Giọt nước mắt... 
					v́ niềm kiêu hănh: Người Việt 
					Nam 
					Tác Giả: Bùi Bảo Trúc | 
				 
				
					|   | 
				 
				
					
					
						
							Tôi là người 
							thù dai. Thù dai có cái xấu và có cái tốt. Tôi nghĩ 
							thù dai cũng có điểm tốt.  
					 
					Thù dai để không quên 
					những chuyện xấu người khác làm cho ḿnh. Không thù dai th́ 
					làm sao Nguyễn Trăi nằm gai nếm mật suốt mười năm để trả thù 
					nhà, để đền nợ xă tắc, giang sơn?  
					  
					Thù từ năm 1975 đến nay th́ có dai thật. 
					  
					Năm 1975, với đợt tị nạn đầu tiên đến Mỹ, tờ Newsweek đăng 
					một bài viết của Shana Alexander về những người Việt được 
					đưa sang Mỹ tị nạn. Người đàn bà này lo ngại là những người 
					Việt Nam tị nạn chưa biết sử dụng cái máy giặt, cái máy sấy, 
					không biết Michael Angelo là ai, th́ làm sao sống được ở Mỹ.
					 
					  
					Đó là những câu nhục mạ những người Việt quá nặng.  
					  
					Nhưng chuyện không biết dùng cái máy giặt th́ cũng dễ hiểu. 
					Ḱa, như thái  
					tử Naruhito của hoàng gia Nhật, măi đến khi sang học tại 
					Merton College ở Oxford, ông hoàng tử này mới biết dùng cái 
					máy giặt để khoe nhắng lên. Vậy th́ dùng cái máy giặt không 
					phải là chuyện đáng kiêu hănh. Không biết dùng cái máy giặt 
					th́ cũng không phải là điều xấu xa ǵ như bài báo ngu xuẩn 
					của Shana Alexander đă úp mở. 
					  
					Từ đó, năm nào, cứ đến tháng Tư là tôi lại nhớ đến bài báo 
					của Shana Alexander, và cứ nghĩ đến những câu nhục mạ ấy là 
					lại run người lên v́ giận.  
					  
					Nhưng người Pháp vẫn nói là trả thù cũng như thức ăn nguội, 
					ăn lạnh mới ngon. Shana Alexander nghỉ viết từ lâu, không 
					biết đang ở đâu để rảnh rang kiếm nàng, mời nàng đi đến thăm 
					vài ba đại học Mỹ, ghé lại Little Saigon chơi cho bỏ những 
					ngày cơ cực và để cho nàng thấy tận mắt những người nàng 
					khinh bỉ ấy đă sống như thế nào.  
					Đó là cách trả thù vậy.
					Nhưng chưa bao giờ tôi 
					thấy hả dạ được như cuối tuần qua, khi nhận được 
					  | 
				 
				
					
					
						
							
								
								  | 
								
								tờ 
								Newsweek, tờ báo 32 năm trước từng đăng bài báo 
								của Shana Alexander, tôi đọc được bài viết của 
								George Will trong mục The Last Word ở trang 84 
								số báo NewsWeek đề ngày 17 tháng 12 năm 2007.
								 
								 
								George Will dùng nguyên một trang để nói về đóng 
								góp của một người Việt Nam , một phụ nữ Việt, 
								một trong những người Việt lếch thếch kéo nhau 
								sang Mỹ và bị Shaan Alexander đem ra nhục mạ 
								trong bài báo.  | 
							 
						 
					 
					 | 
				 
				
					Tôi có thể nói là 
					chưa bao giờ tôi đọc được một bài báo viết về một người khác 
					như George Will đă viết.  
					  
					Nếu bài báo ấy do một cây bút Việt Nam viết th́ người đọc 
					cũng dễ dàng coi đó là chuyện hai con mèo khen nhau có những 
					cái đuôi dài.  
					  
					Nhưng bài viết này là của George Will một trong những cây 
					bút b́nh luận chính trị bảo thủ, lỗi lạc nhất của báo chí 
					Mỹ, th́ nó là một bài báo giá trị. Mười lần Shana Alexander 
					cũng không thể bác được điều đó.  
					  
					Bài báo của George Will viết về Dương Nguyệt Ánh, mẹ đẻ ra 
					một loại bom mói tên là Thermobaric. Chương tŕnh nghiên cứu 
					được hạn cho ba năm để hoàn thành, nhưng chỉ sau 67 ngày, bà 
					Ánh đă thành công , chế ra được loại bom mới để dùng cho mặt 
					trận Afghanistan. Loại bom mới này công hiệu hơn tất cả các 
					loại bom khác của thế giới. Bom ném vào hang đá ở 
					Afghanistan không công phá ngay như các loại bom cũ, mà sức 
					nóng và sức nổ của bom ở lại lâu, tiến sâu vào các hang hốc 
					khiến khả năng công phá và hủy diệt của bom hơn hẳn mọi loại 
					vơ khí khác.  
					  
					Nước Mỹ đă phải cám ơn bà Dương Nguyệt Ánh về loại vơ khi 
					mới này. Tờ Washington Post mới đây có viết một bài khá dài 
					về bà Ánh nhân dịp bà được trao tặng một huy chương về những 
					thành quả và đóng góp của bà cho nước Mỹ.  
					  
					George Will kể lại cảnh bà tiến ra trước máy vi âm, không 
					đọc một bài viết sẵn, mà ứng khẩu trước một cử tọa rất đông 
					đảo smoking, nơ đen trang trọng. Bà Dương Nguyệt Ánh nói 
					rằng 32 năm trước, bà tới nước Mỹ với tư cách một người tị 
					nạn, hai bàn tay trắng và một túi hành trang đầy những ước 
					mơ tan nát.  
					  
					Nhưng nước Mỹ, với bà, là một thiên đàng, không phải v́ vẻ 
					đẹp và tài nguyên phong phú, mà v́ người dân Mỹ vị tha, rộng 
					lượng đă giúp gia đ́nh của bà khi mới tới Nước Mỹ và giúp 
					hàn gắn những thương tích trong tâm hồn, đem lại ḷng tin 
					vào con người và cảm hứng cho công việc của bà. Bà muốn tặng 
					lại danh dự của tấm huân chương bà nhận được cho 58 ngàn 
					người Mỹ đă tử trận tại Việt Nam và hơn 260 ngàn chiến sĩ 
					Việt Nam Cộng Ḥa đă hy sinh để cho những người như bà có 
					được cơ hội sống trong tự do. Bà xin Thượng đế ban phúc cho 
					những người sẵn sàng chết cho tự do, và nhất là những người 
					sẵn sàng chết cho tự do của những người khác. Bà cám ơn nước 
					Mỹ. 
					
						 
						George Will kết bài viết của ông bằng mấy câu này: Cám 
						ơn Dương Nguyệt Ánh. Xin cô hiểu là cô đă trả món nợ mà 
						cô nói cô nợ của nước Mỹ, cô đă hoàn trả đầy đủ, không 
						thiếu một chút nào. Cô đă trả hết món nợ đó, và luôn cả 
						tiền lời nữa.  
						Tiền lời, là đóng góp rất lớn của Dương Nguyệt Ánh cho 
						tự do và an ninh của nước Mỹ, quốc gia đă mở cửa đón gia 
						đ́nh của bà.  
						 
						Shana Alexander ở đâu, có đọc bài báo này chưa ?  
						 
  
					 | 
				 
			 
			 |