Mười Điều Răn    Quỳnh Dao      
Chương 1

Khi người đàn bà thứ chín xưng tội xong. Cha Hà nhẹ nhơm. Thế là xong! Người làm dấu thánh giá trước ngực.
Đây là lần đầu, kể từ lúc rời viện thần học ở nước ngoài trở về. Cha nhận vai tư tế thừa tác. Công việc đó đối với một Linh mục trẻ như Cha, ngập đầy kiêu hănh vinh quang. Nhưng mỗi lần nghe đám tín đồ thành khẩn xưng tội, cha cũng không tránh khỏi những cảm xúc buồn phiền. Tội ác con người? Nước mắt và sự hối hận có mang loài người đến chỗ giải thoát được không?

- Dù sao, với quyền năng vô lượng chắc chắn, Chúa sẽ ban ân điểm đến mọi người.
Cha lẩm bẩm và niềm tin ngời sáng. Những h́nh ảnh thánh thiện toàn năng lại hiện ra trước mặt.
-... Cung điện vàng có những bậc thang bằng ngọc, vườn địa đàng sẽ không có sự cám dỗ của rắn và hương thơm quyến rũ của táo... con người với linh hồn trong sạch, dưới chân Chúa mừng vui, không c̣n hận thù, oán ghét, dục vọng... Mọi loài rồi b́nh đẳng.
- Đúng là một cảnh thần tiên!
Cha Hà nghĩ, nhưng chợt nhiên Cha lại nhớ tới một đoạn trong kinh thánh “ánh sáng đă đến với thế gian, nhưng nhân loại rồi vẫn thích bóng tối”. Nụ cười trên môi cha lại tắt.
Bóng tối như lan tràn, phủ vây những cảnh u mê của địa ngục làm tim Cha nhói đau. Cha nhớ lại thưở c̣n là sinh viên năm dự bị, cha đă đọc trong quyển “thần khúc”.
- “... Những lời văn chảy từ ngọn bút của nhà văn, nhiều khi là máu quư nhưng đôi lúc lại là chất độc... ”
Càng nghĩ cha càng buồn. Tiếng hát của đoàn xướng kinh vang lên và tư tưởng cha nhấp nhô theo lời hát. Những bước chân xa dần, cha sực nhớ đến giờ hành lễ đă dứt, đám tín đồ đă ra khỏi giáo đường.
Bước ra khỏi pḥng rửa tội, đến cửa sổ nh́n ra, đám tín đồ của Chúa đang rời khỏi giáo đường. Cha muốn đuổi theo nói một vài câu thân thiện, nhưng khi đến cổng, không hiểu sao cha lại chùn bước.
Cả giảng đường rộng lớn ch́m vào yên lặng, trang nghiêm và buồn thảm như cổ mộ hoang vụ Khung cảnh trống đó Cha đă quen không c̣n những xao động sầu nản.
Hành lễ xong là tuần hành khắp gian pḥng rộng. Xem xét đám giáo hữu có bỏ quên vật dụng, hay quư thầy phổ tế có thu dọn thánh vật đàng hoàng chưa? Có dập tắt những tàn lửa nguy hiểm.
Công việc xong xuôi, người sau cùng c̣n lại giảng đường lúc nào cũng là Cha để khép kín đôi cánh cửa lớn.
- Cảm ơn Chúa đă ban cho chúng con sự b́nh an.
Cha thành khẩn đọc một đoạn kinh, rồi ngồi xuống bậc đá nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Hôm nay cha cảm thấy mệt lạ.
- Xin Chúa ban cho con sự b́nh an!
Giọng cầu khẩn vang bên tai, Cha Hà ngỡ ngàng mở mắt, một gă thanh niên cao lớn, đen đúa đang quỳ trước mặt Cha.
- Xin lỗi Cha, con đă lẻn vào từ cổng sau. Gă thanh niên khẽ nói - Thấy cha đọc kinh, con không dám quấy rầy.
Cha Hà ngạc nhiên trước hành động của gă.
- Thế ông đến...
- Lễ Mi Sa đă xong rồi sao Cha?
Gă thanh niên có vẻ lo lắng:
- Ờ, Cha máy móc đáp, ngắm gă con trai trước mặt. Bộ áo thủy thủ màu xanh, đôi giày lính há mỏm, gă tiều tụy như một con bệnh, nhưng trong đôi mắt. Sự khốn khổ vẫn không che dấu được dữ dằn, thù hận. Óc Cha căng thẳng. Anh chàng này là tay cờ bạc, say rượu? Hay là một thứ côn đồ đến giáo đường định xin ẩn nấp? Cha đưa mắt nh́n quanh, ḷng mong một chiếc xe tuần cảnh chạy ngang. Nhưng cha vẫn ra vẻ b́nh tĩnh với nụ cười - Vâng lễ Mi sa đă cử hành xong, lần sau xin nhớ đến sớm một chút, tuần lễ chót bao giờ cũng là mười hai giờ rưỡi.
- Nhưng con muốn đến trễ một chút. Gă thanh niên ṿ đầu bức tai - Tại sao bất cứ điều ǵ, bao giờ tôi cũng là kẻ đến sau thế này?
- Đừng buồn! Cha Hà an ủi - Lần cầu nguyện sau, Chúa sẽ giúp con lỗi lầm đó.
Cha đưa tay lên kéo cao cổ áo giả, tỏ ư định đi, nhưng gă thanh niên đă sa sầm mặt, những bắp thịt trên mặt run nhẹ.
- Không - Đừng Cha, xin cha nán lại một tí, con muốn xưng tội.
- Giờ xưng tội cũng đă qua rồi. Cha Hà lắc đầu, thân mật vỗ vai gă - Trước nhất con phải giữ vững ḷng hướng thiện rồi người sẽ chứng giám cho con, c̣n việc xưng tội với chúa sớm muộn ǵ lại không được? Đường lên thiên đàng không xa, mai đến cũng không trễ. Xin Chúa ban phước lành cho con!
- Mai à? Gă thanh niên đưa mắt nh́n ra biển, rồi giữ tay linh mục, khẩn thiết - Không được, mai trời vừa mờ sáng là con đă rời khỏi nơi đây. Cha, Cha hăy giúp con, đây là cơ hội cuối cùng cho con sám hối...
- Sao lại cuối cùng?
Cha Hà kinh ngạc. Những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt hận đời. Cha hiểu đây là những giọt nước mắt cuối cùng của kẻ sắp mất đi lư trí - Hay là một tên tù vượt ngục? ư nghĩ thoáng qua, một chút sợ hăi pha lẫn thương hại. Cha không biết phải làm sao.
- Cha, con van Cha...
Lời của gă mềm hơn, không đợi cha Hà có ư đồng t́nh, gă đă nắm chéo áo Cha và đẩy đôi cánh cửa lớn, không để Cha một phút suy nghĩ.
Đến trước bệ thờ Cha dừng lại.
- Được rồi, con hăy hối lỗi trước tượng Chúa đi.
Gă thanh niên ngước mắt nh́n lên cao. Không như bất cứ một tín đồ ngoan đạo nào, lúc xưng tội, gă không rụt rè, hay một cử chỉ ăn năn. Đôi nắm tay giữ chặt, mắt mở to như trút hết niềm đau tận cùng.
- Ở đây c̣n ai khác nữa không?
Gă nh́n quanh, nước mắt tràn ra má rồi đột ngột quỳ xuống. Cha vội xoa dịu.
- Đừng sợ giáo hữu. Sẽ không ai đến đây đụng tới giáo hữu đâu, dù giáo hữu là một kẻ giết người.
- Cha sẽ giữ kín bí mật cho người khác
- Với một con người hiểu biết nhiều như giáo hữu, Cha nghĩ con không nên nghi ngờ điều đó.
- Con là người đă phạm quá nhiều lỗi lầm, nhưng...
- Giáo hữu đă phạm điều thứ mấy trong mười điều răn?
- Cả mười điều!
Gă thanh niên ngập ngừng một chút nói. Cha Hà ngỡ ngàng.
- Sao? Phạm cả mười điều à?
- Vâng. Gă b́nh tĩnh gật đầu, rồi như một đứa trẻ trả bài, gă đọc to - Điều thứ nhất. Thờ phương một đức chúa trời và kính mến người trên hết mọi sự. Hai, chớ kêu tên Chúa vô cớ. Ba, giữ ngày chủ nhật. Bốn, thảo kính cha mẹ. Năm, chớ giết người. Sáu, chớ làm điều dâm dục. Bảy, chớ lấy của người. Tám, chớ làm chứng dối. Chín, chớ muốn vợ hay chồng người. Mười, chớ tham của người.
- Con... con... Cha Hà định lớn tiếng mắng gă một trận, nhưng nhớ ra vị trí của ḿnh nên cố gắng dằn xuống. Dù thế cha vẫn thấy ngỡ ngàng. Gă thanh niên quỳ trước mắt phạm đủ cả mười điều. Khiếp thật! May là ban năy ta chưa... bằng không... cha thở dài, làm dấu thánh giá và b́nh thản lại - Thôi được rồi, giáo hữu cứ thành thật kể tội đi, Chúa sẽ tha cho.
Gă thanh niên quỳ dưới đất cúi mặt, h́nh như gă đang hồi tưởng quá khứ. Gíao đường vắng và lạnh, hơi thở hai người có thể nghe rơ mồm một. Sau một tiếng thở dài. Gă ngập ngừng.
- Vâng... con xin kể đây.


Chương 2

Tám năm về trước, khi c̣n là một sinh viên ở một đại học tên tuổi tỉnh Quảng Châu, con... Gă thanh niên ngẩng đầu lên, gă trầm tỉnh hơn - Xin lỗi Cha, con chưa cho cha biết tên... con là Uông Sĩ Kiệt, người Quảng Đông năm nay hai mươi tám tuổi c̣n một năm nữa tốt nghiệp đại học.
Cha Hà thở nhẹ, Cha thấy an tâm hơn, gă tội đồ cũng không đến nỗi nào. Cha gật đầu để gă an tâm nói tiếp:
- “Môn con học là thể dục, Sĩ Kiệt cúi đầu giọng trầm đều”. Cha cũng biết là với môn học này, suốt ngày chỉ đánh banh, không ai xem ra ǵ hết, nhưng trong mắt lũ con gái, tụi con là thần tượng của họ. Lúc con và đồng đội ra sân bao giờ cũng được đám nữ sinh viên kéo theo ủng hộ. Nghĩ cũng lạ. Mỗi lần nghe những tiếng hét của họ là chúng con thấy máu nóng như dâng cao trong tim. Bấy giờ là lúc tṛ “gieo cầu” đang thịnh hành... ” Uông Sĩ Kiệt ngừng lại như hồi tưởng, quên đi phút giây nông nổi tận cùng - Cha... cha có hiểu ư nghĩa của hai chử “gieo cầu” không?
Cha Hà lắc đầu, đôi mày cha không c̣n nhíu lại như lúc năy, nụ cười thoáng hiện trên môi.
- Đó là một tṛ chơi do mấy cô phát minh. Khi trận cầu đang diễn ra sôi nổi, họ chuẩn bị sẵn cam quít và một vài loại trái cây khác, đợi bao giờ đoàn cầu ḿnh ủng hộ thắng sẽ ném cho cầu thủ ḿnh mến chuộng. Chính v́ thế mà những anh chàng ăn không ngồi rồi đă bóp méo, bảo đấy là Vương Bảo Xuyến ném giao cầu cầu hôn.
Thái độ say sưa kể của Kiệt khiến cha Hà nhớ tới những h́nh ảnh mộng mơ ngày nào. Thời đại học vàng son... Lúc đó cha cũng là một tay lừng danh về môn lam cầu. Cha hiểu Sĩ Kiệt. Kết quả một trận cầu th́ bảy phần mười cố gắng là do sự khuyến khích của mấy cộ Chuyện mười măm qua rồi cũng giống như hồi c̣i tan cuộc của trận đấu. Bây giờ... Cha đă đứng ở một vị thế khác. Cha đă là một nhà tụ Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Cha chợt tắt.
- Có một lần... Sĩ Kiệt tiếp tục - Có một lần con đă bị một thiếu nữ ném trúng. Nàng rất đẹp và trái tim con.
- À. Cha Hà nh́n thấy vẻ ngại ngùng trên mặt Sĩ Kiệt, khoát tay - Không sao cả, t́nh yêu trai gái là chuyện tự nhiên, ư của Chúa...
- Vâng! Nói đến t́nh yêu. Uông Sĩ Kiệt có vẻ cởi mở hơn - Và giống như nghề của một cầu thủ, con đă tấn công tới tấp, nàng học hội họa, cao hơn con những hai lớp, t́nh yêu của nàng cũng giống như những bức tranh trừu tượng. Không làm sao đoán ra được.
-...
- Bắt đầu, theo cách xă giao thông thường, con đă nhờ một cô bạn trong lớp giới thiệu. Nàng là con của một công chức cao cấp ở Hong Kong, nhưng bản tính phóng khoáng và cởi mở chẳng cao ngạo như bao nhiêu đứa con gái cao sang khác và chẳng bao lâu chúng con đă thành bạn thân, nàng tỏ ư rất thích con, những lần con ra sân là bao giờ cũng có nàng bên cạnh, những bức họa phóng bút của nàng thật tuyệt vời...
- “Một họa sĩ và một thể thao giả” Như thế xứng lắm rồi? Phải không chả Cha thấy con có quyền đeo đuổi nàng chứ?
- Ờ, Cha Hà chậm răi - Chúa bao giờ cũng muốn con trai và gái kết thành vợ chồng. Đó là một cách tăng gia nhân loại.
- Con cũng nghĩ như vậy. Uông Sĩ Kiệt đột ngột buồn thảm - Thế mà có lần trong sân trường, nghe con bày tỏ t́nh yêu, nàng đă cự tuyệt, nàng bảo dù không yêu nhưng nàng sẵn sàng làm bạn với con.
Cha Hà cười nhẹ.
- Yêu nhau là chuyện tự nhiên, con đă gặp điều ǵ cản trở?
- Vâng, con đă gặp. Thiên nhiên và Chúa đă không muốn chúng con yêu nhau. Uông Sĩ Kiệt cắn môi, buồn bă - Bấy giờ con là kẻ ngoài đạo và cũng đă có vợ. Vợ con là một người đàn bà quê mùa không t́nh cảm mà gia đ́nh đă ép con phải cưới. Nhưng xin lỗi cha v́ yêu nên khi đứng trước mặt nàng, con đă gọi Chúa và thề.. Con là một sử nam đă được tưới nước thánh... T́nh yêu đă làm con u mê...
- Như vậy là sai! Cha Hà châu mày - Con đă phạm điều hai trong mười điều răn của Chúa.
- Con biết. Uông Sĩ Kiệt tránh mắt cha Hà - T́nh yêu khiến con u mê... Nhưng lúc đó con nghĩ... chuyện đó không thành vấn đề v́ sau đấy con có thể xin rửa tội vào đạo cũng không muộn... Con sẽ xin lỗi Chúa...
- Hừ!
Cha Hà lắc đầu không hài ḷng.
- Con đă phạm giới điều của Chúa, nhưng trên phương diện t́nh yêu con đă đặt được chiếc móng cho t́nh yêu... Không phải, cho t́nh bạn th́ đứng hơn. Con thành thật thú nhận lúc đó con biết nàng không hề yêu con, nàng chỉ xem con như một người bạn... Thưa cha... Theo cha nghĩ t́nh bạn có làm con thỏa măn không?
Uông Sĩ Kiệt nh́n lên, nhưng khi thấy cha Hà trang nghiêm với đôi mắt nhắm nghiên chàng không dám hỏi tiếp và... tiếp tục kể.
-... Con đă lợi dụng t́nh bạn đó, để thực hiện t́nh yêu, mỗi chủ nhật, con đều đưa nàng đi nhà thờ lễ, đưa nàng đi chơi, xem xi nê hay ra ngoại ô “picnic”. Tóm lại là con t́m đủ mọi cách để được gần gũi nàng, trong khi nàng, vẫn là cây cổ thụ không xúc động?
Uông Sĩ Kiệt thở dài, một lúc sau mới tiếp.
- Thưa cha... Đó là v́ con quá yêu nàng, hay v́ thèm muốn chinh phục? Thật ra con cũng không biết, có một lần...
Cha Hà đột ngột trừng mắt nh́n Kiệt khiến chàng rụt rè.


Chương 3

Hôm ấy là sinh nhật của nàng...
Uông Sĩ Kiệt do dự một chút mới lấy lại can đảm. Chàng không dám nh́n vào mặt cha Hà.
- “... Để mừng sinh nhật thứ hai mươi mốt của người ḿnh yêu, con đă mua bánh ngọt, săn wích, thực phẩm đóng hộp và cả rượu.. Rồi rủ nàng ra ngoại ô picnic... ”
Kiệt lè lưỡi liềm môi, mắt xa xôi với dĩ văng.
-... Con nhớ hôm ấy trời nắng tốt, nàng trang điểm lại đẹp hơn hằng ngày. Giầy trắng robe bông với chiếc khăn choàng đỏ mà con đă tặng. Chúng con leo núi và dừng lại cạnh một bờ hồ. Giữa khuya cảnh thiên nhiên, màu xanh của lá và sắc rực rỡ của hoa dại, những đợt sóng lăn tăn lấp lánh bới ánh nắng trên mặt hồ. Nàng đẽp hắn lên, và con như lạc giữa vùng trời mơ ước.
- Tiểu Trân!
Con ngắt một cánh hoa dại cài lên áo nàng, rồi nâng ly.
- Mừng ngày sinh nhật của Trân.
Con uống cạn cốc rượu mạnh. Tiểu Trân cũng có vẻ thật vui, nàng cũng nâng ly rượu chát đỏ.
- Cảm ơn anh!
Rồi nốc cạn. Hai đám mây hồng hiện rơ trên má Trân.
- Tôi chưa hề uống rượu qua lần nào, không ngờ rượu cũng ngọt và thơm lạ, hèn ǵ người ta chẳng thích uống rượu. Bây giờ tôi trả lễ lại mời anh một ly nhé.
Lời Trân khiến con sung sướng.
- Cảm ơn Trân! con nói - Bây giờ ở đây chỉ có hai đứa ḿnh, tôi muốn thú thật t́nh cảm tôi dù biết rằng Trân không bao giờ để ư đến. Con rót một ly Whisky đưa cho nàng - Trân hăy cạn giùm ly rượu đắng này rồi tôi sẽ nói tiếp.
Tiểu Trân nhăn mặt nốc cạn cốc rượu mạnh trong tay con.
- Đúng là ly rượu đắng!
- Vâng, bây giờ để chúc mừng niềm sung sướng của người con trai diễm phúc, tôi xin Trân cạn thêm ly nữa. Con nói mà suưt khóc. Ly rượu này coi như tôi kính anh đây, v́ anh đă dành một chút t́nh cảm của anh cho Trân.
Mặt Trân đầy sắc đỏ, nhưng nàng không từ chối, nâng ly lên hướng mặt về miền biển phía nam. Trân lại nốc cạn.
... “Uống đến ly rượu thứ ba, con đă có cảm giác choáng voáng không ngờ Trân lại tiếp tục nâng ly, nàng cũng có vẻ say, nhưng vẫn không chịu kém.
- Tôi chưa say, tôi muốn anh uống thêm ly này rồi nhận làm cho tôi một việc.
Trong hoàn cảnh đó làm sao con có thể từ chối? con xúc động cầm chai wishky rót ra hai ly đầy.
- Tiểu Trân trước khi Trân nói, tôi muốn Trân hiểu ḷng tôi. Tôi yêu Trân, yêu măi đến bao giờ nhắm mắt, tôi...
- Đừng anh! Mặt Trân đỏ hơn chiếc khăn choàng, nàng run rẩy khiến ly rượu trên tay tràn hơn nữa, nhưng... Anh Kiệt, từ đây về sau tôi mong rằng sẽ được anh xem như một người em gái thôi. Đừng nói những lời đó nữa nhe anh. Tôi không thể yêu anh được, v́ tháng sau, tôi đă qua Mỹ..
Con không ngạc nhiên lắm v́ những điều kia con đă nghe được từ lâu. Nhưng con vẫn buồn, nâng ly lên cụng mạnh vào ly trong tay nàng, con nói.
- Vâng, tôi xin nhận lời Trân. Nhưng... Trân cũng hiểu cho... hăy cho tôi xin một lần đầu cũng là lần cuối... Được hôn Trân một lần!
- Hôn à... Ly rượu trên tay Trân rơi xuống băi cỏ, nàng ôm mặt suy tư thật lâu mới nói - vâng, nhưng chỉ được hôn lên trán thôi nhé, cấm không được...
Và... Trân chống đôi tay xuống cỏ, ngẩng đầu lên chờ đợi, mắt nàng nhắm nghiền, môi hé mở... Trân đẹp như thiên thần, con thích đến gần, gần hơn, ṿng tay qua và cả hai ngă nhoài xuống cỏ.
Bấy giờ mặt trời vừa xuống núi, ráng hồng ửng đỏ cả mặt hồ yên lặng. Nh́n Trân, khuôn mặt chín mùi khiến con ngây ngất. Con bắt đầu hôn, lên trán, lên mắt, lên tóc... Trân có vẻ như mê ngủ, và con đă đặt môi lên môi nàng.
- Tiểu Trân, xin cảm ơn em. Con bàng hoàng sung sướng - Tôi đă thất ước với Trân. Trân giận tôi không?
Trân hé mắt với nụ cười.
- Ồ... buồn ngủ quá!
- Trân, trân là người con gái đầu tiên tôi được hôn, tôi biết... Tôi biết Trân cũng có cảm t́nh với tôi lắm... Con nói và say sưa ngắm nàng. Chưa bao giờ con được một dịp may như vậy và... T́nh yêu như ngọn lửa ngút ngàn cháy trong tim, sự thèm muốn chiếm đoạt như qủy ma xui dục, con đă thừa lúc Trân say, cởi áo nàng...
Cha Hà trừng to mắt nh́n Kiệt.
- Vâng! Thưa cha! Kiệt nói - Con biết con đă phạm thêm điều thứ sáu, nhưng cha hiểu cho, con là người, con là một sinh vật có thể xác, có máu..
Cha Hà xoa tay vào nhau, thấp giọng:
- Như vậy rồi... cô ấy không chống đối ǵ cả sao?
- Trước mặt Chúa, con xin thề tất cả điều con vừa nói với cha đều là sự thật cả. Trước đó con không hề dự mưu ǵ hết. Kiệt đưa cao ba ngón tay lên - Con nói thật... Lúc đầu Trân đă chống đối, nhưng làm sao nàng đẩy được tấm thân nặng trịch của con, thế rồi... Mười phút sau, chính Trân đă xiết chặt con, hôn con...
- Tại cô ấy say đấy. Cha Hà vừa nói vừa khoát tay - Thôi đừng giải thích nữa, nói tiếp đi!
- Sau đó chúng con đều mệt mỏi và ngă lăn ra ngủ. Kiệt nuốt nước bọt, ngưng một chút tiếp - Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, con thức dậy, Trân vẫn c̣n ngủ. Trời chưa sáng. ánh trăng soi tỏ mặt hồ, ngoài một vài tiếng ếch nhái ra, tất cả đều ngủ yên, cánh đồng rừng núi phủ đầy màn sương nhạt. Con nghĩ đến chuyện vừa qua, tưởng chừng như nằm mơ, nhưng sự thật đang bày rơ trước mắt. Chiếc áo con c̣n đẫm vết máu hồng và con biết rằng ḿnh đă làm một chuyện tày trời, lương tâm khiến con hối hận đau khổ, nhưng biết làm sao bây giờ? Càng nghĩ càng bức rứt và sau cùng đành nhắm mắt tuân theo định mệnh.
Quay đầu lại. Trân vẫn c̣n say ngủ, dáng nàng dưới trăng tuyệt vời, trong cơn mơ nàng có hay chuyện ǵ đă xảy ra chưa? Nụ cười vẫn c̣n phảng phất trên môi và nước mắt vẫn c̣n nằm yên trên má. Con mở xách tay nàng định lấy khăn lau sạch lệ chợt nhiên con trông thấy một vật... ”


Chương 4

Hơi thở Kiệt dồn dập.
... “Đấy là một phong thư... một phong thư gởi từ xứ Mỹ xa xôi cho nàng và con biết, con hiểu tại sao lúc con mời rượu. Trân đă nâng cao ly hướng về phía biển phương nam. Sự ṭ ṃ bắt con mở thư, và qua lời thơ con biết đây là bức thư của người chồng chưa cưới nàng, trong thư hắn cho biết là đă mua xong nhà cửa. Chỉ trờ Trân sang là sẽ cử hàng đám cưới ngay... ”
Kiệt xoa tay vào nhau, cúi mặt.
- “Thưa cha, con đă phạm thêm điều răn thứ chín - chớ muốn vợ hay chồng người... ”
Cha Hà chăm chú nh́n gă thanh niên trước mặt. Đôi mắt của quan ṭa xét tội nhân.
- Thư ở Mỹ gởi sang, nhưng từ địa phương nào?
- Dạ từ San Francisco, nơi có nhiều kiều bào Trung Hoa cư ngụ.
- Lúc bấy giờ vị hôn phu của cô ấy hành nghề ǵ?
- Con cũng không biết rơ lắm. Sĩ Kiệt hồi tưởng - Theo lời thơ th́ h́nh như anh ta mới ra trường... Đúng rồi Y Khoa và đang nội trú tại một y viện ǵ đó.
- Ố... Cha Hà có vẻ ngỡ ngàng, cắn nhẹ môi, cha bảo - Thôi cứ kể tiếp đi.
“... Đọc xong thư con lấy khăn tay ra xoa mắt cho Trân, bấy giờ nàng mới tỉnh giấc... ”
Kiệt ngưng lại với thái độ hổ thẹn ngập ngừng.
- “... Dĩ nhiên, khi phát giác ra sự thật. Trân đă khóc và con đă vỗ về” - Trân, tất cả đều lỗi ở tôi cả, tội tôi đáng chết, bây giờ Trân bảo tôi phải làm sao tôi đều sẵn sàng chịu hết.
... Nhưng Trân chỉ khóc, nàng không nói một tiếng nào cả. Con càng bị bứt rứt, bị dày ṿ, con đă van xin.
- Trân, em nói đi nào, trời tru đất diệt anh vẫn sẵn sàng chịu tội. Chỉ cần em nói một tiếng thôi.
- C̣n ǵ để nói nữa Trân bấy giờ mới chịu lên tiếng - Đời tôi mất hết rồi có nói cũng vô ích thôi. Anh là cầm thú, là côn đồ! Tôi hận anh, tôi thù anh v́ anh mà hạnh phúc đời tôi tan nát hết.
- Con cúi đầu nhận chịu. Đây là thói quen thưở nhỏ mỗi lần bị mẹ rày mắng, con đều ngoan ngoăn cúi đầu chịu tội. Nhưng con nghĩ. Nếu không v́ say rượu, chưa hẳn con đă làm nên chuyện tội lỗi thế. Con bứt rứt và khổ tâm khôn cùng. Con đă van xin nàng tha thứ. Trân khóc hơn một tiếng đồng hồ, rồi đột ngột nàng ngưng bặt, đưa mắt nh́n ra vực thẳm xa xạ Con hiểu Trân định làm ǵ, nên một tay giữ nàng, một tay với lấy chiếc chai không nói.
- Trân, tôi hiểu Trân sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi trừ khi tôi chết. Chiếc chai không này Trân hăy dùng nó để lấy máu tôi rửa nhục đi, tôi rất sẵn sàng!
Nhưng Trân vẫn ngồi yên và con... con dùng hết sức ḿnh đập mạnh chai rượu không vào đầu, cơn đau nhói qua với những ánh sao rợp trời và con đă không c̣n biết ǵ nữa hết.
Cha Hà nh́n thẳng mặt Kiệt, đúng như điều Kiệt nói, vết sẹo lớn vẫn c̣n hằn trên trán gă tội đồ.
- Khi con tỉnh dậy, thấy ḿnh nằm trong bệnh viện, th́ ra sau khi thấy con bất tỉnh. Trân đă đến cục cảnh sát gần đấy báo tin, ở đây họ đă mang xe đưa con về bệnh viện...
Kiệt thở dài.
- Có điều nàng không tố cáo chuyện con cưỡng hiếp nàng... Trân chỉ nói con leo núi xui xẻo vấp ngă...
- Cô ấy cao cả quá.
Cha Hà đă không định nói nhưng sự xúc động khiến cha buột miệng.
- Vâng. Trân quá cao cả. Kiệt gục đầu thú nhận - Chính sự cao cả của nàng càng khiến con thấy ḿnh bé nhỏ, ngu muội, trong thời gian con nằm trong bệnh viện, hôm nào Trân cũng ghé qua, chúng con chỉ yên lặng nh́n nhau chứ không nói ǵ cả. Con hối hận, thẹn thùng với tội con đă làm, nhưng không biết phải giải thích làm sao. T́nh yêu và tội lỗi thường quá gần nhau, thượng đế đă mang con đến t́nh yêu, nhưng ma quỷ đă xô c̣n ngă xuống hố tội lỗi.
Cha Hà châu mày.
- Con đừng nên tự tiện giải thích lời Chúa như thế.
- Vâng, con biết, và con cũng thú nhận rằng trong khoảng thời gian đó con đă thù hận Chúa không cùng. Thưa cha, con đă phạm thêm điều răn thứ nhất.
Uông Sĩ Kiệt ngước mắt lên nh́n tượng thánh.
- Con đă nghĩ rằng, nếu quả thật Chúa là đáng vạn năng Chúa đă mang đến cho con t́nh yêu th́ tại sao Chúa chẳng xua đuổi đi những lời xúc động của ma quỷ trong tim con? Con đă suy ngă vào t́nh yêu tội lỗi một cách khốn khổ, c̣n nhớ khi mới bị tiếng sét của Trân, có lần con đă đứng trước tượng Chúa khấn nguyện. Chúa ơi, con có nên yêu người thiếu nữ trinh trắng nầy không? Xin Chúa hăy ban cho con trí tuệ và can đảm, dù đến hay chối từ...
Lúc đó con đă có cảm tưởng như được Chúa mặc khải, người bảo con hăy yêu, hăy tiến tới đi, nhưng...
Cha Hà khoát tay người như hiểu được điều Kiệt muốn nói Kiệt gật đầu hiểu ư cha.
- Vâng, và đến bây giờ con mới biết ḿnh đă lầm, đúng là Shakespeare đă nói “những chiếc cánh màu đen của ma quỷ đă làm mờ mắt con” nhưng khi con mở được mắt ra, th́ ma quỷ cũng tiến thêm một bước, nó nhảy vào tim con.
Cha Hà ngạc nhiên.
- Sao?
- Cha hăy nghe con nói tiếp. Niềm thù hận nằm lẫn trong những giọt nước mắt Kiệt.
Khi con rời khỏi bệnh viện. Trân cũng có đến, nàng đưa con về tận nhà, nhưng khi vừa ngồi xuống, ghế nàng đă buồn bă hỏi con - “Anh Kiệt, tôi không sang Mỹ nữa đâu, anh hăy giúp tôi một việc.”
Con ngạc nhiên nh́n nàng.
- Sao? Chuyện ǵ đă xảy ra nữa?
- Hôm qua tôi mới đến với y sĩ. Trân ngập ngừng, đầu cúi thấp - Bác sĩ cho tôi biết là tôi đă thụ thai.
Tin Trân mang đến như sét bên tai, con hối hận.
- Đó là lư do khiến Trân bỏ ư sang Mỹ phải không?
Trân gật đầu, nàng thở ra.
- Vâng... Nhưng dù cho không thụ thai đi nữa th́ tôi cũng ở lại, tôi hiện không c̣n xứng với chàng nữa, dù chàng có tha thứ tôi vận không c̣n mặt mũi nào sang bên ấy...
Hăy để một thiếu nữ toàn vẹn khác đến với chàng.
Con biết Trân đang thù hận con và thù hận chỉ vơi được khi người trút được cơn giận bằng những lời chửi mắng.
Con ngồi yên tâm hồn ray rức nhiều, con bảo nàng.
- Tiểu Trân, bất cứ điều ǵ Trân cần mà tôi giúp được tôi đều sẵn sàng, dù có phải đi qua biển lửa.
Trân ngă vào người con ̣a khóc.
- Anh phải giúp tôi, phải giúp tôi giết chết mầm sống khốn nạn nầy!
- Giết? Tôi xót xa - Nhưng nói cũng là một đời sống, một con người. Tiểu Trân! Tiểu Trân có thể nhẫn tâm bảo cha đi giết con được sao?
Tiểu Trân đứng bật dậy với đôi mắt thù hằn.
- V́ muốn bảo toàn con anh rồi anh bắt tôi phải hy sinh hay sao? Nếu tôi có chết, th́ con anh cũng không mong sống được, thế mà... từ ban năy anh đă nói... Sao anh ích kỷ như thế? Đàn ông mấy người chỉ toàn là một lũ ích kỷ không thôi.
Con thẫn thờ.
- Em định làm ǵ?
- Làm ǵ à?Trân quẹt nước mắt - Tôi là đàn bà, đă là đàn bà ai lại không xót thương cho gịot máu của ḿnh? Nhưng tôi c̣n phải sống, c̣n phải nh́n mặt bao nhiêu người trong xă hội... Gia đ́nh cũng không chấp nhận chuyện đó, nếu vỡ lở, chắc tôi cũng không sống được.
- Nhưng Trân có biết là Chúa cấm ngặt chuyện phá thai không? Con cố mang giáo điều ra ngăn nàng - Trân có biết là...
Nhưng Trân đă cắt ngang điều con định nói, nàng bước tới cạnh tượng đức mẹ, sụt sùi - “xin mẹ hăy tha thứ cho sự yếu mềm của con.. Chung quanh con chỉ toàn là những đám người hung dữ thủ lợi, họ sẽ ném đá con đến chết... Mẹ, con không muốn chết tí nào cả”, con lại đem luật pháp xă hội ra dọa nàng.
- Trân có biết phá thai là phạm tội giết người không? Nếu tôi giúp th́ tôi cũng sẽ phạm điều răn số năm của chúa.
- Hừm! Trân chỉ ngọn đèn với chiếc bóng làm bằng chai rượu không của tôi nói.
- Anh mà sợ ǵ? Chỉ cần rượu vào, là chuyện ǵ anh chẳng dám?
Cha Hà ơ hờ như không nghe thấy, người cúi đầu suy nghĩ mông lung.


Chương 5

Thánh đường đột ngột lắng xuống, không khí pha lẫn một chút căng thẳng âu lo.
- Cha, con biết làm sao hơn?
Sĩ Kiệt sau một giây yên lặng hét to.
- Con chỉ c̣n biết giúp nàng làm chuyện tội lỗi. Một người bạn có ông anh làm bác sĩ ngoại khoa ở Thượng hải mới đến Quảng Châu lập nghiệp. Hắn đă đồng lơa với con, trong một đêm không trăng con đưa Trân tới pḥng mạch. Bóng tối và tội ác làm tim con khiếp đảm, đứng bên ngoài pḥng giải phẫu, nghe tiếng hét v́ đau đớn của Trân, đầu con muốn nổ tung. Đến lúc con được phép bước vào giường bệnh th́ Trân đă mất máu quá nhiều, nàng chỉ c̣n thoi thóp thở.
Mặt Cha Hà tái hẳn, người chậm răi ngẩng mặt lên.
- V́ muốn bảo toàn sinh mệnh cho Trân, con đưa nàng đến bịnh viện. Dĩ nhiên là con bắt buộc phải tŕnh bày hết tất cả sự thật cho y sĩ biết. Bệnh viện đă thông tri lại cho thân nhân của Trân ở Quảng Châu hay và tất cả câu chuyện đều bị vỡ lỡ.
“Gia đ́nh Tiểu Trân là một gia đ́nh phong kiến, dù cha anh nàng đă từng hấp thụ được nền giáo dục cao đẳng ở xứ người, đă từng giữ những vai tṛ quan trọng trong chính phú. Nhưng với sự bất hạnh của Trân, họ không những chẳng cảm thông mà c̣n lên tiếng cắt đứt hết tất cả liên hệ. Nếu không v́ lư do thể diện, có lẽ con cũng đă bị họ cho vào ngục tối luôn.”
“Con không dám đem sự thật nói lại cho Trân biết, để Trân yên tâm, con chỉ bảo gia đ́nh nàng vẫn tưởng nàng đi trọ chung nhà bạn để tiện việc ôn bài... ”
Uông Sĩ Kiệt thở dài:
- “Đó là cả một thời kỳ mệt mỏi chua xót, chết con vẫn không quên được. Với một thằng học tṛ nghèo, không tiền dính túi như con làm sao có đủ tiền để chi phí thuốc men cho Trân? Trong hoàn cảnh đó con đă van xin bác sĩ lấy máu con sang cho nàng. Mỗi ngày lại phải nhịn ăn để lấy tiền tẩm bổ cho Trân...
... Nhưng máu con người rồi cũng có hạn, tiền rồi cũng hết... ”
Uông Sĩ Kiệt nói đến đây đột nhiên khóc rống lên.
... ”Để có tiền, để cứu lấy mạng sống của Trân, con đă phạm thêm điều răn thứ bảy và thứ mười của Chúa, con đem bán danh dự, nhân cách và cả sự tin yêu của con. Lúc đầu mượn vá víu ở bạn bè, đến lúc bị họ hoài nghi, con phải xử dụng đến thủ đoạn để lường gạt, con đă lợi dụng ḷng tham giàu của bạn bè rủ rê họ hợp tác mở cơ sở làm ăn. Tiền đến tay, con trở mặt tuyên bố lỗ lă, đến khi phương pháp không c̣n hiệu nghiệm, không c̣n được ai tin yêu, con giở tṛ trộm cướp, con đă đánh cắp một chiếc xe đua của bạn đem bán và... Hai tháng sau con nhận được giấy thông báo của nhà trường - Họ đuổi học con.
Cha Hà có vẻ xúc động.
- Con có tŕnh bày nỗi khổ tâm của chính ḿnh cho hiệu trưởng hay bạn bè biết không?
- Dạ không! Uông sĩ kiệt lắc đầu - V́ muốn bảo toàn danh dự của Tiểu Trân, con sẵn sàng nhận hết tất cả những trừng phạt của nhà trường. Cũng may, cảm ơn Chúa, ngày con bị sa thải khỏi học đường cũng là ngày Trân lành bệnh. Nàng đă có thể đi dạo trong vườn hoa của dưỡng đường.
Cha Hà quan tâm.
Cô ấy đă hồi phục nhanh chóng? Và chắc chắn biết hết tự sự.
- Vâng, nhưng đến lúc rời khỏi bệnh viện Trân mới biết, nàng đă ứa lệ nh́n con.
- “Anh Kiệt, thôi th́ chúng ḿnh làm lễ cưới đỉ Anh đă quá khổ v́ anh, cùng như v́ em... ”
-... và chúng con đă cử hành lễ cưới trong đơn giản. Uông Sĩ Kiệt thở ra, một chút sung sướng hiện ra trong ánh mắt, nhưng chỉ lát sau hắn lại châu mày - Bấy giờ thời cuộc thay đổi, trong cơn khói lửa, chúng con lánh cư, không ngờ lại phải sa chân đến nơi khiến Trân buồn khổ nhất- Chúng con đă đến Hương Cảng.
- Cô ấy không về nhà cha mẹ ruột? cha hà hỏi - Cũng không viết thư cho vị hôn phu?
- Vâng, Trân đă âm thầm nghe ngóng, biết chuyện cha mẹ nàng đă tự động hủy bỏ hôn ước của nàng với vị hôn phu bên Mỹ, cũng như việc cắt đứt liên hệ.
Uông Sĩ Kiệt lộ vẻ buồn.
- Nhưng Trân bảo rằng đến chết nàng vẫn thấy kính trọng và yêu quí vị hôn phu nơi phương trời xa, nàng yêu cầu con sau ngày lấy nhau được phép đặt bức ảnh ngày cũ của nàng với ông ấy trên đầu giường. Trân thú thật với con chuyện nàng ưng lấy con chẳng qua v́ một lư do bất khả kháng, chứ trong tim nàng chỉ có h́nh ảnh của vị hôn phu...
Cha Hà nh́n thẳng mắt Kiệt.
- Con có cho nàng biết chuyện con đă có vợ rồi chưa?
- Không, con làm sao đủ can đảm để Trân phải khổ nữa.
Uông Sĩ Kiệt cúi mặt.
- Nhưng việc đó bây giờ đă không c̣n là vấn đề nữa v́ con đă phạm điều răn thứ tư.
- Con đă bất hiếu với mẹ cha.
- Có lẽ cha mẹ con đă không chấp nhận chuyện hôn nhân của con? Cha Hà ngậm ngùi - Phải rồi việc song hôn làm sao gia đ́nh chấp nhận được? Ngay người vợ cũ của con cũng có thể đưa con ra ṭa...
- Vâng. Uông Sĩ Kiệt ṿ đầu - Ai cũng có lư hết, cha mẹ con đă trọng tuổi, họ cần dâu con ở quê phụng dưỡng, dĩ nhiên chẳng ai chấp nhận cho con được ly dị. Riêng người vợ cũ, ngay lúc con chưa ở với Trân đă không để ư đến chuyện thương chồng. Đó cũng không có ǵ đáng trách. Có ai lại thủ tiết măi cho một người chồng không t́nh không nghĩa. Thời đại đă đổi thay, thôn quê cổ kính cũng trở ḿnh theo văn minh, cách mạng, vợ con nương cơ hội đ̣i lại tự do, cha con chỉ c̣n biết một mặt khuyên giải, một mặt viết thơ đ̣i con về. Nhưng làm sao con về được? Người vợ lột xác của con đă đưa cha con ra ṭa về tội ngăn cản sự tự do cá nhân, kết quả cha con bị tù tội và mẹ con v́ thế uất ức sinh bệnh qua đời...
... “Một bước sa chân hận ngh́n đời” Sĩ Kiệt nh́n xuống chân - Cũng may Tiểu Trân là người hiền thục, lấy nhau xong đời sống cũng không đến nỗi khốn đốn, con nhận chức huấn luyện viên cho một hội banh, Trân bán tranh kiếm thêm tiền bù đắp vào ngân quỹ của gia đ́nh, nỗi khổ nhọc nhằn rồi cũng quên lăng...
Sĩ kIệt ngước mắt lên.
- Nhưng... cuộc đời có khốn khổ đến tận cùng, ma quỷ vẫn không buông tha chúng con.
-...
Cha Hà yên lặng chờ đợi, Uông Sĩ Kiệt đột ngột ̣a khóc như trẻ thơ.
- Thưa cha, mấy năm qua con không c̣n giữ việc lễ ngày chủ nhật nữa, con đă phản giáo điều thứ bạ Thù hận lúc nào cũng ngùn ngụt trong tim. Con hận Trời, hận Chúa hận cả chính con, nhưng hôm nay con đă đến trước mặt Chúa. Thưa Cha, cha có nghĩ là Chúa rồi sẽ cứu vớt một tội đồ phạm cả mười điều răn như con không? Con khổ quá, chẳng ai chịu hiểu con, tin con hết.
Cha Hà nh́n đôi mắt đỏ máu của Kiệt, trạng thái xúc cảm quá độ của một người sắp điên cuồng. Cha muốn kết thúc ngay buỗi lễ. Cần phải để người xưng tội lấy lại b́nh tĩnh cha đọc kinh và làm dấu thánh giá trước ngực. Thừa lúc Kiệt thút thít khóc, cha bảo.
- Chúa sẽ tha tội cho con, từ đây con hăy làm một người mới...


Chương 6

Cha Hà lặng lẽ bước ra khỏi pḥng, mệt mỏi xoa mắt và nâng kẻ tội đồ đang phủ phục với những giọt nước mắt ăn năn.
- Cha! Có quả thật Chúa sẽ xóa tội cho con hết không?
Uông Sĩ Kiệt hỏi, Cha Hà lơ đễnh gật đầu.
- Thánh kinh có nói, Thiện hay ác đều do tâm ta sinh ra, mỗi người muốn phục thiện chỉ cần thay đổi tâm tính, Chúa sẽ xóa tội tất cả.
- Nhưng... Uông Sĩ Kiệt thở dài - Xă hội loài người đă không tha thứ con... Nhưng dù thế nào đi nữa, con cũng hứa trước mặt Chúa, con sẽ hướng thiện với bất cứ giá nào...
Cha Hà nhíu mày.
- Sao, c̣n chuyện ǵ nữa sao?
Uông Sĩ Kiệt cúi đầu.
- Con... Nhiều lúc con không dám nghĩ tới nữa, nhưng mấy hôm rày. H́nh như Trân đă biết được tin vị hôn phu của nàng... Hắn vừa từ Mỹ trở về Hông Kong. Con nghĩ, nếu vị hôn phu của nàng phát giác ra t́nh trạng hiện tại của chúng con, chắn chắn hắn sẽ không để yên cho con và Tiểu Trân kéo dài cuộc sống an lành hiện tại. Cũng không nói được... Dù sao hắn cũng thừa tiền, thừa thế lực... Chắc chắn rồi cũng không tránh được rắc rối.
Cha Hà gật gù.
- Ờ!... Nhưng họ đă gặp mặt nhau chưa?
- Dạ chựa, nhưng có người đă thấy vị hôn phu của Trân ở gần giáo đường nầy.
Cha Hà có vẻ ngạc nhiên.
- Hắn vẫn c̣n hành nghề y sĩ chứ?
- Con cũng không biết. Uông Sĩ kiệt lắc đầu - nhưng chắc chắn sớm muộn ǵ hắn cũng đến t́m con.
Cha Hà cười nhạt:
- Con nghĩ như vậy đúng không? Con biết chắc ông ấy sẽ nuôi măi thù hận? sẽ đến thanh toán chuyện cũ?
Uông Sĩ Kiệt có vẻ b́nh tĩnh hơn.
- Nếu con là ông ta, chắc chắn con cũng không dễ dàng buông tha chuyện cũ thanh toán? Chuyện đó con không sợ, nhưng bây giờ đâu c̣n là thế kỷ mười tám ở Pháp, hắn sẽ thanh toán con bằng cách nào? Không cần thiết như vậy, chỉ cần vị hôn phu của Trân công bố hết sự thật cho mọi người biết là đời chúng con cũng tàn... V́ gia đ́nh của Trân hiện vẫn tưởng nàng c̣n kẹt ở Hoa lục... Đó là chưa kể, t́nh cảm của nàng thật yếu đuối, con biết chỉ cần vị hôn phu ngày nào vẫy tay một cái là nàng sẵn sàng bỏ con, sẵn sàng bỏ hết những đức con yêu quư kết hợp giữa con với nàng...
Kiệt hạ thấp giọng.
- Cha! Cha hiểu cho, hiện tại chúng con đă có với nhau hai giọt máu rồi, một đứa con trai một đứa gái...
Cha Hà xúc động, chậm răi:
- Con không tin vợ con sao? Ngay cả niềm tin nhỏ bé là nàng yêu con, con cũng không có th́ làm sao hạnh phúc?
- Con không muốn đời ḿnh là sóng gió. Uông Sĩ Kiệt quyết định - Con yêu nàng, con sẵn sàng để nàng tự do chọn lựa, v́ vậy con mới định rời bỏ nơi đây. Cả tháng trời nay, con đă lang thang đi t́m việc, bây giờ có rồi. Sáng mai, con sẽ lên tàu bắt đầu một đời sống phiêu bạt bốn bể là nhà, con sẽ là một thủy thủ... Rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt, cũng như rời khỏi tội lỗi. Thưa Cha, cảm ơn cha, cha đă mang lại cho con niềm can đảm, tiếp tục sống, xin cha giúp con cầu nguyện... bây giờ con đi!
Cha Hà lẳng lặng nh́n Kiệt, một lúc lâu suy tư, cha nói.
- Thôi được, để cha đưa con một đoạn đường.
- Cảm ơn Cha! Xin cha hăy tha thứ cho những đường đột ngột ban năy của con.


Chương 7

H́nh như là hai thế giới khác biệt. Nắng bên ngoài giáo đường chói chang nhức mắt, những hàng g̣n đang độ nở hoa, những cánh hoa đỏ rực rỡ với lũ chim sâu líu lo trên cành.
Cha Hà kéo kín đôi cổng lớn, do dự một chút, cha quay lại xiết mạnh đôi tay giá buốt của Kiệt.
- Sáng mai con lên tàu rồi ư?
- Vâng. Kiệt nh́n vào đồng hồ - Bây giờ cũng không c̣n sớm... Sáng mai bảy giờ con sẽ lên tàu.
Cha Hà nh́n thẳng vào mắt Kiệt.
- Con là tín đồ, con phải vâng theo lời Chúa. Chồng không được xa vợ. Dù con đến đâu cũng phải mang nàng theo. Cha Hà có vẻ suy tư - Mặc dù chỉ là cuộc chia tay tạm thời rơ cho vợ con biết... Cha cũng mong con xét lại, hăy nghĩ thật kỹ về hậu quả của điều con làm.
- Không c̣n ǵ để suy nghĩ nữa cha ạ. Kiệt rút lại bàn tay run rẩy - Bây giờ con đă hoàn thành được ư nguyện. ít ra trong vũ trụ bao la nầy c̣n có hai người hiểu được con, được tội con. Đó là Chúa và cha.
- Vậy th́ dưới hào quang của Chúa, con phải ăn năn để cải tạo thành một người mới.
- Con sợ không được. Sự ăn năn chỉ mang lại sự an ủi cho lương tâm chính ta chứ chưa phải là giải thoát,. Sĩ Kiệt lắc đầu - Giả sử Chúa sẽ tha thứ cho con đi, nhưng vị y sĩ vừa từ Huê Kỳ trở về kia sẽ không bao giờ tha con được. vả lại c̣n sự bứt rứt của lương tâm con, dù thật t́nh mà nói con không cố t́nh chiếm vợ Ông ta, nhưng nếu vị y sĩ đó t́m đến con đ̣i thanh toán, th́ chắc con cũng sẵn sàng buông tay để ông ta mặc t́nh đâm chém.
Cha Hà ḥa nhă.
- Nhưng nếu vị bác sĩ kia cũng sẵn sàng tha thứ cho con?
- Đây là thế giới của loài người, vị hôn phu của Trân cũng không phải là thần thánh. Uông Sĩ Kiệt cười buồn - Thưa cha, cha vẫn tin là trên đời nầy c̣n có một người đàn ông cao cả như vậy sao?
Cha Hà nh́n xuống đất chiếc bóng in sậm trên nền gạch.
- Nếu vị y sĩ kia bây giờ đă đi tu?
- Không thể có chuyện đó. Uông Sĩ Kiệt cười mũi - Nếu cha có bệnh qua, có đến với thầy thuốc cha sẽ thấy y sĩ và tu sĩ cách xa một trời một cực.
Cha Hà lại nh́n lên cao.
- Nếu vị y sĩ kia thấy vợ ḿnh đă lấy người khác. Lời cha như những tiếng vang trầm buồn - Khởi đầu làm sao tránh được sự đau buồn giận dữ nhưng rồi sau đấy, được sự mặc khải của Chúa, nhận thấy rằng yêu một người không bằng yêu cả nhân loại, thù một người không bằng thương hại cho cả hai, trị bệnh thể xác cho tha nhân không bằng chữa bệnh tâm linh con người và... Ông ta đă bước vào ngưỡng cửa thần học, trở thành một tu sĩ, đem cả đời ḿnh dâng cho Chúa cho t́nh yêu...
- Thưa Cha, cha...
Đôi môi Kiệt nhấp nháy không nên lời, chàng dừng bước đưa mắt ngờ vực sang cha Hà.
- Phải tôi là một nhà tu.
Cha Hà trốn ánh mắt của Kiệt, cha nh́n lên đỉnh tháp chuông cao vút với nụ cười hiền ḥa.
Kiệt nuốt ực nước miếng.
- Nhưng, xin cha cho biết cha là ai?
- Tôi à?... Th́ tôi là ông cha vừa nghe con thú tội đấy. Cha Hà lộ vẻ bối rối, nhưng rồi trấn an ngay - Thôi về nhà đi! Cứ yên tâm mà yêu lấy vợ con, Chúa và mọi người đă xóa tội con hết rồi đấy.
- Chúa và người?
- Vâng. Cha Hà đột ngột như nhớ ra điều ǵ vui vẻ - Vợ con h́nh như đă bảo con là trừ khi vị hôn phu của nàng chết đi, nàng mới hết ḷng yêu con được phải không?
- Vâng. Kiệt ngỡ ngành nh́n cha Hà - Không lẽ vị y sĩ kia là bạn của cha sao?
Cha Hà cũng nh́n lại Kiệt với cái nh́n ḍ xét.
- Con đừng hỏi như vậy, nhưng con có quyền nói với vợ con là vị hôn phu ngày nào của nàng đă chết rồi.
- Không được! Con không có quyền lừa dối nàng, lừa dối cả con. Uông Sĩ Kiệt với ánh mắt ngây thơ - Nếu nàng đ̣i hỏi bằng cớ, con lấy đâu đưa cho nàng?
- à. Chuyện cũng khó nhỉ... Thôi đưuợc con cứ bảo cha nói, ít ra vợ con cũng tin lời một tu sĩ chứ? Cha Hà lại yên lặng một lúc, rồi đột nhiên, móc chuỗi hạt trong người ra - Xin Chúa ban phước lành cho con, xâu chuỗi này cha xin tặng con... à. Được rồi, con cứ đưa cho vợ con, bảo nàng đến với Chúa...
Uông Sĩ Kiệt cảm động đỡ lấy xâu chuỗi.
- Cảm ơn cha!
Cha Hà tiếp:
- Đúng rồi c̣n một điều nữa mà cha quên, ban năy lúc con khóc cha đă quên phạt con phải tụng một bài kinh hoa hồng làm lễ chuộc, bây giờ ra khỏi thánh đường rồi... Vậy th́ con hăy hướng về thánh giá trên tháp chuông cầu nguyện đi.
- Vâng. Uông Sĩ Kiệt bước tới, quỳ dưới chân tháp chuông mắt hướng lên thập tự giá cầu kinh.
Một lúc thật lâu, chuỗi hột mới lần hết Kiệt khám phá thấy tiếp nối với viên chuỗi cuối cùng là một thập tự giá bằng ngà với một quả tim bằng vàng.
- Ồ! Một kỹ vật quư giá. Kiệt kêu lên và chăm chú nh́n lên chuỗi ngọc nơi thanh ngang thập tự giá bằng ngà có một hàng chữ rất nhỏ - Em yêu! Xin Chúa ban phước lành cho em!
Em yêu? Kiệt ngỡ ngàng vuốt ve trái tim vàng, chàng không nín được cười. Không ngờ một tu sĩ như cha lại cũng biết yêu.
Ta phải trả lại cho ông ấy. Kiệt vừa đi vừa nói, chàng hiếu kỳ mở chốt quả tim ra, bên trong là một bức ảnh nhỏ. Kiệt bàng hoàng. Ảnh một đôi t́nh nhân. Gă đàn ông trong ảnh giống hệt người trong tranh ở đầu giường, người đàn bà. Ồ! Tiểu Trân, c̣n người đàn ông... là...
Kiệt rùng ḿnh, chàng như tỉnh cơn mê dài, chạy đuổi theo cha Hà. Nhưng bóng cha đă ch́m khuất trong rừng hoàng hôn.

Hết