Thời Đại Ảo Họ Yêu Nhau   
Chuyện Thứ Nhất                                            - Diễm Trinh

Duyên và Hoàng lấy nhau đã được 2 năm, có thể nói họ đã có những tháng ngày rất hạnh phúc. Cả hai còn rất trẻ, họ chưa muốn có con. Duyên rất đẹp lại biết cách trưng diện. Lúc đầu Hoàng cảm thấy thật hãnh diện khi đi bên cạnh vợ, hãnh diện vì

anh làm chủ một đóa hoa tươi mà bao gã đàn ông phải thèm thuồng. Lâu dần anh trở nên bực bội bởi Duyên ngày càng có nhiều người ái mộ. Có những kẻ dã bất chấp Duyên đã có chồng, theo Duyên về tận nhà và trơ trẽn tặng hoa hồng cho Duyên ngày Valentine. Hoàng đã bắt đầu biết ghen và anh đã cảm thấy khó chịu vì sự trưng diện của vợ.
Từ ngày lấy Duyên, sự nghiệp của Hoàng ngày càng thăng tiến hơn, anh đã leo lên tới chức Giám đốc kinh doanh của một công ty lớn. Những buổi tiếp khách triền miên, những bữa cơm chiều cùng vợ cũng thưa dần. Hoàng bận túi bụi với công việc và anh cảm thấy không yên tâm chút nào khi mỗi ngày Duyên đều trang điểm lộng lẫy, kiêu sa trong chiếc áo dài đến trường dạy học. Thu nhập của Hoàng dư sức để có thể lo cho cuộc sống của hai người thoải mái va dư giả. Nghĩ tới cảnh đón đưa vợ của những gã si tình, Hoàng không chịu nổi, anh bắt Duyên nghỉ dạy ở nhà. Lúc đầu Duyên không đồng ý, nhưng cuối cùng cũng phải nghe lời Hoàng.
Thời gian đầu Duyên buồn bã, nhất là những đêm mòn mõi ngóng trông chồng. Nấu những món ăn mà Hoàng thích, cô chỉ mong anh về sớm và hai vợ chồng lại vui vẻ cùng ăn như ngày xưa. Có hôm chờ Hoàng tới đói lả, Duyên vẫn không ăn. Khi Hoàng về thấy Duyên nằm gục bên mâm cơm đã nguội lạnh. Hoàng thương vợ và thấy mình có lỗi, nhưng biết làm sao được đàn ông phải lấy sự nghiệp làm đầu.
Sợ vợ ở nhà buồn Hoàng sắm sủa đủ mọi thứ để Duyên giải trí. Nhưng Duyên vẫn không vui, đọc truyện hoài cũng chán, xem phim hòai cũng chán... Cuối cùng Hoàng mua computer về để vợ làm bạn. Chẳng bao lâu Duyên đã vui lên trông thấy. Cô không còn ủ rũ than buồn than chán như trước kia nữa. Hoàng có đi luôn tới sáng Duyên cũng không phàn nàn. Những hôm Hoàng về sớm, cái computer vẫn quan trọng hơn, Duyên không rời mắt khỏi màn hình và quên rằng có chồng đang ngồi bên cạnh. Hoàng lại bắt đầu ghen với cái computer và hối hận vì đã rước cái của nợ này về làm đầu độc vợ
Hoàng được cử đi công tác nước ngoài 3 tuần. Hôm tiễn chồng, Duyên vẫn vô tư như không có cuộc chia ly nào xảy ra. Hoàng chợt buồn khi thấy tình cảm của vợ ngày càng lạnh lùng. Nhưng anh không hề biết chuyện gì đã và đang xảy ra...
Duyên đã bị cuốn hút vào thế giới ảo, cô đã có những người tình trên net và đối với duyên cái thế giới ảo này còn quan trọng và thú vị hơn ngàn lần cái thế giới thực - cái gia đình chán ngắt mà cô đang có. Ở đây Duyên được nghe những lời đường mật, được tặng những bài thơ tình và cả những ca khúc như ru hồn người... tất cả đều quá du dương và lãng mạn, không khô khan và thực tế như người chồng đang chung sống với cô. Duyên đã quên rằng Duyên là gái đã có chồng. Duyên đã trao lời yêu thương với nhiều người và cũng nhận biết bao lời yêu thương của người khác.
Đối diện với cái máy vô tri vô giác nhưng lòng Duyên cảm thấy xốn xang, cảm thấy hồi hộp thổn thức khi nghe những lời nói yêu đương. Cảm thấy đê mê vì những nụ hôn trao gởi nhau... dù chỉ là ảo. Đã có những lúc nằm bên chồng nhưng đầu óc Duyên lại nghĩ tới những cái tên khác, những cái nick vừa mơ mộng, vừa lãng mạn của những người đàn ông ảo.
Để rồi chuyện gì đến sẽ phải đến. Hoàng đi công tác xa đã là một điều kiện tốt để đầu óc phiêu lưu của Duyên muốn biến cái ảo thành thực. Duyên và người tình ảo đã hẹn gặp nhau.
Họ đã gởi gắm lời yêu cho nhau khi chưa bao giờ gặp mặt và họ cũng yêu nhau ngay trong lần đầu gặp mặt, dù người đàn ông đó không như những gì mà Duyên đã hình dung. Sự cô đơn đã khiến Duyên liều lĩnh và từ ngoại tình tư tưởng nay Duyên đã bước đến ngưỡng cửa ngoại tình thực sự với người đàn ông khác.
Ở nước ngoài Hoàng không thể tập trung lo cho công việc. Đầu óc anh luôn nghĩ đến Duyên và Hoàng đã linh cảm một điều gì đó đang xảy ra, đang đe dọa hạnh phúc gia đình anh. Anh trở về sớm hơn dự định và không báo cho Duyên biết. Duyên không có nhà. Hoàng cảm thấy lo lắng thực sự, anh đốt hết điếu thuốc này sang điếu khác. Anh đi qua đi lại trong căn nhà trống trải, đã hơn 9 giờ tối, nhưng Duyên vẫn chưa về. Hoàng đứng ngoài hành lang nhìn ra đường trông ngóng bóng Duyên trở về. Hoàng xửng sốt khi thấy Duyên ngồi phía sau một người đàn ông lạ, tay ôm chặt eo anh ta có vẻ rất tình tứ. Hoàng cảm thấy tối sầm mặt mũi và không dám tin vào mắt mình nữa. Trước khi bước vào cổng Duyên còn hôn anh ta. Chân Hoàng như không còn đứng vững, anh đi vòng phòng riêng nằm.
Tiếng giày cao gót của Duyên bước nhịp nhàng lên cầu thang. Duyên vừa đi vừa hát một tình khúc nào đó. Hoàng cảm thấy tim đau nhói, anh nằm bất động mắt trừng trừng nhìn lên khoảng trống tối đen ngoài của sổ. Chiếc rèm cửa bay lất phất, nhè nhẹ theo cơn gió, Hoàng có cảm giác như Duyên của anh đã vĩnh viễn nằm ngoài vòng tay của anh, Duyên mới ngày nào còn là của anh thì này đã theo cơn gió vô tình... bay xa mất rồi.
Duyên bước vào phòng và bật đèn. Duyên giật thót mình khi thấy chồng đã bất ngờ trở về và nằm trong phòng tự bao giờ. Duyên ngập ngừng không giấu được vẻ lúng túng:
- Ủa, Anh, anh về hồi nào vậy, sao không cho em biết để đi đón ?
Hoàng im lặng không trả lời. Tiếp tục đốt một điếu thuốc khác. Đây là lần đầu tiên Hoàng đốt thuốc trong phòng ngủ. Trước khi cưới hai người đã thỏa thuận với nhau sẽ không hút thuốc trong phòng ngủ.
Duyên càng lúng túng khi thấy Hoàng im lặng không trả lời.
- Anh mệt à ? Em lấy khăn nóng lau mặt cho anh nha. Làm nước cam cho anh uống nha!
Hoàng vẫn nằm bất động, khói thuốc phả đầy phòng. Anh đưa mắt nhìn những lọn khói bay lững lờ. Nếu như trước đây Duyên đã hét toáng lên, vì anh đã hút thuốc không đúng chỗ qui định.
Duyên đã trở lại phòng, trên tay là khăn nóng và ly nước cam. Nếu không nhìn thấy những cảnh hãi hùng vừa diễn ra ngay trước cổng... Hoàng đã ôm chặt Duyên vào lòng và một trận mưa hôn sẽ diễn ra. Nhưng... hôm nay anh vẫn nằm bất động như không hề có sự hiện diện của Duyên.
Duyên cũng linh cảm hình như Hoàng đã biết tất cả. Cô ấp úng.
- Em để trên bàn cho anh nha ! em đi tắm đây.
Duyên bước ra khỏi phòng rồi, mắt Hoàng mới cay cay và những giọt lệ nóng hổi tràn ra. Anh đã mất Duyên thật rồi, mất người mà anh yêu qúy nhất trên đời.
Đêm hôm đó hai vợ chồng nằm bất động mỗi người một góc giường. Không ai nói lời nào, khoảng không gian yên lặng đến kinh khủng. Xen lẫn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường là tiếng thở dài nảo nề của Hoàng, tiếng tim đập loạn xạ của Duyên. Đã khuya lắm rồi nhưng họ vẫn không ngủ, thỉnh thoảng lại trở mình. Bỗng Hoàng ngồi dậy và bước ra hành lang. Duyên nhẹ nhàng quay người hướng ra phía cửa như sợ Hoàng biết Duyên đang theo dõi anh. Hoàng đứng trong bóng tối, điếu thuốc trên môi anh chốc chốc lại lập loè đỏ. Cứ như vậy, thời gian chậm chạp trôi qua... Duyên không thể chịu nổi sự im lặng nặng nề nhưng cô cũng không thể thú nhận mọi chuyện với anh. Duyên thiếp đi trong mệt mỏi... Khi cô thức giấc, nắng đã lên cao và Hoàng đã đi làm từ bao giờ... Duyên òa khóc...
Duyên lại online gặp người yêu trong mộng. Cô kể về việc đang diễn ra giữa cô và chồng. Cô lo lắng không biết tính sao và hỏi người yêu.
- Nếu chồng em bỏ em, anh có còn yêu em không ? Có đến với em không ? Có lấy em làm vợ không ?
Cô chờ mãi vẫn không thấy câu trả lời. Duyên lại hỏi một lần nữa. Rất lâu sau... 
- Anh vẫn yêu em, nhưng anh không thể lấy em làm vợ. 
Duyên nghe bủn rủn cả người, tay run run type chậm nhạp trên bàn phím
- Sao anh không thể lấy em ? Anh nói là yêu em lắm mà ?
- Vì anh cũng có gia đình, có vợ con.
Duyên thấy mắt như mờ đi không nhìn rõ gì nữa, những dòng chữ trên màn hình như nhảy múa, như muốn chọc tức Duyên. Duyên vội vàng type thật nhanh.
- Sao anh không nói với em là anh đã có vợ ?
- Anh không nói nhưng không có nghĩa là không có.
Duyên như muốn khụy ngã, không tin vào những gì vừa đọc nữa. Cô cảm thấy choáng váng, tim nhói đau từng cơn. Duyên lặng lẽ lần từng bước vào phòng và buông mình xuống giường. Duyên cảm thấy cổ họng đắng ngắt, cảm thấy đau nhói ở ngực. Duyên nằm bất động, đầu óc suy nghĩ miên man. Duyên đã đánh mất hạnh phúc của chính mình để chạy theo một cái bóng hư ảo không có thật và Duyên sẽ phải trả giá cho việc làm sai lầm này. Duyên nghĩ đến chồng, nhớ đến cảnh anh đứng lặng lẽ suốt đêm ngoài hành lang đốt thuốc. Duyên tự trách bản thân mình đã quá dại dột, tự trách mình đã có lỗi với chồng. Nước mắt rơi ướt cả gối, mắt Duyên mờ đi trong hàng lệ. Duyên bật dậy tìm điện thoại, Duyên quyết định gọi cho Hoàng, thú nhận tất cả và mong anh tha thứ. Nhưng... 
- Số qúy khách vừa gọi không thể liên lạc được, xin qúy khách gọi lại sau... tit... tit...
Tim Duyên lại đập thật nhanh và lo lắng:
- Anh đi đâu ? Anh có bao giờ tắt máy đâu ?
Duyên vội vàng gọi đến văn phòng làm việc của Hoàng, tiếng cô thư ký nhẹ nhàng trả lời:
- Giám đốc Hoàng hôm nay không đến công ty, Bà vui lòng liên hệ số cell phone.
Tim Duyên như muốn ngừng đập, cô thẫn thờ buông thỏng điện thoại và òa khóc
- Hoàng ơi, em mất anh thật rồi sao ?


Chuyện Thứ Hai                                                                          - Diễm Trinh

Vừa thức giấc Linh Lan mở điện thoại, cũng như mọi ngày chiếc điện thoại xinh xắn của Linh Lan lại rung lên từng hồi. Lan nhận được cùng một lúc 6 tin nhắn của Nam. Lan liếc mắt đọc từng tin một.
- "Em yêu, nhớ em quá, em đang ở đâu và làm gì vậy Lan ?"
- "Anh biết dù có gởi trăm ngàn tin nhắn như thế này thì cũng chỉ mình anh độc thoại với chính mình, anh biết Lan chỉ đọc chứ không bao giờ trả lời anh". 
- "Anh đang nhớ em và không thể nào ngủ được, đã hơn 2 giờ sáng rồi em biết không?"
- "Lan ơi, giờ này có lẽ em đã ngủ say, thiên thần của anh, cầu chúc trong giấc ngủ của em... có những giấc mơ về anh".
- "Em ơi, Anh sẽ làm tất cả để được có em, em có tin điều đó không Lan ?"
- "6 giờ sáng rồi, chắc em vẫn còn say giấc. Có một người thức trọn đêm nay để nhớ thương về em, ở nơi nào em có biết không em ? Một ngày mới tốt lành sẽ đến với em yêu !!!"
Đọc xong, Lan tắt máy bởi vì Lan sợ Nam gọi. Mỗi lần Lan mở máy điện thoại và nhận tin nhắn của Nam, thì máy điện thoại của Nam cũng rung lên và kêu tit... tit liên hồi báo những tin nhắn treo lơ lững đã có người nhận. Đó cũng là cách để Nam biết rằng Linh Lan đã mở điện thoại và Nam không bỏ lỡ cơ hội gọi tới.
Nam yêu Linh Lan bằng một tình yêu như thế đó, anh si tình như thể không ai si tình bằng anh, anh có thể thức cả một đêm để nghĩ về Lan, để nhớ Lan và gởi những lời yêu thương đến cho Lan. Mỗi lần gặp Nam, vẻ thư sinh chứa đựng một chút thật thà, nhút nhát của Nam, vẻ mặt âu sầu và đôi mắt thóang buồn của Nam làm cho Linh Lan cảm thấy chạnh lòng. Và không biết tự bao giờ Lan cũng đã cảm thấy nhớ người đàn ông đó, cảm thấy khao khát muốn gặp anh.
Biết bao người đàn ông và có lẽ tất cả mọi người đàn ông mà Linh Lan từng gặp, đứng trước cô gã nào cũng muốn xé xác Lan ra thành trăm mảnh như những con thú dữ nơi rừng hoang, tất cả đều là dục vọng, là toan tính, là tiền bạc dơ bẩn. Chỉ có Nam, anh chiêm ngưõng Lan như chiêm ngưỡng một thiên thần, anh trân trọng nâng niu Lan như thể sợ cô sẽ vỡ tan và vỡ vụn mất, như chiếc bình pha lê mỏng tanh nếu anh mạnh tay nó sẽ vỡ toang va rơi loảng choảng xuống đất. Bên cạnh Nam, Lan luôn cảm thấy cô thật yếu mềm, cảm thấy được chở che và tâm hồn sóng gió của cô cũng lặng yên như những ngày trời nắng đẹp.
Nam đến với Lan thật tình cờ. Một ngày Chủ nhật rảnh rỗi, thức giấc lúc 9 giờ sáng và ngồi bó gối chẳng biết làm gì. Lan đến một quán cafe internet và bắt đầu tìm kiếm một ai đó nói chuyện để giải sầu và Lan đã gặp Nam. Cô cảm thấy muốn khám phá chàng trai nhỏ hơn mình đến 2 tuổi. Muốn trêu chọc một chú nhóc có vẻ ngây thơ và khờ khạo. Họ nói với nhau những chuyện bâng quơ chẳng ăn nhập đến ai. Họ nói về cuộc đời, nói về cuộc sống và nhiều thứ... Nam đã kể cho Lan nghe rất nhiều về anh, về gia đình anh, ba mẹ anh, công việc làm của anh... Còn Lan, cô chẳng nói gì về mình, hay nói đúng hơn cô không thể nói gì về mình. Lan chỉ kể cho Nam nghe về vùng quê nghèo thẳng cánh cò bay. Kể cho Nam nghe tuổi thơ yên bình, những buổi đi bắt chau chấu, cào cào về cho chim ăn, những buổi đi bắt ba khía về cho má...
Và rồi họ gặp nhau, khác với những gì mà Lan đã hình dung về anh trước khi gặp. Anh có vẻ chững chạc hơn cái tuổi 24 của anh rất nhiều. Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt buồn nhìn xa xăm, vầng trán cao rất thông minh. Anh có vẻ ít nói hơn khi gặp nhau trên net, có một vẻ gì đó rất điềm tĩnh và cương nghị, già hơn cái tuổi của anh. Và đó cũng là lần đầu tiên Lan chấp nhận gọi Nam bằng Anh.
Từ khi có anh cuộc sống của Lan như có ý nghĩa hơn. Lan đã biết chăm chút cho mình hơn chứ không bất cần đời như trước nữa. Có thời gian rảnh Lan lại tranh thủ gặp anh trên net hoặc tại một quán cafe nào đó. Để đếm một ngày anh lúng túng cầm một hoa hồng run rẩy nhét vào tay Lan và nói ngắt quảng không tròn câu " Anh yêu em !" hôm đó là ngày lễ tình nhân. Lan đã khóc vì xúc động... để rồi ba chữ đó đã luôn ám ảnh cô, Ba chữ ngắn ngủi đó đã làm trái tim cô quặng thắt và cũng từ khi nghe ba chữ đó Lan đã buồn nhiều hơn, đau khổ nhiều hơn, bế tắt hơn... và cũng từ đó Lan quyết định chạy trốn Nam, hay nói đúng hơn là chạy trốn tình yêu của Nam. Để rồi một mình Lan đấu tranh với con tim mình, một mình Lan lặng lẽ rơi lệ suốt đêm thâu. Lan hiểu rằng cho đến cuối cuộc đời, đến khi xuôi tay nhắm mắt, đến khi từ giả cuộc đời nhơ nhớp này chỉ có Nam là người đàn ông duy nhất Lan có thể đặt niềm tin, có thể yêu thật lòng, có thể làm mọi điều vì anh và vì tình yêu mà anh đã dành cho Lan.
Bước vào vũ trường, thay quần áo xong Lan mở điện thoại, lại nhận được tin nhắn của anh.
- "Lan ơi, trả lời anh được không ? Chỉ một lời thôi cũng được, nói cho anh biết là em vẫn bình yên".
Lan muốn khóc, đã hơn một tuần rồi Lan không gặp anh. Lan bước vào phòng trang điểm và phá lệ nhắn cho anh.
- "Anh ơi em vẫn khoẻ Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh. Em không thể gặp anh nữa. Hãy tha lỗi cho em". 
Nhắn xong Lan lại tắt máy. Mắt Lan nhòa lệ. Thế là hết. Là kết thúc một mối tình, nhanh và trống vắng như khi nó tới. Dững dưng như những người đàn ông đến rồi đi mỗi đêm sau mỗi cuộc vui. Lặng lẽ đi qua cuộc đời không phẳng lặng như con đường chông chênh lặng lẽ nhìn những chuyến xe qua. Cuộc đời là những đêm uống say đến không còn biết đường về, là những ly bia cứ đổ tràn lênh láng không bao giờ cạn. Là những con thiêu thân lắc lư, nhún nhẩy điên cuồng theo những điệu nhạc kích động xập xình từng đêm. Là những vòng tay của những gã nhiều tiền xiết chặt và mân mê khắp thân thể... Để đêm về giữa phố khuya, bụng réo cồn cào... bước đi lạng choạng, buông mình trên chiếc giường trống trải trong căn phòng nhỏ nhưng trống vắng và rộng lớn như đang nằm giữa đất trời. Để mắt lệ nhạt nhòa và tâm hồn cô độc chẳng hiểu mình tồn tại để làm gì và tự hỏi không biết dòng xoáy cuộc đời sẽ cuốn trôi về đâu. Âm vang của những đêm say như cắn nát trái tim và máu cứ nhiễu dài từng giọt, là nỗi đau trườn trên từng phân da thịt đau nhức, bức rứt thảm khốc. Để rồi mê sảng trong giấc ngủ chẳng bình yên đầy ác mộng. Và thức dậy lúc 9 giờ sáng, để quên đi tất cả những gì đã và đang xảy ra và lại cuộn tròn vào vòng xoáy cuộc đời của một ngày mới.
Chẳng hiểu sao Nam lại có thể yêu Lan, có lẽ Nam không biết và không thể nào tưởng tượng nổi người anh yêu say mê lại là một "gái gọi" không hơn không kém. Chẳng phải Lan muốn lừa dối anh, cũng chẳng phải Lan muốn đùa giỡn hay lợi dụng anh. Nhưng ngồi bên cạnh anh Lan ước sao có thể quay trở về với những ngày hồn nhiên thời thơ ấu. Lan mơ ước rằng những tháng ngày nhơ nhớp chưa từng xảy ra, để cô có thể có anh mãi mãi trong cuộc đời. Đã bao lần Lan muốn nói cho Nam biết, nhưng... trước một tấm chân chình, trước một tình yêu không tỳ vết, Lan không muốn làm tổn thương trái tim yêu của Nam, không muốn tình yêu trong anh bỗng chốc vỡ vụn và tan biến.
Lan muốn kể cho Nam nghe tất cả về cuộc đời của mình. Về cuộc sống tha phương. Về cái ngày hãi hùng nhất trong cuộc đời và cũng là nguyên nhân đẩy cuộc đời trong trắng của cô vào vũng bùn đen không lối thoát. Vùng quê Lan nghèo khổ nhưng cả tuổi thơ của Lan trôi qua thật bình yên. Gia đình cô lại nghèo khổ nhất trong cái xóm nghèo đó. 5 anh chị em, cha mất sớm, mẹ Lan phải tần tảo ngược xuôi cả đêm lẫn ngày để cả nhà khỏi chết đói. Mẹ đã gởi Lan lên Sài Gòn giúp việc cho một người bạn cũ và học maỵ Mọi chuyện tưởng chừng như êm đẹp khi tháng đầu tiên Lan vui mừng ra bưu điện gởi tiền về cho mẹ và các em. Để rồi đến một ngày dì Chi bạn mẹ về quê ngoại, một ngày mà Lan hiểu rằng cuộc đời không chỉ có nụ cười mà có cả nước mắt, hiểu rằng không chỉ có ban ngày mà có cả ban đêm. Đêm đó, người đàn ông đốn mạt chồng dì Chi đã mò vào phòng Lan, cướp đi đời con gái của Lan. Lan đã chống cự yếu ớt trước lời đe dọa của Hắn. Lan đã lo sợ như không có nỗi sợ nào có thể hơn như thế. Hắn như một con thú hoang dã đói lâu ngày, hắn vờn vồi cho đến chết và nuốt chửng con mồi. Và chính hắn đã cướp mất con đường vào đời của Lan, đã đẩy Lan vào vũng bùn dơ bẩn dưới đáy xã hội.
Lan không thể chịu đựng được và cô cũng không có con đường quay trở về quê... không hiểu sao bước chân cô lại đến được nơi này, một đặc khu, một thành phố biển, một nơi khét tiếng ăn chơi không thua gì đất Sài Gòn - Vũng Tàu. Nhà cửa cũng san sát nhưng không ai cho Lan tá túc. Người rất đông, nhưng chẳng ai rộng mở tấm lòng với một con người. Lan không thể sống mà không có miếng ăn, Lan cũng không thể đi lang thang mãi hết nơi này đến nơi khác. Lan cũng không thể ngửa tay xin những đồng tiền lẻ của những người hảo tâm. Lan không thể ngủ ở vỉ hè... Để rồi cuối cùng Lan đã gặp Thục Cầm và rồi cuộc đời của cô cứ mãi trải dài và lún sâu vào vũng bùn đến khi Lan yêu Nam.
Lan đã gặp Nam khi mà cuộc đời của cô vẫn đêm ngày trôi theo dòng sông... trôi vô định, vô phương, vô hướng như những cánh lục bình. Cứ thế dòng sông cuốn trôi, trôi mãi mà chẳng biết sẽ đi đâu, về đâu. Để rồi Nam là một hòn đảo nhỏ, để cánh lục mình tắp vào bờ... để rồi vì cũng cần anh, vì cũng yêu anh nên Lan bắt đầu biết nói dối. Nói dối vì Lan sợ mất Nam... Nhưng Lan đã mãi mãi không thể nào cưỡng lại dòng nước xoáy vẫn mãi kéo Lan trôi dạt đi. Lan không thể nào rửa sạch những vết nhơ đã trở thành đặt quánh trong cơ thể, trong đầu óc và cả tâm hồn Lan. Mỗi lần gặp anh và chia tay Lan lại đau khổ, lại dằn vặt, lại tự trách mình.
Đã biết bao đêm Lan mơ về một mái nhà tranh hai qủa tim vàng. Mơ cô sẽ là một cô thợ may, còn Nam vẫn tiếp tục theo đuổi cái nghề mà anh yêu thích. Giấc mơ ấy luôn hiện rất rõ trong đầu Lan, giấc mơ ngôi nhà rực rỡ ánh đèn, tràn ngập tiếng cười trẻ thơ. Mơ sẽ sinh cho anh hai đứa con một trai một gái, con trai sẽ giống anh như đúc và con gái sẽ đẹp giống Lan. Giấc mơ của cô mãi mãi vẫn chỉ là một giấc mơ, vì những giấc mơ thì chẳng bao giờ biến thành sự thực cả.
Lan ngồi trên một chuyến xe tốc hành lên Đà Lạt. Không hiểu sao Lan lại chọn thành phố sương mù, lạnh giá và buồn hiu hắt này. Những con đường đèo dốc quanh co, những dãy núi cao chót vót, những vựt thẳm sâu hun hút và những tán lá xanh ngát khuất sau màn sương. Chiếc xe lao vun vút bỏ lại phía sau cả cuộc đời, cả quá khứ, cả tình yêu duy nhất của Lan. Đến Đà Lạt Lan mở máy và:
- "Lan ơi, đừng bỏ anh, Anh không thể sống thiếu em, anh không thể mất em đâu Lan ơi!"
Những lời này như dày xéo và xé nát trái tim cô, trái tim Lan như vụn vỡ ra từng mảnh nhỏ và rơi vãi xuống vực thẳm đầy sương mù. Lan quyết định nói một lời cuối với Nam
- "Nam ơi, hãy tha thứ cho em. Anh hãy tin rằng trên đời này có một người luôn dõi theo từng bước đi của anh và cầu mong anh được hạnh phúc. Hãy quên em đi và chỉ giữ lại một tình yêu thiên thần của anh. Vĩnh biệt". 
Tin nhắn gởi đi rồi Lan mới giật mình nhận ra những lời của Lan thật mâu thuẩn như chính những mâu thuẩn trong tâm trạng của Lan lúc này vậy. Quên đi... rồi lại giữ lại. Đi, ở... Yêu, không yêu... nhớ, quên. Lan bước đi thẩn thờ vô định. Cô cũng không biết đi đâu, về đâu như những ngày lạc lõng ở Vũng Tàu... Nhưng chắc chắn một điều là Lan sẽ không bao giờ quay trở về con đường cũ, nơi mà cô đã nhấc chân và chạy khỏi vũng bùn nhơ nhớp.
Tin nhắn của Lan làm Nam đau lòng và anh đã cố gắng liên lạc với Lan bằng mọi cách. Nam đã linh cảm được rằng anh sẽ mất Lan mãi mãi. Lan cũng rất đau đớn vì phải mất Nam, nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn vì trong Nam, Lan mãi mãi là một thiên thần.


Chuyện Thứ Ba                                                                             
 - Mỹ Dung

Quỳnh và Tâm lấy nhau đã 6 năm, hai người vẫn chưa có con. Cuộc sống vật chất khá đầy đủ, nhưng tình cảm và tâm hồn thì ngày càng trở nên nghèo nàn. Ngày nào cũng vậy, họ chia tay nhau đi làm vào mỗi buổi sáng và lại gặp nhau khi tan sở vào mỗi buổi chiều. Họ sống lặng lẽ như hai cái bóng, mỗi người làm công việc của mình, mang tiền về để ở một chỗ cố định trong két sắt, cạnh tủ quần áo đặt trong phòng ngủ. Lúc đầu họ còn nấu cơm chiều và ăn chung với nhau. Lâu dần không ai có đủ thời gian đi chợ, nấu ăn, rồi lại rửa dọn chén bát, bếp núc. Và cuối cùng đã hơn một năm nay bữa chiều họ cũng tự lo. Hôm nào cuối tuần vui vẻ và Tâm rảnh rỗi thì cùng nhau ra tiệm ăn. Cuộc sống cứ thế trôi qua tẻ nhạt ngày này qua tháng nọ.
Khi mới cưới nhau, họ cũng từng có những tháng ngày hạnh phúc. Chỉ khi Tâm biết được anh không có khả năng có con và đề nghị ly hôn, cuộc sống giữa hai vợ chồng bắt đầu lạnh nhạt từ đó.
Tâm là một chuyên gia phần mềm có tiếng, anh đã làm việc miệt mài và tạo dựng được nhiều thành công trong sự nghiệp. Có lần khi vui vẻ uống rượu với bạn bè Tâm đã phát biểu "không có vợ, không sao cả, nhưng không có máy vi tính thì chắc tao chết quá"... Đúng vậy, cả ngày ở văn phòng anh không rời computer, nhưng khi về nhà cũng vậy, nói chuyện qua quýt với Quỳnh vài câu, Tâm lại rút vào phòng làm việc và ôm computer, có khi tới sáng Quỳnh thức dậy chuẩn bị đi làm, Tâm vẫn còn ngồi ôm chiếc máy vi tính.
Quỳnh là một cô gái rất lãng mạn, ngay từ khi còn học trung học đã yêu thơ văn và tập tành làm thơ. Quỳnh thi vào trường Tổng hợp và học khoa báo chí. Cô là một phóng viên trẻ, nhiệt tình, năng nổ và có những bài phóng sự gây được tiếng vang và làm xôn xao dư luận. Khác Tâm, thế giới của Quỳnh là thế giới giao thiệp rộng rãi bên ngoài. Cô không thể sống khép mình trong bốn bức tường và suốt ngày ngồi ôm cái máy vô tri vô giác đến quên ăn, quên ngủ được. Lúc đầu Quỳnh rất khó chịu và thường cằn nhằn Tâm mỗi khi anh quá lơ là và coi như Quỳnh chưa bao giờ xuất hiện và tồn tại trong cuộc đời anh. Nhưng lâu dần Quỳnh cũng quen.
Quỳnh cũng thường làm việc với computer. Những bài viết của cô đều được soạn thảo từ computer trước khi gởi cho ban biên tập. Cô cũng thường xuyên tra cứu tài liệu hoặc nắm bắt thông tin từ những trang web trên mạng internet. Nhưng tất cả chỉ với mục đích phục vụ công việc. Cho đến một hôm cuối tuần rảnh rỗi. Quỳnh đã mấy lần vào phòng làm việc của Tâm nhưng anh hình như không nhúc nhích, hình như anh cũng không hề biết có Quỳnh bước vào phòng. Quỳnh buồn bã và lại lặng lẽ bước ra phòng khách, xem T.V hết kênh này lại kênh khác cũng vẫn buồn chán. Quỳnh cảm thấy đơn độc trong chính căn nhà của mình. Cảm thấy thiếu thốn tình cảm khi mà cô đang sống cùng chồng dưới một mái nhà. Quỳnh ngồi vào ghế trước computer, cô vào một room ở yahoo messenger. Và từ hôm đó cuộc sống và cả tâm hồn của Quỳnh bắt đầu có sự thay đổi.
Nếu trước đây Quỳnh luôn lên án Tâm suốt ngày ngồi ôm cái máy vô tri vô giác như một thằng điên, chẳng thèm đoái hoài tới ai. Thì nay, Quỳnh cũng vậy. Cô cùng bị ma lực của chiếc máy vô tri đó hốt hồn và bắt đầu lạc vào chốn thần tiên hư ảo đó. Quỳnh đã gặp được người trong mộng, người biết yêu văn thơ và biêt lắng nghe, biết ve vuốt tâm hồn trống trải đơn độc của cô. Người mà Quỳnh chưa bao giờ biết mặt, chỉ cần những lời lẽ như có cánh, như mật ngọt đã đủ là ma lực ru ngủ trái tim thiếu thốn tình cảm của cô. Và chẳng ai ngờ, chính Quỳnh cũng không ngờ cô rơi vào cái thế giới huyền hoặc đó như bị bỏ mùa mê. Quỳnh đã quên mất mình là ai, đang làm gì và sống ở đâu. Quỳnh cũng đã quên cả việc cô đã có chồng và đang sống cùng chồng dưới một mái nhà. Quỳnh đã yêu anh chàng vô hình có cái nick rất lãng mạn "Tuyết lạnh mùa đông" hay yêu những lời nói vuốt ve mơn trớn trái tim sắp chết khô vì thiếu tình yêu của Quỳnh.
Và cả anh ta cũng vậy, cũng say mê đắm đuối cô nàng có cái nick "Không có mùa đông". Từ hai chữ "Mùa đông" này mà họ ngẫu nhiên hay tất nhiên phải gặp nhau trên trăm ngàn nickname khác. Đúng vậy hai tâm hồn băng giá đã gặp nhau và họ cần nhau để cùng sưởi ấm trái tim nhau. Một người lạnh lẽo ở cái xứ sở có mùa đông, dù không có tuyết nhưng tim đã đóng băng thành tuyết. Và một người ở cái xứ sở chẳng bao giờ có mùa đông nhưng vẫn lạnh lẽo hơn cả những nơi có mùa đông. Tưởng chừng như quá khó hiểu đến vớ vẫn về cái nickname và cách giải thích về nickname cuả họ. Nhưng sẽ không là gì cả và không có ý nghĩa gì cả, vì điều đáng nói là họ đã gặp nhau và có một sức hút lãnh liệt như hai cực của nam châm và họ đã nói với nhau những điều hơn cả tình yêu.
Họ đều đã có gia đình, đều là những người thành đạt và am hiểu về cuộc sống. Nhưng ở cái thế giới ảo, nơi mà chỉ đối diện với những dòng chữ, nơi mà tất cả chỉ là tưởng tượng đó. Họ trở thành những kẻ ngu muội đáng buồn cười, thậm chí có thể nói rằng có những ý nghĩ rất điên khùng. Đã có lúc họ mơ mộng viễn vông xa. Đã có lúc họ bàn nhau bỏ vợ, bỏ chồng để đến với nhau. Và hằng đêm họ vẫn ve vuốt trái tim nhau bằng những lời yêu thương vô bờ bến. Ru ngủ nhau bằng những lời trần tục nhất để có thể thỏa mãn đến tận cùng của cảm giác... dùng mọi ngôn từđể có thể tượng tượng không phải là ảo mà thực sự họ đang ở bên nhau, đang nằm cạnh nhau.
Mỗi đêm, họ trò chuyện với nhau suốt nhiều giờ đồng hồ, và càng về khuya, trời càng lạnh... họ càng cần nhau hơn và lời lẽ của họ cũng ấm nồng hơn
- Tuyetlanhmuadong: Em yêu thương, anh nhớ em kinh khủng và muốn có em bên anh ngay lúc này.
- Khongcomuadong: Em cũng vậy, nhớ anh đến nao lòng và muốn khóc khi nghe những lời "ước gì anh ở đây giờ này, ước gì anh cùng em chuyện trò ..."
- Tuyetlanhmuadong: Anh muốn hôn lên mắt em, lên trán em, lên tóc em, hôn lên đôi môi mềm của em nụ hôn nồng nàn và ngọt ngào nhất trên đời...
- Khongcomuadong: Em đang nhắm mắt lại đây, đang chờ đón nụ hôn của anh đây
- Tuyetlanhmuadong: anh đang hôn em đây, em ơi, có cảm nhận được không em yêu ?
- Khongcomuadong: được chứ, cảm nhận rất rõ ràng và tim em đang đập rất nhanh.
- .....
- .....
Cứ như thế họ đã gắn liền và dính chặt vào nhau, tình yêu của họ được nối kết với nhau qua cái máy mà trước đây không ít lần cả hai đều cho là vô tri, vô giác. Họ đã quên cả thời gian, quên ăn, quên ngủ. Họ đã như những người mất hồn lúc nào cũng mơ mơ, ảo ảo, nửa thực nửa mê. Công việc của họ cũng kém hiệu qủa hơn, tính năng động và nhiệt tình của họ cũng giảm. Họ nghĩ tới nhau mọi lúc, mọi nơi và chỉ mong sao sớm hết giờ làm việc để chạy vụt về nhà, hồi hộp mở computer, online và tìm gặp người tình trong mộng.
- Tuyetlanhmuadong: Em yêu ơi, mình gặp nhau nhé em, chúng mình sẽ làm mọi cách để được có nhau.
- Khongcomuadong: Vâng, sao cũng được, miễn là em được có anh. 
- Tuyetlanhmuadong: Vậy bao giờ mình gặp nhau hả em ? Anh không thể chờ thêm một ngày nào nữa, anh không chịu nổi nỗi nhớ nhung dày vò.
- Khongcomuadong: em muốn ngay bây giờ và ngay lúc này, muốn em trọn vẹn là của anh, mãi mãi là của anh. 
- Tuyetlanhmuadong: Nhưng ngay bây giờ là nửa đêm, muốn vào với em anh phải sắp xếp công việc, phải xin nghỉ phép, phải bàn giao và chuẩn bị mọi thứ. Ít nhất cũng phải một tuần hoặc 10 ngày anh mới sắp xếp xong.
- Khongcomuadong: Lâu vậy anh ? không có cánh nào nhanh hơn được sao ?
- Tuyetlanhmuadong: Anh sẽ cố gắng trong thời gian nhanh nhất được không em yêu. 
- Tuyetlanhmuadong: Em giận anh à ? Sao không nói gì với anh vậy em ? Em có biết rằng anh muốn có em ngay, muốn nuốt chửng em và muốn hôn khắp thân thể em ngàn vạn nụ hôn không ?
- Khongcomuadong: đừng nói nữa anh yêu, em đang muốn tan ra thành bọt biển...
- .....
- .....
Một tuần sau, họ gặp nhau tại một quán cafe thơ mộng. Anh già hơn chị tưởng, anh cũng có vẻ khô cằn chứ không lãng mạn như trí tưởng tượng của chị. Đầu tóc anh rối bù và muối nhiều hơn tiêu, mái tóc của anh không phiêu bồng khẽ bay trong gió như những giấc mơ chị từng tưởng tượng. Trông anh có vẻ đem đủi, quê mùa chân chất như một người nông dân suốt ngày với công việc đồng án ngoài nắng gió. Dáng đi của anh đổ về phía trước, trông có vẻ vội vàng khắc khổ. Tay anh luôn cầm điếu thuốc và từ cái miệng anh, luôn tỏa ra những làn khói trắng bay mịt mù khiến chị khó chịu ho sặc sụa.
Chị nhìn anh với vẻ lạnh nhạt như với một người xa lạ. Anh cũng nhìn chị một cách khó hiểu. Không phải là một cô gái nhu mì uyển chuyển trong tà áo dài thướt tha. Cũng không phải một mái tóc dài đen huyền óng ả xõa trên bờ vai gầy mềm mại. Bộ đồ jean và đáng vẻ mạnh mẽ, năng động, mái tóc tém ngắn hơn cả tóc anh... những điều này chưa bao giờ xuất hiện trong trí tưởng tượng của anh.
Họ cùng ngồi bên nhau, cùng uống cafe, rồi lại uống trà, nghe nhạc... Mỗi người hướng suy nghĩ của mình về một nơi khác, một khía cạnh khác. Không gian như lắng đọng và buồn tẻ trôi qua thật chậm chạp. Anh cắt bầu không khí im lặng. 
- Trong này nắng nóng quá em nhỉ?
- Đúng vậy ngày nào cũng nóng như lửa đốt. Ngoài đó thế nào ?
- Ngoài đó đã bắt đầu se lạnh. Nghe nói trong này đang mùa mưa, nhưng sao lại nắng nóng thế này ?
- Thường chiều mới mưa. Mưa đến bất ngờ và tạnh cũng bất ngờ.
Câu chuyện về thời tiết chấm dứt. Khoảng không yên lặng lại bao trùm. Họ đang thả hồn theo tiếng nhạc không lời du dương trong quán. Buổi trưa quán vắng khách... như chỉ có hai người và như quán chỉ bán riêng cho hai người.
- Cà phê ngon quá !
- Ừ, cafe Trung Nguyên nổi tiếng đó.
- Nhưng trong này trà có vẻ không ngon, không có mùi vị và độ đậm đặc như ngoài đó
- Có lẻ vậy, trong này ít ai thích uống trà.
- ....
- ....
- Tối nay anh ở đâu?
- Anh ở một khách sạn nhỏ gần đây. 
- Vậy à ? vậy cũng tiện. 
.....
- Khi nào anh về?
- Có lẽ trưa mai anh về, công việc bề bộn quá.
- Em cũng vậy, bận quá.
- Nếu em bận thì mai không cần phải đưa anh. Anh tự đón taxi ra phi trường được rồi
Họ chia tay nhau, Quỳnh trở về nhà mình. Cô chạy vụt vào phòng tắm. Tâm vẫn chưa về. Cảm thấy lòng nặng trĩu và buồn mang mác... chẳng hiểu buồn gì và tiếc nuối điều gì. Tắm xong, Quỳnh trang điểm và tìm một chiếc đầm thật đẹp. Quỳnh bấm máy gọi cho Tâm.
- Anh ơi, anh xong việc chưa ? Hôm nay hai vợ chồng mình đi ăn trên tầu dạo quanh sông Sài Gòn nha anh.
- Anh sắp xong rồi. Ồ, ý tưởng hay lắm. Chờ anh chừng 1 tiếng nữa được không em.
Hôm đó, lần đầu tiên kể từ ngày hai vợ chồng sống chung Quỳnh cảm thấy sung sướng và hạnh phúc nhất, có cảm giác như ngày xưa khi họ yêu nhau. Quỳnh nép sát vào Tâm, dựa vào vai anh. Tâm vòng tay ôm eo vợ.
Mấy hôm sau Quỳnh lại online, Quỳnh nghĩ nên nói một điều gì đó với người tình trong mộng của cô.
- Anh hả ? Anh khỏe không ? Chuyến bay tốt lành chứ ?
- Cám ơn em ! Anh khoẻ Công việc bận bịu suốt ngày hôm nay.
- Vây à, mấy ngày nay em cũng bận quá. Em định làm xong mọi việc để sắp xếp đi du lich với chồng.
- Vậy à ? Anh cũng đang định dắt bà xã và mấy đứa con đi chơi một chuyến.
- Em đang viết một bài phóng sự, gặp anh sau nhé.
- Anh cũng đang bận hoàn tất một dự án. Gặp em sau.
- Bye anh !
- Bye em !
Quỳnh offline, cô vào phòng làm việc và ôm cổ Tâm từ phía sau.
- Anh sắp xong chưa ? Em chờ anh nha.
- OK ! Xong rồi em à.
Và họ ôm hôn nhau thật nồng nàn. Tâm dìu Quỳnh vào phòng ngủ. Quỳnh lại huyên thuyên kể cho Tâm nghe đủ mọi chuyện. Quỳnh cảm thấy yêu Tâm như chưa bao giờ được yêu và cảm thấy cần Tâm hơn bất cứ ai, hơn bất cứ điều gì. Trong bóng tối, Quỳnh chợt mỉm cười nhưng mắt lại long lanh ướt lệ. Quỳnh cười vì cô đã có lúc hảo huyền định thả mồi bắt bóng. Và Quỳnh khóc vì cảm thấy cô là người phụ nữ rất hạnh phúc vì có người chồng như Tâm. Màn đêm phủ xuống, đường phố lặng im chìm vào giấc ngủ. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vàng dịu hắt vào phòng, đủ để Quỳnh nhìn rõ Tâm đang bình yên trong giấc ngủ Anh có biết đâu chỉ mấy chục tiếng đồng hồ trước đây Quỳnh đã ngồi với một người đàn ông xa lạ khác ở quán cafe, nói vẫn vơ về những điều vô nghĩa. Anh có biết đâu cũng giờ này cách đây vài ngày Quỳnh đã ao ước lạc vào vòng tay đê mê của một người đàn ông khác. Quỳnh cúi xuống hôn nhẹ lên môi chồng. Đêm hôm ấy giấc ngủ đến với Quỳnh thật nhẹ nhàng, bình yên và không mộng mị...


Chuyện Thứ Tư                                                                              - Mỹ Dung

Gia đình Hà có ba chị em gái: Thúy Vi, Thúy Hà và Thúy Ngân. Nhà Hà là một tiệm vàng lớn và rất nổi tiếng ở Đà Nẵng. Có thể nói ở cái thành phố biển này không ai lại không biết tiệm vàng Đại Thượng. Không phải vì tiệm vàng lớn và có nhiều loại nữ trang mẫu mã đẹp, mà còn vì tiệm vàng Đại Thượng có ba cô công chúa vừa đẹp vừa kiêu kỳ. Ba mẹ Hà rất hãnh diện vì điều đó, nên cũng rất kén trong việc tuyển chọn "phò mã".
Đẹp gáị con nhà giàu nhưng Hà học không đến nỗi tồi. Tốt nghiệp phổ thông trung học, dù ba mẹ không bắt Hà phải học đại học, nhưng Hà vẫn ghi danh vào một trường đại học dân lập vì muốn không thua bạn thua bè. Và cũng từ đây Hà đã làm quen với máy vi tính. Trong một lần học thêm vi tính ở các trung tâm Hà đã được bạn bè trong lớp truyền cho "bí quyết" lên mạng, làm quen, kết bạn, chat, email,...
Hà đã xin tiền mẹ để sắm ngay một dàn máy và đăng ký kết nối internet. Lúc đầu Hà cũng không ngờ rằng, chính chiếc máy lại là cầu nối và là phương tiện để Hà tìm người trong mộng, chính chiếc máy đã là nguyên nhân dẫn đến việc Hà "sớm theo chồng bỏ cuộc chơi", chính chiếc máy đã làm cho con đường học hành của Hà phải dở dang.
Ngay lần đầu tiên tiếp cận với thế giới ảo Hà đã bị "thôi miên" như Hà sinh ra đã thuộc về thế giới này vậy. Chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, Hà chọn ngay cái nickname Thúy Kiều, bởi vì ở xóm và cả ở trường người ta thường gọi Hà như vậy. Không phải vì Hà trông giống Thúy Kiều như nhân vật của đại thi hào nổi tiếng Nguyễn Du, mà do Hà họ Vương và ba mẹ không biết vô tình hay cố ý lại chọn tên lót của cả ba chị em là Thúy. Thúy Kiều vừa vào một room thì đã có Kim Trọng tìm, và như là duyên trời định, Hà gạt tất cả những cái nick khác để chỉ chat với Kim Trọng.
Kim Trọng giới thiệu rằng anh sống ở Mỹ, nơi mà từ lâu lắm rồi cả Hà và ba mẹ luôn thèm muốn đặt chân tới, dù ở Việt Nam gia đình Hà sống rất vương giả, không thiếu thốn thứ gì. Chỉ cần bao nhiêu đó thôi đã khiến Hà "mê" Kim Trọng và trong đầu đã tính toán ngay con đường nhanh nhất đến miền đất hứa.
Hà nói, Hà mới làm quen với computer chưa lâu, và với thế giới net thì càng mới mẻ. Không bỏ lỡ cơ hội Kim Trọng giới thiệu ngay rằng anh ta là một kỹ sư vi tính, với thu nhập rất cao và ổn định. Hà cảm thấy thật may mắn vì ngay ngày đầu đã quen biết được một người như Kim Trọng. Ngay hôm sau, Hà khoe với mẹ, mẹ rất vui và bảo Hà phải làm thế nào để "câu" được "con mồi" càng nhanh càng tốt.
Quen biết nhau khoảng 2 tháng thì Kim Trọng về nước. Đó là một người đàn ông lớn hơn Hà 15 tuổi, bề ngoài không có gì đáng chú ý nếu không nói là được liệt kê vào hàng nhì và tam trong câu danh ngôn truyền miệng từ đời xưa "nhất lé, nhì lùn, tam hô, tứ xún". Hai người không cần hẹn hò đâu xa, mẹ Hà đã bàn với Hà rằng mời ngay Kim Trọng tới nhà và anh cũng đồng ý. Một bữa tiệc chiêu đãi khá thịnh soạn diễn ra ngay lần gặp gỡ đầu tiên tại nhà Hà, và đôi bạn đã chính thức được sự chấp nhận của nhà gái.
Kim Trọng ở lại Đà Nẵng 5 ngày, ngày nào Hà cũng dắt anh đi chơi những nơi nổi tiếng: Núi Non Nước, Bà Nà, Tháp Mỹ Sơn,... sau đó Kim Trọng cáo từ vì còn phải đi thăm bà con và bạn bè. Hai tuần sau anh trở về Mỹ và họ lại tiếp tục liên lạc với nhau.
Nếu như Hà thất vọng vì Kim Trọng hơi già, hơi lùn và hơi hô, thì bù lại tài năng và sự nghiệp thành công của anh, thu nhập cao và ổn định có thể đảm bảo cuộc sống đầy đủ... đã là những ưu điểm nổi trội có thể bù đắp và lấn cả các khuyết điểm về tuổi tác và diện mạo bên ngoài của Kim Trọng. Vì vậy cả ba mẹ, cả Hà và tất cả mọi người trong gia đình đều giơ cao hai tay đồng ý.
Về phía Kim Trọng gặp Hà như bắt được vàng, vì Hà quá trẻ trung và xinh xắn lại rất biết nhõng nhẽo, lúc nào cũng như một con mèo con. Sau Khi trở về Mỹ, Kim Trọng không cần phải đắn đo suy nghĩ mà quyết định ngỏ lời cầu hôn ngay. Anh gởi về cho Hà một bó hoa hồng thật đẹp đó là lời cầu hôn của anh. Hà đã nhẩy lên mừng rỡ khi nhận được món qùa bất ngờ này, và không chỉ Hà, cả ba mẹ và mọi người có mặt đều vui như đêm 30 Tết.
Hà viết thư ngay cho Kim Trọng và thúc hối anh việc làm giấy tờ thủ tục, định ngày hỏi cưới, còn Hà thì đi học tiếng Anh cấp tốc. Cuối cùng thì ngày Vu quy cũng đến. Gia đình Hà đã tổ chức lễ cưới thật linh đình. Ba mẹ Hà rất hãnh diện với mọi người vì đã kén được chàng "phò mã" Việt Kiều vừa môn đăng hộ đối, vừa xứng đôi vừa lứa. Hà cũng rất hạnh phúc, Hà cười không ngớt trước những lời chúc tụng của mọi người và nép sát vào Kim Trọng như nép vào một tán cây đại thụ có thể tỏa bóng râm che mát cả cuộc đời cô.
Thủ tục giấy tờ vẫn chưa xong nên sau tuần trăng mật Kim Trọng lại phải trở về Mỹ. Ba Mẹ và cả Hà đều không phàn nàn gì việc ấy. Ba bảo rằng "đàn ông phải lấy sự nghiệp làm đầu ". Và việc Kim Trọng phải vội vã về nước càng chứng tỏ rằng anh là một người có nghề nghiệp ổn định.
Giấy tờ cuối cùng cũng xong, Hà thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường. Đưa tiễn Hà, vừa gia đình, bà con dòng họ, bạn bè cả thảy gần 30 người. Không như các cuộc chia ly khác, trên đường đến phi trường dù nửa đêm nhưng tất cả mọi người đều vui vẻ, tỉnh táo và cười nói rôm rả. Bởi vì ai cũng nghĩ rằng, họ đang đưa con cháu họ đến ngưỡng cửa thiên đàng. Vui nhất có lẽ là mẹ Hà, sau nữa tới Hà, mấy đêm liền trước ngày lên máy bay Hà không thể ngủ được, cứ nằm xuống là thấy con đường trải đầy hoa dẫn Hà tới một ngôi biệt thự sang trọng... như một lâu đài trong các câu chuyện cổ tích
Vậy mà khi tới phi trường, khi mọi người nắm chặt tay và ôm hôn Hà, tự nhiên nước mắt Hà lại chảy vòng quanh. Hà cảm thấy rất rõ sự chia ly và nghĩ biết đến bao giờ mới từ "thên đàng" trở lại nơi này, biết đến bao giờ mới được gặp ba mẹ. Hà thấy mẹ cũng nghẹn ngào khóc, nhưng miệng vẫn cố cười và an ủi Hà.
Chiếc máy bay rẽ mây bay vút vào khoảng không như một con chim khổng lồ. Hà nhìn ra bên ngoài, thành phố Sài Gòn với những căn nhà cao tầng bỗng biến thành nhỏ xíu bên ngoài khung của sổ. Tâm hồn Hà lâng lâng, nửa buồn, nửa vui: buồn vì phải xa ba mẹ, xa gia đình, quê hương ; vui vì ước mơ của cô đã sắp thành hiện thực - con đường trải đầy hoa đến thiên đàng nơi có một lâu đài hạnh phúc đang chờ Hà.
Bước theo dòng người ra khỏi sân bay, Hà đưa mắt tìm kiếm Kim Trọng, kia rồi anh đã đứng đợi từ bao giờ, anh nở nụ cười thật hạnh phúc, một tay anh vẫy vẫy, tay còn lại ôm một bó hoa. Hà cũng vừa kịp nhìn thấy anh và bước nhanh hơn, dù phải đẩy xe hành lý khá nặng. Vừa trao bó hoa, Kim Trọng đã ôm chặt lấy Hà và hôm như mưa lên mắt, lên trán, lên tóc, lên môi Hà. Hà cảm thấy e thẹn vì cô vừa bước ra từ một đất nước ít nhiều còn mang nặng lề thói phong kiến. Nhưng rất nhanh sau đó, Hà đã bắp kịp nhịp, đã hòa hợp và hửng ứng những cơn mưa hôn giữa chốn đông người qua lại của chồng.
Hà theo chồng bước lên xe. Kim Trọng vừa lái xe vừa nói chuyện với Hà. Chiếc xe lao vun vút trên con đường thẳng tắp. Tiếng nhạc êm đềm hòa lẫn với tiếng thì thầm ấm áp của chồng... hơn nữa vừa trải qua một chuyến bay dài Hà thiếp đi lúc nào không biết. Trong giấc mơ Hà đang cùng Kim Trọng nhẹ bước trên con đường trải đầy hoa, con đường dẫn hai người đến chốn thiên đàng, nơi có một lâu đài cổ tích... Hà khẽ mỉm cười trong mơ... Hà giật mình tỉnh giấc, Hà nghe xa xa như từ chốn hư vô vọng về tiếng chồng.
- Em ơi, thức dậy đi em, tới nhà rồi !
Hà bừng tỉnh, tay dụi mắt. Trời đã tối từ bao giờ, Hà nhìn xung quanh, thấp thoáng những tàn cây. Tự nhiên Hà tưởng tượng đang lạc vào một khu rừng hoang vắng. Hà cố trấn tỉnh cho tỉnh ngủ, thẩn thờ bước ra khỏi xe. Trong lúc chờ chồng lấy hành lý, Hà lại dụi dụi mắt một lần nữa và nhìn bao quát xung quanh, đúng là một khu hoang vắng không một ngôi nhà, tất cả chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng lại nghe tiếng gió vi vu, tiếng xào xạc của những cành cây va đập vào nhau. hà chợt rùng mình vì cơn gió lạnh, vì cảm thấy quá trống vắng và còn vì sợ. Hà đảo mắt tìm kiếm, kia rồi, một ngôi nhà hiện ra trước mắt Hà. Một căn nhà nhỏ, cũ kỹ, mái dốc, trên cao là ống khói đen .. tựa như những căn nhà của các mụ phù thủy ẩn dật trong những tán cây ở những khu rừng hoang. Hà run rẩy, mắt nhìn dáo dác và bước như chạy theo sát sau lưng chồng. Chưa kịp trấn tỉnh, nước mắt Hà chảy giàn giụa vô thức ướt hai má. Lâu đài cổ tích là như thế này đây ư ? Con đường trải đầy hoa là như vậy sao ? Chốn "thiên đàng" sao mà quá hiu hắt vắng vẻ... và tiếng gió gào thét như "đồi gió hú"... Hà vội gạt nước mắt, tim đập thật nhanh, thở hổn hển, mồ hôi lạnh tóat ra và Hà rùng mình nổi da gà. Hà nép sát, chờ Kim Trọng mở cửa. Cánh cửa gỗ cũ kỹ, căn nhà tối đen như mực, Kim Trọng bước vào nhà Hà có cảm giác sắp chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng, một bóng đen chạy vụt ra từ ngôi nhà hoang vắng. Ánh đèn bừng sáng, Hà giật mình khi nghe tiếng chồng gọi.
- Em đâu rồi ? Vô nhà đi em kẻo lạnh.
Hà cảm thấy yên tâm hơn khi căn nhà đã được thắp sáng. Bên trong ngôi nhà cũng có vẻ ấm cúng và đầy đủ tiện nghi hơn, dù rằng thua xa phòng ngủ đầy đủ tiện nghi và trang hoàng lộng lẫy của Hà. Nhưng Hà cảm thấy ấm lòng hơn bởi nó khá hơn sự tưởng tượng của cô. Bởi bên trong nó không giống ngôi nhà ẩm thấp đầy ám khí của những mụ phù thủy gian ác. Hà thẩn thờ ngồi xuống ghế, mắt vẫn nhìn dáo dác hết chỗ này đến chỗ nọ. Kim Trọng mở T.V. và hướng sự chú ý của Hà vào màn ảnh.
Đêm đó bên chồng nơi miền đất hứa - nơi mà Hà đếm từng ngày từng đêm mà mong sao mau đến ngày đặt chân đến. Hà cảm thấy không vui, cảm thấy hụt hẫng như rớt từ một đỉnh núi cao xuống vực thẳm. Nằm bên chồng, mắt Hà mở thao láo, dù toàn thân rã rời mệt mỏi, nhưng Hà không thể chợp mắt. Tiếng ngáy đều đều của Kim Trọng khiến Hà bực bội, nước mắt lại trào ra vô thức, Hà bịt tai và gọi thầm mẹ ơi trong uất nghẹn
Hai ngày sau Kim Trọng nói với Hà là anh phải đi làm, anh cũng thú nhận anh không phải là một kỹ sư, công việc anh đang làm là một công việc không ổn định tại một tiệm giặt ủi, thu nhập của anh cũng không cao như những gì anh nói trước đây. Anh còn nói để đảm bảo đủ sống, Hà cũng phải đi làm. Anh nói học nghề dễ và nhanh nhất chỉ có nghề nail. Hà chỉ biết gật như một chiếc máy. Tất cả là do Hà chọn lựa, Hà không thể trách ai được. Có chăng là trách Kim Trọng đã cố tình lừa dối Hà, và tự trách mình ngu muội, mù quáng và quá vội vã nên đã lầm.
Hà bắt đầu đi học nghề. Hà cảm thấy sót sa và ứa nước mắt, trước đây Hà chỉ biết ra tiệm ngồi gác chân để người khác chăm sóc và sơn móng chân tay cho mình, có ngờ đâu bây giờ mọi việc lại đổi ngôi. Hà nghĩ đến mẹ sẽ rất đau khổ khi biết Hà phải làm công việc này. Lâu dần Hà cũng thích nghi và quen với công việc, và dù sao đi làm như vậy vẫn đỡ buỗn hơn là phải ngồi bó gối ở nhà. Đi làm về, Hà còn phải làm tất cả mọi việc, những việc mà từ nhỏ tới lớn Hà chưa bao giờ nhúng tay vào. Ở Việt Nam gia đình Hà có 3 người ở, tất cả mọi chuyện to nhỏ Hà chỉ gọi tên và sai khiến họ làm, Hà đúng là một cô công chúa... thì bây giờ "trăm dâu đổ đầu tằm".
Hà có thai, cũng là lúc Kim Trọng thất nghiệp, anh nói rằng tiệm giặt ủi không cần anh nữa. Hà không trách mà cảm thấy thương chồng. Lâu nay Hà vẫn giấu không cho ba mẹ biết hoàn cảnh của hai vợ chồng, sợ ba mẹ buồn và lo lắng. Nhưng đã đến nước này rồi thì không thể giấu diếm hoài được. Với thu nhập của một mình Hà và số tiền trợ cấp thất nghiệp ít ỏi, nếu chỉ có hai vợ chồng thì không sao, nhưng nếu con Hà ra đời thì không đủ để lo cho con. Hà quyết định viết thư kể hết với ba mẹ, mong ba mẹ cho mượn vốn để hai vợ chồng có thể lập một tiệm giặt ủi riêng.
Nhận được thư Hà ba mẹ khóc, khóc vì thương con, khóc vì hối hận đã từ chối mấy đám ở Việt Nam, dù họ không bằng nhà Hà nhưng cũng khá giả. Xót con, không còn cách nào khác ba mẹ phải giúp vốn để Hà tạo dựng công ăn việc làm. Nhưng họ cảm thấy không yên tâm, vì con gái đang bụng mang dạ chửa không thể quán xuyến được mọi việc. Không yên tâm vì biết đâu thằng rể chẳng lừa đảo thêm một vố nữa để chiếm đoạt tài sản và tiền bạc của họ. Ba mẹ Hà đã quyết định chỉ gởi một ít tiền cho Hà trang trải. Mẹ Hà nhân dịp Hà sanh con sẽ lấy cớ sang nuôi con gái để "điều tra" thăm dò, trước khi quyết định cho con gái mượn tiền.
Tết rồi Hà cùng chồng về Việt Nam thăm ba mẹ và ẳm thêm cả đứa con gái 9 tháng tuổi. Hà bây giờ hoàn toàn khác xưa, không còn vẻ kiêu sa, đài các và luôn ngẩng cao mặt bước đi khinh khỉnh trước cái nhìn ngưỡng mộ của mọi người nữa. Hà già dặn hơn, từng trải hơn, ốm và xanh hơn... nhưng có vẻ gần gũi với mọi người hơn. Hà cũng đã quen với cuộc sống tự lập, đã biết lo toan nhiều việc và cũng rất hòa đồng... Tất cả những điều đó khiến mọi người khi tiếp xúc cảm thấy Hà đáng yêu hơn. Con đường trải đầy hoa đến tòa lâu đài cổ tích không phải tự dưng mà có. Hà cùng chồng đang cố gắng tạo đựng từ đầu, họ đang vun đắp mỗi ngày một cánh hoa và đang trải trên con đường theo từng bước chân họ bước qua. Rồi một ngày không xa con đường cũng đầy hoa như trong những giấc mơ của Hà, nhưng hoa không được trải sẵn mà do Hà tự trải. Con đường đó cũng sẽ dẫn họ đến một lâu đài cổ tích... một ngôi nhà không quá rộng lớn, không quá cao sang như những lâu đài của vua chúa ngày xưa trong truyện cổ tích, nhưng ít nhất đó là ngôi nhà hạnh phúc được tạo dựng bằng chính bàn tay của họ.


Chuyện Thứ Năm                                                                           - Mỹ Dung

Cũng như mọi ngày hôm nay Bê lại dời nhà trọ với bộ đầm mới màu đỏ thật khêu gợi. Buổi chiều Bê đã không quên ghé tiệm làm tóc và makeup thật kỹ lưỡng. Hôm nay tối Chủ Nhật, những ngày cuối tuần như thế này mà đi trể là sẽ không có chỗ. Bê bực bội vì tiệm làm tóc hôm nay đông quá đến gần 8 giờ Bê mới bước ra khỏi tiệm, chỉ kip chạy về phòng trọ tắm và lên đồ, bụng Bê đói cồn cào vì chưa kịp ăn gì cả. Bê ngoắc một chiếc xe ôm.
- Anh ơi chạy tới đường Trần Quang Khải, quận 1 dùm, làm ơn chạy lẹ lẹ nha, em trễ giờ rồi.
Anh xe ôm không nói gì, cho xe nổ máy, đợi Bê ngồi yên vị bắt đầu phóng đi. Anh ngoái lại hỏi Bê.
- Số mấy cô bé ?
- Tới Thiên Lợi dùm đi anh.
Anh xe ôm tăng tốc, đường Sài Gòn những đêm cuối tuần khá đông, dù đã cố gắng chiều lòng "thượng đế" nhưng Bê vẫn khó chịu.
- Nhanh hơn một chút được không anh ?
- Đường đông quá, em thông cảm, an toàn là trên hết.
Bê làu bàu trong miệng, nóng nảy giơ tay xem đồng hồ. Trả tiền cho anh xe ôm xong Bê đi như chạy vào Thiên Lợi, vừa nhìn thấy Bê, ông chủ đã giơ tay ngoắc ngoắc ra hiệu hết chỗ. Bê vội vàng quay trở ra, mặt tỏ vẻ bực bội, may mà anh xe ôm vẫn còn đứng đó.
- Anh ơi, chở em qua Tốc Độ dùm đi anh.
Bê nói giọng nhỏ nhẹ và vội ngồi sau xe. Chiếc xe lại phóng đi. May quá lần này thì còn duy nhất một chỗ. Bê mừng rỡ bước vào và ngồi ngay vào chỗ trống đó như sợ người khác cướp mất.
Ngày nào cũng vậy, cứ khoảng từ 8 giờ tối, cả một khu phố đường Trần Quang Khải quận 1 là khu phố internet lớn nhất Sài Gòn bắt đầu hoạt động rầm rộ. Tất cả các cửa hàng nào Viễn THông, Thiên Lợi, Siêu Nhân, Tốc Độ... đều kín chỗ. Những nơi này đều trang bị đầy đủ các thiết bị nghe nhìn hiện đại webcam, microphone, headphone với đường truyền tốc độ cao, phục vụ 24/24.
8 giờ tối "chợ tình trên mạng" đã bắt đầu nóng lên, nhưng đến 12 giờ đêm mới là giờ "thiêng" của "chợ tình" nối mạng quốc tế. Cũng như Bê, bên cạnh là các cô gái trẻ khác, họ đi "chat" với những bộ cách đẹp và khêu gợi, ai cũng trang điểm thật kỹ như đi dự dạ hội. Sở dĩ đi "chat" mà phải diện "sexy" hết cỡ như vậy thật dễ hiểu, vì hình ảnh của họ sẽ được truyền và ở phía bên kia các "boy friend" đang chiêm ngưỡng họ.
Hôm nay cũng vậy, "chợ tình" như càng tấp nập hơn. Bê đã online và tìm kiếm boy friend của mình. Với nickname Little girl Bê đã được rất nhiều chàng chú ý. Là một người "ghiền" và có thâm niên với thế giới ảo Bê thừa kinh nghiệm để "chọn mặt gởi vàng" không phải bất kỳ ai Bê cũng đều gởi webcam. Bê có cách "săn mồi" rất thiện nghệ, những "con mồi" mà Bê nhắm tới là các Việt Kiều ham trẻ đẹp và chịu chơi. Bê rất biết chọn lọc chứ không "chat" bừa bãi, và thường cố định như vậy đến khi "con mồi" say đòn đã được khai thác triệt để hoặc bị "lộ tẩy" thì Bê mới chuyển sang con mồi khác.
Bê là một cô gái vừa có học, vừa có nhan sắc, vì vậy có thể nói Bê đã nhắm vào con mồi nào thì không thể chạy thóat. Mỗi lần Bê thường chat song song với 2 "mồi", trình độ đánh máy mười ngón rất điêu luyện như chơi đàn piano của Bê khiến các anh không thể phát hiện ra Bê chat với 2 người cùng một lúc. Thế nhưng đến khi Bê đã quyết định cho anh nào biết dung nhan của mình qua webcam thì Bê chỉ chat với duy nhất một anh và sẽ được chia đều ngày chẵn, ngày lẻ.
Ở thế giới ảo Bê là cô bé 21 tuổi đang theo học năm thứ 3 Đại học Kinh Tế khoa Quản trị Kinh doanh. Nhưng thật ra Bê đã bị đuổi học từ năm đầu tiên do bị nợ quá nhiều môn và số giờ lên lớp ít hơn thời gian quy định.
Với anh nào Bê cũng kể hoàn cảnh rất đáng thương: ở quê lên thành phố học, ba mất sớm, mẹ bệnh tim, gia đình thiếu thốn, đông em,... Và khi những "con mồi" sập bẫy ái tình của Bê thì sẽ phải bị chết chìm trong bể tình ấy đến khi nào Bê chịu buông tha.
Hôm nay Bê hẹn với một anh bác sĩ ở Cali, anh chàng đã ly dị vợ và không vướng bận con cái. Bê không biết chính xác anh ta bao nhiêu tuổi, nhưng có lẽ khá già vì anh ta cố né trách tuổi tác của mình mỗi khi Bê hỏi. Bê thật sự cũng không quan tâm đến vấn đề tuổi tác, thậm chí hoàn cảnh của anh ta như thế nào, miễn đối tượng là người thiếu thốn tình cảm, mê gái trẻ đẹp, thích nghe những lời đường mật rót vào tai là đủ điều kiện.
Chat làcông việc của Bê, nó nuôi sông Bê và cả gia đình. Công việc này cũng không quá phức tạp, chỉ đại loại như thế này:
- I miss u so much my darling!
- Em cũng vậy, nhớ anh ơi là nhớ !
- Hôm nay sao bé online trễ vậy ?
- Trưa nay em bận thi hết môn. Chờ em có lâu không cưng ?
- Lâu quá, anh lo ơi là lo không biết em có sao không mà trể hẹn cả nửa tiếng ?
- Anh yêu, xin lỗi đã để anh chờ lâu. Hôn đền lên má anh chịu không ?
- Hôn môi anh mới chịu !
- OK, hôn đâu cũng được, miễn là anh vui và hết giận em.
- Mở webcam cho anh xem đi cưng
- OK, anh chờ em một chút.
- Cưng ơi, cưng có biết là cưng đẹp lắm không ?
- Không biết, anh cũng biết "nịnh đầm" lắm !
- Hôm nay thấy cưng hơi buồn, có chuyện gì kể anh nghe đi, làm bài thi không được à ?
- Không phải, sáng nay chị em ở quê mới phone báo má em bệnh nặng. Chắc lại lên cơn đau tim rồi anh ơi.
Vẻ mặt của Bê thật thiểu não, mắt đã bắt đầu long lanh. Phía bên kia người đàn ông cũng xúc động dỗ dành.
- Đừng buồn nữa cưng, bệnh tim chỉ có cách giải phẫu, nếu không thì thỉnh thoảng lại tái phát, uống thuốc chỉ để giãn mạch cho máu dễ lưu thông, chẳng qua là chữa triệu chứng thôi.
- Bá em bệnh mấy năm rồi, không có đủ tiền mua thuốc, lấy đâu ra tiền để mổ
Mắt Bê bắt đầu chảy ra những giọt lệ. Bê cố tình để nó đọng trên má. Khuôn mặt Bê thật buồn và càng buồn trông Bê càng đẹp hơn. 
- Anh muốn gởi một ít tiền giúp em mua thuốc cho má. 
- Cám ơn anh, anh đừng làm vậy, kỳ lắm. Em không muốn mang ơn ai đâu. 
- Em đừng nói như vậy được không ? Sao lại mang ơn, anh là người yêu của em mà, phải có trách nhiệm lo cho em chứ. 
Gương mặt buồn rười rượi của Bê ướt đẫm lệ. 
- Em cám ơn anh, anh tốt với em quá. Em yêu anh thật nhiều, biết lấy gì trả ơn cho anh đây. Coi như em nợ anh.
- Chỉ cần em trả nợ anh bằng trái tim yêu của em, trả nợ bằng cách gắn bó cả cuộc đời em với anh là được rồi.
- Yêu anh quá anh ơi !!!
Những màn kịch tương tự như vậy sẽ được giăng ra và chẳng có "con mồi" nào lại tiếc vài trăm dollars, dửng dưng không ra tay nghĩa hiệp giúp người đẹp. Cứ thế không cần phải làm việc gì cực khổ, Bê chỉ cần đêm đêm bỏ mấy chục ngàn cho các dịch vụ internet, tháng nào Bê cũng nhận tiền gởi về từ nước ngoài, thoải mái ăn chơi và mua sắm những bộ cánh đẹp, những nước hoa, mỹ phẩm đắt tiền sang trọng như một tiểu thơ con nhà giàu.
Bê đã nghĩ, cuối cùng lỡ Bê có trót yêu thật một anh chàng nào đó thì cũng chẳng sao, Bê sẽ kết thúc cái trò lừa bịp đểu cáng này để theo anh ta đến miền đất hứa và làm thiên chức làm vợ, làm mẹ như bao nhiêu người phụ nữ khác. Bê tự bào chữa cho mình, rằng Bê cũng chẳng lừa đối ai, gia đình Bê cũng nghèo thật, hơn nữa ở cái thế giới ảo này ai đám chắc những anh chàng ở bên kia đều chân thật, ai dám chắc anh ta không vợ đàn, con đống, hoặc cũng làm thuê làm mướn nghèo kiết xác. Suy đi nghĩ lại Bê thấy Bê cũng phải bỏ của, bỏ công ngồi khõ bàn phiếm mỏi nhừ cả hai tay, ngồi nhiều tiếng đồng hồ trẹo cả xương sống, còn mắt thì căng ra nhìn những dòng chữ nhảy múa trên màn hình đến nhức đầu, chóng mặt. Chưa hết đôi lúc còn phải khóc cười theo tình huống như đang đóng film ở một film trường. Và hơn cả những diễn viên điện ảnh chỉ đọc những lời thoại có sẵn, đằng này Bê phải suy nghĩ nát óc vừa là đạo diển kiêm diễn viên, chứ đâu có đơn giản chút nào. Đồng tiền mà Bê nhận được cũng là xứng đáng vì cũng do công sức lao động đổ mồ hôi, nước mắt chứ đâu phải khơi khơi mà có được. Vì vậy cuối cùng Bê chẳng có lỗi gì cả, ai biểu đàn ông hám gái và có đầu óc "con lừa" ngày càng nhiều làm gì... ngu thì ráng mà chịu. Mà nếu chuyện có vỡ lở ra thì cũng chẳng ai làm gì được nhau, người xưa đã có câu "bắc thang lên hỏi ông trời, tiền đem cho gái có đòi được không ?"
Lần đó Bê nhận được 4 "vé" của anh chàng bác sĩ hào hoa. Thật ra số tiền đó với anh ta là nhỏ nhặt chẳng đáng gì. Với Bê, lúc đầu số tiền đó là quá lớn và giúp Bê sống được 5-6 tháng trên cái đất Sài Gòn đắt đỏ này. Nhưng đối với Bê hiện giờ, số tiền đó cũng chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng rất may ngoài anh chàng bác sĩ "dại gái" những ngày lẻ Ba, Năm, Bảy Bê còn có một chàng business cũng khá lớn tuổi nữa, anh chàng này Bê giữ liên lạc khá lâu, vì có vẻ "chết mê, chết mệt" Bê và điều tối quan trọng là anh ta rất hào phóng. Còn nhớ mới tối hôm qua, ở dịch vụ Thiên Lợi với chiếc đầm màu xanh thiên thanh và màu mắt xanh cùng tone Bê đã nũng nịu không ngớt rót những lời mật ngọt làm trái tim chàng muốn nhão ra và tan thành một chất lỏng trong suốt như nước. 
- Anh yêu ơi, có biết em nhớ anh cả ngày lẫn đêm không ?
- Anh cũng nhớ em không làm ăn gì được, ra ngẩn, vào ngơ. 
- Em cũng vậy, không học hành gì được, kỳ này lỡ có thi rớt anh phải đền cho bé đó biết không ?
- Thi rớt là bị đánh đòn và còn bị phạt nữa chứ đền gì ?
- Đánh đòn em sẽ khóc ba ngày ba đêm, dỗ không chịu nín coi ai lỗ thì biết.
- Vậy cho anh xin, không đánh đòn em nữa. 
- Còn phạt gì Anh nói thử coi ? Phạt em, em phạt lại anh: một tuần không online coi ai phát điên lên trước.
- Phạt hôn chịu không ?
- Ai hôn ai ?
- Ai bị phạt thì người đó phải hôn.
- Sao anh khôn quá dzậy, ai mà chịu. Ghét anh quá hà !!!
Sở dĩ những lời đường mật không ngớt được rót vào tai như vậy vì Bê mới nhận được mấy "vé" của anh ta cách đó vài hôm.
Những cô gái khác ngồi ben cạnh cũng như Bê, ai cũng nũng nịu ngọt lịm. 
- Anh yêu ơi, có nhớ em không ?
- Nhớ em thiệt không ? Yêu anh quá à !
Rồi những tiếng cười rúc rích, những tiếng hôn chùn chụt vào microphone... Càng về khuya những tiếng thầm thì riêng tư, ve vãn, tán tỉnh, âu yếm, những lời lẽ và cử chỉ gợi tình nhau lại càng trở nên sâu đậm, táo bạo hơn. Không chỉ có tiếng Việt, mà đủ các loại ngôn ngữ: Anh, Hoa, Thái, Nhật, Hàn...
Khác với mấy cô khác, Bê không "mê" người nước ngoài, cô thích "tắm ao ta" hơn. Những anh chàng Việt Kiều của Bê hào phóng, lịch sự không thua kém gì người nước ngoài, hơn nữa anh nào cũng có sẵn lòng "thương người" và rất "hào hiệp" dang rộng cánh tay giúp đỡ những "cô gái đẹp" hoạn nạn, gặp khó khăn. Chính vì vậy Bê chủ trương chỉ quen biết với Việt Kiều, ngay cả sau này cần lấy chồng Bê cũng chỉ lấy Việt Kiều chứ không mê Tây Tàu. 
May là "kinh nghiệm" đầy mình như vậy, nhưng cũng không ít lần Bê bị lộ tẩy. Vì vậy Bê rất sợ những anh chàng có ý định về nước để gặp Bê. Bê sợ cả những trường hợp có bà con, anh em, gia đình còn ở Việt Nam, có anh nhờ người nhà "điều tra", hoặc gởi tiền về nhà và nhờ người nhà chuyển đến cho Bê. Trước đây Bê đã bị lộ vài lần, vì vậy sau này, tiêu chuẩn tuyển lựa của Bê có thêm một điều khoản: không còn bà con, gia đình ở Việt Nam.
Cũng đã xảy ra những tình huống dở khóc, dở cười vì họ điều tra qua hàng xóm, qua chủ cho thuê nhà trọ, hoặc họ tự "theo dõi" tìm hiểu. Vì vậy Bê phải thay đổi chỗ ở liên tục. Có lúc Bê cũng hoang mang, chỉ muốn kiếm đại anh nào được được và chịu đại cho rồi. Nhưng nghĩ lại mẹ tuổi đã già, sức đã yếu. Còn 4 đứa em đang tuổi ăn học Bê chưa dám nghĩ đến việc bỏ xứ theo chồng. Vì Bê biết rằng có chồng giàu sang chăng nữa cũng không thể gởi tiền về giúp mẹ đều đặn như bây giờ được. Thế là cô lại cắn răng, lại gồng mình... lại tìm đủ lý do để tự bào chữa tội lỗi cho chính mình và ngày càng dấn thân sâu vào con đường lừa đảo cả tình lẫn tiền của những "con lừa" tội nghiệp mê gái. Nhưng Bê không nghĩ ra rằng "chơi dao sẽ có ngày đứt tay" "gieo gió ắt có ngày gặt bão" và trước sau gì Bê cũng bị trả giá cho hành động đùa giỡn với "lửa" của mình. Tiếc rằng những cô gái với ý nghĩ lợi dụng tình cảm của người khác để kiếm những đồng tiền không đến quá nhơ nhớp như những cô gái ở các quán bia ôm... nhưng bằng cánh này, đồng tiền kiếm được cũng không trong sạch và nhất là tự xúc phạm và hạ thấp nhân phẩm của mình, tự làm cho trái tim mình chai sạn trước tình yêu và việc làm đó dù có tự biện hộ như thế nào và núp dưới hình thức gì thì cũng chỉ là một hành động lừa đảo không hơn không kém. Tiếc rằng họ quá trẻ người non dạ và không thấy được những mặt trái của việc họ làm. Chắc chắn một ngày nào đó Bê sẽ bị qủa báo và những giọt lệ của Bê sẽ không phải là "nước mắt cá sấu" mà là những giọt lệ mặn đắng chảy ra từ trái tim nhói đau tan nát của chính cô.


Chuyện Cuối Cùng                                                                         - Mỹ Dung

Cẩm Bình là một cô gái rất duyên dáng và có sức thu hút đối với người khác giới. Mọi người nói rằng số Bình "đào hoa", có người lại nói: không phải "đào hoa" - đào hoa chỉ dành chỉ đàn ông, phải nói là "đào bướm". Thôi thì không bàn đến đào gì, chỉ biết rằng khi còn học lớp 6 Bình đã có hàng đống anh theo đuổi.
Chẳng biết có phải "hồng nhan, bạc phận" hay "lắm mối tối nằm không" không, mà bây giờ ở tuổi "băm" Bình vẫn "một mình sớm tối đi về mặc ai". Bình đã trải qua rất nhiều mối tình, cuối cùng nguời chủ động chia tay luôn là Bình. Đến khi 30 tuổi Bình mới chợt nhận ra mình đã già, bạn bè đã có con bồng con bế mà Bình vẫn lẻ bóng một mình. Bình hốt hoảng, cuống cuồng và chữ "ế chồng" luôn xuất hiện và bay lập loè trước mặt Bình.
Một ngày tháng 5. Bình chọn một tấm hình ưng ý nhất và post lên một trang web tìm bạn bốn phương. Chỉ cần 5 giờ sau đó khi hình đã được kiểm duyệt và đưa lên mạng, Bình đã tới tấp nhận được thư từ bốn phương gởi về, đúng nghĩa với cụm từ "tìm bạn bốn phương". Bình hồi hộp mở từng thư ra xem. Ôi ! Tây có, Tàu có, Nhật có, Hàn có, Việt có... đủ cả. Chỉ trong một ngày Bình đã nhận được 68 thư. Biết làm sao bây giờ ? Chỉ mới đọc thôi đã lùng bùng lỗ tai, mỏi miệng, nhức mắt, thế thì làm cách nào để trả lời cho tất cả. Ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng Bình soạn thảo hai lá thư rất chung chung như một bản kê khai lý lịch: một thư bằng tiếng Anh, một thư bằng tiếng Việt. Đọc lại các top mười thư gởi đầu tiên và Bình chú ý nhất tới lá thư thứ 9. Con số 9 là con số mà Bình yêu thích nhất, Bình cho rằng đó là con số may mắn. Thật tình cờ lá thư của người đàn ông làm Bình chú ý nhất đúng số thứ tự thứ 9.
Người đàn ông đó tên là Tom, lại trùng hợp vì Bình rất thích con mèo Tom trong film hoạt hình Tom & Jerry. Tom người Mỹ, dĩ nhiên anh ta viết thư bằng tiếng Anh và Bình phải vận dụng hết vốn ngoại ngữ ít ỏi của mình để có thể hiểu Tom viết gì... Và chính đoạn thư này của Tom đã làm cho trái tim Bình như ngừng đập:
"I'm sure you are looking for a Vietnamese guy besides. I guess I live too far away, but I wanted to tell you that your picture knocked me over. I have a feeling though you are much more than just beautiful on the outside"
Lá thư khá dài, Tom kể về mình rất chân thành và Bình cảm thấy đây là lá thư có giá trị nhất trong gần 70 lá thư ngay hôm đầu tiên post profile Bình nhận được. Hôm sau Bình lại nhận được rất nhiều thư của những người mới và cả thư hồi âm của những người đã nhận được thư trả lời của Bình.
Ngày thứ 4 trôi qua. Bình có cả thảy danh sách 386 người với 386 địa chỉ email. Quá bận rộn, Bình cũng quên đi anh chàng Tom với lá thư làm Bình xao xuyến khi đọc. Khi nhìn lại, vẫn không nhận được thư trả lời của Tom, Bình nghĩ rằng thư của Bình đã không tới hộp thư của Tom nên Bình gởi lại một lần nữa cho Tom. Hôm sau Bình mừng rỡ khi nhận được thư của Tom:
"I did not respond to you because your letter was very impersonal and sent to many people, also I guess I am looking for someone to be more than just a friend". 
Bình chợt hiểu lý do chậm trể trả lời thư của Tom và thầm hối hận vì không gởi thư riêng cho Tom. Rất lạ là 367 người khác không ai thắc mắc chuyện này, họ không để ý hay cố tình không biết ? Riêng chỉ có mình Tom - cũng vẫn lại là Tom và nó làm cho suy nghĩ của Bình không rời nhừng hàng chữ mà Tom viết cho Bình. 
Trái tim của Bình đã nhanh chóng tan băng vì những lời lẽ của Tom, Bình không thể nào cưỡng lại được những lời lẽ như thế này:
"I look at your picture and read your letters and you have everything a man could want in a woman, I look in your eyes and my heart melts. You are so incredibly beautiful that I tremble at your sight". 
Không hiểu sao Bình cảm thấy tin tưởng và rung động trước những lời như thế. Bình chờ mong nhận được thư của Tom và đọc như nuốt từng chữ trong những lá thư của Tom vào tận sâu thẳm trái tim:
"I love you, and I want to hold you in my arms and look into your eyes and tell you "I love you"... Right now I do not feel you are far away, you are with me in my heart". 
Đây là những lời Tom viết cho Bình 12 ngày sau khi Bình nhận được lá thư đầu tiên. Và mỗi ngày vẫn đều đặn ít nhất một lá thư như vậy. Trái tim của Bình trước đây đóng băng thành đá, thì nay nó đã tan ra, mềm nhũn... nó lại bắt đầu đập thổn thức và lại yêu như yêu lần đầu, yêu như chưa bao giờ được yêu.
Một tháng 15 ngày sau khi lá thư đầu tiên của Tom gởi đến Bình, Tom đã có mặt ở Sài Gòn. Họ khao khát gặp nhau và muốn biến những điều này thành hiện thực "I look at your picture everyday and imagine kissing you and touching your soft skin. Right now I would give anything I own just to touch your face and feel your breath upon me. I am so lucky to find you in this big world..."
Một buổi sáng Bình đến khách sạn New World để gặp Tom. Bình mặc một chiếc áo dài màu thiên thanh thật đẹp và bước đi tha thướt như một nàng tiên đang lướt nhẹ trên làn mây. Bước vào đại sảnh của khách sạn, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Bình. Bình đẹp lộng lẫy như một nàng công chúa. Bình nhìn quanh và tìm một chỗ ngồi. Ngay lúc đó từ dãy ghế phía bên kia, một người đàn ông da trắng đứng dậy. Anh ta tiến dần về phía Bình. Bình cũng vừa kịp nhìn thấy người đàn ông đó, Bình thoáng tự hỏi "Tom đây ư ? Sao khác xa với những gì Bình tưởng tượng ?". Ngay lúc đó Tom đã đứng trước mặt và hỏi có phải là Bình không. Bình ngượng ngùng đứng dậy. Người đàn ông trước mặt chìa bàn tay run lật bật, Bình cũng chìa đôi tay nhỏ bé của Bình ra bắt tay anh ta. Hai người cùng ngồi xuống ghế. Tôm mỉm cười, không nói gì cả. Hai môi anh ta mấp máy như muốn nói điều gì đó, rồi lại thôi. Bình chủ động hỏi trước:
- Nice to meet you. Do you live this hotel?
Bình có thể viết một lá thư dài bằng tiếng Anh, nhưng để nói lưu loát tiếng Anh, với Bình thật là điều quá khó khăn. Chưa bao giờ Bình có điều kiện tiếp xúc với người ngoại quốc. Tom không nói gì, chỉ gật gật đầu. Môi anh ta lại giật giật từng cơn, muốn nói một điều gì đó nhưng thật khó nhọc. Bình nhìn thẳng vào mắt Tom và chờ đợi. Cuối cùng Tom mới thốt ra được một câu:
- You are incredibly beautiful. I love you so much.
Không hiểu sao Bình không hề cảm thấy rung động trước câu nói này. Mắt Bình nhìn xa xăm và tâm hồn trống rỗng như lạc vào một cõi khác. Bình đang nghĩ chẳng lẽ cứ ngồi im lặng như hai pho tượng thế này mãi sao ? Bình có thể yêu và chung sống được với người đàn ông quá xa lạ với những gì Bình tưởng tượng không ? Tại sao môi anh ta lại mấp máy không ngừng ? Tại sao lúc nào anh ta cũng bị giật liên hồi như lên cơn động kinh ? Bình không tin vào mắt mình nữa, con người đang ngồi trước mặt Bình chính là chủ nhân của những bức thư đã làm trái tim Bình rung động, bồi hồi ư ? Bình uể oải xem đồng hồ và muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Chẳng hiểu sao Bình cảm thấy tất cả đều phút chốc tan ra thành nước: cả Tom - con mèo ngu ngốc đáng yêu của Bình, cả 45 lá thư tình và cả trái tim nhạy cảm của Bình... tất cả đều tan ra thành một chất lỏng trong suốt, không màu, không mùi, không vị và chảy tràn lênh láng trên nền nhà. Bình đứng dậy bắt tay cáo từ Tom. Tom có vẻ sửng sốt và tỏ ra đau khổ trước thái độ dửng dưng của Bình. Bình bước ra khỏi cửa lòng nhẹ tênh. Một cơn gió vô tình hất vạt áo dài của Bình tung bay như những đám mây, Bình lướt nhẹ nhàng cùng đám mây đó trở về với thực tại.
Đêm đó Tom đã gở text msg cho Bình qua cellphone và nhất là vẫn gởi mail cho Bình như khi còn ở Mỹ. Bình đọc thư, dửng dưng như chưa bao giờ dửng dưng như thế. Mỗi lần nhận được tin nhắn của Tom, Bình lại thở dài một cách ngán ngẫm và cảm thấy lòng xa vắng đến lạ lùng.
Bình đã chìm sâu vào giấc ngủ nhưng 2 giờ sáng lại nhận được msg của Tom.
- I miss you so much. When do you see me ?
Bình giật mình tỉnh giấc, đọc xong dòng tin đó, mắt vẫn nhắm nghiền. Bình bực dọc tắt phone, trùm mền phủ cả đầu và lại tiếp tục ngủ. Sáng hôm sau mở phone Bình lại nhận được nhiều tin nhắn của Tom, suốt đêm qua Tom không ngủ. Tự nhiên Bình cảm thấy chạnh lòng và muốn nói gì đó để Tom hiểu, cứ im lặng như thế này là hành hạ chết người ta.
- I don't love you. I don't know why so sorry.
Và Bình tắt máy. Bình nghĩ sự dứt khoát phủ phàng này sẽ làm anh chàng si tình mau quên. Bình đã đổi số phone ngay trong ngày hôm đó. Nhưng thư của Tom vẫn gởi đến mỗi ngày, lúc đầu Bình còn mở ra xem, sau đó cũng lười xem. Và Tom, người đầu tiên làm trái tim đóng băng của Bình tan đá đã nhanh chóng biến mất khỏi trái tim của Bình cũng nhanh như khi nó đến. Có lẽ bây giờ băng giá đã chuyển đến hành hạ trái tim của Tom... và không biết nó có còn đập thổn thức vì yêu Bình không hay cũng đã đóng băng ?
Giã từ mối tình với Tom, Bình chuyển sự chú ý sang một đối tượng khác mang số thứ tự 99, vẫn lại trùng hợp ở con số 9 mà Bình thích. Anh ta tên Minh. Ồ được đấy Bình chợt cười, hy vọng là rất thông minh. Minh là Việt Kiều Canada. Bình lại nghĩ, rất tốt "ta về ta tắm ao ta" dù ao này cũng ở tận bắc Mỹ, chẳng sao, biết nói tiếng Việt mà không cần mấp máy môi và giật giật như lên cơn động kinh là tốt rồi. Đúng thật, Minh rất thông minh, những lá thư của Minh luôn làm Bình phải suy nghĩ và nhức đầu. Khác Tom, Minh cũng chẳng bao giờ khen tặng Bình những lời đường mật và cũng chẳng bao giờ nói yêu Bình.
Bình đã kể cho Minh nghe rất nhiều chuyện và Minh lúc nào cũng như một người anh, khuyên bảo Bình rất nhiều điều. Bình cảm thấy cái đầu Minh thật bác học, chứa những thông tin mà Bình chưa hề nghe, chưa hề biết, một lượng kiến thức khổng lồ và tự lúc nào không biết Bình đã khâm phục Minh, tin tưởng Minh và đặt rất nhiều niềm tin vào Minh.
Minh không nói thẳng là đã yêu Bình, nhưng cũng như Tom, ngày nào Minh cũng gởi thư lá thư dài và cứ khoảng 2-3 ngày lại phone cho Bình. Giọng Minh trầm ấm, lời lẽ Minh ngọt ngào. Nhất là những khi Bình có chuyện buồn, Minh có thể phone và an ủi Bình cả tiếng đồng hồ. Và rất nhanh, Bình hình như đã rất cần Minh, cần một người hiểu Bình, biết lắng nghe Bình nói và biết lúc nào cần nói để Bình nghe. Những lời này cũng đã làm trái tim Bình thổn thức:
- "Hôm nay tự nhiên anh nhớ Bình quá và muốn về Việt nam ngay để gặp Bình. Không nhận được thư của Bình anh lo lắng không ngủ được ? Bình đi đâu hay có chuyện gì xảy ra ? Bình vẫn khoẻ hay ốm đau ? Bình bận hay lại giận Anh ?"
Minh chưa bao giờ gọi Bình bằng em cả. Lời lẽ của Minh rất từ tốn, rất lịch sự và luôn bày tỏ sự quan tâm. Đã có lúc Minh nói như thế này:
- "Anh không hiểu có phải anh đã yêu Bình không ? Anh không tin là anh yêu Bình, vì anh chưa bao giờ gặp Bình. Anh cũng đã trải qua rất nhiều mối tình nhưng anh cảm thấy thật khó giải thích tình cảm của anh đối với Bình. Anh chỉ có thể nói với Bình rằng anh rất cần những lá thư của Bình như là một thói quen không thể thiếu vào mỗi sáng, và thật hụt hẩng thiếu thốn nếu ngày nào vắng thư Bình"
Bình cũng không giải thích được tình cảm của Bình đối với Minh, hình như đã yêu, nhưng hình như lại không. Chỉ biết rằng Bình cũng trông chờ những lá thư của Minh và cần chúng.
Từ khi bắt đầu trao đổi thư từ qua lại đều đặn với nhau. 2 tháng sau đó Minh về nước và Minh lại hẹn gặp Bình ở khách sạn Rex. Bình không quá hy vọng vào lần này, nhưng cũng không quá thất vọng. Bình nghĩ cứ gặp xem sao, không yêu thì là bạn, vì hai người chưa nói với nhau lời yêu thì cũng không có gì là ngại ngùng, nếu không thích nhau và không thể yêu được nhau thì vẫn có thể là bạn.
Không lộng lẫy như những lần trước, Bình ăn mặc giản dị hơn. Một bộ đồ jean trẻ trung ôm sát người. Bình bước vào đại sảnh. Rex không rộng như New World nên Bình không cần phải tìm kiếm. Một người đàn ông đang ngồi bỗng đứng dậy khi trông thấy Bình bước vào. Bình vẫn dửng dưng bước thẳng tới bộ bàn ghế dùng cho khách đến khách sạn. Người đàn ông tươi cười tiến lại gần Bình.
- Vui lòng cho hỏi phải Bình không ?
Bình khẽ giật mình và nhìn thẳng vào mắt người đàn ông hỏi.
- Anh Minh ?
- Đúng, anh Minh đây ? Anh nhận ra Bình ngay, Bình không nhận ra anh ?
- Xin lỗi trông anh khác trong hình quá.
- Không sao, Bình ngồi xuống đi. Bình uống gì ? Bình đã ăn sáng chưa ?
- Cám ơn anh em đã ăn rồi. Em uống nước cam.
Bình trả lời như cái máy và trộm nhìm Minh khi anh đang gọi thức uống. Trông anh ta già quá, chắc phai gần 60. Lại vừa thấp lùn, nhỏ con và đen đủi. Chẳng giống những gì mà Bình đã hình dung dù chỉ một chút. Giọng nói của Minh cũng không giống lắm trong điện thoại, không nồng ấm bằng. Anh có vẻ rất vui khi gặp Bình. Gọi đồ uống xong, Anh nhìn Bình không chớp mắt. Bình cảm thấy thật khó chịu cách nhìn như xoáy vào tim của Minh.
- Bình hoàn toàn giống trong hình, vì vậy anh nhận ra Bình ngay.
Bình không trả lời chỉ gượng cười. Cách xưng hô "Anh" và "Bình" của Minh khiến Bình không lẫn lộn được Minh với ai khác. Điều đó xác nhận người đàn ông đang ngồi trước mặt đúng là Minh. Minh bắt đầu hỏi han và nói không ngớt. Thật khó hiểu, trước đây cũng với những lời nói này khiến Bình khâm phục và chịu khó ngồi nghe Minh nói cả tiếng đồng hồ. Nhưng hôm nay, cũng những lời lẽ ấy, giọng nói ấy sao mà nhạt nhẽo vô vị. Bình vẫn ngồi đó, nhưng những lời Minh nói chạy từ tai này rồi lại sang tai kia. Mắt Bình nhìn cái miệng Minh hoạt động không ngừng, nó di động như một con rối. Bình khẽ thở dài và lại chán nản xem đồng hồ.
- Bình bận à ? Ở lại ăn cơm với anh trưa nay không được sao ?
Bình lúng túng, cố tìm ra một lý do nào đó có lý:
- Anh ơi, không được đâu, em phải về. Chiều nay em có cuộc họp ở công ty.
- OK, không sao đâu. Bình chờ anh chút xíu nha.
Minh đứng dậy và vụt chạy đi. Tướng anh lấc cấc như một con lật đật, nhìn anh chẳng giống Việt Kiều tí nào, đầu cúi về phía trước có vẻ khổ sở. Minh khuất sau cánh cửa thang máy, đầu óc Bình vẫn không ngớt suy xét và đánh gía vẻ bề ngoài của Minh: già quá chí ít cũng hơn Bình 30 tuổi, ngồi trò chuyện cùng Minh, Bình cứ tưởng tượng bao ánh mắt khinh bỉ nhìn Bình. Minh chẳng xứng ngồi với Bình chút nào. Phải tìm lý do chuồn êm càng nhanh càng tốt ra khỏi chỗ này.
Minh bước ra khỏi thang máy trên tay cầm một gói giấy. Minh bước lại bàn, chìa gói giấy cho Bình và nói:
- Bình mở ra xem đi, đây là qùa của anh gởi cho Bình.
Bình lại dửng dưng mở gói qùa. Một con gấu nhỏ và một chiếc cờ có biểu tượng chiếc lá màu đỏ. Bình cầm lên ngắm nghía lấy lệ. Minh giải thích:
- Đây là một con gấu, biểu tượng của Canana, còn đây là quốc kỳ của Canada.
Nói xong Minh cầm lấy cây cờ nhỏ và cắm lên một cái lỗ nhỏ xíu trên tay con gấu. Bình lấy tiếp món khác ra, một hộp chocolate.
- Chocolate này của Canada sản xuất. Bình ăn thử xem có ngon hơn những chocolate đã từng ăn không ?
Bình hơi khó chịu vì Minh có vẻ yêu nước Canada quá, câu nào cũng có chữ Canada, Bình định nói đã ăn chocolate sản xuất ở Belgian, và theo Bình biết thì ở Bỉ chocolate nổi tiếng nhất, nhưng rồi lại thôi không nói. Tiếp tục rút món qùa còn lại ra và Minh lại giải thích ngay.
- Anh không biết tặng gì cho Bình, Anh nghĩ Bình sẽ thích màu son này.
Bình định bỏ các thứ vừa lấy ra trở lại thì Minh nói:
- Bình mở cây son ra thử xem có thích không ?
Đó là một cây son có hiệu rất thường, ở Việt nam cũng ít ai sài, màu nâu đỏ, cách đây 4 năm thì còn tạm được, giờ ai mà sài màu bà già này. Nhưng Bình vẫn cố cười thật tươi để Minh vui lòng.
- Ồ anh mua qùa cho em làm gì nhiều vậy. Cám ơn anh rất nhiều. Bây giờ em phải về đây, trễ giờ rồi.
- Hôm nào thì Bình có thể gặp lại Anh ?
- Em bận lắm, em sẽ liên lạc với anh sau.
- OK, anh chờ Bình nha.
Nói xong Minh tiễn Bình ra cửa. Bình bước đi không ngoái đầu nhìn lại, lòng lại nhẹ tênh, không xúc cảm. Khi đã ngồi trên xe rồi chẳng hiểu sao Bình không ngớt thở dài ngao ngán, tiếng thở dài của Bình vừa chán chường vừa não nuột làm sao. Cả ngày hôm đó Bình tắt phone vì sợ phải đọc những msg mà Bình biết chắc Minh sẽ gởi tới khi không phone được cho Bình. Tối hôm đó về nhà vứt cái bóp trên bàn, Bình nằm dài trên giường đầu óc trống rỗng không biết nên nghĩ về điều gì nữa.
Cũng như Tom, thật là khó khăn để chạy trốn sự săn lùng của Minh trong những ngày Minh ở Việt Nam. Đôi lúc Bình tự mỉm cười và nghĩ: nếu không lỡ gọi Minh bằng anh từ trước, có lẽ Bình nên gọi bằng bác là đúng nhất. Vừa mở phone ra, đã nhận được vô số msg của Minh, ôi thôi thì trách móc đủ điều:
- Tại sao Bình luôn luôn tắt máy ? Anh về đây là vì Bình, Bình có biết không ? Bình có gì không hài lòng thì cứ nói thẳng chứ đâu cần làm như vậy ?
- Có phải Bình chê anh già không ? Bình là một cô bé thẳng thắn lắm mà ? Cứ nói những gì Bình nghĩ, đâu cần trốn tránh như vậy.
- Anh buồn và thất vọng lắm. Bình đối xử với anh bạc quá !
.....
Và còn nhiều, nhiều nữa, có những msg Bình không thèm đọc mà xóa luôn, như thế cho đỡ bực mình. Bình quyết định sẽ gởi mail cho Minh khi anh trở về nước, còn bây giờ im lặng vẫn là thượng sách.
Và để bù vào khoảng trống, Bình đang tìm kiếm một đối tượng khác để thay thế. Bình cảm thấy quá mệt mỏi và chán nản. Bình không muốn áp dụng mãi cái trò thư từ qua lại vừa tốn kém thời gian, vừa mệt óc nữa, nó lãng mạn nhưng cũng thật lãng nhách, lãng xẹt. Ừ nhỉ, những cụm từ này đều bắt đầu bằng chữ "lãng" sao trước đây Bình không nghĩ ra. Thay đổi suy nghĩ, ắt phải thay đổi cách làm và cả tiêu chuẩn về đối tượng cũng thay đổi theo. Bình sẽ tìm một người không lãng mạn, trái với điều đó là một người thực tế. Cần một người không rề rà thư từ mà đi thẳng vào vấn đề luôn. Tìm một người càng dám nói thẳng càng tốt. Bình cũng chẳng cần và thiết nghĩ rất không nên có tình cảm trước, vì như thế thì thật là tốn công vô ích. Nếu cứ tiếp tục như thế e rằng trái tim Bình sẽ chai sạn và mất cảm xúc trước tình yêu.
Và cuối cùng Bình đã tìm được Nhân, người mang số thứ tự 359, lại là con số 9. Nhân gởi cho Bình rất ít thư và mỗi thư chỉ ngắn gọn vài dòng. Cũng không cần đề cập nhiều đến tình cảm. Bình chợt nghĩ, những kẻ đễ cập tới tình cảm và chữ yêu quá sớm đều giả dối. Khỏi cần nhìn đâu xa, nhìn ngay bản thân Bình đây sẽ thấỵ Mặc dù lúc đó tim Bình có rung cảm thật, có tình cảm thật và ngay chính Bình cũng không phát hiện ra sự ngộ nhận tình cảm nguy hiểm đó. Bình cảm thấy Nhân đúng, và anh hợp với những "sáng tạo" mới mẻ rút ra từ kinh nghiệm những lần xương máu trước của Bình. Trao đổi qua lại vài thư, Bình và Nhân chuyển sang chat. Dịch vụ này mới thú vị làm sao, như là hai người đang ngồi gần nhau, dù lúc đầu không nói bằng miệng mà bằng tay. Nhưng ít nhất thông tin được truyền đi rất nhanh và đối phương trả lời ngay. Bình nghĩ: được đấy, viết thư thì có thời gian suy nghĩ, đôi lúc đọc đi đọc lại, sửa tới sửa lui trau chuốt từng từ. Mà hễ cái gì càng có nhiều thời gian thì sẽ ẩn chứa nhiều ý đồ trái với những điều mà họ đã và đang nghĩ. Chat, rất ít thời gian suy nghĩ nên mức độ chân thực có lẽ cao hơn. Dù nó không lãng mạn mang tính truyền thống như thư.
Một lần chat với nhau Bình thẳng thắn hỏi trực tiếp những gì muốn hỏi:
- Anh bao nhiêu tuổi ?
- Anh không còn trẻ nữa.
Rút kinh nghiệm lần trước Bình rất chú tâm đến việc hỏi tuổi tác.
- Không trẻ là bao nhiêu ?
- Anh 36 tuổi
- Hoàn cảnh gia đình anh ?
- Anh đã ly dị cách nay 2 năm
- Có con cái gì không ?
- Anh không vướng bận con cái.
- Nghĩa là không có con hay con anh ở với vợ cũ ?
- Anh chưa có con.
Ngắn gọn và nhanh chóng, nhưng thông tin rất đầy đủ và đó cũng là những điều Bình cần biết
Thế rồi rất nhanh sau đó Nhân đã đề cập thẳng vấn đề.
- Anh muốn về Việt nam cưới em, em chịu không ?
- Cưới ? Mình mới quen nhau mà? Anh nói chơi hay nói giỡn vậy ?
- Không anh không nói chơi, cũng không nói giỡn, anh nói thật.
- Em bị bất ngờ, em không nghĩ hai người chưa yêu nhau lại có thể lấy nhau.
- Chưa yêu nhau chứ không có nghĩa là không yêu nhau. Rồi mình sẽ yêu nhau.
- Anh đúng, nhưng tỷ lệ là 50/50. Lỡ lấy rồi mà không yêu thì sao ? Lại ly hôn à ?
- Hồi xưa ông mà mình có ai yêu nhau đâu, tới khi làm đám cưới mới biết mặt nhau nhưng vẫn ở với nhau đến răng long đầu bạc.
- Đúng, nhưng đó là hồi xưa, bây giờ khác rồi.
....
- Em không cần phải trả lời ngay, anh biết em cần thời gian để suy nghĩ. Chỉ cần em ừ một tiếng 2 ngày sau anh sẽ có mặt bên em và mình làm đám cưới ngay.
- Em chưa bao giờ nghĩ tới những điều anh nói, nên có lẽ suy nghĩ hơi lâu.
- Không sao, anh có thể chờ em.
Chưa đầy một tháng sau, không cần chờ câu trả lời của Bình, cũng không báo trước. Hôm đó trong lớp học Anh văn Bình nhận được điện thoại, số phone lạ oắc và Bình giật mình khi nghe giọng nói của Nhân.
- Anh đang ở Sài Gòn. Anh muốn gặp em ngay. Anh đã mua sẵn vé rồi 10 giờ hôm nay anh chờ em ở lầu 5 Diamond Plaza. OK?
Bình chưa biết trả lời sao thì Nhân lại nói:
- Anh chờ đó, nhớ tới đúng giờ, đừng để anh leo cây. Khi nào tới em phone cho anh, anh chờ em ở cửa thang máy.
Bình chưa kịp nói câu nào thì Nhân cúp máy. Từ lúc nhận được phone của Nhân, Bình không học hành gì được nữa, Bình liên tục nhìn đồng hồ, lớp học kết thúc vào lúc 9:30, và từ chỗ Bình học tới Diamond Plaza chỉ khoảng 10 phút. Đầu óc Bình không nguôi nghĩ đến cuộc hẹn. Nó diễn ra quá nhanh và hoàn toàn ngoài dự đoán của Bình. Bình quyết định đến chỗ hẹn, vì tuy không nằm trong kế hoạch, nhưng ngay từ đầu Bình đã chọn giải pháp này, chính vì thế Bình mới chọn Nhân.
Bình bước ra cửa thang máy. Nhân đã đứng đó từ bao giờ. Trước mặt Bình là một người đàn ông cao trung bình, số tuổi cũng phù hợp với số tuổi Bình đã biết - 36 tuổi. Khuôn mặt cũng không đến nỗi nào, Bình chỉ hơi thất vọng về chiều cao của Nhân, vì Bình khá cao và nếu Bình mang giày cao gót sẽ cao hơn Nhân. Hai người bước vào rạp chiếu phim. Suốt thời gian xem phim, họ nói chuyện với nhau khá vui vẻ.
- Anh về gấp quá, không kịp mua qùa gì cho em.
- Không cần đâu, anh đừng bận tâm về điều đó.
- Không được, chút nữa anh sẽ chở em đi mua bất cứ thứ gì em thích, sau đó mình đi ăn trưa.
Nhân lúc nào cũng sắp đặt và lên kế hoạch mọi chuyện mà không cần biết Bình có đồng ý không ? Bình cảm thấy bị áp đặt và bắt đầu không thoải mái. Nhân rất tự nhiền choàng tay qua vai Bình, Bình không phản ứng nhưng ngồi ra xa và có vẻ không hài lòng. Nhân cũng không cần để ý thái độ của Bình như thế nào, vẫn cười nói rất tự nhiên. Xem phim xong, Nhân nói:
- Mình đi ăn cơm trước, hơn 12 giờ rồi, em đói rồi phải không ? Ăn cơm xong sẽ đi mua đồ sau, sau đó nếu em còn thời gian mình sẽ đi uống cafe ở lầu 33.
Vừa vào quán Ngon thì trời đổ cơn mưa. Ăn xong, ông trời vẫn không chịu tạnh. Hai người ngồi nói chuyện chờ trời bớt mưa. Bình bắt đầu cảm thấy chán và thấy khoảng cách giữa Nhân và Bình ngày một xa. Cũng phải thôi Nhân sống ở Mỹ khá lâu nên trong những câu nói của anh luôn đi kèm theo nhiều từ, nhiều câu tiếng Anh. Lúc đầu Bình cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó Bình nghĩ có lẽ anh không biết diễn đạt như thế nào bằng tiếng Việt. Hai người sống ở hai nơi khác nhau, môi trường sống, hoàn cảnh xã hội cũng khác, vì thế suy nghĩ và quan điểm cũng nhiều điểm khác.
Mưa đã ngớt, Nhân chở Bình bằng xe gắn máy, anh nói rằng mượn xe của người anh bà con. Đi đến nửa đường trời lại mưa ào ào và họ không kịp trú mưa. Từ phía sau Bình nhìn thấy đầu Nhân loang lổ những mảnh trắng đen, lúc đó Bình mới chú ý Nhân bị hói. Bình vừa mỉm cười vì Nhân đã rất khéo che đậy nhược điểm của mình, nhưng cũng lại buồn vì vừa phát hiện thêm một điều thất vọng nữa. Buổi đi chơi cuối cùng cũng kết thúc vui vẻ và thành công hơn hẳn hai lần trước, nhưng Bình vẫn cảm thấy chưa thật hài lòng, vẫn cảm thấy một khoảng cách quá xa giữa ảo và thực. Cũng phải thôi, vì Bình chưa hề có chút cảm tình nào với Nhân. Đây là lần gặp đầu tiên và mới là buổi bắt đầu tìm hiểu nhau. Bình muốn, dù cũng là quen qua net, nhưng sẽ tạo điều kiện cho việc xuất phát điểm thật gần với việc quen biết một người bằng xương bằng thịt ở ngoài đời, đây là kinh nghiệm được rút ra từ hai lần thất bại trước.
Lần gặp gỡ đó cũng là lần duy nhất. Sau đó dù hẹn rất nhiều lần nhưng lúc thì Bình bận, lúc lại cảm thấy chán nản và đổi ý vào phút cuối cùng. Sắp đến giờ hẹn Bình mới gởi msg hoặc phone báo cho Nhân biết, lần nào như vậy Nhân cũng không bằng lòng và thẳng thắn góp ý với Bình. Một lần họ lại hẹn nhau đi xem phim, hôm đó là ngày chủ nhật, Nhân đã từ chối chuyến đi chơi với bạn bè để ở nhà chờ Bình. Cuối cùng Bình quyết định không đi, nhưng mải chat với bạn bè Bình đã quên không báo cho Nhân biết. Đến khi cellphone reo reng... reng... cầm lên nhìn thấy số cellphone của Nhân, Bình mới giật mình. Hôm đó Nhân đã to tiếng với Bình. Bình đã cúp phone ngay lúc đó và offphone. Bình tức tối và cảm thấy bị xúc phạm, dù lỗi là ở Bình, nhưng Nhân không cần phải nóng nảy và la hét lên như vậy. Ngay lúc đó Bình đã quyết định chấm dức liên lạc với Nhân.
Nhân cũng lại năn nỉ ỉ ôi, và để khỏi phiền hà Bình lại đổi số phone, đổi ID Yahoo và đổi cả địa chỉ mail. Thế là xong, dứt điểm một cách nhanh chóng và triệt để. Bình đã xóa sạch những gì có liên quan tới Nhân trong đầu và với Bình anh ta thật đáng ghét.
Quá chán nản Bình chú tâm vào việc học Anh ngữ và công việc. Cả hai tháng Bình không online và từ bỏ hết việc liên lạc thư từ và cả việc chat chit trên net. Bình muốn khuây khỏa, muốn tâm hồn được bình yên và muốn quên đi những thất bại. Đã có lúc Bình nghĩ tại sao lại mơ mộng viễn vông, sao không tìm một ai đó ngay trong nước, lúc đầu là bạn bè, rồi tìm hiểu nhau từ từ như tất cả những mối tình bình thường khác. Trong lớp học Anh ngữ cùng có vài chàng để ý đến Bình. Có chàng khá hơn những anh trên net mà Bình đã từng gặp rất nhiều. Nhưng không hiểu sao, trước họ Bình vẫn dửng dưng như không. Có lúc Bình lo lắng: phải chăng trái tim Bình đã chai sạn, phải chăng trái tim Bình không còn biết yêu nữa. Đến một ngày Bình gặp Ân. Ân ở ngay Sài Gòn, chẳng xa xôi gì, dù cũng tình cờ quen qua net, nhưng cũng hạp với tiêu chỉ của Bình. Lần này Bình cũng không nhớ Ân là người thứ mấy, sau này chỉ nghe Ân nói gởi thư cho Bình rất nhiều lần nhưng đều không có hồi âm. Ân là một bác sĩ nội trú khoa tim của bệnh viện Y dược Sài Gòn. Lúc đầu Bình chỉ định chat cho vui. Khi biết Ân là bác sĩ tim mạch Bình cảm thấy thú vị... Vì Bình nghĩ trái tim Bình đang có vấn đề, có lẽ nó lại đang đóng băng. Hơn nữa quen biết với một bác sĩ cũng rất tốt, ai mà chẳng có khi bệnh hoạn. Được làm vợ bác sĩ thì càng tốt hơn, sau này con cái và mọi người trong gia đình đều được nhờ. Chat vài lần Ân thú nhận nhỏ hơn Bình đến 4 tuổi, cũng chẳng sao, vì từ đầu Bình và Ân chỉ xưng tên với nhau... thì là bạn mà, tuổi tác đâu thành vấn đề. Bình bị thu hút bởi cách nói chuyện rất hài hước của Ân, Ân luôn làm cho Bình cười bể bụng mỗi khi chat, Bình cảm thấy tinh thần thật thoải mái, nhẹ nhõm. Có lúc Bình chợt mỉm cười về quá trình tìm "đối tượng" của Bình. Thôi thì đủ cả: Mỹ có, Việt Kiều có giờ lại tới Việt nam. Cao có, lùn có, ốm có, mập có. Già có, trung niên có... giờ lại có cả trẻ hơn tới 4 tuổi. Đúng là "già không bỏ, nhỏ không tha".
Khi nhận được hình của Bình, Ân đã thay đổi cách xưng hô và với trái tim nhạy cảm Bình biết rằng Ân đã chết mê chết mệt Bình. Bình đã khuyên nhủ Ân như một người chị, dù Bình đã chấp nhận gọi Ân bằng anh. Nhưng không hiểu sao, trong lòng Bình Ân luôn là một cậu bé không hơn không kém. Mặc dù Ân nói chuyện rất chững chạc và già dặn, và hình Ân gởi cho Bình cũng vậy gìa dặn hơn số tuổi của Ân rất nhiều. Có lúc Bình cũng tự lừa dối mình và tự nhủ tuổi tác không quan trọng, cứ tìm hiểu xem sao. Nhưng dù Ân nhiều lần năn nỉ, Bình vẫn không muốn gặp Ân. Cũng có thể 3 lần thất bại đã làm Bình sợ hãi. Hai người ở rất gần nhau vậy mà, 3 tháng quen biết, Bình vẫn cố tránh né và không muốn gặp Ân.
Một hôm Bình bước ra từ lớp học, vừa chuẩn bị lên xe thì đã thấy xuất hiện một chàng trai cao to đứng trước mặt và gọi tên Bình. Bình giật mình và nghĩ cậu nào đó học chung trường.
- Anh là Ân nè, Em không nhận ra anh hả Bình ?
Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm cho Bình bối rối. Bình ngước mặt lên nhìn Ân. Cao, to, đẹp trai, nhưng trẻ quá, mặt còn búng ra sữa. Bình nghĩ mãi sao trong hình trông Ân lại già hơn ? Sao ở ngoài trông con nít như vậy. Hai người đi uống nước ở một quán cafe gần đó và Bình có cảm giác đang đi chung với em trai, Bình lại thấy mọi sự chú ý đang đổ dồn về phía Bình. Và tận trong sâu thẳm cõi lòng lại dâng tràn một sự thất vọng đến não nề. Hôm đó Bình không thể gọi Ân bằng anh mà chỉ gọi tên và xưng tên. Tất cả những gì tốt đẹp trước đó cũng hình như đều tan biến.
Chia tay Ân, tối hôm đó Bình nằm trên giường và bắt đầu suy nghĩ. Phải rồi vì hình Ân để râu quai nón nên trông già hơn, phong trần hơn, còn sáng nay Ân cạo râu nên trông như em trai của Bình, có lẽ tấm hình đó Ân chụp để tặng riêng cho Bình.
Tối hôm đó Bình trằn trọc không ngủ. Bình nghĩ cần phải đứng lại chứ không cuốn theo vòng xoáy của cuộc đời nữa. Bình nghĩ Bình cần bình tĩnh và tự nhìn lại mình. Bình tĩnh để biết và nhận định rõ ràng Bình là ai, Bình đang ở đâu và đang làm gì, Bình làm mọi chuyện với mục đích gì. Nếu cứ mãi thả nổi cuộc đời theo dòng xoáy. Nếu cứ ngu muội mãi trong thế giới ảo với những cảm giác ảo, con người ảo thì mãi mãi Bình sẽ không bao giờ có thể thoát ra được cái vòng luẩn quẩn của chính mình. Nghĩ được điền này Bình cảm thấy thật thanh thản và chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi thức dậy Bình vươn vai và đón làn gió mát lạnh thổi qua cửa sổ, tâm hồn thật sảng khoái. Một ngày mới lại bắt đầu và Bình đã biết Bình là ai, Bình cần làm gì và nên làm gì. Dù đã bước vào tuổi 30, nhưng Bình đẹp và thông minh, không việc gì phải sợ "ống chề"... Tình yêu sẽ tự đến và chắc chắn Bình sẽ tìm được hạnh phúc đích thực, chắc chắn Bình sẽ tìm được nửa còn lại của mình. Bình tung tăng bước ra khỏi nhà, Bình đến sở làm, vừa chạy xe, vừa khẽ hát nho nhỏ "tình yêu có từ nơi đâu, êm êm một khúc sông Cầu, sao trời lọt qua mắt lưới, rơi đầy xuống dòng sông sâu ..."


Hết