"Chú chơi không thua ǵ Kư Con". Nghe xong câu đó, Thái đờ đẫn
cả người. Anh sung sướng muốn hét lên. Ít ngày sau, anh cơi thêm
vài vụ tương tự để gây sự hào hứng cho các bạn mới. Thái cũng
xúc tiến công việc in truyền đơn, làm báo quay rô-nê- Ô rồi bí
mật nhét dưới ngăn bàn các trường trung học ở thủ đô. Mụch đích
của đảng là gây một niềm tin tưởng mới trong đám người trẻ tuổi
nhiều bất măn, sẵn tinh thần cách mạng, ham những công việc nguy
hiểm, thường là học sinh. Bởi vậy, nhóm của Thái đă làm thức dậy
trong ḷng họ những nỗi bất b́nh với chế độ hiện tại.
Anh đă nhóm chút lửa căm phẫn vào tâm hồn họ.
Và Thái đă thành công. Những truyền đơn, những bài báo chống đối
chính phủ của anh là những đề tài được anh em học sinh th́ thầm
bàn tán. Tư tưởng cách mạng thấm dần vô đầu óc họ, Thái chỉ chờ
đợi thế, anh tung người của anh vào các trường ghi tên theo học.
Những người Thái chọn phải tỏ ra xuất sắc vài môn học. Đang học
đệ nhị, anh bắt học đệ tam; đang học đệ tam, anh bắt học đệ tứ.
Do đó, người của anh học lớp nào thường là cái đinh nổi nhất của
lớp ấy. Khi người học tṛ giỏi dang và khiêm tốn th́ bạn học t́m
đến kết thân và ngưỡng mộ. Người học tṛ này nói ǵ là bạn bè
nghe ngay, tin ngay. Dĩ nhiên, câu chuyện dần dần tới những tấm
truyền đơn, những bào báo chống đối ông Diệm của đàng "Cách Mạng
Dân Tộc".
Nhóm của Thái đă kéo dần lớp trẻ tới cạm bẫy. Không cần chơi như
Hạo, không chơi như các hội kín ngày xưa. Thái kết nạp đảng viên
hết sức khoa học. Chẳng bao lâu, tại mỗi trường trung học công,
tư Sài G̣n đều có một chi bộ hoạt động dưới quyền điều khiển
trực tiếp của nhóm Thái. Nhiều anh em say sưa lư tưởng đến độ
đ̣i gặp mặt Thái. Có anh gặp Thái, biết sơ vài việc Thái làm,
bèn t́nh nguyện thôi học, bỏ gia đ́nh, sống trong bóng tối với
Thái và làm bất cứ công tác nào Thái giao phó.
Ông Hiển bảo các anh là những cái đầu tàu kéo những đoàn toa của
thế hệ. Bây giờ thái mới thấy đúng.
Anh thấy trách nhiệm của anh nặng nề vô cùng. Chiếc đầu tàu mà
đi trật đường rầy th́ cả đoàn tàu sẽ ḅ ra đường sắt mà đổ nát
đau thương. Thái rất sợ đổ vỡ. Nên luôn luôn ông t́m gặp ông
Hiển. Tiếc rằng ông Hiển ít khi gặp mặt anh. Ông chỉ ra chỉ thị
bằng mồm, nhờ ông Bôi nhắc lại.
Ba hôm trước, ông Hiển t́m đến Thái. Ông nhắc lại chuyện trung
ương đang thiếu phương tiện tài chính và kêu gọi các đảng viên
mới nên đi làm cán bộ chính phủ một thời gian như ông đă nói với
Hạo ở tiệm cà phê khách trú. Thái thấy ông Hiển nhận xét đúng.
Dưới mắt Thái, ông Hiển đă trở thành thần tượng. Vị thần tượng
của anh nhận xét có bao giờ sai. Thái chấp nhận lời yêu cầu của
người lănh tụ già.
Anh hỏi ư kiến anh em.
Trên năm chục người bằng ḷng bỏ học hành để đi làm cán bộ, đi
làm những hạt nhân cấy vào ḷng đảng "Cần Lao" của Ngô Đ́nh Nhu.
Ông Hiển hẹn Thái hôm nay tới nhà ông Bôi cùng với Hạo, ông sẽ
đưa hai anh tới một nơi bí mật làm lễ tuyên thệ.
Căn nhà ở tron một cái hẻm sâu, chung quanh toàn khách trú. Ông
Hiển đậu xe tuốt ngoài đường. Ông dẫn hai anh lội bộ vô. Thoạt
mới bước vào căn nhà, hai anh đều thấy một vẻ ǵ vừa âm u, rùng
rợn, vừ trang nghiêm, đáng sợ. Chủ nhà cũng thuộc loại ông Bôi.
Ông ta lăng xăng chào hỏi nhưng ông Hiển xua tay bảo im lặng.
Một lát ông hỏi:
- Sửa soạn hết rồi chứ?
Ông chủ nhà kính cẩn đáp:
- Dạ xong rồi ạ!
- Ông bật đèn dùm đi.
Ông chủ nhà ngập ngừng:
- Da....., da..... hôm nay điện bị cúp.
- Th́ thắp nến vậy.
Ông chủ nhà bỏ vào. Một lá ông Hiển và hai anh theo ông ta vào
phía trong. Ông chủ nhà kéo tấm màn.
Ahi anh nhận ra ngay một bàn thờ tổ quốc bài vị rất sơ sài, dưới
ánh sáng leo lét của hai cây nến, chân dung ông Trần, đảng
trưởng đảng "Cách Mạng Dân Tộc"... mập mờ hiện ra dưới đảng kỳ.
Đỉnh hương nhỏ lan tỏa khói hương. Khói quyện lấy đảng kỳ, lấy
chân dung đảng trưởnng không chịu bốc lên v́ căn nhà bí quá.
Cảnh trí chỉ có thế mà khiến hai anh hồi hộp vô cùng. Hai anh
cùng tưởng chừng đôi mắt sâu thăm thẳm và sáng rực của đảng
trưởng, người anh cả của cách mạng, đang toát ra những tia nh́n
tha thiết chào đón hai đứa em út.
Ông Hiển nói:
- Chúng ta bắt đầu làm lễ. Trong hoàn cảnh này, lễ tuyên thệ sẽ
thật giản dị và lặng lẽ. Nếu ở chiến khu của ta, anh cam đoan
với hai chú rằng trong cuộc đời chỉ có một lần đáng sống th́ đó
là lần tuyên thệ dưới đảng kỳ.
Dứt lời, ông quay bảo chủ nhà:
- Ch tôi chén rượu nhỏ nhé!
Hai người dùng kim gài đầu chích vào ngón tay trỏ thật mạnh để
máu chảy nhỏ giọt vào chén rượu. Hai anh cứ để máu chảy ra thật
nhiều rồi in vào nền cờ. Như thế nghĩa là hai người đảng viên
mới đă t́nh nguyện dâng máu ḿnh cho lư tưởng, đă t́nh nguyện
đem máu ḿnh tô thắm màu cờ của đảng.
Ông Hiển nói:
- Ngày cách mạng của ḿnh thành công, đảng kỳ sẽ dùng làm quốc
kỳ bay phấp phới dưới trời Việt Nam. Hai chú có quyền tự hào
rằng ḿnh đă đổ máu cho sự phấp phới ấy.
Đặt ly rượu máu sát chân dung của đảng trưởng, ông Hiển nói:
- Nhân danh Đảnh, nhân danh Tổ QUốc, tôi chứng kiến buổi lễ
tuyên thệ hôm nay của hai chú. Nào, bắt đầu từng chú một.
Ông Hiển móc túi đưa cho mỗi anh một tờ giấy đánh máy. Ông bảo:
- Điền tên tuổi các chú vào những chỗ trống.
Hai anh đỡ lấy, làm theo lời dặn của ông Hiển. Xong xuôi đâu đấy,
ông Hiển dục Hạo quỳ trước bàn thờ tổ quốc và đọc những hàng chữ
đánh máy sẵn ở tờ giấy mà ông vừa trao. Hạo tuyên thệ. Anh ngước
nh́n đảng kỳ, nh́n chân dung đảng trưởng rồi mới đọc:
- Bắt đầu từ giây phút này, tôi, Nguyễn Văn Hạo tức Nguyễn Hạo
22 tuổi đă trở thành đảng viên của đảng "Cách Mạng Dân Tộc". Tôi
nguyện sẽ trung thành tuyệt đối với lư tưởng của đảng, nguyện
phụng sự đảng tới hơi thở cuối cùng. Tôi nguyện sẽ hy sinh xương
máu của ḿnh để hoàn thành cuộc cách mạng do đảng vận động,
nguyện sẽ đặt quyền lợi của đảng trên quyền lợi cá nhân. Tôi
nguyện sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh mà đảng giao phó. Không sợ khó,
không sợ khổ, bằng ḷng xông pha vào những nơi nguy hiểm mà
không đ̣i hỏi đảng phải đền đáp công ơn. Tôi tuyệt đối giữ bí
mật cho lănh tụ, cho cơ sở của đảng và phát huy chủ nghĩa của
đảng. Dẫu bị bắt, bị tra tấn, tôi chỉ c̣n biết chết, nhất định
không hé răng khai báo.
Nếu tôi phản bội đảng, phản bội lănh tụ hay nửa đường bỏ rơi
đảng không có lư do, tôi sẽ chịu tội phản đảng:
bị xử tử.
Hạo đọc xong, ông Hiển dục anh:
- Chú hớp nửa chén rượu máu đi.
Hạo nâng chén rượu thề, ực một hơi quá nửa. Rồi anh đứng lên,
nghiêng ḿnh trước đảng trưởng. Sau đó anh nhường chỗ để Thái
tuyên thệ.
Thái cũng đọc những lời như trên. Chỉ khác tên tuổi và tên đảng.
Buổi lễ tuyên thệ chấm dứt, ông Hiển nói:
- Nhân danh Đảng, nhân danh Tổ Quốc, tôi chấp nhận lời thề của
hai chú và phong tuổi đảng cho hai chú.
Ông Hiển nhấn mạnh:
- Hai chú đă lên một tuổi đảng.
Và khuyến khích:
- Ráng làm cho tuổi đảng chồng chất trên đời ḿnh.
Ông Hiển thổi tắt hai ngọn nến. Căn pḥng tối mờ. Ba người kéo
nhau ra nhà ngoài ngồi thảo luận chuyện gài cán bộ vào đảng "Cần
Lao". Ông Hiển hỏi Thái trước:
- Chú cho biết tinh thần của anh em?
Thái đáp:
- Anh em rất sốt sắng.
- Họ chấp nhận điều kiện của đảng chứ?
Thái nh́n người lănh tụ già, mắt anh ngời kiêu hănh:
- Thưa anh, dĩ nhiên họ chấp nhận. Nhiều người muốn dâng hết cho
đảng.
Ông Hiển nhếch mép cười:
- Bọn tuổi trẻ của thời đại đáng phục thật.
Thái tiếp lời ông:
- Vâng, họ đáng kính phục lắm. Có anh em con nhà khá giả, tương
lai đầy rẫy, học hành đỗ đạt cao mà cũng dám hy sinh hạnh phúc
của cá nhân ḿnh cho lư tưởng chung của dân tộc. Thưa anh, nếu
em nói không sai th́ bất cứ thời đại nào chúng ta cũng thừa
những con người dám làm những công việc vượt trên sức tưởng
tượng của người khác.
Ông Hiển gật đầu:
- Chú nói rất đúng.
Quay sang Hạo, ông hỏi:
- Hạo nghĩ thế nào hở chú?
Hạo nói:
- Thưa anh, em đồng ư với Thái ạ!
Ông Hiển trở lại vấn đề:
- Chú Thái xúc tiến công việc tới đâu rồi?
Thái rút ở túi sau ra một bó giấy, trả lời ông Hiển:
- Mới có giấy khai sinh và ảnh của anh em.
Ông Hiển đỡ lấy bó giấy:
- Tốt lắm, chỉ cần thế thôi. Điều kiện nhận cán bộ của chính phủ
Diệm hơi dễ dàng. Lúc đầu họ chỉ cần ba thứ:
Giấy khai sinh, ảnh và đơn xin việc. Sau này sẽ bổ túc hồ sơ sau.
Thái hỏi:
- Thưa anh, đơn xin việc để anh làm?
Ông Hiển đáp:
- Ừ, để tôi lo liệu, anh em chỉ việc kư tên thôi.
Chợt ông nói:
- Chú đă ghi số thể căn cước của anh em chưa nhỉ?
Thưa anh rồi ạ! Đằng sau mỗi tấm ảnh.
Ông Hiển có vẻ bằng ḷng lắm:
- Bao nhiêu người cả thảy đây?
- Thưa anh chẵn năm chục.
- Chú không ép buộc người nào chứ?
- Dạ không.
- Đảng không ép buộc ai khi người ấy chưa tuyên thệ, chưa hiểu
hết chủ trương của đảng.
- Thưa anh, những người của em đều t́nh nguyện cả.
Thế th́ tốt lắm, anh rất cám ơn chú. C̣n chú Hạo?
Hạo cũng lôi ra một bó giấy. Anh nói:
- Em có bốn chục người thôi. Nếu anh cần thêm em sẽ lo liệu sau.
Ông Hiển lắc đầu:
- Đủ lắm rồi. Ḿnh có ngót 100 cái nhân vào ḷng đất "Cần Lao".
Nhân này nhất định sẽ không là...
nhân vị.
Ông Hiển khoái chí một câu đùa có ư nghĩa, ông tiếp:
- Không là nhân vị mà sẽ là... nhân của "Cách mạng dân tộc".
Hạo hỏi:
- Thưa anh, bao giờ họ khởi sự đi làm?
- Nội trong tuần này.
Em hỏi để c̣n tính toán những vụ "làm ăn" khác.
Ông Hiển đề nghị:
- Bây giờ hai chú sống chung và hoạt động chung cho công tác kết
quả hữu hiệu hơn.
Hai anh chỉ đợi ông Hiển đề nghị thế. Người nọ nh́n người kia,
khẽ chớp mắt tỏ ư hài ḷng.
Chương 14
Mấy tháng sau, bọn Sơn đă
có mặt ở Chợ Mới. Anh Đăng cho người liên lạc với Huỳnh Văn Xiển.
Lúc này sự liên lạc đă bắt đầu khó khăn. Chiến dịch tảo thanh
quân phiến loạn, dồn đám tàn quân của Ba Cụt vào ngơ bí. Các đồn
bót mọc lên rất nhiều khiến sự đi lại phải dè dặt chứ không tự
do như trước nữa.
Tuy thế, bọn Sơn vẫn vào được mật khu của Huỳnh Văn Xiển. Hôm ấy,
Huỳnh Văn Xiển xua quân đánh lén một cái đồn mới thiết lập nên
bọn Sơn không gặp Xiển. Chỉ gặp Định. Đó là điều mong ước của
Sơn. Thật ra Sơn cũng chưa muốn tiếp xúc ngay với Xiển. V́ anh
chưa hiểu hắn ta ưa "ăn" món "thuốc" ǵ. Bốn người bạn trẻ, sau
mấy tháng trời xa cách lại có dịp gặp nhau, ai nấy đều vui mừng
khôn tả. Nhất là Định, Định đang cô đơn. Anh níu lấy Sơn hỏi
thăm chuyện trên rừng:
- Các cậu chơi "hách" lắm phải không?
Sơn đùa bạn:
- Đâu hách bằng cậu được.
Định tṛn mắt:
- Sao cậu biết tớ hách hơn?
Sơn nhún vai:
- Ông Hiển chứ c̣n ai cho biết nữa.
Định sung sướng lịm người. Th́ ra, Đảng luôn luôn có những con
mắt theo dơi công tác của từng đảng viên. Định không thể ngờ,
tiếng tăm của anh lại vượt lên cả cao nguyên heo hút. Anh nắm
tay Sơn, hỏi bạn:
- Ông Hiển cho cậu biết những ǵ?
Sơn chưa trả lời Định v́ ông Hiển chưa cho anh biết những việc
Định đă làm. Anh chỉ phong phanh nghe tin rằng Định cướp cạn nổi
tiếng đến nỗi đám thuộc hạ của Huỳnh Văn Xiển lé hết mắt. Nhưng
muốn làm bạn đỡ cụt hứng, Sơn phiệu:
- Ông Hiển bảo cậu chơi không thua ǵ bọn găng tơ bên Mỹ, cở Al
Capone!
Định móc túi lấy hộp thuốc "com mèo" tặng bạn. Sơn hỏi:
- Sang thế?
Định cười:
- Sang chó ǵ, thuốc này ở biên giới rẻ mạt. Vả lại tớ đâu có
mất tiền mua. Ở đây tha hồ hút thuốc "tư bản" chứ không phải hút
thuốc đen như ở Ban Mê Thuột đâu.
Năy giờ, Bách và Khải ngồi im nghe đôi đồng chí "tri kỷ" đấu,
hai anh không hỏi han Định điều ǵ cả.
Định chợt nhớ ra, anh hỏi Bách:
- Tại sao bốn cậu Mạo, Huấn, Thịnh, Nhân không xuống đây cả thảy
cho vui.
Sơn đưa mắt ra hiệu cho Bách và Khải. Bức thư ông Hiển viết cho
các anh, tuy đă bị đốt đi, nhưng các anh c̣n ghi nhớ lời ông
Hiển dặn ḍ. Đó là mệnh lệnh của lănh tụ. Bất cứ đảng viên nào
cũng phải tuân theo và thi hành cho đúng. Dù rất tin cẩn bạn,
các anh vẫn không có quyền làm trái lời lănh tụ. Bách đành kiếm
cớ nói dối Định:
- Các cậu ấy chưa xong công tác.
Định hỏi:
- Công tác ǵ đấy?
Sơn trả lời thay Bách:
- Công tác gay go lắm. Ông Hiển chưa cho cậu biết à?
Định thành thực nói:
- Chưa, công tác gay go ra sao?
Sơn được dịp kể những chuyến băng rừng, vượt biên giới hiểm
nghèo cho Định nghe. Định xuưt xoa có vẻ thèm thuồng lắm. Anh
quên nhắc tới MẠo, Huấn, Thịnh và Nhân mà chỉ xoắn lấy chuyện
buôn thuốc phiện lậu:
- Các cậu xực công an thế nào?
Chúng tớ xực bằng súng tiểu liên.
- Bọn nó chết nhiều không?
- Chết như rạ.
- C̣n bên ta?
- Bên ta luôn luôn vô sự.
- Tuyệt quá nhỉ?
- Ừ, tuyệt lắm.
Sơn thuật lại những phút hồi hộp cần thanh toán bằng dao và tỏ ư
tiếc không có Định tham dự. Khiến Định càng xuưt xoa:
- Giá có tớ, các cậu đỡ lo mục này nhỉ?
Sơn đáp:
- Nhất định rồi, giá có cậu, bọn nó thưởng thức cái chết êm hơn.
- Thế các cậu xực chúng nó bằng cách nào?
- Cũng bằng dao nhưng vất vả lắm. Chẳng tin cậu hỏi hai cậu Khải
và Bách mà xem.
Khải tiếp lời Sơn:
- Vất vả thật. Giá có cậu...
Khải muốn nói , giá có cậu th́ không gây ra tiếng nổ và Huấn và
Thịnh đă không chết. Nhưng anh ḱm được câu nói. Định hỏi:
- Giá có tớ th́ sao?
- Th́ chúng tớ đỡ vất vả. À, nghe nói cậu nhiều tài "cướp cạn"
lắm phải không?
Định vỗ vai Khải:
- Sơ sơ thôi. Mới làm ăn chừng chục cú. Cú nào cũng trôi lọt cả.
- Thế là hách hơn chúng tớ rồi. Cậu kể sơ qua những vụ làm ăn
cho chúng tớ rút kinh nghiệm đi.
Định cười:
- Lại xỏ nhau rồi.
Khải bào chữa:
- Đâu có, tớ nói thật mà.
- Được rồi, để đến tối. Tớ đă lo cho cậu và cậu Bách hai chiếc
ghế bố tuyệt lắm. Hai cậu nên nghỉ ngơi đi. Tớ có việc cần thanh
toán với cậu Sơn.
Khải thấy Định nói rất hợp lư. Anh thèm ngủ hơn thèm hút thuốc,
nói chuyện. Nên Khải đồng ư ngay.
Anh kéo Bách theo Định. Chỉ chỗ và sai lính hầu cận săn sóc bạn,
Định dẫn Sơn ra một khoảng xa. Cũng gần một gịng suối nhỏ, tâm
sự.
Định kể chuyện chinh phục đám thuộc hạ của Huỳnh Văn Xiển bằng
tài ném dao cho Sơn nghe. Định thú thật rằng, bị anh Đăng hích
mạnh, tự ái của tuổi trẻ bốc lên, Định "sáng tạo" những vụ "cướp
cạn" rất khoa học khiến Huỳnh Văn Xiển hết lời ca ngợi, từ chức
thiếu tá, Xiển đă phong cho Định chức trung tá.
Định nói:
- Qùa miền Tây đấy Sơn ạ!
Sơn vỗ nhẹ vai bạn:
- Không chừng nay mai Huỳnh Văn Xiển dám phong cho cậu chức đại
tá đấy.
- Chứ sao! Rồi ngày kia, nếu Xiển chết, tớ sẽ được đám thuộc hạc
của hắn tôn làm "anh Hai". Và, lúc ấy, làm loạn thiên hạ chính
là tớ.
- Thế mà tớ tưởng cậu không đủ "thớ" sống với bọn này.
Phải rồi, cậu đă bảo tớ chỉ đủ khả năng giết... cá lóc.
Sơn đùa bạn:
- Nhớ dai thế.
Lúc ấy những kỷ niệm của tháng ngày sống ở rừng đồi Ban Mê Thuột
dần dần hiện ra rơ rệt. Bất giác anh lại thấy yêu Sơn vô vàn.
Công tác cách mạng làm con người ta chai đá, nhiều khi quên hết
t́nh cảm.
Đă có hồi Định ghét Sơn cay đắng. Bây giờ th́ hết. Và bây giờ
nếu có một đảng viên "công tử" nào mới nhập đảng, lại được Định
"dẫn dắt", chắc hắn ta cũng sẽ ghét Định cay đắng.
Định nắm tay Sơn:
- Nhớ dai chứ. Hồi ấy, giá cậu biểu diễn cho tớ xem đường dao
thấu phổi th́ có lẽ tớ không chinh phục nổi Huỳnh Văn Xiển.
Định dẫn Sơn tới một căn nhà nhỏ ở chân núi. Đó là căn nhà riêng
của anh, luôn luôn có một tên thuộc hạ của Huỳnh Văn Xiển đứng
gác. Khi anh đến gần, tên thuộc hạ đang luyện ngón ném dao. Định
bấm Sơn đứng im xem hắn trổ tài. Tên thuộc hạ có năm lưỡi dao.
Hắn chôn một khúc cây lớn trước mặt, cách hắn chừng sáu thước,
và lấy phấn vẽ h́nh ông Nguyễn Ngọc Thơ để làm mục tiêu phóng
dao.
Tên thuộc hạ này cũng có đôi mắt hài hước. Hắn vẽ đôi mắt ông
Thơ chiếc to chiếc bé. Ở ngực, hắn vẽ trái tim thật lớn rồi tô
trắng xóa, ư nói tim ông Thơ là thứ tim đặc sịt chẳng có t́nh
nghĩa chi ráo trọi. Trái tim đặc sịt ấy chưa được thưởng thức
lưỡi dao nào. V́ hắn ta ném c̣n kém quá. Nhưng chunh quanh trái
tim đă nát bấy. Định ghé sát tai Sơn nói nhỏ:
- Tớ cuộc với cậu nào?
- Cuộc cái ǵ?
- Bây giờ nếu thằng này phóng trúng mũi dao vào trái tim, thế
nào nó cũng nhảy cỡn hét lên.
- Tớ không tin.
- Vậy cuộc đi?
- Chầu ǵ?
- Chầu ǵ cũng được.
- Nhớ đấy nhé! Khi tớ thắng cuộc và gặp hoàn cảnh thuận tiện hơn,
tớ bắt khai cái ǵ cậu đừng có chối nghe.
- Đồng ư.
Hai anh lại đứng im xem hai tên thuộc hạ phóng dao. Muốn khỏi
làm hắn cụt hứng, Định kéo Sơn núp sau một lùm cây. Tên thuộc hạ
phóng đủ năm lưỡi song không lưỡi nào chịu trúng tim ông Thơ.
Hắn kiên nhẫn bước tới khúc cây rút hết năm lưỡi dao ra. Và trở
về chỗ cũ, bắt đầu từ lưỡi dao thứ nhất. Đến lưỡi dao thứ ba,
quả nhiên tên thuộc hạ hét lên sung sướng. Hắn nhào nhanh đến
khúc cây chiêm ngưỡng "tác phẩm" bất hủ của ḿnh. Ngó trước ngó
sau, hắn không thấy một ai để khoe. Hắn gật gù, lẩm bẩm tự khen
ḿnh hết lời.
Định hích khuỷu tay vào cạnh sườnn Sơn. Sơn nh́n anh, nháy mắt
ra điều thua cuộc. Hai anh thoát khỏi lùm cây. Định lên tiếng:
- Giỏi quá ta!
Tên thủ hạ của Huỳnh Văn Xiển ngoảnh đầu lại. Mắt hắn sáng hẳn
lên. Hắn chưa kịp nói ǵ th́ Định đă nói trước:
- Chú cướp nghề của anh rồi.
Hắn líu ríu, cảm động khôn tả:
- Thưa..., thưa trung tá, mấy tháng trời mới trúng tim thằng
phản bội.
Định vỗ vai hắn:
- Chịu khó tập nữa đi, tha hồ nổi tiếng.
Hắn lễ phép nói:
- Dạ, đàn em đâu dám qua mặt trung tá.
Hai anh bỏ tên thuộc hạ ngẩn ngơ với lưỡi dao trúng tim ông Thơ,
đẩy cửa bước vô nhà. Sơn c̣n ngạc nhiên chưa hiểu tại sao tên
thuộc hạ của Huỳnh Văn Xiển căm thù ông Nguyễn Ngọc Thơ thế, nên
anh không ngó vội căn nhà của Định bài trí ra sao. Anh hỏi Định:
- Này, sao nó không vẽ h́nh ông Diệm?
- Nó thù ít.
- Tớ tưởng ông Diệm mới là kẻ thù chính chứ. Ông ấy đuổi chúng
nó như đuổi gà con.
- Cậu ngây thơ thế?
- Ngây thơ ǵ?
- Chúng nó vẫn tin rằng ông Thơ dụ Ba Cụt r a hàng rồi tóm cổ
dâng cho ông Diệm làm quà ra mắt cho sự nghiệp chính trị của ông
ta sau này. Bởi vậy dù ông Diệm bác đơn xin ân xá của Ba Cụt, dù
Ba Cụt chết chém bởi chính quyền ông Diệm, chúng nó vẫn không
thù ông Diệm bằng thù ông Thơ.
- Chúng nó yêu Ba Cụt lắm à?
- Yêu hơn cả bố mẹ. Dưới mắt chúng nó, Ba Cụt là thứ thần tượng.
Phải công nhận Ba Cụt là viên tướng tài, tuy học vấn ít. Bù vào
đó ông ta coi thuộc hạ của ḿnh như em út, ông ta thương yêu họ,
ăn nằm với họ, chia xẻ vui buồn với họ. Và xông pha trong lửa
đạn, ông ta hoàn toàn đi tiên phong, nêu cao ư chí đấu tranh cho
họ. V́ thế họ vừa yêu mến, vừa kính phục ông ta.
- Lạ quá nhỉ?
- Chuyện miền Tây mà. Cậu phải sống lâu ở đây mới hiểu rơ tâm
hồn của đám giặc cỏ này. Cũng anh hùng ra phết. Họ phục ai là ca
ngợi liền. Đă phục, không bao giờ phản bội.
- Họ có phục cậu không?
- Dĩ nhiên là có. Nếu không, cái thớ tớ làm ǵ được mang lon...
trung tá cố vấn. Tớ dặn cậu một điều để chinh phục t́nh cảm họ.
- Điều ǵ?
- Những người hiện chung sống với chúng ḿnh đây đều có lần
chiến đấu dưới lá cờ Ba Cụt. Họ ví Ba Cụt như Quang Trung. Ví
thế là láo. Nhưng họ dốt, học ít lắm. Chính Huỳnh Văn Xiển cũng
chưa qua lớp ba. Họ không biết Quang Trung ra sao cả. Vậy khi
cậu nghe họ ca ngợi Ba Cụt và ví ông ta với Quang Trung, ráng mà
nghe cho say sưa rồi lựa lời bốc thơm thêm vào, đừng tranh luận,
đừng phản đối ǵ hết.
- Nếu phản đối?
- Th́ tớ không bảo đảm tính mệnh cho cậu đâu.
Sơn cười:
- Cậu dọa tớ đấy hở?
- Không dọa đâu, bọn họ coi Ba Cụt như ông thánh, ông thánh rất
thiêng. Họ có bổn phận đối phó với bất cứ ai xúc phạm tới ông
thánh của họ. Tớ báo trước để cậu đề pḥng kẻo có ngày chúng nó
trục hết bọn ḿnh ra khỏi đây th́ Đảng khỏi nhờ.
- Yên chí mà, tớ sẽ nhớ điều cậu dặn.
Định vỗ mạnh vào lưng Sơn:
- Bây giờ cậu ngắm xem nhà tớ có đủ tiện nghi không?
Sơn quan sát môt lúc rồi chê:
- Thiếu điện.
- Cấn quái ǵ điện. Giặc cỏ xài điện phí của trời.
- Thiếu... đá cục.
Sơn có vẻ khoái chí lời chê của anh. Tưởng Định bí, nhưng Định
cười ha hả:
- Đá cục, đâu có thiếu. Trong cái b́nh thủy của tớ lúc nào cũng
đầy nhóc.
Định gọi tên lính hầu cận vào. Anh hỏi Sơn:
- Uống ǵ, Whisky soda hay Chianti?
Sơn đùa bạn:
- Của "cướp cạn" hở?
- Không, của tụi buôn lậu như các cậu cống hiến.
- Cậu mà cũng đ̣i chơi cái tṛ đ̣i tiền măi lộ à?
- Tớ không.
- Thế ai?
- Thuộc hạ của Huỳnh Văn Xiển.
- Cậu khuyến khích chúng nó à?
Huỳnh Văn Xiển là một thứ tướng cướp thật thà. Ông ta không có
lập trường chính trị nên không có thủ đoạn vặt. Bởi vậy Huỳnh
Văn Xiển kể hết sự thất bại và hết lời ca ngợi Định. Anh đă khéo
léo ăn nói khiến Huỳnh Văn Xiển bớt buồn. Nhân đó, Định giới
thiệu ba đồng chí của anh.
Huỳnh Văn Xiển niềm nở chào hỏi Sơn, Bách và Khải. Ông ta bắt
thuộc hạ của ḿnh dọn dẹp cho mỗi anh một căn nhà riêng. Bắt đầu
từ hôm ấy, các anh là những vị cố vấn quan trọng của loạn quân
Huỳnh Văn Xiển.
Chương 15
Trong căn nhà nhỏ ở khu Bầu
Sen, Hạo và Thái đang ngồi suy nghĩ trên mặt chiếc bàn tṛn, tàn
thuốc lá bừa băi. Hai tách cà phê đă cạn. Các anh vẫn ngồi im.
Thời gian trôi rất nhanh. Thái có vẻ sốt ruột, anh xem đồng hồ
buột miệng:
- Năm giờ rồi. Sao măi chúng nó không chịu tới?
Hạo thong thả đáp:
- Chúng nó sẽ tới. Nóng ḷng làm ǵ.
Và để cho bạn quên những giây phút chờ đợi, Hạo bảo bạn:
- Chiều qua tớ gặp ông Hiển.
Thái hỏi:
- Ông ấy hài ḷng không?
- Hài ḷng lắm.
- Ông ấy cho biết bọn Sơn kéo hết về miền Tây với cậu Định rồi.
- Ông ấy có nói ǵ về hoạt động của Sơn ở cao nguyên không?
- Nói nhiều đến nỗi tớ thèm nhỏ răi.
- Chắc lại vượt biên giới buôn thuốc phiện chứ ǵ?
- Đúng.
- Có được nổ súng không?
- Nổ như điên. Tớ khoái đánh công khai.
- Cậu ấy nổi tiếng lắm. Ai ngờ đâu "công tử" Định lại làm lé mắt
tướng cướp Huỳnh Văn Xiển.
- Thế ông Hiển có hứa thêm ǵ sau vụ này của bọn ḿnh không?
- Có. Ông ấy bảo chúng ḿnh xuống với Định.
Thái búng tách một cái:
- Anh em lại được sống những ngày ở Ban Mê Thuột rồi.
Hạo nhếch mép cười:
- Đúng, nhưng gay go hơn.
Thái đùa:
- Gay go cũng chẳng sao, miễn là ăn cơm với cá lóc và đừng bị ăn
canh cải với phó mát viện trợ Mỹ.
Hạo dụi mẫu thuốc lá. Hất hàm hỏi Thái:
- C̣n chất hít không?
Thái móc trong túi quần ra một bao "Lucky":
- C̣n nhiều, tha hồ hít.
Dạo này ông Hiển cấp cho mỗi anh sáu ngh́n bạc. Các anh khỏi cần
phải tự túc. Vừa dư dả tiền tiêu, vừa có nhiều th́ giờ hoạt động.
Ông Hiển biết rằng đă tới lúc các anh phải tung tiền. Ông cũng
nói, đáng lẽ các anh nhận được hơn số bạc sáu ngh́n đồng, song
hoàn ảcnh hiện tại không cho phép. Riêng các anh, các anh cảm
thấy số tiền mà đảng chi cho các anh đă quá đầy đủ. Các anh
chẳng muốn đ̣i hỏi thêm.
Xé bao thuốc, Hạo đốt tiếp. Thái hỏi anh:
- Ông Hiển có đề cập tới chuyện "một phần ba" góp quỹ đảng của
nhóm chúng ḿnh không?
Hạo phà khói lim dim đôi mắt ra điều mơ mộng:
- Có cậu ạ!
- Ông ấy nói ǵ?
- Ông ấy vui vẻ lắm, khen ngợi hết lời. Cậu có biết chúng ḿnh
gây quỹ trung ương mỗi tháng bao nhiêu không?
- Bao nhiêu?
- Th́ cứ tính đầu người.
- Chín mươi tên tất cả. Nhưng có nhiều cậu t́nh nguyện góp hơn
số "một phần ba", tớ tính sao nổi?
- Tự nhiên ông Hiển bỏ mục t́nh nguyện. Ông ấy muốn anh em đóng
góp đồng đều.
- Vậy mỗi tháng, riêng hai chúng ḿnh giúp Đảng bốn vạn rưởi.
Hạo gật đầu:
- Đúng. Bốn vạn rưởi nhiều chứ đấy cậu?
- Ừ nhiều.
- Đủ nuôi 90 đảng viên ṇng cốt hoạt động trong bóng tối.
Thái giật ḿnh:
- Mục đích của chuyện "một phần ba" đấy hả?
- Ừ. Ông Hiển bảo thế. Đảng có nhiều đảng viên phải trợ cấp.
Những người này quan trọng lắm.
Không thể xuất đầu lộ diện bất cứ lúc nào như chúng ḿnh đâu.
Thái có vẻ hănh diện:
- Ông Hiển khen chúng ḿnh cũng đáng lắm cậu nhỉ?
Hạo nhún vai:
- Lẽ tự nhiên. Cậu chưa biết nhiệm vụ mới của chúng ḿnh ở miền
Tây sau vụ này à?
Thái hỏi luôn:
- Nhiệm vụ ǵ thế> - Tớ chưa biết chắc nhưng h́nh như nhiệm vụ
gay go chứ không phải chơi đâu.
Thái cười:
- Cậu lại quan trọng hóa vấn đề rồi.
Hạo làm như không thèm để ư câu chế diễu của Định, anh nói:
- Ông Hiển muốn xúi bọn Huỳnh Văn Xiển làm to phe.
Thái đang ngả lưng trên thành ghế, ngồi thẳng dậy:
- Làm to phe để làm ǵ?
Hạo kê bạn:
- Bây giờ cậu thích quan trọng hóa vấn đề rồi hở?
Thái gật gù:
- Ừ, tớ thích rồi.
- Hôm nọ Ông Hiển bảo rằng đảng ḿnh sắp chuyển sang giai đoạn
hoạt động. Cậu có nghe không?
- Có.
- Các ông nhà ḿnh muốn ra mặt với ông Diệm rồi đấy.
- Ra mặt ăn nhằm ǵ với chuyện to phe.
- Ăn nhằm chứ.
- Ăn nhằm như thế nào?
Hạo nh́n thẳng vào mặt Thái:
- Cậu khù khờ hay giả vờ không thèm hiểu?
Thái nhận luôn:
- Tớ khù khờ.
Hạo trách Thái:
- Thế th́ vụ này xúi quẩy lắm. Ra tay với một thằng khù khờ
trong vụ quan trọng này nhất định xúi quẩy.
Thái phá ra cười:
- Bố ơi! Sao bữa nay bố dị đoan thế? Bố nói hết chuyện cháu muốn
biết đă.
Hạo không cười. Anh có vẽ suy nghĩ rất nhiều. Giây lát, Hạo nói:
- Muốn làm cho đối thủ chú ư đến ḿnh th́ phải lên tiếng. Mà lên
tiếng để đối thủ không dám coi thường th́ phải ra mặt. Ông Hiển
sắp sửa ra mặt đấy.
- Nghĩa là ông ấy công khai chống ông Diệm?
- Có thể thế. Nhưng ông ấy cần có món quà quư ra mắt ông Diệm.
- Cậu biết món quà ấy do ai làm chưa?
- Chưa. Nhưng ngoài bọn ḿnh th́ ai làm nổi nữa. Tớ không tự phụ
đâu. Cậu thử nghĩ xem.
Thái ngẩn người:
- Này cậu, món quà ra mắt ấy ở đâu?
- Tớ cũng chưa biết, h́nh như ở miền Tây th́ phải.
Thái vỗ đùi:
- Hèn chi ông Hiển muốn xúi Huỳnh Văn Xiển, chắc ông ấy muốn nộp
đầu Huỳnh Văn Xiển cho ông Diệm.
- Cậu nghi oan cho ông Hiển rồi.
Thái cười hô hố khiến Hạo cười theo. Anh nói:
- Nhưng cậu Định chắc không chịu nộp đầu Huỳnh Văn Xiển nhỉ?
Hạo đáp:
- Dĩ nhiên. Ông Hiển bảo hai thằng tâm đầu ư hợp lắm. Định nó
nói ǵ th́ Xiển nghe ngay. Cậu ấy được Xiển phong làm trung tá
rồi đấy.
Thái há hốc miệng:
- Trung tá cố vấn! Có lẽ chúng ḿnh xuống miền Tây, Xiển phải
phong đến trung tướng!
- Chưa chắc đâu cậu ơi!
- Chưa chắc nỗi ǵ nữa?
- Chưa chắc về miền Tây cậu đă ăn đứt được cậu Định.
Thái hơi ngượng. Hạo nói tiếp:
- Định nó cừ lắm nhưng một ḿnh nó không thể huấn luyện nổi
những tâm hồn giặc. Không đủ hơi phả cách mạng, phả lư tưởng vào
tâm hồn họ.
Thái ngắt lời Hạo:
- Nên ông Hiển cho bọn Sơn về tiếp tay cậu ấy?
Hạo gật đầu. Anh nghiêm giọng lại:
- Và mai mốt chúng ḿnh về nữa.
- Chúng ḿnh về thật hở cậu?
- Về thật nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện ǵ?
- Điều kiện là phải trót lọt vụ này. Cậu có thấy chặng đầu gay
go chưa?
Thái không đáp. Anh nh́n lại đồng hồ. Gần sáu giờ rồi mà bọn đàn
em của các anh vẫn chưa tới. Thái đâm ra sốt ruột hơn lúc năy.
Anh phàn nàn:
- Không hiểu sao chúng nó sai hẹn.
Hạo vẫn b́nh tĩnh:
- Cứ ráng đợi thêm mấy chục phút nữa. Hăy c̣n sớm mà. Tám giờ
ḿnh mới khởi sự cơ mà.
- Nhưng c̣n tính toán kế hoạch.
- Sớm chán. Dư thời giờ bàn bạc.
Hạo vừa dứt lời th́ có tiếng gơ cửa. Anh đưa mắt ra hiệu cho
Thái. Chờ tiếng gơ gấp hơn, bấy giờ anh mới ra mở cửa. Ba người
thanh niên bước vào. Tên họ là Chấn, Thảo và Danh. Thái trách
móc:
- Các cậu lỡ hẹn đấy nhé! Lư do?
Chấn phân trần:
- Xe bị đụng. Chúng tôi phải chờ điều đ́nh!
- Xe họ đụng ḿnh hay ḿnh đụng họ?
- Xe ḿnh đụng họ chúng tôi mới ở lại chứ xe họ đụng ḿnh ở lại
làm chi để lỡ hẹn. Mong anh thông cảm.
Hạo từ từ đứng lên. Anh đưa bao "Lucky" mời ba người:
- Xong rồi. Các cậu đốt thuốc đi. Cậu Thái xem cửa đóng kỹ chưa.
Cậu Danh cho tôi mượn cây bút.
Danh rút viết nguyên tử đưa cho Hạo. Thái nói:
- Cửa đóng kỹ rồi. Thôi vào việc đi!
Năm người xúm quanh cái bàn. Họ theo lệnh đảng của họ, đêm nay
nhất định làm ăn một mẻ thật lớn ở Chợ Lớn. Hạo vẽ địa điểm phải
tới và sắp đặt địa điểm tiến thoái của từng người. Sở dĩ có vụ
làm ăn này là v́ ông Hiển bảo trung ương cần gấp một số tiền lớn
để mua súng đạn cung cấp cho nghĩa quân. Theo lời ông Hiển, ḿnh
chỉ cần tự túc phương tiện một thời gian ngắn. Gây được một chút
tiếng tăm thôi, tự nhiên súng đạn trên trời sẽ thả xuống mật khu,
tha hồ bắn nhau với quân đội ông Diệm.
Các anh đặt ngang vấn đề với ông Hiển rằng Mỹ không đời nào giúp
ḿnh súng đạn chống ông Diệm cả. Ông Hiển cười. Nhà lănh tụ "Cách
Mạng Dân Tộc" chê đàn em hơi ngây thơ. Súng đạn của Mỹ chống trả
súng đạn của Mỹ không phải chuyện lạ lùng mới xẩy ra trên chiến
trường của tiểu nhược quốc. Tại những nơi Mỹ đem cố vấn của họ
tới "giúp đỡ" luôn luôn họ phải dấu kỹ mấy quân bài. Để cái
chính quyền họ đang làm cố vấn hết bướng bỉnh, hết dở mặt. Bướng
là cho họ "chui liền" để lật quân bài mới ngay lập tức. Vậy th́
dầu Mỹ có tiếp tế súng đạn, lương thực cho nghĩa quân, học chỉ
tính tới một quân bài mà họ sắp chơi tṛ "cố vấn". Đảng "Cách
Mạng Dân Tộc"thừa hiểu thế. Nên chỉ đợi họ tiếp tế. Đối với bọn
lái buôn súng đạn, trở đạn mấy hồi.
Ông Hiển đă giảng giải cho các đảng viên trẻ tuổi như vậy. Dĩ
nhiên, các đảng viên trẻ tuổi tṛn mắt khiếp phục tài lănh đạo
của ông. Sau đó, ông thúc dục anh em dùng hết khả năng để trung
ương có tiền mua súng đạn mở màn một giai đoạn mới. Ông Hiển nói,
có thể đảng lập mật khu và rút cán bộ ṇng cốt vào đó chiến đấu
trường kỳ với ông Diệm. Các anh đang thèm chiến đấu. Tuổi trẻ
muốn thấy tương lai trước mặt. Nên các anh không từ chối. Hạo và
Thái cùng anh em nhóm của các anh tổ chức cướp một nhà băng nhỏ
ở Chợ Lớn.
Các anh đă tính toán và ḍ xét thật kỹ lưỡng từ hai tuần trước.
Nhà băng này nhỏ, lại chỉ làm việc ở tầng dưới nên rất ít nhân
viên. Gác cửa chỉ có một gă chà-và và một người lính cảnh sát.
Nhà băng hoạt động ngay tại thành phố chính lúc nào cũng tấp nập
ồn ào. Đấy là những lợi điểm cho vụ cướp ban ngày mà các anh tin
tưởng sẽ thành công. Ba người do Hạo chọn để "chơi" vụ này toàn
là tay "chiến" cả.
Chấn có duy- đô trước khi gia nhập tổ chức cách mạng, anh là đàn
anh của đám du đăng Vườn Chuối.
Từng đánh nhau với cảnh sát và rất ham mạo hiểm. Thảo biết quyền
anh. Anh cũng là một thứ du côn học thức. Coi cảnh sát nhu trẻ
con. Đặc biệt có tài "thổi" xa hơi. Lái xe liều mạng hơn cả tài
tử màn bạc. Danh là lính đào ngũ. Anh đi làm cách mạng để trốn
mặc cảm hèn hát. Bộ năm này hợp sức, Hạo và Thái chắc chắn không
xảy ra chuyện đáng tiếc.
Cắt đặt xong nhiệm vụ của từng người, Hạo hỏi:
- Các cậu có đóng góp ư kiến ǵ không?
Danh nói:
- Tại sao không xực ngay từ lúc 7 giờ rưỡi?
Hạo xua tay:
- Như thế hỏng ngay. Đợi đúng 8 giờ th́ mới có khách hàng vào
nhà băng chứ. Ḿnh đóng vai khách mà. Khách lấy tiền ra khỏi
băng. Cậu đồng ư chưa?
Danh không hỏi nữa. Anh bằng ḷng. Hạo vỗ vai Thảo:
- Chiếc xe ấy "huưch" không?
Thảo cười tự măn:
- Chrysler đấy anh ạ! Tôi thổi hồi khuya của một thằng Mẽo. Đă
đổi số rồi.
Hạo khen Thảo:
- Cậu cừ lắm. Nhưng lúc năy cậu điều đ́nh bằng cách nào mà không
bị lộ tẩy?
- May quá, sáng sớm đội xếp chưa ḅ tới. Tôi giả vờ làm người
Phi Luật Tân. Ba xí ba xố tiếng Anh.
Cậu Chấn thông ngôn sang tiếng Việt. Anh tài xế khăng khăng bắt
đền một ngàn. Bọn tôi chỉ có năm ḅ.
Anh ta không nghe. Rút cuộc, cậu Chấn phải tặng anh ta một trái
vào gáy. Chúng tôi đành lộn về ổ, vẽ lại biển số nên mới mất th́
giờ.
Hạo ngạc nhiên:
- Vẽ lại biển số làm ǵ nữa?
Thảo cười hô hố:
- Hèn chi anh không biết "thổi" xe. Không về vẽ lại biển số, khi
tỉnh giấc, tên tài xế taxi nhớ lại số xe ḿnh đi tŕnh th́ lỡ
mất việc.
Hạo đùa Thảo:
- Nếu tôi cũng biết thổi xe th́ cậu làm ǵ c̣n nghề.
Thảo nói:
- Anh bao giờ cũng có lư.
Hạo vỗ lưng Thảo:
- Rồi cậu cũng được người ta khen ḿnh luôn luôn có lư. Thế nào,
xăng nhớt đầy đủ chưa?
- Thừa chạy khỏi Vũng Tàu.
Anh hỏi Thái:
- Mấy giờ rồi cậu?
Thái đáp:
- Sáu rưỡi.
Hạo vươn vai một cái:
- Cậu nào không muốn ngủ gỡ thêm th́ pha cà phê sữa uống. Riêng
tớ, tớ cần phải ngủ một lát. Đúng 8 giờ Thảo hăy đánh thức tớ
nhé! Thảo có cần xách cái xe đút vào ga ra gần đây không?
- Không cần anh ạ!
- Thôi, xong chuyện rồi nhé! Tớ ngủ đây. Cấm không được nói
chuyện nữa. Cậu Danh làm ơn tắt điện dùm. Thắp ngọn nến thay đèn.
Danh tắt điện. Căn pḥng tối om. Bốn người lại ngồi quanh cái
bàn tṛn, hút thuốc lá và thầm th́ chuyện nhảm. Bên ngoài sinh
hoạt thành phố bắt đầu trổi dậy bằng những tiếng rao bánh ḿ.
Trời sáng dần. Ngọn nến cháy gần hết. Các anh cũng đă cạn chuyện
để đấu nhảm.
Chợt nghe tiếng Hạo hỏi:
- Đến tám giờ chưa?
Thái trả lời:
- Cứ ngủ đi, c̣n lâu bồ ơi!
Chương 16
Chiếc xe Chrysler ghé sát
lề bên phải. Hạo và Thái ngồi ghế sau. Thảo đóng vai tài xế.
Thái đưa tay lên nh́n đồng hồ. Thiếu ba phút nữa th́ đúng giờ
hẹn. Hạo đưa mắt sang bên kia đường. Anh gật đầu bằng ḷng ngay.
Chấn và Danh đang ph́ phèo thuốc lá, cũng băng qua lộ sang bên
phía nhà băng làm bộ như không quen nhau.
Hạo hỏi Thái:
- Khẩu tiểu liên nằm trong túi bao da có cồng kềnh không?
Thái đáp nhanh:
- Không.
- Cậu nhớ liệng cho Danh nhé!
- Được rồi, nhanh lên kẻo nguội điện.
Hạo ra lệnh:
- Anh tài xế xuống mở cửa xe.
Thảo hấp tấp rời khỏi chỗ ḿnh. Anh khúm núm mở cửa xe cho chủ
ra. Hạo dặn:
- Đậu xe ở đấy nhé anh tài! Tôi vào băng lănh tiền xong ra ngay.
Đừng bỏ xe đi uống cà phê nghe chưa.
Hạo cố lên giọng hách. Anh nói thật lớn cố ư để tên chà-và và
người lính cảnh sát nghe rơ. Thảo lễ phép:
- Da.....
Tiếng dạ ngân dài khiến người lính cảnh sát cảm thấy khó chịu.
Hạo và Thái thong thả vô băng.
Ngay lúc đó, Chấn tới người cảnh sát hỏi chuyện phố xá. Anh rút
thuốc mời người lính rồi nói chuyện trên trời dưới đất. Người
lính vừa hút thuốc vừa vểnh tai nghe chuyện của Chấn. Danh từ từ
vào trong nhà băng.
Nhà băng này là chi nhánh của "The bank of Paris" nằm ngay ở
cuối đại lộ Đồng Khánh. V́ là chi nhánh của băng cũng ở Sài G̣n
nên nhà băng này chỉ có một tầng. Nhân viên chừng mười lăm người.
Lúc ấy khách hàng chưa đông lắm. Có độ mười người. Bọn Hạo vừa
vào tới bên trong là vội lật mũ ra kéo mặt nạ xuống. Các anh uy
hiếp nhân viên của nhà băng ngay lập tức.
Hạo phô khẩu Walther, dọa:
- Dơ tay lên. Cấm kêu la, cấm nhận chuông, cấm nhúc nhích. Không
nghe lời tôi bắn bỏ.
Lời dọa của Hạo đủ th́ giờ để Thái lôi khẩu tiểu liên khỏi túi
da. Anh lắp băng đạn. Tiếng sắt chạm nhau nghe ớn người. Thái
chỉa hẳn khẩu tiểu liên:
- Đưa tay lên gáy, quay hết mặt vào tường.
Anh hất hàm dục khách hàng:
- Cả quư vị nữa. Làm ơn đi vào trong kia đứng với nhân viên của
nhà băng. Mau lên!
Nhân viên nhà băng và khách hàng tái xanh mặt, run lẩy bẩy, tuân
lệnh răm rắp. Thái liệng khẩu tiểu liên cho Danh. Danh bắt lấy
liền. Hạo hất đầu. Thái xách cái túi da tới chỗ để tiền. Anh mở
cánh cửa sắt, lách người vô.
Bốn nhân viên có nhiệm vụ thu và phát tiền úp mặt vào tường, hai
tay chắp sau gáy. Khi Thái vô, một người chạy tới ngăn cản. Thái
đá hắn một cú trúng bụng. Hắn nằm lăn rên xiết. Sợ hắn la to,
Thái đập mạnh một cú vào gáy hắn. Kẻ xấu số chết ngất. Ba người
hoảng quá, đứng im. Hơi thở của họ, Thái nghe rơ.
Ở bên ngoài, Thảo vẫn đứng ngoài cửa sau. Người chà-và ngồi hí
hoáy viết chữ Ấn Độ chi chít trên tờ báo cũ. Chấn đấu láo say
sưa hơn lúc đầu. Người lính cảnh sát có vẻ chịu anh rồi. Chuyện
tới hồi người lính hỏi:
- Nhà bạn ở đâu?
Chấn xua tay:
- Xa lắm.
- Xa lắm mà ở đâu mới được chứ?
- Măi Tân Định cơ.
- Ồ xa thật. Thôi rảnh cứ đến đây t́m tôi nghe ông bạn.
Chợt nhớ ra điều ǵ người lính cảnh sát nói:
- Ông bạn chờ tôi tí nhé! Tôi vào lấy cái này ra ngay.
Chấn níu tay người lính cảnh sát thân mật:
- Rồi hăy hay mà, hút điếu thuốc này đă.
Anh móc hộp thuốc ba con số 5 thật quyến rũ. Người lính nheo mắt.
Anh ta ngần ngại tḥ tay móc một điếu. Chấn quẹt lửa. Người lính
đành nán lại thưởng thức thuốc lá Ăng Lê.
Bỗng từ bên kia đường, hai người băng qua lộ thật nhanh và đi
thẳng vào nhà băng. Thảo biến sắc mặt.
Chấn giật ḿnh. Anh nháy Thảo. Thảo nhún vai. Nhưng chuyện ở bên
trong khác hẳn. Mũi súng tiểu liên của Danh bắt hai người này
chịu chung số phận với các nhân viên và khách hàng của chi nhánh
"The bank of Paris", một người cự nự:
- Tôi làm sao mà bắt tôi dơ tay?
Danh nhếch mép cười. Anh thử b́nh tĩnh để trả lời:
- Không làm sao cả. Chúng tôi cướp nhà băng, biết chưa. Muốn ăn
dao thấu phổi hay muốn lôi thôi?
Hai người im bặt. Trong khi đó, Thái đang lượm từng sấp bạc nhét
vào túi da. Hạo nóng ruột nhào tới lượm tiếp tay Thái. Một ḿnh
Danh theo dơi đám người bị uy hiếp.
Thái hỏi:
- Chẩu chưa?
Hạo đáp:
- Lượm sạch sẽ đi.
Thái dục Hạo:
- Thôi cậu ra đi. Một ḿnh tớ đủ rồi.
Thái vừa nói dứt câu th́ tiếng chuông reo ầm ỹ. Thất kinh, hai
anh đạp rộng cửa chạy ra. Danh nhả luôn một tràng đạn. Một thân
người gục xuống, dẫy dụa trên vũng máu.
Loạt súng làm nhân viên nhà băng và khách hàng bị uy hiếp nằm
rạp cả xuống. Họ không chịu úp mặt vào tường nữa. Danh toan khạc
đạn thị uy nhưng Hạo đă nhào tới, chụp lấy súng. Anh dục Danh:
- Giúp cậu Thái một tay và vù đi. Mọi việc để tôi xoay sở.
Tiếng súng của Danh khiến tên chà-và gác cửa và người lính cảnh
sát giật ḿnh. Họ lao vào trong.
Chấn cũng theo vào. Người lính cảnh sát chưa kịp rút súng th́
nhanh như cắt, Chấn đă dùng một thế nhu đạo quật anh ta bất tỉnh
trên nền gạch hoa. Tên chà-và lộn trở ra, Chấn đuổi không kịp.
Thảo thấy Hạo đuổi theo. Anh đă quăng khẩu tiểu liên cho Chấn và
tặng tên chà-và một phát Walther.
Thái bảo anh em:
- Vù đi.
Bốn người bước giật lùi thật nhanh. Thảo đă mở cửa sẵn. Các anh
lao nhanh lên xe. Thảo vẫn để máy chạy. Anh chỉ cần sang số, rồ
ga. Chiếc xe gầm mạnh, lao đi.
Ngay lúc ấy một chiếc xe "díp" tuần tiểu của cành sát từ từ chạy
tới. Nhân viên nhào ra đường kêu cầu cứu ầm ỹ, một giây hỏi han,
chiếc xe của cảnh sát nhấn ga đuổi theo chiếc Chrysler của bọn
Hạo.
Đang thở phào v́ tưởng đă thoát nạn, Chấn hỏi Hạo:
- Liệu được hơn một triệu không anh?
Hạo vuốt tóc:
- Có lẽ hơn.
Thái hơi thất vọng:
- Hơn một triệu mua được mấy kư súng? Chắc chắn phải vồ vài chục
vụ nữa.
Thảo nói:
- Th́ ḿnh coi vụ này như một vụ thực tập.
Hạo hỏi Thái:
- Cậu có đồng ư với Thảo không?
Thái chưa kịp trả lời. Bỗng tiếng c̣i cấp cứu của cảnh sát rú
lên. Thảo nh́n kính chiếu hậi. Anh hốt hoảng nói:
- Xe cảnh sát cấpp cứu!
Hạo, Thái, Danh và Chấn cùng quay lại. Tiếng c̣i ré không ngừng.
Xe cộ dạt sang hai bên đường nhường chỗ cho xe cảnh sát. Thảo
hỏi:
- Làm sao giờ hai anh?
Hạo trấn tĩnh Thảo:
- Cứ lái xe cho thật "suya". Không làm sao cả.
Chấn trách Danh:
- Tại cậu ham bắn quá!
Danh căi:
- Nó bấm chuông báo động th́ phải bắn chứ.
Chấn nói:
- Chuông của chúng nó có vang tới Sài G̣n đâu. Cậu hấp tấp quá.
Hạo nói lớn:
- Im hết đi! Hăy lo "chẩu" đă rồi thoát nạn hăy phê b́nh.
Xe cảnh sát cách xe anh chừng một trăm thước. Hạo dục:
- Nhấn thêm ga cho nó đuổi chơi, Thảo.
Thảo tuân lệnh. Chiếc Chrysler lách bên này, lách bên kia. Cuối
đường Đồng Khánh, bất chấp đèn đỏ, Thảo quẹo bên phải. Đường
Nguyễn Tri Phương lớn lên trong nháy mắt, xe đă tới đại lộ Hùng
Vương.
Hạo hét:
- Đi chiều bên kia.
Chiều bên kia tức là ngược chiều. Thảo vẫn cho xe chạy trăm cây
số một giờ. Đại lộ nhằm lúc vắng người nên chạy lẹ, Những xe đi
xuôi chiều, gặp chiếc Chrysler, tưởng như một con hổ dữ xổng
chuồng chạy thục mạng không cần biết chạy đi đâu.
Xe cảnh sát cũng chạy ngược chiều đuổi các anh. Bấy giờ các anh
bỏ nó hơi xa. Nhưng nó không tha các anh. Hạo vừa quay lại nh́n
nó vừa nghĩ kế hoạch thoát thân. Chợt một tia sáng lóe trong đầu
óc Hạo.
Anh hỏi:
- Có cậu nào dám liều không?
Thái nh́n anh:
- Liều ǵ?
Hạo mím môi dưới hai hàm răng:
- Liều ôm bạc nhảy xuống.
Danh t́nh nguyện:
- Anh để tôi t́nh nguyện cho.
Hạo xua tay:
- Tiếc rằng cậu không biết chỗ gặp lănh tụ.
Thảo nói:
- Cần ǵ phải liều. Tôi có ư kiến này.
Hạo chụp vội lấy:
- Ư kiến ǵ?
- Anh muốn xuống chưa?
- Rồi.
- Cả hai anh hở?
Thái xua tay:
Tớ ở lại xe với các cậu tới phút chót.
Hạo biết ḷng tốt của Thái. Thái không muốn bỏ đàn em để thoát
thân một ḿnh. Nhưng một trong hai anh phải thoát. Súng đạn của
nghĩa quân đang chờ các anh vác mớ tiền này về. Thái nh́n Hạo
như khuyên anh nên hành động ngay kẻo chậm trễ.
Hạo hiểu ư anh, nói:
- Cậu Chấn xuống với tớ.
Chấn hỏi:
- Có cần vác tiểu liên theo không?
- Khỏi.
Anh bảo Thảo:
- Cậu cho chúng tôi xuống đi.
Thảo ngó kính chiếu hậu. Xe cảnh sát mới qua bệnh viện Hồng Bàng.
Anh nhấn thêm ga. Vượt lên một quăng. Thảo nhả ga, sang số và rẽ
về bên trái. Anh thắng xe lại đổ Chấn và Hạo xuống đường Nguyễn
Duy Dương. Thảo nhếch mép cười:
- Anh Hạo và cậu Chấn có thể vào chợ Anh Đông sắm sửa được đấy.
Chấn xách túi bạc. Thảo lùi xe về đường cũ và chạy thẳng. Xe
cảnh sát bây giờ tới rất gần. Họ ré c̣i inh ỏi. Nhưng họ không
hề biết mồi đă bay khỏi chiếc Chrysler. Và hai kẻ ẵm bạc đang
ung dung bước vào chợ Anh Đông.
Xe cảnh sát c̣n cách chừng năm chục thước. Thảo nói:
- Tôi liều đây anh Thái ạ!
Thái lạnh lùng:
- Liều đi, tôi cũng đủ gan mà.
- Anh và cậu Danh ngồi xích về bên phải, bám chắc lấy thành ghế
trên.
Danh hỏi:
- Cậu chơi tṛ ǵ đấy?
Thảo không c̣n th́ giờ trả lời. Anh nhả ga đợi xe cảnh sát lên
gần cách độ mười thước. Thảo lại nhấn ga. Chiếc xe vượt lên. Hạo
thắng gấp, lùi lại và quay ngang. Chiếc "díp" của cảnh sát không
thể ngờ chiếc Chrysler liều lĩnh đến thế nên không kịp đề pḥng.
Với tốc độ bắt buộc, nó xô rầm vào chiếc Chrysler.
Thảo nghiến răng, dựa lưng vô ghế. Đôi tay anh giữa chặt tay
bánh và chân đạp mạnh thắng. Chiếc xe của anh lật nghiêng. C̣n
chiếc "díp" bị bắn tung lên và bốc cháy. Thảo cố tránh nhưng
ngực anh vẫn bị đập vào tay bánh. Anh chết ngay trong xe. Thái
bị Danh đè lên. Cả hai cùng ngất đi. Xe cảnh sát có bốn người
đều văng khỏi xe và chết ngay tại chỗ. Máu óc phọt ra đầy đường.
Chiếc xe bốc cháy trông rất kinh khủng. Một tai nạn chưa từng
thấy ở Sài G̣n từ mấy chục năm nay.
Chương 17
Chiều hôm sau, vẫn tại một
căn nhà nhỏ ở khu Bầu Sen, nơi trú ngụ của hai anh, Hạo đang nằm
hút thuốc lá ôn lại chuyện sáng hôm trước th́ Chấn gơ cửa tới.
Anh mong Chấn lắm. Để hỏi thăm xem bọn Thái đă bị thộp cổ hay
trốn thoát mà chưa muốn về v́ sợ cảnh sát theo dơi.
Chấn rầu rầu nét mặt vất tờ báo mới cho Hạo:
- Anh đọc bài bốn cột bên tay trái ấy. Tít hơi sôi nổi "Táo bạo
như găng tơ Hiệp Chủng Quốc". Bọn ḿnh lên mặt báo cả rồi. Và có
tin buồn đấy anh ạ!
Hạo giật ḿnh. Anh ngồi nhỏm dậy dụi thuốc lá:
- Tin buồn sao?
Chấn thẫn thờ:
- Th́ anh cứ đọc xong bài báo đi.
Hạo dở tờ báo gấp tư ra. Anh t́m bài "Táo bạo như găng tơ Hiệp
Chủng Quốc".
Bài báo như sau:
"Sài G̣n - Vào hồi 8 giờ 30, một bọn cướp chừng năm tên đă tới
chi nhánh của ngân hàng "The bank of Paris" úp một mẻ lớn. Bọn
chúng dùng súng tiểu liên và súng lục kiểu ám sát uy hiếp nhân
viên và khách hàng của ngân hàng. Một tên lái chiếc Chrysler đậu
ngay trước cửa của ngân hàng, một tên vớ vẩn tới cầm chân cảnh
sát và canh pḥng bên ngoài. Ba tên vào trong ngân hàng vơ vét,
bịt mặt nạ hết.
Lợi dụng lúc chúng măi cuổm tiền, một nhân viên chạy tới bấm
chuông báo động. Nhân viên này bị một tên hạ ngay bằng súng tiểu
liên. Cảnh sát và người chà-và gác cửa thấy súng nổ, chạy vào.
Nhưng đều bị chúng dùng nhu đạo quật ngă. Sau đó, bọn cướp chuồn
gấp. Cả năm tên leo lên chiếc Chrysler tẩu thoát. Bất ngờ, đúng
lúc xe tuần tiểu của cảnh sát tới. Hay sự thể, xe cảnh sát rượt
theo chiếc Chrysler ngay.
Cuộc rượt bắt sôi nổi không kém ǵ những phim trinh thám, găng
tơ trên màn ảnh. Tên lái xe của bọn cướp quả nhiên là một tài xế
hữu hạng. Đường Đồng Khánh đông xe cộ như thế mà hắn rồ hết ga
lách tránh rất tài t́nh không gây một tai nạn nào. Tới cuối
đường Đồng Khánh, chiếc Chrysler rẽ bên phải sang đại lộ Nguyễn
Tri Phương rồi rẽ phải luôn sang đại lộ Hùng Vương. Đặc biệt
chạy ngược chiều. Không biết đây là sự cố ư hay quưnh quá tên
lái chiếc Chrysler không nhận ra hướng đi.
Bắt buộc chiếc xe cảnh sát cũng chạy ngược chiều. Tới khúc này
chiếc Chrysler bỏ hơi xa xe cảnh sát.
Cảnh sát đâu chịu mất con mồi lớn. Nhưng vừa lo bắt cướp vừa sợ
gây ra tại nạn nên tốc lực của xe cảnh sát kém hẳn xe Chrysler.
Nhân viên cảnh sát đă thông tin cho các đồn bót hay bằng máy
siêu tần số. Họ tin rằng bọn cướp khó mà thoát khỏi lưới cảnh
sát.
Bọn cướp chừng hiểu ư đó. Tên lái xe đương nhấn hết ga, bỗng nhả
ga, lùi xe lại và bất thần quay ngang. Xe cảnh sát chạy thật
nhanh, không đề pḥng nên húc vào chiếc Chrysler. Một sự va chạm
nẩy lửa. Xe cảnh sát tung lên và bốc cháy. Xe Chrysler lật
nghiêng. Nhân viên cảnh sát chết hết tại chỗ. Phía bọn cướp, tên
lái xe vỡ ngực chết liền. C̣n hai tên ngất được xe cứu thương
chở gấp tới bệnh viện cấp cứu. Lạ lùng nhất là không biết hai
tên nữa đă ẵm bạc thoát khỏi xe lúc nào. Cuộc điều tra của nhà
chức trách đang tiến hành.
Theo sự ḍ hỏi của bổn báo phái viên th́ sở dĩ khi tiếng súng nổ
trong ngân hàng, dân chúng không ai hay ǵ cả v́ lúc ấy có chiếc
xe vận tải chết máy gần đó. Xe vận tải rồ ga ầm ỹ át cả tiếng
súng. Đấy chỉ là một lư do. Lư do thứ hai là bọn cướp đă bọc
ṇng súng bằng nỉ thật dầy nên tiếng nổ có phần bớt to. C̣n vụ
hai tên ẵm bạc thoát nạn, có lẽ nhân khi xa xe cảnh sát, chúng
đă nhảy đại xuống trốn mất.
Tuy nhiên, phải đợi hai tên cướp tỉnh táo, thẩm vấn chúng th́
mới biết rơ nội vụ. Một điểm đáng lưu ư là bọn cướp c̣n trẻ tuổi
lắm. Độ ngoài hai mươi. Người ta ngỡ rằng tổ chức này rất chu
đáo, biết tính toán kỹ lưỡng để khỏi lộ bí mật, biết cách úp
lưới tại một nhà băng ít nhân viên và dám úp ban ngày. Đây có
thể coi như vụ làm ăn của bọn găng tơ Mỹ. Táo bạo và sôi nổi như
phim ảnh.
Nghe đâu số bạc bị chúng vét hết vào khoảng ba bốn triệu. Chúng
tôi sẽ theo dơi vụ này và loan tin đầy đủ hiến bạn đọc".
Hạo đọc xong bài báo, nước mắt anh ứa ra. Hạo cúi gầm mặt. Măi
lâu anh mới nói:
- Bọn khốn kiếp giết cậu Thảo rồi.
Chấn ngồi im. Nỗi buồn từ từ đi vào ḷng anh. Bạn anh chết. Bạn
anh sa lưới cảnh sát. Chấn cảm thấy ḿnh hơi hèn đă thoát thân
trong khi Thảo chết một cách hăi hùng. Anh hỏi Hạo:
- Giờ tính sao anh?
Hạo đáp:
- Không tính sao cả. Cứ tiếp tục hoạt động. Cậu nản chưa?
Chấn xoắn chặt đôi bàn tay:
- Nản thế nào được trong lúc thằng bạn thân của tôi chết. Anh cứ
tin tôi đi, nội nhật đêm nay nhất định tôi phải hạ mấy thằng
cảnh sát.
Hạo đưa cánh tay áo chấm nước mắt. Anh ngẩng nh́n Chấn:
- Khoan hăy t́nh chuyện đó, chưa có lợi đâu. Theo bài báo th́
ḿnh đang giữ ba triệu.
Chấn cáu sườn:
- Tụi nhà báo biết cái chó ǵ, chỉ nói phét!
Hạo đứng dậy, bước tới gần chỗ Chấn ngồi, vỗ vai Chấn:
- Hay chúng ḿnh đếm cho rơ sự thật. Tôi nghĩ nhà báo nói đúng
v́ họ đă hỏi nhân viên ngân hàng.
Chấn nói:
- Vậy đếm làm ǵ nữa mất công anh ạ!
Hạo đồng ư. Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Cậu biết rơ gia đ́nh Thảo và Danh không?
Chấn trả lời:
- Tôi biết Thảo thôi v́ tôi với nó chơi với nhau lâu rồi. Nhưng
anh hỏi để làm ǵ?
- Nhiều việc cần lắm.
- Anh có thể cho tôi hay được không?
Được chứ, cậu cần phải biết.
- Chuyện ǵ đấy anh?
- Tôi muốn cấp cho gia đ́nh Thảo một món tiền.
Chấn tṛn đôi mắt:
- Anh lấy tiền của đảng à?
Hạo lắc đầu:
- Không, tiền của chúng ḿnh.
Chấn càng ngạc nhiên:
- tại sao anh lại bảo là tiền của chúng ḿnh?
Hạo đưa bàn tay vuốt mặt:
- V́ đó là công lao của chúng ḿnh. Giản dị lắm Chấn ạ! Khi tiền
c̣n ở đây, nó chưa thuộc quyền đảng đâu. Chúng ta được phép chi
dụng. Cậu thắc mắc à?
- Không. Sở dĩ tôi hỏi anh v́ sợ anh lấy tiền cấp cho gia đ́nh
Thảo sẽ bị lănh tụ khiển trách.
Hạo gật gù:
- Có thể bị khiển trách đấy. Nhưng đôi khi ḿnh cũng nên tự ư
quyết định. Gặp lănh tụ mất th́ giờ quá.
Vả lại ngoài anh em ḿnh, ai biết túi bạc kia bao nhiêu. Cậu
đồng ư không?
Chấn chớp mắt thật mau:
- Tôi chưa phản đối anh điều ǵ mà.
- Cám ơn cậu. Vậy nhờ anh mang tiền tới nhà Thảo nhé! À quên,
t́nh trạng gia đ́nh Thảo ra sao?
Giọng Chấn buồn buồn:
- Bố Thảo từ Thảo rồi. Mẹ cậu ấy sống riêng với hai cô con gái.
Cô lớn mới mười sáu. Bố Thảo lấy vợ lẽ. Thảo bất măn chuyện này
nên cậu ấy mới làm du đăng. Cũng như tôi, tâm hồn nổi loạn, cần
chống đối nhưng không biết chống ai. Cuối cùng chúng tôi chỉ có
một lối thoát:
đi đánh lộn. May gần đây gặp các anh chúng tôi mới thấy cuộc đời
ḿnh chưa hư hỏng. Tôi thương Thảo lắm. Cậu ấy đầy nhiệt t́nh và
tha thiết với công việc của các anh. Mẹ cậu ấy không ngờ cậu ấy
đă chết đâu anh ạ!
Hạo cảm thấy nỗi đau khổ lại hiện về. Nó len lén ḅ vào mắt anh
khiến nước mắt anh lại ứa ra. Anh nói nhỏ:
- Nhờ cậu nói dùm với bà cụ cho thật khéo.
- Vâng, tôi sẽ nói Thảo đă nên người.
Hạo tưởng tượng mẹ Thảo là mẹ ḿnh. Và chiều nào đó, bà cụ cũng
được Thái tới an ủi rằng "Hạo đă nên người". Ḷng anh se sắt.
Hạo chỉ tay về phía góc nhà:
- Túi bạc ở đàng kia, cậu đếm đủ một trăm ngàn đem tặng bà cụ.
Chấn phân vân:
- Nhiều thế anh?
- Nhiều ǵ so với mạng sống một thanh niên tài hoa như Thảo. Tôi
muốn tặng bà cụ hết nhưng không thể được.
Chấn cảm động nói:
- Anh xử sự tốt quá, chắc linh hồn Thảo sẽ phù hộ cho sự nghiệp
của chúng ta.
Chấn lặng lẽ tới chỗ túi bạc, bật đèn và đếm tiền. Hạo uể oải
đặt ḿnh xuống ghế bố. Anh rút thuốc toan châm hút. Nhưng nghĩa
sao, anh lại ṿ nát điếu thuốc, vất đi. Hạo quăng bao "Lucky" và
hộp diêm cho Chấn:
- Thuốc đấy, hút đi cậu!
Một lát, anh gọi bạn:
- Này Chấn!
Đang thắt túi bạc, Chấn quay lại:
- Ǵ thế anh?
Hạo không nh́n Chấn. Anh vẫn nằm ngửa, một tay vắt lên trán:
- Tôi nghĩ rằng cậu sẽ cần tiền.
Chấn lạnh lùng đáp:
- Tôi không cần đâu. Anh nghĩ sai rồi đó.
- Cậu sẽ cần mà.
Chấn trở lại chỗ cũ, gần ghế bố của Hạo:
- Căn cứ vào đâu mà anh bảo tôi cần tiền?
Hạo chỉ tờ báo:
- Vào tờ báo của tên phái viên chết dấp này.
Chấn ngẩn người ra, chẳng hiểu ǵ. Hạo giảng giải:
- Hiện giờ Thái và Danh chưa biết sống chết ra sao nên chúng nó
chưa biết manh mối ǵ cả. Nhưng có thể, chúng nó sẽ kiếm ra manh
mối. Thứ nhất là khuôn mặt cậu. Tên chà-và và gă cảnh sát nhà
băng rơ mặt cậu quá rồi. Thứ hai là không chịu nổi đ̣n, Danh sẽ
khai hết. Cậu hiểu chưa?
Chấn đưa tay bẻ băo răng rắc:
- Nghĩa là tôi phải lánh mặt.
Hạo nghiêng người về phía Chấn:
- Đúng, cậu phải lánh mặt. Cả tôi nữa.
- Tôi đi đâu?
- Mùa này ở Nha Trang đông người tắm lắm đấy.
Chấn chụp lấy câu nói của Hạo:
- Tôi sẽ đi Nha Trang hở anh?
Hăo ngồi dậy tiếp lời Chấn:
- Và sẽ cần tiền. Các em ngoài ấy khá xinh. Tại sao cậu không
nghỉ xả hơi vài tuần nhỉ?
- C̣n anh?
Tôi bịt mặt nạ không đứa nào nh́n rơ. Nhưng rồi chúng ḿnh cũng
rời Sài G̣n...
- Về đâu?
- Về miền Tây.
- Trốn à?
- Không, chiến đấu trả thù cho Thảo, Danh và Thái.
- Bao giờ rời Sài G̣n?
- Cậu đem hai chục ngàn ra Nha Trang, ăn tiêu hết rồi về miền
Tây.
- Hẹn gặp anh ở đâu?
- Cậu cho địa chỉ gặp cậu đi.
- Anh cứ tới nhà tôi. À, tôi c̣n một thắc mắc muốn hỏi anh.
- Thắc mắc ǵ?
- Tại sao anh chỉ bảo Danh không chịu nổi đ̣n khai hết mà không
bảo Thái?
- V́ Thái đă tuyên thệ!
Chấn không hỏi nữa. Hạo dục anh:
- Cậu lấy hai chục ngàn đi.
Chấn hơi nghiêng đầu, một cử chỉ bộc lộ sự đồng ư.
- Bao giờ tôi đi Nha Trang?
- Ngay chiều hôm nay.
Suy nghĩ giây lát, Chấn nói:
- Một tuần say tôi về đấy nhé! Tôi không thích Nha Trang.
Hạo cho Chấn địa chỉ liên lạc ngoài ấy. Chấn chia tay Hạo. C̣n
lại một ḿnh, Hạo nhớ mẹ, nhớ em khôn tả. Anh muốn về thăm nhà
nhưng "chưa thành thân" nên đành gói ghém nỗi nhớ thương thật
chặt.
Tối hôm ấy Hạo xuống nhà ông Bôi ở Ḥa Hưng. T́nh cờ anh gặp ông
Hiển. Mọi bận muốn gặp ông Hiển phải nhờ ông Bôi đi t́m. Hôm nay
th́ không. Ông Hiển vẫn dang rộng đôi tay ôm lấy anh. Ông lại
móc hộp thuốc ba số 9 châm lửa mời anh hút. Sau đó, người lănh
tụ già trầm giọng:
- Anh chia buồn với các chú.
Nước mắt người lănh tụ ứa ra. Khiến tâm hồn Hạo nao nao. Anh
nói:
- Lỗi tạu chúng em chơi dở quá.
Ông Hiển an ủi anh:
- Các chú đâu có dở, bằng chứng là tiền nhà băng vẫn bay mà.
- Nhưng Thảo đă chết thảm khốc, Danh và Thái bị thộp cổ. Số phận
của hai cậu ấy chưa biết ra sao.
Ông Hiển móc trong túi quần ra một tờ nhật báo gấp nhỏ trao cho
Hạo:
Báo sáng mai đấy. Chú đọc chưa?
Hạo giở tờ báo. Lại tờ "Tin Sớm" mà chú Chấn đă cho anh đọc.
Nhưng số này có đăng đầy đủ h́nh ảnh về vụ cướp nhà băng. Anh
nói:
- Số này em chưa đọc.
Ông Hiển hất hàm:
- Th́ đọc đi.
Hạo dán mắt vào cái tít bốn cột:
"Bọn cướp nhà băng là người của nhóm hoạt động chính trị?". Tuy
có dấu hỏi sau cái tít lớn nhưng Hạo vẫn giật ḿnh đánh thót một
cái. Làm sao bọn nhà báo có thể biết rằng các anh thuộc một nhóm
hoạt động chính trị?
Anh chăm chú đọc bài báo:
"Như chúng tôi đă hứa hẹn với bạn đọc, số báo hôm nay chúng tôi
tiếp tục điều tra vụ cướp táo bạo tại chi nhánh nhà băng "The
bank of Paris". Hẳn quư vị c̣n nhớ, cách đây mấy tháng, một vụ
tống tiền không kém phần sôi nổi đă xẩy ra giữa buổi trưa tại
tiệm vàng Vạn Lịch. Thủ phạm vụ này lọt lưới một cách êm ru. Mặc
dù chủ nhân tiệm vàng Vạn Lịch đă tŕnh cảnh sát nhưng tới nay,
màng lưới cảnh sát vẫn chưa chịu bủa. Hoặc đă bủa nhưng chỉ dính
mấy tay "mơi ḷi v́! Nghĩ cũng buồn cho cảnh sát xứ ḿnh.
Giở lại hồ sơ vụ tống tiền tiệm vàng Vạn Lịch, chúng tôi nhận
thấy một điểm đáng lưu ư cảnh sát. Đó là tuổi trẻ. Vâng, vụ tống
tiền này do những người tuổi chưa tới ba chục chủ mưu. Và vụ
cướp táo bạo tại nhà băng "The bank of Paris" cũng do những
người tuổi chưa tới ba chục chủ mưu. Phải chăng họ chỉ là một
nhóm?
Chúng tôi gặp ông chủ tiệm vàng Vạn Lịch, hỏi han ông những chi
tiết mà ông chưa kể hết cho cảnh sát. Ông chủ Vạn Lịch phân vân
măo mới nói.
- Đúng như các ông nghĩ, cón một chi tiết quan trọng mà tôi
không dám khai với cảnh sát.
Chúng tôi liền vồ lấy chi tiết quan trọng đó:
- Thưa ông, chi tiết đó ra sao ạ?
Ông chủ nói:
- Những người tống tiền khuyên tôi đừng khai báo và hứa sẽ có
ngày đền tôi số vàng họ tạm mượn.
- Họ có nói bao giờ đền không?
Ông chủ suy nghĩ giây lát rồi đáp:
- Có.
- Thưa ông bao giờ?
Ông chủ đưa ngón tay lên miệng, kẹp vào giữa hai hàm răng, dè
dặt trả lời:
- Các ông đừng bắt tôi nói nữa.
Chúng tôi khuyến khích ông:- Chúng ta đang sống giữa
thời tự do, dân chủ. Ông đừng sợ một áp lực nào đe dọa. Đă có
pháp luật và báo chí che chở ông.
Ông chủ tiệm vàng gượng cười:
- Họ không đe dọa tôi.
- Ông không tin họ là người lương thiện à? Biết đâu đấy chỉ là
thủ đọan của lũ bất lương. Chúng sợ pháp luật nên mượn chiêu bài
đảng nọ, phái kia quyên tiền ông chứ ǵ?
Ông chủ tiệm vàng tṛn xoe mắt:
- Sao ông biết?
Chúng tôi cười:
- V́ chúng tôi gặp những vụ này hoài.
Tới lúc này ông chủ tiệm vàng mới chịu khai:
- Vâng, quả thế, họ bảo tới ngày cách mạng của họ thành công họ
sẽ trả lại số vàng đă mượn.
Căn cứ vào những lời tiết lộ của ông chủ tiệm vàng Vạn Lịch,
chúng tôi nêu một nghi vấn:
Phải chăng, bọn người cướp nhà băng "The bank of Paris" ở Chợ
Lớn thuộc một nhóm hoạt động chính trị? Và nếu họ thuộc nhóm
hoạt động chính trị th́ thuộc nhóm nào? Chống đối hay Việt Cộng?
Điều này cảnh sát sẽ trả lời nay mai. Tuy nhiên chúng tôi sẽ cố
gắng vén màn bí mật trước ngày cảnh sát vén màn. Độc giả đón
coi." Hạo giở lại trang nhất. Mắt anh dán vào những tấm ảnh.
Chiếc Chrysler của các anh nằm ngang, lật nghiêng và chiếc xe
cảnh sát bốc cháy trông rất hăi hùng. Thảo được lôi khỏi xe.
Người ta đặt anh nằm trên chiếc băng ca. Phóng viên tờ "Tin Sớm"
chụp được kiểu này. Dưới chân ảnh ghi:
"Một trong năm thủ phạm vụ cướp nhà băng đă chết". Mắt Hạo hoa
lên. Ông Hiển ngồi cạnh Hạo, vỗ vai anh:
- Chú đọc xong chưa?
Hạo giật ḿnh:
- Thưa anh xong rối ạ!
Ông Hiển có vẻ suy tư:
- Rắc rối chứ không phải giản dị đâu. Tôi ngại chú Danh quá.
Hạo hiểu ư ông Hiển, nhưng anh vẫn hỏi:
- Thưa anh, anh ngại điều ǵ?
Ông Hiển đáp:
- Tôi sợ chú ấy không chịu nổi đ̣n của cảnh sát.
Hạo trao tờ báo cho ông Hiển. Anh nói:
- Điều ấy kể cũng đáng ngại song không đáng sợ lắm. Em đă đề
pḥng cả rồi.
- Chú đề pḥng ra sao?
- Tạm thời em để Chấn đi Nha Trang.
- Chú ấy đi chưa?
- Có lẽ giờ này cậu ấy đă tới Biên Ḥa.
Ông Hiển đưa tay lên cằm xoa những chiếc râu mọc ngắn. Ông trầm
ngâm một lát rồi mới hỏi Hạo:
- C̣n chú?
- Mai em rời xóm Bầu Sen.
Ông Hiển khen anh:
- Anh biết mà, anh tin em lắm, lúc nào em cũng sáng suốt. Chỉ có
em mới xứng đáng ngôi vị lănh tụ sau này.
Hạo đang buồn rầu chán nản, tự nhiên ông Hiển xua đuổi hết nỗi
chán nản vây quanh tâm hồn anh.
Anh khẽ mỉm cười, cúi đầu nh́n dây giày. Bây giờ ông Hiển vào đề
chính:
- Hàng hóa chủ để đâu?
- Ở Bầu Sen.
- Sao chú không mang lại đây?
- Đọc báo, em đâm ngại. Nếu để một người đứng tuổi, công an đỡ
để ư.
Ông Hiển vỗ đùi đét một cái:
- Hậu sinh khả úy. Chú hơn anh thật rồi.
Hạo khiêm tốn:
- Anh dạy quá lời.
Ông Hiển trở lại chuyện "hàng hóa":
- Nghe báo chí nói th́ mẻ này các chú kéo được ba, bốn triệu hở?
- Chúng em không đếm. Báo chí mới chỉ phỏng đoán.
- Nếu đúng như báo chí đoán, anh em ḿnh sẽ có một mớ súng đạn
bắn nhau với ông Diệm.
- Em cũng mong vậy.
Chợt ông Hiển hỏi:
- Ngơ của chú chiếc xe hai ngựa của tôi vô lọt không?
- Lọt anh ạ!
- Vậy anh em ḿnh chở món hàng ấy đi.
- Ngay bây giờ.
- Ừ, ngay bây giờ.
Luôn luôn ông Hiển để câu "ngay bây giờ" vào cuối câu chuyện.
Ông không cần vội vàng, hấp tấp. Và luôn luôn ông thành công.
Người lănh tụ già d́u đàn em ra khỏi căn nhà của ông Bôi. Hai
người leo lên chiếc xe hai ngựa chạy về miệt Chợ Lớn:
Ngồi trên xe, Hạo hỏi:
- Chuyện về miền Tây thế nào anh?
Ông Hiển nói:
- Đă tới lúc rồi đấy.
- Tuần này liệu chúng em bỏ Sài G̣n được chưa?
- Nếu chú muốn, bỏ lúc nào chẳng được.
- Vậy th́ em đợi cậu Chấn về rồi cùng xuôi Hậu Giang. Anh có ư
kiến ǵ không?
- Tôi có một ư kiến.
- Anh cho em biết được chứ?
- Ư kiến này bí mật lắm. Nhưng chú th́ tôi cho biết. Một ḿnh
chú thôi đấy nhé!
- Vâng, xin anh cho em biết.
Ông Hiển lạnh lùng nói:
- Tôi muốn cướp mật khu của Huỳnh Văn Xiển.
Hạo tṛn mắt:
- Huỳnh Văn Xiển là đồng minh của ḿnh.
Ông Hiển cười:
- Ai bảo chú thế?
- Em tưởng.
- Anh em ḿnh đâu có thể hạ ḿnh làm đồng minh với tụi giặc cỏ.
Hạ ḿh một giai đoạn là quá lắm rồi.
Anh nói chú hiểu chứ?
- Dạ, sẽ thủ tiêu Huỳnh Văn Xiển?
- Đúng.
Hạo không hỏi thêm. Ông Hiển cũng không nói thêm.
Chiếc xe tới đại lộ Thành Thái th́ rẽ bên phải, chạy ngay vào
con ngơ nhỏ. Ông Hiển ngồi chờ trên xe.
Hạo mở cửa vào nhà xách túi bạc. Khi nân túi bạc, Hạo chợt nhớ
tới Danh và Thái. Chưa biết số phận ra sao. Nhưng Hạo biết, họ
sẽ bị tra tấn để khai mọi chi tiết. Mà cái chi tiết đáng "ăn
đ̣n" đau nhất là chi tiết chính trị. Hạo không thể để họ thiệt
tḥi. Anh nghĩ rằng, nếu họ hy sinh tính mạng, gia đ́nh họ phải
được đền bù. Hoặc nếu họ mang cái thể xác bệnh hoạn trở về, họ
cũng phải cần có tiền để bồi dưỡng lại sức khỏe.
Nghĩ thế, Hạo bật đèn, mở túi bạc móc ra bốn năm kẹp giấy năm
trăm. Anh gói vào mảnh giấy dầu và cất trong rương hành lư. Xong
Hạo tắt điện rồi xách túi bạc ra.
Ông Hiển vẫn để máy chạy. Hơi sốt ruột một tí v́ ông ngỡ Hạo dấu
túi bạc ở chỗ kín đáo hoặc phải ngụy trang. Tới khi Hạo ra ông
hỏi:
- Sao lâu thế?
Nhanh trí khôn, Hạo đáp:
- Em phải dồn bạc vào cái túi khác.
Người lănh tụ già dục:
- Lên xe đi!
Hạo từ chối:
- Anh về một ḿnh.
Ông Hiển ra lệnh:
- Không được. Tôi muốn nói chuyện với chú một lát.
Hạo vâng lời. Chiếc xe từ từ ra khỏi ngơ hẹp của khu Bầu Sen.
Ông Hiển bớt hồi hộp. Lái xe một tay c̣n một tay móc thuốc lá,
ông mời Hạo:
- Hút cho ấm ḷng chú.
Hạo ch́a tay. Anh châm lửa hút. Chiếc xe rẽ vào Chợ Lớn và rẽ
hết phố này sang phố khác, không chịu ngừng. Đợi Hạo hút hết
điếu thuốc, ông Hiển nói:
- Anh em ḿnh bước vào sự nguy hiểm rồi đấy Hạo ạ!
Hạo gật đầu.
- Bao giờ ḿnh chẳng cảm thấy nguy hiểm, thưa anh?
Ông Hiển cười:
- Nhưng bây giờ nguy hiểm tột độ. Chú đọc kỹ bài báo rồi chứ?
- Vâng.
- Chẳng lẽ cảnh sát lại ngu hơn nhà báo!
- Em cũng nghĩ vậy.
- Thế nào chúng nó cũng phải khám phá ra manh mối. Tôi sợ vụ này
vượt khỏi tầm khai thác của cảnh sát.
Hạo hỏi:
- Có thể chúng nó chuyển các cậu ấy sang sở "nghiên cứu chính
trị" không?
- Chắc chắn thế rồi. Từ đó sẽ lân la tới những vụ truyền đơn,
diễn thuyết, vân vân...
Hạo nh́n ra ngoài cửa xe. Anh mường tượng ra quang cảnh tra tấn
thật dă man. Lúc ấy con người chỉ là con chó. Một con chó hèn
hạ, đê tiện không chịu nổi sự hèn hạ của thể xác. Và con người
chó đó sẽ làm bất cứ việc ǵ để sống. Mặc dù đă tuyên thệ, Hạo
không tin rằng Thái sẽ giữ nguyên vẹn sự bí mật cho Đảng. Đằng
nào Thái cũng nguy. Nếu Thái khăng khăng không nói, sông an sẽ
đánh anh đến chết.
Nếu Thái nói, cơ sở vỡ lở, Đảng sẽ kết án tử h́nh Thái.
Đang suy nghĩ miên man, chợt ông Hiển hỏi:
- Chú nghĩ ǵ thế?
Anh lặng lẽ đáp:
- Em nghĩ tới Thái.
Ông Hiển rẽ sang bên phải, vào một con phố nhỏ. Ông cho xe chạy
chậm chậm:
- Chú có tin rằng chú Thái giữ đúng lời thề không?
- Em không tin.
- Nghĩa là chú Thái sẽ phản bội?
- Không hẳn thế.
Ông Hiển có vẻ cáu. Người lănh tụ già dằn giọng:
- Vậy thế nào?
Hạo nh́n thẳng vào khuôn mặt ông Hiển. Nhưng lúc ấy ông đang
chăm chú lái xe nên anh chỉ thấy một bên. Anh không biết đôi mắt
người lănh tụ lúc ấy có sáng rực như sao hay không. Hạo trả lời:
- Thưa anh hơi khó nói một chút.
- Chú cứ nói đi.
- Thưa anh, hồi c̣n trẻ, anh đă bị bắt lần nào chưa?
Người lănh tụ cười gằn, đầy kiêu ngạo:
- Tôi vào tù như đi chợ.
- Thưa anh, có bị tra tấn không?
- Chú hỏi làm ǵ thế?
- Thưa anh, hỏi để biết.
- Chú cần biết lắm à?
- Vâng.
- Chúng nó đánh tôi sống lên chết xuống.
- Anh không được thưởng thức đ̣n nào "êm ái" cả phải không?
- Sao lại "êm ái"?
Hạo đưa bàn tay lên xoa mặt:
- Có lẽ hồi ấy chưa có đ̣n "êm ái". Em nghe nói, dạo này công an
tiến bộ lắm. Đánh đấm nát người mà vẫn không chịu khai, chúng nó
sẽ cho uống "thuốc khai sự thật". Uống thuốc này, tội nhân mê
man tưởng chừng như ḿnh sống một kiếp khác và nhớ lại hết dĩ
văng của ḿnh. Tội nhân sẽ vừa nhắm mắt vừa kể vanh vách cái dĩ
văng đó ra. Thưa anh, một con người bằng xương thịt, đâu chống
nổi khoa học. Em sợ chúng nó sẽ cho Thái ăn đ̣n "êm ái".
Ông Hiển giật ḿnh:
- Có thể lắm.
- Vâng, có thể lắm. V́ em biết Thái sẽ không khai ǵ cả nếu
chúng nó chỉ hành hạ thể xác. Nhưng Thái sẽ bị nếm đ̣n "êm ái"
mà khai hết, anh nghĩ sao?
Ông Hiển bối rối:
- Nghĩ sao nữa. Chú ấy tuyên thệ rồi mà.
- Vậy theo anh nghĩ, Thái sẽ chết?
- Trường hợp này, chú để tôi nghĩ lại. Nhưng anh em ḿnh phải đề
pḥng ngay từ bây giờ.
- Sự đề pḥng th́ anh khỏi lo. Em muốn biết số phận của Thái ra
sao nếu cậu ấy bị dồn vào chỗ phải nói sự thật?
Ông Hiển thoái thác:
- Tôi không có quyền quyết định.
Hạo hơi bất măn:
- Vậy ai có quyền?
- Trung ương.
Ông Hiển trầm giọng:
- Tôi hiểu chú thương bạn. Nhưng chú hăy b́nh tĩnh, mọi việc
chưa xảy ra như chú phỏng đoán cơ mà.
- Em xin lỗi anh.
Ông Hiển đưa tay phải vỗ vai anh:
- Chú có lỗi ǵ đâu. Thôi, giờ ḿnh nói chuyện khác. Chú định
làm ǵ trong khi chờ đợi tin tức của Thái?
- Đầu tiên em bỏ khu Bầu Sen.
- Đồng ư.
- Em kiếm một chỗ khác đợi Chấn ở Nha Trang về, rồi chúng em
xuống miền Tây. Như vậy nếu có lộ bí mật, công an cũng khó ḷng
bắt em. Trừ khi chúng nó theo quân đội đi tảo thanh phiến loạn.
- Đồng ư. Kể từ nay, chúng ta hủy trạm liên lạc tại nhà ông Bôi.
- Trạm liên lạc mới anh định đặt ở đâu?
- Tôi sẽ báo cho chú biết sau.
- C̣n ông Bôi?
- Ông ấy cũng sẽ dọn nhà đi nơi khác nội nhật ngày mai.
Im lặng một lát, ông Hiển nói:
- Khi chú Chấn về, hai chú cứ xuống Chợ Mới. gặp anh Đăng. Rồi
từ đấy, các chú sẽ bắt liên lạc với bọn Định, Sơn. Khỏi cần gặp
tôi nữa. Chú đồng ư không?
Hạo hỏi:
- Anh không ra chỉ thị ǵ nữa à?
- Th́ các chú hăy thủ tiêu Huỳnh Văn Xiển đi đă.
Hạo không hỏi thêm nữa. Ông Hiển chạy xe và phố chính. Hạo xuống
ở đường Đồng Khánh. Anh nh́n chiếc xe hai ngựa chở túi bạc khuất
trong những chiếc xe khác rồi mới cất bước. Hạo t́m một tiệm cơm
Tàu nổi tiếng. Ăn uống xong, anh leo lên taxi về Sài G̣n. Lại
chui vào rạp chiếu bóng thường trực. Đến khuya Hạo mới trở về
Bầu Sen. Công việc Hạo phải làm trước khi đi ngủ là gói lại
những kẹp giấy bạc thành những gói nhỏ.
Sau đó, Hạo đặt ḿnh trên ghế bố. Anh không sao ngủ. Vừa chớp
mắt là Hạo thấy Thái hiện ra. Đau đớn.
o0o
|