Ngày xưa, có một cô gái lấy chồng họ Trương, ăn
ở với nhau mới được một con, th́ người chồng phải đi thú biên
thùy, ở vùng mạn ngược. Thuở ấy, đường đi lại khó khăn, người vợ
ở nhà với con, tháng ngày trông đợi, không được tin tức, chẳng
thấy chồng về.
Ngày chồng ra đi con đang bồng ẵm, đến khi con đă biết nói, biết
đi, thiếu phụ cũng vẫn sớm khuya ṿ vơ một ḿnh. Đêm đêm với
ngọn đèn dầu, khâu vá trông chừng cho con ngủ, thiếu phụ thao
thức thương nhớ đến chồng. Một hôm trời nổi giông tố, sấm chớp
rung chuyển dữ dội, gió mạnh phụt tắt ngọn đèn, đứa con đang ngủ
bỗng giựt ḿnh khóc thét. Thiếu phụ ôm chầm lấy con, khêu thắp
lại ngọn bấc, thấy con vẫn khóc, mới chỉ cái bóng ḿnh ở trên
phên, dỗ con:
"Nín đi con, con đừng sợ, có bố con đây này!"
Đứa bé nh́n bóng rồi nín khóc.
Đêm hôm sau, đứa bé lại đ̣i gặp cha trước khi đi ngủ. Người mẹ
càng nhớ đến chồng, ngồi nghiêng ḿnh trước đèn cho bóng chiếu
vào phên. Nàng dạy con chắp hai tay lại trước bóng mà nói:
"Bố ạ, con đi ngủ".
Thằng bé bắt chước làm theo mẹ mà gọi cha. Thiếu phụ một ḿnh
đối bóng, trông con nằm ngủ mà nghĩ đến chồng.
Rồi một ngày kia, người chồng măn lính trở về. Sau bao nhiêu năm
xa cách, mừng mừng tủi tủi thiếu phụ lặng nh́n chồng sung sướng
ứa nước mắt. Để chồng chơi với con, nàng chạy ra chợ mua thức ăn
về làm lễ tạ ơn trên và mừng chồng về.
Trong lúc vắng vợ, người chồng hôn nựng con, bảo nó gọi ḿnh là
bố, th́ đứa bé vùng vằng nói:
"Không, ông không phải là bố con. Bố con đến tối mới về cơ".
Nghe lời con trẻ, người chồng đau xót tận đáy ḷng, song v́ tự
ái không hỏi han ǵ vợ mà âm thầm đau khổ một ḿnh. Thái độ lạnh
nhạt bất ngờ của người chồng khiến cho người vợ ngạc nhiên khó
hiểu, song đành lặng im chịu đựng.
Khi làm lễ bàn thờ tổ tiên để tạ ơn trên đă phù hộ cho trở về
b́nh an, người chồng lạy xong rồi cuộn ngay chiếu lại, không để
cho vợ lễ. Thiếu phụ nước mắt lưng tṛng tủi nhục, nghẹn ngào
không hiểu duyên cớ v́ đâu.
Không khí trong nhà bỗng trở nên nặng nề, khó thở. Trước những
lời thắc mắc bóng gió cũng như những cử chỉ âu yếm kín đáo của
vợ, người chồng chồng lạnh lùng lảng tránh. Với con cũng không
buồn ngó ngàng đến nữa.
Mâm cơm cúng ở bàn thờ bưng xuống, người chồng không mó đến đũa.
Cơm canh đă nguội lạnh, người vợ lặng yên chờ đợi, trong ḷng
khốn khổ không cùng. Rồi bỗng nhiên người chồng đứng lên, xách
khăn áo ra đi, không một lời nói năng.
Người vợ không hiểu chồng làm sao bỗng dưng lại thế, nhẫn nhục
chờ đợi, ngày này qua ngày khác. Âm thầm đau đớn, khóc hết nước
mắt, cho đến một hôm, không c̣n chịu đựng được nữa, thiếu phụ
gởi gắm con lại cho người hàng xóm, ra bờ sông gieo ḿnh xuống
gịng nước cuốn trôi đi.
Người chồng hay tin vợ trầm ḿnh, trong ḷng nghi hoặc trở về
nhà. Tối đến, khi thắp đèn lên, người chồng bỗng thấy con chắp
tay lại chào bóng ḿnh in trên phên để đi ngủ. Người chồng lạnh
toát người nhận ngay ra tất cả sự lầm lẫn ghê gớm của ḿnh đă
giết mất người vợ chung thủy.
Qua hôm sau, người chồng ẵm con ra bờ sông mà khóc than thảm
thiết, rồi lập đàn tràng để làm siêu cho vợ thác oan. Để tạ tội
với vợ, người chồng thề nhất quyết sống một ḿnh cho đến chết,
lo nuôi con học hành thành đạt.
Dân ở trong vùng nghe chuyện người vợ tiết nghĩa bèn lập miếu
thờ ở bờ sông, gọi là Miếu vợ chàng Trương.
Đến đời hậu Lê, vua Thái Tôn nhân qua đó, nghe chuyện lấy làm
cảm kích, có vịnh một bài thơ c̣n truyền đến ngày nay:
Nghi ngút đầu ghềnh tỏa khói hương,
Miếu ai như miếu vợ chàng Trương.
Ngọn đèn dầu nhắn đừng nghe trẻ,
Làn nước chi cho lụy đến nàng.
Chứng quả có đôi vầng nhật nguyệt,
Giải oan chi mượn đến đàn tràng.
Qua đây mới biết nguồn cơn ấy,
Khá trách chàng Trương khéo phũ phàng...
o0o
|