nay Dec 20, ’09. Tôi thức giấc khá
sớm v́ thói quen dậy sớm chuẩn bị đi làm, chiếc đồng hồ
sinh học cần mẫn không hề quan tâm đến những ngày nghỉ
lễ, ở những lúc mà ḿnh thèm giấc ngủ nướng nhất là buổi
sáng lạnh lạnh của mùa đông như thế này. Ghé nhà cô Thập
để đón 2 ông bạn già Nhân, Dũng từ Corona xuống. Quán Vỹ
Dạ với món bún ḅ Huế quen thuộc chưa mở cửa, mà mấy
quán Phở hợp khẩu vị khác cũng
chưa mở cửa, thôi đành mời 2 ông bạn già ăn “phở cứu đói
50% off ” vậy nhé. Ăn xong, quay trở lại nhà cô Thập để
đón anh chị Sơn Đào và liên lạc với cô hội trưởng một
lần nữa xem có thể đi được không ? Bà cụ trong bệnh viện
không vui nếu cô hội trưởng không có mặt, nên mọi người
đành khởi hành mà thiếu bóng một V.I.W.
Bắt freeway 405 trực chỉ, chuyển
qua I.5 south và cứ thế mà chạy. Cô Anh Đào dọc đường
cứ mải miết kể chuyện đám cưới người bạn ngay tối hôm
qua ở khách sạn Coronado, với những sang trọng kiểu cách
của nhà hàng Italia. Mọi người kể chuyện, đùa giỡn, nên
quăng đường qua cũng thấy mau, thoáng một cái là đă qua
Saint Clement, rồi Basilone gate, qua nhà máy đèn có 2
núm..., qua Las Pulgas gate là đă đến chỗ Sơn, phu quân
cô Anh Đào làm việc. Nhà anh chị Hải – Tuyết th́ có
nhiều đường đến, nhưng như thói quen hàng ngày, tôi nói
ông bạn già Anh Dũng giữ carpool lane của I.5 để chuyển
sang I.805 cho tiện. V́ cuộc sống, mỗi ngày tôi phải lái
xe rong ruổi trên những con đường của San Diego County
này, nhưng hôm nay ngồi ở ghế “ét”, tôi mới có dịp nh́n
ngắm khung cảnh mà mỗi ngày ḿnh chỉ nh́n về trước mặt
như những con ngựa kéo xe ở Việt Nam hồi trước với 2
cái miếng che mắt để chỉ nh́n về hướng trước mặt. Đi vào
Capricorn way, là đến ngay cổng khu gia cư Sunset Glenn,
tôi phải dành quyền làm GPS v́ kinh nghiệm ở lần trước,
khu nhà của bạn Hải GPS thật, chỉ đường đi quay ṿng như
cái đèn cù v́ tính không ra target. May mắn là cái GPS
cổ lỗ xĩ xử dụng năng lượng cơm này chạy cũng chính
xác, phải không bạn Dũng ?
Ông bà chủ nhà chào đón mọi người
với t́nh cảm bạn bè thân thiết, sau chầu nước trà mọi
người được chị Tuyết mời ăn “dim sum” với món “ra gu”
bánh ḿ, dessert với món chè đậu xanh. Vừa ăn vừa nghe
bạn Hải kể cho nghe về sự h́nh thành và khám phá về tài
năng hội họa của ḿnh. Hy vọng một ngày nào đó trong
tương lai, chúng ta sẽ có dịp được thưởng lăm buổi triển
lăm tranh của họa sỹ Hoàng Hải, tại sao không nhỉ ? cố
lên, cố lên Hải nhé. Bà chủ nhà chắc sợ nắng, nên dành ở
nhà; mọi người ra xe, và bây giờ tay lái chính dành cho
hoa tiêu Hoàng Hải v́ chàng là thổ công của vùng San
Diego này. Địa điểm đầu tiên mà “đoàn” thăm viếng là San
Diego Harbor, city thật dễ thương khi cho free chỗ đậu
xe (phe ta cũng bỏ mất 2 đồng quarter vào slot mới được
biết hôm nay free đó chứ). Cái đập vào mắt mọi người là
chiếc hàng không mẫu hạm 41, Midway, nó đă tham chiến
khá lâu trong cuộc chiến Việt Nam. Bây giờ về bỏ neo ở
đây như một nét kiêu hănh của trang lịch sử hải quân Hoa
Kỳ. Thế nhưng, mọi người nh́n ngắm nó c̣n sau bức tượng
vĩ đại, lấy h́nh ảnh của một người thủy thủ hải quân Hoa
Kỳ tên là Glenn Edward McDuffie trở lên bờ sau những
tháng ngày tham gia, chiến đấu trong chiến tranh thế
giới thứ 2, với nụ hôn trên môi một người thiếu nữ làm y
tá tại công trường Times Square của thành phố New York
vào ngày 14 tháng 8 năm 1945. H́nh ảnh này đă được ghi
nhận trong film ảnh ngày mừng chiến tranh chấm dứt. Hôm
nay phe ta chụp h́nh dưới chân h́nh tượng khổng lồ này.
Ông bạn Dũng đ̣i ngó xem “nội y” của cô này màu ǵ ? Mà
màu ǵ hả bạn Dũng ? Mấy nhóm khách khác thấy phe ta
nghịch ngơm họ cũng cười lên vui vẻ, chắc họ cũng có
nghĩ trong đầu, nhưng hỏng dám làm.
Tấm h́nh bên phải là khi
chàng Edward Glenn McDuffie lúc già và
bên trái là tấm ảnh ở giây phút lịch sử đó.
C̣n bây giờ là phe ta đang đứng ở dưới chân họ nè.
Đi dọc theo tượng đài, mọi người
tới mỏm đá, nh́n sang bên kia San Diego Bay nơi có mỏm
Point Loma và căn cứ hải quân với những chiếc tàu chiến
to lớn đang được bảo tŕ sửa chữa; rồi nh́n ngắm những
h́nh nhân của một group quân nhân đang nghe diễn thuyết,
những h́nh nhân thật sống động, được kèm theo âm thanh
như trong thực tế, thật là sinh động. Sau đó mọi người đi
dài dài theo ụ tàu để nh́n ngắm h́nh dáng đồ sộ của
chiếc carrier plane mang tên Midway này, với nhiều loại
máy bay từ helicopter đến jet và có cả một chiếc Mig 19
trên boong tàu. Phe ta chỉ đi chung quanh chụp h́nh và
nh́n ngắm nó thôi, chứ không mua vé lên thăm tàu, kỳ ĐH
lần tới tại sao chúng ta không tổ chức tour đi thắm hén
? Trong cái nắng buổi trưa mùa đông thật ấm, mọi người
thả bước cặp theo bờ vịnh ghé thăm một khu chế biến cá.
Nh́n dẫy nhà hoang vắng mới thấy rơ h́nh ảnh ánh xạ của
khủng hoảng kinh tế lên đời sống b́nh nhật, cả phân
xưởng chế biến cá chỉ có độc nhất một người công nhân
làm việc với một khay cá thành phần duy nhất nằm trơ
trọi trên dây chuyền inox sạch sẽ nhưng trống vắng.
Theo dự tính th́ mọi người sẽ sang
bên đảo Coronado chơi rồi đi tàu du lịch San Diego Bay
Ferry trở về cảng San Diego, nhưng mọi người đều ngại
v́… không biết bơi, nên sẽ round trip bằng xe qua cầu
Coronado. Bạn Hải đậu xe trong khu vực nhà hàng Ư, sau
đó mọi người thả bộ dọc theo bờ đảo, tới cầu tàu San
Diego Bay Ferry ngồi uống cà phê “to go”, nghe ban nhạc
sống tŕnh bày những bản nhạc pop một thời vang bóng, ở
đây mọi người phát hiện 1 bảng cảnh báo viết bằng 4 ngôn
ngữ, trong đó có tiếng Việt, hóa ra đó là bảng cảnh báo
không nên ăn cá câu trong vịnh v́ có thể bị ung thư, một
lát chúng tôi thấy một ông “mít” dẫn con đi trên bờ đảo
với một bó 5, 6 cần câu, không biết ông này có bao giờ
đọc cái bảng cảnh báo đó không nữa. Đi dạo bờ đảo nh́n
ngắm những chiếc thuyền buồm lừng lững, những chiếc Jet
ski chạy hỗn hào quay ngoắt trên mặt nước xanh thẫm của
vịnh San Diego, những đàn hải âu bay lượn t́m mồi. Mỏi
chân, mọi người vào thăm những gian hàng gallery bán đồ
lưu niệm và thăm một pḥng triển lăm tranh. Trở về chỗ
đậu xe để đi tiếp, ra vùng băi biển nh́n ngắm buổi chiều
trên bờ biển cát trắng tinh với bờ kè được làm bằng đá
tảng thật to chạy dài theo bờ cát dọc con đường Ocean
Boulevard; chụp h́nh rồi ngồi trên những tảng đá nh́n
ngắm ngôi nhà mới của bạn Hải (nếu trúng mega lotto).
Trên đường về chạy ngang Hotel Del Coronado, nơi Anh Đào
mới có mặt ở đó tối qua dự đám cưới. Trở lại đất liền
bằng cây cầu Coronado cong cong và cao vút, chạy vào 163
để thăm quan Balboa Park, nhưng rất tiếc không t́m ra
chỗ đậu xe, nên đành hẹn dịp khác vậy. Bắt freeway I.15
để trở về nhà bạn Hải là hơn 4 giờ, mọi người ngồi
chuyện tṛ kể cho nhau nghe những kỷ niệm vui buồn của
cuộc đời, cuộc hội ngộ sau hơn 40 năm cách biệt. Và bạn
Nhân đă được biết để có được Hải như bậy giờ, Hải phải
trải qua những bước thấp nhất, khởi đầu việc làm
generator với lương 2 dollar / hours. Bữa ăn tối với đầu
bếp chính Hoàng Hải, anh chàng làm thật gọn với món
steak. H́nh như mọi người cũng khá vất vả để thanh toán
mục tiêu v́ miếng steak “hơi bị to”. Món bánh ḅ lá dứa
của “O Tuyết” rất ngon và lạ miệng, phe ta cũng không ai
uống nhiều, dù bạn Dũng là cao thủ v́ đường về nhà c̣n
xa quá mà.
Chúng tôi chia tay với anh chị Hải
– Tuyết trong những cảm xúc chân t́nh của bạn bè, bạn bè
thân thiết của những năm tháng c̣n mài đũng quần ở ngôi
trường thân thương, nơi mà ông bạn Nhân của tôi hồi đó
cho rằng ḿnh vẽ giỏi hơn ông bạn Nguyễn Trọng Khôi.
Những cái bắt tay không muốn chia rời rồi cũng phải từ
tạ để vượt hành tŕnh gần 100 miles về lại Orange
County. Freeway I.5 đầy ắp xe ở cả 2 chiều, kẹt xe không
đến nỗi nhưng tốc độ không vượt được quá 40. Cà nhích,
cà nhích đến qua Ocean Side mới chạy nhanh lên được tốc
độ mong muốn. Trên xe vừa nghe nhạc nho nhỏ vừa chuyện
văn, nên thời gian qua cũng thật mau, thoáng chốc đă vào
exit Euclid để ghé nhà cô Thập cho mọi người xuống. Cám
ơn anh chị Hải -Tuyết, cám ơn các bạn, chúng ta đă có
một ngày nghỉ thật tuyệt vời. Trên đường về nhà, một
ngôi nhà trang trí đèn màu làm nổi bật sức sống trong
một không gian tối đen tĩnh lặng của mùa đông. Vậy nhé,
chúc tất cả các bạn một mùa Giáng Sinh vui vẻ và hạnh
phúc.
NS |