc đầu. Giờ anh có từ chối không sửa xe cho
Thiên Dung cũng không được. Chính anh đă gọi cô mang xe quay trở
lại. Cú đá hồi mă thượng đúng thật là khốc liệt.
Nh́n theo bóng Thiên Dung và bà Khang vừa đi khuất, Khải Nguyên càu
nhàu :
- Lần sau anh cấm em mang ai về nhà đấy.
Thế Quân xụ mặt :
- Chị Thiên Dung tốt với anh đến thế mà.
Xem xét xe một hồi, Khải Nguyên ngẩng đầu nh́n Thế Quân :
- Anh không hiểu em c̣n nghĩ ra những tṛ ǵ nữa ? Đúng là em chứ
không thể ai khác.
Thế Quân găi đầu :
- Anh nói ǵ, em không hiểu.
Khải Nguyên nghiêm nét mặt :
- Em đă giấu vít lửa !
Thế Quân vội nói :
- Đâu phải em.
Khải Nguyên de dọa :
- Anh gọi nội và Thiên Dung ra nhé, nếu em vẫn c̣n ngoan cố.
Thế Quân vội kêu lên :
- Khoan đă... Anh đừng gọi, tội nghiệp em.
Soi mói nh́n cậu em tinh quái, Khải Nguyên gặng hỏi :
- Em làm như thế để làm ǵ ?
Thế Quân cười như mếu :
- Em chỉ muốn chị Thiên Dung ngồi chơi với anh thật lâu trong lúc em
đi bắn chim.
Khải Nguyên lắc đầu với vẻ chán nản :
- Anh không hiểu tại sao em lại khoái... người ta.
Thế Quân vội nói :
- Giá như em có một người chị hiền lành dịu dàng như chị Thiên Dung
th́ hay biết mấy.
Dịu dàng.
Nh́n Thế Quân với ánh mắt thương hại, Khải Nguyên cười nhạo :
- Em hiểu thế nào là sự dịu dàng ? Giữa nghĩa từ "dịu dàng" xem nào.
Thế Quân lúng túng găi đầu. Cậu vốn giỏi toán nhưng hơi bết về văn.
Món từ ngữ là món cậu ghét nhất.
Khải Nguyên cười chế giễu :
- Thiên Dung không hiền đâu. Nếu em nghĩ là cô ta dịu dàng th́ em đă
lầm rồi đó. Cô ta dữ như cọp.
- Anh nói không đúng đâu.
Khải Nguyên phẩy tay :
- Thôi, mau đi lấy vít lửa ra đây coi.
Thế Quân vụt chạy vào nhà. Ngang qua thư pḥng của nội, cậu nh́n
thấy Thiên Dung và nội đang nói chuyện vui vẻ.
Nh́n thấy cậu, Thiên Dung liền hỏi :
- Xe chị sửa xong chưa vậy em ?
Thế Quân cười :
- Dạ, khoảng năm phút nữa là xong.
Khi Thiên Dung quay trở ra, Khải Nguyên đang nổ máy và xoay xoay tay
ga.
Thế Quân lót tót đi sau lưng cô. Giọng cậu vui vẻ :
- Hôm nào chị Thiên Dung đến chơi nghe.
Thiên Dung quay lại nh́n cậu ngắc ngứ không trả lời. Chắc chắn một
điều là không bao giờ cô đặt chân đến đây nữa, dù cô rất mến Thế
Quân và bà Khang.
Trao ch́a khóa xe cho Thiên Dung, khuôn mặt Khải Nguyên cau có lạnh
lùng. Cô chưa kịp nói lời cám ơn nào th́ anh đă lẳng lặng bỏ đi
trước ánh mắt đầy thất vọng của Thế Quân...
Chương 6
Hắt hơi linn mấy cái, Thiên Dung cố bụm miệng lại nhưng bà Mỹ Thường
đă quay lại chăm chú nh́n cô :
- Có phải con vừa hắt hơi đó không Thiên Dung ?
Thiên Dung chối biến :
- Dạ, đâu có...
Rời khỏi ghế, bà Mỹ Thường đi đến bên Thiên Dung và sờ lên chán.
Giọng bà thảnh thốt :
- Sao nóng vậy nà ? Con phải cho mẹ biết là con bị bệnh chứ.
Thiên Dung phụng phịu :
- Con chỉ cảm sơ sơ thôi mà.
Bà Mỹ Thường tỏ vẻ không hài ḷng :
- Mẹ sẽ đưa con đến bác sĩ. Vấn đề sức khỏe không thể xem thường
được đâu.
Thiên Dung dẩu môi :
- Chán ghê. Hễ con hắt hơi vài cái là mẹ lại đem con đến bác sĩ. Con
đâu c̣n nhỏ nhít ǵ nữa.
Bà Mỹ Thường nghiêm nét mặt :
- Mau thay áo quần rồi đi với mẹ. Không được căi. H́nh như hôm nay
Vũ Tuấn có ở nhà đấy.
Nghe mẹ nhắc đến Vũ Tuấn, Thiên Dung vội rùn vai :
- Con không đến anh chàng bác sĩ ấy đâu.
- V́ sao thế ?
Thiên Dung xụ mặt. Cô không hiều v́ sao ḿnh lại ghét Vũ Tuấn. V́
cái cách anh nh́n cô thật đắm đuối hay v́ giọng nói ngọt ngào như
mía đường của anh.
Cô giậm chân :
- Lát nữa con nhờ chị bếp khuấy một ly chanh nóng, uống vào là hết
sốt ngay. Con không muốn đi bác sĩ đâu.
Bà Mỹ Thường tặc lưỡi :
- Nước chanh làm sao chữa bệnh được chứ.
Thiên Dung hắng giọng :
- Chanh nóng cũng là vị thuốc chữa cảm sốt hữu hiệu mà mẹ.
Bà Mỹ Thường nhíu mày :
- Mẹ không cần biết công dụng của chanh nóng là ǵ cả. Con bị sốt
th́ phải khám xem như thế nào. Không uống thuốc sao lành bệnh được.
Thiên Dung thở dài chán nản. Cô ca cẩm :
- Cứ như Đan Phượng và Mỹ Mỹ bạn của con mà sướng. Tụi nó không phải
như con, chỉ v́ hắt hơi vài ái cũng bị mẹ đưa đi khám bệnh.
Bà Mỹ Thường lừ mắt :
- Ai cho phép con nói với mẹ như thế ? Mẹ chỉ c̣n ḿnh con. Tất cả
t́nh thương của mẹ đều dành cho con, lẽ ra con phải hiểu mới phải
chứ.
Thiên Dung xụ mặt ngồi yên. Cứ nghĩ đến chuyện phải gặp Vũ Tuấn cô
đă cảm thấy khổ sở.
Bà Mỹ Thường giọng nghiêm khắc :
- Con ngồi đó nữa sao ? May đi thay quần áo... mẹ chờ...
Chỉ mấy phút sau chiếc Toyota chở bà Mỹ Thường và Thiên Dung lướt
nhẹ trên đường phố. Thiên Dung liếc nh́n vẻ mặt nghiêm nghị của bà
Mỹ Thường rồi cắn móng tay.
Mẹ cô rất thương cô. Ở mẹ cô vừa có sự dịu dàng nhưng đồng thời
cũng có cả tính quyết đoán nghiêm khắc.
Nghe tiếng chuông gọi cửa, Vũ Tuấn liền đi ra. Vừa nh́n thấy Thiên
Dung và bà Mỹ Thường, giọng anh vui vẻ :
- Chào d́ và Thiên Dung...
Thiên Dung đứng lùi lại khuất sau lưng bà Mỹ Thường. Cô không muốn
nở một nụ cười với Vũ Tuấn d́ chỉ là một nụ cười gượng gạo.
Bà Mỹ Thường xởi lởi :
- Có mẹ cháu ở nhà không Vũ Tuấn ?
Vũ Tuấn mỉm cười :
- Mẹ cháu đang tỉa lá sâu trong vườn. Để cháu cho người giúp việc
báo là có d́ sang chơi.
Bà Mỹ Thường phẩy tay :
- Thôi khỏi... Lát nữa d́ ra vườn, luôn tiện ngắm mấy chậu bonsai
của mẹ cháu.
Quay sang Thiên Dung. Bà Mỹ Thường bảo :
- Thiên Dung nó bị sốt và nóng, nhờ cháu xem dùm d́.
Nghe thế, Vũ Tuấn liền sốt sắng bảo :
- D́ cứ yên tâm. Cháu sẽ khám cho Thiên Dung chu đáo.
- D́ đi ra vườn đây...
- Vâng...
Chỉ vào pḥng mạch nằm kề với pḥng khách, giọng Vũ Tuấn ngọt ngào :
- Thiên Dung vào đó đợi anh một lát nhé. Anh đi lấy áo blouse.
Ngồi một ḿnh trong pḥng mạch của Vũ Tuấn, Thiên Dung ṭ ṃ đưa
mắt nh́n quanh. Căn pḥng sạch và ngăn nắp, có trang bị đầy đủ máy
vi tính và có cả máy siêu âm hiện đại.
Bước vào pḥng với chiếc áo... nghề nghiệp, Vũ Tuấn đặt một ly nước
suối mát lạnh trước mặt Thiên Dung :
- Thiên Dung uống đi.
Cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, mở to mắt quan sát Vũ Tuấn.
Anh chàng bác sĩ này kể ra cũng khá đẹp trai và phong độ. Cô không
biết là có bao nhiêu chú thỏ non đă sập bẫy v́ ánh mắt lôi cuối của
anh ta.
Riêng cô, cô không hiểu v́ sao lại ghét giọng nói ngọt ngào của anh
ta đến thế.
Giọng vũ Tuấn ngọt lịm :
- Lâu quá anh không gặp Thiên Dung.
Cô nhướng mày :
- Tuần trước anh có phóng xe đến nhà tôi chơi mà.
Vũ Tuấn so vai :
- Đúng vậy. Nhưng hôm đó trong lúc anh ngồi đợi Thiên Dung ở pḥng
khách th́ Thiên Dung lại xách xe lẻn đi đâu không rơ.
Cô lư sự :
- Tôi đường hoàng dắt xe ra cổng chứ đâu có... trốn.
Vũ Tuân trâm giọng :
- Nửa tiếng sai, chị bếp mới cho anh hay là Thiên Dung đi rồi.
Cô nh́n thẳng vào mắt Vũ Tuấn :
- Tôi bận lắm. Lần sau anh cũng đừng tới kiếm, mất công.
Vũ Tuấn cười nhẹ :
- Dù bận đến đâu th́ cũng có lúc Thiên Dung rảnh để tiếp anh chứ.
Lần sau anh sẽ ngồi chờ Thiên Dung cho đến tận khuya. Thế nào cũng
gặp được Thiên Dung.
Cô nguưt anh một cái thật sắc.
Không hề giận, Vũ Tuấn chùng giọng :
- Thiên Dung có biết là ḿnh có một đôi mắt thật đẹp không ? Rất
cuốn hút.
Cô dẩu môi :
- Bộ anh là bác sĩ... nhăn khoa hả ?
Vũ Tuấn cười. Cách nói chuyện gây gỗ của Thiên Dung không hề làm anh
nản. Cô càng gai góc, anh càng yêu.
Giọng anh ấm áp :
- Mắt Thiên Dung người ta gọi là mắt nai.
Cô cong môi :
- Thế nai có cận thị không ?
Vũ Tuấn cười :
- Không.
Thiên Dung tỉnh tỉnh :
- Tôi bị... cận thị đến bảy đi-ốp lận đó.
Vũ Tuấn thú vị :
- Với đôi mắt đẹp đến thế làm sao anh có thể tin được Thiên Dung
nói.
Thiên Dung trề môi :
- Tại tôi không đeo gương đó thôi. Cam đoan nếu tôi đeo cặp kính dày
cộm lên mắt, anh sẽ không bao giờ có can đảm ví mắt tôi là mắt nai
nữa đâu.
Vũ Tuấn cười :
- Thiên Dung nói dối anh.
Cô hùng hồn :
- Thật đó.
Vũ Tuấn lắc đầu cười. Cách nói dối của cô cũng thật hồn nhiên.
Nh́n như hút vào đôi môi cong lên như hờn dỗi của cô, Vũ Tuấn chùng
giọng :
- Thiên Dung đẹp lắm.
Khẽ nheo mắt, cô châm chọc :
- Thế anh quên là tôi đến đây để làm ǵ rồi sao ? Đâu phải là một
cuộc thi người mẫu mà mất công b́nh chọn.
Vũ Tuấn nhướng mày :
- Dĩ nhiên là anh không quên nhiêm vụ của ḿnh, nhưng chúng ta đâu
cần vội. Anh muốn ngồi nói chuyện một chút với Thiên Dung cho vui.
Nh́n tới nh́n lui một hồi, cô buột miệng phán :
- Lạ ghê ha.
- Có ǵ không Thiên Dung ?
- Cô phang liền một câu :
- Coi bộ pḥng mạch của anh bị ế ẩm há, ngoài tôi ra h́nh như năy
giờ không có một ma nào t́m đến đây cả. Tay nghề anh coi bộ... hơi
cao.
Vũ Tuấn cười :
- Thế là Thiên Dung quên đọc ở chiếc bảng được đặt ngoài cổng. Ngày
hôm nay là ngày nghỉ. Không bao giờ anh khám bệnh vào chủ nhật cả.
Chỉ có Thiên Dung, anh mới phá lệ.
Hạ thấp giọng, Vũ Tuấn nghiêng đầu soi vào mắt cô :
- V́ Thiên Dung là khách đặc biệt. Rất đặc biệt.
Thiên Dung trề nhẹ môi. Những lời của Vũ Tuấn như một dĩa mật, chỉ
tiếc cho anh cô không phải là một... con ruồi.
Cô nheo mắt :
- Thế anh có phải là một bác sĩ... giỏi không ?
Như được rà trúng đài, Vũ Tuấn vội nói ngay :
- Anh được tu nghiệp ở pháp mấy tháng. Sắp đến đây, anh lại theo một
lớp chuyên tu ở Singapore.
Thiên Dung cười nửa miệng :
- Học nhiều chưa chắc đă là giỏi.
Vũ Tuấn đỏ mặt. Cô là một cô gái đẹp, ngây thơ. Anh biết là Thiên
Dung không thích anh. Một điều thật kỳ lạ, dường như v́ cô ghét anh
nên anh càng say cô. Thiên Dung rất dễ thương, cuốn hút. Chỉ có
những anh chàng dửng dưng không si mê cô mới là chuyên lạ.
Như để thử thách anh, nhướng mày nh́n anh cô kiêu hănh bảo :
- Thế anh đoán là tôi bị bệnh ǵ ?
Chưa có con bệnh nào thách đố với bác sĩ như thế cả. Vũ Tuân ḿm
cười với vẻ chịu đựng. Anh đứng dậy lấy ống nghe và quàng lên cổ.
Giọng anh tỉnh tỉnh :
- Anh sẽ nghe tim phổi Thiên Dung, sau đó mới
biết là Thiên Dung bị
bệnh ǵ.
Thiên Dung phát hoảng. Ôi, cô quên mất là Vũ Tuấn có... một quyền
hạn rất nghề nghiệp mà cô không có quyền bác bỏ. Nếu anh ta luồn
chiếc ống nghe ấy vào áo, cô thà chết đi c̣n hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp cô ửng hồng lên :
- Không... Không...
Vũ Tuấn nghiêng đầu hỏi :
- Sao ?
Thiên Dung ngắc ngứ :
- Tôi bị viêm họng. Không cần phải nghe tim, nghe phổi.
Vũ Tuấn lắc đầu cười. Kể ra anh cũng biết cách hù dọa chú thỏ nhút
nhát này. Khuôn mặt anh tỉnh queo :
- Như thế làm sao anh chuẩn đoán được Thiên Dung bệnh ǵ.
Cô bặm môi lại :
- Tôi chẳng bị bệnh ǵ cả.
Vũ Tuấn hắng giọng :
- Lúc năy d́ Mỹ Thường bảo là Thiên Dung bị cảm sốt đó mà.
Thiên Dung nhướng mày :
- Cũng có thể tạm xem là như thế. Mẹ tôi đă... chuẩn đoán giùm anh.
Giờ anh chỉ có việc kê toa thuốc nữa là xong.
Vũ Tuấn bật cười :
- Khám bệnh đă lâu nhưng anh chưa bao giờ gặp một ca như thế này cả.
Để kê đơn, ít ra Thiên Dung phải để cho anh nghe tim phổi chứ.
Cô xụ mặt :
- Tôi bị viêm họng thôi mà. Hay là tôi... hả miệng ra nhé ?
Vũ Tuấn lắc đầu chịu thua. Nếu khám họng cho cô, không chừng cô sẽ
cắn phập vào tay anh quá.
Đún lúc đó h́ bà Mỹ Thường đẩy cửa bước vào. Giọng và đầy quan tâm :
- Thiên Dung bị bệnh ǵ vậy cháu ?
Thiên Dung cướp lời :
- Bác sĩ chuẩn đoán con bị viêm họng, chỉ nhẹ thôi không cần phải
uống thuốc.
Ngỡ thật bà Mỹ Thường mỉm cười :
- Vậy sao Vũ Tuấn ?
- Không c̣n cách nào khác hơn, Vũ Tuấn đành gật đầu xác nhận :
- Dạ...
Chỉ chờ có thế, Thiên Dung liền bảo :
- Mẹ và bác Thuận đă nói chuyện xong chưa ? Để con chào bác Thuận
một tiếng rồi về.
Bà Mỹ Thường mỉm cười :
- Bác Thuận vừa hỏi thăm con đó. Bác ấy vừa mời mẹ và con ở lại ăn
bún riêu cua, chiều về.
Thiên Dung kêu lên :
- Con không ở lại đâu.
Bà Mỹ Thường giọng từ tốn :
- Lúc năy mẹ cũng xin kiếu nhưng bác Thuận không chịu.
Thiên Dung tṛn mắt :
- Vật mẹ tính sao ?
Vũ Tuấn xen vào :
- D́ và Thiên Dung ở lại chơi với mẹ cháu. Lâu lâu mới gặp nhau, d́
từ chối như thế mẹ cháu cũng buồn.
Bà Mỹ Thường mỉm cười :
- Lúc năy chị Thuận cũng nói như cháu. D́ đă nhận lời...
Thiên Dung tỏ vẻ thất vọng. Cô quay lại nh́n Vũ Tuấn và bắt gặp ánh
mắt vui mừng của anh.
Thật không có ǵ chán hơn. Cô không muốn ở lại đây chút nào. Nhưng
nếu cô bỏ về trước một ḿnh, mẹ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô
chuyện đó.
Chán kinh khủng, cô đi ra vườn. Gặp mẹ Vũ Tuấn, cô đứng lại chào bà
và trả lời những câu hỏi của bà. Mẹ Vũ Tuấn rất vui khi nói chuyện
với cô. C̣n cô, cô phải tạo cho ḿnh một niềm vui thật giả tạo. Ba
của Vũ Tuấn mất từ lâu. Bà Thuận và mẹ cô là hai người bạn thân với
nhau từ hồi cả hai chưa lấy chồng. Thiên Dung biết là mẹ cô kỳ vọng
thật nhiều vào cô. H́nh như bà muốn tạo một sợi dây thiêng liêng
ràng buộc thêm t́nh thân giữa hai gia đ́nh. Cô không muốn ḿnh trở
thành... một sợi dây chút nào. Cô chỉ muốn ḿnh là một con bé hôn
nhiên vô tư.
Vũ Tuấn t́m thấy Thiên Dung khi cô đang dùng cây sào hái mấy trái sơ
ri. Vừa nh́n thấy anh, cô liền sa sầm nét mặt.
Đi đến gần cô, Vũ Tuấn khẽ bảo :
- Thiên Dung không thích nói chuyện với anh sao ?
Cô dẩu môi :
- Điều đó anh tự biết mà.
Giọng Vũ Tuấn khàn đặc :
- Nhiều lúc anh phải tự hỏi là anh có ǵ đáng ghét khiến Thiên Dung
tỏ vẻ xa cách lạnh nhạt với anh đến thế.
Cô so vai :
- Thế anh muốn tôi phải làm ǵ đây ?
- Anh muốn Thiên Dung đừng t́m cách lẩn tránh anh.
Cô nhướng mày :
- Anh đ̣i hỏi như thế là hơi nhiều rồi đấy.
Vũ Tuấn trầm giọng :
- Có ǵ là cao xa đâu Thiên Dung.
Cô bặm môi :
- Ngoài sách vở, tôi chẳng nghĩ đến một điều ǵ khác.
Vũ Tuấn nh́n vào rèm mi khẽ lay động của cô :
- Chỉ c̣n hơn một năm nữa Thiên Dung đă ra trường. Thiên Dung cũng
sẽ có một gia đ́nh nhỏ, không thể ở bên cạnh d́ Mỹ Thường măi măi
được.
Giọng cô khiêu khích :
- Sao anh lo xa cho tôi thế ?
Vũ Tuấn thở dài. Nếu anh bảo là v́ anh yêu cô th́ có lẽ Thiên Dung
sẽ nổi giận và không bao giờ anh c̣n có cơ hội để gần gũi nói chuyện
với cô nữa. Đây không phải là lúc thuận tiện để anh bày tỏ t́nh cảm
thiết tha của ḿnh với cô.
Vũ Tuấn nói lảng sang chuyện khác :
- Thiên Dung đang hái sơ ri à ?
Cô gật đầu :
- Ngồi chờ mẹ tôi và bác Thuận nói chuyện với nhau, tôi không c̣n
cách tiêu khiển nào nữa. Sơ ri nhà anh nhiều kinh khủng. Nếu như hái
mà bỏ vào tủ lạnh, ăn rất ngon.
- Không ai hái nên Thiên Dung thấy đó, rụng rơi rất nhiều.
Thiên Dung có vẻ tiếc rẻ :
- Lũ dơi phá đó thôi.
- Sao Thiên Dung biết là dơi ?
Cô mỉm cười :
- Biết chứ. Tôi nghe nói dơi và chim đều khoái ổi chín và sơ ri
chín.
Vũ Tuấn nh́n như hút vào đôi mắt đẹp như nai của cô :
- Thế con gái có thích sơ ri như... dơi không ?
Cô cười thật tươi :
- Anh muốn nói tôi cũng phá phách như... dơi chứ ǵ ?
Vũ Tuấn bật cười. H́nh như anh vừa t́m ra cách tiếp cận với Thiên
Dung.
Vũ Tuấn mềm giọng :
- Anh hái sơ ri cho Thiên Dung nhé.
Không đợi cô có đồng ư hay không, Vũ Tuấn leo lên cây thoăn thoắt.
Để làm vui ḷng cô, anh cố chồm người hái những trái sơ ri chín mọng
dù chúng nằm đầu ngọn cây rất khó hái.
Lúc đầu th́ Thiên Dung tỏ vẻ thờ ơ với sự sốt sáng của Vũ Tuấn,
nhưng chỉ mấy phút sau thật hồn nhiên cô lăng xăng chạy chỗ để đón
lấy những trái sơ ri từ trên cây Vũ Tuấn thả xuống.
Chỉ một thoáng, bọc áo Thiên Dung đă đầy những trái sơ ri màu đỏ.
Ngồi vắt vẻo trên cành cây. Vũ Tuấn hỏi vọng xuống :
- Thiên Dung c̣m muốn hái thêm nữa không ?
Cô lắc đầu :
- Thôi, anh xuống đi.
- C̣n nhiều trái chín lắm mà.
- Làm sao tôi có thể ăn hết ngần ấy được.
- Anh hái thêm để Thiên Dung cho vào tủ lạnh nghe.
Cô lắc đầu :
- Anh xuống thôi. Lúc nào muốn ăn, tôi lại nhờ anh hái tiếp.
Vũ Tuấn vội tụt xuống. Chợt anh trợt dài trên thân cây và ngă xuống
đất.
Thiên Dung bụm lấy miệng :
- Ôi...
Nhưng may Vũ Tuấn không hề hấn ǵ nghiêm trọng, chỉ xước một vệt dài
trên cánh tay do t́ vào thân cây.
Thiên Dung giọng lo lắng :
- Anh có làm sao không ?
Vũ Tuấn cười :
- Anh là bác sĩ mà Thiên Dung. Thiên Dung đừng lo cho anh. Nếu Thiên
Dung muốn ăn thêm một thứ cây trái nào, anh cũng sẵn sàng phục vụ
Thiên Dung ngay lập tức.
Cô ái ngại :
- Anh sát trùng vết trầy trên tay đi. Chắc hẳn là đau lắm.
Vũ Tuấn nhướng mày :
- Đừng lo cho anh. Như thế mất vui đấy Thiên Dung.
Cô thở nhẹ :
- Thiên Dung không muốn ăn sơ ri nữa đâu.
Vũ Tuấn soi vào đôi mắt cô :
- Sao thế ?
Cô trầm giọng :
- H́nh như tay anh đang rớm máu. Nếu không hái sơ ri cho Thiên Dung,
anh đă không bị như thế.
Khuôn mặt lo lắng của Thiên Dung khiến Vũ Tuấn cảm động. Nếu biết
như thế này, lúc năy anh sẵn sàng tỳ mạnh cánh tay ḿnh vào thân cây
xù x́ để có một vết xước thật dài hơn và ấn tượng hơn.
Vũ Tuấn tŕu mến nh́n cô :
- Thiên Dung chờ anh vào nhà sát trùng vết thương. Anh sẽ ra ngay.
Trở ra vườn với cánh tay đă được dán một đường băng keo dài anh cười
với cô :
- Lẽ ra Thiên Dung nên đi nghề y mới phải.
Nhớ lại câu chuyện với Phi Nga, Thiên Dung nhỏ nhẹ :
- Coi bộ Thiên Dung không hợp với nghề y đâu.
Vũ Tuấn mỉm cười :
- Sao thế ?
Thiên Dung cười nhẹ :
- Thiên Dung nhát đau lắm. Thấy người khác đau, Thiên Dung cũng thấy
như ḿnh cũng đang đau. Như thế làm sao đi nghề y được.
Vũ Tuấn trầm giọng :
- Chính v́ cách của Thiên Dung mới hợp với nghề y.
Cô nghiêng đầu hỏi :
- Anh có yêu nghề không ?
- Vũ Tuấn nh́n thật sâu vào tận đáy mắt của cô rồi thở nhè nhẹ. H́nh
như câu hỏi của cô làm cho anh chạm vào một nỗi sâu xa thầm kín nào
đó.
Thật lâu anh hắng giọng :
- Anh chọn nghề y v́ đó là ước vọng đến cháy bỏng của anh.
Thiên Dung lúng túng đan những ngón tay vào nhau. Một Vũ Tuấn đang
ngồi trước mặt cô trên thảm cỏ không phải là một Vũ Tuấn với giọng
tán tỉnh ngọt như đường. Có một điều ǵ đó ở anh khiến cô phải ngỡ
ngàng khi đối diện.
Giọng Vũ Tuấn khàn khàn :
- Ba anh mất v́ một chứng bệnh nan y. Lúc đó anh mới mười tuổi. Đó
là một cú sốc lớn nhất trong đời anh. Những ngày ba anh ở bệnh viện,
anh đă tận mắt nhi tthấy một đội ngũ y tá, bác sĩ nhiệt t́nh cứu
chữa ba anh như thế nào. Họ là những con người đáng quư, đáng trân
trọng.
Thiên Dung mở to mắt nh́n Vũ Tuấn. Cô thấy anh không đáng ghét như
cô vẫn nghĩ. Có thể bên cạnh những cái đáng ghét, anh vẫn có ưu điểm
nào đó.
Chợt cô nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên anh và cô nói chuyện lâu
với nhau. Và dường như điều đó giúp cô hiểu anh hơn.
Nh́n xuống những trái sơ ru Thiên Dung đặt trên thảm cỏ, Vũ Tuấn
hắng giọng :
- Để anh nói bà quản gia rửa những trái sơ ri cho Thiên Dung.
Cô ngăn lại :
- Thôi...
Nhưng Vũ Tuấn đă lên tiếng gọi bà quản gia. Những trái sơ ri được
rửa sạch và bày trên một chiếc dĩa men trắng toát.
Vũ Tuấn ân cần :
- Thiên Dung ăn đi chứ.
Cô mỉm cười :
- Chưa bao giờ Thiên Dung ăn sơ ri theo cách này cả.
Vũ Tuấn ṭ ṃ :
- Vậy cách ăn của Thiên Dung như thế nào ?
Giọng cô nghịch ngợm :
- Không bao giờ rửa. Tôi và mấy nhỏ bạn dùng tay... chùi sơ. H́nh
như làm thế mới ngon hơn.
Anh cười ư nhị :
- Nhưng để vui ḷng anh, Thiên Dung sẽ ăn những trái sơ ri này chứ.
Thiên Dung mỉm cười. Nhóm lấy một trái một trái sơ ri đỏ mọng cho
vào miệng, cô hồn nhiên bảo :
- Anh ăn với tôi cho vui.
Vũ Tuấn làm theo lời đề nghị của cô. Anh không thấy ǵ là thú vị.
Chợt lạ lùng tự hỏi là tại sao Thiên Dung lại có thể ăn ngon lành
như thế. Chỉ một thoáng sau, dĩa sơ ri chỉ c̣n mấy trái.
Nh́n cô không chớp mắt, Vũ Tuấn trầm giọng :
- Thiên Dung này...
- Ǵ cơ ?
Giọng anh ấm áp :
- Thiên Dung đừng xưng "tôi" với anh nữa, có được không ? Cách xưng
hô khi... Thiên Dung, khi... tôi của Thiên Dung làm anh muốn đau
tim.
Cô lắc đầu cười :
- Tôi chưa hề xưng hô ngọt ngào với một... tên đàn ông nào cả.
Vũ Tuấn ngắm nh́n đôi môi hồng đang cong lên thật bướng bỉnh. Anh
yêu Thiên Dung. Mẹ anh rất muốn có một cô con dâu ngoan hiền như cô.
Nhưng anh hiểu Thiên Dung hơn ai hết. Nếu anh nôn nóng, có lẽ sẽ
không bao giờ anh có được cô.
Thiên Dung vụt đứng dậy. Đập đập tay lên chiếc quần jean để phủi
những hạt cát đang bám vào, cô nói giọng trong trẻo :
- Tôi đi vào nhà đây...
Chương 7
Chỉ chiếc váy màu hồng lộng lẫy đang bày trong tủ kính, Hữu Phong
cất giọng oang oang :
- Em có thích chiếc áo này không ?
Phi Nga chớp chớp mắt thật điệu. Từ sáng đến giờ, Hữu Phong đă mua
cho cô đến mấy chiếc váy thật đắt tiền và biết bao nữ trang quư giá.
Giọng cô kiểu cách :
- Tùy anh thôi.
Gọi chủ tiệm để thanh toán tiền, Hữu Phong cảm thấy hài ḷng. Chỉ
c̣n nửa tháng nữa là đính hôn, sau đó một tháng là đám cưới. Anh sắp
trở thành chủ nhân của một bông hoa biết nói diễm lệ. Phi Nga sẽ
thuộc về anh.
T́nh tứ nh́n Phi Nga, anh hắng giọng :
- Ḿnh ra xe đi em.
Chiếc Cadillac chạy thật ngon chớn êm ru. Ngả người trên ghế nệm,
Phi Nga bâng khuâng nghĩ đến Khải Nguyên.
Tiếc nuối.
Một sự lựa chọn khốc liệt. Cô chỉ yêu Khải Nguyên. Cô không hề yêu
Hữu Phong. Nhưng Hữu Phong đang mang lại cho cô những thứ mà Khải
Nguyên không thể mang đến. Yêu Khải Nguyên nhưng cô không hề có ư
định gắn bó cuộc đời với một anh chàng lăng tử như anh.
Hữu Phong là một người đàn ông thực dụng trên thương trường. Cô cần
một người đàn ông như thế v́ cô là một người chỉ muốn sống hưởng
thụ.
Giá như cô là vợ Hữu Phong và là... t́nh nhân của Khải Nguyên th́ có
lẽ hay biết mấy.
Liếc Hữu Phong một cái thật nhanh, Phi Nga tưởng chừng anh ta có thể
đọc được những ư nghĩ nổi loạn trong đầu cô.
Choàng tay lên vai Phi Nga, Hữ Phong cười hể hả :
- Em có biết được v́ sao hôm nay anh chở em đi sắm đồ nhiều như thế
không ?
Phi Nga chu môi :
- Làm sao em biết được.
Hữu Phong vẻ mặt quan trọng :
- Anh vừa trúng một cú áp phe thật đậm.
Phi Nga mỉm cười :
- Vậy sao ? Áp phe ǵ vậy anh ?
- Có nói em cũng không hiểu đâu. Buôn bán ḷng ṿng, ḿnh là trung
gian nhưng ma mănh một chút là có tiền. Thậm chí c̣n kiếm chác nhiều
hơn gấp bội so với bọn bỏ vốn ra đầu tư sản xuất.
Phi Nga ngạc nhiên :
- Sao lạ thế anh ?
Hữu Phong phá lên cười :
- Thường trường mà em, không thủ đoạn có mà ăn cám.
Đánh chụt hôn lên má cô một cái, Hữu Phong oang oang :
- Anh đă chơi đối thủ một vố đau để đời. Phen này bọn nó có nguy cơ
sạt nghiệp.
Phi Nga chăm chú nh́n vẻ mặt đắc thắng của Hữu Phong. Anh ta cười
hết cỡ và hai khóe mép giật giật trông rất khó coi.
Vẫn cười khặc khặc, Hữu Phong bật máy điện thoại di động và lại oang
oang tṛ chuyện.
Lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, Phi nga cam thấy h́nh như cô đă
vội vàng khi chia tay với Khải Nguyên để nhận lời cầu hôn của Hữu
Phong.
Nếu có quay về cũng đă muộn.
Phi Nga t́ cằm lên cửa kính băn khoăn suy nghĩ.
Ngang qua một tiệm bán đồ điện tử, Hữu Phong bỗng thắng xe lại.
Phi Nga ngạc nhiên hỏi :
- Sao lại dừng xe ở đây ?
Hữu Phong mỉm cười :
- Anh muốn mua vài bóng đèn Flash để chụp h́nh vào ban đêm. Em có
muốn xuống xe không ?
Phi Nga ngần ngừ một lát rồi cũng gật đầu. Hữu Phong vội lăng xăng
mở cửa xe cho cô bước xuống.
- Cho năm bóng đèn Flash nhăn hiệu Nguyên-Quân đi.
Phi Nga ngạc nhiên nh́n Hữu Phong :
- Sao anh không mua loại của Nhật, mua chi hàng nội địa ?
Hữu Phong tỏ vẻ rành :
- Đèn Flash Nguyên-Quân tốt không kém ǵ hàng nhật nhưng giá tiền
rẻ hơn nhiều.
Bà chủ quán giọng vui vẻ :
- Cậu nói như thế đúng là rành đấy. Không phải hàng ngoại thứ ǵ
cũng tốt. Đèn Flash Nguyên-Quân vừa mới xuất hiện trên thị trường
nhưng có uy tín lắm. Những người thợ ảnh đều chuộng loại đèn Flash
nhăn hiệu này như cậu.
Phi Nga trề nhẹ môi. Cô vốn là một người sùng hàng ngoại nên nghe
không lọt tai.
Hữu Phong vui vẻ :
- Tôi sành hàng điện tử lắm đấy.
Nh́n cách ăn mặc của Hữu Phong, bà chủ quán vui vẻ :
- H́nh như cậu là Việt kiều ?
Hữu Phong gật đầu :
- Sao d́ đoán hay vậy ?
Bà chủ quán cười :
- Tôi quen rồi. Khách hàng thuộc tầng lớp nào tôi cũng đoán ra được.
Điều đó cũng có lợi cho việc mua bán. V́ có những người khách túi
tiền eo hẹp, ḿnh giới thiệu hàng cao cấp là người ta bị dội liền.
Gói hàng cho Hữu Phong, bà chủ quán góp chuyện :
- Cậu Khải Nguyên, chủ nhân của cơ sở sản xuất đèn Nguyên-Quân
cũng trẻ tuổi như cậu đấy. Nghe nói, để đi đến thanh công ngày hôm
nay cậu ấy cũng gian truân lắm.
Phi Nga mở to mắt nh́n bà chủ quán. Khải Nguyên. Chắc chắn là Khải
Nguyên của cô. Anh đă lao đầu vào những chiếc đèn Flash vô nghĩa
khiến con tim cô mỏi mệt. Cô yêu anh. Nhưng cô không có ư định găn
bó cuộc đời với một anh chàng chưa có sự nghiệp như anh.
Chọn lựa Hữu Phong, điều đó thỏa măn những ham muốn tầm thường của
cô nhưng đă từng làm cô ngấm ngầm thất vọng không ít. Bấy lâu nay cô
kiêu hănh khi xuất hiện bên cạnh Hữu Phong là do cô tự lừa dối ḿnh
và mọi người đó thôi.
Cô nghe giọng ḿnh như lạc đi :
- Giờ cậu Khải Nguyên đó có... khá không d́ ?
Bà chủ quán sôi nổi :
- Nghe nói lúc đầu v́ măi mê nghiên cứu chế tạo đèn Flash mà bán hết
mấy chiếc xe, cô bồ nghe đâu cũng đẹp ghê lắm đợi hết nổi nên chia
tay với cậu ấy luôn. Ǵờ th́ giàu lên rồi. Tương lai chắc hắn là c̣n
khấm khá hơn nữa. Ngẫm lại tuổi trẻ bây giờ cũng tài. Cái cậu chủ
nhân chế tạo xe đạp Martan đang nổi tiếng như cồn trong nước ḿnh
cũng vậy. Xe đạp xưởng cậu ấy chế tạo có kém ǵ hàng ngoại đâu. Mọi
người đổ xô mua ào ào, lại c̣n bán sang mấy nước khác nữa.
Phi Nga cảm thấy đắng ngắt ở cổ. Cô đă không đủ kiên nhẫn để đợi
chờ. Vậy là Khải Nguyên đă đi đến đích.
Nh́n vẻ mặt tái xanh của Phi Nga, bà chủ quán vô t́nh hỏi :
- Cô không được khỏe sao ?
- Phi Nga ngắc ngứ :
- Không... Tôi không làm sao cả.
Hữu Phong đưa Phi Nga ra xe. Khi tay của anh ta chạm vào chiếc lưng
thanh tú của cô, cô thoáng rùng ḿnh.
Cô không hề yêu Hữu Phong. Chưa bao giờ cô thấy ghét anh ta đến
thế...
o0o
Rời khỏi đôi môi căng mọng của Phi Nga, Hữu Phong t́nh tứ hỏi :
- Chúng ta xuống nước chứ ?
Nh́n xuống băi biển, Phi Nga lắc đầu :
- Chờ một lát nữa được không anh. Em sợ hỏng da lắm đó.
Hữu Phong gọi mấy lon bia ướp lạnh và dĩa cua rang muối. Thoáng nh́n
những ánh mắt ngưỡng mộ của các chàng trai dành cho Phi Nga đi ngang
chỗ hai người, Hữu Phong mỉm cười tự đắc. Chỉ c̣n một tháng nữa anh
sẽ làm chủ bông hoa biết nói này. Thật không phí công anh đă bỏ ra
khá nhiều tiền để chiếm được trái tim của cô.
Ngồi được một lát, Phi Nga liếc nh́n Hữu Phong đang nhâm nhi mấy lon
bia :
- Em xuống biển trước nha.
Hữu Phong gật đầu :
- Anh xuống ngay bây giờ.
Đi nhún nhẩy trên băi cát mịn trắng phau, Phi Nga thừa biết là Hữu
Phong không rời mắt khỏi cô. Chẳng hiểu sao cô không c̣n cảm giác
háo hức như những lần trước cùng Hữu Phong đi chơi nữa. Cô đang suy
nghĩ về Khải Nguyên. Từ hôm qua đến bây giờ, mọi suy nghĩ của cô đều
hướng về anh.
Trầm ḿnh trong nước, Phi Nga bỗng giật bắn người khi nh́n thấy một
bóng h́nh quen thuộc. Chàng trai đang sải bơi cách cô không xa chính
là Khải Nguyên. Anh không nh́n thấy cô.
Thân h́nh cường tráng mạnh khỏe của anh lướt nhẹ trên sóng. Phi Nga
cảm thấy trái tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực. Đă lâu rồi cô và
anh không gặp nhau. Cô không biết là t́nh cảm của anh đối với cô giờ
ra sao.
Măi suy nghĩ, Phi Nga không biết là Hữu Phong đang bơi lại gần cô.
- Hù...
Phi Nga giật bắn người. Giọng cô cau có :
- Anh làm ǵ thế ?
Hữu Phong cười lớn :
- Định làm em hết hồn chơi.
Sợ Khải Nguyên quay lại bắt gặp cô và Hữu Phong. Phi Nga vội rẻ sóng
sang một hướng khác. Hữu Phong bơi sau lưng cô. Anh cợt nhă nắm lấy
gót chân của cô nhưng cô đă quẫy mạnh bơi nhanh.
Khuôn mặt khác thường của Phi Nga khiến Hữu Phong phân vân. Anh ngạc
nhiên hỏi :
- Em giận anh hả ?
Phi Nga thở dài :
- Không.
- Có phải v́ anh để em chờ lâu không ?
Phi Nga sẵng giọng :
- Không giận ǵ cả. Anh đừng hỏi nữa, có được không ?
Hữu Phong phân trần :
- Tại anh cố ăn hết mấy con cua nướng sợ bỏ phí nên làm em giận chứ
ǵ. Thôi anh xin lỗi nghe.
Phi Nga thở hắt một cái. Hữu Phong rất giàu. Anh có thể đáp ứng mọi
như cầu vật chất của cô. Nhưng nếu cô sống suốt đời bên cạnh một anh
chàng nhạn nhẽo như anh, c̣n ǵ nản hơn.
Bơi được một quăng, Phi Nga ngừng lại để thở. Cô nằm ngửa trên những
ngọn sóng, ngắm nh́n bầu trời xanh lơ.
Khải Nguyên.
Cô ngậm ngùi nhớ lại kỷ niệm giữa anh và cô. Có lẽ Khải Nguyên hận
thù cô ghê lắm. Nếu bây giờ anh biết cô cũng đang ở đây th́ sao nhỉ.
Hữu Phong tiu nghỉu như một chú mèo bị cắt đuôi. Anh lặng lẽ
ngắm nh́n vẻ mặt không vui của Phi Nga và không dám lên tiếng sợ cô lại
nổi giận.
Phụ nữ vốn khó hiểu, vui buồn bất chợt. Có lẽ sau khi Phi Nga trở
thành vợ anh, anh mới có thể yên tâm hơn.
Im lặng một hồi, Phi Nga lẳng lặng đi lên bờ. Hữu Phong lẻo đẽo theo
cô với vẻ thủ phận.
Phi Nga ngồi xuống chiếc ghế vải, mắt nh́n ra biển không buồn đếm
xỉa đến khuôn mặt chảy dài của Hữu Phong.
Nở nụ cười cầu tài, Hữu Phong hắng giọng :
- Xí xóa cho anh nghe.
Giọng Phi Nga giấm dẳng :
- Sao anh lằng nhằng măi. Có thể để tôi yên được không ?
Hữu Phong gượng cười :
- Em đang giận, làm sao anh có thề yên tâm được.
Phi Nga so vai. Nếu Hữu Phong biết lư do v́ sao cô bực tức th́ không
hiểu anh sẽ có thái độ như thế nào. Có lẽ anh sẽ lồng lên như một
con thú dữ.
Khải Nguyên đi một ḿnh hay đi với ai ? Cô rất muốn biết được điều
đó.
Quay lại nh́n Hữu Phong, giọng cô đổi tông :
- Em không giận anh, chỉ hơi mệt chút xíu. Anh cứ xuống biển đi, em
ngồi đây nghỉ một lát.
Hữu Phong ngọt ngào :
- Anh ngồi với em. Làm sao anh có thể bỏ em ngồi một ḿnh được.
Phi Nga ngúng ngẫy lắc đầu :
- Em muốn một ḿnh ngắm biển, anh đi đi. Em không thích bị ai quấy
rầy vào lúc này.
Hữu Phong cười giả lả :
- Em muốn là trời muốn. Anh sẵn sàng chiều theo ư của em.
Chỉ c̣n lại một ḿnh, Phi Nga liền nhóng cuống biển. Cô rất muốn gặp
lại Khải Nguyên lúc này.
Băi Biển đông nghịt người khiến Phi Nga không thể nào t́m ra anh
được. Đang lúc tưởng chừng như thất vọng th́ cô nh́n thấy anh đi một
ḿnh trên băi biển.
Không thể lầm anh với ai khác. Dáng cao lớn, ngang tàng.
Vụt đứng dậy, Phi Nga vội đi về phía anh. Cô tha thiết gọi :
- Khải Nguyên...
Đang đếm bước, Khải Nguyên bỗng đứng khựng lại. Anh quay lại nh́n
cô, vẻ mặt king ngạc. Anh không ngờ lại gặp cô ở đây và cô lại chủ
động gọi anh.
Bốn mắt lặng nh́n nhau.
Chớp mi, Phi Nga gượng cười :
- Lâu quá em không gặp anh.
Sau giây phút bất ngờ, Khải Nguyên nhún vai bước đi tiếp nhưng Phi
Nga đă án ngữ trước mặt anh, giọng khổ sở :
- Em biết là anh giận em ghê lắm. Em rất muốn nói chuyện với anh.
Khải Nguyên nhếch môi :
- Tôi nghĩ là mọi chuyện đă là dấu chấm hết. Giữa cô và tôi không
c̣n ǵ để nói với nhau nữa.
Phi Nga giọng sũng ướt :
- Ba mẹ em đă ép buộc em. Em không c̣n cách chọn lựa nào khác. Em vẫn
c̣n yêu anh tha thiết. Em không thể quên được anh. Anh là tất cả
đối với em.
Khải Nguyên phẫn nộ :
- Lẽ ra cô không nên gặp tôi nữa. Và cô cũng không nên nói ǵ nữa.
Phi Nga khịt mũi :
- Em chỉ mong anh hiểu cho em. Em không yêu Hữu Phong. Nhận lời cầu
hôn của Hữu Phong, em rất đau khổ.
Giận dữ nh́n cô, Khải Nguyên đẩy Phi Nga sang một bên và đi thật
nhanh.
Giọng Phi Nga đuổi theo sau lưng anh :
- Khải Nguyên... Khải Nguyên... Em muốn nói chuyện với anh. Anh hăy
nghe em nói...
o0o
Nhẩn nha nhấp nháo từng ngụm sữa ca cao mát lạnh, Thiên Dung ngóng
nh́n ra cửa. Đan Phượng đă hẹn gặp cô ở đây, nhưng chẳng hiểu tại
sao giờ này nó vẫn chưa đến.
Một anh chàng có dáng người cao lớn cân đối, vẻ mặt khá điển trai
nhưng có vẻ lạnh lùng đi vào quán. Không ai xa lạ. Đó chính là Khải
Nguyên.
Đang đưa mắt t́m chỗ, Khải Nguyên chợ nhận ra Thiên Dung đang ṭ ṃ
nh́n anh.
Thay v́ chào cô, khẽ nhún vai anh đi đến chiếc bàn cách chỗ Thiên
Dung khá xa như không muốn nh́n thấy cô.
Uống tiếp một ngụm sữa nữa, Thiên Dung bặm môi suy nghĩ mông lung.
Không hiểu sao cô cảm thấy ghét Khải Nguyên kinh khủng.
Coi bộ trong mắt anh cô chỉ là một... con kỳ đà. Chưa bao giờ cô
thấy tên đàn ông này bày tỏ ra lịch sự với cô một chút thử coi. Chỉ
một cái gật đầu chào cô cho đúng phép lịch sự, anh ta cũng tiếc.
Chỉ tiếc là bây giờ không có... Thế Quân. Nếu không cậu nhóc này đă
có thể nghĩ ra một tṛ ǵ đó để quậy anh chàng đá lạnh anh của cậu.
Thế th́ tại sao ḿnh không phá anh chàng đáng ghét này một phen
trong lúc chờ Đan Phượng đến nhỉ.
Không cần phải nghĩ ngợi lâu, Thiên Dung bưng ly sữa ca cao của cô
tiến về phía bàn Khải Nguyên. Trước khi Khải Nguyên hiểu ra cô định
làm ǵ th́ cô đă ngồi chễm chệ trước mặt anh.
Giọng cô trong trẻo :
- Chào...
Vẻ mặt Khải Nguyên như được phết một lớp kem lạnh. Anh hơi nhướng
mày lên rồi quay mặt nh́n ra đường, xem như không hề có một... sinh
thể nào tồn tại trước mặt anh. Dù đó là một sinh thể có đôi mắt
huyền đẹp như nai.
Lườm Khải Nguyên một cái, Thiên Dung cúi xuống bàn chăm chú nh́n ở
bàn chân của anh :
- Anh vẫn đi lại b́nh thường chứ ?
-...
Thiên Dung chu môi nh́n Khải Nguyên. Cô biết là anh đang bực tức v́
sự xuất hiện của cô. Mà anh có hẹn với cô gái nào không nhỉ ? Chắc
là không. V́ coi bộ chỉ có Phi Nga mới có thể tồn tại trong trái tim
bằng đá của anh mà thôi.
- Thế Quân không đi với anh à ?
-...
- Cho tôi gởi lời thăm cậu nhóc nhé.
-...
Tiếp tục nh́n chằm chằm vào mặt Khải Nguyên, Thiên Dung bổng giật
bắn người v́ tiếng quát khẽ của anh :
- Cô có thể đi về bàn của ḿnh rồi đó, đừng làm rộn nữa.
Thiên Dung tỉnh bơ :
- Tôi hẹn với Đan Phượng nhưng không hiểu sao nó vẫn chưa đến. Ngồi
một ḿnh chán lắm.
Quay phắt lại nh́n Thiên Dung, Khải Nguyên cau có :
- Cô có hiểu thế nào là phép lịch sự không ?
Thiên Dung sôi nổi :
- Có chứ. Tất nhiên tôi hiểu rất rơ.
Khải Nguyên nhếch môi :
- Vậy thế nào là một người lịch sự ?
Thiên Dung nhướng mày :
- Một người lịch sự là biết... chào hỏi khi gặp một người quen chứ
không phải tŕnh diễn với người ta một bộ mặt được ướp đá lạnh.
Khải Nguyên nheo mắt nh́n Thiên Dung. Kể ra cô nhóc này đối đáp cũng
không vừa.
Giọng anh châm chọc :
- Thế c̣n người tự động... nhảy vào bàn của người khác mà không cần
biết người ta có đồng ư hay không th́ nên gọi như thế nào ?
Thiên Dung cố nhịn cười. Nhảy. Một cách dùng từ độc đáo không thể
nào chê được.
Cô dẩu môi :
- Người ta gọi đó là sự hồn nhiên.
Khải Nguyên nhún vai một cái. Anh ngồi im lặng nhả khói thuốc với vẻ
khinh khỉnh. Đúng là số anh xui tận mạng. Sáng nay bị Thế Quân léo
nhéo một hồi tiếp thị Thiên Dung. Nghe nó ca tụng Thiên Dung một hồi
anh thấy muốn chóng mặt ngất xỉu. Đến đây không ngờ lại đụng phải
Thiên Dung.
Khói thuốc mờ mịt làm Thiên Dung muốn phát ngộp. Hắt hơi liền mấy
cái, cô cằn nhằn :
- Anh làm ơn dập giùm điếu thuốc có được không ?
Khải Nguyên nhướng mày với vẻ giễu cợt :
- Muốn khỏi ngộp, xin cô vui ḷng về bàn của ḿnh.
Thiên Dung hếch chiếc mũi cao thanh tú lên :
- Đan Phượng chưa đến. Con gái ngồi một ḿnh trong quán cà phê tôi
thấy cũng kỳ kỳ.
Khải Nguyên nói giọng mũi :
- Cô có muốn hết... kỳ kỳ không ?
Ngây thơ nh́n anh, Thiên Dung bỗng dưng sập bẫy :
- Anh nói đi.
Khải Nguyên cười nhạo :
- Biến mất ngay lập tức khỏi quán. Không những cô hết thấy kỳ kỳ mà
tôi cũng hết thấy chướng chướng. Thú thật với cô chưa có cô gái nào
dám nhào đến bàn của tôi như cô cả.
Đỏ mặt, Thiên Dung ấm ức nh́n Khải Nguyên. Đúng là cao ngạo không
thể tả. Nếu cô tự ái mà đứng dậy, chắc chắn anh ta sẽ cười vào mặt
cô. C̣n nếu cô thi gan ngồi ĺ với con... gấu này, coi bộ cô phải
biết mài vuốt sắc hơn.
Lùa một bàn tay vào tóc, Thiên Dung nói tỉnh queo :
- Có lẽ v́ gương mặt... h́nh sự của anh nên không ai dám... nhào đến
ngồi đó thôi. Riêng rôi, cho dù anh dữ dằn đến thế nào đi nữa tôi
cũng không sợ.
Lại một cái nhún vai nữa. Khải Nguyên đốt thêm một điếu thuốc khác.
Anh đang ngồi đợi Trung Vĩnh. Nếu không cần bàn chuyện làm ăn với
Trung Vĩnh, anh đă... biến mất chứ không đủ kiên nhẫn để đợi Thiên
Dung biến mất.
Thiên Dung khua khua tay xua khói thuốc. Trời ạ, không lẽ Khải
Nguyên định xông cô chết ngạt với nguyên một gói ba số. Anh đă hút
gần trọn một gói thuốc chứ không ít.
Đang thầm kêu trời, Thiên Dung chợt nhổm người nh́n ra đường với vẻ
hiếu kỳ. Không khỏi ngạc nhiên, Khải Nguyên liền dơi nh́n theo ánh
mắt của cô.
Cô gái đang đi vào quán không ai khác hơn là Phi Nga.
Váy trắng ngắn trên đầu gối mỏng như tơ. Khuôn mặt xinh đẹp được
trang điểm thật trau chuốt. Môi tô soi màu cam vàng óng. Mắt chuốt
mascara xanh long lanh. Trông Phi Nga không khác ǵ một diễn viên
ngôi sao Hàn Quốc.
Khải Nguyên dụi điếu thuốc cháy dở vào gạt tàn. Trong lúc anh c̣n
lúng túng th́ Phi Nga đă nh́n thấy anh. Cô đi thật nhanh về phía
anh, giọng mừng rỡ :
- Khải Nguyên... Em không nghĩ là sẽ gặp anh ở đây.
Khải Nguyên so vai im lặng. Cái nh́n của anh lănh đạm đến mức Thiên
Dung phải ngượng giùm cho Phi Nga. Nếu cô là Phi Nga, không bao giờ
cô véo von với người t́nh cũ cả.
Nhưng liệu sau này ḿnh có tàn nhẫn như Phi Nga không nhỉ. Thiên
Dung băm môi suy nghĩ.
Bất chấp sự có mặt của Thiên Dung, Phi Nga nói hối hả :
- Em có thể nói chuyện với anh được không, Khải Nguyên ?
Nh́n như xoáy vào đôi mắt Phi Nga, Khải Nguyên lắc đầu :
- Không. Tôi rất bận.
Phi Nga nở nụ cười mê hồn :
- Em không dám quấy rầy anh lâu đâu. Chỉ dám xin anh mấy phút thôi.
Không đợi Khải Nguyên có bằng ḷng hay không, Phi Nga tự động ngồi
uống ghế. Đồng thời cô cũng quay sang nh́n Thiên Dung bằng ánh mắt
sắc như dao cạo, tưởng chừng có thể cắt Thiên Dung ra từng mảnh vụn.
Giọng cô ngọt nhạt :
- Là cô sao ?
Thiên Dung gật đầu :
- Lâu quá tôi không gặp chị.
Phi Nga nhếch môi :
- Tôi cũng không ngờ gặp cô ở đây. Những ǵ cô tạo ra hôm sinh nhật
Đan Phượng thật là ấn tượng. Thú thật chưa bao giờ tôi gặp ai như
thế cả.
Thiên Dung nhướng màu :
- Thế mà tôi lại quên mất tiêu rồi. Tôi không biết ḿnh đă làm...
tṛ ǵ.
Phi Nga cười nhạt :
- Cô đă nói dối. Làm sao quên được nhỉ, khi mà tôi đă không thể nào
ngồi lại trong bàn tiệc.
Khải Nguyên lặng lẽ quan sát hai cô gái. Cả hai đều đẹp. Mỗi người
một cách khác nhau. Phi Nga lộng lẫy mê hồn th́ Thiên Dung lại
nguyên sơ như một bức tranh đầu tiên của tay họa sĩ không chuyên.
H́nh như chỉ chịu khó trau chuốt một chút, Thiên Dung sẽ cuốn tất cả
những anh chàng háo sắc bằng chỉ một ánh mắt của cô tôi.
Không hiểu v́ sao lại có cuộc chiến tranh giữa hai... trường phái,
Khải Nguyên thở phào nhẹ nhơm.
Vậy mà hay. Anh chỉ cầu mong cả hai cô gái lập tức cùng rời khỏi bàn
của anh và đi t́m một chỗ khác để tiếp tục cuộc khẩu chiến.
Thiên Dung mở to mắt :
- Ôi... Lẽ ra tôi đă quên nhưng v́ chị nhắc nên tôi đă nhớ. Tôi nhớ
ra rồi. Tại sao chị lại bị dị ứng với khoa... da liễu đến mức ấy
nhỉ. Theo tôi nghĩ, đă là bác sĩ th́ bất cứ bệnh nhân nào cũng sẵn
sàng chữa trị, đâu có sự phân biệt khoa này, khoa kia.
Phi Nga vênh mặt lên :
- Tôi đi chuyên khoa giải phẫu thẩm mỹ. Có lẽ cũng cần cho cô biết
rơ điều đó.
Thiên Dung giọng tỉnh bơ :
- Nhưng thật tiếc, tôi không bao giờ có ư định nâng cao sóng mũi hay
căng da mặt. Có lẽ cũng không cần điều chị vừa tuyên bố để làm ǵ.
Giận không thể tả, Phi Nga quay sang nh́n Khải Nguyên :
- Em muốn nói chuyện riêng với anh. Chúng ta có thể đến một nơi nào
đó được không ?
Khải Nguyên so vai :
- Rất tiếc. Tôi không thể...
Phi Nga giọng bực tức :
- V́ sao ?
Khải Nguyên đành nói đại :
- Tôi không thể để Thiên Dung ngồi ở đây một ḿnh.
Phi Nga nhếch môi châm chọc :
- Chẳng lẽ cô nhóc đa sự này là... bạn gái của anh ?
Không c̣n cách nào hơn, Khải Nguyên nhướng mày :
- Cũng có thể là như vậy.
Ngay lập tức anh nhận được một cú đá sấm sét vào ống quyển. H́nh như
Thiên Dung đă đi... guốc th́ phải. Mà thời nay con gái không c̣n đi
guốc. Đây không phải là những năm của thập kỷ bảy mươi. Vậy không lẽ
cô nhóc này đi giày sắt nên đă có cú đá như chém đinh chặt sắt ? Chỉ
suưt chút nữa Khải Nguyên đă hét lên v́ đau.
o0o
|