Ngọc Duy lầm bầm v́ thái độ lạnh lùng của hắn. Song cô dẹp nó qua
một bên để lo chuyện trước mắt. C̣n chuyện cỏn con đó hở, để rảnh
rỗi ḿnh "rủa tiếp".
Đây rồi số 23 được dán to tướng trên cánh cổng. Ngọc Duy b́nh tĩnh
gơ cửa sau khi lướt mắt qua ba chữ "TỔNG GIÁM ĐỐC".
-- Mời vào.
Ngọc Duy "hiên ngang" tiến thẳng đến bàn giám đốc. Cô ngồi xuống chờ
đợi v́ ông giám đốc đang say mê làm việc. "Chờ đợi cũng là một cái
thú", Ngọc Duy nghĩ thế. Cô dùng thời gian chờ đợi của ḿnh để lướt
mắt nh́n khắp căn pḥng. Đơn sơ và ảm đạm. Nếu có một lọ hoa được
đặt ngay bàn th́ cả căn pḥng này sẽ sáng hẳn lên. Vâng, chỉ một lọ
hoa và một nhánh hoa hồng. Đôi mắt ṭ ṃ lướt khắp pḥng sau đó dừng
lại trước mặt: "Ư, trời ơi là... ông ta".
Ngọc Duy mở to đôi mắt mí lót của ḿnh, nh́n thẳng người đàn ông mà
cô mới đụng độ.
-- Cô ngắm tôi xong chưa?
-- Ơ... dạ thưa... xong rồi ạ.
Ngọc Duy huơ tay mỉm cười làm duyên.
-- Cô t́m tôi có việc ǵ không?
Lấy lại b́nh tĩnh, Ngọc Duy nh́n ông nói:
-- Tôi đến xin việc.
-- Không phải pḥng nhân sự đang tuyển chọn sao? - Người đàn ông
ngạc nhiên hỏi.
Nhướng mắt, Ngọc Duy nói:
-- Ông là giám đốc?
-- Cô không có đọc hàng chữ ngoài cửa?
-- Vậy th́ tôi đến xin việc đúng chỗ rồi. Sao ông lại ngạc nhiên?
Đến bây giờ người đàn ông buông cây viết khoanh hai tay lại nh́n cô
rơ hơn:
-- Cô không có đọc thông báo của công ty về việc tuyển nhân viên à?
Ngọc Duy gật đầu:
-- Tôi không muốn ḿnh đọc hàng trăm lần những thông báo mà tôi đă
đọc ở các công ty khác.
-- Tại sao?
-- V́ khi tuyển nhân viên th́ trong một ngày, không biết bao nhiêu
người đến phỏng vấn. Mà lúc đó người được tuyển sẽ là mấy người,
người bị đánh rớt sẽ là bao nhiêu? Và đôi khi người bị đánh rớt đáng
là người được tuyển.
-- Chẳng hạn người đó là cô.
-- Vâng - Ngọc Duy nhún vai sau câu nói của ḿnh.
-- Cô thật tự tin.
-- Vâng, những lần thất bại đă giúp tôi hiểu rằng khi xin việc th́
hăy gặp thẳng giám đốc. Và tôi tin lần này ḿnh sẽ đậu.
-- Thế th́... cô đă bị đánh rớt bao nhiêu lần rồi?
-- Xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi của ông.
-- Nếu như... đó là một câu phỏng vấn, cô không trả lời được... th́
cô bị đánh rớt rồi.
-- Tôi không nghĩ ông sẽ dùng nó... để phỏng vấn tôi - Giọng nói của
cô có hơi ngập ngừng.
-- Tại sao?
Nghe ông ta hỏi, Ngọc Duy mừng như bắt được vàng. Cô vội quay ngược
thế cờ:
-- Sao lại có một giám đốc khô khan mà lại có tính ṭ ṃ cơ chứ?
-- Cô... - Người đàn ông bật cười, nụ cười mà từ lúc gặp mặt cho đến
giờ Ngọc Duy mới thấy.
Ngọc Duy nháy một con mắt khi thấy t́nh h́nh thoáng hơn lúc đầu. Cô
lấy hồ sơ của ḿnh đặt lên bàn giám đốc tiếp:
-- Đây là hồ sơ của tôi.
Hơi thất vọng khi thấy ông ta không giở hồ sơ của ḿnh ra xem. Nhưng
câu nói của ông làm cô ngỡ ngàng.
-- Ngày mai cô đến nhận việc. Được chứ?
Cô lắp bắp như không tin điều trước mặt:
-- Ông nói thật?
Tṛn mắt ông nhún vai:
-- Vậy là năy giờ tiếp chuyện với tôi cô nghĩ là tôi nói đùa chăng?
-- Ơ, tôi không nghĩ thế - Ngọc Duy xua tay lia lịa chứng minh cho
câu nói của ḿnh.
Viễn cảnh không c̣n chạy xe đến từng công ty xin việc dưới ánh nắng
trưa hè làm cô vui sướng. Ngọc Duy thích lao động, thích làm việc
ḥa ḿnh cùng mọi người, mặc dù cô đang có một vườn hồng khoe sắc.
-- Này, cô ǵ nhỉ?
Tiếng gọi của giám đốc làm cô sực tỉnh. Cô vội trả lời:
-- Dạ, Ngọc Duy ạ.
-- Ngọc Duy - Người đàn ông nhíu mày lẩm bẩm tên cô sau đó nói:
-- Cô có thể về, ngày mai đi làm.
Thấy cô chần chừ chưa muốn đi, giám đốc nhíu mày nh́n cô:
-- C̣n việc ǵ không?
-- Ông không phỏng vấn tôi ư?
-- À... nếu như cô muốn phỏng vấn th́ tôi phỏng vấn vậy. Cô năm nay
bao nhiêu tuổi?
-- Dạ, hai mươi hai tuổi.
-- Thế th́ tôi lớn hơn cô mười tuổi. Vậy th́... cũng chưa già lắm.
Cô vứt tiếng "ông" ấy vào một nơi nào đó đi nhá.
-- Vâng, tôi xin nghe lời "chú" giám đốc.
-- Cô...
*
* *
Ông mặt trời núp sau ngọn núi ở phía tây nhường lại cho chị hoàng
hôn lan tỏa khắp mặt đất. Các cô cậu v́ sao lấp lánh ánh lên những
tia sáng d́u dịu. Ánh đèn màu rực rỡ quyến rũ mọi người. Trên bầu
trời và dưới mặt đất tạo nên một không gian ḱ diệu. Nhà hàng Thanh
Hương sôi nổi hơn bởi từ ngoài xuất hiện một cô gái.
Cô gái với áo dài màu khoai môn, tóc được tết thành hai bím. Cô
không sắc sảo hơn những cô gái khác v́ đôi mắt một mí nhưng lại to
tṛn. Sóng mũi cao cùng đôi môi chúm chím hay cười. Trên tay cô một
lẵng hoa chứa toàn màu hồng.
Những nét b́nh dị đơn sơ của cô gái đó đă đem đến cho nhà hàng Thanh
Hương đông khách hơn vào ngày thứ bảy. Ở cô gái này có một nét ǵ đó
mà mọi người đều bị cô cuốn hút.
-- Ôi! Ngọc Duy, sao hôm nay em đến trễ thế?
Cô gái ấy chính là Ngọc Duy nh́n anh quản lư cười nụ:
-- Em bận việc ở công ty nên hơi muộn. Nhưng khách vẫn chưa về cơ
mà. - Cô nh́n dáo dác sau khi nói.
-- Bởi v́ khách chờ em đấy cô hoa hồng ạ.
-- Xí... tự nhiên kêu người ta là hoa hồng à.
Anh quản lư nh́n cô gái tự nhiên trước mặt ḿnh bật cười:
-- Chớ không phải sao? Em...
-- Ôi, anh đừng nói nữa. Cho em đi bán hoa thôi.
Ngọc Duy bước đi, cô đến từng bàn mời các chàng mua một bông hoa
tặng cho cô nàng kèm theo những câu nói rất dễ thương và dí dỏm.
-- Thứ bảy với một ngày tuyệt vời, sẽ thấy hạnh phúc hơn nếu anh có
một bông hoa hồng tặng cho cô bạn gái.
-- Ồ, một bông hoa hồng sẽ giúp cho anh có thêm một câu chuyện hấp
dẫn hơn đối với cô nàng của anh.
-- Tôi chỉ bán cho các anh mỗi người một bông, bởi v́ một bông sẽ
tượng trưng cho t́nh yêu duy nhất của anh đối với cô ấy.
Cứ thế, Ngọc Duy cuốn hút các cặp t́nh nhân, qua những câu nói của
ḿnh. Và họ thường đến nhà hàng này vào ngày thứ bảy v́ cô gái bán
hoa hồng chỉ xuất hiện nơi này vào ngày ấy mà thôi.
Không những có khiếu ăn nói về bán hoa, Ngọc Duy c̣n thể hiện ḿnh
là một ca sĩ chuyên nghiệp. Tiếng hát trầm ấm sâu lắng đưa mọi người
lạc vào hồn nhạc. Và nỗi bực dọc lo toan hằng ngày với cuộc sống bận
bịu được gác lại, để ch́m ḿnh trong những bài hát của Trịnh Công
Sơn.
Gọi nắng,
Trên vai em gầy đường xa áo bay.
Nắng qua mắt buồn ḷng hoa bướm say.
Lối đi em về trời không có mây.
Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy.
-- Anh Sơn, em tŕnh bày được không?
Đích thân Sơn pha ly rượu cho Ngọc Duy. Anh trao cho cô sau khi nói:
-- Buồn nhưng tuyệt. Mỗi tuần một phong cách riêng. - Sơn lắc đầu -
Hôm nay em cuốn mất hồn của họ hết rồi.
Duy nhấp môi, cô lí lắc:
-- Cuốn vào bụng em hở?
-- Đừng nói giỡn chứ nhỏ! - Sơn uống hết ly rượu của ḿnh tiếp -
Không hiểu sao cô bé vô tư như em lại thể hiện được tâm trạng của
Trịnh Công Sơn. Đó là điều khó nghĩ của anh đối với em mấy năm nay.
- Sơn nhún vai một cách điệu đàng.
Ngọc Duy trợn to con mắt của ḿnh nói một cách ngạc nhiên:
-- Đó là điều khó nghĩ của anh mấy năm nay ư? Khó tin thật.
-- Chỉ riêng đối với một ḿnh em mà thôi. - Sơn nhắc lại quan điểm
của ḿnh.
Như thấy vẻ chân thật của Sơn, Ngọc Duy tin anh nói thật. Cô trầm
ngâm:
-- Em cũng không hiểu được ḿnh. Em chỉ biết rằng những nhạc phẩm
của Trịnh Công Sơn mẹ em thường hát trong mỗi lúc cô đơn. Em ngồi
trong một góc và lắng nghe mẹ hát. Và thế là...
Ngọc Duy đưa ly rượu lên môi:
-- Em hát nó say mê.
Sơn nh́n Duy, anh tỏ ra vui mừng khi được cô tâm sự và điều đó chứng
tỏ rằng Duy xem anh là người thân. Sơn buột miệng:
-- Ước ǵ nhà hàng này ngày nào cũng có em.
Duy uống ực một cái, cô lắc đầu:
-- Anh đừng ước như thế. Anh không thấy là nhà hàng của anh đông
khách hay sao?
Sơn ph́ cười, anh ngầm hiểu câu nói của Ngọc Duy. Nếu như ngày nào
cô cũng xuất hiện th́ sẽ gây cho khách sự nhàm chán. Nên cô chỉ chọn
ngày cuối tuần đến nhà hàng th́ y như ngày ấy số lượng khách sẽ đông
hơn những ngày thường.
-- Duy này, càng ngày giọng hát của em càng điêu luyện đấy.
-- Thế à? Em thấy cũng b́nh thường thôi.
-- Đừng khiêm tốn thế cô nhóc.
-- Xí... - Ngọc Duy liếc xéo Sơn sau tiếng "xí" mà cô kéo dài cả...
thước.
-- Sơn, lấy cho anh Văn ly rượu.
Sơn quay lại, anh thấy Văn th́ khúm núm:
-- Anh Văn ngồi ghế, lâu quá anh mới ghé thăm nhà hàng của tụi em.
Văn cầm ly rượu của Sơn đưa nốc cạn, anh đưa tiếp cho Sơn.
-- Tao bận - Văn nói cụt ngủn anh nh́n quanh tiếp: - Ở đây có ǵ mới
không? H́nh như... khách đông hơn th́ phải.
-- Dạ cũng b́nh thường thôi anh Văn.
Văn hất mặt về phía Ngọc Duy hỏi Sơn:
-- Con nhỏ nào mà trông ngon thế?
V́ xoay mặt về hướng bên kia nên Ngọc Duy không thấy mặt Văn. Nhưng
giọng nói nghe quen tai làm Duy ṭ ṃ. Cô lắng nghe hai người nói
chuyện. Sau câu hỏi của Văn th́ Duy biết "hắn" là ai rồi. Cô quay
mặt về phía Văn hất mặt:
-- Con nhỏ này chứ ai. Quen chứ?
-- Ạ, th́ ra là cô - Văn sững người sau cái nh́n của Ngọc Duy - Cô
khoẻ hở?
Duy so vai trả lời cộc lốc:
-- Không ốm không đau. Đủ sức để ngồi đây cho anh ngắm.
-- Xời... ơi - Văn bật cười - Cô tưởng là cô đẹp lắm chắc? Xưa rồi
Diễm.
-- Xí... vậy anh th́ sao? Xấu c̣n hơn là Chung Vô Diệm.
-- Chung Vô Diệm vậy mà có người để ư tặng hoa hồng đấy cô nương -
Văn nhịp nhịp chân.
Ngọc Duy cũng không vừa:
-- Ôi, chẳng qua hôm đó là ngày rằm nên tôi xí cô hồn vậy mà.
Văn sửng cồ lên sau câu nói của Duy:
-- Cái ǵ? Cô nói tôi là cô hồn hở?
-- Ủa, bộ tôi có nói hả - Ngọc Duy tṛn mắt nh́n anh hỏi.
-- Cô khá lắm... Xí...
-- Xí...
Cả hai người cùng "xí...". Sau đó mỗi người quay mặt về một phía.
Sơn chưng hửng v́ thái độ của hai người từ đầu chí cuối. Sơn không
ngờ "Văn đầu sỏ" mà Duy cũng dám "đụng", bằng chứng là qua những lời
nói gay gắt của cô. C̣n ông Văn th́ nhỏ mọn với từng lời nói của cô
gái trước mặt ḿnh. Không thể im lặng, Sơn đánh tiếng:
-- Hai người làm ǵ vậy?
-- Không phiền đến anh - Vô t́nh Văn và Ngọc Duy cùng lên tiếng. Duy
liếc xéo Văn quay qua nói với Sơn.
-- Em về, ở đây mắc công mỏi miệng lắm.
Sơn gật đầu nh́n Ngọc Duy đứng dậy, cô đi ngang qua Văn vừa đủ nghe
tiếng nói của hắn.
-- Chúc cô đi đường "ngủ ngon".
Ngọc Duy quay lại cô lầm bầm trước mặt Văn:
-- Xí...
Nói xong cô đi một nước bỏ lại sau lưng tiếng cười ngoặt ngoẽo của
Văn đầu sỏ.
*
* *
-- Duy ơi! Dậy đi em. Sáng rồi.
-- Ư... cho em ngủ chút nữa đi - Giọng ngái ngủ của Ngọc Duy nhừa
nhựa - Hôm nay là chủ nhật mà.
-- Biết là chủ nhật rồi, nhưng em nhắc chị kêu em dậy để đi đâu đó
nhớ không - Ngọc Thúy lay vai em nói.
C̣n đang mơ màng nghe chị nói thế, cô bật dậy như ḷ xo:
-- Ờ há. Em phải đi cùng với giám đốc lên tận Thủ Đức. Cám ơn chị
nha, chị Hai.
Cô gái đứng dậy hôn chị. Ngọc Thúy la oai oái.
-- Con nhỏ say ke này. Mi có đi đánh răng không th́ nói.
Ngọc Duy cười kh́, cô lắc người vài cái nghe răng rắc:
-- Xời ơi, người ta hôn có một tí mà làm thấy ghê. Xấu.
Ngọc Thúy trố mắt nh́n em gái:
-- Có phải em không vậy? Lớn rồi nhá.
-- Có lớn hơn chị đâu mà chị trố mắt nh́n em.
Ngọc Duy vừa dứt câu cô dông ra khỏi pḥng v́ lỡ "xí..." mà chị cô
ghét nhất.
Ngọc Thúy lắc đầu nh́n em. "Hắn" vô tư thật. Cô bước ra khỏi pḥng
dọn điểm tâm cho em cô.
Ngọc Duy trang nhă trong bộ đồng phục đi làm. Cô ngồi vào bàn ăn hai
tay xoa vào nhau:
-- Đói quá rồi. Chị Hai cho em ăn ǵ nào?
-- Giở ra đi rồi biết - Thúy âu yếm nh́n em.
-- Ồ, hôm nay ăn phở. Thích nhé.
-- Ăn đi nào con nhỏ lắm mồm, không khéo trễ giờ đấy.
Duy vừa nhai vừa nuốt vừa đáp:
-- C̣n sớm chán. Hơn ba mươi phút mới tới giờ chị ạ.
-- Em với giám đốc lên Thủ Đức làm ǵ vậy?
-- Có một khu đất trên đó cần em và giám đốc lên xem sau đó kư hợp
đồng.
-- Không ngờ Ngọc Duy giỏi như thế. Ông giám đốc này có phước lắm
mới gặp được em.
Ngọc Duy nhăn mũi nh́n chị:
-- Chị đừng cho em đi tàu bay giấy. Không thôi nó rớt cái phịch v́
em quá nặng mà nó quá nhẹ.
-- Trời, em có cần phóng đại dữ như vậy không?
-- Là sự thật mà. Em xin được việc là cũng nhờ chị mà thôi.
Ngạc nhiên trước câu nói của em cô hỏi:
-- Sao lại là chị?
-- Không phải sao - Duy vênh mặt - Khi đi xin việc lần sau cùng chị
bảo em hăy đến thẳng pḥng giám đốc mà xin việc. Chắc chắn em sẽ
đậu.
Tưởng em nói chuyện ǵ th́ ra là chuyện này, Thúy ph́ cười:
-- Có ǵ đâu. Đó là kinh nghiệm sống của chúng ta sau mỗi lần thất
bại.
Ngọc Duy uống hết ly nước lọc, cô nói với chị:
-- Chị là một người rất giỏi về thương trường. Đừng nói với em là
chị tính ở nhà luôn nhá.
-- Ê, chưa chi mà muốn đuổi "tui" rồi hở? Bộ nuôi không nổi hay sao.
-- Không cần nuôi chị cũng sờ sờ ra đó rồi - Ngọc Duy không vừa, cô
trả lời chị - Chị ở nhà yên phận lo cơm nước cho em, không phải là
Cao Minh Ngọc Thúy đâu.
Nghe Duy nhắc đến chuyện ḿnh Thúy buồn buồn. Song cô vội gạt nó đi
nói nhát gừng:
-- Đối với chị giờ đây chăm sóc cho Duy và vườn hồng của em là chị
măn nguyện lắm rồi.
Ngọc Duy đứng dậy, cô đến ôm vai chị từ tốn:
-- Cuộc sống của chị em ḿnh đă được số phận an bài. Nó đă vùi dập
đẩy đưa chị và biến chị thành chị của em. Th́... những ǵ của quá
khứ chị hăy xếp nó lại và hăy lo cho cuộc sống mới của ḿnh.
Nắm bàn tay nhỏ nhắn của Duy, Thúy cẩm động nói:
-- Cám ơn em đă giúp chị vượt qua cuộc giông băo này. Chị...
-- Chị hiểu như thế là em mừng lắm rồi. Em phải đi làm đây - Đang đi
Duy chợt quay lại cô giơ ngón tay lên môi:
-- À, chừng nào chị muốn đi làm nhớ bảo em.
Ngọc Thúy gật đầu dơi mắt nh́n em dắt xe ra cổng đến mất hút. Cô thở
dài đi xuống bếp với thời gian trống trải của ḿnh.
*
* *
-- Cô thấy sao?
Hơi ngạc nhiên với câu hỏi của Nguyên. V́ đây là lần đầu tiên sau
nửa năm làm việc anh dọ ư cô. Có hơi bất ngờ nhưng Duy vẫn từ tốn
sau một hồi quan sát:
-- Khu đất này rất thuận lợi cho công ty chúng ta nhưng giá cả hơi
mắc.
Nguyên gật đầu:
-- Cô nhận xét đúng. Nhưng tôi đă mua nó rồi. V́ trong tương lai nhà
nước sẽ biến khu đất này thành trung tâm công nghiệp thành phố. Cô
giao bản hợp đồng này cho Hưng Thành nha.
"Mua rồi mà đi hỏi ư ḿnh đúng là... dư hơi". Ngọc Duy thầm nghĩ
trong bụng. Cô không nghe câu nói của Nguyên và gật mạnh đầu cầm tờ
giấy bỏ vào túi.
Nguyên bước đi, Ngọc Duy lẽo đẽo theo sau. Thật khó mà biết được
trong đầu anh giám đốc "bự" này chứa đựng những ǵ. Chắc toàn là đá
xanh và đá cục không nhả? Duy ph́ cười cho cái tính ṭ ṃ của ḿnh.
Bất giác cô giơ tay xem đồng hồ "chua choa, mười một giờ rồi ư?
Nhanh thật. Bàn tới bàn lui, đi xuôi đi ngược, mất gần cả ba tiếng
đồng hồ. Phí thật". Nghĩ thế nhưng Duy không nói ǵ. Cô không hay
hành động và cử chỉ của ḿnh lại lọt vào mắt của Nguyên.
Anh vờ xem đồng hồ:
-- Ấy chết, 11 giờ rồi, tôi phải đưa cô về thôi.
-- Không sao, ông cứ bàn hết công việc đi rồi hẳn về.
-- Cũng xong hết rồi cô Duy ạ. Tôi đưa cô về nhà luôn nhá.
-- Xe tôi để ở công ty. Ông cứ việc đưa tôi đến công ty là được rồi.
Nguyên không nói không rằng, anh cùng cô đi thẳng ra xe. Đến giờ này
Duy cũng chưa thấy được nụ cười của giám đốc.. Không biết ông ấy
cười th́ gương mặt sẽ ra sao nhỉ? Ngọc Duy nghĩ vẩn vơ đến khi xe
dừng lại trước cổng công ty Duy mới thôi nghĩ. Cô bước xuống xe
không quên câu cảm ơn.
-- Cám ơn ông. Ông Nguyên.
Nguyên gật đầu giơ tay "bye" cô và lướt đi. Ngọc Duy lắc đầu, ông ta
ít nói thật. Ngồi trên xe như thế mà ổng không nói một câu nào.
Mà cũng tại cô, ai bảo cô không bắt chuyện trước, chả trách sao ông
ta không nói. Mà nghĩ lại cũng không phải tại cô, đàn ông th́ phải
galang, phải bắt chuyện trước chứ. Chớ sao lại để cho con gái nói.
Ối, gặp cha giám đốc này mà ga lăng nỗi ǵ. Có mà ga... xa th́ có,
người ǵ đâu mà khô như ngói. Xía... Ngọc Duy suy luận trong ḷng
khi cô chạy bon bon trên đường để về nhà.
V́ mải nghĩ, Duy tông phải người từ trong quán bước ra.
"Chết thật, kỳ này đụng chuyện lớn rồi, cho bỏ tật suy nghĩ vẩn vơ".
Ngọc Duy rủa thầm, khi người cô đụng không ai khác ngoài gă mặt
"Chung Vô Diêm". - Nè, bà tám có bằng lái không vậy? Cho tôi mượn.
Đang lo ngay ngáy, nghe hắn nói, cô bật cười nhưng không dám ngẩng
đầu lên. Cô ngồi "chết" trên xe im lặng v́ Duy áp dụng câu danh ngôn
"Im lặng là thượng sách".
Người bị Ngọc Duy tông phải chính là Văn. Hắn cau có ngồi dậy sau
một loạt câu rủa. Vừa xoa xoa đầu gối hắn nh́n người trước mặt trợn
mắt:
-- Bà tính ngồi vạ ở đây luôn hở? Người ăn vạ là tôi đây nè bà tám.
Đền đi.
Không ngẩng đầu lên cô khịt mũi:
-- Đền cái ǵ?
-- Th́ cái đầu gối chứ ǵ? "Bà" để cái đầu gối của "bà" ở lại là tôi
cho đi.
Hoảng hồn khi nghe Văn nói "ngọng" như thế, Ngọc Duy ngẩng mặt hỏi:
-- Anh nói giỡn hay nói chơi vậy?
-- Tôi nói thật - Văn trả lời máy móc, không hiểu sao anh bật cười
ha hả lườm lườm nh́n Duy - Th́ ra là cô, không cần nh́n mặt tôi cũng
biết là ai rồi.
-- Xía...
Cô rủa thầm trong cổ họng không ngờ hắn nghe được đáp tỉnh queo:
-- Giờ tôi mới biết người đụng tôi là ai, xía... chỉ có cô là có lối
nói chuyện ngược đời mà thôi.
Hắn nói dứt câu vội ngồi thụp xuống ôm đầu gối xít xoa:
-- Ây da, cái đầu gối của tôi... không biết sao nữa.
Biết là hắn giả vờ v́ Duy chỉ thấy toàn là "máu... trắng". Đúng là
hắn ta nhỏ mọn thiệt. Duy không c̣n lo sợ nữa bởi cái tính "ba xạo"
của hắn. Cô chêm vào:
-- Th́ anh đập vào cái đầu gối là hết liền hà.
-- Đập vô đầu gối cô à?
-- Bộ tôi có bảo anh làm như vậy hở?
Vờ đưa tay xem đồng hồ cô luống cuống:
-- Đến giờ "lên đồng" rồi tôi phải về thôi.
Duy dợm đẩy xe đi nhưng ghi đông xe bị bàn tay của Văn gh́ lại:
-- Ậy, cô em đâu có đi dễ như vậy được.
-- Ủa, tôi có hai chân mà, đi đứng rất b́nh thường, đâu có ǵ là
khó.
-- Đừng có giả nai, cô nhỏ kia. Giờ th́ "đại ca" này chỉ c̣n có...
chân rưỡi mà thôi. Cô tính sao th́ tính.
-- Anh nói như vậy là ư ǵ - Duy lướt mắt nh́n hắn mỉm cười - Không
ngờ chân rưỡi đứng vững hơn hai chân.
Văn đầu sỏ chột dạ khi nghe con nhỏ nói. Quả thật anh đứng sừng sững
chắn đầu xe của cô ta. C̣n cô ta lại ngồi trên xe. Có nghĩa là...
Văn bực bội gắt:
-- Dù ǵ th́ cô cũng đă đụng tôi rồi. Tính sao cho đúng luật đó.
-- Sao mà anh trơ trẽn quá dzậy? Đúng luật à? Luật ǵ? Luật giang hồ
ư? Không ngờ giang hồ như anh lại có tính "mỏ nhọn" như thế - Hàng
loạt câu hỏi được Ngọc Duy đưa ra.
-- Tùy người tùy hoàn cảnh mà anh em tôi dùng đúng luật thôi.
Đến giờ th́ Ngọc Duy nổi khùng lên, cô không c̣n biết sợ là ǵ, quắc
mắt:
-- Nếu chơi đúng luật th́ tôi nói anh là người có lỗi trước đó.
Văn há hốc mồm nh́n Ngọc Duy như nh́n sinh vật lạ. Không ngờ con nhỏ
ngang như cua. Nó đụng ḿnh muốn sụi cái đầu gối mà hô là ḿnh có
lỗi. Văn ước cái miệng ḿnh hả to thật là to để nuốt con nhỏ
"khùng" cho đă nư khi tiếng cô sang sảng bên tai:
-- Tôi đang chạy xe trên đường bỗng dưng anh xuất hiện đi qua đường.
Nè, nếu anh mà có băng qua đường á, th́ đi thẳng đến những lằn gạch
trắng đó đó - Cô vừa nói vừa chỉ những lằn gạch dành cho người băng
qua đường - Con nít ba tuổi nó c̣n biết huống chi là anh. Anh th́...
to con lớn xác băng qua đại, đă vậy mà mắt cứ láo liên láo lịa à,
vậy mà c̣n đá lông nheo với tôi nữa chứ - Ngọc Duy vỗ hai tay vào
nhau, gương mặt cô căng thẳng - Khiến tôi phải "rung rinh" mắt gặp
điện cao thế truyền xuống làm tôi "rung tay" nên có va phải vào anh,
có một chút xíu à - Cô giơ ngón tay út kéo dài giọng - Mà làm thấy
ghê dễ sợ.
Văn cứ há mồm mở to con mắt nh́n Ngọc Duy như bị thôi miên. Bất giác
cô chỉ tay về phía trước mừng rỡ:
-- Ơ, bạn gái của anh hôm bữa ḱa, cổ đứng kiếm anh phải không?
Văn vội quay đầu theo hướng tay của Duy. Không thấy Diễm Mi đâu chỉ
thấy toàn là xe cộ và khói xe.
Bất giác Văn quay lại th́... xe của Duy lao hẳn ra đường cách anh cả
thước. Cô ta c̣n quay lại nhe răng cười với anh.
-- Hừ, con quỷ sứ kia. Thế nào ta cũng cho mi biết tay.
Văn nghiến răng ken két nắm chặt hai tay lại nghe răng rắc. Anh thấy
tức mà không giận. Đó là t́nh cảm của anh đối với... Duy, không thể
định h́nh được. Bỗng Văn thấy nhức đầu gối, anh ngồi thụp xuống ôm
chân nhăn mặt, nhức khủng khiếp. Không thể nào ngờ được trước khi ra
đi Duy lại để cho anh dấu ấn "âm binh" này.
Văn khập khễnh bước vào quán cà phê "Mây chiều". Từ trong quán bọn
đàn em chạy ra lo lắng:
-- Anh Văn sao vậy?
-- Sao cái con khỉ - Văn cau có - tụi bây biến đâu mất xác vậy?
-- Tụi em đang đánh bài - Một thằng găi găi đầu nói - Thấy anh đứng
bật dậy chạy ra ngoài nói chuyện với "bồ".
-- Bồ đâu mà bồ.
Thằng khác chơ mơ vào.
-- Em nghe anh kêu Ngọc Duy rơ ràng.
"Bốp". Văn lấy tay đánh mạnh vô đầu thằng mới nói. Nó xoa xoa đầu
nh́n mấy thằng xung quanh đang nín cười. Quê độ nó hét:
-- Tao thấy ảnh tán nhỏ đó đàng hoàng chứ bộ.
-- Có mà nó tán tao.
Văn lầm bầm trong cổ họng, anh bực dọc ngồi xuống ghế. Tên đàn em
vội gắn điếu thuốc vào môi anh bật quẹt. Anh hít vào mặt lạnh như
tiền khác xa bộ mặt đứng cùng Ngọc Duy. Văn nhếch mép:
-- Vụ Tuấn beo ra sao rồi?
-- Dạ... nó mạnh lắm. Người của ḿnh trên đó đỡ không nổi.
-- Vậy à? - Văn ơ hờ - Ngày mai tao lên Đà Lạt - Văn chỉ vào Hùng
râu và Chuột Lắc nói - Hai thằng bây chuẩn bị đi theo tao.
-- Dạ.
Văn không nói nữa. Anh im lặng, bọn đàn em hiểu ư nên rút lui. Anh
dụi thuốc vào cái gạt tàn khi h́nh ảnh của hai người đàn bà xuất
hiện, mẹ anh và Ngọc Duy.
*
* *
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi.
Để một mai vươn h́nh hài lớn dậy.
Ôi, cát bụi tuyệt vời, mặt trời soi một kiếp rong
chơi.
Nguyên thả hồn theo tiếng hát của cô ca sĩ trên sân
khấu. Anh ru hồn ḿnh trong những nốt nhạc của Trịnh
Công Sơn. Lúc thăng trầm lúc bóng bẩy. Và hơn thế
nữa những lời nhạc như đang tâm sự cùng anh. Người
ta thường bảo:
"Những lúc cô đơn hăy t́m đến những lời nhạc của
Trịnh Công Sơn" Thật thế ư? Nguyên tự hỏi và anh đi
t́m câu giải đáp, giải đáp của những người cô đơn.
Thế anh đă t́m được câu trả lời chưa? Nguyên buồn bă
cúi đầu. Có chăng những lời hát ấy làm anh nhớ thêm,
nhớ đến quặn thắt. Và phải chăng người cô đơn nghe
nhạc là họ nhớ về quá khứ và tự an ủi ḿnh, "ḿnh đă
quên nó".
Nguyên thả ḍng suy tưởng của ḿnh theo khói thuốc.
Anh không hay tiếng hát đă dứt từ lâu và cô ca sĩ từ
trên khán đài bước xuống tiến về phía anh.
-- Ông Nguyên.
Nguyên giật ḿnh, anh ngẩng lên bật thốt:
-- Ngọc Duy.
Cô gái đó không ai khác là Ngọc Duy. Cô bán hoa hồng
vào ngày chủ nhật cho một pḥng trà kín đáo nổi
tiếng nhất nh́ thành phố. Cô vừa tŕnh bày xong bài
hát của ḿnh, định ra về nhưng dáng ngồi cô đơn của
người đàn ông xa hẳn mọi người làm Duy chú ư.
Ông ta không quan tâm đến những việc xung quanh,
không để ư đến sự xuất hiện của cô trên sân khấu và
dưới pḥng trà. Và đặc biệt ông không biết rằng
pḥng trà này chỉ dành cho các cặp t́nh nhân thôi
sao?
Bản tính ṭ ṃ và kiêu hănh, đă hối thúc cô đứng
trước bàn người đàn ông. Và gây bất ngờ cho cô,
người đàn ông đang t́m hiểu chính là giám đốc "bự"
đang ngồi trước mặt ḿnh.
-- Chào ông. Thật không ngờ người tôi muốn t́m hiểu
lại chính là ông. Ông ngờ mời tôi ngồi sao?
Máy móc Nguyên đứng dậy ch́a tay mời:
-- Mời cô ngồi.
Thật kiểu cách, Ngọc Duy vén tà áo dài sang một bên
ngồi xuống, không để quên lẵng hoa trên cạnh bàn.
Trong lúc đó, Nguyên cũng đưa ly rượu đă vơi đi một
nửa kề vào môi ḿnh. Nh́n Duy qua gương thủy tinh,
Nguyên ngẩn ngơ.
Có thật là Duy không? Cô thư kư đỏng đảnh của công
ty Triệu Nguyên, Ngọc Duy hiện tại khác xa với Ngọc
Duy đi xin việc và đang làm việc. Một nét khác lạ ǵ
đó ở Ngọc Duy và ngay cả... anh.
Nguyên đặt ly rượu xuống sau câu hỏi của Duy:
-- Dường như ông có tâm sự?
Không trả lời cô, anh nói:
-- Cô dùng ǵ?
-- Cám ơn ông. Tôi đă dùng rồi.
Duy không quên mục đích của ḿnh.
-- Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Như đùa với Duy, Nguyên lại hỏi khi lẵng hoa đập vào
mắt anh.
-- Cô bán hoa ư?
Ngọc Duy khó chịu gật đầu. Nguyên tiếp:
-- Một cách kiếm thêm.
-- Không, là một thói quen - Duy chống hai tay vào
hai bên má tiếp - Dường như ông đă quên câu hỏi của
tôi?
Nguyên nhíu mày phân vân:
-- Có cần thiết không? Khi tôi không muốn nói mà cô
th́ lại cứ... vô t́nh.
Ngọc Duy quê quê trước câu nói của Nguyên. Anh không
nói cô ṭ ṃ mà chỉ nói "cứ vô t́nh".
-- Cô giận tôi à?
-- Giận ông? Lấy lư do ǵ để tôi giận ông.
Nguyên ngắc ngứ "cô cũng đáo để thật. Ở cô có sự đối
thoại kỳ lạ khi cô nói cùng anh". Bỗng dưng Nguyên
muốn làm ḥa, anh nói trống không:
-- Tôi cũng như mọi người. B́nh thường và vô tư.
-- Sao ông lại nói điều đó cho tôi nghe?
-- Tôi muốn cô hiểu tôi.
-- Hiểu một người nói dối ư?
Bối rối trước sự thông minh của cô gái trước mặt,
anh lúng túng:
-- Sao... cô lại biết?
Ngọc Duy cười nụ, nụ cười như chê anh là một "anh
chàng không biết nói dối" khi Nguyên nhận ra câu nói
hớ của ḿnh.
Không hiểu sao Nguyên bật cười... trừ cùng cô, kèm theo câu nói:
-- Cô đáo để thật.
-- Biết ông cho đến bây giờ mới thấy được nụ cười dù là gượng gạo.
-- Cô có nói quá không đó - Nguyên cười thoải mái, h́nh như anh đă
quên chuyện của ḿnh - Hôm cô đến xin việc tôi cũng có cười đấy.
"Th́ ra Nguyên cũng c̣n nhớ đến cảnh cô đi xin việc. Như thế anh
không vô tâm như cô tưởng".
Ngọc Duy cong môi:
-- Hôm ấy là do tôi nói nên ông mới cười.
-- Thế c̣n hôm nay - Nguyên ngắt lời cô.
Ngọc Duy phụng phịu:
-- Ơ... ông c̣n hơn cả tôi.
Cô nói dứt câu cả hai bỗng im lặng. Họ không nh́n nhau mà măi ch́m
đắm trong ḍng suy nghĩ của họ. Ngọc Duy ngột ngạt trong sự im lặng.
Khi người cô muốn t́m hiểu đang ngồi trước mặt ḿnh mà không thể t́m
hiểu được.
Ngọc Duy biết ḿnh có tính... "ṭ ṃ", không phải cái ǵ cô cũng
muốn ṭ ṃ t́m hiểu. Đối tượng của cô là... những người đặc biệt, có
tiểu sử dày cộm, mà các phóng viên nhà báo t́m kiếm. Cô muốn ḿnh
chỉ biết trước họ nhưng khi biết rồi cô sẽ không nói cho một ai. Và
giữ nó như là bí mật của ḿnh.
Có lố bịch quá không? Nhiều lúc Duy tự hỏi. Khi là một cô gái bán
hoa với những bài hát trữ t́nh, khi là một thư kư lại kiêm nhà báo.
Hơ, sao cô có đủ nghề hết vậy cà.
C̣n đối với Nguyên, Nguyên đang là đề tài của mọi người lẫn mọi nhà.
Họ đặt những nghi vấn lên Nguyên. Có người bảo anh là con của một
tên cướp khét tiếng. Có người nói anh là con của một tỷ phú. Thật sự
con người Nguyên là như thế nào? Ra sao mà mọi người đều bàn tán về
anh?
Ngọc Duy muốn biết. Bản tính ṭ ṃ đă dẫn cô đến công ty của Nguyên
để làm một công hai chuyện.
-- Ông đang nghĩ ǵ vậy?
Nguyên lắc đầu không nói. Anh giương mắt nh́n cô làm Ngọc Duy bối
rối như hiểu được trong đầu cô đang nghĩ ǵ. Bỗng dưng Duy thấy bực
bội khi người đối diện hiểu ḿnh hơn là ḿnh hiểu họ. Cô lấy tay vẽ
nguệch ngoạc lên bàn với những h́nh thù quái dị. Duy chợt nhớ đến
Văn và nhớ đến hồi trưa cô đă đụng anh.
Duy bật cười khi Văn đứng nh́n cô trông tức tối. Không hiểu sao một
người như Văn lại nhỏ mọn với cô từng li từng tí. Khi cô nghe phong
phanh hắn là một đại ca rất... "nhiệt t́nh" với phụ nữ.
-- Cô cười ǵ vậy?
"À, th́ ra Nguyên cũng c̣n nhớ cô đang ngồi cùng anh". Ngọc Duy lắc
đầu như ngầm bảo "Ông không nói th́ tôi cũng như ông".
Không biết Nguyên có hiểu được cái lắc đầu của cô không mà anh lại
cười. Duy chợt ghét nụ cười của Nguyên và thầm trách ḿnh trước đây
cứ mong nụ cười của Nguyên măi.
-- Cô bán hoa lâu chưa?
-- Được bốn năm.
-- Tại sao cô lại bán hoa và cho đó là một thói quen?
-- H́nh như... ông là một quan ṭa th́ phải?
-- Tôi không phải là một quan ṭa như cô nghĩ. Tôi là Nguyên, giám
đốc của cô.
-- Thế ư? Giám đốc sao lại có nhiều câu hỏi đối với nhân viên thế?
-- Tôi không có quyền hỏi cô sao?
-- Ông có quyền chứ. Nhưng chỉ đối với công việc. C̣n chuyện khác -
Ngọc Duy nhún vai lạnh lùng - Xin miễn trả lời.
Nguyên thích thú nh́n cô gái trước mặt sau một hồi đấu trí:
-- Câu hỏi của tôi cũng có liên quan đến công việc đấy.
Ngọc Duy hơi ngạc nhiên. Cô cau đôi mày như ngầm hỏi. Tiếng Nguyên
cất lên:
-- Tự cô hiểu lấy. À, cô có biết v́ sao tôi nhận cô vào làm việc
không?
-- V́ sao?
Nguyên giơ một ngón tay chỉ về phía Duy lạnh lùng:
-- V́ để thỏa tính ṭ ṃ của cô.
Ngọc Duy ngă phịch sau ghế. Cô hoảng thật sự khi Nguyên hiểu quá
nhiều về cô. Cô chưa kịp suy nghĩ ǵ th́ Nguyên tiếp:
-- Cô là một cô gái rất có năng lực. Cô đă xin việc nhiều nơi nhưng
không ai nhận v́ cô quá thông minh và sắc bén. Những người kinh
doanh như tôi rất sợ bên ḿnh có một trợ thủ quá giỏi. V́ sao th́ cô
biết rồi đấy. Nhưng đối với tôi... tôi lại thích những người thông
minh và ṭ ṃ như cô. Để... đây là một điểm khác biệt của tôi có thể
xóa đi một tí xíu ṭ ṃ trong cô - Nguyên cười mỉm - Hơi khuya rồi
đấy. Cô có về chưa? Tôi đưa cô về.
Ngọc Duy lắc đầu, cô máy móc:
-- Cám ơn ông. Tôi c̣n một số việc chưa giải quyết xong. Ông về
trước nhé.
-- Vậy th́... tôi không khách sáo.
Nguyên dứt câu, anh đứng dậy bỏ đi không quên liếc mắt nh́n Duy đang
sững sờ nh́n theo bước chân anh.
*
* *
Bên ḷ sưởi, trong một chiếc ghế sofa, Ngọc Duy tay cầm ly chanh rum
nhấp một ngụm nhỏ. Không khí ấm áp, cô hơ cho đôi chân ḿnh thật
khô.
Ở ngoài kia mưa vẫn cứ rơi, con đường vắng lặng không một bóng
người. Ngọc Duy đến bên cửa sổ. Cô nh́n con đường qua màn mưa mỏng.
Thế là mùa hè đă đến. Mùa hè đến sẽ có những cơn mưa. Nhưng mưa trên
Đà Lạt sẽ buồn chết được. Duy nghĩ thế. Cô ngước mặt nh́n lên bầu
trời không một ánh sao chỉ là một màn đêm thăm thẳm.
Đêm mang đến ǵ cho nhân loại. Đêm mang chút dư âm của nụ hôn. Đêm
mang đến sự ấm cúng cho gia đ́nh. Và đêm là nỗi kinh hoàng của đứa
con khi mẹ mất.
Ngọc Duy hoảng loạn khi mẹ ngủ hoài không dậy. Cô lay vai mẹ, kêu mẹ
nhưng trả lời cô là sự im ĺm vắng lặng, là những cái lắc đầu của bà
con hàng xóm kèm theo câu nói thương xót "Mẹ cháu mất rồi".
Mất ư? Ngọc Duy không tin, cô nh́n sững vào thi thể đă từng là người
mẹ kính yêu của ḿnh. Chỉ mới đây thôi mẹ đem về cho cô cái lẳng hoa
nho nhỏ, Mẹ bảo: "Nếu như mẹ có mất đi th́ cái lẳng hoa này sẽ giúp
con". Duy không biết đó là lời trăn trối của mẹ. Cô vô tư nũng nịu
đáp: "Ư, mẹ nói khó nghe quá à. Mẹ sẽ sống hoài với con, sống măi mẹ
nhé!" Mẹ nh́n cô lặng lẽ gật đầu.
Thế rồi... Ngọc Duy nấc lên, mẹ đă rời bỏ cô, xa cô măi măi "Không,
con không tin như thế. Mẹ hăy trở về với con đi mẹ ơi. Hu... hu...
hu... mẹ hăy trở về với con, con yếu đuối lắm". Ngọc Duy gào thét dữ
dội, cô ôm thi thể của mẹ khóc ngất "Con không cần cái lẵng hoa mà
mẹ mua cho con đâu. Con chỉ cần mẹ. Mẹ ơi".
Nỗi đau mất mẹ của đứa con gái vừa tốt nghiệp trung học tưởng như
chưa bao giờ dứt. Ngọc Duy ngồi một chỗ mặc cho lối xóm bạn bè lo ma
chay. Đôi mắt vô hồn nh́n vào khoảng không vô định.
Thế rồi, Ngọc Duy đứng lên, chỉ có bản thân cô mới giúp được cô
thôi. Cô lo ôn thi đại học. Số tiền kiếm được nhờ cái lẵng hoa của
mẹ. "Vâng, lẵng hoa của mẹ đă giúp con thành người mẹ ạ". Ngọc Duy
th́ thầm như thế khi mẹ để lại cho cô một vườn hoa hồng khoe sắc. Mẹ
đă sống trọn đời v́ vườn hoa này. Mẹ thường bảo: "Mỗi một bông hoa
là một t́nh cảm, bao nhiêu hoa hồng là bấy nhiêu t́nh cảm của mẹ
dành cho con. Ngọc Duy, vườn hoa này là tài sản duy nhất của mẹ dành
cho con, con hăy giữ và phát triển nó hoặc con đem nó tặng cho nhân
loại. Và như thế con đă an ủi mẹ một phần nào ở suối vàng".
Vâng, con đă làm đúng như thế mẹ ạ. Mẹ thấy con có ngoan không? Dù
bận học hay bận làm, con vẫn dành cho mẹ ngày thứ bảy và chủ nhật.
Mẹ thưởng cho con cái ǵ nào? Duy thường độc thoại một ḿnh như thế.
Những lúc như thế này cô mới chính là cô, là một cô gái yếu đuối
không chút kiên cường mà mỗi ngày phải bon chen trong cuộc sống.
Cuộc sống tự lập đă biến Duy thành con người với nhiều tính cách. Có
những lúc Duy không hiểu chính ḿnh tại sao lại như thế.
Và cô gặp Ngọc Thúy trong lễ t́nh nhân với dáng ngồi cô độc. Khiến
Ngọc Duy để ư và ṭ ṃ khi được biết cô ta ngày nào cũng đến pḥng
trà với vẻ sầu năo. Và cô đă đến bên Thúy, hiểu được tâm sự của cô.
Ngọc Duy muốn giúp đỡ và đưa Thúy về ngôi nhà của ḿnh. Và kết thành
chị em cho đến hôm nay.
Ngọc Duy lắc đầu, sao hôm nay cô nhớ về chuyện xưa nhiều quá. Hay là
tại v́ cơn mưa bất chợt với cái lạnh buốt giá của khí hậu Đà Lạt làm
Duy thấy cô đơn. Cô đơn trong ngôi nhà vắng của ba năm về trước. Mỗi
khi cô đơn hay buồn một chuyện ǵ đó, Duy thường hát. Hát với niềm
say mê như chia sẻ... như tận hưởng tiếng hát đê mê của mẹ.
Sao ḿnh không hát nhỉ? Ḿnh đang buồn cơ mà. Hát đi, hát cho quên
chuyện buồn của sáng hôm qua.
Ngọc Duy quay trở lại, cô ngă xuống giường cởi áo khoác ra ngoài. Cô
hát:
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ.
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao.
Nghe lá thu mưa reo ṃn gót nhỏ.
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu.
...
Chiều nay c̣n mưa sao anh không lại.
Nhớ măi trong cơn đau vùi.
Làm sao có nhau,
Hằn lên nỗi đau,
Bước chân anh xin về mau.
...
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.
Ngọc Duy nhắm mắt, cô đang tận hưởng sự ngọt ngào của cơn mưa đi
trong trên tháp cổ, trên những hàng lá me bay và ch́m ḿnh trong
biển động.
Nhẹ nhàng và chậm chạp đưa người nghe vào thế giới hoang vu của một
rừng nhạc, Ngọc Duy chưa trải qua t́nh yêu nhưng cô hát nó với nỗi
đau, với niềm say mê của cuộc t́nh.
Và v́ thế Ngọc Duy như là một ca sĩ chuyên nghiệp hay là một...
Khánh Ly thứ hai thể hiện nhạc phẩm của Trịnh Công Sơn. Các ông bầu
của các nhà hàng đổ xô đến mời cô hát. Nhưng Ngọc Duy từ chối, cô
muốn nhạc phẩm của ḿnh thể hiện phải là người thực sự hiểu nó. Nên
cô chọn ngày thứ bảy cho nhà hàng Thanh Hương. Và chủ nhật cho pḥng
trà. Và chỉ có hai nơi đó thôi mà Ngọc Duy tạo cho ḿnh một phong
cách riêng cho một cô gái bán hoa.
*
* *
-- Dẫn nó vào đây!
Mệnh lệnh của người đàn ông trên ghế gỗ được thi
hành.
Hai tên đàn em dẫn một người vào tóc tai rũ rượi ấn
cho hắn quỳ trước mặt người đàn ông. Một trong hai
tên đàn em lên tiếng:
-- Nó nè anh Văn.
Người đàn ông được gọi là Văn quay lại. Đầu đội nón
nỉ trên vai khoác áo măng tô. Đôi tay được mang găng
tay màu đen. Nh́n các tên đàn em cũng khoác áo ngoài
cho thấy địa bàn nơi đây nằm trên Đà Lạt. Tay cầm
điếu x́ gà mà bọn đàn anh thường có, Văn nói:
-- Được rồi, tụi bây mở trói cho nó.
Hai tên đàn em thực hiện theo lời Văn xong chúng
nh́n anh. Văn gật đầu, anh nh́n Tuấn Beo:
-- Mày khá lắm. Qua một hồi giao đấu anh Văn này
thấy mày vơ nghệ cũng cao. Tốt.
Người được gọi là Tuấn Beo không nói ǵ. Hắn ngồi im
trước cái chặc lưỡi của Văn:
-- Chậc... rất tiếc là mày không theo anh mày. Dám
giành địa bàn của anh mày.
-- Hừ... không lẽ tao làm chỗ nào cũng đều là địa
bàn của mày sao?
-- Anh Văn này không có ngang tàng như mày nghĩ đâu.
Ra giang hồ mà không biết anh mày sao?
-- Mày là cái ǵ mà tao phải biết chứ?
Vừa dứt câu Tuấn Beo nghe cái "bốp" trên đầu ḿnh.
Th́ ra là tên đàn em của Văn kèm theo câu hầm hừ:
-- Dám nói với anh Văn như thế à, xin lỗi mau.
Tuấn Beo hất đầu lên nh́n chỗ khác như không nghe
câu nói của Hùng Râu. Hắn nổi nóng định đánh tiếp.
Văn vội can:
-- Hùng Râu, không được làm bậy.
-- Nhưng... nó...
-- Để đó cho tao - Văn quay qua nh́n Tuấn Beo nhếch
môi - Khá lắm, không sợ kẻ thù khi bị bắt. Anh Văn
này muốn giữ mày lại, ngược lại luật giang hồ là mày
bị xử đấy!
-- Muốn làm ǵ th́ làm.
-- Hảo hán... hảo hán... ha... ha...
Văn trỏ một ngón tay lên cười khanh khách:
-- Văn này muốn dùng mày. Nếu như theo anh th́ tao
sẽ cho mày cai quản khu Lâm Đồng nhưng thuộc quyền
của tao. Được như thế mày sẽ được củng cố thêm nhân
lực đấy.
Văn chờ đợi Tuấn Beo, hắn có hơi giao động. Anh bồi
thêm một câu:
-- Tao cho mày suy nghĩ lại. Mày sẽ ở căn nhà gỗ
này, cứ việc tự do và thoải mái. Nhưng nên nhớ mày
không có trốn được đâu, một khi tao đă muốn dùng
mày. Hùng Râu đâu? Hướng dẫn cho nó, tao về nhà. Ba
ngày sau tao trở lại.
Đốt cho ḿnh một điếu thuốc sau khi buông điếu x́
gà, Văn đeo mắt kiếng vào, bước ra ngoài căn nhà gỗ.
*
* *
Ngọc Duy đếm bước. Ngẩng lên trời nh́n đám mây trôi
tư lự. Đáng lư ra hôm nay cô trở về Sài G̣n tŕnh
diện giám đốc. Nhưng... không hiểu sao cô không muốn
về. Cô muốn ḿnh làm nư với Nguyên cho bơ ghét và tự
bào chữa với ḿnh là... đi nghỉ ngơi sau mấy năm học
và làm việc.
Nhớ đến chuyện hôm trước, Duy tức cành hông. Nguyên
cho gọi cô vào pḥng làm việc. Cô chưa kịp thưa
tŕnh th́ bị Nguyên "sạc" cho một mách.
-- Cô làm ăn kiểu ǵ vậy? Bản hợp đồng tôi bảo cô
đưa bên công ty Hưng Thành sao cô chưa đưa?
Ngọc Duy chưng hửng nh́n anh. Bản hợp đồng nào?
Nguyên bảo cô đưa đi hồi nào? Ngạc nhiên Duy hỏi:
-- Bản hợp đồng nào thưa giám đốc?
Đến lượt Nguyên cũng chưng hửng nh́n cô. Anh đánh
bàn nghe cái rầm:
-- Có phải là cô không Ngọc Duy? Hồn cô để trên mây
hở? Bản hợp đồng tôi đưa cô trong lúc đi xem đất
trên Thủ Đức đấy. Tôi đă nhắc cô nhớ mang qua Hưng
Thành gấp v́ ông ấy dời lên Đà Lạt trong ngày hôm
đó. Cô nhớ chưa?
Nguyên nhấn mạnh từng câu, khiến Duy không nhớ cũng
phải nhớ. Nhưng khi về nhà cô đâu có thấy bản hợp
đồng nào trong giỏ xách của ḿnh! Không lẽ nó không
cánh mà bay. Phải có nguyên nhân v́ đâu chứ? Giờ th́
không có thời gian cho Duy suy nghĩ nữa. Bởi trước
mắt cô đang là một giám đốc "hầm hừ" nh́n cô.
-- Sao, cô nhớ chưa?
Duy ấp úng:
-- Tôi... nhớ rồi. Nhưng khi về nhà... tôi không
thấy... nó đâu.
-- Trời... - Nguyên kêu lên thảng thốt, sau đó anh
lắc đầu nh́n cô:
-- Cô không xứng đáng với lời nói của tôi dành cho
cô tối hôm qua. Cô về nhà chuẩn bị lên Đà Lạt đi.
-- Đi với giám đốc hở?
Nguyên trừng mắt:
-- Chỉ có một ḿnh cô mà thôi. Tự cô làm cô phải
gánh lấy trách nhiệm của ḿnh. Tôi cho cô hai ngày.
Hai ngày sau cô phải đem về cho tôi kết quả mỹ măn.
Mọi chi phí trên ấy tôi lo hết.
Ngọc Duy yên phận gật đầu, cô bước ra ngoài không
hay đôi mắt dơi theo cô với cái lắc đầu thở dài.
Ngọc Duy kéo cái áo khoác cho sát vào người. Cơn mưa
tối hôm qua đă dứt hẳn từ lâu nhưng vẫn c̣n sót lại
những giọt mưa đọng trên lá.
Ở đây không có ánh nắng, làm cho khung cảnh có phần
ảm đạm sau một cơn mưa hạ. Những giọt mưa hay những
giọt sương lẫn lộn nhau tạo nên một viên ngọc lấp
lánh khi Duy vô t́nh dừng bước trước một tàn lá.
Mọi chuyện coi như đă xong. Duy không ngờ cô lên Đà
Lạt, sau một hồi thuyết khách cô đă được sự đồng ư
của giám đốc Hưng Thành là làm lại bản hợp đồng. Cô
đâu hay rằng sau khi cô ra khỏi pḥng chuẩn bị lên
Đà Lạt th́ ở đây Nguyên đă gọi điện thoại cho Hưng
Thành và chịu bồi thường phân nửa số tiền để làm lại
bản hợp đồng và dặn là không nói cho Duy biết. Nên
cô mới dễ thành công như thế.
Hoàn thành việc của ḿnh, Duy không trở về báo cho
Nguyên hay mà chỉ gọi điện thoại với câu nói vắn
tắt: "Mọi việc đă hoàn tất, thưa giám đốc".
*
* *
Và giờ đây, Duy lang thang trên con đường dẫn đến bờ hồ Xuân Hương,
th́ từ đâu một tên va vào cô giựt cái túi xách làm Ngọc Duy chới
với. Hắn chạy khá xa Duy mới sực tỉnh khi nhớ giấy tờ của ḿnh nằm
trong đó. Cô hét lớn :
-- Cướp... cướp...
Tên cướp cắm đầu chạy, bỗng dừng lại khi thấy một người đứng trước
mặt ḿnh. Hắn vội lùi lại.
-- Mau trả lại ngay. Mày thuộc băng phải của Tuấn Beo không?
Nghe nhắc đến Tuấn Beo hắn sợ hăi:
-- Em...
-- Đàn em của Tuấn Beo làm mất mặt quá - Người đàn ông giựt cái túi
xách trên tay hắn tiếp - Chuyện này tao sẽ tính sau. Giờ th́ cút.
Tên cướp cố vớt vát:
-- Mong anh tha cho em.
Người đàn ông lừ mắt, hắn vội chạy tuốt đồng thời Ngọc Duy từ xa
chạy đến thở hổn hển. Người đàn ông vội đến bên cô gái nói:
-- Đây có phải là túi của cô?
Cô gái cầm cái túi của ḿnh vừa thở vừa cám ơn.
-- Cám ơn ông. Ông... tốt quá... ơ... th́ ra là anh.
Người đàn ông biết người đối diện với ḿnh là ai rồi. "Quỷ tha ma
bắt cô ta đi, chỗ nào cũng gặp. Xui xẻo thật". Anh vội sụp nón xuống
dợm bước đi nhưng tiếng nói của cô gái làm anh quay phắt lại:
-- Th́ ra cũng là đồng bọn với nhau không? Cho tôi rút lại lời cám
ơn khi năy.
-- Cô nói cái ǵ? Coi chừng tôi bẻ răng của cô đấy.
Không ngờ câu nói của ḿnh làm hắn nổi nóng, Ngọc Duy hoảng hồn khi
hắn từ từ tiến lại cô:
-- Cho cô biết, chuyện hôm trước tôi chưa xử xong. Không ngờ lại gặp
cô trên đây cùng với câu nói của cô, tôi sẽ giải quyết luôn thể.
Lo phập phồng trong bụng, Duy vẫn nói bướng :
-- Tôi nói đúng chứ có sai đâu. Đúng là một tên ăn cướp.
-- Bốp!
Ngọc Duy dứt câu, cô thấy choáng váng nơi mặt. Định thần lại Duy
thấy rát bỏng nơi má. Cô uất ức:
-- Sao anh đánh tôi?
-- Đánh cô như thế là c̣n nhẹ đấy - Anh nhếch môi - Xưa nay tôi chưa
hề biết đánh phụ nữ là ǵ. Nhưng hôm nay tôi đành phá luật. Nhớ mà
giữ lời ăn tiếng nói của ḿnh.
-- Không phải tôi nói đúng quá, anh nhột đấy sao?
-- Cô c̣n dám nói?
Anh định giơ tay đánh tiếp nhưng Ngọc Duy hất mặt lên:
-- Việc ḿnh làm th́ ḿnh nhận, có lư đâu ḿnh làm sợ người ta nói.
Nếu như không thích, vậy thôi đừng làm !
-- Cô biết tôi làm ǵ mà nói ?
Ngọc Duy ngắc ngứ. Quả thật năy giờ cô không biết ḿnh nói ǵ với
Văn. Anh đă giúp cô lấy lại túi xách cơ mà. Đáng lư ra cô phải cám
ơn hắn. Cớ sao lại đảo ngược cơ chứ! Để... khi không bị hắn đánh cho
một bạt tai. Nhưng... Duy thấy ấm ức làm sao ấy khi bị tên cướp,
cướp mà không làm ǵ được hắn. Cô nói đại :
-- Th́ anh làm giống tên đó đó.
-- Ăn bậy được chứ không được nói bậy nhé. Tôi lấy lại cái túi xách
giùm cho cô th́ cũng là một tên cướp à?
-- Chứ sao? - Ngọc Duy ấp úng.
Văn nhún vai, nói chuyện với Ngọc Duy tức cành hông mà không làm ǵ
được cô. Sau khi giáng cho cô một bạt tai anh thấy ḿnh đau xót cả
ruột.
-- Được, cô nói tôi là một tên cướp phải không? - Anh lầm ĺ giựt
cái túi của Duy một cách dễ dàng:
-- Bây giờ tôi cướp đây!
Không ngờ t́nh huống thay đổi. Ngọc Duy hốt hoảng khi túi xách lại
rơi vào tay đầu sỏ này khó mà lấy lại được. Theo bản năng cô hét lớn
:
-- Cướp... cướp...
Văn vội chạy đến bụm miệng của Ngọc Duy lại ngăn không cho cô hét.
Thừa cơ hội Duy trợn mắt cắn vào cườm tay của Văn đến rướm máu. Văn
vội buông tay ra nh́n cô sững sờ. Duy giật lấy cái túi cô thở hổn
hển. Dùng hết sức mạnh của ḿnh dồn vào hai tay Duy tát vào mặt Văn
hai cái. "Bốp", "bốp".
-- Cái thứ nhất anh đă đánh tôi. C̣n cái thứ hai ăn lời sau mười
phút. Và nhắc lại cho anh nhớ rằng Ngọc Duy này không bao giờ sợ ai
và nhất là anh.
Dứt câu, Duy vội cắm đầu chạy trong nỗi phập phồng. Nếu không nhanh
chân hắn sẽ nổi khùng đá cô văng tới bờ hồ Xuân Hương lắm chứ. C̣n
gặp lại hắn ư? Ồ, không dám đâu. Có cho vàng Duy cũng không dám gặp
hắn.
-- Ba t́m tôi có chuyện ǵ không?
Văn ngồi phịch xuống ghế với câu nói của ḿnh. Bật quẹt mồi điếu
thuốc, anh rít liên tục, ngước mặt nh́n lên trần nhà.
Ông Triệu Phát nh́n thái độ của con thở dài :
-- Bộ có chuyện là ông già này kiếm mày mới được hay sao? Có hai
thằng con, một thằng th́ đi mất biệt, c̣n một thằng th́ xem ḿnh
như... là kẻ thù.
-- Ông kêu tôi về là nói mấy chuyện này à. Xin lỗi, tôi không rảnh !
Văn dụi điếu thuốc, anh dợm đứng lên nhưng tiếng quát của ông Phát
làm anh ngồi xuống.
-- Mày ngồi xuống cho tao. Quá lắm rồi thằng con trời đánh. Càng
ngày mày đối xử với ba mày như thế à?
Như đụng chuyện Văn đá cái ghế con trước mặt, rít giọng :
-- Tôi đối xử với ông ra sao tự tôi biết lấy. Thằng Văn này dám làm
dám chịu, nếu ông thấy không được th́ cứ đem ra xử, Văn này chấp
nhận hết. Nhưng nhắc cho ông một điều là nó không bao giờ chấp nhận
ông là ba nó. Phải, không bao giờ.
Văn nhấn mạnh từng tiếng, anh không bỏ đi như ban đầu, rút điếu
thuốc cho vào miệng anh rít liên hồi.
-- Phải, ba đối xử không tốt với mẹ con - Giọng ông Phát dịu lại sau
cơn nóng của Văn - Nhưng con cũng hiểu cho ba lúc đó là do ham vui
nên...
-- Nên cái con khỉ ! Ông ham vui à? Ham vui đến nỗi má tôi phải có
bầu mà không chồng. C̣n cái thằng trời đánh này nè, bả phải đẻ tôi
ra, để tôi báo ông.
-- Khi xưa ba là một tên ăn chơi có tiếng th́ những chuyện đó... chỉ
là qua đường thôi. C̣n chuyện của mẹ con, bà ấy có làm cho ba ray
rứt và ân hận.
-- Nên ông t́m đến mẹ con tôi. Để rồi sao? Để má tôi chấp nhận theo
ông về nhà để cho "mụ già" kia hành hạ cho đến chết phải không?
-- Văn, mày đừng nói như thế. Dù sao bà ấy cũng là má lớn của mày.
Như con hổ bị trúng thương, Văn lồng lộn :
-- Má lớn à? Tôi hận bà ta, tôi hận ông. Tại sao chứ? Tại sao ông
lại là ba tôi mà không là một người nào khác hả? Ông Triệu Phát? -
Chỉ tội cho má tôi. Bà chết trong sự im lặng và chịu đựng. Thế mà
vẫn tin tưởng ông. Bắt tôi phải nghe lời ông. Phải ngoan với ông.
Hừ, có mà phá ông th́ có chứ nghe lời ông.
Ông Phát ngồi bất lực trước cơn điên của thằng con. Nó trở thành như
thế cũng là do ông. Đứa con trong lúc ham muốn tầm thường. Nhưng nó
lại gây cho ông biết bao phiền muộn. C̣n thằng con lớn Triệu
Nguyên...
Ông giật ḿnh, nó sẽ không bao giờ tha thứ cho ông v́ tội lỗi. Tại
sao lúc đó ông lại làm như thế. Khốn nạn cho ông biết bao, con gái
không muốn, lại đi muốn bạn gái của con ḿnh. Khốn nạn thật.
Từ lúc con nhỏ bỏ đi là lúc ông nh́n lại ḿnh. Hơn một đời người ông
có lắm vinh quang và toàn là nước mắt của các bà đổ v́ ông. Là một
tay anh chị có thế lực lớn trong giới giang hồ, ông không sợ bất cứ
điều ǵ, nhưng đối với đàn bà là ông sợ nhất. Và v́ thế ông chỉ ở
với họ trong một đêm mà thôi dù bất cứ hoàn cảnh nào để có được họ.
Có bao giờ con nhỏ có... giống như là mẹ của thằng Văn. Không được,
ông phải t́m cô gái đó mà xin tha thứ, giống như ba mươi năm trước,
ông đă từng làm như thế với mẹ Văn. Nhưng c̣n mặt mũi nào đâu để mà
gặp cô gái đó. Hay là nhận lấy sự lạnh lùng và sỉ nhục của nó? Ông
thở dài nh́n Văn đang nhắm mắt lại trong nỗi uất ức nào đó mà nó
không chấp nhận. Ông chợt nghĩ đến ḿnh. Dường như càng về già ông
lại càng nhớ về quá khứ tội lỗi của ḿnh để mà sám hối. Để mà cô độc
trong ngôi biệt thự này. Ông mới thấm thía được nỗi cô đơn của người
phụ nữ phải chịu v́ ông. Nếu như có thể ông mong gặp lại những người
xưa mà ông đă hại để đền đáp lại với một mong muốn duy nhất là xin
họ tha thứ cho ông.
Tiếng nói của Văn làm ông sực tỉnh :
-- Những lời tôi nói trong lúc giận ông đừng để tâm đến. Già rồi lo
cho sức khoẻ của ḿnh là tốt nhất. C̣n chuyện của anh hai tôi sẽ
khuyên ảnh về gặp ba. Dù sao th́... ông vẫn là cha của hai anh em
tôi. Tôi không bỏ mặc ông đâu. Nhưng... tôi muốn rút ra khỏi chốn
giang hồ để trở thành một người b́nh thường như anh hai.
-- Con nghĩ như thế cũng tốt. Vụ Tuấn Beo ba đă nghe qua. Như thế
cũng xong - Lấp lánh niềm vui dù chỉ là nhỏ nhoi, ông hỏi giọng đầy
vẻ quan tâm - Con lại dự tính ǵ cho tương lai?
Nh́n thấy ông, ḷng dấy lên nỗi thương hại, dịu dàng Văn nói :
-- Tôi cũng chưa biết, nhưng tôi sẽ trở về với niềm say mê của ḿnh.
-- Vậy con có về ở chung với ba không? Nhà rộng thênh thang mà không
một bóng người. Buồn quá.
Nghe ông than, định lắc đầu không hiểu sao anh lại gật đầu.
Thấy Văn gật đầu ông mừng ra mặt. Tíu tít như đứa
trẻ, ông hối chị Hai dọn dẹp pḥng cho cậu ba.
Văn bước ra ngoài sau một hồi b́nh tâm. Đi lang
thang trong khu vườn của nhà, anh vẫn thấy như xưa.
Có chăng cây cối mọc um tùm trông hoang dă. Bởi
ngoài cây cỏ c̣n có vườn thú mini. Hồi anh đến đây,
Văn đă thích mê. Cứ chiều chiều anh ra tâm sự cùng
những con thú nhỏ bé. Nó thật thuần khiết không như
con người ở ngôi nhà này. Nó sao sao ấy.
Lúc Văn đến đây, anh thấy mọi người ai cũng lặng lẽ
rút ḿnh trong thế giới riêng của họ ngoài ba anh.
Anh không biết v́ sao nên thường hỏi mẹ. Mẹ lắc đầu
không nói ǵ. Đến khi trưởng thành Văn mới hiểu và
thương mẹ vô cùng.
Ngay từ nhỏ Văn đă mang trên người ba tiếng "thằng
con hoang". Rất muốn hỏi mẹ tại sao lại như thế và
ba anh là ai - Nhưng mỗi lần định mở miệng hỏi th́
Văn không nỡ. Trí khôn vừa đủ để hiểu là anh không
nên nhắc lại nỗi đau thầm kín của mẹ. Và cứ thế,
những ǵ có liên quan đến anh và mẹ Văn đều giấu
trong ḷng. Đến khi một hôm, Văn đi học về th́ mẹ
bảo anh chào người đàn ông trước mặt ḿnh và gọi là
ba. Văn có hơi sửng sốt, nhưng rồi lại vui mừng v́
ḿnh đă có ba. Mọi gút mắt của anh đă được mở khi mẹ
nói rằng ba bận đi làm ăn xa nay lại trở về và hỏi
anh có muốn theo ba về nhà mới không. Văn gật đầu
vội vàng, anh không hay rằng mẹ của ḿnh đă tự đưa
bà vào ngơ cụt.
Về nhà mới để làm ǵ nhỉ ? Văn tự hỏi. Anh nh́n khói
thuốc đang ḥa quyện vào nhau và tan loăng đi một
cách nhanh chóng. Cũng như gia đ́nh anh sum họp được
vài ngày trong ngôi nhà rách nát th́ mọi thứ đă thay
đổi tất cả khi về nhà mới. Hừ, mẹ anh nhịn nhục cho
mụ đàn bà đó sai khiến và đánh đập. Mỗi khi nghĩ đến
bà ta là Văn như nổi giận lên như thể bà trước mặt
ḿnh anh đấm cho vài đấm.
Khi biết được t́nh cảnh mà mẹ phải chịu th́ Văn lao
vào ăn chơi, cướp bóc trở thành tay anh chị khét
tiếng, đúng là "Hổ phụ sanh hổ tử". Nhưng Văn lại
hơn hẳn ba về cái tay đào hoa nhiệt t́nh và rất ga
lăng. Văn nhởn nhơ cặp từng cô trước mặt ông khiêu
khích. Anh phải báo cho ông tan nhà nát cửa, bởi ông
đă làm cho mẹ anh chết trong sự nhịn nhục và câm
lặng.
Anh có hại được ông không ! Văn thở dài. Từ mười năm
trở đi lúc mẹ anh mất. Văn chỉ gây với ông một lần
rồi thôi. Anh đi biệt tích với ḷng dặn ḷng sẽ phá
nát sự nghiệp của ông. Nhưng rồi sao ? Văn trở về
thấy ông một ḿnh cô độc trong ngôi nhà rộng thênh
thang. Văn dấy lên nỗi thương hại. Cuối cuộc đời ông
đă có tất cả nhưng tận trong tâm hồn của ông, Văn
biết là ông không cần những thứ ấy. Ông cần và rất
cần được t́nh thương của các con ông. Văn biết ông
ao ước như thế khi nh́n vào đôi mắt ấy cả một ṿm
trời đầy yêu thương.
C̣n hôm nay Văn bộc phát để cho tất cả qua đi. Đây
là lần cuối cùng anh sẽ không bao giờ nhắc chuyện
xưa nữa. Dù sao ông vẫn là ba anh.
Chấp nhận ông sau mười năm không chấp nhận. Hăy tha
thứ cho ông bởi ngoài anh, ông sẽ không c̣n cái phao
nào để bám vào khi ông đang ch́m trong nỗi cô đơn và
ghẻ lạnh. Văn tự nhủ ḿnh như thế. H́nh ảnh người
anh trai nghiêm nghị lẫn đau khổ hiện lên trong ánh
mắt Văn. Văn lại thở dài khi nghĩ đến việc khuyên
Nguyên về với ông Phát.
*
* *
-- Ôi, anh Văn lâu quá không ghé thăm tụi em.
Các cô mừng rỡ kéo Văn ngồi vào ghế. Mỗi cô ngồi kế
bên. Có cô c̣n vít đầu Văn xuống hôn cái chụt:
-- Nhớ anh quá.
-- Nhớ anh ghê. Anh có nhớ tụi em không?
Các cô mỗi người một câu, Văn không biết trả lời
sao. Anh nh́n các cô cười hề... hề... Không thấy Văn
lên tiếng một cô hỏi:
-- Sao anh không nói ǵ hết vậy? Chê tụi em phải
không?
-- Hơ, mấy em giành nói hết rồi đâu để cho anh nói.
Các cô cười thẹn thùng. Dường như với Văn họ thấy
ḿnh như cô gái dậy th́ chứ không là những cô gái
dạn dày sương gió.
Vẫn tiếng nói của cô ban đầu:
-- Hôm nay thấy anh hiền ghê.
Văn nheo mắt, trông anh đa t́nh làm sao:
-- Vậy trước đây anh dữ lắm hở Thanh Nhi - Như thích
thú điều ǵ mà Văn mới nghĩ ra anh tiếp - Hôm nay
anh bao hết. Các em chỉ phục vụ anh... Bằng cách kể
lại cảm nghĩ của các em đối với anh Văn này ra sao?
Văn vừa dứt câu, th́ tràng vỗ tay nồng nhiệt của các
cô dành cho anh "Không ǵ thích bằng khi được ngồi
chung với anh Văn hàn huyên tâm sự" - Các cô nghĩ
như thế. Thanh Nhi dè dặt nói:
-- Anh Văn này, anh đă lên tiếng th́ tụi em sẽ nhận
xét theo từng cảm nghĩ của ḿnh. Nhưng anh không
được buồn đó.
Văn gật đầu cười thay cho câu trả lời. Vẫn là Thanh
Nhi, cô tự nhiên ôm vai anh mơ màng:
-- Ấn tượng của em đối với anh là một đại ca dữ dằn.
Lần đầu tiên em bị mọi người đánh đập em, thêm anh
quát tháo. Và lúc đó em cứ nghĩ anh sẽ... dữ hơn họ.
Nỗi lo phập phồng khi thấy anh nh́n em, và trống
ngực nhảy lô tô khi bà chủ kêu em vào tiếp anh. Sau
đó...
-- Sau đó th́ sao? - Văn cười cười nh́n cô đang ửng
hồng đôi má.
-- Ghét anh quá đi, biết rồi c̣n nói.
Văn ngước lên nh́n Thu Lan đang ôm cổ anh.
-- C̣n em?
-- Em hở? - Thu Lan mắc cỡ, cô lắc đầu - Thôi, em
không nói đâu.
-- Như vậy là không được nha bạn - Thanh Nhi nhảy
dựng lên - Tao kể rồi th́ mày cũng phải kể chứ. Mọi
người năn nỉ Thu Lan kể bởi trong đám cô là một đứa
hiền nhất và ít nói nhất. Thấy bạn nh́n ḿnh chờ đợi
Lan lúng túng: - Lan sẽ kể nhưng mọi người không
được cười đấy.
Mọi người gật đầu, Lan nh́n Văn nói:
-- Hồi đó ḿnh rất ghét anh Văn bởi Văn hay chọc
ghẹo ḿnh đến phát khóc. Có hôm đi học về Văn theo
chọc hoài Lan tức quá. Lột giày chọi ảnh. - Ha...
ha... Mọi người bật cười quên khuấy đi là đă hứa với
Thu Lan. Thấy cô xụ mặt xuống mọi người cố nén cười
hối Lan kể tiếp: - Đó là kỉ niệm học tṛ của ḿnh mà
Lan nhớ măi. Đến khi ra đời gặp anh Văn oai phong
Lan thật cảm kích và tự khen ḿnh là dám lấy "guốc"
chọi "Đại ca".
-- Em c̣n nói nữa. Lúc đó cái trán của anh u một cục
luôn. Văn cười giả vờ trách cô.
-- Em đâu có biết - Thu Lan phụng phịu - Chọi trúng
anh rồi là em cắm đầu chạy bán sống bán chết không
biết ǵ cả. - Quên luôn chiếc giày à?... Công nhận
chiếc giày của em nhọn dễ sợ.
-- Anh c̣n giữ ư? - Lan ngỡ ngàng hỏi.
-- Chứ sao? Đó là kỉ niệm của anh đối với cô học tṛ
nhút nhát mà gan lỳ này.
Mọi người nh́n nhau với vẻ ganh tỵ. Các cô thay nhau
kể ấn tượng của ḿnh đối với Văn. Anh ngồi nghe mà
xúc động. Các cô là gái giang hồ nhưng vẫn giữ được
một chút ǵ đó của người phụ nữ Á Đông. Nếu như được
sống chung với người đẹp mà nghe họ thủ thỉ th́ hạnh
phúc biết nhường nào. Văn đang nghe Ngọc Phượng
huyên thuyên th́ từ ngoài cửa Ngọc Duy bước vào. Văn
ngẩn ngơ nh́n cô với bộ áo dài màu hồng phấn. Tóc
được búi cao, trông như một mệnh phụ, không như mọi
lần anh gặp cô trông ngổ ngáo lẫn trẻ con. Thấy ánh
mắt của Văn nh́n đờ đẫn về một phía. Ngọc Phượng
ngưng nói hướng mắt về phía Văn đang nh́n th́ thấy
Ngọc Duy đang cười nói với bà chủ.
-- Anh nh́n con nhỏ đó à? - Ngọc Phượng hất hàm hỏi.
Câu nói của Phượng làm cả bọn ngạc nhiên nh́n theo
cái hất hàm của Phượng. Thanh Nhi la nhỏ:
-- Ngọc Duy.
Văn thôi nh́n khi Ngọc Duy đến từng bàn mời hoa. Anh
hỏi các cô.
-- Mấy em biết cô ta?
Ngọc Thủy lanh chanh:
-- Ở cái nhà hàng này ai mà không biết cô gái bán
hoa chứ không bán t́nh.
-- Con nhỏ này - Thanh Nhi vội la - Người ta đàng
hoàng đó, không ai như mày đâu "đầu óc đen tối".
Ngọc Thủy trề môi, cô không căi với Thanh Nhi. Linh
Phương theo dơi Văn từ lúc Ngọc Duy xuất hiện cho
đến giờ. Cô hỏi:
-- Anh quen với Ngọc Duy?
Văn gật đầu. Linh Phương trầm ngâm:
-- Cô ta rất thông minh. Chỉ nụ cười quyến rũ và
tiếng hát trầm ấm đă ăn đứt khách của tụi em.
Như không tin, Văn nh́n Linh Phương chăm chăm:
-- Cô ta ghê vậy sao?
Linh Phương lắc đầu cười sặc sụa. Ngọc Thủy chêm
vào:
-- H́nh như anh đă bị cô ta hớp hồn.
-- Có anh hớp hồn cô ấy th́ có. - Văn đáp nhanh
chóng.
-- Thú nhận trước b́nh minh đi đại ca à - Ngọc Thủy
chồm lên kề sát mặt ḿnh vào mặt Văn - Nh́n đôi mắt
của đại ca chứa toàn h́nh bóng của cô ấy. Và...
-- Và anh hăy nhanh chóng lên kẻo có người cướp mất
- Linh Phương nói theo.
Thanh Nhi buồn buồn tiếp:
-- Đừng đánh mất cơ hội. Cô ấy là một người tốt. Tụi
em ủng hộ anh hết ḿnh.
Văn bật cười. Anh thấy ba cô "mỗi người mỗi vẻ". Anh
phán làm các cô há hốc mồm:
-- Cô ta dám tát vào mặt anh hai cái. Xưa nay Văn
đầu sỏ này chưa bao giờ "bị" như thế. Cô ấy sẽ biết
tay anh.
Văn đứng dậy bỏ đi, bất giác ba cô ngước nh́n Thu
Lan nhưng con nhỏ đă biến mất tự bao giờ.
Trong lúc đó Thu Lan chạy đến chỗ Ngọc Duy ngồi. Cô
mừng rỡ kêu bạn:
-- Ngọc Duy.
Ngọc Duy giật ḿnh quay phắt lại th́ cũng không khác
ǵ bạn, cô hét lên:
-- Thu Lan.
Cả hai ôm chầm nhau mừng mừng tủi tủi. Ngọc Duy nói
vào tai bạn:
-- Không ngờ lại gặp mày ở đây.
-- Tao cũng thế, nghe tụi nó kháo với nhau về cô gái
bán hoa hồng không ngờ lại là mày.
-- Ngồi đi Lan, mày uống ǵ?
Lan lắc đầu mỉm cười:
-- Tao uống rồi. Bốn năm đă trôi qua mày vẫn vậy
không thay đổi chút nào.
Duy nháy mắt:
-- Thay đổi về cái ǵ?
-- Duy vẫn như xưa, trẻ hẳn ra và nhất là đẹp.
-- Vậy là bốn năm trước đây tao vừa già mà vừa xấu
nữa - Duy ủ rũ - Buồn năm phút.
Thu Lan bật tay cái tróc:
-- Quả là Ngọc Duy. Chỉ có Ngọc Duy với cái buồn năm
phút.
Chưa nói hết câu Lan đă thấy Duy vội đứng dậy lúng
ta lúng túng:
-- Chết tao rồi Lan ơi, kẻ thù xuất hiện trước mặt
tao. Tao phải chuồn thôi. Xin lỗi mày. Tụi ḿnh gặp
lại sau.
Thu Lan ngỡ ngàng nh́n bạn đi hối hả. Cô c̣n chưa
biết được nguyên do ǵ th́ Văn từ đâu đi tới cũng
hấp tấp như Duy.
Ngọc Duy thở phào. Cô thấy ḿnh thoát khỏi khuôn
viên nhà hàng th́ mừng ra mặt. Không ngờ lại gặp hắn
ở đây. Đúng là tối nay ra đường không mang kính. Hắn
làm cô mất mặt với Thu Lan quá chừng chừng luôn. Hừ
! Quỷ tha ma bắt hắn đi... Đồ... đầu sỏ.
-- Cô chửi ai đó?
Cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô cùng với câu nói.
Ngọc Duy quay lại th́... híc... Duy! Muốn khóc quá
đi.
-- "Tui"... có chửi hở?
-- Chứ c̣n ai ngoài tôi và cô.
"Đúng là tai đui mà" Ngọc Duy rủa thầm trong bụng.
Nhưng ngoài mặt th́ cô tỉnh như ruồi:
-- Tôi không chửi vậy là anh rồi. Nè, sao anh khùng
quá dzậy tự nhiên đi chửi ḿnh - Ngọc Duy thân mật
vỗ vào vai Văn cười h́... h́...
-- Đúng rồi, tôi chửi tôi đó - Văn bật kêu lên làm
Duy giật ḿnh - Tôi trách sao lúc đó ḿnh ngu dễ sợ
để cho con nhỏ đó tát vào mặt tôi hai cái mà không
làm ǵ được nó.
Ngọc Duy vờ sửng sốt:
-- Trời, nó dám đánh anh dữ dzậy sao? Con nhở gớm,
dám đụng ngay Văn đại ca.
-- Không phải là Văn đại ca mà là Văn đầu sỏ - Văn
nhắc lại.
-- C̣n bây giờ... h́... h́... cô biết con nhỏ tát vô
mặt tôi là ai không?
Thở hắt ra Duy cố đóng trọn vai của ḿnh giả vờ ngạc
nhiên:
-- Làm sao tôi biết được. Nó tát vô mặt anh chứ đâu
có tát vô mặt tôi mà tôi biết.
-- Nhưng mà tôi biết.
"Đúng là khùng nặng thật" - Duy nghĩ thầm, cô hùa
theo Văn:
-- Th́ đúng rồi, nó đánh anh th́ anh phải biết thôi.
Sao lại nói với tôi hoài vậy chứ - Như khó chịu, Duy
làm mặt tỉnh - Tôi có công việc phải đi thôi. Hẹn
gặp lại sau nhá.
Duy đi được vài bước, cô bị Văn kéo tay lại nói nhẹ
nhàng:
-- Cô khoan hăy đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Nhắm là vai diễn của ḿnh sẽ không hoàn thành, cô
trở về với con người của ḿnh.
-- Anh có chuyện ǵ th́ nói mau đi tôi không rảnh.
Văn cũng không khác ǵ cô, anh trở lại bộ mặt thật
của ḿnh, nhếch mép:
-- Chưa chi mà đă cáu rồi. Tôi nói cho cô biết
chuyện hôm trước tôi không bỏ qua đâu.
-- Tất nhiên, ăn miếng phải trả miếng anh tính làm
ǵ tôi nào.
Văn cười cười Duy thấy đểu làm sao. Hắn khinh khỉnh:
-- Nghe nói cô ăn nói rất có duyên. Nhưng tôi thấy
cô nói chuyện với tôi... hơi có vấn đề. Như vậy cái
miệng của cô phải được "nhấn nút" lại. Và... cái này
th́ đền lại hai cái tát mà hôm trước cô "dành" cho
tôi.
Duy chưa kịp hiểu câu nói của hắn th́ cô thấy ḿnh
lọt thỏm trong ṿng tay của hắn. Ngọc Duy tṛn mắt
nh́n khi hắn áp môi ḿnh vào môi cô. Và hắn... say
sưa quên cả đường về. H́nh như là... Duy... cũng
thế.
Không được, không thể để hắn mặc sức tung hoành như
thế. Lư trí phản kháng một cách dữ dội, Ngọc Duy cố
sức đẩy Văn ra nhưng ngược lại cô bị Văn xiết mạnh
hơn. Không c̣n cách nào khác, khi Văn không dứt ra
khỏi môi cô. Chỉ c̣n chiêu cuối cùng Duy phải đem ra
dùng thôi.
Dùng hết sức lực Duy lấy chân phải đạp mạnh ngay "bộ
hạ" của Văn. Bị đạp bất ngờ Văn bật ngửa nh́n Duy.
-- Hừ, không ngờ anh bỉ ổi như thế. Đừng bao giờ gặp
mặt tôi.
Duy nói xong bỏ đi một nước để lại sự ngỡ ngàng cho
Văn.
Văn ngồi phệch xuống đất. Chưa bao giờ Văn lại thảm
hại như lần này. Thất bại v́ một cô gái. Không hiểu
sao lần nào cô và anh gặp nhau anh đều bị một vố đau
do Ngọc Duy để lại. Nhưng... lần này th́ khác. Có
hơi đau - Văn xuưt xoa - Nhưng anh đă hôn được Ngọc
Duy rồi.
Th́ ra Ngọc Duy chưa biết hôn. Văn bật cười nhớ lại
sự việc. Định hù cho cô bé biết mặt không ngờ anh
lại bị cô bé hù lại. Đôi môi "chanh chua" đó sao mà
mời mọc phải biết. Và... Văn chỉ biết ḿnh đặt môi
vào và không biết ǵ cả. Anh hôn đắm đuối như chưa
bao giờ được hôn. Có thể nói nụ hôn lần này sẽ làm
Văn nhớ măi trong suốt mười năm anh đă từng hôn.
C̣n Ngọc Duy, cô bé hoàn toàn thụ động mặc sức cho
Văn vùng vẫy. Mà cũng uổng thật... cô bé không hôn
trả lại nếu không th́ c̣n ǵ bằng.
Văn phủi quần đứng dậy. Nếu như gặp Ngọc Duy thêm
một lần nữa th́ anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Bởi dư âm
của nụ hôn vẫn c̣n đọng trên môi anh. Kỳ lạ, sao
những nụ hôn trước đây không có một chút ǵ gọi là
cảm giác. C̣n... hay là... Văn lắc đầu thôi suy
nghĩ.
*
* *
Ngọc Duy về đến nhà mặt hầm hầm. Cô không thấy chị
đang nh́n ḿnh chăm chú. Về thẳng pḥng cô đóng cửa
nghe cái "rầm" cho thấy sự giận dữ của chủ nhân như
cánh cửa đó.
Ngọc Thúy chắc lưỡi. Cô đặt tách trà xuống bàn và
ngồi xuống. Từ lúc cô ở với Ngọc Duy th́ Duy không
bao giờ có thái độ như hôm nay. Mỗi khi về tối, con
bé thường t́m cô trước kể chuyện tíu tít và trao cho
cô một bịch chè hoặc một cái bánh bao...
Ngọc Thúy lắc đầu, vấn đề của Duy con bé sẽ tự giải
quyết được. C̣n chuyện của cô, Thúy thở dài. Cái thở
dài nghe sao năo ruột. Đă ba năm, thời gian không
phải là dài hoặc ngắn. Trong ba năm trôi qua có biết
bao sự việc đổi thay. Thế c̣n cô, cuộc đời của cô đă
sang trang mới kể từ khi gặp Ngọc Duy. Trở thành chị
của cô bé với cuộc sống phẳng lặng khép kín.
Nhưng... c̣n tâm hồn nó có bao giờ được yên ổn như
cuộc sống hiện tại không? Ngọc Thúy tự hỏi. Chuyện
của ba năm về trước như xảy ra trước mắt cô.
Không... không, đêm kinh hoàng đó xin hăy rời xa
tôi. Đừng bao giờ hiện lên trong tâm trí tôi mà.
Hu... hu... Ngọc Thúy hoảng loạn, cô co rúm người
lại ôm mặt khóc thút thít.
-- Chị Hai.
-- Hơ. Chuyện ǵ vậy Duy? Ngọc Thúy sực tỉnh ngơ
ngác hỏi.
-- Chị sao vậy? Có phải nhớ đến chuyện cũ không ?
Ngọc Duy hỏi chị mà miệng dính đầy kem. C̣n tay th́
cầm bàn chải khăn mặt. Ngọc Thúy bật cười cô đưa tay
quệt mắt đứng dậy đẩy em về phía trước.
-- Cô hai à, súc miệng xong đi rồi hẳn ra. Coi mặt
mũi em ḱa... Như là một chú hề.
Ngọc Duy bước theo cái đẩy của chị, cô c̣n nói vói
lại:
-- Chị mà nhớ chuyện cũ nữa th́ đừng trách em.
-- Biết rồi nói hoài nói măi.
Ngọc Thúy trở về chỗ ngồi của ḿnh sau phút đùa vui
cùng em. Cô đă b́nh tâm trở lại. Hôm nay cô lại nhớ
cái quá khứ mà bao lần Ngọc Duy đánh dạt. Phải chăng
bên cô không có Ngọc Duy an ủi. Phải chăng quá khứ
đó đă ăn sâu trong tận tâm hồn của cô. Nhiều cái
phải chăng được đúc kết lại bằng chữ "Đừng". Đừng
bao giờ nghĩ đến nó nữa khi cuộc sống hiện tại đă
rời xa nó. Hăy quên h́nh bóng của người ta khi trái
tim nồng nàn lên tiếng gọi. Cô tự nhủ với ḷng và
đứng dậy t́m em.
Đứng chờ ở pḥng tắm hơn nửa tiếng đồng hồ, Ngọc
Thúy thấy em cứ đánh răng hoài mà chẳng chịu trở ra.
Thúy bèn lên tiếng:
-- Em làm ǵ mà súc miệng hoài vậy Duy?
Giật ḿnh quay lại Duy thấy chị đang nh́n ḿnh ngạc
nhiên. Miệng c̣n đầy kem, cô lấy bàn chải ra hít
mũi:
-- Đâu có đâu.
-- Đừng có chối - Ngọc Thúy trừng mắt - Cây kem chị
mới vừa mua giờ th́ xẹp lép. C̣n cái bàn chải nữa,
em nh́n đi nó ṃn rồi đấy.
Nghe chị nói Duy vội đưa bàn chải lên nh́n th́...
Một hồi lâu cô lên tiếng:
-- H́nh như... là nó... ṃn sẵn rồi chị ạ.
Lắc đầu nh́n em, Thúy đi ra buông một câu.
-- Em nói dối không đủ tŕnh độ đâu.
Duy nhún vai không trả lời chị. Cô quay lại nh́n
ḿnh trong gương:
-- "Quỷ tha ma bắt hắn đi "đồ đầu sỏ". Cái ǵ mà hôi
ŕnh à, chịu không nổi". Chỉ ḿnh trong gương, cô
tiếp:
-- "Hừ, mi cũng tệ thật, dám cho hắn hôn gần cả năm
phút. Hèn chi hết chai kem mà vẫn không thấm ǵ.
Đáng đời mi... xía..."
Duy trở ra trên tay cầm quyển tạp chí ngồi phịch
xuống ghế ngửa mặt lên trần nhà nh́n quạt máy quay
vù vù thở ra:
-- Em có chuyện không vui à?
-- Đâu có.
-- Sao hôm nay lại giấu chị - Thúy tỏ vẻ phật ư - Có
chuyện buồn th́ cứ việc tâm sự với chị. Chị em ḿnh
cùng chia sẻ.
Duy im lặng không nói ǵ. Đặt tay lên vai em, Thúy
tiếp:
-- Chúng ta làm chị em hơn ba năm qua. Chuyện của
chị, Duy đă giúp chị vượt qua. Có nghĩa là em đă xem
chị như là chị ruột. Th́ em cũng phải cho chị xem em
là em ruột chứ. Như thế mới là chị em.
Duy ngập ngừng:
-- Em... em...
-- Nào, kể cho chị nghe. Em gái của chị có chuyện ǵ
bí mật đến nỗi giấu cả chị của ḿnh. Chị không muốn
như thế đâu nhé.
Nửa yêu thương nửa trách cứ của Thúy làm Duy cảm
động. Thật diễm phúc khi được Ngọc Thúy làm chị, làm
bạn chia sẻ cùng ḿnh. Đă bao lần Duy có nhiều điều
khó nghĩ đều được chị giúp và giải thích cặn kẽ...
Thôi th́ chuyện này cứ việc kể. Dù sao kể cho chị
nghe đâu có chết chóc ǵ chứ để trong bụng nó ấm ức
măi khó mà ngủ được. Nghĩ thế Duy bèn kể cho chị
nghe từ lúc cô gặp Văn như thế nào và đến hôm nay
hắn dám hôn cô.
Ngọc Thúy ngồi im nghe Duy kể từ đầu chí cuối. Cô
biết người mà Duy đụng chuyện là ai rồi. Không ngờ
con bé cũng gan gớm dám đụng chuyện với Văn. Đợi Duy
nói dứt câu Thúy vội nói:
-- Em gan quá, sao lại dính vào con người ấy.
Duy cong môi:
-- Hắn là ai chứ? Chẳng qua là đại ca của mấy tên
loai choai. Dám hôn em hở? Em sẽ không tha cho hắn
đâu.
Thúy lắc đầu:
-- Hắn không có như em nghĩ đâu. Bỏ đi Duy đừng gây
với hắn. Hắn mà nổi khùng lên th́ em chỉ có... chết.
-- Dường như chị biết rất rơ con người này.
Thúy trầm ngâm:
-- Chị có nghe qua con người này. Hắn ta... - Như
nghĩ ra điều ǵ Thúy lắc đầu nói - À, mà thôi nói
chung là em đừng gặp người đó nữa, nguy hiểm lắm.
-- Em thấy cũng đâu có ǵ - Duy chống cằm nh́n mông
lung - Gặp hắn năm lần. Lần nào cũng gây với hắn.
Nhưng em thấy là... là hắn không có xấu như những
lời hắn nói. Chỉ có lần này... hắn quá đáng thật.
-- Chị không biết trong đầu em nghĩ ǵ về hắn. Chị
chỉ khuyên như thế thôi - Thúy thở dài - Tùy em xử
sự. Cũng có thể em sẽ cảm hóa được hắn khi hắn thật
sự nghĩ đến em. Có thể nói hắn ta là một người tốt
đấy.
-- Nghe những lời nói của chị khiến em ṭ ṃ về hắn
nhiều hơn. Chị có thể kể cho em nghe về hắn được
không?
-- Chị nghĩ là được nhưng không phải trong lúc này.
Thôi, khuya rồi chị phải về pḥng ngủ thôi.
"Một câu nói huề vốn" Duy nghĩ thầm trong bụng. Duy
cảm thấy bực bội khi không nghe được tiểu sử của
Văn.
Duy chỉ biết Văn là đại ca của một băng nhóm nào đó. Và hắn thường
hay đến nhà hàng mà cô bán hoa. Chỉ có thế thôi. Duy nhún vai thầm
chê ḿnh hiểu quá ít về Văn trong khi chị Hai ở nhà lại biết rất rơ
Văn và nói rằng hắn rất nguy hiểm nhưng lại là một người tốt. Vậy
hắn ta là ai cơ chứ? Có quan hệ ǵ với chị Hai mà sao chị ấy biết
nhiều hơn ḿnh. Đầu óc ṭ ṃ của cô bắt đầu hoạt động. Ngọc Duy nhẩm
tính. Thế là cô đă có hai đối tượng để cô t́m hiểu. Một người th́
lạnh lùng khó hiểu. Một người th́ nguy hiểm dễ gần. Bất giác Duy đưa
tay sờ vào môi. Dường như mùi thuốc lá và rượu vang vẫn c̣n đọng
trên môi cô.
"Quỷ tha ma bắt hắn đi. Đồ... đầu sỏ".
o0o
Duy đến công ty sau mấy ngày nghỉ lên Đà Lạt. Vừa ngồi vào bàn của
ḿnh đă nghe tiếng Anh Thư:
-- Sao rồi? Bên Hưng Thành có đồng ư làm lại bản hợp đồng không?
Mở các hồ sơ trên bàn Duy trả lời:
-- Ổn rồi, cũng may là bên đó dễ chịu, nếu không... tao bị đuổi việc
là cái chắc. Ủa, giám đốc vào chưa Thư?
-- Mày làm như là mày đi trễ hơn ông ấy vậy?
Duy làm thinh, cô đứng dậy đi thẳng vào pḥng giám đốc. Sau đó trở
ra trên tay cầm lọ hoa đă héo từ lâu. Chứng tỏ từ lúc cô lên Đà Lạt
th́ nhành hoa hồng cũng héo theo bước chân cô.
-- Sao im lặng vậy? Sợ gặp mặt ông ta à? - Anh Thư khiêu khích bạn.
Ngọc Duy nhún vai, cô đi thẳng ra cửa không hay bạn đang le lưỡi
trêu cô. Cô thay nước lấy nhánh hồng mà ḿnh mang từ nhà cắm vào lọ.
Thoáng chốc lọ hoa như sống hẳn lên bởi bàn tay của cô.
-- À, Thư ơi, tao quên kể cho mày nghe là tối qua tao gặp Thu Lan.
Mày biết... ơ...
Duy sửng sốt thấy Văn ngồi lù lù ngay cái ghế dành cho khách. H́nh
như là hắn cũng ngạc nhiên như cô khi thấy đôi mắt mở to hết cỡ.
Cô phớt lờ đi thẳng vào pḥng giám đốc. Sau đó trở ra trở về chỗ
ngồi của ḿnh và... im lặng.
Văn thích thú nh́n Duy. Cô đă làm anh mất ngủ nguyên một đêm. Cứ
nghĩ là cô... sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Nhưng... thật không ngờ
cô lại tiếp anh trong công ty của anh ḿnh trong im lặng. Nh́n quanh
không có ai ngoài anh và cô. Văn đứng dậy đút tay vào túi quần đứng
trước bàn Duy.
-- Chào buổi sáng. Cô làm ở đây ư?
Không ngẩng đầu lên Duy tiếp tục công việc của ḿnh với câu hỏi nhát
gừng:
-- Anh t́m ai?
-- Tôi t́m bạn gái của ḿnh. Cô ấy bán hoa.
-- Xin lỗi, ở đây không phải là cái chợ cho cô bạn của anh bán hoa.
Anh đến lộn chỗ rồi.
-- Ǵ mà găng thế. Nụ hôn tối qua cô vẫn nhớ?
Duy ngẩng phắt lên, nhún nhường hỏi Văn:
-- Tôi có thể giúp ǵ cho ông?
-- Ôi, đôi mắt có quầng thâm chứng tỏ là đêm qua cô không ngủ, như
vậy là... chúng ta... có cùng... cảm giác.
Ngọc Duy đứng dậy cô thở ra, khoanh tay lại nh́n Văn nhưng tuyệt
nhiên không trả treo như những lần đụng độ trước.
Hành động của Duy làm Văn quê quê. Không hiểu sao đứng trước Duy anh
lại như thế. Hơi mỉm cười Văn trở về với mục đích của ḿnh.
-- Cô cho tôi gặp giám đốc Nguyên.
-- Có hẹn trước không?
Tính bắt lỗi thái độ của Duy, nghĩ sao Văn lại thôi, anh lắc đầu:
-- Không, nhưng cô cứ vô báo cho Nguyên biết là có tôi đến t́m.
-- Vậy th́... anh chờ một chút.
Ngọc Duy cầm điện thoại bấm nút. Không biết cô nói ǵ trong máy Văn
thấy cô gật gật đầu. Sau đó để máy xuống nh́n anh:
-- Giám đốc nhắn tôi bảo anh ngồi chờ một chút. Ông ấy bận họp.
Văn cười khách sáo:
-- Không sao, thời gian tôi cũng rảnh.
Văn tŕu mến nh́n Duy, anh thấy cô giật ḿnh sau đó ngồi xuống.
Không biết trong đầu Duy nghĩ ǵ mà Văn thấy cô cười tủm tỉm măi.
Vừa lúc đó Anh Thư từ đâu đi vào nh́n Văn khẽ gật đầu. Cô đến bên
Duy đưa mắt nh́n như ngầm hỏi:
-- Anh ta đợi giám đốc.
Duy chỉ nói bấy nhiêu cô không dám nói dài ḍng sợ bị Thư làm hỏng
chuyện. Văn bật cười. Ngọc Duy hơi nhột nên trừng mắt.
-- Cười cái ǵ, bộ lạ lắm hở?
-- Không... không lạ lắm - Văn cố nén cười. Như chịu không nổi Văn
ôm bụng cười khi thấy mặt Ngọc Duy đỏ lựng.
Anh Thư nh́n Văn chằm chằm như thể người từ hành tinh đến. Trong đầu
cô h́nh thành hai từ "VÔ DUYÊN" cho Văn. Bất giác Anh Thư quay lại
bởi câu lầm bầm của Duy.
-- Đồ điên, khùng, mát.
-- Giật gân, bị thần kinh, man man.
Thư tiếp nối lời Duy. Vừa nói xong cả hai cười phá lên khi những
loạt từ "kinh dị" mà hai cô gán cho gă ngồi trước mặt. Cười đến nỗi
át cả tiếng cười của Văn khiến cho hắn ngồi ngẩn ṭ te nh́n hai cô
cười mà ngơ ngác.
-- Mày làm cái ǵ mà cười dữ vậy?
Duy hỏi trong tiếng cười.
-- Tao cũng không biết ḿnh cười cái ǵ nữa, c̣n mày?
-- Tao cũng vậy!
Cả hai lại cười nhưng không biết ḿnh cười cái ǵ.
Văn bực bội khi thấy hai người cười hoài mà không đếm xỉa ǵ đến
ḿnh. Vả lại thấy ḿnh ngồi chờ hơi lâu bèn lên tiếng:
-- Hai cô ơi, giám đốc họp xong chưa vậy?
Đang cười Anh Thư nghe Văn hỏi cô ngạc nhiên:
-- Anh nói giám đốc họp à?
Duy vội xen vào:
-- Th́ lúc ông Nguyên vào họp mày đâu có ở đây. Sao lại hỏi ông ấy
khi ông ta đang t́m giám đốc?
-- Tao...
-- Tao cái ǵ. Năy giờ cười như thế không có nghĩa là tao quên việc
của mày đâu. Giám đốc nói mày bỏ đi như thế nhỡ có ăn trộm vào th́
sao?
-- Cái ǵ? Trong công ty này làm ǵ có ăn trộm chứ?
Vừa lúc đó Văn xen vào:
-- Các cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Bực ḿnh v́ Văn xen vào câu chuyện của ḿnh, Anh Thư xẵng giọng:
-- Ông thông cảm chờ cho một chút. Giám đốc họp sắp ra rồi ạ.
"Sao cô biết sắp ra. Thái độ của các cô làm việc là như thế à?" Văn
trừng mũi định nói, nhưng Ngọc Duy đă cướp lời anh.
-- Mày đừng tưởng trong công ty không có ăn trộm, thời buổi bây giờ
nó xảo quyệt lắm. Vừa ăn cướp vừa la làng đó. Ngay cả người ngồi
trước mặt ḿnh cũng không tin nổi.
Ngọc Duy kéo dài giọng Anh Thư ngơ ngác chỉ tay vào ngực ḿnh hỏi:
-- Mày nói tao ư?
Tức ḿnh khi Thư không hiểu ư. Cô đanh giọng:
-- Vậy mày là ăn trộm à?
-- Tao đâu có. Tao là nhân viên trong công ty cơ mà, làm ǵ có
chuyện thất nhân thất đức vậy. Mày lại càng không thể. Không lẽ
là... là...
-- Cô nói là tôi à?
Văn lên tiếng, anh lờ mờ hiểu được ư đồ của Duy. Cô gạt anh từ đầu
đến giờ vậy mà anh lại ngu ngơ tin những lời cô nói. Không hiểu sao
anh như vậy lại bị Duy chơi mấy lần.
Văn tự hỏi và trách ḿnh. Nhưng ngoài mặt vẫn nét lạnh lùng cố hữu
khi gặp chuyện.
-- Cái đó là do anh nói chứ không phải bạn tôi nói đâu.
-- Cô khá lắm Ngọc Duy à. Từ đầu tôi bước vào cùng với những câu nói
mà cô không đối đáp lại như những lần trước. Cô trả đũa tôi bằng
cách cho tôi ngồi hàng giờ để nghe cô và bạn cô diễn kịch. Có phải
ông Nguyên chưa tới phải không?
-- Đúng là Văn đầu sỏ. Cái đầu sỏ của anh cũng thông minh thật. Thật
ra... th́ giám đốc không có họp hành ǵ cả bởi ông ta không vào làm
sao mà họp. Xin lỗi đă làm anh chờ từ năy giờ.
-- Không dám nhận câu xin lỗi của cô.
-- Anh không nhận th́ thôi. Tôi cám ơn anh vậy. Như thế để chứng tỏ
tôi không phải là người có lỗi. Nói lại hồi năy anh nói với tôi là
rảnh nên chờ bao lâu cũng được. Cũng có thể trưa nay Giám đốc sẽ vào
đấy. Anh cứ chờ.
Văn giận dữ nh́n cô khinh khỉnh nói, anh gầm gừ:
-- Cô giỏi lắm, dám chọc giận tôi từ này tôi sẽ không tha cho cô
đâu. Chờ đó.
Văn nện mạnh gót giày bỏ đi, bỏ lại sự ngỡ ngàng của Anh Thư và cái
nhún vai cho Ngọc Duy.
-- Anh ta là ai vậy Ngọc Duy?
-- Kẻ thù của tao. Chỉ có thế thôi.
-- Đó là chuyện của mày. Thế c̣n chuyện mới xảy ra mày không nghĩ là
ông ta sẽ mách cho giám đốc sao?
-- Có nghĩ nhưng mặc xác ông ấy.
-- Làm sao mà mặc xác được. Đây là chuyện của công ty. Cá nhân mày
đă làm cho công ty mất đi một khách hàng, mày không thấy là ḿnh đă
sai hay sao?
Chớp mắt nh́n bạn. Anh Thư là một người thẳng thắn ngay từ những năm
trung học. Nó đă có thái độ với ḿnh như thế chắc là cô đă sai. Cô
rụt rè:
-- Nếu mày nghĩ như thế th́... tao thành thật xin lỗi... Nhưng...
Tại sao mày lại tham gia vào tṛ đùa của tao?
-- Mày quên đi chúng ta là bộ ba à? Khi năy tao và mày cùng cười đó
là tao cười v́ nhớ lại những năm trung học chúng ḿnh thường cười
bất tử như thế. Rất tiếc, hôm nay chỉ c̣n có tao và mày. Không biết
bây giờ Thu Lan ở nơi đâu.
"Mới nóng đó giờ hết đó đúng là Anh Thư". Nghe nhắc đến bạn Ngọc Duy
sáng mắt:
-- Hôm qua tao có gặp Thu Lan.
Anh Thư hấp tấp.
-- Ở đâu? Bây giờ nó ra sao rồi?
-- Mày làm ǵ rối lên như thế. Bây giờ nó đẹp ra, sang ra nhưng tao
thấy có điều ǵ không ổn đối với nó.
-- Nó nói với mày à? - Thư hỏi với vẻ quan tâm.
-- Không, nó không nói ǵ cả. Tao cảm nhận điều đó qua ánh mắt và bộ
trang phục nó mặc trên người. - Duy ngừng lại như khẳng định lời nói
của ḿnh, giây lát cô tiếp: -- Tao gặp nó trong nhà hàng mà tao bán
hoa.
-- Như vậy có nghĩa là... - Thư lắc đầu như không tin điều ḿnh
nghĩ.
-- Tao nghĩ là tụi ḿnh nghĩ đúng đó Thư. Cuộc sống của nó quá khó
khăn không thể có được con đường như hai đứa ḿnh.
-- Nhưng... Nó có thể nhờ chúng ta mà - Thư nói như
nấc lên - Tao không muốn một trong ba đứa ḿnh phải
khổ sở. Nó đau khổ quá nhiều rồi, chẳng lẽ bây giờ
phải chịu tiếp tục nữa ư?
Thấy bạn xúc động mạnh, Duy đến ôm vai bạn.
-- Đừng như thế Thư. Trong ba đứa chúng ta người nói
cứng nhất là mày nhưng lại là một đứa rất yếu đuối.
Ngược lại Thu Lan trông yếu đuối nhưng nó rất kiên
cường và có nghị lực. Cũng có thể con đường nó chọn
là nó đă tự giải thoát cho ḿnh rồi đấy Anh Thư ạ.
-- Nhưng... Nhưng dư luận sẽ không chấp nhận nó.
-- Mày không biết nó bất chấp dư luận ư? Cuộc sống
đă dạy cho nó khôn lên. Và tao tin rằng nó sẽ không
đánh mất chính ḿnh.
-- Cũng như mày ư?
Ngọc Duy bật cười. Là bạn thân của nhau, Duy biết
Thư có những câu nói rất ngây ngô nhưng lại làm cho
người đối diện khó trả lời. Và Anh Thư rất có trách
nhiệm trong công việc bởi thế nên nó phản ứng mạnh
dữ dội khi cô đối xử với Văn như thế.
Nghĩ đến Văn, Duy thầm lo trong bụng khi nhớ đến
những câu nói của chị Hai. Cô đă chọc giận Văn thật
sự rồi. Tại sao cô lại cứ gây với hắn cho bằng được
cơ chứ? Đă bảo là ḿnh sẽ t́m hiểu về con người hắn
mà lại hay gây chuyện. Phải chăng cô t́m hiểu Văn
bằng cách đó, khác xa với việc t́m hiểu Nguyên bằng
sự chịu đựng.
Tự trách ḿnh rồi tự an ủi ḿnh. Ngọc Duy là thế, cô
có những mâu thuẫn nội tâm rất phức tạp. Anh Thư đă
trở về chỗ ngồi của ḿnh tự lúc nào. Chắc nó nghĩ
ḿnh đă ăn cắp giờ của công ty nhiều quá nên cấm cúi
làm việc mà không quan tâm ǵ đến cô.
Ngọc Duy nghĩ thế. Cô lấy viết chuẩn bị cho công
việc của ḿnh. Th́ tờ giấy với hàng chữ rơ nét được
giằng lên bàn:
"Làm việc đi con quỷ. Muốn mơ mộng ǵ đó đợi tan sở
hăy mơ mộng. Công việc đang chờ mày trong bốn ngày
qua đấy".
Bất giác Duy đưa mắt nh́n sang bàn Anh Thư. Th́ con
nhỏ đang le lưỡi nh́n cô. Ngọc Duy giơ giơ tay dí
cây viết về phía Thư không may nó rớt xuống đất làm
Anh Thư cười ré lên. Ngọc Duy lắc đầu. Cô khum xuống
lượm cây viết không hay Nguyên từ ngoài bước vào.
-- Chào giám đốc - Anh Thư mau miệng chào.
-- Chào cô - Nguyên giơ tay lên, anh nh́n sang bàn
của Ngọc Duy lẩm bẩm - Đến hôm nay mà cũng chưa vào
làm nữa. Bướng thật.
Nguyên lắc đầu, anh bước thẳng vào pḥng ḿnh. Vừa
mở cửa đập vào mắt anh là lọ hoa hồng tươi sắc.
Nguyên nhíu mày, anh cầm lọ hoa bước ra ngoài th́
thấy Duy đang tươi cười với Anh Thư.
-- Cô Duy vào pḥng gặp tôi.
Giọng rơ ràng chắc nịch của Nguyên làm hai cô giật
ḿnh. Ngọc Duy nhái theo Nguyên. Cô đứng dậy bước
theo sau, đi ngang qua bàn Thư cô nghe tiếng con nhỏ
dọa:
-- Chết mày chưa.
-- Xía... Ngọc Duy quay lại, cô lè lưỡi giơ hai ngón
tay lên trán làm hề với Thư.
*
* *
-- Giám đốc.
-- Cô c̣n biết đến hai tiếng giám đốc à? Tôi tưởng
cô quên tôi luôn rồi chứ - Giọng Nguyên mai mỉa.
-- À, ông th́ tôi có thể quên chứ giám đốc th́...
tôi không dám.
Nguyên đập bàn cái "rầm":
-- Cô nói chuyện với tôi như thế à. Cô có biết cô là
ai không?
-- Là thư kư của công ty ạ.
-- Cô đừng có ạ với tôi. Tôi sợ lắm. Giờ th́ giải
thích cho tôi tại sao chỉ cho cô hai ngày giải quyết
công việc, mà đến hôm nay cô mới ra tŕnh diện với
tôi chứ?
-- Tôi đâu có tŕnh bẩm ǵ với giám đốc đâu. Tôi đi
làm việc mà - Duy nói tỉnh queo như không coi Nguyên
là giám đốc của ḿnh.
-- Cô...
-- Tôi nói không đúng ư? Chưa ǵ ông kêu tôi vào
mắng cho một chập không cho giải thích ǵ hết. Thái
độ của ông có phải là của ban lănh đạo của công ty
không chứ?
Nguyên trợn mắt nh́n Ngọc Duy. Mới đi có bốn ngày mà
cô miệng lưỡi dễ sợ. Anh chưa từng thấy một nhân
viên nào dám đứng trả treo với giám đốc ngoài Duy.
Anh đâu biết rằng Ngọc Duy là một tay lẻo lự "mắt
một mí mờ".
-- Ông đừng nói với tôi là giận cá chém thớt nha.
-- Bộ cô là thớt à? - Nguyên khiêu khích hỏi.
-- Cái này là ông kiếm chuyện để nói với tôi chớ ǵ
- Ngọc Duy cũng không vừa cô đáp trả lại - Nếu như
ông giận một con cá thật sự th́ tôi là thớt. OK.
-- Có phải là cô không vậy Ngọc Duy?
-- Là tôi chứ c̣n ai - Ngọc Duy chỉ ngực ḿnh tṛn
mắt nói.
-- Vậy thái độ của cấp dưới th́ sao? - Nguyên nóng
mặt quát: -- Tôi không hiểu tại sao lại nhận cô vào
công ty của ḿnh để cho cô leo lên đầu của tôi ngồi
đây nè.
-- Ối trời ơi, giám đốc nói khó nghe quá à. Người
như vậy cũng không phải là giám đốc Nguyên của tôi
mấy tháng trước đâu.
-- C̣n cô th́ sao? Cô đâu phải là nhân viên của tôi
trước đây bốn ngày.
-- Ông hỏi như vậy là ư ǵ? Ngọc Duy hỏi.
Nguyên cũng không vừa anh chồm sát mặt ḿnh vào mặt
Duy hỏi:
-- Cô hỏi như vậy là ư ǵ?
Ngọc Duy kênh mặt nh́n lại. Nguyên thở dài, anh ngồi
xuống ghế nhếch môi. Cái nhếch mép của Nguyên khiến
Duy nhíu mày.
-- Thôi đủ rồi. Tôi không muốn người ngoài nh́n vào,
sẽ không lắm. Cô phải biết thân phận của ḿnh mà
đừng trả treo như hôm nay. C̣n sự việc hôm nay tôi
biết cô giận tôi hôm trước nên có phản ứng như thế.
Lần sau đừng như vậy nữa nhé.
Nửa như răn đe, nửa như khuyên lơn làm Ngọc Duy ngồi
làm thinh. Dù sao th́ Nguyên cũng nói đúng. Cô chỉ
là nhân viên của công ty mà c̣n làm sai th́ bị cấp
trên la là đúng. Nhưng Duy cảm thấy tức sao ấy bởi
cô không biết nguyên nhân của bản hợp đồng bị mất.
-- Thôi cô ra ngoài đi. Lần sau đừng như vậy nữa. -
Nguyên nói mà không nh́n cô.
Ngọc Duy đứng dậy ngập ngừng.
-- Giám đốc không hỏi v́ sao tôi đánh mất bản hợp
đồng ư?
-- Tôi đợi cô giải thích cho tôi sự việc đó. Có thể
là do vô ư hoặc cố ư tôi không biết. V́ bản hợp đồng
mới đă được làm lại rồi.
Nhưng... Nếu như trong thời gian thực hiện theo yêu
cầu của bản hợp đồng mà có xảy ra vấn đề ǵ th́ tự
cô biết lấy nhé.
-- Vâng, tôi hiểu.
-- Được rồi, cô có thể ra ngoài.
Ngọc Duy lừng khừng bước ra ngoài th́ Anh Thư đă chờ
cô tự bao giờ. -- Sao rồi? Giám đốc có kỷ luật mày
không? Mà tao nghe ́ xèo trong đó dzậy?
Ngọc Duy bật cười đúng là trí tưởng tượng của Anh
Thư phong phú thật. Cô đẩy vai bạn:
-- Đâu có ǵ. Mày lo làm việc đi coi chừng ông ấy ra
th́nh ĺnh là chết cả đám. Tao thấy ông ta đang bực
bội chuyện ǵ đó.
Anh Thư rùng vai, cô trở về vị trí của ḿnh khi nghe
bạn nói cũng có lư. Cô cúi xuống tiếp tục công việc
của ḿnh.
Ngọc Duy cũng như bạn cúi xuống công việc của ḿnh.
Nhưng không tập trung vô được. Câu nói của Nguyên
làm Duy phân tâm. Trong quá tŕnh làm việc theo bản
hợp đồng nếu như xuất hiện thêm bản hợp đồng mới nữa
th́ sẽ ra sao?
Ngọc Duy nhăn trán, hôm trước Nguyên đưa cho cô bản
hợp đồng sau khi xem đất trên Thủ Đức. Nguyên đưa cô
về đến công ty th́ Duy về thẳng nhà không đi đâu
hết. Khi mở giỏ xách của ḿnh th́ Duy không thấy bản
hợp đồng nào cả. Như vậy là sao chứ?
-- Thôi chết rồi.
-- Chuyện ǵ vậy Duy? - Anh Thư giật ḿnh ngẩng lên
hỏi.
-- Ơ, không có ǵ. Mày làm việc đi.
Ngọc Duy mau miệng phân bua.
-- Vậy mà làm tao hết hồn. Mày đúng là quỷ thật. Anh
Thư lắc đầu rủa Duy, cô tiếp tục công việc của ḿnh.
C̣n Ngọc Duy, cô như ngồi trên đống lửa. Hôm ấy cô
không có về nhà một mạch. Mà trên đường cô về c̣n
đụng phải Văn. Đúng là Văn rồi, chắc chắn là hắn lấy
bản hợp đồng của cô. Giờ nào không nhớ lại đi nhớ
cái giờ mà "thủ tục hoàn tất" rồi. Nhưng... dù sao
th́ cô cũng đă nhớ rồi và biết được nguyên nhân của
bản hợp đồng bị đánh mất.
Duy gạch những đường vô nghĩa trên tờ giấy. Cô tự
hỏi v́ sao Văn lại thích thú với bản hợp đồng mà cô
đang giữ. Văn lấy nó để làm ǵ cơ chứ? Giờ Duy mới
hiểu là hôm ấy không phải Văn vô ư mà là đă có một
chút cố ư với kế hoạch của ḿnh. Văn đă kiếm cách
làm cho cô đụng hắn và gây gổ. Lợi dụng thời gian đó
hắn tḥ tay vào lấy bản hợp đồng của cô như chơi.
Vậy Văn làm như thế với mục đích ǵ? Bao nhiêu suy
nghĩ nhưng cuối cùng Duy lại trở về với câu hỏi ban
đầu của ḿnh.
Bỗng một ư nghĩ khác trong Duy xuất hiện phản kháng
chống đối lại ư nghĩ ban đầu. Có thể Văn vô ư thật
sự th́ sao. Do cô đụng hắn ở đầu xe làm bản hợp đồng
văng ra ngoài và điều đó không có liên quan ǵ đến
Văn. Anh hoàn toàn không biết ǵ trong sự việc này.
Nhưng... hôm nay Văn lại đến t́m Nguyên có việc ǵ
chứ? Giám đốc của cô đâu có bao giờ quan hệ với loại
người như Văn. Vậy Văn đến đây với mục đích ǵ.
Ngọc Duy khó thở. Hai mâu thuẫn trong cô giằng xé
nhau làm Ngọc Duy không biết nghiêng về phía nào. Có
lẽ trong tận ngơ ngách của lư trí cô đang nghiêng về
cái suy nghĩ thứ hai. Và Duy cũng không thể giải
thích được v́ sao cô lại nghĩ quá nhiều về Văn, về
những điều tốt không có trong con người của hắn.
*
* *
Văn nằm dài trên nệm, hai tay gác lên trán suy nghĩ một điều
đă làm anh mất ngủ cả tuần nay. Tại sao chứ? Tại sao h́nh
bóng của Ngọc Duy cứ lởn vởn trong anh nửa căm tức nửa...
Văn vung tay xuống nệm bất lực. Thực sự là anh đă thua rồi.
Thua đến phải đầu hàng trong thương nhớ.
Phải, anh đă yêu Ngọc Duy. Yêu ngay lúc đầu gặp gỡ. T́nh cảm
đó, nó nhẹ nhàng đến trong anh tự bao giờ, không xô bồ không
cuồng nhiệt như cuộc sống hiện tại của anh.
Văn đă biết ḿnh khó thoát khỏi đôi mắt một mí to
tṛn với cái miệng chanh chua nửa như khiêu khích
nửa như
mời mọc đó. Đă biết như thế nhưng anh lại chạy trốn,
cuộc chạy trốn bằng những câu hỏi ngang tàng, bằng
sự căm thù trong đôi mắt anh và ngay cả Ngọc Duy.
Thế nhưng Văn có chạy trốn được không khi con tim cứ
réo gọi tên Ngọc Duy. Đă bao lần Văn tự sỉ vả ḿnh
đừng nghĩ đến cô nữa. Bởi anh không xứng đáng. Phải,
sẽ không có một người con gái nào chấp nhận chồng
ḿnh là một thằng giang hồ phong lưu như anh. Và đối
với Ngọc Duy th́ lại càng không thể.
Nụ hôn chiếm đoạt vẫn c̣n đọng trên môi anh. Văn lại
cười mỗi khi nhớ đến nó là anh không sao cười được.
Th́ ra Ngọc Duy không biết hôn, khi anh áp môi ḿnh
vào môi cô th́ đôi mắt của cô ánh lên sự ngạc nhiên,
không biết nụ hôn đó đối với Duy sẽ ra sao? Chứ c̣n
anh là sự sung sướng dịu ngọt, là sự đê mê e ấp. Anh
đă từng hôn đă từng yêu, nhưng chưa một ai cho anh
cảm giác ngất ngây dù là nụ hôn chiếm đoạt.
Và anh đă dừng lại, t́m lại chính con người thực của
ḿnh sau mười năm anh đă tự đánh mất. Giờ đây Văn
muốn là một người b́nh thường với mái ấm gia đ́nh
với một người vợ ngoan hiền cùng đàn con xinh. Ôi!
Một ước mơ b́nh thường của bao thằng đàn ông. Anh
cũng như mọi thằng đàn ông trên đời, ước muốn một
ước mơ tầm thường nhưng cao quư. Và phải chăng người
sẽ cùng đi với anh suốt đoạn đường c̣n lại là Ngọc
Duy.
Đó chỉ là ước muốn là suy nghĩ của riêng Văn. C̣n
Ngọc Duy - Văn thở dài nằm xấp xuống nệm ôm đầu chán
nản. Cô bé căm thù anh khủng khiếp. Mỗi khi đụng độ
cô đối với anh không "trầy da" th́ cũng "tróc vẩy".
Văn là cái gai trước mắt mà Duy phải bứt đi. Như
những ngọn gai nằm trong cây hồng của cô. Sao Ngọc
Duy không nghĩ ḿnh chính là cái gai đă làm Văn vô
t́nh đụng vào đến rướm máu và rướm cả con tim.
Cô đối xử với Văn nào là mắng rủa, ch́ chiết, đến cả
tát vào mặt anh. Hơ, có người nào cả gan dám tát vào
mặt anh không chứ. Chỉ có Duy, cô bé tát vào mặt anh
không những một mà là hai cái. Cô đối xử với anh
bằng cách trả đũa của một đứa con nít. Trả lại cô là
những câu hăm dọa đầy giận dữ, nhưng anh có làm được
đâu? Bằng chứng là Duy đă cho anh ngồi "quắc cần
câu" gần cả buổi để rồi giận dữ hứa sẽ không tha cho
cô bằng cái thở dài, bằng sự nhớ nhung, bằng hành
động ngồi miết trong pḥng để suy gẫm, để tự trách
ḿnh và để thua lư trí khi con tim cứ réo gọi. Để
thấy rằng Văn yêu Duy hơn anh tưởng. "Chỉ là đơn
phương thôi" - Văn xót xa nói thầm trong bụng.
Tại sao anh không làm lại từ đầu. Gặp Ngọc Duy sẽ
không nói khích, cô bé sẽ... sẽ... Tất cả những ǵ
mà anh có thể làm được để đổi lấy t́nh cảm của Duy.
Nhưng có được không? Nếu được anh đă làm ngay từ đầu
sau lần gặp Ngọc Duy ở nhà hàng Thanh Hương. Nhưng
cô bé đă không cho anh cơ hội. Và sai lầm hơn khi
Văn đánh Duy trên Đà Lạt. Cô bé lên đấy với ai nhỉ?
Để anh phải đụng độ Duy trong trường hợp bất đắc dĩ
mà Văn không hề muốn. Có lẽ anh và Duy có duyên trời
định. Nên mới gặp nhau trong hoàn cảnh đầy bất ngờ
và thú vị. Thôi th́ cứ để ông trời định đoạt.
Hài ḷng với cách suy nghĩ của ḿnh, Văn trở ḿnh
bật ngồi dậy. Bằng một động tác khéo léo Văn múa vài
đường cho giăn gân cốt. Sau đó anh đến bên bàn nằm
trong góc pḥng lấy giấy ra vẽ. Vài phác thảo đầu
tiên cho thấy người được vẽ trong tranh là ai. Và
không ai biết rằng pḥng của Văn đầu sỏ là một pḥng
mang nhiều màu sắc với những điều khó nghĩ đối với
người quan sát nó.
*
* *
Văn nhảy từng bậc thang xuống lầu. Trên tay thảy thảy chùm ch́a
khóa. Hôm nay Văn thay đổi cách ăn mặc của ḿnh bằng cái áo thun
trắng ôm sát người để lộ bắp ngực săn chắc bỏ trong chiếc quần Jean
màu xanh biển. Chân mang giày Adidas trắng. Trông Văn trẻ trung và
khoẻ khoắn.
Văn thấy ông Triệu Phát ngồi ngoài băng ghế đá nh́n mây trôi. Anh
hít thở không khí trong lành, xong anh đến ngồi kế bên ông Phát:
-- Chào ba, một buổi sáng tốt lành.
Ông Phát cười bằng mắt. Con trai thứ đă thực sự trở về bên ông. Mấy
ngày nay ông rất vui v́ Văn đối xử với ông hơn trước rất nhiều. Giờ
đây, ông chỉ c̣n một tâm nguyện cuối cùng, nếu như thực hiện được
ông cũng vui ḷng nhắm mắt với nụ cười măn nguyện.
-- Chào con. Hôm nay trông con khác hẳn.
Văn nh́n vào ḿnh, anh ngẩng người lên sau đó bật cười:
-- Khác ư? Con vẫn là con cơ mà.
-- Không, con khác hơn tuần trước nhiều - Ông lắc đầu - Trẻ trung
khoẻ khoắn, có điều hơi xanh.
-- Ôi, con ghét nhất là vào thẩm mỹ viện đấy ba ơi - Văn khôi hài -
Đừng nói về con. Ba cũng trẻ hẳn ra, bộ có bà mới à?
-- Ba già rồi, không dám rớ vào nữa đâu. Những cái đó để cho bọn trẻ
các con - Đang nói ông chợt thở dài - Ba thật có lỗi để cho mẹ con
chịu nhiều bất công mà suốt cuộc đời bà không hề nghĩ đến.
Tự nhủ với ḷng sẽ không nhớ đến chuyện cũ nữa, nhưng nghe ông nhắc
đến Văn thấy xót xa:
-- Đă mười năm rồi, ba nhớ lại làm ǵ ảnh hưởng đến sức khoẻ. Con
tin chắc mẹ ở dưới suối vàng sẽ hiểu và thông cảm cho ba - Đặt tay
lên đùi ông, Văn lạc quan - Hôm nay con thay đổi cuộc sống mới của
ḿnh, ba hăy vui lên và mừng cho con chứ.
Ông vội gật gật đầu:
-- Phải rồi, con làm lại cuộc đời của ḿnh ba phải vui lên mới được.
Con có muốn tổ chức tiệc mừng đánh dấu sự "thay da đổi thịt" của
ḿnh không?
Văn bật cười:
-- Ba nói nghe thấy ghê quá. Những buổi tiệc này con đă chán ngấy cả
rồi.
-- Nhưng con cũng cần phải làm một buổi chia tay với các anh em chứ.
Ǵ th́ ǵ t́nh nghĩa anh em vẫn là quan trọng.
Văn để tay lên thành ghế, chân bắt tréo anh cười cười:
-- Con có làm rồi. Ba biết không, chúng nó khoác quá trời, năn nỉ
con ở lại - Văn lắc đầu - Bôn ba giang hồ không sợ một ai vậy mà anh
Văn này rút đi th́ tưởng như mưa ngập cả thành phố này vậy.
Ông Phát cười theo con trai:
-- Chúng nó là vậy. Chúng rất trân trọng những ǵ mà ḿnh đang có.
Nên mới xúc động dữ như thế.
-- Nhưng hôm nay con mới biết, bọn đàn ông ḿnh thật là yếu đuối --
Văn lại lắc đầu -- Xấu hổ quá.
Ông Phát cười ha hả. Có lẽ đây là lần đầu tiên ông có nụ cười thoải
mái, sau mười năm Văn hận ông. Nh́n Văn ông biết nó là một người
sống có t́nh cảm nhưng cố che đậy ḿnh bằng những cái mà nó có thể
che đậy được.
-- Con dự định ǵ với cuộc sống mới này.
Đôi mắt ánh lên nhiều tia sáng. Văn nói tự tin.
-- Hội họa. Đó là đam mê của con từ lúc nhỏ. Con muốn ḿnh là một
nhà họa sĩ với những phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ.
Ông cười, không hiểu nụ cười của ông mang ư nghĩa ǵ. Ông động viên
con:
-- Không ngờ con trai ba đam mê nghệ thuật. Cũng hay. Đó cũng là một
phần nào thể hiện tâm hồn của ḿnh với cuộc sống. Ba chúc con thành
công trong niềm đam mê của ḿnh.
Văn gật đầu cám ơn ông. Không hiểu sao anh nói:
-- Tuần trước con có t́m anh hai.
Nghe nhắc đến Nguyên đôi mắt ông sáng hẳn lên:
-- Con t́m Nguyên ư? Nó có nói ǵ ba không?
Ông cụp mắt khi thấy cái lắc đầu của Văn. Một lát sau ông ngước mặt
lên trời nh́n mây trôi một cách tư lự. Vài tia nắng nhấp nháy trong
mắt ông. Ông mím môi nói một cách tuyệt vọng:
-- Vậy là nó không tha thứ cho ba. Suốt cuộc đời này ba đă mất đi
một thằng con trai.
Văn nh́n thấy ông buồn bă. Anh không biết làm sao hơn bởi người có
lỗi chính là ba anh. Nhưng dẫu sao ông vẫn là ba anh và Nguyên. Bỗng
dưng Văn thấy ḿnh có tư tưởng phóng khoáng tự bao giờ:
-- Ba đừng buồn. Con có t́m anh Hai nhưng không gặp. Con nghĩ là anh
Hai sẽ tha thứ cho ba và trở về với ba cũng như con. Ba có biết v́
sao không?
Ông ơ hờ:
-- V́ sao?
-- V́ ba là ba ruột của tụi con - Văn dứt câu không đợi ba ḿnh có
phản ứng ǵ anh đứng dậy tiếp - Nắng đă lên rồi, con phải đi thôi.
Xin phép ba.
Văn ngoan ngoăn chào ông. Ông Phát sửng sờ nh́n con trai chạy trên
chiếc xe đạp cuộc ra khỏi cổng. Chưa bao giờ ông dạy con ḿnh. Thời
gian của ông là những ván bài, chuyện nhà th́ đă có mẹ thằng Nguyên
lo. Ông không hề đếm xỉa đến, chỉ biết là đến tháng ông phải chi cho
bà số tiền mà bà đ̣i. Ông quên đi ḿnh c̣n có vợ hai tức mẹ thằng
Văn. Bà như một vú em nằm trong tay Tố Uyên. Cật lực làm việc thế
nhưng bà không quên bổn phận của ḿnh đối với con. Bà dạy cho Văn
ngoan ngoăn hiếu thảo với cha mẹ. Bà thật khéo dạy con. Đến giờ th́
ông mới công nhận điều đó. Th́ ra Văn là một đứa dễ dạy nhưng do ông
tạo ra bi kịch đẩy thằng bé vào con đường như ông.
C̣n thằng Nguyên - Ông Phát thở dài nh́n mông lung - Nó lẳng lặng
gật đầu khi ông nói điều ǵ đó dù là trái hay phải. Nó không phản
đối. Thế rồi con đường của nó đi lại ngược ông. Sự im lặng của
Nguyên không phải là đồng ư như ông đă tưởng. Có thể nói Nguyên là
người khó hiểu so với Văn.
*
* *
|