sổ tính
toán ra và chỉ cho A-xôn xem số tiền hai bố con đă lấy là bao
nhiêu. Cô giật ḿnh nh́n thấy con số đến hàng trăm. “Đây là số
tiền nhà cô đă mượn từ tháng chạp đến nay, - tên chủ hiệu nói, -
c̣n đây, cô xem hàng của cô đă bán được bao nhiêu”. Nói xong, y
giơ ngón tay chỉ sang một con số khác chỉ có đến hàng chục.
“Nh́n cuốn sổ đó, con vừa buồn vừa tức bố ạ. Trông mặt con thấy
ông ta, thật cáu kỉnh và thô lỗ. Giá bỏ chạy được th́ con thật
sung sướng, nhưng nói thật là con không đủ sức nữa v́ cảm thấy
quá xấu hổ”. Thế rồi ông ta bảo con: “Này, cô bé ạ, những thứ
này chẳng lời lăi ǵ nữa đâu. Bây giờ người ta đua nhau mua hàng
ngoại, đâu đâu cũng bày bán đầy những hàng ngoại, thứ đồ chơi
này chẳng ai mua”. Ông ta nói thế, bố ạ. Ông ta c̣n nói nhiều
nữa, nhưng con cứ rối ruột lên chẳng nhớ nữa. Chắc là ông ấy
cũng thấy thương hại con nên khuyên con thử đến của hiệu “Hội
chợ trẻ em”và “Cây đèn thần của A-la- đanh”.
Nói xong điều chủ yếu nhất, cô gái rụt rè quay lại nh́n bố.
Lông-gren ngồi, đầu cúi xuống buồn bă, bàn tay kẹp lại giữa hai
đầu gối. Cảm thấy con gái đang nh́n ḿnh, ông ngẩng đầu lên và
thở dài, cố nén tâm trạng buồn lo. Cô gái chạy lại bên ông, ngồi
xuống cạnh rồi đặt bàn tay nhỏ của ḿnh xuống dưới ống tay áo da
của bố. Cô ngước lên nh́n vào mặt bố, cất tiếng cười và kể tiếp
với giọng cố làm như vui vẻ:
- Không sao cả đâu bố ạ. Thế rồi con đi khỏi đấy. Con đến một
hiệu to lắm, người mua tấp nập. Người ta chen lấn con ghê qua,
nhưng rồi con vẫn lách qua được và đến gần người đeo kính, vận
đồ đen. Con không nhớ con nói ǵ với ông ấy, cuối cùng ông ấy
cười khẩy, lật xem các thứ trong chiếc làn của con rồi lại gói
và trả lại.
Lông-gren bực bội nghe con kể. Dường như ông đă h́nh dung ra
cảnh con gái ḿnh đang bối rối đứng bên quầy hàng bày đầy những
thứ đắt tiền, cạnh những khách mua giàu sang. Người chủ hiệu đeo
kính nọ đă trịnh thượng giảng giải cho cô gái rằng ông ta sẽ phá
sản nếu đi buôn những thứ đồ chơi thô sơ của Lông-gren. Ông ta
ngạo mạn và nhanh nhẹn đặt lên mặt quầy hàng cho A-xôn xem những
mẫu đồ chơi ngoại quốc như bộ đồ xếp nhà, cầu xe lửa, ô-tô con,
các thứ đồ chơi chạy điện, máy bay, động cơ. Những thứ hàng này
mầu sắc sặc sỡ, h́nh dáng đẹp đẽ. Theo lời ông ta th́ bây giờ
trẻ con chỉ muốn bắt chước những ǵ người lớn đang làm.
Sau đó cô đi rửa bát đĩa, rồi xem lương ăn trong nhà c̣n được
bao nhiêu. Cô không cân đo ǵ, chỉ ước tính bằng mắt cũng biết
được rằng số bột c̣n lại may lắm mới đủ ăn đến cuối tuần, hũ
đường đă cạn đến đáy, lọ đựng chè, đựng cà-phê hầu như đă rỗng
không, bơ cũng hết, chỉ có túi khoai tây là c̣n đầy. Tiếp đó cô
lau nhà sạch sẽ rồi định khâu sửa lại chiếc váy may bằng vải cũ.
Chợt nhớ là gói vải để đằng sau gương, cô bước tới đấy lấy vải
rồi nh́n ḿnh trong gương.
Trong khung gỗ, trên mặt gương sáng là h́nh một cô gái mảnh dẻ,
tầm thước, mặc chiếc áo may bằng vải trắng rẻ tiền điểm những
đốm hoa màu hồng. Chiếc khăn lụa màu xám vắt qua vai. Gương mặt
đáng yêu. Đôi mắt rất đẹp, hơi quá nghiêm nghị so với lứa tuổi
của cô, phản chiếu một tâm hồn sâu sắc. Gương mặt thật là trong
sáng; mỗi đường nét trên gương mặt này đều có thể thấy ở nhiều
người phụ nữ khác, nhưng khi hoà hợp lại bên nhau th́ gương mặt
cô gái trở nên thật đặc sắc, thật xinh đẹp. Chúng ta chỉ có thể
nói được thế. Vẻ đẹp của cô không thể dùng lời mà tả được, chỉ
có thể thu gọn vào một tiếng là: “tuyệt”.
Cô gái trong gương bất giác cũng mỉm cười như A-xôn. Nụ cười có
vẻ buồn. Nhận thấy điều đó, cô bỗng cảm thấy ái ngại hệt như
đang nh́n một người con gái khác. Cô áp má vào gương, nhắm mắt
lại, khẽ xoa xoa tay lên gương nơi h́nh bóng ḿnh vừa in. Những
ư nghĩ mơ hồ dịu dàng thoáng hiện trong óc cô, cô đứng thẳng
người, cười rồi ngồi xuống khâu.
Khi cô gái ngồi khâu, chúng ta hăy thử nh́n cô gần hơn vào nội
tâm. Trong con người cô dường như có hai A-xôn cùng chung sống
với một vẻ đẹp thật khác thường. Một A-xôn là con gái người thuỷ
thủ, người làm đồ chơi trẻ con; một A-xôn khác lại là bài thơ
sinh động với tất cả sự diệu kỳ của nhạc điệu và h́nh tượng, với
bí quyết của những ngôn từ đứng gần nhau, cả nghĩa đen và nghĩa
bóng đều hỗ trợ cho nhau. Cô gái chỉ biết cuộc đời trong phạm vi
những điều ḿnh đă nếm trải, nhưng cô lại có khả năng nh́n thấy
được ư nghĩa của một trật tự khác vượt ra ngoài những hiện tượng
chung. Chẳng hạn, khi nh́n kỹ vào sự vật, chúng ta thấy ở đấy
một cái ǵ đó không phải bằng trực giác mà bằng ấn tượng của con
người. Mà đă là của con người th́ thật khác nhau. Tương tự như
vậy, ta cũng có thể nói rằng A-xôn đă thấy được cả những cái mà
mắt thường không thấy. Thiếu đi đức tính ấy, mọi điều dễ hiểu có
thể trở nên xa lạ với tâm hồn cô. Cô biết đọc và rất thích đọc
sách, nhưng ngay cả khi đọc sách, cô vẫn cảm nhận được những
điều đặc biệt nằm giữa những hàng chữ, như cô đă có khả năng
tương tự trong cuộc sống. Thông qua tiềm thức, thông qua tâm
trạng phấn hứng đặc biệt, cô đă luôn luôn phát hiện ra những
điều khó tả, rất tinh tế nhưng rất hệ trọng, như thể là hơi ấm
và sự trong lành. Thỉnh thoảng cô như biến thành một người khác
trong hàng mấy ngày liền; sự đối lập về vật chất của cuộc đời bị
sụp đổ, như sự yên tĩnh bị phá vỡ, và tất cả mọi cái cô đă thấy,
đă trải qua, tồn tại ở xung quanh, trở thành tấm rèm bí ẩn trong
cuộc sống hằng ngày. Nhiều lần, ḷng đầy xao xuyến, ngại ngần,
cô ra bờ biển một ḿnh ban đêm, chờ đón b́nh minh và quả thực có
nh́n thấy con tàu với cánh buồm đỏ thắm. Những giây phút ấy đối
với cô thật là hạnh phúc. Nếu chúng ta khó hoá thân vào những
chuyện huyền thoại bao nhiêu th́ cô lại khó thoát ra ngoài quyền
lực và sức quyến rũ của chúng bấy nhiêu.
Những lúc khác, khi nghĩ lại chuyện xảy ra, cô thật ḷng ngạc
nhiên với chính ḿnh, không tin những điều ḿnh vừa tin nữa; cô
mỉm cười từ giă biển cả và buồn rầu quay trở về thực tại. Giờ
đây vừa ngồi khâu, cô gái vừa nhớ lại cả cuộc đời ḿnh. Thật là
nhiều điều tẻ nhạt và đơn giản. Cảnh hai bố con sống cô độc đối
với cô thật nặng nề. Nhưng trong cô đă h́nh thành một thói quen
rụt rè, một nếp hằn đau khổ, làm cho cô không sao có thể vui lên
được. Dân làng giễu cợt cô và nói: “Cô ta bị tâm thần, dở người
làm sao ấy!”Cô đă quen với những lời châm chọc đau đớn ấy, nhiều
lần cô phải chịu đựng những lời sỉ nhục mà sau đó ngực cô nhức
nhối như bị đánh. A-xôn là cô gái không được ưa chuộng ở làng
Ca-péc-na. Tuy vậy nhiều người mơ hồ cảm thấy một cách lạ lùng
rằng h́nh như cô được hưởng nhiều hơn người khác, có điều là
bằng thứ ngôn ngữ khác. Trai làng Ca-péc-na ưa thích loại phụ nữ
chắc nịch, đẫy đà, da bóng nhẫy, bắp chân trùng trục, cánh tay
rắn chắc. Ở đây họ ve văn nhau bằng cách vỗ lưng, xô đẩy như ở
chợ. Lối tỏ t́nh này hệt như tiếng rống thô lỗ. A-xôn đối xử với
cái môi trường quyết liệt này như những con người có cuộc sống
tinh thần tinh tế phải thích nghi với cái xă hội ma quái. Thế là
trong tiếng kèn lính đều đều, nỗi buồn ngọt ngào của cây vĩ cầm
không đủ sức lôi kéo đạo quân nghiêm nghị ra khỏi đội mgũ. Cô
gái không đếm xỉa đến những điều nói ở những ḍng trên đây.
A-xôn miên man nghĩ về cuộc sống, đôi bàn tay nhỏ khéo léo nhanh
nhẹn khâu. Khi cắn chỉ, cô đưa mắt nh́n ra xa về phía trước.
Nhưng, điều đó không ngăn cản cô khâu thẳng hàng và chính xác
như trên máy khâu. Dù Lông-Gren chưa về, cô cũng không thấy lo
sợ ǵ cho cha. Thời gian gần đây, ông thường đi biển ban đêm để
đánh cá hay đôi khi chỉ để hóng mát.
Cô gái không sợ, v́ biết rằng sẽ không thể có ǵ nguy hiểm xẩy
ra với Lông-Gren được. Về phương diện này, A-xôn vẫn là cô gái
bé nhỏ dạo nào cầu nguyện theo cách riêng của ḿnh, sáng sáng
thỏ thẻ: “Chào đức Chúa trời !”và tối tối lại: “Chào đức Chúa
tạm biệt!”Cô bé nghĩ rằng chỉ cần chào hỏi đức Chúa trời ngắn
ngủi như vậy là cũng đủ đức Chúa trời che chở cho cô thoát khỏi
mọi điều bất hạnh. Cô đặt ḿnh vào vị trí của đức Chúa trời.
Người luôn luôn bận bịu v́ công việc của hàng triệu người, v́
vậy đối với những điều u ám hằng ngày của cuộc sống, theo ư cô,
phải có sự nhẫn nại tế nhị của một người khách đến chơi vào lúc
nhà chủ đông người, phải biết chờ đợi chủ và ăn ở tùy theo hoàn
cảnh.
Khâu xong, A-xôn xếp đồ khâu lên chiếc bàn nhỏ ở góc nhà, cởi áo
ngoài rồi lên giường đi ngủ. Đèn đă tắt. Một lát sau, cô thấy
ḿnh chẳng buồn ngủ chút nào. Tâm trí cô minh mẫn như thể đang
là giữa ban ngày, thậm chí cả màn đêm xung quanh cũng trở thành
không thật, cả người, cả tâm trí cô lâng lâng, tỉnh táo. Tim cô
đập nhanh như tiếng tích tắc của đồng hồ bỏ túi, dường như trái
tim đang đập ngay bên gối. A-xôn bực bội trở ḿnh luôn, khi th́
tung chăn ra, khi lại kéo chăn trùm kín đầu. Cuối cùng cô nghĩ
được cách làm dễ ngủ, cô tưởng tượng ra ḿnh đang ném những ḥn
đá xuống nước lấp loáng ánh trăng và ngắm nh́n những gợn sóng
tṛn loang ra bốn phía. Dường như chỉ chờ thế, giấc ngủ mới đến.
Cô mơ màng thấy h́nh bóng mẹ mỉm cười hiện ra ở đầu giường rồi
thiếp đi trong giấc mơ đẹp về một vườn cây hoa nở, nỗi buồn, sự
say mê, ngững bài ca và nhiều điều bí ẩn mà khi chợt tỉnh cô chỉ
nhớ được làn nước xanh lấp lánh chạy từ chân lên tim, mát lạnh,
khoan khoái. Thấy điều kỳ lạ như vậy, cô nán lại ít phút nữa nơi
xứ sở tưởng tượng kia, rồi tỉnh hẳn và ngồi dậy.
Nếu cô gái không thiếp đi được th́ giấc mơ đă không đến. Một cảm
giác mới mẻ, đầy vui sướng, cảm giác khao khát làm một việc ǵ
đó đă sưởi ấm ḷng cô. Cô nh́n quanh hệt như người ta thường
nh́n ngôi nhà vừa dọn đến. Một ngày mới đă bắt đầu, trời chưa
sáng hẳn, nhưng mọi vật chung quanh đă mờ mờ hiện ra. Phía dưới
cửa sổ c̣n sẫm tối, nhưng phía trên đă rạng sáng. Xa, rất xa
ngoài khung cửa sổ lấp lánh ánh sao mai. Biết rằng bây giờ không
thể ngủ lại được nữa, A-xôn mặc áo vào rồi tới bên cửa sổ mở
cánh cửa ra. Bên ngoài vắng lặng như tờ, dườg như cảnh yên lặng
ấy chỉ vừa mới tới. Những khóm cây xanh xanh thấp thoáng, xa hơn
nữa là những hàng cây đang ngủ, phảng phất mùi đất và mùi không
khí ngột ngạt.
Vịn tay vào phía trên khung cửa, cô gái nh́n ra ngoài và mỉm
cười. Bỗng một cái ǵ đó, tựa một tiếng gọi xa xôi làm xao xuyến
ḷng cô, cô như tỉnh dậy một lần nữa và chuyển từ thực tại đă rơ
ràng sang một cái ǵ đó hiển nhiên hơn và chắc chắn hơn. Từ giây
phút đó, một cảm giác hân hoan tràn ngập ḷng cô. Cũng như khi
nghe người khác nói, chúng ta hiểu nhưng nếu nhắc lại những lời
ấy th́ chúng ta lại hiểu thêm với một ư nghĩa mới hơn, khác hơn.
Tâm trạng A-xôn lúc ấy tương tự như thế.
Cô lấy chiếc khăn lụa mỏng tuy đă cũ nhưng rất hợp với gương
mặt, trùm lên đầu, buộc dưới cằm rồi khoá cửa, chạy chân đất ra
đường. Xung quanh vắng vẻ, trống trải, nhưng cô cảm thấy ḿnh
như là cả một dàn nhạc mà mọi người có thể nghe được. Vạn vật
trở nên thân thiết với cô, làm cô vui sướng. Lớp đất bụi ấm áp
mơn man bàn chân cô, cô thở mạnh, khoan khoái. Trong ánh sáng
buổi sớm mờ mờ, những mái nhà, những đám mây nom đen sẫm, những
bờ rào, bụi cây, vườn rau và con đường mờ mờ ẩn hiện đang thiu
thiu ngủ. Vẫn là những cảnh vật ấy nhưng giờ đây trông khác hẳn
lúc ban ngày. Tất cả dường như đang ngủ mà cặp mắt vẫn mở, vụng
trộm ngắm nh́n cô gái đi qua.
Cô gái mỗi lúc một rảo bước nhanh hơn, vội vă rời khỏi làng. Bên
ngoài làng Ca-péc-na là một đồng cỏ trải rộng, tiếp đấy là vùng
sườn đồi ven biển mọc đầy những hàng bụi cây hồ đào, cây dẻ. Khi
đă đi hết đường cái, rẽ sang con đường ḿn hẻo lánh, A-xôn bỗng
thấy quẩn bên chân cô con chó lông đen ức trắng, đôi mắt như
biết nói. Con chó nhận ra A-xôn, nó khẽ kêu lên, uốn éo cái
ḿnh. Nó đi bên cạnh cô gái, như thoả thuận với cô về một điều
cả hai đều thầm hiểu. A-xôn nh́n vào đôi mắt hồ hởi của nó và
tin chắc rằng nó có thể nói thành lời nếu không v́ những nguyên
nhân bí ẩn nào làm nó phải im lặng. Nh́n thấy cô bạn đường mỉm
cười, con chó ra vẻ thích chí, ve vẩy đuôi rồi chạy lên phía
trước một quăng. Nhưng bất chợt nó thản nhiên ngồi xuống, lấy
chân trước găi găi vào bên tai vừa bị con bọ nào cắn, rồi sau đó
quay trở lại phía làng.
A-xôn đi vào một băi cỏ cao đầy sương, đôi tay vuốt nhẹ trên
những chùm hoa dại, miệng mỉm cười. Cô chăm chú nh́n vào gương
mặt độc đáo của những bông hoa, vào những thân cành mảnh dẻ đan
vào nhau, cô dường như nhận ra những dáng vẻ khác nhau của con
người - những điệu bộ, sự cố gắng, những cử động, những đường
nét và những cái nh́n. Lúc này cô sẽ không ngạc nhiên nếu như
gặp đám rước của bầy chuột đồng, vũ hội của đám chuột vàng, hay
tṛ tiêu khiển thô lỗ của con nhím đi nạt nộ chú lùn đang ngủ.
Và đúng là có một chú nhím lông xám chạy ra trên con đường ṃn
trước mặt A-xôn, giận dữ kêu lên “phúc... phúc... ”như người
đánh xe làu bàu với khách qua đường. A-xôn nói với tất cả những
ǵ cô gặp và thông cảm. “Chào anh bạn bị đau”, - cô nói với cây
lưỡi đ̣ng thân bị sâu khoét thành lỗ rộng. “Về nhà mà ngồi nhé”,
- cô nói với bụi cây nhỏ mọc lên giữa đường ṃn, khẽ móc vào nếp
váy cô. Một con cánh cam to đậu trên đài hoa chuông làm cả cành
hoa trĩu xuống mà nó vẫn cố trèo lên. A-xôn nói với cành hoa:
“Hất ông khách béo mập ấy xuống đi, cậu ạ”. Và con cánh cam
không bám được vào hoa nữa, nó xoè cánh vù bay sang bên cạnh.
Ḷng đầy rộn ràng, xôn xao, cô đă đến bên sườn đồi thoai thoải.
ẩn ḿnh giữa những lùm cây che khuất băi cỏ, cô cảm thấy ḿnh
rơi vào một nơi xung quanh toàn là bè bạn thân thiết - những
hàng cây biết tṛ chuyện với cô bằng thứ giọng trầm trầm.
Đó là các cây cổ thụ to lớn, xen lẫn cây dẻ, cây kim ngân. Cành
cây sà xuống, chạm vào tán lá của các bụi thấp. Trên những cành
lá sum suê hiện ra những chùm hoa trắng ngần toả hương thơm ngào
ngạt pha lẫn mùi hương của nhựa thông và sương sớm. Con đường
ṃn nhỏ đầy những rễ cây ăn nổi lúc vơng xuống lúc thoai thoải
dốc lên cao. A-xôn cảm thấy ḿnh như đang ở nhà, cô lắc nhẹ
những cành lá xoà thấp, miệng tươi cười chào hỏi từng cái cây
như chào người thật. Cô vừa đi vừa nói: “Đây một anh bạn, c̣n
đây lại một anh bạn khác, các bạn của tôi đông quá! Tôi đang đi,
đang vội đây, các bạn để tôi đi nhé. Tôi nhận ra các bạn, tôi
nhớ và yêu quư tất cả các bạn”. “Các bạn”trang trọng vuốt ve cô,
cành lá kẽo kẹt đáp lại cô. Chân lấm đất, cô bước ra bờ vách
giáp biển, đứng ngay sát mép, thở gấp v́ đi nhanh. Một niềm tin
sâu xa, mănh liệt bỗng tràn ngập ḷng cô. Cô đưa mắt nh́n ra
phía chân trời. Sóng biển ŕ rào nhẹ vỗ vào bờ khiến cô quay trở
lại, kiêu hănh v́ một niềm phấn hứng thanh tao. Lúc ấy, biển
được viền bằng một sợi chỉ vàng dọc theo đường chân trời vẫn c̣n
đang ngủ. Chỉ có nước trong vụng dưới bờ vách là đang nhịp nhàng
dâng lên, hạ xuống. Gần bờ, màu thép của đại dương đang ngủ đă
chuyển sang xanh thẫm và đen. Sau sợi chỉ vàng đó, bầu trời bừng
sáng, toả ánh hào quang như một chiếc quạt khổng lồ. Mây trắng
ửng hồng. Lấp lánh trong mây là những màu sắc mảnh mai, tuyệt
đẹp. Xa xa, một vệt trắng như tuyết rung rinh trải dài trên nền
tối sẫm. Bọt nước gợn sáng. Một vết nứt đỏ rực bừng lên giữa sợi
chỉ vàng, hắt xuống đại dương một làn nước lăn tăn đỏ thắm, lan
dần đến chân A-xôn.
Cô gái ngồi xuống, co chân lại, tay ôm gối. Cô chăm chú nh́n
biển, nh́n về phía chân trời với cặp mắt mở to của trẻ thơ,
không c̣n chút ǵ là của người lớn. Những ǵ cô đă nôn nao chờ
đợi từ bao lâu nay dường như đang diễn ra ở nơi xa tít tắp ngoài
kia. Cô nh́n thấy giữa mặt biển mênh mông kia như có một ngọn
đồi ngầm dưới nước, những loài cây leo vươn lên mặt nước để lộ
những bông hoa lạ toả sáng giữa đám lá tṛn mọc từ thân cây.
Những cành lá phía trên lấp loáng trên mặt biển khơi. Với những
ai không phải là A-xôn th́ đó chỉ là những làn sóng xôn xao, lấp
loáng.
Từ giữa đám cây kỳ lạ ấy, một con tàu hiện lên rồi dừng lại ngay
giữa vừng đông. Từ xa, trông nó hệt như một đám mây. Con tàu toả
niềm vui, bơi đi, hắt lên ánh đỏ như rượu vang, như hoa hồng,
như máu, như làn môi, như nhung thắm và như ngọn lửa đỏ tươi.
Con tàu đi thẳng về phía A-xôn. Sóng nước rẽ ra dưới mũi tàu,
bọt tung trắng xoá.Cô gái đứng dậy áp tay lên ngực, mặt biển chỉ
c̣n lăn tăn gợn sóng. Mặt trời hiện lên, ánh ban mai rực rỡ xua
đi tấm màn phủ che vạn vật đang yên nghỉ thư thái trên mặt đất
c̣n ngái ngủ.
Cô gái thở một hơi thật sâu, rồi quay nh́n xung quanh. Tiếng
nhạc đă tắt, nhưng A-xôn c̣n bàng hoàng trong dư âm của dàn đồng
ca. Cảm giác ấy dần dần mất đi rồi biến thành kư ức, và cuối
cùng chỉ c̣n là sự mỏi mệt ră rời. Cô nằm xuống băi cỏ, nhắm mắt
lại, khoan khoái thiếp đi trong một giấc ngủ mê mệt, không mơ
màng, không mộng mị.
Cô tỉnh dậy v́ có con ruồi ḅ trên bàn chân. Cô co chân lại và
chợt tỉnh. Cô ngồi dậy cặp lại mái tóc rối, và v́ thế mà cảm
thấy trên ngón tay út ḿnh có vật ǵ vương vướng. Cô tưởng có
cọng cỏ nào mắc vào kẽ tay nên duỗi thẳng ngón tay ra cho nó
rơi, nhưng vẫn thấy vướng. Cô bèn đưa tay lên nh́n và liền kinh
ngạc đứng bật dậy: trên ngón tay cô là chiếc nhẫn ngọc lấp lánh
- chiếc nhẫn của Gray.
Chiếc nhẫn nằm trên tay mà cô có cảm giác như đó không phải tay
ḿnh mà là của ai khác. “ Ai đùa thế này?-cô kêu lên. Lẽ nào
ḿnh đang ngủ?Hay là ḿnh nhặt được ở đâu rồi quên khuấy đỉ”.
Tay trái cầm lấy bàn tay phải có nhẫn, cô ngơ ngác nh́n xung
quanh như muốn gạn hỏi biển cả và những lùm cây xanh, nhưng
không có tiếng nào đáp lại, không có ai nấp trong bụi rậm. Ngoài
biển xanh lấp loáng ánh mặt trời cũng không có dấu hiệu nào.
Gương mặt cô đỏ ửng lên. Trái tim đă mách bảo cô là “có”. Không
có lời giải đáp nào cho sự việc vừa xảy ra, nhưng cô đă t́m được
lời giải đáp bằng cảm giác lạ lùng mà không cần phải viện tới lư
lẽ nào; cô thấy chiếc nhẫn trở nên gần gũi, thân thiết đối với
ḿnh. Cô run rẩy tháo chiếc nhẫn ra, để trong ḷng bàn tay khum
lại mà nh́n ngắm với cảm giác ngây ngất, say sưa, rộn ràng, giục
giă, với niềm tin gần như bí ẩn của tuổi trẻ. Thế rồi cô để
chiếc nhẫn vào trong áo lót, úp mặt vào ḷng bàn tay, một nụ
cười không sao ngăn lại được nở trên môi cô. Cô cúi đầu chậm răi
bước về làng.
Vậy là Gray và A-xôn đă t́m thấy nhau một cách t́nh cờ như những
người biết đọc, biết viết thường nói - t́m được nhau vào một sớm
mùa hè đầy những điều không sao tránh khỏi.
Chương 5
Chuẩn bị chiến đấu
Gray bước lên boong tàu “Bí
mật”. Anh đứng im một lúc, đưa tay vuốt tóc từ đằng sau ra trước
trán một thói quen anh thường làm mỗi khi trong ḷng hết sức bối
rối. Vẻ lơ đăng hiện lên trên gương mặt anh với nụ cười ngây ngô
của người mộng du. Người trợ lư của anh Pan-ten lúc ấy vừa đi
qua, tay cầm đĩa cá rán. Nhận thấy vẻ mặt lạ lùng của thuyền
trưởng, Pan-ten rụt rè hỏi:
- Anh bị ngă ở đâu phải không. Thưa thuyền trưởng? Anh đi đâu về
thế? Gặp chuyện ǵ vậy? Thật ra th́ đó hoàn toàn là chuyện của
anh thôi. Có một vị thầu khoán thuê tàu chúng ta chở một món
hàng hời lắm, lại c̣n hứa có tiền thưởng nữa. à mà anh làm sao
thế?...
- Cảm ơn anh, - Gray vừa đáp vừa thở mạnh như người vừa được cởi
trói. - Chính là tôi đang cần được nghe những lời nói đơn giản
và thông minh của anh. Đó như là một thứ nước lạnh. Pan-ten, anh
hăy báo cho mọi người biết rằng hôm nay chúng ta sẽ nhổ neo và
cho tàu ghé vào cửa sông Li-li-a-na cách đây mười hải lư. Ḍng
sông này có nhiều doi đất ngầm rất nông. Muốn vào vùng đó chỉ có
thể đi từ ngoài biển đến. Anh đi lấy bản đồ đi. Không cần đem
theo hoa tiêu. Có thế thôi... Món hàng chở hời ấy đối với tôi
cũng chẳng có ư nghĩa ǵ. Anh có thể nói lại với ông thầu khoán
như thế. Tôi đi lên phố bây giờ đây và sẽ ở lại đó đến tối.
- Có chuyện ǵ xảy ra vậy?
- Hoàn toàn không có ǵ cả, Pan-ten ạ. Tôi muốn anh lưu ư đến
mong muốn của tôi là không phải nghe hỏi thêm điều ǵ. Khi có
dịp, tôi sẽ nói cho các anh nghe chuyện là thế nào. Anh hăy nói
với các thuỷ thủ rằng tàu cần được sửa chữa mà xưởng đóng tàu ở
đây th́ đang bận.
- Rơ! - Pan-ten đáp lại như máy khi Gray đă quay lưng đi. - Mọi
mệnh lệnh của anh sẽ được thi hành.
Mặc dù các yêu cầu của thuyền trưởng rất rơ ràng, người trợ lư
vẫn tṛn xoe mắt ngạc nhiên và vội vă cầm đĩa cá rán quay về
buồng của ḿnh, miệng lẩm bẩm: “Này, Pan-ten, mày bị lúng túng
rồi đấy. Có phải thuyền trưởng định thử đi buôn lậu một chuyến
không” Chẳng lẽ con tàu này lại sắp treo cờ đen của bọn cướp
biển sao?”. Đến đây Pan-ten đành chịu bó tay trước những dự đoán
quá kinh khủng. Trong khi Pan-ten đang ngấu nghiến ăn món cá th́
Gray xuống buồng ḿnh lấy tiền, đi thuyền qua vịnh nhỏ rồi đến
khu buôn bán của thị trấn Li-xơ.
Lúc này anh hành động b́nh thản mà cương quyết, anh biết hết
những ǵ sẽ xảy ra trên con đường kỳ lạ sắp tới. Mỗi hành động,
mỗi ư nghĩ đều sưởi ấm anh bằng khoái cảm tinh tế. Dự định của
anh h́nh thành trong nháy mắt và rất cụ thể. Đối với cuộc đời
anh, dự định ấy khác nào những nhát dao sắc sảo, chính xác cuối
cùng của nhà điêu khắc mà sau đó khối đá hoa cương bỗng biến
thành một pho tượng tuyệt vời.
Gray đi đến ba cửa hiệu, anh rất coi trọng việc chọn được loại
hàng thật vừa ư cả về màu sắc lẫn phẩm chất. Ở hai cửa hiệu đầu,
người ta đưa cho Gray xem thứ hoa màu sặc sỡ thích hợp với loại
thị hiếu dễ dăi. Ở của hiệu thứ ba, anh thấy nhiều loại vải đẹp
khác nhau. Viên chủ hiệu tíu tít, hớn hở lấy ra các loại vải bị
ế, c̣n Gray th́ nghiêm trang như một nhà giải phẫu. Anh kiên
nhẫn chọn các súc vải, xếp lại một bên rồi lại giở xem nhiều
loại vải màu đỏ đến nỗi cả quầy hàng rực hồng lên. ánh hồng in
lên tay, lên mặt anh, hắt xuống cả mũi giày. Đứng giữa những dải
lụa bồng bềnh, Gray phân biệt rơ căc màu: hồng nhạt, hồng đậm,
màu hoa anh đào, màu đỏ da cam, màu huyết dụ. Ở đây có đủ các
loại màu na ná nhau nhưng thực ra lại khác nhau, đại loại như
những từ đồng nghĩa: “kỳ diệu”, “tuyệt diệu”, “tuyệt đẹp”, “hảo
hạng”. Những sắc màu ấy biểu lộ những điều mà lời nói không thể
nào diễn tả nổi. Nhưng thuyền trưởng Gray vẫn chưa t́m được thứ
vải màu ưng ư. Viên chủ hiệu đưa ra không ít loại vải đẹp nhưng
vẫn chưa làm Gray hài ḥng. Cuối cùng một thứ lụa làm khách hàng
sững sờ chú ư. Anh ngồi xuống chiếc ghế bành đặt gần cửa sổ, kéo
dải lụa phủ lên đầu gối mà ngắm nh́n không nhúc nhích, mồm ngậm
tẩu thuốc đang cháy dở.
Thứ lụa đó có màu rực như nắng hồng buổi sớm, toả ra niềm vui
rộn ràng, cao quư, kiêu hănh. Đó chính là thứ màu mà Gray cần
t́m. Nó không có những sắc thái pha tạp của màu lửa, màu hoa anh
túc, không có những hàm ư của màu hoa vi- Ô-lét hoặc màu hoa cà,
cũng không có sắc xanh hay đen có thể làm cho ta nghi ngờ. Nó
chỉ thắm hồng lên như một nụ cười duyên phản ánh tâm hồn. Gray
say sưa ngắm thứ lụa tuyệt vời đó đến nỗi quên cả viên chủ hiệu
đang đứng chờ sau lưng với vẻ chăm chú của con chó săn vừa vớ
được mồi ngon. Chờ một lúc, viên chủ hiệu sốt ruột nhắc khéo
Gray bằng cách xé xoạt một mảnh lụa nhỏ.
- Thôi, không cần cho xem hàng mẫu nữa, - Gray đứng dậy nói. -
Tôi sẽ lấy thứ lụa này.
- Ông lấy cả súc vải này chứ? - viên chủ hiệu hỏi, giọng lộ vẻ
nghi ngờ. Nhưng Gray im lặng nh́n vào trán y, điều này làm cho y
trở nên mạnh dạn hơn. - vậy ông lấy bao nhiêu mét?
Gray gật đầu ra hiệu cho y chờ một lát. anh lấy bút ch́ ra tính
toán số lượng vải cần đến.
- Hai ngh́n mét, - Gray nói, - mắt hồ nghi nh́n lên quầy hàng. -
Phải rồi, không quá hai ngh́n mét.
- Hai? - viên chủ hiệu giật thót người, bật hỏi lại. - Hai ngh́n
ư? Hai ngh́n mét? Xin mời ông ngồi, thưa thuyền trưởng. Ông có
muốn xem thêm hàng mẫu nữa không ạ? Xin tùy ông. Diêm đây ạ, c̣n
đây là thuốc lá thượng hảo hạng, xin mời ông dùng thử. Hai
ngh́n... , mỗi mét giá... - viên chủ hiệu xướng giá tiền chẳng
lấy ǵ làm thật thà cho lắm. Nhưng Gray cũng chẳng buồn mặc cả
với y, anh đang hài ḷng với thứ vải ḿnh vừa chọn được, - viên
chủ hiệu tiếp tục nói. - Không chê vào đâu được, chỉ có bản hiệu
đây mới có thứ hàng đó đấy ạ. Để cho y tỏ hết sự hân hoan xong,
Gray thoả thuận với y về phương thức lấy hàng. Anh thanh toán
với y mọi khoản phí tổn rồi cáo từ. Viên chủ hiệu tiễn anh với
vẻ trịnh trọng như tiễn một hoàng đế Trung hoa. Vào lúc ấy, bên
kia đường gần cửa hiệu vừa rồi, có một nhạc công lang thang đang
bắt cây đàn vi- Ô-lông-xen của ḿnh phát ra âm thanh buồn buồn
tha thiết. Bạn anh, một người thổi sáo, cũng đang hoà cùng anh
bài ca giản dị, du dương. Âm điệu bản đàn tản ra trong cái nóng
oi bức của ngày hè và vọng đến tai Gray. Anh hiểu ngay rằng ḿnh
phải làm điều ǵ. Nói chung là vào những ngày ấy anh đang sống
trong trạng thái tinh thần phấn chấn, trạng thái cho phép anh
nhận ra mọi hàm ư, mọi điều mách bảo của thực tiễn. Anh nghe
thấy những âm thanh bị át đi trong tiếng xe cộ qua lại ồn ào, và
theo tính cách riêng của anh, tiếng nhạc ấy gợi cho anh bao ấn
tượng và suy nghĩ quan trọng. Anh cảm thấy những điều anh nghĩ
sẽ diễn ra tốt đẹp. Đi qua một ngơ hẹp, anh bước vào cổng ngôi
nhà có mấy nhạc công đang biểu diễn. Lúc này, họ đă sắp đi nơi
khác. Người thổi sáo, dáng cao cao, đang ngả mũ ngượng ngùng
chào cám ơn những ai vừa ném tiền xuống qua cửa sổ. Người kéo
vi- Ô-lông-xen để đàn dựa vào khuỷu tay, một tay đưa lên lau mồ
hôi trán, đang chờ bạn.
- Trời, anh Xim-me đấy à! - Gray nói với anh ta, nhận ra đó là
người thường kéo vi- Ô-lông rất hay, tối tối vẫn mua vui cho đám
thuỷ thủ - khách hàng của quán “Tiền dành cho rượu”trên bến
cảng. Sao anh lại bỏ đàn vi- Ô-lông?
- Thưa thuyền trưởng kính mến, - Xim-me đáp lại với giọng đầy
hănh diện, - tôi có thể chơi được mọi thứ đàn. Hồi c̣n trẻ tôi
làm chân nhạc công hề trong rạp xiếc. Bây giờ thôi thèm được làm
nghệ thuật một cách tử tế, và tôi buồn rầu nhận thấy rằng tôi đă
tự huỷ hoại tài năng của ḿnh. Bởi vậy bây giờ do chút tham lam
muộn mằn, tôi yêu một lúc hai thứ đàn: đàn vi- Ô-lông và đàn vi-
Ô-lông-xen. Ban ngày th́ chơi đàn vi- Ô-lông-xen, buổi tối th́
chơi vi- Ô-lông, cũng thể như tôi than khóc cho tài năng đă
chết. Thuyền trưởng có định thết anh em bữa rượu nào không? Vi-
Ô-lông-xen là cô Các-men của tôi. C̣n vi- Ô-lông là...
- Là A-xôn, - Gray nói tiếp.
Xim-me không nghe rơ lời Gray.
- Phải rồi, - Xim-me gật gù, - xô-lô bằng kèn hơi hay đánh chũm
choẹ một ḿnh là một việc hoàn toàn khác. Nhưng mà chuyện đó th́
liên quan ǵ đến tôi kia chứ? Cứ để kệ cho các anh hề trong nghệ
thuật muốn làm ǵ th́ làm. C̣n tôi, tôi bao giờ cũng tin rằng
các nàng tiên đă chọn vi- Ô-lông và vi- Ô-lông-xen làm chỗ nghỉ.
- Thế trong cây sáo của tớ th́ thần nào nghỉ hở ông bạn? - người
thổi sáo vừa tiến lại gần vừa hỏi. Đó là một chàng trai cao lớn,
có đôi mắt giống mắt cừu, màu xanh, và bộ râu vàng. - Nào trả
lời đi.
- Tùy theo mức độ mà cậu uống từ sáng tới giờ. Trong cây sáo của
cậu khi th́ có chim muông, khi th́ lại chỉ toàn hơi men. Thưa
thuyền trưởng, đây là anh bạn Đu-xơ của tôi. Tôi đă nhiều lần kể
cho anh ta nghe về thuyền trưởng, một người tiêu tiền như nước
mỗi khi uống rượu. Và thế là anh ta cũng mê thuyền trưởng lắm
đấy.
- Phải đấy, - Đu-xơ nói, - tôi rất thích những cử chỉ hào hiệp.
Nhưng mà tôi là kẻ khôn vặt đấy, đừng có tin vào những lời nịnh
bợ của tôi.
- Thế này, - Gray vừa nói vừa cười, - tôi chỉ c̣n rất ít thời
gian mà việc này th́ lại cần gấp. Tôi sẽ tạo cho các bạn một cơ
hội kiếm tiền kha khá đấy. Các bạn hăy tập hợp một dàn nhạc
nhưng đừng có mời những anh chàng ăn vận chải chuốt có vẻ mặt
trang nghiêm khô khan như kẻ không hồn, những kẻ khi chơi đàn
th́ quên hết phần hồn của âm nhạc, chỉ làm nơi biểu diễn trở nên
buồn tẻ bằng những tiếng ồn quái gở. Hăy tập hợp những ai biết
làm rung động tâm hồn mộc mạc của những chị nấu bếp và những anh
bồi. Hăy t́m những nhạc công lang thang như các bạn. Biển cả và
t́nh yêu không chịu nổi những kẻ cầu kỳ. Tôi sẵn sàng ngồi uống
rượu với các bạn bây giờ, không phải chỉ một vài chai, nhưng tôi
phải đi đằng này ngay. Tôi bận nhiều việc lắm. Các bạn hăy cầm
món tiền này và hăy uống rượu mừng cho chữ “A”! Nếu các bạn đồng
ư với đề nghị của tôi th́ buổi tối hăy kéo nhau xuống con tàu Bí
mật của tôi, hiện đang đậu ở cách cái đập trước mặt không xa.
- Xin vâng!- Xim-me reo lên. Anh biết rằng Gray bao giờ cũng trả
công hậu hĩ như một ông vuạ- Đu-xơ, cậu hăy cúi chào và nói đồng
ư, hăy tung mũ lên mà mừng đi! Thuyền trưởng Gray muốn cưới vợ
đấy!
- Phải rồi, - Gray b́nh thản đáp. - Mọi chi tiết tôi sẽ nói thêm
khi chúng ta ở trên tàu. C̣n các bạn...
- Uống rượu mừng cho chữ “A”! - Đu-xơ hích khuỷu tay vào Xim-me,
nháy mắt với Gray. - Nhưng... trong bảng chữ cái... c̣n nhiều
vần nữa cơ mà! Thuyền trưởng cố gắng cho anh em uống rượu đến
vần cuối cùng...
Gray đưa cho hai người một món tiền. Hai nhạc công đi khỏi. Lúc
ấy Gray bèn ghé vào một cửa hiệu, trả một món tiền lớn để thuê
làm gấp cho anh một việc bí mật trong thời gian sáu ngày. Khi
Gray trở về tàu của ḿnh th́ người của cửa hiệu cũng đă tới đó.
Đến tối, lụa được chất lên tàu. Năm người thợ làm buồm mà Gray
thuê đă ngồi bên đám thuỷ thủ. Lê-chi-ca vẫn chưa về, dàn nhạc
chưa tới. Trong khi chờ đợi bọn họ, Gray đến nói chuyện với
Pan-ten.
Cần để ư rằng trong mấy năm liền, Gray đă đi biển với một số
thuỷ thủ nhất định. Dạo đầu họ rất ngạc nhiên trước những quyết
định thất thường của Gray, khi th́ cho tàu chạy những chuyến bất
ngờ, khi th́ cho tàu dừng lại - có khi hàng tháng - Ở những nơi
vắng vẻ nhất, ít tính chất buôn bán nhất. Nhưng rồi dần dần họ
quen với tính nết đó của Gray. Nhiều lần anh cho tàu chạy không,
từ chối nhận chở hàng trả giá hời v́ thứ hàng đó anh không
thích. Không ai thuyết phục được anh nhận chở xà pḥng, đinh,
phụ tùng máy móc, hay nói gọn lại là những ǵ chất đống trong
khoang tàu và chỉ gợi những cảm giác đơn điệu về sự cần thiết
buồn tẻ. Nhưng anh rất sẵn sàng chở hoa quả, đồ sứ, súc vật,
hương liệu, chè, thuốc lá, cà phê, vải lụa, những giống cây quư
hiếm như dừa, cọ, đàn hương. Những thứ hàng đó thích hợp với trí
tưởng tượng của anh, thường tạo ra khung cảnh thú vị. V́ vậy,
không có ǵ lạ khi những thuỷ thủ của con tàu Bí mật, hấp thụ
tinh thần độc đáo đó, nh́n những con tàu chỉ chuyên lo kiếm lời
bằng cặp mắt khinh khi. Tuy vậy, đến lần này, Gray vẫn đọc được
nhiều câu hỏi trên nét mặt các thuỷ thủ. Cả đến người thuỷ thủ
ngu dốt nhất cũng biết rất rơ rằng hoàn toàn không cần phải tiến
hành chữa tàu ở một vùng cửa sông có rừng cây như vậy.
Tất nhiên là Pan-ten đă thông báo với họ những mệnh lệnh của
Gray. Khi thuyền trưởng đến chỗ anh th́ anh đang hút tới điếu
x́-gà thứ sáu, đi đi lại lại trong buồng, mụ người v́ khói thuốc
và vấp cả vào ghế. Trời đă về chiều; một dải ánh sáng màu vàng
xuyên qua cánh cửa sổ để mở làm chiếc lưỡi trai ở mũ thuyền
trưởng loé sáng lên.
- Tất cả đă chuẩn bị xong, thưa thuyền trưởng,- Pan-ten nói, vẻ
không vui. - Nếu anh muốn, th́ có thể cho nhổ neo ngay.
- Pan-ten ạ, đáng lẽ anh phải hiểu tôi hơn một chút, - Gray nhẹ
nhàng nói.- Không có ǵ bí mật trong chuyện tôi đang làm. Ngay
sau khi chúng ta thả neo xuống ḷng sông Li-li-a-na, tôi sẽ kể
hết mọi chuyện. Và lúc ấy anh sẽ không phải tốn nhiều diêm thế
để hút thứ x́-gà tồi ấy. Thôi, anh cho kéo neo lên thôi.
Pan-ten hơi lúng túng nhếch mép cười, găi găi lông mày.
- Tất nhiên là như vậy, - anh nói. - Mà tôi cũng có làm sao đâu.
Khi Pan-ten đă đi rồi, Gray ngồi lại một lúc, nh́n chăm chăm về
phía cửa hé mở, rồi anh trở về pḥng ḿnh. Ở đây, lúc th́ anh
ngồi. Lúc ngả lưng xuống giường, lúc lắng nghe tiếng dây xích
buộc neo đang kéo lên kêu loảng xoảng. Anh sửa soạn đi lên boong
tàu nhưng rồi lại ngập ngừng nghĩ ngợi và quay lại bên bàn, lấy
đầu ngón tay vạch một đường thẳng lên mặt khăn trải bàn. Tiếng
đập mạnh vào cửa làm anh chợt tỉnh, anh vặn quả đấm cửa, và
Lê-chi-ca vào. Anh thuỷ thủ thở hổn hển, đứng sững lại với vẻ
mặt của người vừa phi báo tin hoăn cuộc hành h́nh.
- “Hăy bay đi ngay, Lê-chi-ca!” - tôi tự bảo như vậy, - ngay từ
lúc c̣n đứng ở chỗ cái đập, nh́n thấy thuỷ thủ tàu ta đang ḥ
nhau kéo neo lên. Mắt tôi tinh như mắt chim ưng ấy. Thê là tôi
vội “bay” xuống thuyền, tôi thở hồng hộc vào người chèo thuyền
đến nỗi ông ta toát cả mồ hôi v́ lo quá. Thưa thuyền trưởng,
chẳng lẽ anh muốn quẳng tôi lại trên bờ sao?
- Lê-chi-ca, - Gray vừa nói vừa nh́n kỹ vào đôi mắt đỏ ngầu của
người thuỷ thủ, - tôi chờ anh gần hết buổi sáng rồi. Anh đă giội
nước lạnh lên gáy cho tỉnh rượu chưa đấy?
- Giội rồi. Không nhiều bằng số rượu đă uống vào bụng, nhưng đă
giội. Mọi việc đă làm xong.
- Anh nói xem nào.
- Không cần phải nói đâu, thưa thuyền trưởng. Đây, tất cả tôi đă
viết vào đây rồi. Anh cầm lấy mà xem. Tôi đă cố lắm đấy. Tôi đi
đây.
- Đi đâu?
- Nh́n mắt anh, tôi cũng biết anh đang trách tôi c̣n giội ít
nước lạnh lên gáy quá.
Anh ta quay đi rồi ra khỏi pḥng với dáng đi lạ lẫm của người
mù. Gray lật tờ giấy ra, những ḍng chữ viết bằng bút ch́ nguệch
ngoạc, xiêu vẹo. Lê-chi-ca viết thế này:
“ Theo lệnh đă giao, sau lúc năm giờ tôi đi ra ngoài đường làng.
Nhà cô ấy có mái màu xám, có hai cửa sổ mỗi bên, cạnh nhà có
vườn rau. Cô gái đi ra khỏi nhà hai lần: một lần đi lấy nước,
một lần đi lấy vỏ cây đun bếp. đến lúc trời tối, tôi có ghé mắt
vào cửa sổ nhưng không nh́n thấy ǵ v́ cửa sổ có rèm che”.
Sau đó, Lê-chi-ca ghi tiếp vài câu về đặc điểm gia đ́nh, chắc là
thu lượm được qua câu chuyện bên bàn rượu, bởi v́ bất ngờ cuối
mảnh giấy có câu: “Tôi đă phải chi một ít tiền của ḿnh”.
Nhưng cốt lơi của những điều Lê-chi-ca viết lại chỉ nói lên
những cái chúng ta đă biết qua chương đầu cuốn sách này. Gray
nhét mảnh giấy vào ngăn bàn, huưt sáo gọi người trực nhật lại và
bảo anh ta đi t́m Pan-ten. Nhưng người đến không phải là trợ lư
của anh mà lại là thuỷ thủ trưởng át-vút, vừa đi vừa kéo ống tay
áo xuống.
Anh ta nói:
- Chúng tôi đă nhổ neo th́ Pan-ten bảo đến gặp anh để xin ư
kiến. Pan-ten đang bận: anh ta đang phải đối phó với một đám
người mang kèn trống và vi- Ô-lông. Anh gọi họ lên tàu à?
Pan-ten mời anh đến ngay, một ḿnh anh ta không biết xoay xở thế
nào.
- Phải đấy, át-vút ạ, - Gray nói. - Đúng là tôi đă gọi các nhạc
công ấy đấy. Anh hăy bảo họ tạm vào buồng thuỷ thủ đă, rồi sẽ
thu xếp chỗ cho họ sau. át-vút, anh hăy nói với họ và anh em
thuỷ thủ rằng mười lăm phút nữa, tôi sẽ lên boong. Cứ tập hợp
trước ở đấy đi, anh và Pan-ten chắc sẽ làm theo lời tôi. át-vút
rướn lông mày bên trái lên, đứng nghiêng người ở chỗ cửa ra vào
rồi đi khỏi. Gray úp mặt vào ḷng bàn tay hơn mười phút liền.
Anh không chuẩn bị ǵ mà cũng không dự tính điều ǵ, anh chỉ
muốn im lặng suy tưởng. Trong lúc ấy, mọi người sốt ruột chờ anh
với vẻ ṭ ṃ, phỏng đoán. Anh bước ra và nh́n thấy trên gương
mặt họ vẻ chờ đợi những điều ǵ thật khó tin. Nhưng v́ anh coi
mọi chuyện đang xảy ra là hoàn toàn b́nh thường, nên anh cảm hấy
hơi bực ḿnh khi những người khác lại băn khoăn như vậy.
- Không có ǵ đặc biệt, các bạn ạ, - Gray nói và ngồi xuống bậc
thang. - Chúng ta sẽ thả neo ở vùng cửa sông cho đến khi thay
hết vải buồm. Các bạn đă thấy người ta đem lụa đỏ lên tàu chúng
ta đấy. Dưới sự chỉ dẫn của ông Bơ-len, chúng ta sẽ làm những
cánh buồm mới cho tàu Bí mật. Sau đó chúng ta sẽ lại nhổ neo, -
đi đâu... th́ tôi chưa nói, nhưng dù sao cũng không xa đây lắm.
Tôi sẽ cho tàu đến chỗ vợ tôi. Cô ta chưa phải là vợ tôi, nhưng
sẽ là vợ tôi. Tôi cần có con tàu với cánh buồm đỏ thắm để cho cô
có thể nhận ra chúng ta từ đằng xa, như đă thoả thuận trước với
cô ấy. Đấy, tất cả là như thế. Các bạn thấy chưa, ở đây chẳng có
ǵ là bí ẩn ca?. Thôi, không cần phải nói thêm ǵ về chuyện đó
nữa.
- Phải rồi, - át-vút nói. Qua vẻ mặt tươi cười của các thuỷ thủ,
anh nhận thấy họ bối rối một cách thú vị và không dám nói ǵ. -
Thưa thuyền trưởng, hoá ra chuyện là như vậy... Tất nhiên chúng
tôi không phải là người xét đoán về chuyện đó. Anh muốn thế nào
th́ sẽ như thế. Xin chúc mừng anh.
- Cám ơn anh!
Gray bắt chặt tay người thuỷ thủ trưởng, anh này bóp lại mạnh
đến nỗi Gray phải rút tay ra. Tiếp đó các thuỷ thủ lần lượt đi
qua trước mặt Gray, nh́n anh với cái nh́n ấm áp rụt rè, ấp úng
chúc mừng anh. Không ai ḥ hét, làm ồn - các thuỷ thủ cảm thấy
trong những câu nói ngắt quăng của thuyền trưởng một cái ǵ đó
không hoàn toàn b́nh thường. Pan-ten thở dài khoan khoái và vui
ra mặt - cảm giác nặng nề khó hiểu ban năy đă tan biến. Chỉ có
một anh thợ mộc trên tàu là tỏ ra không thích thú, anh ta uể oải
bắt tay Gray và cau có hỏi:
- Sao thuyền trưởng lại nghĩ ra chuyện như vậy?
- Th́ cũng giống như anh bổ ŕu xuống, thế thôi, - Gray nói.-
Xim-me này, anh dẫn dàn nhạc của anh lại đây xem nào.
Sim-me vỗ vào lưng từng người rồi đẩy đến trước mặt Gray. Tất cả
là bảy người ăn mặc rất lôi thôi.
- Đây, - Xim-me nói,- đây là anh thổi kèn tơ-rôm-bôn, không phải
thổi mà là gào thét như súng đại bác. Hai cậu trai trẻ không râu
này thổi kèn đồng, nghe họ thổi th́ chỉ muốn đi đánh nhau ngay.
Đây là người thổi coóc-nê-pit-tông, c̣n đây là cây vi- Ô-lông
thứ hai. Tất cả đều có khả năng hoà tấu rất ăn với tiếng đàn của
tôi. C̣n đây là nhân vật chủ chốt của dàn nhạc chúng tôi - anh
Phơ-rít chuyên đánh trống. Mấy anh đánh trống thường có vẻ mặt ủ
ê, nhưng anh Phơ-rít đây th́ bao giờ cũng gơ trống rất say sưa.
Trong tiếng trống của anh có cái ǵ đó cởi mở, thẳng thắn như
cây dùi gỗ của anh. Mọi việc như thế là được rồi chứ, thưa
thuyền trưởng?
- Tuyệt lắm, - Gray nói. - Tất cả các anh sẽ được thu xếp chỗ ở
trong khoang tàu, những chỗ đó lần này sẽ dùng để chở những thứ
“hàng” đặc biệt, đó là các điệu nhạc khác nhau từ a- đa-giô,
xkét- xô đến phoóc-tít-xi-mô. Thôi, cho giải tán. Pan-ten, anh
cho cởi dây neo ra, cho tàu đi thôi. Hai giờ sau tôi sẽ thay
phiên cho anh.
Hai giờ sau đó anh cũng không chú ư đến bởi v́ chúng cũng hoà
vào thứ âm nhạc nội tâm đang bám sát tâm trí anh như mạch đập
không ngừng trong huyết quản. Anh chỉ nghĩ về một điều, chỉ muốn
có một điều, chỉ hướng vào một đích. Là một người hành động, anh
tưởng tượng ra trước cả chuỗi sự việc sẽ xảy ra. Anh chỉ tiếc
rằng không thể điều khiển những sự việc đó một cách đơn giản,
nhanh chóng như điều khiển quân cờ. Vẻ bên ngoài b́nh thản của
anh không biểu lộ sự căng thẳng của t́nh cảm; tiếng âm vang của
nó khác nào tiếng chuông lớn gióng lên ở phía trên đầu, lan rất
nhanh khắp cơ thể anh như một tiếng rên làm nhức óc. Điều này
cuối cùng đă dẫn anh đến chỗ phải nhẩm đếm thầm:
“Một... hai... ba mươi... ”rồi “một ngàn”. Cách làm đó đă có tác
dụng; cuối cùng anh đă có thể nh́n vào mọi dự định một cách
khách quan. Lúc này anh hơi ngạc nhiên v́ anh không thể h́nh
dung được tâm hồn A-xôn, bởi ngay cả nói chuyện với cô, anh cũng
chưa có dịp. Anh đă đọc ở đâu đó rằng có thể hiểu được con
người, mặc dù không rơ lắm, bằng cách tưởng tượng ḿnh là người
ấy và bắt chước vẻ mặt của người ấy. Anh bắt đầu tạo cho đôi mắt
ḿnh một vẻ khác thường mà anh vốn không có, trên môi anh nở một
nụ cười kín đáo, dịu dàng dưới hàng ria mép, th́ anh bỗng sực
nhớ ra, cười phá lên rồi đi thay phiên cho Pan-ten.
Trời tối. Bẻ đứng cổ áo bluđông lên, Pan-ten đi đi lại lại quanh
chiếc la bàn và bảo người lái tàu: “ Sang trái một phần tư
rum-bơ, sang trái. Lại một phần tư rum-bơ nữa”. Con tàu “Bí mật”
giương nửa số buồm chạy xuôi theo chiều gió.
- Thưa thuyền trưởng, tôi rất mừng, - Pan-ten nói với Gray.
- Về chuyện ǵ kia ?
- Như anh thôi. Tôi đă hiểu mọi chuyện rồi. Đây này, trên cái
cầu chỉ huy này, - anh ta ranh mănh nháy mắt, ánh lửa trên tẩu
thuốc soi rơ nụ cười của anh ta.
- Nhưng mà này, - Gray bỗng đoán ra, - anh hiểu chuyện đó thế
nào?
- Đó là cách hay nhất để chở các thứ hàng buôn lậu, Pan-ten th́
thầm nói. - Buồm thế nào là tùy thuộc vào ư thích của mỗi thuyền
trưởng. Nhưng mà anh quả là có đầu óc tuyệt vời, Gray ạ!
- Ô, anh bạn Pan-ten đáng thương! - Thuyền trưởng nói, không
biết nên cười hay nên giận. - Anh đoán rất thông minh, nhưng
tiếc rằng chẳng có cơ sở nào ca?. Thôi, anh đi ngủ đi. Có thể
đoán chắc với anh rằng anh đă lầm. Tôi chỉ làm điều tôi vừa nói.
Anh để Pan-ten đi ngủ, kiểm tra lại hướng tàu đi rồi ngồi xuống.
Bây giờ th́ chúng ta tạm ngừng nói tới Gray v́ anh đang cần ở
lại một ḿnh.
Chương 6
A xôn c̣n lại một ḿnh
Lông-gren ở ngoài biển suốt
đêm. Ông không ngủ, không đánh cá, mà chỉ mặc cho buồm đưa đi vô
định. Ông lơ đăng nghe tiếng nước róc rách, nh́n bóng đêm, hóng
mát và suy nghĩ. Vào những giờ phút nặng nề của cuộc đời, không
ǵ giúp ông lấy lại tinh thần tốt hơn những lần đi ngao du một
ńnh như thế. Im lặng, chỉ có im lặng và vắng vẻ mới là những ǵ
ông cần, để cho những tiếng nói yếu ớt nhất và dễ lẫn lộn nhất
của nội tâm vang lên một cách dễ hiểu. Đêm hôm ấy, ông trầm ngâm
nghĩ về tương lai, về nỗi nghèo khổ, về A-xôn. Để con gái ở nhà
một ḿnh dù chỉ mấy ngày, ông cảm thấy rất khổ tâm. Hơn nữa ông
c̣n sợ làm sống lại nỗi đau cũ đă nguôi đi. Có thể khi đặt chân
lên tàu, ông sẽ lại h́nh dung rằng nơi ấy, ở làng Ca-péc-na, có
người bạn đời không bao giờ chết vẫn đang chờ ông. Rồi khi trở
về làng, ông sẽ lại đi tới nhà ḿnh với nỗi đau khổ của sự đợi
chờ tuyệt vọng. Không bao giờ Mê-ri c̣n bước ra ngoài cửa nữa.
Nhưng v́ để có tiền nuôi A-xôn, ông đành phải xử sự theo cảnh
ngộ.
Khi Lông-gren về, A-xôn c̣n chưa có mặt ở nhà. Những lần dạo
chơi sáng sớm của cô không làm ông lo lắng, tuy vậy lần này ông
vẫn thấy nóng ruột khi chờ con. Ông đi đi lại lại trong nhà và
khi quay lại, ông bất ngờ trông thấy ngay A-xôn nhẹ nhàng bước
nhanh vào nhà. Cô gái im lặng đứng trước Lông-gren làm ông gần
như sợ v́ ánh mắt lộ vẻ xúc động. Tưởng chừng như hiện lên khuôn
mặt thứ hai của cô, khuôn mặt thật sự của một người mà chỉ có
đôi mắt là nói lên tất ca?. Cô gái im lặng nh́n vào khuôn mặt
Lông-gren một cách khó hiểu, đến nỗi ông phải hỏi ngay:
- Con ốm à?
Cô gái không trả lời ngay. Cuối cùng khi ư nghĩa của câu hỏi
nhập vào tâm trí cô, cô mới sực tỉnh, như cánh hoa bị bàn tay
chạm vào; rồi cô bật cười gịn tan trong niềm hân hoan êm ái. Cô
thấy cần phải nói một điều ǵ, nhưng cũng như mọi khi, không cần
phải nghĩ ngợi xem nói cái ǵ, cô trả lời bố:
- Không, con khoẻ bố ạ... Sao bố lại nh́n con thế? Con vui lắm.
Quả thật là con rất vui v́ hôm nay trời rất đẹp. Bố đă nghĩ ra
chuyện ǵ thế? Nh́n nét mặt bố, con cũng biết là bố vừa nghĩ ra
chuyện ǵ rồi.
- Bố có nghĩ ra điều ǵ, - Lông-gren nói và bảo con gái ngồi
xuống, - th́ bố biết là con cũng sẽ hiểu. Chẳng có ǵ mà ăn nữa
con ạ. Bố không xuống làm dưới tàu chạy đường dài nữa đâu, bố sẽ
xin xuống làm ở tàu đưa thư chạy trên tuyến Li-xơ Kát-xét thôi.
- Vâng, - cô gái lơ đăng nói, cố bắt vào mạch suy nghĩ của bố,
nhưng rồi cô sợ hăi thấy ḿnh không sao ḱm được niềm vui. - Thế
th́ dở lắm. Thế th́ con sẽ buồn đấy. Bố về nhanh lên nhé. - Cô
gái nói vậy và một nụ cười nén được làm cho cô tươi lên. - Vâng,
bố về nhanh lên, con đợi.
- A-xôn! - Lông-gren nói, hai tay áp má con gái, quay mặt con về
phía ḿnh. - Con nói thật đi, chuyện ǵ đă xảy ra với con vậy?
Cô gái cảm thấy cần phải xua tan mối lo của bố, cô ḱm niềm hân
hoan, làm ra vẻ chăm chú một cách nghiêm trang, duy ánh mắt vẫn
sáng lên một sức sống mới.
- Bố lạ thật đấy, - cô nói, - hoàn toàn không có ǵ đâu. Con đi
lượm hạt dẻ mà.
Nếu không mải suy nghĩ, chắc hẳn Lông-gren đă có thể không tin
hoàn toàn vào điều đó. Hai bố con bắt đầu bàn tính tỉ mỉ. Người
thuỷ thủ bảo con gái sắp xếp túi cho ông, kiểm kê lại các thứ
cần thiết, rồi dặn ḍ con vài điều:
- Chừng mười hôm nữa bố sẽ về. Con cất kỹ súng của bố, đừng bỏ
nhà đi đâu. Nếu có kẻ nào định gây chuyện với con th́ con hăy
nói với nó rằng: ông Lông-gren sắp về. Đừng nghĩ ngợi và lo lắng
ǵ cho bố ca?. Không thể có chuyện ǵ xấu xảy ra đâu.
Sau đó ông ăn qua loa, hôn con gái rồi vắt túi qua vai bước ra
khỏi nhà đi lên thị trấn. A-xôn nh́n theo ông cho đến khi ông đi
khuất sau chỗ đường ṿng. Cô gái quay vào nhà. Ở nhà c̣n nhiều
việc phải làm, nhưng A-xôn không nhớ ǵ đến nữa. Cô đưa mắt nh́n
quanh, hơi ngạc nhiên như cô là người xa lạ với căn nhà này,
ngôi nhà đă gắn bó với cô từ thưở nhỏ, tưởng chừng cô vẫn luôn
luôn mang nó trong ḷng. Nhưng giờ đây căn nhà đó tựa như quê
hương thân thiết mà sau nhiều năm sống một cuộc đời khác cô lại
về thăm. Cô tự thấy có cái ǵ không hay, không ổn trong cảm giác
vừa rồi. Cô ngồi xuống bên chiếc bàn nơi trước đây Lông- Gren
vẫn thường làm đồ chơi. Cô thử gắn bánh lái vào đuôi tàu. Nh́n
những con tàu đó, A-xôn bỗng thấy chúng to như thật, những ǵ
xảy ra sáng nay lại làm cô xúc động, chiếc nhẫn vàng như to dần
lên bẳng cả khối mặt trời bay qua biển và đến bên chân cô.
Đứng ngồi không yên, A-xôn bước ra khỏi nhà và đi lên thị trấn
Li-xơ. Cô hoàn toàn chẳng có việc ǵ phải làm trên đó, cô không
biết đi lên đó làm ǵ, nhưng không đi không đành. Trên đường đi,
cô gặp một người đi đường hỏi thăm về một nơi nào đó, cô chỉ dẫn
tỉ mỉ cho người ấy rồi sau đây quên luôn.
Cô đi qua suốt dọc con đường dài mà không hay biết, tựa hồ cô
mang theo một con chim nào đó thu hút toàn bộ sự chăm sóc dịu
dàng của cô. Ở thị trấn, tiếng ồn ào xung quanh có làm cô xao
lăng đôi chút, nhưng không c̣n chế ngự được cô như trước đây nó
đă từng doa. dẫm, lấn át, làm cho cô trở nên nhút nhát, ít nói.
Giờ đây cô đương đầu với nó. Cô chậm răi đi qua một đường phố
h́nh vành đai, bước qua những bóng cây xanh sẫm, tin tưởng và
thanh thản nh́n gương mặt những người đi đường. Chân cô bước
đều, ḷng đầy tự tin. Những người ưa quan sát, vào ngày hôm đó,
có thể vài lần trông thấy một cô gái, ánh mắt khác thường, đi
lẫn giữa đám đông với vẻ mặt trầm tư. Đến quảng trường, cô đưa
tay xoè ra hứng những tia nước từ ṿi phun tuôn lên. Sau đó, cô
ngồi xuống nghỉ một lúc rồi quay trở về làng trên con đường
xuyên qua cánh rừng. Trên đường về, cô cảm thấy ḷng ḿnh nhẹ
nhơm, thanh thản, b́nh yên, hệt như con sông về đêm, cuối cùng
đă tránh được những tia nắng mặt trời chói chang để được lặng lẽ
trôi trong bóng tối êm đềm. Khi về đến gần làng, cô trông thấy
ông già đốt than, người đă được nghe cô nói rằng chiếc giỏ của
ông sẽ nở hoa. Ông đang đứng cạnh chiếc xe ngựa cùng hai người
khác, vẻ mệt mỏi, mặt mũi dính than lem luốc. A-xôn mừng rỡ.
- Chào bác Phi-líp, -cô gái nói, - bác làm ǵ ở đây thế?
- Cái bánh xe nó bị trật ra, bác đă chữa được rồi, bây giờ th́
ngồi hút ít thuốc, tán gẫu với hai anh bạn trẻ này. Cháu đi đâu
về thế?
A-xôn không trả lời.
- Bác biết không, bác Phi-líp, - cô gái nói, - cháu rất quư bác
nên cháu mới nói cho một ḿnh bác biết điều này nhé. Cháu sắp đi
khỏi đây rồi, chắc là đi luôn bác ạ. Bác đừng nói lại với ai
nhé.
- Cháu muốn đi khỏi đây sao? Cháu định đi đâu? - Ông thợ đốt
than ngạc nhiên, miệng há to, v́ thế mà bộ râu ông trông như dài
hơn.
- Cháu cũng không biết nữa. - Cô chậm răi đưa mắt nh́n khoảng
rừng trống bên cây du, nơi chiếc xe ngựa đỗ, những đám cỏ xanh
dưới ánh nắng chiều hồng nhạt, nh́n những người thợ đốt than đen
sạm đang im lặng, rồi nói thêm: - Tất cả những điều này cháu đều
chưa rơ. Cháu không hề biết ngày nào, giờ nào, thậm chí đi đâu
cháu cũng không biết. Cháu không thể nói ǵ hơn. V́ vậy, đề
pḥng nhỡ không gặp lại được bác, cháu xin chào bác trước nhé.
Bác thường cho cháu đi nhờ xe.
Cô gái cầm lấy bàn tay to đen của bác Phi-líp, khẽ đung đưa.
Gương mặt người thợ già thoáng hiện nụ cười. Cô gái gật đầu,
quay người rồi đi. Cô mất hút nhanh đến nỗi Phi- líp và hai anh
bạn trẻ không kịp quay đầu nh́n.
- Lạ thật, - người thợ đốt than nói, - thật khó mà hiểu được cô
gái. Hôm nay không biết có chuyện ǵ đă xảy ra với cô ta.
- Chắc thế, - người thứ hai phụ hoa. theo, - không ra báo tin,
không ra thuyết phục. Nhưng mà chẳng phải chuyện của chúng ta.
- Phải đấy, đâu phải chuyện của ta, - người thứ ba thở dài nói.
Sau đó cả ba người ngồi lên xe ngựa. Chiếc xe lăn bánh cách cách
trên con đường lổn nhổn những đá, khuất dần trong đám bụi.
Chương 7
Cánh buồm đỏ thắm
Một buổi sớm mai. Sương mờ
mờ trắng đục bao phủ khắp khu rừng thấp thoáng những h́nh thù kỳ
dị. Một người thợ săn vừa rời đống lửa của ḿnh đi dọc theo bờ
sông. Qua những hàng cây, khoảng trời trên sông lộ ra thoáng
đăng. Nhưng người thợ săn cần cù không đi về phía ấy mà lần theo
chân con gấu vừa đi về phía núi.
Bỗng một âm thanh bất ngờ vút qua đám cây cối, đột ngột như một
cuộc rượt đuổi náo động, đó là tiếng kèn cơ-la- ri-nét cất lên.
Người nhạc công bước ra boong ràu, thổi một điệu nhạc buồn buồn,
lắp đi lắp lại. Tiếng kèn run rẩy nghe như giọng ai đang cố giấu
nỗi niềm trắc ẩn. Tiếng kèn nghe mạnh hơn và bỗng chuyển sang âm
điệu tươi vui như thoáng nở nụ cười rồi im bặt. Tiếng vọng xa xa
mơ hồ lặp lại âm điệu ấy.
Người thợ săn nhận thấy dấu vết một cành cây găy và đi về chỗ có
nước. Sương vẫn chưa tan, trong sương mù ẩn hiện bóng h́nh một
can tàu lớn đang từ từ rẽ vào cửa sông. Những lá buồm cuốn đă
được mở rộng, buông diềm, căng ra, che lấp những cột buồm như
những tấm lá chắn bất lực có nhiều nếp gấp to. Có tiếng người
nói và tiếng bước chân đi lạ. Làn gió trên bờ uể oải thổi vào
những cánh buồm. Cuối cùng hơi ấm của mặt trời đă có tác dụng.
Sức gió tăng lên làm tan sương mù, gió thổi căng phồng những
cánh buồm đỏ thắm. ánh hồng lung linh trên nền trắng của cột
buồm và dây dợ. Tất cả đều màu trắng, trừ những cánh buồm đang
căng ra là màu đỏ, màu của niềm vui sâu sắc.
Người thợ săn đứng trên bờ giụi mắt măi cho đến khi tin rằng
ḿnh đă không nh́n lầm. Con tàu đă khuất sau quăng sông uốn khúc
mà anh ta vẫn đứng ngây ra nh́n theo. Một lúc sau, anh ta khẽ
nhún vai, rồi tiếp tục lần theo vết chân gấu.
Khi contàu Bí mật đang xuôi theo ḍng sông, Gray tự tay ḿnh cầm
bánh lái, không để ai khác làm việc đó v́ anh sợ tàu mắc phải
những băi cát ngầm. Pan-ten ngồi bên cạnh, anh vận chiếc áo dạ
mới, đội chiếc mũ nới, cạo râu nhẵn nhụi, vẻ mặt đăm chiêu. Anh
vẫn chẳng thấy có điều ǵ liên quan giữa mục đích thật sự của
Gray và những cánh buồm đỏ thắm.
- Bây giờ, - Gray nói, - khi cánh buồm của tôi đang rực đỏ, gió
thổi khoan thai, ḷng tôi tràn ngập một niềm vui c̣n lớn hơn cả
nỗi mừng của chú voi trông thấy người ta đem thức ăn tới, tôi
mới cố gắng giải thích cho anh hiểu những ư nghĩ của tôi, như
lúc c̣n ở Li-xơ tôi đă hứa. Anh nên lưu ư rằng tôi không hề coi
anh là ngu đần hay ương ngạnh, không, anh là một thuỷ thủ mẫu
mực. Điều đó quư lắm. Nhưng cũng như phần lớn mọi người, anh đă
theo những chân lư giản đơn qua lớp kính dày đặc của cuộc đời,
chúng kêu to lên mà các anh không nghe thấy. Tôi chỉ làm một
việc đang tồn tại như ư niệm cổ xưa về cái đẹp hăo huyền, một
việc thật ra có thể thực hiện được dễ dàng như một cuộc dạo chơi
ngoài thành phố. Lát nữa anh sẽ nh́n thấy một người con gái,
người ấy không thể không gặp gỡ bạn đời của ḿnh một cách nào
khác ngoài cách mà anh đang nh́n thấy.
Anh giải thích ngắn gọn cho Pan-ten nghe điều mà chúng ta đều
biết rơ, rồi kết thúc bằng những lời thế này:
- Anh thấy đấy, ở đây số phận, ư chí, tính t́nh của con người đă
gặp gỡ hoà hợp như thế nào. Tôi đang đến với người con gái chỉ
chờ đợi tôi, c̣n tôi cũng không muốn một ai khác ngoài cô ấy, có
lẽ chính v́ nhờ cô ấy mà tôi đă hiểu được một chân lư giản đơn.
Chân lư đó là cần phải tạo ra những điều kỳ diệu bằng chính bàn
tay của ḿnh. Nếu đối với một người nào đó, kiếm được tiền là
quư nhất, th́ có thể dễ dàng cho anh ta đồng tiền. Nhưng nếu khi
tâm hồn con người ấp ủ hạt giống của một cái cây nồng thắm là sự
diệu kỳ, th́ hăy tạo cho anh ta điều đó, nếu ta có thể làm được.
Khi đó cả anh ta và cả ta cũng sẽ có một tâm hồn mới. Khi người
cai ngục tự tay ḿnh thả tù nhân, khi một nhà tỉ phú tặng cho
viên thư kư một toà biệt thự, một cô đào hát và một két bạc, khi
một kỵ sĩ ḱm con ngựa đua của ḿnh lại để chờ con ngựa khác
không gặp may th́ lúc đó mọi người đều thấy đấy là chuyện tốt
lành và vô cùng kỳ lạ. Nhưng c̣n có những điều không kém phần kỳ
lạ hơn: đó là nụ cười, niềm vui, ḷng độ lượng và có thể chỉ là
một lời cần thiết được nói đúng lúc. Có được cái đó có nghĩa là
có tất ca?. Về phần tôi, th́ buổi đầu tiên hôm nay A-xôn và tôi
nhận ra nhau sẽ măi măi in trong tâm trí tôi với sắc màu của
những cánh buồm đỏ thắm, những cánh buồm được tạo ra từ đáy sâu
của một trái tim đă hiểu thế nào là t́nh yêu. Anh hiểu tôi rồi
chứ?
- Vâng, thưa thuyền trưởng, tôi đă hiểu, - Pan-ten nói nhỏ, lấy
chiếc khăn tay gấp cẩn thận ra lau bộ ria. - Tôi hiểu tất cả
rồi. Anh đă làm tôi xúc động. Tôi đi xuống khoang xin lỗi cậu
Ních đây, hôm qua tôi vừa mắng cậu ta v́ cậu ấy đánh đổ xô nước.
Tôi sẽ cho cậu ấy ít thuốc lá của tôi, cậu ta hết thuốc hút rồi.
Gray hơi ngạc nhiên v́ kết quả thiết thực chóng vánh của những
lời ḿnh vừa nói, anh chưa kịp nói ǵ thêm th́ Pan-ten đă nện
gót xuống cầu thang. Ở đó, thoáng nghe tiếng anh thở dài. Gray
ngẩng nh́n lên cao. Phía trên đầu anh, những cánh buồm đỏ thắm
đang lặng lẽ đón gió, các đường chỉ bắt ánh mặt trời lung linh
như khói màu hồng. Con tàu Bí mật đă ra đến biển, mỗi lúc một xa
bờ hơn. Trong ḷng anh không gợn chút hồ nghi, lo âu, tâm hồn
anh lúc này thanh thản, yên b́nh như cánh buồm lướt tới đích
diệu kỳ, tràn đầy những ư nghĩ vượt trước cả lời nói.
Gần đến trưa, từ phía chân trời hiện lên làn khói của một chiếc
tàu tuần dương. Con tàu quân sự đổi hướng đi và cách chừng nửa
dặm th́ cho phát lệnh: “Dừng lại!”.
- Các anh em, - Gray nói với thuỷ thủ, - họ không bắn chúng ḿnh
đâu, đường có sợ, họ chỉ không tin vào mắt ḿnh đó thôi.
Anh ra lệnh cho tàu ngừng chạy. Pan-ten gào lên như đang có đám
cháy để cho gió không thổi căng buồm. Con tàu dừng lại. Vào lúc
ấy, một chiếc xuồng máy tách ra khỏi tàu tuần dương. Ngồi trên
xuồng là mấy thuỷ thủ cùng với một viên trung úy đeo găng tay
trắng. Viên trung úy bước lên boong tàu Bí mật, ngạc nhiên nh́n
quanh rồi cùng Gray đi vào buồng thuyền trưởng. Khoảng một giờ
sau, anh ta cáo từ, xuống xuồng ra về, vẫu vẫy tay, miệng cười
tươi như vừa được thăng chức. Có lẽ lần này Gray c̣n gây được
tác động mạnh mẽ hơn là với chàng Pan-ten chất phác, bởi v́ lần
này chiếc tàu tuần dương ấy đă đi chậm lại và bắn một loạt đại
bác chào mừng, những đụn khói đen từ ṇng súng bốc lên cao rồi
toả dần ra trên mặt nước yên lặng. Suốt ngày hôn đó, không khí
trên tàu, từ pḥng khách đến khoang máy, mọi người đều bàn tán
về câu chuyện vừa gặp, về t́nh yêu. Người lính gác kho thuỷ lôi
hỏi một thuỷ thủ đi ngang qua:
- Này, Tôm, cậu lấy vợ thế nào?
- Tớ túm lấy cô ta khi cô ta định nhảy qua của sổ tránh tớ. -
Tôm đáp và kiêu hănh xoắn ria mép.
Con tàu Bí mật lênh đênh ngoài biển khơi một lúc, đến khoảng
trưa th́ đất liền đă hiện ra xa xa. Gray cầm ống nḥm nh́n về
phía làng Ca-péc-na. Nếu không vướng các mái nhà, chắc anh đă
nh́n thấy A-xôn đang ngồi sau khung cửa sổ đọc sách. Cô ngồi đọc
sách, trên trang giấy có con cánh cam nhỏ ḅ đi ḅ lại với vẻ
như đấy là nhà của nó. Đă hai lần A-xôn thổi nó bay ra bệ cửa
sổ, nhưng rồi nó lại bay đến như định nói điều ǵ. Với vẻ tin
cậy, thoải mái, lần này nó đậu ngay bên ngón tay cô gái đang cầm
vào mép trang sách, ở đây nó dừng lại ở chữ “nh́n ḱa”, nó lại
sợ bị hất đi lần nữa. Và quả thật, suưt nữa th́ nó khó tránh
khỏi xuống đất và A-xôn đă kêu lên: “Lại mày hả, cánh cam!... ”-
A-xôn vừa định hất nó xuống th́ t́nh cờ cô ngửng đầu lên và nh́n
thấy đằng sau mái nhà là mặt biển khơi xanh biếc với h́nh một
con tàu trắng mang những cánh buồm đỏ thắm.
Cô gái rùng ḿnh, ngả đầu ra phía sau, lặng đi. Liền đó, cô đứng
bật dậy, đầu óc quay cuồng, tim dường như ngừng đập, những giọt
lệ xúc động kinh hoàng trào ra trên khoé mắt. Con tàu Bí mật lúc
này đang vượt qua doi đất nhô ra ngoài biển, áp mạn trái vào bờ.
Tiếng nhạc từ trên boong tàu nhẹ nhàng lan toả xuống mặt biển
xanh rờn. Dưới ánh hồng của cánh buồm đỏ thắm, tiếng nhạc du
dương ngân nga theo điệu một bài ca quen thiộc: “Cạn chén đi,
cạn chén đi các bạn, chúng ta mừng cho t́nh yêu... ” Bài ca b́nh
dị, hân hoan, bộc lộ niềm xúc động mạnh mẽ.
Không nhớ rằng ḿnh đă ra khỏi nhà thế nào, A-xôn chạy về phía
biển, như được ngọn gió phóng túng nâng cô lên. Đến chỗ ngoặt cô
dừng lại, gần như kiệt sức, chân khuỵu xuống, hơi thở đứt quăng,
cô giậm chân chạy tiếp. Khi th́ một mái nhà, khi th́ bờ rào che
khuất cánh buồm đỏ thắm. Những lúc đó A-xôn sợ con tàu ấy biến
mất đi như một ảo ảnh, cô cố chạy nhanh qua vật che và lại trông
thấy con tàu. Cô dừng lại, thở phào nhẹ nhơm.
Vào lúc ấy, ở làng Ca-péc-na đă xảy ra cảnh tượng khác thường,
mọi người kinh ngạc, tất tưởi, nhốn nháo hết như trong làng vừa
có trận động đất. Chưa bao giờ có chiếc tàu lớn như vậy đi vào
bờ biển làng này. Con tàu lại mang chính cánh buồm mà lâu nay
mọi người trong làng vẫn nhạo báng. Bây giờ th́ những cánh buồm
đỏ rực lên như một sự vật hiển nhiên, bác bỏ mọi quy luật của
cuộc sống và lẽ phải. Đàn ông, đàn bà, trẻ con vội vă đỏ xô ra
bờ biển. Dân làng gọi nhau í ới, va phải nhau, ngă dúi dụi, ḥ
la ầm ĩ. Một lúc sau, sát bên bờ nước đă tụ tập cả một đám đông.
Và A-xôn xăm xăm chạy đến chỗ ấy.
Khi cô gái chưa đến, mọi người đua nhau nhắc đến tên cô với vẻ
vừa lo âu, nôn nóng, vừa sợ hăi. Đàn ông nói nhiều hơn, cánh đàn
bà chỉ x́ xào bàn tán ra vẻ ghen tị. Lúc A-xôn vừa xuất hiện,
mọi người đều im bặt, sợ hăi tránh cô, khiến cô chỉ c̣n lại một
ḿnh giữa nơi hoang vắng của băi cát nóng bỏng. Cô bối rối, e
thẹn, hạnh phúc, khuôn mặt hồng lên không kém ǵ cánh buồm kỳ
diệu của cô , hai tay bất lực đưa vê phía con tàu lớn.
Một con thuyền tách ra khỏi tàu, những người chèo thuyền trông
đến vạm vỡ rám nắng. Đứng giứa thuyền là chàng trai mà giờ đây
cô mơ hồ cảm thấy như đă gặp từ thuở thơ ấu. Chàng trai mỉm cười
nh́n cô, nụ cười thôi thúc và làm ấm ḷng người. Trăm ngàn nỗi
sợ hăi chợt đến với cô. Cô sợ có chuyện nhầm lẫn hay nhỡ có điều
bí ẩn cản trở. Cô chạy xuống làn nước ấm áp, sóng nhẹ vỗ đung
đưa, và kêu lên:
- Em ở đây, em ở đây! Em đây!
Đúng lúc ấy, Xim-me cầm đàn khoát tay ra hiệu. Cả dàn nhạc cùng
hoà theo bài ca ban năy, nhưng lần này nghe mạnh hơn, nghiêm
trang hơn. Mây bay, sóng vỗ, ánh mặt trời lấp loáng trên mặt
nước, ḷng tràn ngập xúc động, cô gái hầu như không c̣n phân
biệt được cái ǵ đang chuyển động: bản thân ḿnh, con tàu hay
chiếc thuyền - tất cả đều quay cuồng, chao đảo.
Nhưng tiếng mái chèo khoả nước đă ngay bên cô, cô ngẩng đầu lên.
Gray cúi xuống, cô với tay bám vào người anh. A-xôn hơi lim dim
mắt, rồi liền sau đó cô mở to mắt, mỉm cười nh́n gương mặt rạng
rỡ của Gray, vừa thở gấp vừa nói:
- Hoàn toàn giống như em tưởng tượng.
- Em cũng thế, em của anh! - Gray nhấc bổng cô gái bị ướt đẫm
lên thuyền và nói. - Thế là anh đă đến. Em có nhận ra anh không?
Cô gái khẽ gật đầu, hai bàn tay đặt vào eo lưng anh, mắt lim
dim, ḷng rộn ràng, náo nức. Hạnh phúc tràn ngập trái tim cô.
Khi cô lại mở mắt ra th́ từ con thuyền đang rập ŕnh trên sóng
đến con tàu Bí mật đang quay mũi lái - tất cả đều là một giấc
mơ, trong đó ánh mặt trời và mặt nước quấn quít đùa giỡn bên
nhâu. Cô không c̣n nhớ ḿnh đă được Gray d́u lên cầu thang như
thế nào. Boong tàu trải thảm, ánh buồm đỏ thắm hắt xuống, trông
như một góc vườn thượng uyển. Một lát sau, cô thấy ḿnh đứng
trong căn pḥng thuyền trưởng trang hoàng lộng lẫy.
Từ trên boong tàu, tiếng nhạc lôi cuốn ḷng người lại vang lên.
A-xôn lại nhắm mắt, sợ rằng tất cả sẽ biến mất nếu cô nh́n. Gray
cầm lấy tay cô gái, và cô tin cậy úp gương mặt giàn giụa nước
mắt vào ngực người bạn đời đă xuất hiện một cách thần kỳ như
vậy. Sững sờ xúc động bởi cái giây phút khó tả và vô cùng quư
giá đă đến, cái giây phút mà không ai có được, Gray mỉm cười
gượng nhẹ nâng cằm cô gái lên. Đây là khuôn mặt mà anh đă mơ ước
bao lâu. Cuối cùng, đôi mắt cô gái lại mở to. Trong ánh mắt cô
có tất cả những ǵ tốt đẹp nhất cảu con người.
- Anh cho bố em cùng đi với chúng ḿnh chứ?- cô nói.
- Phải rồi. - Gray hôn cô thắm thiết sau câu trả lời rắn chắc
“phải rồi” khiến cô bật cười.
Bây giờ chúng ta hăy tránh xa họ v́ biết rằng họ cần ở một ḿnh
bên nhau. Nhiều lời bằng nhiều thứ tiếng đă nói về những người
yêu nhau, nhưng không bao giờ có thể truyền đạt được hết những
ǵ họ đă nói vói nhau vào buổi đầu gặp gỡ ấy.
Cùng lúc ấy, trên boong tàu, dưới chân cột buồm, bên cạnh chiếc
thùng gỗ nham nhở đă vẹt cả đáy, trong chứa thứ rượu trăm năm
tuyệt ngon, tất cả thuỷ thủ đang chờ đợi thuyền trưởng của ḿnh.
át-vút đứng, Pan-ten th́ ngồi một cách oai vệ, vẻ mặt tươi hơn
hớn như vừa được tái sinh. Gray bước lên boong tàu, ra hiệu cho
dàn nhạc nổi kèn trống. Anh bỏ mũ ra và là người đầu tiên cầm
cấy chiếc cốc nhiều cạnh múc đầy thứ rượu nho thiêng liêng.
- Nào, các bạn... - anh uống một hơi cạn cốc rượu, đặt cốc xuống
và nói, - Bây giờ th́ chúng ta uống thôi, tất cả đều uống, ai
không uống, người ấy là kẻ thù của tôi.
Anh không phải nhắc lại lần thứ hai câu nói ấy. Trong lúc con
tàu Bí mật dăng hết buồm lướt nhanh ra biển khơi, để làng
Ca-péc-na măi măi kinh hoàng lại đằng sau, các thuỷ thủ vẫn c̣n
chen chúc quanh thùng rượu c̣n quá cái cảnh vẫn thường diễn ra
trong những ngày hội lớn.
- Thế nào, cậu có thấy thích không hở Lê-chi-cả - Gray hỏi?
- Thưa thuyền trưởng, - Lê-chi-ca vừa nói vừa t́m chữ, - tôi
cũng không biết tôi có thích không, nhưng quả thật ấn tượng của
tôi cần phải nghĩ kỹ mới nói được. Tổ ong và vườn hoa!
- Anh nói ǵ vậy?
- Thưa thuyền trưởng, tôi muốn nói rằng trong miệng tôi như có
ai đặt mật ong và hoa vào. Chúc thuyền trưởng hạnh phúc. Và xin
chúc mọi điều tốt lành cho cô gái của thuyền trưởng, thứ “hàng
tuyệt vời” mà chúng ta đă được chở, phần thưởng cao nhất của con
tàu Bí mật này.
Hôm sau, khi một ngày mới lại bắt đầu, con tàu đă ở cách xa làng
Ca-péc-na. Nhiều thuỷ thủ ngủ ngay trên boong tàu sau khi uống
thứ rượu tuyệt vời của Gray. Chỉ c̣n người lái tàu và trực ban
là tỉnh táo. Xim-me đă ngà ngà say, ngồi ôm cây đàn vi-
Ô-lông-xen ở đằng lái, vẻ mặt trầm ngâm. Anh nhẹ nhàng kéo mă vĩ
làm ngân lên điệu nhạc diệu kỳ như không phải ở cơi trần này, và
anh nghĩ về hạnh phúc...
Alexander Grin (1920-1921)
Hết
|