2- XUẤT XỨ BÀI GIỌT MƯA THU
Từ ô cửa nhỏ, mưa ngâu chảy ra tới sông dài,
bể rộng, bây giờ nhạc sĩ của mưa mùa thu đă
đi và đi xa muôn thuở trong ḷng người yêu
nhạc bởi duy nhất ba bài hát bất hủ. Ba giọt
nước ấy đă góp cho ly nước của nền âm nhạc
Việt Nam thêm sóng sánh, quánh vàng.
Sinh ra trong một gia đ́nh nghèo tại Nam
Định, cha mất sớm, gia cảnh túng thiếu, lại
có tới sáu người con.. Chú bé Phong đă phải
sớm bỏ học, rời quê lên Hà Nội kiếm sống.
Nhờ vào năng khiếu vẽ tranh mà Phong đă có
việc cho một số tờ báo như vẽ truyện tranh,
h́nh minh họa… và được vào học dự thính tại
trường cao Đẳng Mỹ thuật Đông Dương.
Trong một ky` thi, thầy giáo cho các học
viên tự sáng tác. Đến lượt chấm tác phẩm của
Phong, thầy giáo người Pháp TARDIEU đă rất
tâm đắc, khen ngợi nhưng lại phán một câu “E
rằng con sẽ không sống được lâu bởi h́nh là
vận mệnh người” do trong đó Phong vẽ nhưng
thân cây khô của mùa thu, khẳng khiu và đặc
biệt tất cả đều cụt ngọn.
Quả đúng như thế, cuộc sống của Phong rất
long đong, khốn khổ. Anh không chỉ sống ở Hà
Nội mà c̣n lang bạt qua Campuchia, dạt về Hà
Nội với đủ nghề nhưng vẫn không thể sống
nổi. Từ vẽ tranh, dạy vẽ, mở lớp dạy nhạc,
sáng tác và cả nghề hát nhạc hội…
Cám cảnh với oan nghiệt cuộc đời như một
định mệnh vương vào tuổi đời. Phong đă viết
những bài hát năo nề diễn tả tâm trạng của
ḿnh, đặc biệt cả ba bài nổi tiếng nhất đều
được viết trong mùa thu vàng vọt, mưa năo
nề. Bởi thu chỉ đẹp và lăng mạn cho người
đang mặn nồng, say đắm. Mùa thu sẽ là nỗi
đớn đau của người bệnh tật từ thể xác, tâm
hồn cho đến nghèo túng.
Thu 1942, Phong bệnh nặng. Một hôm mưa tầm
tă, rơi lộp bộp trên mái lá, không thể ngủ,
cũng chẳng thể nằm v́ nước lạnh thấm ướt căn
nhà nhỏ sơ sài. Phong ngồi ôm gối nh́n qua
cửa sổ đếm từng giọt rơi xuống, vỡ bóng ḥa
vào ḍng nước lênh láng, trôi tuột và nghĩ
rằng có lẽ cuộc đời của ḿnh cũng như thế.
Nỗi buồn đă buông chụp xuống ngay từ khi mới
chào đời. Hàng ngàn nỗi khổ đă bủa vây và
chưa có ngày nh́n thấy hào quang. Đau quá,
con tim như thắt lại, máu trào lên để Phong
gắng gượng lết tới bàn tuôn trào những cảm
xúc lai láng trong một giai điệu hết sức da
diết, năo nề và tuyệt vọng.
“…Hồn thu tới nơi đây gieo buồn lâyḶng vắng
muôn bề không liếp che, gió vềAi nức nở thương
đời châu buông mauDương thế bao là sầu…”
Vừa viết, Phong vừa ôm ngực ho lên từng hồi
dài. Bài hát được đặt tên “Vạn cổ sầu” có
nghĩa là những nỗi buồn không thể giải
thoát.
Ngay sau đó những người bạn v́ lo lắng cho
sức khỏe của Phong đă đội mưa tới thăm. Ôm
đàn, vuốt ngực, đè nén cảm xúc, chàng trai
trẻ đă hát cho mọi người cùng nghe thay cho
tâm sự không thể tỏa bày. Cung điệu trầm
lắng, rời ră, ngưng đọng, nức nở của một con
người chẳng c̣n định hướng tựa con thuyền
nhỏ trên sông vạm vỡ mờ bóng đêm. Phong đă
trải ḷng theo từng lời ca ngọt ngào, không
ủy mị, rên rỉ làm mọi người nín lặng và cùng
buồn chỉ muốn khóc.
“Bài hát hay lắm Phong ơi, như xoáy vào tim,
vào óc của người cùng tâm trạng, nhưng bi
thảm quá. Đặc biệt tựa đề “Vạn cổ sầu” nghe
tang thương lắm, nên sửa lại đi” – bạn bè
góp ư như thế với Phong sau khi cùng lén lau
những giọt nước mắt. Phong nghĩ, cũng đúng,
bởi đâu phải ḿnh khóc trong ḷng, mà sau
này người khác hát cũng sẽ phải đồng tâm
trạng. Chẳng lẽ các ca sĩ yêu bài này cũng
phải chịu vận mệnh như ḿnh sao?
Nh́n những giọt mưa ngâu của Ngưu Lang –
Chức Nữ vẫn tuôn trào chưa ngơi nghỉ dội
xuống qua ô cửa, Phong thấy sao phũ phàng
tựa đời ḿnh quá. Thôi th́ sửa tựa cho nhẹ
nhàng hơn và “Vạn cổ sầu” được đổi thành
“Giọt mưa thu”.
Có lẽ bài hát như một lời tạ từ, điềm báo
trước và cũng là di chúc cuối cùng nên chẳng
bao lâu sau chàng nhạc sĩ tài hoa, bạc mệnh,
yểu đời: Đặng Thế Phong đă mang theo “Vạn cổ
sầu” măi đi vào màn đêm nhạt nḥa khi mới 24
tuổi tại quê hương Nam Định của ḿnh v́ căn
bệnh của những người nghèo: bệnh Lao.
3- XUẤT XỨ BÀI ÁO LỤA HÀ ĐÔNG
Ai trong chúng ta cũng đă từng hát một lần
bài " ÁO LỤA HÀ ĐÔNG" của nhạc sĩ NGÔ THỤY
MIÊN, nhưng mấy ai biết rằng bài hát này lại
có xuất xứ từ một cuộc thi hoa hậu đầu tiên
của Việt Nam.
Năm 1930, xứ Bắc Kỳ đă tổ chức cuộc thi
người đẹp (giống như thi Hoa hậu bây giờ)
với những ấn tượng lạ: không phải ở Hà Nội
mà ngay tại tỉnh Hà Đông; các cô gái bất cứ
lứa tuổi, kể cả đă có chồng, ngành nghề ǵ
cũng đều được tham gia; phải mặc áo lụa của
xứ Hà Đông.
Người đăng quang trong cuộc thi là người đẹp
LƯ LỆ HẰNG, xuất thân từ một nông dân nghèo
tỉnh Thái B́nh. Do cuộc sống mưu sinh, cô
phải lên Hà nội làm nghề hát cô đầu cho các
quán rượu.
Sau khi thay đổi cuộc đời, cô trở nên nổi
tiếng và là niềm ước mơ của bao công tử nhà
giàu trong cả nước. Tuy nhiên chẳng ai có
thể với tới được móng chân của người đẹp
"chân lấm, tay bùn" bởi chỉ một thời gian
sau Quốc Vương Bảo Đại đă chọn LƯ LỆ HẰNG
làm người t́nh.
Có lẽ cũng như bao chàng trai si mê sắc đẹp
khác, dù đă trải qua hơn 20 năm sau, nhà thơ
NGUYÊN SA vẫn mơ tưởng đến nụ cười, ánh mắt
khuynh đảo của hoa hậu đầu tiên và buộc ông
phải viết bài thơ ca ngợi người đẹp mặc áo
lụa ấy.
Măi đến năm 1969, khi nghe câu chuyện về hoa
hậu "thuần nông" phút chốc trở thành người
yêu của ông vua cuối cùng Việt Nam, chàng
trai 21 tuổi NGÔ THỤY MIÊN đă viết nên ca
khúc nổi tiếng "ÁO LỤA HÀ ĐÔNG" được phổ lời
từ bài thơ của NGUYÊN SA như để ngưỡng mộ
những cô gái tựa như đóa sen vươn lên từ đầm
lầy.
4- XUẤT XỨ BÀI NỮA HỒN THƯƠNG ĐAU
Vào những năm 60, báo chí Sài G̣n hao tốn
rất nhiều giấy mực v́ phải đăng nhiều ḱ vụ
ly dị giữa ca sĩ Khánh Ngọc và nhạc sĩ Phạm
Đ́nh Chương. Ṭa án xét xử nhiều lần chưa
xong, v́ thế vụ việc càng làm họ trở nên nổi
tiếng hơn.
Lúc đó, chàng nhạc sĩ họ Phạm là thành viên
chính trong ban hợp ca Thăng Long, ban nhạc
đ́nh đám nhất cả nước lúc ấy bởi các thành
viên của nhóm nhạc đều là những ngôi sao
đương thời như: vợ chồng ca sĩ Thái Hằng -
Phạm Duy, ca sĩ Thái Thanh, vợ chồng ca nhạc
sĩ Phạm Đ́nh Chương – Khánh Ngọc…
Vợ của nhạc sĩ họ Phạm này là một ca sĩ được
nhiều người biết đến với tên gọi “ngọn núi
lửa” bởi cô có bộ ngực hấp dẫn và thường
quyến rũ khán giả nam say đắm mỗi khi cô lên
hát.
Trước khi đưa đơn ra ṭa, nhạc sĩ Phạm Đ́nh
Chương đă nghe phong phanh vợ ḿnh ngoại
t́nh. Nhưng v́ t́nh yêu nên ông vẫn tin
tưởng vợ và bỏ ngoài tai tất cả những tin
“lá cải” ấy. Chỉ đến khi một số người bạn
hẹn ông đi bắt ghen tại Thủ Thiêm th́ sự
việc mới đổ bể. Chẳng hiểu sao báo chí biết
rất nhanh và vụ “ăn chè Thủ Thiêm” được mọi
người biết đến như một chuyện khôi hài đương
thời.
Kẻ trong cuộc gây ra đổ bể này không ai xa
lạ hơn lại chính là người anh rể của ông.
Nhạc sĩ nổi tiếng thuở ấy: Phạm Duy.
Người đau ḷng nhất :chàng nhạc sĩ. Anh rất yêu
thương vợ, nhưng cả dư luận xă hội đều rơ tường
tận nên đành phải gửi đơn xin li dị. Đây là
quăng thời gian đau khổ, ông không c̣n tâm trí
biểu diễn cùng các anh chị trong ban hợp ca nữa
mà lui về trong bóng tối viết những t́nh ca buồn
như để tâm sự với chính ḿnh trong gương. Một
loạt bài hát mang tâm trạng như thế ra đời: “Đêm
cuối cùng”, “Người đi qua đời tôi”, “Khi cuộc
t́nh đă chết”, “Thuở ban đầu”, “Khi tôi chết hăy
đem tôi ra biển”…
Sau ly dị, ông được quyền nuôi con trai khi
ấy mới khoảng 4 – 5 tuổi, bắt đầu đi biểu
diễn trở lại. Một lần, t́nh cờ ông gặp vợ
ḿnh trên sân khấu của chương tŕnh nhạc
hội. Cuối buổi diễn ông có nhă ư muốn được
tiễn cô về v́ trời đang mưa nhưng Khánh Ngọc
từ chối.
Ông lặng lẽ trở về căn nhà ky niệm, nh́n qua
màn mưa nhớ về những ngày hạnh phúc giờ trôi
theo ḍng nước, tan vỡ như những bong bóng
mưa. Một người vẫn c̣n đây, người c̣n lại đă
rời xa. Trái tim yêu đă chia làm đôi. Lời
thề vỡ vụn… Chịu đựng không nổi nỗi đau dằn
xé, ông dự định t́m đến cái chết nhưng đúng
lúc ấy tiếng khóc con trẻ đ̣i mẹ trong đêm
làm ông phải vụt ôm con vào ḷng dỗ dành mà
nước mắt tuôn trào…
H́nh ảnh của đêm khốn cùng ấy đă đi vào từng
lời của bài hát “ Nửa hồn thương đau” được
ông viết trong đêm ră rời đó như lột tả từng
mảng tâm trạng bị chà xát. Nếu ai đă nghe
một lần bài hát này và cũng đồng cảm với
cuộc đời của nhạc sĩ Phạm Đ́nh Chương sẽ
hiểu được tâm hồn con người chỉ có thể chịu
đựng một giới hạn nhất định.
Dẫu là một bản t́nh ca, nhưng khi nhắc tới
nhạc sĩ Phạm Đ́nh Chương, người ta lại nghĩ
ngay đến “Nửa hồn thương đau” bởi sự bất hủ
của tuyệt t́nh ca và sự chung thủy trong
t́nh yêu của một người đàn ông. Sau này ông
đă ở vậy nuôi con và ra đi lặng lẽ tại
California năm 1991.
5- XUẤT XỨ BÀI GỬI GIÓ CHO MÂY NGÀN BAY
Vào đầu thập niên 50, một nhà tỷ phú trẻ từ
Hải Pḥng lên tận nhà hát Lớn Hà nội để xem
đoàn hát Sài G̣n ra diễn. Sau đêm đầu, chàng
đă ở lại và xem tiếp những đêm sau chỉ v́
đem ḷng hâm mộ cô ca sĩ chính của đoàn: ca
sĩ MỘC LAN.
Khi đó ca sĩ MỘC LAN đang là một ngôi sao
lớn của cả nước, không chỉ đẹp, đoan trang,
hiền lành mà cô c̣n nổi tiếng bởi đang sống
rất hạnh phúc bên chồng cũng là một ca sĩ
hàng đầu: ca sĩ CHÂU KỲ. Hai người từng được
mệnh danh là cặp tài tử giai nhân, trai tài
gái sắc.
Trở lại câu chuyện Công tử đất Cảng Hải
pḥng, khi cô ca sĩ về Sài G̣n, v́ tương tư,
anh cũng liền mua vé bay vào t́m cách gặp
gỡ. Nhưng v́ biết họ đang yên bề gia thất,
hạnh phúc bên nhau nên chàng dùng kế “mưa
dầm thấm lâu”. Nhà tỷ phú đă đặt khoản tiền
rất lớn cho một tiệm hoa trên đường Nguyễn
Huệ với điều kiện nơi đây phải làm theo lời
đề nghị bí mật của anh Từ ngày ấy, mỗi sáng
khi mở cửa nhà, cô ca sĩ đều nhận được một
bó hoa hồng tươi thắm (trị giá món quà lăng
mạn đó bằng 3 bữa ăn cho một gia đ́nh trung
lưu thuở ấy). Đều đặn như thế mà ca sĩ Mộc
Lan vẫn không hề biết tên người hâm mộ ḿnh,
cũng như mục đích của người tặng. Tuy nhiên,
với tâm hồn nhạy cảm của người nghệ sĩ, cô
dần quyến luyến với người vô h́nh và trở nên
nôn nóng chờ đợi đêm qua thật nhanh để sáng
sớm được ôm bó hoa thơm ngây ngất.
Suốt 3 tháng trời, không thể chờ đợi được
nữa, cô liền ra tiệm hoa Nguyễn Huệ và nhờ
chuyển một bức thư cho người “vô danh, ẩn
tích” với những lời cám ơn chân thành và một
chút ẩn ư ngọt ngào. Như mưa gặp băo, khi
nhận được những lời nói mà chàng hằng mong
đợi, ngay trong đêm đó chàng công tử đă thức
suốt để mơ mộng, thả hồn theo gió vào Nam,
ngất ngây với tâm hồn kẻ đa t́nh và sáng sớm
ra Bưu điện để gởi nhanh cho nàng một lá
thư. Trước khi dán phong thư, chàng c̣n
không quên xịt ít nước hoa vào và hôn nhẹ
lên tờ giấy poluya màu xanh (loại giấy mỏng,
dùng viết thư t́nh, chỉ đến khi thời đại
computer ra đời người ta mới quên dùng giấy
này để viết thư) Nhận thư, ca sĩ MỘC LAN vô
cùng bàng hoàng sững sờ, bởi trong đó không
phải là những lời nói tỏ t́nh, yêu đương mà
chỉ có một bài hát. Các khuông nhạc được kẻ
bằng tay cẩn thận, lời hát được viết nắn nót
trên nền tờ giấy mỏng tanh t́nh tứ “gửi bướm
muôn màu t́m hoa, gửi thêm ánh trăng, màu
xanh lá thư, về đây với thu trần gian…”
chứng tỏ người theo đuổi nàng bấy lâu rất
thật t́nh và gửi gắm hết tâm huyết thương
mến.
Nàng c̣n ngạc nhiên hơn khi biết bài hát
được sáng tác chỉ trong một đêm và viết dành
riêng tặng cho nàng. Điều đặc biệt, tác giả
t́nh khúc ấy là người không chỉ nổi tiếng
giàu có nhất ở đất Cảng, khắp Bắc Kỳ, mà khi
đó ông cũng đang là một nhạc sĩ lừng danh
với tên gọi “ông Vua Slow – ĐOÀN CHUẨN”
không ai không biết tên tuổi. Ngay hôm sau,
trên sân khấu Sài G̣n, ca sĩ MỘC LAN đă hát
vang “ GỬI GIÓ CHO MÂY NGÀN BAY ” của nhạc
sĩ ĐOÀN CHUẨN (1924 – 2001). Chỉ trong một
thời gian ngắn bài hát trở nên nổi tiếng với
những giai điệu du dương, lời hát êm ái, sâu
sắc và lăng mạn. Nhưng cũng từ khi câu
chuyện t́nh nghệ sĩ này “thanh thiên, bạch
nhật” th́ mái ấm hạnh phúc của gia đ́nh trai
tài, gái sắc MỘC LAN – CHÂU KỲ cũng “gửi gió
cho mây ngàn bay”. Bởi ít lâu sau nàng đă
ngă vào ṿng tay của chàng công tử đa t́nh
đất Cảng.
6- XUẤT XỨ BÀI NỖI L̉NG
Phố Khâm Thiên những năm 30 là nơi phức tạp
nhất của đất Hà Thành, ở đây tập trung những
quán cô đầu, lầu xanh, nhà chứa, thuốc
phiện, ṣng bài, khu nhà ổ chuột … , tất tần
tật các tệ nạn xă hội. Thế nhưng giữa vũng
bùn như thế lại mọc lên một đóa sen tinh
khiết - Một câu chuyện t́nh trinh son.
C̣n đang học đệ thất (lớp 7 ngày nay), nhưng
cậu bé Khánh đă để ư cô bé cạnh nhà. V́ c̣n
quá nhỏ, ngây thơ, nên cả hai chẳng dám cho
ai biết họ đang có t́nh ư. Để gặp nhau nói
mấy câu bóng gió, thường th́ cô cậu giả vờ
vô t́nh cùng làm những chuyện ǵ đó ngay bên
hàng rào, như phơi quần áo, xách nước giếng,
quét sân, rửa bát… đây cũng là dịp hiếm hoi
sau giờ học hoặc khi người lớn đi vắng.
T́nh yêu non nớt, vụng dại vẫn kéo dài cho
tới năm chàng Khánh học đến lớp đệ nhất. Đến
ḱ thi Thành chung (tốt nghiệp phổ thông
hiện nay) th́ Khánh bị rớt. Biết v́ phân tâm
do yêu, không lo học, cô bé hàng xóm tránh
mặt, không gặp nữa dù hai nhà chỉ cách nhau
một hàng rào. Nàng gửi lời nhắn tới Khánh:
khi nào thi đậu Thành Chung th́ mới thấy
nhau. Trong thời gian chàng lo dùi mài kinh
sử để thi lại, đột ngột, chỉ trong một đêm
gia đ́nh cô gái chuyển gấp lên Thái Nguyên,
nơi người cha sẽ tới làm việc. Không được
gặp người yêu, Khánh chỉ kịp chuyển tới nàng
một chiếc khăn tay. Ḱ thi ấy Khánh có bằng
Thành Chung. Có kết quả, Khánh tức tốc đón
xe lên Thái Nguyên. Sau bao tháng chưa nh́n
thấy người yêu, sau bao thời gian xa cách,
dồn nén nhớ thương, t́nh yêu của họ giờ mới
có dịp nảy nở. Tựa như hạt mầm dưới lớp đất
phủ, chỉ chờ đêm mưa đă vội vă vươn lên
thành lá non. Chàng dám công khai chuyện
t́nh cảm với gia đ́nh nàng sau khi có việc
làm trong ngành điện của thành phố.
Cũng cần nói thêm, thuở ấy, đường từ Hà Nội
lên Thái Nguyên không thuận tiện như ngày
nay. Xa hơn cả trăm hai chục cây số và phải
đi bằng nhiều phương tiện khác nhau: tàu
hỏa, ô tô, phà và cả băng rừng, chưa kể
những nguy hiểm của cuộc chiến, thú dữ. Gần
như mất cả ngày mới tới nơi. Vậy mà mỗi
chiều thứ bảy Khánh lại bỏ Khâm Thiên sau
lưng, lặn lội suốt đêm, sáng lên gặp nàng và
trưa Chủ nhật vượt quăng đường xa về lại Hà
Nội. Đều đặn từng tuần như thế. Mỗi lần gặp
nhau họ lại xách đàn lên một ngọn đồi trước
nhà nàng để ḥa nhịp cùng gió trời thổi sáo
vi vu trên những ngọn thông.
Một lần, do bận công việc nên hai tuần liền
chàng không thể đi như đă hẹn. Cuối tuần thứ
ba chàng mới khăn gói lên thăm. Tới nhà, một
không khí ảm đạm, buồn bă bao phủ. Cha nàng
lặng lẽ đưa chàng một chiếc hộp gỗ. Đây là
chiếc hộp từng đặt chiếc khăn tay và chàng
trao tặng đêm gia đ́nh nàng rời khỏi Hà Nội
ngày xưa . Bên trong vẫn c̣n nguyên chiếc
khăn trắng có thêu h́nh đôi chim bồ câu và
một xấp thư mà chàng đă từng gửi trong những
ngày không gặp. “Gió Thái Nguyên rét về Yên
Thế Đất Thái Nguyên nước độc, rừng thiêng”
Sau vài ngày bạo bệnh, nàng đột ngột ra đi.
Ôm đàn lên ngọn đồi thông, chàng vật ḿnh
vào ngôi mộ người yêu c̣n thơm mùi đất, chưa
kịp mọc cỏ non. Những giây phút lăng mạn
hạnh phúc tuột vụt vào quá khứ. Chẳng c̣n
tiếng gió vi vu thổi sáo trên lá, chẳng c̣n
người yêu nghiêng tai nghe đàn.
Thay vào đó là ngọn gió đông ào ạt như quất
rát xuyên qua lồng ngực đớn đau, chĩa thẳng
vào tim. Nước mắt chưa kịp rơi đă bay ngược
hư vô. Kỉ niệm cùng nàng tuôn trào theo từng
tiếng đàn rời ră “ yêu ai, yêu cả một đời,
t́nh quá khắt khe khiến cho đời ta, đau tủi
cả ḷng, v́ yêu ai mà ḷng hằng nhớ …”. Bài
hát “Nỗi ḷng” đă nghiệt ngă ra đời bên một
ngôi mộ mới, trên một đồi thông chất chứa
như tiếng khóc ai oán của một cuộc t́nh chưa
chạm tay tới hạnh phúc. “…Ḷng vẫn biết nếu
yêu rồi một ngày Là đến với đớn đau Nhưng
sao trong ta vẫn yêu vẫn nhớ Dù sao, dù sao
nếu có một ngày Một ngày gieo trong tim ta
Là t́nh yêu kia ly tan Mà ḷng vẫn thương
vẫn nhớ…”
Về lại Hà Nội, về lại ngơ nhỏ trong phố Khâm
Thiên. Cùng với tác phẩm đầu tay “NỖI L̉NG”,
chàng trai trẻ chỉ kịp giăi bày nỗi đớn đau
tột cùng của ḿnh trong một tuyệt t́nh ca
nữa “CHIỀU VÀNG”, sau đó ông măi về cơi xa
cùng người yêu ngay tại ngôi nhà nhỏ có hàng
rào xưa đầy kỉ niệm. Dẫu là một người viết
nhạc không chuyên, chỉ với 2 bài duy nhất
trong cuộc đời, nhưng NGUYỄN VĂN KHÁNH vẫn
được đặt vào hàng ngũ những nhạc sĩ tài danh
của ḍng nhạc Tiền chiến.
7- XUẤT XỨ BÀI EM ƠI HÀ NỘI PHỐ
Cứ độ tháng 11, 12 th́ trời Sài G̣n dẫu đang
là nắng chói chang nhưng trong tôi cồn cào
lên nỗi nhớ rét mùa đông. C̣n cả ngàn nỗi
nhớ cỏn con mà quay quắt như vậy…
Cái se lạnh cuối thu và gió heo may với ly
cà phê đen nghi ngút khói trong quán nhỏ sớm
mai. Căn pḥng chật cùng những ly “quốc
lủi"? và những thoáng say với vẻ mặt trầm
ngâm của những bạn bè nghệ sĩ nghèo. Nụ hôn
lạnh mùa đông, ṿng tay bồi hồi ướt giá dưới
một tri mưa bụi của những ngày tháng t́nh
yêu c̣n nồng ấm. Rồi nỗi nhớ về căn nhà tôi
đă sống ở Hà Nội qua suốt tuổi ấu thơ mà mùa
đông năm 1972 khi những cành bàng trụi lá
th́ căn nhà ấy, và người bạn thân thiết nhất
của tôi cũng vĩnh viễn bị bom B52 dập vùi.
Thay vào đó là tượng đài về những người đă
chết như một vết sẹo dẫu đă phủ kín rêu xanh
mà chẳng bao giờ nguôi rát bỏng mỗi lần tôi
nghĩ tới.
Rồi một ngày ngẫu nhiên gặp Phan Vũ trên đường
Sài G̣n. Anh đưa tôi một bài thơ thật dài “Em
ơi, Hà Nội phố". Tôi đọc lần đầu tiên mà
như đă đọc từ rất lâu, như chính tôi vẫn thường
nghĩ thế:
“Em ơi, Hà Nội phố ta c̣n em mùi hoàng lan,
ta c̣n em mùi hoa sữa…
Đọc xong bài thơ linh cảm mách bảo cho tôi đó sẽ
là bài ca mà tôi yêu thích. Tôi tin vào linh cảm
ấy và bài thơ dài hàng trăm câu sang bài ca chỉ
c̣n lại vài câu.
Vẫn biết một bài ca có đáng là bao để trả
cho món nợ ra đi. Nhưng, bài ca được viết ra
tôi đă được giải thoát dù chỉ là phần nào và
dẫu ít ỏi tôi cũng đă xây được chút ǵ cho
kỷ niệm (một lần hành hương về dĩ văng). Một
chút ǵ nhỏ nhoi cho Hà Nội, nơi chứng kiến
bao buồn vui của tôi trong suốt nửa cuộc
đời. (Ns. Phú Quang)
8- XUẤT XỨ BÀI HÀN MẶC TỬ
Đứng từ con đường mới mở chạy ngang sườn núi
ven thành phố Quy Nhơn (B́nh Định), vào
những ngày trời ít sương mù, người ta có thể
nh́n thấy những mái nhà của làng phong Quy
Hoà lô xô ven biển. Con đường dốc đổ xuống
nơi thi si Hàn Mặc Tử sống những ngày cuối
đời hơn nửa thế kỷ trước, lượn quanh co,
vắng heo hút.
Ông được chôn trong nghĩa địa của làng
phong.một nấm đất nhỏ như kích cỡ của hàng
trăm ngôi mộ khác, xếp theo dăy thứ tự, nằm
lặng lẽ trong muôn vàn cái chết lặng lẽ của
người mắc bệnh cùi – vốn không có gia đ́nh,
hay nhiều bè bạn khi cuối đời.
Suốt 19 năm Hàn nằm lại trong nghĩa địa làng
phong. Theo lời kể của nhiều nhà nghiên cứu
về cuộc đời và thơ Hàn, trong thời gian đó,
do hoàn cảnh chiến tranh, đường giao thông
không thuận lợi và điều kiện khó khăn, nên
măi đến ngày 13.01.1959, gia đ́nh và bạn bè
mới cải táng sang địa điểm mới cho người đă
chết. Buổi lễ cải táng cho nhà thơ được tiến
hành khá đơn giản: chỉ có hai người chị, hai
người em, ba người bạn và một vị linh mục
tham dự.
Đến năm 1991, nhạc sỹ Trần Thiện Thanh cùng
một số nhạc si khác yêu mến tài năng thơ trẻ
này đă đóng góp tiền để xây dựng một ngôi mộ
- đài tưởng niệm, trên nền mộ cũ của Hàn.
Cảm động v́ số phận của một nhà thơ lớn suốt
hàng chục năm phải nằm nhỏ nhoi, quạnh quẽ,
sau một lần viếng thăm mộ Hàn Mặc Tử, nhạc
si đă sáng tác bài hát về Hàn Mặc Tử và đau
đáu nuôi ư định: “Nơi một thi si lớn đă sống
những ngày cuối đời và nằm cô quạnh suốt hai
mươi năm, chẳng lẽ không có một dấu vết ǵ
để nhớ?”.
9- XUẤT XỨ BÀI DIỄM XƯA
Sơn bắt đầu câu chuyện. Hai chị em đều đẹp
và quí phái. Tôi theo cô Diễm. Mối t́nh học
tṛ, có lẽ đơn phương, kéo dài từ khi tôi
c̣n ở Huế cho đến lúc vào Sài G̣n trọ học.
Cha mẹ Diễm khó và không thích tôi. Nhưng
tôi vẫn cứ đeo đuổi h́nh bóng của Diễm, bởi
Diễm cũng chưa có biểu hiện nào xa lánh tôi
và cũng không có lời lẽ cự tuyệt. Năm đó tôi
thi trượt Bac II. Diễm đậu và vào Sài G̣n để
vào đại học Văn Khoa. C̣n tôi th́ về lại
Huế, bỏ ngang việc học v́ gia đ́nh đang lâm
cảnh sa sút. Phần buồn, phần tự ái, tôi
không c̣n t́m cách liên lạc với Diễm nữa. Có
lẽ v́ vậy mà Diễm cũng lơ luôn.
Diễm đâu biết rằng trong thời gian này tôi
đau khổ nhất. Tôi đă cố nén mọi khổ đau
trong im lặng. Sự khổ đau và nhớ nhung dày
ṿ tôi từng đêm, tôi đă phải viết nên bài
"Diễm Xưa" để trút bớt nỗi khổ đau trong
ḷng. Nhưng có điều lạ là khi tôi viết xong
bản nhạc này, tôi lại thấy ḷng ḿnh thanh
thản, nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy vơi đi rất
nhiều nỗi nhớ và t́nh yêu. Trong ḷng tôi
bấy giờ chỉ c̣n một chút t́nh mong manh như
sương, như khói. Nó không c̣n nồng nàn, mănh
liệt như trước kia.
Một dịp tôi vào Sài G̣n, t́m đến cư xá nơi
Diễm đang nội trú với ư định tặng nàng bản
nhạc để làm kỷ niệm một thời tuổi trẻ, rồi
thôi. Nhưng không gặp được Diễm. Tôi nhờ mấy
cô bạn gái đang đứng ngoài cổng trao lại
dùm. Khi tôi quay lưng đi được một quăng th́
nghe tiếng Diễm từ trên "ban công" gọi theo:
- Anh Sơn! Anh Sơn! Anh Sơn ơi!
Nhưng tôi không ngoái lại. Tôi cắm đầu đi
thẳng. Tiếng gọi tên tôi vẫn c̣n văng vẳng
sau lưng. Từ ấy đến nay, tôi tự nhủ ḷng, sẽ
không bao giờ t́m gặp lại Diễm nữa.
10- XUẤT XỨ BÀI GỢI GIẤC MƠ XƯA
Năm 1954, ông quen cô gái có cái tên khá dễ
thương: Lê Thu Hiền. Gia đ́nh cô gái này vốn
là người Bắc định cư tại Sài G̣n. T́nh cảm
hai người ngày càng đằm thắm, và ông luôn
tin rằng cuộc t́nh ấy sẽ mang đến những điều
như ông hằng mong ước. Bỗng một ngày, cô nói
với ông rằng có người đang hỏi cưới cô. Ông
liền liều đến nhà cô để gặp người bố và thưa
chuyện hai đứa, nào ngờ chẳng ngăn được số
phận, thời gian sau cô thật sự đi lấy chồng,
lấy anh giám đốc trường dạy lái xe Auto
Ecole Mayer.
Đó là thời điểm giáp tết Ất Mùi (1955), ngày cô
lên xe hoa, ông ngồi ở quán cà phê cạnh nhà cô,
nh́n thấy cô mặc lễ phục cô dâu, ôm bó hoa
trắng. Đám cưới ấy to lắm, đoàn rước dâu đi một
ṿng rồi mới về nhà chú rể. Mỗi ṿng bánh xe
quay là mỗi lần nghiền nát tim ông. Nỗi buồn, sự
đau đớn dâng ngập trong ḷng ông. Đoàn xe cưới
qua đi, ông bần thần trở về căn gác trên đường
Lư Thái Tổ, vùi ḿnh trầm tư và lúc ấy dường như
bao nhiêu nỗi đau lại tuôn ra. Bài Gợi giấc mơ
xưa được ra đời trong trạng thái đó. Thương
em th́ thương rất nhiều mà duyên kiếp lỡ làng
rồi... Cả phần nhạc lẫn phần lời chỉ hoàn
thành trong ṿng khoảng 10 phút!
ĐI HẾT CUỘC ĐỜI, TA C̉N LẠI G̀?
(Nhật kư từ một nữ tu phục vụ tại khoa ICU)
Đă quá nửa đêm, chị em chúng tôi đang lau
dọn sàn nhà, một chị điều dưỡng chạy tới
giọng hối hả:
“Các Sơ ơi, có người mới qua đời. Các Sơ vào
cầu nguyện cho ông đi!”
Hai chị em bỏ dở công việc, chạy vội vào góc
pḥng. Các điều dưỡng đang gỡ máy móc, dây
ống ra khỏi cơ thể đă bất động. Tôi nh́n
gương mặt ông tím tái rồi nhạt dần.
Vị bác sĩ trẻ vẫn chưa rời khỏi, cô lộ rơ
nét buồn v́ không giữ được sự sống cho ông
sau khi đă cấp cứu. Cô đưa tay vuốt mắt cho
ông rồi lặng lẽ quay đi.
Các điều dưỡng nhanh chóng bọc ông cụ vào
bao đựng tử thi rồi điện thoại cho nhân viên
nhà xác mang xác đi. Tất cả diễn ra trong
tích tắc khi chị em chúng tôi c̣n chưa đọc
xong những lời kinh phó linh hồn.
Từ lúc vào giúp ở khoa ICU này, ngày nào
cũng thế. Cảnh tượng ấy dần rồi quen thuộc.
Lúc đầu, tôi vô cùng ngạc nhiên, thậm chí là
hơi sốc. Ở gia đ́nh, trong nhà ḍng, tôi đă
quen với việc nh́n thấy phút lâm chung của
một người có biết bao người thân vây quanh.
Người mất được tắm xác, mặc quần áo chỉnh
tề, được tẩn liệm với bao nhiêu nghi thức,
bao nhiêu hương hoa, nhang nến, khăn tang,
tiếng khóc thương đưa tiễn… C̣n đây là những
cơn hấp hối và cái chết hoàn toàn trong cô
đơn, lặng lẽ, chẳng có ǵ… Thật sự là không
c̣n ǵ! Chẳng qua, chỉ v́ trong trận đại
dịch, trong hoàn cảnh lây nhiễm nên nhiều
người phải từ giă cơi đời trong cái đau
thương ấy! Nếu như tôi không ở đây, không
tận mắt chứng kiến những cảnh tượng này,
chắc tôi sẽ không có được cảm nghiệm sâu sắc
về sự mong manh của phận người.
Những ngày qua, tôi cứ suy nghĩ măi: “Đi hết
cuộc đời, ta c̣n lại ǵ?”
Những bệnh nhân trong khoa ICU này phần lớn
đă hôn mê. Ngày nào tôi cũng đi từng pḥng
thăm và cầu nguyện cho họ. Họ là những người
dân của Thành phố này. Nam có, nữ có, già
có, trẻ có, mập có, ốm có… có đủ tất cả. Con
virus này chẳng chừa ai. Chúng tấn công đủ
mọi thành phần trong xă hội: có những người
da dẻ trắng trẻo, mịn màng, trên người c̣n
đeo nhiều trang sức và cũng có những người
da nhăn nheo, khắc khổ; có những người giàu
có, địa vị, tài giỏi, cũng có những người
dân nghèo, b́nh dị, kém cỏi… Thế mà giờ đây,
trong pḥng Hồi sức Cấp cứu này, tất cả đều
b́nh đẳng, tất cả những sự phân biệt đều
quay về con số 0… Mọi người dù là ai đi nữa,
chỉ c̣n là một sự trần trụi trên giường bệnh
với những hơi thở khó khăn, thoi thóp. Và
cái chết tinh thần đôi khi c̣n đến trước cái
chết thể lư. Đó chính là sự cô đơn, sợ hăi
khi không có lấy một người thân bên cạnh. Đi
hết cuộc đời, làm bao nhiêu việc, t́m kiếm
bao điều, bao mối tương quan… giờ chỉ c̣n
một ḿnh đối diện với cái chết cận kề. Cảm
giác ấy thật không dễ dàng ǵ đón nhận!
Có lẽ nhiều người trong số các bệnh nhân đă
cảm nhận được thân phận bụi tro của ḿnh nên
ra đi trong b́nh an. Nhưng tôi cũng thấy có
người vẫn vùng vẫy trong hơi thở cuối cùng
như c̣n điều ǵ chưa thỏa. Như hôm, tôi
chứng kiến cơn hấp hối của một cô độ 60
tuổi: khi các bác sĩ vẫn đang nỗ lực cấp
cứu, cô mở mắt ra lần cuối, đưa mắt nh́n
quanh như t́m kiếm một người thân nào đó v́
mới hôm trước, tôi nghe cô tâm sự: cả nhà
đều bị nhiễm, mỗi người cách ly một nơi, cô
rất lo v́ mất liên lạc với mọi người. Thế
nhưng xung quanh cô, giờ đây chỉ là những
bức tường trắng xóa, những gương mặt xa lạ
trong bộ đồ bảo hộ. Tôi thấy rơ ánh mắt đầy
thất vọng và đượm buồn của cô. Máy thở đă
không c̣n tín hiệu, cô ra đi mà mắt vẫn mở
đầy thao thức. Thật không thể diễn tả được
bao nỗi xót xa đau đớn. Mong manh quá, một
kiếp người!
Nơi đây, tôi thấy ranh giới giữa sự sống và
cái chết chỉ như một cái nháy mắt. Có người
hôm nay c̣n thấy, ngày mai đă không c̣n nữa.
Tất cả đều ra đi với đôi tay trắng như khi
vào đời. Một cuộc đời c̣n lại ǵ? Không kèn
trống, hương hoa, không một người thân đưa
tiễn. Tất cả những bon chen giành giật, t́m
kiếm danh vọng, địa vị, tiền bạc, sắc đẹp…
không một điều ǵ có thể theo chúng ta vào
cơi vĩnh hằng.
Hỡi các bạn đang c̣n sống, đừng bao giờ nghĩ
ḿnh có thể sống chung với bệnh dịch khi ta
chưa có thể khắc chế được nó!
Nguyễn Phú
Yên