Biết Tỏ Cùng Ai    -   Quỳnh Dao Pages Previous  1  2  3  4  Next   
Chương 13

Đến bữa điểm tâm, Nhược Trần vẫn không thấy xuống lầu dùng cơm, ông Nghị bảo bà Lư lên gọi, một lúc bà Lư trở xuống nói.
- Cậu Ba nói không ăn, để cậu ngủ một chút.
Ông Nghị chau mày liếc nhanh về phía Vi.
Vũ Vi đỏ mặt bất giác. Tại sao ông Nghị lại hỏi ta. Nàng giả vờ nhún vai, lánh tia nh́n ông Nghị.

- Có lẽ tại gấc mơ xuân "không biết sáng đấy"
- Hừ.
Ông Nghị hừ nhẹ.
- C̣n trẻ mang tật ngủ trưa là không khá ông quản lư đợi nó ở hăng mà nó cũng không màng. Ông cầm đũa lên và lại quay sang Vi:
- Hồi tối cô về khuya lắm phải không?
Vũ vi bối rối:
- Vâng....
- Vẫn là.... Đi chơi với bác sĩ Ngô chứ?
Cái ǵ nữa đây trời! Vũ Vi châu mày, nhưng lấy lại b́nh tỉnh thật nhanh.
- Vâng chúng tôi đi nhảy ở vũ trường Hoa quốc tế đến hơn hai giờ khuya mới về.
- Thế à?
Ông Nghị hỏi. Vũ Vi cầm đũa lên bất giác ngáp dài, cái ngáp của nàng không qua được mắt ông Nghị.
- Mấy nguời trẻ ở nhà nầy gần như chẳng bằng.
Suốt đêm qua tôi có ngủ được chút nào đâu? Vũ Vi muốn căi lại nhưng thôi. Nàng nâng chén cơm lên mà hồn bỏ tận đâu đâu...
- Cô muốn gắp ǵ trong chén nước chấm đó?
Tiếng ông Nghị đánh thức, Vi bối rối đỏ mặt.
- Lưu ư một tí nhé cô Vi, đừng đưa cơm vô mũi ngộp thở lắm đấy.
Lời khôi hài của ông Nghị càng khiến Vi thẹn thùng. Một buổi điểm tâm đơn giản rồi cũng trôi qua. Vũ Vi vẫn ở trong trạng thái ngơ ngẩn nàng không hiểu ḿnh sẽ tỏ thái độ thế nào lúc gặp Nhược Trần khi câu chuyện tối qua đă xảy ra. Giả vờ như chẳng có chuyện ǵ ư? Hay lạnh lùng? Tại sao ta lại phải trốn tránh hắn? Vi cứ quay cuồng với bao ư nghĩ.
10 giờ hơn, bác sĩ Hoàng đến, sau khi chuẩn mạch cho ông Nghị xong, ông có vẻ hài ḷng.
- Khá lắm cứ tiếp tục dùng thuốc như cũ.
Chợt bà Lư trên lầu chạy xuống.
- Bác sĩ, bác sĩ làm ơn khám bệnh luôn cho cậu Ba tôi đi!
Lời bà Lư khiến Vi giật ḿnh, trong khi ông Nghị quay nhanh sang.
- Nó thế nào đấy?
- Dạ đang sốt.
À th́ ra hắn ngă bệnh! Vũ Vi cắn nhẹ môi. Cũng người bằng xương bằng thịt như ai mà chẳng biết giữ, dầm mưa suốt đêm làm ǵ chẳng ngă bệnh? Đúng là điên!
- Cô Vi!
Tiếng bác sĩ Hoàng đánh thức Vi:
- Cô cùng tôi lên trên ấy xem.
- Dạ... dạ...
Vi bối rối, bác sĩ Hoàng ngạc nhiên.
- Sao thế?
- Dạ không sao cả.
Vi hấp tấp đáp:
- Thôi đi bác sĩ.
Ông Nghị có vẻ lo lắng định đứng dậy, bác sĩ Hoàng khuyên.
- Tốt nhất ông ở đây. Cơ thể ông yếu lắm coi chừng bị truyền nhiễm th́ mệt.
- Chắc không có ǵ đâu.
Ông Nghị nói:
- Cao lắm là cảm mạo cộng thêm một chút tâm bệnh thôi.
Vũ Vi có vẻ lúng túng, nàng nghi ngờ không hiểu ông Nghị có thấy chuyện xảy ra đêm qua không. Khi bước vào pḥng Trần, họ nh́n thấy gả thanh niên nằm yên trên giường, hai mắt mở to. Vừa nghe tiếng động, Trần đă quay lại khoải tay.
- Bác sĩ tôi không sao cả, tôi không bệnh hoạn ǵ hêt, đừng nghe lời nói nhảm của bà Lư.
Bác sĩ Hoàng cười.
- Th́ để tôi lấy thử nhiệt độ xem.
Vũ Vi mang nhiệt kế đă khử trùng đưa cho Trần. Đôi mắt chàng có một chút tư lự. Phiền muộn gián chặt nàng, khiến Vi bối rối, và... Trần đă mở miệng ngậm lấy nhiệt kế, tay chàng mạch đập nhanh và không đều, nàng chau mày quay sang bác sĩ Hoàng.
- Một trăm lẽ tám nhịp, bác sĩ ạ?
Bác sĩ Hoàng gật đầu. Vi gắp ống thủy ra.
Ồ! 39 độ rưỡi, thế mà Trần vẫn bướng là không hề bệnh. Trao ống đo thân nhiệt lại cho bác sĩ Hoàng. Bác sĩ Hoàng vừa liếc qua đă vội rút ống nghe ra đặt lên ngực Trần, nhưng Trần bướng.
- Tôi chẳng có bệnh ǵ cả, nếu có chẳng qua chỉ là biến ứng tạm thời thôi, quí vị
đừng quan trọng hóa như vậy.
Bác sĩ Hoàng tảng lờ như không nghe, cứ tiếp tục công việc rồi ông vẫy tay gọi Vi ra cửa.
- Hắn bị cảm nặng lắm đấy, nếu không điều trị đúng có thể đưa đến biến chứng sưng phổi, mệt.
Ông lấy toa kê mấy món thuốc đưa cho Vi.
- Món đầu chích thịt nhé, hai món kia thuớc uống, ngày bốn lần, nếu mai mà vẫn chưa bớt sốt, cô điện thoại ngay cho tôi.
Bác sĩ Hoàng về xong, ông Nghị bảo ông Triệu đi mua thuốc ngay, rồi quay sang Vi nói.
- Cô làm ơn chăm sóc nó hộ tôi nhé!
Vũ Vi bối rối nh́n ông chủ nhà. Nàng không hiểu ông ấy muốn nói ǵ. Một sự chăm sóc đơn thuần hay là... Vi lắc đầu xua đuổi những h́nh ảnh thoáng hiện trong óc. Chú ư! Thôi nhé! Vi tự nhủ.
Thuốc mua xong, Vũ Vi mang ngay lên pḥng Trần, vừa trông thấy nàng anh chàng đă tỏ ra khó chịu.
- Lại cô nữa! Cô vào pḥng tôi không sợ bị mất danh giá sao không lẽ một đứa hoang tàng như tôi lại có diễm phúc như thế này à?
Vũ Vi cố nhẫn nhịn, yên lặng bơm thuốc vào ống, nh́n gă con trai trước mặt.
- Tôi là y tá, nhiệm vụ của tôi là chăm sóc cho con bệnh, cha anh mượn tôi giúp anh, làm ơn để tôi làm tṛn bổn phận.
Nhược Trần kêu lên:
- Trời ơi cha tôi nhờ cô à? Thế này th́ miễn cưỡng lắm cô mới đến đây phải không? Người quân tử khi xưa chẳng v́ năm đấu gạo mà c̣ng lưng th́ không lẽ bây giờ chỉ v́ một chút tiền phụ trội, cô chịu hạ ḿnh thế này sao?
Câu nói của Trần suưt chút đă làm ống kim chích trên tay Vi rơi xuống đất. Nàng trợn mắt nhưng lại xao dịu cơn nóng ngay. Đừng, đừng bao giờ gây sự với hắn. Hắn đang sốt cao độ, hắn nói nhảm và có lẽ chẳng biết ḿnh đă nói ǵ. Đừng giận. Vi tự nhủ.
Nàng nghĩ ngay đến bài học đầu tiên khi bước chân vào nghiệp y tá. Chứ bao giờ phiền muộn con bệnh. Xoa một tí cồn lên thịt Trần rôi đâm mạnh mũi kim.
Sau cùng công việc cũng xong. Nhược Trần chẳng cám ơn lại nói.
- Thôi xong rồi, cô có quyền ra ngay, ở đây lâu coi chừng con người cao quí của cô bị lấm buốt bây giờ.
- Nhưng anh c̣n phải uống thuốc nữa.
Vũ Vi không dấu được sự xúc động:
- Bao giờ anh uống xong tôi sẽ ra ngay.
Trần vẫn c̣n hờn, chàng khó chịu như một đứa bé:
- Tôi không uống trong tay cô đâu, cô gọi dùm Thúy Liên vào đây.
- Cũng được Vi đáp, nàng quay lưng lại:
- Để tôi đi gọi Thúy Liên cho.
Nhung Vi chưa kịp bước th́ Trần đă giữ tay nàng lại... bàn tay nóng như lửa đốt của chàng khiến nàng bất giác quay sang, hai giọt nước mắt trên má nàng, khiến Trần hoảng hốt ngồi bật dậy.
- Sao vậy, tại sao cô khóc? Tôi có làm ǵ cô đâu?
Vi lắc đầu ấn Trần nằm xuống.
- Bây giờ tôi có thể cho anh uống thuốc được chứ?
- Nhưng cô phải hứa là không giận tôi chứ?
- Vâng.
- Vậy th́ tôi uống.
Nhược Trần ngoan ngoăn như con cừu. Vũ vi rót nước và mang thuốc đến cạnh
giường, nâng đầu Trần lên, hai tay chàng rụt rè một chút rồi đặt lên mặt Vi sờ nhẹ.
- Đừng khóc nữa Vi nhé, đừng giận tôi nữa, chính tôi, tôi cũng hiểu ḿnh hoang đàng, du đăng xấu xa... Tôi không xứng với ai cả... Tôi hứa với Vi là tôi sẽ cố gắng không để thảm kịch như ngày hôm qua xảy ra nữa Vi nhé...
Vũ Vi ngồi yên, măi đến lúc Trần nhủ yên, nàng đặt tay lên trán chàng. Sốt quá! thế nầy th́ khổ. Vi đứng dậy với những giọt nước mắt chưa khô vừa định bước ra cửa đụng ngay ông Nghị.
- Sao thế?
Ông Nghị nh́n Vi ngỡ ngàng:
- Nó bệnh nặng lắm sao mà cô lại...
- Dạ không phải.
Vi đáp nhanh:
- Anh ấy không sao cả, ngủ rồi.
- Nhưng mà...
- Dạ không có chi cả, tại trong người tôi không khỏe.
Vi không đợi ông Nghị hỏi thêm, nàng bước nhanh ra cửa.
Về tới pḥng, Vi ngă người ngay lên giường, nước mắt tuôn như mưa, Vi không hiểu tại sao ḿnh lại khóc. Nụ hôn đêm qua? Những lời khinh miệt sáng nay của chàng? Hay sự van xin trước lúc uống thuốc? Vi cũng không rơ, lau hết nước mắt nh́n lên trần, Vi bắt đầu phân tách những thắt rối của ḷng, nàng cố nhớ lại chuyện xảy ra giữa khu vườn đêm qua, rồi sự hờn dỗi và làm ḥa sau cùng một ư niệm thoáng nhanh qua óc. Không lẽ...
Đó là t́nh yêu sao? Ta đă yêu rồi ư?
Vi bàng hoàng, mở to mắt nh́n ngọn đèn treo cao trên trần. Có thể như thế sao? Như thế th́ t́nh yêu đâu phải như ta tưởng. Đă lâu vi cứ nghĩ rằng t́nh yêu là tràn ngập nắng và lửa, chớ nàng đâu có ngờ nó lại chua cay và khổ tâm như thế này. T́nh yêu là thế này đây sao? Vi nghĩ đến lúc gặp Trần lần đầu. Hơn ba tháng rồi... Những chiếc áo của chàng vẽ kiểu... Nàng chợt thấy ḿnh như quay cuồng bên gả con trai khó tính, không như thế nàng c̣n luôn luôn đứng bên chàng, bênh vực cho chàng mỗi lúc Trần bị Bồi Trung và Bồi Hoa tấn công... Thật không ngờ... Vi chợt phát giác ra ḿnh như dính chặt với đời gả con trai thân mà xa lạ ấy.
Sự phát giác đó khiến Vi lo âu, khi nghĩ đến những lời tuyệt t́nh giận dữ của ḿnh đêm qua. Ta bậy quá! Tại sao ta lại đưa chàng vào ngơ hẹp?
Vi ngồi choàng dậy, hai tay ôm đầu nàng cố xô đuổi hết tất cả ám ảnh trong đầu.
Xuống lầu. Vi đă thấy bàn cơm dọn sẵn từ bao giờ. Nh́n vào đồng hồ. Sắp 12 giờ rồi. Ông Nghị đă ngồi bên ghế Salon, vừa trông thấy ông, Vi cố vồn vă.
- Anh Trần vẫn c̣n ngủ hả bác?
- Vâng, tôi mới nhờ bác Lư ghé qua trông đấy.
- Thế th́ hay lắm.
Vi bước đến bàn cơm nói.
- Không có ǵ đáng lo cả bác ạ, chẳng qua đêm hôm anh ấy dầm mưa nên bị nhiễm lạnh. Vỉ thuốc ban nảy để anh ấy ngủ yên một ngày là hết ngay, mạnh như anh Trần th́ bệnh tật làm sao quật ngă được.
Câu nói của Vũ Vi trấn an được phần nào ông Nghị, cả hai cũng ngồi vào bàn bắt đầu bữa cơm trưa. Ông Nghị thỉnh thoảng đưa mắt sang như ḍ xét nàng.
- Cô Vi, thằng con trai hư đốn của tôi có làm ǵ khiến cô buồn không?
Vũ Vi bối rối, nhưng lấy lại b́nh tĩnh được ngay.
- Cũng có chút đỉnh, nhưng chuyện qua rồi.
- Thế th́ tốt lắm.
Ông Nghị gật gù:
- Cô đừng hiền quá với nó.
Tại sao vậy? Vi cầm đũa lên. Bao nhiêu nổi buồn phiền cất cánh bay ra cửa.
Cơm xong là lại đến giờ cho Trần dùng thuốc, Vũ Vi lại trở lên pḥng Trần. Chàng vẫn c̣n mê ngủ, Vi dùng tay đẩy nhẹ những sợi tóc trên trán Trần. Chàng hăy c̣n nóng nhưng đă giảm thật nhiều. Những giọt mồ hôi đọng trên cổ, trên trán. Gương mặt mê ngủ b́nh yên một cách dễ thương. Ngắm một lúc Vi mới lay.
- Anh Trần thức dậy đi! Đến giờ dùng thuốc rồi.
Trần trở ḿnh nhưng vẫn ngủ yên, Vi phải lay lần thứ hai.
- Thức dậy anh Trần, đến giờ dùng thuốc rồi.
Trần thở hắt, rồi choàng mắt ra.
- Thật em sao đây Vũ Vi?
- Vâng, Vũ Vi cố mỉm cười:
- Đến giờ dùng thuốc rồi, uống đi rồi cứ ngủ tiếp.
Nhược Trần ngoan ngoăn dùng thuốc, xong nằm yên nh́n Vi.
- Ngủ tiếp đi, bao giờ đến dùng thuốc tôi sẽ đánh thức anh dậy.
Vũ Vi nói giợm đứng dậy bỏ đi th́ Trần van.
- Khoan. Ở lại một tí đi Vi.
Vi đứng lại.
- Cho tôi xin lỗi chuyện đêm qua Vi nhé, đừng để ư chuyện nữa và nếu Vi muốn tôi sẵn sàng làm tất cả những ǵ Vi muốn để đền bù lại.
Vũ Vi lắc đầu.
- Thôi đừng nhắc chuyện đó nữa tôi bỏ qua rồi... Anh cũng tha thứ những câu nói hàm hồ của tôi đêm qua đi nhé?
- Không, không có ǵ hết.
Nhược Trần xua tay:
- Cô nói đúng lắm, cô hành động như thế là phải lắm chứ. Vũ Vi, tôi muốn nói một câu nữa, cô có muốn nghe không?
Vi hỏi với sự chờ đợi hồi hộp.
- Tôi muốn nói là... Xin chúc mừng chuyện giữa cô với ông bác sĩ.
Cái ǵ? Vũ Vi ngạc nhiên như rơi từ trên cao xuống, nàng bước nhanh ra khỏi pḥng, đóng sầm cửa lại. Tại sao chàng có thể hàm hồ như thế được. Bác sĩ? Cái con khỉ!

Chương 14

Ba ngày sau, Trần bồi phục hoàn toàn, chàng lại tiếp tục những công việc cũ, lần nầy có vẻ bận rộn hơn. Ít khi Trần ở nhà, và mỗi lần về là vội vă đi ngay. Trước thái độ chăm chỉ của Trần ông Nghị có vẻ thỏa măn, ông nói với Vi.
- Đấy cô thấy không, nó là đứa con duy nhất đă mang lại danh dự cho tôi.
- Vũ Vi chẳng có ư kiến, v́ nàng khám phá ra một điều là h́nh như không biết vô t́nh hay cố ư. Trần lúc nào cũng gần như muốn lánh mặt nàng. Những lần gặp nhau càng lúc càng vắng và nếu có gặp đi nữa th́ thái độ của chàng cũng gần như khác biệt hẳn lúc trước. Không c̣n những cử chỉ săn đón, vồn vă, trái lại Trần đă khách sáo một cách hết sức máy móc. Nói chuyện chỉ bàn chuyện mưa gió trái trời và sau cùng là một tiếng xin lỗi lịch sự. Vi trở thành người xa lạ, nàng cảm thấy lạc lỏng và cô đơn trong cái không khí khó thở tận cùng.
Buổi sáng thức giấc, vi đă chờ đợi, đă mong mỏi để gặp chàng nhưng khi trông thấy nhau, những cử chỉ khách sáo của chàng lại khiến nàng hờn dỗi. Thế nầy không gặp c̣n hơn và Vi thấy hối tiếc nàng thấy yêu h́nh ảnh ngang tàng, gàn bướng của chàng ngày nào hơn.
Muà xuân lặng lẽ trôi đi rồi mùa hạ đến.
Trời bắt đầu nóng bức, sức khỏe ông Nghị giảm dần. Vi hiểu rằng những giây phút cuối cùng của quăng đời già nua c̣n lại sắp hết. Nàng bắt đầu lo lắng. Nửa năm qua, nửa năm sống chung trong khu Vườn mưa gió, Vi đă phục vụ cho ông già nóng tánh, nhưng đồng thời nàng cũng đă tham dự vào cuộc sống riêng tư, t́nh cảm của ông ta. Trong sự ngạc nhiên không ngờ, Vi đă vui cái vui và buồn với cái buồn của một người lạ mà thân. Bây giờ cái hố ngăn cách giữa hai người đă mất, Vi không c̣n cảm giác của một y tá đối với con bệnh nữa, mà gần như nàng thấy ḿnh đang chăm sóc cho một người cha. Th́ ông Nghị lại sắp ra đi! Dù đă chứng khiến bao nhiêu sự chết, dù biết chắc một ngày nào đó rồi người cũng giă từ nhưng không hiểu sao Vi thấy buồn lạ. Với ông Nghị, h́nh như ông c̣n biết rơ chính ḿnh hơn người khác. Ông bắt đầu hoạt động nhiều hơn. Lúc nào Vi cũng thấy ông thật bận rộn. Luật sư Mậu và ông quản lư họ Đường ngày ngày đều đến. Họ thương lượng với ông Nghị đều chi, Vi không biết, có điều mỗi lần như vậy là kéo dài cả tiếng đồng hồ. Có lần vi không chịu được đă chận đường luật sư Mậu nói.
- Luật sư, xin luật sư chớ để ông ấy bận tâm nhiều về việc kinh doanh. Ông ấy c̣n sống được bao lâu? Chết đi rồi có mang theo được ǵ đâu?
Luật sư yên lặng nghe nói.
- Cô hiểu tính ông Nghị chứ? Nếu không xếp đặt êm xuôi công việc chết đi ông ta làm sao nhắm mắt được chứ?
Và Vi hiểu ngay, Ông Nghị bận rộn v́ kiểm kê cuối cùng c̣n lại của đời. Có lẽ ông đang chuẩn bị di chúc cho người thừa kế. Một nỗi buồn mênh mang xâm chiếm hồn Vi. Đời sống là ǵ? Bắt đầu từ lúc mở mắt nh́n đời với tiếng khóc oa oa, trưởng thành đi học, ra đời tranh sống đến khi tạo dựng được cơ nghiệp là ngă xuống. Chết rồi có mang theo được ǵ không? Tất cả chỉ c̣n một tờ di chúc. Cuộc đời tàn nhẩn thế sao? Đến đầu tháng sáu, tính t́nh ông Nghị thay đổi thấy rơ. Lúc nào ông cũng sẵn sàng hờn dỗi la hét. Có một tối v́ drapre trải giường không được thẳng ông đă hét bà Lư một trận. Bà Lư chẳng dám nói ǵ hơn là chảy nước mắt. Vũ Vi phải tiêm cho ông Nghị một mũi an thần ông mới chịu nằm yên. Vi biết cơn nhức mỏi toàn thân ông Nghị đă trở lại, có điều ông cố chịu đựng không muốn nói ra v́ không muốn trở lại bệnh viện lần thứ hai.
Tối hôm ấy, sau khi để ông Nghị ngủ yên, Vi bước ra vườn hoa. Đêm trăng thật đẹp, trăng tṛn của ngày rằm thật to, khiến ánh sao rải rác bị lu mờ. Gió đưa cây lập lờ trải dài trên đất. Bước chân lên những sỏi dại trên đường ṃn, Vi có cảm giác như ḿnh đang thưởng thức một bản đại ḥa tấu của thiên nhiên. Vườn mưa gió đang ngủ yên, trăng thật đẹp, thật b́nh yên. Thế c̣n ngày mai? Ngày mai th́ sao?
Chui qua khỏi hàng liễu rủ, Vi bước đến giàn giây leo. Nhưng Vi không ngờ đă có
người đến trước nàng.
- Cô Vi đấy à?
Vi giật ḿnh.
- Vâng.
Gă con trai im lặng một chút.
- Cha tôi c̣n sống được bao lâu nữa hả cô?
- Tôi không biết.
- Nhưng sắp rồi phải không?
Vi kkông giấu được.
- Vâng.
- Nếu bây giờ tôi thú thật cho cô biết, tôi sợ lắm, tôi sợ bố tôi chết lắm v́ ông ấy là cột trụ để tôi nương tựa, th́ cô có cười tôi không?
- Vũ Vi yên lặng nh́n Trần, trong phút giây nàng thấy gả con trai trước mắt yếu đuối một cách dễ thương, nàng muốn cúi xuống ôm lấy mái tóc bồng của hắn vỗ về an ủi.
Khoảng cách đêm mưa ngày nào đă tan đi. Vi cảm thông và yên lặng.
- Cô Vi, cô hiểu tôi chứ? Tôi chẳng có được bản tính cương nghị của cha tôi, tôi yếu như sên, giống như điều cô đă nói, tôi chỉ là một thứ công tử bột.
- Không phải thế đâu anh Trần a.
Vũ Vi ngồi xuống trước mặt Trần thành thật.
- Anh không yếu đuối như anh tưởng đâu, rồi anh sẽ thành công, anh sẽ đối diện với thực tế để tiếp tục sự nghiệp của cha anh chứ.
- Tôi có thể làm được sao?
- Vâng.
- Vũ Vi thở nhanh.
- Đừng mặc cảm tự ti quật ngă anh, anh cũng đừng đánh giá ḿnh quá thấp. Tôi công nhận cha anh là một người cương nghị, nhưng anh cũng không kém ǵ, anh có tài, có tuổi trẻ và hy vọng, anh sẽ thành công. Riêng về cái chết sắp đến của cha anh, đó là điều đáng buồn thật, nhưng thử hỏi trên đời nầy có ai sống mà không chết đâu? Anh Trần, anh hăy b́nh tĩnh, hăy thực tế để giữ vững sự nghiệp c̣n lại của cha anh.
Nhược Trần ngồi yên lắng nghe.
- Tôi không nghe lầm chứ?
- Vâng, Vũ Vi không giấu được t́nh cảm riêng tư.
- Tôi cho anh biết lúc cha tôi mất, tôi chỉ có 15 tuổi thôi, cha tôi để lại cho tôi hai đứa em trai như anh biết. Tôi cũng suưt bị hoàn cảnh xă hội xô ngă, nhưng tôi vẫn đứng được. Anh Trần! Anh là đàn ông lại có sẵn cơ sở chờ đợi, không lẽ anh lại bỏ rơi dễ dàng như vậy được sao?
- Nhưng mà.
Nhược Trần cúi đầu xuống, anh chàng có vẻ xúc động mạnh.
- Nhưng cô cứng hơn tôi nhiều.
Bàn tay anh chàng rụt rè đưa lên vuốt nhẹ những sợi tóc trên vai Vi, rồi chợt nhiên đổi giọng.
- Cô Vi, cô đi ngay đi, cô lánh khỏi tôi mau bằng không tôi sẽ làm cô giận nữa bây giờ đi đi! Thôi chào cô, mai gặp lại.
Nhược Trần hấp tấp, đứng dậy, bước nhanh vào đường ṃn như bị ma đuổi, chỉ một thoáng là biến mất sau lùm cây. Vũ Vi yên lặng nh́n theo, một chút xót xa và thất vọng. Ḷng nàng muốn gào to. Đừng bỏ em một ḿnh anh ơi! Bỏ qua chuyện cũ đi, em sẳn sàng mở cửa đón anh đây mà.
Có lẽ chàng không yêu ta, chàng cũng không muốn đùa nghịch với cuộc t́nh của ta, lương tâm chàng chẳng cho phép. Có lẽ thế! Vi thất vọng ngồi bệt xuống đất, tay chống cằm ngẩn ngơ. Sau khi ông Nghị chết ta sẽ dọn ra khỏi khu Vườn mưa gió này, ta sẽ trốn thoát khởi những kỷ niệm đă qua, nhưng biết ta có trốn được h́nh ảnh chàng không?
Đêm càng khuya, sương càng lạnh, trăng đă treo trên cành, gió hè thoảng nhẹ khiến đêm như đọng lại. Vi đứng lên thở dài đứng lên, vuốt lại mái tóc dài, bỏ vào nhà. Đèn nơi pḥng khách vẫn c̣n thắp sáng, chàng thắp đèn cho ta đấy chăng? Vũ Vi bước lên lầu, nàng khẽ liếc nhanh về phía pḥng Trần. Căn pḥng tối om, có lẽ chàng đă ngủ.
Xin chúc cho anh có được một giấc mơ đẹp.
Vào pḥng ngồi xuống bàn viết. B́nh hoa bằng sứ trắng thật đẹp nằm ngay tầm mắt. Chiếc b́nh hoa của thư pḥng ai mang sang đây? Một cánh hồng nhung nằm trên miệng lọ. Dưới ánh đèn mờ nhạt trông cao ngạo nhưng cô đơn làm sao. Vi nâng b́nh hoa lên chợt phát giác một mảnh giấy nhỏ. Nét chữ của chàng.
Sóng hồ gợn gió lăn tăn
Mưa xuân đơm nhẹ nụ măng đầu mùa.
Bướm bay từng cánh vui đùa
Ta mơ giấc mộng một mùa xuân xanh.
Bên dưới có thêm một hàng chữ:
"Nhưng mộng để mà chi khi chỉ là mộng?"
Vi thở dài đọc lại mấy lượt. Và tối hôm ấy khi ngủ. Vi nằm mơ thấy Trần đă tỏ t́nh với nàng.
Sáng hôm sau, Nhược Trần lại ra đi thật sớm, bỏ Vi ở nhà một ngày chờ đợi, đến tối chàng mới trở về, nhưng bỏ vào pḥng ông Nghị ngay. H́nh như Trần đă khám phá thấy lỗ hỏng to trong ngân khoản của hăng. Vi nghe lóm tiếng được tiếng không. Đối với việc thương măi nàng ít khi để ư đến, với lại nàng cũng chẳng thích thú ǵ với những công việc đó. Có điều hôm nay Vi thấy tức là Trần làm như chẳng chú ư đến nàng, chàng như quên hết tất cả, kể cả chuyện cành hoa hồng và mảnh giấy hôm qua.
Tự ái bị xúc phạm Vi cũng câm như hến măi đến khuya.
Khi ông Nghị đă ngủ say, Vi bước vào pḥng sách, nàng giả vờ ở lại đó thật lâu v́ Vi biết tối nào Trần sẽ vào đó. Nhưng chờ măi mà chẳng thấy Trần vào. Vi thở dài, t́m một quyển sách khuây khỏa, nàng chọn quyển "hai hạt ngọc" và trở về pḥng. Lúc đi ngang pḥng Trần, Vi khẻ liếc mắt vào. Pḥng tối om. Thế là chàng đă ngủ say, Vi buồn bực. Khi mở cửa pḥng. Một cánh hồng trên b́nh hoa mới lại đập vào mắt Vi, một mảnh giấy khác.
Vẫn biết yêu là khổ.
Nhưng biết sao ngăn được t́nh yêu.
Đêm đêm vọng cửa trông người.
Hởi ai có biết có cười ta chăng?
Vi đặt mảnh giấy lên giường, ở vị trí nàng thường nằm. Ngoài kia bầu trời cao, những cánh sao lấp lánh, tim Vi đập mạnh và hỗn độn. Nàng không làm sao ngủ được. Đánh bạo Vi nhắc điện thoại lên (Ở Vườn mưa gió mỗi pḥng đều có điện thoại thông nhau cả). Đầu giây bên kia có tiếng của Nhược Trần.
- A lô! Ai đấy?
Vi nói nhẹ như tơ.
- Tôi vừa đọc mảnh giấy trên bàn của anh.
- Thế à?
Tiếng nói của Trần có vẻ bối rối!
- Đừng mắng tôi là giở tṛ điên nhé, cũng đừng nói ǵ cả, nhất là chuyện liên hệ giữa cô với tên bác sĩ kia, tôi van Vi.
- Không tôi không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa đâu, mà tôi chỉ muốn mời anh...
Vi ngưng thở giọng run nhẹ.
- Muốn mời anh ra hành lang một chút, tôi có chuyện muốn nói.
Bên kia đầu giây yên lặng. Vi hỏi.
- Sao? Không muốn à?
- Không phải.
Nhược Trần đáp nhanh:
- Tôi chỉ muốn biết cô sẽ nói chuyện ǵ? Tôi có làm ǵ khiến cô buồn không mà phải gặp mặt. Dù sao tôi cũng sẽ ra, nhưng mong cô chớ đập cánh hoa hồng kia vào mặt tôi nhé.
Vi chưa kịp đáp th́ bên kia đă gác ống. Nàng sữa lại mái tóc và áo xong lấy can đảm bước ra. Cửa vừa mở đă trông thấy Nhược Trần đứng đó với khuôn mặt của kẻ phạm tội.
Vi bước đến gần chàng, tim đập nhanh. Một khoảng thời gian như ngưng lại. Bàn tay Trần đột ngột đưa lên nắm chặt tay Vi kéo mạnh. Vi bị rơi ngay vào ḷng chàng. Hai bờ môi của gă con trai gắn chặt lên môi. Tim Vi đập nhanh, nàng cảm thấy toàn thân như bị tan biến. Nụ hôn đă tàn, Vi từ từ mở mắt nh́n lên mắt chàng đang dán chặt vào mặt nàng.
- Vũ Vi.
Trần lên tiếng khẻ gọi. Vi yên lặng.
- Đừng nh́n anh như thế Vi, em nh́n như vậy anh sẽ không trốn được.
- Anh muốn trốn à?
- Không th́ anh sợ ǵ?
- Sợ! Giọng chàng như tiếng thầm:
- Em tuyệt quá, c̣n anh, anh chỉ là một tên hư đốn? Hư đốn như độ nào chứ? Anh không tinh khiết như em, anh đă từng sống với gái giang hồ, đă từng trụy lạc, uống rượu, cờ bạc, hầu như đủ cả tứ đổ tường.
- C̣n ǵ nữa không?
- Hết rồi.
Thế th́. Giọng Vi như tiếng thở:
- Anh có thể hôn em một lần nữa được không?
Nhược Trần xiết chặt Vi trong ṿng tay, nụ hôn thứ hai lại nở.
- Từ đây, em sẽ là vị thần hộ mạng của anh. Anh xin hứa và sẽ không bao giờ đi phiêu bạt nữa.

Chương 15

Ngày hôm sau, với Vi đó như là một ngày mới, đời sống với nụ yêu bắt đầu nở như niềm vui bừng cháy sau những ngày tháng khép kín héo khô. Sau khi chích thuốc cho ông Nghị, Vi đă bước nhanh xuống lầu với bài hát yêu đời trên miệng. Sự vui tươi đột ngột của nàng khiến ông Nghị cũng ngạc nhiên. Trước mặt Trần, Vi không c̣n giữ được vẻ b́nh thản như cũ, đôi má lúc nào cũng phớt hồng.
- Tối qua ngủ được không Vi?
Trần hỏi, Vi cúi đầu thẹn thùng.
- Không suốt đêm qua gần như em không ngủ được tí nào.
- Anh cũng thế.
Nh́n sự thay đổi lạ lùng của hai người, ông Nghị ṭ ṃ.
- Hai người có cái ǵ bí mật mà cứ to nhỏ nhau măi thế?
Vũ Vi lấm liếm.
- Dạ... Dạ, không có ǵ cả.
Ông Nghị cũng không hỏi thêm, lúc nầy ông thường hay mệt mỏi.
Trần lo âu.
- Cha hôm nay không được khỏe?
- Cứ yên tâm, tao chưa chết đâu.
Ông Nghị nói, nhưng mặt ông lộ vẻ đau đớn. Vi bước tới đo mạch.
- Để tôi mang thuốc xuống, nếu uống viên này không hết đau, ông cho biết để tôi gọi bác sĩ Hoàng ngay nhé.
Ông Nghị lộ vẻ bực dọc.
- Tôi không có đau đớn ǵ hết, khỏi phải uống thuốc.
- Không được ông phải uống!
Vi chạy nhanh lên lầu, ông Nghị cằn nhằn mấy câu với Trần.
- Tao đă bảo cô Vi là bạo chúa mà, mày có thấy ai ngang như cô ta không? Thế nào tên bác sĩ pḥng quang tuyến cũng khổ v́ cô ấy?
- Bác sĩ pḥng quang tuyến?
Nhược Trần bàng hoàng nhớ ra. Nhưng tại sao đă có người yêu mà Vi chẳng biết cả hôn chứ? Dù sao câu nói của ông Nghị cũng đă mang đến hồn Trần một đám mây đen.
- Sợ tên bác sĩ đó không đáng để cô Vi làm khổ chứ?
- Thế mầy cho rằng ai xứng chứ?
Nhược Trần chưa kịp trả lời th́ Vũ Vi đă xuống lầu với thuốc và nước, nàng buộc ông Nghị phải uống ngay.
- Tôi thấy tốt nhất là cho mời bác sĩ đến ngay ông Nghị ạ.
- Thôi mà!
Ông Nghị có vẻ bực:
- Bệnh tôi không lẽ tôi không biết sao, đến ăn điểm tâm đi!
Mọi người cùng ngồi vào bàn, ông Nghị dùng ít hơn trước, nhưng có vẻ cũng không đến đỗi nào nên Vi cũng yên tâm. Suốt bữa ăn Trần cứ nh́n Vi măi. Hôm nay Vi mặc áo ngắn tay màu mỡ gà. Một kiểu áo mới Trần vẽ kiểu.
- Anh làm ǵ nh́n tôi kỹ thế?
Vi đỏ mặt hỏi. Trước mặt ông Nghị, Nhược Trần có vẻ bối rối, nên cúi đầu xuống lầm lũi ăn.
Buổi điểm tâm trôi qua, mọi người tiếp tục ngội lại pḥng khách tiếp tục chuyện văn. Trần cầm bút vẽ vào giấy bắt đầu công việc vẽ kiểu áo. Chợt có tiếng chuông cửa reo. Ai cũng nghĩ là ông quản lư ho. Đường hay luật sư Mậu đến, không ngờ tiếng c̣i xe tiếp đó đă khiến ông Nghị đổi ngay nét mặt.
- Trời ơi, không lẽ tụi nó c̣n vác mặt lỳ đến nữa sao?
Nhưng khi cửa mở, bước vào chỉ có một người duy nhất, đấy là Bồi Hoa.
Vừa trông thấy Bồi Hoa là những bắp thịt trên mặt Trần săn lại, chàng không bao giờ quên được chuyện hôm trước. Vũ Vi cũng ngồi thẳng lưng lên, nàng đă đánh hơi thấy sự căng thẳng của không khí. Nhưng h́nh như Bồi Hoa đến không phải để gây sự. Gương mặt ph́ nôm của hắn thật tươi, vừa bước vào cửa là đă chào hết mọi người.
- Cha mạnh giỏi, chú Trần và cô Vi cũng thế chứ?
Vũ Vi ngạc nhiên, không hiểu hắn định giở tṛ ǵ. Nhưng rồi nàng lại hối hận ngay.
Biết đâu người ta chẳng đến đây xin lỗi chuyện ngày nào chứ? Nàng vội đứng dậy chào lại Hoa, trong khi Trần vẫn ở vị thế sẵn sàng đối phó và ông Nghị nhăn mặt.
- Mầy muốn ǵ nữa đây?
- Ồ cha.
Bồi Hoa cười gượng:
- Con đến thăm cha mà, vẫn khỏe chứ?
- Thế mầy muốn tao chết à?
- Tại sao cha lại nói thế?
Bồi Hoa ngồi xuống ghế:
- Con biết cha khỏe lắm, bệnh không thể nào vật ngă cha đâu.
Ông Nghị trợn mắt.
- Hừ, mầy đóng kịch giỏi lắm. Thế mầy đến đây có mục đích ǵ không chứ?
Bồi Hoa đưa mắt quét nhanh về phía Nhược Trần và Vũ Vi rồi ấp úng.
- Thưa cha mà... Thế nầy nầy... Con có chút chuyện muốn nói riêng với cha.
- Ông Nghị có vẻ bực ḿnh.
- Nói ǵ cứ nói đi, không ai nghe đâu mà sợ, và lại Nhược Trần và cô Vi đây cũng đâu phải người ngoài?
- Vâng, thế th́ con nói.
Bồi Hoa có vẻ bối rối:
- Nhưng mà....
- Bây giờ nói không cho biết ngay đi.
Ông Nghị hét:
- Tao c̣n lên lầu nghỉ nữa chứ, làm ǵ như đàn bà con gái vậy?
Mặt Bồi Hoa tái hẳn.
- Vâng, con muốn hỏi mượn tạm của cha một ít, chỉ khoảng ba trăm ngàn thôi, hai tháng nữa con sẽ trả ngay cho cha.
Ông Nghị trừng mắt:
- Thế nếu không v́ chuyện hỏi vay ba trăm ngàn chắc mầy sẽ không bao giờ đặt chân trở lại đây nữa, phải không?
- Dạ đâu có.
Bồi Hoa cười cầu tài:
- Cha nói ǵ lạ vậy, dù sao cũng c̣n là cha con th́ làm sao con lại không đến thăm cha chứ. Con đâu phải như người ta mà bỏ cha đi ba bốn năm mới về.
Nhược Trần bị khích nhảy vào.
- Mấy cú đấm hôm trước chưa đủ sao mà anh lại muốn kiếm chuyện vớt tôi nữa chứ?
Bồi Hoa xua tay:
- Xin lỗi chú, hôm nay tôi đến đây không phải để đập lộn với chú.
- Thế anh đến đây chỉ để thăm túi tiền của cha chứ ǵ?
- Chuyện đó không liên quan ǵ đến chú cả.
Bồi Hoa trợn mắt:
- Chú Trần, chú làm ơn nhớ tài sản này chưa hẳn là của chú mà, làm ǵ dữ vậy?
- Khốn nạn! Nhược Trần không nhịn được xông tới, nhưng áo chàng đă bị ai giữ lại, quay đầu ra sau th́ ra là Vũ Vi, ánh mắt van lơn của nàng khiến cơm giận của chàng xẹp ngay xuống.
- Tôi cho anh hay là anh liệu cái mồm anh đấy, coi chừng tôi đập vỡ mặt bây giờ.
Nhưng Bồi Hoa chẳng chịu yên, thách thức.
- Ngoài cái ngón đập lộn của mầy ra c̣n tṛ ǵ nữa không? Thử đập tao chết xem mầy có hưởng được chút gia tài không chứ?
- Thôi đủ rồi!
Ông Nghị hét:
- Tao chưa chết mà đă giành giật gia tài rồi sao?
Bồi Hoa trở lại thái độ khúm núm ban năy.
- Xin lỗi cha, không phải lỗi con, vả lại con cũng không muốn như vậy.
- Hừ!
Nhược Trần bỉu môi:
- Thái độ anh khiến tôi buồn nôn quá.
- Thôi mà.
Ông Nghị nhăn mặt:
- Được rồi, Bồi Hoa. Mục đích mầy đến đây làm ǵ tao hiểu. Có điều ngay bây giờ trong túi tao chẳng có đến một cắc nữa chứ đừng nói đến 300 ngàn đồng!
- Thưa cha!
Nụ cười tắt nhanh trên mặt Bồi Hoa:
- Số tiền đó đối với cha có nghĩa ǵ đâu, vả lại...
Ông Nghị cắt ngang.
- Thôi đừng nói nhiều, tao đă bảo không có là không có!
Bồi Hoa không chịu kém.
- Làm ǵ cha lại không có? Cha không muốn cho mượn đấy thôi.
Ông Nghị trừng mắt nh́n Hoa.
- Mầy muốn nói thế nào th́ nói. Được rồi tao không cho đấy, rồi sao?
- Cha nói thế là thế nào? Không phải là con ruột của cha hay sao? Con cần 300 ngàn mà cha cũng không cho, cha để dành làm ǵ chứ, khi mà...
- Khi mà thế nào? Tao sắp chết rồi phải không?
Ông Nghị quắc mắt:
- Chưa ǵ mà đă tính chuyện chia gia tài. Hừ! Bồi Hoa tao cho mầy hay, một cắc cũng không có phần cho mầy nữa là...
Bồi Hoa lớn tiếng không kém.
- Không có phần của tôi? Thế gia tài này cha định để hết cho thằng Trần hay sao? Phải mà, tôi biết mà, với cha chỉ có nó mới là con ruột c̣n chúng tôi toàn là đồ bỏ. Hứ, con ruột... Cha làm như tụi này chẳng biết chuyện bí mật ngày xưa không bằng. Cha lấy đĩ...
- Câm mồm!
Ông Nghị hét, nhưng chẳng làm câm mồm được Bồi Hoa.
- Cha tưởng tôi không biết à? Mẹ thằng Trần chỉ là một con điếm. Làm sao cha chứng minh được thằng Trần là con ruột của cha chứ?
- Mầy... mầy...
Ông Nghị run rẩy đứng dậy, khuôn mặt ông tái như xác chết. Bồi Hoa vẫn tiếp tục nói thêm mấy câu hạ cấp. Nhược Trần tức giận nhảy tới bóp cổ hắm mới yên. Ông Nghị lảo đảo, thân ông ngă nhoài xuống nền nhà, Vũ Vi chạy tới vừa đỡ vừa gọi.
- Anh Trần buông hắn ra đi, lại xem cha anh đây nè!
Nhược Trần đẩy mạnh Bồi Hoa văng ra trước, quay lại. Vũ Vi đang chẩn mạch cho ông Nghị, khuôn mặt tái xanh.
- Gọi giây nói bác sĩ Hoàng nhanh lên đi anh, để em đi lấy kim chích!
Nhược Trần vội vă gọi giây nói trong khi Vũ Vi chạy nhanh lên lầu, khi xuống nàng bắt mạch cho ông Nghị một lần nữa. Hớt hải hét.
- Không xong rồi, anh Trần, anh nói bác sĩ Hoàng cứ ở lại bệnh viện đi, chúng ta phải đưa ông bố anh đến bệnh viện ngay, không kịp rồi.
Nhược Trần tái mặt, chạy đến.
- Sao, em nói..
- Nhanh lên, anh Trần, bảo ông Triệu đánh xe ra đi, gọi ông Lư lại giúp với, cả bà Lư nữa.
Tất cả những người trong nhà chạy đến, mọi người quưnh cả lên, Bồi Hoa sợ hăi nép vào góc nhà. Nhược Trần với đôi mắt tóe lửa và đôi tay nắm chặt phóng tới, túm lấy áo Bồi Hoa.
- Anh đă giết bố, anh thấy không? Khốn nạn anh là thú chứ đâu có là người nữa.
Vũ Vi chạy vội đến.
- Anh Trần, đây không phải là lúc anh đánh lộn, anh phải nhớ đến công việc cần kíp nhất bây giờ.
Bà Lư bước tới kéo Trần ra.
- Cậu ba cậu nên mang ông chủ lên xe trước đi, cứu sống ông chủ mới là chuyện khẩn.
Nhược Trần nhớ sực ra buông Bồi Hoa chạy trở lại bế xốc ông Nghị dậy. Ông Triệu đă đánh xe tới trước cổng. Vũ Vi chạy ra mở cửa xe, dặn ḍ vợ chồng bà Lư ở lại nhà trông chừng xong cùng Nhược Trần và ông Nghị lên xe thẳng đến bệnh viện. Pḥng cấp cứu đă sẳn sàng, Vi đi theo cáng ông Nghị vào trong và Nhược Trần theo đúng luật phải ở lại bên ngoài chờ tin. Đừng chết nhé cha! Cha đừng chết. Ngậm điếu thuốc trên môi chàng van xin. Cha đừng bao giờ bỏ con nhất là trong lúc này.
Như một thế kỷ đă trôi qua, nhưng cánh cửa pḥng cấp cứu vẫn đóng kín. Mấy ông bác sĩ và cả Vi cũng không thấy xuất hiện. Nhưng Bồi Trung và Bồi Hoa đă dẫn một lũ thê nhi tới. Vừa đến cửa Tứ Văn đă mở máy chát tai.
- Cha nằm ở đâu, chắc cha không mất đâu.
Nhược Trần quay lại trừng mắt nh́n bà chị dâu lắm mồm, khiến Tứ Văn phải tốp ngay lại, Bồi Trung trách vợ.
- Giữ yên một chút xem, đến đâu là cứ làm ồn đến đó!
Tất cả ngồi sát hàng trên ghế dài chờ đợi, mọi người đều đổ dồn mắt về phía cửa pḥng cấp cứu. Thời gian chậm chạp trôi qua, lũ trẻ con có vẻ khó chịu bắt đầu lên tiếng, Khởi Khởi nói:
- Mẹ, con muốn ăn chewing gum.
Tứ Văn xáng cho con bé một bạt tai.
- Im mồm!
Con bé khóc thét lên.
- Hu. Hu! Chewing gum, con muốn chewing gum à...
- Có im mồm đi không? Tứ Văn nhéo tai con. Không khí căn thẳng bị rối loạn một cách khó chịu:
- Khóc ǵ như có người chết thế?
Nhược Trần bực dọc, chưa kịp lên tiếng can thiệp th́ cửa pḥng cấp cứu mở, chàng đứng bật dậy, đón nhận gương mặt tái xanh với những chuổi nước mắt dài trên má Vi.
- Bố anh vừa qua đời anh Trần ạ.
- Trời ơi!
Tứ Văn là người lên tiếng đầu tiên, kế đến là những tiếng khóc bù lu bù loa. Mỹ Kỳ và đám con cũng ùa theo. Gian pḥng tràn ngập tiếng khóc. Bác sĩ cấp cứu cũng ra ngoài. Bồi Trung và Bồi Hoa chạy theo vây hỏi. Chỉ có Nhược Trần là đứng yên, không một giọt nước mắt tràn ra mặt.
Gần như một thế kỷ lại trôi qua, chàng chậm răi quay lưng bỏ ra cửa. Nỗi buồn như những cơn mưa phủ kín hồn, ra đến hành lang chợt có tiếng chân chạy theo, rồi lời gào của Vi.
- Anh Trần! Anh Trần!
Nhược Trần vẫn lầm lũi bước, như một linh hồn cô đơn. Vũ Vi đă đến bên cạnh, lay mạnh vai chàng.
- Anh Trần, anh không thể như vậy được, thà anh khóc đi, khóc cho em không khổ. Anh Trần! Đời sống rồi có ngày kết thúc, anh hiểu chuyện đó mà! Anh Trần!
Nhược Trần đẩy mạnh Vi ra, cộc lốc.
- Đừng ngăn, để tôi đi!
- Anh muốn đi đâu đây chứ?
Giọng Vi nghẹn ngào. Anh muốn đi đâu chứ? Trần chợt tỉnh. Ta đi đâu đây? Cha mất rồi, vườn mưa gió có c̣n là của ta nữa không? Chàng đứng lại quay đầu qua bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Vi. Kéo sát người yêu vào ḷng, Trần có cảm giác như người vừa ngoi lên từ hố thẳm.
- Vi, bây giờ anh chỉ c̣n có em thôi.
Nước mắt nhỏ giọt trên má Vi, nàng xiết chặt người chàng, một thứ t́nh cảm động chan ḥa tim nhỏ. Phải đưa chàng trở lại pḥng cấp cứu, ở đây c̣n biết bao công việc chưa giải quyết xong.
- Anh đừng nói thế, anh c̣n bố nữa, bố anh bao giờ cũng bên anh.
Nhược Trần ngẩn buồn.
- Thật chứ?
- Vâng, cái chết chỉ mang hồn ra khỏi xác, chứ không bao giờ mang hồn ra khỏi hồn được anh ạ.
Nhược Trần xiết chặt vai Vi, chàng không cần biết đôi vai gầy nầy đă mang được bao nhiêu con bệnh, chàng chỉ biết rằng, ngay bây giờ, nó là cây cột vững chắc nhất cho tâm hồn yếu đuối của chàng.

Chương 16

Lễ an táng đă cử hành xong. Tất cả đều thi hành đúng theo di ngôn của ông Nghị. Không rầm rồ, không một nghi thức tôn giáo, cũng không đăng cáo phó hay thông tri bà bạn hữu thân thuộc ǵ cả mà chỉ có sự hiện diện của những người trong gia đ́nh. Mộ ông Nghị nằm cạnh mộ mẹ. Trần, thực hiện đúng câu "Sống không được gần th́ chết cũng cạnh huyệt". Một nắm đất vàng, một quan tài gỗ, thế là xong một kiếp người. Khi linh cữu hạ. Vi mới thấy trần rơi vài giọt nước mắt.
Nhân sinh tự thị hữu t́nh tri.
Thử hận bất văn phong dữ nguyệt.
Vi biết, Trần rất hài ḷng khi thấy cha mẹ chôn cạnh nhau, niềm an ủi mênh mông trong ḷng chàng.
Bây giờ tất cả đă qua. Giữa pḥng khách rộng lớn của vườn mưa gió mọi người đă tụ họp đầy đủ. Bồi Trung, Bồi Hoa, Tứ Văn, Nhược Trần, ông quản Lư hăng dệt họ Đường, luật sư Mậu, chỉ thiếu có ḿnh Vi, Vi thấy sự hiện diện của ḿnh không cần nên rút lên lầu tự bao giờ, nàng sắp xếp lại áo quần để chuẩn bị ngày ra đi. Với Vi đây là cả một xúc động lớn trong đời, nhất là lúc soạn đến những bộ áo mới, những bộ quần áo của ông Nghị tặng cho do Trần vẽ kiểu. Nỗi buồn nhẹ len qua hồn. H́nh bóng ông Nghị và Trần như lảng vảng đâu đây. Thôi th́ hối tiếc cũng không ích lợi ǵ. Tám tháng trôi qua trong "Vườn mưa gió" là một kỷ niệm lớn. Nhưng nó cũng sắp qua rồi, ta cũng sẽ không c̣n ở đây!
Áo quần nhiều quá, chiếc va ly nhỏ ngày nào của Vi không đủ chỗ sắp, Vi ngỡ ngàng nh́n chiếc va ly. Nỗi buồn lăng đănng. Nàng đến cạnh khung cửa, hồ nước vẫn đầy, bức tượng thần Vénus, những hàng liễu rũ xanh, cánh rừng trúc, giàn hoa bên giả sơn... Tất cả như những lời van xin réo gọi. Nh́n bức tượng, Vi nhớ lại lời ông Nghị.
Khuôn mặt bức tượng như mẹ Nhược Trần. Sự thật. Vi hiểu người đàn bà trung quốc không thể nào có được vẻ đẹp như Tây Phương như nữ thần Vénus kia, chẳng qua chỉ v́ ông Nghị quá yêu mẹ Trần nên đă nghĩ thế. Con người thật của ông Nghị cũng đâu phải là băi sa mạc khô cằn, mà là một thứ liễu xanh ông cũng biết say đắm với t́nh. Chống tay lên cằm, Vi nh́n những giọt nước lấp lánh trên hồ xanh, tất cả chỉ là mộng. Một cơn mộng đẹp như bài thơ. Đột nhiên Vi cảm thấy khâm phục ông Nghị khôn cùng, một người đa t́nh biết yêu và sống với cái đẹp. Nh́n quanh, Vi quyến luyến Vườn mưa gió, nàng không muốn rời đi.
Rồi nghĩ đến Trần. Ngôi nhà này để lại cho Trần mới có nghĩa và để lại cho Trần th́ mới có cơ hội trở lại thăm nó.
- Cô Vi ơi!
Tiếng gọi của bà Lư khiến Vi trở về thực tại.
- Chi đó bác?
- Luật sư Mậu muốn cô có mặt ở pḥng khách.
Vũ Vi ngạc nhiên:
- Buổi họp gia đ́nh xong rồi à! Lẹ thế?
- Dạ chưa, ông Mậu nói có sự hiện diện của cô mới đọc di chúc của ông chủ được.
- Sao có chuyện lạ vậy?
- Tôi cũng không biết.
Bà Lư cười nói:
- Tôi nghĩ có lẽ ông chủ muốn tặng một món quà ǵ kỷ niệm, ông chủ rất mến cô.
- À.
Vũ Vi ngỡ ngàng, thật là một sự bất ngờ. Vi bối rối biết quyết định ra sao. Sống ở Vườn mưa gió hơn tám tháng, với số lương hậu, nàng đă để dành được một số tiền không phải nhỏ, Vi không muốn nhận thêm một món quà nào của ông Nghị, nhất là dưới cái nh́n ṭ ṃ soi mói của Bồi Trung và Bồi Hoa. Nhưng sau cùng Vi quyết định xuống lầu.
Đến nơi, Vi đă thấy vẻ khó chịu trên gương mặt hai ông anh khác mẹ của Trần, Tứ Văn và Mỹ Kỳ th́ khỏi nói. Trần ngồi cùng dăy ghế với họ.
- Vậy là đủ cả rồi nhé!
Luật sư Mậu bắt đầu:
- Bây giờ th́ tôi bắt đầu đọc di chúc của ông Nghị, trước khi đọc, tôi xin thanh minh rơ, di chúc này do chính tay ông Nghị viết, c̣n tôi chỉ là người thừa hành và chứng kiến thôi, nếu quí vị có điều ǵ thấy nghi ngờ th́ có thể đến đây so nét chữ. Công việc chúng tôi chỉ để công bố thôi.
- Vâng, luật sư cứ đọc đi.
Bồi Hoa có vẻ nóng nảy:
- Chúng tôi không ai nghi kỵ điều ǵ hết.
- Thế th́ tốt. Luật sư Mậu đưa mắt nh́n quanh qua từng khuôn mặt. Thái độ ông thật là nghiêm trọng. Ông bắt đầu đọc.
"Tôi kư tên dưới đây là Định Khắc Nghị xin lập di chúc này với tất cả quyết định sau:
Thứ nhất:
- Tôi tặng tất cả những đức tính tàn nhẫn và ma lanh của tôi cho thằng con lớn tôi là Định Bồi Trung. Tôi tin rằng với phần di sản này nó có thể dùng suốt đời không hết và sẽ giàu có, v́ vậy tôi không cần phải cho thêm nó bất cứ một tài sản vật chất nào cả.
Thứ hai:
- Tôi gửi tất cả bản tính ích kỷ và hẹp ḥi của tôi cho thằng con thứ hai là Định Bồi Hoa, cũng với sự tự tin mà tôi dành cho thằng con thứ nhất, tôi nghĩ là nó đă dư sài, nên cũng không cho thêm một tài sản vật chất nào hết.
Thứ ba:
- Tôi để lại tất cả những bản tính tự kiêu, cao ngạo và nhiệt t́nh cho thằng con thứ ba là Định Nhược Trần. Nhưng v́ nó không có bản tính thực tế như hai ông anh đáng quư của nó nên tôi xin tặng thêm một bất động sản tọa lạ tại số X đường X. Đó là hăng dệt và hăng may Định Khắc Nghị...
Di chúc vừa đọc đến đây, tất cả những người trong pḥng đều như đứng dựng cả lên. Tứ Văn nhanh miệng nhất.
- Ǵ mà lạ vậy? Di chúc ǵ mà ngu thế. Anh Bồi Trung anh hỏi xem lúc viết thư nầy bố có điên không? Người tỉnh ai mà viết di chúc lạ vậy?
Bồi Hoa cũng lớn tiếng.
- Tôi sẽ đưa vụ này ra ṭa. Lúc lập di chúc cha tôi bệnh hoạn thần trí hôn mê, nên di chúc vô nghĩa.
- Hừ!
Mỹ Kỳ nghiến răng:
- Ngay từ đầu tôi đă biết ông ta điên rồi mà.
- Yên lặng.
Chỉ có Bồi Trung là c̣n giữ được b́nh tĩnh:
- Để ta nghe tiếp xem những đoạn dưới có thêm những tṛ hề ǵ nữa không.
Vũ Vi khẽ liếc về phía Trần, chàng đang tựa người bên ḷ sưởi lạnh với ly rượu trên tay.
- Thưa luật sư, tôi có quyền từ chối di sản không?
Nhược Trần hỏi, luật sư Mậu nh́n chàng rồi nh́n tiếp Bồi Trung và Bồi Hoa.
- Tôi chỉ sợ di sản ông ấy để lại cho mấy cậu khó bỏ được lắm chứ.
Vũ Vi nghĩ đến di sản ông Nghị dành cho Bồi Trung và Bồi Hoa, nàng không nín cười được.
Bồi Trung nóng nảy.
- Xin luật sư đọc tiếp đoạn dưới đi.
- Vâng, tôi xin đọc tiếp.
Luật sư Mậu mang kính lên, ông không đọc vội mà quay sang Trần nói.
- Phần tài sản cậu chưa hết đâu, muốn bỏ cũng nên đợi tôi đọc hết rồi sẽ quyết định nhé.
Thứ 3:
- Tôi để lại tất cả những bản tính tự kiêu... hăng dệt và cả hăng may cho nó luôn. Có điều ngay lúc này, hăng dệt và hăng may đang đứng vào t́nh trạng phá sản. Theo lời ông quản lư; th́ hiện nay số nợ của hăng đang ở mức độ cao nhất: 20 triệu đồng. Với số nợ nầy tôi cũng dành luôn cho Định Nhược Trần, tôi nghĩ rằng với bản tính tự cao tự phó của nó; 20 triệu bạc nợ chắc chẳng nghĩa lư ǵ...
Luật sư Mậu ngưng lại, đưa mắt thăm ḍ, mặt Bồi Hoa đă biến sắc, hắn đứng dậy nói lớn.
- Chắc chắn phải có âm mưu ǵ đây: Ở thành phố nầy ai không biết ông Định Khắc Nghị là triệu phú, làm ǵ có chuyện nợ đến 20 triệu. Không thể có chuyện đó được tôi không tin!
- Làm ǵ nóng nẩy thế, cậu Hoa.
Luật sư Mậu là bạn thân của ông Nghị nên thường gọi Bồi Hoa và Bồi Trung bằng giọng thân mật:
- Nếu Nhược Trần nó khước từ tài sản trên th́ cậu hay cậu Trung đều có quyền nhận lănh cơ mà. Riêng về việc hăng bị mang nợ, nếu không tin cậu có quyền hỏi ông quản lư ông ấy sẵn sàng đưa tài liệu cho mấy cậu xem.
Bồi Trung bắt dịp quay sang ông quản lư Đường.
- Ông quản lư, đấy là sự thật chứ?
- Vâng.
Ông quản lư mở cặp da lấy ra một xấp giấy nợ và phiếu kiểm điểm chi thu đưa cho Trung:
- 15 năm trước quả thực hăng dệt có lời to, nhưng mấy năm gần đây th́ lại lỗ nặng, ông giám đốc không muốn để người ngoài biết nên cố xoay xở, xoay xở được hơn năm th́ ông ngă bệnh, nên hăng bị sụp luôn. Hăng đă buôn bán lỗ lă lại bị cậu cả và cậu hai mượn vốn nhiều quá nên không làm sao không mang nợ được. Đây nầy, tất cả hồ sơ, sổ sách đây, hai cậu cứ xem đi. Bây giờ hăng cũng không c̣n tài sản ǵ đâu, năm trước máy móc trang bị và đất đă thế cho ngân hàng X... Bằng chứng đây.
Vừa nói ông quản lư vừa đưa tài liệu ra:
- Sự thật ra, th́ hai năm nay, hăng dệt và hăng may đă gần phá sản, chúng tôi cố hết sức để nó đứng dậy thôi.
- Nhưng c̣n vốn?
Bồi Trung nhanh ư hỏi:
- Một hăng dệt to thế này mang nợ 20 triệu không phải là điều ngạc nhiên. Nhưng tư sản chắc nó c̣n, tôi đoán tối thiểu là phải có trên 50 triệu!
- Sáu chứ không phải năm cậu ạ.
Ông quản lư b́nh tĩnh:
- Lúc ông Nghị chưa mất chúng tôi có làm một cuộc kiểm kê. Có điều tư sản nầy khi tính đă bao gồm cả cơ xưởng, máy móc, hàng hóa... Nhưng nếu bây giờ đem tất cả ra phát măi th́ máy móc là máy cũ trên năm năm rồi, cầm thế người ta c̣n không muốn nhận nữa chớ nói ǵ đến mua. Cơ xưởng th́ không đáng giá, c̣n đất th́ có giá thật khoảng tám đến mười triệu, nhưng đă cầm thế cho ngân hàng rồi.
- Thôi được, để tôi tính.
Bồi Trung nhanh nhẹn lấy bút và giấy ra:
- Hàng c̣n trong kho th́ chắc lỗi thời rồi, những cái khác không đáng kể, tóm lại chỉ c̣n số nợ và nợ, đem hăng này phát mài chắc chắn thu lại cũng không tới 10 triệu.
- Vâng, cậu nói đúng.
Ông quản lư nói:
- Tuy vốn của hăng trị giá tới 60 triệu, nhưng thực tế chỉ có thể phát măi mấy triệu thôi, trong khi nợ hơn 20 triệu, chỉ c̣n nước phá sản chứ không làm ǵ được hết!
Bồi Trung vẫn c̣n nghi ngờ bảo ông quản lư.
- Ông làm ơn đưa hết sổ sách cho tôi xem lại coi.
Ông Đường trao cả tép da cho Bồi Trung, anh chàng đặt từng trang một xem, rồi ném cả lên bàn giận dữ.
- Tất cả chỉ là giỏ rác! Không ngờ một đại tư bản lừng lẩy như bố tôi chỉ là một đống rác. Hăng dệt hăng may chỉ là đồ bỏ không đáng một xu.
Luật sư Mậu nh́n Nhược Trần.
- Đấy cậu Trần, cậu có nghe rơ không chứ? Nếu bây giờ cậu không nhận tài sản này th́ cơ xưởng của Định Khắc Nghị chỉ c̣n có nước tuyên bố phá sản, c̣n nếu cậu nhận th́ cậu phải nhận cả số nợ 20 triệu. Biết đâu một khi cậu đảm đang, cậu chẳng trả được nợ phải không?
Trần chưa trả lời, luật sư Mậu đă quay sang Bồi Trung và Bồi Hoa:
- Hay là, hai cậu nầy, cậu nào muốn nhận cũng được.
Bồi Hoa trợn mắt:
- Ông tưởng chúng tôi ngu lắm à?
Trong khi Bồi Trung làm ra vẻ tự nhiên.
- Tôi thấy, cha tôi đă muốn chú Trần nhận di sản đó th́ tốt nhất là để chú ấy lănh luôn vậy.
Giữa khi Bồi Trung, Bồi Hoa tính toán và nghiên cứu hồ sơ Nhược Trần vẫn giữ vẻ yên lặng, măi đến lúc nghe Bồi Trung nói, chàng mới quay lại nh́n bức ảnh ông Nghị treo trên tường cười to.
- Ồ cha! Cha đúng là một mẫu người pha tṛ hay nhất thế giới, cha để lại cho Bồi Trung tính tàn nhẫn, Bồi Hoa tính ích kỹ và món nợ lớn th́ cho con th́ làm sao có đứa nào dám từ chối di sản của cha chứ? Ha! Ha!
- Quay sang luật sư Mậu, Trần nói.
- Thưa luật sư, tôi sẵn sàng nhận di sản của ông bố tôi, cha nợ con trả trên đời này không phải là chuyện lạ, vả lại ông bố biết tôi sẽ giữ vững được cơ nghiệp của ông để lại người mới giao cho tôi, nếu bây giờ tôi không nhận chẳng phải là bậu lắm sao?
Luật sư Mậu gât. gù:
- Hay lắm! Tôi nghĩ cha cậu rất hài ḷng...
Người yên lặng năy giờ là Tứ Văn, đột nhiên lên tiếng.
- Khoan mừng đă, c̣n vườn mưa gió nữa chi. Khu vườn này ít nhất cũng trị giá trên 4 trăm triệu cơ mà.
Luật sư Mậu cười:
- Vâng, đoạn đề cập đến chuyện đó tôi sắp đọc tới đây.
Ông cúi xuống tiếp tục đọc di chúc, mọi người nín thở nghe ngóng Vũ Vi thấy thương hại cho ông Nghị. một đời tạo dựng để rồi khi nhắm mắt chỉ c̣n lại độc mỗi vườn mưa gió mà vẫn chưa yên thân, con cái sẵn sàng hùm hồ chia của.
Vi đứng bên cửa nh́n ra ngoài. Hồ nước và bức tượng đồn vô tri nàng thắc mắc không hiểu luật sư Mậu muốn có sự hiện diện của nàng ở đây làm ǵ. Khi ta chỉ là người ngoại cuộc, Vũ Vi tự hỏi, nhưng giọng đọc của ông Mậu đă vang lên, khiến nàng không thể không lắng tai nghe.
Điều thứ 4:
- Riêng về động sản "Vườn mưa gió" tọa lạc số X đường X núi Dương Minh th́ nửa tháng trước đây tôi đă sang tên cho cô Giang Vũ Vi, tất cả động sản và bất động sản trong ngôi nhà trên đều thuộc quyền sở hữu của cô Vi cả với điều kiện...
Ông Mậu chưa kịp đọc tiếp th́ Tứ Văn đă nhảy xổm vào.
- Tầm bậy! Sao có chuyện vô lư được? Một cô y tá không liên hệ ǵ cả mà cũng được xí phần à? Chắc chắn phải có sự sai lầm nào ở đây.
Đồng thời Vũ Vi cũng bàng hoàng, nàng bước về phía luật sư Mậu.
- Xin luật sư đọc kỷ lại xem có lộn không, làm sao mà... mà ông ấy lại để nhà cho tôi?
- Hừ.
Mỹ Kỳ trề môi:
- Tại sao lại để nhà cho cô à? C̣n giả vờ nữa...
Câu nói của Mỹ Kỳ như đánh thức Tứ Văn, cô ả tru lên.
- Đúng rồi, lăo già nầy đúng là "già phong lưu mà".
Vũ Vi tái mặt, nàng giận xanh môi.
- Mấy người nói thế là thế nào?
- Thế nào à?
Tứ Văn đanh đá:
- Chả cần cô phục vụ có mấy tháng mà ông bố chồng tôi lại tự nhiên cho không một ngôi nhà trị giá trên 4, 5 triệu bạc, như thế chẳng là lạ lắm sao? Ngay từ đầu tôi đă biết ông ta đúng là loại mê gái mà. Tôi nói thế đó, nếu cô chẳng có tịch th́ chớ ra miệng.
- Đúng rồi!
Bồi Hoa cũng kêu lên:
- Đúng là chuyện khôi hài lớn trên đời một người có ba thằng con, mà lúc chết đi lại cho di sản đáng giá nhất cho một cô y tá xa lạ... Hừ, hèn ǵ ổng không chết sớm sao được.
- Im mồm.
Nhược Trần hét lớn:
- Anh câm mồm ngay cho tôi, cha chết là v́ anh, tôi chưa đập anh vỡ mặt ra, bây giờ anh đi nhục mạ người ta nữa à? Anh lưu ư đấy, hôm nào biết tay tôi.
Mỹ Kỳ the thé.
- Ối giời ơi! Coi bộ không phải chỉ có ông già mê cô y tá thôi mà ngay cả thằng con trai cũng thế.
Tứ Văn gặp dịp ùa vô.
- Ba người ở chung một nhà, th́ chỉ có trời mới biết chuyện ǵ đă xảy ra bên trong.
Mặt Vi càng lúc càng tái, nhưng nàng cố nén cơn giận xuống.
- Thưa luật sư, luật sư ban nẩy nói nhà đă được sang tên rồi phải không?
- Vâng, nói khác đi là trước khi di chúc được thi hành nhà đă thuộc về cô hơn nửa tháng. Đây là nhà đất, ông Nghị bảo ngay khi ông ngă xuống tôi phải đưa cho cô.
- Làm ǵ mà... Tại sao ông ấy sang tên cho tôi bao giờ mà tôi chẳng biết tí ǵ cả vậy... A đúng rồi, hai tháng trước, ông ấy có mượn căn cước và ấn của tôi để làm tờ khai ở đậu, không ngờ... th́ ra..
- Vâng.
Luật sư Mậu nói:
- Cô nói đúng đấy, tất cả thủ tục đều qua tay tôi cả, nên tôi biết rơ chuyện. Bây giờ cô là chủ nhân Vườn mưa gió nầy.
- Vâng.
Và Vi gật đầu:
- Xin luật sư cho biết đă đọc hết di chúc chưa ạ.
- Dạ chưa, bây giờ tôi đọc tiếp nhé.
Với những điều kiện sau đây!
A) Khu Vườn mưa gió không được đặc chuyển nhượng hay giữ lại cho bất cứ một
người thứ hai nào khác, nói khác đi, khi Giang Vũ Vi c̣n sống th́ vườn mưa gió là của Giang Vũ Vi và chỉ được phép để lại cho con Vi mà thôi.
B) Định Nhược Trần, thằng con trai út của tôi, có toàn quyền ở lại Vườn mưa gió nầy.
C) Tất cả những người làm cũ của tôi gồm vợ chồng ông Lư, ông Triệu... Trừ trường hợp tự ư muốn rời khỏi th́ thôi, bằng không có quyền ở lại vườn mưa gió tiếp tục công việc cũ.
Điều thứ 5:
- Tôi cũng sẽ tặng cho vợ chồng ông Lư và ông Triệu mỗi người một số tiền là 200 ngàn, tiếc là hiện không có tiền mặt, nên kể như nợ lại thằng con tôi là Nhược Trần phải trả khi hăng dệt và hăng may của nó phát triển được. Trong trường hợp ba năm trôi qua mà sự nghiệp của Nhược Trần không tiến th́ Giang Vũ Vi có bổn phận phải bán bớt một số lọ cổ để lấy tiền trả cho họ, để họ làm vốn sinh sống trong tuổi về chiều.
Điều thứ 6:
- Tôi ủy thác cho luật sư Châu Chánh Mậu nghiêm chỉnh thi hành những điều khoản của di chúc trên.
Ngày lập di chúc 2 tháng 6 năm 1971.
Kư tên
Định Khắc Nghị.
Sau khi đọc xong, luật sư Mậu ngẩng đầu lên nh́n khắp pḥng.
- Đó là tất cả nội dung đi chúc, quư vị đă nghe tôi đọc rơ. Ngoài ra ở đây c̣n có một y chúc thư do pḥng thần kinh của bệnh viện lớn Đài Bắc lập trước hôm viết di chúc một ngày. Chứng nhận là ông Nghị vẫn tỉnh táo và b́nh thường, quư vị có cần xem không?
Luật sư Mậu trao y chứng cho Bồi Trung tiếp.
- Và nếu các bạn không c̣n thắc mắc điều chi nữa, th́ yêu cầu mỗi người kư vào đây một chữ.
Bồi Hoa đứng dậy.
- Tôi không kư ǵ hết, dù sao Vườn mưa gió cũng không thể để cho cô y tá xa lạ nầy được. Di chúc ǵ mà kỳ cục bậy, chỉ có quỉ mới tin thôi!
Bồi Trung nhún vai.
- Đừng có ngu, Bồi Hoa ạ. Dù mày có chịu hay không th́ Vườn mưa gió đă sang tên cho người ta trước khi lập di chúc nửa tháng rồi. Nói rơ hơn th́ nó không c̣n là di sản nữa. Làm sao mi có thể lật thế cờ lại được chứ? Vả lại ngoài Vườn mưa gió ra cha chỉ c̣n để lại nợ nần, thôi cậu không kư không lẽ cậu lại muốn lănh mấy món nợ đó à?
- Nhưng... Nhưng mà...
Bồi Hoa ấp úng, sau cùng bực dọc:
- Ổng đă tính trước rồi... Hừ... Biết tụi ḿnh sẽ chẳng nhận di chúc nên sang tên trước thế nầy th́...
Bồi Hoa trợn mắt nh́n Vũ Vi:
- Chỉ tổ lợi cho hạng người như cô thôi.
Vũ Vi giận run nhưng vẩn đứng yên. Bồi Trung, Bồi Hoa bắt đắc dĩ phải kư tên lên di chúc. Nhược Trần cũng kư, riêng Tứ Văn vẫn c̣n ấm ức.
- Xă hội bây giờ mà, con gái đâu phải như lúc trước nữa, muốn là bất cứ điều ǵ mà họ không muốn làm. Anh Bồi Trung ngay từ đầu tôi đă nói với anh, cái cô y tá nầy có cái mắt thuộc hạng lẳng mà anh đâu chịu nghe tôi.
- Thưa luật sư.
Vi lên tiếng, nàng có vẻ thật b́nh tĩnh:
- Tất cả thủ tục xong hết rồi phải không?
- Vâng.
- Như thế nhà nầy đă là của tôi?
- Vâng, của cô từ trước rồi.
- Thế th́.
Vi quay lại nh́n thẳng vào đám Bồi Trung, Bồi Hoa, Mỹ Kỳ và Tứ văn dơng dạc:
- Yêu cầu tất cả những con người xấu xa nầy ra khỏi nơi nầy. Kể từ nay, nếu bất cứ một người nào vào Vườn mưa gió nầy mà chẳng có sự cho phép của tôi, tôi sẽ cho gọi cảnh sát ngay. Bây giờ mời tất cả ra khỏi đây!
- Ối giời ơi!
Từ Văn kêu lên:
- Coi ḱa chưa chi mà đă kên mặt phượng hoàng rồi...
- Vâng, tôi lên mặt đấy.
Vũ Vi lửng thửng bước tới:
- Bà là người đầu tiên phải ra khỏi nơi đây, thứ quạ đen kêu réc chói tai. Đi đi! Ra khỏi đây mau.
Bồi Hoa trợn mắt.
- Đừng làm phách, cô tưởng...
- Không có tưởng ǵ cả.
Vũ Vi cắt ngang:
- Ông Lư ông Triệu đâu?
- Dạ.
Ông Lư cung kính.
- Ông chủ đă nhượng Vườn mưa gió nâỳ cho tôi, ông nghe rơ chứ?
- Dạ.
- Vậy th́ ông với ông Triệu làm ơn đuổi hộ mấy người nầy ra cửa cho tôi!
Ông Lư vừa quay sang Bồi Trung và Bồi Hoa, th́ Bồi Hoa đă lớn tiêng.
- Ông Lư, ông muốn phạm thượng hả? Tôi là cậu chủ của ông mà, đuổi cái ǵ?
Ông Lư trừng mắt tiến tới.
- Ông chủ đă không phải chết sớm nến không có một đứa con như cậu. Lỗi như vậy mà c̣n muốn mượn oai cũ nữa sao?
Bồi Trung vội can Bồi Hoa.
- Bồi Hoa, người thức thời không phải nhục, đi vậy, ở đây làm ǵ chỉ tổ giận thêm.
Rồi cả bọn kéo nhau ra cửa, nhưng cũng không quên nói vói lại với Trần.
- Được rồi chú Trần ạ. cha và chú đă sắp xếp khá lắm, ngoài cơ xưởng mà chú được ông bố cho thừa kế chắc có lẽ chú cũng sẽ ngận luôn người đẹp của ổng luôn quá... Hố hố...
Tiếng cười khả ố của họ kéo dài ra đến tận cửa, một hồi c̣i inh ỏi kế tiếp rồi Vườn mưa gió mới yên lặng trở lại. Vũ Vi ngă bịch xuống ghế, mặt tái xanh, nàng bất măn nói với Trần.
- Anh Trần! Cha anh quả thật dụng tính.
Nhược Trần đứng tựa lưng bên ḷ sưởi mặt chàng cũng cau có không kém Vi. Luật sư Mậu cười nói:
- Thôi bỏ qua đi, họ nói thế nào mặc họ, các bạn hiện có quá nhiều việc để làm. Bây giờ tôi và ông quản lư xin cáo từ vậy. Ủa suưt là quên c̣n hai món này nữa đây.
- Đây là hai phong thư mà một tuần trước ngày ông qua đời, ông Nghị đă trao cho chúng tôi.
Vũ Vi nhận thơ, nét bút của ông Nghị cứng cỏi trên phong b́.
"Thân gửi.
Cô Giang Vũ Vi"
Vi không buồn mở ngay ra xem, ḷng rối như tơ ṿ. Bao nhiêu giông băo dồn dập ban năy khiến nàng mệt bở hơi, nàng chán nản đến đọ không muốn nhận bất cứ một cái ǵ hết.
Luật sư Mậu và ông quản lư đă cáo từ, trước khi ông đi Nhược Trần dặn ḍ.
- Mai sáng chúng ta đến hăng để nghiên cứu t́m biện pháp cứu văn hăng dệt nhé.
Ông Đường gật đầu.
- Vâng tôi sẽ đợi cậu,
Sau khi ông Đường và luật sư Mậu về gian pḥng khách rộng lớn chỉ c̣n lại Nhược Trần và Vũ Vi, vả gian pḥng yên lặng. Vi mở bức thư ra. Bức thư của ông Nghị thật vắn.
Vũ Vi.
"Thôi gửi Vườn mưa gió lại cho cô, v́ tôi biết rằng cô thích nó và khi thích người ta sẽ chăm sóc nó một cách kỹ lưỡng hơn. Nhưng tôi cững biết rồi Vườn mưa gió cũng sẽ mang đến cho cô thật nhiều gió mưa có điều tôi mong cô v́ nó mà nhẫn nhịn. Ai bảo cô tên Vũ Vi làm ǵ. Một cánh Tường Vi trong gió. Nhưng tôi mong rằng cánh tường Vi kia sẽ đẹp măi trong vườn nầy."
"Đừng lạ lùng với tặng vật của tôi. Vi đă từng giúp tôi gọi Nhược Trần trở về, cái ơn đó rất to, nên tôi không thể đền bù bằng lời nói được, tôi phải đền bằng những ǵ cô thích, cô yêu. Và đó là Vườn nưa gió nầy."
"Nhưng nếu cô là người thông minh, th́ cô đừng bao giờ để Nhược Trần chinh phục, v́ nó là một thứ sở khanh nặng, nó cứng đầu và bất trị, trước khi nhận lời cầu hôn của nó, phải biết rơ lịch sử đời nó để khỏi hối hận về sau."
"Chúc cô gặp nhiều may mắn."
ĐỊNH KHẮC NGHỊ.
Vũ Vi ngẩng đầu lên, cũng vừa bắt gặp Nhược Trần đang xếp thư lại. Không biết ông Nghị đă viết ǵ cho chàng mà Trần nh́n nàng buồn lạ. Vi không đủ can đảm lên tiếng mượn thư, đầu nàng nóng và rối. Tặng vật của ông Nghị làm nàng ngơ ngác, rồi bức thư càng làm nàng bối rối hơn. Ông Nghị có vẻ không chấp nhận t́nh yêu của nàng với Trần, phải chăng v́ nàng không xứng với chàng? Tặng vật cà khu Vườn mưa gió để đánh đổi lại mối t́nh vừa đến đă chợt bay cao chăng? Càng nghĩ Vi càng xót xa.
Có tiếng chân Trần bước tới gần.
- Anh có thể đọc thư em được không?
Giọng nói của Trần làm vi giật ḿnh, nàng giữ chặt thư.
- Không, không được!
Sự cự tuyệt của Vi khiến Trần sa sầm nét mặt.
- Trong thư có ǵ bí mật mà em dấu anh chứ?
Vũ Vi lắc đầu nh́n Trần, đột nhiên nàng bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của chàng.
- Anh Trần anh cũng không tin em sao!
- Thôi được không cho xem thi thôi, em có quyền tự do của em.
Trần nói rồi bỏ nhanh lên lầu, chỉ c̣n Vi một ḿnh, nàng thẩn thờ với tất cả sự đột biến vừa mới xảy ra. Ḷng rối như tơ, biết làm sao tỏ.

Chương 17


Buổi sáng khi Vi xuống lầu nàng mới hay Nhược Trần đă bỏ đi từ sớm, bà Lư vừa dọn điểm tâm cho nàng, vừa nói:
- Cậu Ba đến hăng rồi, cậu ấy có nhắn tôi là hôm nay có lẽ sẽ không về dùng cơm v́ c̣n phải kiểm kho và kết toán số nợ ǵ đó.
- À, tôi biết rồi.
Vi đáp, ngồi xuống ghế dùng điểm tâm một ḿnh, không khi cô đơn như vây phủ.
Suốt đêm qua không ngủ, bây giờ lại ăn không vô. Vi ră rời như trăm nổi buồn phiền.
- Bác Lư, sao hôm nay không thấy Thúy Liên đâu cả thế?
Bà Lư cúi đầu nh́n xuống:
- Dạ, tôi... đă cho cô ấy nghỉ rồi.
Vũ Vi ngạc nhiên.
- Sao vậy?
- V́.. Thúy Liên mới đến làm chưa hơn ba năm Trước kia ông chủ nghĩ là tôi già nên cần cô ấy giúp. Sự thật ra cô thấy đó, tôi đầu có già phải không cô?
- Vâng, nhưng tôi không hiểu bác muốn nói ǵ cả.
- Dạ, đó chính là lư do tôi không dùng Liên nữa, cả nhà này ai cũng biết chuyện ông chủ sạt nghiệp, ngoài Vườn mưa gió nầy ra ông không có ǵ nữa cả. Cậu Ba bây giờ mang nợ nhiều quá. Ở đây bớt đi một người đỡ một người, vợ chồng tôi và ông Triệu v́ mang ơn ông chủ nhiều nên không muốn rời khỏi nơi đây, c̣n Thúy Liên, nếu giữ nó mỗi tháng phải trả lương....
Bây giờ Vũ Vi mới rơ, nàng thở dài.
- À, tôi biết rồi, bác muốn tiết kiệm cho tôi.
Chuyện nầy, nàng đă suy nghĩ thật nhiều, dù ông Nghị có thật tâm để cả Vườn mưa gió cho nàng nhưng với nghề y tá đói rách này làm sao nàng có thể duy tŕ được những tổn phí to lớn cho ngôi nhà đồ sộ chứ?
- Bác Lư!
- Dạ
- Bác có thể cho biết lương của vợ chồng bác mỗi tháng bao nhiêu không?
Bà Lư khoát tay.
- Cô không nên bận tâm chuyện đó. Lúc ông chủ c̣n sống, ông chủ đă quá tốt với tụi nầy, v́ vậy chúng tôi đă tính toán rồi, với số tiền bấy lâu tiết kiệm được, chúng tôi sống lây lất cũng qua ngày, chỉ mong cô đừng đuổi tụi này ra khỏi đây thôi, chứ tụi tui không dám nhận lương của cô nữa.
- Làm ǵ có chuyện tôi đuổi vợ chồng bác?
Vũ Vi ngỡ ngàng:
- Bác không nhớ ǵ về lời di chúc của ông chủ sao? Bác và tất cả những người trong nhà nầy đều có quyền ở lại đây, và thực tế chúng ta đều là khách chứ chẳng có ai là chủ căn ngà nầy cả, bác phải hiểu như vậy.
Rồi không đợi bà Lư lên tiếng, Vi lắc đầu.
- Có điều tôi chẳng hiểu tại sao ông Nghị lại chẳng giao nhà cho anh Trần mà lại giao cho tôi?
Bà Lư cười.
- Th́ cũng vậy thôi, tôi biêt ư định của ông chủ, ông sợ nếu giao Vườn mưa gió nầy cho cậu Ba th́ cậu ấy đem bán quách đi trả nợ hết, trao cho cô có vẻ bảo đảm hơn.
Vũ Vi càng ngơ ngác định hỏi. Sao bác lại bảo trao tôi cũng như trao cho cậu Ba? Nhưng lại thôi, nàng thấy tất cả những việc xảy ra trong nhà nấy đếu có vẻ bí mật làm sao ấy.
- Bác Lư, nhờ bác nhắn lại ông nhà bác với ông Triệu, là tôi vẫn tiếp tục trả lương cho mọi người như cũ, có điều số lương có lẽ không được dồi dào như trước đầu, v́ vậy nếu mấy ông ấy vui ḷng...
- Thưa cô.
Bà Lư vội vă cắt ngang!
- Chúng tôi chẳng cần lănh lương đâu, chỉ cần cô có làm sao duy tŕ được Vườn mưa gió nầy c̣n nguyên là được rồi. Tiền điện nước và xài lặt vặt trong nhà nầy cao lắm... Chúng tôi nguyện ở không nơi đây để hầu hạ cô và... cậu Ba.
Một cơn sóng nhỏ nhấp nhô trong tim. Vũ Vi đỏ mặt khi nghe lời ghép đôi trong câu nói thật thà... cậu Ba... tên đàn ông lạnh nhạt, trời vừa sáng đă bỏ đi chẳng buồn han hỏi nàng một câu... Nhưng không nên trách vậy... Hắn c̣n cả số nợ trên hai mươi triệu phải gánh trên vai.
- Thôi th́ đành vậy.
Vũ Vi thở dài:
- Chúng ta sẽ cố gắng để giữ Vườn mưa gió nầy vững bền trong cơn mưa. Bây giờ phiền bác một chút, bác làm ơn đi nói với ông Triệu chuẩn bị xe để đưa hộ tôi đến bệnh viện. Tôi cần phải đi làm mới được.
Bà Lư nh́n Vi với nụ cười cảm thông, đoạn chạy đi t́m ông Triệu. Vũ Vi chạy đi thay áo. Lúc nàng bước ra sân th́ xe ông Triệu đă đợi sẳn bao giờ. vi đưa mắt nh́n trời. Trời thật xanh, một vài gợn mây trắng bềnh bồng xa xa. Buổi sáng mùa hạ đẹp thật. Bức tượng vệ nữ bị những tia nắng tắm vàng, rực rỡ dưới những ánh nắng bén như dao xuyên từ lá. Khu vườn ngập đầy mùi hoa nhài. Buổi sáng êm, thật đẹp. có nhắm mắt nằm mơ Vi cũng không dám nghĩ đến chuyện ḿnh sẽ làm chủ một ngôi nhà đẹp như vậy. Nhưng đó là sự thật. Một sự thật gần như đầy huyền thoại.
Vi ngước đầu cho tóc xỏa ra sau, nàng lên xe để ông Triệu đưa đến bệnh viện.
Thật may, vừa đến nơi Vi đă nhận được chỗ làm tốt của một y tá khác vừa bỏ việc. Lương khoảng ba mươi đồng một giờ, Vũ Vi nhận thêm giờ phụ trội, nên măi hơn mười một giờ khuya mới về nhà. Tuy có mệt, nhưng khi nghĩ đến chuyện ḿnh giúp đỡ được Nhược Trần trong việc cất bớt gánh nặng Vi thấy vui ngay. Vừa vào nhà, Vi đă thấy Nhược Trần ngồi ở pḥng khách với điếu thuốc trên tay, Vi lạnh lùng.
- Nếu không lầm th́ h́nh như anh chẳng hề biết hút thuốc mà?
Nhược Trần chẵm răi nhả khói.
- Cô chưa biết ǵ về tôi cả. Sự thật không phải tôi không biết hút thuốc, có điều không thường hút thôi.
Vũ Vi ngồi xuống ghế, cơn mệt mỏi ră rời khiến nàng không buồn để ư đến khuôn mặt cau có của Nhược Trần.
- Hôm nay cô có vẻ về trễ?
- Vâng.
- Hẹn với anh chàng đến đâu chơi thế? Đi nhảy à?
Nhược Trần hỏi đột ngột, Vũ Vi ngỡ ngàng.
- Anh nói ǵ thế? Hỏi ông Triệu xem có phải chính ông ấy đưa tôi về không? Suốt ngày mệt nhọc, tôi lại trực ca đêm làm ǵ tôi có giờ để nhảy với nhót nữa chứ?
- Thế anh chàng cùng trực với cô à?
Cơn giận bốc lên mặt, Vũ Vi trừng mắt nh́n Trần.
- Anh nói thế là thế nào? Giả xử như có ông X nào đó cùng trực với tôi th́ có liên hệ ǵ đến anh đâu, mà anh muốn nhảy xổm vào chuyện của tôi chứ?
- Dĩ nhiên là tôi không có quyền ǵ hết.
Nhược Trần đáp, mắt chàng cũng long lên:
- Có điều tôi lấy làm lạ là tại sao một người vừa nhận được một gia tài trị giá hàng mấy triệu bạc lại hấp tấp muốn đi làm sớm như vậy? Tôi lầm! v́ tôi quên là ở trong bệnh viện c̣n có ông bác sĩ ở pḥng quang tuyến nữa chứ.
- Anh...
Vũ Vi giận nói không thành tiếng, nàng nh́n Nhược Trần như muốn nghiến nát chàng ra. Cả một tấm ḷng chẳng ai hiểu. Làm việc từ tám giờ sáng đến mười một giờ đêm, hầu giữ vững cho địa vị của chàng, thế mà... Thế mà... Vi thấy máu nóng như trào lên mặt, thật oan ức, thật sỉ nhục, nước mắt lăn tṛn trên má... "vừa mới nhận được một gia tài trị giá hàng mấy triệu bạc"... Phải chăng chàng cũng nghĩ ta đă dùng mưu đen tôi để được ông Nghị cho ngôi nhà này? Với những lời nói đó, với thái độ có vẻ ngạo mạn đó nếu xuất phát từ những con người như Bồi Trung hay Bồi Hoa có lẽ Vi đă không giận đến như vậy. Nàng đứng bật lên.
- Anh... Anh nói ǵ thế?... Nếu anh muốn gia tài bạc triệu nầy, anh cứ giữ lấy đi, tôi không cần, c̣n chuyện ông bác sĩ kia với tôi thế nào mặc kệ tôi, xin anh đừng xía vô.
Nhược Trần cũng không kém:
- Tại sao tôi lại muốn cái gia tài này chứ? Nếu muốn tôi đă nhận nó từ lâu chớ cần ǵ đợi đến cô? Tưởng thằng nầy định dành gia tài với cô à? cô làm ǵ với tên bác sĩ đó tôi không cần biết. Hừ! Phải mà bây giờ cô đâu phải là cô y tá nghèo rớt mồng tơi như xưa nữa, cô đă có bạc triệu th́ muốn lấy ai chẳng được, riêng về nụ hôn ngoài hành lang cô cứ xem như không có, cô bản lănh thật, một thằng lang bạt như tôi không ngờ lại cũng mắc mưu cô.
- Anh... Anh.... Anh...
Vũ Vi run rẩy nói không thành tiếng, nước mắt chảy dài trên má, nàng quay lại và nhanh về phía lầu.
- Được rồi, anh cứ yên chí mai tôi sẽ rời khỏi nơi đây và sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Nhưng Nhược Trần đă chạy cản trước mặt:
- Trước khi nói rơ hết cho tôi biết sự thật, cô không có quyền đi đâu hết.
- Không có ǵ để nói hết.
Vũ Vi giận run, nàng lớn tiếng"
- Với những hạng bẩn như anh, tôi không có ǵ để nói cả.
- Tại sao cô bảo tôi bẩn?
Nhược Trần trừng mắt:
- Bộ cô cao quí lắm sao mà dám nói tôi thế chứ?
- Tôi không bao giờ nói ḿnh cao quí.
Vũ Vi to tiếng không kém
- Trái lại tôi hạ cấp và mất dạy, tôi chỉ là cái gai trong mắt người, c̣n anh mới là hạng thanh niên ưu tú, nói vậy anh thỏa măn chưa?
- Cô châm biếm tôi à? Tôi biết trong mắt cô tôi không đáng một đồng xu!
- Quá khứ của anh thế nào anh biết lấy tôi không cần hiểu. Tôi là đứa ngu mới dại dột, chứ đúng ra khi biết anh có một quá khứ "huy hoàng" như vậy th́ đâu đến đỗi để anh lầm lẫn.
- Chứ không phải là cô chẳng ngờ tôi có một di sản nợ đến hai mươi triệu à?
"Bốp" Vũ Vi đưa cao tay tát mạnh vào má Nhược Trần, đây là lần thứ hai nàng đánh người. Trần né không kịp lănh đủ, năm vết đỏ hiện trên má. Nhược Trần tức giận giữ chặt lấy tay Vi, cái xiết mạnh khiến Vi đau muốn chảy nước mắt, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng.
- Chưa có một người đàn bà nào dám tát tai tôi. Đây là lần thứ hai cô đă giở tṛ đó. Cô muốn chết phải không?
- Anh muốn giết tôi à? Cứ giết đi.
Vũ Vi lạnh lùng:
- Giết tôi chưa hẳn anh mang tiếng là anh hùng. Giết đi! trong thành tích cũ của anh dù có thêm được một chuyện giết người th́ cũng không làm ai ngạc nhiên đâu, có điều tại sao hôm nay anh có can đảm giết tôi mà lại không có can đảm giết con bé Cát Hà của anh chứ!
"Bốp" Lần nầy Nhược Trần đưa tay lên với sức mạnh của một người đàn ông trong tức giận Vũ Vi thấy mắt đổ sao. Một đêm mệt nhọc một ngày công việc, trở về nhà là cơ thể đă ră rời. Vi không ngờ đến ḿnh c̣n phải trải thêm cơn băo tố trong Vườn mưa gió.
- Anh.. Ông... Tàn nhẫn....
Chỉ nói được mấy tiếng là cơ thể Vi nhũn ra, nàng ngă người xỉu tại chỗ. Nhược Trần như tỉnh cơn mê, đỡ vội. Bà Lư ở trong nghe tiếng hét chạy vội ra, vừa kịp lúc thấy Vũ Vi bị Nhược Trần đánh ngă.
- Trời ơi, cậu Ba, cậu điên rồi sao?
Nhược Trần ôm Vũ Vi trong tay, nh́n khuôn mặt tái nhạt của người yêu mà ḷng đau như cắt. Chàng hối hận đặt Vi nằm lên ghế.
- Vi ơi, Vi!
Vũ Vi vẫn nằm yên trên ghế, những sợi tóc rối che lấy mặt, Trần vuốt nhẹ cho nó nằm sang một bên, nh́n khuôn mặt tiều tụy của người thương đầy mặc cảm.
- Bà Lư ơi, cho tôi một cốc rượu mạnh đi, nhanh lên!
Bà Lư vội vă đi lấy rượu mang đến.
- Cậu làm sao lại gây chuyện với cô ấy:
Người ta hết ḷng lo lắng cho ngôi nhà nầy thế mà cậu nở lại...
Nhược Trần lắc đầu buột miệng nói.
- Tại tôi chịu không được chuyện cô ấy hẹn ḥ với thằng bác sĩ pḥng quang tuyến.
- Hẹn ḥ nào đâu?
Bà Lư lộ vẻ ngạc nhiên:
- Cậu lầm rồi cậu Ba ơi. Cô ấy sợ duy tŕ không nổi những tổn phí cho khu vườn này nên đi làm thêm đấy. Chính miệng cô ấy c̣n bảo tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu trả nợ. Thế mà cậu không hiểu ǵ hết, cậu dễ lầm người quá, ngày xưa cậu mang yêu tinh về nhà coi như thần thánh, bây giờ gặp thần thánh cậu lại tưởng là yêu ma, khổ thật.
Những câu nói của bà Lư như những nhát kiếm đâm sâu vào tim Trần. Chàng run rẩy nâng cốc rượu đổ vào miệng Vũ Vi.
- Vũ Vi, Vi, tỉnh dậy đi em! Tỉnh lại đi, anh van em mà!
Rượu vừa qua miệng Vi đă trào ra, bà Lư vội mang khăn đến. Nhược Trần tiếp tục đổ rượu. Hơi nồng của rượu làm Vi tỉnh lại, nàng bắt gặp là của Nhược Trần, vẻ hớt hải và lo âu của chàng chưa làm nàng nhớ lại chuyện đă xảy ra.
- Ủa? Tại sao tôi lại nằm đây?
- Vũ Vi tha lỗi cho anh nha em?
Nhược Trần van xin, Vũ Vi dần dần nhớ lại tất cả câu chuyện. Cái tát của chàng, những lời khinh miệt nhục nhă, tim nàng thắt lại.
- Tôi mệt mỏi quá rồi.
Vi nói, Trần chụp ngay cơ hội.
- Để anh d́u em lên lầu nhé?
- Thôi, cảm ơn. Vi đáp nhanh, nàng cố bám vào thành ghế đứng dậy, cơn mệt mỏi
khiến nàng loạng choạng đứng không vững.
Nhược Trần van xin.
- Thôi mà Vi.
- Nhưng Vi đă ngoảnh mặt đi nơi khác, thấy bà Lư như vớ được chiếc phao, Vi nói:
- Bác Lư bác làm ơn d́u cháu về pḥng. Cháu mệt quá phải ngủ một giấc mới được.
Nhược Trần lúng túng nhưng không buông tay Vi ngay.
- Vũ Vi, anh xin lỗi mà, em biết không, suốt ngày hôm nay anh mệt gần chết, trời vừa tôi đă về ngay chỉ mong được trông thấy em thôi nhưng về tới nhà khong thấy em đâu cả. Anh nóng muốn phát điên lên được, anh bực tên bác sĩ pḥng quang tuyến....
Vũ Vi thở ra.
- Thôi tôi mệt quá rồi, tôi không muốn nghe ai giải thích ǵ hết.
Nhược Trần nh́n khuôn mặt lạnh của Vũ Vi, chàng biết nàng chưa tha thứ cho chàng, những hạt mồ hôi khổ sở tuôn trên mặt.
- Vũ Vi em có nhớ trước ngày cha mất một hôm không? Chúng ta đă cùng nhau thề sẽ sống cạnh nhau suốt đời, em có nhớ không?
Vũ Vi vẫn lạnh lùng.
- Đó là thủ đoạn để tôi câu anh đấy.
- Thôi mà, xiên xỏ làm ǵ Vi? Chúng ta hôm nay đều mệt mỏi, khó chịu, chúng ta không kềm hăm được sự nóng tính của ḿnh nên nói những điều không nên nói. Vi, em không thể bỏ qua cho anh được sao?
- Tôi mệt quá rồi.
Vi yếu ớt đáp:
- Xin anh làm ơn cho tôi ngủ một chút.
Bà Lư năy giờ yên lặng cũng bước đến can Trần.
- Thôi cậu Trần, cậu đừng nên nói ǵ cả, để cô Vi nghỉ ngơi, ngày mai gặp nhau sau cũng không muộn mà?
Nhược Trần yên lặng buông tay, chàng cũng biết đây không phải là lúc giải thích. Nh́n bà Lư d́u Vi lên gác, Trần mệt mỏi buông ńnh xuống ghế, hai tay ôm đầu.
- Ta đă làm ǵ? Sao ngu thế!
Khi Trần ngẩng lên th́ bóng Vi và bà Lư đă mất trên cầu thang. Phải rồi, ngày mai, ngày mai ta sẽ cố gắng bù đắp nỗi đau khổ của nàng, ta sẽ không cao ngạo, tự phụ nữa.
Trên phương diện t́nh yêu, cao ngạo và tự phụ là hai lầm lẫn lớn của con người. Ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.

o0o


 

Pages Previous  1  2  3  4  Next