Chị Năm Chừng trước kia làm phụ ở một xưởng máy bên vùng
Khánh Hội. Một buổi, chị Năm đứng lớ ngớ thế nào để cho máy
tiện cán đứt ĺa một cánh tay. Từ đó, thất nghiệp, rơi ngă
xuống đến tận đáy của khốn cùng, chị Năm Chừng chỉ c̣n là
một thứ người-vật, nửa sống nửa chết trong cái ngơ hẻm hằng
đêm chỉ có lũ chó mèo hoang lai văng.
Ngày tôi dọn đến Kư Con, chị Năm Chừng dắt thằng nhỏ đen
nhẻm, trán dồ như bướu, mắt thao láo, sang nhà tôi ngỏ ư xin
cho chị quét dọn nhà cửa mỗi buổi sáng sau khi tôi thức dậy.
Nhớ buổi sáng hôm đó, nh́n thằng nhỏ dĩnh ngộ, cái dĩnh ngộ
dữ dằn và ngỗ ngược của bầy trẻ lấy hè đường, cống rănh và
những gốc cây làm thế giới tuổi nhỏ, tôi xoa đầu Tám Cục Đất
và hỏi nó:
“Mày thích ǵ, Tám?”
Nó lùi bật về đằng sau, đứng dạng hai chân chắc nịch, hai
bàn tay chặt thành hai trái phật thủ khuỳnh khuỳnh, đáp như
dao chém đá:
“Đánh nhau”.
Chị Năm Chừng cau mặt nh́n con, cười hiền ḥa:
“Cháu nó hư lắm ạ! Đánh nhau tối ngày”.
Tôi mỉm cười nh́n Tám, nghĩ đến cái luật yếu mạnh tàn nhẫn
của lề đường, và cho rằng Tám Cục Đất đánh nhau chỉ là để
biểu tỏ sự có mặt của nó và dành một chỗ đứng dưới mặt trời.
Tôi vẫn yêu những đứa nhỏ ngỗ ngược. Uốn nắn chúng cho khéo,
dễ trở thành những người lớn khá lắm đấy nhé!
Thế là từ đó, chị Năm Chừng sáng sáng cầm chổi, một mảnh bao
bố, theo sau là Tám Cục Đất lễ mễ bưng một thùng nước, hai
mẹ con lúi húi lau chùi nền đá hoa căn buồng ngủ của tôi cho
đến khi nhẵn như gương.
Tôi rất có cảm t́nh với Tám Cục Đất. Nó giúp mẹ nó như một
người lớn vậy. Đôi khi lại c̣n ra cái điều dạy mẹ, khiến chị
Năm Chừng lại cau mặt nh́n tôi cười và nói: “Cháu nó hư
lắm!”. Nhưng tôi biết Tám Cục Đất thương mẹ nó lạ thường. Nó
thương cái lối thương đặc biệt của nó. Trợn mắt lên. Lầm lầm
ĺ ĺ chẳng thưa chẳng gửi. Nhưng mà thương.
Từ ngày gặp nhau, chị Năm đau yếu luôn. Chị ho thúng thắng,
đầu tóc lúc nào cũng trùm kín dưới một tấm khăn bông lớn.
Mấy tháng đầu, sáng nào cũng đủ mặt hai mẹ con. Rồi mấy
tháng sau, tôi mở cửa không thấy chị Năm bước vào nữa, mà
chỉ c̣n một ḿnh Tám Cục Đất sang làm thay cho mẹ.
Càng ngày, biết nó rơ hơn, tôi càng thấy phát hiện ở Tám Cục
Đất một đức tính quư và hiếm như vàng trong cái xă hội nghèo
khổ đầu đường xó chợ. Đó là sự thật thà. Tiền tôi để trên
mặt bàn viết, trong túi quần vắt trên thành ghế, những lúc
mở cửa cho Tám vào rồi bỏ nhà sang ngă tư bên kia đường ăn
sáng, trở về tiền để đâu vẫn c̣n nguyên đó, không mất một
đồng nào.
Tám đă không ăn cắp, tôi c̣n nhờ Tám không đến nỗi bị mất
cắp một mẻ lớn nữa. Chả là một đêm đi chơi uống rượu say về
quên khóa cửa, tôi ngă vật xuống giường ngủ thiếp đi, nửa
đêm bỗng giật ḿnh thức dậy v́ một tiếng kêu vỡ tai, tiếng
kêu của Tám Cục Đất ở ngoài đường:
“Ăn cắp! Ông ơi! Nó ăn cắp của ông”.
Bóng đen chạy từ giường tôi chạy vụt ra, hốt hoảng ném trả
lại cái quần. Trong túi quần, có hai chục ngàn đồng buổi
chiều tôi vừa lấy ở nhà phát hành Thống Nhất về. May quá,
Tám vừa đi qua cửa đúng lúc nó nh́n thấy thằng trộm lẻn vào.
Trộm chạy rồi, Tám c̣n rượt theo như một mũi tên, vừa đuổi
về la đến tận đầu phố. Sáng hôm sau, tôi gọi Tám sang cám ơn
nó và thưởng cho nó năm trăm. Nó nhận nhưng không tiêu một
đồng nào mà đưa hết cho mẹ. Cử chỉ đó của trẻ con tưởng
người lớn nào cũng phải ngạc nhiên và mến phục.
Tám Cục Đất chỉ có một cái tội: nó hiếu chiến vô tả. Tôi
không trông thấy nó gây sự với một đứa nhỏ nào bao giờ,
nhưng lạ thay, Tám đến đâu là có vơ đài lộ thiên dựng ngay
tại đó. Đứa nào trêu, nó đánh liền không oong đơ ǵ. Máu
nóng, máu anh hùng tứ chiếng chảy thao thao và chảy thật đầy
trong cái thân thể chuột nhắt và đen cháy của Tám Cục Đất.
Tôi chính mắt thấy nó sáp trận nhiều lần. Nhanh như cắt vậy.
Và đă lao vào kẻ thù là lao vào bằng những đ̣n chí tử. Cho
nên lần nào nó cũng đánh thắng.
Kẻ thù nguy hiểm và ghê gớm nhất của Tám là bọn ba anh em
thằng Tàu lai ở cuối phố. Ba anh em này, đứa nhỏ nhất thấp
hơn Tam một đầu, đứa lớn nhất lại cao hơn Tám cũng đúng một
đầu. Cuộc tỷ thí chừng đă diễn ra nhiều lần lắm. Đánh với
từng đứa một, Tám thắng dễ dàng không khó nhọc. Nó chỉ cần
b́nh tĩnh vung một quả đấm thôi sơn tay phải của nó là kẻ
thù đă lăn cù ra. Nhưng phải xem Tám Cục Đất đơn thương độc
mă đấu với cả ba như một chàng Triệu Tử Long tí hon, mới
thật sướng mắt. Mới thấy sự gan dạ liều lĩnh của nó, so với
những đứa nhỏ cùng tuổi, ghê gớm đến thế nào. Có phải dân
tay chơi gọi đó là đ̣n ất giáp, thứ đ̣n hội chợ phải không?
Sáp trận, khi phải đương đầu với ba anh em kẻ thù hợp lại
thành một thế tam giác gườm gườm, tôi nhận thấy, lần nào
cũng vậy, Tám gan dạ xông pha vút ngang vào giữa. Nó tả xung
hữu đột, tay này thoi, chân kia đá, quay tṛn như cơn lốc,
quyền cước phát ra liên chỉ hồi điệp, và chỉ một loáng mắt
ba anh em kẻ thù kia đă sững sờ thất kinh và kéo nhau chạy
tan tác về nhiều ngả phố.
Một buổi sáng, chờ cho Tám Cục Đất lau nhà xong, tôi giữ nó
lại:
“Cháu đánh nhau như thế không sợ mẹ buồn ư?”
“Chúng nó trêu tức cháu. Chúng nó gọi mẹ cháu là con mẹ
què”.
“Nhịn đi có được không?”
Tám Cục Đất mở lớn đôi mắt thao láo nh́n tôi, h́nh như cái
đầu óc trẻ thơ của nó từ phút ra đời không hề hiểu chữ
“nhịn” là cái lư cố ǵ. Nó đứng lên, lẳng lặng xách thùng ra
đi, không thèm nói chuyện với tôi nữa.
Bỗng một hôm, tôi xem xinê về đến xế cửa, lúc đó đêm đă
khuya lắm, hè đường yên tĩnh và tôi lại trông thấy bốn cái
bóng nhỏ thó huỳnh huỵch quần thảo dưới một gốc cây. Tám Cục
Đất lại phải đương đầu với ba anh em kẻ thù của nó. Nhưng
lần này, một điều chưa từng xảy ra bao giờ cho Tám đă xảy ra
khiến tôi giật ḿnh: Tám thua. Nó trúng đ̣n như mưa vào mặt
mũi, ngă vật xuống một bờ tường.
Tôi thấy Tám vùng đứng dậy, lại loạng choạng lao vào ṿng
chiến để liền đó lại bị đánh văng vào một gốc cây. Lần ngă
này xem chừng nặng lắm. Tám nằm ĺm không ngóc được đầu dậy
nữa. Khi tôi chạy đến và cúi xuống đỡ nó lên cho tựa lưng
vào thân cây, nỗi ngạc nhiên của tôi về sự bại trận khó hiểu
của Tám Cục Đất mới được cắt nghĩa: cánh tay trái của Tam
buộc chặt vào quần bằng một sợi dây. Th́ ra nó chỉ sử dụng
có độc một nắm đấm tay phải mà thôi. Nó đă chấp kẻ thù một
tay và cột chặt cái tay đó lại.
Tôi nhăn mặt kêu lên:
“Sao cháu dại thế. Một đánh ba c̣n chấp một tay”.
Khuôn mặt Tám sưng húp. Nó mím môi nh́n đi chỗ khác, nín
thinh. Tôi phải gặng hỏi măi, nó mới chịu nói, tiếng nói c̣n
hổn hển v́ đau đớn:
“Chúng nó nói tức, cháu chấp chúng nó”.
“Nói tức mà chấp liền? Chết thật. Lần sau thôi nhé!”
Tám nhổ một đống nước miếng có lẫn máu xuống đất, rồi ngước
nh́n lên cao, nó lắc đầu.
“Cháu đă hứa chấp chúng nó, chỉ đánh bằng một tay, cho đến
khi nào được, chúng nó phải thôi không dám gọi mẹ cháu là
con mẹ què nữa”.
Tôi ngao ngán lắc đầu thở dài, biết nó đă định là làm, nó
anh hùng như thế đó và trời cũng không thay đổi được.
Mấy tuần sau, ngày nào Tám Cục Đất cũng giao chiến với những
kẻ thù làm nhục mẹ bằng cách trói lại một cánh tay. Cố nhiên
lần nào nó cũng thua. Tôi không được chứng kiến nhưng cứ
nh́n thấy nó, buổi sáng sang lau nhà, môi vều lên, mắt sưng
húp là đủ để đoán được rằng Tám lại thảm bại. Tôi khuyên nhủ
thế nào nó cũng khăng khăng không chịu nghe theo. Khối óc
trẻ thơ mà dũng cảm như Tám Cục Đất nếu đă không chịu hiểu
nghĩa chữ “nhịn” là ǵ, giờ tôi c̣n biết thêm là không chịu
hiểu nghĩa chữ “lùi” là ǵ nữa.
Tám c̣n chấp một tay th́ c̣n thua nữa, thua măi. Làm thế
nào? Tôi cố moi óc t́m cách giúp nó, như giúp anh chàng tiểu
Vô Kỵ liều lĩnh và bướng bỉnh của cái hạt ngọc nơi trang
trọng là truyện Cô gái đồ long vậy. Nhưng nghĩ măi mà
diệu kế không chịu nẩy ra.
Măi đến một hôm, đi ngang qua rạp chớp bóng Casino, nh́n lên
một tấm áp phích có tên tài tử cao bồi Randoph Scott, một
tia sáng vụt lóe trong đầu tôi. Phải rồi, diệu kế đă t́m
thấy bởi tôi vừa nhớ lại một bộ phim của của Scott. Đó là
một phim đấm đá và trả thù rất dă man. Trong lúc ngất đi,
Scott bị kẻ thù kéo lết đến một bờ suối, đặt tay lên một
tảng đá và dùng giầy đinh giẫm nát.
Nhưng rồi, tỉnh dậy Scott đă đánh ngă gục kẻ thù sau đó.
Không bằng tay v́ hai bàn tay đă nát nhừ. Mà bằng cách liều
lĩnh lao đầu như một con tê giác điên cuồng xung phong vào
đối thủ.
Về đến nhà, tôi liền gọi Tám Cục Đất sang và mách cho nó cái
thế đánh chí mạng của Scott.
Tôi cắt nghĩa cho nó về cái tác dụng tâm lư của cú đánh chí
mạng:
“Cháu trói một tay lại, nhưng vẫn phải đánh bằng tay kia nên
vẫn chưa đủ làm chúng khiếp sợ. Cháu thử liều chấp chúng hơn
nữa, bằng cách cho chúng trói cả hai tay xem sao. Húc bằng
đầu. Húc một cái thôi. Và chọn húc chính thằng lớn nhất”.
Tám Cục Đất nh́n tôi đăm đăm. Nó ngẫm nghĩ, nín thinh không
nói ǵ và bỏ đi.
Sáng hôm sau, nó xách thùng nước sang lau nhà. Tôi vùng dậy.
“Sao Tám?”
Nó mỉm miệng cười gật đầu, hai tay thu cả về sau lưng làm
hiệu như bị trói. Đoạn nó cúi xuống thản nhiên lau nhà. Tám
đă nghe lời tôi và nó đă thắng. Từ hôm đó, tôi không c̣n
thấy ba anh em thằng Tàu lai lảng vảng đến con phố này của
Tám Cục Đất nữa. Tám đă sử dụng cái đ̣n chí mạng của
Randolph Scott. Và nó đă làm khiếp vía kẻ thù, không c̣n đứa
trẻ nào dám riễu mẹ nó là con mụ què nữa.
Từ hồi tôi bỏ Kư Con đi ở phố khác đến nay đă ba năm. Năm
ngoái đi qua phố cũ chơi, nhớ đến mẹ con Tám Cục Đất, tôi
vào thăm chị Năm Chừng. Người trong ngơ cho biết chị Năm đă
chết ở nhà thương thí, và Tám Cục Đất cũng đă bỏ khu Cầu Ông
Lănh đi đâu mất tích.
Tôi nghĩ: Tám Cục Đất chỉ c̣n một thân một ḿnh, nhưng nó ở
đâu đó chứ không mất tích đâu. Nó có mặt ở trong đời sống
gai lửa, nhưng ở đâu th́ nó cũng không sợ, nó cũng san bằng
trở lực và đánh thắng kẻ thù. Đánh thắng, v́ ḷng ngay thẳng
và sự dũng cảm của nó, mà tôi đă nh́n thấy những bằng chứng
chói ḷa, ngay từ tuổi thơ.
Hết
|